Cập nhật mới

Dịch Minh Chứng Tình Yêu Của Giám Đốc Bá Đạo

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40


Chương 40:

“Tuệ Kỳ, hôm nay em đẹp lắm!”

Triệu Dân Thường từ phía sau ôm lấy Tô Tuệ Kỳ một thân váy trắng, bàn tay không an phận đặt lên bộ ngực cao ngất của Tuệ Kỳ, cách một lớp quần áo nhẹ nhàng xoa nắn, vật dưới thân hắn từ từ ngóc đầu dậy đè giữa hai bên mông Tuệ Kỳ, trêu chọc quấn quít lấy nhau.

“Anh… anh buông ra, đừng động vào em…”

Tô Tuệ Kỳ bị hắn đùa bỡn khiến cơ thể trở nên mềm nhũn, lập tức có phản ứng, nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ không quan tâm tối hôm qua khi hắn để cho cô cởi hết quần áo trước mặt một người đàn ông khác, rồi hôm nay lại coi như không có chuyện gì xảy ra muốn thân mật với cô, cô nhịn không được bắt đầu nổi cáu.

Không muốn cô nói ra những lời tức giận, Triệu Dân Thường liền buông hai tay, lui về sau một bước, thờ ơ nhún nhún vai, nói: “Được, đây là tự em nói ra, Triệu Dân Thường anh không bao giờ cưỡng ép phụ nữ!”

Nói xong, tao nhã xoay người, đi về phía chiếc ghế tổng giám đốc của hắn ngồi xuống, bắt chéo hai chân, ngả lưng về phía sau, trong đôi mắt không còn một tia thương tiếc, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng nhìn Tô Tuệ Kỳ, nói: “Muốn từ chức đúng không? Không thành vấn đề, thế nhưng, phải đợi đến khi công ty tuyển được người mới thay thế công việc của em, hai người bàn giao công việc cho nhau xong em mới có thể rời đi.”

Nhìn Triệu Dân Thường đột nhiên có dáng vẻ nghiêm túc như vậy, Tô Tuệ Kỳ không khỏi ngẩn người trong chốc lát, nghe thấy Triệu Dân Thường lại thực sự đồng ý để cô rời đi, nước mắt lập tức tràn đầy khóe mắt, cô tức đến mức ngón tay phát run chỉ vào Triệu Dân Thường: “Anh… anh anh…”

Anh mấy từ cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Đàn ông đều vô tình như thế sao, lẽ nào hắn không nhìn ra đó chỉ là những lời cô nói trong lúc giận dỗi thôi sao? Trong lòng Tô Tuệ Kỳ vừa tức giận vừa lo lắng lại hối hận.

Nhìn thấy phản ứng của Tô Tuệ Kỳ đúng như trong dự liệu của mình, Triệu Dân Thường mỉm cười, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Em qua đây, anh có quà tặng em.”

“Cái gì?”

Cả nhà tải app truyệnhola đọc tiếp nhiều nhé! Tô Tuệ Kỳ kinh ngạc chớp mắt.

Cô thực sự không thể nào thích ứng được với sự thay đổi đột ngột như vậy của Triệu Dân Thường, thế nhưng khi nhìn đến khuôn mặt tuấn tú tà mị gần như hoàn mỹ này, cô lại giống như bị ma nhập, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại ngoan ngoãn đi tới trước mặt của hắn.

“Ngồi phía trên này.”

Triệu Dân Thường vỗ vỗ vào bàn làm việc trước mặt hắn.

Tô Tuệ Kỳ chần chờ một chút, nhưng vẫn nghe lời ngồi lên.

Bộ dáng lạnh lùng vừa nãy của Triệu Dân Thường thực sự đã hù dọa cô, bây giờ hắn lại vui vẻ hòa nhã đối xử với cô như trước kia, cô thấy mình tốt hơn hết là đừng chọc hắn tức giận thêm nữa.

Nhưng cô không hề hay biết, từng ý nghĩ, từng cử chỉ như vậy chứng tỏ rằng cô đã từ từ bắt đầu khuất phục trước Triệu Dân Thường.

Ý cười nơi khóe miệng của Triệu Dân Thường càng đậm hơn, duỗi hai tay ra, nắm lấy hai mắt cá chân của Tô Tuệ Kỳ, lần lượt để lên hai bên tay vịn của chiếc ghế hắn đang ngồi, trong chốc lát, hai người mặt đối mặt, chỉ có điều Tô Tuệ Kỳ ngồi cao hơn, nên khi cô dang rộng hai chân lại hướng thẳng về phía mặt của Triệu Dân Thường, nếu không phải hôm nay cô mặc một chiếc váy dài rộng rãi, e rằng sớm đã lộ hết cảnh xuân ra ngoài rồi.

“Anh muốn làm gì…”

Tư thế mập mờ này khiến gương mặt của Tô Tuệ Kỳ đỏ bừng lên, thân thể co rụt lại, muốn khép hai chân vào.

“Đừng nhúc nhích!”

Một tay Triệu Dân Thường giữ chặt Tô Tuệ Kỳ, vừa mở ngăn kéo bên cạnh rồi lấy ra một chiếc hộp nhỏ rất đẹp ở bên trong, sau đó đưa cho Tô Tuệ Kỳ, nói: “Mở ra xem đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41


Chương 41:

Tô Tuệ Kỳ nghe lời mở ra, thứ bên trong hộp rõ ràng là một cái lắc chân bạch kim nạm kim cương, vô cùng tinh xảo, vô cùng chói mắt, nhìn màu sắc, chất liệu của nó liền biết đây chắc chắn là đồ đắt tiền có giá hơn ba tỷ.

“Thứ này… tặng cho em sao?”

Khuôn miệng nhỏ nhắn của Tô Tuệ Kỳ bị kinh ngạc tròn thành hình chữ O.

Thế giới này làm gì có người phụ nữ nào không thích kim cương.

“Đương nhiên!”

Triệu Dân Thường cười cười gật đầu, đưa tay lấy chiếc lắc chân bạch kim nạm kim cương trong hộp ra, nhẹ nhàng giúp Tô Tuệ Kỳ đeo lên cổ chân phải của cô, sau đó, nâng chân phải trắng nõn thon dài của Tô Tuệ Kỳ lên, rồi vén chiếc váy trắng che ở phía trên ra, cúi người hôn từng chút từng chút, từ ngón chân hôn đến bắp đùi.

Tô Tuệ Kỳ bị sự dịu dàng của hắn hòa tan, nửa thân trên ngửa về phía sau, bộ ngực nhấp nhô phập phồng, hô hấp cũng ngày càng nặng nề theo từng nụ hôn của Triệu Dân Thường, giờ phút này, cô hoàn toàn không nói ra được chữ “Không” nữa rồi.

Cuối cùng đôi môi Triệu Dân Thường đi tới giữa hai chân Tô Tuệ Kỳ, vừa nhìn, Tô Tuệ Kỳ vậy mà lại mặc một chiếc quần lót chữ T vô cùng gợi cảm, đây đâu phải muốn đến từ chức rời khỏi hắn chứ, rõ ràng là muốn đến quyến rũ hắn mà.

Đã như vậy, hắn cần gì phải khách khí nữa.

Không chút do dự, Triệu Dân Thường vùi đầu ngậm lấy hạt đậu nhỏ kia, đầu lưỡi linh hoạt khi thì uốn cong, khi thì thẳng tắp, nhanh chóng khiêu khích, liếm láp, va chạm ở bên trong cô.

“A… A…”

Tô Tuệ Kỳ sao có thể chịu được hắn trêu đùa như vậy, mười ngón tay đan xen vào mái tóc của Triệu Dân Thường, ý muốn ấn đầu Triệu Dân Thường xuống phía dưới thân của cô, hai chân cũng tự nhiên mở rộng ra.

Triệu Dân Thường biết cô đã động tình, một tay kéo khóa quần mình xuống, phóng thích cơn dục vọng điên cuồng của mình ra, sau đó đặt cơ thể Tô Tuệ Kỳ ở phía dưới, để hai chân cô lên thành ghế nhưng cũng không vội tiến vào.

“Muốn không?” Cả nhà tải app truyệnhola đọc tiếp nhé!

Triệu Dân Thường kéo thắt lưng của Tô Tuệ Kỳ xuống, bàn tay to lớn vân vê bầu ngực đầy đặn của cô, đầu lưỡi linh động như càng tăng thêm nhiệt cho cặp nhũ hoa nhỏ.

“Muốn…”

Lúc này Tô Tuệ Kỳ hoàn toàn ý loạn tình mê rồi, sớm đã quên mục đích mình đến đây rồi.

“Nói xem em có yêu tôi không?”

Hàm răng Triệu Dân Thường nhẹ nhàng khẽ cắn nhũ hoa nhỏ.

“Em… yêu…”

Cơ thể Tô Tuệ Kỳ run lên, bắt đầu khó chịu mà uốn éo, ngón tay quá nhỏ, bây giờ cô cần một thứ gì đó lớn hơn lấp đầy khoảng trống trong cô, nhưng bàn tay còn lại của Triệu Dân Thường lại nhấc cặp mông của cô lên, hoàn toàn không để cô ngồi xuống.

“Vậy em còn muốn từ chức nữa không?”

Khóe môi tà mị của Triệu Dân Thường giương lên nụ cười tà ác, hai tay càng như châm lửa trên người Tô Tuệ Kỳ.

“Em…”

Bị Triệu Dân Thường nhắc nhở như vậy, trong đầu Tô Tuệ Kỳ như bị kích động, lúc này mới nhớ tới mục đích mình bước vào đây, tuy đầu óc đã tỉnh táo lại nhưng cơ thể lại chìm đắm trong đó mất rồi, lúc ày cô chỉ muốn ngồi xuống thôi, những cái khác cô chẳng cần nữa: “Em không từ chức nữa, không chối chức nữa…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42


Chương 42:

Lúc này Triệu Dân Thường mới hài lòng mỉm cười, nhưng hắn vẫn không có ý định buông tha cho Tuệ Kỳ, tiếp tục nói: “Vậy sau này anh ở bên người khác, em có giận không?”

“Không giận…”

“Cho dù ở ngay trước mặt em, cũng không giận sao?”

Hôm nay hắn nhất định phải xử lý dứt khoát một lần để cô gái không chịu nghe lời này ngoan ngoãn phục từng mới được.

“Vâng…”

“Tốt, thế mới ngoan chứ!”

Triệu Dân Thường cuối cùng cũng thả tay trái đang nâng mông Tô Tuệ Kỳ xuống.

Vốn dĩ cơ thể Tô Tuệ Kỳ đã bình tĩnh lại rồi, hắn vừa thả tay ra, cô lập tức ngồi xuống, thở phù một tiếng, không sao rồi.

“A…”

Tô Tuệ Kỳ kêu lên một tiếng vô cùng thỏa mãn, cơ thể không nhịn được mà ngả về phía sau, bộ ngực vững chãi như hai ngọn núi run lên một hồi.

Chỉ nhìn thấy * của Triệu Dân Thường nổi lên, đứng dậy đặt Tô Tuệ Kỳ nằm trên bàn làm việc của tổng giám đốc, sau đó đặt hai chân cô lên vai, cúi đầu xuống nhìn con thú đang ra vào cơ thể của Tuệ Kỳ, đúng là khiến người ta hồn tiêu phách tán mà…

Nửa giờ sau!

Cuối cùng Tô Tuệ Kỳ cũng bước ra từ phòng của tổng giám đốc.

Tô Tuệ Anh vẫn đắm chìm trong tin Sở Trình Thiên là thị trưởng thành phố, mãi đến khi Tô Tuệ Kỳ đi vào phòng làm việc của cô, cô mới giật mình lấy lại Tiên Phong.

Vội vã đứng dậy nắm lấy tay Tô Tuệ Kỳ, lo lắng hỏi: “Tuệ Kỳ, tổng giám đốc không làm gì cậu chứ? Đơn từ chức của cậu được phê chuẩn chưa?”

“Chưa… Tớ không muốn từ chức nữa..”

Gương mặt ửng hồng của Tô Tuệ Kỳ lập tức hiện lên tia thẹn thùng, cúi đầu nhỏ giọng nói.

Tim Tô Tuệ Anh đập mạnh, cô quan sát thật kỹ Tuệ Kỳ lúc này, khuôn mắt đỏ ửng như hoa anh đào, dường như trên người còn thoảng thoảng một mùi lạ, đó là mùi sau khi nam nữ quan hệ xong.

“Trời ơi, đừng nói vừa rồi cậu cùng tổng giám đốc… xảy ra chuyện đó rồi nhá?”

Tô Tuệ Anh kinh ngạc kêu lên thành tiếng.

“Tuệ Anh, cậu nhỏ giọng một chút.”

Tô Tuệ Kỳ tức giận trợn mắt nói.

Tô Tuệ Anh nhắm mắt lại, vậy là cô đoán đúng rồi, cô tự vỗ trán mình, hi vọng càng nhiểu thì thất vọng càng lớn mà, cô lắc đầu nói: “Sao cậu không đấu tranh đến cùng chứ, tối qua anh ta đối xử với cậu như thế, cậu vẫn chưa nhìn rõ con người thật của anh ta sao? Cậu còn tiếp tục dây dưa với anh ta rồi người cuối cùng chịu tổn thương cũng chỉ có cậu thôi, Tuệ Kỳ của tớ ơi, cậu mau tỉnh lại đi.”

Tô Tuệ Kỳ ngẩng mặt lên, buồn bã nở nụ cười: “Không kịp nữa rồi, tớ đã lún quá sâu rồi, tớ yêu anh ấy, không có anh ấy tớ không sống nổi, cậu có biết vừa nãy ở trong phòng làm việc, đột nhiên anh ấy nói sẽ phê chuẩn để tớ rời đi, trái tim tớ như như rơi xuống động băng ngàn năm không, lạnh từ đầu đến chân. Lúc đó, trong lòng tớ chợt dâng lên một cảm giác sợ hãi và hối hận trước nay chưa từng có, cũng trong thời khắc đó tớ mới phát hiện ra, tớ hoàn toàn không muốn xa anh ấy. Thôi, cứ như vậy đi, anh ấy có yêu tớ hay không thì kệ anh ấy, chỉ cần tớ yêu anh ấy là đủ rồi.”

Tô Tuệ Anh bất lực trở về chỗ ngồi, cô biết, dù cô dùng cách nào đi chăng nữa cũng không thể khuyên Tô Tuệ Kỳ quay đầu lại nữa rồi.

Tuệ Kỳ si mê như vậy, còn cô thì sao?

Rõ ràng biết mình và Sở Trình Thiên hoàn toàn không có tương lai, nhưng cô vẫn nhớ anh….

Mang tâm trạng hoảng loạn trải qua tám tiếng làm việc, cuối cùng cũng được tan ca.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43


Chương 43:

Tô Tuệ Anh cùng Tuệ Kỳ đi thang máy xuống lầu, từ xa Tô Tuệ Anh đã thấy xe của Sở Trình Thiên ở phía dưới.

Tô Tuệ Anh chợt giật mình, cả ngày hôm nay, cô cố ý nhìn điện thoại di động, sợ nhận được điện thoại của anh, không ngờ sáng sớm anh không đón được cô, buổi chiều lại chạy tới công ty của cô.

“Tuệ Kỳ, chúng ta đi cửa sau đi!”

Tô Tuệ Anh vội vàng kéo Tô Tuệ Kỳ trốn sau cây cột.

Tô Tuệ Kỳ nghi hoặc: “Vì sao phải đi cửa sau? Hàn Phiêu còn ở ngoài cửa chờ chúng ta đó.”

“Sao Hàn Phiêu lại tới?”

Lần này đến lượt Tô Tuệ Anh nghi ngờ, cô toàn tâm toàn ý với Sở Trình Thiên, vốn không để ý đến sự tồn tại của Hàn Phiêu.

“Là tớ hẹn anh ấy tới…”

Tô Tuệ Kỳ cúi đầu nói.

Cô vốn muốn chia tay với Triệu Dân Thường nên đã hẹn Hàn Phiêu tới, cô muốn hỏi liệu anh và cô còn có thể ở bên nhau không. Bây giờ cô đã giảng hòa với Triệu Dân Thường rồi, Hàn Phiêu lại tới thật, cô thật sự không biết nên làm gì.

Tô Tuệ Anh vừa nhìn dáng vẻ ấy của Tô Tuệ Kỳ, cũng đã nghĩ tới điều đó, không khỏi trách cứ: “Tuệ Kỳ, cậu đã chọn Triệu Dân Thường thì không nên mập mờ dây dưa với Hàn Phiêu, anh ấy là một người đàn ông tốt, cậu đừng làm tổn thương anh ấy.”

Tô Tuệ Kỳ vừa nghe, lập tức có chút không vui: “Tớ làm tổn thương anh ấy? Ha ha, người có thể làm anh ấy đau lòng e rằng không phải tớ.”

Người Hàn Phiêu yêu thật sự chính là Tô Tuệ Anh, chỉ sợ trái tim của anh vĩnh viễn chỉ biết đau vì một mình Tô Tuệ Anh mà thôi.

Lúc này lòng Tô Tuệ Anh đang rối như tơ vò, đâu còn tâm tư đoán hàm ý trong lời nói của Tô Tuệ Kỳ, dừng một chút mới nói: “Vậy cậu đi cửa chính đi, tớ đi cửa sau.”

Nói xong, cô vội ra khỏi công ty bằng cửa sau.

Tô Tuệ Kỳ chỉ biết Tô Tuệ Anh muốn tránh Hoắc Anh Tú nên cũng không ngăn cản Tô Tuệ Anh, xoay người đi về hướng cửa chính.

Chuyện Hoắc Anh Tú quá trớn, Tô Tuệ Anh từng kể với cô, đương nhiên cô không biết người mà Hoắc Anh Tú vượt quá giới hạn là Tô Tuệ Vân – em gái của Tô Tuệ Anh.

Ra cửa, thấy Hàn Phiêu đang đợi bên ngoài, vẫn dáng vẻ đẹp trai ngời ngời đó khiến bao cô nhân viên văn phòng ngoái đầu nhìn lại.

“Tuệ Kỳ, em tìm anh có việc gì không?”

Hàn Phiêu đón Tô Tuệ Kỳ, nhưng ánh mắt vẫn tìm kiếm một bóng hình sau lưng Tô Tuệ Kỳ.

“Không có việc gì thì không thể tìm anh sao, không phải chúng ta đã nói, sau khi chia tay vẫn là bạn bè ư?”

Tô Tuệ Kỳ cười cười, lại nói: “Anh hết nhìn đông tới ngó tây, đang tìm gì vậy?”

Hàn Phiêu ngượng ngùng cười cười: “Tuệ Kỳ, em đừng trêu anh, em biết rõ ràng…”

Nói thật, sở dĩ anh hẹn gặp Tô Tuệ Kỳ, chủ yếu là vì muốn nhìn thấy Tô Tuệ Anh, đáng tiếc hôm nay Tô Tuệ Anh lại không tan làm cùng Tô Tuệ Kỳ, khiến anh rất thất vọng.

Nhìn gương mặt hụt hẫng của Hàn Phiêu, trong đầu Tô Tuệ Kỳ đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, liền hành động ngay, cô kề sát vào Hàn Phiêu, nói: “Kỳ thực hôm nay em gọi anh tới là muốn nói cho anh biết một tin tức quan trọng: Tuệ Anh và Hoắc Anh Tú đang cãi nhau đòi chia tay.”

Hàn Phiêu vừa nghe, kinh hãi: “Vì sao?”

“Bởi vì Hoắc Anh Tú phản bội.”

Tô Tuệ Kỳ nói như thật.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44


Chương 44:

“Cái gì, lúc đầu ở trường lại không biết tên khốn kiếp đó là loại người như thế, Tô Tuệ Anh là một cô gái tốt biết bao nhiêu, thế mà hắn vẫn ra ngoài tìm gái, để xem anh xử hắn thế nào!”

Hàn Phiêu càng nói càng tức, xắn ống tay áo hùng hổ muốn lao vào tập đoàn Triệu thị.

Bởi vì anh biết Hoắc Anh Tú đang làm việc ở tập đoàn Triệu thị, đảm nhiệm chức vụ giám đốc.

“Hàn Phiêu, anh bình tĩnh một chút.”

Tô Tuệ Kỳ vội kéo anh lại: “Sao anh vẫn không hiểu, em cho anh biết tin này là để cho anh cơ hội, vừa nãy để tránh Hoắc Anh Tú, Tuệ Anh đã một mình đi ra cửa sau của công ty, anh nhanh đi tìm cô ấy đi, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để anh ra tay.”

Tuy mấy năm nay người Hàn Phiêu thực sự yêu không phải cô, nhưng vẫn đối xử rất tốt với cô, với lại là do cô ngoại tình với Triệu Dân Thường trước nên trong lòng cô vẫn cảm thấy mắc nợ Hàn Phiêu, ngày hôm nay coi như cô trả lại cho anh.

Quả nhiên, Hàn Phiêu vừa nghe xong, từ phẫn nộ đã biến thành mừng rỡ, anh đã chờ nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có cơ hội. Hàn Phiêu kích động nắm chặt tay Tô Tuệ Kỳ, cảm kích nói: “Cám ơn em, Tuệ Kỳ, nếu thành công, anh nhất định sẽ trả ơn em.”

Nói xong, anh chạy về phía cửa sau của tập đoàn Triệu thị nhanh như một cơn gió.

Ở bên kia, sau khi Tô Tuệ Anh chia tay với Tô Tuệ Kỳ, cô một mình đi về phía cửa sau, ai ngờ, khi cô mở cửa sau, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Sở Trình Thiên mặc trang phục thoải mái, nghiêng người dựa vào khung cửa.

Bốn mắt nhìn nhau, trái tim của Tô Tuệ Anh chợt lỡ mất nửa nhịp, vẻ mặt không dám tin nhìn Sở Trình Thiên đột nhiên xuất hiện ngoài cửa.

“Anh… sao anh lại ở đây?”

Mới nãy rõ ràng cô thấy xe của anh đậu ở ngoài cửa chính, sao anh lại đứng ở cửa sau?

Đôi mắt đen nhánh nghiêm túc của Sở Trình Thiên nhìn chằm chằm Tô Tuệ Anh, trong giọng nói lộ ra vẻ thương cảm: “Em đang tránh anh, vì sao? Không phải tối qua chúng ta vẫn đang rất tốt đẹp sao?”

Từ sáng sớm, khi Tô Tuệ Anh không xuất hiện ở dưới lầu để anh đón cô đi làm, sau đó điện thoại tắt máy cả ngày, anh biết rõ Tô Tuệ Anh cố ý tránh anh, vì vậy, đến lúc tan làm, anh cố ý đậu xe ở cửa chính, bản thân lại tới cửa sau chờ.

Nếu Tô Tuệ Anh thực sự xuất hiện ở cửa sau, vậy chứng minh cô thực sự đang né tránh anh.

Đối mặt với Sở Trình Thiên đang đau lòng chất vấn mình như vậy, đặc biệt khi nghe anh nhắc tới đêm qua khiến cô nghĩ tới khoảnh khắc Hoắc Anh Tú đối xử tàn nhẫn với cô, trái tim Tô Tuệ Anh tâm như bị xé nát, đau không thở nổi.

Khuôn mặt cô lại cố giả vờ lạnh lùn, nói: “Tối qua là tối qua, hôm nay là hôm nay, tối qua tôi không biết anh lại là thị trưởng cao quý. Thị trưởng đại nhân, đừng đùa nữa, cô nhân viên văn phòng như tôi không chơi nổi, muốn chơi thì anh tìm người khác chơi đi!”

Nói xong, Tô Tuệ Anh đẩy cửa, bước thẳng về phía trước.

“Không, anh không đùa, anh nghiêm túc.”

Sở Trình Thiên đuổi theo Tô Tuệ Anh, ôm cô vào lòng, lên tiếng giải thích: “Anh không nói rõ thân phận của anh cho em biết là vì anh sợ em phải chịu áp lực, anh yêu em, anh thật sự yêu em!”

Anh lại không biết rằng câu “anh yêu em” mà anh thốt ra khiến Tô Tuệ Anh đau đớn thế nào.

“Đừng nói lời yêu với em, chúng ta không có tương lai, chúng ta… chia tay đi, sau này đừng gặp lại nữa.”

Tô Tuệ Anh nhắm chặt mắt lại, nước mắt rơi xuống không chút tiếng động.

Anh càng tốt đẹp như vậy, cô lại càng thấy mình không xứng với anh, điều cô có thể làm chỉ là chia tay, từ nay về sau không gặp gỡ.

“Đừng, anh yêu em, anh sẽ cho em tương lai, em hãy tin anh.”

Nghe những lời Tô Tuệ Anh nói, trái tim của Sở Trình Thiên như muốn nát vụn, ôm chặt Tô Tuệ Anh, mạnh mẽ hôn lên môi cô một nụ hôn sâu đậm.

“Ưm… Đừng… Buông tôi ra…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45


Chương 45:

Tô Tuệ Anh chấn động, lập tức vùng vẫy, bởi vì nếu cô không phản kháng, cô sợ mình sẽ đắm chìm vào nụ hôn nồng nhiệt đậm sâu đó.

“Khốn kiếp, buông Tô Tuệ Anh ra!”

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng quát giận dữ của một người đàn ông.

Người chưa thấy nắm đấm đã đến, Sở Trình Thiên hơi sơ suất không đề phòng, lập tức hứng chịu một cú đấm khiến anh phải lùi mấy bước mới đứng vững, máu tươi từ mũi chảy ra.

“A!”

Tô Tuệ Anh hoảng sợ thét chói tai, ngẩng đầu nhìn lên, người ra tay lại là Hàn Phiêu.

Vừa nãy nghe Tô Tuệ Kỳ nói xong, Hàn Phiêu mừng rỡ chạy tới cửa sau, nhưng không ngờ lại bắt gặp Tô Tuệ Anh đang bị một người đàn ông xa lạ cưỡng hôn. Không nói nhiều, anh đấm tới một cú, thấy Sở Trình Thiên vẫn có thể đứng vững, lửa giận trong lòng anh không thể tiêu tan.

“Tên khốn nạn, dám thất lễ với Tô Tuệ Anh, xem tao có đánh chết mày không!”

Trong lúc nhất thời, hai người đàn ông hung hăng lao tới đánh nhau.

Sở Trình Thiên là thị trưởng, đã từng vào quân đội nên có chút thân thủ, Hàn Phiêu lúc học đại học chính là cao thủ Taekwondo nổi danh trong trường, lúc đầu hai người giao thủ bất phân thắng bại.

Nhưng rất rõ ràng, thân thủ của Sở Trình Thiên không sánh bằng Hàn Phiêu, nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong, chịu đòn liên tục.

“Đừng đánh nữa… Đừng đánh nữa…”

Tô Tuệ Anh thấy Sở Trình Thiên bị thương, đau lòng hét lên liên hồi.

Hai người đàn ông đánh nhau sứt đầu mẻ trán.

Hàn Phiêu tức giận vì Sở Trình Thiên dám đụng vào Tô Tuệ Anh.

Sở Trình Thiên cũng tức giận Hàn Phiêu xen vào việc của người khác, hơn nữa nhìn Hàn Phiêu bùng nổ như vậy, nhất định rất yêu Tô Tuệ Anh, nghĩ như thế, lực trong tay càng ngày càng nặng.

“Đừng đánh nữa, hai người dừng tay đi mà…”

Tô Tuệ Anh thấy hai người căn bản không nghe lời của cô, đành cắn răng xông tới, kết quả người còn chưa đến gần đã bị đá vào bụng, không biết là ai trong hai người đá khiến cô văng xa ra ba bốn mét, nặng nề đập xuống đất. Tô Tuệ Anh hét thảm một tiếng, mắt nhắm lại, đau nhức hôn mê bất tỉnh.

“Tô Tuệ Anh…” Tải appt ruyệnhola đọc tieép nhiều nhé cả nhà!

“Em yêu…”

Hàn Phiêu và Sở Trình Thiên gần như hét lên kinh hãi cùng một lúc, bất chấp đánh nhau, một trái một phải xông về phía Tô Tuệ Anh đã ngã xuống đất ngất đi.

Hai người đồng thời muốn ôm Tô Tuệ Anh, kết quả đều đã giành được, không ai nhường ai.

Hai mắt Sở Trình Thiên đầy tơ máu trừng lên nhìn Hàn Phiêu: “Buông ra!”

“Buông ra!”

Hàn Phiêu cũng không chịu thua kém trừng mắt nhìn lại.

Sở Trình Thiên nghiến răng, nhìn sắc mặt tái nhợt không còn chút máu của Tô Tuệ Anh trong lòng mình, đành phải nhẫn nhịn xuống nước: “Tôi có một người bạn bác sĩ ở gần đây, nếu anh thật sự muốn tốt cho cô ấy, để tôi đưa cô ấy đi, nếu chậm trễ, lỡ như có gì bất trắc, anh gánh nổi trách nhiệm sao?”

Hàn Phiêu vừa nghe, thần sắc buông lỏng đôi chút: “Được, nhưng tôi muốn đi cùng.”

Vừa nãy, thấy mức độ quan tâm của Tô Tuệ Anh đối với Sở Trình Thiên, anh xem như đã nhìn ra, Tô Tuệ Anh với người đàn ông này lúc đó có lẽ không đơn giản như anh nghĩ, hơn nữa sự lo lắng trong mắt Sở Trình Thiên đối với Tô Tuệ Anh cũng vô cùng chân thật.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46


Chương 46:

“Tùy anh!”

Sở Trình Thiên đoạt lấy Tô Tuệ Anh từ trong tay Hàn Phiêu rồi chạy như điên về phía xe mình. Chết tiệt, nếu sớm biết sẽ làm cô bị thương, anh đã tình nguyện không đánh trả: “Em yêu à, em đừng xảy ra chuyện nhé, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì…”

Người bạn bác sĩ mà Sở Trình Thiên nhắc đến chính là Hứa Thịnh.

Hứa Thịnh thật ra là quan nhị đại, gia tộc mấy đời đều là quan chức quốc gia, nếu không thì sẽ không quen biết Sở Trình Thiên từ nhỏ, chỉ là bản thân anh trời sinh thích tự do, căm ghét sự bó buộc và dối trá của quan trường nên lựa chọn theo nghề thuốc, tuổi còn trẻ đã mở cho mình một bệnh viện tư nhân thượng lưu, có chút tiếng tăm trong giới y học.

Bệnh viện tư nhân của anh khá gần tập đoàn Triệu thị, Sở Trình Thiên lái xe chạy băng băng, mười lăm phút đã đến.

Hứa Thịnh đã sớm nhận được cuộc gọi từ Sở Trình Thiên, Sở Trình Thiên chưa tới, anh đã dẫn theo nhân viên y tế và băng-ca cấp cứu chờ ở cửa bệnh viện.

Sau khi kiểm tra vết thương của Tô Tuệ Anh, anh giật giật khóe miệng, khoát tay bảo nhân viên y tế lui ra, trợn mắt nhìn Sở Trình Thiên, nói: “Chỉ là chút vết thương nhẹ, không có gì đáng ngại, cậu có cần khẩn trương vậy không, hại tớ điều động bao nhiêu nhân lực, còn tưởng rằng lão đầu nhà cậu bệnh đó! Cậu cõng cô ấy đến phòng khám của tớ đi.”

“Vậy mà nhẹ à, cô ấy đã ngất đi đó.”

Sở Trình Thiên gấp gáp nói.

“Té xỉu là rất bình thường, thứ nhất là do đột nhiên bị đánh, thứ hai là rơi quá mạnh, thứ ba nha, đêm qua không ngủ hôm nay lại không ăn gì, thân thể vốn dĩ đã hơi yếu, có vẻ hơi sốt.”

Hứa Thịnh nói sơ tình hình của Tô Tuệ Anh.

Sở Trình Thiên vừa nghe, không khỏi đau lòng, xem ra cô né tránh anh, trong lòng cũng không dễ chịu gì, thế nên mới không màng ăn uống. Không do dự nữa, anh ôm Tô Tuệ Anh vào bệnh viện.

Phía sau, Hàn Phiêu một tấc không rời lập tức đuổi kịp.

Tô Tuệ Anh hôn mê khá lâu, mãi đến nửa đêm mới tỉnh vì khát.

“Nước…”

Tô Tuệ Anh chậm rãi mở mắt, đã thấy Sở Trình Thiên và Hàn Phiêu một trái một phải ngồi bên giường cô, hai người ai cũng không ngủ, mắt đỏ bừng.

Vừa nhìn cô tỉnh lại, cả hai mừng rỡ, vội rót nước cho cô.

Nhìn hai ly nước trước mắt, Tô Tuệ Anh nhìn Sở Trình Thiên, lại hơi liếc nhìn Hàn Phiêu, cuối cùng, cô nhận lấy nước trong tay Hàn Phiêu.

Hàn Phiêu vui mừng nở nụ cười, sự mệt mỏi suốt đêm bỗng tiêu tan.

Sở Trình Thiên đau xót, thất vọng thu lại ly nước trong tay.

“Hai người về đi, tôi không sao rồi.”

Tô Tuệ Anh nhìn bốn bức tường trắng như tuyết cùng giường và chăn liền biết mình đang ở trong bệnh viện, phần bụng mơ hồ truyền tới cơn đau cũng làm cô nhớ lại chuyện Sở Trình Thiên và Hàn Phiêu đánh nhau lúc tan làm.

“Anh không đi.”

Sở Trình Thiên nhìn chằm chằm vào Tô Tuệ Anh, Tô Tuệ Anh không nói ra lý do vì sao cô muốn né tránh anh, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.

“Anh không đi, sao tôi có thể đi?”

Hàn Phiêu tràn ngập địch ý nhìn Sở Trình Thiên, nếu anh đi, người đàn ông này lại “thất lễ” với Tô Tuệ Anh thì phải làm sao, nên anh phải ở lại bảo vệ Tô Tuệ Anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47


Chương 47:

Tô Tuệ Anh nhức đầu nhắm mắt lại, cô không rõ vì sao Hàn Phiêu đột nhiên quan tâm cô như vậy, lúc này cô thực sự không có tâm trạng suy nghĩ vấn đề này. Cô trùm kín chăn qua đầu, không thèm để ý đến hai người.

Nhưng hôm sau, khi Tô Tuệ Anh mở mắt, cô lại đang ở một nơi khác, mở to hai mắt quan sát một hồi lâu, Tô Tuệ Anh mới giật mình, đây chẳng phải là biệt thự của Sở Trình Thiên mà lần trước cô đã tới sao!

Lúc này cô đang ở trong lòng Sở Trình Thiên, đầu gối lên lồng ngực dày rộng của anh.

Tô Tuệ Anh lập tức hoảng sợ nhảy dựng lên, cô nhớ rõ ràng mình đang ở bệnh viện mà?

Sở Trình Thiên thức giấc vì động tác của Tô Tuệ Anh, mở mắt, rất tự nhiên nói: “Em yêu đã tỉnh rồi!”

Ánh mắt Tô Tuệ Anh hơi lóe lên, anh luôn dịu dàng gọi cô là “em yêu”, và cô cũng thích anh gọi cô như vậy, nhưng… Trong đầu của Tô Tuệ Anh lại hiện lên cái đêm Hoắc Anh Tú đối xử thô bạo với cô, chợt nhảy xuống giường, giọng nói hoảng loạn: “Tại sao tôi lại ở đây, Hàn Phiêu đâu?”

“Anh ta mệt, ngủ rồi. Tôi đành phải đưa em về nhà mình thôi.”

Sở Trình Thiên nhướn mày ngạo nghễ.

Thực ra chuyện là hắn đến chỗ Hứa Thịnh lấy một ít thuốc. Thừa lúc Hàn Phiêu lơ là liền chuốc mê người ta, rồi ngang ngược kéo Tô Tuệ Anh về nhà mình.

Cả nhà tải app truyện hola nhé! “Vậy…tôi đi làm đây!”

Tô Tuệ Anh không chút nghi ngờ, liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, may là vẫn chưa muộn giờ làm.

Chỉ có điều cô còn chưa kịp quay người bước đi, Sở Trình Thiên đã từ trên giường nhanh như chớp bật dậy, một bước lao đến bên vòng tay ôm gọn eo cô rồi dùng cả thân thể đè chặt cô xuống giường.

“Này bé con, nếu hôm nay em không giải thích rõ ràng với anh thì đừng hòng đặt chân tới cái biệt thự này.”

Tô Tuệ Anh thất kinh, cô cố gắng đẩy Sở Trình Thiên ra nhưng vô dụng, thân gái như cô thì có bao nhiêu sức lực cơ chứ. Những giọt lệ bắt đầu ầng ậc trong đôi khóe mắt hoang mang. Giọng cô nghẹn lại:

“Đến anh cũng muốn ức hiếp tôi ư? Đàn ông các anh, đúng là chẳng có ai tốt đẹp…”

Sở Trình Thiên nhẹ nhàng đưa tay vỗ về gương mặt đầy ấm ức của Tô Tuệ Anh

“Bảo bối à, đừng khóc. Sao anh nỡ ức hiếp em cơ chứ. Anh chỉ là muốn biết tại sao em bỗng dưng lại lạnh lùng với anh như vậy. Anh đã làm điều gì không phải ư? Em nói đi, anh sẽ thay đổi vì em mà.”

Tô Tuệ Anh nghe xong liền không kiềm chế nổi nữa, hai hàng nước mắt lại lã chã rơi

“Anh chẳng có chỗ nào không tốt cả. Anh chính là quá hoàn hảo, hoàn hảo đến nỗi tôi cảm thấy mình vốn dĩ chẳng xứng với anh…”

“Em yêu à sao em lại có thể nghĩ như vậy được. Em thậm chí chẳng biết bản thân em tuyệt vời đến nhường nào. Em hiền lành lương thiện, lại xinh đẹp duyên dáng. Em chính là người tuyệt vời nhất mà Sở Trình Thiên này từng gặp, sao lại không xứng với anh chứ, đúng là đồ ngốc mà.”

Sở Trình Thiên khẽ áp sát lại gần, dùng đôi môi lạnh lẽo quyến rũ hôn lên những giọt lệ vương trên gương mặt Tô Tuệ Anh, từng lời từng lời dịu nồng tựa nước, gần gũi ấm áp chạm đến trái tim đến thế.

“Có thật không?”

Tô Tuệ Anh vốn đã định đóng cửa con tim, nhưng trước dáng vẻ si tình đó của Sở Trình Thiên lại không thể không rung động.

“Đương nhiên rồi!”

Sở Trình Thiên rất nghiêm túc bày tỏ:

“Nếu em không tin, ngay hôm nay anh đưa em đi gặp bố mẹ anh, anh sẽ nói với họ rằng anh muốn cưới em về làm vợ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48


Chương 48:

“Đừng…”

Nhịp tim của Tô Tuệ Anh bỗng trở nên dồn dập, mặc dù từng lời của Sở Trình Thiên đều khiến cô cảm động vô cùng. Nhưng hiện tại cô vẫn chưa thực sự sẵn sàng để làm vợ người ta, vả lại hôn ước giữa cô và Hoắc Anh Tú vẫn chưa thực sự hủy bỏ.

“Chúng ta mới quen biết nhau, còn chưa đến một tuần lễ đã định ước cả đời quả thực quá vội vã, đợi qua một thời gian nữa, cho đôi bên thấu hiểu nhau, lúc đó đi gặp bố mẹ cũng chưa muộn.”

“Vậy là em đồng ý rồi, em yêu à, anh yêu em yêu em nhiều lắm.”

Sở Trình Thiên bất giác bật cười vui sướng như một đứa trẻ, hào hứng ôm Tô Tuệ Anh lăn lộn khắp giường.

Cứ thế, hai cơ thể quấn chặt lấy nhau, sự cọ xát giữa những lớp quần áo khiến cho dục vọng trong Sở Trình Thiên trỗi dậy mạnh mẽ:

“Em yêu à, anh muốn em.”

Sở Trình Thiên tẩn mẩn hôn khắp chiếc cổ mảnh mai của Tô Tuệ Anh, bàn tay đã kịp tìm đường vào sâu trong những lớp áo.

Cả người Tô Tuệ Anh cứng đờ, lập tức hoảng sợ khép chặt hai đùi. Ám ảnh mà Hoắc Anh Tú để lại cho cô đêm hôm đó…quả thực quá lớn.

Nhận ra sự căng thẳng của Tô Tuệ Anh, Sở Trình Thiên không nén được nghi vấn, bàn tay bận rộn bỗng dừng lại, hỏi:

“Có chuyện gì thế?”

Trước đây, cứ mỗi khi làm chuyện này, cô đều cảm thấy căng thẳng, nhưng đó là vì còn lúng túng, còn giờ đây, cái sự lo lắng này, chính là đang sợ hãi.

“Em…bụng em vẫn còn hơi đau.”

Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Sở Trình Thiên, đôi tay run run chống trên ngực hắn.

“Ôi vậy mà anh lại quên mất chuyện này, đúng là hết thuốc chữa, cục cưng à tại vì em quá hấp dẫn đó.”

Sở Trình Thiên ra điều vỗ vỗ trán, nhanh chóng lấy từ trong ngăn tủ bên giường ra một chai thuốc:

“Nào tới đây, anh xoa thuốc cho em.”

Dứt lời liền vén áo Tô Tuệ Anh lên

“Không cần đâu…em phải đi làm đây.”

Tô Tuệ Anh sợ sệt lui người về.

Sở Trình Thiên vẫn cho rằng cô chẳng qua là xấu hổ, liền đẩy cô xuống giường:

“Hôm nay em không cần đi làm, vì anh đã xin cho em cùng Triệu Dân Thường nghỉ rồi, ngoan nào, để anh bôi thuốc cho.”

Tô Tuệ Anh vẫn muốn từ chối, nhưng Sở Trình Thiên đã liếm một ít thuốc, rồi nhẹ nhàng dùng lưỡi thoa thuốc cho cô.

“Trình Thiên, sao anh lại dùng lưỡi…”

Đầu lưỡi của Sở Trình Thiên vẫn đưa đẩy khắp vùng bụng dưới của cô, vừa mềm vừa nhột, toàn thân không kiềm chế được mà run lên.

“Phải như thế này mới không làm em đau.”

Sở Trình Thiên càng lúc càng dịu dàng, vòng eo của Tô Tuệ Anh săn chắc, mịn màng như ngọc, không có lấy một thớ thịt thừa. Cái cảm giác mềm mịn ấm nồng đó khiến thâm tâm anh rạo rực phơi phới.

Tô Tuệ Anh bị anh làm cho mặt đỏ bừng. tâm hồn thiếu nữ mong manh cảm động đến mức dùng lời không nói hết, ôi một người đàn ông ấm áp dịu dàng như ngọc nhường này, bảo cô làm sao có thể buông tay đây!

Chìm trong đê mê, cô không nhận ra rằng chiếc lưỡi ấm mềm của anh đã bắt đầu từng chút từng chút, trượt xuống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49


Chương 49:

Chìm trong đê mê, cô không nhận ra rằng chiếc lưỡi ấm mềm của anh đã bắt đầu, từng chút từng chút một, trượt xuống.

Trong lúc cô còn đang kinh ngạc, Sở Trình Thiên đã ngậm gọn trong miệng hạt đậu hồng bé nhỏ mềm mại ở dưới cô, phả hơi thở nóng bỏng vào nơi nhạy cảm, tê tê nhồn nhột, đôi môi yêu kiều của Tô Tuệ Anh không chịu được mà run lên, trong lòng thực ra vẫn là hoang mang lắm, nhưng sự thâm tình dịu dàng của Sở Trình Thiên đã dần dần xua tan sự căng thẳng đi rồi.

Biết rằng Tô Tuệ Anh đang dần xuôi theo, Sở Trình Thiên mới bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình và quần áo trên người Tô Tuệ Anh, sau đó nhấc cô đặt lên đùi mình, đẩy từng chút một cái dục vọng đang cương cứng vào trong Tô Tuệ Anh.

“Trình Thiên…”

Khi cái cứng ngắc của Sở Trình Thiên chạm vào, Tô Tuệ Anh toàn thân run lẩy bẩy, cái đêm bị Hoắc Anh Tú cưỡng đoạt bỗng hiện về trong tâm trí cô.

Sở Trình Thiên tưởng rằng đã đụng phải vết thương trên bụng cô, liền nhẹ nhàng dỗ dành:

“Em đừng sợ, anh sẽ nhẹ nhàng, sẽ không làm bụng em đau đâu.”

Vừa nói tay vừa xoa lưng Tô Tuệ Anh, khiến cho hai đầu núm trên bộ ngực mỹ miều lộ ra dáng vẻ mê người, một tay nhẹ nhàng giữ lấy phần eo, rồi từ từ đẩy xuống, để hai cơ thể ngập sâu vào nhau.

Tải app truyện hola đọc tiếp nhé cả nhà! “Ưm…Trình Thiên…”

Hai tay Tô Tuệ Anh bấu chặt vào gáy Sở Trình Thiên, mắt ngấn lệ nhìn gương mặt ôn nhã như ngọc của anh.

Khoảnh khắc này, gương mặt của Hoắc Anh Tú cuối cùng đã tan biến trong tâm trí cô.

Phần hạ bộ tràn đầy cảm giác sung sướng và thỏa mãn, khiến cho từng tế bào trong cơ thể cô không giấu được hưng phấn.

“Em yêu à, em…khít quá…”

Sở Trình Thiên đưa lưỡi liếm láp đôi môi căng mọng tươi tràn của Tô Tuệ Anh, nhắm nghiền mắt lại, anh cảm thấy như bị Tô Tuệ Anh hút trọn linh hồn rồi.

“Trình Thiên…anh thật là hư…”

Tô Tuệ Anh bị câu nói gợi tình đó của Sở Trình Thiên làm cho mặt đỏ ửng cả lên, không dám đáp lại, giờ phút này toàn thân đê mê đến tột đỉnh, cơ thể nhấp xuống, nuốt ngập đến tận gốc của Sở Trình Thiên vào bên trong.

“Ahh…”

Sở Trình Thiên phấn khích rít lên, nếu không phải nhờ thể lực anh cường tráng, thì suýt chút nữa đã phóng xa vạn dặm rồi.

“Này tiểu yêu, em cố tình đúng không, xem anh xử lý em thế nào.”

Sở Trình Thiên giận dỗi nhéo chiếc mũi xinh xắn của Tô Tuệ Anh. Hai tay nhấc cặp mông trắng mịn nhảy xuống giường, giữ nàng trên tay rồi điên cuồng thúc.

“Ahhh…”

Tô Tuệ Anh hét lên, kẹp chặt hai đùi vào Sở Trình Thiên, hai tay cũng bấu chặt gáy anh không rời, mà không biết rằng, cô như thế này khiến cho Sở Trình Thiên tốn không ít sức lực. Anh bắt đầu chạy nước rút, dùng lực nhấp mạnh hơn, sâu hơn.

“Ah…Trình Thiên…ahhh”

Tô Tuệ Anh chỉ còn cảm giác như lên mây, lâng lâng sung sướng, phần thân trên được kéo về đằng sau, hai quả đào mật trước ngực cũng đung đưa theo làn tóc dài đổ xuống như thác nước, rung rinh.

“Em yêu, em đẹp lắm.”

Sở Trình Thiên cúi xuống ngậm lấy nụ hoa đào hồng hào trên những quả đào đào mật, thốt ra lời ca ngợi từ tận đáy lòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50


Chương 50:

Trong biệt thự có hai người đang chìm trong men say sắc dục, chết không hối tiếc. Còn bên phía bệnh viện, Hàn Phiêu đang tìm Tô Tuệ Anh đến phát điên lên rồi.

Anh ta thậm chí không biết mình bị Sở Trình Thiên chuốc thuốc mê, vẫn còn tưởng là mình ngủ quên nên để lạc mất Tô Tuệ Anh. Lúc này, đang vừa lo lắng vừa tự trách, biết được Sở Trình Thiên đã đưa Tô Tuệ Anh rời khỏi viện, anh ta liền vội vàng nghe ngóng nơi ở của Sở Trình Thiên.

Chỉ tiếc là người trong cái bệnh viện này dù biết thân phận của Sở Trình Thiên, chứ cũng chẳng mấy ai biết hắn ở đâu.

Ngoại trừ Hứa Thịnh.

Bất quá, Hàn Phiêu cũng chẳng thèm đi làm nữa, cứ đứng ỳ ra ở phòng khám của Hứa Thịnh, nói gì cũng không chịu đi.

Hứa Thịnh bất lực nhìn anh chàng đẹp trai cố chấp trước mặt, khẽ nhếch miệng cười, đột nhiên một ý nghĩ xấu xa xuất hiện trong tâm trí hắn, nghĩ được làm được.

Hứa Thịnh đứng dậy, đóng cánh cửa phòng khám đánh sầm một tiếng. Miệng nở một nụ cười không tốt đẹp mà cánh đàn ông ai cũng hiểu, hắn ngồi xuống cạnh Hàn Phiêu.

“Anh đóng cửa lại làm gì?”

Nụ cười kỳ quái của Hứa Thịnh làm cho Hàn Phiêu nổi hết cả da gà.

“Ồ mỹ nam, cậu nói xem tôi muốn làm gì nào. Tôi thực ra có một sở thích mà không ai biết. Đó chính là…tôi không thích phụ nữ…”

Hứa Thịnh nhẹ nhàng đẩy gọng kính bạc trên sống mũi, rồi đưa mười ngón tay nõn nà nắm lấy bàn tay của Hàn Phiêu, ánh mắt đầy si mê, ngỏ:

“Phong Phong, cậu thấy tôi đây thế nào, có đẹp không?”

“Này, anh bị khùng hả.”

Hàn Phiêu thất kinh hất tay Hứa Thịnh ra, một bước né xa, cái tiếng gọi ‘Phong Phong’ rợn người của Hứa Thịnh lại làm da gà da vịt cậu rơi rụng hết cả xuống đất.

“Không ngờ được trông anh đoàng hoàng tử tế, mà lại là loại người kinh tởm như vậy, tránh xa tôi ra.”

“Hứ, làm gì mà phải hung dữ thế, như vậy sẽ khiến mọi người sợ đấy, Phong Phong, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Rốt cuộc thì tôi với, Tô Tuệ Anh ai đẹp hơn ai?”

Hứa Thịnh lại một lần nữa xoay người quay ra làm nũng, nhõng nhẽo.

“Buồn nôn…”

Hàn Phiêu chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào mà giống con gái như vậy,

Ngực thì phẳng lì như bức tường, nhìn đã không thể vào mắt được, ”Biến Thái!”

K dám ở lại thêm nữa, Hàn Phiêu chạy như bay ra khỏi phòng khám của Hứa Thịnh.

“Haha…..”

Đằng sau, Hứa Thịnh không chịu được mà ôm bụng cười khoái chí, ngay lập tực xoay người một cách uyển chuyển, dựa mình ngồi lên xích đu, đung đưa một cách thong thả, nhẹ nhàng, trong đầu không thể ngừng nghĩ đến Tô Tuệ Anh,người con gái mà khiến cho hai người đàn ông trở nên điên dại.

Đặt tay phải lên trước mắt, Hứa Thịnh chăm chú một hồi, như dần hiểu ra.

Ngay tại đêm hôm trước, anh dùng đôi bàn tay này để kiểm tra vết thương cho

Tô Tuệ Anh, trước giờ anh chưa từng được nhìn thấy cô gái nào mà có một làn da đẹp mịn màng, không có một khuyết điểm nào như vậy.

Tay anh vừa chạm vào bên ngoài da thịt của Tô Tuệ Anh, lúc đó, trong lòng anh đột nhiên nảy sinh một cảm giác khác lạ vượt quá giới hạn của một bác sĩ đối với bệnh nhân.

Khoảnh khắc đó, dường như nếu không phải Sở Trình Thiên luôn đứng bên cạnh, anh thật không dám khẳng định, bản thân có phải sẽ từ bụng mà sờ xuống phần dưới không, vì cảm giác lúc đó thật tuyệt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51


Chương 51:

“Tô Tuệ Anh, cái tên thật đẹp.”

Hứa Thịnh cười mỉm, ánh mắt sáng lên, trong đầu vẫn còn vương vấn cảm giác được chạm vào làn da mềm mại, mỏng manh của Tô Tuệ Anh.

Đáng tiếc không thể lừa gạt vợ bạn, Tô Tuệ Anh là người phụ nữ của Sở Trình Thiên, anh ấy căn bản không được động vào.

Nhưng anh ấy thật sự muốn biết dưới làn da mềm mại, nhẵn nhụi đó, có một tâm hồn như thế nào, đây đối với thân phận là bác sĩ của anh ấy mà nói, quả thực muốn biết xem, làm thế nào bây giờ?

Làm sao đây?

Hứa Thịnh đang hết sức kìm nén sự sục sôi trong nội tâm, nhưng càng kìm nén sợ hãi thì trong lòng càng trở nên điên cuồng….

Tô Tuệ Anh vẫn đang cùng với Sở Trình Thiên trong biệt thự, căn bản cô không biết rằng ở trong bệnh viện đang có hai người đàn ông vì cô mà tranh đấu với nhau, càng không biết đó là người giúp cô tỉnh lại sau khi cô nhập viện vì bị hôn mê, giống như một cơn ác mộng vậy.

Sở Trình Thiên muốn lấy lại tất cả những gì đã mất, cả ngày anh không muốn nghĩ đến bất cứ chuyện gì, chỉ muốn nghĩ tới Tô Tuệ Anh. Anh muốn hoàn toàn chinh phục được con mèo nhỏ bướng bỉnh này, và chỉ khi đó anh mới có thể cảm thấy Tô Tuệ Anh là của anh, mãi mãi là của anh.

Ngoài trời mưa đã tạnh, Tô Tuệ Anh nhẹ nhàng nằm lên ngực của Sở Trình Thiên, thì thầm “: Trình Thiên, em muốn chuyển nhà.”

Trong nhà có một ác quỷ Hoắc Anh Tú, cô lại không dám tiếp tục ở đây nữa.

Sở Trình Thiên ngớ ra một lúc, sau đó hạnh phúc nói: “Vậy thì tốt quá rồi, em thấy đấy biệt thự của tôi to như vậy nhưng chỉ có mình tôi ở,thật sự rất cô đơn, nếu như bây giờ có thêm e, đây sẽ giống như một ngôi nhà của chúng ta.”

Tô Tuệ Anh khua tay đấm nhẹ vào Sở Trình Thiên, ngượng ngùng nói: “Anh nghĩ đi đâu thế, em muốn chuyển đến sống ở một nơi khác, không phải muốn chuyển đến nhà của anh.”

Sở Trình Thiên nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của Tô Tuệ Anh, đặt nó nhẹ nhàng lên trước ngực của anh, cười nhẹ và nói:”Chuyển đến đó ở thì có gì không tốt chứ, ở đấy vừa thoải mái lại còn rộng rãi, hơn nữa không mất tiền thuê nhà. Điều quan trong nhất là mỗi đêm đều có một người đàn ông đẹp trai nằm ngủ cùng em, điều kiện hấp dẫn như vậy mà em còn chần chừ không chịu đồng ý hay sao?”

Khuôn mặt ngại ngùng của Tô Tuệ Anh càng đỏ hơn sau khi nghe những lời ấy, “Chúng ta vẫn chưa kết hôn mà lại chuyển đến ở cùng nhau, như vậy không được thích hợp.”

Nhóm chú trọng lên trên app truyện hola nhé! Sở Trình Thiên cười đùa: “Vậy bây giờ chúng ta đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.”

Tô Tuệ Anh vừa nghe những lời đó,trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào, như vừa được chút mật mà vị ngọt của nó vẫn còn đọng lại đâu đây, cô nhanh chóng lấy lại được sự tỉnh táo, thoát khỏi cơn mộng mị ngọt ngào đó.”Trình Thiên, em nói rồi, chúng ta quen nhau chưa được một tuần, như vậy thì vội vàng quá.”

Nếu như tình cảm này không được xây dựng vững chắc, cô sợ tương lai, cô và Sở Trình Thiên đều sẽ hối hận.

Sở Trình Thiên nhướn mày “vậy bây giờ em chuyển đến nhà tôi ở, không thì bây giờ tôi sẽ đưa em đi đăng kí kết hôn.”

“… Vậy được, em nghe theo anh”

Mỗi lần Sở Trình Thiên phải vào vai ác, Tô Tuệ Anh chỉ biết thuận theo sự sắp xếp của anh, tính khí dịu dàng và ấm áp của anh khiến cho cô lần nào cũng ngoan ngoãn nghe theo.

Thấy Tô Tuệ Anh đã đồng ý, Sở Trình Thiên vui mừng ôm lấy Tô Tuệ Anh, xúc động cúi đầu xuống và hôn lên đôi môi mềm mại và căng mọng của cô ấy, một nụ hôn cuồng nhiệt, “Baby, sau này em là của anh rồi, của một mình anh thôi!…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52


Chương 52:

Đến chiều, Sở Trình Thiên lái xe đưa Tô Tuệ Anh về chỗ ở cũ của cô ấy, vì Tô Tuệ Anh muốn thu dọn ít đồ đạc để chuyển nhà.

Để anh đưa em lên, rồi giúp em chuyển đồ xuống xe, Sở Trình Thiên chủ động mở lời

“Không cần đâu! Đồ của em cũng không nhiều, để em tự vào lấy cũng được.”

Tô Tuệ Anh nhanh chóng lắc đầu, tuy rằng bây giờ Hoắc Anh Tú nhất định vẫn đang ở công ty, nhưng bố mẹ của cô ấy vẫn ở trong nhà. Trước mắt cô và Hoắc Anh Tú đang gặp chuyện xích mích với nhau, nhưng bố mẹ cô vẫn chưa biết chuyện. Lúc này nếu để hai người họ nhìn thấy cô đưa người đàn ông khác về nhà, cô sợ sẽ khiến họ tức giận.

Mẹ Tô thấy Tô Tuệ Anh đột nhiên chui vào bếp, còn tưởng rằng Tô Tuệ Anh đã ngầm đồng ý với Hoắc Anh Tú rồi, liền vui vẻ quay lại sô pha tiếp tục xem phim.

Nhưng Hoắc Anh Tú lại không cho là như vậy, liền động não bắt đầu suy nghĩ làm sao để giữ Tô Tuệ Anh ở lại.

Tô Tuệ Anh đi vào phong bếp, vừa giúp ba Tô nhặt rau, vừa đem những lời nói với mẹ Tô nói lại một lần nữa cho bố Lâm.

Bố Tô đang làm đột nhiên dừng lại một chút, lo lắng hỏi: “Hôm nay phải chuyển đi luôn sao? Sao gấp vậy, phòng bên đó ra sao, con ở một mình liệu có ổn không?”

“Bố yên tâm đi, bên đấy mọi thứ đều tốt, điều kiện còn tốt hơn ở đây, bố không cần lo lắng cho con đâu.”

Tô Tuệ Anh tựa vào vai bố Tô làm nũng.

Từ bé đến lớn mẹ Tô lúc nào cũng thiên vị em gái Tô Tuệ Vân hơn, ăn ngon mặc đẹp đều nhường hết cho Tô Tuệ Vân, còn đối với cô không đánh thì mắng, trong mắt mẹ Tô dù cô có làm gì đi chăng nữa cũng đều sai, đều không bằng Tô Tuệ Vân, 20 năm nay chỉ khi ở trước mặt ba Tô cô mới nũng nịu như vậy.

Nhìn đứa con gái dựa vào vai mình, đã trở thành cô gái xinh đẹp quyến rũ, ba Tô vỗ vỗ bờ vai Tô Tuệ Anh đầy yêu thương, gật đầu nói: “Theo ý con vậy, chỉ cần con thích, thì hãy làm đi, bố sẽ luôn ủng hộ con.”

“Con cảm ơn bố!”

Sống mũi Tô Tuệ Anh cay cay, thiếu chút nữa là rơi nước mắt.

Sau khi biết Hoắc Anh Tú cùng Tô Tuệ Vân gian díu với nhau, thời gian đấy cô ủy khuất biết bao, nếu như lúc đó ông trời không mang Sở Trình Thiên đến bên cô có lẽ cô đã sụp đổ rồi, bây giờ cô mới hiểu rõ ngoài Sở Trình Thiên ra thì trên thế giới này cũng chỉ còn mỗi bố là thật lòng yêu thương cô mà thôi.

Đúng lúc này tiếng tivi từ phòng khách đột nhiên truyền đến chói tai.

Tô Tuệ Anh nhíu mày, sao mẹ lại bật tiếng tivi to như vậy? Chắc là do cô nghĩ nhiều, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng của Hoắc Anh Tú: “Bố, Chương trình bố thích đến rồi, mẹ bảo con vào gọi bố ra xem, việc trong bếp cứ để con với Tuệ Anh làm cho.”

Bố Tô vừa nghe cũng không nghi ngờ gì, lại nghe thấy âm thanh của trương trình mình thích, liền cởi tạp dề đưa cho Hoắc Anh Tú, cười nói: “Ừ, vậy ở đây giao cho hai đứa.”

Nói xong liền đi ra khỏi phòng bếp.

“Bố…”

Tô Tuệ Anh liền gấp gáp muốn theo bố Tô ra ngoài, bây giờ cô không muốn ở một mình trong bếp cùng với Hoắc Anh Tú.

“Tuệ Anh, cô ở lại giúp tôi đi.”

Hoắc Anh Tú liền đứng chắn trước mặt Tô Tuệ Anh, ngăn cô lại.

“Anh…Tôi muốn ra ngoài, tránh ra…ưm…”

Tô Tuệ Anh muốn đẩy Hoắc Anh Tú ra nhưng lại bị Hoắc Anh Tú một tay kéo lại, một tay bịp miệng cô, mà lúc này bố Tô đã đi ra ngoài.

“Tiện nhân, tốt nhất cô đừng kêu, không thì tôi sẽ làm ngay tại chỗ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53


Chương 53:

Lúc này Hoắc Anh Tú cười rất nham hiểm, cả mặt ngoan độc dữ tợn.

Hung hãm đẩy Tô Tuệ Anh vào tường, một tay giữ chặt hai tay Tô Tuệ Anh lật lên đỉnh đầu, một tay bịt chặt miệng của Tô Tuệ Anh, dùng đầu gối kẹp chặt hai chân đang giẫy giụa của Tô Tuệ Anh thậm chí còn cố ý tách hai chân cô sang hai bên khiến cho vật cứng phía dưới của hắn chạm đúng nơi tư mật của Tô Tuệ Anh, nếu không phải cách lớp quần có lẽ đã dứt khoát tiến vào.

Tư thế này của hắn dọa Tô Tuệ Anh sợ hãi, cảm nhận được vật dưới thân hắn cứng lên, một màn đêm hôm đó lại hiện lên, “Ưm, không…”

Tô Tuệ Anh ra sức lắc đầu, ánh mắt tràn đầy sợ hãi hoảng hốt.

Biết trước về nhà thu dọn đồ đạc sẽ bị Hoắc Anh Tú đồn ép như vậy, cô thà không cần những đồ này, hoặc vừa rồi cô nên đồng ý để Sở Tây Hạng cùng cô lên lấy đồ, Tô Tuệ Anh vô cùng hối hận.

Hoắc Anh Tú vông cũng thỏa mãn khi nhìn thấy sự sợ hãi hoảng loạn trong mắt Tô Tuệ Anh, hắn nghiến răng cười tà ác, cắn vành tai Tô Tuệ Anh, tà mị nói: “Tôi không quan tâm cô chuyển nhà có thật sự là vì công việc hay không, tóm lại tôi sẽ không bao giờ cho phép cô rời khỏi tôi, Tô Tuệ Anh cô cả đời này sẽ là người phụ nữ của Hoắc Anh Tú tôi. Bây giờ tôi có thể bỏ tay ra cho cô nói chuyện, nhưng cô tốt nhất đừng có kêu lên, mà có kêu thì ba mẹ cô đang xem tivi cũng không nghe thấy, bởi vì tôi vừa bật tiếng to hết cỡ rồi, mà dù có nghe thấy cũng chỉ nghĩ rằng chúng ta đang đùa, sẽ không đến cứu cô đâu, đương nhiên cô có thể thử xem, tôi sẽ lập tức tiến vào.”

Tô Tuệ Anh liền gật đầu, cô sẽ không kêu,sợ hãi đến mức hốc mắt ngấn lệ.

Hoắc Anh Tú lúc này mới từ từ buông tay, Tô Tuệ Anh bị hắn bị miệng đến mức hô hấp khó khăn, nghẹn đến đỏ bừng mặt, vừa được thả ra liền hít thở dồn dập…

Tô Tuệ Anh lúc này thật sự muốn hét lên kêu cứu, nhưng như Hoắc Anh Tú nói, tiếng tivi ngoài phòng khách rất to bố mẹ không thể nghe thấy, mà có nghe thấy liệu có thật sự vào cứu cô hay không, chỉ sợ lúc đó đã bị Hoắc Anh Tú chiếm lấy rồi.

Suy đi nghĩ lại, Tô Tuệ Anh quyết định không kêu cứu. Hoắc Anh Tú thấy Tô Tuệ Anh ngoan ngoãn nghe lời không kêu, đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt trái xoan xinh đep của Tô Tuệ Anh, cười đầy mãn nguyện nói: “Như vậy mới ngoan chứ, phụ nữ phải biết nghe lời đàn ông.”

Tô Tuệ Anh quay đầu đi tránh bàn tay của hắn, giọng căm hận, cắn răng nói: “Tốt nhất anh bỏ tôi ra, nếu không Trình Thiên ở dưới nhà đợi lâu không thấy tôi xuống, nhất định sẽ lên tìm.”

“Trình Thiên? Gọi thân mật như vậy, tôi nghĩ tối qua với hôm nay cô đều ở bên ngoài thân mật với hắn ta, nói gì mà yêu cầu công việc đều là viện cớ, đúng không?”

Sắc mặt Hoắc Anh Tú tối sầm, hung hăng nắn bóp bộ ngực căng tròn như hai trái đào trước ngực của Tô Tuệ Anh.

Cả nhà tải appt ruỵen hola đọc tiếp nhé! “Đau quá, đừng mà…”

Tô Tuệ Anh nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận, bị Hoắc Anh Tú thô bạo nắn bóp không thương tiếc, cô cảm giác hai bầu ngực của cô tưởng chừng như đang nứt ra, đau đến mức nước mắt ứa ra.

Nhưng vẻ mặt Hoắc Anh Tú lại đầy hưởng thụ, vừa sờ nắn vừa lấy điện thoại từ trên người Tô Tuệ Anh, “Cô nói tôi mới nhớ, bây giờ lập tức gọi điện cho người đàn ông dưới nhà, bảo anh ta đi ngay lập tức.”

Lời vừa nói đã ấn gọi vào số lưu “Trình Thiên”trong máy Tô Tuệ Anh, cô đẩy ra.

Nhưng hai tay của Tô Tuệ Anh bị hắn ta giữ chặt trên đỉnh đầu không cách nào lấy lại điện thoại, Hoắc Anh Tú cười nghiến răng, suy nghĩ gian tà trong đầu hiện lên, lập tức bật loa ngoài điện thoại, sau đó để điện thoại kẹp vào giữa ngực Tô Tuệ Anh, mà tay còn lại của hắn giống như con rắn độc luồn vào trong váy Tô Tuệ Anh.

“A, anh dừng…”

Tô Tuệ Anh kinh hãi hét lên, liền khép chặt hai chân lại, chữ “Tay”vẫn chưa kịp thốt ra, ai ngờ lúc này đầu dây bên kia đã bắt máy, truyền đến tiếng nói của Trình Thiên: “Alo, em yêu, sao vẫn còn chưa xuống vậy?”

“Trình Thiên…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54


Chương 54:

Trong lòng Tô Tuệ Anh trấn động định mở miệng kêu cứu.

“Nếu cô muốn anh ta lên đây để thấy một màn tôi điên cuồng làm chuyện ấy với cô, thì cô cứ việc kêu anh ta cứu.”

Hoắc Anh Tú biết trước cô sẽ làm như vậy, liền kề sát tai cô nói nhỏ, đúng lúc tay bị cô kẹp chặt, dùng lực mạnh một ngón tay tiến mạnh vào trong nơi tư mật nhất của Tô Tuệ Anh, nhưng lúc này cô chỉ còn cách chịu đựng, liên tục lắc đầu nhìn Hoắc Anh Tú với ánh mắt van xin.

“Em yêu, em làm sao vậy, sao lại không nói gì thế?”

Điện thoại lần nữa truyền đến giọng của Sở Trình Thiên, lần này mang theo chút lo lắng.

“Nói với hắn, cô không sao, bảo hắn đi ngay lập tức.”

Âm thanh ma quỷ của Hoắc Anh Tú vang lên khe khẽ bên tai Tô Tuệ Anh, ngón tay trỏ một hồi chuyển động trong nơi tư mật của Tô Tuệ Anh.

Tô Tuệ Anh bị hắn làm cho hai chân run rẩy, nhưng tránh không được, mắng không xong, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời hắn, nói vào điện thoại đặt trước ngực: “Trình Thiên, em không sao…anh về trước đi.”

“Em yêu, không phải mình đã nói rõ ràng là đón em chuyển nhà rồi sao, sao giờ lại bảo anh một mình về trước.”

Ở trong xe dưới nhà, Sở Trình Thiên không khỏi nhíu mày, anh làm sao biết được đầu dây bên kia, Tô Tuệ Anh đang bị Hoắc Anh Tú dồn vào tường mặc ý đe dọa.

“Nói bố mẹ cô không cho phép chuyển ra ngoài, nói cô sẽ không chuyển nữa.”

Nghe Sở Trình Thiên gọi một câu em yêu hai câu em yêu, ánh mắt Hoắc Anh Tú càng âm u, hung hăng đưa ngón thứ hai vào.

Tô Phiên đau đến mức thiếu chút là kêu lên, nhưng cứ nghĩ đến bên đầu dây bên kia điện thoại là Sở Trình Thiên, chỉ đành nuốt xuống, làm ra vẻ bình tĩnh nói với Sở Trình Thiên: “Bố mẹ em không đồng ý cho em chuyển nhà…chuyện chuyển nhà từ từ rồi nói sau…anh về trước đi.”

“Vì sao bác trai bác gái lại không đồng ý? Em không nói rõ với họ chuyện của hai đứa mình sao? Có phải họ không yên tâm để em một mình chuyển đến biệt thự của anh không? Hay là đón cả bác trai bác gái cùng đến biệt thự đi, có lẽ như vậy họ sẽ không còn gì để nói nữa.”

Sở Trình Thiên vừa nghe Tô Tuệ Anh đột nhiên không chuyển nữa, nhất thời sợ hãi, cả đường đến đây, anh luôn nghĩ đến cảnh sau này sẽ cùng Tô Tuệ Anh sống những ngày tháng ngọt ngào bên nhau, bây giờ lại nói với anh không chuyển nữa, bảo làm sao anh chấp nhận được.

Nhưng anh không hề biết những lời này của anh lọt vào tai Hoắc Anh Tú lại vô tình khiến cho Tô Tuệ Anh trở thành kẻ nói dối.

“Tiện nhân, đúng là đồ lừa gạt, còn dám nói vì công việc nên tổng giám đốc thuê cho cô căn nhà gần công ty, thì ra tất cả đều là vịn cớ, vội vàng như thế đã muốn chuyển ra ngoài ở cùng người đàn ông khác rồi, cô có còn biết xấu hổ hay không, tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi!

Hoắc Anh Tú nổi giận đùng đùng, hai mắt trợn trừng, chỉ hận không thể dùng ánh mắt mà giết chết Tô Tuệ Anh, anh ta lại một lần nữa hung hãn đưa ba ngón tay vào người cô.

“A….”

Tô Tuệ Anh cuối cùng chịu không nổi nữa, đau đớn thốt lên, cô có chút đặc biệt, vốn dĩ đã rất chặt, nay bị Hoắc Anh Tú thô bạo đưa cùng lúc ba ngón tay vào, cơn đau từ thân dưới như thể xé rách cô ra làm đôi, mồ hôi đằm đìa trên chán, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

“Sao vậy em yêu?”

Đầu dây bên kia Sở Trình Thiên vừa hỏi xong lập tức nhảy xuống khỏi xe.

“Không….không có gì, ban nãy chân bị va vào đồ đạc một chút….”

Tô Tuệ Anh cắn chặt môi tiếp tục kìm nén.

“Vậy có bị thương nặng hay không? Em đừng làm bậy, anh lập tức lên đón em.”

Sở Trình Thiên nóng ruột liền muốn lao ngay vào phía khu nhà cao tầng kia.

“Đừng…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55


Chương 55:

Lần này không cần Hoắc Anh Tú dạy, Tô Tuệ Anh tự mình biết phải từ chối, nếu như bị Sở Trình Thiên phát hiện cô bây giờ đang bị Hoắc Anh Tú ép vào tường, cô không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.

“Không nghiêm trọng đâu, anh đừng lên đây, bố mẹ em bây giờ vẫn chưa muốn gặp anh….Trình Thiên, anh cứ về trước đi đã, coi như em xin anh đấy.”

Câu nói kia quá dài, Tô Tuệ Anh vốn dĩ đã cố kìm nén nhưng cuối cùng vẫn không chịu được mà nức nở.

Lúc này, Sở Trình Thiên lại nghĩ rằng là bởi vì bố mẹ của Tô Tuệ Anh phản đối chuyện của cô ấy và anh ở bên nhau, cho nên mới buồn bã mà nghẹn ngào, lập tức liền dịu dàng dỗ dành cô:

“Được được được, anh đi, anh bây giờ lập tức sẽ đi, hôm khác chúng ta sẽ chọn một ngày đẹp, chọn mua vài món đồ đến chính thức ra mắt bố mẹ em, có được hay không?”

“….. được.”

Tô Tuệ Anh run rẩy đáp lời

“Vậy em cúp máy trước nhé.”

Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! Nói xong, cô dùng ánh mắt van nài Hoắc Anh Tú giúp cô tắt điện thoại đi.

Hoắc Anh Tú cuối cùng cũng đạt được mục đích, nhếch mép cười ác ý, tàn nhẫn rút ba ngón tay từ trong người Tô Tuệ Anh ra, lúc này vẫn không muốn rời đi, anh ta giật chiếc điện thoại ở trước ngực Tô Tuệ Anh, hung dữ ném mạnh xuống nền đất, “bộp”một tiếng, chiếc điện chạm đất vỡ tan tành.

Tô Tuệ Anh bị dọa tới mức toàn thân run rẩy, “Mọi việc tôi đều nghe theo anh rồi, anh ấy cũng đi rồi, anh tha cho tôi đi.”

“Tha cho cô? Đây là lời nói thật lòng của cô ư? Cô nhìn ngón tay của tôi xem.”

Hoắc Anh Tú dơ bàn tay vừa rút ra khỏi người Tô Tuệ Anh đến trước mặt cô, trên ngón tay dính đầy tơ máu nhàn nhạt, hơn nữa còn có rất nhiều chất dịch nhầy trong suốt.

“Mồm cô thì nói không muốn, nhưng cơ thể cô thì đang nói thật, tiện nhân, trước đây tôi không phát hiện ra cô lại nhiều nước như vậy, thực ra cô với Tô Tuệ Vân đều cùng một giuộc, dâm đãng từ tận xương tủy, đúng không hổ là hai chị em!”

Nhắc đến Tô Tuệ Vân, Hoắc Anh Tú không chịu được nghiến răng ken két, tối quá không về nhà không chỉ có mỗi mình Tô Tuệ Anh, bởi vì cả Tô Tuệ Vân cũng không về.

Ngày trước, mỗi lần tan học, Tô Tuệ Vân đều sẽ nhanh chóng trở về nhà, tắm rửa sạch sẽ, mặc đủ loại quần áo quyến rũ gợi cảm, nằm trên giường đợi anh ta, nhưng hôm qua lại là ngày đầu tiên không về nhà.

Hoắc Anh Tú biết anh ta hôm vì quá hung bạo đã làm Tô Tuệ Vân sợ rồi, bất cứ người phụ nữ nào bị đàn ông điên cuồng làm tới mức máu chảy thành dòng, hôn mê bất tỉnh, trong tiềm thức đều sẽ sinh ra sợ hãi người đàn ông đó.

Trong vòng một đêm, căn phòng thiếu mất hai người phụ nữ để anh ta làm càn, hôm qua Hoắc Anh Tú nhất định là đã trải qua một đêm cáu gắt bực dọc!

“Anh….khốn nạn…. bỏ tôi ra…”

Tô Tuệ Anh bị anh ta nói thế thig lắc đầu nguầy nguậy.

Không phải, cô và Tô Tuệ Vân không giống nhau, cơ thể của cô chỉ dành cho người đàn ông mà cô yêu, chắc chắn là từ sau khi ở cùng với Trình Thiên, cơ thể của cô đột nhiên lại nhạy cảm khác thường, đừng nói đến bị Hoắc Anh Tú trêu đùa, chỉ cần để cô xem qua bức ảnh hay tiểu thuyết người lớn, cô đều không kiểm soát được mà trống ngực đập liên hồi, mặt mày nóng bừng.

“Đêm trước một chút quá nhanh như vậy, chắc hẳn cô vẫn chưa thật sự nếm mùi lợi hợi của tôi, bây giờ, tôi sẽ để cô hiểu rõ một cách chính xác.”

Hoắc Anh Tú khinh mạt sự bất mãn và van vài trong mắt Tô Tuệ Anh, “roẹt” một tiếng tự kéo khóa quần của mình xuống, giải phóng dục vọng sớm đã lớn dần lên bên trong.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56


Chương 56:

“A đừng….”

Tô Tuệ Anh vừa nhìn thấy hành động kia của Hoắc Anh Tú liền sợ tới mức kêu thét lên, cơ thể nãy giờ bị giữ chặt không chút vẫy vùng, phút chốc dùng mọi sức lực có để thoát ra.

Hoắc Anh Tú không thể nào ngờ được trong thời khắc mà anh ta sắp đạt được mục đích thì Tô Tuệ Anh lại dở trứng, tuột một tay thì không sao, đằng này bất ngờ hai tay Tô Tuệ Anh đều dứt ra được khỏi sự khống chế từ tay trái của hắn.

Thoát ra khỏi sự khống chế nãy giờ, Tô Tuệ Anh điên cuồng chống trả, cô không chút suy nghĩ, dường như mọi ý thức cuối cùng của cô đều dồn vào hai bàn tay, những móng tay sắc nhọn cứ thế nhắm vào khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Anh Tú mà cào cấu, chẳng mấy chốc trên mặt Hoắc Anh Tú xuất hiện vài vết cào cấu tới mức bong tróc, chảy máu.

“A”

Hoắc Anh Tú thét lên đau đớn, lấy tay che mặt, cơn đau làm anh ta run lên bần bật, lấy đâu ra thời gian quản tới Tô Tuệ Anh, một phút trước dục vọng sục sôi ngun ngút, phút sau trên mặt cũng đau rát như lửa đốt, cứ thể đổ sụp trên đất.

Tô Tuệ Anh cũng bị hành động phản kháng ác liệt này của bản thân dọa, nhưng cũng khống dám chần chừ ở lại lâu, quay người chạy về phía nhà bếp, đến phonhf khách cũng không dám nán lại, cứ thế chạy một mạch ra cửa.

“Tuệ Anh, con làm sao thế….”

Phía sau truyền đến giọng nói đầy lo lắng của bố.

Nhưng lúc nãy Tô Tuệ Anh quá sợ hãi, không dám ở lại trả lời câu hỏi của ông ấy, vì muốn chạy thật nhanh mà đến giầy cao gót Tô Tuệ Anh cũng tháo ra rồi, đôi chân trần trắng trẻo kia cứ thế một mạch chạy thật xanh xuống tầng một.

Nhưng tầng một trống trơn, Sở Trình Thiên đã lái xe đi rồi.

Tô Tuệ Anh rùng mình đôi chút, sau đó cô cứ chạy trên đôi chân trần của mình, chạy về phía xa khu nhà, cô không kịp nhìn xuống đường xem có đá nhọn hay không, có thủy tinh hay không, có đinh hay không, càng không để ý bàn chân thon mịn đang phải chịu đau đớn thế nào, mọi nỗi đau cứ thế dồn hết nơi tim cô, Tô Tuệ Anh chỉ biết điên cuồng chạy xa khỏi nơi đó, cô dường như quên luôn cả bân thân mình là ai.

Giờ khắc này, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, đó chính là tránh xa Hoắc Anh Tú, tránh càng xa càng tốt, càng xa cô càng được an toàn.

Khoảng mười phút sau, Tô Tuệ Anh cuối cùng cũng chạy không nổi nữa rồi, lúc này cô mới buộc phải dừng lại, mà gang bàn chân cô cũng chằng chịt vết thương, máu chảy đầm đìa, mỗi nơi cô đi qua đều lưu lại vết máu, làm người đi qua cũng không khỏi ngoái lại nhìn cô.

Người thì chằm chằm nhìn đôi chân trần thon dài trắng mịn dưới bộ váy công sở của Tô Tuệ Anh, nửa ngày cũng chẳng chịu rời mắt đi; người thì kinh ngạc nhìn theo vết chân máu nơi cô đi qua lưu lại, trong lòng thấp thỏm suy đoán, người phụ nữ này đến cả giầy cũng không mang, chỉ một mạch chạy trên đường, liệu có phải hóa điên rồi không?

Đối diện với ánh mắt soi xét kìa lạ của người qua đường, Tô Tuệ Anh chỉ biết cúi gằm, nén nhịn cơn đau mà bước đi, túi xách của cô vẫn để ở nhà, trên người cô không có tiền, điện thoại cũng bị Hoắc Anh Tú đập vỡ rồi, bây giờ cô thật sự không biết bản thân phải đi đâu, có thể đi đâu?

Ngay lúc Tô Tuệ Anh phân vân nhất, bất lực nhất, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc

“Tô Tuệ Anh?”

Tô Tuệ Anh chững lại, trong chớp mắt cô quay người, Hàn Phiêu kiêu ngạo đứng đó dưới ánh nắng, quần âu sơ mi trắng, gọn gàng sạch sẽ, khôi ngô tuấn tú, nhưng nét mặt lại có vài phần tiều tụy lo lắng.

“Tô Tuệ Anh, đúng là em rồi.”

Hàn Phiêu nhìn Tuệ Anh quay người lại mới dám khẳng định, anh từ sáng đến giờ đều đi tìm Tô Tuệ Anh, không ít lần trên đường anh nhận nhầm bóng dáng cô với những những người phụ nữ có hình dáng cao gầy khác, cho nên ban nãy lúc nhìn thấy bóng lưng của Tô Tuệ Anh anh anh có chút không chắc chắn, chỉ dám nghi hoặc gọi một tiếng.

“Hàn Phiêu…..”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57


Chương 57:

Tô Tuệ Anh mấp máy môi chào hỏi, miệng cố hé ra nụ cười, hai chân mềm nhũn như chỉ trực chờ ngã nhào xuống đất.

“Tô Tuệ Anh!”

Hàn Phiêu bước một bơcs lớn về phía cô, dang tay ôm ngang eo cô, đau lòng nhìn máu chảy ra từ hai bàn chân cô.

“Chân của em tại sao lại bị thơng tới mức này, giày của em đâu rồi?”

Tô Tuệ Anh lắc đầu, cô thật sự không muốn nghĩ lại khoảnh khắc cô bị Hoắc Anh Tú tuỳ ý giày vò, nhưng câu nói đầy sự quan tâm này của Hàn Phiêu lại như đang xuyên thấu cô, khiến mọi kiên trì gắng gượng trong lòng nãy giờ của cô phút chốc đổ sụp xuống, tựa đầu vào trong lòng Hàn Phòng, nhịn không được khóc nức lên.

Hàn Phiêu cứng đờ người, nước mắt Tô Tuệ Anh rơi trên ngực anh nóng bỏng, như bóp nghẹn trái tim anh.

“Đừng khóc, có phải tên đàn ông vô lễ hôm qua đã ức hiếp em không, em nói xem hắn ta ở đâu, anh giúp em xử lý anh ta.”

Tô Tuệ Anh vẫn một mực lắc đầu, cô biết người Hàn Phiêu nói là Sở Trình Thiên, nhưng vừa nghĩ tới Sở Trình Thiên, nước mắt Tuệ Anh càng rơi dữ dội hơn, Sở Trình Thiên cưng chiều cô như thế, yêu thương tin tưởng cô như thế, nhưng cô lại không có cách nào bảo vệ tốt bản thân, lại còn bị Hoắc Anh Tú xâm hại, cô có lỗi với anh, hổ thẹn với anh.

Hàn Phiêu nhìn Tô Tuệ Anh khóc càng ngày càng lớn, liền không dám hỏi thêm gi nữa, vôi vàng nói:

“Được rồi được rồi, anh không hỏi nữa, chân em bị thương như này phải lập tức đi bệnh viện.”

Nói xong, Hàn Phiêu bế Tô Tuệ Anh chạy một mạch đến phòng khám nhỏ gần đó.

Xử lí xong vết thương, Hàn Phiêu còn mua một gói thốc lớn, mới bế Tô Tuệ Anh ra khỏi phòng khám.

“Bây giờ êm muốn đi đâu? Có muốn quay về nhà không?”

Hàn Phiêu cất tiếng hỏi.

Lầm Tuệ Anh vội vã lắc đầu.

“Em không về nhà, vĩnh viễn cũng không muốn về.”

Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! “Vậy…. đến nhà anh nhé!”

Hàn Phiêu lấy dũng khí hỏi cô.

“Vậy…đến nhà anh đi.”Hàn Phiêu lấy hết dũng khí nói.

Anh không hỏi thêm về nguyên nhân của Tô Tuệ Anh nữa, hôm qua Tuệ Kỳ nói cho hắn biết là do Hoắc Anh Tú quá trớn. Tô Tuệ Anh đang làm ầm ĩ với Hoắc Anh Tú đòi chia tay, nghĩ lại thấy Tô Tuệ Anh không muốn về nhà nhất định là do không muốn gặp Hoắc Anh Tú. Như vậy càng tốt, anh cũng đâu có lỡ đem cô tặng cho người đàn ông khác.

Tô Tuệ Anh gật đầu một cách vô thức, rồi lại ngay lập tức lắc đầu, mặt đầy hoảng loạn nói: “Không, em không đi, không đi….Hay là chúng ta cứ về chỗ của Tuệ Kỳ đi.”

Bỏi vì Hoắc Anh Tú hết lần này đến lần khác giở trò với cô thế nên bây giờ ngoài Sở Trình Thiên ra, cứ nghĩ đến phải tiếp xúc riêng với một người đàn ông lạ là cô phát sinh tâm lý hoảng sợ, mặc dù từ trước đến giờ Hàn Phiêu chưa từng có hành vi nào quấy rối cô. Như vậy là quá bất công đối với Hàn Phiêu, nhưng cô làm cách nào cũng không thể khống chế được cảm giác sợ hãi trong lòng.

Nhưng trước đây, trong điện thoại cô đã nói Sở Trình Thiên cứ về đi bây giờ làm sao coi như không có chuyện gì mà đi tìm anh đây? Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn có thể đến chỗ của Tuệ Kỳ thôi.

Hàn Phiêu không hề biết trong lòng Tô Tuệ Anh đang nghĩ gì, chỉ biết Tô Tuệ Anh thấy trai đơn gái chiếc(cô nam quả nữ) ở cùng một phòng không hay cho lắm, có chút thất vọng, rồi cười nhẹ nói: “Được rồi, vậy thì đến chỗ Tuệ Kỳ”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58


Chương 58:

Một tiếng sau, Hàn Phiêu chở Tô Tuệ Anh đến chỗ Tuệ Kỳ ở, vừa hay gặp Tuệ Kỳ đi làm về ở ngay dưới tầng. Tuệ Kỳ vừa nhìn thấy hai chân của Tô Tuệ Anh như hai cái bánh chưng hốt hoảng hỏi: “Phiên, chân cậu bị làm sao thế?”

Nhìn thấy nét quan tâm và lo lắng trong mắt Tuệ Kỳ, nước mắt Tô Tuệ Anh lại lần nữa ứa ra, người vẫn bị Hàn Phiêu ôm chặt, thế là cô không màng gì nữa mà bổ nhào về phía Tuệ Kỳ, vùi mặt vào hõm vai Tuệ Kỳ bật khóc nữa nở khiến cho cả Tuệ Kỳ lẫn Hàn Phiêu nhất thời trơ nên luống cuống không biết làm thế nào. Cuối cùng Hàn Phiêu bế Tô Tuệ Anh vào phòng ngủ của Tuệ Kỳ rồi đóng cửa lại, một mình ở ngoài phòng khách để hai người họ tiện tâm sự.

Tô Tuệ Anh cắn răng kể cho Tuệ Kỳ nghe chuyện Hoắc Anh Tú đã chà đạp hành hạ mình thế nào, chỉ có điều không dám nói ra những tình tiết nhỏ chỉ kể đại khái mọi việc, thế nhưng dù có như vậy thì sau khi Tuệ Kỳ nghe xong vẫn nổi giận đùng đùng, đập bàn xông ra cửa đòi đi tìm Hoắc Anh Tú tính sổ.

“Tuệ Kỳ cậu không được đi.”

Tô Tuệ Anh kéo tay Tuệ Kỳ lại, nhưng Tuệ Kỳ lại dùng sức giằng ra, đụng phải ngực Tô Tuệ Anh khiến cố đau đến mức không chịu được mà thở ra một hơi, chỗ này lúc trước Hoắc Anh Tú thật sự mạnh tay quá mức đến giờ cô vẫn còn đau.

“Tại sao lại không được đi? Hoắc Anh Tú cái tên khốn nạn này lại dám bắt nạt cậu, tớ nhất định phải đánh cho hắn một trận mới được, phải xả hận cho cậu, tốt nhất là đánh gãy chân hắn đi, cho hắn nửa tháng không xuống được giường mới thôi.”

Tuệ Kỳ không kìm được tức giận nói.

“Cậu đánh không lại hắn…”

Tô Tuệ Anh không khỏi lo lắng, cô nói cho Tuệ Kỳ biết không phải là để Tuệ Kỳ đi trút hận thay mình, chỉ là trong lòng cô có nỗi khổ muốn tìm người dốc bầu tâm sự, mà người này chỉ có thể là Tuệ Kỳ.

“Tớ tất nhiên không đánh lại hắn, nhưng Hàn Phiêu nhất định có thể. Lúc còn học đại học, cậu ấy là cao thủ Taekwondo có tiếng của trường tớ. Bây giờ còn làm huấn luyện viên ở câu lạc bộ Taekwondo lớn nhất của thành phố B. Tớ không tin Hoắc Anh Tú có thể đánh thắng Hàn Phiêu”. Tuệ Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói.

Tô Tuệ Anh lắc đầu: “Thôi bỏ đi, tớ không muốn làm lớn chuyện…”

Một khi lớn chuyện nhất định sẽ kinh động đến Sở Trình Thiên, cô không muốn để Sở Trình Thiên biết, cô sợ anh biết được.

Tô Tuệ Kỳ bất lực nhìn Tô Tuệ Anh: “Cậu ấy à, gặp chuyện gì cũng nhường, cũng nhịn, vậy nên cái tên Hoắc Anh Tú đấy mới có cơ hội giở trò đồi bại, cậu có biết không hả, cậu cứ như thế có ngày sẽ phải chịu thiệt to đấy.”

Tô Tuệ Anh biết Tuệ Kỳ tất cả là chỉ muốn tốt cho cô, cảm kích nắm chặt tay Tuệ Kỳ nói: “Tuệ Kỳ, tớ biết rồi, sau này tớ sẽ cẩn thận hơn nữa. Còn nữa, tớ đã tính toán xong xuôi sẽ chuyển ra ngoài rồi, sau này tên Hoắc Anh Tú đấy sẽ không còn cơ hội bắt nạt tớ nữa đâu, vậy nên cậu đừng tức giận nữa, còn nữa… tớ đau quá…”

Tô Tuệ Kỳ vừa nghe xong liền quên luôn chuyện tìm Hoắc Anh Tú tính sổ, sốt sắng hỏi: “Đau ở đâu? Có phải đau ở chân không?”

Tô Tuệ Anh ngượng ngùng lắc đầu, rồi đưa tay chỉ lên ngực nói: “Đau ở chỗ này.”

“Hả?”

Tô Tuệ Kỳ ngây ra một lúc, rồi lập tức căm phẫn đập bàn, cô là người đi trước, đương nhiê chỉ cần sơ qua cũng biết được nhất định là tên Hoắc Anh Tú trong lúc giở trò đồi bại đã làm Tô Tuệ Anh bị thương, vậy mà Tô Tuệ Anh lại còn không cho cô đi tìm hắn tính sổ, chỉ có thể đèn nén cơ giận trong người xuống.

“Cởi quần áo ra cho tớ xem xem có chỗ nào bị thương không?”

Nói rồi đưa tay cởi cúc áo trước ngực của Tô Tuệ Anh.

“Không cần đâu.”

Tô Tuệ Anh xấu hổ túm chặt tà áo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,314
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59


Chương 59:

Tô Tuệ Kỳ trợn mắt nhìn Tô Tuệ Anh, dáng vẻ tức giận quở trách: “Trước mặt tớ còn che che đậy đậy cái gì chứ? Lúc còn học đại học không phải chúng ta ở ký túc xá ngày nào cũng tắm chung còn gì. Cơ thể của cậu tớ đã nhìn cả trăm lần rồi, cậu còn ngại ngùng gì nữa? Mau, cho tớ xem, nếu như cậu bị thương rồi, nói không chừng còn phải đi bệnh viện đấy.”

Tô Tuệ Anh bị dọa bởi một câu đi bệnh viện này của Tuệ Kỳ, vết thương ở chỗ này làm sao mà đi bệnh viện cho bác sĩ khám được chứ? Hơn nữa, nhiều khoa phụ sản của các bệnh viện còn có bác sĩ là nam, như vậy không phải càng thêm khiến người xấu hổ hơn sao?

“Được rồi, tớ cho cậu xem, nhưng tớ nói trước, tớ tuyệt đối không đến bệnh viện đâu.”

Tô Tuệ Anh đỏ mặt cởi từng cúc áo sơ mi. Đúng như những gì Tô Tuệ Kỳ đã nói, lúc còn học đại học, bởi vì không có điều kiện nên ký túc xá chỉ có một phòng tắm, hai người họ thường hay tắm chung, trước mặt Tuệ Kỳ, cô đúng là không nên xấu hổ.

Khi nút áo sơ mi cuối cùng được cởi bỏ, quang cảnh trước ngực của Tô Tuệ Anh hiện ra rõ nét, tuy không được đẫy đà nở nang như của Tô Tuệ Kỳ, nhưng cũng là cỡ 34, vô cùng săn chắc, mịn màng, dưới sức ép của áo nâng ngực màu hồng phấn càng thêm căng tròn tuyệt đẹp, cùng nước da trắng nõn nà như tuyết.

Tô Tuệ Kỳ không nhịn được một nuốt một ngụm nước miếng. Ô trời, đừng nói đến đàn ông, đến cả con gái như cô cũng không thể nhịn được cơn thèm “ăn”này.

Nhóm lên chính trên app truyện hola! “Cởi cả áo ngực ra đi.”

Tô Tuệ Kỳ ổn định lại tâm trí hỗn loạn, nhìn một nửa phần trên của bộ ngực căn bản không thấy vết thương tích nào cả.

Tô Tuệ Anh do dự một chút, nhưng vẫn tin tưởng mở nút áo ngực phía sau ra. Hai núm ngọc như được giải thoát, lập tức nảy ra, trở về hình dạng trái đào nguyên thủy vốn có của nó. Hai điểm hồng phấn trên đỉnh trái đào hơi ngước lên một chút giống như hai cánh hoa đào bay trong gió vậy, vô cùng quyến rũ, tuyệt diệu.

Tô Tuệ Kỳ nhìn đến mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài. Đẹp, quá đẹp!

Khi còn học đại học, đôi gò bồng đảo của Tô Tuệ Anh tuy là rất đẹp, nhưng mà không đên mức khiến người ta ăn sống nuốt tươi đến mức này. Xem ra, người phụ nữ có chút “đàn ông”vào trong người thì sẽ đều thay đổi cả.

Đừng nói đàn ông, ngay cả Tô Tuệ Kỳ bây giờ cũng muốn ngậm hai núm đào kia vào miệng.

Cũng may là khuynh hướng giới tính của cô bình thường, nén cái sự gian ác nhất thời ấy xuống, sau đó cẩn thận nhìn một lượt, phát hiện xung quanh nhũ hoa của Tô Tuệ Anh có mảng màu đỏ không được bình thường, còn hơi bị sưng lên, không cần nói cũng biết nhất định là do tên Hoắc Anh Tú thô bạo dùng lực mà ra.

“Cậu lên giường nằm đi, tớ đi lấy cho cậu chút nước nóng, lấy khăn ấm đắp lên cho đỡ sưng.”

Tuệ Kỳ đỡ Tô Tuệ Anh lên giường rồi quay người bước ra khỏi phòng ngủ.

Hàn Phiêu vẫn luôn trông chừng ở bên ngoài cửa phòng khách, vừa nhìn thấy Tô Tuệ Kỳ bước ra liền lập tức chạy lại lo lắng hỏi: “Thế nào rồi, cô ấy có nói với cậu là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”

Tô Tuệ Kỳ nghĩ một lát rồi quyết định vẫn là không nên nói cho Hàn Phiêu biết những gì Tô Tuệ Anh vừa kể lại cho mình. Nếu không, dựa vào việc Hàn Phiêu thích Tô Tuệ Anh, anh nhất định sẽ đánh gãy chân của tên Hoắc Anh Tú kia, đến lúc đó lớn chuyện rồi, Tuệ Anh nhất định sẽ trách cô, vậy là Tuệ Kỳ lắc đầu: “Cậu đừng hỏi nữa, nếu Tuệ Anh muốn cho cậu biết tự nhiên sẽ nói với cậu thôi. Cậu ấy không nói với cậu tức là không muốn cho cậu biết. Nếu đã như vậy, tớ còn nhiều chuyện làm gì chứ? Có điều, bây giờ có một chuyện cần cậu giúp.”

Nói đến đây, Tô Tuệ Kỳ ghé vào tai Hàn Phiêu, nửa thật nửa đùa nói khẽ: “Tô Tuệ Anh ấy à, cậu ấy mỗi trước khi đến “ngày ấy” hàng tháng bụng và ngực đều đau nhức, bây giờ cậu ấy đang bị đầy bụng, cần khăn ấm để trườm, bây giờ cậu đi đun chút nức nóng, khăn vắt ở ngoài cửa ấy, sau đó đem đến cửa phòng ngủ tớ sẽ ra bê vào.

Hàn Phiêu vừa nghe lập tức vành tai và mặt đều đỏ lên, không nói lời nào cả lập tức đi xuống bếp đun nước.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom