Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!

Chương 82: Đồng Ý!


Buối tối, cả nhà Vivian cùng Tử Ẩn ngồi quây quần bên bàn đầy thức ăn ngon. Tử Ẩn đem tặng cho ông Mặc Thanh một hộp thuốc bổ đem về từ Úc. Anh nói:"Chú Thanh! Hôm nay cháu có chuyện muốn nói với chú!"

Ông ấy buông đũa xuống, ông ngước mặt lên nhìn Tử Ẩn:"Hôm nay làm gì mà nghiêm túc quá vậy? Còn mặc vest nữa! Có chuyện gì cháu nói đi! Chú cháu trong nhà không phải ngại!"

"Chuyện là...Hoa Hoa, là con làm cho cô ấy có thai!"

Vivian ngồi cạnh Tử Ẩn. Cô nhéo vào chân của anh rồi nói nhỏ:"Làm gì mà nói thẳng ra vậy? Muốn chết hả?"

Khi Tử Ẩn nói về chuyện đó, ông Mặc Thanh không hề phản ứng gì. Ngược lại là Mặc Quân, anh ta đập tay mạnh vào kính trên bàn rồi đứng dậy. Giọng anh ta tức giận:"Cái gì? Có thai? Em...Hai đứa....!"

"Mặc Quân, ngồi xuống đi!"

Nghe ông Mặc Thanh nói như vậy Mặc Quân mới bình tĩnh ngồi xuống để nghiêm túc nói chuyện. Ông ấy nói:"Hai đứa có hôn ước! Nên cưới sớm trước khi cái bụng con bé lớn lên! Nếu hai đứa đã nhất thống với nhau, ta cũng không cản! Linh Hoa nó có quyền lựa chọn!"

Tử Ẩn vui mừng, không ngờ lại xin dễ dàng như vậy! Đúng là quan hệ lâu năm thân thiết có khác! Anh nói:"Cháu cảm ơn chú! Cháu hứa sẽ chăm sóc cô ấy cả đời này!"

Mặc Quân có chút không vừa lòng. Anh ta vừa ăn vừa liếc Tử Ẩn như kẻ địch gặp nhau trên thương trường.

Ông Mặc Thanh nói với Tử Ẩn:"Chú chỉ có mỗi đứa con gái này! Sau này chăm sóc tốt cho con bé. Nếu làm không được, chú sẽ đưa con bé quay lại Mỹ!"

....

....

....

Cả nhà cùng ăn uống nói chuyện rất là vui vẻ nhưng chỉ riêng một mình Mặc Quân, mặt anh ta cứ như ai lấy mất hết tiền của nhà anh ta.

Sau khi bữa ăn kết thúc, ai nấy đều quay về phòng, về nhà của mình. Mặc Thanh nói với Mặc Quân:"Quân, ở đây nói chuyện một lúc!"

"Dạ!"
 
Chương 83: Đám Cướ


"Không phải nói với con là phải dẹp đi cái tình cảm vớ vẩn đó đi hay sao? Hai đứa không thể nào đâu!"

Mặc Quân ngạc nhiên khi ông ấy lại nói như vậy! Ông ấy nhớ tất cả hay sao. Anh nói:"Ba nói vậy là có ý gì?"

"Thái độ lúc nãy cũng đủ hiểu rồi! Vẫn chưa quên được à? Mà ba chỉ nhắc nhở một câu, bây giờ con là anh của Hoa, đừng nghĩ đến mấy cái chuyện vớ vẩn đó nữa! Hai đứa không thể đâu!"

Nói xong, Mặc Thanh bấm nút cho xe lăn chạy lên phía trước nhà. Còn mỗi một mình Mặc Quân trong nhà bếp. Anh ta căm tức, ghìm chặt ly rượu trong tay của mình. Anh nói nhỏ:"Tại sao? Tại sao? Cố gắng bao nhiêu năm vẫn không đủ! Linh Hoa...em...không thể nào để tâm đến anh dù chỉ một lúc thôi không! Tên Tử Ẩn đó, dù cùng nhau từ nhỏ, nhưng bên em vẫn là anh!....."

- ------

Một tháng sau, Vivian được ba mình dắt lên tận lễ đài trao cho Vu Tử Ẩn. Đám cưới của họ rất linh đình và sang trọng nhưng không có một phóng viên nào. Vivian đã cho ngừoi giấu kín tin tức này.

"Cô dâu và chú rể thật đẹp đôi đúng không quý vị! Chúc ta cùng nâng ly để cùng nhau có thể chúc phúc cho cô dâu Linh Hoa và chú rể Tử Ẩn!"

.....

Buổi tiệc kết thúc êm đẹp. Vivian cùng Tử Ẩn chào mọi người ở ngoài cổng.

Đột nhiên Tử Ẩn quỳ một chân xuống trước mặt của Vivian. Anh lấy trong áo vest ra một cái hộp trang sức nhỏ. Anh ngước mặt lên nhìn Vivian. Mắt hai người nhìn nhau, anh nói:"Anh vẫn chưa cho em một buổi cầu hôn như mọi người khác! Hôm nay, anh muốn cầu hôn em, mặc dù chúng ta đã cưới rồi, em nói đi, em có đồng ý đi bên anh đến hết đời này không?"

Vivian hạnh phúc, cô cười nhẹ nhàng rồi nói:"Em đồng ý!"

Người xung quanh tụ tập lại xung quanh đôi trẻ. Họ hô:"Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!....."

Hai người họ ngượng đỏ cả mặt. Bỗng nhiên Tử Ẩn hôn vào môi của Vivian làm cho cô giật mình.
 
Chương 84: Gặp Người Quen Cũ


Ngay hôm sau, Vivian và Tử Ẩn đi gưởng tuần trăng mật ở một bãi biển đẹp trong nước. Hai người tay trong tay ở sân bay.

Bỗng nhiên có một người phụ nữ rất quen đi ngang qua Vivian. Vivian đột nhiên kéo tay người phụ nữ đó làm cho cô giật mình. Cô ta quay lại quát:"Là ai? Cô kéo tôi làm gì? Quen tôi à?"

Vivian kéo khẩu trang trên mặt của mình xuống. Cô nhếch miệng cười rồi nói:"Hàn Băng! Nhanh vậy đã quên tôi sao? Tôi buồn đó!"

"Hoa Hoa, là ai vậy em?"

"Chỉ là người quen thôi! Anh đợi em một chút!"

Vivian kéo khẩu trang che mặt mình lại.

Hàn Băng sợ sệt cầu xin cô:"Cô Vivian, à không, cô Vân! Tôi xin cô. Xin cô giúp tôi cầu xin ông chủ! Tôi sẽ đi thật xa, xin cô nói giúp đừng có đuổi theo tôi nữa! Tôi sợ lắm rồi!"

Vivian vốn không hiểu cô ta đang nói gì! Ông chủ thực sự của cô ta là ai! Vivian kéo cổ tay của Hàn Băng:"Ai là ông chủ của cô? Nói với tôi, tôi bảo vệ cho cô nếu có thể!"

"Thật là vậy không?"

"Thật!"

Hàn Băng định kể mọi chuyện ra thì Tử Ẩn kéo tay của Vivian. Anh nhìn đồng hồ rồi nói:"Đi thôi em! Tới giờ lên máy bay rồi! Nhanh kẻo muộn đó!"

Vivian lấy trong túi mình một cái danh thiếp rồi đưa cho Hàn Băng. Cô nói:"Gọi hoặc nhắn tin cho tôi!"

"Được!"
 
Chương 85: Tin Nhắn


"Là tôi! Hàn Băng! Tôi muốn nói ra tất cả sự thật với cô! Ông chủ của tôi chính là Diệp Thanh. Không phải là Lý Nam Phong hay Vân Khê hai cô mà là Diệp Thanh sai tôi làm như vậy! Lúc bị đe doạ, ông chủ đã liệu trước được sự việc nên bảo tôi khai là cô Vân Khê làm! Hiện nay tôi đang bị theo dõi, e là tính mạng của tôi cũng giữ không được bao lâu! Mọi chứng cứ ở nơi bắt đầu mọi chuyện!"

Khi ngồi trên máy bay, Vivian nhận được ngay tin nhắn của Hàn Băng. Mặt của cô có vẻ lo âu suy nghĩ! Không biết Diệp Thanh là ai, sao lại hại mình và bọn Lý Nam Phong.

"Chào mừng quý khách đã đến với hãng hàng không xyz. Quý khách vui lòng tắt điện thoại hoặc để chế độ máy bay. Thắt dây an toàn và hạn chế tự ý rời khỏi chỗ ngồi khi máy bay di chuyển,...Cảm ơn quý khách rất nhiều!"

Tử Ẩn thấy Vivian lo âu điều gì đó, anh độ nhiên nắm lấy tay của Vivian. Anh nhẹ nhàng nói với cô:"Có phải em đang có chuyện gì không? Là người phụ nữ khi nãy nói gì em à?"

Vivian mỉm cười, đầu của cô bây giờ rất loạn. Cô nói:"Không có gì đâu anh! Em mệt tí thôi! Lâu rồi không ngồi máy bay đó mà!"

"Có chuyện gì thì phải nói, không được giấu anh nghe chưa! Anh cũng sẽ không giấu em bất kì điều gì! Hứa nhé!"

"Em hứa! Có việc gì sẽ nói với anh!"

"Bây giờ tựa đầu vào vai anh ngủ đi! Khi nào xuống máy bay anh gọi!"

"Anh đau vai thì sao?"

"Để cho vợ thoải mái mới là điều quan trọng nhất! Anh đang nghĩ....sau này con chúng ta tên gì nhỉ?"

"Thôi! Chuyện đó để nghĩ sau vậy!"
 
Chương 86: Diệp Thanh Là Ai?


Diệp Thanh là ai? Trong đầu của Vivian toàn là tên của hắn ta. Cô cảm thấy tên này dường như rất quen thuộc nhưng không thể nhớ được gì cả!

Cô quay sang hỏi Tử Ẩn:"Ẩn Ẩn, anh có biết người nào tên Diệp Thanh? Hay chúng ta có từng quen biết người nào tên Diệp Thanh?"

Tử Ẩn ngẫm nghĩ một lúc, sau đó anh đáp lại cô:"Hmmmm...Có! Là Phùng Diệp Thanh đúng không?"

"Em cũng không biết nữa! Diệp Thanh nghe rất là quen!"

Tử Ẩn cười Vivian. Đến cả Diệp Thanh còn không nhớ nổi hay sao! Anh vuốt tóc của Vivian:"Em thực sự không nhớ nổi sao? Phùng Diệp Thanh là Mặc Quân! Mặc Quân là con trai nuôi của chú Mặc Thanh, anh ấy không phải con ruột. Phùng Diệp Thanh là tên trước kia của anh ấy!"

Vivian giật mình. Diệp Thanh sao có thể là Mặc Quân. Hàn Băng lại nói rằng Diệp Thanh là ông chủ của cô ta! Vivian không biết mình nên tin ai nữa! Cô hỏi Vu Tử Ẩn:"Vậy anh ấy được nhận nuôi khi nào?"

"Anh ấy được nhận nuôi lúc 16 tuổi. Khi đó em đã quen với anh rồi! Ba chúng ta có chơi chung đó! Có cả hình ảnh nữa!"

Vivian ngồi suy nghĩ một lúc lâu. Nơi mọi chuyện bắt đầu là ở đâu? Là nơi cô đã bị sảy thai hay là nhà của Lý Nam Phong??

Đột nhiên, Tử Ẩn nói với cô:"Nơi chúng ta gặp nhau đầu tiên là ở căn biệt thự ngoài biển bị bỏ hoang lần trước!"

Nhờ câu nói của Tử Ẩn, Vivian đã biết mình nên tìm được chứng cứ mà Hàn Băng nói là ở đâu! Cô dự định sau khi đi tuần trăng mật về sẽ đến đó một chuyến xem sao!
 
Chương 87: Từ Từ Mà Chết


"Alo! Được rồi! Thực hiện kế hoạch đó đi! Xử lý Vu Tử Ẩn, đem người về cho tao! Nhớ là phải còn nguyên vẹn! Rõ chưa?"

Đột nhiên có một tiếng ho khụ khụ. Là ông Mặc Thanh, là ông đã phát hiện ra âm mưu của Mặc Quân, tên khác là Diệp Thanh. Ông tức giận nói:"Mày định làm gì con gái tao? Tao đã nói là đừng đụng đến nó!"

Mặc Quân quay mặt lại. Anh ta như một con quỷ dữ trợn mắt nhìn ông Mặc Thanh. Anh ta nhếch môi lên nói:"Yên tâm đi ba! Con chỉ là xử lí đứa con rể của ba thôi! Nhất định sẽ không đụng tới Linh Hoa đâu! Hơn nữa,....., sau này cô ấy còn phải làm vợ hiền của con!"

Mặc Thanh tức giận đến mức mặt đỏ tái, gân xanh nổi lên. Ông ấy nói:"Mày đừng có mơ....biết thế hồi đó tao không nên nhận nuôi mày!"

"Trời ơi! Ông tưởng ông nhận nuôi tôi là tôi hạnh phúc lắm à? Tuổi thơ thì bất hạnh! Ông không hề để tâm đến cảm xúc của tôi! Lúc nào cũng Linh Hoa, Linh Hoa,...con gái ruột của ông! Nếu ông đã nhận nuôi tôi, ông phải đối xử công bằng một chút chứ!"

"Mày! Mày! Mày khiến Linh Hoa bị thất lạc! Là mày! Chắc chắn là mày!"

"Đúng rồi đó! Là tôi đó! Nhưng...thực ra là tại ông mới đúng! Mà cũng phải cảm ơn tôi chứ, tôi theo dõi con bé mỗi năm. Biết con bé sống ra sao! Mà định mệnh trớ trêu thật, sau khi vứt con bé đó đi, tôi không ngày nào ngủ yên được! Tôi mới phát hiện ra là tôi thích con bé đó mất rồi. À không, là yêu luôn rồi!"

"Hoang đường! A...aaaaaaaaa....đau....tim...ta đau tim...mau lấy thuốc....thuốc....!"

Mặc Thanh tức tối lên huyết áp dẫn đến tim cũng đau co thắt. Ông hì hà hì hạch thở rồi kêu người lấy thuốc. Nhưng....không một ai ở đây cả!

Mặc Quân cười vui vẻ lắm, anh ta hả hê:"Gần đi rồi, tôi cho ông biết một bí mật nho nhỏ!"

Mặc Quân ghé vào tai của Mặc Thanh:"Mẹ....là tôi giết đó! Không phải Lý Bác Huân mà là tôi! Tôi giết đó! Bà ta đáng chết, biết sao không? Bà ta dám xỉ nhục ba mẹ ruột của tôi đó! Tôi đã một dao đâm vào bụng của bà ta! Hahaa....có phải tôi rất lợi hại không? Hahaaaaaaa...."

"Mày....mày...."

"Vĩnh biệt! Trong nhà này không có ai đâu! Thuốc cũng vứt rồi! Từ từ mà chết! Đi đây!"
 
Chương 88: Con Chưa Cho Phép Ba Đi


"Cái gì? Anh...anh nói lại...nói lại lần nữa?"

Vivian tay run run vừa cầm điện thoại vừa nghe. Cô hít thở thật sâu rồi nhắm mắt lại. Giọt nước mắt của cô rơi xuống:"Ba...ba...mất rồi? Không thể...mới hôm qua còn khoẻ mạnh! Mấy ngừoi chăm sóc kiểu gì....ba...ba...."

Tử Ẩn nghe Vivian la hét, anh chạy ra xem thì thấy cô đang thu dọn hành lý để về nhà. Có vẻ như rất gấp! Anh hỏi:"Có chuyện gì vậy em? Em sao thế? Vừa khóc phải không?"

Vivian oà khóc, cô nức nở nói:"Ba...ba...mất rồi! Huhuhu...mất rồi....em phải về...về....!"

"Anh về với em! Nhanh lên! Anh lập tức mua vé!"

Thu dọn hành lý xong, hai người họ gấp gáp chạy ra sân bay để về nhà. Mới hôm qua, ông ấy còn cười nói vui vẻ, không thể nào như vậy được!

Khoảng 3 tiếng sau, tài xế đã đón Vu Tử Ẩn và Vivian tại sân bay. Vivian hối thúc:"Nhanh lên một tí...nhanh lên!"

"Bác, nhanh lên một chút!"

"Tôi đang nhanh hết mức rồi!"

Một lát sau, xe dừng chân trước căn biệt thự nhà của Vivian. Cô chạy ào vào bên trong.

Bên trong căn biệt thự, toàn là bông hồng trắng đặt xung quanh ông Mặc Thanh. Vivian đến bên ông ấy và quỳ xuống. Cô khóc:"Ba...là con sai rồi! Con tới muộn! Ba...ba....ba tỉnh lại đi! Tỉnh lại còn nhìn cháu của ba nữa chứ! Huhuhuuu....ba....ba....con chưa cho phép sao ba dám đi trước! Ba....ba....!"

Khóc một hồi thì Vivian ngất xỉu. Tử Ẩn lo lắng nên đã dìu cô về phòng nghỉ ngơi. Còn về phần hậu sự, Mặc Quân ở dưới lo tất cả.
 
Chương 89: Usb


Mở mắt ra, cô thấy bên cạnh mình là Tử Ẩn. Anh nằm gục trên bàn tay của cô.

"Cốc...cốc...cốc!"

"Vào đi!"

Cánh cửa mở ra. Đó là Mark. Anh ấy nhìn ra xung quanh. Sau khi xác nhận bên ngoài không có ai, anh mới khoá cửa lại. Lúc này Vu Tử Ẩn giật mình tỉnh giấc.

"Vivian! Nói nhỏ thôi! Anh có cái này muốn đưa cho em xem! Sau đó thì tự em định đoạt."

Mark đưa cho Vivian một cái usb bé xíu. Tử Ẩn lấy cho cô cái laptop rồi gắn usb vào.

Một đoạn video được chiếu lên. Đó là đoạn video cảnh Mặc Quân và Mặc Thanh nói chuyện với nhau và một đoạn ghi âm.

Sau khi nghe xong, Vivian hoảng sợ nhưng cũng rất tức giận. Tử Ẩn cũng tức giận không kém.

Vivian ngồi dậy, khuôn mặt cô giận dữ, giọng trầm xuống:"Em phải giết chết anh ta! Giết chết anh ta báo thù cho ba mẹ!"

Tử Ẩn kéo Vivian lại. Anh can ngăn:"Nếu bây giờ em ra đó sẽ bị lộ. Đưa usb cho anh, anh đem giao cho cảnh sát! Chỉ có cảnh sát mới có thể làm rõ mọi việc. Bây giờ em bình tĩnh lại, làm việc bằng lý trí đi!"

Mark cúi đầu nói:"Xin lỗi Vivian! Lúc anh đến thì chủ tịch đã sắp...ông ấy chỉ kịp đưa cho anh mấy thứ này bảo anh đưa cho em! Còn cái usb này, anh nghĩ để giao cho cảnh sát là hợp lí nhất! Nhưng,...Mặc Quân cáo già như vậy! Chúng ta phải tìm cách khác!"

Suy nghĩ một hồi, Mark lại tiếp tục nói:"Trong tủ em, anh có để usb trống. Đưa đây để anh chép nó ra nhiều cái! Bây giờ để Tử Ẩn lấy lí do về nhà, Tử Ẩn sẽ đem cho cảnh sát! Nếu không thành vẫn còn một bản nữa do anh giữ. Chỉ cần Mặc Quân đánh hơi được Tử Ẩn, anh sẽ lén đem ra cho cảnh sát. Vậy chứng cứ sẽ không bị huỷ!"

Vivian chợt nhớ ra điều mà Hàn Băng nói. Cô nói với Mark và Tử Ẩn:"Bây giờ Ẩn Ẩn giúp em giao cho cảnh sát usb. Còn Mark, cùng em đến một nơi! Ở đây đang đông người, hắn ta có ý đồ gì cũng khó mà thực hiện!"
 
Chương 90: Tìm Thấy Chứng Cứ


Họ chia nhau ra thực hiện kế hoạch vủa mình. Vivian lén từ cửa sau rồi cùng Mark lái xe đi.

Khoảng vài tiếng sau, Vivian dừng xe tại căn biệt thự bị bỏ hoang mà Tử Ẩn đã từng chỉ cho cô.

"Vivian, em muốn đến đây để làm gì? Nơi này không người đến đây được gì không?"

"Bây giờ anh theo em vào trong!"

Vivian cùng Mark đi vào bên trong căn biệt thự.

Khung cảnh thật đáng sợ. Bên trong, mạng nhện rất nhiều, lớp sơn đã bị bong tróc. Lâu ngày không người lui tới nên nơi đây u ám hẳn.

Mark thì rất sợ ma, anh khều Vivian:"Vivian, thôi đi ra đi! Ở đây ghê quá!"

Vivian thì không sợ vì đây chính là căn nhà cô đã từng cùng gia đình chung sống. Cô vẫn luôn quan sát để tìm vật chứng, chứng cứ mà Hàn Băng nói với cô.

Đến căn phòng nhỏ trong góc cuối nhà, cô thấy một cái hộp gỗ không to cũng không nhỏ. Bụi đã bám đầy trên cái hộp đó.

Cô tiến lại gần cái hộp rồi cúi người xuống. Cô thổi bụi cho hộp đỡ dơ. Cô nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, trong đó có một chiếc máy ghi âm. Cô nói với Mark:"Tìm được rồi! Ra xe thôi! Anh có mang theo laptop đúng không?"

"Uhm. Để trong xe!"

Vivian nhặt lấy cái máy ghi âm rồi cùng Mark đi ra ngoài. Cô vô cùng hồi hộp.

Mark khởi động máy tính rồi kết nối với máy ghi âm để lưu lại bản ghi âm đó.

Vivian bật máy lên. Máy phát ra nội dung:"Hàn Băng, cô bỏ thứ thuốc này vào đồ ăn của Giang Hạ Vân. Sau đó cô đi về nhà là được!"

Sau đó, máy tự chuyển sang nội dung khác:"Cô đi gặp Vân Khê, nói với cô ta hợp tác với Anh Anh để tội lỗi thành của Lý Nam Phong. Sau đó, bảo cô ta gặp tôi lấy tiền!............Cô biết gì không? Nếu nói ra một chữ, tôi liền cắt lưỡi của cô!....."

"Reng...Reng...Reng...!"
 
Chương 91: Bị Bắt Cóc


Đó là tiếng chuông điện thoại của Vivian. Cô đưa cho Mark cái máy ghi âm nhờ anh ta giữ hộ cho mình.

Nhìn vào màn hình điện thoại cô thấy hai chữ "anh hai". Đó là Mặc Quân. Cô cảm thấy rất ghê tởm hắn ta. Cô nhấc máy lên nghe.

Bên đầu dây bên kia nói:"Hoa, chuyện cũng nên kết thúc rồi nhỉ? Nếu không muốn Tử Ẩn xảy ra chuyện gì, em tới địa điểm nhà kho của Lý Thị trước đây. Anh cho em 2 tiếng chuẩn bị tới đây! Nhớ mặc đồ đẹp vào, biết đâu anh sẽ nhẹ tay một chút! À...nhớ không được báo cảnh sát. Báo cảnh sát thì anh ta sẽ xong đời!"

"Alo....cái gì? Tử Ẩn...anh dám bắt anh ấy! Anh có phải con người không? Tên khốn,....."

"Nếu em không muốn hắn ta chết thì đến nhanh đi. Anh không có kiên nhẫn như vậy! Em biết anh thế nào mà!"

"Cái tên kia...nếu anh dám đụng đến cọng tóc của anh ấy, tôi sẽ........."

Đầu dây bên kia đã cúp máy từ lâu. Bây giờ tâm trạng Vivian vừa lo lắng vừa hoảng. Mark cũng hiểu chuyện nên không hỏi gì.

Vivian nói với Mark:"Bây giờ, em thả anh ở ngoài thị trấn. Anh đem tất cả chứng cứ đưa cho cảnh sát. Sau đó đến nhà kho cũ Lý Thị cứu bọn em. Anh càng nhanh càng tốt! Nếu không tìm được em, anh mở định vị lên. Trong đồng hồ của em có cài định vị!"

Nói xong, Vivian gạt cần số rồi đạp gas. Xe bắt đầu chạy rất nhanh. Khoảng nửa tiếng sau, Vivian thả Mark ở ven đường thị trấn. Cô chạy mất hút.

Đúng một tiếng rưỡi sau, cô chạy đến ngay nhà kho Lý Thị. Cô lao nhanh như gió vào bên trong:"Tử Ẩn....anh ở đâu???"

Bên trong nhà kho tối thui, hàng hoá thì nhiều nên rất khó để tìm kiếm.
 
Chương 92: Tin Nhắn


Tiếng vỗ tay phát ra từ phía sau cô. Giọng hắn ta trầm trầm:"Tới cũng nhanh đó! Bây giờ ra xe, đi theo chúng tôi!"

"Mấy người là ai? Muốn dẫn tôi đến đâu?"

"Tất nhiên là gặp ông chủ chúng tôi!"

"Sao anh ta hẹn tôi ở đây? Sao không gặp ở đây luôn đi!"

"Bây giờ có đi không? Đừng nói nhiều!"

"Đi!"

Bọn họ kéo Vivian ra chiếc xe. Bên ngoài chiếc xe được dán kính nên không thể thấy được bên trong. Họ để Vivian lên trên xe đó rồi họ đi một chiếc xe khác.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh đi rất nhanh. Vivian vẫn luôn quan sát đường thật kĩ.

Đột nhiên, điện thoại của Vivian lại rung. Cô nhìn lên ông tài xế. Sau khi đã xác nhận rằng không ai để ý tới mình, cô lén mở điện thoại ra xem.

Màn hình hiện rõ số điện thoại của Vu Tử Ẩn. Anh ấy nhắn cho cô:"Anh đã đem chứng cứ đến đồn cảnh sát! Em về chưa?"

Rõ ràng Mặc Quân nói với cô là Tử Ẩn đã bị hắn ta bắt cóc. Bây giờ Tử Ẩn có thể nhắn tin cho cô. Hơn nữa, anh ấy lại còn gửi cả tin nhắn. Không lẽ là....cô đã mắc lừa.

Cô nghĩ rằng mình đúng là dở hơi thật. Chưa nghe được giọng của Tử Ẩn mà tưởng anh ấy thực sự bị bắt. Bây giờ làm cách nào để thoát ra đây??

"Cô kia! Cô....đang làm gì đó! Định nhắn tin báo cảnh sát à?"

"Không có! Tôi vẫn ngồi đây mà! Tới chưa? Chồng tôi...chồng tôi liệu có sao không?"

Vivian chuyển điện thoại vào túi quần đằng sau. Cô nhếch môi nói với ông lái xe:"Nãy giờ giỡn thôi! Chồng tôi không bị mấy người bắt đi đúng không? Lừa tôi à?....Nhưng không sao! Tôi biết ông cũng chỉ là làm cho Mặc Quân. Nếu ông chịu, tôi trả ông gấp hai thậm chí có thể gấp ba gấp bốn lần. Ông biết đó, tôi giàu lắm! Làm diễn viên mà, hơn nữa, tôi còn được thừa kế cả tập đoàn. Chỉ cần cho tôi một con số, lập tức chuyển qua ngay!"

Ông tài xế nghe thấy tiền là sáng mắt lên. Tiền Mặc Quân đưa cho ông ta chỉ là đủ sống. Nếu bây giờ giúp cô ta, ông còn được tiền còn không vi phạm pháp luật! Ông ta gật gật nói:"Được! Tôi cần 1 tỷ!"

"1 tỷ? Chuyện nhỏ!"

"Bây giờ tôi sẽ lái xe đến chỗ ông chủ. Đợi bọn xe kia xuống, tôi lập tức lái đi! Sẽ không để bọn đó xuống bắt cô! Được không?"

"Kế hoạch này có vẻ không khả thi cho lắm. Hay là ông cứ thả tôi ngay đồn cảnh sát thị trấn gần đây đi! Đậu xe trước đó bọn họ cũng không dám làm gì!"

Vivian lấy điện thoại của mình ra nhắn cho Tử Ẩn cùng Mark:"Đến cứu em ở xyz..."
 
Chương 93: Phát Điên


au khoảng nửa tiếng, Vivian vì mệt quá nên đã ngủ quên trên xe. Ông tài xế kêu cô dậy:"Này cô! Tới rồi!"

Vivian mở mắt ra. Đây vốn không phải là đồn cảnh sát hay là đâu cả. Đây chính là căn nhà trong rừng ngày xưa. Nơi mà cô mất đứa con đầu tiên của mình. Hồi ức khó quên của cô lại quay về. Bấy giờ, cô cảm thấy rất đau đầu. Cô phẩn nộ hỏi ông tài xế:"Sao tôi bảo ông chở tôi đến đồn cảnh sát mà ông không làm? 1 tỷ vẫn chưa đủ, thế 3 tỷ thì thế nào?"

"Thôi đi cô ơi! Tôi không vì 1 tỷ mà bỏ đi tính mạng vợ con đâu! Có điên mới làm! Bây giờ bọn họ chuẩn bị dắt cô lên gặp ông chủ đó!"

Mấy người áo đen mở cửa xe ra. Bọn họ kéo Vivian xuống xe mặc cho cô vùng vẫy. Cô hét lớn:"Thả tôi ra...Cứu tôi với...Cứu tôi...Cứu tôi với...Ở đây có ai cứu tôi với!"

Cô lại nhớ những lời Mặc Quân từng nói với mình. Ở đây làm gì có ai lui tới đâu mà kêu cứu! Lạc ở đây khó có thể mà ra ngoài được!

Bọn họ kéo cô vào trong căn nhà u tối đó.

Mặc Quân nhếch môi cười rồi nói:"Mấy người để cô ấy ở đó rồi ra ngoài đứng canh cho tôi!"

"Vâng ông chủ!"

Bọn họ lui hết ra bên ngoài. Bên trong chỉ còn mỗi Mặc Quân và Vivian.

Mặc Quân tiến lại gần Vivian. Hắn ta càng tiếng lại gần, Vivian càng lùi ra xa. Đến khi Vivian đã đụng vào vách tường, hắn ta vuốt tóc của cô. Hắn nói:"Hoa Hoa, anh đợi ngày này lâu lắm rồi! Lát nữa bác sĩ sẽ đến, em phá cái thai này xong, anh đưa em đến nước khác sinh sống. Sau đó mình lại có một đứa con khác, tất nhiên là con của anh và em. Lúc đó sẽ vui lắm!"

Vivian giơ cao tay tát thẳng vào mặt của hắn ta:"Anh bị điên à? Anh tỉnh táo lại đi! Mặc Quân mà tôi quen không thế này! Anh ấy rất dịu dàng và quan tâm tôi. Anh ấy không như thế!"

"Anh đâu phải Mặc Quân. Anh là Diệp Thanh. Em còn nhớ không? Diệp Thanh...từ nhỏ chơi với em đó! Mặc Quân dịu dàng, quan tâm đến em gái nhưng Diệp Thanh thì không! Linh Hoa vĩnh viễn của Diệp Thanh, mãi mãi không đổi! Diệp Thanh không cho phép em yêu ai! Vu Tử Ẩn dù cũng bên em lúc nhỏ, nhưng...em nghĩ lại đi...người ở bên em thực sự là ai?"

"Anh điên rồi! Tỉnh lại đi!"

"Phải! Anh điên rồi! Yêu em đến điên rồi! Hơn 10 năm rồi! Em không thể để tâm đến tôi một chút hay sao? Mà không sao...để tôi một phía yêu em được rồi! Em...em chỉ cần ngoan ngoãn là được!"

Trong lúc Diệp Thanh phát cơn điên, Vivian cúi xuống định bỏ trốn. Nhưng....cô bị hắn ta phát hiện ra. Hắn ta giận dữ:"Em định bỏ trốn khỏi tôi? Không đời nào! Mọi chướng ngại vật tôi đều giải quyết hết rồi! Bây giờ em chỉ cần ngoan ngoãn cho tôi!"

Nói xong, hắn ta kéo Vivian đến một căn phòng rồi nhốt cô bên trong. Hắn khoá trái cửa lại.
 
Chương 94: Giải Cứu


Ngay đêm hôm đó, trời âm u, mưa tầm tã. Tiếng đập cửa vẫn không ngừng kêu "ầm ầm" cùng với tiếng kêu cứu của Vivian:"Thả tôi ra...cứu tôi với...."

Đến nửa đêm thì cô đã ngủ thiếp đi cạnh cánh cửa.

Bên ngoài, bọn họ canh gác rất cẩn thận xung quanh nhưng không biết là Mặc Quân đã đi đâu mất rồi.

"Ò e...ò e ò e...."

Đây chính tiếng của xe cảnh sát. Vivian tỉnh dậy ngay. Cô chạy ra cửa sổ để nhìn xem.

Bên dưới, cảnh sát bao vây quanh căn biệt thự đó. Mỗi người họ cầm một khẩu súng lục.

Anh cảnh sát trưởng hô to:"Bỏ hết vũ khí xuống!"

Bọn người của Mặc Quân thì sợ chết, ai ai cũng bỏ hết vũ khí như dao, cây côn,..

Một lúc sau anh cảnh sát vẫy tay điều người đến bắt bọn họ:"Bắt đem về! Còn lại đi theo tôi!"

Vu Tử Ẩn và Mark cũng có mặt ở đó. Hai người họ đi theo anh cảnh sát trưởng vào bên trong căn biệt thự. Tử Ẩn rất lo lắng cho Vivian, anh tìm cô khắp nơi.

"Ầm ầm âm...Tử Ẩn, em ở đây này! Cứu tôi với!"

Nghe thấy tiếng của Vivian, Tử Ẩn kêu bọn họ chạy đến cánh cửa đó:"Tôi nghe tiếng của cô ấy. Có lẽ là trên tầng! Chúng ta nhanh đi."

Mấy người họ cùng nhau chạy lên tầng và giải cứu Vivian. Vu Tử Ẩn mừng rỡ, anh ôm Vivian vào lòng:"Em không sao chứ? Hắn ta không làm gì em chứ?"

"Em không sao!"

Anh cảnh sát trưởng nói:"Được! Cô Vivian, chứng cứ chúng tôi đã thu thập đủ. Bây giờ tôi sẽ phát lệnh truy nã hắn ta. Cô nghỉ ngơi rồi mai đến lấy lời khai."

"Được!"
 
Chương 95: Chương Cuối


Một thời gian sau đó, cảnh sát phát lệnh truy nã Mặc Quân (Diệp Thanh), hắn không được xuất ngoại nên chỉ trốn trong nước.

Vivian lo chuyện hậu sự cho ba của mình. Cô sống hạnh phúc bên Vu Tử Ẩn. Sau đó, cô hạ sinh một bé gái vô cùng xinh đẹp. Nó có nét giống Tử Ẩn và Vivian.

Luật sư của ba cô đến nhà khui di chúc sau hậu sự của ông. Ông ta đọc:"Sau đây tôi xin đọc di chúc của ông Mặc Thanh. Tôi là Mặc Thanh, tôi hoàn toàn tỉnh táo khi viết di chúc này. Tôi xin để lại tất cả tài sản, tập đoàn Q&H, tập đoàn Lý Thị, đất đai được đứng tên của tôi cho con gái Mặc Linh Hoa. Một số đất ở ngoại thành tôi để lại cho cháu của tôi còn chưa ra đời. Trước đó, tất cả đều phải đứng tên của Mặc Linh Hoa....."

Sau khi nhận tất cả từ ba của mình, Vivian càng ngày càng bận hơn. Cô đã mở một buổi tuyên bố giải nghệ. Sau này cô hoàn toàn tập trung vào công việc. Dù không có nhiều kinh nghiệm nhưng Vivian đã nhận được sự giúp đỡ của Vu Tử Ẩn rất nhiều.

Lý Nam Phong cũng đã được giảm án khi mọi chuyện được làm rõ. Hắn ta vẫn bị ở tù vì lúc đó không cứu Anh Anh.

THE END.

Hôm nào rãnh mình sẽ viết thêm ngoại truyện về Vu Tử Ẩn và Mặc Linh Hoa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom