Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!

Chương 22: Gặp Lại Sau Nha Cục Cưng!


Gì vậy? Cô ấy muốn làm người phụ nữ của mình sao? Sức hút của mình cũng ghê thật! Mà công nhận, Vivian thật táo bạo! Cảm giác thật khác lạ!

Lý Nam Phong nhìn theo bước chân của Vivian.

“Mọi người, theo như bình chọn! Kết quả trò chơi này đã có rồi ạ! Chúng ta có đến 3 cặp đôi được tặng quà. Cặp thứ nhất là cặp của tiểu thư Hàn Tuyết, cặp thứ hai là của một bạn rất soái ca. Bạn đó là Diệu Thiên. Còn cặp cuối cùng, cặp của cô Vivian. Mời các cặp lên nhận quà của ban tổ chức ạ!”

Ba cặp đôi đều đứng trên sân khấu. Vivian đứng cạnh Lý Nam Phong, cô lại nói nhỏ với anh ta:”Ngày mai gặp lại của tập đoàn nhé cục cưng!”

Vivian làm cho Lý Nam Phong khá bối rối. Từ đó giờ chưa có ai chủ động tán hắn ta cả.

Nhận quà xong, mọi người đều rất vui vẻ. Buổi tiệc kết thúc, Vivian bận trả lời phóng viên nên đã nhờ Mặc Quân tiễn khách ra về.

“Lần sau gặp lại!”

“Hàn tổng, lần sau gặp lại!”

“Cô Trần, khi nào có dịp đến nhé!”

....

....

....

———————

Sáng hôm sau, Mark cùng Vivian đến Lý Thị để quay quảng cáo mặt nạ. Vì cô đến quá sớm, Lý Bác Huân còn chưa đến.

———————

“Ba! Hôm nay con đi làm với ba nhé!”

Lý Bác Huân lại sờ đầu của Lý Nam Phong:”Ủa! Không sốt mà ta! Hôm nay bị chạm dây nào rồi mà đòi đi làm!”

“Tại con thấy con cần nghiêm túc đi làm, không thể ăn mà không làm được!”

“Coi như mày sáng suốt ra đi! Vậy hạng mục quảng cáo sản phẩm, quay quảng cáo hay gì đó, giao hết cho mày nhé!”

“Cảm ơn ba! Cái đó dễ ạ!”

“Nay nói chuyện lễ phép nhỉ?”
 
Chương 23: Vu Tử Ẩn Xuất Hiện! Nam Phong Ăn Bình Giấm


Đến tập đoàn. Hai cha con Lý Thị đã rất ngạc nhiên vì Vivian lại đến sớm như vậy.

Vivian trước giờ có nguyên tắc là làm việc phải đến sớm, cô thật khác với các ngôi sao kia.

“Vivian! Cháu đến sớm như vậy? Chờ lâu chưa?”

Vivian đứng dậy lễ phép chào hỏi:”Cháu chào chú! Mới tới thôi!”

“Vậy lên phòng chú uống ít trà để mọi người chuẩn bị hậu trường đã!”

“Dạ vâng!”

Lý Bác Huân đi trước dẫn đường. Vivian đi sau, cô liếc nhìn Lý Nam Phong, cô ghé vào tai hắn ta nói nhỏ:”Chào cục cưng!”

Sau đó, cô cùng mọi người lên thang máy. Lý Nam Phong thì ngơ ngác nhìn cô. Hắn ta như bị cô hút hồn vậy!

Lên đến phòng, Lý Bác Huân lấy trà bánh cho Vivian.

“Chủ tịch, Vu tổng đang ở bên ngoài. Bây giờ có tiện gặp không ạ?”

Lý Bác Huân suy nghĩ một chút, ông ta nói:”Cho cậu ấy vào đây đi!”

Cánh cửa mở ra. Một người con trai khôi ngô tuấn tú, dáng người cao ráo bước vào:”Lý tổng, lâu ngày chưa gặp chú!”

“Tử Ẩn à, đây là Vivian, nhà đầu tư cũng như là cổ đông lớn của Lý Thị!”

Vu Tử Ẩn nhìn sang Vivian, anh hết sức ngạc nhiên:”Linh Hoa! Em là Linh Hoa?”

Vivian nhìn người con trai này, quả thật cô không thể nhớ ra anh ta là ai. Tại sao anh lại biết cô chứ? Cô ngạc nhiên hỏi:”Anh biết tôi sao?”

Vu Tử Ẩn ngồi xuống ghế sofa, anh cười nhẹ nhàng rồi nói:”Anh là Vu Tử Ẩn! Từ nhỏ chúng ta đã gặp nhau. Em không nhớ anh sao? Anh nhớ em rất rõ đó, bây giờ so với lúc nhỏ em chẳng khác là mấy nhỉ?”

Lý Nam Phong như bị ăn một bình giấm chua. Anh ta ghen tức liếc Vu Tử Ẩn.

Lý Bác Huân vui mừng:”Ồ! Vậy ra là quen biết nhau hết à? Vivian, Tử Ẩn là một trong những cổ đông của Lý Thị. Ta thấy hai đứa hợp nhau lắm, lại còn quen biết từ nhỏ. Khi nào có kẹo hỉ thì đừng quên ông già này nhé!”
 
Chương 24: Phân Vân


“Chủ tịch, đã chuẩn bị xong rồi ạ! Có thể xuống quay luôn được rồi!”

Vivian nghe vậy, cô uống ít trà rồi xách túi chuẩn bị đi xuống thang máy. Vu Tử Ẩn kéo tay của cô lại rồi đưa cho cô một cái danh thiếp:”Gọi cho anh nhé! Anh đợi em!”

Vivian nhận lấy danh thiếp rồi chào Lý Bác Huân. Lý Nam Phong được giao nhiệm vụ làm việc cùng Vivian nên anh ta đi theo cô.

Vào trong thang máy, Lý Nam Phong không nói gì, khuôn mặt lộ rõ sự ghen tức.

Vivian thấy vậy nên mới cười, cô nhìn Nam Phong rồi hỏi:”Ghen à?”

“Tôi đâu có là gì của cô đâu mà ghen! Tôi có vợ rồi, chuẩn bị có con nữa!”

Vivian nhếch môi cười. Quả nhiên Lý Nam Phong mắc bẫy thật nhưng ở đâu ra Vu Tử Ẩn? Anh ta là ai? Mặc kệ anh ta là ai, hôm nay nhờ có anh ta mà kế hoạch phát triển thêm một ít! Cô nói:”Anh chắc chắn chứ? Thật sự không để tâm gì tới em sao?”

“Chắc chắn!”

“Phòng 104, Lucky Plaza. Gần nhà anh. Bye bye cục cưng! Tuỳ anh suy nghĩ, nếu anh không tới, chúng ta không có liên can còn nếu anh tới...”

Thang máy mở ra, Vivian bước ra trước. Cô vào bên trong thay đồ để quay quảng cáo.

Lý Thị chuẩn bị cho cô bộ đồ ngủ hai dây để hợp với kịch bản quảng cáo. Vivian mặc nó lên, trông cô thật quyến rũ.

————————

Quảng cáo quay xong. Lý Nam Phong vẫn đứng một góc ở đó nhìn Vivian đắm đuối. Anh ta đang rất phân vân. Phân vân rằng tối nay có nên đến đó hay không?
 
Chương 25: Em Hiểu Ý Của Anh Rồi!


Buổi tối, Vivian mặc quần áo đơn giản. Cô đeo kính râm, bịt khẩu trang rồi đến Lucky Plaza để đợi.

Lý Nam Phong ở nhà. Hắn ta ngồi suy nghĩ như người mất hồn. Có nên đi hay không? Đi hay không đi?....?....?

“Phong! Làm cái gì mà anh ngồi ngẩn người ra. Lại thương nhớ con nào nữa à?”

“Hả? Làm gì nhớ ai!”

Vân Khê khoanh tay lại, cô ngồi xuống ghế sofa:”Em thấy anh có vé VIP xem show của Vivian! Ở đâu ra đó?”

“Hôm đi tiệc được tặng đó!”

“Cho em được không? Em thích Vivian lắm!”

“Uhm....Em lấy đi!”

—————

Đợi đến đêm khuya cũng không thấy Lý Nam Phong tới. Quả nhiên phải dụ dỗ hắn thêm chút nữa!

Vivian lái xe về biệt thự của mình. Cô tiện tay lấy điện thoại nhắn cho anh ta:”Em hiểu ý anh rồi!”

Nhắn xong, cô vứt điện thoại ra một góc. Cô nhếch môi cười.

Về đến nhà, cô nói chuyện với Mặc Quân - anh trai của mình:”Anh! Vu Tử Ẩn là ai thế?”

“Em gặp cậu ta rồi sao? Hay là nhớ ra cậu ta?”

“Em gặp cậu ta ở Lý Thị!”

“Vu Tử Ẩn là....”

“Là ai? Em có quen à?”

“Vị hôn phu của em! Đính ước từ nhỏ rồi! Hai đứa cũng chơi rất thân nữa!”

“Là do ba mẹ làm chủ hay sao?”

“Không! Là do em đòi cưới cậu ấy!”
 
Chương 26: Ghen Ăn Tức Ở!


Lý Nam Phong nhận được tin nhắn của Vivian, anh ta có chút hối tiếc. Anh ta tức giận ném điện thoại trong góc tường.

“Anh bị điên à? Nửa đêm định không cho em ngủ hay gì?”

“Vân Khê, em ngủ đi! Anh xin lỗi!”

Sáng hôm sau, cả nhà hắn ta ngồi ăn sáng chung với nhau.

Lý Bác Huân vừa cầm miếng bánh mì nướng vừa cười nói:”Phong, mày thấy Vivian với Tử Ẩn hợp với nhau không? Ba thấy hai đứa hợp lắm!”

Lý Nam Phong có vẻ tức giận, hắn ta không ăn nữa mà nói:”Ba đừng có quản chuyện của bọn họ, mất công lại bảo lắm chuyện ra!”

“Aa... cái thằng này! Nay mày dám ăn nói như vậy với ba à?”

Vân Khê có vẻ hứng thú với câu chuyện của Vivian vì cô ta là một fan hâm mộ của Vivian, cô ta hỏi Lý Bác Huân:”Ba! Tử Ẩn là ai vậy? Có đẹp trai không? Liệu có hợp với nữ thần không?”

“Vân Khê, ba nói con nghe, Tử Ẩn vừa giàu có vừa đẹp trai, lại còn biết điều. Nếu mà hai bọn họ có thể...sẽ tuyệt vời lắm đó!”

“Vậy hả ba? Chị Vivian của bọn con đã đến tuổi rồi mà chưa chịu lấy chồng gì cả! Fan như con cũng lo lắm!”

“Con là fan của Vivian à?”

“Dạ vâng! Fan cuồng luôn đó ạ!”

“Ồ! Thì ra vậy! Ba có mấy cái vé VIP show của Vivian. Con lấy không?”

“Con cũng có rồi!”

————————

Vu Tử Ẩn đem một bó hoa đến nhà tặng cho Vivian. Mặc Quân cũng ở nhà. Mặc Quân là người nhớ rõ nhất chuyện của hai người bọn họ!
 
Chương 27: Nhớ Lại Chuyện Cũ


“Vivian, xem ai tới này!”

Mặc Quân hét lớn gọi Vivian dậy. Cô bị đánh thức. Cô mặc một bộ đồ ngủ rất dễ thương, khuôn mặt còn chưa tỉnh ngủ.

Cô ngơ ngác đi xuống nhà:”Gì vậy anh? Em đang ngủ mà!”

Vu Tử Ẩn nhìn bộ dạng của Vivian, anh cười nhưng trong lòng, anh thấy cô rất dễ thương.

Mặc Quân trừng mắt lên nhìn em gái. Sao nó có thể như vậy? Đã nói là có khách rồi mà:”Vivian! Em...em..nhìn kĩ đi! Nhà có khách! Ăn mặc cái kiểu gì vậy hả?”

Vivian nhìn qua nhìn lại. Cuối cùng, ánh mắt của cô dừng lại ở Tử Ẩn. Cô giật mình và thấy rất xấu hổ. Sao mình lại có thể như thế chứ? Hình tượng của mình? Trời đất ơi!

Cô nhanh chóng chạy một mạch lên trên tầng trên vì ngại. Mặc Quân đã nói đỡ cho em gái:”Vivian nó không biết, xin lỗi em! Thật ngại quá!”

“Không sao đâu anh! Dù sao từ nhỏ em cũng thấy hết rồi! Hihi!”

Vu Tử Ẩn nói xong rồi cười. Hai người họ ngồi vào bàn để ăn sáng, uống trà.

Một lát sau, Vivian bước xuống nhà. Cô đã thay quần áo tươm tất và lịch sự hơn:”Là anh sao?”

“Lại ngồi xuống ăn sáng đi!”

Vivian ngồi xuống bàn, cô tiện tay lấy miếng bánh mì nướng:”Tôi không thể nhớ ra anh là ai! Xin lỗi anh!”

Vu Tử Ẩn lấy trong túi ra vài tấm hình:”Đây là hình hồi bé của em và anh!”

Mặc Quân nhạc nhiên, đến cả hình hồi nhỏ mà Vu Tử Ẩn còn giữ:”Còn giữ sao? Anh chẳng còn tấm nào cả!”

Cầm những bức hình lên, Vivian nhớ lại được một số chuyện. Cô đã từng theo đuổi một đứa bé. Cậu bé ấy không thích cô nhưng cô luôn đi theo, tâm sự với cậu ấy. Đến một ngày, hai người đùa giỡn, cậu bé đã chạy ra bên đường mà không nhìn xung quanh. Từ bên kia có một chiếc xe phóng nhanh tới. Là cô đã chạy tới đẩy cậu bé đó ra. Kết quả là cô đã gặp tai nạn. Cậu bé đó vô cùng hối hận. Cậu ta hứa sẽ cưới cô làm vợ của mình nếu cô chịu tỉnh lại.
 
Chương 28: Tức Giận!


Ăn xong, Vivian cùng Mark đi đến Lý Thị quay tiếp quảng cáo còn đang dang dở. Cô mặc bộ quần áo giản dị cùng với kính râm và khẩu trang.

Đến nơi, cô xuống xe rồi cùng quản lí của mình vào trong:”Mark, hôm nay là ngày quay cuối rồi có phải không?”

Mark lấy máy tính bảng ra check lịch của Vivian, quả thật hôm nay là ngày quay cuối rồi. Mấy ngày nữa cô còn phải quay một bộ phim Mark vừa nhận giúp cô. Anh nhìn Vivian rồi nói:”Đúng rồi! Anh để trống cho em 5 ngày để nghỉ ngơi đó! 5 ngày đó anh xin về Mỹ có việc!”

“Cảm ơn anh! Anh cứ về lo xong việc đi đã! Lát nữa quay xong em tự về, anh không phải lo!”

Lý Nam Phong và Lý Bác Huân đi làm trễ thật! Lúc nào cô cũng phải chờ đợi.

Sau 20 phút, cuối cùng hai người họ cũng đến. Lý Bác Huân có việc nên lên phòng trước, ông ta giao việc cho Lý Nam Phong!

Vivian chỉ liếc Lý Nam Phong một cái, cô tỏ vẻ lạnh lùng nói:”Lý thiếu gia, tôi đi thay đồ!”

Lý Nam Phong chưa kịp nói gì thì Vivian đã rời đi. Hắn ta chỉ biết nhìn theo bóng lưng của Vivian.

Vẫn là bộ đồ quyến rũ ngày hôm qua. Ai lại viết ra cái kịch bản vớ vẩn như thế? Khoe hết cả da thịt ra ngoài!

Sau khi quay xong, Vivian lại chỗ Lý Nam Phong từ biệt:”Lý thiếu gia, hôm nay quay ngày cuối, chúng ta cũng sẽ không gặp nhau nữa! Tạm biệt!”

Bên ngoài, Vu Tử Ẩn đến đón Vivian. Lý Nam Phong đã nhìn thấy được điều đó! Hắn ta tức điên lên. Hình như hắn ta đã lỡ yêu cô gái đó rồi! Nhìn hai người đó cười nói, lòng của hắn ta lại sôi lên!

Vivian vẫy tay chào Tử Ẩn:”Tử Ẩn! Tôi ở đây!”

“Anh chở em về! Lên xe đi!”
 
Chương 29: Gặp Được Thần Tượng


Vu Tử Ẩn nhìn Vivian với anh mắt hiền hoà và rất ngọt ngào. Anh vuốt tóc cô rồi nói:"Hôm nay anh có vinh hạnh mời em đi ăn không?"

Vivian cười, cô hình như đã nhớ được Vu Tử Ẩn:"Vậy em có vinh hạnh mời Vu tổng đi ăn không?"

Đôi mắt rạng ngời của Tử Ẩn nhìn Vivian, môi anh mỉm cười:"Đương nhiên là có thể rồi!"

Bên trong, Lý Nam Phong nhìn ra ngoài với ánh mắt hình viên đạn, mặt hắn ta hừng hực khiến ai nhìn cũng cảm thấy hoảng sợ. Hắn ta nhìn họ rời đi mà cảm thấy ghen tức.

Buổi tối trăng thanh gió mát, điều hoà thoang thoảng phả ra hơi gió nhẹ, khung cảnh lãng mạn với ánh nến màu vàng. Vivian cắt một miếng bít tết ngon lành bỏ vô miệng mình. Cô ăn một cách ngon lành. Đột nhiên vừa ăn cô vừa ngước nhìn thấy một hình bóng khá quen thuộc.

Vân Khê cùng Lý Nam Phong cũng đi đến nhà hàng này để ăn tối. Họ tay trong tay rồi còn cười nói rất vui vẻ.

Vivian buông hết nĩa và dao xuống, cô nhìn Vu Tử Ẩn rồi nói:"Hình như em nhìn thấy người quen!"

Vân Khê khoác tay của Lý Nam Phong, cô ta nhìn một vòng xung quanh nhà hàng để tìm cho đẹp nhất có thể ngồi. Ánh mắt của cô ta dừng lại ở bàn của Vivian, mắt cô ta ngời sáng vì nhìn thấy thần tượng của mình.

Vân Khê lắc cánh tay của Lý Nam Phong rồi nói:"Em nhìn thấy chị Vivian kìa! Có thể ra đó xin chụp tấm ảnh được không?"

"Uh. Đi đi!"

"Anh không đi sao?"

"Đứng đây đợi thôi!"

"Vậy cũng được!"
 
Chương 30: Bắt Tay


Vân Khê với mái tóc dài uốn xoăn màu hồng, dù là người mẫu nhưng cô ta khá nhí nhảnh bởi vì cô ta đâu có nổi tiếng. Cô ta bước đến bên bàn của Vivian rồi đưa tay mình ra. Vân Khê lấy hết dũng khí của mình, tim cô ta đang đập rất nhanh khi gặp Vivian:"Chị Vivian! Rất vui gặp được chị!"

Vivian ngước lên nhìn Vân Khê. Đây là cô gái chanh chua năm xưa sao? Lúc trước còn hùa theo kế hoặch của Lý Nam Phong cơ mà?

Vivian đưa bàn tay mềm mịn của mình ra để bắt tay với Vân Khê:"Rất vui được gặp em!"

Ánh mắt của Vân Khê bừng sáng, đôi tay run run, khuôn mặt cô ta không thể nào che đậy được cảm xúc vui sướng của mình. Cô ta hạnh phúc nói:"Em...em là người hâm mộ của chị! Chị có thể chụp với em một tấm ảnh không ạ?"

Vivian rất khó chịu, trong lòng cô cảm thấy chán ghét, thấy ghê tởm loại nữ nhân giống như vậy. Bên ngoài thì cô không tỏ thái độ ra như thế! Đôi môi của cô cong lên, nụ cười toả nắng, cô nói:"Rất tiếc! Xin lỗi em! Hôm nay chị không thể chụp ảnh được! Chỉ muốn có không gian riêng tư nên mới đến nhà hàng này!"

Vân Khê có chút thất vọng nhưng cô ta đã bắt tay được với Vivian cũng là niềm vinh hạnh. Cô ta chào Vivian rồi chạy lại bên Lý Nam Phong.

Lý Nam Phong cau mày lại, ánh mắt không được vui vẻ gì mấy. Hắn ta mạnh tay kéo Vân Khê ra bàn khác để ngồi, hắn nói:"Ăn gì thì gọi đi!"

Miệng thì nói như thế nhưng mắt lại nhìn đi nơi khác mất rồi.

Bên phía Vivian và Vu Tử Ẩn, Vu Tử Ẩn luôn tập trung vào Vivian. Sự xuất hiện của Lý Nam Phong làm cho cô thấy hưng phấn hơn, cô sẽ chuẩn bị giăng cái bẫy thật là lớn để tóm được con cá khổng lồ này!
 
Chương 31: Chúng Ta Kết Thúc Rồi!


Vivian tiếp tục cắt miếng bít tết tiếp theo bỏ vào miệng. Cô lấy cái khăn ăn lau miệng rồi nhẹ nhàng đứng lên, cô nói với Vu Tử Ẩn:"Em đi nhà vệ sinh một lát! Để em thanh toán cho!"

Nói xong, cô quay mặt đi. Dáng người của cô thật đẹp! Cô đi ngang qua bàn của Lý Nam Phong sau đó cô đá mắt với anh ta một cái.

Lý Nam Phong ngỡ ngàng, anh ta trông như người mất hồn. Còn Vân Khê lại không để ý điều gì, cô ta rất ăn ngon miệng. Lý Nam Phong nói:"Vân Khê, em ngồi đây! Đi toilet một chút đã!"

Thực ra Vivian không hề đi vào nhà vệ sinh, cô chỉ đứng trước đó thôi.

Vivian tựa người vào bức tường, lặng lẽ quan sát Lý Nam Phong. Quả thật hắn ta đã bị lừa rồi!

Lý Nam Phong bước đến chỗ của Vivian, khuôn mặt hắn ta đầy mồ hôi. Hắn ta lao đến hôn Vivian ngấu nghiến.

Trái tim của Vivian đang mách bảo cô phải lập tức giết hắn ta ngay nhưng lý trí của cô không cho phép. Cô phải từ từ chơi đùa với hắn ta một chút.

Vivian mạnh tay đẩy Lý Nam Phong ra. Giọng của cô đầy sự tức giận:"Chúng ta kết thúc rồi!"

Lý Nam Phong nắm lấy cổ tay của Vivian thật mạnh, hắn ta lắp bắp nói nhanh:"Không! Chúng ta chưa kết thúc! Em đã làm anh phát điên lên! Em không thể nào không chịu trách nhiệm được!"

Vivian cười nhẹ, cô gạt tay của Lý Nam Phong ra rồi nhẹ nhàng nói:"Chúng ta kết thúc rồi! Anh vẫn nên về với vợ anh đi! Tôi phải đi!"

Vivian bước ra ngoài thì bị Lý Nam Phong kéo tay lại. Hắn ta nói:"Có phải vì đêm đó anh không đến nên mới như vậy?"

Giọng của Vivian lạnh lùng, cô hất tay của Lý Nam Phong:"Không có!"
 
Chương 32: Có Biến


Buổi sáng hôm nay thật đẹp! Tiếng chim hót líu lo, tia nắng dịu nhẹ chiếu thẳng vào phòng của Vivian.

Vẫn thói quen hằng ngày, cô mau chóng làm vệ sinh cá nhân rồi ngồi đọc báo một lúc trước khi ăn sáng!

Hôm nay cô đọc được một tin rất hay. Cô nhếch môi cười hả hê rồi ném tờ báo xuống giường. Chắc hẳn hôm nay có người sẽ rất tức giận!

Vivian vui vẻ, tâm trạng của cô rất tốt! Cô vào phòng thay đồ chọn cho mình bộ trang phục thật đẹp để chuẩn bị ra ngoài!

- -------------

Lý Bác Huân hừng hực tức giận ném tờ báo xuống đất! Đúng là hết hứng để ăn sáng. Ông hét to:"Lý Nam Phong! Mày xuống đây đi đến tập đoàn với tao! Nhanh lên!"

Quần áo của hắn ta nhìn là biết còn chưa ủi. Khuôn mặt nhem nhuốc vội vàng chạy xuống:"Gì vậy ba?"

"Lẹ lên thằng kia!"

"Xong rồi!"

"Mày lái xe đi!"

"Hôm nay tài xế An còn chưa đến! Làm gì đi làm sớm vậy?"

"Mày có đi hay không? Hay để tao tự đi!"

"Thôi! Ra đi con chở đi!"

"Mày nhanh cái chân lên! Chậm chạp như con rùa vậy?"
 
Chương 33: Mấy Người Muốn Mất Việc Không?


Xe vừa dừng trước cửa chính to lớn của Lý Thị, Lý Bác Huân nhanh chóng mở cửa xe bước xuống. Ông ta vội vã mở một cuộc họp gấp!

Không khi trong phòng thật ngột ngạt cho dù căn phòng rất lớn. Mọi giám đốc, trưởng phòng của Lý Thị cúi gầm mặt xuống, không một ai dám nói tiếng nào!

Lý Bác Huân tức giận, ông ta ném xấp báo lên bàn họp. Giọng tức giận nói:"Mấy cô cậu làm việc như thế hả? Nghĩ ra phương án giải quyết mau lên!"

Vẫn không một ai dám ngước mặt lên nói chuyện với Lý Bác Huân. Không khí đang rất căng thẳng thì cánh cửa mở ra. Lý Nam Phong vui vẻ bước vào như chưa biết chuyện gì!

Hắn ta quan sát xung quanh, ai ai cũng ngạc nhiên với thái độ của hắn. Hắn dõng dạc nói lớn:"Mọi người! Chuyện gì vậy? Mỗi ngày là một ngày vui không phải sao? Vui lên đi chứ!"

Cơn giận của Lý Bác Huân càng ngày càng tăng, ông ta vò nát đống giấy rồi vứt thẳng vào mặt Lý Nam Phong:"Mày không biết Lý Thị bây giờ cổ phiếu đang rớt vì một tin trên báo sáng nay không? Mày ăn chơi cũng vừa thôi chứ!"

Lý Nam Phong vội vàng lấy tờ báo lên đọc. Trời ơi, cái gì là bị kích ứng, bị phỏng da khi dùng sản phẩm của Lý Thị! Hắn ta nói:"Chắc chắn là cô ta đăng tin vịt! Từ trước giờ sản phẩm có bị gì đâu!"

"Mày không biết chúng ta vừa tung ra sản phẩm mới à? Bây giờ người ta dùng bị như vậy đó! Ai đó hãy nói cho tôi biết, các người đang nghiên cứu ra cái gì vậy đi được không? Việt Bân, anh đứng lên nói cho tôi nghe đi!"

Việt Bân là giám đốc sản xuất loại sản phẩm lớn này. Anh ta phụ trách toàn bộ các công đoạn.

Giọng Việt Bân run run:"Chủ tịch! Chúng tôi đã thử nghiệm rất kĩ! Không thể nào như vậy được!"

Lý Bác Huân nhếch môi cười:"Anh đang đùa với tôi à? Giải quyết nhanh chóng cho tôi! Các người muốn mất việc không?"

"Chủ tịch! Chúng tôi sẽ cố gắng giải quyết ngay!"
 
Chương 34: Có Người Đã Mua 20% Cổ Phần!


Điện thoại reng liên tục khiến Lý Bác Huân rất đau đầu. Tuổi già sức yếu, được thêm thằng nghịch tử. Số mệnh của ông thật xui xẻo!

Ông tựa người vào ghé sofa chợp mắt một chút cho đỡ mệt, vừa mới chợp mắt, có ai đó đang gõ cửa phòng.

Đó là thư ký Trần, giọng của cô ta đầy sự lo lắng:"Chủ tịch! Không hay rồi!"

Lý Bác Huân lại được thêm một tin rất sốc. Ông ta đặt tay lên trán, giọng đầy sự bất lực:"Lại có chuyện gì nữa? Chuyện hôm nay chưa đủ giật mình sao?"

Thư ký Trần ấp a ấp úng:"Là...là có người đã mua hết 20% cổ phần của Lý Thị! Những cổ đông Lý Thị, họ đang ráo bán cổ phiếu rồi!"

Nghe tin như sét đánh ngang tai. Tận 20%, trong khi đó chủ tịch hội đồng quản trị Lý Bác Huân chỉ có 30%, của vợ ông ta có 5% còn con trai của ông ta có 10%. Tổng cộng chỉ có 45%, vì vậy ông ta hiện đang là người có số cổ phần cao nhất! Nếu người đó tiếp tục mua thêm cổ phiếu, có thể chức vị này cũng sẽ mất! Lý Bác Huân nói:"Cô mau điều tra ai đã mua 20% đó! Nói những cổ đông khác, tôi sẽ gặp họ để thương lượng!"

"Vâng! Tôi đi ngay!"

Thư ký Trần nhanh chóng làm công việc của mình. Cả tập đoàn Lý Thị hiện đang rất rối loạn. Chỉ có một mình Lý Nam Phong vẫn bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra. Hắn ta ngồi thưởng thức cà phê, ăn bánh ngọt ở căn tin tập đoàn. Chân hắn ta lắc lư theo nhạc, hắn xúc một miếng bánh ngọt ngon lành bỏ vào miệng của mình!
 
Chương 35: Là Cô Vivian


Thư ký Trần vẻ mặt lo lắng cũng có chút phần ngạc nhiên, cô ta ôm xấp giấy tờ hồ sơ đem vào phòng của Lý Bác Huân.

Cánh cửa phòng chủ tịch mở ra, cô thấy ngay một chủ tịch khác với thường ngày. Hôm nay ông ấy mệt mỏi, đau đầu và thái độ của ông không được vui. Cô nói:"Chủ tịch! Đã điều tra ra ai là người mua 20% đó rồi!"

Lý Bác Huân xoay người lại, khuôn mặt mệt mỏi của ông thể hiện rõ. Giọng ông bất lực:"Là ai vậy?"

"Là cô Vivian. Cô ấy đã mua 20%! Cô ấy nói lát nữa sẽ đến gặp ngài!"

"Nếu là Vivian thì tốt! Chúng ta không sao rồi!"

Thư ký Trần im lặng suy nghĩ một lúc, cô nói:"Chuyện mặt nạ có vấn đề ảnh hưởng khá lớn đến danh tiếng của cô ấy! Liệu cô ấy có chịu giúp chúng ta nữa hay không?"

Lý Bác Huân hoàn toàn tin tưởng vào Vivian tuyệt đối, ông ta khẳng định:"Con bé nhất định sẽ giúp chúng ta thôi!"

"Vâng! Tôi xin phép ra ngoài!"

Lý Bác Huân ngoắc tay gọi cô thư ký quay lại, giọng ông trầm xuống:"Tình hình giải quyết như thế nào rồi?"

Cô thư ký cúi mặt xuống, thật ra vẫn chưa đâu vào đâu cả, cô nói:"Vẫn chưa tốt lên được bao nhiêu!"

"Vậy gọi Lý Nam Phong lên phòng gặp tôi gấp!"

"Vâng chủ tịch!"

Thư ký Trần quay đầu đi ra cửa. Cô phải nhờ mọi người cùng tìm Lý Nam Phong lên gặp chủ tịch! Ai ai cũng không thích gì tên thiếu gia không biết làm việc gì này!
 
Chương 36: Nhớ Lời Mày Nói!


Sau khoảng 30 phút tìm khắp tập đoàn, thư ký Trần rốt cuộc cũng tìm ra được Lý Nam Phong. Hắn ta thản nhiên ngồi ăn bánh uống cafe sáng rất ngon lành. Thần thái của hắn khá ung dung, tự tại.

Thư ký Trần chạy đến bên bàn của Lý Nam Phong, cô ôm bụng vừa thở dốc vì mệt. Cô vội vàng nói:"Chủ tịch gọi cậu lên phòng gấp lắm!"

Lý Nam Phong vẫn thản nhiên, hắn ta đứng dậy rồi chậm rãi bước lên phòng của Lý Bác Huân.

Thư ký Trần chạy theo sau hắn, cô liên tục hối hắn phải nhanh lên làm hắn tức giận:"Cô có thể đừng hối thúc nữa có được không? Nghe mệt lắm!"

Thang máy dành riêng cho chủ tịch mở ra, hắn bước vào rồi bấm số lầu. Đến phòng của ba mình, hắn còn tự tin, cười tươi:"Hello ba! Tìm con có việc gì?"

Lý Bác Huân có vẻ tức giận trước thái độ "tỉnh như con ruồi" của con mình, ông nén sự tức giận xuống:"Tao giao cho mày một việc! Nếu mày làm không được, từ này đừng nhận đồng cắc nào của ông già này! Hiểu chưa?"

Lý Bác Huân lại dùng chiêu cũ đối phó với con trai mình nhưng chiêu này vẫn còn tác dụng lắm. Hắn ta lập tức lo lắng:"Có việc gì vậy ba? Con sẽ cố làm!"

"Mày làm sao cho tin tức sáng nay không còn nữa đi! Nếu mày giải quyết được tao cho mày thêm 5% cổ phần của tao!"

"Đơn giản vậy thôi hả ba?"

"Uh! Mày nói thì đơn giản lắm. Quan trọng mày có làm được không thôi! Nói một chuyện làm được hay không là một chuyện khác đó con ạ!"

"Ba cứ tin tưởng ở con! Cho con mượn cô thư ký của ba nhé! Bảo đảm chưa đến 2 ngày là xong!"

"Nhớ lời mày nói!"
 
Chương 37: Người Mua Là Người Khác! Không Phải Cháu!


Vivian lái xe đến trước cửa chính Lý Thị. Cô mặc chiếc đầm đen, dài đến đầu gối, vai hở ra một chút. Nhìn cô rất quý phái và sang chảnh!

Cô để xe ở đó rồi đi vào bên trong. Cô đi đến đâu ai ai cũng ngước nhìn cô.

Thư ký Trần đã đứng ở thang máy đợi sẵn Vivian. Cô ấy cúi chào Vivian rất lịch sự rồi dắt Vivian lên phòng của chủ tịch.

Khi Vivian đến, Lý Bác Huân vui như vớ được vàng. Ông ta chuẩn bị rất chu đáo và cẩn thận. Trà và bánh cũng đã có sẵn. Ông ta nói:"Từ nhà cháu đi đến đây cũng xa, vất vả cho cháu quá!"

"Dạ không xa lắm đâu chú!"

Lý Bác Huân mời Vivian ngồi xuống sofa để nói chuyện, ông ta mở lời trước:"Vậy chú nói vào vấn đề chính luôn nhé!"

"Vâng! Chú cứ nói! Cháu thích những ai thẳng thắn, đi ngay vào vấn đề đi ạ!"

Lý Bác Huân e ngại không biết có nên nói hay không, ông ta lấy tách trà uống một ngụm rồi nói:" 20% cổ phần đó, cháu có thể bán lại cho chú được không? Ý của chú là cháu có thể cho chú trả góp không? Chú sẽ mua với giá lúc Lý Thị phát triển, được chứ?"

"Cháu...cháu...thực ra cháu chỉ đứng tên giúp một người thôi! Không phải là cháu mua đâu ạ!"

Lý Bác Huân ngạc nhiên, nếu là người khác thì càng khó thương lượng hơn. Ông ta nói:"Cháu có thể giúp chú hẹn người đó được không?"

"Người này chú cũng quen, hơn nữa biết rất rõ đó ạ! Ông ấy là ba của cháu!"

"Chú quen ba cháu sao?"

"Cháu có nghe ba kể về chú lúc còn ở Mỹ! Khoảng 2 tháng nữa ông ấy về nước, lúc đó chú có thể gặp được đấy ạ!"

"Vậy thì tốt quá! Cảm ơn cháu!"

"Không có gì đâu chú!"

"À, chú cũng xin lỗi cháu nữa! Việc danh tiếng của cháu bị ảnh hưởng!"

"Không sao đâu chú! Cháu không bị ảnh hưởng gì nhiều đâu."

"Vậy thì được rồi!"
 
Chương 38: Em Là Của Anh!


Lý Nam Phong vẫn thản nhiên, hắn ta đã nhờ cô thư ký Trần điều tra địa chỉ nhà của cô gái đăng báo mặt nạ của Lý Thị.

Trong lúc chờ, hắn ta ngồi thưởng thức món bít tết cho buổi trưa của mình. Hắn cắt một miếng to rồi bỏ vào miệng ăn một cách ngon lành. Vừa ăn hắn vừa quan sát xung quanh mình.

Đột nhiên ánh mắt của hắn dừng lại ở một người con gái xinh đẹp. Cô ấy mặc bộ đầm đen mà hở vai, đôi chân của cô dài và rất quyến rũ. Cô ấy là Vivian, cô cũng đến đây để ăn trưa.

Hắn ta đứng dậy đi qua chỗ của Vivian đang đứng đợi bàn, hắn nói với phục vụ:"Cô gái này đi cùng với tôi!"

Nói xong hắn kéo tay của Vivian lại bàn của mình. Hắn kéo ghế xuống cho cô ngồi nhưng cô không chịu ngồi.

Thái độ của cô tức giận, cô nói:"Tôi có nói rằng mình đi chung với anh không?"

"Em nhìn đi, bây giờ không còn bàn để ngồi đâu! Hay em muốn xếp một hàng dài ở ngoài kia?"

"Tôi không cần người khác giúp!"

Tay Lý Nam Phong đặt ở eo của Vivian, hắn ta kéo cô lại gần mình. Hắn sờ lên mặt của Vivian rồi nói:"Em là của anh! Anh giúp người yêu của anh là sai sao?"

Vivian sợ người khác nhìn thấy sẽ không hay. Nếu có nhà báo hay phóng viên ở đây, chắc chắn ngày mai cô lại lên trang nhất để bọn họ bàn tán. Cô đeo kính râm lên cùng với khẩu trang đã đeo sẵn từ nãy. Chắc chắn không ai nhận ra cô. Cô đẩy hắn ta ra:"Để tôi nhắc cho anh nhớ, anh có vợ rồi! Chúng ta không có bất kì quan hệ gì nữa! Tôi hết hứng ăn rồi! Sau này không gặp lại!"
 
Chương 39: Giải Quyết Vấn Đề


Hôm sau, nhờ sự giúp đỡ của thư ký Trần, Lý Nam Phong đã tìm được địa chỉ của cô gái đó. Hắn ta tự tìm đến tận nhà của cô ta để giải quyết.

Đến đúng địa chỉ đã cho, đó là một căn biệt thự màu trắng theo phong cách châu Âu và nó rất sang trọng.

Hắn ra bước xuống xe mình rồi đeo kính râm cho ngầu. Hắn bấm chuông căn biệt thự đó rồi quan sát xung quanh.

Một lát sau, một cô gái bịt khẩu trang bước ra. Dù cô ta bịt khẩu trang che được một số bộ phận da bị kích ứng nhưng không thể che toàn bộ. Phần trán của cô ấy nổi đầy mụn mủ, những vết màu đỏ đầy trán. Cô ta nói:"Anh tìm ai?"

Lý Nam Phong lấy kính râm xuống, hắn ta đưa tay ra bắt tay với cô gái đó:"Xin chào, tôi là Nam Phong, tôi có thể nói chuyện với cô một lúc hay không? Tôi đến để thương lượng!"

"Trong nhà của tôi bây giờ có khách rất đông, tôi rãnh 20 phút! Chúng ta ra bãi biển gần nhà tôi nói chuyện!"

"Vậy cũng được!"

Lý Nam Phong mở cửa xe cho cô ấy lên xe. Hắn ta lái xe đến bãi biển theo lời chỉ dẫn của cô ấy.

Trong lúc lái xe, hắn ta hỏi:"Mặt của cô? Có sao không? Nghiêm trọng lắm không?"

Cô gái ấy đưa tay chạm vào mặt của mình, khuôn mặt cô đầy đau khổ:"Nếu không phải dùng mặt nạ Lý Thị, tôi cũng sẽ không như thế này! Đến ngã tư anh rẽ phải là đến!"

"Được!"
 
Chương 40: Cứu Tôi Với!


Tiếng sóng biển rì rào, gió thoang thoảng mát lạnh khiến tinh thần của hắn ta rất thoải mái. Hai người họ đứng trên một cái cầu bằng gỗ nhỏ trên biển, cây cầu cũng đã lâu nên không được chắc chắn!

Hắn ta bắt đầu hỏi:"Cô có chắc chắn rằng cô dùng sản phẩm của chúng tôi mới bị như vậy? Trước đó còn dùng sản phẩm nào nữa không?"

Cô gái đó suy nghĩ một lúc:"Trước đó quả thật tôi có dùng một loại mỹ phẩm, sau đó mới chuyển qua dùng Lý Thị. Nhưng sản phẩm tôi dùng trước kia tôi rất tin tưởng, thậm chí tôi đã dùng nó tận hai năm! Mà anh là ai phải hỏi nhiều như vậy? Không phải nói là thương lượng hay sao?"

Lý Nam Phong hít thở thật sâu, mùi hương của biển cả thật tuyệt, hắn ta nói:"Tôi là Nam Phong, Lý Nam Phong. Người thừa kế tương lai của Lý Thị. Đến để thương lượng với cô về bài báo đó, liệu có thể nói là hiểu lầm không? Chúng tôi sẽ cho cô một khoản tiền lớn!"

Cô gái liếc nhìn Lý Nam Phong, hắn nghĩ cô cần tiền lắm sao, cô đau khổ nói:"Nếu anh là một blogger, việc gương mặt của anb bị huỷ hoại anh nghĩ thể nào? Tôi sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng!"

Cô gái quay lưng đi định ra về. Bỗng nhiên hắn ta nói:"Ba tỷ đủ không? Đập đi xây lại, ba tỷ là quá dư!"

Cách nói chuyện của Lý Nam Phong làm cô gái đó tức điên, cô quay lại tát thẳng vào mặt hắn rồi nói:"Ba tỷ tôi có thừa! Đừng nghĩ anh là giàu có nhất. Thôi ảo tưởng đi, đừng làm mất thời gian của tôi."

"Vậy mười lăm tỷ thế nào? Con số đó là quá lớn rồi! Hết mức giá tôi có thể đưa ra!"

"Có vẻ anh không hiểu nhỉ? Hay hiểu mà giả ngu?"

Nói chuyện với người phụ nữ này cũng khiến Lý Nam Phong nổi điên lên. Cô ta định quay lưng đi nhưng bị Lý Nam Phong kéo tay lại. Kết quả vì kéo mạnh tay quá mà cô gái này đã rơi xuống biển. Khu vực này còn treo cờ đen và rất sâu, thường có lốc xoáy nước nên hắn ta không dám xuống cứu.

"Cứu...cứu tôi với...tôi không biết bơi....cứu....cứu!"
 
Chương 41: Anh Giết Người Rồi!


Biển rộng bao la, nước thì cứ mãi xiết, tiếng kêu cứu của cô blogger khiến hắn cảm thấy sợ hãi, hắn càng thêm luống cuống. Hắn cố tình chạy đi mà không quay lại.

Bỗng dưng không nghe tiếng cứu của cô ấy nữa. Biển lại lặng như bình thường. Đi được một quãng đường, hắn cảm thấy áy náy nên quay lại.

Hắn gọi to:"Cô gì ơi? Cô đâu rồi? Cô gì đó ơi??"

Hắn vừa gọi vừa quan sát. Chết rồi! Cái khẩu trang đang trôi lềnh bềnh trên nước kia. Phải chăng là của cô gái đó? Cô ta đã chết rồi sao? Không thể? Cô ta không thể nào?

Tinh thần của hắn suy sụp. Đó là vì hình như hắn đã gián tiếp giết người rồi. Gương mặt sợ hãi của hắn thể hiện rõ ra ngoài, hắn lấy trong túi quần ra chiếc điện thoại. Lập tức hắn gọi ngay cho Vân Khê. Cô ta là người rất mưu mô nên giỏi giải quyết mấy việc như này!

Tay hắn run run, hắn bấm số của Vân Khê. Cuối cũng đầu giây bên kia cũng bắt máy. Giọng hắn lắp bắp:"Vân Khê....anh....anh...lỡ.....giết người rồi....giết người rồi....cô ta chết...chết rồi...phải làm sao đây? Anh...anh....không biết....Mua tới đây đi! Địa chỉ gửi cho em...."

Hắn ta cúp máy rồi nhanh chóng chạy ra xe của mình. Hắn ngồi trong xe đợi Vân Khê đến:"Sao lâu vậy?"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom