Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!

Chương 62: Không Phải Ông Chết Rồi Sao?


Với sự hoang mang, lo lắng và sợ hãi, Lý Nam Phong đi thẳng về gặp Vân Khê. Hắn ta đi rất nhanh nhưng đến cửa, hắn gặp rất nhiều người mặc áo đen.

Hắn quan sát xung quanh, nhìn ngang nhìn dọc. Cuối cùng hắn lại nhìn thấy người quen. Là cô Vivian!

Vivian đi cùng ba của mình và Mặc Quân. Cô và anh trai mình đi sau ông Mặc Thanh. Sau lưng còn có 4 người vệ sĩ nhìn rất dữ tợn.

Lý Nam Phong nhìn Vivian, hắn ta rất vui mừng. Hắn nghĩ chắc là cô ấy đến cứu hắn ta đây mà! Hắn nói:"Vivian! Sao em đến đây?"

Vivian lạnh lùng liếc nhìn Lý Nam Phong, giọng nói của cô trầm xuống:"Đi lên phòng ba anh rồi biết!"

Nói xong, Vivian đẩy xe lăn của ba mình cùng đoàn người đi lên phòng của Lý Bác Huân. Nhìn mặt ai cũng nghiêm nghị, không có một nụ cười nào.

Nhân viên của Lý Thị đều ra nhìn. Chắc chắn là họ đang thắc mắc chuyện gì đang xảy ra.

Lên thang máy là đến luôn phòng của Lý Bác Huân. Ba người họ đi vào phòng của ông ta.

Khi nhìn thấy sự xuất hiện của Mặc Thanh - ba của Vivian, Lý Bác Huân giật mình hoảng hốt:"Là...Là...là ông! Không phải...không phải...ông chết rồi sao?....Sao còn quay lại?"
 
Chương 63: Bất Ngờ Này Đến Bất Ngờ Khác!


Lý Bác Huân dường như muốn ngã quỵ xuống đất còn Lý Nam Phong vẫn chưa thể hiểu chuyện gì xảy ra! Hắn ta ngu ngốc thật!

Mặc Thanh lên tiếng mỉa mai:"Nếu tôi mà chết, ông cũng không sống nổi! Mong tôi chết lắm à?"

Lý Bác Huân vừa bị tăng huyết áp vì thằng con trai nghịch tử, bây giờ lại thêm chuyện của Mặc Thanh, ông ta đã quay lại. Ông ta ngã luôn xuống đất.

Vivian nhếch môi cười, cô đi lại đỡ Lý Bác Huân. Cô giả vờ cười rồi nói:"Chú Lý! Đây là ba của cháu. Không phải bác muốn gặp ông ấy để bàn chuyện cổ phần? Cháu đã thuyết phục ba cháu quay về nước để gặp chú đó!"

Giọng của Lý Bác Huân run run:"Vậy...sao?"

Ông Mặc Thanh nói:"Sẵn tiện tôi nói luôn! 20% cổ phần đó bây giờ nằm trong tay của tôi, cộng thêm với 5% trong tay Linh Hoa, 25% của Mặc Quân. Tôi có 50%! Không phải người có cổ phần cao nhất sẽ được điều hành tập đoàn này sao?"

Lại thêm một bất ngờ nữa hay sao? Cái quái gì xảy ra vậy???? Lý Bác Huân nói:"25% đó, là các người đã thu mua của các cổ đông khác?"

Mặc Quân đưa cho Lý Bác Huân một xấp giấy tờ:"Đây! Tất cả đều hợp pháp! Và chúng tôi có quyền hành ở đây!"

Lý Nam Phong ngẩn người ra, hắn đột nhiên xen vào nói:"Khoan đã! Chuyện này là sao vậy?"

Vivian lạnh lùng hất tay của Lý Bác Huân ra, cô nói:"Cái gì không phải của mình thì nó không phải của mình! Mình phải hiểu rõ điều đó chứ! Của người khác mà cứ tưởng của mình là không phải đâu. Sau này cũng phải trả giá thôi! Ông ngồi ở chức vị này hơi bị lâu rồi! Già rồi! Tích phước cho con cháu sau này đi! Chứ để con cháu nó biết chuyện nó coi thường cho thì xấu mặt!"

Lý Nam Phong thắc mắc:"Khoan đã! Vivian, em đang nói đến chuyện gì vậy?"
 
Chương 64: Cái Gì Của Mình Sẽ Vĩnh Viễn Là Của Mình!


Buồn cười thật! Từ đó giờ Lý Bác Huân chưa nói gì cho Lý Nam Phong nghe sao? Hắn ta vẫn nghĩ mình thực sự xuất thân từ nhung lụa???

Vivian vỗ tay, khuôn mặt cô tỏ vẻ khinh thường. Cô nói:"Từ đó giờ chú vẫn chưa nói với anh sao? Vẫn tưởng mình xuất thân cao quý lắm à? Nếu muốn biết thì tự hỏi ba yêu quý của mình đi là biết à!"

Lý Nam Phong quay mặt sang nhìn Lý Bác Huân một lúc, hắn ta hỏi:"Ba...có chuyện gì giấu con? Vivian nói là như thế nào?"

Lý Bác Huân vốn không muốn cho con mình biết bất cứ điều gì ông ta đã từng làm ra bởi vì sợ chính con của mình sẽ khinh thường mình, ông ta từ chối:"Không có...Không có đâu Phong! Không có chuyện gì cả!"

Mặc Thanh nhìn hai ba con nhà hắn mà phì cười, ông ấy nói:"Vậy là anh bạn đã quên chuyện cũ rồi! Vậy tôi nhắc lại cho anh nhớ một chút có được không?"

Lý Bác Huân hất hất tay đuổi Lý Nam Phong đi:"Phong, mày đi ra ngoài một lúc! Có gì nói chuyện sau! Đi mau đi!"

Mặc Thanh nói xen ngang vào:"Thôi nói luôn cho cháu nghe nhé! Hồi xưa, Lý Thị tên là gì cháu biết không? Lý Thị vốn từng có tên là tập đoàn Quân Hoa. Còn tại sao Quân Hoa lại thành Lý Thị, cháu nên hỏi ba của mình! Chú chỉ muốn nói một câu thôi, cái gì của mình sẽ vĩnh viễn là của mình! Ngày mai mở đại hội cổ đông! Mai gặp lại!"

Mặc Quân đẩy xe lăn của ông Mặc Thanh đi ra ngoài. Vivian thì ở lại vì cô còn có chuyện chưa giải quyết xong!
 
Chương 65: Đến Bây Giờ Anh Vẫn Còn Già Mồm Sao?


Khi cánh cửa được đóng lại, bây giờ trong phòng chỉ còn mỗi ba người. Đó là Vivian, Lý Bác Huân và Lý Nam Phong.

Vivian đi qua đi lại, cô chống tay lên hông của mình rồi bắt đầu nói:"Hôm nay không đông đủ cho mấy nhưng mà cũng đủ nhân vật chính rồi! Vậy thì tôi nói luôn! Giang Hạ Vân, mấy người nhớ chứ?"

Lý Nam Phong nhẩm đi nhẩm lại mới có thể nhớ ra được, Giang Hạ Vân là cô gái năm xưa hắn ta từng theo đuổi. Hắn hỏi:"Em biết cô ta sao?"

Vivian tỏ thái độ buồn bã:"Sao phải ngẫm nghĩ lâu vậy? Giang Hạ Vân mà đã quên nhanh vậy sao? Anh nhìn mặt của tôi anh thấy có khác với cô ta mấy không?"

Bây giờ Lý Nam Phong mới nhìn kĩ khuôn mặt của Vivian, quả thật là có nét giống nhưng tính cách lại hoàn toàn khác. Vivian chủ động hơn, tự tin và xinh đẹp hơn Giang Hạ Vân kia nhiều! Lý Nam Phong ngạc nhiên:"Không lẽ....!"

"Phải đó! Giang Hạ Vân quay về rồi! Bây giờ tôi quay về muốn anh phải trả giá, trả giá cho những gì mình làm với tôi!"

Lý Bác Huân liếc mắt nhìn Lý Nam Phong, ông ta cũng không thèm nói gì nữa vì bây giờ cũng đã quá mệt mỏi.

Cùng với sự hoang mang tột độ, một lúc sau Lý Nam Phong mới bình tĩnh lại được, hắn hỏi:"Là sao? Anh đã làm gì? Mặc dù trêu đùa em, là anh sai! Là anh không đúng! Kêu em phá thai cũng là anh sai! Nhưng anh chưa làm gì tổn hại em cả! Được, em muốn anh trả giá, bây giờ coi như cũng đủ rồi! Em khiến anh yêu em say đắm! Đúng, em thành công rồi đó! Bây giờ em còn muốn gì nữa?"

Vivian cười nhếch môi lên:"Anh thích ứng cũng nhanh đấy! Vivian và Giang Hạ Vân! Anh không chút ngạc nhiên hay sao? Nhưng mà thôi cũng kệ! Con tôi, tại sao mà chết, anh là người biết rõ nhất! Anh hỏi tôi xem anh đã làm gì à? Giết chết nó! Đó là điều mà một người ba nên làm sao? Hay là anh thấy tôi xuất thân không được tốt, hoàn cảnh nghèo hèn, nó chứa dòng máu của tôi nên không đáng làm con của anh? Con của anh và Vân Khê thì không phải phá, cô ta cái gì cũng tốt, nhưng đến bây giờ anh có đứa con nào chưa? Sao anh không nghĩ đến vấn đề tại sao đến giờ mình vẫn chưa có con nhỉ?"

Lý Nam Phong nghe từng lời từng câu của Vivian nói, hắn ta không hiểu gì cả! Hắn ta vỗn không hề giết đứa con đó. Hắn hoang mang:"Em lấy bằng chứng gì nói anh giết con? Bằng chứng đâu? Anh không hề đụng chạm gì tới mẹ con em!"

"Đến bây giờ anh vẫn còn già mồm sao?"
 
Chương 66: Tôi Vẫn Còn Bất Ngờ Cho Anh!


Vivian đứng dậy, cô chỉ tay vào mặt của Lý Nam Phong. Khuôn mặt cô thể hiện sự giận dữ:"Hàn Băng! Còn nhớ không?"

Khuôn mặt của Lý Nam Phong lần nữa lại thể hiện sự ngẩn ngơ của hắn ta. Trí nhớ của hắn ta cũng "tốt" quá đi mà! Hắn nói:"Hàn Băng là ai? Anh vốn không quen biết cô ta!"

Vivian cũng không thèm cãi với hắn ta nữa, cô bất lực nói:"Giả ngốc cũng hay thật nhưng mà tôi không rãnh ở đây nhây với anh! Tôi vẫn còn bất ngờ dành cho anh đó! Đi đây!"

"Còn hợp đồng tình nhân đó giữa anh và em thì sao?"

Vivian quay lưng lại, cô nhếch khoé miệng cười:"Trong hợp đồng có nói chúng ta không được tiết lộ ra ngoài. Ở đây có ba của anh! Chết rồi! Lộ rồi! Vậy 10% sẽ là của tôi nhé! Cảm ơn! Đồ ngốc!"

"Cái gì? Vậy đâu tính!"

"Không biết! Anh nói ra chữ tình nhân rồi! Từ nay tạm biệt! Mà nhớ đợi bất ngờ của tôi nha! Bất ngờ này anh phải nhớ cả đời luôn đó!"

Nói xong, Vivian rời khỏi căn phòng.

Lý Nam Phong ngồi quỵ xuống sàn nhà, chuyện gì đang xảy ra với gia đình của hắn ta vậy??? Hắn ta quay sang hỏi ba mình:"Ba...Người lúc nãy nói là có ý gì? Ba làm chuyện gì có lỗi với họ sao?"

Sự bối rối thể hiện rõ trên mặt của ba hắn ta. Ông ta nói:"Không có gì hết! Tuyệt đối là không có! Đừng tin ông ta nói! Nhưng mà....hợp đồng tình nhân là như thế nào? 10% cổ phần đó?? Mày lại phá tao à?"

Lý Nam Phong lắc đầu lia lịa, hắn ta sợ khi nói ra hợp đồng đó, Lý Bác Huân sẽ nổi giận. Thứ nhất là vì số cổ phần đó, thứ hai là với Vân Khê, hắn ta có lỗi với cô ấy.
 
Chương 67: Là Vân Khê


Lưỡi dao sắc bén kia đang kề sát bên cổ của người phụ nữ đó. Cô ta tỏ vẻ lo sợ xin tha mạng:"Làm ơn...làm ơn đừng giết tôi! Bao nhiêu tài sản của tôi các người cứ lấy hết đi! Làm ơn đó!"

Không gian xung quanh tối đen như mực, không khí âm u rất đáng sợ. Hơn nữa ở đây lại không có người.

Một giọng nói trầm xuống hỏi:"Mấy năm trước, là ai sai cô bỏ thuốc vào cháo của Giang Hạ Vân? Nói mau! Không nói thì đừng hòng thoát khỏi!"

Nói xong, người đó kề sát con dao vào cổ của người phụ nữ một chút nữa. Mới doạ một tí, cô ta đã sợ mà khai hết ra. Cô ta nói:"Là cô Vân Khê! Cô Vân Khê sai tôi làm! Cô ấy bảo tôi bỏ cái thứ thuốc đó vào. Nhưng tôi thề, tôi chỉ bỏ có chút xíu thuốc! Không ngờ thuốc lại có tác dụng mạnh đến như vậy! Tôi cũng không ngờ! Tha cho tôi đi, tôi cũng đã nói ra rồi!"

Đột nhiên bóng đèn xung quanh sáng lên.

Người kề dao vào cổ của người phụ nữ đó lại là Mặc Quân. Anh nói:"Linh Hoa! Nghe rõ chưa? Vân Khê cũng có liên quan đến Lý Nam Phong thôi, cô ta là vợ của hắn ta! Bây giờ tin rồi chứ?"

Vivian tức giận liếc Hàn Băng. Cô chuẩn bị tiến đến tát cho Hàn Băng một cái nhưng Mặc Quân đã thả cô ta đi!

Mặc Quân vừa buông tay, cô ta đã bỏ chạy mất dép.

Vivian quở trách Mặc Quân:"Sao anh lại để cho cô ta thoát?"

"Chúng ta chỉ cần biết vậy là đủ! Làm căng quá, công an đến tìm là chết! Em ghi âm lại chưa?"

"Dạ rồi!"
 
Chương 68: Công An Đến Tìm


Hôm sau, không khí thật trong lành, mặt trời hôm nay lại mọc sớm. Tiếng chim líu lo cùng với khung cảnh này khiến người ta chẳng muốn làm gì!

Lý Nam Phong cũng dậy rất sớm. Thực ra là do hắn ta không thể ngủ được vì nhiều chuyện đã xảy ra hôm qua.

"Tíng...tìng! Tíng...tìng!"

Hôm nay ai lại đến nhà sớm thế? Sáng sớm đã đến làm phiền rồi, thật là!

a

Lý Nam Phong đi xuống cầu thang xem ai đến nhà của mình. Hắn cúi đầu xuống xem. Khuôn mặt hắn ta biến sắc!

Sáng sớm mà công an đã đến đây tìm người rồi! Chết rồi! Nếu như video lộ ra, có phải hắn sẽ bị bắt vào tù ngồi??

Hai anh công an ăn mặc rất nghiêm chỉnh, tác phong cũng rất nghiêm túc. Một anh nói:"Chúng tôi đến thi hành công vụ! Tôi muốn tìm người có tên là....Lý Bác Huân!"

Cô giúp việc nhà họ trả lời:"Phiền các anh đợi một chút! Ông chủ vẫn chưa dậy! Tôi sẽ lên gọi ông ấy ngay!"

"Cảm ơn cô đã hợp tác!"

Lý Nam Phong đứng trên cầu thang thở phào nhẹ nhỏm. Người mà công an bắt không phải là hắn mà là ba của hắn. Hắn luôn nghĩ ba của hắn là người trung trực, là người tốt nên sẽ không có việc gì xảy ra với ông ta.

Vừa mới thở phào xong, hắn ta lại được một phen giật mình. Công an lại nói với cô giúp việc:"À...Chúng tôi tìm luôn cả cậu Lý Nam Phong và cô Vân Khê! Phiền cô gọi cả ba người xuống giúp tôi!"

"Vâng! Tôi hiểu rồi!"
 
Chương 69: Cô Nói Dối!


Ba người họ lần lượt được công an mang về đồn để điều tra khiến phu nhân Lý hoang mang, đau khổ.

Lý Nam Phong, Vân Khê và Lý Bác Huân cùng lúc bị điều tra với ba tội danh khác nhau. Không biết sao bằng chứng vật chứng lại rõ ràng như thế! Là ai đã tố cáo họ?

Lý Nam Phong vẫn thái độ lo sợ, tay hắn ta run run, mắt thì không dám nhìn thẳng vào anh công an. Anh công an nói:"Anh Lý Nam Phong! Có người tố cáo anh là người gián tiếp giết chết cô gái blogger tên Anh Anh! Đây là bằng chứng chúng tôi thu được, anh xác nhận một chút!"

Anh công an mở một video lên cho Lý Nam Phong xem. Anh ấy xoay laptop lại cho hắn xem. Đây chính là video mà ba của hắn nhận được từ người lạ. Góc quay lại cận mặt của hắn khiến hắn muốn chối cũng không thể.

Hắn lo sợ, hắn vội vàng đứng dậy bác bỏ tất cả:"Đồng chí cảnh sát, đây...đây chính là tôi...nhưng tôi không cố ý...tại nước lúc đó sâu quá....tôi lại không biết bơi....nên...nên không cứu được! Tôi không cố ý đẩy cô ta xuống đâu! Tôi thực sự không...không có cố ý! Không cố ý!"

Đồng chí cảnh sát rất bình tĩnh. Anh ấy đứng dậy ra mở cửa.

Trời ơi! Là cô ta! Blogger Anh Anh! Là cô ta đó! Sao cô ta chưa chết nữa!

Lý Nam Phong giật mình khi thấy cô ấy còn sống. Hắn ta đơ cả người ra.

Anh Anh bắt tay chào đồng chí cảnh sát rồi ngồi xuống ghế. Anh cảnh sát tiếp tục làm việc, anh nói:"Cô Anh Anh, phiền cô rồi! Tôi hỏi cô, trước đó, anh Lý Nam Phong nói gì với cô khiến hai người gây tranh cãi cạnh bờ biển?"

Anh Anh sợ hãi, cô ta run lên, gương mặt đổ đầy mồ hôi. Anh cảnh sát chấn an:"Cô cứ nói, cảnh sát chúng tôi có trách nhiệm bảo vệ cũng như tìm ra công lý, sự thật. Chúng tôi sẽ cho kẻ xấu ra trước pháp luật!"

Khi nghe lời anh cảnh sát, Anh Anh đã bình tĩnh lại. Cô ta không dám nhìn thẳng vào mặt của Lý Nam Phong. Cô cúi gầm mặt xuống nói:"Là anh ta, anh ta nói tôi phải giúp anh ta! Anh ta ép tôi phải xin lỗi Lý Thị, nói cho cộng đồng mạng và báo chí biết điều tôi đăng tải về tập đoàn đó là sai! Lúc đó....lúc đó....tôi.... tôi đã từ chối anh ta!"

Lý Nam Phong nhớ lại, hắn ta vốn không hề nói mấy cái lời như vậy với Anh Anh. Hắn chưa bao giờ ép cô ta. Hắn đập bàn:"Cô nói dối! Tôi không hề ép cô!"
 
Chương 70: Là Cô Ấy Cứu Tôi!


Thấy Lý Nam Phong kích động vì lời nói của Anh Anh, anh cảnh sát vội vàng đứng dậy can ngăn:"Phiền anh im lặng! Để cô ấy nói hết đã! Chúng tôi sẽ điều tra rõ việc này!"

Anh Anh sợ sệt nói tiếp:"Sau đó...sau đó...anh ta kề dao lên cổ của tôi. Tôi...tôi sợ...tôi sợ quá nên...nên nhanh chóng...xuống xe chạy ra...ra bờ biển. Anh ta vẫn không buông tha, hắn ta rượt theo tôi! Sau đó....trên video đã thể hiện rõ...!"

Lần này Lý Nam Phong thực sự rất tức giận. Cô ta không nói đúng sự thật! Cô ta đang nói dối, đang vu oan cho hắn ta. Hắn chỉ thẳng mặt của Anh Anh nói:"Cô kia, tôi rõ ràng không hề làm như vậy với cô!"

Anh cảnh sát mới hỏi Anh Anh:"Cô Anh, cô có bằng chứng hay vật chứng gì không? Sao chúng tôi có thể tin được lời của cô nói?"

Anh Anh suy nghĩ một lúc, cô nói:"Trong xe của anh ta! Trong xe của anh ta có một con dao nhỏ, chắc chắn sẽ có tóc của tôi rơi trong xe. Các anh phải tin tôi! Điều tôi nói là sự thật! Anh tìm sẽ biết!"

"Vẫn chưa đủ bằng chứng và vật chứng cho thấy Lý Nam Phong có tội! Cô còn gì để cung cấp cho chúng tôi không?"

Anh Anh nói:"Cô Vân Khê cũng có mặt lúc đó! Các anh có thể hỏi cô ấy! Là cô ấy cứu tôi!"

Khi nghe đến Vân Khê cứu Anh Anh, Lý Nam Phong tức giận, hắn ta cảm giác mình bị phản bội. Bị đâm một dao ngay sau lưng. Thật đau! Đây có phải món quà mà Vivian muốn dành tặng cho hắn???

- --------

Từ đây phía sau sẽ li kì lắm nhé! Các bạn đoán xem ai là trùm cuối?? Đoán xong comment thử xem ai đúng nhé!
 
Chương 71: Thậm Chí Chúng Tôi Chuẩn Bị Ly Hôn!


Vân Khê được dẫn qua phòng của Lý Nam Phong đang bị thẩm vấn. Cô ta liếc nhìn Lý Nam Phong rồi cười nhếch một cái.

Anh cảnh sát hỏi cô:"Cô Vân Khê, cho chúng tôi hỏi, có phải cô là người cứu Anh Anh?"

"Phải! Là tôi đã cứu cô ấy! Tôi thấy cô ấy khá tội nghiệp. Tôi cũng không muốn bao che cho chồng mình nên đã cứu cô ấy."

Anh cảnh sát ghi chép hết tất cả lời mà Vân Khê nói rất cẩn thận, anh hỏi tiếp:"Vậy lúc anh Lý Nam Phong và cô Anh Anh có cuộc cãi nhau, là anh Phong kề dao hăm doạ Anh Anh có phải không? Là cô thấy điều đó?"

"Phải! Tôi chính mắt thấy! Lý Nam Phong đã đe doạ Anh Anh! Sau đó anh ta còn nhờ tôi phi tang các vật chứng, chứng cứ vì đã giết chết Anh Anh nhưng tôi không có làm! Hai vợ chồng đã cãi nhau rất nhiều, thậm chí chúng tôi chuẩn bị ly hôn!"

Rõ ràng là Vân Khê đang nói dối! Lý Nam Phong chưa từng đòi ly hôn hay cãi vả gì với cô ta! Hắn ta bực mình, hắn đứng dậy chỉ vào mặt cô:"Em đang nói dối! Anh chưa từng làm điều đó thậm chí chưa từng đề xuất ly hôn!"

Vân Khê được mời ra ngoài để tiếp tục điều tra vụ án cô ta bị kiện. Cô ta bị kiện vì tội cố ý hãm hại người khác.

Bên phòng của Lý Bác Huân, ông ta bị kiện vì tội chiếm đoạt tài sản, có ý định giết người!
 
Chương 72: Vụ Án Kết Thúc


Một người đàn ông lạ mặt đứng trong góc tối. Anh ta đeo khẩu trang cùng mắt kính râm. Quần áo của anh toàn màu đen. Anh ta nói:"Cô làm tốt lắm! Nhận tiền rồi đi thật xa! Đừng bao giờ quay lại nữa! Nếu tiết lộ nửa lời, tôi có đủ khả năng khiến cô vào tù ngồi! Biết chưa!? Số tiền tôi chuẩn bị đủ cho cô ăn no mặc ấm suốt cả đời rồi!"

"Tôi biết rồi! Sẽ không nói câu nào! Cảm ơn anh!"

Người đàn ông đó quay đi. Anh ta lên xe rồi chiếc xe lăn bánh chạy đi mất. Cô gái đó ôm một đống tiền bỏ đi.

Sau ba tháng trời, vụ án của Lý Nam Phong và Lý Bác Huân đã chính thức đi vào hồi kết.

Lý Nam Phong vì tội cố ý giết người, đe doạ Anh Anh nên bị giam 7 năm tù. Lý Bác Huân vì chiếm đoạt tài sản, bị phạt 3 năm tù giam.

Khi nghe tin, mẹ của Lý Nam Phong không chịu được đả kích nên đã nhập viện. Bà ấy trông rất thảm thương. Còn Vân Khê, từ lúc đổ oan cho Lý Nam Phong, cô ta biết tăm biệt tích, không thấy bóng dáng đâu cả.

Lý Nam Phong trong lòng đầy nổi oán hận, hắn ta bị chính vợ mình đổ oan rồi đẩy mình vào tù.

Tập đoàn Lý Thị bây giờ lại trở về tên cũ vốn có của nó. Nó được quản lí bởi Mặc Quân - tổng giám đốc mới. Anh đã thay đổi toàn bộ chính sách của tập đoàn, nội quy cũng thay đổi,....Cách mà anh làm việc khiến rất nhiều nhân viên ngưỡng mộ.
 
Chương 73: Con Hãy Giải Nghệ Đi!


Việc trả thù cũng đã xong xuôi, Vivian không còn lo nghĩ nhiều như vậy nữa. Bây giờ cô chỉ tập trung toàn bộ vào công việc của mình.

Buổi tối, gia đình họ ngồi quây quần bên nhau nhưng bầu không khí không được vui tươi cho lắm!

Vivian gắp thức ăn cho ba mình, cô mỉm cười nói:"Việc cũng đã xong! Chúng ta nên vui vẻ lên đúng không ba? Sao ai cũng không vui vậy?"

Mặt của ông Mặc Thanh có vẻ nghiêm trọng, ông ấy nói:"Linh Hoa, ba muốn con làm một việc!"

"Việc gì vậy ba?"

Ông ấy trầm giọng xuống:"Thực ra, ba muốn con về tập đoàn làm việc! Con hãy giải nghệ đi!"

Vivian có chút hơi buồn buồn, đây là ước mơ của cô, cô đã theo đuổi nó tận mấy năm với lại ngành nghề của cô không thể làm việc. Cô nói:"Nhưng.....con không có kinh nghiệm gì! Cũng không rành về việc đó! Con nghĩ ba giao cho anh là được rồi!"

"Không biết thì có thể học! Nghe lời ba đi! Quay xong bộ phim của con rồi giải nghệ đi!"

Mặc Quân có vẻ hiểu rõ ý nghĩ sâu xa của ông Mặc Thanh. Anh gắp cho Vivian một miếng thịt, anh nói:"Thôi em ăn đi! Nghe lời ba!"

"Vậy con có thể làm hai nghề không? Con sẽ phân chia thời gian hợp lý nhất có thể!"

Dù không hài lòng với câu trả lời của Vivian, ông ấy cũng gượng cười nói:"Thôi cũng được!"

"Yêu ba với anh nhất! Muah...!"
 
Chương 74: "Đến Nơi Chúng Ta Gặp Nhau!"


Vivian ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ về chuyện của ba mình nói. Sao ba lại muốn cô giải nghệ? Ngay từ đầu ông ấy rất tán thành việc cô vào làm cái nghề này mà! Bây giờ là lúc cô nổi tiếng nhất, rất nhiều nhãn hàng, nhà sản xuất,...săn đón cô!

Bỗng dưng chuông điện thoại lại reo lên:"Reng...Reng...Reng....!"

Vivian giật mình, cô đi lại đầu giường lấy cái điện thoại nhỏ của mình. Chỉ có người quen mới biết được số của cô còn việc nhận show là do Mark làm! Nửa đêm thế này ai còn gọi nhỉ??

Cô nhìn màn hình điện thoại. Thì ra là Vu Tử Ẩn gọi cho cô. Suốt ba tháng qua, anh và cô chưa từng liên lạc cũng chưa từng gặp. Cô nhấc máy lên nói:"Alo!"

Đầu dây bên kia nói:"Là anh! Vu Tử Ẩn! Khuya thế này, có làm phiền em không?"

"À không sao đâu! Anh có chuyện gì cứ nói với em đi! Em đang rãnh!"

Đột nhiên cửa phòng của Vivian mở ra. Là Mark. Anh ấy vào nói:"Vivian, anh vào thông báo cho em! Ngày mai là ngày quay cuối cùng. Bữa trưa sẽ kết thúc! Đoàn phim sẽ đi ăn liên hoan! Buổi chiều chúng ta rãnh!"

"Ok anh!"

Vivian tiếp tục nói chuyện điện thoại với Vu Tử Ẩn:"Sao anh? Anh có chuyện gì à?"

"Thời gian qua anh đi công tác bên Nhật, không gọi cho! Mai gặp nhau lúc liên hoan phim! Buổi chiều anh có thể dẫn em đến một nơi được không?"

"Hmmmmm...Cũng được! Em rãnh! Nhưng...đến đâu vậy?"

"Đến nơi chúng ta biết nhau!"

Nói xong, Vu Tử Ẩn cúp máy. Vivian thì hoang mang, cho dù cô đã nhớ mang máng chuyện của mình nhưng chuyện với Vu Tử Ẩn, cô chỉ nhớ ra vài chuyện nhỏ nhặt.
 
Chương 75: Vậy Mà Anh Còn Nhớ Sao?


Cảnh quay cuối cùng của bộ phim cũng kết thúc sau ba tháng làm việc mệt mỏi của cả đoàn. Cho dù có những sự cố khiến lịch quay phải huỷ đi vài ngày nhưng dự kiến đóng máy lại sớm hơn. Vậy cũng là điều vui!

Đoàn phim gần mấy chục người, người nào người nấy đều đã mệt mỏi. Hôm nay, họ sẽ cùng nhau ăn mừng vào buổi trưa.

Bàn tiệc dài có rất nhiều món ăn ngon, có cả rượu và nước ngọt để chúc mừng. Đạo diễn Trần gương mặt hớn hở, ông nâng ly đứng dậy nói:"Cảm ơn mọi người thời gian qua đã đồng hành cùng với tôi! Hy vọng phim sẽ được nhiều người đón nhận! Cạn ly!"

"Cạn ly!"

Tiếng hô nồng nhiệt của mọi người làm bầu không khí sôi động hẳn lên!

Vivian ngồi cạnh Vu Tử Ẩn. Hôm nay cô mặc áo thun với quần jean khá đơn giản, còn anh cũng một set đồ như cô vậy! Anh dành lấy ly rượu của cô rồi nói:"Để anh uống cho! Em không uống được rượu bia còn gì!"

Vivian ngạc nhiên, sao anh ấy có thể biết cô không uống được thức uống có cồn. Từ trước giờ cô cứ cố chấp uống cùng mọi người để rồi cơ thể lại dị ứng, mẩn đỏ,...lần cô uống nhiều nhất khiến cô phải nhập viện. Cô ghé vào tai anh nói nhỏ:"Sao anh biết em không uống được?"

Mọi người vẫn cười nói vui vẻ, xung quang rất ồn ào! Vu Tử Ẩn cười dịu dàng, anh nói với cô:"Hồi nhỏ, vì tò mò nên em lấy chai rượu của ba anh uống thử! Kết quả mới thử có vài ngụm mà em xuýt nhập viện. Ba la anh quá trời! Còn một lần khác, em nhầm bia thành nước táo, kết quả em biết rồi đó! Kể từ hai lần đó mới biết em không uống được!"

"Vậy mà anh cũng nhớ hả?"

Đạo diễn Trần đột nhiên cầm một ly rượu đầy đến gần chỗ của Vu Tử Ẩn và Vivian. Ông ấy mặt hơi đo đỏ, giọng sang sảng:"Vu tổng! Tôi kính anh một ly! Cô Vivian! Tôi cũng kính cô một ly! Nhờ có hai người mà đoàn phim có đủ kinh phí..."

Tử Ẩn uống liên tiếp hai ly rượu. Anh nói với đạo diễn Trần:"Đạo diễn Trần, tôi uống giúp Vivian! Cô ấy không uống được đồ uống có cồn!"

"Vậy sao? Thật có lỗi quá! Tôi không biết cô không uống được!"
 
Chương 76: Tôi Ship Cặp Này Nhé!


Mọi người đang ăn uống vui vẻ, đột nhiên trợ lý đạo diễn Minh Anh đứng dậy. Cô ấy hơi say nói:"Mọi người! Mọi người có thấy cô Vivian và Vu tổng rất hợp nhau không? Tôi ship cặp này nhé! Lúc nãy tôi còn thấy Vu tổng uống giúp cô Vivian tận 3 ly rượu luôn!"

Mọi ánh mắt bây giờ đổ dồn lên Vivian và Vu Tử Ẩn. Họ đang bàn tán xôn xao lời mà Minh Anh nói. Vivian và Vu Tử Ẩn ngượng đỏ chín mặt.

"Hôm quay đầu tiên, Vu tổng còn đến tìm cô Vivian! Tôi nghĩ hai người họ có gì đó! Dù sao thì tôi cũng ủng hộ hai người! Nếu có tiến tới nhớ mời chúng tôi kẹo mừng nha!"

"..."

"..."

.....

Bữa tiệc kết thúc, ai ai cũng gần say đến nơi. Họ tạm biệt nhau rồi ra về.

Vivian và Vu Tử Ẩn đứng ở đó với đạo diễn Trần để nói chuyện. Đạo diễn nói:"Hai người quen biết nhau từ trước phải không? Nếu họ nói là thật thì chúc phúc cho hai người nhé! Đợi phim công chiếu, chúng ta lại ăn liên hoan tiếp!"

Nói xong, ông ấy từ biệt Vivian và Vu Tử Ẩn. Ông ấy đi về bằng xe riêng của mình!

Tử Ẩn nhìn Vivian một lúc lâu, anh nói:"Em đợi anh đi lấy xe rồi mình đi!"

Tử Ẩn quay lưng đi lấy xe thì bị Vivian kéo tay lại. Cô nói:"Để người uống rượu bia lái xe là không được đâu! Anh để xe ở đâu? Em lấy ra cho! Em chở anh đi cũng được! Em biết lái xe mà!"

"Ở đằng kia! Chìa khoá đây nè!"

Vivian nhận lấy chìa khoá rồi tìm xe của Tử Ẩn. Cô nhanh chóng lái xe qua đón anh lên cùng. Xe bắt đầu chuyển động, thực ra cô vốn không biết anh định dẫn mình đến đâu nên cô nói:"Bây giờ đi đâu? Anh chỉ đường nhé!"

"Được! Bây giờ em đi thẳng đi! Tới ngã tư đó thì rẻ trái!"
 
Chương 77: Ẩn Ẩn Mập Mạp Bốn Mắt!


Xe được dừng cạnh bên một bờ biển rất đẹp. Sóng rì rào cùng với bãi cát trắng tinh nhưng cảnh đẹp thế này lại không có một bóng người nào!

Vivian thấy thắc mắc, cô hỏi Tử Ẩn:"Ở đây đẹp vậy sao lại không có người? Nơi anh muốn dẫn em tới là ở đây sao?"

Tử Ẩn ngước nhìn ra khơi, mắt anh hơi nhíu lại bởi ánh sáng quá gắt. Anh cười rồi đáp lại Vivian:"Uhm! Nơi chúng ta lần đầu tiên gặp là ở đây! Em nhìn đằng kia nhé!"

Nói rồi Tử Ẩn xoay người chỉ tay ra phía căn biệt thự bị bỏ hoang. Anh tiếp tục nói:"Đó là một căn biệt thự của nhà em! Bây giờ đã bị bỏ hoang! Hồi đó, ba anh dắt anh đến đây chơi với chú Thanh sau đó mới gặp được em!"

Vivian nhìn về phía căn biệt thự cũ nát mà ghê sợ đó, cô có chút cảm thấy thân thuộc nhưng lại không nhớ ra gì. Cô hỏi:"Vậy tại sao lại bị bỏ hoang? Nó đẹp đến thế mà?"

Tử Ẩn ngập ngừng, đó là một ký ức buồn đối với Vivian, anh do dự rằng có nên nói hay không. Giọng anh trầm lại:"Mẹ em...mẹ em bị giết chết ở trong căn biệt thự đó! Sau đó, chú Thanh và anh Quân cũng rất đau buồn. Họ gửi em đến nhà anh một thời gian. 1 tháng sau, chú Thanh đến đón em đi! Không biết tại sao mà em lại bị thất lạc được!"

Đôi mắt của Vivian rưng rưng, chắc chắn là do bọn họ đã giết mẹ của cô để diệt khẩu. Ba cô có nói tất cả là do Lý Bác Huân. Chắc chắn,nhất định là ông ta! Cô ghìm giọng xuống:"Anh đừng kể nữa! Chuyện sau đó, em biết rồi! Là anh hai đã nhận ra vết bớt đỏ hình hoa trên tay của em, sau đó mới xét nghiệm ADN! Còn chuyện của mẹ em, anh đừng nói gì cả! Kể về chuyện của chúng ta đi!"

Tử Ẩn khoác tay của anh lên vai cô. Anh vỗ động viên cô rồi nói:"Là em thích anh trước! Hồi đó anh trông cũng mũm mĩm, mắt lại đeo kính. Em gọi anh là Ẩn Ẩn mập mạp bốn mắt! Anh thực sự không thích cái tên đó tí nào!"

Vivian phì cười, cái tên này thật thú vị. Cô nghĩ hồi nhỏ mình cũng lầy thật. Cô cười rồi nói:"Ẩn Ẩn mập mạp bốn mắt?? Hay bây giờ em gọi anh bằng tên đó nhé Ẩn Ẩn mập mạp bốn mắt! Sao em lại đặt được một cái tên hay như vậy!"
 
Chương 78: Hoa Hoa


Vu Tử Ẩn hơi ngượng, bây giờ anh đâu có mập mạp cũng không đeo kính nữa. Thân hình hiện tại là chuẩn soái ca, đẹp trai còn rất thông minh nữa. Anh nói:"Nhìn đi, anh đâu có đeo kính cũng hết mập mạp rồi nhé!"

Vivian cười híp cả mắt lại, cô quay sang nhìn kĩ Tử Ẩn. Cô gật gật đầu:"Hmmmmm...Cũng đúng! Anh muốn em gọi anh là gì?"

"Hmmmm....Em gọi gì anh cũng thích! À...miễn là cái tên Ẩn Ẩn mập mạp bốn mắt!"

"Hay gọi là Ẩn Ẩn thôi nhé! Vừa ngắn gọn vừa đúng yêu cầu!"

Tử Ẩn cười, mắt anh nhìn vào mắt của Vivian. Anh đùa:"Hoa Hoa, Ẩn Ẩn! Cũng gần gần giống tên nhau nhỉ?"

"Hoa Hoa?? Hồi đó gọi em bằng tên đó à? Hoa Hoa, nghe sao cứ kì kì á!"

"Nhưng mà anh thích! Hoa Hoa! Hoa Hoa!"

Hai người chơi đùa cùng với nhau trên bãi biển như con nít vậy! Vivian thì rượt đuổi Tử Ẩn. Anh thì chạy rất nhanh nên cô không thể đuổi kịp được!

Một lát sau, Vivian xuống biển hứng nước tạt vào người Tử Ẩn. Anh mới chợt nhớ ra là không ai mang theo quần áo. Anh vừa né nước vừa hét to:"Chúng ta không có quần áo đâu!"

Ôi thôi chết rồi! Trời gần tối rồi, ở đây cách thành phố rất là xa. Làm sao mà về! Vivian dừng lại:"Chết! Em cũng không mang gì!"

"Anh nhớ là gần đây đi thêm 5km nữa có một căn nhà đó! Chúng ta đến xin tá túc rồi ở tạm đêm nay đi!"

"Còn quần áo thì tính sao?"

"Hong cho khô thôi!"

"Nhưng hôi lắm đó!"

"Biết vậy mà em còn tạt nước anh! Bây giờ cho em chết nè!"

Nói xong Tử Ẩn hứng đầy nước trong tay rồi hất vào Vivian. Hai ngừoi cứ chơi mà quên mất cả thời gian.
 
Chương 79: Chúng Tôi Không Phải Vợ Chồng!


"Trời ơi! Căn nhà này hình như cũng bị bỏ hoang rồi! Nhìn nó cũ kỉ quá!

Hai người bọn họ đứng bên ngoài nhìn đến ngẩn cả người. Hy vọng vụt tắt, tối nay không biết phải như thế nào đây!

Vu Tử Ẩn kéo tay của Vivian cùng đi, vừa đi anh vừa nói:"Vào trong xem thử đi! Biết đâu có người thì sao!"

Vivian nhìn thôi cũng đã sợ nói chi là vào bên trong. Cô gạt tay ra:"Thôi! Nếu anh muốn thì anh vào đi! Em không vào đâu! Ghê lắm!"

Từ xa kia có một người đàn ông tiến lại gần. Ông ta nhìn cũng gần lớn tuổi, tóc đen lẫn tóc trắng,khuôn mặt ông hiền hậu. Ông cầm một rổ cá tôm về. Ông hô lớn:"Hai người là ai? Sao đứng trước nhà tôi?"

Tử Ẩn cùng Vivian mừng thầm, thì ra ở đây vẫn có người sinh sống. Tử Ẩn đi lại và nói:"Chú có thể cho bọn cháu tá túc đêm nay không ạ? Trời tối rồi! Chúng cháu lại sắp hết xăng, không thể nào đi được!"

Ông ấy gật đầu rồi dắt hai người vào bên trong.

Bên ngoài căn nhà nhìn cũ kỉ và như nhà hoang thật, nhưng....bên trong rất sạch sẽ ngăn nắp.

Buối tối, ông ấy chiêu đãi cho bọn họ món cá nướng mà mình mới nấu. Cá trông rất tươi và rất ngon. Ông ấy mở tủ lấy ba chai rượu:"Đây là rượu tôi cất lâu năm rồi! Hôm nay lấy ra mọi người cùng tôi uống cho vui! Ở đây từng ấy năm, ít có ai lui tới đây lắm! Tôi cũng buồn!"

"Dạ vâng!"

"Nhà tôi có hơi bé! Chỉ có mỗi hai phòng, một phòng của tôi, còn một phòng nữa nhường cho hai vợ chồng nhé! Thôi ăn đi!"

Vivian và Tử Ẩn đột nhiên đồng thanh:"Chúng cháu không phải vợ chồng!"
 
Chương 80: Chuyện Đó Đã Xảy Ra!


Tử Ẩn và ông ấy uống hết tất cả số rượu đó, còn Vivian, cô ấy không thể uống đồ uống có cồn nên không uống.

Quần áo của họ thì ướt mem, ông chủ nhà đã cho mượn một ít áo quần để họ mặc.

Đến đêm, Tử Ẩn say khướt đến nổi đi cũng khônng vững. Vivian phải đỡ anh vào trong phòng. Cô than phiền:"Trời ơi, gọi Ẩn Ẩn mập mạo bốn mắt có sai đâu! Người gì đâu mà nặng quá trời!"

Tử Ẩn mắt nhắm tịt lại, miếng nói mớ lung tung:"Hôm nay trời đẹp ghê!....Hmmmm...Hmmm...Linh Hoa...Linh Hoa, anh thích em! Anh rất thích em! Anh...từ đó giờ...chỉ..chỉ có mình em....hmmmm!"

Vivian cúi xuống trải cái nệm ra, cô đặt anh nằm xuống cái nệm đó. Cô tiếp tục than phiền:"Tửu lượng kém, lần sau uống ít thôi! Mệt quá!"

Đột nhiên Tử Ẩn khoác tay vào cổ đè Vivian nằm xuống nệm. Trong lúc say, anh không thể khống chế được hành vi của mình nên đã hôn lên môi cô. Anh hôn từ môi xuống cổ rồi từ từ xuống các bộ phận bên dưới.

Lúc đầu, Vivian có đẩy anh ra nhưng cô không tài nào có sức đẩy được anh. Sau một hồi chống cự không được, cô nằm yên, ngoan như cún con.

Sáng hôm sau, ông chủ nhà gõ cửa phòng khiến cho hai người họ tỉnh dậy.

Tử Ẩn vẫn còn đau đầu, anh giật mình dậy. Sau đó, anh quan sát xung quanh. Ôi thôi chết rồi! Hôm qua....hôm qua...chuyện đó đã xảy ra rồi! Trên người của anh và cô không có một mảnh vải.

Vivian ê ẩm người, cô ngồi dậy không nổi. Mở mắt ra, cô thấy Tử Ẩn đang loay hoay thay quần áo.

"Em...hôm qua anh....anh có làm gì có lỗi với em không?"

Vivian dụi mắt, chuyện gì thì nó cũng đã qua rồi, cô bình tĩnh nói:"Anh làm gì thì anh tự biết đi!"

Cô vùng vằng lấy cái mền để che thân lại. Sau đó cô vớ lấy bộ quần áo của mình mặc vào.
 
Chương 81: Mình Cưới Nha!


"Em có thai rồi! Phải làm sao giờ?"

Vivian nói với Tử Ẩn, khuôn mặt cô rất lo lắng. Đã hai tháng trôi qua kể từ đêm đó, sau khi quay về, cô lại quên mua thuốc tránh thai để chuyện lại như bây giờ.

Tử Ẩn rất vui mừng, không ngờ chỉ một lần là dính luôn rồi, anh sắp được làm ba rồi. Anh nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Vivian, miệng anh mỉm cười:"Mình cưới nha! Anh chịu trách nhiệm với em! Anh hứa sẽ yêu thuơng mẹ con của em hết đời này! Anh sẽ tự khai với chú Thanh!"

Vivian cúi gầm mặt xuống suy nghĩ. Nếu bây giờ cô mà kết hôn rồi sinh con, còn sự nghiệp của cô thì sao!

Tử Ẩn nhìn thấu được ý nghĩ của Vivian, anh nói với cô:"Em đang nghĩ về sự nghiệp của mình? Không sao đâu! Anh sẽ không bắt buộc em phải giải nghệ. Chỉ là sau khi sinh con xong, em nghỉ ngơi lấy sức khoẻ rồi lại đi làm được mà! Em không nhớ anh là một nhà sản xuất phim luôn à!"

Vivian gật đầu. Cô nói với anh:"Khi nào đi nói với ba em?"

"Có thể đi ngay bây giờ luôn cũng được! Nhưng mà...anh nên chuẩn bị ít quà gì đó chứ! Tối nay được không? Anh phải chuẩn bị sẵn tâm lý nữa!"

"Anh lựa lời mà nói! Ba em không dễ!"

"Anh thân với chú từ xưa giờ. Anh biết mà! Mà em đói chưa? Anh mua cho em đồ ăn nha! Hay anh nấu cho em cũng được!"

"Anh nấu có ăn được không?"

"Anh từng nấu đồ ăn rồi đó! Bảo đảm làm em và con hài lòng mà!"

"Em nghĩ em có chuyện cần thành thật với anh! Trước khi chúng ta tiến đến hôn nhân, em thấy nên nói tất cả!"

"Là chuyện gì vậy?"

Vivian ngồi kể cho Tử Ẩn nghe chuyện của mình và Lý Nam Phong cả mối hận thù với Lý Bác Huân. Khuôn mặt Tử Ẩn biến sắc, không ngờ gia đình đó lại như thế!

Anh ghìm giọng xuống:"Vào tù cũng đáng lắm! Em làm tốt lắm!"

"Anh không để ý đến chuyện mấy năm trước?"

"Không! Người anh yêu là Linh Hoa của hiện tại và Linh Hoa lúc nhỏ. Anh sẽ không để tâm đến chuyện đó!"

"Vậy thì tốt! Cảm ơn anh đã hiểu!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom