Cập nhật mới

Dịch Medusa Ta Yêu Nàng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,966
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: 80: Sự Thật Kẻ Chủ Mưu Là


Chuyện có người thuê sát thủ ám sát Fay, ngài bá tước vẫn chưa điều tra ra được.

Lần đó Ansel đã đánh quá mạnh tay cùng với hình phạt là một xô nước đá dội từ trên đỉnh đầu xuống.

Kết quả nhận được là Sandra bất tỉnh, lời khai cũng chưa lấy được.
"Lần này phải quyết lấy cho được lời khai, phải biết được ai là người đứng sau vụ này"
[…]
Sandra ngồi trong góc phòng giam, hai chân cô ta bị còng với hai dây xích nặng.

Trên tay Ansel cầm sẵn dây roi dài, San nhìn vết bầm bên mặt của cô chưa hoàn toàn khỏi mà Ansel đã tính tiếp tục ra tay, San ghé sát tai ngài bá tước thì thầm:
- Thưa ngài, nếu tiếp tục tra tấn thì chúng ta sẽ không có được lợi ích gì đâu ạ.

Và cứ tiếp tục như thế này thì không biết bao giờ mới biết được kẻ chủ mưu ạ.
Ansel liếc mắt nhìn cô ta, lời nói của quản gia rất đúng, nếu cứ như vậy sẽ tạo thành một vòng lặp không có hồi kết.


Ngài đưa dây roi cho San:
- Quản gia nói đúng nhỉ? Nhưng cho dù ả không khai ra thì ta cũng sẽ âm thầm lục tung cái đế quốc này và săn hắn cho bằng được.
San lấy chìa khóa từ trong túi ra, đến khi Ansel gật đầu ra hiệu thì San mới mở cửa.

San mạnh dạn bước vào trong mở dây xích cho Sandra.

Ngài bá tước và quản gia bị cô ta làm cho bất ngờ, Sandra không hề có ý định bỏ chạy mặc dù hai người họ đã khóa cửa hầm từ trước, phòng ngừa cho việc cô ta bỏ chạy.

Sandra ngoan ngoãn để San dìu ra ngoài.

Bị bỏ đói suốt mấy ngày khiến cho cơ thể Sandra tiều tụy thấy rõ, một chút sức lực cũng không còn.

Ansel đã tưởng Sandra đang giả vờ cho kế hoạch chạy trốn cho đến khi nhìn thấy bộ dạng hốc hác ấy.
Sau khi cho cô ta ngồi lên ghế thẩm tra, hai tay bị khóa chặt trên tay vịn, hai chân cũng bị khóa.

Ansel đứng phía đối diện, bắt đầu tra hỏi:
- Ngươi cũng thừa biết điều ta muốn ngay lúc này, Smet.
Cô ta khó khăn hít thở và bắt đầu hé môi, đôi môi khô nứt toác, vết máu rỉ từ từ khi da môi có dấu hiệu giãn ra vì nói chuyện:
- Tôi m-muốn được...!phục vụ...!phu nhân...!sau khi nói r-ra người th...thuê tôi...khục khụ...!khụ
Sandra De Smet đã từng là một sát thủ nhưng khi nghe danh đến bá tước Ansel Nolanotis thì ả cũng phải dè chừng.
- Ta sẽ xem xét lại đề nghị của ngươi.
- Khụ...!Nếu t-tôi nói ra thì liệu rằng...!ngài có t-tin hay không...?
- Ngươi đừng thách thức giới hạn của ta, Smet.

Ta không có nhiều thời gian để chơi đùa cùng ngươi đâu, khốn thật.
Tất nhiên là khi Sandra hỏi câu đó thì đồng nghĩa với việc người đứng sau chuyện này hẳn là một kẻ tay to, quyền thế quý tộc hoặc kẻ có chức tước.
Sandra mím môi, nghĩ đi nghĩ lại thì số tiền kia cô chưa hề động vào, nhưng cô đã vắng mặt mấy ngay nay...!không biết số tiền ấy có còn nguyên trong túi đồ của cô hay không:
- Người thuê tôi...!là...!là công nương nhà...!khụ khụ...

Đúng như Ansel nghĩ, kẻ chủ mưu là dòng dõi quý tộc nhưng không hề nghĩ người này là phụ nữ.

Vì cái cổ họng này bị bỏ khát vài ngày nên nó đã khô như nhành cây bị thiếu nước nen Sandra cố gắng tằng hắng rồi hít thở lấy hơi để mà tiếp tục:
- Công nương...!nhà Law Nillan...!ái nữ công tước...!Clement Law Nillan.
Vậy là suy đoán ban đầu của ngài bá tước đã đúng, nhưng Ansel đã sớm gạt bỏ công nương Lucasta qua một bên.

Đâu có ngờ được một người có tính cách trẻ con lại cả gan tìm thuê sát thủ để ra tay, tình địch cũng là bá tước phu nhân nữa chứ.
Ngẫm lại thì trước lễ cưới vài tuần, biểu hiện ghen ghét hiện lên rất rõ trên gương mặt Lucasta Law Nillan nhưng Ansel chẳng màn quan tâm đến, suy nghĩ cùng lắm là những cô gái quý tộc đố kỵ với nhau một thời gian rồi thôi.

Ansel vội quay đi:
- San, cậu nên biết làm gì tiếp theo rồi đấy.
- Tôi đã rõ, thưa ngài.
Ngài bá tước vội vàng chạy về phòng, Fay vẫn chưa trở về, phòng thư viện không có lò sưởi nên gió đêm dễ thổi qua các khe cửa.

Ansel đến phòng thư viện nhỏ, ngài mở cửa bước vào.

Nàng đã ngủ bên bàn đọc sách, lúc chạm vào, làn da nàng lạnh toát.

Ansel vội vàng cởi áo choàng của mình và khoác lên cho nàng.


Dường như những lần động chạm đã khiến nàng thức giấc, Fay dụi dụi mắt vội nói xin lỗi:
- Em xin lỗi...!em ngủ quên mất, phiền đến ngài rồi.
- Không phiền, để ta đưa em về.
Dứt câu, Ansel nghiêng người, hai tay ôm chặt cơ thể Fay, Ansel nhíu mày cằn nhằn:
- Em nhẹ quá đó, đến nỗi ta có thể nâng em bằng một tay luôn.
- A...!đừng...
Nàng vội hét lên, Fay không dám nhìn vào mắt Ansel:
"Chắc ngài vẫn còn giận mình lắm...!Nhưng làm sao để mình mở lời đây, mình là người có lỗi trong chuyện này"
Sực nhớ đến thời gian thì không biết người hầu đã đi ngủ hết chưa, có thể còn vài người vì nàng đã ở suốt trong phòng thư viện, chắc Dox đã thông báo cho vài người ở lại chờ để tắt nến.

Gần ra cửa, nàng sợ những người làm nhìn thấy, nàng xấu hổ che mặt:
- Em tự đi được...!xin ngài hãy thả em xuống đi ạ.
- Ta sẽ không buông cho đến khi em hết giận ta.
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,966
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: 81: Vì Ta Lo Lắng Cho Em


Nàng ngẩng mặt nhìn Ansel, không biết bản thân mình có nghe nhầm hay không.

Nàng ngẩn ngơ vài giây:
- Dạ...? Giận ngài?
- Ừ, em đã giận lúc chúng ta nói đến chuyện tin đồn.

Ta xin lỗi đã giấu em, ta đoán vì chuyện đó em sẽ bỏ bữa nên...
Fay đưa tay áp lên hai bên má bá tước:
- Đúng là em có hơi tức giận ngài một chút nhưng...!lúc ngài đập bàn...!em chợt nhớ đến cha.

Cha em cũng có lúc hay đập bàn mỗi khi em nói gì đó sai, em muốn xin lỗi ngài nhưng có vẻ lúc đó ngài đang rất giận em.
- Em nên quên tất cả đi, bây giờ em đã sống cùng với ta.

Ta, Ansel Nolanotis sẽ là người đi cùng em đến hết cuộc đời này mà, không phải sao?
Ấy vậy mà hai người đã về phòng, nàng được ngài bá tước thả trên nệm.

Ansel kéo chăn lên đắp ngang vai Fay:

- Ngài không ngủ cùng sao?
- Vẫn còn một số tài liệu ta chưa giải quyết xong, lần này cũng phải hỗ trợ giải quyết với đại công tước Law Nillan nữa.
Mới nghĩ đến thôi đã thấy đau đầu ngán ngẩm rồi, Ansel đưa tay lên trán tỏ vẻ mệt mỏi.
- Để ngày mai giải quyết tiếp không được ạ?
- Cũng không hẳn nhưng ta muốn giải quyết nhanh nhất có thể.

Em cứ ngủ trước đi, ta sẽ tranh thủ xong sớm.
Fay từ từ ngồi dậy, hai tay nàng vòng tay cổ Ansel, nàng hôn lên má chồng mình.

Ansel chợt vịn hai bên vai nàng.
- Ngài hãy cố gắng lên nhé.
Mặt Ansel đỏ ửng, hai tay ngài dường như chưa muốn buông, Ansel muốn nàng thể hiện tình cảm với mình nhiều hơn nữa, môi ngài khẽ mấp máy:
- Thê...Thêm nữa đi...
- Dạ?
- Ý ta là...!nàng phải hôn cả hai bên, vậy mới đều chứ.
Nàng bật cười, hành động khi nãy là tự nguyện, còn bây giờ nàng có hơi xấu hổ vì lần này là Ansel đã yêu cầu.

Lời nói của nàng có phần hơi e thẹn nhưng hành động thì lại khác hoàn toàn:
- Vâng, em sẽ hôn luôn bên kia nha.
Sáng hôm sau, những ngày công việc chất chồng thì ngài bá tước sẽ ra khỏi phòng khi mặt trời vừa ló dạng.

Nhưng hôm nay ngài đã nán lại chờ đến khi Fay thức dậy, mặc dù số lượng công việc cần giải quyết không hề ít.

Dox gõ cửa và vui vẻ đi vào phòng, hồ hởi chào hỏi buổi sáng:
- Phu nhân ơi, người đã dậy chưa? Ngày mới vui....!á...
Cô ấy bỗng giật mình khi thấy Ansel còn ở trong phòng, phu nhân thì đang nằm trong lòng chồng mình vẫn ngủ rất say.

Cơ thể của cả hai người đang trong trạng thái không mặc gì, Ansel nhẹ nhàng kéo chăn lên để vợ mình không bị lạnh.

Dox xanh mặt, cúi đầu:
- Kính...!kính chào chủ nhân, thần không biết ngài vẫn còn ở đây nên...
Quan hệ giữa Dox và Fay rất tốt nên bình thường Fay cho phép Dox cư xử thoải mái với mình khi chỉ có hai người họ.


Còn trước mặt Ansel, quản gia và trưởng hầu nữ thì Dox luôn giữ đúng phép tắc Ansel nhìn Fay đang ngủ, ngài vuốt v e tóc nàng:
- Suỵt! Ngươi lui ra đi, khi nào nàng ấy dậy thì ta sẽ gọi.
- Vâng, thưa ngài.
[…]
Mất khá lâu Fay mới thức dậy, vừa mở mắt thì nhìn thấy Ansel đang nằm kế bên, ngài vuốt tóc nàng mỉm cười:
- Có vẻ như tối qua ta hơi quá đà, khiến em trở nên mệt mỏi như vậy.
Nhớ lại đêm hôm qua, nàng chợt nổi da gà rồi hai bên má đỏ ửng lên.

Đúng là một đêm mãnh liệt, đầy nồng nàn và...!kiệt sức.

Chợt nhớ tối qua ngài ấy nói có rất nhiều việc cần giải quyết, nhưng vì nàng nên Ansel đã không xuống phòng làm việc nữa mà ở lại cùng nàng thức cả đêm.

Fay đang không biết ngài đã làm xong chưa mà giờ này Ansel vẫn ở đây.

Ansel ra khỏi giường đi lấy áo choàng mặc vào, ánh nắng mặt trời rọi vào phòng, cơ thể ngài bá tước như đang tỏa sáng trước mắt nàng.

Fay vội che mặt lại vì mắc cỡ, tim nàng đập thình thịch mỗi lúc một nhanh hơn.

Chưa bao giờ nàng phải nhìn thấy cả cơ thể ngài một cách rõ ràng như vậy.

Sau khi mặc áo choàng vào, Ansel phì cười, hôn nhẹ vào lòng bàn tay thanh mảnh của nàng:

- Sao vậy? Hình như tối qua em rất thích cơ thể của ta mà, ta vẫn còn nhớ cảm giác em đặt tay lên ngực...
- Đ-Đó...!đó là vì em nghe tiếng nhịp tim của ngài nên...!aaaa em không biết đâu.
Nàng vội thu tay về, hành động của nàng khiến cho trái tim ngài bá tước tan chảy, Ansel cười:
- Ha...!giá như ông ấy không giao thêm công việc cho ta.
- Dạ?
Ansel cầm dây thừng lắc chuông giật xuống, khi chuông vang lên, người hầu lập tức có mặt trong phòng, có cả người hầu của Ansel.

Họ bắt đầu việc ai nấy làm, hai người hầu của ngài bá tước kéo tấm bình phong ra giữa phòng, chia ra mỗi người một chỗ để tiện thay đồ.

Ansel không quên dặn dò Dox từ phía bên kia tấm chắn:
- Không được siết chặt corset đâu đấy, Dox.
Dox giật mình, cô vội trả lời sau khi được dặn dò:
- Vâng ạ, thưa ngài.
Nhìn thấy Dox còn vẻ mặt sợ hãi, Fay vỗ nhẹ vai người hầu cận của mình và nói giúp:
- Em ổn mà.
- Sau khi dùng xong bữa trưa thì ta sẽ cho người đến lấy số đo của em.
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,966
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: 82: Lá Thư Đầu Tiên Cần Sự Giúp Đỡ Từ Nàng


Trong lúc đang dùng bữa trưa, Ansel chợt nhớ đến hôm qua có một lá thư được gửi đến từ biệt thự của một nhà quý tộc nhỏ, nói đúng hơn thì người chủ của là thư đó là một vị thương gia giàu có.

Nội dung bức thư có liên quan đến phu nhân nên ngài đã đề cập đến:
- Hôm qua có một lá thư gửi đến cho em.
- Là của ai vậy ạ?
- Một vị thương gia nổi tiếng.
Vừa nói ngài vừa nhìn San rồi ra hiệu, San vội vàng cúi người chào, sau đó nhanh chóng chạy đi lấy thư.

Chắc là một vấn đề quan trọng, nhìn San thì có thể biết, nàng cắt miếng thịt nướng và mỉm cười:
- Chắc là quan trọng lắm...
Rất nhanh sau đó San đã quay lại cùng với lá thư trên tay, lá thư được đóng dấu bằng sáp nung chảy màu nâu đen, con dấu in lên có hình con thuyền lớn như đang lênh đênh trên biển.

Thấy nàng chăm chú vào lá thư, Ansel nói:
- Em có thể đọc nó ngay tại đây nếu muốn, hãy đưa Dox gỡ nó cho em.
Nàng tròn mắt nhìn Ansel, hai bàn tay giữ chặt lá thư:
- Đây là lá thư đầu tiên em được nhận...
- Hửm?
- Ý em là trước kia em cũng được gửi thư nhưng cha em là người duyệt.


Nên bây giờ em muốn tự mình làm mọi thứ.
Ngài bá tước mỉm cười, gật đầu:
- Được.

Nhưng trước tiên thì em phải ăn hết phần của em đi đã.
Fay đặt lá thư qua một bên, chỉ còn vài món nữa là xong rồi nhưng bụng nàng đã không thể chứa thêm thức ăn nữa.

Nàng cầm khăn nhẹ nhàng lau miệng, biểu thị ý nàng đã dùng xong bữa trưa.

Cầm lá thư lên, nàng từ từ mở nó ra, Fay chăm chú đọc mấy dòng chữ trên đó và rồi nhận ra đây là lá thư quan trọng.

Nàng nói với bá tước:
- Ansel à, đây là một lá thư quan trọng...!con gái của vị thương gia ấy đang bị bệnh đã hơn ba ngày rồi.

Ông ấy cần em giúp ngay hôm nay ạ.
- Hừm, gấp vậy sao? Nhưng sổ sách của ta vẫn chưa xong...
Ngài vừa ngạc nhiên vừa nói giọng nhỏ dần, địa chỉ đều được viết trong lá thư.

Chỉ chờ phu nhân đến đó và chữa trị giúp.
- Ngài không cần phải đi theo em đâu ạ.
- Không được, ta không yên tâm.
Cũng có không ít lần nàng ra ngoài mà không có người hộ tống và gặp chuyện không may.

Điều này khiến cho nàng không thể chối cãi được, tất cả sự bất lực thể hiện trên nét mặt nàng.
Vị thương gia ấy cũng vài lần đến đây nhưng người gác cổng lại không cho vào vì không có giấy mời từ ngài bá tước, cũng không có bất kỳ mối quan hệ thân thiết hay quan hệ chính trị gì.

Nàng cầm chặt lá thư, muốn đến đó giúp con gái ông ấy ngay lập tức nhưng lại phải có được sự đồng ý của ngài, nàng hơi lớn tiếng:
- Nhưng con gái ông ấy cần em, thưa ngài.

Bản tính nóng giận của ngài dạo này đã trở lại, vì áp lực công việc nên đôi lúc cũng không thể kiểm soát được cảm xúc.


Ansel cuộn chặt lòng bàn tay, thiếu chút nữa thì ngài lại đập bàn nhưng giọng nói lại không thể giữ được mà hét lớn:
- Còn ta thì sao, lỡ như em gặp chuyện gì thì ta biết phải làm sao đây? Con gái ông ấy cần em vậy thì ta không cần em chắc?
Nhận ra mình đã kích động một cách thái quá, lời nói một khi đã tuôn ra rồi thì sẽ không rút lại được.

Ansel vuốt từ trên trán mình xuống, thể hiện sự bất mãn rồi đứng dậy:
- Ta đi trước.
Ngài ấy lại như thế rồi.
Sau khi bá tước rời đi, Dox khẽ hỏi phu nhân:
- Thưa phu nhân, người sẽ tính như thế nào ạ?
- Ta sẽ thuyết phục ngài ấy và đến đó.

Dox, em chuẩn bị áo cho ta đi.
Fay cũng rời khỏi phòng ăn, nàng di chuyển lên phòng và thay ra một bộ đồ khác.
Ansel không hề nguôi giận.

Từ phía sau, San dường như cảm nhận được sự nóng giận của ngài.

San đang cố nghĩ cách để hai người nhanh chóng làm hòa, vừa đi vừa thẫn thờ thì va vào lưng Ansel.

Ngài nhíu chân mày quay lại quở trách:
- Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy hả? Ta đã gọi cậu biết bao nhiêu lần.
- Dạ...!tôi xin lỗi ngài.
- Bỏ đi, ta có hai việc cần cậu giải quyết gấp đây.


Một là trở lại phòng ăn và báo cho Fay biết rằng ta sẽ đồng ý cho nàng ấy đi, với điều kiện sẽ có sáu kị sĩ đi theo hộ tống nàng.

Hai là sau khi báo xong thì xuống đây chờ và truyền thư đến sân tập luyện Nolan.
- Tôi hiểu rồi, thưa ngài.
Vừa nhận lệnh là San chạy vèo đi ngay, còn Ansel sẽ viết thư tập hợp những kị sĩ ấy.
Sân tập luyện Nolan phía sau biệt thự, cách khoảng năm trăm mét.

Sân không rộng lắm, chủ yếu được dùng để tạp luyện thể lực.

Đội quân Davas sau khi nghỉ ngơi một thời gian thì họ đã trở lại với việc tập luyện thể lực, luyện kiếm.

Họ chia nhau ra thành từng nhóm để có thể thay phiên luyện tập và nghỉ ngơi hợp lý hơn.
Trong lúc Dox đang búi tóc cho Fay thì có tiếng gõ cửa, San ở bên ngoài nói vào:
- Thưa phu nhân, tôi có thể vào trong báo với người một chuyện được không ạ?
- Được chứ, San.
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,966
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 83: 83: Chữa Trị Cho Con Gái Thương Gia Sivaz


San đẩy cửa đi vào, nhìn thấy nàng đang mặc một bộ đồ khác và được Dox búi tóc một cách gọn gàng, trang sức thì nàng chỉ đeo đôi bông tai ôm sát, không đeo dây chuyền.
"Chẳng lẽ phu nhân định đi một mình? Thảo nào mình đến phòng ăn mà không thấy phu nhân đâu.

Thì ra là chuẩn bị đi rồi"
San bất ngờ hỏi:
- Phu nhân, người định sẽ đi ngay sao ạ?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
2.

Thoát Xác, Lỡ Ngã Vào Lòng Anh
3.

Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án
4.

Dư Tình Nan Liễu
=====================================
Nàng thở dài, chuyển ánh nhìn vào gương.


Chắc Ansel ra lệnh cho San đến thăm dò xem nàng thế nào hoặc biết nàng sẽ đi nên San có ý ngăn nàng chăng? Fay trả lời:
- Đúng vậy, ta cứu người thì có gì sai sao?
Đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của nàng, San bối rối vì anh không có quyền ngăn cản, quản gia cúi người:
- Thưa phu nhân, không phải đâu ạ...!chuyện này thì ngài bá tước đã cho thêm sáu kị sĩ hộ tống người đến đó ạ.
- Ta không cần nhiều người đến vậy, chỉ hai người kị sĩ là được rồi.
- Thưa phu nhân, không được đâu ạ.

Vì đây là lệnh của ngài bá tước.
Nàng im lặng.

San bước đến gần hơn một chút và nói nhỏ:
- Thưa phu nhân, dạo này...!công việc của ngài bá tước khá nhiều nên cảm xúc cũng bị ảnh hưởng.

Ngài ấy không có ý gì xấu nên phu nhân à...
- Ta hiểu mà.

Quản gia, nhờ cậu chuẩn bị xe ngựa.

Ta sẽ xuống ngay.
- Xe ngựa cũng đã được ngài bá tước chuẩn bị sẵn rồi ạ, thưa phu nhân.

Vậy...!tôi xin phép được lui.
[…]
Xe ngựa của gia tộc Nolanotis dừng lại trước cổng một căn nhà lớn.

Một người giúp việc cỡ trung niên đang quét sân thì dừng tay, nhìn thấy Fay đi đến, bà ấy thể hiện sự bất ngờ trên gương mặt:
- Ph-Phu nhân bá tước đó sao? Ông chủ ơi....
Bà ấy ném ngay cây chổi tại chỗ để mà chạy vào nhà báo với ông chủ.

Một hồi sau, vị thương gia vội vã ra cửa đón tiếp nàng.

Vậy là con gái ông sắp được chữa bệnh rồi, ông ấy phấn khích đến nỗi khóe mắt đẫm lệ:
- Kính chào phu nhân, người đã thật sự đến đây rồi...
Nàng mỉm cười:
- Chào ông Sivaz.
Ánh mắt ông nhìn mấy kị sĩ phía sau nàng, không khỏi toát mồ hôi, gương mặt họ nghiêm nghị đến đáng sợ, đã vậy bên hông còn giắt theo thanh kiếm.

Thương gia Sivaz bối rối:

- Thưa phu nhân, nhà của tôi không được rộng lớn để mà đón tiếp được hết tất cả các vị kị sĩ...
- Ta sẽ bảo họ ở ngoài, vì đây là lệnh của bá tước chồng ta nên ta cũng không ngăn nổi.
Sau đó, nàng chỉ vào trong cùng Dox.

Ban đầu sáu vị kị sĩ kia có chút lo ngại nhưng vì phu nhân đã lên tiếng thì họ cũng chỉ biết nghe theo, hiện tại họ đã là người của nàng.

Nhìn quanh căn phòng của con gái vị thương gia này có rất nhiều đồ đạc màu hồng, chắc hẳn hai người họ rất thương đứa con này.

Không như nàng, ngay cả trang phục cũng phải xin lại của các em.
Con gái vị thương gia này cũng tầm chín tuổi, qua lời kể thì con ông ấy vô tình té từ mấy thùng hàng xuống đất.

Cánh tay trái bị gãy, có mời bác sĩ đến nhưng vết thương cứ mãi không lành, vì đau nên cơn sốt cũng đã hoành hành cô bé mấy ngày qua.

Nhìn cô bé mê man mà nàng không khỏi sốt ruột, Fay nhẹ nhàng tháo dải băng quấn vết thương ra, Dox thì chuẩn bị lấy nước và khăn sạch.
Xung quanh chỗ bị gãy nó đã bầm tím, thậm chí còn có vết lở loét, thật sự rất nghiêm trọng.

Nàng nhíu mày hỏi vị thương gia:
- Ông Sivaz, dải băng này đã quấn bao lâu rồi?
Hai tay ông ấy run rẩy bám vào nhau:
- Thưa phu nhân...!đã bốn ngày...!rồi ạ.
- Ông...ông nghiêm túc đó hả?
Nàng ném ngay dải băng vết thương xuống sàn với sự tức giận, chỉ trong một ngày thôi thì vi khuẩn đã sinh sôi ra rất nhanh.

Thương gia lắp bắp giải thích:
- Thưa phu nhân, vì từ lúc con bé...!gãy tay thì phí gọi bác sĩ chữa trị rất cao, tiền thuốc men cũng không hề thấp...!chúng tôi cũng không có tâm trạng đi buôn đi bán gì nữa, rất lo cho con bé nhưng...!vết thương mỗi ngày một nặng.

Chúng tôi chỉ có thể hai ba ngày gọi bác sĩ đến một lần.
- Sao lúc xảy ra chuyện ông không đưa con bé đến biệt thự bá tước Nolanotis?

- Lúc đó...!người gác cổng không cho vào ạ, phu nhân không được khỏe nên sẽ không chữa bệnh...!họ nói đó là lệnh của ngài bá tước Ansel Nolanotis, thưa phu nhân.
Quả thật là lúc đó sức khỏe nàng không được tốt, bản thân còn lo chưa xong thì làm sao nghĩ đến việc lo cho người khác.
Sau khi nhúng khăn sạch vào thau nước ấm, Dox vắt nhẹ rồi đưa nó cho Fay.

Nàng áp khăn vào vết thương, vì đau rát nên cô bé đã gồng lên và dùng tay kia hất tay nàng ra bằng sự yếu ớt.

Fay cố trấn an:
- Tiểu thư Sivaz, sẽ rất đau nhưng em chịu đựng một chút.
- Ư....Aaaaaaa...
Nhìn thấy con gái đau đớn la hét dữ dội, ông ấy tiến tới gần định vuốt trán nhưng Fay đã ngăn lại:
- Ông Sivaz hãy ra ngoài, khi nào xong thì hầu cận của ta sẽ gọi ông vào.

Nhanh lên
- Vâng...thưa...!thưa phu nhân...
Sự giận dữ của nàng khiến cho vị thương gia ấy sợ hãi, ông vội ra khỏi phòng với sự chứng kiến của vợ mình.

Bà tò mò hỏi:
- Phu nhân không cho ông ở trong đó à?
Hai tay ông đè chặt lên cánh cửa đáng đóng, mồ hôi trán đầm đìa:
- Chắc...chắc là phu nhân thi...thi triển ma pháp.
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,966
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 84: 84: Một Sinh Linh Mới


Cả hai đang nói chuyện thì nhìn thấy một tia sáng trắng vàng phát ra mạnh mẽ, từ trong phòng lọt ra khe cửa là luồng ánh sáng ma pháp của Fay.

Tiếng la hét của con gái ông cũng đã nguôi ngoai, Sivaz từ từ áp tai sát cánh cửa để nghe ngóng tình hình.
BÊN TRONG CĂN PHÒNG.
Sau khi ông Sivaz ra ngoài, nàng bắt đầu hít thở và nhắm mắt lại để thi triển ma pháp, ánh sáng trắng vàng từ từ lóe lên và bao phủ cả căn phòng.

Ánh sáng này quá chói, vì ở sau phục vụ cho Fay một thời gian nên Dox cũng quen dần với chuyện này.

Như có sự chuẩn bị, Dox cầm dải khăn màu xanh tối màu che lên đôi mắt mình.
Không biết từ khi nào mà tiểu thư Sivaz đã không còn la hét nữa.

Dox, giật mình khi Fay gọi:
- Dox, em mở cửa ra cho thương gia Sivaz vào được rồi.
- Dạ.
*Lạch cạch*
Dù đã mở cửa nhưng người cha này vẫn còn sợ hãi, ông rón rén đi vào, đôi mắt nhìn con gái.


Vết thương bên tay đã lành lặn hoàn toàn, Fay căn dặn vài điều:
- Tiểu thư đã được điều trị khỏi hoàn toàn, ông hãy để tiểu thư nghỉ ngơi một chút.

Khi nào tiểu thư tỉnh dậy thì chỉ cần một ly nước ấm là ổn.
Ông Sivaz xúc động đến nỗi nước mắt lăn dài lúc nào không hay.

Còn nhớ vết thương đó nặng đến độ cô bé không thể nhích một ngón tay lên nổi.

Ấy vậy nhờ có ma pháp chữa trị của phu nhân bá tước nên bên tay cô bé như lúc chưa bị gãy.

Ông không ngừng cảm ơn Fay, còn phu nhân của ông thì đang chuẩn bị rất nhiều trang sức tặng cho nàng, vốn dĩ số trang sức ấy để bán nhưng vì sức khỏe của con gái nên có tặng Fay bao nhiêu ông cũng không tiếc.
Sắc thái trên gương mặt nàng nhợt nhạt hơn khi nãy một chút, Dox thì thầm:
- Phu nhân, sắc mặt người không được tốt cho lắm.

Chúng ta nên về thôi ạ.
- Ta không sao đâu, ta sẽ ở lại một chút để xem tình hình của tiểu thư Sivaz.
Vợ ông Sivaz vội chạy vào phòng con gái với hộp nữ trang trên tay.

Bà mở ra, bên trong rất nhiều trang sức lấp lánh hợp thời.
- Thưa phu nhân, để tỏ lòng biết ơn với người.

Chúng tôi không có gì nhiều, chỉ có số trang sức đá quý này...!mong phu nhân nhận chúng ạ.
Từ lúc Fay trị bệnh bằng ma pháp cho người dân, nàng không có ý định phải thu phí điều trị vậy nên số trang sức này nàng không muốn lấy.

Nàng dứt khoát từ chối bà:
- Cảm ơn phu nhân Sivaz, trước giờ ta không bao giờ nhận bất cứ vật chất gì từ người bệnh cả.
Khi còn ở biệt thự Doruss, tất cả số nữ trang này đối với nàng thật xa xỉ nhưng niềm hạnh phúc mới là thứ cao sang thật sự.
Con gái ông Sivaz tỉnh dậy sớm hơn nàng dự tính, đôi mắt cô bé có màu nâu vàng không giống cha mẹ.


Cô bé nhìn Fay mỉm cười và bàn tay nhỏ nhắn ấy nhẹ nhàng chạm vào bụng nàng, nàng có thể thấy được đôi mắt cô bé như đang long lanh, thều thào nói rất khẽ:
- Là một sinh linh khỏe mạnh...
Dù cô bé chỉ thều thào nhưng thanh âm cũng đủ để cho những người trong phòng cùng nghe thấy, vị thương gia sợ con gái mê sảng, phu nhân bá tước trách phạt nên vội vàng ngăn:
- Con bé này, con đang xúc phạm đến phu nhân đấy.

Mau xin lỗi người đi.

Thưa phu nhân, vì ma pháp của con bé còn yếu nên đôi khi nó nói mấy điều không đúng lắm ạ.
Chuyện nàng sảy thai đã bị đồn và lan rộng cả thủ đô.

Lúc được chẩn đoán rằng sức khỏe đã yếu đi và khó mang thai, Fay đã rất buồn nhưng nàng vẫn luôn tin rằng điều kỳ diệu sẽ đến với nàng.

Fay muốn nghe rõ và kỹ hơn điều mà cô bé nói, nàng tò mò hỏi lại:
- Có thể là ta nghe nhầm nhưng ta muốn nghe em nói điều đó thêm một lần nữa.
- Dạ...!- Đôi mắt cô bé trĩu xuống như đang né tránh cha, nhưng khi Fay nắm tay thì cô bé mới chịu nói lại:
- Thưa phu nhân, em cảm nhận được sinh linh...!ở bên trong người...!tuy nhỏ nhưng sinh linh ấy có vẻ sẽ rất khỏe ạ.
Nói mới nhớ, cách đây gần một tuần thì nàng và ngài bá tước đã cùng thức trắng đêm để yêu thương nhau.

Hiện tại thì bụng Fay vẫn phẳng lì, một chút biểu hiện cũng không có, lời nói của cô bé không có dẫn chứng nào thuyết phục hơn.


Đã đến lúc phải trở lại biệt thự, Fay vuốt nhẹ đuôi tóc cô bé:
- Thì ra là vậy, cảm ơn em nhé.

Nhớ nghỉ ngơi đầy đủ, tạm thời em đừng cử động tay nhiều quá nhé.
Nàng đứng dậy nói lời chào:
- Đã đến lúc ta phải về rồi, ở biệt thự Nolanotis còn nhiều việc đang chờ ta.
Vị thương gia Sivaz rối rích cảm ơn nàng, còn nhanh chân ra cửa tiễn nàng.
Trên xe ngựa, nàng cứ không ngừng nghĩ về lời nói đó, bàn tay của nàng vô thức chạm vào bụng dưới như đang cố gắng cảm nhận.

Dox im lặng nhìn phu nhân, cô lên tiếng để hóa giải bầu không khí ngột ngạt này:
- Thưa phu nhân, khi về đến nhà, em sẽ pha cho người một ít trà và bánh ngọt ạ.
Nàng như vừa thoát ra cơn mơ, ấp úng trả lời nữ hầu cận:
- À...!ừm, cảm ơn em.
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,966
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 85: 85: Báu Vật Quý Giá Nhất Của Ta Chính Là Nàng


Ngay lúc xe ngựa của Fay rời đi, ngài bá tước về phòng tiếp tục giải quyết cho hết số lượng công việc được giao mới đây.

Cuối cùng cũng có khoảng thời gian riêng tư, San vào bếp lấy ổ bánh mì lúa mạch và một ít sữa nóng.
Xong hết, San đem khay thức ăn vừa lấy qua tòa nhà của người hầu.

Một căn phòng được khóa kĩ càng bên ngoài cùng với một dây xích lớn.

Bên trong căn phòng hơi tối, bên ngoài cửa sổ của phòng đó đã được đóng mấy thanh gỗ, chỉ chừa một ít khe cho ánh sáng chiếu vào.

Phòng chỉ vừa đủ hai chiếc giường một người và một cái tủ nhỏ chắn ngăn ở giữa.

Phòng này đã được Ansel ra lệnh nhốt Sandra.

Vừa vào phòng, San nói như thể đang than vãn với cô:
- Cô lại tắt nến đi sao? Nếu cứ như thế thì lần sau tôi không thắp nến nữa đâu đấy.
Cô ấy ngồi bên góc giường, tựa lưng bên tường nhìn quản gia San thắp nến.


Nhờ có ánh sáng từ nến nên anh mới thấy rõ bên tay phải của cô dính đầy sáp nến và vết bỏng, Sandra giấu bàn tay nhơ nhuốc của mình ra sau lưng.

San thở dài rồi lấy trong túi ra một dải băng quấn vết thương và cả thuốc đắp, anh chuẩn bị trước mọi thứ như thể đây không phải là lần đầu tiên cô ấy làm như vậy.

San ngồi lên giường bên cạnh cô, cầm tay cô để chữa lành nhưng có vẻ Sandra rất ngang bướng, nhưng bây giờ thể lực cô đang yếu đi vì vài lần trước đã tự mình tuyệt thực.

Quản gia dùng vạt áo của mình để chùi vết sáp trên tay cô, nhìn anh đắp thuốc và quấn băng giúp mà cô không kìm được nước mắt:
- Tại sao anh lại làm vậy? Tại sao lại giúp tôi?
- ...
- Tôi là người đã có ý định giết phu nhân...!đến cả bá tước cũng căm thù tôi kia mà.
Phải rồi, làm gì có lệnh từ ngài bá tước rằng phải chăm sóc cho cô ấy.

San cột xong dải băng rồi chuyển khay thức ăn qua cho cô, giọng nói bình thường, không phải nghiến răng thốt ra những lời chửi rủa như ngài bá tước:
- Chắc là vì phu nhân.

Nếu cô muốn được phục vụ cho phu nhân thì hãy dừng ngay việc tự kết liễu bản thân và ăn uống đầy đủ.

Sau khi ngài bá tước giải quyết xong chuyện của công nương Law Nillan thì cô có thể làm người hầu ở đây.
Cô cầm ổ bánh mì và xé nó ra, bánh mì còn nóng cùng với một nửa lượng sữa ấm.

San bắt đầu nghiêm khắc hơn trong giọng nói:
- Tôi không có nhiều thời gian đâu, nhanh ăn hết chúng đi.
Sandra lau nước mắt, sau đó ngấu nghiến ăn hết ổ bánh mì.
[…]
San cầm khay thức ăn vừa ra khỏi cửa lớn bên tòa nhà người hầu thì bị Ansel bắt gặp, Ansel nhìn vào khay trên tay quản gia, tức giận xém chút nữa là hất luôn khay:
- Ai cho ngươi cái quyền xía mũi vào chuyện của ta vậy, San? Trước sau gì ả cũng sẽ chết, ngươi lo xa quá rồi đấy.
San không có gì để nói, khi biết được bản thân đã đi quá xa nên chỉ biết im lặng và đối diện với hình phạt sắp được cho.


Nhìn thấy vạt áo San dính vết dơ và một ít máu, Ansel tiếp tục chất vấn:
- Cái gì đây?
- Thưa ngài, là vết sáp nến chảy ạ.
- Đã là giam lỏng thì không có được sự quan tâm chăm sóc nào cả, ngươi thừa biết điều đó mà.
- Vâng, thưa ngài.
Cuộc chất vấn diễn ra không mấy căng thẳng, không dài dòng nhưng đôi mắt của ngài bá tước khiến cho những người hầu ở gần đó sợ đến run tay không làm được gì.

Họ thầm mong phu nhân bá tước sẽ nhanh chóng trở về để ngài bá tước không còn hung hăng như vậy nữa.
Từ khi nàng quay lại, Ansel luôn bên cạnh nàng không ngừng hỏi han, đến lúc mặt trăng đã lên cao thì ngài vẫn cứ hỏi:
- Em ổn không? Có thấy mệt mỏi không?
- Ngài bá tước, em đã nói là không sao mà, ngài đừng lo nữa.
Chỉ có vậy ngài mới cảm thấy an tâm, Ansel ngả lưng xuống giường thở dài:
- Haiz, sắp tới đây ta sẽ bận rộn lắm.

Sợ không có thời gian chăm sóc cho em và ta sẽ lặp lại lỗi lầm ấy một lần nữa.
Ngài bá tước len lén nhìn vào vùng bụng phẳng lì của nàng suy nghĩ, nếu ngày đó ngài và hoàng tử nhanh chóng giải quyết vấn đề ở vùng đất phía Bắc thì có lẽ giờ này nàng đã hạ sinh rồi.

Khoảng thời gian vừa rồi không chỉ riêng ngài bá tước đau buồn mà Fay cũng tiều tụy trông thấy.

Fay từ từ nằm vào lòng ngài bá tước, động viên chồng và cũng như động viên bản thân nàng:

- Em sẽ không sao đâu mà với lại...!lúc đó cũng đâu phải lỗi của ngài.

Đừng lo lắng cho em quá nhiều.

Ngài hãy ưu tiên công việc và cố gắng hoàn thành chúng thật nhanh nhé, Ansel hãy hứa với em đi.
- Được, ta hứa với em bằng cả danh dự và trái tim.
Sau đó, ánh nến dần tàn, căn phòng trở nên tối tăm, chỉ có hai trái tim này mãnh liệt phát sáng với tình yêu của họ.

Căn phòng bá tước đêm nay cũng thật nồng nàn với bầu không khí của tình yêu.
Vài ngày sau, Ansel cùng vài kị sĩ đến cung điện.

Trước khi lên ngựa, ngài không quên ôm hôn vợ mình, thắm thiết đến nỗi ngài chẳng muốn đi nữa.

Nhưng vì cuộc sống hạnh phúc của vợ nên Ansel phải nhanh chóng đến cung điện.
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,966
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 86: 86: Hình Phạt Cho Ái Nữ Của Đại Công Tước


Ansel sau khi lên ngựa, vài kỵ sĩ đẩy xe ngựa trùm vải đen ra ngoài, ngài vẫn không quên ngoái đầu lại nhìn xe ngựa gỗ tồi tàn được che bởi tấm vải trùm màu đen.

Nàng không hề biết đó là gì và chứa những gì, nàng muốn hỏi nhưng nghĩ:
"Nếu mình hỏi thì sẽ khiến cho ngài ấy trễ giờ, mình không đươc phép thắc mắc..."
Đoàn quân và xe ngựa gỗ của ngài bá tước đã đi khuất xa, nàng vẫn đứng trông.

Lúc không còn nhìn thấy bóng dáng người kỵ sĩ cuối cùng nữa thì Dox mới lên tiếng:
- Phu nhân, xin người hãy vào trong đi ạ, gió buổi sáng sẽ khiến người cảm lạnh đó ạ.
- Ta sẽ vào ngay, ngươi thấy xe ngựa ấy không...!tại sao nó phải trùm vải đen?
- Thưa phu nhân, đó là xe ngựa áp giải phạm nhân nên phải che vải đen ấy ạ.

Và cung điện cũng cách đây không xa đâu, chỉ vài giờ là đến rồi nên trong ngày ngài bá tước sẽ sớm quay lại.
Bị người hầu nhìn thấu, nàng xấu hổ đỏ mặt, vội vàng kéo cao áo choàng trên vai và quay lưng đi vào:
- Ta biết rồi...

Dox chạy theo sau hỏi:
- Thưa phu nhân, người có muốn dùng một chút bánh ngọt với trà ấm không ạ?
[…]
Vài giờ sau tại cung điện.
Công nương Lucasta Law Nillan đang quỳ giữa sảnh điện, trước mặt đức vua.

Cô ta không chỉ thấy hổ thẹn mà còn đang rất sợ hãi với những tội ác mà bản thân đã gây ra.
Sau hai giờ đồng hồ đối diện với nhiều câu hỏi của đức vua thì cũng đã biết lỗi, thể hiện sự ân hận và mong được tha thứ.

Đức vua hỏi đại công tước:
- Quy định hình phạt khi một người cố ý sát hại quý tộc thì sẽ có tội như thế nào? Hẳn là ngươi biết rõ nhất đấy nhỉ người em của ta, Clement Law?
Đại công tước khi biết tai họa con gái mình gây ra cũng rất sốc, đôi mắt giận dữ liếc nhìn sang Lucasta.

Hiện tại ngài đang đối mặt với những người ở đây như thể ngài là kẻ đáng tội, đại công tước cúi mặt trước đức vua:
- Thưa đức vua, về hình phạt thì có thể sẽ bị giam vài tháng, tra tấn hoặc nặng hơn là bị treo cổ.
Đại công tước sau khi nói ra quy định hình phạt khẽ cắn môi, đau xót cho đứa con gái dại dột này.

Ansel nhìn qua đại công tước, dù Ansel có làm cho Clenment bao năm, cũng đã tự mình đứng ra xin giảm tội cho đại công tước vài lần nhưng lần này là cả mạng sống của một người nên Ansel sẽ không mềm lòng nữa.

Đức vua chống tay lên tay vịn ngai vàng, ngài nói về tin tức phu nhân bá tước bị sảy thai cách đây không lâu:
- Chuyện phu nhân bá tước bị sảy thai thì cuối cùng cũng đã biết nguyên nhân rồi nhỉ? Cả nhân chứng cũng có mặt tại đây thì "cháu" ta có chạy tới chân trời cũng không thoát được.
Lucasta sợ sệt, cô đã cố che đậy những mảnh cảm xúc này nhưng vẫn không thể giữ bình tĩnh được, đôi vai đôi khi lại run lên bần bật.

Đức vua nhìn Sandra đang bị trói hai tay, bá tước Ansel đẩy cô ta ra giữa sảnh gần chỗ công nương Lucasta mà trình bày:
- Thưa đức vua đáng kính, vì Sandra De Smet từng là lính đánh thuê và bị tôi bắt được nên xin ngài hãy để tôi đưa ra hình phạt cho cô ta có được không ạ?.


Đam Mỹ Cổ Đại
Đức vua trầm ngâm suy nghĩ, đáng lẽ Sandra cũng phải nhận hình phạt tương tự với Lucasta nhưng do cô ta đã nhận ra giới hạn của bản thân nên không ra tay với phu nhân bá tước.

Bá tước Ansel Nolanotis cũng đã cống hiến, đóng góp rất nhiều cho vương quốc này nên lẽ ra phải được đối đãi đặc biệt.

Nếu đại công tước Clenment không phải vì mối quan hệ anh em với nhà vua thì chức công tước đã sớm thuộc về Ansel Nolanotis rồi.

Đức vua nhếch môi đồng ý với yêu cầu của bá tước Nolanotis:
- Được, ta mong là ngươi sẽ có hình phạt thích đáng cho những kẻ đã bước chân vào con đường đen tối.
Ansel Nolanotis cúi người tỏ lòng biết ơn, sau đó lui về vị trí cũ.

Cuối cùng đức vua phải đưa ra hình phạt cho kẻ đã cố ý sát hại một quý tộc.
- Hình phạt dành cho ái nữ của đại công tước Law Nillan, hạ xuống làm dân thường và sẽ bị treo cổ tại quảng trường Xevilasiz.
Đại công tước đau lòng, trái tim ngài như vỡ vụn từng mảnh nhưng lý trí không cho phép ngài phải suy sụp ở đây.

Công nương Lucasta Law Nillan không đồng ý với hình phạt này, cô ra sức phản đối, điên cuồng hét lớn, đôi chân không còn sức lực để đi nhưng cô cố gắng để đi về phía ngài vàng:
- Không...!ngài không thể làm thế với cháu của mình...!Ngài là vị đức vua đáng kính của Xelillwan mà...!xin hãy xem xét lại đi ạ...

Các binh sĩ cận vệ cầm kiếm đứng hai bên đức vua, chĩa mũi kiếm về phía Lucasta, sẵn sàng xuống tay nếu cô ta có ý đồ xấu với ngài.

Đức vua bình tĩnh đưa ra lý do:
- Sao hả? Cho dù ngươi có dòng máu hoàng tộc thì hình phạt nhẹ nhất vẫn là thế.

Ta đã xem xét thuyên giảm.

Nếu không, hình phạt ban đầu chính là hạ thấp chức tước của cha ngươi xuống thành nam tước.

Hành động của ngươi đã làm mất mặt dòng dõi hoàng tộc, gia tộc Nillan.

Xét xử tử ngươi chính là làm gương cho những người khác, còn ý kiến phản đối thì ta sẽ đưa ra hình phạt ban đầu.
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,966
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 87: 87: Cái Giá Lucasta Phải Trả


Lucasta như chết đứng, quản gia của đại công tước định bước đến và kéo cô lui về nhưng đức vua đã nhanh chóng ra lệnh:
- Các ngươi mau đưa kẻ phạm tội này vào hầm giam, năm ngày sau sẽ đem đến quảng trường xét xử.
- Đã rõ, thưa đức vua.
Khi bị kị binh đưa đi, công nương Lucasta đã ra sức vùng vẫy, la hét như thể cố gắng van nài:
- Thưa đức vua đáng kính...!xin ngài hãy suy nghĩ lại đi ạ!! Thần nữ làm vậy là vì quá yêu bá tước Nolanotis, chính ả Medusa đó...!chính ả đã phá hỏng mọi thứ...
Mặc kệ cô có vùng vẫy mạnh cỡ nào thì cũng không thể làm lại sức hai vị binh sĩ cao to khỏe mạnh kia, đôi mắt cô sớm đỏ ửng vì nước mắt nhìn cha, môi bị nứt nẻ rướm máu vì hàm răng không tự chủ mà cắn suốt.

Cô bất chấp gào lớn:
- Cha, xin hãy giúp con...!người hãy giúp con...
Đại công tước đau lòng nhưng không được thể hiện ra ngoài, ông giữ một khuôn mặt lạnh nhạt quay sang hướng khác, cứ thế mà không nói một lời nào.

Lúc này, cô ta dường như đã nhận ra được bản thân mình không còn thuộc về nơi này nữa.

Lucasta vùng vẫy mạnh hơn, gào lớn đến nỗi ho sặc ra máu:
- Bá tướccccc...!Chaaaaa...!Graaaaaaaaa...
Đến lúc cô ta bị đưa ra khỏi đó thì không gian mới được yên tĩnh trở lại.


Đức vua thở dài, đã đến lúc ngài phải trở về cung điện phía đông nghỉ ngơi.

Ngài đứng dậy đi về phía đại công tước và thì thầm:
- Ta biết ngươi cũng đau lòng nhưng tội ác của ái nữ nhà ngươi không thể tha thứ, những người ở điện thờ sẽ không bỏ qua.

Ngày mai ngươi sẽ được đến thăm Lucasta, chỉ một ngày thôi.
Sau đó, đức vua đưa cho đại công tước một tấm thẻ lệnh.

Chỉ những người có tấm thẻ lệnh đó mới được ra vào hầm giam.

Đại công tước Clenment run rẩy nhận lấy tấm thẻ được khắc biểu tượng hoàng gia, đợi khi đức vua và mọi người rời đi thì ông mới khẽ rơi nước mắt.

Ông nắm chặt tấm thẻ vào lòng, từ từ khụy gối trước ngai vàng trống vắng.
[…]
Trên đường từ cung điện về biệt thự bá tước, vì trời đã sập tối nên đoàn kỵ sĩ của Nolanotis dừng chân nghỉ ngơi qua đêm tại một quán rượu có phòng nghỉ.

Đoàn binh không quá hai mươi người nên phòng ngủ tại nơi đó cũng vừa đủ.

Không giống như những lần đi đánh trận trở về, lần này theo họ là kẻ được xem như phạm nhân.

Họ được giao nhiệm vụ thường xuyên túc trực bên cạnh xe chở Sandra.
Trước khi vào quán rượu, Ansel giở tấm khăn màu đen lên, kiểm tra dây xích và khóa ở chân cô ta.

Ngài bá tước liếc nhìn cô, căn dặn:
- Ta không phải là kẻ không biết xem xét và suy nghĩ, trước khi bắt được ngươi thì ta đã có quan sát.

Nếu ngươi thật lòng muốn phục vụ cho phu nhân của ta thì ngươi chỉ được làm ở trong vườn.

Không được bén mảng đến gần nàng ấy, nếu ngươi gây ra bất cứ bất trắc gì cho Fay thì ta sẽ tự tay chém đầu ngươi.

Hiểu chưa?

- Thưa ngài...!tôi hiểu..

hiểu rồi...
Sandra sợ hãi run rẩy không ngừng, trước kia đã cố né xa bá tước nhưng vận đen cứ nhắm vào cô.

Một lúc sau, quản gia San đem ra cho cô một chén súp nóng, tay kia cầm nến.

San kéo nhẹ tấm khăn lên, mở cửa và đưa chén súp vào cho Sandra:
- Bữa tối chỉ còn súp nên cô hãy cố mà húp chúng.
- Cảm ơn...!ngài...
Giống như ngày trước, quản gia San đứng bên cạnh xe ngựa chở lồ ng giam.

Sau đó San đứng bên cạnh lồ ng giam mà không rời đi, mí mắt Sandra nặng nề nhấc lên, cổ họng vốn đã khàn do thiếu nước:
- Sao ngài...!lại đứng đây?
- Tôi trực ở đây.
Không hiểu vì sao mà lồ ng ngực Sandra lại khen rung động, cô ta nhẹ nhàng nhích tới gần quản gia hơn một chút.

Âm thanh cọt kẹt của bánh xe gỗ nhẹ vang lên, San có hơi cứng nhắc cảnh cáo:
- Nếu cô còn di chuyển nữa thì tôi sẽ ra tay đấy.
- Ngài biết kiếm thuật sao, quản gia?
- Sao lại không?
Trước khi làm quản gia thì San đã từng là một kị sĩ theo quân đoàn mà hoàng tử Roy chỉ huy ra trận.


Nhưng do may mắn mà được bá tước Nolanotis chọn, cũng một phần San biết cách quản lý sổ sách nên được trọng dụng.

Dần dần San từ bỏ kiếm giáp, quyết trở thành quản gia giỏi để phục vụ Ansel Nolanotis cả đời.

Sandra mỉm cười, nhẹ nhàng tựa đầu vào khung gỗ:
- Xin lỗi...!tôi chỉ muốn được sưởi ấm, một chút thôi...
San từ từ đưa khay nến lại gần Sandra, những đường nét trên gương mặt này đều hiện ra rõ ràng dưới ánh nến vàng.

Cô ấy đã húp sạch chén súp nóng đầy, đôi mi này cũng không thể hoạt động được thêm nữa, cứ như ánh mặt trời từ từ nghỉ ngơi trong màn đêm đầy sương buốt.

San không nói gì, chỉ nhẹ nhàng mân mê mái tóc ấy suốt.
Hôm sau, mặt trời vừa ló dạng thì quân đoàn cũng đã chuẩn bị xuất phát.

Bá tước Ansel Nolanotis ra chỗ quản gia San đang đứng ở đầu xe ngựa, nghi hoặc hỏi:
- Ta nghe báo lại rằng đêm qua ngươi tình nguyện túc trực chỗ Sandra De Smet suốt.
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,966
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 88: 88: Tôi Đã Biết Lỗi


San cúi mặt nhận lỗi vì trong ca trực phạm nhân thì bắt buộc phải thay người, để tránh việc cơn buồn ập đến rồi sẽ có chuyện xảy ra:
- Thưa ngài...
Thấy mọi người đi ra khỏi nhà nghỉ hết rồi, Ansel lên xe ngựa trước, một lúc sau San bước vào.

Ngài bá tước suy nghĩ mãi chuyện của San, vấn đề của San vấp phải không hề đơn giản, nó có thể nguy hiểm đối với quản gia.

Ngài nghiêm khắc tra hỏi:
- Dạo này ta thấy ngươi rất xao nhãng trong chuyện sổ sách của biệt thự, muốn quay lại làm kị sĩ sao?
- Thưa ngài, được ở bên cạnh phục vụ ngài là vinh dự cả đời của tôi.
- Ngươi đã cân nhắc kỹ chưa?
San không suy nghĩ nhiều mà trả lời ngay:
- Thưa ngài, đã kỹ rồi ạ.
- Ta không hỏi chuyện ngươi làm quản gia hay quay lại làm kị sĩ.

Ta đang hỏi chuyện của ngươi và Sandra De Smet.
Quản gia lúc nhận được câu hỏi này giống như bị chọt cây kim vào lưng, giật thót.

Không dám đối diện với ánh mắt của ngài.


Ansel tiếp tục nói:
- Đêm qua ngươi cũng đã rất liều mạng đấy, dù sao cũng phải cảnh giác vì cô ta là sát thủ.
- Tôi đã rõ rồi ạ, thưa ngài.
Về gần đến biệt thự bá tước Nolanotis, Ansel yêu cầu cho dừng xe và lấy một con ngựa phi nhanh như gió.

Chỉ dặn dò họ về trước.

Theo như phân công thì mỗi người một việc, quản gia San dìu Sandra về phòng cho người hầu để mà nghỉ ngơi.

Đám kị sĩ đổ dồn ánh nhìn vào San và không ngừng thì thầm:
- Quản gia Elissol Gattu San gan to quá nhỉ? Trên người không có lấy một vũ khí vậy mà dìu ả phạm nhân một cách thoải mái như vậy.
- Hể? Hình như Elissol biết kĩ thuật chiến đấu mà, lo gì.

Với lại ngài bá tước cũng không nói gì nên chúng ta đừng nên nói nữa.
Một kị sĩ nhỏ tuổi hơn đang cầm dây cương chuẩn bị dẫn ngựa về chuồng, nghe nói quản gia có kĩ thuật chiến đấu cũng tò mò:
- Quản gia và người hầu ở đây cũng biết võ sao ạ?
Kị sĩ khác lớn hơn gõ nhẹ vào đầu anh ta:
- Tào lao, ngươi mới đến nên không biết thôi.

Tên quản gia đó trước kia từng là kị sĩ xuất sắc, Elissol Gattu San.

Nhiều lần hỗ trợ hoàng tử và ngài bá tước giữ sổ sách nên dần dần từ bỏ kiếm giáp đấy chứ.
- Ồ thì ra là vậy.
Suốt từ lúc đưa Sandra xuống thì những lời đó cũng đã lọt vào tai quản gia.

Sandra được mặc áo khoác choàng màu đen có mũ trùm che kín mặt, mấy cô hầu gái ở gần đó cũng ngừng việc, bắt đầu xì xào bàn tán vì hành động quá đỗi lạ lùng của quản gia San.

Đi hết dãy hành lang dài, cuối cùng cũng đến phòng dành cho Sandra.

Cô đẩy quản gia, thở dài:
- Xin ngài đừng làm như thế nữa...

- Tôi là quản gia ở đây, từ ngày mai cô đã trở thành người hầu tại biệt thự này rồi thì nên nghe theo sự sắp xếp của tôi, không có chuyện người hầu chống đối quản gia đâu rõ chưa?
Sandra gật đầu, xem ra giữ được cái mạng này thì cô cũng đã rất may mắn.

Nếu lần thứ hai trót dại ra tay với phu nhân bá tước thì cá chắc xác cô sẽ bị ngài bá tước băm thành trăm mảnh.

Dù sao Sandra cũng mang tội vì khiến cho người thừa kế gia tộc Nolanotis tương lai chết nên cái thân thể này không liệt cũng què.
Mọi chuyện mấy ngày sau đó diễn ra rất bình thường, tất cả sinh hoạt của mọi đều đã trở lại như cũ.

Sau khi dùng xong bữa trưa, nàng xuống bếp lấy riêng một phần thức ăn và nhờ Dox cầm giúp.

Nàng qua khu nhà của người hầu, ở đó người hầu chuẩn bị thay phiên nhau dùng bữa.

Fay không muốn phá tan bầu không khí vui vẻ ấy nên đi thẳng đến phòng của Sandra.
Nhờ Dox khôn khéo lên kế hoạch nên nàng mới có chiếc chìa khóa ấy.

Nàng mở cửa ra, căn phòng bừa bộn và Sandra thu mình ngồi trong góc phòng cùng với những vết thương lớn nhỏ trên người, hẳn là do lúc ngài bá tước tra hỏi đã để lại những dấu vết ây, khiến nàng nhớ lại quá khứ đau thương của bản thân.

Sandra thều thào:
- Phu...!phu nhân...
Fay hít thở một hơi rồi bước vào phòng, lúc trước nàng rất sợ Sandra vì luồng sát khí luôn tỏa ra khi cô ấy bên cạnh nàng.

Nàng nhìn căn phòng một lượt rồi tìm cách để mở đầu câu chuyện:

- Nếu được thì ta sẽ cho người đến đây dọn dẹp.
Dox đặt khay thức ăn lên giường, bên cạnh nơi Sandra đang ngồi.

Fay đứng gần giường:
- Hãy ăn đi, một chút cũng được.

Từ hôm qua đến nay cô chưa ăn gì, San đã rất bận bịu với sổ sách của ngài bá tước.
Sandra nghi hoặc về chuyện này, không biết nàng đã nghe về kẻ chủ mưu chưa:
- Làm sao mà người lại b-biết? Ngài quản gia đã nói sao?
- Ban đầu ta đã có linh cảm xấu khi cô đến đây.

Chỉ là ta chưa biết được kẻ chủ mưu là ai và đó cũng là mục đích mà ta đến đây.
- Phu nhân muốn biết kẻ đã sai khiến tôi?
Nàng gật đầu
Sau đó, Sandra xuống giường, quỳ ngay dưới chân Fay, giọng nói hơi run:
- Thưa phu nhân...!tôi đã biết lỗi...!kẻ sai khiến tôi cũng đã nhận hình phạt thích đáng.
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,966
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 89: 89: Dù Đã Biết Trước Nhưng Vẫn Có Chút Sợ Hãi Với Sandra


Theo phản xạ, nàng lùi về một hai bước nhưng sau đó đã lấy lại bình tĩnh.

Điều nàng đang mong chờ nhất là biết được người nào muốn giết nàng đến vậy.
Vừa đúng lúc San đang đứng trước cửa phòng, bất ngờ gọi Fay:
- Phu nhân, sao người lại...?
Nghe gọi, nàng quay lại nhìn quản gia.

San nhớ lại lời dặn của ngài bá tước rằng không được để phu nhân tiếp xúc với Sandra, tất cả cũng là vì muốn nàng được an toàn.

Quản gia chạy vào chỗ Sandra đỡ cô đứng dậy rồi rối rít kiểm tra hay tay và trang phục của phu nhân bá tước.

Giọng của San có chút run vì lo lắng:
- Phu nhân, người không sao chứ ạ?
Fay lắc đầu, nàng nhìn Sandra với ánh mắt tò mò, nàng đang tự hỏi có phải suy đoán của nàng đã đúng?
- San, có chuyện gì xảy ra với...!Sandra De Smet vậy?
- Thưa phu nhân, mấy ngày trước Sandra được áp giải lên cung điện để xét xử cùng kẻ chủ mưu.

Nhưng phu nhân vẫn chưa biết sao ạ?
Đột nhiên tim nàng đập mạnh hơn, cảm giác sợ hãi cũng dâng đầy.


Nàng đã từng nghĩ Sandra chính là người đuổi giết nàng và khiến nàng sảy thai, nhưng Fay cũng đã cố gạt bỏ cái suy nghĩ ấy đi.

Nhưng lúc này nàng lại không tin được người đó lại đang ở trước mặt nàng.
Sandra không dám nhìn thẳng vào mắt Fay, cô ấy khẽ nắm vạt áo quản gia.

Hiểu ý, San thuyết phục phu nhân nên trở về phòng:
- Thưa phu nhân, người hãy về phòng nghỉ ngơi đi ạ.
Đang thờ thẫn nhớ về tai nạn lúc trước thì giọng của quản gia như kéo nàng về.

Fay không nói gì thêm, nàng nhanh chóng quay lưng đi, trong đầu nàng bây giờ chỉ biết đi càng nhanh càng tốt.
"Trước kia chỉ là có cảm giác rợn người và suy đoán, nghĩ bản thân có thể bình tĩnh khi sự thật được tiết lộ nhưng bây giờ thì không thể...!Mình...!cảm thấy sợ...!rất sợ..."
- Phu nhân...
Mãi suy nghĩ nên nàng đã không hề nghe Dox đang gọi mình.

Những bước chân nhanh thật nhanh và sau đó do bất cẩn mà bị vấp vào chân váy.

Cũng may khi đó ngài bá tước vừa trở về, kịp thời chạy đến và đỡ Fay, nếu không có ngài bá tước và chỉ một xíu nữa thôi là nàng sẽ thật sự tiếp đất bằng cơ thể mỏng manh này.

Ngài bá tước bực mình vì cái tính hậu đậu của nàng, một lực bế nàng lên.

Vì nhớ ra chuyện gì đó nên ngài bật cười:
- Em làm ta nhớ đến lúc chúng ta gặp lại nhau ở biệt thự nam tước Doruss.
- Xin lỗi ngài.
Ansel nhìn nàng:
- Nhưng ta lại rất yêu điểm này của em.

Nhưng em cũng phải cẩn thận vì sức khỏe của em vốn đã không được như những người khác.
- Dạ, em hiểu rồi.
Sợ vợ hiểu lầm ý của mình nên ngài bá tước hơi cúi đầu xuống hôn lên trán Fay:
- Ta không trách em đâu, đừng lo.
Mấy ngày sau, khi ngài bá tước đi vắng.

Người hầu bắt đầu xì xào to nhỏ với nhau nhưng họ đều im lặng khi thấy Fay đi qua.


Ngay cả Dox cũng không biết được họ đang bàn luận về chuyện gì.

Trong lúc đi dạo trong vườn, Fay bắt gặp hai hầu gái đang trò chuyện với nhau về chuyện đó, nàng cũng loáng thoáng nghe được hai chữ "quảng trường".

Nàng đứng sau lưng họ, bất ngờ hỏi:
- Ở quảng trường có chuyện gì sao?
Hai hầu gái giật mình, cúi mặt tiếp tục làm việc ngoài vườn, luôn miệng chối:
- Thưa phu nhân, không có gì đâu ạ...!người...!người đừng nghĩ gì nhiều ạ.
Để hai người đó không chạy đi chỗ khác, nàng đã tỏ ra vẻ nghiêm khắc:
- Nếu các ngươi không nói thì coi như không xem trọng ta.
- A...!phu nhân, xin đừng...
Cái vẻ bối rối sợ hãi này Fay cũng đã trải qua, nàng thật sự không muốn phải trở thành người mà mình từng ghét.

Fay thở dài rồi nhẹ giọng:
- Haiz, ta sẽ không phạt hai ngươi đâu.

Hãy nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra.
Hai hầu gái nhìn nhau, ban đầu rất sợ nhưng lúc sau lại nói ra hết chuyện mà người hầu ở đây đang bàn tán.
- Thưa phu nhân, cái người muốn hãm hại phu nhân đã bị trừng phạt rồi ạ.

Bị giam giữ một thời gian ngắn, người đó sẽ bị xử tử tại quảng trường ngay ngày hôm nay ạ.
- Thưa phu nhân, xin người đừng sốc khi nghe tên của kẻ chủ mưu ạ...
Cho dù họ có là ai đi chăng nữa thì có còn quan trọng hay không? Người trong gia tộc Doruss đã bị giết hết không còn một ai.


Hai hầu gái tỏ ra vẻ mặt khó hiểu với nàng nhưng họ phận là người làm thì có quyền gì kháng lại mệnh lệnh của chủ nhân đâu chứ.

Nàng bình thản nói:
- Ta hứa.
Chỉ có vậy thì một nữ hầu gái nói:
- Thưa phu nhân, người đó chính là ái nữ của đại công tước Clenment Law Nillan, công nương Lucasta Law Nillan ạ.
Nàng đã im lặng một lúc kể từ khi biết được kẻ chủ mưu là Lucasta, người hầu cúi chào nàng rồi rời đi từ lúc nào cũng không hay biết.

Dox nắm lấy cổ tay nàng hỏi:
- Thưa phu nhân, người có muốn đến quảng trường không ạ?
Đến đó để làm gì.

Đầu óc nàng trống rỗng, không biết nên căm hận và vui mừng khi biết ngày hôm nay kẻ ác bị hành hình.

Nàng thở dài:
- Đến đó thì có ích gì chứ, Dox?
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,966
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 90: 90: Ngày Giam


Cho dù ngay từ lần đầu gặp mặt, ta đã biết công nương Law Nillan rất ghét ta.

Và lúc nhận ra điều đó thì ta cũng không có một chút thiện cảm gì với cô ấy.
Fay cúi mặt, bàn tay nàng chạm vào vùng bụng.

Nàng nhớ về đứa trẻ xấu số không có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời, lòng nàng thắt lại, giọng nói tuy bình thường nhưng cảm xúc hẳn đang rất hỗn loạn:
- Đến quảng trường để trở thành tâm điểm cho mọi người bàn tán về cái danh Medusa sao? Đứa nhỏ ấy cũng sẽ không bao giờ quay lại...
Dox rùng mình vì nhớ lại biệt danh Medusa của phu nhân, cô ấy ngờ nghệch nghĩ rằng có lẽ tin đồn về lời nguyền là có thật.
Hôm nay, sương lạnh có vẻ nhiều hơn thường ngày, ánh nắng chỉ hơi ấm một chút.

Dox nhìn quanh rồi nắm tay Fay:
- Thưa phu nhân, chúng ta vào trong thôi ạ.

Có vẻ trời đã trở lạnh rồi.
Đôi mắt nàng nhìn về phía cổng biệt thự một lúc rồi quay vào trong.
VÀI NGÀY TRƯỚC KHI LUCASTA BỊ HÀNH HÌNH.
Cô ấy bị tống vào ngục giam tối tăm, mấy người phạm nhân ở ngục giam bên cạnh không giấu được tò mò.


Họ xì xào bàn tán.

Cái cảnh tay chân cô bị xích lại và bất lực để yên cho giám ngục tháo hết trang sức nhằm tịch thu khiến cho những tù nhân ở đó vô cùng phấn khích.
- Đừng mà, cái đó là của ta...!nếu ngươi lấy đi thì cha ta...!cha ta sẽ giết ngươi đấy...!Khốn...
- Xì, quy định của đức vua, ngươi hay cha ngươi không chống lại được đâu.

Đừng có mà già mồm.
Mấy kẻ đó hầu như xuất thân là dân thường, không thể kiếm tiền một cách đàng hoàng nên bị bắt đưa vào ngục
- Nhìn ả tồi tàn chưa kìa, tôi khá bất ngờ vì giới quý tộc cũng bị đẩy vào ngục giam cơ đấy, há há há...
Giám ngục đã đi một đoạn nhưng lời này đả để cho giám ngục nghe được, ông ấy quay lại, cầm dây roi da quất mạnh vào phòng giam của kẻ đã gây náo loạn mà cảnh cáo:
- Nếu ngươi không muốn chết sớm thì lo mà câm miệng lại.
Hai tay của gã đang vịn trên song gỗ, xém chút là bị dây roi da quất vào, cũng may là gã nhanh chóng lùi về sau.

Sau lời cảnh cáo của giám ngục, gã không trả lời.

Trong bóng tối, Lucasta chợt nhìn thấy gã đang nhìn cô rồi cười.

Toàn thân cô chợt nổi da gà, cảm giác lạnh sống lưng này lần đầu tiên cô cảm nhận được.

Mùi ẩm thấp, mùi hôi thối của xác chuột chết khiến dạ dày cô cồn cào, giống như chúng đang nhào nặn thứ gì đó, cuồn cuộn và nhợn chất đắng lên cổ họng.

Lucasta bịt miệng mình nhằm khống chế cơn buồn nôn.
Lúc này giám ngục đi tuần tra, ông ấy thấy ai ngồi gần cửa là đập gậy vào song gỗ và hô "NHÍCH VÀO TRONG".

Lucasta nhìn vào phía trong góc phòng giam, chỗ này có biết bao nhiêu thứ dơ bẩn, máu me, chất dịch cơ thể tanh tưởi của người trước, không những vậy ở đó còn có mấy con bọ nhỏ xíu bò lúc nhúc và gặm nhấm xác một con chuột.

Chỉ có chỗ cô đang ngồi là tạm ổn, hôi thối thì có nhưng không có những thứ ghê tởm kia.

Giám ngục đã đi đến chỗ cô và ông ta làm hành động y chang những chỗ vừa rồi.


Lucasta sợ hãi, không dám vào trong nên lên tiếng:
- Giám ngục, ngươi có thể đổi chỗ khác cho ta được không.

Ở đó...!ghê quá đi mất.
Giám ngục nhìn vào trong hoài nghi, ông ấy đưa ngọn đuốc vào trong soi xem có thứ gì mà khiến cô sợ đến vậy.

Sau khi soi rồi, giám ngục cười khẩy:
- Chỉ là vài con bọ đang dùng bữa.

Sao lúc ngươi làm chuyện xấu không cảm thấy sợ hãi như vậy đi.

Với lại ngươi giờ là tù nhân rồi, không còn là một công nương cao quý nữa đâu, nên hãy cẩn trọng lời nói đi.

Giờ thì nhích vào trong.
Giám ngục hành động cùng với lời nói, liên tục gõ mạnh gậy vào song gỗ.
Một lúc sau, đại công tước được giám ngục dẫn đến chỗ Lucasta bị giam.

Nhìn thấy cha, cô vui mừng bật dậy:
- Cha...!người đến rồi.

Xin hãy giúp con...

Giám ngục rời đi, đại công tước mới tiến đến gần hơn.

Lucasta đang mong chờ cha mình sẽ mở cửa và được thả ra ngoài, cô ta hối thúc:
- Nhanh lên cha, nhanh chóng mở cửa và giúp con...!con phải cho giám ngục và gã tù nhân ghê tởm kia một bài học...!CHAAA.
Cô ta gào lên, nhìn cha không hề phản ứng, cô như bất lực, đôi mắt bắt đầu ứa nước mắt.

Đưa tay ra ngoài nắm chặt tay áo ngài đại công tước.

Ông ấy lạnh lùng gạt tay Lucasta:
- Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu, Lucasta.
Tay cô run rẩy, không giữ bình tĩnh được, cứ thế mà cô cắn môi, mếu máo hỏi:
- Tại sao chứ...!tại sao lại không xảy ra? Con cứ tưởng...!hức...!cha chỉ im lặng trước mặt mọi người và rồi âm thầm xin tội với đức vua và bây giờ....!người đến cứu con...!hức...!Trước giờ ngài ấy luôn nghe theo ý kiến của cha mà...
- Lucasta, đến giờ con vẫn không hối lỗi sao? Con đã phạm vào tội giết hại một quý tộc đấy.

Là ái nữ của ta nhưng điều đó không có nghĩa là ta sẽ giúp con làm chuyện xấu.
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,966
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 91: 91: Hình Phạt Đầu Tiên Từ


Cô ấy quay đầu lại nhìn đám bọ lúc nhúc kia rồi hét lên:
- Nhưng xin hãy giúp con...!con không muốn ở đây...!Con...!Con sẽ chịu phạt nhưng nơi này...!Hức...!con không thể tiếp tục ở đây đâu cha à...
Đại công tước đưa hai tay qua song gỗ, vòng tay qua cơ thể Lucasta và ôm cô.

Ông không thể để cho con gái nhìn thấy những giọt nước mắt này, ông nghẹn ngào nói:
- Lucasta, ngày đó sẽ đến.

Lệnh của đức vua ta không thể chống đối, chỉ có thể nghe theo...
Với tư cách là một người cha, ông đã ôm Lucasta rất lâu, đến lúc giám ngục đi vào nhắc nhở về thời gian thì ông mới bắt đầu buông tay.

Theo sau giám ngục là công chúa Zessy, đại công tước cúi người:
- Kính chào công chúa, bông hoa rạng rỡ của vương quốc Xelillwan.
Công chúa không đáp lời, người nhẹ nhàng yêu cầu và nhắc:
- Hiện tại thời gian của ông vào đây đã hết, có thể cho ta một chút không gian để nói chuyện với Lucasta được không?
- Thưa công chúa, thần...!- Ông quay mặt lại nhìn Lucasta như thể đây là lần cuối.
Lucasta gào lên:
- Cha...!người đừng đi...
- ...!Thần sẽ rời đi ngay.

Đợi đại công tước rời khỏi đây, giám ngục đưa công chúa dây roi da bằng hai tay:
- Thưa công chúa, để phòng tránh việc ả làm hại người, người hãy cầm lấy dây roi ạ.
Nàng liếc nhìn dây roi da:
- Không cần đâu, ta chỉ ghé qua xem tình hình thế nào rồi sớm ròi đi thôi, ngươi cũng lui ra đi.
- Dạ, thưa công chúa.
Zessy đi chầm chậm đến gần Lucasta, cô ấy lại tiếp tục van xin:
- Chị à, xin chị hãy giúp em.

Nơi này...!ghê quá đi mất, em sợ lắm...
Đôi mắt công chúa trông có vẻ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lucasta, nàng đã quá chán với cái vẻ nũng nịu ấy:
- Lúc ngươi thuê người sát hại bá tước phu nhân Nolanotis thì có cảm thấy sợ hãi hay không? À, lúc ấy trong lòng ngươi chỉ có hận thù chứ đâu hề biết sợ.

Cho dù nơi này có ghê thì cũng không ghê tởm bằng ý nghĩ và hành động của ngươi lúc đó.
- Chị...
- Gọi ta là công chúa.

- Zessy lớn tiếng chen cắt ngang lời van xin của Lucasta.
- Kể từ khi ngươi bị đưa đi thì ngươi đã không còn là người trong hoàng tộc nữa.

NGƯƠI, LÀ TÙ NHÂN.

Lo mà cầu nguyện cho bản thân ngươi đi vì bây giờ có muốn hối lỗi cũng đã muộn rồi.

Công chúa nhanh chóng rời đi nhưng dường như người đã quên mất điều gì đó và lùi lại vài bước, khoảng cách đủ để Lucasta nghe thấy lời nói của người:
- Ngươi chê nơi này ghê tởm à? Sẽ sớm thôi, vài ngày nữa ngươi sẽ được nhìn thấy ánh nắng mặt trời...!lần cuối.
[…]
Ngày qua ngày, Lucasta đang chắp tay cầu nguyện, mong muốn sớm được thả ra.

Tù nhân ở phòng giam đối diện nhìn thấy cô luôn cầu nguyện, gã ta châm chọc:
- Ngươi cầu nguyện gì đấy? Muốn được lên thiên đàng hả? Nằm mơ đi chứ chả có ai phạm tội lại được lên thiên đàng cả, khà khà.
Lucasta bị làm phiền bởi mấy lời lải nhải của gã, đến khi nhịn không được nên cô kiêu căng nói như thể đang khoe khoang:
- Ta sẽ được thả ra khỏi đây.


Ngươi hiểu chưa, cha ta là đại công tước, người sẽ thả ta thôi.
Gã bên kia sau khi nghe cô nói thì bật cười:
- Ngươi đang mơ đó hả? Vậy là ngươi chưa biết ngươi bị giam ở đâu rồi.

Nói cho ngươi biết, đây là tòa giam Ro ở phía tây nằm dưới hầm đất.

Một khi ngươi bị đưa vào đây thì chỉ có chờ chết mà thôi, khà khà khà.
- Cái gì? Không thể nào...!cha ta...
- À quên nữa, những người vào thăm ngươi chỉ được vào thăm một lần duy nhất trong suốt thời gian ngươi bị giam ở đây, cho dù có là người kế thừa ngai vàng hay ngài đại công tước thì chẳng có ngoại lệ nào ở đây cả.
Những lời này như đang tạt vào cô một gáo nước lạnh, cảm giác bị sỉ nhục khiến cho Lucasta thấy khó chịu.

Cô bắt đầu hoảng loạn và bịt hai tai lại:
- Không...!ngươi nói dối...!những lời ngươi nói là không đúng, ngươi ghét ta vì ta trong giới quý tộc.

Sau khi ra khỏi đây thì ta sẽ tự tay gi3t chết ngươi, gã điên kia...
[…]
Ở dưới hầm giam không hề có ánh mặt trời, không biết là ngày hay đêm.

Những tù nhân ở đây chỉ biết xem ngày đêm bằng cách trực chờ những bữa cơm.

Đã qua mấy ngày, Lucasta không thể ngủ yên, cô ấy đã hoàn toàn bị tra tấn về mặt tinh thần.


Miệng cứ không ngừng lẩm bẩm, đôi khi lại nghiến răng ken két.

Mắt cứ mở to và lại khóc thật lớn, khóc nhiều đến nỗi đôi mắt sưng húp, đỏ xè vì khô nước.
Tiếng bước chân lại vang đến gần hơn, nhiều hơn, cứ như là một đoàn người vậy.

Lucasta đã không thèm để ý vì nghĩ là giám ngục nhưng tiếng bước chân đã dừng.

Một giọng nói vang lên, là giọng nói quen thuộc và cô đã mong chờ ngài ấy đến đây.
- Đang cảm thấy đau khổ ư?
- Ngài bá tước, ngài đến thả em sao? Thật may quá.
Ngài bá tước Ansel bật cười, ngài rút thanh kiếm và chĩa vào cơ thể Lucasta:
- Hình như ngươi đang mơ mộng hơi quá rồi.

Ta đến đây không phải thả ngươi, mà là cho ngươi hình phạt đầu tiên.
- Kho-Không...!Ngài không thể...
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,966
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 92: 92: Cái Tên Lucasta Law Nillan Sẽ Không Còn Trên Đời Này Nữa


Bộ dạng của ngươi lúc này vẫn chưa giống khi nàng ấy bị sảy thai.

Phu nhân của ta đã phải đau khổ biết bao nhiêu, ngươi...!sẽ phải trả giá cho điều đó.
Giọng nói của bá tước bỗng chứa đầy sự căm hận.

Lucasta ghét khi nghĩ về Fay, cô ấy lại dùng nước mắt để làm xiêu lòng Ansel nhưng giờ đây những giọt nước mắt vô nghĩa ấy đã không còn:
- Bá tước, ngài lúc nào cũng chỉ nghĩ về ả.

Chúng ta mới là một đôi kia mà, ta làm như thế cũng chỉ vì yêu ngài.

Cái ả yêu quái ấy sao có thể xứng với ngài, chắc chắn ả đã dùng ma pháp mê hoặc người rồi.

Medusa...!á...
Trong mắt Lucasta, Ansel giống như một người hoàn toàn xa lạ.

Không chần chừ mà đưa mũi kiếm chém ngang qua phần cổ của cô.

Chỉ là va chạm da thịt nên máu chỉ rỉ ra một chút.


Lucasta bịt miệng vết thương lại nhưng càng siết thì máu lại tiếp tục rỉ ra nhiều hơn.

Mọi thứ xung quanh dần mờ đi, cô ta chỉ nghe loáng thoáng lời nói của Ansel:
- Sắp đến giờ rồi, giải cô ta ra quảng trường.
Cô ta cứ như không còn chút sức lực nào, cứ thế mà ngã gục xuống nền đất, nơi mà cô ta chê dơ bẩn.

Trong cơn mê man, cô ta cứ không ngừng lẩm bẩm:
- Tôi...!hận ngài...!hận các người...
TẠI QUẢNG TRƯỜNG
Những người dân đã tụ tập lại rất đông, trên tay họ còn cầm những cục đá to nhỏ nhằm ném vào phạm nhân.

Tội của Lucasta có thể nói là rất nặng.

Đầu tiên là nảy sinh tình cảm với người đã kết hôn, thuê người sát hại phu nhân bá tước khiến cho người bị sảy thai.

Hình phạt cho Lucasta là phải hứng chịu sự chỉ trích từ các tầng lớp thấp nhất và sau đó sẽ bị chặt đầu.
Lucasta sau khi bị trói vào cây cột lớn, cô ta hơi ngẩng mặt lên nhìn dòng người bên dưới, sau khi nhìn mãi không thấy người đó thì cô ta nhếch môi cười:
"Medusa, chắc bây giờ ngươi đang đứng từ xa và dùng kính nhòm để quan sát ta chứ gì?"
Đến lúc cận kề với cái chết, cô ta vẫn không bỏ được ý nghĩ xấu với Fay, vẫn một mực căm ghét và nguyền rủa nàng ấy.

Chợt, một giọng nói của phụ nữ vang lên mắng cô.

Lucasta nhìn xuống thì thấy một người phụ nữ tay chân đang băng bó và nhận ra đó là hầu gái từng thân cận với mình:
- Sắp chết đến nơi mà cô vẫn còn cười được, đúng là ác ma.
Lần đầu tiên bị kẻ thấp hơn chế giễu, cô ta tức chỉ muốn nhào tới xé xác kẻ đó.

Lucasta gào lên:
- Medusa, con quái thai đó mới đúng là ác ma...!khục...!ặc...
Cổ họng vốn đã khô nhưng chỉ vì bản tính ngang ngược không bỏ được nên đang hét thì ho ra máu.

Lucasta khựng lại khi nhìn thấy cha đang đứng từ xa, bên rìa ngoài thường dân.

Ông ấy choàng áo khoác có logo của hoàng tộc, ngài đại công tước sau khi nhìn Lucasta rồi ông kéo mũ trùm lên và quay đi.

Những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo ông không muốn nhìn nữa.


Nghĩ lại thì lúc chưa tiếp xúc với Fay, cuộc sống của Lucasta tươi đẹp biết bao nhiêu.

Sau khi tiếp xúc rồi thì cô ta nhận ra cuộc sống vốn tươi đẹp ấy đã không còn.

Bây giờ ngay cả người cha ruột cũng quay lưng với cô.

Cô ta cứ thế mà phẫn nộ, mặc kệ cổ họng mình đang nóng hừng hực hay là ho ra máu, cô vẫn gào lên mắng nhiếc Fay:
- Ả Medusa...!mới là kẻ đáng bị...!trừng phạt...!khụ khụ...
Một người đàn ông tức giận la lên:
- Kẻ đáng trừng phạt là ngươi mới phải, ác nữ.
Sau đó ông ta khơi mào cho mọi người ném đá vào người Lucasta Law Nillan, một viên, hai viên và hàng chục hàng trăm viên đá to nhỏ khác nhau ném vào cô.

Chỉ sau vài phút chịu trận, cơn "mưa đá" cuối cùng cũng dừng lại.

Cả cơ thể cô ta thấm đầy máu, Lucasta rũ rượi không còn một chút sức lực nào.

Binh lính chạy đến giải cô ta qua máy chém, giống như họ đang kéo lê một cái xác yểu.
Lucasta bị đưa vào máy chém, tất cả các bước cố định cơ thể tù nhân đã được hoàn thành.

Ngay khi có lệnh, một binh lính đã thả dây thừng giữ lưỡi dao, nó vô cùng sắt bén và nhanh chóng lao xuống.
*PHẬP*
Những người ở đó rùng mình, người thì hét lên, người thì ngất xỉu vì nhìn thấy cảnh ghê rợn này.

Đây là cái giá mà cô ta phải trả, đầu cô ta rơi xuống, máu ở cổ tuôn ra không ngừng do các đoạn mạch máu lớn nhỏ bị đứt.


Xử tử tù nhân đã kết thúc, ai về nhà nấy, người thì tiếp tục công việc của mình.

Xác Lucasta bị lôi đi và ném vào khu thiêu xác.
VÀI NGÀY SAU
Dox đến phòng thư viện nhỏ trên tầng tìm Fay.
- Thưa phu nhân, đã đến lúc dùng bữa trưa rồi ạ.

Ngài bá tước đang chờ.
Nàng gấp sách lại để lên bàn.
- Ừ, ta đi thôi.
Vừa vào phòng ăn, nàng chưa kịp ngồi xuống thì đã có cảm giác buồn nôn.

Hôm nay đầu bếp đặc biệt làm món thịt cừu và bò hầm mềm cho nàng, Fay vốn không phải là dạng người kén ăn.

Những món này nàng đã từng được ăn và giành rất nhiều lời khen cho đầu bếp.

Hôm nay nàng lại có biểu hiện ngược lại, tạo ra nhiều sự tò mò cho người hầu trong phòng ăn.
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,966
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 93: 93: Có Thai Lần Nữa


Fay bịt miệng và cúi người xuống như muốn nôn, nàng chống tay vào cạnh bàn rồi đẩy nhẹ ghê ra và bật dậy, vội vàng nói:
- Ansel, em xin lỗi ngài...!ư...
Sau đó nàng vụt chạy đi, Dox cũng vội vã đuổi theo ngăn không để nàng chạy quá nhanh.

Ansel đứng dậy và xem xét thức ăn trên bàn.

Mọi thứ vẫn ổn, người hầu trong phòng ăn sợ bá tước sẽ trách phạt đầu bếp nên cô ấy nói giúp:
- Thưa ngài, thức ăn ngày hôm nay hoàn toàn tươi, không bị hư thiu.

Phu nhân cũng chưa kịp dùng súp ạ.
- Ừ, ta sẽ đi xem nàng ấy.

Các ngươi dọn dẹp hết đi.
Đến cả Ansel cũng chưa dùng món khai vị, muỗng nĩa sạch bong.

Người hầu hỏi lại:
- Nhưng thưa...!ngài cũng chưa dùng bữa.
- Điều đó không quan trọng, cứ dẹp hết đi.
Ngài đẩy cánh cửa và sau đó rời khỏi phòng ăn.

Nhìn thấy Fay từ phòng tắm đi ra, sắc mặt không mấy tươi tắn.

Ansel chạy đến giữ hai bên bả vai nàng, xem xét xung quanh nàng một lúc và đưa ra mấy câu hỏi:
- Trong lúc ta đi, người hầu đã để em té ở đâu sao? Hay em bị bệnh rồi?
- Không Ansel, em không có bệnh.

Chỉ là mùi đồ ăn hôm nay hơi lạ thôi...
- Mùi lạ? Ta thấy bình thường mà, bây giờ em thấy đỡ hơn chưa? Ta sai đầu bếp món khác cho em nha.
Nàng lắc đầu, sợ phải chạy đi nôn một lần nữa.

Dox nhớ ra lúc trước nàng đã từng nôn như thế này rồi, Dox cúi người nói lại với Ansel:
- Thưa ngài, phu nhân khi nãy không nôn được gì cả.

Triệu chứng này giống hệt như lúc phu nhân mới mang thai, hay là...
Trong đầu Dox đã nghĩ nàng đang mang thai nhưng chuyện có thai hay không Dox cũng không thể chắc chắn được, ngay cả bác sĩ lúc ấy cũng chẩn đoán nàng rất khó mang thai lần hai.

Vì chuyện này mà Fay đau lòng biết bao nhiêu, bá tước đã ra lệnh cho người hầu trong biệt thự không được bàn tán về vấn đề này.

Ansel hỏi:
- Ngươi định nói gì nữa?
- Dạ thưa ngài...!hay là để tôi đi gọi bác sĩ ạ.
- Được, đi đi.
Ansel, người đàn ông này xém chút nữa là tức giận với hầu cận của vợ mình vì nghĩ cô ấy có ý định nhắc đến chuyện cũ.

Ngài bá tước một tay đỡ Fay từ sau lưng từ từ dìu nàng về phòng.

Những cử chỉ và hành động của ngài vô cùng dịu dàng, ân cần nâng niu nàng như một báu vật vô giá.
- Em nằm nghỉ đi, bác sĩ sẽ đến ngay thôi.
Vì Rihas Jeshattu đã rời khỏi thị trấn phía Đông nên việc tìm bác sĩ cũng trở nên khó khăn hơn.

Mất gần một giờ đồng hồ mới tìm được bác sĩ.
Sau khi xem bệnh cho Fay, ông ấy vui vẻ thu dọn đồ đạc vào va li, ngay khi vừa đứng dậy đã nói ngay kết quả cho bá tước và phu nhân:
- Thưa ngài bá tước, sức khỏe phu nhân vô cùng tốt không có gì đáng lo ngại.

Nguyên nhân khiến cho phu nhân có cảm giác buồn nôn chính là người đã có thai rồi ạ.
Ansel ngạc nhiên, ngài không tin vào tai mình, Ansel tiến tới chộp lấy hai bên bả vai ông bác sĩ và gặng hỏi, ngài muốn nghe thêm một lần nữa:

- Ngươi nói gì?
Bác sĩ có hơi sợ:
- Thưa ngài, điều tôi vừa nói là sự thật.

Những người đã từng bị sảy thai họ vẫn có thể thụ thai được với điều kiện họ phải được chăm sóc chu đáo.

Trường hợp này tuy là hiếm nhưng không có nghĩa là không có.

Sức khỏe của phu nhân hiện tại đã rất tốt nhưng cũng không nên lơ là chuyện tẩm bổ đâu ạ.
- Vậy...!- Ngài bá tước ấp úng.
Bác sĩ tiếp tục đưa ra dẫn chứng:
- Thưa ngài, theo như tính toán của tôi về chu kỳ kinh nguyệt của phu nhân thì người đã mang thai hơn một tháng rồi ạ.
Ngài bá tước vui mừng nhưng ngài vẫn giữ bộ mặt nghiêm túc.

Ngài gật đầu:
- Ừ, ta biết rồi.

Ngươi đi được rồi.
Sau đó, bác sĩ căn dặn vài lời để phu nhân được chăm sóc một cách tốt nhất và ông ta được người hầu tiễn ra cổng.

Ansel đóng chặt cửa, ngài vui sướng muốn nhảy cẫng lên.

Lúc này trong phòng chỉ có nàng và ngài bá tước nên việc thể hiện cảm xúc đối với ngài không quá khó.


Ansel ôm chặt Fay nhưng không biết từ khi nào mà những giọt lệ tràn ngay mí mắt và lăn dài trên gương mặt nàng.

Nàng nghẹn ngào, vui mừng nói:
- Lần này may mắn đã thật sự đến với em rồi Ansel.
- Ừm, ta sẽ dành thật nhiều thời gian để chăm sóc cho em.

Sẽ bên cạnh em cho đến khi con của chúng ta ra đời.
Ít lâu sau, chuyện phu nhân bá tước mang thai đã lan rộng khắp thành bá tước và sau đó tin đồn đã lan truyền mạnh mẽ ra cả vương quốc.
Buổi tối, tại phòng của quản gia San, nữ hầu Sandra tìm đến, cô gõ cửa vài hồi.

Quản gia mở cửa, cũng hơi bất ngờ vì lần đầu Sandra tự tìm đến quản gia:
- Smet, tìm tôi có việc gì sao?
- Quản gia, phu nhân có thai thật sao ạ?
- Không lẽ là giả? Cô lại có ý đồ gì à?
Sandra giật mình, vội vàng biện minh:
- Không...!không có, tôi chỉ muốn xác nhận lại thôi.

Vì từ sau hôm đó thì...!tôi đã không còn nhìn thấy phu nhân nữa.
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,966
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 94: Chương 94


Đôi mắt cô ấy trĩu xuống, nhìn cô ấy giống như vừa bị ai đó từ chối tình cảm vậy.

Vốn dĩ cô ấy được làm ở đây cũng là do cảm mến Fay, nhưng chỉ vì từng được Lucasta thuê nên ngài bá tước đã yêu cầu cô làm ở một nơi không có sự hiện diện của Fay.

Đôi khi cô chỉ có thể nhìn thấy phu nhân từ xa, khoảng cách xa đến nỗi chỉ nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé.

Sandra ngẩng mặt nhìn San, quyết định ngày hôm nay phải nói ra điều cô mong muốn.
- Quản gia, xin anh hãy cho tôi làm ở nơi được nhìn thấy phu nhân.

Trong bếp hay khu giặt đồ cũng được...!chỉ cần được nhìn thấy phu nhân mỗi ngày...
Tất nhiên chuyện này San không phải là người quyết định, bình thường tất cả vị trí việc làm của người hầu đều được quản gia San và trưởng hầu gái Ziin quản lý nhưng về bản thân Sandra thì lại khác.

Quản gia chú ý nhìn tới nhìn lui và nhận thấy cả dọc hành lang không có người, khi đó anh nắm tay Sandra kéo vào phòng.

Anh cẩn thận xem xét vết thương cũ trên tay và gương mặt cô:
- Còn chỗ nào đau không?
Sandra lắc đầu, quản gia San mới cảm thấy yên tâm hơn và bắt đầu nói về vị trí công việc:
- Tính ra kết cục của cô không giống như Lucasta Law Nillan thì được xem như may mắn lắm rồi, còn muốn phục vụ trong gian bếp thì rất khó.


Không thể thuyết phục được ngài bá tước đâu, vậy nên cô tạm thời làm công việc chăm sóc ngựa đi.
Không đạt được mục đích, Sandra rơi nước mắt.

Cô biết lỗi lầm của bản thân nhưng lúc đó cô đã lỡ xiêu lòng vì lần đầu có người đối xử dịu dàng với mình.

Lần đó cô không ra tay thì nên gọi là xui rủi hay may mắn đây.

San, anh bối rối gãi đầu, tốc độ nói hơi nhanh:
- Rồi rồi, ngày mai tôi sẽ đề xuất chuyện này lên với ngài bá tước xem sao.

Còn bây giờ cô...
Anh im lặng một lúc rồi tiến tới một bước để ôm cô.

Đúng lúc này, lồ ng ngực cô như có một sợi dây gì đó đang siết chặt.

Sandra không phân biệt được cảm giác này là hồi hộp, sợ hãi hay là hạnh phúc.

Nghĩ về thân phận mình ở quá khứ, cô quyết đẩy San:
- Không biết anh đối xử tốt với tôi như vậy là có ý gì, là thật lòng hay giả dối...!tôi...
*CỐC CỐC CỐC*.

Tiên Hiệp Hay
Ngoài cửa bất chợt có tiếng gõ cửa, San vội kéo cô vào trong và bịt miệng Sandra, ra dấu bảo cô im lặng.

Từ bên ngoài, một giọng nói khiến cho quản gia phải giật mình, e dè:
- San, ta giao danh sách những thứ cần phải mua vào ngày mai.
Quản gia vội vàng mở cửa tủ quần áo đẩy Sandra vào trong:
- Vâng thưa ngài.
Lúc mở cửa phòng, quản gia San chỉ bị Ansel khiển trách một chút vì chậm trễ hơn thường ngày.

Sau đó ngài lại không trách nữa:
- Đáng lẽ những việc này là của phu nhân nhưng hiện tại sức khỏe của nàng dần yếu đi, ta không muốn chuyện đó lại xảy ra.

Vậy nên những thứ nhỏ nhặt này đành nhờ ngươi vậy.

Trong danh sách chỉ toàn là sáp đóng mộc thư, nến thắp sáng và vài mét vải.

Lo chăm chú vào danh sách nên San không hề biết ngài bá tước đã quan sát khắp phòng mình từ nãy đến giờ.

Để cố thể hiện ra rằng bản thân mình bình thường, quản gia gật đầu:
- Đây vốn là công việc của tôi, thưa ngài.

Ngài bá tước trước khi quay về, còn không quên căn dặn San:
- Ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi, nhớ đóng kín cửa tủ.

Nếu có con chuột nào đó chui vào thì ta sẽ....
Ngài liếc mắt nhìn San, quản gia hồi hộp, trong đầu chạy một dãy mạch suy nghĩ để đối phó khi trường hợp khẩn cấp xảy ra.

Ngài bá tước lại tiếp tục nói:
- ...!Thì ta sẽ không cấp thêm bộ đồ nào cho ngươi nữa đâu.

Lúc đó ngươi tự may hoặc để quần áo có lỗ chuột cắn đi.

Ta về phòng đây.
- V-Vâng.
*LẠCH CẠCH*
Trên hành lang, trong lòng ngài bá tước rất khó chịu, khi nãy ngài chỉ muốn xông vào phòng và chém đứt cánh cửa ấy nhưng Ansel cũng đã quan sát họ từ lâu rồi.

Ngài nhếch môi cười và thì thầm:

- Nếu ngươi gây hại cho gia tộc hoặc biệt thự này thì ta sẽ tự tay chém chết ngươi, con chuột hoang Sandra Rego.
Đợi khi ngài bá tước đi xa thì quản gia mới mở cửa tủ.

Kéo Sandra từ trong ra:
- Cô không sao chứ?
- Tôi không sao, ngài bá tước đi chưa?
- Chắc đã đi xa rồi, tôi đưa cô quay về khu nhà của người hầu.
Ngày hôm sau, nàng vào phòng làm việc của Ansel cùng dĩa trái cây đã được cắt sẵn, ngài bất ngờ khi thấy vợ mình vào đây, cũng khá lâu rồi nàng mới bước vào phòng làm việc bên trong góc thư viện:
- Em đến đây có việc gì sao?
- Chỉ là em muốn nhìn ngài làm việc thôi ạ.
Cũng đã hai tuần hai người vẫn chưa tâm sự gì với nhau, công việc của bá tước mỗi lúc một nhiều.

Cả ngày chỉ mãi ở trong phòng làm việc, chỉ đến phòng ăn và phòng tắm khi cần.

Những đêm vì phải giải quyết giấy tờ nên Ansel về phòng ngủ khá trễ, lúc đó nàng đã chìm vào giấc ngủ sâu rồi.

Ngài nghĩ cũng nên nán lại một chút.
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,966
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 95: 95: Trượt Ngã


Đứa trẻ trong bụng phu nhân bá tước cũng phát triển theo thời gian, nó cứ lớn dần.

Chắc là trong thời gian mang thai, ma pháp chữa trị trong nàng đang dần yếu đi.

Đôi khi đang trị vết thương cho người dân thì nàng lại cảm thấy mệt mỏi trong người, có hôm ngã bệnh suốt mấy ngày liền.
Ansel nhìn chằm chằm vào bụng Fay rồi sau đó đứng dậy, ngài rời khỏi bàn làm việc và bước qua bàn đối diện.

Fay bối rối vì nghĩ bản thân mình đã làm phiền đến ngài, nàng vội vàng đứng dậy và muốn rời đi:
- Ng-Ngài cứ làm việc đi ạ, em xin lỗi...!em không có ý làm phiền ngài.

Bây giờ em sẽ...!sẽ r-rời đi ngay.
Ngài bá tước nghĩ đã lâu rồi cả hai chưa được giây phút nào thân mật trọn vẹn, nhanh chóng nắm tay nàng:
- Không phiền đâu, em đừng nghĩ vậy.

Ta cũng muốn nghỉ ngơi một lúc.
Ngài bá tước ôm vợ và nhẹ nhàng đặt tay lên phần bụng Fay, ngài âu yếm xoa xoa.

Ngài nhìn thấy đôi mắt Fay xuất hiện quầng thâm, có lẽ là do mấy đêm thức khuya đọc sách hoặc chờ Ansel.


Ngài bá tước vuốt nhẹ quầng thâm dưới mắt nàng, giọng trầm ấm căn dặn:
- Em đừng thức khuya chờ ta nữa, công việc sắp hoàn thành hết rồi.

Mấy đêm về phòng ta thấy em ngủ trên chiếc ghế bên bàn trang điểm, lỡ như em bị cảm thì sao đây.
Nhớ lại mấy đêm đó, nàng ngồi trên ghế đọc sách và chờ Ansel nhưng trễ quá ngài vẫn chưa về.

Vì thế mà Fay ngủ từ khi nào chẳng hay, đến lúc thức dậy thì đã thấy bản thân một mình nằm trên giường.

Hỏi hầu gái thì không ai nhìn thấy ngài bá tước, nhưng có lẽ nàng biết Ansel đã về.
Nàng cầm tay Ansel, khóe môi nhoẻn lên:
- Em biết ngay là Ansel mà.
Fay vòng tay qua eo Ansel, nàng không nói gì, chỉ yên lặng cảm nhận khoảnh khắc ấm áp này.

Ansel vuốt mái tóc xoăn như sóng nước này, ngài ôn nhu hôn lên đó và nói:
- Chỉ còn một chút nữa thôi, sau khi nộp các bản báo cáo, ta sẽ dành hết toàn bộ thời gian của ta cho em.
Thời gian qua, Fay vẫn luôn cố gắng thông cảm cho công việc của ngài.

Ngồi bên cạnh Ansel được một lúc, Fay chợt nhớ ra một chuyện, thái độ của nàng hơi phấn khích:
- Vài hôm trước em có vào gian bếp, người hầu ở đó đã chỉ em cách làm bánh quy.

Khi nãy em vừa làm cho ngài dùng thử, chắc bây giờ bánh cũng xong rồi.

Em sẽ quay lại ngay.
- Em đi cẩn thận nhé.
Những lọn tóc sóng nước của nàng đang lưu luyến rời khỏi lòng bàn tay của ngài bá tước.

Cánh cửa từ tốn khép lại.

Fay cùng hầu gái thân cận đi qua gian bếp, nàng vẫn luôn cẩn thận từng bước chân khi xuống mấy bậc thang.
Dạo này thời tiết bắt đầu se se lạnh, hôm trước trời vừa đổ một trận mưa lớn nên mọi thứ xung quanh vẫn còn ẩm ướt.

Dox đi bên cạnh không ngừng căn dặn, tỉ mỉ quan sát theo từng bước chân của Fay:

- Phu nhân, người cứ đi từ từ thôi ạ.
- Ta b...!aaaa
* SƯỢT *
Bậc thềm trơn trượt này đã khiến cho biết bao nhiêu người hầu té ngã trong ngày hôm nay, dù đã cẩn thận đến từng chút một nhưng hai người họ vẫn không thể tránh được sự cố này.

Dox hoảng hốt cố giữ Fay lại nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh, những người hầu có mặt ở đó đều không khỏi sửng sốt, sợ hãi.

Họ dừng hết tất cả công việc để chạy ra bậc thềm đỡ phu nhân đứng dậy.
Fay đau đớn ôm bụng, nàng đau đến mức không thể đứng lên được.

Dox cũng bị ngã đến mức trẹo cổ chân nhưng cô phải cố đứng dậy, chạy về phía thư phòng báo lại cho ngài bá tước biết.

Lúc này, Fay đã đau đến mức mồ hôi trên gương mặt toát ra liên tục, đôi môi nàng dần tái nhợt.

Sandra đang định dẫn ngựa về chuồng thì nhìn thấy Fay té, cô ấy vứt dây cương xuống đất, giao lại cho một chú làm cùng:
- Nhờ chú giúp tôi phần việc còn lại.
Cô ấy chạy như bay về phía tòa nhà chính, Sandra lấy chiếc khăn tay trong túi ra lau mồ hôi trên mặt Fay:
- Phu nhân, người đứng lên được không?
Fay lắc đầu, nàng cắn môi kiềm nén cơn đau nhưng có lẽ là vô dụng, Sandra vòng hai tay qua cơ thể Fay, cô ấy đã chuẩn bị tư thế để đứng dậy:
- Phu nhân, cố gắng chịu đựng, người đừng cắn môi nữa.

Chờ ngài bá tước đến sẽ lâu lắm, để tôi đưa người về phòng.
Từ lúc mang thai, cân nặng lẫn thể chất của Fay đã thay đổi rất nhiều.


Nàng từng rất sợ khi phải tiếp xúc với Sandra nhưng thời khắc bây giờ không thích hợp để nỗi sợ đó lấn át.

Sandra vừa bế nàng chạy về phòng, vừa nói lớn trấn an nàng:
- Xin người hãy cố gắng thả lỏng, đừng nghĩ về những cơn đau...
- Bụng ta...!đứa trẻ....
Nàng r3n rỉ, hai tay ôm bụng như thể đứa trẻ này sẽ rời bỏ nàng.

Ngài bá tước lao ra từ phòng thư viện, hét lớn:
- Fay.
Sandra đưa nàng về phòng, những người hầu khác cũng nhanh nhẹn cầm thau nước ấm cùng vài tấm khăn và cả ly nước.

Dox cũng có mặt tại phòng nàng ngay sau họ.

Ansel quỳ một chân ngay bên cạnh giường, ngài vừa trấn an vừa hôn lên trán Fay:
- Em chờ thêm một chút nữa, Giorna sẽ đến ngay.
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,966
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 96: 96: Nhờ Vào Bản Thân Nên Đứa Trẻ Đã Giữ Lại Được


Nhìn thấy sự lo lắng căng thẳng bên trong sắc mặt ngài bá tước, Fay cố gắng thở đều, nàng nắm lấy bàn tay của ngài:
- Ngài...!đừng lo cho em...!Giorna...!có thể cứu đứa trẻ không?
Đã không biết từ khi nào mà ngài bá tước đã rơi nước mắt.

Nhìn người mình yêu đang chịu những cơn đau hành hạ mà ngài không thể can thiệp, trái tim Ansel như vỡ nát.

Ngài cúi gầm mặt, tay ngài nắm chặt bàn tay nhỏ kia, Ansel nghiến răng kìm nén không cho bản thân khóc thành tiếng:
"Dù ta đã cố giết hết những kẻ khiến em đau khổ, nhưng tại sao cuộc sống này vẫn cứ trêu đùa em vậy?"
Từ phía sau, Giorna đã đến.
San cũng từ phía sau chạy đến bên Ansel và đỡ ngài đứng dậy.

Người hầu có thể ở lại trong phòng để phụ giúp pháp sư Giorna, chỉ riêng Ansel buộc phải ra ngoài chờ.

Quản gia San vừa đưa ngài bá tước ra ngoài vừa trấn an:
- Phu nhân sẽ ổn thôi, thưa ngài.
Đôi mắt Ansel thất thần nhìn vào hư vô, hai tay run rẩy, khuôn miệng cứ lầm bầm:
- Nếu đứa trẻ không còn...!ta không....!không cần nó nữa.

Ta không cần nữa...

Ansel ngồi phịch xuống đất, quản gia sợ rằng ngài sẽ mất đi hình ảnh một vị bá tước tài giỏi, là cặp bài trùng với hoàng tử uy nghiêm.

Chỉ vì một người phụ nữ mà ngài đã ngã quỵ như vậy, San vịn hai bả vai Ansel kéo ngài đứng dậy:
- Phu nhân sẽ ổn thôi...!ngài đừng quá lo lắng.

Xin ngài hãy đứng dậy đi ạ.
Quản gia đã cố thuyết phục Ansel xuống sảnh ngồi chờ, có nói nhiều cỡ nào thì ngài cũng quyết không rời khỏi cửa phòng quá hai bước.

Trong lúc Ansel đang gục trán vào tường thì từ bên trong, Giorna mở cửa ra ngoài, vị pháp sư duy nhất gia nhập vào quân đoàn kỵ binh hoàng gia.

Những lần thắng trận, không thể không kể công lao của pháp sư Giorna giúp sức.
Giorna vừa ra khỏi phòng thì đã bị ngài bá tước túm chặt cổ áo, dồn dập hỏi:
- Vợ ta sao rồi? Ta có thể vào trong ngay lúc này không hả?
- Ngài bá tước...!tất cả đã ổn rồ...
* HUỴCH *
- Aaa...!- Chưa kịp nói dứt câu thì Giorna đã bị Ansel đẩy qua một bên, do không lường trước được hành động của ngài nên Giorna đã té ngay lập tức.
Giorna thở dài, tự đứng dậy rồi nhanh chóng phủi sạch trang phục, phải đi vào để giải thích cho ngài bá tước biết về tình trạng của phu nhân bá tước:
- Đúng là ngài bá tước chả có lúc nào ngài bình thường hết.
Fay đã chìm vào giấc ngủ say, người hầu vẫn còn lau tay cho nàng.

Sắc thái trên gương mặt nàng đã tươi tắn hơn lúc nãy, Ansel nhẹ nhàng thở ra, ngài phẩy tay ra lệnh:
- Các ngươi ra ngoài đi.
- Dạ thưa ngài.
Giorna đứng ở phía sau, ho một tiếng rồi mới nói:
- Thưa ngài, cả phu nhân và em bé đều rất ổn.

Nhờ có một phần ma lực của phu nhân.

Khi nãy là do phu nhân quá căng thẳng, lo lắng cho em bé trong bụng nên sắc mặt mới tái đi.

Tôi đã dùng một chút ma pháp của mình để giúp phu nhân hồi sức nhanh hơn một chút.

- Khi nào nàng ấy sẽ tỉnh lại?

- Ngài đừng quá lo, phu nhân chỉ ngủ một chút do ma lực đã hao mòn.
Một trong những thứ ngài ghét chính là những câu trả lời không đúng câu hỏi, Ansel gằng giọng:
- Ta hỏi ngươi, khi nào Fay sẽ tỉnh lại.
Giorna bắt đầu ấp úng, điều này chính pháp sư Giorna cũng không biết rõ:
- Thưa ngài...!chuyện này...
Ngài bá tước đang cảm nhận rõ hơi ấm từ bàn tay của nàng, ngài áp mu bàn tay Fay lên má mình.
- Ngươi ra ngoài đi, Giorna.

San sẽ trả tiền cho ngươi.
- V-Vâng thưa ngài.
Giorna cũng tranh thủ chạy ra ngoài, trả lại không gian yên tĩnh cho ngài bá tước.
[…]
Như vừa thoát khỏi cõi chết, Fay giật mình bật người dậy, cơn đau cũng không còn, khung cảnh xung quanh nàng chính là sân sau căn biệt thự Nolanotis.

Nàng đang ngồi bệt trên nền cỏ xanh mướt, gió thổi lồ ng lộng thổi mái tóc nàng bay bay.

Bỗng, nàng nhận ra bụng nàng đã không còn như trước.
"Không lẽ đứa trẻ đã không thể giữ được nữa sao?"
Và đột nhiên có tiếng trẻ con cười khúc khích ở bên cạnh.

Một bé trai tầm bốn năm tuổi đang chơi đùa với mái tóc xoăn óng của nàng:
- Woaaaa ha ha ha, tóc đẹp quá...!đẹp quá mẹ ơi.
Fay nhìn qua, là một bé trai với mái tóc vàng, gương mặt giống hệt Ansel.


Đôi mắt của nó có màu nâu vàng y hệt nàng.

Chính nàng cũng không hiểu vì sao trong lòng nàng lại có cảm giác quen thuộc, muốn ôm đứa trẻ này vào lòng.

Khi đứa trẻ này chạy nhảy xung quanh Fay đến lúc mệt mỏi thì nó lại sà vào lòng nàng.

Dường như nó đang hưởng thụ hơi ấm từ Fay, hai cánh tay nhỏ xíu, ngắn cũn đang cố vòng qua eo và ôm nàng chặt nhất có thể.

Khi cảm thấy thỏa mãn, đứa trẻ nói:
- Con rất vui vì được gặp lại mẹ.
* THÌNH THỊCH, THÌNH THỊCH *
Fay chợt tỉnh giấc, nàng cố suy nghĩ về điều đứa trẻ nói và bắt đầu nhìn xung quanh.

Khi nàng tỉnh dậy trời vẫn còn tối, tay nàng lại rờ vào bụng.

Đứa trẻ bên trong cũng nhẹ nhàng chuyển động khi nàng đổi tư thế, Fay với tay qua cạnh đầu giường và nắm lấy dây chuông, nàng kéo xuống dây chuông vang leng keng:
- Nước...
//.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,966
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 97: 97: Ta Sẽ Trực Tiếp Chăm Sóc Cho Nàng


Tiếng bước chân bình bịch dồn dập khắp hành lang, Ansel ở trong phòng làm việc cũng nghe rõ mồn một.

Những bước chân dồn dập chạy về hướng phòng ngủ của Ansel và Fay, mặc kệ sấp giấy tờ sổ sách đang chờ xử lý, ngài lao ra khỏi phòng làm việc trong thư viện:
“Trời còn chưa sáng, đã có chuyện gì xảy ra với nàng ấy sao?”
Vì tình trạng của Fay vẫn phải được chăm sóc nên Dox không thể trở về tòa nhà người hầu mà ngồi ngủ gục trước cửa phòng.

Thêm phần cổ chân cũng bị trật nên Sandra cũng xin phép ở lại giúp đỡ cùng Dox.
Vừa chạy ra ngoài, Ansel đã gặp quản gia đang chạy vào, quản gia phấn khởi mà báo cáo:
- Thưa ngài, phu nhân đã tỉnh lại rồi.
Ansel lập tức chạy về phòng, ngài chạy nhanh hơn bất cứ người hầu nào khác.

Đến cửa phòng, ngài vừa thở hổn hển vừa nhìn Fay đang ngồi tựa vào thành giường và uống nước.

Nàng cầm ly nước bằng hai tay nhưng do sức yếu nên có thể thấy tay nàng đang run run.

Nhìn thấy Ansel, nàng mỉm cười như thể muốn nói rằng “em đã vượt qua được rồi”.
Ansel từ từ tiến đến gần Fay, cánh tay ngài dang rộng và choàng qua vai nàng.


Bàn tay to lớn, thô ráp của ngài xoa nhè nhẹ đỉnh đầu, nàng đã không còn e ngại do mái tóc kỳ quặc của mình mỗi khi Ansel xoa chúng.

Ngài bá tước xúc động, giọng ngài tuy có phần uy nghiêm nhưng Fay vẫn nhận ra người chồng vốn mạnh mẽ, là người tài giỏi của cả vương quốc này hiện tại đang rơi nước mắt và lo lắng cho nàng:
- Khi San và Dox cố chạy vào báo cho ta biết chuyện của em, tai ta đột nhiên không thể nghe thấy được gì nữa.

Cho đến lúc nhìn thấy em đau đớn trong vòng tay Sandra De Smet… trái tim ta như vỡ vụn.

Fay à, lúc ấy ta đã tưởng… ta sẽ mất em mãi mãi…
- Bây giờ em đã ổn rồi.

Em xin lỗi vì đã khiến cho Ansel phải lo lắng.
Xung quanh đang có nhiều người mà Ansel lại ôm nàng quá lâu, Fay cũng biết xấu hổ chứ.

Nàng đẩy Ansel:
- Ngài hãy… trở lại thư viện đi.

Ở đây có mọi người lo cho em rồi.
Nàng lén nhìn người hầu đứng vây quanh đông kín ngoài cửa phòng mà ngại ngùng.

Hai bên chân mày ngài bá tước chợt nhăn lại, ngài gằng giọng:
- Không, ta sẽ ở đây chăm sóc em cho đến khi… đứa trẻ được ra đời.
Fay hoảng hốt trước lời tuyên bố của ngài, tính đến lúc nàng sinh đứa trẻ này thì còn hơn một tháng nữa.

Nhưng thay vì chăm sóc cho nàng suốt một tháng thì trong một tháng ấy Ansel đã có thể giải quyết được rất nhiều việc.

Tuy rằng ngài là cặp bài trùng với hoàng tử Roy nhưng nếu khiến cho đức vua cảm thấy không vui thì mọi thứ sẽ rắc rối lắm.

Tay nàng nắm lấy sợi tóc đen dài và bắt đầu với thói quen cũ là se chúng:
- Không ổn đâu ạ, đức vua sẽ… sẽ…
Fay mím môi vì khó nói, đúng hơn là nàng sẽ không biết được chuyện tồi tệ gì sẽ xảy ra lúc ấy.

Bá tước mỉm cười, ngài đưa tay chạm vào bên má nàng và nói:
- Thì ra là em sợ đức vua à? Không sao đâu, ta sẽ trình lên cung điện hoàng gia, bệ hạ không phải là người như em nghĩ đâu.
Fay nắm tay Ansel, đầu nàng hơi nghiêng về phía được Ansel nựng má.


Lo lắng hỏi:
- Lỡ như… đức vua không đồng ý với những yêu cầu của ngài thì sao?
- Phì… - Nàng không biết Ansel bật cười vì lý do gì, Fay đỏ mặt vì hành động ấy của ngài.
Ansel lại trả lời:
- Thì ta sẽ từ bỏ mọi thứ kể cả tước vị để đi đến vương quốc khác sinh sống cùng em.

Mà, chuyện đó sẽ không xảy ra nên em có nằm mơ cũng không thấy được đâu.

Ha ha ha…
Ansel đứng dậy, ra lệnh cho người hầu lấy nước ấm cùng với một chiến khăn nhỏ.

Ngài đứng cạnh giường xoắn cao tay áo, bình thản thông báo cho Fay biết:
- Đầu tiên, ta sẽ lau mát cho cơ thể em.

Nào, phu nhân của ta.

Quay lưng ra đây để ta tháo dây.
Fay ngại ngùng cúi mặt, nàng lắc đầu tỏ ý phản kháng.

Tuy không phải là lần đầu Ansel nhìn thấy cơ thể nàng, nhưng do đang mang thai, cơ thể nàng có sự thay đổi nên việc phô bày da trần ra trước mắt Ansel thật là xấu hổ.
- Ansel à… em… em… tự làm được mà…
- Hửm? Được? Dox bị thương ở cổ chân cũng khó đi lại rồi, em còn tính hành hạ người hầu thân cận của mình nữa sao hả? Dù sao thì em cũng đâu muốn ai làm công việc của Dox, đúng không?

Vừa đúng lúc người hầu đem theo những thứ mà Ansel cần đến.

Tất cả bọn họ buộc phải về hết, cánh cửa được đóng kín.

Cuối cùng nàng cũng phải xoay lưng lại, Ansel lại vòng tay qua ôm nàng từ phía sau, ngài nhẹ hôn vào vành tai:
- Phu nhân của ta, em đáng yêu lắm.
- Ahhh…
Hai tay nàng ngay lập tức che gương mặt đang đỏ, Fay rùng mình.

Ansel từ từ tóm gọn tóc nàng lại rồi để lên vai trước.

Ngón tay ngài bá tước vuốt nhẹ từ gáy xuống hai đầu mối dây cột.

Ansel tháo ra, hai sợi dây dần được bung lỏng.

Làn da trắng ngần cùng với những vết sẹo mờ nhạt.

Thời gian trước nếu Fay không tự chữa lành vết thương được thì có lẽ những vết sẹo này còn hiện rõ hơn..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,966
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 98: 98: Những Cơn Đau Dày Vò Nàng


Nước còn nóng nên hơi sương từ thau đang bốc lên, Ansel cầm khăn nhúng và vắt sạch.

Ngài từ từ áp khăn lên lưng Fay, nhẹ nhàng di chuyển, ngài không quên hỏi về độ ấm:
- Có nóng lắm không?
Fay lắc đầu, nhiêu đấy thì làm sao nóng như lúc nàng bị các em gái hất trà vào người.
- Không nóng đâu thưa ngài, ấm lắm.
- Do tay ta đã chai sần, việc cảm nhiệt cũng tệ hơn phái nữ.

Da của em vừa mềm vừa mỏng, ta sợ sẽ khiến em bị bỏng.
Nàng cười khúc khích, lại vô tình nói về quá khứ:
- Ngài có biết không? Ngài và em trai của em thật sự có một chút giống nhau.
- …
- Cả hai đều rất lo cho em nhưng khác biệt nhất là thằng bé không thể đứng ra bảo vệ em giống ngài thôi.
- Em có hận nam tước không?
Nàng im lặng một hồi lâu, ngài sợ lại chạm vào vết thương lòng nên đã vội nói:
- Ta xin lỗi, đáng lẽ ta không nên nhắc.

- Có chứ, em hận ông ấy… nhưng em không muốn cuộc đời ông ấy lại kết thúc như thế.

Các em gái cũng như em thôi, không được cha cưng chiều, đôi khi cha quan tâm họ chỉ là để che mắt mọi người trong thị trấn.
Ansel nhẹ nhàng lau đến bụng nàng, mọi cử chỉ hành động của ngài rất từ tốn, không vội vàng.

Fay chợt nhớ đến giấc mơ lúc nãy, nhớ lại gương mặt dễ thương của đứa trẻ đó nên không kìm được, nàng kể ngay cho Ansel nghe:
- Em đã có một giấc mơ tuyệt đẹp đó Ansel.
Bá tước mỉm cười, một bên chân mày của ngày nhếch lên, ngài trêu chọc:
- Ta đã lo lắng cho em cả ngày lẫn đêm, vậy mà em lại nằm ngủ một cách ngon lành sao? Ha ha, ta đùa thôi.

Vậy giấc mơ đó như thế nào vậy?
- Em mơ thấy em đang ở giữa một khu vườn rất đẹp, còn có một đứa bé.

Là con trai, tóc nó màu vàng, đôi mắt có nâu.

Nó còn gọi em là mẹ nữa, Ansel à, em đang tự hỏi có khi nào đứa trẻ ấy là con của chúng ta không?
- Hẳn rồi, vậy ra đứa nhóc này có thể gặp em trong giấc mơ à?
Nói rồi bàn tay ngài đặt lên bụng Fay, Ansel đang tận hưởng cảm giác chuyển động trong bụng nàng thì đột nhiên đứa trẻ này lại đạp.

Tuy những cú đạp của đứa trẻ này khiến cho Fay cảm thấy hơi nhói nhưng nàng lại thấy vui vì điều đó.

Cả hai bật cười vì biểu hiện ngạc nhiên của Ansel, đây là lần đầu tiên ngài bá tước nhìn thấy một thai nhi biết đạp khi chưa chào đời.
Nước trong thau cũng đã nguội dần, Ansel vội cầm lấy đầm ngủ và giúp nàng mặc vào, ngài không quên giải thích vì sao trời đã gần sáng rồi mà nàng vẫn phải mặc đầm ngủ:
- Chỉ có đầm ngủ mới giúp cho em cảm thấy thoải mái nhất thôi, thêm việc bây giờ em chưa thể ra ngoài được nên mặc cái này là ổn nhất rồi.

Bây giờ thì em ngủ thêm một chút nữa đi, ta sẽ ở bên cạnh cho đến khi em thức dậy.
Fay trìu mến nhìn vào mắt ngài bá tước, đôi mắt đầy ý chí cùng những quầng thâm nhạt nhạt.


Nàng nghĩ nếu nàng không ngủ thì sao? Hẳn là Ansel cũng thức và tiếp tục làm việc, điều đó sẽ gây ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của ngài.

Nàng ngoan ngoãn khép mí mắt và nói khẽ:
- Vậy ngài cũng phải ngủ cùng em.
Ngài bá tước vuốt mái tóc dài của nàng và ân cần hôn lên trán.

Sau đó, không gian tĩnh mịch cũng dần phủ kín căn phòng, yên lặng đến nỗi chỉ nghe được hơi thở nhịp nhàng của hai người họ.
Không biết Fay đã ngủ được bao lâu nhưng đứa bé trong bụng nàng chưa bao giờ chịu ngủ.

Nó bắt đầu làm cho bụng nàng trở nên nhói hơn và mỗi lúc một đau.

Nàng cố chịu đựng như một hình thức tra tấn thể xác, cho đến khi không chịu được thì mới r3n rỉ trong vô thức.

Đến khi cơn đau mỗi lúc một nhiều hơn và nàng không thể chịu được, gương mặt nàng tái nhợt dần và mồ hôi cũng lấm tấm trên trán.
- Ư… hức… ưm… aaaaa…
Fay đau lắm nhưng nàng không thể gào hét lên, vì bản thân nàng không muốn ngài bá tước phải lo lắng nhiều.

Bởi một tiếng động nhỏ của Fay thôi cũng đã khiến cho Ansel tỉnh giấc, ngài hoảng hốt khi nhìn thấy vợ mình đang ôm bụng quằn quại:
- Fay…
Ngài bá tước nhanh tay với lấy dây thừng ở đầu giường, nó được nối với chiếc chuông bên ngoài hành lang.


Ngài lắc điên cuồng cho đến khi người hầu đến.

Bá tước càng sốt ruột hơn khi thấy tình trạng lúc này của nàng, ngài ấy vừa giật dây chuông vừa an ủi động viên vợ:
- Em hãy cố chịu đau một chút nữa, người hầu sẽ đến.
Những hồi chuông dồn dập không ngừng đã khiến cho quản gia nhận ra đây là tình huống khẩn cấp, thêm việc phu nhân đang có thai nên lúc này thật sự rất nguy cấp.

Quản gia triệu tập một vài người hầu gái đến phòng lãnh chúa và phu nhân của họ.

Chủ nhân dinh thự này - Ansel không thể ngồi yên chờ người hầu đến, ngài chạy ra lan can nói lớn xuống sảnh.

Mọi người đều dừng làm việc để nghe thông báo từ chủ nhân:
- Các ngươi mau đi tìm y sĩ đến đây.

Nếu chậm trễ thì ta sẽ gi3t chết hết các ngươi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
608,966
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 99: 99: Sinh Hoặc Tử


Quản gia cũng ra điều lệnh theo lời của ngài bá tước, sai người hầu chuẩn bị những vật dụng có thể cần thiết cho việc sinh nở của phu nhân.
Trong lúc đó, Sandra đang đem đống rơm khô vào chuồng ngựa thì nhìn thấy quản gia San chạy về phía mình.

Từ bên trong chuồng ngựa đến nơi quản gia San khá xa nên cô không thấy được nét mặt của anh.

Sandra đứng thẳng người, khẩn trương phủi hai tay vào vạt váy đồng phục.

Lần đầu nhìn thấy quản gia chủ động tìm cô một cách gấp gáp như vậy, trong lòng Sandra nao núng.

Cô ấy bất chấp bỏ việc đang dang dở rồi chạy ra ngoài, quản gia càng đến gần hơn thì cô mới thấy rõ vẻ mặt của ngài ấy vô cùng căng thẳng.
Sandra vuốt lại mái tóc phía trước bị rơi ra do làm việc, cô còn định nở một nụ cười với quản gia nhưng hẳn là không phải lúc.

San vừa đứng lại, ngài vội nói chuyện về Fay cho Sandra:
- Phu nhân đang chuẩn bị sinh em bé, cô hãy mau cưỡi ngựa đến nhà người đỡ đẻ.

Trong số các người hầu thì chỉ có cô mới có thể cưỡi ngựa và thành thạo đường trong thủ đô thôi.
- Được, tôi sẽ đi nhưng phu nhân sẽ ổn chứ? Dù quãng đường có thể xa nhưng tôi sẽ đi nhanh hết sức có thể.
Phu nhân chuẩn bị sinh em bé rồi.

Trái tim Sandra đập nhanh hơn một chút, cô vội quay vào chuồng ngựa và chọn lấy một con trông khỏe nhất.

Sandra thao tác nhanh cho việc thắt dây cương, buộc yên ngựa, đồng phục hầu gái này khá dài và gây cản trở.

Sandra nhìn chân váy dài và hít một hơi thật sâu:
“Mình sẽ làm được mà”
Thời khắc mà Sandra cho rằng cô sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho sự việc lần đó.

Cô ấy mạnh mẽ nắm chắc dây cương, dùng lực chân bật lên lưng ngựa.

Đôi mắt Sandra nhìn thẳng, quản gia đứng sang một bên để nhường đường cho ngựa phóng đi.

Cô giữ chặt dây cương, hơi cúi người để giữ thăng bằng và hai chân bám chắc vào bụng ngựa.

Cảm giác cưỡi ngựa như bay này đã rất lâu rồi cô mới có lại được.
Chiếc băng đô vải buộc trên đỉnh đầu cũng vì sức gió mà rơi xuống đất, cô chẳng muốn quan tâm đến thứ đó nữa.

Điều bây giờ quan trọng nhất là tính mạng của Fay, người đã vô tình thay đổi suy nghĩ trong Sandra.
Trên đường, cô đã hỏi han người dân ở các khu chợ, các con đường lớn nhỏ người đỡ đẻ.

Nhờ có sự chỉ dẫn của họ, cô đã tìm ra nhà của một người phụ nữ tầm trung niên biết đỡ đẻ.

Bà ấy giúp nhiều phụ nữ thủ đô và ngoại ô trong việc sinh em bé.

Vừa nhìn thấy người phụ nữ kia đang chậm rãi quét bậc thềm nhỏ trước nhà.

Cô không cần nhảy xuống ngựa mà cố bám giữ chân sát vào thành bụng con ngựa, nghiêng người xuống và giữ lấy cơ thể bà đỡ rồi kéo mạnh lên ngựa.

Cú này khiến cho bà đỡ hoảng sợ và thốt lên:
- Á ôi, cây chổi…
Sandra chỉ vừa dặn bà ấy ôm chặt mình vào và phi ngựa nhanh về phía dinh thự:
- Thứ đó không quan trọng bằng việc phu nhân bá tước sinh em bé đâu.

Bám chắc vào nếu không bà sẽ chết vì ngã ngựa đấy.
Người phụ nữ kia sợ hãi, miệng lắp bắp muốn quay lại vào nhà lấy vài thứ cho việc đỡ đẻ:
- Phu nhân… sinh em bé sao? Tôi cần lấy vài thứ…
- Không cần, dinh thự Nolanotis có đủ.
Sau khi Sandra phi ngựa trở về, người dân ở đó bắt đầu bàn tán về chuyện phu nhân bá tước sinh em bé.

Chuyện xấu chuyện tốt gì họ cũng bàn cả, họ tò mò liệu đứa trẻ này có thể sống sót hay không? Vì lời nguyền những người thân cận bên cạnh nàng đều sẽ chết.

Đứa trẻ đầu tiên nàng cũng đã không giữ được.

Đây sẽ là tin “sốt dẻo” để họ bàn tán cả tuần.
[…]
Người đỡ đẻ đã vào phòng, bà ấy yêu cầu mọi người phải ra ngoài, chắc chắn sẽ không một ai muốn nhìn thấy cảnh tượng máu me và một đứa bé sơ sinh được đưa ra từ vùng kín cả.

Chỉ có hai người hầu gái ở lại trong phòng phụ giúp một vài thứ đơn giản.

Ngài bá tước đứng sát ngoài cửa phòng và chờ đợi, từng giây từng phút như đang trôi qua chậm rãi.

Tiếng r3n rỉ hòa cùng tiếng khóc thét của Fay như đang tra tấn tinh thần của ngài bá tước.
Cách đó vài mét, quản gia nhìn thấy được Sandra cũng đang lo lắng.


Anh ấy nói khẽ với Sandra:
- Cô cưỡi ngựa tốt lắm nên là phu nhân sẽ ổn thôi.
Hai tay Sandra đang đan lại với nhau, cô ấy đã cầu nguyện từ lúc bà đỡ đi vào.

Quản gia San đặt tay mình lên bàn tay Sandra sau khi trấn an cô ấy.
Thời gian trôi qua cũng nhanh hơn, mặt trời lúc này cũng đang lặn.

Tiếng hét của phu nhân vẫn không ngừng từ lúc đau bụng đến giờ này, Ansel nóng lòng không biết mọi chuyện thế nào rồi.

Ngài đã đi đi lại lại ở hành lang và lầm bầm:
- Fay… sẽ làm được chứ? Sẽ bình yên chứ… sao mà lâu quá vậy…?
Nhưng ngài đã không để ý tiếng khóc của trẻ sơ sinh.

Đứa bé khóc oe oe còn lớn hơn giọng của mẹ nó.

Một người hầu gái trong phòng xông cửa ùa ra, cô ấy mừng đến rơi nước mắt, nói nhanh đến mức xém chút nữa là tự cắn lưỡi:
- Phu nhân… đã sinh được rồi, thưa ngài.
Đến khi nghe tin từ người hầu thì ngài mới bừng tỉnh và nhanh hơn ai hết Ansel lao vào phòng.

Ansel lo lắng cho sức khỏe của Fay, vốn dĩ trước khi sinh con, nàng đã bị té và bất tỉnh.

Sức khỏe vẫn còn yếu vậy mà sinh đứa bé này trước ngày dự tính của y sĩ.
Vết máu loang nhiều ở phía cuối giường, ngài càng đau lòng hơn vì cơ thể Fay dường như đã kiệt quệ.

Nàng không đủ sức để di chuyển cánh tay, nàng đang cố hít thở đều.

Chỉ khi nghe thấy Ansel gọi thì nàng mới nhìn lên:
- Fay.
- An… Ansel…
Đột nhiên bà đỡ đẻ ẵm đứa trẻ vừa được lau sạch và quấn khăn đưa lại cho ngài bá tước ẵm.

Ansel ngỡ ngàng vì thấy đứa bé nhỏ xíu này, bà đỡ vui vẻ thông báo:

- Là một tiểu bá tước, thưa ngài.

Ngài đã chọn được tên chưa ạ?
- À… ờ… - Ansel luống cuống không biết phải làm thế nào với đứa bé nhỏ xíu và đỏ hỏn.
Fay nhìn Ansel như vậy, nàng vui vẻ mỉm cười nhẹ nhàng.

Nàng thều thào:
- Đúng là… đứa trẻ ấy, con trai…
Nàng cũng muốn ôm lấy con mình nhưng vì sức khỏe của nàng đã không cho phép nàng làm điều đó.

Vì sức khỏe yếu ớt và cố rặn trong lúc sinh khiến cho nàng chẳng còn bao nhiêu sức nữa.

Cánh tay nàng buông xuôi, đôi mắt nhắm nghiền và khuôn miệng khép lại.

Bà đỡ đẻ vội chạy đến bên giường lay nhẹ cơ thể Fay, đến khi nàng không có động tĩnh gì thì bà ấy mới áp tai lên ngực.
Không nghe thấy nhịp tim, bà ấy mang vẻ mặt đượm buồn nhìn ngài bá tước, bà ấy cúi mặt và lắc đầu.

Fay trút hơi thở cuối cùng trên chiếc giường ngủ đầy kỉ niệm và máu.

Ansel đang ẵm đứa bé lại gần thì ngài như chết đứng, điều mà ngài bá tước lo sợ cũng đã xảy ra.

Ngài bá tước sốc và hét lên khiến cho đứa bé vừa mới ngủ thì bị giật mình:
- Không… không, Fay.

Em làm sao vậy? Em đang mệt hay đang đùa vậy hả? Tỉnh lại đi… Fay à… KHÔNGGGGGG….

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom