Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông
Chương 160: Giúp đỡ


Điều mà Bạch Kim Bắc lo lắng chính là sợ Phùng thị không có người nào có thể bắt chuyện được, ngày thường hơi cô đơn một chút.

Tóm lại sẽ có những chuyện mà chỉ có những tỷ muội thân thiết mới có thể tỉ tê tâm sự với nhau mà thôi.

Hiện tại nếu Phùng thị cảm thấy Tô thị của nhà Bạch Thạch Đường kia không tồi, tình nguyện nói chuyện cùng nàng ta thì đó chính là một chuyện tốt.

Bạch Kim Bắc nhếch miệng nở nụ cười, "Nếu nàng thích thì cứ thường xuyên qua lại với nhà Bạch Thạch Đường kia là được."

"Hơn nữa, nương của Thủy Liễu nuôi mấy đứa bé cũng không dễ dàng, sau này nhà chúng ta cũng giúp đỡ nhiều hơn một chút nhé." Phùng thị chớp chớp đôi mắt một chút.

"Được, nàng muốn làm thế nào thì làm." Bạch Kim Bắc không hề phản đối.

Chỉ cần bà vợ vui vẻ, giúp đỡ một chút cũng không phải là vấn đề gì lớn, huống chi sau khi tính tình Tô chuyển biến sang tốt đẹp cũng là người thông tình đạt lý, có tư tưởng tiến bộ, Phùng thị qua lại nhiều hơn với loại người như vậy, Bạch Kim Bắc cảm thấy cũng khá tốt.

"Cái gì mà bảo ta muốn làm thế nào thì làm, ta cả ngày ở nhà thì có thể làm gì? Chàng là nam nhi, chuyện ở bên ngoài đều do chàng chuẩn bị, chẳng lẽ không thể tìm được một chút việc hoặc là cơ hội giúp đỡ nhà người ta hay sao?" Phùng thị giận dữ nói.

"Nàng đã nói vậy, chẳng lẽ ta còn không nghĩ ra được cách sao?" Bạch Kim Bắc đồng ý, nhưng lại gãi gãi đầu.

Nhà hắn cũng không có gì đặc biệt ngoài việc có nhiều đất, ngày thường hắn kiếm sống bằng việc cho thuê phòng, thuê đất trồng trọt, có thể nói là dù gặp hạn hán hay lũ lụt vẫn đảm bảo nguồn thu, cho nên cuộc sống hàng ngày khá dư dả, nhà hắn nói thẳng ra chính là một tiểu địa chủ, có thể tìm thứ gì giúp đỡ được cho cuộc sống mưu sinh của Tô Mộc Lam nhà người ta chứ?

Tóm lại không thể hỏi rằng ngươi có đồng ý thuê nhà của ta không, ta tính giá rẻ cho ngươi…

Trong khoảng thời gian ngắn Bạch Kim Bắc không biết có cách gì hay, nhưng Phùng thị đã mở miệng nên hắn chỉ có thể đồng ý trước rồi nghĩ cách sau.

Thấy Bạch Kim Bắc gật đầu, lúc này Phùng thị mới nhếch miệng cười nói "Đúng rồi, từ nãy vẫn chưa kịp hỏi chàng, sao chỉ có một mình chàng trở về, cha mẹ đâu?"

Chị gái của mẹ chồng Phùng thị tuổi tác đã cao, không may ngã một cái, mẹ chồng nàng thương xót liền mang theo trứng gà và gà mái đi qua thăm hỏi một chút.

Phùng thị vốn cũng phải đi, nhưng trùng hợp là nhà Tam đường thúc bên nhà mẹ đẻ nàng có chuyện vui nên mọi người tách ra làm việc.

"Cha mẹ nói ngồi xe khiến toàn thân khó chịu, muốn đi bộ trở về, tiện thể đi đến học đường đón Vĩnh Hòa, bảo ta về trước, giúp nàng nấu cơm một chút." Bạch Kim Bắc nhếch miệng cười cười.

"Thế thì vừa hay, chàng đi chẻ củi đi, ta đi nấu mì, buổi trưa ăn mì nóng, ta mang hai bộ gan heo từ nhà mẹ đẻ về, nhờ nương của Thủy Liễu giúp đỡ ướp gia vị rồi, nấu một quả cà tím, xào ớt xanh với trứng gà."

Phùng thị nói, "Nấu thêm cả một món canh nữa, cha mẹ không thể ăn quá khô, phải uống một ít canh mới được."

"Được rồi." Bạch Kim Bắc thấy Phùng thị lo lắng cho cha mẹ chồng như vậy, khóe miệng càng cười rộng hơn một chút, hắn xắn tay áo, nghe theo lời Phùng thị nói mà đi chẻ củi, chuẩn bị nhóm lửa.

Khi Bạch Thủy Liễu về đến nhà, Tô Mộc Lam đã làm xong cơm trưa.

Rau trộn gan heo, bánh kếp hành lá áp chảo, kết hợp với canh mì loãng.

Bởi vì Phùng thị tới nhà một chuyến nên bữa cơm trưa hơi trễ giờ, Tô Mộc Lam cùng mấy đứa bé có thể nói là đói đến mực ngực dán chặt vào sau lưng, ăn cơm trưa sạch sẽ như gió cuốn mây tan.

Buổi chiều phơi khoai lang đỏ khô một chút, Tô Mộc Lam liền dẫn bọn nhỏ đi ra đồng, để Bạch Trúc Diệp ở nhà may quần áo, thuận tiện coi chừng khoai lang đỏ khô đang phơi nắng ở trong sân.

Bạch Trúc Diệp tay chân lanh lẹ, tính tính lại chăm chỉ, bộ quần áo đang may là bộ cuối cùng, cũng chỉ còn mỗi một cái tay ào cần phải may nữa là xong.

Chờ đến khi cái tay áo cuối cùng cũng được may xong, Bạch Trúc Diệp trải quần áo ra cẩn thận nhìn kỹ.

Đường may tỉ mỉ kỹ càng, chỉ khâu cũng rất phẳng.
 
Chương 161: Bật khóc “Oa”


Bộ quần áo này là may cho Tô Mộc Lam, khi Bạch Trúc Diệp may hết sức chăm chú, cẩn thận, lúc này quần áo đã xong liền có cảm giác thành công vượt bậc.

Chẳng qua nhìn đi nhìn lại đều cảm thấy hình như thiếu thiếu cái gì đó.

Đúng rồi, chưa thêu hoa.

Trong nhà hơi dư dả một chút thì sẽ thêu mấy đóa hoa nhỏ ở trên cổ áo, như vậy nhìn bộ quần áo này sẽ có khác biệt.

Bạch Trúc Diệp muốn thêu hai đóa hoa lên cổ áo của Tô Mộc Lam, như vậy quần áo của nương sẽ trở nên xinh đẹp.

Tuy nhiên, cô bé lại không biết làm …

Nhà làm nông nghiệp bình thường phần lớn sẽ không chú ý đến điểm này, chủ yếu là muốn nhưng lại không có điều kiện.

Toàn bộ trong thôn chỉ có nhà giàu như nhà Phùng thị mới có mấy bộ quần áo sa tanh thêu hoa.

Nhưng ngày thường ở trong thôn cũng không mặc thường xuyên, Bạch Trúc Diệp căn bản không nhìn thấy.

Mặc dù ở trên trấn có cơ hội nhìn nhiều lần, nhưng không thể trèo lên người củba người ta nhìn được, cho nên Bạch Trúc Diệp cũng ít khi nhìn rõ, muốn bắt chước cũng khó.

Quan trọng nhất chính là thêu hoa phải có chỉ đẹp, trong nhà chỉ có mấy loại chỉ này, màu sắc cũng quá đơn giản.

Bạch Trúc Diệp bĩu môi suy nghĩ sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn chọn một vài sợi chỉ, lấy kim bắt đầu thêu lên trên quần áo của Tô Mộc Lam.

Trời chiều chạng vạng, mặt trời lặn xuống phía tây, Tô Mộc Lam dẫn bọn trẻ trở về nhà, trong tay xách theo giỏ tre, bên trong giỏ chất rau sam.

Từ phía xa đã nhìn thấy Bạch Trúc Diệp đang ngồi hết sức chuyên chú mà xe chỉ luồn kim, may lên may xuống, có lẽ là quá chuyên tâm nên ngay cả khi bốn người bọn họ vào sân cũng không hề phát hiện ra.

"Ta nhớ rõ lúc chúng ta xuống đồng làm việc, tam tỷ nói quần áo chỉ còn một cái tay áo, sao đến bây giờ vẫn chưa may xong, có phải tam tỷ lén chạy ra ngoài chơi không?" Bạch Mễ Đậu nhăn mặt làm trò hề, vui cười nói.

"Không phải đâu." Bạch Trúc Diệp cắt đầu sợi chỉ đi, rũ rũ quần áo, cầm đưa cho Tô Mộc Lam xem, "Nương, mau tới nhìn, xem con thêu hoa cho nương có đẹp hay không?"

"Ồ, Trúc Diệp biết thêu hoa sao?" Tô Mộc Lam vừa mừng vừa lo, lại sợ bản thân mình vừa hái rau dại làm tay bị bẩn, vội vàng rửa sạch sẽ tay mấy lần mới bước lại gần nhìn.

Bên trên cổ áo, hai bên trái phải thêu hai dải hoa văn nhỏ, thoạt nhìn có vẻ rất nhỏ, dùng chỉ nhiều màu thêu xen kẽ vào nhau, liếc mắt nhìn sơ qua trông khá mới lạ.

Có điều nếu là nhìn kỹ thì có thể nhìn rõ ràng những hoa văn này chẳng hề giống đóa hoa, hiển nhiên là hoa văn do Bạch Trúc Diệp tự mình nghĩ ra một cách ngẫu nhiên, không được trải qua đào tạo, nên hoa văn này hơi nhăn nhúm, có lẽ là vì không dùng khung thêu căng ra nên mới nhăn như vậy.

Có thể nói là đường may kỹ càng mềm mại, kiến thức cơ bản bẩm sinh không tồi, nhưng không có ai dạy dỗ con bé nên mới thêu thành bộ dáng này.

"Tam tỷ thêu cái gì đấy?" Bạch Mễ Đậu đứng ở bên cạnh nhìn một hồi lâu, gãi gãi lỗ tai, chợt nói, "Ta nhìn thấy hình như Tam tỷ thêu khoai tây thì phải." Khoai tây?

Bạch Trúc Diệp và Tô Mộc Lam cùng những người khác đều sửng sốt.

"Đâu phải khoai tây chứ." Sau khi Bạch Trúc Diệp hoàn hồn liền bĩu môi nói.

"Đây còn không phải là khoai tây sao, tỷ xem màu sắc này, giống vỏ khoai tây như đúc, còn có màu xanh ở phía trên, chẳng phải là mầm khoai tây mọc ra sao? Tam tỷ thêu không tệ, lại là thêu khoai tây nảy mầm nè." Bạch Mễ Đậu cười nói.

Bạch Trúc Diệp lại ngẩn ngơ một lần nữa, sau đó chính mình lại đi nhìn hoa văn trên cổ áo kia, một lát sau, bật khóc "Oa" lên một tiếng.

Không khí như bị đè nén lại.

"Đệ nhìn đệ xem, nói cái gì thế, đây là trúc Diệp thêu hoa, cũng không phải là khoai tây." Bạch Lập Hạ vừa thấy Bạch Trúc Diệp khóc như vậy, mở miệng liền mắng Bạch Mễ Đậu.
 
Chương 162: Con sai rồi


"Được rồi, được rồi, Trúc Diệp đừng khóc." Bạch Thủy Liễu vội vàng đi dỗ dành Bạch Trúc Diệp.

Nhưng Bạch Trúc Diệp hiển nhiên là bị Bạch Mễ Đậu nói thêu khoai tây nảy mầm mà trong lòng tổn thương, nước mắt như hạt ngọc bị đứt dây, rơi xuống không ngăn lại được, đôi mắt nhanh chóng sưng to như quả hạnh nhân.

Bạch Mễ Đậu không ngờ rằng câu nói thật của chính mình lại khiến Bạch Trúc Diệp khóc thành như vậy, lập tức chân tay luống cuống hết cả lên, không dám nói câu gì, chỉ đứng ngơ ngác ra nhìn Bạch Trúc Diệp.

"Trúc Diệp thêu hoa đào nhỉ." Tô Mộc Lam lại nhìn ở phía sau bộ quần áo, nói.

Có người có thể phát hiện ra mình thêu cái gì nên Bạch Trúc Diệp đang gào khóc lập tức biến thành nhỏ giọng khóc nức nở.

Tô Mộc Lam thấy chính mình đoán đúng rồi, lại chỉ vào bông hoa cho Bạch Trúc Diệp nhìn, "Màu xanh lục này chính là lá cây, đây là cánh hoa, còn có hai tầng cánh, đúng rồi, đây chắc là nhụy hoa nhỉ."

"Vâng." Bạch Trúc Diệp lau nước mắt một phen, con mắt sưng đỏ, gật gật đầu.

"Trúc Diệp thêu thật sự không tệ đâu." Tô Mộc Lam sờ sờ đầu Bạch Trúc Diệp, tỏ vẻ khẳng định lại một lần nữa, "Chủ yếu là chúng ta không dùng khung để thêu hoa, cũng không đủ chỉ màu để thêu, hơn nữa đây là lần đầu tiên Trúc Diệp thêu hoa, bằng không chắc chắn Trúc Diệp sẽ thêu tốt hơn."

"Có điều cũng không có vấn đề gì, quá trình mở đầu bao giờ cũng khó khăn nhất, lần đầu tiên Trúc Diệp nhà chúng ta thêu hoa mà có thể thêu tốt như vậy, sau này nếu tập luyện nhiều lần, chỉ sợ khi thêu hoa đào cũng sẽ thu hút bướm và ong mật tới cũng nên."

Tô Mộc Lam nói nhấn mạnh, khuôn mặt cũng hớn hở, khiến Bạch Trúc Diệp cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười, nhưng khuôn mặt cô bé lại đỏ lên, ngượng ngùng thỏ thẻ hỏi "Nương thật sự thích hoa đào mà con thêu sao?"

"Đương nhiên thích." Tô Mộc Lam cười nói, "Chẳng qua hiện tại trời vẫn còn đang nóng, bộ quần áo này hơi dày cứng không mặc được, chờ thời tiết hơi lạnh một chút thì có thể mặc bộ quần áo này, ta phải mặc hàng ngày mới được, không nỡ giặt sạch ấy."

Nghe Tô Mộc Lam nói như vậy, lúc này Bạch Trúc Diệp mới nhếch môi nở nụ cười.

Một hàng răng nhỏ trắng bóng.

Nơi này chất lượng nước rất tốt, mặc dù ngày thường chỉ dùng cành liễu cùng muối sạch đánh răng, nhưng hàm răng của mọi người đều rất trắng.

"Được rồi, thế mà cũng khóc như con mèo nhỏ vậy, mau đi rửa mặt đi, buổi tối chúng ta ăn bánh nướng." Tô Mộc Lam nhéo nhéo gương mặt của Bạch Trúc Diệp.

Trải qua một thời gian chăm ăn, bốn đứa đầu củ cải đều mập hơn so với ngày trước, cũng cao lớn thêm một chút, trên mặt cũng có chút thịt, đặc biệt là Bạch Trúc Diệp, cái má vốn có nét bầu bĩnh của con nít, lúc này càng có vẻ tròn vo hơn.

"Vâng." Bạch Trúc Diệp lau nước mắt, sau đó mới đi múc nước rửa mặt.

Bạch Thủy Liễu cùng Bạch Lập Hạ cũng nhanh chóng chạy đi rửa tay, rửa chân, chuẩn bị lát nữa giúp đỡ Tô Mộc Lam nấu cơm.

"Nương……" Bạch Mễ Đậu cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn Tô Mộc Lam, "Con sai rồi …"

"Haiz, chuyện này nên nói như thế nào mới ổn đây."

Tô Mộc Lam lôi kéo Bạch Mễ Đậu sang một bên, thấp giọng nói, "Con cảm thấy thứ này giống cái gì thì chính mình có thể tùy ý nói ra, theo lý mà nói cũng không có vấn đề gì, nhưng đối với Trúc Diệp mà nói thì trong lòng con bé đang tràn đầy hứng khởi muốn thêu hoa cho nương, lại là lần đầu tiên thêu, vốn dĩ con bé sẽ sợ ta không thích nó, sợ ta thấy thêu không giống hoa, con lại nói nó giống khoai tây, chẳng phải sẽ khiến Trúc Diệp cảm thấy tủi thân trong lòng hay sao?"

"Không phải nương dạy con trở thành người luôn phải đi khen người khác, đón ý nói hùba người khác.

Nhưng nếu thấy người khác bỏ công bỏ sức ra làm thứ gì đó, không cần biết đồ vật có hoàn thành tốt hay không, quan trọng nhất vẫn là thành ý trong lòng là được, như thế ít nhất cũng được coi là tôn trọng công sức củba người khác." Tô Mộc Lam nói những lời thấm thía.
 
Chương 163: Bánh rau sam nhân thịt lợn băm


"Vâng." Bạch Mễ Đậu trịnh trọng gật gật đầu, "Con đã biết rồi, nương yên tâm."

"Con là đứa bé vừa thông minh lại hiểu chuyện, nương rất yên tâm." Tô Mộc Lam vỗ vỗ Bạch Mễ Đậu, "Con cũng nhanh đi rửa ráy một chút đi, chờ lát nữa ăn cơm."

"Vâng ạ!" Bạch Mễ Đậu lại một lần nữa vui vẻ gật gật đầu, đi theo ba tỷ tỷ múc một gáo nước rửa tay.

Tô Mộc Lam nhoẻn miệng cười cười, gập gọn bộ quần áo kia cất đi, sau đó đi chọn rau sam trong giỏ vừa đào được.

Rau sam là rau dại thường gặp nhất ở hai đầu bờ ruộng, thời gian sinh trưởng từ mùa xuân đến cuối mùa thu, tùy ý có thể thấy được, sức sống rất mãnh liệt, thân vừa dài vừa nhỏ, nhưng loại rau dại này có tác dụng không tồi đối với thân thể con người.

Có tác dụng thanh nhiệt, lợi tiểu, rất thích hợp để ăn dưới tiết trời hanh khô của mùa thu này.

Luộc lên và băm nhuyễn, băm làm nhiều lần, lại trộn với một ít thịt nạc và thịt mỡ đan xen vào nhau, bên ngoài vỏ nhào bột bằng nước nóng, cho vào chảo dầu nóng chiên lên, sẽ thành món bánh nhân thịt băm rau sam ngon tuyệt.

Vỏ bánh vàng và giòn, nhân bên trong tươi mới mang theo mùi thơm nồng, mùi tỏi cũng thơm ngào ngạt, khi Tô Mộc Lam làm nhân bỏ thêm một chút nước vào, khi chiên bánh nhân thịt rau sam, nước thịt chảy ra bốn phía, khiến nước miếng không kìm được mà chảy ra khóe miệng.

Bốn đứa đầu củ cải hô to ăn ngon, mặc dù những chiếc bánh mới chiên xong còn nóng hổi cũng không ngăn được sự nóng vội muốn ăn của bọn chúng, vì vậy bọn chúng vừa thổi vừa cắn một miếng lớn để nhai.

Ban đêm, sau một ngày bận rộn, phần lớn nhà làm nông đều tắt đèn đi ngủ sớm.

Tô Mộc Lam ở nơi này một thời gian ngắn, đã có thói quen ngủ sớm dậy sớm, lúc này đã nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Bốn đứa đầu củ cải cũng buồn ngủ mà ngáp ngắn ngáp dài.

"Tam tỷ." Bạch Mễ Đậu lén bò tới trước mặt Bạch Trúc Diệp.

"Làm gì." Bởi vì chuyện ban ngày nên thái độ của Bạch Trúc Diệp lúc này hơi lãnh đạm một chút.

"Đừng giận nữa mà, đệ chỉ nói đùa với Tam tỷ thôi." trong giọng nói của Bạch Mễ Đậu tràn đầy vẻ lấy lòng, "Đệ cảm thấy Tam tỷ thêu hoa nhìn đẹp nhất."

Bạch Trúc Diệp không hé răng nửa lời, nhưng con nít luôn không nhịn được cảm xúc khi được khen, khuôn mặt giương lên.

Ánh trăng hắt xuống, Bạch Mễ Đậu có thể nhìn thấy nét mặt hiện tại của Bạch Trúc Diệp, cậu bé cười hì hì, túm cánh tay Bạch Trúc Diệp làm nũng nói, "Tam tỷ đừng giận nữa mà, ngày mai đệ đi hái quả táo dại cho tam tỷ ăn nhé." Bên đất hoang ở ven đường có một cây táo dại khá cao, lúc này đã kết trái, loại táo dại này không lớn, hiện tại có thể ăn được, nhưng nó có vị hơi chua một chút.

Không phải chua đến mức ghê răng, vẫn hơi có vị ngọt, người lớn cảm thấy khó ăn, nhưng tụi nhỏ lại thấy ăn ngon vô cùng.

"Ta muốn ba quả." Bạch Trúc Diệp nói.

Bạch Mễ Đậu thấy cô bé đã nới lỏng thái độ, biết lúc này cô bé đã nguôi giận, cuống quít gật đầu nói "Đệ sẽ hái năm quả cho tỷ."

"Vậy đệ cũng phải hái cho nương, còn hái một ít cho cả đại tỷ, nhị tỷ nữa."

"Vâng, nhưng nếu hái nhiều như vậy thì phải mang giỏ tre đi mới có cái đựng, nếu không sẽ không mang về được."

"Tiện thể tìm một cái gậy trúc nữa, chọc những quả ở trên cao xuống…"

Hai đứa đầu củ cải mỗi đứa một câu vạch ra kế hoạch, mãi đến khi mí mắt chập vào nhau mới ngủ.

Hôm sau, Bạch Trúc Diệp cùng Bạch Mễ Đậu đi hái quả táo dại theo đúng lời hẹn lúc tối.

Còn Tô Mộc Lam lại bận rộn ở trong nhà như thường lệ, trong sân nổi lên mùi thơm ngào ngạt.

Cơm cháy, tai mèo, bỏng ngô, thèo lèo ngọt……

Ngoại trừ những thứ này, Tô Mộc Lam còn làm thêm một món ăn vặt nữa là bánh quai chèo.

ánh quai chèo, điểm quan trọng nhất chính là ở vị giòn xốp.

Nếu muốn giòn thì khâu nhào bột là quan trọng nhất.
 
Chương 164: Cút đi


Khi nhào bột thì cho trứng gà, đường, dầu mỡ vào, phải nhào thật kỹ và đều tay.

Vì để tiết kiệm chi phí, bình thường dùng đường thì nay thay bằng kẹo mạch nha, muốn làm bánh quai chèo khi ăn có hương vị đậm đà, khi làm Tô Mộc Lam còn cho thêm một chút sữa dê vào, khiến bánh quai chèo có thêm một chút mùi sữa.

Sau khi bánh quai chèo ra lò, đương nhiên được bốn đứa đầu củ cải khen ngon.

Tô Mộc Lam cảm thấy cũng không tồi, dứt khoát làm nhiều thêm một chút, đợi đến ngày mai đưa sản phẩm mới đi họp chợ, khi giao những đồ ăn đã đặt trước đó cho Phùng thị thì tiện thể đưa cho nàng ấy một ít, nếm thử đồ ăn mới này.

Phùng thị ăn thấy không tệ, dứt khoát lại đi theo Tô Mộc Lam về nhà mua thêm một cân bánh quai chèo trở về, nói là để dành hai ngày nữa chậm rãi ăn.

Bận rộn suốt một ngày, buổi tối Tô Mộc Lam dẫn đám trẻ đi ngủ, chuẩn bị ngày hôm sau dậy sớm đi họp chợ.

Lúc này, trong nhà họ Ngụy đang sáng trưng đèn đuốc.

Khuôn mặt Ngụy Đại Hữu âm trầm, trên mặt tràn đầy tức giận.

Ngụy thị lau nước mắt, nước mắt lã chã, lúc này hai đứa nhỏ không biết là bị dọa sợ hay là khóc mệt đến mức không ra tiếng, lúc này chỉ ôm Ngụy thị, cắn môi không dám nói nửa lời.

"Ông nổi cơn thịnh nộ như vậy làm cái gì, nhìn xem dọa đám trẻ sợ tới mức nào rồi." Tống thị quở trách Ngụy Đại Hữu một câu, ôm mấy đứa bé vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi.

"Chính vì bà quá nuông chiều nên nó mới dám thách thức tôi như vậy!" Ngụy Đại Hữu nổi giận đùng đùng, ngón tay chỉ vào Ngụy thị hét lớn, "Ta đã nói làm sao Ngô Trác Viễn có lá gan chống đối ta như vậy, đều là do hai người đàn bà các bà nuông chiều, một đám vô tâm không có mắt, để xem ít nữa nó không chỉ bán các bà mà các bà còn giúp người ta đếm tiền nữa đấy!"

"Trác Viễn cũng là vì muốn tốt cho cửa hàng, cũng không nghĩ đến chuyện gì khác, ông cũng đừng nghĩ xấu về người ta như vậy." Tống thị nghe Ngụy Đại Hữu nói những lời thật sự khó nghe, không nhịn được cãi lại.

"Không xấu như vậy?" Ngụy Đại Hữu hừ lạnh một tiếng, "Toàn là thứ ăn cây táo, rào cây sung, bà cũng không nhìn xem, nếu không xấu như vậy, thì mỗi ngày cứ lo chuyên tâm vào việc buôn bán của cửa hàng Ngụy Ký, không xấu như vậy mà mỗi ngày chỉ lo trợ cấp cho người nhà họ Ngô sao?"

"Người này lòng dạ xa cách, chẳng qua các bà ngu xuẩn mới cảm thấy Ngô Trác Viễn không xấu, ta nhìn hắn từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, là xui xẻo về đến nhà!"

"Trác Viễn không phải là người như vậy……" Ngụy thị đứng bật dậy, nhìn Ngụy Đại Hữu nói, "Cha đừng có lúc nào cũng như thế này có được hay không? Trác Viễn là người lớn tuổi rồi, tóm lại cũng có sự tự tôn, cha suốt ngày mắng nhiếc chàng ấy như vậy, chẳng ai chịu đựng nổi."

"Chẳng qua tính tình của Trác Viễn tốt, ngày thường kính trọng cha, tôn trọng cha, chưa hề nói một câu tranh luận với cha.

Thế mà cả ngày cha không tức giận mắng còn đánh, trước đây con từng nói Trác Viễn là con rể vào nhà, không phải là tượng đất, kể cả con dâu nhà ai cũng không chịu đựng nổi hành hạ như vậy."

Ngụy thị nói một tràng dài, khiến Ngụy Đại Hữu hơi nghẹn lại, trong một khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên cãi lại câu gì, nhưng nhìn con gái mình lại bênh vực Ngô Trác Viễn kia như vậy, Ngụy Đại Hữu hết sức tức giận, giọng nói lại gắt hơn vài phần, "Giỏi, giỏi, giỏi, con đúng là đồ ăn cây táo, rào cây sung!"

"Chẳng trách người khác muốn cười chê sau lưng ta bị một con rể trong nhà đạp lên đầu, con gái ruột của mình mà cũng như thế này, khuỷu tay cũng chỉ lên trời, chẳng trách người ngoài cũng dám vênh mặt hất hàm!"

"Ta thấy cuộc sống hàng ngày của con thoải mái quá rồi, không bận tâm đến cái gì hết, căn bản không biết cái nhà này ai là người làm chủ, ta cũng nói cho con biết, ở chỗ này, nếu con là con gái của ta mà lại bênh vực cho Ngô Trác Viễn một lẫn nữa như vậy thì con cũng cút khỏi cái nhà này đi!"
 
Chương 165: Trốn đi


Mỗi khi Ngụy Đại Hữu mắng mỏ thì vừa cay nghiệt vừa sắc bén, nước miếng bắn hết lên mặt của Ngụy thị.

Cuối cùng Ngụy thị cũng không nhịn được nữa, bật khóc thành tiếng thật to rồi xoay người chạy ra ngoài.

Hai đứa nhỏ thấy nương của chính mình như vậy, cũng khóc lóc chạy ra ngoài theo, ôm lấy chân của Ngụy thị, khóc hu hu, vừa khóc vừa nấc.

Ngụy thị giơ tay gạt nước mắt đi, ôm đầu tiểu bảo vào trong ngực, trong tay nắm Đại Bảo, đi xuyên qua sân đi ra ngoài.

"Con định làm gì thế?" Tống thị nhanh chân chạy ra ngoài cản, "Tính tình của cha con thế nào thì con thừa biết rồi còn gì, cúi đầu chịu thua một chút, nhận lỗi là xong, dù sao cũng là cha ruột của con, làm lớn chuyện lên làm gì?"

"Nương …" Ngụy thị nghẹn ngào, ở trước mặt Đại Bảo cùng Tiểu Bảo, nàng cố gắng không khóc đến đau lòng như vậy, nói, "Tính tình này của cha từ xưa đến nay vẫn vậy, con cũng muốn nhân nhượng, nhưng nương nhìn xem hiện tại cha ra nông nỗi này, nếu cứ vẫn mãi như thế, sau này cha có muốn con cùng Trác Viễn sinh sống với nhau nữa hay không?"

"Con thấy tính tình của cha như thế, không muốn để Trác Viễn sống yên ổn, ba mẹ con con cũng không sống yên ổn được, nhất định con phải đi tìm Trác Viễn, chúng con sống cùng nhau, tách ra ở riêng là được, chúng con cũng không cần cửa hàng trong nhà, để cha đỡ phải luôn sợ hãi chúng con thèm muốn đồ vật trong nhà."

"Nương cũng đừng khuyên con nữa, nhiều ngày qua con đã suy nghĩ kỹ lại rồi, chỉ cần hai bọn con và Trác Viễn không dọn ra khỏi cái nhà này, thì nhà chúng ra sẽ mãi không bao giờ yên ổn được." Ngụy thị nói xong liền lôi kéo đám trẻ đi ra khỏi cửa.

Tống thị nhanh chân đuổi theo, nhưng bước chân của Ngụy thị rất nhanh, chỉ trong chớp mắt đã ra khỏi ngõ nhỏ, không biết đi về hướng nào.

Tống thị lo lắng đến mức dậm chân ở trong sân, nhìn về phía Ngụy Đại Hữu hô, "Ông còn ngồi ở đó làm cái gì, không nhanh đuổi theo con gái đi!"

"Nó ngang ngạnh như vậy thì mặc kệ nó đi đâu thì đi!" khuôn mặt của Ngụy Đại Hữu đầy vẻ tức giận càng trở nên phẫn nộ hơn, "Một đám còn chưa đủ lông đủ cánh, thế mà dám nổi dậy chống đối ta, để ta coi, sau khi rời khỏi cái nhà này, hai đứa chúng bay sẽ sống như thế nào!"

"Đúng là oan gia!"

Tống thị thấy không khuyên nổi Ngụy Đại Hữu, càng sốt ruột hơn, "Lại còn giận dỗi, đó cũng là con gái ruột của ông đấy, trời tối mịt thế này, còn mang theo hai đứa trẻ, ông không sợ sẽ xảy ra chuyện gì hay sao!"

Trong lòng Tống thị sốt ruột, cũng không nhiều lời với Ngụy Đại Hữu nữa, bà lấy một cái đèn lồng, đi tìm ở những nơi mà Ngụy thị có thể đến.

Ngụy Đại Hữu chắp tay sau lưng đi qua đi lại vài vòng ở trong sân.

Dù sao Ngụy thị cũng là con gái ruột của ông, từ nhỏ được nâng niu trong tay nuôi lớn, lúc này ông cũng hơi lo lắng.

Nhưng nghĩ lại những lời nói bướng bỉnh ương ngạnh vừa rồi của Ngụy thị, Ngụy Đại Hữu liền không nhịn được tức giận.

Bây giờ đã trưởng thành, có đàn ông ở bên cạnh nên bắt đầu không nghe lời người làm cha là ông nói, nếu cánh tay vươn hết ra bên ngoài như vậy, thì ngươi cứ chờ sau này bị Ngô Trác Viễn kia lừa gạt mất sạch không còn sót lại cái gì đi.

Chờ đến lúc ấy, đừng có khóc lóc trở về cầu xin cha mẹ!

Ngụy Đại Hữu lạnh lùng hừ một tiếng, đi vào bên trong phòng.

Lúc này bên trong nhà của Ngô Điền Phúc vẫn còn sáng đèn.

Ngày mai còn phải họp chợ, cho nên hiện tại ông phải xay đậu hũ suốt đêm, như vậy đến sáng sớm ngày mai mới có thể mang đậu hũ mới đi ra chợ bán.

Lúc này hai chú cháu vẫn đang làm, một người đang xay đậu tương, người còn lại gánh bã đậu đã được xay cho vào bộ lọc để lọc bã, đổ nước cốt đậu nành vào trong nồi, chờ lát nữa nhóm lửa sẽ đun sôi sữa đậu nành.
 
Chương 166: Chịu khổ


Hai người đang bận rộn làm việc thì mơ hồ nghe thấy có tiếng khóc của trẻ con vang vọng cùng với âm thanh loạch xoạch của tiếng đi bộ trên đường, hơn nữa âm thanh này hình như đang từ nơi xa đi lại gần.

"Trời tối như này mà con nhà ai lại khóc vậy?" Ngô Trác Viễn có chút ngạc nhiên, theo bản năng nhìn ra ngoài.

Trong lúc nói chuyện thì bóng người đã tiến vào sân cùng với tiếng khóc oa oa của đứa trẻ.

Ngô Trác Viễn cầm đèn lồng ra xem thì nhìn thấy Ngụy thị đang dẫn theo Đại Bảo và Tiểu Bảo đi tới, lập tức hoảng sợ, vội vàng ôm lấy Tiểu Bảo vào trong lòng mình: "Trời tối như vậy, sao nàng lại tới đây?"Viptruyenfull.

com - ebook truyện dịch giá rẻ

Ngụy thị cãi nhau với Ngụy Đại Hữu một lúc lâu, sau đó mang theo sự tức giận từ trong nhà chạy ra, khoảng cách từ trên trấn đến thôn Ngô gia cũng không tính là gần, dọc đường đi nàng đều dựa vào sự tức giận đang tràn đầy và lòng tin gặp được Ngô Trác Viễn để chống đỡ đi được tới nơi này.

Dọc theo đường đi đều là cảnh tối lửa tắt đèn, chỉ có thể dựa vào ánh trăng trên đỉnh đầu để phân biệt đường đi, chỉ cần trên đường hay trong rừng có một chút động tĩnh nhỏ đã đủ để khiến cho nàng run sợ, nhưng nghĩ đến hai đứa trẻ bên cạnh nên nàng đã cắn răng chống đỡ đi tới đây.

Lúc này khi đã nhìn thấy Ngô Trác Viễn thì tâm trí vẫn luôn căng như dây đàn của Ngụy thị dường như đã bị gãy đứt, nước mắt ào ào tuôn rơi, mồ hôi lạnh sau lưng cũng từng tầng từng lớp chảy ra, nói cũng không nói được nửa chữ, chỉ nằm sấp trên vai Ngô Trác Viễn khóc nức nở.

"Buổi tối đi đường đêm, còn dẫn theo hai đứa nhỏ, khẳng định là sợ hãi rồi." Ngô Điền Phúc nói: "Ngươi mau dẫn mọi người vào nhà ngồi một lúc, ta đi đun ấm trà nóng tới, hôm nay buổi tối rất lạnh, đừng để bị cảm."

Vừa dứt lời, Ngô Điền phúc đã vào phòng bếp bận rộn làm việc.

Ngô Trác Viễn thì dẫn theo Ngụy thị cùng Đại Bảo và Tiểu Bảo vào nhà chính ngồi xuống, ôm hai đứa con vào trong lòng, thấp giọng dỗ dành.

Một lúc sau, Ngô Điền phúc bưng trà nóng tới, lại lấy cho hai đứa nhỏ một ít đồ ăn vặt, pha ít nước đường tới.

Lúc đầu hai đứa nhỏ cũng rất sợ hãi, nhưng bây giờ thấy được phụ thân của mình, sau khi ăn đồ ăn vặt và uống nước đường cho ấm bụng, thì hai đứa nhỏ vốn dĩ sợ hãi tới lạnh cả người thì bây giờ đều cảm thấy ấm áp và yên lòng hơn nhiều.

Đứa bé nhỏ hơn vì tuổi còn bé, lại đi nhiều quãng đường như vậy, bây giờ được Ngô Trác Viễn dỗ dành một lúc, sau khi ngáp mấy cái thì đã tựa đầu lên ngực hắn và ngủ say sưa.

Ngô Trác Viễn bế hai đứa con trai ôm đến trên giường đã được Ngô Điền Phúc dọn dẹp xong, cởi bớt quần áo cho hai đứa nhỏ, đắp chăn cẩn thận, sau đó mới quay lại nhà chính tìm Ngụy thị nói chuyện.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy, sao lại tới đây vào thời gian này?"

Ngô Trác Viễn thấy Ngụy thị vẫn còn có chút run rẩy, ngón tay cũng có chút lạnh lẽo, liền nắm chặt vào tay hắn để làm ấm.

Ngụy thị uống thêm hai ngụm trà nóng, trong lòng bây giờ mới yên ổn hơn nhiều, sau đó bắt đầu nói đại khái chuyện tranh cãi với Ngụy Đại Hữu lúc tối cho Ngô Trác Viễn nghe.

Ngô Trác Viễn nghe xong những điều này, im lặng một lúc lâu, nắm chặt tay của Ngụy thị, siết chặt lại, ngẩng đầu nhìn nàng: "Nương tử, nàng đi theo ta phải chịu khổ rồi…" Vừa nói chuyện thì đôi mắt của hắn đã đỏ lên.

Thật sự là đã chịu khổ khi đi theo hắn.

Nếu lúc đó hắn không nghèo khó tận cùng như vậy, có thể giống như người bình thường, dựa theo quy củ kết hôn bình thường, cưới Ngụy thị về nhà, tuy rằng đến lúc đó sẽ có nhiều việc lớn nhỏ trong nhà cần Ngụy thị bận tâm lo lắng, sẽ hơi vất vả một chút, nhưng cũng tốt hơn bây giờ cả ngày bị Ngụy Đại Hữu ức hiếp thành bộ dạng này.

"Chàng nói lời này là quá khách khí với ta rồi." Ngụy thị lau nước mắt, nói: "Giữa phu thê với nhau, không phải là vốn nên giúp đỡ lẫn nhau sao, phải cùng nhau nâng đỡ tiến lên mới đúng, sao có thể phân biệt rõ ràng là ai chịu thiệt, ai đang chiếm lợi ích được."
 
Chương 167: Đặt cược đến cùng


Những lời này của Ngụy thị khiến cho Ngô Trác Viễn thấy ấm áp trong lòng, lại càng thêm biết ơn Ngụy thị, nhưng sau đó cũng thở dài một hơi.

Lần này, xem như hoàn toàn trở mặt với Ngụy Đại Hữu.

Việc quay lại Ngụy Ký là tuyệt đối không có khả năng, nhưng nếu không trở về, hai vợ chồng bọn họ sẽ coi như là mang theo bọn nhỏ từ trong nhà chuyển ra ngoài, một nhà bốn người, sau này ăn uống đều phải tự mình lo liệu.

Nhà cũ của hắn, vào lúc việc kinh doanh thất bại đã bán đi rồi, còn nhà của Ngô Điền phúc tuy rằng không tính là quá nhỏ, cho bốn người nhà bọn họ một phòng là được rồi, nhưng nếu không kiếm được công việc thì cả nhà không thể nào cứ ăn không uống không ở nhà người ta…

Vừa nghĩ tới chuyện này, ánh sáng trong mắt Ngô Trác Viễn đã tối sầm lại: "Trong khoảng thời gian này, trước hết cứ ở trong nhà của nhị thúc đã, ngày thường nàng cũng giúp đỡ nhị thúc trông mấy đứa nhỏ, nấu cơm gì đó, ngày mai ta lên trấn tìm xem có công việc gì có thể làm hay không."

Khi tức giận muốn đặt cược rồi thì tất nhiên phải cược tới cùng.

Nhưng muốn tức giận cũng phải nắm chắc lợi thế, kiếm đủ tiền bạc nắm trong tay, thì khi nói chuyện, lưng mới có thể thẳng được.

"Trác Viễn, ta có suy nghĩ như này…" Ngụy thị mở miệng.

- ---

Đầu mùa thu hơi lạnh, thời điểm lá cây mùa thu rụng nhiều, mọi người sẽ trở nên có chút thèm ăn, nhất là nhìn thấy những đồ ăn có nhiều dầu và đường, lại còn xốp giòn gì đó, vừa nhìn đã muốn mua một ít để ăn rồi.

Vì thế, việc kinh doanh trên chợ của nhà Tô Mộc Lam vô cùng tốt.

Khoai lang sấy khô được bán trở lại khiến cho những người yêu thích đồ ăn này khá vui sướng, lúc tới mua thậm chí còn mua nhiều hơn một chút, sợ lần này có để mua nhưng lần sau thì không biết bao giờ mới có thể ăn được.

ánh quai chèo hương sữa so với bánh quẩy của những nhà khác thì càng ngọt và giòn hơn, bởi vì có bỏ thêm sữa dê vào cho nên có thêm mùi hương sữa thơm ngon mà nhà khác không có, chỉ cần ăn thử một miếng thì tuyệt đối phải mua nửa cân về ăn.

Tô Mộc Lam và bốn củ cải nhỏ vác theo vài sọt tre lớn đựng đồ ăn, trong thời gian còn ít hơn bình thường đã bán hết sạch sẽ.

Việc kinh doanh đã tốt như vậy, Tô Mộc Lam liền dẫn bọn nhỏ thu dọn quầy hàng sớm để chuẩn bị về nhà.

Lúc gần đi, nhìn thấy việc buôn bán của quầy đậu phụ của nhà Ngô Điền Phúc rất náo nhiệt, nhưng chỉ có một mình ông ấy đang bận rộn, không thấy bóng dáng của Ngô Trác Viễn.

Ở bên cạnh cũng có người đang bàn tán vì sao hôm nay Ngô Trác Viễn không đến giúp Ngô Điền phúc bán đậu phụ.

Có người còn nói Ngô Trác Viễn đã cúi đầu nhân sai với Ngụy Đại Hữu, còn quỳ trước cửa nhà họ Ngụy cả đêm, sau đó đã được quay về Ngụy gia.

Cũng có người nói, hai nhà đang náo loạn rất căng thẳng, Ngô Trác Viễn và Ngụy thị có thể sẽ rời khỏi nhà.

Cũng có người nói, Ngụy thị bởi vì Ngô Trác Viễn và Ngụy Đại Hữu trở mặt với nhau, nên cũng rời khỏi nhà, sau này rất có thể sẽ ở riêng với Ngụy Đại Hữu…

Đủ loại tin đồn khác nhau, loại nào cũng có.

Tô Mộc Lam không có nhiều hứng thú với chuyện gia đình củba người khác, nghe vào tai trái lại ra tai phải, nhưng khi đi ngang qua quầy bán đậu phụ của Ngô Điền Phúc thì vẫn dừng chân lại.

Buổi chiều hôm qua, bốn củ cải nhỏ thèm mì hấp, từ quầy này mua thêm ít giá đỗ, sau đó mua thêm chút thịt ba chỉ, là có đủ nguyên liệu làm mì hấp rồi.

"Ngô thúc, cho ta một cân giá đỗ."

"Được rồi." Ngô Điền phúc cười tủm tỉm, đưa giá đỗ cho Tô Mộc Lam sau đó lại nhanh nhẹn cắt một miếng đậu phụ khoảng chừng một cân rồi cùng đưa cho Tô Mộc Lam: "Cầm về ăn đi, hôm nay xay đậu phụ có hơi nhiều, sợ là bán không hết."

Vào giờ này, trên chợ đã có người thu dọn quầy hàng để về nhà, quầy bán đậu phụ của Ngô Điền phúc cũng chỉ bán được hơn nửa, theo xu hướng này thì đoán chừng là thật sự bán không hết.
 
Chương 168: Không giống nhau lắm


"Ôi, vậy Ngô thúc dứt khoát… cho ta bốn cân đậu phụ đi." Tô Mộc Lam nói: "Vừa lúc về nhà chiên đậu phụ viên để ăn canh."

Trời đã dần dần bắt đầu vào thu, nên ăn nhiều thêm chút canh, làm canh đậu phụ viên cũng rất ngon.

"Được rồi." Ngô Điền Phúc lại cắt một miếng lớn cho Tô Mộc Lam, cũng biết rõ Tô Mộc Lam lúc này là có ý muốn chiếu cố việc buôn bán của ông, nên cắt nhiều hơn nhưng lấy tiền ít hơn.

Tiếp theo ở trên trấn mua thêm một số đồ cần thiết, Tô Mộc Lam lại dẫn bốn củ cải nhỏ về nhà, sau khi về đến nhà liền cùng bọn trẻ bắt đầu bận rộn chuẩn bị cơm trưa.

Mì sợi được cắt mỏng cẩn thận, đầu tiên là cho vào xửng hấp cách thủy, sau đó trộn thêm giá đỗ và thịt kho tàu vào nấu thành một nồi hầm rau củ, chờ đến khi trộn đều thì lại tiếp tục cho lên xửng hấp một lần nữa, sau đó là có thể ăn được rồi.

Mùi thịt thơm nức, mì sợi dẻo thơm, ăn vào miệng cảm thấy rất đã, sau đó ăn cùng một tép tỏi, đúng là sự hưởng thụ tuyệt vời.

Tô Mộc Lam sợ quá khô với bọn nhỏ nên đã làm thêm một nồi canh trứng, để cho bọn củ cải nhỏ ăn xong thì uống thêm một bát canh.

Cơm nước xong, bắt đầu bận rộn phơi nắng khoai lang để sấy khô.

Công việc này đã là ngựa quen đường cũ, Tô Mộc Lam và bốn củ cải nhỏ đã làm việc rất thành thạo rồi, trình tự làm việc cũng trơn tru, có thể nói là làm việc có trật tự rõ ràng.

Sau khi đã phơi tất cả khoai lang ra sân, thì có người tới cửa.

Là Ngô Trác Viễn, còn có một vị phụ nhân, nhìn dáng vẻ thì chắc hẳn là Ngụy thị, nương tử của Ngô Trác Viễn, trong tay của hai người cầm một gói bọc giấy gọn gàng, nhìn thấy Tô Mộc Lam đang bận rộn trong sân, vẻ mặt tươi cười: "Chào Tô tẩu tử."

"Các ngươi…" Tô Mộc Lam lúc này cũng không chắc chắn về mục đích tới đây của đôi phu thê này, buông cái giỏ trong tay xuống, lau tay vào tạp dề: "Có việc gì sao?"

"Trước mặt Tô tẩu tử thì ta cũng không nói chuyện quanh co lòng vòng nữa, ta tới đây để thương lượng với tẩu tử chuyện cung cấp đồ ăn cho nhà chúng ta…" Ngô Trác Viễn có chút lo lắng nhìn Tô Mộc Lam.

Lúc trước tới tìm Tô Mộc Lam để nói chuyện này thì tẩu ấy gần như là không cần suy nghĩ đã từ chối rồi.

Lần này không biết có cho bọn họ cơ hội để nói chuyện hay không.

Ngụy thị đứng bên cạnh nói: "Tô tẩu tử, ta biết lúc trước tẩu có chút băn khoăn, không muốn đồng ý việc này, nhưng bây giờ và lúc trước thì không giống nhau lắm, chúng ta muốn cẩn thận nói chuyện với Tô tẩu tử, mong tẩu suy nghĩ thêm một chút." Không giống nhau lắm?

Đúng rồi, vừa nãy khi Ngô Trác Viễn nói chuyện thì chỉ nói là cung cấp đồ ăn cho nhà bọn họ, cũng không phải nói là cung cấp đồ ăn cho Ngụy Ký, nàng chợt nhớ tới mấy cuộc thảo luận củba người khác đã nghe được lúc lên họp chợ buổi sáng….

Hơn nữa hai người này từ xa tới nhà nàng, chắc chắn là vừa đi vừa hỏi thăm mới tìm thấy nhà, cũng không có đạo lý bắt người ta đứng cách một bức tường để nói chuyện.

Tô Mộc Lam suy nghĩ một chút: "Các ngươi vào nhà nói đi."

Đã cho bọn họ vào nhà, thì chứng tỏ việc này vẫn có cơ hội để trao đổi.

Trong lòng Ngô Trác Viễn và Ngụy thị đều rất vui vẻ, "Vâng" một tiếng, sau đó đi theo Tô Mộc Lam vào trong sân, ngồi xuống trong nhà chính.

Bạch Thủy Liễu vô cùng hiểu chuyện, đã bưng trà tới, sau đó dẫn bọn Bạch Lập Hạ đi ra sân cắt rau cho gà ăn, cũng thuận tiện dọn dẹp mấy cây non mới mọc của mấy cây bắp cải và củ cải.

Bắp cải và củ cải mới nảy mầm, mọc lên rất nhiều, nhưng cũng phát triển rậm rạp, chỗ nào cũng có, phải nhặt bớt những cây non phát triển không hợp quy tắc thì mấy cây non bình thường mới có chỗ để phát triển.

"Tô tẩu tử, đây là điểm tâm mà ta làm, tay nghề có lẽ không bằng Tô tẩu tử nhưng hương vị cũng mềm mại ngọt ngào, tẩu tử và bọn nhỏ có thể để lại ăn vặt hàng ngày." Ngụy thị trước tiên đưa đồ điểm tâm cho Tô Mộc Lam.
 
Chương 169: Quyết tâm


"Cũng không phải làm khó dễ các ngươi hay là làm cao gì đó, chỉ là không công không thể nhận lộc, nếu chuyện này không đàm phán được thì ta nhận cái này sẽ cảm thấy băn khoăn…" Tô Mộc Lam đặt gói điểm tâm ở trên bàn, nói: "Chúng ta vẫn nên bàn chuyện mà các ngươi vừa mới nói đi."

"Lúc trước Ngô chưởng quầy đã tìm tới ta đề cập việc này rồi, ta đã từ chối ngay lúc đó, nguyên nhân thì các ngươi cũng đã biết, ta chỉ là một người bày quán nhỏ, làm kinh doanh nhỏ để kiếm chút tiền nuôi sống mấy đứa bé, không muốn xen vào quá nhiều chuyện, cũng sợ có phiền phức xảy ra thì việc buôn bán của ta không thể làm được nữa."

"Một mình ta phải nuôi bốn đứa con, việc đồng ruộng cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ dựa vào việc bán đồ ăn để kiếm tiền, nên ta làm việc gì cũng phải thận trọng."

"Những điều mà Tô tẩu tử lo lắng, thì chúng ta đều hiểu được." Ngụy thị vội vàng gật đầu: "Chuyện nhà của ta… thật sự là một lời không nói hết được, đừng nói là Tô tẩu tử, nếu đổi thành là người khác thì khẳng định cũng không muốn dính dáng gì đến nhà chúng ta."

"Nhưng mà lần này thì khác, ta và Trác Viễn, một nhà bốn người chúng ta đã từ trong nhà chuyển ra ngoài, không thể nói là chặt đứt quan hệ nhưng bên kia cũng không thể quản bất cứ việc gì của chúng ta được, cho nên hôm nay mới tới bàn bạc lại chuyện này với Tô tẩu tử."

"Ta và Trác Viễn dự định sẽ thuê một cửa hàng ở trên trấn, chuyên bán các đồ ăn do Tô tẩu tử làm, sau đó bán kèm thêm chút hạt dưa, đậu phộng rang, hoặc các loại hạt khác để bán, cửa hàng này mở ra sẽ tên là Ngô Ký, không có quan hệ gì tới Ngụy Ký cả."

"Phụ thân của ta tuy rằng tính tình nóng nảy, nhưng cũng là một người sĩ diện, thấy chúng ta tức giận tới mức này, cũng sẽ chỉ ở sau lưng nói vài câu lạnh nhạt, sẽ không tới cửa gây sự để cho láng giềng chê cười, cho nên Tô tẩu tử cũng không cần lo lắng sau này phụ thân của ta sẽ đến cửa hàng để gây chuyện."

"Nếu việc này có thể đàm phán thành công với Tô tẩu tử, như vậy sau này chúng ta sẽ bán đồ ăn ở trong cửa hàng, Tô tẩu tử chỉ cần ở nhà làm đồ ăn là được, sau này mỗi buổi tối chúng ta đều sẽ đến nhà tẩu tử để lấy hàng, khi tới chúng ta sẽ chuẩn bị danh sách ngày hôm sau muốn làm những đồ ăn gì, làm bao nhiêu phần, như vậy cũng tránh được trường hợp làm thừa cái này, làm thiếu cái kia, bán không hết hoặc không đủ đồ để bán,...…"

"Làm như vậy thì Tô tẩu tử không cần bận rộn việc đi họp chợ để bán đồ ăn, tiết kiệm được rất nhiều sức lực, hơn nữa nếu mỗi ngày đều bán trên trấn thì số lượng bán cũng sẽ tăng lên, tiền kiếm được sẽ càng nhiều hơn một chút."

"Còn về phần phân chia lợi nhuận…"

Ngụy thị nhìn Tô Mộc Lam, thành khẩn nói: "Hai nhà chúng ta, một nhà làm đồ ăn, một nhà bán đồ ăn, ngoại trừ số tiền để mua nguyên liệu làm đồ ăn thì số lợi nhuận kiếm được chúng ta sẽ chia năm năm, Tô tẩu tử nghĩ sao?"

Tô Mộc Lam nghe xong lời nói của Ngụy thị, rũ mí mắt xuống.

Những lời này của Ngụy thị thì về cơ bản đã kế hoạch rõ ràng công việc sau này, ngay cả một số chi tiết nhỏ cũng đã tính toán hết, không thể không nói nàng ta là một người rất cẩn thận và làm việc có kế hoạch rõ ràng.

Trước kia Tô Mộc Lam vẫn rất hứng thú với việc hợp tác, nhưng lo lắng mối quan hệ giữa Ngô Trác Viễn và Ngụy Đại Hữu, sợ sẽ có chuyện xấu xảy ra, bây giờ Ngụy thị đại diện, nói mọi chuyện rất rõ ràng, việc hợp tác này không có quan hệ gì tới bên Ngụy Ký.

Còn phần quan trọng nhất chính là tỷ lệ chia lợi nhuận 5-5, là sau khi đưa cho nàng tiền để mua nguyên liệu làm đồ ăn, mới phân chia lợi nhuận 5-5, có thể nói là ngoại trừ kiếm thêm một ít từ việc nàng tự cung cấp một số nguyên liệu, thì nàng có thể lấy thêm năm phần lợi nhuận.

Không thể không nói, Ngô Trác Viễn và Ngụy thị rất có quyết tâm làm ăn lớn và tiền vốn của bọn họ cũng không nhỏ.
 
Chương 170: Hiền thê


Tô Mộc Lam suy nghĩ một lúc lâu, mới nói: "Vừa rồi các ngươi nói muốn một lần nữa đi thuê cửa hàng, việc tìm một cửa hàng cũng không dễ dàng, chi phí dọn dẹp sửa sang lại, và chi phí hoạt động hằng ngày cũng không phải là con số nhỏ, tiền này…" Là ai bỏ ra.

Khi Tô Mộc Lam lên trấn họp chợ, đã nghe được người khác nói Ngô Trác Viễn ở Ngụy gia chính là đang làm việc của một người hầu, ngay cả tiền công cũng không được trả.

Nếu là tiền này vẫn từ Ngụy gia lấy ra, quan hệ lại không rõ ràng, như vậy chính là một đống chuyện phiền toái.

"Nói thêm chuyện này cũng không sợ tẩu tử chê cười…" Ngụy thị có chút ngượng ngùng mở miệng.

"Lúc trước khi ta còn là cô nương thì phụ mẫu có thuê người làm cho ta một bộ trang sức, ngày thường cũng không đeo qua, hôm nay ta đi lên trên trấn, tìm một cửa hiệu cầm đồ, bán đồ trang sức này đi, số tiền này cũng đủ để sửa sang thuê cửa hàng, Tô tẩu tử không cần lo lắng chuyện tiền bạc để mở cửa hàng."

Ngụy thị cười có chút lấy lòng: "Việc hôm nay, vốn nên là Trác Viễn và Tô tẩu tử bàn bạc tỉ mỉ, chỉ là hai chúng ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy nếu sự lo lắng của Tô tẩu tử chính là Ngụy gia, thì tốt nhất vẫn nên là ta trực tiếp đến nói chuyện với tẩu tử thì tốt hơn…"

Tô Mộc Lam nhìn Ngụy thị, một lúc lâu cũng không rời được ánh mắt,

Nói một câu thật lòng thì nàng đối với hành động này của Ngụy thị vẫn có chút ngoài ý muốn.

Đại đa số tình huống, đối với một người ở rể như Ngô Trác Viễn thì nàng ta có lẽ sẽ đề phòng một chút, mặc dù không phòng bị gay gắt như Ngụy Đại Hữu, nhưng ít nhiều thì việc không cần thiết cũng sẽ không cần trực tiếp ra mặt làm việc.

Nhưng vì có thể giúp Ngô Trác Viễn làm thành công việc này, sau đó có thể thẳng lưng làm người, thì đầu tiên Ngụy thị đã tranh chấp với Ngụy Đại Hữu rồi chuyển ra khỏi nhà, sau đó lại cầm cố đồ trang sức của mình để làm vốn khởi nghiệp, có thể nói Ngụy thị đã dốc hết tất cả cho Ngô Trác Viễn.

Người ta thường nói, nhà có hiền thê thì nam nhân không bao giờ gặp tai họa, không chỉ vậy, thê tử trong nhà có tài có đức, là một sự đảm bảo quan trọng nhất cho một gia đình có thể có một cuộc sống rực rỡ phát đạt hay không.

Có một thê tử như Ngụy thị, thì gia đình Ngô Trác Viễn sợ là về sau có không nghĩ phát đạt cũng khó.

Tô Mộc Lam cảm thán sự cống hiến của Ngụy thị đối với gia đình, cũng hiểu được hai vợ chồng này đồng lòng như vậy, thì việc làm ăn này có thể thực hiện được.

Thấy Tô Mộc Lam chần chừ một lúc lâu không trả lời, thì trong lòng của Ngụy thị và Ngô Trác Viễn cũng không yên, sau khi nhìn nhau một cái, hai người do dự xem có nên hỏi thêm một câu hay không.

"Tình huống chung thì đại khái ta đã hiểu rõ."

Tô Mộc Lam mở miệng nói: "Cũng nhìn ra được sự thành tâm muốn làm tốt chuyện này của hai người, nếu đã như vậy thì chúng ta thử hợp tác trước, các ngươi quản lý cửa hàng, ta làm đồ ăn, dựa theo phương pháp của các ngươi, cái nào dễ bán, cái nào không bán được, thì hằng ngày các ngươi cứ liệt kê ra, ta cũng thuận tiện hơn trong việc làm nhiều cái nào, làm ít cái nào."

"Còn tiền lãi, cũng dựa theo phương án của các ngươi, chờ sau khi việc kinh doanh được mở ra, xem xét tình hình, nếu không thích hợp thì chúng ta sẽ sửa đổi sau."

Ngụy thị và Ngô Trác Viễn nghe xong, lập tức vui sướng tới mức nhấc cao lông mày.

Nhất là Ngô Trác Viễn, lúc này mới xoa tay, cũng không biết nên nói gì, chỉ cười ha hả, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Vậy, việc này chúng ta trước tiên cứ quyết định như vậy đã được không?"

"Ngươi thật là vui vẻ tới hồ đồ rồi sao, chuyện này cũng không phải là việc nhỏ, bây giờ chỉ xem như đã quyết định bước đầu, sau này còn có nhiều chuyện phải bàn bạc."

Ngụy thị ở bên cạnh nhắc nhở: "Hai ngày tới chúng ta phải nhanh chóng tìm được cửa hàng để thuê lại, sửa sang lại một chút, sau đó để cho Tô tẩu tử nhìn qua một lần, nếu không còn vấn đề gì thì chúng ta liền ký kết chứng từ, bắt đầu chính thức hợp tác làm ăn."
 
Chương 171: Không để nàng chịu thiệt


Lúc này, bọn họ đi đến huyện thành để cầm đồ trang sức đổi lấy tiền trở về, nhưng cửa hàng gì đó vẫn còn chưa được dọn ra, khó tránh hơi cảm thấy như há mồm chờ sung rụng, chuyện gì cũng phải thu xếp xong xuôi mới có thể danh xứng với thực mà xác định công việc.

"Có chuyện gì thế." Vừa rồi, bản thân Ngô Trác Viễn cũng đều cao hứng đến choáng váng, có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái: "Để Tô tẩu tử chê cười rồi."

"Không sao, không sao." Tô Mộc Lam mỉm cười phất tay áo: "Đây cũng là lần đầu ta hùn vốn làm ăn với người khác, có rất nhiều chuyện không phải đều hiểu hết, có quên cái gì thì cũng nhờ các ngươi nhắc nhở giúp một chút mới được."

"Ôi, Tô tẩu tử nói lời này chính là khách sáo rồi, nếu như sau này chúng ta phải hùn vốn, phải thương lượng mọi thứ nhỉ." Sau khi Ngô Trác Viễn được Ngụy Thị nhắc nhở, tư tưởng cũng hơi vững vàng một chút, cùng với Nguỵ Thị bàn bạc một chút chi tiết hùn vốn làm ăn sau này với Tô Mộc Lam.

Ví dụ như đến lúc đó cần dùng cái gì để đóng gói và định giá món ăn, Tô Mộc Lam có thể làm nhiều thêm các loại món ăn khác nữa hay không.

Mãi cho đến khi mặt trời cũng đều ngã về tây rồi, Ngô Trác Viễn với Nguỵ Thị thấy sắc trời không còn sớm nữa mới chuẩn bị cáo từ rời đi.

"Có qua có lại, các ngươi mang theo bánh ngọt đến, ta cũng phải tặng lại ít đồ mới đúng." Tô Mộc Lam gói hết một ít quẩy xoắn giòn hương sữa vừa mới làm lúc nãy, kín đáo đưa cho Ngụy Thị: "Đây là món bánh quẩy mới hôm nay mới đem ra bán ở chợ, họ đều nói ăn được, lấy về cho bọn nhỏ ăn đi.

"Hôm nay, mua đậu hũ ở chú Ngô nọ, chú Ngô kia cân cho, quả cân cũng đều nóng lòng muốn bay lên, buôn bán ở chợ được, đồ cũng đã bán đi sạch, ta cũng không cách nào tặng cho chú Ngô một chút, sẵn tiện các người cũng mang về cho chú ấy một chút nhé."

Nếu như Ngô Trác Viễn và Nguỵ Thị đã chuyển ra khỏi Nguỵ Thị, Tô Mộc Lam đoán, lúc này, hẳn là hai người ở trong nhà của Ngô Điền

Phúc, mang trở về cho nhau cũng thuận tiện.

Ngô Trác Viễn với Ngụy Thị cũng không hề từ chối, nói cám ơn rồi cầm đồ đi ra khỏi cửa, đi về phía nhà họ.

Khoảng cách từ thôn Bạch Gia đến thôn Ngô Gia không tính là gần, hai người nghĩ đến con vẫn còn ở nhà nên đi đường cũng nhanh.

Có điều, đi được một lúc, Ngô Trác Viễn bỗng nhiên dừng lại.

"Sao thế?" Nguỵ Thị đi theo phía sau suýt chút nữa đầu đã va vào lưng Ngô Trác Viễn.

Ngô Trác Viễn cũng không lên tiếng, chỉ kéo lấy tay Nguỵ Thị đặt lên tim.

"Chàng làm gì vậy?" Ngụy Thị giật nảy mình, cuống quít nhìn quanh bốn phía.

Cũng may, chung quanh đây không có gì ngoài đồng ruộng, cũng không có ai lui tới, bằng không mà nói, cho dù là phu thê, ban ngày ban mặt mà để người ta nhìn thấy dáng vẻ này của bọn, chỉ sợ cũng phải chỉ trỏ một hồi.

"Nương tử, cám ơn nàng." Ngô Trác Viễn nhìn chằm chằm Nguỵ Thị, nghiêm túc nói.

Lúc lời nói vừa dứt thì vành mắt cũng đỏ lên.

Lòng Nguỵ Thị xiết chặt, một lát sau mới cười nói: "Giữa phu thê, không cần phải nói cảm ơn, chàng đã là phu quân của ta, ta là thê tử của chàng, chàng gặp chuyện khó khăn, đương nhiên ta phải giúp chàng một tay rồi."

Nghe vậy, vành mắt Ngô Trác Viễn càng đỏ hơn, nước mắt bắt đầu đảo quanh hốc mắc, lúc nào cũng có thể rơi xuống, cuối cùng hắn hít sâu vài hơi, cứng rắn đè nuốt nước mắt trở vào, bảo: "Sau này nhất định phải chăm lo cửa hàng thật tốt, để cho nàng một cuộc sống thật tốt."

Ngụy Thị đã vì hắn mà giận dỗi Nguỵ Đại Hữu, không nói đến việc chuyển ra, ngay cả đồ trang sức của mình cũng bán đi luôn...

Có thể nói là đã cược nửa đời sau lên người hắn.

Đã như thế này rồi, hắn nhất định sẽ không để cho nàng chịu thiệt.

Nguỵ Thị hé miệng cười cười: "Vậy sau này ba mẹ con ta đều trông cậy vào chàng đấy."
 
Chương 172: An ủi bản thân


"Ừm!" Ngô Trác Viễn nặng nề khẽ gật đầu.

"Được rồi, mau đi thôi, chậm thêm chút nữa trời sẽ tối đấy." Ngụy Thị rút bàn tay ra khỏi nắm tay của Ngô Trác Viễn, bước nhanh về phía trước.

Ngô Trác Viễn vội vàng đuổi theo.

Bên này, Tô Mộc Lam tiễn vợ chồng Ngô Trác Viễn xong thì dọn dẹp chén trà trong nhà, lại đi trở khoai lang khô ở trong sân, thấy sắc trời đã không còn sớm nữa thì bắt đầu thu xếp chuẩn bị làm cơm tối.

Mua được đậu hũ từ chỗ Ngô Điền Phúc, nàng cắt thành từng sợi nhỏ, sau đó chiên những sợi đậu hũ đó lên, chuẩn bị tối nay ăn rau trộn đậu hũ, phần đậu hũ còn lại thì nghiền thành vụn đậu hủ nhỏ, sau khi lăn bột thì vê thành viên tròn nhỏ, chiên thành đậu hũ viên ngoài giòn trong mềm.

Đến lúc đó lại tráng thêm món bánh bột ngô, bữa cơm tối này cũng coi như xong.

Tô Mộc Lam bận rộn ở nhà, lúc này, rất nhiều người đều đang bận rộn ở trong ruộng, chăm bón ruộng, nhổ cỏ bắt trùng, đều vô cùng bận rộn.

Đến ngay cả bên giếng nước, lúc này cũng vô cùng náo nhiệt vì có rất nhiều người tụ lại cùng giặt quần áo.

Tay giặt quần áo, đương nhiên miệng cũng không thể nhàn rỗi, hết nói đông rồi lại nói tây, nhớ đến cái gì thì nói cái đó.

"Ơ, nhìn thấy chưa, nhà Tô Thị lại bắt đầu phơi khoai lang khô rồi."

"Đó nào phải khoai lang phơi khô chứ, thứ được phơi là đồng tiền, biết không hả? Trong mỗi cái mẹt là vài đồng tiền đấy, ngươi xem một chút nhà nàng có bao nhiêu mẹt, vậy thì có thể có bao nhiêu tiền!"

"Nhắc đến đây, ngươi lại muốn phơi khoai lang khô à?"

"Được rồi, ai thích phơi thì phơi, quãng thời gian trước phơi khoai lang khô đều phải ăn hết lần này đến lần khác, ăn đến mức toàn thân đều là mùi khoai lang cả thôi, không muốn ăn lại nữa đâu."

"Cho nên nói này, tiền đó cũng không phải ai cũng có thể kiếm được, chúng ta đều biết thêu khăn hoa kiếm được không ít tiền, thế nhưng đâu phải ai cũng đều có thể cầm được cây kim thêu kia."

"Không phải, nói tới nói lui, không nên ghen ghét vì người khác kiếm được tiền, thanh thản ổn định sống cho chính bản thân mình, cứ dựa vào cuộc sống của mình mà kiếm tiền, bằng không cứ hết nghĩ cái này lại nghĩ cái kia, cuối cùng không được một đồng tiền nào lại còn phải lỗ thêm một số thứ nữa."

"Đúng vậy đó..."

Mấy người phụ nữ nói đến khí thế ngất trời, càng nói lại càng cao hứng.

Tuy nói đây cũng có chút ý tứ là tự an ủi mình, nếu không nói như vậy thì có thể như thế nào chứ?

Thế gian này có nhiều người có bản lĩnh và năng lực lắm, ghen tị hai lần cũng được rồi, nếu thật sự muốn học theo người ta, phải nghĩ xem người ta như thế nào, cũng phải nhìn xem bản thân có cái mệnh kia không mới được.

Có điều lúc này, Tôn Thị lại mang vẻ mặt mất hứng.

Nguyên nhân mất hứng đương nhiên chính là trông thấy đầy một sân khoai lang khô trong nhà Tô Mộc Lam kia.

Lúc trước, khoai lang khô của mình không bán đi được, trong lòng Tôn Thị vẫn rất buồn bực.

Nhưng đến lúc nàng nhìn thấy những người khác cũng không bán được khoai lang khô, trong đầu nàng đây lập tức thư thản.

Lúc lại nhìn thấy thời gian tiếp theo, Tô Mộc Lam cũng không tiếp tục phơi khoai lang khô nữa, trong đầu Tôn Thị càng thư giãn hơn.

Nhưng lúc này, Tô Mộc Lam lại bắt đầu phơi khoai lang khô, Tôn Thị liền nhớ đến những sợi khoai lang khô hoàn toàn không thể bán được của mình kia.

Tô Mộc Lam phơi khoai lang khô thì có thể bán lấy tiền còn nàng phơi thì không được...

Ôi, sao lại như thế vậy chứ.

Tôn Thị uất ức đến mức nước mắt bắt đầu tràn ra khoé mắt, nhìn thấy bên cạnh có người đi về phía mình, nàng vội vàng lau nước mắt rồi chào hỏi người kia: "Hàn thẩm."

"Sao lại đứng đây, nhìn cái gì thế?" Hàn Thị lườm Tôn Thị một cái.

Bà không thích con dâu nhà Lưu Thị, cũng không chào đón Tôn Thị.
 
Chương 173: Đâm đao


Dáng dấp thấp, lại ăn đến béo, xem ra chính là người bình thường bỏ không ít đồ vào bụng, cả đồ ngon và đồ không ngon đều chui vào bụng người phụ nữ này, vậy thì cũng thôi đi, đến ngay cả Bạch Thổ Thuận bình thường đều gọi nàng là người ăn ngon miệng, thật sự cũng không thấy hay sao.

Một đại lão gia, suốt ngày vây quanh cô vợ trẻ của mình, thật đúng là không có chút dáng vẻ đàn ông gì cả.

Có điều, đàn ông có dáng vẻ như thế này vậy cũng sẽ khiến cho vợ say mê, nói tới nói lui, cũng là Tôn Thị quen được đà lấn tới.

Hàn Thị nghĩ đến đây, liền thấy Tôn Thị mũi không ra mũi, mắt không ra mắt, mí mắt của mình cũng trợn lên hết lần này đến lần khác.

"Không nhìn gì cả." Tôn Thị cũng không phải kẻ ngu, đương nhiên cũng cảm nhận được Hàn Thị không thích mình, cũng không muốn nói nhiều với bà.

"Ta lớn tuổi chứ không có mù." Hàn Thị thấy giọng điệu Tôn Thị nhàn nhạt, lập tức vô cùng mất mặt, liền hừ một tiếng: "Cũng không phải ta không nhìn ra ngươi không ngừng nghiêng mắt nhìn vào nhà Tôn Thị người ta, thế nào, có phải là muốn học trộm cách người ta phơi khoai lang khô không?"

"Ầy, ta thấy cũng là đừng hao phí tâm tư cho chuyện này nữa, khoai lang khô này không phải ai cũng có thể phơi được, khi chưa muộn, hãy bỏ cái ý định này đi, tránh đến lúc đó cả rổ khoai lang khô lại nện vào tay mình nữa."

Nghe thấy lời này, sắc mặt Tôn Thị lập tức trở nên khó coi.

Lúc trước, chuyện nàng với người khác cùng phơi khoai lang khô nhưng không bán đi được, dù không hề nói với bên ngoài, nhưng người khắp thôn cũng đều biết cả.

Nhưng biết thì biết, loại chuyện không quá vẻ vang lại có chút mất mặt này, tất cả mọi người đều sẽ không nói ra, cũng chỉ tự để trong lòng.

Nhưng Hàn Thị lại công khai nói ở bên ngoài, thật sự là có phần đâm dao găm vào tim nàng.

"Mắt Hàn thẩm không mù, chỉ là hơi xấu bụng một chút."

Tôn Thị nói chuyện cũng không khách sáo: "Muốn nói móc ta, người đây à, xấu xí một chút cũng không sao, thấp chút cũng không sao, chỉ sợ xấu bụng, đến lúc đó thật sự là người gặp người tránh, quỷ gặp quỷ sầu mất."

"Khoai lang khô bán không được thì tự mình có thể ăn, lòng dạ mà xấu, sau này sẽ không ai phối hợp với ngươi nữa, gặp phải chuyện gì cũng đều nghĩ sẽ tránh xa ra, vậy thì không dễ dàng rồi, Hàn thẩm, ngươi nói xem có đúng hay không đây?"

Nghe Tôn Thị móc vào mấy chỗ để sỉ nhục bà, Hàn Thị tức đến mức môi cắt không còn giọt máu: "Nói chuyện với trưởng bối như vậy, đúng là không thể tưởng tượng nổi!"

"Ta chỉ nói thật mà thôi, cũng không có chỉ mặt gọi tên nói ai, sao Hàn thẩm lại phải sốt ruột đến thế?" Tôn Thị thấy Hàn Thị tức giận kinh ngạc, trong đầu lập tức thư thản hơn rất nhiều, cứ liên tục cười hì hì, mí mắt gần cong đến tận bầu trời: "Hay phải nói Hàn thẩm cảm thấy bản thân chính là loại người này, cho nên mới sốt ruột như thế?"

"Ôi, nếu thật sự là vậy, vậy coi như ta chưa nói..."

"Ngươi..." Hàn Thị tức giận đến mức toàn thân đều run lên.

"Bây giờ không còn sớm nữa, tranh thủ về nhà thôi, ban đêm nhà còn ăn thịt chưng cách thuỷ kia, còn không quay về thì thịt này không mềm nổi rồi." Tôn Thị nói rồi lắc lắc vòng eo mập mạp rời đi.

Cuộc sống nhà Hàn Thị bình thường, Tôn Thị nói lời này chính là cố ý muốn chọc giận Hàn Thị.

Hàn Thị nhìn bóng lưng của Tôn Thị rồi phỉ nhổ vài cái, cảm thấy chưa hết giận như cũ, lại chửi mát thêm một lúc lâu.

Lại ngẩng đầu nhìn sân nhà mình, thấy Lưu Thị đang nhặt rau thì lại giận không chỗ phát tiết.

"Ngươi nhìn quả cà ngươi hái một chút này, bỏ quá nhiều vỏ rồi, nhà chúng ta có núi vàng núi bạc sao mà hao tốn như thế hả?" Hàn Thị gần như là chạy vội vào sân, ồn ào một trận với Lưu Thị.
 
Chương 174: Sửa nóc nhà


Khoảng thời gian này, Lưu Thị nghe Tô Mộc Lam khuyên bảo, hoàn toàn không để vào mắt những lời châm chọc khiêu khích này của Hàn Thị, chỉ giương mí mắt nhìn Hàn Thị, nhẹ nhàng bảo: "Đầu quả cà này thật sự ăn không được, không gọt thì không thể nào ăn cả quả cà này được đâu."

"Có cái gì không thể ăn, đầu quả cà ăn ngon nhất đấy!" Hàn Thị bất mãn vì Lưu Thị mạnh miệng, quát lại.

"Vậy... Được thôi." Lưu Thị nhặt lại những khúc đầu quả cà đã cắt xuống: "Nếu nương đã cảm thấy ăn ngon, vậy chính là nương thích ăn đầu quả cà này, ta sẽ xào đầu quả cà này cho nương, nương phải ăn nhiều một chút đó."

Lưu Thị nói xong thì đi đến nhà bếp bận rộn.

Hàn Thị bị lời nói này của Lưu Thị chẹn họng, tim đau từng hồi.

Quả nhiên, con dâu trên đời này đều là kẻ thù của mẹ chồng, chỉ đem đến cho mẹ chồng ngột ngạt mà thôi!

Đứa nào cũng là đồ đĩ ti tiện được đà lấn tới!

Trong đầu Hàn Thị tức giận bừng bừng, đứng trong sân gắt giọng mắng, Lưu Thị nấu cơm trong bếp, chỉ làm như không nghe thấy, lúc thật sự cảm thấy quá ồn ào thì tìm một chút bông nhét vào lỗ tai.

Một lần nữa, Hàn Thị đứng trong sân mắng đến miệng đắng lưỡi khô, cuối cùng tự mình ôm một bụng tức giận, thở phì phò đi vào trong phòng nằm.

- ---

Vừa rạng sáng hôm sau, Tô Mộc Lam đã đeo cái rổ trúc, đi đến nhà Bạch Khang Nguyên.

Thê tử của Bạch Khang Nguyên là Trịnh Thị đang ở trong sân cho gà ăn, nhìn thấy Tô Mộc Lam đến bèn lùa gà sang một bên ăn: "Nhà Thạch Đường đấy à, sao ngươi lại đến đây?"

"Chào Trịnh thẩm, nhà ta có chút việc muốn thương lượng với Lý Chính thúc một chút." Tô Mộc Lam cười nói: "Lý Chính thúc có nhà không?"

"Có nè." Trịnh Thị gọi với một tiếng vào nhà: "Đương gia, mau ra đây, nhà Thạch Đường đến tìm chàng này."

"Tới đây." Bạch Khang Nguyên đang pha ấm trà trong nhà chính, vừa chuẩn bị uống, nghe thấy động tĩnh liền đi ra: "Tìm ta có chuyện gì?"

"Đến đây đến đây, ngồi xuống rồi nói." Trịnh Thị dời băng ghế tới.

Bây giờ, tính tình và bản tính của Tô Mộc Lam đều tốt, đối xử với con cái cũng tốt, cũng khá tốt với tất cả những hộ ở cùng thôn, bản thân cũng không lười biếng, luôn đổi cách để kiếm tiền, Bạch Khang Nguyên và Trịnh Thị đều chào đón người ít việc lại có lòng cầu tiến, lúc này cũng có hơi nhiệt tình với Tô Mộc Lam.

"Ta cũng không quanh co lòng vòng nữa, có việc nên nói thẳng nhé." Tô Mộc Lam cười nói: "Nhà đã ở lâu rồi, nếu là trời nắng thì còn may, trời mưa xuống luôn bị dột tí tách ở vài ba chỗ, vẫn luôn định sửa chữa, cũng không thể để không, quãng thời gian này rảnh rỗi, thấy sắc trời cũng tốt, liền muốn đến phiền Lý Chính thúc thu xếp giúp việc này."

"Khoảng rào trước sân nhà cũng có hơi thấp, vừa hay nhà ta lại ở gần biên giới thôn, nhà ta không có nam nhân, một mình ta với bốn đứa bé có phần không an tâm cho lắm, cũng muốn xây khoảng rào trước sân cao lên một chút, đúng rồi, ta còn muốn xây thêm một cái bếp lò lớn một chút ở trong sân nữa."

Gạch gỗ gì đó sửa nhà, sửa sân trong thôn trái lại là đều phải tự mình đi mua, nhưng nhân lực đều do thôn phát động hỗ trợ, không cần tiền công, chủ nhà chỉ cần chiêu đãi cơm canh nước trà đầy đủ là được.

Trừ phi là thủ công mỹ nghệ mà người trong thôn thật sự không thể làm được, ví dụ như khắc hoa trên tường hay kiểu dáng hàng rào đẹp mắt, mới mướn người từ bên ngoài đến làm.

Nếu người nào nhà gặp phải loại chuyện này mà bỏ quba người trong thôn, trực tiếp mướn người bên ngoài đến làm thì đó chính là mắt cao hơn đầu, xem thường người trong thôn, sau này nhà ngươi có chuyện gì vậy cũng đừng nghĩ đến việc nhờ người trong thôn giúp.
 
Chương 175: Thu xếp


Kiểu nhà ai có việc thì cả thôn giúp đỡ thế này, thứ nhất cũng phòng ngừa tình huống nhà ai nghèo quá không thuê nổi người, đến nhà ở cũng không sửa nổi, thứ hai đây cũng là để người trong thôn dưỡng thành thói quen giúp đỡ lẫn nhau, làm cho cả thôn càng thêm đoàn kết, thứ ba đây là nhắc nhở tất cả mọi người rằng ngươi là người thôn Bạch Gia, nên tận lực, thứ có thể hưởng thụ cũng không ít, cũng không thể quên nguồn cội.

Cũng không đơn thuần chỉ là việc sửa nhà đây mà kết hôn, tang, gả, lấy đều là như thế.

Có điều, tuy nói loại chuyện này là tình trạng bình thường, là thói quen mà mỗi thôn đều giữ lại, nhưng cũng không phải là chuyện mà ngươi cảm thấy đương nhiên, phải biết nghĩ cho người khác, cũng không thể chiếm dụng thời gian củba người khác quá đáng.

Mùa hè, nóc nhà của Tô Mộc Lam hơi bị mưa dột, nhưng lại kéo đến lúc này, xem chừng bên trong không đủ tiền bạc đi mua gạch ngói là một chuyện, chỉ sợ vấn đề nằm ở chỗ người khác có rảnh hay không nhiều hơn.

Trời mùa hè nóng nực, ít nhiều gì cũng có việc ở trong ruộng, đương nhiên không thể nào không biết ngại mà bảo người khác đội nắng giúp đỡ.

Mà lúc này đây vừa vặn vào đầu thu, hoa màu trong ruộng còn chưa tới ngày mùa thu hoạch, không tính là bận bịu, còn trời lại thuộc kiểu vừa vặn ôn hoà, xem như là thời gian tương đối thích hợp.

Bạch Khang Nguyên cảm thấy Tô Mộc Lam chọn lúc này, nghĩ cũng thấy có chút chu đáo.

"Không phải chuyện gì lớn, ta giúp ngươi thu xếp là được." Bạch Khang Nguyên liên tục nói đồng ý.

"Cảm ơn Lý chính thúc." Tô Mộc Lam thấy thế, vội vàng nói cảm ơn.

"Ôi, cảm ơn cái gì chứ, đây là điều nên làm mà, lúc trước Thạch Đường cũng giúp không ít sức cho những người khác, bây giờ nhà ngươi có việc, chắc chắn cũng có không ít người đến, ngươi không cần quan tâm đến chuyện bên trên làm gì, đến lúc đó ngươi chuẩn bị kỹ càng cơm canh nước trà gì đó, đừng bạc đãi người làm việc là được rồi." Bạch Khang Nguyên dặn dò.

"Lý Chính thúc yên tâm, trong lòng ta có chừng mực." Tô Mộc Lam liên tục gật đầu: "Bản thân ta cũng không hiểu những việc sửa nhà này, việc nóc nhà thêm bao nhiêu ngói, tường sân cao thêm bao nhiêu, lũy bếp gì đó phải dùng bao nhiêu gạch, xem chừng còn phải làm phiền Lý Chính thúc xem giúp một chút, hai ngày này, ta sẽ nhanh chóng đặt mua về."

Ngô Trác Viễn với Ngụy Thị đã bắt đầu chuẩn bị chuyện cửa hàng, sau khi dọn dẹp cửa hàng xong, số lượng món ăn phải chuẩn bị ở nơi này của nàng sẽ nhiều hơn lúc trước, nếu như buôn bán bình thường, ước chừng không có bận rộn như vậy, nếu như buôn bán được, e rằng mỗi ngày đều phải làm ra một số lượng không nhỏ.

Những việc vặt này đều phải chuẩn bị thật tốt trước khi cửa hàng bắt đầu kinh doanh mới được.

ình thường, Bạch Khang Nguyên thường xuyên giúp đỡ người trong thôn thu xếp việc sửa sang nhà cửa, đối với việc nhà ở bao lớn dùng bao nhiêu gạch xanh, dùng bao nhiêu vật liệu gỗ, dùng bao nhiêu mảnh ngói, thậm chí là che đến mức độ nào, mất bao lâu từ lúc chuẩn bị cho đến khi hoàn thành nên đều rất rõ ràng.

Lúc này nghe Tô Mộc Lam nói lời này, mới bảo: "Chuện này dễ thôi, đợi lát nữa cơm nước xong xuôi rồi, ta rảnh rổi sẽ đến nhà ngươi ngó một chút, đoán chừng số lượng cho ngươi, ngươi đi mua là được."

"Ngươi mua mấy vật này cũng đừng đi quá xa, thôn Trương Gia có một cái lò gạch, chuyên môn nung những vật này, quanh thôn mình đều đến đó mua, đến lúc đó ngươi cứ nói với người ta là người thôn Bạch Gia dùng, vậy giá cả có thể hời hơn một chút, cũng có thể bảo người ta đưa đến nhà."

"Được, vậy cám ơn Lý chính thúc." Tô Mộc Lam xốc tấm vải bố lồng trên giỏ trúc rồi xách lên: "Đây là vài món ăn ta làm ở nhà, đều không phải thứ gì đáng giá, Lý Chính thúc với Trịnh thẩm cứ xem như đồ ăn vặt ngày thường mà ăn đi nhé."
 
Chương 176: Phúc đức


Bên trong giỏ trúc có mấy gói đồ ăn được bọc trong khăn, từ bỏng ngô, cơm cháy, bánh tai mèo, đến bánh quai chèo, tất cả đều có, số lượng còn không ít.

"Giúp đỡ các gia đình trong thôn là bổn phận của ta, cháu lấy mấy thứ này ra thì quá khách khí rồi." Bạch Khang Nguyên liên tục từ chối: "Cháu nuôi mấy đứa nhỏ cũng không dễ dàng gì, vẫn nên cầm mấy thứ này mang lên chợ bán kiếm tiền mới đúng."

"Thúc lý chính*, thúc đừng khách khí, tình cảm giữba người với người vốn là chuyện người đến ta đi, không có đạo lý nào lại nói chỉ có thể nhận lòng tốt củba người khác nhưng không cho báo đáp lại, trong lòng cháu vẫn luôn ghi nhớ lòng tốt của thúc lý chính, nhận được tình cảm của thúc, nếu thúc không nhận món quà nhỏ này thì sau này có việc gì cháu cũng không dám đến nhờ cậy thúc lý chính nữa đâu."

[1] Lý chính là một chức quan cấp thấp bắt đầu từ thời Xuân Thu, chịu trách nhiệm chính trong việc quản lý hộ khẩu và nộp thuế.

Tô Mộc Lam nói những lời này làm cho Bạch Khang Nguyên cũng không thể từ chối thêm được nữa, cười nói: "Cháu đã nói tới mức này rồi thì bây giờ ta không nhận cũng không được."

"Thúc cứ nhận lấy đi, đây đều là mấy đồ ăn ngày thường cháu hay bán ở chợ, nếu thúc lý chính thấy ăn ngon thì coi như chứng thực cho thanh danh của cháu rồi." Tô Mộc Lam đưa hết đồ ăn đã bọc kỹ cho Trịnh thị, sau đó xách giỏ trúc đã trống không: "Vậy được rồi, thúc lý chính và Trịnh thím bận việc đi, cháu về trước."

"Được, cháu về trước đi, đợi lát nữa ta sẽ đến nhà cháu giúp xem xét một chút."

Bạch Khang Nguyên và Trịnh thị tiễn Tô Mộc Lam ra cửa, nhìn nàng đi xa rồi mới trở về dọn dẹp ăn bữa sáng.

Bánh xèo nóng, bánh canh ăn cùng với dưa muối mà Trịnh thị làm.

Sau đó nhìn về phía những món ăn mà Tô Mộc Lam mang sang thật sự là mùi hương thơm nức xộc thẳng vào mũi, liền cầm mấy cái bánh quai chèo nhỏ mang ra ăn.

"Phải nói là tay nghề của nương tử nhà Bạch Thạch Đường thật sự không tệ." Trịnh thị cảm thán nói: "Bánh quai chèo này so với bánh quai chèo lúc trước lão nhị mang về cho chúng ta thì ăn còn ngon hơn đấy."

"Nàng ta bây giờ cũng coi như khá tốt." Bạch Khang Nguyên nói.

Cuộc sống trong thôn muốn bình thản thì tính tình của mọi người phải kiềm chế một chút, giống như Tô Mộc Lam hồi trước thì thật khiến người ta đau đầu, bây giờ thì đã tốt hơn, bớt gây chuyện phiền phức, ông làm lý chính cũng không cần đau đầu như vậy nữa.

"Đúng vậy, khá tốt." Trịnh thị cũng gật đầu: "Lúc trước Bạch Thạch Đường làm được nhiều việc tích đức như vậy, bây giờ thì coi như là giúp bọn trẻ đổi được chút phúc đức rồi."

"Thôi, lần này Tô thị sửa tường nhà, ông tận tâm thêm một chút, trước kia Bạch Thạch Đường cứu lão nhị nhà chúng ta nhưng chúng ta ngày thường cũng không có cái gì để báo đáp, lúc trước còn có thể giúp đỡ mấy đứa nhỏ Thủy Liễu kia, nhưng bây giờ tính tình Tô thị đã tốt hơn, có vẻ như cũng không cần thiết chúng ta giúp thêm gì, khó lắm mới có một cơ hội để báo đáp nên ông đừng bỏ lỡ."

"Có ân thì phải báo, nếu không sau này sẽ không còn phúc đức nữa đâu."

"Yên tâm đi, lòng ta đều rõ ràng." Bạch Khang Nguyên gật đầu, ăn một miếng bánh quai chèo, lại húp một ngụm bánh canh, trong lòng lại đang tính toán xem chuyện này phải thu xếp như thế nào.

Sau khi Tô Mộc Lam trở về nhà cũng dẫn bọn nhỏ ăn cơm, cháo trứng, bánh hành lá, ăn cùng với cải thìa ngâm giấm.

Chờ sau khi ăn cơm xong, Tô Mộc Lam đi đến nhà Mã thị ở bên cạnh mượn một cái thang trúc dài về nhà, cũng thuận tiện cho Bạch Khang Nguyên để lên nóc nhà nhìn xem tình hình.

Vừa mới dọn dẹp xong thì Bạch Khang Nguyên đã tới, leo thang lên nóc nhà nhìn.

Nhìn kỹ tình hình trước sau cẩn thận, Bạch Khang Nguyên lại đi quanh sân và vào trong phòng xem xét kỹ càng.

"Ta vừa nhìn thì thấy tình hình mái nhà của cháu vẫn còn ổn, lúc trước khi Bạch Thạch Đường xây nhà cũng dùng vật liệu tốt, lợp ngói cũng nhiều, chỉ là bên trên có không ít lá cây, không dọn dẹp một chút thì thời gian dài sẽ cùng với bụi đất chắn ở trên đó, khi trời mưa nước không chảy xuống được sẽ rò rỉ vào trong nhà."
 
Chương 177: Giường đất


"Thỉnh thoảng sẽ có vài viên ngói bị vỡ thì cháu đổi viên mới là được, không cần sửa lại toàn bộ mái nhà, đến lúc cháu đi mua ngói mới thì mua loại ngói nhỏ này, mua bảy tám mươi cái là đủ rồi, sau đó đổi hết những viên ngói bị vỡ và cũng dọn dẹp một chút mái nhà, năm sau nó sẽ tuyệt đối không có vấn đề gì."

"Còn về tường nhà cháu thì sân nhà cháu cũng rộng, nếu muốn xây bao quanh thì cần không ít gạch xanh đấy, lò gạch có loại xe chuyên dùng để chở gạch, ta nghĩ chắc phải ba chiếc xe mới đủ, trước hết cháu cứ đặt bên lò gạch đưa sang ba xe đi, lò gạch rất dễ nói chuyện, dùng không hết thì chỉ cần gạch sạch sẽ chưa sử dụng là đều có thể trả lại."

"Chỉ là trong phòng của cháu, có muốn làm một cái giường đất hay không?"

Làm giường đất?

Trong đầu của Tô Mộc Lam bất chợt vang lên nhạc phim của một bộ phim truyền hình nào đó.

Bạch Khang Nguyên thấy nàng có chút sững sờ, liền giải thích: "Nói là giường đất, nhưng thực tế là xây bằng gạch xanh được chọn lựa kĩ càng, vừa sạch sẽ lại đẹp mắt, giường này so với giường đắp bằng đất ngày xưa không giống nhau, mùa đông có thể đốt lửa sưởi ấm ngủ cả đêm, chỉ là có chút tiêu phí củi lửa, có vài nhà không nỡ tiêu tiền để đốt lửa."

"Nhà cháu có nhiều trẻ con, nên nghĩ xem có nên làm giường đất hay không, nếu muốn làm thì vừa lúc dọn dẹp mái nhà, xây tường sân nên làm luôn, tránh cho lúc sau muốn làm thì lại thuê người thêm phiền phức, hôm nay cũng đã vào mùa thu rồi, làm xong để phơi khô mấy ngày, đến mùa đông dùng là được."

"Mùa hè nằm trên giường đất cũng rất mát mẻ, so với ngủ trên giường ván gỗ còn thoải mái hơn, rắn chắc và dùng rất bền, chỉ là nghe tên có chút quê mùa mà thôi."

"Ôi, người nhà nông còn chú ý tên gọi làm gì đâu, cháu cảm thấy giường đất này nghe cũng không tệ, đến lúc đó phiền toái thúc lý chính thu xếp giúp nhà cháu làm một cái." Tô Mộc Lam nói: "Chỉ là làm thêm giường đất với làm thêm một bàn bếp thì ba xe gạch xanh có đủ hay không?"

"Cháu hôm qua đã suy nghĩ một chút, cháu muốn làm thêm một cái lò nướng để lúc sau nghiên cứu xem có thể nướng bánh gì đó hay không, bọn nhỏ bây giờ ăn bánh mì bánh bao cũng ăn chán rồi, thúc lý chính giúp cháu tính toán một chút."

"Đúng rồi, còn có đất nữa, cần phải sử dụng bao nhiêu, có cần trước tiên đi đào chút đất hay không?"

Đã xây tường chắc chắn phải sử dụng bùn, vậy thì đất là vật liệu không thể thiếu.

"Ừm, cứ đi sang mảnh đất hoang ở phía đông đầu thôn đào đất là được, mảnh đất kia đều để xới đất, cũng không có cách nào trồng trọt được nữa, cứ đi chỗ đó lấy đất là được, mặt khác còn phải mua thêm chút vôi, trộn vào bùn để đắp tường, vừa rắn chắc lại chống ẩm, chống côn trùng gì đó."

"Gạch thì chắc có lẽ sẽ cần ba xe rưỡi đấy, đặt thêm cũng được, đề phòng nếu thiếu mà lò gạch hết hàng thì lại phải chờ gạch mới, đến lúc đó mà mới làm được một nửa thì cũng rất phiền phức."

"Chỗ bán vôi thì cũng không nhiều lắm, để cho ta suy nghĩ một chút…"

Bạch Khang Nguyên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vôi thì cháu đừng lo, ta tìm chỗ cho cháu mua, đến lúc đó đưa sang đây thì cháu trả tiền là được, giá cả cứ yên tâm, ta sẽ tìm giá tốt cho cháu."

"Thật sự phiền thúc lý chính quan tâm nhiều quá." Tô Mộc Lam liên tục nói cảm tạ.

"Ôi, đều là việc nên làm."

Bạch Khang Nguyên cười cười, lại nói với Tô Mộc Lam thêm một lúc về mấy chuyện nhỏ liên quan đến sửa nóc nhà và tường sân, nói thêm cả mấy thứ nàng cần chuẩn bị, sau đó thấy thời gian cũng không còn sớm nên đã đi về trước giúp Tô Mộc Lam tìm chỗ mua vôi.

Tô Mộc Lam vội vàng thu dọn làm cơm trưa, chờ đến buổi chiều nàng đi đến lò gạch ở thôn Trương gia để xem gạch xanh và ngói.

Lò gạch của thôn Trương gia không ở trong thôn, mà là ở trên một sườn đồi cạnh thôn, đi từ xa đã nhìn thấy khói bốc lên từ lò nung ở đằng kia.
 
Chương 178: Lò gạch


Lò gạch do một người ở thôn Trương gia tên là Trương Thủy Sinh mở ra, những người làm việc bên trong cũng đều là người trong thôn, thôn Trương gia và thôn Bạch gia cũng ở bên cạnh nhau, do đó đi lại nhiều nên tất cả mọi người đều biết nhau cả.

Thanh danh trước đây của Tô Mộc Lam không tốt, cực kì nổi tiếng ở thôn Trương gia, bây giờ thì cũng có chút danh tiếng.

Nhưng mà bây giờ thì là bởi vì sự thay đổi tốt đẹp trong tính cách của nàng.

Cũng vì thế nên người của lò gạch nhìn thấy Tô Mộc Lam cũng có chút nhiệt tình và lịch sự, chỉ hỏi nàng muốn loại gạch và ngói gì, muốn số lượng bao nhiêu,...….

Tô Mộc Lam nghe theo lời của Bạch Khang Nguyên, nói số lượng cho Trương Thủy Sinh.

"Số lượng này không lớn, buổi chiều ngày mai có thể đưa sang cho ngươi."

Trương Thủy Sinh tính toán một chút số lượng và giá cả, sau đó báo giá cho Tô Mộc Lam: "Đều là bà con cùng quê nhà, cũng không lấy giá đắt, với số lượng gạch và ngói như vậy, chỉ cần đưa ta chím trăm hai mươi đồng tiền là được."

"Gạch thì không đắt, nhưng ngói này giá không hề rẻ, nhưng mà ngươi lấy số lượng cũng ít, ta đều tính giá vốn cho ngươi rồi, đi ra ngoài thì không có cái giá này đâu, nói trước không lại có người khác tới hỏi ta lấy giá này."

Trương Thủy Sinh có vẻ cũng là một người biết làm ăn buôn bán, lời nói ra cũng khiến cho Tô Mộc Lam nghe cực kì thoải mái.

"Được, ta nhớ rồi." Tô Mộc Lam nói: "Thanh toán tiền như thế nào?"

"Quy tắc của lò gạch, đều là trước đưa một nửa tiền, còn lại một nửa thì đợi tới khi nào giao hàng mới đưa… Hơn nữa, đến lúc giao hàng thì kiểm kê một chút, nếu có viên nào bị vỡ thì trực tiếp trừ tiền là được rồi." Trương Thủy Sinh nói.

"Được." Tô Mộc Lam theo lời của Trương Thủy Sinh, trả tiền, hẹn trước thời gian giao gạch sau đó liền đi về nhà.

Mang theo túi tiền đã nhẹ hơn nửa, Tô Mộc Lam chợt thở dài một hơi.

Số tiền dành dụm được trong thời gian này, bây giờ sửa chữa một chút nhà ở, mua gạch với vôi và ngói đã tiêu hết gần một nửa.

Đây là nàng mới chỉ thay mấy viên ngói, xây tường cao thêm chút, đã tiêu nhiều tiền như vậy, nếu muốn xây dựng một ngôi nhà ngói ba gian lớn có sân vườn thì tính vật liệu gỗ, đồ nội thất trong nhà,...…, sợ là phải tốn hơn mười lượng bạc.

Nhà nông bình thường, ngoại trừ ăn uống gì đó, một năm tích góp được hai lượng bạc đã xem như không tồi, đây còn là ở trường hợp trong nhà không có ngoài ý muốn phải chi tiêu, nếu trong nhà có người lớn thân thể không tốt, muốn uống thuốc, như vậy một năm không tích góp được gì cũng là bình thường.

Trong trường hợp tốt đẹp nhất, muốn xây dựng một ngôi nhà mới, chắc phải tiết kiệm trong nhiều năm, nếu trong nhà có nhiều nhi tử thì càng khó tiết kiệm hơn.

Cũng không trách được đại đa số gia đình, cho dù nhi tử của họ đã thành thân, cũng không có cách nào phân gia để sống tách ra, ngoại trừ việc nhà có nhiều người thì sẽ khiến người ngoài không dám bắt nạt, tới khi gọi người phục vụ lao dịch thì chỉ cần đưa một người đi, còn lại thì việc tiền bạc đa phần liên quan đến sửa chữa xây dựng nhà ở.

Nghĩ như vậy, Tô Mộc Lam chợt có chút may mắn Bạch Thạch Đường coi như là người có thể kiếm được tiền, đã sớm xây dựng nhà ngói để ở, bằng không nếu đợi tới khi nàng đến nơi này mới muốn đi xây nhà thì chắc nàng phải vất vả một thời gian dài.

Nhưng mà nói đến Bạch Thạch Đường…

Tô Mộc Lam bất chợt nhớ tới trong trí nhớ của nguyên chủ, Bạch Thạch Đường làm việc áp tải hàng hóa, từng tháng có thể nhận được 125 đồng tiền, một năm đó là mười tám lượng, Bạch Thạch Đường ở trong tiêu cục làm việc, thì ăn uống đều là tiêu cục quản lý, mà Bạch Thạch Đường cũng là một người tiết kiệm và hiếu thuận, bản thân hắn ở bên ngoài không tiêu phí gì nhiều, cũng không thường xuyên đi uống rượu với người khác, có thể nói là phần lớn tiền lương đều lưu lại cho người trong nhà.

Nhưng theo trí nhớ của nguyên chủ thì từ sau khi thành thân, trong tay Bạch Thạch Đường tuy không thể nói là không có một đồng nhưng ngay cả một lượng bạc cũng không lấy ra được.
 
Chương 179: Hỏi rõ ràng


Kiếm được không ít tiền, nhưng trong tay lại không có tiền, hơn nữa nhìn bốn đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, thì vợ cả của Bạch Thạch Đường cũng hẳn là người rất hiền lành…

Nếu suy nghĩ cẩn thận về việc này, thì sẽ cảm thấy hơi kì lạ.

Tô Mộc Lam nghĩ tới đây, lông mày liền nhíu lại, một lúc sau liền vươn tay vỗ trán của mình.

Trời, nàng suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, người cũng đã mất rồi, không nên tùy ý nghi ngờ người ta, hơn nữa bản thân nàng cũng có thể kiếm tiền, không nên nhớ thương tiền bạc củba người khác.

Tô Mộc Lam cười ha ha, bước chân càng thoải mái hơn một chút.

Trên đường trở về, nàng đi ngang qua cửa nhà của Trương Môn Nghĩa.

Nhìn cửa đang mở, bên trong còn truyền tới âm thanh quát lớn bầy dê của Trương Môn Nghĩa, còn có âm thanh be be của bầy dê, có vẻ như Trương Môn Nghĩa đang ở nhà.

Tô Mộc Lam suy nghĩ một chút, đi tìm Trương Môn Nghĩa, nói một chút chuyện nàng sắp tới muốn mua thêm nhiều sữa dê.

ánh quai chèo hương sữa cũng cần đến sữa dê, hơn nữa sau này khi phu thê Ngô Trác Viễn và Ngụy thị khai trương cửa hàng thì số lượng đồ ăn cần làm chắc phải nhiều hơn bây giờ một chút, chỉ mua một ống trúc sữa dê như lần trước thì sợ là không đủ dùng.

"Mua nhiều thêm thì bán nhiều thêm, không phải là chuyện lớn gì." Trương Môn Nghĩa nói: "Dê con mới bán đi một ít, lại có thêm một số con dê sắp sinh con, sữa dê vẫn có thể cung cấp đủ, chỉ cần ngươi không mua vài vại lớn thì không có vấn đề gì."

"Như vậy tiền sữa dê này… Ta vẫn thanh toán bằng đồ ăn cho đại ca hay là trả bằng tiền?"

Sau này mua thêm nhiều sữa dê, nếu đều đổi thành đồ ăn thì số lượng cũng không phải là nhỏ, Trương Môn Nghĩa là một người nam nhân, không biết có ăn được nhiều đồ ngọt hay không, nếu đến lúc đó muốn được trả bằng tiền mà lại ngượng ngùng nói, chỉ có thể chất đống đồ ăn ở trong nhà thì cũng không tốt.

Tô Mộc Lam không muốn gây phiền phức cho người khác, cảm thấy nên hỏi rõ ràng từ đầu thì tốt hơn.

"Vẫn đổi bằng đồ ăn đi, mỗi dạng đồ ăn thay phiên đổi một chút, ngươi thấy hợp lý rồi đổi cho ta là được rồi." Trương Môn Nghĩa giải thích: "Nhà tỷ tỷ của ta cũng ở không xa, ta thường xuyên đi qua chơi cũng mang chút đồ ăn vặt cho bọn trẻ, cũng không cần phải ra ngoài mua."

Tỷ tỷ của Trương Môn Nghĩa cũng là người nổi danh ở thôn bên cạnh, Tô Mộc Lam cũng biết đến nàng ấy.

Lúc trước trong nhà Trương Môn Nghĩa rất cực khổ, phụ mẫu đã sớm không còn, chỉ còn lại một tỷ tỷ nuôi hắn lớn lên.

Tỷ tỷ của hắn khá xinh đẹp, nhưng người đến cầu hôn thì không nhiều lắm, bởi vì sợ tỷ tỷ của Trương Môn Nghĩa gả sang sẽ phải chiếu cố thêm đệ đệ, không sống tốt được, kéo tới kéo lui liền kéo tới lúc nàng ấy hai mươi tuổi thành gái lỡ thì, tới lúc đó mới có bà mối tới cửa để làm mai.

Làm mai với một nhà ở thôn Tả gia, trong nhà điều kiện cũng tốt, chỉ có một nhi tử, tên là Tả Lập Nghiệp, lúc năm tuổi thì Tả Lập Nghiệp bị sốt cao, đầu óc bị ảnh hưởng, người trở nên si ngốc.

Tả gia nói chỉ cần Trương thị gả sang, sau này hôn nhân của Trương Môn Nghĩa cũng không cần quan tâm nữa, bọn họ Tả gia sẽ lo hết, vì vậy Trương thị liền cắn răng gả sang.

Cũng may Tả gia đều là người lương thiện, Tả Lập Nghiệp si ngốc, tâm trí không đầy đủ nhưng cũng không phát điên, chỉ là khi chăm sóc phải tốn nhiều tâm tư, cuộc sống của Trương thị cũng không tệ, sau đó cha mẹ chồng của nàng ấy còn giúp Trương Môn Nghĩa thu xếp việc thành thân.

Chỉ là sau này, thê tử của Trương Môn Nghĩa mất sớm, nên hắn mới trở thành người góa vợ.

Trương Môn Nghĩa vô cùng cảm kích Trương thị đã nuôi lớn hắn, mặc dù biết cuộc sống của Trương thị cũng không tồi, nhưng trong tay có tiền là hắn sẽ đi ra ngoài mua chút đồ ăn gì đó, nhất định phải đưa cho Trương thị.

Việc này thì ở mấy thôn lân cận ai cũng đều biết.

"Được rồi, vậy sau này ta sẽ chuẩn bị tốt cho đại ca, có đồ ăn mới lạ cũng sẽ mang đến cho đại ca." Tô Mộc Lam gật đầu đồng ý.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top