Cập nhật mới

Dịch Mạt Thế Khinh Khí Cầu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Mạt Thế Khinh Khí Cầu

Mạt Thế Khinh Khí Cầu
Tác giả: Honghiluc
Tình trạng: Đang cập nhật




Thể loại: khoa huyễn, trọng sinh, mạt thế

Một câu chuyện được xây dựng trên trí tưởng tượng của tác giả bối cảnh diễn ra nơi đất nước Nhật Bán hiện đại. Mở màn là một hình ảnh hết sức đau lòng đó là Hướng Nhật dần hồi tỉnh do những cơn đau thắt từ bụng truyền tới liên hồi. Khó khăn lắm hắn mới mở được mắt để nhìn xung quanh. Thứ đầu tiên Hướng Nhật nhìn thấy chính là máu của mình đã nhuộm đỏ sàn nhà. Miệng của hắn còn có thể nếm được vị mặn của máu do cơ thể đang nằm sấp. "Mình bị đâm sao? Là bọn chúng? Khốn kiếp, mình sắp chết rồi sao?... Căn phòng này là? " Nén đau, Hướng Nhật dùng tay trái ém chặt vết thương, tay phải và hai chân cố gắng dùng chút sức tàn còn lại từ từ trườn ra phía cửa đang khép hờ. Mồ hôi trên trán tuôn ra như suối, sắc mặt ngày càng tái nhợt đi do mất máu, cổ họng khản đặc không thể phát ra âm thanh, đôi môi thì khô tới độ nứt toác thế nhưng Hướng Nhật vẫn không bỏ cuộc, hắn nén đau tiếp tục trườn ra phía cửa. Đây là căn nhà mà Hướng Nhật cùng mấy người bạn học của hắn trốn tới đây khi bị bầy zombie truy đuổi. Người bạn thân nhất của Hướng Nhật, Hạo Nam cũng đã bỏ mạng trên đường đến đây.

"Nhờ có Hạo Nam mà mình và Nhược Hi có thể đến được đây, đã hứa với hắn là sẽ sống sót vậy mà..."

Hướng Nhật khó khăn lấy tay đẩy cửa ra, dùng chút ánh sáng ít ỏi mà đánh giá tình hình. "Không còn ai ở đây sao?" Hướng Nhật phát hiện ra mình bị hại rồi vứt ở phòng bếp, đây là một căn nhà phong cách Nhật Bản nên cũng không quá rộng. Trườn một lúc ở hành lang kéo theo một vệt dài máu tươi, Hướng Nhật bổng nghe âm thanh nói chuyện phát ra từ phía cửa chính.

"Ngươi cũng không cần quá tuyệt tình a!" "Tuyệt tình? F*ck tuyệt tình, vậy mày là thứ gì, lúc nãy mày không chơi sao? Tao nhớ mày còn ra hai cái lận mà haha" "Hai thằng mày câm đi, thế giới này bị hủy diệt rồi, gái xinh trước mặt tất nhiên phải ăn thôi haha thật tuyệt, tao yêu cái thế giới không luật lệ chết tiệt này...khặc khặc.. Giờ thì đi tìm đồ ăn thôi"

Hướng Nhật nghe xong cuộc trò truyện, hắn đã tự cắn nát đôi môi của mình. Dù vậy Hướng Nhật vẫn không thấy đau, hắn dùng luôn cả hai tay bò về phía phòng khách, mặc kệ vết thương ở bụng ma sát dưới sàn nhà làm máu phun ra càng nghiêm trọng. Thế nhưng Hướng Nhật không thấy đau, trong đầu hắn giờ chỉ còn hai chữ.

"Nhược Hi, Nhược Hi, Nhược Hi......"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Mở đầu


Hướng Nhật dần hồi tỉnh do những cơn đau thắt từ bụng truyền tới liên hồi. Khó khăn lắm hắn mới mở được mắt để nhìn xung quanh. Thứ đầu tiên Hướng Nhật nhìn thấy chính là máu của mình đã nhuộm đỏ sàn nhà. Miệng của hắn còn có thể nếm được vị mặn của máu do cơ thể đang nằm sấp. "Mình bị đâm sao? Là bọn chúng? Khốn kiếp, mình sắp chết rồi sao?... Căn phòng này là? " Nén đau, Hướng Nhật dùng tay trái ém chặt vết thương, tay phải và hai chân cố gắng dùng chút sức tàn còn lại từ từ trườn ra phía cửa đang khép hờ. Mồ hôi trên trán tuôn ra như suối, sắc mặt ngày càng tái nhợt đi do mất máu, cổ họng khản đặc không thể phát ra âm thanh, đôi môi thì khô tới độ nứt toác thế nhưng Hướng Nhật vẫn không bỏ cuộc, hắn nén đau tiếp tục trườn ra phía cửa. Đây là căn nhà mà Hướng Nhật cùng mấy người bạn học của hắn trốn tới đây khi bị bầy zombie truy đuổi. Người bạn thân nhất của Hướng Nhật, Hạo Nam cũng đã bỏ mạng trên đường đến đây.

"Nhờ có Hạo Nam mà mình và Nhược Hi có thể đến được đây, đã hứa với hắn là sẽ sống sót vậy mà..."

Hướng Nhật khó khăn lấy tay đẩy cửa ra, dùng chút ánh sáng ít ỏi mà đánh giá tình hình. "Không còn ai ở đây sao?" Hướng Nhật phát hiện ra mình bị hại rồi vứt ở phòng bếp, đây là một căn nhà phong cách Nhật Bản nên cũng không quá rộng. Trườn một lúc ở hành lang kéo theo một vệt dài máu tươi, Hướng Nhật bổng nghe âm thanh nói chuyện phát ra từ phía cửa chính.

"Ngươi cũng không cần quá tuyệt tình a!" "Tuyệt tình? F*ck tuyệt tình, vậy mày là thứ gì, lúc nãy mày không chơi sao? Tao nhớ mày còn ra hai cái lận mà haha" "Hai thằng mày câm đi, thế giới này bị hủy diệt rồi, gái xinh trước mặt tất nhiên phải ăn thôi haha thật tuyệt, tao yêu cái thế giới không luật lệ chết tiệt này...khặc khặc.. Giờ thì đi tìm đồ ăn thôi"

Hướng Nhật nghe xong cuộc trò truyện, hắn đã tự cắn nát đôi môi của mình. Dù vậy Hướng Nhật vẫn không thấy đau, hắn dùng luôn cả hai tay bò về phía phòng khách, mặc kệ vết thương ở bụng ma sát dưới sàn nhà làm máu phun ra càng nghiêm trọng. Thế nhưng Hướng Nhật không thấy đau, trong đầu hắn giờ chỉ còn hai chữ.

"Nhược Hi, Nhược Hi, Nhược Hi......"

Hướng Nhật có thể cảm thấy sinh mạng mình sắp tan biến rồi, nhưng hắn vẫn không cam tâm từ bỏ. Cuối cùng thì cũng đến được phòng khách, mắt Hướng Nhật nhìn lúc rõ lúc không, hắn biết đây là do mất máu quá nhiều. "Nhược Hi, Nhược Hi..." Hắn nhìn trái nhìn phải trong bóng tối thì phát hiện ra một cổ thi thể trần truồng, trắng muốt đang nằm bất động trong góc phòng kế bên ghế sô pha. Mắt Hướng Nhật đỏ lên hằng sâu những tia máu, không biết lấy sức lực ở đâu hắn liền đứng bật dậy chạy nhanh đến ôm chầm lấy cổ thi thể kia. Khuôn mặt của thi thể này đúng là một tuyệt sắc giai nhân, thế nhưng ở cổ lại có một nhát dao kết thúc sinh mạng nàng. Hướng Nhật ôm chặt lấy cổ thi thể đó, nước mắt hắn cứ thế rơi lên khuôn mặt xinh đẹp nhưng đã không còn khí huyết. Hắn dùng tay áo của mình nhẹ nhàng lau đi những vết bẩn trên khuôn mặt nàng, những vết tinh dịch, dịch nhờn sinh dục ở trên khắp cơ thể nàng. Rồi nhẹ nhàng ôm nàng ngồi lên chiếc ghế sô pha.

Hướng Nhật tựa lưng vào ghế, ngắm nhìn khuôn mặt đó lần cuối, rồi từ từ nhịp thở của hắn nhẹ dần, nhẹ dần...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Du học sinh


Hướng Nhật đóng lại quyển sách trên bàn, hắn thở hắt một hơi.

"Cuối cùng cũng hết giờ, quả thực mình không có mấy hứng thú với môn lịch sử Nhật Bản này!"

Ngay lúc đó thì chuông báo hết tiết của trường đại học Arigani vang lên. Thầy Yaki dạy môn lịch sử đang đứng trên bục cũng tháo xuống mắt kính, ông năm nay đã ngoài sáu mươi, đôi mắt đã lão hóa rất nhiều cũng như khuôn mặt của ông vậy. Cậu học trò Hướng Nhật người Việt Nam này trong giờ của ông không bao giờ chú tâm hoàn toàn vào bài học, nhưng ông nhận thấy ở người thanh niên này luôn tồn tại thứ nhiệt huyết mà lớp trẻ Nhật Bản đã đánh mất từ lâu. Ông không rõ thứ nhiệt huyết ấy là gì nhưng ông cũng không nghĩ nhiều về điều đó.

- Hôm nay đến đây thôi, các em về đọc trước một lần bài học cho tiết sau. Tạm biệt!

- Tạm biệt thầy giáo!

Một số sinh viên nữ trong lớp giữ lễ phép chào lại thầy Yaki, còn đa số sinh viên khác lập tức thu dọn tập sách ra về. Đây là đại học a, cũng không phải là ngôi trường cấp ba mà học sinh còn răm rắp dạ thưa thầy cô. Môi trường đại học rất khác biệt về nhiều khía cạnh khi mà mỗi sinh viên phải trải qua bước ngoặt trưởng thành.

Thầy giáo Yaki già nua đang vội mặc lên chiếc áo khoác để kịp bắt chuyến tàu về nhà thì Hướng Nhật bước tới trước mặt ông thận trọng nói:

- Thầy Yaki, em có một việc cần thầy giải đáp.

Thầy Yaki khuôn mặt có hơi bất ngờ nhìn Hướng Nhật trả lời:

- Có việc gì để tiết sau nhé, tôi phải về bây giờ. Dù sao thì tiếng Nhật của cậu cũng tốt thật đấy!

Hướng Nhật cũng không quá bất ngờ về câu trả lời của thầy Yaki, ai kêu hắn trước đây đều không quan tâm đến tiết học này, giờ thì thầy giáo cũng mặc kệ hắn.

Hướng Nhật biết chỉ có thành thật hối lỗi thì may ra mới khiến thầy giáo già thay đổi cách nhìn về mình:

- Thầy Yaki, nếu trước đây em có làm gì khiến thầy phật lòng mong thầy bỏ qua cho. Bởi vì tiết của thầy là tiết cuối cùng ngày thứ sáu mỗi tuần. Mà sau tiết này em có việc làm thêm nên thường không chú ý đến lời thầy giảng. Dù sao thì em nghĩ thầy cũng hiểu được áp lực tiền bạc đối với một du học sinh là như thế nào mà.

Thầy Yaki một lần nữa đánh giá lại cậu sinh viên Hướng Nhật này, có vẻ như cậu ta là người một người thẳng thắng, ông trả lời:

- Được, chúng ta vừa đi vừa nói!

Hướng Nhật và thầy Yaki cùng bước ra khỏi lớp dưới sự ngạc nhiên của vài sinh viên cùng lớp, tên Hướng Nhật này vậy mà lại bắt chuyện cùng thầy Yaki khó tính, đúng là lạ thật...

Hai người ra đến cầu thang, âm thanh xung quanh cũng đã bớt ồn ào, lúc này Hướng Nhật liền nói:

- Em muốn hỏi thầy nếu như đặt trường hợp chúng ta phải sống sót dưới sự càng quét của kẻ thù với quân số gấp hai đến ba lần một tổ kiến thì phương tiện nào có thể đưa chúng ta thoát khỏi vòng vây? Điều kiện phương tiện phải hoạt động lâu dài mà vẫn tiết kiệm nhiên liệu, có sức tải lớn. Về kẻ thù thì chúng chỉ ở dưới mặt đất, không có phương thức không kích hoặc là không chiến.

Thầy Yaki rất bất ngờ về câu hỏi này của Hướng Nhật, ông sững lại hai ba giây ngẫm lại câu Hướng Nhật vừa hỏi, tại sao cậu ta lại hỏi về vấn đề này nhỉ? Ông liền đáp:

- Tôi sẽ trả lời cho cậu, nhưng tôi muốn biết chắc đây không phải là một cái nhiệm vụ trong game nào đó mà cậu đang chơi.

Hướng Nhật cười nhẹ đáp với giọng nghiêm túc:

- Tất nhiên là không rồi thưa thầy, chuyện này rất trọng yếu với em, không có bất cứ đùa cợt nào.

- Đã rất rõ ràng rồi mà, nếu địch đã không thể không kích thì chúng ta chỉ nên dùng phương tiện hàng không thôi.

Ngưng một nhịp thầy Yaki tiếp lời:

- Về Phần tiết kiệm nhiên liệu và hoạt động với tần suất cao thì có lẽ khinh khí cầu, nhưng nó lại không đáp ứng được yêu cầu chịu tải. Hoặc là những loại máy bay thế hệ mới của Boeing hay Airbus cũng đều tiết kiệm nhiên liệu, cậu thấy thế nào?

Câu trả lời của thầy Yaki tất nhiên đã có trong dự tính của Hướng Nhật, hắn liền đáp:

- Boeing, Airbus sao? Những loại máy bay đó cần rất nhiều bảo dưỡng định kỳ, âm thanh lại cực kì ồn ào, nhiên liệu máy bay thì vô cùng đắt đỏ. Em vẫn thiên về khinh khí cầu hơn.

- Như tôi đã nói, khinh khí cầu mặc dù dễ sử dụng nhưng không thể chịu tải.

- Thầy đã từng nghe qua khinh khí cầu quân sự chưa thầy Yaki? Sử dụng Helium, kích thước lên đến trăm mét nhưng lại không ồn ào, phi hành đoàn tầm hai mươi người, tải trọng chịu đựng được lên đến 50.000kg.

- Không ngờ cậu cũng biết đến khinh khí cầu quân sự. Loại khinh khí cầu cậu nói có lẽ là loại của nước Mỹ đúng không? Khinh khí cầu quân sự lớp N ( N-class) sử dụng hai động cơ 800 ngựa, 600kW mỗi động cơ được trưng bày tại bảo tàng quân sự tỉnh Kyoto?

Đến lượt Hướng Nhật bất ngờ về kiến thức của thầy Yaki.

"Không ngờ thầy Yaki lại biết rõ ràng đến vậy, mình mất đến hai ngày mới hoàn toàn điều tra kỹ về khinh khí cầu quân sự thế mà thầy ấy chỉ nghe là biết chủng loại. Đúng là không thể khinh thường kiến thức của một thầy giáo đã ngoài lục tuần."

- Đúng thế thưa thầy.

Hướng Nhật đáp gọn, hắn biết thầy Yaki còn đang muốn nói thêm.

- Loại khinh khí cầu của mỹ tuy hào nhoáng nhưng làm sao có thể so sánh được với khủng long như Graf Zeppelin đệ nhị của liên bang Sô Viết chứ?

- Graf Zeppelin đệ nhị? Là LZ 130 sao thầy? Chiều dài hai trăm bốn mươi lăm mét, tải trọng 102.000kg, phi hành đoàn 40 người, động cơ piston làm mát bằng chất lỏng V-16, 890 mã lực mỗi động cơ?

Hướng Nhật bắt đầu hứng thú

"Không phải loại siêu khủng khinh khí cầu này đã bị tháo rời hoàn toàn trước chiến tranh thế giới thứ hai sao? Dựa vào thái độ của ông ấy chắc hẳn đã từng nhìn thấy qua một chiếc LZ 130 thật sự, mình phải cố gắng đào thêm tin tức."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Thông tin


Thầy Yaki già nua không hiểu tại sao cậu sinh viên này lại có hứng thú với khinh khí cầu quân sự đến vậy, một thứ phương tiện lỗi thời, đã không còn phù hợp với sự phát triển của thế giới hiện đại.

- Thầy đã từng nhìn thấy một chiếc hoàn chỉnh sao?

- Sao em biết?

Thầy Yaki tỏ ra bất ngờ hỏi ngược lại Hướng Nhật.

- Trực giác!

Hướng Nhật trả lời

Thầy Yaki lại nhìn Hướng Nhật bằng một con mắt khác. Cậu học trò này...

- Đúng vậy tôi đã từng nhìn thấy, nhưng là ở mười lăm năm trước khi có cơ hội đến thăm nhà một vị lãnh đạo về hưu, đồng thời là một cựu binh chiến tranh thế giới lần thứ hai. Ông ta thực chất cũng là một tỉ phú ngầm, khi mà ai cũng biết ông ta phất lên do số vàng mang về từ Miến Điện.

Ngưng một nhịp thầy Yaki nói tiếp:

- Sở thích của ông ta là sưu tập đủ mọi loại khí cụ quân đội, từ súng ống cho đến xe bọc thép, các loại mìn, vũ khí phòng không cho đến những chiếc máy bay thế hệ cũ. Nhưng đặt biệt ấn tượng với ta vẫn là chiếc khinh khí cầu. Không, phải gọi là phi thuyền quân sự thì đúng hơn do độ lớn của nó.

Hướng Nhật ánh mắt không giấu nổi kích động liền hỏi:

- Vị trí thứ đó đang ở đâu? Thầy làm ơn cho em biết!

- Cậu muốn biết vị trí thứ ấy làm gì? Bỏ đi, dù sao thì sau khi vị lãnh đạo đó mất mọi tài sản đều truyền lại cho cháu gái của mình. Tôi nhớ không lầm cô bé ấy tên là Naomi, cũng trạc tuổi cậu giờ đang là chủ tịch tập đoàn Huyết Nhận ở Tokyo.

Hướng Nhật hít sâu một hơi, Gật gật đầu.

"Huyết Nhận? Một trong ba băng đảng Yakuza bá chiếm Tokyo sao? Chẳng trách gốc gác lớn như vậy."

- Tại sao một nữ nhân lại là Boss của một băng đảng Yakuza chứ? Em không hiểu!

- Tôi chỉ từng tiếp xúc cô ấy khi còn nhỏ, làm sao biết được tại sao chứ! Cũng đã nói hết những gì cậu muốn biết, chúng ta tạm biệt ở đây đi!

- Một vấn đề cuối thầy Yaki!

- Mời nói!

Hai người vừa đi bộ vừa nói chuyện cũng đã mười lăm phút rồi. Hướng Nhật cũng không muốn làm phiền thêm thời gian của thầy giáo già Yaki, liền nói:

- Trước đây có vẻ như công việc của thầy rất khác biệt nhỉ?

- Đúng vậy, tôi là thư ký cho một vị lãnh đạo trong nội các.

Thầy Yaki trả lời với giọng đầy tự hào rồi rẽ trái bước về hướng nhà ga tàu điện.

Hướng Nhật giật mình, dù biết mình đã đánh giá thấp thầy giáo nhưng không ngờ ông lại có số má đến như vậy.

- Ha ha!!!!

Hướng Nhật ngửa cổ lên nhìn trời cười gằn hai tiếng.

"Tuyệt, không ngờ lại thu hoạch lớn đến như vậy.. dù sao mình vẫn phải thăm dò chiếc khinh khí cầu ở bảo tàng quân sự Kyoto trước."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Tình yêu


Hướng Nhật sau cuộc nói chuyện với thầy Yaki thì một mình đi bộ về hướng quảng trường trung tâm thành phố Osaka. Công việc làm thêm tiêu tốn của hắn hoàn toàn thời gian ba ngày cuối tuần từ thứ sáu đến chủ nhật.

Hướng Nhật bước nhanh giữa dòng người tấp nập trên những con phố chính, giờ tan tầm ở Nhật Bản cực kì đáng sợ.

Hướng Nhật chật vật chen qua một đám đông, sau đó rẽ vào cửa hàng thức ăn nhanh McDonald"s ngay ngã tư sầm uất rồi lập tức tiến vào khu vực dành cho nhân viên. Hắn mở tủ, lấy đồng phục nhân viên McDonald"s thuộc về mình rồi mở cửa phòng thay đồ chuẩn bị tiến vào. Nhưng chưa kịp chạm tay thì cửa đã được mở ra từ phía trong, một bóng hình quen thuộc mà Hướng Nhật tha thiết yêu thương bước ra. Đôi môi anh đào của nàng mỉm cười nhẹ với hắn, hàng mi dài khẽ rung làm cho tim Hướng Nhật nhảy thót một nhịp.

- Nhược Hi!!!!

Hướng Nhật gọi tên nàng sau đó liền tiến lên ôm chầm lấy cơ thể thơm tho ấy. Nhược Hi bị Hướng Nhật ôm chặt thì thoáng giật mình nhưng rồi nàng cũng để cho hắn thoải mái ôm.

"Một phút, hai phút... Sao anh ấy còn chưa buông ra nhỉ, ôm một chút rồi thôi chứ?"

Nhược Hi ngượng ngùng thầm nghĩ, nàng cảm giác được mũi của con người này còn cố gắng hít lấy hít để mùi cơ thể của nàng, thật là xấu xa.

Nhược Hi đẩy Hướng Nhật ra khỏi người, hai tay nàng đưa lên dùng thủ ngữ của người câm ra ký hiệu giao tiếp với hắn.

Hướng Nhật nhìn ký hiệu từ tay Nhược Hi thì nhanh chóng hiểu được điều nàng muốn nói.

- [Anh đến trễ!]

- Ừ đường hôm nay hơi đông người, em đã ăn gì chưa?

- [Em ăn rồi!]

Sau đó ngón tay nhỏ xinh của nàng chạm nhẹ vào ngực hắn ý muốn hỏi:

- [Còn anh?]

Tuy quãng đường từ trường đến chỗ làm thêm vô số hàng quán nhưng Hướng Nhật không có tâm trạng ăn uống, hắn chỉ muốn đến đây thật nhanh để gặp nàng. Ca làm việc của cả hai đều đến tận một hai giờ sáng nên Cả Hướng Nhật và Nhược Hi đều rất quan tâm đến bữa ăn của nhau.

- Anh cũng vừa ăn qua loa một ít!

Hướng Nhật cười nhẹ rồi nói dối vì không muốn nàng phải nghĩ nhiều cho hắn.

Hướng Nhật trong đầu thầm nghĩ:

"Nhược Hi, ngay cả chết đi một lần, anh vẫn không thể nào ngừng yêu em. Anh sẽ làm mọi thứ để chúng ta có thể sống sót.. và rồi..

Anh sẽ lột da bọn chúng không chừa bất kì kẻ nào!!!!!"

Luồng suy nghĩ đó vừa xoẹt qua đầu, bất giác Hướng Nhật buông lỏng lòng bàn tay, hận ý làm hắn vô tình tự siết nắm đấm đến nỗi những móng tay găm sâu vào thịt rướm máu. Chính cơn đau đã nhắc nhở Hướng Nhật phải tỉnh táo, không được để cảm xúc chi phối suy nghĩ.

Nhược Hi gật gật đầu với hắn rồi tiến vào phòng riêng dùng để chiên gà của cửa hàng McDonald"s. Công việc của hắn và nàng tương tự nhau đó là liên tục đứng bên bếp dầu chiên từng miếng gà, sau đó chất lên giàn cho ráo dầu.

Lương tháng của Hướng Nhật chỉ có 70 000 yên một tháng do hắn chỉ làm ba ngày cuối tuần. Còn lương Nhược Hi thì gấp đôi vì nàng làm đến 6 ngày chỉ trừ thứ hai.

Nhược Hi cũng đã đi làm việc, Hướng Nhật liền thay đồng phục, bấm nút chấm giờ nhân viên rồi nhanh chóng bắt tay vào công việc hôm nay.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Nụ cười của Ác Quỷ


Ba ngày trước. Đồng hồ điểm đúng mười hai giờ đêm.

Địa điểm tại một căn nhà nhỏ vùng ven thành phố Osaka, Nhật Bản.

Rầm!!!!

Hướng Nhật rơi khỏi giường, đầu đập mạnh xuống đất làm hắn bật dậy trong đau đớn. Hai tay ôm đầu liên tục xoa cho đỡ đau, Hướng Nhật đứng dậy, cổ họng hắn khát khô nên liền cầm ly nước trên bàn kế bên uống một hơi sạch trơn.

"Sao người mình lại đầy mồ hôi thế này?"

Chưa kịp hiểu điều gì thì đầu hắn lại một lần nữa như muốn nổ tung. Cảm giác như có ai đó đang mở hộp sọ của hắn ra rồi dùng dao đâm từng nhát, từng nhát vào não hắn vậy.

Hướng Nhật lần thứ hai ngã sấp mặt xuống đất. Hắn đau đến mức lăn lộn trên sàn nhà, hai tay ghì chặt đầu, miệng thì liên tục nôn thốc nôn tháo ly nước vừa uống bởi cảm giác đau quá khủng khiếp, vượt khỏi sức chịu đựng của cơ thể.

Hướng Nhật mất đi thị giác, bao bọc xung quang hắn chỉ toàn một màu đen. Sau đó là đến thính giác, xúc giác, hắn không thể nghe hay cảm nhận bất cứ thứ gì xung quanh nữa.

Đột nhiên não đình chỉ đau đớn làm cho Hướng Nhật thanh tỉnh đi không ít. Cơn đau đến nhanh nhưng cũng tan biến nhanh.

Hướng Nhật phát hiện ra mình vẫn đang trôi dạt trong không gian tối đen vô định này..

Rất lâu, rất lâu sau đó hắn nhìn thấy một tia sáng nhỏ, Hướng Nhật liền hướng tinh thần của mình vào tia sáng thì chợt nhận ra tia sáng đó ngày càng lớn dần.

"Không đúng, đó không phải là ánh sáng, thứ đó đang tiến lại đây!"

Thứ màu trắng đó càng ngày càng gần Hướng Nhật, hắn như chết lặng khi nhìn thấy bản thể đầy đủ của thứ mà mình tưởng lầm là ánh sáng.

Đó là một cái miệng lớn khủng khiếp với vô số răng nhọn sáng bóng, kích cỡ của nó có thể so sánh với cả một hành tinh. Đứng trước nó Hướng Nhật ngay cả một hạt cát còn không bằng.

"Đây là miệng của ác quỷ sao? Lại còn có máu không ngừng nhỏ giọt xuống từ những chiếc răng sắc nhọn, đây là thứ tồn tại gì vậy?"

"Nếu thứ này muốn nuốt chửng mình nó đã làm rồi, xem ra còn gì đó khúc mắc!"

Hướng Nhật không hiểu sao mình lại trấn định đến mức này, trước đây hắn tuy không phải người yếu đuối, nhưng cũng không phải kẻ biến thái tâm lý đến mức không biết sợ hãi là gì.

Lại còn phải đối mặt với thứ tồn tại vô địch này nữa, vậy mà một chút áp lực tâm lý cũng không có lấy.

"Chuyện này là sao? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì với mình?"

Khi mà Hướng Nhật đang tự đặt ra liên tiếp những câu hỏi trong đầu, cái miệng khổng lồ đó cuối cùng cũng cử động.

Hai mép môi của nó kéo giãn về hai phía khác nhau, lực lượng ba động tràn ra cả một vùng không gian. Cái miệng khổng lồ từ từ nở một nụ cười kinh dị để lộ ra hằng hà sa số những chiếc răng dính máu. Có vẻ như nó đang rất thoả mãn vì một thứ gì đó.

Hướng Nhật đương nhiên nhìn thấy nụ cười đó, hắn không sợ nhưng lực lượng ba động quét qua làm linh hồn hắn rung lên từng hồi. Nếu để bình chọn thì nụ cười khủng bố này là thứ ghê tởm bậc nhất mà Hướng Nhật từng thấy.

Sau khi cười, cái miệng khổng lồ lập tức tan biến khỏi vùng không gian đen tối. Hướng Nhật cũng bị lôi về cơ thể của chính mình, lập tức hôn mê.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Sống lại


Hướng Nhật tỉnh lại dưới sàn nhà, người hắn mồ hôi tuôn ra ướt đẫm quần áo. Hướng Nhật đảo mắt xung quanh một vòng, lúc này ánh mắt của hắn liên tục thay đổi, lúc thì tang thương, lúc thì đầy sát phạt chi khí.

"Đây là căn nhà mướn của mình?"

"Sống lại sao?"

Hướng Nhật đứng dậy cởi phăng quần áo trên người, hắn đứng trước tấm gương trong phòng kỹ lưỡng nhìn lại thân thể một lần.

"Không có vết thương nào, cơ thể hoàn toàn khoẻ mạnh.."

"Đúng rồi, Nhược Hi.."

Hướng Nhật liền vội vàng quay sang chộp lấy cái điện thoại trên đầu giường, hắn chợt phát hiện có một cái hộp nhỏ bằng cẩm thạch đặt kế bên.

"Không quan trọng!"

Hướng Nhật thầm nghĩ rồi dùng tay mở khoá điện thoại. Hình nền điện thoại là một cô gái có nụ cười như thiên thần, nàng mặc một chiếc váy trắng ngắn tới đầu gối rạng rỡ trong nắng chiều.

Hướng Nhật khi nhìn thấy nàng thì trong lòng nhói đau, hắn tra tới mục danh bạ chuẩn bị bấm gọi thì chợt dừng lại. Hướng Nhật phát hiện ra góc trái của điện thoại đang báo 1 giờ sáng.

Nhược Hi không thể nói nên hai người chỉ có thể giao tiếp qua cuộc gọi Video, nhưng 1 giờ sáng mà cứ thế gọi Video cho Nhược Hi chắc chắc sẽ làm nàng lo lắng.

"Không thể cứ như vậy gọi cho Nhược Hi."

Hướng Nhật liền mở sang ứng dụng lịch kiểm tra một lần. Sau vài phút xác nhận tới lui, cuối cùng hắn đã rút ra suy luận.

"Mình trở về trước đại dịch 3 tháng, điều này là thật không thể bàn cãi, bằng chứng là vẫn còn điện và mạng internet."

"Chỉ có hai khả năng xảy ra, một là linh hồn trở về quá khứ, hai là ký ức của mình bị cưỡng chế gửi ngược về từ tương lai."

"Thế lực nào đủ sức mạnh để làm vậy? Là cái miệng khủng bố kia sao? Mục đích của nó là gì?"

"Mình xem ra cũng không có sức ảnh hưởng gì quá to lớn với thế giới a!"

Hướng Nhật vẫn còn nhớ rõ 1 giờ trước, khi cơn đau đầu ập tới. Lúc đó hắn không có bất kì ký ức nào về đại dịch, nói cách khác Hướng Nhật đã bị thay thế bởi chính hắn, nhưng là một "hắn" ở tương lai chưa xảy ra.

Hướng Nhật vội mở cửa sổ, hắn nhoài hơn nửa người ra ngoài. Hít sâu một hơi, luồng không khí trong lành lấp đầy lá phổi nóng của Hướng Nhật.

Nhìn xa xăm về những căn nhà san sát nhau một lúc, Hướng Nhật làm ra một quyết định trọng đại.

"Được làm lại một lần là đủ! Tận thế đến nhanh đi, tao đây sẽ hảo hảo đón tiếp mày."

Nói rồi Hướng Nhật thay một bộ quần áo bước ra khỏi nhà. Gần hai giờ sáng nhưng hắn đã không thể nào ngủ được nữa rồi.

Hướng Nhật chọn một cái áo thun màu xám, một cái quần jean đen, bên ngoài cũng là một chiếc áo khoác dài tay sẫm màu. Trước đây hắn không phải là cực kỳ yêu thích màu tối, thực ra trong tủ đồ còn rất nhiều màu sắc khác nhau. Thế nhưng sau khi nhận thức được bản thân đã sống lại, Hướng Nhật cảm thấy mặc những bộ đồ tối sẽ thoải mái hơn.

"Chắc cũng một phần do lăn lộn ở đại dịch một thời gian dài, cơ thể luôn bẩn thỉu, quần áo thì lúc nào cũng nhem nhuốc nên không biết từ bao giờ nó đã trở thành điều quen thuộc."

Hướng Nhật tặc lưỡi, tra chìa khoá vào, khoá cửa lại cẩn thận rồi một mình bước ra đường khuya. Gió lạnh mang theo hơi sương buốt giá quét qua từng nơi trên khuôn mặt hắn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Phố đèn đỏ


Nhật Bản là một cường quốc nên hai giờ đêm cũng không tính là quá vắng vẻ. Căn nhà Hướng Nhật thuê không cách quá xa khu nội thành để đảm bảo cho việc học và làm thêm, chỉ cần đi đúng một chuyến tàu điện ngầm là có thể đến được khu trung tâm Osaka.

Hướng Nhật bước qua ba con phố, tiến vào một cửa hàng tiện lợi. Ở Nhật Bản, người ta có thể mua bất cứ thứ gì ở máy bán hàng tự động duy chỉ có hai thứ là không thể, đó là rượu và thuốc lá. Hướng Nhật lướt qua khu để rượu, nhìn qua một hồi rồi cầm lên chai Jack Daniels đi đến quầy tính tiền. Người nhân viên yêu cầu xuất trình thẻ căn cước để xác nhận tuổi, sau đó bỏ chai rượu vào một túi giấy đưa cho hắn.

Tại sao ở Nhật Bản mà Hướng Nhật lại không uống Sake? Một loại rượu đặc sản cấp thế giới.

Không có lý do gì quá đặc biệt với Hướng Nhật, hắn đã bỏ thuốc lá từ năm mười tám tuổi cũng là lúc mới đặt chân đến xứ người. Bởi vậy hắn chọn một chai Whiskey mà mình đã từng uống qua hồi còn ở Việt Nam, Jack Daniels No.7, loại rượu này có ít mùi tiêu, ít mùi gia vị, ít ngọt và có mùi gỗ sồi đậm đà, hậu vị vanilla cực kỳ êm mượt. Hướng Nhật đã từng nghe qua ở đâu có một câu nói:

"Đặc tính êm, mạnh mẽ của dòng rượu Whiskey đến từ nước Mỹ này thể hiện dấu ấn cá tính vừa dịu dàng vừa cứng rắn của một người đàn ông."

Bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Hướng Nhật chọn một con đường khác để về nhà. Bình thường Hướng Nhật không bao giờ đi con đường này buổi đêm, bởi nếu là người dân ở Osaka ai cũng ngầm hiểu đây là khu vực của Yakuza. Hai tuyến đường dài này đương nhiên không phải nơi duy nhất diễn ra hoạt động của Yakuza Osaka nhưng vẫn là một nơi hoàn toàn lạ lẫm đối với Hướng Nhật.

"Hai giờ sáng vậy mà khu vực này vẫn vô cùng sầm uất!"

Hướng Nhật thầm nghĩ.

Khu vực này có đầy đủ từ nhà hàng, khách sạn, quán bar, quán bia cho đến gái điếm, ma túy, tình dục đồng giới.... Đương nhiên đồng hành là sự bảo kê của những băng nhóm, gia tộc Yakuza.

Ánh đèn led, đèn neon đủ màu khắp nơi. Người đi đường thì không gập mùi rượu thì cũng là mùi nước hoa.. tạo nên một khung cảnh đậm chất phóng túng của văn hóa Nhật Bản. Những nơi như thế này du khách có thể thoải mái ăn chơi nhưng không được ghi hình hay chụp ảnh, khi bị bất cứ tên Yakuza nào phát hiện ra sẽ lập tức đập nát máy ảnh hoặc là đuổi người khỏi khu vực ngay lập tức.

Bỗng nhiên một tên ăn vận màu mè, tóc để kiểu mái xéo che hết một bên mắt chắn đường, giọng the thé bắt chuyện với Hướng Nhật.

- Người anh em, chơi gái chứ? Ở chỗ tôi có một em mới tuyển đang rất hot!

- Không có hứng thú!

Hướng Nhật nhíu mày trả lời rồi bước tránh đi. Nhưng đột nhiên hắn quay lại hỏi ngược tên ăn vận màu mè.

- Thật ra tao đang cần mua vài thứ!

Mắt tên ăn vận màu vè lập tức sáng lên, miệng nở một nụ cười hèn mọn.

- Nhìn đúng người rồi đấy người anh em. Chỗ tôi đầy đủ thuốc lắc, ketamin, cần sa, thuốc mê... cậu chọn thứ nào?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8: Súng


"Đủ loại hàng luôn sao? Hướng Nhật hơi giật mình. Tên này không một chút kiêng kị, có lẽ là đàn em một băng nhóm lớn trong khu vực."

Hướng Nhật đảo mắt nhìn xung quanh một vòng thì phát hiện có hai người cao lớn mặc vest tối màu, bên ngực trái gài khăn đỏ đang đứng hút thuốc ngay phía lề đường sau lưng Hướng Nhật và tên ăn vận màu mè.

"Là như vậy sao!"

Hướng Nhật ngay lập tức hiểu ra, nét mặt bình tĩnh quay sang hỏi chuyện tên đàn em Yakuza.

- Thứ tao muốn mua, có lẽ cần phải nói với hai người kia.

Sau đó Hướng Nhật làm động tác cánh tay chữ V chỉ về phía sau.

Tên thanh niên mái xéo sau khi nghe câu nói và hành động của Hướng Nhật thì ngẩn ra một giây rồi lại nét mặt tươi cười nhìn Hướng Nhật trả lời:

- Thì ra là khách quen, sao tôi lại không nhận ra cậu nhỉ? Không đúng, mặc dù giọng cậu rất chuẩn nhưng có vẻ không phải người Nhật.

- Đúng tao, là sinh viên Việt Nam, tuổi tác tao và mày có lẽ không chênh lệch lắm, bỏ kính ngữ đi, dài dòng quá.

Hướng Nhật trả lời.

- Tốt, hợp ý tao đấy ha ha. Mày cần mua gì người anh em? Cứ nói việc nói ra cần gì phải thần thần bí bí.

Tên thanh niên mái xéo lập tức bỏ kính ngữ nói chuyện.

- Tao cần mua súng ngắn (Hand Gun)!

Hướng Nhật nhìn thẳng vào mắt tên đàn em Yakuza trả lời.

Ánh mắt và câu trả lời của Hướng Nhật làm tên đàn em khiếp hồn. Thanh niên này cũng chỉ tầm tuổi mình sao lại có ánh mắt này chứ, làm mình bị áp lực y hệt như những lúc gặp các thủ lĩnh cấp cao. Lại còn đòi mua súng? WTF?

- Mày điên à người anh em? Hay là đang phê ma túy đấy? Mua súng? đùa tao chắc, mày nghĩ đây là Mỹ Quốc à?

- Tao cần mua súng ngắn, đi mà nói với đàn anh của mày!

Hướng Nhật lặp lặp lại câu nói rồi trừng mắt nhìn tên mái xéo.

- Hừ, thằng điên! Đứng yên đây mà chờ!

Tên Yakuza mái xéo lập tức bước đến hai tên đàn anh mặc vest vừa nói vừa chỉ chỉ chỏ chỏ vào Hướng Nhật đang đứng bên đường.

Thật ra Hướng Nhật trước khi "chết" đã từng đọc tin tức trên mạng xã hội về tướng lãnh cấp cao của một trong hai băng nhóm lớn nhất Osaka tử vong khi bị xả súng tại nhà, nghi can đã bị cảnh sát bắn chết trong khi truy bắt. Người chết là cố vấn cao cấp nhà Miso, ông ta bị ám sát khi mà căng thẳng giữa hai băng Miso và Shoha lên tới đỉnh điểm trong việc tranh chấp phố Hirunaka, cũng chính là con phố mà Hướng Nhật đang đứng.

Ý tưởng này cũng chỉ vừa lóe lên trong đầu hắn khi mà tình cờ bước qua con phố thuộc khu đèn đỏ này. Hướng Nhật phân biệt được băng Miso và Shoha nhờ vào ký hiệu trên bộ vest. Nhà Miso gài một chiếc khăn tay đỏ ở túi áo vest bên ngực trái, còn nhà Shoha thì gài một cái huy hiệu đinh ba.

Ý nghĩa của chiếc khăn tay đỏ là do ông trùm đời đầu nhà Miso lập nên băng nhóm nhờ thanh trừng các băng nhóm nhỏ khác, tay của ông trùm này luôn nhuốm máu nên thường dùng chiếc khăn tay trắng lau tay. Những thành viên khác ấn tượng vì lúc nào chiếc khăn tay cũng nhuốm đỏ màu máu nên sau khi ông trùm đầu tiên của băng Miso mất, huy hiệu chiếc khăn tay máu trở thành huy hiệu của Băng Miso.

Về chiếc đinh ba của nhà Shoha thì do họ chuyển từ một gia tộc săn cá voi thành Yakuza, cây đinh ba đã gắn liền với tộc Shoha hơn năm thế hệ.

Con người của Hướng Nhật luôn thích thu thập tin tức và thông tin, mỗi thứ Hướng Nhật điều biết một ít, không ngờ bây giờ lại phát huy tác dụng.

"Dù sao cũng phải đặt cơ hội sống sót của mình và Nhược Hi lên hàng đầu, vẫn là có súng trong tay sẽ tốt hơn. Nhưng nếu rủi ro quá lớn khi dính dáng đến Yakuza thì cũng không nên."

Hướng Nhật thầm nghĩ.

Sau khi nói chuyện vài phút, hai người mặc vest dập thuốc, cùng tên đàn em mái xéo bước tới trước mặt Hướng Nhật. Khí chất của hai người này trầm ổn, có vẻ đã lăn lộn trong giới Yakuza một thời gian dài.

Ánh mắt lạnh lùng, hai tên Yakuza đánh giá Hướng Nhật một lượt, rồi một trong hai mở miệng nói:

- Muốn súng? đi tới ngã tư đối diện rẽ phải, có một chiếc bốn chỗ biển số XXX đang đợi.

Hai tên Yakuza chỉ nói một câu như vậy, không đầu không đuôi rồi bỏ đi, tên đàn em mái xéo cũng ngơ ngác nhìn Hướng Nhật ý muốn nói:

" Đừng nhìn tao a!!!! tao cũng chỉ là một thằng tôm tép thôi! "
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Phân Đàn Số 4


Hướng Nhật tay cầm theo chai rượu, lẻ loi bước đi trên đường. Theo như lời bọn Yakuza nói, Hướng Nhật tìm theo biển số xe thì đây là một chiếc Mercedes AMG GLC 63 đen bóng đang đậu trên lòng đường, nhưng lại không có tài xế bên trong.

"Chậc, đúng là Yakuza có khác! "

Hướng Nhật tặc lưỡi khen chiếc xe, rồi lần mò thì phát hiện cửa hàng ghế sau không khóa.

"Đây có lẽ là cách mà Yakuza gặp mặt! "

Hắn mở cửa ngồi vào ghế sau, rồi cửa xe tự động đóng lại do công nghệ cửa hích của dòng Mercedes cao cấp.

Dùng tay vặn mạnh, nắp chai rượu bung ra, Hướng Nhật đưa miệng nhấp một ngụm nhỏ. Cảm giác cay và lạnh buốt đánh thẳng vào cuốn họng làm hắn phải hít hà mấy hơi. Tiếp một ngụm thứ hai Hướng Nhật bắt đầu cảm nhận được hương vị của loại rượu này. Rượu sau khi xuống bụng thì làm nóng cả người lên khiến Hướng Nhật tỉnh táo lên không ít.

Thở nhẹ đẩy hơi cồn ra khỏi mũi bất chợt hắn nhìn ra cửa sổ, loáng thoáng ánh đèn của hàng quán bên đường khiến Hướng Nhật bồi hồi một chút.

"Không ngờ một ngày mình ngồi trên xe sang, uống rượu ngoại ngắm đường phố lại là ngày mình đi gặp Yakuza để mua súng đạn. Cuộc đời đúng là hài hước!"

Không để Hướng Nhật thoải mái quá lâu, chưa được mười phút thì hai tên Yakuza băng Miso mặt lạnh như tiền lúc nãy đi đến, mở cửa ngồi vào xe, hai tên đều ngồi ghế trước. Một tên quay xuống hỏi Hướng Nhật:

- Thằng nhóc, mày thật sự muốn làm ăn với băng Miso? Nếu đây là trò đùa thì khôn hồn quỳ xuống liếm giày ông mày đi, tao sẽ suy nghĩ về việc tha cho mày.

Hai tên Yakuza tỏ ra cực kì nghi ngờ, trạc tuổi Hướng Nhật làm gì có ai dám đề nghị giao dịch với Yakuza chứ? Sinh viên thường chỉ dính dáng vào những quỹ tín dụng đen và gái gú của Yakuza, đề nghị mua súng của Hướng Nhật đúng là lần đầu trên đời mà hai tên Yakuza này nghe.

Hướng Nhật không quá để ý đến lời đe dọa của hai tên này, nói:

- Tao thật sự cần mua súng, lái xe đi!

Hai tên Yakuza hơi bất ngờ về sự bình tĩnh của Hướng Nhật, tên ngồi ghế lái quay lại nhìn Hướng Nhật nói:

- Mày gan lắm!

Rồi lập tức nổ máy, lái xe đi. Chiếc Mercedes GLC 63 lao đi vun vút trên đường phố Nhật Bản. Tên lái xe cũng là dân chuyên nghiệp, tốc độ xe không thấp với động cơ V8 tăng áp kép nhưng mỗi khi vào cua đều là vô cùng mượt mà, ngồi ghế sau không cài dây an toàn mà Hướng Nhật không cảm thấy nhiều rung lắc.

Xe chạy hơn ba mươi phút rồi dừng trước cổng một biệt viện lớn, lúc này đã là 4 giờ sáng, trời vẫn còn khá tối nên Hướng Nhật không nhìn rõ kiến trúc nhưng có lẽ nơi này không thể tầm thường.

Hai tên Yakuza gác cổng lập tức tiến lên rọi đèn pin vào trong xe kiểm tra. Sau khi xác nhận đúng là người của mình thì mới đưa ngón tay lên kích hoạt thiết bị liên lạc nội bộ đeo trên tai, ra hiệu mở cổng.

Xe từ từ chạy vào trong, Hướng Nhật còn quan sát thấy hai ba trạm gác tiếp theo.

"Đây có lẽ là một trong những phân đàn của băng Miso, công tác bảo an nghiêm ngặt thật."

Hướng Nhật thầm nghĩ.

Xe dừng lại trong bãi, có hơn chục chiếc Mercedes-Benz y hệt đậu thành một dãy. Hai tên Yakuza xuống xe dẫn đường cho Hướng Nhật đến trước một cái cửa lớn kiểu Nhật bên hông biệt viện. Hướng Nhật hơi tiếc vì không được ngắm nhìn cửa chính của khu biệt viện này. Dù sao thì Hướng Nhật cũng hiểu chuyện hắn muốn mua súng chưa thể đủ tư cách được bước vào bằng cửa chính.

Trên đường đi hai tên Yakuza không nói một lời nào, chỉ khi đưa Hướng Nhật tới đây một trong hai mới mở miệng, là tên Yakuza cầm lái:

- Mày muốn gì thì trước hết nói chuyện với lão quản gia. Muốn nhà Miso nhúng tay, quy tắc đầu tiên chính là lợi ích mà mày mang lại. Nếu mày không chứng minh được, mày biến. Nghe rõ chưa?

Hướng Nhật không đáp, gật đầu tỏ ý đã hiểu, mặc dù lời nói có khó nghe nhưng việc hắn đến được đây đã là điều thần kì. Nếu như biểu hiện của Hướng Nhật có chút sai lệch có lẽ mọi chuyện đã dừng lại ở việc hắn bị hai tên Yakuza này đập te tua sau đó vứt ở một góc đường nào đó rồi.

Hướng Nhật đẩy cánh cửa, thật ngạc nhiên vì một cánh cửa lớn như vậy không mất nhiều sức để kéo ra. ( Cửa gỗ kéo kiểu Nhật)

Trước mặt Hướng Nhật có vài người nhưng đập vào mắt hắn là cảnh tượng một người đàn ông ngũ tuần cầm một thanh Katana nhuốm máu đang đứng nói nói gì đó. Dưới đất là một người đàn ông mập mạp mặc đồ công sở đã bị chém mất một nữa cái đầu, hộp sọ văng ra một bên, máu huyết văng tứ tung, nhuộm đỏ áo sơ mi trắng. Điều kinh khủng hơn là tên mập có lẽ vẫn còn phản xạ tự nhiên mặc dù đã mất phân nửa hộp sọ, cơ thể hắn giãy đành đạch trước mặt mọi người trong căn phòng, tạo nên một bầu không khí tanh tưởi.

Người đàn ông tuy đã ngũ tuần nhưng mà thân hình như một con hổ đói này đột nhiên chú ý đến Hướng Nhật, tay cầm Katana thực hiện một tư thế vẩy máu hoa mỹ, tra kiếm vào vỏ.

Ông ta bước đến trước mặt Hướng Nhật, nở một nụ cười dị hợm, nói:

- Chào mừng đến với Phân Đàn Số 4, cho tao nghe lời đề nghị của mày nào!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Giao dịch


Hướng Nhật nhìn người đàn ông trước mặt rồi tự đánh giá lại bản thân mình một lần.

"Vậy là sau khi sống lại mình có thể đạt tới trình độ tâm lý biến thái như vậy sao! Hoàn toàn không có một chút cảm xúc gì về tràng cảnh trước mắt!"

Hướng Nhật nở một nụ cười nhẹ đắc ý ở khóe môi, nhưng ngay lập tức lại trở thành một nụ cười tự giễu.

"Mày đang lảm nhảm gì vậy Hướng Nhật. Mày đã chết một lần, người mày yêu thương nhất bị hãm hiếp mà mày không thể làm gì được, huynh đệ tốt nhất bị xé xác trước mặt mày, ngay cả thứ tồn tại Ác Quỷ kia mày cũng đã gặp. Vậy trên thế giới này còn điều gì có thể khiến mày tổn thương được nữa? Tâm lý của mày đã đổ vỡ nhưng đồng thời nó vẫn lành lặn bởi vì mày được trao cho cơ hội để làm lại! Vậy là đủ!"

Người đàn ông trung niên bắt đầu khó chịu sau khi nhìn thấy ánh mắt tang thương của thanh niên trước mặt.

"Điều gì đã tạo nên nhân cách của thằng nhãi này vậy? Thật sự không bình thường!"

- Mày giỡn mặt với tao?

Người trung niên gằn giọng.

Hướng Nhật sau khi sắp xếp xong suy nghĩ trong đầu thì tâm lý cũng trở về bình thường. Hắn đưa chai rượu đang cầm trên tay lên cho người trong phòng đều thấy, mở miệng nói:

- Tới mời ông một ly! Thế nào?

Nghe xong câu này, một tên Yakuza dưới trướng mặt mày bặm trợn để râu quai nón từ phía sau lập tức tiến lên muốn dạy cho Hướng Nhật một bài học vì bất kính, nhưng bị người đàn ông trung niên hất tay ngăn lại.

Sau đó ông ta ra lệnh cho những tên Yakuza còn lại dọn dẹp xác chết và máu tươi dưới sàn nhà, một tên Yakuza khác kính cẩn bước đến cầm lấy thanh Katana cất lên giá treo tường.

Xong xuôi ông ta quay sang nói với Hướng Nhật:

- Được thôi cậu Hướng Nhật của trường Arigani! Mời!

Sau đó ông ta bước đến một cái bàn gỗ lùn, hoạ tiết cực kì bình thường ngồi xuống, tay làm hành động mời với Hướng Nhật.

"Điều tra nhanh đấy, không hổ danh nhà Miso."

Hướng Nhật thầm nghĩ, ngồi xuống đặt chai rượu lên bàn.

Nhìn thấy chai rượu, người đàn ông có lẽ là quản gia này hơi khinh thường nói:

- Jack Daniel? Vứt đi!

Vừa dứt câu, một tên Yakuza bước đến mang theo chai rượu có vẻ cổ điển đặt lên bàn. Động tác chuyên nghiệp rót ra hai ly, mỗi ly chứa khoản 10ml. Đây là loại ly Glencairn, sự lựa chọn của người sành rượu ưa thích rượu mạnh. Hình thù như nụ hoa tulip, phần đáy hơi bầu được uốn thon về phía miệng ly nhằm tập trung hương vị của rượu một cách rõ ràng hơn.

Hướng Nhật đưa ly rượu lên mũi ngửi, một mùi nho khô pha tạp vị khói cay nồng xộc lên làm hắn cay cả mắt.

- Chậm rãi mà thưởng thức đi, đây là chai Scotch Macallan "M" 1940 có giá đắt nhất từng được bán ra.

Dừng một nhịp, nhấp một ngụm rượu, nét mặt người trung niên hoàn toàn thay đổi, như là muốn ăn tươi nuốt sống Hướng Nhật:

- Trong thời gian tao uống hết ly rượu này, mày cũng nên nói cho tao biết tại sao một thằng nhãi con sinh viên đi làm bán thời gian ở McDonald"s lại muốn mua súng từ Yakuza đây!

Đối mặt với uy áp trầm ổn của người đàn ông quản gia, Hướng Nhật mặt không đổi sắc vì đã có kế hoạch trong đầu. Hắn uống một ngụm rượu.

" Hmm, thì ra mùi vị của một chai rượu mấy trăm ngàn đô là như vậy!"

Hướng Nhật đặt ly rượu xuống bàn, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy sát khí của người đàn ông trước mặt nói:

- Làm một giao dịch mà đôi bên cùng có lời. Hợp ý ông chứ?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11: Kế hoạch ám sát


Người đàn ông trung niên nghe thấy câu trả lời lãnh đạm của Hướng Nhật thì nét mặt trở nên hứng thú nói:

- Hẳn là mày rất tự tin về những điều mình sắp nói!

Hướng Nhật gật đầu:

- Đương nhiên, tôi sẽ đưa ra một đề nghị mà ông không thể chối từ. (Câu nói huyền thoại của bố già Vito Corleone)

Người đàn ông trung niên đánh giá câu Hướng Nhật vừa nói rồi ngoắc tay cho đàn em châm rượu.

Hướng Nhật nói tiếp:

- Tôi cần mua súng ngắn, nhưng nếu ông có hàng xịn hơn, tôi đương nhiên sẽ lấy.

Nói đến đây Hướng Nhật cười nhẹ, ánh mắt trở nên nguy hiểm nói:

- Còn về thanh toán thì tôi sẽ cung cấp cho ông biết chính xác ngày giờ và địa điểm nhân vật số hai nhà Shoha xuất hiện trước đám đông.

Hướng Nhật vừa nói dứt câu, bàn tay người đàn ông trung niên lập tức thu lại thành nắm đấm dộng thẳng xuống bàn khiến hai ly rượu trên mặt bàn rung lên từng hồi. Thế nhưng sau đó ông ta chỉ im lặng suy nghĩ mà không có phản ứng gì nữa.

Sau khoảng một phút cuối cùng người đàn ông trung niên cũng mở miệng:

- Tại sao tao lại cần biết khi nào tên quân sư Hanjaki đó xuất hiện chứ?

Hướng Nhật nghe xong cười cười nói:

- Không cần phải thử tôi, điều tra cũng đã điều tra rồi, tôi không thể nào là chim mồi của lũ cớm, càng không phải nội gián nhà Shoha. Tôi chỉ là một người muốn kiếm chút đỉnh từ tin tức mà mình biết thôi.

Nói xong Hướng Nhật lại hớp một ngụm rượu, thái độ bình tĩnh chờ phản ứng của người đàn ông trung niên.

Nhưng câu trả lời của ông ta lại làm Hướng Nhật hơi ngoài ý muốn:

- Nhưng tao không tin mày!

Người đàn ông trung niên cũng nhấp một ngụm rượu, đăm chiêu nhìn Hướng Nhật.

- Không tin tôi? Được thôi, ông cho người của mình đi tìm kiếm một ít thông tin về các công ty làm ăn với nhà Shoha trong thời gian này. Đặc biệt là những công ty chuyên về dịch vụ tổ chức tiệc tùng hay là cung cấp phụ kiện cho các thể loại tiệc từ sang cho tới siêu sang.

Ông sẽ hiểu những điều tôi đang nói!

Khuôn mặt người đàn ông liền trở nên đăm chiêu, như là nhận ra được điều gì đó ông ta liền gọi một tên Yakuza thân cận tới phân phó hệt những gì Hướng Nhật nói.

Nhận lệnh, tên Yakuza nhanh chóng rời đi, lúc này ông ta quay sang hỏi Hướng Nhật:

- Ý mày là sắp tới nhà Shoha sẽ có tiệc lớn sao?

Hướng Nhật gật đầu đáp:

- Là lễ đính hôn giữa con trai trưởng Hanjaki và con gái thứ nhà tài phiệt Nga Rudolf! Thế nào? Hứng thú rồi?

Người đàn ông trung niên cũng nở một nụ cười vặn vẹo:

- Không hẳn, chỉ là hơi tò mò, mày còn biết được chuyện của hai nhà Hanjaki và Rudolf, rốt cuộc mày là ai?

Hướng Nhật lắc đầu, giọng bình tĩnh nói:

- Không những thế tôi còn biết được kế hoạch hoàn hảo nhất để khử Hanjaki!

Hướng Nhật làm sao có thể trả lời thắc mắc của người đàn ông này về thân phận hắn.

"Cứ để lộ một ít tin tức khiến hắn nghi thần nghi quỷ chẳng phải tốt hơn sao!"

Hướng Nhật nghĩ.

Người trung niên nhướng mày nôn nóng quát lên:

- Nói!!!!

Theo như trí nhớ của Hướng Nhật, sau khi cố vấn cao cấp của nhà Shoha Hanjaki bị ám sát một tuần, cuối cùng thì cảnh sát và cơ quan điều tra cũng công bố thông cáo báo chí về sự việc Yakuza cấp cao bị ám sát gây náo loạn thế giới ngầm Osaka.

Hung thủ là một tay sát thủ có máu mặt trên DeepWeb, thù lao được trả bằng Bitcoin. Tên sát thủ này bằng một biện pháp nghiệp vụ nào đó đã biết được thời gian chính xác diễn ra lễ đính hôn của con trai Hanjaki và con gái nhà Rudolf. Hắn cải trang thành một nhạc sĩ Violin chuyên nghiệp, ăn nằm trong đoàn nghệ sĩ biểu diễn cho buổi lễ hơn một tháng trời. Điều đáng nói trước khi buổi lễ diễn ra vài tiếng, tên sát thủ đã tuồn tin tức về việc lễ đính hôn giữa Yakuza và Mafia cho báo chí chính thống biết. Ngay cả những tay báo mạng hay youtuber, facebooker cũng đổ về ồ ạt live stream làm náo loạn cả khuôn viên dinh thự của Hanjaki. Một số còn sử dụng cả flycam để hòng quay được vài cảnh bên trong, đối với những người săn tin như thế này, lễ đính hôn của Yakuza đúng là tin sốt dẻo. Không phải chỉ tò mò về buổi lễ xa hoa mà bọn họ còn muốn biết được khách mời của nhà Shoha là ai, những gương mặt nổi tiếng hay giàu có làm ăn với Yakuza sẽ bị lật tẩy, tin tức đó thật là đáng giá.

Cận vệ của nhà Shoha nói chung và Hanjaki nói riêng bị quây như chong chóng, sau đó còn xảy mâu thuẫn giữa cận vệ của khách mời và cận vệ của chủ nhà khiến cho tình hình càng khó kiểm soát. Lợi dụng vài phút hỗn loạn, tên sát thủ đã chĩa khẩu súng được ngụy trang thành chiếc Violin vào sau ót người được gọi là cố vấn Hanjaki, bóp cò súng kết thúc sinh mạng lão ta.

Ngay cả những cận thân bảo tiêu của Hanjaki cũng không có cơ hội phản ứng trước sự chuyên nghiệp và tính toán chuẩn xác của tên sát thủ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom