Cập nhật mới

Dịch Trùng Sinh Mạt Thế Chi Thị Huyết Thiên Hoàng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Trùng Sinh Mạt Thế Chi Thị Huyết Thiên Hoàng

Trùng Sinh Mạt Thế Chi Thị Huyết Thiên Hoàng
Tác giả: Hải Thượng Nhất Túy
Tình trạng: Đang cập nhật




Thể loại: Mạt thế, khoa huyễn, dị năng, ngôn tình
Editor: Hải Thiên Lam

Tống Lê Nhiên cô vì tình mà đau khổ, chính tay người cô yêu đã cướp đi sự sống của cô.

Lũ zombie kia lao vào cắn xé cô từng mảnh nhưng chẳng khiến cô đau đớn bằng việc nhìn anh trai Tống Dạ Hi tràn đầy bất lực khi không thể cứu được em gái.

Chính tất cả những điều đó cô đã tự nhủ với bản thân rằng phải trả thù bằng bất kì giá nào đối với những kẻ đã tổn thương cô.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


“Tống Lê Nhiên, cô đúng là tiện nhân! Ai cho cô đụng vào Vũ Nhiêu!? Nếu Vũ Nhiêu xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ giết cô!”

“Tống Lê Nhiên, cô không được phép lại gần Vũ Nhiêu! Nếu không, tôi sẽ đánh gãy chân cô!”

“Tống Lê Nhiên, tôi đã nói rồi, người tôi yêu chỉ có mình Vũ Nhiêu, tôi không yêu cô, từ trước đã không, bây giờ cũng không mà sau này sẽ không!”

“Tống Lê Nhiên, sao cô lại liên kết với các căn cứ khác để hãm hại Vũ Nhiên? Cô thật sự đáng chết! Tống Lê Nhiên, nể tình Nam Cung gia và Tống gia có quan hệ thân thiết nên tôi không giết cô. Nhưng vì cô hãm hại Vũ Nhiên nên tôi sẽ lấy nửa cái mạng của cô coi như trừng phạt.”

“Tống Lê Nhiên! Sao cô lại muốn tôi kê đơn thuốc? Cô không có liêm sỉ của nữ nhân sao? Đừng nằm mơ giữa ban ngày! Cho dù tôi kê đơn, cũng sẽ chỉ kê cho Vũ Nhiêu.”

“Tống Lê Nhiên, cô đừng đi theo tôi nữa! Nếu làm cho Vũ Nhiêu hiểu lầm tôi, tôi sẽ giết cô!”

“Tống Lê Nhiên, đừng tưởng cô có chú Tống cùng Tống Hi Dạ che chở là có thể làm xằng làm bậy! Nếu cô làm nguy hại đến Vũ Nhiêu thì tôi sẽ vì cô ấy mà loại bỏ cô!”

“Tống Lê Nhiên...”

...

“Tiểu Lê!”

Tống Hi Dạ lòng đau như cắt hô to một tiếng, tích tụ dị năng lên tới cực đại đem người bên cạnh xông vào bọn tang thi ở đầu, rồi rất nhanh vọt tới bên kia nên zombie cào bị thương cô gái bên người.

“Tiểu Lê!” Tống Hi Dạ đau lòng nhìn cô gái bị vây bởi bọn tang thi đang muốn xé xác, uống máu của cô, cùng với vết cào. Hắn phẫn nộ quay sang bên kia, thoạt nhìn 1 nữ 5 nam nhàn nhã, bình thản như đang du ngoạn chứ không phải đang chiến đấu cùng với zombie. Đôi mắt của hắn tràn đầy thù hận.

“Nam Cung Thương!” Tống Hi Dạ nghiến răng nghiến lợi nhìn sang bên kia. Liếc nhìn, người đàn ông nghiêm túc, phong độ, hắn hận không thể đưa anh ta vào địa ngục mà băm vằm xác thịt.

“Nam Cung Thương! Vì sao phải làm vậy? Tiểu Lê em ấy không làm gì có lỗi với ngươi!” Tống Hi Dạ lúc này giống như lúc đang ở trong biệt thự, đế vương lãnh khốc, đại tổng giám đốc. Dù cho có chật vật thế nào đi chăng nữa hắn cũng quyết không chịu quỳ gối. Đối với người cùng trên thương giới là T thị vẫn mở miệng chất vấn.

“Anh trai...” Tống Lê Nhiên đau đớn vì bị zombie cào thương, căn bản là cô không ảnh hưởng bởi việc bị chính người mình yêu ra tay sát hại. Nhưng giờ phút này, cô lại muốn làm em gái ngoan của anh trai Tống Hi Dạ.

“Anh trai, không nên để cảm xúc chị phối hành động.” Tống Lê Nhiên ngăn cản Tống Hi Dạ, họ chỉ có hai người, một người lại đang bị thương căn bản không đấu lại 6 người gồm 1 nữ 5 nam.

Hơn nữa, 5 nam nhân đó đều không có nhược điểm gì hết, đều là cường giả. Đều là dị năng cấp bốn cường giả. Thêm vào đó nữ nhân kia cũng là một cường giả có dị năng cấp 4.

Tống Lê Nhiên mới chỉ là dị năng giả cấp 2, anh trai cũng chỉ là cấp 3, hai anh em họ nếu đánh thì chẳng khác gì thiêu thân. Cô không thể làm hại anh trai của mình được.

Tống Lê Nhiên ôm hận nhìn Nam Cung Thương và nữ nhân bên cạnh. Bên cạnh nữ nhân đó còn vài chàng trai tuấn tú bất phàm khác.

Cô yêu Nam Cung Thương nhiều năm, cũng theo đuổi Nam Cung Thương nhiều năm. Vậy mà cô không nhận được bất cứ tình cảm nào của anh ta, lại còn bị coi là nữ nhân độc ác suốt ngày chỉ biết nghĩ trăm phương nghìn kế để ám hại cô gái của anh ta.

Tống Lê Nhiên thấy rằng mình mệt muốn chết, trước khi bị tang thi cào thương cô vẫn một mực kiên định yêu Nam Cung Thương nhưng giờ đây, chứng kiến nam Cung Thương nhìn cô không có biểu hiện gì là anh ta ra tay ám hại, Tống Lê Nhiên cảm thấy mệt muốn chết.

“Nam Cung Thương đến cùng là anh có để ý đến tôi không dù chỉ là một chút?” Tống Lê Nhiên tràn đầy thống khổ hỏi anh ta, nhưng cô không có bất kỳ hi vọng nào bởi vì theo đuổi nhiều năm như vậy cô đã sớm đem lại cho mình nhiều thất vọng.

Quả nhiên, nghe vậy, khuôn mặt tuấn mĩ của Nam Cung Thương nhất thời tràn ngập khinh thường. “Tống Lê Nhiên, cô đừng tự mình đa tình, tôi đối với cô trước giờ chưa có nửa điểm hảo cảm làm sao mà có thể để ý cô cho được?”

“Nam Cung Thương!” Tống Hi Dạ tức giận quát, đối với người em gái theo đuổi nhiều năm hắn cũng không có nửa điểm hào cảm. Vậy mà lúc này đây hắn thật sự hận không thể đem Nam Cung Thương đi cắt tiết cho hả giận.

“Anh trai!” Tống Lê Nhiên giữ chặt Tống Hi Dạ không để hắn xúc động, nhìn anh trai từng được gọi là đế vương lãnh khốc mà giờ đây mất đi bình tĩnh, Tống Lê Nhiên cảm thấy rất hối hận cùng áy náy.

“Nam Cung Thương, mày nói thật cho tao biết, ba tao có phải do mày hại chết?” Tống Hi Dạ hai mắt đẫm lệ, mơ màng hỏi.

“Không phải.” Nam Cung Thương thản nhiên nói.

“Sao lại không phải anh? Thời điểm ba tôi chết chỉ đem theo có một người!” Tống Lê Nhiên hốc mắt đỏ bừng, mở miệng chất vấn.

“Thời điểm đó, còn có cả tôi nữa.” Nam nhân tuấn mỹ bên cạnh Nam Cung Thương cười tà mị phá lệ, chói mắt nói xen vào.

“Tống chủ tịch là do tôi giết.”

“Anh!--- ---” Tống Lê Nhiên trừng mắt, hận không thể lao vào giết hắn trả thù cho ba nhưng thực lực của cô quá kém, đấu với nam nhân đó chả khác gì tìm đường chết.

“Bất luận ai hại Vũ Nhiêu đều phải chết.” Nam nhân lãnh khốc nói.

“Anh!---Nói bậy!---Ba của tôi không có đối xử lạnh lùng với Vũ Nhiêu!” Tống Lê Nhiên thống khổ hô to, trong tay tạo thành phong nhận, ném về phía hắn.

“Hừ, Kĩ thuật quá kém.” Nam nhân hừ một tiếng.

“Tống chủ tịch đúng là không có làm gì Vũ Nhiêu nhưng ai bảo ông ta lại là ba của Tống Lê Nhiên? Con làm cha chịu, Tống Lê Nhiên mắc sai lầm, ông ta phải gánh.”

“Nói bậy!-- Là ngươi tìm chết!” Tống Hi Dạ biết chân tướng vụ việc, lại nhìn đến bộ dáng chật vật của em gái, hắn hoàn toàn bạo phát.

Tống Hi Dạ là hỏa hệ dị năng, hắn ném hỏa cầu về đối phương, xong rất nhanh bị chặn lại. Thực lực đôi bên quá chênh lệch.

...

Tống Lê Nhiên ngước mắt nhìn anh trai “ Anh tại anh không phải là cường đại phía trước, không cần anh báo thù hộ em.”

Nói xong, Tống Lê Nhiên kích phát dị năng hệ phong tích tụ lại thành lốc xoáy, đem anh trai thoát ly khỏi chiến trường.

“Nam Cung Thương, ân oán giữa chúng ta hãy giải quyết tại đây.”

...

Tống Lê Nhiên bĩu môi, khép quyển sách dày lại, sau đó ngó xung quanh đánh giá căn phòng. Vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, hiển nhiên là cô chưa từng đến đây nhưng cách bài trí căn phòng cô lại biết một cách rõ ràng.

Bởi vì cô theo quyển sách này mà thấy phần giới thiệu về căn phòng. Thiên kim đại tiểu thư Tống Lê Nhiên là nữ phụ ác độc bị nữ chủ cùng hậu cung của cô ta liên tiếp đánh phủ đầu ám hại Tống Lê Nhiên.

Tống Lê Nhiên, nữ, 22 tuổi, là thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn thịnh vượng nhất hiện nay, là em gái của tổng giám đốc Tống Hi Dạ, là đại tiểu thư danh chính ngôn thuận.

Nhưng, năm 16 tuổi, cô vừa gặp Nam Cung Thần - người thừa kế Nam Cung gia là đã đem lòng yêu mến,cô theo đuổi hắn ước chừng 6 năm.

Năm cô 22 tuổi, tốt nghiệp đại học lại tiếp tục trà trộn vào tập đoàn của hắn để theo đuổi.

Đáng tiếc, năm 24 tuổi, hắn vẫn không có phản ứng gì với cô ngoài cảm giác chán ghét. Cứ như là cô chưa bao giờ xuất hiện trước mặt hắn vậy.

Mà ngay tại đây, năm này, mạt thế buông xuống.

Chính xác là như vậy, Tống Lê Nhiên là nữ phụ độc ác đội lốt Mary Sue. Cô yêu phải Nam Cung Thương, chính la một người trong hậu cung của nữ chủ. Mà Tống Lê Nhiên vì yêu sâu sắc nam nhân này mà đối đầu với nữ chủ trở thành nữ phụ độc ác.

Chậc... Tống Lê Nhiên bĩu môi, đối với Mary Sue là phá lệ mà cũng không thể khinh thường. Ai làm cô bị xuyên mạt thế văn?

Đúng vậy, Tống Lê Nhiên hiện tại không phải Tống Lê Nhiên trong sách mà là Tống Lê Nhiên xuyên qua từ thời đại dị năng. Cô chính là đại nữ vương lính đánh thuê Tống Lê Nhiên!!!

Thân thể cấp S, tinh thần lực cấp S, Song hệ dị năng là phong, thủy cấp SS. Quả thực, tiếng tăm là đại nữ vương lính đánh thuê khắp các liên bang là không sai!

Đáng tiếc là, 57 tuổi, Tống Lê Nhiên vẫn không có một tình yêu chân chính. Họ nguyện tình một đêm, nguyện là tình nhân lâu dài chứ không ai chịu kết hôn với cô.

Vì thế, mà Tống Lê Nhiên vẫn duy trì quan niệm thà nhiều còn hơn ít. Chỉ là, 57 tuổi đã là cao, nhưng nhiều người theo như vậy, mà còn là dị năng giả nên bề ngoài nhìn không tính là một bà lão.

Tống Lê Nhiên thực uất ức, không nghĩ đến, khi đang chấp hành nhiệm vụ lại bị chính đồng đội ám toán rồi khi tỉnh lại, đã thấy mình đang ở trong căn phòng xa hoa. Chẳng những thế lại còn bị một quyển sách dày cộp rơi trúng đầu.

Lâu không động đến sách vở, cô đã đem quyển sách đó đọc xong rồi.

Đối với chuyện này, phản ứng của Tống Lê Nhiên chỉ là “...”

Vậy là sao? Cô đã chết liền đã chết, trùng sinh liền trùng sinh vì sao lại là xuyên văn? Thân từng là lính đánh thuê, xuyên tới mạt thế văn, cô không còn gì để nói nữa.

Nhưng nữ chủ cùng với hậu cung của nữ chủ đẳng cấp như vậy, liệu cô có đấu lại? Cái quan trọng không phải là nữ chủ kiều diễm, mỹ lệ hay gì cả. Mà kiếp trước, nữ chủ là lính đặc công đó.

Chính là lính đặc quân trùng sinh về thế giới này, tưởng rằng là đô thị dị năng ai ngờ là mạt thế văn.

Sau đó, nữ chủ cùng một vị thiếu chủ thông đồng với nhau. Vị thiếu chủ đó đưa cho nữ chủ một cái ngọc bội, chính là không gian tùy thân trong truyền thuyết. Rồi sau đó, hai người bọn họ ân ân ái ái ngay giữa thời mạt thế?

Rất tiếc, đây không phải truyện 1v1, nữ chính trên đường đi đến căn cứ còn thu phục rất nhiều cực phẩm nam nhân. Các nam nhân đó nội công thâm hậu lại còn là người thừa kế của các đại gia tộc.

Tống Lê Nhiên “...” Tổng giám đốc a, người thừa kế a, đại gia tộc a, còn gì thiếu thì ra nốt đi a...

Đôi lời tác giả: Đào hố mới, mong các nàng vui thích.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


Khối thân thể này của Tống Lê Nhiên đúng là tuyệt hảo. Thân hình có độ cao tiêu chuẩn là 1m72. Diện mạo cũng rất xuất chúng, là đại mỹ nữ.

Dù sao thì, gien Tống gia cũng là loại gien tốt, có anh trai Tống Hi Dạ làm điển hình, nam thần tổng giám đốc lãnh khốc luôn được hoan nghênh. Mà Ba của họ chưa đến năm mươi tuổi, vẫn có khí chất làm soái đại thúc.

Khuôn mặt của Tống Lê Nhiên là điển hình của các di nương thời xưa. Yêu kiều ngàn vạn, ngoại hình yêu mị, diễm lệ. Ngũ quan tinh xảo, quyến rũ, dáng người nóng bỏng, có lồi có lõm, thêm đôi chân dài thẳng tắp càng thêm hấp dẫn.

Nhưng thật đáng tiếc, Tống Lê Nhiên (nguyên chủ) không phải loại hình mà Nam Cung Thương yêu thích, bởi vì loại hình của hắn ta là nữ thần cao lãnh lạnh bạc giống như Vũ Nhiêu. Mà Tống Lê Nhiên chính là loại hại nước hại dân sủng phi, gian phi.

Thay một bộ y phục thoải mái, Tống Lê Nhiên ngắm nhìn mái tóc quăn cuộn sóng đã được Tống Lê Nhiên (nguyên chủ) nhuộm thành màu nâu. Tống Lê nhiên cho rằng, khối thân thể này làm cô rất vừa lòng.

Tuy rằng, tố chất thân thể không bằng lúc trước, nhưng tiềm năng vẫn như vậy, cô vốn không có ghét bỏ. Dù sao có thể sống, đối với cô đó đã là rất may mắn rồi.

Xem hết từ đầu đến chân, đợi chính thưởng thức xong dung mạo, dáng người cả trước, cả sau của chính mình. Tống Lê Nhiên mới cất bước xuống lầu kiếm ăn.

Tống Lê Nhiên đi đến phòng khách, thì thấy Tống quản gia, vị Lương Bá này sủng đại thiểu thư nhất, những người khác thi nhau mỉm cười.

“Đại tiểu thư, đã tới giờ dùng cơm tối, tiểu thư muốn ăn hay không?” Trên khuôn mặt của ông để lộ nụ cười tiêu chuẩn, hỏi Tống Lê Nhiên.

Hồi trước, ông là con của quản gia đời trước, từ bé đã được nhận nuôi bởi nhà của ba. Công tác tẩy não lên người ông là phải trung thành với Tống gia, trung thành với nguyên chủ. Cho nên đối mặt với nguyên chủ, lương bá còn rất cung kính.

Lương bá nhìn Tống Lê Nhiên lớn lên thành đại tiểu thư. Tống Lê Nhiên đối với ông đều rất bình thường. Người Tống gia luôn che giấu khuyết điểm, kể cả là đại quản gia. Vậy nên ông mới có thể che chở đại thiếu gia, cùng với đại tiểu thư.

Ba của Lương bá là theo gia gia của Tống Lê Nhiên. Từ lúc ba của Tống Lê Nhiên tiếp nhận Tống gia, ba của lương bá cũng về hưu theo Tống gia gia, chăm lo sinh hoạt hằng ngày, từ đó Lương bá trở thành Tống gia tân quản gia.

Mà con của lương bá đi theo anh trai của Tống Lê Nhiên, Tống Hi Dạ. Đợi anh tiếp nhận Tống gia trở thành chủ của Tống gia, con của lương bá sẽ thành Tống gia tân quản gia.

Mà hiện tại, Tống Hi Dạ còn là Tổng giám đốc của tập đoàn, cũng không phải là Tống gia gia chủ nên con của lương bá đi theo Tống Hi Dạ làm trợ lý.

Lương bá cùng con được huấn luyện trở thành quản gia rất bài bản. Bất luận là thế giới của xã hội thượng lưu Tống quản gia vẫn phải là quen với lễ nghi, phong tục ở Trung Quốc, kể cả có là kiểu quản gia Anh đi chăng nữa. Nếu không, sẽ không thể trở thành quản gia được đề cử.

Mà lương bá năm đó nổi trội xuất sắc, thành tích vượt qua anh em trong nhà, trở thành Tống gia đai quản gia. Mà con ông, cũng lấy thành tích xuất sắc để mà trở thành trợ lý đắc lực của Tống Hi Dạ.

Hiện tại, Tống Hi Dạ tiếp nhận tập đoàn, thân là chủ tịch, Tống ba ba lại rạo rực, vui vẻ nghỉ phép đi du lịch vòng quanh thế giới. Đem công ty cùng Tống gia quăng hết cho con trai, hoàn toàn không lo sợ con trai sẽ phá hủy công ty.

Tuy rằng, Tống Hi Dạ không phải là Tống gia gia chủ, không chính thức trở thành người cầm đầu tập đoàn. Nhưng hắn lại là tổng giám đốc, chức vụ cao thứ hai chỉ sau chủ tịch. Chủ tịch không nhúng tay vào việc của tập đoàn thì tổng giám đốc có hết thảy quyền quyết định.

Tống ba ba nghỉ phép là để đi tìm tình yêu phải không? Lương bá không đi theo giúp đỡ Tống ba ba mà lại ở nhà chiếu cố đại thiếu gia và đại tiểu thư.

Lương bá trông cũng không đến năm mươi tuổi, bộ dạng cũng rất soái, tuấn lãng, tao nhã. Quả thực so với lão gia quý sờ tộc cũng rất có khí chất.

Tống Lê Nhiên thở dài một hơi, trước mặt cô la người tuấn mỹ bất phàm, hiểu rõ lễ nghi, toàn thân so với xã hội thượng lưu so ra chỉ có hơn chứ không có kém chính là quản gia nhà bọn họ.

Tống Lê Nhiên thực sự không hiểu rõ Tống gia là mấy bởi vì trong truyện chỉ có nhắc tới việc Tống gia, tập đoàn cùng hai anh em họ Tống có ân oán với nữ chủ mà thôi.

Tống Lê Nhiên nhìn khí chất hoàn mỹ của lương bá, nhịn không đucợ thở dài một hơi. Nội tình của Tống gia rất lớn. Nhưng cô không có trí nhớ của nguyên chủ, trong sách cũng không viết gì nhiều về bối cảnh của Tống gia, cô rất ngạc nhiên về Tống gia.

“Chú, anh trai cháu không về sao?” Tống Lê Nhiên nhớ tới anh trai đem em gái trở thành bảo bối trân quý trong tay, che chở, yêu chiều hết mực. Nhịn không được mà rất muốn gặp nam nhân này.

Kiếp trước của Tống Lê Nhiên là một cô nhi, không cha không mẹ, từ bé đã bị đoàn lính đánh thuê cướp được từ nhà kho đem về nuôi lớn, cho tới bây giờ đều không có 'sinh vật' như là anh trai yêu chiều cô.

Cô sống ở Sinh Tử Gian mà lớn lên, phải đối mặt với nhiều nguy hiểm, phải nghĩ biện pháp để có thể sống sót. Cho nên, tới bây giờ đều không có người yêu chiều, rất hâm mộ.

Trong sách, cô biết được Tống Lê Nhiên luôn được anh trai Tống Hi Dạ sủng nịch, cho dù có làm sai, hắn vẫn là người che mưa chắn gió cho Tống Lê Nhiên.

Nếu hai người không phải anh em, cô đã nghĩ là Tống Hi Dạ đối với Tống Lê Nhiên là thật lòng yêu thương--. Đương nhiên không có khả năng. Bởi vì Tống Hi Dạ chỉ là một muội khống cường đại lên cấp số nhân mà thôi.

“Hình như hôm nay đại thiếu gia rất bận, tôi không có nhận được chỉ thị về việc đại thiếu gia sẽ về lúc nào.”

Lương bá nói với Tống Lê Nhiên, đối với việc tình anh em này, ông rất vui.

“Dạo này công ty nhiều việc lắm sao?” Tống Lê Nhiên không biết gì về nơi này, bởi vì đây không phải là thời đại của cô. Đối với việc ở thế giới này, cô hoàn toàn mù mờ.

“Hẳn là vậy. Dù sao thì cuối năm mà, có đủ loại tổng kết.” Hồi trước, Lương bá đã từng đi theo Tống ba ba làm trợ lý, ông cũng có am hiểu đôi chút về nghiệp vụ.

“Ồ.” Tống Lê Nhiên thất vọng lên tiếng. Nhưng nghĩ lại, dù sao Tống Hi Dạ cũng là người phải quản lý tất cả mọi việc trong công ty, cô như được khai thông, không nghĩ đến việc này nữa. “Cho cháu ít cơm ta* là được rồi.”

*Thức ăn truyền thống của nước nhà.

Không quan tâm đến việc có hay không gặp được Tống Hi Dạ, hiện tại, cô chỉ chú ý đến việc ăn. Ở thế giới kia, cô toàn phải ăn, uống thuốc dinh dưỡng đến phát chán rồi.

Tống Lê Nhiên là nữ vương lính đánh thuê, có tiếng trong lĩnh vực này. Muốn ăn đồ tự nhiên thì cũng có thể. Đáng tiếc, chỉ khi nghỉ ngơi cô mới có thể ăn, còn khi làm nhiệm vụ cũng chỉ có thể ăn viên thuốc dinh dưỡng.

Nhưng giờ lại khác, cô có thể thưởng thức món ăn ngon, đặc biệt là đầu bếp của Tống gia. Đạt tiêu chuẩn năm sao. Mới nghĩ đến thôi mà nước miếng đã trực trào ra.

“Đại tiểu thư ăn cơm ta?” Đại quản gia kinh ngạc nhìn Tống Lê Nhiên, đại tiểu thư không ăn cơm tây mà lại ăn cơm ta? Dù trong lòng đầy nghi hoặc nhưng đại quản gia vẫn làm theo chức trách.

“Vâng đại tiểu thư chờ một chút, tôi sẽ cho người đi chuẩn bị.”

Nói rồi, Lương Bá mỉm cười xoay người chạy vào bếp, phân phó mọi người cấp tốc chuẩn bị bữa tối.

Mười phút sau, cổng to của Tống gia đột nhiên mở ra, một chiếc Maybach xa hoa tiến vào trước sân thì dừng lại.

Một người tuấn mỹ lãnh khốc bước xuống, thân cao 1m8 mấy. Trên mình khoác một bộ âu phục xám bạc, toàn thân như phủ một lớp băng lãnh, lại còn đẹp trai vạn phần khiến nhóm hầu gái nữ không nhịn được mà liếc nhìn.

Tống gia đại thiếu gia Tống Hi Dạ là điển hình đại soái ca, phi thường nam nhân. Cao 1m87 khoác lên bộ âu phục xám bạc. Thân cao, chân dài toát ra khí tức vương giả, rất đẹp trai.

Khuôn mặt của Tống Hi Dạ khá giống ba, lại có thêm ngũ quan tinh xảo giống mẹ. Làn da không tính là trắng nõn nhưng cũng không quá đen. Khuôn mặt thêm vạn phần đẹp trai.

Vậy mà, Tống Đại thiếu gia vừa về đến là tốc biến đến gần em gái, biểu tình của hắn nhu hòa không ít.

Đương nhiên, Tống Đại thiếu gia ôn nhu không ai đủ năng lực để phát hiện ra. Chỉ có mình hắn là tự biết mà thôi.

“Hôm nay đã khá hơn chưa?” Ánh mắt của Tống Hi Dạ thập phần ôn nhu. Giọng nói cũng dịu dàng, chậm rãi không ít. Vậy mà đối với người khác chỉ lạnh lùng, không cho đến một cái liếc mắt. Đối đãi có khác biệt rõ rệt.

Trừ bỏ em gái của hắn, không ai có đủ vinh dự để có được sự ôn nhu của hắn. Nam nhân thì càng không.

Cho nên, mấy ngày trước, Nam Cung Thương đả thương em gái của hắn, hắn mới sang công ty của người kia chất vấn. Hắn chỉ muốn băm nhuyễn hắn ra để trả thù cho em gái.

Nhưng đáng tiếc, Nam Cung Thương không phải loại người ăn chơi trác táng, mà so sánh với Tống Hi Dạ cũng không có gì sai biệt lắm. Cùng Tống Hi Dạ chia sẻ T thị, cũng là bá đạo đại tổng giám đốc.

Vì vậy, Tống Hi Dạ muốn gây sự với Nam Cung Thương cũng không phải dễ dàng, lại còn đang là cửa ải cuối năm. Muôn đánh bại Nam Cung Thương cũng cần rất nhiều khí lực.

Tống Đại Thiếu mới là người không quan tâm đến việc khó đối phó hay không khó đối phó. Đối với hắn, những người khi dễ em gái hắn như Nam Cung Thương, hắn chắc chắn không dễ dàng buông tha.

Muội khống chính là như vậy.

Tống Lê Nhiên thất thần ngắm nhìn đại soái ca. Cô kiếp trước cô đơn cả đời, không có tìm đối tượng nào để kết hôn, nay gặp được người mọi phương diện đều ưu tú lại chính là anh trai của cô. Liệu có thể ngược đãi tâm hồn bé nhỏ này của cô mãi thế này sao?

“Tiểu Lê?” Tống Hi Dạ nhìn em gái thất thần, hơi nhíu mày. Dùng tay hua hua trước mặt cô, nhằm đánh thức cô khỏi tình trạng này.

Tống Lê Nhiên phục hồi tinh thần, ngượng ngùng cười cười. Tỏ vẻ như thế nhưng ngắm mỹ nam đến thất thần đúng là ngượng với uy danh nữ vương lính đánh thuê của cô.

“Em đã không sao nữa rồi.” Tống Lê Nhiên sau khi nói bóng, nói gió mới biết được là chính cô mấy ngày trước, dây dưa với Nam Cung Thương, làm chính mình bị thương.

Mà biết được em gái bị thương, đầu sỏ gây nên việc này lại chính là Nam Cung Thương. Thân là một muội khống, làm sao Tống Hi Dạ không tức giận, gây sự với Nam Cung Thương được cơ chứ!?

Tống Lê Nhiên bĩu môi, thấy rằng anh trai quả thực là rất ngạc nhiên. Nam nhân như Nam Cung Thương, cô có hảo cảm chắc là có mắt như mù.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


“Tiểu Lê, tên đó không đáng để em làm nhiều việc cho hắn như vậy đâu...” Tống Đại thiếu tận tình khuyên nhủ, hận không thể đem em gái cách li với tên khốn kia.

Những lời này, tại thời điểm nguyên chủ bắt đầu thích Nam Cung Thương, chạy đến thông báo rồi bị cự tuyệt. Tống Hi Dạ đã cùng nguyên chủ nói rất nhiều lần.

Đáng tiếc, Nam Cung Thương là người đầu tiên mà nguyên chủ thích. Có tướng mạo, lạnh lùng, có năng lực. Nên cô kiên định cho rằng hắn ta là người duy nhất phù hợp với thân phận đại tiểu thư của cô.

Chấp niệm thành ma, nhiều lần dây dưa cùng hắn lại càng bị hắn chán ghét.

Hiện tại, Tống Lê Nhiên-nữ vương lính đánh thuê xuyên vào, không có ôm mộng hão huyền gì với một người. Nam nhân tốt còn nhiều, việc gì phải vì một cây cổ thụ lại bỏ qua cả một rừng rậm?

Hơn nữa, cô không quan tâm về Nam Cung Thương. Tình yêu có thể gây nên hứng thú, cho nên, bám dính Nam Cung Thương không hề có trong kế hoạch của cô.

Lê Nhiên nhìn ánh mắt đau lòng của Tống Hi Dạ, cười cười, trong lòng một mảnh ấm áp. Hiện tại, dù là cô có cướp thân thể của nguyên chủ, nhưng cô không hề áy náy. Trực tiếp coi mình là Tống Lê Nhiên hưởng thụ tình yêu thương của anh trai.

“Anh trai, anh cứ yên tâm đi, trên đời này, chỉ có ba chân cóc là em chưa thấy qua. Chứ hai cái đùi nam nhân thì vô số, việc gì mà em phải cắm đầu vào một người chứ?”

“Hơn nữa, Nam Cung Thương không thấy em có gì tốt là thiếu khuyết của hắn chứ đâu phải của em?”

“Hắn ta đối với em không có hảo cảm, chỉ có chán ghét cực điểm. Hơn thế nữa, hắn ta lại còn hạ nặng tay với em như vậy... em không còn ôm mộng với hắn nữa.”

Nhắc đến Nam Cung Thương, khuôn mặt của cô chỉ có lạnh nhạt.

Nam Cung Thương cái gì cơ? Dù sao hắn cũng là kẻ thù của cô, về sau liên hợp với nữ chủ để hãm hại cô. Cô không có thời gian để bồi dưỡng tình cảm với kẻ thù.

Nghĩ tới việc hắn ta trong hậu cung nữ chủ chỉ là một nam nhị ( kiểu tình nhân không có thân phận chính thức ấy =))))) Tống Lê Nhiên không khỏi cười nhạt, lại càng thêm coi thường hắn.

Nguyên chủ đối với hắn tốt như vậy, hắn lại không quan tâm. Đi chia sẻ phụ nữ cùng những người đàn ông khác.

Nam Cung Thương không thấy nguyên chủ tốt, mà trong mắt hắn, nguyên chủ chỉ là người bày ra hàng vạn âm mưu ám hại nữ chủ. Hắn ta đúng là có mắt như mù.

Tống Lê Nhiên xinh đẹp kiều mị, theo lý thuyết là phải có đàn ông quỳ gối dưới váy, hoàn toàn yêu thương cô. Nhưng không hiểu tại sao, cả kiếp trước và kiếp này đều không tìm được tình yêu chân chính.

Cô đối với nữ chủ rất không đồng ý về việc coi thường tình cảm. Đương nhiên trong đó có thêm cả ghen tị và hâm mộ.

Kiếp trước, cô không có ai nguyện ý rước về. Mà nữ chủ lại coi thường việc này, bị các nam nhân chia sẻ với nhau.

Nghĩ đến việc này, Tống Lê Nhiên nghiến răng nghiến lợi. Chẳng lẽ vì khí chất của cô yêu kiều còn của nữ chủ thì quá mức lạnh nhạt ư? Vậy chả khác gì nói rằng cô có khí chất của nữ phụ độc ác còn cô ta là khí chất tiêu chuẩn của nữ chủ? Rốt cuộc là có muốn ngược hay không đây?

Trong lòng thì là vậy, nhưng ngoài mặt cô vẫn mỉm cười an ủi Tống Hi Dạ rằng không cần lo lắng, cũng không cần đối phó với Nam Cung Thương. Quá lãng phí nhân lực, ảnh hưởng đến công ty.

“Liền nghe theo anh! Trên đời này còn nhiều người tốt, lý gì mà em phải treo cổ tại một cây cổ thụ?” Tống Lê Nhiên cười đầy tà khí nói.

Tống Hi Dạ nhìn khí chất bất đồng của em gái không khỏi nhíu mày. Sắc mặt càng thêm thâm trầm, cho rằng em gái bị tên kia ảnh hưởng, trở thành hoa tâm đại củ cải (Hình như là mất trí, trở nên khác với bình thường. Mình không chắc).

Vậy là, Tống Lê Nhiên lại thành công khơi dậy hận thù của Tống Hi Dạ với Nam Cung Thương. Hắn cho rằng tên đó mắc tội lớn, khiến cho hai bên không chết, không ngừng chiến đấu.

Cho dù em gái có biến thành hoa tâm đại củ cải nhưng lại cắt đứt quan hệ với Nam Cung Thương, đó mới là kết quả tốt nhất.

“Em có thể suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi. Anh không muốn nhìn em lại vì Nam Cung Thương mà bị người ta làm hại nữa. “ Tống Hi Dạ lạnh lùng nói.

“Yên tâm đi anh trai, em không còn nhớ nhung gì Nam Cung Thương nữa.” Tống Lê Nhiên cười nói, cả người toát ra khí chất yêu kiều ngàn vạn, phong lưu.

Tống Hi Dạ: “...” Chẳng lẽ hoa phong (số hoa đào) của em gái có đột biến? Thật là bị đả kích nặng?

“Đại thiếu gia, đại tiểu thư, đồ ăn đã chuẩn bị xong, có bưng lên luôn không?” Quản gia Lương Bá xuất quỷ nhập thần xuất hiện, cung kính nói.

“Chú bưng lên đi. “ Tống Hi Dạ, Tống Lê Nhiên mang ơn Lương Ba quản gia, nên cũng tương đối tôn kính với ông.

“Vâng, đại thiếu gia.” Lương Bá khom người nói, sau đó đi xuống, cho người bưng lên.

Tống Hi Dạ nới lỏng caravat, em gái với Nam Cung Thương không còn chấp niệm, hiện tại tâm tình có chút thả lỏng.

Nếu không phải vì Nam Cung Thương thật sự chọc giận hắn, Tống Hi Dạ sẽ không vội vàng đối phó, việc này sẽ làm hắn thêm mệt.

Đồ ăn bưng lên, Tống Lê Nhiên vì ăn đồ ăn mĩ vị mà thập phần vui vẻ. Còn Tống Hi Dạ thân là muội khống, vừa ăn vừa gắp thức ăn cho em gái. Đồng thời khuyên nhủ cô ăn từ từ, hoặc ăn cái này ngon. Tống Lê Nhiên lời nói không rõ đáp lại. Khung cảnh hài hòa, ấm áp không có âm thanh khác.

Toàn bộ Tống gia ngoài hai anh em cùng người hầu thì không còn ai khác. Bởi vì hồi xưa, mẹ của hai người là thiên kim đại tiểu thư. Tống Thừa Nghiệp (ba của hai anh em) là người cuồng công việc, lại không có người yêu nên Tống gia gia sắp xếp cho ông mối hôn sự. Còn bảo với Tống Thừa Nghiệp là phải kết hôn mới có thể tiếp quản Tống gia. Tống ba gật đầu đáp ứng.

Tình cảm hai người không tốt lắm, Tống ba lại ít tiếp xúc với vợ nên Tống mẹ sinh Tống Lê Nhiên không lâu liền ly hôn đi theo tình yêu sang nước ngòai. Tống ba cũng không có tái hôn.

Hiện tại, Tống gia gia thì về quê tĩnh dưỡng, Tống ba thì quăng công ty cho Tống Hi Dạ rồi đi du lịch. Đó là toàn bộ lí do.

Ăn xong, Tống Lê Nhiên trở lại phòng. Ngồi xếp bằng trên giường, cảm giác tiềm năng của mình.

Hiện tại, tuy rằng tiềm năng thân thể không sai. Nhưng cô chưa có thức tỉnh song hệ dị năng phong, thủy.

Tống Lê Nhiên cảm giác cả tối xong, hơi thở trở nên trắng xóa. Một khối nước liền ngưng tụ lại trong tay cô.

“Lạch cạch_____ Lạch cạch___”

Tống Lê Nhiên cầm khối nước trong tay, quăng vào cái chén. Rồi có một trận gió đi qua, rèm của sổ cũng vũ lên. Sau đó, soàn soạt soàn soạt soàn soạt vang lên. Rèm cửa bị cắt qua thành vài lỗ hổng. Vậy mà nhìn qua thì lại rất chỉnh tề, gọn gàng. Đây là phương pháp luyện tập quen thuộc.

Đừng tưởng rằng, thủy hệ dị năng chỉ có thể cấp nước, không có tác dụng chiến đấu. Nhưng nước là cội nguồn của sự vật. Nếu nhu biết điều khiển, nó sẽ có lực sát thương cường đại!

Cô xuyên qua liền mất đi năng lực, rồi rất nhanh lại thức tỉnh. Tâm tình của cô có chút thả lỏng.

Cô có năng lực để tự bảo vệ bất luận gì cũng đều có phần thắng.

Cách mạt thế còn 2 năm, cô cần tranh thủ cướp đi bàn tay vàng của nữ chủ.

Ví dụ như không gian có thế gieo trồng sinh vật. Đó là tín vật giao ước của nam nhân cho nữ chủ. Vậy thì cô chỉ cần mua trước hắn, hắn không tài nào cướp được. Vậy nữ chủ cũng đừng hòng biết được.

Có không gian rất thuận tiện, dù sao mạt thế đến, động thực vật đều bị biến dị, rồi còn có zombie hoành hành. Không có sức sản xuất, thức ăn cũng trở nên khó tìm. Cô có thể lo thu thập vật tư từ bây giờ.

Cô có thể lo trước cho mạt thế. Tuy rằng không trải qua mạt thế nhưng cô cũng có đọc tiểu thuyết nên cũng khá rành mấy biện pháp sinh tồn tại mạt thế.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Hạ quyết tâm


Tiểu Lê?"

Lúc Tống Lê Nhiên đang nghĩ đến việc làm cách nào để cướp được bàn tay vàng của nữ chủ thì bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Tống Hi Dạ. 

Hắn là tiêu chuẩn của soái ca ngôn tình. Có dung mạo, có gia thế, đến cả giong nói cũng trầm thấp, từ tính, gợi cảm.

Tống Lê Nhiên rất tiếc vì mình có cùng huyết thống với hắn. Nếu không, cô chả cưới hắn từ lâu rồi. 

"Tiểu Lê? Em đã nghỉ chưa? "

Thấy cô không hồi đáp cũng không mở cửa. Nhìn đồng hồ, chắc hẳn là em gái hắn chưa ngủ nên quyết định gõ thêm lần nữa. Khuôn mặt tê liệt cảm xúc không có gì thay đổi nhưng mày kiếm thì hơi nhíu lại. 

"Tiểu Lê?"

"Anh hai?" Tống Lê Nhiên mở he hé cửa, đầu thò ra ngoài, cười cười lấy lòng Tống Hi Dạ, nói. 

"Có chuyện gì sao anh hai?"

"Chúng ta nói chuyện."

Tống Hi Dạ nhìn em gái ngây thơ, đáng yêu. Con mắt luôn lạnh lẽo, hiện lên chút ôn nhu, biểu tình cũng nhu hòa không ít.

"Được. Đó, anh vào đi."

Tống Lê Nhiên mở cửa ra cho Tống Hi Dạ tiến vào. Trên người cô là bộ quần áo ở nhà thoải mái, cả người toát ra khí chất lười biếng, quý phái. 

Nguyên chủ chỉ có chút kiêu các cùng ngây thơ vì người nhà sủng ái. Nhưng hiện tại, Tống Lê Nhiên xuyên vào nên có sự biến hóa rõ rệt. Thân là muội khống ( hội chứng yêu em gái quá mức), làm sao Tống Hi Dạ không phát hiện ra cho được? 

Nhưng hắn lại cho rằng do Nam Cung Thương đả kích tinh thấm nên em gái mới bị như vậy. Dù sao, như vậy cũng tốt. Từ lúc em gái hắn phải lòng tên kia, mặc cho tên kia cự tuyệt hay dùng miệng lưỡi ác độc đả kích, hắn đã ước sao cho em gái hắn không để tâm đến tên đó nữa. Nên hắn cũng không tìm hiểu sâu về việc này. 

Tống Lê Nhiên đưa Tống Hi Dạ vào tiểu phòng khách trong phòng ngủ rộng lớn. Bê trong có chiếc ghế sofa đủ cho hắn ngồi. 

Dù cho có tiến vào phòng người khác thì gắn cũng không cảm thấy ngượng ngùng mà còn như một vị quân vương. Ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng vào cô. 

"Hôm này em nói là thật? Em không còn yêu Nam Cung Thương?" 

Hồi trước nguyên chủ nói là mình không thích Nam Cung Thương nhưng nhìn thấy hắn thì lại đặt hết tâm tư vào. Tống Hi Dạ sợ rằng lần này cũng vậy. Nói một đằng, làm một nẻo. 

Tống Lê Nhiên nghe vậy thì nhếch miệng cười cười khiến cho mặt Tống Hi Dạ tối sầm lại. Từ khi nào mà em gái hắn trở thành hắc ma nữ như vậy?

"Anh hai, em thân là Tống gia đại tiểu thư. Tôn nghiêm bị hắn nhiều lần chà đạp, em chướng mắt còn không kịp sao mà thích hắn cho được?"

"Như anh đã nói, trên thế giới còn có rất nhiều đàn ông tốt. Dù đàn ông ưu tú thì hiếm thật đấy nhưng đâu phải chỉ có mình Nam Cung Thương. Vậy sao em phải ôm chân hắn mãi như vậy?" 

Cô nhếch mép, lấy ngón tay quấn lọn tóc, cười nói.

"Cho dù người trẻ tuổi nhất, ưu tú nhất chỉ có anh cùng Nam Cung Thương. Nhưng bên ngoai Hoa Hạ chẳng phải còn nhiều thế gia khác sao? Ví dụ như Hạ gia? ( Ra là nam chính họ Hạ:vvv) Cố gia? Tây Lăng gia?" 

Tống Lê Nhiên ái muội cười nói. 

Tống Hi Dạ nghe vậy, tâm tình thả lỏng nhiều vì hắn không tài nào chấp nhận được nam nhân phong lưu như Nam Cung Thương. Dù cho hắn cùng tên kia đều là tổng giám đốc lãnh khốc nhưng hắn một thân trong sạch. Còn Nam Cung Thương có cả đống tình nhân ấy chứ. 

Vì vậy nên hắn không thể nào yêu thật lòng! 

Nghĩ đến việc này, Tống Hi Dạ lại càng thêm lạnh lẽo. 

Nhưng lại nghĩ đến việc em gái không còn vương vấn, khuôn mặt tốt lên không ít.

"Em có thể hiểu rõ như vậy là tốt. Bằng không, mọi người trong nhà đều phải lo lắng cho em rồi."

"Nhiều nam bị hắn quăng ngã, cuối cùng em cũng tỉnh ngộ rồi. Cũng khồng cần lo em bị tên kia thương hại." 

Tống Lê Nhiên cười hì hì, bá cổ hắn cam đoan.

"Anh hai thật tốt. Cảm ơn anh đã chiếu cố nhiều năm như vậy!"

"Anh cứ yên tâm, em sẽ không chấp nhất với Nam Cung Thương nữa đâu!" 

"Chỉ mong là vậy." Tống Hi Dạ thở dài nói. "Ba gọi điện bảo mai về đó." 

"Em ngủ ngon, đi ngủ sớm đi cho chóng khỏe. Anh có việc bận nên phải đi đây." 

Hắn bận đến nỗi không có thời gian để mà ngủ. 

"Đã biết. Anh có việc bận thì đi đi." Tống Lê Nhiên khoát tay, đẩy Tống Hi Dạ ra khỏi cửa rồi lại ngồi xếp bằng trên giường.

Ngày mai muốn đi ra ngoài thì phỉ có phương tiện. Nhưng đời trước, mỗi lần đi là có phi cơ hoặc chiến hạm đến đón đi. Căn bản cô không biết nên chọn loại nào phù hợp.

Bỗng cô nảy ra ý tưởng, bừng bừng hứng khởi nhắn tin cho trợ lý của Tống Hi Dạ. 

Lê Nhiên Nữ Vương: Lương Khâm, mai anh chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo màu đen cùng một chiếc mô tô nhé. 

Khâm sai đại nhân: Nữ vương chuẩn bị ra ngoài sao?

Lê Nhiên Nữ Vương: Có gì không thể?

Khâm sai đại nhân: Vậy thánh thượng có biết không ạ?

Lê Nhiên Nữ Vương: Đương nhiên là biết.

Khâm sai đại nhân: Vậy 8h sáng mai, mọi thứ sẽ có ở cửa thưa nữ vương bệ hạ. 

Lê Nhiên Nữ Vương: Bổn cung tin tưởng ở ngươi. Ta đi ngủ đây. Bái bai.

Khâm sai đại nhân: Cung tiễn nữ vương bệ hạ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Biến Thân ăn hoá


Sáng hôm sau, Tống Lê Nhiên dậy sớm, rời giường làm vệ sinh cá nhân rồi chạy bộ. Dù cho có hài lòng với thân thể này đi chăng nữa, nhưng thể chất thật sự quá kém. Không hổ là thiên kim đại tiểu thư được nuông chiều. Cho nên, cô mới cần phải rèn luyện thật nhiều sao cho từ cấp siêu kém lên cấp A như hồi trước! (Lúc đầu tác giả bảo là S cấp nhưng chương này lại bảo là A cấp... Thôi tớ cứ theo nguyên bản nhé)

Xong xuôi, Tống Lê Nhiên về nhà, tắm qua rồi thay bộ quần áo thoải mái. Xuống lầu ăn sáng cùng Tống Hi Dạ. Đáng lẽ ra, hắn đã ăn xong từ sớm rồi. Nhưng hắn hàng ngày vẫn luôn chờ em gái hắn cùng ăn sáng rồi mới đi làm.

Trừ thời gian vừa mới tiếp nhận tập đoàn, thì suốt hai mươi mấy năm qua, hắn đều duy trì ăn tối cùng ăn sáng với Tống Lê Nhiên.

Cô cũng biết, Tống Hi Dạ thật sự để Tống Lê Nhiên trong lòng mà đối tốt. Làm cô sinh ra áy náy, vì đã chiếm cứ thân thể nguyên chủ. Chiếm đi phần tính cảm gia đình này của cô ấy.

Dù cho tam quan của cô từ bé có chút bất chính. Nhưng mà... sinh áy náy như vậy khiến tâm cô rối loạn. 

Mái tóc dài màu nâu được buộc sau đầu, chỉ vài sợi rơi ra trước ngực. Mặt có chút đỏ hồng do vừa mới vận động, đáng lẽ... phải điềm đạm đáng yêu... nhưng khí chất của Tống Lê Nhiên vốn đã vậy... nên cả ngươi toát ra yêu kiều, phong tình cực kì!

Tống Hi Dạ trực tiếp xem nhẹ sức quyến rũ đó, đối với hắn, Tống Lê Nhiên là cô em gái yêu quý để hắn bảo vệ và sủng nịnh.

"Sao hôm nay dậy sớm vậy?" Từ khi tốt nghiệp đại học, em hắn yêu giường lắm cơ mà? 

Nói là đợi em gái cùng ăn sáng nhưng ngày nào hắn cũng đợi đến 9h-9h30 mới thấy em hắn xuống. Mà hắn là tổng giám đốc nên giờ ăn vẫn đúng 7h là ăn. Nên khi em hắn ăn xong thì hắn mới đi làm. Thân là tổng giám đốc đại nhân, hắn đi muộn cũng không ai nói gì.

"Hôm nay không có gì làm sao em không ngủ tiếp?" 

Tống Hi Dạ gắp một cái bánh bào bỏ vào bát cô, quan tâm hỏi.

Hắn và Tống ba đều không ai thích ăn cơm Tây. Lí do là lúc đi du học đã ăn nhiều đến nỗi bị trọng thương. Nhưng lúc có người mời thì vẫn phải đi. Có điều, ăn rất ít. 

Tống Lê Nhiên thì hay đi theo cả hai nên cũng thiên vị cơm Hoa. Dù không đến nỗi như hai người kia. Cho nên bữa sáng cũng chỉ đơn giản là cháo quẩy bánh bao sữa đậu nành (ba món ăn sáng thường kết hợp với nhau trong bữa sáng của người Trung. Ăn ngon lém =))))) 

Hôm nay, bữa sáng là món cháo hải sản cùng bánh bao nhỏ mỹ vị. Biết Tống Đại thiếu thích ăn bánh bao. Đầu bếp Tống gia luôn cho nó vào thực đơn bữa sáng. Bánh bao dùng bột thô ma (một loại bột đặc biệt, có hương thơm) làm nên mùi vị phi thường ngon. Cộng với bí quyết ướp thịt và củ cải làm với dưa chua.

Bữa ăn rất dân dã. Tống đại thiếu cũng chỉ ưa vài món ăn vặt. Nên không có sử dụng nguyên liệu năm sao gì. 

Tống Lê Nhiên tự nhiên bưng bát cháo hải sản lên húp. Còn Tống Hi Dạ một bên gắp bánh bao bỏ vào bát cô.

Nghe được Tống Hi Dạ hỏi, cô chỉ lắc đầu trả lời. 

"Không có gì quan trọng. Chỉ là em quyết tâm ngủ sớm dậy sớm."

Cô rất phiền não về thân thể. Nên cần phải luyện tập thật nhiều. Nếu không, chẳng lẽ lại đem cái thân thể nhu nhược này đi giết tang thi? 

"Như anh thấy đấy, em bị bảo an của Nam Cung Thương đánh cho bị thương, phải mất mấy ngày mới lành. Cho nên phải rèn luyện thân thể thật tốt, có lẽ tình hình sẽ khả quan hơn một chút." Tống Lê Nhiên vừa nói vừa ăn cháo. Dù nói năng cũng không tính là thô lỗ nhưng lễ nghi bàn ăn gì đó đều bị cô vất hết. 

Ngược lại với cô, Tống đại thiếu một thân áo sơ mi trắng, động tác tao nhã, lễ nghi bàn ăn đầy đủ. Phi thường đẹp trai.

Tống Lê Nhiên một bên âm thầm bĩu môi. Ăn mà cũng phải đẹp trai như vậy? Đẹp trai ăn luôn được với cơm sao? 

Tống Hi Dạ nghe vậy gật gật đầu. "Rèn luyện thân thể đúng là tốt. Mặc dù em không phải là động tí là ốm. Nhưng cường hóa thân thể một chút cũng tốt lắm." 

"Đúng là vậy. Người khác nghĩ thế nào em không quan tâm. Nhưng đây là thân thể của em nên em cần phải rèn luyện sao cho không có bất kì bệnh độc nào có thể xâm nhập!"

"Em nói cái gì thì là cái đó!" 

Chỉ cần là em gái hắn nói thì bất kì điều kiện gì hắn đều làm giúp.

"Hôm nay phải ra ngoài sao?" 

Ngoài thời gian theo đuổi Nam Cung Thương thì phân lớn em gái hắn đều ở nhà làm trạch nữ mà? 

"Hôm nay em muốn ra ngoài." 

Tống Lê Nhiên nhìn màu tóc màu nâu xoa trước ngực bĩu môi nói. "Em muốn nhuộm lại tóc thành màu đen." Cô chỉ thích tóc đen thôi, đã sống cùng nó bao năm qua mà!

Tống Hi Dạ cũng không nói gì. Em hắn đi nhuộm lại tóc cũng tốt. Hắn lấy từ trong túi quần ra, đưa cho Tống Lê Nhiên một biếc thể tín dụng. 

"Đây là của ba. Có gì thì tiêu trong này. Trong này chắc cũng khoảng 500 vạn đó." 

Đáng lẽ ra là cái này phải đưa cho Tống Lê Nhiên năm 18 tuổi rồi. Nhưng thời gian đó, cô (nguyên chủ) chỉ tiêu phí cho Nam Cung Thương. Nên hắn cũng không có đưa cho. 

Tống Lê Nhiên uống tào phớ tò mò hỏi. "Sao thẻ tín dụng của ba lại ở đây?" Tống ba là chủ tịch tập đoàn, thẻ Caly (gg đi các cậu:v) tiền. 

"Ba đưa trước khi ba đi. Nhưng thời điểm đó em đang chú ý vào Nam Cung Thương nên anh không có đưa cho em."

Tống Lê Nhiên: "..." Yêu anh quá cơ. Không biết có nên khen anh ngay tại đâ khopg nhỉ?

"Được." Tống Lê Nhiên gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, rồi nhận thẻ cho vào túi áo.

"Em ra ngoài nhớ cẩn thận. Hay anh để Lương Khâm đi cùng em?" Nhớ lại lần trướ, Tống Hi Dạ lại thấy lo lắng. 

Nhưng Tống Lê Nhiên không hề cảm kích. Dù cho có không quen với thế giới này đi chăng nữa thì với tính cách của cô vẫn không cần người đi cùng. 

"Không cần. Em muốn tự mình ra ngoài. Không cần Lương Khâm ca đi cùng." 

Lương Khâm lớn hơn Tống Hi Dạ hai tuổi, lớn hơn Lương Ngự một tuổi. (Con trai Lương Bá. Lương Khâm gọi là chú.) 

Cả bọn không giống quan hệ chủ tớ mà là giống thanh mai trúc mã bạn bè từ nhỏ.

Chỉ có Tống Hi Dạ mặt liệt từ nhỏ nên chỉ đối với Tống Lê Nhiên sủng, khuôn mặt hòa hoãn một chút. Tính tình đã sẵn vậ nên đối với ngươi Lương gia xem là nô bộc còn xem mình la đại thiếu gia.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Hoá thân yêu tinh mê hoặc lòng người


"Thật sự không cần người đi cùng sao?" Tống Hi Dạ lo lắng. Thế giới đầy rẫy nguy hiểm này sao mà em gái hắn chịu được? 

"Em không phải trẻ con. Không cần người theo cùng." 

Tống Hi Dạ nhíu mày, bảo vệ em gái là tốt nhưng cũng không nên cướp đi tự do của em gái nên cũng chỉ gật gật đầu.

Sau khi tiễn Tống Hi Dạ cùng Lương Ngự trên chiếc xe Maybach đi thì Tống Lê Nhiên ngồi đợi Lương Khâm mang đồ hôm qua cô dặn đến.

"Buổi sáng tốt lành, đại tiểu thư." Lương Khâm cao 1m86 thân hình cường tráng. Loại hình ôn nhu đại soái ca. 

Trông vậy thôi chứ bên trong thâm sâu khó lường thuộc loại hắc ám nam nhân. Hơn nữa, hắn có thể làm trợ lý của Tống Hi Dạ, chức vụ Tống gia đại quản gia đang ngày càng gần hơn. 

Cho nên, Tống Lê Nhiên thấy rằng, Lương Ngự có năng lực trên thương trường, quan hệ với mọi người rất tốt. Nhưng hắn cùng Tống Hi Dạ mặt thân không bao giờ có thể lấy được nhiều hảo cảm hơn so với Lương Khâm khéo léo, nham hiểm. 

Lúc mặc âu phục cả Lương Khâm và Lương Ngự đều như một quý công tử nho nhã, lễ độ, lễ nghi ăn sâu vào xương tủy. 

Lương Khâm mỉm cười nhìn Tống Lê Nhiên, trong đôi mắt tối đen biết cười ánh lên một tia mịt mờ, miệng mỉm cười tiêu chuẩn thoạt nhìn tao nhã cực kì.

Đối với đại tiểu thư yêu giường có tiếng, vậy mà hôm nay lại dậy sớm ăn sáng cùng đại thiếu gia. Cho dù hết sức kinh ngạc nhưng do được huấn luyện bài bản nên không có biểu hiện ra mặt.

"Đại tiểu thư, những gì cô muốn tôi đều đã chuẩn bị tốt. Đây là hai cái áo da màu đen, bó sát do thuộc hạ tự chọn." Lương Khâm ôn nhu báo cáo với Tống Lê Nhiên. 

Năng lực của Lương Khâm cũn rất cường đại, được Tống Hi Dạ coi trọng. Nhưng không muốn tránh đoạt vị trí với Lương Ngự. Cho nên, chỉ cần một buổi tối là đủ để chuẩn bị mọi thứ cho cô.

"Đại tiểu thư, thế này đã vừa lòng cô chưa?" Hắn không chỉ chuẩn bị hai bộ áo da mà còn đầy đủ linh kiện: mũ; giầy; găng tay... Phối lại nhìn cũng rất hợp.

Tống Lê Nhiên đánh giá mấy lần, gật đầu nói. "Không hổ là Lương Khâm ca, chọn rất đẹp, tôi rất thích."

"Làm cho đại tiểu thư vừa lòng là chức trách của tôi." 

"Haha, Lương Khâm ca thật hài hước." Nói công, cô cầm bộ quần áo đi vào phòng riêng. 

Thay quần áo xong, Tống Lê Nhiên soi gương. Bộ quần áo đen bó sát làm tôn lên dáng người hoàn mỹ của cô. Vòng eo mảnh khảnh bộ ngực cao ngất, tròn trịa, đôi chân thôn dài thẳng tắp cùng bờ mông quyến rũ, tất cả tưởng chùng như không còn gì phải chê. Thế nhưng, vẫn có thứ khiến cô không vừa lòng. Mái tóc màu nâu không phù với một chút nào cả! Chỉ có toàn thân màu đen mới làm cô vừa lòng mà thôi! Thếmới hợp với gì thẩm mỹ của cô!

Trong phòng khách, Lương Khâm vừa nhìn thấy cô đi ra thì không kìm được mà trong mắt hiện lên một tia kinh diễm. Cô như vậy, hắn ta chưa có từng thấy qua. Từ bé đã là kiêu căng đại tiểu thư, vậy mà giờ đây lại có khí chất của nữ vương cao ngạo. Thật khiến họ người ta động tâm.

"Thế nào?" Tống Lê Nhiên nhếch môi, nện gót giày xuống sàn nhà.

"Rất đẹp." Lương Khâm gật gật đầu. "Rât thích hợp với cô giống với nữ vương cao cao tại thượng." 

Cô hài lòng mỉm cười, vỗ vỗ tay hắn. "Điều này không cần ca nói, tôi cũng biết." 

Lương Khâm nhìn thấy bộ dáng tự kỷ của cô mà buồn cười. Đại tiểu thư trở nên thật đáng yêu. Đúng là cô đã qua được sự việc Nam Cung Thương. 

"Tôi đi đây." Tống Lê Nhiên cầm vài đồ vật tùy thân rồi đi ra cửa. 

"À còn nữa, nhớ tâm sự với Lương Bá quản gia nhiều một chút nha!" Nói xong, Tống Lê Nhiên rồ ga, chiếc xe máy đen phân khối lớn chạy như bay rời đi.

Lương Khâm nhìn theo, nheo mắt cười đầy thâm ý. 

"Đang nhìn gì vậy?" Nam nhân cao gầy đi đến bên người Lương Khâm nhìn hắn đầy quỷ dị. 

"Hôm nay đi đâu chơi?" 

Gầy yếu nam nhân liếc mắt một cái, nói: 

"Vợ tôi đang chờ tôi mang canh chua về, không rảnh du ngoạn vơi cậu."

Vợ hắn đang mang thai, hắn không rảnh nói chuyện với tên ác ma này. 

"Ai nha, Với Thanh, cậu không cần phải vậy, đi chơi đi."

Với Thanh, cũng chính là nam nhân gầy yếu, cầm hộp giữ ấm, nói.

"Nếu vị kia biết cậu không có tiết tháo lại hay đùa giỡn, nói không chừng bỏ rơi cậu. Lúc đó đừng có tìm tôi mà khóc. "

Nói rồi, hắn chạy đi lấy canh chua, vợ yêu của hắn còn đang đợi ở nhà đấy. 

Trong lúc đó, Tống Lê Nhiên đeo kính râm, lái chiếc xe phân khối lớn chạy trên đường cái. 

Cô cần phải lấy được bàn tay vàng của nữ chủ. Và đương nhiên, cô biết địa chỉ của nơi đó. Chỉ là với một người không được tiếp nhận ký ức của nguyên chủ đúng là có chút khó khắn. Dù cho đời này không khác với đời kia là mấy nhưng đường xá cô vẫn không biết. Cần phải bật bản đồ chỉ dẫn, mất không ít thời gian mới tìm được cửa hàng. Tất cả chỉ là vì không gian tùy thân của nữ chủ.

Một trong số những nam chủ đã tặng ngọc Kỳ Lân cho nữ chủ là vật tín ước. Mạt thế đến, nữ chủ vô tình rớt giọt máu vào ngọc, phát hiện ra không gian. Không gian không rộng lắm, nhưng đất đai phì nhiêu, lại có một cái giếng cổ. Về sau ngọc bị và chạm đặt ra quy định, có thể tự động thăng cấp. 

Cho nên, không gian này nhất định cô phải đoạt được! Tiên hạ thủ vi cường, phải đoạt được bàn tay vàng biến thành của chính cô.

Thực ra, tại thời đại của Tống Lê Nhiên cũng không có loại không gian có thể trồng trọt này mà chỉ có không gian có thể chứa đựng đồ vật. Lần đầu tiên cô thấy loại dị năng này cũng rất là ngạc nhiên.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom