Cập nhật mới

Dịch Full Mật Đắng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: 40: Hàn Lãnh


"Niệm Niệm, nếu một ngày em cần mạng của anh chỉ cần nói, anh sẵn sàng cho em"
Tô Niệm lòng đầy nghi vấn, không hiểu sao dạo gần đây Hàn Thiên có vẻ như đang muốn thăm dò cô.

Trong làn nước mắt lưng tròng vừa được Hàn Thiên lau khô, Tô Niệm mỉm cười.
"Thiên anh nói đùa rồi, em thì cần mạng anh làm gì chứ"
Rõ ràng Hàn Thiên đã cho cô cơ hội nhưng một mực trước mặt anh cô vẫn không có bất kì một sơ hở nào, nếu thứ cô cần không phải là mạng anh vậy cô cần gì? Nhớ đến lúc trước có đôi lần cô cũng nhắc đến vấn đề này rồi nhưng Hàn Thiên khi đó lại không mấy để tâm.

Hoặc cũng có thể là do anh quá đa nghi.
"Được rồi, anh đùa thôi"
Hàn Thiên ôm lấy hai vai Tô Niệm, anh không hiểu lòng cô thế nào nhưng anh rõ lòng mình ra sao.
Bất cứ giá nào người anh muốn bảo vệ chính là cô.

Tay kéo chiếc áo lên, Hàn Thiên lần lượt cài lại từng cúc áo, tâm trạng tuy không vui vẻ là mấy nhưng cũng không để ảnh hưởng đến Tô Niệm.
"Niệm Niệm em chờ anh giải quyết xong việc của An Nam Hội, chúng ta cùng nhau du ngọn một thời gian được không?"
Bỗng nhiên Tô Niệm lại khựng đứng trước câu hỏi này, lòng cô rối như tơ vò.

Chính cô cũng không biết lòng mình đang nghĩ gì hay đang lo sợ điều gì.
"Được"
.....
"Lão Hàn, theo tôi thấy cậu Hàn Thiên có vẻ đã động lòng thật rồi"
Người đàn ông trung niên mái tóc đã bạc đôi phần, đang thư thái đông đưa chiếc ghế ngồi trước bể bơi đọc sách, đùng đùng  tức giận khi nhận được tin.

Quyển sách trong tay bị ông ta vò đến nhăn nhúm.
Người này chính là Hàn Lãnh cha nuôi của Hàn Thiên, ông ta từng một thời lẫy lừng không ai là không biết đến.

Khi nhắc đến Hàn Lãnh người ta vẫn còn khiếp sợ bởi độ nhẫn tâm, những năm đó đất nước Trung Hoa sống dưới sự bảo bọc của Song Long, chính vì thế mà ông ta lạm dụng quyền hành xem mạng người như cỏ rác, giết người không ghê tay, sẵn sàng chấm dứt sinh mệnh của kẻ nào dám ngán chân ông ta.

Tuy thâm độc là thế nhưng Song Long dưới thời Hàn Lãnh lại hết sức lớn mạnh.
Nếu bây giờ Song Long chỉ là tổ chức cho vay tín dụng thì thời ông ta Song Long ngoài cho vay còn có cả việc mua bán vũ khí, kể cả ma túy, mại dâm.
Nói ông ta là đời chủ nhân tàn nhẫn nhất của Song Long cũng không gì là quá đáng.

Đối với ông ta chỉ cần có lợi việc gì cũng có thể làm.
Sau khi giao lại Song Long cho Hàn Thiên quay trở về ở ẩn bao nhiêu năm qua, việc của Song Long dù loạn, dù nguy chưa bao giờ Hàn Lãnh xen vào.
Điều ông ta không hài lòng nhất ở Hàn Thiên là việc anh cắt đứt mọi hoạt động làm ăn béo bở của Song Long, chỉ giữ lại duy nhất hoạt động cho vay.
Dù không hài lòng nhưng Song Long hiện giờ đã đổi chủ, ông ta chỉ còn cách chấp nhận quyết định của Hàn Thiên, người là do ông ta tín nhiệm đề bạc, nếu nhúng tay vào há phải để người khác chê cười tầm nhìn của ông ta hay sao.
Chỉ là bây giờ ông ta không ngờ Hàn Thiên lại không chú trọng đại cục đến như thế, vốn dĩ thế giới gian hồ hiểm ác, chuyện nữ nhân thường tình là điều cấm kị.
Với tính cách của Hàn Thiên, ông hiểu rõ hơn ai hết, một khi đã xác định rõ ràng chắc chắn sẽ không bao giờ buông bỏ.

Nếu cứ để mặc Hàn Thiên, ắt càng lún sẽ càng sâu, một khi không còn đường quay đầu Song Long hẳn sẽ rơi vào ngõ cụt.
"Gọi Hàn Thiên về".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: 41: Cha Con Gặp Nhau


Rời biệt thự, Hàn Thiên lái xe về hướng ngoại thành, mất một khoảng thời gian khá dài, Hàn Thiên dừng xe dưới chân núi, nơi đây tuy vắng vẻ nhưng vị trí, khí hậu lại hết sức lí tưởng cho người muốn rủ bỏ chốn xa hoa hồng trần quay trở về ngụ cư, mai danh ẩn tích.
Leo khoảng hơn một trăm bậc thang cuối cùng Hàn Thiên cũng đến, tuy nơi này không được rộng lớn như căn biệt thự của Hàn Thiên nhưng lại hết sức đầy đủ tiện nghi.

Ở đây có cây cối tươi xanh, chim muôn lảnh lót, hương hoa đua sắc.

Đúng là hết sức an nhàn, tĩnh tâm.
"Cậu Hàn, mời đi theo tôi"
Hàn Thiên vừa tới đã có người ra tận nơi tiếp đón, ông ta kính cẩn cúi chào đưa tay mời Hàn Thiên.
Hàn Thiên nhẹ gật đầu nối gót theo sau.
Vừa vào trong, Hàn Lãnh đã ngồi ở sofa thưởng trà, thấy Hàn Thiên ông ta chậm rãi lấy một chiếc tách, phong thái nho nhã của người thưởng trà, rót trà ra tách, hiền từ đặt tách trà đến cạnh bàn đối diện mình, ra hiệu cho Hàn Thiên ngồi xuống.
Hàn Thiên lễ phép cúi người.
"Không biết hôm nay cha gọi con đến đây có việc gì quan trọng sao?"
Suốt năm năm nay, Hàn Lãnh chưa bao giờ liện lạc với Hàn Thiên, hôm nay bất ngờ gọi anh đến đây chắc chắn không phải vô duyên vô cớ.
"Con không thử dùng một ngụm trà hay sao?"

Hàn Lãnh nhìn Hàn Thiên rồi lại nhìn xuống tách trà.
Hiểu ý, Hàn Thiên tay cầm tách trà một ngụm hết sạch, đặt chiếc tách xuống bàn.
Nhìn cách thưởng trà của Hàn Thiên, Hàn Lãnh chậm rãi lắc đầu.
"Việc thưởng trà là cả một nghệ thuật, người thưởng trà cần sự tỉ mĩ, kiên nhẫn, từng ngụm trà chỉ là cái nhấp môi nhưng hương thơm, dư vị của nó lại lắng động tâm  can, giúp người ta thư thái, nhẹ nhõm, hòa quyện cùng đất trời.
Nói rồi Hàn Lãnh đưa tách trà lên mũi ngửi qua, nhắm nghiền mắt hít hà một hơi, xong lại đưa lên miệng nhấp lấy một ngụm.
Hàn Thiên cũng không nói gì chỉ ngồi quan sát từng động tác của cha mình.
Sau khi thỏa mãn Hàn Lãnh đặt tách trà xuống bàn nhìn thẳng vào đôi mắt Hàn Thiên.
"Tâm con động, nghiệp lớn khó lòng mà nên.

Chỉ khi chấp nhận buông bỏ, tâm tĩnh lặng không vướng bận hồng trần, may ra còn nắm được cục diện"
"Năm xưa không thực hiện nguyên tắc của Song Long trên người con là vì kế nghiệp mai sau.

Con hiểu rõ nó biểu tượng cho điều gì mà phải không?"
Hàn Lãnh vừa nói vừa đưa bàn tay trái thiếu mất một ngón áp út của mình lên mà chỉ vào.

Theo Hàn Lãnh từ lúc còn là một cậu bé chưa hiểu hết sự đời đến khi ngồi lên được vị trí cao nhất của Song Long, chẳng nhẽ Hàn Thiên không hiểu hết con người của ông ta sao?
Vì ơn nuôi nấng, Hàn Thiên cam chịu nhún nhường, cuối cùng vì một chữ "nghĩa" mà không thể thoái lui.
Bao nhiêu năm sống cuộc đời đen tối, hằng đêm nhắm mắt lại đều thấy một cảnh tượng duy nhất, nó ám ảnh Hàn Thiên từ năm mười lăm tuổi đến năm hai mươi lăm tuổi.

Mười năm rồi, tròn trĩnh mười năm.
"Cha, từ lúc người nhận nuôi con, trong lòng con người đã là ruột thịt.

Nhưng có bao giờ cha xem con là con của người chưa?"
Hàn Thiên thật ra cũng giống như Tô Niệm vậy, thứ anh thiếu chỉ là tình yêu.

Những thứ khác dù có hay không có cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Hàn Thiên cười một nụ cười châm biếm, giễu cợt chính bản thân mình.
"Người nhận nuôi con không phải vì Song Long vốn không người kế nhiệm hay sao? Vô tình con lại mang đủ tất cả phẩm chất người cần, nên được chọn.

Giữ lại bàn tay nguyên vẹn cho con cũng chỉ vì người kế nhiệm.

Trong mắt cha chưa hề có đứa con này, thứ cha muốn thật ra chỉ có Song Long và lợi ích mà thôi".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: 42: Tức Giận


"Hàn Thiên, con đừng ăn nói hàm hồ"
Hàn Lãnh đập mạnh tay xuống bàn, tách trà xê dịch nước bắn tung tóe.
Hàn Thiên đúng là bị đứa con gái đó làm cho mụ mị đầu óc hết rồi, nếu trước đây trước  mặt Hàn Lãnh dù bất cứ việc gì Hàn Thiên đều luôn cung kính vâng theo, thì nhìn xem bây giờ Hàn Thiên làm những gì?
"Con đừng tưởng những việc con làm ta không biết"
"Năm xưa con mềm lòng nhân nhượng cho gia đình ông ta, nếu ta không kịp thời phát hiện, hậu quả thế nào con có gánh được không?"
"Chỉ là không ngờ con vẫn chọn bao che cho con bé đó, nhưng cuối cùng thì sao hơn mười năm qua bặt vô âm tín, con có từng nghĩ nếu một ngày con bé quay trở về tìm chúng ta đòi mạng hay không?"
"Sau khi tiếp quản Song Long con còn dẹp tất cả các hoạt động của Song Long mà ta tốn công gầy dựng bao nhiêu năm sang một bên, tâm huyết cả đời của ta đều hủy hoại trong tay con"
"Còn nữa, việc con hằng năm đều đặng vẫn gửi tiền ủng hộ các trại trẻ mồ côi con tưởng ta không biết sao? Có ai đời một tổ chức cho vay nào lại đi làm thiện nguyện không?"
"Thế nhưng ta vẫn nhắm mắt làm ngơ.

Mặc con quyết định.

Nhưng lần này, con nhìn lại mình xem.


Vì một đứa con gái không cha, mẹ thì trắc nết lăng lòa, không được dạy dỗ tử tế, nghèo hèn thấp kém mà không màn đến thế sự.

Tiền đồ dù huy hoàng đến mấy đến cuối cùng đều sẽ hủy hoại trong tay kẻ si tình mà thôi.

Những chuyện khác ta có thể để con tùy ý làm bừa nhưng riêng chuyện này ta quyết không thể"
"Khi ta còn nhỏ nhẹ con nên tự biết khó mà lui, cũng vì tốt cho cả đôi bên, đừng buộc ta phải nhúng tay vào"
Nói nhiều như thế cuối cùng chung quy vẫn muốn Hàn Thiên anh tuyệt tình.
Một người cả đời không biết đến yêu một người ngoài bản thân mình như Hàn Lãnh thì biết thế nào là động lòng chứ?
Hàn Thiên tự giễu bản thân mình nhu nhược, nếu như năm đó không gặp ông ta có phải đời anh sẽ khác hay không?
"Cha, con mềm lòng hay tại cha quá nhẫn tâm?"
Hàn Lãnh xiết chặt hai tay thành quyền đấm thẳng xuống sofa.

Lớn giọng.
"Hàn Thiên"
"Năm xưa, người đuổi cùng giết tận.


Mười năm lẫn trốn cuối cùng vẫn không thoát khỏi bàn tay người, không phải họ đã từ bỏ Song Long, sẵn sàng nhường lại cho người rồi sao? Đổi lại họ chỉ lấy cuộc sống bình yên, tự do tự tại nhưng người vẫn không chấp thuận, cuối cùng tức tưởi mà chết, bao năm qua người chưa từng thấy cắn rứt lương tâm hay sao?"
"Hàn Thiên con đừng quên là chính tay con đã bắn chết ông ta, một phát xiên tim"
Hàn Lãnh chỉ vào trái tim mình gằng giọng nhắc nhớ.
Đúng là anh bắn, chính là anh.

Mười năm qua chưa bao giờ anh có thể quên ngày hôm đó.
Đôi môi Hàn Thiên run run, tâm trí một loạt hình ảnh được kéo về gợi lại kí ức.
"Ta và con đều cùng một loại người, con có được ngày hôm nay đôi tay cũng đã nhuốm không ít máu tươi, đừng ở đây tỏ ra cao thượng"
Lời ông ta quả không sai.
"Nếu con chịu rời xa con nhỏ đó những việc trước đây ta đều không tính toán với con.

Ta còn nghe nói An Nam Hội gần đây có một lô hàng lớn, con nên suy xét cẩn thận, lô hàng lần này có lợi tuyệt đối không hại.

Đừng vì những nguyên tắc ngu ngốc của bản thân mà triệt đường sống của Song Long"
"Cha, bao nhiêu năm qua dựa vào việc cho vay Song Long vẫn có thể tồn tại, lô hàng lần này có hay không đều không ảnh hưởng, nếu Song Long một ngày con vẫn làm chủ thì nguyên tắc do con đặt ra vẫn còn giá trị"
"Còn việc của Niệm Niệm, con biết cha đã cho người điều tra cô ấy, hoàn cảnh cô ấy ra sao cha hiểu rõ đừng tùy tiện sỉ nhục nhân cách của cô ấy, cô ấy không nghèo hèn thấp kém như lời cha nói, cũng không phải là loại con gái không được dạy dỗ.

Tình cảm giữa con và cô ấy tuyệt đối sẽ không vì cha mà đổ vỡ".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: 43: Sự Thật Dần Hé Mở


"Hàn Thiên, Mộc Hạo một đời oanh liệt cũng vì một chữ "tình" mà khiến Song Long rơi vào chốn nguy nan, con là đang giẫm vào sai lầm một lần nữa đó biết không?"
Hàn Thiên cười khẩy, nheo mắt nhìn người cha đáng kính của mình.

Bao nhiêu năm trôi qua nhưng ông ta vẫn vậy, không ta chưa hề hối hận với những việc mình đã làm.
"Cha đừng dùng chữ "tình" mà biện minh cho sự bất trung bất nghĩa của mình.

Cha không thấy hổ thẹn với lương tâm khi nhắc  đến tên ông ấy hay sao?"
Hàn Lãnh tức đến sắp đột quỵ, tay chân run run nhìn Hàn Thiên.

Quát lớn.
"Năm xưa Song Long cũng chỉ đơn giản là một tổ chức cho vay, nhưng sự lớn mạnh của nó ai mà không biết, nếu không phải ông ta vì con đàn bà đó, mà bỏ bê Song Long không lo, nhiều lần Song Long rơi vào cảnh bế tắc thì ông ta ở đâu? Ân ân ái ái bên con đàn bà đó, mặc cho trời có sập xuống cũng không thèm quan tâm đến.

Không phải lúc đó đều chỉ có một mình ta đứng ra chống đỡ hay sao? Nếu không có ta Song Long ta biến mất từ lâu rồi.


Là do ông ta ngu muội trước, thì đừng trách ta bất nghĩa"
"Dù thế nào con cũng không từ bỏ cô ấy"
"Hàn Thiên, con công khai chống đối lại ta phải không?"
"Nếu hôm nay, con một mực muốn bên cạnh con bé đó thì đừng bao giờ trách sao ta độc ác"
Hàn Thiên đứng phắt dậy, hai tay xiết chặt, trái tim lạnh lẽo, ánh mắt muôn phần  căm phẫn.

Bao nhiêu lần vẫn thế.

Tại sao cứ muốn ép anh mới chịu?
"Nếu cha đụng vào cô ấy thì đừng trách con trở mặt vô tình"
"Được, được, Hàn Thiên con đủ lông đủ cánh rồi, ta không thể quản con được nữa"
"Con xin phép"
Hàn Thiên cúi đầu quay lưng rời đi.
"A Cường"
Hàn Thiên vừa ra khỏi cửa, Hàn Lãnh gọi tên thuộc hạ của mình ra hiệu.
Hiểu được lòng Hàn Lãnh ngay lập tức Hàn Thiên bị một đám người từ đâu lao ra bao vây, đứng chính giữa vòng vây, Hàn Thiên chỉ cười nhạt, không ngờ cha anh lại dùng cách này để đối phó, ông ta cứ nghĩ giữ chân người cục diện sẽ đổi.
Hôm nay đến đây Hàn Thiên không mang theo vũ khí, xem ra hôm nay thật lòng khó thoát khỏi nơi này rồi.

Đây là địa bàn riêng của Hàn Lãnh, đường thói lui Hàn Thiên đều không rành.
"Cậu Hàn, hôm nay nhất định cậu không thể đi.

Đừng ép chúng tôi"

"Việc tôi đi hay ở các người nói là được sao?"
Hàn Thiên xiết chặt hai tay bắt đầu tấn công.

Hàn Thiên lao thẳng về phía A Cường, đòn được anh tung ra hiểm trở dùng lực mạnh nhắm vào nhân trung, nhưng A Cường cũng không phải là người dễ đối phó, không tự nhiên mà ông ta được Hàn Lãnh tin tưởng đến thế.

Đòn của Hàn Thiên liền bị ông ta ngăn lại, anh xoay người đạp mạnh vào ngực hai kẻ đang tấn công khiến hắn ngã nhào xuống đất, nhanh chóng tất cả đều bị Hàn Thiên đã thương, chỉ còn lại mình A Cường.
"Cậu Hàn, đừng ép tôi ra tay"
A Cường nhẫn nại lặp lại lần nữa.
Đôi mắt Hàn Thiên trừng lên, lao vào đánh nhau, đòn Hàn Thiên tung ra đều bị A Cường lần lượt phá vỡ, cuối cùng kẻ đông lại lợi thế địa hình vẫn thắng.

Hàn Thiên bị người ta chụp thuốc mê từ từ ngất đi.
Khi tỉnh lại, Hàn Thiên đã bị nhốt trong một nhà kho tối đen, đâu đó chỉ còn vệt ánh sáng ít ỏi chiếu từ khung cửa sổ.

Bình tĩnh đứng dậy Hàn Thiên đi đến bên cửa sổ.

Trong đầu xiết chặt tay đấm mạnh vào tường mu bàn tay bắt đầu rỉ máu.

Không biết Niệm Niệm của anh giờ này sao rồi? Với tính cách của ông ta, nếu đã nhốt Hàn Thiên ở đây chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho Tô Niệm.
Điện thoại đều bị ông ta tịch thu không thể nào gửi được tin về, cách duy nhất để bảo vệ Tô Niệm chính là trốn khỏi đây.
Nhìn sơ qua một lượt, chỉ có cửa chính và cửa sổ, nhưng cửa sổ quá nhỏ lại được làm bằng sắt làm sao có thể bẻ được, còn cửa chính chắn chắn sẽ có người canh nếu người canh là A Cường chắc chắn không thể thoát.

Nhưng cũng không thể ngồi yên.
Hàn Thiên đi đến cửa chính.

Đập mạnh vào cửa.

Có tiếng người vang lên.
"Cậu Hàn, cậu cần gì sao?"
Không phải tiếng của A Cường..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: 44: Hàn Lãnh - Tô Niệm


"Mở cửa, tôi gặp ông chủ các người nói chuyện"
Lại có tiếng người vọng vào.
"Xin lỗi cậu, ông chủ đang tiếp khách không thể gặp cậu"
Tiếp khách.
Tô Niệm?
Không ngờ ông ta lại ra tay nhanh đến như thế.
....
Tại biệt thự, sau khi Hàn Thiên bị chuốc thuốc, không lâu sau đó người của Hàn Lãnh đến biệt thự đưa Tô Niệm đi, vì khá quen thuộc với người của Hàn Lãnh nên người của Hàn Thiên không mấy để tâm.

Chỉ biết rằng họ được Hàn Lãnh sai để mời Tô Niệm đến dùng bữa, Hàn Thiên khi nảy cũng nói sẽ đến thăm cha nên Đại Mao liền đồng ý.
Tô Niệm cũng chỉ nghĩ đơn giản đi gặp người lớn, cha của Hàn Thiên, Tô Niệm cũng từng nghe anh nhắc qua nên mới không mảy may nghi ngờ.
Vì phải leo lên cao một đoạn đường khá dài, đến nơi Tô Niệm ôm ngực mà thở hổn hển.

Nhìn kĩ thì nơi này đúng là thích thật, rất yên bình còn hòa hợp với thiên nhiên.

A Cường ra ngoài đón Tô Niệm vào trong.
Người này là cha của Hàn Thiên, nhưng nhìn ông ta lại đáng sợ hơn rất nhiều, ánh mắt ông ta trừng trừng cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Tô Niệm có chút hoảng lùi về phía sau.
Nhìn cô không hiểu sao Hàn Lãnh có cảm giác quen thuộc như từng thấy qua ở đâu đó rồi.
"Không cần phải sợ, ngồi xuống đi"
Không phải khi nảy nói Hàn Thiên cũng có ở đây chờ cô đến dùng cơm sao? Nhưng nhìn kiểu gì vẫn không thấy bóng dáng anh đâu.
"Con đừng tìm nữa.

Thiên ta nhờ nó xuống núi mua ít đồ rồi"
Tô Niệm gật gật đầu.

Chắc là phải mua gì đó quan trọng nên mới phải nhờ đến anh.
"Con tên Tô Niệm?"
Tô Niệm gật đầu nhìn ông ta.
"Bác cứ gọi con Niệm Niệm là được rồi"
"Con uống tách trà đi"
Hàn Lãnh rót trà đặt đến trước mặt Tô Niệm.
Tô gật đầu cầm lấy tách trà nếm qua, mùi vị đúng là không tệ.

Cô mỉm cười.
"Trà rất ngon ạ"
Hàn Lãnh cười hài lòng đáp lại Tô Niệm.
"Hôm nay gọi con đến đây ta nói thẳng nhé"
Hàn Lãnh đưa tách trà lên miệng chậm rãi nói rồi nhấp lấy một ngụm.

Tô Niệm có chút khó hiểu, ban đầu nói rằng gọi cô về dùng bữa, bây giờ lại có chuyện muốn nói.
"Bác có chuyện gì cứ nói"
"Niệm Niệm, ta biết con và Thiên hai đứa con có tình cảm với nhau.

Nhưng con có từng nghĩ qua tình cảm của con lại là hòn đá ngán chân Hàn Thiên chưa?"
Tình cảm vốn là chuyện không thể tránh của đời người.

Nói ngán chân không phải hơi quá đáng sao?
"Thiên anh ấy không nghĩ như vậy, con cũng thế"
"Niệm Niệm chắc con cũng biết đến tục gia nhập của Song Long rồi chứ? Hàn Thiên là ngoại lệ bởi vì nó là người kế thừa, cần người nối dỗi nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc sinh một đứa con, tình cảm vốn là điều cấm kị không nên có của thế giới này"
"Sinh một đứa con không phải là điều rất dễ sao bác? Nếu Hàn Thiên là ngoại lệ có nghĩa anh ấy vẫn có quyền yêu và được yêu mà?"
"Người kế thừa của Song Long không phải là loại tạp chủng con hiểu không? Hôn nhân của Hàn Thiên đã định sẵn chỉ vì lợi ích.

Nó không thể có bất kì tình cảm với một ai, kể cả con cũng vậy"
"Hàn Thiên không phải chỉ là con nuôi của bác sao? Tại sao đến lượt con anh ấy lại phải phân biệt nguồn gốc? Hơn nữa việc anh ấy ở cạnh một người khác và con thì có gì khác biệt? Bác có chắc rằng nếu là người khác anh ấy sẽ không động lòng sao?"
Thật ra ông ta cũng muốn nói thẳng rằng: không yêu, người ta có thể nhẫn tâm mà hi sinh nhưng yêu rồi mấy ai lại có thể nhẫn tâm được.

Chỉ vì Mộc Hạo năm xưa chọn tình mà mất tất cả, tục chặt tay cũng từ đó mà ra đời nhằm nhắc nhở.

Nhưng không ngờ Hàn Thiên bây giờ lại đi vào vết xe đổ của ông ta.

Hàn Lãnh chính là không cam tâm nhìn cảnh Song Long lần nữa rơi vào bế tắc.
"Niệm Niệm, con còn quá ngây thơ, con vẫn chưa hiểu hết thế giới máu tanh là thế nào.

Hôm nay còn sống không có nghĩa là ngày mai con vẫn còn được sống.

Một khi đã bước chân vào con không còn đường để quay lại.

Hàn Thiên nó cũng sẽ không chắc có thể cho con được hạnh phúc cả đời hay không? Quên nó đi, con rất đơn thuần hãy tìm cho mình một chốn bình yên mà gửi gắm"
"Bác, hạnh phúc anh ấy có thể cho con hay không, phải do chính anh ấy nói thì mới được tính, vì người ở cạnh con là anh ấy không phải bác.

Nếu con đã chấp nhận yêu anh ấy thì con đã sẵn sàng để chấp nhận tất cả".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: 45: Cái Tát


Hàn Lãnh có lẽ đã đánh giá quá thấp đứa con gái này rồi, cô ta cứng đầu mạnh miệng hơn ông ta nghĩ rất nhiều.
"Niệm Niệm, nếu con thật sự yêu Hàn Thiên thì con nên nghĩ cho tương lai của nó mà buông tay.

Coi như ta xin con, được không?"
Buông tay?
Nói thì có vẻ nghe rất dễ.
Ánh mắt Tô Niệm trở nên kiên quyết đến khó lòng phá vỡ.
"Con xin lỗi vì phải làm trái ý bác"
Hàn Lãnh cười nhạt, đúng là dùng cách nhỏ nhẹ chưa bao giờ có kết quả cả, ông ta vốn đã dọn sẵn đường cho đi lại không muốn, mà cứ thích lao đầu vào chỗ chết.
"Tô Niệm, kết quả ngày hôm nay là do cô tự chọn.

Cho cô đường lui là tự cô khướt từ, có trách thì trách cô quá cứng đầu"
Nói xong, Hàn Lãnh quay ngắt sang A Cường đang đứng gần ông ta.
"A Cường, sắp xếp thành một vụ tai nạn"
Vừa ra lệnh, A Cường gật đầu, hai tên cao lớn kéo người Tô Niệm đứng dậy, Tô Niệm vẫn chưa định thần được câu nói vừa rồi bất ngờ bị giữ chặt hai tay, Tô Niệm bây giờ rất loạn không biết phải làm thế nào.

"Bỏ cô ấy ra"
Hàn Thiên từ ngoài cửa đi vào, hầm hầm tức giận, âm thanh trầm ghì mạnh.
Hàn Lãnh thấy bóng dáng Hàn Thiên trong đầu liền chửi thề.
Hai tên thuộc hạ không biết xử lí thế nào liền hướng mắt về phía Hàn Lãnh.

Ông ta ra hiệu thả Tô Niệm.
Tô Niệm, nước mắt lưng tròng, dáng vẻ sợ sệt chạy đến sau lưng Hàn Thiên nép vào đợi anh che chở.
Hàn Thiên nắm lấy tay Tô Niệm vẫn để cô trốn phía sau lưng mình, dáng người to lớn, Tô Niệm khuất hẳn phía sau Hàn Thiên.
"Không cần phải sợ.

Có anh đây"
Hàn Thiên dịu dàng ngoái đầu nhìn Tô Niệm.

Sau khi cô bĩnh tĩnh.

Hàn Thiên quay sang cha mình, đôi mắt bừng bừng lửa giận.
"Có việc gì cha cứ nhắm thẳng vào con, đừng đụng đến cô ấy"
Hàn Lãnh đứng lên đi về phía Hàn Thiên, còn không quên liếc nhìn Tô Niệm đang khép nép phía sau Hàn Thiên một cái.
"Được.

Cô ta và Song Long chọn chỉ được chọn một"
Lại là lựa chọn.
Bên nghĩa bên tình.

Dù chọn thế nào cũng không tránh khỏi tổn thương cho bên còn lại.

Người cuối cùng khó xử vẫn là Hàn Thiên.


Tất cả vốn vẫn rất bình yên là do Hàn Lãnh khơi mào trước.

Ông ta vẫn luôn bảo thủ như thế.
"Song Long là do chính tay cha giao lại cho con.

Lời thề gia nhập Song Long cũng chính cha đã miễn.

Cha bây giờ không có quyền bắt con phải lựa chọn"
Hàn Lãnh tức đến khó thở, Hàn Thiên đúng là khiến ông ta thất vọng đến không lời nào có thể diễn tả.
"Bốp"
Một cái tát như trời giáng nhắm thẳng vào mặt Hàn Thiên, năm ngón tay còn lưu lại dấu, khóe miệng Hàn Thiên máu từ từ rỉ ra.
"Thiên anh có sao không?"
Tô Niệm ngay lập tức ôm lấy mặt Hàn Thiên lo lắng.

Hàn Thiên nắm lấy tay cô khẽ lắc đầu, tay quệt đi vết máu.

Nhìn chằm chằm vào Hàn Lãnh.
"Hàn Thiên, nếu con cứ cố chấp không chịu buông bỏ rồi sẽ có một ngày con sẽ mất hết tất cả.

Đứa con gái này chính là mối họa nguy hiểm nhất của đời con, đừng để đến lúc không còn gì mới thấy hối hận"

Hàn Lãnh tay run run chỉ thẳng vào Tô Niệm.
"Hối hận?"
Hàn Thiên giễu cợt mà cười chua chát.
"Việc khiến con hối hận nhất cha biết là gì không?"
"À...làm sao mà cha hiểu được, vốn cha đâu có trái tim"
"Nếu có thể trở lại quá khứ, ngày đó con chỉ mong đừng gặp được cha"
"Cả cuộc đời của cha sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác yêu một người, ý thức muốn bảo vệ một người là như thế nào cả"
"Cha sẽ không bao giờ hiểu được"
Nói ông không có trái tim, nói ông không biết yêu biết bảo vệ một người? Đúng ông chính xác là loại người bỉ ổi, độc ác, chỉ đam mê lợi ích đó thì sao nào? Không phải nhưng gì hôm nay Hàn Thiên anh có đều nhờ cả vào ông ta sao?
"Hàn Thiên, năm đó rõ ràng con có thể không theo ta là do con tự nguyện, con ở đây lấy tư cách gì hối hận lấy tư cách gì lên án ta.

Con nên nhớ rằng những thứ con có ngày hôm nay đều là ta cho, nếu không có ta không chừng con vẫn mãi là thằng nhóc lang thang nơi đầu đường xó chợ mà thôi.

Con nên biết ơn ta mới phải".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: 46: Cha Con Trở Mặt


"Một thằng nhóc nơi đầu đường xó chợ thì có sao chứ? Không phải vẫn tốt hơn cái cảnh hằng ngày chém chém giết giết, hai tay đẫm mùi máu tươi hay sao?"
Bàn tay to lớn của Hàn Thiên xiết chặt lấy bàn tay Tô Niệm run run.

Hơi thở dần trở nên loạn nhịp, ánh mắt hiện rõ vẻ căm phẫn tức giận và cô đơn đến đáng sợ.
Từ trong lòng bàn tay Hàn Thiên, Tô Niệm cảm nhận được sự chuyển biến cảm xúc bất thường của anh, dùng tay còn lại Tô Niệm xoa xoa lấy bàn tay đang xiết chặt của Hàn Thiên giúp anh thoải mái hơn.
"Thiên"
Âm thanh có phần thanh mảnh dịu dàng cùng hơi ấm từ lòng bàn tay Tô Niệm như một thứ tình cảm dịu ngọt phả vào trái tim băng lãnh đơn độc của Hàn Thiên.

Nhắm mắt mở mắt, Hàn Thiên thu lại những giọt nước mắt đang chuẩn bị trào ra, ổn định lại cảm xúc.
"Con xin lỗi"
Dù thế nào đi chăng nữa ông ta cũng là người bao năm qua đã có công dưỡng dục đối với mình.

Hàn Thiên không thể biến bản thân thành loại người bất nhân bất nghĩa được.
Hàn Lãnh chỉ cười khinh bỉ sau khi lời xin lỗi được phát ra từ miệng Hàn Thiên.
"Hàn Thiên con thay đổi rồi"
Hàn Lãnh tay đập đập vào vai Hàn Thiên, đầu hơi gật, khàn khàn hạ giọng.
"Được, những gì con muốn ta không dám cản.

Hậu quả thế nào con tự chịu đừng nhắc ta không nói trước"
Nói rồi Hàn Lãnh một mạch đi thẳng vào trong.


Người của ông ta cũng liền giải tán, chỉ còn lại mình Hàn Thiên cùng Tô Niệm đứng đó.
Thật sự nếu Tô Niệm biết mọi chuyện vì cô mà giữa hai cha con họ lại xảy ra mâu thuẫn lớn đến thế, thì có lẽ ngay từ đâu cô đã không đến đây.
Hôm nay Hàn Thiên vì cô mà cãi nhau một trận lớn với cha mình.

Tô Niệm cảm thấy bản thân mình có lỗi, cô nên chịu trách nhiệm cho sự việc ngày hôm nay.

Tô Niệm đến trước mặt Hàn Thiên nắm lấy hai bàn tay anh.
"Thiên, em xin lỗi"
"Em sẽ tìm cách nói chuyện với bác"
"Em sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.

Tình cảm giữa anh và bác nhất định sẽ trở lại như xưa"
Hàn Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lại có phần sợ sệt đến tái đi đang cố gắng trước mặt anh an ủi.

Thì lại có chút buồn cười.

Hàn Thiên xoa lấy đầu cô.
"Ngốc ạ"
"Em không có lỗi gì cả.


Cũng không cần phải chịu trách nhiệm"
"Anh tự sắp xếp được"
"Về thôi"
Nghe đến từ "về" Tô Niệm liền thấy nhẹ nhõm hết cả người, từ nảy đến giờ cô chỉ muốn rời khỏi cái nơi ngột ngạt đến khó thở này thật nhanh thôi.

Nhưng rồi lại nghĩ ra gì đó, Tô Niệm nhìn theo hướng khi nảy Hàn Lãnh bỏ đi.
"Thiên, như vậy có ổn không? Em thấy bác trai..."
Hàn Thiên hướng mắt theo điểm rơi của Tô Niệm.

Hơi thất thần, lòng có chút nhói, ông ấy cũng già rồi,...Nếu ông ấy lương thiện hơn một chút có lẽ tình cảm giữa hai cha con cũng không đến nổi quá tệ.
"Được rồi, chúng ta đi"
Nói rồi Hàn Thiên nắm lấy tay Tô Niệm, từng bước từng bước xuống từng bậc thang.
Cảm giác này thật bình yên.
.....
"Cốc...cốc...cốc..."
Trong một căn phòng rộng lớn ở một khách sạn hạng sang, người đàn ông cùng người phụ nữ day dưa không dứt, từng hơi thở loạn nhịp hòa cùng tiếng rên la đầy ái muội.
Bỗng bị cắt ngang, khiến người đàn ông khó chịu nhíu mày, dừng lại động tác, qua loa choàng lấy chiếc khăn tắm lên người tiến đến cửa.
"Chuyện gì?"
Tên thuộc hạ liền cúi người tôn kính.
"Ông chủ"
"Tôi vừa nhận được tin cha con Hàn Lãnh vừa cãi nhau một trận rất lớn, nghe nói có liên quan đến phụ nữ.

Chúng ta có nên lợi dụng tình cảm đang rạn nứt đánh một trận lớn không?"
Ôn Thiếu Hoa nhếch mép, cuối cùng anh cũng chờ được đến ngày này..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: 47: Ôn Thiếu Hoa- Hàn Lãnh


Muôn đời anh hùng cũng không thể qua được ải mỹ nhân quả thật là không sai.
"Cậu sắp xếp cho tôi một cuộc hẹn với Hàn Lãnh"
"Vâng"
.....
Tại một căn nhà nhỏ cách chỗ của Hàn Lãnh không xa.

Ông ta đã ngồi sẵn ở đó chờ người.
"Để ông phải chờ lâu rồi"
Ôn Thiếu Hoa từ bên ngoài đi vào qua loa nói vài từ cho có lệ, hiên ngang đến trước mặt Hàn Lãnh ngồi xuống.
Hàn Lãnh tuy không ưa là mấy cái thái độ kiêu ngạo của Ôn Thiếu Hoa, nhưng rồi cũng ráng nuốt cái gọi là không lòng ấy xuống bụng.

ngôn tình hài
Hôm nay, ông ta chấp nhận gặp Ôn Thiếu Hoa cũng một phần là Hàn Thiên đã quay lưng với ông ta, việc ép Hàn Thiên không có kết quả vậy thì đành dùng đến người ngoài, hiện tại chỉ có Ôn Thiếu Hoa là lựa chọn tốt nhất.
"Cậu không cần khách sáo.

Hôm nay cậu hẹn tôi đến đây là...?"
Ôn Thiếu Hoa cười nhạt, có đôi lúc anh cũng có diễm phúc chứng kiến được cảnh nóng lòng, không nắm được cục diện của Hàn Lãnh.
"Tôi nói thẳng nhé"
"Tôi có biết được gần đây ông và Hàn Thiên xảy ra bất đồng ý kiến.

Hẹn ông đến đây là muốn hợp tác đôi bên cùng có lợi"

Việc này không phải cũng vừa đúng ý với mục đích của Hàn Lãnh ông sao? Có điều  Hàn Thiên hiện tại cũng là chủ của Song Long, còn là con trai nuôi của ông ta nếu không khéo léo chắc chắn sẽ khiến người người bất phục.
"Cha con bất đồng quan điểm là việc hết sức bình thường.

Cậu không sợ cuộc gặp hôm nay sẽ đến tai Hàn Thiên sao?"
Cáo già đúng là cáo già.

Lòng thì muốn nhưng miệng vẫn nói không.

Diễn cho ai xem? Ôn Thiếu Hoa hắn sao? Đối với loại người này hắn còn lạ gì.

Cần gì phải tỏ ra tình cảm cha con gắn bó trước mặt hắn.

Đúng là thứ tình cảm giả tạo đến khinh khi.
"Hàn Lãnh, ông không cần giả vờ trước mặt tôi làm gì.

Hiện tại tôi biết ông đang cần gì.

Tôi cũng có thể giúp ông.

Chỉ cần ông chịu hợp tác.

Song Long nhất định một lần nữa sẽ đổi chủ"

Đôi mắt Hàn Lãnh nghe nhắc đến Song Long liền dao động.

Đúng, mục đích hiện giờ của ông ta chính là nhắm đến vị trí cao nhất của Song Long một lần nữa.
Nếu như Hàn Thiên chịu an phận nghe theo lời ông ta có lẽ mọi chuyện sẽ rất êm đẹp rồi.

Dù gì Song Long cũng là tâm huyết cả một đời của Hàn Lãnh ông, ông ta không thể đứng nhìn nó hủy hoại như thế được.

Vết xe đổ, ông ta không cho phép Hàn Thiên bước vào.
"Cậu muốn gì?"
Đúng là sức mạnh của quyền lực khiến người ta mê mệt đến như thế.

Mới đó ông ta đã không thể diễn tiếp được nữa rồi.
"Giết Hàn Thiên"
Nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Ôn Thiếu Hoa, Hàn Lãnh đúng là phải nhìn cậu ta bằng con mắt khác, không ngờ cậu ta lại giống ông đến như thế.

Vô tình đến tàn nhẫn.

Nếu năm xưa thay vì chọn Hàn Thiên ông ta chọn Ôn Thiếu Hoa thì liệu rằng Song Long giờ đây đã khác? HànThiên cái gì cũng có, chỉ duy nhất vẫn mềm lòng.

Chỉ tiếc là quá khứ đã qua không bao giờ có thể quay lại mà thay đổi.
"Hàn Thiên dù sao cũng do chính tay tôi nuôi lớn.

Tuy không máu mủ thì ít nhất vẫn có chút tình cảm, muốn tôi giết Hàn Thiên chẳng khác nào cậu nói tôi tự đâm chính mình"
"Hàn Lãnh, ở đây chỉ có tôi và ông.

Không cần phải nhập vai đến thế đâu.

Bao năm qua không phải ông đã không hài lòng với cách làm việc của Hàn Thiên rồi sao? Đây không phải là thời điểm thích hợp để ông lật ngược thế cờ à? Ông lại muốn chính mắt nhìn thấy Song Long lần nữa sụp đổ sao? Ông cam tâm không?".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: 48: Thất Thần


Thất thần
Tất nhiên là Hàn Lãnh ông không cam tâm rồi.

Nếu cam tâm hôm nay ông ta đã không ngồi đây.
Nhìn thấu suy nghĩ trong Hàn Lãnh, Ôn Thiếu Hoa nhàn nhã ngã lưng ra sau ghế.

Hai tay đan vào nhau, vắt chéo chân.
"Thật ra cũng không hẳn ông phải giết Hàn Thiên"
"Cậu có kế hoạch gì?"
"Mạng của Hàn Thiên sẽ có người cần.

Còn ông chỉ cần thu xếp cho lô hàng sắp tới cập bến vào Trung Hoa an toàn là được"
Như vậy không phải quá dễ dàng hay sao? Hàn Lãnh có cảm giác nghi ngờ, nhưng rồi cũng không còn cách nào khác, một mình ông ta cũng không thể đối phó với Hàn Thiên.
"Được"
Ôn Thiếu Hoa đắc ý, trên môi nở nụ cười nham hiểm.
Sau khi Hàn Lãnh rời đi.

Ôn Thiếu Hoa nán lại ít lâu.

Rút điện thoại từ trong túi ra kết nối đến một số điện thoại lạ.
"Bên Hàn Lãnh tôi đã sắp xếp xong cả rồi.

Còn chờ ngày hành động nữa thôi"

Sau khi đầu dây bên kia nói gì đó, Ôn Thiếu Hoa liền gật gật đầu ngắt máy.

Sau đó cũng rời khỏi.
.....
Từ lúc rời khỏi chỗ của Hàn Lãnh.

Tô Niệm có thể cảm nhận được tinh thần của Hàn Thiên giảm sút rất nhiều.

Cô cũng không rõ anh đang suy nghĩ điều gì nhưng cứ nhìn thấy anh đôi lúc lại thừ người mà thất thần, thật sự cô rất đau.
Hôm nay cũng vậy, từ trên lầu đi xuống Tô Niệm đã thấy Hàn Thiên ngồi ở ghế sofa vẻ thì rất giống người đang chăm chú đọc sách nhưng nhìn kĩ lại thấy ánh mắt vô định dán chặt vào trang sách mà suy ngẫm điều gì đó.

Đến nổi vài cơn gió vô tình đi qua xới loạn từng trang sách nhưng Hàn Thiên vẫn không hề cảm nhận được.
Tô Niệm thở phì, gắng nở nụ cười đi đến bên Hàn Thiên.

Rõ ràng anh vẫn không hề biết đến sự hiện diện của cô.

Tô Niệm ngồi xuống cạnh Hàn Thiên nắm lấy bàn tay to lớn của anh.
Lúc này Hàn Thiên mới giật mình nhìn Tô Niệm.
Có vẻ hơi lúng túng nhưng rồi Tô Niệm chỉ mỉm cười nhìn Hàn Thiên xem như chưa thấy gì.
"Anh đọc sách sao? Nó nói gì vậy? Em có thể xem không?"
Tô Niệm chồm người chăm chú nhìn vào cuốn sách trên tay Hàn Thiên còn không quên lật qua lật lại từng trang sách ngó nghiêng.
Hàn Thiên biết Tô Niệm không muốn anh khó xử, cũng không muốn chạm thêm vào vết thương của anh nên mới tìm cách đánh trống lãng.
Hàn Thiên nắm lấy bàn tay đang loạn xạ trên cuốn sách của Tô Niệm.
"Anh đọc cho em nghe"

Hàn Thiên đỡ đầu Tô Niệm ý muốn để cô nằm xuống chân mình.

Tô Niệm liền hiểu ý ngoan ngoãn nằm xuống.
Âm thanh trầm trầm, Tô Niệm có thể cảm nhận được chút u buồn trong từng hơi thở của Hàn Thiên.

Những thứ Hàn Thiên đọc qua đều là những kiến thức về vũ trụ Tô Niệm vốn không thích và nghe cũng không lọt tai những thứ ấy.
"Thiên, lòng anh thấy khó chịu có thể nói với em"
Tô Niệm bỗng dưng đưa tay nắm lấy cổ tay đang cầm cuốn sách của Hàn Thiên, tròn xoe mắt ngước nhìn anh.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Lương Duyên Oan Nghiệt
2.

Bổn Cung Là Hoàng Hậu
3.

Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
4.

Vi Quang
=====================================
Cô không thể nào đành lòng cứ nhìn Hàn Thiên mãi như thế được, vốn dĩ cô là nguyên nhân khiến hai cha con họ bất đồng vậy mà tất cả nỗi đau đều chỉ mình Hàn Thiên gánh.
Nhìn ánh mắt Tô Niệm, Hàn Thiên có chút mềm lòng nhưng rồi lại gạt suy nghĩ yếu đuối đó đi.

Cô cũng chỉ là một cô gái đơn thuần càng thêm gánh nặng cô sẽ càng thêm trưởng thành, thêm nhiều hơn những suy nghĩ lo âu.
Anh thích nhìn dáng vẻ trong sáng, không vướng bận sự đời, chỉ ngây ngô bình dị của cô hơn.
Thế giới của anh vốn đã chẳng còn ánh sáng, cô chính là thứ ánh sáng duy nhất còn sót lại.

Anh nhất định sẽ chăm sóc, bảo vệ và giữ lại cho cô những gì thuần khiết nhất, trong trẻo nhất..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: 49: Hiểu Hiểu


"Anh vẫn rất tốt mà.

Chỉ là công việc sắp tới của Song Long cần anh nghĩ thêm thôi"
Hàn Thiên qua loa cười nói cho có lệ.

Anh véo lấy mũi cô.
"Không nghĩ lung tung nữa.

Đối với anh chỉ cần có em bên cạnh đã là tốt lắm rồi"
Nếu Hàn Thiên đã cố ý không muốn nói ra chắc chắn đã suy nghĩ kĩ rồi.

Tô Niệm đành tôn trọng quyết định của anh vậy.
"Ông chủ"
Bỗng nhiên từ ngoài cửa Đại Mao đi vào, theo thói quen lại liếc nhìn Tô Niệm một cái rồi mới nhìn sang Hàn Thiên cung kính.


Hàn Thiên gật đầu chờ đợi.
"Việc bên phía cha anh tôi đã cho người thăm dò, mấy hôm trước ông ấy có đến gặp Ôn Thiếu Hoa.

Khả năng cao ông ấy đã bắt tay với anh ta"
"Chưa gì ông ấy đã nóng lòng đến vậy sao?"
Hàn Thiên ánh mắt trầm buồn, nói nhỏ trong miệng khiến Đại Mao không nghe rõ có chút giật mình.
"Dạ?"
"Cậu xem xem lô hàng sắp tới của An Nam Hội chuẩn bị đến đâu rồi.

Còn phía cha của tôi, cậu cho thêm người quan sát giúp tôi"
"Vâng"
Sau khi Đại Mao rời đi, Tô Niệm ngồi dậy ôm lấy người Hàn Thiên.
"Anh còn có em mà không phải sao?"
Thật không rõ ánh mắt Tô Niệm lúc này là sao nó dần trở nên mơ hồ đến khó hiểu, nó còn chứa đựng một điều gì đó không phải cảm thông cũng chẳng phải yêu thương.
Thoáng chóc Tô Niệm đã thu lại ánh mắt vừa rồi, mỉm cười đẩy nhẹ người Hàn Thiên ra.

Nắm lấy tay anh.
"Thiên, hay là chúng ta ra ngoài đi dạo thay đổi không khí được không?"
Hàn Thiên cũng không có ý kiến gì liền gật đầu đồng ý, nắm lấy tay Tô Niệm.
"Được, chúng ta đi"
Hàn Thiên cùng Tô Niệm vừa đứng lên định rời đi.

Ngoài cửa lại tiếp tục có người đi vào.

Người này quả thực Tô Niệm chưa từng thấy qua.
Nhìn qua cách ăn mặc của cô ta có vẻ là người mang tính cách khá mạnh mẽ, khuôn mặt với ngũ quan cân đối phải nói là hết sức xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt của cô ta nó cho người ta cảm giác ấm áp từ ánh nhìn đầu tiên trông rất thu hút và rạng rỡ.

Nụ cười càng khiến đôi mắt ấy trở nên kiều diễm, tinh tú.

Tô Niệm cứ ngây người ra đứng nhìn cô gái kia một lúc, rồi di chuyển ánh mắt khó hiểu lên người Hàn Thiên.
Hiểu được thắc mắc trong lòng Tô Niệm, Hàn Thiên liền lên tiếng.
"Cô ấy là Hiểu Hiểu, em có thể xem cô ấy như em gái của anh"
Nghe đến hai từ "em gái" nụ cười của Hiểu Hiểu khó lòng mà duy trì, bao năm qua cuối cùng trong lòng Hàn Thiên cô vẫn chỉ là em gái.
"Hiểu Hiểu đây là Tô Niệm bạn gái anh"
Trái với Hiểu Hiểu, Tô Niệm lại hết sức hài lòng với lời giải thích của Hàn Thiên.

Cô mỉm cười nhìn Hàn Thiên rồi lại quay sang nhìn Hiểu Hiểu chào hỏi.
"Chào cô, rất vui..."
Chưa để Tô Niệm nói hết lời, Hiểu Hiểu nhìn sang Hàn Thiên, cũng không thèm quan tâm lời Tô Niệm.

Có chút thất vọng trước thái độ không tốt là mấy của đứa em gái Hàn Thiên, nhưng không sao Tô Niệm có thể bỏ qua.

Người lớn thì không nên chấp trẻ con.
"Thiên, em chỉ mới đi du lịch vài tháng mà anh đã có bạn gái rồi sao? Như vậy có phải quá nhanh không?"
"Hiểu Hiểu việc của anh, anh tự mình quyết định được.

Em không cần phải bận lòng đâu"
"Bao năm qua tình cảm em đối với anh như thế nào anh đều hiểu mà đúng không? Tại sao lại vờ nhưng không biết? Bây giờ lại nói em không cần bận lòng"
Nhớ khi Hiểu Hiểu còn nhỏ chính Hàn Thiên đã nhặt cô về nuôi, cô cũng chính là nữ giới đầu tiên và duy nhất của Song Long.


Bao năm qua, đúng là tình cảm của Hiểu Hiểu dành cho mình Hàn Thiên đều biết, nhưng cô là được chính anh nuôi lớn đối với anh cô chỉ như một em gái của mình mà thôi.
"Hiểu Hiểu, trước nay anh đối với em vẫn vậy, hiện tại hay tương lai cũng thế thôi.

Giữa chúng ta sẽ không bao giờ xuất hiện bất kì một mối quan hệ nào khác được.

Em hiểu cho anh"
Đúng là đáng cười.

Kêu cô hiểu cho anh, cô phải hiểu như thế nào đây.

Rõ ràng người ở bên cạnh Hàn Thiên anh bao nhiêu năm nay là Hiểu Hiểu cô, tại sao một người con gái mới chỉ vừa xuất hiện vài tháng liền có thể chiếm được tình cảm của anh một cách dễ dàng như thế.

Cô cũng rất cố gắng mà..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: 50: Không Dạy Dỗ Quả Là Không Được


Không dạy dỗ quả là không được
"Thiên, em có điểm nào không tốt sao? Anh chỉ cần nói ra, em đều có thể sửa, đều có thể trở thành kiểu người mà anh yêu nhất.

Nhất định em sẽ cố gắng mà"
Hiểu Hiểu cảm xúc hơi loạn, nước mắt từ lâu đã lưng tròng, lắc lắc đầu, đi đến nắm lấy bên tay còn lại của Hàn Thiên.
Ánh mắt Tô Niệm trân trân hướng về cánh tay của ai kia đang bị Hiểu Hiểu bám chặt không buông.

Không hiểu sao trong lòng Tô Niệm có một cảm giác rất khó tả.

Lúc này cô chỉ muốn bước đến gỡ cánh tay đó ra khỏi người Hàn Thiên còn không quên cho cô ta một cái tát để hả giận.
Mới chỉ nghĩ đến thôi nhưng cảm giác rất hài lòng.

Ai bảo cô ta dám đứng trước mặt bạn gái của người ta, mà mặt dày nói thích người ta cơ chứ.
Chưa kịp để Tô Niệm hành động, Hàn Thiên đã bọc rõ vẻ khó chịu nhìn xuống bàn tay nhỏ đang bám lấy tay mình.
"Hiểu Hiểu bỏ tay anh ra"
Bị Hàn Thiên thẳng thừng nhắc nhở, Hiểu Hiểu không đành lòng nhưng cũng bỏ tay ra khỏi người Hàn Thiên.

"Em không cần thay đổi gì cả.

Em chỉ cần làm chính mình thật tốt, ắt một ngày nào đó sẽ có người thích hợp tìm đến em thôi"
Nụ cười cả Hiểu Hiểu lần nữa rộ lên vẻ chua chát.

Ánh mắt đá thẳng về phía Tô Niệm.
"Cô ta thì có gì tốt? Em kém cõi đến thế à? Tại sao lại là cô ta mà không phải em?"
Tô Niệm định mở miệng nói gì đó, nhưng liền bị Hàn Thiên chặn lại.
"Hiểu Hiểu em điểm nào cũng rất tốt.

Chỉ có điều người anh yêu là Niệm Niệm"
Đúng là tức chết cô mà, Hàn Thiên bây giờ trong mắt chỉ có mỗi mình Tô Niệm.

Nếu không tận mắt chứng kiến có lẽ Hiểu Hiểu cô đã không tin rồi.

Vốn dĩ cô còn định khám phá thêm vài nơi nữa rồi mới về vì lâu lắm cô mới có dịp được ra ngoài chu du.

Nhưng cha Hàn Lãnh lại thông báo việc Hàn Thiên đang yêu một cô gái, cô đã cố gắng không tin rồi.
Cô cứ ngỡ mình hiểu rõ Hàn Thiên, nghĩ rằng trái tim của anh từ lâu đã nguội lạnh với tình yêu, cô ở bên cạnh anh lâu như thế anh vẫn không hề rung động, mới đi mấy tháng thì sao anh có thể rung động với ai được.
Nhưng cô đã lầm, chỉ cần là người thích hợp trái tim ấy vẫn có thể rung động, còn với cô nó không rung động đơn giản chỉ vì không yêu.
"Em không tin hai người có thể đến được với nhau.

Nếu một ngày hai người vẫn chưa là vợ chồng chính thức của nhau, em nhất định sẽ không buông tay"
Ánh mắt kiên định của Hiểu Hiểu nhắm thẳng vào Tô Niệm khiêu khích.
"Có một ngày anh sẽ nhận ra em tốt hơn so với cô ta rất nhiều, người anh nên yêu vốn dĩ phải là em.

Em tin anh nhất thời chỉ ham của lạ thôi.

Anh có thể chơi bời hay thử yêu với bất kì ai em đều không để tâm.

Em nhất định sẽ chờ được anh"
Không dạy dỗ con nhóc này đúng là không được rồi.

Mới tí tuổi đầu đã muốn chen chân vào hạnh phúc của người ta.

Đó là việc mà một đứa con nít có thể làm được sao?
Không thể im lặng mãi được, Tô Niệm kéo người Hàn Thiên ra phía sau mình, ưỡn ngực, kê cao đầu nhìn Hiểu Hiểu một lượt từ trên xuống dưới..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: 51: Không Hài Lòng


"Nhưng việc một người phụ nữ công khai tranh giành bạn trai của người ta thì lại khác.

Biết rằng ngoài anh ấy ra sẽ không có lựa chọn nào tốt hơn nhưng cũng không nên có ý định làm tiểu tam chứ.

Như vậy sẽ rất rẻ mạt và đáng khinh"
Tức chết Hiểu Hiểu cô rồi, người phụ nữ này cũng rất ghê gớm, cô ta không hề đơn giản như vẻ bề ngoài của mình.

Trước mặt Hàn Thiên công khai xúc phạm Hiểu Hiểu cô, quả là không sợ trời không sợ đất.
Tuy Hàn Thiên bài xích tình cảm trai gái của Hiểu Hiểu dành cho mình là thật, nhưng con bé dù sao cũng được anh nuôi lớn, ít nhiều vẫn có tình cảm anh em gia đình.
Anh cũng biết lời của Hiểu Hiểu đúng là không mấy tốt đẹp.

Nhưng con bé vẫn còn nhỏ, ăn nói có thể chưa suy nghĩ kĩ.
Là người lớn, Tô Niệm có thể dạy bảo con bé anh không có ý kiến.

Nhưng cô chọn cách dùng những lời lẽ không hay mà đáp trả lại Hiểu Hiểu.
Hàn Thiên không hài lòng dáng vẻ bây giờ của Tô Niệm là mấy.

Anh cũng không muốn nhìn cảnh em gái của mình bị xúc phạm.
Hàn Thiên khó chịu kéo lấy người Tô Niệm.


Có chút lớn tiếng.
"Niệm Niệm"
Thái độ của Hàn Thiên là sao? Không lẽ dạy bảo người có ý định cướp bạn trai mình là sai sao?
Tô Niệm hụt hẫn nhưng rồi cũng không nói nữa.

Hàn Thiên bấy giờ lại quay sang Hiểu Hiểu.
"Hiểu Hiểu, tình cảm của anh đối với Niệm Niệm hay cả với em đều rất rõ ràng rồi.

Lần sau, trước khi nói em nên suy nghĩ cẩn thận rồi hẳn nói ra.

Hôm nay anh có thể bỏ qua cho em, nhưng nhớ đừng để tái phạm lần nữa.

Em cũng thừa biết con người anh thế nào rồi.

Đừng thách thức giới hạn của anh"
"Em về phòng tự đóng cửa suy ngẫm những gì mình nói hôm nay đi"
Nói rồi Hàn Thiên xiết chặt cổ tay Tô Niệm kéo cô lên phòng đóng sầm cửa.

Nhắm mắt an tĩnh một hồi, cuối cùng Hàn Thiên cũng có thể bình tĩnh.

"Niệm Niệm, anh biết khi nảy là Hiểu Hiểu không đúng trước, nhưng con bé còn nhỏ để có thể suy nghĩ chưa được thấu đáo mọi chuyện, trong lúc không ổn định được cảm xúc đã nói ra những lời rất khó nghe khiến em khó chịu.

Nhưng dù sao em cũng là người lớn, thay vì việc lựa lời dạy bảo con bé em lại xúc phạm nó.

Em có thấy bản thân mình hơi quá đáng không?"
Tô Niệm cười nhạt nhìn Hàn Thiên, nụ cười của cô khiến Hàn Thiên có chút đờ người.
"Còn nhỏ sao? Không ai còn nhỏ mà nói ra được những từ ngữ bại hoại, đầy tính khiêu khích, tranh giành như thế cả.

Em không thấy bản thân mình quá đáng gì cả, em chỉ nói sự thật thôi.

Còn việc anh có vừa lòng hay không em không quan tâm.

Rõ ràng là con bé đó nó xấc xược với em trước, tại sao em phải nhịn vì lí do nó nhỏ hơn em"
"Niệm Niệm từ khi nào em trở nên không lí lẽ, ích kỉ đến như thế?"
"Em không lí lẽ, ích kỉ như vậy đó thì sao nào? Không lẽ em phải tỏ ra cao thượng với kẻ có ý định cướp bạn trai của mình sao?"
Tô Niệm hếch cằm, đôi mắt trừng trừng nhìn Hàn Thiên.
"Niệm Niệm, tình cảm của anh dành cho em còn không đủ rõ ràng sao? Nếu có ý định gì đó với Hiểu Hiểu thì anh đã không chờ đến bây giờ rồi"
"Hàn Thiên, hôm nay đứa em gái của anh vừa xuất hiện, anh đã đứng đây chất vấn em rồi, anh bảo em tin anh thế nào đây? Bây giờ em không muốn tranh cãi với anh nữa, em về phòng trước.

Thời gian này anh cũng đừng đến tìm em, anh cứ suy nghĩ kĩ đi, em muốn ở một mình"
Nói rồi Tô Niệm nhanh chóng rời đi.

Hàn Thiên còn ngơ ra đó vì không tin Tô Niệm lại có thể nói ra những lời như thế này.

Khi đã không còn mơ hồ thì Tô Niệm đã rời khỏi từ lâu..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: 52: Dỗ Dành


Dỗ dành
Đôi tay Hàn Thiên cuộn tròn thành nắm đấm, một lực mạnh đấm thẳng vào tường.

Mu bàn tay Hàn Thiên trầy xước khá sâu, máu cũng đã bắt đầu rỉ ra.
Trấn tĩnh bản thân, Hàn Thiên từ từ ổn định được tinh thần, đi thẳng vào nhà vệ sinh mở nước, từng hồi nước lạnh lẽo trút thẳng xuống người Hàn Thiên, con tim anh bỗng nhiên cô đơn đến kì lạ.

Khuôn mặt Hàn Thiên từ đôi mắt đến mày đến cả vầng trán đều nhăn lại trông rất khó coi.
Chính bản thân Hàn Thiên anh cũng không ngờ rằng vì sự xuất hiện của Hiểu Hiểu mà giữa anh và Tô Niệm lại xảy ra mâu thuẫn rồi lại tạo ra khoảng cách đến như thế.
Có lẽ Hàn Thiên đã suy nghĩ quá đơn giản, hoặc là suy nghĩ của những người phụ nữ hết sức nhạy cảm còn lẫn sự kì quặt.

Rõ ràng anh với Hiểu Hiểu trong sáng nhưng Tô Niệm lại không tuyệt đối tin anh.

Bây giờ cô lại giận rồi.

Không biết phải dỗ như thế nào nữa đây.
Hơn nữa Hiểu Hiểu lại còn sống ở đây, Hàn Thiên biết con người Hiểu Hiểu rất cứng đầu, bướng bĩnh một khi con bé đã không thích ai chắc chắn sẽ tìm cách đối đầu với người đó.
Hôm nay không vừa lòng với Tô Niệm ngày mai ắt hẳn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Đúng là nhức hết cả đầu, mấy hôm nay một đống việc từ trên trời rơi xuống, giờ còn chuyện của Tô Niệm cùng Hiểu Hiểu nữa.
Trước mắt cứ phải dỗ Tô Niệm trước rồi sẽ tìm cách gỡ rối với Hiểu Hiểu sau vậy.

Nếu cứ trong tình trạng thế này, tình cảm của anh và Tô Niệm sẽ trở nên căng thẳng mất thôi.
Sau khi tắm xong, Hàn Thiên liền đi thẳng đến phòng Tô Niệm gõ cửa.
Nhưng gõ rất lâu vẫn chẳng có chút động tĩnh gì, thứ ánh sáng yếu ớt le lói trong phòng Tô Niệm chiếu qua khe cửa cũng biến mất.

Hàn Thiên nhíu mày, tay day day lấy thái dương.

Quyết định đập cửa.
"Niệm Niệm, mở cửa cho anh"
Tô Niệm trong phòng vẫn nằm im trùm chăn kín đầu, bịt tai nhắm mắt làm như không nghe không thấy gì hết.
"Niệm Niệm, em tự mình mở hay để anh phá cửa"
"Mở cửa nhanh lên, em giận dỗi cái gì?"
"Nếu không mở cửa, anh bỏ mặc em thật đó"
"Niệm Niệm"
Đứng đập cửa từ nảy đến giờ cũng đã hơn nữa tiếng trôi qua rồi, nhưng bên trong vẫn không một tiếng động.


Không ngờ có một ngày Hàn Thiên anh lại kiên nhẫn đến như thế, kiên nhẫn đến đáng thương.
Hàn Thiên bực quá hai tay hờ hững chống hông, thở dài.
Dưới nhà Hiểu Hiểu đi lấy nước vừa hay thấy cảnh tượng vừa rồi.

Cô cầm lấy cốc nước, đi thẳng lên chỗ của Hàn Thiên.
"Cô ta giận anh rồi sao?"
Nghe thấy tiếng Hiểu Hiểu, Hàn Thiên quay đầu nhìn.

Hai tay đang chống hông phất nhẹ.
"Không có, khóa cửa bị hỏng không mở được, trong thời gian chờ người đến sửa anh với cô ấy nói chuyện chút thôi"
Hàn Thiên nói dối đúng là không chớp mắt.

Hiểu Hiểu cũng đâu phải con nít mà tin ba lời bịa đặt rõ ràng như thế.

Hiểu Hiểu lắc nhẹ cốc nước.
"Em khát nên mới xuống nhà lấy ít nước, thấy anh nên mới lên xem thử thôi.

Nếu không có gì em về phòng trước đây"
Cũng không nán lại, Hiểu Hiểu sau khi nói xong liền rời đi, còn không quên nở một nụ cười đắc ý.
Không biết giữa Hàn Thiên và Tô Niệm tình cảm gắng kết như thế nào, nhưng mới chỉ có chuyện nhỏ như thế mà cô ta đã tỏ ra giận dỗi thì chắc chắn rằng khiến hạnh phúc này rạn nứt không phải là việc quá khó.
Tô Niệm nằm bên trong chiếc chăn, không còn nghe tiếng đập cửa liền chui cái đầu nhỏ của mình ra ngoài, hướng một bên tai về phía cửa tò mò lắng nghe thử Hàn Thiên còn ngoài cửa không..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: 53: Không Tha Thứ


Tưởng thế nào hóa ra cũng chỉ kiên nhẫn được tí xíu đã bỏ cuộc mất rồi.

Tô Niệm bĩu môi ngồi phắt dậy giật tung chiếc chăn trên người ra.

Hai tay bó gối ngồi suy ngẫm.
Khi nảy lỡ cãi nhau còn mạnh miệng với Hàn Thiên không muốn gặp mặt anh nữa, bây giờ nếu đi tìm Hàn Thiên không phải cô tự nhận bản thân mình sai sao? Rõ ràng cô đâu thấy bản thân mình làm sai.

Nhưng nếu cứ chiến tranh thế này không phải người có lợi là con nhỏ kia sao?
Như thế càng không được.

Nhất định phải nghĩ cách mới được.
Đang suy nghĩ không ngờ tiếng đập cửa lần nữa lại vang lên.

Đúng là ông trời đang giúp Tô Niệm cô mà.
Tô Niệm hởn hở nhảy xuống giường chạy đến bên cánh cửa.
"Sao mà anh nhây thế? Không biết người ta đang ngủ à?"
Rõ ràng phải làm lành để con nhỏ kia không đắt ý mà, tại sao có thể nói ra những lời này, còn có thái độ khó chịu khi nói nữa, Tô Niệm nhăn mày, đưa tay lên vỗ nhẹ vào cái miệng vạ của mình.
"Mở cửa"

Hàn Thiên từ ngoài cửa nói vọng vào.

Nghe có vẻ  rất khó chịu.
"Anh về phòng mình đi.

Em không muốn thấy anh"
Tô Niệm lần nữa bặm môi nhăn mặt.

Rõ ràng lòng muốn gặp mà sao cái miệng lại cứ không chịu nghe lời.
"Anh nhắc lại lần nữa, em tự mở hay để anh phá cửa"
Vừa nói xong cánh cửa liền mở ra.

Tô Niệm vờ không quan tâm xoay lưng đi thẳng vào trong.

Hàn Thiên nheo mắt nhìn theo bóng lưng khoan thai bước đi của cô.
Lắc đầu đầy bất lực, thở dài một hơi.

Bước vào phòng tiện tay đóng sầm cửa lại.
Quay sang đã thấy Tô Niệm leo lên bệ cửa sổ ánh mắt dán chặt vào khu vườn sau nhà, mới đó mà số hạt được cô và anh ươn mầm đã phủ xanh cả đất rồi, xung quanh còn có một số loài hoa đang chuẩn bị nở nữa.

Hàn Thiên đi đến hai tay khoanh trước ngực, tựa một bên người vào khung cửa số đứng phía sau người Tô Niệm.

Đôi mắt theo điểm rơi của Tô Niệm mà dừng lại.
"Niệm Niệm, anh xin lỗi"
Vẫn không thấy Tô Niệm có phản ứng gì đặt biệt.

Hàn Thiên có chút mất kiên nhẫn từ trong ánh mắt, anh đã xuống nước đến tận đây xin lỗi rồi, cô còn không thèm quan tâm lấy một cái thì làm sao có thể nói chuyện tiếp.
Tại sao khi giận nhau không thể bình tĩnh gạt cái tôi của bản thân sang một bên mà ngồi xuống tháo gỡ thắc mắc cho đàng hoàng mà cứ phải làm ngơ như thế này.
Hàn Thiên, nắm lấy hai bã vai Tô Niệm xoay người cô đối diện với mình, anh ngồi xuống nắm lấy bàn tay Tô Niệm.
"Niệm Niệm, việc khi nảy là anh sai, em tha thứ cho anh nhé"
"Gần đây có rất nhiều việc khiến anh rất mệt mỏi, anh không muốn giữa chúng ta vì những việc không đâu mà tranh cãi khiến tình cảm sức mẻ.

Nên chỉ lần này thôi, bỏ qua cho anh được không?"
"Anh biết mình sai ở đâu không mà đến đây xin lỗi em?"
"...."
Vốn nghĩ đơn giản chỉ cần xin lỗi cô một tiếng là xong, không ngờ lần này lại bị cô bắt bẻ.

Anh lại không thấy mình sai ở đâu thì biết trả lời thế nào đây?
Sự im lặng của Hàn Thiên khiến Tô Niệm hiểu ra,  Tô Niệm thu lại đôi bàn tay mình, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Hàn Thiên.
"Anh về phòng đi"
Tô Niệm lại hướng mắt ra khu vườn mặc kệ Hàn Thiên vẫn còn ngồi đó.
Khi nảy anh đến đây rõ ràng cô còn rất vui, cũng có suy nghĩ tha thứ cho anh rồi, nhưng không hiểu sao khi không nhận được câu trả lời cho câu hỏi vừa rồi, cô cảm thấy lòng mình rất khó chịu.
Có lẽ trong đầu Tô Niệm vẫn còn suy nghĩ Hàn Thiên bao che cho con bé Hiểu Hiểu đó, xin lỗi cô cũng chỉ cho có lệ nên sinh ra cảm giác hụt hẫn chăng?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: 54: Giận Thì Giận Ăn Vẫn Phải Cùng Nhau


"Niệm Niệm, em đừng trẻ con hở một chút là giận dỗi nữa được không?"
"Xin lỗi em cũng không chấp nhận.

Vậy bây giờ em muốn thế nào đây?"
Không dỗ được cô thì liền quay sang mắng người sao? Cô có bắt anh đến đây xin lỗi mình không?
Tô Niệm không còn giữ nổi sự tĩnh lặng trong mình nữa liền nổi đóa nhìn Hàn Thiên.
"Em trẻ con thích giận dỗi vậy đó.

Anh mau đi tìm Hiểu Hiểu người lớn của anh mà dỗ đi.

Đừng quan tâm tới em làm gì"
Như không lại nhắc đến Hiểu Hiểu làm gì chứ? Đây là việc của riêng cô và anh.

Hơn nữa ngoài cô và cha Hàn Lãnh ra Hàn Thiên chưa bao giờ hạ mình xin lỗi ai khác kể cả Hiểu Hiểu cũng vậy.

Hàn Thiên thật sự rất thất vọng, cuối cùng đến cả Niệm Niệm cũng không hiểu anh còn nghi ngờ tình cảm của anh.

Hàn Thiên đứng phắt dậy, khiến Tô Niệm một thoáng giật mình.
"Giữa anh và Hiểu Hiểu hoàn toàn trong sạch.

Người anh yêu là em, Tô Niệm"
"Còn Hiểu Hiểu thế nào anh không cấm được, nhưng Hàn Thiên anh quản được trái tim mình"
"Đây là lần cuối anh nhắc đến chuyện này"
"Anh về phòng trước"
Hàn Thiên mang vẻ trầm buồn rời khỏi phòng Tô Niệm.
Cánh cửa đóng sầm lại, lần này Hàn Thiên tiếp tục bỏ mặc cô rồi, nhưng khác ở chỗ hôm nay là do chính cô bảo anh làm thế.
Có vẻ mọi chuyện đã căng thẳng hơn rất nhiều so với suy nghĩ ban đầu của cả hai.
......
Sáng hôm sau, tại bàn ăn Hàn Thiên theo thói quen lại ngồi đọc sách chờ Tô Niệm thức dậy cùng nhau ăn sáng.
Hiểu Hiểu cũng thức dậy từ sớm, cô mở cửa phòng đi thẳng xuống bếp lại đúng lúc bắt gặp Hàn Thiên đang ngồi ở bàn ăn, trước kia Hàn Thiên vốn không có thói quen ăn sáng, Hiểu Hiểu cô giải thích thế nào cũng không chịu nghe, mới mấy tháng đã thay đổi thật rồi.
Hiểu Hiểu đi đến kéo ghế ngồi xuống cạnh Hàn Thiên.
"Anh chờ cô ta sao?"
Hàn Thiên nhăn mày nhìn Hiểu Hiểu, gấp cuốn sách đặt xuống bàn.
"Cô ấy là bạn gái anh, em nên xưng hô cho phải phép"
Chỉ có cái xưng hô thôi cũng quản, không ngờ Hàn Thiên lại coi trọng cô ta, bảo vệ cô ta đến từng điều nhỏ nhặt như vậy.
"Em biết rồi, lần sau em sẽ chú ý"
"Việc hôm qua em nghĩ kĩ rồi, là do em quá đáng ăn nói không chu đáo.

Em xin lỗi"
"Người em nên xin lỗi không phải anh"
Hàn Thiên không chút do dự liền nói thẳng.


Điều này lại vô tình khiến Hiểu Hiểu thêm phần ghét Tô Niệm.
Không lẽ bắt Hiểu Hiểu cô, phải đi xin lỗi cô ta thật sao? Không đời nào.

Nhưng trước mặt Hàn Thiên, Hiểu Hiểu không thể lỗ mãn.

Đành qua loa vậy.
"Em hiểu rồi.

Em sẽ nói chuyện với chị ấy"
Hàn Thiên hài lòng, cầm lấy cuốn sách lên nhàn nhã đọc tiếp.
"Từ khi nào anh lại chịu ăn sáng thế?"
Hiểu Hiểu chồm người, đôi mắt híp lại nhìn Hàn Thiên.
Nhìn thấy Hiểu Hiểu ở khoảng cách có hơi gần với mình, Hàn Thiên dùng ngón trỏ ấn giữa trán, đẩy người Hiểu Hiểu ra.
"Niệm Niệm thích ăn sáng"
Lại là cô ta.

Cô ta chỉ cần nói thích anh liền có thể dành thời gian đợi cô ta thức dậy cùng ăn.


Rõ ràng hai người cãi nhau nhưng anh vẫn ngồi đây đợi cô ta.

Quả là lời cha Hàn Lãnh không sai.
Vừa hay, cảnh tượng vừa rồi lại rơi vào tầm mắt của Tô Niệm.

Cũng không trốn tránh, Tô Niệm đi thẳng vào bếp, đến tủ lạnh mở lấy chai nước.

Cũng chẳng thèm quan tâm hay nói năng gì.
Thấy dáng vẻ thờ ơ của Tô Niệm Hàn Thiên nhíu mày.Thật sự vào lấy nước rồi đi luôn sao? Không nhịn được, Hàn Thiên xoay người nhìn Tô Niệm.
"Niệm Niệm qua đây ăn sáng"
Nghe tiếng gọi, bước chân Tô Niệm dừng lại, nếu bây giờ bỏ đi thế này không phải chính cô vô tình lại tạo cơ hội cho hai người họ có không gian riêng với nhau sao?
Tô Niệm chớp chớp mắt nén vẻ tức giận vào trong, trên môi gắng cười, đi đến bàn ăn, vừa vòng qua chỗ Hàn Thiên nhìn thấy ánh mắt đầy khiêu khích của Hiểu Hiểu đang nhìn mình, chân Tô Niệm bỗng dưng lại lỡ nhịp ngã nhào vào lòng Hàn Thiên..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: 55: Chân Em Đau Rồi


Chân em đau rồi
Được dịp, Tô Niệm vòng tay qua cổ Hàn Thiên chui rút vào trong lòng anh vẻ đáng thương mà nũng nịu.
"Thiên, chân em đau rồi"
Mới chỉ nhìn thôi ai cũng biết là Tô Niệm cô giả vờ, Hàn Thiên cũng thế nhưng rồi anh chỉ thở dài bất lực ôm lấy eo cô.
"Muốn ăn sáng nữa không?"
Tô Niệm vùi đầu trong lòng ngực Hàn Thiên lắc lắc.
"Vậy anh đưa em đi băng bó vết thương"
Nói rồi Hàn Thiên bế người Tô Niệm rời khỏi bàn ăn đi thẳng lên lầu.

Cũng chẳng quan tâm Hiểu Hiểu vẫn đang còn ngồi đó.
Trước khi bị Hàn Thiên bế đi, Tô Niệm còn không quên cong môi châm biếm mà nhìn Hiểu Hiểu.
Ánh mắt Hiểu Hiểu như muốn nổ tung trân trân nhìn một màn tình cảm ân ân ái ái trước mắt.
Hiểu Hiểu đã đánh giá thấp con người Tô Niệm rồi, cô ta tuy bề ngoài hiền lành, chất phát nhưng lại không ít thủ đoạn, chỉ là Hàn Thiên một mực dung túng cho cô ta, dù đúng dù sai trước mặt Hiểu Hiểu cô, anh vẫn luôn luôn đứng về phía Tô Niệm.
Nếu bây giờ cứ công khai gây hấn với Tô Niệm, người thiệt không phải chỉ mình Hiểu Hiểu cô sao? Niệm Niệm rõ ràng có điểm tựa là Hàn Thiên, còn cô thì không có ai cả.
Ngay cả cha Hàn Lãnh, Hàn Thiên cũng công khai chống đối vì bảo vệ cô ta rồi.
Vậy chỉ còn cách duy nhất là khiến cô ta tự nguyện rời đi thôi.
Nhưng việc này chắc chắn không dễ dàng.

Trước mắt cứ nằm im chờ đợi thời cơ vậy.

......
Sau khi Tô Niệm được Hàn Thiên đưa lên phòng, cô liền giãy giụa muốn rời khỏi vòng tay anh.

Hàn Thiên liền khóa chặt người cô mà đè ra giường.
Tô Niệm nằm dưới thân Hàn Thiên cũng không chịu im mà liên tục dùng chân đạp loạn xạ, chiếc ga giường cũng bị cô xới tung cả lên.
Hàn Thiên cau mày khó chịu, mặt đối diện với Tô Niệm.
"Nằm im cho anh, còn quậy nữa xem anh xử em thế nào"
Tư thế ái muội thế này, ngoài việc đó ra thì còn việc gì khác nữa, không lẽ Hàn Thiên định....
Tô Niệm liền hiểu ra, ngoan ngoãn mà nằm im.

Đôi mắt chớp chớp, mím chặt môi, lắc đầu.
Bỗng nhiên khóe môi Hàn Thiên lại cong lên, hù Tô Niệm một trận lạnh cả sống lưng.

Cô cau mày né tránh nụ cười vừa rồi.
Nhìn Tô Niệm đỏ cả mặt, đầu lại xoay sang một bên, Hàn Thiên áp sát tai Tô Niệm, hơi thở phả vào bên tai khiến cả người Tô Niệm nhạy cảm dùng mình mà phản ứng.
"Em ghen sao?"
Lời của Hàn Thiên càng khiến Tô Niệm khựng lại.
Cô ghen?
Cô Niệm lắc đầu, nở một nụ cười bỡn cợt xua tan đi cái trò hề này, ai đời lại học ba thói ghen tuông vớ vẩn đó chứ.

"Ghen không phải việc mà Tô Niệm em có thể làm.

Nên anh đừng ăn nói lung tung"
Nhìn đôi mắt cứ liên tục đảo kia Hàn Thiên cũng thừa biết cô đang dối lòng, chỉ được cái cứng họng là giỏi.
"Vậy chân còn đau không? Anh bôi thuốc cho em"
"Đau cái đầu anh"
Tô Niệm mất khống chế la lên.

Đúng là giấu đầu lòi đuôi.

Cái miệng vạ hại luôn cái thân.

Dạo này không hiểu sao cái miệng của Tô Niệm cứ không chịu nghe lời như thế.
Tô Niệm liền nhắm nghiền mắt, cong môi mỉm cười chửa quê.
Nào ngờ Hàn Thiên có tha cho cô, anh buông một bên tay bóp lấy cằm cô đối diện với mình.
"Nói dối rồi định trốn sao? Mở mắt ra"
Đôi mắt Tô Niệm, con nhắm con mở, cố ý nhìn lén, xem xem biểu hiện của Hàn Thiên.

Nhưng mà không thấy gì cả.
"Đừng giả vờ nữa, mở mắt ra nói chuyện cho đàng hoàng"
Tô Niệm từ từ mở mắt, mỉm cười một lượt nhìn xuống người của cả hai.
"Tư thế này làm sao nói chuyện cho đàng hoàng được.

Anh bỏ em ra trước đi".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56: 56: Không Nhớ Gì Cả


"Hửm"
"Vừa hay anh cũng học được rất nhiều tư thế mới, em muốn tư thế nào anh đều có thể đáp ứng"
Hàn Thiên nghiêng đầu mỉm cười đùa cợt.

Nhìn bộ dạng này có vẻ không được đứng đắn cho lắm thì phải.
Tô Niệm mi mắt giật giật, nhướng mày nhìn Hàn Thiên, ăn nói không được lưu lót là mấy.
"Hàn Thiên, anh đừng có mà suy nghĩ bậy bạ.

Anh xuống khỏi người em đi rồi nói chuyện"
Bây giờ bỏ cô ra không phải lại vô tình tạo cơ hội cho cô chuồn hay sao? Hàn Thiên nhàn nhã chống một bên tay lên thái dương nhìn Tô Niệm.
"Được rồi, em muốn nói gì nói đi"
Ai đời lại nằm trên giường mà kêu nói chuyện cho được, hơn nữa ở khoảng cách rất gần này, hơi thở của Hàn Thiên từng đợt phả vào mặt Tô Niệm, không biết tại sao mặt cô cứ nóng ran, cảm giác khó thở mà đỏ ửng cả lên.

Đúng là khiến người ta ngộp thở.
"Hàn Thiên, anh lưu manh vừa thôi.

Anh nặng như thế còn nằm lên người em làm sao em thở được mà nói chuyện"
"Không nói được thì rên.


Em thấy thế nào?"
Đúng là ngại chết người ta mà, Tô Niệm cùng quá chỉ biết lấy tay che chắn lại khuôn mặt mình.
Đôi mắt Hàn Thiên nheo lại hứng thú.
"Không nói nghĩa là đồng ý?"
Tô Niệm giật nẩy mình, bỏ ta ra khỏi mặt mình.

Có ngu mới đồng ý, lườm lườm mà nhìn Hàn Thiên.
"Bụng dạ em hẹp hòi chưa bỏ qua chuyện của Hiểu Hiểu đâu.

Anh đừng có mà làm càn"
Tô Niệm chính là ghim việc hôm qua Hàn Thiên vì Hiểu Hiểu mà cãi nhau với mình đó, còn cả lúc sáng gần gũi với cô ta nữa.
Ngược lại với Tô Niệm, Hàn Thiên có vẻ rất bình tĩnh còn khá hài lòng với những lời của cô nữa.

Vậy không phải là anh đoán đúng rồi sao.

Nếu cô không ghen thì làm sao để tâm đến mà thấy khó chịu.
"Vậy em tính giận anh đến khi nào? Đến khi Hiểu Hiểu có được vị trí trong tim anh sao?"
Cái con người này cũng đúng là biết cách trêu đùa, biết cô không thích Hiểu Hiểu với anh gần nhau rồi mà còn cố tình châm chọc.
Không phải mới hôm qua còn kêu tự quản được trái tim mình sao?

Tô Niệm ức uất liền cau mày lớn tiếng.
"Anh dám sao?"
Rõ ràng tâm sợ mất đến run rẫy mà còn mạnh miệng lớn tiếng.

Hàn Thiên lần nữa mỉm cười bỡn cợt.
"Em nói anh dám không?"
Tô Niệm liền đảo mắt suy nghĩ, Hiểu Hiểu rõ ràng xinh hơn cô rất nhiều, nếu cô cứ tỏ ra giận dỗi, dỗ cô mãi nhỡ Hàn Thiên sinh ra chán nản rồi quay sang bỏ mặc cô, trong lúc yếu mềm tổn thương lại nhìn trúng Hiểu Hiểu thì sao?
Đúng trường hợp này khả thi.
Tốt nhất phải ngăn chặn ngay từ đầu, ngu ngốc chắc chắn sẽ mất chồng.

Bằng mọi giá phải giữ cho chặt mới được.

Nhưng mà như vậy không phải dễ dãi quá rồi sao? Phải giữ giá một xíu, nhỡ có lần sau thì Hàn Thiên còn biết điều mà hành sự.
"Để em suy nghĩ thêm chút"
Hàn Thiên cũng rất kiên trì, chớp mắt, nhẹ gật đầu, cong môi nhìn Tô Niệm.

Anh thừa đoán được cái đầu nhỏ của cô đang nghĩ gì, cũng biết cô mềm lòng rồi.
Một lúc lâu trôi qua vẫn thấy Tô Niệm vờ suy nghĩ, Hàn Thiên không nhịn được nữa, đưa tay cóc nhẹ trán cô.
"Nghĩ xong chưa?"
Tô Niệm ôm lấy vầng trán của mình, nũng nịu nhìn Hàn Thiên.
"Anh cóc đầu làm em quên hết rồi còn đâu"
"Quên không phải là tha thứ rồi sao?"
"Không nhớ gì cả"
Bị Hàn Thiên chọc lét, Tô Niệm nhắm mắt mỉm cười, cái đầu nhỏ cứ xoay qua xoay lại, cả người cũng rung rinh vặn vẹo mà phản ứng.
Bỗng bốn mắt va vào nhau, chăm chăm không chớp, một tầng sương mỏng mang theo sắc màu của dục cảm mà bao trùm lấy ánh mắt của cả hai..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57: 57: Anh Tùy Tiện Cởi Đồ Em H


Hàn Thiên từ từ cúi đầu, ngậm lấy cánh môi của Tô Niệm tham lam cắn mút.

Có chút bất ngờ bởi hành động của Hàn Thiên, nhưng rồi Tô Niệm cũng nhắm mắt, ngầm chấp thuận mà phối hợp.
Mười đầu ngón tay đan vào nhau hòa quyện đến từng nhịp thở, từng nụ hôn liên tục rơi xuống nhấn chìm cả hai trong ngọn lửa tình.

Chiếc lưỡi Hàn Thiên nhân cơ hội Tô Niệm thở d0'c mà luồng vào trong khoang miệng cô, lần mò khám phá từng ngóc ngách, mật ngọt từ trong cô được rút cạn bởi chiếc lưỡi tinh nghịch của Hàn Thiên.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Hàn Thiên vẫn cứ mê man nơi khoang miệng của cô như đang dò tìm một thứ gì đó rất quý giá mà không thể nào bỏ qua vậy.

Tô Niệm bị anh hôn đến ngạt thở,  hơi thở dần trở nên yếu đi, tim dường như cũng không đủ dưỡng khí mà đập ngày càng kịch liệt, sợ rằng chỉ cần day dưa thêm ít lâu nữa cô sẽ đột quỵ vì thiếu ôxi mà chết mất.

Tô Niệm vùng quằn, cố gắng đẩy người Hàn Thiên ra, nhưng cơ bản cô chẳng làm được gì cả, sức của cô chỉ như phủi bụi vào người anh mà thôi.
Tô Niệm dùng sức bấu vào sau gáy Hàn Thiên, móng tay cô cứ thế đâm sâu vào da thịt của Hàn Thiên đến rỉ máu, nhưng Hàn Thiên nào để ý, anh cứ bám mãi đôi môi cô không chịu nhả.
Hơi thở của Tô Niệm ngày càng trở nên gấp gáp mà loạn nhịp, cảm nhận được Tô Niệm không còn đủ sức để chịu đựng Hàn Thiên quyến luyến rời môi cô.
Tô Niệm như vừa được cứu sống từ lưỡi hái của tử thần vậy, cô thở phì phò cố gắng hít thật nhiều dưỡng khí bù đắp cho sự thiếu hụt vừa rồi.
Khi đã hồi sinh sự sống, Tô Niệm mới để ý lại người mình, cảm giác lạnh lẽo từng cơn ập đến, nhìn lại thì Tô Niệm mới vỡ nhẽ, tại sao Hàn Thiên có thể tranh thủ đến như thế, người của cô bây giờ chẳng còn lại thứ gì hết, chỉ là một thân thể tr@n truồng như nhọng phơi bày dưới thân Hàn Thiên đang tr@n truồng cũng chẳng kém.
Tô Niệm nhăn mày nhìn người đàn ông đang cắn lấy cổ mình khó chịu.
"Thiên, anh tùy tiện cở! đồ em?"
Hàn Thiên nghe câu nói của cô liền dừng lại động tác, không phải khi nảy cô đã ngầm đồng ý rồi sao?
Bây giờ lại trách anh.


Nhưng đã quá muộn rồi thân thể Hàn Thiên không thể nào chịu đựng được nữa, không phóng thích nhất định anh sẽ bị cơn cuồng d*c gi3t chết mất.
"Niệm Niệm, lần này nữa thôi anh không nhịn được"
Có lẽ anh không thể nhịn được thật nữa rồi, giữa hai chân, Tô Niệm có thể cảm nhận được một vật thể hết sức to lớn đang nóng dần lên cạ vào đùi cô chờ được giải quyết.
Nhưng mà Tô Niệm thật sự rất sợ cảm giác bị anh đâm vào người, thật sự rất đau.

Nơi đó của anh quá lớn so với của cô.
Chưa kịp định thần, Hàn Thiên đã ng@m lấy một bên ngực của Tô Niệm mà trêu đùa, bên còn lại cũng bị anh x0a nắn đến dựng đứng lên, cả người Tô Niệm bí bách đến khí thở, nơi thầm kín của cô cũng bắt đầu không nhịn được k!ch thích mà chảy dịch.
Dịch thủy từ người Tô Niệm tràn ra bám hết vào hạ th@n Hàn Thiên.

Khóe môi Hàn Thiên cong lên, thời cơ đã chín, anh liền trượt dọc xuống vùng đất bí hiểm đang kêu gào kia mà khai phá, đầu lưỡi điêu luyện lấy hết tất cả tinh hoa nuốt trọn vào người.
"Ưm...Thiên....ưm...cái đó....ưm...ưm....bẩn lắm....anh...ưm...!đừng nuốt...."
Tô Niệm nào biết Hàn Thiên sẽ làm như thế, sáng sớm cô vẫn còn chưa tắm, Tô Niệm trong từ cơn mê của sắc d*c mà thành câu..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58: 58: H


Vẫn không thấy Hàn Thiên có ý định rời khỏi nơi tư m@t của mình, Tô Niệm dùng sức nhướng người ngồi dậy.
"Thiên...ưm...đừng...ưm ưm...liếm nữa..."
Tô Niệm ngồi dậy khiến Hàn Thiên có chút không hài lòng, không nói năng gì chỉ mạnh bạo tách hai chân cô ra một khoảng rộng mà tiếp tục trêu đùa, cứ thế cả người Tô Niệm bị anh ki'ch tình đến mềm nhũn cả ra.
Mặt Tô Niệm nhăn lại r3n rỉ khó chịu, bên trong cô trống trãi đến nổi khô khốc.

Dường như Hàn Thiên là đang cố tình, đã rất rất lâu rồi nhưng anh vẫn mãi ở bên ngoài gõ cửa, dù cửa đã mở vẫn nhất định không chịu đi vào, cứ ù lì ở ngoài đó khiêu khích.
"Thiên...ưm...em khó....ưm...chịu..."
Khi nảy rõ ràng còn cứng đầu trách anh, mới đó đã bắt đầu không thể nhịn, đúng phụ nữ chỉ được cái dối lòng là giỏi.
Nơi khóe môi Hàn Thiên lần nữa treo ý cười, rời nơi "tình yêu hạ th@n" của Tô Niệm, Hàn Thiên chồm người hôn nghiến đôi môi cô, đè cô nằm dài xuống giường.

Thầm thì vào bên tai cô.
"Muốn nếm thử mùi vị của tiểu Hàn Thiên không?"
Hàn Thiên đối với cô cái gì cũng đều rất tốt, tất cả mọi thứ ở anh cô đều hài lòng trừ việc chăn gối.


Không biết Hàn Thiên đã xem bao nhiêu phim mà có thể thuần thục đến như thế, còn không biết xấu hổ mà nói ra những lời không trong sáng đầy sự tự nhiên và thoải mái.
Tô Niệm vội lắc đầu.
"Không nếm"
Còn ngại sao? Hôm nay nhất định Tô Niệm không thể thoát.
Hàn Thiên buông người Tô Niệm, nằm dài xuống giường, chỉa thẳng vật nam tính đang dựng đứng, thô dài, gân guốc, đầy kiêu ngạo của mình lên trên.
Tô Niệm chính là hụt hẫn khi đang trong cơn kh0ái cảm lại bị Hàn Thiên buông lơi, đôi mắt trong veo thuần khiết đầy bất lực, hướng thẳng về nơi hạ th@n của Hàn Thiên giật mình.
Bắt được ánh mắt cô rồi.

Rõ ràng Hàn Thiên đã dùng thân mời gọi như thế mà cô chỉ ngồi đó quan sát, thật là biết cách trêu đùa.
Bất lực Hàn Thiên chỉ vào vật đang dựng đứng kia nắm, lấy bàn tay đang buông thỏng dưới giường của Tô Niệm.

Nhẹ giọng ngon ngọt dụ dỗ.
"Cúi người ngậm lấy nó, nhất định em sẽ rất thích"
Hàn Thiên thật ra rất tự hào về tiểu Hàn Thiên của mình.


Nơi đó của anh chắc chắn không một người đàn ông nào có thể sánh bằng, việc lăn giường nếu nói về kĩ thuật Hàn Thiên cũng tự tin rằng của mình là tốt nhất.
Nhưng vẻ mặt Tô Niệm có vẻ bài xích nơi đó của Hàn Thiên thì phải, cô không hứng thú mà vẻ ngược lại còn rất khó chịu nhíu mày.
Thoáng qua suy nghĩ gì đó trong đầu.

Vẻ mặt Tô Niệm đôi ba giây khó hiểu, biểu cảm lúc này tựa như lời biệt li.
Xếp gọn lại tất cả cảm xúc, Tô Niệm nhìn vào đôi mắt rực tình cầu khẩn của Hàn Thiên.
Cuối cùng cô đã đưa ra quyết định.
Tô Niệm leo lên người Hàn Thiên, cúi đầu ngậm lấy tiểu Hàn Thiên.

Nhưng mà kích thước này to quá thì phải.

Nơi khoang miệng của Tô Niệm dù cố hết sức cũng ngậm được một phần ba.
Tô Niệm bắt đầu di chuyển, sợ rằng răng mình sẽ tổn thương đến cậu bé, Tô Niệm cứ mơn trớn nhẹ nhàng, nào ngờ chính sự vụn về này lại bức điên Hàn Thiên, cảm giác này anh chưa từng có.

Nó thoải mái đến nổi anh chỉ muốn phóng thích tất cả t.inh dịch ngay lập tức.
Hàn Thiên chồm người, ấn chặt sau gáy Tô Niệm,vận động eo mình, đem tiểu Hàn Thiên đâm thẳng vào cuống họng Tô Niệm đến hết.
Cổ họng Tô Niệm cứ như đang chơi trò xếp hình mà vừa y không còn khoảng trống.

Cảm giác ngạt thở muốn nôn thóc ập đến, muốn đẩy hạ th@n Hàn Thiên ra nhưng đầu của cô đã bị Hàn Thiên khóa chặt không cách nào có thể gỡ ra..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
622,673
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59: 59: Món Quà Cuối Cùng H


Không ngờ Hàn Thiên bắn rồi, còn bắn thẳng vào miệng Tô Niệm, thứ chất lỏng màu trắng vừa đặc sệt vừa hôi tanh, bám đầy cổ họng, Tô Niệm khó chịu nhăn mày, thứ này sao có thể ăn được, mùi vị rất tởm không thấy ngon ở điểm nào cả.
Tô Niệm khó chịu, trợn tròn mắt nhìn Hàn Thiên đang thỏa mãn hả hê kia lèm bèm.
"Nó tanh như thế anh còn bắn vào miệng em"
"Anh không còn chỗ nào khác để bắn sao?"
"..."
Hàn Thiên xoay người đè Tô Niệm xuống dưới thân mình.
"Anh chia sẻ cùng em"
Lần nữa Hàn Thiên nhắm vào đôi môi Tô Niệm, luồn chiếc lưỡi vào trong quét sạch những gì còn sót lại.
Lần nữa Tô Niệm giật mình, rõ ràng Hàn Thiên vừa mới bắn xong, nơi đó của anh lại tiếp tục cương nữa rồi.
Tô Niệm lại sợ mình bị anh cưỡng chế bắt l@m tình bằng miệng một lần nữa, liền đẩy người anh ra.
"Thiên, em không muốn nữa"
Hàn Thiên cũng không gấp hay sổ sàng lao tới, anh nằm nghiêng người, bàn tay trên eo Tô Niệm nhẹ nhàng chớp lấy thời cơ lao thẳng xuống vùng cấm địa của cô.
Tô Niệm bị đột kích bất ngờ liền giật mình co rút người lại.
"Nhìn xem, nơi này của em rõ ràng vẫn còn đang chảy nước"
Đúng rồi, Tô Niệm sao có thể quên được nơi này mới là nơi chính để làm việc đó, còn khi nảy thật ra chỉ là phụ.
Được, cô chuẩn bị xong rồi.

Tới đây.
Nhìn Tô Niệm nhắm mắt ngoan ngoãn như thế, Hàn Thiên hài lòng không thôi.
Hàn Thiên ôm lấy người Tô Niệm đi thẳng đến sofa.
Theo kinh nghiệm bao nhiêu năm xem phim, ở sofa sẽ k!ch thích hơn rất nhiều.

Nhất định Hàn Thiên anh phải thử qua để còn cảm nhận mà đánh giá.

Nếu không thích anh sẽ đánh giá một sao cho mà xem.
Bị Hàn Thiên bế sốc một cách bất ngờ khiến Tô Niệm tạm thời không thể thích ứng liền ôm lấy cổ anh làm điểm tựa.
Đặt người Tô Niệm nằm úp kê cao gối, để tăng thêm cảm giác, Hàn Thiên không một màn dạo đầu, từ phía sau đâm thẳng vào trong.
Lực ma sát khá lớn làm Tô Niệm đau đớn, liên hồi co rút xiết chặt tiểu Hàn Thiên mà giam cầm.
Hàn Thiên liền cau mày, nơi đó của Tô Niệm thật sự rất chật hẹp, dùng qua một lần rồi nhưng vẫn cứ như mới vậy, Hàn Thiên như bị kẹt cứng không thể tiếp tục di chuyển.
"Niệm Niệm, thả lỏng người ra nào, em kẹp anh đến đau rồi"
"Ngoan"
Biết vậy khi nảy đã không chơi lớn như thế này rồi.
Rất may Niệm Niệm của anh cũng rất phối hợp, từ từ thả lỏng người ra, cuối cùng cũng dễ dàng vận động hơn rồi.

Không biết thời gian đã trôi qua được bao lâu, bao nhiêu tư thế được lên ý tưởng mà thực hành.

Chỉ biết rằng Hàn Thiên anh nhất định sẽ đánh giá năm sao.
Trời đã về khuya, trong phòng hai thân thể mệt mỏi ôm chầm lấy nhau mà đánh một giấc dài.

Trong thật bình yên và hạnh phúc.

Mái nhà nhỏ này mong rằng sẽ mãi như thế chẳng có bất kì một sống gió nào có thể giật đổ.
......
Một lúc sau, Tô Niệm từ trong vòng tay của Hàn Thiên theo thói quen cựa quậy mà tỉnh giấc.

Nhìn sang người đàn ông bên cạnh còn đang ngon giấc.
Tô Niệm chồm người, quan sát rõ lâu khuôn mặt đó, không nhịn được Tô Niệm đưa tay sờ lấy mi mắt cong vút của Hàn Thiên, bất giác lại mỉm cười.

Nhưng rồi nụ cười ấy duy trì chẳng được bao lâu, Tô Niệm thu lại bàn tay mình, ngồi dậy.
Đôi mắt chất chứa nhiều điều bí ẩn nhìn lấy Hàn Thiên một lần nữa, buộc miệng nói ra vài lời.
"Vừa rồi cứ xem như món quà cuối cùng mà Tô Niệm dành tặng cho anh đi, Hàn Thiên"
Nói rồi Tô Niệm nhanh chóng rời khỏi giường, mở cửa phòng bước đi.

Cửa phòng vừa đóng, ánh mắt Hàn Thiên lại mở ra..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom