Cập nhật mới

Dịch Full Mật Đắng

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: 20: Ngón Tay Áp Út


"Đại Mao, cậu tập trung lái xe đi"
Thật ra thông qua kính chiếu hậu Hàn Thiên có thể thấy toàn bộ biểu cảm của Đại Mao.

Dù sao hai người cũng cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cùng nhau trãi qua rất nhiều chuyện, từ lâu trong lòng Hàn Thiên đã xem Đại Mao như anh em ruột thịt của mình rồi.

Ít nhất anh cũng hiểu Đại Mao tính tình rất thẳng thắn, không thích chính là không thích.

Với Tô Niệm cũng vậy thôi.

Nhưng sau này khi đã để ý quan tâm đến một ai, cậu ta sẽ hiểu cảm giác của anh lúc này thôi.

Hàn Thiên đã lên tiếng, Đại Mao cũng đành thu lại biểu cảm trên mặt mình, tập trung lái xe.
Tô Niệm vì không chú ý đến Đại Mao nên cũng không hiểu lời Hàn Thiên có ý gì là mấy, cô chỉ ngơ ngác nhìn Đại Mao qua chiếc kính chiếu hậu, nhưng mà Đại Mao rõ ràng rất bình thường.

Mới nghĩ xong, suy nghĩ trong cô liền không kiên nể vả cho cô một cái tát, Đại Mao thấy cô nhìn mình, ánh mắt liếc một cái rõ sắc lên người cô, Tô Niệm giật mình rút vào lòng Hàn Thiên.
"Đại Mao"
Hàn Thiên ôm Tô Niệm vào lòng, vuốt vuốt lấy lưng cô trấn an.


Cái tên Đại Mao chết tiệc này, làm gì không làm lại đi so đo với một cô gái, cái tính của hắn sau này không biết có ai thèm lấy nữa không đây.
Thấy Hàn Thiên hơi lớn tiếng, Tô Niệm kéo kéo phần áo bên hông anh.

Cô không muốn vì mình mà người khác lại bị trách phạt.
"Được rồi, buông anh ra đi"
Miệng thì vẫn cứng họng chưa chấp nhận ở lại cạnh anh, nhưng xem ra hành động lại chống đối lời nói của cô mất rồi, cảm giác bất an cô đều tìm đến anh mà xà vào lòng như nơi an toàn tránh bão, còn ôm thì cũng ôm người ta rất chặt khiến hơi thở không được đều luôn rồi.

Vậy mà còn cố thử thách anh.
Tô Niệm quyến luyến rời người Hàn Thiên, bỗng nhiên mắt cô lại rơi trên bàn tay của Đại Mao, bàn tay trái của cậu ta mất đi một ngón áp út.
Không lẽ cậu ta từng làm gì sai bị trừng phạt sao? Ngày hôm đó, lần đầu gặp Hàn Thiên cô cũng thấy một ngón tay dưới sàn, có lẽ ở đây ai sai đều phải chặt một ngón tay, Tô Niệm có chút rùng mình khi nghĩ đến đây.
Thấy Tô Niệm liên tục lắc đầu, biểu cảm trên khuôn mặt hết sức phong phú, Hàn Thiên khó hiểu nhìn cô, chắc là cái đầu nhỏ của cô lại suy nghĩ lung tung gì đó nữa rồi.

Tán nhẹ vào đầu Tô Niệm một cái.
"Nghĩ gì nữa rồi?"
Tô Niệm vờ đau, ôm lấy đầu của mình, uất ức nhìn Hàn Thiên.
"Sao đánh em.


Có nghĩ gì đâu chứ"
Nhìn thái độ của cô lại có chút buồn cười, nụ cười không kiềm chế được liền xuất hiện.

Đưa tay nắm lấy cái tay nhỏ đang đặt trên đầu của Tô Niệm.
"Anh xin lỗi"
Cái gì xin lỗi sao?
Đại Mao, anh chính là nhịn khi nảy giờ đủ rồi.

Ngay cả xin lỗi cũng nói được với cô ta.

Là con gái thì hay ho lắm sao? Còn làm nũng bắt một người như Hàn Thiên xuống nước xin lỗi.
Đại Mao xiết chặt vô lăng, đôi mắt như sắp ăn tươi nuốt sống Tô Niệm thông qua kính chiếu hậu mà nhìn cô.

Đáng lẽ hôm nay anh không có mặt trên chuyến xe này thì hay hơn.

Bao nhiêu cảnh bày ra trước mắt đúng là khiến người ta tức chết mà.

"Ông chủ tôi nói thật, anh..."
"Ngậm miệng cậu lại"
Chưa kịp để Đại Mao nói hết lời, Hàn Thiên đã lên tiếng cắt ngang, anh thừa biết lời Đại Mao sẽ không có thứ gì tốt đẹp.

Thật ra dù không nói chỉ nhìn qua một ánh mắt của Đại Mao, Hàn Thiên cũng thừa hiểu cậu ta muốn nói gì..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: 21: Thắc Mắc


Một lát sau, chiếc xe dừng lại ở một siêu thị, Hàn Thiên xuống xe trước rồi vòng sang bên kia mở cửa cho Tô Niệm.
"Ông chủ tôi có việc phải đi gấp.

Lát nữa A Nguyên sẽ qua đón anh"
Đại Mao từ trong xe, hạ kính với đầu ra nói với Hàn Thiên.

Đôi mắt Hàn Thiên nheo lại nhìn cậu ta, không thích thì không thích có cần lộ liễu như thế không.

Ngay cả đi xe chung còn không muốn.

Nhưng cậu ta cũng rất biết cách còn lấy cả lí do công việc.
"Ừm"
Đối với cô ta dịu dàng bao nhiêu thì đối với Đại Mao anh lạnh lùng bấy nhiêu.

Dù sao cậu ta cũng ở bên cạnh anh gần hai mươi năm mà nhìn cách Hàn Thiên đối xử với mình còn không bằng một đứa con gái vừa gặp mấy ngày, ai mà không có chút chạnh lòng.
Hàn Thiên cũng không quan tâm nhiều đến cậu ta làm gì, liền nắm tay dắt Tô Niệm vào trong.

Thật sự nơi này Tô Niệm chưa từng được thấy qua, cô ngơ ngác nhìn xung quanh.
"Em muốn nấu gì?"
"Thiên, ở đây sao không có ai bán vậy, mình lấy đi như thế nhỡ người ta bắt được thì sao?"

Hàn Thiên cười nhìn cô.

Rồi chỉ tay về chỗ đang đông người đằng kia.
"Ngốc quá, nhìn ở kia đi, đó là nơi thanh toán, em chỉ cần lấy những gì mình thích ở trong này, rồi đến đó thanh toán là được"
"Vậy nhỡ người ta không chịu thanh toán, mà đi đường khác thì sao?"
"Không đi được, ở đây chỉ cần em mang đồ chưa được thanh toán ra ngoài, sẽ có một hệ thống thông báo, người ta sẽ biết"
"Đó là thứ gì?"
"Một hệ thống bằng điện tử thôi"
"Điện tử sao? Nó thông minh vậy à.

Sao có thể biết được chứ?"
"Người ta cài đặt sẵn thôi"
"Nhưng mà...?"
"Không nhưng nữa, anh đói rồi"
Nếu cứ để cô đứng đây thắc mắc, chắc đến ngày hôm sau anh còn chưa được ăn nữa không chừng.

Hàn Thiên nắm lấy tay Tô Niệm, tiện tay lấy luôn xe đẩy.
"Nó là thứ gì?"
Tô Niệm lại tiếp tục chỉ tay vài chiếc xe đẩy mà thắc mắc.
"Đồ để đựng thức ăn"
Tô Niệm gật gật cái đầu nhỏ vừa được khai sáng của mình.

Đúng là anh phải công nhận bản thân mình thật kiên nhẫn.

Nếu là một ai khác, chắc có lẽ anh đã túm cổ mà bỏ vào thùng đóng gói chuyển đi xuất khẩu mất rồi, ai rảnh rỗi đứng đây giải thích.
"Em định nấu gì cho anh ăn đây?"
"Cá hấp, ốc xào, canh cua, rau xào"
Những món gì thế này?
Thật ra nhà Tô Niệm chính là không có điều kiện, những món này đa số là những món cô hay tìm ngoài đồng về ăn, nên cô cũng chỉ biết nấu những món này thôi.

Những món khác chắc cô phải học thêm nữa mới có thể nấu được.
"Em có chắc là ăn được không?"
Hàn Thiên nghi ngờ nhìn qua Tô Niệm, những thứ trước giờ anh ăn hầu như toàn là những món ăn đắt tiền, anh cũng chẳng quan tâm nó là thứ gì, nên nghe tên đồ ăn có chút lạ lẫm.
Tô Niệm bĩu môi, chưa nếm thử đã chê rồi sao? Tô Niệm buông tay Hàn Thiên ra.

Hai tay chấp sau lưng ung dung bước đi, còn không quên để lại mấy câu.
"Từ nhỏ em đều ăn chúng mà sống.

Không phải em vẫn nguyên vẹn đứng trước mặt anh sao.

Anh chê cái gì?"
Xem ra lần này Hàn Thiên lại tự chuốc lấy phiền phức cho mình nữa rồi.
Hàn Thiên, vội theo sau Tô Niệm, khều khều tay cô, nhưng lại bị Tô Niệm ngó lơ mà giãy giụa hất ra.
"Anh thật sự chưa từng nghe qua.

Cho anh xin lỗi đi mà"
Không hiểu sao bản thân Tô Niệm cũng không thể giận Hàn Thiên được, cô mềm lòng, mỉm cười, xoay người lại nắm lấy tay anh.
"Không giận anh nữa"
Hàn Thiên xoa đầu Tô Niệm mỉm cười..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: 22: A Nguyên


Sau một hồi hì hụt tìm kiếm nguyên liệu trong siêu thị thì cuối cùng cũng đã xong, Hàn Thiên tay xách nách mang một đống đồ.

Còn Tô Niệm thì cứ hồn nhiên mà đi trước anh, cũng chẳng thèm quan tâm xem anh có nặng hay không, tay bị thương sao rồi.
Ra đến trước cửa, A Nguyên lái xe đến từ bao giờ và chờ sẵn ở đó rồi.
A Nguyên thấy ông chủ của mình làm chân sai vặt cho người khác thì khó chịu nhíu mày, bao nhiêu năm Hàn Thiên chính là niềm tự hào trong lòng A Nguyên.
Cậu luôn cố gắng để một ngày bản thân mình có thể trở thành một người giống như Hàn Thiên, nhưng chứng kiến cảnh tượng ngày hôm nay đã khiến cho suy nghĩ trong lòng cậu ta tan thành mây khói mất rồi.
A Nguyên chính là không thích cái cách vì một đứa con gái mà phá vỡ nguyên tắc của bản thân.

Cậu ta chợt hiểu ra vì sao tự dưng Đại Mao lại gọi mình đến đây rồi.
Đúng là dính vào phụ nữ thật sự đáng sợ.
Nhưng rồi A Nguyên cũng nhanh chóng xuống xe, phụ Hàn Thiên đem đồ để vào cốp.
Để đồ vào cốp xe xong, A Nguyên quay trở lại ghế lái, lại thông qua kính chiếu hậu nhìn chăm chăm vào Tô Niệm, đúng là có chút nhan sắc, nhưng cũng chẳng có gì nổi bật hay đặc biệt mà tại sao lại khiến ông chủ của hắn dần có sự thay đổi lớn như thế.
Hàn Thiên nhíu mày nhìn A Nguyên.

A Nguyên thật ra là em trai của Đại Mao, hai con người này tính tình cũng khá giống nhau, có điều thời gian A Nguyên gia nhập vào Song Long cũng chỉ mới gần đây thôi.


Có Đại Mao dẫn dắt nên Hàn Thiên cũng khá hài lòng về cậu ta.
Nhưng mà hai anh em nhà này không biết ăn trúng gì mà cứ thích chống đối với Tô Niệm.

Điều này khiến Hàn Thiên không hài lòng chút nào.
"A Nguyên lái xe đi"
Hàn Thiên đã lên tiếng, A Nguyên gật đầu nghe theo, lập tức nổ máy xe rời khỏi siêu thị.
Về đến biệt thự, A Nguyên xách đồ vừa mua vào nhà trước, Hàn Thiên cùng Tô Niệm nắm tay nhau vào sau, đi thẳng đến bếp.
A Nguyên đặt nguyên liệu trên bàn, trang nghiêm đứng gần đó chờ lệnh.
Tô Niệm hí hửng nhìn đống đồ trên bàn, buông tay Hàn Thiên ra, chạy đến xem qua, rồi lôi từng thứ một đặt ra bàn.

Sữa bánh cùng đồ ăn vặt Tô Niệm đặt sang một bên, thịt cá, rau củ đặt sang một bên.
Cuối cùng cũng chia xong, Tô Niệm chỉ tay vào số đồ ăn vặt trên bàn nhìn Hàn Thiên.

"Thiên, anh xếp chúng vào tủ đi.

Em nấu cơm cho anh"

A Nguyên trố mắt nhìn Tô Niệm, cô ta có thể tùy ý mà sai ông chủ của anh như vậy sao? Lòng thầm nghĩ kì này cô ta chết chắc rồi.
Nhưng không, nhìn ông chủ mình vâng lời mà mở tủ lạnh đặt từng món vào trong, A Nguyên đứng kế bên nghiến răng ken két, khó chịu nhìn Tô Niệm.
Xếp xong, quay qua nhìn thấy A Nguyên cứ đứng tròn mắt giận dữ mà nhìn Niệm Niệm của anh, có phần khó chịu bởi thái độ của tên này.
"A Nguyên, từ nay về sau lời Niệm Niệm chính là ý của tôi, nếu ai dám trái ý, hậu quả chắc cậu cũng rõ"
Tô Niệm đang rửa rau, giật mình quay lưng lại nhìn.

Thái độ của A Nguyên có chút đáng sợ, Tô Niệm cũng không ý kiến gì chỉ im lặng đứng đó mà nhìn.
Kiềm chế trong lòng.

A Nguyên cúi đầu trước Hàn Thiên.
"Vâng"
"Cậu lui trước đi"
Trước khi đi A Nguyên còn không quên sắc lạnh nhìn lấy Tô Niệm một cái.
Nhìn Tô Niệm có chút hoảng, Hàn Thiên đến bên cô, xoa lấy đầu cô một cái.
"Cần anh giúp gì nữa không?"
"Thiên, bọn họ không thích em đúng không?
"Niệm Niệm, đừng nghĩ lung tung, bọn họ trước giờ đều quen với việc cứng nhắc rồi.

Có anh ở đây.

Họ sẽ không dám làm gì em đâu".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: 23: Niệm Niệm Tình Yêu Của Riêng Anh


"Em biết rồi"
Tô Niệm gật đầu, cô cũng không muốn vì cô mà giữa Hàn Thiên và những người khác xảy ra xung đột.

Có lẽ vì sự có mặt của cô ở nơi này quá đột ngột mà khiến người khác không thể thích nghi, cũng không thể trách ai được đó là do bản thân cô chưa đủ tính thuyết phục đối với họ.
Tuy Tô Niệm không nói ra, nhưng nhìn ánh mắt của cô, Hàn Thiên cũng hiểu cô chính là buồn.
"Niệm Niệm, ngoài anh ra những người khác đối với em như thế nào đều không quan trọng.

Em chỉ cần nhớ một điều.

Dù cho ngày hôm nay, cả thế giới đều chống lại em, bỏ rơi em, thậm chí là hận em.

Thì vẫn luôn có một Hàn Thiên đứng về phía em, xoay quanh vĩ đạo của em và tin tưởng em một cách vô điều kiện"
Ánh mắt Hàn Thiên chân thành xoáy sâu vào tận nơi tim của Tô Niệm.

Nơi khóe mắt, dòng lệ kiêu sa, nóng hổi ngập tràng hạnh phúc từ từ tuông ra.
Cuộc đời Tô Niệm cứ tưởng rằng vẫn sẽ đơn độc như thế, nào ngờ Hàn Thiên anh lại tìm đến gõ cửa, đến bây giờ cô vẫn không thể tin, người đàn ông này đối với cô vẫn cứ có cảm giác không chân thật chút nào.

Tô Niệm véo một cái thật mạnh vào tay mình, có cảm giác đau, vậy tất cả đều là thật.

"Cảm ơn anh"
Từ trong nghẹn ngào của tiếng khóc, Tô Niệm hạnh phúc mỉm cười.
Từ lời nói, tiếng khóc, nụ cười đến cả những giọt nước mắt của Tô Niệm đều khiến trái tim Hàn Thiên rung rinh qua từng nhịp đập.

Anh biết giây phút này trái tim của Tô Niệm đã thật sự chấp nhận mình rồi.
Hàn Thiên nhẹ nhàng hôn lên mi mắt, đôi môi cả hai đều tạo thành một đường cong tuyệt mĩ.

Từng nhịp đập con tim hòa quyện vào nhau mà trở nên hoàn hảo.
"Niệm Niệm, tình yêu của riêng anh"
Để nói đến vấn đề về tình cảm nam nữ, thật ra nó không có một quy luật nào là tuyệt đối cả.

Yêu chính là yêu.

Nó không phân biệt thời gian chúng ta gặp nhau là bao lâu, không phân biệt người ta gặp là ai.

Chỉ cần đúng người, đúng thời điểm và hai con tim sẵn sàng đập vì nhau.

Ắt tự sẽ gắn kết lại với nhau.
Đối với Hàn Thiên anh cũng vậy.


Gặp cô lần đầu có thể vì duyên, gặp nhau lần hai có thể vì nợ, nếu đã là ý trời dù có chạy đằng trời cả hai vẫn là của nhau.

Còn với Tô Niệm, có thể lần đầu không rõ anh là ai, nhưng lần hai gặp lại, anh chính là người sẽ vì cô mà có thể thay đổi nguyên tắc của bản thân, vì cô mà hạ mình xuống nước.

Lòng thấy bình an, trái tim muốn sưởi ấm thế là chúng ta ở cạnh nhau.
Hàn Thiên tham lam ngậm lấy cánh môi của Tô Niệm cảm nhận hơi ấm của hương vị tình yêu, nếm trãi qua mật ngọt của hạnh phúc đong đầy, từng hơi thở loạn nhịp hòa vào nhau.
Cho đến khi dưỡng khí dần cạn kiệt, cả hai cùng quyến luyến mà rời khỏi nhau.

Nhìn nhau cười ấm áp.
Thế giới từ đây, lại có hai đường thẳng song song giao nhau tại một điểm.

Điểm cuối cùng của yêu thương.

ngôn tình ngược
"Niệm Niệm, hay là chúng ta đi ngủ thôi"
Lời nói lẫn ánh mắt cả nụ cười của Hàn Thiên trở nên thâm sâu khó dò.
Còn Tô Niệm lại ngây thơ không hiểu lòng người.
"Anh nói đói không phải sao? Cơm em vẫn chưa nấu, sao có thể đi ngủ?"
"Theo anh sẽ rõ"
Mặc cho Hàn Thiên nắm lấy tay mình, Tô Niệm ung dung theo sau anh, còn không quên nhìn ngắm bóng lưng to lớn trước mặt mà mỉm cười.

Dẫn Tô Niệm đến phòng mình, Hàn Thiên tiện tay khóa trái cửa..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: 24: Lần Đầu Của Em Cũng Là Lần Đầu Của Anh


Giờ đây, nơi này chỉ có duy nhất một người vẫn ngây thơ không hiểu chuyện gì sắp diễn ra mà thôi.
"Thiên, lên đây làm gì?"
"Ngủ"
Tô Niệm nhăn mày, nhìn ánh mắt giảo hoạt của Hàn Thiên nghi ngờ.
"Anh không có ý tốt, đúng không?"
Nụ cười của Hàn Thiên dần trở nên ma mị phủ lên người Tô Niệm.

Dần hiểu được gì đó, Tô Niệm giãy nảy buông tay Hàn Thiên ra, nhanh chóng xoay người, ý muốn bỏ chạy.
Nhưng muộn rồi.

Đã chui thẳng vô hang cọp, đâu thể muốn ra là ra được.
Hàn Thiên nhanh chân ôm lấy người Tô Niệm từ sau lưng.
"Muộn rồi"
Anh cợt nhã ghé vào tai cô cắn lấy một cái, chiếc tai nhạy cảm rụt lại áp sát vào người anh.
Hàn Thiên bế sốc người Tô Niệm đặt cô nằm ngay ngắn xuống giường.

Sợ cô lại dở chứng bỏ chạy, Hàn Thiên đè lên người cô.
Bốn mắt cứ nhìn nhau chăm chăm.
"Thiên, anh định làm gì?"
"Thừa biết còn hỏi"

Tô Niệm dưới người anh liên tục cựa quậy muốn thoát thân, nhưng mà nhìn đi người cô nhỏ bé đến nổi không thấy đâu mà đòi chạy.
Chống cự xem ra không có tác dụng, Tô Niệm cười híp mắt nhìn anh.
"Thiên, em còn chưa tắm, bụng cũng kêu gào đòi cơm rồi.

Anh thả em ra đi, để hôm khác được không?"
Hàn Thiên cười lấy một cái cho có lệ, rồi nhìn cô dưới thân mình dở trò.
"Lí do này không thuyết phục"
Hàn Thiên vừa nói xong liền cúi đầu gặm lấy đôi môi Tô Niệm.
Đôi mắt chớp chớp, Tô Niệm đẩy đầu anh ra.

"Hôm nay thật sự không được, em tới tháng rồi"
Hàn Thiên nheo mắt nhìn cô.
"Không ai tới tháng mà mặc một chiếc váy màu trắng cả"
Tô Niệm nhắm mắt lắc đầu, đúng là tự mình hại mình rồi.

Mặc váy trắng làm gì cơ chứ, đúng là ngu ngốc.
Nhìn cô có chút buồn cười, đúng là Niệm Niệm của anh không biết nói dối, lời nói dối cứ vụng về như thế.
"Còn lí do gì nữa không? Nói luôn một lượt đi"
Lí do gì nữa đây chứ, Tô Niệm bị bắt bài ngại ngùng đến đỏ mặt, bây giờ chỉ ước có một chiếc hố để cô chui xuống rửa nhục mà thôi.
"Thiên, em không cố ý nói dối đâu.


Nhưng mà thật sự không được"
Tô Niệm dùng cặp mắt trong veo mà nhìn anh, đôi mắt này khiến anh có chút dao động.

Nhưng không được, nếu không nhanh chóng biến cô thành người của mình, nhỡ cô bỏ chạy mất thì sao? Hôm nay nếu bỏ qua cho cô, lần sau cô lại tìm cách trốn tránh nữa thì thế nào?
"Niệm Niệm, anh cũng không muốn ép em.

Nhưng anh sợ nếu không phải là bây giờ thì sẽ có một ngày anh mất em"
Hàn Thiên thầm nhũ trong lòng lí do này chắc là đủ thuyết phục cô rồi.

Anh như lập được chiến tích vẻ vang mà mở cờ trong bụng.
Mặc dù đã mềm lòng trước lời của Hàn Thiên, nhưng mà Tô Niệm vẫn có chút gì đó sợ hãi.

Cô chưa từng trao thân cho bất kì ai, nếu cô cho anh, sợ rằng Hàn Thiên lại nghĩ cô là loại gái dễ dãi.
"Thiên, anh có nghĩ em là..."
Tô Niệm mông lung nhìn anh, Hàn Thiên đã ý thức được nỗi sợ trong lòng cô.

Anh cúi người hôn lấy Tô Niệm.
"Lần đầu của em cũng là lần đầu của anh"
Tâm hồn Tô Niệm như đươc an ủi chữa lành.
Cô vụng về chồm người hôn lấy đôi môi Hàn Thiên, cuối cùng cô đã có thể tuyệt đối tin tưởng anh rồi.
Hàn Thiên một tay vòng ra sau gáy Tô Niệm đỡ lấy đầu cô, đáp lại nụ hôn mở đường.
Một lúc lâu sau, Hàn Thiên mới chịu buông tha cho đôi môi đã sưng tấy từ bao giờ của Tô Niệm.

Mà di chuyển xuống nơi cổ cô cắn mút, từng nơi anh đi qua đều để lại những dấu tích đỏ thẫm của tình yêu.

Tô Niệm, ưỡng người theo từng nhịp điệu của Hàn Thiên, cố gắng không phát ra những âm thanh ái muội..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: 25: Sợ Sao H


Thấy Tô Niệm cực kì phối hợp, Hàn Thiên được đà, luồng tay đến cúc áo của cô.

Nào ngờ, Tô Niệm lại chụp lấy tay Hàn Thiên.
"Thiên"
Hàn Thiên dừng lại hành động hôn của mình nhìn cô.
"Niệm Niệm không tin anh?"
Không phải khi nảy là tự cô đồng ý rồi sao, đi chưa được nữa chặng đường đã muốn dừng lại?
Anh là đang kiềm chế bản thân mình lắm rồi đó, nếu không phải vì sợ cô không thoải mái anh đã vồ tới mà xơi luôn rồi.

Ai rảnh mà ở đây đôi co qua lại với cô.
Nhìn đôi mắt chan chứa yêu thương mà Hàn Thiên nhìn mình, Tô Niệm buông tay mình ra chấp nhận.
Hàn Thiên hài lòng, tiếp tục công việc của mình, mới đó mà trên người Tô Niệm chỉ còn lại hai mảnh vải che thân.

Có chút e thẹn khi phơi bày thân thể cho người khác nhìn, Tô Niệm đưa tay che lấy ngực mình.
Hàn Thiên đang luyến ái trên môi cô thì cau mày, không thèm dụ dỗ cô nữa, Hàn Thiên gỡ lấy tay Tô Niệm đặt lên đỉnh đầu.
"Không phải ngại.

Anh không chê em đâu.

Vài lần nữa sẽ quen thôi"

Còn tính thêm cả vài lần nữa rồi sao?
Tô Niệm ngại chín cả mặt, không dám nhìn trực diện Hàn Thiên mà xoay đầu sang một bên né tránh.
Hàn Thiên nhẹ nhàng nắm lấy cằm Tô Niệm xoay về phía chính diện, mặt đối mặt.
"Nhìn anh"
Tô Niệm dần thoải mái mà thả lỏng cơ thể nhìn Hàn Thiên.
Tô Niệm phải thừa nhận rằng, bản thân mình có chút lằng nhằng nhưng mà Hàn Thiên vẫn rất kiên nhẫn và tôn trọng cô.
Cuối cùng cô cũng đã nằm im hợp tác, Hàn Thiên hôn lấy trán cô một cái.

Đôi tay mò ra sau lưng cô cởi phăng chiếc áo ngực, miệng bắt đầu di chuyển đến nơi đầu n9ực của cô mà cắn mút.
Từng nhịp từng nhịp đều khiến Tô Niệm thoải mái không thôi.

Hai gò bồng của cô cứ thế đều bị anh khiêu khích tác nghiệp đến khi dựng đứng hết cả lên, mới chịu buông nó ra.
"Niệm Niệm, cởi đồ giúp anh"
Hàn Thiên buông cánh tay đang giữ hai tay Tô Niệm ra, để cô cởi đồ cho mình.

Nhưng mà Tô Niệm lại nằm ngơ ra đó, chẳng chịu cởi đồ giúp anh.

Cứ chăm chăm nhìn Hàn Thiên.
"Mau cởi nó ra"
Hàn Thiên nắm lấy tay Tô Niệm đặt lên phần cúc áo của mình.


Tô Niệm cũng chậm rãi cởi từng cúc một.

Hàn Thiên để mặc cho cô cởi đồ, anh lại tiếp tục cúi người bám riết lấy đôi môi cô tận hưởng.
Một lúc lâu sau nhìn thấy tốc độ của Tô Niệm, Hàn Thiên liền lắc đầu, cứ như thế nay anh sẽ chết mất, phần hạ th@n của anh đã không thể chịu thêm bất kì k!ch thích nào nữa, súng đã lên nồng từ rất lâu sẵn sàng chiến đấu cả rồi.
Hàn Thiên nghĩ nên tự mình làm thì hơn, anh kéo chiếc áo trên người mình xuống, chiếc quần cũng được anh vứt gọn sang một bên.
Lúc này trên người cả hai chỉ còn duy nhất một chiếc quần nhỏ, che lấy phần quan trọng nhất.
Hàn Thiên lại tiếp tục áp sát người mình lên người cô mà hôn.
Tô Niệm cũng đã cảm nhận được nơi giữa h@i chân cô có một vật gì đó rất nóng áp sát đùi mình.

Cô giật mình rụt người.
"Sợ sao?"
"Một lát nữa nó sẽ ở trong người em"
Hàn Thiên không chút kiên dè mà ngược lại còn tự nhiên nói ra.
Tô Niệm đưa tay che lấy mặt mình.
"Anh không biết xấu hổ sao?"
Tách hai tay Tô Niệm ra.
"Có gì phải xấu hổ.

Đây là chuyện hết sức bình thường giữa nam nữ"
"Anh..."
Nhìn cô cứ như chú mèo nhỏ bị người ta ức hiếp mà xù lông vậy.

Trông thật đáng yêu.
Hàn Thiên buông tay cô ra, đôi tay bắt đầu mò mẫm đến nơi hang sâu cùng cốc mà trêu đùa.

Cách một lớp bảo vệ, nhưng Tô Niệm vẫn có thể cảm nhận rõ từng cái chạm của Hàn Thiên, nơi đó của cô đã không tự chủ được mà ướt cả rồi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: 26: Anh Sẽ Nhẹ Nhàng H


Loại bỏ chướng ngại cuối cùng trên người Tô Niệm, anh hạnh phúc mà nhìn cô gái nhỏ đang trơ trọi nằm dưới thân mình.
Tuyệt mỹ.
Hàn Thiên cũng nhanh chóng cởi bỏ chiếc quần nhỏ trên người mình ra, một vật nam tính liền hiện ra trước mắt, làm Tô Niệm có phần hoảng, nhìn chăm chăm lấy nó, cô không thể ngờ rằng vật của đàn ông lại có thể lớn và dài đến như thế.
"Thiên"
"Anh sẽ nhẹ nhàng"
Nói rồi Hàn Thiên cầm lấy vật nam tính của mình cạ cạ trước cánh hoa của Tô Niệm để cô thích ứng trước, tránh việc sẽ làm cô khó chịu.
"A...đau"
Hàn Thiên vừa vào được một chút, Tô Niệm đã la lên.

Anh biết đây là lần đầu của cô sẽ không tránh khỏi những cơn đau.

Nên liền dừng lại động tác.

Xoa lấy đầu cô.
"Ngoan, thả lỏng ra sẽ không đau nữa"
"Kẹp chặt như thế sẽ kẹt đó"
Nghe đến kẹt, cô lại tưởng tượng đến cảnh phải đến bệnh viện mới có thể lấy ra liền xấu hổ, mà cũng từ từ thả lỏng cơ thể mình.
Thấy cô đã thả lỏng, vật nam tính của mình cũng dễ chịu hơn, anh tiếp tục nhẹ nhàng mà đi vào.
"Á"

Tô Niệm lại lần nữa la lên, tây đập loạn xạ vào ngực Hàn Thiên.
"Niệm Niệm, còn chút nữa thôi.

Ngoan"
Thật sự cảm giác này rất đau, có lẽ vì của anh quá lớn của cô lại khá chật hẹp nên mới trở nên khó khăn đến như thế.
Hàn Thiên tiếp tục đi vào, thành công đâm thủng lớp màn mỏng kia, một dòng máu ấm đỏ tươi len lỏi mà chảy ra ngoài.
Đôi môi Hàn Thiên hài lòng treo ý cười.

Thế là từ nay, Tô Niệm chính thức là của riêng Hàn Thiên anh rồi.
"Thiên...ưm...em...ưm...đau"
Tô Niệm dưới thân anh nỉ non.
"Niệm Niệm, ngoan ráng chịu một chút sẽ quen thôi"
Hàn Thiên nhẹ nhàng di chuyển, từng hồi luân động của anh đều mang theo sự dịu dàng, cưng chiều.
"Ưm...Thiên...ưm...em không...ưm...muốn nữa"
"Niệm Niệm, em thả lỏng ra đi, đừng gồng như thế sẽ rất đau, anh cũng bị bóp nghẹt mất rồi"
"Ưm...không biết đâu...hức hức...em không...muốn nữa...ưm...hức...anh rút ra đi".

truyện teen hay
Tô Niệm của anh khóc mất rồi, cô chưa gì đã đòi đầu hàng rồi sao? Anh còn chưa làm ăn gì được cả.

"Ngoan, nín đi.

Anh dừng lại"
Hàn Thiên lau đi nước mắt trên mặt cô, dịu dàng mà dụ dỗ.

Miệng thì nói dừng lại, nhưng mà vẫn tham lam ở trong người cô chờ thời cơ.
"Niệm Niệm, em không thấy thoải mái sao?"
"Em đau"
"Niệm Niệm, lần này nữa thôi, thả lỏng ra sẽ không đau nữa, được không?"
Thật sự Tô Niệm không muốn nữa, nó không hề thoải mái như anh nói, cô chỉ cảm nhận được nó rất đau mà thôi.

Nhưng mà nhìn anh cô cũng không nỡ.

Đành gật đầu chiều theo ý anh lần nữa.
Được sự đồng ý từ cô, Hàn Thiên vuốt v3 lấy đầu cô, để cô thư giãn hơn, rồi tiếp tục hành trình của mình, lần này Tô Niệm thật sự thoải mái hơn rất nhiều, chắc có lẽ đã quen với nhịp điệu và thoải mái tiếp nhận hơn nên mới dễ chịu như vậy.
Hàn Thiên bắt đầu chuỗi hành trình khám phá bên trong cơ thể Tô Niệm, anh chạm đến nơi sau nhất mà ươn mầm sự sống, từng hồi luân động ngày một nhanh hơn, dồn dập hơn.
Tô Niệm cũng không còn cảm thấy đau nữa mà thay vào đó là cảm giác sung sướng thoải mái đến khó tả.

Cô bắt đầu hưởng thụ từng chút từng chút một.

Cảm giác này đúng là khiến người ta chết mê chết mệt.
Sau một hồi vận động kịch liệt, khi cả hai khắp người đều nhễ nhại mồ hôi, Hàn Thiên bắt đầu chạy nước rút mà bắn hết tất cả thứ chất lỏng màu trắng đục vào trong người Tô Niệm.

Cả hai ôm lấy nhau mà thở hỗn hển..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: 27: Anh Sửa Cho Em


Tưởng sẽ dừng lại ở đó, nào ngờ tinh lực của Hàn Thiên lại dồi dào hơn Tô Niệm cô tưởng tượng rất nhiều.

Anh liền đè cô ra mà cày bừa thêm mấy trận nữa mới chịu buông tha.
Tô Niệm rũ rượi cả người, thân thể cô mệt mỏi đến độ không thể dậy nổi, cũng may còn có Hàn Thiên, anh cẩn thận lau người sơ qua, tắm rửa sạch sẽ thay đồ mới cho cô.

Từ nhà vệ sinh đi ra, định ôm cô ngủ.
Nhưng nhìn vết máu đã khô trên ga giường, Hàn Thiên có chút lưỡng lự, cuối cùng quyết định ôm Tô Niệm qua phòng của cô mà ngủ.
Nửa đêm, Tô Niệm trở mình, ôm chiếc bụng rỗng đang kêu của mình khó chịu nhăn mày.

Thật sự rất đói.

Nhìn qua bên cạnh thấy Hàn Thiên vẫn còn đang ngủ, nhưng cô đói quá rồi, người của cô toàn thân đau nhức không thể đi nổi.
Đành vậy thôi.
Tô Niệm đập đập vai Hàn Thiên.
"Thiên, em đói"
"Thiên, dậy đi"
Tô Niệm ôm lấy người anh lắc lắc.

Cuối cùng Thiên của cô cũng chịu tỉnh.

Hàn Thiên mở mắt, một lớp màng mỏng trắng đục bao quanh lấy mắt anh, dụi dụi vài cái Hàn Thiên liền có thể nhìn rõ.
"Thiên, bụng em muốn được ăn"
Nhìn Tô Niệm đang ngồi mà nũng nịu, Hàn Thiên ngồi dậy ôm lấy người cô đặt vào lòng mình.
"Muốn ăn gì? Anh gọi người mua"
Nửa đêm nửa hôm không chịu ngủ mà dậy đòi ăn, còn kêu cả anh dậy đúng là chỉ mình cô dám mà thôi.
"Ăn gì cũng được"
"Cháo thì sao?"
Tô Niệm trong lòng anh gật gật đầu.Hàn Thiên với lấy điện thoại gọi cho Đại Mao.
Mới đầu thấy anh gọi Đại Mao còn tưởng có việc gì quan trọng, nào ngờ lại bắt anh đi mua đồ ăn.
Đại Mao cũng thừa biết là ai muốn ăn, trước giờ Hàn Thiên chưa bao giờ ăn khuya cả.

Chỉ có thể là con nhãi ranh chết tiệc kia thôi.

Khuya rồi không để người ta ngủ mà còn hành xác.
Không hài lòng thật nhưng Đại Mao vẫn phải đi mua, dù có không cam lòng anh vẫn không thể không nghe theo.
Một lát sau, cửa phòng có tiếng gõ cửa, Hàn Thiên lười biếng xuống giường mở cửa.

Đại Mao mua cháo về rồi.

Cháo vẫn còn rất nóng, cậu ta đưa đến trước mặt Hàn Thiên.

"Ông chủ"
Hàn Thiên cầm lấy hộp cháo cùng chai nước.

Gật đầu nhìn Đại Mao, không nể mặt liền đóng cửa.
Hàn Thiên, đi đến đặt hộp cháo lên bàn ở đầu giường, ôm lấy người Tô Niệm, đặt cô ngồi ngay ngắn đối diện mình.

Hàn Thiên cầm lấy hộp cháo còn nóng hổi, kiên nhẫn múc từng muỗng thổi nguội bón cho Tô Niệm.
Cô cũng ngồi im, ngoan ngoãn há miệng chờ anh bón.

Cảm giác có người chăm sóc thật sự rất thích.

Cô chỉ ước rằng năm tháng sau này đều có thể bên anh bình yên như thế này thôi.
"Nào uống chút nước đi"
Hàn Thiên sau khi bón hết cháo, mở lấy chai nước đưa về phía Tô Niệm.
Tô Niệm vươn tay lấy chai nước, uống liền mấy hơi, khi đã no căng bụng, cô xoa xoa lấy chiếc bụng của mình, rồi lăn ra nằm dài trên giường mặc kệ Hàn Thiên còn đang loay hoay gom rác.
Tô Niệm nằm ngửa, hướng mắt lên trần nhà.
"Thiên, căn phòng này tối quá, em thích mấy màu sáng sáng cơ, như thế sẽ có sức sống hơn"
Cô chính là không hài lòng với cái tông màu trắng đen của căn phòng này, màu đen hầu như chiếm hết đến tám mươi phần trăm nên căn biệt thự này nên khiến nó tối tâm đến đáng sợ.
"Ngày mai anh bảo người sơn lại cho em"
"Hay là đổi màu cả căn biệt thự đi.

Em thấy màu trắng thuần hay là màu xanh nhạt cũng rất đẹp.

Vừa có cảm giác mát mẽ lại thoải mái nữa"
"Anh sửa lại cho em".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: 28: Cùng Trời Cuối Đất Em Đi Cùng Anh


Tô Niệm nhớ ra gì đó có chút trầm ngâm.
"Thiên, căn hầm đó...?"
Hàn Thiên dừng lại động tác, bỏ rác vào thùng, đến bên Tô Niệm nằm xuống hướng mắt lên trần nhà.

Đan bàn tay to lớn của mình và bàn tay nhỏ bé yếu ớt của Tô Niệm.
"Niệm Niệm sợ thế giới của anh không? Nơi đó không có chỗ cho tình người, chỉ có đúng hoặc sai thôi"
Nếu nói đến sợ ai mà không sợ, đang yên đang lành lại tự nhiên dính vào thế giới vốn nhiều hiểm nguy rình rập thế này.

Nhưng mà cô biết ở thế giới này vẫn luôn có một người dịu dàng với mình và cô cũng yêu con người đó.

Đọc‎ t????????yện‎ hay,‎ t????????y‎ cập‎ ngay‎ {‎ T????????mt????????yện.VN‎ ‎ }
Bàn tay nhỏ của Tô Niệm xiết chặt Hàn Thiên.
"Nếu một ngày em làm sai, anh có bao dung cho em không?"
"Niệm Niệm có thể làm tất cả những gì mình thích, dù đúng dù sai, hậu quả đều do anh gánh"
"Dù là mạng của anh hay sao?"
"Mạng của anh kể từ hai năm trước vốn đã thuộc về Tô Niệm em rồi"
Tô Niệm, chồm người nằm lên người Hàn Thiên, mỉm cười cụng lấy mũi anh.
"Thiên, cùng trời cuối đất, em đi cùng anh"
"Không hối hận?"
"Tuyệt đối không hối hận"
.....
"Cốc...cốc...cốc..."

Hàn Thiên đang ngon giấc ôm lấy Tô Niệm, lại có kẻ không biết điều mới sáng sớm đã gõ cửa.
Tiếng gõ cửa cứ liên hồi vang lên, làm Tô Niệm cựa quậy khó chịu.

Hàn Thiên ôm lấy người cô gãi gãi sau lưng để cô tiếp tục yên giấc.
Thấy Tô Niệm đã không còn cựa quậy nữa Hàn Thiên từ từ buông cô ra, đi đến mở cửa phòng.
Hàn Thiên nhíu mày nhìn, là Đại Mao.
"Việc gì?"
Âm thanh trầm trầm có chút bực bội của Hàn Thiên khiến Đại Mao rùng mình.
"Ông chủ, người của An Nam Hội đã vào nước, còn liên lạc đòi gặp chúng ta"
Người từ phương xa đến địa bàn của Hàn Thiên này còn dám hô mưa gọi gió đúng là kẻ không biết điều.

Tưởng anh là ai có thể nói gặp là gặp được.
"Nói với chúng, ở Trung Hoa không có chỗ cho hàng cấm.

Muốn lộng quyền, trước hết phải bước qua xác của Hàn Thiên này đã"
"Tôi hiểu rồi"
"À...Cậu cho người sơn lại biệt thự đi.

Chọn màu nào sáng một chút, trắng thuần hay xanh nhạt đều được"
Đại Mao khó hiểu nhìn Hàn Thiên, tự dưng lại đi đổi màu sơn, không phải bao năm qua như vậy vẫn rất tốt sao?
Rồi Đại Mao hiểu rồi.

Lại là con nhỏ đó, không biết đã cho Hàn Thiên ăn bùa mê thuốc lú gì rồi, năm lần bảy lượt đều nghe theo cô ta răm rắp.


Chiều cô ta đến phát nghiện mà thành thói quen.
Ánh mắt Đại Mao nheo lại, đôi tay xiết chặt thành nắm đấm, tức giận đến nổ phổi.

Nhưng bắt buộc phải kiềm chế.

Không được mắng phụ nữ nhất là người được Hàn Thiên để trong lòng, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường.
Hàn Thiên quan sát biểu cảm Đại Mao, đến khó chịu không vừa mắt.
"Cậu có gì không phục?"
Đại Mao miễn cưỡng trưng ra một nụ cười, nhưng lại rất thô kệch đến đáng sợ nhìn còn khiếp hơn cả lúc không cười, đúng là cả đời không biết thế nào để cười, thật khổ.
"Không, tôi rất hài lòng.

Tôi đi làm liền đây, thưa ông chủ"
Đại Mao cúi đầu rời đi.

Mặc cho Hàn Thiên vẫn còn đứng đó.

Dạo gần đây không hiểu sao anh cứ thấy bản thân mình dễ dãi quá.

Nếu là trước kia thái độ của Đại Mao thế này, có lẽ anh đã đấm cho mấy phát nhớ đời rồi.
Thật đúng là biết cách phá vỡ bầu không khí của người ta.
Có bấy nhiêu việc thôi cũng không giải quyết được.

Còn đến đây làm phiền giấc ngủ của anh rồi thái độ này nọ.

Đúng là đáng chết.
Hàn Thiên đóng cửa phòng, đi đến giường, lại leo lên ôm lấy người Tô Niệm, bên cô đúng là rất thoải mái.

Tô Niệm nằm trong lòng Hàn Thiên cứ nửa mơ nửa tỉnh, mỉm cười rút vào lòng anh..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: 29: Em Là Cẩu Sao


Đến gần trưa khi đã ngủ đủ giấc, Tô Niệm cựa quậy người mở mắt, ánh mắt còn lờ mờ cô đã thấy một hình bóng quen thuộc đang ngồi bên cạnh lưng tựa vào đầu giường, tay bấm bấm chọt chọt gì đó trên điện thoại.
Uyển Nhi trở người với tay giành lấy chiếc điện thoại từ tay Hàn Thiên quăng sang một bên, mỉm cười.
Hàn Thiên nhăn mày nhìn hành động của Tô Niệm, Hàn Thiên ghét nhất chính là loại người ngang nhiên cướp lấy đồ của mình.
Nhưng nhìn lại cô gái nhỏ này anh không thể giận được, Hàn Thiên bế lấy người cô để cô tựa vào vai mình.

Véo lấy mũi Tô Niệm một cái.
"Đã thích làm càn rồi sao?"
Tô Niệm chu môi, xoa xoa lấy cái mũi vừa bị véo của mình.
"Anh không quan tâm em"
Nói anh không quan tâm mà mới sáng sớm người ta dậy nhưng không nỡ bỏ cô lại một mình, sợ cô còn đau không thể đi lại được nên mới ở đây kiên nhẫn chờ cô thức giấc.

Như vậy là không quan tâm sao?
"Ai nói anh không quan tâm em?"
"Thì..."
Đôi mắt Tô Niệm cùng đường, liền láo liên xung quanh chịu khó động não tìm câu trả lời.
"Thì sao?"
"Thì...là thì thái độ của anh đó"
Cô ấp úng nói ra được mấy từ, nhưng cũng chẳng biết bản thân nói gì.
"Thái độ anh thế nào?"

Hàn Thiên cũng thừa hiểu cái con nhóc này chính là làm nũng muốn kiếm chuyện với mình, cũng chẳng vạch trần cô làm gì, Hàn Thiên kiên nhẫn chiều theo.
Tô Niệm bí quá không biết nói thế nào, anh có điểm gì không tốt với cô nhỉ, Tô Niệm túng quá đưa tay lên miệng cắn cắn móng tay.
"Em còn cắn nữa sẽ chảy máu đó"
Gỡ lấy tay Tô Niệm ra khỏi miệng, sẵn tiện Hàn Thiên đặt tay cô lên eo mình.
Tô Niệm nhíu mày nhìn Hàn Thiên đang chồm người đến trước mặt mình áp sát.

Thôi tới nữa rồi, nhưng Tô Niệm cũng không vội vã đẩy anh ra, chỉ thấy cô nở một nụ cười nham hiểm.
Đúng như dự đoán Hàn Thiên phủ lấy đôi môi cô, hôn lấy hôn để, thừa dịp Hàn Thiên đang chuẩn bị đưa lưỡi anh vào trong khoang miệng của mình.Tô Niệm dùng sức cắn lấy một cái rõ đau, khiến Hàn Thiên lập tức buông cô ra míu mày, che lấy môi của mình.
"Em là cẩu sao?"
Tô Niệm còn mặt dày đến nổi, không chịu ngồi yên mà còn gỡ tay Hàn Thiên ra xem tình hình.

Nào ngờ cánh môi của anh lại bầm tím một góc.

Tô Niệm không những không lo lắng mà còn ngồi đó cười như được mùa.
"Em không cố ý.

Chỉ là răng của em nó không chịu nghe lời thôi"
Nhìn thái độ không nghiêm túc của cô mà tức chết, cô đúng là biết cách trêu người, rồi hôm nay anh phải gặp anh em của mình thế nào đây?
"Em cười được như thế chắc là hết đau rồi"

Hàn Thiên bỏ người Tô Niệm ra, hình như có chút khó chịu rời giường vào nhà vệ sinh.

Nhìn Hàn Thiên lòng Tô Niệm trầm xuống, anh giận thật rồi sao? Cô chỉ cắn một cái thôi có cần phải thái độ rõ như vậy không?
Nhìn thấy Hàn Thiên không quan tâm đến mình nữa, Tô Niệm lại thấy thiếu, đáng nhẽ ra cô không nên làm vậy sao?
Hàn Thiên đứng trước gương rất lâu, nhìn vết bầm trên môi mình, cánh môi sưng tấy cả lên khiến anh khó chịu nhăn mày, nhưng rồi trong lòng không kiềm được lại nở một nụ cười lắc lắc đầu.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Hàn Thiên đã thấy Tô Niệm không có chút dáng vẻ gì là hối lỗi, nằm thừ người trên giường, còn cầm cả điện thoại của anh mà nghịch.
Đúng là hết nói nổi thật nữa rồi.

Thời gian gần đây có lẽ anh đã chiều cô đến nổi bản thân cô cũng cảm nhận được mà sinh ra những việc như lúc nảy.




Thích
Theo dõi
Quà
Vote
5
131
247
3
Bình luận nổi bật
Tổng số 0 câu trả lời 

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: 30: Xem Phim


Nhìn Tô Niệm cứ cười khúc khích, Hàn Thiên đi đến leo lên giường ngồi cạnh cô.
"Sao mở được mật khẩu?"
Thấy Hàn Thiên ngồi gần mình, chắc vì tự tiện đụng vào đồ người khác khi chưa được cho phép, Tô Niệm như kẻ trộm giật mình ngồi dậy ôm ngực.

Còn không quên giấu điện thoại ra phía sau.
"Hôm qua thấy anh mở"
Xem trộm điện thoại Hàn Thiên anh mà còn ngang nhiên thế này, đúng chỉ có mình Tô Niệm cô thôi.
"Đưa điện thoại cho anh, em xem bậy bạ gì rồi"
Hàn Thiên đưa tay mình đến trước mặt Tô Niệm, ý muốn tự cô giao đồ ra.
Tô Niệm vậy mà ngoan ngoãn hơn anh tưởng, bĩu môi đặt chiếc điện thoại lên tay anh.

Hàn Thiên nghiêng màn hình điện thoại về phía mình, đôi mắt đang nhìn cô, liếc ngang màn hình.

Thì ra đang xem phim tình cảm, còn dừng ngay đúng đoạn hai người đang hôn nhau.
Hàn Thiên cười cười, để chiếc điện thoại trước mắt cô, mở gì đó lên.
"Anh làm gì?"
"Xem phim.

Không phải em rất thích mấy cảnh thân mật sao?"
"Em không có"
Tô Niệm nhướng mày phản bác.
"Không cần ngại, anh xem cùng em"
"Em mới không xem cùng anh"
Miệng thì nói không xem, nhưng mắt vẫn hướng chăm chăm vào màn hình điện thoại.


Hàn Thiên vừa mở phim lên.

Bỗng nhiên.
"Á...anh cho em xem cái gì vậy?"
Tô Niệm đưa tay che lấy mắt mình lại, hét lớn.
"Phim heo"
Hàn Thiên thì ngược lại, anh không hề ngại ngùng xấu hổ mà còn rất bình tĩnh.
"Anh tắt ngay cho em.

Ai đời lại đi xem ba thứ đó"
"Bỏ tay ra cho anh.

Không phải em rất thích những thứ này sao? Khi nảy còn cười rất lớn nữa mà"
Hàn Thiên cứ vân vê nói chuyện, chẳng thèm tắt điện thoại đi, những tiếng rên ra đầy ái muội từ điện thoại liên tục phát ra khiến Tô Niệm không khỏi xấu hổ, ngượng đến đỏ mặt.
"Em ngại cái gì.

Không phải em cũng từng làm qua rồi sao?"
"Chúng giống nhau sao? Anh có tắt đi không?"
"Không phải chỉ là việc quan hệ giữa nam và nữ thôi sao.

Có gì không giống?"
Tức quá, Tô Niệm giật luôn chiếc điện thoại tắt đi, bỏ nó sang một bên.

Hầm hầm nhìn Hàn Thiên.
"Hàn Thiên, chắc là anh xem qua không ít lần rồi nhỉ?"

Lần này Tô Niệm bắt được thóp của Hàn Thiên rồi, thì ra anh cũng có mấy cái sở thích kì lạ này.

Đôi mắt Hàn Thiên liên tục chớp, đảo qua đảo lại.
Tô Niệm ôm lấy mặt Hàn Thiên đối diện với mình.

Nhướng mày, hếch cầm.
"Anh khai thật đi"
"Một số lần"
Còn ở đó một số lần, mở phim thuần thục như thế, còn mở ngay được những đoạn cào trào mà còn nói một số lần.
"Anh nói dối.

Nếu như để anh em của anh mà biết được, ông chủ mà họ kính trọng đêm đêm lại xem phim heo, không biết họ lại nghĩ gì ha?"
Tô Niệm nửa thật nửa đùa, buông mặt Hàn Thiên ra, ngồi bên cạnh vẻ mặt đắt ý.
Hàn Thiên xoay người đè Tô Niệm ra giường, tay Tô Niệm không ngờ lại vơ trúng vào nút phát tiếp của chiếc điện thoại.

Những tiếng rên lại tiếp tục đều đều phát ra.
Hàn Thiên nhìn chiếc điện thoại.

Đùa cợt nhìn cô.
"Muốn xem tiếp sao?"
"Hay muốn tự mình nếm thử"
"Hàn Thiên, anh đừng có mà vô sỉ, xuống khỏi người em đi"
"Kiềm chế sẽ không tốt đâu"
"Ai kiềm chế? Anh xuống ngay cho em"
"Thật không?"
"Tất nhiên là thật"
Hàn Thiên chỉ cười nhạt nhìn cô, đôi tay không dùng lực, buông thõng ra, nằm đè lên người cô, mặt thông qua cổ Tô Niệm úp xuống giường, nhắm mắt.
Thử hỏi có ai đời như anh không, người thì to lớn gấp bội so với cô mà nằm đè lên cô thế này, ai mà chịu được, Tô Niệm liên tục vơ tay, đập vào sau lưng anh.

Nhưng Hàn Thiên vẫn cứ nằm lì ra, đánh thế nào vẫn cứ nhắm mắt nằm im bất động.
Tô Niệm cứ nằm đó, chân tay giãy giụa không ngừng, đạp đến nỗi chiếc ga giường rối tung cả lên.
"Em mà còn quậy, anh không chắc mình sẽ nằm im được nữa đâu".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: 31: Ai Mới Là Người Giận Ai


"Không nằm im thì anh làm thì được em?"
"Muốn thử không?"
Tô Niệm liền im bặt, không dám hó hé nửa lời.

Sợ rằng chỉ cần mở miệng khiêu khích lần nữa, thân thể cô sẽ thật sự không lếch nổi nữa mất.
Nằm được một lúc lâu, Tô Niệm không còn nghe thấy tiếng nói của Hàn Thiên nữa, thay vào đó chỉ là hơi thở đều đều nóng ấm phả vào cổ cô.
Không lẽ anh thật sự ngủ rồi sao? Còn đè lên người cô mà ngủ, Tô Niệm như phát điên lên, nằm đó cắn cắn môi, trợn tròn mắt tức giận.

Anh đè cô sắp không thở nổi mất rồi.
"Em sắp nghẹt chết rồi đây này, anh ngồi dậy mau lên"
Tô Niệm liên tục đập vào lưng Hàn Thiên, nhưng cũng vô dụng, đành dùng cách khác, Tô Niệm bỗng nhiên ho sặc sụa, ho đến nổi còn nặng hơn cả người lao phổi.
Tình hình không ổn, Hàn Thiên liền ngồi dậy ôm lấy người cô, vuốt vuốt ngực để cô dễ thở.
"Có sao không?"
"Anh xin lỗi"
"Sao anh không đè chết em luôn đi"
Tô Niệm khó chịu hét lên nhưng sau đó lại hài lòng cười cười nhìn anh, thì ra anh cũng dễ dụ đến như thế.

Có chút hối hận nhưng khi nhìn nụ cười của Tô Niệm, Hàn Thiên liền hiểu được đầu đuôi, anh lo cho cô như thế còn sợ xảy ra điều không hay, mà cô lại xem là chuyện nhỏ mà đùa giỡn, bỏ người cô ra, lạnh giọng.
"Vui lắm sao?"
"Vui mà"
Tô Niệm vẫn không chịu hối cãi mà trả treo.
"Em đừng có nháo.

Còn như thế nữa anh không tha cho em đâu"
Tô Niệm bĩu môi.

Không tha cho cô sao? Nói vậy cô sẽ sợ, rồi không làm nữa chắc? Anh mơ đi.
"..."
Tô Niệm im lặng, khuôn mặt không cười cũng chẳng khóc, chỉ rủ rượi thoáng buồn, lại làm ra vẻ tủi nhục mà xoay lưng lại với Hàn Thiên, hai tay bó gối.
Hàn Thiên nhíu mày nhìn thái độ của cô, đúng là được đằng chân lân đằng đầu.

Còn chiều cô nữa chắc chắn có ngày không còn phép tắc gì nữa rồi.
"Đứng dậy, xuống nhà ăn sáng"
Hàn Thiên cũng chẳng thèm dỗ dành, anh đứng ngoắt dậy nói với cô.

Trong giọng nói còn xen lẫn chút bực tức.
Tô Niệm cứ ngồi im đó biểu tình, không thèm đáp.

Hàn Thiên càng điên hơn.
"Có nhanh không thì bảo?"
Vẫn không trả lời.
"Em ngồi đó đến chết luôn đi"
Nói rồi Hàn Thiên đi thẳng xuống nhà, không chút lưu luyến.

Nghe tiếng đóng sầm cửa.

Tô Niệm xoay lưng nhìn, nhưng mà chỉ còn thấy cánh cửa đóng sầm lạnh lẽo kia mà thôi.

Ngồi dưới bàn ăn chờ mãi vẫn thấy Tô Niệm không chịu xuống, lòng Hàn Thiên lại cảm thấy lo, sợ rằng khi nảy mình nặng lời lại khiến cô sợ mà ngồi khóc trong phòng mất.
Khi nảy cũng tại anh quá nóng nảy không kiềm chế được mà quá lời.

Nhưng một phần lại do cô đùa quá trớn trước không phải sao.
Đúng là.

Cuối cùng vẫn không nỡ, Hàn Thiên quay lại phòng.

Vừa mở cửa phòng, đã không thấy Tô Niệm đâu.

Trong anh cảm giác sợ hãi trỗi dậy.

Đi khắp nhà tìm vẫn không thấy cô đâu.

Hàn Thiên như điên lên gọi cho Đại Mao.
"Kiểm tra camera xem Niệm Niệm đi đâu rồi"
Chưa kịp để Đại Mao nói gì, Hàn Thiên nói xong liền cúp máy.
Người điên bây giờ không phải Hàn Thiên mà là Đại Mao đây này, cả ngày đều là Niệm Niệm, nửa đêm cũng dựng đầu anh dậy mua cháo cho Niệm Niệm, bắt sơn tường rồi bây giờ đến việc cô ta chạy đi đâu cũng gọi cho anh.
Đúng là chỉ biết gây ra rắc rối, đem phiền phức đến cho người khác.
"Phụ nữ các người đúng là phiền phức"
"Ở yên một chỗ không được sao"

"Lúc nào cũng hành xác người khác".

Т????ải ????ghiệm đọc ????????uyệ???? số 1 ????ại { Т????UmТ????uy ệ????.Ⅴ???? }
"Có mù mới dính vô đám phụ nữ các người"
....
Đại Mao cứ thế lèm bèm mãi không thôi.

Vừa check camera cũng vừa xụ mặt.

Công việc thì chất thành núi, một mình anh giải quyết không xuể mà suốt ngày phải đi phục vụ cho con nhãi ranh này.
Mà làm có được gì đâu.

Lương cũng không tăng, mà làm sai hay thái độ còn bị ăn chửi.

Hỏi xem trên đời có ai khổ như Đại Mao anh không?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: 32: Uống Rượu Giải Sầu


Cuối cùng cũng thấy rồi.

Nhìn cái bộ dạng lén la lén lút của cô ta đúng thật là ngứa mắt.

Gọi cho Hàn Thiên.
"Ông chủ, ở quầy rượu"
"Biết rồi"
Hàn Thiên cúp máy nhanh chân đi đến quầy rượu.

Cô đúng là lớn gan thật rồi, ngay cả quầy rượu cũng dám mò đến.
Đứng ngoài cửa nhìn Tô Niệm đang mơ hồ, loạng choạng rót rượu Hàn Thiên liền nhăn mày.
Không biết lại học thói xấu từ bao giờ, anh lớn tiếng xíu đã giận dỗi bày đặt đi uống rượu giải sầu.
Hàn Thiên đi vào giành lấy chai rượu trên tay Tô Niệm để sang một bên.

Ôm lấy người cô định bế đi, nhưng cô lại giãy nãy chui tọt ra khỏi vòng tay anh.
"Tô Niệm đừng có mà làm càn.

Đi theo anh"
Tô Niệm bên nghiêng bên ngã chỉ tay vào mặt Hàn Thiên.
"Anh quát em, khi sáng quát em bây giờ cũng quát em, chỉ là em đùa một xíu, uống rượu một xíu anh cũng cấm"
Tô Niệm xụ mặt trừng mắt nhìn anh, nhìn hai gò má lại đỏ ửng lên vì rượu, Hàn Thiên thoáng chốc buồn cười.
Không dỗ dành đúng là không được, biết vậy khi sáng đã không lớn tiếng với cô rồi.
Hàn Thiên nắm lấy tay Tô Niệm nhỏ nhẹ.
"Được rồi, là anh sai.

Nào, lên nhà"
Tô Niệm lại không vâng lời, hất tay Hàn Thiên ra.

"Không, em muốn uống rượu"
Hàn Thiên nhíu mày.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
2.

Phu Nhân Của Ông Trùm Mafia
3.

Ái Thật Lâu Bằng Hữu
4.

Cuộc Sống Mỗi Người
=====================================
"Ai bày em uống rượu"
"Không ai bày cả, nhìn trên TV thì thấy thôi.

Trên đó còn có nhiều thứ hay ho lắm kìa, anh xem qua chưa hả?"
Tô Niệm vừa nói vừa cười hếch mặt nhìn Hàn Thiên đầy vẻ kiêu hãnh.
Đúng là không nên cho cô tiếp xúc với những thứ đồ công nghệ, dạy hư cô hết rồi.

Không biết sao lại dễ học theo đến như thế không biết.
"Em muốn ở đây uống rượu hay đi làm vườn?"
"Anh hỏi ngốc nghếch thật, tất nhiên là làm vườn rồi"
Tô Niệm cười nhạo hất mặt mình về phía Hàn Thiên vẻ đắc chí.

Đúng là cái sở thích nhỏ này của cô thật có tác dụng.

Hàn Thiên hài lòng, cũng không tính toán với thái độ của cô làm gì.
"Vậy theo anh lên ngủ.

Chiều dậy làm vườn"
Cái đầu nhỏ của cô tính toán gì đó.

Ánh mắt nghi hoặc.
"Em theo anh là vì chiều phải làm vườn thôi đó, không phải là sợ anh nên mới theo đâu.

Em còn giận anh lắm, không tha thứ đâu"
Vừa nói Tô Niệm vừa lắc lắc cái đầu mình, sau đó lại gật gật đầu, chắc là đang tán thành với lời nói của mình rồi.
"Sao cũng được.

Đi, anh bế em lên"
"Không, không, không...!Anh đứng đó, em tự đi được, anh mà qua đây em bỏ chạy đó"
Hàn Thiên vừa mới bước đến một bước, cô liền lùi ra sau một bước, đưa tay hướng về phía Hàn Thiên xòe rộng bàn tay ý muốn chặn anh lại.
Nhưng làm sao để cô tự đi được, uống chưa được bao nhiêu mà nhìn cô cứ như thồn hết mấy chục lít rượu vào người rồi vậy.
"Niệm Niệm ngoan, nào qua đây anh bế, tự đi sẽ ngã đau đó"
"Không được, làm người phải có quy tắc, khi nào hết giận mới cho anh bế"
Đúng là khổ thật, lớn tiếng với cô mấy câu mà lại thành ra thế này, còn ở đây nói đạo lí, đúng là hết cách.
Hàn Thiên đi đến túm luôn lấy người Tô Niệm bế sốc cô lên, giỏi thì chạy nữa đi, cái miệng nhỏ này không biết từ khi nào lại nhiều lời như thế.
Quá bất ngờ, Tô Niệm liền ôm lấy cổ Hàn Thiên làm điểm tựa.

Nhưng cái miệng vẫn tiếp tục luyên thuyên.
"Thiên, anh lớn tiếng làm em buồn.

Em buồn lắm đó.

Em chỉ muốn anh vui nên mới đùa xíu thôi"
"Anh không thấy vui chỉ cần nói với em, lần sau nhất định em không đùa nữa là được, tại sao lại quát em, bỏ lại em mà đi"
"Em không hết giận anh đâu"
Cũng chẳng biết nói thế nào, Hàn Thiên chỉ lắc đầu bất lực mà nhìn cô uất ức trong vòng tay mình.

Tự hứa sau này dù thế nào cũng không lớn tiếng với cô nữa..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: 33: Chó Gặm


"A Nguyên, dừng lại, dừng lại"
Đại Mao nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính, đập mạnh vào vai A Nguyên, vội vã nói.
Khi nảy kiểm tra xem Tô Niệm ở đâu, Đại Mao nán lại lân la nói chuyện cùng A Nguyên một lúc không ngờ lại phát hiện ra một số thứ khá hay ho.
Cái hôm đó, tưởng rằng camera đều đã bị hỏng hết nào ngờ vẫn còn sót lại.
"Phóng to lên cho anh"
A Nguyên liền gật đầu phóng to hình ảnh trong camera.

Khi nhìn Đại Mao và cả A Nguyên đều có chút bất ngờ.
Phải nói rằng kĩ thuật bắn súng của người này rất tốt.

Tưởng rằng người hôm đó ít nhất phải là một người đàn ông dày dặn kinh nghiệm, nhưng không ngờ lại là một cô gái.
Nhìn cô ta có vẻ rất chuyên nghiệp khả năng cao là một sát thủ nhiều nằm trong nghề.

Có điều không thể nhìn rõ mặt cô ta là ai bởi một tấm vải mỏng được che chắn nửa khuôn mặt.


Nhưng nhìn vào dáng người này cả hai anh em nhà họ vẫn có chút quen mắt.
"A Nguyên, em trích hình ảnh ra cho anh"
"Vâng"
.....
Bế Tô Niệm lên đến phòng, nhìn lại cô đã gục trong vòng tay của mình từ lâu.

Hàn Thiên đỡ lấy đầu cô nhẹ nhàng đặt xuống giường, kéo chăn phủ lên người cô.
Cảm nhận không còn hơi ấm nữa, Tô Niệm lật tung chăn lên, tay chân vơ loạn xạ, chụp lấy người Hàn Thiên.
"Thiên, anh là đồ đáng ghét"
"Anh không được phép bỏ lại em"
"Mà mà bỏ mặc em, em sẽ giận anh cả đời luôn cho mà xem"
Mỉm cười nhìn cô gái nhỏ đôi môi lại linh động không chịu ngừng.
Không biết từ khi nào cô lại trở nên hoạt bát như thế, nhưng bù lại dáng vẻ bây giờ của Tô Niệm lại khiến Hàn Thiên cảm thấy vui, vui vì cô tích cực hơn, vui vì cô biết bản thân mình là ai, biết nên làm thế nào.
Chỉ có điều, cô đã quá ĩ lại vào Hàn Thiên, sợ rằng nếu một ngày Hàn Thiên không may gặp bất trắc liệu rằng còn ai trên thế giới này bảo bọc cho cô nữa hay không?
"Niệm Niệm, ngủ đi anh ở đây"
"Đừng sợ, dù là hơi thở cuối cùng anh cũng không mặc kệ em"
Hàn Thiên ngồi bên cạnh vỗ nhẹ đều đều từng nhịp vào vai Tô Niệm.
Mặc dù nói thì là thế, hứa hẹn là như vậy, nhưng anh cũng không chắc tương lai bản thân sẽ thế nào.

Nếu không may việc như hai năm trước một lần nữa xảy ra, anh không dám đảm bảo mình sẽ may mắn giống như năm đó.
Anh mắt Hàn Thiên thoáng buồn, liệu rằng khi để cô bước vào thế giới của mình, anh có sai không?
.....
Đến chiều, Tô Niệm vừa tỉnh, cảm nhận được đầu có chút nhức, Cô day day cái trán của mình, nhăn mày tìm ai đó.

Nhưng trong phòng ngoài cô ra thì cũng chẳng còn lại một ai.


Khi nảy có hơi say thật nhưng Tô Niệm nhớ rõ bản thân mình là được ai đưa về phòng.
Có chút thất vọng.
Nhưng hôm qua Tô Niệm cũng nhận ra được một phần lỗi cũng là do mình.

Thời điểm thích hợp cô nên xin lỗi Hàn Thiên một tiếng thì tốt hơn.
Tô Niệm trèo xuống giường, đi đến bên cửa sổ kéo tấm rèm che khuất tầm nhìn ra, xa xa khu vườn kia hình như đã được vun đất, Tô Niệm mang vội đôi dép xuống nhà chạy thẳng ra vườn.
Không phải Hàn Thiên nói khi cô ngủ dậy sẽ ra làm vườn sao? Khu vườn này rõ ràng đã được người nào đó cải tạo lại rồi.

Tô Niệm ngây người một lúc, ngồi xuống luống đất, dùng tay đào đào bới bới gì đó.
"Thì ra chưa gieo mầm"
Tô Niệm lẩm bẩm một mình, rồi cũng lấp đất lại phủi phủi lấy bàn tay của mình.

Đứng lên.
....
"Ông chủ, môi của anh...?"
Đại Mao đứng đối diện với Hàn Thiên đang ngồi ở bàn làm việc.

Thấy môi Hàn Thiên không được bình thường, tò mò hỏi.

Hàn Thiên nhếch mép, đưa tay lên sờ qua môi của mình.
"Chó gặm"
Trong căn biệt thự này làm gì có chó, có chút khó hiểu.
Nhưng cũng đúng thôi cẩu độc thân như cậu ta thì làm sao hiểu được.
"Có việc gì?"
"Ông chủ đã xác định được người hôm đó lẻn vào biệt thự là một cô gái"
Vừa nói Đại Mao vừa vừa số ảnh A Nguyên trích được từ camera đến trước mặt Hàn Thiên.

Đại Mao tiếp tục bổ sung.
"Nhìn kiểu gì tôi vẫn cảm thấy hình dáng người này rất quen, có lẽ đã từng gặp qua đâu đó rồi"
Hàn Thiên liếc ngang số hình đặt trên bàn, cũng không có biểu cảm gì quá đặt biệt, vẫn phong thái lạnh tanh mà ngồi đó.

Không nói lời nào..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: 34: Cô Gái Sát Thủ


Thật sự anh không quan tâm tới cô gái kia hay sao?
"Vẫn cố chấp muốn gặp chúng ta"
"Vậy cứ chiều theo ý họ đi"
"Vâng"
Sau khi Đại Mao khuất bóng, Hàn Thiên mới cầm số ảnh lên xem, nhìn sơ qua bóng dáng này đúng thật là rất giống.
Lại còn có một tấm ảnh vô tình mảnh vải che mặt của cô ta bị rơi ra, tuy là một khắc rất nhỏ không lộ hoàn toàn, nhưng Hàn Thiên có thể thấy rõ khuôn mặt đó một cách kì lạ.
Hàn Thiên chẳng nói gì chỉ thở dài một hơi, tay day day lấy thái dương, tựa người vào ghế, khép mi.
.....
"Thiên, vườn của em ai đó đã vun đất lên thành luống hết rồi"
Tô Niệm không khách khí, tự nhiên mở cửa thư phòng, nhảy chân sáo đến chỗ Hàn Thiên.
Thấy Tô Niệm, Hàn Thiên cầm vội số ảnh vừa rồi cất vào ngăn kéo dưới bàn làm việc.
Nhìn Hàn Thiên cứ có gì đó mờ ám, lén la lén lúc, giấu giấu diếm diếm thứ gì đó, Tô Niệm liền nhăn mày, đi đến bất ngờ đưa tay chụp vào tay nắm của ngăn kéo.

Rất may, Hàn Thiện đã nắm kịp lấy tay cô.
"Là công việc của anh"
Ánh mắt dịu dàng Hàn Thiên nhìn cô giải thích.
Tuy có chút bất mãn vì Hàn Thiên không muốn cho cô xem, nhưng Tô Niệm cũng không bướng bĩnh, cô buông tay mình ra.
"Em không được biết sao?"
Hàn Thiên kéo tay cô, để Tô Niệm sà vào ngồi gọn trên người mình.

Tay vuốt mái tóc cô.

"Em không biết sẽ tốt hơn"
"Tại sao?"
"Công việc của anh rất phức tạp, không cho em biết cũng vì muốn tốt cho em.

Ngoan đi"
Nhìn thấy Hàn Thiên có gì đó không được vui vẻ là mấy, Tô Niệm cũng không cố hỏi thêm tránh việc lại gây thêm phiền não không đáng có cho anh.

Tô Niệm đành lái sang việc khác.
"Thiên, vườn của em...?"
"Là anh cho người vun, hạt giống anh cũng đã bảo Đại Mao mua cho em rồi, anh để dưới nhà, lát nữa chúng ta cùng đi trồng, được không?"
Tô Niệm gật đầu, vòng tay ôm lấy cổ Hàn Thiên.
"Khi sáng...em xin lỗi"
"Anh không giận em.

Nhưng lần sau nhớ không được tự ý đi uống rượu nữa biết không"
"Ừm"
Tô Niệm bĩu môi, có vẻ không được hài lòng.

Nhưng cũng chẳng dám cãi lời anh nữa.

Cô sợ cảm giác anh bỏ lại cô một mình, bây giờ cô chỉ có mỗi Hàn Thiên là điểm tựa, nếu anh cũng bỏ cô thật sự cô không biết mình sẽ phải đi đâu về đâu nữa.
"Nào, chúng ta đi làm vườn"

Nói rồi Hàn Thiên bỏ người Tô Niệm ra để cô đứng xuống.

Nắm lấy tay Tô Niệm, cả hai cùng nhau ra vườn.
Đứng nhìn mấy luống đất một lúc Hàn Thiên ngó sang Tô Niệm.
"Em muốn trồng gì?"
"Mấy luống đất này hay cứ trồng rau đi"
"Được"
Nói rồi Tô Niệm ngồi xuống lôi số hạt giống ra, xem qua xem lại một hồi, cô chọn được một số loại rau vừa ý.
"Thiên, anh cũng ngồi xuống đi"
Đôi mắt trong veo Tô Niệm ngước nhìn Hàn Thiên, cũng không có ý định từ chối, Hàn Thiên ngồi xuống còn không quên xoa lấy đầu cô một cái.
Thấy Tô Niệm dùng ray xới đất, Hàn Thiên vội nắm lấy tay cô.
"Em làm gì thế.

Để anh gọi Đại Mao mang xẻng ra"
"Bỏ tay em ra đi, đất ở đây mềm như thế không đau được.

Anh cũng xới thử đi"
Tô Niệm cứ hí hửng, vui vẻ mà nhìn Hàn Thiên.

Cô đã làm những việc này từ nhỏ rồi, còn không quen sao, có chút việc cỏn con này cũng lo lắng nữa.
Nắm lấy tay Hàn Thiên giúp anh xới đất, quả thật không đau, nhưng đất cứ bám vào đầu ngón tay thật khó chịu.

Hàn Thiên không hài lòng liền nhăn mày.
"Anh đúng là, có chút việc cũng không làm được"
Tô Niệm khiêu khích nhìn anh.
Cóc lấy đầu Tô Niệm một cái.
"Không thấy bẩn sao?"
"Rửa là hết mà, nghe em đi trồng mấy thứ này thật sự rất vui đó".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: 35: Niệm Niệm Anh Tin Em


Thấy Tô Niệm cứ ngây ngốc vô tư cười mà nhìn mình, lòng Hàn Thiên lại có thứ gì đó chắn ngang đứt đoạn.

Mong rằng cô thật sự mãi mãi đơn thuần như thế này.
Hàn Thiên anh trước nay vốn chẳng sợ chết, nhưng từ khi gặp Tô Niệm, bằng lòng mở cửa đón cô bước vào thế giới của mình thì khác, anh không còn một mình nữa, anh không chỉ sống vì riêng bản thân của mình mà còn vì cả Tô Niệm.
Nhưng nếu có một ngày anh chết đi, anh nguyện rằng mình được chết trong tay người con gái này.
Như thế thật tốt, ít nhất sinh mệnh của anh đến lúc hóa tro tàn vẫn có thể yên tâm mà nhắm mắt.
Ánh mắt Hàn Thiên sâu lắng nhìn xa xâm, lại bị Tô Niệm bắt được rồi, hai tay vừa tiếp đất còn bẩn cô lại ôm lấy hai bên má Hàn Thiên xoa xoa.
Mùi đất phản phất nơi chóp mũi, có chút khó chịu Hàn Thiên nhăn mày.
"Niệm Niệm, không nghịch nữa ươn mầm đi"
Không hiểu sao hôm nay từ lúc ở quầy rượu về, tuy Hàn Thiên nói không giận những thái độ của anh lại cứ có cảm giác lạ lẫm, thậm chí là xa cách đến khó tả.

Lòng Tô Niệm trầm xuống, không cười cũng chẳng nháo, xụ mặt nhìn xuống luống đất tại một điểm, dằn tay hất hất đất.
"Thiên, em làm sai gì rồi đúng không?"
"Anh nói em biết đi, em nhất định sẽ sửa"
Tô Niệm bỗng nhiễn trở nên hiểu chuyện khiến Hàn Thiên có chút áy náy, rõ ràng chính thái độ của anh đã khiến cô thêm phần suy nghĩ.
Nắm lấy đôi bàn tay không tự chủ được mà ghì vào đất của Tô Niệm.
"Niệm Niệm, anh tin em"
Tự dưng lại nói tin cô là sao?

Lời Nói của Hàn Thiên càng nói càng khó hiểu.

Càng khiến nỗi nghi ngờ trong lòng Tô Niệm dậy sóng.
"Anh tin em?"
"Đúng anh tin em, dù phải trả bằng bất cứ giá nào anh vẫn tin em"
Tô Niệm thật sự không hiểu được hết lời nói này có ý nghĩa gì.

Cô cứ chau mày nhìn thẳng vào mắt Hàn Thiên lắc đầu.
"Thiên, em không hiểu".

harry potter fanfic
"Em không cần phải hiểu, chỉ cần nhớ anh tin em là được"
Ánh mắt Hàn Thiên không hiểu sao cứ rực đỏ bởi tơ máu cảm nhận như nó chứa đựng nổi lòng tận nơi sâu thẩm không ai có thể dò xét được.
Tô Niệm không nói cũng chẳng rằng nhìn chăm chăm vào ánh mắt ấy, kéo lấy tay áo mình, chăm chú quệt quệt đi vết bẩn trên mặt Hàn Thiên.
"Thiên, em đã làm gì sai khiến anh không đủ tin tưởng hay sao?"
"Niệm Niệm, em sẽ ở bên cạnh anh cả đời đúng không?"
"Tất nhiên rồi, đến hơi thở cuối cùng em cũng sẽ bên cạnh anh"
Có lời này của cô anh yên tâm rồi.

Lòng Hàn Thiên thở phào nhẹ nhõm, dù thế nào đi nữa cô gái này nhất định anh phải giữ.
Nắm lấy tay Tô Niệm, bất ngờ Hàn Thiên phủ lên môi cô một nụ hôn.
Hơi thở dần yếu đi, Tô Niệm đẩy người Hàn Thiên ra, nhưng bản thân lại không trụ vững, cô ngã nhào ra sau mông tiếp đất đau đến nổi nhăn mặt.
Hàn Thiên vội kéo người cô dậy.
"Có sao không?"
"Đưa mông anh xem"
Hàn Thiên xoay người Tô Niệm, không lẽ định xem mông cô giữa thanh thiên bạch nhật như thế nào thật sao.

Tô Niệm ôm lấy cái mông của mình xoa xoa.
"Em không sao.

Anh đừng có mà lợi dụng em"
Rõ ràng là lo lắng tại sao lại biếng thành kẻ lưu manh đi lợi dụng con gái nhà người ta rồi.

Ngón trỏ ngó giữa khép lại, ấn vào giữa trán Tô Niệm đẩy nhẹ.
"Em đừng có mà xàm ngôn"
"Đầu óc lúc nào cũng nghĩ bậy"
Tô Niệm lại ôm lấy trán của mình vờ đáng thương.
"Em không hề nghĩ bậy như lời anh nói.

Là do anh tự nghĩ đấy thôi.

Tâm anh rõ không tịnh lại còn đổi trắng thay đen".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: 36: Gặp An Nam Hội


"Em nói ai tâm không tịnh"
Vừa nói Hàn Thiên vừa chọc lét vào người Tô Niệm.
"Tâm không tịnh này"
"Còn nói nữa không?"
Tô Niệm bị Hàn Thiên chọc lét đến khó chịu cả người không nhịn được mà cười liên phanh không thể ngậm được mồm.
"Haha...không...haha...nói nữa...haha...đừng chọc...haha...lét em"
"Ông chủ"
Bỗng có tiếng người cắt ngang, làm Hàn Thiên và Tô Niệm bất ngờ dừng lại động tác.

Đều nhăn mày nhìn về hướng Đại Mao.

||||| Truyện đề cử: Lâm Tổng, Chúng Ta Là Gì Của Nhau? |||||
"Việc gì?"
"Ông chủ..."
Đại Mao nhìn sang Tô Niệm vẻ không muốn cho cô biết, nhìn con người cô ta kiểu gì cũng không thể vào vừa mắt nổi.
"Cậu cứ nói đi"

Hiểu được Đại Mao từ trong ánh mắt, nhưng rồi lần này Hàn Thiên không tìm cách đuổi khéo Tô Niệm nữa.
"Đã sắp xếp xong bên phía An Nam Hội rồi, bây giờ có thể trực tiếp gặp mặt"
"Cậu chuẩn bị xe, tôi đến đó"
Đại Mao cúi người, đi chuẩn bị xe cho Hàn Thiên.
Nhìn sang Tô Niệm ánh mắt dịu dàng nắm lấy tay cô.
"Anh có việc cần giải quyết, hôm khác chúng ta lại ươn mầm được không?"
Tô Niệm ngoan ngoãn gật đầu, cô không thể cứ bảo anh phải bên cạnh  mình suốt ngày được, anh còn có công việc của riêng mình nữa.

Chi bằng cô cứ ngoan ngoãn làm hậu phương vững chắc của Hàn Thiên là được rồi.
"Anh đưa em vào trong"
Hàn Thiên dắt lấy tay Tô Niệm vào nhà, sau khi rửa tay cho cô xong xui, đặt cô ngồi trên giường, Hàn Thiên lôi từ hộc tủ ra một chiếc máy tính bảng đưa về phíaTô Niệm.
"Nếu buồn, em có thể chơi cái này"
Tô Niệm vươn tay nhận lấy chiếc máy tính từ tay Hàn Thiên.
"Em biết rồi, anh bận gì cứ bận đi không cần phải lo cho em"
Dịu dàng xoa lấy đầu Tô Niệm.


Cô cũng không quên mỉm cười đáp trả cái xoa đầu từ anh.
.....
Đại Mao sau khi chuẩn bị xe xong, vẫn đứng đó chờ Hàn Thiên ra để phân phó nhiệm vụ, một lát sau thấy Hàn Thiên từ trong nhà đi ra, Đại Mao đứng thẳng người cúi chào.
"Ông chủ"
"Đưa chìa khóa cho tôi, cậu ở nhà để mắt tới Niệm Niệm giúp tôi, đừng để cô ấy chạy lung tung hay uống rượu"
Ý Hàn Thiên đã rõ, là không muốn Đại Mao đi cùng mà muốn anh ở nhà trong coi con nhỏ kia, đi gặp An Nam Hội không phải là việc đơn giản, Đại Mao mặc dù biết bản lĩnh của ông chủ mình ra sao nhưng mà một mình đối mặt với bọn cáo già đó thì thật sự không thể yên tâm.
"Ông chủ, từ trước đến nay đều là tôi đi cùng anh, việc ở nhà tôi sẽ nhờ A Nguyên..."
"Không cần, tôi tự lo liệu được, cậu cứ trông nôm cẩn thận Niệm Niệm cho tôi là được"
"Nhưng mà, ông chủ..."
"Đưa chìa khóa cho tôi"
Đại Mao cứ có cảm giác bất an, giữ chặt chìa khóa mặc lời Hàn Thiên.
"Nhanh lên.

Cậu định chống lại lời tôi sao?"
Hàn Thiên đưa tay về phía Đại Mao gằn giọng.
"Cậu theo tôi bao nhiêu năm rồi, còn không hiểu tôi sao?"
Đúng là như thế, quyết định của Hàn Thiên không bao giờ có thể thay đổi, Đại Mao đành đưa chìa khóa cho Hàn Thiên.
Cầm lấy chìa khóa từ tay Đại Mao, Hàn Thiên nhanh chóng lên xe, chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi biệt thự.
Cuối cùng chiếc xe Hàn Thiên dừng bánh tại  một căn cứ nhỏ ở ngoại ô.
Từ trong ngăn chứa đồ trên xe ôtô, Hàn Thiên lấy ra một cây súng ngắn giắt vào lưng quần của mình, sau khi chỉnh sửa quần áo lại đang hoàn tươm tất, Hàn Thiên lịch lãm bước xuống xe, hiên ngang đi thẳng vào trong.
Đúng như anh dự đoán, hắn ta đã chờ sẵn từ lâu, bên cạnh còn có khá nhiều thuộc hạ, rõ ràng ngoài việc đàm phán còn chuẩn bị sẵn sàng cho một kế hoạch khác chăng?.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: 37: Ôn Thiếu Hoa


Chiễm chệ ngồi vắt chéo chân trên ghế, người đàn ông này phải nói là hết sức tuấn tú chẳng thua kém bất kì một ai.
Nhưng nhìn cách hắn phô trương thế này, đúng là làm trò hề cho thiên hạ, cũng chẳng nao núng gì, Hàn Thiên đi đến ngồi đối diện hắn ta.
"Hẹn tao có việc gì?"
"Ây, đừng nóng.

Có gì cùng uống tách trà rồi nói chuyện"
Hắn ta vẻ đùa cợt nhìn Hàn Thiên, nói rồi hắn phất tay ra lệnh, thuộc hạ liền mang hai tách trà mùi hương thoang thoảng của hoa nhài thơm phức tỏa khắp nơi, đặt lên bàn.
"Tao không có thời gian ở đây uống trà tâm sự với mày"
Hàn Thiên lạnh giọng.
"Hàn Thiên, bao năm qua mày vẫn nóng vội như thế.

Ngồi với nhau uống tách trà ôn lại chuyện cũ thôi mà cũng khó khăn vậy sao?"
Thật ra người này Hàn Thiên thừa biết là ai.

Hắn chính là Ôn Thiếu Hoa, ngoài việc là kẻ đứng đầu băng đảng ma túy An Nam Hội thì hắn chính là người bạn năm xưa cùng Hàn Thiên bôn ba khắp các xó xỉnh ở Trung Hoa này để kiếm sống.


Nào Ngờ Hàn Thiên lại tốt số hơn hắn, được người đứng đầu của Song Long nhìn trúng, nhận nuôi.
Từ đó hắn chỉ còn lại một mình, sau bao năm vất vả cuối cùng hắn leo lên được vị trí cao nhất của An Nam Hội, nào ngờ lại bị chính đứa bạn năm nào của mình chèn ép đến bước đường cùng phải lưu lạc đến xứ người.

Ở nơi đó bao nhiêu khó khăn chồng chất, cuối cùng may sao vẫn giữ lại được An Nam Hội.
Và lần này trở về, thương lượng vấn đề vận chuyển hàng gì đó thật ra cũng chỉ là một cái cớ.

Làm rùm beng như thế chỉ với một mục đích là đòi lại món nợ năm xưa, phải tự mình chứng kiến cái cảnh người bạn chí cốt này, thanh bại danh liệt.
Hàn Thiên cười khẩy nhìn Ôn Thiếu Hoa, vốn dĩ hai người từ lâu đã không còn chung đường, từ cái ngày Ôn Thiếu Hoa bước chân vào con đường ma túy thì đối với Hàn Thiên hắn ta chính là kẻ thù không đội trời chung.
"Tao với mày vốn định sẵn đã không chung lí tưởng.

Chuyện cũ cũng chỉ còn là hư vô thì có gì để gợi nhớ?"
Đúng là người bạn này không còn quan tâm đến chuyện cũ, Ôn Thiếu Hoa nhếch mép khinh bỉ.
"Được, tao nói thẳng.

Vài tuần nữa một lô hàng sẽ được chuyển vào Trung Hoa bằng đường thủy, chỉ có mày mới có thể giúp tao thông cảng.

Lợi ích bảy ba.


Tuyệt đối đều có lợi cho mày, mày nghĩ kĩ đi ngồi không cũng có một khoảng lớn ngại gì không thử?"
Thật đúng là một trò đùa.

Thừa biết anh sẽ không đồng ý còn ở đây hiên ngang đưa ra yêu cầu.

Lợi ích bảy ba, ngồi không cũng có lợi.

Xem ra cũng rất hấp dẫn nhưng có điều, tiền Hàn Thiên anh không thiếu.
Hàn Thiên cười nhạt.
"Mày có xem thường nguyên tắc của tao thì phải.

Hôm nay đến đây không phải để đàm phán với mày, tao đến chỉ để nói cho mày biết, nếu một ngày Hàn Thiên tao vẫn còn sống, mày đừng mơ ở Trung Hoa này có một gam ma túy nào"
Thái độ này của Hàn Thiên, Ôn Thiếu Hoa hắn cũng thừa đoán trước được, nhưng không sao, không có cách này hắn liền có cách khác, nếu Hàn Thiên đã không tự nguyện thì đành phải ép hắn tự nguyện thôi.

Nhưng giờ không phải lúc, đánh rắn sẽ động cỏ, thời cơ thích hợp ắt sẽ được an bày.
"Nếu đã như vậy tao đành dùng cách của mình, còn bây giờ mời mày về cho"
Thái độ của Ôn Thiếu Hoa không đúng lắm, theo trí nhớ của Hàn Thiên, hắn không phải là người dễ dàng nhả con mồi của mình ra như thế.

Đoán chắc lại có một âm mưu gì đó được hắn âm thầm lên kế hoạch đợi chờ ngày thực hiện nữa rồi.
Nhớ lại gì đó Hàn Thiên liền hiểu ra, chỉ duy nhất một người khiến Hàn Thiên có điểm yếu mà thôi..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: 38: Sinh Ra Nghi Ngờ


Sinh ra nghi ngờ
Cũng chẳng nán lại nữa, Hàn Thiên đứng dậy rời đi.
Hôm nay đồng ý đến đây vốn để thăm dò xem tình hình như thế nào, với thái độ của Ôn Thiếu Hoa hôm nay phần nào Hàn Thiên cũng đoán được việc vận chuyển lô hàng sắp tới chỉ là phụ, còn cụ thể như thế nào chắc phải chờ xem mới biết được.
Đang trên đường lái xe về, thông qua kính chiếu hậu Hàn Thiên nhìn thấy có kẻ bám đuôi.

Kẻ này dáng người thanh mảnh, đồ trên người đều là một màu đen bằng da huyền bí, cởi trên chiếc xe môtô phân phối lớn, hơn hết kẻ này lại công khai bám sát theo xe Hàn Thiên.
Nhấn ga tăng tốc vào con đường nhỏ hẻo lánh gần đó nhằm cắt đuôi, nhưng kẻ này lại ngoan cố hơn so với Hàn Thiên nghĩ.

Chiếc xe không mất dấu ngược lại còn bám theo anh đến tận hẻm cụt.
Hết cách, Hàn Thiên đành dừng xe, đưa tay sờ vào chiếc súng ở lưng quần của mình, cửa kính được anh hạ xuống, chẳng hề nôn nóng Hàn Thiên vẫn ngồi im đó nhìn qua kính chiếu hậu, cao lãnh chờ đón những gì sắp sửa xảy ra.
"Bùm...bùm...bùm"
Ba tiếng súng hướng thẳng về phía xe Hàn Thiên bóp cò.
Vừa kết thúc ba tiếng súng, nhanh như chóp Hàn Thiên đưa tay rút súng người chồm qua cửa xe súng nhắm thẳng vào đầu kẻ kia, bỗng Hàn Thiên khựng người lại.

Tay run run dừng lại động tác.
Người kia chỉ thấy Hàn Thiên chồm người ra nhưng sau đó lại không thấy động tĩnh gì, lần nữa một tiếng súng lại vang lên.
Vẫn không có động tĩnh.
Cuối cùng, kẻ đó trèo lên xe nhanh chóng bỏ đi, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Hàn Thiên như người mất hồn ngồi trong xe.

Mặc dù không thấy rõ mặt đối phương, nhưng đôi mắt đó chắc chắn không sai, đôi mắt trong veo nhưng lại chất chứa một cái gì đó sâu kín u uất đến khó dò.
Phải chính là ánh mắt cái hôm ở dưới tầng hầm.

Đúng chính là nó, quả không sai.

Dù có hóa thành tro anh vẫn có thể nhận ra.
Đôi mắt hoa đào nheo lại, hàng vạn câu hỏi bắt đầu xuất hiện trong đầu Hàn Thiên.

Mong rằng tất cả chỉ là do nhầm lẫn, tất cả đều không phải sự thật chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.
Hàn Thiên lui xe, tăng tốc thật nhanh, về đến biệt thự.
"Đại Mao, Niệm Niệm đâu rồi?"
Câu hỏi đầu tiên về đến biệt thự lại là Niệm Niệm.

Đại Mao lại tiếp tục khó chịu, từ khi cái người tên Tô Niệm xuất hiện, cuộc sống của Hàn Thiên dường như chỉ xoay quanh mình cô ta.
"Tôi không biết"
"Không phải tôi kêu cậu trông chừng cô ấy sao?"
Hàn Thiên lớn tiếng nắm lấy cổ áo Đại Mao.


Chưa bao giờ cậu ta thấy Hàn Thiên mất khống chế đến như thế.
"Cô ta ở sau vườn"
"Đại Mao, tốt nhất cậu đừng đùa với tôi.

Nếu có lần sau, hình phạt thế nào cậu cũng biết rồi đó"
"Tôi xin lỗi"
Hất Đại Mao sang một bên, Hàn Thiên đi thẳng ra vườn.

Nhìn thấy Tô Niệm đang chăm chú gieo mầm, Hàn Thiên đi đến nắm lấy cổ tay Tô Niệm lôi cô đứng lên.

Định nói gì đó nhưng lại kiềm chế, nén thái độ của mình xuống.
"Niệm Niệm, em làm gì thế?"
Tô Niệm vì bất ngờ sinh nên ra hoảng hốt dùng đôi mắt trong veo có chút sợ sệt nhìn vào cổ tay đang bị Hàn Thiên xiết chặt.
"Thiên, em đau"
Lại dùng ánh mắt này.

Giây phút hiện tại Hàn Thiên anh chính xác là ghét ánh mắt của Tô Niệm, anh chỉ muốn moi nó ra khỏi người cô ngay lập tức.

Đôi mắt bị bao bộc bơi tơ máu đỏ hoe, Hàn Thiên nhắm mắt trấn an, từ từ buông cổ tay Tô Niệm ra.

Miễn cưỡng nói với bản thân hãy tin cô thêm lần nữa.
Giây phút đôi mắt lần nữa hé mở, tất cả đều trở nên rất bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Hàn Thiên dịu dàng xoa đầu Tô Niệm.
"Sao lại ra đây?"
Tô Niệm rõ thấy thái độ bất thường của Hàn Thiên nhưng rồi cũng cố lãng tránh đi, vui vẻ chỉ tay vào luống đất.
"Anh nhìn đi, em vừa ươn mầm được cả một luống đất rồi này"
Nhìn lại luống đất đúng là đã được ươn mầm hết rồi, nếu tính thời gian để ươn mầm hết cả luống đất này cũng không phải ngắn.
Hàn Thiên nhẹ lòng nắm lấy tay Tô Niệm.
Nhưng rồi để ý kĩ thì tay Tô Niệm lại rất sạch, xung quanh đây cũng không hề có bất cứ vật dụng như xẻng hay cuốc, vậy Tô Niệm ươn bằng cách nào?
Ánh mắt Hàn Thiên lại hiện lên sự nghi ngờ nhưng rồi lại giấu nhẹm nó đi, xem như chưa thấy gì cả.
"Không phải đã nói chờ anh về rồi cùng ươn mầm sao?".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
623,263
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: 39: Thế Giới Của Hàn Thiên


Tô Niệm lắc lắc tay Hàn Thiên.
"Ở trong nhà buồn quá nên em mới ra đây.

Không phải còn tận mấy luống đất nữa sao.

Chúng ta cùng ươn là được mà"
"Ừm"
Hàn Thiên cưng chiều véo lấy mũi Tô Niệm.
"Niệm Niệm, khi nảy anh vừa mới gặp một người"
Hàn Thiên cố tình nhìn thẳng vào ánh mắt Tô Niệm, nhưng đáng tiếc nó chẳng có gì thay đổi cả.

Cô cũng tự nhiên mà rằng.
"Không phải anh đi giải quyết việc của An Nam Hội gì đó sao?"
"Bỏ đi"
Cuối cùng Hàn Thiên vẫn không dám đối diện, tự nhủ rằng trên thế giới này người giống người là điều hết sức bình thường không phải sao?
Niệm Niệm của anh trong sáng, yếu đuối như thế này làm sao có thể cầm nổi cây súng được chứ.


Nghe thôi cũng biết là điều phi lí khó có thể xảy ra rồi.
"Thiên, anh muốn nói gì sao?"
"Không có gì.

Đừng ươn mầm nữa, vào nhà thôi"
Hàn Thiên chưa để Tô Niệm gật đầu đồng ý đã kéo người cô đi.
"Thiên, anh đưa em đi đâu"
"Cho em xem thế giới của anh"
"Thế giới của anh sao?"
"Theo anh"
Dẫn Tô Niệm đến thư phòng.

Hàn Thiên dọn mấy quyển sách trên kệ sang một bên, liền xuất hiện một chiếc bình nhỏ, Tô Niệm chỉ thấy Hàn Thiên xoay nó một vòng, một mật thất liền hiện ra.
Nhìn những thứ bên trong Tô Niệm giật mình lùi lại phía sau.

Đôi mắt sợ sệt bám lấy tay Hàn Thiên.
"Thiên"
"Em còn có anh không phải sao"
Trấn an Tô Niệm, Hàn Thiên nắm tay cô đi vào, nơi này trưng bày toàn là vũ khí, súng có, đao lớn đao nhỏ đều có,...còn có cả kim tiêm chứa máu.

Nhìn số kim tiêm Tô Niệm lùi về phía sau Hàn Thiên tay run run nhìn chúng.
Thì ra đây là lí do Hàn Thiên không cho cô đụng chạm lung tung vào kệ sách, chắc lại sợ rằng cô sẽ phát hiện ra nơi này thấy những thấy không nên thấy.

Nhưng có điều Tô Niệm vẫn không hiểu, tại sao bây giờ Hàn Thiên lại cho cô biết.
"Niệm Niệm, em sợ sao?"
Nhìn thấy cô gái khép nép sợ hãi, khuôn mặt trở nên tái mét, Hàn Thiên dịu dàng nắm lấy tay cô vỗ về.
"Số...kim...kim đó...?"
Tô Niệm vẫn nhìn về số kim tiêm, lắp ba lắp bắp.
"Máu nhiễm HIV"
"Là máu HIV...thật...sao?"
"Thật"
"Máu này dành cho những kẻ cứng đầu chuyên nói dối và cả những kẻ phản bội lòng tin.


Chỉ cần tiêm một ống vào người, em nói xem hình phạt này có tàn nhẫn hơn so với cái chết rất nhiều hay không? So với cái chết ngay lập tức thì việc từ từ bị gặm nhắm từng tế bào trong cơ thể đau đớn tột cùng rồi chết đi thì cái nào đau đớn hơn?"
Hàn Thiên nhìn thẳng vào mắt Tô Niệm, những lời nói ra cứ như nhắm thẳng vào Tô Niệm vậy.
Cô sợ hãi cố mỉm cười.

Lắc đầu nhìn Hàn Thiên.
"Em...em...không biết"
Hàn Thiên gật gật đầu nhìn cô.

Cũng không nói thêm lời nào.
Đôi mắt Tô Niệm lại tiếp tục trốn tránh, lắm la lắm lét nhìn mọi thứ xung quanh.

Nhằm xoa dịu đi sự khó xử vừa rồi.
"Á"
Tiếng la của Tô Niệm bỗng nhiên lại vang lên.

Hàn Thiên nhìn theo ánh mắt Tô Niệm, biết cô đang sợ điều gì, Hàn Thiên vuốt lấy lưng cô.
"Thiên, ngón...ngón tay"
"Đó là ngón tay của tất cả anh em trong Song Long.

Trước khi gia nhập Song Long đều có tục lệ là tự mình chặt đứt ngón áp út của bàn tay trái để thể hiện sự trung thành không nhuốm hồng trần"
Vậy lần trước nhìn thấy ngón tay bị mất của Đại Mao ở trong xe, không phải là do phạm lỗi mà do tục lệ đáng sợ của Song Long.

"Tại sao anh...?"
Tô Niệm nhìn xuống bàn tay còn nguyên vẹn của Hàn Thiên thắc mắc.
"Là cha của anh giữa lại"
Nói rồi, Hàn Thiên từ từ cởi chiếc áo trên người mình ra, xoay lưng về phía Tô Niệm.
Hôm đó xảy ra quan hệ với Hàn Thiên nhưng Tô Niệm lại đau đớn không chú ý đến cơ thể của anh là mấy, hôm nay nhìn kĩ mới thấy phía sau lưng Hàn Thiên có một hình rồng được xăm khá lớn, ngoài ra còn chi chít những vết sẹo chồng chéo lên nhau trông rất khó coi.
Tay Tô Niệm run run sờ lên từng vết sẹo đã lành, nước mắt cô từ đâu lại rơi xuống, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào lưng Hàn Thiên.
"Đau lắm không?"
Hàn Thiên xoay người nắm lấy cánh tay đang trên không trung của Tô Niệm.

Lau đi nước mắt trên khuôn mặt cô.
"Không đau.

Chúng đều là những vết sẹo cũ đã lành.

Đối với anh vết thương ngoài da không đáng gì cả.

Nhưng vết thương trong tim có lẽ sẽ không bao giờ lành được".

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom