Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: Thần giữ của


Phía đàn lễ, lão Độ vừa niệm xong, lúc này đang châm lửa đốt xấp vàng mã trong thau, hai thằng đầy tớ thì lo đốt những hình nhân bằng giấy. Ngọn lửa bốc lên phừng phừng trong chậu như thể muốn nuốt hết những gì lão thầy bói cống nạp cho nó, càng ngày càng bốc lên cao hơn, rặt một màu tím lơ kì lạ, nào phải màu vàng cam như ngọn lửa thông thường. Mấy người nhà họ Nguyễn lại được phen trố mắt há mồm kinh ngạc. Bình sinh chưa bao giờ được thấy ánh lửa nào kì ảo, thoạt trông khá đẹp mắt như thế. Đó mà là lửa của quỷ ư?. Nói chắc chẳng ai tin. Bởi vậy mà những con người ngoại đạo nhà Lĩnh phú lại càng tin rằng đó là sức mạnh linh thiêng của thần thánh trên trời, tuyệt nhiên không thể nào dây đến quỷ giới được, và lão Độ chính là một pháp sư chân chính, một nhà phong thuỷ kiến thức uyên thâm. Ánh mắt lão phú ông lúc này đang ngây ra nhìn ngọn lửa tím lơ kì lạ ấy, đáy mắt lấp lánh toát lên sự ngưỡng mộ dành cho lão thầy bói của làng. Vẻ mặt lão đầy hưng phấn, bỗng nhiên cảm thấy háo hức nóng lòng chờ đợi thần linh ban phát sức mạnh cho song sinh đồng tử. Chúng sẽ là những tay đầy tớ tuyệt vời canh giữ cho căn hầm và mai sau sẽ là lăng mộ của Nguyễn gia. Về phía lão thầy Độ, khi xấp vàng mã cháy gần hết thành tro, lão lôi ra từ cạp quần một túi nhỏ buộc chặt miệng, lão tung lên nhè nhẹ trong lòng bàn tay, bên trong túi có vật gì đó kêu lên lóc xóc như kim loại. Lão mở miệng túi, móc ra ba đồng xu nhỏ, trên hai mặt mỗi đồng xu đều khắc những kí tự kì lạ. Lão niệm gì đó trong miệng rồi cũng ném tọt ba đồng xu ấy vào thau đồng, ngọn lửa kì lạ kia vươn ra như cái lưỡi liếm lấy vật vừa bay vào ấy. Ngay sau đó, nó lại bốc cháy dữ tợn hơn, phừng phừng phía trước bàn lễ rồi bất chợt túa ra hai dải tay lửa tím nhạt bay tới xác cặp đồng tử nhanh chóng bao quanh chúng rồi dần dần biến mất. Lão Độ xếp bằng nhắm mắt ngồi yên lặng chờ đợi ngọn lửa kia tắt hết, cũng mất một lúc khá lâu. Khuôn mặt nhăn nheo đầy vết đồi mồi của lão như tím lại dưới ánh lửa bập bùng. Khi ngọn lửa trong thau tắt ngấm chỉ còn lại những đốm tím lơ nhỏ xíu bay lơ lửng trong không trung, cũng là lúc lão mở mắt chống đùi đứng dậy. Ngó vào cái thau đồng lúc này đã sạch bách, đến một vụn tro tàn cũng không còn. " Đúng là vừa tham vừa đói!" - lão Độ nghĩ bụng. Lão chắp tay sau lưng đứng trước xác của hai đứa trẻ đang bất động, mặt mũi bị bịt kín hết, trầm ngâm giây lát. Lát sau mới chậm rãi quay lại cất tiếng khàn đục thông báo cho mấy người phía sau:

- Xong rồi...Lĩnh phú gia!.

- Hả. Xong...xong xuôi rồi hở thầy?!.

- Đúng vậy!. Lát ngài nhớ căn dặn đám tôi tớ chớ có động vào xác song sinh đồng tử và bốn cái bình trong góc kia kẻo mất mạng đấy!.

- Được được!. Ta sẽ dặn chúng nó!.

Bà phú mặt mày trắng bệch, có lẽ bị buổi nghi thức kia doạ cho hồn phách lên mây, đang lảo đảo chống gối run rẩy đứng lên. Lĩnh phú lúc này mới khẽ khàng hỏi:

- Vậy, mấy cái bình gỗ ấy mục đích là để làm gì vậy thầy?.

- À!. Tôi dùng chúng để trấn yểm thần giữ của ở lại nơi này!. Để chúng không thể tuỳ ý muốn đi đâu thì đi!.

- Ra vậy!. Hay thật!. Thế.... thế còn ngọn lửa " sống " vừa rồi?...

Lão Lĩnh đằng hắng hỏi, vẻ mặt không giấu nổi sự tò mò. Lão Độ cúi mặt cười nhẹ một cái lắc đầu nói:

- Xin thứ lỗi, cái này thì lão phu không thể nói được!. Nó là quy tắc của cái phép này, không thể tiết lộ cho bất kỳ ai biết!.

- Ồ!. Chậc!.

Lĩnh phú mất hứng chép miệng. Ngó lên hai cái xác đồng tử đang bị trói ngồi ngay ngắn trên hai cái ghế giống như hai tên hộ vệ trấn giữ phía trước đống của nả chất như núi của lão, bất giác khoé miệng nở nụ cười đầy thoả mãn. Đặng lúc sau, lão mới quay đầu cất giọng gọi thằng Đinh:

- Đinh đâu, lên tao bảo?.

Nhưng chẳng thấy tên gia nô đâu cả, phía cửa hầm chỉ thấy mỗi thằng Ba đang ngó nghiêng nhìn ngắm cái bình gỗ đặt trong góc tường. Lão bực bội quát:

- Thằng kia đừng có táy máy linh tinh!. Thằng Đinh đâu?!.

- Ơ, dạ!. Thằng Đinh...ơ nãy nó mới đứng ở cửa đây mà nhỉ?.

Thằng Ba giật thót mình khi nghe tiếng quát của lão phú, vội vàng nhỏm dậy ngó nghiêng tìm kiếm thằng bạn:

- Con mải xem thầy thi lễ nên cũng không để ý ạ!.

Thằng Ba gãi tai, ngước mắt lí nhí nói. Lão phú nhăn mặt, chuẩn bị phun ra một tràng quát tháo nữa thì phía dãy hành lang vọng tới tiếng la hét huyên náo của đám gia nhân, kèm theo những tiếng nổ " đoàng đoàng " như sấm dội tới, lão không trông thấy gì vì đã bị cánh cửa gỗ chặn lại, đang mất hồn vì quá bất ngờ, cứ sững ra như thế. Bà phú cũng giật nảy mình hốt hoảng kêu lên:

- Có chuyện gì ồn ào thế?!.

Lão Độ lúc này đang loay hoay thu dọn đồ nghề và đồ lễ nên không để ý lắm, cho là đám tôi tớ Nguyễn gia có vụ gì đó, lại tiếp tục cúi đầu dọn dẹp bàn lễ.

" Rầm!". Cánh cửa chính căn hầm bị một lực nào đó tác động vào bật tung ra. Vợ chồng lão phú hộ trợn măt đứng đơ ra như trời trồng giữa căn hầm chứa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: Đêm không trăng


Quá nửa đêm canh năm mà trời vẫn tối đen như mực, không trăng, không sao. Xung quanh vắng lặng như tờ, một ánh đuốc lập loè sáng lên trong đên tối, ánh lửa từ ngọn đuốc hắt lên gương mặt của người cầm nó một sắc vàng nhợt nhạt. Hắn nhìn ngó xung quanh, giơ cây đuốc về phía trước, ánh sáng toả ra cho thấy phía đằng trước chính là con sông lớn. Hắn liền nhanh chóng soi đuốc mò mẫm chạy ra lối đó, nơi cột cái thuyền bé mà ban trưa hắn dùng để sang sông theo lệnh của phú ông. Cái bóng đen thui hoà vào màn đêm đen đặc ấy chính là thằng Đinh - tên đầy tớ mà phú hộ Lĩnh vô cùng tin tưởng.

Ra đến nơi, thằng Đinh bì bõm lội ra phía cái thuyền đang neo đậu, rọi đuốc lên trên thuyền như tìm kiếm thứ gì đó. Nó nhanh chóng nhìn thấy một túi vải nhỏ nằm im lìm trong khoang liền đưa tay nhặt lấy rồi vội vã quay trở vào bờ. Vào đến nơi, nó mở miệng túi thò tay lôi ra một cây pháo sáng. Nó mồi lửa từ cây đuốc rồi châm vào cây pháo. Tiếng nổ lẹt xẹt vang lên, giây lát sau một luồng khói vọt thẳng lên trời như mũi tên rồi nổ tung ra phát ánh sáng chói loà cả một khoảng trời. Thằng Đinh đứng ngây ra vài giây ngước mặt nhìn lên cao chỗ cây pháo vừa nổ, đáy mắt tựa như cũng sáng theo lấp lánh. Ít lâu sau, ánh sáng từ cây pháo phát nổ đã lịm dần, bầu trời đêm lại tối dần đi. Thằng Đinh căng mắt nhìn sang bên kia sông, thấy có ánh sáng thấp thoáng, đoạn, nó quệt mồ hôi trên trán cắm cây đuốc ra bên cạnh rồi ngồi bệt xuống bãi đất. Nó cứ ngồi như thế, hai mắt nhìn ra con sông im lìm ngoài kia như đang chờ đợi.

Ban nãy, trong lúc vợ chồng phú ông và thằng Ba đang mải mê theo dõi thầy bói Độ thi lễ không để ý, nó đã thận trọng lẻn ra ngoài. Đi ra dãy hành lang ngoài căn hầm, đám gia nhân của phú hộ Lĩnh đang ngồi vạ vật ở hai bên, họ chống tay ngủ gật hoặc nằm cả ra đất mà ngủ vì gần hai ngày nay bọn họ đã phải làm việc hết sức mệt mỏi, bấy giờ lại đang buổi đêm, nên ai cũng díp cả mắt lại, tranh thủ ông bà chủ đang làm lễ bên trong bèn đánh một giấc. Thằng Đinh nhìn thấy thế, nó giả bộ ho lên mấy tiếng, vờ như đi lo việc cho phú ông, bước nhanh qua đám người, còn tiện tay nhấc một cây đuốc đang cắm trên gạc đem đi. Ra khỏi miệng căn hầm nó mới thở phào, nhẹ cả người, nãy giờ cứ lo không tìm được dịp để trốn ra ngoài, may sao vị thầy bói kia làm lễ quá " hấp dẫn ", ông bà phú cùng thằng ngố Ba đều không để ý, nó mới lẻn ra được. Chính nó cũng xuýt bị buổi lễ thần thánh kia của Độ thầy làm cho quên khuấy đi việc phải làm đêm nay. Ngước nhìn lên bầu trời, cảm giác sao mà mù mịt đến thế, không thấy một chút ánh sáng nào từ những vì sao, mặt trăng chắc cũng đã bị đám mây đen vần vũ kia che đi mất. Nó cúi mặt, dáng vẻ trầm xuống, rồi cũng thở dài nặng nề, ngước mắt bước đi.

Quay lại tình hình phía bên trong căn hầm chứa nhà Nguyễn gia lúc này, những gì xảy đến quá đột ngột, vợ chồng phú hộ cùng tên đầy tớ và lão thầy bói đều hết sức ngỡ ngàng xen lẫn cả sự bàng hoàng. Ai nấy đều đứng chôn chân tại chỗ. Ở phía đối diện, trước cửa chính căn hầm là những bóng người lạ lẫm mà họ chưa nhìn thấy bao giờ. Bọn họ đá văng cánh cửa gỗ mới lắp sang một bên bung ra " rầm " một tiếng, sắc mặt kẻ nào kẻ nấy đều toát lên vẻ lạnh lùng, sát khí toả ra ghê người. Thằng Ba trố mắt cả kinh hét lên:

- Ông ơi, đây...đây chẳng phải là quan lính ngoại quốc sao?. Sao bọn họ lại xuất hiện ở đây?!.

Lão phú không thể trả lời câu hỏi của thằng đầy tớ vì lúc này trong người lão đang bị một sự kinh hãi áp chế, nhất thời không thể phản ứng, cứ đứng trơ ra không biết phải hành xử như thế nào. Bà phú cũng méo mặt, tay chân run lẩy bẩy như sắp quỵ ngã, đưa tay bám víu vào tay chồng. Phía đằng sau, lão thầy bói Độ cũng chẳng khác nhà vợ chồng Lĩnh phú là mấy, trán lão nhăn lại, những nếp nhăn trên mặt như hằn lên rõ hơn.

Người chặn trước đám lính lạ mặt kia là một người đàn ông ngoại quốc, nhìn trang phục gã ta đang mặc trên người thì có thể thấy rằng hắn là một kẻ có địa vị khá cao trong hàng ngũ quân đội của bọn ngoại bang. Trên đầu đội mũ viền đen, hai vai và trước ngực đều có quân huy, quân hiệu sặc sỡ, đeo thắt lưng, hai chân đi ủng. Dáng người hắn cao lớn đang chống nạnh đứng choãi ra chắn trước cửa hầm, nheo mắt đầy sát khí nhằm vào bốn người trong hầm đằng kia rồi gằn giọng tuôn ra một tràng tiếng ngoại ngữ xì xồ, và tất nhiên mấy người phía đối diện chẳng hiểu gì, chỉ trợn mắt lên không biết phải phản ứng ra sao, mặt người nào người nấy tái đi cắt không còn hột máu. Có vẻ tên quan ngoại quốc đang vô cùng giận dữ, hắn cứ chĩa cặp mắt màu xanh nhàn nhạt hằm hằm nhìn vào phú hộ Lĩnh chửi mắng xối xả, nước bọt văng cả ra ngoài, cơ gân trên trán thì nổi hẳn cả lên. Rồi không chần chừ hay chùn tay lấy một khắc, hắn rút khẩu súng đen ngắn giắt ở thắt lưng lên chĩa ra bắn liền hai phát, " đoàng ", " đoàng ". Tiếng súng nổ chát chúa vang lên như rúng động cả căn hầm. Thời gian như dừng lại trong khoảnh khắc ấy. Cậu Khanh trợn mắt đứng đơ ra chứng kiến một chuỗi bi kịch trong căn hầm tử thần này. Lĩnh phú mắt trợn trừng, mặt như giãn ra, khoé miệng khẽ giật giật mấy cái, lão từ từ cúi xuống nhìn vào phần ngực mình, một lỗ nhỏ xuất hiện trên đó, đang túa ra rất nhiều máu tươi chảy xuống, viên đạn lạnh lẽo đã găm sâu vào ngực lão. Trước khi ngã vật xuống, thứ xuất hiện trước mắt Lĩnh phú không phải là con lão, cũng không phải là đống giương hòm chất cao phía đằng sau, mà là khuôn mặt của thằng đầy tớ - thằng Đinh. Giờ thì lão đã nhận ra điều cấn ná trong lòng khi nó từ bên kia sông trở về bẩm báo cho lão. Nó nói rằng đã bơi vào bờ vì thuyền bị lật, thế nhưng quần áo nó tuyệt nhiên không dính một giọt nước nào. Lão trách mình quá sơ xuất, quá cả tin, nhưng tất cả đã muộn rồi. Cơ thể lão phú ông ngã xuống nằm sấp trên sàn, hai mắt trợn trừng đầy uất ức. Ngay kế bên, bà vợ phú ông vẻ mặt thất thần, từ tái mét chuyển sang trắng bệch từ lúc nào. Đôi mắt xếch lúc này trơ ra, chứng kiến cảnh người chồng đổ vật xuống, bà ta hét lên một tiếng chói tai, hai dòng nước mắt đã trào ra lăn cả xuống cằm. Hai phát súng từ tay gã ngoại quốc kia đã giết chết tươi thằng Ba và Lĩnh phú. Cả hai đều mở trừng mắt mà chết, xác thằng Ba gục xuống tựa lưng vào bức tường hầm, phía sau nó, những vệt máu tươi bắn ra tung toé dính lên bức tường loang lổ. Còn lại bà phú và lão thầy bói, hai người đều thất thần kinh hãi, lão Độ bắt đầu tay chân rụng rời, lão phải làm gì để giữ cái mạng già của mình bây giờ, thứ vũ khí nhỏ bé trên tay tên người ngoại quốc kia là cái giống gì mà có thể cướp đi mạng người chỉ trong tíc tắc. Lão cơ hồ đưa một tay tóm lấy cái túi đồ đang đeo trên vai run run nghĩ cách thì, " đoàng ", âm thanh chết chóc ban nãy lại vang lên, lão Độ đưa tay sờ lên bụng, trên tay lão dính đầy máu tươi, tay lão run run, cơn đau nhanh chóng ập tới, mắt lão mờ đi, lão hận là tại sao mọi việc luôn xảy ra ngoài tiên liệu của lão. Đó là điều thắc mắc cuối cùng trước khi lìa đời của tay phù thuỷ. Bóng người nhỏ thó của lão đổ ập xuống như một cơn gió, mang theo giao ước đen về thần giữ của cho nhà họ Nguyễn xuống đáy mồ.

*** Bi kịch về gia tộc nhà họ Nguyễn nếu ai muốn mình kể trong phần ngoại truyện thì cmt ở đây nhé!.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62: Thủ Lăng Nghiêm Tam Pháp Ấn Tam Muội


Tiếng ủng lộp cộp vang lên trong căn hầm chứa lạnh lẽo ngổn ngang xác bốn người nằm bất động dưới sàn. Tên quan cao lớn vừa bước qua xác bà vợ phú hộ Lĩnh đang nằm xõng xoài cạnh chồng. Ánh mắt bà ta tuy mở trừng trừng vô hồn nhưng đâu đó vẫn đọng lại tia hoảng sợ tột độ trước khi chết. Trên khuôn mặt trắng xanh còn vương lại vài giọt máu nhỏ bắn lên tung toé. Tên quan bước qua đống xác tiến tới hai cái ghế gỗ trói xác cặp song sinh đồng tử. Gã lướt ánh mắt qua một lượt rồi dừng lại ở phía sau lưng hai vị thần giữ của, chính là đống gia tài chất lên đến tận nóc hầm của nhà tên địa chủ kia. Hắn nhếch mép hài lòng, quay lưng bước nhanh ra phía cửa hầm, ra lệnh cho đám lính khố tiến vào chuẩn bị khuôn đống giương hòm kia lên xe ngựa. Cậu Khanh lúc này vẫn đang đứng trong căn hầm, cậu không ngờ rằng tất cả bọn họ lại có chung một kết cục thảm thương đến thế, sắp tới không biết sẽ phải xử lý hai tên " thần giữ của " thế nào cho đúng. Đang tần ngần trầm tư suy nghĩ, bỗng phía lồng ngực trái của Khanh bắt đầu nhói lên, cậu đưa tay lên ôm ngực, cảm thấy có một lực hút từ nơi xa xăm nào đó đang tác động lên bản thể mình. Cậu bị luồng sức mạnh ấy kéo đi, khung cảnh kì quái, đầy mùi tử khí trong căn hầm nhà họ Nguyễn đang xa dần, hình ảnh hai cái xác đồng tử cũng xa dần. Có một tiếng nói từ đâu đó vang lên trong đầu Khanh: " tiểu tử, con đi xa quá rồi đấy!. Thời gian không còn nhiều nữa, mau trở về!". " Là tiếng của ông nội!" - Khanh thốt lên. Phút chốc, thân thể cậu đã bị lực hút kì lạ kia kéo rơi vào một trường không gian khác mơ hồ và hỗn độn, cậu đang trên đường quay trở về trường không gian kết giới nhờ vào tiên lực của ông nội và chân khí làm dấu trên sợi dây đeo cổ có móng vuốt hổ. Hồn phách cậu lâng lâng, xuyên vút qua rất nhiều miền không gian khác nhau. Cùng lúc này, bên trong pháp trận, cầu sáng giao kết đang chờn vờn trên đầu cặp quỷ nhi bỗng loé lên thứ ánh quang sáng tối hỗn tạp rồi sau đó chốc lát, một cầu sáng vàng nhàn nhạt tách ra, xuyên qua bức tường kinh Lăng Nghiêm bay về hướng thân thể cậu Khanh đang ngồi bất động dưới đất. Sợi dây đeo cổ phát ra ánh sáng vàng giờ đã chập chờn, không còn ổn định nữa. Cầu sáng vàng bay tới lập tức nhập vào đỉnh đầu của Khanh rồi biến mất, đúng lúc ánh sáng trên sợi dây cổ tắt lịm cũng là lúc thân thể cậu Khanh đổ vật ra đằng sau, sợi dây rớt xuống lồng ngực vì tác động của trọng lực, không còn lơ lửng trên cổ nữa. Như một hiệu ứng Domino trong giao kết tâm thức, sau khi cậu Khanh hồi hồn, liền sau đó, ông em cũng bật ngửa ra, cảm giác tâm thức mình như vừa từ trong người thanh niên kia xuất ra, men theo sợi chỉ nhập vào thân thể " ập " một cái, nhất thời thần trí còn lâng lâng như vừa bước ra khỏi cơn mê. Con vàng từ nãy đến giờ nằm phục bên cạnh ông em chờ đợi, thấy ông tỉnh dậy liền ngóc đầu lên sủa vài tiếng, quẫy đuôi mừng rỡ. Ông em lắc lắc đầu cho tỉnh táo, hai mắt đã mở ra được không còn bị choáng váng như lúc nhập giao kết nữa. Ông đưa tay ra vuốt vuốt lên đầu con chó: " ngoan lắm!".

Về phía cậu Khanh, ngay sau khi hồi hồn, cậu nhanh chóng điều hoà huyệt đạo, quay lại thế thiền định để tiếp tục duy trì trận pháp. Hứa lão gia bên trong bát trụ Tiên Thiên lúc này vẫn đang cố hết sức giữ nguồn năng lượng phát ra trên bát linh thạch, để chúng ổn định và liên kết với bức tường bằng kinh Thủ Lăng Nghiêm mà giam giữ và khống chế hai con quỷ nhi kia. Có lẽ ngài đã không còn nhiều sức lực nữa, bèn nói với cậu Khanh:

- Khanh nhi, mau mau điều hoà pháp trận cùng ta mở Hỗn Thời Luân. Không thể kéo dài được lâu nữa, tiên lực của ta sắp cạn rồi!.

- Nhưng ông nội, người cũng thấy rồi đấy, hai tên quỷ nhi đó vốn là những đứa trẻ đáng thương, tội nghiệp, chẳng qua bị người ta hại chết mới biến thành loài yêu quỷ, thực sự...con không nỡ...!. Ông nội!.

- Ta biết!. Nhưng bây giờ chúng không còn là hai đứa trẻ vô tội ấy nữa, chúng đã bị sức mạnh ma quỷ chiếm mất linh hồn rồi, hai đứa trẻ ấy đã chết rồi, Khanh nhi!. Từ nhỏ con đã là một đứa bé có lòng khoan dung, độ lượng, đó là lý do vì sao ta cho con đi theo Phật đạo. Nhưng bản chất của Phật pháp ra sao chắc con nắm rõ, đó là phải nhìn thấu tâm can vạn vật. Con dung túng cho chúng không phải là cứu vớt chúng mà là càng khiến cho chúng tạo thêm nghiệp chướng, làm nhân giới hỗn độn hơn mà thôi!.

- Nhưng...

- Con suy nghĩ kĩ đi!. Thời gian hiệu lực ở kết giới này đối với ta không còn lâu nữa đâu!.

- Con làm đây, thưa nội!...

- Tốt!.

Cậu Khanh trầm giọng buồn bã trả lời. Hai đứa bé Đậu Và Tương mà cậu thấy rõ ràng không còn tồn tại nữa. Thứ duy nhất còn bám trụ lại nhân giới này là sức mạnh ma quỷ đã ăn dần linh hồn hai đứa trẻ mà lão thầy phù thuỷ máu lạnh đã dùng khế ước với quỷ giới mà có được. Sự trấn yểm thần giữ của canh giữ hầm chứa cho nhà họ Nguyễn cũng đã mất dấu vết cùng thảm kịch đêm hôm ấy cho nên muốn phá trấn yểm đó có thể nói là " mò kim đáy bể ", chỉ có sức mạnh của Hỗn Thời Luân mới đủ khả năng phá vỡ nó. Phải dùng đến hạ sách này e cũng là vạn bất đắc dĩ, bởi linh lực của cả hai ông cháu Hứa gia đều đã vơi sáu, bảy phần, không thể kéo dài lâu hơn được. Lúc bấy giờ, hình hài đen đúa của hai tên quỷ nhi bên trong bát trụ Tiên Thiên dường như có chút động đậy. Vì cậu Khanh xuất hồn nhập vào ký ức của chúng nên trong thời gian đó, ông nội cậu phải phân tán tiên lực trên các mắt trận ra để duy trì trận pháp. Cũng bởi vậy mà nguồn năng lượng tác động lên quỷ linh của bọn chúng đã yếu đi khá nhiều. Chúng lúc này đã dần dần hồi lại ý thức, tay chân bắt đầu cử động. Ông nội em ngồi dưới trông thấy thế bèn kêu lên cho cậu Khanh biết:

- Cậu Khanh, bọn chúng hình như tỉnh lại rồi!.

- Cháu thấy rồi!.

Cậu Khanh vội vã bước vào tư thế tạo pháp chú mới, nếu bọn quỷ nhi thoát ra được khỏi sự khống chế của trường năng lượng trong bát quái trận thì tình thế sẽ gay go hơn rất nhiều, ông nội cậu không trụ lại ở đây lâu được.

- Xin lỗi!!!.

Cậu Khanh lầm bầm trong miệng, rồi bằng một thái độ kiên quyết, cậu vung hai tay vận kình lực dồn tất cả phần linh lực còn lại để tạo ấn chú chuẩn bị tác động pháp lực lên pháp trận. Hai mắt cậu sắc nhọn như lưỡi gươm ẩn dưới hàng chân mày rậm, dáng vẻ tạo nên một thế công phu đẹp đẽ như một vị thiếu tăng, đồng thời khuôn miệng bắt đầu mấp máy bài kinh Thủ Lăng Nghiêm. Cậu Khanh nhắm hai mắt, thân thể thu về thế thiền trụ, trì trú bài kinh một hồi. Về phần Hứa lão gia, ngài đang cố gắng ổn định phần tiên lực trong mình để gia tăng sức mạnh của bát trụ Tiên Thiên nhằm áp chế quỷ linh của hai tên " thần giữ của ". Dưới đất, cậu Khanh sau một hồi niệm kinh, thì lúc này, trên hai bàn tay đang kiết ấn của cậu chợt toả ra ánh sáng, quầng sáng vàng hoàng kim bao quanh đôi bàn tay vô cùng huyền ảo. Thế kiết ấn ấy chính là Bảo Ấn Tam Muội, một phép đại định của nhà tu hành Phật pháp một khi đạt đến đỉnh cao của thiền định, hay có thể nói là nghiệp quả của công phu niệm Phật miên mật, kết hợp với toạ niệm và kinh hành. Tam Muội hay Tam Ma Đề là trạng thái niệm Phật mà Thân, Khẩu, Ý đều hợp nhất để tiến tới cảnh giới cùng cực của " Hư ", nhờ quán tưởng mà tâm chạm đến được thật tướng, chân không, vô vi, Niết Bàn và Trung Đạo. Về trường hợp của cậu Khanh mà nói, nhờ trải qua quá trình tu tập hằng ngày cùng với việc tác pháp, chân tâm một lòng hướng về nhà Phật, đặng triệu hồi thành công những vị thần Phật trong cuộc giao đấu với hai tên quỷ nhi lần này mà có thể đạt đến cảnh giới nhất tâm chánh định đó, tam muội cũng vì thế tự khắc hình thành. Hơn nữa, kinh Thủ Lăng Nghiêm vốn là " Phật Đảnh Quang Minh ", chú Lăng Nghiêm là vua của các loài chú, vậy nên Tam Muội được hình thành từ kinh Thủ Lăng Nghiêm được xem như Vương Tam Muội, vua của các loại tam muội. Dùng nó thì có thể xem như mượn pháp lực vô biên của nhà Phật để kích hoạt lên trận pháp, từ đó mở ra cánh cổng không gian thông với Hỗn Thời Luân.

" Phừng!". Xung quanh thân thể cậu Khanh đang bất động thiền định bỗng chốc xuất hiện một đạo lửa lớn. Ông em trông thấy thế thì mở trừng mắt, băn khoăn trong đầu:

- Trời!. Không lẽ, cậu ta...cũng đã tạo ra được ngọn lửa Âm Dương giống như con vàng hay sao?.

Nhưng kì thực thì không phải như vậy, đạo lửa bao quanh người cậu Khanh lúc bấy giờ không phải lửa Âm Dương mà là Tam Muội Hoả. Một khi đã tu tập đạt đến trạng thái tam muội, khí lực bên trong cơ thể người thực hành cũng đạt đến trạng thái đắc khí, nguồn năng lượng cũng nhờ thế thăng hoa cực độ để đạt tới cảnh giới " Hư ". Người ta thường nói, chính những lúc nguy cấp nhất thì cơ thể con người sẽ bộc phát ra sức mạnh tiềm ẩn bên trong mình. Lúc này, hai tên thần giữ của đang dần dần hồi lại, có thể sẽ đả thương ông nội Khanh, bởi tiên lực của người đã sắp cạn kiệt. Tình thế đó thúc bách cậu phải thực hiện thành công việc kích hoạt cánh cổng không gian dẫn tới Hỗn Thời Luân. Đạo lửa trên người Khanh hiền hoà, sắc mà tựa hư, chứ không hừng hực dữ dội như Âm Dương hoả. Cậu Khanh thiền toạ một lúc lâu, bấy giờ mới mở mắt, hai tay chắp lại trước ngực, dáng vẻ tôn nghiêm vô cùng. Đoạn, cậu choãi chân, hai tay vung lên uyển chuyển, đạo lửa kia cũng lập tức di chuyển theo như cánh bướm nhịp nhàng. Tam Muội Bảo Ấn từ hai bàn tay cậu Khanh chĩa thẳng tới pháp trận Tiên Thiên Bát Quái truyền tới một luồng bạch quang như ánh kim, đạo lửa Tam Muội cũng theo đó nhập vào pháp trận ngay sau đó. Hứa lão gia bên trong trận đồ kết hợp nhịp nhàng với cậu Khanh ở bên ngoài, lập tức vận sức điều khiển năng lượng để Tam Muội Hoả hội tụ vào cùng với bát linh thạch. Chỉ thấy sau đó, tám tiểu cột sáng phụt lên từ bên trong lòng nó thêm một luồng sáng ánh kim nữa hết sức chói mắt. Ông em vội giơ tay che chắn trước mặt vì không chịu nổi sức chói từ chúng phát ra khiến ông loá mắt. Phía bên ngoài, bức tường chú Lăng Nghiêm đang vô hình chợt loé lên những ký tự bằng chữ Phạn rồi bắt đầu xoay quanh tám cột sáng, đồng thời các vòng tròn cổ tự cũng gia tăng tốc độ xoay vòng. Cậu Khanh vừa giữ thế vận ấn vừa dùng giao thức liên lạc với Hứa lão gia:

- Ông nội!. Tình hình sao rồi?.

- Ta đang vận!. Chuẩn bị, ta đếm đến ba thì phát lệnh!.

- Con hiểu rồi!.

Ngay sau đó, Hứa lão gia vận lực, phát ra nguồn tiên lực cuối cùng, điều đó khiến cho thân thể ảo ảnh của ngài xuất hiện những đốm tinh vân li ti ngũ sắc bay lên lơ lửng, hoà vào tám cột trụ chói loà rồi xuyên thẳng lên trời. Tám tiểu cột trụ ấy được sự gắn kết của bức tường từ kinh Thủ Lăng Nghiêm tạo thành một tổng thể lớn trông giống như một đại quang trụ. Chẳng biết nó cao đến đâu, ngước mắt nhìn xuyên qua lớp màng trong suốt của kết giới chỉ thấy một cột trụ lớn chọc thẳng lên bầu trời xanh không có điểm dừng. Mà thực ra, là tầm mắt không thể nhìn thấu hết. Bỗng chốc, xung quanh khu vực cột sáng ấy mây từ đâu kéo đến cuồn cuộn, kèm theo những cơn gió lốc mù trời. Trong không gian bắt đầu xuất hiện những âm thanh " ùng ", " ùng " trầm và vọng. Ngoài một người và một tiên nhà họ Hứa thì ông em và con chó đều không lý giải được những sự lạ kì đang xảy ra trước mắt, cứ dáo diên nhìn ngó một cách ngỡ ngàng. Từ bên ngoài nhìn vào thì không còn trông rõ được hình hài của hai tên thần giữ của nữa. Ánh sáng thoạt nhiên trong suốt nhưng lại vô cùng chói loà kia từ cột trụ đã che mất tầm nhìn của ông em.

Cậu Khanh nghe ông nội mình đang từng tiếng đếm qua giao thức: " Một "... cơ hồ lồng ngực cậu cũng hít thở phập phồng theo nhịp. Khanh lẩm bẩm: " Samadhi ".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63: Hỗn Thời Luân khai mở


- Một...!

- Hai...!

- Ba...!. Làm điiiii!.

Tiếng ông nội vang lên trong đầu Khanh. Cậu thu hai tay về hông bên phải, hai cánh tay khum khum chụm lại rồi vận lực đẩy mạnh về phía trước.

- Grừ...grừ...ừ...!Tam...pháp...tam...muội...bảo...ấn...vô lượng...!. Phát!!!.

Sau tiếng hô vang ấy của cậu Khanh, luồng kim quang chói loà từ hai bàn tay đang kiết Tam Muội Ấn trỏ thẳng hướng đại trụ kim quang mà chiếu tới. Ngay lập tức những âm thanh " ùng ", " ùng " trầm bổng truyền tới kết giới ngày một rõ ràng hơn. Phía trên bầu trời, nơi đại trụ kim quang chọc tới, chợt có tiếng sét nổ " xẹt xẹt ", mây đen đùn về xám ngắt cả một khoảng trời. Phút chốc, ông em cảm thấy đầu óc quay cuồng, hoa mắt chóng mặt như người bị say tàu xe, cổ họng cũng khó chịu như muốn nôn thốc ra. Có lẽ trường không gian hỗn tạp bên trong kết giới đang chịu tác động mạnh mẽ vì sự kích hoạt pháp trận vừa rồi. Những tia sét quanh vùng tròn mà đại trụ chiếu tới xuất hiện ngày càng nhiều, khi những tia sét chạm vào nhau phát nổ đì đùng từ các hướng quanh vòng tròn ấy, cũng là lúc bầu trời chỗ giao cắt với đại trụ kim quang vang lên những tiếng " rin rít " rồi vụt mở ra một vùng không gian kì lạ. Thoạt trông nó như một cái hố sâu hun hút, không biết đáy thông tới đâu. Lòng cái hố ấy có màu sắc như ảo ảnh, lúc nhìn như mặt gương, lúc lại loang loáng sóng sánh như mặt nước. Ở mép hố, lớp mây đen cuồn cuộn bao xung quanh vẫn vần vũ kéo về, gió lốc thổi tới mù mịt kèm theo những tia sét. Luồng không khí từ bên dưới như bị cái hố hút vào, phát ra tiếng " vu vu ". Xác cỏ cây, rác rưởi đều tự động bị cuốn lên cao bay tới cái hố mọc ra từ trên trời ấy. Mọi người dưới đất đều thất thần mất vài giây đứng nhìn cảnh tượng kì lạ đó. Riêng cậu Khanh cũng không thể tin là chỉ mới một lần thực hành mà mình đã có thể mở thành công được nó.

Lúc này phía bên trong trận pháp, thân thể như ảo ảnh của Hứa lão gia đang mờ nhạt dần, chập chờn tựa hư không. Toàn thân ngài phát ra những tinh vân ngũ sắc li ti bay lên. Ngài vẫn ngồi yên bất động toạ thiền, hai mắt nhắm lại. Cậu Khanh bấy giờ mới sực nhớ tới ông nội vội vã cất tiếng hỏi:

- Ông ơi!. Ông sao rồi!.

- Khanh nhi!. Ta phải đi rồi!. Không thể ở lại giúp con được nữa!. Mọi việc phía sau phải tự con cố gắng làm lấy!. Hỗn Thời Luân đã mở!. Mau mau dùng pháp lực đẩy bọn quỷ nhi vào, đừng chần chừ!.

Đâu đó trong không trung vọng tới một tiếng nói xa xăm:

- Bảo...trọng...!.

- Ông, ông nội....!!!.

Cậu Khanh kêu lên, ánh mắt nhìn xuyên qua bức tường kim quang sáng chói của trận pháp, thì thấy bóng dáng của ông nội mình đang mờ nhạt dần. Tiên lực của người đã cạn nên cần phải quay về tiên giới ngay. Hứa lão gia vừa biến mất, cột sáng tại cửa khảm chợt rung lên rồi thu hẹp lại. Luồng kim quang trên bảy cột còn lại cũng tương tự nhất loạt yếu dần đi. Trận pháp đang giao động, cậu Khanh vội vã quay về thế thủ, tạo ấn rồi vận pháp lực phóng tới để ổn định trận pháp. Lúc này, hai tên quỷ nhi đang bị nhốt bên trong bát trụ Tiên Thiên đã tỉnh lại do nguồn năng lượng áp chế chúng đang ngày một yếu đi. Chúng căng thân thể hét ra những tiếng chói tai rồi vận sức cố thoát ra khỏi lực hút từ Hỗn Thời Luân.

- Thả...chúng...ta...ra...!!!.

Phía bên ngoài, cậu Khanh đang dùng những phần linh lực cuối cùng để giữ pháp trận. Cơ mặt cậu căng lên, hàm răng nghiến chặt. Đôi mắt sắc đầy quyết đoán gườm gườm chĩa về phía hai tên quỷ nhi, toàn thân gồng lực khiến gân cốt nổi lên chằng chịt. Phía sau cậu Khanh, ông em đang cố bám trụ lại vì lực hút từ Hỗn Thời Luân toả ra ngày càng ghê gớm. Nó giống như hố đen vũ trụ ở thế giới của chúng ta, nuốt hết tất cả mọi thứ vào bên trong một cách tham lam.

Hai cái bóng thần giữ của đen đúa đột nhiên rùng mình mấy cái. Chúng thi nhau hét lên, phần đầu của chúng như phình to ra, những tiếng " phựt ", " phựt " như khi sợi dây bị kéo đứt từ đâu xuất hiện quanh chúng. Hai tên thần giữ của dãy dụa, la hét một hồi. Trên phần đầu tròn xoe và đen thui của chúng lúc này bỗng hiện ra hai rạch ngang đối xứng phía dưới vùng trán. Ông em trợn mắt chỉ tay la lên:

- Cái gì thế kia?!. Chúng có mắt lại rồi kìa!.

Quả thực là như thế. Bốn cái rãnh ngang trên mặt bọn quỷ nhi đang khép chặt bỗng mở bung ra trắng xoá. Giây lát sau chúng động đậy qua lại, những con ngươi đỏ tươi như máu quay sang liếc nhìn về phía mấy người đang đứng dưới mặt đất. Lớp da đen thui càng khiến cho những đôi mắt to tướng của hai tên thần giữ của như nổi bật hơn với lòng mắt trắng dã và con ngươi bé tí đỏ thẫm lại. Hàm răng đang nghiến chặt mở rộng tới tận mang tai bỗng há ra để lộ hốc miệng đen ngòm và cái lưỡi thè ra ngoe nguẩy. Chúng cất tiếng cười ha ha:

- Ha...ha...ha..lấy lại được rồi...chúng...ta có mắt....rồi!!!.

Cậu Khanh mặt nhăn lại thì thầm trong miệng:

- Đúng như mình dự đoán!. Hỗn Thời Luân phá được trấn yểm dùng huyết nhãn giam thất song nhi của lão thầy phù thuỷ!.

Cậu đứng yên vững chãi trước lực hút ghê gớm của Hỗn Thời Luân, ngước mắt chằm chằm nhìn bọn quỷ nhi đang dần dần hồi tụ lại bản thể vốn có của chúng chính là nhãn và huyết. Xem ra, việc đẩy chúng vào Hỗn Thời Luân đã vô tình phá vỡ sự trấn yểm đối với thân thể chúng. Và cũng có lẽ là một sự hữu ý đối với Khanh. Hình bóng cao lớn đứng hiên ngang giữa trời đất của người thanh niên hiện ra một cách đầy quả cảm, phía trước là tiếng gió rít vù vù cùng tiếng cười ma mãnh từ trên cao vọng xuống.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64: Giao ước trỗi dậy


- Nếu Hỗn Thời Luân mà không hút bọn thần giữ của vào được thì sao hả cậu?.

Ông em lo lắng cất tiếng hỏi. Phía trước cậu Khanh vẫn đang dùng linh lực ổn định pháp trận.

- Chú đừng lo!. Hỗn Thời Luân rất mạnh!.

Bên trọng pháp trận, bọn hài nhi đang ra sức cố bứt ra khỏi lực hút từ cái hố trên cao. Đồng thời, huyết dịch từ đâu xuất hiện trên người bọn chúng chằng chịt trông giống như những đường kinh mạch nổi màu tím đỏ.

- A...a....a...a....a!!!. - Chúng dẫy dụa hét lên.

- Không ngờ bọn nó vẫn còn dai sức như vậy!. - Khanh nghĩ thầm.

Việc cấp bách bây giờ là phải giữ cho được trận pháp cho đến khi cái hố kia có thể nuốt chửng chúng vào trong. Nhưng linh lực trong người cậu Khanh còn đủ để thực hiện việc đó hay không thì không ai biết ngoài cậu. Chỉ thấy lúc này, năng lượng pháp trận dường như đang yếu đi nên bọn quỷ nhi ngày càng tự tung tự tác hơn. Hình dạng không những đã ổn định mà còn hội lại được bản thể bị phong ấn. Cũng nhờ thế mà sức mạnh của chúng được gia tăng lên rất nhiều. Tuy nhiên lực hút ghê gớm từ Hỗn Thời Luân không phải là hạng xoàng, dù bọn hài nhi ra sức bứt ra thì chúng vẫn bị hút lên từng tí một. Dưới đất, hai người và một chó cũng đang vật lộn tìm cách bám trụ lại để không bị hút tọt lên trời.

Trong khi tình thế giữa đôi bên đang vô cùng căng thẳng, thì phía trên cao giữa lớp màng kết giới bỗng nhiên hiện ra những cái lỗ đen, những luồng quỷ khí đen kịt từ đó chui ra bay lòng vòng trong không gian kết giới. Cậu Khanh sững lại vài giây:

- Không lẽ là....

Khanh cau mày lầm bầm. Ông em cũng đã trông thấy, nhưng lúc này ông đang mắc vật lộn với lực hút ghê người từ cái hố kia nên không nói gì được. Con vàng tuy đang dùng chân choãi ra bốn phía bám trụ lại cũng cố ngẩng đầu lên sủa vài tiếng. Những lỗ đen nhỏ vẫn đang xuất hiện thêm bên trong kết giới, luồng khí đen đặc chui ra lao vút trên cao, chúng dường như có tánh linh, mỗi luồng khí là một linh hồn của quỷ, chúng gào thét, bay loạn xạ xung quanh đại trụ kim quang. Những dải quỷ khí lớn bắt đầu mọc ra hai cánh tay dài khẳng khiu trên thân mình với mười đầu ngón tay nhọn hoắt, bay lờn vờn trên đầu mọi người như những bóng ma. Ông em sợ hãi không nhịn được đành cất giọng hỏi cậu Khanh:

- Chúng là gì vậy cậu?.

- Cháu...cũng không dám chắc chắn!. Nhưng theo linh tính của cháu, thì chúng là đồng bọn đến từ quỷ giới.

- Vậy tại sao bọn chúng lại xuất hiện đúng lúc này?!. Càng thêm bất lợi cho chúng ta, Hứa lão tiên sinh lại không có ở đây....

Ông em nhăn nhó thở dài, vì ông biết linh lực của cậu Khanh cũng sắp đạt tới cực hạn. Không thể một tay vừa giữ trận pháp vừa đánh bọn quỷ được. Cậu Khanh lắc đầu đáp lời:

- Cháu tin chúng nhất định sẽ bị tiêu diệt!. Bọn quỷ kia xuất hiện có lẽ là do ảnh hưởng từ " khế ước đen " mà lão thầy phù thuỷ lập ra với quỷ giới. Giao ước ấy tồn tại ở dương gian rõ ràng là đem đến rất nhiều lợi ích cho chúng thông qua hai vị thần giữ của. Thần giữ của như một cái cầu nối thông giữa nhân giới với quỷ giới, reo rắc tà khí chết chóc của bọn chúng lên dương gian. Càng nhiều người bị hại, quỷ linh của chúng càng mạnh lên. Sức mạnh càng được khuyếch đại. Khế ước này đối với bọn quỷ mà nói, thì, chúng chỉ có lời mà không có lỗ. Thế nên, việc bảo vệ thần giữ của là việc làm cần thiết đối với quỷ giới. Nếu để hai tên thần giữ của kia bị cái hố nuốt chửng, khế ước sẽ tiêu tan!.

- Ra vậy!. Vậy thì đúng là khó càng thêm khó rồi còn gì nữa!. Haizz!. Thần Phật trên trời xin hãy giúp chúng con!.

- Cháu...sẽ...cố gắng...!.

Cậu Khanh khó khăn nói qua giao thức, hai cánh tay đang gồng lên có phần hơi run run. Bức tường bằng kinh Lăng Nghiêm hình như đang nhạt dần, dường như trong suốt, độ sáng phát ra từ đại trụ cũng không còn chói loà như ban đầu nữa. Những luồng quỷ khí đen kịt bay lượn khắp bốn phía đã kịp nhìn thấy sự suy yếu của Tiên Thiên Bát Quái trận, chúng thừa cơ nhất tề nhằm cái trụ lớn lao vút tới, những âm thanh ghê người như từ chốn âm ty vang vọng khắp nơi. Phía bên trong trận pháp, hai tên quỷ hài nhi cũng vận sức phối hợp với bọn lâu la ở bên ngoài, toả ra những dải khí mảnh dẻ nhằm bức tường chú Lăng Nghiêm bắn tới. Uy lực của kinh Thủ Lăng Nghiêm là không phải bàn cãi, nhưng nó tồn tại hay không còn phụ thuộc vào pháp lực của người thi triển. Trong khi linh lực lúc bấy giờ của cậu Khanh đã sắp dùng ra hết, một mình chống lại bầy lâu la từ quỷ giới e là không cân sức. Và kết quả đúng như những gì dự đoán, những luồng quỷ khí từ bốn phía bao quanh đại trụ đều cùng lúc phóng vút tới như mũi tên, rất nhiều con quỷ đã hồn phi phách tán khi chạm tới bức tường chú Lăng Nghiêm nhưng một vài con đã xuyên qua được nhờ sự suy yếu của trận pháp và nguồn linh lực ngày càng cạn từ cậu Khanh. Cậu Khanh khẽ " hự " lên một tiếng khô khan trong cổ họng. Phía trong pháp trận, những dải khí đen vừa mới xuyên qua được liền nhập vào thân thể hai tên thần giữ của, khiến chúng hống lên một tràng như thú dữ. Thân thể lập tức phát ra lớn hơn, hai bóng đen nhanh chóng nhập lại thành một. Từ khối đen đúa hỗn độn ấy, mọc thêm ra một cái đầu, hai tay và hai chân nữa. Những mạch máu chằng chịt màu tím đỏ nổi trên người chúng túa ra bao phủ lên toàn bộ bản thể mới tái hợp đó. Trông kì dị vô cùng. Chúng nghiến răng, dùng bốn tay và bốn chân vươn ra tứ phía, những đầu ngón tay và ngón chân nhọn hoắt như những giác hút, chĩa xuống phía dưới nhằm bám lại, chống lại sức hút từ miệng hố loang loáng trên cao. Trông bản thể hợp nhất của bọn quỷ nhi lúc này chẳng khác gì một con nhện đen khổng lồ.

Lúc này, dưới mặt đất, cậu Khanh mắt đã dần mờ đi, cậu vẫn giữ tư thế duy trì pháp lực phát trên pháp trận. Ông em thì nằm sấp dưới nền cỏ, khẽ lắc lắc đầu, cơ mặt đã méo đi.

- Kiểu này không xong rồi!.

Ông em bất lực thầm than trong đầu. Bất chợt, có một cái bóng xượt qua người Khanh lao vút về phía trước, khiến cậu giật mình đánh mắt liếc qua rồi trừng mắt kinh ngạc:

- Vàng!!!.r
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,143
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65: Kết thúc


Quanh cảnh bên trong kết giới lúc bấy giờ hỗn độn vô cùng. Cột sáng dựng đứng xuyên lên trời giữa tâm kết giới đang yếu dần, chỗ giao nhau giữa cột sáng và bầu trời chính là Hỗn Thời Luân đang mở. Lúc này, cái bóng đen to lớn như thân nhện của hai tên quỷ nhi đang ra sức chống lại lực hút mãnh liệt từ trên cao. Phía bên ngoài trận pháp, cậu Khanh đang cố gắng nghiến răng nghiến lợi vận hết sức lực giữ cho pháp trận không bị vỡ, hai mắt cậu đã bắt đầu xuất hiện những tia máu hằn lên li ti. Vầng trán rộng túa ra những giọt mồ hôi to tướng. Nếu cố quá, cậu có thể sẽ rơi vào tình trạng tẩu hoả nhập ma do huyệt đạo, kinh mạch bị ép vận sức quá mức mà trở nên rối loạn, không còn kiểm soát được chân khí. Thế nhưng, người thanh niên quả cảm ấy vẫn không dừng lại. Tất cả những gì cậu và ông nội đã làm được đều không thể đổ sông đổ bể, chỉ còn một vài phút nữa thôi, dẫu chỉ là một phút ngắn ngủi còn gắng gượng được, cậu nhất định sẽ không từ bỏ. Khanh choãi chân rộng hơn tạo thế đứng tấn vững chắc, cơ trán nổi lên, hai hàm răng nghiến chặt lại tưởng chừng như sắp muốn vỡ ra đến nơi, đúng lúc đó, dường như có một bóng đen phóng qua vai anh, lao vút về phía trước. Anh hơi giật mình, đánh mắt liếc nhìn theo cái bóng thì ngỡ ngàng thầm thốt lên:

- Vàng!.

Phía trước mặt Khanh, bóng con vàng vừa lao vút qua. Nó giơ chân phi nước đại vun vút như mãnh hổ nhằm hướng đại trụ kim quang phóng tới. Cậu Khanh sững người nhìn theo:

- Không lẽ...nó xuyên qua được bức tường...?.

Đúng như lòng tin của cậu Khanh vào con chó. Con vàng nhất định phóng tới phía cột trụ, thân thể nó xuyên qua bức tường chú Lăng Nghiêm như xuyên qua lớp ảo ảnh. Giây phút nó tung mình phi qua bức tường thần thánh, chỉ thấy hình dáng một con hổ oai phong hiện ra, to lớn phủ lên bóng con chó dũng cảm. Ông em ngước mặt nhìn theo, ông gào lên từng tiếng khàn đặc:

- Đừng!!!. Vàng!!!. Quay về ngay...!!!.

Nhưng có lẽ, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng vàng trái lệnh ông. Nó chung thuỷ nhất mực không quay đầu lại nhìn, ngọn lửa Âm Dương từ phần đuôi của nó bừng lên dữ dội, nó đứng tại tâm của trận pháp, chính là ở giữa vòng tròn thái cực âm - dương. Hai vật chí âm và chí dương lúc này đang lơ lửng là là gần mặt đất cạnh con vàng, chợt chúng rung lên khe khẽ. Hai nguồn khí nhàn nhạt âm, dương từ chúng đang di chuyển về thân thể con chó. Như cậu Khanh đã phân tích trước đây, chó vốn là loài mang tính ôn, có nghĩa là ôn hoà, đại loại như loài cửu vỹ hồ mang tính âm, còn loài hổ thì mang tính dương. Lúc này nó đang hút hai nguồn khí ấy vào cơ thể, đồng thời dùng những đầu vuốt sắc dài khoằm và nhọn cắm xuống mặt đất để bám trụ lại. Cái đuôi dài giương thẳng ra chĩa xuống dưới. Nó nghếch mặt nhìn lên trên, đôi mắt nâu thẫm của nó long lanh như hổ phách, thấp thoáng ánh lên một màu xanh lục nhàn nhạt. Hấp thụ nguồn khí giây lát, con vàng choãi bốn chân ra, nó rùng mình một cái, lớp lông dày và thô xù ra, rồi " phừng ", ngọn lửa Âm Dương từ phần đuôi bừng lên lan nhanh ra toàn bộ cơ thể con chó, hừng hực như chưa bao giờ được cháy. Khoé mõm nó gầm gừ, nhe hàm răng dài và trắng, chĩa mắt nhìn lên thân thể đen xì vừa tái hợp của bọn quỷ nhi. Cậu Khanh ở bên ngoài pháp trận lúc này đã gần như kiệt sức, quỵ một chân xuống. Con chó hơi liếc mắt ra phía ấy, nó biết nó cần phải làm gì để bảo vệ ông chủ và chàng thanh niên quả cảm kia. Nó nhìn ông nội em lần cuối, đuôi nó khẽ vẫy rồi quay lại nhìn thẳng lên trời.

Bằng một cú nhảy dứt khoát, con vàng phóng lên cao, cùng với lực hút ghê gớm từ Hỗn Thời Luân, nó nhanh chóng tiến tới hỗn thể của hai tên hài nhi lúc này đang la ó dãy dụa hòng thoát ra khỏi miệng hố. Con vàng nhanh chóng giơ mõm táp vào một chân của bọn chúng và bám lấy. Những tiếng gầm gừ đầy giận dữ của nó thoát ra từ cổ họng. Bọn quỷ nhi đã nhận ra sự cản trở của con chó, chúng rống lên như con thú điên, quỷ khí đã phát tác ở mức mạnh nhất. Âm thanh đó dội đến bức tường chú Lăng Nghiêm đang trên đà suy yếu, khiến cho bức tường trong suốt rung lên rồi biến mất. Một mảnh ghép của trận pháp đã mất đi, sự liên kết giữa tám cột trụ cũng theo đó mà đứt đoạn. Cậu Khanh quỵ xuống, khuôn mặt nhăn nhó đến cùng cực. Cậu kêu lên trong đầu:

- Không xong rồi... pháp trận vỡ...Hỗn...Hỗn Thời...Luân sẽ đóng mất...!. Hix...hix....!.

Cậu thở gấp, cảm giác lồng ngực mình nóng rẫy như muốn nổ tung, còn tay chân thì mềm nhũn ra, rã rời. Cậu cố gượng chút sức lực cuối cùng, giơ tay nhấn vào sợi dây đeo cổ, một quầng sáng hiện lên bao quanh sợi dây khiến nó lại bay lên lơ lửng như ban nãy. Luồng sáng ấy giữ cho pháp trận tồn tại trong những giây phút cuối cùng của cuộc chiến.

Phía trong tám cột trụ đang chập chờn, bất ổn, hai tên hài nhi dùng tay phóng ra những tia quỷ khí hướng tới con chó. Con vàng dùng hai chân đạp không khí tránh né, miệng vẫn cắn chặt vào cái chân dài ngoằng của bọn chúng. Ngọn lửa lớn bao phủ người nó đang từ từ lan sang nhục thể tái hợp của bọn quỷ. Cái chân đã bắt đầu bén lửa, những mảng da đen kịt từ đó rã ra, bung ra khỏi cơ thể chúng thì liền bị cái hố hút tọt lên. Chúng ngoác mồm ra rống lên đau đớn, bốn con mắt trợn trừng trắng dã với con ngươi bé như hạt đậu đỏ ngòm chĩa xuống dưới nhìn con chó đầy căm thù. Bốn cánh tay nhất loạt phóng ra những tia khí mảnh nhằm giết chết con vật lông lá đáng ghét kia. " vút ", " vút ", con vàng phía dưới tránh né nhưng rồi, một mũi khí, hai mũi khí đen...lao xuống xuyên qua người nó " phập " từng tiếng chắc nịch như mũi tên găm vào người con thú. Ông em nhắm nghiền hai mắt cúi đầu xuống, hai hàng nước mắt trào ra lăn nhanh xuống gò má nhăn nheo. Miệng ông nghiến chặt để tiếng khóc không phát ra nhưng nó vẫn thường trực nơi cổ họng.

- Vàng ơi!. Đừng...tao xin mày...!. Không!.

Những mũi khí đen lạnh lùng phóng xuống xuyên qua người con chó, nhưng nó vẫn không hề suy xuyển, chung thuỷ ngoạm chặt vào phần chân bọn quỷ nhi. Ngọn lửa lan sang nhục thể bọn chúng lúc này đã lên đến phần thân, đốt cháy hừng hực cả một khoảng không lưng chừng giữa bầu trời và mặt đất. Chúng rống lên những tràng thảm thiết. Quỷ khí từ những chỗ bị lửa thiêu đốt đang tan ra và bị cái hố trên cao hút lấy. Chúng cáu tiết dùng bốn tay định tóm lấy người con chó xé toạc ra nhưng lại bị ngọn lửa trên mình con chó chặn lại bèn vận sức phóng từ lòng bàn tay ra một luồng khí đen kịt lớn như mũi giáo ném xuống con chó. Con vàng lúc này dường như đã yếu đi vì những vết thương trên thân thể, nó hứng trọn mũi giáo bằng luồng khí quỷ dị ấy. Luồng khí như ngọn giáo cắm phập vào giữa bụng con chó rồi tan biến, để lại một lỗ hổng đen ngòm trên thân nó. Những tưởng đòn chí mạng ấy đã kết liễu được con vật bám dai như đỉa kia, nhưng chúng đã lầm, con vàng vẫn một mực ngoan cố ngoạm chặt vào chân chúng, không ngừng gầm gừ, ánh mắt dũng mãnh như chúa sơn lâm không hề để lộ ra lấy một khắc đau đớn. Đến lúc này thì hầu như ngọn lửa đã lan đến tận cổ bọn quỷ nhi. Nhục thể chúng dãy dụa giữa không trung như con nhện khổng lồ bị nướng chín. Chúng không còn đủ sức để tấn công vì quỷ khí tan ra bao nhiêu đã bị Hỗn Thời Luân hút vào bấy nhiêu. Cảnh tương bên trong pháp trận lúc ấy thật dữ dội, như một khối cầu lửa hừng hực chói loà giữa thinh không. Hai tên quỷ nhi hét lên trong đau đớn, không còn kháng cự lại được sức hút ghê người từ cái hố, chúng bay lên cao chuẩn bị bị miệng hố nuốt vào. Đúng lúc bàn tay giữ trên sợi dây đeo cổ của mình buông thõng xuống, thân thể cậu Khanh đổ ập xuống đất, cũng là lúc bát quang trụ rung lên rồi phụt tắt. Tám viên linh thạch đều đồng loạt nứt vỡ răng rắc trên mặt đất. Pháp trận đã đóng, cùng lúc đó miệng hố rộng loang loáng sóng sánh trên bầu trời cũng vụt cái khép lại kéo theo nhục thể rực lửa của bọn quỷ nhi vào trong miệng nó. Giây phút ấy, ông em chợt nhìn thấy phía trên tầng mây cao gần khu vực miệng hố có một rạng sáng màu vàng kim lấp lánh ẩn hiện. Đúng lúc thân thể bọn quỷ nhi bị hút tọt vào trong mang theo con chó thì một đám mây trắng bồng bềnh từ phía có ráng vàng ấy vươn tới chặn lại phía trước thân mình con chó, ngay sau đó thì miệng hố khép lại, không còn một dấu vết nào trên bầu trời. Cái đám mây ấy hình dáng nom như một bàn tay mềm mại đỡ lấy thi thể con chó trước sức hút của Hỗn Thời Luân. Rồi cũng nhanh như lúc xuất hiện đám mây hình bàn tay biến mất, ráng vàng lấp lánh ẩn sau tầng mây cũng tan biến.

Thi thể con vàng rơi xuống mặt cỏ bịch một cái. Ông em vội vã, lồm cồm vừa chạy vừa bò tiến tới chỗ con chó. Nhưng nó đã không còn động đậy nữa, xác nó nằm bất động mềm nhũn giữa bãi cỏ xanh. Ngọn lửa Âm Dương trên người nó đã biến mất. Ông em quỳ bên xác con chó thân thiết, ôm lấy mà gào khóc trong đau đớn. Phía đằng kia, thân thể cậu Khanh đổ gục xuống nằm sấp trên mặt cỏ, bất tỉnh nhân sự. Lớp màng kết giới cũng đã tan biến tự bao giờ. Bầu trời cao gợn mây trắng tinh yên ắng như chưa hề xảy ra chuyện gì. Bốn bề vẫn là quang cảnh cánh đồng lúa mênh mông lúc tắt nắng đầy tĩnh lặng. Một chút gió xôn xao lướt qua trên khoảng đất mới xảy ra một cuộc chiến sinh tử lạ kì khiến mái tóc đen trên đầu cậu Khanh khẽ lay động. Tiếng khóc đứt quãng của ông em vang lên như tan ra trong khoảng không mênh mông vô định ấy:

- Vàng ơi!..........

- Cậu Khanh ơi.........!.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom