Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn

Lưu Đày Thần Y Mang Theo Không Gian Chạy Nạn
Chương 100


Bành Vượng hung hăng đập bàn, đôi đũa trước mặt đều bị chấn động tới mức rơi xuống đất.

"Kéo Lý Nhu Nhi ra ngoài, đánh mười roi thật mạnh.”

"Quan gia, ta thật sự nhìn thấy Hách Tri Nhiễm đánh huynh đệ Hà gia, điều ta nói đều là sự thật."

Đến lúc này rồi, Lý Nhu Nhi chỉ đành tiếp tục mạnh miệng, hy vọng có thể bẻ lại một ván.

Ai ngờ, bọn quan sai căn bản không cho nàng ta có cơ hội tiếp tục ngụy biện, trực tiếp tiến lên chuẩn bị kéo người ra ngoài.

Bởi trong lòng bọn họ đều biết rõ, Lý Nhu Nhi là đang làm ngụy chứng, còn huynh đệ Hà gia chắc chắn cũng không phải do Hách thị đánh.

Khi nãy vị quan sai nhìn Lý Nhu Nhi bằng ánh mắt không giống người thường vội vàng đuổi theo.

"Trương Thanh, chuyện nhỏ này cứ giao cho ta xử lý đi! Ngươi trở về tiếp tục ăn cơm với chỉ huy."

Trương Thanh vốn dĩ đang sốt ruột muốn ăn mỹ thực, thấy đồng bạn chủ động, liền nhanh chóng giao Lý Nhu Nhi cho hắn ta.

"Lý Hổ, đừng phạm lại sai lầm cũ, người như nàng ta phải để cho nếm thử mùi đau khổ."

Lý Hổ cười hì hì xua tay: "Ngươi cứ yên tâm đi! Ta đảm bảo làm việc không một chút sai lầm."

Trương Thanh quay người lại, hung hăng đá cho huynh đệ nhà họ Hà mỗi người một cước.

"Đầu cút đi cho lão tử, còn dám gây chuyện, cẩn thận roi hầu hạ."

Huynh đệ nhà họ Hà còn có chút choáng váng, rõ ràng Lý Nhu Nhi làm chứng cho bọn họ, khiến cho Hách Tri Nhiễm phải chịu mệt là việc ván đã đóng thuyền, tại sao lại trở thành không giải quyết được gì như vậy?

Hách Tri Nhiễm không chỉ không có việc gì, ngược lại Lý Nhu Nhi có lòng tốt đứng ra làm chứng lại bị đánh.

Hai huynh đệ chưa kịp hiểu ra sao đã bị người lôi ra ngoài, Hách Tri Nhiễm thấy vậy cũng cáo từ rời đi.

Nàng ra khỏi chỗ ở của Bành Vượng, vừa lúc nhìn thấy Lý Hổ kéo Lý Nhu Nhi vào trong góc tối.

Còn hai người họ muốn làm cái gì, đều chẳng liên quan gì đến nàng.

Cô vừa mới bước được vài bước, thì nghe thấy tiếng hô đau giả vờ giả vịt của Lý Nhu Nhi.

Giả trân đến mức quá rõ ràng...

Sự việc không liên quan đến mình, Hách Tri Nhiễm cũng lười vạch trần.

Huống chi, chỉ vì một việc nhỏ này mà đắc tội một nha dịch thật không đáng giá. Muốn cho Lý Nhu Nhi chịu thiệt thòi có quá nhiều biện pháp, không kém một lúc này.

Quay trở lại phòng mười người nữ quyến nhà họ Mặc, các tẩu tẩu đã thu dọn bàn ăn sạch sẽ. Vài tẩu tử còn đi phòng bếp nấu chút nước ấm, chuẩn bị để lau rửa đơn giản.

Nói đến việc lau rửa, Hách Tri Nhiễm cũng không hề nhàn rỗi, nàng bưng một chậu nước ấm đến cho Mặc Cửu Diệp, để cho hắn lau rửa trước.

Thời điểm không có người ngoài, Mặc Cửu Diệp vẫn hoạt động như lúc chưa bị thương, nhìn qua còn khá tự nhiên.

Chủ động đón lấy chậu nước Hách Tri Nhiễm mang vào, đặt ở trên mặt đất, Mặc Cửu Diệp hỏi.

"Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"

Đừng thấy hắn không thể ra cửa, nhưng động tĩnh bên ngoài không thể giấu được lỗ tai hắn. Hách Tri Nhiễm cũng không hề giấu giếm, đem việc ra sức đánh huynh đệ nhà họ Hà với việc Bành Vượng xử lý chuyện này đều nói cụ thể.

Mặc Cửu Diệp xiết chặt nắm đấm.

"Đúng là khinh người quá rồi."

Hách Tri Nhiễm đã đánh huynh đệ nhà họ Hà sướng tay, hơn nữa Lý Nhu Nhi làm chứng giả cũng không có kết quả tốt, đối với việc này nàng cũng bỏ qua, căn bản không để chuyện này trong lòng.

Thấy Mặc Cửu Diệp tức giận, Hách Tri Nhiễm nhẹ giọng an ủi: "Ta cũng không chịu thiệt, nên không cần phải so đo với bọn họ."

Mặc Cửu Diệp không mở miệng nữa, đôi mắt âm u, chuẩn bị lau rửa.

Hách Tri Nhiễm cảm thấy bản thân ở lại chỗ này không tiện lắm, chủ động đi ra ngoài, đem cửa phòng đóng lại.
 
Chương 101


Hiếm khi có thời gian nhàn nhã, Hách Tri Nhiễm ngồi nghỉ ngơi trên ghế gấp nhỏ trong sân nhà trọ.

Ngoài mặt là nàng đang nghỉ ngơi, nhưng thực ra ý thức của nàng đã tiến vào trong không gian.

Từ khi có được cái không gian này, ngoài việc bỏ đồ vật vào và lấy đồ vật ra, cô còn chưa có thời gian nghiên cứu cẩn thận.

Hách Tri Nhiễm tính toán mượn cơ hội này kiểm tra nghiên cứu thật kỹ một phen.

Vừa xem Hách Tri Nhiễm lập tức phát hiện một vấn đề.

Cái không gian này tuy rằng có chức năng tái sinh, nhưng cũng chỉ đối với những đồ vật vốn có sẵn trong không gian.

Năm lượng bạc nàng vừa mới đưa cho ông chủ quán trọ kia, đã qua một canh giờ, cũng không thấy hồi trở lại.

Bởi vì vậy có thể xác định được, nàng thu đồ vật ở thời cổ đại này vào trong không gian không có chức năng tái sinh.

Ngoại trừ cái này, Hách Tri Nhiễm còn kiểm tra một lượt những dụng cụ chữa bệnh và thuốc men vốn có trong không gian.

Sau khi sửa sang lại một lượt, bỗng nhiên nàng phát hiện ra một cái điện thoại di động trong góc khuất.

Chiếc di động này không hề xa lạ với Hách Tri Nhiễm, vì đây chính là chiếc điện thoại cô mới thay đi không lâu trước đây.

Bởi vì có điện thoại di động mới, nên chiếc di động cũ này bị cô bỏ sang một bên không dùng đến.

Hách Tri Nhiễm vội vàng dùng ý nghĩ để khởi động máy điện thoại.

Chỉ tiếc điện thoại đã hết pin. May mắn là bộ sạc của cô vẫn còn ở đó.

Cắm điện thoại vào bộ sạc, điều khiến người ta vui mừng chính là trong không gian vẫn có điện, điều này khiến cho Hách Tri Nhiễm vui vẻ hết sức.

Trong không gian có điện, cô có thể làm được rất nhiều việc.

Đặc biệt là những thiết bị chữa bệnh tiến tiến kia, không có điện chỉ giống như đồ trang trí.

Nhưng mà giờ phút này nàng chỉ tập trung chú ý vào cái di động.

Sau khi máy được khởi động lên, có thể liên lạc với người quen cũ, phân phó một vài việc thì tốt.

Vài phút sau, Hách Tri Nhiễm cuối cùng cũng ấn vào nút khởi động của máy.

Màn hình di động sáng lên.

Nhưng mà lại không hề xuất hiện hình ảnh mà Hách Tri Nhiễm quen thuộc.

Vốn dĩ hình nền trên di động là ảnh bản thân mặc quân phục, hiện tại biến thành tranh phong cảnh trừu tượng.

Còn có những ứng dụng vốn có của máy cũng không thấy, chỉ còn lại duy nhất phần mềm mua sắm Taobao nằm lẻ loi.

Phần mềm mua sắm này rất quen thuộc với Hách Tri Nhiễm, dù sao thì kiếp trước nàng cũng đã sử dụng nó một cách thường xuyên.

Hách Tri Nhiễm không hề vội vã mở ứng dụng Taobao, mà trượt qua lại các giao diện di động, nàng cảm thấy có thể di động để quá lâu rồi nên có chút đơ, những cái ứng dụng kia hẳn là vẫn tồn tại.

Ai ngờ, sau khi vuốt vài lần đã có thể xác định được trong di động thực sự không có thêm ứng dụng nào khác.

Ngay cả ứng dụng tích hợp vốn có điện thoại là nghe gọi và nhắn tin cũng biến mất không thấy bóng dáng.

Điều này làm cho Hách Tri Nhiễm cảm thấy khó hiểu, đồng thời nàng lại thử kết nối wifi vốn có trong không gian.

Rất nhanh wifi được kết nối thành công, một lần nữa làm cho Hách Tri Nhiễm thấy được hi vọng.

Vốn định sau khi kết nối internet, là có thể tải thêm các ứng dụng khác từ kho ứng dụng. Nhưng khiến cho người bực bội chính là kho ứng dụng không hề tồn tại.

Hách Tri Nhiễm hoàn toàn chấp nhận số phận, xem ra, cái di động này hoàn toàn cố ý.

Sau khi đã nản lòng thoái chí, Hách Tri Nhiễm chấp nhận số phận mở ứng dụng Taobao.

Phần mềm Taobo mở ra vẫn là hình ảnh quen thuộc kia, không có chút khác biệt nào cả.
 
Chương 102


Chọn bừa một cái băng đô tóc giá vài tệ trên trang mua sắm, ngay lập tức màn hình di động xuất hiện giao diện thanh toán.

Đồng thời Hách Tri Nhiễm còn chú ý tới địa chỉ nhận hàng vậy mà lại là triều Đại Thuận...

Như vậy có thể nhận thấy được, nàng xuyên qua có lẽ là có dự mưu từ trước.

Chỉ không biết vị đại thần nào nhàm chán như vậy, nhất định phải đưa nàng đến chỗ này chịu khổ.

Cũng có lẽ là trời xanh thương tiếc công đức của Mặc Cửu Diệp, không đành lòng để cho hắn c.h.ế.t trên đường lưu đày, muốn cho hắn có thêm một cơ hội sống sót.

Trừ cái này ra, Hách Tri Nhiễm không nghĩ ra được lý do nào chính xác hơn cả.

Phía dưới hiện lên cách thức thanh toán.

Nhìn thấy trong tài khoản Ailpay còn 1300 tệ, Hách Tri Nhiễm nhanh chóng chọn lựa chi trả bằng Ailpay.

Vừa mới thanh toán thành công, trong chớp mắt, chiếc bờm tóc lập tức xuất hiện trước mắt của nàng.

Hách Tri Nhiễm vui mừng quá đỗi, tuy rằng không có biện pháp liên hệ với thế giới bên ngoài, nhưng có được chức năng mua sắm tiện lợi như vậy, quả là trợ lực lớn nhất đối với nàng.

Nàng thấy mua sắm băng đô tóc thành công, lại tiếp tục tính toán mua một túi đồ ăn vặt, lần này nàng dự định dùng thẻ ngân hàng của chính mình để chỉ trả.

Kết quả, lần thao tác này làm Hách Tri Nhiễm phải thất vọng rồi.

Giao diện hiển thị nàng không có thẻ ngân hàng liên kết.

Điều này quá không khoa học, tuy rằng kiếp trước nàng không có nhiều tiền tiết kiệm, nhưng là một người thường xuyên mua sắm, làm sao có thể không liên kết thẻ ngân hàng với ứng dụng Taobao chứ. Huống chi, nạp tài khoản Ailpay cũng cần phải có thẻ ngân hàng.

Cái này chỉ có thể chứng minh, thân thể kiếp trước của nàng đã chết, thẻ ngân hàng bị xóa bỏ hoặc đóng lại.

Khi xác định chắc chắn thẻ ngân hàng không có để sử dụng, Hách Tri Nhiễm nhanh chóng nhận ra sự quý trọng của 1300 tệ trong tài khoản Ailpay.

Ngay ở thời khắc nàng cảm thấy hụt hẫng trượt qua trượt lại các thanh ứng dụng trên Taobao, bỗng nàng phát hiện ra chỗ này cón có một chức năng.

Đó chính là trở thành thương gia.

Nhưng mà trở thành thương gia thì phải bán cái gì bây giờ?

Trong lúc do dự, ánh mắt Hách Tri Nhiễm không tự chủ mà liếc qua những đồ vật được thu từ phủ Hộ Quốc Công và quốc khố.

Lập tức đôi mắt Hách Tri Nhiễm sáng bừng lên, nàng có thể mở một cửa hàng chuyên kinh doanh đồ cổ, chuyên bán ra những thứ tốt ở thời cổ đại này.

Vừa lúc nàng còn đang phát sầu vì vấn đề đưa mấy thứ trong quốc khố ra ngoài ánh sáng, bây giờ không phải vừa lúc giải quyết được tất cả hay sao.

Có ý tưởng, Hách Tri Nhiễm lập tức học tập cách thức trình tự mở cửa hàng trên hệ thống.

Nàng vừa mới mở ra phần thuyết minh cách mở cửa hàng, thì nghe thấy có người gọi.

"Hách thị, Cửu Diệp đã ngủ chưa? Ta có chuyện muốn nói với hắn."

Hách Tri Nhiễm thu hồi ý thức trong không gian, thấy người đến là Tạ Thiên Hải, vội vàng đứng dậy mời người vào trong phòng.

Mặc Cửu Diệp đã lau rửa xong từ lâu, tranh thủ lúc không có ai đã đem nước đi đổ bỏ.

Nghe thấy âm thanh nói chuyện bên ngoài, hắn vội vàng về giường nằm.

Tạ Thiên Hải vừa mới đặt m.ô.n.g ngồi ở mép giường thì Phương Truyền Châu cũng đến.

Như vậy vừa kịp, Mặc Cửu Diệp chỉ cần đón tiếp một lần là có thể giải thích rõ ràng toàn bộ sự việc.

Hách Tri Nhiễm chuyển một cái ghế đặt xuống bên cạnh Tạ Thiên Hải, mời Phương Truyền Châu ngồi xuống.

Sau đó xoay người đi ra ngoài, đồng thời đóng cánh cửa lại.

Sở dĩ Hách Tri Nhiễm lựa chọn tránh đi bởi vì có hai nguyên nhân.
 
Chương 103


Thứ nhất, nàng sau xét đến những cái quy củ của thời cổ đại này, lúc nam nhân chuyện không thích có nữ nhân ở bên cạnh nghe.

Thứ hai, cũng là nguyên nhân thực sự, nàng muốn nhân cơ hội này tiếp tục nghiên cứu cách mở cửa hàng trên ứng dụng Taobao.

Một lần nữa quay trở lại vị trí ngồi ban đầu, Hách Tri Nhiễm tiếp tục đưa ý thức tiến vào không gian. Nàng đọc một lượt toàn bộ thông tin về việc mở cửa hàng.

Hóa ra, muốn mở cửa hàng trên ứng dụng Taobao phải đặt thế chấp 1000 tệ, may mắn trong tài khoản Alipay của nàng còn chút ít tiền trinh.

Quyết đoán giao tiền thế chấp, chỉ chờ chứng thực thành công là xong. Kế tiếp Hách Tri Nhiễm cần phải chọn lựa đội ngũ chế tác mặt tiền cho cửa hiệu của mình trong Taobao, để giúp nàng thiết kế giao diện có phong cách thích hợp.

Chọn đi chọn lại, cuối cùng Hách Tri Nhiễm tuyển chọn một tài khoản thiết kế giả cổ, cái này cực kì thích hợp với phong cách của cửa hàng cô hướng tới.

Nhưng giá cả khiến nàng cảm thấy có chút cắt thịt, vậy mà mất 288 tệ.

Cắn răng trả tiền, Hách Tri Nhiễm có cảm giác bản thân trở thành kẻ nghèo khó trong nháy mắt.

Nhưng mà không sao, nàng có niềm tin trong tương lai sẽ có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Xác thực sẽ hoàn thành trong 24 giờ, Hách Tri Nhiễm cảm thấy bản thân không cần thiết phải chờ đợi, chỉ cần khi nào nhớ tới thì kiểm tra một cái là được.

Áng chừng thời gian, đã qua nửa canh giờ.

Có lẽ Mặc Cửu Diệp nói chuyện với hai người kia cũng sắp kết thúc.

Hách Tri Nhiễm kéo lê thân thể mệt mỏi quay trở lại phòng.

Quả nhiên, Tạ Thiên Hải và Phương Truyền Châu đã rời đi. Nương theo ánh nến yếu ớt quan sát sắc mặt của Mặc Cửu Diệp, thấy hắn có vẻ nhẹ nhõm hơn so với ban nãy rất nhiều, nàng hiểu được hắn đã giải thích rõ ràng việc hiểu lầm.

Mặc Cửu Diệp chậm rãi nói.

"Sự việc đã giải quyết xong."

"Bọn họ tin ngươi nói?" Hách Tri Nhiễm dò hỏi.

"Ừ, chỗ trống ở đó rõ ràng như vậy, không phải do họ có tin hay không."

Còn Mặc Cửu Diệp nói với hai người kia như thế nào, Hách Tri Nhiễm cũng không dò hỏi kỹ, nàng chỉ cần biết kết quả thế nào thì tốt rồi.

"Vê sau chúng ta ăn dùng cái gì, hoặc làm gì đó đều mang theo nhà Tạ và nhà họ Phương có được không?"

Hách Tri Nhiễm nghĩ tới việc Mặc Cửu Diệp mang cô đi dọn sạch quốc khố, đồ vật bên trong đương nhiên thuộc về cả hai người.

Chỉ cần Mặc Cửu Diệp không có ý kiến, cô cũng không ngại dùng một nửa tài sản của hắn đi nuôi người nhà họ Tạ và người nhà họ Phương.

Mặc Cửu Diệp trầm tư trong một thoáng chớp mắt.

"Nhìn tình huống cụ thể mà làm thôi, dù sao hiểu lầm cũng đã giải, nhưng cũng phải tránh không để cho bọn họ phát hiện ra cái gì."

Trong lòng Hách Tri Nhiễm hiểu rõ: "Được, làm theo ý của chàng."

Hai người nói mấy câu, Hách Tri Nhiễm đi ra bên ngoài chuẩn bị rửa ráy một phen.

Kết quả, nàng vừa mới đi đến cửa phòng bếp, lập tức nghe thấy trong một góc nào đó phát ra từng đợt âm thanh khiến người khác phải ngại ngùng.

Cố tình Hách Tri Nhiễm lại rất quen thuộc với giọng người này.

Đúng là Lý Nhu Nhi.

Nàng không tự chủ mà cười cười, lúc ở chỗ Bành Vượng cảm thấy có gì đó sai sai, lại phát hiện ra ánh mắt nha dịch kia nhìn Lý Nhu Nhi không bình thường. Lúc ra ngoài lại phát hiện ra Lý Nhu Nhi giả vờ hô đau.

Chỉ không ngờ được, hai kẻ đó đã quấn lấy nhau nhanh như vậy.

Hách Tri Nhiễm không có đam mê phá hỏng chuyện tốt của người xấu, nhanh chóng đi vào trong bếp lấy nước, mang về phòng rửa sạch qua loa mặt mũi tay chân, rồi chuẩn bị nghỉ ngơi.
 
Chương 104


Mặc Cửu Diệp còn nằm trên giường, nàng lựa chọn ngủ dưới đất.

Mặc Cửu Diệp thấy thế, vộ vàng xoay người xuống giường.

"Nàng ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất."

"Trên mặt đất lạnh, cơ thể chàng còn có vết thương, ta ngủ trên mặt đất không sao cả"

"Không, nàng ngủ trên giường."

Hách Tri Nhiễm thấy Mặc Cửu Diệp kiên trì, lại không đành lòng để cho người bệnh nằm ngủ trên mặt đất, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.

"Không thì cả hai chúng ta đều ngủ trên giường, ở giữa cách ra một chút là được."

"Được, nàng ngủ bên trong, ta ở bên ngoài, đảm bảo không chạm vào nàng."

Mặc Cửu Diệp có chút đỏ mặt, nhưng đối diện với thê tử của mình, hắn không thể thẹn thùng cả đời được.

Động tác Hách Tri Nhiễm nhanh nhẹn, bò vào tận cùng phía trong giường, giữa hai người cách ra một khoảng không gian rất lớn.

Mấy hôm nay Hách Tri Nhiễm thực sự rất vất vả, nhanh chóng ngủ mất.

Nhưng, cô ngủ không sâu giấc. Trong lúc mơ mơ màng màng, cảm giác như ván giường lay động một chút.

Cô hơi nheo mắt nhìn xem, chỉ thấy Mặc Cửu Diệp đứng dậy, sửa sang quần áo của mình, rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Nếu như Mặc Cửu Diệp không có động tác thay đổi quần áo, Hách Tri Nhiễm chỉ cho rằng hắn đi vệ sinh.

Nhưng đi vệ sinh cần thiết phải thay quần áo à?

Bởi vậy, Hách Tri Nhiễm có thể chắc chắn Mặc Cửu Diệp nhất định đi làm chuyện gì đó. Xuất phát từ lòng tò mò, cô cũng đứng dậy theo ra ngoài.

Chỉ thấy Mặc Cửu Diệp ra khỏi cửa, quan sát xung quanh một chút rồi vận khinh công nhảy lên, hướng về phía hậu viện chạy tới.

Hách Tri Nhiễm không có khinh công, nhìn thấy thân ảnh của Mặc Cửu Diệp lóe lên rồi biến mất khỏi tầm mắt chính mình, chỉ đành chấp nhận quay trở lại phòng.

Khoảng thời gian một nén hương, Mặc Cửu Diệp đã trở lại, hắn nhẹ nhàng nằm ở mép giường.

Hách Tri Nhiễm cảnh giác, ánh mắt Mặc Cửu Diệp càng sâu.

Hắn chỉ cần cảm nhận cách hít thở của Hách Tri Nhiễm là có thể xác định giờ phút này nàng cũng chưa ngủ.

"Ta vừa mới đi xả giận cho nàng."

"Đừng nói với ta là chàng đi thu thập huynh đệ nhà họ Hà?”

Hách Tri Nhiễm khiếp sợ ngay lập tức.

Người nam nhân này đúng thật là... Quả thật có chút bênh vực người mình.

Nàng đã sửa trị huynh đệ nhà họ Hà, hắn còn muốn đi trả thù...

"Dám bắt nạt người của ta, ta tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ được sống tốt."

Hách Tri Nhiễm có chút tò mò, Mặc Cửu Diệp khiến mình hết giận như thế nào.

"Chàng sửa trị bọn họ như thế nào?"

Mặc Cửu Diệp úp mở: "Sáng mai nàng sẽ biết, chỉ tiếc, ta ở chỗ nhà họ Lý không nhìn thấy Lý Nhu Nhi, hôm nay coi như nàng ta may mắn."

"Chàng còn đánh cả nữ nhân à?" Hách Tri Nhiễm nghe thấy tên của Lý Nhu Nhị, lập tức thấy hứng thú.

"Đây cũng là lần đầu tiên ta có ý nghĩ động thủ với nữ nhân."

Hách Tri Nhiễm thấy Mặc Cửu Diệp nói năng hùng hồn lý lẽ, cũng hiểu rằng hắn bất đắc dĩ, vì vậy không định tiếp tục trêu chọc hắn. "Lúc ta đến phòng bếp, thấy được Lý Nhu Nhi đang lêu lổng với một nha dịch."

Nói đến loại chuyện phiếm này, Mặc Cửu Diệp cũng không am hiểu, nên hắn không đáp lại bất cứ lời nào.

Hách Tri Nhiễm thấy hắn không mở miệng, đành nhắm mắt tiếp tục cơn buồn ngủ.

Có lẽ là vì có Mặc Cửu Diệp ở bên cạnh, thành ra sự cảnh giác của Hách Tri Nhiễm được thả lỏng hơn nhiều.

Một đêm này nàng ngủ cực kì ngon giấc, và thức dậy thật sớm.

Vừa ra khỏi phòng, đã thấy Triệu thị đứng chờ ở bên ngoài.

Triệu thị nhìn xung quanh một lượt, rồi kéo Hách Tri Nhiễm tới góc khuất.

"Thẩm thẩm, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Hách Tri Nhiễm biết có thể Triệu thị muốn nói với nàng về ai đó, khi nói chuyện đè ép âm thanh xuống cực nhỏ.
 
Chương 105


Triệu thị một lần nữa cảnh giác nhìn xem bốn phía, chắc chắn xung quanh không có ai mới nhỏ giọng nói:

“Thẩm thẩm tối qua đi tiểu đêm, nhìn thấy thứ nữ nhà họ Lý với nha dịch mèo mà gà đồng.”

Chuyện này Hách Tri Nhiễm cũng tận mắt nhìn thấy, cũng không cảm thấy quá đỗi ngạc nhiên.

“Thẩm à, đó là chuyện của bọn họ, chúng ta vẫn nên nhắm mắt làm ngơ thôi.”

“Ta cũng muốn nhắm mắt làm ngơ mà, nhưng ta nghe được bọn họ nói chuyện, ta nghĩ cần phải cảnh báo trước cho cháu.”

Nghe thấy ý trong lời của Triệu thị, lúc Lý Nhu Nhi cùng Lý Hổ chim chuột chắc chắn sẽ nhắc tới chính mình, nếu không Triệu thị sẽ không vội vàng vừa thức dậy đã đi tìm nàng.

"Thẩm thẩm, bọn họ nói tới cháu?"

"Lúc ấy ta đứng có chút xa, nghe được không rõ ràng lắm, nhưng nha dịch kia hình như đồng ý với Lý Nhu Nhi sẽ tìm cháu gây phiền toái."

Nghe vậy, sắc mặt Hách Tri Nhiễm lập tức khó coi.

Lý Nhu Nhi đúng thật là tìm đường chết, nàng thấy nàng ta cả ngày nhảy nhót như tên hề vậy, cũng lười phải để ý đến nàng ta, thế nhưng còn không biết điều.

"Cảm ơn thẩm đã nhắc nhở, cháu sẽ chú ý."

Triệu thị thấy Hách Tri Nhiễm trả lời nhẹ nhàng như không có chuyện gì, không nhịn được mà nhắc nhở.

"Nha dịch muốn tìm cháu gây phiền toái, đây không phải là chuyện nhỏ, cháu vẫn nên thương lượng với Cửu Diệp một chút, xem phải ứng đối như thế nào đi!"

"Cháu đã biết ạ, lát nữa cháu sẽ thương lượng với phu quân." Ngoài miệng Hách Tri Nhiễm đồng ý, giả bộ nói chuyện phiếm việc nhà với Triệu thị, tránh cho người khác nhìn ra điểm khác thường.

Tiễn Triệu thị đi rồi, Hách Tri Nhiễm đi đến phòng bếp của nhà trọ, muốn mượn cái chậu gỗ để rửa mặt.

Lúc này, Bành Vượng cùng mấy nha dịch cũng lần lượt từng người ra khỏi phòng.

Đám nha dịch đang phân phát bữa sáng cho phạm nhân lưu đày, vẫn là màn thầu đen như cũ.

Đương nhiên, đối tượng cần phát của bọn họ bây giờ chỉ có nhà họ Hà và nhà họ Lý.

Còn nhà họ Phương và nhà họ Tạ, từ hôm qua Bành Vượng đã nhìn ra, Mặc Cửu Diệp có ý cùng bọn họ kết bạn, đương nhiên không thể lại để cho bọn họ tiếp tục gặm màn thầu đen, nên không hề đi gọi người tới nhận.

Nhà họ Mặc càng không cần phải nói, có một người nữ nhân có năng lực như vậy, sao phải ăn màn thầu đen?

Huống chỉ, trong tay người ta còn có bạc, ở nhà trọ mua chút thức ăn cũng không tính là chuyện gì.

Hách Tri Nhiễm thực sự có ý định mua lại chút nguyên liệu nấu ăn từ chỗ ông chủ nhà trọ.

Nhưng mà lần này nàng chỉ cho ông chủ một lượng bạc.

Bữa sáng không cần thiết phải xa xỉ quá, chỉ cần nấu chút cháo và đồ ăn kèm là được.

Thấy Hách Tri Nhiễm đi vào trong phòng bếp, đại tẩu và ngũ tẩu hiểu ngay là nàng đi chuẩn bị bữa sáng, hai người vội vàng đi theo sau.

Nấu ăn sáng đơn giản, đại tẩu và ngũ tẩu đều không cho Hách Tri Nhiễm động tay.

Hách Tri Nhiễm thấy thế, cũng vui vẻ đồng ý.

Nàng từ trong phòng bếp đi ra ngoài, vừa lúc bị Bành Vượng gọi qua đó. "Hôm nay, ta sẽ phái hai nha dịch đi vào trong thành mua sắm vật tư đi đường, ngươi có thể đi theo bọn họ cùng nhau mua sắm."

Có thể đi ra ngoài mua sắm, trên mặt Hách Tri Nhiễm không giấu được tươi cười.

Nàng đi vào nơi đây đã có nhiều ngày, còn chưa từng đi dạo chợ bao giờ.

Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội, nàng chẳng những muốn biết một chút giá cả thị trường ở nơi này, còn muốn bổ sung ít đồ vật cần thiết sắp tới.

"Cảm ơn Bành quan gia." Hách Tri Nhiễm chân thành nói một tiếng cảm ơn.
 
Chương 106


"Buổi chiều chúng ta còn phải tiếp tục lên đường, thời gian buổi sáng ngươi sử dụng cho hợp lý." Bành Vượng có lòng tốt nhắc nhở.

"Một buổi sáng như vậy là đủ rồi." Hách Tri Nhiễm nói xong, dự tính quay về chuẩn bị.

Nàng vừa mới bước đi được vài bước, tức thì nghe thấy một tiếng thét chói tai từ bên kia truyền đến.

"A... Con của ta làm sao thế này..."

Lúc nhóm nha dịch phát màn thầu đen, ghét bỏ chỗ đó hôi thối, chỉ đứng ở xa xa ném bọc màn thầu đen qua đó, căn bản là không tiến đến nhìn xem.

Nghe thấy tiếng hét, đám nha dịch nhanh chóng chạy về phía lều tranh.

Hách Tri Nhiễm nghĩ thầm, chuyện này nhất định là bút tích của Mặc Cửu Diệp, chỉ không biết được hai huynh đệ kia rốt cuộc bị hắn chỉnh thê thảm đến cỡ nào, mới khiến cho người nhà phát ra tiếng kêu thảm thiết như thế.

Trong lòng có sự tò mò, Hách Tri Nhiễm bám đuôi chạy theo phía sau nhóm nha dịch đến lều tranh.

Nhìn xuyên qua kẽ hở giữa đám người có thể thấy được hai thứ m.á.u me be bét nằm trong góc khuất của lều tranh.

Chính xác mà nói đó chính là hai huynh đệ Hà Minh và Hà Lượng.

Giờ phút này căn bản không nhìn rõ khuôn mặt hai người, m.á.u tươi nhoe nhoét khắp mặt, tóc tai rối bời dính lên trên.

Trên người không nhìn thấy có miệng vết thương, nhưng cẩn thận nhìn lại, vết thương của bọn họ là ở trên cổ tay và cổ chân.

Trường hợp này đáng sợ đến mức phụ nhân và hài tử đều trốn đi rất xa, còn có người trốn trong góc nhỏ giọng khóc nức nở, lại không dám tiến đến gần.

Một người phụ nhân khoảng trên dưới 50 tuổi quỳ gối bên cạnh hai người, khóc như đứt từng khúc ruột.

"Là đứa nào lòng dạ đen tối... Ô ô ô... Thế nhưng ra tay tàn nhẫn với con trai ta... Ô ô ô... Nhà họ Hà chúng ta đã đủ xúi quẩy rồi, bị tai bay vạ gió xét nhà lưu đày như này, nhi tử còn bị thương thành ra thế này... Ô ô ô..."

Hà Chí Xa thấy thảm trạng của hai người con trai cũng không hề khóc lớn, mà siết chặt nắm đ.ấ.m đi đi lại lại ở chỗ đó xoay vòng tròn, một bộ dạng sứt đầu mẻ trán.

Nhìn thấy nha dịch đi đến, Hà Chí Xa có cảm giác như thấy được cứu tinh.

Ông ta kéo ống tay áo của Bành Vượng.

"Đại nhân, ngài phải làm chủ cho nhi tử của ta, hôm qua bọn chúng còn khỏe mạnh đẩy xe cho ngài, nhưng sáng nay đã biến thành cái dạng này."

Bành Vượng nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy nhức cả đầu.

Hắn ta làm quan sai hộ tống lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện thế này.

Nếu nói huynh đệ nhà Hà có thù oán với ai?

Vậy chỉ có gia đình nhà họ Mặc

Nhưng ngoại trừ Mặc Cửu Diệp bản thân bị thương nặng không thể xuống giường thì những người còn lại của nhà họ Mặc đều là nữ tử.

Cho dù Hách Tri Nhiễm có chút thủ đoạn, nhưng nàng là nữ tử yếu đuối, thi triển một ít chân đ.ấ.m tay đá bắt nạt người còn được.

Còn nếu nói Hách Tri Nhiễm đem người ta biến thành cái dạng này, trong lòng Bành Vượng cũng không tin.

Trong lúc hắn ta đang cau mày suy nghĩ, Hà Chí Xa liếc mắt một cái lập tức nhìn thấy Hách Tri Nhiễm đứng ở phía sau đám người xem náo nhiệt.

Ông ta chỉ vào Hách Tri Nhiễm nói: "Đại nhân, nhất định là nàng, chính người phụ nhân độc ác này đã biến con trai ta thành như vậy.

Ngoại trừ nhà họ Mặc, chúng ta chưa từng đắc tội với ai, tối hôm qua phụ nhân độc ác này còn đánh con trai ta, đại nhân, nhất định là nàng ta, ngài phải làm chủ cho con trai của ta..."

Bành Vượng không kiên nhẫn đẩy Hà Chí Xa ra xa.

"Mệt cho ngươi có thể nghĩ được như thế, nàng ta là một người nữ tử yếu đuối có thể làm cho con ngươi bị thương thành như vậy hay sao?"
 
Chương 107


Bành Vượng vừa nói vừa chỉ tay vào đám người hỏi: “Trong số các ngươi ai tin? Ai tin răng hai người này là do Hách thị gây ra?”

Lúc này, người nhà mấy người đang ở tại nhà trọ cũng theo tiếng đi tới.

Mọi người nghe thấy câu hỏi của Bành Vượng, sôi nổi lắc đầu tỏ vẻ không tin.

Đừng nói bọn họ không tin, ngay cả bản thân Hà Chí Xa cũng không tin.

Một phần là do ông ta không tìm thấy hung thủ chân chính, phần khác ông ta cũng muốn nhân cơ hội này khiến cho người nhà họ Mặc không dễ chịu.

Ai ngờ, Bành Vượng căn bản không theo y định của ông ta.

Mũi tên đã b.ắ.n ra không thể quay đầu, Hà Chí Xa đã nói ra miệng, đành phải kiên trì đến cùng.

"Đại nhân, ngài nói nàng ta không làm được, nhưng ngài xem nhiều người như vậy, chỉ có nhà họ Mặc là thù ghét với nhà chúng ta nhất, không phải là bọn họ thì là ai?"

"Câm miệng!" Sự kiên nhẫn của Bành Vượng đã bị ông ta triệt tiêu hoàn toàn, hắn ta quát lớn một tiếng, Hà Chí Xa tức khắc tắt tiếng.

Chu Lão Bát tiến lên.

"Đại ca, để ta đi xem bọn họ còn thở hay không."

"Ừ." Bành Vượng cũng có ý này, cần phải kiểm tra xem hai người này hiện còn sống hay đã chết.

Chu Lão Bát dò xét hơi thở của hai người, quay đầu nói.

"Đại ca, bọn họ không chết."

Đúng là không chết, Mặc Cửu Diệp cảm thấy khiến cho bọn chúng c.h.ế.t như thế là quá dễ dàng cho chúng, lúc ra tay cực kì chú ý lực đạo.

Đêm qua hắn lặng lẽ ra ngoài, trực tiếp đi đến lều tranh, sau khi tìm được huynh đệ nhà họ Hà, nhanh chóng điểm huyệt hai người họ, rồi kéo người vào trong góc, cắt đứt gân tay gân chân bọn họ.

Còn m.á.u trên mặt cũng là Mặc Cửu Diệp cố ý làm ra, lấy m.á.u trên cổ tay bọn họ bôi lên trên.

Mục đích là khiến cho bọn họ nhìn càng thêm thê thảm, khiến cho người nhà họ Lý và nhà họ Hà thêm sợ hãi.

Nếu như không chết, Bành Vượng xuất phát từ chức trách cũng phải tượng trưng cứu người.

Người đầu tiền hắn ta nghĩ đến chính là Hách Tri Nhiễm.

"Hách thị, chỗ này chỉ có một mình ngươi hiểu y thuật, hay là ngươi đi kiểm tra một cái?"

Trải qua hai ngày tiếp xúc, Bành Vượng biết Hách Tri Nhiễm là người có chủ kiến, cho dù hắn ta phân phó nàng làm việc cũng không có bao nhiêu tự tin.

Cho dù như vậy, hắn ta cũng cần phải yêu cầu Hách Tri Nhiễm đi cứu chữa.

Căn bản người nhà họ Hà không có bạc mời lang trung, nhưng hắn ta cũng không muốn bỏ tiền túi.

Cho dù Hách Tri Nhiễm đem người trị đến c.h.ế.t cũng không là cái gì.

Hách Tri Nhiễm vừa mới cẩn thận quan sát miệng vết thương của hai người. Không thể không nói, thủ pháp xử lý gân tay và gân chân của Mặc Cửu Diệp quá mức lợi hại.

Kích thước miệng vết thương nhỏ giống như phẫu thuật xâm lấn ở kiếp trước, thậm chí còn không cần phải khâu vết thương.

Hơn nữa hai người này còn sống được đến bây giờ, chứng tỏ Mặc Cửu Diệp đã tránh đi động mạch của họ.

Cứu chữa cho hai người này cũng không khó, chỉ cần cầm m.á.u cho miệng vết thương, sau đó có thể từ từ hồi phục, thậm chí gân bị đứt nàng cũng nối lại được.

Nhưng nàng cảm thấy bản thân không có nghĩa vụ đi cứu chữa cho kẻ thù.

"Bành đại nhân, ta không am hiểu trị ngoại thương, ngài vẫn nên nghĩ biện pháp khác đi." Dù sao hai người này cũng không c.h.ế.t được, chẳng qua chân tay đã bị phế bỏ, cho dù sống sót thì cả đời cũng là phế nhân. Thấy Bành Vượng có dấu hiệu sắp tức giận, Hách Tri Nhiễm vội vàng bổ sung, "Bành đại nhân, ngài không đến mức làm khó người khác chứ?" Bành Vượng...
 
Chương 108


Người ta đã nói đến cái mức này, nếu như hắn ta vẫn cứ kiên trì, quả thật là làm khó cho người khác.

Rơi vào đường cùng, Bành Vượng đành phải vẫy vẫy tay khiến cho Hách Tri Nhiễm rời đi.

Náo nhiệt xem cũng xong, Hách Tri Nhiễm tranh thủ cơ hội này quay về phía trước của nhà trọ.

Hai vị tẩu tẩu đã làm xong bữa sáng, cháo trắng chứa đầy một chảo sắt, cộng thêm một món ăn kèm.

Hách Tri Nhiễm chủ động gọi người nhà họ Tạ và người nhà họ Phương tới cùng nhau ăn sáng, lại một lần nữa được người của hai nhà cảm ơn rối rít.

Không biết bên phía Bành Vượng xử lý chuyện huynh đệ nhà họ Hà bị thương như thế nào, dù sao sau khi nhóm nha dịch quay trở lại, người bên phía lều tranh đã ngừng nghỉ.

Nhóm nha dịch quay về, thấy người nhà họ Mặc dẫn theo người hai nhà Phương, Tạ ở chỗ đó ăn cháo gạo trắng, lập tức cảm thấy bánh bao trắng mềm hết thơm ngon.

Tuy nhiên nhìn thấy cháo trong chảo sắt lớn đã hết, đám nha dịch mới hậm hực bỏ đi.

Ăn sáng xong, Chu Lão Bát đi tới gọi Hách Tri Nhiễm cùng đi chợ.

Kế hoạch mua sắm vật tư của Hách Tri Nhiễm tương đối nhiều, nên đẩy theo chiếc xe ván gỗ.

Đi đến cửa quán trọ, nàng nhìn thấy Lý Hổ đứng chờ ở nơi đó, hơn nữa ánh mắt Lý Hổ nhìn nàng còn mang theo vẻ âm u.

Hách Tri Nhiễm giả vờ như không nhìn thấy.

"Chu quan sai, chúng ta đi thôi."

Chu Lão Bát không nói gì thêm, cùng Lý Hổ đi song song ở phía trước. Vòng qua một con phố, dòng người càng lúc càng nhiều, Hách Tri Nhiễm biết sắp đến chợ.

Chu Lão Bát dừng chân, chỉ vào phía trước nói: "Chỗ này chúng ta cần mua một ít lương khô, ngươi đi theo phía sau, thuận tiện mua đồ vật ngươi cần"

Hách Tri Nhiễm không muốn đi theo hai nha dịch mua sắm cùng nhau.

Trong không gian của nàng còn rất nhiều lương thực thực phẩm được thu vào trước khi nhà họ Mặc bị xét nhà, nếu như đi theo sau bọn họ, nàng sẽ không có cơ hội lấy chúng ra ngoài.

Vì thế, Hách Tri Nhiễm đảo mắt.

"Chu quan sai, ngài xem đồ vật ta cần mua tương đối nhiều, nếu đi cùng các ngài chỉ sợ sẽ chậm trễ rất nhiều thời gian. Không bằng một mình ta đi mua, chúng ta ước định thời gian và địa điểm gặp nhau được không?"

Chu Lão Bát do dự.

Hách Tri Nhiễm là tội phạm lưu đày, một khi nàng rời khỏi tầm mắt của hắn, rất có khả năng sẽ chạy trốn.

Phạm nhân chạy trốn đối với nha dịch bọn họ cũng không phải chuyện nhỏ, trở lại kinh thành sẽ phải chịu trách phạt.

Hách Tri Nhiễm nhìn ra sự do dự của Chu Lão Bát, cẩn thận đem đạo lý trình bày rõ ràng cẩn thận.

"Chu quan sai, nếu như ta không muốn đi lưu đày cùng với phu quân, thì với năng lực của cha ta, nhất định sẽ nghĩ ra cách giữ ta ở lại kinh thành, ta không ngốc đến mức chạy trốn trong lúc đi lưu đày. Huống chi, người nhà họ Mặc đều đang ở nhà trọ, ta không có khả năng bỏ mặc bọn họ bỏ đi một mình."

Chu Lão Bát cũng cảm thấy Hách Tri Nhiễm nói cực kỳ có đạo lý, nhưng mà hắn ta nhát gan, vẫn có chút ít lo lắng.

Đúng lúc này, Lý Hổ mở miệng.

"Bát ca, ta cảm thấy lời nói của Hách thị có đạo lý, nếu như nàng ta dám chạy trốn, trở về ta sẽ đánh gãy chân Mặc Cửu Diệp."

Bề ngoài, Lý Hổ đang nói chuyện thay Hách Tri Nhiễm, nhưng Hách Tri Nhiễm lại nghe ra ý khác trong lời này.

Phỏng chừng Lý Hổ có ý khiến cho mình không thể quay về, vừa giúp Lý Nhu Nhi diệt cái đinh trong mắt, vừa có thể tra tấn Mặc Cửu Diệp.

Điều này không thể không khiến cho Hách Tri Nhiễm nghi ngờ thân phận thực sự của Lý Hổ.
 
Chương 109


Rất có khả năng hắn ta được ai đó chỉ thị, bên ngoài là sai nha, thực ra là nhãn tuyến người đó đặt ở chỗ này giám thị Mặc Cửu Diệp.

Nếu đúng là như vậy, tên Lý Hổ này không thể để lại.

Tuy trong lòng nghĩ những điều này, nhưng trên mặt Hách Tri Nhiễm một chút cũng không biểu lộ ra ngoài.

“Chu quan sai, ta sẽ không bỏ chạy."

“Bát ca, đừng do dự, công việc của chúng ta quan trọng.” Lý Hổ lại một lần nữa thúc giục.

Chu Lão Bát nặng nề gật đầu.

"Cũng được, ta sẽ tin tưởng ngươi một lần, trước buổi trưa, chúng ta gặp nhau ở chỗ này."

Hách Tri Nhiễm đạt được mục đích, lập tức thở phào trong bụng.

"Yên tâm đi, ta đảm bảo sẽ không đến muộn."

Cùng hai vị sai nha đường ai nấy đi, Hách Tri Nhiễm nhanh chóng đẩy xe ván gỗ đi đến chợ.

Trong chợ rất náo nhiệt, người đến người đi, âm thanh rao hàng không dứt.

Thời gian của Hách Tri Nhiễm có hạn, đối với không khí náo nhiệt của nơi này chỉ tùy ý nhìn xem.

Hai bên đường phố đều có các loại cửa hàng mở cửa buôn bán.

May mắn thay, Hách Tri Nhiễm kế thừa hoàn toàn ký ức của nguyên chủ, nên mới có thể đọc hiểu mấy cái bảng hiệu chữ phồn thể kia.

Đi đến trước một cửa hàng bán thịt, sau khi dò hỏi giá cả một phen, Hách Tri Nhiễm vui sướng phát hiện xương sườn nơi này rẻ hơn nhiều so với thịt.

Thịt heo 18 văn tiền một cân, mà xương sườn chỉ cần 8 văn. Hách Tri Nhiễm không hề do dự mà mua cả phiến xương sườn, chẳng những vì giá cả quá rẻ, mà còn vì nàng rất thích ăn.

Người khác nhìn vào còn cảm thấy nàng thật biết tính toán, tiếc tiền không dám mua thịt heo giá cao, chỉ có thể mua được xương sườn giá rẻ.

Sau khi mua sườn xong, nhờ ông chủ chặt thành từng miếng nhỏ, đặt lên xe ván gỗ.

Hách Tri Nhiễm tiếp tục đi vào trong một tiệm tạp hóa.

Chủ tiệm tạp hóa nhìn qua có vẻ hết sức khổ sở, cúi gục đầu trên quầy hàng, ngay cả khách bước vào cũng không ngẩng đầu nhìn một cái.

Nếu là ở kiếp trước, gặp được người buôn bán như vậy, Hách Tri Nhiễm sẽ nhanh chóng lựa chọn bỏ đi.

Nhưng mà ở chỗ này lại không thể như vậy, nàng không muốn lãng phí thời gian tìm kiếm một tiệm tạp hóa khác, vì vậy nàng chỉ có thể tự mình chuyển động qua lại trong cửa hàng.

Hàng hóa trong cửa tiệm bày biện có chút lộn xộn, nhìn một vòng, Hách Tri Nhiễm cũng chưa tìm thấy đồ vật mình muốn.

"Chủ tiệm, chỗ của ông có giấy dầu chứ?"

Chủ tiệm nghe thấy khách hàng hỏi, mới uể oải buồn bã ngẩng đầu.

"Có giấy dầu, tiểu nương tử muốn bao nhiêu?"

Hách Tri Nhiễm nghĩ, sau này nàng sẽ thường xuyên lấy đồ vật ra từ trong không gian, không thể giống như tương thịt bò, mỗi lần đều đựng vào tay được.

Bởi vậy mà nói, giấy dầu đối với nàng càng nhiều càng tốt.

"Chỗ của ông có bao nhiêu giấy dầu, ta đều lấy hết."

Hiển nhiên chủ tiệm không hề tin lời nói của nàng.

"Tiểu nương tử, không phải ngươi nói đùa chứ? Nơi này của ta có rất nhiều giấy dầu." "Ta không nói chơi, chỉ cần giá cả vừa phải, đảm bảo ta đều lấy."

Chủ tiệm vội vàng đứng dậy, đi ra phía sau mành, rất nhanh đã ôm một xấp giấy dầu quay trở lại.

Hách Tri Nhiễm nhìn ra số lượng này ít nhất phải có một nghìn tờ, đúng là không ít.

Chủ tiệm đem giấy dầu đặt lên quầy.

"Tiểu nương tử, đám giấy dầu này có 1100 tờ, 1 văn tiền mười tờ, giá cả này đảm bảo ngươi không mua được ở nơi nào khác."

Tuy rằng Hách Tri Nhiễm đối với giá cả thời đại này hiểu biết không rõ ràng lắm, nhưng bằng trực giác, nàng biết chủ tiệm không hề lừa gạt nàng.

"Được, tất cả đám giấy dầu này ta đều lấy."
 
Chương 110


Nàng nương theo cổ tay áo che đậy, từ trong không gian lấy ra hai chuỗi tiền đồng.

Những tiền đồng này đều thuận tay lấy từ trong quốc khố, có tận vài rương, nàng tiêu một chút cũng không đau lòng.

Đếm 110 văn trả cho chủ tiệm, Hách Tri Nhiễm vừa muốn ôm giấy dầu ra cửa, thì thấy một người trẻ tuổi hoang mang tới loạn chạy vào trong.

“Cha, con vừa đến nhà trọ hỏi thăm một phen, khách buôn đặt hàng vải dầu với chúng ta thực sự bỏ trốn rồi.”

Chủ tiệm suy sụp ngồi ở trên ghế, hai tay che mặt, không biết có phải đang khóc hay không.

Người trẻ tuổi đi qua bên người Hách Tri Nhiễm, tiến vào phía trong quầy.

"Cha, hiện tại phải làm sao bây giờ?"

Chủ tiệm lắc đầu, trong giọng nói thể hiện sự bất đắc dĩ.

"Ai... Tất cả tiền mặt của chúng ta đều mang đi đặt hàng lô vải dầu này, hiện giờ khách buôn đã bỏ trốn, chúng ta cũng chỉ còn cách đem số vải dầu này bán ra giá thấp."

Hách Tri Nhiễm nghe đến đây, lập tức quay trở lại.

Nàng cảm thấy rất hứng thú với vải dầu trong miệng hai người này.

"Ông chủ, vải dầu mà hai người nói có ở đây không, cho ta nhìn một cái."

Chủ tiệm nhìn vê phía Hách Tri Nhiễm, vẫn là vẻ mặt bất đắc dĩ như cũ.

"Tiểu nương tử, ngươi cũng đừng thêm phiền, vải dầu kia là dùng để chế tạo ô che mưa, ngươi có mua cũng không dùng được."

Vừa rồi Hách Tri Nhiễm mới phỏng đoán, vải dầu trong miệng bọn họ có phải dùng trong việc che mưa hay không, nghe chủ tiệm nói như vậy, nàng đã hoàn toàn có thể xác định đây chính là đồ vật mình cần tìm. "Chủ tiệm, dù sao vải dầu của ông cũng muốn bán ra ngoài, không bằng cho ta xem một chút, nếu như thích hợp, ta sẽ mua một ít."

"Tiểu nương tử, ngươi chờ một lát, ta mang ít hàng mẫu cho ngươi xem." Người trẻ tuổi đầu óc linh hoạt hơn so với chủ tiệm, cũng không chê phiền hà, vội vàng đứng dậy đi lấy vải dầu.

Rất nhanh, hắn ta mang một cuộn vải dầu màu xanh lơ và một cuộn màu đen quay trở lại.

"Tiểu nương tử, ngươi nhìn xem, vải dầu của nhà chúng ta mỏng nhẹ, làm thành ô che mưa vừa bền lại nhẹ nhàng."

Hách Tri Nhiễm đưa tay sờ vào vải dầu, quả nhiên giống như người trẻ tuổi nói, vải dầu rất mỏng.

Tuy nhiên vải được dệt rất kĩ càng, vừa nhìn đã biết chất lượng tốt.

"Vị tiểu ca này, không biết vải dầu này có giá như thế nào?"

Dường như người trẻ tuổi không làm chủ được, quay đầu thương lượng với chủ tiệm.

"Cha, con thấy vải dầu này của chúng ta chỉ cần có thể thu hồi vốn là được, hay là bán ra với giá gốc?"

Chủ tiệm gian nan gật đầu.

"Tiểu nương tử nếu như mua cả cuộn, thì dựa theo giá chúng ta nhập về, 500 văn một cuộn."

Hách Tri Nhiễm không hiểu biết giá hàng, nhưng cứ nghe thấy báo giá tiền văn, đối với nàng mà nói đều cảm thấy rất rẻ.

Nàng lại dò hỏi chiều dài và độ rộng mỗi cuộn vải, cuối cùng tính toán, nếu dùng vải dầu này để chế tạo lều trại đơn giản, một cuộn vải dầu có thể làm được hai cái.

"Chủ tiệm, vải dầu ông còn có bao nhiêu cuộn?"

Chủ tiệm một lần nữa trừng lớn đôi mắt: "Ngươi muốn lấy bao nhiêu?" Hách Tri Nhiễm tính toán một chút, nàng muốn chế tạo lều trại đơn giản có thể chứa được hai người. Nhà họ Mặc tổng có mười hai người, còn có nhà họ Tạ cùng nhà họ Phương cũng có hai mươi người.

Còn có những nha dịch cả ngày nghĩ cách chiếm chỗ tốt từ phạm nhân cũng không tiện bỏ qua.

Nhiều người như vậy, ít nhất cũng phải 25 cái lều trại.

"Chủ tiệm, ta muốn mười hai cuộn vải dầu."

Chủ tiệm nghe thấy số lượng, cảm giác đầu tiên chính là tai mình nghe nhầm, không màng hình tượng đào lỗ tai.

Vẫn là người trẻ tuổi phản ứng nhanh.

"Tiểu nương tử ngươi chờ chút, ta đi lấy vải dâu cho ngươi."
 
Chương 111


Hách Tri Nhiễm giơ tay ngăn hắn ta lại.

“Không vội, ta mua nhiều đồ vật như vậy, không biết quý cửa hàng có thể giao hàng tận nơi cho ta được không?”

“Có thể, chỉ cần là trong huyện Vân Lai đều có thể đưa hàng.” Người trẻ tuổi vội vàng đáp ứng.

Sau khi xác định có thể đưa hàng, Hách Tri Nhiễm lại mua thêm đủ số lượng gậy trúc và dây thừng.

Trả bạc, nàng còn không quên dặn dò.

"Tiểu ca, ta muốn tám cuộn màu đen, năm cuộn màu xanh lơ, tính cả đám gậy trúc và dây thừng cùng nhau đưa đến nhà trọ ở thành tây."

"Được rồi, không thành vấn đề." Người trẻ tuổi nhận lời rồi chạy ra phía sau chuẩn bị hàng hóa.

Thấy tiệm tạp hóa không còn đồ vật gì mình cần mua, Hách Tri Nhiễm mới đẩy xe rời đi.

Ở trên đường nàng cố ý tìm mấy ngõ nhỏ không có người, đem lương thực từ trong không gian lần lượt lấy ra ngoài đặt ở trên xe ván gỗ.

Còn có các loại rau dưa được bán bởi người nông dân, nàng cũng mua một ít, dùng để làm vỏ bọc cho số vật tư lấy từ không gian.

Hách Tri Nhiễm mua sắm suốt một chặng đường, lại lặng lẽ từ trong không gian lấy ra một ít gia vị và vật phẩm khác.

Lúc đi qua cửa hàng lương thực, nàng mua thêm một vò dầu hạt cải, còn thuận tiện hỏi ông chủ mua hai cái bình không giống y hệt, dùng dầu đậu phộng trong không gian lần lượt đổ đầy.

Cuối cùng ở quầy người thợ rèn mua ba cái chảo sắt lớn, ba xẻng đảo đồ ăn, ba cái ấm nấu nước và đồ dùng thông thường sử dụng. Xe ván gỗ càng ngày càng nặng, Hách Tri Nhiễm đẩy cũng phải cố gắng hết sức.

Không có biện pháp, mấy thứ này đều cần thiết phải trưng ra bên ngoài, nàng không dám thu vào trong không gian mang trở về, chỉ có thể chịu khổ đẩy xe ván gỗ một đường đi về phía trước.

Trong lòng Hách Tri Nhiễm biết, lấy thể lực của thân thể này, chỉ sợ không có biện pháp đi tiếp đến chỗ xa hơn.

Bởi vậy, nàng không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể theo đường cũ quay trở về.

May mắn thay, ở lối vào của chợ có một cửa hàng vải. Hách Tri Nhiễm mua sắm hơn ba mươi chiếc chăn bông cùng số lượng kim chỉ lớn, và nhờ người của tiệm vải mang đến nhà trọ như cũ.

Nhìn đồng hồ treo tường trong không gian, còn nửa giờ nữa là đến thời gian nàng hẹn với Chu Lão Bát.

Hách Tri Nhiễm cố sức đẩy xe ván gỗ đi đến nơi, tính toán tìm chỗ râm mát nghỉ ngơi trong chốc lát.

Xe ván gỗ dừng ở bên ngoài một cái tường cao, Hách Tri Nhiễm tùy ý tìm đại một khối đá ngồi xuống.

Tranh thủ thời gian nhàn rỗi, nàng đưa ý thức tiến vào trong không gian xem xét thử cửa hàng của nàng đã thông qua xét duyệt hay chưa.

Kết quả làm cho nàng có chút thất vọng, trên màn hình di động hiển thị mấy chữ "Mời kiên nhẫn chờ đợi."

Hách Tri Nhiễm nhàm chán thu hồi ý thức, nhìn khắp xung quanh.

Không biết vì sao, trong lòng nàng bỗng có loại dự cảm không tốt.

Có cảm giác như có chuyện gì đó sắp phát sinh.

Có khả năng rất lớn chính là Lý Hổ đã động tạy động chân làm cái gì đó.

Tuy rằng có cảm giác, nhưng trong lúc nhất thời Hách Tri Nhiễm thực sự không đoán ra được Lý Hổ muốn làm nàng khó xử như thế nào. Thời gian từng phút trôi qua, nhìn thấy đã qua thời gian buổi trưa, Hách Tri Nhiễm càng thêm cảm thấy không ổn.

Với tính cách của Chu Lão Bát, hắn ta không giống với người không tuân thủ ước hẹn.

Huống chi, bọn họ chỉ là đi mua sắm một ít lương khô, căn bản không dùng đến nhiều thời gian như vậy.

Lập tức Hách Tri Nhiễm đưa ra quyết định, đó chính là không chờ đợi, một mình nàng quay về nhà trọ.

Mặc kệ trong hồ lô của Lý Hổ có cái gì, nàng đúng hạn quay về luôn đúng không có sai.
 
Chương 112


Vì thế, Hách Tri Nhiễm không chút do dự đẩy xe ván gỗ đi về hướng nhà trọ ở thành Tây.

Huyện Vân Lai vốn không lớn, khoảng chừng đi hơn ba mươi phút, là nhìn thấy cửa lớn của nhà trọ.

Hách Tri Nhiễm vừa mới chuẩn bị đẩy mạnh xe ván gỗ vào cửa, lập tức bị một bóng roi quất vào trước mặt.

May mắn nàng nhanh nhẹn kịp thời tránh đi.

Kết quả đối phương không cho nàng có cơ hội thở đốc, roi thứ hai lại hướng đến mặt của nàng.

"Hách thị, ngươi cũng dám chạy trốn, xem ta có đánh c.h.ế.t ngươi hay không."

Lý Hổ múa may roi da trong tay, vẻ mặt cực kì dữ tợn.

Dường như có thâm cừu đại hận gì với Hách Tri Nhiễm.

Hách Tri Nhiễm đột nhiên lọt vào đánh lén, trong lòng vốn khó chịu.

Sau đó lại nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của Lý Hổ, cơn nóng giận cũng ùn ùn bốc hỏa.

Nàng nâng cánh tay, bắt lấy chiếc roi đang đánh tới chính mình không chút thương xót.

Một cách ảo diệu, nàng kéo cả roi và Lý Hổ bay ra ngoài cửa lớn.

Thừa dịp Lý Hổ không đứng vững, Hách Tri Nhiễm bay lên, dùng một chân đá mạnh vào eo Lý Hổ.

Lý Hổ bị đau, roi cũng rơi khỏi tay.

Hắn ta ôm lấy eo bị đá đau, chỉ vào Hách Tri Nhiễm chửi ầm lên.

"Đồ tiện nhân nhà ngươi, dám động thủ với nha dịch, ta thấy ngươi không muốn sống đến Tây Bắc."

Ngoài cửa nháo đến ầm ĩ, các nha dịch khác và đám phạm nhân cũng nghe thấy tiếng chạy ra xem xét.

Chỉ thấy Hách Tri Nhiễm hai tay chống hông, căm tức nhìn chằm chằm Lý Hổ.

Mà Lý Hổ giống như người đàn bà đanh đá, không dám động thủ, chỉ dám mắng chửi người.

Nhìn thấy đồng bọn của mình lại đây, Lý Hổ tự tin ngay lập tức.

"Đại ca, các ngươi đến vừa kịp lúc, mau chóng bắt tiện nhân này lại, nàng ta vô pháp vô thiên, không chỉ có ý định chạy trốn, nàng ta còn dám động thủ với ta."

Giờ phút này Hách Tri Nhiễm hoàn toàn bị Lý Hổ chọc giận, thấy hắn ta còn ở đó làm ác nhân cáo trạng trước, nàng dứt khoát nhảy lên đạp một chân vào cái miệng không sạch sẽ kia của hắn ta.

Lý Hổ kêu lên một tiếng, duỗi tay che lấy miệng.

Khi hắn ta đưa tay xuống, trong lòng bàn tay xuất hiện hai chiếc răng đầy máu.

Vì vậy có thể thấy được Hách Tri Nhiễm dùng lực lớn đến mức nào.

Như vậy vẫn chưa khiến cho Hách Tri Nhiễm hết giận, ngay khi nàng chuẩn bị tiếp tục tiến lên đánh Lý Hổ một trận, Bành Vượng cũng mở miệng nói.

"Hách thị, dừng tay."

Mặc dù Hách Tri Nhiễm còn bực bội, nhưng lý trí vẫn còn.

Trong lòng nàng hiểu rõ, có thể đắc tội bất cứ ai trong đám nha dịch, nhưng không thể đắc tội Bành Vượng.

Hắn ta là đội trưởng của nhóm người này, một khi đắc tội với hắn ta, về sau người nhà họ Mặc khó mà yên ổn.

"Bành đại nhân, hiện tại ta xem ở mặt mũi của ngài mà tạm thời bỏ qua cho hắn, nhưng mà việc hôm nay nhất định phải cho ta một câu trả lời."

Nếu như là trước đây, cấp dưới bị người ta đánh, chắc chắn Bành Vượng sẽ không nghe bất cứ lời giải thích nào mà bênh vực người của mình.

Nhưng mà, người gây sự hôm nay lại khác. Cái tên Lý Hổ này không hiểu sao nửa năm trước lại bị sắp xếp vào trong đội ngũ của hắn ta.

Vốn tưởng rằng người mới đến cũng không sao cả, tuy nhiên Bành Vượng phát hiện, Lý Hổ làm người tham lam lại háo sắc, còn thường xuyên sử dụng khôn vặt với huynh đệ.

Thời gian càng dài, ấn tượng Bành Vượng dành cho Lý Hổ càng không tốt đẹp.

Nghĩ đến khả năng sau lưng hắn có người, Bành Vượng cũng không hề đuổi người ra khỏi đội ngũ, nhưng sẽ thường xuyên cảnh cáo hắn một phen.
 
Chương 113


Một đương sự khác là Hách Tri Nhiễm, trong mắt Bành Vượng, nữ nhân này vừa có thủ đoạn cao, lại thông minh, không có khả năng tự nhiên đánh nhau với Lý Hổ.

Huống chi, nhìn bộ dạng tức giận kia của Hách Tri Nhiễm, khả năng là Lý Hổ đã làm chuyện gì không thể tha thứ được.

Kỳ thật, là Bành Vượng hiểu sai, hắn ta tưởng Lý Hổ tái phát bệnh cũ, mơ ước sắc đẹp của Hách Tri Nhiễm.

Nếu như là việc khác, lấy tính cách của Hách Tri Nhiễm, sẽ không bị tức giận đến cái mức như thế này.

Cho dù như thế nào, Lý Hổ đều là cấp dưới của mình, hắn ta không thể để cho Hách Tri Nhiễm vạch trần Lý Hổ ở trước mặt bao nhiêu người.

Như vậy hắn ta làm người đứng đầu cũng thấy mất mặt.

"Các ngươi đừng ồn ào, đều đi theo ta."

Thấy đám nha dịch đều ăn ý đi theo Bành Vượng đến phòng khách, Hách Tri Nhiễm nhanh chóng nhìn quanh một vòng, không hề thấy thân ảnh Chu Lão Bát.

Bỗng nhiên Hách Tri Nhiễm có cảm giác như bừng tỉnh.

Chỉ sợ Lý Hổ chờ sẵn ở cửa đánh nàng, chẳng qua vì xả giận cho Lý Nhu Nhi mà thôi.

Chân chính muốn chỉnh c.h.ế.t nàng là Chu Lão Bát mất tích.

Nhận ra điều này, Hách Tri Nhiễm bất chấp xe ván gỗ trước mặt, vội vàng đuổi theo.

"Bành đại nhân, Chu sai nha gặp nguy hiểm."

Lý Hổ đi ở phía sau cùng của đám nha dịch, vội vàng quay đầu lại, căm tức nhìn Hách Tri Nhiễm.

Mở miệng hàm hồ nói: "Chuyện này còn không phải do ngươi?" Hách Tri Nhiễm lười phải nghe đồ lắm mồm ở chỗ đó bịa chuyện.

"Bành đại nhân, ta và Chu sai nha ở cổng chợ ước định tốt, từng người đi mua sắm vật tư, trước buổi trưa gặp nhau ở chỗ đó.

Ta dựa theo thời gian đã hẹn trở lại cổng chợ, đợi rất lâu cũng không thấy bóng dáng Chu sai nha, nên cho rằng hắn sốt ruột nên về trước.

Ta lo lắng mọi người chờ đợi lâu, lập tức vội vội vàng vàng trở về gấp. Ai ngờ vừa mới đến cổng lớn, Lý Hổ lập tức động tay động chân với ta, còn luôn miệng nói ta bỏ trốn.

Ta không hề nhìn thấy Chu sai nha trở về, rõ ràng hắn với Lý Hổ cùng nhau đi mua sắm vật tư, vì sao một mình Lý Hổ quay về, lại không thấy Chu sai nha đâu, đã thế còn không phân biệt xanh đỏ đen trắng oan uổng ta?

Ta suy đoán, Chu sai nha nhất định gặp chuyện nguy hiểm."

Nghe xong Hách Tri Nhiễm giảng giải, nữ quyến nhà họ Mặc lập tức bùng nổ.

Nhị tẩu tính cách nóng nảy là người đầu tiên xông ra.

"Đại nhân, tuy rằng chúng ta bị phán lưu đày, nhưng đệ muội ta mấy ngày nay làm việc thế nào tất cả mọi người đều thấy rõ như ban ngày, cho dù nàng không có công lao cũng có khổ lao, tuyệt đối không thể bị người khác bắt nạt như vậy được."

"Người bắt nạt cửu tẩu của ta đều là người xấu." Mặc Hàm Nguyệt cũng lấy hết can đảm hát đệm.

Ở trong lòng các nàng, Chu Lão Bát gì đó có gặp nguy hiểm hay không, đều không lớn bằng việc Hách Tri Nhiễm bị bắt nạt.

Bành Vượng nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày trong nháy mắt, quay về phía nữ quyến nhà họ Mặc quát: "Các ngươi đều cút ngay cho ta, không cần ở chỗ này thêm phiền."

Hiện tại, điều hắn tự hỏi nhiều nhất chính là Chu Lão Bát có gặp phải nguy hiểm giống như Hách Tri Nhiễm nhắc nhở hay không.

Chu Lão Bát và hắn đã quen biết nhiều năm, đối với cách làm người lão Chu hắn rõ ràng hơn ai hết. Chu Lão Bát từ trước đến nay đều thủ tín, huống chi, bọn họ chỉ đi ra ngoài mua sắm một ít lương khô, không có khả năng đi ra bên ngoài lâu như vậy mà chưa trở lại.

Lại nhìn vê Lý Hổ, thấy ánh mắt hắn ta có chút trốn tránh.

Trong lòng Bành Vượng lập tức có sự so sánh.

Hắn ta lạnh lùng nhìn về phía Lý Hổ.

"Lý Hổ ngươi nói, Chu Lão Bát đâu rồi?"
 
Chương 114


“Đại nhân, Hách thị chạy trốn, Bát ca đi tìm người, ta trở lại là để báo tin.” Lý Hổ mồm miệng phều phào vội vàng nói ra lý do thoái thác đã chuẩn bị tốt.

Hắn ta hiểu rất rõ những người ở đây, kiêng kị nhất chính là phạm nhân chạy trốn.

Lý Hổ không tin, bản thân mình nói Hách Tri Nhiễm bỏ trốn, Bành Vượng sẽ không lý gì mà không truy cứu.

Đích xác Bành Vượng thực sự kiêng kị chuyện phạm nhân bỏ trốn, tuy rằng không hoàn toàn tin tưởng lời Lý Hổ nói, nhưng vẫn nhìn về phía Hách Tri Nhiễm, chuẩn bị tìm tòi sâu xa.

Hách Tri Nhiễm nhún nhún vai, cảm thấy bản thân mình không cần giải thích quá nhiều.

Bản thân nàng đã quay trở lại, nàng không hề chạy trốn là chứng cứ tốt nhất.

"Bành đại nhân, chúng ta đều quay trở lại, cái này cũng tính là chạy trốn à? Nếu như ngài tin tưởng lời nói của ta, vẫn nên nhanh chóng đi tìm Chu sai nha đi!

Chỉ cần có thể tìm thấy Chu sai nha còn sống, tất cả chân tướng không phải rõ ràng hay sao?”

Nghe xong lời nói của Hách Tri Nhiễm, Bành Vượng cũng cảm thấy việc tìm được Chu Lão Bát như lửa sém lông mày.

Hắn ta nhìn về phía Lý Hổ, gằn giọng hỏi: "Lý Hổ, Chu Lão Bát ở chỗ nào?"

Ánh mắt Lý Hổ co rúm lại trong nháy mắt, không chú ý mà nói, căn bản không thể phát hiện được.

Chẳng qua, biểu hiện chột dạ này của hắn ta không qua được mắt Hách Tri Nhiễm.

Lý Hổ đã nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, chỉ cần hắn ta cắn c.h.ế.t việc Chu Lão Bát đi tìm Hách Tri Nhiễm, thì tuyệt đối sẽ không lộ ra bất cứ dấu vết gì.

Dù sao thì có thể lúc này Chu Lão Bát đã c.h.ế.t ngỏm. "Đại ca, Bát ca thực sự đi tìm Hách thị, ta không nói dối ngươi."

Bành Vượng đối với lời nói của hắn ta nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn ẩn nhẫn tính tình hỏi.

"Các ngươi tách ra ở chỗ nào?"

Hách Tri Nhiễm thấy thời gian từng phút từng phút trôi qua, lo lắng Chu Lão Bát sẽ gặp nguy hiểm.

Bành Vượng còn tiếp tục hỏi như vậy, thì không những không hỏi được bất cứ tin tức hữu dụng nào, mà còn mất đi thời gian cứu viện quý giá nhất.

Không đợi cho Lý Hổ mở miệng xảo ngôn, Bành Vượng đã bị Hách Tri Nhiễm mời tới chỗ tránh xa đám người xung quanh.

Lý Hổ thấy đại nhân rời đi cùng Hách thị, lập tức trong lòng có cảm giác nguy cơ.

Thật rõ ràng, nhất định là đại nhân không tin lý do thoái thác của hắn ta, nếu không sẽ không đi theo Hách thị?

"Đại ca, ngươi đừng có tin cái nữ nhân c.h.ế.t tiệt đó nói."

Bành Vượng lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn Lý Hổ, rồi mới nhìn về phía Hách Tri Nhiễm.

"Ngươi biết Chu Lão Bát ở đâu?"

"Ta không biết, nhưng ta có biện pháp khiến cho Lý Hổ nói thật."

"Biện pháp gì?" Bành Vượng thúc giục nàng mau trả lời.

"Ta từng học qua một loại bí pháp, có thể thôi miên ý chí con người, nhẹ nhàng hỏi ra sự việc muốn biết. Chẳng qua, ta học nghệ không tinh, còn cần Bành đại nhân phối hợp."

Kiếp trước, Hách Tri Nhiễm có người bạn thân, trình độ thôi miên cực kỳ cao, nàng học được một ít da lông từ người ta, dò hỏi một số sự việc đơn giản, nàng có thể nắm chắc bảy phần.

Vì để nâng cao xác suất thành công, cần thiết để cho Bành Vượng phối hợp mới được.

"Yêu cầu ta làm cái gì, ngươi nói nhanh." Đối với bản lĩnh của Hách Tri Nhiễm, Bành Vượng không chút hoài nghi.

Hai ngày vừa rồi hắn ta đã được kiến thức không ít, cho rằng nữ nhân này chắc chắn còn có rất nhiều kĩ năng khác chưa biểu lộ ra ngoài.

"Bành đại nhân, vừa rồi ta đã nói học nghệ không tinh, vì để càng thêm chắc chắn, ta hy vọng ngươi đem Lý Hổ chuốc say. Đương nhiên không phải là chuốc say đến bất tỉnh nhân sự, tốt nhất là trạng thái nửa tỉnh nửa say là tốt nhất."
 
Chương 115


Bành Vượng nghi hoặc nhìn thoáng qua Hách Tri Nhiễm, hắn ta không biết nữ nhân này vì sao phải đem người đi chuốc say rồi mới mang đi thẩm vấn.

Nhưng mà bản thân hắn ta không hiểu sao lại tin phục đối với Hách Tri Nhiễm.

“Được, ngươi chờ, ta đây lập tức đi làm.”

Bành Vượng làm việc không chút chậm trễ, yêu cầu cấp dưới đi tới chỗ ông chủ nhà trọ mua một vò rượu, sau đó ra lệnh cho nhóm nha dịch cùng nhau khống chế Lý Hổ, đem rượu mạnh mẽ rót vào miệng hắn ta.

Mới đầu, Lý Hổ kháng cự.

Đại ca bị Hách Tri Nhiễm gọi đi nói mấy câu rồi quay lại, tất cả mọi người lập tức rót rượu cho hắn ta.

Nếu chỗ này không có gì kỳ quặc, đánh c.h.ế.t hắn ta cũng không tin.

Bởi vậy, lúc Lý Hổ bị mọi người ép uống rượu, hắn ta dùng sức lực toàn thân để trốn tránh.

Nhưng số lượng nha dịch đông đảo, chỉ cần mỗi người ra chút sức lực, Lý Hổ căn bản trốn không thoát.

Bành Vượng có chút hiểu biết về tửu lượng của Lý Hổ, thấy rót đến vừa tầm, hắn ta mới ra lệnh cho mọi người dừng lại.

Sau đó, sai người kéo Lý Hổ đến một căn phòng riêng biệt dành cho khách, để lại Trương Thanh và một nha dịch khác ở chỗ đó trông coi, Bành Vượng mới gọi Hách Tri Nhiễm đi qua.

Hách Tri Nhiễm nhìn trạng thái của Lý Hổ, thấy là trạng thái của mới gà gà say.

Loại thời điểm như thế này, ý thức của con người tương đối yếu đuối, so sánh với lúc bình thường dễ tấn công hơn rất nhiều.

Không còn lo lắng, Hách Tri Nhiễm đưa ý thức vào không gian, tìm một vòng cổ có mặt dây đá quý, dùng cổ tay áo che khuất rồi đưa ra. Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cho Lý Hổ xem cái vòng cổ kia.

Lý Hổ vừa tham tài lại háo sắc, nhìn thấy vòng cổ có chất lượng tốt như vậy, lập tức trong mắt toàn là ánh sáng của vàng. Men rượu trong đầu khiến cho hắn ta đã quên mất phải giấu diếm sự thật về việc Chu Lão Bát mất tích.

Hắn ta vươn tay, muốn bắt lấy vòng cổ trong tay Hách Tri Nhiễm.

Hách Tri Nhiễm nhanh nhẹn tránh thoát, giọng nói chứa đựng ý trêu chọc: "Có muốn cái này không?"

Lý Hổ không chút giấú diếm ý đồ trong lòng, liên tục gật đầu.

"Muốn."

"Được, vậy ngươi trả lời câu hỏi của ta, ta sẽ đem cái vòng cổ này cho ngươi."

"Không thành vấn đề, ta sẽ làm theo yêu cầu của ngươi."

Hách Tri Nhiễm đưa toàn bộ vòng cổ ra ngoài, mặt dây đong đưa có quy luật trước mắt Lý Hổ.

Rất nhanh, đôi mắt Lý Hổ lập tức trỗng rỗng, thậm chí trở nên đờ đẫn.

Hách Tri Nhiễm cảm thấy có thể bắt đầu rồi, mới thử dò hỏi.

"Chu Lão Bát ở chỗ nào?"

Bị hỏi về tung tích của Chu Lão Bát, vẻ mặt cứng đờ của Lý Hổ nở một nụ cười.

"Hắn ta bị ta sắp xếp người đánh ngất xỉu rồi mang đi, có thể bây giờ đã biến thành đồ ăn cho cá."

Nghe được Lý Hổ nói, nha dịch ở đây đều trở nên khẩn trương.

"Đại ca, ta lập tức dẫn người đi bờ sông tìm kiếm Chu Lão bát."

Thấy Trương Thanh giọng to lớn ầm ĩ, trong lòng Hách Tri Nhiễm cảm thấy căng thẳng, vội vàng ra dấu làm cái thủ thế im lặng, đồng thời nhắc nhở hắn ta.

"Trương sai nha, cẩn thận đừng nói lớn tiếng, dễ đem người đánh thức, còn có rất nhiều chuyện chưa hỏi được rõ ràng đâu." Bành Vượng lo lắng Trương Thanh không nghe lời Hách Tri Nhiễm nói, hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn ta một cái.

Trương Thanh vội vàng ngậm chặt miệng, khẩn trương nhìn chằm chằm Lý Hổ.

Hách Tri Nhiễm thấy Lý Hổ không hề bị giọng nói của Trương Thanh đánh thức, liền thở phào nhẹ nhõm.

Nàng tiếp tục lắc lư sợi dây dò hỏi.

"Chúng ta phải đi đến chỗ nào để tìm được Chu Lão bát?"
 
Chương 116


Lý Hổ lời, ánh mắt vẫn dại ra như trước.

“Hướng tây của bến tàu, đi khoảng một dặm, nơi đó có một đám đá ngầm, bọn họ thường xuyên đến chỗ đó ném người vào trong sông.”

Có đáp án chính xác, Bành Vượng lập tức phân phó Trương Thanh mang theo toàn bộ nha dịch đi tìm người.

Đồng thời, hắn ta cũng hiểu rõ, Hách Tri Nhiễm chắc chắn còn có chuyện muốn hỏi, nên bản thân cũng không vội vàng rời đi cùng nhóm người.

Hách Tri Nhiễm cố tình hỏi trước mặt Bành Vượng.

"Vì sao ngươi phải hại Chu Lão Bát?"

"Chỉ khi hắn ta không thể về được nữa mới có thể chứng thực tội danh chạy trốn của Hách thị."

"Vì sao ngươi phải làm như thế?"

"Bởi vì Lý Nhu Nhi không ưa Hách thị, ta cũng muốn mượn cơ hội này trừng trị nhà họ Mặc."

Hỏi đến đây, Hách Tri Nhiễm đã khẳng định được suy đoán của chính mình là đúng.

Lý Hổ tuyệt đối là tai mắt của vị kia ở kinh thành đặt vào đây.

Khó trách, Mặc Cửu Diệp không hề phát hiện ra có người theo dõi...

Bành Vượng biết tiếp theo Hách Tri Nhiễm sẽ hỏi người sai xử Lý Hổ làm những việc này là ai.

Những chuyện này đều là mấy việc bẩn thỉu giữa các vị bên trên, hắn ta là một tên quan nho nhỏ, không muốn tham dự vào trong đó.

Biết càng nhiều, c.h.ế.t càng nhanh.

Bởi vậy, trước khi Hách Tri Nhiễm mở miệng tiếp tục hỏi Lý Hổ vài vấn đề tiếp theo, Bành Vượng nhanh chóng xoay người ra khỏi phòng.

Hách Tri Nhiễm thầm bội phục Bành Vượng sống thật sáng suốt, đồng thời cũng gấp gáp muốn dò hỏi ra vấn đề tiếp theo.

"Là ai muốn ngươi sửa trị nhà họ Mặc?"

"Ta không biết."

"Ngươi không biết?" Hách Tri Nhiễm trong lòng hiểu rõ giờ phút này Lý Hổ sẽ không nói dối, hắn ta nói không biết, khẳng định là không biết thật.

Nhưng mà, thật vất vả mới có chút manh mối, nàng không muốn cứ từ bỏ như vậy.

"Ai là người chắp nối với ngươi, ngươi không biết người đó hay sao?"

"Người yêu cầu ta làm những việc này, ta cũng mới chỉ gặp qua một lần. Trời tối, không nhìn thấy rõ dung mạo, tuy nhiên khi hắn ta nói chuyện âm thanh có chút ẻo lả, có thể là một thái giám."

Thái giám?

Có thể sai xử thái giám chỉ có thể là người hoàng thất.

Ngoại trừ Hoàng Thượng ra, còn có hoàng tử, công chúa cùng với những nương nương trong hậu cung đều có khả năng...

Vừa nghĩ như vậy, mục tiêu quá rộng.

Thế nhưng, Hách Tri Nhiễm cũng rõ ràng, ở chỗ này của Lý Hổ không có khả năng hỏi được ra thông tin gì hữu dụng.

Hách Tri Nhiễm thu hồi vòng cổ vào không gian, sau đó xoay người đi ra bên ngoài tìm Bành Vượng.

"Bành đại nhân, ta đã hỏi xong, Lý Hổ rất nhanh có thể tỉnh táo trở lại."

Giờ phút này Bành Vượng chợt cảm thấy không biết phải làm thế nào.

Cho dù không nghe được câu hỏi phía sau của Hách Tri Nhiễm, nhưng hắn ta cũng có thể đoán ra được người phía sau Lý Hổ là nhân vật lớn ở vị trí cao.

Việc Lý Hổ mưu hại Chu Lão Bát đã là sự thật sáng tỏ, sự việc phía sau hắn ta phải xử lý như thế nào?

Theo lý mà nói, Lý Hổ tội ác tày trời, xử lý như thế nào cũng không quá, nhưng vạn nhất đắc tội với nhân vật lớn phía sau, đầu của hắn ta còn có thể giữ được nữa không?

Hách Tri Nhiễm vừa mới đi ra ngoài vài bước, không nghe thấy âm thanh Bành Vượng vào phòng. Nàng xoay người lại, quả nhiên thấy Bành Vượng còn đang đờ đẫn tại chỗ.

"Bành đại nhân, việc Lý Hổ hại người là sự thật, loại chuyện như thế này giáo cho quan phủ ra xét xử lý là thích hợp nhất."

Hách Tri Nhiễm nói, có thể coi là chỉ cho Bành Vượng một con đường sáng.

Bành Vượng hướng về Hách Tri Nhiễm cảm kích gật đầu: "Được, ta biết rồi."
 
Chương 117


Biện pháp này thực sự quá tốt, chẳng những có thể trừng trị Lý Hổ báo thù cho Chu Lão Bát, còn không cần bản thân tự tay xử lý Lý Hổ khiến cho nhân vật lớn phía trên bực mình, quả thực là một mũi tên trúng hai con chim.

Lúc này Bành Vượng càng thêm sùng bái Hách Tri Nhiễm, nàng quả là một nữ nhân vừa có bản lĩnh vừa có trí tuệ.

Hách Tri Nhiễm biết bản thân sẽ không dừng ở khách điếm quá lâu, nghe ý của Lý Hổ, Chu Lão Bát sẽ bị người khác ném vào trong sông.

Chu Lão Bát làm người tính cách cũng không tệ, nàng nghĩ nếu như bản thân có thể thì ra tay cứu hắn ta một mạng.

Tuy nhiên, trước khi rời đi, nàng nhất định phải cho nhà họ Mặc một viên thuốc an thần, khiến cho bọn họ hiểu được bản thân cô không có gì nguy hiểm.

Mặt khác, lát nữa tiệm vải và tiệm tạp hóa đưa hàng tới, cần có người tiếp nhận.

Nữ quyến nhà họ Mặc đang nôn nóng chờ đợi tin tức phía bên Hách Tri Nhiễm, thấy nàng trở về toàn bộ đều quây đến hỏi han ân cần, một dạng sợ nàng bị thiệt.

Đối với nhóm tẩu tẩu tâm tư đơn thuần còn đỡ, Hách Tri Nhiễm chỉ cần nói bản thân không có việc gì, các nàng ấy yên tâm là được.

Tới chỗ của Mặc Cửu Diệp, tính nói mấy câu hàm hồ cho qua chuyện không phải là việc dễ dàng.

Từ khi bắt đầu thấy Lý Hổ và Hách Tri Nhiễm phát sinh tranh chấp ở cửa lớn, Mặc Cửu Diệp vẫn luôn đứng ở bên cạnh cửa, một khi Hách Tri Nhiễm chịu thiệt, hắn sẽ không chút cố kị mà lao ra cứu người.

Sau lại thấy Bành Vượng ra mặt, hơn nữa cũng không làm khó Hách Tri Nhiễm, thì sự lo lắng trong lòng hắn mới thả lòng một chút.

Lúc này nhìn thấy Hách Tri Nhiễm trở lại nguyên vẹn, cho dù như thế nào cũng phải hỏi thăm cho rõ ràng rồi mới buông tha người rời đi. "Nàng ở chỗ Lý Hổ có hỏi ra điều gì có ích không?"

"Đã hỏi rồi, hắn ta tìm người trói Chu Lão Bát, muốn ném người cho chìm vào trong sông. Sau lưng Lý Hổ có người điều khiển, nhưng mà chuyện này nói ra thì rất dài, ta đi cứu người trước, trở lại sẽ nói tỉ mỉ cho chàng nghe."

Mặc Cửu Diệp nghe thấy nàng muốn đi cứu người, mặc dù trong lòng còn quá nhiều điều nghi hoặc, cũng chỉ có thể tạm thời kiềm chế không hỏi tới.

Hiện tại hắn chỉ trách bản thân mình, bên ngoài vẫn là người bị trọng thương không tiện hành động. Nếu không, hắn tuyệt đối không để cho Hách Tri Nhiễm một mình đối mặt với tất cả chuyện này.

"Nếu như vậy, nàng hãy chú ý an toàn."

Mặc Cửu Diệp áy náy xoay người, không hề nhìn Hách Tri Nhiễm.

Hách Tri Nhiễm cũng không dám chậm trễ thời gian, cùng Bành Vượng chạy tới vị trí Lý Hổ nói.

Lúc này Bành Vượng cũng sốt ruột cứu người, tuy rằng cơ thể vẫn còn có chút không thoải mái, cũng không dám chậm chạp chút nào.

Hai người chạy vội một đường, khoảng mười lăm phút liền đến vị trí chỉ định.

Nơi đó ngoại trừ nha dịch, còn đầy bá tánh bình dân vây quanh xem náo nhiệt.

Bành Vượng đẩy đám người chen đi vào, Hách Tri Nhiễm đi theo sát phía sau.

Chu Lão Bát nằm ở giữa đám người, hai mắt nhắm nghiền, nhìn qua không thấy hô hấp.

Đám nha dịch biểu cảm đau lòng, thấy Bành Vượng đến đây, Trương Thanh lau nước mắt, đi đến trước mặt hắn ta.

"Đại ca, Chu Lão Bát hắn... hắn... không còn thở."

Bành Vượng vừa mới nhìn thấy bộ dạng của Chu Lão Bát, trong lòng cũng có được đáp án.

Xem ra, bọn họ vẫn là tới chậm. Hách Tri Nhiễm lại không nhìn đến nhóm nha dịch đang thương cảm, nhanh chóng đi đến trước mặt Chu Lão Bát, đặt ngón tay lên động mạch chủ trên cổ hắn ta, hy vọng còn có thể cảm nhận được dấu hiệu của sự sống.
 
Chương 118


Một nha dịch mắt đỏ hồng đi tới.

“Hách thị, chúng ta vừa rồi đã kiểm tra, hắn đã c.h.ế.t rồi”

Hách Tri Nhiễm không hề trả lời, mà bắt đầu làm hồi sức tim phối cho Chu Lão Bát trước mặt toàn thể mọi người.

Hành động quái dị của nàng khiến cho tất cả mọi người xung quanh phải thốn thức.

“Nữ nhân này muốn làm cái gì?”

"Đúng vậy, người đã c.h.ế.t rồi, còn lăn lộn cái gì?"

"Ngươi xem nàng ta, động tác có bao nhiêu tùy tiện, thật đúng là không biết xấu hổ."

Hách Tri Nhiễm căn bản không để tâm tới lời nói của những người đó, cho dù chỉ có một tia hi vọng nàng cũng không từ bỏ việc cứu chữa.

Hai phút đã trôi qua, Chu Lão Bát vẫn như cũ, không hề có một chút phản ứng nào.

Tuy rằng Bành Vượng không hiểu nguyên lý hồi sức tim phồi, nhưng trong lòng hắn ta hiểu rõ, Hách Tri Nhiễm đang cứu người.

Tuy nhiên thấy Chu Lão Bát vẫn nằm yên không nhúc nhích như cũ, hắn ta không nhịn được mà tiến lên khuyên nhủ:

"Hách thị, lão Bát đã chết, hãy để cho hắn yên tâm rời đi thôi!"

Động tác của Hách Tri Nhiễm cũng không vì lời nói của Bành Vượng mà dừng lại.

Chỉ thấy hành động tiếp theo của nàng lại một lần nữa khiến mọi người xung quanh khiếp sợ đến trừng lớn đôi mắt.

Nàng bỏ qua hồi sức tim phổi, nắm lấy cái mũi Chu Lão Bát, bắt đầu làm hô hấp nhân tạo cho hắn ta.

Loại hành vi này đối với người cổ đại mà nói, quả thực là trời đất không dung. Lại một lần nữa dẫn tới xung quanh truyền ra từng trận cảm thán.

Ngay cả Bành Vượng tin tưởng vô điều kiện cũng không bình tĩnh.

"Hách thị, không phải ngươi điên rồi chứ?"

Trương Thanh hướng về phía Hách Tri Nhiễm đi nhanh đến, muốn đem người kéo ra.

Tuy nói Chu Lão Bát đã chết, nhưng đó là huynh đệ tốt của hắn ta, hắn không cho phép huynh đệ tốt đã c.h.ế.t rồi còn bị một nữ phạm nhân khinh bạc.

Lúc Hách Tri Nhiễm làm hô hấp nhân tạo cho Chu Lão Bát, đã cảm giác được hơi thở mỏng manh của hắn ta.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Chu Lão Bát sẽ lập tức phun ra mấy ngụm nước.

Vì để cho Chu Lão Bát có được không gian thích hợp, Hách Tri Nhiễm đã đứng thẳng dậy, đồng thời, nàng lặng lẽ thu hồi lại túi hô hấp lấy ra từ không gian.

Ngay lúc Trương Thanh nhanh chóng vươn tay ra muốn bắt lấy cổ áo Hách Tri Nhiễm, thì thấy Chu Lão Bát mạnh mẽ khụ một tiếng, rồi nôn ra mấy ngụm nước.

Cánh tay vươn ra của Trương Thanh dừng tại chỗ, mặt đầy vẻ không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Chu Lão Bát.

Một lúc sau, hắn ta mới quay đầu nhìn về phía Bành Vượng.

"Đại ca, Chu Lão Bát hình như sống lại rồi."

Giờ phút này, Bành Vượng đã kích động đến mức rơi lệ, dùng sức gật đầu thật mạnh.

"Ừ, lão Bát không chết, hắn còn sống, được Hách thị kéo về từ quỷ môn quan."

Lời này vừa nói ra, tầm mắt nhóm nha dịch nhất trí cùng dừng trên người Hách Tri Nhiễm.

Là Hách thị đem Chu Lão Bát hôn tỉnh...

Ngay sau đó, Bành Vượng dẫn đầu nhóm nha dịch vây xung quanh Chu Lão Bát.

Tất cả mọi người mồm năm miệng mười gọi tên của hắn, thậm chí có người còn duỗi tay đụng vào thân thể hắn ta. Hách Tri Nhiễm thấy thế, vội vàng tiến lên ngăn cản hành động của bọn họ. "Mọi người tản ra một chút, hiện tại hắn cần không khí lưu thông để thở." Tuy rằng nhóm nha dịch không biết không khí lưu thông là có ý gì, nhưng giờ phút này hoàn toàn tin phục lời nói của Hách Tri Nhiễm. Bởi vậy, Hách Tri Nhiễm vừa nói xong, nhóm nha dịch lập tức tản ra nhanh chóng. Sau khi Chu Lão Bát nôn ra ngụm nước thứ 6, rốt cuộc cũng mở mắt.
 
Chương 119


Trương Thanh thấy thế, túm chặt cánh tay của Bành Vượng, hưng phấn không kiềm chế được.

“Đại ca, ngươi mau nhìn xem, Chu Lão Bát mở mắt.”

Bành Vượng cũng kích động đến mức không lời nào có thể điễn tả được, chỉ không ngừng gật đầu, trong mắt tràn ngập vui mừng.

Nhưng hắn vẫn lý trí lơn rất nhiều so với người khác.

Vội vàng dò hỏi Hách Tri Nhiễm: “Hách thị, hiện tại mang Lão Bát nâng về nhà trọ, sẽ không có vấn đề gì chứ?”

"Hoàn toàn không thành vấn đề, hiện tại Chu sai nha chỉ còn suy yếu một chút thôi, đã không còn nguy hiểm đến tính mạng."

Có được lời khẳng định của Hách Tri Nhiễm, Bành Vượng sai người nâng Chu Lão Bát quay về nhà trọ.

Bành Vượng tự bỏ tiền túi thuê một gian phòng cho Chu Lão Bát, sau đó sai người giúp hắn đổi quần áo ướt trên người.

Còn Hách Tri Nhiễm rút lui thành công, nhanh chóng trở về với người nhà họ Mặc.

Lúc này, người của tiệm tạp hóa và tiệm vải cũng đưa đồ nàng mua sắm đem tới.

Đồ vật quá nhiều, đặc biệt là ba mươi mấy chiếc chăn bông, đặt cùng với nhau giống như ngọn núi nhỏ.

Nhìn thấy Hách Tri Nhiễm trở lại, ánh mắt người nhà họ Mặc có chút bối rối.

Vừa rồi, tiểu nhị của nhà trọ chạy tới bờ sông xem náo nhiệt, sau khi trở về lập tức miêu tả cho ông chủ biết có một nữ phạm nhân "Hôn tỉnh" nha dịch như thế nào.

Lúc bọn họ nói chuyện, trùng hợp bị Lý Nhu Nhi nghe thấy được.

Nếu nói có nữ phạm nhân nào đi theo nhóm nha dịch đến bờ sông cứu người, vậy chỉ có Hách Tri Nhiễm. Lý Nhu Nhi chờ đợi mãi mới bắt được nhược điểm của Hách Tri Nhiễm, trong chớp mắt đem chuyện này thông báo ra ngoài cho tất cả mọi người đều biết.

Hách Tri Nhiễm nhanh chóng phát hiện bà bà, tẩu tẩu cùng tiểu cô không bình thường.

"Nương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Ánh mắt Mặc lão phu nhân có chút trốn tránh, không biết dùng lời như thế nào để hỏi Hách Tri Nhiễm.

Nhóm tẩu tử cũng đồng dạng như vậy, tất cả đều không dám nhìn thẳng nàng.

Mặc Hàm Nguyệt nghĩ sao nói vậy.

"Cửu tẩu, mọi người đều đang nói là tẩu hôn tỉnh Chu nha dịch."

Nghe thấy Mặc Hàm Nguyệt hỏi chuyện, Hách Tri Nhiễm mới hiểu hóa ra là như vậy.

Thật đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.

Là nàng quá mức..., xem nhẹ tư tưởng của cổ nhân.

Hách Tri Nhiễm dù sao cũng có thói quen ở sạch, vì không muốn có tiếp xúc trực tiếp với Chu Lão Bát, nàng cố ý lấy túi hô hấp mini từ trong không gian ra để phụ trợ.

Nhưng vì phòng ngừa mọi người nhìn thấy đồ vật kì lạ kia, từ đầu đến cuối Hách Tri Nhiễm đều nắm túi hô hấp trong tay, để tránh bị người khác thấy được.

Nói cách khác, nàng căn bản không đụng tới môi Chu Lão Bát, tiếp xúc giữa bọn họ còn có túi hô hấp nho nhỏ kia.

Tuy rằng trong lòng Hách Tri Nhiễm biết rõ chuyện là như thế nào, nhưng mà, nàng lại quên mất nơi này là cổ đại.

Không nói đến việc tư tưởng của mọi người có bao nhiêu cổ hủ, nếu nữ tử đã lập gia đình mà dám làm loại chuyện này với nam nhân khác, đều có khả năng bị kéo đi dìm chết.

Huống chi, hành vi nàng vừa sử dụng để cứu người khiến cho người không am hiểu nhìn thấy, đích xác nghĩ rằng nàng đang hôn môi Chu Lão Bát...

Xem ra, nàng thực sự cần phải đem chuyện này giải thích cho rõ ràng mới được.

"Chu sai nha không phải do ta hôn tỉnh, ta chỉ làm một loại phương thức giúp hắn hô hấp trở lại.

Mọi người không thấy được tình hình lúc đó, tính mạng Chu sai nha nguy ở sớm tối, nếu như ta không làm như vậy, một mạng người sẽ không còn."

Hách Tri Nhiễm chỉ có thể nói như vậy, dù sao nàng cũng không thể mang túi hô hấp đưa ra cho mọi người xem một lượt.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top