Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Lớp Học Lời Nguyền

Lớp Học Lời Nguyền
Tác giả: Ngọc Quỳnh
Tình trạng: Đang cập nhật

--- oOo ---


Giới thiệu nhân vật:

Hoàng Yến Nhi : ( nó ) 17t tính cách dở dở ương ương, mỗi khi không vui về một chuyện nào đó thì luôn trút giận vào mọi người xung quanh , học thì tạm ổn còn độ quậy thì ko ai bằng đặc biệt là rất thích đọc truyện kinh dị

Bảo An : Bạn thân của nó 17t tính cách khùng khùng điên điên , rất thích bày trò chọc phá mọi người cùng với cả lớp => thầy cô và những người bạn trong trường rất ghét tụi nó

Ngọc Như : bạn thân của An và nó 17t tính cách mưa nắng thất thường nhưng rất quan tâm đến 2 đứa nó

Tuấn Kiệt ( sau này mọi người sẽ biết )

Hoài Lâm 17t tính cách vui tính hòa đồng nhưng đôi lúc cũng ko được bình thường là bạn thân của tụi nó và đặc biệt rất thích chơi với Kiệt . có cùng sở thích đọc truyện kinh dị với nó

và một số đứa bạn trong lớp : Phong , Khánh , Hà My , Quỳnh Anh ,Nhất Nam , Nhật Minh , Kiều Như , ....

do lần đầu viết truyện nên nếu có sai sót mong các bạn bỏ qua
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: May quá thoát rồi


Ngày hôm nay cô đơn em lại nhớ đến anh vô cùng

Giờ đây anh ra sao , không biết anh sống như thế nào

Từ khi ta chia tay anh theo người về nơi phương ấy

Có khi nào anh nhớ em ở đây

Màn đêm vây quanh em cần cái nắm tay thật chặt....

nó đang yên bình với giấc ngủ trưa thì bỗng chiếc điện thoại thân yêu của nó reo lên , phải mất một lúc lâu sau nó mới lồm cồm bò dậy tìm chiếc điện thoại thân yêu của mình

"Alo" nó trả lời với giọng ngái ngủ

" MÀY ĐANG LÀM GÌ MÀ BÂY GIỜ MỚI CHỊU BẮT MÁY VẬY HẢ CON KIA " nhỏ Ngọc Như hét qua điện thoại

" tao đang ngủ trưa, mà mày gọi cho tao có chuyện gì không ??? "

" mày còn đang mơ đấy à ! mày nhìn đồng hồ đi " đầu Như bắt đầu có khói

" 12h50'32s thì sao ? " nó trả lời tỉnh bơ

" Tao .... "

" á chết trễ học " bây giờ nó mới tỉnh ngủ , không đợi Như nói hết câu nó đã tắt điện thoại và bắt đầu phóng vào WC để chuẩn bị đi học . Vì nhà nó cũng gần trường nên nó vừa bắt taxi đến nơi thì trường bắt đầu đóng cổng . nó liền phi nhanh phóng thẳng đến lớp học của mình vừa đi nó vừa cầu trời khấn phật mong sao cho bà cô chưa vào lớp .Bước đến cửa lớp nó bắt đầu tìm kiếm xem bà cô chủ nhiệm đến chưa thì giọng của An ( lớp phó ) vang lên :

" mày vào đi hôm nay trường mình bận họp nên lớp mình trống 1 tiết đầu" .

nó nghe như vậy thì không khỏi mừng thầm trong bụng thế là nó nhảy chân sáo về phía chiếc bàn của mình rồi đặt cặp xuống và bắt đầu tập trung cả lớp lại

" mọi người chuẩn bị họp lớp " sau lời tuyên bố của nó thì cả lớp bắt đầu kéo 2 chiếc bàn xoay vào nhau tạo thành 1 dãy từ đầu lớp đến cuối lớp. và cuộc họp lớp của tụi nó diễn ra như thế này

" tụi mày có chỗ nào vừa mới mà vừa lạ không " nó hỏi cả lớp

"à ... tụi mày bít căn nhà cuối hẽm XXX không ? khánh

" Biết Mà có chuyện gì ?" cả lớp đồng thanh

" cứ vào khoảng 12h đêm thì ngôi nhà đó phát ra những tiếng rất kỳ lạ , vào sáng hôm sau những người xung quanh hỏi lý do tại sao thì chủ nhà nói là không có bất kỳ tiếng ồn nào vì họ đi ngủ từ rất sớm , điều đặc biệt là công an cũng không tìm ra lý do " khánh nói

" mày khùng hả khánh chẳng lẽ bắt tụi tao đi rình nhà người ta vào 12h đêm hả " An

" ừ con An nói đúng đó " phong

" người ta thường nói không vào hang hùm sao bắt được khỉ con đúng không ? khánh

" KHÔNG VÀO HANG HÙM SAO BẮT ĐƯỢC CỌP CON " cả lớp đồng thanh

" ờ sao cũng được " khánh

" Vậy là hết chỗ để khám phá rồi à " giọng nó ỉu xìu

" sao không nói sớm tui biết 1 nơi cũng vui lắm " Nam chen vào

" ở đâu , ở đâu " cả lớp nhao nhao

" thì ở công viên giải trí đó,đầy nhà ma " nam.

sau câu nóiđầy nhiệt tình của nam thì giày , dép, quần, áo, sách, vở ... từ mọi phía đều bay về người của cậu bé đó. bây giờ cả lớp mới nhìn lại hậu quả do mình gây ra thì tụi nó phán 1 câu xanh rờn :

" THẤY CŨNG TỘI MÀ THÔI CŨNG KỆ "
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Có 1 sự bá đạo nhẹ


Sau câu nói vô tình của cả lớp thì tiếng chuông hết tiết 1 reo lên thế là tụi nó thanh chóng xếp bàn ghế lại chỗ cũ và ngồi ngay ngắn vào bàn để chào đón sự có mặt của bà cô Lan ( dạy môn văn ). Chừng khoảng ít phút sau bà cô bước vào lớp và đem theo mùi nước hoa nồng nặc không thể tả theo

" cả lớp đứng " nó vừa nói vừa lấy tay che mũi của mình lại ( vì nó là lớp trưởng mà )

" chúng em chào cô ạ....." cả lớp cố ý kéo dài chữ ' ạ ' ra, và cũng làm hành động giống nó, còn bà cô thì ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống và bắt đầu điệp khúc í lộn giảng bài của mình. Cả lớp tưởng chừng như chăm chú nghe giảng nhưng thật ra thì không phải như vậy. Nó thì giả vờ như đang đọc sách văn 11 nhưng bên trong lại là một cuốn truyện kinh dị, còn Hà My thì xõa tóc ra để che đi cái tai phone của mình

còn Ngọc Như, Phong, Khánh, .... thì đang ăn bánh. 1 nhóm khác gồm: An , Nam , lâm ,...đang gật gù chuẩn bị ngủ. Còn khang ( lớp phó lao động ) đang giả vờ cặm cụi viết bài nhưng thật ra thì đang loay hoay viết thư thông báo cho cả lớp. Đứa này đọc xong rùi thì chuyền cho đứa khác cứ như vậy cho đến hết và lá thư được kẹp trong 1 cuốn vở nên nhiều thầy cô cứ ngỡ lớp này ngoan chăm học nhưng họ lại ảo tưởng sức mạnh nữa rồi.

Nội dung trong lá thư như sau :" hôm nay lớp mình phải ở lại để trực nhật bì vậy tụi mày mà làm xong sớm thì đi xem phim ma hôm nay tao khao ok " .

Sau khi cả lớp đều đọc xong thư rồi thì tụi nó đồng loạt quay đầu xuống và gật đầu rồi quay lên tiếp tục nhiệm vụ còn đang dang dở đó là làm việc riêng trong lớp . Vậy là 2 tiết văn trôi qua thật nhanh chóng thế là cũng đến giờ ra chơi đây là giây phút mà tụi nó mong chờ nhất trong cuộc đời vì ăn là niềm vinh hạnh của tụi nó mà

" ê xuống căn tin mua đồ ăn dự trữ đi tụi mày đề chiều này trực nhật nữa chứ " sau câu nói của An thì cả lớp chạy như bay xuống căn tin, sau khi mua xong thì những học sinh khác cứ nhìn tụi nó chẳng khác gì ngôi sao hàn vừa đến việt nam vậy vì nó 1 tay thì xách 1 đống nước ngọt tay còn lại thì xách kẹo chewing gum , bánh ngọt... theo sau là những đứa trong lớp cũng cầm 2 túi i chang như nó. tụi nó mua nhiều như vậy nhiều người còn nghĩ tụi nó mua để dự trữ sang mùa đông năm sau hay sao mà mua nhiều dữ vậy, sau khi loay hoay với đống đồ ăn thì tiếng chuông lại reo lên và 2 tiết sau cũng diễn ra khá là an toàn và lành mạnh, việc thầy thầy làm việc trò trò làm nước sông không phạm đến nước giếng đó là châm ngôn sống của tụi nó mặc kệ thầy đang gào thét để giảng bài cho tụi nó còn ở bên dưới thì giấy vẫn bay loạn xạ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Giờ trực nhật


RENG.... RENG....RENG

tiếng chuông ra về reo lên làm cho tụi nó không khỏi mừng thầm trong bụng vì thoát khỏi giờ kiểm tra toán

" yeahhhhhhhhhhhhh về thôi " phong hét lên khi nghe thấy tiếng trống ra về, đanh định đeo cặp lên và bước ra khỏi lớp thì bị cả lớp kéo lại

" Mày đi đâu vậy !" An hỏi

" thì tao đi về chứ đi đâu, mày hỏi lạ " phong trả lời tỉnh bơ

" mày định trốn hả ???? " đầu an bắt đầu có khói

" trốn gì ???" phong hỏi ngược lại

" trời ạ! mày từ hành tinh thứ mấy rơi xuống trái đất vậy hả ? " Lâm chen vào

" hôm nay lớp ở lại để trực nhật , mày không đọc giấy thông báo của tao hả ?" khang hỏi phong

" ủa vậy hả !!!! tại từ đầu tiết đến cuối tiết tao toàn ngủ không à nên không nhận được giấy thông báo của mày đó " phong vừa nói vừa lấy tay gãi gãi đầu mình

RẦM ........ cả lớp té xỉu

" à mà tại sao phải ờ lại để trực vậy, trường mình không thuê lao công sao ?? " phong thắc mắc hỏi

" mày không nhớ hả lúc trước lớp mình giẫm lên hoa trong khuôn viên của trường đó nhớ không ???" an giải thích

" thôi ,lo mà dọn dẹp đi rồi mình đi xem phim chùa nữa " nó cắt ngang cuộc trò chuyện của tụi nó

" ok , lớp trưởng " cả lớp đồng thanh

thế là tụi nó mỗi người một việc , vừa làm mà vừa tám chuyện trên trời dưới đất, lâu lâu mệt rồi thì tụi nó nghỉ ngơi ăn bánh uống nước . cho đến chừng khoảng 7h00 tối là tụi nó hoàn thành nhiệm vụ được giao, đang định thu dọn sách vở, đồ ăn, thức uống để về thì ...................

" CÁC NGƯƠI ĐỊNH ĐI ĐÂU VẬY ???" Nhất Nam nói

lúc nảy tụi nó cũng thấy Nam có những biểu hiện rất lạ nhưng do đang trực nên cũng không để ý cho lắm, bây giờ tụi nó nhìn lại thì thấy đôi mắt màu đen thường ngày của Nam thay vào đó là màu đỏ của máu...

" mày bị sao vậy Nam , đừng đùa như vậy tao sợ lắm "Nhật minh ( bạn thân của Nam ) lên tiếng

Nam hoàn toàn không để ý đến lời nói của Minh, nam tiếp tục nói :

"à , ta quên giới thiệu với các ngươi ta tên là Tuấn kiệt , ta chết vào 2 năm về trước tại chính căn phòng này , trò chơi của ta dành cho các ngươi chính thức bắt đầu " vừa dứt lời thì nam ngất xỉu, tụi nó thấy vậy bèn chạy ùa tới cạnh đỡ nam ngồi dậy

" Nam... Nam tỉnh dậy đi mày sao vậy ? " cả lớp nhốn nháo cả lên

" tao biết rồi ! " nó sau 1 hồi im lặng cũng lên tiếng

" biết gì " cả lớp đồng loạt quay về phía của nó

" Nam bị 1 người tên kiệt nhập vào cơ thể của nam điều khiển cả lời nói và hành động của NAm nên nó mới nói những điều đó . Nhưng....... " nó đang nói bỗng nhiên im lặng

" nhưng gì " Cả lớp đồng thanh tập 2

" lúc nảy hắn có nói trò chơi của ta dành cho các ngươi chính thức bắt đầu thì có ý nghĩa gì " nó thắc mắc

" có thể hắn chỉ hù dọa chúng ta thôi " Quỳnh Anh lên tiếng

" không đơn giản là hù dọa chúng ta thôi đâu " An nói

" vậy thì lời hắn nói ám chỉ điều gì " Phong hỏi

" thôi , lo thu dọn sách vở rồi về đi " Khang nói

" ừ nhưng còn nam thì sao " như hỏi

" nhà khang cũng gần nhà nam nên để khang cõng nam về được rồi " khang nói

vây là tụi nó thu dọn bãi chiến trường của mình rồi bước ra khỏi lớp. khi mở cửa ra thì tụi nó thấy trước mắt không phải là sân trường thường ngày mà thay vào đó là một.........
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Giờ trực nhật (phần 2)


Thay vào đó là 1 nghĩa trang. Sự im lặng đáng sợ của những ngôi mộ, lâu lâu có những cơn gió thổi lên làm cho không khí nơi đây thật đáng sợ và những bãi đất ẩm cộng thêm những xác chết của những người vừa chôn xộc vào mũi tụi nó tạo nên một mùi thật kinh khủng

" đây là đâu vậy... tao muốn về nhà " nhỏ quỳnh anh hét lên, còn những đứa khác thì ôm nhau chặt cứng tay chân run cầm cập nhưng vẫn cố bước theo nó. Khi tụi nó bước ra khỏi lớp thì lớp cũng tự động biến mất

" bây giờ trò chơi mới chính thức bắt đầu " nó và an đồng thanh

" rõ ràng đây ... đây ... là sân trường ... mà ... mà sao lại "phong lắp bắp nói không nên lời

" Trong vòng 2 tiếng nếu các ngươi thoát được khỏi nơi đây thì các ngươi sẽ thắng còn nếu ko thoát được nơi đây thì các ngươi đã thua, bắt đầu tính giờ " giọng nói của hắn lại vang lên

" nếu bọn ta thắng thì sao còn thua thì sao " lâm lên tiếng

" nếu thắng ta sẽ làm theo 1 điều kiện của các ngươi còn nếu thua thì các ngươi sẽ chết " hắn nói

Tụi nó đồng loạt gật đầu thay cho lời đồng ý. Bỗng phong nói

" tụi mày chia nhóm để quan sát xung quanh đi "

" không được, vì ở đây tụi tao không hề biết nơi đây chứa những thứ gì , sẽ rất nguy hiểm nếu tách ra " lâm nói

" ừ lâm nói đúng đó " tụi nó nhao nhao lên

" ủa đây là đâu vậy " nam bây giờ mới tỉnh dậy

Khi tụi nó nghe nam nói vậy thì đồng loạt chạy lại phiá của nam hỏi thăm tới tấp

" mày tỉnh rồi hả "

" mày thấy trong người làm sao ?"

" có khó chịu chỗ nào không "

" mày có muốn ăn uống gì không "

..............................

Tụi nó hỏi 1 tràng dài làm nam chóng cả mặt

" STOP quỳnh anh mày giải thích cho nam hiểu mọi chuyện đi những đứa còn lại đi tìm cách thoát khỏi nơi này , nhanh lên còn 15p nữa thôi " nói nói

-------------------------------------------------------------------------

Tụi nó dần dấn bình tĩnh lại và bắt đầu cách giải quyết với nó

" rõ ràng đây là sân trường mà tại sao lại thành ra như vậy " phong nói

" theo tao thì có thể tụi mình bị dịch chuyển đến một không gian khác chẳng hạn " như nói

" nếu dịch chuyển đén một không gian khác thì tại sao lớp tụi mình cũng dịch chuyển vớii tụi mình, còn bây giờ thì biến mất " kiệt lên tiếng

" nhanh lên ,chạy lại lớp của tụi mình " nó nói rồi chạy lại phía lớp của mình

" nhưng nó biến mất rồi " an nói

" lúc nảy nó nằm ở đâu thì bây giờ chạy lại đó" lâm nói rồi cũng chạy theo nó , cả đám không hiểu chuyện gì cũng lăn tăn chạy theo nó và lâm. Khi nó bước tới nơi thì nó hét lên :

" bọn ta thắng rồi "

" mày khùng hả chưa thoát khỏi nơi này mà " phong nói

" ái chà các ngươi thông minh hơn ta tưởng đấy " hắn vừa dứt lời thì tụi nó lại trở lại lớp học của mình, không đợi hắn nói hết câu tụi nó liền chạy ùa ra khỏi lớp bà quả thật là tụi nó đang đứng ở trong sân trường sky

Yeahhhhhhh tụi nó đồng loạt hét lên

" thắng rồi ... há ha há " tụi nó phá lên cười

" nhưng chậm 1p 30s " giọng của nó ỉu xìu
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Lời nguyền của quỷ


" ha ha ha " lần này đến lượt hắn cười

vừa dứt lời thì hắn bước ra từ gốc cây gần đó cả cơ thể của hắn thì bê bết máu phần đầu thì bị vỡ ra 1 nữa còn bên trong phần bị vỡ đó tụi nó khó có thể phân biệt đâu là não còn đâu là mắt,hắn bị mất 1 cánh tay phải do cả 2 vết thương chảy máu không ngừng nên nhìn hắn đã kinh khủng rồi bây giờ lại càng khủng khiếp hơn

" AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA" tụi nó đồng loạt hét lên rồi ngất xỉu còn nó,Kiệt, An và Phong tuy rất sợ nhưng cố gắng để cho mình ko được ngất nhưng sức chịu đựng của tụi nó là có giới hạn và hắn ngày càng tiến lại gần tụi nó nên ko lâu sau đó nó, An, Kiệt và Phong cũng ngất luôn, trong lúc còn đang mơ mơ màng màng thì tụi nó nghe loáng thoáng rằng :

" các ngươi đều phải chết " khi nói xong hắn cũng biến mất

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

trời bắt đầu sáng và tụi nó cũng bắt đầu tỉnh lại và Quỳnh Anh là người tỉnh đầu tiên và nhỏ lấy tay sờ khắp nơi trên cơ thể mình rồi thở phào nhẹ nhỏm " may quá mình vẫn còn sống " và nhỏ bắt đầu gọi từng đứa dậy. sau khi chắc chắn rằng bọn nó đã dậy hết thì nhỏ bắt đầu hỏi :

" ê bọn mày nhớ chuyện hôm qua không " Quỳnh Anh hỏi

" mày nhắc... nhắc đến chuyện .... đó làm .....làm gì ?" phong mặt tái xanh hỏi

không để ý đến lời của phong, quỳnh anh vẫn tiếp tục hỏi :

" nhớ điều kiện mà hắn đặt ra với tụi mày không ???"

" nếu nhanh thì được 1 điều kiện , chậm thì ..... " Kiệt đang nói bỗng nhiên dừng lại giữa chừng

" CHẾT " tụi nó ngắt lời kiệt và đồng thanh nói

" nhưng nếu như vậy thì tại sao mình lại còn ở đây ??" Quỳnh Anh thắc mắc

tụi nó đồng loạt suy nghĩ và nó là người lên tiếng đầu tiên :

" tao nhớ là lúc trước khi ngất tao có nghe hắn nói là cả lớp mình đều phải chết " nó nói

" tao cũng có nghe " An , Phong , kiệt đồng thanh

" ủa bọn tao đâu có nghe gì đâu " tụi nó thắc mắc

" bọn mày ngất trước bọn tao mà " An nói

" ừ nếu vậy thì hắn định làm gì đây " nó vừa nói vừa lấy tay xoa xoa cằm mình

" tìm được cơ hội thích hợp sẽ ra tay " Kiệt nói

" nhưng tại sao lại giết lớp mình, có cách nào khác hay hơn cách này không ? " nó nói

" tao có cách này " kiều như lên tiếng và cả lớp nó chụm lại 1 góc để bàn bạc kế hoạch gì đó khoảng 30p sau thì xong

" ok vậy nha tối gặp " phong nói xong thì tụi nó ai về nhà nấy và chuẩn bị cho kế hoạch tối nay
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6: Thương lượng với quỷ (p1)


2

nó vừa bước vào cửa thì ...

" CON ĐI ĐÂU TỪ TỐI HÔM QUA ĐẾN BÂY GIỜ MỚI VỀ ĐẾN NHÀ HẢ ? " mẹ nó hét lên

" dạ... dạ ... " bây giờ làm sao đây nói ra cũng không được mà không nói ra cũng không xong

" sao hả ?" mẹ nó nói chân vỗ vỗ xuống nền nhà tạo nên âm thanh khá nặng nề

" dạ .. dạ ... tụi con đi làm thí nghiệm để hôm nay nộp cho cô ạ ??? " nó vừa nói xong liền tặng thêm một nụ cười coi như là tăng tính thuyết phục

" ừ " mẹ nó tuy vẫn còn nghi ngờ nhưng đành phải gật đầu cho qua thôi chớ sao , nó nghe mẹ nói vậy liền cảm thấy lòng mình như nhẹ hẳn đi. nó liền nhanh lên phòng tốt nhất là không nên ở lại

vừa bước vào phòng nó liền thả mình rơi tự đó lên giường . bất giác nó nghĩ đến việc tối hôm qua tại sao hắn lại tìm lớp mình để đặt lời nguyền mà không phải là những lớp khác, tại sao lại tạo ra lời nguyền ấy có cách nào làm vô hiệu hóa nó hay không ? biết bao nhiêu câu hỏi cứ vây quanh đầu nó. cứ như vậy nó từ từ chìm sâu vào trong giấc ngủ.

khi tỉnh dậy cũng đã 5h mấy chiều rồi. nó uể oải bước vào phòng rữa mặt cho tỉnh ngủ hẵn , rồi xuống nhà tìm gì đó để ăn thì phát hiện ra ba mẹ đi đâu hết trơn rồi ! điều đáng buồn là không để lại bất kỳ thứ gì để cho nó ăn cả -_- . vậy là nó đành phải nấu mì gói để ăn @@

sau khi giải quyết xong vấn đề ăn uống , nó lại lết cái thân không còn cái xác... ý nhầm thân xác tàn tạ lên phòng chuẩn bị tác chiến . sau một lúc lục lọi tìm tòi cuối cùng nó cũng tìm ra được cái đèn pin thân yêu được truyền từ đời ông cụ tổ sang đời của nó

bằng lòng đi em anh về quê rước má lên liền

mẹ cha lên hỏi rước dâu bằng xe bắt chó ( đây là bài hát độc quyền của lớp nó đó nha )

nó mở điện thoại ra thì thấy Như đang gọi

" alo "

" ê tý tập trung ngay tại khu phố xx nha , trễ là tụi tao chém chết mày "

" mấy giờ vậy chó "

" chừng khoảng 7h tập trung , nhớ đem theo đèn pin , điện thoại với tai phone nghe chưa ??? "

" ok tao biết rồi , mày thông báo với tụi nó chưa đó ?

" xong hết rồi còn một mình mày thôi "

" ừ vậy tối gặp , bye "

" bye "

nó tắt điện thoại ngước nhìn đồng hồ cũng đã 6h30 rồi... nó liền bước ra khỏi nhà và không quên để lại 1 tờ giấy " con đi ra ngoài tối nay ko về , để làm bài tập ở bên nhÀ con Như " rồi không quên khóa cửa lại cẩn thận. cứ như vậy nó không vội vã cứ bước đi từ từ ngắm nhìn hoàng hôn nơi đây. bởi nếu như cuộc thương lượng thất bại nó sẽ không còn có thể ngắm nhìn hoàng hôn như hôm nay được nữa và thậm chí nó sẽ mãi mãi rời xa những người mà nó yêu thương nhất, dù cho có như thế nào nó vẫn phải cố gắng để sống để đợi chờ 1 người mà có lẽ sẽ không quay về bên nó nữa. cứ như vậy nó bước đến khu phố xx vừa đứng 7h00
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Thương lượng với quỷ (p2)


2

" mày làm gì mà lâu quá vậy hả ?" đầu tụi nó xuất hiện khói trắng

" xin lỗi tụi bây nha tại tao ngủ quên " nó cười xuề xòa

" thôi thôi được rồi, ai vắng giơ tay lên chế điểm danh cho nè " như vừa nói xong 31 cánh tay đồng loạt giơ lên hết

" dẹp đi tụi mày muốn ở lại hả " nảy giờ khánh mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí không đâu ra đâu của tụi nó. vừa nói xong tụi nó im hết... vậy là tụi nó 32 đứa cùng diễu hành đi đến trường. ừa bước đến cổng trường tụi nó liền cảm thấy lành lạnh sống lưng , ngôi trường nằm im lìm chỉ có vài phòng có đèn nhưng ánh ánh sáng không đủ chiếu đến những góc khuất xung quanh đó. thi thoảng có những con cú, quạ đậu trên những cành cây gần đó kêu lên tạo nên 1 bầu không khí khá hoang vu

" ai có ý kiến gì không " như lên tiếng

" bây giờ tụi làm như vậy ... rồi như vậy..... @#%$^&* ............ HỈU CHƯA " nó nói

cả đám đều đồng loạt gật đầu coi như mình đã hỉu. bỗng an lên tiếng hỏi " tụi mày có mang đèn pin đầy đủ chưa ?"

" có " đồng thanh lần thứ nhất

bây giờ nhìn kỹ lại thì 32 hai đứa ai cũng mặc toàn màu đen cả giống như sát thủ đi làm nhiệm vụ ý...

vậy là cả đám nhìn hùng hổ hiên ngang bước vào cổng trường bao nhiêu thì khi đi qua khỏi cổng trường được vào bước thì tụi nó ôm nhau chặt cứng , dính với nhau còn hơn bôi keo bấy nhiêu

" giờ làm sao để gọi hắn ra " khánh dừng lại hỏi

" chết... tao chưa tính đến chuyện này " nó hét lên cả đám nghe xong đứng đơ tại chổ luôn

____________________________________________

" hay tụi mình ở đây gọi hắn thử xem " an lên tiếng

" trời ơi đúng là tao cho mày ăn học bao nhiêu năm cuối cùng cũng nêu ra được một ý kiến quá chuẩn luôn... đúng là mày không phụ lòng mong mỏi của tao rồi... cố gắng nha... cố gắng nha... " mỗi câu cố gắng nha nó đều tặng cho Như 1 cái xoa đầu thật trìu mến... -_- còn như thì im luôn chứ biết nói gì giờ...

" thôi thôi được rồi ... " an chen vào

" vậy giờ ai gọi đây " như làm bộ đổi chủ đề

" tao cho " khánh lên tiếng

" cho anh hùng Khánh của lớp chúng mình 1 tràng pháo tay thật lớn nào " nam vừa nói vừa vỗ tay khí thế luôn... tụi nó liếc cho 1 cái liền im bặt luôn...

" tụi mày đi chơi hay là đi đâu vậy hả " nó lạnh giọng

31 người còn lại đồng loạt im luôn

" thôi thôi được rồi , mày gọi đi khánh " an nói

" ê mà nó tên gì mảy " khánh quay lại hỏi tụi nó

"RẦM " tụi nó đồng loạt xỉu hết

" nó tên kiệt " nó nói

" ừ, KIỆT ƠI ... BẠN ... BẠN CÓ THỂ NÓI CHUYỆN VỚI... VỚI BỌN TUI ĐƯỢC KHÔNG ??? " Khánh vừa nói vừa nuốt nước bọt... đợi cả 15p bọn nó không thấy động tĩnh gì cả bèn thúc khánh gọi thêm lần nữa

"BẠN ... RA .. RA ĐÂY NÓI CHUYỆN VỚI... BỌN TUI ĐƯỢC... ĐƯỢC KHÔNG ??" khánh hét to hết sức có thể nhưng lần này cũng chẳng khác gì lần trước là mấy ... vậy là tụi nó quyết định cùng nhau gọi

" 1... 2...3 " nó đếm

" BẠN NÓI CHUYỆN VỚI BỌN TUI 1 CHÚT CÓ ĐƯỢC KHÔNG " tụi nó gào thét hết mức có thể nhưng... 5p rồi 10p rồi 20p trôi qua cũng chẳng có động tĩnh gì...

" giờ sao " n1o lên tiếng

" tao cũng không biết nữa " an nói

" chẳng lẽ giờ lại vác tay không về " khánh chen vào

" tao lỡ xin ở qua đêm rồi " mặt nó bí xị

" tao cũng vậy nè " đồng thanh tiếp

" còn về lời... lời nguyền... thì ... sao " như e dè hỏi

" .. tao ... tao chưa muốn chết " nam vừa nói xong liền khóc lớn

" tao cũng vậy " đồng thanh tập 2

vậy là tụi nó ngồi ôm nhau khóc suốt muớt

" tao còn... còn mẹ già ba ốm đang ... đang chờ tao ... kiếm tiền... mang về " nam nói đến đây không nhịn được mà khóc lớn hơn lúc ban đầu

" còn tao... phải... phải dậy sớm làm.. làm bánh để sáng dậy bán kiếm tiền... trang trải cho việc học " như vừa nói vừa lau nước mắt của mình

" mẹ ghẻ bắt tao phải làm hết những công việc bà giao, nếu không làm xong thì đừng ăn cơm... nhưng đến khi ba tao về thì bả giả vờ dựng lên tình huống làm như bả bị tao đánh hoặc xô bả ngã... nhằm chia rẽ tao với ba tao " nó vừa nói vừa lau nước mắt y hệt như

cứ như vậy tụi nó lần lượt kể những kh1o khăn bất hạnh mà mình phải chịu đựng...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 8


bọn nó vừa kể vừa lấy tay lau lau chấm chấm nước mắt làm vẻ thương tâm lắm nhưng... ngồi đó bọn nó khóc cũng đã khóc rồi, đáng thương cũng đủ đáng thương lắm rồi, những điều cần làm bọn nó cũng đã làm hết rồi vậy mà...

5 phút

10 phút

rồi 30 phút trôi qua

chẳng có dấu hiệu nào dự định hắn sẽ xuất hiện

Như đành lên tiếng phá tan sự im lặng của bọn nó

" giờ sao "

bọn nó nhún nhún vai tỏ ý không biết vậy là Như lại tiếp tục lên tiếng

" chẳng nhẽ tụi mày định đóng đô cắm trại nghỉ qua đêm tại đây hả ?"

bọn nó nghe thấy cũng chí lý nên Khánh lên tiếng :

"hay là bây giờ qua nhà tao ngủ đi rồi mai đi học chứ bây giờ trời cũng tối rồi mà để bọn m về tao thấy không an toàn ! đồng ý không ?" Khánh vừa quay sang hỏi ý kiến của bọn nó thế nào thì.. chẳng thấy bất kỳ 1 người nào, đang lúc hốt hoảng thì Nhi gọi " Khánh "

theo phản xạ chàng quay lại thì thấy bọn nó đứng hết ở cổng mất rồi. Khánh bật cười trước sự trẻ con của bọn nod rồi Khánh cũng nhanh chóng lấy balo rồi chạy theo bọn nó.

( bọn nó vẫn bỏ ngoài tai lời nguyền của hắn mà không lo sợ điều gì... hay sâu thẳm trong lòng mỗi thành viên lớp nó đang hiện hữu sự lo lắng mà bọn nó cố tình dùng nụ cười để che dấu )
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 9: Học sinh mới (phần 1)


sáng hôm sau ...

từng ánh nắng ban mai xuất hiện, xuyên qua đám mây, tán lá để ban phát cho trần thế một ánh nắng ấm áp để xua đi bóng tối, sự mệt mỏi và bắt đầu một ngày mới một sự khởi đầu mới hay sự khởi đầu chưa bắt đầu đã định sẵn một cái kết đau thương.

********************

" dậy đi.. sắp trễ học rồi " Khánh vừa cài khuy áo vừa gọi từng đứa dậy

" sắp ... chứ chưa có trễ... " Nhi nói trong lời nói có vài phần còn đang say ngủ

Khánh bèn xoa xoa cằm nghĩ ngợi gì đó rồi nói " tao lạy bọn mày , dậy đi hôm nay lớp mình có người mới... quên hết rồi ak ! " Khánh đắc ý với câu nói này của mình . Không nói gì thêm cậu bèn bước ra ngoài đợi bọn nó.

chưa đầy 5 phút sau

bọn nó hét toáng lên rồi đứa bào đứa nấy chen nhau lao vào phòng làm VSCN . Khánh đứng ngoài cửa thầm nghĩ đúng là sức ảnh hưởng của học sinh mới có khác. sau 30p tranh nhau làm VSCN bọn nó đã có mặt ở phía dưới căn biệt thự cùng với Khánh

" bây giờ là 6h30 ... chúng ta đua xem ai chạy đến trường nhanh nhất thì người đó thắng, còn người chay chậm nhất phải dẫn những người còn lại ăn sáng " vừa dứt lời thì Khánh chạy vút đi, bọn nó đưa mắt không quan tâm chuyện Khánh vừa nói nhìn nhau rồi nhún nhún vai tỏ ý mặc kệ rồi bình thản sải bước đến trường. còn Khánh nhà ta thì cứ cắm đầu mà chạy trước những ánh mắt kỳ lạ của người qua đường Khánh cứ cắm đầu chạy... không bao lâu sau cổng trường đã dần dần xuất hiện và cuối cùng thì Khánh nhà ta cũng đặt chân đến ngôi trường thân yêu. Khánh mỉm cười đắt ý quay lại mỉm cười định trêu chọc bọn nó, ai dè vừa quay lại mặt Khánh liền biến sắc... gì chứ bắt ông đây chạy hì hục vậy mà còn mấy người lại chẳng thấy mặt mũi đâu. Khánh tức giận liền bỏ đi vào lớp trước

5p sau

ở phía không xa cách cổng trường 50m có 1 nhóm học sinh chừng 31 em vâng đó chính là lớp của bọn nó... mặt mày bình thản tựa như chuyện lúc nảy chỉ là vô tình chứng kiến trên TV. bỗng nhiên 30 người còn lại đổi tốc độ 10km/h thành MAX km/h... lao như bay đến cổng. và kết quả cuộc thi nhưu sau

Nhi giải nhì

Như giải 3

Huyền giải khuyến khích

Nam

...

Nhi nở 1 nụ cười đắc ý và nghĩ .. quy định chỉ người cuối mới bị phạt thôi.. còn lại miễn sao người chạy cuối không phải là mình được rồi, vả lại quảng đường từ nhà Khánh đến trường cũng không đến mức xa nhưng cũng chẳng gọi là gần thì.. tại sao mình lại phải chạy từ nhà đến trường mà không phải là từ cổng đến trường chứ ? không phải dùng cách này mình vừa tiêt kiệm được công sức và cũng được ăn một bữa Free sao ? ( tính toán ghê thật )

cứ như vậy ai cũng đến cổng trường với vận tốc nhanh nhất có thể và có lẽ đứa không hiểu chuyện gì đang xảy ra vẫn đứng nghệt mặt ra tại chổ chính là Bảo An lớp ta... sau khi cô nàng tiêu hóa được mọi chuyện thì nếp đã nấu thành xôi mất rồi
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 10: Học sinh mới (phần 2)


khi bọn nó no cơm ấm áo do được An chiêu đãi thì tất cả phủi phủi mông lên lớp đón chào nhân vật mới chuẩn bị xuất hiện. khi chổ ngồi được ổn định thì cô giáo cũng bước vào với màn chào hỏi như mọi ngày giữa giáo viên và học sinh thì cô nói vọng ra ngoài cửa :" em vào đi "

bọn nó bèn tập trung tất cả ánh mắt về phía cửa không lâu sau một cô gái với mái tóc ngắn ngang vai sở hữu một đôi mắt long lanh như bầu trời quang không mây, mang 1 chút sắc sảo khiến người khác như bị hút vào đôi mắt ấy và cô mặc một bộ đồng phục như những học sinh khác thì còn lại bọn nó chẳng biết được gì do cô gái đó đeo 1 lớp khẩu trang

bọn nó nhìn thấy cô gái đã mất thiện cảm. NHi suy nghĩ gì chứ có cần giấu mặt như diễn viên holywood xuất hiện giữa quần chúng không ?

còn Khánh nhà ta tuy không biểu lộ gì nhiều nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả ... khinh bỉ xen lẫn một chút chán ghét

... nhưng một lúc lâu sau bọn nó nghĩ chắc có lẽ cô gái có lý do riêng nên cũng không gây khó dễ gì nhiều

cô giáo như hiểu được suy nghĩ của bọn chúng bèn hắng giọng rồi nói :" đây là học sinh mới của lớp chúng ta, em giới thiệu về bản thân mình với các bạn đi " bà cô vừa dứt lời thì nó không nói gì thêm liền bước xuống phía dưới bàn cuối cùng . bà cô cũng bước ra khỏi lớp dành ra 1 tiết tự học để bọn nó làm quen với nhau . Nhi thấy cô gái đó bước về phía bàn cuối chưa kịp ngăn cản thì nó liền quăng cặp xuống và ngồi ngay bên cạnh . bọn nó đanh mặt lại bao nhiêu chổ không chọn lại chọn ngay chổ cấm địa của bọn chúng ... đúng là thích gây sự chú ý mà. tất cả rời khỏi chổ ngồi của mình và mục tiêu là cô học sinh mới

Huyền lên tiếng :" bạn có thể rời khỏi chổ này và chọn một chổ khác được không ?" lời của Huyền cũng như thay mặt cả lớp thế nhưng nó vẫn không thèm liếc mắt đếm xỉa gì đến bọn nó mà vẫn gục mặt xuống bàn ngủ. Thấy hành động này của cô gái, bọn nó đã không kìm chế được mà định xông lên đánh cho cô 1 trận cũng may NHi nhanh tay kịp ngăn lại :" bạn vào lớp này che mặtt lại mình còn có thể hiểu chắc có vài lý do riêng, nhưng đừng lên mặt bỏ ngoài tai lời của tụi này. lần cuối tôi hỏi bạn có chuyển chổ không ?" NHi cố gắng kìm nén tức giận nhưng trong lời nói và ánh mắt có vài phần giận dữ nên đã hơi to tiếng.

Nhi bỗng nhìn xuống thấy đôi vai của cô có vài phần đang run lên , dường như không phải 1 mình Nhi thấy , cả lớp bọn nó ai cũng bắt đầu chuyển dần sự bực tức thành vài phần hối lỗi

" nè bạn gì đó ơi nín đi, bọn này không cố ý lớn tiếng với bạn đâu nhưng thật sự chổ này bạn không thể ngồi được đâu" Nam lên tiếng nhưng thấy không có tác dụng vậy là bọn nó nhao nhao dỗ cô, bọn nó thấy không có tác dụng bèn đưa tay nâng mặt của cô ấy lên theo quán tính Nhi đưa tay tháo khẩu trang của cô xuống ... lúc đầu thì cô không đồng ý nhưng không hiểu sao 1 lúc sau cô lại để cho Nhi tháo ra. mọi người mới nhận ra rằng từ lúc nảy đến bây giờ cô gái không hề rơi 1 giọt lệ nào mà ngược lại cô còn cười rất tươi... không ai quan tâm rằng mình đang bị cô lừa mà bọn nó đều rất hốt hoảng bởi cô gái đó không ai xa lạ mà chính là bạn thân 3 năm trước do cô bị tai nạn nên gia đình cô đã đưa cô ra nước ngoài .. từ đó về sau bọn nó hoàn toàn mất liên lạc với cô , không ngờ bây giờ lại được gặp cô... bọn nó không chắc chắn có phải là cô hay không vì 3 năm rồi cô đã khác trước rất nhiều nhưng khi nhìn thấy chiếc lắc tay năm nào thì bọn nó khẳng định rằng người con gái 3 năm về trước chính là cô...

" Ngọc Linh " bọn nó đồng thanh

cô bây giờ mới ngưng cười lại và gật đầu ...

bọn nó sau bao lâu không gặp nhau bây giờ tương phùng thì những tưởng mọi việc chỉ mới xảy ra vào hôm qua thôi nhưng không ngờ đã tận 3 năm dài đằng đẵng bây giờ gặp lại tất cả không kìm được nước mắt , bọn nó hàn thuyên tâm sự với nhau kể cho nhau nghe tất cả mọi chuyện
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 11


2

bọn nó tâm sự kể cho nhau nghe mọi chuyện và không quên kể cả chuyện lớp nó bị đặt lời nguyền cho Linh nghe. cô nghe xong ánh mắt có chút hoảng hốt nhưng cô nhanh chóng trở lại dáng vẻ lạnh lùng như trước

" tao sẽ giúp bọn mày " Linh bình thản nói

Khánh thắc mắc :" bằng cách nào ?"

" thông linh "

bọn nó mặt mày trắng bệch lắp bắp hỏi :" chẳng lẽ ...3 năm qua mày học về chuyện ... chuyện này sao hả Linh " cô nghe vậy bèn gật đầu, thấy vậy bọn nó cũng chẳng tra hỏi gì thêm vì cô không muốn nói thì bọn nó cũng không muốn ép , vậy là ai nấy đều lục tục trở về chổ ngồi của mình còn Nhi, Khánh, Như, Huyền và Nam thì tụm lại một góc khuất trong lớp

Nam lên tiếng :" hình như lần này Linh lại như lúc trước rồi thì phải ?"

"tao thấy nhỏ còn trầm lặng hơn lúc trước nữa " Nhi liếc nhìn Linh rồi nói tiếp " không biết lần này trở về đây có lý do gì không nữa ?"

" tao hi vọng lần này nó trở về sẽ không gặp thêm chuyện gì "

______________________________________________________________________________________________________

tin có một học sinh mới chuyển đến đã nhanh chóng lan ra cả trường với tốc độ chóng mặt, giờ ra chơi lớp nó là địa điểm hạ cánh của tất cả vệ tinh. cô thì đang nhắm nghiền mắt lại tai đeo tai phone mà không hề để ý rằng mình đang là trung điểm của sự chú ý .

" trong lớp có 1 thiên thần kìa bây ơi ?" nam sinh 1

" xinh quá ! "nam sinh 2

" nếu đi thi hot girl của trường thì thắng chắc bọn mày nhỉ ?" nam sinh 3 quay sang nói với đám bạn

....

....

cứ như vậy mà nó đã trở thành idol, mẫu người con gái lý tưởng của các chàng trai của trường và cô cũng vô tình trở thành đối tượng lý tưởng để trả thù của nữ sinh

không lâu sau giờ ra chơi kết thúc, tất cả nam sinh lưu luyến rời khỏi, có người còn tranh thủ trước khi rời đi ngắm nhìn cô thêm một lát nữa.

lớp nó đang từ căn tin bước vào thì thấy rất nhiều người đang từ phía lớp đi ra , có rất nhiều nam sinh và nữ sinh chiếm phần lớn thì là các nam sinh với vẻ mặt tiếc nuối còn các nữ sinh thì có người tức giận có người thầm ngưỡng mộ... tuy không biểu lộ ra nhưng ánh mắt của họ đã nói lên tất cả.

lớp nó thì đành đứng đó cười thôi biết làm gì đây vì nó đẹp thiệt mà...

2 tiết học còn lại trôi qua khá bình yên và giản dị . đến cuối tiết thì mỗi lớp được phát một tờ giấy thông báo về buổi cắm trại vào tối nay và vô tình bọn nó được nghỉ học vào buổi chiều để chuẩn bị cho mọi thứ nhưng bọn nó chẳng những không phấn khởi mà ngược lại còn cảm thấy từng đợt ớn lạnh nổi lên mặc dù ngoài trời đang nắng, cũng đúng thôi vì nếu là buổi tối thì bọn nó sẽ đối diện với lời nguyền nếu tệ hơn bọn nó sẽ phải đối diện đến cái CHẾT

khi Nhi phân công nhiệm vụ và mang những dụng cụ cần thiết cho mỗi thành viên xong rồi thì Linh lên tiếng

" tôi nay hắn sẽ xuất hiện ?"

như hiểu được thắc mắt trong lòng của Linh, Nhi bèn trả lời

" có thể được xem là như vậy "

Nhi vừa nhìn chăm chăm vào chiếc lắc tay của Linh, chiếc lắc ấy cô đã giữ bên mình 3 năm rồi, không hiểu vì sao mà lúc nào cô cũng mang theo bên mình. thấy Nhi nhìn vào chiếc lắc trên tay mình. Linh chợt nhớ ra điều gì đó bèn giơ tay đeo chiếc lắc lên và hỏi bọn nó

" bọn mày chơi cạnh tao cũng đã lâu rồi , chắc bọn mày đều biết sự xuất hiện của chiếc lắc đúng không, nếu biết thì làm ơn nói cho tao biết đi ?"

bọn nó bèn giật mình sao đang yên đang lành cô lại hỏi về chiếc lắc ấy chứ ? trong lúc mọi người đang phân vân không biết nên trả lời ra sao thì Khánh nói :" bọn tao làm... làm gì biết được .... chứ ! " mặc dù đã cố gắng nhưng giọng Khánh có vài phần run run... nghe vậy bọn nó bèn nói hộ Khánh

" đúng đó "

" ùm bọn tao làm gì biết "

...

...

cô nghi hoặc bèn hỏi vặn lại " bọn mày đang giấu tao điều gì phải không ?" thấybọn nó ú ớ không biết nên trả lời ra sao thì Linh đanh giọng tiếp tục hỏi " đúng không "

nghe vậy mỗi đứa bèn giật thót 1 cái nhưng nhanh chóng trả lời

" không có "

" đúng đó bọn tao làm gì có chuyện gì dấu mày "

" mày an tâm đi tao không biết chuyện liên quan đến vòng tay của mày đâu "

...

Linh nghe vậy bèn thở dài một hơi rồi uể oải đi về chổ ngồi. bỗng nhiên cô nhìn vào chiếc lắc tay không tự chủ được mà đưa tay vuốt ve ở khóa một cách tỉ mỉ như sợ rằng chỉ cần cô mạnh tay một chút thì nó sẽ vỡ ra thành nghìn mảnh. như thấy được sự kỳ lạ và ánh mắt của cô , Nam lên tiếng giải đáp sự thắc mắc trong lòng " mày về đây vì chiếc vòng đó ak ?"

cô vô thức gật gật đầu...

cả lớp bọn nó nhất thời im lặng tựa như chỉ cần một chiếc kim nhỏ rơi xuống thì cũng có thể nghe thấy một cách rõ ràng
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 12


Khánh thấy vậy bèn lên tiếng phá vỡ bầu không khí đó" thôi đi xuống căn tin ăn gì đi., rồi chiều đi dựng trại nữa, mà nói trước tự thân vận động hết nha ! " Khánh nói xong bọn nó mới để ý thấy bụng mình đang biểu tình rất dữ dội nên bọn nó ùa ra căn tin đang định bước đi theo Khánh thì... bọn nó mới phát hiện ra rằng Linh không có ý định đi với bọn nó. vậy là Nhi lên tiếng : " mày không ra căn tin ăn gì với bọn tao hả ?"

nó uể oải trả lời" bọn mày đi xuống trước đi, lát tao xuống " Linh vừa nói xong cô liền lấy tai phone từ trong cặp ra đeo vào tai mình rồi úp mặt xuống bàn ngủ. Bọn nó thấy vậy cũng không hỏi gì thêm bèn chạy theo Khánh. lời cười nói của bọn nó nhỏ dần theo tiếng bước chân rồi biến mất.

cô ngồi đó không ngủ được bèn tháo tai nghe ra. giữa một lớp học rộng thênh thang như thế, trống rỗng , không một ai cả ? bây giờ cô bắt đầu cảm thấy hối hận tại sao lại không đi cùng tụi nó... giờ muốn đi cô cũng chả biết đường. không có việc gì làm , Linh bèn mân mê chiếc lắc trên tay. chiếc lắc tay tuy nhìn bề ngoài thì cũng đơn giản như những chiếc lắc tay khắc . nhưng nếu nhìn kỹ thì hai đầu của chiếc lắc được kết chặt lại bằng một ở khóa và kèm theo đó là 1 chiếc chìa khóa nhìn khá tinh xảo. có một lần cô cũng thử tra chiếc chìa khóa ấy vào ổ khóa nằm bên cạnh ... nhưng đáng tiếc là không có hiệu nghiệm.

cô còn nhớ có một lần gia đình của cô gọi người đến để cắt chiếc lắc ấy đi với lý do " nó đã quá chật so với tay con " nhưng cô một mực từ chối vì cô cảm thấy nó khá đặc biệt... nên từ đó về sau gia đình của cô cũng không đề cập đến nữa. Linh không hiểu tại sao mỗi khi cô suy nghĩ về chiếc lắc ấy thì đầu của cô đau kinh khủng.

bỗng trời tối đen cô bèn giật mình nhìn ra cửa sổ thì phát hiện ra trời đang bắt đầu trút những hạt mưa nặng trịch xuống thế gian, cô bèn rời khỏi chiếc ghế và tiến về phía cánh cửa sổ đang mở toang ... không tự chủ được cô bèn đưa đôi tay của mình hứng lấy từng giọt mưa. từng hạt rơi xuống tay cô đau rát nhưng... mỗi khi cô nắm chặt lại thì những giọt nước ấy lại theo từng khe hở của bàn tay cô mà rơi khỏi. phải chăng tình yêu của con người cũng vậy ...

cứ như vậy cô vẫn để mặc bàn tay của mình đang tê buốt đi vì lạnh. bỗng cô nhìn thấy một bé gái khá giống cô đùa nghịch dưới cơn mưa với một cậu nhóc khá là dễ thương... cô bé ấy cứ cắm đầu chạy về phía trước còn cậu nhóc đó thì không ngừng đuổi theo. hình ảnh ấy chưa rõ ràng thì một hình ảnh khác lại đến ...

một buổi hoàng hôn khi những ánh nắng mặt trời yếu ớt chiếu từng tia nắng còn sót lại của một ngày sắp tàn... hi vọng mang một chút tia nắng ấy sưởi ấm nhân loại ... dưới cánh đồng bồ công anh có một cô gái và một chàng trai đang cùng nhau ngắm mặt trời lặn. cô gái ấy cất tiếng mang vài phần hạnh phúc và vui vẻ " chúng ta sẽ như vậy chứ... không bao giờ rời xa nhau ! "

chàng trai bèn gật đầu chắc nịch rồi đáp :" ừm, chúng ta sẽ mãi mãi ở cạnh nhau "

hình ảnh ấy bỗng trở nên méo mó rồi biến mất khi cơn đau đầu ập đến, cô ra sức ôm chặt lấy đầu mình. nước mắt không tự chủ mà rơi ướt đẫm cả khuôn mặt. đau ... cô có cảm giác như đang có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy đầu mình. cô cố gắng gượng dậy để bước đến bàn của cô, Linh khó khăn cất từng bước từng bước khó nhọc về bàn, do đau đầu cộng thêm vận động quá sức nên mồ hôi của cô đầm đìa cả khuôn mặt... một cơn đau dữ dội hơn ập đến khiến cô không tự chủ được mà ngã xuống

" RẦM "

trong lúc cô sắp ngất đi thì cô mơ màng nhận ra có tiếng bước chân đang tiến về phía mình...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 13: Sự thật bị vùi lấp


~ trong căn tin của trường ~

bọn nó đang ngồi cười nói vui vẻ thì phát hiện ra có một chiếc xe thể thao tiến về phía căn tin nơi mà bọn nó đang ngồi, trong giây phút đó không khí rơi vào trạng thái im lặng. bỗng một chàng trai xuống xe, bước về phía bọn nó. hình như theo sự đánh giá và hiểu biết của bọn nó thì người con trai đó là con lai, nên sở hữu một làn da trắng và một mái tóc nâu là chuyện hết sức thường tình, nhưng màu mắt của anh lại là màu xám tro mang đậm chất Châu Âu, không những vậy chiếc răng khểnh như ẩn như hiện mỗi khi anh cười khiến người khác có vài phần rung động...

anh kéo ghế ngồi đối diện với bọn nó rồi phá tan không khí im lặng ấy bằng một câu hỏi khiến dân tình khá hoang mang " các em là học sinh lớp 11A đúng không "

bọn nó khá bất ngờ nhưng cũng gật đầu

" anh là ai? sao lại điều tra về bọn tôi ?" giọng nói của Khánh có vài phần khó chịu vang lên

anh nhếch mép cười rồi nói " các em không cần biết ! anh muốn trao đổi một chuyện ? "

" TRAO ĐỔI " bọn nó đồng thanh

như nhận ra sự ngạc nhiên quá mức của bọn nó anh bèn trấn an " bọn em không cần ngạc nhiên vậy đâu ! bình tĩnh nghe anh nói hết đây ! " anh bình thản bắt chéo chân đặt trên bàn rồi thong thả tự châm cho mình một điếu thuốc rít một hơi dài rồi nhả vào không trung từng vòng từng vòng khói trắng...

NHi bực bội lên tiếng " nên tôn trọng bọn tôi một chút đi ! anh biết rõ quy định trong trường mà ! nói nhanh đi , tôi không muốn người khác biết được bọn tôi quen một người như anh đâu ! "

anh nghe vậy cũng khá bất ngờ không phải ý của cô gái này là đang phân rõ ranh giới của anh và bọn họ chứ ! anh mỉm cười trong lòng , rất thú vị...

anh không đùa giỡn nữa bèn đi thẳng vào vấn đề " chắc hẳn các em cũng đã biết Thiên cũng đã mất lâu rồi ! mà Linh giờ cũng là bạn gái của anh " anh nói đến đây bèn nhìn từng thành viên trong lớp của nó , đúng như anh đoán bọn nó khá là ngạc nhiên nhưng cũng chăm chú nghe anh nói tiếp " anh thật sự không muốn Linh về đây nhưng em ấy đã một mực nên anh cũng không còn cách nào khác, anh chỉ mong các em đừng nhắc đến quá khứ của Linh nữa. hãy để nó bị thời gian vùi lấp đi. còn nếu như bọn em cố ý muốn giúp em ấy nhớ lại mọi chuyện thì ... " anh cố ý kéo dài câu nói của mình bọn nó thấy vậy bèn khó chịu lên tiếng

" thì sao ? "

" anh sẽ đưa em ấy rời khỏi đây mãi mãi " anh nói đến đây bèn đứng dậy vứt điếu thuốc rồi dùng chân dập tắt nó, trước khi anh đi Khánh bèn lên tiếng " anh muốn làm sao thì làm, bọn tôi không ý kiến ! nhưng chỉ cần anh muốn làm hại cô ấy thì đừng trách tụi tôi "

_______________________________

Linh mở mắt ra đập vào mắt cô là một trần nhà trắng toát , mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi khiến người khác có vài phần khó chịu . cô bèn ôm lấy đầu mình rồi ngồi dậy hóa ra đây là phòng y tế của trường.Linh đảo mắt nhìn xung quanh nhưng không hề phát hiện ra bất kỳ ai . cô bèn rời khỏi giường bước từng bước khó khăn đi ra cửa thì chợt nhận ra cũng có người đang bước vào. cũng may cả hai dừng lại kịp lúc . khi định thần lại thì cô bèn nhận ra người con trai phía trước mặt có vài phần quen thuộc, cô khá bất ngờ lên tiếng , trong giọng nói có vài phần tức giận

" anh định bắt tôi về sao.. từ bỏ ý định đó đi " cô nói xong bèn bước đi về lớp của mình mà không thèm quay lại nhìn anh một lần. ánh mắt anh có vài phần hối hận đan xen thất vọng nhưng cũng lên tiếng giải thích

" anh nhớ nên về đây thăm em không được sao ?" cô nghe vậy bèn đứng sững lại, anh thấy phản ứng của cô như thế bèn bước lại phía Linh vòng tay của mình ôm lấy cô, mũi của anh cứ thế hít hà hương thơm của người con gái phía trước để mong giải tỏa nỗi nhớ mong. mọi phiền muộn của cô bị hành động của anh làm cho bay đi hết, cô bèn mỉm cười xuay người lại rồi nhìn anh bằng đôi mắt có vài phần dịu dàng

" dẻo miệng "

cô không biết anh đang suy nghĩ gì mà nhìn cô mỉm cười, môi cô bất giác cũng nhếch lên. cả hai cứ như vậy mà nhìn nhau mỉm cười, anh không nói gì cô cũng không mở miệng nhưng qua ánh mắt cô đã hiểu những gì anh muốn nói với mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 14: Sự trùng hợp


bỗng nhiên anh lên tiếng " em đói không ? anh dẫn em đi ăn gì nha ! "

Linh nghe xong đôi mắt sáng rực tay không ngừng xoa xoa bụng rồi nói với anh bằng một giọng cực kỳ ngọt ngào

" dạ "

anh thấy hành động đó của cô bèn xoa nhẹ đầu Linh rồi cả hai tay trong tay tiến về căn tin. đi được một lúc cô bèn bắt gặp những thành viên của lớp cô đang đội mưa miệng không ngừng gọi tên cô

" Ngọc Linh à mày đang ở đâu vậy "

cô nghe vậy xuýt nữa là cảm động rơi cả nước mắt bèn hét lớn

" tao ở đây nè !!! " lúc này cả bọn mới quay lại nơi mà phát ra tiếng nói , chạy ùa lại phía cô không ngừng hỏi thăm

" mày có sao không ? "

" trời đang mưa mà mày lại đi đâu vậy "

" mày không khỏe chổ nào hả ?"

....

cứ như vậy tụi nó cứ vây quanh cô hỏi thăm tới tấp mà quên mất sự hiện diện của anh. anh thấy cô cực khổ né tránh từng câu hỏi, bèn hắng giọng rồi nói

" lúc đến lớp anh có nghe tiếng động bèn bước vào thì thấy Linh nằm bất tỉnh trên nền, vậy nên anh mới đưa em ấy vào phòng y tế " anh tưởng sau khi anh nói như vậy bọn nó sẽ an tâm được vài phần ai ngờ sát khí cũng tăng lên

" đã biết sức khỏe của Linh không được tốt vậy mà anh lại để nó đi dưới mưa là sao hả ?" Huyền bực bội lên tiếng, không để cô hay bất kỳ ai nói tiếng nào Huyền bèn lôi Linh đến căn tin của trường.

đến nơi huyền nhấn cô ngồi xuống ghế rồi nhẹ giọng hỏi khiến xung quanh cảm thấy vài phần nổi da gà

" bạn ăn gì, mình lấy giúp cho "

" phiền bạn lấy giúp mình một ly soda chanh là được rồi " cô biết Huyền đang nóng giận nên cô mới ngoan ngoãn trả lời, không hiểu sao Huyền nghe vậy bèn nhíu mày lại tỏ vẻ không hài lòng, một lúc sau cô như nhận ra sự sai lầm của mình bèn tươi cười bổ sung

" một phần gà rán nữa ạ "

Huyền nghe vậy mới hài lòng mỉm cười bước đi, lúc này bọn nó mới từ từ xuất hiện. lúc này cô mới để ý rằng ai cũng lo tìm kiếm cô mà toàn thân ướt sũng. bèn vụt chạy về ký túc xá của trường lấy quần áo cho bọn nó coi như là chuộc tội

bọn nó tuy vẫn còn giận nhưng nhìn thấy cô hối hả chạy đi như vậy bèn lên tiếng

" mày chạy đi đâu nữa vậy hả ?"

cô quay đầu lại nháy mắt tinh nghịch rồi nói

" tao chuộc lỗi " rồi hướng về phía ký túc xá mà chạy

anh định ngăn cản nhưng bọn nó ngăn lại

" cứ để nó chuộc lỗi, anh muốn nó giận à " anh nghe vậy cũng từ bỏ và đi về căn tin với bọn nó ... cứ đi được vài bước bèn quay đầu lại nhìn cô, thân ảnh bé nhỏ cứ cắm đầu chạy dưới mưa điều đó làm cho chiếc áo của cô bị nước mưa thấm ướt đẫm khiến người khác không khỏi có ý muốn bảo vệ che chở. bọn nó cũng rất muốn giúp cô chứ nhưng phải hi sinh như vậy mới biết được rằng anh một lòng một dạ muốn đối xử che chở tốt cho cô chứ...

.... còn cô tung tăng chạy về phía ký túc xá lấy khăn cho từng đứa một , tuy trời vẫn mưa nhưng bọn họ lại đi tìm cô lại một lòng quan tâm lo lắng cho cô như vậy. còn cô thì chỉ biết nằm trong phòng y tế mà hưởng sự quan tâm lo lắng của anh, đúng là cô càng lúc càng vô tâm hờ hững rồi

cô bỗng cảm nhận ra sự khác thường bèn dừng chân lại... âm khí sao lại nặng đến mức này...

Linh bỗng có một cảm giác bất an liền theo cảm nhận và quán tính mà chạy về phía phòng WC

vừa đặt chân đến cô bỗng cảm thấy một mùi tanh của máu xộc vào mũi khiến cô nôn khan vài lần, cô bèn mở cửa ra một cảnh tượng kinh khủng đập vào mắt của cô

nam sinh, nữ sinh đều nằm chồng chất lên nhau, máu me bê bết khắp người. nhưng cô vẫn nhận ra đây là đồng phục của trường cô, nhìn nơi đây thì cô phát hiện ra nơi đây chắc vừa xảy ra hỗn chiến. cô quay người đi báo với bảo vệ thì một vật bằng kim loại lóe sáng...

cô bỗng đổi hướng cố gắng lấy tay che mũi lại bước về phía nam sinh đang nằm cạnh một chiếc lắc. cô cố gắng không để mình phát ra bất kỳ tiếng kêu nào mà cúi xuống nhặt chiếc lắc lên xem...

cô ngạc nhiên một chiếc lắc khá giống với chiếc lắc của cô ... thiết kế cũng tinh xảo không kém cạnh cũng gồm một ở khóa và một chiếc chìa khóa tuy bị dính máu nhưng cô có thể khẳng định được rằng đây là một cặp ... bỗng nhiên chiếc lắc ấy từ từ bay lên không trung rồi bay về phía một người con trai. chiếc lắc ấy từ từ rơi vào lòng bàn tay của một người con trai. khi cô định thần lại thì người con trai ấy và chiếc lắc đã biến mất...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 15: Gặp lại trong đau thương


Người con trai bỗng biến mất cùng chiếc lắc trên tay, đôi lông mày của cô bất giác chau lại. Bỗng nhận ra sự khác thường cô bèn quay người lại thì phát hiện có một người con trai đang đứng phía sau lưng mình, da của người đó khá nhợt nhạt nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh, nếu đem Kiệt ra so sánh thì Kiệt chính là mặt trời ấm áp còn vẻ đẹp của anh mang một chút tà mị một chút lạnh lùng xen lẫn sự cao ngạo. Ngũ quan tinh tế như được chạm khắc bởi hàng ngàn nhà điêu khắc nổi tiếng, từng đường nét trên khuôn mặt của anh lẫn thân hình đó phải nói là cực kỳ cân xứng, nếu anh xưng là mỹ nam hạng hai thì e rằng vị trí đầu không ai dám nhận.

cô bỗng giật mình đôi mắt có vài phần hoảng loạn tuy người con trai trước mặt cô đẹp thật đó nhưng hình như nhìn anh rất tức giận. anh bỗng lên tiếng giọng nói có vài phần kìm chế cơn nóng giận

" ai cho phép cô chạm vào đồ của tôi hả ?"

cô nghe vậy bèn nhếch môi cười nhẹ thời đại nào rồi mà còn tư tưởng như vậy ! đầu óc có vấn đề à ! nếu biết đó là đồ của một vong hồn như anh thì có kề dao vào cổ của cô cũng đừng mong cô sờ vào nó. đó cũng chỉ là suy nghĩ của riêng cô thôi , cô không dại gì mà châm dầu vào lửa như bây giờ đâu ! nhìn xung quanh đi ... cô không muốn trở thành nạn nhân tiếp theo đâu. cô định lên tiếng nói gì đó thì anh bỗng nhiên xiết cổ cô có thể nói anh dùng hết lực của bàn tay đẩy cô vào tường. anh rít lên

" cô nói lại lần nữa xem"

cô bây giờ không thể nghĩ nhiều hơn được nữa! cô chỉ muốn gạt bỏ bàn tay đang từ từ xiết lấy cổ của cô mà thôi ! lành lạnh đau rát... rồi thiếu không khí một cách nghiêm trọng là những gì mà cô cảm nhận được. nhận thức của cô cũng không đến nỗi vứt đi cô bèn lên tiếng một cách cực kỳ khó khăn

" đừng... xin anh....... buông... tay ra " rồi giơ bàn tay đang run kia lên đặt lên tay đang xiết lấy cổ của cô. chiếc lắc trên tay cô đung đưa va vào nhau tạo thành những âm thanh kỳ quái... anh nhìn chiếc lắc trên tay cô đôi mắt lúc nảy vì tức giận mà đỏ ngầu nhưng thoáng chốc lại biến mất. bỗng nhiên anh rụt tay về.

cô cũng không lo nghĩ nhiều đến mức vì sao anh lại như vậy mà bây giờ cô cố gắng thở dốc vì mệt, cả cơ thể không còn sức lực mà từ từ trượt xuống men theo bức tường đầy máu phía sau. trên chiếc cổ trắng ngần ấy xuất hiện một vết đỏ... anh nhìn thấy như vậy bèn dịu dàng ngồi xuống đưa tay lên chạm nhẹ vào vết thương vuốt ve nó một cách cẩn thận. Cô kinh ngạc không phải một vài phút trước người đối diện một lòng muốn giết cô hay sao ? mà bây giờ lại ân cần đến vậy. theo phản xạ cô cô gắng lui về phía sau để tránh bàn tay ấy nhưng... phía sau là bức tường cơ mà . cô bèn điều hòa lại nhịp thở rồi lên tiếng

" bỏ tay ra đi " rồi nhanh chóng gạt tay người con trai đó ra , loạng choạng đứng dậy . anh thấy vậy bèn lên tiếng

"Ngọc Linh là anh nè, Hạo Thiên đây nè ! em không nhận ra anh hay sao ?" anh vừa dứt lời bèn ôm chầm lấy cô. cô lại bất ngờ lần hai cái gì mà nhiều sắc thái biểu cảm vậy ? cô bèn nhíu mày đẩy người con trai tự xưng là Thiên gì gì đó ra rồi nói

" tôi không quen anh " cô lạnh nhạt thốt lên , ngừng một lúc như nhớ ra chuyện gì đó cô nói tiếp " chúng ta âm dương cách biệt ! sao anh lại đi giết bọn họ. chúng tôi không thù không oán gì với anh tại sao anh lại nhất thiết phải làm như vậy ! tôi không biết mục đích của anh là gì, tôi cũng không muốn biết anh có ý đồ gì khi tiếp cận với tôi. nhưng tôi hi vọng rằng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau và cũng sẽ là lần cuối cùng "

" Ngọc Linh em đang ở đâu " Kiệt lên tiếng phá vỡ bầu không khí đáng sợ ấy. cô nghe thấy anh gọi bỗng nụ cười bất giác xuất hiện trên khuôn mặt của cô. cô bèn bỏ mặt Thiên rồi bước ra phòng WC tiến về nơi phát ra âm thanh đó.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

3 năm trước

một người con gái giận dỗi một người con trai mặc cho người con trai ấy xin lỗi hết lời, không ngừng gọi tên của người con gái đó

" Ngọc Linh mọi chuyện không phải như em nhìn thấy đâu ... "

người con gái đó không ai khác chính là cô và người con trai vừa xuất hiện ấy chính là Hạo Thiên

mặc cho Thiên vừa chạy phía sau vừa không ngừng gọi tên của cô nhưng cô vẫn bước đi, đúng ! đây là lần đầu tiên cô rơi nước mắt vì một người con trai, cũng là lần đầu tiên cô biết được thế nào là sự phản bội. nỗi đau đó như chết đi sống lại vậy ! khi nhìn người con trai mình một lòng yêu thương đi thân mật với một người con gái khác. cô cứ chạy mãi chạy mãi bỗng cô nghe tiếng bóp còi inh ỏi. cô mới giật mình bừng tỉnh, một chiếc xe đang chạy như bay đến trước mặt cô. cô đứng im giơ mắt nhìn chiếc xe đang từ từ lao đến. Thiên thấy vậy không nghĩ gì nhiều bèn lao đến đẩy cô ra, còn anh do không kịp tránh nên khi được đưa vào viện đã tắt thở rồi !

mọi chuyện đã ba năm rồi, trong thời gian đó anh luôn nổ lực tìm kiếm cô, nhưng dường như cô hoàn toàn bốc hơi trên đất nước này. mọi sự tìm kiếm của anh luôn trở về con số 0 tròn trĩnh không hơn không kém. anh thật sự đã sai rồi !

~~~~~~~

anh nở một nụ cười tự giễu bây giờ cô cũng đã có người yêu rồi ! đã tìm thấy một hạnh phúc thật sự rồi ! anh còn mong muốn gì ở cô nữa cơ chứ, níu kéo sao ? bản năng của con trai không cho anh làm như vậy . còn từ bỏ sao

? trái tim của anh lại càng không cho phép ...

anh nghĩ đến đây bèn lẳng lặng biến mất
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 16: Thời gian


cô chạy ra khỏi cửa phòng vệ sinh thì liền thấy anh đang đi tới. không suy nghĩ gì nhiều liền ôm chầm lấy anh, không hiểu sao nước mắt lại không kìm được mà rơi ra ngoài. anh thấy vậy có hơi bất ngờ nhưng cũng đưa tay vỗ vỗ lưng cô xem như là đang an ủi. Bỗng anh cảm thấy tay mình đang chạm vào một thứ gì đó khô khô cũng có hơi ươn ướt, lúc nhìn kĩ thì mới hoàng hồn lại ... đó là máu

anh bèn nhíu mày lại

" em nín đi, rồi từ từ kể cho anh nghe chuyện gì xảy ra được không ?"

nghe anh nói vậy cô bèn ngước đôi mắt ửng đỏ lên nhìn anh rồi từ từ thuật lại mọi chuyện cho anh nghe đang lúc kể về sự xuất hiện của một người con trai trong phòng vệ sinh biểu hiện của anh cũng rất bình thường ra sức lắng nghe chăm chú lời cô đang nói nhưng đến đoạn cô kể tên người con trai đó mang tên Hạo Thiên thì anh bỗng thay đổi thái độ

" em có nhận ra người đó không ?"

cô nghe vậy bèn ngây người lại , nhận ra gì chứ ? chẳng lẽ đúng như lời của người con trai Hạo Thiên đó là cô quen hắn ta thật. tại sao thái độ của anh lại thay đổi khi cô nhắc đến Hạo Thiên, nhắc đến mới nhớ chiếc vòng tay giống chiếc vòng của cô y như đúc kia là sao? như vậy có ý nghĩa gì ? anh liền nhận ra sự khác thường liền chỉnh sửa lại nội dung

" ý của anh em có thấy một chiếc .. !" nói đến đây anh nhận ra mình càng nói càng sai liền im lặng nuốt những chữ còn lại vào bụng. anh bèn khắc phục sai lầm " anh lo cho em đến mức nói linh tinh hết cả rồi " anh cố nặn ra một nụ cười còn kinh khủng hơn cả việc khóc.

" anh đang giấu em chuyện gì phải không ?" cô nghi hoặc hỏi anh

" làm gì có chuyện anh giấu em chuyện gì chứ ! bây giờ em quay lại phòng thay quần áo đi. anh đi xuống thông báo với bảo vệ " nói xong anh bèn quay người đi luôn như sợ nếu anh ở lại thêm một giây một phút nào nữa mọi chuyện sẽ bại lội.

...

hình như lớp của cô đang rất tất bật đối với những món ăn trước mắt này, miệng đang nhai nhồm nhoàm cánh gà rán Nhi vừa nhai vừa lên tiếng

" trời mưa như vậy chắc chuyến đi cũng hủy rồi! nhưng mà cứ ráng đợi Linh với thằng cha đó xuống rồi tụi mày đi qua nhà tao chơi nha !"nghe Nhi nói vậy người đầu tiên hưởng ứng chính là Huyền

" ok triển " Huyền lên tiếng như mở đầu phong trào công dân, chừng vài phút sau cả lớp nó nhao nhao lên

" cái này được nè "

" ùm vào nhà mày chơi cũng không tệ "

cô bỗng bước đến căn tin thấy không khí ồn ào náo nhiệt như thế liền vứt bỏ những chuyện không vui đi mà hòa mình vào

" có chuyện gì hot " cô vừa nói vừa tự nhiên chọn một chổ ngồi cạnh Nhi

" bọn tao định lát nữa đi vào nhà con Nhi chơi " Khánh mở miệng nói trong khi đó đang thưởng thức ly socola nóng, chu mỏ ra thổ lấy thổi để rồi đưa vào miệng nuốt một ngụm

" định tổ chức gì ?"

" xem phim ma rồi thưởng thức bắp rang, nếu thích thì tao sẽ tặng cho mỗi đứa một đĩa về xem cho dễ ngủ " Huyền lên tiếng

Kiệt lúc này chắc cũng giải quyết công việc xong xuôi đâu vào đấy rồi nên đang ung dung đút tay vào túi quần bước về phía căn tin, lúc đi đến thì nghe bọn nó đang xì xào to nhỏ vấn đề gì đó bèn hiếu kỳ áp tai vào nghe. bọn nó bèn giật thót một cái rồi lườm nguýt anh ý muốn nói ông bà đây đang bàn chuyện cơ mật đừng xen vào.

cô thấy không khí như vậy bèn giảng hòa

" thôi thôi được rồi ! người nhà cả mà " cô vừa dứt lời bèn quay sang anh " anh đi thông báo với bảo vệ rồi ak ?"

anh nghe vậy chỉ đành gật đầu mà không nói gì thêm chắc còn đang giận vì chuyện cho anh ăn bơ free đầy mà.

bọn nó bèn thắc mắc quay sang hỏi cô

" chuyện gì vậy "

" ùm giải quyết gì ak "

" chuyện quan trọng không "

" có đánh ghen ak "

bọn nó nhao nhao lên, cô thấy tình hình không ổn bèn lên tiếng trấn an dư luận

" đứa nào nghe thì im lặng ?"

thấy tình hình đã ổn hơn cô bèn thuật lại mọi chuyện lúc nảy cho bọn nó nghe trừ chuyện cô gặp người con trai Hạo Thiên kia ra. lúc kết thúc câu chuyện Nam là người đầu tiên lên tiếng

" bọn họ có chết hay không cũng chẳng liên quan đến tụi mày cần gì phải lo lắng... thôi thu dọn hành lý rồi bọn mình đi sang nhà Nhi chơi đi " bọn nó nghe vậy đang định đứng lên tiến về phía cổng trường thì NHi lên tiếng

" còn anh " Nhi chỉ vào người Kiệt rồi nói tiếp " ở lại đi ! người lớn bàn chuyện con nít đi theo làm gì " nói xong bèn kéo tay cô và Huyền đi trước, bọn nó thấy vậy cũng lúc tục chạy theo sau riêng anh thì mặt đang chuyển đổi màu sắc từ hồng sang tím trong lòng không ngừng chửi câu" mẹ nó" một ngàn tám trăm lần
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 17


Cũng may nhà của Nhi cũng gần trường nên việc vừa cầm ô vừa chạy cũng không đến mức ướt như chuột lột. Vừa mới bước vào căn biệt thự của Nhi cả đám liền đặt mông ngột bệt xuống đất mà thở hổn hển. Một lúc lâu sau khi ổn định lại nhịp thở cả đám mới bắt đầu nhao nhao lên " ê làm gì giờ tụi bây " Nhi vừa nói vừa lôi mấy xấp đĩa phim ma ra

" mày là chủ nhà, bọn tao là khách. Mà đã là khách thì không dám ý kiến nhiều nên mọi việc đều phụ thuộc vào mày hết á " Khánh vừa nói vừa cười cười nhìn Nhi

Lúc này Nhi lôi ra một cái đĩa nhìn cũng khá bắt mắt hình như là phim kinh dị của Thái thì phải. nó tên là gì nhỉ ? À đúng rồi Chơi ngải. Cô giơ cái đĩa lên rồi hỏi cả đám " đĩa này nhá! " cô nàng đảo mắt khắp một lượt đột nhiên ánh mắt của Nhi dừng lại trên người một chàng trai đang ngồi vắt vẻo trên chiễc ghế phía không xa phán một câu " mày đi mua một ít bắp rang đi, đừng quên mua một ít nước ngọt về " vừa nghe quyết định của Nhi ánh mắt của người con trai đó lộ vài vẻ bất mãn "gia là khách, chủ nhà không tiếp đãi cho đàng hoàng mà còn dám bắt gia đây đi mua đồ ăn á. Công lý đâu hả trời " chàng trai kia kêu lên vào tiếng oán trách. nhi nghe vậy bèn gầm nhẹ

" vậy thì bà mời gia bước ra ngoài "

Chàng trai đó nghe vậy bèn đổi sang ánh mắt dịu dàng giọng nói vì thế mà có vài phần nịnh nọt

" à à ... hạ hỏa hạ hỏa ... để tao đi mua là được chứ gì "

" vậy tiền thì sao ? Mày tự trả hả ?"

Chàng trai không suy nghĩ nhiều bèn gật đầu cái rụp. Đến khi hoàng hồn lại thì ôi thôi nếp đã nấu thành xôi mất rồi. Đành ngậm ngùi mà đứng dậy đi mua đồ ăn thôi. Đến khi bóng dáng người con trai biến mất ở cửa ra vào thì bọn nó bây giờ mới bắt đầu ôm bụng cười ha hả .

Nam thấy vậy bèn nín cười mà lên tiếng

"Công nhận quỷ kế của Nhi lợi hại thật chẳng những túm được một đứa đi mua đồ ăn mà còn bắt nó móc tiền túi ra trả nữa... đúng là nội công thâm hậu . Tại hạ xin bái phục bái phục."

Bọn nó nghe vậy bèn lăn ra cười dữ dội hơn trước. Một lúc lâu sau khó khăn lắm mới kìm chế được vậy mà đến khi nhìn mặt nhau lại thấy buồn cười. Lại lăn ra cười tiếp ( dở hơi ).

Một lúc sau Nhi cố gắng nín cười rồi tiếp tục giao phó nhiệm vụ

" tao với bọn con trai lên lầu trước những đứa còn lại Huyền, Linh, Khánh, Nam ở lại làm thêm đồ ăn đi . Khi nào xong thì đem lên lầu cho tao ?" Nhi nói xong bèn đứng dậy đi lên lầu trước trên tay không quên cầm theo chiếc đĩa. Cả đám thấy vậy bèn ùn ùn kéo theo lên lầu không quên để lại những ánh mắt châm chọc. Đúng là người xưa có câu " cười người hôm trước hôm sau người cười "

...

Cả đám đang vậy lộn với một đống nguyên liệu trên bàn thì... điện thoại của Huyền reo lên cùng lúc đó điện thoại Khánh và Nam cũng gặp tình trạng tương tự. Không biết đứng ở ngoài nói nói gì đó một lúc lâu sau mặt mày 3 đứa ủ ê đứng ở phòng khách to nhỏ gì đó cô cũng không bận tâm chỉ lo vật lộn với món đồ ở trên bếp.

" mày nói với nó đi " huyền đẩy sang cho Khánh

" sao mày không nói mà lại đùn đẩy sang cho tao " Khánh cũng không vừa mà ngân cổ cãi lại

" mày chỉ được cái miệng " huyền buông một câu không lạnh cũng không nhạt . Vậy mà lại làm cho Khánh tức muốn hụt hơi đang định lên tiếng thì Nam chen vào

" thôi ... thôi. 2 chế cho em xin . Bây giờ cả 3 cùng vào luôn được không ?"

" không " huyền và Khánh đồng thanh.

" vậy anh chị muốn em sống sao đây thì hai người mới chịu vào trong ạ ? Nam xưng anh gọi chị với cả 2, tình nguyện hạ thấp danh dự của mình để cả hai đừng cãi nhau nữa.

" nể mặt mày nên tao mới đi vào trong đó " Huyền ngân cỗ nói một câu rồi mới chịu cùng cả 2 bước vào.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom