Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Lấy Chồng Quỷ

Dịch Lấy Chồng Quỷ

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
919,310
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Lấy Chồng Quỷ

Lấy Chồng Quỷ
Tác giả: Quân Dực
Tình trạng: Đang cập nhật




Tác giả: 君翼 (Quân Dực)

Người xưa thường nói rằng nếu chúng ta mơ thấy đám cưới thì đó là điềm báo phát sinh những điều may mắn.

Một tháng trước, tôi đã thấy bản mình kết hôn với một người đàn ông anh tuấn. Kết quả là hai ngày sau, cơn đau đầu kinh niên của tôi tự dưng biến mất. Thật vui sướng vì cuối cùng tôi cũng đã thoát khỏi cái chứng đau đầu quái đảng đó. Để thưởng cho bản thân, tôi đã tới một chợ đồ cổ và mua cho mình một món đồ gì đó.
 
Sửa lần cuối:
Chương 1: C1: Minh Hôn


Người xưa thường nói rằng nếu chúng ta mơ thấy đám cưới thì đó là điềm báo phát sinh những điều may mắn .

Một tháng trước, tôi đã thấy bản thân mình kết hôn với một người đàn ông anh tuấn. Kết quả là hai ngày sau, cơn đau đầu kinh niên của tôi tự dưng biến mất. Thật vui sướng vì cuối cùng tôi cũng đã thoát khỏi cái chứng đau đầu quái đảng đó. Để thưởng cho bản thân, tôi đã tới một chợ đồ cổ và mua cho mình một món đồ gì đó.

Quanh quẩn, cuối cùng ánh mắt tôi đã bị thu hút bởi một cửa tiệm nhìn có vẻ cổ kính đến lạ thường cơ mà bên trong toàn là trâm cài tóc với đủ hình dạng màu sắc. Cuối cùng tôi đã chọn được cho mình được một cây ưa thích. Tuy trên cây trâm này có chút rỉ sét nhưng không sao, tôi vẫn thích nó. 

Ông chủ tiệm đồ cổ nói tôi có thể lau sạch những vết rỉ sét đó bằng máu của mình, tôi có chút bán tín bán nghi nhưng lại tự nhủ bản thân rằng đồ cổ thường có vật tính, mà máu lại là cách tốt nhất để đánh thức vật tính trong đó. Tôi cũng đồng cảm với suy nghĩ đó của bản thân, cảm thấy trong cơ thể như đang sôi sục lên. 

Tôi chẳng thèm nghĩ ngợi nhiều, tôi liền cắn ngón tay và nó nhỏ ra một giọt máu vào cái khăn màu trắng để sẵn ở đó, tôi lau lên mình cây trâm, không ngờ rằng những vết rỉ sét đó thật sự đã biến mất. Lấy làm thích thú,  tôi vội vàng cài cây trâm lên đầu rồi trở về nhà. Mọi người đều khen cây trâm này rất đẹp vì vậy tôi vẫn luôn cài nó lên tóc. Vài ngày trôi qua không ngờ những chuyện may mắn liên tục tới.

Tối nay là lần thứ hai tôi mơ thấy mình xuất hiện trong đám cưới, vẫn là khung cảnh này, một gian nhà được dán giấy đỏ. Đối với tôi mà nói, chỗ này dường như rất quen thuộc. Nghĩ tới việc vài ngày nữa còn mấy bài luận rắc rối cần viết thì đành mong chờ vào vận may này vậy.

Trong lòng tôi lúc này có một chút mong ngóng được nhìn thấy diện mạo tân lang , không biết anh ta sẽ là một soái ca hay là một tên xấu xí đây? 

Thật kì quái , giấc mơ này dường như có chút thay đổi không giống như lần trước nữa, nơi này lại giống trong phim cổ trang. Trước mắt tôi, dần dần hiện ra một người đàn ông và một người phụ nữ ngồi trên ghế hai tay đặt lên đầu gối, bao quanh là khách khứa. 

Trên đầu tôi trùm một tấm vải mỏng màu đỏ nên tôi rất mơ hồ, bộ dạng mặt mũi bọn họ ra sao thì tôi chẳng thấy rõ, chỉ biết rằng bọn họ vỗ tay hệt nhau với những tiếng vỗ tay văng vẳng giống như cỗ máy không có cảm xúc vậy.


" GIỜ LÀNH ĐÃ TỚI!" Một giọng nói chói tai vang lên. 

Ngay lập tức, có một vài người từ đâu xuất hiện, đặt một thứ gì đó hình chữ nhật ngay bên cạnh tôi, một người trong số họ ghì đầu tôi xuống.

" NHẤT BÁI THIÊN ĐỊA! "

" NHỊ BÁI CAO ĐƯỜNG! "

Bọn họ kéo tôi đứng lên rồi lại ghì người tôi xuống theo tiếng hô, bàn tay người ghì đầu tôi rất cứng, hơn nữa lại lạnh toát chẳng giống người thường chút nào. Hắn ghì rất mạnh, chẳng quan tâm tôi ra sao, tôi bực tức liền dùng hết sức để quay lại tỏ rõ sự khó chịu thì trời ơi cái gì thế này! 

Tim tôi muốn bay ra khỏi lồ ng ngực.


Bọn họ... bọn họ đang LƠ LỬNG???

Nói đúng hơn là chân của bọn họ không chạm tới đất , mà bọn họ làm gì có chân, chỉ có mỗi bộ quần áo phe phẩy chạm đất.

 Tôi hất chiếc khăn trùm đầu ra. 

Những quan khách đó là cái quái gì vậy? 

Bọn họ cũng không phải người. Toàn thân họ trắng toát với đôi mắt đỏ ngầu, nhe ra bộ răng nanh nhọn hoắt, chúng còn đang lách tách nhỏ ra những giọt máu. Bọn bọ nhìn tôi cười một cách bí hiểm trên khóe miệng nhỏ của bọn họ như lũ chó dại lên cơn chỉ chờ trực thời cơ để nhảy vào xé xác tôi bất cứ lúc nào.

Toàn thân tôi bủn rủn. Phải chạy thôi. Nhưng làm thế nào để chạy được bây giờ?

Trong lúc sợ hãi tột độ thế này, tôi chẳng nghĩ ra được cái gì cả. Tôi cố đẩy chúng để chạy nhưng rõ ràng đó là điều bất khả thi. Chúng chỉ càng ghì tôi mạnh hơn. Tiếng hô đó vẫn vang lên.

"PHU THÊ GIAO BÁI!"



"Không! Thả tôi ra!" Tôi hét lên trong tuyệt vọng.

Cái tên đằng sau tôi còn hung hãn hơn. Hắn túm lấy cổ tôi, quay về hướng nơi có một cái thứ gì đó hình chữ nhật được đặt một bên cạnh lúc đó. Tôi lờ mờ nhận ra đó... chẳng phải là một CỖ QUAN TÀI sao? Không dám nhìn thẳng, tôi liền nhắm tịt mắt lại rồi lại vùng vẫy tiếp.

"Bọn yêu quái, thả tao ra!"

Nhưng bọn họ chẳng chút mảy may gì, coi như không nghe thấy tôi nói.


"ĐỘNG PHÒNG HOA CHÚC!"

Bọn họ đẩy tôi lại gần hơn chiếc quan tài đó. Lần này tôi đã mở mắt và nhìn rõ mồn một bên trong đó là một chàng trai cỡ chỉ đôi mươi, làn da trắng bệch không giọt máu, chắc hẳn anh ta chỉ là một cái xác nhưng ngũ quan trên khuôn mặt thì khó có thể bình phẩm được. Một vẻ đẹp rất thanh tú, hai bàn tay của anh ta được đặt lên bụng.

Đột nhiên, bọn họ lại hét lên.

"NÉM NÓ VÀO!"

Tôi có ngốc nhưng cũng biết được điều gì sắp xảy ra. Bọn họ xúm vào, bế tôi lên rồi ném vào trong quan tài cùng với cái xác chết kia. Bọn họ nhanh chóng đóng luôn nắp quan tài lại mặc cho tôi có khóc có gào thét thế nào cũng không ai nghe thấy.


"Làm sao bây giờ?" Tôi nức nở.

Bóng tối dần bao trùm, đây đơn giản chỉ là một giấc mơ mà thôi. Nhưng giấc mơ này quá đỗi khủng khiếp. Tôi đã bị chôn sống cùng một cái xác sao? Và sự thật là tôi sẽ chết?

Trong nỗi cùng quẫn lúc ấy, đột nhiên...


"Tân nương, chúng ta động phòng thôi!"

Tiếng gì vậy? Chả có nhẽ là cái xác đó đang nói chuyện.

Tiếng nói phát ra thều thào làm tôi lạnh buốt sống lưng theo bản tính tôi quay đầu lại. Nhìn vào trong bóng tối, xuất hiện ra một khuôn mặt xanh lét với khuôn mặt cười toe toét.

"Aaa!!!"

Tôi hét lên một tiếng rồi hoàn toàn bất tỉnh.
 
Chương 2: C2: Cảnh Cáo


Tỉnh giấc sau một giấc mơ dài. Ngoài trời, những tia nắng đã len lỏi qua chiếc rèm cửa, người tôi vẫn run bần bật theo từng hồi không ngừng. Tôi ngồi dậy, vươn vai rồi hít một hơi thật sâu.

 "Không sao đâu, chỉ là giấc mơ mà thôi!" 

Tôi tự trấn an bản thân rồi xuống giường, đi đánh răng, rửa mặt và chạy một mạch đi mua đồ ăn sáng.

À quên giới thiệu bản thân tôi là Kiều An, năm nay tôi đã 23 tuổi và đang là sinh viên năm tư của một trường đại học tại tỉnh Triết Giang. Tôi thuê một căn phòng trọ nhỏ cạnh trường, chủ yếu là để thuận tiện cho việc đi làm thêm. Thật ra điều kiện gia đình tôi cũng không phải quá tệ nhưng đối với một sinh viên năm tư như tôi mà nói thì đi làm thêm cũngtiếp thêm cho mình chút kinh nghiệm sống và chắn chắn không thể dựa dẫm vào gia đình mình mãi được.

"Kiều An! Kiều An! Ở đằng này!" 


Vừa xuống tầng, tôi nhìn thấy Linh Nhi đi từ nhà gửi xe trước cổng trường, vừa đi vừa gọi. Cậu ấy cầm một cái túi gì đó rất to và kéo tay tôi trở lại phòng.

"Cậu làm cái gì thế? Chiều nay tớ còn phải lên lớp đấy."


"Này, tất cả đống này cho cậu."

Linh Nhi ném hết thấy túi to đùng đó vào tay tôi.

"Đâu ra mà nhiều thế? "Tôi hỏi.

"Á à, có phải cậu lại bị anh nào đá đít nên xả giận bằng cách mua cái đống này, phải không?" Tôi bĩu môi nói.

"Người chưa mảnh tình vắt vai như cậu thì hiểu sao được đau lòng vì tình là thế nào? "

"Đêm qua tớ đã mơ thấy mình kết hôn đó."


Sau câu nói đó, tôi lạnh cả sống lưng, rõ ràng là tôi không hề mở miệng vậy âm thanh đó từ đâu phát ra. Trong người tôi? Điều đó làm tôi nhớ lại giấc mơ tối qua. 

Đằng đó, Linh Nhi đang cười lăn cười bò trên giường. 

"Haha... tớ cười ra nước mắt luôn mất. Cậu vã đến mức đó rồi ấy hả Kiều An?"

"Hừ! Không thèm nói với cậu nữa."

Tôi quay đầu, bỏ ra ngoài, Linh Nhi vội đứng dậy.

"Thôi, được rồi, tớ không cười nữa được chưa? Chờ tớ với!"


Linh Nhi giật tay tôi lại áp mặt gần tôi.

 "Này, sao mặt cậu lại xanh xao thế này? Mắt lại còn thâm xì nữa, nhìn như phải bùa vậy."

"Thật á?"

Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn. Những hình ảnh giấc mơ đêm qua lại ùa về trong đầu tôi chỉ vì câu nói của Linh Nhi.

"Hahaha... nói đùa thôi! Nhưng mà sắc mặt cậu có chút không tốt thật, à mà mai trường mình sẽ tổ chức thi đấu bóng rổ giữa các trường đại học, nghe đâu cả Tô Minh của trường bên cạnh cũng sẽ tới mà cậu lại là quản lý độ bóng rổ trường mình, biết đâu cậu lại lọt vào mắt xanh của anh ta. Vậy nên, chúng ta phải chuẩn bị cho cậu thật lộng lẫy."

Vừa nói, Linh Nhi vừa lôi một đống đồ trang điểm tiện thể đắp luôn lên mặt tôi một miếng mặt nạ. Cái cảm giác lành lạnh của nó làm tôi rùng mình, lại nghĩ về cánh tay đêm qua.

"Tớ? Thôi thôi, cậu đừng nói đùa nữa. Muốn tán đổ anh ta chi bằng cậu tự thân vận động đi."

Linh Nhi đập đập nhẹ nhàng vào miếng mặt nạ trên mặt tôi.

"Kiều An! Vì tớ, cậu phải nắm được Tô Minh trong tay, rồi từ từ giết đi sự kiêu ngạo của con nhỏ Tiểu Băng kia đi, để sau này nó không vênh váo nữa!"


"Nhưng mà tớ..."

Linh Nhi đứng phắt dậy dường như chả để ý đến lời tôi nói.

"Thôi tớ xuống nhà xem có gì ăn không?"

( Note: Tiểu Băng là một học sinh trường tôi. Cô ta luôn tự hào rằng người yêu cô ta là Tô Minh mặc dù chưa chính thức là như vậy và luôn tự đắc vì điều đó. Cô bạn Linh Nhi của tôi vốn đã có mâu thuẫn với Tiểu Băng từ lâu nên coi đây là một cơ hội tốt để làm cô ta bẽ mặt. )


Tôi vừa lắc đầu vừa cười nhẹ, chả hiểu sao mâu thuẫn của họ lại lôi tôi vào.

Vì cơn ác mộng đêm qua làm tôi không được ngon giấc nên giờ tôi đã díu hết mắt lại, nằm đây đắp mặt nạ càng làm tôi buồn ngủ hơn.

Trong lúc mơ màng, hình như tôi đã thấy bên cạnh mình có một người đàn ông , anh ta nằm cạnh tôi dùng tay luồn nhẹ vào trong áo, từ bụng mơn man đến phần nhũ h0a của tôi. Bàn tay này có chút mạnh bạo bám chặt lấy da thịt nhưng sự mát lạnh tỏa ra lại rất thoải mái.
 
Chương 3: C3: Động Phòng


Cánh tay đó vẫn không ngừng dày vò cái nhũ h0a của tôi nhưng có vẻ nâng niu hơn và bắt đầu di chuyển dần xuống dưới. 

Cơ thể người đàn ông kia áp sát vào tôi, một mùi hương thật dễ chịu . Người anh ta có một hương thơm ma lực nào đó làm tôi không thể mở mắt ra được. 

Bất chợt đặt lên môi tôi một nụ hôn cuồng nhiệt. Anh ta dùng lưỡi tách đôi môi đang mím chặt của tôi ra rồi luồn sâu vào bên trong miệng, quấn lấy lưỡi tôi, tốc độ càng lúc càng nhanh càng cuồng nhiệt hơn tay anh ta mất kiểm soát ,luồn giữa hai ch ân và tụt cái quần tôi đang mặc. Miệng tôi bất giác phát ra những tiếng rên nhẹ.

Tôi đã lớn thế này rồi , 23 tuổi đầu nhưng chưa hề làm chuyện này với bất cứ người đàn ông nào,  giới hạn chỉ vỏn vẹn là nắm tay nhưng giờ chuyện gì đang xảy ra vậy? 

Cơ thể tôi đang đáp sự cuồng nhiệt đó,  tiếng rên trong miệng phát ra to hơn, nhưng sao mắt tôi không thể mở nổi, tay chân cũng cứng đờ.

"Có sướng không? Em có muốn nữa không?"

Anh ta đưa miệng ghé sát tai tôi mà thì thầm, âm thanh này chẳng phải rất quen sao? Tôi đã nghe thấy ở đâu đó. Chính là... giọng nói trong quan tài đêm qua ư? 

Không! Không thể thế được! 

Suy nghĩ này làm tôi rùng mình bừng tỉnh nhưng không thể chống trả vì giờ tôi cứng đờ như một pho tượng cũng chẳng nhìn thấy gì ngoài một màu đen u ám .

Anh ta cười lạnh một tiếng rồi dùng hết lực mà ấn sâu vào trong cơ thể tôi một cái đau nhói. Tôi vẫn còn trinh, cái trinh tiết giữ gìn bao nhiêu năm nay mà bây giờ lại tiêu tan bởi ai mà tôi không biết sao? 

Anh ta như con thú đói không hề quan tâm đ ến sự đau đớn của tôi mà cứ thế càng ấn càng sâu càng nhanh anh ta càng dùng nhiều lực, cơ thể tôi muốn rã rời.

"Em giỏi lắm! Hôm tối qua vừa thành thân mà hôm nay đã định đi quyến rũ thằng đàn ông khác à Kiều An? Đứa con gái hư đốn này tối nay, ta sẽ cho em biết thế nào là lễ độ."

Giọng nói anh ta rất tức giận văng văng bên tai tôi.


"Đêm nay là đêm động phòng chính thức của chúng ta, em đừng hòng trốn thoát."

Anh ta hôn nhẹ một cái vào trán tôi rồi hoàn toàn biến mất. Cơ thể tôi bỗng nhẹ bẫng, tôi liền bật dậy. Chuyện vừa rồi không phải là mơ? 

Quần áo tôi đều xộc xệch, không còn như trước. Chẳng nhẽ đêm qua cũng là thật sao? 

Quá nỗi hoảng hốt, tôi lao vội ra khỏi phòng,đúng lúc đó Linh Nhi cầm bịch đồ ăn bước vào.

"Cậu sao vậy, Kiều An?"

Nhìn bộ dạng hốt hoảng của tôi mà cô ấy vội vàng hỏi ngay. Nhìn thấy Linh Nhi, tôi liền oà khóc, lấy hết sự tình lúc nãy kể với cô ấy .

"Không thể như thế được! Nếu là ma thì làm sao có thể lột đồ cậu được? Chắc chắn có một thằng khốn nạn nào đó bày ra trò này."


Nghĩ ngợi một hồi cô ấy nói tiếp.

"Được! Nếu hắn đã nói đêm nay động phòng thì chúng ta sẽ chuẩn bị một cái bẫy chờ hắn."

Gia đình Linh Nhi vốn là một doanh nghiệp cực kì giàu có, chỉ cần ho vài tiếng là một tá bảo vệ sẽ được điều tới ngay lập tức .Đêm nay họ sẽ canh ở cổng phòng trọ của tôi, hai người được điều tới đứng ở hành lang và một người sẽ đứng sau cánh cửa túc trực.

Sau đó cô ấy lấy một đống bùa xanh đỏ tím vàng dán quanh phòng ngủ của tôi, đặt thêm một thanh kiếm gỗ dưới gối, rồi lấy gương có hình bát quái đặt trên cửa.

"Đấy, thế là xong." Linh Nhi vừa nói vừa phủi tay, ra vẻ rất đắc ý.


"Tớ sẽ chống mắt lên xem, hắn vào đây bằng cách nào? Có là người hay ma thì cũng không thể thoát được. Cậu đừng quá lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu. Hôm nay tớ sẽ ở lại cùng cậu."

Cậu ấy nở một nụ cười tươi rồi lại tiếp tục dán thêm lượt bùa khác lên cửa.

"Cậu không sợ tớ lừa cậu à?" Tôi bất giác hỏi Linh Nhi.

"Lừa tớ? Tớ còn lạ gì cậu sao?"

Tôi thật sự rất xúc động. Cô ấy là người bạn thân đầu tiên và duy nhất của tôi từ lúc tôi mới bắt đầu lên thành phố. Cô ấy cũng luôn sẵn sàng giúp đỡ nếu tôi cần và chưa bao giờ từ chối.

Lần này cũng vậy.

Màn đêm dần buông xuống, trăng đã lên cao, những ánh sáng bạc len lói vào phòng tôi dày đặc . Cũng muộn lắm rồi, tôi quyết định sẽ lên giường đi ngủ nhưng Linh Nhi thì vẫn đang mải mê xem phim ở bàn máy tính.

Đặt cây trâm xuống giường rồi ngả lưng. Nhưng hoàn cảnh lúc này thì ngủ sao nổi nữa chứ. Nghĩ vậy, tôi lại lôi cuốn tiểu thuyết ra định đọc, vừa mở trang đầu ra thì... một cơn gió lạnh toát mang theo một giọng nói truyền thẳng vào màng nhĩ tôi.

"Tân nương, em có nhớ ta không?"

Lại là giọng nói này!

Tôi hét lên nhưng âm thanh đã bị chặn trong họng.

Đèn ngủ vụt tắt, bóng tối bắt đầu lan toả khắp căn phòng, mùi hương quen thuộc và sự lạnh lẽo kia bắt đầu quấn lấy tôi.

Bàn tay lạnh như băng kia chạm vào cơ thể làm tôi run lên từng hồi, nhưng vẫn không thể cử động được. Tôi cố gắng gào lên cho dù chẳng phát ra âm thanh gì.


"Tôi xin anh, tha cho tôi đi."

Tôi khóc trong bất lực nhưng anh ta không hề quan tâm gì mà cứ lao tới như một kẻ điên loạn.

"Linh Nhi, cứu tớ, cứu tớ với."

Cậu ấy vẫn ngồi bất động ở đó, không hề quay đầu lại. Tập phim hàn quốc đang chiếu tới cảnh đôi nam nữ chia tay.

"Cô ta sẽ không nghe thấy đâu. Em đừng phí sức kêu làm gì nữa. Đêm nay ta sẽ không buông tha cho em." Giọng nói anh ta hết sức lạnh lùng.

"Không! Đừng... đừng mà" Tôi cố van xin anh ta.

"Không phải nữ giới bọn em luôn nói không là có hay sao?"

"Đồ khốn nạn!" Tôi cắn chặt môi mình những giọt máu bắt đầu tuôn ra , anh ta áp sát mặt vào tôi dùng lưỡi lấy đi những giọt máu đang chảy đó rồi nhếch mép cười.

Lần này trong màn đêm, tôi lại có thể loáng thoáng nhìn thấy mặt anh ta, đôi môi mỏng màu hồng nhạt vẫn dính máu đang nhếch lên rất lạnh lùng , khuôn mặt thanh tú, mũi cao thẳng tắp thoạt nhìn thì chẳng thua gì các idol Hàn.

Cơ mà, vì vẻ đẹp này trong lòng tôi lại có chút mâu thuẫn.

"Không! Không thể để chuyện này tiếp tục." Càng nghĩ lòng căm phẫn trong tôi càng dâng cao.

"Ta sẽ giết ngươi." Tôi hét lên , tay bất giác vơ được cây trâm rồi đâm thẳng vào mặt anh ta.Đèn đột nhiên sáng lại tôi vội lao tới chỗ Linh Nhi.

"Linh Nhi, chạy đi!"

Nhưng cậu ấy vẫn ngồi đó thất thần nhìn vào máy tính không có chút cảm xúc nào.


"Cậu?"

Tim tôi lại run lên lần nữa, đây là giấc mơ hay sự thực? Cô ấy đã bị gi3t chết ư? Tại vì tôi ư ? Tất cả là do tôi mà cậu ấy mới chết. Tôi ôm lấy Linh Nhi gào khóc.

"Sao cậu lại khóc vậy? Kiều An!"

Nghe thấy giọng của Linh Nhi, tôi vui sướng đưa mắt nhìn xuống, thứ trước mắt làm tôi bàng hoàng vội đẩy Linh Nhi ra rồi ngã khuỵu xuống đất.

"Cậu... cậu... Linh... Nhi... cậu..."

Thật kinh khủng! Cái quái gì thế này? Máu chảy ra từ mắt và mũi cậu ấy, từng giọt từng giọt rơi xuống , mắt cậu ấy lòi ra một bên còn lòng thòng giữa mặt. Linh Nhi lấy tay lắp lại bên mắt lòi ra đó như một chuyện bình thường, nó làm tôi phát kinh.

"Sao thế Kiều An? Sao cậu lại đẩy tớ ra thế? Tớ, Linh Nhi đây mà!"

"Không! Ngươi không phải là Linh Nhi, ngươi là quỷ!"

Tôi quay người tính bỏ chạy nhưng chân tôi lúc này nhũn ra như sợi bún cả rồi.

Cô ta kéo chân tôi lại rồi nhảy lên ngồi trên bụng tôi mà cười.

"Cậu nhìn rõ chứ? Tớ đây mà"

Ngay khi cô ta cười gương mặt cô ta nứt ra từng mảnh vỡ vụn nhỏ như mảnh kính bị đập vỡ. Máu không ngừng phun ra , những con con bọ ngoe nguẩy theo máu mà phun ra, chúng tranh nhau lao về phía tôi. Linh nhi cầm trên tay một nắm giòi còn động đậy.

"Món này ngon lắm, cậu có muốn ăn thử không?"

Cô ta nhét đống côn trùng đó vào miệng nhai nhồm nhoàm. Tôi không thể chịu đựng nổi nữa , quay đầu nôn thốc nôn tháo nhưng những thứ tôi nôn ra cũng toàn là côn trùng và giòi bọ. Mắt tôi bắt đầu lảo đảo rồi bất tỉnh. Điều cuối cùng tôi còn nghe thấy trước lúc đó.

"Đây là cuộc sống của ngươi, ngươi cứ từ từ mà cảm nhận." Còn kèm theo là một tiếng cười man rợ.
 
Chương 4: C4: Không Thể Trốn Thoát


Tôi mở mắt ra thấy. 

Linh Nhi đang ngồi bên cạnh, với đôi mắt đỏ ngầu như vừa mới khóc, nhìn thấy tôi đã tỉnh, cô ấy liền nắm lấy tay tôi, mừng rỡ. 

Nhưng vì phản xạ sợ hãi, tôi liền rụt tay lại. Cô ấy ngơ ngác nhìn tôi.

"Có chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?"

Nhìn xung quanh, tôi chợt nhận ra rằng mình đang trong bệnh viện. Tay tôi vẫn còn đang được dây truyền nước.

Ngoài trời đã nắng phần nào, nó cũng xua đi được chút không khí u ám.

"Đừng lo! Bác sĩ nói rằng do cậu quá sợ hãi nên ngất đi thôi, chỉ cần nghĩ ngơi là sẽ ổn."

Tôi không thể nào rời mắt khỏi Linh Nhi dù là một giây. Cô ấy vẫn vậy, có điều là sắc mặt rất tệ, giống như đã mất rất nhiều máu vậy.

"Nếu còn không nghe lời, cô ta sẽ chết."

Một âm thanh vụt qua tai tôi làm tôi rơi vào trạng thái hoảng sợ, nắm chặt lấy tay Linh Nhi rồi oà khóc nức nở.

"Bình tĩnh lại đi Kiều An! Đừng sợ. Để tớ gọi bác sĩ đến xem cho cậu nhé? Không sao mà, không phải cậu vẫn còn nguyên vẹn sao? Chắc hẳn tên đột nhập đêm qua đã thất bại rồi!"

Tôi ngắt lời cô ấy. 

"Không! Tớ nghĩ đó là quỷ!"


Tôi kể lại cho Linh Nhi nghe toàn bộ sự việc hôm qua. 

Cô ấy nói rằng chuyện này chắc chỉ là việc cỏn con với pháp sư còn đối với chúng ta lại mù mờ chẳng biết điều gì cả.

Haizzzz... 

Cậu ấy thở dài một tiếng rồi vội vã lôi gương ra soi mặt mình.

"Đúng thật là thần sắc mình có xanh xao, cậu phải trả tiền cho khuôn mặt này đấy nhé! Có biết là bao nhiêu chàng trai thương xót không hả?"

Giọng điệu này làm tôi bật cười.

"Còn cười được là tốt, dù là thật hay giả nhưng bây giờ chúng ta cũng cần phải mạnh mẽ."

Linh Nhi luôn là thần tượng trong lòng tôi mặc dù động tí là khóc nhưng cô ấy lại vượt qua mọi đau khổ một cách nhanh chóng.

"À, đúng rồi để tớ gọi cho ông nội về việc này, chắc chắn ông hiểu biết hơn chúng ta rất nhiều đấy."

(Note: Ông của Linh Nhi là một đạo sĩ) 

Tôi gật đầu.

"Được! Cậu gọi đi." 

Giờ thì cũng chỉ biết tới đâu hay tới đó thôi. 

Không lâu sau đó, ông cậu ấy rất nhanh đã bắt máy.

"Này! Nghe đi, ông bảo tự cậu kể hết mọi chuyện với ông."

Tôi hít một hơi thật sâu rồi cầm lấy điện thoại.

"Alo? Chào ông ạ, con là Kiều An đây ạ."


Ông của Linh Nhi nói tôi hãy bình tĩnh lại rồi nói cho ông biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi kể ông nghe bắt đầu từ giấc mơ đám cưới rồi tiếp đó là câu chuyện đêm qua. Ông lập tức hỏi lại tôi.

"Con có từng cho bất cứ vật gì được thanh tẩy bằng máu của mình không?"

Nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra chỉ có cây trâm cài đó.

"Nửa tháng trước, con có mua một cây trâm ở chợ đồ cổ và đã dùng máu của mình để lau đi vết rỉ sét trên cây trâm, có chuyện gì vậy ạ?"


Ông của Linh Nhi im lặng một lúc rồi thở dài.

"Haizz,  thật sự thì không phải ta không muốn giúp con nhưng chuyện này ta giúp con không nổi. Chỉ cần con nghe lời hắn thì hắn sẽ không phát sinh điều gì xấu với con."

Điều ông Linh Nhi vừa nói xong liền làm tôi choáng váng. 

Ông là một đạo sĩ cũng không thể giúp nổi tôi. Tôi thực sự sẽ bị con quỷ đó bám theo quấy nhiễu sao? 

Vì đang bật loa ngoài nên Linh Nhi cũng đã nghe hết sự việc, cô ấy cũng rất hốt hoảng mà giật lấy điện thoại.

"Ông ơi! Chuyện này là thế nào ông có thể nói rõ hơn được không ạ?"

Ông bắt đầu giải thích.

"Cây trâm đó được coi là quà cưới. Khi cháu dùng máu lau lên nó tức là điều đó xem như cháu đã đồng ý với hôn sự này. Giấc mơ đó thực sự là đám cưới của cháu dưới âm linh. Người ta gọi đó là kết âm hôn. Cháu đã xuất hiện và làm những thủ tục trong đám cưới đó vì vậy đối với âm linh đây là một đám cưới đã được công nhận. Mặc kệ hiện tại cháu có đồng ý hay không thì việc này cũng không có cách nào thay đổi được. Đừng quá lo lắng chỉ cần cháu nghe theo lời hắn, cháu vẫn có thể sống đến già trừ khi ly hôn. Chỉ là..."

"Chỉ là gì ạ? Ông cứ nói đi, cháu có thể chịu được."

Tôi cố tỏ ra không sao cả nhưng sự thật thì trong lòng đã vỡ vụn ra cả rồi.


"Chỉ là cháu không có khả năng kết hôn với bất kì ai nữa, và cũng không được gần gũi bất kì người đàn ông nào cả nếu không thì cháu cũng sẽ chết."


Được gả cho một con quỷ rồi lại không thể ly hôn, chẳng lẽ cả đời này tôi mãi đơn độc sao?


Sau câu nói này, tay tôi không còn chút sức lực nào. Bất giác tôi làm rơi điện thoại xuống chiếc giường kế bên. Linh Nhi cầm lấy điện thoại rồi bảo ông cúp máy.

Cô ấy đi đến gần bên tôi ôm lấy thân thể đang run lẩy bẩy của tôi vào lòng mà thì thầm.


"Có tớ ở đây rồi. Không sao đâu. Tớ sẽ cùng cậu chiến đấu với nó. Nếu sau này cậu không thể lấy ai đó thật, thì tớ sẽ mãi bên cạnh cậu."

Biết rằng điều đó là không thể nhưng tôi thật sự rất hạnh phúc vì có một người bạn như vậy. Tôi phải mạnh mẽ dù mai có là ngày cuối cùng, tôi tin rằng chắc chắn sẽ có phép màu sẽ xảy ra.

Sau một hồi im lặng, điện thoại tôi reo lên, đó là cuộc gọi từ chủ nhiệm CLB Bóng rổ.

Chiều nay đội sẽ bắt đầu thi đấu. Thân là một quản lý mà tôi vẫn chưa xuất hiện nên chủ nhiệm CLB rất tức giận, nhưng ngay khi Linh Nhi nói vọng vào điện thoại.

"Nói nhiều thế nhỉ? "

Cái cậu trưởng CLB này từ lâu đã thích thầm Linh Nhi nên khi nghe thấy giọng cô nàng liền trở nên nhẹ nhàng hơn và chỉ nhắc nhở tôi rằng hãy quay lại trường nhanh nhất có thể.

Sau khi bác sĩ kiểm tra và chắc chắn tôi đã ổn định, Linh Nhi mới làm thủ tục xuất viện.

Chúng tôi cùng nhau ăn trưa và trở về trường học ngay sau đó.

Thời gian thi đấu sắp bắt đầu, trận đấu đầu tiên là cuộc đối đầu giữa đại học Tân Dương và đại học Hồ Hải, kết quả bốc làm không khí rất náo nhiệt.

Hai trường đại học đó và trường đại học của tôi là F3 bất bại ở tỉnh này, ba đội bóng liên tục giành được những giải thưởng lớn và được coi là những đối thủ nặng kí nhất.

Tuy nhiên đại học Hồ Hải vẫn được xếp hạng cao hơn đội bóng của chúng tôi một bậc vì vậy chúng tôi là đội bóng xếp thứ 2.

Nhưng năm nay, đội bóng rổ của đại học Tân Dương lại có sự tham gia của thiếu gia nhà giàu Tô Minh. Người ta đồn rằng đội bóng nào có cậu ta đều giành chiến thắng vì cậu ta đã tham gia đội bóng rổ quốc gia thời học cấp 3, đội bóng đó đã vô địch vì kĩ năng của cậu ta rất đỉnh cao.
 
Chương 5: C5: Tô Minh Và Quỷ Nam


Tôi và Linh Nhi tới khu của đội bóng rổ trường mình, ngồi xem trận đấu sắp diễn ra. Tô Minh xuất hiện và tất cả nữ sinh đều hò hét gọi tên cậu ta với mấy lời lẽ sến đến sởn gai ốc. 

Tiếng hò hét của họ lớn tới mức tôi và Linh Nhi phải dùng tay, bịt cả hai tai lại.

"Người kia là Tô Minh hả ?"

Tôi phải hét lên rất lớn thì Linh Nhi mới nghe thấy.

"Đúng, cậu ta đó! Rất đẹp trai đúng không?"

Tô Minh có thân hình mảnh khảnh, cậu ta cao khoảng hơn 1m8. Tôi chưa từng gặp qua cậu ta trước đó nhưng chỉ biết rằng hình ảnh cậu ta chơi bóng rổ dưới ánh nắng rất đẹp trai và kỹ thuật chơi bóng quả đúng là danh bất hư truyền.

Cậu ta có mái tóc màu đen mềm mại , được phủ bằng ánh nắng vàng óng ả, nhìn giống như một vầng hào quang đang toả sáng. Dưới ánh nắng mọi thứ đều trở nên thật lấp lánh cùng khung cảnh này, không biết sẽ gi3t chết bao trái tim của các cô gái nữa.

"Chà, đúng là rất đẹp trai."


Có thể nói tôi hơi khó tính về cách đánh giá sắc đẹp của ai đó nhưng cậu ta thì thực sự rất... 

Khuôn mặt Tô Minh mang một vẻ đẹp không góc chết. Cậu ta toát ra một vẻ lạnh lùng kiêu ngạo dù cho có hàng nghìn cô gái đang gào thét thì cậu ta vẫn làm bộ như chẳng nghe thấy gì.

"Thì ra em thích kiểu như thế này, ta biết rồi."

Giọng nói đó làm tôi giật thót người, quay đầu nhìn xung quanh, mọi người vẫn đang chăm chú vừa xem bóng vừa gào thét, vậy âm thanh đó của ai? Giọng nói phảng phất hơi lạnh và mùi hương quen thuộc này làm tôi nghĩ đến "hắn".

Tôi lại bắt đầu run sợ.

"Không, chắn chắn không phải đâu. Làm sao hắn có thể xuất hiện giữa ban ngày thế này được, dù gì hắn cũng là quỷ mà!"

Khi tôi đang tự trấn an bản thân thì nghe tiếng Linh nhi hét lên. Trước lúc đó, cô ấy nói đi lấy nước thì ngay khi vừa quay trở về thì nhìn thấy quả bóng của đại học Hồ Hải phát chệch hướng và đang bay thẳng về hướng tôi.


Không nghĩ được nhiều vì tốc độ quả bóng rất nhanh,  tôi chỉ cố tránh để nó không bay thẳng vào mặt, nhưng đột nhiên ánh sáng trên đầu tôi biến thành màu đen.

Tô Minh, người đứng tận ở góc kia sân lúc nãy đang ở ngay trước mặt tôi, đỡ lấy quả bóng đang bay rất nhanh đó. 

Tôi lúc này như đông cứng cơ thể lại. Không chỉ có tôi mà tất cả mọi người đều thật sự sốc. Một nam thần đang đỡ bóng cho một cô gái, hành động này làm vẻ đẹp của cậu ta tăng gấp 100 lần.

Nhưng tốc độ của cậu ta làm tôi lấy làm lạ làm sao? Có thể đến được đây chỉ trong tích tắc như vậy chứ? 

Cậu ta nhìn tôi với đôi mắt long lanh đó rồi nở nụ cười tan chảy , đôi môi mỏng kẻ mở ra:

"Ai dám bắt nạt người phụ nữ của ta chứ ?"

Cả thế giới như sụp đổ hoàn toàn, Tô Minh sao có thể là hắn ta cơ chứ?

Tôi chưa kịp phản ứng gì thì cậu ta đã quay lại sân và tiếp tục chơi bóng. 

Khoảnh khắc lúc nãy như chỉ là một câu thoại được cắt trong tập phim Hàn Quốc bình thường nào đó thôi nhỉ...
 
Chương 6: C6: Trò Đùa


Trận đấu kết thúc, tôi và Tô Minh cũng không gặp nhau lần nào nữa. Cậu ta cũng không chủ động tìm tôi. Khoảnh khắc đó giống như một giấc mơ nhưng cũng không ngoại trừ việc do uống thuốc ngủ quá nhiều của tôi mà sinh ra ảo giác.

Tô Minh trở thành nhân vật có tầm ảnh hưởng nhất lúc này đội của mình. Với tất cả những chiến thắng trong vinh quang giờ đây, thì cậu ta là mục tiêu của tất cả các cô gái.


"Này chúng mày biết chuyện Tô Minh chuyển qua trường mình học chưa?"

Một tuần sau khi vừa bước chân vào lớp, tôi đã nghe thấy mọi người thì thầm bàn tán về chuyện này. Đột nhiên, mắt tôi nháy liên tục, cảm giác rằng chuyện này sẽ không có gì tốt đẹp.

"Thật không? Có đúng là cậu ta sẽ đến không?"

"Trời ơi! Nếu đó là sự thật thì tim tôi sẽ ngừng đập mất."

Lời thì thầm bàn tán không ngớt.

"Tất nhiên rồi! Chắc chắn là sự thật. Chính tai tôi nghe thầy chủ nhiệm nói, mà tôi còn gặp mặt cậu ta nữa cơ mà. Hơn nữa, con nhỏ Vy Vy cũng nói với tất cả mọi người rằng người yêu cô ta sẽ đến đây học cùng và sẽ kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp nữa cơ."

Những lời bàn tán vẫn tiếp tục, tôi về chỗ của mình, Linh Nhi đã tới lớp từ trước. Cậu ấy luôn ngồi cạnh tôi. Vừa ngồi xuống Linh Nhi đã thì thầm với tôi.

"Tớ nghĩ rằng cậu ta tới đây vì cậu." Mắt Linh Nhi nhìn như muốn kiểm tra biểu hiện của tôi.


"Không phải là vì tớ đâu." 

Có vẻ không hài lòng với câu trả lời của tôi nên Linh Nhi tiếp tục hỏi.

"Thế lần trước cậu ta lao đến đỡ bóng cho cậu. Hai người đã liên lạc gì với nhau chưa? "

Tôi dùng tay chắp để thề. "Chưa từng, một lần cũng chưa!"



"Aaaaa... Chúng mày ơi, Tôi Minh tới rồi!"


Tôi nhìn lên, đúng là cậu ta và Vy Vy đang bước vào. Tô Minh đưa mắt nhìn quanh lớp học vô tình ánh mắt của cậu ta và tôi va vào nhau. Không biết tại sao lúc đó tôi lại lạnh sống lưng. Dường như tôi nhìn thấy sau gương mặt lạnh lùng kia đang có một gương mặt khác cười khúc khích.

"Tô Minh, anh có muốn ngồi ở đây không?" Vy Vy tỏ ra hiền hậu, hỏi Tô Minh. Khi thấy cậu ta đi đến cạnh tôi.

"Kiều An , cậu ra chỗ khác ngồi đi! Tôi và Tô Minh của tôi sẽ ngồi ở đây!"

"Hắn muốn là bọn này phải nhường à? Đó là cái loại logic gì thế? Cô thích thì để anh ta ngồi lên người cô mà học. Như thế thì đúng với bản chất với cái loại như cô hơn đấy! Đúng là không có liêm sỉ."

Linh Nhi giận giữ chửi Vy VY không thương tiếc. Mặt cô ta đỏ bừng, giậm chân bực tức, quay qua nhìn Tô Minh.

"Anh thấy không? Bọn họ ức hiếp em kìa!"

Tô Minh nhìn chằm chằm tôi bằng đôi mắt đen tuyền, tay ung dung đút vào túi quần. Cậu ta không hề mở miệng nhưng tôi lại nghe thấy tiếng cậu ta nói.

"Tối nay em đừng uống thuốc ngủ nữa, em không phản ứng gì làm ta cũng chẳng mấy hưng phấn."

Tôi đứng phắt dậy chưa kịp phản ứng gì thì cậu đã cười bí hiểm rồi lướt qua tôi xuống phía ghế đằng sau.

"Anh vừa mới xuất viện sau vụ tai nạn, đừng đi nhanh như thế , phải để ý đến sức khoẻ chứ? "


Vy Vy vừa gọi vừa với theo cậu ta rồi vội vàng chạy theo sau . Mọi thứ trôi qua quá nhanh khiến tôi không kịp phản ứng gì. Khi bọn họ vừa đi qua, Linh Nhi kéo tay tôi ngồi xuống:

"Thế mà cậu nói... gì ta... thề là không có gì! Lần này là hai mắt tớ nhìn thấy rành rành rồi đó nhá"

Chỉ là tôi lúc này bần thần suy nghĩ.

"Cậu ta bị tai nạn xuất viện? Sao có thể hồi phục nhanh đến như thế huống hồ nhìn qua cậu ta một viết xước cũng không có ?

Tôi ngồi lặng trên chiếc ghế, nhíu mày quay lại trả lời Linh Nhi :

"Tớ nghĩ rằng cậu ta chính là con quỷ đó! Tô Minh thật sự đã chết ,con quỷ đó đã nhập vào và chiếm giữ cơ thể giống như hồi sinh một lần nữa"

Linh Nhi mắt chữ A miệng chữ O hét lên: "Cậu nói cái gì cơ???"

Tôi vội vàng dùng tay bịt miệng cậu ấy lại "Đừng có hét to như vậy chứ ! "

Linh Nhi vẫn tròn mắt nhìn, tôi quay lại gật đầu ra vẻ rất chắc chắn.

Vì buổi chiều không cần lên lớp nên tiết học vừa kết thúc, tôi đã vội vàng đi ngay ra khỏi lớp. Không cần biết con quỷ đó muốn làm gì với thân thể Tô Minh nhưng nếu tôi tiếp xúc gần với cậu ta, chắc chắn sẽ chẳng tốt lành gì

Ngay khi tôi ra khỏi trường đã nhận được cuộc gọi của người vận chuyển hàng, nói rằng mặt nạ tôi mua trên mạng đã tới. Mấy hôm trước, chính Linh Nhi cho tôi đắp thử loại mặt nạ này, công dụng rất tốt. Tôi lại hay không ngủ ngon giấc nhiều đêm mà da cũng không hề tổn hại gì nên tôi hào hứng đặt ngay một hộp

Trên đường về nhà tôi đi qua một cửa tiệm bên cạnh có một bàn xem tướng số nhỏ. Khi vừa đi qua thầy bói đó gọi với tôi lại:


"Này cô bé, ta nhìn tướng mạo của cô nhân trung biến đen thần sắc u uất chắc chắn sắp gặp phải phiền toái không nhỏ. Nếu nghe lời ta, ta sẽ giúp cô hoá giải nó."

Tôi chẳng thèm quan tâm đ ến lời ông ta nói vì rõ ràng những người xem mệnh chỉ là lừa đảo. Ngày nào tôi cũng đi qua đây, xảy ra bao nhiêu chuyện rồi cũng chẳng thấy ông ta gọi tôi bao giờ, rõ ràng là gọi bừa ai đó. Nếu nhẹ dạ, sẽ vào xem rồi cống tiền cho ông ta thôi. Tôi vẫn đi tiếp để lấy hộp mặt nạ từ người giao hàng rồi đi lên phòng trọ

Thấy vẫn còn sớm, tôi liền chạy đi rửa mặt rồi quay lại hào hứng định bóc thử một miếng ra đắp , nhìn qua trên vỏ hộp có ghi "MẶT NẠ MA THUẬT CÓ THỂ TÁI SỬ DỤNG MỖI ĐÊM, ĐẮP LÊN MẶT, SÁNG HÔM SAU LÀN DA SẼ TRỞ NÊN MỊN MÀNG NHƯ DA EM BÉ"

"Oh... tuyệt vời !!!"

Vỏ hộp mặt nạ có những hoa văn phức tạp bên. Hai cạnh của vỏ hộp được dán thêm hai mảnh giấy màu vàng có hình hoa đào nhìn rất đắt tiền. Tôi lấy tay cầm vào mảnh giấy, định rút ra thì có điện thoại của Linh Nhi gọi tới:

"Alo, Linh Nhi à, có việc gì vậy?"

Ở đầu dây bên kia, Linh Nhi trả lời với giọng rất nghiêm trọng
"Kiều An, tớ phải kể cho cậu chuyện này, nhưng cậu phải hết sức bình tĩnh..."

Tôi nhớ rằng hôm qua cô ấy nói sẽ đến bệnh viện thăm dò vụ tai nạn của Tô Minh, chắc hẳn đã có manh mối gì đó

"Tớ nghe đây cậu nói đi."
 
Chương 7: C7: Ác Mộng Liên Tục


"Tớ nghe đây cậu nói đi"

"Là việc Tô Minh bị tai nạn á! Thời điểm đó, bác sĩ đã kết luận cậu ta đã chết, cũng đã thông báo cho gia đình đưa về nhà lo hậu sự nhưng khi vừa cho cậu ta lên xe , chuẩn bị về thì cậu ta đột niên mở mắt ra .Thật quá kì lạ, sau đó bác sĩ có kiểm tra lại cho cậu ta những viết thương trên người chỉ là ngoài da. Bác sĩ tiếp nhận ca đó là bạn thân của bố tớ , tớ phải năn nỉ mãi ông ý mới nói"

Linh Nhi nói một hồi rồi dừng lại thở dài

"Nếu dự cảm của cậu là đúng thì Tô Minh đã chết thật và cái xác kia đúng là đang bị con quỷ chiếm giữ"

Tôi không biết nói gì chân tay lại nhũn ra nhưng vẫn cố gắng nghe hết những lời cậu ấy nói

"Kiều An , cậu đừng lo lắng quá!  Ông tớ đang nghĩ cách để chấm dứt âm hôn cho cậu, chắc chắn sẽ có hi vọng. Bây giờ cậu cứ tạm nghe theo lời hắn, dù sao hiện tại hắn cũng sẽ không hại đến tính mạng cậu !"


"Ừ tớ biết rồi cậu cũng đừng nghĩ nhiều nhé "

Ngay sau đi cúp máy, tâm trạng tôi trở nên rất tệ, tôi cáu kỉnh ném hộp mặt nạ xuống đất rồi dùng chân đạp lên nó khi nhìn xuống thấy hộp và mảnh giấy kia đã bẩn tôi nhặt nó lên rồi ném bay khỏi cửa sổ cũng không xem trong mảnh giấy kia có gì. Dù không có cách gì thay đổi âm hôn đó thì cuộc sống của tôi vẫn tiếp tục

Quay lại nhìn vào miếng mặt nạ lúc nãy tôi đã bỏ ra, tôi liền tiện tay mở nó ra. Một làn khói màu trắng bay ra mát lạnh mùi thơm thoang thoảng giống như sương mù. Mặt nạ này đúng là khác biệt với lần trước Linh Nhi cho tôi dùng. Nhìn sơ qua nó có màu da, không quá dày nhưng lai rất mịn màng .

"Cái này thật sự có thể dùng sao?"

Do không cẩn thận, tôi bị cạnh của vỏ gói mặt nạ làm đứt tay ,một giọt máu rơi vào trong miếng mặt nạ. Tôi vội vàng cầm nó lên nhưng bên trong lại không hề thấy máu .Không suy nghĩ nhiều , tôi ra gương và bắt đầu đắp nó lên mặt , waaa...cảm giác đầu tiên hơi bứt rứt khó chịu nhưng chỉ một giây sau lại rất ẩm ướt mát lạnh đến thoải mái...


"Đúng là một món đồ tốt"

Nghĩ vậy tôi bèn lên giường, dùng điện thoại cài thời gian 20p để chờ, do vài ngày nay tôi không thể ngủ được vì lo lắng nên cần dùng đến thuốc ngủ nhưng hôm nay lại khác chỉ cần nằm lên giường vài phút tôi đã chìm vào giấc ngủ và lại mơ.

Trong giấc mơ tôi thấy mình đang ở giữa vùng đất hoang vu xung quanh hoàn toàn trống rỗng.  Đúng lúc tôi định bước lên phía trước thì nhìn thấy đằng kia có một phụ nữ đang đứng cạnh tảng đá to, cô ta mặc một bộ váy trắng dài, tóc bay bay trong gió . Cô ta đứng cách tôi không quá xa nhưng tôi lại không nhìn rõ cô ta trông thế nào chỉ cảm giác rằng đôi mắt cô ta nhìn tôi chằm chằm

Quay người tính bỏ chạy thì chân tôi bị lún xuống bởi cát, không thể cử động được. Tay phụ nữ kia đưa lên miệng mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại chẳng nghe được âm thanh gì.
Thân trên của tôi càng lúc càng nặng nề làm tôi ngã khuỵ xuống, muốn hét lên để tỉnh lại nhưng cũng vô ích thôi!  Một giấc mơ bị ma quỷ khống chế khi chẳng dễ dàng gì

Người phụ nữ kia vẫn đang đưa tay mà lao vào phía tôi ,đột nhiên người tôi trở nên nhẹ bẫng định đứng lên chạy tiếp thì người phụ nữ đó đã ngay bên cạnh
Cô ta...Mặt cô ta.... thật kinh khủng ! Đó chỉ là một cái hộp sọ còn dính tóc,không hề thấy mặt mũi . Da trên khuôn mặt giống bị bóc ra để lại lớp xương trắng muốt. Đột nhiên trong hốc mắt cô ta  phi ra hai con rắn bay thẳng về phía tôi, tôi hét toáng lên rồi bật dậy.
Tim đập liên hồi ,mồ hôi vã ra không ngớt thật đáng sợ!
 
Chương 8: C8: Cô Gái Trong Gương


Tôi ngồi dậy, tắt hẹn giờ rồi đi vào phòng tắm để rửa mặt. Khi tôi động vào da mình, phát hiện không có chút cảm giác gì. Cả khuôn mặt cũng cứng đơ, dù có véo hay làm gì cũng không hề cảm thấy đau và chỉ có đúng một trạng thái cảm xúc, sắc mặt trắng bợt như xác chết!

"Chuyện gì thế này chả nhẽ do miếng mặt nạ kia ư?"

Trong gương là người phụ nữ lúc nãy đang nhăn răng ra cười với tôi, máu trong miệng cô ta chảy ra tôi sợ hãi lùi lại vài bước rồi hét toáng lên.

"Hét gì chứ? Là ta đây"

Đưa mắt nhìn qua bên cạnh mình thì tôi thấy Tô Minh đứng đó khuôn mặt đẹp trai đang cười với tôi

"Quỷ...Có quỷ, cứu tôi với "

Tôi chạy lại phía sau lưng anh ta
Tôi cũng không biết lúc này mình bị sao nữa. Đi nhờ một con quỷ giúp mình ,nhưng dù sao thì cậu ta cũng sẽ không hại tôi. Dù gì bây giờ cậu ta cũng là chồng tôi,  bảo vệ cho tôi chắc cũng là lẽ đương nhiên


"Thứ nhất, ta không tên là Qủy, ta tên Dương Khải"

Tô Minh vừa nói vừa dơ hai ngón tay ra và nói tiếp:

"Thứ hai em đã bị bắt đi chưa? Ai dám làm gì em trước mặt chồng của em chứ?"

Anh ta có vẻ tự hào, đầu óc tôi lảo đảo chả nhẽ mình nhìn nhầm?
Tôi nhìn lại vào tấm gương

"Anh nhìn xem dù tôi có làm gì thì mặt tôi vẫn giữ ở một trạng thái không có biến đổi gì .Chưa nói hết câu, tôi nhìn chính mình trong gương , cử động thay đổi sắc mặt cũng giống hệt tôi bây giờ không còn như lúc nãy ...chả nhẽ tôi nhìn nhầm thật?

"Lần sau em muốn nói dối thì cũng tìm ai dễ bị lừa ấy , đừng lấy chuyện có quỷ ra để lừa một con quỷ chứ !"


Tô Minh quay người bước ra ngoài vừa đi vừa nói

"Đây là chỗ em mới chuyển đến à ? Thật giống trong tù"

Tôi định phản bác câu nói của cậu ta nhưng nhìn lại mình trong gương tôi vẫn thấy mặt mình cứng đờ như vậy, có cười hay khóc thì trong gương vẫn không có chút cảm xúc
nào , hít một hơi thật sâu tôi chạy thật nhanh ra ngoài.

Chắc chắn rằng bản thân không nhìn nhầm nhưng nếu là quỷ sao cậu ta lại không cảm nhận được. Nếu không phải quỷ thì đó là cái gì?

Hay cậu ta cố ý lừa tôi?  Cuối cùng tôi đã chọn ý nghĩ này vì từ đầu con quỷ trong cậu ta đã luôn muốn doạ tôi. Đối với cậu ta lúc này, tôi vừa giận vừa sợ

Nhìn thấy cậu ta đang ngồi trên giường của tôi trên gối vẫn còn để bộ nội y chưa cất, cậu ta cầm nó lên tay mà nghịch . Mặt tôi đỏ bừng lao tới

"Trả đây cho tôi!!"

Tôi chạy lại, giật từ tay Tô Minh, cậu ta buông vội tay làm tôi rơi vào không trung sắp ngã, cậu ta đứng lên kéo lấy tay ôm tôi trọn vào lòng siết rất chặt rồi cùng ngã xuống, cơ thể cậu ta đè lên tôi nặng muốn chết! Hơi thở nóng bỏng của cậu ta đang áp sát măt tôi...

"Tự động dâng đến miệng, ta vốn không ăn chay đâu"
 
Chương 9: C9: Cùng Ta Xuống Địa Phủ


Cậu ta bĩu môi rồi cười , thật mê hoặc lòng người tim tôi có chút rung động nhưng không thể tránh khỏi được vì Tô Minh quá nỗi đẹp trai.

Chỉ một giây, tôi tỉnh táo lại


"Anh, anh có thể bỏ tôi ra không?"

"Bỏ em ra? Có thể!"

Cái gì tôi có nghe nhầm không? Không ngờ cậu ta lại đồng ý nhanh đến như vậy

"Nhưng em phải hôn ta một cái và đồng ý với ta một điều kiện"

Tôi mím chặt môi " Hôn cậu ta? Không thể nào! Còn đồng ý với cậu ta một điều kiện cơ mà nhìn điệu cười đểu của cậu ta lúc này tôi cũng biết là không phải thứ tốt lành rồi

Nhưng nếu không đồng ý thì tôi thoát thân bằng cách nào đây?


Cậu ta bế tôi lên giường chỉ ngồi bên cạnh vuốt v e mái tóc tôi, lúc này tôi chẳng khác gì một con mèo con được cưng chiều. Cả trái tim tôi đập càng lúc càng nhanh khi cậu ta ghé mặt xuống gần tôi . Muốn chạy cũng không dám vì dù gì giờ cậu ta cũng là quỷ

"Em nghĩ xong chưa?"

Tô Minh dơ tay lướt qua quần áo tôi toàn bộ cúc áo đều tự động cởi ra

"Em có cần ta giúp xoa bóp không?  Cảm giác chắc chắn không tệ đâu!"

Mặt cậu ta cười tươi mắt híp cả lại

"Không cần, đồ bi3n thái!"

Tôi dùng lực định cầm lấy tay cậu ta để cậu ta không chạm vào người mình nhưng chẳng biết từ lúc nào bàn tay đó đã đặt sẵn trên ngực tôi

"Câu trả lời của em là?"

"Anh là quỷ, anh muốn tôi làm chuyện gì ?" Tôi ấp a ấp úng nói 

 " Không đúng! Tôi thì làm gì có thể giúp anh gì chứ? Anh chiếm lấy [email protected] thể Tô Minh rốt cuộc có mục đích gì?"

"Mục đích?"

Gương mặt Tô Minh xuất hiện một luồng khí đen u ám đôi mắt đen sâu thẳm không biết có phải vì con quỷ đang chiếm giữ cơ thể cậu ta nên khi tôi nhìn vào đôi mắt ấy giống như nhìn vào địa ngục không thấy lối thoát

"Chẳng phải là vì em sao?"

"thật sự là vì tôi?"


Vẻ mặt cậu ta nghiêm túc gật đầu rồi đôi mắt lại cong lên cười

"Bởi vì em là vợ ta ! Sau khi em hoàn thành xong ước nguyện của ta , em sẽ đi cùng ta xuống địa phủ mãi mãi vì vậy bây giờ ta sẽ sống cùng em."

Mắt tôi mở to hoảng hốt...thì ra là vì mục đích này..

Nhưng khi cậu ta nhắc đến chuyện xuống địa phủ thì ánh mắt lại phảng phất một nỗi buồn sâu thẳm vẻ mặt mang đầy đau thương


"Không! Tôi không muốn! Tại sao tôi lại phải lấy anh? Tại sao tôi phải cùng anh chết? Tôi không muốn như vậy , tôi muốn có một cuộc sống thật tốt rồi từ từ già đi."

"Không thể!" điện thoại của Tô Minh reo lên nhưng cậu ta cau mày lại rồi nói tiếp:

"Cả đời này, em chỉ có thể là của ta."

Nói xong anh ta buông tôi ra cầm chiếc điện thoại ,đi qua một góc để nói chuyện, có vẻ như thật sự anh ta rất tức giận, tôi ngồi dậy nhìn chằm chằm vào tấm lưng mảnh khảnh kia

"Tô Minh, tôi sẽ không cùng anh xuống âm phủ đâu, không muốn!"

Cầm chiếc gối lên rồi ném vào người anh ta nhưng anh ta giống như có mắt đằng sau vậy , bắt chiếc gối đó bằng một tay mà không cần quay đầu nhìn lại . Anh ta cúp máy rồi đi thẳng về phía tôi, tôi lùi về sau cảnh giác


"Anh muốn gì?"

Tô Minh tới gần tôi hơn, dùng một tay nhấc nhẹ cằm tôi lên rồi lại nheo mắt cười kỳ lạ

"Sau này hãy gọi ta là Dương Khải , em biết rồi đấy! Ta không phải Tô Minh."

Tôi sợ muốn ngất anh ta buông tay ra khỏi cằm rồi nhẹ nhàng đưa lên xoa tóc tôi

"Trong mấy ngày tới ta có việc cần đi vì vậy em hãy ngoan ngoãn ở đây dù gì em cũng chạy không thoát. Linh Nhi đúng là một người bạn tốt đấy."

Tên quỷ Dương Khải đó nói xong liền vội vàng đi, lần trước anh ta đã dùng Linh Nhi đe doạ tôi lần này lại vậy, anh ta biết chắc chắn tôi không thể phản kháng lại.

Nước mắt tôi bắt đầu rơi xuống, dù biết rằng không nên khóc nhưng nếu không khóc thì còn biết làm gì đây?

Khóc lóc một hồi rồi ngủ thiếp đi ,nửa đêm khi thức dậy bụng tôi đói cồn cào liền đi xuống bếp kiếm gì đó để ăn ,khi đi qua chiếc gương hình như tôi lại nhìn thấy người phụ nữ mặc váy trắng đó đứng đằng sau mình nhưng khi tôi quay lại thì lại chẳng thấy gì .Tự nhủ là do mệt quá nên hoa mắt thôi tôi tiếp tục đi xuống bếp lấy đồ ăn sau đó đi ngủ
 
Chương 10: C10: Ta Muốn Mặt Của Ngươi


Đúng là vài ngày sau tôi không còn thấy anh ta xuất hiện nữa. Không biết một con quỷ mượn xác người thì có thể làm được gì ,nhưng dù sao anh ta không xuất hiện trước mặt tôi đã là chuyện tốt rồi.

"Kiều An, cậu làm gì buổi tối mà lại mệt mỏi thế này? "Linh Nhi nhìn tôi ngáp dài ngáp ngắn. 

"Hay là... đêm qua, cậu bận với chàng trai nào đó nên mệt tới mức này? Nhưng da mặt cậu dạo này đẹp lên trông thấy đấy ,rất mịn màng!"

"Cậu đừng nói linh tinh nữa." Tôi lườm nhẹ Linh nhi một cái...

"Là do buổi tối, tớ sợ nên không dám ngủ đấy còn làn da mịn màng này là do tớ dùng một loại mặt nạ rất hiệu quả nên mới được như vậy đó.

Linh Nhi dùng tay sờ lên mặt tôi "Quả là rất tuyệt đấy! "

"Rõ ràng ngày nào tớ cũng dùng trước khi đi ngủ đó!" Linh Nhi làm mặt không hài lòng.


"Đồ tốt mà không biết cầm lên chia sẻ với bạn bè, cậu có tin là tôi đấm cậu một cái không hả?"

Tôi đưa điện thoại cho Linh Nhi. "Đấy cậu tự xem đi là cái mặt nạ đựng trong hộp gỗ ma thuật có thể tái sử dụng đó."

Linh nhi hào hứng mở app ra xem tôi vẫn ngồi ngáp ngắn ngáp dài.

"Kiều An, cậu có hoa mắt không đó lấy đâu ra mặt nạ nào như thế?"

"Sao lại không có được chứ gần đây tớ đâu có mua gì , chỉ mua đúng mặt nạ đó, cậu vào tìm cửa hàng đầu tiên ấy."

Linh Nhi đưa điện thoại lên mặt tôi.

"Đấy! Cậu tự nhìn đi cửa hàng đầu tiên đã thông báo hết hàng và nhắn tin cho cậu là huỷ đơn rồi đấy, thấy chưa?"

Tôi cầm điện thoại lên đúng là đã bị huỷ thật, thế chiếc mặt nạ kia là sao?

"Thì chắc là người ta gửi nhầm cho cậu đó chứ chả nhẽ trên trời rơi xuống"Linh Nhi cầm tay tôi

"Thôi tớ về trước đây, bye bye."

"Ừ bye."


Tôi vẫn nhìn vào điện thoại ,sau khi kiểm tra cửa hàng tôi đặt trên mạng thì hình dáng của mặt nạ không hề giống cái tôi nhận được ,lên các trang web tìm kiếm về mặt nạ có thể tái sử dụng và công hiệu như của tôi thì hoàn toàn không có.

Nhớ lại lần đầu tiên sử dụng mặt nạ đó và những ngày sau đó tôi đều mơ thấy cùng một người phụ nữ, có điều gì đó rất lạ.

Buổi tối sau khi tắm xong tôi lấy mặt nạ ra, nhìn tới nhìn lui thì nó cũng chỉ giống như mặt nạ bình thường ,có điều là bề mặt rất mịn màng.

"Hay thôi không dùng nữa."Tự nhủ bản thân tôi để mặt nạ trở lại hộp rồi đi ngủ.

Trong giấc mộng tôi cảm thấy mặt mình lạnh lạnh mềm mềm như được phủ lên thứ gì đó.

Mở mắt ra thấy mình đang ở một khu rừng vẫn là người phụ nữ đó mờ nhạt đứng đằng xa ,đôi mắt cô ta chằm chằm nhìn tôi.

Một cơn gió trong đêm nổi lên sự lạnh lẽo tôi có thể cảm nhận được thật không giống một giấc mơ , cơn gió đó tạo thành một luồng nhỏ va vào mặt tôi ,quá sợ hãi lùi lại tôi vô tình ngã xuống.

"A, đau quá!"


Tay tôi bị một cây gỗ xiên qua, máu chảy không ngớt . Tôi vẫn không hiểu tại sao trong giấc mơ lại có thể cảm nhận sư đau đớn đến chân thật như vậy.

Khuôn mặt người phụ kia dần hiện dần ra hai con rắn từ hốc mắt cô ta lại phi vào người tôi, nó bám vào bàn tay tôi, nơi những giọt máu đang chảy ra không ngớt. Tôi bị mắc kẹt bàn tay vào cây gỗ này không thể rút tay ra được.

Cô ta cười lớn một tiếng ,điệu cười này có thể đóng băng được mọi thứ thật lạnh lẽo và ghê tởm, gương mặt toàn xương của cô ta tiến gần tôi, nó đột nhiên biến thành một cái miệng khổng lồ đang há ra bên trong toàn là những chiếc răng sắc nhọn máu chảy ra từ miệng cô ta, tóc cô ta bay lên chúng dài như những tấm vải lụa , chúng bay tới đập vào ngực tôi một cái rất mạnh khiến máu trong miệng tôi hộc ra một chút

"Aaaaa." Tôi hét lên tiếng rồi bật dậy ngoài trời nắng đã lên nhưng trong phòng cảm giác lạnh lẽo không giảm đi chút nào quanh tôi vang vẳng một giọng nói.

"Khuôn mặt của ngươi, ta muốn nó."

Tôi hoảng sợ nhìn xung quanh phòng nhưng không có gì chỉ là một cơn gió thổi qua rồi lại biến mất.
 
Chương 11: C11: Mặt Nạ Da Người


Ngồi lặng người một lúc lâu trên giường, bình tĩnh lại sau giấc mơ khủng khiếp, tôi dậy đi rửa mặt để tỉnh táo hơn đứng trước gương thở dài...

"Không biết những chuyện cổ quái này bao giờ mới kết thúc đây? "

Đột nhiên trong phòng tắm nổi lên một cơn gió vụt qua người làm tôi lạnh buốt, cửa sổ vẫn đang đóng kín mít vậy cơ mà sao có gió được cơ chứ. Đột nhiên có thứ gì đó ấm ấm và ẩm ướt đang li3m gót chân tôi đó chính là... tôi nhìn xuống...

 "Meooo." 

Một con mèo?  

"Aaaaaa." Tôi giật mình hét lên, con mèo đưa đôi mắt màu vàng của nó nhìn tôi, không nhúc nhích. Vài giây sau, nó nhảy vồ vào người. Theo bản năng, tôi lấy tay che mặt, lùi lại phía sau vài bước nhưng khi bỏ tay ra thì k thấy nó đâu nữa nhưng chỉ trong vỏn vẹn vài tích tắc...

Tôi quay nhìn lại vào gương, người tôi như chết đứng ... Tại sao trên mặt tôi lại có miếng mặt nạ thế này? Rõ ràng tối qua trước khi đi ngủ tôi đâu dùng nó, hơn nữa, vài phút trước tôi đâu thấy nó trên mặt?

Nghĩ tới con mèo đen lúc nãy... tôi rùng mình, con vật đó đột nhiên xuất hiện rồi biến mất, và rồi miếng mặt nạ này xuất hiện trên mặt... Tôi sợ hãi,dùng tay bóc miếng mặt nạ ra nhưng thật bất lực, nó giống như được gắn bằng loại keo dính chắc nhất nhất vậy.


"Ngươi không thể gỡ nó ra đâu!"

Tôi liền nhìn vào trong gương, lúc này không còn là tôi nữa, quần áo tóc tai giống tôi như đúc chỉ có điều khuôn mặt đó không phải là tôi....

Một gương mặt trắng bệch với đôi mắt không có chút lòng đen nào. Cô ta cười một tiếng, đột nhiên một cơn gió mạnh ở đâu xuất hiện đập vỡ tấm gương. Bàn tay cô ta thò ra từ vết gương nứt từ từ tới đầu "nó là của ta" cô ta chỉ tay vào mặt tôi nói....

Cái cảnh tượng này... nửa thân cô ta bên ngoài gương những mảnh gương nứt cứa vào bụng khiến máu cô ta tóe ra rồi chảy thành vũng.

Tôi lao vụt ra ngoài không thể đứng đây chịu chết được... cố trấn tĩnh bản thân mình mà chạy, tôi không được yếu đuối nữa! Chạy xuống đường tôi, hoà mình vào dòng người, nơi nhiều dương khí thế này cũng phần nào làm mặt tôi cũng bớt khó chịu nhưng mọi người đều đang quay lại nhìn tôi ... Sao lại vậy?... Hay là do miếng mặt nạ này?

"Này cô gái... Nhân trung cô biến đen trên người lại vương âm khí của ma quỷ, ắt đã gặp chuyện chẳng lành!"

Tiếng gọi này khiến tôi quay lại, nhìn vào bàn tướng số bên đường. Vẫn là ông thầy bói đó! Lần trước, tôi đã phớt lờ câu nói của ông ta... nhưng... lần này tôi không thể không tin. Nhìn thấy tôi đang hoảng sợ, ông ta đưa một tay ra vẫy,  một tay ông ta vẫn đang sờ sờ lên ria mép của mình.

"Cô gái hãy ngồi xuống đây! "

Tôi đi qua bên đường tới chỗ bàn xem tướng số, trên bàn để một tấm gương nhỏ làm tôi cảm thấy sợ khi nhìn vào nó....

"Pháp sư... xin hãy cứu cháu với... hình như cháu bị ma quỷ ám thật rồi."

Người xem số lấy tay múa máy quanh mặt hồi lâu rồi nói.

"Cô gái trẻ à, tất cả những tai hoạ của cô đều ấp đến từ khi cô dùng chiếc mặt nạ bằng da người này!" 

"Da người? Pháp sư, miếng mặt nạ này đột nhiên trên mặt của cháu có gỡ thế nào cũng không ra được hơn nữa, trong gương cháu cũng biến thành một gương mặt khác."


Ông ta lại vuốt mấy chỏm râu của mình. "Thế thì đúng rồi!"

Tôi mung lung hỏi lại. "Là sao ạ ? Ông có thể nói rõ hơn không?"

"Theo những gì ta đọc được ở trong sách, miếng mặt nạ này vốn dĩ là miếng da từ mặt của một người, chắc hẳn phải từ nghìn năm trước. Khi miếng mặt nạ này được dùng trên người cháu, chủ nhân của nó sẽ từ từ hút hết sinh khí trên người cháu và chẳng lâu sau cháu cũng sẽ chết! Từ giờ cháu phải cẩn thận."

Khi nghe xong những lời của pháp sư nói,  tôi mất phương hướng,  tay liền sờ lên mặt của mình sợ hãi đến tột độ. Tôi đang dính phải một thứ không tồn tại ở thế giới này biết phải làm sao bây giờ?

"Cháu phải làm gì để gỡ được nó ra?"

"Cho nó uống máu tự khắc có thể gỡ xuống."

"À, vậy cháu còn giữ chiếc vỏ mặt nạ không?" Ông ta hỏi tôi tiếp

"Vỏ? Còn ạ... cháu vội vàng chạy thoát thân chưa kịp vứt nó đi." Lòng tôi lúc này loé lên một tia sáng hi vọng, chắc có thể có cách.

"Thế còn chiếc hộp gỗ bên cạnh có mảnh giấy hoa đào?"


Tôi ngồi suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ ra là mình đã vứt nó qua cửa sổ mất rồi.

"Vậy thì khó khăn rồi! " Mặt pháp sư u sầu lại rồi nói tiếp. "Hộp gỗ là nơi trấn yếm còn miếng giấy hoa đào đó là chìa khoá giúp trấn áp tà lực của nó nếu không có thứ này thì cháu không bao giờ có thể thoát khỏi nó... trừ khi tự cháu có đủ năng lực để phá vỡ kết giới giữa miếng mặt nạ đó với cháu!"

Tôi đặt tay lên nghiêm trọng hỏi "Vậy cháu phải làm gì bây giờ?"

"Đi tìm chiếc hộp đó!" pháp sư dứt khoát nói.

"Vậy nhỡ không tìm ra nó thì không thể dùng thứ gì thay thế sao?"

Ông ta lắc đầu "Hãy tự cứu bản thân mình cô gái ạ!"

Không hỏi thêm được gì. Tôi đứng lên lặng lẽ bước từng bước nặng nề trở về .
 
Chương 12: C12: Người Giao Hàng


Ngay khi tôi rời khỏi đó, tôi đã quay trở lại khu phòng trọ và bắt đầu tìm kiếm. Dù tôi có gỡ được miếng mặt nạ này xuống mà không có chiếc hộp thì tất cả mọi việc đều vô nghĩa, tôi vẫn bị chủ nhân mặt nạ đó giày vò cho đến khi chết vì vậy điều quan trọng nhất bây giờ là tìm cho ra chiếc hộp đó.

Mặt trời đang lặn xuống, quanh đây chỉ vỏn vẹn vài chục mét nhưng không thấy bóng dáng chiếc hộp đâu cả ,tôi đã lật tung từng ngọn cỏ...Nhưng nó đã biến mất..Vậy chắc hẳn có ai đó đã vứt đi mất rồi...

Việc tìm kiếm trở nên vô vọng khi hoàng hôn xuống nhưng tôi thực sự không muốn trở về phòng, hình ảnh người phụ nữ trong chiếc gương đó luôn hiện hữu trong đầu tôi bất cứ lúc nào.

"Linh Nhi...Cậu ấy cuối tuần này rất bận bịu nên mình không thể nhờ cậu ấy giúp đỡ hơn nữa còn tên quỷ Dương Khải thì..."

Tôi lắc lắc đầu rồi dùng tay đập nhẹ vào mặt "Đồ ngốc này, sao lại nghĩ đến hắn ta chứ..hơn nữa hắn cũng là quỷ mà làm sao mình có thể nhờ hắn giúp chứ! Cố lên Kiều An, chắc chắn mày sẽ tìm thấy thôi mà..Trời chắc chắn không lấy đi đường sống của ai mà" Tôi  tự lẩm bẩm thì....

"Đúng! Trời không lấy đi đường sống của ai cả!"

Âm thanh phát ra làm tôi giật thót quay lưng nhìn lại, đằng sau tôi là một người đàn ông trên tay cầm chiếc hộp

Hoàng hôn buông xuống với màu nắng vàng xen lẫn màu hồng đỏ đang thắp sáng thân hình anh ta . Gương mặt tuấn tú kia được nhấn nhá thêm bằng đôi mắt đầy quyến rũ nhưng vô cùng mơ hồ. Phía giữa trán của anh ta có một điểm nhấn sáng như một ngôi sao và chỉ toả sáng cho một mình anh ta. Anh ta đang cười vô tình để lộ chiếc răng khểnh của mình. Nét đẹp này để so với Tô Minh thì có lẽ là một 9 một 10


"Anh là ai?"

"Là một người tốt bụng."

Anh ta cười rất tươi... Nụ cười này hiền lành và còn ngọt ngào đến nhường nào../

"Hả?""
"Em tìm thứ này rất lâu rồi đúng không?" Anh ta đưa tay lên trước mặt tôi, mắt tôi sáng lên. Nó đúng là chiếc hộp tôi đang tìm kiếm và miếng giấy hoa đào kia thì không thể lẫn đi được!

"Vâng,đúng là tôi đang tìm nó!"

Thật may mắn khi thấy nó ,tôi đưa tay ra định cầm thì anh ta lại rụt tay lại

"Nhưng tôi đã tìm thấy nó!"


Tôi nhíu lông mày, có lẽ tôi biết anh ta muốn gì

"Anh giúp tôi tìm lại được món đồ này, tôi rất cảm ơn anh vì điều đó! Tôi chỉ cần anh đưa nó cho tôi thì anh muốn bao nhiêu tôi cũng sẽ trả cho anh!"

"Nhớ những gì hôm nay em nói nhé!"

Thật không ngờ chỉ có vậy, tôi đã nghĩ anh ta sẽ không dễ dàng gì đưa nó cho tôi và chắc hẳn anh ta muốn một số tiền lớn nhưng không! Tôi đã sai

Anh ta đặt chiếc hộp vào tay tôi, lúc này tôi như đứng hình không biết nói thêm gì nữa.

"Hẹn gặp em lần sau"

Anh ta vừa nói vừa dơ tay ra vẫy chào tôi rồi bước đi về phía mặt trời đang lặn. Mắt tôi đột nhiên đau nhói, tôi liền nhắm mắt vào và khi tôi mở mắt ra, anh ta đã biến mất

Lại thêm một việc khó hiểu, tôi đã tìm kiếm ở đây vài tiếng đồng hồ nhưng không hề nhìn thấy , người đàn ông này sao lại có nó trong tay lại và biết chắc chắn rằng tôi đang tìm chiếc hộp này?

Nhìn xuống chiếc hộp ,nó vẫn còn nguyên vẹn dù sao điều đó đã là may mắn rồi

Tôi đi lên phòng của mình, sau một ngày dài mệt mỏi tôi quyết định sẽ đi tắm nhưng trước khi bước vào phòng tắm , tôi đã phải tự trấn an bản thân rất lâu. Khi nhìn vào gương lúc này, tôi không còn thấy người phụ nữ đó nữa, tôi liền gỡ bỏ chiếc mặt nạ đó vào hộp ,nhớ lại những gì pháp sư nói đây là da của người làm tôi lại rùng mình không ngớt .
 
Chương 13: C13: Chiếc Hộp


Chị gái họ của tôi là một y tá. Lần trước cái khi mà tôi ốm, chị ấy đã đến đây, giúp tôi truyền nước và để lại khá nhiều đồ sơ cứu trong đó có một ống tiêm nhỏ 3cc vẫn mới tinh.

Tôi liền nghĩ ra cách để lấy máu mà không để lại vết thương quá rộng. Ngay khi ngồi lên ghế, tôi đặt một chân lên thành giường dùng ống tiêm đâm vào mạch máu ở chân quả là rất đau nhưng vẫn cố gắng chịu đựng còn nếu không ... không chỉ mất mấy giọt máu này mà còn là cả tính mạng , tôi tự nhủ


Lấy gần đầy một ống tôi đổ nó ra một chiếc bát nhỏ và bắt đầu bôi máu lên mặt để giúp miếng mặt nạ rơi ra. Từng chút từng chút một, mùi máu tanh bốc lên làm tôi phát buồn nôn

Thật kì lạ...bôi máu đến đâu miếng mặt nạ này lại hút hết đến đó chỉ để lại trên bề mặt một vệt hồng hồng


Mặt trời đã lặn hẳn, bóng tối len lỏi từng trong từng ngóc ngách, mình tôi đứng trong phòng tắm, không gian thật tĩnh mịnh!

"Meoooo" tiếng mèo ở đâu vang lên , nó kêu lên từng hồi thảm thiết làm người tôi run lên lẩy bẩy

Tôi lấy tay bôi nhiều máu hơn lên mặt. Tôi không được sợ hãi vì đây là cuộc sống của tôi , tôi phải đối diện với nó...Cho dù tôi đang cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng những giọt lệ trên mí mắt chỉ trực tuôn ra..
Lúc này miếng mặt nạ đã có chút chuyển biến , nhìn qua thì có vẻ nó còn mịn màng hơn trước . Lúc tôi đưa tay đặt lên giống như một lớp đậu phụ mỏng vậy

"Chẳng nhẽ đúng là phải cho nó uống máu mới có thể gỡ ra? "
Thứ đồ vật này tuyệt không được giữ nó bên mình, điều đầu tiên tôi nghĩ tới là vứt nó đi càng xa càng tốt. Tôi liền vội vàng gỡ nó khỏi mặt tôi liền đặt nó ngay ngắn vào trong chiếc hộp có dán miếng giấy hoa đào vào hai bên cạnh hộp như hình dạng ban đầu của nó.

Cầm chiếc hộp trên tay, tôi chạy xuống thùng rác phía ngoài cổng phòng trọ..thật may mắn vừa đúng lúc xe rác đi qua tôi ném nó lên chiếc xe .

Thở phào nhẹ nhõm cuối cùng đã thoát được nó! Bụng tôi sôi lên ùng ục vì cả ngày nay chưa ăn gì cả, tự thưởng cho bản thân một bát mì siêu hạng là một ý tưởng không tồi. Tôi đi xuống bếp làm ngay một bát hí hửng bê lên phòng ,đưa mắt liếc qua bàn uống nước...

Chiếc hộp đã ở đó từ lúc nào...

Tôi nghĩ rằng mình đã nhìn lầm, tôi liền rụi mắt liên tục vài cái nhưng đúng là chiếc hộp đó đang nằm trên bàn . Tim tôi đập liên hồi, tay chân không còn chút sức lực nào vì quá hoảng sợ. Sao lại như vậy? Sao nó lại còn ở đây cơ chứ?

Tôi làm rơi bát mì trên tay xuống đất, vỡ ra tung toé . Tôi cúi xuống thu dọn những mảnh vỡ của chiếc bát nhưng do không cẩn thận với cái tâm trạng quá nỗi hoang mang mà tôi bị đâm trúng tay, máu từ đầu ngón tay bắt đầu chảy ra mùi máu tanh nhè nhẹ

Tiếng lạch cạch lạch cạnh xuất hiện, tôi đưa mắt nhìn xung quanh ..chính chiếc hộp nó đang rung lên rất mạnh rồi tự bật nắp ra, để lộ miếng mặt nạ bên trong . Mình đang bị ảo giác sao?Miếng mặt nạ đó đang từ từ bay lên không trung. Tôi lao tới ném miếng mặt nạ trở lại vào hộp rồi tức tốc chạy xuống thùng rác mặc kệ là mình chỉ mặc một chiếc váy ngủ .

Lần đầu, khi đã chắc chắn nó đang nằm trong thùng rác, tôi đi lên phòng và thấy nó vẫn nằm ở trên bàn y như trước. Lần thứ hai rồi lần thứ ba vẫn cứ liên tục như vậy, có vứt xa đến đâu khi quay lại phòng đều thấy nó trên bàn . Lần cuối cùng, tôi khoá chặt cửa vào để xem có gì khác biệt không, cầm chiếc hộp chạy ra chiếc thùng rác xa nhất nhưng khi trở về nó đã nằm ở trước cửa .

Tôi ngồi gục xuống thở hổn hển chẳng còn sức mà chạy nữa . Có lẽ tôi không bao giờ thoát khỏi thứ quỷ quái này được mất. Cứ liên tục chạy đi chạy lại như vậy đã qua một đêm trời bắt đầu lờ mờ sáng


Tôi sực nhớ ra ông thầy pháp. Đúng! Chỉ có ông ta may ra có cách gì đó . Bước chân vào nhà thay quần áo và chờ trời sáng hẳn, tôi liền cầm theo chiếc hộp xuống đường đi tìm ông thầy pháp đó

Biến mất!!! Tôi đã đi dọc con đường này nhưng không thấy ông ta đâu cả quay trở lại chỗ hôm qua ông ta ngồi, tôi hỏi cô bán hàng rong gần đó
"Cô ơi, cô có biết ông thầy pháp hay ngồi ở đây không ạ? Sao sáng nay lại không thấy ông ta tới vậy ạ?"
"Thầy pháp?" Cô bán hàng rong nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ



 
Chương 14: C14: Không Có Người


Cô ấy bán hàng ở đây đã lâu, chắc chẳng còn lạ gì những người ở quanh đây nữa

"Cô gái... cô vẫn chưa tỉnh ngủ sao? Quanh khu này làm gì có ông thầy pháp nào?"

"Không có?" Tôi nói thêm

"Chính là cái ông thầy pháp có ria mép, ổng hay ngồi ở cạnh cửa hàng bên kia ý bác. Ông ta chỉ có một chiếc bàn nhỏ, đặt trên đó là một tấm gương có hình bát quái, cô không nhìn thấy sao? Không thể nhầm được vì hôm qua cháu đã nói chuyện với ông ta ở đó mà!"

"Cô gái này, có phải do cháu học hành quá nhiều rồi dẫn tới hoang tưởng rồi không? Ngày nào ta cũng bán hàng ở đây cơ mà, làm gì có ông thầy pháp nào quanh đây mà ta không biết chứ!"

"Không có ông thầy pháp nào ư?"


Sao có thể như vậy được cơ chứ. Ngay lúc đó, tôi lấy tay tự tát thật mạnh để chắc chắn rằng đây không phải là một giấc mơ. Đúng ! Đây không phải là mơ nhưng tại sao lại không ai nhìn thấy ông ta? Hay ông ta cũng là một con quỷ? Không đúng! Nếu là quỷ, sao còn bày cách để giúp mình gỡ miếng mặt nạ này xuống cơ chứ ?

Tôi nhìn xuống chiếc hộp , máu trên tay tôi dần khô lại. Lúc này, cô bán hàng rong nói gì tôi cũng không còn nghe rõ nữa... Ông thầy pháp đó là hi vọng cuối cùng để giúp tôi thoát khỏi chiếc hộp quỷ này nhưng bây giờ ông ta biến mất lại trở thành một nỗi sợ khác đối với tôi...                        "Mình phải làm gì đây???"

Tôi bắt đầu bước đi trong vô vọng rồi ngồi xụp xuống trong một góc tường mà khóc nức nở

Chưa bao giờ trong đời tôi lại có cảm giác bất lực và sợ hãi như lúc này...Tôi nghĩ lại từ cuộc hôn nhân dưới địa phủ của mình tới bây giờ đến chiếc mặt nạ quỷ này đều là những điều quá đỗi khủng kiếp đối với tôi. Mặc dù Dương Khải cũng là quỷ, anh ta cũng đã từng hù doạ tôi nhưng so với lúc này thì chả đáng là cái gì cả... dù gì anh ta cũng từng bảo vệ tôi nhưng lúc này anh ta không có ở đây...

"Không muốn dùng nữa thì đập đi"

Một thanh niên đi đường đang nói chuyện với ai đó lớn tiếng làm trong đầu tôi loé lên một ý định


Tôi bắt một chiếc taxi tới công viên...Quanh đó được trồng rất nhiều loại hoa đủ màu sắc. Tôi chọn một luống hoa đẹp nhất rồi đào lên một hố nhỏ và cuối cùng chôn miếng mặt nạ ở đó. Dù gì nó cũng bằng da người, gặp đất và nước chắc sẽ bị phân huỷ thôi...Sau đó tôi lấy đá đập vỡ chiếc hộp và tin rằng nó sẽ không thể quay lại làm phiền mình nữa...

Bước đi một đoạn, tôi nhìn thấy có người đàn ông ăn mặc khá sang trọng, mang một đôi giày bóng loáng. Anh ta đứng nhìn cái hộp lắc đầu rồi nhặt từng mảnh hộp lên...

Sau khi tôi về đến nhà thì đã là 10h tối, tôi lên giường đi ngủ nhưng để tránh mơ thấy những cơn ác mộng, tôi liền uống ngay một viên thuốc ngủ và làm một giấc ngon lành tới sáng. Sáng hôm sau, tôi mở mắt ra và nhìn quanh phòng xem chiếc hộp đó có trở về hay không? Và tuyệt nhiên là tôi không thấy nó nữa ..vì hôm nay có tiết học nên tôi đánh răng rửa mặt một cách nhanh chóng để tới lớp kịp giờ.

Nhưng do tôi đã sợ muộn học nên vội vàng đi thật nhanh mà tôi không hề để ý rằng cái người phụ nữ đáng sợ kia vẫn đang ở trong cái gương, thân cô ta đẫm máu nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu cho đến khi tôi bước ra khỏi phòng...
"Là ngươi đã ép ta!"

Tôi ngáp một cái rồi đi xuống cầu thang ,tôi cảm giác như mình vừa nghe thấy tiếng gì đó nhưng nhìn trái nhìn phải mà chẳng thấy ai cả. Ngay lúc đó, Linh Nhi đã đứng dưới gọi tôi...



 
Chương 15: C15: Thay Đổi Khuôn Mặt


Không ngờ lại dễ dàng để loại bỏ thứ đó như vậy...Tôi vui ra mặt...Cái đó đã làm tôi hai ngày qua sợ muốn chết, vậy là sáng hôm nay lại một buổi sáng tốt lành nên tôi đã quyết định sẽ ăn nhiều hơn bình thường . Linh Nhi có vẻ hơi ngạc nhiên

"Không phải cậu đang giảm cân sao ?"

" VÌ SỢ!" Khi tôi thốt ra hai từ đó, Linh Nhi vội đặt hộp sữa đang cầm xuống bàn rồi ngồi sát bên tôi thì thầm " Chẳng nhẽ là do Tô Minh sao?"

Tôi lắc đầu và kể cho cô ấy nghe về chiếc mặt nạ ma quỷ đó... Linh Nhi mặt mũi sửng sốt

"Cậu....cậu không sao chứ? Sao không nói với tớ?"

"Không phải là cậu nói cuối tuần này cậu bận sao mà với lại, tớ có gọi cho cậu một lần rồi mà thấy thuê bao nên thôi!"

"Xin lỗi cậu nha, hôm qua tớ không thể bật được điện thoại" Linh Nhi nhìn tôi với cảm giác như cậu ấy có lỗi với tôi lắm vả lại hôm qua cậu ấy làm gì tôi cũng không muốn hỏi . Cậu ấy nói tiếp:

"Hay cậu nói với Tô Minh đi,chắc chắn anh ta sẽ bảo vệ tốt cho cậu mà"


Tôi cố nuốt miếng sữa cuối cùng rồi đặt vỏ sữa xuống bàn và tròn mắt nhìn Linh Nhi. Cậu ấy thường không phải loai người sẽ nói ra điều như thế với tôi

"Có phải Tô Minh đã uy hiếp gì cậu không?"

Linh Nhi có biểu cảm khác lạ và ăn nói lắp bắt nói "Đâu có đâu ..tớ đi vào nhà vs một chút"

Không có mới lạ! Tôi liền đi theo cậu ấy vào nhà vệ sinh

Thực sự, tôi chả sợ Dương Khải bắt tôi phải kết minh hôn với cậu ta nhưng tôi chỉ sợ rằng anh ta đã uy hiếp Linh Nhi nên cậu ấy đã không dám nói hết với tôi mà chỉ trả lời qua loa để tôi an tâm

"Kiều An, cẩn thận, BÓNG!"

Đi gần tới cửa nhà vệ sinh, tôi ngay lập tức nghe có tiếng người gọi tên mình và liền quay lại nhìn. Thứ bay trên không kia không phải là quả bóng mà là một cái đầu người, chính là khuôn mặt kia, khuôn mặt khiến tôi không thể nhầm được, đó chính là người phụ nữ trong gương...
Nó bay về phía tôi có muốn tránh cũng không kịp tránh nữa rồi....


Cái đầu đó va mạnh vào mặt tôi ,mặt tôi đau buốt. Tôi ngửi thấy mùi hôi thối hoà lẫn vào mùi tanh của máu nồng nặc

"Cuối cùng, khuôn mặt này đã là của ta" cô ta cười lớn
"Không ! Không thể như thế được !"
Tôi lấy tay ôm mặt mình gào thét. Tôi có chết cũng không thể để cô ta chiếm được mặt của mình. Đây là mặt khuôn mặt của tôi không ai có quyền được lấy nó đi

"Kiều An, cậu sao rồi đừng làm tớ sợ, Kiều An..Kiều An!"

Sau khi tôi tỉnh lại, tôi nhận ra rằng mình đang nằm ở phòng y tế của trường ,Linh Nhi ngồi bên cạnh và đang cầm tay tôi

"Sao tớ lại ở đây?"

"Cậu bị bóng đập vào người rồi sau đó ngất đi, làm tớ sợ muốn chết! Tớ còn chưa kịp kể Tô Minh nói gì với tớ thì cậu đã lăn ra làm tớ sợ đến chết luôn rồi " Linh Nhi thở dài

"Thật ra Tô Minh tìm tớ chỉ nói rằng thay anh ta chăm sóc tốt cho cậu mấy ngày này. Anh ta có việc không ở đây thôi! Anh ta là quỷ nhưng dù sao vẫn rất quan tâm cậu nên tớ mới đề nghị rằng cậu nói cho anh ta biết dù gì cậu cũng là vợ anh ta"



Cậu ấy dùng gương mặt nghiêm túc để giải thích cho tôi hiểu, tôi nhìn vào tấm kính cửa sổ phản chiếu hình ảnh tôi và Linh Nhi. Lúc này, tôi cảm giác bất an trong lòng, tôi cầm tay cậu ấy hỏi
"Linh Nhi..nhìn vào mặt tớ và nói cho tớ biết, tớ là ai?"
 
Chương 16: C16: Hoán Đổi Linh Hồn


"Linh Nhi..nhìn vào mặt tớ và nói cho tớ biết, tớ là ai?"

"Thì cậu là Kiều An chứ còn ai nữa"

Không đúng, vừa rồi tôi nhìn qua tấm kính là một gương mặt khác lạ cơ mà...

Tôi cầm điện thoại lên mở camera và tự soi vào mặt mình "đó là...đó là..." tôi shock đến mức chỉ có thể nói ra được mấy từ ấp úng trong họng. Trên màn hình điện thoại lúc này xuất hiện ra một khuôn mặt khác, không phải là tôi nữa mà chính là người phụ nữ trong gương đó!!!

Không thể tin đây là sự thật, tôi xuống khỏi giường đi vào nhà vệ sinh, nơi có chiếc gương to hơn

"Đừng lo lắng , không sao cả đâu, chắc chắn là mình nhìn lầm thôi"

Tôi nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở mắt ra với hy vọng đúng là mình đã nhìn lầm

Khi mở mắt ra, nhìn vào gương, điều đầu tiên tôi thấy là người phụ nữ đó đang cười một cách gớm ghiếp , máu cùng giòi bọ lúc nhúc trong miệng cô ta

"Từ giờ hãy gọi ta là Kiều An , cảm ơn ngươi về khuôn mặt này, ngươi hãy nhớ rằng Dương Khải là của ta"


"Không! Không!" Tôi vừa ôm mặt, vừa khóc và đúng lúc Linh Nhi bước vào

"Thư giãn đi ,tớ đây! Cậu làm sao vậy? Sao lại hoảng sợ như thế?"

"Cậu nhìn đi, trong gương không phải là tớ nữa!" Tôi chỉ tay vào gương, Linh Nhi đưa mắt nhìn theo

"Vẫn là cậu mà Kiều An ! Có chuyện gì với cậu vậy?" 

"Không đúng ..đây không phải tớ..Tớ không tin!"

Tôi cầm tay Linh Nhi
"Tớ xin cậu đấy, hãy nói thật cho tớ biết, tớ có phải Kiều An không?"

Linh Nhi nhìn tôi chằm chằm rồi đưa tay đặt lên trán mình và tay còn lại đặt lên trán tôi

"Này có phải vì quả bóng đập mạnh quá nên giờ cậu có vấn đề rồi phải không? Hay tớ gọi y tá kiểm tra cho cậu nhá!"


Tôi đẩy cậu ấy rồi chạy ra ngoài va phải một cô giáo gần cửa ra vào, tôi cầm tấm thẻ sinh viên trong túi dơ lên

"Cô ơi, mặt em có phải người trong ảnh không ạ?"

"Đúng! Nhưng có chuyện gì hay sao?" Cô giáo hỏi một cách đầy nghi hoặc, Linh Nhi chạy tới vừa kéo tay tôi vừa cười với cô giáo đó

"À, không sao cô ạ, bạn ý nói đùa ý mà, bọn em xin phép đi trước !"

Càng lúc tôi càng nghe thấy tiếng Linh Nhi bé lại, cái đầu tôi bắt đầu quay cuồng rồi từ từ ngã xuống.

Ánh sáng xung quanh tôi đều vụt tắt chỉ để lại một tia sáng mỏng manh duy nhất để tôi nhìn lờ mờ mọi thứ bên ngoài, nơi này giống như tù giam bốn bề chỉ toàn là bóng tối

"Có ai không? Đây là đâu thế này?"

"Haha... ở đâu hả? Chính là trong chính cơ thể ngươi đó, giờ thì cảm ơn ngươi cả về thân thể này nha ...Không tệ!" 

Tôi đã từng đọc các trong một tiểu thuyết về chuyện có hai linh hồn trong cùng một cơ thể và linh hồn yếu hơn sẽ bị nhốt lại,chẳng nhẽ.....

Lúc này, tôi vẫn đang nhìn bên ngoài từ ánh sáng mờ mờ kia ,mọi thứ vẫn diễn ra bình thường .Tôi vẫn nhìn thấy Linh Nhi nói gì đó ..

"Thả tôi ra....Thả tôi raa"

"Haha đừng cố hét lên vô ích nữa, từ giờ ta sẽ sống hộ ngươi!"
 
Chương 17: C17: Kiếm Tìm Tô Minh


"Này, Kiều An, tớ nói nhiều thế, rốt cuộc cậu nghe được bao nhiêu hả?"

Linh Nhi ôm lấy eo tôi vừa hỏi, vừa đưa sát mặt vào tôi , nheo mắt lại.  Điều này đối với chúng tôi mà nói là rất bình thường. Lúc nào mà tôi phớt lờ lời cậu ấy , cậu ấy sẽ hành động thế này

Nhưng lần này "tôi" lại hất tay cậu ấy ra rất mạnh, làm cậu ấy ngã xuống đất

"Từ giờ, đừng động tay động chân với tôi, nếu không đừng có trách"

Mặt Linh Nhi hiện rõ sự hoang mang, không biết điều gì đang xảy ra nữa

Không dừng lại ở đó "tôi" dùng chân đạp lên tay cậu ấy rồi giẫm

"Còn nữa, từ giờ cũng đừng tới gần Tô Minh của tôi"

"Linh Nhi, cơ thể này không phải là tớ nữa, cậu mau chạy đi" Tôi hét lên

Chắc chắn, có hét thế nào thì cậu ấy cũng sẽ không nghe thấy lời tôi nói

Nhìn thấy giọt nước mắt của Linh Nhi đang lăn dài trên gò má, chắc hẳn cậu ấy đau lòng lắm khi bị chính bạn thân nhất của mình đối xử như vậy!


"Kiều An, ngươi nên nhớ lấy, tất cả những người phụ nữ đến gần Dương Khải đều không có kết cục tốt đâu. Vì anh ta đã cưới ngươi nên ngươi sẽ phải chết để Dương Khải sẽ thuộc về ta mãi mãi"

"Dương Khải? Cô ta một lần nữa nhắc tới tên quỷ đó , vậy nghĩa là cô ta biết Dương khải và chắc đã đi theo anh ta từ lâu mà vì anh ta đã cưới tôi nên cô ta cố giết tôi, cướp xác mục đích chỉ để ở bên anh ta"

Tôi không biết Dương Khải có thể nhìn ra rằng linh hồn tôi đang bị giam giữ không nữa, nếu anh ta không phát hiện liệu tôi có thực sự chết đi hay không ?

Tôi không thể chết được , tôi mới 23 tuổi còn chưa có người yêu, cũng chưa được trải nghiệm những điều tuyệt vời của cuộc sống mà!

Giờ chỉ có Dương khải mới có thể giải quyết được chuyện này, chẳng phải đều bắt nguồn từ anh ta mà ra cả hay sao? Nhưng giờ biết tìm anh ta ở đâu?

Lúc này người phụ nữa kia đang rút điện thoại của tôi ra tìm kiếm trong danh bạ

"Ngươi còn không có số của Tô Minh sao? Thế làm sao ta có thể tìm thấy anh ấy!"

Trời! Không phải như trong phim, ma quỷ sẽ tìm thấy nhau qua âm khí hay sao? Giờ cô ta còn cần điện thoại làm gì nữa chứ ?

"Nói đi ..ai có số của Tô Minh ?"

"Phòng quản lý hồ sơ sinh viên "Tôi sợ hãi đáp lại


"Không, ta muốn có nó ngay bây giờ! Nếu không thì chuẩn bị nhìn con bạn thân của ngươi chết đi"

"Từ từ đã" Tôi vội vàng đáp lại. Nếu giờ không làm gì thì Linh Nhi sẽ gặp nguy hiểm mất

"À, Vy Vy tự nhận là người yêu của Tô Minh nên chắc hẳn cô ta sẽ có"

"Được!"

"Tôi" đi hỏi mọi người rằng Vy Vy đang ở đâu và cuối cùng đã tìm tới lớp của Vy Vy.

Khi bước vào, Vy Vy đang ngồi trên bàn và khoe mẽ với mọi người về cách Tô Minh tốt với mình, nào là sắp cưới nhau, nào là Tô Minh tặng quà gì...

Vy Vy là người thích danh vọng hão huyền, luôn tự coi mình là thượng đẳng nên cũng chẳng ai muốn tin cô ta . Lần trước, cô ta đi cùng với Tô Minh, tất cả mọi người đều đã thấy thật..nhưng cô ta quả là loại người thích bám víu vào mấy gã có chút nhan sắc nên ai cũng cảm thấy cô ta kinh tởm

"Vy Vy cho tôi số Tô Minh, tôi có chuyện cần tìm gặp"

Ngay khi Vy Vy nhìn thấy tôi, cô ta đã tỏ ra khinh bỉ tức giận

"Anh ấy là người yêu tôi, cô nghĩ cô là ai mà tôi phải cho số?"

"Rác rưởi"



 
Chương 18: C18: Phao Cứu Sinh


"Rác rưởi?"

Vy Vy nghe thấy "tôi" nói từ đó, liền đứng lên ghế, chỉ tay vào mặt tôi, cao giọng nói

"Kiều An, ngươi nói ai rác rưởi hả? Biết điều giữ sạch cái miệng chút đi!"

"Ồ! Vậy cô giữ sạch cái "miệng" dưới của mình đi sau đó hẵng nhắc tới Tô Minh của tôi"

Vẫn còn một số người đang trong lớp, khi kết thúc câu nói đó, tất cả mọi người đều quay lại nhìn chúng tôi

Vy Vy mặt mày tím lại vì tức điên. Cô ta giống như sắp nghẹt thở vậy!

"Cô là cái thá gì mà dám nói thế chứ?"

"Tôi chỉ đang nói sự thật thôi!"

Tôi chỉ tay một vòng quanh lớp dõng dạc nói

"Các ngươi nên ghi nhớ lấy, Tô Minh là của ta, các ngươi không một ai có đủ tư cách để nhắc về anh ấy cả"

Vy Vy lúc này bức tức đến nỗi thở không ra hơi nữa.


"Nếu Tô Minh là của cô, vậy sao đến sđt anh ấy cô cũng không có? Kiều An à, bình thường tôi thấy cô cũng ít nói cơ mà không ngờ cô lại là loại vô liêm sỉ đến như vậy đấy!"

"Cậu hôm nay không uống thuốc à?"

"Cậu mất trí à Kiều An?"

Mọi người trong lớp đều đang hướng về "tôi" mà nói

Trong ấn tượng của mọi người, tôi là một người rất hiền lành, sống hướng nội, ít nói và chỉ đối với bạn bè thân thiết thì tôi mới đùa giỡn một chút nên không thể nào tôi lại hành động này thế này cả

Linh Nhi vừa bước vào lớp, thấy tôi không nói gì, Vy Vy liền từ từ lùi lại phía sau nhằm tẩu thoát. Cơ mà ai ngờ rằng" tôi" lại có thể nhanh như vậy, trong vài tích tắc đã túm được cổ cô ta mà chỉ dùng một tay vòng qua cổ, một tay cầm chiếc bút bi lên...

"Ngươi có cho không? Nếu không, ta sẽ đâm thủng mắt ngươi để xem sau này, làm sao mà ngươi còn có thể  gần gũi được với lũ đàn ông"

"Cô, cô muốn làm gì?"

Vy Vy vô cùng sợ hãi, cô ta run lên cả nhưng rồi vẫn rất cứng miệng

"Ngươi có đưa không?"

"Đừng hòng!"


"Vậy thì ta đành phải ra tay vậy!"

Nếu không phải Linh Nhi chạy tới, ôm lấy tay tôi thì có lẽ, gương mặt Vy Vy chẳng còn nguyên vẹn nữa rồi

"Cậu sao vậy Kiều An? Có phải do cậu bị quả bóng đập vào quá mạnh nên mới trở thành như vậy không? Tớ đưa cậu đi viện nhá?"

Nghe thấy những lời này, trong lòng tôi lại đau sót hơn. Bởi vì lúc nãy "tôi" đã làm cậu ấy bị thương nhưng cậu ấy vẫn nghĩ cho tôi, vẫn tin tưởng tôi. Nếu bị bóng đập thì đã không như vậy rồi và tôi thực sự lo lắng cho Linh Nhi

"Tôi" lúc này hất tay cậu ấy ra, cầm chặt lấy chiếc bút và hướng thẳng về mặt Linh Nhi nhưng ngay cả khi bút sắp đâm tới cậu ấy, cậu ấy vẫn đứng yên nhìn tôi với một đôi mắt kiên định.
"Xin lỗi, cậu Linh Nhi"

Vừa kịp lúc đó, có một vòng tay từ đằng sau ôm trọn lấy thân hình "tôi"

Tay "tôi" nhẹ nhàng buông xuống

 Rồi một giọng nói ấm áp vang lên
"Bảo bối ngoan của anh, anh biết sai rồi! Đừng trút giận lên người khác thế chứ. Lần sau, em giận anh, tìm tới đánh anh là được rồi!"

"Tô Minh? À không Dương Khải?" Đúng là anh ta rồi!

Mọi người đang tròn mắt nhìn Tô Minh ôm tôi rồi ngọt ngào xin lỗi thì phần nào đã hiểu được chuyện gì đang diễn ra rồi.

Tô Minh nắm chặt tay tôi, quay lại nhìn mọi người rồi cúi mình xin lỗi một cách nhẹ nhàng

"Các bạn, tôi rất xin lỗi vì sự việc này. Là do tôi phạm sai lầm nên mới kiến Kiều An tức giận đến thế. Tôi mong các bạn nể mặt tôi mà bỏ qua và tôi cũng hi vọng các bạn nữ đừng đến gần tôi nữa nếu Kiều An lại giận dỗi thì thực tình tôi cũng không biết cách để giải quyết sao đâu!

Với câu nói cuối cùng thì chẳng phải Tô Minh đang ám chỉ Vy Vy hay sao. Cho dù, cô ta đang sôi máu nhưng cũng không thể nói được gì nữa.
 
Chương 19: C19: Hãy Nghe Lời


"Tô Minh, anh đã đi đâu vậy?"




"Bảo bối ngoan, chúng ta ra ngoài rồi nói nha!" Anh ta cầm tay tôi, bước ra ngoài và mặc kệ bao nhiêu người đang tròn mắt nhìn


"tôi" giả vờ nhân đạo, ôm chầm lấy cánh tay anh ta, thản nhiên nhõng nhẽo

"Không, em muốn đi mua sắm cơ!"
Tôi chỉ biết ngồi đây, lặng lẽ xem cuộc đối thoại giữa họ nhưng có chút cảm thấy thật bứt rứt khó chịu

Lúc này Tô Minh đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào má tôi với ánh mắt mê hoặc của mình mà nhìn thẳng vào tôi rồi cười. Anh ta nhìn như vậy một hồi lâu nhưng chả nói gì

Không hiểu sao, tôi lại cảm thấy rằng anh ta đang nhìn tôi chứ không phải "tôi" . Cảm xúc của tôi bây giờ như một mớ hỗ độn vậy!

"Được rồi, đi thôi!"

Tô Minh đồng ý đi mua sắm khiến con quỷ nữ kia rất vui sướng.

Quả nhiên anh ta không phát hiện ra tôi đã không còn là tôi nữa rồi! Hay là phát hiện ra nhưng coi như không biết? Trong lòng tôi lúc này, cảm thấy khó chịu như kiểu bị người khác phản bội vậy


Vì yêu cầu của "tôi" nên "tôi" và Tô Minh đã đi chơi cả ngày đến khi trời tối mới bắt đầu trở về phòng trọ

"Tô Minh....người ta mệt quá nhưng không muốn rời xa anh một chút nào hết ...phải làm sao bây giờ?"

"Thế hả?" Tô Minh lại gần ôm tôi rồi đặt một nụ hôn trên mái tóc tôi, "tôi" đưa miệng hôn vào cổ anh ta

"Nếu không muốn anh đi thì phải nghe lời!"

"Tất nhiên rồi" "tôi" đưa ánh mắt lặng lẽ nhìn Tô Minh

"Vậy em đi tắm trước đi!"

"Vậy còn anh?"

"Anh sẽ tắm sau khi em tắm xong!"

Ý nghĩa của cuộc đối thoại này rõ rành rành ra đó rồi. Tức là, Dương Khải sẽ ở lại đây đêm nay và điều đó đối với con quỷ nữ kia mà nói lúc này cô ta đang rất đắc ý còn tôi thì như một kẻ ngồi xem phim ngôn tình bằng chính thân xác của mình vậy

Cả ngày nay đã đi với nha,  Dương Khải vẫn không nhận ra được sự khác biệt của tôi sao?

Tim tôi như có hàng vạn dây tơ quấn chặt với cảm giác bất lực và đau khổ.
Tôi biết là tôi đã quá hi vọng rằng anh ta có thể nhận ra tôi không còn là tôi nữa nhưng KHÔNG!! Anh ta đã không nhận ra mà bây giờ còn đang chuẩn bị đêm nay cùng con quỷ nữ kia phát sinh chuyện gì nữa....


Thôi nghĩ đến việc cơ thể mình bị linh hồn khác chiếm giữ rồi còn tình nguyện trao thân cho người khác nữa...thât đáng kinh tởm

"Kiều An à Kiều An, xem ra Dương Khải không hề phát hiện ra. Vì vậy, sau đêm nay ta sẽ là người phụ nữ duy nhất của anh ấy còn ngươi tới đây là được rồi"

Giọng nói lạnh lùng của tô ta như một lời cảnh báo.
Tôi không còn biết nói gì nữa. Bàn tay tôi cứ nắm chặt một cách đầy căm phẫn
Mặt đất dưới chân tôi liền rung chuyển, một bàn tay chỉ có xương nhô lên nắm lấy chân tôi mà kéo xuống

"Đi với chúng ta nào!"

"Đi với chúng ta"

Tôi thấy chân mình đang chìm xuống và có hàng vạn thứ nhìn giống như kiến đang lúc nhục bò lên chân tôi. Tôi cảm giác có sự đau đớn thấu đến tận xương

"Thả tôi ra ! Có ai không cứu tôi với?"

Tôi biết là có hét lên thì cũng chẳng có ai tới cứu được. Tôi ngước nhìn lên đ ỉnh đầu mình, những tia ánh sáng cuối cùng đang từ từ đóng lại. Tôi oà khóc, những giọt nước mắt đau đớn rơi xuống " Chắn chắn là mình sẽ chết rồi! Dương Khải, anh đâu rồi?"

"Tắm xong chưa? Anh vào đây!"

Giọng nói của anh ta vọng từ ngoài vào, làm mặt đất trong này dừng lại. Tôi lại đang nằm trên đất và không thấy những thứ kinh khủng lúc nãy đâu nữa. Nhưng chỉ có điều là áo tôi đã ướt đẫm mồ hôi

"Được rồi ! Hôm nay ta sẽ tha cho ngươi!"

"Tha?"

Khoé mép tôi nhếch lên cười một nụ cười khinh bỉ nhưng lại lộ rõ sự cay đắng đau khổ đến tột cùng



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top