Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60


MCLEAN, VIRGINIA

Mặc dù các nhân viên của Sở mật vụ thường phải tuyệt đối tránh những việc có thể đoán trước hay theo thói quen, nhưng trong thời gian nghỉ, Kate Palmer và Carolyn Leonard vẫn thường làm nhiều việc như vậy. Cùng là hàng xóm của nhau ở Bắc Virginia và là hai trong số rất ít phụ nữ bảo vệ Tổng thống Jack Ruthled họ đã sớm trở thành bạn thân. Máy móc mà nói, Carolyn là Sếp của Kate nhưng rời xa công việc vai trò chuyên môn chẳng còn nghĩa lý gì với họ.

Trừ khi Tổng thống đi du lịch, thứ bảy là ngày nghỉ của họ. Thứ bảy nào bọn trẻ nhà Carolyn cũng đến thăm bà vì vậy họ có cả ngày để cùng làm những gì họ thích.

Những ngày thứ bảy của họ bắt đầu bằng lớp đạp xe ở Câu lạc bộ Sức khỏe và Thể thao Rency trên đường Old Meadow sau đó họ cùng tập ở trung tâm rèn luyện sức khỏe của Câu lạc bộ này một tiếng. Sau khi tắm hơi cả hai người đều sẵn sàng cho một hoạt động đầy yêu thích của ngày thứ bảy đó là đi mua sắm.

Trong một lĩnh vực nghề nghiệp mà họ buộc phải cạnh tranh và bị phán xét tương đương như nam giới thì cuối tuần là dịp để Kate và Carolyn say sưa thể hiện nữ tính của mình. Đi mua sắm đã bị coi là một tật xấu của phụ nữ nhưng chẳng ai trong số họ để ý. Cả ngày đi chơi với một người bạn gái và chẳng phải lo lắng gì về gã nào quả là dễ chịu.

Mặc dù Leonard vẫn đang làm việc để trả khoản nợ cho chồng, cô vẫn là một người tiết kiệm thông minh và còn là một nhà đầu tư thông minh hơn nhiều. Toàn bộ công việc và không có cuộc chơi nào có thể khiến cô trở thành một cô gái tẻ nhạt vì vậy cô luôn dành riêng một khoản tiền nho nhỏ để đi chơi với Kate.

Thói quen của họ ở Tysons Galleria lúc nào cũng vậy. Trước hết họ lượn qua các cửa hiệu như Salvatore Ferragamo, Chanel và Versace để tìm xem có món đồ nào giảm giá hay không. Sau đó là Nicole Miller, Ralph Lauren và Burberry nơi họ hiếm khi nào rời khỏi gian hàng mà trên tay mỗi người không cầm theo ít nhất một túi đồ.

Ăn trưa ở một trong ba điểm - Legal Seafoods of Boston, P.F. Chang's, hay Cheesecake Factory. Ngày hôm nay là P.F. Chang's. Sau bữa trưa, hai người phụ nữ thanh toán đeo kính vào rồi hướng ra chỗ đỗ xe.

Đi qua chỗ gian hàng Macy, một người đàn ông lực lưỡng chưa từng có tiến tới chỗ họ. Anh ta cao khoảng trên hai mét, tóc đen, mắt xanh dữ tợn. Trông anh ta giống người Ý và mặc một bộ vét màu xám.

Mặc dù là một tay bắn tỉa hoàn hảo, nhưng Philippe Roussard lại thích tấn công con mồi trực diện. Hắn thích tiêu khiển thời gian lắng nghe họ van xin tha mạng sống rồi xem họ chết. Thỉnh thoảng, hắn không làm theo cách của mình. Lần này, hắn sẽ đọc về cái chết của những người phụ nữ này trên báo - nếu báo chí có đưa tin.

"Che bella donna", vừa nói hắn vừa tiến lại gần. Cả hai người phụ nữ đều rất hấp dẫn, hấp dẫn hơn nhiều so với trong ảnh.

Người Italia, Carolyn Leonard thầm nghĩ. Tôi biết mà.

Thường thì cô không hay thu hút sự chú ý của người lạ, cô đã uống một chút rượu trong bữa trưa. Vả lại, hôm nay cũng là ngày nghỉ của cô mà. Hơn nữa, liệu gã này có gây rắc rối nhiều không nhỉ? Gã làm cho cửa hàng Macy. Cô có thể nhìn thấy lọ nước hoa và cái que thử trong tay gã. Chắc chắn là gã muốn họ mua gì đó nhưng gã lực lưỡng quá.

Cho dù gã bán gì đi nữa, Carolyn Leonard cũng đang trong trạng thái muốn mua. Cô mỉm cười. Cô cao tới gần hai mét và rất gầy. Mái tóc đỏ buộc gọn gàng trông cô thật thon thả.

Roussard cúi đầu cười với cả hai. Điệp viên còn lại, Kate Palmer thấp hơn một chút nhưng cũng rất hấp dẫn, với một cơ thể uyển chuyển mái tóc dài màu nâu, đôi mắt xanh sâu thẳm.

"Ngày hôm nay, các cô là những cô gái xinh đẹp nhất mà tôi thấy ghé qua cửa hàng này", Hắn nói bằng thứ tiếng Anh nặng trịch.

Carolyn lúng túng. "Hẳn phải là một ngày trôi rất chậm".

Roussard mỉm cười. "Tôi nói thật đấy".

"Anh từ đâu tới?" Palmer hỏi.

"Italy".

"Sao anh không nói rõ, ở nơi nào trên nước Italy?".

"San Benedetto del Tronto. Cô có biết nơi nào không?".

"Không", Leonard trả lời. "Nhưng tôi nghĩ là tôi sẽ thích".

Roussard giơ lọ nước hoa lên như thể đang giới thiệu công nghệ mới nhất. "Tôi phải làm sao cho giống như thể tôi đang cố bán cho các cô thứ gì đó. Có người giám sát tôi rất cẩn thận, anh ta nói rằng tôi hay tán tỉnh quá."

Carolyn lại cười. "Xin mời, đó là một phần của việc bán hàng phải không?".

"Không phải khi cô không có ý đó", Roussard trả lời.

"Ồ , anh chàng này tốt đây", Palmer nói với một nụ cười trên môi. "Thực sự tốt".

"Vâng, tôi không muốn làm anh buồn", Carolyn nói, "Nhưng cả hai chúng tôi không đi chợ để mua thêm nước hoa mới, phải không?".

Palmer lắc đầu. "Có lẽ là để lần sau".

Roussard cười nhăn nhở. " Ít nhất thì cũng thử xem. Rất dễ chịu và người giám sát tôi sẽ không thể nói rằng tôi đang không làm việc".

Carolyn nhìn Kate Palmer nhún vai và nói, "Tạo sao không?".

Roussard trao cho họ cái lọ và lịch sự lùi lại.

Hai người phụ nữ xịt nước hoa vào cổ tay, xoa lên cổ và thậm chí Palmer còn xịt lên cả tóc.

"Không thơm lắm nhỉ", Carolyn nhận xét.

"Đó là vì nó chưa hòa với mùi cơ thể cậu. Cứ để một lúc, cậu sẽ thấy. Khá ấn tượng đấy".

Leonard đưa trả cái lọ khi Roussard đưa cho cô và Palmer một danh thiếp có ghi tên sản phẩm và một cụm từ trông như tiếng Italy.

Hai người phụ nữ đi ra chỗ đỗ xe, họ không thể ngờ rằng đã mang vào mình một nỗi kinh hoàng đáng sợ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61


NƠI TRÚ ẨN AN TOÀN CỦA CIA

COLTONS POINT, MARYLAND

Ngôi nhà nhỏ chẳng có gì nổi bật nép mình ở cuối con đường xanh tươi Graves trên St. Patrick's Creek - một nhánh nhỏ của con sông Potomac chưa đầy 50km - tính từ cửa sông.

Những chiếc xe đỗ ở con đường vào nhà cũng không đáng chú ý mấy - mấy chiếc SUV và xe tải nhỏ loại xe người ta thường thấy ở nhà một người chủ thầu ở Baltimore. Nếu hàng xóm có nhìn thấy người ra khỏi xe của họ và vào ngôi nhà sẽ chẳng ai nhìn họ đến lần thứ hai. Họ ăn mặc gọn gàng và cao thấp khác nhau, khuôn mặt rám nắng dấu hiệu cho thấy rõ ràng là họ cùng làm một nghề với chủ nhân của ngôi nhà. Nếu có người nào đó để ý, sẽ tưởng rằng tất cả bọn họ đều đi đánh cá.

Đánh cá là một trong số nhiều lý do khiến khu vực xung quanh Coltons Point nổi tiếng là một trong những bí mật được gìn giữ tốt nhất ở Nam Maryland. Nếu có thứ gì ma quỷ ở Langley yêu thích thì đó là sự chế giễu. Sáu người đàn ông có trình độ rất cao trong ngôi nhà vốn nổi tiếng là một đội Omega tài giỏi của CIA. Từ Omega vốn được vay mượn từ tiếng Hy Lạp vốn chỉ chữ cái đầu tiên của và cuối cùng của bảng chữ cái Hy Lạp. Nghĩa bóng, nó ám chỉ một sự kết thúc. Cái tên của cả đội cũng không phải được đặt một cách tình cờ. Công việc của họ cũng rất phức tạp. Đôi khi, nhiệm vụ công khai rõ ràng nhưng thường thì cực kỳ vụng trộm và cần phải khéo léo, tinh xảo.

Người chỉ huy đội mở chiếc va-li da của mình ra và đặt năm bộ tài liệu lên chiếc bàn trong phòng ăn. Bản thân anh không cần, anh đã thuộc lòng nội dung đó rồi. "Tôi biết, rất nhiều người trong các anh lúc này đang thực hiện các chiến dịch khác", anh nói, "Nhưng nhiệm vụ này quan trọng nhất, cần ngay lập tức, là nhiệm vụ của các anh và là mối quan tâm duy nhất của các anh".

Cũng giống như tất cả các nhóm khác của CIA, đội Omega bao gồm những điệp viên tình báo cao cấp và những cá nhân cực kỳ yêu nước. Một trong số các thành viên của đội xem qua hồ sơ và nói, "Anh có chắc không?".

"Không ai trong số các anh được phép nhắc lại câu hỏi này. Nó là tài liệu từ chính Giám đốc của chúng ta, ông Vaile".

"Nhưng thực sự, đây là một anh hùng dân tộc", một điệp viên khác nói.

"Thế này khác gì bảo chúng ta cầm súng bắn đồng đội".

Vị chỉ huy không quan tâm tới những gì tai anh nghe thấy. "Gì vậy, họp câu lạc bộ bất thường đấy à? Không ai hỏi ý kiến của anh. Đối tượng này là mối đe dọa lớn đối với an ninh quốc gia".

"Tổng thống đã nhiều lần yêu cầu anh ta đứng ngoài cuộc nhưng anh ta từ chối. Sau đó, anh ta bị bắt buộc giao nộp bản thân theo một thời hạn nhất định nhưng anh ta cũng từ chối".

"Chờ chút. Tổng thống có liên quan đến việc này thế nào? Sao lại truy nã anh ta?" Một người khác hỏi.

"Đó không phải là việc của anh. Tất cả những gì anh cần biết là với việc không tuân theo mệnh lệnh của Tổng thống anh ta đã đặt mạng sống của những người dân Mỹ vô tội vào một hiểm họa khôn lường".

"Tệ thật", một thành viên khác thốt lên. "Chúng ta đã đọc toàn bộ hồ sơ của anh ta. Anh chàng này là một người nghiêm túc. Nếu chúng ta theo một người đầy kinh nghiệm và nguy hiểm như vậy, tôi nghĩ chúng ta cần phải biết sao anh ta lại làm như thế. Tại sao anh ta không tuân lệnh của Tổng thống?".

Vị chỉ huy không muốn giải thích với các anh em về động cơ đối tượng của họ, hay của vị Giám đốc CIA, hay chính vị Tổng thống nữa. "Tôi nhắc lại một lần nữa và chỉ một lần duy nhất vì vậy hãy thôi đi và hãy nghe đây. Tôi sẽ cho các anh biết về toàn bộ những gì các anh cần biết đó là cả Giám đốc Vaile và Tổng thống Mỹ đều cho phép chúng ta hạ gục đối tượng này. Nhiệm vụ của chúng ta là ngăn cản Harvath bằng mọi cách có thể. Chấm hết".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62


Harvath kiệt sức về cả thể chất lẫn tinh thần. Thần kinh anh căng thẳng như muốn đứt ra và có lẽ thậm chí, anh không nên ra chiến trường. Tuy nhiên, tất cả suy nghĩ của anh bây giờ tập trung cả vào gã Lùn. Gã đã nói dối anh. Không phải có bốn tên tù nhân được thả ở Gitmo mà là năm. Harvath không thể đợi lâu để cho hắn một trận. Anh dùng ngay điện thoại trên máy bay để báo cho Finney và Parker biết về những gì anh vừa tìm ra và chắc chắn là họ sẽ có vài phương án muốn trình bày khi anh quay trở lại.

Harvath mất vài tiếng sau đó để xem qua kịch bản mà anh dựng lên. Anh dốc hết toàn bộ chút sức lực ít ỏi còn lại vào đó. Sau khi cất cánh từ chỗ tiếp nhiên liệu ở Iceland, mệt mỏi trong anh tan biến và anh chìm vào một giấc ngủ sâu, nặng nề. Trong giấc ngủ anh đã mơ.

Đó là một cơn ác mộng giống như anh đã mơ về Tracy, nhưng lần này còn tệ hơn. Anh mơ thấy mình đang đứng trên một cây cầu độc mộc, dài, giữa hai nhóm người mà anh rất lo lắng cho họ, cả hai đều đang gặp nguy cấp. Nhưng thay vì lựa chọn một phương án nào đó anh lại đứng chết lặng vì sợ hãi.

Sự do dự khiến anh phải trả giá quá đắt. Anh tuyệt vọng đứng nhìn từng người một bị con ác quỷ giết chết mỗi cái chết lại khứa thêm nỗi đau đớn khủng khiếp vào lòng anh. Suốt thời gian ấy Harvath chỉ có thể đứng nhìn trân trối, không chắc bản thân mình và khả năng của mình có thể làm gì đó để ngăn cản vụ thảm sát khốc liệt đang diễn ra trước mắt anh.

Tiếng chuông trong cabin khiến Harvath choàng tỉnh khỏi cơn mơ. Mở mắt ra anh nhìn ra cửa sổ và thấy họ đang bay qua mặt đất, tuy anh không biết đây chính xác là nơi nào. Anh với máy thu phát cầm tay và nhấn nút gọi buồng lái.

"Có chuyện gì vậy?" Anh hỏi khi thấy viên phi công lái cùng trả lời.

"Chúng tôi gặp sự cố lớn máy móc".

"Loại gì?".

Anh ta lờ đi và nói, "Chúng ta vừa rời khỏi sân bay được khoảng năm mươi dặm. Hãy ngồi tại chỗ và thắt chặt dây an toàn". Và sau đó, đường dây bị ngắt.

Anh nghe thấy ở phía trước cabin có tiếng cốt cửa buồng lái. Có thể đó là vì lý do an toàn, nhưng anh cảm thấy có gì đó không ổn với anh ta.

Anh nhìn lại đồng hồ và cố đoán xem họ đang ở đâu. Anh đã ngủ một giấc dài.

Công ước đã quy định rằng máy bay tư nhân dừng ở thành phố lớn đầu tiên mà họ bay qua khi vào không phận Mỹ để làm thủ tục hải quan và kiểm tra hộ chiếu, nhưng Tom Morgan đã có thể làm việc với một số người quen để không phải thực hiện những yêu cầu đó nếu đi Mexico và Jordan.

Hẳn là họ đã ở đâu đó trên Canada hay Hồ Lớn nhưng vùng đất bên dưới họ trông có vẻ giống với biển Đông của nước Mỹ. Chắc chắn có gì đó không ổn.

Chiếc Citation X nghiêng cánh rất mạnh rồi đột ngột thay đổi độ cao, chiếc máy bay tư nhân lao đầu xuống dưới. Có chuyện gì đó đang diễn ra, Harvath không thích tí nào.

Anh cảm thấy chiếc máy bay đang hạ thấp và thắt chặt dây an toàn hơn.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ và một cảm giác sợ hãi trào lên từ dưới dạ dày khi anh nhận ra họ đang ở đâu.

Chiếc máy bay không hề hạ cánh xuống gần Colorado. Nó đang tiến gần tới Sân bay Quốc gia Ronald Reagan Washington ở D.C. Giờ thì anh biết tại sao phi công lại khóa cửa buồng lái. Có ai đó đã đến chỗ Tim Finney. Ai đó biết Harvath ở trên chiếc máy bay này và đang cho nó hạ cánh xuống D.C.

Anh cần phải chuẩn bị kế hoạch cho bước tiếp theo.

Sẽ phụ thuộc rất nhiều vào việc nhân viên thực thi pháp luật nào được cử đến chỗ chiếc máy bay ở dưới mặt đất.

Harvath ngồi dính vào cửa sổ kho chiếc Citation X trượt trên đường băng rồi xóc nảy lên. Một luồng ánh sáng nê-ông lóe lên và hai chiếc xe cứu thương đã được huy động đang theo sát chiếc máy bay trên đường dành cho xe taxi ngay cạnh đường băng. Đó không phải là xe tiếp đón mà Harvath mong đợi. Không có xe cảnh sát hay xe của chính phủ. Tuy nhiên, anh vẫn bị canh gác.

Chiếc máy bay rời khỏi đường băng, tới một khu vực riêng. Khi nó dừng hẳn những chiếc xe vây quanh và các đội bắt đầu làm việc.

Harvath tháo dây an toàn và chuyển sang phía bên kia chiếc máy bay để xem chuyện gì đang diễn ra.

Đúng lúc đó, cửa khoang chính mở ra và âm thanh chói tai từ máy Roll Royce của chiếc Citation tràn vào. Một lát sau vài lính cứu hỏa trèo lên. Họ vừa đi vừa nói chuyện qua lại với nhân viên cấp cứu. Với Harvath tất cả chỉ là những âm thanh nền. Anh đang tập trung vào những con người đó.

Trông họ cũng giống như những lính cứu hỏa khác mà Harvath từng gặp. Họ gầy và khỏe mạnh với khuôn mặt cương nghị và nghiêm trọng chứng tỏ họ đang phải làm việc. Có điều, trông họ rất giống với những quân nhân và những nhân viên thực thi pháp luật mà Harvath từng gặp và làm việc cùng trong suốt những năm anh làm việc ở SEAL và Sở Mật Vụ.

Harvath đứng dậy và bắt đầu di chuyển về phía trước cabin. Nhìn thấy thế, "lính cứu hỏa" thứ hai ấn cái gì đó vào lưng người đứng trước mặt anh ta.

Harvath nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của khẩu Taser X26, thiết bị mà anh sử dụng với Ronaldo Palmera vài ngày trước đó.

Harvath đã bị rơi vào bẫy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63


Nhờ đã được rèn luyện trong những năm qua nên Harvath đã biết sau khi thử dùng khẩu Taser đó một lần xem thế nào. Có thể nói, rất căng thẳng, căng thẳng hơn bất cứ thứ gì anh từng nếm trải. Anh không muốn phải chịu đựng một lần nữa vì vậy anh quỳ sẵn xuống và giơ hai tay ra phía sau đầu. Hai mươi tư tiếng của anh bốc hơi nhanh hơn anh tưởng rất nhiều.

Bị một cái đầu gối tì vào cổ và mặt thì gí sát vào sàn có lót thảm của khoang máy bay, Harvath cảm thấy sức nóng của chiếc Flexicuffs khi họ trói giật cổ tay anh phía sau lưng.

Họ thật sự thô bạo với anh và thông điệp của họ cũng rất rõ ràng - càng căng với chúng tôi càng tệ hơn thôi.

Một chiếc xe Yukon Denali đang chờ sẵn ở dưới chân thang. Chân Harvath không hề chạm đất.

Anh bị vứt vào phía sau và có hai người đàn ông kèm. Một người khóa anh vào còn người kia thì bảo lái xe đi.

Anh không nhìn thấy cái mũ trùm đầu và đến khi bị chụp lên đầu thì mọi thứ trở nên đen kịt.

Đó là một chuyến đi dài. Mỗi phút trong bóng tối kinh hoàng đó khiến anh có cảm giác như cả giờ đồng hồ dài đằng đẵng. Khi chiếc xe dừng lại, một người mở cửa ra và tống anh ra khỏi chiếc Yukon.

Harvath nghe thấy tiếng chim hót và âm thanh gì đó giống như tiếng máy ở đâu đó. Có thể là tiếng máy cắt cỏ, nhưng Harvath đoán đó là một loại thuyền. Có thể họ đang ở gần vùng nước.

Một bàn tay thô ráp túm lấy anh và dúi anh về phía trước. Dưới chân anh bây giờ là cỏ, rồi đến gỗ.

Họ bắt anh làm theo chỉ đạo của họ rồi dừng lại trước một cánh cửa đã mở sẵn. Không khí bên trong nồng nặc mùi ẩm mốc.

Harvath bị lôi đi suốt một hành lang dài rồi dừng lại trước một cánh cửa khác. Anh được tháo mũ trùm đầu ra, nhưng lại bị tống vào trong và cánh cửa đóng rầm lại, khóa sập sau lưng anh.

Đầu tiên, tất cả những gì anh có thể thấy là màu trắng. Dần dần, khi đã điều chỉnh được mắt mình anh bắt đầu nhận ra một số thứ màu xanh cũng như màu sẫm, của sàn nhà lát gỗ. Thứ đầu tiên anh để ý là một đống phao của người câu tôm hùm. Từ đó, toàn bộ căn phòng bắt đầu mở ra.

Décor trang trí là bìa ngoài của cuốn tạp chí Coastal Living. Harvath đã hình dung ra nhiều loại phòng giam mà Tổng thống có thể nhét anh vào, nhưng không có cái nào giống thế này. Trượt khỏi cái giường nhỏ anh bước tới bên cửa sổ. Không có gì ngạc nhiên khi không thể mở được. Anh chỉ ngạc nhiên vì nó làm bằng kính chống đạn rất dày. Rõ ràng đây không phải là một căn phòng bình thường.

Harvath đoán anh đang ở trong một loại nhà an toàn. Cơ quan đầu tiên sở hữu căn nhà này mà anh nghĩ tới là CIA, mặc dù một vài cơ quan khác cũng có. Trong thời gian làm việc anh đã thấy một số căn nhà an toàn, chúng hầu như giống nhau nhưng décor trang trí ở đây khiến anh nghĩ tới sự dính líu của CIA chứ không phải những cơ quan khác.

Căn phòng nhỏ trống rỗng, căn phòng giáp tường đằng kia cũng vậy. Trong cái bàn đầu giường là một cuốn Kinh Thánh trên đó dán một con tem cho thấy Gideons đã đặt nó ở đó, rõ ràng đây là một trò đùa tinh quái của ai đó.

Harvath để ý thấy rằng những con tàu mô hình trong cả căn phòng đều được đặt tên theo các trường đại học thuộc Liên đoàn Ivy. Chắc chắn là anh ở trong nhà an toàn của một cơ quan nhưng tại sao nhỉ? Tại sao lại đưa anh tới đây?

Ở hai bên của căn phòng đều có hai cửa. Một cửa dẫn đến phòng tắm nhưng lại thiếu những thứ như cần hoa sen hay gương, những thứ có thể dễ dàng lấy làm vũ khí.

Một cánh cửa khác dẫn vào bên trong ngôi nhà nhưng đã bị khóa. Không có gì là đáng ngạc nhiên. Harvath đoán ở phía bên kia có ít nhất một hay hai người đang đứng gác. Biết là CIA thường theo dõi bằng các thiết bị điện tử nên anh chắc chắn rằng trong phòng này có cả dây đường hình và đường tiếng.

Vì chẳng có việc gì khá để làm nên anh lôi quyển Kinh thánh ra và ngôi xuống giường đọc. Vốn là một học sinh trường dòng, Harvath cảm thấy bối rối vì lâu lắm rồi anh chẳng đọc Kinh thánh.

Anh trịnh trọng giở từng trang cho tới khi đến quyển thứ hai về Exodus.

Quyển sách chia thành sáu phần và Harvath đã quá quen với từng phần một. Anh đọc về quá trình nô lệ hóa của Israel và cuộc chạy trốn khỏi Ai Cập, mười tai ương đang khiến anh đau lòng.

Nếu cuộc tấn công vào đội trượt tuyết và khu luyện tập ở Park City là mưa đá và hỏa hoạn, thì vẫn còn sáu tai ương nữa chưa xảy ra. Anh đọc chúng theo trật tự đảo ngược.

Harvath biết người đàn ông đã gây ra toàn bộ những cuộc tấn công này, anh tin chắc hắn là tên khủng bố thứ năm được thả ở Guantanamo, hắn đã tìm ra một cách khủng khiếp để kết hợp những tai ương đó vào các cuộc tấn công của mình.

Suy nghĩ rằng sẽ còn có những cuộc tấn công khác khiến tình trạng hiện tại của Harvath càng trở nên cay đắng. Anh phải tìm cách ra khỏi đây và ngăn cản kẻ đã gây ra tất cả.

Đặt cuốn Kinh thánh lên trên chiếc bàn đầu giường, Harvath đứng dậy. Anh nhìn lần nữa quanh khu nhà. Hẳn ở đây phải có thứ gì đó giúp anh thoát ra. Cứ ngồi đó mà không làm gì thì không được.

Sau khi kiểm tra căn phòng nhỏ thật kỹ lưỡng anh đang quay trở lại phòng tắm thì nghe thấy bên ngoài có giọng nói. Nhìn xuống, anh thấy núm cửa bắt đầu xoay và anh biết mình đã hết thời gian.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64


Khi cánh cửa mở ra, Harvath ngạc nhiên trước sự xuất hiện của người đứng sau nó.

Anh chưa kịp mở miệng đã bị anh ta chĩa khẩu Taser vào ngực. Anh ta vứt đôi còng tay vào anh và nói, "Còng tay vào thành giường".

Harvath còn đang ngần ngừ thì anh ta hét lên, "Ngay bây giờ".

Harvath làm theo lệnh.

Sau khi đã trói tù nhân anh ta cất vũ khí quay sang người gác cửa và gật đầu.

Khi người gác cửa đóng cửa lại và người đàn ông đó nghe thấy tiếng khóa đánh tạch một cái anh ta vứt cho Harvath chìa khóa mở còng tay. "Chúng ta chỉ có mười lăm phút để nói chuyện trước khi khởi động lại máy chủ theo dõi".

"Có chuyện quái gì ở đây thế?" Harvath vừa hỏi vừa tháo chiếc còng ở cổ tay ra và vứt trả Rick Morrell.

Morrell là một điệp viên bán quân sự của CIA trước đây. Harvath đã có vài dịp làm việc cùng. Sau một thời gian va chạm họ đã trở nên tôn trọng chuyên môn của nhau và thậm chí có một tình bạn tốt đẹp. Harvath chẳng hề biết việc mình ở đây là tốt hay xấu. Trong giới tình báo, tình bạn cũng thường bị biến đổi vì vấn đề an ninh quốc gia. Harvath vẫn chưa quên rằng Tổng thống Ruthledge truy nã anh vì tội phản quốc. Anh phải phản quốc một cách thận trọng.

"Anh đang gặp rắc rối lớn, anh biết chứ?" Morrell đáp lời anh. Harvath rất biết và anh không cần biết Rick Morrell hay ai khác nhắc nhở anh. "Trong trường hợp của anh, tôi cũng làm vậy".

Morrell gật đầu. "Điều đó cũng chẳng làm cho công việc của tôi dễ dàng hơn".

Harvath chẳng thích nghe điều đó. "Chính xác thì công việc của anh là gì?".

Theo lệnh của Tổng thống, tôi bị giao nhiệm vụ ngăn cản anh có thêm bất kỳ hành động nào liên quan tới vụ tấn công Tracy Hastings, mẹ anh và đội Trượt tuyết Mỹ".

"Như vậy, Tổng thống cho rằng vụ tấn công vào đội trượt tuyết cũng là do một người à?".

"Vâng, đúng vậy", Morrell nói. "Họ tìm thấy tờ giấy ở hiện trường khớp với hai vụ tấn công kia".

"Vậy thì có vấn đề gì?".

"Vấn đề là Tổng thống muốn anh đứng ngoài cuộc".

"Tôi có quyền để..." Harvath bắt đầu, nhưng Morrell ngắt lời anh.

"Anh chẳng có quyền gì hết. Jack Ruthledge là Tổng thống Mỹ. Khi ông ấy bảo anh làm gì thì anh làm đó".

"Thế không được".

"Vâng, sẽ phải như thế". Morrell nói.

Harvath nhìn anh ta đầy vẻ mất lòng tin. "Lạy chúa Jê-su, anh là đồ con lừa. Anh biết chứ? Cách đây một phút anh đồng ý với tôi rằng anh sẽ làm như tôi trong trường hợp của tôi".

"Và tôi có ý đó".

"Vậy anh có khó khăn gì?".

"Vấn đề là tôi và năm thành viên khác của đội ở phía bên kia cánh cửa đã bị hạ lệnh là đưa anh ra nếu anh từ chối hợp tác".

Câu trả lời khiến anh Harvath ngạc nhiên.

"Sống hay chết", Morrell đọc những cảm xúc trên mặt Harvath.

Harvath cảm thấy mình bị phản bội khi lần đầu tiên Tổng thống quay lưng lại với anh còn bây giờ chẳng còn lời nào có thể miêu tả được cảm xúc của anh.

"Anh được chọn để chỉ huy cả đội chứ gì? Tôi nên gọi anh là Brutus hay Judas cho phải đây?".

"Ruthledge không chọn tôi, mà là Giám đốc Vaile".

"Thì có gì khác đâu? Anh vẫn nhận nhiệm vụ mà".

"Tôi đành phải nhận. Ông giám đốc đã đưa ra một tình huống rất o ép".

"Tôi chắc chắn hắn làm", Harvath trả lời, giọng nói của anh đầy sự ghê tởm. "Tôi luôn yêu quý Vaile, nhưng rõ ràng hắn chẳng nghĩ gì cho tôi. Chỉ là một kẻ chơi bài po-ke. Ông ta cho tôi là thằng ngốc".

"Để cho chính xác", Morrell nói. "Vaile đã ngán những quân bài. Và như anh biết đấy, ông ấy là một gã tử tế. Có lẽ ông ấy là một trong những giám đốc tốt nhất mà CIA từng có. Ông ấy là một người yêu nước, một người luôn đặt đặt đất nước của chúng ta lên trên hết thậm chí hơn cả lợi ích của ông ấy".

"Anh đang nói gì vậy?".

"Morrell khua tay chỉ khắp phòng, "Ông ấy chính là lý do anh được đưa vào đây chứ không phải xuống địa ngục. Ông ấy là lý do tại sao tôi lại ở đây và chỉ huy đội này".

"Tôi không hiểu", Harvath trả lời.

"Vaile rất tôn trọng anh. Có thể ông ấy không nghĩ rằng đối đầu với Tổng thống là một bước lớn hơn, nhưng ông ấy hiểu tại sao anh đang làm việc đó. Đồng thời, ông ấy hiểu tại sao Tổng thống lại làm những gì ông ấy đang làm. Điều quan trọng hơn cả là Vaile biết rằng anh không phải là một tên phản quốc".

"Vậy tại sao tôi lại ở đây?" Harvath hỏi. "Tại sao chúng ta lại có cuộc nói chuyện này?".

Mặc dù các thiết bị giám sát có lẽ là vẫn chưa bật lên, Morrell vẫn cúi sát hơn vào Harvath, giọng anh thì thầm rất căng thẳng, anh nói, "Bởi vì Giám đốc Vaile cảm thấy phần nào có trách nhiệm với những gì đã xảy ra - Tracy, mẹ anh, đội trượt tuyết, tất cả. Ông ấy muốn anh biết rằng vì sao lại hỏng việc."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65


Thời gian không còn nhiều nên Morrel nói rất nhanh. "Chính sách của chính phủ Mỹ là không bao giờ đàm phán với khủng bố. Chúng ta đều biết, lời răn đầu tiên và quan trọng nhất của quốc gia này là cuộc chiến chống khủng bố - Sẽ không được đàm phán với khủng bố".

Harvath hiểu rất rõ về lời răn này. "Nhưng có kẻ nào đó đã phá vỡ". Anh đoán như vậy khi nghĩ về năm tên tù nhân được thả ở Guantanamo.

Morrell gật đầu.

Morrell gật đầu “Luật nào mà chẳng có trường hợp ngoại lệ”.

“Tổng thống có trực tiếp dính líu vào vụ thả người không?”.

Morrell nhìn ra cửa sổ rồi nhìn Harvath. “Có”.

Harvath đã ngờ rằng Tổng thống có liên quan, giờ thì anh đã khẳng định được.

“Những gì tôi sắp nói với anh”, Morrell tiếp tục, “Hãy ở lại trong này. Mặc dù tình trạng hiện tại của anh là một kẻ chạy trốn nhưng anh vẫn còn bị ràng buộc bởi lời tuyên thệ và thỏa thuận bí mật với An ninh quốc gia mà anh đã ký trước khi vào làm việc ở Nhà Trắng và Bộ An ninh Nội địa. Anh rõ rồi chứ?”.

“Rõ như pha lê”, Harvath trả lời.

Morrell thở dài. “Chỉ có một trường hợp duy nhất nước Mỹ sẽ phá quy định không được đàm phán với khủng bố”.

Theo kinh nghiệm của Harvath anh chưa từng thấy việc phá vỡ quy định về Điều răn đầu tiên. Thậm chí, anh còn không thể hình dung ra thế nào mới được xếp vào tiêu chuẩn ngoại lệ đó.

Trong sự nghiệp làm một điệp viên chống khủng bố, Harvath đã chứng kiến nhiều cảnh tượng khủng khiếp. Một phần trong anh đang tự hỏi liệu anh có thực sự muốn biết thế nào thì được coi là trường hợp ngoại lệ không nhưng anh cần biết tại sao Tổng thống lại không cho anh bảo vệ những người thân của anh. Anh cần biết tại sao một tên khủng bố bệnh hoạn nào đó lại được phép làm những gì hắn muốn đối với các công dân Mỹ vô tội.

“Trường hợp ngoại lệ”, Morrell nói, “Đó là khi một tên khủng bố hoặc tổ chức khủng bố nào đó nhằm vào trẻ em”.

“Ý anh là dù là ai đang tiến hành những cuộc tấn công nào cũng nhằm vào trẻ em?”.

“Không. Năm tên thả từ Guatanamo vẫn đang ở đó khi cuộc tấn công đáng ngờ này xảy ra. Nhóm môi giới vụ thả người này đã dùng cuộc tấn công như một đòn bẩy để chúng được ra. Tôi biết là anh đã trải qua nhiều rồi nhưng nếu có thể nói lời an ủi tôi chỉ biết nói rằng Tổng thống không có sự lựa chọn nào khác trong việc này”.

Harvath vẫn chưa sẵn sàng tha thứ cho Ruthledge. Anh cần nghe thêm và ra hiệu cho Morrell tiếp tục.

“Hai ngày trước khi năm gã này được thả ở Gitmo, một chiếc bus của trường học chở đầy trẻ em lên năm tuổi đã bị mất tích ở Charleston, Nam Carolina. Bọn khủng bố đe dọa, cứ nửa giờ, chúng lại giết một đứa cho tới khi nào yêu cầu của chúng được đáp ứng”.

“Ngay lập tức có lệnh ỉm tin tức đi và các nhà chức trách vào cuộc để tìm ra chiếc xe bus. Các vệ tinh lại làm nhiệm vụ, Đội Cứu hộ Con tin của FBI được điều động các thành viên của Lực lượng Delta, đội SEAL số Sáu, số Tám và thậm chí cả CIA cũng vào cuộc. Đây là cuộc tấn công trực tiếp lên quốc gia của chúng ta, ảnh hưởng tâm lý của nó hết sức căng thẳng. Tổng thống không hề ngăn chặn”.

Để chứng minh là chúng làm thật, lũ khủng bố đã giết người lái xe và vứt anh ta ra phía sau bánh xe. Khi có báo cáo về người lái xe đã chết và không tìm thấy chiếc xe bus màu vàng nhạt đâu, mọi người càng trở nên lo lắng. Liệu bọn khủng bố có giữ bọn trẻ ở một điểm trong trung tâm hay tệ hơn chúng chia ra và giữ ở vài địa điểm.

Những hình ảnh về vụ thảm sát ở trường Beslan của Nga ám ảnh trong đầu mọi người. Ai cũng biết rằng, cố gắng cứu bọn trẻ bằng cách ép bọn chúng có thể là một sai lầm nghiêm trọng và chết người. Nếu bị tấn công, chẳng mấy nghi ngờ rằng bọn khủng bố sẽ tự sát và lôi theo lũ trẻ. Rõ ràng, Mỹ chỉ còn giải pháp duy nhất và đàm phán.

Ban đầu, chúng muốn toàn bộ các tù nhân ở Guatanamo được thả. Dần dần, các nhà đàm phán đã kéo xuống được năm và nhất trí rằng Tổng thống sẽ ký một loại thư hứa với chúng rằng, Mỹ sẽ chấm dứt toàn bộ các thiết bị theo dõi lén đang được Mỹ sử dụng trên toàn thế giới, rằng các tù nhân Gitmo sẽ được cho thức ăn ngon hơn, điều kiện chăm sóc sức khỏe tốt hơn và thường xuyên được Hội Chữ thập đỏ đến thăm, rằng tất cả sẽ được đem ra xử theo tội họ đã phạm và tất cả các vụ án này phải minh bạch có sự giám sát của quốc tế để bầu cho tính hợp pháp của họ”.

“Và Tổng thống đã làm thế?” Harvath hỏi.

“Ông ấy không có lựa chọn nào khác. Bọn khủng bố đã gí súng vào đầu ông ấy và chúng đang định giết đứa trẻ đầu tiên. Chỉ huy của chúng ta đã chỉ cho Tổng thống vào một trang web tại đó bọn bắt giữ con tin đã đưa ảnh chụp bằng điện thoại có máy ảnh của đứa trẻ bị chọn để giết đầu tiên. Chúng chọn đứa ít tuổi nhất và đáng yêu nhất trong bọn. Hình ảnh đó rất tệ.

Bộ An ninh Nội địa và một số cơ quan khác đã xử lý trang web đó còn Tổng thống thì họp với cố vấn của mình trong Phòng Tình huống. Ông đã có một quyết định hết sức khó khăn và mang dấu ấn lịch sử”.

“Và chúng ta đều biết kết cục thế nào”. Harvath nói.

Morrell cầm tay anh. “Không, anh không biết. Nó chưa kết thúc. Đối với nước Mỹ, rắc rối chỉ mới bắt đầu”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 66


Vì chuyện đó, Harvath chẳng còn biết nghĩ gì, cảm xúc thế nào nữa. Anh đã nhận ra rằng Tổng thống đã làm điều đúng đắn cho đất nước này và nếu anh trong bối cảnh khủng khiếp đó, cũng làm thế, nhưng anh vẫn không lý giải tại sao hắn lại loại anh ra một bên như vậy.

Anh không biết Rick Morrell có câu trả lời anh đang tìm kiếm hay không nhưng anh hiểu rõ rằng từng thông tin nhỏ anh ta có sẽ giúp anh tiến gần hơn tới chỗ giải được bài toán khó. Harvath biết họ không còn nhiều thời gian, vì vậy anh nén lại không hỏi nữa và để Morrell kết thúc câu chuyện.

Rõ ràng là Morrell cũng quan tâm tới vấn đề thời gian. Anh nhìn đồng hồ đến lần thứ ba và nói “Bộ trưởng Bộ quốc phòng đã gợi ý với Tổng thống rằng một chương trình theo dõi cao cấp dùng để theo dõi năm gã này ngay khi chúng được thả ở Guantanamo”.

“Thông qua một chất đồng vị phóng xạ”, Harvath tiếp tục, anh cảm nhận được câu chuyện sẽ đi đến đâu. “Tôi đã quen với việc này”.

“Nước Mỹ không biết mình đang đàm phán với ai và thậm chí còn biết ít hơn về mối quan hệ giữa những người đã thả ra. Nếu có thể lần theo dấu vết của chúng, họ cho rằng có thể định vị được tổ chức chịu trách nhiệm về việc bắt cóc chiếc xe bus và đưa chúng ra trước pháp luật hay ít nhất cũng có một hình thức trả thù nào đó”.

“Vấn đề là phía bên kia cũng biết về chương trình đó và đã thay máu toàn bộ năm tù nhân ngay trên chuyến bay. Họ dùng chính máu đó để lừa CIA”.

“Bộ Quốc phòng đổ lỗi cho CIA về việc để mất những tên đó, còn CIA lại đổ lỗi cho Bộ Quốc phòng về việc lôi họ vào một chương trình không phải tối mật như họ từng nghĩ”.

“Và như vậy, Mỹ mất dấu bọn chúng. Tôi rất biết việc này” Harvath nói.

“Điều mà anh không biết, đó là bọn khủng bố đã đặt ra một số điều kiện với Tổng thống”.

“Ví dụ?”.

“Ví dụ như không được săn đuổi, làm tổn hại hoặc tống giam trở lại những kẻ được thả ra”, Morrell trả lời. “Như là một cách để đảm bảo bọn khủng bố cung cấp ảnh theo dõi trên một trăm chiếc xe bus trên khắp đất nước. Thông điệp rất rõ ràng. Nếu chúng ta thất hứa, chúng sẽ quay trở lại và mọi việc sẽ tệ hơn lần trước rất nhiều. Chúng ta sẽ buộc phải chịu đựng những cuộc tấn công tàn ác vào lũ trẻ và lần này sẽ không có đàm phán gì hết”.

“Vì thế mà Tổng thống muốn loại tôi sang một bên”.

Morrell đặt tay lên vai người bạn. “Ông ấy không muốn anh bị loại ra một bên nhưng ông ấy không còn lựa chọn nào nữa. Anh đã đặt ông ấy vào thế tiến thoái lưỡng nan”.

“Thì sao? Thậm chí ông ấy còn không cung cấp cho tôi thêm chi tiết việc ai là người mà ông ấy săn đuổi”.

“Có gì khác không? Liệu quyết định nhận sự của Tổng thống có thuyết phục được anh ngồi yên không trong khi hắn đang nhằm vào bạn bè và gia đình anh?”.

Harvath không biết trả lời câu đó thế nào. Cuối cùng anh nói. “Có lẽ là không”.

“Scot, Tổng thống biết là anh đã ở Mexico khi Palmera bị giết”.

“Làm sao hắn biết được?”.

CIA đã có băng ghi hình của CCTV, trong đó có hình ảnh của anh lúc ở sân bay Queretaro. Họ đã lần theo dấu vết chiếc máy bay anh sử dụng. Họ cũng biết chiếc máy bay đó là của ai. Vì thế, chúng tôi mới biết anh từ chỗ Amman trở về”.

Tim Harvath thắt lại. Nếu anh phải chết, anh không muốn lôi theo người khác càng không phải là những người như Tim Finney và Ron Parker. “nhưng người ở Núi Elk không biết gì về việc này”.

“Cả anh và tôi đều biết việc đó là việc vớ vẩn”, Morrell trả lời. “Họ lại có mặt trên thước phim đó cùng với anh. Thứ duy nhất có lợi cho anh là các nhân chứng cho biết rằng Palmera đã chạy ra phố và bị một chiếc xe đâm vào. Về phần họ, họ cho rằng nó giống như một vụ xóa sổ giữa các nhóm, nhưng liệu bọn khủng bố thu xếp vụ thả hắn có tin rằng đó là một câu chuyện khác không”.

“Vậy thì liên quan gì đến chúng tôi?”

“Tôi cần biết những gì đã xảy ra ở chỗ Amman. Tại sao anh lại ở đó. Anh gặp ai?”.

Harvath lắc đầu, không.

“Scot, hãy nghe tôi. Chuyện xảy ra với Palmera có vẻ giống như hắn gây hấn với những kẻ xấu trong quá khứ. Chỉ có một cái chết và mặc dù còn nghi ngờ nhưng cũng không có gì để khẳng định. Hai cái chết thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn và mọi người cũng bị ảnh hưởng”.

Chúng ta không thể biết chúng sẽ nhằm vào bao nhiêu chiếc xe bus nữa. Hy vọng duy nhất để chúng ta tránh không xảy ra thêm những cuộc tấn công khác là cố gắng giải quyết không để tình hình xấu thêm. Trừ khi anh cung cấp những thông tin cần thiết thì chúng tôi mới có thể làm được việc đó. Chuyện gì đã xảy ra ở chỗ Amman?”.

“Nếu Tổng thống lường trước được những điều này ngay từ đầu thì tôi đã có thể...”

“Scot, chuyện gì đã xảy ra?”.

“Abdel Salam Najib đã chết. Cả người quản lý của hắn nữa”.

“Khỉ thật”, Morrell văng bậy.

“Anh hy vọng điều gì? Có ai hy vọng gì không? Mạng sống của những người tôi quan tâm ở đây đang gặp nguy hiểm. Tôi không thể ngồi lù lù ra đó mà không làm gì”.

Rick Morrell đứng dậy và đi ra cửa.

“Khoan đã!” Harvath gào lên. “Thế mà tôi tưởng anh định giúp tôi”.

“Tôi đã giúp anh”, Morrell vừa đi vừa nói. “Tổng thống bảo “Sống hay chết”. Anh đã sống”.

Mặc dù anh vẫn còn sống, nhưng Harvath nhận ra rằng anh đã bị lừa để khai thác những gì đã xảy ra ở Jordan. Với hai tên đã chết, lúc này họ sẽ không thể để anh đi. Những gì anh làm tiếp theo thật ngốc nghếch nhưng nếu cân nhắc kỹ mọi tình huống mà anh rơi vào đó cũng chỉ có thể là cách duy nhất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 67


Morrell sắp bước tới cửa khi Harvath thụi vào đầu anh ta.

Morrell khụy xuống khi anh ta ngất đi và Harvath nhẹ nhàng kéo anh ta nằm xuống sàn. Sau đó anh liếc đồng hồ.

Liệu Morrell có nói thật rằng máy chủ đang tắt trong vòng mười lăm phút vừa qua không? Nếu không, những thành viên khác của đội Omega đã lao ngay vào phòng rồi. Anh đếm đến năm. Không có gì xảy ra.

Ít ra Morrell cũng đã nói thật về những chiếc camera, điều đó có nghĩa là vào lúc này, Harvath còn chưa đầy hai phút để ra khỏi ngôi nhà mà không bị người ta nhìn thấy.

Anh cầm lấy chìa khóa của người đã từng là bạn mình, tước khẩu Taser của anh ta và bắn hai phát vào cửa.

Harvath nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của những người gác bên ngoài. Anh mở cửa, giơ khẩu Taser lên chuẩn bị bắn.

Cánh cửa bật mở, người lính gác đứng trước mặt, Harvath bóp cò. Anh ta ngã chúi vào phòng, sau khi lật người anh ta Harvath đấm lia lịa vào mặt và đầu người đàn ông khiến anh ta bất tỉnh nhân sự.

Anh tước khẩu Glock, chìa khóa, chiếc bộ đàm và một con dao gập của anh ta.

Không giống như khẩu Taser Harvath đã sử dụng ở Mexico, khẩu này có đạn dự trữ ở báng súng và Harvath nhanh chóng nạp đạn. Những con người này không được phép giết anh họ là những người đầu tiên và trước hết phải làm việc mà họ buộc phải làm. Harvath không muốn giết ai trong số họ nếu anh buộc phải giết.

Harvath thận trọng bước vào hành lang, anh có thể nghe thấy tiếng một chiếc TV. Kèm theo đó là âm thanh vo vo bất thường và một tiếng đánh mạnh. Harvath không biết mình đang nghe thấy gì và đến gần một căn phòng, anh nghe thấy một tiếng hét.

Nhòm ra lối cửa, hy vọng một lối ra thông thoáng của anh tắt ngấm. Hai thành viên của đội Omega đang chơi bóng ở một trong những cái bàn trông tệ nhất mà Harvath từng thấy. Ngay phía sau họ là cánh cửa dẫn ra thế giới bên ngoài và hơn cả đó là sự tự do. Nhưng vấn đề là ở chỗ, trong khẩu Taser chỉ có một viên đạn. Anh phải nghĩ thật nhanh. Anh gần hết thời gian rồi. Liếc nhìn lại chỗ góc phòng, một hình ảnh hiện lên trong óc anh. Cả hai người này đều có vũ khí nhưng Harvath ngạc nhiên về mình. Anh có thể bắt họ vào phòng và yêu cầu họ đánh xuống nền nhà nhưng chắc chắn họ sẽ không nghe lời anh. Nếu họ gọi người, anh sẽ rơi vào tình thế cực kỳ khó khăn. Anh không muốn bắn họ nói gì đến sự tự do của anh, nhưng nếu buộc phải bắn anh sẽ phải bắn. Anh có thể bắn bắn vào xương bánh chè của cả hai, nhưng tiếng súng sẽ làm những thành viên khác phát hiện ra và anh sẽ thực sự gặp rắc rối. Một khi đã bắn trước anh sẽ thực sự bị cho là mối đe dọa lớn, cần phải trung hòa. Như thế, chắc chắn anh phải ký vào giấy chứng tử của mình.

Chiếc chìa khóa rơi ra nhẹ nhàng và không hề làm người ta chú ý.

Một tiếng reo nữa vang lên và Harvath có cơ hội nhìn lại góc phòng lần thứ ba. Lại ghi được một bàn nữa và người đàn ông ghi bàn đang chuẩn bị phát bóng. Người đàn ông đối diện đang đặt cả hai tay lên chiếc cần sắt để sẵn sàng hành động. Harvath nhận thấy toàn bộ những bộ phận tay cầm đều đã biến mất và cả hai người này đều đang cầm vào sắt trơn.

Anh đã lồng một cái que thăm vào giữa hai người đàn ông khi họ chạm bàn tay đầy mồ hôi vào hai đầu sắt và để dòng điện năm mươi nghìn vôn chạy qua. Đó là một cú hạ bất ngờ khiến hai anh chàng này hoàn toàn ngạc nhiên. Anh đã giáng một vũ khí rất thông minh xuống từng người một, làm một vòng khép kín và loại trừ được vật cản cuối cùng trên con đường thoát ra của anh.

Harvath chẳng buồn để ý việc khóa tay hai người này lại. Anh vù ra cửa, thoát ra ngoài càng nhanh càng tốt. Anh khom người dưới cửa sổ, bò ra phía trước ngôi nhà rồi lấy chìa khóa của Rick Morrell trong túi anh ra. Anh nhấn nút điều khiển từ xa và thấy ánh sáng lấp lánh trên một chiếc Chevy Tahoe màu bạc. Nó sẽ là một chiếc xe hoàn hảo để anh trốn nhưng nó đã bị khóa.

Harvath lấy chùm chìa khóa khác và lặp lại quá trình vừa nãy. Hai luồng sáng khác phát ra từ chiếc SUV vút Morrell và Harvath lôi con dao đã lấy của người gác cửa bên ngoài căn phòng giam anh ra.

Sau khi chọc thủng lốp các xe khác, anh nhảy vào chiếc xe tải của người bảo vệ, đút chìa khóa vào và xoay nhưng không có hiện tượng gì cả - nói gì đến tiếng lách cách, lách cách yếu ớt từ chỗ đề, hay tiếng o o do gần hết pin.

Harvath không thể chạy bộ mà thoát được. Họ đều đã có kinh nghiệm từ những chiến dịch đặc biệt và có thể dễ dàng tìm ra anh. Hy vọng duy nhất của anh là nước. Vì họ không có thuyền, anh có thể bơi vượt họ. Tất cả những gì anh cần là một khoảng thời gian giữa anh và họ đủ xa anh kịp lên trên đất liền và đi nhờ hay ăn trộm một chiếc xe khác.

Đang định ra khỏi chiếc xe và nhảy xuống nước thì anh phát hiện ra cái công tắc chống trộm. Chỉ vài giây sau, Harvath đã lao ra đường và hướng về phía Bắc, tới D.C. và đến chỗ người đàn ông mà anh sẽ bắt phải trả lời câu hỏi của anh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 68


BẮC VIRGINIA

Philippe Roussard khinh miệt nước Mỹ và người Mỹ vì rất nhiều lý do, vì sự tham lam, lười biếng và kiêu ngạo. Hầu hết trong số họ chưa bao giờ đi vượt ra khỏi biên giới nước mình, ấy vậy mà vẫn coi mình là trung tâm của thế giới và lối sống của họ là duy nhất đúng đắn.

Hắn khinh miệt họ vì những gì mà hắn xem là sự mưu đồ quyền lực của họ - việc họ luôn can thiệp vào chuyện nội bộ của các quốc gia khác. Hắn khinh miệt họ không chỉ vì hành động mà cả ý tưởng toàn cầu hóa. Nếu Mỹ không dừng lại, hắn biết thuốc độc của họ sẽ gây ảnh hưởng tới mọi quốc gia trên hành tinh này cho tới khi chủ nghĩa tự do và chủ nghĩa tư bản bùng lên ở khắp mọi nơi. Chính nhược điểm của Mỹ, ý tưởng rằng trên thế giới này chỉ có hai loại người đó là người Mỹ và những người họ muốn cho là ai thì cho.

Tuy nhiên, dù thù ghét nước Mỹ nhiều như vậy, nhưng hắn cũng rất thích thú cảnh đẹp ở miền quê. Hạ cánh cửa sổ xe xuống, Roussard lái xe qua miền nông thôn Virginia và chiêm ngưỡng vẻ đẹp dân dã. Nhiều lúc, Roussard thấy không hiểu tại sao thánh Allah lại yêu quý những kẻ không theo đạo Hồi, đặc biệt là Mỹ và các đồng minh phương Tây của chúng, để chúng thật thịnh vượng, giàu có và đẹp đẽ đến nhường ấy, trong khi Người lại để lại cho những tín đồ thật sự của Người, những người tin tưởng tuyệt đối vào tín ngưỡng Đạo Hồi, lại phải thường xuyên sống trong cảnh nghèo khổ ở những nơi hoang vu nhất của Trái đất.

Roussard biết trách cứ thánh Allah như vậy là không phải nhưng câu hỏi ấy luôn thường trực trong đầu hắn ta. Chúa trời của hắn thật vĩ đại và Người rất nhân từ. Với sự thông thái của Người, Người đã giao cho những thần dân của mình những ngày ăn kiêng trong cuộc đời để họ có thể chiến đấu nhân danh Người và chứng tỏ bản thân mình xứng đáng được người công nhận.

Ngày của những tín đồ Đạo Hồi sắp đến. Chẳng bao lâu nữa, cuộc chiến đấu của họ, của những Jihad cần cù, sẽ đến ngày ra hoa kết trái, sẽ chín mọng những cây trái sum suê ngọt ngào, sẽ quét hết kẻ thù và những kẻ ngoại đạo ra khỏi Trái đất.

Tên khủng bố nhớ lại một lời tuyên cáo rằng những tín đồ của Mohamed sẽ không để yên cho tới khi nào họ có thể nhảy múa trên nóc Nhà Trắng. Hình ảnh này luôn khiến hắn mỉm cười.

Hắn đang suy nghĩ miên man xem liệu hắn có được chứng kiến bước phát triển rực rỡ ấy trong cuộc đời mình hay không thì chiếc điện vừa mua hôm trước rung lên bần bật trong túi. Hắn chỉ cho một người số điện thoại.

"Vâng", Roussard đưa chiếc điện thoại lên tai và nói.

"Tôi đã đọc thông tin cập nhật anh gửi cho tôi", tên quản lý nói.

"Rồi?".

Mặc dù sau mỗi cuộc nói chuyện cả hai đều đổi số nhưng người quản lý của hắn vẫn không thích liên lạc theo kiểu này. Không thể đánh giá thấp người Mỹ và chương trình nghe trộm của chúng. "Tôi đã mất khá nhiều thời gian để lên lịch trình cho chuyến viếng thăm của anh. Anh thay đổi..."

"Thì sao?" Roussard giận giữ hỏi. Hắn không quan tâm đến việc người quản lý suy đoán xem hắn làm gì. Hắn đâu phải một đứa trẻ. Hắn thừa biết những nguy hiểm hắn đang đối mặt.

Im lặng một chút và Roussard biết người quản lý hắn đang suy nghĩ. Không được phạm sai lầm ở California - hắn đã phạm sai lầm ở bên ngoài nhà Harvath. Đáng ra phải giết Tracy Hastings rồi. Đáng ra, đến giờ cô ta phải chết rồi chứ không phải nằm cả đời trên giường bệnh như thế. Nhưng đến phút cuối, cô ta lại di chuyển. Con chó đó đã kêu ăng ẳng, hoặc co giật, hoặc làm gì đó khiến cô ta quay đầu, dù chỉ là rất nhỏ vì vậy Roussard đã bắn hơi chệch một chút.

Có thể như thế lại tốt hơn. Có thể nỗi đau lại khiến Harvath căng thẳng hơn. Tổng cộng có mười tai ương và mỗi tai ương sẽ đổ lên đầu một người thân của hắn. Hắn sẽ phải chịu đựng nỗi đau đớn của họ và rồi cuối cùng, hắn sẽ tàn đời. Đó là cái giá mà Harvath phải trả cho những gì anh ta đã làm.

"Thay đổi của anh khiến tôi lo lắng", người quản lý của hắn nói.

"Tất cả bọn chúng", Roussard giận giữ hỏi, "Hay vài người cụ thể?".

"Làm ơn, đây không phải là -"

"Hãy trả lời câu hỏi của tôi".

Giọng người quản lý bình tĩnh trở lại. "Khu mua sắm đó cực kỳ nguy hiểm - có quá nhiều Camera, quá nhiều cách để hình ảnh của anh có thể bị ghi lại. Đáng ra anh nên ở chỗ câu lạc bộ Sức khỏe ấy".

Roussard không trả lời.

"Nhưng những việc đã làm là đã làm", người quản lý nói. "Anh và tôi đều từ một tổ chui ra".

Roussard cau mày trước gợi ý đó.

"Tôi sẽ không nói dối anh", người quản lý tiếp tục. "Vì bốc đồng và đi chệch lịch trình, mặc dù hiệu quả đến đâu đi chăng nữa thì cũng rất nguy hiểm. Khi anh đi chệch đường đi, anh sẽ rơi vào một lãnh địa lạ. Không có sự hướng dẫn của tôi, anh không chỉ đặt bản thân anh mà cả tôi vào một nguy hiểm lớn".

"Nếu hoạt động của tôi không khiến ông hài lòng, có thể tôi hủy luôn toàn bộ kế hoạch đó và kết thúc việc này theo cách của tôi".

"Không", người quản lý trả lời. "không được chênh lệch thêm một tí nào nữa. Anh phải kết thúc công việc của anh như đã thỏa thuận. Nhưng trước hết, có một vấn đề cần được giải quyết - chúng ta đã bị phản bội".

"Ai phản bội?".

"Người đàn ông nhỏ bé mà ông của anh từng dùng để thu thập thông tin", hắn trả lời.

"Gã Lùn?".

Người quản lý lẩm bẩm một câu trả lời và đắm chìm trong suy nghĩ.

Roussard lo lắng. "Ông chắc chắn chứ?"

"Tôi có người liên lạc và nhiều nguồn tin. Anh có nghĩ được đó là một sự trùng hợp khi anh được cử đến nhà Harvath vào đúng cái ngày mà gã Lùn gửi quà không?".

"Tôi biết là không", Roussard nói ngay.

"Vậy thì đừng có nghi ngờ tôi. Gã Lùn đó biết anh được thả và đang tích cực tìm kiếm thông tin về anh".

"Người Mỹ có biết về những gì chúng ta đã lên kế hoạch không?".

"Tôi nghĩ là không" hắn nói, "Vẫn chưa biết".

"Ông có muốn tôi quan tâm tới hắn ta không?".

"Tôi không muốn anh rời khỏi đất nước này trước khi hoàn thành nhiệm vụ nhưng phải để ý tới việc này trước khi nó lan ra rộng hơn và anh không phải là người duy nhất mà tôi tin tưởng để giao việc trông nom hắn ta cho cẩn thận”

"Hắn rất nhỏ và yếu đuối. Đó sẽ là vinh dự của tôi".

"Anh không được đánh giá thấp hắn", người quản lý gạt đi. "Hắn là một đối thủ đáng gờm đấy".

"Hắn đang ở đâu?".

"Tôi vẫn đang làm việc để tìm ra dấu vết của hắn".

"Hắn không ở Scotland à?" Roussard hỏi.

"Không, tôi đã tìm kiếm ngôi nhà, toàn bộ đất đai của hắn. Hắn không ở đó một thời gian rồi".

"Để tôi giúp ông tìm ra hắn".

"Không", người quản lý khẳng định. "Hãy tập trung vào mục tiêu tiếp theo đi. Tôi sẽ tự mình tìm ra hắn".

"Và rồi?".

"Rồi tôi sẽ quyết định xem xử hắn như thế nào và anh sẽ theo mệnh lệnh của tôi một cách chính xác. Rõ chưa? Chúng ta đang rất gần chiến thắng rồi và tôi không muốn ngạc nhiên thêm một chút nào nữa".

Mặc dù cục tức giận nghẹn trong họng nhưng Roussard vẫn cố kiềm chế. Khi nào xong việc, hắn sẽ điều trị người quản lý. Giọng của hắn thì thầm, tên điệp viên trả lời, "Vâng, tôi rõ rồi".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 69


Philippe Roussard đánh xe vào một chỗ và yên lặng dừng lại. Từ đây xe cộ đi dọc theo con đường chính cũng như bất kỳ ai trong khu mua sắm trong ngôi nhà ở trang trại cách đây khoảng nửa dặm cũng không thể nhìn thấy.

Hắn lấy những thứ cần thiết rồi đi bộ nốt đoạn đường còn lại.

Quả là một ngày khá đẹp trời. Mặt trời chiếu sáng rực rỡ và trên đầu chỉ có vài đám mây đang lững lờ trôi. Roussard có thể ngửi thấy mùi ngai ngái đặc trưng của cỏ tươi ở khu đất gần đó.

Hắn bò qua khu rừng một vài con chim thấy động bay lên trên những lùm cây bên trên hắn. Ngoài tiếng bước chân hắn ra người ta chẳng thể nghe thấy gì khác.

Ở chỗ hàng cây hắn lấy ống nhòm trong ba lô ra và khoan khoái. Hắn chẳng việc gì phải vội vàng.

Hai mươi phút sau, người phụ nữ đó xuất hiện theo chân bà ta là con chó. Hắn ngạc nhiên vì bà ta tin tưởng vào con vật đó đến vậy. Harvath rời khỏi bà ta cách đây vài tuần thế mà con chó dở hơi đó vẫn vậy chẳng hơn gì một con chó con và rõ ràng là rất dễ quấn lấy ai đó để ý đến nó.

Người phụ nữ đó có nhiều tuổi hơn, nhưng không hề già. Bà ta đã gần bảy mươi tuổi, cao và hấp dẫn, khuôn mặt rám nắng như đồng. Mái tóc màu ghi xám chấm vai và bà ta đi lại trong trang trại nhỏ của mình với vẻ tự tin mà Roussard thường thấy có ở bất kỳ ai từng làm việc cho FBI.

Bà ta đang chăm chú làm việc vặt hàng ngày - nhặt trứng từ cái chuồng gà nhỏ, cho gà ăn rồi cho hai con ngựa ăn cỏ khô.

Có hai con lợn béo tròn, hung dữ mà chỉ ở một nền văn hóa như Mỹ mới coi là những con vật nuôi yêu quý và lũ mèo ồn ào đang khoái chí áp đảo được một chú chó nhỏ xíu.

Nhìn người phụ nữ, bất chợt Roussard lại nhớ tới mẹ hắn. Như thế là không chuyên nghiệp. Hắn ở đây để làm nhiệm vụ và người phụ nữ Mỹ này có giống mẹ hắn hay không chẳng liên quan gì tới việc hắn cần làm.

Sự phân tán tư tưởng khiến Roussard phải hành động. Hắn không muốn ngồi một mình trong khu rừng đắm chìm trong suy nghĩ. Đã đến lúc. Hắn sẽ lôi bà ta vào chuồng ngựa. Lo lắng duy nhất của hắn là con chó nhưng Roussard tin rằng nó đã hiểu ra. Khi người phụ nữ biến mất quanh một trong những ngôi nhà bên ngoài, Roussard nhặt ba lô lên và chạy.

Vốn là kẻ thực dụng, hắn dừng lại gần ngôi nhà đá nhỏ và phá hủy phương tiện đi lại của bà ta. Có gì đó không phải, hắn không muốn để bà ta có phương tiện mà trốn thoát.

Từ chiếc Volvo cũ, hắn bò vào nhà của người phụ nữ. Hắn nép mình vào mặt chính của tòa nhà, mặt đá ở đây, cho dù trời buổi sáng đang ấm lên nhưng chạm vào vẫn rất mát.

Săm soi quanh góc nhà rồi hắn chờ cho tới khi có thể nhìn thấy người phụ nữ. Khi nhìn thất bà tháo cuộng ống nước tưới vườn ra để rửa cái máng ngựa Roussard bắt đầu hành động.

Hắn không chạy vì sợ làm lũ ngựa giật mình. Hắn bước đi thật nhanh và có chủ ý, tay hắn giữ chặt báng của khẩu súng giảm thanh vừa lôi trong ba lô ra. Nếu người phụ nữ để ý thấy hắn và định kêu lên hắn sẽ dễ dàng xử lý bà ta thậm chí ngay từ đây.

Vào trong chuồng ngựa hắn giấu ba lô và chuẩn bị sẵn sàng. Từ chỗ hắn đứng có thể theo dõi bà ta tiến lại gần.

Tim hắn đập rộn lên trong lồng ngực và hắn thấy thích cảm giác này. Chẳng có gì thú vị bằng nằm chờ mồi. Adrenaline tăng lên trong máu hắn. Bất kỳ thứ gì khác hay việc gì khác trong đời chỉ là một giấc mơ chưa hoàn thiện trong hiện tại. Còn có sức mạnh để giết người và biết lợi dụng sức mạnh đó - đối với hắn cuộc sống tất cả chỉ có vậy.

Mồ hôi rịn ra trên trán hắn. Hắn đứng bất động, những giọt mồ hôi hòa thành dòng chầm chậm lăn xuống mặt và cổ hắn. Chẳng bao lâu nữa, hắn thầm nghĩ. Chẳng bao lâu nữa. Khi người phụ nữ xuất hiện ở chỗ bãi quây súc vật cơ thể tên sát nhân bỗng rơi vào một trạng thái khác hẳn. Hắn thở chậm lại ngay lập tức. Rồi nhịp tim của hắn lại tăng lên. Hắn thu hẹp tầm nhìn lại cho tới khi nhìn thấy người phụ nữ và con chó nhỏ. Hắn đứng sừng sững như bức tượng đá, cơ bắp hắn cuồn cuộn như thể sẵn sàng nhảy lên phía trước. Khi người phụ nữ lại gần tên sát nhân nín thở. Lúc này, còn gì quan trọng bằng. Bà ta đã tiến đến chỗ cánh cửa mở rộng. Chỉ một giây nữa hắn có thể nhìn thấy bóng bà ta bước vào chuồng ngựa. Cuối cùng bà ta cũng bước qua ngưỡng cửa và hắn nảy lên như lò xo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 70


WASHINGTON, D.C.

Harvath vứt ngay chiếc xe Ford của anh chàng trong đội Omega. Ngay khi đã bỏ khá xa ngôi nhà an toàn, anh bắt đầu ra bến cảng để tới những ngôi nhà ở Bắc Coltons Point. Anh không mất mấy thời gian để tìm ra những gì mình đang tìm kiếm.

Đó rõ ràng là một chiếc thuyền rất đắt tiền và Harvath ngạc nhiên vì không có hệ thống chuông báo động. Thật buồn cười, một khi rời khỏi thành phố lớn phía sau, làm sao những người thấp cổ bé họng có thể nghĩ tới an ninh được.

Chìa khóa cho chiếc thuyền hoành tráng Chris Craft Corsair này treo ngay trên một cái móc có thể nhìn thấy rõ ràng. Harvath không quan tâm tới việc lấy những thứ không thuộc về mình, nhưng anh không còn nhiều sự lựa chọn.

Chiếc Corsair đã được nạp đầy ắc quy, đổ đầy bình gas và nổ máy ngay lập tức. Anh đang "mượn" con thuyền với giá bán lẻ là trên 350.000 đô la Mỹ và Harvath thề là sẽ trả lại nó cho người chủ nguyên vẹn như hiện nay.

Anh đẩy chiếc thuyền đẹp đẽ ấy xuống dòng Potomac, hướng về phía Bắc và mở hết ga lao vụt về phía trước.

Tiếng máy rồ lên như hổ gầm, con thuyền rẽ sóng lao vun vút như chiếc máy bay.

Harvath xắn tay áo lên mở mắt nhìn nước bắn lên hai bên thuyền. Anh đã cất chiếc ô tô trong gara của căn nhà trước khi trèo lên chiếc Corsair nhưng không thể biết rõ những người đuổi theo anh đang ở gần thế nào.

Anh biết chắc chắn là dù đã có Rick Morrell, đội Omega sẽ không từ việc gì kể cả giết anh, loại trừ anh.

Tại bến du thuyền Washington, máy gặp trục trặc chạy ì ì và Harvath đã cho chiếc Corsair vào bến. Nhân viên ở đó để anh một mình để gọi người quản lý ở Maryla, nhưng thay vào đó Harvath quay số gọi taxi và mười phút sau anh đã được lái xe đưa ra nơi đỗ xe của sân bay Quốc gia Reagan.

Vì chuyến đi tới Jordan chỉ là một chuyến đi mang tính chất cá nhân nhưng cũng hết sức nhạy cảm nên anh đã để lại toàn bộ tài liệu của anh ở Bộ An ninh Nội địa chiếc Black Berry và vũ khí của anh ở chỗ Ron Parker tại núi Elk.

Trong khi chiếc taxi chờ Harvath cất chiếc Chevy Trailblazer màu đen ra chỗ khác. Anh lấy lại được một chùm chìa khóa một nắm tiền, một chiếc thẻ, một tấm bằng lái để thay cho những thứ mà Rick Morrell đã lấy của anh khi họ bắt anh từ chiếc máy bay của Tim Finney.

Sau khi ra khỏi nơi đỗ xe, anh trả tiền người lái xe và hướng tới Washington D.C. Vừa lái, anh vừa lôi ra một chiếc điện thoại và gọi cho sếp, Gary Lawlor.

"Hai ngày vừa qua tôi đã cố gắng tìm cháu", Lawlor nói. "Cháu đã ở chỗ quái nào vậy?".

"Đừng quan tâm tới cháu đang ở đâu", Harvath trả lời. "Cháu cần bác lắng nghe cháu".

Lawlor im lặng lắng nghe Harvath nói hết mọi chuyện đã xảy ra và mọi chuyện anh biết được từ cuộc nói chuyện lần trước của họ.

Khi anh nói xong, Lawlor thốt lên, "Lạy chúa, Scot, nếu tất cả những lời cháu nói là sự thật, cháu đã giết những kẻ Tổng thống đã hứa sẽ bảo vệ. Cháu đang biến chúng ta thành những kẻ nuốt lời và Tổng thống trở thành kẻ nói dối. Chẳng bao lâu nữa chúng sẽ thực hiện những lời chúng nói và sẽ bắt cóc thêm trẻ em".

Harvath không hy vọng Sếp mình sẽ ủng hộ theo kiểu như vậy. "Nhìn xem" ông nói "Một trong những tên được thả ở Gitmo đang giết hại những người Mỹ vô tội. Tổng thống đã hứa sẽ để chúng yên. Nhưng làm gì có ai lại không nghĩ rằng như thế có thể là chính xác ngay từ khi bọn khủng bố thương lượng. Vậy là chúng có thể có tấm kim bài miễn tội ngay cả khi chúng tiến hành những hành động khủng bố "mới"?.

"Xin lỗi Gary, đó là một cuộc thương thảo rất tệ. Cháu không làm nó rối lên mà cháu nghĩ rằng chính cháu sẽ giải quyết gọn gàng".

"Tốt" Lawlor nói. "Tôi muốn cháu tóm tên đốn mạt đó". Nghe giọng nói của ông, Harvath có thể thấy là anh đã hiểu lầm. Có chuyện gì đó đã xảy ra. "Có chuyện gì thế?".

"Đó là Emily".

Harvath chẳng cần nghe hết cũng biết Gary đang nhắc tới ai. Emily Hawkins là trợ lý và là cánh tay phải của Gary trong thời gian bà làm việc ở FBI. Bà giống như người mẹ thứ hai của Harvath từ khi anh chuyển tới D.C., và sau khi Tracy bị bắn, anh đã để lại con chó con lại chỗ bà.

"Có chuyện gì vậy?".

"Hắn đã tới chỗ bà ấy. Bà ấy và con chó".

Lawlor không phải là người quá sướt mướt và Harvath có thể thấy là ông đang cố để ghép mọi sự việc lại. Ông đang cực kỳ bức bối. "Hãy nói cho cháu biết có chuyện gì".

"Hắn trốn ở trong chuồng ngựa của bà ấy ở gần chợ Hay. Hắn đã bắn cả bà ấy và con chó bị thương nặng. Xương họ bị gãy và vỡ rất nhiều. Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu. Tên khốn bệnh hoạn này đã mang theo hai cái túi đựng xác, một cho người lớn, một cho trẻ con. Hắn đút bà ấy vào một cái túi và con chó vào cái túi còn lại trước khi đóng khóa hắn vứt thứ gì đó vào trong để có thể đi theo họ".

Harvath giận sôi lên. Anh biết về cái túi đựng xác, đó là cách chết khủng khiếp. Chắc chắn anh phải giết hắn. Anh quành xe vào bên đường và hỏi. "Hắn vứt gì vào trong đó?".

"Hắn cho đầy con mòng vào túi của Emily. Bà ấy đã bị cắn hơn hai trăm vết".

"Mòng à? Không hiểu được. Tai ương tiếp theo là sẽ bị bỏng chứ. Gary, ông có chắc tất cả chỉ có vậy không? Chỉ có con mòng thôi à?".

"Các nhân viên ý tế nói rằng hắn đã thả cả nghìn con bọ chét vào cái bao đựng con chó".

"Vậy là bọ chét và mòng à? Đã hết chưa?".

"Chưa, vẫn chưa hết. Chúng còn treo ngược lên trên xà nhà. Nếu hàng xóm của Emily không có mặt ở chỗ đó, chắc cả hai đã chết rồi".

"Khoan đã", Harvath nói. "Còn sống à? Emily và con chó còn sống à?".

"Còn, nhưng cũng chỉ gọi là sống thôi. Tôi đang trên đường tới bệnh viện ở Manassas đây".

"Khi nào tới đó, bác nhớ bảo bác sỹ và bác sỹ thú y kiểm tra kỹ xem họ có bị bỏng hay bị một loại bệnh dịch nào đó không nhé. Thực ra, bác nên đề nghị họ có pháp đồ điều trị bằng kháng sinh ngay lập tức. Hắn ta đang kết hợp những cảnh tượng trong mười tai ương ở Ai Cập đấy. Ruồi và bọ là tai ương thứ ba và thứ tư hoặc theo như hắn áp dụng thì là thứ bảy là thứ tám. Bảo họ hãy đề phòng".

Khi Lawlor nói, "Scot, còn một việc nữa mà tôi phải nói với cháu" giọng ông đầy kinh hãi.

Harvath chỉ có thể thốt lên "Còn ai nữa?".

"Carolyn Leonard và Kate Palmer. Họ đều bị nhiễm một loại dịch hạch hoặc tụ cầu vàng".

Ngay giây phút nhìn thấy Tracy nằm trong vũng máu dưới chân mình trái tim Harvath đã như bị dao đâm; còn giờ đây cảm giác giống như đổ axit xuống lưỡi dao đang cắm phập vào trái tim ấy. Biết chuyện Emily và con chó, lòng anh đau đớn khôn xiết lại thêm Kate và Carolyn thật quá sức chịu đựng.

"Xảy ra ở đâu vậy?" Anh hỏi.

"Ở Tyson Galleria" Lawlor trả lời.

"Trong trung tâm mua bán? Chỗ đông người à?".

"Một gã nào đó mời họ xem mẫu nước hoa. Tôi nghĩ hắn có vi trùng ghép vào bình xịt. Kate đã miêu tả hắn cho Cục điều tra. Macy đã gửi ảnh cho tất cả những người làm của Trung tâm đó, kể cả có hợp đồng lẫn không nhưng họ không tìm ra người nào như vậy.".

"Họ đã xem băng ghi hình ở trung tâm chưa?".

"Băng đã bị giật đi và cả Kate và Carolyn đều đang làm việc với nghệ sỹ vẽ phác thảo".

"Họ sẽ ổn chứ?" Harvath hỏi.

"Loại vi trùng truyền bệnh này hoạt động rất mạnh. Trong vòng gần mười hai giờ đồng hồ qua họ có những triệu chứng không giống bệnh tụ cầu vàng hay dịch hạch cho lắm".

"Theo như cháu nhớ tụ cầu vàng sẽ gây ra một số chỗ sưng dưới da khá khủng khiếp".

"Và thực sự khó điều trị do kháng lại hầu hết các loại kháng sinh". Lawlor nói. "Việc tốt nhất có thể làm cho họ là tóm được đó là loại vi trùng nào thật sớm. Tuy nhiên, các nhân viên y tế vẫn lo ngại về tốc độ lan rất nhanh. Cả hai đều đã được cách ly".

"Cháu không nghĩ là chúng ta đang chiến đấu với một tên" Harvath khẳng định.

"Không thì còn ai nữa? Họ đã tìm thấy một danh thiếp trong ví của Leonard, loại nước hoa mẫu cũng được xịt vào đó. Trên đó có tên một loại nước hoa không có thật và một câu viết bằng tiếng Italia".

"Để cháu đoán xem nào". Harvath nói. "Máu sẽ phải trả bằng máu có phải không?".

"Chính xác", Lawlor trả lời.

"Tổng thống có biết không?".

"Ông ấy biết".

"Và?" Harvath hỏi.

"Và chẳng có gì thay đổi cả. Ông ấy hy vọng cháu sẽ tự nộp mình".

"Được, ông ấy sẽ phải chờ đến khi nào cháu xong việc".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 71


NHÀ TRẮNG

Jack Ruthledge tự hào về khả năng đọc vị người khác của mình. Khi Charles Anderson nói, khẳng định sự nghi ngờ của tổng thống.

“Chúng tôi gặp trục trặc, thưa ngài”. Anderson nói, khẳng định sự nghi ngờ của tổng thống.

Ruthledge đóng bản báo cáo đang đọc lại và ra hiệu cho vị tham mưu trưởng của mình ngồi. “Gì vậy?”.

“Tôi vừa nghe tin chỗ Giám đốc Vaile. Người của ông ấy cố gắng để bắt Harvath”.

“Đó nên là tin vui chứ nhỉ. Có chuyện gì thế?”

“Harvath đã trốn thoát”.

“Anh ta sao?” Ruthledge hỏi lại. “Thế quái nào lại có chuyện đó?”.

“Toàn bộ là theo lời kể vắn tắt của Giám đốc CIA”, Anderson trả lời. “Nhưng còn nữa”.

“Còn thế nào?”.

Vị tham mưu trưởng hạ giọng. “Trước khi trốn thoát, Harvath có kể sơ qua về chuyến đi gần đây của anh ta tới Jordan. Rõ ràng, anh ta có thể lừa Abdel Salam Najib ra khỏi Syria để tới chỗ Ammam”.

Tổng thống có thể cảm thấy rõ lồng ngực mình thắt lại. “Harvath đã giết hắn, phải vậy không?”.

“Vâng, thưa ngài đúng vậy”.

“Khốn nạn”. Tổng thống gầm lên. “Đầu tiên là Palmera và bây giờ là Najib. Khi người của chúng phát hiện ra chuyện gì đang diễn ra, chúng sẽ đánh trả. Chúng ta cần họp Hội đồng Bảo an Quốc gia”. Tổng thống đã để việc cho riêng mình. Ông biết nước Mỹ không có cách nào để liên tục bảo vệ từng chiếc xe bus đưa đón trẻ con đi học trên cả đất nước này. Đó không chỉ là một cơn ác mộng mà còn gây ra một nỗi hoảng loạn lan rộng. Các công dân Mỹ sẽ không biết liệu các chiếc xe bus đưa đón con họ đến trường có an toàn thoát khỏi lũ khủng bố hay không. Liệu các rạp chiếu phim có an toàn không? Các khu mua sắm thì sao? Các phương tiện giao thông công cộng thì thế nào? Thậm chí, họ không biết liệu có nên để con mình ở trường hay không? Liệu họ có nên đi làm không?

Nỗi ám ảnh về nạn khủng bố, đặc biệt là khi chính phủ cũng đặt ra một mối quan tâm lớn đã có ảnh hưởng đáng ngạc nhiên đối với xã hội. Tổng thống đã đọc các báo cáo phân loại về ảnh hưởng của những vụ bắn tỉa ở D.C và nghiên cứu phép ngoại suy xem nền kinh tế Mỹ sẽ chịu một mối đe dọa tương tự trên toàn quốc nhanh đến thế nào. Sau khi bắt đầu có sự phân nhánh trong nền kinh tế, các vấn đề xã hội sẽ tăng vọt. Nếu thực thi luật pháp không thể đưa các thủ phạm ra trước pháp lý, các công dân sẽ tự mình xử lý. Tệ nạn sẽ tăng lên và những nhóm có thể quấy rối sẽ bắt đầu ra tay. Nếu không dẹp nhanh và hiệu quả sẽ còn nhiều bạo loạn. Nói một cách khác tình hình sẽ hết sức hỗn loạn. Những ảnh hưởng đối với tâm lý khủng bố thật khó lường.

Vị tham mưu trưởng ngắt lời.

“Có chuyện khác chúng ta cần nói”.

Ruthledge lắc đầu như thể muốn nói Còn có thể có chuyện gì nữa đây?

“Một phóng viên tờ Baltimore Sun đã liên lạc với văn phòng của Geoff Mithchell để chuẩn bị cho bài sắp ra của mình. Như ngài biết đấy là Thư Ký báo chí của Nhà Trắng, Geoff thường bị hỏi rất nhiều câu hỏi vớ vẩn nhưng gã phóng viên này đang nhúng mũi vào một vụ việc. Geoffe rằng có liên quan trực tiếp tới ngài”.

“Câu chuyện thế nào?”.

“Anh chàng phóng viên này sẽ cho rằng ngài cho phép lấy cái xác của một tên tội phạm ở Văn phòng Giám định Pháp y Maryland để lừa người ở Charleston. Nam Carolina tin rằng tên bắt cóc và tấn công vào chiếc xe bus ở trường học đã bị bắn chết”.

Ruthledge nghiến răng, nắm chặt tay ghế.

“Câu chuyện quái quỷ đó từ đâu ra vậy?”.

“Thưa sếp, ở góc độ này vẫn chưa phải là chuyện lớn. Quan trọng là nó sẽ có tính chất phá hoại và anh ta cũng sẽ cho là Nhà Trắng đồng lõa trong một vụ giết người”.

“Một vụ giết người? Vụ giết người nào?”

“Theo anh chàng này thì hai người đàn ông tự xưng là điệp vụ FBI đã tiếp cận với Shepparf, trợ lý pháp y của Maryland và các thanh tra của ông ta yêu cầu họ không nhúng tay vào vụ này. Không lâu sau đó, họ bị chết trong một trận tai nạn giao thông”.

Tổng thống giận tím mặt. “Tại sao tôi không được biết chuyện này?”.

Anderson nhún vai nói, “Tôi cho rằng ngài nên hỏi Giám đốc Vaile việc đó”.

“Yêu cầu ông ta tới đây ngay”, Ruthledge ra lệnh. “Và sau khi đã làm rõ việc này với ông ta, tôi muốn nói chuyện với Geoff. Không thể để câu chuyện này tiếp tục”.

“Ngài vẫn muốn tôi triệu tập Hội đồng Bảo an Quốc gia chứ?”.

Tổng thống nghĩ một lát rồi trả lời. “Tôi muốn nghe Vaile trực tiếp xác nhận về trường hợp của Najib. Sau đó, sẽ tiếp tục bước tiếp theo là gì”.

Tham mưu trưởng gật đầu và biến mất.

Ông ta vừa đi khỏi, Ruthledge day thái dương. Ông cảm thấy nửa đầu đau buốt. Mọi chuyện lan ra khỏi tầm kiểm soát rộng tới mức chúng bắt đầu chệch khỏi đường ray. Tuy nhiên, ông biết chắc rằng mọi việc sẽ trở nên tệ hơn nhiều.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 72


Trên phố Mười hai ngay ở phía Nam vành đai Logan, Harvath nhìn lại hai lần để xem có bị bám đuôi không rồi mới qua phố và vào ngân hàng.

Nhân viên ngân hàng rất chuyên nghiệp và lịch sự. Sau khi kiểm tra chứng minh thư và chữ ký của Harvath, cô ra hiệu cho anh đi theo cô đến chỗ những cái hộp chứa két sắt.

Harvath đưa chìa khóa theo cách để gây ấn tượng và cô nhân viên theo chỉ dẫn của anh ấn chìa khóa vào đồng thời quay một cách chính xác như thể họ chuẩn bị mở ra một thứ vũ khí hạt nhân.

Ngay khi rút chiếc hộp ra anh được chỉ tới một căn phòng riêng nhỏ cánh cửa đóng lại phía sau và chỉ còn lại mình anh.

Harvath nhấc nắp hộp ra và lấy những thứ mà ai cũng muốn tìm thấy – giấy chứng nhận có cổ phần, trái phiếu, các loại giấy tờ pháp lý. Bên dưới là thứ mà Harvath đến để tìm.

Nhìn chúng bất chợt anh cảm thấy hài lòng vì đã lo xa cho tình huống như thế này. Thực ra, anh lừa ai nhỉ? Đó không phải là lo xa. Chỉ là anh thực tế thôi. Chính phủ đã nhiều lần quay lưng lại với anh. Chính bản năng nhạy bén đã gợi ý cho anh phải cất giữ những thứ đó vì sự sống còn của mình đơn giản chỉ có vậy.

Vài năm trước, đã có vụ bắt cóc tống tiền tổng thống rồi gần đây thêm nhiều ở Iraq và bây giờ là vụ này. Lần nào những người anh phục vụ cũng để anh đứng ngoài mà nhìn vào. Họ đã từng gắn cho anh cái mác là một tên tội phạm và bây giờ là một kẻ phản quốc.

Anh luôn biết rằng mình có thể hy sinh. Đó là một phần của lãnh thổ này nhưng đẩy gia đình và bạn bè anh vào tình trạng này thì không thể chấp nhận được. Lần nào anh cũng bị ép ra ngoài nhưng anh lại gồng mình lên để tìm đường trở lại. Anh phải làm cho những người có quyền thế thấy rằng anh đã đúng và họ đã sai. Tuy nhiên, lần này, anh chẳng biết liệu mọi việc có đen trắng rõ ràng được hay không. Anh không thể nào ngồi yên để cho kẻ nào đó nhằm vào những người thân trong cuộc đời anh. Và cũng là lần đầu tiên trong đời Harvath thấy mình có thể bị thiêu rụi vì những gì mình đã làm.

Anh đã làm việc chính đáng. Trong suốt sự nghiệp của mình anh đã luôn đeo đuổi một quá trình hành động chính xác thường là liều lĩnh với cả mạng sống của mình nhưng anh biết nếu cảm thấy những việc anh đã làm là đúng, anh có thể nhìn lại mình trong gương và đó là tất cả.

Còn giờ đây, anh lại phải đối mặt với một vấn đề mới – cả hai mặt của vấn đề đều chính đáng: cả hai phía tổng thống – và anh. Tuy nhiên, quyết định của Harvath sâu sắc hơn nhiều so với những gì gọi là chính đáng. Đó là bảo vệ những người thân của anh, những người bị tấn công, bị thiệt mạng, chỉ vì không gì hơn tình yêu hay tình bạn họ dành cho anh.

Trong tâm khảm của mình, Harvath thấy chẳng có sự phản bội nào lại lớn hơn. Dù bản thân phải chịu thiệt thòi đến thế nào nhất định anh phải dừng việc này lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 73


Harvath lấy những thứ anh cần trong két sắt và rời khỏi ngân hàng.

Bước ra ngoài, anh liếc thật nhanh mọi thứ – những mái nhà, những chiếc xe đang đỗ, những người đi trên phố. Tổng thống đã cho Đội Omega theo dấu anh và Harvath biết họ sẽ dùng mọi phương tiện cần thiết để ngăn cản anh.

Lúc này, đội đó có thể ở bất kỳ nơi nào và anh cần chuẩn bị để đề phòng nếu họ tìm thấy anh.

Harvath đi thẳng về chỗ chiếc SUV và lái ra khỏi D.C., thẳng về phía Tây Bắc. Vừa lái, anh vừa lấy trong chiếc túi ở ghế sau ra một cái điện thoại di động khác và gọi.

Anh muốn kiểm tra xem mẹ anh và Tracy thế nào nhưng như thế mạo hiểm quá. Nếu CIA đang tìm anh, họ sẽ theo dõi các cuộc gọi đến cả hai bệnh viện này. Vì vậy, anh quay số để kiểm tra hộp thư thoại của chiếc điện thoại Black Berry để kiểm tra tin nhắn.

Có vài cái tin của Gary Lawlor. Vì đã nói chuyện với ông nên anh xóa luôn. Chỉ có tin nhắn khác duy nhất của Ron Parker. Ông giục Harvath gọi càng sớm càng tốt và để lại một số điện thoại khác mọi khi để liên lạc với ông.

Harvath bấm số và chờ đợi. Được nửa chừng, tiếng chuông nghe có vẻ thay đổi. Harvath bắt đầu thấy nghi ngờ. Nếu CIA đã dùng phi công của Tim Finney cũng như Rick Morrell để chống lại anh thì ai sẽ là người tiếp theo.

Nhận ra rằng gần như không thể phát hiện ra sự can thiệp của CIA, anh quyết định không gác máy nữa. Một lát sau, Parker trả lời.

“Anh có chỗ an toàn không?” Ông nói.

“Ít ra thì lúc này cũng an toàn”, Harvath trả lời. “Đường dây này có đảm bảo không?”.

“Người bạn của chúng tôi đã thiết lập đấy. Chừng nào chúng tôi còn không liên quan gì đến các thông tin chi tiết tôi nghĩ là sẽ ổn”.

Harvath hiểu ngay Parker đang nói về chuyện gì. Tom Morgan đã thiết lập đường dây liên lạc CIA và NSA còn giỏi hơn ông nhiều. Nếu họ muốn anh tồi tệ nữa, rõ ràng họ đã làm, CIA và NSA có thể sử dụng chương trình Echenlon để theo dõi mọi cuộc gọi liên quan đến Harvath và những gì anh lôi vào.

Vì vậy, Harvath cần lựa chọn từ ngữ thật cẩn thận.

“Anh có biết gì về thay đổi kế hoạch trong chuyến trở về của tôi không?”

“Chỉ đến sau khi anh xuống máy bay mới biết. Nếu biết, chúng tôi đã báo”.

Harvath hiểu rõ Parker nên tin rằng ông đã nói thật. “Làm thế nào mà họ tìm ra?”

“Họ đã biết về chuyến đi tới phía Nam biên giới của chúng ta. Nhưng cho tới khi anh đã đang trên đường từ nước ngoài trở về mới biết. Mọi thứ thế nào rồi?”.

“Khá là thú vị đấy. Rõ ràng, anh bạn bé nhỏ của chúng ta không phải lúc nào cũng có thể dùng được”.

“Về vấn đề gì cơ?” Parker hỏi.

“Danh sách của hắn thiếu một cái tên”.

Harvath cười. “Không tình cờ đâu. Hắn biết hắn đang làm gì. Chúng ta phải tìm xem tại sao lại như vậy?”.

Harvath ngừng một lúc lâu mới trả lời, “Chúng ta cần nói chuyện”.

Khi một người phụ nữ nào đó nói ra mấy từ này với anh, không bao giờ có nghĩa là có tin tức tốt lành và Harvath cảm thấy thiếu tự tin trước việc bây giờ lại có chuyện gì đó không hay. “Gì vậy?” Anh hỏi.

“Tất cả các hợp đồng của chúng tôi đã bị dừng lại”. Parker nói.

“Dừng lại à? Ông đang nói gì vậy?”

“Chúng tôi đã nhận được các cuộc điện thoại của những khách hàng đặc biệt và họ đều đề nghị hủy bỏ. Không bàn bạc, không giải thích”.

Harvath chẳng biết phải nói làm sao. Hợp đồng Khu số Sáu và Chương trình Sargasso là nguồn sống của họ. Đó là một lượng tiền lớn. “Tôi đoán, đó là cách tế nhị mà cậu lớn kia muốn nói với cậu rằng tôi là người không thể dính dáng vào”.

“Thực ra”, Parker trả lời. “Không tế nhị như vậy đâu. Một trong số những con chó lớn hơn trong cái cũi chó Năm góc[1] đó đã gọi đến cho chúng tôi biết rằng có thể ngay lập tức tiếp tục hợp đồng”.

“Chỉ trong trường hợp các ông đồng ý cắt đứt mọi mối liên hệ với tôi”.

“Gần như vậy”.

[1] Lầu Năm Góc.

Harvath không thích đẩy bạn bè mình vào tình thế này. Họ đã giúp đỡ anh quá nhiều rồi. Khi Lầu Năm góc đề nghị cho họ một con đường sống, Harvath quyết định sẽ để họ dễ xử. “Cho tôi gửi lời cảm ơn Sếp của ông về mọi thứ và nói với ông ấy, hãy xem như mọi mối quan hệ giữa chúng ta đã bị cắt đứt”.

“Anh có thể tự mình cảm ơn ông ấy. Ông ấy đã chửi chúng không ra gì”.

Thế mới là Finney chứ. Sau tất cả những phản trắc mà anh phải chịu đựng trong thời gian gần đây thật tuyệt vời khi anh biết mình vẫn còn những người bạn thực sự. Vì vậy, chẳng có lý do gì để Finney phải phá hủy cơ đồ mà ông vất vả và tâm huyết gầy dựng lên. “Ông ấy là một người giỏi giang, ông ấy sẽ đưa tất cả vượt qua được”.

“Thế còn anh?”.

“Tôi sẽ kết thúc những gì mà những người này đã khởi xướng”, Harvath nói.

“Họ dừng hợp đồng của chúng tôi, nhưng họ không thể ngăn cản chúng tôi giúp đỡ anh”.

“Có, có đấy. Những hợp đồng chỉ là đỉnh của núi băng trôi. Khi nào những cái đầu của các anh bị nhấn xuống dưới nước, áp lực mới căng hơn bao giờ hết. Tôi không muốn các anh bị như thế. Các anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều và tôi xin cảm ơn về điều đó”.

“Vậy thì chúng tôi sẽ không chủ động làm gì nữa, trừ khi anh hỏi. Những người trông trẻ sẽ ở tại chỗ, tuy nhiên, đó không phải là một vấn đề để bàn luận công khai”.

Harvath mỉm cười. “Tôi rất đánh giá cao việc đó”. Thật mừng khi biết rằng Tracy và mẹ anh vẫn được quan tâm chăm sóc.

“Nếu anh thay đổi quyết định và cần chúng tôi giúp thêm gì”, Parker tiếp tục, “Anh có số của tôi đấy. Đồng thời, tôi có một vài thứ làm quản gia cho anh. Không nhiều đâu, nhưng chúng sẽ giúp anh tập trung hiệu quả hơn vào công việc. Tôi sẽ chuyển sớm cho anh”.

“Cảm ơn”, Harvath trả lời. Anh biết Parker đang nói đến vật hình giọt nước điện tử dựa trên cơ sở Internet mà họ đã tạo ra để sử dụng trong trường hợp họ cần liên lạc nếu Harvath không ở núi Elk. Trước tình hình hiện nay, anh thấy may mà họ đã làm ra chúng.

“Còn gì chúng tôi có thể làm không?” Parker hỏi.

“Còn một việc”, Harvath trả lời.

“Nói tên đi”.

“Tôi cần các anh sắp xếp cho tôi cái hẹn về thời gian bắt đầu chơi”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 74


BETHESDA, MARYLAND

Câu lạc bộ Congressional Country là một trong những câu lạc bộ đắt nhất nước. Được mở vào năm 1924, các sân gôn Blue và Gold, sau này đã được Ree Jones thiết kế lại, sân Xanh được nhiều lần đặt tên cho một trong hàng trăm sân tốt nhất của cả nước.

Sân gôn này là một bức tranh sinh động với những sườn đồi xanh tươi và những thân cây cao lớn. Nó điển hình cho những đặc điểm tốt nhất của các sân gôn đẹp nhất trên thế giới là thứ duy nhất khiến James Vaile thoát khỏi những chuyện nhức đầu trong suốt thời gian là giám đốc của CIA.

Ông ta đã đặt lịch chơi vào ngày Chủ Nhật và ông ta giữ còn đều đặn hơn cả đi lễ ngày Chủ Nhật tại nhà thờ thời Holy Trinity ở Georgetown. Nó giống như một biện pháp trị liệu và ông ta thực sự tin rằng đó là một trong số rất ít thứ có thể khiến ông ta vừa lành mạnh, vừa văn minh trong một thế giới chẳng lành mạnh và văn mình chút nào.

Câu lạc bộ Congressional Country là sân chơi của giới quý tộc đã được bầu ở Washington và Vaile cảm thấy thật mạnh mẽ khi được bước trên sân gôn mà William Howard Taft, Woodrow Wilson, Warren G. Harding, Calvin Coolidge, Herbert Hoover và Dwight D. Eisenhower đã từng chơi.

Lỗ thứ mười tám ở sân gôn xanh thường là lỗ mà Vaile yêu thích. Riêng cảnh từ chỗ phát bóng thật đáng ngạc nhiên vì nó nhìn ra phía sau nhà của một trong số những câu lạc bộ hoành tráng nhất thế giới.

Chính con đường lái xe vào nhà đã hút hồn Vaile. Từ chỗ trên cao, cao hơn mặt nước 190 dặm, nếu may mắn bóng của bạn sẽ rơi xuống nơi xanh như bán đảo rồi lăn tới rìa của chiếc chén hoặc may mắn hơn sẽ rơi thẳng vào.

Hôm nay, nữ thần may mắn không mỉm cười với ông ta. Vẫn còn buồn bực vì bị tổng thống phủ đầu và mối hoài nghi không biết liệu người của mình có thể bắt lại được Harvath hay không, Vaile đánh quả đầu tiên bay bổng trên thảm cỏ xanh mơn mởn. Ông ta vẫn không thể tin rằng Ruthledge lại cho rằng ông nhúng tay vào cái chết của nhân viên pháp ở Maryland và cô bạn gái anh ta. Đó là một tai nạn và kể cả Vaile cũng như các điệp viên của ông ta đều chẳng dính líu gì. Chỉ là gã khờ đó lao qua chỗ đèn đỏ.

Mặc dù như vậy, nhưng tổng thống vẫn muốn anh chàng phóng viên tờ Baltimore Sun phải được bảo vệ. Ai mà đoán được Vaile làm thế nào để thực hiện được điều đó, đặc biệt, Ruthledge lại yêu cầu rõ ràng không được để anh ta bị hại.

Sau cái chết của hai tên khủng bố được thả từ Gitmo, bất đồng lớn nhất giữa tổng thống và Giám đốc CIA là họ nên làm gì tiếp theo. Ruthledge hoàn toàn tin tưởng rằng cần phải có một chỉ thị mới với lời lẽ thận trọng của Bộ Nội an gửi cho tất cả các cơ quan thực thi luật pháp về khả năng tấn công vào các xe bus chở học sinh. Tuy nhiên, Vaile vẫn hoài nghi và giữ quan điểm về những tranh luận ông đã đưa ra trước đây.

Có một điều chắc chắn là trước nguy cơ lù lù về bài báo trên tờ Baltimore Sun sẽ chẳng thể có lời cảnh báo nào được đưa ra. Nó sẽ khiến mọi thứ tổng thống đã làm từ thời điểm đó bị nghi ngờ. Chắc chắn danh tiếng của ông bị hủy hoại nghiêm trọng và mọi chỉ thị về khủng bố ra ngoài Washington dự đoán là sẽ đi vào chỗ chết.

Vaile bắt đầu một kế hoạch trong công việc và chờ đón một cơ hội bình yên hiếm hoi trên sân gôn. Nhiều ý tưởng đột phá tốt nhất của ông đã có được, đơn giản chỉ nhờ cách ông bình tâm và tập trung vào chơi.

Mặc dù vị Giám đốc CIA đã cố gắng, nhưng cú phát bóng tiếp theo của ông vẫn bị cao và rất căng. Nó lăn xuống hố nước.

“Trừ khoảng cách và hướng, đó là một cú đánh khá đẹp”, ông bạn chơi gôn của Vaile động viên.

Vaile chẳng hào hứng chút nào. Ông phát bóng lần nữa, chỉ để chứng minh rằng ông có thể cho nó lăn trên thảm cỏ xanh. Tuy nhiên, có vẻ đó cũng là lần cuối cùng không thể làm lại được của ông.

Vaile nhìn đồng hồ và thông báo cho ông bạn rằng ông phải đi. Hai người bắt tay nhau và mặc dù đang ở trạng thái rất khó chịu ông vẫn hứa sẽ ăn trưa với bạn sau trận chơi gôn tuần tới. Vị giám đốc CIA đi như biến mất về phía ngôi nhà của câu lạc bộ, người bảo vệ bám theo sau.

Đến chỗ phòng thay đồ, Vaile chỉ muốn tắm hơi một chút trước khi trở về văn phòng ở Langley. Ông cầu chúa rằng không ai nhận ra mình hoặc nếu có họ sẽ chỉ chào hỏi xã giao rồi để ông yên.

Cởi quần áo ra Vaile vớ lấy cái khăn tắm rồi đi về phía phòng tắm hơi. Người bảo vệ đã quen với thói quen này của ông và không muốn ông rời khỏi phòng thay đồ trong vòng ít nhất nửa tiếng nữa.

Mặc dù rất không muốn người của mình nhìn thấy ông trong trạng thái trần như nhộng, nhưng lý do thực sự mà Vaile muốn để anh ta chờ bên ngoài là ông chỉ cần một chút thời gian được một mình yên tĩnh. Là Giám đốc Cơ quan Tình báo Trung ương đã đủ để khổ rồi lại còn liên tục bị vệ sỹ vây quanh vì sợ nhiều kẻ muốn ông chết như thế còn khổ hơn. Thỉnh thoảng, dù chỉ là nửa tiếng đồng hồ các ngày Chủ Nhật, James Vaile muốn quên đi danh phận của mình, chỉ muốn là người không tên tuổi trong chốc lát. Sau cả một ngày khủng khiếp như vậy hơn bao giờ hết, ông cần một chút thời gian để trốn thoát.

Kéo mạnh cánh cửa phòng tắm hơn, vị Giám đốc CIA ngợp trong đám hơi sực nức mùi hương khuynh diệp. Ông chọn lấy một chỗ ngồi trên dãy ghế dài lát đá trắng thấp nhất và lắng nghe âm thanh dễ chịu của cánh cửa đóng lại.

Ông bắt đầu thư giãn. Vài phút sau, ông hoàn toàn thoát khỏi thế giới bên ngoài đắm chìm trong sự tĩnh lặng đầy sung sướng ấy.

Vaile tựa lưng và nhắm mắt. Cuối cùng thì ông cũng được ở yên một mình. Ông bắt đầu thả cho những suy nghĩ lãng đãng, nhưng ngay lập tức dòng suy nghĩ của ông đã bị ngắt quãng.

“Đó là một cuộc đấu tệ nhất mà tôi tùng thấy trong đời” một giọng nói vang lên từ một chiếc ghế phía trên ông.

Vaile là một nhân vật nổi tiếng ở câu lạc bộ này và ông không mấy ngạc nhiên khi cuộc đấu của ông bị người ta để ý. Tuy nhiên, ông vẫn phải kiếm chế để không hỏi nhân vật ngồi ngay bên trên ông xem mình có thể làm gì với ý kiến của anh ta. Đơn giản là Vaile chỉ muốn vứt mọi thứ ra khỏi đầu lúc này.

“Đây không phải là một trong những ngày tốt đẹp nhất của tôi”. Ông dài giọng trả lời – một dấu hiệu rõ cho thấy là ông không muốn tiếp chuyện.

“Ông có thể nói lại câu đó”, người đàn ông vừa cúi đầu về phía trước vừa nói, đồng thời, tay anh ta giơ khẩu súng lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 75


Mặc dù hơi trong phòng cực nóng, nhưng người Vaile vẫn đờ ra như bị đóng băng.

“Anh là ai?” Ông ta hỏi. “Anh muốn gì?”.

“Giám đốc, ông sẽ tha thứ cho tôi chứ nếu tôi giúp cả hai chúng ta tiết kiệm thời gian và hỏi ông một số câu hỏi”.

“Người bảo vệ của tôi đang...”

“Thậm chí còn không ở trong phòng thay đồ đâu và cũng không muốn nhìn thấy ông một lúc”.

Vaile đã nhận ra giọng nói của người đàn ông, nhưng không thể nhấc lưỡi lên ngay được. “Tôi biết anh”.

Harvath xuống ghế dưới và ngồi cạnh ông ta.

Khi bức rèm sương mù được vén ra, Vaile không thể tin nổi ở mắt mình nữa. “Harvath. Cậu điên à? Chẳng phải mọi chuyện quá tệ với cậu rồi hay sao. Bây giờ cậu còn định bắn giám đốc CIA à?”

“Trước tiên”, Harvath trả lời, “Tôi không thấy mọi chuyện còn có thể tồi tệ hơn đối với tôi. Và thứ hai, tôi không bắn ông, tôi chỉ giơ khẩu súng lên và nó cũng chưa hướng về ông”.

“Tôi sẽ nhớ chi tiết này khi báo cáo với tổng thống về cuộc gặp gỡ của chúng ta”.

“Tôi biết, ông đang ở trong một phòng tắm hơi nhưng chúng ta sẽ không cho nhau đo ván, được chứ?”.

“Nghe đây”, Vaile trả lời. “Cả hai chúng ta đều biết sự việc này là thế nào. Tổng thống buộc phải thỏa thuận với quỷ và...”

“Và những người thân của tôi chính là những người đang phải trả giá”.

“Chúng tôi không hề biết là mọi chuyện lại ra nông nỗi này”.

Harvath sẵn sàng giáng cho ông ta một cú đấm. “Nhưng bây giờ là như vậy, tôi không hề thấy ai có động tĩnh nào để ngăn cản việc đó lại”.

“Anh không hề biết chuyện đầu tiên về những gì chúng tôi đang làm đâu”, Vaile ngắt lời.

“Chúng ta, ý ông là gì vậy?”.

“Tổng thống yêu cầu tôi cho một đội quân bí mật vào vụ này”.

“Ông ra yêu cầu có một đội CIA trong lòng nước Mỹ à?” Harvath hỏi. “Bên cạnh có FBI à?”.

Vaile giơ tay lên. “Tổng thống muốn có người có nhiều kinh nghiệm chống khủng bố trong vụ này và đó là những gì tôi có thể cung cấp cho ông ấy”.

“Nhưng vẫn chưa có tiến triển gì mấy phải không?”.

Vaile chẳng buồn trả lời. Thật đau lòng khi người của ông, rõ ràng là đã không có gì tiến triển.

“Morrell và đội Omega của anh ta cũng được giao nhiệm vụ đó chứ?”.

Vị giám đốc CIA lắc đầu. “Không, chúng tôi đưa ra một đội riêng. Tôi đã tự mình lựa chọn. Họ là những điệp viên giỏi, dày dạn kinh nghiệm”.

Harvath lắc đầu. “Và ông đã cứu Rick Morrell khỏi công việc bẩn thỉu để có thể lợi dụng tình bạn của chúng tôi để chống lại tôi, phải không?”.

“Đó là cách tốt nhất để lấy được thông tin chúng tôi cần”.

“Đáng ra tôi phải biết rõ hơn chứ”.

Vị giám đốc CIA thở dài rồi thốt lên, “Scot, thương lượng với những tên khủng bố này là lựa chọn tồi tệ, nhưng đó là lựa chọn duy nhất của tổng thống. Chúng ta không thể để những tên dã thú này giết trẻ em Mỹ. Và chúng ta vẫn không để chúng thực hiện được điều đó đấy thôi. Chính vì vậy, anh cần phải ra đầu thú”.

Đó không phải là lời kêu gọi dễ nghe. Harvath không muốn gây ra những cuộc tấn công của bọn khủng bố vào trẻ em Mỹ, nhưng thực tế là người của Vaile vẫn chưa có tiến triển gì trong việc bắt bắt được kẻ săn tìm những người thân của anh đã giúp anh khẳng định quyết định của mình. “Chừng nào chưa tóm được tên khốn này, tôi sẽ chưa bỏ cuộc”.

“Cho dù điều đó có nghĩa là anh đang để mạng sống của vô số người Mỹ thành ngàn cân treo sợi tóc?”.

Harvath đã định nói với ông về những gì anh biết được từ Tammam Al-Tal ở Jordan - rằng điệp viên của lão ta, Najib đã được thả từ Gitmo để đổi lại việc Al-Tal rút hợp đồng với Harvath nhưng tại thời điểm này anh chẳng còn tâm trạng nào để chia sẻ với thông tin tình báo đó với ai đặc biệt là vị Giám đốc của Cơ quan tình báo Trung ương. Thay vào đó, anh nói, “Dù gã này là ai, hắn đến tìm tôi chứ tôi không khởi xướng”.

“Cách nào cũng vậy thôi”, Vaile trả lời. “Tổng thống đã nói rằng chúng ta không được theo đuổi những tên này một khi chúng được thả từ Guantanamo”.

“Một trong số chúng đã tấn công vào người Mỹ trên đất Mỹ. Chính điều đó đã làm mất hiệu lực thỏa thuận mà tổng thống đã ký. Về phần tôi, tôi thấy không nên cho năm tên này tấm thể được ra tù cho đến khi chúng hết đời”.

“Tôi đồng ý với anh. Đúng là không nên nhưng giờ chỉ còn lại một tên thôi”.

Harvath không hiểu. “Một à?”.

“Anh đã giết Palmera và Najib và gần đây chúng tôi xác định được hai tên khác”.

“Hai tên nào?” Harvath hỏi. “Chúng ở đâu?”.

“Morocco và Australia,” Vaile nói. “Chúng đang bị giám sát và sắp bị những nước này bắt vì tham gia vào những hành động khủng bố từ khi chúng được thả ở Gitmo. Như thế, còn lại...”

“Tên thứ năm được thả đêm đó, một tên người Pháp”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 76


Vị giám đốc CIA gật đầu. “Tên hắn là Phillippe Roussard. Một tay bắn tỉa, hắn cũng được biết đến như Juba. Trước khi bắt được hắn, hắn đã nổi tiếng ở Iraq; chính hắn đã lấy mạng của hơn một trăm quân nhân Mỹ”.

“Chính hắn là kẻ đã giết bạn bè và gia đình tôi?” Harvath hỏi lại, anh lục tìm trong trí nhớ mình xem có cái tên nào như vậy không, nhưng không có. Vaile lại gật đầu.

Nỗi căm giận lại bùng lên trong lòng Harvath. “Không thể nào tin được. Ông biết hắn là ai, vậy mà vẫn không hề có một động thái gì để tóm hắn”.

Vaile không muốn tiếp tục mớ bòng bong này với Harvath, vì vậy ông ta đổi chủ đề. “Anh có biết rằng tôi có một người cháu bị giết ở Iraq không?”

“Không, tôi không biết”, Harvath trả lời, cố kiềm chế cơn giận dữ của mình. “Tôi rất tiếc”.

“Vì lí do rành rành ra đó, gia đình chúng tôi và cả ngành Thủy quân lục chiến đã giữ mối quan hệ bí mật. Cuối cùng, hóa ra chính Roussard là kẻ đã giết nó. Tất nhiên là hắn không biết. Cháu tôi chỉ là một đứa không tên tuổi chỉ thêm một vết khía trên báng súng của hắn.”

“Dù có chết, chúng tôi cũng giữ bí mật mối quan hệ giữa cháu tôi và tôi. Chúng tôi muốn bọn nổi loạn chiến thắng dễ dàng như vậy, đặc biệt là từ khi Juba, hay Roussard gần như trở nên bí hiểm không thể tìm ra hắn và hắn có khả năng giết bất kỳ ai hắn muốn”.

“Tất nhiên là không rồi”. Harvath nói, cảm thấy tiếc cho mất mát của người đàn ông này, “Nhưng trong mối nguy hiểm nghe như vô tình đó, có chỗ nào lý giải phù hợp cho trường hợp của tôi và những người thân của tôi không?”.

“Cái tên Roussard chẳng gợi cho anh điều gì đúng không?” Vaile hỏi.

Harvath lắc đầu.

“Tôi đoán chẳng có gì khác biệt cả. Chừng nào tổng thống vẫn còn thấy ông đúng trong cuộc thương lượng này, tôi không còn lựa chọn nào khác đành phải đem anh về cho ông ấy”.

“Nhưng nếu như tôi có thể tóm được tất cả những kẻ chịu trách nhiệm về việc này trước ông thì sao?”.

“Cá nhân tôi”, Vaile vừa đứng lên vừa nói, “Tôi không nghĩ việc này có liên quan chút nào tới bọn trẻ, những chiếc xe bus đưa đón học sinh, hay các điều kiện ở Gitmo. Tôi nghĩ, dù sao tất cả cũng là anh thôi. Và tôi không muốn anh săn đuổi hay giết thêm bất kỳ tên cuối cùng nào trong số những kẻ chịu trách nhiệm đó”.

Ông ta ngừng một lúc lâu và Harvath cảm nhận được ông ấy muốn nói một điều gì đó khác.

Một lát sau, ông ta nói. “Nhưng quan điểm cá nhân của tôi không chú trọng nhiều vào vụ này. Về mặt công việc tôi buộc phải tiến hành những lệnh tổng thống Mỹ đã ban ra. Tôi cũng khuyên anh nên bắt đầu như vậy nhưng có điều gì đó mách bảo tôi rằng chúng ta đang vượt quá phạm vi của mình”.

“Chúng ta ấy à”. Harvath trả lời.

Vaile đi vài bước về chỗ cửa phòng tắm hơi và khi đặt tay lên đó ông quay lại nhìn vào Harvath. “Trong trường hợp đó có việc anh cần nhìn nhận”.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 77


NGOÀI KHƠI BIỂN CARIBÊ

Đáng ra, chuyến bay tới Rio là phải được nghỉ ngơi, nhưng Harvath không chợp mắt tí nào. Vaile đã hứa gửi cho anh hồ sơ về Roussard, nhưng Harvath ngờ rằng chắc chẳng tận dụng được mấy.

Vẫn còn phải lật một hòn đá tảng nữa.

Harvath nghĩ miên man về quá khứ của mình và về một người đặc biệt. Meg Cassidy là người cuối cùng trước khi anh gặp Tracy.

Braxin là một trong những nơi đầy lôi cuốn và Meg luôn luôn muốn cùng anh tới, nhưng Harvath chưa bao giờ có thể tìm thấy hoặc thậm chí là chưa bao giờ muốn tìm ra một kẽ hở thời gian để đi. Chiếc máy bay lao vút về phía Nam. Harvath thầm nghĩ, anh thật ngốc làm sao khi để mất Meg và cũng may mắn biết chừng nào vì đã tìm thấy Tracy. Nếu Tracy chết, anh biết trạng thái của anh sẽ mãi mãi là bị ném vào đá. Chẳng mấy ai có cơ hội thứ hai trong đời. Anh đã cố xoay sở để cơ hội hạnh phúc thứ hai này của anh được đặt trên một hệ thống hỗ trợ sự sống. Tuy nhiên, đó là một cách so sánh đầy châm biếm, bởi sự sống của người yêu anh lúc nào mà chẳng trong tình trạng nguy kịch.

Harvath cố thoát khỏi những suy nghĩ mệt mỏi, nhưng không thể. Hàng ghế bên kia có một đôi trẻ đang ngồi. Nhìn họ cầm tay nhau, hôn nhau và nhiều lần đề nghị thêm sâm-panh, có lẽ là tới Braxin hoặc một nơi nào đó xa hơn để nghỉ trăng mật. Anh không để ý lịch nên khi nhìn xuống chiếc máy ghi thời gian Kobold, anh mới nhận ra, đám cưới của Meg Cassidy chỉ cách đây vài ngày. Anh phải nhớ liên lạc với Gary, yêu cầu ông ấy chú ý bảo vệ an toàn cho cô ấy ngay lập tức. Mặc dù không còn yêu nhau nữa, nhưng Harvath vẫn quan tâm sâu sắc tới cô và anh không muốn thấy có chuyện gì xảy ra với cô, đặc biệt là vì anh.

Lawlor đã biết rõ Meg và rất quý cô. Tổng thống cũng quý cô và năm nào cũng đến thăm căn nhà mùa hè của cô mỗi khi ông đi nghỉ ở Hồ Geneve, Wisconsin.

Meg đã phục vụ đất nước một cách vô giá trong việc giúp đỡ Harvath lần ra kẻ kế thừa tổ chức khủng bố Abu Nidal cách đây vài năm. Lawlor sẽ không gặp khó khăn gì trong việc xin tổng thống Ruthledge đồng ý để giao một đội bảo vệ đặc biệt cho cô trong vòng hai ngày tới.

Đó là khoảng thời gian mà Harvath lo lắng nhất. Mặc dù đã có cuộc tấn công vào New York, nhưng điều cuối cùng mà Harvath nghe thấy lại là tổng thống vẫn có kế hoạch tham dự đám cưới của Meg. Tại thời điểm đó, an nình sẽ được thắt chặt. Nhưng chính thời gian chuẩn bị làm anh lo lắng.

Cũng như Tracy, Meg là một phụ nữ kỳ lạ. Có lẽ, mặc dù đã có một chút xích mích nhỏ giữa cô và chồng chưa cưới, nhưng Meg vẫn gửi thiếp mời Harvath.

Nhận được tấm thiếp đẹp đẽ ấy, lòng Harvath đau như cắt. Anh chưa bao giờ nhận ra, nhưng rõ ràng là lúc đó, trong lòng anh vẫn có một ngọn đuốc dành cho Meg và đâu đó, vẫn có những đam mê ẩn giấu, sẽ có ngày bùng lên giữa hai người. Tấm thiếp có tên cô và chồng chưa cưới khiến anh nhận ra rằng chúa sẽ chẳng thể nào nối họ lại được nữa. Chẳng biết trả lời thế nào, Harvath đành đặt nó sang một bên và lịch sự đổi chủ đề.

Giờ đây, càng gần đến Braxin – đất nước mà Meg từng khao khát được cùng anh tới, Harvath không thể nào không nghĩ đến cô và bản thân anh. Trời ơi, không lẽ anh lại thực sự chếnh choáng men say như vậy. Dường như bất cứ thứ gì anh chạm vào cũng tan thành mây khói.

Một phần, trong lòng Harvath chợt thoáng nghĩ nếu khi chiếc máy bay hạ cánh anh bỗng biến mất vào trong lòng thiên nhiên hoang dã của Braxin, chẳng ai có thể nhìn thấy anh nữa thì sao?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 78


RIO DE JANEIRO, BRAXIN

Harvath xuống máy bay ở Sân bay quốc tế Antonio Carlos Jobim của Rio. Cảm giác thích được biến mất vào thiên nhiên hoang dã của Braxin tan biến. Anh nóng lòng muốn vào việc.

Sử dụng tấm hộ chiếu giả đã lấy từ D.C., anh qua cửa hộ chiếu và thủ tục hải quan với cái tên Hans Brauner, quốc tịch Đức. Tấm hộ chiếu này thật vô giá lúc này. Nó không chỉ giúp anh đi lại không bị các cơ quan tình báo của Mỹ theo dõi mà đi lại dưới quốc tịch Liên minh Châu Âu cho phép anh vào Braxin mà không cần visa, điều mà anh không thể nếu dùng hộ chiếu Mỹ.

Tránh bàn tay RDF, anh đi thẳng tới chỗ bàn Du lịch Quốc doanh của Rio de Janeiro và mua một hóa đơn đi taxi trả trước. Anh ghét phải chống chọi với một trong số những tên lái taxi nổi tiếng là cẩu thả ở thành phố này.

Sau khi vào xe và đưa người lái xe địa điểm cần đến, Harvath ngả đầu và nhắm mắt lại. Mười một giờ đồng hồ qua, anh đã ở suốt trên máy bay không thì cũng đổi máy bay. Anh đang mong chờ đến lúc vào khách sạn và tắm rửa, cũng như chợp mắt một chút nhưng vẫn có việc cần làm trước.

Người lái xe đi đường Linha Vermelha hướng về thành phố. Anh ta thay đổi tốc độ và làn đường một cách hoàn hảo theo bản nhạc Funk Carioca của địa phương phát ra từ chiếc hộp gắn trên bảng đồng hồ được trang trí tỉ mỉ.

Văn phòng Chuyển phát nhanh của Mỹ nằm ngay bên dưới Khách sạn Copacabana Palace ở Avenida Atlantica, ngay sát bãi biển nổi tiếng thế giới Copacabana.

Ra khỏi xe, Harvath quay lưng lại làn nước xanh thẫm và những tấm thân màu đồng hun trong trang phục thiếu vải, anh bước thẳng vào bên trong. Anh dùng một chiếc điện thoại trong nhà để liên lạc với Văn phòng Chuyển phát nhanh Mỹ, hỏi xem gói hàng gửi qua Fedex của anh đã tới chưa. Vậy là đã tới.

Sau khi kiểm tra ở cái bàn phía trước và nhận chìa khóa, anh bước xuống chỗ Chuyển phát nhanh để lấy lại gói đồ. Anh đổi vài nghìn đô la sang đồng Reais rồi quay ra sảnh, nhờ người gác cửa sắp xếp hộ một chuyến đi bằng trực thăng cho anh.

Trong phòng mình, Harvath quẳng bưu kiện của Fedex lên giường và vứt chiếc túi gần bàn. Anh bước ra chỗ cửa sổ, kéo lớp rèm trong lại rồi mở ra. Chống tay vào ngưỡng cửa, anh nghiêng người ra bên ngoài.

Quang cảnh bên ngoài thật choáng ngợp. Bãi biển dài bốn cây số đầy người. Mùi vị mặn mòi của biển tràn vào căn phòng. Nhìn những con sóng xô vào bờ, Harvath cảm thấy tiếc rẻ vì không mang theo đồ bơi.

Anh thụt đầu vào, đi vào nhà tắm để tắm cho dễ chịu. Treo xong quần áo, anh trèo vào bồn và lúc này thời gian như ngừng trôi khi anh để mặc dòng nước nóng xối vào cơ thể.

Thường thì bao giờ anh cũng tráng nước lạnh cuối cùng- đó là cách để anh thấy tỉnh táo hơn cả một tách cà-phê, nhưng không phải là hôm nay. Hôm nay anh cần ngủ.

Anh đứng trên tấm thảm hút nước mềm mại, lau khô người rồi lao về phía chiếc giường cỡ lớn. Anh để dấu hiệu không được quấy rầy trên điện thoại, kéo ga giường, rồi nằm xuống.

Anh nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh từ những chiếc xe của người đi biển bên dưới và chìm vào giấc ngủ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 79


Harvath giật mình tỉnh dậy và một lúc sau anh mới nhận ra mình đang ở đâu. Anh lại vừa gặp ác mộng.

Người anh đầm đìa mồ hôi, tim đập thình thịch. Mặc dù đã ngủ vài tiếng đồng hồ nhưng anh cảm thấy còn tệ hơn cả lúc anh vừa nằm xuống. Chẳng có gì khác biệt. Giờ anh tỉnh mất rồi và anh biết rõ phải đến tối mới có thể ngủ trở lại. Anh lại vào nhà tắm và lần này tráng người bằng nước ở mức lạnh nhất.

Anh cạo râu rồi thay một bộ quần áo sạch đã mang theo. Sau đó, anh nhấc điện thoại lên và gọi người gác cửa. Chuyến du lịch bằng trực thăng của anh đã được thu xếp vào sáng ngày hôm sau và công ty trực thăng sẽ cho một chiếc xe riêng tới đón anh. Harvath cảm ơn người giữ cửa và hỏi đường đến hiệu thuốc gần nhất. Sau đó anh gác máy.

Hiệu thuốc cách đó không xa, sau khi lấy đủ những thứ cần thiết cho ngày hôm sau, anh trở về phòng mở máy tính xách tay nhỏ mà anh đã mua trước khi rời khỏi D.C., và kết nối vào mạng Internet. Anh phải mất một tiếng mới hài lòng với chương trình bảo vệ anh đã xây dựng để tránh bị phát hiện ra. Anh đã sử dụng một số máy chủ khác nhau và vài chương trình mã hóa khá tốt. CIA hay bất kỳ ai sẽ khó mà tìm ra được là anh đang ở đâu.

Harvath truy cập vào hòm thư anh đã cho Vaile vì mục đích này và mở một địa chỉ thư điện tử. Tệp tin này gần như đã được xử lý hết, nhưng những điểm nổi bật vẫn còn cả ở đó. Những thứ đầu tiên mà Harvath nhìn là ảnh của Phillippe Roussard.

Harvath nhớ tên khá tốt và có khả năng nhớ mặt đặc biệt tốt. Ở người đàn ông này có cái gì đó quen quen, Harvath biết là anh chưa bao giờ gặp hắn ta.

Như vậy, nếu không phải Roussard ra ngoài vì Harvath, thì là người đứng sau hắn người đã làm cho hắn được thả ra khỏi Gitmo. Một tiếng tiếp theo, anh tiếp tục đọc qua tài liệu về gã người Pháp này nhưng chẳng thấy gì đặc biệt. Về phần Harvath, anh thấy chẳng có một manh mối nào có ích – ngoại trừ những tấm ảnh thật chụp mặt hắn.

Theo bức thư điện tử gửi cho Vaile, Carolyne Leonard và Kate Palmer đã nhận dạng Roussard là gã trai đã mời họ thử nước hoa giả ở Tyson Galleria hôm thứ bảy. Hiện nay, cả hai đều đang ở trong tình trạng rất nguy kịch. Đáng tiếc là Emile Hawkins không thể nào trả lời câu hỏi liên quan đến vấn đề này nhưng Harvath biết chắc chắn rằng bà cũng sẽ nhận dạng được hắn. Tóm lại, có ảnh của hắn là một khởi đầu nhưng là một khởi đầu quá chậm chạp.

Harvath truy cập vào tài khoản Gmail anh đã thiết lập với Ron Parker và Tim Finney và mở ra một tin nhắn đang chờ anh trong thư mục nháp. Nó bắt đầu bằng một cái mũ mới. Parker đã nói với anh, cùng với một lời cảnh báo là đừng có liên lạc với số điện thoại di động của họ vì cả hai đều tin rằng họ đang bị theo dõi. Tin nhắn hay các hòm thư điện tử thông thường cũng vậy.

Có một thông tin tình báo vắn tắt từ Tom Morgan bổ sung cho những gì Vaile đã nói về hai tên khủng bố người Morroc và Australia bị theo dõi ở trong nước gần đây. Nếu xét đúng thời gian đó, chúng không thể liên quan đến những vụ tấn công ở Mỹ.

Harvath đẩy ảnh của Roussard và những tài liệu về hắn lên và đề nghị Finney phải đảm bảo rằng đội bảo vệ cho mẹ anh và Tracy cũng phải có ảnh của hắn.

Parker biết Harvath sẽ lo lắng về việc liên lạc trực tiếp với bệnh viện nên ông đã cho anh số điện thoại của những người bảo vệ cho mẹ anh và Tracy để anh có thể cập nhật tin tức một cách an toàn. Sau khi đọc xong những tin nhắn còn lại anh xóa hết đi và thoát ra khỏi hòm thư này. Chuyển sang một trong số các tài khoản VIP, hòm thư thoại Internet, Harvath đã tải xuống những phần mềm cần thiết cho máy tính của anh, anh cắm tai nghe vào và gọi cho người bảo vệ mẹ anh ở Nam California.

Anh nói ngắn gọn với người đàn ông nghe máy, anh ta đảm bảo với anh là trước khi đóng cửa, đoạn bờ biển đó phải không có ai và đưa chiếc điện thoại cho mẹ Harvath.

Họ nói chuyện khoảng mười phút, rồi Harvath giải thích với bà rằng anh phải đi. Anh hứa sẽ cố gọi lại cho bà sớm.

Sau đó, anh gọi cho đội của Tracy. Người đội trưởng giải thích với anh rằng bố mẹ của Tracy khá lịch sự, nhưng rõ ràng là họ không muốn sự hiện diện của bọn họ ở đó. Harvath cảm ơn anh ta vì những gì họ đang làm. Có thể là bố mẹ Tracy không quá khó chịu về mấy anh chàng cơ bắp lởn vởn quanh Khu Hồi sức cấp cứu nhưng nếu có chuyện gì xảy ra họ sẽ vui mừng vì có mấy anh chàng này ở đó.

Khi Harvath nói chuyện với đội bảo vệ trên Bờ biển phía Tây, anh miêu tả rất kỹ về Phillipe Roussard cho người đội trưởng và bảo anh ta chờ Finney và Parker gửi cho ảnh của hắn.

Người bảo vệ đưa điện thoại cho Bill, cha của Tracy. Đó là một cuộc nói chuyện không lấy gì làm tốt đẹp. Chưa có báo cáo mới về tình trạng của Tracy. Họ đã làm thêm một số xét nghiệm, nhưng trừ khi rút máy thở của cô ra, họ mới có thể chụp cộng hưởng từ được. Lúc này, kết quả điện não đồ cho thấy hoạt động của sóng não giảm đi đáng kể và đội bác sỹ thần kinh lo ngại rằng đó là dấu hiệu não bị hỏng vĩnh viễn.

Harvath không ngạc nhiên vì không thấy tiến triển gì, nhưng anh vẫn không hy vọng phải nghe thấy điều đó. Anh nói ngắn gọn với bà Barbaram, mẹ của Tracy rồi nhờ bà ghé hộ chiếc điện thoại vào tai Tracy vài phút.

Khi biết chắc là chiếc điện thoại đã ở đúng chỗ anh bắt đầu nói. Chẳng mấy chốc, anh quên hết cả mệt mỏi trong cơ thể mình. Tất cả những gì anh quan tâm là Tracy và phải khỏe mạnh vì cô. Anh thì thầm vào tai cô những lời nói yêu thương, rằng anh yêu cô biết nhường nào và anh mong cô được xuất viện để họ có thể đến bất cứ nơi nào.

Anh kể hết những việc hai người sẽ cùng làm, chuyến đi chơi câu cá ở Vùng Jackson Hole. Tracy rất thích được chiêm ngưỡng sắc màu của mùa thu ở Bew England và Hy Lạp, nơi Harvath hằng mong được giới thiệu với cô về hòn đảo Paros và Antiparos cùng tất cả bạn bè của anh.

Cuối cùng, Harvath chẳng còn gì để nói nữa. Một số người có thể lấy đó làm xấu hổ nhưng anh và Tracy sớm nhận ra rằng đó là dấu hiệu cho thấy họ rất hợp nhau. Họ có thể thích thú khi được im lặng bên nhau.

Anh nhắc lại với cô lần nữa rằng anh rất yêu cô và nhắc nhở cô rằng cô là một trong những chiến binh vĩ đại nhất anh từng biết. Cô cần phải khỏe mạnh. Cô đang chiến đấu với sinh mệnh của mình và cô sẽ chiến thắng chừng nào cô hồi phục hoàn toàn. Anh chẳng biết liệu cô có nghe được gì không, nhưng Harvath thích nghĩ rằng cô có thể nghe thấy. Anh đã đọc nhiều bài báo về bệnh nhân hôn mê nên tin rằng, rất nhiều người trong số họ có thể nghe và hiểu được những gì người khác đang nói với mình. Nếu không, đó cũng là cách thổ lộ với cô rằng anh rất yêu thương và tôn trọng cô. Chừng nào cô còn thở được, kể cả thở bằng máy anh vẫn sẽ điều trị cho cô như cách anh vẫn đang làm.

Khi mẹ Tracy cầm điện thoại lại, Harvath chúc bà ngủ ngon rồi gác máy.

Quay số phục vụ phòng, Harvath gọi bữa tối. Mai sẽ là một ngày khó khăn và anh cần khỏe thêm chút nào tốt chút đó.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom