Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Khi Rừng Cam Nở Rộ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Khi Rừng Cam Nở Rộ
Chương 80: Phong cảnh tuyệt vời


Vì biết Thương Diễn Chi sẽ đuổi theo nên Nhiễm Anh vô thức giảm tốc độ, kết quả khi lên đến đỉnh núi, trên đó đã có rất nhiều du khách.

Ở trung tâm khu tham quan là một cây đỗ quyên rất cổ thụ, lớn tới mức năm sáu người mới ôm hết một vòng. Nơi này có rất nhiều khách, biết không thể chen lấn nổi, Nhiễm Anh đành đi vòng qua một khu vực vắng người khác, vừa chụp hình vừa chờ Thương Diễn Chi.

Hôm nay thời tiết rất tốt, nhiệt độ lại thích hợp, ánh nắng chiếu vào người khiến toàn thân cô ấm áp, vài cô gái đi lại phía cô.

"A Anh, sao chị lại ở đây, bọn em chụp được kha khá kiểu rồi đấy."

Người đầu tiên lên tiếng là Tiêu Mỹ Hoa, con gái của Tiêu Khắc Gian, cô ấy đi làm xa cách đây vài năm, nhưng sau này thấy gia đình phát triển tốt, cần sự giúp đỡ nên đã về nhà phụ bố mẹ.

"Ừ, tôi đi chậm." Nhiễm Anh liếc nhìn bộ đồ trên người mình, thật ra mà nói, dù không cần đợi Thương Diễn Chi thì cô cũng khó mà đi nhanh trong bộ quần áo rườm rà này.

“Nào A Anh, để em chụp cho chị vài tấm.” Tiêu Mỹ Hoa nhận lấy máy ảnh từ tay Nhiễm Anh, trong mắt không giấu vẻ ngưỡng mộ: “A Anh, chị mặc đồ cổ phục rất đẹp đó."

"Chụp chỗ cây đỗ quyên cổ thụ đi."

"Được, qua đó đi."

Nhiễm Anh nhờ Tiêu Mỹ Hoa chụp thêm vài tấm ảnh. Cô mặc bộ quần áo cổ trang, đứng giữa biển hoa, gió nhẹ lay, nhìn từ xa giống như một nàng tiên hạ phàm.

"Đẹp lắm, tôi sẽ dùng hình này làm hình quảng cáo trên Weibo."

Nhiễm Anh nhìn Tiêu Mỹ Hoa, giơ ngón tay cái: "Mỹ Hoa, kỹ năng chụp ảnh của em đúng là đỉnh thật."

“Hồi ở Quảng Đông em từng làm việc trong một studio mà, còn học được vài kỹ năng chỉnh ảnh nữa."

Ánh mắt Nhiễm Anh sáng lên: "Sao em không nói sớm với tôi? Lần sau sẽ giao cho em phụ trách chụp ảnh quảng cáo cho làng chúng ta."

Kỹ năng chụp ảnh của côchỉ có thể coi là ở mức trung bình, không xấu, nhưng cũng không đặc biệt xuất sắc. Phong cảnh đẹp sẵn nên chụp gì cũng thấy đẹp.

Tiêu Mỹ Hoa nghiêng người nhìn xem, khá hài lòng: "Chúng ta chụp hình tập thể đi, mọi người tạo dáng tự nhiên vào, em sẽ chụp thật đẹp cho mọi người."

"Được."

Nhiễm Anh và mấy cô gái bắt đầu bị cuốn vào chuyện chụp ảnh, tạm thời quên mất Thương Diễn Chi.

Thương Diễn Chi leo tới nơi, mất một lúc anh mới tìm thấy Nhiễm Anh đang tươi cười chụp ảnh với mấy cô gái khác, hoàn toàn quên mất người bạn trai này.

“Ừm”

Anh đứng sang một bên, hắng giọng. Nhiễm Anh vẫn mải chụp hình nên không nghe thấy.

"Ừm."

“A Anh nhìn này, em chụp như thế này có được không?”

Trần Trân là con gái của Trần Chính Tiên, đang vui vẻ tạo dáng trong bộ Hán phục.

Nhiễm Anh định trêu chọc cô bé thì chợt khựng lại, nhìn thấy Thương Diễn Chi đã đứng đó từ khi nào.

"Anh đến rồi?"

“Anh còn đang thắc mắc, không biết khi nào em sẽ nhìn thấy bạn trai mình đấy.”

Ánh mắt Thương Diễn Chi rơi vào Nhiễm Anh, cô mặc một bộ Hán phục, đứng giữa cánh đồng đỗ quyên đỏ thắm.

"Em mặc bộ này đẹp lắm."

Anh không tiếc lời khen ngợi làm Nhiễm Anh đỏ mặt mỉm cười: “Cảm ơn, không tệ đúng không."

Hai năm qua tóc cô đã dài hơn rất nhiều, cô chỉ đơn giản cố định chúng bằng một cái kẹp tóc xinh xắn.

“Để em giới thiệu anh với bạn bè em.“

Nhiễm Anh vừa định giới thiệu Tiêu Mỹ Hoa với Thương Diễn Chi thì Tiêu Mỹ Hoa liền tự động lùi lại vài bước.

“A Anh, có người chụp ảnh cho chị rồi, vậy bọn em sẽ qua bên kia trước.”

"Chơi vui vẻ nhé."

"Đừng quên giới thiệu cảnh sắc nơi đây cho bạn chị đấy."

Nhiễm Anh:... Không cần thiết đâu. Đây không phải là lần đầu tiên, ngược lại, Thương Diễn Chi đã đến đây với cô rất nhiều lần để khảo sát thực địa rồi.

Xoay người lại, Nhiễm Anh cẩn thận nhìn Thương Diễn Chi, dưới mắt anh có một quầng thâm mờ nhạt: "Anh mệt mỏi như vậy còn không chịu về nghỉ ngơi?"

"Vốn là mệt mỏi, nhưng nhìn thấy em lại không thấy mệt nữa."

Thương Diễn Chi ngày càng biết dỗ ngọt người khác. Nhiễm Anh không đáp lại, chỉ tủm tỉm cười.

"Nào, đi dạo thôi."

"Được."

Thương Diễn Chi quả thật đã đến thung lũng hoa nhiều lần, nhưng năm nay hoa nở đặc biệt đẹp, cả ngọn núi đỏ rực, không khí ở đây đây rất trong lành, bao quanh là rừng cây xanh mướt.

"Thật sự, phong cảnh ở đây rất đẹp."

Lợi thế của huyện Cầm Huyện là cảnh quan, vì vậy chính quyền đã bỏ rất nhiều công sức để xây dựng nền tảng du lịch ở đây.

Chỉ trong vài năm, huyện đã tập trung phát triển các điểm du lịch trọng điểm và tạo ra các tuyến du lịch chất lượng, cộng với việc quảng bá tốt đã thu hút rất nhiều du khách nước ngoài. Trong vài năm qua, Thương Diễn Chi là người tận mắt chứng kiến sự phát triển này.

“Được như bây giờ đã là tốt lắm rồi.” Nhiễm Anh rất tự hào về quê hương: “Không uổng phí công sức của bao nhiêu con người trong những năm qua."

Từ huyện đến chính quyền địa phương, từ cán bộ xóa đói giảm nghèo đến dân làng, ai cũng nỗ lực để quê hương phát triển tốt hơn.

“Đúng vậy.” Thương Diễn Chi gật đầu, ánh mắt rơi vào trên mặt Nhiễm Anh: “Em cũng vất vả nhiều rồi.”

Nhiễm Anh nhìn anh, gật đầu nặng nề: “Em coi đây là một lời khen.”

"Đó thực sự là một lời khen."

Hai người nhìn nhau cười, không nói gì.

Trên núi ngày càng nhiều du khách, Nhiễm Anh lại không thích đám đông, cô nhìn về phía Thương Diễn Chi.

"Hay chúng ta về trước đi, nơi này quá nhiều người."

"Đó thực sự là một lời khen."

Hai người nhìn nhau cười, không nói gì.

Trên núi ngày càng nhiều du khách, Nhiễm Anh lại không thích đám đông, cô nhìn về phía Thương Diễn Chi.

"Hay chúng ta về trước đi, nơi này quá nhiều người."

“Được.” Thương Diễn Chi thực ra cũng không thích đám đông: “Lần sau có cơ hội chúng ta sẽ quay lại.”

"Đi thôi."

“Được.” Thương Diễn Chi thực ra cũng không thích đám đông: “Lần sau có cơ hội chúng ta sẽ quay lại.”

"Đi thôi."
 
Chương 81: Kết quả bước đầu


"Không thể trách em, là do anh tới trễ mà."

Nhiễm Anh lớn lên ở thôn Đại Thạch, cô quen thuộc với từng con đường nơi đây.

"Năm vừa rồi thời tiết ấm áp hơn bình thường, khi anh đến thì băng đã tan hết rồi còn gi?"

Thực ra cũng không thể trách Thương Diễn Chi, những ngày đó là cuối năm, công ty có rất nhiều việc. Khi anh đến được thôn Đại Thạch thì cảnh đẹp đã không còn.

“Được rồi, không phải em trách anh.” Thương Diễn Chi nắm lấy tay cô, ánh mắt anh dừng lại ở gấu váy dài đến mắt cá chân của cô, đưa tay nắm lấy tay cô để cô khỏi ngã trên đường xuống núi: "Lần tới anh chắc chắn sẽ đến sớm hơn."

“Không cần đâu ạ.” Vẻ mặt của Nhiễm Anh rất thoải mái: “Việc kinh doanh quan trọng hơn, cảnh đẹp thì năm nào cũng có thể xem được mà."

Cô và anh còn rất nhiều thời gian bên nhau, không việc gì phải vội.

"Vì vậy, lần sau anh cứ nghỉ ngơi thật tốt trước, không cần vất vả như hôm nay."

Hiển nhiên, lái xe lâu như vậy, dù không mệt mỏi nhưng tinh thần anh vẫn rất căng thẳng, chỉ nhìn thôi cũng nhận ra anh gần như không còn tỉnh táo như thường ngày.

"Tình huống hôm nay đặc biệt, lần sau anh sẽ không như vậy nữa."

Thương Diễn Chi quả thực mệt mỏi vì phải chạy loanh quanh gần như cả ngày, nhưng nhìn thấy một Nhiễm Anh khác lạ như vậy, anh cảm thấy sự vất vả của mình cũng thật đáng giá.

Thời gian hoa đỗ quyên nở kéo dài hơn một tháng, hiện tại là thời điểm hoa bắt đầu nở rộ. Nhiễm Anh dự định sẽ tận dụng cơ hội này để quảng bá các danh lam thắng cảnh khác ở quê hương.

Về đến nhà, cô bảo Thương Diễn Chi sang phòng Nhiẽm Duệ nghỉ ngơi, còn cô về phòng mình bắt đầu chỉnh ảnh.

Ảnh của Tiêu Mỹ Hoa chụp rất đẹp, tuy không nhìn thấy mặt trước nhưng từ bóng lưng có thể nhận ra cô duyên dáng trong bộ Hán phục.

Nhiễm Anh đăng ảnh lên các tài khoản mạng xã hội, ngoài ảnh Hán phục, cô còn đăng tải nhiều hình ảnh về phong cảnh quanh thôn, cũng đăng hướng dẫn chi tiết làm cách nào để đến được nơi này.

Mọi việc diễn ra thuận lợi, làn sóng quảng cáo dần lan rộng.

Làm xong, Nhiễm Anh cảm thấy yên lòng. Thật ra, ngay từ khi bản kế hoạch của cô được trình lên, lãnh đạo huyện đã bắt đầu quảng bá về biển hoa đỗ quyên mỗi mùa hoa nở, vì vậy lượng du khách cũng đã được tích tụ từ vài năm trước.

Huyện Cầm ngày càng phát triển trong những năm qua, Nhiễm Anh tin rằng trong tương lai quê hương cô sẽ ngày càng tốt hơn.

......

"A Anh"

Khi Hạ Thính Vân đến tìm thì Nhiễm Anh đang giúp việc ở vườn dâu của Tiêu Trường Phát. Dâu tây đã chín, các con của Tiêu Trường Phát lại phải quay về trường nội trú nên cô thường ghé qua giúp đỡ khi có thời gian.

“Sao vậy?” Nhiễm Anh bỏ chiếc kéo trong tay xuống, ánh mắt rơi vào Hạ Thính Vân đang sải bước về phía này, vội bước tới ngăn cản cô ấy.

"Chậm một chút, có chuyện gì thì cứ gọi điện hẹn tôi ra ngoài. Chạy nhanh như vậy làm gì, cậu cẩn thận đứa nhỏ trong bụng đó."

Hạ Thính Vân mang thai hơn năm tháng, tuy nhiên, cô ấy dường như không hề lo lắng, luôn hăng hái trong mọi việc.

"Tôi không sao, cũng đã hơn năm tháng rồi, thai nhi rất ổn định."

Hạ Thính Vân xua tay nhưng bước chân cũng dần chậm lại.

Năm đó, Hạ Thính Vân vô tình mất con trong một trận cãi vã ở nhà Nhiễm Anh vì Tiêu Xuân Cảnh. Sau này, đơn giản là cô ấy không muốn có con lập tức, công cuộc xóa đói giảm nghèo quan trọng hơn, cô ấy và chồng bàn nhau chờ thêm một thời gian.

Khi nghe được quyết định của Hạ Thính Vân, cô khá lo lắng cho bạn mình. Đây không phải thành phố lớn như Bắc Kinh hay Thượng Hải, ở một nơi nhỏ bé như thế này, nếu không sinh con, người xung quanh sẽ bàn ra tán vào rất mệt mỏi.

May mắn thay, bố mẹ chồng và chồng của Hạ Thính Vân đều là những người tiến bộ và hiểu được tầm quan trọng của công việc xóa đói giảm nghèo, khi biết Hạ Thính Vân dự định vài năm sau sẽ sinh thêm con, họ hoàn toàn ủng hộ, cũng rất tôn trọng chí hướng của cô ấy.

Những năm gần đây, Nhiễm Anh bận rộn chạy khắp nơi, Hạ Thính Vân cũng không hề nhàn rỗi, cô ấy miệt mài làm việc vì sự phát triển của thôn Đại Thạch, phát triển những kế hoạch trực tiếp giúp đỡ trẻ em trong thôn được đến trường.

Năm nay, toàn huyện Cầm phát triển tốt nhờ ngành du lịch, thôn Đại Thạchđược đánh giá là làng đẹp nhất, môi trường được cải thiện, thu nhập của nông dân tăng lên, công tác xóa đói giảm nghèo toàn huyện đạt kết quả rất khả quan.

Tuy nhiên, đó không phải là lý do chính Hạ Thính Vân đến đây hôm nay.

"Tôi tới đây để báo cho cậu một tin tốt."

"Tin tốt gì?"
 
Chương 82: Xây dựng nông thôn mới


“Chúng ta sẽ áp dụng mô hình nông thôn mới ở thôn Đại Thạch."

Giọng Hạ Thính Vân rất phấn khởi. Huyện sắp triển khai chương trình thí điểm nông thôn mới, thôn Đại Thạch là một trong những nơi đầu tiên được chọn.

"Thật sao?"

Ánh mắt Nhiễm Anh sáng lên, đây đúng là một tin vui.

"Cậu có chắc không?"

"Chắc chắn. Tỉnh đã có văn bản rồi. Sau khi huyện tổ chức họp bàn, thôn Đại Thạch là thôn đầu tiên được chọn."

"Quá tốt rồi, thật sự quá tốt."

Đây quả thực là một tin tốt. Nhiều ngôi nhà trong làng gần như đã đổ nát, nếu không thì cũng là những căn nhà cũ kỹ tồi tàn, mấy năm nay người dân đã bắt đầu kiếm được tiền, mọi người đều hy vọng sẽ cải thiện điều kiện ăn ở.

“Mấy năm trước, chú Khắc Gian nói sẽ xây nhà, nhưng lúc đó phải bỏ tiền đầu tư nông trang nên đành hoãn lại. Năm ngoái nói là sẽ xây nhà nhưng thủ tục vẫn chưa được duyệt. Bây giờ mọi việc có thể được thông qua nhờ chính sách mới rồi đúng không?"

“Ừ.” Hạ Thính Vân gật đầu: “Đó là điều tôi định nói hôm nay. Huyện muốn xây dựng nông thôn mới, mỗi hộ sẽ được phê duyệt đất đai, sau đó lập quy hoạch thống nhất. Lãnh đạo phía trên sẽ mời các nhà đầu tư đấu thầu xây dựng, chúng ta chỉ cần chuẩn bị tốt những việc nhỏ còn lại."

Nhiễm Anh mỉm cười: "Cậu chọn được địa điểm rồi à?"

"Đã chọn rồi, ở ngoài thôn không gian rộng rãi, huyện đã có bản vẽ sơ bộ rồi."

Trong mắt Nhiễm Anh tràn đầy ý cười: "Đây thực sự là một tin vui. Tôi muốn báo tin này cho mọi người biết ngay bây giờ."

“Đừng nóng vội.” Hạ Thính Vân bấm khẽ vào tay Nhiễm Anh: “Tôi còn một tin khác, cậu không muốn nghe à?”

"Còn chuyện gì?"

“Nhà nước sẽ trợ cấp cho mỗi hộ gia đình 30.000 nhân dân tệ cho những gia đình đủ điều kiện.”

"Chính sách tốt như vậy?"

“Ừ, là thật.” Hạ Thính Vân nhìn vẻ mặt ngạc nhiên hiếm thấy của Nhiễm Anh rồi mỉm cười: “Tôi đã mang hồ sơ đến nộp tại văn phòng thô. Nhà nước sẽ phân bổ trợ cấp thống nhất, nhưng mọi người cũng có thể xem điều kiện nhà mình thế nào, cứ nộp đơn, lãnh đạo sẽ xem xét trợ cấp tuỳ theo từng trường hợp.”

Nhiễm Anh lắc đầu: “Không có trợ cấp cũng không sao. Chỉ cần được chọn thí điểm trong chương trình nông thôn mới đã là tốt lắm rồi."

Nếu không có những chính sách tốt của đất nước trong những năm gần đây, e rằng người nông dân sẽ không thể có cuộc sống ổn định như hôm nay.

Điều kiện của gia đình Nhiễm Anh không tệ, mấy năm nay cô đã tìm được cơ hội phù hợp và kiếm được rất nhiều tiền. Khi những trái cam rốn chín, cô tin rằng sau này mọi việc sẽ dần tốt hơn nhiều. Gia đình cô căn bản không cần số tiền trợ cấp của nhà nước, để lại phần đó cho những hộ gia đình khác thì hơn.

"A Anh, chính sách là dành cho mọi người. Trước tiên cậu đến văn phòng thôn xem gia đình cậu có đáp ứng yêu cầu không, nếu được thì tôi sẽ giúp cậu lập hồ sơ."

“Thật sự không cần thiết.” Cô tin rằng mình vẫn có thể tự kiếm được tiền để xây nhà.
 
Chương 83: Thách thức mới


Không giống như năm ngoái, tuy vụ cam rốn năm nay chưa được bội thu nhưng thực sự tốt hơn năm ngoái rất nhiều.

Nhiễm Anh nhìn vườn cam, cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.

"Năm nay đúng là rất tốt."

“A Anh, năm nay sản lượng cam rốn sẽ tốt hơn đúng không?"

Tiêu Khắc Gian nhìn vườn cam tuy chưa chín hẳn nhưng dường như có thể thấy được sau một thời gian nữa, khi trái chín sẽ có bộ dạng thế nào. Vì chưa từng trồng cam rốn nên không biết đây có phải là năng suất bình thường hay không nhưng trái ra đầy đặn hơn năm ngoái, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy vui.

“Không.” Nhiễm Anh lắc đầu, cô nhắc lại những việc đã nói trước kia: “Đây mới chỉ là năm thứ tư, năng suất trên một mẫu đất sẽ không cao lắm, sẽ phải mất vài năm nữa cây mới vào thời kỳ cho sản lượng cao nhất."

Trong vài năm qua, cô không chỉ chăm chút vườn cam mà còn đến các tỉnh lân cận tham quan, học hỏi từ cách trồng cam rốn của họ.

Thật ra huyện Cầm khởi nghiệp muộn hơn họ, rất may là được lãnh đạo hỗ trợ mạnh mẽ, nếu không thì cô cũng không mấy tự tin.

"Nhưng chú đừng lo lắng, chỉ cần kiên nhẫn thêm một thời gian thì thành quả sẽ có thôi."

Tiêu Khắc Gian gật đầu, sau những gì xảy ra trước đó, họ rất tin tưởng vào Nhiễm Anh.

Nhiễm Anh nhìn vườn cây, vừa mừng vì sản lượng tăng lên lại vừa nghĩ đến chuyện khác.

Là vấn đề tiêu thụ

Năm ngoái sản lượng cam ít, cũng là lần đầu mọi người thấy giống cam này, vì vậy ngoài việc ăn thử, dân làng mang ra bán ở các chợ huyện để quảng cáo, nhưng sản lượng năm nay bắt đầu nhiều, Nhiễm Anh lại lo lắng vấn đề đầu ra.

...

"Em không khoẻ à?"

Thương Diễn Chi dạo này rất bận, công ty còn hai dự án nữa chưa hoàn thành. Đã nửa tháng rồi mới gặp được Nhiễm Anh, nhưng cô có vẻ lơ đãng không tập trung.

"Nửa tháng không gặp, em có nhớ anh không?"

“Rất nhớ anh.” Nhiễm Anh gật đầu, chân thành thừa nhận.

"Em chỉ có vài việc đang nghĩ cách giải quyết nên tinh thần không tốt lắm."

"Vấn đề gì?"

"Sản lượng cam năm nay tốt hơn năm ngoái rất nhiều, không biết sẽ tìm đầu mối tiêu thụ như thế nào đây.”

Hiện nay, cam rốn của tỉnh Giang khá nổi tiếng, có nhiều huyện ở phía Nam trồng cam rốn với số lượng lớn như vậy nên nguồn cung rất dồi dào.

"Anh có biết chủ sở hữu của một số siêu thị lớn ở thủ phủ của tỉnh, nếu em cần..."

Nhiễm Anh nhìn vẻ mặt anh hồi lâu, cuối cùng lắc đầu: “Tạm thời không cần, em tự mình tìm cách trước, nếu không được thì sẽ nhờ anh giúp.”

“Vậy bây giờ em có ý tưởng gì chưa?”

"Em đã nghĩ rồi." Nhiễm Anh suy nghĩ thật kỹ: "Trước đây em mở một cửa hàng trực tuyến chuyên bán đặc sản địa phương, hiệu quả khá tốt, em sẽ tiếp tục hình thức này trước tiên."

"Đây cũng là ý kiến hay, còn gì nữa?"

Mặc dù các cửa hàng trực tuyến có chi phí thấp nhưng hiệu quả quảng bá không đảm bảo. Ngoài ra, với sự phát triển của Internet trong những năm gần đây, ngày càng có nhiều cửa hàng trực tuyến bán đặc sản địa phương, sự cạnh tranh khá lớn. Nhiều loại trái cây theo mùa được bán trực tuyến, doanh thu tốt, nhưng thị trường ngày càng thu hẹp.

"Anh vừa nói là nên mang cam rốn vào siêu thị, chuyện này em từng nghĩ đến, nhưng mà..."

Cô còn không chắc chắn về sản lượng cam, trong khi siêu thị có yêu cầu rất khắt khe về số lượng cụ thể.

"Tạm thời đừng nghĩ nhiều như vậy. Mấy ngày tới anh sẽ đi hỏi giùm em. Nếu em cần giúp, cứ nói với anh, Nhiễm Anh, em là bạn gái của anh..."

"Được rồi, khi nào thực sự cần, em sẽ nói với anh."

Nhiễm Anh nói vậy nhưng cô không có ý định đi tìm Thương Diễn Chi nhờ giúp đỡ. Tương lai thôn Đại Thạch còn rất dài, cô không thể cứ mãi đi tìm Thương Diễn Chi nhờ giúp đỡ từng việc như này.

Tuy ý tưởng hay nhưng thực tế Nhiễm Anh lại gặp khó khăn trong việc thực hiện.

Có ba siêu thị lớn ở huyện Cầm. Hai siêu thị nằm ở trung tâm khu phố cổ của huyện, nơi lượng người qua lại tương đối lớn, còn siêu thị kia nằm gần khu đô thị mới.

Huyện Cầm đã phát triển rất tốt trong vài năm qua, Nhiễm Anh phải đi vài lần mới gặp được quản lý của siêu thị bên khu đô thị mới.

Ông chủ tên Hoàng Hoa, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, khi nghe ý định của Nhiễm Anh liền xua tay.

“Cô gái, trước đây cô chưa từng trồng cam rốn à?”

"Đây quả thực là lần đầu tiên chúng ta trồng cam rốn."

“Đúng vậy.” Hoàng Hoa gật đầu, coi như quả thực là như vậy: “Cho nên cô không biết, do mấy năm nay chính phủ khuyến khích trồng loại cam này nên sản lượng rất lớn, mỗi năm có hàng trăm nhà vườn đến chào giá, cô bán mỗi cân giá mười sáu tệ thì chúng tôi làm sao nhập được?"

Nhiễm Anh mím môi, thực ra cô đã phát hiện ra vấn đề này vào năm ngoái.

"Chất lượng cam rốn của chúng tôi rất khác biệt, khi nào cam chín, chú nếm thử sẽ biết."

"Đừng nói với tôi về những thứ đó. Tất cả cam rốn đều giống nhau thôi. Người tiêu dùng làm sao phân biệt, họ chỉ biết mua ở đâu rẻ hơn thì mua thôi. Những thứ đặc biệt như anh đào hay sầu riêng thì tôi có thể châm chước nhập thử vì chúng hiếm lạ, nhưng cam rốn thì thôi đi."
 
Chương 84


Nhiễm Anh nghẹn giọng, không ngờ đối phương lại thẳng thắn như vậy, cô buộc mình phải bình tĩnh lại, không nổi giận với người kia.

"Giám đốc Hoàng, tôi không đồng ý với lời nói của anh, tại sao lại gọi cam rốn là loại trái cây tầm thường chỉ đáng bán bên lề đường? Mấy năm gần đây, cam rốn của chúng tôi cũng đã được tung ra thị trường, ai ăn qua đều công nhận loại cam này ngọt, nhiều nước, chứa nhiều chất dinh dưỡng."

"Được rồi, cô không cần nói mấy lời quảng cáo vô nghĩa đó với tôi. Bản thân tôi là người bán hàng, sao tôi có thể không biết quả cam rốn như thế nào, tôi đã nói nó chỉ hợp với mấy sạp bán trái cây bên đường thôi."

Nhiễm Anh cảm thấy nản lòng, cô nhìn vẻ ngạo mạn của giám đốc Hoàng, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn.

"Giám đốc Hoàng, nói như vậy, năm trước siêu thị của anh đã bán cam rốn rồi sao?"

“Không có,” Hoàng Hoa thành thật nói: “Chúng tôi chưa bán bao giờ, cũng không cần bán. Ở mấy thôn quê thiếu gì người bán cam rốn, siêu thị như chúng tôi cần gì phải nhập vào?"

Đây là lần đầu tiên Nhiễm Anh gặp một người như vậy, cô không nói nên lời: “Vậy là anh chưa từng bán cam rốn và cũng chưa từng nếm thử nhưng vẫn có thể kết luận cam rốn là dở?”

“Không cần nếm thử, tôi cũng không thích ăn trái cây, tôi chỉ cảm thấy cam trồng ở Trung Quốc chắc chắn không ngon bằng cam nhập khẩu.”

Nhiễm Anh tức giận không nói nên lời, nhưng tính tình của cô không cho phép cô chửi bới th ô tục, mặc dù trong lòng cô rất ghét loại người "vọng ngoại" như ông ta.

“Giám đốc Hoàng, chưa có bằng chứng thì không thể vội vàng kết luận. Anh chưa từng ăn cam rốn ở làng tôi, sao có thể khẳng định chúng không ngon bằng cam ngoại nhập?"

"Không cần phải dạy đời tôi." Hoàng Hoa tỏ ra mất kiên nhẫn, xua tay nói: "Cô đi đi, siêu thị của chúng tôi sẽ không mua cam rốn của cô đâu."

Nhiễm Anh bất lực, cô chưa từng thấy một vị quản lý nào tầm nhìn hạn hẹp như vậy.

“Tôi chỉ muốn nói với anh rằng danh tiếng của cam rốn tỉnh chúng tôi trong nước chắc chắn không phải do chính quyền địa phương quảng cáo quá lời. Anh có thể có những tiêu chuẩn riêng, có thể yêu hay ghét tuỳ theo sở thích cá nhân, nhưng ít ra, anh phải nếm thử cam rốn của chúng tôi rồi mới đưa ra nhận xét như vậy."

"Tôi sẽ quay lại, mang theo cam rốn của thôn chúng tôi. Tôi tin rằng nh sẽ thay đổi suy nghĩ sau khi nếm thử chúng."

Bước ra khỏi siêu thị, Nhiễm Anh quay lại nhìn biển hiệu, tự nhủ, cách này không được thì có cách khác, không nên nản lòng.

Cô không tin rằng ông chủ của các siêu thị khác cũng độc đoán và coi thường hàng quốc nội như vậy.

Nhiễm Anh dành cả ngày ghé thăm ba siêu thị. Ngoại trừ thái độ không tốt của chủ siêu thị đầu tiên thì thái độ của hai siêu thị còn lại khá tốt. Vấn đề là dù thái độ tốt nhưng họ đều từ chối.

“Cô có biết giá trung bình của cam rốn trên thị trường là bao nhiêu không? Nếu nhập với giá cô đưa thì chúng tôi sẽ bán ra kiểu gì mới có lời?”

"Nếu tôi muốn cô bán với giá thấp hơn chắc chắn cô sẽ không chịu, nhưng nếu mua vào với giá cao thì giá bán ra sẽ rất cao, lúc đó khách hàng sẽ không mua."

“Cho dù chúng tôi muốn mua thì giá nhập vào phải thấp một chút mới có thể cân nhắc."

Cuối cùng, tất cả đều là từ chối, lý do đều giống nhau: giá bán ở các quầy hàng bên ngoài quá thấp, sau khi vào siêu thị thì không thể cạnh tranh được.

Đây là điều mà Nhiễm Anh chưa bao giờ nghĩ tới. Cô biết, hai năm nay có một số nông dân trực tiếp hái cam rốn về dựng sạp ngoài đường, bán rất rẻ. Nếu không có lợi thế cạnh tranh về giá thì làm sao khách hàng chọn sản phẩm của mình được.

Khi Nhiễm Anh trở về nhà, ông Nhiễm Trì nhìn thấy cô, cảm thấy xót ruột.

“A Anh, kết quả thế nào? Họ có nhập cam rốn của chúng ta không?”

Nhiễm Anh lắc đầu, giải thích ngắn gọn tình hình, sắc mặt ông Nhiễm Trì không được tốt lắm.

Hai nhân dân tệ một cân? Quá thấp!
 
Chương 85: Nghĩ lâu dài


“A Anh...”

Ông Nhiễm Trì liếc nhìn Nhiễm Anh.

“A Anh, thị trường như vậy, hay chúng ta giảm giá một chút?”

“Không.” Nhiễm Anh lắc đầu, kiên quyết bác bỏ đề nghị: “Trên huyện rất coi trọng, cũng rất lạc quan về giống cam này. Những năm gần đây, do các huyện lân cận phát triển nghề trồng cam rốn rất tốt, vì vậy sản lượng vô cùng dồi dào, cho nên chúng ta chỉ có thể dựa vào chất lượng vượt trội mà cạnh tranh."

Suy cho cùng, chỉ có một số ít người mang cam rốn ra đường bán. Nếu làm theo, thị trường cam rốn sau này sẽ thực sự hỗn loạn. Cuộc chiến giá cả như vậy cuối cùng sẽ phá huỷ toàn bộ ngành trồng cam rốn.

“Họ có thể bán với giá thấp, nhưng chúng ta thì không. Nếu chúng ta hạ giá năm nay thì năm sau, hoặc năm sau nữa, sẽ phải làm sao?"

Việc kinh doanh phải được xem xét lâu dài, không thể làm theo thời vụ.

“Nếu tiếp tục phá giá thì cuối cùng tất cả đều thiệt hại.”

“Vậy thì phải làm sao đây?”

Ông Nhiễm Trì suy nghĩ thêm: “Dân làng trồng cam rất nhiều, nếu cứ như vậy, chẳng lẽ tất cả cam chín đều để hư đến thối rữa à?"

“Không.” Nhiễm Anh lắc đầu, cau mày: “Sẽ có cách, để con suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.”

“A Anh...”

Bà Hứa Nhược Lan nghe xong cuộc trò chuyện giữa hai cha con, cũng trở nên lo lắng: “Con nhớ có thời gian người ta thu mua tỏi tây, bảo là ở thành phố bán được với giá rất cao. Sau này mọi người đều trồng tỏi tây, giá tỏi lại bất ngờ tụt xuống đáy. Hiện nay rất nhiều người dân ở thôn Đại Thạch Thôn cam rốn. Nếu tới mùa thu hoạch, nhà nhà đều hái cam thì giá chắc chắn sẽ rất thấp."

“Mẹ, hai tệ một cân là quá thấp, so với công chăm bón cả năm thì như vậy là lỗ nặng.”

"Bố, mẹ, đừng lo lắng về chuyện này, cứ từ từ, con sẽ tìm cách."

Ông Nhiễm Trì và bà Hứa Nhược Lan nhìn nhau, biết con gái mình có chí lớn nên cũng không can thiệp nữa.

...

Còn nửa tháng nữa mới bắt đầu hái cam rốn, nhưng khi bắt đầu gửi hàng trực tuyến, giá vận chuyện lại khiến Nhiễm Anh choáng váng.

Năm ngoái cô có kiểm tra xem các cửa hàng trực tuyến khác có cung cấp dịch vụ vận chuyển miễn phí hay không, nhưng cô vẫn chưa biết chi phí vận chuyển cụ thể là bao nhiêu.

Nghĩ đi nghĩ lại, Nhiễm Anh không vội đăng bán sản phẩm, cô chỉ thiết kế trang web và chọn những bức ảnh chụp từ năm ngoái, tiếp theo cô liên hệ với công ty chuyển phát để hỏi về bảng báo giá.

Đối với trái cây tươi ký, dịch vụ chuyển phát nhanh trong nước nhanh nhất là SF, nhưng cô cũng biết rằng bưu phí ở SF rất đắt.

Trước đó, Nhiễm Anh từng mở một cửa hàng trực tuyến bán đồ lưu niệm và hợp tác với một số công ty chuyển phát nhanh, vì vậy trực tiếp gọi điện cho đối tác.

Cúp điện thoại, Nhiễm Anh cảm thấy khó chịu.

Với bưu phí đắt đỏ như vậy, khách hàng chắc chắn sẽ ngần ngại khi mua hàng. Tính cả phí vận chuyển thì cam rốn có giá gần bảy mươi tệ một cân.

Nhiễm Anh quyết định ra thị trấn liên lạc với ông chủ công ty chuyển phát nhanh để xem có thể thương lượng được cước phí hay không.

Không giống như hồi xưa khi gửi trà sen trắng và nấm rừng khô, phí vận chuyển cam rốn cao ngất ngưởng.

Một hộp mười cân có giá hai mươi lăm nhân dân tệ.

"Quá đắt."
 
Chương 86: Không sao đâu


Ngày hôm sau, Nhiễm Anh dậy rất sớm, ăn sáng xong rồi trực tiếp đến huyện. Trước tiên cô tìm một trong những công ty chuyển phát nhanh mà cô đã liên hệ trước đó, giải thích mục đích của mình.

Người đàn ông họ Trần, chủ công ty chuyển phát nhanh, sau khi nghe yêu cầu của Nhiễm Anh thì liền xua tay: "Làm gì có chuyện bớt cước phí, cô biết cam rốn nặng như thế nào không?"

"Nhưng chúng tôi sẽ gửi số lượng hàng rất lớn."

“Số lượng càng lớn thì lỗ càng nhiều.”

"Ông chủ Trần, đừng phủ nhận nhanh như vậy." Đây không phải là lần đầu tiên Nhiễm Anh đối phó với đám thương nhân này, cô hiểu rõ cách bọn họ chèn ép những nhà buôn nhỏ như cô: "Tôi thấy trên mạng có rất nhiều công ty chuyển phát, không lẽ tất cả bọn họ đều bị thua lỗ à?”

"Họ muốn tăng doanh số bán hàng, nhưng chúng tôi không cần bù lỗ để làm vậy. Với mức giá mà cô đề cập, chúng tôi thực sự không thể làm được."

"Ông chủ Trần, xin hãy suy nghĩ lại. Nếu có thể, sau này chúng ta sẽ còn hợp tác lâu dài. Cam rốn không chỉ có năm nay mà còn nhiều năm sau nữa, tầm nhìn chiến lược dài hạn rất tốt."

"Tôi không thấy vậy. Cô không cần lãng phí thời gian thuyết phục tôi, chuyện này không khả thi đâu."

"Chuyện này..."

"Nhiều nhất thì tôi chỉ có thể bớt cho cô năm tệ mỗi thùng hàng, nhiều hơn nữa thì tôi không thể làm."

Nhiễm Anh cố gắng thuyết phục thêm một lúc nhưng không có hiệu quả, vì vậy cô bỏ cuộc, đi tìm công ty chuyển phát tiếp theo nhưng chỉ liên tiếp nhận được câu trả lời tương tự.

Phí chuyển phát nhanh quá cao làm Nhiễm Anh gần như tuyệt vọng. Với phí chuyển phát nhanh như vậy cộng thêm giá cam rốn thì chắc chắn sẽ không tìm được khách hàng.

Nhiễm Anh về thôn Đại Thạch, rất bất ngờ khi gặp Hạ Thính Vân.

"Sao cậu lại xuống đây? Đáng lẽ cậu phải ở nhà nghỉ ngơi sau sinh chứ?"

Hạ Thính Vân hạ sinh một cô con gái xinh xắn vào tháng trước.

"Tôi đang nghỉ thai sản, nhưng vì biết cam rốn sắp chín nên tôi xuống xem thử."

“Không có gì quan trọng, trời lạnh như vậy cậu nên ở nhà để nghỉ ngơi cho tốt."

“Đừng lo lắng, người đi lại ở những vùng miền núi nhiều tôi thì sức khoẻ hẳn là tốt hơn những phụ nữ thành thị khác.”

Hạ Thính Vân xua tay, lảng tránh chủ đề: "Nhân tiện, tôi nghe bố mẹ cậu nói sáng nay cậu lên huyện?"

“Ừ.” Nhiễm Anh gật đầu, giải thích mục đích: “Trước kia tôi hợp tác với bọn họ rất nhiều, nhưng lần này quả thật rất khó khăn, không thể nhượng bộ vì như vậy sẽ làm giá cam rốn đắt không tưởng."

"Còn các huyện khác thì sao? Chi phí vận chuyển như thế nào?"

Nhiễm Anh lắc đầu: “Năm ngoái tôi thấy những huyện khác đều miễn phí tiền vận chuyện cho khách hàng, cũng không rõ cụ thể cước phí là bao nhiêu.”

Hạ Thính Vân gật đầu, cô không biết nhiều về chuyển phát nhanh, nhưng nếu phí chuyển phát nhanh cao như vậy thì việc mở kênh bán hàng trực tuyến sẽ rất khó khăn cho mọi người.

Có cảm giác như các công ty chuyển phát nhanh này đã liên kết và thống nhất giá nên đều đưa ra câu trả lời giống nhau.

“Còn có khó khăn nào nữa không?”

“Tạm thời không có.” Nhiễm Anh lắc đầu: “Thật ra tôi còn định ngày mai sẽ đi tìm quản lý bưu điện để xem phí vận chuyển của họ như thế nào."

"Có vẻ như bưu điện vận chuyển hơi chậm phải không? Dù sao cũng là thực phẩm tươi sống nên tốc độ chuyển phát phải nhanh."

"Đúng vậy, nhưng vài năm qua bưu điện đã cải thiện rất nhiều rồi."

Khi cô mở một cửa hàng trực tuyến, thường có những nơi mà dịch vụ chuyển phát nhanh thông thường không thể đến được. Tuy nhiên, tốc độ vận chuyển của bưu điện đúng là vấn đề cần phải cân nhắc.

"Cậu cứ đi gặp quản lý bưu điện đi, chuyện này để tôi suy nghĩ thêm một chút xem có cách nào khác không."

Nhiễm Anh nhìn bạn mình một lúc, nói: "Bưu điện hẳn có cước phí cũng không rẻ..."

“Ừ, nhưng cậu phải thử xem.” Hạ Thính Vân vỗ vai cô: “Đừng lo, chuyện này tôi sẽ báo cáo cấp trên xem có thể hỗ trợ thế nào.”

Nhiễm Anh nghĩ là sẽ vô dụng, phí chuyển phát nhanh đã được ấn định sẵn, không chỉ vì lãnh đạo huyện nói vài câu là công ty chuyển phát sẽ giảm giá.

“Được.” Hạ Thính Vân có thiện ý như vậy nên cô cũng không muốn làm bạn mình mất hứng.

Về đến nhà, Nhiễm Anh liên tục bận rộn, đầu tiên cô xử lý ảnh cam rốn cho bắt mắt, chỉnh sửa bản kế hoạch, sau đó hoàn thiện các bà quảng cáo để đăng trên các trang mạng xã hội.

Ngày hôm sau rảnh rỗi, cô đến các công ty chuyển phát nhanh khác để thương lượng chi phí vận chuyển. Tuy nhiên, kết quả cũng giống như hôm qua, Nhiễm Anh gần như tuyệt vọng. Cô định đi các huyện khác xem tại sao bưu phí của họ lại rẻ như vậy dù bọn họ ở cùng một khu vực phía Nam của tỉnh Giang.

Cam rốn đã sắp vào vụ thu hoạch, nếu không thương lượng được phí vận chuyển thì mọi việc sẽ rất nghiêm trọng.

Nhiễm Anh đang lo lắng đến mức mất ăn mất ngủ thì Hạ Thính Vân mang đến tin vui.

"A Anh, tôi có tin vui, thậm chí còn một tin khác tốt hơn cả tin đầu tiên, cậu muốn nghe tin nào trước?"

Nhiễm Anh nhìn thấy Hạ Thính Vân nở nụ cười rạng rỡ, suy nghĩ một chút: “Nghe tin vui trước đi.”

“Tin tốt là quận đã hẹn gặp các ông chủ của một số công ty chuyển phát nhanh và yêu cầu họ mở một đường dây đặc biệt dành cho cam rốn để giảm cước phí.”

Nhiễm Anh trợn mắt: “Thật sao?”

“Tất nhiên” Hạ Thính Vân nặng nề gật đầu: “Ngoại trừ Tân Cương, Tây Tạng và vùng Đông Bắc tương đối xa, bưu phí ở những nơi khác có thể được tính giá đặc biệt."

Nhiễm Anh không biết nên nói gì, Hạ Thính Vân vỗ vai cô: "Quận rất coi trọng chuyện này, không thể bỏ mặc được."

Nhiễm Anh ôm chặt lấy Hạ Thính Vân.

"Cảm ơn, cảm ơn cậu rất nhiều. "

Cô thực sự không ngờ rằng huyện lại quan tâm hết mực đến người dân trồng cam ở làng cô như vậy. Nhiễm Anh thực sự rất biết ơn và cảm động.

“Chuyện phải làm mà.” Hạ Thính Vân xua tay: “Tôi không dám nhận công, tôi chỉ báo cho lãnh đạo biết, sau đó chủ tịch huyện báo cáo sự việc lên trên, mọi người đều quan tâm đ ến việc này."

“Cảm ơn, thật sự cảm ơn mọi người.” Nhiễm Anh nắm chặt tay bạn mình: “Tôi thực sự rất vui.”

Sau khi giải quyết xong bưu phí, chi phí sẽ giảm., cô sẽ không lo lắng về doanh số bán hàng nữa.

Nhiễm Anhchợt nghĩ đến chuyện khác.

“Còn tin tốt hơn là gì?”

Author: Chương này viết là chuyện thật, mấy năm trước bưu phí giá rất cao, về sau trong huyện họp với các công ty vận chuyển, mở một đường dây giao cam rốn đặc biệt, giúp chi phí hạ thấp rất nhiều. Lãnh đạo quả thật rất quan tâm đ ến việc xoá nghèo ở huyện tôi.
 
Chương 87: Hy vọng mới


Huyện thành cuối cùng cũng ra tay giúp đỡ trong việc hỗ trợ phí vận chuyển, Nhiễm Anh nghĩ, không còn tin nào tốt hơn tin này nữa.

Hạ Thính Vân cuối cùng cũng ngừng tỏ ra bí âner, ánh mắt trong veo, còn có chút kiêu hãnh.

“Tin vui lớn hơn nữa là huyện đã quyết định thông báo về lễ hội cam rốn, ấn định vào ngày 12 tháng này. Khi đó, lãnh đạo huyện cũng sẽ đến tuyên truyền, trên tỉnh sẽ cử đại diện xuống, mời cả đài truyền hình của tỉnh đến ghi hình để quảng bá. A Anh, cậu nghĩ sao?"

"Đây quả thực là một tin tức tốt." Nhiễm Anh cười rạng rỡ, truyền thông ở huyện chưa phải tốt nhất, nhưng đài truyền hình tỉnh thì khác, sẽ tiếp cận được rất nhiều người xem, thậm chí với sự ham gia của chính quyền, hiệu quả càng không thể nghi ngờ.

Những năm gần đây, cam rốn của tỉnh Giang đã bắt đầu có tiếng, với sự quảng bá rộng rãi như vậy, họ thực sự không cần phải lo lắng về doanh số bán hàng.

"Thính Vân, cảm ơn cậu."

"Đừng cảm ơn tôi." Hạ Thính Vân xua tay, nở nụ cười: "Việc của chúng tôi là giúp đỡ mọi người, sự giúp đỡ này mà có hiệu quả thì càng làm chúng tôi cảm thấy tự hào."

Nhiễm Anh đưa tay ôm lấy Hạ Thính Vân, trên mặt tràn đầy cảm kích: "Không, rất cảm ơn, rất rất cảm ơn vì những nỗ lực cậu đã bỏ ra cho thôn chúng tôi."

Với những chính sách ưu đãi, hỗ trợ giảm cước phí, Nhiễm Anh có thể thoải mái quảng bá cam rốn.

Trong những năm gần đây, cùng với sự phát triển của internet, nhiều người đã bắt đầu tự quay video và tải lên các nền tảng xã hội.

Nhiễm Anh có theo dõi, cũng thấy hứng thú với việc bán hàng trên livestream, nhưng cô cũng biết việc này không hề đơn giản. Ngoài ra, những clip ngắn đăng trên moment cũng rất hữu dụng nếu bạn chưa thuần thục với việc bán hàng trực tiếp trên nền tảng.

Những năm gần đây, Nhiễm Anh dành thời gian rảnh rỗi để học chỉnh sửa video, kỹ năng của cô không bằng người chuyên nghiệp nhưng cũng ở mức khá.

Cô dự định sẽ đăng tải những đoạn video ngắn về lễ hội cam sắp tới để thu hút thêm khách du lịch đến tham quan.

Những năm gần đây, Nhiễm Anh rất tích cực đăng tin về quê hương mình trên nhiều tài khoản khác nhau, dù không thể so sánh với một số bloggers lớn nhưng cô đã có lượng người theo dõi cố định.

Không lâu sau khi video quảng cáo ra mắt, lượng người theo dõi đã nhắn tin hỏi cô cách đặt hàng.

Nhiễm Anh tung ra video thứ 2, ngoài cảnh vườn cam, cô còn đăng thông tin liên lạc để mua hàng.

Trang cửa hàng trực tuyến đã được chuẩn bị. Nhìn đơn hàng đầu tiên, Nhiễm Anh như thấy được hy vọng.

Những ngày sau đó, thỉnh thoảng cư dân mạng lại hỏi cô khi nào hàng sẽ được chuyển đi, số khác lại hỏi cô rằng cam rốn có đúng như quảng cáo hay không.

Giữa lúc bận rộn như vậy thì lễ hội cam rốn cuối cùng cũng đã đến.
 
Chương 88: Nói nhỏ


Đây là lễ hội cam rốn đầu tiên tại huyện Cầm. Nhằm quảng bá cho trung tâm nghỉ dưỡng suối nước nóng và núi đáu màu, các hoạt động đặc sắc đều được tổ chức mỗi khi mùa du lịch đến.

Có thể nói, những năm gần đây ngày càng có nhiều thị trấn trồng cam rốn, nhưng quy mô không quá lớn. Thôn Đại Thạch không phải là nơi đầu tiên trồng cam rốn nhưng lại có diện tích lớn nhất vùng, trong thôn lại còn có những danh lam thắng cảnh khác nên huyện quyết định chọn nơi này làm nơi tổ chức lễ hội.

Là lễ hội cam rốn đầu tiên ở huyện Cầm, phòng du lịch và sở văn hoá thông tin đã quyết tâm biến lần tổ chức này thành cơ hội quảng bá lớn nhất, biến cam rốn thành thương hiệu chính thức của làng Đại Thạch.

Địa điểm được chọn là một khu đất trống cạnh thị trấn suối nước nóng. Sân khấu lớn đã được dựng sẵn, bên trên là màn hình chiếu cảnh quang xung quanh rừng cam của thôn.

Nhiễm Anh bắt đầu chuẩn bị từ vài ngày trước, cô dùng những bức ảnh mình chụp để làm video về quá trình chín của cam rốn: từ giai đoạn trồng cây con đến quá trình sinh trưởng, ra hoa và đậu quả. Trang chủ cửa hàng trực tuyến cũng cung cấp nhiều thông tin hữu ích, ngoài ra trang web của huyện cũng dùng hình cam rốn của thôn làm hình nền.

Ngoài ra, video của Nhiễm Anh cũng được dùng làm video quảng bá chính của lễ hội lần này.

Ở rìa thị trấn suối nước nóng, giống như lễ hội ẩm thực lần trước, các quầy hàng đã được dựng lên. Những người nông dân trồng cam rốn lần này có thể tự mình bán hàng, còn có thể cho khách du lịch nếm thử.

Nhiễm Anh đang đợi lễ hội cam rốn bắt đầu khai mạc, trong khi ông Nhiễm Trì và bà Hứa Nhược Lan đang chào đón khách hàng đến tham quan quầy hàng.

Hôm nay cũng có một số khách đến chủ yếu để đặt hàng, Nhiễm Anh còn đang suy nghĩ tính toán thì bất ngờ có người chạm nhẹ vai cô.

"Anh đến rồi."

Trước đây cô đã nói với Thương Diễn Chi rằng huyện sẽ tổ chức lễ hội cam rốn. Lúc đó Thương Diễn Chi nói rằng anh có hai cuộc họp phải tổ chức ở tỉnh thành, cô nghĩ anh sẽ không đến được.

“Đương nhiên là phải đến ủung hộ bạn gái anh rồi.” Thương Diễn Chi siết chặt tay cô: “Không những vậy, anh còn mang khách hàng đến cho em nè.”

"Khách hàng?"

Thương Diễn Chi gật đầu: “Ừ, trước đó không phải anh từng nói có quen với mấy ông chủ siêu thị à, anh kể cho bọn họ nghe quá trình và thông tin về lễ hội lần này, họ cũng đồng ý đây là dịp tốt để giúp đỡ nông dân trong huyện, vì vậy anh mang họ đến đây giới thiệu cho em."

"Cảm ơn anh."

Nhiễm Anh biết Thương Diễn Chi nói nghe dễ dàng, nhưng sở dĩ đối phương bằng lòng đến tận huyện nhỏ của cô chỉ vì nể mặt anh.

“Giữa chúng ta còn cần phải nói lời cảm ơn à?” Thương Diễn Chi vỗ nhẹ vào tay cô: “Em không cần phải nói lời cảm ơn với anh đâu.”

"Không phải cho em, mà là thay mặt toàn bộ người dân trong thôn cảm ơn anh."

"Nếu thật muốn cảm ơn, hay làm em chọn thời gian về nhà gặp bố mẹ với anh được không?"

Nhiễm Anh giật mình, không ngờ Thương Diễn Chi lại nhắc đến chủ đề này ngay bây giờ, trước đó anh đã nhắc đến mấy lần nhưng cô luôn tìm cách hẹn lại vì công việc quá bận rộn.

Không phải cô sợ, cô nghĩ tình hình hai người hiện tại rất tốt, nếu cô thật sự ổn định cuộc sống với Thương Diễn Chi và định cư ở tỉnh thành thì mọi việc sẽ bị xáo trộn.
 
Chương 89: Bầu chọn


Thương Diễn Chi quen biết Nhiễm Anh đã được vài năm, không thể nói là hiểu cô hoàn toàn, nhưng cũng ít nhiều đọc được suy nghĩ của cô.

Anh biết trong lòng Nhiễm Anh đang lưỡng lự điều gì nên không ngại trấn an để cô yên tâm.

"Anh sẽ mua một căn nhà ở huyện Cầm, nghe nói nơi này còn đang được thí điểm trở thành đô thị mới. Đừng lo lắng, sau khi chúng ta kết hôn, em vẫn có thể tiếp tục duy trì cuộc sống hiện tại, anh sẽ không can thiệp vào."

Nhiễm Anh rất cảm động trước lời cầu hôn của Thương Diễn Chi. Kể từ khi hai người gặp nhau, Thương Diễn Chi luôn tôn trọng mọi ý kiến của cô và cho cô đủ không gian để làm điều mình thích.

Với tư cách một người bạn trai, Thương Diễn Chi thực sự không có chỗ nào để chê, luôn thấu hiểu bạn gái dù cô không dành quá nhiều cho anh.

Đây cũng không phải lần đầu Thương Diễn Chi muốn giới thiệu cô với bố mẹ anh.

Bắt gặp ánh mắt chờ mong của Thương Diễn Chi, cô liếc nhìn sân khấu: “Lễ khai mạc sắp bắt đầu, đợi xong việc chúng ta sẽ bàn lại nhé.”

"Được rồi, chúng ta nói chuyện sau."

Thương Diễn Chi rất kiên nhẫn, siết chặt tay cô, đưa mặt sát vào tai cô.

"Nhưng anh hy vọng rằng lần này câu trả lời của em là "đồng ý." "

Thương Diễn Chi càng ngày càng dẻo miệng, cô đành chỉ lên sân khấu ra hiệu cho anh im lặng. Thương Diễn Chi làm động tác kéo khóa trên môi, nhìn hành động trẻ con của anh, Nhiễm Anh khẽ cười. Nghĩ kỹ lại, có vẻ việc kết hôn với anh cũng không đáng sợ đến thế.

Tuy nhiên, vẫn phải đợi đến khi lễ hội cam rốn kết thúc rồi mới nói về những chuyện này.

Lễ khai mạc không kéo dài, người lãnh đạo lên sân khấu phát biểu, giới thiệu về cam rốn ở quê hương mình và tuyên bố bắt đầu lễ hội cam rốn lần thứ nhất.

Ngoài việc giới thiệu lịch sử phát triển của cam rốn của huyện Cầm, cho người dân nếm cam rốn ngay tại chỗ và nhiều trò chơi nhỏ liên quan đến cam, hôm nay còn có một chương trình nổi bật là cuộc thi hái cam, ai hái được quả cam rốn to nhất sẽ được tặng tất cả số cam đã hái.

Cam rốn có nhiều nước và nặng. Mỗi người được phát một túi lớn để có thể hái bao nhiêu tùy ý. Khi rời vườn, họ sẽ chọn quả lớn nhất dựa trên trọng lượng.

Sau khi nghe xong, các vị khách đều háo hức muốn thử.

Nhiễm Anh cũng muốn tham gia nhưng cô phải gặp người do Thương Diễn Chi giới thiệu.

“A Anh, đây là giám đốc Vu của siêu thị RT-Mart ở tỉnh thành.”

"Chào anh, giám đốc Vu."

"Đây là giám đốc Ngô từ siêu thị Cao Thăng ở Quảng Châu. Siêu thị Cao Thăng là một dự án trọng điểm có hơn mười hai chi nhánh ở Quảng Châu."

"Chào giám đốc Ngô."

"Đây là ông chủ Giang, đại diện của một dãy cửa hàng chuyên bán trái cây và thực phẩm."

"Xin chào."

"Đây là giám đốc Vĩ của siêu thị Liên Hoa ở Nam Hải."

Thương Diễn Chi giới thiệu từng người khách mà anh đưa đến, Nhiễm Anh không ngờ rằng Thương Diễn Chi lại có thế lực như vậy. Những siêu thị này đều có quy mô rất lớn, lượng hàng nhập vào chắc chắn vô cùng khổng lồ.

Cho dù không phải siêu thị nào cũng nhập hàng nhưng chỉ cần họ có thiện ý tìm hiểu hợp tác thì đó chính là tin vui lớn nhất đối với cô.

Trong lòng Nhiễm Anh rất vui nhưng lại không hề biểu hiện ra ngoài, cô đứng trước mặt bọn họ với nụ cười tự tin và chân thành.

“Xin chào đến với huyện của chúng tôi, để tôi dẫn mọi người đi tham quan và nếm thử cam rốn ở đây.”
 
Chương 90: Nghiêm trọng quá


“Không cần khách sáo như vậy.” Giám đốc Vu xua tay, nhìn vẻ mặt quá mức nghiêm túc của Nhiễm Anh, cười khá thoải mái: “Cam rốn của tỉnh Giang rất có tiếng trên cả nước."

"Ừ, trên đường tới đây tôi đã được giám đốc Thương giới thiệu. Bây giờ cô chỉ cần dẫn chúng tôi ra vườn cây trực tiếp kiểm chứng là được."

"Ừ. Mỗi ngày tôi đều ở trong văn phòng, không có thời gian tập thể dục. Chúng ta cùng đi dạo trong vườn cây ăn quả xem có thể may mắn hái được quả cam rốn to nhất không."

Nhóm người đều đồng tình muốn đi nhìn vườn cây chứ không muốn ngồi một chỗ.

“Nếu vậy thì để tôi đưa mọi người đến vườn cây ăn quả nhé.”

May mắn là rừng cam của thôn không xa lắm nên Nhiễm Anh vừa đi vừa nói sơ qua tình hình các loại nông sản ở nơi đây.

"Mọi người nhìn bên kia đi, đó là khu thắng cảnh thôn Thông Thiên. Nhìn từ góc độ này trông như một búp măng lớn."

"Ngọn núi này khá đẹp và rất độc đáo."

"Quả thực, đây là địa hình núi đá màu điển hình, cũng là một trong những điểm thu hút du lịch chính của chúng tôi ở đây. Ngoài ra còn có suối nước nóng, thung lũng hoa đỗ quyên, khu nghỉ dưỡng mới xây dựng. Mọi người có thể đến thăm sau khi lễ hội kết thúc.”

"Được, nghe có vẻ thú vị." Giám đốc Giang ở Nam Hải là người đầu tiên hưởng ứng: "Nói đến thì tỉnh của chúng tôi chỉ có biển, không có núi, lần này phải tận dụng thời gian thăm thú nhiều hơn."

Nhiễm Anh nghĩ về việc Giang Tỉnh quảng bá du lịch những năm gần đây: “Huyện Cầm thời tiết bốn mùa đều đẹp, mọi người có thể đến tham quan bất cứ lúc nào”.

"Không vấn đề."

Trong thâm tâm, Nhiễm Anh biết những người này có thái độ thân thiện như vậy có lẽ là vì Thương Diễn Chi.

Sau khi mấy ông chủ vào vườn, cô đưa cho mỗi người một cái túi và kìm cắt cây, đợi khi họ đi hái cam, cô quay lại nhìn Thương Diễn Chi.

"Cảm ơn anh."

“Anh đã nói rồi, em đừng bao giờ nói lời cảm ơn với anh.” Thương Diễn Chi siết chặt tay cô với vẻ mặt rất dịu dàng: “Hơn nữa, việc này anh không chỉ làm cho em. Mấy năm nay, người dân huyện của em đã đối xử với anh rất tốt, với tư cách là một người thuộc tỉnh Giang, anh cũng hy vọng cam rốn của chúng ta được nhiều người biết đến hơn."

"Em cũng nghĩ vậy. Sản lượng cam rốn năm nay chỉ có thể coi là trung bình, nhưng em muốn tận dụng dịp này để quảng bá chúng rộng rãi hơn nữa, tăng cao độ nhận diện của cam rốn ở các tỉnh khác."

Nhiễm Anh nói xong, tìm hai chiếc kéo nhỏ và nói: "Đi thôi, nếu may mắn, không chừng chúng ta còn hái được trái cam nặng nhất."

"Được."

Trong vườn cam có rất nhiều người, khách du lịch khắp nơi đổ về, đang háo hức tìm kiếm những quả cam to nhất.

Mục đích chính của Nhiễm Anh không phải là hái cam rốn mà là để quảng bá nên trong khi hái, cô đã nhờ Thương Diễn Chi quay video bằng máy ảnh để sử dụng sau này.

Sau khi chỉnh sửa kỹ càng, cô sẽ đăng trực tiếp lên tài khoản mạng xã hội của mình, lượng người theo dõi trên tài khoản mạng xã hội của cô đã tăng lên rất nhiều kể từ lần trước cô đăng video về lễ hội Hán phục ở thung lũng hoa đỗ quyên. Đây là một cơ hội tuyệt vời khác để làm truyền thông cho nông sản huyện Cầm.
 
Chương 91: Vua cam rốn


Nhiễm Anh mỉm cười, không hề ngượng ngùng khi quảng cáo cho quê hương mình. Cô rất mong cả thế giới biết đến ưu điểm của huyện Cầm.

"Được rồi, Tiểu Nhiễm, cái miệng của cô đúng là bôi mật, sau này về tôi nhất định sẽ dẫn bạn bè đến huyện này nghỉ dưỡng."

Giám đốc Vu vỗ vai Nhiễm Anh, trông vô cùng thân thiết.

“Vậy phải cảm ơn giác đốc Vu trước.”

Nhiễm Anh liếc nhìn mấy chiếc túi nặng trĩu trong tay họ, trong lòng cảm thấy rất vui.

"Các ông chủ hái xong rồi à?"

“Tôi không hái nổi nữa rồi. Bây giờ chúng tôi về khách sạn nghỉ ngơi, tối lại đi suối nước nóng." Giám đốc Vu, với thân hình to béo, quả thật đang vô cùng chật vật.

Nhiễm Anh mỉm cười, tâm trạng rất thoải mái. Lúc này, nắng cũng bắt đầu gắt dần, mọi người lục tục rời khỏi vườn.

Khách du lịch bắt đầu xếp hàng ở khu vực sân khấu, có khoảng mười chiếc cân điện tử xếp trên bàn phía trên, mọi người lấy quả cam rốn lớn nhất mà mình hái được ra cân, có người của ban tổ chức ghi lại trọng lượng từng quả.

Hiện tại, quả cam rốn lớn nhất nặng tới hơn 500 gram. Nhiễm Anh nhìn túi của 4 ông chủ với ánh mắt đầy khích lệ: “Những quả cam rốn mà các anh vừa hái cũng khá to, hẳn là không dưới 500 gram đâu."

Nắng đã tắt nhưng có người không chịu nổi nên về sớm. Nhiều người không quan tâm đ ến thắng thua mà chỉ muốn tham gia cho vui.

"Tôi nghĩ quả cam của tôi là lớn nhất." Giám đốc Ngô cầm quả cam rốn trong tay lên cân trước. Giám đốc Vu và giám đốc Giang cũng lựa quả to nhất mình hái được, chuẩn bị đem đi cân..

"Tôi biết mình hái không được trái cam to nhất rồi, nhưng dù sao, Tiểu Nhiễm, tôi vẫn muốn bàn chuyện hợp tác với cô."

“Được.” Nhiễm Anh dẫn giác đốc Vu lên sân khấu: “Đừng lo, anh do Diễn Chi giới thiệu, tôi nhất định sẽ cho anh giá tốt nhất.”

“Tiểu Nhiễm, chúng ta sẽ làm được, cam ở quê cô vừa to, ngọt lại mọng nước, mang đến siêu thị chắc chắn sẽ được yêu thích."

“Cám ơn anh đã nể mặt.”

Còn đang nói chuyện thì nghe tiếng huyên náo từ sân khấu, quay đầu sang liền thấy giám đốc Giang đang cười vui vẻ.

“Sáu trăm mười sáu gam.” Giám đốc Giang thấy Nhiễm Anh và Thương Diễn Chi nhìn mình, mỉm cười giơ quả cam rốn trong tay lên: “Cái này là quả nặng nhất cho đến nay.”

"Chúc mừng giám đốc Giang."

“Chúng ta phải chờ đã, nếu trong năm phút nữa mà không có quả nào nặng hơn thì ta chính thức thắng cuộc thi này rồi."

Để cuộc thi diễn ra công bằng, thời gian hái cuối cùng là trước 12 giờ trưa. Sau 12 giờ, dù có người hái quả cam rốn to hơn cũng không được tính.

Dù không quan tâm đ ến thắng thua, nhưng với tư cách là một doanh nhân, anh ta thích sự may mắn. Nếu được chọn là "vua cam rốn" thì quả thật anh ta gặp vận may.

Nhiễm Anh liếc nhìn bên kia vườn cây ăn trái, cô tin với số thời gian còn lại, không ai có thể đánh bại giám đốc Giang trong cuộc thi này.

“Xem ra vua cam rốn hôm nay không ai khác chính là giám đốc Giang.”

Ánh mắt Thương Diễn Chi rơi vào trên tay giám đốc Giang: "Xem ra không ai có thể hái được trái lớn hơn rồi. Chúc mừng giám đốc Giang."

“Vẫn còn ba phút.” Giám đốc Giang xua tay, không khỏi nhìn về phía vườn cây ăn quả: “Nhưng xem ra sẽ không có người nào nữa.”

Đợi ba phút, đã là 12 giờ trưa, vẫn còn có người từ vườn cây đi ra, nhưng đã quá muộn.

Người dẫn chương trình trên sân khấu tuyên bố vua cam rốn năm nay chính là giám đốc Giang.

“Chúc mừng vị khách này đã đoạt được danh hiệu vua cam rốn.” Người dẫn chương trình bước tới, mỉm cười chúc mừng giám đốc Giang, đồng thời đưa cho anh ta một tấm bằng ghi nhận chiến thắng.

Có người ở hiện trường mang theo máy ảnh, vì nhân dịp này để quảng cáo nên tiến hành một cuộc phỏng vấn nhỏ.

Giám đốc Giang cười rạng rỡ, cũng nhân dịp này quảng cáo không công cho cam huyện Cầm, quả thật là doanh nhân lâu năm, ăn nói vô cùng lưu loát.

Đối với Nhiễm Anh, đây cũng là một niềm vui bất ngờ.

Ba ông chủ còn lại đang có tâm trạng trêu đùa: “Lão Giang, anh thắng cuộc rồi, tối nay sẽ đãi mọi người một chầu đúng không?"

Giám đốc Giang xua tay, nhìn có vẻ thoải mái. Hôm nay bốn ông chủ tới đây kiểm tra, chỉ có mình anh ta hái được cam rốn to nhất, vì vậy cảm giác vô cùng phấn khích.

"Không vấn đề gì, để tôi lo hết."

Thương Diễn Chi nãy giờ vẫn im lặng liền đứng lên nói: “Có mấy ông chủ từ xa tới, sao lại để mọi người bỏ tiền được, chi phí tối nay là do công ty tôi mời khách."

"Được, tôi thích tính tình này của cậu, yên tâm, năm nay tôi sẽ cố gắng thu mua hết cam rốn huyện Cầm."

“Vậy trước tiên phải cảm ơn giám đốc Giang rồi.”

Những quả cam rốn màu vàng cam được cắt thành từng lát đặt lên đ ĩa, cắn một miếng thì thấy căng mọng và ngọt ngào.

"Loại trái cây này quả thật rất ngon."

“Đúng vậy.” Giám đốc Ngô cũng có thể coi là vào Nam ra Bắc, đã đi rất nhiều nơi vẫn thấy cam rốn huyện Cầm không thua kém gì cam ngoại nhập.

"Những quả cam rốn này quả thực rất ngon. Tôi tin rằng nếu chúng ta giới thiệu và quảng bá một chút, doanh số sẽ ngoài sức tưởng tượng."

"Đồng ý."

Giám đốc Vu cũng gật đầu.

Đúng là họ và Thương Diễn Chi là đối tác, đến đây là vì nể mặt anh, nhưng không thể phủ nhận cam rốn của huyện Cầm ngon là thật. Họ sẽ không bỏ qua cơ hội hơp tác tốt như này.
 
Chương 92: Thảo luận


Sau khi nếm thử, họ đều đồng ý là cam rốn huyện Cầm rất ngon, không phải vì quan hệ với Thương Diễn Chi mà họ muốn nhúng tay vào dự án này.

Là đặc sản của địa phương, có giá thành rẻ hơn cam rốn từ Âu Mỹ hay Úc, giá trị dinh dưỡng cũng như hương vị không thể chê, vừa giúp người nông dân trong nước lại vừa có lợi nhuận, sao họ lại không làm?

"Cảm ơn."

Gần như cả ngày ở ngoài trời, mặt Nhiễm Anh đỏ bừng vì nắng. Dù nắng nóng và mệt mỏi nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cô.

“Nhập cam rốn của chúng tôi về chắc chắn sẽ có lời. Cam của chúng tôi không chỉ ngon, huyện còn có thể đưa ra báo cáo thẩm định giải thích mùi vị và hàm lượng dinh dưỡng của cam tỉnh Giang. Chúng tôi có thể đảm bảo cam của chúng tôi khôn dùng chất hoá học, hoàn toàn hữu cơ."

“Tiểu Nhiễm, với tài ăn nói của cô mà không làm nhân viên bán hàng thì thật đáng tiếc.”

Giám đốc Vu nhận lời hợp tác, trong đầu Nhiễm Anh liền tính toán hàng trăm việc phải làm tiếp theo.

"Hiện tôi cũng đang tích cực quảng cáo trên các nền tảng, cũng tìm cách để người tiêu dùng tiếp cận với loại cam này. Nếu muốn bán được hàng, chúng tôi phải chứng minh cam rốn huyện Cầm là loại tốt nhất."

Thương Diễn Chi ở bên cạnh gật đầu.

“Ngoài ra, cam rốn là thực phẩm xanh. Tỉnh đã có chính sách không thu phí, ưu tiên cho xe vận chuyển khi đi đường quốc lộ, nên mọi người yên tâm."

Nhà nước hỗ trợ rất lớn cho ngành công nghiệp xanh, nông sản xanh về cơ bản được ưu tiên rất nhiều trong việc vận chuyển. Cam rốn tỉnh Giang là sản phẩm nông nghiệp đặc sản, từ lâu được chỉ thị miễn phí cầu đường cho các xe vận chuyển, mang lại lợi thế rất lớn cho các nhà cung cấp.

"Chính phủ quả thật rất quan tâm đ ến ngành nông nghiệp."

Giám đốc Giang cảm thán, Nhiễm Anh mỉm cười.

"Đúng vậy, nhà nước đối với người nông dân rất tốt, nhưng tôi cũng muốn cảm ơn tất cả mọi người đã đến ủng hộ hôm nay, tin là sự hợp tác của chúng ta sẽ giúp phát triển ngành nông nghiệp trong nước hơn nữa."

"Được rồi, đừng lo lắng, trở về chúng tôi sẽ thúc đẩy quảng bá loại cam này."

Chỉ trong chốc lát, các ông chủ đã quyết định số lượng sẽ nhập. Nhiễm Anh thở phào nhẹ nhõm, đợt bán cam rốn đầu tiên xem như đã bắt đầu.

Sau khi đàm phán đơn hàng, bước tiếp theo là bán hàng trực tuyến.

Thị trường trong nước rất lớn, cam của huyện Cầm lại rất ngon, chỉ cần đi đúng hướng, Nhiễm Anh tin rằng doanh số bán ra sẽ rất tốt.

Ngoài cửa hàng trực tuyến, cô bắt đầu bán trên các mạng xã hội, kèm theo đó là bản báo cáo xác định thành phần dinh dưỡng do một tổ chức có thẩm quyền cấp. Ngay khi Nhiễm Anh tải ảnh xong, điện thoại của cô reo lên.

“Vẫn chưa ngủ à?”

Nhiễm Anh nghe giọng Thương Diễn Chi ở đầu bên kia, nhìn đồng hồ đã là mười giờ rưỡi tối.

“Sao anh biết em còn chưa ngủ?”

"Anh vừa đi ngang nhà em, thấy đèn trong phòng em vẫn sáng."

Nhiễm Anh nghe vậy, còn chưa kịp cúp điện thoại, liền mang dép lê chạy ra ngoài cửa, Thương Diễn Chi đã thay quần áo, cầm điện thoại đứng ở ngoài. Khi nhìn thấy cô đến, anh cúp điện thoại.

"Sao anh lại tới đây? Không phải anh cùng mọi người đi suối nước nóng sao?"

“Ừm, bọn họ ngâm nước nóng xong rồi, anh vừa đưa bọn họ về khách sạn.” Thương Diễn Chi nắm lấy tay cô: “Anh không thích ở khách sạn nên đến tìm em.”

Nhiễm Anh nhướng mày, trong mắt có chút dò hỏi: “Không thích ở khách sạn à? Nhưng nhà em không so được với khách sạn, giường rất nhỏ, lại không tiện nghi."

"Vậy thì sao? Anh thích sự bất tiện." Thương Diễn Chi bóp chặt lòng bàn tay cô: "Đã muộn thế này rồi, anh không thể về khách sạn được, chỉ có thể ngủ nhờ lại một đêm thôi."

Hai người yêu nhau được hơn một năm nhưng Thương Diễn Chi rất bận, cô cũng vậy. Thương Diễn Chi đến huyện Cầm, nhiều khi về khách sạn cũng đã muộn nên anh ở lại đây. Vì em trai cô không ở nhà nên anh có thể ngủ bên phòng Tiểu Duệ.

"Đừng lo, anh sẽ trả phí, ngày mai nhất định cùng mọi người ra vườn thu hoạch cam."

"Được, nếu đã vậy thì ngày mai chuẩn bị làm nô lệ dài hạn cho em đi."

"Không thành vấn đề, bà chủ Nhiễm."

Sau khi hai người đùa giỡn xong, Nhiễm Anh nắm tay Thương Diễn Chi bước vào cửa. Lúc này, ông Nhiễm Trì và bà Hứa Nhược Lan đều đã ngủ say, nhưng lại đứng dậy khi nghe thấy tiếng động, nhìn thấy Thương Diễn Chi.

"Tiểu Thương đến rồi à? Con ăn tối chưa?" Bà Hứa Nhược Lan vẫn rất hài lòng với Thương Diễn Chi.

"Con có đói không? Dì nấu mì cho con nhé?"

"Dì, con ăn xong rồi, dì nghỉ ngơi đi."

“Được rồi, vậy con cũng nên đi ngủ sớm đi.”

"Được rồi. Dì không cần lo lắng cho con đâu, có A Anh rồi ạ."

“Được rồi.” Bà Hứa Nhược Lan cũng biết nếu ở đây thì đám trẻ sẽ không thoải mái: “Vậy dì đi nghỉ trước. Nếu có chuyện gì thì cứ nói với A Anh.”

“Dì yên tâm, con sẽ không khách sáo đâu.”

Ông Nhiễm Trì nhìn con gái dắt Thương Diễn Chi lên lầu, không khỏi lẩm bẩm.

"Tôi thấy mình như người ngoài vậy."

“Ông đang nói cái gì vậy?” Bà Hứa Nhược Lan vỗ lưng ông: “Đó là con rể tương lai của ông đó."

“Con rể gì, đã lâu như vậy còn chưa thấy bố mẹ cậu ta đến nói chuyện, hay chúng nó chỉ định yêu đương mà không kết hôn?”

“Đừng nói nhảm, Tiểu Thương không phải loại người như vậy.”

Hơn một năm trở lại đây, sự quan tâm của Thương Diễn Chi dành cho Nhiễm Anh ai cũng thấy, dù bận rộn cỡ nào vẫn tranh thủ ghé về huyện Cầm thăm cô, còn giúp đỡ người trong làng. Hôm nay còn mang những ông chủ ở tỉnh khác đến xem cam rốn, ít nhiều cũng là anh tác động.

"Biết mặt không biết lòng..."

“Được rồi, ngươi đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa.” Bà Hứa Nhược Lan sợ Thương Diễn Chi nghe thấy, liền kéo chồng qua cửa: “Tôi đã nói rồi, Tiểu Thương không phải loại người như vậy.”

“Vậy ngày mai bà hỏi xem bao giờ cậu ta cưới A Anh. Ngày nào bà cũng ở trong thôn, không nghe người ta bàn tán sao?”

"Bàn tán cái gì?" Bà Hứa Nhược Lan thật sự chưa nghe thấy ai bàn ra tán vào gì cả.
 
Chương 93: Không sao


“Ông đang nói cái gì vậy?”

Ông Nhiễm Trì chỉ nghe một lần, đối với ông một lần như vậy là quá đủ: “Người ta nói A Anh cặp kè với ông chủ lớn ở tỉnh thành, người ta cũng chỉ muốn chơi bời chứ không có ý định kết hôn."

“Nói nhảm.” Bà Hứa Nhược Lan sắc mặt tái nhợt, nghĩ tới những lời ông Nhiễm Trì vừa nói, không khỏi trừng mắt nhìn: “A Anh chưa muốn lấy chồng còn không phải do ông à? Trước đây ông nói sợ nó lên tỉnh thành bỏ bê việc ở đây, muốn nó tiếp tục giúp người dân trồng cam, giờ còn đổ lỗi cho chúng nó?"

"Bà đang nói gì vậy, tôi nói không muốn nó lấy chồng khi nào?" Khí thế của Nhiễm Trì suy yếu: "Lúc đó tôi là sợ nó bị thằng nhóc họ Thương kia lừa."

Không cho bà Hứa Nhược Lan cơ hội nói chuyện, Nhiễm Trì giận dữ nói thêm: “Tôi không quan tâm, ngày mai chúng ta phải hỏi cho rõ ràng, ý cậu ta là gì, có định đưa bố mẹ đến nói chuyện hay không, nếu cưới gả thì nhất định phải cho A Anh mặt mũi."

"Được rồi. Ngày mai tôi sẽ hỏi."

Thực lòng mà nói, bà Hứa Nhược Lan cũng muốn con gái mình kết hôn càng sớm càng tốt. Những chuyện khác thì dễ nói ra, nhưng địa vị của nhà bà và bên kia quá chênh lệch, bà không biết cách nào mở miệng.

Nhiễm Anh không hề biết rằng bố mẹ cô lo lắng cho sự kiện cả đời của cô. Thương Diễn Chi thỉnh thoảng đến đây ở nên Nhiễm Anh đã chuẩn bị sẵn một bộ đồ vệ sinh cá nhân cho anh.

“Đây.” Cô đặt khăn tắm, bàn chải đánh răng và thứ gì đó vào tay Thương Diễn Chi: “Anh tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm đi, có gì cần thì nhắn em."

Sau khi đặt đồ đạc xuống định rời đi, Thương Diễn Chi nắm lấy tay cô nói: "Không ở bên cạnh anh một lúc nữa à?"

"Giám đốc Thương, bắt đầu từ ngày mai anh sẽ làm việc lâu dài cho tôi. Anh còn lo tôi không có thời gian ở cùng anh à?" Nhiễm Anh rút tay lại nói: "Quản gia Thương, sáng mai anh phải đi làm sớm đấy."

“Tuân lệnh bà chủ.”

Thương Diễn Chi mỉm cười, anh hôn lên mặt cô rồi mới để cô đi nghỉ.

......

Hôm qua nhóm người giám đốc Giang đặt hàng, sáng sớm nay mọi người phải hái cam rốn, đóng gói gửi đi nên cần rất nhiều nhân lực.

May mắn thay, người dân trong thôn đều hưởng ứng lời kêu gọi của Nhiễm Anh. Lúc này có hơn chục hộ trồng cam rốn đang ra sức làm việc.

"Trước tiên chúng ta sẽ hái, sau đó lại lựa ra những trái ngon nhất, không hư hại gì để mang đi giao."

Tại vườn cam rốn, họ đã chuẩn bị sẵn những giỏ đựng trái cây bằng nhựa và những túi dệt đơn giản. Sau khi hái xong, cam sẽ được chuyển về làng để phân loại, kiểm tra, đóng gói và phân phối.

Khối lượng công việc tuy nặng nhọc nhưng lại có nhiều người giúp đỡ nên thực hiện rất nhanh.

Hái cam rốn được nửa ngày thì bà Hứa Nhược Lan đi tới.

"Tiểu Thương, cảm ơn con đã vất vả, có muốn uống chút nước không?" Bà Hứa Nhược Lan cầm theo một bình trà ngải cứu, là loại giải nhiệt rất tốt.

“Dì, không cần đâu, con không khát.”

Bà Hứa Nhược Lan nhìn Thương Diễn Chi, rồi nhìn Nhiễm Anh đang nói chuyện với gia đình Tiêu Khắc Gian ở phía xa.

"Tiểu Thương à, A Anh hiện không có ở đây, dì muốn hỏi con một chuyện."

"Có chuyện gì vậy ạ?"

Thương Diễn Chi bỏ số cam rốn đã hái vào giỏ. Anh làm việc rất nhanh, chỉ trong chốc lát, anh đã hái được một nửa giỏ.

"Con và A Anh yêu nhau đã lâu rồi, có bao giờ nghĩ đến việc khi nào sẽ tính chuyện kết hôn chưa?"

“Kết hôn ạ?” Thương Diễn Chi hỏi lại.

“Đúng vậy.” Bà Hứa Nhược Lan nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thương Diễn Chi, giọng điệu có chút lo lắng: “Con chưa từng nghĩ đến việc cưới A Anh sao?”

“Không có đâu dì.” Thương Diễn Chi nhanh chóng phủ nhận: “Dì, con rất muốn cưới A Anh.”

“Vậy con...” Đã lâu như vậy mà không mời bố mẹ đến nói chuyện.

“Dì, người không muốn kết hôn chính là A Anh.” Thương Diễn Chi có chút bất đắc dĩ: “Cô ấy cảm thấy sự nghiệp của mình còn chưa thành công nên không có ý định kết hôn sớm như vậy.”

"Con nói thật à?"

Thế nào được coi là sự nghiệp thành công? Nếu việc này tiếp tục không thành công thì khi nào mới có thể kết hôn?

Bà không tưởng tượng được con gái mình mới là người không muốn lấy chồng.

“Dì, những trăn trở của dì, con biết rất rõ. Con hứa với A Anh sẽ không ép buộc mà cho cô ấy thời gian để suy nghĩ rõ ràng. Vậy nên dì không cần phải lo lắng. Trong lòng con, ngoài A Anh thì sẽ không cưới bất cứ ai khác đâu ạ."+

Đây coi như là lời bảo đảm của Thương Diễn Chi, bà Hứa Nhược Lan sửng sốt trong giây lát, không ngờ Thương Diễn Chi lại có thể đưa ra lời hứa như vậy.

“Tiểu Thương...”

"Dì đừng lo lắng, dù có mất bao lâu đi nữa, con cũng sẵn lòng đợi."

Bắt gặp ánh mắt chân thành của anh, bà Hứa Nhược Lan biết anh nói thật, yên tâm nói: “Đừng lo, dì sẽ giúp con nói chuyện với A Anh."

"Sao ạ?"

Nhiễm Anh vừa đi tới, kịp nghe câu cuối cùng.

“Không có gì, chỉ là nói về doanh số bán cam rốn thôi.”

"Mẹ, không cần phải lo lắng về việc bán hàng."

Nhiễm Anh tự tin nói.

Hiệu ứng quảng bá của lễ hội cam rốn vẫn rất rõ ràng. Ngoài chỗ của giám đốc Giang, việc bán hàng trực tuyến cũng đã bắt đầu rầm rộ.

Cam rốn tỉnh Giang dần trở nên nổi tiếng trong những năm gần đây, Nhiễm Anh cũng đã đặt mua hộp cách nhiệt đặc biệt, còn có hộp 5kg, 10kg và 20kg. Khách hàng có thể lựa chọn theo nhu cầu riêng.

Lô cam rốn đầu tiên được chất lên xe tải lớn và gửi đi cho một số cửa hàng, việc còn lại là xử lý các đơn hàng trực tuyến.

Cam phải hái khi trời nắng, vì những ngày trời mưa sẽ làm cam không thể bảo quản được.

"Nhiễm Anh, có nhiều đơn hàng thế à?"

Tiêu Mỹ Hoa đến giúp. Nhìn đống đơn hàng trên tay Nhiễm Anh thì rất bất ngờ và vui mừng.

"Đúng, dạo này khách hàng đặt hàng khá nhiều. Nhưng một lý do nữa là mấy ngày này trùng với thời gian khuyến mại. Không chỉ khuyến mãi trực tuyến của chúng ta mà còn ưu đãi từ tỉnh, vì vậy phải tận dụng cơ hội này và bán được nhiều hơn."

“Ừ.” Tiêu Mỹ Hoa nặng nề gật đầu: “Bố tôi và chú Trần đang ở ngoài vườn, lát nữa chúng tôi sẽ về giúp đóng gói và vận chuyển, cố gắng vận chuyển hết số cam rốn trong hôm nay.”

"Mọi việc sẽ ổn thôi. Sau khi tôi hoàn thành xong kiểm kê đơn hàng, tôi sẽ giúp mọi người dóng gói."

Nhiễm Anh cũng đã liên hệ với công ty chuyển phát nhanh để đảm bảo cam rốn có thể được giao trong thời gian sớm nhất.

"Tốt."
 
Chương 94: Mệt mỏi


Nhiễm Anh cùng Tiêu Mỹ Hoa đi về phía nhà cô, vừa đi vừa kể lại sự việc cho Tiêu Mỹ Hoa.

“Hiện nay trên thị trường chỉ có ba loại hộp, một loại năm ký, một loại mười ký, một loại hai mươi ký. Nhưng đối với loại bao bì này, tôi tìm hiểu trên thị trường thì thấy nhu cầu không lớn. Để đề phòng, tôi sẽ đặt ít hộp ở đây. Các thùng carton sẽ được giao vào buổi chiều, chúng ta sẽ nói rõ với khách hàng phương thức."

"Được rồi, tôi còn cần chú ý đến điều gì nữa không?"

"Để tạo điều kiện thuận lợi cho việc chuyển phát nhanh, yêu cầu về trọng lượng của công ty chuyển phát nhanh của họ như sau: chúng cần phải ở dạng số nguyên, chẳng hạn như mười kilôgam hoặc hai mươi kilôgam. Tuy nhiên, hàng chuyển phát nhanh mà chúng ta gửi bao gồm trọng lượng của hộp, nên có thể có một số khác biệt. Nếu khách hàng có thắc mắc thì chúng ta cần giải thích rõ ràng, nếu không họ sẽ cho rằng chúng ta cân thiếu."

“Đã hiểu rồi.” Việc này không khó, Tiêu Mỹ Hoa cảm thấy mình vẫn có thể làm tốt.

"Còn có bưu phí, nếu vượt quá phạm vi miễn phí vận chuyển thì phải giải thích rõ ràng."

Mặc dù công ty chuyển phát nhanh đã mở một đường dây đặc biệt dành cho cam rốn nhưng bưu phí ngoài khu vực miễn phí vận chuyển vẫn tương đối đắt. Họ chỉ có thể giải thích rõ ràng cho khách hàng hiểu.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến nhà Nhiễm Anh, bật máy tính lên, vừa đăng nhập thì tin nhắn liên tục vang lên.

Hiệu ứng quảng cáo vào ngày lễ hội vẫn rất rõ ràng. Trước đó cô đăng một video, nhiều người đã tìm đến cửa hàng thông qua tài khoản mạng xã hội của cô, trực tiếp đặt hàng.

Những năm gần đây, cam rốn tỉnh Giang dần trở nên nổi tiếng, nhiều người nghe danh nên đặt hàng mà không cần phải ăn thừa.

Những quả cam rốn hái hôm nay được kiểm tra xong thì trực tiếp lên xe tải lớn gửi đi cho một số cửa hàng, Nhiễm Anh phụ trách kiểm tra đơn đặt hàng, những người còn lại ra ngoài thu hoạch.

Nhiễm Anh xem dự báo thời tiết, hai ngày nay trời nắng nên cô phải gấp rút, khối lượng công việc có phần nặng nề.

Tiêu Mỹ Hoa vừa trả lời tin nhắn của khách xong, đứng dậy rót cốc nước cho Nhiễm Anh: “A Anh, uống nước đi.”

“Cám ơn.” Nhiễm Anh cầm lấy nước uống một hơi: “Bây giờ đang là mùa hái cam rốn nên sẽ khá bận rộn, mọi người phải cố gắng.”

“Việc gì mà vất vả thế?” Tiêu Mỹ Hoa xua tay: “Bán được cam tôi vui lắm, không cảm thấy vất vả, nhưng A Anh, cô là người chịu khổ nhiều nhất đấy."

Nếu như không phải Nhiễm Anh mở cửa hàng trực tuyến, rao bán cam rốn trên mạng và quảng cáo rầm rộ như vậy thì làm sao có được kết quả như bây giờ.

"Mọi người đều đã làm việc chăm chỉ."

Nhiễm Anh không muốn giành công về phần, sự uy đãi của huyện, sự quảng bá của tỉnh, các chính sách quốc gia, tất cả là sự đóng góp của mọi người chứ không phải khả năng của một mình cô.

"A Anh, chị thật khiêm tốn."

Tiêu Mỹ Hoa không bao giờ ngờ rằng lại có lượng đơn hàng lớn như vậy.

“Tôi không hề khiêm tốn. Hiện tại có rất nhiều đơn hàng, một lý do rất quan trọng là những ngày này trùng với thời gian khuyến mãi. Không chỉ khuyến mại trực tuyến của chúng ta mà trên toàn tỉnh, vì vậy có thể tận dụng thời điểm này để bán nhiều hơn."

“Ừ.” Tiêu Mỹ Hoa nặng nề gật đầu: “Đúng vậy, những năm gần đây đất nước thật sự ngày càng quan tâm hơn với nông dân.”

"Được rồi, chúng ta bắt đầu làm việc đi."

Tiêu Mỹ Hoa gật đầu: “Được rồi, bố tôi và Trần Thúc đang ở ngoài vườn chờ hái cam, cố gắng gửi hết số cam trong hôm nay, tôi rất nóng lòng muốn khách hàng nếm thử cam của chúng ta."

"Hôm nay hẳn là có thể, chờ tôi liệt kê xong, chúng ta có thể cùng nhau đi hỗ trợ ngoài vườn, chúng ta đông như vậy, hẳn là có thể nhanh chóng làm xong."

"Được."

Những mẻ cam rốn đầu tiên từ vườn đã được hái và chất thành đống ở bãi đất trống trong làng.

Đàn ông đang hái cam, phụ nữ thì ngồi phân loại cam tốt, xếp vào thùng. Nhiễm Anh đặt mua thùng chất lượng tốt nên không lo về việc hư hỏng. Dù rất bận rộn nhưng trên môi ai cũng nở nụ cười. Những quả cam rốn vàng rực này giống như những ngọn núi vàng, mang đến cho họ niềm hy vọng và một tương lai.

Sau bữa tối, màn đêm buông xuống, tất cả số cam rốn cuối cùng cũng đã được đóng gói. Việc tiếp theo là đợi xe của công ty chuyển phát nhanh đến vận chuyển vào sáng sớm mai.

Lúc này, Nhiễm Anh đã phần nào yên tâm, ngày mai cô có thể dành thời gian cho những đơn hàng còn lại.

“Mọi việc ổn chứ?” Thương Diễn Chi đi tới đưa chai nước vào tay Nhiễm Anh: “Em mệt à?”

Nhiễm Anh gật đầu, cô có thể phủ nhận trước mặt người khác, nhưng không cần phải giả vờ trước mặt anh: “Em hơi mệt.”

"Mệt thì đi nghỉ đi, phần còn lại anh sẽ làm."

Nhiễm Anh lấy nước từ tay anh, nhìn lướt qua cơ thể anh, vốn rất gọn gàng ngăn nắp, hôm nay lại hơi xốc xếch, mặt đỏ au vì nắng, đầu ướt mồ hôi.

Không chỉ ống quần mà cả đôi giày ở chân cũng bám rất nhiều bụi, thực sự trông rất giống một nông dân.

"Được rồi, anh cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi."

Nhiễm Anh tuy mệt nhưng đã quen việc, ngược lại Thương Diễn Chi có lẽ hiếm khi làm việc nặng như hôm nay.

"Dù sao cũng không còn việc gì."

Công việc hôm nay đã gần xong, chuyện ngày mai để ngày mai tính.

"Em muốn đi cân số cam đã hôm nay."

"Để anh làm cho."

Thương Diễn Chi nhìn vẻ mệt mỏi trong mắt cô, cảm thấy đau lòng.

"Anh cũng mệt rồi, chuyện này giao cho em."

“Không, em làm được."

“Em không tin tưởng anh à?” Thương Diễn Chi nhướng mày cầm xấp danh sách trên bàn lên: “Anh cũng là sinh viên top của một trường đại học danh tiếng. Em sợ anh không biết làm toán à?"
 
Chương 95: Nghiêm túc xem xét


“Em không có ý đó.” Nhiễm Anh lắc đầu: “Tất nhiên là em biết anh có thể làm, nhưng anh không mệt à?”

"Không sao, anh mệt thêm một chút còn hơn để em chịu mệt."

Nhiễm Anh nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt anh, cảm thấy cô không thể cưỡng lại lời nói của người đàn ông này.

"Được rồi." Cô bước sang một bên, nhường chỗ cho anh: "Vậy anh tính giúp em nhé, đây là tổng lượng hàng, đây là số lượng đã giao, còn đây..."

Cô giải thích rất rõ ràng, sợ Thương Diễn Chi không hiểu hết.

"Ừ, anh thấy rồi. Được rồi, giao cho anh, đi nghỉ ngơi đi."

“Được.” Nhiễm Anh gật đầu, hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của anh, nhưng: “Có gì thì cứ hỏi em, em ở trên lầu thôi.”

"Đừng lo."

Thương Diễn Chi ra hiệu OK, Nhiễm Anh mỉm cười, quay người lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi.

Cô bước ra cửa thì quay lại nhìn Thương Diễn Chi. Anh đã ngồi xuống và bắt đầu kiểm tra sổ sách.

Nhiễm Anh xoa xoa giữa lông mày, mệt mỏi và kiệt sức, nhưng nghĩ tới bên cạnh có một người luôn sẵn sàng giúp mình thì lại cảm thấy mọi việc không đáng là gì.

Có lẽ, cô nên nghiêm túc cân nhắc việc kết hôn.

...

“Tiểu Thương, hôm nay con không mệt sao? Đây, ăn một bát canh gà đi, dì mới vừa hầm xong."

"Dì, không có việc gì, con không đói." Bình thường anh rất tự chủ, hiếm khi ăn sau nửa đêm.

"Không đói cũng phải ăn một chút, hôm nay vất vả cả ngày rồi." Sợ anh không uống, bà Hứa Nhược Lan nói thêm: "A Anh cũng có phần.”

Vừa rồi khi nấu ăn, bà đã nói chuyện với ông Nhiễm Trì. Vấn đề không phải ở Thương Diễn Chi mà là ở con gái bà,nó cũng lớn rồi, có lẽ không thích nói hết mọi chuyện với bố mẹ.

Ông Nhiễm Trì hơi khó chịu khi nghe tin chính Nhiễm Anh từ chối kết hôn vào lúc này.

"A Anh."

Nhiễm Anh vừa mới tắm xong, vừa chuẩn bị đi ngủ thì ông Nhiễm Trì bê canh gà nóng hổi đến.

“Bố, món súp gà này không phải dành cho mình con phải không?”

Ăn một tô lớn như vậy, ngày mai ít nhất sẽ tăng được ba ký.

“Đương nhiên là cho con rồi.” Ông Nhiễm Trì đặt bát canh gà lên bàn: “Mẹ con hầm cả buổi chiều, uống lúc còn nóng, nếu chưa đủ thì trong nồi còn nhiều lắm. "

“Bố ơi, tối rồi mà uống canh gà sẽ tăng cân đấy, con không uống đâu ạ.”

"Sao lại không uống? Con có mập đâu. Hơn nữa, mệt mỏi một ngày dài thì phải bổ sung dinh dưỡng chứ."

"Bố..."

"Đừng cãi, mẹ con nấu nhiều lắm, Tiểu Thương cũng có một phần, con mau uống đi."

Nhiễm Anh nhìn bát canh gà, biết hôm nay mình không thể trốn thoát được, đành ngồi vào bàn uống từng ngụm nhỏ.

“A Anh.” Ông Nhiễm Trì nhìn con gái, không biết mở lời thế nào. Con gái ngoan như vậy sao lại không muốn lấy chồng Có phải vì bạn trai trước nên cô đau lòng đến mức không muốn kết hôn nữa?

"Bố đừng lo lắng, con sẽ uống hết, không cần nhìn con chằm chằm như vậy."

Bị bố nhìn chằm chằm như vậy, Nhiễm Anh cảm thấy kỳ lạ, uống vội bát canh gà rồi khua bát trước mặt ông.

"Được rồi, uống xong rồi. Bố đã mệt mỏi một ngày dài rồi. Đi ngủ sớm đi."

“A Anh. Khi nào thì con và Tiểu Thương kết hôn?”

May mắn Nhiễm Anh đã uống xong canh gà, nếu không bây giờ cô sẽ bị sặc mất.

"Bố, bố nói gì thế?"

“Con và Tiểu Thương đã ở bên nhau hơn một năm rồi phải không?”

Hai người yêu nhau là chuyện cả làng đều nhìn thấy, chỉ là, mãi mà vẫn chưa nghe nói chuyện kết hôn.

"Con thậm chí còn không nghĩ đến việc kết hôn à?"

"Bố, con nghĩ bây giờ đang rất ổn."

Dù đã nghĩ đến việc kết hôn nhưng Nhiễm Anh cũng cảm thấy hài lòng về tình hình hiện tại giữa hai người.

“Có gì tốt?” Ông Nhiễm Trì giận dữ trừng mắt nhìn con gái: “Con bao nhiêu tuổi rồi? Con không sợ người khác bàn tán sao? Chậm nhất là trong năm nay hai đứa đính hôn, mùa xuân sang năm kết hôn là đẹp nhất."

Nhiễm Anh choáng váng, từ nay đến lễ hội hoa còn chưa đầy nửa năm nữa, làm sao có thể chuẩn bị kịp?

“Bố, đừng đùa nữa.”

“Bố không đùa đâu," ông Nhiễm Trì hôm nay đến chỉ để nói về quyết định của mình chứ không phải hỏi ý kiến con gái: “Vậy thôi, ngày mai bố sẽ nói cậu ta đưa bố mẹ đến nói chuyện."

"Không, bố, ít ra bố cũng phải hỏi ý kiến anh ấy có muốn cười hay không chứ?"

"Bố hỏi rồi, cậu ta ước còn không được."

Nếu Thương Diễn Chi dám trái ý, ông lập tức đuổi cậu ta ra khỏi nhà mình.

Nhiễm Anh bây giờ mới hiểu hôm nay bố cô đến đây để ép cưới.

"Bố, trong nhà nhiều việc như vậy, con lấy chồng, những việc này ai sẽ làm?"

"Không có mâu thuẫn gì cả." Ông Nhiễm Trì cầm chiếc bát trên bàn lên, ánh mắt lại nhìn về phía Nhiễm Anh.

"A Anh, đừng lo lắng, Tiểu Thương đồng ý rồi. Đã như vậy thì con không cần phải lo lắng, bố mẹ đều sẽ ủng hộ."

Không cho Nhiễm Anh cơ hội nói chuyện, ông Nhiễm Trì bưng bát ra rồi trực tiếp rời đi.

Nhiễm Anh:...

Vì uống canh gà nên Nhiễm Anh phải đánh răng lại, khi đi ngang qua cửa, cô thấy Thương Diễn Chi vẫn đang tính toán, bát canh gà xem chừng đã uống xong.

Ánh đèn phía trên bàn chiếu vào khuôn mặt của anh. Người ta nói rằng những người đàn ông đẹp trai nhất là khi nghiêm túc làm việc, quả đúng là sự thật

Như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ngẩng đầu nhìn lên, giữa không trung, ánh mắt hai người chạm nhau, khẽ mỉm cười.

Có thể cô chưa nghĩ đến việc kết hôn ngay lúc này, nhưng cô chắc chắn sẽ kết hôn với Thương Diễn Chi.
 
Chương 96: Khiếu Nại


Vì hôm trước mệt mỏi nên đêm đó Nhiễm Anh ngủ rất ngon. Khi tỉnh dậy, xe của hãng chuyển phát nhanh đã đến và đậu trước cổng làng.

Thương Diễn Chi đang dẫn người chuyển những thùng cam rốn ra xe. Khi Nhiễm Anh bước tới thì một phần ba trong số đó đã được chuyển đi.

"Sớm thế? Sao anh không gọi em dậy?"

"Hôm qua vất vả cả ngày, sao em không ngủ thêm một lát?"

Nhiễm Anh xua tay: “Không ngủ thêm được, em quen giấc rồi.”

Mấy năm nay, từ khi về quê, cô hình thành thói quen đi ngủ sớm và dậy sớm.

"Em giúp một tay."

Không đợi Thương Diễn Chi ngăn lại, cô đã nhấc một hộp cam rốn đặt lên xe, động tác của cô rất gọn gàng, không hề thua kém đám đàn ông chút nào.

Có nhiều người làm, công việc nhanh chóng hoàn tất. Chẳng bao lâu, toàn bộ số cam rốn đã đóng gói được xếp gọn ghẽ lên xe.

Thời gian chín của cam rốn kéo dài hơn một tháng. Lô cam rốn đầu tiên đã bán thành công, tiếp theo là lứa thứ hai và thứ ba. Hai ngày tới sẽ tương đối nhàn nhã nhưng cô vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Đơn hàng trực tuyến khả quan hơn nhiều so với dự đoán của Nhiễm Anh. Khi cửa hàng trực tuyến mới mở, ba mẹ cô lo lắng không có ai mua trái cây trực tuyến nhưng giờ họ thấy nhiều đơn hàng đến vậy nên đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhiễm Anh vận động dân làng trồng cam rốn, nếu cuối cùng cam rốn không bán được, thì dù dân làng không nói gì họ cũng sẽ vô cùng áy náy.

Chuyến chuyển phát nhanh đầu tiên đến tỉnh gần nhất đã được định vào chiều ngày hôm sau.

Nhiễm Anh luôn chú ý đến tình hình cửa hàng trực tuyến, nhận đơn, in ấn và hăm sóc khách hàng. Đến ngày thứ 5, khi mẻ cam rốn thứ 2 chuẩn bị được hái, Nhiễm Anh tính toán số lượng, nhận thấy có thể hoàn tất trong đợt kế tiếp này.

Nhưng trước khi cô có thể sắp xếp để mọi người hái hết số cam chín tiếp theo thì cửa hàng trực tuyến của cô lại nhận được đánh giá tiêu cực đầu tiên.

Cửa hàng trực tuyến của Nhiễm Anh đã mở từ lâu, chuyên bán các đặc sản địa phương của huyện Cầm như trà linh chi, sen trắng, nấm tràm và nấm đỏ. Hầu hết người mua đều là dân trong huyện đang làm việc ở tỉnh ngoài, từ khi mở cửa hàng online, cô chưa bao giờ phải nhận đánh giá tiêu cực nào cả.

Nhiễm Anh bất ngờ nhìn thấy phản hồi tiêu cực. Đó là chuyến cam đầu tiên cô gửi đi, khách hàng phàn nàn rằng cửa hàng của cô cân thiếu. Đối phương đưa ra bức ảnh, rõ ràng là rất tức giận, nói rằng thùng cam không phải mười cân mà chỉ có chín cân tám mươi lạng.

Nhiễm Anh giải thích rằng mỗi đơn hàng sẽ chênh lệch khoảng 200 gram.

Cô tìm số điện thoại liên lạc, giải thích cặn kẽ, cũng chân thành xin lỗi, hy vọng đối phương sẽ cập nhật đánh giá. Để đáp ứng yêu cầu đóng gói của công ty chuyển phát nhanh, mỗi thùng hàng sẽ phải giảm bớt số lượng khoảng 200 gram để bảo đảm quá trình vận chuyển.

Vì Nhiễm Anh từng là người mua hàng nên cô biết hầu hết khách hàng đều không thích người khác yêu cầu họ thay đổi đánh giá. Nhưng trong vấn đề này, cô cảm thấy cửa hàng trực tuyến của mình quả thực đã bị oan.

Cô đã gọi trước, cũng ghi rõ trên phiếu nhận hàng rồi nhưng đối phương không hiểu mà lại đưa ra đánh giá tiêu cực, làm ảnh hưởng đến hình ảnh của cửa hàng.

Nhưng khách hàng kia rõ ràng không nghe lời giải thích của cô, thậm chí còn báo cáo với nền tảng rằng cô quấy rối khách hàng. Sau khi nền tảng nhận được khiếu nại, cửa hàng của Nhiễm Anh đã tạm thời bị đóng cửa.

Nhiễm Anh rơi vào khủng hoảng.

Từ khi về quê, Nhiễm Anh đã dùng mọi cách mình biết để quảng bá cho quê hương, cô tranh thủ mọi phương thức để người ở tỉnh ngoài biết đến nơi này, có thể là đến tham quan, hoặc đơn giản là đặt mua các đặc sản.

Nhưng hiện tại, nền tảng này đã chặn cửa hàng trực tuyến của cô.

Nhiễm Anh vô cùng lo lắng, cô còn rất nhiều đơn hàng phải gửi đi nhưng không kịp xử lý, cô bắt đầu gọi điện đến nền tảng để báo cáo tình hình.

Nền tảng này đưa ra lời giải thích rằng gần đây họ đang kiểm tra các đơn đặt hàng gian lận nên những cửa hàng có ý muốn thao túng review của khách hàng sẽ bị đóng cửa.

"Tôi không có ý gian lận đánh giá của khách hàng."

Thái độ phục vụ khách hàng của nền tảng này rất tốt, nhưng họ không cung cấp bất kỳ giải pháp nào khi gặp vấn đề.

"Tôi không nói rằng cô cố ý làm giả đánh giá tích cực. Tôi chỉ nói rằng gần đây có tình trạng nhiều chủ cửa hàng thuyết phục khách hàng đưa ra đánh giá tích cực. Chúng tôi sẽ xác minh, sau đó sẽ cho mở lại tài khoản của cô."

"Mất bao lâu mới xác minh xong?"

"Khoảng ba ngày."

“Ba ngày?” Nhiễm Anh lo lắng: “Anh có biết trễ ba ngày sẽ làm chúng tôi thiệt hại bao nhiêu không, hơn nữa, tại sao anh không kiểm tra và đưa ra kết luận càng sớm càng tốt mà phải đợi đến ba ngày?”

"Chúng tôi có thể hiểu được sự nôn nóng của cô. nhưng quy trình là như thế. Chúng tôi sẽ xác minh càng sớm càng tốt và khôi phục hoạt động bình thường cho tài khoản của cô."

Dù Nhiễm Anh có nói gì thì thái độ của đối phương vẫn như thế này, cô đành cúp máy với vẻ mặt thất vọng.

"Chuyện gì vậy con?"

Nhìn con gái, ông Nhiễm Trì còn tưởng là do cửa hàng làm ăn không tốt.

"Không bán được cũng đừng lo lắng. Chúng ta cũng sắp thu hoạch xong hết vườn rồi."

"Không phải là vấn đề doanh số ạ."

Nhiễm Anh chán nản, không ngờ yêu cầu khách hàng đính chính review lại khiến tài khoản của cô bị khoá.

"Vậy thì là chuyện gì?"

“Bố, không sao đâu, con sẽ tìm cách giải quyết.” Cô biết dù có nói với ông thì cũng không giải quyết được gì.

Bây giờ cô chỉ có thể dựa vào chính mình.

"A Anh, đừng lo lắng. Nghĩ xem lúc mới về quê con còn gặp khó khăn cỡ nào, bây giờ chỉ cần con giữ sức khoẻ, mọi chuyện từ từ tìm cách."

"Con biết ạ."

Tất nhiên sẽ có cách giải quyết, nhưng tệ nhất là phải đợi ba ngày sau mới có thể thực hiện, cô định sẽ chủ động liên lạc với khách hàng để xin lỗi.

Nhiễm Anh liêc lạc với khách hàng, vừa nhắn tin vừa gọi điện nhưng khách hàng của cô không nhận cuộc gọi. Cô đợi đến giờ ăn trưa gọi lại, ai ngờ bên kia vừa nghe cô gọi từ cửa hàng bán cam liền không cho cô cơ hội nói hết câu mà trực tiếp cúp điện thoại.

Nhiễm Anh đành phải gọi lần thứ hai, lần này bên kia không cúp máy. Sau khi hỏi danh tính cụ thể của Nhiễm Anh, thái độ của bên kia rất hung hãn.

"Đúng. Tôi đã khiếu nại cửa hàng của cô đó, nhưng khiếu nại có sai không? Hàng cô gửi không đủ trọng lượng, lại còn không cho tôi khiếu nại?"

"Tôi không phải không cho anh khiếu nại, nhưng vấn đề là chúng tôi đã giải thích rõ ràng trước khi gửi, sẽ có chênh lệch khoảng 200 gram để bảo đảm quy định của công ty vận chuyển."

"Tôi không quan tâm, tôi trả tiền mười cân thì phải nhận đủ mười cân, cô nghĩ chuyện này là sai à?

Nhiễm Anh chưa bao giờ gặp người như vậy, hít một hơi thật sâu và kiên nhẫn thương lượng với đối phương.

"Tôi biết viếc anh nói là hợp lý, nhưng chúng tôi đã giải thích trước khi vận chuyển, để đảm bảo thùng hàng đủ mười cân bao gồm cả bao bì, chúng tôi buộc phải làm như vậy. Đây là việc khách hàng đã được thông báo trước khi chúng tôi nhận tiền."

"Tôi không cần biết vì lý do gì, giờ tôi chỉ muốn khiếu nại, tôi sẽ tiếp tục khiếu nại cửa hàng của cô làm ăn gian dối."

“Thưa anh...”

"Tất nhiên, nếu cô không muốn thì dễ thôi, gửi cho tôi một thùng khác, tôi sẽ xoá đánh giá tiêu cực kia đi."

Nhiễm Anh không ngờ anh ta dám đưa ra yêu cầu trắng trợn như vậy.

"Thưa anh, việc đó không hợp lý..."

"Tôi không muốn nghe mấy lời đó, tôi nói rồi, muốn tôi xoá đánh giá tiêu cực thì gửi cho tôi một hộp khác, không thì thôi."

Bên kia bổ sung thêm một câu: "Nếu cô gửi hộp khác, tôi sẽ đính chính đánh giá tiêu cực và rút đơn khiếu nại. Nếu không, cô cứ đợi đóng cửa hàng đi."

Người đàn ông không cho Nhiễm Anh cơ hội mà thẳng thắn cúp điện thoại.

Nhiễm Anh cảm thấy đầu óc choáng váng, ngẩng đầu lên mới thấy vợ chồng ông Nhiễm Trì đang nhìn cô đầy lo lắng.

"Bố, mẹ"

“A Anh, đi ăn cơm thôi.” Bà Hứa Nhược Lan nhìn con gái, ánh mắt tràn đầy chua xót.

Từ khi con gái trở về nhà, cô hầu như không có một ngày yên ổn. Đầu tiên cô phải gánh khoản nợ của gia đình, sau đó cô bắt đầu lo lắng cho những người khác trong làng. Bây giờ việc ở vườn cam dường như đang ổn thì lại gặp phải người quấy rối.

"Được ạ, con cũng đói rồi."

Nhiễm Anh vốn chưa định nói cho bố mẹ biết chuyện cửa hàng trực tuyến, nhưng vừa rồi chắc hẳn bố cô cũng nghe được một chút.

“A Anh, vừa rồi khách bảo chúng ta gửi thêm hộp nữa à?”

Người đàn ông hét to đến mức có thể nghe thấy qua điện thoại, nhưng ông vẫn muốn hỏi lại Nhiễm Anh để xác thực.

"Vâng."

“Vậy thì gửi cho anh ta một hộp khác.” Ông Nhiễm Trì vẻ mặt khó hiểu, nói: “Chúng ta cứ gửi một hộp khác từ tiền riêng của nhà ta, để anh ta xoá đánh giá tiêu cực kia là được."

Trước đây họ không hiểu, nhưng vài năm trở lại đây, Nhiễm Anh mở cửa hàng trực tuyến nên dần dần ông bà cũng biết phương thức bán hàng mới mẻ này.

Không giống như cửa hàng bên ngoài, việc bị đánh giá tiêu cực trên các cửa hàng trực tuyến sẽ dẫn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

“Ừ.” Bà Hứa Nhược Lan gật đầu tán thành: “Nếu một hộp cam có thể giải quyết được vấn đề thì chúng ta cứ gửi cho anh ta đi.”

“Không được.” Nhiễm Anh phản bác mà không cần suy nghĩ: “Tuyệt đối không được.”

“A Anh?”

Lâu lắm rồi ông bà mới thấy con gái có thái độ gay gắt như vậy.

"Bố mẹ nghĩ đi. Hôm nay anh ta bắt chúng ta gửi một thùng hàng chỉ vì không chấp nhận lời giải thích của chúng ta, dù chúng ta đã thông báo với mọi khách hàng từ trước. Vậy lần sau thì sao?"

"Sau này tất cả khách hàng có ý xấu thì chúng ta đều phải đền bù vô lý như vậy sao?"

Đánh giá tiêu cực đúng là khiến người ta khó chịu, nhưng nếu mọi người đều lợi dụng chuyện này thì cửa hàng của cô phải gửi đi bao nhiêu thùng cam miễn phí?

Chưa kể việc này sẽ tạo ra tiền lệ xấu, việc kinh doanh của cô xem như thất bại ngay từ bây giờ.

“Hơn nữa, chúng không phải cửa hàng duy nhất bán cam rốn, việc này không nên xảy ra, nó sẽ ảnh hưởng đến tất cả.”

"Nói đúng lắm."

Một giọng nam trong trẻo vang lên, Thương Diễn Chi giơ ngón tay cái lên nhìn cô: "Thật sự không thể để tiền lệ này xảy ra."

“Tiểu Thương, cháu đến từ khi nào vậy?”

Hôm qua Thương Diễn Chi nói muốn về tỉnh lỵ có việc gì đó, tưởng rằng anh sẽ đi mấy ngày, không ngờ chỉ sau một ngày đã về.

"Cháu biết dạo này mọi người rất bận nên đến đây để giúp đỡ."

Thương Diễn Chi bước vào nhà, đứng trước mặt Nhiễm Anh, quay mặt về phía vợ chồng ông Nhiễm Trì.

“Dì, chú, A Anh nói đúng, tiền lệ này thật sự không thể đặt ra được.”

"Nhưng..."

“Xã hội này có đủ loại người, tất nhiên có nhiều người tốt, nhưng một hai người xấu là đủ gây hại cho toàn bộ ngành nghề này.

“Chú dì nghĩ xem, một hộp cam rốn không phải là chuyện lớn, nhưng danh tiếng và sự chính trực sau này của chúng ta mới là vấn đề. Nếu hôm nay chúng ta gửi cho họ hộp cam miễn phí, họ sẽ cho rằng chúng ta muốn che giấu sai sót, lần tới lại tiếp tục đòi hàng hoá mà không muốn trả tiền."

“Chúng ta có thể gửi một hộp, nhưng liệu chúng ta có thể gửi hai, ba, thậm chí mười hộp cho họ hay không? Nếu có thêm vài người như thế này thì việc kinh doanh của chúng ta có còn hoạt động không?”

"Đúng vậy, nhưng chuyện này nên giải quyết thế nào bây giờ?"

"A Anh, nhớ lưu lịch sử trò chuyện của em, những bức ảnh do bên kia cung cấp và những đánh giá tiêu cực, gửi chúng lên nền tảng, khiếu nại và cố gắng yêu cầu được mở lại cửa hàng ngay hôm nay."

"Em khiếu nại rồi."

“Vậy thì gọi lại lần nữa.” Thương Diễn Chi nhìn bầu trời bên ngoài: “Tạm thời đừng lo việc hái cam, giao cho chú và anh đi, em lo việc cửa hàng trực tuyến trước, nếu không được chúng ta sẽ tìm biện pháp mạnh hơn."

“Chúng ta ăn cơm trước đi.” Bà Hứa Nhược Lan thấy hai người đang nói chuyện liền vội vàng ngắt lời bọn họ: “Có chuyện gì thì đợi sau khi ăn xong nói tiếp, ăn rồi mới có sức mà làm việc."

"Được rồi, chúng ta ăn cơm trước đi."

Nhiễm Anh thấy Thương Diễn Chi đến, cô cũng cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, giờ cô tin nếu cửa hàng của cô không làm gì sai thì sao phải chịu bị đóng cửa mất mấy ngày.

Sau bữa tối, Thương Diễn Chi và Nhiễm Anh trở về phòng. Tất cả nội dung trò chuyện, ghi âm cuộc gọi của Nhiễm Anh đều được lưu lại, bao gồm cả những bằng chứng được cho là do đối phương đăng tải.

“Em phân loại hết, gửi đến bộ phận chăm sóc khách hàng rồi tiếp tục gọi điện cho đến khi họ chấp nhận giải quyết.” Thương Diễn Chi xem xét tất cả thông tin, nghĩ rằng việc này đối phương có ý gì thì mọi người đều đã hiểu.

“Ừ, bước đầu cứ làm như vậy trước.”

"Em có ghi âm cuộc gọi anh ta đòi em gửi miễn phí một hộp khác không?"

“Có.” Nhiễm Anh đã ghi âm lại, vì sợ đối phương lại nói mình lại quấy rối nên cô ghi âm trước để đề phòng.

"Em đưa cái này cho bộ phận dịch vụ khách hàng, sau đó nói với họ rằng bên kia đang có ý tống tiền."

“Sao ạ?” Nhiễm Anh sửng sốt.
 
Chương 97: Không Nản Lòng


Khách hàng đó đang muốn tống tiền thật sao?

Dù sao giá trị một thùng cam cũng không lớn, gọi là tống tiền có lẽ là quá lời.

"Chúng ta không buộc tội anh ta, chỉ đang đưa ra bằng chứng rằng anh ta quả thật đang đòi hỏi vô lý, điều này sẽ giúp nền tảng mở lại tài khoản của em sớm hơn."

Bây giờ đang là mùa cao điểm, mỗi ngày có rất nhiều đơn hàng, nếu tài khoản bị khoá vài ngày, tất cả khách hàng sẽ rời đi.

"Ừ, hiểu rồi, em sẽ đi gọi ngay."

Nhiễm Anh biết cách duy nhất lúc này là tự mình đấu tranh, không thể chờ người khác đến giúp.

"Đừng lo lắng, chuyện này chúng ta cũng không sai, vả lại cửa hàng của em ngày càng mở rộng, sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều đánh giá tiêu cực hoặc không như chúng ta mong muốn, cách duy nhất là phải học cách chấp nhận nó."

Nhiễm Anh sửng sốt, cô chưa từng nghĩ tới điều này: “Anh có phải từng gặp chuyện như vậy?”

"Ừ." Thương Diễn Chi gật đầu: "Ở trong giới kinh doanh lâu sẽ gặp phải rất nhiều chuyện. Đôi khi thủ đoạn của đối thủ sẽ khiến mình không thể đề phòng. Việc chúng ta có thể làm là cố gắng hết sức, còn lại đành phải chờ vào may mắn."

Thấy Nhiễm Anh chăm chú lắng nghe, Thương Diễn Chi mỉm cười: “Em không cần quá lo lắng, miễn là có lòng tin vào chất lượng cam của chúng ta."

"Tất nhiên là em có lòng tin."

Đúng vậy, cô có lòng tin, dù sao quãng thời gian khó khăn nhất đã qua rồi, cô không thể vì vậy mà nản lòng hay phân tâm.

"Giúp em việc ở ngoài vườn, em sẽ đi gọi điện cho nền tảng."

"Được."

Thấy tâm trạng của Nhiễm Anh đã bình tĩnh trở lại, Thương Diễn Chi nhếch khóe môi, đây chính là điểm anh khâm phục nhất ở Nhiễm Anh, chỉ cần hiểu rõ sự tình, cô sẽ không bao giờ để mình chịu thua thiệt.

Tính tình này của cô khiến người xung quanh phải ngước nhìn.

Mọi chuyện tiến triển thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng của Nhiễm Anh. Sau khi cô đưa “bằng chứng” cho bộ phận chăm sóc khách hàng, họ bảo cô nên khiếu nại lên bộ phận quản lý đòi giải quyết càng sớm càng tốt.

Một giờ sau, cửa hàng trực tuyến của Nhiễm Anh cuối cùng cũng trở lại bình thường. Cô thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, sự việc lần này cũng là bài học, cô cần thông báo cho những cửa hàng trái cây khác, tránh trường hợp bị ăn vạ như cô gặp phải. Đến tối, cô tập trung những gia đình trồng cam lại, nói sơ qua về sự việc, cũng nhắc nhở mọi người phải cẩn trọng.

Tiêu Khắc Gian không ngờ trên đời lại có kẻ vô liêm sỉ như vậy: "Quá đáng, chỉ vì một thùng cam mà lại làm những trò đê tiện như vậy."

"Khi mở cửa làm ăn, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng tâm thế gặp đủ mọi loại người tốt xấu."

Sau sự việc này, Nhiễm Anh cũng tự mình rút ra bài học.

"Nhưng hiện tại chúng ta không thể khống chế người khác làm gì, chuyện này nghe có vẻ không lớn nhưng thực sự là một sự cố đáng lưu ý."

“Trước đây, chú Tiêu và chú Thúc từng nói, để đỡ phiền phức, thuận tiện cho việc quản lý, chúng ta sẽ bán hàng đồng bộ, nhưng sau việc lần này, tôi muốn mọi người càng phải chú ý, chỉ cần một tai nạn xảy ra sẽ ảnh hưởng đến tất cả các hộ trồng cam khác."

"Vì vậy, cách tốt nhất là tất cả chúng ta nên học cách mở một cửa hàng trực tuyến. Trong trường hợp này, mọi người không chỉ có thể tự mình bán cam rốn mà nếu gặp lại sự cố tương tự, chúng ta có thể chia sẻ rủi ro mà không ảnh hưởng đến doanh số bán hàng."

"Mở cửa hàng trực tuyến có phức tạp lắm không?"

Dì Giang đã ngoài năm mươi, chưa bao giờ tiếp xúc với Internet mắ dù các thiết bị điện tử đã trở nên rất phổ biến nhưng bà ấy ngại mình lớn tuổi nên không có ý định học sử dụng. Bà đã quen với việc hỏi ý kiến chồng, hỏi ý kiến các con, hoặc việc làm ăn thì chạy đi tìm Nhiễm Anh.

"Dì, không có gì là không học được. Đừng lo lắng, nếu ngại hỏi thì có thể hỏi Trần Chân, em ấy rất giỏi."

Thực tế, mấy năm nay dân làng đã quá ỷ lại vào cô. Họ có thói quen hỏi ý kiến của cô về mọi việc lớn nhỏ.

Nhiễm Anh nhận ra, nếu muốn mọi người cùng tiến bộ thì cô phải để họ tự bước đi trên đôi chân của chính mình, không thể để họ dựa vào cô mãi được.

Giống như dì Giang, dì Chu cũng cảm thấy mình không thể làm được, nhưng Nhiễm Anh đã quyết nên họ chỉ đành làm theo.

"Mỹ Hoa, con biết làm mấy cái này đúng không? Mẹ để con làm hết nhé."

Tiêu Mỹ Hoa nắm lấy tay mẹ: “Mẹ, chị A Anh nói đúng đấy, mở cửa hàng trực tuyến cũng không khó. Con đã từng tiếp xúc ở bên ngoài rồi, việc này đòi hỏi thời gian làm quen, chúng ta cứ vừa làm vừa học."

"Vậy à?"

“Thử nghĩ xem, chúng ta không chỉ bán cam rốn năm nay mà còn bán cả năm sau và năm sau nữa. Việc tự mở cửa hàng trực tuyến sẽ giúp chúng ta chủ động hơn nhiều."

Đây là sự thật, cây cam rốn có tuổi đời khá cao, họ sẽ còn rất nhiều năm phía trước, cuối cùng vẫn phải tự chủ động.

Tiêu Khắc Gian và Trần Chính Tiên là những người đầu tiên theo Nhiễm Anh rồng cam rốn, vì vậy đồng lòng với ý kiến của Nhiễm Anh. Những người khác cũng không còn lý do phản đối.

Nhiễm Anh hài lòng với việc này.

"Tôi sẽ chuẩn bị một số tài liệu giảng dạy, ngày mai mọi người hẹn giờ tập trung ở nhà tôi, tôi sẽ dạy bà con cách đăng ký, cách mở cửa hàng và cách liên lạc với khách hàng."

“Tôi mới nhớ ra.” Lúc này gia đình Tiêu Cường mới phản ứng: “Chúng ta có nên mua thêm máy tính không?”

"Đúng vậy, nhưng mọi người có thể mua một chiếc có cấu hình trung bình là được rồi, vả lại việc phổ cập tin học đang được hỗ trợ, nếu mọi người mang theo hộ khẩu đi mua máy tính thì sẽ được giảm giá, tính ra chỉ khoảng ba ngàn tệ một cái."

Những năm gần đây, cuộc sống của mọi người dần dần được cải thiện, ba nghìn tệ không phải là số tiền quá đắt.

Đây là lần đầu tiên dì Chu nghe đến chuyện như vậy: “Máy tính không phải là thứ thiết yếu trong cuộc sống, vậy tại sao nhà nước vẫn đồng ý trợ cấp?”

“Tại sao máy tính không phải là vật dụng cần thiết trong cuộc sống ạ? Trong tương lai, chúng ta sẽ có nhiều kết nối và giao tiếp với thế giới bên ngoài hơn. Máy tính cũng như điện thoại di động sẽ trở thành thứ không thể thiếu. Còn nữa, nếu mọi người mua máy tính theo nhóm thì còn được khuyến mãi thêm đấy.

"Được rồi, vậy A Anh, lát nữa cháu ghi lại những thứ cần thiết, mấy gia đình chúng tôi cùng nhau đi mua."

Tiêu Mỹ Hoa cũng rất tin tưởng Nhiễm Anh, thuận theo ý của cô.

“Mọi người không cần nghe theo cháu, cứ mua ở cửa hàng nào mọi người thấy thích hợp. Chỉ cần ngày mai bà con đến nhà cháu học cách mở cửa hàng trực tuyến là được."

Thực ra cô nên hướng dẫn bọn họ từ lâu, nhưng bây giờ cũng chưa muộn. Sau khi tiễn Tiêu Khắc Gian và những người khác, Nhiễm Anh thở phào nhẹ nhõm, xoay người chuẩn bị trở về phòng thì có một đôi tay khẽ giữ vai cô.

Thương Diễn Chi siết chặt vai cô, giọng điệu nhẹ nhàng, có chút xót xa.

"Cảm ơn anh."

"Có gì mà cảm ơn."

"Một khi bọn họ thành thạo, việc của em cũng sẽ nhẹ hơn."

Thương Diễn Chi xoa xoa bả vai cô, biết cô thật sự nghĩ như vậy: "Không sợ khi bọn họ thành thạo rồi sẽ cạnh tranh trực tiếp với cửa hàng của em à?"

“Điều đó chứng tỏ năng lực em quá kém.” Nhiễm Anh không quan tâm: “Nhưng em tin vào chính mình, anh có tin em không?"

“Đương nhiên.” Thương Diễn Chi cười: “A Anh của anh là tốt nhất.”

"Được rồi, nghỉ ngơi thôi, mai em còn phải làm cô giáo cho cả làng đấy."

"Vâng, cô giáo Nhiễm nghỉ ngơi nhé."

Phản ứng của Nhiễm Anh là đấm thật mạnh vào tay Thương Diễn Chi.

......

Nhiễm Anh đã chuẩn bị một số tài liệu đơn giản, in ra một bài hướng dẫn dựa trên tài liệu cô đã học ở trường, sau đó in thêm các hướng dẫn về cách kinh doanh trực tuyến.Biết trong làng có nhiều người lớn tuổi, cô còn cố tình in chữ to hơn để họ đọc dễ dàng hơn.

Sau khi chuẩn bị xong, sáng hôm sau Nhiễm Anh dậy sớm, mọi người lục tục kéo đến nhà cô, đều là những người chưa từng sử dụng máy tính.

“Trên này có thể bán được mọi thứ à?”

Dì Giang đã lớn tuổi, cảm thấy rất lạ lẫm với công nghệ thông tin.

"Máy tính là thiết bị gia dụng thiết yếu trong thế kỷ 21. Chúng ta có thể biết mọi thứ ở cách xa hàng ngàn dặm, đọc tin tức trực tuyến, kết bạn và tìm kiếm thông tin, tất nhiên, cũng có thể mở một cửa hàng trực tuyến."

Trong lúc nói chuyện, cô bật máy tính lên và giải thích tác dụng của mấy nút bấm trên đó.

Sau khi giải thích, cô bắt đầu nói về các chức năng cơ bản của máy tính, cách tắt mở, cách nhập dữ liệu.

“Chờ một chút, chờ một chút.” Dì Giang xua tay, lần đầu tiên cảm thấy choáng váng: “A Anh, cháu nói nhanh quá, tôi nhớ không hết được, để tôi ghi chép lại."

“Không cần, tôi in ra cho mọi người rồi.” Nhiễm Anh lấy tài liệu đã chuẩn bị ngày hôm qua ra, phát cho dì Giang và những người khác.

"Các biểu tượng trên đều tương ứng với nhau, chức năng của chúng đều được giải thích ở trên."

“Vậy cái thứ chúng ta vừa làm chỉ đơn giản là tắt máy thôi đấy."

Dì Khương cảm thấy mình không nhớ được nhiều nội dung như vậy.

"Không sao đâu dì, cứ đọc theo hướng dẫn trên đó, tôi có ghi chi tiết cho mọi người."

“Được.” Dì Giang ngừng nói, cúi đầu đọc thông tin phía trên.

Những người lớn tuổi không có nền tảng nên cô cần nói chi tiết hơn. Nhiễm Anh sợ người trẻ thiếu kiên nhẫn nên cho phép họ về trước, dù sao thì người trẻ cũng có khả năng tiếp thu mạnh mẽ, có thể tự học.

“Không sao.” Tiêu Mỹ Hoa không suy nghĩ mà lắc đầu: “A Anh, em cảm thấy chị nói rất thú vị, em sẽ ở lại nghe chị giảng giải thêm."

Nhiễm Anh cười, vốn dĩ cô sợ mấy bạn trẻ sẽ thiếu kiên nhẫn, vì vậy chủ yếu mở lớp này cho người lớn tuổi là chủ yếu, ai ngờ mấy bạn trẻ rất tích cực học hỏi.

Cả buổi sáng trôi qua nhanh chóng, Nhiễm Anh cũng chỉ đủ thời gian hướng dẫn mọi người mở và tắt máy, cùng các thao tác nhập dữ liệu đơn giản. May thay, những người lớn tuổi cũng bắt đầu quen với máy tính.

"Cái này gõ như thế nào?"

Nhiễm Anh nhìn vào màn hình, cảm thấy hơi nhức đầu, quả thật người mới sử dụng sẽ gặp khó khăn trong việc gõ bính âm.

"Dì, không phải vậy đâu."

Nhiễm Anh không biết giải thích thế nào, chợt cảm thấy đây là một công việc rất khó khăn.

Nhắc mới nhớ, do giọng nói của mình nên nhiều người miền Nam không thể phân biệt được âm mũi trước và âm mũi sau, đặc biệt với người ở nông thôn, học không cao, ít có cơ hội tiếp xúc với người đô thị, vì vậy họ đã quen sử dụng phương ngữ.

Nhiễm Anh bắt đầu cảm thấy bất lực, khối lượng công việc thực sự quá nhiều.
 
Chương 98: Xa rời xã hội


“Nhìn xem, vẫn không làm được.”

Dì Giang đã mấy lần thất bại nhưng Nhiễm Anh vẫn kiên nhẫn đứng sau giảng giải.

"Dì, từ này dì viết sai rồi, không có âm mũi phía sau đâu ạ."

“Là vậy sao?” Dì Giang gõ thêm chũ "g" phía sau.

"Đúng, viết như vậy đó."

Nhiễm Anh suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “ Dì, hay là dì sử dụng từ điển Tân Hoa đi, trước đây Tiểu Hoa đi học hẳn là cũng có một cuốn trong nhà."

Điều duy nhất cô có thể làm là dạy họ bính âm, còn lại đành phải hy vọng họ có thể tự mày mò.

“Phức tạp quá.” Đến lượt dì Chu phàn nàn, chỉ tìm chữ trên bàn phím thôi cũng khó khăn rồi, bà liếc nhìn con gái Tiêu Mỹ Hoa: “Mỹ Hoa, con có định học không, mấy đứa trẻ học chắc là nhanh hơn nhiều.”

"Mẹ, sao lại không học? Chẳng những mẹ phải học, sau này bố rảnh rỗi, bố cũng sẽ học."

“Nhưng con học rồi thì mẹ cần gì phải học?”

"Dì Chu, nói vậy không đúng đâu ạ."

Nhiễm Anh thấy dì Chu định lùi bước, không khỏi động viên: “Dì học thì tốt cho dì, Mỹ Hoa học thì sẽ tốt cho em ấy, còn chú Tiêu học thì tốt cho chú Tiêu, mỗi người cần phải tự mình cố gắng."

"Học sử dụng máy vi tính rất có lợi, chẳng những có thể lên mạng xem phim, học kiến thức, còn có thể chơi game và làm quen rất nhiều bạn bè ở nơi khác."

“Tôi chỉ cảm thấy việc này khó quá.” Mày mò rất lâu mà không thành thạo, mọi người đều khá chán nản.

"Trên đời làm gì có việc nào dễ dàng, cũng giống như khi bắt đầu học cách làm ruộng cũng sẽ thấy rất khó đúng không?"

Lời nói của Nhiễm Anh khiến dì Chu bật cười: “Sao có thể giống nhau được? Chúng tôi làm ruộng từ nhỏ, còn máy tính thì chỉ mới đụng vào hôm nay."

"Đúng vậy." Dì Giang gật đầu nói: "Ở nhà chúng ta còn không có thiết bị điện chứ đừng nói đến máy tính, làm gì có cơ hội học những thứ này."

"Đúng, trước đây chưa từng học thì bây giờ học. Mọi người nghĩ xem, ngày xưa mọi người phải chạy ăn từng bữa, những năm gần đây, do chính sách quốc gia tốt và sự cố gắng của chúng ta, bây giờ chúng ta có tivi, điện thoại, máy tính và điện thoại di động, đời sống ngày càng trở nên tiên tiến và phát triển hơn. Trong tương lai sẽ còn rất nhiều thứ được phát minh, nếu không học thì chúng ta sẽ bị tụt hậu."

“Tụt hậu thì tụt hậu.” Dì Sởkhông thèm để ý: “Dù sao chúng ta cũng đã già rồi, thật sự không theo kịp thời đại.”

“Vậy mọi người có muốn có cuộc sống tốt đẹp hơn không ạ?"

Dì Chu và dì Giang suy nghĩ một chút, họ đều muốn mang đến gia đình cho gia đình một tương lại tốt hơn nên đã dẹp bỏ suy nghĩ tiêu cực.

"Được, vậy chúng ta tiếp tục học."

Nhiễm Anh mỉm cười. Đây chính là kết quả mà cô mong muốn. Hiện nay, nhiều nơi trong cả nước đã bắt đầu có những vùng nông thôn tiên tiến, những làng nghề đặc trưng để hỗ trợ người dân khởi nghiệp, nhiều chính quyền địa phương đã bắt đầu hình thành các ngành công nghiệp ở thôn quê.

Thôn Đại Thạch Thôn giờ đang trồng cam rốn. Họ có thể nhân cơ hội này để suy nghĩ xem có thể tiếp thu kinh nghiệm tiên tiến từ bên ngoài và phát triển lĩnh vực kinh doanh mới bên cạnh cam rốn hay không.

Internet là một công cụ hữu ích, nếu sử dụng tốt sẽ chỉ có lợi mà không có hại cho sự phát triển chung của nông thôn.

"A Anh."

Dì Chu nhìn Nhiễm Anh với vẻ mặt có phần biết ơn.

“Dì biết cháu làm vậy là vì lợi ích của làng chúng ta, nhưng chúng tôi cũng sợ phiền phức. Mấy năm nay, kể từ khi cháu về làng, đã luôn chạy ngược chạy xuôi vì sự phát triển của toàn thôn, giờ lại còn phải dạy chúng tôi sử dụng internet, quá vất vả."

"Mọi người không cần phải ngại, chỉ cần cả thôn chúng ta có cuộc sống tốt hơn thì cháu không ngại gì cả."

“A Anh, vì những lời này mà chúng tôi càng phải học tập chăm chỉ.”

"Ừ, tất cả chúng tôi sẽ cố gắng."

"Sau khi học cách sử dụng máy tính, mọi người có thể tự mình kiểm tra một số thông tin trên mạng, cũng có thể suy nghĩ xem mình có thể làm những gì khác. Internet rất thuận tiện trong nhiều trường hợp, cũng có lợi cho sự phát triển lâu dài của thôn."

"Ừ, chúng tôi hiểu. Cho nên chúng tôi sẽ nghe theo chỉ dẫn của cháu."

“Thật sự không cần thiết, có dự án nào tốt tôi sẽ thông báo, nhưng giờ mọi người chỉ cần tập trung vào trồng cam và xây dựng nông thôn mới."

"Nông thôn mới?"

“Ừ.” Nhiễm Anh gật đầu, thông báo tin vui hôm nay Hạ Thính Vân báo cho cô: “Tôi vừa nhận được tin chính xác. Việc phê duyệt xây dựng thôn đã được thông qua, chúng ta sẽ sớm có nhà mới rồi."

"Thật sao?"

Lần trước nghe về dự án, mọi người còn tưởng sẽ rất lâu mới thành hiện thực, ai ngờ chỉ mới đó mà dự án đã được thông qua.

Dì Chu và dì Giang rất phấn khích, họ còn cho rằng mình đang nằm mơ.

“Vậy chúng ta có thể được cấp một căn nhà mới à?”

“Ừ.” Nhiễm Anh gật đầu.

"Thật tốt quá."

Sau khi các thủ tục được phê duyệt, tất cả những gì cần làm là bắt đầu xây dựng, dự định sang năm là có thể hoàn tất.

Nhiễm Anh thấy mọi người rất phấn khích, vì vậy dừng việc học, cô giao bài để mọi người có thể về nhà luyện tập thêm.

Dì Chu và mọi người vừa đi, mẹ cô từ ngoài bước vào.

"A Anh."

"Mẹ, có chuyện gì vậy?"

Bà Hứa Nhược Lan mím môi nói: “Con dạy mọi người trong thôn học, mẹ cũng muốn, con dạy mẹ cách sử dụng máy vi tính đi."

"Mẹ?" Nhiễm Anh sửng sốt, lập tức mỉm cười: "Mẹ muốn học à? Dễ lắm, sau này con sẽ hướng dẫn mẹ, đảm bảo chỉ trong vài ngày mẹ sẽ thành thạo."

Trước đây bà luôn nghĩ, có Nhiễm Anh ở nhà rồi thì bà không cần phải học cái này, nhưng giờ có vẻ suy nghĩ của bà đã thay đổi.

“Không phải vì con.” Bà Nhược Hứa Lan ở bên ngoài nghe một lúc lâu, cảm thấy con gái mình nói có lý: “Nhìn xem, mấy dì kia đều lớn tuổi hơn mẹ, vậy mà còn cố gắng học, mẹ cũng không muốn thua họ."

"Phải ạ."

“Hơn nữa, nếu học thành thạo thì sau này mẹ không cần phải quấy rầy con nữa, có thể tự mình tìm câu trả lời."

“Mẹ, mẹ tuyệt lắm.” Nhiễm Anh ôm chặt bà Hứa Nhược Lan, không khỏi nở nụ cười: “Mẹ của con giỏi quá.”

"Đúng vậy. Có một cô con gái có năng lực như vậy, mẹ cũng không thể bị tụt hậu đúng không?"

"Mẹ rất giỏi, rất cầu tiến ạ."

“Cái miệng biết nói ngọt lắm.” Bà Hứa Nhược Lan gật đầu với Nhiễm Anh, bà cảm thấy rất tự hào vì có được một đứa con gái như cô.

Từ khi về quê, cô đã thay đổi thôn Đại Thạch, nơi đây cũng đã thay đổi rất nhiều.

Không chỉ cuộc sống của mọi người được cải thiện, điều quan trọng nhất là tâm lý của người dân trong làng đã thay đổi. Ban đầu nơi này giống như một vũng nước đọng, nhưng vì Nhiễm Anh trở lại mà dân làng bắt đầu tích cực làm ăn.

Khi ông Nhiễm Trì và Thương Diễn Chi từ vườn cây ăn trái về thì thấy hai mẹ con đang ngồi trong phòng khách nói chuyện tình cảm.

Khi nghe tin Nhiễm Anh sẽ dạy bà Hứa Nhược Lan cách sử dụng máy tính, ông Nhiễm Trì có chút ghen tỵ trẻ con.

"Mẹ con ở tuổi này sao có thể học sử dụng máy tính được? A Anh, đừng cố gắng, con cứ dạy bố sử dụng là được rồi."

“Nhiễm Trì, ông đang nói cái gì vậy?” Bà Hứa Nhược Lan nghe vậy thì không vui: “Ý của ông là tôi già rồi? Năm nay tôi cũng chưa đến sáu mươi, còn thua tuổi mấy chị trong thôn, sao lại không thể học?"

"Bà..."

Bà Hứa Nhược Lan tức giận vì bị ông Nhiễm Trì coi thường, vẻ mặt không cam lòng, cố gắng kìm nén sự kiêu hãnh của mình.

"Bà ở nhà mỗi ngày, nếu học thì chắc chắn sẽ nhanh hơn tôi rất nhiều."

Bà Hứa Nhược Lan nghiêm túc gật đầu: “Không cần lo, mỗi ngày chúng ta sẽ dành thời gian học như nhau, đễ xem trong một khoảng thời gian nhất định, ai sẽ thành thạo hơn."

"Tôi chắc chắn sẽ học tốt hơn bà."

“Nhiễm Trì, ông cố tình chọc tức tôi phải không?”

"Chọc tức bà làm gì, trước đây khi học nghề, thầy giáo luôn nói tôi học nhanh hơn mấy người cùng lớp đấy."

“A Anh, con nhanh nói một câu công bằng...”

Bà Hứa Nhược Lan quay lại thì nhận ra Nhiễm Anh đã đi đâu đó từ lâu. Không những Nhiễm Anh mà Thương Diễn Chi cũng không còn ở đó.

Giọng nói của vợ chồng ông Nhiễm Trì vẫn vang lên phía sau. Nhiễm Anh cười nhẹ, quay lại nhìn Thương Diễn Chi: “Anh có thấy bố mẹ em hơi ồn ào không?”

“Không.” Thương Diễn Chi lắc đầu: “Anh lại thấy quan hệ giữa chú và dì thật sự rất tốt.”

"Đúng vậy."

“Còn nữa, bố mẹ cậu thực sự rất năng động, họ trông không giống những người đã ngoài năm mươi.”

"Điều đó là bắt buộc, hàng ngày họ vẫn phải ra đồng làm việc mà."

Cô nói xong quay người lại nhìn Thương Diễn Chi.

"Em hiếm khi nghe anh nhắc đến bố mẹ mình. Chắc là họ không giống bố mẹ em đúng không?"

Thương Diễn Chi lắc đầu: “Thật sự không giống lắm.”

Nhìn vẻ mặt của Nhiễm Anh, anh biết cô đang tò mò, liền cười nói: “Bố mẹ anh đều là giáo sư, được coi là trí thức.Khi anh còn nhỏ, họ luôn hy vọng anh sẽ rở thành một học giả, giáo sư hay làm nghiên cứu giống họ."

Thương Diễn Chi vừa nói vừa cười: “Không ngờ là khi lớn lên, anh không trở thành nhà khoa học cũng không phải học giả mà lại trở thành một doanh nhân, cả ngày chỉ nói chuyện tiền bạc.”

“Doanh nhân thì có gì sai?” Nhiễm Anh không đồng tình: “Chỉ cần không vi phạm pháp luật, không vi phạm đạo đức, được làm những gì mình thích và ngành mình muốn làm thì họ đều là những người cống hiến cho xã hội, không có sự phân biệt nghề nghiệp cao thấp”.

“Quả thực, lúc đầu bố mẹ anh cũng có chút tiếc nuối, thỉnh thoảng cũng nói vài câu, nhưng sau đó họ không nhắc đến chuyện đó nữa, để anh làm những gì anh thích. Như em nói, miễn là anh không vi phạm đạo đức hay pháp luật."

"Bố mẹ anh thật sự phóng khoáng. Họ cũng dạy ở đại học Nông Nghiệp phải không?"

“Không, họ không dạy ở đó.” Thương Diễn Chi nói tên trường đại học, Nhiễm Anh mở to mắt.

"Quá giỏi."

Thương Diễn Chi khẽ cười vì lời khen của Nhiễm Anh.

"Đừng lo lắng, dù có mạnh mẽ đến đâu, họ vẫn là bố mẹ của anh, mọi việc để anh lo."

“Ai lo lắng?” Nhiễm Anh quay người nhìn bầu trời trong xanh phía xa: “Em không lo lắng.”

"Được rồi. Người lo lắng không phải là em, mà là anh."

Anh tranh thủ mọi cơ hội lấy lòng ông Nhiễm Trì, nhưng vẫn lo sợ ông ấy không hài lòng với biểu hiện của anh.

"Anh ở với bố mẹ hàng ngày, không bị họ lay động à?”

“Không.” Thương Diễn Chi lắc đầu, thành thật nói: “Trước đây anh đã không có hứng thú với những thứ này. Bố mẹ muốn anh học hóa học ở trường đại học, nhưng anh lại học kinh doanh. Năm cuối đại học, anh may mắn kiếm được một khoản kha khá từ việc đầu tư, vì vậy bố mẹ cũng không ngăn cản anh nữa."

"Anh giỏi thật đấy."

Nhiễm Anh quen Thương Diễn Chi đã lâu, đây là lần đầu tiên cô nghe anh kể về gia đình và những trải nghiệm trước đây của mình.

"Chỉ là may mắn thôi."

"Sao có thể là may mắn được? Là do anh có năng lực."

“A Anh, em giỏi hơn anh.” Thương Diễn Chi dừng lại, nhìn Nhiễm Anh: “Trong mắt anh, em là người giỏi nhất.”
 
Chương 99: Khác biệt


Thương Diễn Chi nhìn Nhiễm Anh với ánh mắt ngưỡng mộ không hề nao núng: “A Anh, trong lòng anh, em là người giỏi nhất.”

Nhiễm Anh từ bỏ một công việc lương cao ở bên ngoài để trở về quê hương. Điều này không nhất thiết có nghĩa là sống ở thành phố lớn sẽ tốt hơn, nhưng chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội phát triển hơn. Sự lựa chọn của Nhiễm Anh chỉ có thể định nghĩa bằng hai từ: dũng cảm.

Mọi việc cô làm sau khi trở về không chỉ vì bản thân mà còn vì thôn Đại Thạch và sự phát triển của quê hương, những thay đổi cô mang lại sau khi trở về cũng là điều hiển nhiên.

Thôn Đại Thạch và huyện Cầm bây giờ đã khác hoàn toàn so với trước đây, tin rằng khi xây dựng nông thôn mới sẽ còn khác hơn nữa.

“A Anh, vùng quê này có được ngày hôm nay là do em.”

“Nhìn thấy sự phát triển này, em rất vui, nhưng không phải do một mình em, là do chính sách của chính phủ quá tốt, rất nhiều sự ưu ái cho người ở nông thôn."

"A Anh, quá khiêm tốn sẽ trở thành kiêu ngạo, em hỏi thử cả thôn xem, ai cũng sẽ nói họ có cuộc sống như hôm nay là nhờ em giúp đỡ."

“Em không nghĩ vậy.” Nhiễm Anh lắc đầu, khoản công lao này quá lớn, cô không thể gánh nổi: “Sự phát triển của thời đại chắc chắn sẽ khiến một số người tự tìm cách vươn lên, cho dù em không giúp, cũng có ngày mọi người phấn đấu thoát nghèo."

Vì vậy, những thành tựu như hôm nay không phải chỉ nhờ công của một mình cô.

“Nhưng sự xuất hiện của em đã thúc đẩy sự phát triển này, đúng không?”

Nhiễm Anh nắm tay anh, không trả lời, nói: "Đi thôi."

"Đi đâu?"

"Đi xem thử vị trí nông thôn mới của chúng ta, các chi tiết xây dựng đã được quyết định, việc còn lại chỉ là bốc thăm để quyết định chủ nhà và vị trí của từng căn. Công ty của anh có đấu thầu dự án này không?"

Huyện thống nhất quy hoạch và xây dựng phải hoàn thành trước tháng 7 năm sau.

"Em muốn anh tham gia à?"

"Ừm, em muốn công ty anh tham gia, nhưng thật sự lợi nhuận không lớn lắm do là dự án xã hội."

Những dự án như thế này có yêu cầu cao và lợi nhuận rất thấp, dù không phải là không có lợi nhuận nhưng một công ty như của Thương Diễn Chi không thiếu những dự án béo bở khác.

“Anh không đấu thầu vì huyện Cầm đã chỉ định công ty xây dựng rồi, bên ngoài thì mọi vật liệu và thiết kế cũng không có gì khác biệt, nhưng anh có thể giúp cố vấn một vài chi tiết giúp dự án hoàn thiện hơn."

"Được."

Nhiễm Anh luôn cho rằng vấn đề chuyên môn nên để cho người có chuyên môn quyết định. Cô tin Thương Diễn Chi, anh là người có kiến thức, lại rất có lòng với người dân nơi đây.

“Nhìn xem, vị trí của khu nông thôn mới là ngay tại đây.”

Ngay bên ngoài vườn hái dâu mà gia đình Tiêu Trường Phát đã xây dựng trước đây. Nhìn xung quanh, một không gian rộng rãi đã được quy hoạch, bảng quảng cáo ngoài cùng đã được dựng lên.

"Đã nhận được sự chấp thuận nên việc xây dựng sẽ sớm bắt đầu."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top