Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Khi Rừng Cam Nở Rộ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Khi Rừng Cam Nở Rộ
Chương 40: Khó khăn


Vùng núi phía sau thôn Đại Thạch đã bị bỏ hoang từ lâu, mặc dù nơi hoang vu như này giá thuê không cao, nhưng ít nhất cũng phải 5.000 nhân dân tệ một năm.

“Con gái Nhiễm Trì, cháu cô đã tính toán kỹ chưa, quả cam chỉ thu hoạch mỗi năm một lần, cháu nghĩ xem..."

"Đừng lo lắng. Tôi đã tìm ra giải pháp rồi."

Nhiễm Anh đã quyết tâm làm, cô sẽ không lùi bước, 5.000 tệ nghe chừng khá nhiều nhưng cô lại có niềm tin vào việc trồng cam rốn này.

"Chẳng qua, tôi có chuyện muốn hỏi chú trước. Trong hợp đồng sẽ là 5.000 tệ, nhưng tôi trả trước 2.000 tệ, còn lại 3.000 tệ kia sẽ trả sau được không?"

Tiền còn lại trong nhà là số tiền lời chia được từ đợt bán chồn năm ngoái, sau khi trừ tiền mua cây giống, cô chỉ còn lại rất ít, gia đình cô không thuộc hộ nghèo nên cũng không được nhận trợ cấp từ chính phủ.

Thực ra, nếu cô có thể thuyết phục được người dân trong làng cùng trồng cam rốn thì quá tốt, vì chính sách hiện nay thực sự có lợi cho những hộ nghèo.

"Không thành vấn đề."

Tiêu Minh Thụy cũng biết hoàn cảnh của Nhiễm Anh, trang trại bị cháy như thế này, họ vốn tưởng rằng Nhiễm Anh sẽ về Hải Thị, nhưng không ngờ cô lại chọn ở lại tiếp tục làm việc tại đây với tinh thần vô cùng kiên định. Vì vậy ông rất ủng hộ Nhiễm Anh.

Trả tiền xong, Nhiễm Anh nhận lấy biên lai từ Tiêu Minh Thụy, cô mỉm cười cảm ơn: "Cảm ơn chú, đừng lo, tôi sẽ gom tiền và trả cho chú trong thời gian sớm nhất."

“Không vội, không vội.” Tiêu Minh Thụy xua tay: “Tôi tin cháu.”

“Cảm ơn chú Minh Thụy.”

Từ khi Nhiễm Anh trở về, Tiêu Minh Thụy với tư cách là trưởng thôn cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều.

"Tôi chân thành cảm ơn chú đã giúp đỡ rất nhiều trong thời gian vừa qua."

Tiêu Minh Thụy thực sự rất mong Nhiễm Anh có thể thành công.

"Cháu gái, cháu nhất định phải cố gắng, nếu thành công, cháu sẽ chứng minh cho thế hệ sau biết rằng thôn chúng ta có thể làm được điều gì đó để đời."

Nó cũng có thể chứng minh cho những người đang làm việc bên ngoài biết rằng quê nhà họ vẫn có rất nhiều cơ hội làm giàu.

“Đừng lo lắng, chú Minh Thụy, làng chúng ta sau này nhất định sẽ ngày càng phát triển tốt hơn.”

Kế hoạch phát triển sau núi vẫn chưa bắt đầu, cô tin rằng một khi đầu tư thành công và bắt đầu phát triển du lịch, mọi người sẽ nhận ra thôn Đại Thạch thực sự đang nắm giữ cả "kho báu."

Lúc Nhiễm Anh ra khỏi văn phòng thôn, thực ra cô cũng có chút lo lắng, 3.000 tệ không quá nhiều, nhưng bây giờ cô không biết lấy ở đâu ra. Gia đình cô rõ ràng đang rơi vào hoàn cảnh không thể vay được ở đâu, cũng không có nguồn nào để kêu gọi vốn, tạm thời chỉ đành tập trung bắt đầu việc trồng cây trước.

Về nhà, Nhiễm Anh vừa mới cùng bố mẹ bàn chuyện tiền bạc thì Tiêu Khắc Gian và Trần Chính Tiên tới cửa.

"Chú Tiêu, chú Trần." Nhiễm Anh mời họ ngồi xuống, hoang mang không hiểu mục đích chuyến thăm này.

Ông Nhiễm Trì và bà Hứa Nhược Lan lúc này có chút lo lắng, sợ Tiêu Khắc Gian và Trần Chính Tiên đến gây rắc rối giống như dân làng mấy ngày trước. Mặc dù lúc trước Nhiễm Anh đến gặp, họ đều nói không cần bồi thường, nhưng lỡ lúc này họ hối hận thì sao?

Tuy nhiên, sau trải nghiệm lần trước, bà Hứa Nhược Lan không dám tùy tiện nói chuyện, rót nước cho hai người rồi đứng sang một bên không nói một lời, đưa mắt nhìn hai vị khách, trong lòng chuẩn bị cho việc tồi tệ nhất.

Ông Nhiễm Trì cũng có cùng suy nghĩ với vợ nhưng ra vẻ bình tĩnh hơn, nếu thật sự muốn họ trả thì cũng không còn cách nào khác là phải tìm cách trả.

"Anh Nhiễm Trì, anh cứ ngồi đi." Ông Nhiễm Trì hơn Tiêu Khắc Gian mấy tuổi, thấy ông Nhiễm Trì đứng sang một bên không nhúc nhích liền đợi đối phương ngồi xuống. Thái độ vui vẻ này khiến ông Nhiễm Trì càng thêm thấp thỏm.

“Chú Tiêu, có chuyện gì cứ nói đi ạ.”

Lần gần đây nhất, Nhiễm Anh đến đưa giấy nợ cho hai người, cô đã nghĩ rằng hai người có suy nghĩ khác với những người dân còn lại trong thôn.

"A Anh. Vừa rồi cháu đến văn phòng thôn đúng không?"

Nhiễm Anh gật đầu, không có gì phải giấu diếm, hai ngày nữa mọi người cũng sẽ biết khi cây non được chuyển về.

“Nghe nói cháu thuê một ngọn đồi ở sau núi để trồng cam rốn?”

"Vâng. Cây giống đã được đặt hàng, trong hai ngày nữa cây giống sẽ được giao. Tôi dự định ngày mai sẽ thuê một người thật giỏi giúp bỏ cây giống xuống đất."

Tiêu Khắc Gian và Trần Chính Tiên nhìn nhau. Tiêu Khắc Gian nhịn không được, nói: “A Anh, lần trước tôi đã nói, nếu như cháu có cơ hội làm ăn, tôi cũng rất muốn hợp tác. Cháu xem, chúng ta có thể cùng cháu trồng cây cam rốn này không?"

“Đương nhiên.” Nhiễm Anh mỉm cười: “Đỉnh đồi này không phải của nhà tôi, cam rốn cũng không phải bằng sáng chế của tôi, các chú muốn trồng thì cứ trồng, tôi cũng có thể giúp liên hệ với vườn ươm trên tỉnh. Tôi đã đến tận nơi xem thử, cây giống của họ có bộ rễ trưởng thành, khi bỏ xuống đất sẽ dễ chăm bón hơn nhiều. Nếu các chú chắc chắn muốn trồng, tôi có thể liên hệ giúp."

“Vô cùng chu đáo.” Tiêu Khắc Gian gật đầu: “A Anh, tôi với chú Trần của cháu đây đã nhận ra từ lâu rồi, cháu là cô gái có thể làm được việc lớn, chúng tôi đi theo cháu làm ăn sẽ không có gì phải lo lắng. Cháu cứ nói, trước tiên chúng ta cần bao nhiêu đất, và nên nhập bao nhiêu cây con?"

"Chú đừng lo, tôi sẽ tính toán rồi gửi bản kế hoạch qua cho chú xem."

"Được, cháu cứ tính toán đi, chúng tôi chỉ cần làm theo là được."

Nhiễm Anh không nhịn được cười: “Chú không thể chỉ nghe lời tôi được, chú cũng phải có chính kiến của mình. Đúng như những gì tôi đã nói khi nuôi chồn, bây giờ tôi cũng nói như vậy. Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với cây cam rốn, vừa làm vừa học, vì vậy còn rất nhiều sơ sót."

“Chúng tôi tin cháu.” Tiêu Khắc Gian nhanh chóng bày tỏ quan điểm: “Chúng tôi từng kiếm được tiền từ việc nuôi chồn, cháu cũng không làm gì sai trong vụ hoả hoạn."

Sau vụ hoả hoạn, trong khi những người dân làng khác kêu gọi Nhiễm Anh bồi thường thì Tiêu Khắc Gian và Trần Chính Tiên vẫn sẵn sàng tin tưởng cô, điều này làm Nhiễm Anh rất cảm kích.

“Cảm ơn hai chú.” Cô tìm giấy bút, lại ngồi xuống bên cạnh: “Để cháu giải thích cho hai chú về giống cam rốn và các thông tin liên quan."

Hồi còn ở Hải Thị, cô thường phải trình bày phương án thiết kế với khách hàng, vì vậy lúc này, cô nói rõ ràng đến mức không chỉ Tiêu Khắc Gian, Trần Chính Tiên mà cả vợ chồng ông Nhiễm Trì cũng lắng nghe rất chăm chú.

Nhiễm Anh nói xong, trên hai trang giấy đã đầy hình vẽ, cô ngẩng đầu nhìn hai người: “Đó là toàn bộ kế hoạch, bây giờ là cuối tháng 2, tháng 2 và tháng 3 là thời điểm tốt nhất để trồng cam rốn. Trung bình, trong vòng hai hay ba năm sẽ có quả, về lâu dài thì sản lượng rất khả quan, nhưng trước tiên tôi phải nói rõ, chúng ta sẽ không thể có lợi nhuận ngay từ đầu, việc trồng trọt không phải đầu tư ngắn hạn."

"Chúng tôi hiểu, chuyện này không thành vấn đề."

Tiêu Khắc Gian rất hưng phấn: “Nhưng A Anh, cam rốn này sẽ bán ra như thế nào?"

“Việc tiêu thụ thì các chú không cần lo lắng, hiện nay trên huyện đã có chính sách hỗ trợ nông nghiệp, sẽ có những hoạt động hỗ trợ thương nghiệp. Ngoài ra, chúng ta sẽ tìm cách mở các kênh thương mại điện tử và bán hàng trực tuyến."

“Bán hàng trực tuyến?” Tiêu Khắc Gian không hiểu lắm: “Những thứ trên mạng không phải rất dễ bị lừa đảo sao?"

“Chú Tiêu, nơi chúng ta ở tương đối lạc hậu, không phải ai cũng được trang bị băng thông rộng để truy cập Internet. Ở những thành phố lớn, các bạn trẻ bây giờ có thói quen lên mạng đặt mua mọi thứ, không cần phải đi chợ hay siêu thị như trước kia nữa."

"Được rồi, chúng tôi tin tưởng cháu hoàn toàn. Vậy bây giờ chúng ta nên trồng với diện tích bao nhiêu?"

Tiêu Khắc Gian làm phép tính: “Năm ngoái chúng tôi không tiêu số tiền được cấp, hiện giờ chúng tôi vẫn còn khoảng 6.000 tệ. A Anh, chúng tôi sẽ làm theo kế hoạch cháu ra, cháu nói bao nhiêu thì chúng tôi trồng bấy nhiêu."

"Vậy chú trồng 500 mẫu đất trước được không?"

“Được.” Tiêu Khắc Gian gật đầu, quay người nhìn Trần Chính Tiên: “Còn anh?”

“Cũng giống như vậy, tôi tin tưởng A Anh.” Trần Chính Tiên tính toán số tiền mình có, mướn đất, nhập cây giống và các thứ khác, tính ra số tiền trong nhà có thể trang trải đủ.

"Được, tôi sẽ giúp liên lạc mua cây giống, hai người nhanh đi tìm chú Minh Thụy bàn việc mướn đất đi ạ."

"Tốt lắm."

Tiêu Khắc Gian cảm thấy tảng đá lớn trong lòng như được tháo xuống, sau khi bàn bạc với Trần Chính Tiên, cả hai quyết định đến gặp Tiêu Minh Thụy trước để bàn việc mướn đất.

"A Anh, bây giờ chúng ta đi tìm trưởng thôn. Chúng tôi cũng cần cháu giúp mua cây con. Yên tâm, khi nào nhận đủ số lượng chúng tôi sẽ mang tiền giao cho cháu đầy đủ”.

“Tiền không cấp bách đâu ạ.” Nhiễm Anh mỉm cười, Tiêu Khắc Gian quả thực là người rộng rãi hiếm có: “Chú, tôi sẽ gọi cho chú sau. Có điều, tôi còn có chuyện phiền hai chú.”

"Không có việc gì, không có việc gì. Nếu có chuyện cần thì cứ nói."

“Hai chú tìm xem trong làng có ai muốn làm việc này không, đừng lo, tôi sẽ trả lương đầy đủ, chỉ cần là người có kinh nghiệm và chăm chỉ. "

"Không thành vấn đề, sau khi tìm trưởng thôn nói chuyện, chúng tôi sẽ đi hỏi thăm tình hình nhân công cho cháu."

"Vậy thì cảm ơn chú trước."

Tiêu Khắc Gian họ Tiêu, người trong làng này phần lớn đều là họ Tiêu, uy tín của ông ấy trong làng không hề nhỏ, chỉ cần ra mặt tìm người sẽ dễ dàng hơn là tự mình cô đi tìm.

Sau sự việc lần trước, Nhiễm Anh sợ rằng dân làng không tin tưởng cô nên sẽ không sẵn lòng giúp đỡ.

Sau khi tiễn Tiêu Khắc Gian và Trần Chính Tiên đi, Nhiễm Anh quay lại nhìn bố mẹ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Bố mẹ đừng lo lắng. Chẳng phải con đã nói trước với bố mẹ rồi sao? Lần trước hai chú ấy không chịu cầm giấy nợ, chứng tỏ họ không có ý gây phiền phức cho chúng ta."

Trên mặt ông Nhiễm Trì có chút ngượng ngùng: “Không phải...”

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

"Bố, mẹ, hiện tại chúng ta có một vấn đề khác, hơi phức tạp một chút."

"Là chuyện gì?"

“Tiền vốn.” Nhiễm Anh không muốn giấu bố mẹ chuyện này: “Bây giờ chúng ta không có đủ tiền.”
 
Chương 41: Kế hoạch bắt đầu


Tiêu Khắc Gian cùng Trần Chính Tiên từ văn phòng thôn đi ra thì liền bắt tay vào việc. Hiện nay cách thời gian vào vụ mùa còn khá nhiều thời gian, họ có thể thư thả tìm nhân công cho trang trại cam sắp tới.

Tiêu Khắc Gian cùng Trần Chính Tiên bàn bạc xem nên tìm nhân công như thế nào. Căn cứ vào nguyên tắc "nước phù sa không chảy ruộng ngoài," hai người quyết định sẽ để người nhà tham gia vụ trồng trọt này.

Tiêu Khắc Gian tìm tới anh em Tiêu Trường Căn cùng Tiêu Trường Phát. Tiêu Trường Căn nghe xong thì lập tức xua tay.

"Anh vẫn còn dám theo con gái nhà họ Nhiễm làm ăn sao?"

“Sao lại không dám?” Tiêu Khắc Gian vẻ mặt khó hiểu: “Đây là cơ hội rất tốt mà?”

"Không phải, ý tôi là, anh cảm thấy cô ta là người có thể tin tưởng à?"

"Sao anh lại nói vậy?"

“Còn không phải sao” Tiêu Trường Căn chớp chớp mắt, nhìn chung quanh không thấy ai ở bên ngoài, cố ý hạ giọng: “Vừa trở về đã quấy rầy chuyện nhà Tiêu Cường. Cha cô ta thì gặp phải kẻ lừa đảo, tiền của chúng ta cũng mất trắng. Trang trại chăn nuôi mở cửa thì lại bị người ta phóng hỏa. Anh nói xem, còn không phải do gia đình cô ta quá xui xẻo hả? Thôi, anh nghe lời tôi, đừng dính đến nhà họ Nhiễm nữa, việc gì phải nghe lời một đứa con gái chưa từng làm nông bao giờ?"

"Anh đang nói cái gì vậy?" Tiêu Khắc Gian không nói nên lời: "Họ đều là người cùng thôn, anh gièm pha một cô gái nhỏ tuổi như vậy có phải hơi quá đáng không?"

"Tôi..."

"Hơn nữa, sao Nhiễm Anh có thể làm chuyện xấu với chúng ta được? Vụ hoả hoạn ở trại chăn nuôi không phải lỗi của con bé, vậy mà nó vẫn muốn đền bù thiệt hại cho mấy người. Bị đối xử như vậy mà vẫn muốn tính chuyện làm ăn cho thôn chúng ta, để bây giờ bị mấy người nói xấu như vậy? Lương tâm của các anh ở đâu?"

Tiêu Xuân Cảnh đỏ mặt, vẻ mặt trở nên rất lúng túng: "Tôi, tôi không phải có ý đó..."

"Hơn nữa, tôi thấy Nhiễm Anh là người quyết đoán và có năng lực, cô ấy chắc chắn sẽ có giải pháp cho thôn chúng ta làm giàu, nói gì thì nói, tôi tin tưởng con bé nhất định sẽ giúp chúng ta có cuộc sống tốt hơn."

Tiêu Xuân Cảnh vốn muốn giải thích với Tiêu Khắc Gian rằng mình đã từ bỏ ý định làm giàu cùng Nhiễm Anh, nhưng lại bị Tiêu Khắc Gian thuyết phục, vẻ mặt không quá hài lòng nhưng cuối cùng vẫn hứa sẽ giúp đỡ khi cây giống được chuyển về.

Dù sao thì cũng là công việc có lương chứ không phải làm không công.

Tiêu Khắc Gian và Trần Chính Tiên rất có uy tín trong làng, đi một vòng đã có thể tìm đủ nhân lực cho việc trồng cam sắp tới.

Hai người đến nhà Nhiễm Anh kể lại sự việc, cô thở phào nhẹ nhõm rồi liên hệ với vườn ươm yêu cầu giao cây giống đúng thời hạn, đồng thời đề nghị sẽ mua thêm.

Mua thêm cây giống là chuyện nhỏ,nhưng mấu chốt của vấn đề là bây giờ họ không đào đâu ra tiền. Hôm qua cô bàn bạc với ông Nhiễm Trì, số tiền của họ đã đổ vào trang trại nuôi chồn, sau đó cô còn phải mua máy tính và tiền lắp đặt internet.

Nhắc mới nhớ, nếu còn ở Hải Thị thì lương tháng của cô cũng mấy nghìn tệ một tháng, giờ cô về đây, mỗi tháng kiếm vài chục tệ cũng khó.

Nhiễm Anh nghĩ nghĩ rồi quyết định đi tìm chủ nhiệm Ngô. Tuy trang trại chăn nuôi đã bị cháy rụi nhưng hiện tại cô đang khởi động kế hoạch trồng trang trại cam, có thể việc này sẽ giúp cô vay được thêm một chút vốn.

Nhiễm Anh vừa định đi tìm chủ nhiệm Ngô thì nhận được điện thoại từ công an thị trấn, báo tin vui, kẻ lừa gạt ông Nhiễm Trì đã bị bắt, sở công an mong Nhiễm Anh và ông Nhiễm Trì đến xác định nghi phạm, đồng thời bàn bạc việc thu hồi số tiền đã bị lừa.

Nhiễm Anh không tin vào tai mình. Cô đang lo lắng về tiền bạc, bên kia đồn công an bắt được kẻ lừa đảo, không những bắt được mà còn thu hồi được số tiền bị lừa gạt?

Nhiễm Anh không chờ lâu, sáng sớm hôm sau bắt xe lên tỉnh thành cùng ông Nhiễm Trì, đến thẳng sở công an, giáp mặt tên lừa đảo.

Ông Nhiễm Trì thấy đối phương, vẻ mặt bỗng trở nên hưng phấn vô cùng: “Đúng vậy, là hắn, chính là hắn. Sau khi dẫn tôi đi thăm trang trại chăn nuôi, hắn nói trang trại chăn nuôi là của hắn, sau đó lại lừa lấy hết số tiền tôi mang theo."

Kẻ lừa đảo không bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ bị bắt, hắn lừa ông Nhiễm Trì cách đây nửa năm, ôm số tiền sống ăn chơi hưởng thụ. Lần này là do anh ta nghiện cờ bạc, ở sòng bạc, anh ta thua quá nhiều tiền nên đã gây gổ với người ở đó, tình cờ bị công an bắt được, tóm gọn cả hắn lẫn sòng bạc phi pháp kia.

Trước đây, hắn lừa ông Nhiễm Trì 180.000 tệ, nhưng 6 tháng qua hắn đã ăn xài phung phí, chỉ còn lại chưa đến 100.000 tệ, lần này hắn thua bạc, mất gần 50.000 tệ, giờ chỉ còn lại 40.000 nhân dân tệ trong người.

Do toàn bộ số tiền đánh bạc đều là trái pháp luật nên công an đã thu hồi số tiền của tên lừa đảo từ sòng bạc, căn cứ vào lời khai trước đó của kẻ lừa đảo, số tiền hơn 40.000 tệ đã được trả lại cho ông Nhiễm Trì.

"Đó là tình hình hiện tại, còn đây là 93.806 nhân dân tệ, xin hãy kiểm tra lại."

Nhiễm Anh hưng phấn đến run cả tay, không ngờ có ngày lấy lại được số tiền đó, xúc động đến mức các đồng chí trong lực lượng công an đang xử lý vụ án quyết tâm phải lấy lại thêm 80.000 tệ cho cha con cô.

"Chúng tôi xin lỗi. Bởi vì anh ta đã sử dụng gần hết số tiền nên chúng tôi chỉ thu hồi được hơn 90.000 nhân dân tệ. Tất nhiên, sau này chúng tôi sẽ đệ đơn kiện lên cơ quan công tố. Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không để chuyện này trôi qua mà không có lời giải đáp thoả đáng."

Ông Nhiễm Trì không giỏi ăn nói, sợ họ hiểu lầm nên chỉ có thể xua tay liên tục: “Không, tôi không có ý đó, tôi...”

"Đồng chí, ý của bố tôi là cảm ơn các đồng chí rất nhiều." Nhiễm Anh biết tại sao bố cô lại xúc động như vậy: "Đồng chí đã giải quyết vụ án này nhanh như vậy, chúng tôi rất cảm kích, mọi người đã rất vất vả rồi."

"Không có gì, đây là nhiệm vụ của chúng tôi mà."

Điền xong tờ đơn, nhận số tiền mà công an thu hồi rồi rời khỏi trụ sở, ông Nhiễm Trì chân như giẫm lên bông.

“A Anh. Tiền này là tiền thật à?”

"Bố ơi, họ là cảnh sát, sao có thể là giả ạ?"
 
Chương 42: Hành động kiên quyết


Biết rằng các đồng chí công an không thể lừa dân, nhưng ông Nhiễm Trì vẫn hơi choáng váng trước sự kiện bất ngờ bất ngờ này. Hôm qua, khi Nhiễm Anh nói với ông họ không có đủ tiền, ông vô cùng hoang mang, không biết phải làm sao, cũng trằn trọc lo lắng và mất ngủ cả đêm. Ông cũng đã nghĩ đến một kết quả tồi tệ hơn bao giờ hết.

Nhiễm Anh thực sự khá bất ngờ, gia đình cô đã chuẩn bị tinh thần rằng sẽ không lấy lại được số tiền đã bị lừa, nhưng không ngờ khi túng quẫn nhất, họ lại nhận được tin.

Với số tiền này, chưa nói đến việc trồng cam rốn, cô có thể mướn thêm hai quả đồi.

“A Anh.” Ông Nhiễm Trì sợ nợ nần, ông chỉ muốn dùng số tiền này thanh toán khoản nợ cho người trong thôn và cả ngân hàng tín dụng.

“Con thử tính xem, trừ khoản cần thiết phải chi trả, chúng ta còn lại bao nhiêu, có đủ để trả cho những người đã góp vốn hay không, ngoài ra, chúng ta còn phải tính toán trả tiền cho ngân hàng."

“Bố”, Nhiễm Anh và bố cô có suy nghĩ hoàn toàn khác nhau: “Bố không cần lo lắng về tiền vay ngân hàng đâu, thời hạn cho vay là một năm, không cần phải vội. Về việc nợ người trong thôn, con nghĩ không cần phải vội trả lại. Con muốn tận dụng tối đa 90.000 nhân dân tệ này để làm việc gì đó có thể sinh lời, sau đó chúng ta sẽ trả tiền cho những người góp vốn."

“A Anh...” Ông Nhiễm Trì biết con gái mình có thể làm được, nhưng ông lại sợ mang nợ người ta quá lâu.

"Bố, cứ tin con đi, cách tốt nhất là tận dụng số tiền này vào việc tái đầu tư. Con có thể trả lại tiền cho dân làng ngay bây giờ, nhưng nếu có thể dùng nó để sinh lời nhiều hơn, thì tại sao chúng ta không làm? Dù sao thì con đã viết giấy nợ cho từng hộ gia đình rồi, một khi họ biết kế hoạch của con, chắc chắn họ sẽ muốn dùng số tiền này để góp vốn."

"Chuyện này..."

"Bố đừng lo, con biết rõ mình nên làm gì mà." Nhiễm Anh nắm cánh tay ông Nhiễm Trì: "Con hứa với bố. Con sẽ hỏi dân làng xem họ muốn gì trước. Nếu họ tin con và đi theo con thì con sẽ tiến hành theo kế hoạch, còn nếu họ không muốn thì con sẽ coi đây là tiền con nợ họ, mỗi tháng sẽ trả lãi đầy đủ."

Nghe con gái nói, ông Nhiễm Trì thở phào nhẹ nhõm, việc dân làng đến đòi tiền lần trước đã gây ra hậu quả quá lớn rồi, bây giờ khi biết họ đã lấy được tiền mà không trả, không biết sẽ còn việc gì xảy ra.

Nhiễm Anh không nói dối bố mình, cô thực sự sẵn sàng phát triển các dự án khác, nhưng việc đầu tiên lúc này là đến vườn ươm Lạc Thành mua thêm một số cây giống và trồng cam rốn càng sớm càng tốt.

...

Việc hai bố con ông Nhiễm Trì lên tỉnh không thể giấu được dân làng, mà họ cũng không muốn giấu diếm, cầm tiền về xong liền tập hợp những người mà Nhiễm Anh đã viết giấy nợ.

Tiêu Khắc Gian và Trần Chính Tiên cũng được mời đến, tuy họ đã đồng ý dùng tiền để đầu tư nhưng Nhiễm Anh vẫn cảm thấy cần phải gọi họ đến để giải thích rõ ràng.

"Các chú, chuyện là thế này. Hôm nay tôi gọi các chú đến đây có hai việc. Việc thứ nhất là tôi quyết định thuê một ngàn mẫu đất ở sau núi để trồng cam rốn."

Tiêu Khắc Gian và Trần Chính Tiên nhìn nhau, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

“Không phải cháu đã nói chỉ trồng 500 mẫu đất sao?”

“Càng lớn thì càng trồng được nhiều đúng không ạ?” Nhiễm Anh mỉm cười, trên lông mày cong cong lộ nét vui mừng: “Tôi tin rằng trồng cam rốn sẽ có tương lai nên tôi dự định sẽ tăng cường đầu tư.”

"Con gái nhà họ Nhiễm, cháu thật dũng cảm."

Trần Chính Tiên thực sự bị thuyết phục, Nhiễm Anh là con gái nhưng lại có khả năng làm việc mạnh mẽ, kiên quyết hơn nhiều so với những người đàn ông lớn tuổi ở thôn này.

"Thật ra chuyện này mọi người cũng biết rồi, ngày kia cây giống sẽ đến, khi đó phải nhờ các chú giúp một tay, đừng lo, tôi sẽ trả công tương xứng, bằng với tiền mọi người nhận được trong những ngày vào vụ mùa."

“Điều thứ hai, sau khi ổn định vườn cây cam rốn, tôi muốn mở một nhà hàng phía sau nhà chú Khắc Gian."

“Cái gì?” Lần này Tiêu Khắc Gian và Trần Chính Tiên đều sửng sốt, cùng nhau nhìn Nhiễm Anh:

“Mở nhà hàng? Nhà hàng gì cơ?”
 
Chương 43: Thật sự nghiêm túc?


"Mở nhà hàng?"

Hai vợ chồng ông Nhiễm Trì đang rót nước cho dân làng, họ sợ lời mình nói ra lại kích động mọi người như lần trước, nhưng khi nghe con gái nói lời này, chính họ cũng sửng sốt.

"A Anh. "

Ông Nhiễm Trì nhận thấy, con gái chưa từng đề cập với ông chuyện này.

Nhiễm Anh biết việc này rất đường đột, nhưng cô quyết tâm phải mở một nhà hàng trong thôn.

"Thật ra, cũng không thể gọi là nhà hàng, nó nên được gọi là trang trại nông thôn. "

"Là cái gì?"

Người trong thôn càng thêm hoang mang, không hiểu cái này có ý gì.

"Trang trại nông thôn, farmhouse, là nơi khách du lịch có thể đến, trải nghiệm cuộc sống ở đồng quê, ăn uống những món ăn thôn dã."

"Đầu tư nông trại này có gì tốt?"

Tiêu Khắc Gian cũng như những người dân ở đây đã bám trụ cả đời ở nơi vùng quê hẻo lánh này, họ không hiểu cuộc sống ở nơi đồng không mông quạnh thì có gì vui để khách du lịch đến trải nghiệm. Thậm chí, thế hệ trẻ của làng còn tìm mọi cách ra ngoài học hành và bám trụ lại thành phố lớn, chẳng ai hiểu được những gì Nhiễm Anh đang nói.

"Nông trại cũng không chỉ có cuộc sống nhàm chán," Nhiễm Anh giải thích.

"Người dân thành phố đến đây để du lịch, khi đã tham quan xong thì họ sẽ tìm một nơi để ăn uống nghỉ ngơi. Chúng ta sẽ nuôi gà và vịt phía sau núi, có thể làm những món ăn tươi ngon tại chỗ. Ngoài ra còn có một cái ao ở núi phía sau, nơi khách du lịch có thể câu cá, chúng ta sẽ chế biến cá do tự tay họ bắt, như vậy đối với người thành phố sẽ rất thú vị."

"Chúng ta cũng sẽ trồng nhiều loại rau củ và cây ăn trái, khách đến tham quan có thể tự tay hái nông sản và trái cây mà họ thích, giống trò chơi trang trại đang thịnh hành. "

Đây đều là những phương án thiết thực và khả thi mà Nhiễm Anh nghĩ ra.

"Trò chơi trang trại?"

"Phải, là một trò chơi phổ biến trên internet hiện nay, người chơi sẽ có một trang trại ảo, mỗi ngày họ tự tay tưới nước và bắt sâu. Ở đây, chúng ta sẽ gieo trồng, khách đến tham quan có thể tự tay thu hoạch."

"Còn có chuyện kỳ quái như vậy?"

Nhiễm Anh mỉm cười: "Người thành phố khác chúng ta, họ thích thử nghiệm những việc nông nhàn như vậy."

Dân làng nhìn nhau, hầu như không hiểu, nhưng...

"Nhưng thôn chúng ta ở đây xa xôi như vậy, làm sao có thể có khách đến tham quan?"

"Tin tôi đi, chúng ta sẽ thu hút được khách du lịch, tôi đã có kế hoạch cho việc này."

Bây giờ đã là tháng ba, trong vòng một tháng nữa, hoa đỗ quyên trên núi gần như sẽ nở rộ. Nhiễm Anh đã chuẩn bị nội dung để quảng bá trên các mạng xã hội.

"Đường cao tốc đã được thông xe, thực tế giao thông của chúng ta hiện nay rất thuận tiện, chỉ cách tỉnh thành 6 giờ lái xe. Nghe thì có vẻ dài nhưng đường xá thông thoáng nên xe chạy rất êm, sau đó từ trung tâm huyện đến thôn Đại Thạch chỉ mất thêm chưa đến một tiếng nữa."

"Hoa đỗ quyên?" Trần Chính Tiên không nhịn được: "Là cánh đồng hoa màu đỏ ở sau núi?"

"Đúng vậy."

"Hoa đó có gì đặc biệt?" Người dân ở đây đã quen nhìn thấy biển hoa màu đỏ mỗi năm, với họ, những bông hoa đó chẳng có gì thú vị để người ngoài đến tham quan.

"Chú Trần, vì chúng ta nhìn thấy hoa đỗ quyên hàng năm, nên chúng ta cảm thấy nó không có gì đặc biệt. Khi tôi ở Hải Thị, công ty đã từng tổ chức một tour du lịch đến tỉnh Vân. Ở đó tôi gặp một cô gái nước ngoài, cô ấy vừa nhìn thấy một bức ảnh của hồ Lugu trên internet thì bị thu hút bởi vẻ đẹp của nó, lập tức mua vé máy bay ngàn dặm xa xôi đến Trung Quốc, sau đó ngồi xe lửa để được tận mắt nhìn hồ Lugu."

"Làng chúng ta có núi sông tuyệt đẹp, phong cảnh không tệ hơn so với những khu du lịch ngoài kia. Khi hoa đỗ quyên nở vào tháng tư, màu đỏ của những ngọn núi trùng điệp chắc chắn rất rực rỡ, vậy tại sao lại không thể thu hút khách du lịch?"

Hơn nữa, ở đây còn có địa hình khoáng thạch và suối nước nóng tự nhiên, điều mà những tỉnh lân cận không có.

Dân làng nhìn nhau. Nhiễm Anh biết rằng hiện tại họ không tin cô, vì vậy cô nói thêm: "Trên huyện đã cử người đến kiểm tra, họ đã đồng ý rằng kế hoạch khai thác du lịch này vô cùng khả thi, lãnh đạo tỉnh cũng sẽ tiếp cận các nguồn đầu tư để hỗ trợ chúng ta."

Trong năm 2011, nhiều diễn đàn trực tuyến đã ra đời, nơi mọi người có thể trao đổi và học hỏi lẫn nhau. Nông dân có tư duy tiến bộ cũng bắt đầu tìm kiếm cơ hội kinh doanh trực tuyến. Đối với Nhiễm Anh, đây là một thị trường tiềm năng mở rộng cho mọi đối tượng.

Nếu họ có kế hoạch cụ thể, tìm một người chụp ảnh chuyên nghiệp, học cách đăng bài giới thiệu lên các trang mạng xã hội, chắc chắn dự án làng du lịch ở thôn Đại Thạch sẽ có kết quả tốt.

"Cuộc sống đô thị bây giờ rất căng thẳng, nhiều người háo hức trở lại với cuộc sống nông thôn bình dị, khoảng thời gian ngắn ở nông thôn có thể giúp họ thư giãn và tìm được sự cân bằng."

Dân làng nhìn nhau, họ vẫn không hiểu ở nông thôn có gì để thư giãn. Quanh năm người nông dân làm việc rất vất vả nhưng chỉ vừa đủ ăn, đời sống vô cùng eo hẹp, mặc dù chính phủ có quan tâm bằng những chính sách hỗ trợ, nhưng nơi này vẫn không có gì vui vẻ để người thành phố đến trải nghiệm.

Kế hoạch của Nhiễm Anh nghe rất khó tin.

"Đó là kế hoạch ở giai đoạn này, vì vậy tôi muốn thảo luận với các chú, nếu ai cần tiền gấp, tôi có thể trả lại trước, nhưng nếu không vội, khoản tiền này được tính là cổ phần. Hoặc tôi sẽ viết giấy nợ cho các chú, hoặc mỗi tháng tôi sẽ chia lợi tức dựa trên số tiền mọi người đã góp."

Dân làng nhìn nhau, rất khó để đưa ra quyết định ngay lúc này. Những gì Nhiễm Anh nói thực sự rất tốt, nhưng ai biết liệu kế hoạch này có thể trở thành thực hiện hay không? Liệu có ai quan tâm đ ến một ngọn đồi hoa đỗ quyên, hoặc thích thú với vùng rừng núi hẻo lánh này?
 
Chương 44: Đi trước một bước


Dân làng nghi ngờ, không muốn vội phát biểu ý kiến, Nhiễm Anh cũng không vội, có những việc không thể quyết định ngay lập tức, việc này cần được suy nghĩ kỹ càng. Nhưng hiện nay chính sách hỗ trợ từ huyện Cầm còn chưa phổ biến, đợi đến khi việc khai thác du lịch được phát tán, thôn Đại Thạch khi đó tham gia thì cũng đã muộn.

Người tiên phong thường phải gánh chịu rủi ro, nhưng họ cũng là người được hưởng lợi ích cao nhất, nếu thành công.

“Các chú không cần phải vội trả lời, cứ cẩn thận suy nghĩ rồi cho tôi biết. Dù sao trang trại như vậy cũng không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai. Nhưng dù thế nào đi nữa, hai ngày nữa cây con sẽ về tới, tôi mong các chú sẽ giúp một tay, tôi nhất định trả lương sòng phẳng cho mọi người."

Nhiễm Anh cười rạng rỡ, dường như không hề bất mãn trước sự do dự của mọi người, cũng không hề thay đổi ý định của mình chỉ vì họ không muốn đồng ý.

Trong đám đông, Tiêu Cường là người đứng dậy đầu tiên: “Tôi tham gia”.

"Anh Tiêu Cường?"

Nhiễm Anh sững sờ một lúc, lần trước có một nhóm dân làng chen chúc vào nhà yêu cầu cô viết giấy tờ, Tiêu Cường không đến, sau này khi cô đến giao giấy nợ, thái độ của anh ấy vẫn không đổi, kiên quyết cho rằng chuyện nuôi chồn không phải lỗi của cô. Dù là vậy, Nhiễm Anh vẫn để lại giấy nợ cho Tiêu Cường như một lời hứa.

“A Anh, tôi tin cô.”

Tiêu Cường vốn không muốn nhận giấy nợ của Nhiễm Anh nhưng cô nhất quyết đưa, giờ anh thấy việc dùng số tiền đó để tham gia dự án mà Nhiễm Anh đề cập là đúng đắn.

"Dù sao A Anh cũng đã mang lại cuộc sống tốt đẹp cho gia đình tôi trong sáu tháng qua. Chúng tôi tin tưởng cô ấy." Tiêu Cường nhìn Nhiễm Anh, giọng rất khẳng định: "Dù A Anh muốn làm gì, tôi cũng tin cô ấy có thể làm được."

"Anh Tiêu Cường" Nhiễm Anh cảm kích, nhưng cũng thấy áp lực: "Cảm ơn anh đã ủng hộ, nhưng anh không cần trả lời ngay, cứ suy nghĩ kỹ rồi báo lại cho tôi sau."

Tiêu Cường xua tay. Anh thực sự tin tưởng Nhiễm Anh, huống chi hoàn cảnh hiện tại của gia đình bọn họ, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không thể tệ hơn được, nếu cố gắng, có thể họ sẽ tìm được một con đường khác, cả nhà sẽ có cuộc sống tốt hơn.

“Cho nên A Anh, chúng tôi tin cô.”

Tiêu Cường đã bày tỏ quan điểm của mình, những người khác cũng làm theo, tuy nhiên, Nhiễm Anh sợ họ đưa ra quyết định này một cách bốc đồng nên thuyết phục mọi người tiếp tục cân nhắc, đợi sau khi trồng xong đợt cây giống này thì báo cho cô biết quyết định cuối cùng.

Nói đến trồng cam rốn, suy nghĩ của mọi người lại sôi nổi hơn hẳn. Mở nông trang thì có vẻ xa vời, nhưng trồng cây cam thì gần gũi với bọn họ hơn hẳn.

“A Anh. Chúng ta có thể trồng cam rốn thật sao?"

Tiêu Xuân Cảnh không xác định lắm, kỳ thật anh ta cũng thấy dao động khi thấy Tiêu Khắc Gian và Trần Chính Tiên đều nói muốn trồng cam rốn, không những muốn trồng mà còn ra văn phòng thôn mướn đất sau núi.

Con người là như vậy, luôn có tâm lý bầy đàn, hơn nữa so với nuôi chồn, đầu tư trồng cam rốn quy mô nhỏ hơn rất nhiều, xem ra cũng đơn giản hơn.

“Đương nhiên.” Nhiễm Anh cười: “Tôi không phải là người có bằng sáng chế độc quyền, mọi người đều có thể tiếp cận ngành này."

“Vậy bây giờ muốn trồng thì phải làm thế nào? Cũng phải mướn đất sau núi à?”

"Đúng vậy."

Nhiễm Anh gật đầu, nói lại những lời cô đã nói với Tiêu Khắc Gian trước đó.

“Đừng lo lắng, tháng ba là thời điểm thích hợp để bắt đầu trồng cam rốn, mọi người cứ đợi hai ngày nữa cây giống về, xem có muốn làm hay không, rồi mới quyết định."

Tiêu Trường Phát muốn lập tức quyết định thì bị vợ kéo tay, cười ngượng nghịu, hai người rời đi trước.

Những người dân làng còn lại lần lượt rời đi, ông Nhiễm Trì vốn im lặng đến bây giờ cuối cùng cũng không thể chịu được nữa.

“A Anh, con quá nóng vội rồi. Lúc đầu thì muốn trồng cam, sau đó lại bàn chuyện mở trang trại nông thôn. Sao không làm từng việc, chậm mà chắc hơn..."

"Bố đừng lo lắng. Đúng là con không thể giàu trong chớp mắt, nhưng chúng ta có rất nhiều người cùng làm một kế hoạch."

"Chuyện này..."

“Bố tin con đi. Người tham gia mở nông trang sẽ không nhiều, nhưng việc trồng cam rốn thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người tham gia.”

Mục đích ban đầu của Nhiễm Anh không phải là mở trang trại du lịch mà là để dân làng trồng cam rốn.

“Vậy tại sao con lại nhắc tới chuyện nông trang?”

Nhiễm Anh mỉm cười, tất nhiên là cô có ý đồ riêng: “Bố nghĩ xem, trồng cây rồi tìm chỗ bán dễ hơn, hay là trồng cây xong có người đến tận nơi tham quan và mua dễ hơn?"

"Tất nhiên là có người đến mua tận nơi thì tốt hơn."

Ông Nhiễm Trì vô thức đáp, đây là nơi hẻo lánh, nếu có người tìm đến tận nơi thu mua thì quá tốt.

"Chính là vậy"
 
Chương 45: Đừng vội làm gì cả


Nhiễm Anh vẻ mặt giảo hoạt, thực chất cô chỉ muốn cả thôn sẽ cùng nhau trồng cam mà thôi.

So với việc mở nhà hàng, không biết có khách hay không, thì với những người dân làng đã quen cày ruộng, sẽ dễ tiếp nhận việc trồng cam hơn.

"Cho họ hai lựa chọn, một chắc chắn và một không chắc chắn. Tất nhiên họ sẽ chọn cái có kết quả tương đối chắc chắn."

Nói cũng có lý, ông Nhiễm Trì gật đầu. Tất nhiên với riêng ông thì việc trồng cây cam rốn sẽ thực tiễn và dễ hơn nhiều so với việc kinh doanh du lịch.

“Bố không thấy lúc rời đi họ rất phấn khích sao, yên tâm đi ạ, hai ngày nữa khi cây giống được chuyển về, con sẽ nhờ người của vườn ươm nói một chút về lợi ích của việc trồng cây này, cũng nói qua về thị trường của quả cam rốn hiện tại.”

Lợi ích của việc trồng cam rốn không thể thấy ngay trước mắt nhưng về lâu dài thì đáng giá, chưa kể hiện nay còn có chính sách hỗ trợ rất tốt từ chính phủ.

Hạ Thính Vân từng nói trồng cam rốn vẫn được xem là ngành nông sản đặc thù, có trợ cấp đặc biệt, vì vậy cô không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

“A Anh, ý tưởng về trồng cam là rất tốt, nhưng vừa rồi Tiêu Cường và một vài người cũng ủng hộ con trong việc mở nông trang, con có thực sự muốn mở không?”

"Tạm thời thì không thể, nhưng về sau nhất định sẽ tìm được thời điểm tốt để bắt đầu khai thách du lịch ở thôn chúng ta."

Sau khi xúc tiến đầu tư, phía sau núi sẽ là một địa điểm rất thu hút khách du lịch, đến lúc đó cô sẽ bắt tay vào bản kế hoạch mở nông trang.

Ông Nhiễm Trì và bà Hứa Nhược Lan nhìn nhau, đều cảm thấy con gái mình tham vọng quá lớn, nhưng trong hoàn cảnh này, họ dường như không có tư cách gì để phản đối.

"Dù sao thì con cứ suy nghĩ kỹ càng, chúng ta chỉ sợ con lại mạo hiểm."

"Bố, mẹ, tin con đi. Việc này là để lọc ra những người có ý chí làm giàu. Hơn nữa, đây không phải là việc bốc đồng mà là xu hướng phát triển của thời đại. Nếu mọi người có thể tiếp cận thông tin bên ngoài, sẽ hiểu được hiện nay các vùng nông thôn phát triển đến cỡ nào, thật sự thôn chúng ta đã đi sau rất nhiều nơi rồi."

Ông Nhiễm Trì không hoàn toàn hiểu chuyện này, nhưng vì con gái ông đã nói như vậy, nghĩa là việc này rất khả thi.

Nhiễm Anh không phải là người hấp tấp hay bốc đồng, cô thường xuyên lên mạng tìm kiếm thông tin, cô thấy ngoài thôn Đại Thạch, ở các vùng nông thôn khác của Trung Quốc, nhiều nơi đã bắt đầu thoát nghèo và trở nên giàu có. Vì vậy, cô không thể lãng phí thêm thời gian.

...

Hai ngày sau, lứa cam rốn đầu tiên đã được giao, vì đơn hàng lớn nên đích thân ông chủ của vườn ươm trên thị trấn, theo yêu cầu của Nhiễm Anh, đã theo xe xuống tận thôn Đại Thạch.

Hôm đó thời tiết rất tốt, đối phương dạy người trong làng cách trồng cam rốn đúng cách, các cây nên cách nhau bao nhiêu, đào hố sâu bao nhiêu, trồng ở đất rừng và đất canh tác thông thường sẽ khác nhau nhu nào.

Nhiễm Anh và Tiêu Khắc Gian đều rất nghiêm túc nghe, Tiêu Cường cũng về bàn bạc với vợ, quyết định mướn 500 mẫu đất để bắt đầu trồng cam.

Hoàn cảnh của gia đình Tiêu Cường thì ai cũng biết, anh ấy có quyết tâm như vậy, một số dân làng còn lại cũng bị dao động, như Tiêu Cường đã nói, dù tình hình có tệ đến đâu cũng sẽ không tệ hơn điều kiện sống hiện tại của bọn họ.

Hai anh em Tiêu Xuân Cảnh và Tiêu Trường Phát cũng đến xem thử, Nhiễm Anh nhân cơ hội này giới thiệu ông chủ vườn cây giống với họ, để họ có thắc mắc gì thì trực tiếp hỏi.

Chỉ hai ngày sau khi Nhiễm Anh và Tiêu Khắc Gian trồng cam rốn, cả 11 người dân trong làng từng tham gia nuôi chồn trước đó đều tham gia.

Khi Hạ Thính Vân đến thăm thì cây cam rốn của Tiêu Trường Phát đã được trồng xong, gia đình Nhiễm Anh cũng đến giúp một tay.

Hạ Thính Vân bước nhanh về phía trước, ánh mắt rơi xuống mồ hôi trên trán Nhiễm Anh.

“A Anh, đây đều là thành quả của cậu à?”
 
Chương 46: Thì ra là anh


Hạ Thính Vân nhìn cánh đồng rộng lớn trồng những cây cam non trước mặt, không khỏi sửng sốt.

Ánh mắt Nhiễm Anh sáng lên khi nhìn thấy Hạ Thính Vân, thuận tay lau mồ hôi bằng ống tay áo rồi tiến về phía trước hai bước.

"Nghe nói gần đây cậu bận lắm mà, sao hôm nay rảnh rỗi tới đây vậy?"

“Sau khi xong việc tôi đến gặp cậu ngay.” Hạ Thính Vân nhìn mồ hôi trên mặt, rồi nhìn cảnh tượng những thôn dân đang hăng hái trồng cây: “Cậu thật là can đảm, vừa có ý tưởng liền trồng trên diện tích lớn như này luôn?"

“Không phải của tôi đâu. Khu vực này thuộc về gia đình chú Trường Phát.”

"Tiêu Trường Phát?"

Hạ Thính Vân nghĩ đến phiền phức gia đình họ đã mang đến cho Nhiễm Anh, rồi nhìn những giọt mồ hôi trên trán bạn mình, không hỏi cũng biết chỉ có Nhiễm Anh mới đủ sức thuyết phục Tiêu Trường Phát trồng cam như này.

"Nhiễm Anh, cậu tuyệt vời thật đấy."

"Chính sách hỗ trợ rất tốt, nếu không phải chính phủ đưa cây cam rốn vào diện nông nghiệp đặc biệt thì tôi đã không thể thuyết phục họ bắt tay vào ngành này", Nhiễm Anh nháy mắt với Hạ Thính Vân: "Vậy, nghĩ lại thì, tất cả là nhờ có cậu đó."

Nếu Hạ Thính Vân không báo cho cô biết có trợ cấp trồng cam rốn để trấn an những người trong làng còn nghi ngờ hoặc còn đang phân vân thì mọi việc đã không suôn sẻ như vậy.

Hạ Thính Vân mỉm cười: “Chính sách thì hay nhưng cũng phải nhờ tài hùng biện của cậu mới thuyết phục được họ”.

“Cuối cùng, chính sách mới là điểm mấu chốt.” Nhiễm Anh liếc nhìn cây non phía sau, nghĩ đến cảnh tượng rừng cây kết trái sau này, nhướng mày: “Khi cam chín, cậu nhất định phải đến ăn thử đó."

“Được, nhưng hôm nay tôi đến vì có tin vui muốn báo cho cậu.”

"Có chuyện gì?"

“Có một công ty đã đồng ý đầu tư vào thôn Đại Thạch.”

“Thật sao?” Ánh mắt Nhiễm Anh sáng lên: “Đầu tư vào dự án nào? Lúc trước chúng ta đã từng bàn qua chưa?”

"Đúng vậy, là việc phát triển các danh lam thắng cảnh sau núi." Gần đây Hạ Thính Vân vô cùng bận rộn với vấn đề này: "Chúng tôi đã và đang làm việc với các đồng nghiệp ở phòng kêu gọi đầu tư. Trên thực tế, có một số công ty quan tâm, nhưng có một lời đề nghị được xem là tốt nhất đền từ tỉnh thành. Vài ngày nữa lãnh đạo sẽ có cuộc họp với họ, A Anh, cậu nhất định phải đến tham dự."

“Tôi?” Nhiễm Anh sửng sốt chỉ vào chóp mũi của mình: “Tôi có thể làm được gì?”

"Cậu có thể làm được rất nhiều điều. Đừng quên, cậu là người đầu tiên đề xuất phát triển thôn Đại Thạch. Dù kế hoạch của họ có nhiều điểm khác với kế hoạch ban đầu của cậu, nhưng cậu nhất định phải có mặt để theo dõi buổi thảo luận này."

"Nhưng chuyện này..."

Nhiễm Anh không nghĩ mình có thể đối phó tốt với các ông chủ lớn ở tỉnh thành, đây là việc các lãnh đạo phía trên thành thạo hơn cô.

“Đừng lo, lãnh đạo huyện cũng sẽ đến, cậu không biết lãnh đạo huyện coi trọng việc này đến mức nào đâu. Chủ tịch Ôn và phó chủ tịch Hoàng đều sẽ đến, đồng nghiệp bên phòng kêu gọi đầu tư cũng sẽ tham gia, cậu sẽ không đơn độc đâu. Chúng tôi muốn cậu đến vì ý tưởng này do cậu đề xuất đầu tiên."

Nhiễm Anh gật đầu, cảm thấy nhẹ nhõm vì được Hạ Thính Vân trấn an, dù sao cô cũng là người dân bình thường, không thích hợp để đứng đầu sóng ngọn gió.

Nhiễm Anh cũng không có ý định tập trung vào việc này, cô đang tận dụng thời tiết đẹp để giúp dân làng trồng cam rốn trước, nếu bỏ lỡ thời điểm này thì họ sẽ phải chờ đến tháng 9 mới có thể gieo trồng lần nữa..

Sau khi người dân trong làng tham gia kế hoạch trồng cam rốn đã ổn định thì lãnh đạo huyện cũng đến một chuyến để họp bàn về kế hoạch đầu tư. Ngạc nhiên là, đi cùng họ chính là Thương Diễn Chi.

Nhiễm Anh sững sờ trong giây lát khi nhìn thấy Thương Diễn Chi đang đi cùng các lãnh đạo.

Tại sao lại là anh?

"Nào, để tôi giới thiệu cho mọi người."

Phó chủ tịch Hoàng là người đặc biệt phụ trách kinh tế, để cải thiện nền kinh tế của huyện Cầm, anh đã lo lắng đến mức tóc lấm chấm bạc dù tuổi còn trẻ.

Lần này đến thôn Đại Thạch kiểm tra còn có thị trưởng Dương. Ông giới thiệu mọi người với nhau, Nhiễm Anh không quen với họ lắm, cơ bản là có nghe tên họ trên truyền hình hay các bản tin nhưng chưa từng gặp mặt trực tiếp. Sau cùng là các thành viên bên đối tác tự giới thiệu.

"Đây là anh Thương Diễn Chi, giám đốc điều hành của tập đoàn đầu tư Thiên Thương ở tỉnh thành."

"Đây là ông Tiêu Minh Thụy, trưởng thôn Đại Thạch, còn đây là cô Nhiễm Anh. Những danh lam thắng cảnh phía sau thôn Đại Thạch, bao gồm cả những bức ảnh thực địa, đều do cô ấy gửi, dù còn trẻ nhưng năng lực của cô ấy rất tuyệt."

Nhiễm Anh hiện đã bình phục tâm trạng, dù có sốc đến mấy thì trên mặt cũng không hề lộ ra dấu vết gì.

"Xin chào. Tôi tên là Nhiễm Anh."

“Xin chào.” Thương Diễn Chi đưa tay ra bắt tay cô, khẽ mỉm cười: “Rất vui được gặp cô.”

Người này hành động như thể anh và cô chỉ mới gặp nhau lần đầu, thật sự rất có năng khiếu diễn xuất.

"Rất vui được gặp anh."

"Giám đốc Thương, hôm nay để Nhiễm Anh dẫn chúng ta lên núi nhìn xem nhé, cô ấy biết rất rõ tình hình nơi này, đi thôi."

Phó chủ tịch Hoàng từng nghe thị trưởng Dương nhắc tới Nhiễm Anh trước khi đến đây, lúc này nhìn thấy cô ấy liền nở nụ cười.

"Nhiễm Anh, nghe tên cô đã lâu, không ngờ lại là một cô gái trẻ như vậy, lại còn dốc sức với sự phát triển của quê hương, quả thật rất đáng quý."

"Không có gì đâu ạ. Tôi tin rằng nếu có cơ hội, nhiều bạn trẻ cũng sẽ mong muốn báo đáp quê hương".

Nhiễm Anh rất ngại khi bản thân mình bị chú ý đặc biệt, chỉ ước sao mình thành người vô hình.

"Người trẻ không nên quá khiêm tốn. Khiêm tốn quá mức lại chính là kiêu ngạo."

Nhiễm Anh ngại ngùng, không muốn tiếp tục chủ đề này, cô giơ tay nói: “Không phải mọi người muốn lên núi quan sát hiện trường sao, chúng ta đi thôi."

"Được rồi được rồi, tôi cũng nóng lòng muốn lên núi nhìn xem."

Nhiễm Anh dẫn theo lãnh đạo, Thương Diễn Chi và những người trong công ty cùng nhau đi về phía sau núi.

Ban đầu có một nhóm đông người đi cùng nhau, nhưng về sau thể lực chênh lệch rõ rệt, Nhiễm Anh thường xuyên leo núi nên cũng nhanh chân hơn những người khác. Phó chủ tịch Hoàng thấy đám người đã đuối sức, liền ra hiệu cho Nhiễm Anh dẫn Thương Diễn Chi lên trước.

Lúc đó là cuối xuân, thời tiết rất tốt, khi lên núi, Nhiễm Anh tranh thủ nhìn về phía sau, cô và Thương Diễn Chi đã bỏ xa những người khác khoảng năm mươi mét.

Đường núi khó đi nên cuối cùng cô cũng giảm tốc độ, nhìn Thương Diễn Chi, người đang mặc quần áo bình thường bên cạnh, trông như đang đi nghỉ mát.

“Không ngờ người đầu tiên chịu đầu tư vào thôn Đại Thạch lại là anh”.

Thương Diễn Chi nhướng mày, trong mắt hiện lên nụ cười: “Sao không thể là tôi? Khi cô gửi bản kế hoạch cho tôi, cô không bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ đến đầu tư cho thôn của cô sao?” 
 
Chương 47: Chuyên về kỹ năng


“Không có.”

Nhiễm Anh lắc đầu, hơi thở nặng nhọc vì leo núi: “Tôi biết khoản đầu tư này lớn đến mức nào, cũng biết không thể thu hồi vốn trong thời gian ngắn, vì vậy tôi chỉ viết ra chứ chưa từng nghĩ tới việc bắt tay phát triển nó."

Cô không biết nhiều về Thương Diễn Chi, chỉ biết anh là một người giàu có, nhìn chiếc xe anh lái là có thể đoán được, cô cũng không có hứng thú tìm hiểu những chuyện riêng tư của người khác.

"Không có ý định triển khai lúc này nhưng cũng không ngại gửi cho tôi đọc trước à?"

Thương Diễn Chi chỉ quyết định đầu tư sau khi nhận được bản quy hoạch chi tiết, còn trước đó anh vẫn không thật sự quan tâm lắm.

"Không có gì quá bí mật, tôi ngại gì mà không dám đưa cho người khác đọc."

"Kế hoạch của cô rất tốt."

Lời khen của Thương Diễn Chi rất chân thành nhưng Nhiễm Anh biết kế hoạch của mình chưa hoàn hảo đến mức như vậy.

"Anh đừng khen ngợi tôi nữa, kế hoạch của tôi có nhiều điểm không hoàn hảo. Dù sao đây cũng không phải chuyên ngành của tôi, nên tôi thực sự rất ngạc nhiên khi thấy anh đồng ý đầu tư."

"Không cần phải hoàn hảo. Công ty chúng tôi có chuyên gia, sau khi đánh giá sẽ sửa lại kế hoạch của cô một lần nữa. Khoản đầu tư của chúng tôi lần này cũng là dựa trên kế hoạch mới đó."

Nói đến đây, anh quan sát rất kỹ vẻ mặt của Nhiễm Anh, thấy cô không vui nên nói tiếp.

“Không phải là kế hoạch của cô tệ, nhưng cô cũng muốn một người trong ngành bổ sung để làm nó tốt hơn đúng không?"

"Đương nhiên là tôi rất vui lòng." Nhiễm Anh lắc đầu: "Anh không hiểu tôi vui thế nào khi có nhiều người quan tâm đ ến sự phát triển của thôn Đại Thạch đâu."

Vẻ mặt cô rất chân thành, trên lông mày còn mang theo sự thả lỏng, khiến Thương Diễn Chi nhếch môi khẽ cười.

"Cô có muốn biết công ty chúng tôi đã thực hiện những thay đổi gì không?"

"Anh có thể nói cho tôi biết được không?"

“Không có gì là không thể nói.” Thương Diễn Chi cười nói: “Nếu cô có hứng thú, tôi cũng có thể gửi cho cô bản kế hoạch do công ty chúng tôi chuẩn bị.”

"Được, vậy cám ơn anh."

Nhiễm Anh rất muốn biết bản quy hoạch sau khi được các chuyên gia của công ty Thương Diễn Chi chỉnh sửa sẽ như thế nào, cũng như hướng phát triển mà thôn cô được định hướng.

Cả hai leo núi khá nhanh, vô tình bỏ lại nhiều người phía sau, Nhiễm Anh nhìn lại rồi từ từ giảm tốc độ.

Thương Diễn Chi đưa cho cô một chai nước nhưng cô xua tay không nhận mà hỏi về kế hoạch của anh, không giống như Nhiễm Anh chỉ muốn phát triển thôn Đại Thạch, Thương Diễn Chi xem xét mọi việc một cách toàn diện hơn.

Việc phát triển thôn Đại Thạch đòi hỏi phải có quy hoạch dài hạn, không chỉ là danh lam thắng cảnh mà còn là làm thế nào để duy trì được cảnh quan trong tương lai, những vấn đề bảo tồn này còn khó hơn so với việc khởi động dự án.

Nhiễm Anh không ngờ Thương Diễn Chi lại nghĩ xa đến vậy, khi viết kế hoạch cô thực sự quên mất vấn đề bảo tồn và bảo vệ môi trường.

"Thương Diễn Chi, anh thật lợi hại, có thể nghĩ xa như vậy."

"Công ty chúng tôi từng có kinh nghiệm phát triển các điểm tham quan. Chúng tôi cũng đã xây dựng thành công các khu nghỉ dưỡng trong tỉnh."

"Vậy lần cuối cùng anh nói chuyện với tôi là anh thực sự nghiêm túc cân nhắc dự án này?"

"Ừm."

Nhiễm Anh gật đầu, đồng thời đưa ra một số ý kiến của mình đối với một số chi tiết mà Thương Diễn Chi vừa nêu ra, hai người vừa leo núi vừa bàn luận sôi nổi.

Bất giác, họ đã đi được hơn nửa đoạn đường, hai người đến một góc đường, những người phía sau đã bị bỏ xa phía sau, Nhiễm Anh chợt dừng lại.

"Nhìn kìa, đó là núi Trại Thạch, gần đó là địa hình nham thạch, anh trông có giống cổng làng miền núi ngày xưa không?"

Thương Diễn Chi nhìn theo ánh mắt của cô, khi nhìn thấy khung cảnh vách núi đối diện, trong mắt anh có nét vui mừng xen lẫn tán thưởng.
 
Chương 48: Đùa thôi


Nhiễm Anh đã đến đó rất nhiều lần nên thông thuôc từng ngóc ngách của nơi này.

Cô vừa đi vừa giới thiệu với Thương Diễn Chi những đặc điểm của khu vực họ có thể khai thác.

Thực ra Thương Diễn Chi đã đi rất nhiều nơi, cũng đã nhìn thấy không chỉ một địa hình nham thạch ở các tỉnh miền núi, đặc biệt, miền Tây của Trung Quốc có rất nhiều núi nham thạch hùng vĩ từ thiên nhiên, nhưng phong cảnh trước mắt vẫn làm anh kinh ngạc. Đỉnh núi cao chót vót giống như măng đá, một bên đường núi cong cong mềm mại, toàn cảnh là một bức tranh thiên nhiên trác tuyệt.

“Anh thấy thế nào?”

Dù Nhiễm Anh đã đến đây nhiều lần nhưng lần nào cô cũng cảm thấy cảnh núi non này thực sự rất đẹp.

"Nhìn bên kia xem..."

Nhiễm Anh thản nhiên chỉ tay về phía bên kia núi, khi lên đến đỉnh núi, khung cảnh dưới chân núi thu nhỏ lại, chỉ có thể nhìn thấy những vùng đất nông nghiệp rộng lớn.

“Mùa hè, dưới chân núi sẽ có hoa sen nở, đi đâu cũng ngửi thấy mùi thơm của hoa sen. Quên nói với anh, chỗ chúng tôi có rất nhiều hoa sen trắng, là loại thanh khiết nhất, có thể mang ướp trà, giúp cải thiện giấc ngủ. Sau này tôi sẽ mang biếu anh một ít."

Thương Diễn Chi liếc nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên: “Tiếc thật, cô có khả năng trở thành saleman giỏi đó.”

“Tôi không làm được đâu.” Nhiễm Anh xua tay: “Với khả năng ăn nói kém cỏi như này thì tôi có thể bán hàng cho ai.”

"Tôi lại thấy cô rất có khiếu hùng biện. Vừa rồi cô đã làm tôi thấy hứng thú không chỉ với cảnh đồi núi mà còn là hoa sen trắng của nơi này."

"Anh không đùa đấy chứ?"

"Cô nghĩ sao?"

Nhiễm Anh nhìn vẻ mặt Thương Diễn Chi, cho rằng anh nói đùa.

"Vậy thì nhờ cả vào anh. Nếu thật sự cảm thấy hoa sen trắng của quê tôi rất tốt thì khi về nhớ quảng bá rộng rãi hơn. Anh là ông chủ lớn, với danh tiếng của một ông chủ lớn như anh, hẳn là tiêu thụ của chúng tôi sẽ tăng rất nhanh."

“Vậy cô có trả phí cho tôi không?”

"Tại sao tôi lại trả phí cho anh?", Nhiễm Anh nhướng mày: "Không phải anh có ý định đầu tư vào thôn chúng tôi sao? Vậy nếu việc quảng bá của anh thành công thì cuối cùng công ty của anh cũng được lợi còn gì, tại sao tôi còn phải trả hoa hồng cho anh?"

Thương Diễn Chi nhìn khuôn mặt tự tin của cô, chợt mỉm cười.

"Cô nói cũng đúng, hai bên đều có lợi, không cần trả hoa hồng. Tuy nhiên, hôm nay tôi tới là để khảo sát thực địa, còn chưa chính thức quyết định đầu tư đâu."

Lời nói của anh khiến Nhiễm Anh khó chịu, mặt cô đỏ bừng, sờ vào chóp mũi.

"Tôi đùa thôi, giám đốc Thương chắc sẽ không vì câu nói này mà rút đầu tư đúng không?"

"Thay vì gọi tôi là Thương tiên sinh hay giám đốc Thương, sao cô không gọi tôi bằng tên cho thoải mái?"

“Thương Diễn Chi.” Nhiễm Anh thực sự căng thẳng: “Anh sẽ đầu tư vào thôn chúng tôi phải không?

Thương Diễn Chi nhìn vẻ mong đợi trong mắt cô, trịnh trọng gật đầu.

"Ừ, tôi sẽ đầu tư vào thôn của cô."

Nhiễm Anh thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng buông lỏng: “Cảm ơn anh, Thương Diễn Chi. Tin tôi đi, sẽ có thành quả tốt trong tương lai, tôi rất tin vào quê hương mình."

Nụ cười của cô lúc này như bông hoa sen nở rộ, khiến cô trông ấm áp và rực rỡ dưới ánh nắng đầu xuân.

Thương Diễn Chi định nói gì đó nhưng lại kịp giữ lại trong lòng.

Anh định nói, anh không chỉ quan tâm đ ến quê hương của cô mà còn quan tâm đ ến cô.

Ánh sáng trong mắt cô quá rực rỡ, anh hơi quay mặt lại nhìn đỉnh núi phía xa: “Ừ, tôi tin em.”
 
Chương 49: Chào mừng


Đã xem xong núi nham thạch, thứ Thương Diễn Chi muốn xem tiếp theo chính là suối nước nóng nằm ở phía bên kia của núi Thạch Trại. Nơi này trông giống như một ngọn núi, nhưng thực chất là hai ngọn núi ghép lại

Thương Diễn Chi đồng ý đầu tư vào thôn Đại Thạch phần lớn là vì suối nước nóng ở đây, trước khi đến khảo sát thì anh đã cử người xuống tận nơi tham quan và viết báo cáo gửi cho anh.

Suối nước nóng phía sau thôn Đại Thạch rất giàu khoáng chất, nguồn nước và nhiệt độ rất ổn định. Con người ngày nay chịu áp lực rất lớn trong công việc và cuộc sống nên nhiều người thích về thôn quê để ngâm suối nước nóng. Thực tế, nếu trong nước có những khoáng chất tốt cho sức khoẻ thì việc này còn mang lại hiệu quả kinh tế cao hơn rất nhiều.

Trong lúc Thương Diễn Chi đi kiểm tra, anh không ngại chia sẻ với Nhiễm Anh về kế hoạch mà công ty họ đã thông qua.

Kế hoạch trước đây của Nhiễm Anh chỉ là để người dân tham gia phát triển thôn Đại Thạch và các điểm tham quan cũng như suối nước nóng tại đây, nhưng khi nghe thấy quy hoạch mà Thương Diễn Chi đưa ra, cô thực sự bị sốc.

Công ty Thương Diễn Chi lên kế hoạch phát triển suối nước nóng rất chi tiết, bao gồm việc phát triển và khai thác suối nước nóng, các công trình xung quanh và xây dựng tổng thể, toàn bộ khu vực suối nước nóng sẽ được quy hoạch thành trung tâm nghỉ dưỡng bao gồm khách sạn, nhà hàng, cơ sở giải trí, điều này thú vị hơn rất nhiều so với việc chỉ đơn giản đến đây ngâm mình thư giãn.

“Bản kế hoạch quá hoàn hảo.” Nhiễm Anh ngước nhìn Thương Diễn Chi.

"Cám ơn."

Thương Diễn Chi gật đầu, thực ra anh đã có hứng thú với thôn Đại Thạch từ khi xem qua kế hoạch của Nhiễm Anh, tuy nhiên kế hoạch của cô chưa hoàn hảo nên anh đã yêu cầu cấp dưới làm lại.

Mấy hôm nay anh trì hoãn việc đến đây vì cần hoàn thiện kế hoạch một cách chi tiết, qua đó thu hút thêm đầu tư vào huyện Cầm.

"Thật sự rất tốt."

Nhiễm Anh mỉm cười, nếu nơi này được đầu tư xây dựng thì không chỉ giải quyết được vấn đề việc làm của một số dân làng, mà còn thúc đẩy nền kinh tế xung quanh, đây mới là điểm mấu chốt.

"Thương Diễn Chi, anh thật lợi hại."

Cô gái trước mặt mang theo đôi mắt lấp lánh, vẻ mặt vui mừng từ tận đáy lòng, Thương Diễn Chi khẽ mỉm cười: “Em thích bản kế hoạch của chúng tôi không?”

Nhiễm Anh gật đầu, không giấu được sự phấn khích: “Tôi rất nóng lòng muốn xem nơi này trông như thế nào sau khi hoàn thành."

"Sẽ sớm thôi. Kế hoạch là hai năm, nhưng nếu tiến độ xây dựng thuận lợi, có thể trong một năm rưỡi là có thể hoàn tất."

Nhiễm Anh gật đầu, cô hiểu những biến số trong việc đầu tư thế này. Hai năm tưởng chừng như dài nhưng thực ra lại trôi qua rất nhanh, Nhiễm Anh trả lại bản kế hoạch trong tay cho Thương Diễn Chi.

"Không sao đâu, chúng tôi có thể đợi."

Hai năm nữa, cam rốn của làng họ cũng sẽ vào vụ thu hoạch đầu tiên.

Nhiễm Anh tràn đầy kỳ vọng vào tương lai, thôn Đại Thạch của cô chắc chắn sẽ ngày càng phát triển hơn nữa.

"Tôi sẽ bắt đầu càng sớm càng tốt."

“Không cần đâu.” Nhiễm Anh nhìn anh, lúc này trở nên rất nghiêm túc: “Chất lượng quan trọng hơn tiến độ.”

“Từ nay về sau đây sẽ là biểu tượng của huyện Cầm. Thời gian thi công không quan trọng, dù có hoàn thành muộn cũng không sao, nhưng chất lượng phải đảm bảo. Nếu không, không chỉ tổng thể huyện Cầm sẽ rơi vào khó khăn, mà danh tiếng của công ty anh cũng sẽ tổn hại."

Nói xong, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thương Diễn Chi, cô mới nhận ra mình đã quá nghiêm trọng hoá vấn đề.

"Tôi xin lỗi, tôi không có ý đánh giá thấp anh và công ty anh. Chỉ là cơ hội đáng quý này đến với huyện Cầm quá đột ngột, tôi..."

Thực ra cô cũng không có tư cách can thiệp vào chất lượng công trình.

"Em không cần giải thích, tôi hiểu." Thương Diễn Chi cũng trở nên nghiêm túc: "Đừng lo, công ty chúng tôi đã đảm nhận rất nhiều công trình lớn, chất lượng công trình tuyệt đối được đảm bảo."

Nhiễm Anh thấy mình có vẻ lo quá xa, không trách được, bao nhiêu năm lạc hậu nghèo khó cuối cùng cũng chờ được cơ hội này, cô rất mong quê hương có thể tạo dựng thương hiệu du lịch của riêng mình.

"Ý tôi là..."

"Nếu lo lắng, em có thể đến giám sát khi công trình khởi công."

Nhiễm Anh ngước mắt lên nhìn anh thì phát hiện ánh mắt anh không ngừng chăm chú nhìn vào mình, bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng Nhiễm Anh có một cảm giác kỳ lạ, cô luôn cảm thấy anh đến đây không chỉ để khảo sát thực địa.
 
Chương 50: Những ngày phía trước còn dài


Nhiễm Anh tự nhủ chắc hẳn cô đã suy nghĩ quá nhiều, Thương Diễn Chi có lẽ nghĩ cô lo lắng về chất lượng dự án nên đã nhờ cô giám sát công việc.

Cô đang định đổi chủ đề thì Thương Diễn Chi đã tiến lên một bước, ánh mắt như có lửa nhìn chằm chằm vào cô: "Tôi nói thật đấy. Khi khu nghỉ dưỡng bắt đầu xây dựng, tôi rất hoan nghênh em đến giám sát tiến độ bất cứ lúc nào."

Nhiễm Anh nhìn vào mắt anh, lần này thực sự bị thuyết phục rằng anh đúng là không có ẩn ý khác.

“Được.” Nhiễm Anh rũ bỏ những suy nghĩ khác trong đầu, thẳng thắn đáp: “Đến lúc đó nhất định tôi sẽ đến.”

Thương Diễn Chi nhìn vào mắt cô, giọng nói dịu dàng hơn trước một chút: “Tôi rất mong chờ công trình này được khởi công."

"Ừm, tôi cũng mong mọi việc được tiến hành."

Thấy cô thật sự không đáp lại lời anh, Thương Diễn Chi nhón chân, nghiêng người về phía trước một chút: “Em thật sự không hiểu ý tôi là gì à?”

Nhiễm Anh nhìn anh, khẽ chớp mắt: “Thương Diễn Chi, tôi biết công ty anh rất coi trọng chất lượng công trình. Đừng lo, tôi sẽ đến giám sát công việc thường xuyên, mà dù không đến thường xuyên, tôi tin những lãnh đạo của chính quyền sẽ theo dõi sát sao. Tôi có lòng tin mọi việc sẽ ổn."

Huyện thành rất quan tâm đ ến việc phát triển các trung tâm nghỉ dưỡng suối nước nóng, đồng thời công ty Thương Diễn Chi cũng không muốn mất đi danh tiếng, vì vậy mọi việc chắc chắn sẽ thuận lợi.

Thương Diễn Chi nhìn vào mắt cô, đột nhiên giơ tay lên vỗ nhẹ vào trán cô.

"Con cáo nhỏ."

Không cho Nhiễm Anh cơ hội phản ứng, Thương Diễn Chi rút tay lại, nhìn chằm chằm vào mặt cô, cười mỉm: “Không sao đâu, Nhiễm Anh, con đường phía trước của chúng ta còn rất dài."

Tim Nhiễm Anh đập thình thịch, cái vỗ kia không làm cô đau, nhưng điều khiến cô giật mình chính là nửa sau lời nói của anh.

Anh đang nghiêm túc nói về chuyện công việc đúng không?

Lúc này cô không có ý định nghĩ tới chuyện khác, đành nói: "Đúng vậy, dự án lớn như vậy, chắc chắn rất lâu sau giám đốc Thương mới thu hồi được vốn."

Không cho Thương Diễn Chi nói tiếp, cô bước tới nói chuyện với Hạ Thính Vân vừa tới phía sau.

Vừa quay người lại, cô lặng lẽ vỗ ngực, trấn an bản thân đừng suy nghĩ nhiều, Thương Diễn Chi ở đây với tư cách là nhà đầu tư, không hơn không kém.

Lúc này không phải thời điểm nghĩ đến chuyện yêu đương, cô còn phải giúp dân làng làm giàu, trước khi mục tiêu này hoàn thành, cô không thể phân tâm vào việc khác.

...

Khi lứa cam rốn đầu tiên đâm chồi ra lá noni, việc xây dựng trung tâm nghỉ dưỡng suối nước nóng chính thức được khởi công. Hầu như toàn bộ dân làng Đại Thạch đều đến xem náo nhiệt, Tiêu Xuân Cảnh không khỏi phấn khích khi nhìn thấy những chiếc máy xúc nối tiếp nhau vào làng.

Ông nhìn Nhiễm Anh: “A Anh, đây thật sự là chuẩn bị xây khu nghỉ dưỡng sao?”

"Đương nhiên, hiện thực như vậy sao có thể là giả được ạ?" Nhiễm Anh biết chuyện này nghe rất khó tin, bây giờ kế hoạch được khởi công không khỏi khiến mọi người bất ngờ.

“Vậy sau này thực sự có khách du lịch đến làng chúng ta sao?”

"Chắc chắn rồi." Nhiễm Anh cười: "Chú không thấy bản quy hoạch họ treo ngoài cổng sao, chưa kể với những thiết bị như này, đủ hiểu quy mô lớn thế nào."

Không để ý Tiêu Xuân Cảnh đang sửng sốt không nói nên lời, cô cùng Tiêu Cường đến gần xem đám đông đang chen lấn xem các thiết bị xây dựng.

“A Anh, cháu còn ý định mở nông trang như đã từng nói không?”

"Ừ, đúng rồi A Anh, kế hoạch đó còn tiến hành không?"

Tiêu Trường Phát không kìm được cảm xúc, quả thật A Anh quá giỏi, ở một nơi hẻo lánh như này mà có thể kêu gọi đầu tư lớn như vậy.

Việc mở một khu nghỉ dưỡng là một công trình rất lớn, trước đây mọi người chỉ nghe trên tivi, bây giờ thôn họ quả thực sẽ có một khu nghỉ dưỡng cao cấp.

“A Anh, nếu bây giờ cháu quyết định mở nông trang thì có thể cho tôi góp vốn không?”

Tiêu Trường Căn cũng đang xem náo nhiệt, chợt nhớ ra, quay lại nói với Nhiễm Anh. Trong mắt ông, Nhiễm Anh là một người hùng, không có gì cô không thể làm.

Trước đây nghe nói đến nông trang thì bọn họ chưa tin lắm, nhưng bây giờ nhìn công trình sắp sửa thi công này, họ hiểu rằng nông trang kia sẽ mang lại thu nhập không hề nhỏ.

Nhiễm Anh bắt gặp ánh mắt mong đợi của anh em họ Tiêu, kiên quyết lắc đầu.

“Tôi sẽ không mở nông trang nữa.”

“A Anh?”

Bây giờ, không chỉ hai anh em Tiêu gia, mà ngay cả Tiêu Khắc Gian, Trần Chính Tiên nghe cũng không hiểu, trước đó không phải Nhiễm Anh đã quảng cáo cái tốt của việc mở nông trang sao?

“A Anh...”
 
Chương 51: Không được chào đón


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngoài bản vẽ quy hoạch tương đối đơn giản mà cô đã vẽ, Nhiễm Anh còn mang đến một bản dữ liệu mới nhất mà cô đã in ra, trong đó có một số trường hợp thành công từ các tỉnh thành khác. Khái niệm về nông thôn mới đã được nhà nước đưa ra cách đây vài năm, nhìn thấy tiến trình xây dựng, cô chắc chắn cuộc sống nông thôn ở huyện Cầm sẽ thay đổi mạnh mẽ sau khi khi du lịch nước nóng đi vào hoạt động.

Cô cũng đã hỏi ý kiến Hạ Thính Vân, trong thời gian tới, huyện nhất định sẽ hưởng ứng lời kêu gọi chính sách quốc gia, xây dựng nông thôn mới, Nhiễm Anh bây giờ đang giải thích một cách dễ hiểu nhất cho dân làng.

"Đây là ý kiến sơ bộ của tôi. Muốn phát triển và cải thiện cuộc sống thì phải tìm cách phát huy những đặc điểm của nơi mình ở. Dù không có đặc điểm nào cũng phải tạo ra những điều khác biệt, chỉ bằng cách này mới có thể thu hút nhiều khách du lịch đến thôn chúng ta."

"Vì vậy, chúng ta không thể cùng nhau làm một việc, mỗi người cần tìm ra điểm mạnh của chính mình rồi phát huy nó tối đa."

Nhiễm Anh nói xong liền nhìn những người dân trong làng: “Tất nhiên, tất cả những điều trên đều là ý kiến và suy nghĩ của cá nhân tôi. Nếu mọi người có ý tưởng hay hơn, hoặc giỏi hơn ở khía cạnh nào đó trong việc điều hành dự án thì cứ mạnh dạn đề xuất."

"Nhưng có một điều là, dù là làng hay thị trấn thì hiện nay chính phủ đã hỗ trợ rất nhiều cho các vùng nông thôn. Chúng ta phải nắm bắt cơ hội này, chăm chỉ làm việc để cải thiện tình trạng kinh tế của mỗi hộ gia đình."

Sau khi khởi công xây dựng trung tâm nghỉ dưỡng suối nước nóng, nhà đầu tư đồng thời xây dựng một con đường nhựa dẫn tới thảm hoa đỗ quyên, điều này có nghĩa cơ sở hạ tầng của toàn huyện sẽ được nâng cấp.

Nhờ những điều này, cơ hội việc làm của dân làng sẽ tăng lên, đây là lúc mỗi người dân nên nghiêm túc suy nghĩ về việc kiếm tiền.

Lúc Nhiễm Anh ra khỏi văn phòng thôn, cô nhìn thấy Thương Diễn Chi đang đợi ở ngoài, giật mình nhớ lại những lời mập mờ của đối phương, cô vô thức mím môi: “Sao anh lại đến đây?”

“Anh không thể đến được sao?” Thương Diễn Chi đưa cho cô một chai nước, nhìn thấy sự kháng cự trong mắt cô, anh nói thêm: “Nói chuyện lâu như vậy, em không thấy khát à?”

“Cám ơn.”

Vừa cầm lấy nước từ tay Thương Diễn Chi thì cô thấy bố mẹ mình đang bước tới gần.

“A Anh!” Ông Nhiễm Trì nhìn thấy Thương Diễn Chi, hai mắt sáng lên: “Sao giám đốcThương lại ở đây?”

Ngày xưa mọi người gọi anh là "Thương tiên sinh," nhưng từ khi anh trở thành nhà đầu tư chính của huyện Cầm, mọi người đều gọi anh là "giám đốc Thương."

"Giám đốc Thương đến thăm công trình à, có muốn ghé vào nhà tôi nghỉ ngơi một chút không?"

“Ừ, lần trước giám đốc Thương vội vã rời đi, chúng tôi còn chưa kịp cảm ơn một cách đàng hoàng.”

Nhiễm Anh nhìn Thương Diễn Chi, rồi nhìn sự nhiệt tình quá mức của bố mẹ mình: "Bố, mẹ, giám đốc Thương bận lắm, anh ấy..."

"Hôm nay cháu không bận."

Thương Diễn Chi nhìn cô cười, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra tâm tình đang rất tốt.

“Nếu chú dì không thấy bất tiện thì cháu không ngại làm phiền ạ."

"Không có, không phiền."

Ông Nhiễm Trì rất có thiện cảm với Thương Diễn Chi, nhất là sau khi anh giúp đỡ con gái họ rất nhiều.

Bố mẹ ra hiệu cho Nhiễm Anh đưa Thương Diễn Chi về nhà, chuẩn bị đãi khách.

Nhiễm Anh nhìn bóng lưng bố mẹ, bất lực liếc nhìn Thương Diễn Chi: "Xin lỗi, bố mẹ tôi luôn nhiệt tình như vậy, anh đừng bận tâm."

"Sao vậy? Em không chào đón anh à?"
[Diendantruyen.Com] Khi Rừng Cam Nở Rộ
 
Chương 52: "Anh rất nghiêm túc"


“Sao cơ?” Nhiễm Anh cố gắng làm vẻ mặt tự nhiên: “Tôi tưởng bây giờ anh có nhiều việc phải làm chứ.”

Thương Diễn Chi quay mặt lại, nhìn thẳng vào cô: “Quả thực có rất nhiều chuyện cần làm, nhưng anh tưởng em sẽ tới giám sát công trình cùng anh.”

Nhiễm Anh nhếch môi: "Giám đốc Thương, lần trước tôi chỉ nói cho vui thôi, anh đừng coi là thật."

"A Anh." Thương Diễn Chi dừng lại, đứng trước mặt Nhiễm Anh, rõ ràng tên cô mỗi ngày được rất nhiều người gọi, nhưng khi nghe từ anh lại có cảm giác rất khác biệt.

“A Anh, anh rất nghiêm túc.”

Ánh mắt của đối phương mãnh liệt đến mức Nhiễm Anh cảm thấy hơi choáng váng, trong phút chốc lại có cảm giác mơ hồ.

“Giám đốc Thương, lãnh đạo huyện rất coi trọng dự án này, tôi nghĩ——”

“A Anh, em thông minh như vậy, nhưng lúc này nhất định phải làm ra vẻ mình rất ngốc mới được à?”

Thương Diễn Chi ngắt lời cô. Nhiễm Anh chỉ tham dự buổi lễ động thổ, sau đó trở về làng, mấy ngày sau cũng không đến công trường, biết cô có việc riêng, nhưng anh cũng cảm thấy cô cố ý tránh mặt mình.

Nhiễm Anh nghẹn ngào: "Tôi không hiểu anh...”

“Em hiểu mà.” Thương Diễn Chi không cho cô cơ hội giả ngu: “Em biết anh đang nói gì mà, A Anh, anh...”

"A Anh." Phía sau có người gọi tên Nhiễm Anh, cô lùi lại một bước, quay người thì phát hiện ra là chị Tiêu.

"Chị Tiêu, có chuyện gì à?"

"A Anh, mấy ngày nay bận quá, tôi cũng không tìm được cơ hội để cảm ơn cô."

"Cám ơn chuyện gì?" Nhiễm Anh bối rối.

"Nếu là chuyện vừa rồi thì không cần cảm ơn, đó là nhờ chính sách quốc gia quá tốt, tôi chỉ là người truyền tải thông tin thôi."

“Không phải chuyện đó.” Chị Tiêu có chút xấu hổ, dù sao thì khi Nhiễm Anh mới về, chị ấy đã từng ác cảm với cô.

“Tuần trước Tiêu Quả thi học kỳ, đứng thứ ba trong lớp. Cô giáo nói chỉ cần tiếp tục như vậy thì sẽ vào được trường trọng điểm mà không có vấn đề gì. Nói đến đây, tôi phải cảm ơn cô. Nếu không nhờ cô thuyết phục tôi, giúp tôi đăng ký chính sách hỗ trợ của huyện thì con bé đã không thể tiếp tục đi học."

"Chị Tiêu, đây là chuyện nhỏ thôi, không có gì đâu."

"Sao không phải công của cô, người có học thức ăn nói cũng khác, cô chỉ giải thích vài câu là người như chúng tôi đã hiểu ra vấn đề, đây chính là lợi thế của việc được học hành đàng hoàng. Sau này Tiêu Quả chỉ được bằng nửa như cô là vợ chồng tôi đã vui mừng lắm rồi."

"Chị Tiêu, đừng lo lắng. Tiêu Quả thông minh như vậy, sau này nhất định sẽ còn giỏi hơn tôi."

"Tôi cũng mong được như thế."

Chị Tiêu còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng nhìn thấy Thương Diễn Chi đang đứng một bên, bỗng xua tay: “Cô có việc cứ đi trước, giờ cô còn nhiều việc phải lo, tôi không nói nữa, có dịp sẽ dẫn Quả Nhi đến nhà cô để cảm ơn."

Nhiễm Anh nhìn chị Tiêu đến và đi như một cơn gió, vừa quay người liền tông thẳng vào Thương Diễn Chi đang đứng phía sau, cô vô thức lùi lại, suýt mất thăng bằng, Thương Diễn Chi nhanh chóng đỡ lấy eo cô để cô không bị ngã.

Nhiễm Anh vô thức nhìn quanh, may mắn không có ai ở đó, cô nhanh chóng lùi lại một bước.

"Anh..."

“Đi thôi.” Thương Diễn Chi có chút tiếc nuối thu tay lại.

Não của Nhiễm Anh không theo kịp, buột miệng hỏi: "Đi đâu?"

“Em không muốn về nhà à?”

Nhiễm Anh nuốt khan: “Nếu anh không có thời gian ghé qua thì tôi sẽ giải thích với bố mẹ tôi giúp anh.”

“Không sao, anh đang rất rảnh.” Thương Diễn Chi quay người nói: “Đi thôi, em còn nợ anh một bữa đấy.”

Nợ lúc nào, cô nhớ lúc ở tỉnh thành đã đãi anh một bữa rồi mà. Nhiễm Anh còn chưa kịp nhớ ra thì Thương Diễn Chi đột nhiên đổi chủ đề.

“A Anh, anh thấy tài hùng biện của em rất tốt.” Anh nghĩ đến bộ dạng tự tin của cô ở văn phòng thôn, chỉ trong vài câu đã giải thích rõ ràng khái niệm về nông thôn mới: “Khó trách họ lại tin tưởng em như vậy.”

Vẻ mặt của Nhiễm Anh hơi mờ mịt: “Ý anh là tôi giỏi lừa gạt người khác à?”

Thương Diễn Chi chợt cười: “Không, ý anh là, A Anh, em thật sự rất giỏi.”

Sau khi Nhiễm Anh về quê, đã có nhiều người khen ngợi cô, nhưng khi Thương Diễn Chi thốt ra câu “A Anh, em rất giỏi" lại khiến cô chột dạ. Nó giống như một người đạt 100 điểm khen một người đạt 90 điểm vậy.

Nhiễm Anh ngẩng đầu nhìn cánh đồng và những ngọn đồi xanh nhấp nhô xa xa: “Thực ra tôi cũng không tài giỏi gì đâu. Tôi chỉ mong người dân trên mảnh đất này có thể sống một cuộc sống tốt đẹp hơn thôi."

Nếu trong lòng có hy vọng, bạn sẽ quyết tâm làm việc chăm chỉ hơn.

Thương Diễn Chi nhìn theo ánh mắt của cô, cuối cùng quay lại nhìn Nhiễm Anh: “Đúng vậy, tin anh đi, cuộc sống của họ sẽ càng ngày càng tốt hơn.”

Lời khẳng định của anh khiến Nhiễm Anh ngoảnh mặt nhìn, bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh, cô nặng nề gật đầu.

"Ừ. Tôi cũng tin vậy."

...

Thương Diễn Chi nói sẽ đến nhà Nhiễm Anh ăn tối nên vợ chồng bà Hứa Nhược Lan rất vui vẻ, họ làm thịt gà đãi anh, Nhiễm Anh cũng vào bếp phụ mẹ.

Bà Hứa Nhược Lan vẻ mặt bình tĩnh nhìn con gái, nghĩ đến Thương Diễn Chi ở ngoài. Điều kiện của anh rất tốt, đáng tiếc điều kiện của gia đình bà lại không tương xứng, nếu không bà nhất định nối mối nhân duyên này.

Nhiễm Anh không biết mẹ mình đang nghĩ gì, nếu biết chắc chắn sẽ cằn nhằn rằng bà suy nghĩ quá nhiều.

Hai mẹ con nấu ăn trong bếp, ông Nhiễm Trì đưa Thương Diễn Chi đi xem cam rốn ở sau núi, không biết hai người sau khi xem cam rốn về thì cách xưng hô đã đổi thành "Tiểu Thương" làm Nhiễm Anh trợn mắt há mồm vì ngạc nhiên. Gọi như vậy cũng quá thân mật rồi, quả thật không được tự nhiên cho lắm.

Biết có phản đối cũng không có tác dụng, sau đó ông Nhiễm Trì còn lấy bình rượu quý của mình ra uống cùng Thương Diễn Chi, lần này Thương Diễn Chi không lái xe nên cũng không khách sáo. Chai rượu trắng chỉ mới vơi một nửa, nhưng ông Nhiễm Trì đã say đến chếnh choáng.

Thương Diễn Chi cũng không tốt lắm, anh ngồi tại bàn ăn, hai tay ôm đầu, xem chừng không tỉnh táo.

Bà Hứa Nhược Lan đỡ chồng về phòng nghỉ ngơi, liếc nhìn Nhiễm Anh: “A Anh, con để ý giám đốc Thương một chút.”

"Mẹ đưa bố đi nghỉ đi, con ở đây."

“Hay là để cậu ấy lên phòng em trai con nghỉ ngơi một lát?”

"Được, con biết rồi, mẹ cứ đi trước."

Khi bố mẹ đi rồi, Nhiễm Anh quay đầu nhìn Thương Diễn Chi.

“Thương Diễn Chi, anh ổn chứ?”

Thương Diễn Chi chớp chớp mắt, cố gắng giữ tỉnh táo: “Tôi hơi choáng váng.”

Cuối cùng thì Nhiễm Anh hiểu ra, chắc anh cũng không phải người uống rượu giỏi.

"Nếu cảm thấy chóng mặt thì tôi đưa anh đi nghỉ một lát."

Nhiễm Anh đến gần, đưa tay ra: "Anh tự đi được không? Có cần tôi giúp không?"

Thương Diễn Chi không trả lời, chỉ im lặng dựa vào cô.

Nhiễm Anh đỡ anh đến phòng em trai cô, mặc dù Nhiễm Duệ học bên ngoài nhưng phòng của cậu ấy vẫn được bà Hứa Nhược Lan dọn dẹp thường xuyên.

Cô vừa đặt Thương Diễn Chi xuống, vừa định rời đi thì tay đã bị Thương Diễn Chi nắm lấy.

"Anh..."

“A Anh.” Thương Diễn Chi nằm ở trên giường, bởi vì say nên ánh mắt có chút mơ hồ hơn bình thường.

"Em hiểu ý anh đúng không?
 
Chương 53: Hiệp ước ba năm


Nhiễm Anh không lên tiếng, tay Thương Diễn Chi siết chặt tay cô hơn một chút, Nhiễm Anh ngồi bất động ở mép giường, Thương Diễn Chi nhìn vào mắt cô rồi lại nói.

"Những gì anh nói ở cổng làng, em hiểu được phải không?"

“Em không biết.” Nhiễm Anh nhìn anh, muốn rút tay lại, nhưng Thương Diễn Chi rất kiên quyết.

"Anh thích em, anh không tin em không nhìn ra việc này."

“Anh uống say rồi.” Nhiễm Anh lại muốn rút tay lại, nhưng Thương Diễn Chi lúc này đã ngồi dậy, ánh mắt nóng rực nhìn cô.

"Người say thường nói sự thật."

“Anh không hề say.” Nhiễm Anh không ngu ngốc đến mức không nhận ra đối phương đang giả say.

"Nhiễm Anh, dù có say hay không thì anh đang nói rất thật, anh thích em."

Thương Diễn Chi dùng chút lực siết bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay anh. Khoảng thời gian này Nhiễm Anh đang giúp dân làng trồng cam, trên tay cô có những vết chai nhỏ, cô cảm thấy hơi tự ti, cố gắng rút tay lại.

“Nhiễm Anh, em không định nói chuyện với anh à?”

Nhiễm Anh cụp mắt, nhìn hình ảnh bàn tay hai người đang lồ ng vào nhau: "Thương Diễn Chi, anh thích em ở điểm gì?"

"A Anh, anh..."

“Được rồi, không cần nói thêm đâu.” Nhiễm Anh ngẩng đầu, nhìn anh bằng ánh mắt trong trẻo và bình tĩnh: “Em đã kiểm tra công ty của anh rồi. Thiên Thượng không chỉ nổi tiếng trong tỉnh mà còn ở một số tỉnh lân cận, đầu tư trải dài ở nhiều lãnh vực, năm ngoái anh còn được vinh danh là doanh nhân trẻ tiêu biểu cấp tỉnh."

Sau khi Thương Diễn Chi và cô leo núi lần trước, cô đã về kiểm tra kỹ hơn về công ty của anh. Không kiểm tra thì không biết, nhưng biết rồi thì cô bị sốc. Về cơ bản, Thương Diễn Chi là một nhà đầu tư có tiếng.

“Đó chỉ là một số thông tin không chính xác thôi.”

“Anh cũng đã thấy hoàn cảnh gia đình em rồi.” Nhiễm Anh là người tỉnh táo, cô rất rõ ràng về khoảng cách giữa hai người: “Em nghĩ chúng ta không hợp nhau.”

“Anh không nghĩ vậy.” Thương Diễn Chi cong môi, ánh mắt thẳng thắn và nhiệt tình: “Anh không nghĩ chúng ta không phù hợp, cũng không nghĩ giữa chúng ta có khoảng cách. Em cũng không giống người sẽ quan tâm miệng lưỡi dư luận."

Nhiễm Anh quả nhiên không phản bác: “Thương Diễn Chi, anh thích gì ở em?”

"Nếu có thể nói rõ ràng tại sao thì cũng không thể gọi là thích."

Chuyện này thì anh nói đúng, Nhiễm Anh cũng không thể phản bác, hai người vẫn nắm tay nhau. Nhiễm Anh hít sâu một hơi, đưa ra quyết định.

"Thương Diễn Chi, cảm ơn anh đã thích em."

“A Anh...” Nghe đến từ cảm ơn, vẻ mặt Thương Diễn Chi hơi thay đổi.

"Em thừa nhận, em cũng có tình cảm với anh."

Nhiễm Anh nhìn anh với vẻ mặt chân thành.

“Nhưng đó chỉ là thiện cảm thôi.”

“A Anh...” Thương Diễn Chi thực sự không hiểu, nếu cô có thiện cảm với anh thì tại sao lại không chấp nhận lời tỏ tình của anh?

"Thật ra anh cũng biết rồi, trước đây em từng có một mối quan hệ nghiêm túc, mặc dù chia tay trong êm đẹp, lỗi là ở em, nhưng em không tránh khỏi cảm giác bị tổn thương."

“Em vẫn còn yêu anh ấy à?”

“Không có.” Mấy tháng nay cô về nhà thì bận rộn liên tục, bận đến mức không có thời gian nghĩ đến Kỷ Dịch Vân, cũng không có thời gian mà tưởng nhớ lại mối quan hệ của mình.

"Em không còn tình cảm với anh ấy nữa, chia tay cũng đã chia tay rồi, chỉ là, em còn chưa sẵn sàng."

Nhiễm Anh không nói dối Thương Diễn Chi, cũng không cần thiết phải nói dối.

“Bây giờ em không có ý định bắt đầu một mối quan hệ. Lúc này em chỉ muốn dồn tâm trí vào việc giúp người dân cải thiện cuộc sống càng nhanh càng tốt."

“A Anh, chuyện tình cảm của chúng ta cũng sẽ không mâu thuẫn với hy vọng giúp dân làng của em."

“Em biết.” Nhiễm Anh gật đầu: “Nhưng nếu ở bên anh, em sẽ phân tâm, như vậy sẽ làm mất đi mục đích khi quay về của em.”

“A Anh...”

Thương Diễn Chi cố gắng thuyết phục nhưng Nhiễm Anh vẫn kiên quyết lắc đầu.

"Thương Diễn Chi, anh là người tốt bụng, cũng rất tài giỏi, em rất cảm phục anh, nhưng hiện tại em quả thật không có ý định bắt đầu một mối quan hệ."

Thương Diễn Chi cau mày, Nhiễm Anh vội rút tay lại, đứng dậy.

"Anh nghỉ ngơi đi, em ra ngoài trước."

"A Anh, anh sẽ không từ bỏ đâu." Thương Diễn Chi nhìn thái độ lảng tránh của cô: "Em biết đấy, trong hai năm tới, anh sẽ phải thường xuất hiện ở huyện Cầm, vì vậy anh còn rất nhiều thời gian. A Anh, anh sẽ không từ bỏ."

Nhiễm Anh quay lại nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt rực lửa, rõ ràng là có ý định kiên trì đến cùng.

“Thương Diễn Chi...”

“A Anh, anh có lòng tin em sẽ chấp nhận anh.”

Thương Diễn Chi biết cô lo lắng điều gì, nhưng theo anh, đó không phải là vấn đề.

Nhiễm Anh cụp mắt xuống, suy nghĩ nửa phút, lời nói của Thương Diễn Chi khiến cô bối rối không biết nên đáp lại thế nào, nhưng anh có vẻ rất nghiêm túc.

"Thương Diễn Chi, hay là chúng ta làm thế này đi..." Khi cô ngước lên lần nữa, ánh mắt đã kiên định hơn: "Ba năm, chúng ta cho nhau ba năm, nếu sau đó anh vẫn giữ nguyên cảm xúc như bây giờ, em sẽ ở bên anh."

Thương Diễn Chi nhướng mày: “Ba năm?”
 
Chương 54: "Không tin anh?"


"Ừ, ba năm."

Nhiễm Anh gật đầu.

Trong ba năm cô có thể làm điều mình muốn, việc hoàn thành trung tâm nghỉ dưỡng suối nước nóng và phát triển khu du lịch sẽ mang đến những thay đổi trong cuộc sống của người dân của thôn Đại Thạch.

Ba năm là đủ.

Thương Diễn Chi nhìn Nhiễm Anh, khẽ nhếch miệng: "Em cho rằng sau ba năm anh sẽ đổi ý, hay là trong vòng ba năm này anh sẽ không đủ kiên trì theo đuổi em? A Anh, em đánh giá thấp anh hay đang đánh giá thấp bản thân mình?”

"Không phải vậy." Nhiễm Anh lắc đầu: "Em thực sự chỉ muốn phát triển sự nghiệp của mình một cách nghiêm túc trong ba năm này, cũng muốn xem mình có thể đi được bao xa. Trong thời gian đó, em không muốn bị phân tâm."

Thương Diễn Chi kiên định nhìn cô, ánh mắt họ lặng lẽ gặp nhau, cuối cùng Thương Diễn Chi mỉm cười.

"Được, A Anh, chỉ là ba năm thôi mà. Anh nói cho em biết, anh sẽ không từ bỏ. Trong ba năm này, anh sẽ không từ bỏ việc tiếp cận em. Em không cần phải chấp nhận anh, nhưng cũng không thể khước từ việc anh đối tốt với em đúng không?"

“Thương Diễn Chi..." Người này cố tình không hiểu lời cô nói sao?

"A Anh, em không thể đối xử bất công với anh như vậy. Em đặt ra thời hạn ba năm, lại không cho phép anh tiếp cận em, vậy anh làm sao có thể theo đuổi em sau ba năm được?"

“Thương Diễn Chi, chúng ta căn bản không nói cùng một chủ đề.”

“Theo anh thì ý em đúng là như vậy.” Thương Diễn Chi duỗi tay: “Cho dù bây giờ em không đồng ý, em vẫn phải cho anh thời gian để tiếp vận và tìm hiểu em, đúng không?"

Anh đứng dậy khỏi giường, đứng trước mặt Nhiễm Anh: “Nếu chúng ta không tiếp xúc nhiều, làm sao em biết được anh là người phù hợp với em hay không?”

Nhiễm Anh nhìn anh, suy nghĩ mấy lần, cuối cùng cô tránh tầm nhìn của đối phương: “Anh muốn làm gì thì làm.”

Cô vội vàng rời đi như một cơn gió, như có dã thú đang đuổi theo, Thương Diễn Chi nở nụ cười, trong mắt tràn đầy niềm vui.

Anh cho rằng đầu tư vào huyện Cầm có lẽ là quyết định đúng đắn nhất của mình trong mấy năm qua.

...

"A Anh, A Anh!!!"

Khi nghe giọng nói hào hứng của Hạ Thính Vân, Nhiễm Anh đang ở trong nhà kính ngắm những cây dâu sắp chín. Đã nửa năm kể từ khi cô tham gia kế hoạch phát triển nông thôn, rất nhiều người dân bắt đầu theo Nhiễm Anh trồng cam và các loại cây trồng đặc biêt, cũng chuẩn bị để mở nông trang.

Nhà kính này là của gia đình Tiêu Trường Phát, ông và Tiêu Trường Căn, hai anh em, một người trồng dâu, một người trồng nho, bắt đầu từ năm trước. Dâu tây cũng sắp chín, năm nay cũng là mùa thu hoạch đầu tin. Tiêu Trường Phát chưa có nhiều kinh nghiệm nên cảm thấy bối rối, phải thường xuyên chạy đến hỏi Nhiễm Anh.

Tuy Nhiễm Anh không có kinh nghiệm trồng trọt nhưng cô có thể tìm hiểu trên mạng và tìm người để hỏi, từ đó cô trở thành một "chuyên gia nông nghiệp" của thôn này.

"Xem này, phát triển rất tốt.” Nhiễm Anh thấy Hạ Thính Vân đi vào, vẫy tay chào cô, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô đợi một lát, rồi nhìn Tiêu Trường Phát.

"Chú Trường Phát, chú thấy đấy, những quả dâu tây này phát triển rất tốt, nửa tháng nữa sẽ chín hẳn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu quảng cáo sản phẩm rồi."

“Bây giờ có thể bắt đầu quảng cáo được không?” Tiêu Trường Phát gãi đầu: “Không phải đợi đến khi chúng chín rồi mới quảng cáo à?”

“Không, dâu tây có thời hạn rất ngắn, sau khi hái không thể bảo quản được lâu. Hơn nữa, chúng chín rất nhanh, thực tế bây giờ quảng cáo cũng hơi muộn rồi. Tối nay tôi sẽ thiết kế một tờ rơi quảng cáo cho các chú. Sáng mai chúng tôi sẽ gửi lên huyện, mọi người sẽ biết dưới thôn Đại Thạch có một vườn dâu, họ có thể đến hái tại vườn.”

“Thật sự sẽ có người đến sao?” Tiêu Trường Phát vẫn không thể tin được: “Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng không phải vẫn chưa mở cửa sao?”

“Chưa khai trương nhưng trên huyện cũng có lượng khách tiềm năng rất lớn. Bây giờ cuộc sống đã nâng cao nên người dân trong thành phố rất thích ăn loại trái cây xanh không ô nhiễm này."

Nhiễm Anh suy nghĩ một lúc rồi nói thêm: “Nhân tiện, tôi sẽ viết một danh sách những thứ chúng ta cần chuẩn bị cho khách du lịch, dạo này tôi bận quá nên không kịp báo với các chú."

"Chuẩn bị chuyện gì?"

“Rổ đựng dâu tây, còn có giấy gói, loại chuyên dùng cho thực phẩm để khi gói dâu sẽ không bị dập nát."

Nhiễm Anh đã tra cứu kiến thức trồng dâu trên mạng, vùng Đông Bắc là nơi trồng dâu chuyên nghiệp, quy mô rất lớn, có thể học hỏi được rất nhiều kinh nghiệm.

"Được, cháu cứ nói những gì chúng tôi cần làm."

“Không cần phải làm theo tôi trong mọi chuyện.” Nhiễm Anh mỉm cười: “Tôi cũng tìm thông tin trên mạng và hỏi ý kiến của các chuyên gia”.

Trần Xương Hoa tuy là giáo sư chuyên về chăn nuôi nhưng cũng quen biết nhiều người trong lĩnh vực trồng trọt, lần trước ông đến thăm khu công trình nghỉ dưỡng cùng Thương Diễn Chi, ba người đã có dịp trò chuyện.

Biết họ chuẩn bị trồng một vài đặc sản, ông đã giới thiệu cho cô một chuyên gia cây trồng của trường đại học Nông Nghiệp, một giáo sư họ Trịnh, cũng là bạn tốt của giáo sư Trần. Biết được mục đích chính của Nhiễm Anh là giúp người thân thoát nghèo, Trần Xương Hoa rất tán thưởng cô, cũng nhiệt tình giúp cô bằng mọi cách có thể.

"Đúng vậy, chúng tôi đều nghe theo chuyên gia họ Trịnh." Tiêu Trường Phát không phải là người vô ơn: "Nhưng chẳng phải chuyên gia cũng là do cô mời sao, vì vậy A Anh, chúng tôi rất biết ơn cô."

Nếu không có A Anh, giáo sư Trần đã không đến thôn Đại Thạch chứ đừng nói đến việc giới thiệu giáo sư Trịnh với họ.

"Chú Trường Phát, không có gì đâu ạ." Nhiễm Anh giải thích thêm một số điều cần chú ý, rồi bước nhanh đến chỗ Hạ Thính Vân: "Có chuyện gì, cậu bận rộn như vậy mà sao hôm nay lại đến đây?"
 
Chương 55: Nghiệm thu thành quả


Trung tâm nghỉ dưỡng suối nước nóng khởi công thuận lợi, trên công trường cũng đang gấp rút thi công, cán bộ trong huyện rất bận rộn. Thôn Đại Thạch bây giờ đã bắt đầu những bước đầu tiên trong việc phát triển đô thị hoá, việc đẩy mạnh chăn nuôi và gieo trồng các loại đặc sản cũng cần được đẩy nhanh tiến độ.

Hạ Thính Vân và các cán bộ xóa đói giảm nghèo rất bận rộn, điều này làm Nhiễm Anh không theo kịp.

“Nghe nói dâu tây sắp tới mùa thu hoạch, chúng tôi đến xem có giúp được gì cho mọi người không."

"Cậu định giúp thế nào, đến ăn dâu phụ à?" Nhiễm Anh nói đùa, Hạ Thính Vân cố ý gật đầu: "Ừ đúng vậy, chúng tôi đúng là không làm được gì ngoài ăn đâu."

"Quên đi, mai mốt cam chín thì mọi người cứ việc đến ăn thoả thích, nhưng dâu thì không được."

Cây dâu không phải do nhà cô trồng, cô không thể tuỳ tiện mời khách, nhưng Tiêu Trường Phát đứng cách họ không xa nghe thấy liền vội vàng lên tiếng.

"Cán bộ Hạ, không sao đâu, khi nào dâu chín mọi người cứ đến ăn thử nhé."

“Tôi nói đùa thôi.” Hạ Thính Vân chào Tiêu Trường Phát, sau đó cùng Nhiễm Anh bước ra ngoài: “Tuy nhiên, đúng là chúng tôi định đến ăn, nhưng không phải ăn miễn phí đâu."

“Một năm nay, thôn Đại Thạch đã hoàn thành rất tốt các chính sách ở phía trên đưa ra, các chính sách xoá đói giảm nghèo đều được mọi người thực thi nghiêm túc. Vì vậy, chủ tịch huyện đã chỉ thị cho cấp dưới đến thôn mua dâu ủng hộ mọi người rồi."

"Không cần đâu," Nhiễm Anh lắc đầu: "Chuyện này không thích hợp, hơn nữa tôi cũng đã nghĩ ra phương pháp tiêu thụ rồi."

“Hôm trước cậu nói là định in quảng cáo ra rồi phát tờ rơi trên huyện đúng không?”

"Mục đích của việc phát tờ rơi là để mọi người biết đến vườn dâu và đến mua ủng hộ, nhưng việc chủ tịch huyện yêu cầu mọi người đến mua lại giống như ép buộc cấp dưới, như thế không tốt. Cậu cứ nói với cấp trên là chúng tôi sẽ tự mình tìm ra giải pháp."

“Cậu không thèm nể mặt tôi luôn hả?”

“Tất nhiên là không rồi”, Nhiễm Anh kiên quyết: “Những giống dâu chúng tôi trồng đều có chất lượng rất tốt, không dùng phân hoá học, được chăm sóc tỉ mỉ, vì vậy chúng tôi tự tin sẽ có lượng tiêu thụ rất tốt."

"Vậy mọi người cứ tiếp tục công việc đi, gặp khó khăn thì đừng ngại nói với tôi, tôi có thể nói mọi người đến ủng hộ."

“Sao lại làm phiền như vậy được,” Nhiễm Anh cười: “Chính quyền đã đưa ra các chính sách có lợi cho nông dân, chịu khó phổ cập kiến thức cho bà con, đồng thời còn khuyến khích mọi người trồng đặc sản, việc cần làm các cậu đã làm cả rồi, phần còn lại cứ để chúng tôi tự lực cánh sinh."

Cán bộ xóa đói giảm nghèo dù có làm thế nào thì cuối cùng người dân vẫn phải dựa vào chính mình, hôm nay là dâu, ngày mai là nho, mai sau là cam rốn, cũng không thể để cán bộ tiêu thụ hết nông sản cho họ được.

Hạ Thính Vân biết tính cách của Nhiễm Anh nên không thuyết phục nữa: "Nhiễm Anh, nếu cần giúp đỡ thì phải nói với chúng tôi, cậu cũng biết đây là công việc của chúng tôi mà."

"Đừng lo lắng, có việc nhất định sẽ tìm cậu."

Sau khi về nhà, Nhiễm Anh bắt tay thiết kế tờ rơi, tìm hình dâu tây, ngồi vắt óc nghĩ ra câu slogan phù hợp. Làm xong, cô tự mình đọc và sửa lại mấy bản khác nhau, in ra rồi mang đến nhà Tiêu Trường Phát.

Tiêu Trường Phát không rành những chuyện này, gãi đầu gãi tai nói: “A Anh, chuyện này tôi nghe cháu, cháu cảm thấy cái nào tốt thì chúng ta dùng cái đó."

“Chú Trường Phát, chú không thể nói thế được, đây vẫn là vườn dâu của chú mà.”

“Tôi không hiểu những thứ này.” Tiêu Trường Phát xấu hổ: “A Anh, tôi tin cháu, cháu cứ tự mình quyết định đi.”

"Được rồi, vậy tôi sẽ lựa chọn giúp chú."

Nhiễm Anh xem lại các mẫu tờ rơi, cô thấy có một mẫu đặc biệt hơn các phiên bản khác, đơn giản, rõ ràng, khi mang ra huyện thị in, cô còn đưa cho Hạ Thính Vân xem, cô ấy cũng nghĩ phiên bản đó tốt nhất.

Cô tìm một nhà in nhỏ, trong vòng hai ngày sẽ nhận được sản phẩm, Nhiễm Anh đặt in năm nghìn bản, sau đó về làng đặt tờ rơi trước mặt Tiêu Trường Phát.

“Chú Trường Phát, tờ rơi đã đặt in rồi, số lượng cũng không nhiều. Khi nào nhận hàng chúng ta sẽ phân chia nhau đến phát ở cổng chợ, cổng siêu thị, cũng phát trước cổng trường học trên huyện nữa."

“Đi siêu thị thì được, nhưng tại sao phải phát ở trường học?” Tiêu Trường Phát không hiểu lắm: “Trẻ con làm gì có tiền mua hoa quả.”

"Trẻ em không có tiền nhưng người lớn thì có. Được đến tận vườn hái trái cây sạch rồi ăn tại chỗ, chú nghĩ bọn nhỏ có thích hay không?"

“Đúng vậy.” Tiêu Trường Phát vỗ đùi, ánh mắt sáng rực nhìn Nhiễm Anh: “A Anh, cháu thật là lợi hại, sao cháu lại thông minh như vậy chứ?”

"Không phải lợi hại gì đâu ạ, chỉ là cháu nghĩ đến phương thức quảng cáo vừa trực tiếp vừa có hiệu quả thôi."

Mặc dù phương pháp này còn thô sơ nhưng ở một huyện nhỏ như vậy, đây là phương pháp quảng cáo có hiệu quả nhất.

“Cháu nghĩ sẽ có khách tới không?"

"Sẽ có người tới mua, chú yên tâm."

Nhiễm Anh thực ra không dám bảo đảm, nhưng cô vẫn phải trấn an Tiêu Trường Phát, thật lòng mà nói, dâu tây của Tiêu Trường Phát dù bán được hay không cũng không liên quan đến cô, việc này không đến lượt cô phải lo lắng. Nhưng sáu tháng qua, Nhiễm Anh quan tâm giúp đỡ Tiêu Trường Phát và những người trồng cây đặc sản hơn bất cứ ai. Dân làng bất kể làm gì đều nghe lời cô, nếu cô không thể giúp họ kiếm tiền, bản thân cô cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

Mùa thu hoạch dâu lần này chính là sự khảo nghiệm của cô và mọi người.
 
Chương 56: Đi sai hướng


Dâu đã gần chín, cuối tuần này đã có thể bắt đầu thu hoạch.

Theo dự định, Nhiễm Anh sẽ cử người đến cổng trường phát tờ rơi hàng ngày từ ngày mai đến thứ sáu, phát liên tục 5 ngày sẽ khơi gợi sự quan tâm của các bạn nhỏ, sau đó sẽ đòi bố mẹ đưa đến thôn Đại Thạch hái dâu vào cuối tuần.

“Vậy dâu tây của chúng ta sẽ được bán tại vườn chứ không phân phối ra cửa hàng đúng không?”

Tiêu Trường Phát chưa hiểu rõ lắm hành động của Nhiễm Anh.

"Không có trên thị trường."

Trên thực tế, thông thường mà nói, trước tiên người bán nên tìm kênh phân phối, chẳng hạn như siêu thị hoặc quầy bán trái cây, để họ nhập số lượng lớn,cả hai bên cùng có lợi.

“Hôm qua khi đi in tờ rơi, tôi đã xem qua các siêu thị và quầy bán trái cây lớn. Bởi vì gần đây đúng mùa dâu tây chín nên rất nhiều dâu tây được vận chuyển từ nơi khác về, giá cả cũng không cao. Khả năng cạnh tranh của chúng ta còn thấp, nếu đưa ra thị trường thì chi phí vận chuyển, quảng cáo, in ấn bao bì sẽ rất lớn."

Những nhà phân phối hiện tại đều đã có nguồn cung ổn định, rất khó để bọn họ bắt đầu hợp tác với người ở thôn Đại Thạch.

"Chú Trường Phát. Hiện tại vườn chúng tôi có dâu tây. Một thời gian nữa sẽ đến mùa thu hoạch nho, toàn những loại trái cây đặc sản, khách hàng có thể đến tận nơi hái. Tương lai trung tâm nghỉ dưỡng suối nước nóng được xây dựng, danh tiếng của chúng ta khi đó đã có sẵn, chỉ cần có đủ khách hàng, không cần lo lắng về đầu ra nữa."

Thay vì phân phối khắp nơi, thà rằng bọn họ tự cung ứng.

“Khi đó chúng ta sẽ trở thành nhà vườn có tiếng, sức tiêu thụ sẽ tăng rất nhiều”.

"Chuyện đó..."

Sau giai đoạn này, khi trung tâm du lịch được khánh thành và có nhiều khách du lịch hơn, chúng ta có thể bán cho khách du lịch, còn hiện tại họ chỉ có thể bán cho người mua tại vườn.

“Tôi đã nói rồi, cứ ngheo theo A Anh là ổn rồi.”

Bây giờ gia đình Trường Phát nghe cô nói thì gần như đã hiểu, lần trước họ đến nhà Nhiễm Anh gây sự, Nhiễm Anh không hề để bụng mà vẫn cố gắng giúp họ trong mọi việc, vì vậy sự tin tưởng và nể trọng họ dành cho cô càng ngày càng cao.

“A Anh nói đúng đấy.”

"Chú Trường Phát, đừng quá lời. Tôi chỉ cố gắng giúp mọi người nhiều nhất có thể. Chúng ta vừa làm vừa học, không thể nói rõ ai giỏi hơn ai, chỉ cần mọi người chăm chỉ cầu tiến thì sẽ thành công thôi."

Nghe lời trấn an của Nhiễm Anh, Tiêu Trường Phát đành đè nén sự lo lắng lại, mọi người thấp thỏm chờ đến thứ bảy khi vườn dâu chính thức mở cửa.

“Nhưng trước đó, chúng ta vẫn phải chăm chỉ đi phát tờ rơi.”

Tiêu Trường Phát mỉm cười: “A Anh, cháu vất vả quá rồi.”

Nhiễm Anh xua tay, điều quan trọng nhất bây giờ là quảng bá cành mạnh càng tốt, sau đó chờ đến cuối tuần để nhìn xem kết quả thế nào.

...

Thứ sáu.

Đợt dâu tây đầu tiên đã gần chín, Nhiễm Anh nếm thử, quả mọng và ngọt, không khác gì loại dâu hữu cơ cô mua ở Hải Thị.

Sau khi Nhiễm Anh nếm thử dâu, lòng tự tin càng tăng cao, những khách hàng đến hái sẽ truyền miệng về nông sản của nơi này mạnh mẽ.

"A Anh."

Năm ngày nay Tiêu Trường Phát đều dẫn người đi phát tờ rơi tại cổng các trường học trong huyện, có rất nhiều người hỏi, cũng có nhiều người rất quan tâm, ông thấy lo lắng nhưng cũng có chút hy vọng, chờ đợi lượt khách đầu tiên đến vườn vào cuối tuần.

“Ngày mai sẽ có khách đến thật chứ?"

Nhiễm Anh biết bây giờ dù có nói bao nhiêu Tiêu Trường Phát cũng không yên tâm, tốt nhất là nên đợi đến ngày mai.

...

Tiêu Trường Phát dậy rất sớm, đêm qua ông trằn trọc mãi không thể ngủ. Thật ra ông luôn tin tưởng khả năng của Nhiễm Anh, khi nghe cô nói đến việc trồng cam, ông không lo lắng gì mà theo cô, nhưng trồng cam không thể thấy thu hoạch trong thời gian ngắn như trồng dâu.

Khi nghe Nhiễm Anh bàn chuyện trồng trái cây đặc sản, ông bàn với Tiêu Trường Căn về việc mua cây giống, sau đó học hỏi cách trồng dâu, cũng theo kế họach của Nhiễm Anh mà chăm chỉ đi phát tờ rơi quảng cáo.

6 tháng qua, chưa kể tiền đầu tư, công sức bỏ ra cho việc này còn hơn cả việc làm nông, Nhiễm Anh cho họ biết, người thành phố thích về quê để trải nghiệm cuộc sống của người nông dân nhưng thực tế không nhiều người trong thôn tin lời này.

Tuy nhiên, thái độ của Nhiễm Anh vô cùng kiên định nên mọi người cũng vững tin theo cô.

Bảy giờ sáng, con đường bên ngoài thôn Đại Thạch vắng tanh, xung quanh chỉ có một hai chiếc xe công trình hướng về trung tâm khu du lịch suối nước nóng, không có một bóng người qua lại.

Tám giờ, Tiêu Trường Phát nhìn cổng làng, nhìn bóng lưng của Nhiễm Anh đang bình tĩnh đọc sách, mấy lần định mở miệng nhưng sau đó lại im lặng.

Chín giờ, Tiêu Trường Phát và vợ ông cũng không nhịn được nữa. Cả nhà họ từ sáng sớm đã chuẩn bị, sợ rằng sẽ rất bận rộn, nhưng đến lúc này vẫn chưa nhìn thấy một người khách nào.

“A Anh...” Tiêu Trường Phát cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bước đến gần Nhiễm Anh: “Hôm nay là thứ bảy phải không?”

Nhiễm Anh nhìn thấy sự khẩn trương trong mắt ông, chợt mỉm cười: “Chú Trường Phát, chú cũng biết hôm nay là thứ bảy à?”

"À..."

“Người trong thành phố đi làm năm ngày liên tục, hôm nay họ sẽ dành thời gian nghỉ ngơi, ngủ dậy rất trễ. Hơn nữa, từ huyện thành đến thôn chúng ta phải mất ít nhất một giờ lái xe. Cháu đoán cũng phải sau mười giờ mới bắt đầu có người đến."

"A Anh, cháu có chắc không?"

“Chú Trường Phát, chú đừng lo.”

Làm sao có thể yên tâm, Tiêu Trường Phát mấp máy môi, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống lời tiếp theo.

Chín giờ rưỡi, Tiêu Trường Căn và Tiêu Trường Thủy tới xem có giúp được gì không, cũng nhìn về phía cổng làng, Nhiễm Anh nhìn anh em họ Tiêu đang lo lắng thì gấp sách lại đứng dậy.

“Được rồi, chuẩn bị làm việc thôi.”

Nhiễm Anh vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn cô, không biết phải làm gì. Nhiễm Anh chỉ cười không nói gì, cô nhẩm tính trong đầu, có lẽ cũng sắp đến giờ.

"Chuẩn bị đón khách thôi."

Mọi thứ đã sẵn sàng, cân điện tử, túi đựng dâu, các bảng hướng dẫn đi vào vườn đều được Nhiễm Anh chuẩn bị cẩn thận từ hôm qua.

Tiêu Trường Phát chưa kịp phản ứng thì chiếc xe đầu tiên đi đã dừng lại bên đường ngoài thôn.

Có người từ xa thò đầu ra khỏi xe nói: "Ông chú, xin hỏi, đây là nơi hái dâu à?"

Nhiễm Anh mỉm cười, tiến một bước dài trước khi người khác kịp phản ứng.

“Đây là vườn trái cây của thôn Đại Thạch, chào mừng quý khách."
 
Chương 57: Vui vẻ nhé


Tiêu Trường Phát cảm thấy như đang mơ, mỉm cười thân thiện nhìn Nhiễm Anh, bước tới trước, ra hiệu cho người đàn ông kia đi vào đậu xe, sau đó dẫn cả nhà lên xuống xe.

Nhìn qua là một gia đình ba người, đứa bé chừng mười tuổi đang nóng lòng lao tới vườn dâu.

“Cậu bé, đi chậm lại trước đã.” Nhiễm Anh mỉm cười cầm giỏ: “Cháu đang học tiểu học phải không, hẳn là đội viên đối thiếu niên rồi. Cháu đọc dòng chữ trên bảng kia cho cô được không?"

Đúng như dự đoán, cậu bé quay lại đọc lời giải thích, đọc xong cậu lớn tiếng trả lời Nhi Anh: “Chị ơi, em biết rồi, chúng ta không thể lãng phí thức ăn."

"Cậu bé, cháu thật ngoan, bây giờ đi chơi vui vẻ nhé, hái bao nhiêu thì chị sẽ cân bấy nhiêu."

Nhận giỏ từ tay Nhiễm Anh, bố mẹ cậu bé mỉm cười cảm ơn với cô rồi dắt cậu vào vườn dâu.

Nhiễm Anh quay lại nhìn Tiêu Trường Phát đang sửng sốt: “Chú Trường Phát, nếu có ai đến thì bảo họ đậu xe gọn gàng một chút, phòng trường hợp xe đến sau sẽ không còn chỗ đậu."

“Được.” Tiêu Trường Phát lúc này chỉ còn biết máy móc nghe theo chỉ đạo của Nhiễm Anh.

Sau đợt khách đầu tiên, chẳng mấy chốc họ đã đón lượt khách thứ hai, đúng như dự đoán, hầu hết đều là trẻ em, những đứa trẻ này hàng ngày học tập chăm chỉ, hôm nay được dịp về quê chơi, xem như một cuộc cắm trại, vì vậy bố mẹ bọn trẻ cũng rất vui vẻ đi theo.

Chỉ trong vòng nửa giờ đã có hơn chục người kéo tới, Tiêu Trường Phát cười đến mức không khép được miệng.

Một giỏ dâu nặng ít nhất năm sáu cân, một nhà ba người thường mỗi người một giỏ, hoặc cả nhà ít nhất một giỏ, ngoài ra khách hàng còn có ý định mua về làm quà cho người thân, vì vậy mọi người đều chen nhau mua dâu.

Gia đình Tiêu Trường Phát mới học sử dụng cân điện tử, chưa quen lắm, rất may là Nhiễm Anh đã học qua và dạy lại họ mấy ngày trước, giá cả đã định sẵn, không cần mặc cả, mua bán cũng rất nhanh chóng, chẳng mấy chốc chủ vườn dâu đã thu được một khoản lớn.

Buổi sáng trôi qua trong chớp mắt, buổi trưa vắng người hơn một chút, Tiêu Trường Phát tính toán, buổi sáng và buổi chiều hôm nay bán được hơn trăm ký dâu.

Giá thị trường lúc này là 12 tệ/ký, nhưng vì đến vườn tự tay hái và thoải mái ăn thử nên giá cao hơn một chút, 15 tệ/ký, vì vậy chỉ một buổi sáng, Tiêu Trường Phát đã thu về hơn một nghìn nhân dân tệ.

Hai anh em Tiêu vô cùng kinh ngạc, họ không ngờ giá bán cao hơn bên ngoài vậy mà vẫn có rất đông khách đến mua. Nhiễm Anh thì không bận tâm lắm, cô vẫn đang chạy tới lui chào khách.

“Dâu vườn chúng tôi không sử dụng phân hoá học, hoàn toàn tự nhiên, size lớn lại rất ngọt. Đây chỉ là đợt đầu, nếu thích thì mọi người có thể ghé lại cho đợt thu hoạch tiếp theo."

Vừa nói, cô vừa đưa danh thiếp cho khách hàng.

"Mọi người có nhìn thấy khu vườn phía sau không? Vài tháng nữa sẽ có nho. Chúng tôi đang giới thiệu giống nho Xích Phong đặc biệt. Nếu các bạn nhỏ muốn hái nho thì có thể đến trải nghiệm."

Sau lời quảng cáo của Nhiễm Anh, mấy bạn nhỏ nhao nhao muốn đến hái thử.

"Con muốn hái nho, con muốn hái nho."

“Không phải bây giờ, nho còn chưa chín mà.” Nhiễm Anh mỉm cười nhìn bọn trẻ: “Các cháu phải học chăm chỉ, mấy tháng nữa sẽ được bố mẹ cho quay lại hái nho nhé.”

Các vị phụ huynh rất hài lòng, có người hỏi gần đây có chỗ ăn uống không, Nhiễm Anh lại cười, nói rất nghiêm túc về việc mở nông trang. Vốn dĩ khu nghỉ dưỡng còn chưa mở cửa, nhưng anh rể của Tiêu Khắc Gian đã từng học nấu ăn, tài nấu ăn của chị Chu thẩm cũng không tệ, hơn nửa năm qua, chị ấy còn phụ nấu ăn cho công trường xây dựng nên tay nghề đã khá rất nhiều.

Tiêu Khắc Gian đã dọn sạch trang trại chăn nuôi trước đó bị cháy rồi xây thành một cái sân rộng, trong đó có hơn chục bàn, bình thường người ở công trường muốn ăn cơm cũng sẽ tới đây, bình thường cũng có khách vãng lai tới.

Khi khách hỏi ăn ở đâu, Nhiễm Anh liền chỉ về phía trang trại chăn nuôi cũ.

“Thật sự có một quán ăn nhỏ, đều là những món dân dã, gà vịt nuôi trong vườn, cá được câu từ hồ sau núi, không sử dụng thực phẩm đông lạnh. Mọi người đi về phía trước, tới ngã ba rẽ trái sẽ thấy bảng hiệu "Quán cơm địa phương Chu Châu.""

Du khách không ngờ có thể tìm được chỗ ăn ở nơi này, nghe nói đồ ăn dân dã, một số vị khách vốn định quay lại thành phố đã đi theo địa điểm mà Nhiễm Anh giới thiệu để dùng thử.

Chị Chu vốn đang nấu ăn ở công trường, nhưng Nhiễm Anh biết hôm nay có người đến nên nói chị xin nghỉ phép, về quán cơm chuẩn bị phụ một tay.

"Chị A Anh, chị giỏi thật đấy."

Con trai của Tiêu Trường Phát là Tiêu Thiên Hoa vẫn đang học trung học cơ sở, thứ bảy không có lớp nên bố cậu nhờ cậu về giúp. Nhìn thấy dâu tây của gia đình chỉ một buổi sáng đã bán được hơn nghìn tệ, cậu cảm thấy rất vui. Tất nhiên, người góp công lớn vào số tiền này chính là Nhiễm Anh. Nghĩ đến sự tính toán và cách ăn nói rành mạch của Nhiễm Anh, cậu nhóc vô cùng thán phục.

"Chị A Anh, em muốn theo chị học hỏi."

Nhiễm Anh chưa kịp nói gì thì Tiêu Trường Phát đã gõ vào đầu cậu: “Con lo mà học cho đàng hoàng đi, kỳ thi vừa rồi điểm quá kém, còn chưa tính sổ với con đâu. Chị Nhiễm Anh người ta đậu đại học danh tiếng, còn từng đi làm ở công ty nước ngoài, với khả năng của con chưa biết có thi đậu nổi trường cấp ba hay không nữa."

“Bố.” Tiêu Thiên Hoa ôm đầu: “Sao bố lại coi thường con như vậy? Con không đỗ cấp ba thì cùng lắm về trồng dâu cùng bố thôi."

"Thằng nhóc này..."

Nhiễm Anh ngăn cản động tác của Tiêu Trường Phát, ánh mắt rơi vào trên mặt Tiêu Thiên Hoa.

“Thiên Hoa, không được nói như vậy, em muốn trồng dâu, nhưng em biết trồng dâu như thế nào cho tốt không?”

"Vâng..."

“Dâu tây này không phải như em nghĩ đâu, bây giờ muốn làm gì mà không có kiến thức thì cũng không thể thành công được. Bởi vì bố em không hiểu công nghệ nên phải tự học rất nhiều. Đừng nghĩ rằng bố em kiếm tiền dễ dàng. Ông ấy đã làm việc chăm chỉ mỗi ngày trong sáu tháng qua, thậm chí là ăn ngủ ở vườn. Em cứ lo học cho giỏi đi, muốn trồng cây thì cứ thi vào đại học Nông Nghiệp, sau đó về làm cố vấn cho bố em, đúng không?”

"Nghe thấy chưa? Tên nhóc này, nếu không học tập chăm chỉ, bố sẽ đánh gãy chân con."

"Con biết rồi mà."

Thái độ của Tiêu Thiên Hoa khiến Tiêu Trường Phát sửng sốt, Nhiễm Anh ở một bên mỉm cười, đang định nói bây giờ sẽ không có người đến, mọi người cứ về nhà ăn cơm, quay người lại liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang bước xuống từ chiếc xe hơi đối diện.
 
Chương 58: Không nên khách sáo


Khi thấy Thương Diễn Chi bước xuống xe, Nhiễm Anh thậm chí còn không nhận ra khóe miệng mình đang nhếch nhẹ như có như không.

"Anh bận rộn như vậy, hôm nay sao lại có thời gian tới đây?"

Nửa năm trở lại đây, Thương Diễn Chi đến huyện Cầm khá nhiều lần, tuy không phải thường xuyên theo dõi tiến độ công trường nhưng anh vẫn chạy đến nơi này. Nhưng hôm nay nhìn thấy anh, Nhiễm Anh mới nhận ra rằng đã hơn hai tháng trôi qua kể từ lần cuối cô thấy Thương Diễn Chi.

“Gần đây anh khá bận.” Thương Diễn Chi cũng không tránh né câu hỏi: “Công ty nhận hai dự án mới, còn nhiều việc phải làm, hôm nay mới có chút thời gian."

“Anh đến trung tâm nghỉ dưỡng suối nước nóng để xem tiến độ à?”

“Không phải.” Thương Diễn Chi lấy trong túi ra một tờ rơi: “Vườn dâu mở cửa mà sao không báo anh đến ủng hộ?"

Nếu chị Chu không mang tờ rơi đến công trường thì anh còn không biết chỗ này mới có một vườn trái cây.

“Anh không phải rất bận sao?”

“Cho dù không có thời gian, anh vẫn muốn đến ủng hộ em.” Thương Diễn Chi liếc nhìn phía sau cô: “Hay là để anh thông báo nhân viên đến mua dâu nhé?"

"Không cần đâu."

Thành thật mà nói, giá của những loại trái cây như dâu tây hiện nay không hề rẻ, đa phần công nhân trên công trường kiếm được đồng tiền rất vất vả, có thể không sẵn sàng bỏ tiền ra mua những loại trái cây đắt tiền như vậy. Nếu Thương Diễn Chi lên tiếng, có thể họ sẽ sợ mích lòng ông chủ mà phải đến vườn mua dâu, như vậy rất không ổn.

"Sáng nay khách đến rất đông, một phần là vì mọi người đã làm rất tốt việc quảng cáo trong thời gian vừa qua, vì vậy tình hình tương đối khả quan."

Xét theo tình hình của ngày hôm nay, có lẽ đợt dâu đầu tiên sẽ được bán hết trước khi đợt thu hoạch dâu thứ hai vào mùa.

Thương Diễn Chi gật đầu, ánh mắt nhìn về phía nhà kính: “Anh muốn mua một ít mang về tỉnh thành.”

"Thật sự, vườn khá đông khách, anh đừng lo lắng."

Nhiễm Anh khẽ mỉm cười, trong mắt hiện lên sự tự tin.

"Chúng ta quen nhau lâu như vậy, anh cũng giúp đỡ em rất nhiều, để em gói cho anh mang về làm quà, đừng nói chuyện tiền bạc ở đây."

Dâu tây là của nhà Tiêu Trường Phát, trước nay Thương Diễn Chi giúp đỡ cô khá nhiều việc, vì vậy cô sẽ mua dâu cho anh làm quà.

Cô vừa định quay người lại thì cánh tay đã bị Thương Diễn Chi nắm lấy.

“A Anh.” Anh nhìn Nhiễm Anh, trong mắt có nét cười nhàn nhạt: “Nếu dâu này do nhà em trồng, anh đương nhận mà không cần suy nghĩ, nhưng vì đây là vườn nhà người khác, cứ để anh trả tiền đi, nếu không anh sẽ không nhận đâu."

“Thương Diễn Chi...”

"Chuyện gì? Hay em nghĩ rằng anh không có đủ tiền để mua vài ký dâu làm quà?"

“Đương nhiên không phải.” Nhiễm Anh lắc đầu, không cãi lại được Thương Diễn Chi: “Được, vậy thì lấy giá đặc biệt cho anh."

"Quá tốt, dựa vào quan hệ mà mua được dâu tây giá rẻ, có lời rồi."

"Được, vậy để em giúp anh hái dâu."

“Anh đi cùng em.” Thương Diễn Chi vẫy tờ rơi trên tay, nói: “Nói ra thì, anh chưa từng trải nghiệm cảm giác hái trái cây tại vườn."

Nhiễm Anh phì cười, cô hoàn toàn không tin lời Thương Diễn Chi nói, nhưng cũng không phản bác, chào Tiêu Trường Phát xong, cô xách hai chiếc giỏ cùng Thương Diễn Chi đi vào nhà kính.

Đã đến giờ ăn tối, đợt khách đầu tiên vừa rồi đã đến quán ăn địa phương của Tiêu Khắc Gian, trong nhà kính chỉ còn lại hai ba vị khách. Khoảng thời gian này Nhiễm Anh mỗi ngày đều ở trong nhà kính, cô biết rõ luống dâu nào phát triển tốt nhất.

"Anh đi theo em."

Nhiễm Anh dẫn Thương Diễn Chi vào trong, vừa đi vừa giới thiệu.

"Dâu tây ở luống này cơ bản đã chín hết, vừa rồi có khách đến đây, nhưng họ hái không hết."

Vừa nói, Nhiễm Anh vừa đưa tay hái dâu: "Hai giỏ có nhiều quá không?"

“Hơi ít đấy.” Thương Diễn Chi cười: “Ít nhất phải bốn giỏ mới đủ.”

"Gia đình anh có bao nhiêu người? Bốn giỏ có ăn hết không?"

Nhiễm Anh còn đang hỏi thì Thương Diễn Chi đã đứng chắn trước mặt, chặn đường cô.

“Cảm động quá, cuối cùng A Anh cũng bắt đầu thắc mắc về hoàn cảnh gia đình anh rồi?”
 
Chương 59: Anh có thể chờ


Nhiễm Anh giật mình, nhận ra ý tứ trong lời nói của mình, vô thức lùi lại một bước.

"Anh suy nghĩ nhiều rồi, em chỉ sợ mua nhiều quá, ăn không kịp thì dâu sẽ hư hết."

Thương Diễn Chi tiến lên một bước, nhìn Nhiễm Anh với ánh mắt sáng rực: “A Anh không chỉ quan tâm đ ến gia đình anh mà còn quan tâm đ ến ví tiền của anh nữa, thật sự rất cảm động."

"Này, anh học ngữ văn từ giáo viên thể dục hay sao vậy? Khả năng đọc hiểu dưới mức trung bình rồi."

Xuyên tạc lời nói của cô đến mức vặn vẹo.

"A Anh, em đoán đúng rồi. Năm cấp ba, giáo viên ngữ văn của anh cũng chính là giáo viên môn thể dục thật đấy."

Nhiễm Anh: hết cứu!!!

"Hái dâu đi, làm ơn, nếu không thì không kịp đâu." Nhiễm Anh đưa tay hái một quả dâu to ở bên cạnh rồi đặt trước mặt Thương Diễn Chi: "Hái những trái vừa chín tới là tốt nhất, mang về tỉnh thành ăn dần.”

"Được, cảm ơn A Anh đã nhắc nhở anh." Thương Diễn Chi mỉm cười, nhưng cũng không nhận dâu từ tay Nhiễm Anh bỏ vào giỏ mà cúi đầu cắn một miếng dâu trên tay cô.

Nhiễm Anh chưa kịp rút tay lại thì quả dâu đã bị Thương Diễn Chi ăn hết.

Nhìn vệt nước dâu trên khóe môi Thương Diễn Chi, Nhiễm Anh cố gắng quay đầu đi nhưng trong thâm tâm phải thầm cảm thán rằng người đàn ông này thật quá quyến rũ. Vả lại, ăn như vậy là có ý gì?

Không nhìn khuôn mặt tuấn tú quá mức của người đàn ông kia nữa, cô rút tay lại, nói: “Dâu còn chưa được rửa sạch.”

“Không sao.” Thương Diễn Chi mỉm cười, nhẹ nhàng lau khóe môi: “Quả nhiên rất ngọt, giống dâu mọi người trồng đúng là rất ngon."

"Đó là đương nhiên, em đã chạy tới biết bao nhiêu vườn ươm mới tìm được giống dâu đặc biệt này."

Đề tài về công việc làm Nhiễm Anh có vẻ yên tâm hơn, cô tránh ánh mắt Thương Diễn Chi, nghiêm túc cúi đầu hái dâu.

Thương Diễn Chi nhìn cô đang cúi đầu né tránh, trong lòng cảm thấy hụt hẫng đôi chút.

Không sao, ba năm, chỉ là ba năm, anh có thể chờ được.

Cuối cùng, Nhiễm Anh và Thương Diễn Chi hái được sáu giỏ dâu lớn. Thương Diễn Chi nhất quyết đòi trả tiền, Nhiễm Anh không từ chối vì dù sao đó cũng không phải dâu của nhà cô, sau khi bàn bạc với Tiêu Trường Phát, ông vui vẻ giảm giá cho anh.

“Khi mang về, anh nhớ để vào ngăn bảo quản thực phẩm tươi trong tủ lạnh. Nếu đem biếu người nhà, anh nên bỏ vào thùng xốp để tránh bị dập nát, tất nhiên là ăn càng sớm thì càng ngon."

“Được rồi.” Thương Diễn Chi gật đầu, nhìn sự nghiêm túc trong làm ăn buôn bán của Nhiễm Anh, anh khẽ mỉm cười: “Anh mua ủng hộ nhiều như vậy, em không định đãi anh một bữa cơm à?”

“Được.” Nhiễm Anh gật đầu: “Anh muốn ăn gì?”

"Em vừa nhắc đến quán ăn địa phương, chúng ta đến đó đi. Em còn chưa ăn cơm đúng không?"

Đúng là hôm nay cô đã nói với bà Hứa Nhược Lan rằng cô sẽ không về ăn tối.

“Đi thôi.” Thương Diễn Chi tiến lên hai bước, thấy Nhiễm Anh đứng im thì nhướng mắt: “Sao thế? Em không muốn đi chỗ đó à?”

“Không phải.” Không phải là cô không muốn, mà là một người đàn ông và một người phụ nữ đi ăn cùng nhau, mà cả làng này ai ai cũng biết mặt cô và anh...

Thương Diễn Chi liếc mắt: “Đừng lo, anh không bắt em trả tiền đâu mà, đây là anh mời em vì đã hái dâu giúp anh."

Tiêu Thiên Hoa thò đầu qua cửa nhà kính, ánh mắt quét qua bóng dáng của Nhiễm Anh và Thương Diễn Chi đang dàn xa rồi quay lại nhìn bố mẹ mình.

“Bố, mẹ, có phải chị A Anh và ông chủ Thương đang yêu nhau không vậy?”

“Đang nói nhảm cái gì vậy thằng nhóc này?” Tiêu Trường Phát gõ gõ đầu con trai: “Nếu không chăm chỉ học tập, đầu óc con sẽ chỉ toàn chuyện vớ vẩn như vậy thôi."

"Bố, con chỉ hỏi cũng không được à?"

“Đừng nói nhảm nữa.” Ông không để con trai mình nói chuyện vô nghĩa nữa, nhưng ông cũng có suy nghĩ giống con trai mình, chẳng lẽ Nhiễm Anh bị ông chủ lớn thu hút rồi sao?

Nếu thật sự như vậy, liệu A Anh có theo chồng về tỉnh thành, bỏ người dân làng Đại Thạch lại hay không?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top