Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Kẹo Đường Ngọt Ngào - Phi Dã

Kẹo Đường Ngọt Ngào - Phi Dã
Chương 40: Bồn tắm


Hai người khởi hành từ đầu giờ chiều nên tới thành phố A đã là 6 giờ tối. Thời gian lái xe dài, Tôn Điềm Điềm thấy Tôn Hoài Đường có chút đáng thương, cô chỉ ngồi không trong xe đã cảm thấy mệt mỏi, huống chi người lái xe nhiều giờ như Tôn Hoài Đường.

“Anh Đường, sau này không cần tự lái xe đến thành phố A không ạ? Anh lái xe rất mệt, chúng ta đi tàu hay máy bay cũng được.”

“Ừ.”

Tôn Hoài Đường lái xe đưa cô tới, một phần là vì Tôn Ngọc nói như vậy, hơn nữa, anh có ý định đưa xe để tại đây, bây giờ anh chưa đủ khả năng để mua một chiếc khác sử dụng ở thành phố A.

Đến chung cư, Tôn Hoài Đường mở cửa để Tôn Điềm Điềm đi vào trước.

Tôn Hoài Đường vừa đặt hành lý vào nhà, Tôn Điềm Điềm liền nói: “Anh Đường nói dối, không phải nói là chung cư ít đồ lắm sao?”

Cô đi dạo một vòng quanh nhà, phát hiện trong phòng khách đầy đủ bàn trà, sô pha, TV, phòng bếp và phòng ngủ cũng thế, những vật dụng cần thiết đều có. Ban công ngoài trời đúng loại cô thích, còn trồng rất nhiều cây xanh.

Tôn Hoài Đường cười khổ: “Anh cho rằng chúng ta sẽ được ở cùng nhau, nên phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.”

Đồ dùng trong chung cư đều tự tay anh mua, không cần dùng tiền Tôn Ngọc. Tôn Hoài Đường học chuyên ngành tài chính, ngoài ra còn chọn khoa học máy tính làm ngành học phụ, ở trường có quen một số tiền bối trong ngành điện tử, họ cùng hợp tác phát triển các phần mềm chuyên môn. Anh đã đầu tư một số tiền nhỏ vào giai đoạn đầu của dự án, bây giờ cũng có thu về được một ít lời.

“Anh đã thuê người dọn dẹp chung cư rồi. Thế nào, thích không? Anh đã chuẩn bị từ rất lâu đó.” Anh đi đến trước mặt Tôn Điềm Điềm, đặt tay lên eo cô vuốt ve.

“Ưm.” Trên eo có chút ngứa, cô nắm tay anh nói: “Thích.”

Căn nhà được trang trí theo sở thích của cô, chứng tỏ anh Đường rất quan tâm đến mình.

Tôn Điềm Điềm nhón mũi chân hôn anh: “Nhưng tiếc là bây giờ em chỉ có thể tới đây mỗi cuối tuần thôi.”

“Không tiếc, chỉ là tạm thời thôi.”

Anh sẽ nghĩ cách để cô chuyển đến đây sống.

Tôn Hoài Đường cúi đầu muốn hôn cô.

Bỗng nhiên có tiếng động lạ vang lên. Tôn Điềm Điềm đẩy anh ra, xấu hổ nói: “Anh Đường, em đói bụng.”

“Cũng trễ rồi, không nấu kịp, anh đã đặt cơm bên ngoài, chắc là họ cũng sắp tới rồi.” Tôn Hoài Đường cười xoa tóc cô.

Ăn cơm xong, Tôn Điềm Điềm đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, vừa cởi quần áo xong thì Tôn Hoài Đường đi vào.

“Tắm cùng nhau.” Ánh mắt anh trầm ngâm nhìn cô.

Khuôn mặt Tôn Điềm Điềm ửng đỏ, cô ngồi trong bồn tắm, nước cao vừa vặn che ngực.

“Điềm Điềm còn xấu hổ sao?” Người đàn ông ngồi phía sau cười nói.

Đã cùng nhau tắm nhiều lần, mỗi lúc như vậy mặt cô đều đỏ bừng, không được tự nhiên như anh.

Tôn Hoài Đường nhìn vành tai ửng đỏ của cô, nhịn không được cắn một ngụm, kề sát tai nói: “Ngực Điềm Điềm thật đẹp, vừa mềm vừa cao.”



Nhiệt độ nóng bỏng bên tai truyền đến gương mặt và gáy, Tôn Điềm Điềm không tự chủ được liền cúi đầu, thấy bộ ngực no đủ của mình đang bị anh nắm lấy.

Anh tiếp tục nói: “Mềm như bông vậy, còn nặng nữa, sờ rất sướng.”

“Ưm… Đừng nói nữa, anh Đường…”

Tôn Hoài Đường bắt đầu dùng sức xoa hai bên mềm mại, ngón tay cái cùng ngón trỏ vân vê đầu v*. Không lâu sau, cặp vú mềm mại phủ đầy vết tay anh, hai quả anh đào cũng bị đùa bỡn cứng ngắt.

Anh đặt cằm trên vai cô, cười nói: “Núm vú Điềm điềm cứng rồi.”

Tôn Điềm Điềm thẹn thùng không để anh nói nữa, quay đầu che kín miệng anh. Cô nhiệt tình chủ động đưa môi lên, anh cũng không cự tuyệt.

Tôn Hoài Đường vừa hôn cô, vừa duỗi tay đưa xuống giữa hai chân.

Tay phải chui vào giữa chân tâm, ngón giữa ma sát nhẹ nhàng, sau đó thêm ngón trỏ tách hai cánh hoa rồi nắm lấy hạt trân châu, dùng sức vân vê xoa bóp.

“Ưm a… Không cần, đừng…”

Bên dưới truyền đến cảm giác kích thích, là loại không thể khống chế, cô sợ hãi run rẩy.

Tôn Hoài Đường không dừng lại: “Điềm Điềm đừng sợ, sẽ thoải mái thôi.”

Nói xong, tay phải dùng thêm lực ma sát, tốc độ cũng nhanh hơn. Tay trái ấn đùi cô xuống, chế trụ thân dưới của thiếu nữ.

Tôn Điềm Điềm vòng tay ra sau nắm lấy cổ anh, lưng dựa vào lòng ngực ấm nóng, cắn chặt môi hừ ra tiếng.

“Kêu ra!” Anh trầm giọng nói.

Cô lắc đầu, mái tóc dài ẩm ướt phủ kín ngực anh, “A—-”

Tôn Điềm Điềm bị cưỡng chế âm đế mà cao trào.

Tôn Hoài Đường hôn sườn mặt cô: “Thoải mái không?”

Cô thở dốc liên tục, ngực phập phồng lên xuống, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà, không phản ứng được câu hỏi của anh.

Thông Báo ngày 10 tháng 2:


Cảm giác bị ép cao trào quá kích thích, tuy đáng sợ nhưng cũng rất sướng, loại cảm giác không tự làm chủ được để bản thân bị mất khống chế khiến cô hoảng loạn, cảm thấy cơ thể không còn là của mình.

Tôn Điềm Điềm vẫn còn đang đắm chìm trong tư vị cao trào, lỗ nhỏ bên dưới đóng mở liên tục, d*m thủy hòa vào dòng nước ấm.

Tôn Hoài Đường thấy cô không nói gì, hôn lên vành tai đối phương sau đó đứng dậy mang theo tiếng nước xôn xao. Anh ra khỏi bồn tắm, sàn nhà cũng theo bước chân anh mà tạo thành vũng nước, Tôn Hoài Đường đi đến phía tủ lấy ra bao cao su.

Tôn Điềm Điềm dần bình tĩnh hơn, đầu gục lên thành bồn tắm, nhìn động tác của anh nghi hoặc hỏi: “Anh chuẩn bị cái này trong phòng tắm này khi nào vậy?”



Khi cả hai đi vào gian phòng tắm, cô không để ý trong tủ có áo mưa—-

Không lẽ… Khi cô chưa tới thành phố A, anh đã chuẩn bị thứ này trong cư sao?!

“Anh chuẩn bị từ khi em thi đại học xong.” Tôn Hoài Đường đứng bên ngoài bồn tắm nhìn cô.

Là sao? Lúc ấy anh đã tin rằng cô có thể đậu đại học A rồi à? Để áo mưa trong phòng tắm như đinh ninh rằng họ sẽ làm chuyện đó ở đây…

Tôn Hoài Đường khom lưng đỡ Tôn Điềm Điềm quay người về phía anh, bắt đầu nâng eo và mông cô lên cao. Anh duỗi tay ấn lộn xộn lên hoa huy*t vài cái, côn th*t chống lên miệng huyệt cọ lên xuống hai cái rồi thẳng lưng đâm vào.

Tôn Điềm Điềm ưm một tiếng, người đàn ông phía sau bắt đầu va chạm kịch liệt.

Tôn Hoài Đường luôn mong muốn có ngày này, cùng Tôn Điềm Điềm trong phòng tắm làm chuyện đó, còn có phòng khách, phòng bếp, tất cả đều có bao cao su. Nếu để cô biết chắc sẽ bị dọa sợ mất.

“Nhẹ chút… Anh Đường!” Tôn Điềm Điềm nhíu mày nức nở gọi anh.

Anh hoảng loạn dừng lại, khom lưng cúi xuống dỗ dành bên tai cô: “Cục cưng, anh xin lỗi, đau không?”

Cô gật đầu, nhỏ giọng nói: “…Hơi đau, anh nhẹ một chút.”

Tiểu huyệt nhỏ ăn không tiêu gậy th*t thô cứng kia, vừa bắt đầu đã chịu sự cọ xát như thế khiến cô hơi đau, nhưng vẫn có thể chịu được.

Tôn Hoài Đường nghĩ thầm, hẳn là vì anh chưa làm đủ bước dạo đầu, trước khi tiến vào đều làm cô thoải mái, nhưng giờ có lẽ chưa đủ.

“Anh sẽ nhẹ hơn.” Giờ đây anh không có khả năng rút ra nữa rồi.

Tay phải anh đến nơi giao hợp của cả hai, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng mát xa huyệt khẩu xung quanh, khảy khảy lên âm đế, côn th*t thong thả ra vào.

Một hồi sau, anh nghe Tôn Điềm Điềm thấp giọng rên rỉ: “Ưm… Nhanh hơn đi.”

Anh đưa tay đặt lên eo cô, thẳng lưng đút mạnh vào trong.

Bị người phía sau dùng lực tấn công bất ngờ, Tôn Điềm Điềm cảm thấy chính mình bị anh đâm muốn bay ra ngoài, hai chân đứng trong bồn không vững, đành quỳ vào trong nước, cánh tay run rẩy sắp trượt khỏi thành bồn tắm.

“Ưm a… Anh trai chậm chút, nhẹ thôi mà… Hu hu…”

“Điềm Điềm lúc thì muốn nhanh lúc thì muốn chậm? Cố nhịn nào.”

Tôn Hoài Đường ôm chặt eo nhỏ phòng trường hợp cô bị ngã, bàn tay đặt trên bụng từ từ trượt xuống giữa nơi giao hợp, hai ngón tay nắm lấy âm đế, dùng sức xoa bóp, eo hông không ngừng thúc đẩy ra ra vào vào trong người cô.

Bỗng nhiên anh dùng lực mạnh hơn, Tôn Điềm Điềm chịu không nổi khóc lóc kêu lên, tay nắm chặt thành bồn tắm, đầu ngón tay trắng bệch, run rẩy cao trào.

Cô lên đỉnh quá nhanh, so với tưởng tượng Tôn Hoài Đường còn nhanh hơn.

Anh giật mình thở dốc, vách tường thịt bên trong co rút liên tục, suýt nữa kẹp anh bắn.

“Ừ…” Anh kêu lên một tiếng, sau đó bế cô nói: “Chúng ta đi chỗ khác.”
 
Chương 41: Trước gương


Anh ôm Tôn Điềm Điềm theo tư thế con nít xi tiểu, đi đến bồn rửa mặt trước mặt, côn th*t vẫn chôn chặt trong người cô, mỗi lần đi về phía trước thì đỉnh đỉnh vài cái.

Tôn Điềm Điềm không để ý nhìn vào gương, lập tức xấu hổ che mắt, ngửa đầu dựa vào cổ anh: “Anh Đường, đừng làm vậy…”

Tôn Hoài Đường đặt cô xuống, thân thể theo quán tính đi xuống, trực tiếp nuốt côn th*t vào sâu: “Ưm á, đừng mà…”

Anh trầm giọng dụ dỗ: “Điềm Điềm cục cưng, mở mắt nhìn xem em dâm đãng thế nào.”

Cô lắc đầu, đột nhiên bị anh thúc mạnh hai cái, Tôn Điềm Điềm hoảng loạn, sợ mình ngã xuống, vội vàng đưa tay ra sau ôm lấy cổ anh.

“Anh Đường, đồ xấu xa—-” Chưa nói hết câu, Tôn Điềm Điềm dừng lại nhìn chính mình trong gương.

Cả người thiếu nữ trần trụi dựa vào lồng ngực người đàn ông, làn da trắng noãn dưới ánh đèn như phát sáng. Cặp ngực mềm mại dựng thẳng, đầu v* đỏ bừng run rẩy đong đưa. Mái tóc đen hỗn độn dán lên gò má ửng hồng, đôi mắt ướt át mê ly, cánh môi đỏ mềm hơi mở, khuôn mặt tràn ngập tình dục.

Đây là cô sao? Sao nhìn dâm đãng quá…

“Điềm Điềm thấy đẹp không?” Tôn Hoài Đường dùng sức thúc mông về phía trước, cong môi thở hổn hển hỏi.

“Ưm a…” Tôn Điềm Điềm mềm mại rên thành tiếng, dần bình tĩnh lại, đối mặt với bản thân trong gương.

Cô thẹn thùng dời mắt, không cẩn thận nhìn đến hạ thể hai người đang dính chặt vào nhau.

Hai chân cô nằm trên cánh tay rắn chắc của anh, giữa hoa huy*t là gậy th*t đang điên cuồng ra vào, hai cánh hoa bị tách căng ra, thịt non xung quanh trở nên trắng bệch. Tuy nhìn rất đáng thương, nhưng tiểu huyệt nhỏ bé mấp máy liên tục, như không được thỏa mãn ăn no mà mút chặt dương v*t vào trong…

Tôn Hoài Đường cùng cô nhìn chằm chằm vào gương, vui vẻ nói: “Cục cưng giỏi thật, ăn rất ngon, nhỉ…”

Anh nghiêng đầu hôn lên gương mặt ướt át của cô, ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn bắt đầu mãnh liệt ra vào, đồng thời đẩy hông về phía trước, kéo eo cô xuống dưới thân mình.

Cả hai nhìn bản thân trong gương, đang dây dưa môi lưỡi, không buông ra được, ai cũng tiếc nuối nếu rời đi.



Một lát sau, Tôn Điềm Điềm vòng tay ra sau cổ Tôn Hoài Đường, dùng sức đè xuống, anh thuận thế cúi đầu sát vào cô hôn lên: “Anh Đường… Ưm, em… Muốn nhanh hơn…”

Tôn Hoài Đường nghe vậy, nhanh chóng đâm vào trong hơn mười cái. Ôm tư thế này một thời gian, anh cũng không tiện dùng sức để tăng tốc độ.

Vì thế, Tôn Hoài Đường đặt cô xuống, tiến vào giữa hai chân cô, một tay đè eo nhỏ đẩy mông cao lên.

“Giữ chặt tay lại.”

Giọng nói khàn khàn, Tôn Hoài Đường véo nhẹ vào eo cô, một tay nắm lấy bả vai cô, thẳng lưng đâm vào giữa chân tâm, vừa mạnh vừa nhanh.

“Á ưm… Anh trai giỏi quá… Sướng quá…”

Tôn Điềm Điềm chống tay lên bồn rửa mặt, ngẩng đầu rên rỉ, tóc cô phủ lên bờ lưng tuyết trắng, nâng mắt nhìn Tôn Hoài Đường trong gương.

Trán anh ướt đẫm mồ hôi, mái tóc rũ xuống che một bên mắt, nhưng cô vẫn thấy ánh nhìn tràn ngập dục vọng của anh. Tôn Hoài Đường cúi đầu nhìn thấy cảnh hình ảnh giao hợp của cả hai, trong mắt càng thêm điên cuồng.

Khóe mắt anh đỏ bừng, môi mỏng hơi nâng, cần cổ thon gầy phủ một lớp mồ hôi mỏng, gân xanh ẩn hiện dưới làn da, hầu kết lên xuống liên tục.

Thông Báo ngày 10 tháng 2:

Tiểu huyệt bị côn th*t cọ xát nóng lên, sâu trong hoa tâm vừa ngứa vừa tê, khoái cảm quen thuộc ùa về từ hạ thể, tràn lan ra khắp toàn thân, vách tường thịt bắt đầu kịch liệt co rút.

Tôn Điềm Điềm nhìn chằm chằm người đàn ông anh tuấn với cơ thể cường tráng trong gương, thoải mái rên rỉ một tiếng, cô sắp lên đỉnh rồi.


Đột nhiên, ánh mắt nóng bỏng của Tôn Hoài Đường nhìn vào gương, anh xấu xa cười, ý tứ đùa giỡn hiện lên.

Anh bắt đầu cắm chín nông một sâu, côn th*t chậm rãi nghiền áp lên tầng thịt non, quy đầu yếu ớt chọc đến một khối thịt mềm, sau đó nhanh chóng lui ra. Cứ thế lặp đi lặp lại mà trêu chọc cô, không cho cô được như ý nguyện, không để cô cao trào.



Chỉ còn chút nữa thôi mà, Tôn Điềm Điềm tức giận, chống một tay lên bàn, tay còn lại luồng ra sau sờ đến hai túi tinh, dùng sức xoa bóp.

“Hừ, đừng, Điềm Điềm… Ưm ha —-”

Tôn Hoài Đường đột nhiên bị đánh úp mà bắn ra.

Tinh dịch nóng bỏng cách một lớp áo mưa bắn vào bên trong, bụng nhỏ cô run rẩy, hoa huy*t bỗng nhiên chảy ra rất nhiều nước xuân.

Cô đã cao trào ba lần trong một khoảng thời gian ngắn, Tôn Điềm Điềm mệt mỏi gục vào bồn rửa mặt thở phì phò. Cô quay đầu lại nhìn Tôn Hoài Đường, lộ ra tia đắc ý.

côn th*t theo d*m thủy trượt ra ngoài, Tôn Hoài Đường cũng cười theo cô.

“Vẫn còn đủ sức chơi anh, xem ra Điềm Điềm chưa mệt đâu.” Anh bế cô lên đi ra ngoài.

Tôn Điềm Điềm đạp chân lung tung, bị anh ném lên giường, cả người nảy lên một cái, cô oai oán bò dậy: “Rõ ràng anh chọc em trước! Em mới—-”

Cô bỗng dưng im lặng, nhìn chằm chằm, hơi lùi mông ra sau: “Sao anh lại nhanh như vậy… Em bảo đủ rồi, anh Đường, đừng tới đây.”

Tôn Hoài Đường bò lên giường, nắm lấy mắt cá chân cô kéo về phía mình. Anh cúi xuống, trấn áp cơ thể lộn xộn của Tôn Điềm Điềm, dùng đầu gối tách hai chân cô ra, hạ eo đẩy côn th*t vào.

Anh cười cười, giọng nói âm trầm gợi cảm: “Điềm Điềm chơi đủ rồi, còn anh thì chưa.”

Tôn Điềm Điềm cào vào lưng anh: “Ưm a… Ngày mai, a, còn phải đến trường!”

“Ừ, anh biết, phải làm nhanh chút để đi ngủ sớm.”

“…”

Cô muốn đi ngủ ngay bây giờ!
 
Chương 42: Chúng ta chờ thời gian thích hợp rồi nói cho mẹ và cô nhé


Sau nhập học chính là khoảng thời gian đi học quân sự tầm nửa tháng.

Trước khi đi vài ngày, Tôn Điềm Điềm tới kỳ, Tôn Hoài Đường chuẩn bị nước trà gừng đường đỏ cho cô, thêm một túi nước ấm, luôn thường trực gọi điện hỏi han chăm sóc, khiến cho các chị em cùng phòng với cô hâm mộ không thôi, rằng Tôn Điềm Điềm có một anh bạn trai vừa dịu dàng vừa biết quan tâm.

Tôn Điềm Điềm uống nước trà gừng đường đỏ, túi nước ấm đặt trên bụng, miệng cười ngọt ngào.

Trong khoảng thời gian học quân sự, mỗi ngày Tôn Hoài Đường đều ăn cơm cùng Tôn Điềm Điềm, không biết ai đã chụp lại ảnh của họ trong nhà ăn đăng lên diễn đàn, khiến cho mọi người bùng nổ.

Ở dưới phần bình luận, ai nấy cũng đều cảm thán sự dịu dàng, quan tâm của đàn anh Hoài Đường, giáo thảo trường học là hoa đã có chủ, nhiều chị em trong trường tiếc nuối không thôi.

Có một số người rất ngưỡng mộ Tôn Điềm Điềm, cô xinh đẹp, đứng cạnh Tôn Hoài Đường vô cùng xứng đôi. Cũng có người ghen ghét nói rằng họ không hợp nhau, tóm lại thể loại người nào cũng có.

Không đến hai ngày, có người tra ra được thân thế lại lịch của Tôn Hoài Đường và Tôn Điềm Điềm, đăng trên diễn đàn.

Nhiều người tỏ vẻ kinh ngạc, nghi ngờ, còn có khinh thường ra mặt, đa số đều nhằm vào việc Tôn Hoài Đường là con nuôi.

Tôn Điềm Điềm tức giận, những người từng thầm mến Tôn Hoài Đường vì tướng mạo và tài năng của anh, giờ đây chỉ vì xuất thân mà khinh thường. Không những thế còn bị một số người trào phúng việc mình yêu đương với anh Đường.

Tôn Hoài Đường không quá quan tâm đến việc này, ngược lại còn an ủi Tôn Điềm Điềm, nói cô không cần để việc này trong lòng, anh không quan tâm đến người khác nghĩ gì, chỉ mong cô mỗi ngày đều vui vẻ ở bên anh.

Tôn Điềm Điềm đành nhịn xuống cơn tức giận, cố gắng làm lơ đi những lời đồn đãi không tốt về Tôn Hoài Đường, tự nhủ bản thân sẽ càng yêu anh hơn, để anh cảm nhận được sự ấm áp.



Sau một tuần tập huấn là kỳ nghỉ dài một tuần, bạn cùng phòng của Tôn Điềm Điềm đã đi về nhà, còn cô đi theo Tôn Hoài Đường về chung cư ở.

Diệp Giai Lan gọi đến, hỏi cô sau khi học quân sự xong được nghỉ, có muốn về nhà hai ngày không, Tôn Điềm Điềm nhìn Tôn Hoài Đường đang ngồi bên cạnh, hơi ngập ngừng: “Chắc là… Con chỉ có vài ngày nghỉ thôi, mắc công đi đi về về, với lại… Da con đen rồi! Không muốn đi đâu cả, muốn ở trong nhà dưỡng trắng vài ngày rồi về!”

Cô quá hiểu anh Đường, chỉ với ánh nhìn của anh, cô liền biết anh cũng không muốn để cô quay về.

“…Dạ, mẹ yên tâm, còn có bạn cùng phòng ở với con… Dạ, con biết rồi, tạm biệt mẹ.”

Tôn Điềm Điềm tắt điện thoại, trên mặt lộ ra tia buồn vực: “Sao mẹ nói em hay bám anh vậy, lúc nào cũng dặn dò đừng làm phiền anh!”

Cô kéo tay Tôn Hoài Đường nói: “Anh Đường, em thật sự phiền sao? Mẹ nói em hay bám theo anh khiến anh cảm thấy phiền phức?”

Thông Báo ngày 10 tháng 2:

Cô không hiểu được, từ khi diệp Giai Lan biết cô muốn học chung đại học cùng Tôn Hoài Đường, liền thường xuyên nói đừng lúc nào cũng tùy hứng mà bám lấy Tôn Hoài Đường suốt, anh Đường sẽ cảm thấy chán nản.

Tôn Hoài Đường nghe cô nói, ánh mắt thâm trầm, trong đầu không biết nghĩ cái gì.

Anh nắm lấy tay Tôn Điềm Điềm xoa bóp, chân thành nghiêm túc trả lời: “Điềm Điềm không có phiền, một chút cũng không có.”



“Anh thích mỗi ngày Điềm Điềm đều bám theo anh, anh không hề cảm thấy phiền chút nào.”

Tôn Điềm Điềm nghe xong bổ nhào vào lồng ngực anh, cảm thấy ngọt ngào, cười hì hì nói: “Anh Đường, anh nói chuyện nghe buồn nôn quá!”

“Nhưng nghĩ lại thì từ nhỏ đến lớn, đúng là em hay quấn lấy anh, sau khi chúng ta ở bên nhau thì không nói, nhưng trước đó cũng hay đi cùng nhau, anh không chê em phiền. He he, anh Đường tốt quá đi!”

Tôn Hoài Đường nhịn không được cười, cúi đầu nhìn vào ánh mắt cô: “Vậy còn em?”

“Điềm Điềm cảm thấy anh có dính người quá không?”

“Điềm Điềm có thấy anh phiền không?”

Tôn Điềm Điềm ôm sát eo anh, lắc lắc đầu, giọng nói ngọt ngào kiên định chạy thẳng vào trái tim anh: “Chưa bao giờ em thấy phiền, anh Đường không có phiền chút nào, em rất thích anh.”

Khoảng cách chính là thước đo tình yêu, khi gần nhau sẽ thấy nhàm chán, xa cách sẽ tạo nên những lo âu.

Nhưng giờ đây, trong lòng Tôn Hoài Đường dường như có ý nghĩ khác.

Hai người ôm nhau ngồi trên sô pha một hồi, ánh mắt Tôn Điềm Điềm đột nhiên sáng lên, nóng bỏng nhìn người trước mặt, đôi môi mấp máy từng chữ một: “Anh Đường, chúng ta đợi thời gian thích hợp, nói cho mẹ và cô biết nhé. Em quyết định rồi, em không muốn giấu nữa, em muốn nói cho họ biết rằng em thích anh, chúng ta yêu nhau.”

Lồng ngực Tôn Hoài Đường như được đổ một dòng nước ấm, giọng nói phảng phất đầy tình yêu, khóe mắt hiện lên ý cười: “Được, đều nghe Điềm Điềm.”
 
Chương 43: Bị bắt tại trận


Vài ngày trước tết, Diệp Giai Lan và một số đồng nghiệp đến thành phố A tham dự buổi tọa đàm của một vị giáo sư nổi tiếng, ngoài ra cũng đến bệnh viện của ông để tham quan và học hỏi thêm hai ngày.

Tình cờ ngày bà đi đến thành phố A cũng là thứ 7 ngay tết, Diệp Giai Lan nhớ ra hôm nay Tôn Điềm Điềm được nghỉ, vì thế quyết định đến trường học để tạo bất ngờ cho cô.

Lúc Diệp Giai Lan đến đại học A liền gọi cho Tôn Điềm Điềm, nhưng đối phương không bắt máy. Đã gần 8 giờ sáng, Diệp Giai Lan đoán rằng con gái vẫn còn đang ngủ nên cũng không gọi điện nữa, trực tiếp đi đến phòng cô.

Đến nơi, bạn cùng phòng Tôn Điềm Điềm nói Diệp Giai Lan biết từ sau tiệc năm mới kết thúc đã không về phòng nữa, chắc là đang ở nhà bạn trai.

…….

Tôn Điềm Điềm tỉnh dậy đã không còn thấy Tôn Hoài Đường.

Cô ngồi dậy, cảm giác giữa hai chân còn hơi đau, đứng dậy xoa bóp ep một chút, Tôn Điềm Điềm thầm mắng người kia là đồ cầm thú.

Đêm qua trong trường tổ chức tiệc đón xuân, Tôn Điềm Điềm diễn tấu một tiết mục piano, khi xuống khán đài, còn chưa kịp thay đồ đã bị Tôn Hoài Đường gấp không chờ nổi kéo về chung cư.

Cô khóc lóc vội vàng năn nỉ trên sô pha, nói rằng bộ lễ phục này là do cô mượn, không thể làm dơ, nhưng anh làm như không nghe —-

“Váy hư thì anh bồi thường.”

“Điềm Điềm mặc vào đẹp quá, giống một cô tiên nữ vậy.”



“Cục cưng của anh mặc nó cho anh trai chơi được không?”

Bộ váy dài xinh đẹp đã bị anh xé rách, lớp vải lụa mỏng và áo lót bên trong biến thành những mảnh vải vụn rơi xuống đất, anh cứ như vậy để cô mặc bộ đồ này mà làm tình trên sô pha, đến sàn nhà… Dù cô khóc lóc cầu xin đến thế nào đi nữa cũng bị anh lừa gạt sang những yêu cầu vô lý khác, đến khi cảm thấy thỏa mãn mới buông tha cô.


Tôn Điềm Điềm đi ra khỏi phòng, phát hiện Tôn Hoài Đường cũng không có trong phòng khách, trên bàn còn bày đồ ăn. Nhìn thấy bữa sáng tình yêu của anh, trong lòng ngọt ngào không thôi.

Anh Đường biết chăm sóc mình quá, nhưng mà… Đừng mong cô tha thứ cho hành vi của anh đêm qua!

Bữa sáng cùng sữa bò vẫn còn ấm, Tôn Hoài Đường hẳn là ra ngoài chưa lâu.

Tôn Điềm Điềm ngồi xuống, thoải mái ăn uống, đột nhiên nghe tiếng mở cửa, cô không chút suy nghĩ liền đứng dậy chạy ra bên ngoài.

“Đừng tưởng làm bữa sáng xong là em sẽ tha thứ cho anh!”

Tôn Hoài Đường vừa mở cửa đi vào, còn chưa kịp phản ứng đã bị đối phương leo lên người, anh theo phản xạ mà đỡ cô, ngón tay chạm vào cặp đùi lành lạnh, quên rằng đằng sau còn có người.

Anh trầm giọng trách cứ Tôn Điềm Điềm: “Sao lại ăn mặc mỏng thế này? Lỡ bị cảm rồi sao?!”


“Máy sưởi trong nhà ấm lắm, em không thấy lạnh.”

Tôn Điềm Điềm khẽ cắn vành tai anh, từ từ ngẩng cao đầu, phát hiện người đang đứng đằng sau Tôn Hoài Đường, cả người như bị sét đánh, cô run rẩy nói: “Mẹ… Mẹ?!”



……

Thông Báo ngày 10 tháng 2:

Tôn Hoài Đường nhìn ánh mắt Tôn Điềm Điềm u ám thì tỏ vẻ bất đắc dĩ, anh cũng không biết vì sao dì Diệp ở đây. Khi anh đang xuống lầu vứt rác thì liền thấy dì đang đứng đằng sau, thế là hai người cùng nhau lên nhà. Anh còn chưa kịp nói cho Tôn Điềm Điềm biết dì Diệp đến đây.

Tôn Điềm Điềm ngồi trên sô pha, tay chân luống cuống, trong lòng loạn cào cào. Cô liếc nhìn Tôn Hoài Đường đang ngồi bên cạnh, sau đó dùng ánh mắt nhút nhát quay sang nhìn Diệp Giai Lan, trông vừa bé nhỏ vừa đáng thương. Còn chưa kể đến trên cổ cùng đùi và đầu gối rải rác các dấu hôn, cứ như vừa bị người ta bắt nạt.

Diệp Giai Lan nhìn cô, chân mày nhíu chặt, giọng điệu lạnh lùng: “Đi thay quần áo rồi ra đây.”

Diệp Giai Lan đã sớm nhìn ra Tôn Hoài Đường thích Điềm Điềm, bà cũng biết con gái nhà mình khá ngốc nghếch trong chuyện tình cảm, có lẽ còn chưa rõ tình cảm của mình với Tôn Hoài Đường là yêu thích hay ỷ lại. Bà cho rằng Tôn Hoài Đường còn phải vì chuyện này mà đau đầu một thời gian, khiến Tôn Điềm Điềm hiểu được tình cảm của anh. Nhưng từ khi Điềm Điềm và Tôn Hoài Đường đi du lịch cùng nhau, bà mới bắt đầu nhận ra có gì đó thay đổi—-

Sau khi bà nội qua đời, họ ở lại nhà cũ một thời gian, có lần bà bắt gặp được cảnh Điềm Điềm khóc thút thít trong lòng Tôn Hoài Đường, anh còn nhẹ nhàng hôn lên trán cô lau đi nước mắt, dịu dàng an ủi cô… Ánh mắt hai đứa không như bình thường, khiến bà cũng có cảm giác Điềm Điềm cũng thích Tôn Hoài Đường.

Khi hai người đi du lịch, có thể đã bày tỏ với nhau.

Tôn Điềm Điềm không ngờ rằng cô còn chưa tìm được thời gian thích hợp để nói với mẹ đã bị Diệp Giai Lan bắt tại trận.

Cô rầu rĩ thay quần áo trong phòng ngủ, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Tôn Hoài Đường đứng dậy đi pha ly trà nóng, mời Diệp Giai Lan: “Dì Diệp, trời còn lạnh, dì uống trà nóng ạ.”
 
Chương 44: Không hối hận


Diệp Giai Lan nhìn anh một cái, Tôn Hoài Đường cho rằng bà sẽ không nhận lấy ly trà này, đang định đặt ly lên bàn thì Diệp Giai Lan đưa tay cầm lấy, nhưng không uống.

Tôn Hoài Đường khựng lại, chuyện này có chút ngoài ý muốn.

Vừa rồi anh đã nghĩ Diệp Giai Lan sẽ hất nước vào người anh, dù sao, bà cũng đã nhìn thấy Tôn Điềm Điềm trong bộ dạng kia. Anh nhớ bà từng dặn cô rằng đừng quá bám lấy Tôn Hoài Đường. Anh đoán là Diệp Giai Lan biết mình thích Điềm Điềm, không đồng ý cho họ ở bên nhau, hay anh nghĩ sai rồi?

Nếu đúng là vậy, buổi sáng này sẽ quyết định mọi thứ.

Tôn Điềm Điềm thay quần áo dài tay đi ra ngoài phòng khách, nghĩ nghĩ một chút, quyết định ngồi cạnh Tôn Hoài Đường.

Bàn tay ấm áp to lớn của anh nắm lấy tay cô, cảm nhận được nhiệt độ của Tôn Hoài Đường truyền đến, Tôn Điềm Điềm như được tiếp thêm dũng khí. Cô hít một hơi thật sâu, nhìn Diệp Giai Lan rồi nói: “Mẹ, con và anh Đường —-”

“Ở bên nhau khi nào?”

“Sau khi khai giảng không ở trường đúng không?”

“Hai đứa sống chung bao lâu rồi?”

Diệp Giai Lan hỏi liên tù tì ba câu, cắt ngang lời Tôn Điềm Điềm đang muốn nói.

Bà nâng ly nhấp một ngụm trà, nhìn hai người trẻ tuổi đang nắm chặt tay nhau.

Tôn Điềm Điềm không biết Diệp Giai Lan đang hỏi Tôn Hoài Đường hay hỏi chính mình, cô quan sát sắc mặt của mẹ, lên tiếng nói trước: “Vừa, vừa gần đây mới sống cùng thôi ạ.”

Vậy đi, cô không dám nói thật.

Diệp Giai Lan nghe lời nói dối của cô, nhíu mày nói: “Còn không chịu nói thật!”



Thấy người bên cạnh đột ngột run sợ, Tôn Hoài Đường điềm tĩnh khẽ cào nhẹ lên tay cô, mặt không biến sắc nói: “Sau khi Điềm Điềm thi đại học xong chúng con mới yêu nhau ạ.”

Diệp Giai Lan kinh ngạc, còn sớm hơn bà tưởng.

Nhìn biểu tình của bà, Tôn Hoài Đường nghĩ Diệp Giai Lan tin lời anh nói, vì thế tiếp tục trả lời: “Sau khi khai giảng, Điềm Điềm vẫn luôn ở ký túc xá, lâu lâu mới đến chỗ con vào cuối tuần, bọn con không sống chung với nhau.”

Nói Điềm Điềm ở ký túc xá thì bà tin, nhưng lâu lâu mới đến đây bà không tin. Diệp Giai Lan quá hiểu con gái mình, không phải tự nhiên cô thích dính Tôn Hoài Đường đến vậy.

Bà thường dặn Tôn Điềm Điềm lên đại học đừng lúc nào cũng bám lấy Tôn Hoài Đường, vì bà nghĩ rằng dù là Điềm Điềm hay Tôn Hoài Đường đi chăng nữa, hai đứa sẽ còn gặp được nhiều người khác ưu tú hơn, tốt đẹp hơn ngoài kia.

Bà lo rằng Điềm Điềm quá ỷ lại vào Tôn Hoài Đường, ở cạnh nhau lâu sẽ cảm thấy chán, lỡ như sau này gặp được một người tốt hơn, thích hợp hơn thì sao, bà không muốn hai đứa nhỏ sau này phải hối hận.

Diệp Gian Lan nhìn ánh mắt cầu xin của con gái, bàn tay nắm chặt Tôn Hoài Đường như muốn tiếp thêm dũng khí cho bản thân. Tôn Hoài Đường cũng nắm lấy tay cô, dùng ánh mắt kiên định nhìn bà.

Diệp Giai Lan giật mình, chợt nhớ đến năm đó khi Tôn Thừa gắt gao đưa bà về gặp ông nội, chỉ mong nhận được lời chúc phúc của ông cho cặp vợ chồng…

Nhìn con gái mà mình nuôi từ bé, thậm chí bà cũng xem Tôn Hoài Đường như con ruột của mình, hai đứa nhỏ xem nhau như anh em mà lớn lên, mà bây giờ lại trở thành người yêu. Dù sao cũng là tình cảm mười mấy năm vun đắp, bà cũng cảm thấy vui mừng, cha mẹ nào mà không muốn con mình hạnh phúc chứ?

Diệp Giai Lan thở dài, không muốn giả vờ nữa: “Mẹ biết các con thích nhau, mẹ cũng không phản đối hai đứa ở bên nhau —-”

“Cảm ơn mẹ đã ủng hộ!” Tôn Điềm Điềm vui tới mức suýt nữa nhảy dựng lên, Diệp Giai Lan còn chưa kịp nói hết câu.


Thông Báo ngày 10 tháng 2:

Diệp Giai Lan bất đắc dĩ trừng Tôn Điềm Điềm một cái, sau đó nhìn sang vẻ mặt hạnh phúc của Tôn Hoài Đường nói: “Nhưng các con yêu nhau từ sớm, mẹ không muốn hai đứa sau này phải hối hối hận.”



Tôn Hoài Đường hiểu ý bà: “Dì Diệp yên tâm, con sẽ không làm Điềm Điềm buồn ạ, đương nhiên cũng sẽ không hối hận.”

Từ lúc tám tuổi gặp Tôn Điềm Điềm, đến tuổi thiếu niên thì đã thích cô. Anh không rõ mình đã thích Tôn Điềm Điềm từ khi nào, chỉ biết khi nhận ra là bản thân đã thích cô từ rất lâu rồi.

Anh không hối hận vì đã thích cô, không hối hận vì cô làm những hành động kia với những người theo đuổi Tôn Điềm Điềm, không hối hận vì từng có ý niệm xấu xa về cô, không hối hận vì những gì anh đã làm cho cô.

Anh biết Điềm Điềm từ nhỏ đều dựa vào anh, trong mắt cô, anh là duy nhất. Cô đã giao phó bản thân mình cho anh, cùng anh nếm thử trái cấm, anh biết cô sẽ không hối hận, và anh cũng không làm cô phải hối hận.

Từ khi học cấp ba, đến khi rời thành thị, rồi vào đại học, về sau sẽ còn tiến vào một thế giới rộng lớn hơn, dù có gặp nhiều người khác nhau, hiểu thêm về những câu chuyện, cuộc đời mới, nhưng cuối cùng anh chỉ cần một Điềm Điềm mà thôi, và Tôn Điềm Điềm cũng chỉ cần một Tôn Hoài Đường, vậy sao phải hối hận?

Lúc Diệp Giai Lan rời đi, bà vẫn không yên tâm, lôi Điềm Điềm vào phòng nói chuyện, dò hỏi xem Tôn Hoài Đường có đối xử tốt với cô không.

Gương mặt Tôn Điềm Điềm ửng hồng, gật đầu nói: “Mẹ, anh Đường mỗi lần đều… Anh ấy rất thương con, mẹ đừng lo.”

Tuy rằng trên giường Tôn Hoài Đường có hơi bá đạo, nhưng vẫn luôn dùng các biện pháp an toàn. Tôn Điềm Điềm ngượng ngùng không nói ra.

“Yêu đương có gì là phải nói, đừng để Tôn Hoài Đường lo hết, hiểu không?”

Tôn Điềm Điềm cúi đầu, chột dạ đáp ứng.

Tôn Hoài Đường lái xe đưa Diệp Giai Lan ra sân bay, Tôn Điềm Điềm một hai đòi đi theo làm Diệp Giai Lan tức giận, chọc chọc vào trán cô, than thở vì sao mình lại có một đứa con gái bộp chộp như vậy.

Tôn Điềm Điềm cười cười, sau đó nháy mắt với Tôn Hoài Đường, mở cửa ghế phụ lên xe.

Cô lo rằng mẹ sẽ nói gì đó không tốt với anh Đường nếu mình không đi theo.

Tôn Hoài Đường sao có thể không biết cô đang nghĩ gì, anh vờ ho khan hai tiếng, khóe miệng không kìm được hơi nâng lên, nhưng không giấu được nỗi niềm vui sướng đang ẩn giấu trong ánh mắt đào hoa kia.
 
Chương 45: Anh yêu em


Vào ngày tết, Diệp Giai Lan không cho Tôn Điềm Điềm ở nhà cũ, vì thế đêm giao thừa, Tôn Hoài Đường ở nhà Tôn Điềm Điềm ăn cơm tất niên.

Cơm nước xong, dù sao cũng là đêm giao thừa, Tôn Hoài Đường muốn đưa Tôn Điềm Điềm đến ngoại ô xem cảnh đêm. Diệp Giai Lan vẫy tay để bọn họ đi, chỉ dặn dò phải về trước 12 giờ đêm.

Tôn Hoài Đường lái xe đến đỉnh núi, Tôn Điềm Điềm xuống xe trước, chạy đến bên thềm đá nhìn xuống dưới chân núi. Xa xa là các tòa cao ốc đang lập lòe ánh đèn, lộng lẫy và đầy màu sắc.

“Không ngờ Cẩm Thị về đêm đẹp như vậy!”

Tôn Điềm Điềm giang tay đón làn gió mát mẻ, bộ dạng tự do tự tại.

Tôn Hoài Đường chậm rãi đi đến từ sau, cằm đặt lên vai cô, đôi tay khoác quanh eo nhỏ, cùng cô nhìn xa xăm: “Ừ, cảnh đêm đẹp thật, Điềm Điềm cũng rất xinh đẹp.”

Giọng nói trầm thấp cùng hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai Tôn Điềm Điềm, đằng sau là cái ôm rộng lớn ấm áp của anh, vòng eo bị anh chiếm giữ, mặt cô liền ửng đỏ.

Bây giờ mọi người đều biết chuyện của cô và anh Đường, thời gian bên nhau của cả hai càng ngày càng ít.

Diệp Giai Lan không cho cô ở lại nhà cũ, mỗi khi cô về đến nhà cũ thì sẽ có Tôn Ngọc ở đó, hai người họ không thể làm gì hơn. Đôi lúc cô Tôn không có nhà, cả hai cũng không dám làm gì, dù sao thì dì Lý và dì Vương đều ở đó, nếu cô và anh Đường ở riêng trong phòng thì e rằng dù có làm gì thì bọn họ cũng sẽ biết được.

Hai người dựa vào nhau ngắm cảnh đêm, một lúc sau, Tôn Điềm Điềm cảm thấy hơi lạnh.

Trên núi nhiệt độ thấp, khí hậu ngoài trời buốt rét, bỗng có cơn gió lạnh thổi tới, Tôn Điềm Điềm nhịn không được hắt xì một cái.

Tôn Hoài Đường quấn chặt khăn quàng cổ trên người cô, nắm bàn tay nhỏ xoa bóp: “Bên ngoài lạnh, chúng mình về xe thôi.”

Vào trong xe, Tôn Hoài Đường mở máy sưởi, Tôn Điềm Điềm cảm thấy ấm hơn một chút liền tháo khăn quàng cổ xuống.

Vừa cởi khăn ra, người bên cạnh như một bóng ma phủ lấy cô. Tôn Hoài Đường ghé sát người cô, một tay giữ sau gáy thiếu nữ, sau đó hôn lên bờ môi mềm.

Hơi thở sạch sẽ chỉ thuộc về anh truyền đến, đôi môi ấm áp ngậm lấy cánh môi cô mà mút mát, Tôn Điềm Điềm sửng sốt một chút rồi dần phản ứng lại, cô nhắm mắt ôm lấy cổ anh, chuyên chú đáp lại nụ hôn. Đã lâu rồi không được cùng anh hôn môi, cô rất nhớ nụ hôn này.



Tôn Điềm Điềm cảm giác đêm nay Tôn Hoài Đường không giống như mọi hôm, nụ hôn của anh ngày thường rất dịu dàng và nhẹ nhàng như đang nâng đỡ một món đồ quý giá, không giống với con mãnh thú hung mãnh thế này.

Đầu tiên, anh nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi cô, dùng đầu lưỡi liếm qua khóe môi thiếu nữ, vẽ một vòng theo hình viền môi, sau đó nhịn không được mà bao trùm cả miệng lưỡi cô, đầu lưỡi đánh nhẹ lên răng rồi đỉnh vào trong khoang miệng, liếm mút qua từng tấc da thịt, cuối cùng câu lấy chiếc lưỡi mềm mại mà quấn quít…

“Ưm…” Tôn Điềm Điềm thấp giọng hừ nhẹ một tiếng.

Xúc cảm này quá tuyệt vời, cả cơ thể cứ như được bao bọc bởi lớp lông mềm mại, vô cùng thoải mái.

Trong xe an tĩnh, âm thanh mỗi lưỡi triền miên vang vọng, hơi thở dồn dập kèm theo tiếng rên rỉ của thiếu nữ… Sóng tình dào dạt, bao trùm lên cơ thể cả hai, khiến người ta trầm luân khó thoát…

Tôn Điềm Điềm không tự chủ được mà ma sát hai đùi với nhau, cả người mềm nhũn, giữa chân tâm trào ra một dòng nước ấm.

Tôn Hoài Đường khép hờ mắt, nhìn đôi mi không ngừng run rẩy của cô, anh cố đè nén dục vọng mãnh liệt trong tim. Anh tiếc nuối rời khỏi đôi môi cô, ở giữa còn nối một sợi chỉ bạc tinh tế, nương theo ánh đèn xe bên mà lóe lên vô cùng dâm mỹ.

Thông Báo ngày 10 tháng 2:

Tôn Điềm Điềm bị hôn đến choáng váng, ánh mắt mê ly, cảm xúc ấm áp trên môi chợt biến mất, cô khó chịu mà hừ lên, tiếng rên mang theo âm giọng khó chịu, có thể hình dung ra được bên dưới đang tê ngứa.

Hầu kết Tôn Hoài Đường giật giật, dùng sức hôn lên đôi môi ướt át của cô, trầm giọng gọi: “Điềm Điềm.”

“Dạ?”

“Điềm Điềm.”


“Anh Đường, sao vậy?” Ý thức Tôn Điềm Điềm dần quay về, nhìn ánh mắt đen sâu thẳm của anh mang theo nhiều câu chuyện muốn nói.

Tay phải Tôn Hoài Đường giấu bên trong túi áo, khuôn mặt tuấn tú nổi lên một màu hồng nhạt, cố gắng khống chế âm giọng mình sao cho thật nghiêm túc: “Điềm Điềm, đợi em đủ tuổi, bọn mình kết hôn nhé.”



“Đây là nhẫn đôi, trên đây có khắc tên viết tắt của chúng ta. Khi nào kết hôn, anh sẽ đổi thành nhẫn cưới.”

Tôn Điềm Điềm nhìn đồ vật trong tay anh, là hai chiếc nhẫn bạc đang tỏa sáng dưới ánh đèn, đó chính là minh chứng tình yêu của Tôn Hoài Đường dành cho cô. Giờ phút này, sống mũi cô cay xè, hốc mắt cũng dần hồng lên.

Tôn Hoài Đường đeo nhẫn cho cô, mỉm cười: “Điềm Điềm đeo lên cho anh nhé?”

Tôn Điềm Điềm gật đầu, âm giọng run rẩy như muốn khóc: “Dạ.”

Hai ngón tay đeo nhẫn nắm chặt vào nhau, anh hỏi: “Thích không?”

“Thích!”

“Thích anh không?”

“Thích, em rất, rất, rất thích!”

Ý cười trên mặt Tôn Hoài Đường càng sâu, đôi mắt chứa đầy tình ý khiến Tôn Điềm Điềm trầm luân không lối thoát.

“Điềm Điềm, anh yêu em.”

Anh trầm giọng nói, nhìn đôi mắt ngập nước trong veo của cô, lần nữa nghiêm túc nói: “Anh yêu em.”

Nước mắt Tôn Điềm Điềm đột nhiên rơi xuống.

“Đừng khóc.” Bàn tay anh nhẹ nhàng lau đi từng giọt nước mắt, cười nói: “Anh còn chưa làm gì em đâu, mắt em mà sưng lên, lúc về dì Diệp lại nghĩ anh bắt nạt em, oan uổng cho anh quá!”

“Phì—-” Tôn Điềm Điềm cười ra tiếng, cô xoa mặt, nức nở nói: “Anh mà không bắt nạt em sao? Đồ đáng ghét!”

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc. Cô cảm thấy mình rất may mắn, từ lúc sáu tuổi đã gặp được Tôn Hoài Đường. Anh như một thiên thần bảo hộ của cô, cùng cô trưởng thành, vì cô mà làm rất nhiều điều, vừa che chở, vừa săn sóc, và thương cô. Chỉ cần cô muốn, anh sẽ luôn xuất hiện ở đây, mãi bên cạnh cô không rời.
 
Chương 46: Em yêu anh (Kết thúc)


Tôn Điềm Điềm hít hít mũi, nhỏ giọng nói: “Em cũng yêu anh.”

“Điềm Điềm nói gì?”

“Hừ, không nghe không nói nữa!”

“Điềm Điềm nói lại lần nữa cho anh nghe đi.”

“Lời này không thể nói lần hai!” Tôn Điềm Điềm cứng rắn, giọng nói ngang ngược.

“Không công bằng, anh nói hai lần mà.” Tôn Hoài Đường ôm cô lên đùi mình, trán chống trán, hơi thở từ đầu mũi phả lên khuôn mặt cô, dùng giọng nói ôn hòa dụ dỗ: “Điềm Điềm ngoan, nói lại lần nữa đi mà.”

“Em yêu anh.”

Không suy nghĩ nhiều, lời ngọt ngào âu yếm tuôn ra.

Tôn Điềm Điềm nghĩ thầm, tất cả là tại anh Đường, vì anh đẹp trai, giọng nói dễ nghe, cố ý quyến rũ để cô nói ra ba chữ kia…

Thôi kệ, cô chấp nhận, cô yêu anh.

“Bé ngoan.” Tôn Hoài Đường nâng cằm lên hôn cô.

Nụ hôn nóng bỏng kéo dài vài phút, Tôn Điềm Điềm thở phì phò cởi đồ anh xuống, anh cũng thuận thế mà cởi áo khoác thiếu nữ ném sang ghế phụ, Tôn Điềm Điềm cũng gấp không chờ nổi mà cởi đến lưng quần của anh.

“Điềm Điềm.” Tôn Hoài Đường thở hổn hển nắm lấy tay cô, giọng nói có chút trêu chọc: “Sao phải gấp như vậy?”

Tôn Điềm Điềm không nói anh biết rằng từ khi cả hai hôn nhau, bên dưới cô đã ướt, lửa tình đã sớm bị anh đốt lên, nhưng lời thổ lộ của anh khiến cô quên mất chuyện này. Bây giờ cả hai đang hôn nhau kịch liệt như vậy, tình dục đang ngủ yên lại bị khuấy động, mong muốn được thỏa mãn.

Cô không nói gì, chỉ nhìn anh một cái.

Vì ban nãy vừa khóc, đôi mắt cô vẫn còn đang ngập nước, lông mi bị ướt dính thành chùm, vành mắt cùng đầu mũi đỏ ửng, bộ dáng nhìn anh vừa ngây thơ vừa kiều mị, khiến Tôn Hoài Đường không nhịn được muốn bắt nạt cô.

Trong nháy mắt, Tôn Hoài Đường lập tức hôn cô, bàn tay không rảnh rỗi mà đi xuống cởi quần áo ra.

Quần áo mùa đông vừa dày vừa khó cởi, hai người vội vàng, luống cuống tháo từng món đồ trên người nhau, Tôn Điềm Điềm nhịn không được cười phì một tiếng.



“Đừng cười.” Tôn Hoài Đường đánh lên bờ mông tròn trịa, đồng thời xé bao áo mưa trong túi, nhanh tay lẹ mắt đeo vào dương v*t thô cứng, nghiêm túc nói: “Không có nhiều thời gian, anh chỉ mang theo có một cái. Anh trai chỉ làm một lần, nhưng sẽ cố sức thỏa mãn em.”

Tôn Điềm Điềm nghe xong thẹn thùng muốn chết, không muốn anh nói nữa, nhưng bên dưới vẫn không khống chế được mà chảy dâm dịch ra, nhỏ giọt xuống đùi anh.

Tôn Hoài Đường bóp eo cô, hơi nâng mông cao một chút, côn th*t chống lên huyệt khẩu ướt át, lớp gel trơn bên ngoài bao cọ xát qua lại ngoài cánh môi nhằm bôi trơn.

Cô lắc mông, bất mãn hừ hai tiếng, Tôn Điềm Điềm muốn anh nhanh chóng tiến vào.


“Tự đỡ vào ăn đi.”

Đôi tay anh phủ lên bộ ngực sữa, cặp vú mềm bị anh xoa nắn đến biến dạng, tạo thành các hình thù mà anh cảm thấy thích thú.

Tôn Điềm Điềm đỡ côn th*t, nhắm ngay cửa động rồi từ từ ngồi xuống, vẫn còn một phần ba chưa vào, cô không ăn nổi nữa.

“Cục cưng làm được, anh trai tin em.” Tôn Hoài Đường vùi mặt vào bộ ngực sữa của cô, vừa gặm liếm núm vú, vừa dùng tay xoa nhẹ lên âm đế.

“Á —-” Viên trân châu bên dưới bị kích thích mãnh liệt, Tôn Điềm Điềm bất chợt ngồi xuống, một cây côn th*t hoàn toàn đi vào trong.

Đã lâu rồi không làm, côn th*t tiến vào động hẹp đột ngột khiến cả hai không kìm được rên rỉ sung sướng.

Quy đầu thô to chen vào huyệt đạo bé nhỏ, hùng dũng oai phong đánh tan từng lớp mị thịt, cả cây dương v*t đâm sâu bên trong, tiểu huyệt bị căng không có một khe hở.

Tôn Điềm Điềm cảm thấy vừa tê vừa trướng, nhưng cũng có chút chưa được thỏa mãn, cô nhéo nhẹ lên vai Tôn Hoài Đường, nũng nịu nói: “Anh cử động đi mà, anh trai ~”

Thông Báo ngày 10 tháng 2:

Tôn Hoài Đường nắm chặt eo nhỏ, bắt đầu dùng sức ra vào trong cơ thể cô, eo hông thúc mạnh lên trên, để tiểu huyệt vuốt ve cự vật hùng dũng.

Tay lái đằng sau khiến eo lưng Tôn Điềm Điềm hơi đau, cô nhíu mày ôm sát cổ anh, đem cả cơ thể dán chặt lên người phía trước, nhằm né tránh khỏi tay lái.

Tôn Hoài Đường nhận ra được điều này, anh đẩy lưng ghế ngã ra sau, trong chốc lát, cả hai thành tư thế nữ bên trên.

Tôn Điềm Điềm khóa ngồi trên người anh, một tay chống lên cơ bụng cường tráng, tay còn lại đỡ lên cửa kính xe, vòng eo nhỏ nhắn cũng không tự giác mà vặn vẹo.

“Điềm Điềm cưỡi anh sao?” Tôn Hoài Đường nặng nề thở hổn hển, cười nói.

Cô không nói gì, hơi nhắm mắt ngửa đầu rên rỉ, cần cổ trắng nõn nâng lên tạo thành một độ cong tuyệt đẹp, bên dưới vẫn dính sát người anh, nhiều lần bị côn th*t tàn nhẫn đâm thọc, bờ mông mềm cũng đánh bạch bạch lên xương hông của anh. Bộ ngực mềm mại theo động tác lắc lư không ngừng.



Tôn Hoài Đường nhìn đến miệng đắng lưỡi khô, hốc mắt đỏ lên, dùng sức nắm chặt lên thịt mông cô nhanh chóng đỉnh côn th*t vào trong. Cô bị anh bất ngờ kích thích hét toáng lên, không lâu sau liền lên đỉnh.

Tôn Điềm Điềm mềm nhũn dựa vào ngực anh, miệng hé mở thở dốc, trong khoang xe kín mít tràn ngập mùi hương dâm mỹ, hai người thất thần trong giây lát.

Tôn Hoài Đường vuốt ve gương mặt ướt mồ hôi của cô, dịu dàng hỏi: “Có sao không?”

“Em thấy hơi nóng.”

Trong xe vốn đã chật, cửa sổ lại còn đóng kín mít, không có không khí ra vào, hai người vừa vận động kịch liệt, cả người nóng bừng bừng. Dù máy sưởi đã sớm tắt, bên trong xe vẫn phủ một tầng sương mỏng.

“Máy sưởi tắt rồi, em muốn mở cửa sổ cho thoáng khí không?”

“Dạ.” Tôn Điềm Điềm gật đầu, bỗng nhớ đến gì đó: “Bọn mình vừa… Liệu có ai biết không?”

Anh Đường đỗ xe trong một rừng cây nhỏ, xung quanh đen như mực, không biết có ai đi ngang qua đây không.

“Không có.” Anh đã tìm hiểu rõ mới tới đây.

Đây là vùng ngoại thành trên núi sắp được khai phá, năm sau sẽ khởi công, ở đây ít đèn đường, nên mọi người cũng không đi qua đoạn đường này.

Xoa xoa cặp mông mềm mại của thiếu nữ, Tôn Hoài Đường khàn giọng nói: “Ra ghế sau.”

“Nữa sao?”

“Anh nói sẽ thỏa mãn Điềm ĐIềm mà.” Anh nhướng mày cười khẽ: “Em chỉ mới ra một lần, anh còn chưa bắn đâu.”

“Ngoan, nghe lời, ra ghế sau.”

“Vậy anh làm mau một chút, phải về nhà trước 12 giờ đó.”

“Ừ, anh sẽ cố gắng hết sức.”

“…”

—- Kết thúc —-
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top