Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê

Dịch Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 373


Chương 373

Cô về căn hộ của Hoắc Minh, sắp xếp cho Tiểu Bạch chỗ ngủ, sau đó tiếp tục chờ…

Đợi Hoắc Minh trở về!

Ôn Noãn chờ đến một hai giờ đêm, anh vẫn chưa về.

Ban đêm rất yên tĩnh…

Chỉ có Tiểu Bạch quấn lấy quanh gót chân cô, đằng trước rồi đằng sau rồi đi vòng vòng.

Ôn Noãn ngồi xuống cây đàn dương cầm Morning Dew, cứ liên tục đàn, cô đều đàn lại những bài mà cô nhớ rõ, Hoắc Minh vẫn chưa trở về.

Tiểu Bạch mệt mỏi ghé vào chân cô.

Ôn Noãn ngồi trước cây đàn dương cầm, đối diện là cảnh đêm của thành phố B đẹp không gì sánh nổi.

Cô lại cảm thấy vô cùng áp lực.

Cô đã xem xét kĩ đoạn tình cảm này, cô phát hiện mình sớm đã không còn đường lui…

Nguyên một đêm Hoắc Minh không về.

Sáng sớm, Ôn Noãn mang Tiểu Bạch rời đi, trở về căn hộ của mình.

Đại khái Hoắc Minh trở về, gọi điện thoại hỏi thăm cô.

Ôn Noãn cầm điện thoại, không biết nói cái gì.

Hoắc Minh có lẽ bận nhiều việc, anh mới nói có vài câu qua điện thoại liền có cuộc gọi đến, anh đành cúp máy.

Cứ như vậy, họ không gặp nhau vài ngày.

Lúc này, phòng nhạc lại xảy ra vấn đề.

Sau ngày khai trương mùng tám, chị Lê mời Ôn Noãn đến văn phòng uống cà phê, Ôn Noãn cảm thấy thần sắc của chị Lê không tốt, không khỏi hỏi thăm vài câu.

“Ôn Noãn, chị bị ung thư dạ dày!” Chị Lê nhẹ nhàng nói với cô.



Ôn Noãn đang cầm ly cà phê, nghe vậy cô nhẹ nhàng chớp mắt.

Sau đó, nước mắt liền chảy xuống.

Cô không có lau đi, mà là hỏi nhỏ: “Kiểm tra lại chưa?”

“Kiểm tra lại rồi, chị đều đi qua các bệnh viện tốt nhất cả trong nước lẫn nước ngoài! Ôn Noãn, chị muốn đi Thuỵ Sĩ nghỉ ngơi, cổ phần trong tay chị không muốn cho người khác, nếu như có thể chị muốn nhờ em nhận lấy, chị không có yêu cầu gì khác, chỉ cần có thể thu hồi vốn là được!”

Chị Lê nắm chặt tay Ôn Noãn.

Ôn Noãn để ly cà phê xuống.

Ngón tay của cô đều đang run, qua hồi lâu, cô nói: “Em đi Thuỵ Sĩ với chị!”

Chị Lê lắc đầu.

Từ trước đến nay cô ấy kiên cường, lúc này có nguyện vọng.

Phòng nhạc này chính là cô ấy và Ôn Noãn gây dựng, cô ấy bị bệnh, nhưng cô ấy hi vọng Ôn Noãn có thể tiếp tục giữ vững.

Chị Lê nói rất nhiều.

Ôn Noãn tạm thời ăn không vô, bởi vì muốn mua lại cổ phần trong tay chị Lê, cần hơn mười triệu tệ.

Cô không muốn mượn tiền của Hoắc Minh!

Buối tối, cô về nhà của Ôn Bá Ngôn ăn cơm
 
Chương 374


Chương 374

Dì Nguyễn thấy tâm trạng cô không vui, thì hỏi han vài câu.

Ôn Noãn nói về bệnh tình của chị Lê, còn nói chuyện trung tâm âm nhạc, Ôn Bá Ngôn liền hỏi dì Nguyễn: “Chúng ta còn bao nhiêu tiền? Em đưa cho con dùng đi!”

Dì Nguyễn trở về phòng, đếm thử.

Có mấy triệu tệ, nhưng còn thiếu rất nhiều.

Dì Nguyễn rất giỏi ở phương diện này, bà ấy nói: “Giám đốc Lê cũng không dễ dàng gì, lúc trước phòng nhạc này là các con cố gắng rất nhiều mới đạt được, như vậy đi, dì với bố con bán căn nhà này chắc cũng được hai chục triệu tệ, chúng ta chỉ có hai người cũng không cần phòng lớn thế này, đến lúc đó đổi sang căn tám mươi mét vuông là đủ rồi.”

Ôn Noãn không đồng ý.

Cuối cùng Ôn Bá Ngôn đập bàn: “Cứ làm theo lời dì con nói!”

Ôn Noãn áy náy, dì Nguyễn nhẹ nhàng nói: “Con chính là đứa con duy nhất của dì và Bá Ngôn, những thứ này không cho con thì cho ai đây?”

Căn nhà này nằm ở khu nhộn nhịp, có nhiều người muốn mua.

Không quá ba ngày, đã bán được.

Nhà họ Ôn chuyển tới một căn nhà nhỏ chút, dì Nguyễn giao sổ tiết kiệm mười triệu cho Ôn Noãn: “Con mang cái này đưa cho Giám đốc Lê, nhớ kỹ đưa thêm một chút, mấy năm nay cô ấy đã giúp đỡ con rất nhiều.”

Ôn Noãn gật đầu.

Cô không cầm lòng được nói: “Đợi có tiền về, con sẽ mua căn nhà lớn cho hai người.”

Dì Nguyễn liền cười: “Dì với bố con sẽ đợi để hưởng phúc của con!”



Trong tay Ôn Noãn còn một ít.

Cô hẹn chị Lê gặp mặt ở quán cà phê, mấy ngày ngắn ngủi, chị Lê lại gầy đi.

Cô ấy muốn uống cà phê.

Ôn Noãn ngăn cản: “Thân thể không tốt thì đừng uống cái này!”

Chị Lê cười.

Ôn Noãn đưa chi phiếu cho cô ấy, tổng cộng là mười hai triệu tệ, còn một tờ chi phiếu năm trăm nghìn tệ là tâm ý của Ôn Noãn.

Chị Lê không chịu nhận.

Ôn Noãn nhẹ nhàng nắm tay của cô ấy: “Em chờ chị trở lại!”

Những cổ phần kia cô sẽ tạm thời giữ, chờ chị Lê quay về, cô muốn trả lại toàn bộ cho cô ấy.

Chị Lê không có quá nhiều người thân, cũng không có chồng con.

Nên cô ấy cũng chẳng có vướng bận.

Nghe Ôn Noãn nói vậy, cô ấy mũi sụt sịt cười mắng: “Con bé xấu xa, chị còn muốn ra nước ngoài tìm trai đẹp không trở lại, em thì tốt rồi, lấy chuyện phòng nhạc ra để nguy hiếp chị!”

Mặc dù đang cười, nhưng hai người đều thương cảm!

Ung thư dạ dày giai đoạn cuối, còn bao nhiêu thời gian chứ?

Lần này chia tay, không biết khi gặp nhau, là cảnh tượng thế nào!

Tâm trạng của Ôn Noãn đang rất áp lực!
 
Chương 375


Chương 375

Cô ăn bữa cơm với chị Lê, xem như đi đưa tiễn, chỉ là cô không ngờ lại ở chỗ này gặp được Hoắc Minh.

Tính toán thời gian, đã một tuần bọn họ không gặp nhau kể từ lần gặp trước đó.

Dù là gọi điện thoại, cũng là vài lời ít ỏi!

Lúc này gặp mặt, không khỏi xúc động!

Hoắc Minh không đi một mình, có thư ký Trương đi theo, còn có hai người đàn ông lạ mặt.

Ôn Noãn biết anh đang bàn về công việc, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Cô vốn muốn đưa chị Lê về nhà.

Chị Lê không chịu, nhẹ nhàng lắc đầu.

Cô ấy là người thông minh khéo léo, chỉ cần nhìn đã biết được Ôn Noãn lạnh nhạt với Hoắc Minh, cô ấy cười nhạt: “Chị gọi xe là được rồi.”

Ôn Noãn đàng phải gọi xe cho cô ấy, cũng nhìn cô ấy lên xe.

Trong bóng tối, bóng lưng chị Lê gầy yếu, ngồi trong xe tai taxi cũng không nhìn thấy.

Ôn Noãn khổ sở trong lòng, cô đứng yên trong bóng tối thật lâu.



“Ôn Noãn…”

Ôn Noãn quay đầu lại, trông thấy Hoắc Minh đang đứng dưới bầu trời cầu vồng.

Một thân cao quý, cho dù ánh sáng có lộng lẫy cỡ nào cũng không cách nào che được.

Lúc lâu sau, Ôn Noãn chậm rãi hỏi: “Bàn xong công việc rồi sao?”

Hoắc Minh khẽ “ừ”

Anh cầm lấy chìa khoá trong tay cô, nhẹ nhàng nói: “Tâm trạng của em không tốt, anh lái xe cho!”

Ôn Noãn không từ chối.

Đợi khi lên xe, anh hỏi cô: “Đến chỗ của anh?”

Ôn Noãn dựa lưng vào ghế ngồi, mệt mỏi nói: “Tiểu Bạch đang ở chỗ em, anh qua đưa nó về đi!”

Hoắc Minh cảm thấy cô lạnh nhạt, hơi nhíu mày.

Có điều anh cũng không biểu hiện ra vẻ không thích, ngược lại rất quan tâm nói: “Vậy chúng ta ngủ qua đêm tại nhà em, lát nữa em nghỉ ngơi, anh mang nó theo!”

Ôn Noãn không phản đối.

Cô nghĩ nếu như phản đối trái lại cho thấy cô quá ích kỷ, quá để ý!

Hoắc Minh có vẻ rất muốn nói chuyện với cô, thuận miệng hỏi: “Em ăn cơm với Giám đốc Lê sao? Anh thấy thần sắc của cô ấy không được tốt lắm.”

Ôn Noãn gật đầu, kể ra mọi chuyện.

Đợi cô nói xong, Hoắc Minh ngừng xe ở giao lộ, vừa lúc là đèn đỏ.

Anh nhìn phía trước, nhẹ nhàng nói: “Sao em cần dùng tiền lại không nói với anh?”

Ngay cả nhà họ Ôn cũng bán, đổi thành căn nhà nhỏ.

Hoắc Minh là một người đàn ông, không thể không quan tâm.

Ôn Noãn nhắm mắt lại: “Hoắc Minh, hiện giờ em không muốn dùng tiền của anh!”

Bầu không khí im lặng…
 
Chương 376


Chương 376

Một chốc sau, anh hỏi: “Bởi vì em có cảm giác không an toàn sao?”

Ôn Noãn không trả lời.

Thực ra không phải cô không hối hận, những đêm đó đều quá mờ ám, trái tim cực kỳ rung động, cô dễ dàng đáp ứng với anh! Cô dũng cảm tiếp nhận phần tình cảm này…

Bây giờ phần dũng cảm đó vẫn còn, nhưng cô lại có vài phần sợ hãi.

Trở lại căn hộ nhỏ của Ôn Noãn.

Tiểu Bạch ngoe nguẩy đuôi chạy đến…

Ôn Noãn cởi áo khoác, xoa đầu nó: “Ngoan quá!”

Tiểu Bạch vui sướng lắc mông, tỏ ý muốn ra ngoài chơi! Ôn Noãn cầm dây xích đưa cho Hoắc Minh: “Anh dắt nó xuống dưới dạo hai vòng, em nấu mì cho anh ăn.”

Hoắc Minh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.

Trong ánh mắt có vài phần quan tâm.

Sau đó anh cúi xuống cột dây xích vào chú chó rồi dắt nó ra ngoài đi dạo.

Trùng hợp phòng bếp trong căn hộ lại hướng ra bên ngoài, nên Ôn Noãn có thể nhìn thấy Hoắc Minh trong lúc đang thái rau. Thân hình cao ráo như người mẫu của anh lại còn ăn mặc sang trọng, trông đẹp đến chói mắt.

Ôn Noãn nhìn khá lâu…

Khi anh quay lại, máy điều hòa trong phòng đã được bật hết cỡ, thật sự khá nóng.

Hoắc Minh cởi áo khoác ngoài, xắn tay áo sơ mi, ngồi vào bàn ăn nhỏ và ăn mì, nhưng cũng không hề mất đi khí chất quý phái.

Ôn Noãn ngồi bên cạnh, cầm tờ báo buổi sáng lên đọc.

Tờ báo thì đọc không vô nhưng lại nhìn thấy trên cánh tay anh xuất hiện thêm vài lỗ kim, vết kim nhiều đến nỗi tạo thành một mảng bầm tím trên da.

Cổ họng Ôn Noãn như bị nghẹn lại.

Ngón tay trắng nõn của cô chạm nhẹ vào đó, sau đó nhìn anh: “Đã truyền máu đến mấy lần rồi sao?”

Hoắc Minh nhìn xuống theo ánh mắt của cô, khẽ ừ.

Kiều An đã làm ầm ĩ khá lớn, mấy ngày nay cả hai nhà họ Kiều và Hoắc đã chịu giày vò rất thảm, người khổ sở nhất tất nhiên là Hoắc Minh, như Cố Trường Khanh đã nói, máu gấu trúc trong bệnh viện không đủ, chỉ cần Kiều An quơ dao lên, Hoắc Minh sẽ phải đến bệnh viện làm đứa con hiếu thảo.

Ôn Noãn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng chạm vào vết thương.

Cô đau lòng.

Cô nghĩ, Kiều An không hề yêu Hoắc Minh, cho dù có yêu cũng vô cùng méo mó và ích kỷ!

Nhưng cô không thể nói ra những điều này.

Cô càng không nắm rõ Kiều An chiếm bao nhiêu vị trí trong lòng của Hoắc Minh!

Hoắc Minh ăn xong mì, theo thói quen lấy điếu thuốc ra định châm lửa, thì Ôn Noãn nhẹ nhàng giật lại.

“Bớt hút thuốc đi!”

Anh ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm.

Ôn Noãn cụp mắt thu dọn đồ ăn, nhưng bàn tay của cô lại bị anh giữ lại.

“Đợi ngày mai hẵng dọn!”

Hoắc Minh nhẹ nhàng bế cô lên, đi thẳng về phía phòng ngủ, tỏ vẻ muốn làm.
 
Chương 377


Chương 377

“Không được!” Ôn Noãn ôm cổ anh.

Hoắc Minh dừng bước, cúi đầu nhìn cô, giọng khàn khàn: “Sao vậy?”

Ôn Noãn dùng tay còn lại vuốt nhẹ cổ áo anh, nói nhỏ: “Đã rút mấy lần máu rồi, anh nên nghỉ ngơi để hồi phục sức khỏe.”

Hoắc Minh nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt đen láy.

Ôn Noãn cũng nhìn anh.

Đôi mắt cô ươn ướt với vẻ mặt phức tạp.

Một lúc sau, Hoắc Minh thản nhiên nói: “Chẳng sao cả!”

Tính tình của anh luôn ngoan cường, nhưng Ôn Noãn nói không lại anh nên đành bị đè xuống giường ‘ấy ấy’…

Có lẽ do sức khỏe bị ảnh hưởng nên anh đã không còn khỏe như khi trước.

Hoắc Minh chỉ làm một lần.

Anh nằm sấp và thở hắt ra bên tai cô, quần áo hai người cởi bừa bãi dưới đất.

Ôn Noãn định ngồi dậy.

Anh ấn nhẹ giữ cô lại: “Đừng cử động, hãy ở với anh một lát!”

Ôn Noãn ngừng động tác, cô áp gương mặt trắng nõn vào cổ anh, cảm nhận hơi ấm từ người anh.

Nửa tiếng sau, Hoắc Minh đã nằm nghỉ đủ rồi, ôm Ôn Noãn vào phòng tắm, tắm sơ qua một chút.

Ôn Noãn mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Nhưng khi cô tỉnh dậy lúc đêm khuya, Hoắc Minh đã không còn trên giường.

Cô đứng dậy, khoác áo ngoài đi vào phòng khách nhỏ, cửa sổ hé mở, Hoắc Minh đang đứng hút thuốc bên cạnh cửa sổ, có bảy tám điếu thuốc trong tách trà bên cạnh.

Vừa nhìn thấy Ôn Noãn ra đây, anh lập tức dập tắt thuốc lá!

“Đã làm em thức giấc à?”

Ôn Noãn đi tới ôm anh: “Sao không đi ngủ, có tâm sự gì sao?”

Khi phụ nữ mềm lòng sẽ bao dung hơn rất nhiều.

Cô nghĩ nếu lúc này anh nói cho cô nghe về chuyện của Kiều An thì cô sẽ sẵn lòng tâm sự với anh, dù sao Kiều An là vết nứt chắn ngang trong mối quan hệ của hai người, không thể né tránh được.

Hoắc Minh xoa đầu cô: “Chỉ là chuyện công việc!”

Anh ôm cô trở lại phòng, khi họ cùng nằm trên giường, anh hôn vào sau tai cô rất lâu.

……

Thời gian sau đó, hai người chung sống với nhau khá hạnh phúc!

Mặc dù Hoắc Minh rất bận rộn nhưng họ vẫn gặp nhau hai hoặc ba lần một tuần.

Đôi khi anh sẽ qua đêm ở chỗ cô, đôi khi anh về sớm sẽ cố tình đến đón cô về căn hộ của anh.

Luôn có những lỗ kim trên tay anh.

Ôn Noãn không hỏi anh đã ở đâu trong khoảng thời gian hai người không gặp nhau, cô cũng không hỏi Kiều An đã xuất viện hay chưa, còn gây rối hay không, hay có ôm lấy anh và đòi quay lại không!

Cô chỉ hầm thuốc bổ cho anh khi anh đến.

Hoắc Minh lần nào cũng muốn, nhưng Ôn Noãn luôn rất có chừng mực, hiếm khi cho anh!
 
Chương 379


Chương 379

Ôn Noãn nhìn cô ta.

Kiều An nhờ y tá đẩy cô ta lại gần, giơ tay lên và giọng điệu mạnh mẽ.

Y tá rất biết điều nên đã rời đi.

Kiều An nhìn dáng vẻ đoan trang của Ôn Noãn, trong lòng ghen tị vô cùng.

Mấy ngày này cô ta đã giày vò bản thân nhưng Hoắc Minh vẫn không đồng ý quay lại với cô ta, chỉ vì người phụ nữ tầm thường trước mặt.

Nhưng không sao…

Với những tình cảm trong quá khứ, Hoắc Minh sẽ không bỏ rơi cô ta!

Kiều An đang định lên tiếng thì tầm mắt cô ta rơi vào chiếc nhẫn kim cương trên ngón giữa của Ôn Noãn.

Chiếc nhẫn kim cương rất đẹp nhưng lại được đeo ở ngón giữa.

Khóe miệng Kiều An hiện lên một tia cười nhạt, cô ta tưởng Hoắc Minh rất quan tâm đến người phụ nữ trước mặt, nhưng hóa ra cũng chẳng có gì hơn, cho dù có hứa hẹn cũng chỉ cho đi một nửa!

Kiều An ngẩng đầu lên, có chút lạnh lùng, có chút mỉa mai.

“Nghe nói cô muốn gả cho Hoắc Minh?”

Ôn Noãn cũng nhìn xuống chiếc nhẫn kim cương ở ngón tay cô theo tầm mắt của cô ta…

Tim cô thắt lại.

Sở dĩ cô vẫn nhẫn nhịn trong thời gian quan, một là vì cô thật lòng rất thích Hoắc Minh, không muốn từ bỏ dễ dàng.

Hai là, đó là sự lãng mạn mà Hoắc Minh mang lại cho cô, khi mọi chuyện tốt đẹp, họ thực sự hạnh phúc.

Kiều An cười nhạt.

Cô ta cúi đầu nghịch móng tay rồi thản nhiên nói.

“Cô Ôn, cô có tin chỉ cần tôi gọi điện thoại hoặc tự cắt vào cổ tay, Hoắc Minh không thể bỏ mặc làm lơ! Dù anh ấy đang làm gì với cô thì anh ấy cũng sẽ lập tức dừng lại, sau đó chạy đến bệnh viện và ngoan ngoãn truyền máu… Kể cả khi hai người đang làm chuyện ấy!”

Ôn Noãn hoảng hồn vì sự vô liêm sỉ của cô ta!

Cô lạnh lùng nói: “Kiều An, cô làm vậy vì mục đích gì? Cô biết rõ ràng hai người không thể nào!”

Sắc mặt Kiều An khẽ đổi.

Sau đó, ánh mắt của cô ta tựa như đã ngấm chất độc vậy, cô ta nhấn mạnh từng chữ một: “Có được niềm vui khi giày vò hai người! Đặc biệt là cô, Ôn Noãn, cô lấy tư cách gì mà có được Hoắc Minh, có được con người của anh ấy vẫn chưa đủ, còn muốn kết hôn với anh ấy? Tôi nói cho cô biết… Cô không xứng!”

Ôn Noãn không muốn nghe lời của cô ta nói.

Kiều An là một người điên.

Hiện giờ Kiều An chỉ đang chọc tức cô, muốn cô làm ra chuyện quá khích…

Ôn Noãn bình tĩnh lại.

Cô bình tĩnh nói: “Trên đời này, người không xứng nhất chính là cô! Còn tôi, dù có tương lai với Hoắc Minh hay không, tôi cũng không thẹn với lòng, cho dù cuối cùng chúng tôi có chia tay, tôi cũng sẽ không bám lấy anh ấy không buông!”

Ôn Noãn nói ra hết cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều!
 
Chương 380


Chương 380

Cô quay người bỏ đi…

Phía sau, Kiều An bắt đầu điên cuồng khóc lóc, la hét, chẳng khác nào cuồng loạn đến mất kiểm soát!

……

Sau khi Ôn Noãn trở về, cô đã buồn bã rất lâu.

Đây có phải là Kiều An mà Hoắc Minh lần nào cũng phải đối mặt?

Cô lái xe chở theo Tiểu Bạch đến căn hộ của anh.

Hoắc Minh vẫn chưa trở về, Ôn Noãn hầm canh xương heo và xào vài món rau, sau đó ngồi làm báo cáo trong lúc chờ anh về ăn cơm.

Tiểu Bạch chạy nhảy chơi đùa, đến khi mệt rồi thì cuộn tròn nằm bên cạnh cô.

Con chó con có đôi mắt đen như mực.

Ôn Noãn lấy ra một gói đồ ăn vặt dành cho chó rồi cho nó ăn, sau khi ăn xong Tiểu Bạch thỏa mãn nhắm mắt lại thiếp đi.

Ôn Noãn xem giờ.

Đã mười giờ rưỡi rồi!

Lúc này Hoắc Minh mở cửa đi vào, hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Ôn Noãn.

Sau đó, anh cởi áo khoác đi về phía cô, cúi người hôn cô, giọng cũng mơ hồ: “Sao hôm nay em lại tự mình đến đây?”

Ôn Noãn ôm cổ anh: “Muốn hầm canh cho anh!”

Cô chú ý đến khuôn mặt của anh.

Quả nhiên không khỏe chút nào!

Hoắc Minh hiếm khi nói với cô về những chuyện này, trước đây Ôn Noãn cũng hiếm khi hỏi anh, chủ yếu là vì Kiều Cảnh Niên có ơn đối với nhà họ Hoắc khiến cô không thể mở lời.

Nhưng hôm nay gặp được Kiều An, lại thấy Kiều An điên cuồng như vậy.

Tâm lý của Ôn Noãn hơi thay đổi.

Cô nói rất dịu dàng: “Hãy uống chút canh trước cho ấm người đã.”

Hoắc Minh không nỡ buông cô ra, anh ở bên cô rất lâu, thậm chí còn trêu chọc cô: “Em thích làm vợ đến vậy sao?”

Ôn Noãn không khỏi đỏ mặt.

“Ai muốn làm vợ chứ? Em vẫn còn trẻ!”

Hoắc Minh hôn lên cần cổ trắng nõn của cô, trong lúc Ôn Noãn đang đắm chìm trong tình ý, anh khàn giọng nói: “Anh không còn trẻ nữa, năm sau anh đã ba mươi rồi!”

Ôn Noãn ôm khuôn mặt tuấn tú của anh, nhìn gương mặt anh tuấn của anh, đặc biệt rung động.

Hoắc Minh lại muốn hôn nữa.

Trán anh chạm vào trán cô, thì thầm: “Đã lâu rồi chúng ta không làm chuyện ấy, Ôn Noãn, làm với tôi một lần đi.”

Đêm nay anh dịu dàng như nước.

Trong lòng Ôn Noãn đang nhấp nhô trầm luân, không kìm lòng nổi đã nghiêng người về phía trước, thì thầm vào tai anh: “Minh!”

Quá bất ngờ khiến Hoắc Minh chưa kịp phản ứng…
 
Chương 381


Chương 381

Hoắc Minh kéo cô vào lòng, hôn cô: “Gọi lại lần nữa đi!”

Ôn Noãn không chịu.

Cô dựa người vào vai anh, ngửi thấy mùi mồ hôi ẩm ướt trên người anh, nhẹ nhàng ôm anh.

Hoắc Minh lại muốn.

Ôn Noãn dùng ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt góc cạnh của anh, thì thầm: “Anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn, lát nữa phải uống hết canh nhé!”

Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm: “Em đau lòng à?”

Ôn Noãn thực sự đau lòng.

Dáng vẻ dịu dàng và nhu thuận của cô khiến Hoắc Minh lại hứng cơn tình, thế là lại xoay người đè cô xuống muốn làm lại lần nữa.

Điện thoại anh reo lên, là tiếng nhạc chuông được thiết lập riêng cho Kiều Cảnh Niên.

Ôn Noãn rất chán ghét những cuộc điện thoại gọi đến của Kiều Cảnh Niên.

Quả nhiên, sau khi Hoắc Minh nói mấy câu, sắc mặt lập tức trở nên u ám, đứng dậy định mặc quần áo.

Ôn Noãn ôm anh từ phía sau không cho anh đi.

“Hoắc Minh, anh không thể bỏ mặc cô ta được sao?”

“Anh biết rõ cô ta cố ý, anh định để cô ta tiếp tục tổn thương anh như vậy đến bao giờ?”

“Hoắc Minh, trả ơn cũng phải có giới hạn chứ?”

Cô cũng là phụ nữ…

Cô không thể lần nào cũng hầm thuốc bổ cho anh như không có chuyện gì xảy ra, rồi nhìn anh vào bệnh viện truyền máu cho một kẻ điên!

Ôn Noãn nhìn những lỗ kim trên tay anh, cô sắp ngạt thở rồi!

Hoắc Minh im lặng hôn cô rất lâu.

Cả người cô đang run rẩy, anh an ủi cô, khi cô bình tĩnh lại một chút, anh nhẹ nhàng nói: “Anh đi rồi sẽ quay về.”

……

“Không, anh không quay về được đâu.”

“Kiều An sẽ không cho anh về…”

……

Lần đầu tiên Ôn Noãn nghiêm túc nói chuyện với anh: “Hoắc Minh, Kiều An không phải là trách nhiệm của anh! Anh có thể giúp cô ta khởi kiện, nhưng sự dung túng của mọi người chỉ khiến cô ta càng thêm điên cuồng hơn mà thôi.”

Thực ra cô muốn nói, nếu cô ta thực sự bị điên thì nên đến bệnh viện tâm thần để điều trị.

Có lẽ Hoắc Minh đã hiểu ý cô.

Ánh mắt anh dao động không rõ, sâu thẳm khó hiểu, những lời mà Ôn Noãn muốn nói đều nuốt ngược vào trong bụng.

Cuối cùng, anh vẫn mặc quần áo và rời đi.

Như thường lệ, Hoắc Minh không quay lại.

Thật ra đêm khuya vào mùa xuân khá lạnh, Ôn Noãn nằm đến ba giờ sáng không thể nằm tiếp được nữa, vốn định trở về nhà của mình, nhưng lại không nỡ hành hạ Tiểu Bạch.

Cô ngồi cả đêm trong phòng khách…
 
Chương 382


Chương 382

Trong nửa tháng tiếp theo, Kiều An gây náo loạn đến long trời lở đất.

Ôn Noãn hầu như không nhìn thấy Hoắc Minh.

Chỉ gặp nhau hai lần duy nhất, trông sắc mặt anh rất tệ, thậm chí anh vừa đặt người xuống gối đã ngủ say ngay.

Ôn Noãn không hỏi thêm câu nào nữa.

Cô luôn ở vào thế yếu trong mối quan hệ này, không có lối thoát, mối quan hệ của cô và anh mỏng manh đến mức…

Thương anh nhưng không có tư cách chính đáng!

Ôn Noãn có lúc nghĩ, có lẽ trong tiềm thức của cô, cô đã từ bỏ hy vọng, kiên trì đến hôm nay chỉ là chờ đợi kết quả mà thôi!

……

Ôn Noãn không ngờ rằng Hoắc Chấn Đông sẽ tìm gặp cô.

Thư ký của Chủ tịch Hoắc thị đã đích thân ngồi xe đến đón Ôn Noãn, lịch sự nói: “Cô Ôn, Chủ tịch chúng tôi muốn gặp cô!”

Nửa tiếng sau, Ôn Noãn đã ngồi trong văn phòng làm việc của Hoắc Chấn Đông.

Hoắc Chấn Đông rất xem trọng Ôn Noãn, ông bảo thư ký ra ngoài, tự mình pha một tách cà phê cho Ôn Noãn, cười nói: “Chú nghe con bé Minh Châu đó nói cháu thích cà phê Mandheling nên đã đặc biệt nhờ thư ký mua hạt cà phê, cháu hãy uống thử.”

Đáng ra Ôn Noãn thấy vừa mừng vừa lo.

Nhưng cô cũng biết, người có địa vị như Hoắc Chấn Đông sẽ không dễ gì mà nhún nhường như vậy được.

Đây không hẳn là điều tốt!

Quả nhiên, sau khi Hoắc Chấn Đông nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống.

Ông ngồi đối diện với Ôn Noãn, thoải mái nói: “Sao mấy ngày nay không đến nhà chơi? Ngày nào Minh Châu cũng nhắc đến cháu, bác gái cũng mong cháu đến ăn cơm.”

Ôn Noãn không biết phải phản ứng thế nào.

Hiện giờ cô và Hoắc Minh đều không thấy được tia hy vọng nào.

Làm sao một con cá sấu lớn trong giới doanh nhân như Hoắc Chấn Đông lại không hiểu được tâm tư của một cô gái nhỏ?

Ông cũng hiểu tính của con trai mình!

Ông rất thích cô gái Ôn Noãn này, vừa xinh đẹp, tính tình lại mạnh mẽ hơn vợ ông…

Kiều An gây rối, Hoắc Minh lại không bao giờ trở về nhà.

Hoắc Chấn Đông ngoảnh mặt làm thinh, đã nhìn thấu hết, ra tay quyết đoán.

Ông đẩy một lá thư mời đến trước mặt Ôn Noãn, ôn hòa mỉm cười: “Đây là thư mời nhập học vào Học viện âm nhạc hàng đầu của nước Pháp, chú không có ý gì khác… Mấy ngày nay đã khiến cháu chịu thiệt thòi, chi bằng ra nước ngoài hai năm để khuây khỏa, khi việc học của cháu kết thúc và vụ án của nhà họ Kiều giải quyết xong, món ân tình lớn giữa hai gia đình cũng đã trả hết! Khi đó, tuổi của cháu và Hoắc Minh cũng thích hợp để kết hôn và sinh con.”

Cả người Ôn Noãn lạnh ngắt.

Cô không phải là người không hiểu lý lẽ, cô hiểu ý của Hoắc Chấn Đông.

Giao tình giữa hai nhà Hoắc Kiều sẽ không vì cô mà tan vỡ.
 
Chương 383


Chương 384

Cô nghĩ mình yêu Hoắc Minh.

Nếu thời gian hai năm có thể thay đổi được tình trạng hiện tại, thì cô sẵn sàng đánh cược.

Cô đưa bố và dì Nguyễn sang Pháp, cô học dương cầm chuyên sâu, khi trở về cô sẽ càng xứng với Hoắc Minh hơn, cũng sẽ tự tin hơn khi nói chuyện với Kiều Cảnh Niên…

Khi Ôn Noãn đưa ra quyết định này, trong lòng cô cảm thấy có chút hoang mang.

Nhưng khuôn mặt của Hoắc Minh thật sự ở ngay trước mặt cô, đẹp đến mức khiến phụ nữ rung động.

Cô nhẹ nhàng nghiêng người hôn lên môi anh: “Yêu anh nhiều lắm! Chúng ta hãy thử nhé!”

Hoắc Minh đã tỉnh dậy…

Anh trở mình, ôm gọn cả người Ôn Noãn dưới người anh: “Em mới vừa nói gì?”

Sắc mặt Ôn Noãn đỏ bừng, không chịu lặp lại lần nữa.

Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm, anh luôn tràn đầy năng lượng, sáng nay phải bù đắp lại những gì đêm qua đã không làm.

Ôn Noãn rất phối hợp.

Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cô, dần dần đòi hỏi nhiều hơn.

Cô vòng tay qua ôm cổ anh, chủ động hôn anh, gương mặt đỏ bừng, trong mắt tràn đầy vẻ động tình và trầm luân…

Sau vài lần ân ái.

Hoắc Minh xoay người nằm ở bên cạnh cô, anh thở hổn hển cười nói: “Hôm nay sao vậy? Chủ động như thế?”

Anh nghiêng người rồi véo má cô: “Anh nghe nói con gái khi đến tuổi rồi cũng sẽ khao khát đàn ông, Ôn Noãn, có phải mấy ngày nay em đều mong chờ điều này không?”

“Anh mới là đến tuổi!” Ôn Noãn đẩy anh ra, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Khi cô bước ra, anh đang đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại với Kiều Cảnh Niên, đang bàn về vụ kiện.

Ôn Noãn ôm anh từ phía sau.

Khi anh cúp điện thoại, cô nhẹ nhàng ậm ừ: “Thứ bảy là Lễ Tình Nhân, anh có thể về không?”

Vì cô dịu dàng như vậy nên khiến cho tâm trạng của Hoắc Minh rất tốt.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve tay cô và dịu dàng hỏi: “Định tặng anh món quà gì?”

Ôn Noãn nghĩ tới lá thư mời, trong lòng hơi chua xót.

Nhưng cô nói với giọng vui tươi: “Không nói anh biết!”

Hoắc Minh quay người hôn cô, họ đã lâu rồi không buông thả như thế, sáng nay anh không làm gì cả chỉ quấn lấy cô tiếp tục phóng túng…

Ôn Noãn sửng sốt một lát, rồi ngoan ngoãn thuận theo anh.

Buổi chiều, Hoắc Minh tới công ty.

Ôn Noãn gọi điện cho Hoắc Chấn Đông, hẳn là ông đã rất mong chờ cuộc gọi của cô, vừa kết nối được ông đã lập tức bắt máy.

Hoắc Chấn Đông vẫn rất ôn hòa: “Cháu suy nghĩ thế nào rồi?”

Ôn Noãn khẽ ừ.

Cô nói: “Cháu muốn đưa cả bố và dì Nguyễn cùng đi đến đó.”
 
Chương 384


Chương 383

Vì vậy, chỉ có thể để cô chịu thiệt thòi.

Nếu cô rời khỏi thì Kiều An sẽ không làm chuyện quá quắt nữa, Hoắc Minh sẽ bớt chịu khổ hơn! Nhìn xem, thật là một sự sắp xếp tốt, mọi mặt đều chu đáo, ngoại trừ một điều… Rõ ràng không phải lỗi của cô, nhưng cuối cùng chỉ có cô là người phải hy sinh!

Những người khác vẫn yên lành…

Người phải đi xa tha hương cũng chỉ có mình cô!

Ôn Noãn đau đến quên cả thở!

Văn phòng làm việc rộng lớn và sang trọng rơi vào sự yên tĩnh rất lâu, Hoắc Chấn Đông không hề thúc giục, dường như ông đối với cô gái này vô cùng kiên nhẫn…

Cuối cùng Ôn Noãn ngước mắt lên.

Cô khó khăn nói: “Cháu cần phải suy nghĩ thêm.”

Khi cô đứng dậy, sắc mặt cô đã tái nhợt như tờ giấy.

Hoắc Chấn Đông thấy vậy không đành lòng nên đã gọi thư ký tiễn Ôn Noãn về…

Ôn Noãn vừa rời đi thì bà Hoắc đã tới.

Không biết bà nghe được tin tức từ đâu, nhưng khi bà vội tới đây thì Ôn Mãn đã rời khỏi rồi, bà Hoắc xinh đẹp đoan trang đã tiều tụy vì lo lắng, bà trách móc chồng mình.

“Chuyện của Kiều An vốn dĩ không nên để Hoắc Minh phải gánh chịu!”

“Thầy bói nói rằng tình duyên trong đời của Hoắc Minh chỉ nở hai lần và chỉ một lần có cơ hội thành công! Hoắc Chấn Đông, nếu sự việc diễn ra đến phút chót, ông làm hỏng cuộc hôn nhân của Hoắc Minh, tôi sẽ dẫn theo Minh Châu và Ôn Noãn bỏ nhà ra đi .”

“Hu hu…Tôi sẽ để hai người cô độc cả đời!”

Hoắc Chấn Đông bất lực.

Ông vừa an ủi vợ mình vừa hận con trai vô dụng.

Với tư cách là một người bố và một người đàn ông, Hoắc Chấn Đông sáng suốt nhất, mâu thuẫn mấu chốt trong chuyện này không phải là Kiều An mà chính là bản thân Hoắc Minh.

Ông nhìn ra Ôn Noãn rất yêu Hoắc Minh.

Một cô gái xinh đẹp, gia cảnh tốt, sự nghiệp cũng thành đạt… Tại sao người ta vẫn luôn đợi mình, không gì khác chỉ vì yêu mà thôi!

Là Hoắc Minh không biết trân trọng, có lẽ là do tình yêu không đủ sâu đậm!

Hoắc Chấn Đông không còn cách nào khác đành phải đưa ra quyết định này, nếu không thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ tan rã!

Điều ông đặt cược là con bé Ôn Noãn yêu Thiếu Đình rất nhiều!

……

Ôn Noãn mang theo thư mời trở về nhà.

Cô đã suy nghĩ về chuyện đó suốt ba ngày!

Trong ba ngày này, cô gặp được Hoắc Minh một lần, họ không làm gì khác ngoài im lặng ôm lấy nhau.

Đêm ấy hai người âu yếm ôm nhau, cô bình tĩnh lại và tự hỏi mình.

Liệu sự yêu thích và tình yêu của cô dành cho anh có chống đỡ nỗi sự hy sinh này không?

Trong thời gian hai năm, về phần công việc có thể giao lại cho người có năng lực chuyên môn quản lý.

Nhưng còn gia đình cô, cô không thể ở bên cạnh họ, sức khỏe của bố cô cũng không được tốt… Đến lúc trời sáng, Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay cô, sự cảm động của cô khi anh tặng chiếc nhẫn cho cô ngày hôm đó tựa như vừa mới xảy ra.
 
Chương 369


Chương 369

Bà Hoắc lên lầu thay quần áo, trùng hợp người giúp việc chạy lại thông báo.

“Thưa ông, có ông Kiều đến đây.”

Hoắc Chấn Đông có chút kinh ngạc: “Là Cảnh Niên sao? Ông ấy không ở Anh Quốc à!”

Kinh ngạc đến sửng sốt, ngay lập tức ông vẫn bước đến cửa nghênh đón.

Là Tết Nguyên Đán nhưng sắc mặt của Kiều Cảnh Niên hốc hác, trông không ổn chút nào.

Ông ta bước vào phòng khách thì thấy Ôn Noãn, tự nhiên như là con dâu nhà họ Hoắc, thần sắc ông hơi thu lại, muốn nói gì đó nhưng khó mở miệng.

Hoắc Chấn Đông phân phó người giúp việc bưng trà lên.

Kiều Cảnh Niên uống một ngụm trà, ông ấy mới bình tĩnh lại.

Nhưng lời đến bên miệng ông ấy lại do dự, dù sao nhìn Hoắc Minh giống như đã đưa ra quyết định… Ông ấy nhắc lại chuyện này khó tránh khỏi có chút quá đáng.

Nhưng Kiều An chính là đứa con gái duy nhất của ông ấy, khó nói đến đâu vẫn phải nói ra.

“Chấn Đông… Con bé Kiều An muốn ly hôn!”

“Con bé bị chồng bạo lực gia đình đánh gãy hai cái xương sườn, tinh thần cũng không tốt lắm, tôi và Tố Dung mang con bé về thành phố B để tịnh dưỡng. Chắc chắn phải ly hôn, nhưng thân phận đối phương đặc biệt, tôi tính nhờ Hoắc Minh giúp khởi tố vụ kiện này…hơn nữa giải thích cho Kiều An thông suốt, lời cậu ấy nói Kiều An có thể lắng nghe một chút.”

Kiều Cảnh Niên nói xong, ánh mắt tha thiết.

Chuyện này, Hoắc Chấn Đông chưa đồng ý ngay.

Hôm nay là lần đầu tiên Ôn Noãn chính thức đến nhà chơi, ông không thể làm rét lạnh trái tim con gái nhà người ta được.

Hoắc Chấn Đông đắn đo mãi.

Kiều Cảnh Niên lại chờ không được.

Ông ta nhìn Hoắc Minh với đôi mắt đẫm lệ: “Minh à, cháu coi như giúp đỡ chú Kiều một tay đi, chú và thím chỉ có một đứa con gái là Kiều An, nếu như con bé xảy ra chuyện thì mẹ của nó sẽ không chịu nỗi đả kích này!”

Hoắc Minh còn chưa lên tiếng, nhưng toàn thân Ôn Noãn đã lạnh ngắt!

Hoắc Minh liếc nhìn cô.

Anh cười nhạt: “Chú Kiều, chú cảm thấy việc cháu giúp chú khởi tố vụ kiện này, thích hợp sao?”

Dưới tình thế cấp bách, lỡ lời nói ra.

Ông ta nói: “Minh à, chú biết cháu còn tình cảm với Kiều An!”

Bầu không khí sượng trân.

Không ai nghĩ tới Kiều Cảnh Niên đứng trước mặt Ôn Noãn, nói ra được những lời vô duyên như này.

Hoắc Minh đang muốn mở miệng, bà Hoắc bước xuống từ lầu hai.

Bà đều nghe được, nhẹ nhàng nói: “Cảnh Niên, tôi có thể hiểu được nỗi lòng của bậc làm cha làm mẹ của anh! Nhưng hiện giờ Minh và Ôn Noãn đã xác nhận yêu đương, anh nói như thế có phần không thích hợp.”

Kiều Cảnh Niên im lặng.

Hoắc Minh Châu cũng không nhịn được lên tiếng: “Chị Kiều An muốn khởi kiện, chúng ta bỏ tiền ra là được rồi! Sao nhất định phải là anh trai cháu đi? Nếu như chú Kiều mang chuyện ân tình đến nói chuyện, vậy thì kêu Kiều An cũng nhảy xuống nước, bố cháu nhất định sẽ cứu chị ấy!”
 
Chương 370


Chương 370

Sắc mặt Kiều Cảnh Niên trắng bệch, cực kỳ lúng túng.

Hoắc Chấn Đông la con gái: “Minh Châu, xin lỗi chú Kiều ngay!”

Hoắc Minh Châu miễn cưỡng nói xin lỗi!

Ngữ điệu Hoắc Chấn Đông dịu nhẹ nói với ông bạn già: “Minh Châu không hiểu chuyện, Cảnh Niên ông đừng để ở trong lòng! Về vụ khởi kiện, tôi sẽ thương lượng với thằng nhóc Minh, lát nữa tôi sẽ báo cho ông!”

Kiều Cảnh Niên chỉ đành phải thế.

Lúc ông ấy rời đi, không nhịn được nhìn về phía Ôn Noãn, trong ánh mắt chứa lời cầu xin.

Thân thể Ôn Noãn lạnh lẽo.

Cô không phải là người con gái vô tâm, nhưng mà cô không đủ rộng lượng đến mức độ đó, cô chỉ có thể lựa chọn không nhìn thấy Kiều Cảnh Niên.

Kiều Cảnh Niên không khỏi thất vọng.

Khi ông ta rời đi, phòng khách lặng ngắt như tờ, trong lòng ai cũng không được thoải mái.

Hoắc Chấn Đông từ từ uống hết một tách trà.

Ông nhìn con trai mà mình tự hào nhất và Ôn Noãn, mở miệng nói: “Hai đứa con theo bố đến phòng sách!”

Ôn Noãn đi theo Hoắc Minh đến phòng sách lầu hai.

Rõ ràng tâm trạng của Hoắc Chấn Đông không vui!

Nhưng lúc ông nhìn Ôn Noãn lại ôn hoà, nói chuyện cũng dịu dàng, như là người trong nhà với nhau.

“Ôn Noãn, con pha bình trà đi!”

Ôn Noãn hơi ngạc nhiên.

Nhưng cô không ngốc, cô đoán rằng sự ôn nhu này của Hoắc Chấn Đông, chính là muốn cô hy sinh và nhượng bộ.

Lúc này cô không thể gay gắt.

Ôn Noãn yên lặng pha trà…

Lúc Ôn Noãn pha trà, Hoắc Chấn Đông không nói gì.

Ông thầm lặng quan sát cô gái này.

Lông mày cong xuống theo phần đuôi mắt, hiền lành và ngoan ngoãn… Nhìn rất có học thức, xuất sắc hơn Kiều An nhiều!

Hoắc Chấn Đông thật thích Ôn Noãn, hơn nữa ông cũng qua tuổi trẻ từng trải chuyện yêu đương, ông không hề muốn tổn thương cô, thế nhưng năm đó Kiều Cảnh Niên liều mạng cứu Minh Châu!

Tấm ân tình này, không thể nào báo đáp!

Ôn Noãn rót trà cho bọn họ, ánh mắt Hoắc Minh nhìn cô chăm chú.

Anh mở miệng nói với Hoắc Chấn Đông: “Bố, chuyện này không thể!”

Hoắc Chấn Đông ra hiệu: “Minh, trước hết con hãy nghe bố nói!”

Ông cúi đầu, nhìn hơi nước lượn lờ, vẻ mặt như rơi vào trong dòng ký ức.

“Năm đó chú Kiều con cứu được Minh Châu, vốn không cần phải lấy thân báo đáp! Thế nhưng con lại không biết, sở dĩ chú Kiều của con và thím Kiều chỉ có đứa con nuôi Kiều An này, ngoài chuyện thím Kiều của con ở bên ngoài không thể sinh con, một nguyên nhân nữa chính là chú Kiều của con lần đó bị ngâm trong băng quá lâu, mất khả năng sinh sản, không bao giờ có con được nữa!”
 
Chương 371


Chương 371

Hoắc Minh và Ôn Noãn khiếp sợ!

Hoắc Minh khó khăn mở miệng: “Bố, bố chưa từng nói chuyện này!”

Hoắc Chấn Đông cười gượng.

Loại chuyện bí mật này, bởi vì không còn cách nào khác, sao có thể để cho người ngoài biết được chứ?

Ông thở dài: “Chú Kiều của con có đứa con thất lạc ở bên ngoài, nhưng đừng nói tìm không thấy, chính là tìm được thì sao, với thân phận và địa vị của chú Kiều của con, có thể nhận lại nhau được sao?”

Hoắc Minh không lên tiếng.

Hoắc Chấn Đông bất đắc dĩ cười một tiếng: “Minh à, vụ kiện này con giúp khởi kiện, là chuyện hợp tình hợp lý!”

Ông nhìn Ôn Noãn, giọng nói rất dịu dàng: “Ôn Noãn, chuyện này con phải chịu thiệt một chút! Bác trai bằng lòng bù đắp cho con ở phương diện khác! Nhưng con yên tâm, Minh và Kiều An đã hoàn toàn chấm dứt, về chuyện này con phải tin tưởng Minh.”

Ôn Noãn không phải không biết điều.

Hoắc Chấn Đông là người có thân phận, đối đãi với cô thân mến như vậy.

Thái độ của ông đã gần như xem cô là con dâu. Nếu như cô ngăn cản thì sẽ trở thành người không biết nghĩ cho đại cục.

Nhưng trong lòng Ôn Noãn chính là không tình nguyện.

Tuy nhiên bây giờ cô ngoài việc rộng lượng, không còn lựa chọn nào khác!

Cô nhìn Hoắc Minh, anh cũng đang nhìn cô.

Lúc lâu sau, Ôn Noãn nhẹ nói: “Con tin anh ấy!”

Hoắc Chấn Đông quả thật rất thích Ôn Noãn, bởi vì chuyện này ông rất băn khoăn, liền tặng Ôn Noãn một căn nhà, nhưng Ôn Noãn không lấy!

Bước ra khỏi phòng sách, Hoắc Minh kéo Ôn Noãn lại.

Anh ôm cô vào trong lòng, không nói gì. Ôn Noãn dù sao có chút chịu thiệt.

Hiện giờ là năm mới, hơn nữa đang ở trong nhà của anh, cô không thể tức giận được.

Cô dựa vào vai anh, ngửi mùi kem cạo râu dễ ngửi trên người anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh sẽ về rất muộn sao?”

Chút nữa Hoắc Minh phải đến văn phòng luật.

Chồng Kiều An mời luật sư, đang chờ thương lượng.

Hoắc Minh nghĩ, nói: “Trước bữa cơm chiều, anh sẽ trở về! Anh về cùng ăn cơm với em, sau đó cùng nhau về căn hộ… Ôn Noãn, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta.”

Ôn Noãn cười gượng gạo.

Buổi chiều, Hoắc Minh cùng đi với Hoắc Chấn Đông.

Vốn dĩ bà Hoắc muốn mang hai đứa con ra ngoài, lúc này không còn tâm trạng nữa.

Bầu không khí ở nhà họ Hoắc hơi ngột ngạt.

Ôn Noãn ngồi chờ cả ngày từ sáng đến tối, cũng không chờ được Hoắc Minh trở về.

Nhưng anh có gọi điện, bảo cô ăn cơm trước sau đó bảo tài xế lái xe đưa cô về căn hộ, anh nói anh sẽ về trễ.

Ôn Noãn không hỏi mấy giờ.

Về chuyện liên quan đến Kiều An, cô luôn có vài phần kiêu ngạo và tự tôn.
 
Chương 372


Chương 372

Tám giờ tối, lúc Ôn Noãn dắt Tiểu Bạch về, bà Hoắc thấy vô cùng có lỗi.

Ôn Noãn cười yếu ớt: “Không sao đâu ạ!”

Trong lòng cô hiểu rõ, cả ngày hôm nay ngoại trừ cay đắng thì vẫn là cay đắng.

Cô bước lên xe.

Tài xế không lái xe ngay, cửa sau xe lại bị kéo ra.

Cố Trường Khanh xuất hiện trong màn đêm.

Tài xế rất biết điều, anh ta nhìn thấy cậu Cố và cô Ôn có chút chuyện, anh ta không nên nhiều chuyện sẽ tốt hơn.

Cố Trường Khanh vịn nóc xe, nhìn Ôn Noãn: “Anh có lời muốn nói với em.”

Tâm trạng của Ôn Noãn không vui, căn bản không muốn để ý đến hắn.

Cố Trường Khanh bắt lấy cánh tay của cô, mạnh mẽ lôi cô ra khỏi xe…

Ban đêm gió thổi rất mạnh.

Ôn Noãn nhìn hắn chằm chằm, Cố Trường Khanh cúi đầu hút điếu thuốc lá, lúc hắn nhìn cô qua màn khói mù mịt bay lên: “Chuyện đã như vậy, em vẫn muốn ở bên anh ta sao? Khởi kiện ly hôn xuyên quốc gia cũng kéo dài hai năm, em muốn nhìn Hoắc Minh luôn qua lại với người yêu cũ à? Kiều An cắt động mạch, Hoắc Minh liền đến bệnh viện làm một người con có hiếu… Ôn Noãn, em muốn loại tình yêu này sao? Em muốn chịu tủi thân như vậy sao?”

Những lời này thật sự không dễ nghe, còn Cố Trường Khanh cô cũng thấy ghét.

Thế nhưng lời hắn nói lại đúng!

Giọng điệu Ôn Noãn bình tĩnh: “Cố Trường Khanh… Tôi trải qua tốt hay không, cũng chẳng có liên quan gì với anh!”

Cố Trường Khanh đột nhiên đập xuống nóc xe!

Tài xế giật mình.

Trong bóng tối sắc mặt Cố Trường Khanh đáng sợ, hắn chất vấn cô: “Ôn Noãn, chẳng lẽ trong lòng em anh chính là một thằng không có tình người, không hi vọng em sống tốt hay sao? Thế nhưng là chính em có nghĩ tới hay không, anh mẹ nó cũng muốn em hạnh phúc!”

Cố Trường Khanh có vẻ rất kích động.

Ngón tay hắn kẹp điếu thuốc lá run rẩy: “Em mẹ nó để nước rửa sạch sẽ mọi thứ trong đầu đi, so với anh ta em đi theo Khương Duệ còn tốt hơn gấp trăm lần!”

Sắc mặt Ôn Noãn trắng bệch.

Cố Trường Khanh yên lặng nhìn cô chăm chú, bỗng nhiên hắn mở miệng nói rất nhẹ nhàng và dịu dàng: “Ôn Noãn, hoặc là em cho anh một cơ hội! Anh sẽ không làm em thất vọng nữa!”

Ôn Noãn bước lên xe.

Cô ngồi ở ghế sau, lạnh nhạt nói: “Cố Trường Khanh, quá muộn rồi!”

Nói xong, cô kêu tài xế lái xe đi.

Tài xế trả lời một tiếng, nhẹ nhàng đạp chân ga.

Trên đường, Ôn Noãn vẫn luôn không nói gì, ngược lại tài xế trẻ tuổi nhịn không được nói: “Cô Ôn yên tâm, chuyện đêm nay tôi sẽ không nói linh tinh!”

Ôn Noãn không lên tiếng.

Bây giờ cô…dường như không quan tâm nhiều đến như vậy!
 
Chương 373


Chương 373

Cô về căn hộ của Hoắc Minh, sắp xếp cho Tiểu Bạch chỗ ngủ, sau đó tiếp tục chờ…

Đợi Hoắc Minh trở về!

Ôn Noãn chờ đến một hai giờ đêm, anh vẫn chưa về.

Ban đêm rất yên tĩnh…

Chỉ có Tiểu Bạch quấn lấy quanh gót chân cô, đằng trước rồi đằng sau rồi đi vòng vòng.

Ôn Noãn ngồi xuống cây đàn dương cầm Morning Dew, cứ liên tục đàn, cô đều đàn lại những bài mà cô nhớ rõ, Hoắc Minh vẫn chưa trở về.

Tiểu Bạch mệt mỏi ghé vào chân cô.

Ôn Noãn ngồi trước cây đàn dương cầm, đối diện là cảnh đêm của thành phố B đẹp không gì sánh nổi.

Cô lại cảm thấy vô cùng áp lực.

Cô đã xem xét kĩ đoạn tình cảm này, cô phát hiện mình sớm đã không còn đường lui…

Nguyên một đêm Hoắc Minh không về.

Sáng sớm, Ôn Noãn mang Tiểu Bạch rời đi, trở về căn hộ của mình.

Đại khái Hoắc Minh trở về, gọi điện thoại hỏi thăm cô.

Ôn Noãn cầm điện thoại, không biết nói cái gì.

Hoắc Minh có lẽ bận nhiều việc, anh mới nói có vài câu qua điện thoại liền có cuộc gọi đến, anh đành cúp máy.

Cứ như vậy, họ không gặp nhau vài ngày.

Lúc này, phòng nhạc lại xảy ra vấn đề.

Sau ngày khai trương mùng tám, chị Lê mời Ôn Noãn đến văn phòng uống cà phê, Ôn Noãn cảm thấy thần sắc của chị Lê không tốt, không khỏi hỏi thăm vài câu.

“Ôn Noãn, chị bị ung thư dạ dày!” Chị Lê nhẹ nhàng nói với cô.



Ôn Noãn đang cầm ly cà phê, nghe vậy cô nhẹ nhàng chớp mắt.

Sau đó, nước mắt liền chảy xuống.

Cô không có lau đi, mà là hỏi nhỏ: “Kiểm tra lại chưa?”

“Kiểm tra lại rồi, chị đều đi qua các bệnh viện tốt nhất cả trong nước lẫn nước ngoài! Ôn Noãn, chị muốn đi Thuỵ Sĩ nghỉ ngơi, cổ phần trong tay chị không muốn cho người khác, nếu như có thể chị muốn nhờ em nhận lấy, chị không có yêu cầu gì khác, chỉ cần có thể thu hồi vốn là được!”

Chị Lê nắm chặt tay Ôn Noãn.

Ôn Noãn để ly cà phê xuống.

Ngón tay của cô đều đang run, qua hồi lâu, cô nói: “Em đi Thuỵ Sĩ với chị!”

Chị Lê lắc đầu.

Từ trước đến nay cô ấy kiên cường, lúc này có nguyện vọng.

Phòng nhạc này chính là cô ấy và Ôn Noãn gây dựng, cô ấy bị bệnh, nhưng cô ấy hi vọng Ôn Noãn có thể tiếp tục giữ vững.

Chị Lê nói rất nhiều.

Ôn Noãn tạm thời ăn không vô, bởi vì muốn mua lại cổ phần trong tay chị Lê, cần hơn mười triệu tệ.

Cô không muốn mượn tiền của Hoắc Minh!

Buối tối, cô về nhà của Ôn Bá Ngôn ăn cơm
 
Chương 374


Chương 374

Dì Nguyễn thấy tâm trạng cô không vui, thì hỏi han vài câu.

Ôn Noãn nói về bệnh tình của chị Lê, còn nói chuyện trung tâm âm nhạc, Ôn Bá Ngôn liền hỏi dì Nguyễn: “Chúng ta còn bao nhiêu tiền? Em đưa cho con dùng đi!”

Dì Nguyễn trở về phòng, đếm thử.

Có mấy triệu tệ, nhưng còn thiếu rất nhiều.

Dì Nguyễn rất giỏi ở phương diện này, bà ấy nói: “Giám đốc Lê cũng không dễ dàng gì, lúc trước phòng nhạc này là các con cố gắng rất nhiều mới đạt được, như vậy đi, dì với bố con bán căn nhà này chắc cũng được hai chục triệu tệ, chúng ta chỉ có hai người cũng không cần phòng lớn thế này, đến lúc đó đổi sang căn tám mươi mét vuông là đủ rồi.”

Ôn Noãn không đồng ý.

Cuối cùng Ôn Bá Ngôn đập bàn: “Cứ làm theo lời dì con nói!”

Ôn Noãn áy náy, dì Nguyễn nhẹ nhàng nói: “Con chính là đứa con duy nhất của dì và Bá Ngôn, những thứ này không cho con thì cho ai đây?”

Căn nhà này nằm ở khu nhộn nhịp, có nhiều người muốn mua.

Không quá ba ngày, đã bán được.

Nhà họ Ôn chuyển tới một căn nhà nhỏ chút, dì Nguyễn giao sổ tiết kiệm mười triệu cho Ôn Noãn: “Con mang cái này đưa cho Giám đốc Lê, nhớ kỹ đưa thêm một chút, mấy năm nay cô ấy đã giúp đỡ con rất nhiều.”

Ôn Noãn gật đầu.

Cô không cầm lòng được nói: “Đợi có tiền về, con sẽ mua căn nhà lớn cho hai người.”

Dì Nguyễn liền cười: “Dì với bố con sẽ đợi để hưởng phúc của con!”



Trong tay Ôn Noãn còn một ít.

Cô hẹn chị Lê gặp mặt ở quán cà phê, mấy ngày ngắn ngủi, chị Lê lại gầy đi.

Cô ấy muốn uống cà phê.

Ôn Noãn ngăn cản: “Thân thể không tốt thì đừng uống cái này!”

Chị Lê cười.

Ôn Noãn đưa chi phiếu cho cô ấy, tổng cộng là mười hai triệu tệ, còn một tờ chi phiếu năm trăm nghìn tệ là tâm ý của Ôn Noãn.

Chị Lê không chịu nhận.

Ôn Noãn nhẹ nhàng nắm tay của cô ấy: “Em chờ chị trở lại!”

Những cổ phần kia cô sẽ tạm thời giữ, chờ chị Lê quay về, cô muốn trả lại toàn bộ cho cô ấy.

Chị Lê không có quá nhiều người thân, cũng không có chồng con.

Nên cô ấy cũng chẳng có vướng bận.

Nghe Ôn Noãn nói vậy, cô ấy mũi sụt sịt cười mắng: “Con bé xấu xa, chị còn muốn ra nước ngoài tìm trai đẹp không trở lại, em thì tốt rồi, lấy chuyện phòng nhạc ra để nguy hiếp chị!”

Mặc dù đang cười, nhưng hai người đều thương cảm!

Ung thư dạ dày giai đoạn cuối, còn bao nhiêu thời gian chứ?

Lần này chia tay, không biết khi gặp nhau, là cảnh tượng thế nào!

Tâm trạng của Ôn Noãn đang rất áp lực!
 
Chương 375


Chương 375

Cô ăn bữa cơm với chị Lê, xem như đi đưa tiễn, chỉ là cô không ngờ lại ở chỗ này gặp được Hoắc Minh.

Tính toán thời gian, đã một tuần bọn họ không gặp nhau kể từ lần gặp trước đó.

Dù là gọi điện thoại, cũng là vài lời ít ỏi!

Lúc này gặp mặt, không khỏi xúc động!

Hoắc Minh không đi một mình, có thư ký Trương đi theo, còn có hai người đàn ông lạ mặt.

Ôn Noãn biết anh đang bàn về công việc, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Cô vốn muốn đưa chị Lê về nhà.

Chị Lê không chịu, nhẹ nhàng lắc đầu.

Cô ấy là người thông minh khéo léo, chỉ cần nhìn đã biết được Ôn Noãn lạnh nhạt với Hoắc Minh, cô ấy cười nhạt: “Chị gọi xe là được rồi.”

Ôn Noãn đàng phải gọi xe cho cô ấy, cũng nhìn cô ấy lên xe.

Trong bóng tối, bóng lưng chị Lê gầy yếu, ngồi trong xe tai taxi cũng không nhìn thấy.

Ôn Noãn khổ sở trong lòng, cô đứng yên trong bóng tối thật lâu.



“Ôn Noãn…”

Ôn Noãn quay đầu lại, trông thấy Hoắc Minh đang đứng dưới bầu trời cầu vồng.

Một thân cao quý, cho dù ánh sáng có lộng lẫy cỡ nào cũng không cách nào che được.

Lúc lâu sau, Ôn Noãn chậm rãi hỏi: “Bàn xong công việc rồi sao?”

Hoắc Minh khẽ “ừ”

Anh cầm lấy chìa khoá trong tay cô, nhẹ nhàng nói: “Tâm trạng của em không tốt, anh lái xe cho!”

Ôn Noãn không từ chối.

Đợi khi lên xe, anh hỏi cô: “Đến chỗ của anh?”

Ôn Noãn dựa lưng vào ghế ngồi, mệt mỏi nói: “Tiểu Bạch đang ở chỗ em, anh qua đưa nó về đi!”

Hoắc Minh cảm thấy cô lạnh nhạt, hơi nhíu mày.

Có điều anh cũng không biểu hiện ra vẻ không thích, ngược lại rất quan tâm nói: “Vậy chúng ta ngủ qua đêm tại nhà em, lát nữa em nghỉ ngơi, anh mang nó theo!”

Ôn Noãn không phản đối.

Cô nghĩ nếu như phản đối trái lại cho thấy cô quá ích kỷ, quá để ý!

Hoắc Minh có vẻ rất muốn nói chuyện với cô, thuận miệng hỏi: “Em ăn cơm với Giám đốc Lê sao? Anh thấy thần sắc của cô ấy không được tốt lắm.”

Ôn Noãn gật đầu, kể ra mọi chuyện.

Đợi cô nói xong, Hoắc Minh ngừng xe ở giao lộ, vừa lúc là đèn đỏ.

Anh nhìn phía trước, nhẹ nhàng nói: “Sao em cần dùng tiền lại không nói với anh?”

Ngay cả nhà họ Ôn cũng bán, đổi thành căn nhà nhỏ.

Hoắc Minh là một người đàn ông, không thể không quan tâm.

Ôn Noãn nhắm mắt lại: “Hoắc Minh, hiện giờ em không muốn dùng tiền của anh!”

Bầu không khí im lặng…
 
Chương 376


Chương 376

Một chốc sau, anh hỏi: “Bởi vì em có cảm giác không an toàn sao?”

Ôn Noãn không trả lời.

Thực ra không phải cô không hối hận, những đêm đó đều quá mờ ám, trái tim cực kỳ rung động, cô dễ dàng đáp ứng với anh! Cô dũng cảm tiếp nhận phần tình cảm này…

Bây giờ phần dũng cảm đó vẫn còn, nhưng cô lại có vài phần sợ hãi.

Trở lại căn hộ nhỏ của Ôn Noãn.

Tiểu Bạch ngoe nguẩy đuôi chạy đến…

Ôn Noãn cởi áo khoác, xoa đầu nó: “Ngoan quá!”

Tiểu Bạch vui sướng lắc mông, tỏ ý muốn ra ngoài chơi! Ôn Noãn cầm dây xích đưa cho Hoắc Minh: “Anh dắt nó xuống dưới dạo hai vòng, em nấu mì cho anh ăn.”

Hoắc Minh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.

Trong ánh mắt có vài phần quan tâm.

Sau đó anh cúi xuống cột dây xích vào chú chó rồi dắt nó ra ngoài đi dạo.

Trùng hợp phòng bếp trong căn hộ lại hướng ra bên ngoài, nên Ôn Noãn có thể nhìn thấy Hoắc Minh trong lúc đang thái rau. Thân hình cao ráo như người mẫu của anh lại còn ăn mặc sang trọng, trông đẹp đến chói mắt.

Ôn Noãn nhìn khá lâu…

Khi anh quay lại, máy điều hòa trong phòng đã được bật hết cỡ, thật sự khá nóng.

Hoắc Minh cởi áo khoác ngoài, xắn tay áo sơ mi, ngồi vào bàn ăn nhỏ và ăn mì, nhưng cũng không hề mất đi khí chất quý phái.

Ôn Noãn ngồi bên cạnh, cầm tờ báo buổi sáng lên đọc.

Tờ báo thì đọc không vô nhưng lại nhìn thấy trên cánh tay anh xuất hiện thêm vài lỗ kim, vết kim nhiều đến nỗi tạo thành một mảng bầm tím trên da.

Cổ họng Ôn Noãn như bị nghẹn lại.

Ngón tay trắng nõn của cô chạm nhẹ vào đó, sau đó nhìn anh: “Đã truyền máu đến mấy lần rồi sao?”

Hoắc Minh nhìn xuống theo ánh mắt của cô, khẽ ừ.

Kiều An đã làm ầm ĩ khá lớn, mấy ngày nay cả hai nhà họ Kiều và Hoắc đã chịu giày vò rất thảm, người khổ sở nhất tất nhiên là Hoắc Minh, như Cố Trường Khanh đã nói, máu gấu trúc trong bệnh viện không đủ, chỉ cần Kiều An quơ dao lên, Hoắc Minh sẽ phải đến bệnh viện làm đứa con hiếu thảo.

Ôn Noãn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng chạm vào vết thương.

Cô đau lòng.

Cô nghĩ, Kiều An không hề yêu Hoắc Minh, cho dù có yêu cũng vô cùng méo mó và ích kỷ!

Nhưng cô không thể nói ra những điều này.

Cô càng không nắm rõ Kiều An chiếm bao nhiêu vị trí trong lòng của Hoắc Minh!

Hoắc Minh ăn xong mì, theo thói quen lấy điếu thuốc ra định châm lửa, thì Ôn Noãn nhẹ nhàng giật lại.

“Bớt hút thuốc đi!”

Anh ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm.

Ôn Noãn cụp mắt thu dọn đồ ăn, nhưng bàn tay của cô lại bị anh giữ lại.

“Đợi ngày mai hẵng dọn!”

Hoắc Minh nhẹ nhàng bế cô lên, đi thẳng về phía phòng ngủ, tỏ vẻ muốn làm.
 
Chương 377


Chương 377

“Không được!” Ôn Noãn ôm cổ anh.

Hoắc Minh dừng bước, cúi đầu nhìn cô, giọng khàn khàn: “Sao vậy?”

Ôn Noãn dùng tay còn lại vuốt nhẹ cổ áo anh, nói nhỏ: “Đã rút mấy lần máu rồi, anh nên nghỉ ngơi để hồi phục sức khỏe.”

Hoắc Minh nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt đen láy.

Ôn Noãn cũng nhìn anh.

Đôi mắt cô ươn ướt với vẻ mặt phức tạp.

Một lúc sau, Hoắc Minh thản nhiên nói: “Chẳng sao cả!”

Tính tình của anh luôn ngoan cường, nhưng Ôn Noãn nói không lại anh nên đành bị đè xuống giường ‘ấy ấy’…

Có lẽ do sức khỏe bị ảnh hưởng nên anh đã không còn khỏe như khi trước.

Hoắc Minh chỉ làm một lần.

Anh nằm sấp và thở hắt ra bên tai cô, quần áo hai người cởi bừa bãi dưới đất.

Ôn Noãn định ngồi dậy.

Anh ấn nhẹ giữ cô lại: “Đừng cử động, hãy ở với anh một lát!”

Ôn Noãn ngừng động tác, cô áp gương mặt trắng nõn vào cổ anh, cảm nhận hơi ấm từ người anh.

Nửa tiếng sau, Hoắc Minh đã nằm nghỉ đủ rồi, ôm Ôn Noãn vào phòng tắm, tắm sơ qua một chút.

Ôn Noãn mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Nhưng khi cô tỉnh dậy lúc đêm khuya, Hoắc Minh đã không còn trên giường.

Cô đứng dậy, khoác áo ngoài đi vào phòng khách nhỏ, cửa sổ hé mở, Hoắc Minh đang đứng hút thuốc bên cạnh cửa sổ, có bảy tám điếu thuốc trong tách trà bên cạnh.

Vừa nhìn thấy Ôn Noãn ra đây, anh lập tức dập tắt thuốc lá!

“Đã làm em thức giấc à?”

Ôn Noãn đi tới ôm anh: “Sao không đi ngủ, có tâm sự gì sao?”

Khi phụ nữ mềm lòng sẽ bao dung hơn rất nhiều.

Cô nghĩ nếu lúc này anh nói cho cô nghe về chuyện của Kiều An thì cô sẽ sẵn lòng tâm sự với anh, dù sao Kiều An là vết nứt chắn ngang trong mối quan hệ của hai người, không thể né tránh được.

Hoắc Minh xoa đầu cô: “Chỉ là chuyện công việc!”

Anh ôm cô trở lại phòng, khi họ cùng nằm trên giường, anh hôn vào sau tai cô rất lâu.

……

Thời gian sau đó, hai người chung sống với nhau khá hạnh phúc!

Mặc dù Hoắc Minh rất bận rộn nhưng họ vẫn gặp nhau hai hoặc ba lần một tuần.

Đôi khi anh sẽ qua đêm ở chỗ cô, đôi khi anh về sớm sẽ cố tình đến đón cô về căn hộ của anh.

Luôn có những lỗ kim trên tay anh.

Ôn Noãn không hỏi anh đã ở đâu trong khoảng thời gian hai người không gặp nhau, cô cũng không hỏi Kiều An đã xuất viện hay chưa, còn gây rối hay không, hay có ôm lấy anh và đòi quay lại không!

Cô chỉ hầm thuốc bổ cho anh khi anh đến.

Hoắc Minh lần nào cũng muốn, nhưng Ôn Noãn luôn rất có chừng mực, hiếm khi cho anh!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top