Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Họa Gió Tô Mây

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Họa Gió Tô Mây
Chương 60: Một mình


“Sau nhiệm vụ này, mấy người muốn tiếp tục nhập ngũ hay xuất ngũ cũng chẳng phải việc của tôi.” Lâm Phong lên tiếng.

Nếu không phải bên trên yêu cầu anh phải đưa một vài tân binh đi cùng, còn lâu anh mới để họ tham gia. Anh không phủ nhận tài năng của từng người, nhưng điều đó không nghĩa họ có ích trong nhiệm vụ lần này.

Về việc nhập ngũ hay xuất ngũ, ắt hẳn bên trên cũng đã tính đến việc tất cả sẽ bỏ mạng tại đó nên mới dám đưa ra điều kiện đó.

Lâm Phong giải thích chi tiết về những gì mà mọi người sắp phải đối mặt. Vì lần này bọn họ trực tiếp thực chiến, nếu như có gì không rõ, người chết chắc chắn là họ.

Không giống những nhiệm vụ kia, bọn Deka liên quan đến không ít tổ chức buôn lậu khác. Chỉ cần nắm được đằng chuôi, chắc chắn mấy tên kia cũng không thoát được. Ngược lại, nếu như nhiệm vụ này thất bại, một chuỗi hệ lụy sẽ kéo theo.

“Kế hoạch là như thế, tuy nhiên cứ theo tình hình mà tùy cơ ứng biến. Một điều nữa, mấy đồng chí phải khắc ghi câu này cho tôi: nhiệm vụ là trên hết, có chết cũng phải hoàn thành.”

“Đã rõ.”

Lâm Phong cho giải tán mọi người, nhưng ánh mắt lại khẽ liếc sang Đàm Vân Hi.

Người mà anh không muốn xuất hiện ở đây nhất chính là cô. Tuy nhiên, lão già đó lại nhấn mạnh rằng trong danh sách tân binh phải có tên cô, mặc kệ thân phận của cô.

Lão còn nói rằng cô có thành tích xuất sắc như thế, càng không thể lãng phí. Lỡ chẳng may cô xảy ra bất trắc gì, lão cam đoan sẽ đưa ra một lời giải thích hợp lý với Tư lệnh.



Nhiệm vụ lần này nằm trong danh sách đỏ, vì thế cường độ huấn luyện của mười người cũng trở nên khắc nghiệt hơn. Thậm chí Lâm Phong được phép đưa mọi người rời khỏi Bộ Tư lệnh.

Bọn họ có một tháng chuẩn bị, vì thế anh cứ bắt bọn họ khuân vác vật nặng rồi chạy bộ, thời gian nghỉ ngơi vốn đã ít lại càng ít hơn. Thậm chí, cứ hai ba ngày bọn họ lại tham gia một buổi đặc huấn nhỏ.

Lần này, Lâm Phong để mọi người tự sinh tự diệt trong rừng. Hơn nữa, nơi này còn có thú dữ.

Trực thăng sẽ thả họ ở bất cứ nơi nào, và nhiệm vụ của mọi người là quay trở lại căn nhà này trong vòng năm ngày. Nếu ai không hoàn thành, họ sẽ rời khỏi danh sách tham gia nhiệm vụ.

Đấy là còn chưa nói đến trường hợp bị thú dữ tấn công và bỏ mạng.

Đàm Vân Hi được thả cạnh một cái thác. Cô cẩn thận quan sát xung quanh, chắc chắn không có bất cứ mối nguy hiểm nào mới di chuyển.

Trong đợt đặc huấn này, Lâm Phong nghiêm cấm mọi người hợp tác với nhau. Nếu như có gặp người khác trên đường đi cũng phải tách ra. Do đó, dù trong lòng cô có chút lo lắng cho Chu Linh nhưng vẫn không chần chừ bước chân của mình.

Nhìn ánh nắng hoàng hôn bắt đầu phủ xuống cánh rừng, Đàm Vân Hi thở dài. Lâm Phong cũng ác thật, chọn thời điểm nguy hiểm nhất để huấn luyện bọn họ.

Có lẽ vì anh đang đánh giá cao mọi người, hoặc cũng có thể đây là mệnh lệnh từ bên trên.

Đi thêm một quãng nữa, cô quyết định trèo lên một cái cây cổ thụ dừng chân qua đêm. Nghe nói khu rừng này là địa bàn của bầy sói, do đó cô cảm giác trên đây an toàn hơn một chút.

Chỉ là một chút.

Thật ra, lúc này nơi nào có lửa mới là an toàn nhất. Chỉ có điều, lúc nãy cô quên béng việc tìm mấy cành cây khô để nhóm lửa, do đó cô không thể làm việc này rồi.

Còn chưa nghỉ ngơi bao lâu, Đàm Vân Hi đã nghe tiếng tru của sói. Âm thanh kéo dài, có vẻ như không chỉ có một con xuất hiện.

Đáng sợ thật, là ai cả gan chọc sói thế?
 
Chương 61: Khả quan


Ở nơi khác, Anh Đào ở tít tận trên ngọn cây, thấp bên dưới một chút là Gia Huy và Anh Kiệt. Không phải bọn họ cố tình lập nhóm đi cạnh nhau, mà là vô tình bắt gặp khi đang nhặt củi. Cả ba còn chưa nói được câu nào thì gần đó bỗng dưng xuất hiện một bầy sói.

Việc sau đó có lẽ ai cũng biết, ba người bị rượt phải trèo lên cây.

May mắn cho họ, hôm nay là đêm trăng rằm, vì thế cả khu rừng tràn ngập ánh sáng. Họ có thể quan sát xung quanh mà không cần dùng đến bật lửa.

Người nhát gan nhất là Anh Đào. Nếu không phải có Anh Kiệt và Gia Huy liên tục an ủi, có lẽ cô đã khóc nấc lên vì sợ hãi.

Tại sao mấy người đó lại chọn cô chứ? Cô còn chưa lấy chồng sinh con, chẳng muốn bỏ mạng ở đây đâu!

Anh Kiệt dùng cành cây làm cán, xé một đoạn tay áo mình rồi quấn chặt con dao găm, không ngừng tấn công bọn sói đang có ý định trèo lên. Gia Huy cũng ở một bên giúp sức.

Có con bị thương, có con không, nhưng có lẽ chúng cũng nhận ra những con mồi này không dễ đối phó, vì thế sau vài phút, chúng theo con đầu đàn rời đi.

“Không… không sao nữa rồi.”

Anh Đào mừng đến mức suýt thì hét lên. Nếu như bọn sói vẫn tiếp tục tấn công, hai người kia có thể tự lo cho mình, nhưng cô thì không.

Không phải ai cũng tài giỏi và may mắn như thế.



Lâm Phong lo sốt vó, không ngừng nhìn đồng hồ xem xem thời gian đã trôi qua bao lâu. Nhìn bộ dạng của đồng đội, Tiêu Sinh không thể nào dừng được nụ cười của mình.

Anh biết bây giờ cậu ta đang lo lắng cho bạn gái như thế nào, tuy nhiên họ chỉ có thể tin tưởng vào năng lực của cô. Vốn dĩ hai người chỉ làm theo lệnh của phía trên, chẳng thể nào từ chối.

Thời hạn đã đến, nếu trong hôm nay ai không đến kịp thì người đó sẽ bị loại khỏi nhiệm vụ.

Đến trưa, người đầu tiên đã xuất hiện.

Đàm Vân Hi nhìn thấy Lâm Phong, suýt chút nữa không nhịn được mà bổ nhào về phía anh. Thật tình, có trời mới biết thời gian qua cô mệt mỏi như thế nào.

Mặc dù trước đây tổ chức đã huấn luyện cô nghiêm ngặt, nhưng chủ yếu chúng vẫn tập trong vào đô thị, hoặc nếu như phải hoạt động ở những nơi hoang vu, họ được phép lựa chọn đồng đội.

Bây giờ thì thế nào? Vừa di chuyển một mình trong rừng, vừa cảnh giác trước thú dữ, nếu ai không thể nhanh chóng thích nghi thì chắc chắn người đó sẽ bỏ mạng.

Đàm Vân Hi mệt mỏi nằm luôn xuống đất đánh một giấc. Cô còn bảo Lâm Phong rằng có gì thì bảo cô tỉnh dậy.

Tiếp sau Đàm Vân Hi là nhóm của Anh Kiệt. Trên tay cậu ta cầm một con thỏ trắng còn sống, ắt là vừa bắt được. Thấy Đàm Vân Hi nằm ngủ như thế, họ cũng không câu nệ gì mà làm theo.

Chẳng biết vì sao bọn sói cứ đuổi theo họ mãi, khiến họ chỉ có thể lẩn trốn trên cây. Cuối cùng, Gia Huy không nhịn được nữa, đốt một cành cây rồi thả xuống chỗ bọn sói.

May mắn là bọn sói bị dọa sợ rồi chạy đi mất, lửa cũng không bén lên thân cây cổ thụ. Nếu không, chắc chắn sẽ xảy ra hoả hoạn.

Người cuối cùng xuất hiện khi màn đêm vừa buông xuống. Nghe nói cậu ta tên là Phương Vũ, tay trái được băng bó, ắt hẳn đã bị thú dữ tấn công.

Ngoại trừ người đó, không ai bị thương cả.

Đây là một kết quả khả quan hơn suy đoán của Lâm Phong và Tiêu Sinh. điều này chứng tỏ mấy người bọn họ có năng lực vô cùng tốt.

“Tôi sẽ đặc cách cho mấy đồng chí nghỉ ngơi hết ngày mai. Sau đó chúng ta sẽ tiếp tục huấn luyện một tuần nữa.”
 
Chương 62: Nhiệm vụ bắt đầu


Sau một tháng huấn luyện địa ngục, cuối cùng ngày này cũng đã đến.

Theo như những gì mà anh nhận được từ người anh đã cài vào Deka, đêm nay tổ chức có một cuộc giao dịch với một nghị sĩ. Nội dung cụ thể thì người đó không rõ, chỉ nghe phong thanh là một lô hàng về y tế.

Đàm Vân Hi bèn hỏi: “Đại Đội trưởng có chắc người đó đưa thông tin chính xác không? Hay là hắn ta chưa bị mua chuộc?”

Cô gặp vô số trường hợp như thế này rồi. Lúc trước một người quen của cô cũng đưa người vào một tập đoàn lớn nhằm đục khoét từ bên trong. Nào ngờ, cô ta lật lọng, khai hết toàn bộ thông tin khiến tổ chức thiệt hại không ít.

Khi cô đưa cô ta về tổ chức, cô ta run cầm cập, bảo rằng bản thân bị uy hiếp, nếu không mấy người đó sẽ giết chết đứa em trai đang điều trị trong bệnh viện của cô ta.

Lần đó, cô ta bị chuốc say, sau đó không cẩn thận để lộ thông tin cho mục tiêu. Thế là hắn nhân cơ hội biến cô ta thành người của mình, bảo cô ta đưa thông tin giả cho tổ chức.

Cuối cùng, cô nghe nói rằng cô ta bị giết, đứa em trai đó cũng biến mất không dấu vết.

Từ nhỏ, mọi người đều được tiêm nhiễm về khái niệm “điểm yếu”. Bị nắm thóp, lật bài, đó là điều mà tên nào cũng sử dụng để đe dọa đối phương. Và cũng chẳng có kẻ nào nhân từ đến mức để mấy “điểm yếu” đó tồn tại.

“Chắc chắn.” Lâm Phong trả lời. “Tuy nhiên, đó cũng là những lời cuối cùng.”

Bọn họ mỗi tuần gửi thư một lần, tuy nhiên kể từ bức thư này, người đó không còn gửi đến nữa. Có vẻ như anh ta đã bị phát hiện, và bỏ mạng tại đó.

Điều anh lo lắng chính là việc bọn Deka sẽ thay đổi địa điểm và thời gian. Tuy nhiên, theo như những gì nhận được, tên nghị sĩ đã rời khỏi thành phố và đang trên đường đến điểm hẹn.

Một nhóm tinh nhuệ vẫn theo dõi hắn, và nhiệm vụ của anh là nắm được bằng chứng của tên nghị sĩ, từ đó tóm gọn bọn Deka. Vì lần này đối tượng là một người có sức ảnh hưởng, lại có quyền, vì thế chắc chắn bọn chúng sẽ không để những tên tép riu ra mặt.

“Đã rõ.” Đàm Vân Hi gật đầu, tuy nhiên trong lòng cô vẫn cảm giác có gì đó không ổn.

Không chỉ cô gái, cả Lâm Phong, Tiêu Sinh và nhóm của Anh Kiệt đều có cùng suy nghĩ. Tuy nhiên. một bên lại không tìm ra điểm bất hợp lý, và một bên không thể nào bỏ lỡ chuyện này. Nếu như đêm nay họ do dự, chắc chắn chuyện này sẽ còn kéo dài vài, không, vài chục năm nữa.

Vì cha mình, Lâm Phong tuyệt đối không thể bỏ qua.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Hạ Lệ Lưu Manh

2. Sơn Gian Tứ Thực

3. Thế Thân Vạn Người Chê Trọng Sinh

4. Em Sẽ Đến Dỗ Anh

=====================================

Lần này có sự tham gia của không ít lực lượng chi viện, do đó nhóm tân binh chỉ có nhiệm vụ quan sát và mai phục, kẻo có kẻ nào trốn thoát. Ba người một nhóm, hoạt động theo thứ tự Đông - Tây - Nam cùng với người của anh, còn Lâm Phong và người còn lại sẽ dẫn quan ở hướng Bắc.

Ngạc nhiên là lần này anh không chọn Đàm Vân Hi mà là Phương Vũ. Tiêu Sinh đứng cạnh, chẳng nói cũng chẳng có biểu hiện gì.

Đàm Vân Hi cũng chẳng ngạc nhiên lắm về chuyện này, vì có những thứ chỉ cần để ý một chút là nhận ra ngay.

Lâm Phong quan sát một lượt, sau đó quyết định chia nhóm. Nhóm sôi nổi vẫn như cũ vì họ có mối quan hệ tốt, lại hiểu nhau nên dễ hoạt động; nhóm của Anh Kiệt gồm cậu, Gia Huy và Anh Đào, lý do cũng giống như trên.

Cuối cùng, Đàm Vân Hi đi cùng Lư Minh và Chu Linh.
 
Chương 63: Cát trên đồi (1)


“Chuẩn bị đi, mười phút nữa sẽ bắt đầu.”

Lâm Phong và Tiêu Sinh rời khỏi phòng, để lại mười người chìm trong sự thấp thỏm. Anh Kiệt xoa đầu em gái, Chu Linh nắm chặt cánh tay Đàm Vân Hi, ánh mắt của Thịnh Thưởng vẫn luôn dừng trên người cô gái mình thích, mỗi người đều có tâm sự riêng.

“Tớ… tớ sợ…”

Dù sao thì cô vẫn chỉ là một cô gái, làm sao lại không lo lắng? Lỡ chẳng may cô phải bỏ mạng ở đó thì làm sao tìm được anh trai mình?

Đàm Vân Hi vỗ vai bạn mình, cười khẽ: “Không sao đâu, tớ sẽ bảo vệ cậu.”

Ở phía đối diện, Gia Huy cũng vỗ vai Anh Đào, hiếm hoi mở lời: “Khóc cái gì?”

Anh Kiệt lập tức trừng mắt với bạn mình. Mày không thấy con bé đang sợ hay sao mà còn châm dầu vào lửa?

Lời này đương nhiên khiến nước mắt của Anh Đào rơi thêm. Cô véo mạnh vào tay Gia Huy, gương mặt có chút tủi thân. “Ai… có ai khóc đâu, bị bụi bay vào mắt thôi.”

“Có lần nào mà em không khóc nhè đâu.”

Lời vừa dứt, Lâm Phong mở cửa, ra hiệu mọi người tách thành nhóm rồi lên xe. Lần này, ánh mắt của anh dán chặt vào Đàm Vân Hi, không còn giấu giếm như lúc trước. Chỉ có điều, không ai để ý đến điều này cả.

Sau hôm nay, tương lai của họ sẽ bước sang trang khác.

“Đi thôi, đừng đứng đực ra đó nữa.” Tiêu Sinh vỗ vai người đàn ông đứng cạnh. Chần chừ mãi như thế sẽ trễ giờ mất!



Thời điểm giao dịch là mười giờ, tức là còn năm tiếng nữa. Sau khi ổn định vị trí, Đàm Vân Hi không ngừng nhìn vào ngôi nhà trước mặt, ánh mắt hơi trầm xuống.

Cô biết lý do mà lúc sáng mình cảm thấy không ổn rồi.

Vì vị trí của cô ở tận phía sau nên cô có thể dễ dàng rời đi. Cô cẩn thận di chuyển đến người lãnh đạo nhóm, nói nhỏ vài câu với anh ta.

“Ai cho phép cô rời khỏi vị trí?” Anh ta khẽ quát.

“Tôi quan trọng hay nhiệm vụ quan trọng?” Đàm Vân Hi không muốn đôi co với người này. “Yên tâm, có gì cũng sẽ do một mình tôi chịu trách nhiệm, không ảnh hưởng đến anh đâu.”

Dứt lời, Đàm Vân Hi vội vàng rời đi, mặc kệ mấy lời của anh ta.

Giữa núi rừng yên tĩnh, ánh sáng của đèn xe xuất hiện, theo sau đó là âm thanh của động cơ. Mọi người hồi hộp đến mức chẳng dám thở mạnh, sợ rằng bản thân sẽ phát ra tiếng động khiến kẻ địch chú ý.

Sau khi những chiếc xe dừng lại, một nhóm người choàng áo đen, che mặt tiến vào trong. Căn biệt thự vốn tối om đột ngột sáng lên, khiến mọi người đột ngột bị lóa mắt. Một vài người bắt đầu chửi thầm, nhưng đa phần đều cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Vì sao chúng không cử người canh gác? Đây là một giao dịch quan trọng, không lẽ chúng không nghĩ đến việc bị tập kích ư?

Nửa giờ sau, một chiếc xe khác tiến đến. Ở đây không ai là không biết đến tên nghị sĩ này, vì hắn ta thường xuyên ra ngoài tuyên truyền về một tương lai không có chiến tranh.

Hắn nhìn xung quanh, lo lắng rằng bản thân sẽ bị theo dõi, sau đó mới vào trong. Ngay khi cánh cửa đóng lại, đèn bên trong cũng được tắt hết.

Một phút sau, Lâm Phong đưa người vòng quanh biệt thự, sau đó ra lệnh cho họ tiến vào. Chẳng mấy chốc, âm thanh súng đạn vang lên, khiến cho chim rừng vốn đang ngủ say cũng giật mình tỉnh giấc, hoảng sợ bay đi.

“Sao lại không có ai?” Một người lính lên tiếng. Tứ phía đều có người bao vây, bọn chúng không thể nào rời đi mà không bị phát hiện được.
 
Chương 64: Cát trên đồi (2)


“Bị lừa rồi.” Lâm Phong khó chịu lên tiếng. “Tất cả nhanh chóng lục soát nơi này, phải tìm ra đường hầm của chúng.”

Vì thời gian mà người đưa tin đó quá cận kề nên mọi người không thể đến đây kiểm tra căn biệt thự, lo rằng sẽ bứt dây động rừng. Ai ngờ mấy người này thật gian xảo, dám nghĩ đến phương án hai.

Dám cả gan lừa gạt anh như thế, món nợ này anh sẽ trả cho bằng hết.

Ở một nơi khác, Đàm Vân Hi đứng sau một thân cây cổ thụ, nhìn vào hang động trước mặt.

Có lẽ vì thời gian cách nhau khá xa nên cô quên béng việc căn biệt thự này có một lối đi ngầm thông với hang động này. Vốn dĩ lúc sáng cô đã nhận ra kiến trúc của căn biệt thự có gì đó quen thuộc nhưng chẳng thể nghĩ ra, bây giờ mới nhớ đến việc này.

Kiếp trước, bọn chúng từng đưa cô đến đây hai lần để thực hiện một cuộc giao dịch thuốc phiện. Lần đầu, năm cô mười sáu tuổi, chúng đã giới thiệu cô là nhân tố đầy triển vọng mới; lần thứ hai là nửa năm sau, chúng ra lệnh cho cô canh gác bên ngoài cùng với mấy tên bắn tỉa.

Cô chẳng nhớ bàn tay mình đã nhuốm máu như thế nào, nhưng hình ảnh đó cứ mãi ám ảnh cô trong những nhiệm vụ sau. Thậm chí, đến cả lúc ngủ cô vẫn nghe thấy âm thanh la hét của đối phương khi con dao trong tay cô hạ xuống.

Đến tận một năm sau cô mới thoát khỏi bóng ma tâm lý đó. Thế là bọn chúng lại bắt đầu tẩy não cô bằng đủ loại lý thuyết vô nghĩa trên đời.

Cuối cùng thì sao? Cô cũng chỉ là một con tốt thí mà thôi, chết trong ngục giam lạnh lẽo.

Cô không biết đối phương có bao nhiêu người, và một mình cô có thể đánh lại không.

Gần một phút sau, mấy người đó xuất hiện. Một tên nhìn về phía Đàm Vân Hi, ném một con dao găm sang. Mũi dao nhanh chóng ghim thẳng vào gốc cây đang che chắn cô.

"Chỉ có một người.” Gã ta nói với mấy người xung quanh. "Đưa tên này đi trước, tao sẽ "chăm sóc” hắn.”

"Đã rõ.”

Đàm Vân Hi làm sao có thể để mấy người đó chạy thoát, cô ném vài viên đá vào chân bọn chúng, không ngờ bọn chúng có thể dễ dàng tránh né. Biết rằng không thể nấp mãi, Đàm Vân Hi đành ra ngoài.

Gã đàn ông thấy cô thì thở dài. "Chậc, là gái à. Kỹ năng tốt nhưng lại ở bên quân đội, đúng là lãng phí mà. Đầu quân sang đây đi, chúng tôi cam đoan sẽ không ngược đãi một bông hoa đâu.”

Đàm Vân Hi cười khẽ. "Hay là mấy người sang đây đi, cơm Nhà Nước cũng ngon phết.”

Đương nhiên gã đàn ông không dễ gì bị chọc giận như thế, nhưng gã cũng chẳng phải tuýp người thích buôn chuyện, lập tức gã tấn công Đàm Vân Hi.

"Yếu hơn hẳn lúc sau mà.” Đàm Vân Hi thở dài đánh giá, nhanh chóng bẻ gãy hai tay gã.

Quả nhiên Deka ở thời điểm bây giờ chẳng là cái móng gì so với mấy chục năm sau. Không chỉ công nghệ phát triển, bài đào tạo của chúng khắc nghiệt hơn nhiều, thậm chí đến cả con nít cũng không tha.

Có vẻ như chúng cũng chỉ mới được thành lập thôi, nếu không làm gì có chuyện mấy tên này yếu đuối như thế.

Đột nhiên cô nhìn thấy Lâm Phong và Tiêu Sinh dẫn người của mình chạy ra từ đường hầm, ánh mắt không biết nên biểu hiện như thế nào. Cô chỉ về một hướng, nơi mà mấy tên kia vừa rời khỏi.

Một người lính lập tức tiến đến trói chặt gã đàn ông, bảo cô đi cùng Lâm Phong.

“…” Dù không biết vì sao anh ta lại nói như thế nhưng Đàm Vân Hi vẫn làm theo.

Ở đây đã có quân đội, tốt hơn cô vẫn nên hỗ trợ Lâm Phong.
 
Chương 65: Cát trên đồi (3)


Đây là lần thứ hai Đàm Vân Hi nhìn thấy Lâm Phong ra tay. Động tác dứt khoát, mạnh mẽ, khiến cho đối phương không có cơ hội phản kháng.

Những tên còn lại nhanh chóng bị bắt.

Đàm Vân Hi nhìn hình xăm trên cổ tay của họ, bàn tay bất giác siết chặt. Địa vị của những tên này trong Deka khéo còn thấp hơn cả cô năm xưa, dù có bắt được thì chúng cũng chẳng cung cấp thông tin gì quan trọng.

Nhìn thấy sự giận dữ trên khuôn mặt cô gái, Lâm Phong chẳng nói gì, nhưng anh hiểu vẻ bực bội đó. Lần này bọn họ chỉ tóm được chứng cứ giao dịch của tên nghị sĩ và vài kẻ vụn vặt, hoàn toàn chẳng bõ bèn gì.

Đàm Vân Hi định nói vài lời, nhưng đột nhiên phía sau cô vang lên một tiếng nổ lớn, kèm theo đó là tiếng hét lớn của mọi người vì đau đớn.

Cánh rừng vốn đang chìm trong màn đêm tăm tối lại sáng lên vì lửa. Dù đứng khá xa nhưng mọi người vẫn cảm nhận được sức nóng của nó.

Đàm Vân Hi nhớ đến những người kia, theo bản năng cô liền chạy lại đó. Lâm Phong nhanh tay giữ chặt cô gái, gương mặt chẳng có chút bất ngờ gì.

Vài phút sau, từ trong hang động lúc này xuất hiện thêm không ít người. Tất cả đều là những người trong ba nhóm Đông - Tây - Nam.

Không đúng, đi cùng bọn họ là người của Deka đang bị trói!

Đa phần mọi người đều bị thương nhẹ, còn lại chẳng có bất cứ vết thương nào. Chu Linh nhìn thấy Đàm Vân Hi, ngập ngừng một lát rồi chạy lại ôm chầm người bạn của mình.

Đàm Vân Hi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên cô nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng đen có gương mặt khá giống Chu Linh. Đột nhiên cô nhớ lại một chuyện: anh trai của cô ấy mất tích!

Anh Kiệt đang đỡ Gia Huy, Anh Đào đi cạnh vô cùng lo lắng. Có vẻ như chân của cậu ta bị đạn bắn qua, đã được sơ cứu nhưng không biết có thể giữ lại không.

"Khoan đã, anh giải thích…”

“Về rồi anh sẽ nói.”



Vài ngày sau, đầu sỏ của Deka bị tóm gọn. Những người trong Chính phủ có liên quan cũng bị khui ra. Tin tức này nhanh chóng được đưa lên báo, lên tivi, trở thành một làn sóng phẫn nộ từ người dân.

Khó khăn lắm mới giành được hòa bình, ấy thế mà bộ máy Nhà Nước lại cấu kết với tội phạm. Một cuộc bầu cử lại diễn ra, gần như những quan chức cấp cao đều bị thay thế.

Trong phòng bệnh, Đàm Vân Hi nghe cha mình liên tục la mắng, cảm thấy nhức đầu không thôi.

Rõ ràng là ông ấy không làm việc ở thủ đô, nhưng thế quái nào tin tức lại lọt đến tai ông ấy nhanh thế? Hơn nữa, “papa” không thấy cô đang bệnh hay sao mà không nhẹ tay với cô thê?

Sự ồn ào kết thúc khi Lâm Phong đến bệnh viện. Đàm Hào Kiện định mắng luôn cả anh, tuy nhiên Tịnh Sương lập tức kéo chồng mình ra ngoài, nhường lại không gian cho hai đứa nhỏ.

Sau khi báo cáo, Lâm Phong lập tức chạy đến đây, mặc kệ cơ thể đang vô cùng mệt mỏi của mình. Vốn dĩ anh đã hứa sẽ đưa ra lời giải thích cho Đàm Vân Hi, nhưng vì có quá nhiều việc xảy ra nên anh không thể đến gặp cô.

“Nói đi.”

Lâm Phong khẽ xoa đầu bạn gái, sau đó nói rõ mọi chuyện xảy ra.

Ngày hôm đó, sau khi Đàm Vân Hi rời khỏi vị trí, người đội trưởng của cô đã liên lạc với anh thông qua bộ đàm. Anh ta nói rằng có một lối đi bí mật ở dưới chân cầu thang, kèm theo đó là có vài điểm kỳ lạ ở những địa điểm cụ thể A, B, C,…

Thế là Lâm Phong lập tức thay đổi kế hoạch. Anh ra lệnh mỗi người trong từng nhóm tự tản ra, dựa theo vị trí mà Đàm Vân Hi cung cấp mà bắt giữ. Còn bản thân sẽ tiếp tục truy đuổi bọn chúng.

Chuyện sau đó cũng dễ hiểu thôi, quân đội bắt giữ người, nhưng bọn tội phạm đột nhiên ném lựu đạn về họ, khiến cho cánh rừng đột nhiên bùng cháy. Sau khi bắt được toàn bộ, mọi người dựa theo con đường Lâm Phong đã mở sẵn để họp hội.

“…” Nghe xong, Đàm Vân Hi không biết nói gì, cũng chẳng biết nên vui hay buồn. Anh ta truyền đạt chính xác về lối đi đó, nhưng về mấy vị trí kia… thật sự vì lúc đó quá gấp gáp nên cô chỉ nghe tiếng sột soạt, bảo rằng có thể có thú dữ ở đó, nhưng làm sao anh ta lại nghe ra thành nơi đó có mai phục thế?

Nhưng cũng phải cảm ơn anh ta, nếu không phải anh ta nói có mai phục thì có lẽ mấy người đó đã bị tấn công rồi.

Quả nhiên giống như người ta vẫn thường nói: hay không bằng hên.
 
Chương 66: Kết thúc


“Chuyện là vậy đó.” Đàm Vân Hi nói xong, thở dài, còn Lâm Phong ngồi một bên cười lớn. Anh cũng chẳng biết phải nói sao nữa, vì chuyện này nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.

“Em đâu có nghĩ là có phục kích ở đó, vì chúng ta đến trước bọn chúng tận vài giờ đồng hồ.”

“Ừ, anh cũng thế.”

Vốn dĩ Đàm Vân Hi sẽ bị khiển trách về việc tự ý rời vị trí, tuy nhiên chẳng hiểu Lâm Phong làm cách nào mà ngọn lửa này lại không lan đến cô.

“Khoan đã, làm thế nào anh biết hang ổ của Deka?”

“Bí mật.” Lâm Phong mỉm cười. Vì chuyện này dính líu đến không ít cựu lãnh đạo nên anh không tiện nhắc đến, hơn nữa quá trình cũng vô cùng dài dòng.

Có kể ra e là cũng phải đến sáng mai.

Về chuyện của Chu Kiệt, Lâm Phong cũng không giấu giếm Đàm Vân Hi. Trước đây anh ta cũng được lựa chọn tham gia đặc huấn, tuy nhiên trong một lần huấn luyện ngoài đảo, sóng lớn xuất hiện, toàn bộ tân binh được cho là đã chết. Không ngờ hắn ta may mắn sống sót, lại còn tham gia Deka, giết hại vô số mạng người.

Theo như lời của bên trên, toàn bộ chuyện này không được phép tiết lộ cho Chu Linh, thậm chí hai anh em họ cũng chẳng được gặp nhau. Vì thế, cô ấy không biết lý do cũng như tương lai của anh trai mình.

“Em dự định thế nào?”

“Em cũng chẳng biết.” Trước đây cô từng mơ ước được đặt chân vào hàng ngũ quân nhân, ra sức cống hiến cho nước nhà. Trớ trêu thay, cô lại trở thành một tên tội phạm, vì thế giấc mơ đó cũng tan biến.

Đến khi sống lại, cô thật sự có cơ hội thực hiện nguyện vọng của mình, nhưng kèm theo đó là quá nhiều chuyện xảy ra, khiến cho cha mẹ lo lắng đủ điều.

À, cô quên nói một chuyện. Cha cô và người quản lý trước đây đã được chuyển đến thủ đô làm việc, không còn là Tư lệnh quân khu và người đứng đầu căn cứ nữa. Nghe nói vì hai ông là người có kinh nghiệm, lại không dính đến những chuyện vừa qua nên được phép trở lại đây.

Mặc dù Đàm Hào Kiện không đồng ý nhưng một cái miệng làm sao thắng được trăm cái.

“…” Lâm Phong đã biết chuyện này từ trước, chỉ biết cười trừ.

“Anh xin rời quân đội rồi.” Lâm Phong lên tiếng. Mọi người đền

“Em có nghe cha nói.”

Nghe nói đa số mọi người không đồng ý, vì thế cục chính trị lúc này vô cùng hỗn loạn. Những người quyền cao chức trọng, bao gồm cả Lâm Huẫn, đều dính đến Deka, và tất cả đều bị khai trừ, đồng thời nhận bản án thích đáng với tội danh của mình.

Trước khi cánh cửa khép lại, nghe nói ông ta vẫn không chịu buông bỏ sự thù hận trong lòng mình với anh trai. Lúc ông ta hét lên với Lâm Phong, lời nói cũng vạch trần toàn bộ.

Chính ông ta đã đưa tin cho tên tội phạm, dẫn đến việc mẹ cô sảy thai; ông ta cũng lén lút đưa người của Deka vào nhằm hại chết Lâm Tịnh; sự việc ở đợt huấn luyện hôm đó, chính ông ta cũng che giấu việc có tội phạm ở đó, khiến không ít tân binh mất mạng, và vô số tội danh khác nữa.

Gọi là một đường dây cũng không sai, nhưng Lâm Huẫn không phải là người cầm đầu mà là một vị trong Quốc Hội.

Hai người đang nói chuyện, đột ngột cánh cửa mở ra, Tịnh Sương bảo hai người lập tức sang phòng của Lâm Tịnh.

Khi ba người đến nơi, Tần Lan nắm chặt tay chồng, không ngừng khóc nấc lên. Đàm Hào Kiện đứng gần đó không nói lời nào, nhưng nhìn lướt qua có thể thấy nụ cười của ông.

Chẳng lẽ…

“Lão già này cuối cùng cũng chịu mở mắt rồi à?”

Có lẽ Lâm Tịnh vừa tỉnh dậy nên đầu óc vẫn còn mơ hồ. Đến khi bác sĩ kiểm tra một lượt, bảo rằng không có gì đáng quan ngại, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Tịnh nhìn ông bạn già của mình, mấp máy môi. Tuy nhiên, mấy năm rồi không hoạt động, vì thế cơ thể vẫn còn cứng, lời nói cũng chẳng phát ra được.

“Cha.”

Lâm Phong cùng Đàm Vân Hi tiến lại. Lâm Tịnh nhìn con trai mình, sau đó lại hướng sang cô gái bên cạnh mình, dường như đang tò mò cô ấy là ai.

Anh nhận ra nghi vấn của cha, lên tiếng: “Đây là con gái của chú Kiện, hiện giờ là bạn gái của con. Đợi khi cha khỏe trở lại thì chúng con sẽ kết hôn.”

“…” Tịnh Sương và Tần Lan nghe xong, bật cười. Đàm Hào Kiện “hừ” một tiếng, không đồng ý cũng chẳng phản đối. Coi như là để ông bạn già vui vậy, sau này ông ta khỏe lại thì bàn bạc sau.

Về phía Lâm Tịnh, khóe mắt ông hơi đỏ lên, khẽ gật đầu.
 
Chương 67: Kết cục


Lâm Phong rời quân đội, Đàm Vân Hi do dự khá lâu, cũng đồng ý xuất ngũ. Tuy nhiên, lần này Tiêu Sinh lại không đồng hành cùng Lâm Phong. Có vẻ như anh ta đã tìm thấy điều mình cần làm rồi, không còn là cái bóng nữa.

Nghe nói rằng nhóm của Anh Kiệt cũng đưa ra lựa chọn giống cô. Bởi vì chân của Gia Huy không còn khả năng hoạt động như trước, vì thế ở lại đây chỉ tổ làm vướng người khác. Anh Đào cũng vui vẻ thông báo rằng mình và anh ta sắp kết hôn.

Khi cô hỏi rằng không phải cô ấy muốn kết hôn với một quân nhân ư, cô ấy lắc đầu, kể lại chuyện ngày hôm đó.

Vốn dĩ viên đạn đó là nhắm vào cô, tuy nhiên Gia Huy đã nhanh tay đẩy cô sang một bên, tự mình chịu đau. Hơn nữa, hai người vốn tiếp xúc với nhau từ khi còn nhỏ xíu, vì thế trong lòng cũng khó tránh khỏi việc có cảm tình.

Sau khi kết hôn, họ dự định sẽ mở một quán ăn nhỏ ở thủ đô, sau đó đưa cả gia đình lên đây định cư.

Lư Minh và nhóm của Thịnh Thưởng vẫn tiếp tục quá trình trở thành quân nhân.

Về phía Chu Linh, cô chưa gặp lại cô ấy kể từ ngày hôm đó, tuy nhiên nghe nói rằng cô ấy đã suy sụp vài ngày, sau đó quyết định tiếp tục cuộc sống trong quân đội của mình. Dù sao thì cô ấy cũng chẳng còn gì vướng bận, thôi thì cứ góp sức cho đất nước mình là được.

Người cuối cùng, Phương Vũ, tên gián điệp của Deka, nghe nói do phía quân đội xử lý. Cô không biết vì sao Lâm Phong nhận ra, nhưng cô thì dựa vào vết bỏng mờ nhạt trên cổ tay của hắn. Có lẽ vì muốn che giấu mà hắn đã đổ nước sôi lên tay, khiến cho nơi đó trở thành một vết sẹo lồi lõm.

Gia đình của Lâm Phong đến căn hộ của cô, chính thức xin cưới. Dưới sức ép của vợ, Đàm Hào Kiện chỉ có thể cho họ một chút mặt mũi.

Về chuyện năm xưa, không phải là ông chưa tha thứ cho Lâm Tịnh, chỉ là ông lo lắng gia đình mình sẽ bị nhắm đến nên mới đến quân khu. Bây giờ thì hay rồi, thông gia sát bên nhà, ngày nào cũng phải gặp họ.

Hai người không tổ chức hôn lễ mà chỉ mở một bữa tiệc nhỏ và mời mọi người đến ăn, mặc cho bốn vị phụ huynh không đồng ý. Về phía Chu Linh, cô chỉ đành đi cửa sau để cô ấy đến tham dự.

“Hèn gì tên kia muốn tôi giết cả hai người, hóa ra là có vấn đề từ lâu.”

Khi nghe Anh Đào bảo rằng Đàm Vân Hi và Lâm Phong sắp kết hôn, anh ta không tin, nhưng giờ nghĩ lại mới thấy hai người đó quả thật có gì đó không đúng lắm. Dù sao thì đối phương cũng là người đánh cậu ta bầm dập, vì thế chỉ có thể chết tâm.

“Hai người trông đẹp đôi thật đấy, nhưng không tổ chức hôn lễ thì tiếc. Tớ còn muốn thấy cậu trong chiếc váy trắng nữa cơ, chắc chắn lúc đó cậu sẽ là một cô dâu xinh đẹp nhất.”

“Tớ đợi của cậu mà.” Đàm Vân Hi cười khẽ đáp. “Chăm sóc tốt cho cô ấy đấy.”

Nhìn thấy Anh Đào vui vẻ như thế, trong lòng cô cũng thoải mái một chút. Mặc dù đi cùng Anh Kiệt nhưng Gia Huy chẳng hề nói một lời hay hành động nào, giống như chẳng quan tâm đến thế giới này. Vậy mà cậu ta có thể đỡ một viên đạn cho cô ấy, mặc kệ vết thương sẽ theo suốt cuộc đời, hành động này cũng đủ để ghi điểm rồi.

Gia Huy gật đầu.

Cuối cùng chỉ còn mỗi Chu Linh.

Đàm Vân Hi không biết nên nói gì để an ủi cô ấy, cuối cùng cô chỉ bảo cô ấy hãy cố gắng lên.

“Rõ ràng là hứa với nhau sẽ gắn bó hai năm rồi mà, nhưng cậu lại lấy chồng.”

Chu Linh bĩu môi, nhưng lời nói không có vẻ oán giận chút nào. Ai cũng có sự lựa chọn cho mình, nếu như bạn cô đã muốn như thế, việc cô cần làm chỉ là ủng hộ cô ấy thôi.

“Sau này có gì tớ sẽ nhờ cậu mở cửa sau đấy.”

“Được thôi. Không chỉ cửa sau, cửa nào tớ cũng sẽ mở cho cậu.”
 
Chương 68: Ngoại truyện: Con đàu cháu đống


Sau khi bàn bạc, Lâm Phong và Đàm Vân Hi quyết định mở công ty, một người chuyên về điện tử, người còn lại đảm nhận công nghệ thông tin. Dựa vào những gì mình biết được, cô đoán được tương lai của những lĩnh vực này sẽ phát triển như thế nào, vì thế từ hai công ty nhỏ, chỉ trong vòng vài năm, nó đã trở thành những trụ cột trong ngành.

Sau đó, Lâm Phong còn lấn sang kinh doanh một chuỗi nhà hàng bánh ngọt, nguồn cung đến từ Anh Đào và Gia Huy, và giao thông vận tải.

Nhờ vào năng khiếu của mình cũng như những mối quan hệ mình tích góp được, đương nhiên không thể thiếu tầm nhìn của vợ, gần như không ai là không biết đến công ty của hai người. Thậm chí, Lâm Phong còn có thể mở thêm chi nhánh ở nước ngoài.

Cuối cùng, chuyện gì đến cũng phải đến.

“Hai đứa cứ lo công việc mãi như thế thì khi nào chúng ta mới được bế cháu?”

“Mẹ nói hai đứa nghe nè. Thời gian trôi qua nhanh lắm, chớp mắt ai cũng già đi cả. Điều mà mẹ mong ước bây giờ chỉ là có một đứa cháu gái đáng yêu hoặc một đứa cháu trai kháu khỉnh để vui nhà vui cửa mà thôi.”

“…”

Mỗi khi hai người từ công ty trở về đều nghe những lời này. Lâm Phong cũng chẳng phản đối, thậm chí còn muốn điều này hơn cả bốn vị phụ huynh nữa cơ, nhưng anh vẫn tôn trọng vợ mình. Nếu như cô chưa có ý định đó thì từ từ cũng chẳng sao cả.

Tuy nhiên, vài ngày sau, sau khi đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, Đàm Vân Hi lại thông báo bản thân đã có thai.

Thế là Lâm Phong đảm nhận luôn công việc của vợ, để vợ ở nhà nghỉ ngơi cùng cha mẹ. Mỗi ngày anh đều đi sớm về khuya, vô cùng bận rộn, nhưng vẫn dành thời gian cho vợ mình.

Anh chưa từng một lần để Đàm Vân Hi và gia đình hai bên suy nghĩ bản thân đang có người tình bên ngoài. Nếu không, không cần đến cha vợ, chỉ cần một mình cha anh thôi cũng đủ để anh cuốn gói ra khỏi nhà rồi.



Mười năm sau.

Diện tích căn hộ không đủ, vì thế cô và Lâm Phong quyết định mua một căn biệt thự rồi chuyển sang đó. Bốn vị phụ huynh đương nhiên là không muốn rời xa cháu mình, lập tức dọn đến ở cùng.

Thậm chí, Lâm Tịnh và Đàm Hào Kiện còn dự định sẽ mua thêm đất ở xung quanh rồi nối liền với nhau.

Đàm Vân Hi nhìn ba đứa nhỏ náo loạn khắp nhà, cảm thấy vô cùng đau đầu. Cô nhìn người đàn ông đang ngồi cạnh mình, ánh mắt oán trách anh vì sao không biết kiềm chế.

Dự định lúc ban đầu của cả hai chỉ là một nhóc, chỉ một mà thôi. Không ngờ, cứ vài năm sau lại xuất hiện thêm một đứa nữa. Bây giờ nhìn xem, không chỉ ba đứa nghịch tung trời tung đất kia, thằng nhóc trong bụng cô có lẽ cũng sẽ tiếp nối anh chị của nó.

Về phía bốn vị phụ huynh, có ai mà hạnh phúc bằng họ nữa. Mỗi ngày họ đều đùa cùng cháu nội, cháu ngoại của mình không biết mệt, sẵn sàng làm theo những món mà chúng yêu thích.

“Anh vô tội mà.” Lâm Phong tỏ vẻ vô tội. Anh cũng đã cố gắng lắm rồi, nhưng có những chuyện người tính không bằng trời tính.

Nhìn những đứa nhỏ cười hắc hắc bên cạnh ông bà, Đàm Vân Hi thở dài, nhưng cô vẫn không thể nào ngừng nụ cười của mình được. Có lẽ điều cô muốn cũng chỉ là một gia đình hạnh phúc như thế mà thôi, chẳng cần gì lớn lao cả.

Phải cảm ơn ông trời vì đã tạo cơ hội cho một kẻ đầy tội lỗi như cô sống lại, bắt đầu một cuộc đời tươi đẹp mà chẳng cần nơm nớp lo sợ bản thân sẽ mất mạng vào giây phút nào. Giống như một màu xanh của bầu trời, nhiệm vụ của cô là tô điểm những gam màu mới trên đó, sau đó họa một cơn gió dịu dàng và tô màu những đám mây tinh xảo.
 
Chương 69: Ngoại truyện: Tiêu Sinh (1)


Nhà của anh và Lâm Phong có mối quan hệ thân thiết từ bao đời nay. Và như một lẽ dĩ nhiên, anh trở thành bạn của cậu ta, gắn bó với nhau từ những ngày còn tấm bé.

Không giống anh, bản thân Lâm Phong có một sự tự tin mà ai cũng cảm nhận được. Cậu ta thông minh, nhanh nhạy, lại giỏi ăn nói, vì thế ai nấy đều yêu quý, bỏ qua sự nghịch ngợm thường ngày.

Là một người bạn thân, hai người khó tránh khỏi có sự so sánh. Nếu như Lâm Phong được ví như ánh mặt trời rực rỡ, lúc nào cũng mang năng lượng tích cực cho mọi người, thì anh chỉ là một kẻ đi cùng, “tận hưởng” ánh sáng đó.

Dần dần, anh được ví là cái bóng của Lâm Phong.

Hình lúc nào cũng đi với bóng. Chỉ khi có ánh sáng, bóng mới xuất hiện, còn không, người ta chỉ chăm chăm vào hình, mặc kệ bóng dài hay ngắn, đậm hay nhạt, bởi vì nó vô tích sự.

Lúc đầu, anh không chịu được những lời nói đó. Cảm giác tự ti, thua kém người bạn của mình bắt đầu chiếm lấy từng suy nghĩ của anh, một vài khoảnh khắc anh còn có ý định nghỉ chơi với cậu ta. Vì đến lúc đó, anh không còn là cái bóng chỉ biết ăn theo nữa.

Mặc dù bên ngoài Lâm Phong lúc nào cũng tỏ vẻ không màng sự đời, nhưng không thể không công nhận cậu ta nhạy bén vô cùng. Dường như cậu ta hiểu được anh đang suy nghĩ gì, mắng anh một trận.

Anh không nhớ chi tiết từng lời, nhưng có những lời mà cả đời này anh không thể nào quên được.

“Tiêu Sinh, cậu không phải là cái bóng của ai cả. Cậu là chính mình.”

“Chúng ta là bạn bè, bình đẳng với nhau, chẳng ai thua kém hay giỏi giang hơn ai cả.”

‘Cậu nói rằng chỉ khi không có ánh sáng bóng mới xuất hiện sao? Nếu không có ánh sáng, làm gì có ai nhìn thấy hình mà phớt lờ bóng?”

Đến tận bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt của cậu ta khi nói những lời này buồn cười như thế nào. Thậm chí, cậu ta còn học theo mấy cô gái, phồng má nhằm thể hiện sự tức giận của mình.

Nhưng cũng chính nó xua đi sự tự ti mà anh phải chịu bấy lâu nay.

Hai người học chung tiểu học, rồi lại tiếp đến Trung học Cơ sở và Trung học Phổ thông. Khi giáo viên bảo mọi người điền vào tờ giấy đăng ký nguyện vọng, anh đã ghi hai từ “hoạ sĩ”.

Anh rất thích vẽ. Những lúc cầm cọ là khoảnh khắc bình yên nhất cuộc đời anh. Anh nhìn cảnh vật xinh đẹp trước mặt, phác thảo từng đường trên giấy, sau đó lại pha màu và tô.

Thế là một bức ảnh thu nhỏ lại ra đời.

Tuy nhiên không ngờ Lâm Phong lại lựa chọn nhập ngũ. Khi được hỏi, cậu ta chỉ bảo rằng bản thân muốn đi theo bước chân của cha mình, cống hiến hết mình cho quân đội.

Có lẽ những vết tẩy ngày hôm đó là một quyết định đúng đắn nhất cuộc đời anh, mặc dù hai người bị phụ huynh rượt khắp con phố. Lâm Phong từng hỏi lý do anh không học đại học, trở thành một họa sĩ nổi tiếng mà lại nhập ngũ cùng mình, anh không trả lời.

Một phần vì anh không muốn tình bạn này ngắt ngang như thế, một phần vì anh cảm giác đi cùng ánh sáng chói lóa của cậu ta cũng khá thú vị.

Hơn nữa, nếu cậu ta là hình, trở thành cái bóng của cậu ta chẳng phải việc gì xấu hổ cả.

Hai người lăn lộn từ khi còn là những tân binh cho đến lúc Lâm Phong trở thành Thiếu tướng. Phụ huynh đôi khi còn cho rằng hai người có tình ý với nhau, và những lúc đó, cả hai phải giải thích đến mỏi miệng mới thôi.

Vào ngày đầu tiên Lâm Phong đến quân khu và gặp con gái của Tư lệnh, anh đã biết cậu ta có ý với cô nhóc đó rồi.

Và đúng như những gì anh nghĩ, hai người đó thuận nước trở thành một đôi. Đối với người ngoài, họ là Đại Đội trưởng, nhưng khi ở riêng, họ cũng chỉ là những đôi tình nhân mong muốn được hẹn hò như bao người.

Sau ngày xác nhận hẹn hò trên tàu, Lâm Phong đã bảo rằng sau khi mọi chuyện kết thúc, cậu ta sẽ rời quân đội. Mặc dù điều này đã được nhắc đến không ít lần, nhưng có vẻ như lần này cậu ta có động lực và quyết tâm hơn hẳn.

Là một người bạn, anh ủng hộ quyết định của Lâm Phong. Cậu ta nên sống một cuộc bình yên cùng gia đình, còn hơn suốt ngày thực hiện biết bao nhiệm vụ mà chẳng biết bản thân sẽ bỏ mạng lúc nào.

Khi Lâm Phong thông báo bên trên đã duyệt đơn xuất ngũ, anh chỉ bảo rằng hãy chăm sóc vợ thật tốt. Đây cũng là lần đầu tiên anh không quyết định giống cậu ta, vì anh cảm thấy cuộc sống trong đây vẫn còn tốt. Một ngày nào đó, khi tìm được người mình thích rồi, có lẽ anh cũng sẽ đưa ra quyết định giống cậu ta.
 
Chương 70: Ngoại truyện: Tiêu Sinh (2)


Trước đây anh chưa từng tiếp xúc với Chu Linh, chỉ biết rằng đây là một người bạn thân của Đàm Vân Hi. Hai người họ lúc nào cũng đi cùng nhau, khiến cho ngày này Lâm Phong cũng chạy sang chỗ anh than vãn.

Cậu ta biết rằng bản thân mình đang ghen vô cớ, nhưng còn gì đau khổ hơn một cặp đôi đang hẹn hò lại phải giấu giấu giếm giếm mỗi ngày.

Những lúc đó, anh chỉ có thể vỗ vai cậu ta an ủi.

“Cậu đừng nhìn tôi bằng ánh mắt cảm thông đó, cậu từng hẹn hò với ai đâu?”

“…”

Lần đầu tiên nói chuyện với Chu Linh là khi anh đưa cô ấy đến gặp Chu Kiệt. Đương nhiên, theo luật, anh phải ở đó nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người họ, mặc dù anh biết có những chuyện chỉ có anh em mới nói được với nhau.

Ngạc nhiên là Chu Linh không hỏi gì về chuyện của Deka, chỉ bảo rằng bản thân thật mừng khi biết anh ấy còn sống.

Sau đó, hai anh em chủ yếu nói về những chuyện trong quá khứ. Anh chỉ đứng bên cạnh nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra từng thước phim mà họ đang nhắc đến. Vui có, buồn có, nhưng hai người vẫn dựa dẫm vào nhau mà sống.

“Anh hai giữ sức khỏe nhé, em sẽ lại đến thăm anh.”

Chu Kiệt không muốn nói ra sự thật, nghẹn ngào gật đầu.

Sau khi hết thời gian, anh đưa Chu Linh trở về phòng. Có lẽ lúc đó lòng tốt trỗi dậy, anh lên tiếng, bảo rằng hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau đâu.

“Tôi biết, chỉ là tôi và anh ấy đang tự lừa bản thân thôi.”

Chu Linh không phải kẻ ngốc. Anh trai cô làm không ít chuyện xấu, chắc chắn hình phạt không chỉ là vài năm tù đơn giản.

Chỉ có điều, cô muốn trốn tránh hiện thực tàn khốc đó.

Lâm Phong rời đi, Tiêu Sinh chính thức trở thành Đại Đội trưởng của tân binh. Không, bây giờ bọn họ đều đã trở thành binh nhất rồi.

Chu Linh là cô gái duy nhất trong nhóm, nhưng cô không hề thua kém bất cứ người nào cả. Có lẽ vì trước đây cô ấy được Đàm Vân Hi che chở nên không thể hiện bản thân.

Đi kèm với lý thuyết là thực hành. Nếu như mọi hôm, Đàm Vân Hi là người trở về đầu tiên, thì bây giờ vị trí đó đã thuộc về Chu Linh.

Trong lúc chờ đợi những người khác, hai người lại nói chuyện một chút. Cũng nhờ đó, một người lúc nào cũng chỉ đi cùng Lâm Phong như anh đã có cơ hội tiếp xúc với người khác, hiểu rõ bản thân thích và ghét điều gì.

Từ đó, anh hiểu thêm về cảm xúc của bản thân, về tình cảm mà mình dành cho đối phương. Cuối cùng, anh quyết định sẽ tỏ tình với Chu Linh.

Ngày hôm đó, vẫn như mọi khi, Chu Linh là người trở về đầu tiên. Lúc này đã là nửa đêm, chỉ có âm thanh văng vẳng của bầy côn trùng. Khung cảnh cũng chẳng lãng mạn một chút nào, chỉ le lói một chút ánh sáng yếu ớt của ánh trăng.

Nếu như mọi khi, anh ngồi đợi mọi người dưới gốc cây thì bây giờ, đây là lần đầu tiên anh bước chân về phía người khác. Khi đứng trước mặt cô, anh hơi ngập ngừng một lát, lên tiếng: “Thời gian này tôi nhận ra bản thân có tình cảm với cô, vì thế cô có muốn trở thành bạn gái của tôi không?”

Khi nhìn thấy sự do dự của cô gái, anh đoán rằng bản thân đã thất bại. Không ngờ, người đối diện lại gật đầu, nói rằng bản thân cũng có cảm giác giống anh.

Cuối cùng, sau ngần ấy năm, anh đã thoát khỏi cái bóng mà bản thân tự đặt ra, bắt đầu một cuộc sống mà mình đã suy nghĩ bấy lâu nay. Có thể anh không là một họa sĩ mà bản thân từng theo đuổi, nhưng có đôi lúc một tay cầm súng bảo vệ Tổ quốc, một tay nắm lấy tay người thương cũng là điều gì đó hạnh phúc lắm rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top