Cập nhật mới

Dịch Hệ Thống Huyết Tộc

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: Tổ Đội


CHƯƠNG 60 TỔ ĐỘI

Không chỉ Quinn và những người xung quanh bị sốc khi Erin tiến đến Vorden mà cả toàn thể lớp học. Trong lớp Del, Erin là học viên mạnh nhất ở đây, gần như ai cũng muốn cô ấy trong đội của mình nhưng những ngày qua, khi ai cố gắng tiếp cận cô ấy, cô ấy sẽ đáp lại một cách lạnh nhạt.

Có vẻ như cô ấy không hề thấy hứng thú với bất kỳ thứ gì ngoài việc trở lên mạnh mẽ.

“Tớ xin lỗi.” Vorden nói, “Nhưng tớ đã quyết định thành lập nhóm với các cậu này rồi.”

Phản hồi của Vorden đối với Erin có vẻ nghe càng điên rồ đối với mọi người. Họ đã chứng kiến Vorden chiến đấu vào ngày hôm đó khi họ bị vây quanh bởi các học viên năm hai. Sau khi chứng kiến mọi thứ, không ai nói cậu ta yếu hơn Erin cả.

Nếu hai người họ kết hợp dị năng và tìm kiếm những người mạnh khác, điều này có nghĩa họ có thể dễ dàng thành lập ra một đội mạnh nhất lớp.

Sau đó Erin nhìn nhóm mà Vorden chỉ ra, thành thật mà nói, cô chẳng nhận ra bất kỳ ai trong số họ.

“Họ là ai?” Erin nói.

“Cái gì, chúng ta đã kiểm tra chung với nhau mà, tớ thậm chí còn giúp cậu ở hội trường nữa mà!” Layla phàn nàn.

Sự thật là Erin chẳng hề dành thời gian để nhớ gương mặt của bất kỳ ai, cô ấy chỉ quan tâm đến những ai mạnh mẽ. Khi cô ấy thấy họ yếu như thế nào trong buổi kiểm tra đánh giá, cô sẽ không bận tâm về họ thêm nữa.

Lúc đó có một người đã lọt vào mắt xanh của cô ấy ngoài Vorden, đó là Quinn. Cô ấy nhớ rõ cậu ném quả bóng màu đen với anh sáng rực rỡ và tốc độ nhanh chóng đã hạ gục một tên học sinh. Sau đó khi cô ấy nhìn vào cổ tay của cậu, cô ấy thấy cậu chỉ là người dùng cấp độ 1.

“Tại sao cậu lại ở với nhóm người yếu này, chắc chắn cậu có thể kiếm điểm cao hơn nếu cậu tham gia với tôi và những người khác,” Erin nói.

Bài đánh giá đầu tiên và những bài đánh giá khác trong tương lai qua cổng điện tử sẽ quyết định số điểm cuối cùng của cậu. Đối với những ai có gia đình ấm cúm ủng hộ phía sau, điều này không hề quan trọng lắm nhưng đối với những người khác thì nó quyết định cả thương lai.

Điểm số mà họ đạt được khi rời học viện quân đội sẽ quyết định liệu họ sẽ tham gia vào một công ty tư nhân lớn mạnh hay họ sẽ kết thúc bằng việc tham gia vào tầng lớp dưới đáy và bị đối xử tồi tệ hơn nữa.

“Tớ không quan tâm về điểm số, tớ chỉ muốn có khoảng thời gian vui vẻ khi còn ở trường mà thôi.” Vorden trả lời.

Nhưng Erin quyết định không muốn từ bỏ.

“Được thôi, tôi có thể đồng ý cô gái này và cậu trai có sức mạnh kỳ lạ này nhưng tôi không thể chấp nhận cậu ta.” Erin nói khi đang chỉ vào Peter.

Trái tim Peter ngay lập tức đập to lên, nổi lo sợ bắt đầu lắp đầy cậu khi cậu nghe Erin nói những lời này. Nếu cậu không vào được đội Vorden và Quinn, cậu sẽ gặp rắc rối to lớn.

“Tại sao chúng tôi lại phải cần cậu?” Vorden nói.

“Đợi đã,” Layla làm gián đoạn, “Tôi nghĩ cô ấy muốn lập một đội hình tốt, bên cạnh đó Vorden, không phải dị năng cậu phụ thuộc vào những người xung quanh cậu mạnh như thế nào sao. Cho đến lúc này tôi nhớ là quái thú không có dị năng vì vậy cậu phải phụ thuộc vào chúng tôi, và chính xác mà nói thì chúng tôi không có dị năng mạnh mẽ như vậy.”

“Layla, tớ hiểu những gì cậu đang nói nhưng một lần nữa tớ đồng ý với Vorden,” Quinn đáp lại. “Tớ không quan tâm cô ấy mạnh ra sao, cô ấy thể đến và đá đi một người của chúng tớ ra. Cô ấy có thể tham gia đội nhưng với điều kiện là Peter ở lại.”

Thật tốt khi có những đồng minh mạnh mẽ nhưng thế thì sao. Nếu Quinn đá Peter ra khỏi đội và thay thế cậu ta bằng một người lạ khác, cậu sẽ chỉ như những tên tệ hại khác, những kẻ đã đối xử tệ hại với cậu như đồ bỏ chỉ vì cậu yếu. Cậu không muốn thay đổi để trở thành một trong số chúng.

Sau đó Erin bắt đầu nhìn khắp phòng trước khi nhìn lại Vorden lần nữa. Cô ấy nghĩ về cách Vorden có thể xử lý Momo dễ dàng trước khi xuất hiện Soul Weapon. Sau đó nhìn quanh phòng, ở đây chẳng hề có một ai trong lớp Del có thể phù hợp như cậu ta.

“Được rồi, tôi sẽ thâm gia nhưng tôi muốn năm người chúng ta sẽ kiểm tra lại lần nữa để xem chúng ta tới đâu,” Erin nói. “Có lẽ chúng ta có thể đến trung tâm huấn luyện, để cho thấy chúng ta có thể làm gì cho những người còn lại.”

Layla và Quinn nhìn nhau và thấy được sự hơi lo lắng trong đôi mắt đối phương.

Sau đó năm người hướng đến trung tâm huấn luyện, nó cùng chỗ với nơi Layla lần đầu tiên phát hiện Quinn lén lút ở chỗ này vào ban đêm.

Bây giờ căn phòng này lắp đầy bởi những người khác nhau từ các lớp. Tất cả các lớp đều được thông báo về kỳ kiểm tra sắp tới và quyết định tìm hiểu xem dị năng của những người khác là gì.

Điều này có thể mang lại cơ hội để họ đánh bại và bắt giữ nhiều quái thú và gia tăng cơ hội tồn tại của họ.

“Được rồi, cậu muốn chúng tớ làm gì?” Vorden hỏi.

“Tôi đã thấy được năng lực của cậu, nhưng tôi không thể nhớ rõ về cô ta và hai người còn lại, có lẽ cô ta có thể đi lên trước thí nghiệm với máy đo lường sức mạnh.”

Layla đứng lên khi được gọi và đi đến cái máy hình tròn để đo lường sức mạnh. Cô ấy tập trung tâm trí và ném ra cú đấm cùng lúc đó cô ấy sử dụng năng lực dịch chuyển để đẩy nắm tay của mình mạnh nhất có thể.

Con số từ từ tăng lên trêи màn hình của máy đến khi nó dừng hẵn ở con số 8.

“Chết tiệt, như hệt kỳ rồi, có vẻ như mình chẳng cải thiện được nhiều.” Layla phàn nàn.

“Đối với một người cấp độ hai thì chỉ số sức mạnh như vậy khá là yếu nhưng nếu đánh giá bằng việc kết hợp với cung tên vì cậu cũng là người dùng tầm xa, thật là khá hữu dụng khi có cậu trong đội,” Erin nói.

Sau đó cô ấy đi đến hai cậu trai, Quinn và Peter.

“Tôi hy vọng cả hai cậu có thể ít nhất đạt được số điểm như cô ấy.”

Quinn bắt đầu thấy khó chịu bởi những lời chế nhạo của cô ta, nhưng cậu hít thật sau và cố kìm nén lại. Với cô ấy trong đội, có lẽ sẽ mang lại một số phiền phức đối với những người khác. Thậm chí nếu họ đánh bại quái thú và đạt được viên hạch của chúng, cũng có khả năng một đội khác sẽ nhắm vào họ và cố gắng trộm lấy chúng.

Nhưng chỉ cần có Erin trong đội thì có thể ngăn lại việc đó.

Peter đi đến cái máy cầm trêи tay cây trượng bùn.

“Có vẻ cậu ta vẫn là cấp độ 1,” Erin nói.

Người dùng hệ thổ cấp độ 1 không hề có khả năng điều khiển đất từ mặt đất, những gì họ có thể làm là hình thành đất từ lòng bàn tay, họ chỉ có thể kiểm soát đất mà họ chạm vào hơn là đất xung quanh họ.

Khi Peter đi đến đấm vào cái máy thì đất từ cây trượng bắt đầu bao bọc nắm đấm của cậu ta, ngay khi Peter đấm vào cái máy, con số bắt đầu tăng lên và cuối cùng nó dừng ở số 8. Cùng điểm với Layla.

“Cậu còn đang đợi gì nữa?” Erin nhìn Quinn và nói.

+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!

Group Uriworkshop:

Wixsite: https://uriworkshop21.wixsite.com/my-site

Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21

Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g

++++++
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: Khóa Rèn Luyện Cấp Tốc


CHƯƠNG 61 KHÓA RÈN LUYỆN CẤP TỐC

Khi Quinn bước đến máy đo lường sức mạnh, tất cả những gì cậu muốn làm là đấm vào cái máy hết sức có thể. Cậu muốn khiến Erin kiêu ngạo phải câm miệng, kẻ cảm thấy mình giỏi hơn mọi người. Tại sao cô ấy lại chọn hành động như thế này? Đơn giản vì cô ấy có một dị năng tốt hơn những người khác?

Bởi vì gia đình cô ấy khá giả, đủ để mua cho cô ấy một quyển sách dị năng mạnh mẽ? Nhưng Quinn không thể tiết lộ dị năng của mình, đặc biệt là ở phía trước những người khác. Tất cả họ đều đã nhìn thấy cậu trong ngày kiểm tra và họ đều biết Quinn vẫn không có dị năng gì ngoài Layla.

Cậu nhìn vào chiếc máy và bắt đầu tự hỏi, Nếu cậu biểu diễn Hammer Strike sử dụng tất cả sức mạnh của mình thì con số sẽ tăng lên. Chắc chắn con số sẽ vượt qua chỉ số sức mạnh 16 của cậu.

Cậu chuẩn bị nắm đấm và thực hiện lại động tác chân của mình. Găng tay đã được trang bị trêи tay và Quinn để nắm đấm ra. Cậu đã cố gắng kiểm soát lực lượng hy vọng đạt được số điểm tương tự như hai người còn lại.

* Bang

Nắm đấm của cậu va chạm với cỗ máy lớn giống như cái trống và những con số bắt đầu tăng lên từ từ.

8..9… và cuối cùng con số đã dừng lại ở con số 10.Quinn ước tính nếu sức mạnh hiện tại của cậu với đôi găng tay là mười sáu thì cậu cần dùng một nửa sức lực của mình khi đánh vào cổ máy để được tám. Nhưng sự kiểm soát ở cấp độ vĩ mô như vậy gần như không thể đi đúng và cậu đã khiến cho nó vượt qua một tí.

"Này anh bạn, hình như cậu mạnh hơn rồi!" Vorden ngạc nhiên nói, "Tớ nhớ cậu đã đạt điểm năm trong bài kiểm tra lần trước, cậu đã luyện tập hoặc làm gì đó? "

Quinn bắt đầu cười khi cố nghĩ ra lý do gì đó. "Thực ra là nhờ trò chơi đó mà cậu đã cho tớ xem." Quinn trả lời "Tớ đã gặp một người thực sự giúp đỡ và chỉ cho tớ cách kϊƈɦ hoạt sức mạnh Beast Weapon đúng cách. Tớ đã luyện tập chăm chỉ hy vọng tớ sẽ không vô ích đối với các cậu. Khi tớ ném quả bóng đó khi ở hội trường, tớ nhận ra rằng nó sẽ hữu ích như thế nào nếu tớ học được cách kϊƈɦ hoạt vũ khí tốt nhất. "

Đây là một lời nói dối. Nhưng Quinn cảm thấy nó khá thuyết phục.

"Không phải năm hai nói rằng cậu cần phải xử lý với nó như cách kϊƈɦ hoạt dị năng của cậu, tớ nhớ là cậu không có mà? "

"Thực tế nó không hề yêu cầu như vậy mà làm như vậy chỉ để giúp cậu hình dung kϊƈɦ hoạt Beast Weapon của cậu," Quinn đáp lại.

Mồ hôi bắt đầu chảy trêи mặt cậu, tất cả những gì cậu có thể làm là hy vọng những người khác sẽ tin nó. "Chà, điểm mười không hề ấn tượng như vậy, lý do duy nhất khiến chúng tôi bàn về nó là bởi vì cậu là cấp một," Erin nói.

Lần đầu tiên Quinn hạnh phúc, sự tự mãn của Erin đã khiến sự chú ý rời khỏi cậu ấy.

"Vậy thì ổn chứ?" Layla hỏi.

"Đúng." Erin trả lời: "Tôi vẫn muốn gia nhập đội của cậu, tôi tin rằng ngay cả với những gánh nặng chúng ta có trong chuyến đi, với tôi và Vorden, chúng tôi có thể trở thành đội đứng đầu trong cuộc đánh giá này. "

Sau khi kiểm tra sức mạnh của mọi người, nhóm quyết định thảo luận một vài thứ. Chẳng hạn như cách thức tổ đội và những việc cần làm. Mặc dù các cuộc thảo luận không kéo dài bao lâu. Nếu họ đi huấn luyện theo nhóm, Layla sẽ hỗ trợ phía sau, Erin và Vorden sẽ ở phía trước.

Thông thường, tanker sẽ ở phía trước của đội hình trong khi người chủ chốt thì ở giữa. Nhưng trong trường hợp này, Quinn và Peter được coi là rất yếu, vì vậy họ đã được đưa vào trung tâm để được bảo vệ.

Erin cảm thấy có luyện tập thêm nữa cũng vô dụng sau khi thấy được dị năng của hai người còn lại yếu như vậy, vì vậy cuộc họp của nhóm kết thúc sớm và cô ấy quyết định đi một mình để huấn luyện ở đâu đó.

"Chà, nếu hôm nay các lớp học chiến đấu đã bị hủy bỏ thì cậu muốn làm gì khác nữa không?” Vorden hỏi.

"Thực ra, tớ có kế hoạch đến buồng VR ", Quinn trả lời, "Tớ đang thử sức với nhiều loại dị năng để có thể quyết định dị năng nào sẽ chọn trong tương lai."

Đột nhiên Vorden bắt đầu rùng mình.

"Vậy cậu cứ tự nhiên," Vorden nói, "Tớ biết tớ đã cho cậu thấy cách chơi vào hôm trước nhưng thành thật mà nói, tớ phát chán và ngán ngẫm với trò chơi đó. Tớ đã chơi nó rất nhiều khi từ bé đến giờ.”

Quinn đi đến phòng VR và để lại Peter và Vorden với nhau.

"Này, vậy cậu có muốn luyện tập thêm một chút với dị năng của mình không, tớ biết cậu đang tiết kiệm để có thể mua thêm một vài cuốn sách kỹ năng. Có thể chúng ta có thể đưa cậu lên cấp độ 2 trước khi đi vào cổng điện tử. "

Peter nhìn các học sinh khác quanh phòng trước khi đưa ra câu trả lời.

"Chắc chắn đó là một ý tưởng hay," Peter trả lời.

Những hành động kỳ lạ của Peter thể hiện ra mà cậu chẳng hề chú ý và Vorden đã cảm thấy nó có gì đó liên quan đến những học viên mà cậu ấy đã giao du khoảng vài ngày trước.

****

Cuối cùng thì Quinn cũng đã đến trung tâm VR. Cậu đã trả mười credits của mình cho một giờ và vào buồng của mình như thường lệ.

Tại thời điểm này, đây là cách dễ dàng nhất để Quinn thăng cấp và trở nên mạnh mẽ hơn. Cậu quyết định khi ở trong buồng VR, cậu sẽ chia buổi huấn luyện thành hai phần.

Trong 30 phút đầu tiên, cậu sẽ dành nó để đối mặt với những người cùng cấp. Trung bình, cậu mất khoảng năm phút để đánh bại một đối thủ trong sàn đấu cấp 1.

Nhận 25 điểm kinh nghiệm cho mỗi đối thủ mà cậu đánh bại sẽ cho phép cậu đạt được khoảng 150 điểm kinh nghiệm. Sau đó phần thứ hai của buổi huấn luyện, cậu sẽ sử dụng nó để ghép đôi chiến đấu nhanh chóng nhằm đối đầu với các đối thủ thuộc các cấp độ sức mạnh khác nhau.

Điều này sẽ cải thiện chỉ số IQ chiến đấu của cậu trêи thế giới.

Quinn bước vào trò chơi và bắt đầu trận đấu đầu tiên theo như kế hoạch của mình. Cậu thông thường tránh kẻ thù tấn công và đối phó với đối thủ bằng sức mạnh của hai nắm đấm hoặc bằng cách sử dụng Blood Swipes.

Khi Nate nhận thấy rằng ID Blood Evolver đang trực tuyến. Nate vẫn quan tâm đến người này và quyết định kiểm tra cậu ta. Miễn là người đó có trong danh sách bạn bè của bạn, bạn sẽ có thể theo dõi trận đấu của họ.

Sau đó Nate đột nhiên được đưa vào đấu trường và bắt đầu theo dõi từng trận đấu của Quinn và tất cả những gì cậu chứng kiến là Quinn đánh bại những người ở cấp độ yếu trong một trận đấu chỉ trong vài phút. Nhưng thật kỳ lạ, đối với một người mạnh mẽ như cậu ta, cậu ta đang làm cái quái gì vậy? Khi Nate nghĩ về Quinn, cậu ta không bao giờ tưởng tượng Quinn là loại người bắt nạt kẻ yếu.

“Hãy để khóa rèn luyện cấp tốc bắt đầu,” Quinn nói khi hạ đo ván đối thủ kế tiếp của cậu.

u003c 170/800 exp u003e

+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!

Group Uriworkshop:

Wixsite: https://uriworkshop21.wixsite.com/my-site

Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21

Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g

++++++
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62: Tin Tặc


CHƯƠNG 62: TIN TẶC

Nate tiếp tục quan sát Quinn và phong cách chiến đấu của cậu ta và tự hỏi tại sao cậu ta không chiến đấu giống như khi chiến đấu với mình. Quinn liên tục thi đấu hết trận này đến trận khác và chỉ chống lại những người cùng cấp.

Nate biết khá rõ là cậu ta đã cố tình thiết lập hệ thống theo cách này, bây giờ một số người chơi sẽ làm điều này nếu họ có thể đang thử một cái gì đó mới nhưng từ việc xem Quinn, tất cả những gì cậu ta có thể thấy là Quinn làm đi làm lại điều đó.

Cậu ta sẽ tham gia vào một trò chơi và ngay lập tức lao vào hoặc sử dụng một loạt các cuộc tấn công đường vạch đỏ của cậu ta hoặc một loạt các cú đấm mà không cần quan tâm đến việc cậu ta có bị thương hay không. Rõ ràng là cậu ấy đã đánh bại họ bằng sức mạnh thuần túy và cố gắng giành chiến thắng trong các trận đấu càng nhanh càng tốt.

Tuy nhiên, Nate không biết, Quinn đang cố tình làm điều này, cậu không còn nhiều thời gian từ bây giờ đến khi cậu bắt đầu chuyến rèn luyện qua cổng điện tử của mình. Vì vậy, điều duy nhất Quinn có thể làm là trở nên mạnh hơn bằng cách sử dụng hệ thống.

Cuối cùng, ba mươi phút đã trôi qua và bản thân Quinn đang cảm thấy mệt mỏi khi phải lặp đi lặp lại điều tương tự. Điều duy nhất khiến cậu tiếp tục là chứng kiến kinh nghiệm của mình tăng lên từng chút một.

Đó là khi Quinn nhận thấy rằng cậu có một khán giả.

Nate đang ngồi trêи ghế đã vẫy tay chào lại.

"Ồ là cậu à, không biết cậu đang làm gì ở đây?"

Sau đó, một ý nghĩ nảy ra trong đầu Quinn, việc Nate đang quan sát trận đấu đã cho cậu cơ hội để hỏi cậu ta điều gì đó. Sau đó, cậu đã vào hệ thống trò chơi và gửi lời mời tham gia cùng đội cho Nate.

Ban đầu, Nate chỉ là quan sát và xem Quinn chơi một vài trận đấu, Nate muốn nghiên cứu Quinn thêm một chút trước khi đề nghị cậu tham gia một trận đấu khác. Nhưng khi thấy lời mời tham dự cùng đội, Nate khá bất ngờ.

Trò chơi chỉ cho phép đấu một chọi một nên tính năng mời tham gia nhóm chỉ thực sự được sử dụng giữa các đồng đội để luyện tập hoặc nếu họ muốn trò chuyện và ở xa. Cuối cùng, Nate vì quá tò mò và muốn biết Quinn muốn gì nên quyết định nhận lời.

Sân đấu biến mất và giờ Nate và Quinn lại ở trong một căn phòng màu trắng.

"Này, sao rồi tôi hy vọng cậu không lên kế hoạch trả thù kiểu gì đó phải không?" Nate vừa nói vừa thận trọng tiến về phía Quinn.

"Không, thực ra tôi muốn hỏi cậu một điều, người mà tôi đã chiến đấu trước đây, bạn của cậu, tôi muốn biết thêm về chiếc áo choàng của cậu ta và cậu ta đã nhận nó từ đâu."

"Oh áo choàng của Sam, đó là lý do tại sao cậu muốn nói chuyện với tôi" sau đó Nate nhìn Quinn đang đứng trước mặt mình. Trêи tay, cậu ta đeo găng tay. Đó là khi Nate chợt nhận ra điều gì đó, chiếc găng tay mà Quinn đang sử dụng trông thật kinh khủng. Chắc hẳn chúng chỉ ở cấp độ cơ bản.

"Chờ một chút, cậu là học viên năm nhất sao?" Nate nói.

"Ừm, tôi sẽ tham gia chuyến đi qua cổng điện tử đầu tiên của mình, tôi nghĩ nếu cậu có thể cho tôi biết bạn cậu lấy nó từ loại quái thú nào, tôi sẽ có thể tìm kiếm nó."

Nate chợt hơi bất ngờ, cậu quay lại và nghĩ xem làm cách nào để Quinn có thể gây sát thương cho cơ thể rắn chắc của mình mặc dù trước đó chưa có ai làm được kỳ tích như vậy. Cậu chắc chắn người đó ít nhất là năm thứ hai.

"Hãy để tôi cho cậu một lời khuyên, trong chuyến đi đầu tiên của cậu, họ luôn sử dụng cổng màu xanh lá cây, cậu có cơ hội đến một trong ba nơi. Caladi, Almpin và Bartnee. Trong ba hành tinh này, cậu đi đến Caladi, ở đó trong sa mạc, có một sinh vật có cánh. Tôi không thể nhớ tên của sinh vật có cánh đó nhưng không có nhiều sinh vật có cánh trong sa mạc, vì vậy tôi chắc chắn nếu cậu nhìn thấy một sinh vật như vậy, nó sẽ là tài liệu cốt lõi mà chúng tôi đã dùng để tạo ra chiếc áo choàng. "

"Chờ đã cậu nói, một sa mạc?" Quinn hỏi.

"Ừ, có chuyện gì vậy?"

Thông thường, sa mạc có nghĩa là nơi đến với sức nóng, ý tưởng về việc phải đi qua đó, Quinn bắt đầu mệt mỏi khi chỉ nghĩ về nó.

"Không có gì đừng lo lắng, cảm ơn cậu rất nhiều vì thông tin đã giúp ích rất nhiều. Tớ sẽ chơi một vài trò chơi nữa trước khi hết giờ."

"Ồ, chắc chắn rồi, cậu có phiền nếu tôi xem không?" Nate hỏi.

Quinn suy nghĩ một lúc, nếu không muốn để Nate xem thì tất cả những gì cậu phải làm là chặn cậu ta hoặc xóa cậu ta khỏi danh sách bạn bè của mình, nhưng đồng thời, Quinn cảm thấy như không có vấn đề gì.

Cậu ta chỉ đang chiến đấu với mọi người, không giống như cậu ta đang làm bất cứ điều gì cho thấy cậu là một ma cà rồng và có khả năng là Nate thậm chí không học cùng trường với cậu.

"Được thôi, cứ tự nhiên."

Quinn chỉ còn hai mươi phút bên trong máy và sử dụng thời gian còn lại của mình, Quinn chọn sử dụng chức năng kết hợp nhanh trêи trò chơi. Kết hợp anh ta với các mức cấp độ ngẫu nhiên .

Nửa thời gian này sẽ được sử dụng để luyện tập các kỹ năng chiến đấu của mình.

Trong hai mươi phút còn lại, Quinn có thể có thêm hai trận đấu. Trận đấu đầu tiên, cậu đấu với một người dùng cấp bốn, người có khả năng biến hình.

Cơ thể của đối thủ được làm bằng vật liệu giống như cao su và hắn ta có thể kéo dài nó ra tùy thích. Quinn rất vất vả trước đối thủ này, phong cách chiến đấu của người cao su thật kỳ lạ và khi Quinn không ngờ tới, cậu bị đánh với một tốc độ khó tin. Cuối cùng, Quinn xoay sở để thực hiện một vài chiêu Blood Swipes và làm bị thương hắn ta nhưng cuối cùng vẫn thua cuộc.

Trận đấu tiếp theo có nhiều thành công hơn khi cậu ta đấu với một người dùng cấp hai có kỹ năng hóa cứng tương tự như Nate chỉ có điều yếu hơn. Cậu đã có một thời gian dễ dàng hơn để đối phó với đối thủ này vì Blood swipe của cậu gây sát thương cũng như các đòn đánh thông thường của cậu.

Tuy nhiên, cuối cùng, Quinn quyết định xem trận đấu một cách nghiêm túc như những người khác và kết thúc trận đấu bằng một đòn Hammer Strike.

u003c 195/800 u003e

Khi thời gian của Quinn trong trò chơi đã hết và cậu phải rời đi. Nate sau khi quan sát Quinn suốt một thời gian liền có một ý nghĩ kỳ lạ lởn vởn trong đầu, năng lực của Quinn là gì? Sau trận chiến của họ, Nate đã quyết định kiểm tra danh sách năng lực để xem có thứ gì tương tự không và cậu ta không thể tìm thấy thứ nào như vậy.

Điều khác là dường như tất cả những gì Quinn có thể làm là bắn ra những đường màu đỏ, điều này cho thấy khả năng cậu ta có lúc này là cực kỳ yếu hoặc cậu ta hiện đang ở một cấp độ thấp.

Điều mà Quinn không nhận ra rằng tất cả những đối thủ mà cậu phải đối mặt ngày hôm nay có suy nghĩ giống như Nate. Họ đã tự hỏi khả năng mà Quinn có là gì.

Người dùng có dị năng làm cứng rắn mà Quinn vừa đấu tranh chống lại quá thất vọng với sự mất mát của mình, anh ta quyết định lên các diễn đàn trực tuyến và đăng một bài. Anh ấy đã chia sẻ một đoạn video về trận đấu giữa mình và Quinn có tiêu đề. "Đây là dị năng gì? Hắn là hacker sao?"

+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!

Group Uriworkshop:

Wixsite: https://uriworkshop21.wixsite.com/my-site

Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21

Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g

++++++
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63: Peter Kêu Cứu


Diễn đàn trực tuyến bắt đầu thu hút được sự chú ý của những người dùng đã chiến đấu với Quinn, họ bắt đầu đăng bình luận ngay bên dưới về video.

"Vâng, tôi cũng đã chiến đấu với cậu ta và cậu ta đã sử dụng những đường đỏ đó với tôi." "Tôi đã thua trong tích tắc."

"Thực sự có loại dị năng như vậy trong trò chơi này hay không?"

"Trông giống như lưỡi dao gió nhưng sao lại màu đỏ?"

Tất nhiên, mặc dù bài đăng đã đạt được một vài sức hút nhưng không nhiều. Sau tất cả, những thứ như thế này được đăng lên và xảy ra hàng ngày, thông thường, đó là từ một số người không thể chấp nhận việc thua cuộc vì nghĩ rằng người kia chắc chắn đang hack.

Nhưng những người đã xem video bắt đầu liên hệ người khởi tạo ra trò chơi và hỏi liệu những gì được xem trong video có phải là thật không. Tất nhiên, một trong những nhân viên quản trị của trò chơi đã đến và kiểm tra video nhưng người này không phải là bất kỳ nhân viên quản trị bình thường nào, đó là một học sinh tại trường tên là Logan Green.

Bản thân Logan không bình thường vì cậu ta là con trai của người tạo ra trò chơi và không chỉ vậy mà còn là một trong những lập trình viên trưởng. Cậu ấy thường xuyên vào diễn đàn để kiểm tra các lỗi và nếu có, cậu ấy sẽ cố gắng sửa chúng khi vẫn đang đi học.

Rồi đột nhiên vào đêm khuya hôm đó, cậu ấy nhận thấy rằng bài đăng bắt đầu đạt được sức hút. Thông thường, cậu ấy sẽ không bận tâm đến những điều này nhưng nhân viên được gắn thẻ trong bài đăng nhiều hơn bình thường.

Sau khi xem video, đột nhiên cậu ấy bị thu hút sự chú ý. Logan ngay lập tức có thể nói rằng video là thật. Cậu ấy đã tìm kiếm hai ID người dùng có trong trò chơi và sau đó quyết định xem thông tin trận đấu.

Sau khi tìm kiếm chúng, cậu ấy nhận thấy rằng người chơi đang được hỏi trong video đã chọn không có dị năng nào.

"Không, không được, hắn thật sự có thể hack hệ thống sao?"

Logan sau đó bắt đầu tìm hiểu sâu về trận đấu và kiểm tra mọi thứ về nó. Cậu ấy đã kiểm tra nhật ký của trận đấu và mọi thứ đã được viết ra khi trận đấu diễn ra nhưng không có điều gì cậu ấy có thể phát hiện ra là sai.

Logan thực sự cảm thấy nhẹ nhõm, trò chơi cho đến nay đã thành công không chỉ vì nó có thể tái tạo chính xác dị năng mà còn là vì trò chơi vẫn chưa bị hack.

Sau khi biết được thông tin này, Logan không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghĩ rằng nó có liên quan đến dị năng của cậu ta. Mặc dù dị năng của người khởi nguyên không thể được sao chép vào trò chơi, nhưng đây là câu trả lời duy nhất mà cậu ta có thể nghĩ ra.

Nhưng một câu hỏi vẫn còn và đó chỉ là ai là người dùng đằng sau ID Blood Evolver. Chính sách của công ty là không lưu giữ hồ sơ của bất kỳ người dùng nào trong trò chơi. Dữ liệu bị xáo trộn nên thậm chí cậu ta không thể truy cập vào nó. Nhưng điều đó sẽ không ngăn được Logan.

****

Các lớp chiến đấu của ngày hôm sau đã hoạt động trở lại bình thường, ngày hôm trước Layla đã đi đăng ký đội với Del và thậm chí ông ấy còn ngạc nhiên không biết ai là người được ghi trong danh sách.

Cả nhóm đã trở thành chủ đề bàn tán của cả lớp, sau tất cả, họ là những người duy nhất có sự chênh lệch lớn về mức độ năng lực giữa các đội viên. Điều này chưa từng xảy ra trong học viện này trước đây.

Trong lớp chiến đấu, nhóm được yêu cầu tiếp tục tự rèn luyện một cách độc lập và nếu họ muốn trao đổi với một cộng sự, họ có thể lịch sự hỏi. Leo sẽ đi khắp nơi để đưa ra lời khuyên cho các học viên khi thầy ấy có thể.

Vào buổi chiều, sau khi các lớp học đã hoàn thành, Quinn sẽ đi đến phòng VR để tiếp tục công việc hàng ngày của mình. Cậu tiếp tục đối mặt với những người có trình độ thấp và sử dụng hiệp hai để tập luyện.

u003c 275/800 u003e

Nhưng Quinn càng đấu với nhiều người thì bài đăng ban đầu trêи diễn đàn càng nhận được nhiều hơn và tất cả những điều này Quinn đều không biết. Cậu thậm chí còn không biết có một diễn đàn trực tuyến cho trò chơi. Trong quá khứ, Quinn chưa bao giờ có những thứ này.

Cậu có quyền truy cập vào TV và internet nhưng không thực sự biết nhiều về trò chơi. Chỉ nhờ Vorden chỉ cho cậu mọi thứ, cậu mới biết mình phải làm gì.

Một ngày nữa đã trôi qua và Quinn lặp lại quá trình này.

u003c 440/800 u003e

Quinn không chỉ nhanh chóng tăng điểm kinh nghiệm mà còn cảm thấy như mình đang phát huy khả năng của mình nhiều hơn. Cậu biết khi nào là thời điểm thích hợp để sử dụng bước nhảy và cũng học cách kết hợp hai kỹ năng của mình, vì vậy cậu ta có thể biến mất và xuất hiện lại trong khi sử dụng đòn tấn công Hammer Strike

Trong hai ngày nữa, Quinn cảm thấy mình sẽ sẵn sàng.

***

Bên trong văn phòng của học viên năm hai, một nhóm của những học viên năm nhất đã được gọi vào văn phòng của Đại tướng Duke. Đứng đầu những học viên năm nhất là Earl. Hắn ta gần đây đã qua lại với Peter cũng như hắn đã bẻ gãy ngón tay của cậu ta.

"Tôi đã chắc chắn rằng căn phòng sẽ trống cho các em vào ngày mai. Hãy chắc chắn rằng các em làm như tôi đã yêu cầu, tôi cần em loại bỏ chúng." Duke nói

"Vâng, thưa ngài, chúng tôi hứa." "Tốt" Duke đáp khi ném qua một vài viên pha lê quái thú cũng như một cuốn sách kỹ năng. "Các em sẽ có thể tiến đến cấp độ bốn với kỹ năng đó, hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ và sẽ còn nhiều hơn thế nữa."

****

Ngày hôm sau sau khi các lớp học chiến đấu kết thúc, Peter đã nhắn tin cho Vorden và Quinn đến phòng huấn luyện ở phía đông. Căn phòng này thường không giới hạn cho học viên vì nó cũng được sử dụng như một căn phòng để lưu trữ các cổng điện tử.

Nhưng sau khi đọc nội dung tin nhắn, cả Quinn và Vorden đã vội vàng đưa ra lời đề nghị.

Tin nhắn chỉ đơn giản nói rằng Peter cần sự giúp đỡ của họ.

Trong khi đi đến phòng, Vorden và Quinn đã va vào nhau.

"Cậu có nhận được tin nhắn của Peter không?" Quinn hỏi.

"Ừ, đó là lý do tại sao tớ ở đây, tớ biết những người bạn của cậu ấy là một điềm xấu." Vorden nói, "Quinn, cậu ở lại phía sau đi, tớ có thể tự giải quyết việc này.”

"Không thể nào, cậu ta cũng là bạn của tớ, tớ sẽ đá vào ʍôиɠ những kẻ đó nếu đó là điều cuối cùng tớ làm."

Vorden có thể thấy rằng cậu ta không thể thuyết phục Quinn nên hai người họ tiếp tục cùng nhau và cuối cùng đã đến bên trong trung tâm đào tạo.

Căn phòng lớn và có một số đồ vật lớn bằng kim loại có hình bầu ɖu͙ƈ ở giữa. Mỗi thứ có một vòng tròn phát sáng ở giữa tỏa sáng với một màu sắc khác nhau. Đây là nơi các cổng thông tin đưa họ đến một thế giới khác.

Tổng cộng có 9 chiếc máy, mỗi chiếc có 3 màu và trong một khoảnh khắc, họ có cảm giác như không thể rời mắt khỏi mọi thứ.

Khi họ bước vào phòng, họ có thể thấy Peter đang nằm trêи mặt đất bị thương nặng. Cậu ta nằm trêи mặt đất ngay trước mặt một trong thiết bị dịch chuyển và có vẻ như cậu ta không thể di chuyển.

Quinn và Vorden nhìn quanh phòng, nhưng không thể để ý bất cứ ai. Cả hai sau đó chạy đến bên cậu. Cậu ấy có vết bầm tím khắp người và cậu ấy đã bị đánh rất nặng với các vết trầy xước khắp nơi.

"Cậu sao vậy, có phải chính là bọn học viên năm nhất!" Vorden hét lên.

"Đúng vậy, họ đã đánh tớ khá nặng, họ đã đi ra ngoài chỉ một lúc trước, tớ không nghĩ rằng họ sẽ trở lại."

“Được rồi, để chúng tớ sẽ đón cậu,” Vorden nói khi nhấc tay Peter qua vai mình.

Khi hai người đón Peter, Quinn có một cảm giác kỳ lạ, khi nhìn Peter gần hơn, cậu nhận thấy rằng mặc dù quần áo của cậu ấy bị rách rất nặng, nhưng trông cậu ta không tệ đến mức đáng ra phải có, đã có thể đi được. Ngay cả những vết bầm tím trông cũng không bình thường như thể chúng được vẽ lên.

u003c Quan sát u003e

u003c Peter Chuck HP 8/8 u003e

"Vorden buông cậu ta ra, là một cái bẫy!" Quinn hét lên.

Nhưng trước khi Vorden kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Peter đã thoát ra và ngay lập tức đẩy Quinn hết sức có thể.

Cú đẩy không mạnh và không làm Quinn bị thương nhưng cũng không cần thiết, vì đó không phải mục đích của Peter. Một cú hích nhỏ đó đủ để đẩy Quinn đến vị trí bên trong cổng điện tử.

"CẬU ĐÃ LÀM GÌ!" Vorden hét lên.

Màu của cổng là màu đỏ.

+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!

Group Uriworkshop:

Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/

Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21

Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g

++++++
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64: Đánh Trả


Đêm trước khi vụ việc xảy ra, trong khi Quinn đang say giấc nồng để chờ hai người kia trở về, Peter đã bị nhóm của những học viên năm nhất gọi ra. Họ đã thêm bạn với cậu ấy thông qua đồng hồ liên lạc và có thể gửi tin nhắn bất cứ khi nào họ muốn gọi cậu ấy ra.

Đêm đó, họ đã yêu cầu gặp nhau bên ngoài tòa nhà của phòng ký túc xá, năm học viên năm nhất đứng bên ngoài bao gồm cả Earl.

"Tao thấy có vẻ như bạn bè của mày dường như vẫn tin tưởng mày và mày đã xoay sở để gia nhập đội của họ?" Earl vừa nói vừa nhấc tay lên nhìn đồng hồ. "Ồ, tao không phải nói là sẽ gặp nhau ở đây lúc tám giờ rưỡi sao? Có vẻ như mày đến muộn vài phút."

Hai trong số học sinh năm nhất sau đó lao đến và túm lấy Peter.

Một trong số họ đưa tay cậu ra sau lưng trong khi người kia đưa tay phải ra.

"Trễ hai phút có nghĩa là hai ngón tay." Earl sau đó nắm một trong những ngón tay của Peter.

"Chờ đã, tớ xin lỗi, tớ cần phải cẩn thận, tớ phải chắc chắn rằng Vorden không theo dõi tớ như cậu yêu cầu." Peter đã khóc.

“Tốt thôi, tốt thôi, tao sẽ rộng lượng,” Earl nói trong khi hắn bẻ xuống răng rắt một ngón tay của Peter. Trước khi Peter có thể hét lên vì tức giận, Peter đã cắn chặt lưỡi vì sợ rằng họ có thể làm điều gì đó tồi tệ hơn nhiều nếu ai đó nghe thấy cậu ấy.

Những người khác đang xem, bối rối trước cảnh tượng đó. Mặc dù họ đang giúp Earl, thậm chí họ còn sợ hắn ta một chút. Không bình thường khi ai đó có thể làm tổn thương hoặc làm gãy xương của ai đó một cách dễ dàng như vậy nhưng Earl đã có thể liên tục làm điều đó một cách dễ dàng như thể không có gì.

Earl cho biết: “Tao sẽ chỉ làm một ngón tay thôi, nhưng mày biết điều gì sẽ xảy ra nếu mày lại đến trễ,” Earl nói khi một trong những học viên năm nhất đi qua và bắt đầu chữa lành ngón tay của Peter.

Khi học viên chữa ngón tay của Peter, cậu ta có thể cảm thấy cơ thể của Peter đang run lên. Đôi mắt cụp xuống, cậu muốn nói rằng mình xin lỗi nhưng biết rằng thế giới hiện tại là như thế nào.

Tất cả những gì cậu ta có là khả năng chữa trị, cậu ta không có sức mạnh chiến đấu và không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo những kẻ mạnh hơn mình, nếu không, đó sẽ là cậu ta thay vì Peter trong tình huống này.

Earl giải thích: “Tao gọi mày ra đây vì đại tướng muốn có cuộc gặp với mày.”

Sau đó, nhóm học viên năm nhất bao gồm cả Peter bắt đầu đưa cậu ấy đi xung quanh trường. Đó là khi Peter nhận thấy rằng họ đã rời khỏi tòa nhà trong khuôn viên năm nhất và đi vào các tòa nhà của năm thứ hai.

Thay vì đi qua lối vào phía trước, họ đi vào phía sau và đi cầu thang bộ thoát hiểm. Đi bộ khá lâu nhưng cuối cùng họ cũng đến được một trong những phòng trao đổi riêng tư dành cho học viên hai.

Earl gõ cửa trước khi bước vào và chỉ bước vào khi nghe thấy một giọng nói.

"Mời vào." Người đàn ông nói.

Khi họ bước vào phòng, có một cái bàn và hai cái ghế đối diện nhau. Ngồi ở một trong những ghế là Đại tướng nắm quyền các học viên năm thứ hai.

"Các cậu đợi bên ngoài. Tôi muốn nói chuyện riêng với Peter,"

Duke nói.



Những học viên năm nhất ra khỏi phòng và kiên nhẫn chờ đợi ngay ngoài cửa.

“Thoải mái ngồi đi, không cần sợ,” Peter làm theo lời Duke và ngồi vào chỗ, nhưng không khỏi thắc mắc tại sao Đại tướng lại yêu cầu gặp mình. Đại tướng là một trong những thành viên có địa vị cao nhất trong toàn thành phố, chỉ có một người cao hơn ông ta và đó là Tổng chỉ huy trưởng.

"Có vẻ như họ đã đi quá xa với cậu." Duke sau đó đặt đôi bàn tay to lớn của mình lên bàn và nhìn thẳng vào mắt Peter. "Peter, cậu muốn có khả năng đánh trả không?"

Đột nhiên, đôi mắt đờ đẫn không chút khí sắc của Peters như sống lại khi cậu ấy nghe thấy những lời đó.

"Tôi đã xem hồ sơ của cậu, cậu không có dị năng trước khi đến đây và khi cậu nhập học, chúng tôi đã cho cậu dị năng hệ thổ. Hiện tại, cậu chỉ là cấp một nhưng tôi có thể thay đổi điều đó cho cậu." Duke sau đó lôi ra một vài cuốn sách dị năng hệ thổ khác và ném chúng ra bàn.

"Tôi biết cậu đã tiết kiệm để cố gắng có được những thứ này. Với điều này, cuối cùng cậu có thể thoát ra khỏi phạm vi Cấp độ 1 và với điều đó, những rắc rối của cậu sẽ biến mất. Cậu sẽ có thể tốt nghiệp trường với đạt loại khá, tham gia vào một công ty để đi săn và kiếm một mức lương hậu hĩnh trong suốt quãng đời còn lại. Nghe thật tuyệt phải không? " Duke nói với một nụ cười rất tươi trêи khuôn mặt.

Peter không thể rời mắt khỏi những cuốn sách kỹ năng trước mặt. Những cuốn sách kỹ năng này là những cuốn sách mà chỉ quân đội mới có. Bây giờ Peter đã có dị năng hệ thổ, cách duy nhất cậu có thể cải thiện sức mạnh của mình là thông qua những cuốn sách kỹ năng này. Rồi cuối cùng, cậu sẽ không còn phải sống cả đời trong sợ hãi nữa.

"Tất nhiên những thứ này không đến miễn phí, thế giới không hoạt động như vậy. Những cậu trai trẻ ngoài kia làm việc cho tôi, họ làm những gì tôi nói và đổi lại, tôi cung cấp cho họ sự bảo vệ trong trường và bên ngoài trường. Không chỉ vậy, họ còn được thưởng khi làm tốt. " Ông ta vừa nói vừa giơ một trong những cuốn sách kỹ năng lên.

"Sắp tới cậu sẽ sớm trải buổi huấn luyện qua cổng điện tử lần đầu tiên phải không? Hãy để tôi nói với cậu rằng tai nạn xảy ra liên tục và mỗi năm đều có một học viên chết trêи hành tinh khác. Bây giờ có thông tin rằng có thể năm nay một người nào đó trong đội của cậu sẽ mất tích, cậu là một cậu trai trẻ thông minh nên tôi nghĩ cậu có thể hiểu những gì tôi đang nói. Bây giờ có thể người đó sẽ là cậu, có thể không. Vậy, câu trả lời của cậu sẽ là gì? "

*****

Đêm qua Peter đã rõ Duke đang nói gì, hoặc là cậu ta đã làm theo lời Đại tướng nói, hoặc cậu là người sẽ mất tích, nhưng mục tiêu không bao giờ có nghĩa là Quinn. Mục tiêu luôn là Vorden.

Khi Quinn hét lên và bằng cách nào đó phát hiện ra kế hoạch của Peter, Peter ấy hoảng sợ, Peter lúc ấy không biết phải làm gì và đã đẩy Quinn vào cổng.

Tay Peter bây giờ đang run lên khi nhận ra.

"Cậu đã làm cái quái gì vậy!" Vorden hét lên.

"Tớ xin lỗi." Peter nói, "Cậu không hiểu tớ phải làm điều đó!"

"Để tôi đoán xem, vì Peter bị bắt nạt? Bởi vì Peter đang bị đe dọa?!" Vorden hét lên khi tiếp tục đi về phía Peter và đồng thời Peter cũng lùi lại.

"Cậu có nghĩ rằng Quinn đã trải qua những điều tương tự như cậu không! Cậu ấy cũng ở cấp độ một giống như cậu. Và cậu có nghĩ rằng họ chưa thử đe dọa tớ sao? Khi tớ bị trói và đặt lên thứ đó. Vậy thì điều gì sẽ xảy ra nếu họ đánh cậu, họ đấm cậu và làm cậu chảy máu, cậu có thể đánh trả, miễn là cậu còn sống, cậu luôn có thể đánh trả!

Vorden sau đó chỉ về phía cánh cổng màu đỏ.

"Nhưng những gì cậu đã làm, cậu về cơ bản đã đẩy Quinn vào chỗ chết. Bất kể cái gì cũng không thể quay lại từ cái chết. Cậu ta không thể đánh trả bây giờ. Cậu có từng cố gắng đánh trả không?"



Peter sau đó khụy xuống khi tâm trí cậu đang rối bời. Vorden và Quinn có thực sự biết cuộc sống của mình sẽ như thế nào không? Tất cả những gì Peter muốn là một cuộc sống học đường bình thường, trải qua nó mà không gặp bất kỳ khó khăn nào.

Và ai đó đã đề nghị điều đó với cậu, có thể cậu đã dễ dàng thoát ra nhưng cậu không cảm thấy như vậy. Cậu ấy đã phải trải qua những đau khổ của riêng mình, trước khi vào học viện và thậm chí còn tệ hơn bây giờ khi cậu ấy đang ở trong học viện. Tại sao cậu ta phải trở thành mục tiêu của Earl và những người khác?

Nhưng có một điều mà Vorden nói đã làm Peter phải suy nghĩ. Cậu ta đã bao giờ thử đánh trả lại chưa? Cậu luôn cho rằng điều đó là vô ích, kết cục đã được định đoạt rồi thế nhưng tại sao lại đau lòng thế này.

Có lẽ đó là điều khiến Duke và những người khác nghĩ rằng cậu ta là một mục tiêu dễ dàng ngay từ đầu.

Sau đó, đột nhiên, Vorden bắt đầu nắm lấy đầu mình. Cậu bắt đầu di chuyển khắp nơi và lắc đầu như điên.

"Tớ không thể giữ cậu ta lại được nữa Vorden!"

"Cậu phải cố gắng, nếu cậu ta xâm chiếm được ai biết khi nào tớ sẽ giành lại quyền kiểm soát."

"Cậu ấy bị sốc quá rồi, nhìn Peter chỉ khiến cảm xúc của cậu ấy trở nên mạnh mẽ hơn."

Khi Vorden nhìn lên, Peter có thể thấy đôi mắt cậu ấy đẫm nước mắt, buồn bã.

Sau đó, Vorden nhìn về phía cổng thông tin.

"Không cậu đang nghĩ gì!" Peter hét lên

Sau đó Vorden quay lại và nhìn Peter.

"Peter đây là vì lợi ích của riêng cậu, nhưng cậu tốt hơn là hy vọng tớ không sống sót quay lại đây!"

Vorden sau đó chạy thẳng vào cổng màu đỏ, cơ thể cậu biến mất khỏi căn phòng.

+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!

Group Uriworkshop:

Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/

Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21

Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g

++++++
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65: Truyền Tống


Khi các thiết bị truyền tống lần đầu tiên được phát hiện, người ta đã hy vọng rằng họ sẽ có thể thiết lập những thứ này để đi đến bất cứ nơi nào họ muốn. Cuối cùng, ý tưởng về việc thuộc địa hóa các hành tinh như sao Hỏa là một giấc mơ trở thành sự thật.

Tàu vũ trụ đã được phát minh nhưng không thể di chuyển bằng tốc độ ánh sáng, cần thiết làm cho nó khả thi. Tuy nhiên, họ đã có thể tạo các cổng điện tử lớn cho phép tàu vũ trụ đi qua.

Nhưng giấc mơ chỉ tồn tại trong thời gian ngắn. Cổng điện tử chỉ có thể xác định chính xác các hành tinh tại một vị trí đã định, một nơi mà chúng chưa được biết đến trong vũ trụ, có lẽ là một chiều không gian hoàn toàn khác nhau.

Không ai biết sự thật và nhà khoa học chỉ có thể đưa ra lý thuyết những nơi các cánh cổng này dẫn đến, nhưng những gì họ tìm thấy là mỗi hành tinh chứa đựng những con thú chết người. Những con thú chưa bao giờ được nhìn thấy trước đó.

Sau đó, khi con thú đầu tiên bị giết và thu hoạch để nghiên cứu, tinh thể quái thú nằm bên trong nó đã được phát hiện. Bên trong pha lê ẩn chứa một sức mạnh lớn hơn bất kỳ ai có thể tưởng tượng được.

Mặc dù nhiều người sẽ nói rằng thành công của việc bảo vệ chống lại Dalki là do sự phát hiện về người khởi nguyên. Điều này không hoàn toàn đúng, dị năng của họ chỉ giúp họ tồn tại đến nay trong chiến tranh. Không có nhiều với dị năng mạnh mẽ đủ mạnh để chống lại Dalki.

Công nghệ của họ quá tiên tiến so với con người, vũ khí hạt nhân sẽ được dịch chuyển ra đâu đó trước khi chúng kịp chạm vào tàu của họ và đạn không gây thương tích cho da của người Dalki.

Nhưng sau đó một khám phá mới đã được thực hiện với tinh thể pha lê quái thú, một lần nữa nhờ Richard Eno và đó là việc phát hiện ra Beast Weapon. Việc con người kết hợp dị năng của mình với những Beast Weapon mạnh mẽ là bước ngoặt thực sự của cuộc chiến, nhưng không nhiều người nhớ đến sự thật này vì họ quá say mê với việc khám phá ra những dị năng được phát hiện gần như cùng một lúc.

Khi Vorden nhảy vào cánh cổng màu đỏ, cậu cảm thấy ngứa ran khắp người. Thế giới xung quanh anh bắt đầu cong vênh và thay đổi, tâm trí cậu như muốn tan chảy.

Đó không phải là một cảm giác kinh khủng, trêи thực tế, cảm giác nhận được khi di chuyển qua thiết bị truyền tống thậm chí còn khiến một số người nghiện.

Một lúc sau và Vorden đã đến đích. Cậu ta mở mắt ra và điều đầu tiên cậu ta nhận thấy là nơi này là tối vô cùng.

Bầu trời đen kịt và nguồn ánh sáng duy nhất có sẵn là từ hai mặt trăng trêи trời cao. Xung quanh cậu ta là các tòa nhà và công trình kiến trúc sụp đổ, như thể tại một thời điểm nào đó trong quá khứ nơi này được sử dụng để sinh sống.

Vorden vẫn còn hai tay ôm đầu nhưng khi cậu ta mở mắt, cơn đau bắt đầu biến mất và đầu óc cậu ta bắt đầu minh mẫn hơn. “Có vẻ như tên nhỏ bé kia cuối cùng đã bình tĩnh lại,” Vorden nói.

"Để lâu nữa thì cậu ta có thể đã ra ngoài và làm điều gì đó."



"Chuyện đó giờ quan trọng lắm sao" Raten cãi, "Cậu có biết chúng ta đang ở đâu không, cậu đã nhảy qua cánh cổng Đỏ đó rồi!"

Sau đó Vorden bắt đầu quan sát xung quanh mình, thật kỳ lạ khi thấy những công trình xây dựng xung quanh họ. Các tòa nhà là dấu hiệu của con người hoặc một nền văn minh tiên tiến và cho đến nay khi khám phá ra các hành tinh khác vẫn chưa có dấu hiệu nào về điều này.

Khi có công trình xây dựng, nó thường là cấu trúc Dalki nhưng rõ ràng đây không phải là cấu trúc của Dalki.

"Không phải những cánh cổng màu đỏ có nghĩa là những hành tinh không có nơi trú ẩn hay sao? Nơi này trông giống như một nơi trú ẩn bị sụp đổ. "

"Tớ nghĩ rằng cậu đang quên một cái gì đó." Raten nói. "Mặc dù màu cam có thể có nghĩa là nó đang trong quá trình bị chiếm đoạt và trở thành nơi trú ẩn, nhưng màu đỏ cũng có thể có nghĩa là nó quá nguy hiểm để xây dựng một nơi trú ẩn ngay từ đầu. Về cơ bản, cậu đã tuyên cho chúng tôi một bản án tử hình."

"Ý cậu là gì?" Vorden hỏi.

"Cậu có thực sự ngu ngốc như vậy không, chắc chắn cậu chạy qua cánh cổng đó để cứu bạn của mình nhưng thay vào đó nếu chúng ta chết thì sao. Dị năng của chúng ta lúc này chỉ là hệ thổ cấp độ một. Nếu chúng ta gặp phải một con quái thú thích giết chóc, chúng ta chỉ có nước ngủm củ tỏi thôi.

Đó không phải là vấn đề duy nhất, nơi này không thực sự thu hút nhiều người. Về cơ bản không có nhiều người có quyền truy cập vào cổng truyền tống. Công chúng chỉ có thể sử dụng cổng truyền tống màu xanh lá và chúng được giám sát nghiêm ngặt bởi công ty sở hữu chúng.

Có nghĩa là những người duy nhất ở quanh đây sẽ là nhà du hành. Không có người xung quanh và chỉ có quái thú, Vorden bị mắc kẹt với dị năng duy nhất của mình và nó sẽ chỉ tồn tại trong 24 giờ.

Sau đó, một ý nghĩ nảy ra trong đầu Vorden. Quinn. Cổng điện tử không thể gửi bạn đến một vị trí xác định cụ thể nhưng nó đã đưa bạn vào khu vực chung giống nhau, ít nhất là trong vòng mười dặm nhau. Tuy nhiên, mười dặm là một khoảng cách tuyệt vời để ẩn nấp và với khả năng quái thú ở xung quanh mọi ngóc ngách, sẽ rất khó để tìm Quinn.

Hiện tại, Vorden sẽ tìm kiếm một Cổng trở lại học viện trong khi cũng tìm kiếm Quinn.

*****

Ở một nơi nào đó trêи cùng hành tinh, Quinn cũng đã đến. Tim cậu đập nhanh vì đây là lần đầu tiên cậu trải qua một chuyện như vậy.

"Peter, cái quái gì vậy!" Quinn nghĩ, "Chết tiệt, cậu ta chắc chắn đã đẩy mình qua cổng, mình đang ở đâu?" Khi Quinn nhìn xung quanh, cậu có thể thấy những tòa nhà tương tự xung quanh cậu ta đều vỡ vụn và rơi xuống. Nơi này trông giống như một thành phố đã từng tồn tại nhưng đã bị bỏ hoang trong nhiều năm. Tuy nhiên, có một ân huệ cứu rỗi về toàn bộ sự việc, trêи hành tinh hiện đang là ban đêm.



Có nghĩa là Quinn không cảm thấy yếu và có cơ hội sống sót cao hơn. Tuy nhiên, trước khi Quinn kịp di chuyển khỏi vị trí đang ở, cậu đã phát hiện ra thứ gì đó từ khóe mắt của mình.

Cậu đang đứng giữa một con phố được bao quanh bởi những tòa nhà đổ nát ở hai bên. Nhưng có thứ gì đó di chuyển xung quanh đều nhanh chóng và đang sử dụng các tòa nhà làm vỏ bọc.

Quinn cố gắng theo dõi thứ đó bằng mắt mình nhưng nó sẽ liên tục di chuyển cho đến khi cuối cùng dừng lại ngay bên dưới một đống đổ nát từ một trong những tòa nhà.

"Trong phim, đây là nơi mọi người sẽ đến kiểm tra."

Quinn nghĩ, nhưng không đời nào cậu làm vậy. Cậu ta đang ở trêи một hành tinh không xác định và hoàn toàn đơn độc và bất kể đó là gì, rõ ràng là nó không muốn cậu nhìn thấy nó.

Quinn bắt đầu lùi lại phía sau để đảm bảo rằng cậu nhìn thấy bóng dáng nó lần cuối ở đâu, rồi khi cậu ấy cách một khoảng đủ an toàn, cậu cuối cùng cũng quay lại.

Trong khoảnh khắc đó, một âm thanh vang lên từ phía sau, Quinn ngay lập tức quay lại và có thể nhìn thấy một hình bóng khủng khϊế͙p͙ đang chạy phía sau mình, nó rõ ràng không phải là một con vật bình thường và thứ mà cậu chỉ từng thấy trong sách báo và TV, nó là một con quái vật.

****

+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!

Group Uriworkshop:

Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/

Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21

Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g

++++++
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 66: Triệt Hạ Đầu Tiên


Chương 66 TRIỆT HẠ ĐẦU TIÊN

Đột nhiên, Quinn có thể nghe thấy âm thanh của một thứ gì đó đang chạy về phía mình với một tốc độ đáng kinh ngạc. Khi cậu quay lại, con quái vật đã ở trong tầm mắt.

Nó có kϊƈɦ thước tương đương với một con chó lớn với đầu của một loài gặm nhấm. Màu đen và chạy bằng bốn chân. Cậu sẽ nói rằng nó trông giống như một con chuột khổng lồ nhưng các bộ phận xung quanh cánh tay nó rất cơ bắp và săn chắc, trong khi cơ thể của nó vẫn cực kỳ ốm. Ốm đến mức có thể nhìn thấy đường viền của xương sườn của nó.

Khi sinh vật cách đó vài bước chân, nó nhảy lên không trung và móng vuốt xuất hiện từ hai chi trước của loại sinh vật này.

Quinn gần như theo bản năng đưa tay quẹt ra một vệt máu. Đòn tấn công đã đánh trúng con quái vật và khiến nó bay trở lại. Cuộc tấn công đã gây ra một vết cắt lớn trêи bụng của sinh vật và máu đen bắt đầu rỉ ra từ vết thương.

Trong khi con quái vật đang dành thời gian để hồi phục, Quinn quyết định sử dụng kỹ năng kiểm tra của mình.

u003c Tên: Rattaclaw u003e

u003c Quái thú bậc cơ bản u003e

u003c HP? u003e

u003c ? u003e

Không giống như con người, khi Quinn sử dụng màn hình trạng thái, nó sẽ hiển thị HP và nhóm máu, nhưng trong trường hợp này, cậu chỉ nhận được tên và cấp độ của con quái vật.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy cấp độ của con quái vật, Quinn bắt đầu cảm thấy bớt sợ hãi hơn một chút. Cậu ta đang ở một nơi không xác định và chỉ vì con quái vật có kϊƈɦ thước nhỏ, không có nghĩa là nó là một cấp thấp. Tuy nhiên, những thứ như Rattaclaw thậm chí Quinn cũng có thể đối phó với nó.

Rattaclaw đã hồi phục và lao thẳng vào Quinn một lần nữa, khi thấy cách vuốt máu có hiệu quả, cậu đợi con thú lại gần một lần nữa.

"Blood swipe."

Nhưng Quinn đã đánh giá thấp tốc độ và khả năng phản ứng của Rattaclaw. Lần trước nó đã học được những gì cần chú ý và nhảy sang một bên để tránh đòn.

Sau đó, nó lao về phía trước tăng tốc độ và lao vào Quinn.

Đúng lúc, Quinn đã nhét được chiếc găng tay của mình vào miệng con quái vật, vì nó có hai chiếc răng lớn kẹp chặt vào chiếc găng tay, cậu nghe thấy một tiếng động cót két.

u003c Phòng thủ 1 u003e

u003c Độ bền của vũ khí đã giảm 50% u003e

u003c Sức mạnh đã giảm 2 (3) u003e

"Đồ chết tiệt, cút cho ta!" Quinn hét lên khi cậu bắt đầu vung cánh tay, cố gắng hất tung con quái vật ra nhưng con quái vật đã cắn chặt không chịu buông.

Khi con quái vật bị dính chặt vào cánh tay của cậu, quá nguy hiểm đối với cậu khi sử dụng Blood swipe và quá gần để cậu thực hiện một đòn đánh Hammer Strike. Tất cả những gì còn lại, là làm theo cách cổ điển.

Quinn sau đó bắt đầu liên tục đập vào đầu nó bằng tay khác. Với mỗi cú đánh, máu đen sẽ tuôn ra từ con thú. Những cú đánh rất mạnh và gây sát thương cho con quái vật và với mỗi cú đánh, chỗ cắn chặt bắt đầu lỏng ra.

"Nếu mày chịu tránh ra, mày đã có thể sống!" Quinn hét lên khi tiếp tục đấm con quái vật, cho đến khi cuối cùng, chỗ cắn chặt buông lỏng và nó rơi xuống đất.

Quinn trông như thể cậu vừa bước ra khỏi bộ phim kinh dị, cánh tay và quần áo của cậu giờ hoàn toàn dính đầy máu đen nhưng cậu không quan tâm, vì một tin nhắn đã xuất hiện mang một tin tuyệt vời.

u003c Quái thú bậc cơ bản (Rattaclaw) đã bị đánh bại u003e



u003c đã đạt được 100 điểm kinh nghiệm u003e

u003c Giết quái thú cấp cơ bản đầu tiên, thưởng 200 Exp u003e

u003c Phần thưởng khi giết (Rattaclaw) lần đầu tiên 100 Exp u003e

u003c 880/800 Exp u003e

Nhiều thông báo đã được nhận cùng một lúc và mọi thứ đến với cậu như một cú sốc. Cậu không chỉ nhận được nhiều Exp hơn khi giết quái thú so với chiến đấu với con người mà còn nhận được điểm thưởng nữa.

Tương tự như khi cậu đối mặt với một cấp sức mạnh mới lần đầu tiên, cậu đã nhận được điểm thưởng khi giết một cấp cơ bản, cũng như điểm thưởng khi giết con thú cụ thể này lần đầu tiên.

Nói cách khác, dã thú là một mỏ vàng cho hệ thống của cậu.

u003c Xin chúc mừng, bạn hiện đã là Cấp 5 u003e

u003c Chủng loài: Con lai u003e

u003c HP 30/30 u003e

u003c 40/1600 Exp u003e

u003c Sức mạnh 13 (2) u003e

u003c Độ nhanh nhẹn 15 u003e

u003c Sức bền 12 u003e

Lên cấp đã cho Quinn thêm một điểm chỉ số. Nhìn vào chỉ số của cậu bây giờ, cậu quyết định đặt điểm chỉ số vào sức mạnh.

u003c Sức mạnh 14 (2) u003e

Lý do cho điều này là đòn đánh của kỹ năng Hammer strike, nó cần tổng cộng 15 điểm sức mạnh để thực hiện, trong khi cậu mang găng tay vào chúng sẽ cho cậu thêm ba điểm sức mạnh nhưng khi Rattaclaw làm hỏng găng tay, sức mạnh giảm xuống còn hai.

Nếu găng tay của cậu bị phá hủy, thì cậu sẽ không thể thực hiện đòn đánh Hammer strike một cách chính xác nữa. Vì vậy, đầu tiên Quinn quyết định rằng mình cần làm cho điểm sức mạnh lên đến mười lăm trước khi tập trung vào sức bền và sự nhanh nhẹn.

Nhưng hệ thống vẫn còn một điều bất ngờ nữa dành cho cậu.

u003c Đã mở khóa kỹ năng mới u003e

u003c Blood spray u003e

u003c Bood spray: Lòng bàn tay của người dùng phải mở để thực hiện kỹ năng này. Từ lòng bàn tay của người dùng, một tia máu phun ra sẽ được lan ra một phạm vi rộng. Đòn tấn công càng gần mục tiêu, nó sẽ gây ra nhiều sát thương hơn u003e

u003c Hao phí -5 HP u003e

Kỹ năng này khiến Quinn nhớ đến một khẩu súng ngắn mà cậu thường xem trong các bộ phim cũ. Nơi các viên đạn nhỏ sẽ phát tán ra trúng nhiều mục tiêu. Vấn đề là mặt thiệt hại của kỹ năng.

5 HP là một con số khổng lồ và ngay cả với Blood bank của mình, Quinn cũng sẽ phải cẩn thận khi sử dụng nó. Mặt lợi của nó là một kỹ năng được thiết kế để đánh nhiều hơn một đối thủ.



Nếu Quinn có Layla ở đây, cậu sẽ thử nghiệm Blood spray nhưng cậu không biết mình sẽ mắc kẹt ở đây bao lâu, vì vậy tốt nhất là nên dự trữ HP và càng nhiều máu càng tốt.

Quinn sau đó đi đến chỗ con thú chết trêи mặt đất. Cậu đã đấm sinh vật rất mạnh khiến hộp sọ bị thụt vào trong và máu chảy ra khắp nơi.

Nhìn máu đen có vẻ không ngon miệng chút nào. Cậu không bị thu hút vào nó như máu người thông thường và nó cũng không tỏa ra mùi thơm.

Tuy nhiên, có thể sẽ đến lúc Quinn phải uống nó, vì vậy cậu cần phải kiểm tra nó.

"Quan sát."

u003c Máu Rattaclaw u003e

u003c Nếu máu được tiêu thụ là việc gây tổn thương đối với cơ thể - 1 HP cho mỗi milimet khối máu đã tiêu thụ u003e

Đúng như cậu nghĩ. Các dấu hiệu là hiện lên trước mắt cho thấy cơ thể cậu đang bảo cậu tránh xa.

"Mình tự hỏi tại sao cơ thể mình chỉ nhận máu người."

Hệ thống này đặc biệt kỳ lạ khi cơ thể cậu bắt đầu cần máu, điều này khiến Quinn nghĩ rằng ngay cả máu của động vật cũng không hoạt động, mặc dù một số có màu đỏ giống như con người.

Tất nhiên, có một người biết câu trả lời đằng sau mọi thứ, và đó là người đàn ông tóc vàng trong video.

Điều cuối cùng cậu cần làm là xé toạc hoặc cắt cơ thể ra và tìm kiếm lõi quái thú bên trong. Đó là một tinh thể nhỏ nằm ở một phần khác nhau của cơ thể tùy thuộc vào con thú.

Nó có thể được sử dụng để tạo ra nhiều vũ khí và áo giáp quái thú hoặc thậm chí được bán để lấy credit. Cả hai điều này sẽ là một phần thưởng lớn cho cậu.

Tuy nhiên, đột nhiên, âm thanh của một thứ gì đó đang chạy lại vang lên, khi Quinn nhìn lên, thấy mười con Rattaclaws đang chạy về phía cậu.

Mặc dù các sinh vật bậc Cơ bản rất yếu, nhưng thật kỳ lạ khi chúng đi lại xung quanh một mình và Quinn vừa gặp may.

Sau khi đấu với một con, cậu biết mình không có cơ hội chống lại mười. Tất cả những gì cậu có thể làm là chạy. Cậu chạy trêи con đường vắng mà không biết mình đang đi tới đâu, nhưng Rattaclaws rất nhanh và sẽ sớm đuổi kịp. Đó là khi Quinn phát hiện ra một tòa nhà, một tòa nhà ít bị hư hại hơn những tòa nhà khác. Cậu đi vào trong nhưng không gian vẫn còn quá rộng, sau đó cậu phát hiện ra một cầu thang bên phải của mình gần đó.

Sau khi nhanh chóng chạy lên cầu thang và đến sân ga đầu tiên, cậu ta dừng lại và quay lại. Cậu biết cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chống trả. Cầu thang hẹp hơn các phòng và cậu có nền đất cao.

Với lòng bàn tay mở hướng xuống, cậu đã sẵn sàng.

"Đến lúc để thử nghiệm rồi."

****

+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!

Group Uriworkshop:

Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/

Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21

Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g

++++++
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 67: Tinh Thể Quái Thú


Đứng trêи bục cao, Quinn có một cái nhìn rõ ràng về loại sinh vật có hình dạng con chuột khổng lồ đang tiến về phía mình. Cậu nhắm mục tiêu cẩn thận và sau đó khi chúng đi được khoảng nửa cầu thang, cậu kϊƈɦ hoạt kỹ năng của mình.

"Blood Spray!"

u003c 25/30 HP u003c

Cánh tay của cậu giật lại khi kỹ năng được kϊƈɦ hoạt và một luồng máu mạnh rời khỏi tay cậu. Năm con chuột ở phía trước bị đánh bay trở lại và lật nhào xuống cầu thang. Tuy nhiên, phát súng chỉ trúng những con phía trước và những con chuột phía sau nhanh chóng trèo qua người đồng đội đã ngã xuống.

Quinn quyết định đi lên cầu thang cao hơn để tạo thêm khoảng cách giữa cậu và lũ chuột, nhưng sau đó cậu có thể thấy có một vấn đề lớn ở đằng trước cậu. Một phần của trần nhà từ tầng trêи đã vỡ vụn và đổ sập xuống cầu thang chắn lối đi của cậu.

Không còn khoảng trống nào để Quinn đi lên nữa. Cậu quay lại và lũ chuột vừa bắt đầu đi lên dãy cầu thang thứ hai. Lũ chuột trước đó đã nhanh chóng hồi phục và cũng ở phía sau lũ này.

Lần này Quinn đưa hai tay ra với lòng bàn tay mở rộng.



Lần Blood spray đầu tiên rời khỏi tay cậu và đánh ngã lũ chuột, sau đó khi nhóm phía sau bắt đầu đi lên, cậu dùng tay kia để ra chiêu Blood Spray lần nữa.

u003c 20/30 HP u003c

u003c 15/30 HP u003c

Lũ chuột đã ngã xuống và bị thương nặng bởi cuộc tấn công, nhưng chúng biết rằng chúng sẽ sớm bình phục. Trêи cơ thể chúng có một lỗ nhỏ, nơi máu sẽ rỉ ra nhưng chúng không đủ sâu để gây ra bất kỳ tổn thương nghiêm trọng nào.

Cậu đảm bảo giữ khoảng cách với chúng và đứng trêи cầu thang. Mặc dù Blood spray có khả năng bắn trúng nhiều mục tiêu nhưng nó không mạnh bằng Blood swipe. Chỉ có lực đánh bật chúng lại là mạnh mẽ.

Nếu Quinn đến gần, cậu sợ rằng lũ chuột có thể phục hồi và bao vây mình, vì vậy cậu chỉ có thể làm một điều. Anh ta bắt đầu vung tay nhanh chóng nhắm cẩn thận vào từng con Chuột.







Khi những đường vằng đỏ như móng vuốt rời khỏi tay cậu, cùng một lúc cậu có thể nghe thấy nhiều thông điệp vang lên trong đầu.

u003c Rattaclaw đã bị đánh bại, 100 điểm kinh nghiệm u003c

u003c 14/30 HP u003c

u003c Rattaclaw đã bị đánh bại, 100 điểm kinh nghiệm u003c

u003c 13/30 HP u003c

....

Các tin nhắn tiếp tục kéo dài cho đến khi cuối cùng, tất cả lũ chuột đã bị giết. Quinn sau đó quỳ xuống sàn và thở hổn hển. Việc tiếp tục sử dụng Blood swipe cùng với kỹ năng mới Blood spray đã khiến cậu mệt mỏi.



u003c 5/30 HP u003c

u003c Blood bank đã tự động kϊƈɦ hoạt u003c

u003c 30/30 HP u003c

u003c 50 ml còn lại trong Blood bank u003c

u003c 1040/1600 Exp u003c

u003c Xin chúc mừng, Blood swipe đã đạt Lv. 2 u003c … ..

Sau khi ngồi xuống vài phút và hồi phục thể lực, Quinn cuối cùng cũng có thể đứng được, cậu dành một chút thời gian để xem lại tất cả các tin nhắn mà cậu đã nhận được.

Giờ chỉ còn lại một nửa Blood bank của cậu. Miễn là cậu không bị thương, cậu chỉ cần tiêu thụ 10 ml máu mỗi hai ngày. Điều này có nghĩa là lượng máu còn lại trong Blood bank của cậu sẽ tồn tại trong tổng cộng mười ngày. Cậu không biết mình sẽ ở trêи hành tinh này bao lâu nhưng cậu cần phải cẩn thận khi sử dụng các kỹ năng của mình.

Nếu rơi vào tình huống cần chiến đấu, cậu cần sử dụng nắm đấm, và chỉ dựa vào kỹ năng liên quan đến máu của mình trong trường hợp khẩn cấp như trong kịch bản này.

Ai mà biết được liệu có một con người khác trêи hành tinh này?

Chỉ có hai điều tốt đã xuất hiện trong toàn bộ tình huống, đó là kỹ năng Blood swipe của cậu đã lên cấp. Không có thay đổi trong mô tả về cách hoạt động của nó, nhưng giả sử nó đã lên cấp, cậu hy vọng nó bây giờ mạnh hơn.

Nếu hệ thống giống như một trò chơi, thì điều đó có nghĩa là cậu càng sử dụng nhiều kỹ năng thì nó sẽ lên cấp nhanh hơn. Điều duy nhất Quinn không chắc là liệu việc sử dụng tính năng Blood swipe trong trò chơi có giúp nó lên cấp nhanh hơn hay không. Không có cách nào để cậu nói được vì không có thanh kinh nghiệm cho các kỹ năng của cậu.

Điều tốt thứ hai đến từ việc này, đó là Exp cậu đã đạt được. Để có được số điểm kinh nghiệm như cậu vừa đạt được vào lúc này, cậu sẽ phải chơi trò chơi trong nhiều ngày.

Quinn sau đó đi đến chỗ những con thú chết trêи sàn. Trước đó, khi giết con Rattaclaw đầu tiên, cậu không có thời gian để lấy tinh thể quái thú ra khỏi cơ thể nó nhưng ở bên trong tòa nhà, có vẻ như cậu đã an toàn trước những sinh vật khác.

Sử dụng đầu găng tay của mình, cậu xé mở những con thú, cậu tìm kiếm xung quanh bên trong lòng ngực để tìm kiếm một viên pha lê phát sáng. Thông thường, ai đó làm điều này lần đầu tiên sẽ ảnh hưởng đến họ. Có thể họ thậm chí đã ném lên một vài lần để tìm kiếm xung quanh bên trong các cơ quan của con thú.

Nhưng vì lý do nào đó, Quinn cảm thấy mình không bị ảnh hưởng gì và điều đó cũng chẳng khiến cậu bận tâm chút nào. Cậu không thể không suy nghĩ kể từ khi cậu trở thành con lai, quan điểm của cậu về những gì là bình thường và những gì không đã thay đổi.

Sau khi tìm kiếm một lúc, Quinn cuối cùng cũng tìm thấy nó. Đó là một quả cầu pha lê tròn nhỏ với những nốt sần nhỏ li ti khắp nơi, và to bằng nắm tay người lớn.

u003c Thu được tinh thể thú cấp cơ bản u003c

u003c Bạn có muốn lưu trữ nó trong kho của mình không? u003c

Sau đó, một thông báo đã xuất hiện.

"Hàng tồn kho?" Quinn nghĩ, "Ý mày là tao đã có kỹ năng này từ trước rồi!”

Quinn chọn phương án có và đột nhiên viên pha lê trong tay cậu từ từ biến mất và cuối cùng, nó hoàn toàn biến mất.

Sau đó, cậu mở màn hình trạng thái của mình và bây giờ có một tab để kho hàng, khi cậu chọn tab, cậu có thể thấy một tinh thể quái thú duy nhất được lưu trữ bên trong.

"Mình tự hỏi liệu mình có thể đặt bất cứ thứ gì khác vào đó không?"



Quinn sau đó đã cố gắng dùng trí óc của mình để cất găng tay vào kho hàng, nếu cậu có thể cất vũ khí và những thứ khác thì nó sẽ thực sự tiện dụng cho những chuyến đi sau này. Cậu đã thử và thử nhưng không có gì xuất hiện từ hệ thống.

Bất cứ khi nào cậu muốn làm điều gì đó với hệ thống trước đây, tất cả những gì cậu phải làm là nghĩ về nó và nó sẽ hoạt động, nhưng ngay cả khi cởi găng tay và chạm vào chúng, nghĩ về kho hàng khi đeo chúng, dường như không có gì hoạt động.

Mặc dù cậu có thể khiến cho viên pha lê mà cậu đã lấy được xuất hiện trong tay cậu và trở lại kho hàng theo ý muốn.

Quinn sau đó đi lấy các tinh thể từ chín con chuột còn lại. Mỗi lần như vậy, cậu lại thấy việc xác định vị trí bên trong cơ thể dễ dàng hơn lần trước và mỗi lần cậu cầm một viên pha lê trong tay, thông báo hệ thống sẽ xuất hiện.

u003c Tinh thể quái thú cấp cơ bản (10) u003c

Cậu đã thu thập tất cả mười và không thể không cảm thấy hài lòng với bản thân. Tinh thể quái thú có thể được sử dụng để biến thành Beast Weapon hoặc Beast Armour nhưng khi nhìn vào sinh vật giống chuột, Quinn không biết nó có thể được sử dụng để làm gì.

Mỗi tinh thể quái thú tùy thuộc vào con thú nó được lấy từ đó, mà nó có một cách sử dụng khác nhau và bạn có thể cố gắng phát hiện ra qua việc xem con thú đó ra sao.

Ví dụ, nếu tinh thể quái thú được lấy từ một sinh vật lớn giống như con rùa thì rất có thể nó sẽ là một vật phẩm phòng thủ. Có lẽ nó có thể được biến thành một chiếc khiên hoặc thậm chí là một mảnh giáp ngực tốt.

Nhưng bất kể, ngay cả khi vật phẩm được tạo ra đối với Quinn không có tác dụng gì, thì điều ít nhất cậu có thể làm là bán các tinh thể quái thú cấp cơ bản. Mỗi viên pha lê được bán với tổng số tín dụng là mười. Điều đó có nghĩa là cậu có thể sử dụng tiền để tự mua Beast gear hoặc cậu có thể sử dụng nó để dành nhiều thời gian hơn trong trò chơi.

Sau khi mày mò trong hệ thống của mình và thể lực của cậu đã hồi phục hoàn toàn, Quinn quyết định cố gắng leo lên nóc tòa nhà. Mặc dù tòa nhà mà cậu đang ở vẫn an toàn, nhưng cậu đang ở trong khoảng thời gian cực kỳ khó khăn và cần phải tìm lại cổng điện tử nhanh chóng.

Cậu đi xung quanh và tìm kiếm để tránh né bất kỳ vết nứt và kẽ hở nào mà cậu có thể nhìn thấy trêи cầu thang. Cuối cùng, sau khi đi một vài vòng, cậu đã lên đến đỉnh của tòa nhà.

Tòa nhà cao khoảng ba tầng và không phải là lớn nhất nhưng ít nhất bây giờ cậu đã có cái nhìn rõ hơn về nơi mình đang ở. Khi nhìn xung quanh, tất cả những gì cậu có thể thấy là những tòa nhà giống như kết cấu nhà ở của con người.

Đó là khi cậu phát hiện ra thứ gì đó, không nghi ngờ gì nữa, một trong những tòa nhà có đỉnh giống với ngôi trường mà cậu theo học.

"Vì vậy, đây thực sự là một nơi trú ẩn của con người, nhưng sau đó tại sao tất cả đều bị đổ nát và bị phá hủy?"

Tòa nhà có kϊƈɦ thước lớn và hình vuông nhưng chỉ cao hai tầng, trong số tất cả các tòa nhà xung quanh nó, nó có hình dáng đẹp hơn tất cả những tòa nhà khác.

Quinn đã nhận ra tòa nhà như cái đã có trong thành phố, cậu hiện đang ở. Đó là kho quân sự. Đó là nơi họ cất giữ tất cả các thiết bị cao cấp, sách dị năng, sách kỹ năng và Beast Weapon.

"Có khả năng là cổng điện tử có thể được đặt ở đó?" Quinn sau đó giật mình mỉm cười, "Cho dù không có, mình cũng không thể lãng phí cơ hội này."

****

+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!

Group Uriworkshop:

Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/

Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21

Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g

++++++
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 68: Sợ Tội Bỏ Trốn


Các học sinh tại trường không hề biết rằng hiện tại đang có sự hỗn loạn diễn ra giữa các nhân viên cấp cao.

Fay một trong những trung sĩ của trường đang đi trêи hành lang với tốc độ đáng kinh ngạc. Mặc dù cô ấy chỉ đang đi bộ, nhưng cô ấy đã gây ra những cơn gió mạnh ập đến các học viên khi cô ấy đi ngang qua họ.

Sử dụng dị năng của mình, thậm chí tốc độ đi bộ của cô ấy còn nhanh hơn tốc độ chạy hàng đầu của hầu hết mọi người. Cuối cùng, cô ấy đã đến đích.

Một cánh cửa gỗ duy nhất trong tòa nhà năm nhất có tấm biển phía trước ghi dòng chữ "Đại tướng" trêи đó.

"Tôi có thể vào không thưa ngài!" Fay nói với một giọng trầm lớn.

"Chắc chắn rồi," Nathan trả lời.

Fay đập cửa mở và nhanh chóng phóng đến bàn của Nathan, cơn gió theo cô khiến giấy tờ bay tứ tung khắp phòng.

"Này, tôi đã gần xong việc đó!" Nathan hét lên.

Là người đứng đầu những năm nhất, ông là một người bận rộn. Ông thường phụ trách việc xem xét các học viên mới đến và nghiên cứu lý lịch của từng người. Điều quan trọng là nhà trường phải biết ai thuộc gia đình nào. Khi họ cần để mắt đến những người có nền tảng mạnh mẽ hơn.

"Công điện tử đã được sử dụng!" Fay hét lên, "Hai học viên dường như đã được đăng ký để đi qua chúng."

Nathen bắt đầu nhặt từng tờ giấy rơi vãi khắp phòng. "Chỉ có vậy thôi, sao cô không đi dẫn chúng về?"

"Tôi e rằng đó là bởi vì họ đã đi qua một cánh cổng màu đỏ, thưa ngài."

Nathen sau đó đánh rơi tất cả đống giấy nhặt được từ sàn nhà. "Cái gì, làm thế nào mà điều này xảy ra, không phải luôn có người gác tại các cổng điện tử sao."

"Rõ ràng là có một cuộc hỗn loạn được sắp xếp trước, khi các hộ vệ thay ca, người thay thế của họ chưa hề đến."

Sau đó, Nathan ngồi xuống ghế trong khi ông đang loay hoay không biết phải làm gì. "Đúng là cha mẹ ngu ngốc, đây là lý do tại sao tôi nói chúng ta nên lắp camera trong trường, nhưng thật khó để họ cho phép gắn thiết bị theo dõi lên người họ.”

Các gia tộc khởi nguyên có tiếng nói lớn đối với những gì đã diễn ra và những gì không. Tuy rằng lúc mười sáu tuổi bắt buộc mỗi người phải đi học quân sự hai năm, nhưng những người khởi nguyên là những người có quyền lực ở thế giới bên ngoài. Trong chiến tranh, bốn đại gia tộc đã xuất hiện từ đó. Mỗi gia tộc đều mạnh ngang nhau và cũng ngang nhau về quân sự. Cấu trúc của thế giới đã thay đổi, tiền hầu như không còn ý nghĩa gì nữa và một hệ thống mới đã được đưa ra.

Hệ thống tín dụng.

Những người mạnh mẽ và có thể đóng góp cho thế giới, thì nhận được tín dụng. Một ví dụ về điều này là những người có thể giết quái thú cấp cao và lấy tinh thể của chúng để chế tạo vũ khí.

Trong khi những người khác quá yếu để hoàn thành một nhiệm vụ như thế này, tiếp tục bị coi như rác rưởi và lãng phí không gian.

Tất nhiên, các gia tộc ghét ý tưởng quân đội do thám con cái của họ. Sợ rằng họ có thể cố gắng tìm hiểu bí mật của họ.

"Chúng ta có biết học sinh nào đã đi qua cổng không?" Nathan hỏi khi ông cầm tách cà phê lên và bắt đầu nhấm nháp.

"Người đầu tiên là học sinh tên là Quinn Talen."

Nghe cái tên này chẳng có ý nghĩa gì đối với ông, ông không thể nhớ được nên rất có thể đó không phải là ai quan trọng trong trường.

"Và người thứ hai là Vorden Blade."

Ngay lúc đó, Nathan phun cà phê ra khắp bàn.

"Lại là em ấy," Sau sự cố năm thứ hai, Nathan quyết định xem xét gia cảnh của Vorden nhiều hơn một chút, và nếu họ phát hiện ra, đây sẽ là một tin xấu. "Hãy chắc chắn rằng gia đình em ấy không biết được gì, chúng ta phải giữ bí mật chuyện này càng lâu càng tốt."



*****

Ngày hôm sau các lớp học buổi sáng bắt đầu, hôm nay là ngày đánh giá nhóm và các sinh viên năm nhất sẽ bắt đầu chuyến đi du hành qua cổng điện tử đầu tiên của họ.

Khi lớp học hôm nay bắt đầu, Layla nhận thấy rằng Vorden và Quinn không có ở chỗ của họ. Tuy nhiên, Peter đang ở trong đó và cậu ấy cúi đầu nhìn xuống đất.

"Này Peter, cậu có biết hôm nay Vorden và Quinn ở đâu không?" Cô hỏi.

Peter đã hoàn toàn phớt lờ cô.

"Này, Peter ..." Cô nói khi đặt tay lên vai cậu ấy.

Tất cả những gì cô có thể cảm nhận được là cơ thể Peter khẽ run lên.

"Tôi không làm gì cả!" Peter cáu kỉnh.

"Gì?" Layla bối rối nói. "Tôi đang hỏi cậu có biết Quinn và Vorden ở đâu không, hôm qua họ không về phòng ký túc xá sao?"

“Ồ, xin lỗi, đúng là họ đã ở đó khi tôi quay lại,” Peter nói với giọng run rẩy. "Tôi không biết tại sao họ không đến lớp sáng nay?"

Layla để ý thấy Peter đổ mồ hôi như điên, Peter hành động hơi lạ là chuyện bình thường nhưng hôm nay cậu ấy lại hành động bất thường hơn. Cô ấy quyết định rằng điều đó rất có thể là không có gì để cô ấy phải lo lắng và ngồi vào chỗ của mình như thường lệ.

"Họ sẽ không bỏ lỡ ngày hôm nay, chúng ta có ý định đi săn qua cổng điện tử với tư cách là một đội."

Ngay sau đó Del bước vào phòng, thầy không còn vẻ mặt vui vẻ thường ngày mà thay vào đó là một cái nhìn nghiêm túc nhạt nhẽo. "Tôi e rằng tôi phải thông báo với tất cả các em rằng chuyến đi du hành qua cổng điện tử hôm nay đã bị hủy bỏ."

Khi nghe tin, các sinh viên rêи rỉ và phàn nàn.

"Cái gì! Nhưng em muốn thử nghiệm Beast weapon mới của mình."

"Ừ, em cũng hy vọng có thể giết được một con quái thú."

"Cút ngay!" Del nói lớn, "Việc này không phải là vĩnh viễn nhưng hiện tại các nhân viên của trường đang bận việc khác và cho đến khi họ rảnh, chúng ta sẽ không thể đi du hành được."

Sau đó, một học sinh giơ tay lên giữa lớp.

Khi Del nhìn cậu học sinh, thầy thở dài.

"Em."

"Họ đang giải quyết vấn đề gì.?"

"Bây giờ nếu tôi có thể nói với em thì tôi đã nói với em rồi, đúng không?"

Lớp học sau đó vẫn tiếp tục như bình thường, một số học viên vẫn còn khó chịu nhưng sau đó một câu hỏi lớn đặt ra trong đầu mọi người, chuyện gì đã xảy ra và tại sao nó đột ngột bị hủy?

Mặt khác, Layla quan tâm hơn đến việc Vorden và Quinn đang ở đâu. Tại sao giáo viên không nói gì về việc họ không tham gia lớp học? Nếu họ bị thương trong một trận đánh nhau đêm qua thì hộ vệ lẽ ra nên tìm họ và đưa họ đến văn phòng y tế.

Họ cũng có một giờ giới nghiêm nghiêm ngặt và không ai được trốn học. Tuy nhiên, Del đã không đề cập một điều nào về họ.



Khi lớp học kết thúc, các học viên tiếp tục nói và hóa ra, Layla không phải là người duy nhất quan tâm đến việc Vorden và Quinn đã đi đâu.

Sau đó Erin đã đến chỗ Layla.

"Có biết chuyện gì xảy ra với hai người họ không?" Erin nói thẳng.

"Không, tớ không rõ nữa, cậu muốn cùng tớ đi tìm bọn họ sao?" Layla hỏi một cách dễ thương.

Hai người họ không biết rõ về nhau và tương tác của họ với nhau cho đến nay rất ít. Nó thực sự khiến Layla ngạc nhiên khi Erin đã đến gặp cô ấy ngay từ đầu.

"Không, cám ơn." Erin trả lời, "Bây giờ việc đào tạo để qua cổng điện tử đã bị trì hoãn, tôi không vội tìm họ, nhưng tôi đến để nói với cậu một số tin tức mà tôi nghe thấy khi các học viên khác đang bàn tán."

Layla chú ý lắng nghe.

"Hôm qua, khi tôi đang đi dạo cùng với hai học viên, họ nói rằng họ nghe thấy tiếng Trung sĩ hét vào mặt Đại tướng, điều gì đó về việc hai học viên đi vào cổng. Tôi đoán đó là lý do tại sao ngay từ đầu toàn bộ việc này đã bị trì hoãn."

Sau đó Layla đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nắm lấy vai Erin.

"Chờ đã, cậu nói cái gì!?"

Erin hơi lùi đầu về phía sau, cô giật mình và bối rối trước hành động của Layla và cảm thấy hơi khó chịu.

"Cậu không thấy sao, Vorden và Quinn chắc chắn là học sinh mất tích, thảo nào Del không nói gì về họ."

Rồi đột nhiên, có cảm giác như cô đang được trao từng mảnh ghép của một trò chơi ghép hình nhưng vẫn còn thiếu một mảnh và cô biết chính xác người có thể cho mình mảnh ghép cuối cùng.

Khi quay đầu lại, cô ấy nhìn thẳng vào mắt Peter.

Peter cảm thấy như Layla đang nhìn chằm chằm vào tâm hồn mình, suốt thời gian qua cậu đã rất lo lắng. Điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó nhìn thấy cậu rời khỏi phòng cất cổng điện tử? Điều gì sẽ xảy ra nếu những năm nhất khác báo cáo đó là cậu? Đêm qua cậu hầu như không ngủ được và không thể tập trung vào bất cứ việc gì.

Sau đó, khi Layla nói chuyện với cậu vào buổi sáng, cậu đã lộ đuôi. Cậu đã cố gắng rất nhiều để hành động tự nhiên thì nó lại có tác dụng ngược lại. Và bây giờ ánh mắt của Layla cho cậu biết cô đã tìm ra điều gì đó.

Ngay sau khi Layla tiến lên một bước, Peter đã rời khỏi chỗ ngồi của mình và chạy trốn.

"Erin, chúng ta phải bắt được Peter, cậu ấy biết điều gì đó."

"Điều gì làm cho cậu nghĩ như vậy?" Erin hỏi.

"Người không có tội không bỏ trốn mà không có lý do."

+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!

Group Uriworkshop:

Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/

Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21

Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g

++++++
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 69: Chỗ Ngồi


Máu chảy ra từ đỉnh đầu và bắt đầu chảy xuống lông mày. Cậu đưa tay lên lau máu trong khi tay kia cầm một con dao găm làm bằng bùn.

"Tớ đã nói gì, cậu đã giết chúng tớ Vorden!"

"Cậu im lặng đi, trừ khi cậu muốn chiến đấu với cái thứ chết tiệt kia?"

Trêи sàn trước mặt Vorden là một Rattaclaw bị đánh bại duy nhất, và bên cạnh nó là một con khác không hề hấn gì và bị thương. Khi Vorden đến, cậu đã chạm trán với một Rattaclaw ngoài tự nhiên.

Biết rằng có nhiều con thú cơ bản hơn trong khu vực và không muốn thu hút sự chú ý của chúng. Vorden đã chạy vào tòa nhà gần nhất.

Nó chính là một nhà kho trống rỗng với một số thùng bị vỡ và đống sắt vụn ở khắp nơi. Chỉ có một lối vào, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu.

Kỹ năng của cậu thật tốt cho cậu. Mặc dù cậu chỉ có dị năng hệ thổ cấp độ một, nhưng Vorden vẫn có kỹ năng điêu luyện. Cậu đặt tay xuống đất ngay khi vừa đặt chân lên hành tinh và đã biến một nắm đất thành một con dao găm. Đó là vũ khí mà cậu thấy thoải mái nhất.

Cậu đã tránh được các đòn tấn công của con chuột đúng lúc và chém vào con quái vật. Vấn đề duy nhất là làn da của nó cứng và sức mạnh của Vorden thì yếu.

Cậu không có sức mạnh khủng khϊế͙p͙ và chỉ có thể dựa vào khả năng và kỹ năng được ban cho.

Nhưng cuối cùng, Vorden đã thành công thực hiện một chiêu đủ sát thương để tấn công con chuột và ngay khi cậu tung ra đòn cuối cùng, một Ratttaclaw khác đã lao tới phía sau cậu. Vào giây cuối cùng, cậu đã cố gắng phản ứng nhưng móng vuốt của nó vẫn cứa vào đỉnh đầu cậu, làm xuất hiện ba vết nhỏ.

"Tốt thôi, vậy hãy để tớ kiểm soát chỗ ngồi này và tớ sẽ chiến đấu với con chuột chết tiệt này."

Vorden sau đó rời khỏi chỗ ngồi trong tâm trí của mình và để Raten thế chỗ. Đó là một căn phòng tối đen như mực với một chiếc ghế đơn, phía trêи chiếc ghế là ánh đèn trắng sáng lấp lánh. Ánh sáng phía trêи chiếc ghế là nguồn sáng duy nhất trong cả căn phòng.

Khi Raten ngồi xuống, cậu ta đã kiểm soát được cơ thể.

Trong khi đó, Vorden bước vào bóng tối và bên trong là hình bóng khác trông giống hệt Vorden, chỉ có điều họ đang ngồi trêи sàn lắc lư qua lại. Các ngón tay của họ sẽ liên tục cuộn quanh nhau và một phần áo sơ mi đã nằm trong miệng cậu ta.

"Cậu thế nào, có thấy đỡ hơn không?" Vorden hỏi.

"Ừ, Quinn sẽ ổn chứ?" Cậu ta vừa nói vừa tiếp tục lắc lư qua lại.

"Tớ chắc rằng cậu ấy ổn, cậu biết cậu ấy là người đặc biệt. Tất cả chúng ta đều như vậy ngay từ lần đầu gặp cậu ấy."

Các Vorden khác trông giống nhau sau đó cùng mỉm cười.



"Đặc biệt, giống như Caser, Marlin, và Fuffu nhưng tất cả đều chết."

Vorden nuốt nước bọt khi cậu có thể thấy sự lắc lư ngày càng nhanh.

"Lần này thì khác, tớ và Raten ở đây để bảo vệ cậu, cậu có thể ở lại đây bao lâu tùy thích và khi cậu sẵn sàng, cậu có thể trở lại một lần nữa. Để lại tất cả những lời bàn luận cho tớ, tất cả chiến đấu cho Raten và chúng ta có thể làm điều này cùng nhau."

Sự lắc lư bắt đầu chậm lại và đồng thời thần kinh của Vorden cũng vậy.

Khi Vorden quay trở lại chỗ ngồi, cậu có thể thấy Raten đã đối phó với con quái vật khá nhanh. Con chuột được bao phủ bởi một số gai đất đâm xuyên qua cơ thể nó từ mặt đất. Đuôi sau của nó đã bị cắt và máu đen chảy ra từ miệng.

"Cậu thực sự phải đi xa như vậy sao?" Vorden hỏi.

"Cái thứ tào lao táo tợn đó đã hủy hoại cơ thể của chúng ta, tớ không thể để nó biến mất chỉ có vậy.”

Raten sau đó đứng dậy khỏi ghế và cho phép Vorden một lần nữa ngồi trong ánh sáng rực rỡ và chiếc ghế.

Sau đó Vorden tiếp tục chạm khắc các tinh thể quái thú tạo thành hai con chuột và đặt chúng vào túi trêи ống quần của mình. Sẽ thật lãng phí sau khi đánh bại chúng chỉ để ném chúng đi.

Nhưng ngay khi Vorden hoàn thành việc chiết xuất tinh thể quái thú, âm thanh leng keng vang lên từ phía sau. Vorden nhanh chóng quay lại để xem đó là gì, và thật ngạc nhiên, đó là một người đàn ông trưởng thành hoàn toàn, anh ta đã xuất hiện ngay sau một trong những cái thùng.

"Tôi đến trong hòa bình," người đàn ông nói với cánh tay của mình đưa lên. Mặc dù người đàn ông đã nhanh chóng đặt tay xuống và bắt đầu đặt bàn tay của mình quanh xương sườn của mình.

Chỉ cần nhìn vào anh ta, Vorden có thể biết ngay người đàn ông đó là một nhà du hành và là một người khéo léo. Trang bị anh ta đang mặc ít nhất phải ở cấp độ quái thú cấp cao, và anh ta có áo giáp khắp người, bao gồm cả hai thanh kiếm ngắn trêи lưng.

Sau đó, người đàn ông ngồi xuống đất, để nghỉ ngơi và dựa cơ thể của mình vào một trong những chiếc thùng.

Vorden thận trọng bước tới chỗ nhà du hành, thậm chí hiếm khi gặp một người du hành ở nơi này và ai biết được ý định thực sự của người đàn ông này là gì. Ai đó ít nhất phải đạt trình độ kỹ năng khá để được yêu cầu vào hành tinh cổng màu đỏ.

"Đừng lo lắng, tôi sẽ không cắn đâu," người đàn ông nói, "Một đứa trẻ như cậu đang làm gì ở một nơi như thế này? Tôi không biết quân đội đã tuyệt vọng đến mức bây giờ họ gửi một học viên duy nhất đến địa ngục như thế này. "

"Tôi đã bị mắc kẹt ở đây, đó là một tai nạn và tôi cần phải tìm một lối thoát."

Bây giờ Vorden đã gần hơn với người đàn ông mà cậu đã hiểu rõ vài phần về anh ta. Anh ta có mái tóc ngắn hình gai nhọn màu tím và có vài vết hằn trêи mặt. Theo cách anh ấy đang ôm thân mình, có vẻ như anh ấy cũng bị gãy vài chiếc xương sườn.



"Có vẻ như cả hai chúng ta đều có cùng một mục tiêu." Người lữ hành cho biết.

"Tôi tên Ian, tôi đã đi qua một cánh cổng khác và đang săn một con thú trong tự nhiên, tôi bị thương nặng và ở quá xa cổng ban đầu, vì vậy trong một nỗ lực cuối cùng, tôi quyết định đến nơi trú ẩn bị bỏ hoang này. Tôi đã hy vọng có thể tìm thấy một số thiết bị y tế có thể chữa lành cho tôi hoặc thậm chí có thể là một cánh cổng dẫn trở lại trái đất. "

Ian sau đó nhìn hai con Rattaclaw đã chết trêи mặt đất.

"Cậu khá khéo léo khi đã tự mình đánh bại hai con trong số chúng, đặc biệt là đối với một người trẻ như cậu. Cám ơn cậu, tôi đã bị thương quá nặng từ con quái vật trước đó, Rattaclaw đã đuổi tôi vào nhà kho và tôi đã chờ đợi nó biến mất. Tôi chưa bao giờ đoán được là có một người nào khác ở đây. "

"Không có chi" Vorden trả lời, "Vì dù sao thì cả hai chúng ta đều có cùng mục tiêu, cậu có biết cổng có thể ở đâu không?"

"Chắc chắn, có một vài tòa nhà tôi đã phát hiện trêи đường tới đây, tốt nhất là chúng ta nên kiểm tra chúng trước."

Vorden sau đó đưa tay ra bắt tay.

"Em tên Vorden."

Ian đưa tay ra và bắt tay Vorden.

"Tôi mong đợi chúng ta làm việc cùng nhau."

Khi hai bàn tay của họ kết nối với nhau, một nguồn năng lượng bắt đầu trào lên trong cơ thể Vorden, và một nụ cười xuất hiện.

*****

+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!

Group Uriworkshop:

Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/

Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21

Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g

++++++
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 70: Quái Thú Trung Cấp


Một vài giờ đã trôi qua kể từ khi Vorden lần đầu tiên đến hành tinh và có vẻ như bên ngoài trời vẫn còn là ban đêm. Nó gây rắc rối cho cậu và khiến cậu khó phát hiện ra những con thú hơn. Đặc biệt là trong những nơi trú ẩn tồi tàn, nơi chúng có thể dễ dàng ẩn nấp giữa các tòa nhà.

Không có nguồn sáng ở đâu vì gần như mọi thứ dường như đã bị phá hủy nhiều năm trước và thứ duy nhất đang phát ra ánh sáng là hai mặt trăng trêи bầu trời.

Có nghĩa là khi chúng ở bên trong, cậu càng khó nhìn thấy hơn.

"Anh có biết khi nào mặt trời sẽ mọc không?" Vorden hỏi, "Có lẽ tốt nhất là chúng ta đi dạo quanh đây khi ánh sáng mặt trời ló dạng, khi đó chúng ta có thể phát hiện ra những con thú dễ dàng hơn"

"Cậu thực sự không biết chúng ta đang ở đâu, phải không?" Ian trả lời: "Chu kỳ quay của hành tinh này kéo dài cả năm và hiện tại, chúng ta chỉ còn sáu tháng nữa. Tôi e rằng chúng ta sẽ không nhìn thấy ánh sáng trong một thời gian rất dài. Nhưng nếu cậu muốn đợi sáu tháng, cậu cứ tự nhiên. "

Không có ánh sáng mặt trời, thật khó để Vorden biết cậu đã thực sự ở trêи hành tinh này bao lâu và cậu chỉ có thể đoán. Đây là một vấn đề đối với cậu. Hiện giờ Vorden có năng lực hệ thổ cũng như Ian, khả năng du hành nhưng không biết 24 giờ đã trôi qua khi nào. Cậu ấy sẽ không biết khi nào dị năng sẽ biến mất.

Đợi thêm một lúc nữa, Ian đã có thể đứng dậy trở lại, anh hơi nhăn mặt khi đứng dậy và đặt tay lên hông. Vorden đã để ý điều đó trước đây nhưng giờ cậu đã chắc chắn về điều đó, người đàn ông bị thương nặng.

"Cậu đang tự hỏi điều gì đã xảy ra phải không?" Ian nói, "Tôi đang đi săn một con quái thú cấp cao được yêu cầu từ một công ty. Tôi không biết tại sao họ lại muốn nó nhiều đến vậy, nhưng nó là từ một con thú cụ thể chỉ có thể kiếm được từ hành tinh này."

"Anh có bắt được nó không?" Vorden hỏi.

Ngay sau đó Ian lấy ra một viên pha lê, cùng kϊƈɦ thước với Vorden đã có từ con Chuột, chỉ có điều viên này sáng hơn rất nhiều và có một lớp trong hơn ở bên ngoài. Bản thân lõi của tinh thể có thể được nhìn thấy rõ hơn. Tinh thể càng rõ ràng nghĩa là nó đến từ quái thú cấp cao hơn.

Khi cả hai đã sẵn sàng, họ quyết định quay trở lại bên ngoài, trong khi Ian dẫn đầu. Họ đảm bảo đi gần các tòa nhà hơn là đi ra giữa phố. Nếu có bất cứ điều gì phát hiện ra chúng, họ có thể nhanh chóng lao vào bên trong để chiến đấu.

"Này Vorden, tớ có một ý tưởng." Raten nói, "Tại sao chúng ta không giết nhà thám hiểm khi anh ta còn yếu và lấy viên pha lê đó của anh ta? Chúng ta có thể bán nó để lấy một gia tài hoặc thậm chí tạo ra một số thiết bị thực sự tốt."

"Cậu có phải là đồ ngốc không, một khi chúng ta giết anh ta thì chúng ta sẽ làm gì? Dị năng của anh ta sẽ chỉ tồn tại trong hai mươi bốn giờ, nếu chúng ta không tìm cách thoát khỏi đây kịp thời thì chúng ta hoàn toàn bị tiêu luôn."

Rồi đột nhiên Ian dừng lại khi phát hiện ra thứ gì đó.

"Nhìn qua đó." Ian chỉ.



Ở giữa con phố có một con Rattaclaw đã chết, hai người họ nhìn xung quanh trước khi tiến lại gần nó. Khi họ đến nơi, họ có thể thấy rằng Rattaclaw đã hoàn toàn bị vùi đầu vào.

"Có vẻ như nó đã bị giết cách đây không quá lâu và đầu của nó đã bị đập vào," Ian nói khi anh cúi xuống để xem xét kỹ hơn. Sau đó, anh ta đột nhiên rút ra một tinh thể quái thú. "Dù là ai thì họ cũng không có thời gian để tháo viên pha lê quái thú, có lẽ họ đang bị một thứ khác đuổi theo. Thật kỳ lạ, tôi không mong đợi để nhìn thấy một người ở đây nhưng có vẻ như bây giờ có một người khác."

"Này, cậu có nghĩ đó là bạn của cậu không," Raten nói.

“Có lẽ, rất khó để nói, chúng tôi thậm chí không biết Quinn có khả năng gì,” Vorden trả lời.

“Thực ra,” Vorden nói thành tiếng. "Em không phải là người duy nhất tình cờ đến đây, bạn của em đã đến đây cùng em và em thực sự hy vọng sẽ tìm thấy cậu ấy."

"Tôi sẽ không hỏi chi tiết." Ian nói, "Nhưng đừng hy vọng cao quá, tôi đã rất ngạc nhiên khi thấy cậu còn sống đừng bận tâm đến bạn của cậu nữa."

Sau khi nghe Vorden nói rằng có một học viên khác ở đây. Ian cảm thấy như anh ấy nên thử giúp đỡ. Ít nhất hãy xác nhận xem người bạn này của cậu ta còn sống hay không. Anh ta biết rằng Rattaclaw hiếm khi đi một mình, điều đó có nghĩa là rất có thể cậu ta đã bị đuổi theo một vài con nữa sau khi đánh bại con đầu tiên.

Anh ta bắt đầu kiểm tra Rattaclaw trêи sàn nhà và tìm thấy một vệt máu đen. Giọt máu dẫn đến đâu đó.

"Nào, chúng ta đi xem có thể tìm được người bạn đó của cậu không."

Hai người họ tiếp tục lần theo dấu vết cho đến khi nó cuối cùng dẫn họ đến một tòa nhà ba tầng, khi họ bước vào tầng một, nó hầu như trống rỗng không có dấu hiệu gì, nhưng Ian quyết định tiếp tục lần theo dấu vết máu đen đó và dẫn lên cầu thang bộ.

"Chuyện gì xảy ra ở đây?" Ian nghĩ. Khi bước lên bộ đầu tiên, họ có thể thấy ngày càng nhiều máu đen bắn tung tóe khắp nơi trêи các bức tường. Sau đó, khi họ đi lên xa hơn nữa, cả hai đã sững sờ trước cảnh tượng đó.

Nằm trêи mặt đất là mười con Rattaclaws đã chết, hoàn toàn chỉ còn quái thú với tinh thể quái thú bị lấy mất.

"Ai đã làm điều này? Có nhiều người ở đây, có thể là một đội khác đang làm nhiệm vụ?" Ian nói. "Tôi xin lỗi, tôi tưởng rằng Rattaclaw ở ngoài đã bị giết bởi bạn của cậu nhưng có vẻ như tôi đã sai. Cậu sẽ cần ít nhất một đội nhỏ để tiêu diệt mười người cùng một lúc như thế này."

Ngay cả Ian, một Du khách có kinh nghiệm cũng cảm thấy như thể anh ấy sẽ vất vả để hạ gục mười con ngay lập tức. Mặc dù con quái vật ở cấp độ yếu nhất, khó có thể tưởng tượng chiến đấu với mười con trong số họ và ra đi mà không bị tổn thương.

"Cậu còn tưởng rằng là bạn của cậu sao?" Raten hỏi.

"Có lẽ là không," Vorden trả lời, "Nhưng nếu có những người khác ở ngoài đó. Tớ hơi lo lắng, chỉ là Quinn đang ở đâu?"



Hai người sau đó quyết định leo lên mái nhà. Bằng cách này, Ian đã biết được vị trí của mình và có thể quyết định nơi tiếp theo. Họ đứng trêи nóc nhà và nhìn xuống, đó là lúc hai người họ phát hiện ra thứ gì đó.

"Mau cúi xuống!" Ian nói.

Khi cả hai nằm lên phía trước, họ từ từ leo qua gờ của mái nhà để một lần nữa xác nhận những gì họ đã thấy.

Đó là một con quái vật đi bằng sáu chân, mỗi bên ba chân, cơ thể của nó đứng thẳng như người trong khi nửa dưới giống như bọ cạp nhưng sau đó ở nơi đầu của nó, chỉ có một cái miệng lớn, còn cánh tay của nó, nó có bốn móng vuốt lớn. Đó là một con quái vật gớm ghiếc rõ ràng không phải đến từ trái đất.

"Một con thú trung cấp," Ian nói.

Khi họ tiếp tục quan sát nó, họ thấy con quái vật từ từ đi vào một tòa nhà.

"Này đó là tòa nhà gì vậy?" Vorden hỏi, khi cậu nhận thấy tòa nhà đang ở trong tình trạng còn tốt. "Cổng điện tử có thể ở bên trong đó không?"

"Đó là kho hàng." Ian trả lời, "Tôi nghi ngờ cánh cổng sẽ ở bên trong đó, thường thì những nơi đó là mục tiêu của những tên trộm và vì vậy chúng có xu hướng không làm cho khu vực cổng trở nên rõ ràng và ngay cả khi nó ở trong đó, tốt nhất chúng ta nên để con quái rời đi trước. Với tình trạng của tôi bây giờ, tôi sẽ không có cơ hội chống lại thứ đó. "

****

+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!

Group Uriworkshop:

Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/

Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21

Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g

++++++
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 71: Kho Hàng


Kho hàng là một tòa nhà có một tầng lớn duy nhất, giống như của một cái móc áo. Mục đích chính của tòa nhà làm nơi trú ẩn là để giữ các thiết bị như máy móc, tàu không gian và tất cả các loại khác. Họ cũng sử dụng nó như một căn phòng tạm thời để chứa đồ cho nhà du hành.

Quinn đã rời khỏi tòa nhà kia và từ từ bắt đầu đi đến kho hàng, cậu không biết khi nào mặt trời mọc và cần một nơi để nghỉ qua đêm. Sau khi chiến đấu với nhóm của Rattaclaw, cậu cảm thấy hơi mệt mỏi.

Không chỉ vậy, cậu còn hy vọng rằng cậu có thể bắt gặp một số bảo vật ở phòng chứa đồ. Cậu chỉ không thể thấy mặt trái của việc cố gắng tiếp cận tòa nhà.

Trêи đường đi, cậu cẩn thận bước đi để đảm bảo không đánh động thêm bất kỳ con thú nào trong khu vực, khi cậu đi qua tòa nhà này đến tòa nhà khác, cậu phát hiện một vài Rattaclaw đang ăn một thứ gì đó ở giữa đường.

"Chết tiệt nó ở khắp mọi nơi, giống như chuột trêи trái đất." Quinn nghĩ.

Nếu chỉ có một con chuột ở riêng thì cậu có thể đã chọn đối đầu với nó, nhưng trong khi có ba con trong số chúng ở ngoài đường, cậu không muốn mạo hiểm. Điểm kinh nghiệm thu được từ việc giết một con quái thú thật hấp dẫn nhưng để chiến đấu với ba con cùng một lúc, có nghĩa là cậu sẽ phải sử dụng Blood spray của mình hoặc ít nhất là kỹ năng Blood swipe của mình.

Quinn tiếp tục đi về phía tòa nhà trữ hàng, cho đến cuối cùng cậu đã đến nơi. Ở phía trước, có hai cánh cửa lớn bằng thép mở ra. Sợ rằng chúng có thể gây ồn ào và thu hút sự chú ý không mong muốn. Cậu quyết định đi bộ xung quanh tòa nhà để xem liệu có bất kỳ lối mở hoặc lối vào nào khác không.

Sau khi đi vòng qua một bên của tòa nhà, cậu không gặp may mắn như vậy nhưng khi cậu gần đi đến phía sau của tòa nhà, cậu bắt đầu nghe thấy những tiếng động lạ. Cậu từ từ rón rén đi xuống bên cạnh để đảm bảo không gây ra tiếng động.

Quay lưng ôm lấy một bên tường, cậu ló đầu ra nhìn, hình như còn có một con Rattaclaw khác, chỉ có con này đang kêu và trêи lưng đau đớn.

Tiếng kêu của nó yếu ớt và cậu tự hỏi con thú đã ở đó bao lâu rồi. Sau một thời gian chờ đợi không có dấu hiệu của bất kỳ sinh vật nào khác.

Cậu bước ra từ phía bức tường và đi đến chỗ con Rattaclaw bị thương trêи lưng. Khi đến gần nó hơn, Rattaclaw gầm gừ với Quinn và cố gắng đưa móng vuốt của nó ra, nhưng các đòn tấn công rất chậm và con quái vật khó có thể di chuyển.

"Vẫn cố giết tao ngay cả trong tình trạng này." Quinn nghĩ. Khi cậu đến gần hơn, con quái vật tiếp tục vung móng vuốt của nó về phía Quinn mặc dù nó không thể di chuyển. Chân của nó đã bị một thứ gì đó đè lên và nó có một vết thương lớn trêи bụng.

"Hãy để tao giúp mày thoát khỏi nỗi đau." Cậu bước đến gần con thú và chỉ với một cú đánh vào đầu nó, nó đã chết.

u003c 100 điểm kinh nghiệm đã đạt được u003c

u003c 1140/1600 điểm kinh nghiệm u003c

Khi Quinn nhìn vào mặt sau của tòa nhà, cậu có thể thấy một lỗ nhỏ ở một trong các góc.

"Rattaclaw đi ra từ đó à?"

Trước khi bước vào, cậu nuốt nước bọt với suy nghĩ rằng có lẽ bất cứ thứ gì làm bị thương con chuột có thể ở bên trong. Bò ra ở phía trước, cậu đã tới được cái lỗ và cố chui đầu vào. Nó đủ lớn để một người chui lọt nhưng điều cậu sợ là ở bên trong tòa nhà. Nếu cậu bước vào tòa nhà có thể có hàng trăm thứ đó hoặc thứ gì đó mạnh hơn cả Rattaclaw.



Quinn trườn tới lối vào của cái lỗ và bắt đầu nhìn vào. Mặc dù không có nguồn sáng và hoàn toàn không có ánh sáng từ mặt trăng. Tầm nhìn của cậu cho phép cậu nhìn rõ bên trong.

Sau khi dò xét khu vực một lúc, có vẻ như không có gì bên trong, nhưng tất nhiên, cậu không thể chắc chắn. Cậu đã nghĩ về điều đó một lúc nhưng cuối cùng, khả năng có được một Beast weapon mới hoặc một thứ gì đó tuyệt vời là quá hấp dẫn đối với cậu.

Cậu chui qua lỗ và chui vào bên trong. Khi đứng dậy trêи đôi chân của mình, cậu nhanh chóng thất vọng vì tình trạng của tòa nhà.

Gần như mọi thứ bên trong đã bị phá hủy và chỉ còn lại những đống sắt vụn và rác rưởi.

Không có tàu bay, máy móc, và không có vũ khí quái thú. Bất cứ thứ gì còn lại đều không thể sử dụng được. Tuy nhiên, tòa nhà lớn và Quinn sẽ không từ bỏ khi chỉ mới nhìn từ cái nhìn ban đầu của mình.

Cậu bắt đầu đi vòng quanh một lúc cho đến khi cuối cùng, có một căn phòng trong góc. Thật khó để biết nó lớn như thế nào nhưng có vẻ như đã đi hết chiều dài của nó và khi xem xét kỹ hơn, nó giống một container lớn.

Cậu bước lên phòng và có một cánh cửa thép duy nhất có gắn thiết bị mật mã bên cạnh. Cánh cửa cấp quân sự có nghĩa là ngay cả những người có năng lực cũng khó phá được nó. Có lẽ đó là lý do tại sao cho đến nay không ai có thể vào kể cả những con thú.

Nhưng đối với cậu rõ ràng bất cứ thứ gì trong container vẫn chưa bị tiêu hủy và rất có thể bất cứ thứ gì bên trong đều là những thứ quan trọng đáng khóa.

"Mình có nên thử dùng Hammer strike đập vào nó không?" Quinn nhìn quanh giá treo, trần nhà cao và mái nhà làm bằng kim loại. Nếu cậu thực hiện đòn đánh Hammer strike ở một nơi như thế này, âm thanh sẽ vang lên.

Tuy nhiên, Quinn không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy, tất cả những gì đứng trước mặt cậu và kho báu của cậu chỉ là một cánh cửa duy nhất. Phải có một cái gì đó cậu có thể làm?

Cậu nhìn vào mật mã ở bên cạnh và nhấn bốn chữ số ngẫu nhiên trước khi nhấn nút nhập.

"Tiếng kêu bíp!"

"Tất nhiên, mình không may mắn như vậy." Cậu đã nghĩ.

Lúc này, Quinn đang tuyệt vọng và muốn thử mọi thứ, cậu nghĩ có lẽ nếu cậu sử dụng kỹ năng kiểm tra có lẽ nó sẽ cung cấp cho cậu một số thông tin.

u003c Quan sát u003c

u003c Một máy mật mã được liên kết với một cánh cửa thép. Nhập đúng tổ hợp vào, cửa sẽ mở thành công. u003c

Ngay khi Quinn chuẩn bị từ bỏ, một âm thanh thông báo khác lại vang lên trong đầu anh.

u003c Kỹ năng quan sát hiện là Cấp 2 u003c



u003c Kỹ năng quan sát giờ sẽ hiển thị nhiều thông tin hơn, về đồ vật, con người, vật phẩm và hơn thế nữa u003c

Kể từ khi kỹ năng Blood swipe của mình tăng cấp, Quinn chắc chắn rằng các kỹ năng khác của mình cũng có thể lên cấp nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ đến kỹ năng quan sát của mình quá nhiều khi sử dụng nó.

Nhìn vào ổ khóa một lần nữa, bản năng của cậu mách bảo cậu thử nó.

u003c Quan sát u003c

u003c Một máy mật mã được liên kết với một cánh cửa thép. Nhập đúng tổ hợp vào cửa sẽ mở thành công. Vui lòng chạm vào khóa để biết thêm thông tin. u003c

Sau đó Quinn làm theo lời của kỹ năng quan sát và chạm vào ổ khóa. Không có gì xảy ra nhưng sau đó, cậu sử dụng kỹ năng quan sát một lần nữa.

u003c Một máy mật mã được liên kết với một cánh cửa thép. Nhập đúng tổ hợp cửa sẽ mở thành công. Tổ hợp mở cửa là 2536725364 u003c

Quinn ngay lập tức kiểm tra con số mà hệ thống đã cho cậu.

"Tiếng kêu bíp!"

* Cạch

Cánh cửa sau đó phát ra tiếng mở khóa và mở ra.

****

+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!

Group Uriworkshop:

Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/

Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21

Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g

++++++
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 72: Bên Trong Container


Nhìn thấy con quái vật trung cấp đang tuần tra quanh kho hàng, Ian và Vorden quyết định đi đến một phần khác của nơi trú ẩn. Như Ian đã nói, rất có thể Cổng điện tử đã không ở đó ngay từ đầu.

Mặc dù cánh cổng nằm trong vùng màu đỏ, cánh cổng ở đầu bên kia vẫn phải được đặt ở một nơi an toàn để đảm bảo quái thú từ hành tinh khác không xâm nhập hoặc phá hủy nó. Tất nhiên, một bên hoặc một nhóm nào đó có thể mang theo một cánh cổng để quay trở lại thế giới của riêng họ nhưng chúng rất đắt.

Một người ở cấp độ của Ian không có một trong những thiết bị này bởi vì một khi chúng đã được thiết lập, họ sẽ không thể mang chúng trở lại. Nó là một thiết bị sử dụng một lần.

"Bất kỳ ý tưởng nào về vị trí của Cổng điện tử không?" Vorden hỏi.

"Tôi đoán là ở đâu đó dưới lòng đất. Theo cách đó, nó an toàn với hầu hết các loài quái thú. Nhiều khả năng chúng ở một tòa nhà đặc biệt trông giống bất kỳ tòa nhà nào khác và một lối vào bí mật."

"Chờ đã vậy ý anh nói chúng ta chỉ cần tiếp tục đi vào những tòa nhà này?"

"Chà, chúng ta có thể loại trừ tất cả các tòa nhà dân cư, họ sẽ không thể xây dựng một căn cứ đủ lớn bên dưới những tòa nhà đó, và bất kỳ tòa nhà nhỏ hoặc khu vực nguy hiểm nào cậu cũng có thể loại trừ. Chỉ có tòa nhà lớn đủ lớn để chứa một tầng hầm bên dưới. "

Hai người họ tiếp tục xem xét hết tòa nhà này đến tòa nhà khác nhưng không có may mắn hoặc không có dấu hiệu của một căn phòng bí mật. Cuối cùng, họ đã bước vào nơi trông giống như một thư viện. Mặc dù hầu hết các cuốn sách đã bị phá hủy và một số tủ sách cũng bị đổ.

Đó là khi một âm thanh càu nhàu lớn phát ra từ bụng của Vorden.

Ian nói: “Tôi đoán chúng ta đã đi dò xét một thời gian rồi, tại sao chúng ta không nghỉ ngơi ở đây qua đêm, ở đây không giống như có con thú nào cả và chúng ta có thể xây dựng pháo đài của riêng mình.”

Sau đó hai người lên tầng hai của tòa nhà. Có những lỗ hổng lớn và những bức tường đổ nát ở tầng một khiến cho thú dữ có thể dễ dàng tấn công họ. Khi đã lên đến tầng hai, hai người bắt đầu nâng một vài giá sách lên.

Có vẻ như Ian có khả năng siêu sức mạnh khi nhìn thấy anh ta dễ dàng di chuyển những giá sách nặng như thế nào, nhưng Vorden biết điều đó không đúng.

Lý do khiến Ian có vẻ như anh ta có thêm sức mạnh thực sự là từ bộ giáp quái thú mà anh ta đang mặc.

Một số Beast Amour ở trêи cấp cơ bản có các thuộc tính đặc biệt. Nếu người dùng có thể kϊƈɦ hoạt các thuộc tính này, chúng có thể tăng sức mạnh cơ bản của người dùng. Cung cấp cho anh ta thêm sức mạnh, thêm tốc độ. Nhìn chung, nó cải thiện bạn từ một con người và gần như khiến bạn trở thành một siêu nhân.

Vorden có thể thấy Ian vẫn đang gặp khó khăn, rất có thể là do chấn thương của anh ấy nhưng bản thân anh ấy không có cách nào có thể di chuyển giá sách khổng lồ dễ dàng như vậy. Vì vậy, thay vào đó, Vorden đã giúp đỡ theo cách riêng của mình bằng cách dọn sạch một khoảng trống và chuyển tất cả sách và đống rác đi.

Sau một giờ hoặc lâu hơn, họ đã hoàn thành. Ian đã di chuyển các giá sách để tạo ra một loại pháo đài nhỏ xung quanh họ.

"Đó là một ngôi nhà đẹp phải không?" Ian nói một cách tự hào về công việc của mình. "Chà, còn chờ gì nữa, vào nhà đi."



Khi Vorden bước vào trong Ian đi theo phía sau và khi làm vậy, anh kéo một giá sách cuối cùng xung quanh họ, niêm phong chúng lại thành một hình khối giống như khối lập phương được bao quanh bởi các giá sách. Căn phòng họ đang ở giờ tối đen như mực.

Ian sau đó dùng tay đấm vào một phần giá sách, tạo ra một cái lỗ ở cả bốn hướng để cho một chút ánh sáng lọt vào, nhưng quan trọng hơn, nó được sử dụng để cho chúng đi xuyên qua và xem liệu có nguy hiểm nào đến với họ hay không.

Sau đó anh ta lấy ra một viên đá nhỏ từ trong túi của mình và đặt nó trêи mặt đất ở trung tâm của căn phòng. Anh gõ nhẹ vào viên đá một lần và một ánh sáng màu cam ấm áp bắt đầu chiếu ra từ nó. Ánh sáng không mạnh lắm nhưng trong căn phòng tối nhỏ, nó tạo ra sự khác biệt rất lớn.

“Đây, lấy cái này,” Ian nói khi đưa một viên thuốc hình tròn nhỏ cho Vorden.

"Đây là thực phẩm bổ sung?" Vorden hỏi.

"Ừ, tôi đoán nếu cậu tình cờ đến đây thì cậu sẽ không mang theo cái này."

Vorden nhìn viên thuốc trước khi nhét nó xuống cổ họng và vào dạ dày. Thực phẩm bổ sung là một viên thuốc chứa tất cả những thứ mà con người cần để sống. Miễn là một người uống một viên thuốc này mỗi ngày, họ không cần ăn nữa.

Mặc dù nó cung cấp cho con người đủ calo và vitamin, nhưng nó không làm được gì nếu xét về nước uống. Bạn vẫn cần phải tìm nguồn nước cho riêng mình. May mắn thay, ở nơi trú ẩn, có vẻ như các hệ thống cấp nước trong hầu hết các tòa nhà đều hoạt động.

Vì vậy, đó không phải là vấn đề đối với Ian và Vorden.

Ian nói: “Cậu ngủ một chút đi và tôi sẽ canh chừng, sau đó sẽ thực hiện thay ca." Ian nói: “Nghe hợp lý không?"

"Ừ."

Khi nghe thấy tiếng mở cửa, một nụ cười toe toét xuất hiện trêи khuôn mặt Quinn.

“Tao yêu mày hệ thống, tao thề sẽ không bao giờ nói xấu mày nữa,” Quinn nói khi bước vào container.

Nhưng khi cậu bước vào, hy vọng của cậu về việc tìm thấy trang bị quái thú huyền thoại hoặc kho chứa tinh thể quái thú đã sớm tan thành mây khói. Căn phòng chỉ đơn giản là đầy những kệ sách, không có gì khác ngoài những cuốn sách.

Tuy nhiên, ngay sau khi Quinn chọn một trong những cuốn sách gần nhất với cậu, suy nghĩ của cậu đã nhanh chóng thay đổi.

u003c Sách dị năng hệ thổ cấp 1 u003c



u003c Không thể học được, bạn có muốn chuyển đổi thành 10 điểm kinh nghiệm không? u003c

Đó là một căn phòng chứa đầy sách dị năng và kỹ năng. Mặc dù không thể học được dị năng này, nhưng Quinn đã ngay lập tức chuyển cuốn sách thành điểm kinh nghiệm.

Ngay sau khi Quin quyết định chuyển cuốn sách thành điểm kinh nghiệm, nó bắt đầu biến mất trong tay cậu như thể nó đang tan rã. Một cảm giác đã hình thành bên trong và cuối cùng, thông điệp đã xuất hiện.

u003c 10 điểm kinh nghiệm đã đạt được u003c

u003c 1150/1600 điểm kinh nghiệm u003c

Sau khi tiếp thu cuốn sách đầu tiên, Quinn bắt đầu nhặt hết cuốn này đến cuốn khác. Sau khi xem qua các cuốn sách, Quinn phát hiện ra rằng một cuốn sách kỹ năng cấp một sẽ cho cậu 5 điểm kinh nghiệm trong khi một cuốn sách dị năng cấp độ 1 sẽ cho cậu 10 điểm kinh nghiệm.

Nếu cậu đã hấp thụ cuốn sách đó một lần nữa, hệ thống thậm chí sẽ không bật lên với một tin nhắn khác. Thật đáng tiếc vì hầu hết sách bên trong container đều là sách hệ thổ mà quân đội có quyền kiểm soát nhiều nhất.

Quinn tiến lại gần mặt sau của container hơn và nhận thấy rằng cấp độ của những cuốn sách sẽ tăng lên. Sách dị năng cấp 2 sẽ cho cậu 100 điểm kinh nghiệm, trong khi sách kỹ năng cấp 2 sẽ cho cậu 50 điểm. Điều này sẽ xảy ra ngay cả khi cậu đã hấp thụ phiên bản cấp 1 của sách dị năng.

Và cuối cùng, sau khi hấp thụ nhiều cuốn sách, một thông điệp khác đã xuất hiện.

u003c 1650/1600 điểm kinh nghiệm đã đạt được u003c

u003c Bạn hiện đã cấp 6 u003c

+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!

Group Uriworkshop:

Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/

Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21

Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g

++++++
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 73: Luyện Sách Kỹ Năng


Sau khi lên cấp Quinn ngay lập tức đưa điểm chỉ số của mình vào sức mạnh, và giờ không có găng tay, sức mạnh của cậu ở mức 15 nghĩa là cậu có thể thực hiện kỹ năng Hammer strike dù có hoặc không có găng tay.

Khi Quinn nhìn xung quanh căn phòng vẫn còn vài cuốn sách mà cậu thậm chí chưa chạm vào, nơi này thực sự là một mỏ vàng đối với cậu.

Khi cậu đi đến bộ giá tiếp theo, cùng với nó là một bộ sách mới. Cậu đặt tay lên cuốn đầu tiên và đó là cuốn sách dị năng cấp ba đầu tiên mà cậu xem qua.

u003c Sách dị năng hệ thổ cấp 3 u003e

u003c Không thể học được, bạn có muốn chuyển đổi thành 1000 Exp không? u003e

Quinn đặt cuốn sách xuống và cầm cuốn sách lên để đảm bảo rằng cậu đã nghe đúng những gì hệ thống nói, nhưng một lần nữa những con số cậu nhận được lại chính xác. Cuốn sách dị năng cấp ba đã cung cấp cho cậu 1000 điểm kinh nghiệm.

Không chần chừ, cậu đã quyết định hấp thu ngay cuốn sách.

u003c 1050/3200 điểm u003e

Quinn sau đó nhặt cuốn sách kỹ năng ngay bên cạnh mình và mặc dù vậy, nó cũng đã mang lại cho cậu 500 điểm kinh nghiệm. Cho đến nay, có vẻ như một cuốn sách kỹ năng sẽ cung cấp một nửa số điểm mà một cuốn sách dị năng cung cấp.

Cậu lại tiếp tục hung hăng lấy mọi cuốn sách có thể trêи giá, hấp thụ những cuốn mà cậu không thể và ném những cuốn khác xuống đất. Mặc dù cậu rất thích mang theo những cuốn sách đó vì chúng sẽ được bán với giá cao.

Những cuốn sách cho đến nay không thể đi vào kho hàng của cậu như những viên pha lê và việc mang chúng đi sẽ gặp nhiều rắc rối hơn giá trị của nó.

Sau khi đọc hết các cuốn sách, Quinn đã có thể lên cấp tổng cộng hai lần nữa.

u003c Cấp 8 u003e

u003c 45/45 HP u003e

Không có kỹ năng mới nào được mở khóa nhưng Quinn vẫn nhận được điểm chỉ số bình thường cho mỗi lần lên cấp. Bây giờ sức mạnh và sự nhanh nhẹn của cậu đã ở cấp mười lăm, cậu quyết định cuối cùng nên tăng điểm sức bền của mình.

Nếu có một cuộc giao tranh cần cậu phải chuẩn bị Flash step và Hammer strike nhiều lần, cậu chắc chắn sẽ gặp rắc rối. Sau khi đặt hai điểm vào thể lực, các chỉ số của cậu giờ trông đồng đều hơn rất nhiều.

u003c Sức mạnh 15 (2) u003e



u003c Nhanh nhẹn 15 u003e

u003c Sức bền 14 u003e

u003c 510/12800 exp u003e

Mặc dù Exp cần bây giờ ngày càng cao. Điều đó khiến Quinn nghĩ rằng liệu cấp độ của mình có bị giới hạn hay không, hay lượng điểm kinh nghiệm sẽ tăng quá nhiều đến mức không thể đạt được nữa.

Quinn giờ đã gần chạm vào từng cuốn sách trong kho. Thật không may, khả năng cao nhất mà Quinn có thể tìm thấy cho đến nay là một cuốn sách dị năng cấp ba. Cậu càng đi sâu vào container thì cấp độ càng cao nhưng đối với một vài kệ cuối cùng, có vẻ như không phải vậy.

Có vẻ như chúng chỉ là bản sao của những cuốn sách dị năng cấp ba khác. Khi Quinn chọn một cuốn sách, thông báo hệ thống không phát ra. Đó là bởi vì nó là cuốn sách dị năng hệ thổ cấp 3 mà cậu đã hấp thụ.

"Này, có lẽ Peter có thể sử dụng cái này?" Quinn nghĩ.

Đó chỉ là một cuốn sách, Quinn chắc chắn rằng cậu sẽ có thể mang nó theo bên mình một cách an toàn. Nhưng ngay khi cậu nghĩ về Peter, một ký ức hiện ra trong đầu cậu và đó không phải là một ký ức hay.

Peter là toàn bộ lý do tại sao cậu ở nơi này, và cậu vẫn không biết mình sẽ ở đây bao lâu hoặc liệu cậu có thể sống sót hay không. Thành thật mà nói, Quinn chỉ đang cố gắng giải quyết tốt nhất tình huống xấu vào lúc này.

Khi nghĩ về Peter, sự tức giận bắt đầu xâm nhập vào tâm trí và cơ thể cậu và cậu xé toạc cuốn sách. Cậu sẵn sàng nghe Peter nếu cậu còn sống thoát khỏi đây nhưng Quinn sẽ không còn giúp cậu ta nữa. Nếu ai đó như thế phản bội bạn một lần, vì bất cứ lý do gì, điều đó chỉ có nghĩa là điều tương tự có thể xảy ra một lần nữa.

Sau đó, khi Quinn nhìn quanh container, cậu nhận thấy có một kệ ở cuối phòng mà cậu vẫn chưa đến. Cậu vẫn chưa bận tâm đến đó vì nhìn từ xa nó trống trải, nhưng khi cậu đến gần hơn, cậu nhận thấy có một cuốn sách duy nhất được đặt ở đó.

Khi cậu chạm vào cuốn sách trêи giá, một thông báo mới xuất hiện.

u003c Sách dị năng cấp 6 nguyên tố bóng tối u003e

Sau khi thấy thông báo đầu tiên xuất hiện, Quinn nóng lòng muốn xem sách kỹ năng cấp 6 sẽ cho bao nhiêu điểm kinh nghiệm. Có lẽ cuối cùng nó sẽ bắn cậu lên cấp mười và cậu sẽ mở khóa quyền sử dụng cửa hàng trong hệ thống của mình.

Nhưng rồi một điều bất ngờ đã xảy ra.

u003c Dị năng tương thích với hệ thống u003e

u003c Bạn có muốn học không? u003e

Quá sốc, Quinn thả cuốn sách xuống giá và lùi lại một bước.



Trong số tất cả những cuốn sách trong phòng, đây là lần đầu tiên cậu nhận được một tin nhắn kiểu này. Cậu thậm chí không chắc là có thể thực hiện được nhưng hệ thống đang nói rõ ràng rằng cậu có thể học được dị năng đó.

Sau đó Quinn bắt đầu nghĩ lại về tên của kĩ năng "Nguyên tố bóng tối." Đó là điều mà cậu thậm chí chưa bao giờ nghe nói đến trước đây và Quinn khá am hiểu về dị năng của thế giới. Sau đó cậu cầm cuốn sách lên một lần nữa chỉ để chắc chắn rằng và thông điệp tương tự đã xuất hiện. Sau một hồi suy nghĩ về điều đó, cậu quyết định sẽ cố gắng cất cuốn sách vào kho hàng của mình. Nó đã không hoạt động với những cuốn sách khác trước đây nhưng cậu nghĩ rằng nó có thể hoạt động với cuốn sách này.

Và trước sự ngạc nhiên của cậu, nó đã hoạt động. Cuốn sách dị năng đã được đưa vào kho lưu trữ hệ thống một cách an toàn cùng với các tinh thể quái thú của mình.

Trước khi tìm hiểu dị năng, Quinn muốn chắc chắn rằng cậu có thể tìm hiểu thêm về nó trước. Có lẽ sau đó cậu có thể tìm ra lý do tại sao nó tương thích với hệ thống ma cà rồng của mình và nếu vậy, có thể là những dị năng khác cũng sẽ tương thích.

Nếu đúng như vậy, Quinn không muốn lao vào mọi việc. Thông thường, một con người chỉ có thể sử dụng một dị năng trong suốt cuộc đời của họ và nó cũng có thể như vậy đối với cậu.

Khi cậu tiếp tục lên cấp và mạnh hơn, cậu ngày càng nghĩ về nó nhiều hơn.

Hệ thống của cậu không phải là một dị năng, cuốn sách được cha cậu tặng cho cậu không phải là một cuốn sách dị năng nhưng nó đã hoàn toàn thay đổi cậu. Cậu không còn là con người mà hoàn toàn là một thứ gì đó khác và đó là lý do tại sao năng lực của cậu đã hoạt động trong trò chơi và tại sao cậu lại nhận được tùy chọn để học một dị năng khác.

Đây là kết luận duy nhất mà cậu có thể đưa ra.

Sau khi cất cuốn sách đi, cậu quyết định đóng cửa container và ở lại bên trong. Ở đây an toàn và cậu bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, ít nhất cậu biết container đủ mạnh để bảo vệ cậu khỏi bất cứ con thú nào còn sót lại bên ngoài.

Cậu nằm trêи sàn và ngay lập tức nhắm mắt lại.

****

+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!

Group Uriworkshop:

Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/

Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21

Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g

++++++
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 74: Chiến Đấu Hay Chờ Đợi


Cơ thể cậu áp chặt vào nền nhà cứng lạnh, mi mắt cậu từ từ mở ra và tất cả những gì cậu có thể nhìn thấy là một tia sáng trắng. Trong một khoảnh khắc khi Quinn đang ngủ, cậu đã quên mọi chuyện đã xảy ra.

Nhưng ngay khi cậu nhìn quanh mình và nhận ra cậu đang ở đâu và cậu biết rằng mọi thứ không phải là một giấc mơ. Bây giờ cậu không còn ở học viện mà ở trêи một hành tinh cách xa ngàn dặm ngôi nhà của mình.

Khi cậu đứng dậy và bắt đầu vươn vai, không có cách nào để cậu biết mình đã nghỉ bao lâu nhưng cơ thể cậu cảm thấy dễ chịu. Thật ngạc nhiên là cậu ngủ ngon như vậy trêи sàn nhà mà không có giường. Không nhận ra điều đó, cậu đã kiệt sức hơn rồi cậu nghĩ.

Không chỉ kiệt sức về thể chất vì chiến đấu chống lại con quái vật mà còn mệt mỏi về tinh thần, nỗi sợ hãi thường trực về những điều chưa biết là một điều khủng khϊế͙p͙ sẽ dần ăn mòn cậu.

u003c Bạn đang đói. u003e

u003c Hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày, tránh ánh nắng trực tiếp trong tám giờ u003e

Và cuối cùng, thông báo của hệ thống đã xuất hiện, điều này có nghĩa là trong một ngày nữa hệ thống sẽ thông báo cho cậu rằng cậu cần phải tiêu thụ máu người. Hiện tại cậu không sao vì cậu vẫn còn 50 ml máu trong ngân hàng của mình.

Miễn là cậu không đánh nhau nữa, cậu sẽ ổn thôi. Điều quan trọng nhất đối với cậu bây giờ là tìm ra cổng điện tử đó.

Khi cậu đi đến mở cánh cửa thép, Quinn đã nửa mong đợi rằng mặt trời có thể tắt, sau khi tất cả các thông báo xuất hiện có nghĩa là một ngày mới. Tuy nhiên, cậu không chắc liệu đồng hồ hệ thống có liên quan đến thời gian trêи trái đất hay không.

Nhiệm vụ hàng ngày được đặt lại vào lúc nửa đêm hàng ngày, nhưng nếu cậu ở một quốc gia khác, thì nửa đêm sẽ khác và ngay bây giờ cậu đang ở một hành tinh khác.

Nhưng khi cậu mở cửa, cậu ngạc nhiên khi thấy trời vẫn còn sáng, tuy nhiên, tâm trí cậu nhanh chóng bị phân tâm bởi một thứ khác.

Quinn ngay lập tức đóng cửa trở lại container, cậu đặt tay lên ngực và cảm thấy tim mình đập với tốc độ đáng kinh ngạc.

"Cái gì vậy!" Quinn nghĩ. "Đó không phải là Rat, đó là điều chắc chắn."

Lần này Quinn lại đi đến cánh cửa thép. Cậu đặt tay lên tay cầm kim loại một lần nữa và từ từ mở cửa để nhìn lén và khi cậu làm vậy, một con quái vật lớn đã đứng bên trong tòa nhà.

Với cơ thể của con người nhưng nửa dưới của một sinh vật giống bọ cạp, Quinn không thể biết đó là gì. Từ nửa cơ thể của con người, nó cũng có hai móng vuốt ở mỗi bên.

"Quan sát."

Với kỹ năng quan sát mới của cậu, dường như giờ đây nó có thể hoạt động ở một khoảng cách xa hơn.



u003c Scordana u003e

u003c Quái thú cấp độ trung cấp u003e

Sau khi tìm hiểu những thông tin ít ỏi về con quái vật, Quinn nhanh chóng đóng cửa lại một lần nữa.

Mặc dù Quinn đã tăng ba cấp khi ở bên trong container, nhưng cậu vẫn cảm thấy việc đối phó với một con quái thú trung cấp gần như là không thể đối với cậu.

Những con yếu nhất trong số những con thú trung cấp mạnh hơn con thú bậc cơ bản ít nhất 10 lần. Tất nhiên, điều này sẽ phụ thuộc vào con thú, vì có một số con thú dễ đối phó hơn những con khác bất kể chúng ở cấp độ nào.

Nhưng nhìn vào sinh vật, Quinn có thể biết đây sẽ là một trận chiến khó khăn. Thay vào đó, cậu quyết định ở lại bên trong vỏ bọc cho đến khi con quái vật biến mất. Nó không ở đây khi cậu mới vào nên luôn có khả năng nó có thể rời đi.

Sau khi chờ đợi một khoảng thời gian đáng kể, cậu quyết định mở cửa một lần nữa để kiểm tra xem con quái vật có còn ở đó không và thật không may là nó vẫn ở đó.

Đó là khi Quinn nhận thấy một thứ khác nằm trong tòa nhà mà trước đó không có, có ba vật tròn ngay bên cạnh Scordana được đặt trong một đống sắt vụn.

"Đó là những quả trứng?" Quinn nghĩ, "Quan sát."

u003c Trứng Scordana u003e

u003c Cấp độ quái thú trung cấp u003e

Khi cậu nhìn thấy những quả trứng, một ý nghĩ kinh khủng đã hiện ra trong đầu cậu. Quinn đã không nhận ra chúng trước đó có nghĩa là nó chắc chắn vừa đặt chúng ra khi cậu nắp trong container, hoặc chúng có thể đã bị giấu ở một vài nơi.

Nhưng điều đầu tiên có nhiều khả năng hơn, bây giờ thực tế là trứng của nó ở đây, có nghĩa là quái thú sẽ bảo vệ chúng cho đến khi chúng nở hoặc ít nhất là nó sẽ không di chuyển trong một khoảng thời gian.

Quinn có hai lựa chọn, cậu có thể tiếp tục chờ đợi trong container với hy vọng một thời gian nữa con quái mẹ sẽ phải ra ngoài kiếm thức ăn cho mình, nhưng cơ thể dã thú hoàn toàn khác so với con người.

Đôi khi một bữa ăn duy nhất có thể kéo dài hàng tuần trước khi chúng phải đi săn lại con khác. Điều này có vẻ như là một lựa chọn mạo hiểm cho Quinn vì bản thân cậu đang ở trong một khung thời gian giới hạn.

Sau đó, có lựa chọn thứ hai, nếu Scordana mới sinh con thì có khả năng nó yếu hơn bình thường.

Với lựa chọn thứ hai, cậu phải đưa ra quyết định càng sớm càng tốt. Cậu càng đợi lâu thì con thú càng có nhiều cơ hội hồi phục.

Cuối cùng, Quinn nghiến răng và bước ra khỏi container.



Trước khi nghĩ đến việc chiến đấu chống lại con quái vật, cậu sẽ cố gắng hết sức để lẻn ra ngoài.

Lối vào phía trước tòa nhà đã bị phá hủy hoàn toàn, con quái vật khi bước vào đã xé toạc hai cánh cửa kim loại trước khi vào. Vấn đề là con quái vật đã chặn lối ra đó nhưng nó vẫn chừa lại một lỗ nhỏ trêи tường chỗ Quinn đã chui vào.

Cẩn thận di chuyển giữa những đống sắt vụn và rác rưởi, Quinn từ từ di chuyển qua căn phòng sang phía bên kia nơi cậu bước vào lần đầu tiên.

Sau đó, khi cuối cùng cậu đã đến được cái lỗ, cậu có thể thấy một thứ khác đang hình thành ở phía bên kia. Đó là một Rattaclaw.

"Ôi không!"

Ngay sau khi Rattaclaw kéo cơ thể của nó qua cái lỗ nhỏ, nó ngay lập tức nhìn lên để thấy Quinn. Trước khi cậu có cơ hội bỏ chạy, Rattaclaw bắt đầu hét lên như điên.

"Câm miệng đi, tại sao mày phải đến đây lúc này hả."

Sau đó, âm thanh của vài bước chân được nghe thấy từ phía sau. Quinn không cần phải quay lại để biết đó là gì nhưng dù sao thì cậu cũng đã làm như vậy và khi cậu làm vậy, một móng vuốt khổng lồ bổ xuống đầu cậu.

"Flash step."

Vào giây cuối cùng, Quinn đã hình thành kỹ năng Flash step của mình để tránh móng vuốt nhưng cậu không thể nói điều tương tự với Rattaclaw. Nó đã hoàn toàn bị đóng đinh và đập xuống đất chỉ trong một đòn tấn công.

"Tao đoán chúng ta đang làm điều này thôi!"

+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!

Group Uriworkshop:

Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/

Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21

Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g

++++++
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 75: Không Phải Trò Chơi


Bây giờ Scordana đã phát hiện ra Quinn, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giữ vững lập trường và chiến đấu. Trong một hành tinh sau cánh cổng màu đỏ, sẽ có nhiều con thú nguy hiểm và cao cấp hơn một con thú trung cấp.

Mặc dù cậu có thể chạy và đi ra ngoài, sự náo động gây ra có thể thu hút những con thú nguy hiểm hơn nữa và đó là điều cuối cùng cậu muốn.

Nhìn Rattaclaw bẹp dúm, cậu có thể biết con quái vật này rất mạnh và cậu cần tránh bị những móng vuốt đó đâm trúng. Việc sử dụng Flash step đã tiêu tốn một lượng thể lực đáng kể và nhiều nhất cậu có thể thực hiện nó thêm một lần nữa trong suốt cuộc chiến.

Khi sinh vật bọ cạp quay lại, nó ngay lập tức bắt đầu lao về phía trước. Với hy vọng có thể xua đuổi nó và gây ra một số sát thương, Quinn tung ra hai cú Blood swipe. Lần này đòn tấn công mạnh hơn trước. Các đường vuốt trông dày hơn và lớn hơn khi chúng rời khỏi tay cậu.

Việc tăng cấp độ hai của kỹ năng, cùng với điểm chỉ số sức mạnh cộng thêm của cậu, đã thực sự cải thiện cuộc tấn công. Tuy nhiên, con bò cập này không hề ngu ngốc và tự che mình bằng bốn móng vuốt để chặn đòn tấn công.

Khi cú Blood swipe tác động, con bọ cạp bị đẩy lùi lại vài bước nhưng không thể nhìn thấy thiệt hại nào, thậm chí không có một vết xước trắng trêи móng vuốt.

"Chết tiệt, móng vuốt của bọ cạp là một bộ xương ngoài!"

Một con quái thú có bộ xương ngoài có nghĩa là bộ xương của con thú nằm ở bên ngoài, làm cho lớp vỏ bên ngoài trở nên cực kỳ cứng. Khi Quinn nhìn và kiểm tra sinh vật kỹ hơn, cậu có thể thấy rằng mọi bộ phận của con quái vật đều được bao phủ trong một số loại vỏ, ngoại trừ phần trêи cơ thể.

Đó là điểm yếu của con quái vật và đó là nơi cậu cần phải đánh.

Với một kế hoạch đã đặt ra trong đầu, Quinn một lần nữa lao về phía trước, con bọ cạp mở ra bốn móng sẵn sàng tấn công. Móng vuốt đầu tiên hạ xuống, nhanh chóng cậu có thể tránh được đòn tấn công, rồi bộ móng vuốt tiếp theo cũng theo sau.

Việc tránh khỏi móng vuốt đã khó nhưng lúc này Quinn đang ở trạng thái tập trung cao độ, khi móng vuốt thứ tư lao ra tấn công cậu, cơ thể con quái vật lúc này đang mở rộng.

Sau đó, khi Quinn chuẩn bị tay để thi triển kỹ năng Blood swipe của mình, cậu cảm thấy đau nhói ở lưng. Khi nhìn lên, cậu có thể thấy một thứ gì đó kết nối với cơ thể mình và khi cậu đi theo nó, nó đã đi sau con quái vật.

"Một cái đuôi, cái đó không có trước đây?"

Con quái vật sau đó nhấc Quinn lên cùng với cái đuôi của nó và ghì chặt cậu vào tường. Khi cậu ngã xuống đất, HP của cậu đã giảm mạnh.

u003c 13/45 HP u003e

Khi nhìn vào bụng, Quinn có thể thấy một vết thủng lớn đã được tạo ra và máu đang nhanh chóng chảy ra khỏi cơ thể.

u003c Cú đánh nghiêm trọng u003e

u003c 12/45 HP u003e

u003c 11/45 HP u003e

u003c 10/45 HP u003e

Khi máu tiếp tục rỉ ra khỏi cơ thể Quinn thì HP của cậu cũng giảm mạnh theo. Để ngăn HP của mình tiếp tục giảm, cậu không còn lựa chọn nào khác.

u003c Blood bank u003e

u003c 10 mililit đã được sử dụng u003e

u003c Còn lại 40 mililit u003e

u003c 15/45 HP u003e

Khi cậu hấp thụ máu, vết thủng trêи dạ dày của cậu bắt đầu lành lại nhưng vẫn chưa đủ, cậu cần thêm máu và với Scordana đang lao về phía cậu, cậu cần nó thật nhanh.

"Cứ dùng hết đi!"

u003c Ngân hàng máu trống u003e



u003c 35/45 HP u003e

Với sức khỏe gần như đầy đủ, vết thương của cậu đã lành lại gần như ngay lập tức và Quinn có thể di chuyển một lần nữa. Nhìn vào con bọ cạp, cậu nhận thấy chiếc đuôi thực sự không có ở đó.

"Có thể tùy ý lấy vào trong cơ thể của nó, đây là sẽ thật khó nhằn đây."

Nếu không phải vì tất cả những gì cậu nhận được khi ở trong container, cậu đã trở thành một người chết rồi và không còn ngân hàng máu nữa, Quinn không thể ra đòn nữa.

Không có thêm cơ hội thứ hai.

Với hy vọng ngăn nó lao về phía trước, cậu đã ra đòn Blood swipe đến đòn Blood swipe khác. Con quái vật giơ cả bốn móng vuốt của nó lên và bao bọc cơ thể nó, bảo vệ nó mọi lúc.

Nhưng con quái vật rất mạnh mẽ và tiếp tục lao qua bất chấp Blood swipe đang lao về phía nó. Nó càng ngày càng gần nhưng Quinn vẫn không ngừng sử dụng những chiêu Blood swipe của mình.

u003c 30/45 HP u003e

u003c 28/45 HP u003e

….

Một trận chiến sức mạnh đang được thể hiện giữa hai người. Những cú Blood swipe màu đỏ rất mạnh mẽ và bắt đầu đánh bật con quái vật trở lại và cuối cùng, thậm chí móng vuốt bắt đầu nứt ra nhưng cả hai đều không bỏ cuộc.

u003c 13/45 HP u003e

Nhưng Quinn không thể theo kịp, nếu cậu tiếp tục sử dụng chiêu Blood swipe thì cậu sẽ nhanh chóng cạn kiệt HP, cậu không còn cách nào khác ngoài việc thay đổi kế hoạch của mình.

Khi con quái vật đã đủ gần, cuối cùng cái đuôi cũng lộ ra từ trêи cao. Trong khi móng vuốt của nó bao phủ và chặn cơ thể khỏi những cú Blood swipe, kế hoạch của nó là tấn công từ trêи cao bằng chiếc đuôi dài lớn.

Khi nó phóng đuôi xuống, ngay trước khi chiếc đuôi có thể đâm xuyên qua Quinn một lần nữa.

"Flash step!"

Đột nhiên, Quinn không còn ở phía trước con bọ cạp nữa mà giờ đã trực tiếp đứng sau nó. Cậu tập trung toàn bộ sức lực từ dưới đáy cơ thể. Nó vươn lên thành nắm đấm của cậu và khi cậu đạp chân xuống, đồng thời cậu rút tay lại và giải phóng tất cả sức mạnh cậu có vào đòn tấn công của mình.

"Hammer strike!"

Ngay sau khi cú đánh chạm vào phần trêи cơ thể mềm mại của phần thân thể người phía trêи, một lỗ lớn đã được tạo ra, nó có kϊƈɦ thước bằng đầu người và một phần đã bay ra cho phép cậu có thể nhìn hoàn toàn thông qua con thú sang phía bên kia.

Rồi một lúc sau, con quái vật gục xuống đất và Quinn cũng vậy, hoàn toàn kiệt sức. Khi cậu nhấc tay lên, găng tay của cậu đã hoàn toàn vỡ nát. Chúng đã quá hư hại từ vết cắn của Rattaclaw trước đó và nó không thể chịu tác động của đòn tấn công Hammer strike của cậu.

Chiếc găng tay không còn mang lại cho Quinn sức mạnh tấn công như trước nữa nhưng cậu khó có thể buồn lâu vì một số thông báo đã xuất hiện.

u003c Scordana đã bị giết thưởng 1000 exp u003e

u003c Con thú trung cấp đầu tiên bị giết thưởng 5000 điểm kinh nghiệm u003e

u003c Scordana đầu tiên bị giết chết thưởng 2000 exp u003e

u003c 8250/12800 u003e

Mặc dù Bây giờ Quinn đã ở cấp độ cao hơn, nhưng cần một lượng Exp đáng kể để lên cấp thêm một lần nữa. Hiện giờ cậu đang gặp vấn đề nghiêm trọng, thể lực của cậu xuống thấp đến khó tin.

13/45 HP và với việc ngân hàng máu của cậu trống rỗng, không có cách nào để cậu chữa lành nó trở lại bình thường.



Sau đó, một suy nghĩ nảy ra trong đầu cậu, nếu hệ thống của cậu giống như một trò chơi, nếu cậu lên cấp thì thể lực của cậu có hồi phục trở lại không?

Khi nhìn quanh phòng, cậu nhận thấy ba quả trứng vẫn còn đó trong đống kim loại. Sau một lúc đợi cho thể lực của mình tăng trở lại, cậu ta đi đến chỗ xác của Scrodana đã chết.

Cậu không có cảm giác khó khăn nào khi xé xác con thú khi cậu tìm kiếm tinh thể quái thú bên trong. Con người cũ trước đó của Quinn có thể sẽ tỏ ra từ bi và tôn trọng, nhưng cuộc chiến mà cậu vừa trải qua, đã cho cậu thấy rằng ngay cả trêи các hành tinh khác, kẻ mạnh vẫn thống trị.

Trước đây, kể cả khi cậu bị bắt nạt ở trường thì điều đó chưa bao giờ như thế này, tất nhiên, kẻ mạnh thống trị ở trường và cậu không thể làm gì với điều đó nhưng cậu chưa bao giờ cận kề cái chết. Cậu chỉ bị đánh vài lần nhưng lần đầu tiên, cậu thực sự cảm thấy như mình cận kề cái chết.

Cuối cùng, sau khi xé nát và lục tung nhiều chi, tinh thể quái thú đã được lấy lại và được lưu trữ trong hệ thống của cậu một lần nữa.

Bây giờ Quinn nhìn những quả trứng trong phòng, khi đi về phía trước, cậu nhấc một trong những quả trứng lên. Chúng lớn và có kϊƈɦ thước tương đương với quả bóng đá. Cậu lùi lại vài bước trước khi nâng nó lên không trung và đập mạnh xuống đất.

Máu đen bắn tung tóe khắp sàn nhà và có thể nhìn thấy một con bọ cạp nhỏ bên trong.

u003c Qủa trứng Scordana đã bị tiêu diệt thưởng 1000 exp u003e

u003c Lần tiêu diệt trứng Scordana đầu tiên thưởng 2000 exp u003e

u003c 11250/12800 exp u003e

Trước sự ngạc nhiên của Quinn, hệ thống đã tính quả trứng là một con thú mới giết được nên cậu cũng nhận được điểm thưởng cho việc đó.

Sau đó, cậu đi tới hai quả trứng và ném cả hai quả trứng xuống đất tương tự như quả đầu tiên.

u003c Quả trứng Scordana bị tiêu diệt thưởng 1000 exp u003e

u003c Quả trứng Scordana bị tiêu diệt thưởng 1000 exp u003e

u003c 13250/12800 exp u003e

u003c Xin chúc mừng, bạn hiện đã lên cấp 9 u003e

u003c 13/50 HP u003e

…… Khi Quinn nhìn vào thông báo được hiển thị, lần đầu tiên cậu không hài lòng với việc thăng cấp. Hệ thống đã không phục hồi thể lực của cậu như cậu nghĩ. Mặc dù HP của cậu đã tăng lên nhưng không có gì khác thay đổi.

Nó khiến cậu nhận ra rằng mặc dù hệ thống của cậu giống như một trò chơi, nhưng không phải vậy. Đây là cuộc sống thực và thông báo tiếp theo khiến cậu nhận ra điều đó nhiều hơn nữa.

u003c Cơn đói của bạn ngày càng tăng u003e

u003c Bạn không còn có thể kìm hãm nhu cầu máu của mình nữa u003e

u003c HP của bạn sẽ giảm -1HP mỗi giờ cho đến khi bạn tiêu thụ máu người u003e

+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!

Group Uriworkshop:

Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/

Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21

Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g

++++++
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 76: Tìm Cổng Điện Tử


Do năng lượng của Quinn và phần lớn lượng máu của cậu đã được sử dụng trong trận chiến trước đó, cơ thể cậu giờ không còn tự chữa lành một cách tự nhiên nữa. Cậu quá đói nên không thể tự chữa lành và sẽ cần thêm máu.

Khi Quinn nhìn vào hệ thống của mình, một con số nhất định hiện ra và đó là tất cả những gì cậu có thể nghe thấy trong đầu, số 13.

"Với 13 điểm, tức là mười ba giờ trước khi mình đạt 0 và đó chỉ là khi mình không sử dụng bất kỳ kỹ năng nào của mình hoặc bị thương trêи đường đi."

Cậu thực sự đang loay hoay không biết phải làm sao, có nên ngồi đợi không, có lẽ trường sẽ cử người đến cứu cậu, hay là cậu nên đi vòng quanh và cố gắng tìm kiếm cánh cổng. Nếu cậu làm vậy, có khả năng cậu có thể gặp nhiều con thú hơn trêи đường đi.

“Mình không có lựa chọn nào khác, mình phải cố gắng tìm ra cổng điện tử,” Quinn nói.

Đây là lựa chọn duy nhất của cậu. Trêи thực tế, cậu nghĩ rằng trường học sẽ cử ai đó tìm kiếm cậu. Điều này có thể xảy ra nếu Quinn có một gia đình mạnh mẽ ủng hộ cậu hoặc cậu là một người dùng cấp cao tiềm năng nhưng Quinn không phải là người trong số đó.

Cậu là một đứa trẻ mồ côi, không có gia đình ủng hộ và trường học vẫn tin rằng cậu là người dùng cấp 1, một người không có dị năng. Tại sao họ phải mạo hiểm mạng sống của mình cho một người như cậu ta? Nó chỉ không có ý nghĩa gì ngay cả đối với cậu. Cậu không có lựa chọn nào khác ngoài việc đi lính.

Trước khi rời khỏi tòa nhà, Quinn phải suy nghĩ kỹ về vị trí của cánh cổng. Tất cả những gì cậu biết là họ phải đặt nó ở một nơi an toàn. Ở một nơi nào đó mà những con thú sẽ không thể đến được.

Nơi trú ẩn là một nơi lớn với nhiều tòa nhà, nó không lớn như thành phố mà trường học ở đó, nhưng xét đến cùng nó vẫn khá lớn. Để đi từ bên này sang bên kia của nơi trú ẩn, cậu sẽ mất ít nhất hai giờ và đó là đi với tốc độ nhanh.

Khi đi quanh thành phố, cậu quyết định đi bộ thật cẩn thận. Ngay cả việc cậu bắt gặp một con quái thú cấp cơ bản, nó sẽ gây ra đủ loại vấn đề cho cậu. Khi cậu đi trong thành phố, cậu sẽ đi với một tốc độ cực kỳ chậm.

Thỉnh thoảng, cậu bắt gặp một tòa nhà có những con quái thú bên trong. Mặc dù thị lực của Quinn cực kỳ hữu ích trong những tình huống như thế này. Những con thú cũng có thị lực tốt trong bóng tối vì chúng đã sống trêи hành tinh này nhưng dường như của cậu thậm chí còn tốt hơn chúng.

Khi bước vào các tòa nhà, sẽ có trường hợp Quinn phát hiện ra chúng ở phía trước trong bóng tối, cậu sẽ nhanh chóng di chuyển và ẩn nấp trong bóng tối hoặc sau bức tường chờ những con quái vật rời đi và khi đã sẵn sàng, cậu sẽ phóng qua xung quanh.

Không có phương hướng để đi vào và chỉ đơn giản là đi loanh quanh, Quinn đã dùng hết hai giờ đồng hồ để khám phá nơi này.



u003c 11/50 HP u003e

Cơn đói trong bụng bắt đầu khiến cậu phân tâm và cậu ngày càng khó tập trung hơn khi sức khỏe của cậu giảm sút.

Cuối cùng, Quinn đã phát hiện ra một tòa nhà khác với điều kiện tương đối tốt. Đó là một tòa nhà hình dạng giống mái vòm lớn. Trung tâm đào tạo, nơi mà nhà du hành có thể đến và kiểm tra kỹ năng của họ hoặc thử nghiệm với thiết bị mới.

Bên ngoài của mái vòm được làm bằng vật liệu đặc biệt để đề phòng trường hợp các trận đấu luyện tập hơi quá tay và một cuộc tấn công lạc đạn ra bên ngoài. Nó có khả năng chịu được các cuộc tấn công từ một số con quái thú mạnh nhất và những người dùng mạnh mẽ.

“Không có gì ngạc nhiên khi nó ở trong tình trạng tốt,” Quinn nói khi cậu nhìn vào tòa nhà.

Đó là nơi duy nhất Quinn có thể nghĩ về nơi có thể giữ an toàn cho cánh cổng. Nơi này rộng lớn và có một bên ngoài vững chắc vẫn chưa bị phá hủy.

Khi Quinn đến gần tòa nhà mái vòm, cậu nhận thấy ở đó có một số Mech được đặt bên ngoài đã bị phá hủy. Lõi của chúng hoàn toàn bị xé toạc.

Mech là một thiết bị mạnh mẽ được sử dụng trong chiến tranh nhưng để cung cấp năng lượng cho chúng, nó yêu cầu một tinh thể quái thú cực kỳ mạnh mẽ ở cấp cao.

Đó là một điều kỳ lạ bởi vì những dị năng giả cấp cao thích sử dụng dị năng của chính mình, trong khi dị năng giả cấp thấp không bao giờ có thể sử dụng những thứ như vậy. Hầu hết các mech được sử dụng bởi quân đội hoặc các công ty tư nhân thuê nhà du hành cấp thấp để vận hành thứ này.

Tuy nhiên, nó lại là con dao hai lưỡi đối với một nhà du hành cấp thấp.

Thông thường, chúng sẽ đi kèm với hợp đồng, nếu mech một khi bị phá hủy thì người dùng sẽ được yêu cầu trả tiền cho chúng. Tất nhiên, một dị năng giả cấp thấp trong suốt cuộc đời này, họ sẽ không bao giờ có thể đủ khả năng chi trả lại cho một thứ đắt như mech. Khiến họ mãi mãi là nô ɭệ của công ty.

Chỉ là một trong những thay đổi đã xảy ra sau cuộc chiến với Dalki. Trong chiến tranh, con người được tập hợp lại để chống lại kẻ thù chung nhưng khi hiệp ước được ký kết thì lòng tham của con người đã thể hiện rõ.

Nếu Dalki biết trái đất không hề đoàn kết như hiện tại, Quinn chắc chắn rằng trái đất sẽ biến mất ngay lập tức.



Đó là lý do tại sao cậu cần phải trở nên mạnh mẽ hơn, để bảo vệ chính mình.

Khi đến cổng trung tâm huấn luyện, cậu có thể thấy hai Rattaclaw đang đứng trước tòa nhà. Trước khi bước vào, cậu quyết định đi vòng quanh mái vòm lớn một cách cẩn thận để xem có lối vào nào khác không, nhưng không có lối vào nào ngoài cái đầu tiên cậu đã thấy.

Cậu quay trở lại lối vào và ẩn sau một trong những mech đã bị phá hủy cách lối vào khoảng ba mươi mét.

Mặc dù cậu đã đi vòng quanh khoảng ba mươi phút nhưng Rattaclaws vẫn ở đó bất động.

Cậu quyết định đợi thêm một thời gian nữa với hy vọng rằng Rattaclaw có thể di chuyển.

u003c 10/50 HP u003e

Nhưng khi nhìn thấy thông báo về thể lực của cậu giảm sút một lần nữa, cậu chỉ càng trở nên trầm trọng hơn. Lũ chuột không có vẻ gì là chúng sẽ sớm rời đi, và Quinn cần phải lên một kế hoạch.

+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!

Group Uriworkshop:

Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/

Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21

Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g

++++++
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 77: Mất Tất Cả


Khi Quinn quan sát xung quanh, cậu tìm thấy một mảnh mech bị vỡ gần đó, nó là một khối kim loại dài trông giống như một cây sào nhưng cậu không biết nó được sử dụng để làm gì.

Cậu nhặt nó lên và nhìn ra xa. Cậu nhắm cẩn thận vào một mech khác đã bị phá hủy, tiếp tục hướng xa phía trước và ở ngoài cửa ra vào.

Dùng hết sức mình ném mảnh kim loại đi một khoảng rất xa. Đó là một thành tích đáng kinh ngạc và trông như một siêu nhân, tất nhiên, Quinn chỉ có thể thực hiện điều này bởi vì cậu có siêu sức mạnh so với những người khác.

Mảnh kim loại đáp xuống chính xác nơi nơi đang nhắm tới để tạo ra một âm thanh lớn khi nó rơi xuống mech. Lũ chuột sau đó nhìn ra nơi phát ra tiếng ồn và nhanh chóng chạy theo hướng phát ra âm thanh.

"Đây là cơ hội của mình."

Quinn sử dụng tất cả sức mạnh trong đôi chân của mình, nhắm ngay lối vào. Cuối cùng thì cậu cũng đã đến được tòa nhà giống như mái vòm.

Lối vào giống như một hành lang được bao quanh bởi một bức tường ở hai bên và chỉ xa hơn một chút là nơi có hai cánh cửa thép.

Cậu cố gắng đẩy cánh cửa thép ra nhưng thật không may mắn. Cậu nhận thấy rằng các cánh cửa không bị hư hại giống như phần còn lại của tòa nhà, nghĩa là rất có thể nó được làm từ cùng một loại vật liệu. Khi nhìn quanh cánh cửa để tìm bất cứ thứ gì, cậu phát hiện ra một máy mang mật mã truy cập khác. Cậu ngay lập tức lao về phía trước đặt tay lên máy và sử dụng kỹ năng quan sát của mình.

"Tao rất hy vọng nó thành công, đừng để tao thất bại nhé hệ thống."

u003c Một máy mã truy cập được liên kết với hai cánh cửa thép. Tổ hợp là 33346253778 u003e

Tuy nhiên, ngay khi Quinn đang nhập mã vào máy, Rattaclaw"s đã quay trở lại. Khi lũ quái vật nhìn thấy cậu, chúng hét lên và gọi hai đồng bọn khác của nó. Bây giờ có bốn con.

Khi cậu nghe thấy âm thanh của những con quái thú phía sau mình, tay cậu bắt đầu run lên.

"Nào ... Nào!"

Tiếng kêu bíp

"Chết tiệt, chắc là mình đã đặt nhầm số rồi!"

Thần kinh của cậu trở nên căng thẳng và sự tập trung của cậu đã bị phá vỡ. Cậu sử dụng kỹ năng kiểm tra của mình một lần nữa để đảm bảo rằng cậu nhập đúng mã. Cậu bắt đầu tính toán các con số một lần nữa khi cậu đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đè lên chân mình.

u003c 9/50 HP u003e



Khi cậu nhìn xuống, đó là một trong những con chuột và ba con khác không quá xa sau nó. Quinn sau đó vung nắm đấm của mình xuống mạnh nhất có thể để con chuột này bị đập vỡ hộp sọ thành nhiều mảnh. Con chuột buộc phải buông tay nhưng vẫn chưa chết.

Ba con kia kia giờ đã quá gần và cậu không còn thời gian để nhập mã nữa.

"Flash step"

Sau đó, Quinn đột nhiên ở phía sau chúng, nhưng cậu vẫn ở quá gần bốn con chuột. Flash step chỉ có khoảng cách tối đa là năm mét. Lũ chuột quay lại và tất cả chạy về phía về phía cậu.

"Mình không còn lựa chọn!" Cậu chìa lòng bàn tay ra và bắn. "Blood spray." Một khẩu súng ngắn như máu phun ra từ tay cậu và nó đã đánh trả cả bốn con chuột và giết chết một con đã bị thương trước đó.

u003c 4/50 HP u003e

u003c 100 exp u003e

Sau đó cậu lao tới một trong những con chuột trêи mặt đất, nắm hai tay vào nhau và đập nó xuống đầu của một con chuột khác, giết chết con thứ hai.

u003c 100 exp u003e

Bây giờ hai con chuột khác đã hồi phục và nhanh chóng đuổi theo Quinn một lần nữa. Trong tuyệt vọng, cậu vung tay và kϊƈɦ hoạt kỹ năng Blood swipe của mình, dù là vậy, tốc độ Blood swipe rất mạnh và đã giết chết từng con một trong một cuộc tấn công duy nhất.

u003c 100 exp u003e

u003c 100 exp u003e

u003c 850/25600 exp u003e

u003c 2/50 HP u003e

Với thời gian của cậu đã cạn kiệt đến mức khó tin, Quinn thậm chí không buồn lấy ra các tinh thể quái thú, còn có nỗi sợ rằng có thể sẽ có thêm nhiều quái thú nữa. Lần này cậu đi tới cửa và nhập mã chính xác và khi bước vào, cậu đóng cửa lại phía sau để đảm bảo rằng nó đã được khóa.

Bây giờ cậu đang ở trong một khu vực tiếp tân, một căn - tin đủ loại với nhiều chỗ ngồi và một cái bàn ở phía trước. Nó ở trong tình trạng tốt nhất so với phần còn lại của thành phố. Trêи thực tế, nó trông giống như một nơi hoàn toàn khác.

Đó là hai hành lang, một dẫn đến bên trái và một dẫn đến bên phải, cả hai đều có viết chữ trung tâm huấn luyện trêи đó.

Khi thể lực của mình gần như cạn kiệt, cậu chỉ còn chưa đầy hai giờ để tìm thấy cánh cổng. Cậu bước vào hội trường huấn luyện chính. Đó là một căn phòng lớn với vài chỗ ngồi trêи khán đài. Nó khiến Quinn nhớ đến trò chơi vì nó trông tương tự. Tất cả mọi thứ đều có màu trắng và có một cái nhìn trống vắng hiện đại cho nó.



Nhưng khi Quinn nhìn chằm chằm vào khoảng đất trống ở trung tâm, tất cả những gì cậu có thể thấy là sự thất vọng. Đấu trường bên dưới hoàn toàn trống rỗng. Không có một thứ gì ở dưới đó, thậm chí không có một mảnh kim loại nào chứ đừng nói đến một cánh cổng.

Quinn khuỵu xuống trong tuyệt vọng. Cậu cảm thấy như đây là cơ hội cuối cùng của mình. Không đời nào cậu có thời gian đi dạo quanh thành phố để tìm kiếm một căn phòng khác có cánh cổng.

Nhưng cậu vẫn chưa bỏ cuộc. Cậu nhấc mình lên khỏi mặt đất và tìm kiếm, tìm kiếm xung quanh trung tâm huấn luyện. Cậu tìm kiếm trong các phòng chuẩn bị, văn phòng, phòng tập thể ɖu͙ƈ và thậm chí quay trở lại khu vực lễ tân.

Nhưng không có gì, không có một thứ cậu có thể tìm thấy. Bây giờ cậu đã nằm đó trêи sàn ở trung tâm của đấu trường. Nhìn lên trần nhà.

u003c 1/50 HP u003e

Cơn đau trong bụng quá mạnh, tầm nhìn của cậu bấy giờ mờ đi và cậu không thể suy nghĩ chính xác hay cử động được nữa.

"Vì vậy, đây là cách cuộc sống của mình kết thúc huh." Quinn nói, " Ba mẹ ơi, tại sao ba mẹ lại để con một mình, tại sao ba mẹ lại đưa cho con cuốn sách này. Con đã nghĩ khi nhận được cuốn sách này có lẽ con sẽ thay đổi được điều gì đó nhưng con đoán là không."

Giây phút cuối cùng đã trôi qua.

u003c 0/50 HP u003e

u003c HP đã về 0 do cơn đói u003e

u003c Chuyển đổi bây giờ sẽ bắt đầu u003e

+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!

Group Uriworkshop:

Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/

Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21

Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g

++++++
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 78: Điểm Đến Mới


Đêm đó Vorden trằn trọc khó ngủ như bao đêm khác.

Cậu không thể nhớ lần cuối cùng mình có một giấc ngủ ngon là khi nào.

Có những đêm cậu có thể ngủ yên và nằm mơ như bao người khác nhưng rồi cũng có lúc tâm trí cậu bị dồn về căn phòng phía sau. Lúc đó không ai ngồi trêи ghế, không ai điều khiển.

Gần đây, điều này xảy ra ngày càng thường xuyên hơn.

Trong căn phòng đen, ba người họ thường nói chuyện với nhau trong khi cơ thể được nghỉ ngơi nhưng cậu luôn có một nỗi lo lắng khi ở trong căn phòng đó.

Ghế trống, bất cứ lúc nào, bất cứ ai trong số họ đều có thể ngồi vào ghế và nắm quyền điều hành. Hiện tại, Vorden đóng vai trò là người gác cổng nhưng đó chỉ là do tên nhỏ con kia cho phép cậu.

Lúc này cậu ấy cảm thấy cánh tay mình bị giật nhẹ.

“Này, dậy đi nhóc, có vẻ như cậu đang gặp ác mộng,” Ian nói.

Khi Vorden mở mắt, cậu nhìn xung quanh và nhận ra rằng cậu vẫn đang ở trong căn phòng tối đen như mực.

"Ồ, xin lỗi về điều đó, em hy vọng em không làm ồn ào," Vorden trả lời.

"Chà, đây là một nơi đáng sợ, một đứa trẻ như cậu ngay từ đầu không nên ở đây một mình, vì vậy đừng lo lắng về nó." Ian nói, “Cậu có phiền nếu chúng ta đổi chỗ một chút?"

Ian sau đó đổi chỗ cho Vorden. Trong khi Ian nằm trêи sàn cứng khó chịu, Vorden sẽ nhìn ra những khoảng trống trêи giá sách, canh chừng.

Gần như ngay lập tức từ phía sau cậu, Vorden có thể nghe thấy tiếng ngáy to của Ian. Không giống như cậu, Ian có thể ngủ gần như ngay lập tức.

"Này Vorden, vậy nếu bây giờ cậu không giết anh ta, khi chúng ta tìm thấy cánh cổng thì sao?" Raten hỏi. "Tinh thể cao cấp mà anh ta đang mang theo sẽ rất hữu ích cho chúng ta và không ai có thể phát hiện ra. Cậu đã thấy anh ta yếu như thế nào và bây giờ chúng ta có dị năng của anh ta, thật dễ dàng để kết liễu anh ta."

"Trong khi tớ phụ trách, không ai được bị thương", Vorden bực bội trả lời.

"Tốt thôi nhưng một ngày nào đó khi chúng ta gặp khó khăn, tớ sẽ không đến giúp đỡ cậu, và khi tên đó thấy cậu đang làm việc không ra trò, tớ sẽ ra nắm quyền và tớ sẽ không để cậu quyết định một điều gì cả."

Khi không làm gì, thật khó để biết thời gian đã trôi bao lâu. Vorden thậm chí còn không biết mình đã ngủ bao lâu và bầu trời lúc nào cũng đen kịt, cậu không cách nào biết được.

Sau khi chờ đợi suốt một ngày, có vẻ như Ian cuối cùng đã thức dậy. Khi nhấc mình lên khỏi mặt đất, anh tiếp tục nhăn mặt vì đau và giữ chặt xương sườn của mình.

"Tôi muốn nói với cậu, tôi không thể chờ đợi để về nhà," Ian nói.



Vorden quay lại nhìn Ian, thấy anh đang cố gượng dậy, cậu đưa tay một lần nữa và kéo anh lên khỏi sàn.

Nhưng khi Ian xuống đất, mặt anh ta đột nhiên trầm xuống, ở một trong những cái lỗ mà anh ta đã tạo ra, tất cả những gì có thể nhìn thấy là một nhãn cầu lớn nhìn xuyên qua.

Ian ngay lập tức đi đến thắt lưng của mình và nắm lấy một con dao găm nhỏ ném nó vào mắt của con thú. Sử dụng tất cả sức mạnh của mình và các chỉ số cộng thêm của trang bị anh ta đang mặc, con dao găm bay ngay qua mắt và ra đầu kia giết chết nó chỉ trong một nhát dao. Rồi khi anh rút tay lại, con dao găm lại bay vào tay anh.

"Hãy ra khỏi đây!" Ian hét lên khi anh ấy đá vào một trong những cái kệ làm nó đổ. Khi cả hai trèo lên đỉnh kệ bị rơi, họ có thể thấy rằng họ đã bị bao vây.

Xung quanh thư viện, trêи trần nhà, bên cạnh các bức tường, nơi có nhiều sinh vật giống sên ở khắp mọi nơi. Chúng có một con mắt lớn duy nhất trêи đầu và nhô ra khỏi hai bên là nhiều xúc tu xuất phát từ phần dưới của con quái thú.

"Tôi tưởng rằng cậu đang canh gác?" Ian nói.

"Tôi có nhưng không gian quá nhỏ chỉ cho phép tôi nhìn ra xa nhiêu đó."

Vorden hơi bị phân tâm sâu trong suy nghĩ của mình nhưng dù vậy, cậu cũng khó có thể nhìn thấy những con thú như thế này. Vì chúng có thể mở rộng phạm vi bằng cách leo lên tường và treo trêи trần nhà.

Họ hoàn toàn bị bao vây không chỉ xung quanh họ mà còn ở phía trêи nữa. Một vài sinh vật sên rơi từ trêи cao xuống, trong khi những sinh vật xung quanh chúng vươn mình bằng xúc tu.

Có quá nhiều cuộc tấn công cùng một lúc, Ian sau đó đưa cả hai tay ra với lòng bàn tay mở ra, các vật thể từ khắp nơi trong thư viện bắt đầu rung lên. Chúng từ từ di chuyển và tiến về phía anh như thể bị một lực vô hình kéo.

Sau đó những mảnh kim loại từ khắp nơi bay về phía hai người họ với một tốc độ đáng kinh ngạc. "Bám sát vào tôi, nhóc!" Ian ra lệnh và Vorden làm theo lời anh ta.

Những mảnh kim loại từ khắp nơi trong thư viện và một vài mảnh từ bên ngoài đã lao về phía hai người họ và tạo thành một quả cầu hoàn toàn làm bằng kim loại vụn bao quanh hai người họ.

Con quái vật từ trêи cao rơi xuống đầu quả cầu kim loại nhưng không có thiệt hại nào được thực hiện khi chúng trượt đi. Các xúc tu từ những con sên bên ngoài bắt đầu tấn công và tạo ra vết lõm trong quả bóng, có thể nghe thấy tiếng leng keng lớn từ bên trong khi chúng tiếp tục tấn công. Lực của những cú đánh của xúc tu tương tự như việc ai đó vung gậy và sẽ chỉ là vấn đề thời gian trước khi quả cầu kim loại vỡ ra.

"Đẩy lùi!"

Ngay lúc đó, quả cầu nổ tung với một lực khó tin, vừa rồi đống sắt vụn bị kéo vào nhau như thế nào, giờ lại bị đẩy ra ngoài. Những mảnh kim loại vụn nhỏ văng ra rất mạnh, nó đã gây ra nhiều vết thương trêи cơ thể con quái vật giết chết tất cả chúng khi nó xuyên qua não và tim của chúng.

"Điều tốt là hành tinh này được bao phủ bởi kim loại," Ian nói với nụ cười trêи môi. "Vậy thì, chúng ta đừng lãng phí những tinh thể này."

Hai người họ đi đến những con sên đã chết và bắt đầu chạm khắc tinh thể. Vào thời điểm đó khi lũ sên bao quanh họ, Vorden đã cố gắng kϊƈɦ hoạt dị năng hệ thổ của mình mà cậu đã nhận được từ Peter trêи một trong những con quái thú nhưng không có may mắn như vậy.

Điều đó có nghĩa là cậu đã ở trêи hành tinh này ít nhất là hai mươi bốn giờ. Tuy nhiên, cậu vẫn có khả năng của Ian. Chạm vào anh ấy trong thư viện đã đặt lại khung thời gian, vì vậy ngay cả khi Ian không thể chiến đấu hoặc họ bị tách ra, Vorden vẫn có thể sử dụng dị năng trong hai mươi bốn giờ nữa.



Sau khi thu thập các viên pha lê, Ian đã đưa cho Vorden một nửa trong số chúng.

"Ở đây đón lấy."

"Em không thể, em đã không làm gì cả."

"Nhìn đây chỉ là những tinh thể bậc cơ bản, tôi có thể kiếm được những viên này ngay cả khi ngủ.”

"Tốt thôi," Vorden nói.

Mặc dù Vorden đã đồng ý, nhưng cậu không có chỗ để cất những viên pha lê. Cậu không có mang theo túi, một cái bao nhỏ hay một thiết bị không gian bên mình.

Rốt cuộc, đó là một chuyến thăm bất ngờ. Hiện tại, Ian cho biết anh sẽ giữ các tinh thể cho đến khi họ quay trở lại trái đất.

Cuối cùng, đã đến lúc hai người họ rời khỏi thư viện và tìm kiếm lại cổng thông tin một lần nữa. Hai người họ đảm bảo rằng sẽ không thu hút bất kỳ con thú nào trêи đường đi của họ và may mắn là họ đã không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào nữa.

Rồi cuối cùng hai người họ cũng phát hiện ra thứ gì đó.

“Cậu thấy đó, bây giờ nếu tôi định đặt một cánh cổng ở đâu, tôi sẽ đặt nó ở đó,” Ian nói khi chỉ tay về phía tòa nhà mái vòm lớn.

"Nó là gì?" Vorden hỏi, "Nó trông giống như một trung tâm đào tạo."

"Đó chính xác là nó, và có vẻ như nó đã được xây dựng rất tốt, con quái vật quanh đây thậm chí không thể cào nó, và nó đủ lớn để xây dựng một căn cứ bí mật bên dưới."

Hai người họ tiếp tục đi về phía trước với điểm đến tiếp theo trong tầm mắt, trung tâm huấn luyện.

+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!

Group Uriworkshop:

Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/

Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21

Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g

++++++
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 79: Tiến Vào Trung Tâm


Ngay bên ngoài tòa nhà lớn như mái vòm, Vorden và Ian đang chuẩn bị bước vào. Mặt trước của mái vòm là một bãi đất trống chứa đầy đủ thứ rác rưởi. Có vẻ như một trận chiến đã diễn ra bên ngoài. Họ cẩn thận đi dọc theo cánh đồng rác vụn và Mechs, giữ chỗ nấp trong khi nhích từng bước gần hơn đến lối vào.

Sau khi nhìn trái và phải để tìm bất kỳ con thú nào gần đó và thấy không có con nào ở đó, họ quyết định phóng nhanh qua đó. Khi họ chạy về phía trước, họ đến sảnh và đi về phía cửa nhưng dừng lại ngay bên ngoài vì có thứ gì đó đã đập vào mắt họ. Ian cúi xuống để quan sát kỹ hơn một thứ nằm trêи mặt đất.

"Có nhiều xác chết Rattaclaw. Một nhóm khác, thậm chí," Ian sau đó nhúng ngón tay của mình vào máu đen. Mặc dù nó hơi khô nhưng nó có vẻ khá mới. "Có vẻ như chúng đã chết chưa được bao lâu. Có vẻ như ai đó đã ở trong đó."

Vorden không muốn nói bất cứ điều gì nhưng cậu hy vọng rằng đó là Quinn. Tuy nhiên, khi cậu đi ngang qua lũ Rattaclaw đã chết, nếu đó thực sự là Quinn, thì có vẻ như bí mật mà cậu ta đang che giấu với Vorden lớn hơn cậu nghĩ.

"Một máy mật mã?" Vorden nói khi phát hiện ra nó ở bên cạnh cánh cửa. "Anh biết tổ hợp sao?"

"Đùa tôi à, làm sao mà tôi biết được." Ian sau đó đưa cả hai tay ra khi nhìn ra cửa.

Anh ấy bắt đầu tập trung. Sau một thời gian, Vorden có thể nhìn thấy một tĩnh mạch phồng lên trêи đầu Ian. "Cửa này chết tiệt, thật mạnh."

Ian tiếp tục sử dụng sức mạnh của mình nhưng cánh cửa đã đóng chặt và sẽ không dễ phá vỡ như vậy. Nhưng sau đó, từ từ, cánh cửa bắt đầu kêu cót két và ổ khóa sau cánh cửa bắt đầu bị bẻ cong.

Nhưng âm thanh của cánh cửa kim loại bị kéo ra đã thu hút một số sự chú ý không mong muốn. Ba con Rattaclaws bắt đầu lẻn xung quanh, theo dõi âm thanh cho đến khi chúng phát hiện ra hai con người ở lối vào.

"Ian, tốt hơn hết anh nên nhanh lên!"

"Cậu hãy tự đối phó với lũ chuột trước đi!" Ian hét lên.

Khi Ian dồn nhiều sức hơn để mở cửa, một phần của cánh cửa bắt đầu bị uốn cong. Nhưng khi nó bắt đầu uốn cong, tiếng leng keng lớn chỉ thu hút thêm sự chú ý không mong muốn. Ngay sau đó bốn Rattaclaws khác tham gia.

"Có quá nhiều!" Sau đó Vorden nhanh chóng quay ra cửa và cũng đưa tay ra.

"Cậu đang làm gì vậy, ít nhất phòng hộ sau lưng hay làm gì đó?" Ian nói, nhưng đột nhiên, cánh cửa dễ dàng di chuyển hơn trước. Nó đã phản ứng lại rõ rệt.

Khi Ian nhìn Vorden, anh có thể thấy cậu ta cũng đang đổ mồ hôi rõ rệt.

"Không thể nào?"

Bằng việc cả hai cùng sử dụng sức mạnh của họ, cuối cùng họ cũng có thể xé toạc cánh cửa tạo ra một cái lỗ đủ lớn để họ chui qua. Họ nhanh chóng chạy về phía trước và nhảy qua khe hở nhỏ.

Bây giờ bên trong tòa nhà, họ quay lại và đưa tay ra một lần nữa tập trung toàn bộ sức mạnh của mình.



Con Rattaclaw gần lối vào nhất nhảy về phía trước, và đầu của nó vừa chui qua được cái lỗ.

"Đóng, chết tiệt!" Vorden hét lên. Ngay sau đó, cánh cửa uốn cong trở lại, bịt kín lỗ hổng và cắt đầu Rattaclaw. Một tiếng thịch lớn có thể nghe thấy sau đó nó chạm sàn và từ từ lăn đi.

Hai người họ, lúc này đang ở trong tòa nhà và với cánh cửa đã được khóa lại, nhận ra điều gì đó. Bên trong trung tâm huấn luyện tối đến khó tin. Có một vài chiếc đèn LED nhỏ màu trắng được đặt trêи sàn dựa vào tường, nhưng ngoài ra, những chiếc đèn phía trêи hoàn toàn bị tắt.

Khi Ian tiến lên một bước, anh có thể nghe thấy tiếng kính vỡ.

"Bây giờ tại sao một người nào đó lại đi vào đóng rắc rối này chỉ để lấy đi tất cả các đèn?" Ian nói, "Những nơi này được xây dựng để tồn tại hàng trăm năm với sức mạnh mà chúng có và bên ngoài trông như thể chưa ai đụng đến."

"Có lẽ đó là người đã vào trước chúng ta?"

"Có thể. Đây, cầm lấy cái này," Ian nói, khi anh ta cười khúc khích trước một món đồ nhỏ như viên sỏi. Vorden nhận thấy rằng đó chính là vật dụng mà anh đã sử dụng khi họ làm nơi trú ẩn tạm thời trong thư viện.

Khi Vorden chạm vào nó một lần, một ánh sáng màu cam nhỏ phát ra từ viên đá và bao quanh cậu. "Thế còn bạn?"

Ian sau đó rút ra một viên đá khác, chạm vào nó trước khi đặt nó vào thắt lưng của mình.

"Bây giờ, cậu có tính kể cho tôi nghe về những gì vừa mới xảy ra, hay cậu tiếp tục giữa bí mật về chuyện đó?"

Vorden bật ra một tiếng cười hơi lo lắng.

"Không có bí mật nào. Dị năng của em cho phép em sao chép các dị năng khác. Em đã sao chép nó khi em thấy anh sử dụng nó ở thư viện." Vorden không có lý do gì để nói dối người đàn ông này. Anh ta đã biết mình có thể sử dụng dị năng tương tự và khả năng Vorden có dị năng hiếm có tương tự như anh ta.

Tuy nhiên, Vorden sẽ không tiết lộ sự thật rằng cậu cần phải chạm vào người đàn ông này để sao chép dị năng của anh ta. Phần đó cậu sẽ giữ cho riêng mình.

"Điều đó thật tuyệt. Tôi ước mình có thể làm được điều gì đó như vậy," Ian nói,

"Nào, đi thôi,"

Vorden bất ngờ trước hành động của người đàn ông. Cậu nghĩ rằng anh ấy có thể la hét hoặc phàn nàn rằng cậu đã làm điều gì đó mà không có sự cho phép của anh ấy, nhưng đây là điều mà cậu chưa từng trải qua.

Hai người họ tiếp tục đi dọc hành lang tối. Hiện tại, họ chỉ có thể đi một hướng và đèn LED đã giúp họ đi đúng hướng.

"Psst, này Vorden, đây là cơ hội cuối cùng của cậu, hãy chuyển đổi với tớ ngay bây giờ," Raten nói, "Nếu cổng điện tử ở đây, tớ có thể làm giúp cho cậu công việc khó khăn này và giết anh ta ngay lập tức."



"Buzz, được không."

"Tốt thôi, nhưng đó là cơ hội cuối cùng của cậu."

Hai người họ cuối cùng đã đến phòng tiếp tân. Vẫn có những chiếc đèn LED nhỏ được đặt khắp phòng, vì vậy ít nhất chúng tạo cảm giác kϊƈɦ thước căn phòng như thế nào. Vẫn giống như căn phòng trước đó, đèn đã được tắt.

Mỗi chiếc đèn phía trêи đều bị đập vào trong.

“Nó hẳn là một con quái thú,” Ian nói.

"Điều gì khiến anh lại nói thế?" Vorden hỏi.

"Chà, rất nhiều loài thú trêи hành tinh này có tính chu kỳ. Trong một năm trời vẫn tối, chúng đi ra ngoài và săn mồi. Nhưng khi mặt trời ló dạng, chúng sẽ ngủ đông trong năm. Tôi đoán là một con thú nhạy cảm với ánh sáng, chúng đã vào được bên trong bằng cách nào đó và bắt đầu tiêu diệt tất cả. Nếu là con người làm điều này, họ có thể vừa tìm thấy nguồn điện và tắt tất cả ngay lập tức, hoặc thậm chí chỉ cần sử dụng công tắc đèn. "

Họ tiếp tục tiến về phía trước cho đến khi cuối cùng đã đến được quầy lễ tân. Bây giờ, tất cả những gì còn lại là vào đấu trường và họ quả thật cũng đi đến, đi qua một trong những lối vào. Khi họ rời sân, họ đã bước lên khán đài.

"Chà!" Ngay khi họ bước vào, những tiếng gầm gừ dữ dội bắt đầu phát ra từ hành lang.

"Nhanh, tắt ánh đá ánh sáng của cậu!" Ian thì thào nói lớn.

Tuy nhiên, nó là vô ích. Họ có thể nghe thấy tiếng bước chân đập xuống sàn khi có thứ gì đó lao tới từ đấu trường và vào khán đài.

"RAKKKKKKKKKK!" Một tiếng rít lớn vang vọng khắp đấu trường, khi sinh vật này đã phát hiện ra con mồi của nó và đang dốc toàn lực về phía chúng.

+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!

Group Uriworkshop:

Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/

Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21

Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g

++++++
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom