Cập nhật mới

Dịch Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Một trăm cách trêu ghẹo anh trai cao lãnh (9)


Cha Thẩm lại nghiêm túc với Thẩm Ngư, "Trước tuần cô đã nói với cha tình hình học tập của con, kỳ thi lần này phài làm tốt, bằng không nghỉ hè không cho con đi chơi."

"A? Cha sao có thể như vậy!" Thẩm Ngư a một tiếng, ủ rũ cụp đuôi thở dài.

Thẩm phụ nắm tay Hà mẫu cười đi xa.

Uể oải đi theo phía sau Hà Nhất Trạch, nhỏ giọng thử hỏi: "Anh, anh có thể dạy kèm cho em không a?"

Ngay sau đó lại bỏ them một câu: "Nếu quấy rầy anh, thì thôi vậy."

Hà Nhất Trạch không nói chuyện, liếc nhìn cô một cái, nhìn đôi mắt chờ mong của cô.

Khi Thẩm Ngư cho rằng không cơ hội, người nọ mới nói: "Được."

"Ha ha ha, thật tốt quá." Thẩm Ngư kinh hô, vui vẻ quơ chân múa tay.

Tâm tư cũng không đặt lên việc học bổ túc, thật cẩn thận giấu trong lòng, Thẩm Ngư điểm mũi chân đi bên cạnh Hà Nhất Trạch.

Tiếng cười thanh thuy của người con gái vang lên trong ngõ nhỏ, mang theo ma pháp làm người ta cảm thấy vui vẻ.

Càng đi vào trong, con đường càng tối, bóng đèn trên đường không biết lúc nào bị hỏng, Thẩm Ngư nhắm mắt lại hít sâu một hơi.

Tới cơ hội khảo nghiệm kỹ thuật diễn rồi, gia tăng cảm tình với anh trai.

"Em sợ tối...... Anh......" Thẩm Ngư giả vờ sợ hãi, thân thể nhích về phía Hà Nhất Trạch.

Hà Nhất Trạch móc di động ra, mở đèn pin, chiếu sáng con đường phía trước.

"Oa, sao em lại quên mất di động chứ, ha ha ha, anh, anh thật thông minh!" Thẩm Ngư cười cười, miệng lại bẹp bẹp.

Hà Nhất Trạch nhìn kỹ thuật diễn dở tệ của cô, khóe miệng run rẩy một chút.

Thẩm Ngư đứng thẳng thân thể, vừa muốn nói gì giảm bớt không khí xấu hổ, một đạo hắc ảnh bỗng chốc xẹt qua trước mặt, tốc độ cực nhanh.

"A a a!! Có quỷ!" Thẩm Ngư sợ tới mức hoa dung thất sắc, tạc mao ôm lấy cánh tay Hà Nhất Trạch, liều mạng chui vào trong ngực hắn.

Hà Nhất Trạch đen mặt, "Thẩm Ngư!"

Bàn tay để trên trán cô, muốn đẩy ra.

Thẩm Ngư sợ rơi nước mắt, khóc chít chít hít hít cái mũi, "Thật, thật sự có ma, em nhìn thấy mà."

Sợ hắn không tin lại bỏ thêm một câu, "Anh tin em đi."

Lúc này, bên kia truyền tới một tiếng mèo kêu.

Thẩm Ngư thân hình cứng đờ, vội vàng rời khỏi lồng ngực hắn, ngượng ngùng cười cười: "Xin, xin lỗi."

Hà Nhất Trạch sửa sang lại quần áo, cái trán nổi lên ba vạch hắc tuyến.

Về đến nhà, Thẩm Ngư rũ đầu, sắc mặt vừa hồng vừa trắng.

Cô thật là ngu ngốc.

Hà Nhất Trạch hâm nóng đồ ăn để trên bàn, cô cúi đầu, một đầu tóc tím thoạt nhìn chẳng ra cái gì cả, lại ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ tràn đầy quẫn bách, nốt ruồi đen nơi khóe mắt lại làm hắn muốn sờ một chút.

"Ăn cơm đi." Hà Nhất Trạch thu hồi tầm mắt, ngồi vào ghế đối diện.

Cơm nước xong, Thẩm Ngư tắm rửa, mặc một bộ đồ ngủ hình gấu trúc, nhìn một đầu tóc tím trong gương, ngày mai lập tức nhuộm lại.

Cầm mấy môn mình học kém, đi đến cửa phòng Hà Nhất Trạch, giơ tay gõ gõ.

Môn mở ra, Hà Nhất Trạch vẫn mặc đồng phục, bất quá áo khoác bên ngoài đã cởi nhà, áo sơmi trắng xứng với gương mặt kia, làm trái tim nhỏ của Thẩm Ngư bùm bùm nhảy.

Thật đẹp trai a.

Hà Nhất Trạch xoay người đi, Thẩm Ngư đóng cửa, đôi mắt khống chế không được ngó xung quanh.

Phòng giống người, tràn ngập nghiêm túc cùng lãnh đạm, chỉ có hai màu đen trắng.

(ꈍ ᴗ ꈍ✿) Vote vote vote (ꈍ ᴗ ꈍ✿)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Một trăm cách trêu ghẹo anh trai cao lãnh (10)


Hà Nhất Trạch: "Những môn nào?"

Thẩm Ngư vội ôm sách ngồi xuống bên cạnh hắn, để sách lên bàn, "Đây."

Hà Nhất Trạch nhìn nhìn, hỏi: "Đều không biết?"

"Không, không biết." Thẩm Ngư ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi.

Hà Nhất Trạch xoa xoa thái dương, lật lật chồng bài thi trên bàn, đặt một tờ trước mặt cô: "Đầu tiên làm bài kiểm tra này, tôi xem em biết những gì."

"Được!" Thẩm Ngư nóng lòng muốn thử, nhấc bút làm.

Nhưng xem từng câu hỏi, cô phát hiện cô không làm được câu nào cả.

Hự, xấu hổ.

Hà Nhất Trạch thấy thế, lại từ lấy một tờ khác cho cô.

Thẩm Ngư cẩn thận nhìn, so với tờ trước, tờ này cô có thể làm mấy câu.

Làm xong đưa cho Hà Nhất Trạch, Hà Nhất Trạch nhìn qua, trên mặt hắc tuyến càng nhiều.

Mở sách nói lại từ đầu, Thẩm Ngư nghiêm túc nghe, sau đó làm một bài kiểm tra, làm sai cũng không nhiều như trước.

Vòng đi vòng lại, Thẩm Ngư làm bài đến 11 giờ, đôi mắt nhịn không được bắt đầu cụp xuống, gục xuống ngủ trên bàn học.

Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, cửa mở ra, Hà Nhất Trạch mặc áo ngủ đi ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người con gái đang ngủ trên bàn.

Mày nhăn lại, hắn đi đến trước mặt cô, sườn mặt của cô bị tóc che khuất, làn da mềm mại dưới ánh đèn bàn, nốt ruồi đen nơi khóe mắt tỏa ra mị lực.

Hà Nhất Trạch lần này làm theo suy nghĩ, ngón tay chạm phớt qua nó.

Thẩm Ngư đôi mắt chậm rãi mở, đôi mắt mông lung đối diện với con ngươi đen nhánh của Hà Nhất Trạch, cong miệng vui vẻ cười cười, đứng lên cầm sách, giọng nói mềm mại: "Em trở về phòng ngủ đây, cảm ơn anh." Dứt lời, lung lay đi ra khỏi phòng.

Sau khi cửa khép lại, phòng khôi phục một mảnh yên lặng, Hà Nhất Trạch ngơ ngẩn nhìn ngón tay, vuốt ve.

【 Độ hảo cảm của Hà Nhất Trạch là 45. 】

Thẩm Ngư ngáp một cái, trở về phòng tiếp tục ngủ.

*

Mấy ngày kế tiếp, Thẩm Ngư đều học tập chăm chỉ hướng về phía trước, bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên cô nỗ lực học tập.

Cha Thẩm bưng hoa quả nhìn con gái mình chăm chỉ đọc sách cũng cảm xúc mênh mông, kích động vạn phần.

Buông hoa quả lén lút đi ra ngoài, Hà mẫu đi tới nói: "Thế nào? Tôi nói Tiểu Ngư là đứa bé ngoan biết nỗ lực đi, ông còn nói con bé."

Cha Thẩm vui mừng gật đầu, dừng một chút lại nói: "Bất quá đây đều là công lao của Nhất Trạch, Nhất Trạch tới, Tiểu Ngư như biến thành người khác vậy, cảm ơn con."

Hà mẫu nhìn thoáng qua, lôi kéo cha Thẩm trở về phòng.

*

"Anh, bài này em không hiểu." Thẩm Ngư nghiêng đầu nhìn lại, lại đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy, sắc mặt đỏ lên, lan đến tận cổ.

Hà Nhất Trạch bình tĩnh dời mắt, nhìn đề bài, bình tĩnh giải đáp: "Đề này......"

Thẩm Ngư lúc này mới để ý đến bài tập, nghiêm túc ghi nhớ, nhanh chóng giải được.

"Oa, hóa ra là như vậy." Thẩm Ngư làm bài này đã làm nửa tiếng vẫn không tính ra.

Ánh mắt sung bái cẩn thận nhìn về phía thiếu niên, không hổ là người thủ đô, hắn dạy là người ta không có chút mệt mỏi nào.

Con ngươi màu hổ phách như ánh sao trên trời, lộng lẫy dị thường, Hà Nhất Trạch ngón tay chuyển động ngòi bút, dời tầm mắt.

(ꈍ ᴗ ꈍ✿) Vote vote vote (ꈍ ᴗ ꈍ✿)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Một trăm cách trêu ghẹo anh trai cao lãnh (11)


Ngày mai chính là ngày kiểm tra, Thẩm Ngư trong lòng có hơi khẩn trương, sửa sang lại sách vở, đứng lên muốn trở về phòng.

"Em về phòng đây."

Hà Nhất Trạch dừng bút, "Ừ."

Thẩm Ngư gãi gãi đầu, khóe miệng cong lên: "Mấy ngày nay cảm ơn anh."

Hà Nhất Trạch trầm mặc, chờ cô nói tiếp.

"Ngày mai kiểm tra xong có thể đợi em một chút được không." Thẩm Ngư khẩn trương: "Em muốn nhuộm tóc thành màu đen......"

Hà Nhất Trạch tiếp tục chuyển động viết, nhẹ giọng đồng ý.

"Vậy... Vậy anh đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon." Thẩm Ngư che dấu sự vui mừng trong mắt, ôm sách vở hấp tấp ra ngoài, sợ hắn thay đổi chủ ý.

Hà Nhất Trạch hơi híp mắt, sắc mặt phức tạp.

*

Người coi kiểm tra là thầy dạy Toán, chủ nhiệm lớp có việc nên không tới.

Thẩm Ngư sáng sớm ngủ quên, nhanh chóng vệ sinh cá nhân, chạy ra phòng lại nhìn thấy Hà Nhất Trạch đang đeo giày trước cửa, trước mắt sáng ngời, kích động nói: "Đợi em với!"

Dứt lời vọt tới bàn ăn nhét một cái bánh bao vào trong miệng, Hà mẫu nhanh chóng đưa sữa bò đã được hâm nóng cho cô: "Ăn từ từ, Tiểu Ngư a, Nhất Trạch chờ con một lúc rồi, yên tâm đi."

Thẩm Ngư trong miệng đều là bánh bao, kinh hỉ chớp mắt, hàm hàm hồ hồ nói: "Thật vậy sao?"

"Thật sự." Hà mẫu cười gật đầu.

Hà Nhất Trạch đang đeo giày ngoài cửa nghe thấy đỏ bên tai.

Ngồi vào trên xe, Thẩm Ngư say xe đều quên mất, ngồi xuống đằng sau hắn: "Anh, em hơi khẩn trương."

Hà Nhất Trạch mí mắt không nâng: "Người không tin vào bản thân mình sẽ khẩn trương."

"Em tự tin." Thẩm Ngư vội nói, sợ hắn không tin, vỗ vỗ ngực: "Em không khẩn trương chút nào ha ha."

"Ừ."

Không khẩn trương lại say xe, Thẩm Ngư vừa xuống xe liền nôn khan.

Ra cửa ăn quá vội vàng, dạ dày quay cuồng, Thẩm Ngư sắc mặt trắng bệch, hai chân nhũn ra đứng lên.

Hà Nhất Trạch nhăn mày, đưa nước ấm: "Uống một ngụm."

Thẩm Ngư còn muốn nôn, nhưng trong dạ dày không còn gì, cổ họng đau đớn khó chịu.

Sớm biết sẽ không ăn nhanh như vậy.

Uống một ngụm nước, cổ họng mới dễ chịu một chút, nước mắt lưng tròng nói cảm ơn: "Cảm ơn anh."

Tiếng chuông vang lên, Hà Nhất Trạch chân dài mới vừa bước, tay áo đã bị người giữ chặt, cúi đầu nhìn, đôi mắt trong suốt của cô lộ ra khẩn cầu.

Thấy người ta không kéo tay cô ra, Thẩm Ngư rũ đầu ngây ngô cười.

Bệnh sạch sẽ có phải không có tác dụng với cô không.

Cứ như vậy Thẩm Ngư lôi kéo tay áo Hà Nhất Trạch đi đến cửa phòng học.

Thầy dạy Toán rất không thích Thẩm Ngư, vừa thấy cô đến muộn đã trách mắng: "Không biết hôm nay sẽ kiểm tra sao? Đến muộn mười phút! Thẩm Ngư, nếu em không muốn làm bài thì đi ra ngoài."

Thẩm Ngư trong lòng quýnh lên, vừa muốn nói chuyện, bên tai truyền đến giọng nói thanh lãnh.

"Thưa thầy, Thẩm Ngư ở trên đường say xe, mới đến muộn." Hà Nhất Trạch thân hình thẳng tắp, mang theo một tia khí thế sắc bén.

Thầy giáo vừa nghe định trách mắng, nhưng thấy Hà Nhất Trạch mặt lập tức thay đổi sắc mặt, "Nhất Trạch a."

Ngay sau đó đổi giọng, "Nếu Nhất Trạch đã nói như vậy, em còn không mau vào làm bài!"

Thẩm Ngư trở lại chỗ ngồi, phiết miệng nhìn thoáng qua Hà Nhất Trạch, kiểm tra tuy rằng ngồi xa, nhưng Nhan Sanh vẫn cách hắn rất gần, Nhan Sanh còn nói với hắn gì đó!!

Thẩm Ngư thở phì phì thu hồi tầm mắt, cầm lấy bút bắt đầu làm bài thi, khi nhìn thấy bài thi, ánh mắt sáng lên, đều rất đơn giản!

(ꈍ ᴗ ꈍ✿) Vote vote vote (ꈍ ᴗ ꈍ✿)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Một trăm cách trêu ghẹo anh trai cao lãnh (12)


Buổi sáng kết thúc, Hà Nhất Trạch bị thầy gọi vào văn phòng, cô đành ghé vào trên bàn, nhìn bên ngoài cửa sổ.

"Tiểu Ngư." Lý Thanh Sâm gọi.

Thẩm Ngư vội vàng ngồi thẳng thân thể, cười nói: "Anh Sâm, sao vậy."

Lý Thanh Sâm tay chống ở trên bàn, "Tiểu Ngư gần đây không tới nhà anh chơi, ngày mai cuối tuần cũng không tới sao?"

Thẩm Ngư vừa định nói, lại nhìn thấy Hà Nhất Trạch đứng ở cách đó không xa, đang nhìn về phía bên này, trong lòng giật mình, nhưng âm thanh hệ thống nhắc nhở chấn động bên tai, rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Ngày mai em đi."

Lý Thanh Sâm cong môi cười, giơ tay xoa đầu Thẩm Ngư: "Ngày mai tới sớm một chút."

Thẩm Ngư muốn tránh, nhưng bàn tay to che lại đỉnh đầu của cco, trốn cũng trốn không được.

Cứ như vậy nhìn Hà Nhất Trạch sắc mặt trầm xuống, xoay người để lại cho cô một bóng lưng.

Này Lý Thanh Sâm làm gì vậy? Thiết lập tính cách tan vỡ sao, trong cốt truyện không có cảnh này a.

Buổi chiều kiểm tra xong, Thẩm Ngư liền nhìn thấy Hà Nhất Trạch không lưu tình chút nào đi ra phòng học, không có ý định chờ cô.

Vội đuổi kịp bước chân hắn, "Anh."

Hà Nhất Trạch trầm mặc không nói.

Thẩm Ngư kéo tay áo hắn, "Không phải đồng ý cùng em đi nhuộm lại tóc sao?"

Hà Nhất Trạch rút tay áo lại, "Có việc."

"Anh có chuyện gì a?" Thẩm Ngư có chút tức giận, chẳng lẽ là cùng cái kia Nhan Sanh hẹn hò?

Hà Nhất Trạch dừng bước, lãnh đạm nhìn thẳng cô: "Thẩm Ngư, đừng đi theo tôi."

Thẩm Ngư cứng đờ, "Anh......"

Hà Nhất Trạch tâm phiền ý loạn nhéo nhéo mũi, không nhiều lời nữa, bước chân đi.

Thân hình cao lớn cứ như vậy biến mất trước mặt cô.

"Đây là ghen sao?" Thẩm Ngư sắc mặt biến đổi, cười sờ sờ cằm.

Hệ thống nhìn độ hảo cảm của Hà Nhất là 65 không nói gì.

Tiệm cắt tóc.

"Mỹ nữ, em muốn nhuộm màu gì?" Người nhuộm tóc là nam, anh ta đưa cho cô một quyển sách: "Nơi này có rất nhiều màu sắc, em nhìn xem."

Thẩm Ngư xua xua tay: "Không cần, màu đen là được."

Người nhuộm tóc sửng sốt, "Được."

Nhuộm xong, sắc trời bên ngoài đã tối, bầu trời đột nhiên ầm vang một tiếng, cùng với tiếng mưa rơi lách tách mưa phùn.

Thẩm Ngư tức giận đá đá chân, lúc đi ra vẫn bình thường, như thế nào một lát trời đã mưa rồi.

Chạy đến một chỗ mái hiên, lau lau nước mưa trên mặt, may mà áo trong có mũ, tóc vừa nhuộm lại cũng sẽ không ướt.

Mưa càng lúc càng lớn, có xu hướng ngày một to hơn, muốn cô không về nhà được phải không!

Móc di động ra, Thẩm Ngư nghĩ nghĩ gọi cho một người.

Sau ba lần mới có người nghe máy.

"Anh!" Thẩm Ngư kêu.

Bên kia cũng có tiếng mưa rơi, hẳn là ở bên ngoài: "Chuyện gì?"

Thẩm Ngư bị gió lạnh thổi run bần bật, "Anh có thể tới đón em không? Em không mang dù."

"Ở đâu?"

"Sườn núi phía Đông."

"...... Được."

Ngắt điện thoại, Thẩm Ngư cười hì hì khép lại cổ áo, tâm trạng vui vẻ.

Thẩm Ngư đã đợi nửa tiếng, đôi môi trở nên tím tái, hà hơi vào tay cũng không thể ấm hơn, cô chỉ mặc quần áo mỏng, bên ngoài là đồng phục, quần lửng, gió lạnh thổi thử lòng bàn chân lên trên.

Khi Thẩm Ngư cầm di động gọi lại, cách đó không xa có người đi về phía cô, trước mắt sáng ngời, giơ tay vẫy vẫy, nhưng tầm mắt dần dần rõ ràng, không phải một người, mà là hai người.

╯^╰Vote vote vote╯^╰
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Một trăm cách trêu ghẹo anh trai cao lãnh (13)


Thiếu niên tuấn mỹ cầm ô, một người con gái đứng bên cạnh, tướng mạo đẹp mà ôn nhu, hai người đứng chung một chỗ, làm Thẩm Ngư đỏ hai mắt.

"Lại đây." Hà Nhất Trạch đứng trước mặt cô nói.

Thẩm Ngư nắm chặt hai tay, trên người lạnh lẽo cũng không cảm giác được, chỉ còn lại mãnh liệt phẫn nộ cùng chua xót.

Cô ở đây đợi hắn nửa tiếng, thổi nửa tiếng gió lạnh, chờ đợi lại là hắn và Nhan Sanh đứng chung một chỗ, nhàn hạ thoải mái giống như đi hẹn hò.

"Thẩm Ngư, ô này rất lớn, cậu mau tới đây đi, ngoài trời rất lạnh đó." Nhan Sanh hai má đỏ ửng, thẹn thùng nhìn thoáng qua Hà Nhất Trạch, cúi đầu.

Thẩm Ngư buông tay, giận quá hóa cười: "Thôi, chiếc ô này cũng quá nhỏ, tôi một cái bóng đen đi làm làm gì, đúng không, anh trai."

Dứt lời, Thẩm Ngư đội mũ áo, biến mất trong màn mưa.

Nhan Sanh giật mình, ngẩng đầu nhìn Hà Nhất Trạch, lại nhìn thấy hắn sắc mặt âm trầm, đầu quả tim run lên, nhỏ giọng kêu: " Nhất Trạch......"

Hà Nhất Trạch hít sâu một hơi, đưa ô cho cô ta, nói: "Cảm ơn ô của cậu, tôi về đây." Xoay người cũng biến mất trong màn mưa.

Nhan Sanh nắm chặt ô, sắc mặt trắng bệch.

*

Thẩm Ngư chạy về nhà cả người đã ướt sũng, cởi giày để chân trần đi vào phòng.

"Tiểu Ngư?" Hà mẫu từ trên sô pha đứng dậy, nhìn thấy người cô ướt sũng, kinh ngạc hô: "Con không mang ô sao? Tiểu Ngư a, mau vào trong phòng tắm nước nóng."

Thẩm Ngư không nói một tiếng, nhấc chân vào phòng.

Hà mẫu còn định nói gì đó lại nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch.

Cửa truyền đến tiếng mở cửa, Hà mẫu xoay người liền thấy Hà Nhất Trạch đi vào, toàn thân ướt đẫm.

"Nhất Trạch a, sao con cũng ướt đẫm vậy."

Hà Nhất Trạch tóc ướt che nửa khuôn mặt, ám trầm con ngươi nâng lên, nhìn thoáng qua phòng Thẩm Ngư, thu hồi ánh mắt nói: "Mẹ, con trở về phòng đây."

"Được rồi, nhanh về phòng tắm nước nóng." Hà mẫu vội nói.

Người đi rồi, Hà mẫu hoang mang ngồi trên sô pha, hai đứa làm sao vậy, chẳng lẽ không làm bài tốt?

*

Trở về phòng Thẩm Ngư hít hít cái mũi, trên người lạnh làm cô phải cuộn tròn người lại, đặt cặp sách lên bàn, ngồi trên ghế, hắt xì một cái.

【 Chị không đi tắm buổi tối sẽ phát sốt đó. 】

Hệ thống máy móc thanh âm mang theo quan tâm.

Thẩm Ngư xoa xoa cái mũi nói: "Sinh bệnh thì tốt, Hà Nhất Trạch vĩnh viễn khóa mình trong không gian của bản thân, không quan tâm người khác cũng không để bụng người khác, cứ công lược như vậy, muốn bao lâu mới có thể công lược thành công."

Hệ thống không nói nữa.

Thẩm Ngư ở ghế trên ngồi hai tiếng mới đi tắm, từ phòng tắm đi ra, đầu có chút đau, ngã vào trên giường nhanh chóng ngủ.

Hôm sau trời còn chưa sáng, Thẩm Ngư đã bị hệ thống đánh thức.

【 Ký chủ, chị đã hẹn Lý Thanh Sâm tới nhà cậu ta, theo cốt truyện, nữ phụ phải vui vẻ cả đêm không ngủ, sáng sớm tinh mơ liền đi. 】

Chống khăn trải giường muốn ngồi dậy, toàn thân lại rùng mình, đầu nặng chân nhẹ đi xuống giường, Thẩm Ngư không cần đo nhiệt độ cũng biết khẳng định trên 38 độ.

Đi ra cửa phòng đã nhìn thấy Hà Nhất Trạch cũng đi ra ngoài, phía sau đeo túi, nhìn qua phía cô.

Thẩm Ngư mặt không biểu tình dời tầm mắt, giơ tay lau mồ hôi trên trán, đi về phía cửa.

(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Một trăm cách trêu ghẹo anh trai cao lãnh (14)


Ngồi xổm xuống đeo giày, trước mắt xuất hiện ống quần màu đen, người nọ đứng ở bên cạnh cô, nếu là ngày hôm qua, Thẩm Ngư sẽ ngẩng đầu cười với hắn, gọi anh trai.

Nhưng......

Thẩm Ngư đeo giày xong, lúc đứng lên, đầu một trận choáng váng, trước mắt chợt biến thành màu đen, lảo đảo một chút ngã về phía sau.

Một cánh tay vòng lấy hông cô, một tay khác đặt trên ót, ôm cô vào trong lòng.

Thẩm Ngư thở dốc nắm lấy áo trước ngực người nọ để thân thể không ngã xuống.

Lúc tỉnh táo lại, Thẩm Ngư mở hai mắt, bỗng chốc đẩy hắn ra, lui về phía sau vài bước dựa vào trên tường.

Hà Nhất Trạch nắm chặt tay, nhiệt độ trên tay làm tim hắn run lên, nhăn mày: "Em phát sốt."

Thẩm Ngư tùy ý để tóc đen xõa xuống che mặt, cười lạnh một tiếng, muốn đi.

Hà Nhất Trạch duỗi tay cầm lấy cổ tay cô, lòng bàn tay nóng bỏng xuyên thấu qua làn da, mày nhăn càng sâu, "Đi bệnh viện."

Thẩm Ngư dùng sức hất ra, lại làm thế nào cũng không hất được, "Hà Nhất Trạch, buông tay!"

"Em muốn đi đâu? Nhà Lý Thanh Sâm?" Hà Nhất Trạch xanh cả mặt.

"Liên quan gì đến anh?" Thẩm Ngư ngẩng đầu, tóc đen tán ở sau đầu, con mắt sáng lập loè tức giận, mặt trái xoan xứng với tóc đen, khuôn mặt nhỏ không trang điểm càng thêm đáng yêu.

Hà Nhất Trạch không màng cô giãy dụa, bế lên mang cô ra ngoài.

"Hà Nhất Trạch!" Thẩm Ngư hai chân vùng vẫy, bàn tay muốn đẩy hắn ra, "Anh định làm gì?"

"Đi bệnh viện!"

"Tôi không đi! Anh thả tôi xuống."

"Không thả."

*

Cãi nhau ầm ĩ đi vào bệnh viện, bác sĩ kê thuốc xong nói: "Mấy ngày nay không được ăn đồ dầu mỡ, đồ cay, uống nhiều nước ấm, lấy thuốc xong thì tới cách vách truyền nước."

Thẩm Ngư đầu vừa đau vừa choáng, dựa vào trên ghế hờn dỗi.

Bác sĩ cũng tinh ý, true chọc Hà Nhất Trạch: "Cãi nhau với bạn gái?"

Thẩm Ngư khuôn mặt đỏ ửng, nhanh chóng đứng dậy đi sang cách vách.

Hà Nhất Trạch đứng dậy, "Bác sĩ, cháu đi sang cách vách."

"Đi thôi đi thôi." Bác sĩ cười chớp mắt: "Bạn gái phải dỗ dành, dỗ một chút thì không tức giận nữa đâu."

Hà Nhất Trạch bên tai đỏ bừng, cứng đờ giải thích: "Bọn cháu không phải......"

Bác sĩ cười xua tay: "Đã biết đã biết, mau đi sang với cô bé đi."

Lúc đi ra văn phòng, bác sĩ còn nói: "Nhớ rõ dỗ dành nha ~"

Hà Nhất Trạch dưới chân lảo đảo một cái.

Bác sĩ bị nhét thức ăn cho chó, móc di động ra gọi điện thoại cho vợ.

*

Trong phòng truyền nước mở máy sưới, chỉ có vài người bên trong, yên tĩnh làm người ta cảm thấy buồn ngủ.

Thẩm Ngư ngồi vào ghế mềm, đau đầu không chịu nổi, ngay cả mở máy sưởi người cô vẫn lạnh run, cô dựa vào lung ghế, nhắm hai mắt lại.

Cho đến khi bên tai truyền đến tiếng động, cho rằng y tá đến đây tiêm mới mở to mắt, nhìn đến lại là góc áo màu xám.

Trên người được một cái áo khoác đắp lên, Thẩm Ngư ngồi thẳng lên, xốc áo khoác lên định ném đi, một bàn tay lại đặt trên tay cô.

"Đừng nhúc nhích." Hà Nhất Trạch ngồi vào bên cạnh, thu hồi tay nói: "Tôi mua cháo, ăn đi."

Thẩm Ngư hừ lạnh: "Quan tâm tôi như thế làm gì? Tôi không cần!"

Hà Nhất Trạch nhìn cô tức giận, trầm mặc vài giây mới nói: "Tối hôm qua tôi cũng không có ô, đầu tiên muốn đi mua một cái, nhưng cửa hàng gần đó đều đã đóng cửa, trên đường gặp phải Nhan Sanh, cô ta có ô."

"Cô ta có ô thì sao? Tôi không cần ô của cô ta, anh biết tôi đợi bao lâu không?" Thẩm Ngư càng nghĩ càng giận, "Bởi vì đứng ở đó lâu như vậy, mới có thể sinh bệnh, khó chịu như bây giờ, đầu đau muốn chết!"

Vừa nói tay Thẩm Ngư vừa vỗ vào đầu, đầu càng them đau, đau đến nỗi cô muốn đập vào tường.

Sâu trong đôi mắt Hà Nhất Trạch hiện lên một tia đau lòng, tay nâng lên, còn chưa chạm vào trán cô đã buông xuống.

(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: Một trăm cách trêu ghẹo anh trai cao lãnh (15)


Lúc này y tá đẩy xe tới.

Thẩm Ngư trừng mắt nhìm kim tiêm trong tay cô ấy, sắc mặt càng thêm tái nhợt, run rẩy vươn tay, lúc y tá định tiêm thì lại rút lại.

"Tôi...... Tôi không tiêm......" Thẩm Ngư hoảng sợ lắc đầu.

Y tá thấy thế không biết phải làm sao, nửa ngày ôn nhu nói: "Em nhắm mắt lại, không đau chút nào hết."

Thẩm Ngư dùng sức lắc đầu, cuộn tròn ngồi trên ghế.

Hà Nhất Trạch chợt đứng lên, một tay cầm cổ tay Thẩm Ngư, một tay che hai mắt cô, giọng nói vang lên bên tai: "Rất nhanh thôi."

Thẩm Ngư trước mắt tối sầm, chóp mũi truyền đến hương thơm nhàn nhạt riêng biệt của Hà Nhất Trạch, đầu bỗng nhiên không đau nữa, ngay cả kim tiêm đâm vào làn da cũng xem nhẹ.

Hạt giống tình yêu ở trong tim mọc rễ nảy mầm, hiện giờ đã nở hoa.

Cô không biết cô thích Hà Nhất Trạch ở điểm nào, chẳng lẽ chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, khuôn mặt đó, đôi mắt đó, giọng nói đó......

Thiếu niên sạch sẽ bỗng nhiên xuất hiện trong thế giới của cô, giống như làm thế giới chỉ có hai màu đen trắng của cô có them màu sắc.

Lúc đôi tay kia rời đi, Thẩm Ngư vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Cho đến khi Hà Nhất Trạch đưa cho cô hai cái bánh baoc òn nóng hổi, "Ăn đi."

Thẩm Ngư đẩy tay hắn ra, "Không ăn."

"Tiểu Ngư." Hà Nhất Trạch bị cô làm cho tức giận, "Rốt cuộc em làm sao vậy?"

Thẩm Ngư cười lạnh một tiếng: "Tôi làm sao vậy? Tôi thích......"

"Thích cái gì?" Thấy cô đột nhiên dừng lại, Hà Nhất Trạch nghi hoặc ngước mắt.

Thẩm Ngư biệt nữu hừ thanh: "Không có gì!" Dứt lời, cô cầm hai cái bánh bao gặm.

Gương mặt bị tóc đen che khuất ửng đỏ, kém, thiếu chút nữa đã nói ra!

Hà Nhất Trạch đôi mắt thâm thúy nhìn khuôn mặt cô bị tóc đen che khuất, con ngươi lộ ra sự ôn nhu.

*

Trải qua sự kiện ở bệnh viện, Thẩm Ngư bắt đầu cố ý vô tình trốn tránh Hà Nhất Trạch.

Sáng ngày thứ Hai, Thẩm Ngư dậy từ rất sớm, ăn bữa sáng xong đi luôn.

Lúc Hà Nhất Trạch đi ra, phòng khách an an tĩnh tĩnh, không có Thẩm Ngư ồn ào quấn lấy hắn, nguyên bản hẳn là vui vẻ, nơi nào đó trong lòng lại vắng vẻ.

Hà mẫu hâm nóng sữa bò cho hắn, "Nhất Trạch, có phải con với Tiểu Ngư giận dỗi không?"

Hà Nhất Trạch sắc mặt trầm lại, chưa đến một giây đã khôi phục như thường, "Mẹ, con đi học đây."

"Bữa sáng con còn chưa ăn a, mang mấy cái bánh bao đi ăn đi."

"Không cần, con ăn bên ngoài."

*

Vườn hao trong trường đã được sửa lại, lá cây bị cắt rải hai bên con đường đá cuội.

"Tiểu Ngư, sao thứ Bảy không tới nhà anh?" Lý Thanh Sâm nhìn máu tóc đen của Thẩm Ngư một lúc lâu, đôi mắt hơi lóe.

Thẩm Ngư ngượng ngùng vò đầu, "Hôm đó em đi bệnh viện."

Lý Thanh Sâm bước chân ngừng lại, ngón tay thon dài đặt trên trán cô, "Còn khó chịu không?"

Thẩm Ngư như con thỏ nhỏ bị chấn kinh nhảy ra vài bước, khi nhìn vào đôi mắt của Lý Thanh Sâm, cười lắc đầu: "Không, không khó chịu."

Lý Thanh Sâm đút tay vào túi quần, nắm chặt vài phần, híp mắt cười: "Tiểu Ngư, có phải vì anh đi nước ngoài nên em cảm thấy xa lạ?"

【 Cảm xúc của nam chủ không ổn định, ký chủ chú ý chú ý!!! 】

Tiếng nói chói tai của hệ thống chấn động bên tai, Thẩm Ngư chân mày khẽ run, nhìn sắc mặt bình tĩnh của Lý Thanh Sâm, không có gì khác thường a.

"Anh nói gì vậy, vừa nãy là do em vui quá ý mà." Thẩm Ngư đi qua thân mật cầm cánh tay hắn, bộ dạng mê muội: "Em thích nhất là anh mà."

Lý Thanh Sâm như được lấy lòng, đôi mắt hẹp dài cong cong, "Thật vậy sao?"

"Đương nhiên rồi."

Thẩm Ngư lại nói hai câu, rốt cuộc đã dỗ được cậu ta, mới thở ra một hơi, bị chính mình ghê tởm, "Tôi cảm thấy Lý Thanh Sâm tuyệt đối là bị người xuyên qua, cảm giác thật quỷ dị a."

【 Ký chủ muốn em phản hồi cho Chủ Thần không? 】

"Không, không cần, nếu lại thay đổi hệ thống, đổi thành hệ thống công lược bằng hình thú, chị sẽ khóc chết mấy." Thẩm Ngư run người.

Hệ thống công lược bằng hình thú là dung hình thú để công lược nam chủ, hệ thống mà Thẩm Ngư không am hiểu nhất.

【.........】

(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Một trăm cách trêu ghẹo anh trai cao lãnh (16)


Đến nỗi vì sao không am hiểu, đó là bởi vì cô không có cách nào ôm tầm tình công lược con người khi đang ở hình thái động vật, không vượt qua được chướng ngại đó a.

Đột nhiên cảm thấy phía sau có sát khí, Thẩm Ngư ngả người về phía trước, nhanh chóng xoay người, khi nhìn thấy một đầu tóc vàng, hơi sửng sốt.

Đồng dạng sửng sốt còn có Lâm Uyển Uyển.

Thẩm Ngư nhìn khuôn mặt này còn không nhớ ra là ai, nhưng nhìn thấy một đầu tóc vàng thì đã nhớ ra.

“Lâm Uyển Uyển, cô bị điên à?” Thẩm Ngư cau mày.

Lâm Uyển Uyển nhìn tóc cô, không thể tin tưởng nói: “Chị Ngư, sao chị có thể nhuộm toac màu này?”

Mới vừa rồi cô ta nhìn thấy Lý Thanh Sâm thế nhưng đi cùng một cái tiện nhân, còn sờ đầu con tiện nhân đó, mà nó còn không biết xấu hổ dán Lý Thanh Sâm, cô ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, khống chế không được mới động thủ, không nghĩ tới sẽ là Thẩm Ngư.

Thẩm Ngư tức giận, “Cô vừa nắm tóc tôi làm gì?”

Đáy mắt Lâm Uyển Uyển hiện lên một tia sáng, bên ngoài lại cười nịnh: “ Em cho rằng đi theo anh Sâm không phải là chị, đây không phỉa giúp chị dạy dỗ nó? Ai biết chị Ngư lại nhuộm tóc, em không nhận ra a.”

Thẩm Ngư a một tiếng, từng bước một đi tới, ngón tay nắm cổ áo của cô ta, dùng sức kéo qua, trong mắt dày đặc lạnh lẽo: “Âm mưu nhỏ này đừng có mà khoe khoang trước mặt tộ, lần trước đẩy tôi tới chỗ Lý Thanh Sâm, cô nghĩ tôi không biết sao?”

Dứt lời, ghét bỏ buông ra, lui về phía sau hai bước, lấy khăn lau tay, nói tiếp: “Tốt nhất hãy giấu kỹ tâm tư nhỏ của cô, nếu lại làm tôi biết, cũng đừng trách toi tàn nhẫn độc ác.” Dứt lời Thẩm Ngư nhấc chân đi, đi hai bước lại ngừng lại.

Thẩm Ngư xoay người, miệng cười nhìn về phía Lâm Uyển Uyển còn chưa che dấu oán hận, “Muốn theo đuổi Lý Thanh Sâm thì hãy quang minh chính đại truy, chơi tâm kế ở phía sau, sẽ càng ngày càng xa vời.”

Thẩm Ngư thân ảnh càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất.

Lâm Uyển Uyển nắm chặt tay, móng tau đâm sâu vào lòng bàn tay, khuôn mặt vốn xinh đẹp trở nên dữ tợn.

“Thẩm Ngư!”

*

【 Chị đang tức giận à? 】

Thẩm Ngư ngồi vào bàn học, tay chống đầu nhìn nhìn đám người phía trước, ở trong đám người nhất thấy thiếu niên, “Tôi tức giận cái gì, đều là nữ phụ, tội gì khó xử nhau.”

【……】

“Bất quá đã lựa chọn phá vỡ tấm màng này, làm Lâm Uyển Uyển chân chính đặt tinh lực trên người Lý Thanh Sâm, cũng tốt.” Mấy ngày nay a, cô nhìn thâhs Lý Thanh Sâm liền muốn chạy.

Không được ở trước mặt Lý Thanh Sâm biểu hiện mình không thích cậu ta, nếu như bị Hà Nhất Trạch nhìn thấy cô quấn quýt Lý Thanh Sâm ôm ấp hôn hít, vậy thì không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Bỗng nhiên Thẩm Ngư nhìn ỵaays một màn, đôi mắt mở to.

Nhan Sanh bị người bên cạnh đẩy, thân thể trực tiếp đụng vào trên người Hà Nhất Trạch, một nam một nữ cứ như vậy thân mật dựa vào nhau.

Phòng học mọi người thấy như vậy, sôi nổi thổn thức, thậm chí còn có người nói hẹn hò đi hẹn hò đi.

Nhan Sanh là hoa khôi của lớp, phần lớn người đều đặc biệt xem trọng cặp này, tiếng cười liên tục.

Bút trong tay Thẩm Ngư bị cô bóp gãy, việc làm cô tức hơn cả là Hà Nhất Trạch không lập tức đẩy cô ta ra, qua ít nhất năm giây mới đẩy ra!!

“Tiểu Ngư, em… Không có việc gì đi.” Lý Thanh Sâm liếc liếc mắt nhìn chiếc bút chì bị cô bẻ gahx, đáy mắt hiện lên gì đó.

Thẩm Ngư khóe miệng run rẩy cười, “Không có gì a, anh đọc sách đi, em chỉ là tay ngứa ngáy.”

Chuyện làm con người ta thống khổ nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, cô ghen cũng phải trộm ăn, không thể làm trò trước mặt Lý Thanh Sâm.

(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: Một trăm cách trêu ghẹo anh trai cao lãnh (17)


Nhan Sanh đỏ bừng mặt lui về phía sau, vừa muốn nói điều gì đó lại nhìn thấy đôi mắt thiếu niên đang nhìn về một nơi khác,nhìn về phía Thẩm Ngư.

Sắc mặt Nhan Sanh tái nhợt.

Cũng đã hiểu ra, vừa rồi hắn có thể né tránh, lại không có né tránh, nguyên nhân vì sao?

Nhan Sanh đau xót, một ý niệm vẫn luôn tồn tại trong lòng nhưng đều bị cô ta phủ nhận, nhưng mọi việc trắc mắt làm cô ta không thể không đối diện với sự thật.

Người Hà Nhất Trạch thích, người mà đôi mắt hắn vẫn luôn nhìn chăm chú, là em gái hắn.

Bọn họ là anh em a.

*

Ánh đèn chiếu sáng phòng khách, TV đang chiếu bản tin Thời sự, cha Thẩm vừa ăn cơm xong xoa xoa bụng.

Hà mẫu vội vã đi tới, "Ba nó."

Cha Thẩm giảm âm thanh TV, "Gấp gáp như vậy, có chuyện gì a?"

"Ông......" Hà mẫu muốn nói lại thôi, "Ông không phát hiện hai đứa nó kì kì sao?"

Cha Thẩm đi sớm về trễ, hôm nay mới về sớm một buổi, làm sao biết Hà mẫu nói hai đứa kì kì, "Không a, rất bình thường a."

Đặc biệt là Tiểu Ngư gần đây rất nghe lời, không gây chuyện, thành thành thật thật về nhà, thành thành thật thật đi học, thành tích kiểm tra còn đứng thứ 20 trong lớp, đây là chuyện ông mơ cũng không mơ tới a.

Hà mẫu chụp ông một chút, "Cả tuần nay tôi chưa thấy hai đứa nói chuyện với nhau lần nào."

Cha Thẩm: "Bà nói tôi mới để ý chúng nó không nói chuyện với nhau."

"Đúng vậy." Hà mẫu ngữ khí lo lắng, "Nguyên bản tôi cho rằng hai đứa cãi nhạ, nhưng tuần trước Nhất Trạch còn muốn mua xe đạl, còn bảo tôi mua hai chiếc."

"Tiểu Ngư! Tiểu Ngư!" Cha Thẩm lập tức gọi to.

Cửa phòng mở ra, Thẩm Ngư mặc áo ngủ từ trong phòng đi ra, ngáp một cái: "Ba, làm gì a, con đang ngủ."

Cha Thẩm: "Mấy giờ mà đã ngủ rồi."

Thẩm Ngư xoa xoa đôi mắt, "Muốn ngủ a, lão ba, ba mau nói có chuyện gì!"

"Con...... Con nói cho Nhất Trạch, ngày mai tan học ba đón hai đứa đi mua xe đạp."

Thẩm Ngư vừa nghe thấy ba chữ Hà Nhất Trạch, đầu hơi thanh tỉnh, lắc đầu cự tuyệt: "Con không đi!"

"Tiểu Ngư!" Cha Thẩm nhăn mày lại.

Đây là biểu hiện cha Thẩm sắp tức giận, Thẩm Ngư ủ rũ cúi thấp đầu xuống, "Con đi con đi không được sao."

Cha Thẩm vừa lòng gật đầu.

Đi đến trước cửa phòng, Thẩm Ngư nâng tay lên định gõ nhưng lại dừng ở không trung.

Nguyên nhân mấy ngày nay cô trốn tránh hắn là cô không muốn hãm quá sau, bọn họ tuy rằng không phải anh em ruột, nhưng bọn họ trên danh nghĩa vẫn là anh em.

Còn một nguyên nhân quan trọng nhất, cô sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Hà Nhất Trạch, hắn nếu biết em gái hắn có tình cảm với hắn, chắc chắn sẽ không bao giờ nói chuyện với cô.

Đứng hồi lâu, Thẩm Ngư mới gõ cửa phòng, cửa phòng nhanh choang được mở ra.

Hà Nhất Trạch mặc áo lông bên trong phố với áo sơ mi trắng, cúc áo bên trên mở ra, ánh chiều tà vàng nhạt chiếu lên xương quai xanh lên trên nữa là hầu kết gợi cảm, khí chất thanh lãnh xứng với khuôn mặt tuấn mỹ, quả thực làm Thẩm Ngư không thể dời mắt.

"Có việc?" Nhàn nhạt âm điệu làm Thẩm Ngư bừng tỉnh.

"Có!" Thẩm Ngư dời ánh mắt, không muốn bị sắc đẹp mê hoặc, "Lão ba nói, ngày mai tan học mang chúng ta đi mua xe đạp!"

Hà Nhất Trạch dựa vào cửa phòng, con ngươi thâm thúy hơi lóe, chợt ho khan vài tiếng: "Có thể giúp tôi một chút không?"

Thẩm Ngư nhìn sắc mặt người trước mặt như bị bệnh, đầu quả tim run lên, câu lo lắng thiếu chút nữa buột miệng thốt ra, nhưng lại cứng rắn nghẹn lain, "Chuyện gì?"

"Giúp tôi lấy nhiệt kế trong ngăn tủ ở phòng khách được không." Hà Nhất Trạch khàn khàn nói tiếp: "Phòng tôi không có nhiệt kế, không muốn để mẹ lo lắng."

Nói như vậy, làm Thẩm Ngư định nói câu vì sao không tự đi lấy nghẹn lại.

Lúc cầm nhiệt kế đi vào phòng Hà Nhất Trạch, đều hung dữ mắng bản thân cho tỉnh táo, mày không được như thế, lát nữa lại kích động mà tỏ tình, thì mày biết chết là như thế nào rồi đấy.

(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: Một trăm cách trêu ghẹo anh trai cao lãnh (18)


Hà Nhất Trạch kẹp nhiệt kế, lại ho khan vài tiếng, “Nếu em có việc thì có thể đi.”

Thẩm Ngư đang dịch chân về phía cửa lập tức dừng lại, rũ đầu than thở, nhấc chân đi đến bên cạnh bàn rót một cốc nước đưa cho hắn, “Uống đi.”

Lại nói hôm đó cô ốm hắn cũng mang cô đi bệnh viện, dù cô nghĩ như nào cũng sẽ không hành động theo cảm tình.

Hà Nhất Trạch nhìn cốc nước đôi mắt hơi lóe sáng, “Cho tôi uống?”

Thẩm Ngư: “Đúng vậy, ở đây lại không có người khác!”

Hà Nhất Trạch nắm tay để ở trước miệnh, làm bộ làm tịch ho khan vài tiếng, nhận cốc nước uống một ngụm.

Không khí có phần xấu hổ, Thẩm Ngư dựa vào bàn không biết nên nói gì, rồi lại cầm lòng không đậu nhìn về phía thiếu niên.

Mà khi đôi mắt của người kia nhìn qua, Thẩm Ngư lại hốt hoảng dời ánh mắt, còn mah, ánh sáng hơi tốt che khuất khuôn mặt cô.

Không biết sau bao lâu, Hà Nhất Trạch đột nhiên mở miệng: “Giúp tôi lấy nhiệt kế ra.”

Thẩm Ngư: “Anh, anh tự lấy đi.”

Hai tay đều không có việc gì, còn bảo cô lấy nhiệt kế……

Hà Nhất Trạch sắc mặt càng lúc càng tái nhợt: “Tôi không biết xem nhiệt kế.”

Thẩm Ngư hơi sửng sốt, không nghĩ tới người thông minh như hắn lại không biết xem nhiệt kế, vội đi qua, ngón tay vói vào áo len, hoảng hốt lấy nhiệt kế ra nhìn thật lâu, cau mày nói: “Anh không phát sốt a……”

Hà Nhất Trạch không nói lời nào.

Làn da chỗ cô chạm vào truyền đến cảm giác tê dại, truyền đến trái tim.

“Anh?”

Hà Nhất Trạch ngước mắt, che dấu cảm xúc ở đáy mắt, “Phải không? Cổ họng có chút ngứa.”

Thẩm Ngư vội vàng rót một chén nước đưa cho hắn, “Uống nhiều nước.”

Lúc ra khỏi phòng Thẩm Ngư cả đầu đều là mơ mơ màng màng, lòng bàn tay cầm nhiệt kế, trên mặt còn nóng bừng.

Nhớ tới vừa nãy bàn tay to lớn còn đặt trên đỉnh đầu cô xoa xoa vài cái.

Thẩm Ngư đôi mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm cửa phòng, nhìn thật lâu.

【 Ký chủ, hảo cảm của Hà Nhất Trạch lên 78, kém 2 điểm là tới thích, quá giỏi! 】

Trở lại phòng Thẩm Ngư kéo màn ra, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, ánh trăng nhành nhạt phủ lên thành phố rực rỡ, làm tâm tình sung sướng.

“Loại nam phụ như Hà Nhất Trạch, nếu ngươi vĩnh viễn đi phía sau hắn, hắn sẽ không để ý ngươi, chỉ có thêm chút gia vị.” Để Hà Nhất Trạch hiểu rõ được tình cảm của mình.

【…… Không hiểu. 】

Thẩm Ngư cảm thấy thân thể có chút lạnh lẽo, đóng cửa sổ kéo rèm, “Em không cần biết.”

*

Thời tiết càng ngày càng lạnh, cuối năm khí hậu là lạnh lẽo nhất, không khí khô, xuyên áo lông cũng không thể giảm bớt lạnh lẽo.

Thẩm Ngư bọc kín mít đẩy xe đạp đến bên cạnh Hà Nhất Trạch, kéo khăn quàng cổ xuống, “Anh, lão ba nói, cuối kỳ nếu em đứng thứ 10 lố sẽ mang chúng ta đi núi Khổng Lâm chơi.”

Hà Nhất Trạch một thân màu đen áo lông, dáng người càng thêm cao gầy, khuôn mặt càng thêm đạm bạc cùng với khí chất bức người, ngũ quan càng thêm thâm thúy, mí mắt chưa nâng, ừ một tiếng.

“Nghe nói buổi tối trên núi Khổng Lâm có rất nhiều đom đóm.” Thẩm Ngư ngẩng đầu cười vui vẻ nói, giọng nói đột nhiên dừng lại rồi ủ rũ, “Nửa này khả năng sẽ không có đom đóm đi.”

Hà Nhất Trạch nhìn cô: “Núi Khổng Lâm bốn mùa là mùa xuân, lúc nào cũng có.”

Thẩm Ngư kích động nói: “Như vậy a, quá tốt rồi!”

(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: Một trăm cách trêu ghẹo anh trai cao lãnh (19)


Thời gian nghỉ trưa, Thẩm Ngư ghé vào trên mặt bàn nằm ngủ, trong phòng học bật máy sưởi, ngoại trừ tiếng ngòi bút viết trên giấy, chỉ còn tiếng nói nhỏ của vài người.

Bỗng nhiên bả vai bị người vỗ vài cái, Thẩm Ngư có chút tức giận khi bị đánh thức, run vai tiếp tục ngủ.

“Chị ơi, chị ~” giọng nói kia còn không thuận theo không buông tha.

Thẩm Ngư ngẩng đầu, hung tợn trừng mắt nhìn người nọ, “Nếu không có chuyện quan trọng thì nhất định phải chết.”

Người nọ cũng là tiểu đệ của cô, trước kia nguyên thân thường xuyên ở bên ngoài trà trộn, học qua Tae Kwon Do, cũng coi như không ai có thể bắt nạt, thế cho nên thu mấy tiểu đệ, Lâm Uyển Uyển kia cũng là một trong số đó.

Người này cũng nhuộm tóc, đuôi tóc màu xanh, bởi vì thời gian dài, nhan sắc đã chuyển thành màu xanh nhạt, xứng với khuôn mặt bụ bẫm, thoạt nhìn hơi buồn cười.

“Chị ~” Cô bé tên là Lưu Giai, mê muội sùng bái Thẩm Ngư, co rúm lui lui, nhỏ giọng nói: “Em nhìn thấy Lâm Uyển Uyển cùng đám người kia trộn lẫn với nhạ, em nghe bạn em nói, tiện nhân Lâm Uyển Uyển kia muốn mượn sức bọn chúng để trả thù chị đó.”

Thẩm Ngư tỉnh táo hơn một chút, tròng mắt xoay chuyển, “Được rồi, em đi về trước, đừng rút dây động rừng.”

Lưu Giai có chút gấp, “Chị, chị không dạy dỗ Lâm Uyển Uyển sao?”

“Dạy dỗ đương nhiên phải dạy dỗ, nhưng mà không phải bây giờ.” Thẩm Ngư xua tay: “Em trở về.”

Lưu Giai bẹp miệng nói: “Vậy chị phải cẩn thận một chút a.”

“Đã biết, trở về đi.”

Người vừa đi, Thẩm Ngư nâng cằm cười cười, đều là thần trợ công a, nếu đã như vậy, cô cũng sẽ không cô phụ tâm ý của người ta.

“Nhất Trạch, cậu có thể ra đây một chút không?” Giọng nói nhu hòa lộ ra thẹn thùng hấp dẫn sự chú ý của Thẩm Ngư.

Chỉ thấy Nhan Sanh đứng lên, mu bàn tay ở sau người, sắc mặt phiếm hồng nhìn Hà Nhất Trạch.

Hà Nhất Trạch còn đứng lên, đi theo cô ta ra ngoài.

Thẩm Ngư khó chịu như nuốt phải ruồi bọ, vội vàng đứng lên, đi theo sau hai người đó.

Đi vào một chỗ không người, Thẩm Ngư tránh ở sau tường nghe động tĩnh.

“Hôm nay, hôm nay là sinh nhật cậu, Nhất Trạch, sinh nhật vui vẻ.” Bàn tay Nhan Sanh để ở phía sau người đưa ra, lộ ra một chiếc khăn quàng cổ, ngón tay run rẩy bại lộ nội tâm khẩn trương, trầm ngâm hồi lâu, mới lấy hết can đảm nói: “Đây là quà sinh nhật em tặng cho anh.”

“Em thích anh, Nhất Trạch.”

Hà Nhất Trạch lẳng lặng nhìn thoáng qua quà tặng trong tay cô ta, môi mỏng hơi nhấp, “Nhan Sanh……”

Nhan Sanh bỗng chốc ngẩng đầu, cười gượng ép, “Anh, anh không cần phải nói, em biết anh muốn nói gì, Nhất Trạch, một năm nay cảm ơn đã chiếu cố, hy vọng anh có thể nhận lấy.”

“Thực xin lỗi.” Hà Nhất Trạch ánh mắt hơi trầm xuống.

Nhan Sanh con ngươi tràn ra ánh nước, “Ngay cả cái này anh cũng không thể nhận sao?”

Hà Nhất Trạch ý giản ngôn hãi (*), “Tôi đã có người mình thương.”

(*)Ý giản ngôn hãi: Câu từ đơn giản nhưng nội dung lại làm người bất ngờ, kinh hãi.

Nhan Sanh cảm xúc bỗng nhiên kích động, khăn quàng cổ trong tay cũng rơi xuống đất, “Là Thẩm Ngư sao?”

Nhìn ánh mắt thiếu niên lãnh đạm thế nhưng xuất hiện như tình, sắc mặt Nhan Sanh trắng bệch lắc đầu: “Cậu ấy là em gái của anh, em gái ruột a!”

Hà Nhất Trạch khóe miệng gợi lên một độ cong làm người sợ hãi: “Em gái ruột thì sao, không phải em gái ruột thì sao.”

Thì tính sao, thì tính sao.

Thẩm Ngư rốt cuộc có cái gì làm anh thích nó như vậy? Người con gái độc ác hư hỏng như vậg, vì sao anh lại thích cô ta?

Phảng phất tôn nghiêm của Nhan Sanh bị vứt trên mặt đất để người giẫm đạp, cuối cùng tự tôn cũng phá thành mảnh nhỏ, “Nếu cô ta biết thì sao? Nếu như cha mẹ hai người biết thì sao?”

Không khí đình trệ, Nhan Sanh chỉ cảm thấy cả người bị một cỗ khí lạnh vây quanh, lại không có lùi bước, đi vào vài bước, ngón tay đặt ở bên hông Hà Nhất Trạch, thấp giọng nói: “Thẩm Ngư còn không biết đi, người anh trai mà cô ta kính yêu lại thích cô ta, lại là cái loại tình cảm nam nữ này.”

Hà Nhất Trạch bỗng chốc nâng tay chế trụ cằm cô ta, làm cho người ta sợ hãi lạnh lẽo tới gần Nhan Sanh trái tim, “Cô có thể đi nói.”

Chậm rãi đến gần tai cô ta, thanh âm ôn nhu mà đáng sợ gọi tên cô ta.

“Nhan Sanh.”

Giọng nói như quỷ mị cuốn lấy toàn bộ cơ thể Nhan Sanh, người kia rời đi đều không phát hiện ta, từng trận rùng mình ngăn không được run lên.

(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: Một trăm cách trêu ghẹo anh trai cao lãnh (20)


Thấy thiếu niên định đi về phía bên này, Thẩm Ngư vội trốn vào một góc trong phòng, đóng cửa lại nghe động tĩnh.

Cô nghe thấy hai người kia nói chuyện với nhau, âm thầm kinh hãi.

Trước không nói nhân thiết của nữ chủ tan vỡ, nhưng Hà Nhất Trạch lúc đó làm cô dù có nhiều kinh nghiệm cũng bị dọa sợ.

"Nhan Sanh cùng Lý Thanh Sâm không phát triển chút nào sao?"

【 Không, không có......】

Thẩm Ngư nhíu mày: "Sao lại thế này?"

【 Kiểm tra đo lường không ra. 】

Thẩm Ngư: "......"

Sau khi tan học, Thẩm Ngư mới vừa thu thập sách vở xong, Lâm Uyển Uyển liền tới tìm cô.

Gần nhất Lý Thanh Sâm bận bịu về cuộc thi đấu bóng rổ, tự học buổi chiều cũng không tới phòng học, Lâm Uyển Uyển không thấy được sự cô đơn chợt lóe qua trong đáy mắt Lý Thanh Sâm, khôi phục khuôn mặt tươi cười, "Chị Ngư ~"

Thẩm Ngư nếu không phải nhớ rõ ngày đó đã nói rõ ràng với cô ta, lúc này còn tưởng rằng mình cùng Lâm Uyển Uyển là chị em tốt.

Thấy cô không nói, Lâm Uyển Uyển trên mặt có một tia khó coi, bất quá vẫn là một bộ tươi cười, mang theo xin lỗi kéo kéo góc áo cko, "Em biết sai rồi, chị Ngư, thật sự, em sẽ không cướp Lý Thanh Sâm của chị, em đã có bạn trai."

Thẩm Ngư không muốn nhiều lời vô nghĩ với cô ta, rút tay về đi thẳng vào vấn đề: "Tìm tôi có chuyện gì?"

"Muốn cùng chị đi dạo phố, lâu rồi hai chị em mình chưa đi dạo phố." Lâm Uyển Uyển thật cẩn thận nhìn cô, chỉ sợ cô nói không.

Thẩm Ngư cười xinh đẹp, "Được, tôi cũng muốn đi mua ít đồ."

Lâm Uyển Uyển đáy mắt lướt qua một mạt tinh quang, che dấu không được vui mừng nói: "Quá tốt rồi, chị Ngư, đi thôi, một lát nữa là trời tối rồi."

Thẩm Ngư ừ một tiếng, nhìn Hà Nhất Trạch phía trước vẫn đang dọn dẹp sách vở, đi theo Lâm Uyển Uyển.

Phố Khang Bắc ở trong thành phố S là nơi phồn hoa nhưng cũng rất hỗn tạp, nhà cao tầng, ánh đèn bên ngoài, tiếng người ồn ào.

Nguyên nhân mà nó hỗn tạp chính là ở phía đông, cửa hàng đều dùng những màu sắc bạo lực mờ ám, vả lại đó là hộp đêm, cảnh tượng đẫm máu trang ngập khu phố đông.

Thẩm Ngư một thân đồng phục cùng Lâm Uyển Uyển cũng một thân đồng phũ đi chung, ở trong đám người này có vẻ rất đặc biệt.

【 Kiểm tra được có 5 người đang theo dỗi ký chủ, ký chủ, có cần mở thênh thành không? 】

Nghe hệ thống khẩn trương, Thẩm Ngư ở trong lòng cười nói, "Đừng khẩn trương, tôi còn không sợ, em sợ cái gì."

【 Nhưng mà......】

Lâm Uyển Uyển lúc này lại đây đánh gãy Thẩm Ngư suy nghĩ, "Chị Ngư, chị xem chúng ta có nên đi sang cửa hàng khác không a, em biết gần đây có một cửa hàng đồ rất đẹp, em dẫn chị đi xem nhé."

Thẩm Ngư cười lạnh, nói: "Nơi nào?"

Chờ không kịp sao? Tôi muốn cô gấp chết đây.

Lâm Uyển Uyển vội nói: "Chính là ở gần đây, em đưa chị đi."

Thẩm Ngư nói được.

Đi ra cửa hàng, Lâm Uyển Uyển đưa mắt nhìn bốn phía, sau khi nhìn thấy nơi nào đó trước mắt sáng ngời, mang theo Thẩm Ngư đi đến một chỗ.

Càng chạy càng hẻo lánh, càng chạy càng tối tăm.

Thẩm Ngư ngữ khí mang theo run rẩy, lộ ra sợ hãi, "Uyển Uyển, chỗ này là chỗ nào a?"

Lâm Uyển Uyển cười kéo tay cổ tay cô, nói: "Lập tức đến rồi."

Cuối cùng đi đến một ngõ nhỏ không người, khắp nơi đều là hoang phế kiến trúc, ánh sáng cũng bị toàn nhà cao tần phía trước ngăn lại, đèn đường mỏng manh lập loè, an tĩnh đáng sợ.

Lâm Uyển Uyển cũng không giả vờ nữa đi, mang theo hận ý ném tay Thẩm Ngư ra, "Tiện nhân! Có phải mày rất coi thường tao hay không? Để tao luôn đi theo phía sau mày như chó, tùy tiện sai sử cảm giác rất sung sướng đúng không?"

(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: Một trăm cách trêu ghẹo anh trai cao lãnh (21)


Thẩm Ngư nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, dựa vào ánh sáng u ám ánh sáng nhìn gương mặt dữ tợn của Lâm Uyển Uyển, "Lâm Uyển Uyển, cô muốn hại tôi?"

"Tao muốn mày chết!" Lâm Uyển Uyển cười vặn vẹo, "Tiện nhân, nếu bây giờ mày quỳ xuống cầu xin tao, tao sẽ để mày chết một cách tử tế."

Thẩm Ngư sắc mặt không biến, "Được thôi, cô đừng hối hận."

Lúc này, năm sáu người từ phía sau Lâm Uyển Uyển đi tới, hai bên tản ra, đèn pin chiếu sáng mặt mỗi người, ánh mắt làm người không thoải mái đảo qua lại trên người Thẩm Ngư, giống như muốn xuyên thấu qua quần áo nhìn được thân thể.

"Đây là người cô nói?" Một tên liếm liếm khóe miệng, sau khi nhìn thấy khuôn mặt Thẩm Ngư, trước mắt sáng ngời.

Lâm Uyển Uyển che dấu đáy mắt chán ghét, cười nói: "Đúng vậy, cô ta là lần đầu đó, anh hãy chơi đùa với cô ta một chút."

Người kia nghe vậy càng thêm vui vẻ, đến gần một bước: "Lớn lên thật xinh đẹp."

Thẩm Ngư bị ghê tởm buồn nôn, giơ tay ngăn lại ánh sáng chói mắt chiếu đến.

Người đàn ông vẫy vẫy tay, mấy người phía sau tới gần Lâm Uyển Uyển, Lâm Uyển Uyển hét lên một tiếng, " Anh làm gì vậy?"

"Tất nhiên là làm chuyện vui vẻ rồi, em bảo tôi gọi anh em lại đây, không được lợi ích gì sao."

Lâm Uyển Uyển giãy giụa lui về phía sau, trong mắt lộ ra một chút sợ hãi, "Lúc trước anh đâu có nói như vậy, tôi cầu xin anh, đừng làm như vậy."

Người đàn ông bực bội phất tay, ý bảo bọn họ bịt lại miệng của cô ta.

Miệng Lâm Uyển Uyển bị một bàn tay to che lại, một bàn tay đang không ngừng vuốt ve trên người cô ta, ghê tởm mà kịch liệt giãy giụa, ôm hận ý dùng ánh mắt sợ hãi trừng mắt nhìn mấy người đang đè bên trên.

Người kia lúc này mới vừa lòng đi tới gần Thẩm Ngư.

"......" Nhìn thoáng qua động tĩnh bên kia, Thẩm Ngư không hề có cảm giác gì, tự làm tự chịu mà thôi.

Lui về phía sau nhìn người đàn ông đang tới gần, Thẩm Ngư lạnh mặt, "Đừng tới đây,"

Trên mặt hắn ta đầy mụt nhọt, nhìn gần, gồ ghề lồi lõm bóng dầu, đôi mắt híp lại, Thẩm Ngư ghê tởm đến nỗi muốn nôn những thứ vừa ăn ra.

Người kia vươn tay định chạm vào mặt cô, "Đừng sợ, người đẹp, anh chỉ muốn cùng em chơi một trò chơi mà thôi."

Thẩm Ngư cong miệng cười, ôn thanh nói: "Được nha ~"

Bàn tay chế trụ tay gã, trong lúc gã đang vui mừng dùng sức bóp, tiếng khớp xương ngón tay gãy vang lên, gã còn chưa kịp hét lên, đã im lặng khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của Thẩm Ngư.

Hai mắt trống rỗng đi theo Thẩm Ngư, không một lát liền biến mất trước mặt mọi người.

Mấy người kia đang vội vàng làm việc nên không phát hiện.

Đi vào một chỗ bên cạnh cột điện, Thẩm Ngư nhìn nhìn bống phía không có một bóng người, cầm lấy di động phát định vị chk Hà Nhất Trạch, ngay sau đó đi đến bên cạnh gã, nhấc chân đá đá, "Thuốc khống chế này có thể duy trì trong thời gian bao lâu?"

【 Nửa tiếng. 】

"Được, vậy cũng đủ rồi." Thẩm Ngư click mở đạo cụ thương thành, hờn dỗi một tiếng, "Nha, thêm chút kích thích."

【............】 Hệ thống nhìn Thẩm Ngư mua một gói xuân dược, giọt nước mắt hối hận xẹt qua khóe mắt, lo lắng gì đó đều gặp quỷ đi thôi.

Uống gói xuân dược kia xong, đầu lưỡi Thẩm Ngư bị vị ngọt của thuốc làm nhíu mày, "Xuân dược sao lại ngọt vậy?"

【 Có người khiếu nại xuân dược quá đắng, quản lý cửa hàng đành thêm mật ong trong xuân dược. 】

Thẩm Ngư ngọt đến không nghĩ uống lần thứ hai.

Vài phút sau, cảm giác khô nóng nháy mắt từ ngực tràn ngập toàn bộ thân thể, đôi mắt mang theo ánh nưỡ mê li, tầm mắt càng lúc mơ hồ, hơi thở dồn dập, "Thuốc này sao lại nặng như vậy?"

【 Đã quên nhắc nhở ký chủ, ký chủ mua xuân dược là phiên bản mới nhất được chế taoh, đặc biệt mạnh, sung sướng như muốn lên trời. 】

Thẩm Ngư có một câu MMP không biết có nên nói hay không.

(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: Một trăm cách trêu ghẹo anh trai cao lãnh (22)


Thẩm Ngư nghiêng ngả lảo đảo từ trên mặt đất bò lên, đỡ tường nghiến răng nghiến lợi liếc người đàn ông kia. May mắn cho gã! Lần sau đừng để cô nhìn thấy!

Lướt qua gã từng bước đi về hướng trái ngược, trong người khô nóng càng ngày càng mạnh mẽ, Thẩm Ngư hận không thể xé rách quần áo trên người nằm trên khối băng.

【 Ký chủ, chị......chị không đợi Hà Nhất Trạch tới đây sao? 】

"Chờ hắn lại đây tôi còn có thể xuống giường sao?" Thẩm Ngư thừa dịp còn có một tia ý thức, bước chân nhanh hơn đi ra ngõ nhỏ.

Nghĩ đến biểu tình của hắn khi nói chuyện với Nhan Sanh ở cầu thang, Thẩm Ngư liền cảm thấy nếu lấy cái dạng này gặp Hà Nhất Trạch, chỉ sợ cô sẽ chết trên giường.

Nguyên bản cho rằng nếu có thể khống chế cơ thể, cô có thể đùa giỡn đùa giỡn Hà Nhất Trạch tăng tiến tình cảm một chút, nhưng không nghĩ đến thuốc sẽ mạnh như vậy......

Càng đi về phía trước, hai chân lại càng mềm, từng trận tê dại từ dưới thân tràn ngập đến mỗi một tấc cơ thể, đầu óc hỗn loạn, căn bản không thể tự hỏi, Thẩm Ngư cắn lưỡi cũng không thể làm ý thức khôi phục một chút.

Thân thể ngã về phía trước, tiếp xúc lại là một cái ôm, Thẩm Ngư hơi giãy giụa, giơ tay tát người nọ, người nọ bị Thẩm Ngư tát lui về phía sau vài bước, Thẩm Ngư ngã trên mặt đất, cổ tay đau đớn rốt cuộc làm cô khôi phục một tia lý trí.

Tầm mắt dần dần rõ ràng, không phải người khác, thế nhưng lại là Lý Thanh Sâm!

Lý Thanh Sâm nhìn khuôn mặt xô đỏ bừng, ôn thanh nói:? "Tiểu Ngư, là ta, Lý Thanh Sâm."

Thẩm Ngư nâng tay, thở dốc một tiếng ngăn cản cậu ta lại đây, "Cách em xa một chút!"

"Tiểu Ngư!"

"Tôi nói anh tránh xa tôi ra!" Thẩm Ngư hai mắt mang theo lạnh lẽo, quỳ rạp trên mặt đất đỡ tường đứng lên, lung lay liền phải té ngã.

【 Cảnh cáo cảnh cáo!! Ký chủ tan vỡ nhân thiết nghiêm trọng trước mặt nam chủ!!! 】

Lý Thanh Sâm muốn đi đỡ, lại bị người nhanh chân đến trước.

Thẩm Ngư rơi vào một vòng tay rộng lớn, mùi hương quen thuộc trên chóp mũi làm cơ thể cô như được một dòng suối mát chảy qua, thoải mái nhịn không được tưởng ôm chặt lấy.

"Hà Nhất Trạch!" Mặt Lý Thanh Sâm âm trầm, tiến lên định kéo Thẩm Ngư qua đó.

Hà Nhất Trạch bế Thẩm Ngư lên, ánh mắt lạnh thấu xương, "Cô ấy là em gái tôi."

Lý Thanh Sâm lại cười lạnh một tiếng, "Em gái? Có chắc cậu chỉ đơn giản xem cô ấy là em gái không?"

Hà Nhất Trạch không nhiều lời nữa, sải bước rời đi.

Lý Thanh Sâm giơ tay, hai mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm bóng dáng Hà Nhất Trạch, "Sử dụng thuốc tê."

【 Chủ nhân, ngài không thể sử dụng đạo cụ với nam phụ. 】

"Cút!"

【.........】

*

Trên đường đi về nhà, cảnh đêm tươi đẹp bao phủ bám vào bóng dáng hai người.

Cha Thẩm cùng Hà mẫu đi sang nhà họ hàng, nguyên nhân chính là vì thế Thẩm Ngư mới có thể sử dụng xuân dược, nhưng cô không nghĩ sẽ rơi vào tình cảnh như vậy.

Ý thức dần dần biến mất, mùa đông mà Thẩm Ngư nóng cả người toát mồ hôi, tay kéo khóa áo, muốn cởi quần áo ra.

Một bàn tay to cầm cổ tay của cô, cảm giác lạnh lẽo cuồn cuộn không ngừng truyền đến làn da Thẩm Ngư, tựa trấn an trái tim cô.

"Nóng...... Em nóng......" Thẩm Ngư thần chí không rõ, cọ cọ trên cổ Hà Nhất Trạch.

Con ngươi Hà Nhất Trạch càng thêm ám trầm, nắm chặt cổ tay cô, ôm cô đi nhanh vào nhà, đóng cửa lại đi vào.

Thẩm Ngư tựa như rắn vặn vẹo trên người Hà Nhất Trạch, tay nhỏ nóng bỏng từ dưới bụng hắn đi lên ngực, tác loạn sờ tới sờ lui.

Hà Nhất Trạch hơi thở rối loạn, cắn chặt răng nhịn lại, bước đi hỗn độn vào phòng, khóa cửa ngay sau đó đặt Thẩm Ngư lên giường.

(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: Một trăm cách trêu ghẹo anh trai cao lãnh (23)


Thẩm Ngư không có cơ thể lạnh lẽo kia, không thoải mái cởi quần áo, khuôn mặt trắng nõn lúc này đỏ bừng, cánh môi phấn nộn bị cô cắn tựa như anh đào, lăn qua lộn lại thở dốc, chỉ trong chốc lát, trên người cô cũng chỉ còn lại đồ lót.

Hai mắt Hà Nhất Trạch nhìn chằm chằm, trong mắt tràn đầy dục vọng cùng cảm xúc phẫn nộ, nếu hắn không đi, có phải cô sẽ đi cùng Lý Thanh Sâm, làm ra những hành động đó với Lý Thanh Sâm.

Chỉ cần nghĩ như vậy, Hà Nhất Trạch động tác ưu nhã cởi cúc áo, một kiện một kiện cởi áo trên người ra, sau khi chỉ còn lại áo sơ mi trắng, bước đi đến mép giường, đè lên Thẩm Ngư.

Thẩm Ngư vừa tiếp xúc với cơ thể mát lạnh kia, theo bản năng giãy giụa nhưng khi ngửi được mùi hương quen thuộc kia mới không giãy giụa nữa, mở hai tay ôm lấy.

Hà Nhất Trạch kêu lên một tiếng, bàn tay to như gọng kìm chế trụ cằm cô, ép cô nhìn thẳng, hơi thở bá đạo nóng cháy phả lên khuôn mặt của cô, lạnh lẽo hỏi: "Tôi là ai?"

Thẩm Ngư vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng hắn, hừ hừ híp mắt: "Hà Nhất Trạch!"

"Trên người của anh thật thoải mái, ưm ~"

Hà Nhất Trạch chỉ cảm thấy đầu ong một tiếng, dây thần kinh đứt gãy, gắt gao chế trụ cái ót, ngậm lấy cái lưỡi đang liếm khóe miệng mình.

( kéo đèn ~)

*

Sáng sớm, ánh sáng ấm áp ngoài cửa sổ xuyên thấu qua bức màn chiếu vào trong phòng, bồn hoa ngoài cửa sổ đung đưa, lay động nhè nhẹ theo bức rèm.

Thẩm Ngư mở to mắt, trên người vừa đau nhức vừa mệt mỏi, đầu choáng mắt hoa, chống khăn trải giường ngồi dậy, bốn phía trống rỗng không người, giường mềm mại cũng chỉ còn một mình cô.

Dự cảm không tốt hiện lên trong lòng, trước mắt hiện lên cảnh tượng tối qua, sắc mặt vừa trắng vừa đỏ.

【 Ký chủ chỉ ngâm mình trong bồn tắm một đêm, không phát sinh chuyện gì. 】

Tiếng nói hệ thống mệt mỏi mang theo lên án, nó còn tưởng rằng có thể nhìn thấy phát sóng trực tiếp, lại không nghĩ tới Hà Nhất Trạch lại là chính nhân quân tử.

Thẩm Ngư lập tức nhẹ nhàng thở ra, nghe ra hệ thống ý tứ, mỉm cười nói: "Mi có ý gì hả, hệ hệ!?"

【 Người ta sai rồi. 】

Thẩm Ngư mặc quần áo, "Hà Nhất Trạch đi đâu?"

【 Làm bữa sáng tình yêu cho chị. 】

Thẩm Ngư nga một tiếng, mặc xong quần áo xuống giường mở cửa đi ra ngoài, về phòng mình rửa mặt.

Tuy rằng Thẩm Ngư biết tối hôm qua cũng không có phát sinh chuyện gì, nhưng nguyên thân nhìn đâu biết mình chỉ ngâm ở bồn tắm một đêm, nội tâm nhất định rất mâu thuẫn, cô ấy thích Hà Nhất Trạch, nhưng cô ấy không muốn dùng cách này để có được hắn, quan trọng nhất chính là bọn họ vẫn là anh em trên danh nghĩa.

Rửa mặt xong đi ra, liền nhìn thấy Hà Nhất Trạch ngồi bên cạnh bàn của cô, trên tay cầm một quyển sách, bìa sách là: Anh trai cao lãnh quấn lấy tôi.

Thẩm Ngư đại kinh thất sắc, lấy tốc độ nhanh nhất cướp quyển sách về, lui về phía sau vài bước, "Anh, anh......"

Ánh mắt Hà Nhất Trạch từ quyển sách chuyển qua cô, thanh âm trầm thấp: "Về sau ít đọc mấy loại sách này."

Thẩm Ngư không ngừng gật đầu, "Biết, đã biết, anh."

"Uống cháo đi." Hà Nhất Trạch để bát cháo nóng hổi lên bàn, "Lại đây ngồi."

Thẩm Ngư sắc mặt tái nhợt, "Anh, anh mang về đi, em không muốn ăn."

Hà Nhất Trạch dừng một chút, nhàn nhạt mở miệng, "Muốn cho tôi đút em ăn?"

Thẩm Ngư đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Hà Nhất Trạch hồi lâu, một lát vẻ mặt đau khổ đi qua ngồi xuống, bưng cháo một ngụm một ngụm uống.

Cô có dự cảm, nếu cô tiếp tục nói không ăn, Hà Nhất Trạch sẽ cứng rắn nhét bát cháo đó vào miệng mình.

(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: Một trăm cách trêu ghẹo anh trai cao lãnh (24)


Uống xong bát cháo nặng nghìn cân, Thẩm Ngư vừa định nói, một bàn tay to chợt duỗi lại gần, khi sắp chạm được vào tóc cô, Thẩm Ngư giống như con thỏ bị chấn kinh mà né tránh bàn tay thon dài kia, "Anh, em ra ngoài xem cha mẹ đã về chưa."

Dứt lời Thẩm Ngư nghiêng ngả lảo đảo chạy ra cửa.

Con ngươi thâm thúy của Hà Nhất Trạch nhìn chăm chú bàn tay ngừng ở giữa không trung, khóe miệng hơi nhấp.

Không thể gấp gáp, từ từ tới.

*

【 Độ hảo cảm của Hà Nhất Trạch là 89, chúc mừng ký chủ chúc mừng ký chủ. 】

Sáng ngày hôm sau, còn một tuần nữa là thi cuối kỳ.

Không khí trong phòng bị áp lực nặng nề bao phủ, sắc mặt mọi người u ám, thành tích không lý tưởng gãi đầu cào má muốn ôm chân Phật, sắc mặt Thẩm Ngư cũng là như thế.

Thẩm Ngư nghĩ đến chuyện tối qua, hai tai đỏ ửng, thường thường nhìn về phía Hà Nhất Trạch.

Ngày hôm qua trốn cả một ngày, buổi sáng hôm nay cô chưa kịp ăn sáng đã tới trường, căn bản ngay cả mặt Hà Nhất Trạch cũng chưa nhìn, cô sợ nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Hà Nhất Trạch.

Nói như thế nào đêm qua cũng là cô chủ động, là cô giống như chết đói...... Tuy không nhớ được nhiều lắm, nhưng mấy vết đỏ trên cổ Hà Nhất Trạch chắc chắn đều là do cô cắn.

Lý Thanh Sâm nghiêng đầu gọi một tiếng Tiểu Ngư.

"Sao vậy?" Thẩm Ngư nghi hoặc ngoái đầu nhìn lại.

Ánh mắt Lý Thanh Sâm thâm thâm: "Buổi tối hôm trước em không sao chứ?"

Thẩm Ngư mờ mịt chớp mắt, bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua cô còn đẩy Lý Thanh Sâm ra, vội xua tay nói: "Không, không có việc gì a."

Lý Thanh Sâm: "Buổi chiều tan học, em có thể đến sân bóng rổ xem anh thi đấu không?"

【 Không thể từ chối nam chủ! Thỉnh ký chủ chú ý! 】

Thẩm Ngư ngập ngừng một chút: "...... Được."

Lý Thanh Sâm nói tiếp: "Thi đấu kết thúc, phải chờ anh về cùng."

Thẩm Ngư cắn cắn môi, nhìn thoáng qua phía Hà Nhất Trạch, mới gật đầu đồng ý.

*

Buổi chiều tan học.

Sắc mặt Nhan Sanh không tốt lắm, chậm rì rì thu dọn sách vở, thấy Hà Nhất Trạch phải đi, vội vàng đuổi kịp.

"Nhất Trạch."

Ánh mắt Hà Nhất Trạch đuổi theo thân ảnh của Thẩm Ngư, nhăn mày lại.

Dừng bước, Nhan Sanh thở phì phò đuổi kịp, nâng tay muốn kéo ống tay áo Hà Nhất Trạch, lại bị hắn né tránh.

"Nhất Trạch, tớ chỉ nói một câu thôi, sẽ không tiếp tục quấy rầy cậu." Nhan Sanh điềm đạm đáng yêu lộ ra một tia mong đợi cuối cùng.

Hà Nhất Trạch mặt vô biểu tình nhìn cô ta, chờ cô ta nói tiếp.

Nhan Sanh tươi cười nói: "Lớp mình tổ chức đi núi Khổng Lâm, cậu có đi không?"

Hà Nhất Trạch: "Có."

Ánh mắt Nhan Sanh sáng lên, lại nghe được câu nói tiếp theo của hắn: "Nhưng không phải tuỳ tùng đi."

Hai mắt thiếu niên vĩnh viễn đều là đạm mạc, nhưng mỗi lần nhắc tới người kia đôi mắt mới có một tia biến hóa.

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cũng là như thế, Nhan Sanh cho rằng mình có thể làm hắn thay đổi......

Lại không nghĩ rằng là Thẩm Ngư, người cô ta không bao giờ nghĩ tới, thay đổi hắn.

Hà Nhất Trạch cất bước rời đi.

Hai chân Nhan Sanh mềm nhũn, ngồi quỳ trên mặt đất, bàn tay che mặt khóc thút thít.

*

Sân bóng rổ đặc biệt náo nhiệt, trước cửa kín người hết chỗ, chen chúc muốn vào xem thi đấu, cuộc thi lần này tổ chức với trường Nhị Trung, tên Lý Thanh Sâm vừa hiện lên, nữ sinh mê muội đã đến đông đủ.

Thẩm Ngư chỉ tới chậm năm phút đồng hồ, hiện tại không có cách nào chen vào.

Bảo vệ ngoài cửa sơ tán đám người, "Đều xếp hàng, đều có vị trí, các bạn đừng có gấp!"

Chen chúc nửa ngày, lúc đi vào cuộc thi đã diễn ra nửa tiếng.

Thẩm Ngư tìm chỗ trống ngồi xuống, người bên cạnh nhận ra cô, nhỏ giọng bàn tán với người bên cạnh.

(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56: Một trăm cách trêu ghẹo anh trai cao lãnh (25)


"Trời ạ, sao cậu ta lại ngồi cùng chúng ta nha!"

"Cậu cũng nhận ra sao? Tớ nhìn nửa ngày, cậu ta thế nhưng nhuộm tóc."

"Vậy thì sao chứ, Lý Thanh Sâm cũng sẽ không thích loại người này, cậu xem có ai mà không chán ghét cậu ta!"

"Cậu nói nhỏ thôi, đắc tội cậu ta sẽ không có kết cục tốt a, người kia chơi cùng cậu ta, nghe nói bị gì kia, hiện tại đều thôi học."

"Thật sao??"

Thẩm Ngư nghe mấy nữ sinh nói mà đau đầu, giơ tay che lại nửa bên mặt, hít sâu một hơi, chuyên tâm xem thi đấu.

【 Ký chủ, phải cẩn thận nữ phụ Lâm Uyển Uyển. 】

Thẩm Ngư: "Cô ta sẽ trả thù tôi?"

Hệ thống đã đi cùng cô qua một thế giới, đối xử với cô cũng tận tâm tận lực, tuy rằng có đôi khi ở trong cửa hàng đạo cụ có hơi hố, mặt khác đều khá tốt.

【 Đúng vậy, ký chủ vẫn nên để ý một chút. 】

"Được."

Trong lúc nói chuyện cùng hệ thống, nửa trận sau đã sắp kết thúc, điểm số hai bên từ Lý Thanh Sâm kết cục bắt đầu, dần dần bị đối phương đuổi kịp, thậm chí hiện tại còn tụt lại phía sau.

Không khí ngưng kết lại,mấy người kích động mê muội kêu gào Lý Thanh Sâm ra sân.

Bất quá nữ sinh bên cạnh Thẩm Ngư nói bởi vì chân Lý Thanh Sâm bị thương, bây giờ lại ra sân sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Ánh mắt Thẩm Ngư hướng về phía Lý Thanh Sâm đang ngồi nghỉ ngơi, lại không nghĩ rằng hắn cũng đang nhìn về phía này.

Thẩm Ngư còn chưa tỏ vẻ, mấy nữ sinh bên cạnh đã hưng phấn.

"Có phải Lý học trưởng đang nhìn tớ không?"

"Nhất định là đang nhìn tớ!"

Thẩm Ngư mặt không đổi sắc thu hồi tầm mắt, nói với hệ thống: "Lý Thanh Sâm này làm tôi cảm thấy quen thuộc."

【.........】

Hệ thống đột nhiên cấm ngôn, cô còn chưa kịp nghĩ lại, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai, Thẩm Ngư vừa nhấc mắt, liền thấy Lý Thanh Sâm đứng dậy làm nóng người.

Thi đấu bắt đầu, tình hình chiến đấu thập phần kịch liệt, từ bên yếu trở thành bên dẫn đầu.

Thẩm Ngư liếc mắt một cái liền nhìn ra chân phải của hắn bị thương, biên độ hoạt động ít hơn so với chân trái, lại cứng rắn một tia không thoải mái cũng không lộ ra, cái này làm cho Thẩm Ngư phá lệ giật mình.

Ba giây cuối cùng, Lý Thanh Sâm cướp được 3 điểm, giành chiên thắng.

Thính phòng vang vỗ tay rầm rộ, Thẩm Ngư đứng dậy rời thính phòng.

Ngoài hòng thay quần áo, người đến người đi, Thẩm Ngư đứng ở bên cạnh cửa chờ hắn, cũng không biết là nguyên nhân gì, cô vừa nói tên của mình những người đó liền cho cô vào.

Đỉnh đầu truyền đến trọng lượng, vỗ vỗ, Lý Thanh Sâm mồ hôi ướt đẫm đi đến bên cạnh cô, vỗ vỗ đỉnh đầu, cười nói: "Vào đi."

Thẩm Ngư liếc nhìn bên trong, ngượng ngùng xua tay: "Thôi bỏ đi."

Đây là phòng thay quần áo của con trai, bên trong đều là trần trụi cánh tay, nhìn đau mắt thì không tốt.

Lý Thanh Sâm giơ tay nói với người bên trong mấy câh, những người đó lục tục đi, phòng thay quần áo nháy mắt liền không có một bóng người.

Thẩm Ngư nghẹn họng nhìn trân trối.

Đi theo tiến vào, ngồi xuống trên ghế dài, đôi mắt liếc hướng nơi khác, bên tai truyền đến từng trận sột sột soạt soạt tiếng thay quần áo.

Khi Lý Thanh Sâm mặc chỉnh tề đi đến trước mặt Thẩm Ngư trước mặt, Thẩm Ngư vừa lúc ngẩng đầu.

"Tiểu Ngư."

Thẩm Ngư vẫn luôn ngửa đầu không thoải mái, đơn giản đứng lên, nhưng vẫn phải ngửa đầu, đáng giận thân cao mét sáu a!

"Lý ca ca, anh muốn nói với em chuyện gì a?"

Lý Thanh Sâm thở dài, "Sau khi chuyển tới, Tiểu Ngư liền càng ngày càng xa lạ, có phải hay không bởi vì có anh trai, liền không quan tâm tới anh nữa."

(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57: Một trăm cách trêu ghẹo anh trai cao lãnh (26)


Thẩm Ngư nhất thời không nói được gì.

Những lời này không phải là lời kịch của cô sao? Giọng nói u uán này, hình ảnh bi thương này.

Rũ mắt mím môi, nữ phụ bị người ghét đúng không, Thẩm Ngư xác định vững chắc có thể làm nam chính này ghê tởm mình.

Thời khắc khảo nghiệm kỹ thuật diễn tới rồi, Thẩm Ngư hít sâu một hơi, dừng một chút rồi mới thở ra.

【 Ký chủ……】 hệ thống hoảng sợ nhìn Hà Nhất Trạch đang đứng bên ngoài nghe lén, hận không thể bịt miệng Thẩm Ngư lại.

Nhưng nó còn chưa kịp nói ra……

Thẩm Ngư bỗng chốc ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy muốn nói lại thôi cùng ngượng ngùng, “Lý ca ca, anh muốn biết nguyên nhân sao?”

Lý Thanh Sâm sửng sốt một chút, gật gật đầu.

Thẩm Ngư vươn tay thật cẩn thận cầm tay hắn, đến gần hơn, ngữ khí run rẩy mang theo dũng khí, “Em thích anh a, Lý ca ca, em không nghĩ muốn anh coi em như em gái, em chán ghét như vậy, em muốn làm bạn gái của anh, muốn làm người yêu của anh!”

Dứt lời, Thẩm Ngư vội gục đầu xuống giả vờ ngượng ngùng, kỳ thật đã bị chính mình ghê tởm đến xanh mặt, hẳn là được rồi đi, cốt truyện nam chính vẫn coi nguyên thân như em gái, thế nên sau khi nguyên thân thổ lộ, chẳng những bị nhục còn bị xa cách.

Nhưng thời gian trôi đi, Thẩm Ngư nghi hoặc vừa ngẩng đầu, đôi tay đã bị Lý Thanh Sâm nắm chặt, đỉnh đầu truyền đến giọng nói vui sướng, “Thật sao? Tiểu Ngư.”

Thẩm Ngư kinh ngạc ngước mắt, liền đối diện với đôi mắt vui sướng của Lý Thanh Sâm, lập tức giật mình trừng mắt.

【 Ách, ký chủ……】 hệ thống nhìn Hà Nhất Trạch xoay người rời đi, vội vàng nói 【 Hà Nhất Trạch……】

Thẩm Ngư làm sao nghe hệ thống nói gì nữa, cô đã bị Lý Thanh Sâm biểu hiện khiến cho đầu óc trống rỗng.

Lý Thanh Sâm tới gần một bước, cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt cô: “Em nói thật sao? Tiểu Ngư.”

Thẩm Ngư bỗng nhiên nhăn mày, dùng sức thoát khỏi hắn, lui về phía sau nói: “Anh là…… Giản Túc?”

Giản Túc, một mau xuyên giat bò từ tầng chót tới top 10 mau xuyên giả giống cô, một người Thẩm Ngư không muốn đụng tới nhất.

Lý Thanh Sâm cũng chính là Giản Túc gương mặt bi thương “Ngư, vì sao em lại đối xử với tôi như vậy?”

Thẩm Ngư đen mặt: “Tại sao anh cũng tới thế giới này?”

Đây chính là thế giới có nam phụ cấp bậc S, sao có thể muốn tới là tới.

“Chuyện này em không cần lo lắng.” Giản Túc run run vai, con ngươi lóe sáng: “Em không nhớ tôi sao?”

Thẩm Ngư lạnh mặt chỉ vào hắn: “Anh không cần quấy nhiễu tôi là được.”

Hóa ra ngay từ đầu Lý Thanh Sâm khác thường liền đại biểu hắn đã đi vào thế giới này, còn sớm phát hiện cô chính là nguyên thân.

Thẩm Ngư sở dĩ chán ghét Giản Túc, bởi vì hắn rất biến thái. Những thế giới trước kia, Thẩm Ngư cũng đụng phải hắn, ban đầu cũng không biết là hắn, về sau thiếu chút nữa nhiệm vụ thất bại.

Lần đầu tiên đụng phải hắn, Thẩm Ngư nhớ rõ người khác nói qua thân thế của hắn, nghe bi thảm, Thẩm Ngư khi đó còn rất đồng tình, giúp đỡ hắn vài lần, vì thế bị hắn bám lấy.

Giản Túc sắc mặt xám trắng: “Ngư……”

Lại là như vậy, mỗi lần Thẩm Ngư muốn mắng, người này lại dùng biểu tình như vậy, làm người không thể nổi nóng với hắn.

“Được rồi được rồi, thế giới này tôi nhất định phải hoàn thành, Giản Túc tính tôi xin anh, đừng làm trở ngại tôi được không?” Thẩm Ngư bất đắc dĩ nói.

Giản Túc vội vàng gật đầu, ảm đạm con ngươi sáng lên “Vậy em đừng chán ghét tôi.”

“Anh không làm chuyện khiến tôi chán ghét, tôi như thế nào sẽ chán ghét anh!” Thẩm Ngư liếc mắt nhìn hắn, nghĩ còn có chuyện quan trọng, liền nói: “Tôi đi trước.”

Giản Túc con ngươi tỏa sáng nhìn chằm chằm bóng dáng Thẩm Ngư đi xa.

(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58: Một trăm cách trêu ghẹo anh trai cao lãnh (27)


Lúc Thẩm Ngư về đến nhà trời đã khuya, vừa vào cửa liền cảm thấy không khí áp lực trong nhà.

Vừa định thay dép, bên tai đã truyền đến một tiếng mắng đinh tai nhức óc: “Thẩm Ngư! Cô vào đây ngay!”

Thẩm Ngư tâm hoảng hoảng đi qua, liền nhìn thấy gương mặt như muốn ăn thịt người của Thẩm phụ.

“Lão… Lão ba……”

Mặt Thẩm phụ đen sì, trợn mắt tức giận nhìn, “Tôi không có đứa con gái như cô!”

Thẩm Ngư vẻ mặt đưa đám, cũng không biết mình làm sai chuyện gì, “Lão ba, ba làm gì vậy?”

Thẩm phụ giơ tay đập xuống bàn trà, “Tôi làm gì? Mấy ngày hôm nay cô ở trường học làm gì! Vốn tưởng rằng cô có thể sửa lại, chăm chỉ học tập, không nghĩ tới còn cùng người khác yêu đương! Cô biết sang năm là phải thi đại học sao? Còn có tâm tư yêu đương??”

Thẩm Ngư nghe được sửng sốt sửng sốt, nói… Yêu đương? Chẳng lẽ là chuyện đêm qua của cô với Nhất Trạch bị phát hiện?

Sắc mặt Thẩm Ngư trắng bệch, kinh hách lui về phía sau vài bước, rũ đầu cả người run rẩy, run run rẩy rẩy nói: “Lão ba…… Nhất Trạch ca cùng con……”

Thẩm phụ nghe thấy hai chữ Nhất Trãh, tức giận đến đứng lên, chỉ vào cô quát: “Cô còn nói Nhất Trạch, mỗi lần thi người ta đều xếp hạnh nhất, cô còn tưởng vu khống Nhất Trạch?”

“Không… Không phải.” Thẩm Ngư vội không ngừng lắc đầu biện giải, nghe nghe mở to hai mắt nhìn, “Không liên quan sến anh Nhất Trạch a?”

“Đương nhiên không có!” Thẩm phụ nhìn cô không biết hối cải, còn vọng tưởng vu khống Hà Nhất Trạch, tức giận cầm chổi lông gà trên bàn đánh Thẩm Ngư!

Thẩm Ngư bị đánh đột nhiên không kịp phòng ngừa, căn bản không kịp trốn, ngay lúc cô bị đánh, một bóng hình đi tới trước mặt cô, chặn roi nguyên bản dừng trên người cô.

Tiếng rên từ đỉnh đầu vang lên, Thẩm Ngư giật mình, ngẩng đầu, liền nhìn đến một gương mặt ngược sáng, ngay cả nhíu mày, gương mặt kia vẫn đẹp mất hồn.

Thẩm phụ cũng bị dọa sợ, chổi lông gà trong tay buông lỏng, vội không ngừng chạy tới, hỏi Hà Nhất Trạch thế nào.

Hà Nhất Trạch buông lỏng, tựa vừa rồi đều là ảo giác, hoàn toàn không có việc gì lắc đầu, “Cháu không sao, thúc thúc.”

Thẩm phụ thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Không sao thì tốt rồi không sao thì tốt rồi.”

Dứt lời, trừng mắt nhìn Thẩm Ngư: “Nhanh, không biết đỡ Nhất Trạch vào trong phòng, hôm nay tạm thời tha cô.”

Thẩm Ngư vội vàng đỡ Hà Nhất Trạch đi vào phòng anh, bật đèn lên, không khí lạnh băng như hầm băng, vuốt điều khiển từ xa cạnh tường, mở điều hòa.

Anh không lạnh sao? Mùa đông rét như vậh, điều hòa cũng không bật.

Lông mày Hà Nhất Trạch nhíu chặt, lộ ra một tia thống khổ, ngồi ở trên giường thở hỗn loạn.

“Ạm không sao chứ?” Thẩm Ngư thấy thế đi qua, lo lắng hỏi.

Lão ba tuyệt đối hạ tám phần sức, ông chắc tức điên rồi, nếu Hà Nhất Trạch không giúp cô ngăn lại, sợ là cánh tay của Thẩm Ngư bây giờ không nâng lên được nữa.

Hà Nhất Trạch lắc lắc đầu, rũ đầu, tay để trên nơi bị đánh, ngón tay đều hơi run rẩy.

Sợ là đau choáng váng.

Thẩm Ngư chạy ra phòng, tìm được hòm thuốc sau nhanh chóng quay về phòng Hà Nhất Trạch phòng.

Đặt hòm thuốc lên giường, tìm đá cho vào túi chườm, dùng khăn lông ôm lấy, vừa nhấc mắt liền đối diện với đôi mắt thâm thúy của Hà Nhất Trạch, Thẩm Ngư xem mê mẩn hồi lâu, nửa ngày mới hồi thần, mặt nóng nên.

(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59: Một trăm cách trêu ghẹo anh trai cao lãnh (28)


Vội vã lui về phía sau, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Anh vén áo để lộ vết thương ra, em đặt túi chườm đá lên.”

Bên tai truyền đến tiếng cởi áo sột sột soạt soạt.

“Được rồi.” Giọng nói trầm thấp dưới ánh đèn mờ nhạt sắc đã lộ ra một tia ái muội.

Thẩm Ngư ngước mắt hút một hơi, trước mắt là lồng ngực khỏe mạnh tựa như được điêu khắc, cơ bắp phân bố cân xứng, dưới ánh đèn càng thêm gợi cảm.

“Không…… Không phải, chỉ cần lộ vết thương ra là được…… Không không cần cởi quần áo……” Thẩm Ngư đều sợ tới mức nói lắp bắp, dời ánh mắt tau cầm túi chườm đá đều run lên.

Hơn nữa điều hòa còn chưa ấm hoàn toàn, thân trên trần trụi, không lạnh sao……

Hà Nhất Trạch khoác tạm áo sơ mo, cánh tay trái lộ ở bên ngoài, vết thương xanh tím trải rộng khắp cánh tay, tuy rằng không bị rách da, lại làm người sợ hãi.

Thẩm Ngư da đầu tê dại, hốc mắt dần dần phiếm hồng, đau lòng nhìn hồi lâu, cho đến khi một bàn tay che lại đôi mắt cô.

“Đừng nhìn, tôi tự đắp là được.” Giọng nói Hà Nhất Trạch thanh lãnh lại ôn nhu nói nhỏ bên tai.

Thẩm Ngư nhẹ nhàng lắc đầu, “Em có thể……”

Hà Nhất Trạch cảm nhận được lòng bàn tay ướt át, đầu quả tim run lên, che cánh tay lại, nói: “Em đắp tôi sợ sẽ càng nghiêm trọng, đi thôi, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Thẩm Ngư còn muốn lắc đầu, thân mình lại bị người đẩy ra cửa phòng, cười với cô nói: “Trở về phòng đi, ngủ ngon.”

“Anh……” Thẩm Ngư cắn cắn môi, mới nói: “Ngủ ngon, nếu không thoải mái, nhất định phải nói cho em biết.”

“Được.”

Trở lại phòng

【 Hà Nhất Trạch hảo cảm độ tới 91…… Hắc hóa giá trị 86. 】

Câu cuối cùng của hệ thống làm Thẩm Ngư nghi hoặc.

“Hệ thống, ngươi làm sao vậy.”

【 Ta không có việc gì, là cô có việc. 】

Thẩm Ngư trong lòng căng thẳng, vội nói: “Tôi làm sao vậy?”

【 Lúc cô thâm tình thổ lộ với Lý Thanh Sâm, Hà Nhất Trạch ở hiện trường nghe. 】

Thẩm Ngư: “!!!!”

“Sao không nói sớm cho tôi biết???”

【 Ta cũng muốn nói, nhưng cô không cho ta cơ hội. 】

Thẩm Ngư khóc không ra nước mắt, “Vậy đoạn phía sau hắn có nghe không?”

【 Phía sau không nghe, nghe cô thổ lộ xong, liền đi rồi. 】

“Ngọa tào!”

Thẩm Ngư nhớ tới líc về njaf Thẩm phụ đột nhiên phẫn nộ, nói cô yêu đương, và chuyện liên tiếp xảy ra sau đó.

“Này…… Hà Nhất Trạch tâm cũng thật đen.”

Bảo sao, rõ ràng Thẩm phụ chỉ đánh một gậu, cánh tay hắn thế nhưng toàn bộ tím bầm, nghiêm trọng như vậy, rõ ràng chính là đánh mười mấy gậy, là chính hắn làm đi? Còn làm bộ trọng thương làm cô lo lắng.

【 Còn có càng đen, cô chờ xem, châm một ngọn nến cho cô. 】

Thẩm Ngư tâm hoảng ý loạn, “Đừng a, còn có chuyện gì a? Nói nói cho tôi nghe với!”

【 Hệ thống offline, có việc hãy nhắn lại sau tiếng bíp……】

Thẩm Ngư: “……”



Sáng sớm, căn cứ nguyên thân áy náy, Thẩm Ngư sớm rời giường ăn xong cơm sáng an vị ở trên bàn cơm chờ Hà Nhất Trạch.

Cùng đi học, phát hiện muốn đi xe đạp, Thẩm Ngư nhìn khuôn mặt trắng bệch của Hà Nhất Trạch, cùng cánh tay dường như không nâng lên được, áp xuống trong lòng 360 độ, nói: “Anh, em chở anh, tay của anh đang bị thương.”

Hà Nhất Trạch khó xử mím môi, hồi lâu mới nói: “Được.”

Cứ như vậy, Thẩm Ngư nhìn thoáng qua bàn tay đặt trên eo mịm, một đường đạp xenvào trường học.

Dừng xe ở bãi đỗ xe, vừa muốn nói chuyện với Hà Nhất Trạch, một bóng người bỗng nhiên vọt tới trước mặt cô.

Người nọ cầm một bình đựng, trong lòng Thẩm Ngư có một loại dự cảm không tốt.

(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom