Cập nhật mới

Dịch Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 300: Tôi là người mù mà, tha cho tôi đi (2)


Edit: Ư Ư

Làm người mù thật sự không dễ dàng, đi đường đều phải lo lắng sẽ ngã hoặc va vào người khác, cô không thể không dùng cây gậy dò đường mà nguyên thân đặt trước tủ giày.

May mà nguyên thân đã mù từ nhỏ, lại ở đây lâu nên đi lại rất quen thuộc, dọc theo tiểu khu có một con đường nhỏ, cứ đi thẳng là có thể tới vườn hoa của tòa nhà.

Lúc này là tầm khoảng 5 giờ chiều, những người đi làm trong tòa nhà cũng tan tầm, người cũng nhiều hơn, còn có vài người đang dắt chó đi dạo bên trong.

Thẩm Ngư cầm gậy đi theo lề đường tới vườn hoa, âm thanh bên tai cũng bắt đầu nhiều hơn mà phần lớn đều là các bác gái tụ tập nói chuyện với nhau.

Cô sờ soạng ngồi xuống một cái ghế đá nghe các bác gái nói chuyện, thật ra có đôi khi nghe những bác gái này nói mới biết được nhiều chuyện, "Thành phố lại có người bị giết đấy! Các bác có nghe thấy tin tối qua không? Đây đã là người thứ bao nhiêu rồi, đúng là quá nguy hiểm."

"Cho nên buổi tối về nhà phải cẩn thận một chút, con gái nhà tôi phải làm việc tới hai giờ sáng mới về nên tôi bảo bố nó lái xe đi đón nó về chứ có để nó đi một mình đâu."

"Hầy, hy vọng nơi này sẽ không xảy ra chuyện gì, bây giờ tôi còn chẳng dám ra đường vào buổi tối này."

"À đấy, không biết cái nhà bên cạnh tôi làm cái gì mà buổi tối cực kỳ ồn ào, ngày nào cũng có tiếng phụ nữ, tường cũng chẳng cách âm nên ồn không ngủ được."

"Nhà bà ở tầng hai mà nhỉ? Người ở phòng tầng hai hung dữ lắm đấy, bà cứ đi nói cho tổ dân phố biết chứ đừng tự mình đi nói."

"Tôi cũng biết vậy, mà nói cũng có tác dụng gì đâu......"

Mấy bác gái nói thêm một lúc rồi cùng nhau ra quảng trường tập thể dục.

Thẩm Ngư nghe được vậy là đủ rồi, cô vừa đứng dậy định đi về nhà thì lại có một giọng nữ vang lên, "Tiểu Ngư ~"

Một cô gái đi tới trước mặt cô kinh ngạc nói: "Tiểu Ngư, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô đi ra ngoài đi dạo đấy."

Cô gái này tên là Khương Trà, ở cùng tòa nhà nhưng lại không ở cùng một khu, là đồng nghiệp dạy cùng lớp nhưng lại là giáo viên Ngữ Văn.

Do bị mù nên nguyên thân khá hướng nội, không biết cách hòa đồng với mọi người nên không có bạn bè, có lúc bị người khác bắt nạt cũng không dám phản kháng.

Khương Trà lại thân thiện, còn không chê cô là người mù, bình thường gặp được đều chào hỏi một hai câu.

Tính cách của nguyên thân đã như vậy nên cô cũng chỉ cong cong khóe miệng nói: "Hôm nay thời tiết không tồi nên tôi muốn đi ra ngoài dạo một lúc."

Khương Trà ồ một tiếng, ở phía ra có người gọi, cô ấy nói với Thẩm Ngư: "Tôi còn có việc nên đi trước đây, gặp nhau ở trường nhé."

Thẩm Ngư vẫy vẫy tay.

Nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, cô nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người kia.

"Trà Trà cậu chơi với cô ấy là?"

"Tôi thấy cô ấy rất đáng thương."

"Đáng thương? Hừ, người đáng thương tất có chỗ đáng giận, cậu không biết có vài người bề ngoài nhìn yếu ớt thế thôi chứ trong lòng xấu xa lắm đấy, cậu cần phải cẩn thận một chút."

"Vậy à........."

Tiếng nói của hai người dần dần biến mất, khóe miệng Thẩm Ngư giật giật, muốn nói xấu sao lại không nói nhỏ một chút chứ.

Cô không để ý đi dọc theo đường cũ về nhà, vừa đi vừa hỏi hệ thống: "Hệ hệ, anh nói xem sát nhân cuồng kia là nam hay là nữ?"

【 Không biết. 】723 mới không bị lừa nhé.

Thẩm Ngư nhàm chán thở dài, "Có thể cho tôi xem mấy bộ phim Hàn không? Hệ hệ."

【Một bộ 10000 giới tệ. 】

"Anh......" Thẩm Ngư bị hố đến nỗi không còn lời gì để nói, cô buồn bực trả giá còn 5000 giới tệ.

Trước mắt xuất hiện một cái màn hình, cuối cùng Thẩm Ngư cũng được nhìn thấy màu sắc rực rỡ nên nhanh chóng click vào một tập bắt đầu xem

Dù vậy nhưng cô vẫn không xem nhẹ đường dưới chân, vừa dò đường vừa bước đi, đột nhiên gậy chạm vào một thứ gì đó cứng cứng, cô vội vàng dừng bước, cũng tạm dừng bộ phim đang xem.

Rõ ràng là một đôi giày da, cô dịch gậy lên trên một chút chạm vào ống quần.

"Xin lỗi." Nói thế nào vẫn nên nói lời xin lỗi, Thẩm Ngư cũng không muốn đắc tội với người khác vào lúc này.

Giọng nói của người kia lạnh lẽo vô cảm, "Không sao."

Thẩm Ngư nghe giọng là biết người đàn ông này sẽ không quá kém, sợ là cực kỳ đẹp trai, ngoại trừ giọng nói hơi lạnh lẽo ra thì mọi thứ đều khá tốt.

Đẹp trai thì đẹp trai nhưng người này cũng có thể là sát nhân cuồng ở thế giới này.

Dù sao có thể sống lại, cô chẳng sợ gì sất.

Người kia đi rất nhanh, hướng đi cũng cùng hướng với cô, Thẩm Ngư cầm gậy dò đường chạy chậm theo.

Tới cầu thang, bên trên có tầm ba bốn người đi xuống nên rất khó để phân biệt tiếng bước chân, cũng may mà nguyên thân đã mù nhiều năm nên thính giác khá tốt, cô dựa vào lan can đi theo người kia lên tầng.

Trên đường không biết đụng vào bao nhiêu người, cuối cùng cũng dừng lại ở tầng năm, cái cơ thể này cũng quá yếu ớt rồi, mới leo đến tầng năm mà đã không chịu được.

"Anh gì ơi...... Này... Anh......" Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân của hắn ở không xa

Hắn lạnh lùng nhìn cô, không phải hắn không biết cô đi theo sau cả đoạn đường, chỉ là phiền chán người khác quấn lấy hắn, tức giận hỏi: "Có việc gì sao?"

Thẩm Ngư thấy hắn không kiên nhẫn, cô bắt đầu trợn mắt nói dối, "Thật ra tôi ở ngay phòng đối diện nên muốn anh giúp đỡ một chút có được không? Anh cũng thấy đấy, tôi là người mù nên có nhiều chuyện không tiện lắm."

Hắn dựa vào cửa lạnh lùng cười, "Liên quan gì đến tôi?"

Rầm đến một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.

Thẩm Ngư đen mặt nắm chặt gậy dò đường trong tay

【 Phụt...... Á há há......】723 nghẹn cười, lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Ngư ăn mệt, chẳng lẽ là lời tiên đoán của nó đã trở thành sự thật? Quào, miệng thần rồi!

"Hừ, đừng nghẹn, muốn cười thì cười đi." Thẩm Ngư xoay người mở cửa phòng đối diện đi vào.

Nếu không phải vì nhiệm vụ thì cô cũng không muốn mặt nóng dán mông lạnh, giờ thì tốt rồi, bị sập cửa thì thôi đi, chắc ấn tượng trong mắt người đàn ông này cũng đến hồi kết thúc luôn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 301: Tôi là người mù mà, tha cho tôi đi (3)


Edit: Ư Ư

"Người đàn ông này nhất định là hung thủ!" Thẩm Ngư nghiến răng nghiến lợi nói, đây là lần đầu tiên cô bị đối xử như vậy.

Gương mặt này xấu không? Đương nhiên là không! Dáng người cũng được mà, cô còn thay một bộ quần áo thoải mái mà lại không già dặn, sao có thể bị đối xử như thế chứ? Không phải biến thái sát nhân cuồng thì là ai được.

【 Nếu ký chủ xác định thì có thể sang bên kia hỏi tên của hắn rồi nói với tôi, chính xác thì kết thúc thế giới luôn, sai thì cũng chỉ đi vào thế giới trừng phạt thôi mà. 】

Thẩm Ngư, "À thôi, có thể là người khác mà."

"Mẹ nó, tức quá mà." Cô không nuốt được cục tức này!

【 Phụt ha ha ha ha......】

-

Đã xác định được mục tiêu đầu tiên, buổi chiều Thẩm Ngư định dạy học xong sẽ tới vườn hoa hỏi thăm người đàn ông đó là ai.

Buổi sáng cô buộc tóc đuôi ngựa rồi mặc một cái váy trắng đi ra ngoài.

Trường học rất gần nhà, đi bộ mất khoảng mười phút, Thẩm Ngư vào văn phòng chờ trống vào tiết vang lên.

Nguyên thân không biết nhiều người, ngoại trừ Khương Trà chỉ còn lại chủ nhiệm lớp nên không có người chào hỏi, dù gì cô cũng lười.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, Thẩm Ngư đi vào phòng nhạc, tiếng nói chuyện bên trong cũng dừng lại.

Phần lớn người học dương cầm đều là những học sinh nghiêm túc muốn học nên không có nhiều học sinh bướng bỉnh gây chuyện.

Cô ngồi xuống ghế đàn, đầu tiêu là giảng một chút kiến thức lý thuyết rồi sau đó mới bắt đầu đàn một bài trong chương trình học, tiếp đó là gọi từng người lên đàn.

-

Trên hành lang nhỏ có hai người đang đi tới, cũng chỉ tầm 23 24 tuổi, người bên trái có làn da ngăm đen, ngũ quan không kém. Người bên phải thì đáng yêu thanh tú nhưng lại không có một chút nữ khí nào.

Hai người đều rất cao, người bên phải có vẻ nhỏ tuổi giống như vị thành niên nhưng cả hai người đều là giáo viên của trường học này, người bên trái là Đường Dịch dạy Văn, còn bên phải là Giang Thanh dạy Toán.

Đường Dịch không muốn kế thừa quán lẩu của cha mẹ nên mới đến đây làm giáo viên, anh không tới trường cấp hai cấp ba khác dạy mà lại chọn trường tiểu học dành cho người tàn tật này, lại nhẹ nhàng cũng không ai phiền anh, rất tự do.

Giang Thanh là bạn học cùng tiểu học của anh, hai người không nghĩ tới lại gặp nhau ở đây, hai người cũng không thân nhưng dù sao cũng là chỗ quen biết nên hay đi chung với nhau.

"Giang Thanh, cậu đừng ở nhà mãi như vậy, tuổi này nên ra ngoài đi chơi chứ."

Cha mẹ Giang Thanh mất sớm, hắn sống ở trong cô nhi viện sáu bảy năm thì được một gia đình nhận nuôi, nhưng mà hắn lại không có tiền đọc sách nên chỉ học hết cấp ba, hắn tới đây cũng vì trường này không cần bằng cấp cao, lại đang thiếu giáo viên dạy Toán.

Hắn không có nhiều tiền bằng Đường Dịch, chưa thành niên đã phải đi ra ngoài vừa làm vừa học.

"Không đi, ngày mai lớp học còn có bài kiểm tra trắc nghiệm, cậu đi đi." Mái tóc của Giang Thanh khá dài gần như che hết đôi mắt, đôi mắt đen có chút hẹp dài, lúc không cười nhìn rất nghiêm túc.

Đường Dịch chậc một tiếng, "Cậu thật là nhàm chán."

Tiếng đàn dương cầm không biết từ đâu truyền đến, bọn họ nghe nghe bèn đứng ngoài cửa phòng học nhìn vào bên trong.

"Ha ha ha, người này đang đàn bài gì vậy? Hai con hổ đúng không?" Đường Dịch cười nhạo.

Giang Thanh không nói gì, đôi mắt đen giấu dưới mái tóc nhìn về phía người con gái trong phòng học.

Cô gái này hẳn là người mù nhưng lúc đánh đàn đôi mắt kia lại tỏa sáng, dưới ánh nắng giống như hai viên đá quý sáng trong thanh triệt.

"Đi thôi." Giang Thanh thu hồi ánh mắt rồi bước đi.

Đường Dịch cũng thấy không thú vị rời đi.

-

Dạy hết một tiết, Thẩm Ngư cảm thấy thân thể của mình sắp gãy đến nơi rồi, cô duỗi eo rồi đi vào trong WC.

Cô đi rất chậm, người trên hành lang quá nhiều, nếu đi nhanh sẽ rất dễ va vào người khác, huống chi cô còn là người mù.

Nhưng cô đã quá ngây thơ rồi, dù đi chậm nhưng cô vẫn bị mấy học sinh đang trêu đùa va vào.

Gậy dò đường rơi xuống đất, cô cũng không tốt hơn nó là bao.

Mấy học sinh kia biết cô là giáo viên nên nhanh chóng chạy mất.

Thẩm Ngư không tức giận, cô chống tay đứng lên, ngay lúc định mò mẫm tìm gậy thì lại có một người đưa cho cô.

"Cô không sao chứ?" Giọng nói của người nọ rất ấm áp.

Ngư mù không nhìn thấy mặt nên đành phải lấy giọng nói để phán diện mạo, chắc chắn người này không kém lắm, cô lắc đầu: "Tôi không sao, cảm ơn anh."

Người nọ nhẹ giọng nói: "Có cần tôi giúp gì không?"

Thẩm Ngư đương nhiên là...... Cung kính không bằng tuân mệnh, cô giả vờ khó xử hỏi, "Có phiền đến anh quá không?"

"Sẽ không."

Thẩm Ngư cười nói: "Vậy cảm ơn anh nhé, tôi tên là Thẩm Ngư."

"Tôi là Giang Thanh." Giang Thanh bước tới gần cô.

Thẩm Ngư có thể cảm giác được hắn tới gần, cô giơ tay giữ chặt ống tay áo của hắn rồi nói: "Tôi muốn đi tới văn phòng tầng hai."

Giang Thanh nhìn ống tay áo bị cô nắm lấy rồi nhấc chân bước về phía trước, "Được."

"Anh thật tốt." Thẩm Ngư ngước mắt cảm kích nói.

Giang Thanh không nói gì, qua một lúc sau mới lên tiếng: "Tới nơi rồi."

Thẩm Ngư thả tay ra, cô cần gậy đi vào trong văn phòng tiếp tục hỏi: "Tôi có thể hỏi lớp anh đang dạy được không?"

Giang Thanh: "Lớp 2C, dạy Toán."

Thẩm Ngư kinh ngạc, "Toán à, tôi dạy đàn dương cầm, cảm ơn anh nhiều."

Giang Thanh lắc đầu: "Không có gì, tôi đi đây."

"Được, vậy tạm biệt."

Người đã đi, nụ cười trên mặt Thẩm Ngư chậm rãi nhạt dần, cô vào trong văn phòng ngồi xuống ghế.

"Người này cũng rất giống sát nhân cuồng." Thẩm Ngư mở nắp uống một ngụm nước rồi chậm rãi nói với hệ thống: "Vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo!"

【 Có thể là người ta tốt bụng thì sao. 】

Thẩm Ngư không đầu không đuôi hỏi: "Anh ta trông có đẹp trai không?"

【 Rất đẹp trai. 】

Thẩm Ngư lại hỏi: "Đôi mắt của anh ta như thế napf?"

【 Không rõ lắm vì bị tóc che khuất. 】723 kỳ quái.

【 Ký chủ, vì sao lại hỏi mấy chuyện này? 】

Thẩm Ngư nhún vai, "Tôi chỉ hỏi chút thôi, hệ hệ, sát nhân cuồng này thật không dễ tìm."

【 Ký chủ, cố lên, muốn xem phim Hàn không? 】

"Xem!!"

-

Chương trình học của một ngày đã kết thúc, Thẩm Ngư cầm gậy đứng một lúc mới đi ra ngoài.

Lúc này là lúc nhiều người nhất, cô không muốn chen chúc rồi bị ngã.

Thẩm Ngư về nhà ăn cơm xong mới đi ra ngoài.

Lúc này đã là sáu giờ tối, sắc trời trở nên đen nhánh, ánh trăng treo cao cao trên bầu trời, từng cơn gió mắt lạnh thổi tới làm cô cảm thấy rất thoải mái.

Buổi tối tháng sáu khá đẹp, đáng tiếc là cô lại không nhìn thấy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 302: Tôi là người mù mà, tha cho tôi đi (4)


Edit: Ư Ư

Tiếng nhạc trong quảng trường truyền đến, cô không nhịn được mà cầm gậy dò đường gõ theo giai điệu nhạc.

Đi tới gần quảng trường, Thẩm Ngư ngồi xuống một cái ghế đá, bên cạnh là hai bác gái đang tám chuyện.

Thẩm Ngư đến gần hỏi hai người: "Sao hai bác không ra kia nhảy ạ?"

Hai bác gái nhìn về phía cô cười nói: "Bác không biết nhảy nên ngồi ở đây nói chuyện linh tinh thôi."

Thẩm Ngư lại nói: "Vậy à, bác......"

Một lúc sau, Thẩm Ngư và hai bác gái cũng thân thiết hơn nhiều, sau khi biết cô không nhìn thấy lại càng thêm đồng tình.

Thẩm Ngư rèn sắt khi còn nóng, "Bác ơi, bác có biết người ở phòng trên tầng năm của tòa nhà này không ạ?"

Một bác gái là người trong tổ dân phố, bà biết tất cả những người trong tòa nhà này nên gật đầu nói: "Biết, một người là cháu, còn có ba nam một nữ nữa."

Thẩm Ngư khổ sở thở dài, "Người ở phòng đối diện phòng cháu rất hung dữ, có lần cháu đi đổ rác gặp được người phòng đó cũng đi đổ rác nên hỏi có cần đổ hộ không, vậy mà anh ta còn nói cháu xen vào việc người khác."

Bác gái cũng hơi tức giận, "Bác biết người trong phòng đó, lần nào họp cũng không tới, gõ cửa thì không mở, tức chết mất."

"Người đàn ông trong phòng đó là ai vậy ạ?" Thẩm Ngư giả vờ không thèm để ý hỏi.

Bác gái nghĩ nghĩ mới nói: "Tên là Đường Tần, hình như là làm việc trong cục cảnh sát."

Thẩm Ngư lại khách sáo thêm vài câu rồi chào tạm biệt hai người, trên đường trở về, cô giật nhẹ khóe miệng, cảnh sát à? Nếu là cảnh sát thì có lẽ không phải đâu nhỉ?

Cũng không phải, cũng có khả năng là hung thủ cảm thấy nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất thì sao? Cho nên mới không bị bắt

"Tôi cảm thấy đầu sắp nứt ra đến nơi rồi." Không phải người mù thì tốt biết bao.

【 Cố lên ký chủ! Hệ hệ cổ vũ cho cô nhé ~】

"Ngứa đòn hả, hệ hệ."

【 Hố hố hố. 】

-

Trải qua mấy ngày không có manh mối, cuối cùng buổi chiều thứ bảy cũng có một chuyện xảy ra.

Thẩm Ngư đi siêu thị mua đồ ăn như bình thường nhưng lần này lại gặp phải trộm, thật ra cô đã sớm phòng bị, tên trộm không thành công bèn chuyển thành cướp túi.

Đương nhiên là Thẩm Ngư nắm lấy túi xách không buông tay, tuy trong túi chỉ có hơn một trăm đồng nhưng vẫn là tiền mà, thần kẹt xỉ bám vào người làm cô tranh giành túi xách với tên trộm.

Anh kéo tới tôi kéo đi, ăn trộm bực bội, gã móc ra một cái dao nhỏ định đâm vào mu bàn tay của Thẩm Ngư.

Còn chưa kịp đâm xuống thì một bàn tay đã nắm lấy cổ tay gã bẻ ngược ra đằng sau, tên trộm hét lên một tiếng rồi quỳ xuống xin tha,

Người nọ nhấc chân đá vào ngực gã rồi lấy còng tay ra khóa gã lại, tiếp đó là gọi điện thoại, một lúc sau có mấy người tới mang gã đi.

Thẩm Ngư mờ mịt, đợi đến khi người kia bỏ đi cô mới đuổi theo tươi cười nói: "Cảm ơn anh nhé."

Người nọ cũng chẳng thèm nhìn cô một cái, hai tay đút túi lạnh nhạt nói: "Đừng đi theo tôi."

Thẩm Ngư tự nhiên nghe ra người này là ai, còn không phải là cái mông lạnh... Phi, mặt lạnh hôm trước à, bác gái tên hắn là Đường Tần? Còn là cảnh sát.

"Tôi chỉ muốn cảm ơn anh mà thôi." Thẩm Ngư da mặt dày tiếp tục nói: "Nếu không phải có anh thì tôi đã bị mất túi xách rồi."

Đường Tần nhướng nhướng mày, "Bao nhiêu tiền?"

"120......" Thẩm Ngư sờ sờ mũi.

Khóe mắt Đường Tần giật giật, đúng là người mù, đầu óc cũng mù luôn, vì một trăm đồng mà không cần cả mạng.

Thẩm Ngư thấy hắn bước nhanh hơn, cô phải chạy chậm mới có thể đuổi kịo, "Anh đừng đi mà."

"Cút!" Giọng nói của hắn tràn đầy lạnh lẽo và không kiên nhẫn.

Thẩm Ngư hơi dừng bước, cô lẩm bẩm: "Xứng đáng độc thân."

Hắn xoay người lạnh lùng nhìn cô: "Cô nói cái gì?"

Thẩm Ngư khó khăn nở một nụ cười, xua xua tay, "Tôi đã nói gì đâu."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 303: Tôi là người mù mà, tha cho tôi đi (5)


Edit: Ư Ư

Người kia bỏ đi để lại Thẩm Ngư đứng thở dài, có thể là phong thuỷ luân phiên thay đổi, trước kia làm cặn bã ở nhiều thế giới quá rồi nên giờ gặp báo ứng.

Chạng vạng hôm nay cô cũng không đi ra ngoài thu thập tin tức nữa, lúc nãy giành túi với tên trộm có hơi mệt nên tắm rửa xong là đi ngủ luôn.

Buổi sáng thức giấc lại là một ngày mới.

【 Sống lại thành công, ký chủ tử vong vui vẻ. 】

Cảm giác lạnh lẽo đi từ đỉnh đầu xuống lòng bàn chân, Thẩm Ngư đột nhiên ngồi bật dậy, ngón tay ấn vào một nút trên đồng hồ báo thức.

"Bây giờ là 6 giờ 07 phút ngày 3 tháng 6 năm 2018."

Thời gian đột nhiên quay lại ngày hôm qua, vậy nghĩa là đêm qua cô đã bị giết.

Chết thế nào? Sao cô lại không biết?

Điều quan trọng nhất là thời gian bị giết được đẩy lên trước vì rõ ràng ngày nguyên thân bị giết là ngày 30 tháng 6.

"Tôi, tôi chết thế nào vậy?" Thẩm Ngư vừa mở miệng đã cảm thấy cổ họng khô khốc.

【 Ký chủ, tôi không thể nói được. 】

Thẩm Ngư cũng không cảm thấy thất vọng vì hệ thống sẽ không tiết lộ quá nhiều điều liên quan đến nhiệm vụ.

Thẩm Ngư bụm mặt nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra trong tối hôm đó.

Ra cửa, mua bữa sáng, đi tới trường học, ngồi trong văn phòng một lát, đi học, dạy xong............

Những ký ức liên tiếp lướt qua trong đầu, cuối cùng cô nghĩ đến Giang Thanh đỡ cô tới văn phòng và Đường Tần bắt tên giật túi.

Giống như chỉ có hai người kia có hiềm nghi.

Bởi vì Thẩm Ngư không làm trái cốt truyện, ngày đó nguyên thân cũng đi tới trường, về nhà, nhưng ở trường học lại không gặp Giang Thanh, tối đó cũng không đi siêu thị và gặp được Đường Tần.

Có phải là do hôm qua cô đã thay đổi vài sự kiện nên mới bị giết không?

Cô không nghĩ ra, nếu là hai người kia thì tại sao lại giết cii? Loại trừ Giang Thanh vì hôm đó cô chỉ nói chuyện với hắn mấy câu, cũng không đắc tội với người ta.

Mà Đường Tần kia thì khác, tuy người này là cảnh sát nhưng lại chán ghét phụ nữ, có thể là do hôm đó cô quấn lấy hắn nói chuyện làm hắn cảm thấy cực kỳ ghê tởm nên mới...... giết cô.

Nhưng cũng không đến mức đó chứ, hắn là một cảnh sát, không thể giết tất cả những người quấn lấy hắn như vậy được.

Thẩm Ngư cảm thấy hỗn loạn, có thể là do mới xuyên tới chưa được một tuần mà đã chết nên trong lòng có chút...... Hoảng? Được rồi, là sợ hãi.

Điều ngoài dự đoán của cô là mấy ngày nay cô không làm chuyện gì khác người, cũng không gặp phải tên biến thái kia thì sao có thể bị giết được.

Thẩm Ngư bước xuống giường, tay chân lạnh lẽo, hai chân còn hơi nhũn ra, đi đường không chú ý suýt nữa va vào cửa phòng tắm, cô hấp tấp rửa mặt xong rồi tới trường học, vào văn phòng, sau đó tới lớp.

Lần này cô không đàn bài hai con hổ nữa mà nghiêm túc giảng bài, lên lớp xong đi ra ngoài vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

Đi về phía trước, quả nhiên lại bị học sinh đâm vào, vẫn nghe thấy giọng nói hôm đó.

"Cô không sao chứ?"

Mu bàn tay chạm vào gậy dò đường được người kia đưa tới.

Thẩm Ngư rũ mắt, giọng nói hơi hơi run rẩy, "Tôi không sao, cảm ơn anh."

Giang Thanh nhẹ giọng hỏi: "Có cần tôi giúp gì không?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 304: Tôi là người mù mà, tha cho tôi đi (6)


Edit: Ư Ư

Thẩm Ngư nắm chặt gậy dò đường, cô ôm bụng lắc lắc đầu, "Cảm ơn nhưng không cần đâu, tôi muốn đi WC, tạm biệt."

Nói rồi cô xoay người đi về phía WC.

Đi vào trong WC va phải một nữ sinh, nữ sinh kia đang ở rửa tay, bị cô va vào khuôn mặt lập tức trầm xuống, "Đi không nhìn đường à?"

Thẩm Ngư xin lỗi: "Xin lỗi." Nói rồi cô vào một căn phòng ngồi trên bồn cầu.

"Thay đổi, cốt truyện thay đổi." Thẩm Ngư lẩm bẩm.

【 Cái gì... Cái gì thay đổi? 】723 tạm dừng phim Hàn lại hỏi.

Khuôn mặt Thẩm Ngư tái nhợt, mím môi nói, "Ngày hôm đó, tôi té ngã gặp được Giang Thanh, nhưng mà tôi quên mất một chuyện, hôm đó nguyên thân cũng ngã nhưng lại không gặp được hắn."

【 Có thể... Có thể là hiệu ứng bươm bướm? 】

"Là hiệu ứng bươm bướm sao?" Thẩm Ngư nhắm mắt lại.

【 Ký chủ bình tĩnh lại đi, mới chết một lần thôi mà, cô có thể sống lại, đừng sợ. 】723 có chút đau lòng, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy Thẩm Ngư trở nên như vậy

Thẩm Ngư cũng biết mình có thể sống lại, không cần sợ, nhưng mà cô không nghĩ tới đêm đó mình sẽ chết.

Sự hoảng loạn này làm cô khó có thể bình tĩnh.

【 Ký chủ có muốn xem phim Hàn không? 】

Thẩm Ngư hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, cô dùng sức gật đầu, "Xem!"

【......】 quả nhiên chỉ có phim Hàn mới làm ký chủ tỉnh táo lại

-

Buổi chiều tan học, Thẩm Ngư không đi siêu thị mà lại an phận ngồi trong nhà, mãi cho đến buổi tối, bình bình tĩnh tĩnh giống như yên lặng trước giông bão.

Mà Thẩm Ngư – người vốn nên lo lắng lại đang nằm ườn trên giường xem phim Hàn, xem hết một bộ cũng đã tới 11 giờ đêm.

Một lúc sau, Thẩm Ngư chìm vào giấc ngủ.

【 Ký chủ sống lại vui vẻ. 】Âm thanh máy móc của 723 vang lên trong căn phòng yên tĩnh

Thẩm Ngư đột nhiên ngồi dậy chạm vào đồng hồ báo thức, ngày 3 tháng 6 năm 2018.

"Lại chết?" Thẩm Ngư gãi gãi tóc, vô lực thở dốc.

【 Không sai, ký chủ, cô lại chết. 】

"Mẹ nó...... Phải chết một cách rõ ràng chứ! Rốt cuộc là tôi đã đặc tội với ai mà lại bị giết giữa đêm khuya như thế!" Thẩm Ngư bực bội nhíu mày.

"Hệ hệ, lúc tôi chết không có cảm giác đau à?"

【 Có. 】

Cô chống cằm ngước mắt, "Có phải tên biến thái kia làm tôi hôn mê rồi mới giết không?"

【 Cái này......... Tôi cũng không biết. 】

"Có thể giết tôi hai lần mà không biết gì, tên biến thái này rất không tồi."

【......】

Cô xốc chăn lên đi vào trong phòng tắm, vừa đánh răng vừa tiếp tục nói chuyện với hệ thống: "Chắc chắn là tên Giang Thanh kia có điều mờ ám! Tám phần chính là anh ta!"

【 Ký chủ chắc chắn không? 】

"Từ từ!" Thẩm Ngư súc miệng, "Để tôi nhìn kỹ hơn đã."

Cô còn chưa chắc chắn 100%, nếu sai thì thế giới sau sẽ là thế giới trừng phạt.

Lại lặp lại một ngày mua bữa sáng, tới trường học.

Ra khỏi phòng học, cô không đi về phía hành lang luôn mà chờ đến khi tất cả học sinh đi qua mới đi tới WC.

Lần này không bị ngã, cũng không gặp được Giang Thanh, tất cả đều bình thường, nhưng cục đá trong lòng cô vẫn không thể thả xuống được.

Buổi chiều tan học, Thẩm Ngư về nhà xem phim Hàn, xem xong lại ngủ.

【 Ký chủ...... Cô không sợ lại chết một lần nữa à? 】723 tò mò.

Thẩm Ngư hừ một tiếng, "Tôi muốn xác định một chuyện, có phải Giang Thanh hay không!"

Một đêm qua đi.

Âm thanh máy móc quen thuộc lại vang lên 【 Ký chủ sống lại vui vẻ. 】

Thẩm Ngư ngồi dậy, cô vô lực lên tiếng: "Sao lại chết được nhỉ?"

Ngày hôm qua cô đã cố gắng tránh khỏi tất cả những sự kiện trong cốt truyện rồi mà, sao có thể chết được chứ?

"Chẳng lẽ là do tôi nghĩ sai rồi? Giang Thanh không phải là tên biến thái kia?"

【 Mỗi người đều có khả năng là sát nhân, ký chủ. 】

Thẩm Ngư thở dài, "Tôi biết rồi."

-

Thẩm Ngư ngồi trong văn phòng uống nước, suy nghĩ thật lâu bỗng nhiên nói: "Ngồi ở đây chờ chết không bằng chủ động xuất kích."

Theo cốt truyện, hôm nay nguyên thân không chết nhưng cô lại bị giết.

Người bây giờ cô nghi ngờ nhất chỉ có Giang Thanh và Đường Tần.

Phải loại trừ khả năng giết người của hai người này trước rồi mới đến những người khác.

Buổi chiều tan học, Thẩm Ngư cọ tới cọ lui thật lâu mới đi, cô dùng giới tệ để mua máy theo dõi, đạo cụ này làm cô có thể đi theo một người mà không bị phát hiện, nhưng mà trong thế giới này lại chỉ có tác dụng trong mười phút.

Giang Thanh đi ra ngoài công trường

Thẩm Ngư đi theo sau hắn, cũng không nhìn thấy hắn nên đành phải đi theo máy theo dõi.

Đoạn đường càng ngày càng phức tạp, người cũng càng ngày càng ít, nếu cô không đoán sai thì hắn đang đi về phía khu dân nghèo ngược hướng với tòa nhà nơi cô đang ở, giá nhà ở đó rất rẻ nhưng hoàn cảnh không tốt, cũng là nơi cảnh sát hay tới nhất.

Khi mười phút sắp kết thúc, Thẩm Ngư nhìn thấy hắn dừng lại.

Cô vội vàng trốn vào một lối rẽ nhỏ, may mà cô gầy nên có thể dễ dàng chui vào, nghiêm túc nghe tiếng động của bên kia.

Có rất nhiều tiếng bước chân, ngoại trừ của Giang Thanh thì còn có ba bốn người nữa.

"Lại gặp mặt rồi, lần này tao sẽ không để mày chạy trốn dễ dàng như vậy."

Giang Thanh: "Tôi thật sự không có tiền!"

"Không có tiền? Tao nghe nói mày là giáo viên ở trường tiểu học cơ mà, sao lại không có tiền được? Tao nói cho mày biết, đừng có mà rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt!"

"Mấy người muốn làm gì? Đánh người là phạm pháp!!" Giang Thanh run rẩy lên tiếng.

"Mày không đưa tiền thì ông sẽ đánh tới khi mày đưa thì thôi!"

"Cứu mạng! Cứu mạng!!"

Bên kia truyền đến tiếng đấm đá, Thẩm Ngư vội vàng chạy tới, đứng thẳng quát: "Cảnh sát tới! Cảnh sát tới rồi!!"

Mấy người kia nghe vậy lập tức dừng lại chạy đi.

Ở nơi này, cảnh sát bắt được lưu manh cũng không đơn giản là nhốt mấy ngày trong cục, trong đó có một người tên là Đường Tần xuống tay không nhẹ, cũng không ai dám kiện hắn ngược đãi phạm nhân, khóc lóc bò từ trong cục ra tới cũng không dám phạm tội nữa, phạm tội ở đâu thì phạm tội cũng không dám phạm tội ở nơi Đường Tần quản lý.

Vừa lúc nơi này cũng là nơi Đường Tần quản lý.

Thẩm Ngư cũng không biết, nàng này một tiếng kỳ thật cũng không nhiều lắm nắm chắc, nghĩ nếu là những người đó còn không đi, nàng liền mua thuốc tăng lực theo chân bọn họ dỗi.

Thẩm Ngư đi tới bên cạnh Giang Thanh, cô cúi người xuống hỏi: "Anh không sao chứ?"

Giang Thanh vừa ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt của cô, nhìn càng gần, đôi mắt cô càng thêm thanh triệt thấy đáy, tròn xoe phản chiếu lại ánh hoàng hôn.

Hắn dùng tay che đầu nên dù bị đánh cũng không bị thương vào những nơi quan trọng, hắn thành khẩn nói cảm ơn, "Tôi không sao, cảm ơn cô."

Thẩm Ngư đứng thẳng, "Thật ra anh có thể cho bọn họ một ít tiền, những người đó có tiền thì sẽ không đánh anh nữa."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 305: Tôi là người mù mà, tha cho tôi đi (7)


Edit: Ư Ư

Nếu cô không tới thì chắc Giang Thanh sẽ bị bốn tên lưu manh này đánh chết mất.

Nếu bốn tên lưu manh kia không muốn xảy ra án mạng thì sẽ tha cho hắn, nhưng mà không lấy được tiền, trong lòng tức giận nên không chết thì cũng tàn.

Giang Thanh tự giễu khẽ cười, hắn đỡ tường đứng lên đau đến run rẩy, "Không có tác dụng gì đâu, cho tiền lần sau bọn họ vẫn sẽ tiếp tục đòi, mà tôi thì không có nhiều tiền như vậy."

Thẩm Ngư: "........."

Sao cô có thể nghĩ người như vậy là sát nhân cuồng chứ, cô mím môi thở dài nói: "Thôi được rồi, lần sau anh nên cẩn thận một chút, tôi đi trước đây."

Cô vừa nhấc chân định đi thì Giang Thanh gọi lại, "Xin hỏi... Xin hỏi cô tên là gì?"

Hắn cười cười nói: "Tôi là Giang Thanh, thật sự cảm ơn cô nhiều."

Thẩm Ngư quay đầu lại, "Tôi là Thẩm Ngư."

Dường như Giang Thanh nhận ra cô không nhìn thấy đường nên hắn bước tới gần hỏi: "Nhà của cô ở đâu? Tôi đưa cô về nhà được không?"

Có lẽ là nhận ra sự đường đột của bản thân nên hắn nhanh chóng giải thích: "Nơi này có rất nhiều ngõ nhỏ, mà bây giờ cũng muộn rồi nên..."

Thẩm Ngư hơi sửng sốt, cũng đúng, vừa nãy cô theo dõi hắn mới tới đây, bây giờ còn không biết phải về nhà bằng cách nào đâu, nhưng mà...... "Anh vừa mới bị thương, lại đưa tôi về nhà, thật sự không sao chứ?"

Giang Thanh cười lắc đầu, "Không sao, vết thương nhỏ thôi mà."

"Vậy được rồi, cảm ơn anh nhiều, tôi có việc mới tới nơi này, lại là lần đầu tiên nữa nên thật sự cảm ơn anh." Thẩm Ngư nói.

Giang Thanh đi đến bên cạnh cô, nhìn đôi mắt đenh nhánh của cô, mở miệng: "Không cần cảm ơn tôi đâu, vừa nãy là cô cứu tôi mà."

Thẩm Ngư duỗi tay giữ chặt ống tay áo của hắn, giọng nói của người này mềm mại, giống như giọng nói của thiếu niên nhưng lại thiên về shota nhiều hơn, nghe rất trẻ, căn bản không giống một giáo viên mà giống như học sinh mới vào cấp ba hơn, "Nghe giọng của anh rất trẻ, anh đã trưởng thành chưa?"

"Tôi đã 24 tuổi rồi." Giang Thanh hơi trầm giọng xuống, tuy trầm thấp hơn nhưng vẫn trong trẻo.

Thẩm Ngư có chút không tin, giọng nói này giống như của vị thành niên vậy, cũng không biết lớn lên thế nào, cô lại hận bản thân mình vì là người mù nên không nhìn thấy anh đẹp trai.

Đi tới cửa tòa nhà Thẩm Ngư mới buông tay ra, "Tôi đã tới nhà rồi, cảm ơn anh."

Giang Thanh ừ một tiếng, "Không có gì."

Thẩm Ngư đi lên cầu thang, cô khẽ nhíu mày, "Tôi cảm thấy Giang Thanh không phải là sát nhân cuồng, người như vậy không thể nào là tội phạm đúng không?"

【 Ký chủ, sát nhân cuồng không phải trông giống thì là sẽ là sát nhân cuồng. 】

"Tôi biết rồi." Thẩm Ngư nhụt chí, chắc là đêm nay lại chết rồi, không đẩy nhanh được tí tiến độ nào cả.

Đi đến tầng năm, Thẩm Ngư nghe thấy Đường Tần phòng đối diện đang nói chuyện điện thoại.

"Tôi biết rồi...... Để ý kỹ căn phòng tầng hai...... Tên kia ngoại trừ xem phim cấm thì là đi tới cửa hàng rửa chân, xảy ra chuyện gì được." Đường Tần mặc áo ngắn tay vày quần đùi, dưới chân đạp dép lê, đang lười biếng dựa vào cửa cắm chìa khóa.

Hắn đang định đóng cửa lại thì đột nhiên có một bàn tay chắn ngang.

Đường Tần nhíu mày nhìn người tới rồi nói với người ở đầu điện thoại bên kia: "Biết rồi, tôi có chút việc cúp máy trước nhé."

"Sao lại là cô?"

Thẩm Ngư thu tay lại, "Đại ca, anh đừng hung dữ như vậy được không, tôi chỉ muốn nói với anh một chuyện thôi."

Đường Tần hai tay ôm ngực, đây là động tác tiêu chuẩn khi hắn không kiên nhẫn, "Nói."

Thẩm Ngư nuốt nuốt nước bọt, cô cúi đầu một lát rồi ngẩng lên, trong mắt tràn ngập sợ hãi nói: "Tôi hoài nghi có người theo dõi tôi, anh biết không? Buổi tối hôm nào tôi cũng nghe thấy âm thanh gì đó giống như cạy khóa vậy."

"Cạy khóa?" Vẻ mặt Đường Tần âm trầm giống như không tin sẽ có người dám làm chuyện này ngay trước mắt hắn.

Thẩm Ngư biết hắn sẽ không tin, giọng nói của cô trở nên nghẹn ngào: "Một người mù như tôi sao lại rảnh rỗi đến nối nói dối anh! Tôi thấy anh ở đối diện, lại đáng tin cậy nên mới nói với anh, anh không tin thì thôi, tối nay nhất định người đó sẽ đến."

Khóa mắt Đường Tần đảo qua đôi mắt ngập nước của cô gái trước mặt, trong lòng đột nhiên cảm thấy bực bội, hắn quát một tiếng: "Đừng khóc!"

Thẩm Ngư vội vàng xoa xoa nước mắt, cúi đầu, bả vai run rẩy.

"Được rồi được rồi, tôi biết rồi." Đường Tần xoa xoa thái dương: "Cô về phòng trước đi, buổi tối tôi sẽ để ý."

"Thật sao?" Thẩm Ngư vui mừng nói lời cảm ơn, "Cảm ơn anh!"

Thẩm Ngư xoay người về phòng, còn vẫy tay tạm biết với hàng xóm.

Cửa đóng lại, gân xanh trên trán Đường Tần nổi lên, hắn bực bội đá tường, từ lúc nào mà hắn bị thuyết phục một cách dễ dàng như vậy?

-

Thẩm Ngư đóng cửa lại, cô cũng không lập tức vào trong phòng mà đứng ở kệ để giày nghĩ nghĩ.

Cuộc nói chuyện lúc nãy của Đường Tần chứng minh hắn chẳng những là cảnh sát mà hắn ở đây là vì bảo vệ người trong căn phòng tầng hai.

Cô làm vậy vì không muốn ngồi chờ chết, nếu Đường Tần là sát nhân cuồng thì tối nay chắc chắn hắn sẽ không giết cô. Nếu không phải thì sẽ bảo vệ cô không chết vào buổi tối ngày hôm nay.

Đường Tần tới đây để bảo vệ người trong căn phòng tầng hai, nhưng rõ ràng ngày 30 tháng 6 người đó vẫn bị giết.

Vì sao lại chết? Đường Tần bảo vệ mà người đó vẫn chết, Thẩm Ngư chỉ có thể nghĩ tới hai tình huống, một là Đường Tần chính là sát nhân cuồng, mặt ngoài là bảo vệ nhưng sau lưng lại tìm cách giết người, hai là Đường Tần không phải là sát nhân cuồng nhưng không thể bảo vệ được người ở tầng hai.

Thôi, cứ qua đêm nay rồi tính tiếp.

Thẩm Ngư xem hết mấy tập phim nhưng vẫn chưa ngủ được.

"Hệ ca, tôi sợ ngày mai lại là hôm nay." Thẩm Ngư nhìn chằm chằm trần nhà

【 Ký chủ đi ngủ đi, đừng miên man suy nghĩ nữa. 】

"Ừ......"

-

Ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa kính chiếu vào đầu giường làm Thẩm Ngư tỉnh lại, cô ngồi bật dậy nhanh chóng ấn vào đồng hồ báo thức.

"Bây giờ là 6 giờ 10 phút, ngày 4 tháng 6 năm 2018."

"Hệ hệ!!!"

【 Có mặt. 】

"Ha ha ha ha tôi không chết!"

【 Biết rồi. 】

Thẩm Ngư kích động lăn lộn trên giường chỉ thiết không hét lên, "Tôi không chết nè!!"

【 Ký chủ, cô đừng hét nữa, quấy rầy tôi xem phim Hàn. 】723 đau đầu nói.

Thẩm Ngư hừ một tiếng, cười hì hì đứng dậy rồi tung tăng nhảy nhót đi vào phòng tắm, cộp một tiếng, đầu bị va vào trên cửa

【... Có đau không? 】723 nhìn Thẩm Ngư vẫn đang cười.

"Đau!" Thẩm Ngư xoa xoa trán, cười cười mở cửa phòng vệ sinh, "Nhưng đây không phải là mơ, tôi không chết, thật luôn."

【......】
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 306: Tôi là người mù mà, tha cho tôi đi (8)


Edit: Ư Ư

Cô hưng phấn thay quần áo rồi đeo ba lô ra ngoài, đồng thời phòng đối diện cũng mở cửa.

Nói thế nào thì Thẩm Ngư cũng phải cảm ơn Đường Tần, buổi sáng lại có duyên gặp nhau, cô đi tới cười nói cảm ơn, "Cảm ơn anh nhé."

Tối hôm qua Đường Tần không ngủ cả đêm để canh chừng phòng đối diện, chờ sắc trời ngoài cửa sổ thay đổi hắn mới phát hiện ra mình đã làm chuyện ngu ngốc gì nên bây giờ khuôn mặt trở nên âm trầm không muốn nói chuyện với cô gái trước mắt.

Hắn bước về phía cầu thang, Thẩm Ngư vội bước theo, "Tôi mời anh ăn sáng được không?"

"Không ăn!"

"Tôi thật sự chỉ muốn cảm ơn anh thôi, mấy hôm trước ngày nào tôi cũng cảm thấy không yên lòng, nhưng mà đêm qua nghĩ tới chuyện anh sẽ chú ý thì tôi không còn sợ nữa."

"Ồn ào!" Khuôn mặt Đường Tần cũng không còn âm trầm như lúc nãy nữa, hắn đạp dép lê đi xuống cầu thang, ngón tay lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra ngậm bên miệng nhưng lại không bật lửa.

Thẩm Ngư nghe ngữ khí của hắn dịu hơn, cô không nói gì nữa mà chỉ im lặng đi theo sai.

Đi vào cửa hàng quen, Thẩm Ngư mua mấy cái bánh bao và một cốc sữa bò, nghe người đàn ông bên cạnh gọi mười mấy cái bánh bao và sữa đậu nành.

Đường Tần vừa quay đầu đã thấy cô đang nhìn mình chằm chằm, hắn hơi nhướng mày hỏi, "Sao vậy? Đau lòng à?"

Thẩm Ngư vội vàng lắc đầu, nhưng sự kinh ngạc trên mặt lại không giấu được, "Không phải, tôi chỉ hâm mộ anh có thể ăn được nhiều bánh bao như vậy, tôi ăn rất ít, hai cái đã thấy no rồi."

Không sai, Thẩm Ngư đau lòng, mỗi cái bánh bao một đồng, mười cái bánh bao và một cốc sữa đậu nành đã là mười mấy đồng rồi, cô nghĩ tới tấm thẻ ngân hàng còn 500 đồng của mình, còn muốn sống tới tháng sau nữa.

Gia đình nguyên thân không kém, chỉ là nguyên thân không thích xin tiền của bố mẹ, tới cái trường tiểu học tàn tật này thì cô có thể kiếm được bao nhiêu tiền cơ chứ.

Đường Tần không nói gì, hắn cầm lấy túi bánh bao và sữa đậu nành rồi đi thanh toán trong sự ngây người của Thẩm Ngư

Lúc cô lấy lại tinh thần thì người nọ đã đi rồi.

"Này anh......" Cô gọi một tiếng.

Đường Tần không dừng lại mà chỉ nói, "Đừng tiếp tục quấn lấy tôi."

Thẩm Ngư than một tiếng, người đàn ông này ngoại trừ tính tình thì những thứ khác đều tốt.

Tối hôm qua không chết, Thẩm Ngư chỉ có thể nghĩ tới hai khả năng.

Thứ nhất, Giang Thanh chính là sát nhân cuồng, bởi vì cô theo dõi, cứu hắn nên hắn mềm lòng không giết cô.

Thứ hai, cô nhờ Đường Tần chú ý làm sát nhân cuồng tới nhưng không làm được gì, hoặc là Đường Tần là sát nhân cuồng, vì cô nhờ nên không thể giết cô.

Cả hai khả năng đều cực kỳ gượng ép.

Còn có một điều quan trọng nhất mà cô vẫn không thể hiểu được

Vì sao sát nhân cuồng lại giết cô? Động cơ giết người của hắn là gì?

Cho dù hắn biến thái đến mức nào thì chắc chắn cũng sẽ có động cơ giết người chứ, ví dụ như ngày 30 tháng 6 nguyên thân bị giết cũng vì nguyên thân đã nhìn thấy hắn giết người

Nhưng mấy ngày nay cô chẳng làm gì, cũng không nhìn thấy hắn giết người, cũng không đắc tội với ai cả.

Thật sự làm cô cực kỳ khó hiểu.

Thẩm Ngư đang suy nghĩ thì đột nhiên có một chiếc xe đạp dừng lại trước mặt, ngay sau đó là một giọng nói: "Thẩm Ngư?"

Thẩm Ngư không nhìn thấy, cô nghe thấy tiếng gọi nên ngẩng đầu hỏi hỏi: "Anh là......?"

"Tôi là Giang Thanh."

"Giang Thanh? À, là anh à." Thẩm Ngư bừng tỉnh nói.

Giang Thanh ngồi trên xe đạp, mặc một bộ quần áo thể dục, sáng sớm chạy bộ chưa kịp thay quần áo, tóc mái vì đi xe đạp nên bị gió thổi sang một bên lộ ra đôi mắt hẹp dài.

Gương mặt thật ra cực kỳ tinh xảo, tinh xảo giống như trong một nhóm nhạc thần tượng, nhưng đôi mắt kia lại cực kỳ có tính xâm lược.

"Trùng hợp quá, tôi chở cô tới trường nhé, dù sao cũng cùng đường mà."

Thẩm Ngư muốn từ chối, nơi này rất gần trường, đi bộ cũng chỉ mất mấy phút, căn bản không cần ngồi xe đạp, nhưng cô nghĩ tới một chuyện nào đó nên cười nói: "Vậy thì cảm ơn anh nhiều."

Giang Thanh vươn một tay để cô ngồi xuống, mở miệng: "Tôi chuẩn bị đi nhé, bám chắc vào."

Thẩm Ngư nắm lấy thanh sắt ở ghế sau, cô ngẩng đầu cảm nhận từng cơn gió lướt qua.

Giang Thanh đi vào bãi đỗ xe, Thẩm Ngư chưa từng tới đây nên không biết phải đi tới văn phòng bằng cách nào, đúng lúc này, hắn quan tâm nói: "Tôi dẫn cô tới văn phòng."

"...... Được rồi, cảm ơn anh."

Giang Thanh dẫn cô đi, nghe vậy hắn cười nói, "Cô đừng nói cảm ơn nhiều như vậy, tôi rất vui khi giúp cô, lúc trước cô cũng từng giúp tôi mà."

Giong nói như một dòng nước suối màu hè làm người nghe có ấn tượng tốt, Thẩm – thanh khống – Ngư cũng không ngoại lệ, đầu quả tim khẽ run lên, cô thấy hắn giống như một người bạn trai ấm áp tiêu chuẩn.

Nếu không phải Thẩm Ngư mà là nguyên thân được hắn đối xử như vậy thì chắc chắn sẽ rung động.

Đáng tiếc là linh hồn trong cơ thể này lại là Thẩm Ngư, ngoại trừ chút thanh khống thì cô không có cảm giác gì cả.

Đi vào trong văn phòng, hai người tách ra, cô tới phòng nhạc dạy hai tiết rồi lại quay về văn phòng, Khương Trà đi tới,

"Tiểu Ngư, cậu thân với Giang Thanh như vậy từ lúc nào thế?" Thật ra Khương Trà đã theo sau bọn họ được một lúc lâu, nhìn thấy cô thân thiết với Giang Thanh thì có chút kinh ngạc vì từ khi vào trường cô đã rất ít nói chuyện với mọi người, cũng không biết cách làm quen với người khác.

Thẩm Ngư nghe được một tia vội vàng trong giọng nói của cô ấy, cô cầm lấy bình nước trên bàn rồi trả lời: "Tôi giúp anh ấy một lần nên quen biết."

"Giúp chuyện gì?" Khương Trà cũng phát hiện ra ngữ khí có chút vội vàng nên hơi dừng lại rồi cười nói: "Anh ấy không hay nói chuyện với giáo viên nữ, tôi hơi ngạc nhiên nên mới hỏi vậy thôi."

Thẩm Ngư cũng không quá để ý, cô trợn mắt nói nói dối, "Giúp anh ấy nhặt tài liệu bị rơi nên quen."

"Vậy à." Khương Trà chống cằm.

Thẩm Ngư: "Cô thích anh ấy à?"

Khương Trà nghe vậy khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng, cô ấy đứng lên nói: "Đâu có, cô đừng suy nghĩ vớ vẩn."

"Ồ."

Khương Trà đi rồi, Thẩm Ngư cầm bình nước đứng dậy định đi rót nước thì có bốn năm người đứng dậy nhét bình nước vào tay cô.

"Giúp tôi rót nhé, cảm ơn."

"Tôi nữa tôi nữa."

Vài người nói xong định quay về chỗ ngồi thì lại nghe thấy tiếng bình nước rơi xuống mặt đất.

Vừa quay đầu lại đã thấy bốn năm bình nước rơi xuống mặt đất, mà đầu sỏ gây tội Thẩm Ngư ngạc nhiên a một tiếng, xin lỗi: "Tôi không cẩn thận, xin lỗi mọi người, hai mắt không nhìn thấy gì nên không biết có nhiều bình nước đến vậy, xin lỗi mọi người."

Mấy người kia tức giận cũng không làm được gì, họ nhặt chai lên định đưa cho co Thẩm Ngư thì cô đã đi từ lâu.

"Tôi cảm thấy cô ta cố ý làm rơi bình nước của chúng ta!"

"Thôi thôi, tự đi rót còn hơn, tức chết mất."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 307: Tôi là người mù mà, tha cho tôi đi (9)


Edit: Ư Ư

Đi tới nơi lấy nước, Thẩm Ngư cười ra tiếng, cô mở nắp bình đang định rót thì đột nhiên có một bàn tay cầm lấy bình nước của cô.

"Nước này là nước sôi 100°, để tôi lấy giúp cô." Giọng nói của người nọ vẫn tràn đầy tinh thần như trước.

Thẩm Ngư hơi sửng sốt, cô rút tay lại rồi nói cảm ơn.

Giang Thanh vừa lấy nước vừa hỏi: "Vừa nãy có chuyện gì sao? Tôi thấy cô cười rất vui vẻ."

"Không có gì." Thẩm Ngư mím môi, cô không cần nhìn vào mắt hắn trả lời, rũ đầu nghe tiếng nước chảy vào trong bình rồi nói: "Văn phòng của anh cũng ở tầng này à?"

Đây là tầng ba, không phải văn phòng của hắn ở tầng hai à? Sao đột nhiên lại tới đây.

Giang Thanh giải thích: "Tôi tới tầng ba tìm người, không nghĩ tới lại gặp cô ở đây."

"Vậy à." Thẩm Ngư cũng không hỏi lại.

Lực chú ý của Giang Thanh không ở trên bình nước nên lúc thu tay lại thì nước đã tràn ra ngoài làm hắn bị bỏng.

"Anh bị bỏng à?" Cô nghe thấy tiếng kêu của hắn

Giang Thanh vặn nắp bình lại, không sao cả lắc đầu: "Không nghiêm trọng lắm, nước của cô đây."

Nói thế nào hắn cũng đã giúp cô lấy nước, Thẩm Ngư cầm lấy bình nước rồi nói với hắn: "Bên cạnh có WC, anh đi vào xả nước lạnh rồi đứng ở đây đợi tôi một lát." Nói rồi cô xoay người đi.

Giang Thanh đứng nhìn cô đi vào nhấc chân đi hướng WC.

Mà Thẩm Ngư thì quay lại văn phòng, cô đặt bình nước xuống mặt bàn, tìm thuốc trong ngăn kéo rồi đi tìm Giang Thanh.

Trước khi nguyên thân bị làm khó dễ rất nhiều lần, không chỉ phải lấy nước cho mình mà còn phải lấy nước cho mấy người trong văn phòng, không biết tay đã bị bỏng bao nhiều lần nên thường xuyên mua thuốc trong hiệu thuốc.

Đi tới nơi lấy nước, cô không nhìn thấy nên gọi thử, "Giang Thanh?"

Không ai trả lời, cô lại gọi thêm một lần.

"Tôi ở đây." Giang Thanh nhanh chóng bước tới trước mặt cô.

Thẩm Ngư đưa thuốc mỡ cho hắn, "Thuốc này dùng rất tốt, anh cầm lấy bôi vào vết bỏng."

Giang Thanh nhìn chăm chú vào tuýp thuốc mỡ, hắn nhận lấy rồi nói: "Cảm ơn."

"Không có gì." Tiếng chuông vào học vang lên, Thẩm Ngư còn phải tới lớp, "Tôi đi trước nhé, tạm biệt."

"Tạm biệt."

-

Giữa trưa, Thẩm Ngư tới nhà ăn theo thói quen của nguyên thân.

Cô không nhìn thấy có những món ăn gì, mỗi lần đều phải hỏi dì múc cơm, may mà mỗi ngày nhà ăn đều nấu những món khác nhau, hôm nay có thịt xào khoai tây, cù từ xào cay, củ cải đỏ thái sợi.

Thẩm Ngư không thích ăn củ cải đỏ nên không gọi, cô cầm khay cơm tìm một bàn không có người rồi ngồi xuống.

Cô tới muộn nên bây giờ không có nhiều người, không lo không có chỗ nồi hoặc là va vào ai.

Ngồi được một lúc thì đột nhiên có một ngồi xuống đối diện, "Trùng hợp thật, Thẩm Ngư, cô cũng ăn cơm ở đây à."

Thẩm Ngư ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi: "Giang Thanh?"

"Sao vậy?" Giang Thanh nhìn thẳng vào mắt cô hỏi.

Bàn trong nhà ăn là loại bàn hình chữ nhật nên nếu ngồi đối diện sẽ rất gần.

Thẩm Ngư gục đầu xuống tiếp tục ăn cơm, "Không có gì, trùng hợp quá."

Trùng hợp đến nỗi cô nghĩ rằng người này đang muốn theo đuổi mình.

Một lần hai lần thì không sao, nhưng ba lần bốn lần mà cô còn nghĩ là trùng hợp thì chắc là đầu bị nước vào luôn rồi, nhà ăn không còn ai là vì lúc này đồ ăn không còn mấy, cơm cũng đã lạnh mà còn có thể gặp được hắn.

Một bữa cơm nuốt không trôi, Thẩm Ngư ăn thêm hai miếng là không muốn ăn nữa, trong lòng hoảng sợ, nếu người này là sát nhân cuồng thì bây giờ tiếp cận cô là có mục đích gì.

"Tôi no rồi." Cô cầm khay cơm đứng dậy.

Giang Thanh cũng đứng dậy, "Cùng nhau về văn phòng."

Trên đường quay về văn phòng, Thẩm Ngư không nhìn thấy nên chỉ có thể cầm gậy dò đường chầm chậm bước về phía trước.

Giang Thanh đi bên cạnh, "Cô kéo tay áo của tôi, tôi dẫn cô về văn phòng."

Thẩm Ngư cũng ngượng ngùng từ chối.

Từ sau ngày hôm đó, Thẩm Ngư đi tới trường, đi lấy nước, giữa trưa ăn cơm, buổi chiều về nhà đều gặp Giang Thanh.

Giang Thanh giúp cô làm rất nhiều việc giống như đang báo ân vậy.

Làm mọi người trong văn phòng đều cho rằng cô và hắn đang hẹn hò.

Ai cũng không nghĩ tới người mù như cô còn có thể tìm được bạn trai.

Khương Trà nhìn bọn họ cùng nhau ăn cơm về nhà, cuối cùng cũng không chịu được hỏi, "Cô thật sự hẹn hò với Giang Thanh à?"

Thẩm Ngư đang uống nước thì suýt bị sặc, "Cô nói gì vậy?"

Khương Trà nhìn vẻ mặt không thèm để ý của cô, trong lòng tức giận nhưng vẫn nhịn xuống hỏi: "Có phải cô hẹn hò với Giang Thanh không?"

"Không phải." Thẩm Ngư không cần suy nghĩ lắc đầu, "Tôi không hẹn hò với anh ấy." Cô còn chưa tìm thấy sát nhân cuồng thì lấy đâu ra thời gian đi hẹn hò.

Khương Trà cắn chặt răng, "Vậy sao dạo này cô thân thiết với Giang Thanh vậy? Tôi thấy cả tuần nay rồi."

Thẩm Ngư nghĩ nghĩ, mặt không đỏ tim không đập nhanh nói, "Đều là giáo viên mà, đi chung tâm sự chuyện dạy học á."

Khương Trà nắm chặt tay rời đi.

Thẩm Ngư lại uống một ngụm nước ấm, nói với hệ thống: "Cả tuần nay tôi thấy Giang Thanh không có hành động gì khác lạ cả, nếu anh ta là sát nhân cuồng thì quá đáng sợ rồi."

【 Chưa đến ba tuần nữa người ở tầng hai sẽ chết. 】

"Đúng vậy, còn chưa đến ba tuần nữa thôi." Thẩm Ngư thở dài, một người mù mà còn phải đi tìm sát nhân cuồng, mọi người đều nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng cô còn chẳng nhìn thấy gì.

"Thẩm Ngư à." Một giáo viên nữ đi tới tò mò hỏi, "Cô không hẹn hò với thầy Giang thật à?"

Thẩm Ngư, "Không."

Giáo viên kia cười thần bí, "Tôi cảm thấy thầy ấy đang theo đuổi cô đó."

"Hả?"

"Thế giới này, có ba thứ không thể giấu được, một cái là nghèo khó, một cái là ho khan, một cái là thích." Giáo viên này còn hiểu rất nhiều, "Cô không nhìn thấy ánh mắt của thầy Giang nhìn cô đâu, tràn đầy tình yêu á."

Thẩm Ngư: "........."

Giáo viên này lại che miệng cười, "Nếu cô không tin thì có thể hỏi thầy ấy, tôi đoán chắc chắn thầy ấy sẽ nhân cơ hội này tỏ tình với cô."

Thẩm Ngư lại uống một ngụm nước, thích sao? Đối xử với mình tốt như vậy, nếu như là nguyên thân thì chắc chắn sẽ thích hắn.

"Thiết nghĩ nếu anh ta là sát nhân cuồng thì vì sao lại tốt với tôi như vậy, làm thế để có được thứ gì?" Cô nghĩ mãi vẫn không ra.

【 Có thể anh ta không phải là sát nhân cuồng, tốt với cô là vì thích cô. 】

"Nhưng tôi cảm thấy không hợp lý! Thật sự quá không hợp lý, hệ ca anh nghĩ thử xem, lần đầu tiên tôi gặp anh ta là lần bị ngã, vậy mà anh ta lại đỡ tôi lên, không giống trong cốt truyện chút nào, bây giờ lại tốt với tôi như vậy, dù tôi đã từng giúp anh ta nhưng không đến nỗi yêu luôn tôi đấy chứ?" Thẩm Ngư không cảm thấy sức hấp dẫn của bản thân lớn đến vậy.

Hơn nữa thế giới này còn có một tên sát nhân cuồng nữa chứ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 308: Tôi là người mù mà, tha cho tôi đi (10)


Edit: Ư Ư

Bóng đêm yên tĩnh, bầu trời không có sao, bóng đèn trong con đường không người, lúc sáng lúc tối.

Một người phụ nữ cầm túi xách đi trên con đường này, trong lòng có chút sợ hãi nên bước nhanh hơn.

Đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, quay đầu lại nhìn thoáng qua nhưng lại không có ai, chỉ có bóng đêm yên tĩnh không tiếng động.

Cô càng thêm sợ hãi, bàn tay nắm chặt túi xách.

Phía sau lại truyền đến tiếng chạy bộ, cô hoảng sợ nhưng không dám quay đầu lại.

Có ai không, có ai không......

Tiếng bước chân cuối cùng cũng biến mất, một cách tay để bên hông cô, tay còn lại của người kia cầm một miếng vải trắng bịt mũi cô lại, người phụ nữ dùng sức giãy dụa cầu cứu.

Cứu mạng! Cứu mạng!!

Bị kéo vào hắc ám ngõ nhỏ, con đường lại yên tĩnh như lúc đầu.

-

Ánh nắng buổi sáng càng ngày càng chói mắt, Thẩm Ngư ngồi dậy ấn vào đồng hồ báo thức

"Bây giờ là 6 giờ 05 phút ngày 29 tháng 6 năm 2018."

Ngày mai chính là ngày người ở tầng hai bị giết.

Không phải cô không có manh mối gì, trong lòng cô đã có một nghi phạm, đó chính là Giang Thanh.

Nhưng mà cô không có chứng cứ.

Thẩm Ngư gãi đầu đi vào phòng tắm.

Cô đẩy cửa ra đi ra ngoài rồi gõ cửa phòng đối diện.

Không mở cửa, cô lại gõ gõ.

Một lúc lâu sau cửa mới mở, người đàn ông chỉ mặc một cái quần cộc, cơ ngực săn chắc lộ ra sức bật, nhân ngư tuyến vân da rõ ràng, vai rộng eo hẹp, tràn ngập hormone nam tính.

Đáng tiếc là Thẩm Ngư không nhìn thấy, cô chỉ cảm thấy có chút áp lực, chắc là do cô đã quấy rầy đến giấc ngủ của người ta.

"Đại ca, tôi có việc tìm anh." Cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của hắn lúc này.

Âm trầm mang theo sự không kiên nhẫn, "Tôi nói cho cô biết, nếu cô không có chuyện quan trọng thì nhất định phải chết!" Mới sáng sớm đã quấy rầy giấc ngủ của người khác, đúng là chán sống.

Thẩm Ngư thở dài, "Hôm qua tôi nghe mấy bác gái trong khu nói họ nghe thấy có tiếng phụ nữ truyền ra từ trong phòng tầng hai, tôi biết chắc chắn anh sẽ nói, người ta có phụ nữ thì có gì phải ngạc nhiên, nhưng mà mấy bác gái kia nói tiếng kêu đó rất thê thảm, giống như...... Nói như thế nào nhỉ, giống như là có người bịt miệng lại rồi đánh đập."

"Anh hiểu không?" Thấy hắn nãy giờ không nói gì nên cô hỏi.

Đường Tần tức đến bật cười, có lẽ là dậy sớm nên giọng nói khàn khàn mang theo vài phần tà tứ, "Hiểu cái gì, người ta làm yêu, tôi còn có thể hiểu cái gì?"

Một lúc sau Thẩm Ngư mới hiểu lời nói của hắn, cô lắc lắc đầu giải thích: "Không phải, không phải loại chuyện này, chính là...... Haiz, anh không tin tôi."

Đường Tần thấy cô không có phản ứng gì, hắn lùi về phía sau đóng cửa lại, "Đi đi đi, ông vẫn còn buồn ngủ."

"Anh đừng đóng cửa." Cô nhét một cánh tay vào, người cũng muốn chen vào nhưng hắn đã nhanh chóng nắm chặt cổ tay cô, vậy mà vẫn không kịp, bàn tay chạm vào cơ ngực săn chắc.

"Cô đang sờ cái gì?" Đường Tần đen mặt hất tay cô ra, cố gắng không chế bản thân không đá người, "Cút!"

"Rầm!" Cửa đóng lại.

"Tôi sờ phải cơ... của anh ta à?"

【......Đúng vậy, ký chủ. 】

"Tôi sẽ chết sao?"

【 Không sao đâu ký chủ, ngày mai cô lại là một anh hùng sờ ngực. 】

Thẩm Ngư cười cười đứng dậy, "Không nghĩ tới cơ ngực của hắn còn rất có xúc cảm, chết thì chết, ngày mai lại đến sờ thêm một lần."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,673
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 309: Tôi là người mù mà, tha cho tôi đi (11)


Edit: Ư Ư

Ngày mai chính là một cơ hội tốt để bắt được tên sát nhân cuồng kia.

Kế hoạch của Thẩm Ngư rất đơn giản, hôm đó cô chỉ cần gọi Đường Tần tới căn phòng đó bắt người, biết là ai là hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng không hiểu sao cô cứ cảm thấy hơi hoang mang, cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Đi tới trường, Thẩm Ngư mới hiểu được vì sao mình lại hoang mang.

Trong trường đã có vài giáo viên nữ mất tích, chiều hôm qua cô ấy ở văn phòng chấm bài kiểm tra tới gần tối mới về nhưng chồng của cô ấy lại nói cả đêm cô ấy không về nhà, tới trường cũng không thấy người đâu, hai tiếng trước mới báo cảnh sát.

Trong trí nhớ của nguyên thân, hôm nay không xảy ra bất cứ chuyện gì, cao trào xảy ra vào lúc 6 giờ tối ngày mai, nguyên thân nhìn thấy sát nhân cuồng và bị giết.

Vì sao lại có người mất tích? Chẳng lẽ là sát nhân cuồng kia bắt cóc?

Cũng không phải, ngoại trừ nguyên thân thì tên sát nhân kia chưa bao giờ giết phụ nữ.

Khương Trà quen gần hết nữ giáo viên trong trường, giáo viên nữ mất tích cô ấy cũng quen nên Thẩm Ngư bèn tìm tới hỏi thăm.

Khương Trà nói: "Vương Đình, giáo viên dạy Văn, rất xinh đẹp, không biết sao cô ấy lại mất tích nữa."

Thẩm Ngư nói cảm ơn, cốt truyện càng ngày càng mất khống chế.

Cảnh sát tới văn phòng của Vương Đình kiểm tra rồi hỏi từng người trong văn phòng xem lần cuối cùng gặp Vương Đình vào lúc nào.

Có một người nói tối qua tầm 7 giờ vẫn gặp Vương Đình trong văn phòng.

Thẩm Ngư nghe mấy thầy cô ở đây nói chuyện, nói gần đây đã có mấy vụ phụ nữ mất tích, đều đi làm về muộn rồi bị bắt cóc, tới nay vẫn chưa điều tra ra là ai làm.

Buổi chiều tan học, Giang Thanh nói hôm nay hắn có việc nên không đưa cô về nhà được.

Thẩm Ngư cũng bình tĩnh vẫy vẫy tay chào tạm biệt hắn.

Trong lòng lại nói với hệ thống: "Anh cảm thấy anh ta sẽ đi đâu?"

【 Tôi không biết đâu, ký chủ. 】

"Tôi đoán là anh ta thấy hôm nay có nhiều cảnh sát tới nên trong lòng luống cuống, muốn đi hủy thi diệt tích." Thẩm Ngư suy nghĩ rất nhiều, cô cảm thấy nhiệm vụ của mình đã sắp hoàn thành rồi.

【......Ký chủ có muốn theo dõi anh ta không? 】

"Không, tôi còn chưa chắc chắn lắm." Thẩm Ngư cũng không muốn lãng phí thời gian vào lúc này, bây giờ cô muốn tìm Đường Tần thảo luận về chuyện ngày mai.

Lúc cô về Đường Tần lại không có ở nhà, Thẩm Ngư đi tới vườn hoa trong tòa nhà, hôm nay cũng không có nhiều người đi dạo, chắc là do thấy trời sắp mưa.

Thẩm Ngư đi một vòng rồi quay lại gõ cửa phòng Đường Tần xem có ai ở nhà không.

Trên đường về nhà, Thẩm Ngư cảm thấy có người đang đi theo sau cô, ban đầu cô cũng không để ý nhưng loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.

Cô đi trên lối đi dành cho người mù, nhưng Thẩm Ngư nghe tiếng bước chân phía sau rõ ràng cũng đi trên con đường này.

Cô không bước nhanh hơn mà bước chậm lại giống như không phát hiện ra điều gì.

Khóe miệng hơi hơi cong lên, hy vọng là tên sát nhân cuồng kia đang theo dõi mình.

Tòa nhà cũng đã cũ, hàng hiên chỉ có mấy cái đèn cảm ứng, đừng nói cameras, ngay cả đèn cũng lúc được lúc không.

Lúc này, hàng hiên cũng không có ai vì đa số đều đang ở nhà nấu cơm xem thời sự.

Lúc đi lên tầng hai, Thẩm Ngư đã bị người dùng khăn bịt mũi và miệng lại, bàn tay còn lại của gã thì ôm lấy cả người để cô không thể giãy giụa.

Thẩm Ngư cũng không giãy giụa, trước khi hôn mê cô còn nghĩ gã dám bắt cóc người ngay trong tòa nhà này, đúng là ngu ngốc.

Thẩm Ngư run rẩy tỉnh lại trong một căn phòng tối om.

Cơ thể vô lực quỳ rạp trên mặt đất, một lúc sau cô mới có thể ngồi dậy, bên tai yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng hít thở của vài người.

Thẩm Ngư phát hiện miệng mình bị nhét bằng một miếng giẻ, hai tay hai chân đều bị trói lại, trước mắt không có ánh sáng.

Cô giật giật người, hai chân đá đá về phía trước vậy mà lại đá phải một thanh sắt, sờ soạng xung quanh một lúc nhưng cô vẫn không nghĩ tới mình sẽ bị nhốt trong một cái lồng sắt.

Đột nhiên cửa được mở ra, ánh sáng chiếu từ ngoài vào làm lộ ra bốn năm cái lồng sắt, bên trong đều là phụ nữ, ngoại trừ Thẩm Ngư đã tỉnh lại thì tất cả những người còn lại vẫn còn đang hôn mê.

Thẩm Ngư cũng không muốn giả vờ ngủ, cô muốn biết ai là người bắt cóc cô, nếu là Giang Thanh thì dễ xử lý hơn.

Người nọ cũng phát hiện chỉ có Thẩm Ngư đã tỉnh lại.

Tiếng giày da bước thẳng về phía cô, gã đi tới lồng sắt rồi lấy chìa khóa mở cửa lồng.

Một bàn tay chạm vào khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Ngư, cô cảm nhận được bàn tay kia định làm gì, nhịn xuống sự ghê tởm trong lòng nhanh chóng húc đầu về phía trước.

Người nọ bị cô đâm phải lùi về phía sau vài bước, thuận thế giang tay ôm lấy cô, hơi thở nóng bỏng phả vào tai, giọng nói xa lạ mà đáng khinh, "Đói khát như vậy cơ à? Yên tâm, đêm nay sẽ là em."

Thẩm Ngư bị người nọ sờ soạng mấy cái rồi mới được thả ra, lồng sắt lại bị khóa, cửa cũng đóng, căn phòng âm u như lúc ban đầu.

Nếu không phải bị giẻ nhét vào miệng thì cô thật sự muốn nôn tất cả mọi thứ trong bụng ra.

Quá ghê tởm, thật sự quá ghê tởm.

"Người này không phải Giang Thanh." Thẩm Ngư thất vọng nói, vừa nãy cô làm vậy vì muốn ngửi hơi thở trên người gã, trên người Giang Thanh có mùi giấy của sách, mà người vừa rồi lại là mùi hôi của dầu mỡ.

Nghĩ tới chuyện vừa nãy bị gã sờ soạng là Thẩm Ngư cảm thấy ghê tởm.

【 Ký chủ, còn sáu tiếng nữa là sát nhân cuồng xuất hiện rồi. 】

"Sáu tiếng? Tôi đã ngủ ở đây cả đêm qua và sáng nay?"

【 Đúng vậy. 】

Cô nhíu mày hỏi: "Vậy tên biến thái này là ai? Tôi chắc chắn là mình không quen gã."

【 Ký chủ phải tự phát hiện. 】

【 Nói cho ký chủ một tin xấu, ở thế giới này, cô không thể sử dụng bất cứ đạo cụ gì gây ảnh hưởng đến cốt truyện. 】

Thẩm Ngư thở dài, cá mặn quỳ rạp trên mặt đất, "Biết rồi."

Loại thế giới này rất nghiêm khắc.

Thẩm Ngư dùng chân đá vào song sắt để đánh thứ người nằm bên cạnh.

Có tiếng hít thở chứng tỏ căn phòng này không chỉ có mình cô, cô phải đánh thức những người khác dậy để tìm cách cởi dây thừng.

Nhưng mà mọi chuyện không tốt đẹp như trong suy nghĩ của Thẩm Ngư, những người tỉnh lại đều khóc hu hu không làm được gì.

Thẩm Ngư không nói được,không thể giao tiếp với những người này, chỉ có thể chờ đến khi những người nàynín khóc mới dùng tay đập đập vào song sắt, "Ưm ưm ưm." Em gái, chúng ta dựa lưngvào nhau cởi trói đi
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom