Cập nhật mới

Dịch Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 220: Cô giáo muốn tẩy trắng (21)


Edit: ULies

Beta: Ư Ư

Vào một ngày nào đó nhân cơ hội cha Kỳ không có ở nhà, bà nội thì ngủ ở phòng bên cạnh, gã lén lút tới gần mép giường Kỳ Cừu, thò bàn tay vào trong chăn.

Khi đó hắn chỉ mới tám tuổi, so với sức lực của một đứa trẻ mười sáu tuổi, căn bản không thể địch nổi, chỉ một lát đã bị gã ta đè lên giường giở trò đồi bại.

Gã như bị phát rồ, rút thắt lưng ra không ngừng quất trên cơ thể nho nhỏ của Kỳ Cừu, bịt miệng Kỳ Cừu, sợ hắn kêu ra tiếng sẽ đánh thức bà nội đang ngủ ở phòng bên cạnh.

Áo của Kỳ Cừu bị lột ra, cơ thể dính sát trên giường, miệng bị bịt lại, từng cơn đau truyền tới tấm lưng nhỏ bé, âm thanh bạch bạch vang vọng trong căn phòng yên tĩnh tối tăm, bà nội ngủ rất sâu, căn bản không thể nghe thấy động tĩnh ở bên này.

Hai mắt anh họ đỏ như máu, tựa hồ bị cảnh tượng trước mắt kích thích, gã đắm chìm trong cơn hưng phấn tột độ, lại không thấy cậu bé một con dao dưới gối ra, đột nhiên đâm vào ngực gã, rút ra cắm vào, theo từng động tác của đứa trẻ ấy, máu bắn ra khắp nơi.

Tiếng hét chói tai của gã bị gối chặn lại, càng kịch liệt giãy giụa máu càng chảy nhanh, đầu óc gã ta choáng váng, đôi mắt trợn trừng nhìn về phía trước, bé trai ngồi trên người hắn, đôi mắt đen nhánh, đôi mắt vốn bình tĩnh như mặt nước tỏa ra một chút tươi sống mãnh mẽ, dao gọt hoa quả trong mắt hắn chẳng qua chỉ giống như chiếc bút máy bình thường mà thôi, liên tục đâm vào người anh họ.

Ga giường bị máu tươi nhuộm đỏ, trong phòng chỉ còn tiếng dao đâm vào da thịt và tiếng thở dốc nặng nề của bé trai.

Quá đẹp, máu máu máu máu máu, thật là vui a.】

Cốt truyện 723 gửi đến tạm dừng ở đây, câu cuối cùng làm Thẩm Ngư hú hồn cái hồn còn nguyên.

Người bình thường lần đầu tiên giết người, khi nhìn thấy máu không phải đều sợ hãi à???

Đúng là boss phản diện không phải ai cũng làm được, quá khứ và tâm hồn chắc chắn đều bi thảm vặn vẹo.

"Cô giáo."

Một âm thanh từ bên cạnh truyền tới, Thẩm Ngư sau khi lấy lại tinh thần bèn lùi về sau vài bước, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Kỳ Cừu nhìn Thẩm Ngư vẫn đang sợ hãi, một lúc lâu sau mới nói: "Đã dọn dẹp sạch sẽ, mấy phòng khác không thể ngủ, cô hôm nay ngủ trong phòng em đi, em ngủ sofa trong phòng khách."

Nếu câu này nói ra trước khi Thẩm Ngư đọc đoạn cốt truyện kia, cô nhất định sẽ gật đầu đồng ý, nhưng khi biết được trong phòng còn có một cái xác...

Thẩm Ngư khụ khụ, giả vờ trấn tĩnh nói: "Đừng, tôi ngủ trên sô pha, em vẫn đang là tuổi ăn tuổi lớn, cô giáo sao dám để em ngủ trên sofa chứ."

Kỳ Cừu lắc đầu, "Không sao đâu cô giáo, em có thể."

"Em không thể!" Thẩm Ngư nâng tay lên không cho hắn tiếp tục mở miệng, "Nghe cô nói, hôm nay em ngủ trong phòng, tôi ngủ sô pha."

"Được rồi..." Kỳ Cừu cúi đầu, trong căp mắt thâm thúy mơ hồ hiện lên cái gì đó.

Hơn nữa ngày hôm qua, Thẩm Ngư đã hai ngày không tắm rửa, trên người đều là mùi máu tanh hôi hám.

Kỳ Cừu tìm được vài cái áo thun, đây là đồ áo hồi trước, khi còn nhỏ khung xương của hắn khá nhỏ, đưa cho Thẩm Ngư mặc, cũng không lớn.

Đi vào trong phòng tắm, người trong gương chỉ cần một cái ngước mặt cũng lộ ra khí chất hư hỏng, khí chất yêu diễm bức người, cởi áo ra, làn da trắng như tuyết và bầu ngực phát triển cực kì tốt, ngực tấn công mông phòng thủ, mặt trẻ con thân hình người lớn.

Thật là xứng với khí chất của nữ phụ ác độc! Nhưng cũng không thể khiến nam chính và phản diện quay đầu lại nhìn một cái, chỉ có khí chất thanh thuần vô thức lẫn thêm vài tia câu dẫn người khác của nữ chính mới có thể khiến đám đàn ông kia yêu say đắm.

Thẩm Ngư ở thế giới này, không có yêu cầu gì lớn, chỉ cần tìm một chỗ yên yên lành lành sống hết đời là ok con dê.

Nhiệm vụ tẩy trắng không có thời hạn, ý tứ là, muốn cô ngồi đây chờ chớt!

Hơn nữa nam chính và nữ chính không thể chết, nhiệm vụ ngăn chặn thế giới bị hủy diệt, thật ra cũng rất đơn giản.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 221: Cô giáo muốn tẩy trắng (22)


Edit: ULies

Beta: Ư Ư

Bây giờ Kỳ Cừu vẫn chưa biến thành tên biến thái, chỉ cần cô chậm rãi cảm hóa, khiến hắn từ bỏ ý đồ hủy diệt thế giới, vậy là xong.

Không có nhiệm vụ công lược, Thẩm Ngư vui vẻ tắm rửa, thoải mái xoa đầu ngồi trên sofa.

Cô cũng không cần phải công lược thiếu niên bị bệnh trung nhị (1) này, phải dùng tình yêu của chủ nhiệm lớp để cảm hóa ~

Ngay lúc này, Kỳ Cừu từ trong phòng đi ra, tay ôm quần áo, đi vào phòng tắm.

Tắm khoảng mười mấy phút mới đi ra, mái tóc ướt đẫm, quần áo dính sát trên người, giống như vẫn chưa lau khô người đã vội vàng mặc quần áo vào, gió đêm hiu hiu thổi qua cửa sổ, có chút lạnh lẽo.

Thẩm Ngư ngay lập tức bật mode cảm hóa, vỗ vỗ trên ghế sofa, nói với thiếu niên: "Kỳ Cừu, em lại đây."

Đây là lần đầu tiên cô gọi đầy đủ tên hắn, lúc trước đều gọi là bạn học Kỳ, Kỳ Cừu hơi giật mình, quay đầu lại nhìn thấy cô đang vẫy vẫy tay với hắn.

Kỳ Cừu đi qua, Thẩm Ngư kéo hắn ngồi xuống ghế sofa, trong nháy mắt quên mất nếu mình đụng vào da đối phương, thân thể cô sẽ như bị điện giật, tê tê dại dại từ ngón tay lan đến toàn thân.

Vội vàng thu tay lại, lui về phía sau sofa.

Kỳ Cừu nghe được động tĩnh liền nhìn thoáng về phía cô, thắc mắc hỏi: "Cô giáo, cô sao vậy?"

Thẩm Ngư hít sâu một hơi, khi cảm xúc khó tả kia biến mất, mới mở miệng, "Tôi không......" Nhưng lại không nghĩ tới bởi vì cơn xao động lúc nãy nên giọng nói trở nên mềm mại nhu mị, giống như đang làm nũng.

Cô nghe giọng mình, mặt bùm một phát đỏ lên, người bên cạnh cũng sửng sốt một chút, lúc quay đầu lại đột nhiên thấy gương mặt nữ nhân phiếm hồng, hai mắt như mê như say giăng lên một tầng sương mù, đôi tay chống trên sô pha, áo thun hơi rộng trễ xuống, ánh đèn mạ lên bả vai trắng bóng của cô một màu cam ấp áp, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy núi everest trước ngực cô.

Thẩm Ngư cảm nhận được một ánh mắt cháy bỏng, vừa nhấc mắt lên liền đối diện với cặp mắt sâu thẳm của thiếu niên, vội vàng kéo quần áo lên, sửa sang lại, ho nhẹ, nói: "Tôi muốn ngủ, em cũng đi ngủ đi."

Dứt lời, cô cầm thảm lông bên cạnh sofa đắp lên người, nằm yên nhìn thiếu niên vẫn đang ngồi bên cạnh sofa, nói: "Em cũng đi ngủ đi, hai ngày nay quá mệt mỏi rồi."

Kỳ Cừu vâng một tiếng, đứng dậy trở về phòng.

Sau khi người nọ đi mất, Thẩm Ngư trưng ra vẻ mặt "chó nhà có tang" nói với hệ thống:

"Hệ ca, dù sao tôi cũng là đồng chí cách mạng của anh, đã cùng nhau đi qua nhiều thế giới như vậy, anh không thể đổi cái dị năng này sao? Thật sự rất đáng sợ." Cái cảm giác điện chạy khắp người này chẳng khác gì uống thuốc kích dục!

【 Ký chủ, thật sự không đổi được. 】

"Hiu hiu hiu ~"

【 Ký chủ......】

"Hiu hiu hiu hiu hiu hiu ~"

【Ký......】

"Hiu hiu hiu hiu hiu hiu hiu ~"

【 Có cách ngăn không để hệ mị hoặc chi phố! 】 hiu hiu cái gì! Tởm chết đi được! 723 giơ cờ trắng đầu hàng.

"Làm thế nào??" Thẩm Ngư vừa nghe đã thấy hấp dẫn, ngồi dậy kích động hỏi.

【 Trong thương thành có thuốc ức chế, có thể duy trì một tuần, nhưng mà lại có tác dụng phụ, một khi ký chủ không dùng nữa, sẽ chịu gấp mười lần ban đầu. 】

Thẩm Ngư: "......"

【 Tôi không muốn nói cho ký chủ, tác dụng phụ này rất là đáng sợ, sẽ không có ai ngu mà đâm đầu đi mua hết á. 】 Thuốc ức chế có giới hạn, một tuần chỉ có thể mua một lần, nếu thương thành đột nhiên ngừng cung cấp hàng, ký chủ sẽ phải hứng chịu tác dụng phụ.

Thẩm Ngư: "Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ lại."

Thẩm Ngư nghĩ nghĩ một lúc,đã nghẹo đầu ngáy.

-

Thân thể như bị ngâm trong biển sâu, chậm rãi chìm xuống, cô hoảng hốt giãy giụa, nước xung quanh cô không lạnh như nước biển, mà ấm áp khiến người ta thoải mái như bay lên mây.

————————

Tác giả: Nằm mơ play~~

(1) Bệnh trung nhị (-中二病 – Chuunibyou): ám chỉ các bạn thanh thiếu niên có ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Là bệnh cái rốn vũ trụ đó~~
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 222: Cô giáo muốn tẩy trắng (23)


Edit: Ư Ư

Một cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo, kéo cô vào trong lòng hắn, hơi thở lạnh băng quen thuộc vây quanh cô, mí mắt nặng trĩu cố gắng nhấc lên, nhưng chỉ nhìn thấy một khuôn mặt mơ hồ, nhưng có thể nhìn rõ đó là một người đàn ông, khuôn mặt tuấn mỹ lại mang theo sự xâm lược, chậm rãi phóng to, môi mỏng lạnh băng dán lên môi cô, đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh chăm chú nhìn cô.

Thẩm Ngư cảm thấy quen thuộc, phảng phất thật lâu thật lâu đã nhìn thấy đôi mắt này, nâng tay lên, đầu ngón tay muốn chạm vào cặp mắt đó, còn chưa chạm tới, ngón tay đã bị người đàn ông kia nắm chặt trong lòng bàn tay.

Cánh môi bị gặm cắn, cảm giác đau đớn và vị rỉ sắt bao trùm cánh môi Thẩm Ngư, cô duỗi tay dùng sức đẩy người đang đè trên người mình.

Thế công của hắn càng ngày càng kịch liệt, đầu lưỡi đấu đá lung tung cạy hàm răng, liếm láp mọi nơi trong khoang miệng, rút ra chọc vào trong miệng Thẩm Ngư, cực kỳ sắc tình.

Nướt bọt không kịp nuốt chảy xuống khóe miệng, Thẩm Ngư bị hôn đến đầu váng mắt hoa, thân thể càng thêm mẫn cảm muốn hắn chạm vào.

-

【 Tích tích tích tích.........】

Thẩm Ngư đột nhiên ngồi dậy từ trên sô pha, cả người phảng phất như ngâm trong lu nước, áo thun quần ngủ đều ướt đẫm, trước mắt một mảnh tối tăm.

Hình ảnh hiện lên trong đầu làm khuôn mặt của Thẩm Ngư đỏ bừng, trái tim đập bùm bùm như muốn nhảy ra ngoài, cô nâng tay lên che mặt lại, phòng khách im ắng chỉ nghe thấy tiếng thở dốc của cô.

"Hệ ca, tôi làm sao vậy?" Thẩm Ngư hít sâu để hơi thở trở lại bình thường, mới hỏi.

【 Ký chủ... mộng xuân? 】

Mặt Thẩm Ngư lại đỏ lên, "Hẳn là... Mộng xuân đi."

Chuyện trong mơ giống như vừa xảy ra, cực kỳ chân thật.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngư mộng xuân, quá kích thích, quả nhiên dị năng mị hoặc này quá hư hỏng, dục cầu bất mãn(*) còn mộng xuân!

【 Tôi thấy cô ôm gối làm chuyện không thể miêu tả, bèn đánh thức cô, không nghĩ tới ký chủ thế nhưng......】 ngay cả cái gối cũng không buông tha.

723 bỗng nhiên cảm thấy nguy hiểm.

Thẩm Ngư phi phi phi vài câu, "Cái gì vậy, tôi không như vậy đâu nhé!"

【 Cô có như vậy. 】

"Câm miệng đi 723!" Thẩm Ngư thẹn quá thành giận, ngay sau đó xốc chăn lên định đi xuống giường, nhưng hai chân lại nhũn ra, trực tiếp ngồi bệt xuống sàn nhà.

Thẩm Ngư: "........."

Cái cơ thể này tuyệt đối không phải là cô đâu.

Bởi vì đồ ăn trong tủ lạnh đều đã hỏng, Thẩm Ngư và Kỳ Cừu chỉ có thể ăn bánh mì và mì ăn liền lấy trong cửa hàng ngày hôm qua.

Lúc này điện và nước chưa bị ngắt, Kỳ Cừu nấu mì ăn liền cho cô ăn.

Thẩm Ngư không nghĩ tới còn có người có thể nấu một gói mì ngon như vậy, bên trong bỏ thêm một quả trứng, bên trên rắc một ít hành, mùi thơm bay vào mũi làm bụng kêu lên.

Ăn xong một bát mì ngồi xuống sô pha, Kỳ Cừu ngồi ở bên cạnh cô.

Mạt thế không có mấy người có thể ngồi ở trong nhà có ăn có uống như bọn họ, tàn khốc và sự sợ hãi cũng không xuất hiện ở đây, xuất hiện chỉ có bình tĩnh và thản nhiên.

Đồ ăn vẫn sẽ hết, điện đã bị mất từ lúc nãy, sắc trời bên ngoài thay đổi thất thường, lúc thì tối đen lúc lại sáng người.

Tiếng gào rống và tiếng bước chân ngoài cửa làm người khủng hoảng.

Gần chạng vạng, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, cùng tiếng hét xuyên thẳng qua cánh cửa sắt: "Anh, anh, em là Kỳ Thủ, mở cửa cho em, nhanh!!"

Kỳ Thủ là là em trai cha Kỳ Cừu, cũng là chú của Kỳ Cừu.

Ở trong cốt truyện cũng chỉ tóm tắt đơn giản sơ lược, không viết nhiều.

(*) Dục cầu bất mãn: Muốn mà không được thỏa mãn
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 223: Cô giáo muốn tẩy trắng (24)


Edit: Ư Ư

Thẩm Ngư không nghĩ tới ông ta sẽ tìm được nơi này, ngước mắt nhìn Kỳ Cừu, nghĩ thầm hắn tuyệt đối sẽ không để cho ông ta đi vào, trong lòng Kỳ Cừu căn bản không có hai chữ thân tình này.

Nhưng câu nói sau đó của hắn lại cho Thẩm Ngư một cái tát.

"Cô giáo, người đó là chú của em." Kỳ Cừu rũ đầu, bàn tay nắm chặt, nói tiếp, "Em muốn cho chú ấy đi vào."

723 hỏi Thẩm Ngư có đau mặt không.

Thẩm Ngư gật đầu, chẳng những đau mà còn sưng nữa.

Thẩm Ngư dời mắt, "Đây là nhà em, ông ấy là chú của em, em không cần hỏi tôi."

Cửa được mở ra, Kỳ Thủ chạy vào, cửa sắt lại đóng lại.

Kỳ Thủ rất cao, khuôn mặt rất giống cha Kỳ, đeo kính, nghe nói là thầy giáo cấp ba.

Cả người đầy máu, quần áo dơ bẩn rách nát, bộ dáng chật vật nào giống ngày xưa.

Gương mặt rất tuấn lãng, năm tháng cũng không để lại nhiều dấu vết trên mặt ông ta, đã hơn bốn mươi mà trẻ hơn tuổi khá nhiều.

Ông ta ngẩng đầu nhìn Kỳ Cừu và Thẩm Ngư, bình phục hơi thở, mới hỏi: "Cha cháu đâu?"

Kỳ Cừu mặt không biểu tình, "Đã chết."

Kỳ Thủ kinh ngạc, "Đã chết? Chết như thế nào?"

"Biến thành tang thi."

Kỳ Thủ mặt xám như tro tàn, eo giống như bị đè xuống, cuối cùng thở dài, ngồi xuống ghế, suy sút kêu một tiếng, "Anh."

Thẩm Ngư không nghĩ tới Kỳ Thủ còn rất có tình cảm với anh trai mình, kéo kéo vạt áo, nhìn bọn họ nói chuyện.

Kỳ Cừu tích tự như kim(*) trả lời, Kỳ Thủ nói rất nhiều, phần lớn đều nói bây giờ đã là mạt thế, người nhà ông ta đều đã chết, bây giờ bọn họ là người thân duy nhất của nhau, phải giúp đỡ lẫn nhau sống sót.

Không hổ là thầy giáo, cách nói năng này có thể làm Kỳ Cừu sửng sốt.

Cũng chỉ có Thẩm Ngư nghe rõ ràng, ông ta chỉ muốn ở lại đây, có người giúp đỡ chăm sóc.

Cuối cùng đến lượt Thẩm Ngư giới thiệu bản thân, "Tôi là chủ nhiệm lớp của Kỳ Cừu, Đồ Ngư Ngư."

Đôi mắt giấu dưới cặp kính của Kỳ Thủ nhìn chằm chằm Thẩm Ngư, đánh giá một phen, mới cười nói: "Hóa ra là người cùng nghề, tôi cũng là thầy giáo cấp ba, dạy Văn."

Thẩm Ngư không quá thích đôi mắt của ông ta, kéo kéo cổ áo, đôi mắt nhìn về phía khác, giọng nói không nóng không lạnh: "Thật trùng hợp."

Kỳ Thủ thấy thái độ của Thẩm Ngư, quay đầu tiếp tục nói chuyện với Kỳ Cừu.

Tới buổi tối, bởi vì không có điện, chỉ có thể ăn chút bánh mì chắp vá, sau khi mấy người ăn xong chỉ còn vấn đề tối nay ngủ thế nào.

Phòng của cha Kỳ và bà nội đều không ở được, bên trong toàn máu, qua mấy ngày, thời tiết lại nóng bức, bên trong đã sớm hư thối, đứng ở phòng khách đều có thể ngửi thấy mùi trong đó, đặc biệt kinh tởm

Nơi có thể ngủ chỉ còn lại phòng của Kỳ Cừu và phòng khách.

Cuối cùng Kỳ Thủ và Kỳ Cừu ngủ một phòng, Thẩm Ngư một người ngủ phòng khách.

Màn đêm buông xuống, phòng khách đen nhánh bị ánh nến mờ nhạt làm sáng lên, ánh nến trên bàn trà chợt lóe chợt lóe.

Thẩm Ngư hơi mất ngủ, nhắm mắt lại là nhớ tới giấc mơ lúc nãy, xúc cảm trên môi và cánh tay kia, rõ ràng chân thật, trái tim đều không khống chế được đập nhanh.

Bỗng nhiên lúc này, một cánh tay sờ soạng bên hông, Thẩm Ngư quay người lại người kia đã đè lên người cô, hơi thở nóng bỏng phun bên tai cô, thấp giọng khàn khàn, "Hồ ly nhỏ, buổi chiều vẫn luôn quyến rũ tôi, bây giờ tôi sẽ làm em ở đây!"

Thẩm Ngư giơ tay để trước ngực, lạnh lùng nhìn người nọ cũng chính là Kỳ Thủ, nhíu chặt mày, "Anh nói cái gì? Thỉnh tự trọng! Anh Kỳ!"

Kỳ Thủ ngửi mùi hương trên người cô, bên dưới cứng rắn khó chịu, "Theo tôi đi, tôi là chú của Kỳ Cừu, mạt thế đã đến, chỉ có tôi mới có thể bảo vệ em!"

(*) Tích tự như kim: Tiết kiệm lời nói, tích chữ như vàng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 224: Cô giáo muốn tẩy trắng (25)


Edit: Ư Ư

【 Ký chủ, vai ác đang đứng ngoài cửa nhìn hai người. 】

Thẩm Ngư: "......"

Từ khi Kỳ Cừu để chú của hắn đi vào, Thẩm Ngư đã cảm thấy không bình thường.

Dị năng của Thẩm Ngư có một điểm không tốt là quá quyến rũ người khác, chỉ cần ngửi thấy mùi hương trên người cô đều sẽ bị mê hoặc, Kỳ Thủ vốn không phải là loại người gì tốt, ngửi một chút Thẩm Ngư mê hoặc, buổi tối tuyệt đối sẽ tới đây.

Mà Kỳ Cừu sẽ đứng ở đó nhìn cô, thử xem cô có dao động vì lời nói của Kỳ Thủ không.

Kỳ Thủ nói như thế nào cũng là một người đàn ông trưởng thành, lớn lên cũng không kém, trong mạt thế này, là người có thể làm Đồ Ngư Ngư động tâm.

Cô không nghĩ tới Kỳ Cừu chán ghét cô như vậy, nói thế nào cô cũng đã từng giúp hắn chắn zombie, cũng là đồng chí đã từng chiến đấu cùng nhau a!

Được thôi! Nếu hắn vô tình như vậy......

Thẩm Ngư sử dụng dị năng mị hoặc với Kỳ Thủ, nhân lúc ông ta dừng lại mà tránh thoát, lại đá thêm mấy cái vào người ông ta.

Đá còn chưa hết giận, Thẩm Ngư còn cầm gậy bóng chày trên bàn lên đập thêm vài nhát.

Sau khi làm xong, Thẩm Ngư ném gậy bóng chày xuống đã nghe thấy tiếng động từ phòng bên kia, vừa nhấc mắt đã thấy Kỳ Cừu cầm đèn pin chạy tới.

Kỳ • diễn tinh • Cừu đôi mắt lóe lên sự khó hiểu, nhìn Thẩm Ngư và Kỳ Thủ, "Có chuyện gì vậy? Cô giáo."

Đáy mắt Thẩm Ngư hiện lên một tia sáng, hốt hoảng thất thố khuôn mặt tái nhợt, chạy nhanh tới bên cạnh thiếu niên, nâng tay lên ôm lấy hắn, cảm thấy cơ thể hắn cứng đờ, khóe miệng cong lên, nhưng giọng nói lại mang theo sự run rẩy và sợ hãi, "Chú... Chú của em...... Làm...... Làm......"

Câu nói sau đó làm cách nào cũng không thốt lên lời, khuôn mặt trắng bệch dán vào ngực hắn.

Hừ, ghê tởm đi, chán ghét đi, đều là do cậu tự làm tự chịu.

Kỳ Cừu cả người cứng đờ, bàn tay dừng ở giữa không trung, cảm nhận được sự mềm mại trong ngực, con ngươi màu xám càng thêm sâu thẳm, vẫn giả ngu giả ngơ, "Cô giáo, chú em làm gì cô vậy?"

Thẩm Ngư nhắm mắt lại, sắc mặt tuyệt vọng, môi run rẩy, "Chú em... muốn...... làm chuyện xấu......"

【.........】 lần đầu tiên có người nói cưỡng hiếp một cách tươi mát thoát tục như vậy.

Không chỉ có 723 cạn lời, ngay cả Kỳ Cừu cũng không nói được gì.

Một lúc lâu sau, Thẩm Ngư đã nghe thấy sô pha bùm một tiếp, còn chưa ngẩng đầu nhìn, đã nghe thấy Kỳ Cừu nhàn nhạt nói: "Cô giáo, cô về phòng ngủ của em trước đi, chuyện này để mai nói."

Thẩm Ngư nắm chặt áo trước ngực hắn, khẽ gật đầu.

Lại lần nữa đi vào căn phòng lạnh lẽo của Kỳ Cừu, trái tim Thẩm Ngư co chặt, sợ hãi ôm chặt lấy thiếu niên.

Kỳ Cừu thấy thế, cho rằng cô lạnh, đi đến mép giường, để cô ngồi xuống, "Cô ngủ trên giường đi, em ngủ dưới đất."

Nếu Thẩm Ngư không biết dưới gầm giường có thi thể, nhất định sẽ vui vẻ đồng ý cái đề nghị này.

Nhưng mà cô biết dưới giường có một cái thi thể, buổi tối cô còn ngủ ở bên trên......

Thẩm Ngư kéo cánh tay hắn, nâng mắt, bên trong mang theo hơi nước, nói có sách mách có chứng nói: "Trên mặt đất lạnh, bây giờ em còn đang trong giai đoạn phát triển, làm sao cô có thể để em ngủ dưới đất chứ, không sao cả, cùng nhau ngủ trên giường đi, cái giường này rất to."

Kỳ Cừu hơi giật mình: "Cô giáo, như vậy không tốt lắm......"

Thẩm Ngư kéo hắn ngồi xuống, xốc chăn lên nằm xuống, vỗ vỗ bên cạnh, vẫy tay nói: "Không có gì không tốt, nằm xuống ngủ đi."

【...... Ký chủ, cô thật giống bà cô già đang dụ dỗ cháu trai nhỏ tuổi. 】

"Tôi mà giống bà cô già á! Rõ ràng trẻ trung xinh đẹp như vậy!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 225: Cô giáo muốn tẩy trắng (26)


Edit: Ư Ư

【 Tác dụng của thuốc ức chế rất lớn, ký chủ, chuẩn bị tâm lý thật tốt. 】

"Đã biết, hệ hệ."

Từ giây phút nhìn thấy Kỳ Cừu, Thẩm Ngư đã mua thuốc ức chế trong thương thành, nếu hắn muốn chơi, Thẩm Ngư sẽ chơi cùng hắn.

Tác dụng phụ lớn, nếu thật sự hết hàng, cùng lắm thì Thẩm Ngư cách hắn rất xa, chỉ cần không chạm vào hắn sẽ không xảy ra tác dụng phụ.

Khi đang nói chuyện với hệ thống, Kỳ Cừu đã nằm vào trong chăn.

Giường là giường đôi, nhưng không rộng được như Thẩm Ngư nói, hai người nằm cùng nhau không thể nghi ngờ sẽ chạm vào nhau.

Cánh tay của Thẩm Ngư kề sát cánh tay của thiếu niên, dán vào nhau rất nóng, cô lại không thể không dán, xoay người một cái là sẽ ngã xuống, nếu ngã xuống thì sẽ đối diện với thi thể bên dưới, cô sợ mình sẽ bị dọa chết mất.

Dịch dịch người, nằm nghiêng ngủ, cả người đều dán lên Kỳ Cừu.

Giọng nói khàn khàn của Kỳ Cừu truyền đến bên tai, "Cô giáo, hình như rất chật, nếu không cứ để em ngủ dưới đất, có chăn lót, không sao cả."

Thẩm Ngư vội vàng nắm chặt ống tay áo của hắn, lớn tiếng nói: "Đừng! Em đừng đi, tôi sợ."

Thẩm Ngư cũng không sợ thi thể, chỉ sợ ma, bởi vì mất điện nên không bật được đèn, một mảnh đen nhánh, nghĩ tới phía dưới là một cái thi thể đang trừng mắt nhìn ván giường, cô chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng.

Kỳ Cừu: "Cô giáo, cô sợ cái gì?"

Thẩm Ngư nuốt nuốt nước bọt, "Tôi sợ ma, cho nên, em đừng đi, cứ như vậy ngủ đi, tôi sẽ không động đậy."

Nếu cô ngẩng đầu, tuyệt đối có thể nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của Kỳ Cừu đang nhìn chằm chằm cô, ánh sáng dưới đáy mắt chợt lóe rồi biến mất.

Cả đêm Thẩm Ngư không ngủ yên, nằm gần thiếu niên, nóng chảy cả mồ hôi, nóng nóng nên thích xoay người, lại sợ nghiêng người thì ngã xuống đất, hai tay lại càng ôm chặt người bên cạnh kình.

Buổi sáng rời giường, cô bị nóng tỉnh, mở to mắt ngẩng đầu, đã thấy thiếu niên lẳng lặng đối diện với mình.

Khuôn mặt của thiếu niên lộ ra một tia mệt mỏi, đôi mắt bình đạm không gợn sóng đầy tơ máu, giọng nói khàn khàn: "Cô giáo, cô dậy rồi."

Thẩm Ngư kinh ngạc đứng dậy, thảm lông trên người chảy xuống hông, "Cả đêm qua em không ngủ à?"

Kỳ Cừu cúi thấp đầu xuống: "Ngủ."

Nhìn dáng vẻ thật sự là cả đêm không ngủ, cũng đúng, tối hôm qua nóng như thế mà, bọn họ lại nằm cùng nhau, nóng không thể ngủ cũng là bình thường.

Thẩm Ngư xốc thảm lông lên, "Em ngủ tiếp đi, tôi đi đánh răng."

Kỳ Cừu nằm lại trong ổ chăn, theo tiếng nhắm mắt lại.

Đi ra cửa phòng, Thẩm Ngư duỗi duỗi người, tối hôm qua chuyện đó thoạt nhìn Kỳ Cừu này vẫn rất chán ghét cô, cũng đúng, ở trong trường học, Đồ Ngư Ngư đối xử với hắn như thế, sao có thể quên nhanh như vậy.

Từ từ tới đi, dùng tình yêu cảm hóa.

Khi đi qua sô pha, cô nhìn thoáng qua, lại thấy Kỳ Thủ quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, còn chưa ngủ dậy? Ông già háo sắc này!

Thẩm Ngư không muốn nhìn thấy con quái vật khổng lồ này chiếm sô pha, đi qua đó, ghét bỏ nâng chân lên đá đá, nói: "Dậy! Dậy đi!"

Đá nửa ngày không có phản ứng, Thẩm Ngư nhíu mày, đi đến gần, quay đầu ông ta lại, lại nhìn thấy một khuôn mặt xanh trắng, đã không còn hô hấp.

Mà lỗ tai, lỗ mũi, đôi mắt, miệng đều chảy máu, hẳn là do vỡ mạch máu mà chết.

Có thể làm người chết như vậy, chỉ có dị năng hệ tinh thần của Kỳ Cừu mới làm được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 226: Cô giáo muốn tẩy trắng (27)


Edit: Ư Ư

Thẩm Ngư rút tay lại, lấy tờ khăn giấy trên bàn trà lau lau ngón tay, đứng lên nói với hệ thống: "Bạn học Kỳ Cừu cũng rất tàn nhẫn, nói như thế nào thì đây cũng là chú ruột của hắn."

【 Vai phản diện không tàn nhẫn, làm sao có thể gọi là vai phản diện. 】

Thẩm Ngư bỗng nhiên có một dự cảm không tốt, "Hệ ca, nhiệm vụ giả của mỗi thế giới sẽ không đều là cùng một người chứ?"

【...... Không... Không thể có chuyện đó được, ký chủ không cần nghĩ quá nhiều. 】723 chắc chắn nói.

-

Kỳ Thủ chết không tạo quá nhiều sóng gió, Kỳ Cừu trực tiếp ném ông ta từ trên cửa sổ xuống, giống như đang vứt rác vậy.

Một tuần sau.

Một tháng sau khi mạt thế tới, ở trong canteen ăn uống xong xuôi, buổi sáng là lúc bọn họ không ngừng chạy.

Thẩm Ngư và Kỳ Cừu đi ra ngoài tìm vật tư, vừa ra khỏi cửa đã gặp phải một con zombie, Thẩm Ngư không muốn dùng dị năng, cô và Kỳ Cừu dùng gậy đánh chết.

Đi xuống tầng, lại đụng phải ba con zombie.

Dùng dậy đập vào đầu nó, máu văng tung tóe, con zombie giơ móng vuốt sắc bén muốn cào Thẩm Ngư, cô lùi về phía sau một bước, vung gậy dùng sức đập lên đầu nó.

Zombie lung lay ngã trên mặt đất, lúc này một con zombie từ hướng khác đi tới, nhưng còn chưa bắt được Thẩm Ngư, cái gáy đã nổ tung, thịt vụn be bét rơi đầy trên đất.

Thẩm Ngư mệt mỏi thở dốc, vung cái gậy lớn, đặc biệt tốn thể lực, cô là con gái, có thể đánh chết một con cũng coi như không tồi.

Kỳ Cừu đứng ở trước mặt cô, sắc mặt không thay đổi, hơi thở vững vàng mạnh mẽ, "Cô giáo, cô không sao chứ."

Thẩm Ngư nâng tay lên vẫy vẫy, "Tôi không sao."

Dọc theo đường đi không có một bóng người chỉ có zombie đi tìm con mồi, đường chính ở phía trên một mảnh dơ bẩn, cũng không biết là máu hay là thứ gì, gặp phải mười mấy con zombie, đều bị Thẩm Ngư và Kỳ Cừu đánh chết.

Đánh nhiều zombie, Thẩm Ngư quen tay hay việc, đối phó với loại zombie thao tác cứng đờ chậm chạp vẫn có thể thong thả đánh hai con, cũng không cần tới dị năng.

Hai người đi vào một siêu thị lớn, trước cửa lảng vảng hai con zombie rong chơi, cửa treo cuốn mành, cũng không biết bên trong có bao nhiêu con.

May thay Kỳ Cừu có dị năng hệ tinh thần, chính là loại có thể cảm ứng phạm vi năm trăm mét có bao nhiêu zombie, tuy rằng ngắn nhưng vẫn có tác dụng.

Dị năng của hắn chỉ mới cấp 1, Thẩm Ngư cũng chỉ cấp 1, bây giờ còn chưa có tinh hạch, zombie cũng chỉ là cấp thấp, nếu có thể gặp được zombie cấp 1, trong đầu nó có khả năng xuất hiện tinh hạch.

"Chỉ có mỗi hai con này." Kỳ Cừu mở to mắt, nói với Thẩm Ngư.

Khoảng cách để cảm ứng được, cũng chỉ có thể cảm ứng tầng 1, nếu tầng 1 chỉ có hai con, vậy đơn giản.

Thẩm Ngư và Kỳ Cừu một người một con giải quyết hai bạn zombie mải mê chơi với cửa, rồi thật cẩn thận đi vào trong.

Quả nhiên, tầng 1 tất cả đồ vật đều bị lấy đi, trên kệ để hàng trống rỗng, dưới sàn còn vương vãi một vài bộ quần áo trẻ con.

Tầng 1 chỉ có quần áo trẻ con, tầng thứ hai mới là đồ ăn, tầng 3 chủ yếu là bày bán quần áo người lớn, còn tầng 4 là rạp chiếu phim.

Thẩm Ngư sợ nhất là rạp chiếu phim ở tầng 4, khi mạt thế bùng nổ, chỉ sợ có rất nhiều người đang xem phim, nếu những zombie ở đó dọc theo cầu thang thoát hiểm xuống dưới, e là cô và Kỳ Cừu sẽ gặp nguy hiểm.

Thẩm Ngư: "Lúc nào cảm ứng được zombie, chúng ta lập tức chạy."

Kỳ Cừu gật đầu.

Thang máy đã tự động dừng lại, bọn họ từng bước một đi tới, Kỳ Cừu đột nhiên giữ chặt Thẩm Ngư lùi về phía sau, hai con zombie bất ngờ từ bên trong chạy ra.

Thẩm Ngư cầm gậy đập zombie, khi tránh móng vuốt của nó, cô cố gắng lùi ra sau. Trong thang máy chật hẹp, khi bọn họ lui về phía sau, lại có ba bốn con zombie từ trên chạy tới, Thẩm Ngư nhíu mày, vì sao chỉ có ít như vậy, có gì đó không ổn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 227: Cô giáo muốn tẩy trắng (28)


Edit: Ư Ư

Không kịp tự hỏi, cô bình tĩnh giữ con zombie đập vài cái, mà bên kia đều được Kỳ Cừu giải quyết.

Ầm ĩ mười mấy phút, mới giải quyết xong bốn con zombie. Sau đó tới chỗ tháng máy để đi lên tầng, lần này cẩn thận hơn, chỉ là không gặp con zombie nào.

Tầng 2 dư lại không nhiều đồ ăn, hẳn là đã có người tới, nơi này đã bị vét sạch sẽ.

Thẩm Ngư và Kỳ Cừu lấy balo ra bắt đầu thu thập, lần này nhất định phải thắng lợi trở về, nếu không lần sau đi ra, có thể không tìm được gì, bọn họ còn muốn đi nơi khác tìm cửa hàng.

Khi hai người phân công nhau hành động, Thẩm Ngư giữ chặt tay hắn nói: "Cẩn thận một chút! Ở đây có thể có rất nhiều zombie."

Không thể phủ định chuyện Kỳ Cừu chỉ là một thiếu niên 16 tuổi thanh xuân phơi phới, cô hơn hắn 8 tuổi lận, như một người chị vậy.

Nếu Kỳ Cừu chết thì cô đừng nghĩ tới chuyện hoành thành được nhiệm vụ, sau khi rời khỏi thế giới trực tiếp tiến vào thế giới trừng phạt.

Đôi mắt Kỳ Cừu đảo qua cánh tay giữ chặt tay áo hắn, ánh mắt chuyển qua gương mặt cô, ánh mắt lo lắng không giống như giả vờ gải vịt, hơi rũ mắ, sự hưng phấn được hắn giấu sâu trong đáy mắt, nói: "Cô giáo cũng vậy."

Lập tức, lập tức tôi sẽ xét rách lớp mặt nạ của cô ra.

Thẩm Ngư thu hồi tay, nhìn nhìn xung quanh, mới nói: "Đi thôi."

Sau khi tách ra, Thẩm Ngư đi đến bên kệ hàng, vừa đi vừa nhét số đồ ăn còn sót lại vào ba lô.

Nhìn vẻ bên ngoài thì những người đó cũng không lấy đi toàn bộ mà còn dư lại không ít, đi qua một gian hàng balo đã đầy, Thẩm Ngư bỗng nhiên muốn có dị năng không gian.

Như vậy có thể vơ vét hết toàn bộ siêu thị rồi.

Đáng tiếc chỉ có dị năng hệ mị hoặc, Thẩm Ngư lưu luyến không rời kéo khóa kéo, nhìn chằm chằm các loại đồ ăn vặt ở trên kệ, nuốt nuốt nước miếng, về sau lại tới đưa các em đi!

Đeo balo lên, cô vừa định đi ra, đã nghe thấy một tiếng thét chói tai ở gần đây truyền đến.

Cô không nghe lầm, là Kỳ Cừu.

Thẩm Ngư nhấc chân chạy tới nơi âm thanh phát ra, lại nhìn thấy Kỳ Cừu bị một con zombie đè dưới thân đang chuẩn bị cắn xuống.

Kịch bản cỡ nào quen thuộc, giống như đã từng thấy qua.

Mà thang máy bên kia đã có mười mấy con zombie đi tới.

Âm thanh gào rống chói tai phá vỡ sự yên lặng của siêu thị, Thẩm Ngư nhìn thoáng qua bên kia, lại xem bên này, vội nói: "Dị năng của cậu đâu?! Làm đầu nó nổ đi!"

Một tay Kỳ Cừu bắt lấy tay zombie, một tay đẩy đầu nó ra, bởi vì quá dùng sức, gân xanh trên trán đều nổi lên, nghiêng đầu hổn hển nói: "Không có tác dụng...... Không có tác dụng......"

Sao lại như vậy? Thẩm Ngư nhìn con zombie đang đè trên người hắn, đã thấy trên đầu nó có ánh sáng lập lòe.

Tinh hạch...... Nó là zombie cấp 1.

Thẩm Ngư trăm triệu không nghĩ tới bây giờ đã gặp phải một con zombie cấp 1 mà đáng lẽ ra hai tháng sau mới xuất hiện.

Vừa khéo bị bọn họ bắt gặp.

Thật là ra cửa không xem ngày.

Cửa thang máy càng ngày càng nhiều zombie trào ra, đang chạy về phía cô.

Thẩm Ngư nắm chặt cây gậy trong tay, lại nghe thấy giọng nói của Kỳ Cừu truyền đến: "Cô giáo! Mau chạy đi!"

Chạy cái quần què!

Thẩm Ngư biết, một khi cô chạy, tất cả zombie đều chen chúc tới, Kỳ Cừu sẽ bị cắn thành tổ ong vò vẽ.

【 Ký chủ cứ yên tâm, Kỳ Cừu đã là nửa zombie, sẽ không bị cắn. 】

Thẩm Ngư nghe được lời của hệ thống, mở to hai mắt nhìn, "Hắn là nửa zombie, sao bây giờ lại bị zombie cấp 1 đè lên??"

Lần này cô quýnh lên, lại quên mất chuyện Kỳ Cừu là nửa người nửa zombie.

【 Đều là kịch bản. 】

Nếu còn chưa hiểu nữa, thì Thẩm Ngư đúng là đứa ngốc, cô không nghĩ tới Kỳ Cừu sẽ đặt bẫy cô. Hắn muốn biết ngay lúc này Đồ Ngư Ngư có bỏ mặc hắn chạy thoát không?

Hya là chán ghét đi cùng Đồ Ngư Ngư, dùng cách này muốn đuổi cô đi? Lý do này không quá khả năng, nếu hắn ghét cô như vậy, tại sao không trực tiếp nổ tung đầu cô, tựa như cách hắn giết chú của mình.

Hay là muốn xem vẻ mặt của cô khi giãy giụa đưa ra lựa chọn, rất thú vị??

Thẩm Ngư càng nghĩ càng ghê tởm, càng tức giận, một tháng nay ở chung cũng lâu, chẳng những không hòa tan được trái tim băng giá của Kỳ Cừu, người ta còn xem cô là trò cười.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 228: Cô giáo muốn tẩy trắng (29)


Edit: Ư Ư

【 Ký chủ, cô nên nhớ, nhân thiết của cô không thể cứu hắn. 】

Thẩm Ngư biết, loại người ích kỷ như Đồ Ngư Ngư, sao có thể cứu Kỳ Cừu trong tình huống này, bây giờ còn chưa bảo vệ được mạng sống của mình, nhưng nếu không cứu, sau này nếu muốn tiếp cận Kỳ Cừu hoàn thành nhiệm vụ, còn khó hơn cả lên trời.

Zombie ngoài cửa thang máy càng ngày càng nhiều, chen chúc đi tới bên này, may mắn bây giờ động tác của chúng nó còn chậm chạp, đi đến đây cũng mất một đoạn thời gian.

Thẩm Ngư trừng mắt nhìn Kỳ Cừu bị đè ở phía dưới, sự tức giận cuồn cuộn dưới đáy lòng, được rồi! Nỗi đau mà hôm nay tôi phải chịu đựng, sau này sẽ trả lại cậu từng chút từng chút! Thằng nhóc!

Hậu quả của việc mạnh mẽ sử dụng dị năng hệ mị hoặc cấp 2 không chỉ là hao hết tinh thần lực, mà thần trí của dị năng giả cũng sẽ bị đánh mất.

Đối phó zombie cấp 1, cô chỉ có thể mê hoặc nó công kích những con tang thi khác.

Thẩm Ngư quỳ trên mặt đất, nâng tay lên, ánh sáng màu hồng nhạt trong tay càng ngày càng đậm, cực nhanh bay đến chỗ con zombie cấp 1 kia, bao phủ toàn bộ thân thể nó.

Zombie cấp 1 dừng động tác, từ trên người Kỳ Cừu đứng lên, đi tới sóng tang thi phía trước.

Dù zombie cấp 1 khỏe đến đâu, cũng không thể giết được hết 30 con zombie, Thẩm Ngư chưa kịp thở dốc, ánh sáng màu hồng đã bao phủ toàn bộ sóng zombie phía trước.

Chỉ thấy tất cả zombie không động đậy, qua một lúc, đột nhiên lao vào cắn xé nhau, hơn ba mươi con zombie, hình ảnh cực kỳ khủng bố.

Ánh sáng trên người Thẩm Ngư dần dần nhạt đi, sắc mặt tái nhợt, chậm rãi nhắm mắt lại ngã xuống mặt đất, giống như không còn hơi thở.

【 Ký chủ đã nghiêm trọng phá vỡ nhân thiết! Đang chọn cách trừng phạt ngẫu nhiên...... Nhưng vì ký chủ đang hôn mê, trừng phạt đẩy sau. 】

Một người nhẹ nhàng đi đến trước mặt Thẩm Ngư, nhìn từ trên cao xuống, một lúc sau mới ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nàng.

Sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy trắng, hàng mi dài khẽ run, mày liễu nhíu chặt làm người cực kỳ đau lòng.

Đôi mắt đen lạnh lẽo hiện lên một tia mê mang, giọng nói khàn khàn vang lên:

"......Cô là ai?"

Thẩm Ngư lâm vào hôn mê căn bản không biết áo choàng của mình đã bị rớt(*), nếu còn nghe thấy câu hỏi này, khẳng định sẽ ngồi dậy bóp chết hắn!

Tôi là ai? Tôi là cha của cậu đấy!

-

Thẩm Ngư mở to mắt, bốn phía một mảnh đen nhánh, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào làm cô có thể nhìn rõ xung quanh.

Là phòng của Kỳ Cừu.

Còn chưa kịp nhớ lại mọi chuyện, đã nghe thấy tiếng máy móc vang lên bên tai.

【 Mau xuyên giả Thẩm Ngư phá vỡ nhân thiết một cách nghiêm trọng! Gây ra ảnh hưởng với cốt truyện! Hệ thống tẩy trắng đang chọn lựa trừng phạt...... Tim co thắt trong một tiếng! 】

Âm thanh máy móc đột nhiên biến mất, Thẩm Ngư còn chưa kịp mắng MMP, trái tim đã cảm thấy đau đớn, từng cơn từng cơn, không có cách nào giảm bớt, dù chết cũng không đau đớn bằng loại cảm giác này!

Thẩm Ngư kêu lên một tiếng quỳ xuống giường, vừa ngã xuống mặt đất, cửa đột nhiên mở ra, một người vọt tới trước mặt cô, nâng cô lên.

"Cô giáo?"

Thẩm Ngư vừa nghe thấy giọng nói này là cảm thấy tức giận, nâng tay lên đẩy hắn ra.

Người nọ kiên trì không ngừng nâng cô lên, muốn ôm cô lên trên giường, lại Thẩm Ngư dùng sức đẩy ra.

"Cút!" Thẩm Ngư trừng mắt nhìn người nọ, trái tim đau đớn làm cô không thể đứng dậy, quỳ rạp trên mặt đất thở dốc, trán không ngừng toát ra mồ hôi lạnh.

Kỳ Cừu hơi sửng sốt, đứng im tại chỗ, nhìn khuôn mặt tái nhợt đến vặn vẹo của cô, nhíu chặt mày: "Cô giáo, cô làm sao vậy?"

Thẩm Ngư đau đến nỗi không chịu nổi, hận không thể đâm đầu vào tường chết cho xong, cuộn tròn thân thể dựa vào tường, nước mắt sinh lý từng giọt từng giọt chảy xuống, cũng không còn sức đẩy Kỳ Cừu đang ôm mình ra, thiếu niên vươn cổ tay đặt bên miệng cô để tránh việc cô đau quá mà cắn lưỡi mình, Thẩm Ngư há mồm cắn, dùng sức cắn, chỉ một lát sau vị rỉ sắt đã lan tràn trong miệng.

(*) Câu này có nghĩa là anh Kỳ đã biết chị không phải là Đồ Ngư Ngư
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 229: Cô giáo muốn tẩy trắng (30)


Edit: Ư Ư

Không biết bao lâu, Thẩm Ngư đau hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ngồi trong một cái xe, xe xóc nảy run rẩy, tiếng gào thét và từng cơn gió nóng thổi tới, một cái bánh mì đặt bên môi, vừa quay đầu đã đối diện với đôi mắt ngây thơ vô tội của Kỳ Cừu.

Ngây thơ vô tội? Sợ là mắt cô bị mù rồi.

Từ từ, đây là đâu?

Không phải bây giờ cô nên ở trong nhà của Kỳ Cừu sao?

Hình như Kỳ Cừu biết cô đang nghĩ gì, giải thích nói: "Khi cô hôn mê, nhà bị rất nhiều zombie vây quanh, sau đó rất nhiều người tới, cứu chúng ta."

Nghe hắn nói xong, Thẩm Ngư quay đầu nhìn nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều người.

Thùng xe rất lớn, có thể chưa được hơn mười người, đều là người thường, tựa hồ trong mấy tháng này rất khó khăn, trên người dơ loạn rách nát, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi.

So sánh với Thẩm Ngư Kỳ Cừu ăn mặc sạch sẽ, hoàn toàn không giống nhau.

Trong đây còn có vài quân nhân, một thân quần áo quân đội, tay cầm dao, nhắm mắt lại dựa vào một bên ngủ.

Nếu Thẩm Ngư không nhìn nhầm, cô gái mặc quần áo màu đen bên kia là nữ chính Đoạn Thanh Dư, không nghĩ tới ở đây còn có thể gặp Đoạn Thanh Dư, thật đúng là không thể ngăn cản việc cốt truyện phát triển.

Đoạn Thanh Dư nhỏ hơn cô hai tuổi, hai mươi hai tuổi, trước mạt thế làm hộ sĩ, hộ sĩ phòng phẫu thuật, cho nên khi nhìn thấy cảnh zombie ăn thịt người, cũng không hoảng sợ như người thường, dị năng của cô ấy xuất hiện ở lúc này, bị nữ phụ đẩy nên bị zombie cào trúng.

Thẩm Ngư làm nữ phụ ác độc nhiều năm như vậy, tỏ vẻ cho nữ phụ kia một like, không có người này thì không có dị năng của nữ chủ a.

Bánh mì đặt bên môi chặn tầm mắt của cô, Thẩm Ngư nghiêng đầu, cái bánh mì kia cũng di động, cô cúi đầu, bánh mì cũng di động theo.

Làm gì đấy!

Thẩm Ngư trừng mắt nhìn người bên cạnh.

Kỳ Cừu quơ quơ bánh mì, nói: "Cô giáo, cô không ăn gì một ngày rồi, ăn một chút đi."

Người xung quanh và những người đối diện, đều nhìn về phía bọn họ, dừng trên cái bánh mì kia.

Sự tàn nhẫn của mạt thế không chỉ có zombie, mà còn có đói khát.

Không có nguồn điện, siêu thị cửa hàng tiện lợi chợ bán thức ăn quán ăn —— đều thành những địa điểm bị cướp đoạt.

Đồ ăn khuyết thiếu, dẫn theo việc xuất hiện đói khát, rất nhiều người vì đói khát mà lựa chọn đối mặt zombie, cướp đồ ăn.

Càng đáng sợ chính là, không có cảnh sát quản thúc, một vài người dần dần đánh mất tính người, gian dâm cướp đoạt, tụ tập cùng nhau.

Thẩm Ngư nhét bánh mì vào trong miệng, xem nhẹ tầm mắt của mọi người xung quanh, thong thả ung dung nuốt xuống, Kỳ Cừu thận trọng chu đáo đưa qua một lọ nước khoáng, cô nhìn hắn một cái, mở ra uống xong.

"Cầm túi cẩn thận, đừng để bị người ta cướp." Thẩm Ngư phát hiện ra thái độ của hắn thay đổi, thật giống như vách tường băng giữa bọn họ đã hòa tan.

Hẳn là do biểu hiện của cô ở siêu thị ngày đó làm hắn yên tâm.

Vẫn là một thiếu niên mười mấy tuổi, làm sao có thể vẫn luôn hận cô, trái tim làm bằng băng còn bị cô hòa tan đây nè.

Thẩm Ngư nhét lọ nước khoáng vào trong ngực hắn, xum xoe cũng vô dụng, đau đớn hôm qua cô vẫn nhớ, Thẩm Ngư tuyệt đối phải dạy dỗ người này một chút.

Kỳ Cừu vâng một tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Ngư đang quay mặt nhìn về nơi khác, giơ tay mở nắp chai nước, đặt bên miệng, uống một ngụm, có hơi ngọt ngọt, lại uống một ngụm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 230: Cô giáo muốn tẩy trắng (31)


Edit: Ư Ư

Thẩm Ngư không nhìn thấy động tác nhỏ của hắn, cô đang quan sát Đoạn Thanh Dư và nữ phụ Nhan Đường ngồi đối diện, trạng thái của hai người này đều không tốt lắm.

Nữ phụ Nhan Đường bởi vì nam phụ mà hận Đoạn Thanh Dư, như bao quyển tiểu khuyết khác, Nhan Đường thích nam phụ, nam phụ thích Đoạn Thanh Dư, Đoạn Thanh Dư thích nam chính.

Không bao lâu, xe run rẩy, tất cả mọi người trong xe đều bắt đầu lo lắng đề phòng.

Một quân nhân nhìn tình huống bên ngoài, nói với bọn họ: "Đoạn đường phía trước rất nhiều zombie, mọi người ngồi vững, sắp tăng tốc!"

Dứt lời, xe bắt đầu tăng tốc, xe là xe việt dã, cũng không chịu được sự xóc nảy này, mỗi lần xóc nảy, mọi người đều bị ngã nghiêng ngả.

Thẩm Ngư ngồi gần phía ngoài, bị Kỳ Cừu kéo vào trong lòng, khuôn mặt đâm vào trong ngực hắn, đặc biệt đau, chưa kịp cảm thấy đau, xe đột nhiên nghiêng ngả, tất cả mọi người đều bị văng ra ngoài.

Ngay sau đó bên tai đã truyền đến tiếng gào rống của zombie.

Thẩm Ngư vừa nhấc mắt, đã nhìn thấy một làn sóng zombie đi tới, đen nghìn nghịt không nhìn thấy điểm cuối.

Quá nhiều, đây hẳn là sóng zombie loại nhỏ.

Xe việt dã đã báo hỏng, tất cả mọi người bị văng ra ngoài, run bần bật đứng phía sau nhóm quân nhân, Thẩm Ngư có thể xác định, cho dù có mười mấy quân nhân cũng không có cách nào, nhiều zombie như vậy, chắc chắn sẽ chết.

Bởi vì vừa nãy ngã xuống xe Kỳ Cừu che chở cô, Thẩm Ngư đè trên người hắn, vội vàng đứng lên từ trên trên người Kỳ Cừu, "Kỳ Cừu, em không sao chứ?"

Sắc mặt Kỳ Cừu trắng bệch, nhìn dáng vẻ rơi không nhẹ, khuỷu tay trầy xước không nhẹ.

Thẩm Ngư chỉ cần tốt với Kỳ Cừu khi không nguy hiểm tới tính mạng của mình, thì không tính là tan vỡ nhân thiết.

Đồ Ngư Ngư nhìn trúng dị năng của Kỳ Cừu muốn ôm đùi Kỳ Cừu, tự nhiên muốn tốt với hắn.

Thẩm Ngư lấy một cái khăn ra băng bó đơn giản cho hắn, đỡ hắn đứng lên, phát hiện đùi hắn đã bị thương, không thể đi đường.

Toàn bộ cơ thể Kỳ Cừu đều dựa vào người xô, có thể nói giống như một con gấu koala bám vào trên người Thẩm Ngư, giọng nói suy yếu: "Cô giáo, em đau quá."

Thẩm Ngư nhìn hắn đau đến nhíu mày, có hơi giống như em trai nhỏ đang làm nũng với chị gái mình, ân oán trước kia bị cô áp dưới đáy lòng, nói thế nào hắn cũng làm thịt lót cho cô, giơ tay vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Nhịn một chút."

Lập tức sẽ an toàn.

Tuy rằng xuất hiện sóng zombie, nhưng nơi nào có nữ chính chắc chắn sẽ có nam chính.

Sao nữ chính có thể chết được, quang hoàn của nữ chính cũng không chỉ để làm cảnh.

Bên này Đoạn Thanh Dư nhìn zombie càng ngày càng gần, kéo Nhan Đường lên, "Đường Đường, zombie tới, chúng ta đi mau."

Nhan Đường đứng lên, nhìn sóng zombie rậm rạp phía trước, sợ tới mức lui về phía sau lắc đầu, tuyệt vọng nói: "Tớ không muốn chết, tớ còn trẻ như vậy, Thanh Dư, tớ không muốn chết!"

Đoạn Thanh Dư nhìn về phía sóng zombie, thân thể cũng sợ hãi run rẩy, nghĩ đến chuyện bị nhiều zombie như vậy cắn chết, còn không bị bị một súng bắn chết.

"Sẽ không! Chúng ta sẽ không chết, chúng ta đã trải qua nhiều lần sống chết như vậy, nhất định sẽ không chết." Đoạn Thanh Dư nói, không biết là đang an ủi Nhan Đường, hay là đang an ủi bản thân.

Sóng zombie càng ngày càng gần, những con zombie đi đầu đều bị quân nhân dùng súng bắn chết, nhưng zombie quá nhiều, vẫn có cá lọt lưới, đi về phía đám người phía sau.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 231: Cô giáo muốn tẩy trắng (32)


Edit: Ư Ư

Đoạn Thanh Dư nhìn con zombie đang chạy tới trước mặt mình, muốn lui về phía sau né tránh, lại bị Nhan Đường dùng sức kéo, đối diện với móng vuốt của zombie, cánh tay bị cào trúng.

Phản ứng kịp thời, cô ấy nhấc chân đá văng con zombie đó ra, lăn sang bên cạnh.

Zombie bị quân nhân bắn nổ đầu, Đoạn Thanh Dư mới ngước mắt nhìn về phía Nhan Đường, trong mắt tràn đầy không thể tin tưởng, lẩm bẩm mở miệng: "Vì sao?"

Khuôn mặt Nhan Đường dữ tợn, sự ghen ghét và oán hận dưới đáy mắt lộ ra, "Cậu chết rất tốt, lúc đó anh Mạnh sẽ thích tôi!"

Đoạn Thanh Dư chưa bao giờ nghĩ tới người bạn thân nhất của mình, sẽ đối xử với mình như vậy chỉ vì một người đàn ông, cánh tay đau đớn nhắc nhở cô ấy đã bị zombie cào trúng, cô sẽ biến thành zombie.

Nhưng cảm giác đau đớn nơi cánh tay không đau bằng trái tim, cảm giác bị phản bội tràn ngập trong tim, mang đến cảm giác lạnh lẽo.

Bên này trình diễn kịch Quỳnh Dao, bên Thẩm Ngư cũng không tốt lắm, vì chân Kỳ Cừu bị thương, không thể đi đường, cô chỉ có thể nâng hắn lui về phía sau, dùng dị năng đối phó zombie đang xông lên.

"Cô giáo, cô thả em ra đi, zombie quá nhiều, cứ tiếp tục như vậy chúng ta sẽ chết." Kỳ Cừu ghé vào trên đầu vai cô bỗng nhiên mở miệng.

Thẩm Ngư không muốn để ý đến hắn, nghiện diễn kịch rồi à đồng chí.

# Vai ác thường xuyên phát bệnh phải làm gì để hắn thức tỉnh? Online chờ, rất gấp #

Zombie càng ngày càng nhiều, những người ở đây đều trở thành đồ ăn của zombie.

Đúng lúc này, một tiếng nổ mạnh vang lên giữa sóng zombie, khói lửa văng khắp nơi, Thẩm Ngư lại được Kỳ Cừu bảo vệ trong ngực, hai lỗ tai bị che lại.

Không biết qua bao lâu, cho đến khi một tiếng súng phá vỡ sự im lặng này.

Thẩm Ngư từ trong lòng Kỳ Cừu ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một đám người mặc quân trang cầm súng đi tới, tiếp tục bắn chết những con zombie chưa bị nổ chết.

Mà người đàn ông dẫn đầu, khí thế không tầm thường, ánh lửa chiếu lại khuôn mặt lạnh lùng của anh ta, đôi mắt sắc bén nhìn quét qua đám người, cho đến lúc đối diện với đôi mắt của Thẩm Ngư mới dừng lại.

Thẩm Ngư nhìn người đàn ông càng ngày càng gần, nếu cô không đoán sai người này là nam chính Lăng Mặc.

Từ từ, nữ chính ở bên kia a, sao lại đi tới đây vậy?

Lăng Mặc đứng trước mặt cô, đáy mắt dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, chậm rãi cúi người xuống, đôi môi dừng trên trán Thẩm Ngư.

Thẩm Ngư toàn thân cứng đờ, trừng mắt đẩy anh ta ra.

Kỳ Cừu đang ôm cô lùi về phía sau đứng lên, đôi mắt đầy lạnh lẽo nhìn về phía người đàn ông kia, tinh thần lực nhanh chóng hướng về phía Lăng Mặc.

Cơ thể Lăng Mặc run lên, sắc mặt tái nhợt vài phần, anh ta không nghĩ tới thiếu niên chưa lớn này lại có dị năng tinh thần, cấp bậc còn hơn cả anh ta.

Lăng Mặc xoa xoa vết máu bên khóe môi, nâng tay lên, những người xung quanh chạy tới, lạnh lùng nhìn thiếu niên nói: "Đưa cô ấy cho tôi."

Kỳ Cừu còn muốn dùng dị năng giết chết người đàn ông này, mu bàn tay lại bị người ấn xuống, vừa cúi đầu lại nhìn thấy Thẩm Ngư lắc lắc đầu.

Thẩm Ngư đứng phía trước, nói với Lăng Mặc: "Cảm ơn anh đã tiêu diệt đám zombie đó, nhưng mà tôi và em trai tôi phải rời khỏi đây, tạm biệt."

Dứt lời, Thẩm Ngư kéo Kỳ Cừu muốn đi.

Bây giờ cánh chim của Kỳ Cừu còn chưa cứng cáp, nếu đối phó với người đứng đầu căn cứ, bên người còn có nhiều dị năng giả như vậy, hoàn toàn là đang tìm đường chết.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 232: Cô giáo muốn tẩy trắng (33)


Edit: Ư Ư

Khi Lăng Mặc nhìn về phía Thẩm Ngư, cảm xúc trong đáy mắt đã được giấu kín, "Bây giờ nơi nào cũng là zombie, không có nơi nào an toàn, không bằng tới căn cứ của tôi, nơi đó rất an toàn."

Thẩm Ngư không quen biết nam chính, tìm tòi ký ức, Đồ Ngư Ngư cũng chưa từng gặp người này mà, sao lại như vậy, cô cũng không cảm thấy mình có khí chất vạn người mê, có thể mê hoặc nam chính, không khỏi có chút bực bội.

Chẳng lẽ là do hệ mị hoặc? Cũng không thể nào a, căn cứ có bao nhiêu hệ mị hoặc muốn quyến rũ anh ta, nhưng vẫn không ai thành công, nam chính này không rung động với ai ngoài nữ chính Đoạn Thanh Dư mà nhỉ.

Anh ta đã nói vậy, nếu bọn họ không đồng ý, chắc chắn sẽ sử dụng vũ lực bắt bọn họ đi.

Thẩm Ngư cân nhắc, nói: "Bọn tôi sẽ tới căn cứ, nhưng mà tôi muốn hỏi, xin hỏi chúng ta quen nhau sao?"

Khóe miệng Lăng Mặc cong lên, làm khuôn mặt lạnh lẽo như hòa hơn, "Không quen biết, nhưng mà sau này sẽ dần dần quen thuộc."

Thẩm Ngư: "......" Bệnh tâm thần à, người này, hệ ca, anh ta sẽ không bị quỷ ám vào người chứ??

Đây là nam chính??

【 Ký chủ, nam chủ real. 】

Kỳ Cừu rũ đầu che đi đôi mắt lạnh lẽo, gân xanh trên trán nổi lên, xung quanh lạnh thấu xương.

Thẩm Ngư sợ hắn nổ đầu nam chính, kéo kéo ống tay áo hắn.

Cuối cùng bọn họ ngồi trong một cái xe việt dã khác, cái xe này rắn chắc hơn cái trước rất nhiều, bên ngoài đều được cải tạo, lốp xe cũng là loại rắn chắc nhất.

Cái trán bị thiếu niên dùng sức lau lau, Thẩm Ngư đau đẩy tay hắn ra, cảm giác da trên trán đều đỏ lên rồi.

"Đừng lau." Thẩm Ngư đẩy tay hắn ra, nói: "Em làm gì vậy?"

Đột nhiên phát bệnh.

Kỳ Cừu rút tay lại, ngón tay nắm chặt, bây giờ dị năng của hắn quá yếu, nếu là đời trước, người kia đã sớm biến thành một cái xác.

Quá yếu, quá yếu......

Thẩm Ngư cho rằng hắn không thoải mái, vội nói: "Em còn bị thương ở đâu à?"

Kỳ Cừu lắc lắc đầu, dựa vào vai cô, một lúc sau bỗng nhiên mở miệng: "Cô giáo sẽ bỏ rơi em sao?"

Thẩm Ngư vừa nghe, mới biết vì sao hắn lại khác thường như vậy, hóa ra là sợ cô bỏ rơi hắn đấy, hừ hừ, vai ác a vai ác, cậu cũng có hôm nay! Làm cậu diễn kịch với tôi này!

Mối thù ngày xưa cũng coi như đã báo, Thẩm Ngư thoải mái không ít, giơ tay xoa xoa đầu chó của hắn, nói: "Sẽ không."

"Vậy......" Kỳ Cừu tạm dừng một chút lại nói: "Vậy cô có thích người vừa nãy không?"

Thẩm Ngư như nghe thấy chuyện cười, thích nam chính? Thôi bỏ đi, cô lắc đầu nói: "Không thích."

Đáy mắt Kỳ Cừu xuất hiện tia sáng, mang theo dục vọng chiếm hữu nhất định phải có được.

Nếu đã biết người này không phải người phụ nữ đáng ghét kia, hắn cũng không chán ghét cô, vậy nên cô là của hắn, hắn sẽ không để bất cứ ai cướp đi!

Bây giờ việc quan trọng nhất là phải trở nên mạnh hơn! Mạnh giống như đời trước, tất cả đều chết hết, chỉ còn lại hắn và cô.

Thẩm Ngư cũng không biết một câu không thích của cô, mà nhiệm vụ đang hướng về phía không thể hoàn thành.

Lăng Mặc ngồi phía trước, cũng không quấy rầy bọn họ, ở đây không chỉ có Thẩm Ngư và Kỳ Cừu, còn có nữ chính và những người khác.

Nhan Đường đã đi lãnh cơm hộp, trong xe linh tinh vụn vặt chỉ có bốn năm người, còn lại đều đã chết.

Đoạn Thanh Dư là do cô muốn dẫn lên xe, nam chính không biết bị điên hay bị làm sao, nhìn cũng không thèm nhìn Đoạn Thanh Dư, dù cô muốn dẫn Đoạn Thanh Dư lên xe, cũng chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, không lưu tình chút nào rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 233: Cô giáo muốn tẩy trắng (34)


Edit: Ư Ư

Không nên chứ, cốt truyện, khi Lăng Mặc nhìn thấy Đoạn Thanh Dư yếu ớt, trong lòng vẫn có một tia phập phồng, cho nên mới mang cô ấy lên xe.

Lúc này Đoạn Thanh Dư ngồi co trên ghế, run bần bật ôm vai, làn da sắc mặt bắt đầu nóng lên, đỏ bừng, đã phát sốt, virus tràn ngập toàn thân, dần dần thay đổi thành dị năng.

Xe xóc nảy, thân thể Đoạn Thanh Dư cũng nghiêng ngả theo, may mà có vòng bảo vệ, không có chắc cô ấy đã bị ngã xuống đất.

"Cô ta là ai?" Kỳ Cừu đột ngột nói.

Thẩm Ngư thiếu chút nữa buột miệng thốt ra hai chữ nữ chính, may mà nhanh chóng sửa miệng, "Không quen biết."

Kỳ Cừu nhàn nhạt nói: "Em thấy cô giáo cứ nhìn chằm chằm người ta, còn tưởng là bạn của cô."

Bắt đầu từ khi đó đã nhìn chằm chằm người này, khi lên xe, còn mang người này lên xe, bây giờ vẫn còn nhìn chằm chằm.

Kỳ Cừu cảm thấy rất bực bội, nếu người này chết đi, có phải sẽ không cướp đi tầm mắt của cô giáo nữa không.

Thẩm Ngư cũng không biết hắn nghĩ gì, mí mắt bắt đầu nặng, ngáp một cái, "Em buồn ngủ không?"

Kỳ Cừu lắc đầu.

Thẩm Ngư dựa đầu lên vai hắn, "Vậy để tôi dựa chút, tôi ngủ một lát."

Trên vai truyền đến trọng lượng làm sự bực bội trong lòng Kỳ Cừu biến mất, mặt không biểu tình thẳng lưng, để cô dựa thoải mái hơn một chút, lãnh đạm ừ một tiếng.

Xe xóc nảy, ngoài cửa sổ xe sắc trời đã tối, đen một mảnh, bầu trời đêm yên tĩnh cùng với gió đêm, mang theo lạnh lẽo, Kỳ Cừu cũng có một tia buồn ngủ, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Mà Lăng Mặc ngồi ở phía trước nhìn mọi chuyện từ đầu đến cuối, mày nhíu chặt, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào đôi mắt anh ta, lộ ra lạnh lùng sắc bén.

"Lão đại, đã chuẩn bị xong." Cấp dưới ngồi bên cạnh cầm súng nói.

"Bắn!"

Dứt lời, một viên đại bay về phía cửa sổ xe, súng được lắp ống giảm thanh, đây cũng không phải loại súng bình thường, mà là súng gây mê dùng để đối phó với dị năng giả, dị năng giả bị trúng đạn, dị năng sẽ lập tức bị biến mất, lâm vào hôn mê.

Kỳ Cừu ngồi trong thùng xe nghe thấy tiếng động nhanh chóng mở bừng mắt, nhưng còn chưa phản ứng kịp, trên vai hắn đã bị trúng đạn, nhìn về tòa phía trước, cắn chặt răng, phóng ra tinh thần lực, lại càng làm tác dụng thuốc xuất hiện nhanh hơn.

Là hắn thiếu cảnh giác.

Không thể ngủ.

Kỳ Cừu mở to đôi mắt nặng trĩu nhìn về phía Thẩm Ngư, lại không thể chịu đựng được cảm giác buồn ngủ kia.

-

Căn cứ HD-a là căn cứ có thực lực mạnh mẽ nhất, nhiều dị năng giả nhất trong tất cả các căn cứ.

Căn cứ rất lớn, tương đương với một trấn nhỏ, phân chia thành ba khu vực và thành chính, người thường khu D, dị năng giả bình thường khu C, dị năng giả hiếm gặp khu A, cùng với cao tầng ở thành chính.

Mỗi khu vực phân chia, đều quyết định bởi dị năng, muốn gia nhập căn cứ này, cần phải đi làm kiểm tra trước, sau đó bắt đầu được phân tới từng khu vực.

Khu vực càng gần thành chính thì đãi ngộ càng tốt, ví dụ như người bình thường một ngày chỉ được chia 3 cái bánh mì một bình nước, mà dị năng giả bình thường có thể được chia 10 cái bánh mì 3 bình nước, dị năng hiếm càng được nhiều hơn.

Mỗi tuần người thường phải nộp 3 cái tinh hạch, mà dị năng giả bình thường một tuần phải nộp 5 cái tinh hạch dị năng.

Bây giờ tiền tệ đã trở thành tinh hạch, một cái tinh hạch dị năng có thể đổi đượ ba cái bánh mình

Tiền sẽ lên xuống theo thời gian.

Lăng Mặc lại là thủ lĩnh của căn cứ HD-a, một tay sáng lập căn cứ này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 234: Cô giáo muốn tẩy trắng (35)


Edit: Ư Ư

Trong thành chính phồn hoa nhất, vàng đá quý ở thời đại này đã vô dụng, vác tường được đúc bằng bạch ngọc, được nạm những viên đá quý quý giá nhất, sảnh lớn kiểu Âu sáng ngời, cầu thang tròn được làm bằng pha lê, đèn thủy tinh treo trên cao, thảm lông được phô ở tất cả mọi nơi.

Mà trong một căn phòng, Thẩm Ngư mở hai mắt, thiếu chút nữ bị lóe mù mắt chó, xoa xoa đứng lên, phát hiện hình như mình đã xuyên vào truyện cổ tích.

Căn phòng này trang trí thật sự giống y như căn phòng công chúa trong cổ tích.

Xốc lên chăn lên, ngoài cửa đã xuất hiện mười mấy người hầu, giơ quần áo nói: "Phu nhân, hãy để bọn tôi thay quần áo cho ngài."

Thẩm Ngư nâng tay lên, nói: "Đừng! Mấy người là ai vậy? Còn đây là đâu?"

Nếu không phải hệ thống nói với cô không đổi thế giới, Thẩm Ngư đều cho rằng mình đã xuyên vào thế giới cổ tích.

Đám người hầu sắc mặt tái nhợt, quỳ trên mặt đất, "Cầu xin phu nhân để bọn tôi thay quần áo cho ngài."

"Ai... Không phải." Thẩm Ngư không chịu nổi, lùi về phía sau nói: "Tôi chỉ hỏi đây là đâu thôi mà."

Người hầu đứng đầu cúi đầu nói: "Đây là thành chính, thủ lĩnh sẽ lập tức về đây."

Thẩm Ngư: "........." Vẫn không hiểu.

"Hệ ca, đây là đâu?"

【 Trong căn cứ, căn cứ của Lăng Mặc, thành chính. 】

Thẩm Ngư nghĩ nghĩ lại hỏi: "Kỳ Cừu đâu? Không phải tôi và hắn đang ở trên xe à?"

【 Hắn đã bị Lăng Mặc nhốt lại, không muốn cho cô biết. 】

Thẩm Ngư: "Không phải Lăng Mặc là mau xuyên giả chứ?" Cũng chỉ có cái lý do này làm cô tin tưởng.

【 Không phải, tôi cũng không biết vì sao nam chủ sẽ như vậy, nhưng mà tôi đã phản hồi lại cho Chủ Thần. 】

Thẩm Ngư cũng không muốn ở đây, nhiệm vụ của cô là Kỳ Cừu không hủy diệt thế giới, ở đây không được gì cả.

Nhấc chân định đi ra ngoài, đám người hầu phía sau hoảng sợ kêu lên: "Phu nhân đừng đi a, nếu ngài đi, bọn tôi sẽ chết a."

Thẩm Ngư dừng bước, mắt nhìn thoáng qua những người phía sau, nhấc chân tiếp tục tiến về phía trước.

Cô ghét nhất cái loại chuyện thường xuất hiện trong tiểu thuyết này, ví dụ như nữ chính bị cầm tù muốn rời khỏi nơi đó, sau đó nam chính nói nếu em đi tôi sẽ giết hết những người hầu này.

Sau đó nữ chính thánh mẫu thiện lương đành rưng rưng lưu lại.

Có tật xấu à.

Mạng của mình sắp không còn, mà còn có thời gian quan tâm đến người khác?

Rời khỏi phòng, Thẩm Ngư tìm mãi mới thấy cầu thang, vừa định đi xuống lại nhìn thấy một đám người đi lên, vừa lúc nhìn thấy cô.

Trong đó có Lăng Mặc, anh ta vừa nhìn thấy Thẩm Ngư, đôi mắt đều sáng, bước chân dài đi tới bên cạnh cô, "Em tỉnh rồi."

Thẩm Ngư cau mày, nhìn anh ta một lúc lâu, trong lòng bỗng nhiên có một suy nghĩ, nhưng chậm chạp không thể xác định, "Chúng ta... Không thân."

Đôi mắt lạnh lẽo của Lăng Mặc lóe lên nhu tình, "Tôi nói rồi, chúng ta sẽ dần dần quen thuộc."

Lúc này, phía sau anh ta xuất hiện một người phụ nữ, một thân sườn xám màu xanh viền vàng thêu hoa, lộ bả vai và xương quai xanh, một khuôn mặt còn yêu diễn quyến rũ hơn cả Thẩm Ngư, giữa mày vẽ một nốt ruồi đỏ, càng thêm quyến rũ.

"Thủ lĩnh, đây là người đẹp ngài mang về đó sao, cũng không giới thiệu cho Hinh Nhi làm quen."

Hinh Nhi đánh giá Thẩm Ngư, khi ngửi thấy mùi hương trên người nàng, giữa mày nhăn lại.

Ba người phía sau cũng chạy tới, một đám đều là dị năng giả, diện mạo không kém, đều là nam.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 235: Cô giáo muốn tẩy trắng (36)


Edit: Ư Ư

Nam sinh có khuôn mặt đáng yêu vừa nhìn thấy Thẩm Ngư đã sáng mắt, "Thật xinh đẹp a, thủ lĩnh, có thể cho em chơi chơi chút không."

Còn chưa nói xong đã đối diện với ánh mắt lạnh băng của Lăng Mặc nên lập tức ngậm miệng.

Những người còn lại cười thầm nam sinh này không có ánh mắt, nhìn thủ lĩnh như vậy là biết đây là người thủ lĩnh thích.

Thẩm Ngư tiếp thu sự đánh giá của mấy người kia, cũng đánh giá bọn họ.

Người tên Hinh Nhi kia là nữ phụ nổi tiếng trong cốt truyện, người này tâm tư lòng dạ sâu, mặt ngoài bình hoa, kỳ thật cực kỳ ác độc, giống như rắn rết.

Mà nam sinh đáng yêu kia cũng là một trong những nam phụ, lớn lên đáng yêu, nhưng dị năng của cậu ta lại là hệ bóng tối giống nữ chính, người này diện mạo đáng yêu, nhưng bên trong lại là kẻ giết người không chớp mắt.

Còn lại đều là nam phụ, một nam phụ khác còn chưa thấy xuất hiện, là một dị năng giả hệ lôi biến dị.

Lăng Mặc nói với Thẩm Ngư: "Buổi tối chúng ta có tiệc, em cũng đi nhé."

Thẩm Ngư lắc đầu nói: "Thôi, xin hỏi lĩnh chủ, em trai của tôi ở đâu? Tôi muốn gặp em trai."

Lăng Mặc nghe thấy cô nói đến người kia, sắc mặt lạnh xuống, "Bây giờ bên ngoài toàn zombie, muốn sống sót khó càng thêm khó, em hãy ở đây, tôi sẽ làm em không phải lo ăn mặc, không phải đối mặt với những con zombie đó."

Câu nói này xuất hiện, tất cả mọi người đều ngơ ngẩn, cuộc sống như vậy có bao nhiêu người mong muốn, thế nhưng Lăng Mặc cứ như vậy mà cho cô, một người không quen biết.

Thẩm Ngư nói càng làm mọi người khiếp sợ, "Không cần, tôi và em trai của tôi còn có chuyện quan trọng, cảm ơn lòng tốt của thủ lĩnh."

Lăng Mặc cũng không nghĩ tới chuyện cô sẽ từ chối, nhìn Thẩm Ngư một lúc lâu, mới nói với những người bên cạnh: "Mấy người đi xuống trước."

Mấy người đàn ông đều đi, chỉ còn lại Hinh Nhi không đi, sau khi do dự thật lâu, mới đi đến bên cạnh Lăng Mặc thấp giọng nói: "Thủ lĩnh, cô ta có dị năng mị hoặc, anh đừng để bị cô ta......"

Lăng Mặc lạnh lùng đánh gãy: "Tôi nói đi!"

Hinh Nhi mím mím môi, mang theo ánh mắt âm lãnh liếc nhìn Thẩm Ngư, mới rời đi.

Lăng Mặc tới gần một bước, "Tôi sẽ cho em cuộc sống muốn gì có đó, em trai của em cũng vậy, chỉ cần ở lại đây."

Thẩm Ngư vẫn không nghĩ ra vì sao nam chủ lại đối xử với mình như vậy, ngữ khí này, cực kỳ giống một người, cô mở miệng:

"Giản Túc, là anh à?"

Lăng Mặc khó hiểu nhíu mày: "Ai? Giản Túc là ai?"

Thẩm Ngư nhìn chằm chằm sự thay đổi trên khuôn mặt anh ta, không buông tha một tia biểu tình nào, nhưng thật sự không giống giả vờ, thật sự chưa từng nghe qua cái tên này.

Nếu không phải anh ta, vậy thì là ai?

Thẩm Ngư đã đi qua nhiều thế giới như vậy, từ trước đến nay chưa bao giờ khẳng định có thể làm nam chính mê luyến mình như thế.

Nam chính là ai chứ, là vận mệnh chi tử, là linh hồn mạnh mẽ nhất, sao có thể nhất kiến chung tình với mau xuyên giả.

Thẩm Ngư không nghĩ ra, nâng tay lên nói: "Tôi và em trai tôi thật sự phải đi, thật xin lỗi, anh có thể dẫn em trai tôi tới đây không?"

Lăng Mặc nói nhiều như vậy mà cô vẫn muốn rời khỏi đây, tinh thần lực trong cơ thể rối loạn, anh ta cố gắng áp chế lại, mới nói: "Không thể!"

Lăng Mặc nắm chặt cổ tay cô, đáy mắt đen nhánh sâu thẳm, "Em muốn em trai em bình an, nhất định phải ở lại đây."

Thẩm Ngư không nghĩ tới anh ta sẽ dùng thủ đoạn này, muốn tránh thoát cũng không được, "Chúng ta không quen biết nhau, sao anh lại làm vậy?"

Lăng Mặc nhìn chằm chằm đôi mắt cô, hình như anh ta đã nhìn thấy đôi mắt này từ rất lâu rồi, làm anh ta trầm mê trong đó, "Ngày tháng còn dài, tương lai sau này, em sẽ tình nguyện ở bên cạnh tôi."

Thẩm Ngư: "........." Bệnh tâm thần ở đâu đến đây.

Thẩm Ngư cứ như vậy bị ép về phòng.

Hỏi cô vì sao không sử dụng dị năng? Dị năng của cô không cao bằng anh ta thì sử dụng cũng không có tác dụng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 236: Cô giáo muốn tẩy trắng (37)


Edit: Ư Ư

Còn phải thay một bộ váy dài đắt đỏ, may mà cảnh đẹp trước ngực còn được che bằng cái áo choàng làm bằng lông, tóc của cô được dị năng giả hệ thủy gội sạch sau đó được dị năng giả hệ phong làm khô rồi búi lên.

Thẩm Ngư cảm thấy hơi không thoải mái và muốn từ chối, nhưng Lăng Mặc chỉ nói một câu liên quan đến sự an toàn của Kỳ Cừu làm cô ngậm miệng.

Thôi, chờ lát nữa tìm thấy Kỳ Cừu rồi chạy đi, thực lực của nam chính mạnh hơn cô rất nhiều và cái thiết lập đáng chết của Đồ Ngư Ngư, cô mà cự tuyệt cái đùi to như nam chính thì chắc chắn sẽ bị hệ thống tẩy trắng cảnh cáo.

Chờ cô chuẩn bị xong, khuôn mặt mịn màng được trang điểm nhẹ nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người, một thân váy lụa trắng tôn lên vòng eo mảnh mai và đường cong hoàn mỹ, nếu nói khuôn mặt kia giống như một yêu tinh quyến rũ thì đôi mắt trong suốt và một thân váy lụa kia làm cô càng giống một tiên nữ vừa xuống trần gian.

Hai khí chất không hợp nhau kia xông thẳng vào trong đôi mắt Lăng Mặc làm trái tim anh ta đập nhanh giống như một thiếu niên ngây ngô, chỉ muốn ôm chặt cô vào trong lòng rồi hôn cô làm cô mềm mại gọi tên anh ta.

Thẩm Ngư phất phất váy, cái váy quá dài làm cô đi rất không tiện, lại cảm nhận được tầm mắt nóng rực nào đó, cô nhìn theo thì lại đối diện với ánh mắt của Lăng Mặc

Lăng Mặc nói: "Tên của tôi, Lăng Mặc."

Đôi mắt nóng rực nhìn cô chằm chằm, giọng nói khàn khàn: "Còn em?"

Thẩm Ngư nhe răng: "Đồ Ngư Ngư."

Lăng Mặc nhìn cô, trong ngực như đang có một ngọn lửa đang thiêu đốt, hít sâu một hơi, anh ta phát hiện ra nếu tiếp tục nhìn chắc mình sẽ đánh mất lý trí, nói: "Em cứ ở đây, nếu thấy chán thì tôi sẽ gọi một người tới nói chuyện cùng em, tối nay tôi sẽ tới đón."

Dứt lời lại vội vàng rời đi.

Thẩm Ngư thấy anh ta đi mới thở phào, nhất định phải tìm thấy Kỳ Cừu, nếu không hắn bị nhốt trong phòng tối nhất định sẽ muốn hủy diệt cả thế giới.

Tất cả công sức lúc trước đều mất hết.

Khi cô đang nghĩ làm cách nào để cứu Kỳ Cừu thì có một người đi tới, một thân quần áo người hầu, tóc búi sau đầu, giọng nói khá quen thuộc: "Phu nhân."

Đám người hầu vốn đã đi ra ngoài hết nên trong phòng chỉ còn một mình cô, thế mà bây giờ lại xuất hiện một người, nếu lát nữa chạy trốn thì sẽ khó khăn hơn.

"Cô đi ra ngoài đi, tôi không cần...... Là cô à?"

Người hầu ngẩng đầu lên làm Thẩm Ngư kinh ngạc mở to hai mắt, cô không nghĩ tới nữ chủ Đoạn Thanh Dư cũng ở đây.

Người hầu cũng chính là Đoạn Thanh Dư khom lưng nói cảm ơn: "Tôi nghe bọn họ nói cô là người cứu tôi, nếu không có cô thì bây giờ tôi đã biến thành zombie."

"Cảm ơn cô."

Đoạn Thanh Dư thành khẩn nói cảm ơn và coi Thẩm Ngư trở thành ân nhân cứu mạng.

Thẩm Ngư vẫy vẫy tay, "Không có gì không có gì, khi đó vừa lúc nhìn thấy cô còn sống, nếu là người khác cũng sẽ làm vậy thôi."

Đôi mắt Đoạn Thanh Dư bình tĩnh như nước nhưng lại nhìn rất xa xăm, giống như một bà lão đã nhìn rõ cuộc đời, "Không, không ai muốn mang một người bị căn lên xe." Nói xong, cô ấy vén tay áo lên để lộ ra hai vết sẹo trên cánh tay.

"Nhưng mà ông trời không muốn tôi chết sớm như vậy, tôi không biến thành zombie mà lại có được dị năng."

Thẩm Ngư cũng biết nữ chính không thể chết một cách dễ dàng như vậy, nếu nữ chính chết rồi thì cốt truyện phát triển thế nào được nữa.

Đoạn Thanh Dư sửa sang lại cổ tay áo, nói tiếp: "Tôi nợ cô một ân tình, nếu cô có yêu cầu gì thì hãy nói với tôi."

Bật mí là bạn nam chính là anh chàng Giản Túc nhưng không có trí nhớ (bác tác giả nói vậy)
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 237: Cô giáo muốn tẩy trắng (38)


Edit: Ư Ư

Thẩm Ngư lắc lắc đầu, "Không có gì, cũng không phải là chuyện lớn gì nên cô không để trong lòng đâu."

Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngư được nữ chủ đối xử như vậy nên có chút không được tự nhiên.

Đoạn Thanh Dư không nói nữa vì cô ấy biết người này không thiếu gì cả, cản bản không cần sự giúp đỡ của cô ấy, nhưng mà không sao cả, rồi sẽ có một ngày cô ấy trả được ân tình này.

Đoạn Thanh Dư không thích cảm giác nợ người khác.

Buổi tối, Lăng Mặc tới đây, cũng không bắt cô làm gì mà chỉ nói đưa cô tới bữa tiệc.

Ban đầu Thẩm Ngư không muốn đi nhưng nghĩ đến lúc đó khẳng định sẽ có rất nhiều người, có thể bỏ lại Lăng Mặc đi tìm Kỳ Cừu dễ dàng hơn.

Đi theo Lăng Mặc xuống tầng tới sảnh lớn, phần lớn người ở đây là dị năng giả hiếm gặp và người của cao tầng, còn có vài vị thủ lĩnh của những căn cứ khác.

Mạt thế vừa bắt đầu nên các căn cứ đều chưa vững vàng và đang trong giai đoạn bắt đầu, cũng chú trọng quan hệ và giao tình với các căn cứ khác.

Thẩm Ngư đứng gần Lăng Mặc nên vừa bước vào đã nhận được rất nhiều ánh mắt chú ý, phần lớn đều là hâm mộ và kinh ngạc, cũng có những ánh mắt chán ghét.

Cô không nói gì mà chỉ đi theo Lăng Mặc nhìn anh ta nói chuyện với những thủ lĩnh khác.

Bỗng nhiên đôi mắt cô sáng lên, giữa cô và Kỳ Cựu có ràng buộc vẫn luôn không cắt đứt, vậy nên chỉ cần đi theo nó là có thể tìm thấy hắn rồi.

Sao lại quên mất chuyện này nhỉ.

Thẩm Ngư nghĩ nghĩ, sau đó có một sợi dây màu hồng xuất hiện đi về phía nào đó.

Vừa ngẩng đầu, Thẩm Ngư thiếu chút nữa mù mắt vì cô không chỉ nhìn thấy ràng buộc trên người mình mà còn có thể nhìn thấy ràng buộc của những dị năng giả hệ mị hoặc khác.

Hóa ra mỗi một vị cao tầng và thủ lĩnh đều có cặp, phần lớn đều là hệ mị hoặc, cái dị năng này không thể khống chế vì một khi đã ràng buộc thì không cần tinh hạch cũng có thể tăng cấp, chỉ cần ở cạnh người mình đã ràng buộc sờ sờ hoặc hôn hôn là có thể tăng cấp, đặc biệt là xxoo, tăng cấp đặc biệt nhanh.

Chẳng những dị năng giả được lợi mà người được ràng buộc cũng được lợi

Cho nên phần lớn cao tầng và thủ lĩnh đều có một người hệ mị hoặc ở bên cạnh, đầu tiên có thể làm dị năng của mình tăng cấp, thứ hai còn có thể giải quyết nhu cầu sinh lý.

Thẩm Ngư nhìn dị năng giả hệ mị hoặc hận không thể dính vào người bị ràng buộc mà lạnh cả người, nếu không phải có thuốc ức chế thì chỉ sợ cô cũng giống như những người đó.

Đúng là khủng bố.

Lăng Mặc thấy cô không bình thường nên cúi người xuống hỏi: "Không thoải mái à?"

Hơi thở phả bên tai làm thân thể Thẩm Ngư hơi run rẩy, sợ tới mức chạy xa vài bước rồi trừng mắt nhìn anh ta: "Anh đừng nói chuyện bên tai tôi."

Vừa kỳ quái vừa khó chịu.

Cũng đừng trách Thẩm Ngư phản ứng kịch liệt vì thân thể này cực kỳ nhạy cảm, nói đơn giản là chỉ cần một nụ hôn cũng có thể mềm nhũn người.

Đôi mắt Lăng Mặc ảm đạm, khẽ cười một tiếng trả lời được.

Thẩm Ngư nhìn xung quanh rồi nói: "Tôi muốn đi WC."

Lăng Mặc nhìn cô một lúc mới nói: "Tiểu Thất, dẫn phu nhân tới WC."

Một hầu gái đi theo phía sau Lăng Mặc và Thẩm Ngư bước tới, cúi người nói: "Vâng thưa thủ lĩnh."

Trong lòng Thẩm Ngư không tình nguyện nhưng cũng không thể hiện ra mặt, sau đó đi theo phía sau hầu gái tới WC.

Lăng Mặc nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, nói với ám sĩ bên cạnh: "Đi theo phu nhân, nếu phát hiện ra điều bất thường thì báo cho tôi."

Hai ám sĩ tuân lệnh rồi biến mất tại chỗ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 238: Cô giáo muốn tẩy trắng (39)


Edit: Ư Ư

Bên kia Thẩm Ngư vừa đi đến hành lang WC đã nghe thấy tiếng ư ư a a mờ ám truyền ra từ bên trong.

Hầu gái giống như đã thấy nhiều nên vẫn bình tĩnh dẫn cô đi về phía trước.

Thẩm Ngư nhìn vai và gót chân của hầu gái một lúc lâu, cuối cùng kết luận hầu gái này chắc chắn là dị năng giả hệ tốc độ, người bình thường gót chân đều chạm đất trước nhưng người này lòng bàn chân lại chạm đất trước, chỉ sợ là đã đi nhanh quen rồi nên không thể không đi như vậy.

Bả vai hơi ngả về phía sau chắc do sợ mình đi quá nhanh.

Lăng Mặc phái người này đi theo cô, chỉ sợ không phải là hệ tốc độ bình thường mà phải là hệ tốc độ biến dị.

Vì sợ cô chạy trốn đúng là tốn không ít tâm huyết.

Đi tới đi tới, Thẩm Ngư tò mò nhìn sang bên cạnh thấy có một phòng không đóng lại, vừa nhìn đã thấy một cái chân dài trắng nõn, trên chân còn treo một đôi tất da chân, âm thanh làm người mặt đỏ tim đập càng lúc càng lớn.

Thẩm Ngư nuốt nuốt nước bọt rồi nhanh chóng thu mắt, không nghĩ tới nơi này cũng thật phóng khoáng, cô còn muốn nhìn một lúc nữa đấy.

Cuối cùng cũng đi đến WC nữ, cô vừa định đi vào bên trong đã thấy hầu gái kia đứng ở cửa nhìn chằm chằm.

Trong phòng nhỏ chỉ có mỗi một cái bồn cầu, vừa đi WC vừa mở cửa ra cho người ta nhìn thì làm sao có thể đi được.

"Cô đi ra ngoài đóng cửa lại." Thẩm Ngư đen mặt xua tay.

Hầu gái hơi do dự.

Thẩm Ngư trợn mắt: "Cái WC này chỉ có một cái cửa thôi, chẳng lẽ tôi còn thể xuyên tường đi ra ngoài à?"

Hầu gái đi ra ngoài, cũng đóng cửa lại.

Người đi ra ngoài, Thẩm Ngư mới ngồi xuống bồn cầu chống cằm nghĩ cách thoát thân.

【 Ký chủ, cô quên mất dị năng của mình rồi à? 】

Thẩm Ngư nghe vậy lập tức vỗ đùi, đúng vậy, sao cô lại quên chuyện này nhỉ.

Tuy rằng dị năng này không có tác dụng với Lăng Mặc nhưng với một hầu gái thì dư dả.

"Hệ ca, ca đúng là tình yêu đích thực của đời em." Thẩm Ngư chỉ kém không ôm hệ thống hôn hít.

【 Đừng, tôi không phải người mà người bình thường có thể yêu đâu nhé. 】

Thẩm Ngư hừ một tiếng, "Sao ca lại như vậy chứ, rõ ràng hôm qua lúc chúng ta đang trên giường ca không nói thế."

【 Ọe ọe. 】

Mở cửa đi ra ngoài, hầu gái vẫn đi theo phía sau cô, Thẩm Ngư bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm hầu gái và sử dụng dị năng.

Thẩm Ngư nở nụ cười: "Bây giờ cô hãy đi ra ngoài dẫn những người kia đi."

Đôi mắt hầu gái tràn đầy tình yêu, đỏ mặt gật đầu: "Vâng thưa phu nhân."

Hầu gái vừa đi, một lát sau Thẩm Ngư đi ra ngoài lại nhìn thấy người tên Hinh Nhi kia.

Hinh Nhi vẫn một thân sườn xám nhưng lần này là màu đỏ rực, ả đi chậm tới gần cô cười lạnh nói: "Thủ lĩnh tốt với cô như vậy cũng chỉ vì cô có dị năng hệ mị hoặc."

Thẩm Ngư nghe thấy lời kịch quen thuộc này là lại đau đầu, vất cả lắm mới ném được hầu gái thế mà nữ phụ lại xuất hiện.

Nghe cách nói là biết coi cô là tình địch

Lâm Hinh Nhi thấy cô không nói gì thì nghĩ là cô bị dọa sợ, không khỏi càng thêm đắc ý, ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình rồi tiếp tục hót: "Tôi đã gặp nhất nhiều loại người muốn quyến rũ thủ lĩnh như cô, tuy lần nào thủ lĩnh cũng đối xử tốt với những người đó nhưng hai ngày sau là chán."

"Cô có biết kết cục của những người bị thủ lĩnh chơi chán là gì không?" Ngữ khí của Lâm Hinh Nhi mang theo cảm giác lạnh lẽo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 239: Cô giáo muốn tẩy trắng (40)


Edit: Ư Ư

"Đều đưa cho những thủ lĩnh của căn cứ khác, những thủ lĩnh đó cực kỳ tàn nhẫn với những người có dị năng mị hoặc, chưa đến một ngày sẽ bị chơi chết rồi đút cho tang thi."

Thẩm Ngư nghe nghe rồi giơ tay móc móc lỗ tai không kiên nhẫn nói: "Nói xong chưa?"

Lâm Hinh Nhi nghe vậy sửng sốt.

Thẩm Ngư bước tới gần ả, sắc mặt lạnh như băng sương, "Nói nhiều như vậy cũng chỉ vì ghen ghét tôi mà thôi, chậc, loại người như cô một lần tôi có thể giết chết 3, 4 người, thế nào, có muốn thử không?"

Nói xong Thẩm Ngư vặn vặn tay.

Lâm Hinh Nhi trắng mặt lùi về phía sau mấy bước, lúc lấy lại tinh thần nghĩ đến mình lại bị cô dọa sợ thì lại thẹn quá thành giận, nâng tay gọi người phía sau tới: "Tiện nhân! Tao sẽ làm mày phải quỳ xuống đất xin tha!"

Lâm Hinh Nhi cũng được coi như nguyên lão trong căn cứ, thế lực cũng không nhỏ, nếu không nữ chính sẽ không bị ả hại mà rơi vào nguy hiểm rất nhiều lần.

Dứt lời, hành lang bên kia có mấy người đàn ông đi tới, lớn lên dưa vẹo táo nứt, tuổi quá năm mươi, phần lớn là dị năng lực lượng.

Lâm Hinh Nhi rút một khẩu súng ra, "Biết trong khẩu súng này có cái gì không?"

Thẩm Ngư không nói gì.

Lâm Hinh Nhi tiếp tục nói: "Trong đây có một loại thuốc, làm bất cứ dị năng giả nào bị bắn trúng sẽ mất dị năng tạm thời và lâm vào hôn mê"

"Em trai mày cũng bị loại thuốc này bắn trúng, mà người ra tay lại là thuộc hạ của thủ lĩnh."

Ả vừa nói vừa cười xoay xoay khẩu xúng: "Em trai? Đúng là buồn cười, dị năng giả hệ mị hoặc chỉ cần mở ra ràng buộc là có thể nhìn thấy ràng buộc của những dị năng giả hệ mị hoặc khác, tao không nghĩ mày sẽ sử dụng ràng buộc với em trai mày đâu, ha ha ha ha, ràng buộc? Bọn mày không phải là chị em, mà là người yêu chứ gì."

"Yên tâm, sau khi mày ngất đi tao sẽ đưa mày cho một thủ lĩnh tốt, mày cũng không kém, sẽ sống rất tốt thôi." Dứt lời, Lâm Hinh Nhi giơ súng lên nhắm ngay Thẩm Ngư.

Thẩm Ngư không nghĩ tới Lâm Hinh Nhi này lại ác độc như thế, chỉ sợ tất cả những người muốn tiếp cận Lăng Mặc đều bị ả xử lý như vậy.

Quá ghê tởm

Thẩm Ngư ghê tởm buồn nôn.

Nhìn chằm chằm cái khẩu súng kia, cô bỗng nhiên cười, lúc Lâm Hinh Nhi nhíu mày không biết cô đang cười gì thì mấy người kia đã đè Lâm Hinh Nhi xuống.

Cướp lấy khẩu súng trong tay ả rồi đưa cho Thẩm Ngư.

Tình huống xảy ra quá đột nhiên, khi Lâm Hinh Nhi lấy lại tinh thần lập tức trợn mắt nhìn cô: "Mày...... Không thể nào, sao dị năng của mày có thể lên cấp ba được!!"

Những dị năng giả hệ lực lượng kia đều đã được tiêm thuốc thanh tỉnh, trong một tiếng sẽ không bị hệ mị hoặc khống chế.

Nhưng loại thuốc này chỉ là thuốc cấp thấp, nếu mị hệ ba cấp thì lại không có tác dụng.

Lâm Hinh Nhi cũng không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì trong căn cứ, người có dị năng mị hoặc cấp cao nhất là ả, để lên tới cấp 2 ả đã tốn không biết bao nhiêu công sức, không nghĩ tớ người này đã lên tới cấp ba.

Tiếng súng vang lên, Thẩm Ngư nổ súng, cúi người xuống gằn từng tiếng bên tai ả:

"Không sai, cô đúng là rác rưởi!"

Dứt lời, cô xoay người cười lạnh rời đi.

Thẩm Ngư đi xuống từ lối thoát hiểm, vòng qua đám người, đi theo ràng buộc vào trong một ngõ nhỏ.

-

Mà trong một căn phòng đen u ám lại truyền đến tiếng va chạm của xích sắt.

Hai người đàn ông canh giữ ngoài cửa có chút bực bội, đá đá cửa: "Mày đừng cố nữa, cái dây xích đó được dùng kim loại đặc biệt chế tạo, mày không thoát được đâu nên đừng làm ồn nữa."

Người canh cửa B nói: "Thật muốn tới thành chính nhìn, tôi nghe nói thủ lĩnh tuyên bố kết hôn đấy, phu nhân lại còn là hệ mị hoặc."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom