Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
684,573
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Giao Tiên Đại Nhân Của Tôi

Giao Tiên Đại Nhân Của Tôi
Tác giả: Phu Nhân Thịt Viên
Tình trạng: Đang cập nhật

--- oOo ---


Editor: Sant

Chồng tôi không được. Đêm tân hôn tôi mới biết chuyện này. Mẹ chồng cũng biết nhưng vì muốn tôi có con nên bảo tôi cùng với em chồng đã chết nhiều năm...
 
Sửa lần cuối:
Chương 1


Ở cái thôn nhỏ này của chúng tôi tư tưởng còn rất bảo thủ cho nên trước khi kết hôn chúng tôi chưa từng làm gì quá giới hạn.

Đêm tân hôn, trong lòng tôi đầy kích động, đi tắm xong liền không mặc gì chui vào trong chăn chờ chồng tôi. Anh ấy cũng rất kích động, lúc cởi quần áo tay cũng run run, rất lâu mới cởi được đồ ra.

Sau đó anh ấy nhào tới tôi như hổ đói vồ mồi, hưng phấn ôm lấy tôi, hôn lên mặt tôi khiến tôi vừa nhột vừa tê dại.

Anh ấy rất biết kích thích, màn dạo đầu cũng rất đầy đủ, nhưng khi chúng tôi tiến hành tới bước mấu chốt thì đột nhiên anh ấy lại không có động tĩnh gì.

“Sao vậy?” Tôi ngửa đầu nhìn anh ấy, hỏi.

Mặt anh ấy đỏ bừng, vừa vội vừa ngượng: “Mềm nhũn.”

“Sao lại như vậy?” Tôi khẽ cau mày nhìn xuống phía dưới của anh ấy.

Nhưng anh ấy không chờ tôi nhìn đã đắp chăn lên phía dưới: “Có lẽ do quá nóng vội, quá kích động, dù sao cũng là lần đầu tiên mà, chúng ta thử lại lần nữa.”

Nói xong anh ấy lần nữa điều chỉnh trạng thái, hướng về phía tôi rục rịch.

Giằng co liên tiếp hơn nửa giờ nhưng anh ấy cũng không thành công, cuối cùng tôi cũng thật sự mệt mỏi liền mặc quần áo vào, đẩy anh ấy ra nói: “Em mệt rồi, hôm khác thử lại đi.”

“Nhưng hôm nay là đêm tân hôn, anh…”

Anh ấy còn không vui, muốn kiên trì một chút nữa.

Không đợi anh ấy nói xong tôi liền trở mình, quả thực không chống được cơn buồn ngủ, đã ngủ.

Mơ mơ màng màng tôi cảm giác người mình có chút lạnh giống như có người vén chăn.

Một bàn tay lạnh lẽo mạnh bạo sờ vào người tôi.

Cái tay kia rất thô giống như có vẩy trên đó, cọ vào da khiến tôi đau.

Đây không giống như tay chồng tôi, mặc dù anh ấy vì quanh năm làm ruộng nên tay cũng rất thô nhưng không khiến da đau rát, hơn nữa anh ấy chạm vào tôi đều rất nhẹ nhàng, sao có thể thô bạo như vậy?

Tôi bất chợt tỉnh táo, mở mắt ra.

“Hắc hắc…”

Một thân ảnh màu đen đang cưỡi trên người tôi, dùng sức kéo quần của người tôi, miệng còn phát ra tiếng cười dâm tiện.

Giọng này tuyệt đối không phải chồng tôi!

Tôi sợ sắp bay hồn vía, lấy sức đấm đá vào hắn, muốn hắn ra khỏi người tôi.

Nhưng bóng đen kia cũng không biết thế nào mà có sức lực khỏe như trâu, bất kể tôi đạp hắn thế nào thì hắn cũng như ngọn núi nằm ở trên người tôi, thấy tôi giãy giụa lại càng dứt khoát cởi quần chip của tôi ra, trực tiếp dùng một thứ cứng rắn lạnh như băng đâm vào mông tôi thật mạnh!
 
Chương 2


“A!” Tôi hét lên chói tai, rất sợ cái thứ đồ bẩn thỉu kia của hắn thọt vào trong thân thể tôi, chỉ có thể dốc hết toàn lực cong người lên né tránh sự công kích của hắn, để hắn không tìm được vị trí.

Chỉ cần nhịn được mấy giây để cha mẹ chồng tôi xông vào là tốt, mặc dù bây giờ bộ dáng của tôi có chút bất nhã nhưng để không bị người khác xâm chiếm thì tôi cũng chỉ có thể như vậy!

Tiếng bước chân của cha mẹ chồng tôi rất nhanh, chớp mắt đã đi tới cửa.

Chẳng qua khi bọn họ sắp tiến vào thì tiếng bước chân lại dừng lại!

“Có phải có chút tàn nhẫn hay không?” Từ ngoài cửa truyền tới tiếng của ba chồng tôi, trong giọng ông có chút lo âu áy náy.

Mẹ chồng tôi dừng lại, im lặng một lát rồi cắn răng nói: “Người đàn bà nào sinh con mà không phải trải qua bước này? Vì cháu trai chỉ có thể khiến con dâu thiệt thòi.”

Cưỡi trên người con không phải là con trai của mẹ đâu! Mọi người ở cửa tại sao lại không đi vào!

Tôi không nhịn được nữa, lớn tiếng khóc, gọi lớn để bọn họ đi vào cứu tôi.

Nhưng bất kể tôi kêu thế nào thì cha mẹ tôi cũng chỉ đứng ở cửa, tôi khóc tới tê tâm liệt phế nhưng bọn họ một chút cũng không muốn tiên svaof.

Bóng đen trên người tôi thấy vậy càng không chút kiêng kỵ, lực càng thêm mạnh, chớp mắt cây gậy của hắn đã tới nơi tư mật của tôi, muốn đi vào thật nhanh!

“Tránh ra.”

Ngay khi tôi không thể né tránh thì trong phòng đột nhiên xuất hiện tiếng đàn ông rất dễ nghe.

Giọng nói kia dịu dàng như ngọc nhưng lại mang theo sự lạnh lùng đầy cảnh báo, thật giống như trời sinh đã cao cao tại thượng khiến người khác không dám khinh thường.

Bóng đen trên người tôi run lên bần bật, dừng động tác lại tìm nguồn âm thanh.

Nhưng âm thanh kia sau khi khác ra hai tiếng liền không có động tĩnh nữa, hơn nữa nhà tôi không lớn, không có nơi nào có thể ẩn nấp, bóng đen nhìn một vòng không thấy người khác liền cười lạnh một tiếng, càng hung hãn nhào về phía tôi!

Tôi sợ hét lên chói tai, hắn xông vào rất nhanh, khúc côn cứng rắn không ngừng đâm thọt vào mông tôi, lần này dùng sức còn hơn lúc nãy nhiều khiến tôi đau đớn.

“Ta lặp lại lần nữa, tránh ra!” Ngay khi tôi sợ hãi muốn chết thì giọng nói dễ nghe kia lại vang lên một lần nữa, giọng nghiêm khắc đi mất phần giống như tức giận.

Bóng đen lần nữa ngưng động tác, sững sờ trên người tôi.

Có điều lần này không phải hắn chủ động dừng lại mà giống như bị khống chế.

“Cô không sao chứ?” Giọng nói kia vang lên lần nữa, lần này là nói với tôi.

Giọng nói của anh ta thật giống như có năng lượng vô hình khiến người ta có cảm giác đặc biệt an tâm.

Lúc này tôi mới giật mình tỉnh lại, người kia đang bất động, tôi có thể chạy!

Tôi nhanh chóng tránh thoát khỏi tay bóng đen, từ dưới người hắn chui ra ngoài.

Sau khi đi ra tôi vừa sợ hãi vừa quẫn bách, bởi vì là đêm tân hôn cho nên trên người tôi chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh không có bất kỳ tác dụng che chắn gì, hơn nữa quần chíp vừa rồi đã bị người kia giật ra, bây giờ trên người tôi giống như không mặc gì cả.

Cũng may trong phòng tối đen, đôi phương chắc cũng không thấy rõ tôi.

Tôi chưa tỉnh hồn, tùy tiện khoác thêm quần áo, nói: “Tôi… không có sao, cảm ơn anh. Có điều anh là ai? Hắn là ai? Tại sao hai người lại xuất hiện trong nhà tôi?”

“Cô lắm vấn đề thật!” người kia không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ nói câu này.

Thấy tôi không còn vẻ quá kinh sợ, anh ta cũng không để ý tới tôi nữa. Từ trong bóng đêm truyện tới tiếng động lục lọi, sau đó phòng tôi tự nhiên xuất hiện một ánh sáng màu đỏ.

Tôi sợ hãi khẽ kêu một tiếng, theo bản năng đưa hai tay ra trước mặt che lại.

- --

Sant: Chương truyện này có vẻ ngắn, mà số chương cũng ngắn nên mỗi ngày mình đăng 2 chương nha, chưa đến 1 tháng sẽ hoàn :D.
 
Chương 3


“Che chắn cái gì? Tôi không có hứng thú với cô.” Giọng nói dễ nghe lại lên tiếng.

Tôi có chút lúng túng, thật giống như tôi đã tự mình đa tình.

Cũng may ánh sáng kia rất yếu ớt, nguồn sáng cũng rất nhỏ, nhìn qua chỉ giống như một cây hương, căn bản ánh sáng không chiếu rõ được tôi.

Nhưng ở trong quầng sáng đỏ nhỏ kia tôi rốt cuộc thấy được người kia đứng ở đâu.

Anh ta đứng ở bên cạnh giường của tôi, từ đầu đến chân đều mặc quần áo màu đen, cùng với màn đêm đen hòa vào một cách hoàn mỹ. Nếu không phải anh ta lên tiếng nói chuyện thì tôi cũng không biết mép giường còn có người đang đứng.

Tôi chăm chú nhìn anh ta, muốn thấy được bộ dáng của anh ta. Nhưng ánh sáng từ cây hương kia quá yếu ớt cho nên tôi không thể thấy rõ được anh ta là ai, chỉ có thể thấy một bóng người cao mờ mờ, bắp thịt không nhiều không ít, rất đẹp mắt, còn có mặt mũi có vẻ sắc cạnh. Xem ra anh ta rất ưa nhìn? Giọng lại dễ nghe như vậy, chắc chắn không phải là người khó ưa.

Nhưng rốt cuộc anh ta là ai?

Tôi có thể chắc chắn anh ta không phải là người trong thôn chúng tôi. Tôi từ nhỏ lớn lên ở trong thôn này, người dân trong thôn tôi nhắm mắt cũng có thể nhận ra ai là ai, cho tới bây giờ chưa từng thấy người siêu phàm thoát tục như anh ta.

Không biết là mới vừa rồi được anh ta cứu hay gì nhưng thấy bóng dáng anh ta tôi lại thấy kích động, trái tim đập thật nhanh như đang khiêu vũ trong người tôi vậy.

Cho tới bây giờ tôi chưa từng có cảm giác như vậy, ngay khi tôi đang ngẩn người nhìn anh ta thì giọng nói dễ nghe kia lại văng lên, anh ta bình thản nói: “Cô bị ám, chuyện đêm nay đừng nói với bất kỳ người nào, sau khi trời sáng hãy đi tìm chồng cô, lấy một chút máu của anh ta vùi vòng trong đất dưới giường của cô mới có thể phá giải được.”

“Oh.” Trong đầu tôi còn đang mải nghĩ anh ta có dáng vẻ như thế nào, bất chợt anh ta lên tiếng khiến tôi sợ hết cả hồn liền vội vàng gật đầu.

Sau khi nói xong anh ta liền cầm que hướng dùng chấm đỏ vẽ một vòng giữa khoảng không bên trên giường, sau đó nhỏ giọng nói: “Đi!”

Thân ảnh trên giường theo điểm đỏ liền đứng lên, sau đó giống như mất hồn vậy, đi theo phía sau anh ta lảo đảo lắc lư ra ngoài.

Tôi đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thấy loại chuyện này, ngu người đứng nhìn.

Đến khi tôi tỉnh hồn lại thì hai bóng người xông vào phòng tôi đã không còn thấy đâu, chỉ còn lại tôi cùng cha mẹ chồng đang đứng ngẩn người ngoài cửa.

Bọn họ nhìn vào phòng tôi đầy mê ly, trên mặt còn vẻ khẩn trương cùng nụ cười kích thích, thật giống như cũng bị khống chế.

Thấy hai người bọn họ tôi liền thấy bực, cơn giận trong lòng nổi lên.

Mặc dù tôi không phải là con gái ruột của bọn họ nhưng sau này cũng là người nhà bọn họ, bọn họ rõ ràng nghe thấy tiếng tôi kêu cứu tại sao lại không vào cứu tôi!

Tôi tức giận muốn chết, trong lòng vừa bực vừa ấm ức, dứt khoát không để ý bọn họ nữa, mặc cho bọn họ đứng ở giữa đêm giá rét, tôi đóng cửa rồi trở về phòng mình.

Giường tôi bị bóng đen kia chiếm nên tôi không đụng vào giường nữa, chỉ có thể lấy chăn trong tủ quấn lại rồi ngồi một đêm.

Một đêm không chợp mắt, thật vất vả đến khi trời sáng, phòng của tôi đột nhiên bị người đẩy ra!

- --

Sant: Nay có deadline gấp nên Sant dịch 1 chap thôi nhé, mai bù 3 chap nếu deadline xong nè:3
 
Chương 4


Tôi cho rằng chồng tôi quay lại liền đứng lên.

Nhưng đi vào lại là mẹ chồng tôi.

Trong tay bà đang bê một cái bát đi vào giống như không hề có chuyện gì xảy ra.

“Con dâu à, có đói bụng không, mẹ làm cơm sáng một lát sẽ cho người mang vào, con uống cái này trước đi.” Trong giọng của bà có chút lấy lòng, từ khi bắt đầu vào cửa đã đưa mắt cẩn thận quan sát tôi giống như đang tìm điều gì đó.

Trong lòng tôi trầm xuống, trông thấy bà không khỏi khiến tôi nhớ tới thời khắc tuyệt vọng ngày hôm qua, đồng thời trong đầu cũng hiện ra bóng người thần bí kia.

Anh ta nói tôi bị ám, là có ý gì?

Không đợi tôi suy nghĩ, mẹ chồng tôi cắt đứt ý nghĩ của tôi, dịu dàng dò xét: “Con dâu? Con nhanh uống đi cho nóng, lạnh sẽ không linh.”

“Cái gì không linh?” Nhìn tô nước đen thùi lùi khiến tôi không khỏi cau mày, lạnh giọng hỏi: “Đây là gì ạ?”

“”Thuốc bảo thai a. Trong thôn chúng ta có tập tục như vậy, ngày thứ hai con dâu mới kết hôn sẽ uống một bát thuốc bảo thai, đừng nghi ngờ gì, tối qua con mệt mỏi vừa vặn uống cái này có thể bồi bổ.”

Vừa nói bà vừa tuôi cười đưa bát thuốc tới, trong mắt đầy vẻ chân thành.

Tôi không khỏi nghi ngờ, nhìn bộ dáng của bà thật giống như cái gì cũng không biết.

Chẳng lẽ hôm qua bọn họ tới không phải là vì nghe thấy tiếng tôi kêu cứu sao?

Hay bọn họ cho rằng tối qua cùng tôi làm cái đó là con trai của bà cho nên hôm nay liền mang tới cho tôi thuốc bảo thai?

Nếu là như vậy thì bọn họ cũng chưa phải là tệ đối với tôi.

Có điều ánh mắt bà nhìn tôi chằm chằm có chút kỳ lạ khiến tôi rất không thoải mái.

Tôi muốn sớm kết thúc cuộc nói chuyện giữa tôi cùng mẹ chồng, cũng lười giải thích tối hôm qua chúng tôi không làm gì, chỉ bưng bát thuốc đưa lên miệng.

Nhưng chưa kịp há miệng thì một mùi thối sống sượng của thịt liền xông vào mũi.

Tay tôi run một cái, suýt chút nữa đã làm rơi bát thuốc.

Mẹ chồng tôi sợ kêu lên một tiếng giống như bát thuốc kia chính là sinh mạng của bà vậy, vừa nói tôi cẩn thận vừa nhận lấy bát thuốc, tự mình đút cho tôi uống.

Không đúng, là rót vào miệng tôi.

Tôi nói vị thuốc này mùi kinh quá uống không vào, mẹ chồng vừa an ủi vừa bóp quai hàm của tôi, bảo tôi nhịn một chút liền sẽ qua, có thuốc nào uống là ngon.

Chất lỏng tanh hôi rót vào làm cổ họng tôi nóng hừng hực như bị bỏng.

Sau khi rót xong mẹ chồng bỗng nhiên đưa tay vén cổ áo tôi, nhìn vào vị trí xương quai xanh của tôi.

Tôi có chút không thích muốn tránh tay của bà, nhưng tôi còn chưa kịp cử động thì mắt mẹ chồng tôi đột nhiên sáng lên, hai tay chắp lại như khấn bái: “Cảm ơn trời đất, họ Giang nhà ta có huyết mạch rồi! Ha ha…”

Cái gì?

Thế nào là có huyết mạch? Uống bát thuốc là có huyết mạch hay sao?

Tôi không hiểu gì cả, cũng may bà nói xong liền không quấy rầy tôi nữa, chỉ bảo tôi nghỉ ngơi cho khỏe, cứ nằm trên giường là được, bà sẽ đem cơm vào cho tôi.

Tôi không muốn chạm vào chiếc giường bẩn, trong phòng ngoại trừ chiếc giường thì chỉ còn cái tủ ở đầu giường cùng bàn trang điểm. Tôi đi tới ngồi lên ghế ở bàn trang điểm, đối diện với chiếc gương.

Một đêm không ngủ được, mắt tôi đã thâm quầng đen, nhìn qua trông tôi rất khổ sở.

Sau đó ánh mắt tôi chuyển tới cổ áo, đây là chỗ vừa rồi mẹ chồng tôi mới kéo ra, bà nhìn cái gì?

Ở sau lớp áo, trên da thịt trắng nõn của tôi bất ngờ xuất hiện một con dấu màu xanh đen, chính là vị trí vừa rồi mẹ chồng tôi đã nhìn.

Có hình dáng như một bàn tay.
 
Chương 5


Tôi hít mạnh một hơi lạnh.

Màu sắc thâm như vậy nhìn là biết không giống như người bình thường làm ra, hơn nữa bóng đen tối qua bị hương gọi đi, chẳng lẽ tối qua kẻ muốn cưỡng bức tôi không phải là người sống?!

Suy nghĩ này vừa hiện ra người tôi liền run lên sợ hãi.

Hơn nữa mẹ chồng tôi hôm nay cũng lạ, từ khi vừa vào cửa đã chăm chú nhìn tôi, hiển nhiên đã sớm biết trên người tôi sẽ có dấu vết này, cho nên chuyện tối ngày hôm qua bà ấy cũng đã biết!

Trong nháy mắt tôi ngồi không yên, mơ hồ cảm giác có người muốn tính kế với tôi.

Không đúng, là nhất định có người tính kế với tôi!

Người này lại là mẹ chồng của tôi!

Tôi không chờ mẹ chồng mang cơm vào nữa mà mặc quần áo tử tế đi ra khỏi nhà.

Bây giờ muốn làm rõ ràng chuyện này chỉ có thể đi tìm chồng của tôi. Chỉ có điều nửa đêm hôm qua anh ấy giống như bị bốc hơi khỏi nhân gian vậy, cho tới bây giờ tôi vẫn còn chưa biết phải đi đâu tìm anh ấy.

Tôi đi quanh thôn không mục đích, gặp người liền hỏi có thấy Giang bác đi đâu không?

Tôi hỏi liên tiếp năm ba người cũng không ai thấy, tôi không khỏi có chút ủ rũ thì bỗng nhiên có người gọi tên tôi!

“Dì Đường! Chồng cô xảy ra chuyện, đi nhanh lên núi xem một chút đi!”

Người nọ vừa kêu lớn vừa vội vàng chạy về phía tôi.

Là Lưu Đại Tráng cùng thôn, anh ta cùng Giang Bác là bạn từ nhỏ có quan hệ rất thân thiết, lúc này mặt anh ta đầy vội vàng, trên người dính đầy đất, hiển nhiên là mới từ trên núi chạy xuống.

Tâm tư tôi trầm xuống, Giang Bác lại đang ở trên núi?

Cũng không để ý nhiều, tôi co cẳng chạy về phía núi.

Đường lên núi chỉ có một cái, cũng không có ngã ba, tôi không cần hỏi nhiều cứ chạy thẳng theo đường lên. Khi đi tới chiếc cầu giữa sườn núi ngang qua một con sông tôi đột nhiên nghe được âm thanh “cộp, cộp, cộp”. Tiếng từ dưới cầu truyền tới giống như dùng đá đập vào nhau.

Tôi đi tìm theo tiếng động, quả nhiên thấy bóng người Giang Bác.

Anh ấy đưa lưng về phía tôi, tay cầm một hòn đá cuội bằng nắm tay, đang giơ lên rồi đập mạnh xuống phía dưới.

“Giang Bác!” Tôi thất kinh, vội vàng gọi anh ấy.

Vị trí phía dưới bụng, không cần nhìn cũng biết là  thứ gì, ngày hôm qua tôi đẩy anh ấy ra khiến anh ấy tự ái thì anh ấy cũng không cần phải làm như vậy chứ!

Nói rồi tôi chạy nhanh tới bên người anh ấy.

“Đồ vô dụng còn giữ lại làm gì, chi bằng đập…” Giang Bác cười nhạt, tay chân cứng ngắc quay sang nhìn tôi.

Tôi sửng sốt một chút, đơ người nhìn anh ấy.

“Má ơi!” Thấy rõ dáng vẻ của anh ấy tôi kêu lên một tiếng kinh hãi, suýt chút nữa tè ra quần.

Hai mắt anh ấy một mảnh ảm đạm, con ngươi đen hoàn toàn không thấy mà mờ đục như bị đèn cây bao phủ vậy.

Tôi xoay người bỏ chạy, nhưng chưa chạy được hai bước thì quần áo tôi đã bị kéo lại.

“Vợ… em đã tới, vậy này có tác dụng rồi, anh sẽ yêu em thật tốt, để cho em sinh con trai cho anh…” Động tác của Giang bác rất nhanh, lực lại rất khỏe, ôm tôi vào trong ngực, điên cuồng vần vò.

Tôi bị đâm một trận đau nhức, cả người run lên kịch liệt.

Là Giang Bác!

Tối hôm qua muốn cưỡng gian tôi lại là Giang Bác!

Mặc dù giọng đã khác nhưng động tác bạo lực cùng giọng cứng ngắc này giống hệt người tối hôm qua.

Trong lòng tôi hoảng hốt, liều mạng giãy giụa kêu cứu.

Nhưng đây là vùng núi hoang vu không có một bóng người, căn bản không có ai tới cứu tôi.

Tôi sợ hãi nhưng sức tôi không lớn như Giang bác, không bao lâu quần áo tôi đã bị anh ấy cởi ra.

Anh ấy cười đê tiện, một tay ôm eo tôi, một tay mò xuống quần chíp của tôi. Anh ấy muốn cởi quần chíp của tôi ra.

Đây là thứ duy nhất bảo vệ tôi, nếu như quần chíp cũng bị anh ấy cởi xuống vậy thì tôi không còn cách nào chống cự.

Trong lúc nguy cấp tôi chợt nhớ tới lời người thần bí kia nói, chỉ cần lấy máu từ cây côn của Giang Bác liền có thể phá giải.

Trong nháy mắt tôi cũng không quản được nhiều, thò tay nắm lấy cây côn của Giang Bác đang nhô ra, dùng nắm tay bóp mạnh.

“Dừng tay! Con định làm gì vậy!” Ngay khi tôi đem hết toàn lực bóp Giang Bác thì phía trên đằng sau tôi đột nhiên tuôn ra một tràng chói tai!

Là giọng của mẹ chồng tôi, bà đang ở ngay trên cầu.

Tiếng bước chân hỗn loạn nhanh chóng chạy về phía chúng tôi, đi đầu là Lưu Đại Tráng, xem ra sau khi thông báo cho tôi thì anh ta cũng đi thông báo cho cha mẹ chồng tôi. Sau cha mẹ chồng tôi còn có bốn năm người đàn ông trẻ trong thôn.

Lúc này con ngươi của bọn họ sắp lọt ra ngoài, chằm chằm nhìn tôi.
 
Chương 6


Tôi kêu lên một tiếng, cũng không để ý Giang Bác sau lưng tôi là quỷ hay người, nhanh chóng đưa tay che những nơi nhạy cảm của mình.

Bốp!

Tôi còn chưa kịp che kín thì mặt đã bị người tát một cái thật mạnh, đau rát.

Cả người tôi nghiêng đi, sững sờ nhìn mẹ chồng trước mặt.

Bà giận đến run cả người, mắng: “Tiện nhân! Giang Bác của chúng ta rốt cuộc có điểm nào có lỗi với cô mà cô lại độc ác như vậy, muốn nhà họ Giang tuyệt tử tuyệt tôn sao?”

Bà nói tới chuyện tôi đang muốn bóp Giang Bác!

Tôi vội vàng giải thích: “Giang Bác không phải là người, không tin tự mọi người nhìn…”

Vừa nói tôi vừa dùng sức tránh khỏi Giang Bác, ngón tay chỉ vào mắt Giang Bác nói.

Có điều một giây tiếp theo tôi liền trợn tròn mắt. Giang Bác mặt đầy vẻ không dám tin nhìn tôi, mắt trắng đục đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu!

“Anh… Anh thế nào…” Tôi luống cuống, sao lại đúng lúc như vậy, mẹ chồng tới một cái thì Giang Bác lại không bị sao!

“Tôi cái gì? Tôi thật không ngờ cô là người như vậy, chỉ bởi vì tôi không thỏa mãn được cho cô mà cô lại đối xử với tôi như vậy?” Mặt Giang Bác tái nhợt, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy bi thương.

Đừng nói mẹ chồng để ý, lúc này ngay cả tôi thấy Giang Bác như vậy cũng không nhịn được đau lòng, nếu không phải tôi tận mắt thấy bộ dáng đáng sợ của Giang Bác thì có lẽ tôi cũng nghi ngờ chính mình là một kẻ âm ngoan.

Bây giờ tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch được, tất cả mọi người nhìn tôi nóng hừng hực, mắng tôi là kẻ độc ác, còn mắng tới cả cha mẹ tôi đã nuôi ra đứa con không ra gì!

Tôi ấm ứng muốn chết, nhưng có trăm miệng cũng không thể bào chữa, cuối cùng Giang Bác đứng ra ngăn trở sự căm phẫn của mọi người, nói đây là chuyện giữa vợ chồng chúng tôi, anh ấy muốn về nhà đóng cửa bảo nhau.

Người trong cuộc cũng đã lên tiếng, những người khác liền không nói thêm gì nữa. Tôi bị mẹ chồng thô lỗ bóp chặt tay kéo xuống núi.

Trên đường tôi định giải thích với Giang Bác, nói cho anh ấy chuyện đã làm với tôi trong đêm tân hôn, nhưng chỉ cần tôi nhắc tới ba chữ ‘đêm tân hôn’ thì mặt Giang Bác liền trầm xuống, buông lời sắc lẹm cắt đứt lời tôi, buồn bực đi về phía trước.

Anh ấy trúng tà!

Chính anh ấy không tin, tôi không thể làm gì khác hơn là giải thích với mẹ chồng.

Nhưng phản ứng của mẹ chồng tôi còn mãnh liệt hơn Giang Bác, chỉ cần tôi nhắc tới Giang Bác bị trúng tà thì mẹ chồng sẽ liều mạng bóp tôi, bảo tôi im miệng!

Tôi bị mẹ chồng cưỡng ép kéo về nhà, nhốt tôi vào trong phòng tân hôn.

Giang Bác cũng không biết đã đi đâu, suốt một ngày tôi bị khóa ở trong phòng không nước không đồ ăn, bất kể tôi kêu gào thế nào người bên ngoài cũng không chú ý tới tôi.

Tôi khóc mãi cũng chán, vừa mệt vừa đói. Trong thoáng chốc tôi nhìn thấy kẽ móng tay mình có một màu đỏ mờ mờ.

Là vết máu.

Lúc trên núi khi tôi liều mạng bóp cậu nhỏ của Giang Bác đã chảy máu.

Tôi liền giật mình một cái, đây không phải là máu của đàn ông sao!

Mặc dù tôi không chắc chắn người ám tôi có phải là mẹ chồng hay không nhưng người thần bí kia nói đem máu đàn ông chôn dưới giường liền có thể phá giải.

Lúc này tôi liền đứng dậy, đem chút máu không nhiều trong kẽ móng tay gạt xuống đất, chôn thật sâu!

Sau khi làm xong mọi thứ này, trong lòng tôi vừa khẩn trương vừa sợ hãi.

Không biết chút máu này liệu có quá ít mà không có tác dụng hay không?
 
Chương 7


Trong lòng tôi rối bời, chuyện xảy ra sau khi kết hôn một lần nữa hiện lên trong đầu tôi.

Tôi cho rằng người tính kế với tôi là mẹ chồng, nhưng bây giờ nhìn lại xem ra không phải. Dẫu sao trúng là chính là Giang Bác chứ không phải tôi, anh ấy lại là con trai duy nhất của mẹ chồng tôi, ai sẽ ra tay với con ruột của mình?

Nhưng mẹ chồng tôi lại có rất nhiều hành động khiến tôi không hiểu được, nếu như không phải là bà thì tại sao bà lại cho tôi bát thuốc bảo thai kỳ quái kia, xong chuyện còn nhìn dấu bàn tay trên người tôi.

Dấu ấn bàn tay kia tuyệt đối không phải là thứ người sống có thể lưu lại, cứ như vậy chuyện này trở nên vô cùng kỳ quái.

Tôi càng nghĩ càng loạn, quả thực không nghĩ ra rốt cuộc tôi đã đắc tội với ai để bị ám.

Không bao lâu trời bên ngoài đã tối rồi.

Phòng của tôi đột nhiên bị mở ra.

Tinh thần tôi căng thẳng, theo bản năng núp sau giường thận trọng nhìn về phía cửa.

Giang Bác đứng ở ngoài cửa, trong tay cũng bưng một cái bát.

“Giang Bác…” Tâm tư tôi run lên một cái, muốn gọi anh ấy nhưng lời đến khóe miệng lại nói không ra tiếng.

Tôi sợ Giang Bác đứng ở kia không phải là Giang Bác tôi biết.

Hơn nữa trong tay anh ấy cũng cầm một cái bát, tôi sợ anh ấy lại cho tôi uống thứ nước bảo thai kỳ quái.

“Vợ à, thật xin lỗi…” Giang Bác ở cửa nhìn tôi một lúc rồi mở miệng nói.

Anh ấy vừa mở miệng, căng thẳng trong tôi trong nháy mắt được buông lỏng, giọng này đúng là của Giang Bác chồng tôi.

Giọng anh mang theo chút nghẹn ngào, nói một câu rồi đi về phía tôi, vừa đi vừa khóc, anh ấy nói thật xin lỗi tôi, chuyện xảy ra tối hôm qua anh ấy đều biết, là do anh ấy vô dụng nên mới khiến tôi chịu ấm ức như vậy…

Anh ấy nhất định biết cái gì đó!

Người tôi run lên, cũng không còn sợ hãi nữa mà bước nhanh từ sau giường tới bên cạnh Giang Bác, đỡ lấy cánh tay anh ấy hỏi rốt cuộc có chuyện gì?

Anh ấy đều biết cái gì?

Tôi vừa nói cũng không khỏi nghẹn ngào, lúc này tôi mới phát hiện bát trong tay Giang Bác không phải là thuốc bảo thai gì mà là thức ăn nóng hổi, hẳn là anh ấy mang cơm tới cho tôi.

Trong lòng tôi ấm áp vô cùng, cho dù hôm nay xảy ra chuyện như vậy nhưng anh ấy vẫn nhớ tới tôi.

Có điều bây giờ tôi không có tâm tư ăn cơm, vội vàng hỏi anh ấy rốt cuộc là chuyện gì.

Giang Bác đặt bát xuống, cũng không nói gì mà ôm chặt tôi khóc, một hồi lâu mới nói: “Đều là do anh không tốt, anh không có bản lãnh khiến họ Giang không có con nối dõi nên ba mẹ anh mới đặt tâm tư trên người em trai anh. Thật xin lỗi vợ…”

Hóa ra nhà Giang Bác không phải chỉ có mình anh ấy là con trai, trước kia Giang Bác còn có một em trai nhưng khi mười mấy tuổi đã bị chết đuối.

Lúc ấy anh ấy ở ngay bên cạnh nhìn em trai chết chìm, quá kinh sợ nên không dám đi xuống cứu thành ra chính mắt nhìn em trai mình chìm vào nước. Cũng từ sau đấy cậu nhỏ của Giang Bác liền không cứng được.

Cha mẹ chồng tôi biết Giang Bác có vấn đề, trước khi kết hôn đã cho Giang Bác uống một bát nước thánh cầu tự, nói uống nước có thể khiến anh ấy sinh con.

Sau đó… Giang Bác tin, nhưng ở thời khắc mấu chốt cậu nhỏ vẫn không lên được, tối hôm qua sau khi tôi cự tuyệt anh ấy liền ngủ, đến khi tỉnh lại thì đã thấy mình đứng ở trên núi, cậu nhỏ bị tôi bóp máu tươi chảy ròng ròng. Trong khoảng thời gian đó chuyện gì xảy ra anh ấy đều không biết.

“Vợ, em nói anh bị quỷ nhập vào người, anh tin, người đè em chắc là em trai anh. Em đừng trách cha mẹ anh, nhà bây giờ chỉ còn một mình anh, không thể không có con nối dõi. Bọn họ chỉ là muốn…”

“Bọn họ chỉ muốn để cho em chồng cưỡng gian chị dâu, sau đó sinh cho bọn họ cháu trai là được sao!” Không đợi Giang Bác nói xong tôi liền hét ầm lên. (Sant-gacsach.com)

Nếu như không phải chính tai nghe Giang Bác nói vậy tôi thật không dám tin.

Mặc dù chúng tôi là dân quê, tư tưởng lạc hậu, còn mê tín dị đoan nhưng quan niệm đạo đức cơ bản vẫn phải có. Tại sao ba mẹ anh ấy có thể làm như vậy?!

Tôi liền đứng dậy bước đi, nhà như vậy một khắc tôi cũng không muốn ở lại.

Nhưng ngay sau khi tôi muốn mở cửa xông ra để về nhà cha mẹ tôi thì cạch một tiếng, cửa lại bị khóa từ bên ngoài!

Toàn thân tôi run lên, thật tuyệt vọng.

Giang Bác đầy áy náy nhìn tôi, nhẹ nhàng năn nỉ: “Vợ à, em thử phối hợp một lần, Giang Hải hẳn sẽ không khi dễ em. Chỉ cần một lần, em mang thai đứa con cho Giang gia thì sau này chúng ta sẽ sống vui vẻ qua ngày, em làm mẹ cũng sẽ không chê anh nữa.”
 
Chương 8


Nói xong Giang Bác nhào về phía tôi, ôm tôi thật chặt từ phía sau, vừa nói vừa hôn lên sau tai tôi.

Tôi thật muốn nôn, chưa bao giờ cảm thấy Giang Bác xa lạ như vậy. Không làm được cũng được đi, vậy mà anh ấy lại tự mình đem tôi giao cho người đàn ông khác.

Tôi giống như nổi điên đẩy anh ấy ra, bao nhiêu ôn tình trong lòng đối với anh ấy bây giờ đã biến mất không còn một mống.

“Hê hê!” Ngay tại lúc này giọng nói sau tôi đột nhiên thay đổi, lập tức vô cùng lạnh lẽo, động tác cũng bạo lực dị thường.

Anh ta ôm ngang lấy tôi, hung hăng ném tôi lên giường.

Đầu tôi bị đập vào thành giường xây xẩm mặt mày, toàn thân đau nhức.

Anh ta không quan tâm chút nào với tôi, cơ thể hơn bảy mươi cân trực tiếp nhảy lên đè tôi.

Tôi bị “Giang Bác” đè chặt phía dưới, miệng anh ta cười nhạt, tay giống như kềm sát thật nhanh xé quần áo tôi. Trong nháy mắt tôi đã trần truồng như gà lộ ra trước mặt anh ta.

Một cảm giác xấu hổ mãnh liệt xâm chiếm toàn thân tôi, chỉ hận tôi không chết đi được.

Tôi liều mạng giãy giụa nhưng tôi sao có thể là đối thủ của hắn.

Trong tình thế cấp bách, đột nhiên tôi nổi hung ác lấy răng cắn lưỡi của mình.

Một mùi máu tanh nồng nặc trong nháy mắt tràn trong miệng tôi.

Sau khi cắn lưỡi tự tử tôi hy vọng mình có thể biến thành ác quỷ để khiến nhà Giang Bác tang thương không được bình an.

Tôi thề độc trong lòng như vậy, nhưng ngay khi tôi cho rằng mình sẽ chết thì giọng nói dễ nghe kia lại lần nữa xuất hiện: “Không tệ, cũng biết máu đầu lưỡi khắc được quỷ.”

Giọng nói kia vốn dễ nghe, lúc này vang lên lỗ tai tôi giống như lời của chúa trời.

Tôi phụt một tiếng phun máu trong miệng ra, vừa vặn phun lên người “Giang Bác”.

Một tiếng hét thảm chói tai, thân thể đang đè tôi chợt văng ra, vừa kêu gào vừa lấy tay điên cuồng gạt máu trên mặt ra.

Tình thế trong nháy mắt xoay chuyển, tôi còn chưa kịp phản ứng thì một cái áo choàng đen nhánh choàng lấy người tôi, che chắn lại cho tôi.

Ngay sau đó người tôi bỗng nhẹ bẫng, cả người bị một đôi tay rắn chắc ôm lấy.

Là anh ta!

Mặc dù trong phòng tối đen tôi không thấy rõ, nhưng mùi bạc hà dễ chịu từ trên người anh ta tỏa ra tôi không cần nhìn cũng biết ôm tôi không phải là “Giang Bác”.

Tay anh ta chỉ cách tôi một lớp áo choàng, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cũng như đường ranh của bàn tay đó.

Giống như bị chạm vào điện vậy, nơi tay anh ta tiếp xúc nhanh chóng bắt đầu tê dại, tôi thậm chí khẩn trương đến toàn thân cứng ngắc, ngửa đầu nhìn người đàn ông cách tôi không xa này.

Gương mặt thâm thúy mơ hồ, giọng nói dễ nghe, mặc dù tôi chưa thật sự thấy hình dáng của anh ta nhưng tôi biết tối hôm qua chính là anh ta.

Trái tim tôi đập loạn, thậm chí sau khi nhìn thấy anh ta tôi cũng quên mất trong phòng còn có một Giang Bác đang bị quỷ nhập.

“Không phải đã bảo cô lấy máu của vật đàn ông kia chôn dưới giường sao? Tại sao hắn lại còn tìm cô?” Ngay khi tôi đang ngẩn người nhìn thì anh ta lại lên tiếng.

Vừa lên tiếng tôi liền say, hóa ra trên thế gian này lại có một loại âm thanh dễ nghe đến mức như vậy.

Hóa ra trừ say dưỡng khí ra người ta còn có thể say âm thanh.

“Có phải cô không làm theo lời tôi nói?” Thấy tôi không trả lời, anh ta lại nói mang theo chút không vui.
 
Chương 9


Lúc này tôi mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng giải thích.

Đem chuyện xảy ra ngày hôm nay nói với anh ta một lần, sau đó tôi hỏi có phải là do lượng máu quá ít cho nên mới không có tác dụng.

“Sẽ không, chuyện này chỉ cần có khí tức của hắn là đủ rồi, không cần quá nhiều máu.” Giọng anh ta trầm xuống, dừng một chút giống như đang suy nghĩ gì đó.

Sau đó anh ta nói đây không phải chỗ nói chuyện, chúng tôi đi nơi khác nói, sau đó liền ôm tôi đi ra ngoài.

Thật là thần ký, cánh cửa vừa rồi tôi dùng hết sức chạy thoát thân cũng không mở được, anh ta chỉ cần nhẹ nhàng đẩy một cái liền mở ra.

“Hắn ta thì làm thế nào? Mặc kệ?” Vừa đến cửa tôi liền chỉ tay vào con quỷ nhập vào Giang Bác đang quỳ dưới đất.

Anh ta dừng một chút, cũng không quay đầu lại: “Có người có thể gọi hắn ra dĩ nhiên cũng có thể giải quyết ahwns, chúng ta không cần ra tay.”

Nói xong anh ta ôm tôi đi vào trong bóng đêm.

Không biết tại sao, khi đối mặt với Giang Bác tôi sợ hãi tới hồn phi phách tán nhưng khi ở cạnh anh ta tôi lại cảm thấy vô cùng an tâm.

Dù là tôi không nhận ra anh ta, dù là tôi không biết anh ta sẽ đưa tôi đi đâu.

Tôi rúc vào lồng ngực rắn chắc của anh ta, cả người bồng bềnh giống như đang nằm mơ vậy.

Không biết đi bao lâu, tim anh ta không hề đập nhanh hơn, ngay cả hơi thở cũng không chút nặng nhọc nào.

Tôi có chút ngại ngùng, dẫu sao tôi cũng không phải là gầy, cùng anh ta lại không quen biết, cho dù anh ta khỏe mạnh đi nữa thì cũng không thể để anh ta ôm tôi như vậy.

“Anh để tôi xuống đi, tự tôi có thể đi.” Tôi nói.

“Cô đi quá chậm sẽ trễ chuyện mất.” Anh ta nói thẳng.

Tôi có chút lúng túng, anh ta lại thẳng thừng không cho tôi mặt mũi như vậy.

Được, không chê nặng thì anh cứ ôm đi.

Tôi im lặng, lẳng lặng cảm thụ nhịp tim đập của anh ấy.

Tim anh ấy đập vô cùng mạnh, thật giống như con nai con nhảy múa vậy, tôi nghe một hồi mặt có chút đỏ.

Bóng đêm mờ mịt, tôi chỉ quấn bởi một chiếc áo choàng bị anh ta ôm đi, bầu không khí mập mờ dị thường.

Tôi rốt cuộc không nhịn được, ở trong ngực anh ta nhẹ nhàng cử động một chút, hỏi: “Rốt cuộc anh là ai? Thậm chí ngay cả quỷ cũng không sợ?”

“Tôi là người bắt quỷ.” Anh ta nói.

Tôi khẽ kêu lên một tiếng cả kinh, chẳng trách khí chất trên người anh ta đặc biệt như vậy, lại còn rất lợi hại.

Tôi lại nói: “Vậy anh ở đâu? Từ trước tới giờ tôi chưa từng thấy anh?”

“Cùng thôn với cô.” Anh ta lại nói.

Mỗi lần anh ta trả lời đều rất ngắn gọn, cho dù giọng anh ta nghe rất êm tai nhưng cũng không cần phải kiệm lời như vậy chứ.

Tôi thầm oán trong lòng, đồng thời lại rất khiếp sợ. Anh ta cùng thôn với tôi nhưng cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy anh ta.

“Anh tên là gì?” Tôi không nhịn được lại hỏi.

Anh ta đẹp như vậy nhất định tên cũng rất dễ nghe.

Nghe tôi hỏi vấn đề này đột nhiên anh ta ngừng một chút, cúi đầu nhìn tôi: “Cô lấy ở đâu nhiều chuyện như vậy?”

“Tôi…” Bị anh ta nhìn chằm chằm, tim tôi bỗng nhiên đập mạnh, thậm chí quên cả phải trả lời cái gì.

Thấy tôi ngây người anh ta thở dài một cái, tiếp tục đi về phía trước.

Một hồi lâu anh ta mới mở miệng nói một chữ: “Giao!”

“Giao cái gì?” Tôi sửng sốt một chút, không phản ứng kịp.

Tay anh ta ôm tôi khẽ run lên, thiết chút nữa khiến tôi rơi xuống!

“Tôi tên là Giao, Giao Long dưới nước ấy.”

“À à, ra vậy. Cảm ơn anh Giao, có điều anh phải dẫn tôi đi đâu?” Tôi rốt cuộc không nhịn được, hỏi tới chuyện tò mò cuối cùng.

Một đạo ánh sáng lóe lên trong bóng tối, là Giao cúi đầu nhìn tôi.

Lần này anh ta không nói, tôi ý thức được dường như mình đã nhiều lời, sợ hãi le lưỡi một cái, cũng không dám nói nữa.

Mặc cho anh ta ôm tôi, đi chừng hơn mười phút chúng tôi mới dừng lại trước một hang động lớn.

“Đây là…” Tôi theo bản năng muốn đặt câu hỏi, có điều lời còn chưa tuôn hết ra thì tôi chợt nhớ tôi vừa bị quở nhiều chuyện liền đem lời đến khóe miệng nuốt trở lại.

“Đây là nhà tôi.” Giao mở miệng nói.
 
Chương 10


Nói xong anh ta nhẹ nhàng giẫm chân một cái, hình dáng của hang đá trong nháy mắt liền thay đổi.

Bờ đá thô trong chớp mắt biến thành một tường đá cổ kính, một chiếc cửa nhỏ bằng trúc che lại, bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy một dòng suối nhỏ cùng một bệ đá hoa sen. Toàn bộ hang đá biến thành một nhà cổ bằng đá thanh nhã.

Tôi ngây người ra nhìn, đã lớn bằng từng này nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy sự việc như thế này.

Đây là ảo thuật đúng không?

Nhưng quả thật đây cũng quá chân thật.

Tôi sờ sờ cánh cửa bằng trúc, không đợi tôi kịp phản ứng thì Giao đã đi vào, cách thật xa mới nói lại một câu: “Đêm khuya rồi, cô không đi vào thì cứ ở ngoài đó đi, buổi tối trên núi có chó sói.”

Có chó sói!

Tôi trong nháy mắt tỉnh hồn lại, không sai, vì thôn chúng tôi ở một nơi quá hẻo lánh nên quả thực núi xung quanh có không ít động vật hoang dã, nhất là chó sói. Hai năm trước chính mắt tôi còn thấy chó sói vào thôn ăn trộm gà.

Tôi cũng không khách khí, trực tiếp chui vào trong sân.

Vào tới phòng khách nhà anh ta tôi mới thấy người đàn ông tên Giao này so với tưởng tượng của tôi còn đẹp hơn gấp mười lần.

Không đúng, là gấp trăm lần. Trí tưởng tượng của tôi thật tệ, trước khi nhìn thấy anh ta tôi chưa từng nghĩ trên thế giới này lại có người đàn ông đẹp trai như vậy.

Chiếc đèn vàng trong nhà anh ta chiếu lên gương mặt trắng nõn tăng thêm một tầng ấm áp.

Chỉ cần nhìn anh ta thôi là đã thật sự thấy khó sống chung, tôi chỉ cần nghĩ đến gương mặt này vừa rồi ôm tôi đi một đường dài là đã muốn say, trước đó còn cứu tôi hai lần. Tôi liền thấy bối rối, thậm chí ngay cả tay cũng không biên nên đưa tới hay bỏ xuống.

“Tới đây, cởi áo ra.” Giao ngồi trên một chiếc giường rất đẹp nói với tôi.

Tôi hoảng sợ rúm cả người.

Những người đẹp trai như bọn họ đều thẳng thừng như vậy?

Bảo người ta tới rồi cởi quần áo?

Mặc dù anh ta rất đẹp trai, nhưng là…

Tôi lộ vẻ mặt do dự khó xử một chút.

Lý trí nói với tôi, anh ta quá thần bí, tôi nên cách xa anh ta một chút.

Nhưng anh ta quá đẹp trai, gương mặt ưa nhìn như vậy, bắp thịt rắn chắc như vậy, dáng người kia…

Ánh mắt tôi lặng lẽ nhìn xuống tám khối cơ bụng rắn chắc.

Bởi vì anh ta choàng áo cho tôi cho nên nửa trên người anh ta đang để trần, chỉ là lúc trước tôi co rúm trong ngực anh ta nên không chú ý.

“Đẹp không?” Anh ta chú ý tới ánh mắt tôi, khóe miệng cong lên mỉm cười, hỏi tôi.

Mặt tôi đỏ bừng, ánh mắt liền di chuyển qua nơi khác, tự nhiên gật đầu một cái: “Đẹp, rất đẹp… Không, tôi không nhìn thấy gì cả.”

Tôi hoảng hốt vội vàng giải thích nhưng anh ta chỉ bật cười.

Sau đó anh ta lần nữa vẫy vẫy tay với tôi, bảo tôi ngồi xuống bên cạnh anh ta, cởi đồ ra!

Tôi…

Tôi tiến thoái lưỡng nan, trong lòng rất muốn nghe lời anh ta đi tới nhưng đạo đức lại không cho phép.

Cho dù anh ta cứu tôi nhiều lần đi nữa thì anh ta cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi.

Hơn nữa anh ta có phải là ‘người’ hay không tôi còn chưa thể xác định được, cho dù anh ta có khả năng bắt quỷ thì cũng không thể tự nhiên biến hang đá thành nhà đi?

Tôi đứng tại chỗ không dám di chuyển.

Ngay khi tôi còn do dự không biết nên làm thế nào thì một trận gió rét lướt qua trước mặt.

Áo choàng trên người tôi bị gió thổi lên bay rơi xuống mặt đất.

“A!” Tôi hoàn toàn sợ hãi, quan trọng hơn chính là người tôi hoàn toàn trống không, tôi bị người ta thấy hết.

“Tôi đã nói tôi không có hứng thú với cô, cô không cần đề phòng.” Giao nhìn tôi có chút buồn cười, ánh mắt lạnh lại hoàn toàn ngược lại, quét một vòng toàn thân tôi rồi cuối cùng dừng trên ngực tôi.

Thấy dấu ấn trên ngực tôi, Giao tiên hít vào một hơi, trầm giọng nói: “Quả nhiên, tôi thắc mắc tại sao máu của vật đàn ông kia tại sao lại không có hiệu lực, hóa ra cô đã bị cho uống thi dầu*.” (*thi dầu: ngày xưa dùng mỡ động vật làm dầu để thắp đèn, thi dầu là… mỡ người)

“Gì? Tôi bị cho uống cái gì?” Nghe được hai từ thi dầu tôi trong nháy mắt muốn chạy trốn, thậm chí quên cả việc lúc này tôi đang không mảnh vải che thân.

Giao lập lại: “Thi dầu.”

- --

Sant: Xin lỗi mọi người, qua có việc gấp nên nay mới đăng được
 
Chương 11


Ọe…

Tôi buồn nôn, chẳng trách thứ kia có mùi kinh khủng như vậy, hóa ra là thi dầu!

Dạ dày tôi quặn lại nhưng không nôn được ra cái gì.

Nghĩ đến chuyện mẹ chồng bóp miệng rồi rót thi dầu vào khiến toàn thân tôi run rẩy.

Giao nhìn một hồi rốt cuộc không nhìn nổi, cũng không biết là anh ta xót cho cái sàn nhà hay sợ tôi khác cả dạ dày ra, liền đem áo choàng lên người tôi, nói: “Chuyện bây giờ có chút khó giải quyết, vốn không nghĩ dính vào máu bẩn nhưng cô đã uống thi dầu thì nhất định phải đem hồn phách bắt ra.”

Nói rồi ngón tay thon dài của anh ta kéo tôi một cái, để tôi ngồi ở bên cạnh anh ta, ngón tay ấm áp chạm vào giữa hai ngực tôi nhẹ nhàng ấn vào.

Nơi đó hình như là một huyệt vị, bị anh ta ấn một cái cơn buồn nôn đã đỡ hơn nhiều.

Tôi cảm giác khá hơn rất nhiều, nhưng là…

Không biết có thật Giao không có hứng thú với tôi hay là anh ta căn bản không coi tôi là phụ nữ. Tôi quần áo xộc xệch ngồi bên cạnh anh ta, ngực lộ ra nhưng anh ta lại không chút phản ứng nào, nghiêm trang xoa ấn các huyệt đạo khiến tôi ngượng ngùng đồng thời có chút thất vọng!

“Giao, tôi rất xấu phải không?” Tôi siết chặt áo, lần nữa che kín thân thể mình, chỉ lộ ra gương mặt hỏi Giao.

Giao hơi nhăn mày lại, không hiểu nhìn tôi: “Là khó nhìn, sao vậy?”

Quả nhiên là chê tôi xấu xí!

Lỗ mũi tôi chua xót, suýt chút nữa thì khóc.

Không biết tại sao, giờ khắc này đột nhiên tôi cảm thấy tủi thân vô cùng, tôi khó nhìn cho nên chỉ có quỷ mới thèm tôi.

Bất kể tôi có đồng ý hay không mẹ chồng tôi đều bắt tôi uống thi dầu để cho con trai đã chết của bà cưỡng gian tôi.

Mà tôi gặp người đàn ông khiến tôi phải lòng nhưng anh ta lại không chút động tình nào với tôi.

Nghĩ tới đây tôi đã không còn kìm được, nước mắt rào rào rơi xuống.

Giao thấy tôi đột nhiên khóc còn tưởng tôi vẫn ghê tởm thi dầu, giơ tay lên nhẹ nhàng lau sạch nước mắt cho tôi, an ủi nói tôi không sao, thi dầu chỉ là mỡ từ thi thể con người, trên nguyên tắc thì cũng không khác gì mỡ heo cả, ăn vào bụng đối với thân thể con người không có chỗ nào xấu, thậm chí còn dễ tiêu.

‘Ọe…’ Anh ta nói chưa dứt lời tôi lại thấy buồn nôn.

Anh ta có chút không biết nên làm thế nào, tay chân luống cuống không biết phải an ủi tôi làm sao, cuối cùng liền ôm lấy tôi, kéo tôi vào trong ngực, cúi đầu, đôi môi mềm mại áp vào miệng tôi.

“Ư…” Tôi ngây người, thậm chí quên cả thở, sững sờ nhìn gương mặt tuấn tú ở gần trong gang tấc.

Không phải anh ta chê tôi xấu xí sao? Không phải không có hứng thú gì với tôi sao?

Tại sao lại còn thân mật với tôi?

Một cảm giác bùng cháy lan tỏa giống như thuốc nổ vậy, người tôi trong nháy mắt xụi lơ ở trong ngực Giao.

Giao vì để đỡ thân thể tôi, một tay đưa xuyên qua bên hông ôm lấy lưng tôi, một tay khác nhẹ nhàng đỡ đầu tôi để tôi phối hợp.

Nụ hôn của anh ta rất đơn thuần, sau khi đôi môi áp vào cũng không tiến hành xâm nhập, chỉ đơn giản là hai môi chạm nhau nhưng giống như sao hỏa chạm trái đất vậy. (sant-gacsach.com)

Khiến tôi cảm thấy toàn thân không phải là của tôi.

Nóng…

Cả người tôi nóng như sắp bị phỏng đến nơi.

Dù bây giờ trên người tôi chỉ có một chiếc áo khoác mỏng nhưng tôi vẫn nóng đáng sợ.

Tôi không biết xấu hổ khẽ ư một tiếng, chủ động le lưỡi dụ dỗ anh ta.

Vị bạc hà trong miệng anh ta rất rõ, chạm vào cảm giác lành lạnh.

Tôi đổi khách thành chủ, hai tay không biết từ lúc nào đã ôm lấy anh ta, say sưa hôn...
 
Chương 12


Bỗng nhiên anh ta dừng lại, có chút chần chờ.

Nhưng anh ta không đẩy tôi ra mà mặc cho tôi hôn anh ta, cũng không lâu lắm anh ta lại bắt đầu đáp lại tôi.

Trong lòng tôi vui mừng như điên, trước lúc này tôi chưa từng nghĩ tôi lại là một người phóng đãng như vậy.

Có lẽ sau khi trải qua sinh tử một số tính cách sẽ thay đổi, bị một con quỷ không quen biết cưỡng gian không bằng tôi chủ động lựa chọn người mình thích!

Chướng ngại tâm lý cuối cùng được phá bỏ, tôi cũng không nhịn được nữa, đưa tay cởi áo choàng trên người cùng anh ta dây dưa chung một chỗ.

Mới đầu anh ta có chút kháng cự định đẩy tôi ra. Nhưng tôi quá cuồng nhiệt, rốt cuộc cũng lây đến anh ta.

Đến khi anh ta chủ động tôi mới phát hiện mình căn bản không chịu nổi, dáng dấp anh ta ưu nhã đẹp mắt như vậy nhưng thể lực lại vượt qua người bình thường, suốt một đêm tôi đều chìm đắm ở tận trên trời, ngay cả tôi thiếp đi lúc nào cũng không biết.

Đến khi lần nữa tôi mở mắt thì ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao.

Tôi lười biếng nằm trong ngực Giao, ôm Giao thật chặt, ngay cả trong mơ cũng sợ anh ấy sẽ đi.

Sợ hơn rằng đây chỉ là một mộng đẹp.

Cũng may Giao là thật, chuyện phát sinh tối hôm qua cũng là thật.

Anh ấy còn chưa tỉnh, ánh nắng buổi sớm chiếu xuống khiến anh ấy đẹp đẽ thoát phàm.

Tôi không khỏi ngây người nhìn, từ từ tiến lên muốn hôn trộm vào đôi môi màu hồng nhạt kia.

Vừa mới lại gần, mi nồng đậm của Giao tiên run một cái, mở mắt ra: “Em muốn làm gì?”

“Em… Trên mặt anh bị dính bẩn, em muốn giúp anh lau.” Mặt tôi trong nháy mắt đỏ bừng.

Sau trận kích tình tối hôm qua, lần nữa đối mặt với Giao khiến tôi xấu hổ muốn chui vào qua kẽ hở vào trong đất.

Nhất định anh ấy sẽ cảm thấy tôi là một người đàn bà phóng đãng, lại đi chủ động dụ dỗ đàn ông, hơn nữa tối qua anh ấy còn muốn cự tuyệt tôi.

Tôi thật không dám nhìn anh ấy, đem chăn trùm qua đỉnh đầu, trong lòng coi như là anh ấy sẽ không thấy tôi.

“Ra đi, trong đấy khó thở.” Giọng Giao vẫn dễ nghe như vậy, nhưng lúc này anh ấy càng dịu dàng.

“Ờ.” Tôi đáp một tiếng, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, lặng lẽ thò đầu ra ngước nhìn anh ấy.

Trên mặt anh ấy không có biểu tình đặc biệt gì, có điều ánh mắt nhìn tôi mang theo chút cưng chiều: “Tối hôm qua còn chưa nói xong em đã… Bây giờ nói tiếp, hôm nay anh phải ra ngoài một chuyến, em cứ ngoan ngoãn ở đây đợi, ai gọi cửa cũng không được mở.”

Dáng vẻ anh ấy dặn dò tôi như dặn dò một đứa trẻ vậy, tôi liền cười, nhẹ nhàng gật một cái, sau đó hỏi anh ấy: “Anh muốn đi đâu?”

“Giết chồng em.” Giao nói.

Tôi suýt bị sặc, khiếp sợ nhìn anh ấy: “Tại sao?”

Anh ấy nói tới giết người không hề sợ hãi, gương mặt đẹp trai như vậy mà có thể đem chuyện giết người nói ra đơn giản như ăn cơm.

Hơn nữa, mặc dù mẹ Giang Bác đáng ghét, Giang Bác cũng khiến lòng tôi nguội lạnh nhưng dù sao cũng là một mạng người, sao có thể nói giết liền giết?

“Em không bỏ được?” Thấy tôi khiếp sợ nhìn mình, tay Giao đưa lên tóc tôi nhẹ nhàng vuốt ve, hỏi tôi.

Giọng anh ấy không mặn không nhạt, nghe không ra vui vẻ hay tức giận giống như chuyện này với anh ấy không hề quan trọng.

Cũng phải, mặc dù tôi cùng anh ấy có gần gũi da thịt nhưng chúng tôi đều chưa quen lẫn nhau, cũng không có tình cảm sâu đậm, chuyện của tôi cùng anh ấy có bao nhiêu quan hệ?

Nghĩ tới đây tôi có chút tò mò tại sao anh ấy phải cứu tôi.

Dẫu sao bọn họ bắt quỷ mà sống không có nghĩa là bọn họ làm vì chính nghĩa.

Tôi lại không có tiền mời anh ấy.
 
Chương 13


Nghĩ tới đây tôi lắc đầu một cái, nói không phải không bỏ được, chẳng qua là cảm thấy anh ấy vì tôi mà đi giết người là không tốt, cho dù chúng tôi ở trên núi này cách xa hoàng đế thì cũng không thể phạm pháp được.

Nói xong tôi tựa vào vai anh ấy, ngẩng đầu lên nhìn, hỏi tại sao anh ấy lại cứu tôi nhiều lần như vậy?

“Được người nhờ.” Giao nói mấy từ.

Tôi lại càng tò mò hơn, hỏi anh ấy: “Được ai nhờ? Em không nhớ bên cạnh em lại có ai có thể biết những cao nhân như anh.”

“Em không biết thì anh phải nói cho em sao?” Thấy tôi càng hỏi càng nhiều, không có chút ý nào sẽ khép miệng, Giao híp mắt một cái hỏi tôi.

Tôi nhất thời ý thức được không nên nhiều chuyện, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng nói không phải, là do tôi tò mò mà thôi.

Nói xong tôi chuyển đề tài quay trở lại về Giang Bác, đem những gì tôi biết nói cho Giao nghe, bao gồm cả việc hại tôi là mẹ của Giang Bác, người cưỡng gian tôi là em trai Giang Bác, vân vân.

Giao không lên tiếng, mặc cho tôi nói.

Tôi kể xong tất cả liền chờ nghe Giao tiên đánh giá, ít nhất là loại chuyện mẹ chồng bảo em chồng cưỡng gian chị dâu đủ hủy tam quan* đi, tôi cho rằng Giao sẽ nói gì đó.*Tam quan: thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan (triết học) 

Kết quả anh ấy chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Những chuyện này anh đều biết.”

Tôi suýt chút nữa muốn mắng chửi người, anh biết sao không nói sớm, vậy mà còn hứng thú nghe tôi kể nửa ngày.

“Tình cảnh đó chỉ có người đặc biệt thân cận hoặc là lúc hai người có duyên thì quỷ mới có thể nhập vào người sống, nếu không tam dương chánh khí* trên người sống sẽ đả thương quỷ hồn, sẽ không nhập vào được. (* tam dương chánh khí chính là chỉ thân thể con người ba chén dương đèn, trán một ngọn đèn, mỗi đầu vai một ngọn đèn.)

Chồng em bị nhập đêm tân hôn so với tình huống bình thường sẽ phức tạp hơn một chút, khi đó là thời điểm dương khí cực thịnh nhất, chỉ có thể là người có quan hệ máu mủ, hơn nữa còn phải là quan hệ ruột thịt, ba mẹ anh ta đều còn ở đây vậy thì chỉ có thể là anh chị em, cái này đâu có khó đoán?” Giao nói.

Trong giọng nói của anh ấy có chút giễu cợt, ánh mắt nhìn tôi như đang nhìn kẻ ngốc, thấy tôi nghe nghiêm túc lại nói: “Nếu như quỷ khi còn sống là thuần nam thì trong cơ thể cũng có một cổ dương khí, loại quỷ này gọi là đồng quỷ nam, vậy cần tìm một đồng quỷ nữ phối hợp âm hôn mới có thể chuyển thế đầu thai. Em trai chồng của em chắc chắn chưa có âm hôn cho nên mới muốn cùng em…”

“Chuyện này chỉ cần đem máu từ thứ đàn ông của chồng em để trút dương khí lên người anh ta là tốt, vấn đề nằm ở chỗ thi dầu này.”

Giao vừa nói tay nhẹ nhàng vén chăn lên làm lộ cả người tôi, ngón tay ấn vào dấu ấn trên ngực tôi nói: “Cái này gọi là cửa quỷ lưu, chỉ cần người còn sống uống thi dầu được tạo từ thi thể của quỷ đó thì trên người sẽ xuất hiện con dấu cửa quỷ lưu này. Chỉ cần con dấu còn ở đây thì cho dù quỷ ở xa vạn dặm cũng sẽ tìm tới được, ẩn núp chỗ nào cũng vô dụng.”

“A?” Nghe được lời này tôi bị sợ run run một chút.

Còn tưởng rằng cùng Giao trốn được ra ngoài liền sẽ an toàn, không ngờ rốt cuộc vẫn bị quỷ bắt?

Tôi liền nép vào trong ngực Giao, bảo anh ấy ôm tôi chặt hơn một ít, còn nói không chút xấu hổ: “Bây giờ em đã là người của anh, anh không thể bỏ mặc kệ em được.”

“Cho nên anh phải đi giết chồng em.” Giao nói.

Tôi cả kinh toát mồ hôi lạnh, đừng có cứ nói ‘chồng em’ được không, bây giờ tôi đã là người của anh ấy rồi, anh ấy cứ nhắc tới ‘chồng em’ khiến tôi rất không được tự nhiên, giống như tôi lừa dối chồng mình có gian tình với người khác vậy.

Tôi nói với Giao rằng Giang Bác thật sự cũng không coi là chồng tôi được, có người chồng nào có thể đem vợ mình nhường cho người khác?

Chờ sau khi chuyện này giải quyết xong tôi cũng sẽ không theo anh ta nữa.

Nói xong tôi nằm trên ngực rắn chắc của Giao, nghiêm túc hỏi anh ấy: “Bây giờ chỉ có giết chết Giang Bác mới có thể giải trừ dấu ấn cửa quỷ lưu sao? Còn có phương pháp nào khác không? Dù là muốn xóa dấu ấn nhưng giết người cũng không nên a.”

Nghe tôi nói vậy mắt Giao híp lại một chút, vẻ mặt nghiêm túc hỏi tôi có phải thật sự không bỏ được Giang Bác kia hay không, nếu quả thực không bỏ được thì anh ấy sẽ nghĩ biện pháp khác.

Vừa nghe còn biện pháp khác tôi liền lên tinh thần, hỏi anh ấy có biện pháp gì?
 
Chương 14


Mặc dù bây giờ tôi hết sức thất vọng với Giang Bác nhưng anh ấy cũng không làm chuyện xấu tới mức không thể tha được, cùng lắm chỉ là anh ấy bị mẹ lợi dụng cho nên nếu thật sự bị báo ứng thì nên là mẹ Giang Bác.

“Tìm được thi thể quỷ kia lấy đuốc đốt, sau đó anh làm phép để hồn phi phách tán. Một trăm.” Giao nói.

Lúc anh ấy nói lời này điềm nhiên giống như đang nói cùng tôi xem trưa nay ăn gì vậy, tôi lại thấy cả kinh trong lòng.

Một trăm?

Anh ấy là có người nhờ vả mới đến cứu tôi, nếu như chuyện này mất một trăm thì tôi với anh ấy là gì?

Trong nháy mắt trong lòng tôi hỗn loạn, khó chịu không nói ra được.

Tôi im lặng, lặng lẽ nhấc đầu ra đặt lên gối, buồn bực hỏi Giao lúc nào lên đường?

Trời đã sáng choang, tôi muốn làm cho Giao tiên một ít thức anh để anh ấy mang đi.

Nhưng… tối hôm qua quá kích động khiến tôi lúc này không có gì để mặc, mặc dù chuyện thân mật đã làm rồi nhưng chui khỏi chăn ở trần trước mặt anh ấy tôi vẫn không được tự nhiên.

Có lẽ thấy được tôi lúng túng, Giao quay người đứng dậy khỏi giường.

Anh ấy cũng không mặc quần áo, toàn thân cường tráng ở trước mặt tôi không giữ lại chút nào, dường như từng lỗ chân lông đều tỏa ra mê hương khiến tôi ngắm nhìn anh ấy không tự chủ nuốt nước miếng một cái.

Cũng may anh ấy đưa lưng về phía tôi, không thấy được bộ dáng như sói đói của tôi.

Sau khi mặc quần áo tử tế anh ấy bảo tôi làm chút đồ ăn, anh ấy đi ra ngoài trước. Vừa ra đến cửa anh ấy vẫn chưa yên tâm lại dặn dò tôi ngàn vạn lần không được mở cửa cho người lạ.

Tôi gật đầu một cái, vốn định nói muốn cùng đi với anh ấy, dù sao biết có quỷ muốn tìm mình mà tôi ở lại đây một mình quả thật cảm giác rất kinh khủng, nhưng Giao không có chút ý nào muốn mang tôi theo. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh ấy giống như chuyện này rất khó khăn để làm, tôi có đi cũng chỉ gây thêm phiền toái cho anh ấy, tôi liền dứt khoát ở lại nhà của Giao chờ anh ấy quay lại.

Chờ sau khi anh ấy rời đi tôi cũng bò dậy khỏi giường, quần áo tôi mặc tối hôm qua đã không thấy đâu, cũng may trước khi Giao rời đi đã cẩn thận chuẩn bị quần áo cho tôi.

Đó cũng là một chiếc áo dài màu đen, tôi nghĩ đó là áo của Giao tiên, ai ngờ khi tôi mặc trên người tôi lại vừa người một cách kì lạ, giống như là được may theo số đo của tôi vậy.

Người tên Giao này… đến tột cùng là người nào?

Tôi còn chưa kịp nghĩ về vấn đề này thì bụng tôi đã đói không chịu nổi, dứt khoát tôi ăn cơm trước, sau đó lại đi vòng quanh xem nhà Giao một chút, không chừng có thể tìm ra dấu vết gì.

Phòng bếp ở ngay bên cạnh, tôi nấu chút mỳ để lấp đầy bụng, sau đó đi dạo. Hôm qua lúc tới vội vàng tôi chỉ phát hiện căn nhà này của anh ấy rất đẹp, bây giờ nhìn lại lần nữa phát hiện căn nhà này không chỉ đẹp mà còn có diện tích rất lớn, ước chừng phải chiếm nửa ngọn núi.

Ngoại trừ căn phòng ngủ tối qua tôi ở ra bốn phía còn có bốn căn phòng khác, theo thứ tự là phòng bếp, thư phòng, phòng vệ sinh. Ba phòng này cũng không khóa lại, tôi có thể tùy tiện ra vào, duy chỉ có một căn phòng cuối cùng trên chốt cửa còn có một chiếc khóa đồng thật lớn, đem khóa cửa một cách nghiêm ngặt.

Căn phòng này tiết ra một cổ khí thức thần bí, tôi nhất thời tò mò, trong này đang chứa thứ gì mà Giao lại khóa cẩn thận như vậy.

Tôi đứng sát vào, dùng hết khả năng nhìn vào bên trong, chỉ tiếc bên trong đen thùi lùi, cho dù tôi làm thế nào cũng không thể thấy được bên trong chứa cái gì.

Ngay tại lúc này tôi đột nhiên nghe được một tiếng kêu rất nhỏ.

Tôi sợ suýt chút nữa nhảy lên, nhanh chóng xoay người tránh ra khỏi cửa, lo lắng nhìn về hướng truyền tới tiếng kêu.

Đó hình như là tiếng kêu của động vật, có điều trước khi Giao đi cũng không nói với tôi anh ấy đang nuôi thú cưng gì cả.

Tôi sợ hãi không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm về bụi cổ truyền tới tiếng kêu ban nãy.

- --

Sant: mấy nay mình chuyển nhà nên hơi bận, mong các bạn thông cảm.
 
Chương 15


“Khịt!” Một tiếng hét thảm, lần này tiếng kêu rõ ràng dồn dập gấp gáp hơn rất nhiều, giống như tiếng kêt thống khổ của động vật nhỏ.

Theo tiếng kêu, bụi cỏ khẽ rung một cái.

Có lẽ con vật kia bị bụi cỏ ngăn trở, hẳn nó không quá hiểm. Tôi thực sự không kiềm được tò mò, cả gan tiến tới xem.

Vừa đi tới liền thấy một bóng xám trong bụi cỏ đang chạy về phía sau.

Chỉ là động tác của nó càng ngày càng chậm, miệng còn liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.

Nó bị thương!

Tôi lúc này mới nhìn rõ, bóng xám là một con sóc con đáng thương, chân sau của nó không biết gặp chuyện gì mà bị vẹo sang một bên trông rất quỷ dị, giống như bị ngươi ta tóm lấy vặn một vòng, xương cốt lộ cả ra bên ngoài.

Chẳng trách nó kêu thảm thiết như vậy, ngay cả tôi nhìn thấy mặt cũng nhăn nhó, hít vào một ngụm khí lạnh.

Thật đáng thương!

Tôi thử lại gần nó, vừa nhẹ nhàng an ủi vừa đưa tay lại gần nó.

Hai mắt nó nhìn tôi đầy hoảng sợ, người run rẩy.

Bây giờ tôi nhìn không nổi nữa, cũng không để ý tới căn phòng được khóa kín kia làm gì, liền mang con sóc về phòng ngủ của tôi.

Sau khi tôi bê nó về, tôi cố gắng tìm được hai miếng băng cá nhân, còn cồn gạc thuốc thang gì khác trong phòng Giao không có chút gì.

Người này bình thường sẽ không bị thương sao?

Tôi vừa thầm rảnh vừa sốt ruột đem miếng băng cá nhân dán lên cho con sóc, hiện tại không thể sát trùng, tôi chỉ có thể tạm thời dùng băng cá nhân che miệng vết thương cho nó, tránh cho nó bị nhiễm trùng.

Ngay khi tôi nắm lấy chân con sóc, cố gắng hết sức không làm nó đâu thì con sóc vốn đang kêu thảm thiết bỗng nhiên ưỡn thân lên, không động đậy.

Lòng tôi lập tức trùng xuống, sẽ không đau mà chết chứ?

Đúng lúc này bỗng nhiên bên ngoài phát ra tiếng sàn sạt.

Có người đến!

Hoặc có lẽ không phải là người đến, mà là em trai đã chết của Giang Bác.

Trái tim tôi căng lên, nhanh chóng nhìn quanh phòng ngủ một vòng, tìm tới một thanh kiếm không biết làm bằng gỗ gì cầm trong tay rồi mới thận trọng nhìn ra phía ngoài.

Lúc này có thể tới nhất định không phải Giao, anh ấy đi tìm thi thể của Giang Hải hẳn không thể nhanh như thế, mà nhà của anh ấy ở trên núi là hang động hóa thành, người bình thường không thể nhìn thấy nơi này, như vậy bây giờ có thể xuất hiện ở đây…

Chỉ có thể là kẻ địch.

Tôi vừa kinh vừa sợ, tay nắm chặt thanh kiếm gỗ.

Giờ khắc này thanh kiếm gỗ là thứ duy nhất tôi có thể dựa vào.

Rất nhanh, tiếng xào xạc càng lúc càng lớn, cách tôi cũng càng ngày càng gần, đang trực tiếp tiến về phía phòng ngủ.

‘Rắc rắc!’ Ngay khi tinh thần tôi đang căng ra như dây đàn thì từ trên giường phía sau truyền tới âm thanh quỷ dị, giống như là xương cốt đứt gãy.

Tôi cuống quít quay đầu nhìn lại liền thấy con sóc vừa rồi cứng đờ thì thân thể đang vặn vẹo, chỗ xương bị gãy vừa rồi được nối liền lại bây giờ lại gãy. Một lúc sau con sóc tàn phế vậy mà giãy dụa đứng lên giống như người, lảo đảo đi về phía tôi.

“Mày đừng tới đây!” Tôi đã gần như sụp đổ, hô lớn với thi thể của con sóc.

“Con dâu, mẹ biết con ở bên trong, mẹ không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn con giúp lưu một giọt máu cho Giang gia về sau, như vậy là khó lắm sao…” Một âm thanh u lãnh ngoài cửa truyền tới khiến toàn thân tôi run lên.

Tôi bị tấn công từ cả hai phía, lúc này giống như thịt nằm trên thớt, tránh cũng không còn đường.

Tiếng xào xạc ngoài cửa ngày càng lại gần, con sóc trong phòng cũng lê chân đi tới, đưa đốt mắt trắng bệch nhìn tôi. Không biết tại sao rõ ràng thân thể nó nhỏ như vậy tôi lại bị nó dọa khiến cho chân mềm nhũn.

Tôi gắt gao dựa vào cửa, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng. Giao, nếu anh không về có lẽ em sẽ phải chết ở nơi này.
 
Chương 16


Suy nghĩ này vừa xuất hiện, cửa tôi đang dựa truyền đến tiếng đập mạnh.

“Vợ à, em ra đây đi…” Âm thanh cứng ngắc truyền đến, là Giang Hải.

Tiếng tiếng Giang Hải nói, con sóc chạy tới trước mặt tôi cũng mở miệng, nhắc lại: “Vợ à, em…”

Giọng kia the thé chói tai, tôi không thể tin vào tai mình được, con sóc cũng có thể nói.

Tôi rốt cuộc không khống chế được sự kích động, hét lên một tiếng rồi dùng thanh kiếm gỗ chém vào người con sóc.

Nhưng con sóc đã chết, cho dù tôi chém vào nó thế nào thì nó cũng không có phản ứng gì, vẫn tiếp tục đi về phía tôi, miệng không ngừng nhắc lại lời của Giang Hải.

Tôi gần như sụp đổ, trái tim như đã bị người nắm lấy, tùy lúc có thể bị bóp nát.

Trong nháy mắt con sóc đã đi tới trước mặt tôi nhưng nó không làm gì cả mà vượt qua tôi, đi đến trước cửa gỗ, miệng nhe ra bắt đầu gặm cửa.

Cho đến giờ phút này tôi mới bừng tỉnh hiểu ra.

Con sóc này chính là cái bẫy, Giang Bác và mẹ anh ta không vào được nhà cho nên mới dùng con sóc này để gài, lợi dụng sự thương hai của tôi đem con sóc vào trong nhà, sau đó con sóc sẽ mở cửa cho bọn họ tiến vào.

Lúc này tôi thật hận không thể tự giết chết mình!

Tôi chửi ầm lên, dùng những từ ngữ cực kì khó nghe, chửi mẹ chồng nhẫn tâm tuyệt tình, rủa Giang gia đoạn tử tuyệt tôn, tôi cho dù chết cũng không sinh con cho Giang gia, nếu như còn ép tôi thì tôi sẽ tự tử!

Nói rồi tôi lui lại mấy bước dứt tránh khỏi cánh cửa, nếu quả thật ngăn cản không nổi vậy thì tôi sẽ cá chết lưới rách.

Hai mắt tôi nhìn chằm chằm vào cửa gỗ, lúc này cửa gỗ đã bị con sóc gặm thủng một mảng lớn bằng nắm đấm lộ ra hai chân đầy bùn của Giang Bác.

Thần kỳ là, sau khi tôi mắng xong tiếng đập cửa từ bên ngoài đã im lặng, toàn bộ căn nhà trở nên yên tĩnh dị thường, ngoại trừ tiếng con sóc gặm cửa gỗ ra không còn bất kỳ âm thanh nào khác.

‘Rột! Rột!’ Xung quanh càng yên tĩnh thì tiếng gặm cửa lại càng xuyên vào trong tai, tôi nghe được rùng cả mình, hơi thở gấp gáp dị thường.

Rốt cuộc đây là thế nào?

Ngay khi tôi lo lắng tới không dám thở thì bên ngoài rốt cuộc lại có tiếng vang lên.

Lần này là tiếng va đập rầm một cái, sau đó tôi thấy có người ngã lăn trên đất, hình như là Giang Bác, hoặc có thể nói là Giang Bác đang bị Giang Hải nhập, bên ngoài dường như còn có tiếng đánh nhau.

Tôi lập tức cực kì vui mừng, là Giao!

Giang đã về! Tôi chưa hề mong chờ một người nào như thế, lúc này Giao đơn giản là chúa cứu thế!

Nháy mắt tôi không còn sợ hãi, trực tiếp vọt qua con sóc lao ra ngoài.

‘Bốp!’ một tiếng vang giòn giã!

Xông ra khỏi phòng, tôi còn chưa thấy rõ tình hình bên ngoài thì trên mặt đã đau rát.

Sau đó cổ tôi bị bóp chặt, cảm giác nghẹt thở lan khắp toàn thân tôi: “Ha ha, mày tiếp tục mắng đi. Có chết cũng không chịu sinh con cho Giang gia chúng tao à, tao lại lại không cho mày toại nguyện, không chỉ phải sinh con cho Giang gia chúng tao mà mày còn phải cam tâm tình nguyện phụng dưỡng chúng ta khi về già!”

Mẹ chồng tôi bóp lấy cổ tôi, cười lạnh nói.

Nói xong bà gọi Giang Hải một tiếng, bảo hắn đứng dậy ấn tôi xuống còn mình thì lấy ra một viên thuốc màu đen nhét vào cổ họng tôi đầy thô bạo.

Mắt tôi tối sầm lại, trong chốc lát toàn thân tôi trở nên lạnh ngắt giống như bỗng nhiên rơi vào trong hầm băng vậy.

Tôi sợ hãi đến run cả người, liệu mạng phun thuốc từ trong miệng tôi ra ngoài, nhưng bà ta nhét quá sâu, tôi vừa lấy hơi thì viên thuốc đã chui vào cổ họng trượt xuống bụng tôi.

“Đã ăn lộc ta thì mặc ta điều khiển. Đi!”
 
Chương 17


Theo câu nói lạnh lùng của mẹ chồng, thân thể tôi run lên, run rẩy đi theo sau mẹ chồng ra ngoài!

Tôi cảm thấy chấn kinh, việc này có khả năng sao?

Tại sao tôi lại tự động đi theo bà ấy?

Nhưng hai chân tôi lúc này không còn do tôi điều khiển, mặc cho tôi dùng sức co lại thế nào thì thân thể vẫn như cũ không nhanh không chậm đi theo sau mẹ chồng tôi.

Giang Hải cũng ở bên cạnh tôi, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười giống như đứa trẻ đang khóc được cho kẹo khiến tôi ở bên cạnh nghe được mà run như cầy sấy.

Cuối cùng chuyện là thế nào? Viên thuốc kia rốt cuộc là cái gì?

Tôi sợ muốn chết, trong lòng thầm khẩn cầu Giao nhanh chóng trở về, đầu cũng nhanh chóng suy nghĩ xem mình có từng xem cách khắc quỷ trên ti vi bao giờ chưa.

Tôi cùng giao không phương pháp liên lạc, hiện tại nhất định phải tự cứu!

Tôi vừa đi theo mẹ chồng vừa hung hăng cắn xuống đầu lưỡi.

Giao từng nói, máu ở đầu lưỡi có khả năng khắc quỷ, mà lần trước Giang Hải cũng vì máu lưỡi của tôi mà phải chịu thiệt, tôi liền điên cuồng cắn đầu lưỡi, hoàn toàn không để ý tới sự đau đớn kịch liệt từ đầu lưỡi truyền đến.

Mùi tanh của máu tươi tràn lan trong miệng tôi, máu tươi ấm áp thuận theo khóe miệng tôi chảy xuống.

“Mẹ, cô ta muốn cắn lưỡi tự tử.” Giang Hải phạt hiện ra, gằn giọng nói.

Mẹ chồng nghe vậy quay đầu lườm tôi một chút, thấy máu tươi ở khóe miệng tôi lập tức cưới, giọng lạnh lùng nói: “Muốn khắc quỷ? Tỉnh lại đi, cũng do lúc trước tao không có phòng bị mới khiến tiểu Hải phải thua thiệt, tao còn chưa tìm mày tính sổ mày đã lại muốn dùng phương pháp này lần thứ hai?”

Nói xong bà ta xoay người, đi càng nhanh hơn, vừa đi vừa nói: “Mày muốn mất máu cứ tùy tiện, chỉ cần không chết là tao có thể bổ sung máu cho mày. Có điều máu mày như máu gấu trúc, không có cách nào bổ sung cả, chỉ có thể dùng người nhà mày…”

Lòng tôi liền trầm xuống!

Bà ta nói vậy là có ý gì Dùng người nhà của tôi để uy hiếp tôi sao?!

Tôi thật sự không nhịn được, nếu như thân thể tôi có thể cử động thì tôi nhất định sẽ nhào tới xé nát bà ta!

Thân thể tôi cứng ngắc đi theo mẹ chồng, trên đường đi thi thoảng Giang Hải sờ mông tôi rồi cười to dâm đãng, ghê tởm thực sự!

Tôi hận hắn tới cắn răng nhưng không thể làm gì bọn họ. Thật vất vả đi đến đầu làng mới gặp người quen, tôi nắm chặt họ cầu cứu nhưng người kia lại bị mẹ chồng tôi đuổi đi.

Cọng rơm duy nhất trong lòng tôi trong nháy mắt sụp đổ.

Cũng phải, ở trong mắt người khác tôi chính là người của Giang gia bọn họ, Giang Hải chiếm thân thể của Giang Bác, tôi chẳng qua là bị chồng cùng mẹ chồng của mình đưa về nhà mà thôi, mà vợ chồng nhà ai mà chẳng có lúc cãi nhau, ai sẽ nhiều chuyện tham gia vào.

Tôi càng ngày càng tuyệt vọng, tay bị bàn tay trơn dầu mỡ của Giang Hải nắm chặt, sờ tới sờ lui.

Hắn đang mừng như điên, miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại: “Vợ à, sinh em bé, sinh em bé…”

Tôi cực kỳ xấu hổ.

Sau khi về nhà tôi liền bị Giang Hải bế bổng lên, ném tôi lên chiếc giường ác mộng kia. Kèm sau đó lại còn có tiếng của mẹ chồng tôi: “Hải, cởi quần áo của nó ra rồi hành sự đi… Con yên tâm, mẹ sẽ ở đây canh chừng cho, sẽ không để nó làm hại con!”

Trong lòng tôi run lên, sau hai lần trước có kinh nghiệm, lúc này mẹ chồng tôi cũng vào theo.

Không chỉ như vậy, bà ta còn đứng ngay cạnh giường, tùy lúc chỉ đạo Giang Hải, lúc tức giận bà ta còn tự mình xé quần áo của tôi!

Tôi lúc này sống không bằng chết!

Tôi liều mạng giãy giụa la hét, thân thể lại giống như cái xác không hồn phối hợp theo động tác của Giang Hải, trong cổ họng thậm chí còn phát ra âm thanh động tình...
 
Chương 18


Trong nháy mắt quần áo của tôi bị mẹ chồng và Giang Hải lột sạch sẽ, mẹ chồng vừa chỉ đạo Giang Hải phải làm gì vừa đẩy anh ta lên trên người tôi.

Có mẹ chồng đứng cạnh chỉ đạo, lần này động tác của Giang Hải thuận lợi hơn rất nhiều, anh ta giữ chặt hai chân của tôi kéo ra.

Tôi kêu một tiếng thảm thiết, đau đến mức toàn thân run rẩy, chỉ cảm thấy hai chân của tôi sắp bị anh ta bẻ gãy. Trong nháy mắt tôi thậm chí nhớ đến con sóc con chết thảm kia, xương cốt của nó chính là bị bẻ gãy, hiện tại tôi không phải giống như nó sao…

Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên động tác của Giang Hải dừng lại, rồi lập tức buông tôi ra, hoảng sợ trốn sau mẹ của anh ta: “Mẹ, có rắn!”

“Rắn?” Mẹ chồng tôi sửng sốt một chút, không hiểu Giang Hải đang nói gì. Bà ta đang muốn mắng anh ta thì phía ngoài truyền tới tiếng xào xạc càng ngày càng lớn.

Trong lòng tôi thầm vui mừng!

Mặc kệ là rắn hay mãnh thú gì, chỉ cần có thể ngăn cản mẹ chồng cùng Giang Hải thì cho dù giết tôi cũng được!

Tôi lớn tiếng hô cứu mạng, chỉ cần có một tia hi vọng tôi đều muốn cố gắng hết sức!

Thấy tiếng kêu của tôi, mẹ chồng bỗng nhiên quay đầu nhìn tôi, ánh mắt sắc như dao.

Nhưng âm thanh bên ngoài đã quá gần, bà ta hiện tại không lo canh chừng tôi được nữa, giọng hung ác bảo Giang Hải khống chế tôi, bà ta đẩy cửa đi ra ngoài.

“Hóa ra hôm đó là ngươi.” Rất nhanh bên ngoài truyền đến tiếng khiếp sợ của mẹ chồng tôi.

Sau đó giọng của ba ta càng ngày càng yếu, tôi nghe thấy bà ta nói gì đó là đừng bao đồng xen vào chuyện người khác, thế nhưng nói chưa được vài câu thì bên ngoài truyền đến tiếng lầm rầm như đang niệm chú của mẹ chồng tôi, giống như đang đáng đánh.

Rầm! Ngay khi tôi đang dỏng tai lắng nghe động tĩnh thì mặt đất bỗng nhiên rung chuyển, sau đó một cây cột màu đen bỗng nhiên nện xuống nóc nhà, khiến toàn bộ căn phòng bị đập nát!

Tôi sợ hãi hét to, thân thể vẫn không cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mảnh vỡ từ nóc nhà đang rơi xuống người tôi.

Tôi bị đám gạch ngói lớn như vậy rơi trúng, chỉ cảm thấy mặt mũi tối sầm lại, sau đó không còn biết gì nữa.

Có điều ngay trước khi tôi ngất đi tôi mơ hồ trông thấy một khối gạch ngói lớn hơn nện xuống người Giang Hải…

Có thể chết cũng là một niềm hạnh phúc.

Chí ít tôi sẽ không lại bị người khống chế, cũng không bị quỷ cưỡng gian, điều tiếc nuối duy nhất là tôi không thể gặp Giao một lần cuối.

Tôi chìm vào trong bóng tối vô tận, cảm giác cả thân thể tôi đều trở nên nhẹ nhàng, hẳn là linh hồn tôi đã lìa khỏi xác?

Chỉ là sau khi linh hồn rời khỏi xác tôi không biết nên đi đâu, tôi muốn trở lại núi, vào trong nhà Giao nhìn một chút.

Không chừng anh ấy sau khi đi đốt thi thể Giang Hải sẽ về nhà tìm tôi.

Tìm không thấy tôi liệu anh ấy có lo lắng không, có sốt ruột không?

Đầu óc tôi hôn loại, trước mặt lại một mảnh đen kịt, căn bản cũng không tìm thấy phương hướng, cũng không tìm thấy nhà Giao.

Không biết qua bao lâu tôi mơ hồ nghe thấy có người đang gọi tôi: “Đường Di, em tỉnh lại đi.”

Giọng thanh thanh vô cùng dễ nghe.

Tôi ngây ngẩn cả người, giọng này…

Trong lòng chợt bừng lên mừng rỡ!

Là Giao!

Anh ấy thật sự tới, chạy đến gặp mặt tôi lần cuối!

Tôi liền mở mắt ra.

Ánh sáng cực kì chói mắt nhưng trước mặt tôi có một gương mặt đẹp đẽ đang chăm chú nhìn tôi, mắt anh ấy đang nhíu lại giống như đang rất lo lắng.

Thấy tôi mở mắt con ngươi anh ấy mới buông lỏng một chút, nói: “Biết anh là ai không?”

Giọng vẫn quạnh quẽ như cũ, nghe không thấy anh ấy có bao nhiêu sốt ruột khiến tôi không khỏi hoảng hốt một chút, cảm giác của tôi vừa rồi có phải là nhầm lẫn hay không, kỳ thật anh ấy không lo lắng?

“Anh là Giao.” Tôi lập tức cười, ngây ngô nhìn anh ấy.

Cho dù anh ấy không lo lắng cho tôi vậy thì đã sao?

Chí ít trước khi xuống địa ngục tôi còn có thể gặp anh ấy một lần, như vậy là đủ rồi!

Thấy tôi cười, đôi lông mày đẹp mắt của Giao nhướn lên, hai tay cũng xốc tôi lên.

Lúc này tôi mới phát hiện vừa rồi dĩ nhiên tôi đang ở trong lòng anh ấy.

“Nếu biết anh là ai, vậy em có nhớ rõ trước khi đi anh đã nói gì với em không?” Giọng Giao lạnh lùng nói.
 
Chương 19


Thật là kỳ quái, giọng vừa rồi vẫn còn rất dễ nghe, thế nào chớp mắt đã có chút tức giận.

Tôi khiến anh ấy tức giận?

Tôi lại nhắm mắt mờ mịt lắc đầu, không nhớ rõ cơn giận này của anh ấy từ đâu ra, tôi đã sắp chết, anh ấy không thể vui vẻ nói lời tạm biệt với tôi sao?

Thấy bộ dáng mờ mịt của tôi, Giao lập tức càng giận hơn, ánh mắt anh ấy lộ vẻ muốn đánh người. Nhưng tay còn chưa đưa lên đã thấy anh ấy thở đốc, giống như đang cực kì kìm chế cơn giận, cuối cùng anh ấy thật sự không nhịn được, cúi đầu hung bạo hôn vào môi tôi!

Tôi sững sờ, sau đó trong lòng rất vui vẻ, đã sớm biết anh ấy không phải là người thường nhưng không ngờ anh ấy ngay cả quỷ cũng dám thân mật!

Tôi cũng nghênh đón nụ hôn nồng nhiệt của anh ấy!

Chỉ là một giây sau tôi liền hối hận, một nụ hôn lãng mạn trong tưởng tượng không đến, mà đến lại là một trận cuồng bạo cắn xé.

Đầu lưỡi tôi vốn đã bị tôi cắn nát lần nữa bị Giao cắn, đau đến mức tôi muốn chửi thề.

Tôi kêu lên một tiếng, đau đớn đẩy anh ấy ra.

Thế nhưng ở trước mặt Giao tôi liền yếu ớt như con sâu cái kiến, mặc kệ tôi dùng sức thế nào anh ấy đều chăm chú kéo tôi, dùng miệng cắn xé tôi.

Trong chớp mắt cả miệng tôi và Giao đều tinh hồng, mùi máu tươi lan tràn toàn bộ yết hầu, đều là máu của tôi.

Có điều, tôi là quỷ, tại sao lại còn có máu?

Mà cảm giác dòng máu ấm áp này, cảm giác đau quá chân thực này… chẳng lẽ tôi chưa chết?

Tôi bỗng nhiên mở mắt ra lần nữa, mơ hồ gọi một tiếng Giao.

Giao đã mất đi lý trí, nghe thấy tôi gọi nhưng anh ấy cũng không để ý tới, vẫn điên cuồng cắn xé miệng tôi, đem tất cả nuốt hết. Đây là anh ấy đang trả thù tôi!

Tôi đột nhiên kịp nhớ ra, rốt cuộc biết tại sao Giao tức giận.

Anh ấy nói tôi không được mở cửa cho bất kỳ kẻ nào, tôi lại bởi vì cứu con sóc con cho nên trúng kế, khiến mẹ chồng cùng Giang Hải vào được bên trong.

Nhưng chuyện này có thể trách tôi được sao?

Anh ấy đúng là bắt tôi hứa không mở cửa cho bất cứ người nào, nhưng không nói ngay cả động vật cũng không được mở?

Nghĩ đến cái này tôi lập tức thấy ấm ức, liều mạng giãy giụa trong ngực anh ấy, giãy giụa không được tôi liền lấy răng cắn ngược trở lại.

Vẫn thật sự không ngờ được, sau khi tôi từ cõi chết trở về chuyện đầu tiên làm lại chính là cùng Giao làm việc chó cắn chó này.

Sau khi bị tôi cắn đau Giao mới khôi phục một tia lý trí, ánh mắt tức giận dần dần tập trung, cuối cùng rơi trên người tôi.

“Em dám cắn anh?” Giọng Giao lần nữa khôi phục sự lạnh lùng, cúi đầu nhìn tôi.

Tôi lập tức sợ hãi đến run rẩy: “Không dóm, không dóm!”

Mẹ kiếp, đầu lưỡi bị cắn quá đau khiến tôi nói không được bình thường.

Cũng may Giao có thể hiểu lời tôi nói, gương mặt đẹp trai đến mức ông trời thật không công bằng đột nhiên mỉm cười: “Người miệng nói không dóm nhưng thân thể lại rất thành thật!”

Nói rồi anh ấy đưa nói tay đẹp đẽ lên miệng mình lau một chút, lau đi vết máu, sau đó đưa về phía miệng tôi.

“Ăn hết nó.” Giao nói.

“Sao?” Tôi ngây ngẩn cả người, anh ấy bảo tôi…

Ăn máu của anh ấy?

Không phải vừa rồi anh ấy còn đang cười nhạo tôi sao, còn cố nhại lại giọng khó nghe của tôi.

Tôi lập tức không vui vẻ, nghẹo đầu, cố ý nói: “Không ăn, chuyện lần này là bởi vì…”

Tôi còn chưa kịp nói hết lời thì Giao lại lần nữa cúi đầu, đôi môi anh ấy chắn ở miệng tôi.

Tôi sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy. Lúc đối diện với mẹ chồng, thấy sắp chết cũng không sờn, vậy mà trước mặt Giao tôi lại trở nên rất sợ, cầu anh ấy đừng cắn tôi…

Mẹ nó, quá đau.

May lần này Giao hạ miệng lưu tình, sau khi môi anh ấy chạm vào môi tôi, đầu lưỡi tinh tế cậy mở môi tôi ra, lưỡi đem theo máu cưỡng ép nhét vào trong miệng tôi.

Tanh tanh ngọt ngào.

Mắt tôi mở trừng nhìn anh ấy, trong lòng thầm mắng anh ấy bá đạo nhưng thế nào cũng không nỡ đẩy anh ấy ra.

- --

Sant: Chỗ ở của Sant chưa ổn định, 2 hôm tới không có chương mới nha các bạn:(.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom