Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 20


Mặc dù mang theo mùi máu tươi nhưng đây là nụ hôn Giao chủ động.

Sao lại dịu dàng như thế, dễ chịu như thế.

Trong lòng tôi kích động muốn chết, hai tay vô tình đã quấn ở trên cổ Giao, đem ôm anh ấy thật chặt, nghênh đầu phối hợp với anh ấy.

Tôi chủ động như thế anh ấy nhất định sẽ cảm thấy tôi là phụ nữ phóng túng, nhưng ở trước mặt anh ấy, sâu trong nội tâm luôn luôn có thể bị kích thích khiến tôi không nhịn được, cũng không muốn để ý tới hình tượng của mình.

Tôi chỉ muốn được yêu thương anh ấy.

“Còn đau không?” Cảm thấy tôi càng ngày càng chủ động, Giao đẩy tôi ra, kéo tôi giữ khoảng cách một chút, hỏi tôi.

Tôi lập tức cảm thấy bị tổn thương, anh ấy không thích tôi sao? Vừa rồi còn chủ động hôn tôi, hiện tại lại đẩy tôi ra.

Tôi có chút bất mãn nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài trước mặt Giao, chỉ có thể trầm trầm nói: “Không đau.”

Dường như tôi thật sự không còn đau?

Vết thương trên người tôi bị gạch va vào cùng vết thương do tôi tự cắn lưỡi vốn kịch liệt đau nhức hiện tại đều biến mất vô ảnh vô tung.

Tôi lập tức chấn kinh, nếu như tôi không chết thì cũng phải bị thương nặng mới đúng.

Tại sao lại hoàn toàn không chút tổn hại?

Tôi liền hỏi Giao chuyện này là thế nào, tôi nhớ trước khi hôn mê ôi đang ở trong phòng Giang Bác, tôi bị đè chặt ở phía dưới, lúc ấy Giang Bác đang bị Giang Hải chiếm lấy thân thể cũng ở đó, anh ta ra sao?

“Đường Di.” Nghe thấy tôi hỏi Giang Bác, Giao kêu lớn một tiếng gọi cả họ và tên của tôi, giọng mang theo sự bất mãn.

Tôi đáp lại một tiếng, ngửa đầu nhìn anh ấy, chờ anh ấy nói chuyện.

“Em quan tâm tới chồng em như vậy?” Giao hỏi.

Lại ‘chồng em’, tôi lập tức ngắt lời: “Giang Bác không phải là chồng em, mà cũng không phải em quan tâm tới anh ta, chỉ muốn biết hậu quả của anh ta mà thôi.”

Ngữ điệu của tôi có chút gay gắt, tôi cũng không biết tại sao lại tức giận như thế, tại sao tôi cùng giao đã tiếp xúc da thịt mà anh ấy còn có thể gọi Giang Bác là ‘chồng em’ tự nhiên như vậy?

Anh ấy sẽ không ghen sao?

“Vậy thì tốt, hắn chết rồi.” Sau khi Giao xác nhận tôi chỉ hỏi một chút liền nhàn nhạt nói.

Tôi lập tức sững sờ: “Chết? Chết thế nào?”

“Đập chết.” Giao nói.

Nói xong anh ấy quay đầu hướng sang một bên nhìn.

Lúc này tôi mới phát hiện chúng tôi vẫn còn ở lại nhà Giang Bác, xác thật mà nói là ở bên trên đống đổ nát nhà Giang Bác, bên cạnh là một căn phòng bị đập nát, bên trong có một người bị nện nhìn không ra hình dáng gì đang nằm đó.

Đây là Giang Bác?

Không tự chủ, tôi đẩy Giao ra đi về phía Giang Bác.

Người anh ta đầy vết máu, huyết nhục mơ hồ lại bị dính không ít bụi đất, nhìn rất bẩn.

Trái tim tôi thắt lại, đột nhiên có chút khổ sở.

Nói cho cùng Giang Bác rơi vào kết cục này có quan hệ rất lớn với tôi..

Nếu như không phải đêm tân hôn tôi đẩy anh ấy ra, để anh ấy thử lại một lần không chừng liền có thể thể thành.

Mẹ chồng tôi cũng sẽ không bực tức tìm Giang Hải đến sinh cho bà đứa cháu trai. Mặc dù từ nhỏ đã sống ở nông thôn nhưng tôi vẫn không tài nào lý giải được, có cháu trai rốt cuộc có bao nhiêu ma lực mà có thể khiến mẹ chồng tôi liều lĩnh hại người.

Hốc mắt không biết từ lúc nào đã ướt, Giao cũng không biết từ khi nào đã ôm lấy tôi ở cửa.

Anh ấy ở sau ôm chặt tôi, từng hơi ấm thẩm thấu vào cơ thể tôi, cho tôi một tia ấm áp.

“Muốn khóc cứ khóc đi.” Giao thở dài, lẳng lặng ôm tôi.

Tôi cũng không biết tại sao tôi lại khổ sở như thế, một phần có thể là nhớ tới tình cũ, dù sao trước đêm tân hôn đó chúng tôi ở cạnh nhau cũng không tệ lắm, nhưng phần nhiều hơn chính là bi ai. (Đọc nhanh hơn lúc 12h hàng ngày tại gacsach.com)

Bi ai thay Giang Bác, anh ra sinh ra bên trong gia đình như vậy, vì cháu trai mà hi sinh tính mệnh của mình.

Hiện tại kết cục Giang Bác chết, xong hết mọi chuyện, người nối dõi Giang gia cũng thực sự bị cắt đứt.

Nghĩ đến điều này tôi ổn định tinh thần, lau sạch nước mắt, nói với Giao: “Anh có thể giúp em một việc được không? Em muốn chôn cất cho Giang Bác, còn có mẹ anh ta, lúc ấy mẹ anh ta lao ra đánh rắn, cũng không biết hiện tại sống hay chết…”
 
Chương 21


“Đến thời điểm này em còn tâm tư nhặt xác cho bọn họ?” Giao ngẩn người, ánh mắt nhìn tôi đột nhiên giống như không quen biết, tỏ vẻ không hiểu.

Tôi bị cái nhìn của Giao khiến cho luống cuống, ánh mắt này của anh ấy giống như trước kia tôi từng rất quen…

Tôi thận trọng gọi Giao một tiếng anh ấy mới phục hồi lại, nhếch mép cười lạnh, nói thi thể Giang Bác còn chưa thể chôn, chuyện bây giờ đã không còn đơn giản, đứa con trai còn sót lại của Giang gia chết thì bà lão kia nào có khả năng sẽ tử bỏ, giữ lại thi thể Giang Bác không chừng còn có thể có công dụng gì đó.

Bà lão kia chính là nói mẹ chồng tôi.

Trong lòng tôi thầm có chút tiếc nuối, tại sao bà ta không chết mà chết lại là Giang Bác.

Trong chớp mắt tôi bỗng nhiên tin có số mệnh.

Nghĩ đến mẹ chồng có khả năng sẽ giờ trò gì tôi liền hỏi Giao tiếp theo phải xử lý thế nào, hiện tại đứa con độc nhất của mẹ chồng tôi đã chết, thi thể kia lại bị đốt thành tro, tôi không nghĩ ra được bà ta còn có thể làm gì.

“Không biết, thi thể của Giang Hải anh không thể thiêu hủy, bây giờ vẫn còn đó, trước tiên cứ yên lặng xem tiếp theo bà ta định làm gì.” Giao nói.

Nói xong anh ấy đi về phía Giang Bác, cũng không biết anh ấy đem chất lỏng gì nhỏ lên người Giang Bác, thi thể Giang Bác bỗng nhiên bay lên lở lửng giữa không trung.

Rồi sau đó bàn tay ấm áp của Giao nắm lấy tay tôi, nói: “Chúng ta về nhà trước đi, em vất vả như thế cần nghỉ ngơi thật tốt, anh cũng cần…”

Nói đến đây bỗng nhiên Giao dừng lại, không đem lời sau đó nói tiếp.

Tôi lập tức thân khẩn trương, Giao cần cái gì?

Tại sao anh ấy không thể đem thi thể Giang Hải đi thiêu hủy, chẳng lẽ anh ấy cũng trúng mai phục của mẹ chồng?

Nghĩ đến điều này tôi lập tức nhìn về phía Giao, chăm chú quan sát trạng thái của anh ấy.

Quả nhiên, vừa rồi tôi không chú ý, hiện tại sắc mặt Giao cũng rất yếu ớt, chỉ là làn da anh ấy vốn trắng nõn khiến nhất thời tôi không phát hiện được.

Lúc này đôi môi màu hồng tươi của anh ấy đã nhợt nhạt trắng bệch, không có một tia sức sống!

“Anh bị thương!” Tôi kinh hô một tiếng, vô thức tiến vào trong ngực anh ấy, đỡ lấy anh ấy bước đi.

Anh ấy khẽ mỉm cười, nói: “Anh không sao.”

Nói xong anh ấy cũng không đẩy tôi ra, mặc cho tôi đỡ anh ấy đi vê.

Tôi trong nháy mắt tự trách vạn phần, nếu như không phải do tôi thì sao Giao có thể bị thương nặng như thế, vừa rồi anh ấy còn để tôi uống máu của anh ấy…

Sau khi uống máu của anh ấy những tổn thương trên người tôi mới khỏi hẳn, mặc dù không biết chuyện đó có gây ảnh hưởng gì tới anh ấy không nhưng hiện tại mặt anh ấy không có chút máu, tôi còn uống máu của anh ấy chắc chắn sẽ khiến thân thể anh ấy càng thêm suy nhược.

Nghĩ đến đây động tác của tôi tự nhiên nhẹ đi một cút, sợ khiến anh ấy đau.

Theo chúng tôi đi về phía trước, thi thể của Giang Bác đang trôi theo sau lưng chúng tôi. Chúng tôi đi rất chậm, đến khi chúng tôi quay trở lại nhà của Giao trên núi thì sắc trời đã tối thẫm.

Giao bảo tôi về phòng ngủ trước còn anh ấy sẽ đưa thi thể Giang Bác ra ngoài. Tôi trộm nhìn qua khe cửa sổ liền thấy được Giao mở khóa căn phòng thứ tư, đem thi thể Giang Bác bỏ vào, sau đó lại khóa kĩ lại.

Sau khi khóa cửa Giao lại không thấy đâu, đợi chừng mười phút sau không biết từ đâu giao cầm ra một con gà trống lông đỏ đi đến, đi tới cửa gian phòng khóa thi thể Giang Bác bên trong, Giao bẻ gãy cổ gà, máu tươi ào ào nhỏ xuống mặt đất nhuộm bãi cỏ đỏ tươi.

Sau khi làm xong mọi chuyện Giao mới chậm rãi đi về.

Động tác anh ấy chậm đi rất nhiều, giống như mỗi bước đi đều rất tốn sức.
 
Chương 22


Tôi rốt cuộc nhịn không được, lao ra dìu anh ấy.

Anh ấy thấy tôi chạy ra mặt đầy lo lắng, đưa tay lên mặt tôi bóp một chút, nói: “Sao thế, vẫn đang thương tâm cho chồng em sao?”

“Em không phải lo lắng cho anh ta, em lo lắng cho anh!” Tôi không nhịn được, lập tức hướng về Giao hét lên.

Con người này rốt cuộc có lương tâm hay không, tôi đã lo lắng thành dạng này anh ấy còn trêu ghẹo tôi.

“Ha ha, anh có gì mà phải lo lắng, không chết được.” Giao nhỏ giọng nói, cùng với đó miệng anh ấy khẽ cong lên mỉm cười nhìn tôi.

Thật là ưa nhìn, đây là lần đầu tiên Giao chủ động nhìn tôi cười như thế khiến trong tôi nở đầy hoa. Tôi ngẩn người say mê ngắm nhìn người đẹp tuyệt thế trước mắt, đến khi Giao đột nhiên nhíu mày, nhẹ nhàng hít một hơi lạnh tôi mới giật mình hoàn hồn, vội vàng xin lỗi rồi đỡ Giao tiên lên giường.

“Tới đây!” Sau khi lên giường, Giao lần nữa vẫy tay với tôi. Trong nháy mắt đó phi thường mộng ảo, thời gian tốt đẹp ngày hôm qua giống như quay trở lại.

Trái tim tôi thắt lại một cái, nhìn anh ấy.

“Cởi quần áo ra, ngồi bên cạnh anh.” Giao nói.

Quả nhiên, giống hôm qua như đúc.

Tôi xấu hổ mặt đỏ bừng, hôm qua anh ấy bảo tôi cởi quần áo để nhìn dấu ấn quỷ trên người tôi, hôm nay là tại sao?

Thấy tôi không nhúc nhích, Giao nhíu mày hỏi tôi: “Em không nguyện ý?”

“Không, không phải…” Tôi lắp bắp nói, trong lòng âm thầm ảo não, dù sao hôm qua mọi việc đều đã làm, còn có cái gì để ngượng ngùng.

Nhưng nhìn vào mặt Giao thì mặt tôi lại nóng bừng lên, thậm chí quên cả Giao vừa rồi đã nói gì, cứ như vậy quẫn bách đứng yên tại chỗ.

Thấy tôi vẫn không có phản ứng, Giao khẽ thở dài một cái, đưa tay níu tôi lại đem kéo tôi vào trong lòng anh ấy, thuận thế khẽ đảo người.

Tôi cùng Giao đồng thời ngã xuống giường, hơi thở quện vào nhau, mặt đỏ bừng.

“Sao em ngốc thế?” Giao nhẹ nhàng ôm tôi, nhỏ giọng nói một câu.

Nói xong anh ấy cũng không làm gì khác, cứ như vậy lẳng lặng ôm tôi vẫn nguyên quần áo.

Tôi ở gần anh ấy như thế toàn thân liền nóng bừng, khó chịu.

Nhưng tôi không dám cử động, sợ tôi khẽ động khiến Giao sẽ đẩy tôi ra. Tôi liền cứ nằm yên như vậy, không biết qua bao lâu toàn thân tôi đã cứng ngắc tôi mới phát hiện không biết từ khi nào Giao đã ngủ rồi.

Hai mắt anh ấy nhẹ nhàng nhắm lại,.

Thôn chúng tôi luôn cất giấu một người đàn ông đẹp như tiên, vậy mà tôi không biết.

Ngắm nhìn gương mặt trầm ổn đang ngủ kia, sự nóng bức khó chịu trên người tôi dần dần rút đi, cứ như vậy lẳng lặng nhìn, cảm giác toàn thân đều tịnh hóa.

Không biết ngắm nhìn bao lâu, tôi cũng mệt mỏi liền cuộn mình vào trong ngực anh ấy ngủ thật say.

Ngày hôm sau khi tôi mở mắt Giao còn chưa tỉnh, ngủ rất ngon.

Tôi không nỡ đánh thức anh ấy liền một mình đứng dậy làm cơm, chờ Giao tỉnh lại sẽ cùng ăn.

Nhưng anh ấy hồi lâu đều không tỉnh, lúc ban đầu tôi cho rằng anh ấy quá mệt mỏi nên ngủ nướng, nhưng mãi cho đến ban đêm anh ấy đều không mở mắt.

Tôi ngồi không yên, cứ cách một hồi lại đến nhìn anh ấy, sắc mắt anh ấy vẫn trắng bệch như cũ, tôi không dám đánh thức anh ấy. Anh ấy vẫn thở đều đều.

Ngày thứ ba anh ấy vẫn chưa tỉnh.

Ngày thứ tư, vẫn chưa tỉnh.

Ngày thứ năm, chưa tỉnh.

Liên tiếp năm sáu ngày anh ấy đều ngủ giống như trẻ con, tôi càng ngày càng sốt ruột, anh ấy trên giường không ăn không uống, tôi cũng ngồi ở giường không ăn không uống không nghỉ.

Tôi không có bất kỳ biện pháp nào, chỉ có thể một khắc cũng không rời ở trước mặt anh ấy, muốn khi anh ấy tỉnh lại thì điều đầu tiên là trông thấy tôi.
 
Chương 23


Cũng may hô hấp của anh ấy vẫn rất đều đặn nên tôi biết mặc dù vẫn đang chìm giấc ngủ không tỉnh nhưng vẫn còn sống.

Mãi cho đến buổi sáng ngày thứ sáu, hai mắt tôi đã chịu tới mức đỏ au, mặc dù mở to mắt trông chừng anh ấy nhưng ở trước mắt đã thấy mờ mịt, đến khi tay của anh ấy đưa tới trước mắt tôi đung đưa mấy lần tôi mới đột nhiên hoảng hốt, vui mừng nói: “Anh tỉnh rồi?”

“Em vẫn luôn ở cạnh giường anh trông coi?” Ánh mắt thanh lãnh của Giao dừng trên mặt tôi, thấy bộ dáng của tôi anh ấy khẽ cau mày.

Lúc này tôi mới nhớ tới, Giao một mực ngủ còn tôi ngày đêm đều trông coi không ngừng, đã vài ngày không đánh răng rửa mặt. Anh ấy thấy tôi như vậy nhất định cảm thấy tôi rất lôi thôi.

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, đứng dậy muốn đi rửa mặt.

Chỉ là tôi vừa đứng lên thì trước mắt đột nhiên tối sầm, theo sau đó toàn thân choáng váng, trời đất quay cuồng.

Tôi ngã vào một bờ ngực rắn chắc, nghe được tiếng Giao lo lắng gọi tên tôi nhưng mắt tôi không tài nào mở ra được.

Trải qua năm sáu ngày không ngủ, tôi buồn ngủ quá…

Chờ tôi lần nữa mở mắt ra thì trời đã tối, dường như thời gian đã trôi qua rất lâu.

Trong phòng tràn ngập một mùi thơm nhàn nhạt của gạo.

“Tỉnh rồi? Ăn chút cháo nhé.” Giọng dễ nghe của Giao truyền đến chui thẳng vào trong tai tôi.

Mặt tôi đỏ lên, nếu như tôi nhớ không lầm trước khi hôn mê tôi còn chưa kịp vệ sinh thân thể, hiện tại hẳn đã xấu không còn bộ dáng gì?

Tôi vội vàng chống tay ngồi dậy nhưng vừa mới cử động liền cảm thấy chân tay mềm nhũn ra.

Giao nhướng mày, thân thể lóe lên một cái đã xuất hiện ở bên cạnh tôi.

Anh ấy ép tôi nằm lại trên giường rồi mới nghiêm túc nhìn tôi, giọng cứng rắn bảo tôi không được nhúc nhích, nói tôi đói quá lâu khiến cơ bắp bị thoái hóa, lúc này cần nằm nghỉ ngơi anh ấy sẽ đút cho tôi ăn.

Giọng anh ấy rất cứng rắn, nghe được ra sự tức giận nhưng hành động của anh ấy lại cực dì dịu dàng.

Nói xong anh ấy mang tới một bát cháo, nhẹ nhàng dùng thìa múc đưa tới miệng tôi.

Cháo nhàn nhạt, nhiệt độ vừa vặn.

Trong lòng tôi tràn ngập ấm áp, bỗng nhiên rất cảm động, rõ ràng là tôi cần chăm sóc cho anh ấy vậy mà rốt cuộc lại là anh ấy chăm sóc cho tôi?

Thật là vô dụng!

Tôi âm thầm tự trách trong lòng, hé miệng nuốt lấy thìa cháo.

Vừa nuốt vào cổ họng một hớp tôi liền ho kịch liệt, quá lâu không ăn cái gì, ngay cả việc nuốt xuống cũng xảy ra vấn đề.

Tôi không biết tôi đã đói bao lâu, càng không biết tôi đã ngủ bao lâu.

Giao thấy tôi bị sặc, biểu tình trên mặt có chút lo lắng, càng giống như rất đau lòng.

Anh ấy vừa bảo tôi đừng có gấp, nói cháo đều là của tôi cả, vừa nhẹ nhàng xoa lưng giúp tôi dễ thở, sau đó dứt khoát đem cháo rót vào miệng mình, cúi đầu chậm rãi mớm cháo cho tôi. (Sant: đọc trên gác sách để ủng họ nhóm dịch bạn nhé
 
Chương 24


Nói xong anh ấy cúi đầu, con ngươi bỗng nhiên đanh lại, nói: “Sao em ngốc như vậy, không ăn không uống trông nom anh sáu ngày, em có biết suýt chút nữa em đã chết không?”

Chết? Tôi giật mình trong lòng.

Không phải đâu, lúc ấy chỉ lo lắng sốt ruột cho nên căn bản tôi không để ý tới thân thể mình, nghiêm trọng như vậy sao?

Chẳng trách sắc mặt Giao lại khó coi như thế.

Tôi sợ anh ấy sẽ mắng nữa liền cười cười, nói tôi không phải bây giờ đã khỏe rồi sao, còn anh ấy ra sao, vết thương có khá hơn chút nào không?

Nghe tôi hỏi sắc mặt Giao bỗng nhiên thay đổi, dừng một chút nhìn tôi, giọng lạnh lùng nói: “Anh bị thương lúc nao?”

“Anh…” Tôi dừng lại, không phải lúc trước anh ấy đi đốt thi thể Giang Hải bị trúng mai phục, bị thương rất nặng sao?

Không bị thương thì anh ấy cũng sẽ không thể mê man sáu ngày, vậy mà bây giờ thế nào lại nói là không bị thương…

Tôi ngu đần nhìn anh ấy, không rõ anh ấy có ý gì.

Giọng anh ấy càng thêm cứng ngắc, nói: “Anh chưa hề bị thương, chỉ là lúc ấy mệt mỏi ngủ một giấc mà thôi. Em muốn quản việc người khác sao? Chăm sóc cho chính mình thật tốt đi.

Nói xong Giao buông tôi ra, bước nhanh tới căn phòng bị khóa lại kia.

Tôi ngây người, anh ấy đây là thế nào?

Rõ ràng vừa rồi còn rất dịu dàng, hiện tại đã lại lạnh lùng như thế?

Trái tim tôi trong nháy mắt như bị nắm chặt lấy, như bị nghẹn ở cổ họng.

“Ha ha ha… Giao Tiên đại danh đỉnh đỉnh đỉnh cũng có lúc mệt mỏi? Thật sự hiếm thấy.” Ngay khi tôi không rõ Giao đây là thế nào thì một âm thanh khàn khàn âm trầm vang lên từ chính hướng đang giam giữ thi thể Giang Bác.

Là mẹ chồng!

Giọng của bà ta khàn khàn già đi rất nhiều, nhưng cảm giác âm trầm cùng ngữ điệu đặc trưng của bà ta đến chết tôi cũng sẽ không quên!

Bà ta gọi Giao là Giao Tiên.

Giao Tiên là cái gì? Thần tiên sao?

Tôi còn chưa kịp phản ứng, một trận âm phong đã bay về phía tôi.

Tôi giật mình sợ hãi, còn chưa kịp phản ứng đã bị một cánh tay dùng sức kéo đi, bay sang một bên. Tôi cảm giác cổ mát lạnh, theo sát là một dòng chất lỏng ấm áp chảy ra từ cổ phát tán mùi tanh nồng của máu.

“Quả nhiên bị thương. Ha ha ha, ngay cả ta đánh cũng không tránh được còn muốn che giấu cái gì?” Giọng mẹ chồng âm trầm vang lên lần nữa, có điều sau khi xác nhận Giao bị thương thì ngữ khí của bà ta càn rỡ rất nhiều, cũng hận rất nhiều!

Cũng phải, đứa con duy nhất cũng đã chết thì có thể không hận tôi sao, có thể không hận Giao Tiên giúp tôi sao?

Tôi chỉ không ngờ được, mẹ chồng tôi trước kia hiền lành vậy mà giờ lại lợi hại như vậy, ngay từ đầu tôi còn tưởng bà ta chỉ biết một chút kiến thức về phong thủy, biết một chút mê tín siêu nhiên, hiện tại xem ra tôi đã xem nhẹ bà ta.

Bà ta không chỉ lợi hại, tâm kế còn rất sâu.

Nếu không thì cả tôi và Giao đã không cùng trúng bẫy của bà ta.

Sắc mặt tôi lạnh lẽo, giương mắt nhìn về phía âm thanh truyền đến.

Một thân anh màu xám tro chậm rãi từ sau cửa đi tới, bà ta đi rất chậm, mãi cho đến khi tới trướ mặt tôi cùng Giao mới từ từ ngẩng đầu lên.

Một tuần không thấy, nhìn lại mặt mũi bà ta khiến tôi giật nảy cả mình!

Bà ta đã già đi rất nhiều!

Lúc này toàn thân gầy gò, mặt đầy nếp nhăn, hơn sáu mươi tuổi mà nhìn qua giống tám chín mươi, còn cả mái tóc vốn màu đen lúc này đã biến thành màu trắng xám, cho dù con trai bà ta chết cũng không thay đổi nhiều như vậy chứ.

Chẳng trách giọng bà ta trở nên già nua đi nhiều như vậy.

Không chỉ khiến tôi giật nảy cả mình mà ngay cả Giao trông thấy bà ta thì sắc mặt cũng liền trầm xuống, giọng lạnh lùng nói: “Ngươi vậy mà đi mượn âm nợ, đáng giá sao?”
 
Chương 25


“Người sống lâu chính là muốn ở bên con cháu, ngươi nói có đáng hay không?” Mẹ chồng cười có chút âm ngoan, nói. Giọng của bà ta giống như tiếng móng tay cào khiến người ta nổi da gà, mặc dù đang nói chuyện với Giao nhưng ánh mắt bà ta nhìn tôi chằm chằm như hận không thể đem tôi xé thành ngàn mảnh nhỏ.

Tôi không khỏi sợ run cả người, trốn ra sau người Giao.

“Ở bên con cháu.” Giao đem tôi bảo vệ chặt chẽ kĩ càng, cười nhẹ như đáp lại mẹ chồng tôi. Rồi đột nhiên sắc mặt anh ấy trở nên lạnh lùng, hỏi: “Không thể đổi người sao? Toàn bộ thôn ngươi động vào ai khác cũng được, ta tuyệt đối không cản ngươi, duy chỉ có Đường Di là không được.”

“Ta chỉ cần Đường Di.” Mẹ chồng tôi cắn răng nói.

Hai mắt bà ta nhìn tôi đỏ au, giống như đang giận dữ.

Nói xong bà ta liền nhếch miệng cười, từng nếp nhăn trên gương mặt bị lôi kéo càng thâm thúy hơn: “Ngươi lúc này đây vốn chỉ còn một thành công lực, nhất định phải đối địch với ta sao?”

Bà ta đang khuyên Giao từ bỏ tôi.

Nhưng Giao chỉ còn một thành công lực? Giao bị thương nặng đến thế sao?

Tôi âm thầm kinh hãi, lo lắng nhìn Giao, sợ thương tích của anh ấy quá nặng không đánh lại bà ta, cũng sợ anh ấy vì tự vệ mà từ bỏ tôi…

Trong thoáng chốc tôi lo lắng tới mức thậm chí có thể nghe tiếng tim đập thình thịch của mình, tôi giống như phạm nhân chờ tuyên án vậy, chờ câu trả lời của Giao.

“Đã đến nước này vậy thì đành đối địch.” Giao khẽ thở dài một tiếng, nhàn nhạt nói.

Nói xong một trận gió lạnh cuốn quanh tôi, cứ như vậy Giao không thấy đau nữa!

Cùng với sự biến mất của Giao còn có cả mẹ chồng tôi.

Sau đó từ bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, đồng thời trong nhà gió mạnh gào thét, trời lập tức tối lại.

Tôi cực kì sợ hãi, mẹ chồng tôi rốt cuộc là gì mà lợi hại như thế?

Giao cũng là loại người gì?

Tôi liền đứng ở trong sân như kẻ ngu, toàn thân cứng ngắc không nhúc nhích tí nào.

Bên ngoài tiếng đánh nhau càng lúc càng lớn, tôi thỉnh thoảng nghe thấy tiếng rên rỉ, không biết là Giao bị thương hay mẹ chồng bị thương. Gió càng ngày càng lớn cuốn vào trong nhà khiến cát bay đá chạy!

Bỗng nhiên, một bóng đen dâng lên bên ngoài căn nhà, bóng đen này giống như cây gậy, càng giống một sợi dây thừng lớn.

Thứ này tôi đã từng gặp, là nó khiến căn phòng ở nhà Giang Bác bị sập!

Là rắn!

Một con rắn cực lớn màu đen!

Con rắn còn lớn hơn cả căn nhà, dài chừng năm mươi mét, mặc dù tôi chỉ thấy cái đuôi rắn nhưng phần đuôi so với người còn lớn hơn!

Tôi toàn thân kinh hãi, sững sờ nhìn xem đuôi rắn màu đen kia đang lăn lộn dưới đất.

Giao…

Giao tiên…

Là rắn sao?

Cho nên ngày đó là Giao đến cứu tôi, cũng là anh ấy đập chết Giang Bác.

Lòng tôi nháy mắt trở nên phức tạp đủ mùi vị, chẳng trách Giao tiên đối với tôi không lạnh không nhạt, hóa ra anh ấy căn bản không phải là người!

Tôi còn cùng anh ấy…

Trong nháy mắt tôi không biết nên khổ sở hay nên thế nào, đồng thời càng thêm chấn kinh, tôi thế nào mà lại có dính líu đến một con rắn?

Anh ấy nói là có người nhờ vả cho nên mới cứu tôi, còn nói mẹ chồng tôi đụng đến ai trong thôn đều được, duy chỉ không được đụng đến tôi.

Là bởi vì tôi cùng anh ấy làm chuyện kia cho nên anh ấy mới bảo vệ tôi sao?

Hay là bởi vì nể mặt mũi người nhờ anh ấy cứu tôi?

Rốt cuộc là ai nhờ anh ấy cứu tôi?

Trong đầu tôi rối bời, không rõ tại sao sẽ lại dính tới những người như vậy.

Ngay khi tôi còn đang suy nghĩ mông lung không hiểu, trong nhà đột nhiên truyền đến tiếng phá cửa ầm ầm.

Lúc đầu tiếng động rất nhỏ, thêm với âm thanh ầm ĩ đánh nhau bên ngoài khiến tôi không để ý, có điều tiếng động kia càng ngày càng lớn, cùng với đó tôi còn nghe thấy tiếng thổi kèn.

- --

Sant: hẹn các bạn ngày mai
 
Chương 26


Thân thể tôi rùng mình một cái, cực kỳ sợ hãi.

Kèn là dụng cụ chỉ dùng trong đám ma ở quê tôi, tiếng kèn còn gọi là nhạc đám ma, ai sẽ thổi tang nhạc vào lúc này?

Hơn nữa còn thổi nhạc đám ma ở cửa nhà Giao.

Tôi vừa lo lắng lại vừa hiếu kỳ, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn bị khóa kia.

Tôi không biết bên trong có cái gì, tại sao lại tuyền tới tiếng nhạc đám ma, thứ duy nhất tôi có thể biết chính là nhạc đám ma này rất không tầm thường, nhịp điệu so với nhạc đám ma bình thường nhanh gấp bội, tới mức khiến người ta cảm thấy vui sướng dị thường…

“Tiểu Di, em có ở nhà không?” Theo tiếng nhạc ngày càng gần bỗng nhiên có người gọi tên tôi.

Toàn thân tôi run lên, giọng này là… Giang Bác!

Thi thể của anh ấy ngay sau cánh cửa kia, bây giờ lại có thể nói chuyện!

Mà tôi có thể xác định nói chuyện với tôi là Giang Bác chứ không phải Giang Hải chiếm thi thể của Giang Bác, mặc dù bọn họ cùng có một giọng nói nhưng ngữ khí lại hoàn toàn khác biệt.

“Tiểu Di, em nguyện ý gả cho anh không, anh đến cưới em.” Toàn thân tôi run rẩy không dám lên tiếng, Giang Bác cũng mặc kệ. Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên: “Em còn nhớ rõ lời thề non hẹn biển của hai ta không, em nói anh từ nhỏ cùng em lớn lên, sau này em muốn gả cho anh, hôm nay anh đến cưới em, em đi theo anh đi…”

Lời này!

Là lời anh ấy nói vào ngày tôi cùng anh ấy kết hôn!

Hiện tại nói lại y nguyên, lại có vẻ âm trầm dị thường!

Tôi rốt cuộc không chịu nổi, òa một tiếng khóc lên, điên cuồng lui trở về, vừa hướng vào trong phòng ngủ tránh vừa khóc gọi tên Giang Bác, bảo anh ấy đừng tìm tôi, bỏ qua cho tôi đi.

“Tiểu Di, sao anh bỏ rơi em được, em là vợ của anh, sau này phải sinh con cho anh. Đi theo anh để anh yêu thương chăm sóc em, sau này chúng ta sẽ hạnh phúc…” Giọng Giang Bác không gần không xa, mặc kệ tôi tránh né thế nào khoảng cách giữa tôi cùng anh ta đều không thay đổi, cười ha ha nói.

Tôi sợ hãi muốn chết.

Không đợi tôi kịp tránh về phòng ngủ của Giao thì tiếng kèn đã tới gần!

Sau khi nó vang lên ngay trước mặt tôi mới thấy bốn thân ảnh trắng mờ mờ đi xuyên qua cánh cửa bị khóa kia, trên vai còn khiêng một chiếc kiệu trắng mờ mờ.

Từ kiệu đến người tất cả đều là giấy, lúc này bốn người giấy vừa khiêng kiệu vừa lanh lợi hướng đi về phía tôi, thổi kèn đánh trống nhạc đám ma.

“Vợ à, cùng đến đây sinh con…” Giang Bác trắng bệch từ trong kiệu vươn ra, ánh mắt vô hồn nhìn tôi, tay đưa về phía tôi.

Lại là sinh con!

Tôi ngay cả tâm tình để khóc cũng không còn, nghe được hai chữ sinh con này quả thật giống như bị ma dọa nhưng tôi không có chỗ nào để trốn.

Mặt Giang Bác nở nụ cười cứng ngắc, vừa nói hai chữ sinh con vừa vươn tay về phía tôi.

Thân thể tôi lắc một cái tránh né cánh tay của Giang Bác đang đưa tới.

Không muốn! Nhanh chạy!

Trong lòng tôi hét lên nhưng thân thể lại không nghe tôi sai khiến!

Tôi đột nhiên kịp phản ứng, lúc ấy mẹ chồng cho tôi uống viên thuốc kia, tác dụng thuốc vẫn còn.

Nhưng tôi nghĩ ra đã chậm, thân thể tôi đã hoàn toàn bị khống chế. Tôi nghe thấy Giang Bác cười với tôi, phát ra âm thanh mềm mại đáng yêu nói ‘sinh con cho anh’, rồi thân thể tôi chợt nhẹ bẫng, bị Giang Bác ôm lên.

Vừa ôm được tôi, Giang Bác đã không thể chờ đợi, vừa hôn tôi vừa nhắc đi nhắc lại chuyện sinh con, một tay kéo quần áo của tôi.

Thân thể tôi cũng chủ động dị thường, chủ động cởi quần áo trên người ra cực lực phối hợp với anh ta.
 
Chương 27


Không muốn!

Giao, cứu em!

Trong lòng tôi điên cuồng kháng cự nhưng thân thể lại không nghe theo sự khống chế, tôi càng kháng cự thì thân thể lại càng chủ động.

Trong nháy mắt tôi đã đem cởi hết quần áo của mình, sau đó giúp Giang Bác cởi quần áo.

Anh ta lúc này đã không còn giống như khi còn sống, cậu bé của Giang Bác cũng điên cuồng ngóc đầu lên.

Trong lòng tôi cực kì tuyệt vọng.

Cuối cùng tôi vẫn không thoát được chuyện này sao?

Mặc kệ là Giang Bác hay Giang Hải tôi đều không thoát khỏi cái lồng giam này của Giang gia sao?

Trong lòng tôi nước mắt chảy thành sông, thân thể vẫn đang phối hợp với động tác của Giang Bác nhưng trong lòng âm thầm gào tên của Giao.

Giờ khắc này, mặc kệ anh ấy là người hay rắn thì tôi cũng hi vọng anh ấy có thể xuất hiện mang tôi đi.

“Anh sẽ không mặc kệ em.” Ngay khi tôi gần tuyệt vọng nhất thì Giao giống như nghe thấy được tiếng gọi của tôi, thân thể lóe lên xuất hiện ở ngay bên cạnh tôi.

Lúc này giọng nói dễ nghe của anh ấy giống như thần tiên xuất hiện!

Tôi được anh ấy nhẹ nhàng ôm vào ngực, anh ấy vung tay lên một cái, Giang Bác liền kêu thảm, đứng lên chạy về/

Đám người đang khiêng kiệu bằng giấy xung quanh trong nháy mắt bị Giao xé vỡ nát.

Sự lo lắng trong lòng tôi hạ xuống, nhìn thấy Giao khiến tôi hoàn toàn an tâm.

Không biết tại sao, rõ ràng anh ấy là rắn, trong đời tôi cũng sợ rắn nhất nhưng bây giờ thấy anh ấy tôi lại có cảm giác an toàn dị thường.

Tôi chăm chú nằm trong ngực anh ấy, ôm chặt anh ấy, sợ rằng tôi buông tay thì anh ấy liền không cần tôi nữa.

Anh ấy vẫn đẹp trai như vậy nhưng lúc này khí lực đã không bằng trước kia, vừa ôm lấy tôi một cái đã lảo đảo, suýt chút nữa bị ngã xuống.

Tôi vội vàng kêu lên, hỏi anh ấy không sao chứ.

Anh ấy nói không sao, sau đó cố gắng đứng lên ôm tôi đi về phía phòng ngủ.

Mắt tôi đã ướt nhòe, ngửa đầu nhìn xem anh ấy có sao không.

Anh ấy vẫn đẹp trai như vậy nhưng lúc này da thịt trắng nõn đã đầy vết thương, mặt đầy vết bầm tím ứ máu.

Không chỉ trên mặt, hai tay anh ấy đang ôm lấy tôi cũng vậy, áo choàng trước ngực bị xé rách lộ ra da thịt bên trong.

Tôi không biết trên người anh ấy còn có bao nhiêu vết thương dạng này, tôi chỉ cảm thấy lòng mình đau như dao cắt.

Tôi khóc đến mức khóc không thành tiếng.

Giao chật vật giúp tôi lau sạch nước mắt, bảo tôi đừng khóc, còn cười nói vết thương của anh ấy không có gì đáng ngại, chỉ là xây xước một chút mà thôi, Giang lão bà còn chưa có bản lãnh khiến anh ấy bị thương.

Anh ấy còn mạnh miệng như vậy nhưng vừa mới dứt lời đã hít vào một hơi lạnh vì đau, toàn thân toát ra mồ hôi ướt nhẹp da tôi.

Tôi càng khóc lớn hơn, nếu không phải vì tôi thì Giao sẽ không bị thương thành dạng như này, nếu không phải tôi yêu cầu anh ấy tha cho Giang Bác một mạng thì anh ấy sẽ không đặt mình vào nguy hiểm khi đi đốt thi thể Giang Hải, càng sẽ không bị rơi vào bẫy để rồi bị trọng thương.

Mẹ chồng lúc trước nói anh ấy chỉ còn một thành công kuwjc, tại sao anh ấy còn liều mạng cứu tôi,

Tôi vừa đau lòng khóc lớn vừa hôn lên mặt đầy vết thương của anh ấy, hỏi anh ấy sao ngốc như vậy, bị thương nặng như vậy còn quan tâm tới tôi!

“Đã nhận lời của người khác thì phải hết lòng.” Giao đau tới mức run lên, nói.

RỐt cuộc anh ấy ôm tôi về tới phòng ngủ, chỉ mấy bước ngắn ngủi này mà dài dằng dặc giống như cả thế kỷ.

Lúc này trái tim tôi đã như rơi xuống vực.

Hóa ra chỉ là như vậy.

Tới mức này tôi không biết điều còn già mồm cái gì, giữ được mạng sống không phải là quan trọng sao?

Nhưng tôi lại rất thất vọng, vừa đau lòng vừa thống hận chính mình. Chính tôi mới là phiền toái lớn nhất, tự nhiên khiến Giao bị cuốn vào, nếu ngay từ đầu tôi nghe lời mẹ chồng lên giường cùng Giang Hải, sinh cháu cho bà thì hiện tại cũng không nhiều chuyện như này.

Càng sẽ không liên lụy khiến Giao bị thương nặng!

Tôi giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa mỗi vết thương của Giao, đau lòng nói: “Đau không? Em có thể làm gì cho anh? Anh cứ nói đi.”
 
Chương 28


“Em không cần phải làm gì cả, chỉ cần khống chế tốt mình là được.” Giao nói.

Nói xong anh ấy nhẹ nhàng buông tôi xuống, quay người chật vật đi ra ngoài.

Tôi không biết anh ấy muốn đi làm gì, cũng không còn sức lực để đứng lên, chỉ có thể âm thầm dõi theo, hi vọng Giao sẽ bình an vô sự, hi vọng mẹ chồng tôi đã chết!

Mỗi giây tiếp theo toàn thân tôi đều run lên, nhưng ở bên ngoài không truyền đến bất kì âm thanh gì, hoàn toàn yên tĩnh giống như tâm cảnh tôi lúc này vậy.

Mấy phút sau Giao lại quay lại, lần này trong tay anh ấy mang theo rất nhiều đồ vật, có ảnh ố vàng, có một sợi tóc bị xù, còn có dây tơ hồng buộc chân gì đó…

Những thứ này đều là đồ vật của trẻ con, tôi không rõ tại sao trong nhà Giao lại có đồ vật của trẻ con, lại còn mang ra ngay lúc này.

Anh ấy đem tất cả mọi thứ đổ xuống bên cạnh tôi, ngón tay yếu ớt lật đống đồ đó.

Tôi thấy tấm ảnh ố vàng kia có ba người, nhìn qua giống như là ba người một nhà. Trong tấm ảnh đó có một đôi nam nữ nhìn qua giống như người trời. Người phụ nữ đẹp như tiên, tôi không biết phải dùng từ ngữ nào để miêu tả, cho dù cô ấy chỉ là một tấm ảnh nhỏ nhưng khí chất thần tiên vẫn lộ rõ. Người đàn ông thì càng thoát tục, cùng Giao bất phân cao thấp!

Tôi nhìn chằm chằm tấm ảnh đến ngây dại, không biết tại sao trong lòng tôi lại sinh ra một loại tình cảm có chút khổ sở cũng có chút nhớ nhà.

Mắt của tôi hơi cay cay, thật vất vả mới khống chế lại cảm xúc, ánh mắt rơi vào đứa bé trong tấm ảnh ba người kia.

Đứa bé kia có chút cổ quái, nhìn qua có chút hiếu động. Không biết tại sao nhìn thấy đứa bé kia tôi lại sinh ra cảm giác quen thuộc mãnh liệt, thật giống như tôi cùng nó có quen biết, hơn nữa còn rất quen, con bé cong miệng cười có chút tương tự tôi.

Ngay khi tôi đang nhìn chằm chằm bức ảnh thì ngón tay thon dài của Giao giữ lấy cằm tôi, cưỡng ép tôi nhìn vào anh ấy: “Một lát có thể sẽ có chút đau nhức, em cố gắng nhịn.”

Nói xong không đợi tôi có phản ứng anh ấy liền đột nhiên nhét một tờ giấy vào trong miệng tôi!

Tờ giấy kia sau khi vào trong miệng tôi lại đột nhiên bốc cháy. Trong nháy mắt tôi bị thiêu đốt đau đớn kịch liệt, vừa hét thảm vừa há mồm muốn phun tờ giấy ra.

Nhưng Giao không cho tôi cơ hội, anh ấy lấy cánh tay to lớn bịt miệng tôi lại, ép buộc tôi nuốt tờ giấy xuống. Cuối cùng thấy tôi giãy giụa quá kịch liệt anh ấy liền cúi đầu ép xuống, dùng đôi môi của mình chắn ở miệng tôi!

Từ yết hầu tới thực quản của tôi đều bỏng rát. Trong mắt Giao lóe lên sự đau lòng, tôi chỉ kịp thấy thoáng qua anh ấy liền dùng lưỡi cạy miệng tôi, từ từ thổi vào từng luồng khí mát lạnh mùi bạc hà vào trong miệng tôi.

- --

Sant: Hẹn các bạn ngày mai
 
Chương 29


Mắt anh ấy hiện lên vẻ không đành lòng, điên cuồng ôm lấy tôi, miệng thổi khắp người tôi, tay cũng xoa toàn thân tôi.

Chỉ những nơi anh ấy tiếp xúc tôi mới cảm nhận được một chút hơi lạnh, mới dễ chịu hơn một ít.

Tôi cũng không suy nghĩ được nhiều, liền nhào vào ngực Giao, hai tay điên cuồng cởi quần áo của anh ấy.

Tôi muốn anh ấy cùng tôi tiếp xúc càng nhiều càng tốt!

Thấy tôi đột nhiên hành động như vậy Giao sững sờ, đáy mắt hiện lên vẻ chấn kinh.

Nhưng anh ấy không ngăn cản tôi, chịu đựng sự đau đớn của những vết thương trên toàn thân, cùng tôi tiếp xúc thân mật.

Lúc này tôi mới phát hiện không chỉ mặt mà toàn thân anh ấy đều có vết thương, to to nhỏ nhỏ đến không xuể ở khắp các nơi, máu tươi đang rỉ ra đầm đìa.

Bị như vậy anh ấy còn dùng thân thể mình bao trùm lấy người tôi để giúp tôi hạ nhiệt độ.

Trong nháy mắt mũi tôi cay cay, có chút xúc động muốn khóc.

Giao cảm nhận được tôi xúc động cũng không nói gì, hai tay chỉ ôm chặt lấy tôi.

Không biết qua bao lâu, cảm giác tiêu đốt trong bụng tôi mới dần dần tán đi.

Toàn thân tôi khôi phục bình thường, tai thanh mắt thoáng hoàn toàn sảng khoái giống như hồi lâu không tắm rửa đột nhiên được tắm nước nóng thoải mái vậy.

Giao vẫn còn ôm chặt lấy tôi như đã ngủ thiếp đi, nhưng nghe tiếng thở đứt quãng của anh ấy có thể thấy được anh ấy vẫn còn đang lo lắng cho tôi.

Tôi sợ làm phiền anh ấy nên cử động rất nhẹ, muốn thoát ra tìm vài thứ băng bó vết thương cho anh ấy.

Vừa mới cử động thì Giao vội vàng ôm lấy tôi, đầu cúi xuống tì lên đỉnh đầu tôi, dịu dàng hỏi tôi: “Ổn chưa?”

Anh ấy vẫn không nói nhiều như cũ nhưng trong lòng tôi tràn ngập cảm giác ấm áp như tuyết đọng bị tan ra.

Tôi khẽ ừ một tiếng rồi mới giãy giụa muốn thoát ra.

“Đừng nhúc nhích, để cho anh ôm em một lúc.” Sau khi xác nhận được tôi không có việc gì trong giọng Giao mới hiện lên chút mệt mỏi.

Anh ấy lúc trước còn đang bị thương nặng, vừa tỉnh dậy đã phải chăm sóc cho tôi, bây giờ vì cứu tôi lại đánh nhau với mẹ chồng tôi một trận, nhất định anh ấy rất mệt mỏi…

Tôi hơi ngửa đầu nhìn gương mặt đang bị sưng của anh ấy, vừa thấy đâu lòng lại vừa thấy bất lực không thể làm được gì.

“Nói chuyện với anh để anh tỉnh táo, đừng để anh ngủ.” Giao cảm nhận được nước mắt của tôi, thân thể khẽ run, nói có chút mệt mỏi.

Tôi không biết hiện tại vết thương của anh ấy nặng tới mức nào, nhưng nghe giọng của anh ấy tôi có cảm giác anh ấy không thể ngủ, nếu như ngủ có lẽ sẽ không tỉnh lại nữa!

Tôi chỉ có thể cố gắng gọi tên anh ấy, tay vừa kéo vừa bóp tay anh ấy, cố gắng duy trì sự chú ý của anh ấy.

Nhưng giọng anh ấy vẫn dần dần nhỏ đi, khí tức cũng càng ngày càng yếu ớt.

Mặc kệ tôi nói gì anh ấy cũng không có động tĩnh gì.

Tôi thực sự không nhịn được, hoảng hốt sờ mặt anh ấy, gọi lớn tên Giao để anh ấy tỉnh táo lại một chút.

Anh ấy giống như đứa trẻ ham ngủ, mặt trong tay tôi lúc ẩn lúc hiện nhưng mắt vẫn không mở ra.

Thấy cảnh đó trái tim tôi đau đớn như bị trăm ngàn nhát dao đâm vào.

Một cỗ hận ý ngút trời bỗng nhiên xuất hiện trong lòng tôi, tôi không rõ tại sao mẹ chồng tôi lại hết lần này tới lần khác để mắt tới tôi, thậm chí ngay cả Giao cũng không buông tha!

Nếu như Giao chết thì tôi sẽ không bỏ qua cho bà ta!

Nghĩ đến đây tôi lại lo lắng gọi tên Giao, sau đó tùy ý mặc một bộ quần áo trên người rồi xông ra ngoài.

Nếu như tôi nhớ không lầm, thi thể Giang Bác vẫn còn bị khóa trong căn phòng thần bí kia, mẹ chồng tôi có thể triệu hồi hồn phách Giang Bác mê hoặc tôi nhưng vẫn chưa mở cánh cửa kia ra thì cũng không lấy được thi thể Giang Bác.

Không phải bà ta muốn tôi sinh cháu trai cho mình sao, bà ta không phải để ý tới Giang Bác nhất sao?

Vậy thì cũng hẳn vạn kiếp bất phục!
 
Chương 30


Tôi ra khỏi nhà, tìm kiếm xung quanh, trong phòng bếp lấy được một chiếc búa dùng để chẻ củi. Cũng không biết tôi lấy sức lực ở đâu mà dùng búa chém như điên vào chiếc khóa kia.

“Ầm!” Một tiếng đinh tai vang lên.

Khóa lắ lư mấy cái rồi dừng lại như đang chế giễu tôi. Nó không có chút xê dịch nào.

Tôi không chịu thua, tiếp tục vung búa lên đập mạnh xuống, tôi không tin ổ khóa này có thể rắn chắc như kim cương.

Tôi nện búa như điên, không nền, không biết đập bao lâu, tay tôi dùng quá sức bị bật cả máu ra. 

Bỗng nhiên cạch một tiếng.

Khóa mở!

Trong lòng đầy vui mừng, biết rõ thi thể Giang Bác ở bên trong cũng không sợ. Tôi nhấc chân bước vào, tay vẫn cầm theo búa đứng trước mặt thi thể Giang Bác.

Đã hơn một tuần qua đi vậy mà thi thể Giang Bác không có chút phân hủy nào, vẫn còn tươi giống như vừa mới chết.

Tôi bất chợt cười lạnh, tươi thì có thể sống lại sao? Chết là chết, còn có thể sống lại được không?

Tôi giơ cao búa, hung hăng đập xuống nửa người dưới của thi thể Giang Bác.

“Dừng tay!” Khi búa sắp đập xuống thân thể Giang Bác thì từ phía sau tôi phát ra một tiếng hét lớn chói tai giống như tiếng đá mài vậy.

Nghe thấy âm thanh này tôi lại càng cười tươi hơn, cười dị thường xán lạn, quay đầu nhìn ra cổng.

Không biết mẹ chồng tôi xuất hiện ở cổng từ lúc nào, hai mắt nhìn chằm chằm tôi, hận không thể lột da rút gân tôi ra.

Nhưng như vậy thì thế nào? Ngươi không tha cho ta thì ta sẽ khiến ngươi không đạt được ước muốn?

Tôi thích Giao bao nhiêu thì lúc này với mẹ chồng có bấy nhiêu hận.

Càng hận tôi lại càng tỉnh táo.

“Mẹ, sao mẹ tới đây?” Tôi nở một nụ cười thật tơi với mẹ chồng, biết rồi nhưng vẫn hỏi.

Mẹ chồng tôi cũng giật mình, có lẽ do tôi cười quá tươi. Bà ta dừng một chút, mặt lộ vẻ chần chờ, hỏi tôi: “Con cầm búa làm gì? Giang Bác là chồng của con. Nghe mẹ, bỏ búa xuống, nhanh.”

Đến lúc này bà ta vẫn còn xưng là mẹ với tôi!

Có người mẹ nhẫn tâm như thế sao?!

Tôi bất chợt cười lạnh một tiếng, mỉm cười nhìn bà ta.

Bà ta tỏ vẻ quan tâm như thế nhưng lại từng bước ép tôi đến đường cùng, khiến Giang Bác chết cũng vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ.

“Trong lòng bà con trai quan trong hay cháu trai quan trọng?” Nhìn gương mặt bất định của mẹ chồng, trong lòng tôi có bao nhiêu thoải mái không nói nên lời, không nhịn được hỏi.

Vấn đề này tôi đã giữ ở trong lòng rất lâu rồi.

Có lẽ là dè chừng chiếc búa trong tay tôi, cũng có lẽ bà ta đơn thuần muốn tôi bình tĩnh cho nên bà ta không hề tức giận, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Đều quan trọng.”

“Dùng con trai đổi lấy cháu trai cuối cùng cũng sẽ không có được kết quả gì, bà có từng nghĩ tới không?” Tôi cười lạnh hơn, hỏi mẹ chồng.

Tôi vừa nói xong sắc mặt mẹ chồng tôi liền trầm xuống, quanh quẩn xung quanh người xuất hiện một đám khí màu đen.

Kia là âm khí, hoặc có thể gọi là quỷ khí, mỗi lần Giang Hải tới gần tôi thì quanh người đều có loại khí tức này.

Tôi lúc này không e ngại, hai mắt nhìn chằm chằm vào mẹ chồng, thoải mái và bình tĩnh.

“Ngươi đừng quá đáng! Giao câu búa ra thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng.” Mẹ chồng lạnh giọng nói.

Đến thời khắc này bà ta còn muốn uy hiếp tôi.

Tôi đột nhiên cảm thấy đặc biệt buồn cười, hỏi bà ta: “Thật sao, chỉ cần tôi giao búa thì bà thật sự sẽ bỏ qua cho tôi?”

Sắc mặt bà ta vui mừng mang theo chút hy vọng: “Thật, ta nói được thì làm được!”

“Đáng tiếc tôi không muốn sống.” Tôi khẽ thở dài, cười khổ nói.

Giao vì cứu tôi mới chết, hiện tại tình cảnh tôi như vậy sao có thể sống một mình.

Cho dù có thể sống sót thì tôi còn hi vọng vào đâu?

Tôi lần nữa giơ búa lên, nhắm vào vị trí quan trọng của Giang Bác, mặt đầy vẻ quyết tuyệt.
 
Chương 31


Lúc trước mẹ chồng tôi dù nôn nóng nhưng khí thế vẫn ổn, vẫn đứng ở cửa ra vào cò kè mặc cả với tôi, lúc này thấy tôi thật sự muốn ra tay liền hiện vẻ kinh hoảng, nhay chóng nhào về phía tôi.

Chỉ có điều bà ta vừa xông tới cửa thì liền hét lên một tiếng thảm thiết, sau đó cả người bay lên ngã lăn xuống đất.

Bà ta không thể đi qua cánh cửa này?

Thôi thầm giật mình, lúc này mới hiểu ra thảo nào vừa rồi bà ta lại tốt đẹp như thế, còn chịu thương lương với tôi, hóa ra là cánh cửa này có cấm chế đối với bà ta!

Sau khi phát hiện việc này tôi càng không chút hoang mang, chiếc búa trong tay đập xuống, nhẹ nhàng cũng rất vững chắc.

Bộp! Tiếng sắt đập lên thịt dù rất nhỏ nhưng tôi biết âm thanh này mẹ chồng tôi nghe được sẽ run như cầy sấy.

Bà ta đối với tôi thế nào thì tôi nên trả lại tương xứng!

Từng tia từng tia máu từ phía dưới Giang Bác chảy ra, màu máu đỏ tươi rất mới.

“Tao giết mày… con chó cái dám đối xử với con trai tao như vậy, mày chết không yên lành! Tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày, mày…” Ngoài cửa vang lên tiếng la chói tai của mẹ chồng tôi, có thể thấy được bà ta đang cuống.

Trong lòng tôi run lên, không phải là sợ bà ta mà vì cảnh máu me be bét này tôi thật sự không quen, nhìn muốn buồn nôn.

Nhưng chuyện này không quan trọng, trước khi tôi chết tôi muốn tra tấn mẹ chồng tôi, muốn báo thù cho Giao.

Tôi nhất định phải báo thù cho Giao cho dù sức tôi rất nhỏ bé!

Tôi quay đầu nhìn về phía mẹ chồng, bà ta giống như cũng đã bị thương, đang ngồi bệt xuống đất hồi lâu không dậy, hai mắt đỏ au trừng lên nhìn tôi như hận không thể chém tôi ra thành muôn mảnh.

‘Nhìn cho kỹ!” Tôi cười, nói với bà ta.

Loại đau đớn khắc cốt ghi tâm này nhất định phải nhìn thật kỹ mới có thể khắc sâu.

Tôi lần nữa giơ búa lên nhắm vào Giang Bác.

“Đường Di, mày làm như thế không sợ sau khi chết sẽ phải xuống địa ngục sao? Mày không muốn sống nhưng ngay cả cha mẹ mày cũng mặc kệ sao, tính mạng bọn họ đều trong tay tao, mày…”

Người rôi run lên.

Tôi lúc này ngay cả chết đã không sợ, đã sớm không còn sợ hãi điều gì.

Nhưng mẹ chồng tôi luôn tìm được điểm yếu của tôi.

Sao tôi lại quên cha mẹ tôi còn ở trong thôn!

Lúc trước bà ta đã dùng người nhà tôi uy hiếp tôi, bây giờ tất nhiên hẳn đã khống chế được bọn họ.

Thân thể tôi cứng đờ, quay đầu nhìn về phía mẹ chồng!

“Nếu như mày muốn ra tay thì cứ đập đi! Dù sao Tiểu Bác đã chết, mày có đập thêm cũng không chết thêm được, nhưng cha mẹ mày còn nằm trong tay sao, mày đã nghĩ tới chưa?” Bà ta thấy tôi có phản ứng liền ngay lập tức bắt lấy ngọn cỏ cứu mạng, đồng thời mặt lộ rõ vẻ cuồng nhiệt nói với tôi.

Có cha mẹ tôi làm con tin, bà ta không còn sợ hãi, bày ra bộ dáng lợn chết không sợ bỏng nước sôi, miệng lầm bầm đọc thần chú.

Tôi có chút hoảng hốt, không rõ thần chú này có ý gì, chỉ có thể lẳng lặng chờ xem sự biến hóa.

Thấy tôi không còn hành động thiếu suy nghĩ, thần chú bà ta đọc càng ngày càng nhanh, một lát sau bốn phía xung quanh vang lên tiếng xào xạc…

Có người đang đến!

Tinh thần tôi co lại, lúc này không ngờ được bà ta còn có người trợ giúp. Tôi còn chưa kịp xem người kia ở chỗ nào thì đã nghe thấy âm thanh quen thuộc gọi tên tôi: “Tiểu Di, con đừng làm linh tinh, trả cây búa cho mẹ chồng con rồi quay sang tạ lỗi đi.”

Là mẹ tôi!

Người trợ giúp mẹ chồng tôi lại là mẹ tôi!

Cùng đi với mẹ tôi còn có cha tôi, bởi vì cha tôi luôn luôn nói cục cằn cho nên ông ấy đứng phía sau mẹ tôi không nói gì.

Nhìn thấy mẹ, sự ấm ức trong tôi đã không còn kiềm được, òa khóc, cả người ngồi sập xuống, búa cũng rơi xuống đất.

Mẹ tôi không biết mười ngày ngắn ngủi này mỗi một giây đối với tôi đều giống như trong Địa ngục, nếu không phải có Giao thì sợ rằng tôi đã tự sát!

Hiện tại mẹ tôi lại giúp kẻ thù của tôi tới khuyên bảo tôi.
 
Chương 32


Tôi khóc gọi mẹ, bảo bọn họ tranh thủ vào nhanh, mẹ chồng tôi không thể vào đây được, chỉ cần bọn họ vào đây là tôi sẽ không bị uy hiếp.

“Khóc cái gì mà khóc, lớn như thế rồi có chút chuyện cũng không nhịn được, không phải là con sinh chuyện sao, mẹ chồng con nói với mẹ…” Mẹ tôi thấy tôi khóc liền nhíu mày, không an ủi tôi mà lại mở miệng trách cứ.

“Tiểu Di à, con thật sự khiến cha mẹ mất mặt. Nuôi con lớn như thế, gả con cho người ta nhưng con lại khiến người ta tìm tới hai ông bà già này than trách. Ở thôn quê muốn con dâu sinh cháu trai mà khó như vậy sao? Con lại không phải không thể sinh?!”

“Nghe lời mẹ chồng con, mau bỏ búa xuống rồi về sống cùng mẹ chồng con…” Mẹ tôi nói.

Những lời này có không hiểu, có trách cứ nhưng càng nhiều hơn chính là lấy lòng mẹ chồng tôi.

Tôi không biết quan hệ giữa mẹ chồng và mẹ tôi hòa hợp từ khi nào, rõ ràng trước khi kết hôn một tháng mẹ tôi còn cùng mẹ chồng vì lễ vật ăn hỏi còn mặt đỏ tía tai, vì cháu trai bọn họ lại quay đầu cũng nhau đoàn kết.

Giọng tôi chua xót dị thường, hai mắt đẫm lệ nhìn mẹ tôi có chút mông lung: “Thế nhưng Giang Bác đã chết, bà ta bảo con…”

Không đợi tôi lên án tội ác của mẹ chồng thì mẹ tôi đã không nhịn được khoát tay ao: “Mẹ biết, bà ấy bảo con cùng Giang Hải sinh con đúng không? Cùng Giang Hải cũng rất tốt mà, đều là con cháu Giang gia. Mẹ chồng con là người có năng lực khiến người ta cải tử hoàn sinh, con cứ cùng Giang Hải sinh con, chỉ cần mẹ chồng con có cháu trai thì bà ấy sẽ giúp mẹ sinh con trai, như vậy sau này nhà ta cũng có người nối dõi! Tiểu Di, ngoan, con…”

Người tôi lạnh toát, khiếp sợ nhìn mẹ tôi!

Mẹ tôi đã hơn bốn mươi tuổi còn nghĩ đến sinh con.

Có tôi còn chưa đủ sao, cho dù bây giờ có thêm con thì bà còn có thể trông cậy được bao nhiêu!

Trong nháy mắt tôi bị sự tuyệt vọng bao phủ, hóa ra mẹ tôi căn bản không cũng quan tâm tới tôi. Cũng phải, bọn họ trước kia không có con trai, cũng không có hi vọng sinh được con trai nên tất nhiên đối xử với tôi cũng không tệ lắm. Nhưng dù vậy từ nhỏ đến lớn có đồ ăn ngon mẹ tôi đều trước tiên nhường cho anh họ nhà bác tôi, bọn họ thường treo trên miệng một câu, rằng con gái không cần ăn quá ngon, không chết đói là được rồi, dù sao sau này phải đi lấy chồng.

Tôi giận quá thành cười, đến lúc này thân tình cũng coi nhẹ, tôi nhàn nhạt nhìn mẹ, hỏi: “Mẹ chồng hứa gì với mẹ? Chỉ cần con cùng bà ta trở về, mặc kệ là sinh cho bà ta đứa cháu là người hay quỷ thì bà ta đều có biện pháp để mẹ sinh được con trai đúng không?”

“Đúng, đúng! Tiểu Di, chỉ cần con nghe lời thì sau này con sẽ có em trai!” Mẹ tôi gật đầu như bổ củi, trước kia vậy mà tôi không phát hiện mẹ tôi đối với việc có con trai này lại cuồng nhiệt như thế!

“Dù là mẹ chồng khiến con chết đi mẹ cũng không tiếc đúng không, em trai quan trọng hơn con?” Tôi lại hỏi.

Mặt mẹ tôi đột nhiên phát lạnh!

Trên mặt lộ vẻ lúng túng nhưng bà còn không hết hi vọng, một bên vừa cười nói sao có khả năng như thế, tôi là nàng dâu nhà chồng tôi dùng tiền cưới vào cửa, mẹ chồng tôi sao có thể để cho tôi chết, chỉ là tôi chịu thiệt thòi một chút, cùng quỷ sinh đứa cháu cho nhà họ Giang mà thôi, sao tôi phải già mồm như vậy!

Những lời phía sau nụ cười ngượng ngùng trên mặt mẹ tôi đã tán đi, ngược lại lộ chút ảo não.

Chê tôi kiếm chuyện quá nhiều mà không nghe theo sự sắp xếp của mẹ chồng!

Giờ khắc này lòng tôi như thủy tinh bị vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh.

‘Bộp!’ một tiếng, chiếc búa trong tay tôi không biết từ khi nào rơi trên mặt đất, toàn thân tôi bất lực nhưng vẫn lảo đảo đứng lên.

“Được, con thua.” Tôi nhìn mẹ tôi nói nhỏ, mẹ cùng cha tôi có thể nhanh đuổi tới như thế nhất định có liên quan tới việc mẹ chồng tôi vừa niệm chú, có khả năng bọn họ cũng bị bà ta hạ thuốc gì nên mới nghe lời như vậy.
 
Chương 33


Tôi hi vọng những gì mẹ tôi nói đều là trái lương tâm, là bị mẹ chồng tôi khống chế mới nói những lời như vậy.

Tôi cười thê thảm, mặc dù trong lòng rất hận nhưng tôi cũng không cách nào bỏ mặc cha mẹ tôi.

Tôi đi ra khỏi cửa nhà, đi về phía mẹ chồng tôi.

Vừa ra khỏi cửa thì một cơn gió lạnh chợt nổi lên bên cạnh tôi, nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ xuống khiến tôi rùng mình vì rét.

Mẹ chồng tôi xông đến như vay, một phát bắt được tôi, cào cấu lung tung lên người tôi, miệng chửi bởi những lời ô uế.

Tôi giống như si ngốc, mặc cho mẹ chồng cào xé máu tươi chảy ròng, bà ta thật sự hận không thể giết tôi nhưng tôi biết bà ta sẽ còn cần tới tính mạng của tôi.

Nhất định bà ta có biện pháp để tôi sinh cháu trai cho bà ta, bà ta không tiếc tuổi thọ để mượn nợ âm thì sao có thể dễ dàng buông tha?

Quả nhiên, đánh chửi tôi một hồi bà ta thở hồng hộc, dù sao hiện tại thân thể bà ta đã là của một người hơn chín mươi tuổi.

“Đi!” Phẫn hận nói một câu, bà ta tóm chặt lấy cổ tay tôi kéo đi.

Cho dù bà ta đã thở dốc rất mệt nhưng lực kéo tay còn rất lớn, bàn tay nắm chặt khiến tay tôi đau nhức.

Mẹ tôi phía sau cũng vui mừng đầy vai tôi đi, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt thấy chết không sợ của tôi.

Trên đường đi tôi chỉ ngơ ngơ ngác ngác, đi đã rất lâu nhưng chúng tôi còn chưa xuống núi. Kỳ lạ, lần này đường núi hình như dài một cách khác thường.

Tôi nhận ra điều này nhưng tôi lười nói, giống như tất cả thế giới này đều không còn quan hệ với tôi. Dài thì sao mà ngắn thì sao?

Có khác gì nhau đâu.

Lại đi thêm một lúc, chúng tôi vẫn còn ở trong rừng núi.

Mẹ tôi cũng nhận ra điều khác lạ liền kêu lên một tiếng, hỏi mẹ chồng tôi sao còn chưa xuống núi, có phải đi nhầm đường hay không?

Nghe mẹ tôi hỏi, mẹ chồng tôi cũng nhận ra điều lạ, sắc mặt lập tức trầm xuống, trong nháy mắt bóp cổ tay tôi mạnh hơn: “Là mày giở trò quỷ có phải không?!”

“Tôi không thần thông quảng đại như bà thì sao có thể giở trò gì?” Tôi cười khẩy nói.

Mẹ chồng tôi lập tức nổi giận, bà ta giống như rất vội vàng, giống như không còn cách nào khác liền lấy ra một con dao nhỏ đặt lên cổ tôi: “Nói! Rốt cuộc là chuyện gì? Nếu mày không đưa chúng tao đi ra thì tao sẽ giết mày!”

“Ài, bà thông gia…” Mẹ tôi thấy mẹ chồng tôi làm thật liền biến sắc, kêu lên một tiếng.

Nhưng bà còn chưa kịp nói đỡ lời giúp tôi đã bị cái trừng mặt của mẹ chồng dọa đến mặt cứng đơ, đem lời định nói nuốt trở vào!

Trong lòng tôi cảm thấy lạnh buốt, nói cho cùng bà vẫn không dám đụng vào mẹ chồng tôi, sợ không còn hi vọng sinh con trai.

“Tôi thật sự không biết.” Tôi trầm giọng nói.

Nói xong mắt tôi liền nhìn chằm chằm vào mẹ chồng, nói: “Thả tôi ra, tôi biết bà sẽ không giết tôi, còn giả mù sa mưa làm cái gì? Nếu như bà thật sự có can đảm giết tôi thì cứ lấy dao kia cắt một nhát đi.”

Cuộc sống của tôi đã không còn hi vọng, tôi đã sớm không còn muốn sống nữa. Nếu không phải còn nghĩ đến cha mẹ tôi thì vừa rồi tôi đã cùng mẹ chồng đồng quy vu tận.

Cho đến lúc này tôi nói cực kì dứt khoát, mặt đầy lạnh lùng.

Mẹ chồng đã sớm thấy sự điên cuồng của tôi, lúc này bỗng nhiên bị tôi chống trả liền có chút hoảng.

Có điều sự hoảng hốt kia chỉ thoáng qua rất nhanh, gương mặt khô quắt nhếch lên cười, thu dao lại, kéo tay tôi nói: “Tiểu Di, con đừng trách mẹ, kỳ thật mẹ không có ác ý với con. Dù sao con cũng là con dâu của mẹ, trong lòng mẹ đã sớm coi con như con gái, mẹ chỉ là muốn có cháu trai, sau này cũng có người thờ cúng, con có thể hiểu cho mẹ mà…”

Giọng bà ta lập tức dịu dàng, nhỏ giọng cầu khẩn tôi.

Nếu như không phải bà ta nhiều lần ép tôi vào làm điều không đúng, còn ở bên cạnh chỉ đạo Giang Hải cưỡng gian tôi thì tôi thật sự còn nghĩ bà ta là một mẹ chồng rất tốt.

Từ ‘mẹ’ ở trong lời bà ta nghe thật thân thiết.

Trong lòng tôi cười lạnh, ánh mắt nhìn lên mặt bà ta, bà ta không phải muốn tôi sinh con trai sao, Giang Bác đã chết, nửa người dưới cũng đã bị tôi đập nát, tôi thật sự muốn xem xem bà ta còn cách gì.
 
Chương 34


Thấy tôi không nói gì, mẹ chồng cho rằng tôi đã nghe lời, ngữ khí càng thêm lấn tới, hai tay nắm chặt lấy tay tôi, nhìn qua có vẻ rất thân mật nhưng chỉ có tôi biết tay bà ta đang nắm rất chặt như sợ tôi chạy mất.

“Bà muốn tôi phải làm thế nào?” Tôi hỏi.

Nghe tôi hỏi, mắt mẹ chồng đột nhiên mở to vui mừng, ôm tôi nói: “Con đồng ý sinh con? Thế là được rồi! Bây giờ đưa chúng ta đi ra khỏi đây đi, núi này chỉ có con mới có thể ra ngoài. Đi mau, chúng ta phải tranh thủ thời gian, vật kia sẽ sớm tới…”

“Vật kia là thứ gì?” Tôi nhíu nhíu mày, bộ dáng bà ta thần thần bí bí như thế khiến tôi không thoải mái.

Với lại, bà ta nói núi này chỉ có tôi mới có thể đi ra ngoài, tại sao?

“Quỷ ăn người…” Mẹ chồng tôi nói.

Nghe mẹ chồng tôi nói vậy mẹ tôi lập tức giật nảy mình.

Mẹ tôi biết mẹ chồng tôi am hiểu về những chuyện kia, bản lãnh rất lớn, cho nên lời của bà ta thì mẹ chồng tôi sẽ tin mà không chút nghi ngờ. Rất nhanh mẹ tôi cũng thúc tôi đi nhanh.

Không biết tại sao, nhìn dáng vẻ thất kinh của mẹ chồng tôi lúc này bỗng nhiên trong lòng tôi có chút run sợ.

“Bà hãy nói rõ ràng, cái gì là quỷ ăn người? Thứ kia rốt cuộc là cái gì?” Tôi nhỏ giọng hỏi.

Tôi thực sự không nghĩ ra được có thứ gì khiến mẹ chồng tôi sợ hãi thành dạng như vậy, mà thứ kia có vẻ giống như là bạn của tôi cho nên chỉ có tôi mới có thể ra khỏi núi này.

Không đợi tôi nói xong thì xung quanh đột nhiên truyền tới tiếng xào xạc!

Có người đến!

Hoặc có lẽ là có cái gì đó đến!

Cả tôi và mẹ chồng đều khẽ giật mình, sau đó mẹ chồng tôi đột nhiên phát điên, con dao nhỏ vừa mới thu lại trong nháy mắt lại kề vào cổ tôi.

Nhưng lần này bà ta không hề bình tĩnh, thân thể run rẩy lợi hại.

Tôi chỉ cảm thấy một cơn nhoi nhói, chưa kịp kêu đau thì một bóng đen đã nện xuống từ trên đầu.

Là một con rắn đen!

Thấy rõ vật đang đến tôi liền cảm thấy vui mừng, Giao không chết?

Anh ấy tới cứu tôi?

Sự tuyệt vọng trong tôi trong nháy mắt biến mất, cuồng nhiệt dõi theo Giao.

Bóng đen kia cực kỳ to lớn, so với trước đây tôi thấy còn lớn hơn mấy phần, đừng nói so với căn nhà mà giống như một quả đồi.

Tôi rốt cuộc đã hiểu lời vừa rồi mẹ chồng tôi nói, tại sao chỉ có tôi mới có thể đi ra ngoài, bởi vì trận pháp vừa rồi chính là do Giao bố trí!

Quỷ ăn người cũng là nói đến Giao!

Tôi kêu to một tiếng, nói cho Giao biết tôi ở ngay chỗ này.

Bóng đen kia tôi không thấy đầu của nó ở đâu, có điều sau khi nghe thấy tiếng kêu của tôi thì bóng đen kia khẽ đừng lại.

Sau đó toàn bộ núi rừng truyền ra một tiếng thét dài!

Âm thanh kia kinh thiên động địa, truyện vào trong tôi khiến tôi chấn động toàn thân run rẩy.

Thân thể tôi hoàn toàn cứng đờ.

“Ầm!” một tiếng, sau khi tiếng kêu kết thúc liền thấy một bóng đen cực lớn từ trên trời giáng xuống thẳng tắp tới chỗ chúng tôi, bóng đen bao phủ hoàn toàn mẹ chồng cùng cha mẹ tôi.

Toàn thân run lên sợ hãi, mặc dù biết bóng đen này là do Giao tạo thành nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp chuyện nhữ vậy, vẫn trợn mắt há hốc mồm cả kinh quên cả tôi đang ở chỗ nào.

Sau khi bóng đen bao phủ ba người kia là một trận hét lên chói tai, sau đó bóng đen lại vươn lên.

Lúc này tôi mới nhìn xuống thứ màu đen vừa từ trên trời giáng xuống là một chiếc đầu rắn to lớn, mà vừa rồi bao phủ lấy cha mẹ tôi chính là cái miệng của đầu rắn kia.

Đây là… Giao ăn cha mẹ tôi?

Tôi ngẩn người ra, sau đó gọi to tên Giao, bảo anh ấy nhả cha mẹ tôi ra, cha mẹ tôi đang ở trong miệng anh ấy.

Rắn đen nghe thấy tôi nói liền cúi đầu nhìn tôi một chút.

Mặt của nó phồng lớn, ánh mắt đen nhánh âm lãnh nhìn thẳng vào tôi. Tôi nuốt ực một cái sợ hãi, miệng há to không nói được thêm lời nào.

Mặt con rắn không chút biểu tình, sau khi nhìn tôi mấy giây thân thể nó đột nhiên cao lên, toàn bộ núi truyền tới âm thanh rầm rầm, không bao lâu sau thân thẻ nó rời đi.

Chỉ còn lại một mình tôi trên núi!

Anh ấy muốn dẫn cha mẹ tôi đi đâu? Tại sao lại không để ý tới tôi?

Rốt cuộc đây có phải là Giao hay không?

Nghĩ tới đây tôi có chút mờ mịt, liền không xuống núi nữa mà đuổi theo hướng con rắn bò đi.
 
Chương 35


Tôi cực kỳ muốn biết rốt cuộc Giao có chết hay không? Hiện tại anh ấy ra sao?

Con rắn đen rất lớn, tốc độ trườn đi rất nhanh, chỉ một lát sau đã bỏ xa tôi mất dạng.

Có điều nó bò trên đường để lại dấu vết rất lớn, tôi chỉ việc nhìn theo những vết tích kia đi theo, đại khái đuổi theo hơn hai giờ thì dấu vết có sự thay đổi, trực tiếp chui vào trong rừng sâu.

Đây là…

Tôi đứng ở bìa rừng có chút do dự, tôi vốn cho rằng con rắn đen sẽ đi về nhà Giao, muốn mang bọn họ về cho Giao xử lý.

Nhưng đột nhiên nó thay đổi đường đi chui vào rừng sâu làm cái gì?

Mặc dù thôn chúng tôi ở rất gần núi nhưng chỗ rừng sâu sau núi có đầy các loại dã thú, thôn dân chúng tôi xưa nay đều không đi tới.

Mà từ nhỏ tôi đã nghe người dân trong thôn nói, rừng sau núi rất tà dị, có đồ không sạch sẽ ở nơi này.

Tôi không biết thứ người dân nói có phải là Giao không nhưng lúc này tôi không còn lo lắng được nhiều như vậy, cha mẹ tôi cùng Giao hiện giờ đang ở nơi nào?!

Hơi do dự một chút rồi tôi liền đuổi theo, rừng bị con rắn lớn làm đổ rạp khiến tôi đi rất gian nan.

Cũng may vết tích kia rất rõ ràng, mặc dù tôi đi chậm chập nhưng cũng không sợ bị mất dấu.

Đi chừng khoảng hơn ba giờ thì trời chập tối, bốn phía vang lên đủ các loại âm thanh cổ quái kì lạ. Con đường phía trước cũng không còn thấy rõ khiến tôi bỗng nhiên run rẩy vì sợ.

Lúc trước tôi thấy chết không sờn, còn điên cuồng chọc giận mẹ chồng mà không sợ, thế nhưng bây giờ biết được khả năng Giao còn sống thì tôi lại đột nhiên tiếc mạng sống của mình.

Có quá nhiều bí ẩn chờ tôi tìm hiểu, có ân tình cứu mạng của Giao chờ tôi báo đáp.

Tôi không khỏi nắm chặt quần áo trên người, hai tay vòng ở trước ngực mới có cảm giác an toàn, nhưng khi muốn tiếp tục thẳng tiến thì trong bóng đêm đen nhánh đột nhiên xuất hiện một giọng nói dễ nghe: “Đừng đi về phía trước, em quay về đi.”

Giọng nói này…

Là Giao!

Tôi lập tức kích động, cả người đều như điên cuồng chạy về phía trước: “Giao, là anh đúng hay không? Anh không chết, em nhận ra là anh.”

“Phải, là anh, nhưng em đừng lại gần đây.” Giọng Giao phiêu nhẹ nhàng, rõ ràng vừa rồi như rất gần tôi nhưng lúc này lại xa xăm.

Mà lại lần này trong giọng nói của anh ấy rõ ràng mang theo sự xa cách.

Anh ấy đang cố ý xa lánh tôi!

Tôi ngây ngẩn cả người, trong lòng giống như dời sông lấp biển không chút nào yên bình.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nh đã không chết tại sao vừa rồi còn giả chết? Anh có biết vừa rồi suýt chút nữa em đã…”

Nói tới đây tôi không khỏi òa khóc, cảm giác đã mất mà lại có được như cải tử hoàn sinh khiến tôi bắt đầu thấy may mắn vì mình còn sống.

Đồng thời tôi cũng tỏ vẻ thương tâm với Giao tiên, dù sao những ngày vừa rồi chúng tôi đã là người yêu.

Hoặc là còn thân mật hơn, tôi đã thuộc về anh ấy, thế nhưng chỉ qua một ngày ngắn ngủi này anh ấy lại dùng giọng như người xa lạ nói chuyện với tôi.

Ở trong lòng anh ấy chẳng lẽ vứt bỏ tôi lúc nào cũng được sao?

Không biết từ khi nào nước mắt tôi đã rơi đầy mặt, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn đêm phía trước, mặc dù tôi không thấy Giao nhưng tôi biết anh ấy ở ngay chỗ này.

Đêm vẫn yên tĩnh như nước.

Hồi lâu trong bóng đêm truyền tới một tiếng thở dài, nói: “Em đi đi, đừng quay lại làng, đi thật xa, vĩnh viễn đừng trở về.”
 
Chương 36


“Tại sao?” Tôi khó hiểu hỏi.

Thái độ của Giao khiến tôi có chút phẫn nộ, tôi một lòng chân thành với anh ấy nhưng anh ấy cái gì cũng không nói với tôi, anh ấy bảo tôi rời đi nhất định là xảy ra chuyện!

“Bởi vì anh không muốn gặp lại em.” Giao nói.

Nghe được câu này tôi tức quá hóa cười, anh ấy coi tôi là kẻ ngu sao, kịch bản cẩu huyết bao nhiêu năm đều như vậy, anh ấy vì tốt cho tôi nên mới dùng lời nói làm tổn thương tôi!

Tôi liền cất bước tiến về phía trước để thấy gương mặt của anh ấy, tôi muốn biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì khiến anh ấy có thể nhẫn tâm đuổi tôi đi.

Thế nhưng Giao cũng rất nhanh, tôi vừa khẽ động thì âm thanh từ anh ấy lại lùi xa mấy phần, rõ ràng không muốn cho tôi nhìn thấy.

Trong nháy mắt tôi càng tức giận, anh ấy càng không cho tôi nhìn thì tôi liền càng phải thấy anh ấy.

Tôi đi nhanh vào rừng sâu, tôi càng đi về phía trước anh ấy lại càng lui xa.

Cuối cùng anh ấy rốt cuộc không nhịn nổi, giọng trầm xuống, lạnh lùng nói: “Đủ rồi, cô hại tôi còn chưa đủ sao? Tôi đang tu luyện êm đẹp trong núi, tự nhiên vì cô trêu chọc vào mẹ chồng hại tôi mất hết công lực, bản thân cũng bị thương nặng. Hiện tại tôi phải đem mẹ chồng cô giải quyết, cô hãy cút đi thật xa, sau này chúng ta không ai nợ ai, tôi cũng không muốn xen vào chuyện phiền phức của cô nữa.”

Trong giọng nói mang theo sự tức giận.

Chân tôi đang tiến tới liền ngưng lại.

Anh ấy…

Nói không sai.

Từ sau khi biết tôi quả thật anh ấy bị thương nặng, còn suýt chút nữa chết.

Người ta sau khi trải qua sinh tử thường sẽ bỗng nhiên nhìn thấu rất nhiều thứ, ví như tôi một chút liền có thể thấy được rõ sự tình, tôi muốn có Giao nhưng Giao thì rõ ràng là muốn xa khỏi tôi.

Lý do này của anh ấy khiến tôi đau lòng nhưng lại không cách nào phản bác.

Tôi nuốt nước miếng một cái, còn chưa hết hi vong: “Vậy vừa rồi con rắn đen kia có phải là anh không? Anh đem cha mẹ em đi đâu?”

Tôi cũng phải tìm ra một vấn đề khiến anh ấy nhất định phải trả lời.

“Bọn họ không phải là cha mẹ cô.” Trong giọng Giao lộ ra chút ai oán, nhàn nhạt nói.

Tôi không biết nên khóc hay nên cười, ngước nhìn bóng đêm phía trước, hỏi giống như hờn dỗi: “Không phải cha mẹ em thì chẳng lẽ là cha mẹ anh?”

“Còn nhớ tấm hình em đã nhìn thấy kia không?” Giao không trả lời câu hỏi của tôi mà hỏi lại tôi.

Tôi sửng sốt một chút, lập tức nhớ tới tấm ảnh ố vàng, phía trên đó có đôi nam nữ tướng mạo khuynh thành, còn đứa trẻ kia…

Con ngươi tôi co rút lại, cố gắng nhìn vào bóng đêm trước mặt, muốn thấy nét mặt Giao bây giờ.

“Đó mới là cha mẹ thật sự của em, đứa bé trong ảnh chính là em.” Giao nói.

Giọng nói của Giao rốt cuộc đã lại gần tôi hơn một chút, xuyên qua bóng đêm phía trước, dần dần xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi muốn thấy anh ấy nhưng đến khi tôi thật sự nhìn thấy được anh ấy thì tôi lại giật nảy mình, hai chân mềm nhũn ngồi bịch xuống đất!

Bây giờ anh ấy căn bản không có dáng vẻ con người mà chỉ là một con rắn đen đang ngẩng cao đầu, chỉ là con rắn không còn to như vậy, chỉ bằng một người đàn ông trưởng thành, toàn bộ bên trên thân rắn đầy vết thương, máu thịt mơ hồ lẫn lộn.

Tôi không khỏi hít một hơi lạnh, mặc dù đã sớm biết thân phận của Giao, cũng đã thấy được thân xác thật của anh ấy thế nhưng nói chuyện cùng một con rắn khổng lồ trong khoảng cách gần như này tôi còn rất sợ hãi huống chi lúc này toàn thân anh ấy đầy vết thương. Không biết tại sao tôi có chút e ngại anh ấy, động thời cũng rất đau lòng.

Tôi biết một thân đầy vết thương này đều có nguyên nhân bắt nguồn từ tôi, nếu hóa thân thành hình người thì anh ấy cũng đã đầy vết thương khắp người.

Nghĩ đến cái này trong lòng tôi đột nhiên toát ra một ý nghĩa, có phải anh ấy đã không thể hóa thân thành hình người?

Trong tiểu thuyết hay trên TV đều nói, động vật thành tinh có thể hóa thân thành hình người đều cần rất nhiều tinh lực, hiện tại anh ấy bị thương nặng hẳn duy trì hình người rất khó khăn?

Chẳng trách vừa rồi anh ấy không nguyện ý xuất hiện, là sợ tôi thấy anh ấy sẽ sợ hãi?
 
Chương 37


Sau khi đoán được dụng ý của anh ấy tôi càng thêm đau lòng nhìn anh ấy, nhưng tôi không thấy sợ, tiến về phía trước hai bước muốn chạm vào vết thương của anh ấy.

Tôi muốn biết rốt cuộc anh ấy bị thương nặng như nào.

“Dừng lại!” Tôi vừa chuyển động thì con rắn đen lạnh lùng mở miệng.

Mắt rắn lạnh lùng trừng lên nhìn tôi, không cho tôi bất cứ cơ hội nào tới gần.

“Em là người phàm, anh là Giao tiên, vốn không có quen biết gì với nhau cả. Nếu không phải cha mẹ ruột của em ủy thác anh chiếu cố cho em thì anh cũng sẽ không quản em, cho nên anh đối với em không hề có tình cảm gì. Hiện tại điều nên làm anh đã làm rồi, duyên phận giữa chúng ta cũng đã hết, em đừng có bất kỳ ảo tưởng gì.” Rắn đen lạnh lùng mở miệng, giọng vẫn là giọng dễ nghe của Giao nhưng lời nói lúc này lại rất tuyệt tình.

Trái tim tôi giống như bị người nắm lấy, đè nén khó chịu, giống như tùy lúc có thể bị bóp nát.

Tôi nhìn vào con rắn không nói gì, anh ấy nói rất đúng, tôi là người phàm, vốn không nên động tình với những sinh vật khác.

Huống chi anh ấy vẫn là tiên, chẳng trách anh ấy siêu phàm thoát tục như vậy, tôi là cái gì mà xứng với anh ấy?

Tôi cười thảm một tiếng, gật gật đầu: “Em hiểu, sau này em sẽ không quấn lấy anh.”

“Ừ.” Giao lên tiếng.

Không biết tại sao nhưng tôi thoáng trông thấy một tia khổ sở xẹt qua trên mặt con rắn.

Chỉ là một cái chớp mắt sau biểu cảm của rắn đen lại hoàn toàn lạnh lẽo.

Tôi không khỏi lắc đầu, thật sự là hồ đồ, tới thời điểm này tôi vẫn còn hi vọng hão huyền cái gì, huống hồ cho dù mặt rắn có biểu cảm điều gì thì sao tôi có thể cảm nhận được.

Nhất định là tôi hoa mắt.

Nói xong vấn đề giữa chúng tôi, cả tôi cùng Giao không nói gì nữa, bầu không khí trong nháy mắt có chút lạnh.

Chính là lạnh như màn đêm đen này.

Tôi nuốt nước miếng một cái, lần nữa hỏi Giao tiên: “Anh nói cứu em là bởi vì cha mẹ ruột của em, bọn họ là gì của anh? Có quan hệ gì với anh? Tại sao bọn họ lại không cần em nữa?”

Bọn họ có dáng dấp như thần tiên khiến người ta kinh động như vậy nhất định không phải là người bình thường, mà bọn họ cùng Giao tiên quen biết đã lâu khiến tôi bỗng nhiên rất tò mò.

Liên quan đến thân thế của tôi, tôi tò mò cũng là điều dễ hiểu.

Cha mẹ bây giờ của tôi luôn trọng nam khinh nữ, luôn rất mong có con trai, nhưng không biết tại sao sau khi có tôi thì mẹ tôi lại không hề mang thai nữa, cho nên phần lớn sự thương yêu của mẹ tôi đều dành cho con trai nhà bác tôi.

Cũng may tôi không có các anh chị em khác, thời thơ ấu của tôi trôi qua cũng coi như nhẹ nhàng. Mãi đến khi năm tôi mười lăm tuổi tôi mới mơ hồ nghe được hàng xóm xì xào nói tôi là đứa trẻ do cha mẹ tôi nhặt được, cha mẹ tôi không có khả năng mang thai, không sinh được em bé, đúng lúc bọn họ đang nôn nóng thì tôi bỗng nhiên xuất hiện tại cửa nhà.

Khi ấy người trong thôn đều nói kiếp trước cha mẹ tôi tích đức, muốn điều gì thì có cái đó, chỉ có bà Lưu là hàng xóm nhà tôi mới biết, khi đêm tôi khóc oe oe mới nghe được tiếng mẹ tôi mắng, nói cái gì gọi là muốn thì có, vì sao xuất hiện không phải là con trai?

Khi đó tôi còn nhỏ, tính tình lại thoải mái, không hề chú ý tới điều này.

Huống hồ khi tôi còn bé cũng đã hỏi qua cha mẹ tôi rằng tôi có phải đứa trẻ cha mẹ tôi sinh ra hay không, mẹ tôi lúc ấy liền trừng mắt, nói không phải do bà sinh thì nhặt tôi được từ hố phân chắc?

Cho nên thân thế của tôi trước giờ tôi không chút nghi ngờ.

Nhưng bây giờ tôi cần phải nói cho rõ ràng.

Một mặt là bởi vì Giao, một phương diện khác là vì mẹ chồng tôi.

Trong thôn đầy phụ nữ bà ta không chọn, hết lần này tới lần khác chọn tôi làm con dâu, còn ép tôi sinh cháu cho bà ta, nhất định là có dụng ý gì đó.

Mà dụng ý của bà ta sợ rằng cũng liên quan tới thân thế kì lạ này của tôi.
 
Chương 38


Tôi lẳng lặng nhìn Giao, chờ câu trả lời của anh ấy.

Thời gian trôi qua rất chậm, lại rất nhanh.

Tôi trông ngóng muốn biết đáp án nhưng cũng lại sợ anh ấy nói xong rồi sẽ rời đi.

Tôi biết, có lẽ đây là lần cuối cùng tôi gặp anh ấy.

Lúc này tôi trân quý mỗi phút mỗi giây.

“Cha mẹ ruột em đều đã chết, anh là bạn thân của mẹ em. Bà ấy trước khi chết đã giao em cho anh, nhưng anh là một người đàn ông nuôi em thật không tiện cho nên mới đem em đặt ở một gia đình không con cái. Những đồ vật cho em bé trước kia của em đều là những gì cha mẹ em để lại.” Giao nói.

Anh ấy bình thường đều rất ngắn gọn, tỏ ra không có kiên nhẫn nhưng hôm nay lại cực kỳ nhẫn lại, chậm rãi nói hết thảy mọi thứ tôi muốn biết.

Anh ấy càng như vậy tôi lại càng hoảng hốt.

Cho dù đã chấp nhận số mệnh, chấp nhận yêu cầu rời đi của anh ấy nhưng tôi vẫn rất khó chịu.

Có lẽ khác biệt lớn nhất giữa người và tiên chính là quá trọng tình cảm, nhược điểm này không nên xuất hiện, nếu không vĩnh viễn không thành tiên được.

“Em còn điều gì muốn hỏi? Hôm nay anh sẽ nói hết cho em.” Giao nói.

Nói xong giọng anh ấy đột nhiên nhỏ xuống, lẩm bẩm nói: “Cái này coi như anh nợ em.”

“Cha mẹ em không phải người bình thường đúng không? Ý của em là, có phải là bọn họ cũng giống anh, là động vật tu luyện thành tiên. Hoặc là…” Tôi nói.

Tôi muốn biết đến tột cùng tôi có gì đặc biệt để khiến mẹ chồng không tiếc ba mươi năm dương thọ để mượn âm nợ chỉ vì muốn tôi sinh cháu trai cho bà ta.

“Cha của em… là quỷ, một quỷ rất lợi hại, cho nên em trời sinh đã có âm khí nặng hơn so với người bình thường, có thể tiếp nhận âm khí của quỷ vật, mang thai cho quỷ. Đây chính là nguyên nhân Giang lão thái bà liều chết cũng muốn em sinh cháu cho bà ta.” Giao nói.

Nói xong anh ấy dùng con mắt rắn đen nhánh nhìn về phía tôi giống như đang nói xin lỗi, nhưng giọng lại không có bất kỳ áy này nào: “Là anh không bảo vệ được em khiến bà ta ra tay, cho nên anh mới đi cứu em đền bù cho sai lầm của anh. Hiện tại người thì anh đã bắt được, bà ta sau này sẽ không uy hiếp em được nữa, em có thể đi.”

Nói xong anh ấy không có bất cứ chút lưu luyến gì, dứt khoát xoay người đi vào trong bóng đêm.

Không có nửa điểm dây dưa dài dòng.

Nước mắt tôi vẫn nhẫn nhịn rốt cuộc đã không kiềm được nữa, anh ấy cứ như vậy phủi sạch quan hệ với tôi hay sao?

Nửa tháng nay tất cả chuyện xảy ra giữa chúng tôi cũng chỉ vì anh ấy đền bù cho sai lầm của anh ấy hay sao?

Tôi cũng không nhịn được nữa, cảm xúc trong nháy mắt giống như mất khống chế, gào theo sau lưng anh ấy: “Đã tới mức này sao anh còn tới trêu chọc em? Đêm hôm đó cứu em đi là được rồi, tại sao còn muốn…”

Xâm chiếm thân thể của tôi, xâm chiếm trái tim tôi.

Giao không nói gì, toàn bộ núi chỉ vang vọng lại tiếng của tôi.

Âm thanh vang vọng ngày càng xa, hồi lâu từ xa mới có tiếng của Giao vọng tới: “Anh chưa hề có ý trêu chọc em. Đêm đó anh chỉ muốn giúp em hút hết thi dầu trong người ra, là do chính em muốn anh.”

Là do chính tôi muốn!

Toàn thân tôi run lên.

Tôi không ngờ được, đáp án tôi luôn muốn có lại càng khiến tôi tuyệt vọng!

Đúng vậy, vẫn luôn là tôi đơn phương mong muốn, là tôi động tình với anh ấy trước. Anh ấy chưa từng chủ động, nụ hôn đêm đó anh ấy chỉ đơn giản là áp vào môi tôi, không hề xâm nhập một bước.

Thậm chí ngay cả khi tôi chủ động anh ấy cũng có ý đẩy tôi ra.

Là tôi đê tiện!

Trong nháy mắt tôi đã không còn bất cứ chút hi vọng nào.

Nhưng việc đã đến nước này tôi vẫn không thể đi.

Cho dù cha mẹ tôi trọng nam khinh nữ, cũng không phải là che mẹ ruột của tôi nhưng tôi là do bọn họ nuôi lớn, bọn họ bị Giao bắt đi tôi không thể ngồi yên không để ý tới.

Tôi lảo đảo đứng dậy, đuổi theo hướng Giao rời đi.
 
Chương 39


Trên núi đen ngòm không thấy năm ngón tay, trên người tôi cũng không mang theo bất kỳ đồ vật nào có thể phát ra ánh sáng, muốn đuổi theo Giao quả thực cực kỳ khó khăn.

Tôi chỉ có thể sờ dấu vết của Giao để lại đi về phía trước.

Nhưng không biết là do anh ấy đã biến nhỏ đi hay là cố ý, dấu vết trước mặt càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng hẹp, cuối cùng biến mất không thấy.

Tôi nôn nóng bất an, cực kỳ hoảng hốt.

Không biết tại sao tôi lại có dự cảm không tốt.

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao, đêm đen gió lớn chính là đêm giết người!

Tôi không khỏi bước đi nhanh hơn, cũng không để ý tới đi có đúng hay không, chỉ điên cuồng đi về phía trước, có va vào cây cũng không quay đầu lại.

Đi chừng hơn một tiếng đồng hồ, màn đêm đen nhánh yên tĩnh đột nhiên truyền tới tiếng ‘bang bang’, âm thanh giống như dùng gỗ gõ vào cái gì đó, giữa rừng núi yên tĩnh vang lên rõ ràng.

Người tôi co rúm lại, ở trong không gian yên tĩnh giữa núi rừng vang lên tiếng động này thực sự quá quỷ dị!

Nhưng có âm thanh dù sao cũng tốt hơn là yên lặng.

Tôi tăng tốc độ di chuyển, chạy về phía có âm thanh.

‘Bang bang, bang bang.’ Tiếng gỗ đập càng lúc càng lớn, còn như có tiết tấu như đang chờ tôi đi tới. Tôi rốt cuộc phát hiện ra một vòng ánh sáng!

Đó là một cái hang núi rất lớn, bên trong hang đốt lên một đống lửa lớn rừng rực như muốn thiêu hủy đất trời.

Ánh sáng tôi nhìn thấy chính là phát ra từ đống lửa, chỉ là tình hình trong hang núi không hề giống với tưởng tượng của tôi.

Người, rất nhiều người, lít nha lít nhít đứng đầy trong hang.

Tôi nhận ra rất nhiều người quen trong số đó, có cha mẹ tôi, có mẹ chồng, còn có Lưu Đại Tráng, Vương Đại Thẩm cùng thôn…

Tất cả mọi người đều là người trong thôn tôi.

Trong nháy mắt tôi há to mồm cả kinh, bọn họ không ngủ ở nhà lại chạy tới nơi này lúc nửa đêm để làm cái gì?!

Tôi nhấc chân đi vào trong.

Còn đi chưa được mấy bước thì cổ tay tôi bỗng thấy mát lạnh.

Một thứ lành lạnh trơn bóng có vảy như sợi dây thừng cuốn lấy tay tôi, không cho tôi tiến về phía trước một bước!

“Em là đến tìm cái chết sao?” Giọng nói lạnh lùng xuất hiện từ phía sau tôi, ngữ điệu không chút tình cảm nào, lại như ẩn giấu cơn thịnh nộ.

Tôi đã hiểu, anh ấy đang cực kỳ kiềm chế cơn giận của mình.

Lần này là anh ấy nổi giận thực sự.

Cho dù tôi biết Giao sẽ không làm thương tổn tôi nhưng tôi vẫn bị khí thế từ cơn giận dữ của anh ấy khiến cho run lên.

“Chúng ta đã kết thúc, anh không cần để ý tới em nữa.” Tôi cũng cố gắng kiềm cảm xúc, nói với Giao.

Không phải anh ấy phải đi sao, tại sao còn xuất hiện bên cạnh tôi?

Chẳng lẽ anh ấy kỳ thật không đi, chỉ một mực đi theo phía sau tôi?

Tôi thầm giật mình, sau đó suy nghĩ ngọt ngào này khiến trong lòng tôi tràn đầy ấm áp.

Có lẽ nhận ra tâm tình tôi thay đổi, Giao lần nữa mở miệng càng thêm lạnh lùng: “Em cho rằng anh muốn quản em sao? Anh chỉ đã hứa với mẹ em bảo vệ bình an cho em. Nói được sẽ làm được, nếu em không đi thì là chính em tự tìm đến cái chết, thần tiên hạ phàm cũng không thể nào cứu được em.”

“Vậy anh có thể nói cho em bọn họ đang làm gì không?” Sự ngọt ngào trong tôi nháy mắt biến mất vô ảnh vô tung, sau khi ép mình tỉnh táo tôi liền chỉ vào cha mẹ tôi đang ở trong hang, nói: “Bọn họ không phải là bị anh đưa đi sao, anh đem bọn họ để ở chỗ này làm gì? Những người dân trong thôn này cũng là do anh mang tới à?” Tôi hỏi.

Việc này quá quỷ dị, người trong thôn tuyệt nhiên sẽ không giữa đêm hôm khuya  khoắt lại chui vào rừng sâu núi thẳm, duy nhất có thể đem nhiều người như vậy đến nơi này ngoại trừ Giao ra tôi cũng không nghĩ ra người khác.

À mà, tôi không nên gọi anh ấy là Giao mà nên gọi một tiếng Giao tiên mới đúng?

“Chuyện này không liên quan tới em.” Giao nhận ra trong giọng tôi cý chất vấn liền nhàn nhạt nói.

Hoàn toàn không quan tâm tới cảm xúc của tôi.

Xem ra chính là anh ấy làm.

Tôi có thể cảm nhận được sát ý từ trong hang động, đây cũng không phải là chuyện tốt gì.

Ngay khi tôi còn đang phụng phịu với Giao thì từ trong hang động đột nhiên có biến hóa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom