Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 40: 40: -1


Những kẻ vừa bị Chu Sa hại chết này tuy rằng đáng chết nhưng vẫn là chết oan, nếu mặc kệ bọn họ ở nơi có âm khí nồng đậm thế này rất có khả năng sẽ giống như Chu Sa, biến thành quỷ có thần trí.

Rồi dần dần theo thời gian dài nơi này sẽ thành nơi tập kết của oan hồn lệ quỷ, khi đó muốn xử lý sẽ rất phiền phức.
Hơn nữa kiểu vị trí thiên thời địa lợi này nếu không giải quyết sớm thì rất dễ sẽ bị những thuật sĩ bất lương phát hiện, ví dụ như sư thúc đầu trọc của Cố Chước, nếu hắn biết nơi này không biết chừng sẽ làm ra những chuyện táng tận lương tâm dường nào.
Cho nên việc siêu độ này là tránh không được, hơn nữa cuốn sách da màu đen kia cũng phải mau chóng tìm cho ra, nếu không mối họa vô cùng.
Biết được Cố Chước chỉ siêu độ chứ không phải đại sát tứ phương, vẻ mặt Chu Sa hòa hoãn hơn một chút, có điều trông cô ấy vẫn có vẻ khổ sở.

Bởi vì những linh hồn chúng tôi muốn siêu độ không chỉ là những người vừa chết đi mà còn có cả các chị em đã cùng nhau sống cả đời với cô ấy.
“Tôi có thể nói lời từ biệt với bọn họ không? Đưa bọn họ đi đoạn đường cuối cùng.” Chu Sa hỏi.
Cứ vất vưởng trong thiên địa rốt cuộc cũng không phải con đường đúng của bọn họ.


Lúc trước sau khi chết bọn họ không có cơ hội tiến vào luân hồi mà bị nhốt ở nơi này.

Quỷ dù sao cũng vẫn là quỷ, thiên địa bất dung, cho nên có cơ hội tiến vào luân hồi chuyển thế có thể nói đã là kết cục tốt nhất với bọn họ.
“Được.” Cố Chước lên tiếng.
Người khác có thể đầu thai chuyển thế nhưng Chu Sa thì chắc chắn không được.

Khác với những người kia, cô ấy đã có thần trí rất rõ ràng, lại được lập miếu thờ từ xưa nên đã sớm thoát khỏi sự cai quản của âm ty.

Cho nên người khác có thể đầu thai, cô ấy thì không thể.

Lúc này cô ấy cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng tôi tiễn các chị em của cô ấy đi.
Chu Sa tập hợp các chị em của mình lại, tự tay mặc quần áo đẹp cho bọn họ.
“Kiếp sau, dù bất cứ lúc nào, khi mọi người đều đã đường đường chính chính làm người, không được tùy tiện cởi quần áo trước mặt đàn ông nhé.” Chu Sa dặn dò.
Đám chị em của cô ấy mắt đỏ như máu tươi, gật đầu rất sôi nổi.
Tâm sự một lúc, Chu Sa lưu luyến không nỡ rời đi về, nói khẽ với tôi: “Có thể đưa các cô ấy lên đường rồi.”
Tôi đốt lá bùa trong tay.
Bởi vì đây là bùa siêu độ cho nên không có ảnh hưởng gì với tôi.

Lá bùa bùng lên mãnh liệ, lửa lan tràn đến đám quỷ trước mặt thiêu sạch sẽ âm khí trên người bọn họ.


Từng đốm sáng phát ra từ trên người bọn họ, lúc này mặt bọn họ đầy vẻ bình thản, thậm chí còn có chút vui mừng.

Đến khi ánh sáng tắt hết, bảy viên hồn ngọc có màu sắc khác nhau rơi xuống mặt đất.

Đây là thù lao siêu độ cho bọn họ, sau này bọn họ cũng không dùng đến hòn ngọc cho nên cam tâm tình nguyện để hồn ngọc ở lại.
Hồn ngọc được gột rửa bởi âm khí hơn 80 năm, lúc này mang đến sự lạnh lẽo nhè nhẹ.
Hồn ngọc tôi từng thấy trước đây đều là màu trắng, nhưng lần này ba viên màu tím, hai viên màu lam, còn có hai viên màu vàng.
Còn những người vừa mới chết, bao gồm cả lão Nhạc, sau khi siêu độ đều chỉ để lại một lưỡi dao.
Mặc dù không có được thi ngọc nhưng kết quả lầy này đối với tôi cũng đã rất hài lòng, dù sao trước kia tôi kiếm được một viên hồn ngọc đã rất khó khăn.

Vậy mà lần này một chuyến kiếm được tận bảy viên.
Trời xanh quả thật có mắt!
Quan trọng hơn là, hồn ngọc lần này không giống như trước kia.


Tuy rằng tôi không biết màu sắc hồn ngọc có ý nghĩa gì nhưng nhìn âm khí tản mát ra từ nó là có thể cảm giác được, so với hồn ngọc màu trắng thì chúng lợi hại hơn không ít.

Hẳn ăn vào sẽ càng bổ hơn.
Tôi thu lại hết hồn ngọc rồi vui vẻ quay lại bên cạnh Cố Chước.
“Đưa tôi hai viên màu vàng.” Cố Chước vươn tay về phía tôi.
Tôi cười méo xệch: “Cái gì màu vàng?”
“Hồn ngọc.”
Tôi nhìn Cố Chước bằng vẻ đáng thương: “Anh còn cần hồn ngọc làm gì…”
“Bổ sung vào kho.” Cố Chước nói.

 
Chương 41: 41: Chương 40-2


Nếu không phải vừa mới chứng kiến tận mắt bản lĩnh điều khiển thi thể của anh ta thì có lẽ tôi đã nảy sinh ý xấu.

Nhưng lúc này ngay cả Bạch tiên cùng Chu Sa cũng bị Cố Chước khuất phục, tôi không có tự tin mình có thể thắng được Cố Chước.
Thậm chí tôi còn cảm thấy, trước đây đối xử với Cố Chước như vậy liệu có phải là chưa được tốt hay không.

Bởi với bản lĩnh hiện giờ của tôi, nếu chọc tức Cố Chước thì có lẽ tôi sẽ thành như Chu Sa.

Không đúng, có lẽ còn không bằng Chu Sa, dù sao người ta đã tu luyện hơn 80 năm, còn tôi thì sao?
Mới hai năm.
Vận mệnh đã an bài như vậy, tôi chỉ còn biết thành thật đem lấy hai viên hồn ngọc màu vàng đưa cho Cố Chước.
Cố Chước cười đầy hài lòng, thậm chí còn lấy tay xoa đầu tôi: “Ngoan, chúng ta đi xe về thôi.”

“Còn hai bọn họ thì sao?” Tôi hỏi Cố Chước.
“Đóng gói mang đi.” Cố Chước nói.
Mặt Chu Sa và Bạch tiên xám như tro tàn.

Hiển nhiên bọn họ không muốn đi cùng với chúng tôi nhưng hiện tại không đến phiên bọn họ muốn hay không.
Hai người bọn họ cũng biết điều, chủ động xóa bỏ quảng trường cùng những căn nhà nhỏ, lúc này chúng tôi lại đứng ở trước căn biệt thự Bán Sơn Lãm Nguyệt.

Bên trong biệt thự vẫn sáng trưng đèn, ngoài cửa treo câu đối phúng điếu, còn có tiếng nhạc hiếu vọng ra.

Tuy thi thể đã đem đi hỏa táng nhưng ban đêm vẫn còn mở nhạc đám ma để phòng trường hợp linh hồn quay trở về thăm một lần.

Dù vậy, linh hồn lão Nhạc đã được tôi siêu độ, chỉ để lại một cái lưỡi dao.

Tôi lấy lưỡi dao cắm vào tường nhà, cũng coi như trả lại nguyên chủ.
Chúng tôi đi theo con đường nhựa ra khỏi tiểu khu.

Chiếc xe jeep chúng tôi thuê vẫn còn ở cổng.
Khi đi ngang qua biệt thự bên cạnh, từ bên trong đột nhiên truyền ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó là tiếng khóc than: “Đào Tử, con bị làm sao vậy? Mau tỉnh lại, đừng làm mẹ sợ…”
Cái tên Đào Tử này nghe quen quen, nếu nhớ không lầm thì là một trong ba người cháu của lão Nhạc.
Chờ đến sáng mai, tiểu khu này hẳn sẽ lại đón nhận một trận kinh động.


Chết trong một đêm toàn là các chủ doanh nghiệp hoặc là đồng nghiệp làm chung một công ty, chuyện này không thể không gây ồn ào, cảnh sát nhất định sẽ tham gia điều tra.

Mặc kệ điều tra ra kết quả gì, chứng cứ bọn chúng ăn hối lộ trái pháp luật chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Chu Sa ở bên cạnh tôi chỉ cười mỉm khi nghe được tiếng khóc truyền từ trong biệt thự ra.
Suốt đêm lái xe về nội thành, vốn dĩ tôi muốn tìm một khách sạn để nghỉ nhưng Cố Chước lại yêu cầu đi về nhà tôi một cách rất kịch liệt.

Không chỉ có anh ấy, Bạch tiên cùng Chu Sa cũng theo về nhà tôi ngủ.
Nhà tôi chỉ có một phòng ngủ rmột phòng khách, tính thoải mái cũng chỉ chừng 40 mét vuông, sao có thể ở được 4 người?
Mặt tôi đầy vẻ không tình nguyện.

Nhưng Cố Chước nói Chu Sa đã tu luyện 80 năm ở một nơi nhiều âm khí như vậy đột nhiên đi ra ngoài sẽ không khống chế được khí tức, đến những nơi người thường ở có khả năng sẽ khiến người ta chết vì lạnh.
Tính tới tính lui, chỉ có về nhà tôi là an toàn nhất.
Hơn nữa, trước khi tìm được cuốn sách da đen kia anh ấy sẽ không để Chu Sa cùng Bạch tiên rời khỏi tầm mắt.

Tôi nhìn Cố Chước như cách Chu Sa vừa rồi nhìn anh ấy: Rồi rồi rồi, anh lợi hại, anh nói gì cũng theo.
Xe về đến nhà đã là hơn ba giờ đêm.

Tôi mệt muốn chết, tắm rửa xong rồi vào phòng ngủ.

Khi vào cửa tôi đột nhiên phát hiện… có kẻ nào to gan dám khóa trái phòng tôi.
Lúc này ở phòng cách chỉ còn có Chu Sa, Bạch tiên cùng tôi là ba người trợn mắt nhìn nhau.
Bạch tiên nói: “Hai vị tiểu thư cứ yên tâm ngủ, tôi chỉ là một con nhím, ở chỗ nào bẩn một chút cũng không có vấn đề gì.”
Nói rồi Bạch tiên nằm xuống đất, người tỏa ra một làn sương trắng bao phủ, đến khi sương tan hết, Bạch tiên đã biến từ một người đàn ông thành một con nhím.
Ông ta đi mất, hiện tại chỉ còn tôi và Chu Sa bốn mắt nhìn nhau.

 
Chương 42: 42: Chương 40-3


“Em gái à…” Chu Sa nói.
Tôi cười vui vẻ: “Cô cũng có thể biến thành đồ vật gì nhỏ nhỏ không? Hay là cô có thể bám vào đồ vật gì đó được chôn cùng cô để nghỉ ngơi?”
Chu Sa lắc đầu: “Em hiểu lầm rồi, ý của chị là, chúng ta có thể ngủ cùng nhau…”
“Hay là cô đi ngủ trước đi.” Tôi nhẹ nhàng cự tuyệt.
Đây đâu phải chuyện đùa, sô pha phòng khách chỉ có như vậy, đừng nói là hai chúng tôi ngủ cùng nhau, chỉ một người ngủ có khi còn không thoải mái duỗi chân, huống hồ tôi sẽ không ngủ cùng quỷ.

Tuy tôi không sợ cô ấy nhưng không có nghĩa tôi sẽ chấp nhận cùng chung chăn gối với cô ấy.
Ôm lấy gối quay trở lại phòng tắm, tôi miễn cưỡng ngủ ở bồn tắm một đêm.
Hôm sau tỉnh dậy, toàn thân đau nhức.


Đột nhiên cảm thấy hối hận, vì sao lại không bảo Chu Sa vào phòng tắm? Hơn nữa đây chỉ là ngày đầu tiên, Cố Chước còn nói phải đợi tìm được cuốn sách đen kia mới bằng lòng thả hai bọn họ đi.

Nói cách khác, bọn họ còn phải ở lại đây một thời gian.
Cuộc sống phía trước quả thật không thấy ánh sáng đâu.
Cũng may Chu Sa rất biết tự giác khi ăn nhờ ở đậu.

Người sống ở thời đại cô ấy đều rất chăm chỉ, sáng tỉnh dậy tôi đã thấy trên bàn có sẵn đồ ăn nóng, toàn bộ nhà cũng đã được quét dọn một lần, sàn nhà bóng loáng soi được cả hình người.
Trong lòng cũng hơi thoải mái, tôi chào Chu Sa, bảo cô ấy cùng nhau ăn cơm.
Chu Sa hơi mỉm cười, nói: “Để chị gọi chủ nhà ra ăn.”
Từ từ.
Chủ nhà?
Là ai?
Chủ nhân ngôi nhà này không phải là tôi sao?!
Chu Sa đã đứng dậy, nhẹ nhàng gõ cửa phòng ngủ.
Cố Chước đi từ phòng ngủ ra, trông anh ta rất phấn chấn, có thể thấy được đêm qua anh ta ngủ không tồi.
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt muốn giết người.

Tuy biết anh ta rất lợi hại nhưng hành động của anh ta vẫn khiến tôi rất khó chịu.

Đây không phải là tu hú chiếm tổ sao?
“Từ Anh, lát nữa tôi đi ra ngoài một chuyến, hôm nay cô có việc gì không?” Vừa ăn cơm Cố Chước vừa cười tủm tỉm nhìn tôi.
Có hố, anh ta đang dẫn tôi nhảy xuống hố.
Tôi quay đầu không thèm nhìn anh ta, cũng không trả lời anh ta.
Chu Sa nhìn tôi bằng vẻ khiếp sợ như đang muốn nói: Cô cũng dám ngỗ nghịch với chủ nhà, anh ta lợi hại như vậy, thái độ này của cô là muốn chết à?
Tôi nhắm mắt lại, cũng không thèm nhìn Chu Sa, cúi đầu nhìn bát cơm, thầm nảy sinh những suy nghĩ ác độc.
Chu Sa lại khá tốt, có lẽ do tư tưởng phong kiến độc hại đã ăn sâu vào người, cứ mở miệng một câu là lại gọi Cố Chước bằng “chủ nhân”.
“Chủ nhân…” nhân lúc tôi đang tỏ ra lạnh lùng với Cố Chước, Chu Sa bèn nắm lấy cơ hội thể hiện: “Hôm nay tôi không có việc gì, ngài có thể đưa tôi đi cùng.”
“Ai là chủ nhân của cô?” Cố Chước bị Chu Sa gọi đến sửng sốt.
“Đương nhiên là ngại rồi.

Ngài đưa tôi từ Tây Sơn ra đây, lại giúp tôi siêu độ cho chị em ở Tây Sơn, sau này ngài chính là chủ nhân của tôi.” Chu Sa lập tức tâng bốc.
Tôi chọc mạch đũa gắp đồ ăn, rồi vừa nhai vừa nói nhỏ: Chúa nịnh hót!

Sớm biết thế này tôi đã không cho Chu Sa về, cảm thấy sau này địa vị của mình khó giữ được.
Khoan đã, thật không đúng, tôi đang ghen sao?
Gì mà địa vị khó giữ? Tôi vốn cũng không phải là người có địa vị gì với Cố Chước.
Khi nghĩ đến đây tôi chợt cảm thấy hoảng sợ, thầm cố gắng đặt lại mình vào đúng vị trí, tốc độ ăn cơm cũng lần nữa chậm đi.
Cố Chước vốn bị từ ‘chủ nhân’ của Chu Sa khiến cho ngượng ngùng, sau khi thấy sự thay đổi của tôi, miệng anh ấy đột nhiên khẽ mỉm cười, nói: “Nếu cô muốn nhận ta là chủ nhân thì ta cũng không nên quá keo kiệt với cô.

Số bùa này cô cầm đi, mỗi buổi tối đốt một cái, có thể tinh lọc trọc khí* trên người của cô.”
“Cảm ơn chủ nhân…” Chu Sa mỉm cười đầy duyên dáng, cẩn thận nhận lấy lá bùa giống như chúng là bảo vật của mình vậy.
Tôi mắt lạnh nhìn hai người bọn họ, trong lòng thầm nghĩ: Cẩu nam nữ.

 
Chương 43: 43: Chương 41-1


Sáng sớm đã liếc mắt đưa tình ngay trước mặt người khác, hai người ngủ luôn một phòng cho xong có phải không!
“Hôm nay tôi có việc rồi.” Không muốn nhìn hai bọn họ tình chàng ý thiếp, tôi lạnh lùng nói.
“Có việc gì?” Cố Chước hỏi.
“Đi thuê một căn nhà cho các người, từ đêm nay ba người dọn ra khỏi nhà tôi.” Tôi nói.
Nói xong tôi ăn miếng cuối cùng, cũng không chất bá mà đứng dậy đi vào phòng ngủ để thay quần áo.
Thật không thể chịu nổi, vẫn thấy ở một mình thoải mái hơn, có kẻ ưỡn ẹo trước mặt mình thật sự chướng mắt.
Cố Chước đi theo tôi, cũng theo vào hẳn phòng ngủ.
“Quả thật nên thuê nhà khác, nơi này quá nhỏ.” Cố Chước nói.
“Đi ra ngoài!” Tôi nói.
“Cô không vui à?” Cố Chước hỏi lại.
Trong ánh mắt anh ta đầy vẻ chế giễu: “Không phải cô đang ghen chứ? Vì Chu Sa?”
“Nghĩ nhiều rồi.”

“Vậy vì sao cô không vui?” Cố Chước nói, không chỉ không đi ra ngoài mà còn ngồi xuống trước mặt tôi, tỏ vẻ như đang muốn cùng tôi tâm sự.
Đây là có bà hai nên đến an ủi bà cả sao?
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta.
Phì phì phì!
Lại suy nghĩ linh tinh gì mà bà hai bà cả.
Kịp thời sửa những suy nghĩ không tốt, tôi hỏi Cố Chước rốt cuộc muốn nói gì? Có chuyện gì thì cứ nói, không có chuyện gì thì tôi phải đi ra ngoài xem nhà.
“Trong thẻ này có một vạn tệ, cô cầm lấy đi thuê nhà đi.

Đừng thuê nhà nhỏ quá, ít nhất phải có bốn phòng, mỗi người một phòng.”
“Tôi không muốn ở cùng các người, tôi có chỗ này rồi.” Tôi ngắt lời.
Đang êm đẹp, vì sao tôi lại phải đến ở nhà của Cố Chước thuê chứ? Như vậy không phải anh ta sẽ thật sự thành chủ nhà sao?
“Tôi tới cũng để nói chuyện này với cô.” Cố Chước đưa tay giữ chặt tay tôi, thuận thế kéo tôi về phía anh ta.
Tôi cũng theo đà ngồi xuống giường…
Cùng anh ấy mặt đối mặt…
“Hiện tại cô ở một mình không an toàn.

Lần trước khi xử lý La Thanh La, sư thúc tôi đã thấy cô, hẳn cô cũng biết thi nhân đối với phái Dưỡng Thi của chúng tôi có ý nghĩa gì.

Hiện tại còn chưa bắt được hắn, không chừng lúc nào đó lại đột ngột xuất hiện trước mặt cô, ra tay với cô.

Cho nên cô ở một mình, tôi không thấy yên tâm.”
“Hẳn người anh không yên tâm chính là sư thúc của anh.” Tôi cười lạnh.

Trước đây anh ta luôn nói tôi làm liên lụy anh ta, hiện tại lại nói không yên tâm về tôi?
Trước khi không gặp anh, tôi sống không tốt sao?
Thoải mái bắt quỷ, thoải mái kiếm hồn ngọc.
“Được, vậy cứ ở đây đi.

Dù sao tôi sẽ không rời xa cô, nếu cô không đi theo bọn tôi thì chúng ta cứ tiếp tục ở nhà của cô.

Tùy cho cô chọn.” Cố Chước nói.
Tôi trừng mắt nhìn Cố Chước, đây không phải là không biết xấu hổ ép người sao?
Chu Sa cũng không thể rời khỏi tầm mắt của anh ta, tôi cũng không thể rời khỏi tầm mắt của anh ta.

Anh ta không yên tâm về mọi người, cho nên mọi người đều phải xun xoe vây quanh anh ta có đúng không?
Cầm lấy thẻ ngân hàng, hỏi mật mã, tôi bảo Cố Chước ra ngoài, tôi ở lại phòng ngủ thay quần áo.
Vẫn là nên thuê nhà mới, cùng lắm là thuê nhà ba phòng.

Tôi không muốn lại phải ở chung một phòng với bọn họ.

Khi ra khỏi cửa, Cố Chước Chu Sa cùng Bạch tiên cũng đều chờ ở cửa.
Đây là muốn cùng nhau đi ra một lượt.
Cố Chước bảo Chu Sa đi thuê nhà cùng tôi còn anh ta đưa Bạch tiên đi tới chợ đồ cổ tìm người xem xét cục đá của Bạch tiên.
Nghĩ tới cảnh khi Cố Chước quay lại có thể đem theo không ít tiền, lòng tôi ít nhiều cũng thấy dễ chịu hơn.
Chúng tôi phân công xong liền xuất phát.
Dưới sảnh có mấy công ty môi giới nhà đất, có điều chỗ hiện tại tôi ở đều là nhà ở kết hợp với kinh doanh, thường có diện tích nhỏ.

Nhà có ba phòng ngủ đã xem như nhà to, chúng tôi tìm ở mấy khu quanh đây đều không tìm được căn thích hợp.
Không phải là do giá cao mà do nhà quá kém, hoặc do vị trí quá nắng.

Đi tìm cả buổi sáng tôi đã bắt đầu thấy tuyệt vọng.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom