Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Giải Mã 1995050523

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
709,477
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Giải Mã 1995050523

Giải Mã 1995050523
Tác giả: Tả Tiểu Thuyết Đích Thốc Đầu Lão Trương/写小说的秃头老张
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: 写小说的秃头老张

Thể loại: Đô Thị, Không CP, Kinh Dị, SE, OE, Hành Động, Cường Thủ Hào Đoạt, Trả Thù, Gia Đình, Phiêu Lưu, Phương Đông, Hư Cấu Kỳ Ảo, Dị Năng, Quy tắc

Team dịch: Ác Ma Đến Từ Thiên Đường

Giới thiệu

Trong nhóm chat, em gái R than thở hàng xóm của mình là một kẻ tâm thần, cả ngày quấy rối em ấy.

Tôi nảy ra một ý tưởng xấu xa:

[Hay là em tới trước cửa nhà hắn, tay chặt đầu gà, trừng mắt hung dữ, trong miệng lầm bầm muốn giet người thử đi.]

Mấy phút sau, em gái R gửi tới một tấm ảnh, là một cái đầu người rơi trên mặt đất.

Tôi:

[Bảo đi chặt đầu gà, chứ ai kêu mày đi giet người hả!?]

Giọng em gái R mang theo tiếng khóc nức nở:

[Đầu gà vừa rơi xuống đất, liền biến thành đầu người...]
 
Chương 1


Chuyện em gái R c.h.ặ.t đ.ầ.u người nhanh chóng lan truyền trong nhóm chúng tôi.

Rất nhanh, tin đồn đã được lan truyền ra ngoài: “Bị quấy rối, một cô bé đã tự tay c.h.ặ.t đ.ầ.u người hàng xóm!!”

Để truy tìm nguồn gốc của sự việc, rất nhiều người đã tìm đến nhóm "Hội người la hét lúc nửa đêm" của chúng tôi để tìm kiếm và xác nhận sự việc.

Tuy nhiên, vẫn còn rất nhiều người không tin về sự việc này. Tại sao một cô bé có thể c.h.ặ.t đ.ầ.u hàng xóm của mình chỉ vì bị họ quấy rầy?

Lúc tôi còn đang nghỉ ngơi, giám đốc Thập Ngũ của đài phát thanh ”Tiếng thét lúc nửa đêm” gửi tin nhắn đến cho tôi:

“Lão Trương à, chúng ta sẽ phải ghi hình thêm một bộ mới, nhưng lần này sẽ là phát sóng trực tiếp.”

Tôi đáp lại một chữ “OK” rồi không nhắn thêm gì nữa.

Việc này đối với đài phát thanh nội dung huyền bí như chúng tôi mà nói thì cực kỳ phù hợp.

Trong vòng chưa đầy nửa giờ, Thập Ngũ đã đăng tải xong thông báo trên trang web chính thức của đài phát thanh:”Giải mã chung cư ma.”

Từ trang web chính thức của đài phát thanh cho biết, ban tổ chức sẽ rút thăm ba vị khán giả may mắn nhất. Những vị khán giả may mắn sẽ đồng hành cùng đội ngũ của nhà đài vào trong căn hộ đó cùng phát sóng trực tiếp. Đồng thời, danh sách khách mời sẽ được công bố trước 1 ngày để đảm bảo tính minh bạch.

Cư dân mạng bắt đầu bàn luận sôi nổi, thậm chí bên phía cảnh sát cũng lấy lý do “mê tín dị đoan” để xóa bài đăng. Tuy nhiên, ngay khi chúng tôi bắt đầu phát sóng, số lượng người xem tăng lên nhanh vọt.

Vừa mới xuất hiện, một đại ca đã nhanh chóng “bắn” mười phát siêu tên lửa: “Người anh em, chọn tôi đi thám hiểm cùng nè.”

Tôi cười đáp lại: “Đại ca à, mặc dù anh tặng quà rất hào phóng nhưng để công bằng thì chúng ta vẫn phải rút thăm.”

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng khen ngợi:

“Anh zai dẫn chương trình thật nghĩa khí và đáng tin cậy, anh zai là số một!!”

Bất ngờ, đường dây nóng của chúng tôi bắt đầu reo lên. Một phụ nữ tự xưng là thầy Cao cảnh báo:

“Đừng tới đó, các người sẽ c.h.e.t đó!!”
 
Chương 2


“Cô có ý gì? Dựa vào đâu? Thầy Cao đã đến chung cư này rồi à?”  
Phòng phát sóng trực tiếp như vỡ trận, rất nhiều người bắt đầu phân tích về câu nói ấy.  
Tuy nhiên, nhiều người lại nói rằng:  “Chắc là kịch bản của chương trình, nhưng đã là phòng phát sóng lúc nửa đêm, nếu không k1ch thích thì làm sao có thể khiến mọi người hứng thú được?”  
Những người khác lại nói:  “Thầy Cao thật đúng là can đảm, còn dám đi một mình nữa.”  
“Việc này chúng ta cũng có thể làm được, cần gì phải đợi ban tổ chức rút thăm?”  
Tất nhiên, những người này chỉ thích khoe khoang mà thôi.  
Sau nhiều năm kinh nghiệm tham gia chương trình lúc nửa đêm, tôi đã biết mọi người chỉ nên lắng nghe câu chuyện chứ đừng nên mạo hiểm tính mạng.  
Tôi kể cho khán giả nghe một câu chuyện ma trên phòng phát sóng trực tiếp.
Ngay sau khi kết thúc chuyện, một loạt bình luận nổi lên, mọi người bắt đầu phàn nàn rằng:  “Chuyện này đã xưa quá rồi, thế hệ trước cũng từng nghe qua rồi.”  “Người dẫn chương trình nên nhanh chóng bắt đầu phát sóng cuộc thám hiểm càng sớm càng tốt, chúng tôi đang rất nóng lòng chờ đợi.”  
Thập Ngũ cũng biết, nếu để quá lâu thì sẽ đ.â.m ra chán nản và sức hút của chương trình sẽ giảm dần.  
Vì vậy, việc rút thăm bắt đầu vào ngày 15 và kết quả cuối cùng là __   Ba cư dân mạng, Tiểu Kiều, Mỹ An và Diệp Diệp.  
Phòng phát sóng trực tiếp ngay lập tức bùng nổ: “Người dẫn chương trình hiểu rõ sức hút của chương trình. Anh ta không cố ý tìm ba cô gái phải không?”  “Tôi hy vọng những cô gái này đều là người đẹp chân dài.
Như người ta vẫn thường bảo, những video ngắn đều nói về chân vào ban ngày và ma vào ban đêm.”  “Tôi xem chương trình này vì chân và ma, người dẫn chương trình ắt hẳn rất có tâm!”   
Ngay sau đó, một cô gái cao lớn (Tiểu Kiều) xuất hiện trên đài phát thanh cùng với hai “củ khoai tây” nhỏ (Mỹ An và Diệp Diệp).  
Lúc chúng tôi chuẩn bị rời đi, một loạt bình luận đột nhiên tràn vào màn hình: “Anh MC, mau nhìn phía sau bạn!!”
Khi quay lại, chúng tôi thấy thiết bị ghi âm không hiểu vì lý do gì đã được bật lên.
Ngay lúc tôi vừa định bước tới thì giọng nói của thầy Cao vang lên bên trong.  
Cô ấy đọc một chuỗi số: "1995050523!"
 
Chương 3


“Em gái R, em ở tầng mấy? Làm thế nào chúng ta có thể gặp nhau?”  
Trước khi lên đường, tôi đã gửi tin nhắn cho em gái R trong nhóm.
Khi gần đến nơi, em R trả lời tin nhắn của chúng tôi: “Em ở tầng 19, phòng 1903. Hãy mau đến đón em với. Căn hộ này đáng sợ đến mức em không dám ra ngoài trong vài ngày.”  
Nhóm người chúng tôi nhanh chóng đến căn chung cư mà em gái R nhắc đến. Đây là một khu chung cư cũ, mặt ngoài có tường vuông màu trắng theo phong cách những năm 1990.  
Ngay khi tiến vào, tôi cảm giác ở đây có điều gì đó rất kỳ lạ. Bên ngoài khu chung cư quá cũ và như đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi.   
Nếu không phải địa chỉ mà em gái R gửi ở đây, tôi đã nghĩ đây là một tòa nhà bỏ hoang.   
Ấy nhưng, khi bước vào bên trong, chúng tôi thấy lối trang trí rất mới mẻ. Mặc dù vẫn là phong cách cũ của những năm 1990, với cái gọi là tường gỗ nhưng có vẻ như nó được trang trí đặc biệt theo phong cách cổ điển. Nước sơn trên đó còn rất mới, không có dấu hiệu bị hư hỏng theo thời gian.  
Thập Ngũ vỗ vai tôi, chị Lệ nhiếp ảnh gia nói khẽ:  “Rõ ràng ở đây có gì đó rất kì lạ. Làm sao mà một ngôi nhà mà bên ngoài và bên trong đối lập nhau hoàn toàn?  
Chúng tôi cũng hoàn toàn đồng tình với quan điểm ấy.  
Chỉ là, chúng tôi không thể nói với 3 người kia rằng cuộc thám hiểm này là do sơ suất của bên chương trình được.  
Tuy nhiên, sau khi chúng tôi bước vào căn hộ, một vài người vào bình luận ngay trên phòng trực tiếp:   “Thật kỳ lạ. Tôi nhớ rằng bạn đang bước vào một tòa nhà bị bỏ hoang mà nhỉ.”  “Không phải nó đã bị bỏ hoang và không ai được phép vào sao?”  
Trong đây sóng rất yếu, mạng chập chờn và chúng tôi không thể thấy được bình luận nữa.  
Chúng tôi nhấn nút thang máy ở tầng 19 với hy vọng có thể trực tiếp tìm thấy em gái kia.  
Nhưng, khi thang máy dừng lại, là ở tầng thượng của tầng hai mươi.  
Vừa bước ra khỏi cửa thang máy, chúng tôi liền thấy một người phụ nữ mặc bộ đồ công sở. Cô ấy quay lưng về phía chúng tôi, đầu lắc lư liên tục, như thể đang lắc theo giai điệu nào đó. Chúng tôi nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ, nhưng cô ấy lại nói một điều gì đó rất nham hiểm:  “Các con à, đừng nói chuyện với người lạ nhé.”  
Giây tiếp theo, người phụ nữ nhảy thẳng từ tầng thượng của tòa nhà xuống.  
Chúng tôi vội vàng chạy tới, Tiểu Kiều vừa liếc nhìn liền hét lên chói tai.
[Người phụ nữ rơi xuống ban công cách đó vài tầng - và bị thanh thép xuyên qua cơ thể!!]
 
Chương 4


“Chúng ta nên làm gì đây? Hay gọi cảnh sát trước nhé??”  “Đừng ngu ngốc, hãy nhìn vào điện thoại kìa!”  
Ngay khi Tiểu Kiều và mọi người đặt ra câu hỏi, Diệp Diệp đã nhanh chóng trả lời.  
Lúc này, điện thoại của chúng tôi không có tín hiệu. Quỷ dị là, buổi phát sóng trực tiếp vẫn không bị gián đoạn.  
Nói chính xác hơn, là chương trình trực tiếp vẫn đang tiếp tục, nhưng chúng tôi không thể thấy bình luận và không thể tương tác được với khán giả.  
Có vẻ như ở đây quả thực có một số bí ẩn thú vị đang chờ được khai phá.  
Thập Ngũ nói:  “Đài phát thanh của chúng ta dường như đã lỗi thời, có thể giữ chân khán giả hay không còn phụ thuộc rất nhiều vào thời điểm này.”  
Anh ấy lại nhìn tôi và chị Lệ:  “Hai người có sợ không?”  
Chị Lệ suy nghĩ một lúc và không nói gì.  
Tôi bật cười:  “Anh biết tôi mà, đời tôi sợ nhất là nghèo. Nếu tôi nắm bắt được cơ hội nào, tôi sẽ chớp lấy mà vực dậy!”  
Chúng tôi đi bộ trở lại ra thang máy thì phát hiện ra nó đã bị hỏng. Dù cho có ấn nút nhiều lần thì nó vẫn không hề mở.  
Tiểu Kiều nhìn chúng tôi nói: “Ba người chúng tôi định rời đi càng sớm càng tốt. Còn mọi người thì sao?”  
Thập Ngũ, chị Lệ và tôi gật đầu đồng tình. Nhưng, trong lòng chúng tôi biết rằng một khi đặt chân vào nơi đây thì sẽ không dễ dàng rời đi được.  
Việc cần làm bây giờ là tìm em gái R để tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra ở đây rồi lên kế hoạch để thoát ra bên ngoài.   
Mỹ An vốn đã im lặng bỗng nói rằng họ sẽ đi xuống trước. Hãy cố gắng gặp nhau trên đường xuống tầng dưới, tìm ra em gái R và cùng nhau rời đi.  
Sau khi thảo luận xong mọi việc, chúng tôi cùng nhau bước xuống cầu thang.  
Ban đầu trong cầu thang vốn sáng sủa, đột nhiên tắt phụt đi ánh sáng, tối đen như mực. Ánh sáng của điện thoại di động chỉ có thể chiếu sáng trong phạm vi gần.  
Và từ cầu thang bỗng vang lên một bài đồng d.a.o nhẹ nhàng..
 
Chương 5


“Ném, ném, ném chiếc khăn tay, nhẹ nhàng đặt nó ra sau lưng đứa trẻ..”  
Âm thanh của bài đồng d.a.o vang lên từ phía hành lang tối tăm, thật khiến người ta cảm thấy rùng mình.  
Ngay khi chúng tôi vừa đặt chân xuống, một cơn gió lạnh đột nhiên xuất hiện trong tòa nhà. Cửa sổ của toàn bộ cầu thang phát ra âm thanh lạch cạch, như thể tòa nhà này đang muốn ám hiệu điều gì.  
Chúng tôi tụ tập thành một nhóm, và một số cô gái liền cảm thấy run sợ.  
Cơn gió ấy kéo dài vài phút rồi dừng lại, Mỹ An lắp bắp:  “Tòa nhà này.. có gió mạnh đến thế à..?”  
Không một ai đáp lại cô, toàn bộ đều im lặng như chết.  
Mãi một lúc sau, giọng đứa trẻ ấy lại vang lên:  “Ném, ném, ném chiếc khăn tay, nhẹ nhàng đặt nó ra sau lưng đứa trẻ..”  
Khi bài đồng d.a.o ấy lại vang lên, ánh sáng bỗng dưng xuất hiện ở cầu thang vốn dĩ rất tối tăm.  
Một ánh đèn đỏ rực khiến người ta giật mình và hoảng sợ.  
Khi chúng tôi bước xuống, âm thanh trở nên ồn ào hơn. Ngoài giọng hát của cô bé, còn có tiếng đôi nam nữ cãi nhau. Sau đó, người đàn ông quay sang cáu bẳn cô bé:  “Im mồm đi, đừng hát nữa, ồn ào quá!”  
Người đàn ông dường như đang đánh cô bé, và tiếng khóc của cô bé vang khắp cả cầu thang.  
Là một người mẹ, Chị Lệ vô cùng căm ghét tình huống này và nghiến răng nghiến lợi nói:  “Cùng đi xem đi, c.h.ế.t tiệt! Đàn ông đúng là đồ cặn bã!!”  
Vừa dứt lời, bỗng có tiếng thét chói tai đột nhiên phát ra từ cầu thang. Tiếng thét ấy thấm vào tận cốt tủy, không thể phân biệt được đây là nam hay nữ.  
Khi quay đầu lại, chúng tôi nhận ra mình đứng trước cửa phòng 2027 ở tầng 20.  
Ở phòng bên cạnh, một người đàn ông thấm đẫm m.á.u đang bò ra. Ông ta chỉ còn một nửa phần cơ thể và ruột bị kéo lê trên mặt đất.  
Một cô bé mặc váy hoa chậm rãi bước ra. Con bé cầm một con d.a.o nhọn hoắt, khuôn mặt đầy vết máu, và cười một cách quỷ dị:   “Cùng chơi trò chơi nào.”
 
Chương 6


“Chạy mau!!!”  
Không biết ai đã hét lên, sáu người chúng tôi chạy như điên xuống lầu.  
Trong góc cầu thang tối tăm, lời bài hát ru của cô bé vang lên như lời nhắc nhở chúng tôi.  
Cầu thang đột nhiên biến mất, thay vào đó là một ngã tư xuất hiện.  
Mỹ An đột nhiên có ý tưởng:  “Chia nhau ra trốn đi, mỗi người một hướng.”  
Nói xong, chị ta cùng hai người kia nhanh chóng tìm cho mình lối riêng. Thập Ngũ, chị Lệ và tôi cũng quyết định nhanh chóng.  
Giọng hát thánh thiện của cô bé vang ngay sau lưng chúng tôi.  
Tòa nhà này đúng là căn chung cư ma ám, chuyện gì cũng có thể xảy đến.  
Một người phụ nữ bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mắt chúng tôi. Cô ta hiên ngang đi qua chúng tôi, nhưng vì quá tối nên không thể nhìn rõ được.  
Đi về phía trước được một lúc thì chúng tôi giật mình phát hiện đây là một ngõ cụt.  
Trong khoảnh khắc đó, chúng tôi cảm thấy hoang mang. Phía trước là một ngõ cụt, làm sao mà người phụ nữ đó xuất hiện được?   
Ngay khi chúng tôi đang thắc mắc thì tiếng hét của một người phụ nữ vọng từ phía sau.  
Giọng nói đó, vô cùng quen thuộc.  Đèn xung quanh sáng trở lại. Vẫn là ánh đèn đỏ ấy khiến người ta rùng mình.  
Chúng tôi mạnh dạn quay trở lại, nhưng khi đến chỗ ngã tư khi nãy, chúng tôi chứng kiến được cảnh tượng kinh hoàng.  
Cô bé ngồi trên cơ thể người phụ nữ và đ.â.m liên tục vào cơ thể người phụ nữ.  Ruột và m.á.u của người phụ nữ chảy lênh láng khắp sàn nhà.  
Cô bé hình như không nhìn thấy chúng tôi nên kéo ruột người phụ nữ từng bước một đi về hướng ngược lại.  
Ruột của người phụ nữ bị xé toạc một tiếng "bốp", t.h.i t.h.ể bị moi r.u.ộ.t ném xuống đất.  
Giọng chị Lệ run run:   “Đó là...thầy Cao…”
 
Chương 7


“Ném, ném, ném chiếc khăn tay, nhẹ nhàng đặt nó ra sau lưng đứa trẻ..” Cô bé tiếp tục ngân nga bài đồng d.a.o và đi ngày càng xa.
Chúng tôi không dám bước đi cho đến khi âm thanh biến mất hoàn toàn.
Khi đến gần xác người phụ nữ, một cảm giác ứ nghẹn ở họng bắt đầu dâng trào.
Trong bụng t.h.i t.h.ể nữ bị mổ xẻ, các cơ quan nội tạng không ngừng quằn quại và cô ta vẫn chưa c.h.ế.t hẳn.
Cô bé kia đã cầm d.a.o đ.â.m thẳng vào mắt của người phụ nữ khiến đôi mắt ấy cứ rỉ m.á.u không ngừng.
Tôi nuốt nước bọt, xoay mặt người phụ nữ lại rồi xác nhận đây đúng là - Thầy Cao!!
Mặc dù chúng tôi đều an toàn nhưng mọi chuyện càng ngày càng phức tạp hơn.
Thập Ngũ, chị Lệ và tôi đều cảm thấy vô cùng ngột ngạt.
“Cô ấy..là ai??” - Thập Ngũ hỏi.
Cả tôi và chị Lệ không thể cho anh ta một đáp án chính xác.
Chỉ trong vòng nửa giờ, chúng tôi đã tận mắt chứng kiến thấy hai cái xác c.h.e.t.
Bất giác chúng tôi lùi lại vài bước, chỉ sợ thân thể của thầy Cao đột nhiên đứng dậy.
Điện thoại của tôi đột nhiên rung lên.
Tôi giật mình. Điện thoại có tín hiệu trở lại rồi sao?
Nhưng khi mở lên thì vẫn không hề có tín hiệu. Điều làm tôi ngạc nhiên hơn nữa là hai tin nhắn trên điện thoại của tôi đều gửi từ Tiểu Kiều.  
“Bọn tôi đã xuống tầng rồi, gặp nhau ở đâu được đây?”
Tôi ngập ngừng hỏi:“Chẳng phải trong đây không có tín hiệu sao?”
Tin nhắn được gửi đi suôn sẻ và không bị lỗi.
Tôi đã thử gửi tin nhắn cho những người bên ngoài nhưng đáp lại chỉ là dấu chấm than màu đỏ xuất hiện.
Việc này làm tôi thêm chắc chắn rằng chúng tôi đã hoàn toàn bị mắc kẹt ở nơi khỉ ho cò gáy này.
Song, Tiểu Kiều đột nhiên quay video. Khi mở ra, tôi dựng tóc gáy và ngay lập tức hét lên: “Chạy!!”
 
Chương 8


“Chuyện gì đang diễn ra vậy??” Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, thầy Cao, người được cho là đã chết, đang xuất hiện ở bên đó.
Thầy Cao đứng trên màn hình bất động, mỉm cười nhìn chúng tôi.
Tôi có dự cảm không lành, lại hét lên: “Chạy mau lên!!”
Thập Ngũ và chị Lệ cũng nhanh chóng chạy theo tôi.
Chúng tôi đều hiểu rõ, thầy Cao đã c.h.ế.t rõ ràng đang nằm đằng sau chúng tôi.
Lúc này, bức tường bên cạnh treo một con số 20 đỏ như máu.
Chúng tôi đã lên đến tầng thứ 20.
Tôi vội nhắn Tiểu Kiều: “Cô đang ở tầng mấy?”
Tiểu Kiều vừa chạy vừa đáp: “Tôi không để ý. Mấy người ổn chứ?”
Tôi nói “Bọn tôi ổn cả.”
Tiểu Kiều nhìn xung quanh và nhìn biển số sàn xung quanh mình.
Ngay khi màn hình của Tiểu Kiều hiển thị rằng họ đang bước xuống bậc thang đầu tiên, tiếng bước chân đột nhiên vang lên từ phía sau tôi.
Tôi sợ đến mức lập tức quay đầu lại.
Điện thoại di động của chúng tôi vẫn được kết nối video và hình ảnh của chúng tôi cũng xuất hiện trên màn hình.
Tôi lại hỏi Tiểu Kiều: “Không phải cô vừa chạy từ tầng hai mươi xuống sao?”
Cô ấy gật đầu, vẻ mặt trở nên khó coi.
Chúng tôi chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì một giọng nói vang lên: "Tôi hơi sợ bóng tối, tôi có thể xuống lầu cùng bạn được không?"
 
Chương 9


“Thầy Cao..?” - Diệp Diệp hỏi.
Không ai trong chúng tôi dám cử động, tiếng giày cao gót cứ vang ngay phía sau cầu thang trống trải.
Cho đến khi âm thanh ngày càng gần hơn và dừng ngay bên cạnh chúng tôi.
Mỹ An gửi tin nhắn trong nhóm: “Có nên chạy trốn không?”
Thập Ngũ trực tiếp bác bỏ ý kiến ngay: “Đến nước này thì không thể chạy trốn nữa rồi.
Có khi thầy Cao này sẽ là chìa khóa để chúng ta ra ngoài.”
Chúng tôi sợ đến mức không ai dám nói gì nữa, cũng không có ý định bỏ chạy mà chậm rãi theo bước chân của người phụ nữ ấy mà đi xuống.
Cầu thang từ tầng 20 xuống tầng 19 có vẻ rất dài.
Thực tế, khi chúng tôi trốn thoát lần đầu, đã đếm được cầu thang này có tổng cộng 29 bậc thang.
Tôi từng đọc một bộ truyện kinh dị tên “Cầu thang ước mơ”, trong đó nói rằng tầng 19 là cầu thang có thể thực hiện mọi điều ước.
Đây là điều tôi ấn tượng nên có thể nhớ được rất rõ ràng.
Nhưng nãy giờ chúng tôi đã đi bộ được hơn mười phút.
Con đường phía trước dường như vẫn còn rất dài và không thể định hình được sẽ đưa đến đâu.
Những con số đỏ như m.á.u trên tầng 19 đáng lẽ phải xuất hiện trên tường cũng không thấy.
Đi được một lúc, thầy Cao bỗng nhiên đứng lại. Cơ thể cô co giật và nôn mửa dữ dội.
Đột nhiên cô nói những lời kỳ lạ như một nữ thần: “Đừng tới đây, các người sẽ chết.” “1995050523.”
Nói xong, thầy Cao tiếp tục đi xuống, tay chạm vào thành cầu thang.
Tôi cũng định chạm thử, nhưng bất giác cảm thấy đây giống như một cầu thang được xây bởi vô số bàn tay. Tôi hét lên.
Thầy Cao quay lại hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Tôi chưa kịp nói gì thì mọi người đã chứng kiến một cảnh tượng vô cùng khiếp hãi.
[Có một con d.a.o đang đ.â.m vào mắt thầy Cao]
 
Chương 10


“Cái quái gì đang xảy ra vậy!!” Mỹ An hét lên và nhanh chóng lùi lại.
Tôi vừa định ngăn cô ấy lại thì thấy ánh đèn đỏ rực vừa bật lên ở toàn bộ cầu thang tắt ngay lập tức.
Tất cả chúng tôi đều cứng đờ tại chỗ, run rẩy và không ai dám cử động.
Tôi mạnh dạn đưa tay ra và chạm vào cầu thang nhưng tôi không cảm thấy gì cả.
Chúng tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng tiếng giày cao gót của phụ nữ lại vang lên phía sau chúng tôi.
Âm thanh từ xa đến gần, rồi lại phát lại cảnh trước đó.
Giọng của thầy Cao lại vang lên từ phía sau chúng tôi: “Tôi hơi sợ bóng tối, tôi có thể xuống lầu cùng bạn được không?”
Chúng tôi kìm nén nỗi sợ hãi, vẫn không dám nói chuyện với thầy Cao.
Cô ta chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
Khi tâm trạng của thầy Cao thay đổi, ánh sáng trong toàn bộ cầu thang cũng bắt đầu chuyển theo.
Ánh sáng lúc đầu có màu trắng nhạt, sau đó dần dần chuyển sang màu đỏ.
Giống như việc làm nóng của lò vi sóng, chúng ta có thể cảm nhận được nỗi đau do màu đỏ gây ra.
Cảnh tượng trước mắt tôi cũng trở nên bối rối.
Tôi gật đầu ngay lập tức.
Tâm trạng của thầy Cao đã bình tĩnh lại, toàn bộ cầu thang tiếp tục chìm trong bóng tối.
Tôi hiểu ngay rằng bóng tối không đáng sợ.
Màu đỏ và các màu khác có thể là dấu hiệu của sự tàn sát.
Dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy con số 20 đỏ như m.á.u trên tường.
Tôi nhanh chóng vỗ nhẹ vào những người khác.
Chúng ta vừa đi bộ một lúc lâu nhưng vẫn quay lại tầng 20.
Đây giống như một vòng lặp mê cung, nếu không thể tìm ra chìa khóa thì sẽ mắc kẹt ở đây mãi mãi!
Ngay khi chúng tôi chuẩn bị đi theo, bài đồng d.a.o đáng sợ lại vang lên từ phía sau: "Ném, ném, ném chiếc khăn tay, nhẹ nhàng đặt nó ra sau lưng đứa trẻ..."
Cô bé đang cầm con d.a.o đứng sau lưng chúng tôi, nhưng quái lạ là đứa trẻ ấy lại đang… khóc?
 
Chương 11


Chúng tôi tiếp tục rút lui, nhưng phía sau lại là một bức tường khác.
Bức tường này dường như cho chúng ta nhìn thấy mọi thứ trước mắt.
Thầy Cao dường như không để ý đến con d.a.o trên tay cô bé, từng bước một đi đến chỗ cô bé.
Cô nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: "Tiểu Ái à, sao em lại ở đây một mình? Người nhà của em đâu?"
Tiểu Ái càng khóc to hơn khi nghe thầy Cao hỏi mình.
Cô bé khóc nức nở trong vòng tay của thầy Cao, ánh đèn xung quanh không ngừng nhấp nháy theo tiếng khóc của Tiểu Ái.
Cuối cùng, tất cả các bóng đèn phát ra tiếng động lớn và phát nổ.
Chúng tôi che mặt một cách vô thức. Khi tôi quay lại nhìn thì thầy Cao đã biến mất.
Một màu đỏ tươi xuất hiện ở cầu thang.
Tiểu Ái đang ngồi trên cầu thang, không kìm được nước mắt.
Nhìn kỹ, hai con d.a.o đang “mọc” ở lòng bàn tay Tiểu Ái.
Lúc khóc, Tiểu Ái dùng tay lau nước mắt.
Hai con d.a.o cứ cào vào mặt Tiểu Ái đến rỉ máu.
Vì dùng lực quá mạnh nên con d.a.o đã đ.â.m vào mắt con bé.
Một con mắt cứ như vậy bị móc ra, nhưng cô cũng không quan tâm chút nào.
Cô ấy ngồi trước mặt chúng tôi, vừa khóc vừa mếu máo: "Tiểu Ái không biết phải làm sao, bố Tiểu Ái đang đánh mẹ Tiểu Ái." "Mẹ Tiểu Ái sắp bị bố đánh chết. Tiểu Ái đến thuyết phục nhưng lại bị đuổi ra ngoài." "Bố dùng d.a.o đ.â.m mẹ, thậm chí còn móc mắt mẹ ra. Mẹ đau đớn lắm!”
Sau đó chúng tôi mới biết Tiểu Ái đang gặp nạn.
Những vết thương không ngừng chảy m.á.u trên người, cũng như đôi mắt của cô, chính là hiện thân của vết thương trên người mẹ cô.
Ngay lúc chúng tôi đang bối rối, Tiểu Ái bất ngờ đứng dậy và nhìn chúng tôi.
Cô tiến lên một bước rồi bỗng dưng ngã xuống đất như một vũng bùn.
Tay chân dường như đã bị một lực vô hình nào đó trực tiếp bẻ gãy.
Tiểu Ái khóc và nhìn chúng tôi: "Mọi người.. mọi người có thể giúp Tiểu Ái cứu mẹ được không?"
 
Chương 12


“Đừng nói nữa, hãy chờ xem chuyện gì sắp xảy đến.” Thập Ngũ gửi tin nhắn vào trong nhóm, không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Bầu không khí chìm vào im lặng, ánh đèn màu đỏ bỗng phụt tắt.
Giọng nói của Tiểu Ái cũng biến mất hoàn toàn.
“Tình hình như thế nào rồi?” - Tiểu Kiều hỏi.
Chẳng bao lâu sau, chúng tôi phát hiện Mỹ An đã biến mất.
“Bíp bíp!!” Điện thoại của chúng tôi đột nhiên vang lên đồng thời.
Khi tôi mở điện thoại, tôi thấy một tin nhắn nhóm từ Mỹ An.
Trong video, Mỹ An tóc rối bù, mái tóc sẫm màu che khuất khuôn mặt. Toàn thân cô không ngừng co giật, trên bức tường là tầng 19 to lớn đẫm màu đỏ.
Tiểu Kiều vội vàng hỏi: "Mỹ An, chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Mỹ An không trả lời mà vẫn lắc đầu.
Đọc thuộc lòng một dãy số: "1995050523!"
Trong một giây, khuôn mặt của Mỹ An đột nhiên tiến lại gần máy ảnh, hai mắt đỏ ngầu.
Máu văng khắp màn hình và nội dung trên màn hình vụt tắt.
Tiểu Kiều hét lên, lùi lại một bước và ngã xuống. "Máu!"
Bàn tay của Tiểu Kiều dính rất nhiều máu.
Khi chúng tôi quay lại thì thấy Mỹ An đang ở tầng 19 vừa rồi đã ở ngay phía sau Tiểu Kiều.
Cô bị d.a.o đ.â.m vào cả hai mắt, miệng bị xé toạc thành một nụ cười trông rất ghê sợ.
Ngay sau đó, bụng của cô gái chó tiếp tục phình ra, như thể có thứ gì đó sắp chui ra ngoài.
Không lâu sau, một con d.a.o thò ra từ bụng Mỹ An, Tiểu Ái đang moi r.u.ộ.t cô ấy từ bên trong.
Tiểu Ái người đầy máu, lạnh lùng nhìn chúng tôi: "Các người đều là người xấu, tôi không cần các người giúp mẹ tôi nữa!"
 
Chương 13


Ánh đèn lại biến mất, giọng hát của cô bé vang lên: "Ném, ném, ném chiếc khăn tay và nhẹ nhàng đặt nó ra sau lưng đứa trẻ..."
Tiểu Ái cầm con d.a.o và kéo nó dọc theo hành lang.
Con d.a.o cọ xát xuống đất và phát ra âm thanh xèo xèo.
Chúng tôi kinh hoàng nhưng không ai dám cử động.
Dựa trên kinh nghiệm vừa rồi, ánh sáng đen là thời điểm an toàn và là cơ hội để có thể sống sót.
Nhưng khi quay lại, chúng tôi phát hiện Tiểu Kiều và Diệp Diệp đã biến mất.
Ba người chúng tôi nhìn nhau, và cuối cùng, chúng tôi quyết định bỏ lại bọn họ.
Trên hành lang vẫn còn vang lên tiếng hát của Tiểu Ái và tiếng d.a.o kẽo kẹt ở gần đó.
Chúng tôi không dám thở phào nhẹ nhõm cho đến khi âm thanh đó đã đi rất xa.
Chị Lệ biểu hiện rất khó coi, chị thở dài một hơi: “Hai người biết không, mỗi lần đến một nơi như thế này, tôi sẽ luôn chuẩn bị trước cho mọi tình huống.” “Nhưng tôi không ngờ rằng, nơi này thực sự rất kỳ lạ.”
Chị Lệ nói rằng, tòa nhà này trước đây đã từng xảy ra vụ tử vong. 
Nhưng các hồ sơ liên quan khá ít, chỉ nói rằng tổng cộng có năm người chết. 
Theo phân tích của chúng tôi, có lẽ Tiểu Ái, bố của Tiểu Ái và thầy Cao đều là những nạn nhân.
Hai nạn nhân còn lại là ai, chúng tôi không thấy, cũng không thể đoán được danh tính của họ.
Không gian ở đây có lẽ đã bị bóp méo bởi sự oán hờn.
Ở đây liên tục lặp lại khung cảnh về vụ g.i.ế.c người cách đây vài năm.
Tiểu Ái, thầy Cao và người đàn ông đó đều là chìa khóa để chúng tôi có thể ra ngoài.
Suy nghĩ kĩ, thầy Cao là người có khả năng giải quyết mọi vấn đề.
Lúc Tiểu Ái m.ổ b.ụ.n.g Mỹ An, tôi đã cảm thấy rùng mình.
Ngay sau đó, chúng tôi nhận ra một điều khác.
Danh tính của hai người đã c.h.ế.t còn lại cũng có thể là chìa khóa.
Chị Lệ cười khổ: “Người đã khuất có thể... là... em gái R?”
 
Chương 14


“Hay thử một lần nữa xem sao?” Thập Ngũ đưa ra quyết định và bảo tôi gửi tin nhắn cho em gái R.
Em R nhanh chóng trả lời: “Mọi người đã đến chưa? Em sợ quá, căn hộ rất hỗn loạn.” “Em có thể nghe thấy tiếng hát của trẻ em, tiếng khóc, tiếng kêu than của phụ nữ, tiếng la mắng của đàn ông.” 
“Em phải làm gì bây giờ? Em đang cảm thấy rất hoảng sợ. Mọi người hãy nhanh chóng đến cứu em với!!”  
Tôi, Thập Ngũ và chị Lệ cùng nhau nghiên cứu một chút và nhận ra rằng em R rất có thể cũng là một người bị mắc kẹt ở đây.
Nói cách khác, là hoàn cảnh của chúng tôi vô cùng giống nhau.
Tôi suy nghĩ một hồi lâu: “Hay là thử gửi tin nhắn thoại xem sao?”
Em gái R nhanh chóng phản hồi, giọng nói của cô ấy hoàn toàn bình thường, nhưng tràn ngập sự hoảng sợ.
Điều này làm chúng tôi hoàn toàn yên tâm về danh tính của em gái ấy.
Tiếc rằng, em R cũng không biết cách thoát ra ngoài và cũng rất bối rối.
Chúng tôi bắt đầu nghiên cứu các biện pháp để rời khỏi nơi quái quỷ này nhưng chị Lệ vô tình làm rơi điện thoại của mình.
Khi chúng tôi nhặt nó lên, Chị Lệ bảo chúng tôi xem giờ trên điện thoại của chị và phát hiện ra rằng thời gian trên điện thoại di động là năm 1995.
Tôi lập tức bật điện thoại lên, thời gian trên điện thoại của tôi và điện thoại của Thập Ngũ cũng giống hệt nhau.
Đùa chứ, vào năm 1995, chúng tôi còn chưa có điện thoại di động kìa!
Đột nhiên, tôi nghĩ đến một khả năng, chuỗi số đó có thể là một tín hiệu.
Cả thầy Cao và Mỹ An đều nói "1995050523", và "1995" có thể tương ứng với năm 1995.
Chưa kịp suy nghĩ thêm thì có một tiếng kêu thảm thiết vang bên ngoài cửa sổ.
Hình bóng một người phụ nữ rơi từ trên lầu xuống và chính xác là ở bậc của cửa sổ tầng dưới của chúng tôi Khi chúng tôi nhìn qua, nó đúng như dự đoán.
[Thầy Cao— một lần nữa bị xuyên qua bởi thanh thép!!]
 
Chương 15


“Có lẽ, nếu muốn thoát khỏi đây thì cần phải tìm hiểu nguồn gốc sự việc.”
Ý tưởng tôi đề xuất cũng được hai người họ chấp thuận.
Thập Ngũ cảm thấy chúng ta không thể vào được tầng mười chín.
Rõ ràng là tầng hai mươi có vấn đề chưa giải quyết được.
Ba người chúng tôi bước lên cầu thang và muốn lên tầng 20 thì nhìn thấy Diệp Diệp đang đứng ở đầu cầu thang.
Toàn thân cô run rẩy liên tục, sau đó cơ thể liên tục co giật không đều.
Cô ấy cứ thì thầm vào tường. Khi đến gần hơn, chúng tôi nhận ra rằng điều cô ấy đang hát chính là bài hát từ miệng Tiểu Ái: “Ném, ném, ném chiếc khăn tay và nhẹ nhàng đặt nó ra sau lưng đứa trẻ....."
Diệp Diệp đột nhiên quay đầu lại, há miệng rộng và phát ra một tiếng kêu chói tai.
Ánh đèn đỏ đột nhiên lóe lên ở cầu thang, Diệp Diệp liên tục nôn ra cả đống sợi tóc. 
Những sợi tóc đó dường như có sự sống, quấn chặt quanh cổ Diệp Diệp giống như sợi dây treo cổ tử hình.
Mặc dù khó thở nhưng cô ấy vẫn lẩm bẩm bài đồng dao: "Ném, ném, ném chiếc khăn tay và nhẹ nhàng đặt nó ra sau lưng đứa trẻ..."
Chúng tôi ngay lập tức cầm d.a.o cắt đứt những sợi tóc đó.
Nhưng những sợi tóc đó giống như mạch máu, phun ra một lượng lớn m.á.u tươi.
Thập Ngũ kéo mạnh sợi tóc, phần đuôi tóc bị kéo ra thực sự đã nối liền với các cơ quan nội tạng.
Một lượng lớn m.á.u và nội tạng bị lôi ra cùng với tóc và b.ắ.n tung tóe khắp nơi!
Diệp Diệp không ngừng gào thét và co giật trong vũng máu.
Ánh sáng biến mất ngay lập tức.
Ngay khi chúng tôi tiến lên một bước, chúng tôi va phải một thứ gì đó không xác định.
Tôi nhìn lên và thấy trên trần nhà là đầu của Diệp Diệp đã bị tóc siết cổ!
 
Chương 16


“Tôi..tôi đã chứng kiến một vụ g.i.ế.c người!!”
Một tin nhắn từ Tiểu Kiều đột nhiên xuất hiện trong nhóm.
Cô ấy đã bí mật gửi một đoạn video nhóm và trong video chúng tôi nhìn thấy một người đàn ông và một phụ nữ nằm bất động trên sàn nhà.
Tiểu Kiều co ro trong một góc, camera hướng về hiện trường án mạng.
Người đàn ông cầm một con d.a.o sắc trong tay, vẻ mặt đờ đẫn, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên mặt đất.
Người phụ nữ ngã xuống vũng máu, bất động.
Người đàn ông chợt ôm đầu khóc, không ngừng hét lên: "Tại sao? Tại sao em lại làm như vậy?" "Em có biết anh yêu em đến nhường nào không!" "Phụ nữ đều là lũ khốn nạn! Phụ nữ đáng chết!"
Người đàn ông rút con d.a.o ra khỏi cơ thể người phụ nữ và bắt đầu chặt cô ấy thành từng mảnh một.
Từ màn hình có thể thấy cách thao tác của người đàn ông rất chuyên nghiệp.
Từng vết d.a.o được cắt theo kết cấu cơ bắp của người phụ nữ và tránh mọi đường gân.
Các khớp xương cũng lần lượt bị chia ra từng khúc. 
Máu b.ắ.n lên trên mặt người đàn ông, nhưng anh ta trông có vẻ thích thú và vô cùng sảng khoái.
Anh ta xếp thịt và xương đã cắt thành từng loại, gọn gàng như một tác phẩm nghệ thuật.
Người đàn ông cúi đầu, áp mặt vào thịt và xương, như thể đang cảm nhận được mùi vị của người phụ nữ.
Tiểu Ái bất ngờ xuất hiện trong ống kính.
Bé Ái chỉ biết khóc nhìn người đàn ông: "Bố ơi, xin đừng làm hại mẹ!"
Người đàn ông mỉm cười: "Bố muốn mẹ con mãi ở bên cạnh chúng ta!!"
Tiểu Ái trong camera đột nhiên nhìn Tiểu Kiều: "Chị ơi, chị làm ơn cứu mẹ em với được không?"
Người đàn ông lao tới và màn hình rung chuyển, chúng tôi không thể nhìn thấy gì nữa!
Chúng tôi chưa kịp phản ứng, thầy Cao người quấn đầy băng, khập khiễng bước lên đã gào lên: "Đồ điên! Tôi muốn kiện tên điên đó!"
 
Chương 17


Thầy Cao từng bước đi lên lầu, chúng tôi bám sát theo sau.
Cầu thang hai bên chạm vào lại biến thành bàn tay, tôi sợ đến mức nhanh chóng rút tay lại.
Thầy Cao bước đi chậm rãi, nhưng sau khi rẽ vào một góc, cô ấy đột nhiên biến mất.
Chúng tôi đi đến căn phòng nơi Tiểu Kiều cuối cùng biến mất.
Cánh cửa phòng hé mở và ánh đèn bên trong nhấp nháy.
Ánh sáng trong phòng cuối cùng cũng trở lại màu bình thường, nhưng hai bộ xương trắng nõn trên mặt đất lại khiến người ta rùng mình.
Cần mất một thời gian rất dài để xác người biến thành xương.
Hai người này đã c.h.ế.t từ rất lâu rồi.
Chị Lệ nhặt một con búp bê khỉ từ dưới đất lên.
Con búp bê này giống hệt con búp bê trên balo của Tiểu Kiều.
Nhưng con búp bê trên balo của Tiểu Kiều vẫn còn mới tinh, trong khi con búp bê trước mắt đã cũ rích.
Dường như nó đã bị bỏ rơi nhiều năm nên mới trở nên như thế này.
Nhưng khi chúng tôi nhìn vào ngày xuất xưởng in trên búp bê khỉ, rõ ràng là năm 2023.
Quần áo trên một xác c.h.ế.t cũng y hệt của Tiểu Kiều.
Như Tiểu Kiều đã băng ngoại thời gian và c.h.ế.t cách đây nhiều năm.
Đèn dần tắt, chúng tôi ngửi thấy mùi ôi thiu trong không khí xộc thẳng lên não.
Mùi hôi giống như mùi của một xác c.h.ế.t đang dần phân hủy.
Chị Lệ liền bật đèn pin của điện thoại.
Hai t.h.i t.h.ể trên mặt đất bắt đầu tái tạo m.á.u thịt, cuối cùng trở nên rách nát.
Thịt thối dần chảy mủ, giòi bọ lóc nhóc, tỏa ra mùi hôi thối khó chịu.
Bộ xương trên mặt đất cũng bắt đầu gãy vụn, cuối cùng biến thành vô số xác c.h.ế.t bị chặt thành từng mảnh.
Chúng tôi vô cùng sợ hãi và có một âm thanh "bang bang bang" phát ra từ một trong những căn phòng kế bên.
Người đàn ông điên gào thét lên trong phòng: "Phụ nữ là đồ khốn nạn! Phụ nữ là đồ khốn nạn!"
 
Chương 18


Người đàn ông bước ra khỏi phòng và nhìn chằm chằm vào chị Lệ.
Tôi và Thập Ngũ hoàn toàn bị người đàn ông đó phớt lờ.
Cả căn phòng rơi vào sự im lặng c.h.ế.t chóc, không lâu sau, người đàn ông chậm rãi bước về phía trước.
Người đàn ông cầm một chiếc rìu khổng lồ trong tay và kéo nó xuống đất, tạo ra âm thanh xèo xèo.
Chúng tôi nghe thấy da đầu tê dại, nhưng ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng hát của Tiểu Ái: "Ném, ném, ném chiếc khăn tay, nhẹ nhàng đặt nó ra sau lưng đứa trẻ....."
Người đàn ông chợt sững người, rồi giận dữ gầm lên: "Đừng hát nữa, ngoan ngoãn quay vào trong nhà đi!"
Tiểu Ái bắt đầu khóc không ngừng, và ánh đèn trong phòng đỏ dần theo tiếng khóc.
Người đàn ông mở cửa, Tiểu Ái bước vào, anh ôm chặt lấy Tiểu Ái: "Tiểu Ái, chúng ta không cần mẹ nữa, được không? Ba sẽ yêu thương Tiểu Ái, ba sẽ luôn yêu con.”
Tiểu Ái nằm trong vòng tay của người đàn ông với đôi mắt vô hồn, chờ đợi người đàn ông chạm vào má cô.
Ngay khi người đàn ông đưa tay ra, một con d.a.o sắc nhọn đã đ.â.m vào cơ thể người đàn ông.
Tiểu Ái dùng ánh mắt vô cảm nhìn người đàn ông, sau đó cứ thế đâm, đ.â.m nát gan của người đàn ông.
Người đàn ông ngã xuống đất, thở hổn hển vì đau đớn.
Tiểu Ái mỉm cười nhặt chiếc rìu khổng lồ của người đàn ông.
Khi chiếc rìu chặt xuống, m.á.u b.ắ.n tung tóe khắp nơi, phần th@n dưới của người đàn ông bị chiếc rìu chặt đứt thẳng thừng.
Ruột và m.á.u chảy đầy trên mặt đất, người đàn ông điên cuồng bò ra ngoài, cố gắng trốn thoát.
Nhưng Tiểu Ái đã vứt đôi dép của mình và dùng đôi chân trắng nõn dẫm lên ruột người đàn ông.
Người đàn ông không thể tin được nhìn Tiểu Ái: “Mày là ai, mày là ai!”
Lúc này, đột nhiên có tiếng bước chân.
Tiểu Ái mỉm cười và nhìn ra bên ngoài: "Muốn chơi một trò chơi không nè?"
 
Chương 19


Tiểu Ái cầm rìu, từng bước rời khỏi phòng.
Sau khi tiếng ca hát bên ngoài và tiếng d.a.o biến mất, chúng tôi mới từ từ rời đi.
Vừa bước ra ngoài, chúng tôi đã phát hiện ra một vấn đề.
Toàn bộ hành lang thực sự đang nhấp nháy ánh sáng trắng và mọi thứ trông rất rõ ràng.
Tường không còn vết nứt và bong tróc, mà thay vào đó hoàn toàn mới toanh, như thể là một tòa nhà mới được cải tạo.
Tôi lập tức lấy điện thoại ra và quả nhiên, đúng như tôi dự đoán, thời gian hiển thị là năm 1995.
Sở dĩ những đồ trang trí mà chúng ta thấy rất mới lạ có lẽ là vì chúng ta đang ở năm 1995.
Có lẽ tất cả những điều này có thể tránh được nếu chúng tôi phát hiện ra điều này khi bước vào tòa nhà chung cư.
Thập Ngũ, chị Lệ và tôi bắt đầu thảo luận về kế hoạch.
Cả ba điện thoại đều không có sóng và không thể tương tác hay nhắn tin cho chương trình phát sóng trực tiếp nên chúng tôi không thể nhận được sự trợ giúp từ bên ngoài.
Vì vậy, mấu chốt tiếp theo là phải hiểu chuyện gì đã xảy ra trên tầng 20 và 19 của tòa chung cư này.
Điểm xuất phát ban đầu của chúng ta chính là dãy số “1995050523”.
Chị Lệ liền lấy điện thoại di động ra và tìm kiếm theo các con số.
Bây giờ không hề có tín hiệu nhưng khi chị Lệ nhập địa chỉ thì thông tin hiện ra.
Toàn bộ trang web chứa đầy thông tin về xã Kiến Quốc ở thành phố Mạch Hạ Khẩu.
Những tin tức này có từ năm 1995, nhưng là hình ảnh cắt từ tờ báo cũ.
Chị Lệ tìm kiếm một lúc rồi đột nhiên đưa cho tôi và Thập Ngũ một tin tức—— "Người đàn ông nghi ngờ vợ ngoại tình khiến 2 người c.h.ế.t và 1 người bị thương"!
Chúng tôi đang hoang mang thì chị Lệ bất ngờ đá vào một vật gì đó dưới chân.
Nhìn kỹ hơn, chúng tôi phát hiện ra đó là một nửa cơ thể của thầy Cao.
[Ruột vẫn đang quằn quại trên mặt đất!!]
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom