Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

For A Lie - Trà Chanh Funatari/Phù Tha Nịnh Mông Trà

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
For A Lie - Trà Chanh Funatari/Phù Tha Nịnh Mông Trà
Chương 20


Chuyển ngữ: Trần

Gần như là trực giác trong tích tắc, khiến hắn cảm nhận được nguy cơ cận kề.

Tựa như thú hoang đánh hơi thấy khắc tinh, hắn nhận thức được phương hướng của mối đe dọa, bèn không chút do dự nhảy ngay ra sau cột. Bình thường hắn rất ít tiếp xúc với tay bắn tỉa, chỉ nhờ trực giác mà tìm được góc chết rồi trốn vào, hệt như một con mèo hoảng loạn, không thể bị dụ ra lần nữa.

Sở Giá Quân mở bộ đàm: Anh tưởng em không dám giết vài đứa thật sao?

Một chiếc xe đưa đón học sinh bị chặn cướp trên đường Hoài Hải, đang chạy về phía đường Hỗ Thanh Bình. Người trên xe quăng giấy ra ngoài cửa sổ đàm phán điều kiện, yêu cầu thả bọn cướp ở triển lãm trang sức ra, không được cho người bám theo.

Đám người này đều là những tay tội phạm liều lĩnh, từng gây ra án mạng, cách đàm phán thông thường khó đạt được hiệu quả. Bọn chúng hiểu rõ, bị tóm là chết, chỉ có nghe lời Sở Giá Quân đánh liều một phen mới có cửa thắng.

Viên đạn kia đã chọc giận Sở Giá Quân, mà bị Kỷ Dũng Đào lừa dối chính là nguồn cơn thịnh nộ. Nhận ra tâm trạng hắn bắt đầu mất kiểm soát, Kỷ Dũng Đào giang rộng hai tay tạo tư thế không có sự uy hiếp: Điều kiện cụ thể, chúng ta có thể bàn riêng...

Sở Giá Quân: Phải giết vài đứa trước đã thì các người mới biết điều!

Kỷ Dũng Đào: Không cần thiết phải làm vậy, những đứa trẻ đó đâu có thù oán gì với em, phải không? Em giận anh, đừng trút lên đầu kẻ khác. Em lại đây...

Sở Giá Quân: Anh mà biết nghĩ cho em? Em sẽ không qua đó đâu! Anh qua đây! Quỳ xuống nằm rạp ra đất, bò qua đây!

Kỷ Dũng Đào: Chúng ta trao đổi riêng đi.

Sở Giá Quân khản giọng rít lên the thé: Em đếm tới ba, anh lại đây! Em sẽ không qua đó đâu!

Dựa theo yêu cầu của Sở Giá Quân, gã chậm rãi khom người, dịu giọng lại: Em xem, anh không làm gì em cả, trên người cũng không có gì...

Sở Giá Quân lật lại nợ cũ: Anh dùng súng trên xe để bắn em!

Kỷ Dũng Đào: Anh không cầm theo gì cả. Em cũng không cần thả người trên xe, anh biết yêu cầu này vô lý, nhưng nếu em muốn anh đi theo em, vậy kiểu gì cuối cùng em vẫn phải thả bọn họ an toàn trở về chứ.

Sở Giá Quân: Em sẽ không tin anh nữa đâu.

Bộ đàm của Kỷ Dũng Đào vẫn réo vang nhưng gã không nhấc máy mà chầm chậm đặt nó xuống đất, đẩy ra xa.

Sở Giá Quân: Anh chỉ muốn cứu bọn họ thôi chứ chẳng phải vì muốn đi cùng em.

Kỷ Dũng Đào: Anh phải đảm bảo bọn họ đều bình an trước rồi mới có thể yên tâm đi cùng em chứ, phải không nào?

Kỷ Dũng Đào: Phải không nào?

Gã hỏi lại lần nữa, người đối diện mới ngần ngừ gật đầu.

Kỷ Dũng Đào: Vậy nghe lời anh, bảo với người ở trên xe, bảo bọn họ đừng làm bậy.

Sở Giá Quân cầm bộ đàm lên, vừa định mở miệng rồi lại lạnh lùng đặt xuống: Anh chỉ quan tâm đám người trên xe đó thôi. Anh cứu được đám người đó xong sẽ lập tức trở mặt với em.

Kỷ Dũng Đào bật cười: Tại sao anh phải trở mặt với em chứ?

Sở Giá Quân: Bởi vì anh là người tốt, phải bắt người xấu.

Kỷ Dũng Đào: Vậy em không làm người xấu nữa là được rồi mà.

Sở Giá Quân: Trước đây em làm rồi, nhưng anh vẫn cứ đòi bắt em. Vậy không công bằng. Anh tính nợ cũ với em trước.

Kỷ Dũng Đào: Đây không phải là tính nợ cũ. Đây gọi là thời hạn truy tố.

Sở Giá Quân: Chẳng ai dạy em thứ đó cả.

Trang sức trong hội trường thảy hết vào một chiếc bao tải. Sở Giá Quân đưa ra một vài điều kiện, để bọn họ lên xe du lịch, không được cho người bám theo, thả cho xe học sinh chạy ra khỏi thành phố.

Chỉ cần xe con tin này còn đó thì hắn tin rằng không kẻ nào dám manh động, có thể chạy thoát giống như những lần trước kia.

-

Hai chiếc xe khách lần lượt rời khỏi khu triển lãm, đám phóng viên theo sát bên cạnh, có mấy kẻ lúc ra còn trùm bao bố lên đầu, vậy nên chẳng thể xác định cụ thể được Sở Giá Quân và Kỷ Dũng Đào đã lên chiếc xe nào.

Nhân viên an ninh trong hội trường cũng đi từ cửa hông ra, trong đó có hai người tách khỏi đoàn, băng qua phía bên đường đối diện. Ở đó có một chiếc xe hàng màu trắng, người ngồi ghế lái trong xe nhìn chằm chằm vào hai người đang đi tới.

Gã mở cửa xe cho bọn họ vào. Hai người này đều mặc đồng phục nhân viên an ninh màu xám, nhưng một người là Sở Giá Quân, người còn lại là Kỷ Dũng Đào.

Bọn họ không lên bất cứ chiếc xe nào trong hai chiếc xe khách kia.

Sở Giá Quân: Đi về hướng ngược lại, chẳng mấy sẽ lộ tẩy thôi, mau rời khỏi thành phố.

Thành Cứu: Mày lôi một tên cớm lên xe?

Thằng cháu của Thành Cứu đứng dậy, cơ thể khổng lồ chen chúc chật ních bên trong xe hàng. Sở Giá Quân: Anh ấy đi cùng chúng ta.

Thành Cứu: Không được, tại sao chứ? Mày không được giấu tao...

Trước khi Sở Giá Quân rời khỏi triển lãm đã cùng Kỷ Dũng Đào đổi đồ với hai nhân viên an ninh. Việc này những nhân viên an ninh khác cũng biết. Ở trong triển lãm, bọn họ cũng bị dùng con tin để uy hiếp, không thể manh động; nhưng chỉ cần thoát khỏi tầm mắt của Sở Giá Quân, tiếp xúc với cảnh sát bên ngoài, thông tin quan trọng này sẽ đến tay cảnh sát chỉ trong phút chốc.

Vậy nên xe của bọn họ phải chạy thật nhanh, chạy được càng xa càng tốt.

Thành Cứu: Vậy trang sức thì sao? Mày để hết trang sức trên hai chiếc xe kia rồi cơ mà!

Sở Giá Quân liếc nhìn Kỷ Dũng Đào: Một đống thủy tinh rởm.

Thành Cứu: Hả?

Sở Giá Quân: Anh đã biết là em sẽ tới, làm gì có chuyện đồ trưng bày trong triển lãm là hàng thật? Thủy tinh rởm làm rất dễ, vài hôm là làm ra được một bộ đồ triển lãm đâu ra đấy ngay.

Sở Giá Quân hỏi Kỷ Dũng Đào: Vậy thì, hàng thật ở đâu?

Mấu chốt thật sự giờ mới bắt đầu.

Đám người trên chiếc xe du lịch kia hoàn toàn chẳng có giá trị gì. Bọn chúng chỉ hốt được hai bao tải thủy tinh, chạy về phía ngõ cụt đã được định trước sẽ bị cảnh sát tóm.

Năm phút sau, xe hàng lao đi trên con đường không một chướng ngại vật, khu triển lãm đã bị bỏ lại phía sau, khuất khỏi tầm mắt. Sở Giá Quân chăm chú nhìn Kỷ Dũng Đào: Anh biết hàng thật ở đâu, nói cho em đi.

Kỷ Dũng Đào: Tôi không chịu trách nhiệm khoản này, tôi không biết.

Sở Giá Quân ngẫm nghĩ: Có thể là ban tổ chức triển lãm trông coi nhỉ? Các anh bố trí an ninh chắc hẳn cũng phải thương lượng với bên họ. Bọn họ ở khách sạn nào, có thể nói cho em biết được chứ?

Hắn nhìn Kỷ Dũng Đào bằng ánh mắt vô tội, vô vàn điều muốn nói chẳng cần thốt thành lời.

Sở Giá Quân hít một hơi thật sâu, vò mặt: Anh Dũng, em không nỡ làm gì anh, nhưng người khác thì có.

Sở Giá Quân:...Bọn họ thật sự dám đấy. Anh biết chuyện cái tên lẻn vào làng chế thuốc phiện cuối cùng bị lột da mặt ra chứ? Không đáng đâu.

Kỷ Dũng Đào gật đầu: Nếu tôi nói địa chỉ khách sạn, cậu cũng phải báo lại tình hình xe chở học sinh. Cậu khống chế hai đầu thế này, về bản chất là bất khả thi. Đám người đó cậu vừa mới gom lại, chẳng có gì đảm bảo được cả.

Sở Giá Quân bật cười: Anh cứ yên tâm đi. Bản thân bọn chúng cũng sợ chết mà.

Nếu hai chiếc xe du lịch kia chỉ là tấm bia đánh lạc hướng, vậy thì tương tự, xe chở con tin dùng để đảm bảo an toàn cho xe du lịch cũng chỉ là một tấm bia ngụy trang. Xe chở học sinh đã được phát hiện ở trạm xăng ven đường, bên trong chỉ có thầy trò hoảng loạn bị trói vào ghế ngồi, bọn cướp từ lâu đã mất hút.

Kỷ Dũng Đào: Cậu cố ý nhắm vào tôi, moi thông tin khách sạn từ tôi rồi tóm lấy người bên ban tổ chức để hỏi ra chỗ giấu hàng thật?

Kỷ Dũng Đào: Có đầu óc như vậy tội gì phải đi làm việc này.

Dù sao Sở Giá Quân đã đạt được mục đích: Kỷ Dũng Đào bị chiếc xe chở con tin kia ép lên xe của bọn họ, giờ cho dù biết được con tin bình an cũng chẳng kịp nữa rồi, trốn sao cho thoát.

Sở Giá Quân thở phào, hưởng thụ sự yên bình ngắn ngủi trong xe: Vết thương của anh thế nào rồi? Em gọi điện thoại tìm anh mà bọn họ chẳng chịu nói cho em biết.

Kỷ Dũng Đào: Miệng bảo không nỡ mà đâm liền ba nhát.

Kỷ Dũng Đào: Rốt cuộc cậu đã giết bao nhiêu người, bản thân có còn nhớ hay không?

Sở Giá Quân: Anh còn rảnh để ý đến bọn họ nữa? Chính bởi vì lần nào anh cũng để ý đến họ, con tin với chả Mộng Mộng gì đó, vậy nên lần nào cũng không bắt được em.

Thành Cứu vừa lái xe vừa dặn dò thằng cháu: Thông tin mà sai thì cứ bẻ cổ thằng cớm này ngay đi! Giờ rốt cuộc đi đâu đây? Tên này có khai hay không thế? Chúng mày đang nói cái đếch gì vậy?

Sở Giá Quân bực bội hít một hơi thật sâu: Anh Dũng, mau nói đi. Em có đầy cách không cần đánh anh mà vẫn bắt anh phải khai đấy.

Kỷ Dũng Đào: Cứ giết quách luôn đi. Phổi tôi bị thương rồi, sau này không thể vận động mạnh, về cơ bản cũng chẳng chấp hành nhiệm vụ gì được nữa. Cậu đã hủy hoại tôi rồi.

Sở Giá Quân bất mãn: Anh ăn nói cái kiểu gì thế? Em hủy hoại anh hồi nào? Em chặt tay chặt chân anh hay là khoắng sạch nhà anh đi rồi? Anh nói chuyện có lý lẽ chút đi được không? Chẳng phải vẫn khỏe re đây sao? Em cho anh tiền, anh đủ ăn đủ uống, còn có gì bất mãn nữa?

Sở Giá Quân: Anh thích em tên là Hứa Phi, đợi vụ này lắng xuống, em đi đổi tên thành Hứa Phi cũng được mà, sao anh lại... Chúng mày nói chuyện với anh ấy đi, tao hết nói nổi nữa rồi!

Thành Cứu: Hay là tìm chỗ ăn cơm đã? Hai đứa bay trông chừng nó, để tao đi mua cơm...

Sở Giá Quân: Tao nuốt không trôi! Tức no luôn rồi!

Thành Cứu: Nó chọc mày tức thế mày còn giữ lại nó làm gì? Giết quách đi rồi tóm lấy đứa nào biết địa chỉ ấy!

Sở Giá Quân: Mẹ kiếp, đây là chuyện nhà của đại ca mày, đến lượt loại tôm tép như mày chõ mõm vào à?

Thành Cứu: Lại còn đại ca với tôm tép cơ? Giờ mày có gì? Tiền không có, súng cũng không, mày...

Chưa dứt lời, chỉ nghe một tiếng động khẽ, họng súng đã nhè thẳng vào gã. Đó là súng giật được từ chỗ nhân viên bảo vệ.

Sở Giá Quân trợn trừng mắt, giọng âm u: Mày lựa lời mà nói cho tao.

Rồi hắn lại quay sang nhìn Kỷ Dũng Đào, cũng bằng cặp mắt ấy: Anh Dũng, thế này đi. Cứ một phút anh không nói, em sẽ mở cửa sổ bắn chết một người trên đường, vui ra trò phải không nào?

-

Quanh đi quẩn lại, xe lại lái về trung tâm thành phố.

Khách trọ lại tại khách sạn này thoạt nhìn đều quần là áo lượt. Đây là nơi tiếp đón quản lý ban tổ chức, là nhân viên Hoa kiều đến từ công ty trang sức Nhật Bản, thông thường đều sẽ cẩn thận sắp xếp ở lại khách sạn cao cấp như thế này.

Đá cẩm thạch màu vàng nâu và trắng muốt được sử dụng làm tông màu chủ đạo của sảnh chính. Bố cục gọn gàng thoáng đãng khiến nơi này thuộc phạm trù đẳng cấp khác hẳn nhà khách.

Xe dừng trước cửa khách sạn, Thành Cứu định xuống xe, Sở Giá Quân cản lại: Lái lên phía trước chút nữa, ít nhất là ba con phố.

Sở Giá Quân: Đi nghe ngóng xem trong phòng có bao nhiêu người, xong thì quay trở lại xe. Nếu chỉ có một người thì lái xe tới trước cửa khách sạn, viện cớ lùa người ta ra đây; Nếu có nhiều người ở đó thì hai đứa cùng đi, dùng súng khống chế, hỏi ra rồi thì giết.

Hai tên cướp xe chở học sinh lúc trước cũng đã trở vào thành phố, chạy tới tập hợp lại với bọn họ. Xe hàng bỗng chốc chật ních. Cuối cùng, một trong hai tên kia đi thăm dò tình hình ở trong phòng. Tên đó trông rất tầm thường nhưng được cái đứng đắn, là kẻ ít gây chú ý nhất trong đám bọn họ.

Để ngăn Kỷ Dũng Đào tạo ra động tĩnh gì trong xe, tay chân của gã bị trói lại, mắt cũng bị bịt kín.

Những kẻ còn lại ngồi trong xe đợi tin, khoảng năm phút sau, tên đó quay trở lại, nói trong phòng chỉ có một người ở.

Theo kế hoạch, Thành Cứu lái xe tới trước cửa khách sạn. Bên ngoài lác đác vài người. Xe dừng lại, tên đó vừa mở cửa nhảy xuống, Sở Giá Quân bất chợt nói: Lái xe! Mau!

Thành Cứu: Cái...

Sở Giá Quân: Mau lái đi!

Cùng lúc Thành Cứu đạp chân ga, vài vị khách "lẻ tẻ" ngoài khách sạn đồng loạt rút súng nhắm thẳng xe hàng, còn có người nhảy ra từ sau bụi cây. Đường đón xe của khách sạn vốn thông thoáng thình lình bị xe chặn hai đầu trước sau. Nhưng Sở Giá Quân phản ứng cực nhanh, đường còn chưa bị chặn kín, xe hàng đã đánh lùi hất văng chiếc xe đằng sau rồi lao ra đường cái.

Qua kính chiếu hậu, có thể thấy tên vừa xuống xe còn định phản kháng nhưng lập tức đã bị xả súng bắn chết.

Sở dĩ Sở Giá Quân thấy không ổn, là bởi lượng người trước cửa khách sạn quá ít. Chẳng những ít hơn hồi nãy đi ngang qua, hơn nữa nhìn vào sảnh chính, quầy tiếp tân cũng vắng tanh. Hiển nhiên là có người dự liệu trước được tình huống này, trong khoảng thời gian ngắn đã sơ tán dân thường khắp trong ngoài khách sạn đi, thay bằng cớm chìm để chặn xe.

Đằng sau xe hàng lao đi như tên bắn không ngừng xuất hiện xe cảnh sát truy đuổi. Trong xe, Sở Giá Quân nhìn chòng chọc vào Kỷ Dũng Đào.

Sở Giá Quân: Phải rồi... phải rồi... em có thể đoán được anh sẽ tráo trang sức thành thủy tinh rởm, anh ắt cũng sẽ lường được việc em nhắm vào thứ gì mà đến...

Sở Giá Quân: Anh đã sắp sẵn rồi phải không? Đến cả địa chỉ khách sạn cũng giả bộ miễn cưỡng nói cho em biết...

Kỷ Dũng Đào không hé răng. Gã nghe thấy tiếng súng lên nòng, cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần... Vậy nhưng ngay giây sau, Sở Giá Quân lại kéo kính cửa xe xuống, định nổ súng vào người đi đường; Kỷ Dũng Đào dồn hết sức bình sinh huých về phía hắn. Trong chiếc xe hàng đang lao vun vút, hai người cùng mất thăng bằng, ngã nhào xuống sàn xe. Gã còn định tiếp tục ngăn cản hành động của Sở Giá Quân, nhưng thằng cháu của Thành Cứu đã xốc gã dậy, dập đầu gã xuống sàn bằng một thứ sức mạnh kinh hồn.

Đầu óc dần mờ mịt. Còi báo động, súng vang, mùi máu, tiếng gào của Sở Giá Quân... Kỷ Dũng Đào ngã vật xuống, lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, vô cùng thanh thản, khóe môi chậm rãi nở một nụ cười.

Xe hàng chật vật cắt đuôi được một lượt truy kích, dồn hết tốc lực lao về phía đường quốc lộ rời khỏi thành phố.

-

Khi tỉnh lại, gã cảm nhận được Sở Giá Quân đang ngồi phía đối diện mình.

Không còn nghe tiếng còi báo động, hay tiếng phố thị ồn ào huyên náo nữa. Chiếc xe hàng này có lẽ đã chạy thoát khỏi thành phố rồi.

Ba tên cướp còn lại trong xe đang tranh chấp kịch liệt xem phải làm gì tiếp theo. Có tên bảo bắn chết Kỷ Dũng Đào đi, cũng có tên bảo giữ gã làm con tin.

Sự việc đã hoàn toàn vượt ngoài tầm kiểm soát, chệch hẳn khỏi kế hoạch ban đầu của Sở Giá Quân. Hiện giờ bọn họ chỉ có chiếc xe hàng này cùng với vài ba khẩu súng quèn, và một con tin.

Kỷ Dũng Đào tỉnh dậy, vẫn nghe tiếng Sở Giá Quân ở phía đối diện lẩm bẩm một mình, thì thầm lảm nhảm như kẻ khùng điên. Thấy Kỷ Dũng Đào tỉnh lại, hắn vẫn lẩm nhẩm thêm vài câu không rõ đầu đuôi, rồi mới dùng giọng điệu mềm mỏng đến quái gở, nói: Em định xong vụ này sẽ nghỉ tay thật mà.

Sở Giá Quân: Sao anh lại đối xử với em như thế?

Thành Cứu ngồi ghế lái chửi đổng: Con bà mày, cái gì mà xong vụ này? Giờ còn đi đâu được nữa?

Sở Giá Quân trở giọng gắt gỏng: Tao đang nói chuyện với anh Dũng, không nói chuyện với mày!

Trong lúc tuyệt vọng, tâm trạng hắn hoàn toàn mất kiểm soát, rút súng dí vào giữa trán Kỷ Dũng Đào: Lão ta đúng đấy, em nói thế nói nữa với anh cũng có ích gì đâu? Chia cách bao ngày, gặp mặt anh liền hỏi về đám người đã bị em giết, anh nào có hỏi em sống ra sao? Trong mắt anh, đám người chết ấy quan trọng hơn em sao?

Trán Kỷ Dũng Đào bị họng súng ịn vết bầm tím. Đồng bọn bên cạnh rốt cuộc chịu hết nổi nữa: Dù sao cũng không thoát được, bắn chết thằng cớm này luôn đi!

Bầu không khí trong xe thoáng chốc đặc quánh lại.

Giây tiếp theo, cửa xe đột ngột bị tên đó đẩy ra, Kỷ Dũng Đào bị gã đạp văng khỏi chiếc xe hàng đang chạy băng băng, lăn một quãng xa trên mặt đường. Bả vai vang lên tiếng xương nứt, đầu đập xuống đất, nhất thời trong óc chỉ toàn tiếng ong ong.

Giữa những tiếng ù ù bên tai, gã chợt nghe tiếng súng. Vài tiếng súng liên tiếp vọng ra từ trong chiếc xe hàng đang vun vút rời đi. Tiếp đó, xe hàng mất lái, tiếng xe va đập uỳnh uỳnh vang lên, cuối cùng lặng yên bất động.

Từ bóng tối trong khoang xe, một bóng người đầy máu bước ra.

Sở Giá Quân giắt khẩu súng bắn chết đồng bọn vào bao súng, chạy về phía Kỷ Dũng Đào đã gần bất tỉnh. Vải che mắt tuột ra, Kỷ Dũng Đào trông thấy xung quanh là một vùng ngoại ô hoang vắng, hai bên đường gồ ghề hiểm trở là những bãi cỏ dại cao nửa người xa đến ngút tầm mắt.

Sở Giá Quân bước về phía gã, máu trên người nhuộm thẫm cỏ dại ven đường. Người hắn bê bết máu, ôm chặt cứng lấy gã vào lòng: Em sẽ không để bọn chúng động tới anh đâu, kẻ nào đụng tới anh, kẻ đó phải chết.

Giọng điệu của hắn đã hoàn toàn bất bình thường, hệt như một cây vĩ cầm lạc điệu.

Tiếp đó, giọng Sở Giá Quân lại nức nở tội nghiệp: Anh Dũng ơi, anh đừng bắt em được không? Anh cứ coi như không biết chuyện của em, chúng ta cùng bỏ trốn, có được không?
 
Chương 21


Chuyển ngữ: Trần

Xe hàng tông vào tảng đá bên lề đường, đèn bên trái vỡ tan, mặt trước lõm hẳn xuống một mảng. Sở Giá Quân lôi mấy cái xác trên xe xuống, đá vào trong bụi cỏ, nháy mắt đã bị cỏ rậm cao vút nuốt chửng.

Lúc xử lý xác thằng cháu của Thành Cứu, hắn gặp phải chút phiền toái. Cái xác khổng lồ này như một núi mỡ đắp lên, vượt khỏi khả năng xê dịch của hắn.

Hắn đành phải đưa mắt về phía người kia. Ánh mắt ấy tựa như mỗi lần Hứa Phi quên mang chìa khóa, đạp xe tới đơn vị tìm Kỷ Dũng Đào vậy.

Sở Giá Quân: Anh Dũng, giúp em một tay được không?

Kỷ Dũng Đào không đáp.

Sở Giá Quân: Một mình em không vác được, tên béo này nặng quá.

Sở Giá Quân: Anh Dũng ơi, em giúp anh cởi trói được không? Anh giúp em một tay, không thì chẳng tài nào kéo được nó ra ngoài.

Sở Giá Quân: Anh Dũng? Anh Dũng?

Hắn nhào tới bên Kỷ Dũng Đào, phát hiện gã đã bất tỉnh nhân sự.

Sở Giá Quân ngơ ngác lùi lại nửa bước, sau đó ngồi xổm xuống đất, người dại ra. Hắn chẳng biết phải xử lý tình huống trước mắt thế nào cho phải, cũng chẳng biết nên đợi người kia tỉnh lại hay đưa vào bệnh viện.

Ngay lúc này, hai bàn tay nắm lấy hòn đá nện về phía đầu hắn; Sở Giá Quân phản ứng cực nhanh, miễn cưỡng né được, phát hiện Kỷ Dũng Đào giả chết đánh lén mình.

Sở Giá Quân giật lấy hòn đá: Em thấy anh muốn chết lắm rồi đấy!

-

Kỷ Dũng Đào đưa Hứa Phi đi chợ về, tạt qua trung tâm bách hóa, nhìn thấy chiếc tivi trong tủ kính. Loại tivi đắt đỏ này giá phải bằng mấy tháng lương của gã, không ít người đi ngang qua đều trầm trồ nhìn về phía quầy.

Tuần trước được phát tiền thưởng, năm trăm đồng. Thường thì hôm nhận được trợ cấp, hai anh em sẽ ra ngoài ăn tiệm. Có điều nếu để dành tiết kiệm thì không chừng năm nay có thể tích đủ tiền mua cái tivi.

Nhưng suy đi tính lại, không biết tiền mua điện thoại di động phải tích cóp đến bao giờ, mua xe càng là chuyện hão huyền. Người bỏ nghề ngày càng nhiều, khu tập thể sông Ái Nha là nhà ở đơn vị cấp cho, nhân công xưởng bông chiếm một nửa hộ dân cư. Gần đây bên đó có chút xôn xao biến động, hình như lợi nhuận của xưởng không được tốt, sắp phải sáp nhập nhận thầu với thị trường dệt may, nhưng vẫn chưa tìm được người tiếp quản.

Kỷ Dũng Đào nhả ra một luồng khói, kệ vậy, chuyện này chẳng đến lượt mình lo. Trời có sập xuống thì cảnh sát vẫn có đất dụng võ.

Đi ngang qua siêu thị, Sở Giá Quân muốn dùng tiền tiêu vặt mua sô cô la nhập khẩu. Kỷ Dũng Đào đã chẳng lấy làm lạ nữa, tiền tiêu vặt của thằng nhóc này đều xài để ăn uống chơi bời.

Gã về nhà trước, rửa rau, sơ chế, bật bếp, nấu cơm. Một lúc sau, thằng em gã mới về.

Sở Giá Quân: Anh đoán xem em đi siêu thị mua sô cô la, rút thăm trúng thưởng được cái gì nè?

Kỷ Dũng Đào vẩy sạch nước trên tay, quay đầu nhìn thấy hắn đứng ở cửa bếp. Sở Giá Quân cầm một hộp quà nhỏ, lôi từ trong đó ra một chiếc tivi. Nó mới toanh, chỉ to bằng lòng bàn tay, ăng-ten kéo dài ngoẵng.

Không biết vì đâu, Kỷ Dũng Đào chẳng thốt nên lời. Gã nhìn Sở Giá Quân quẳng chiếc tivi đi, lại móc từ sau lưng ra một chiếc hộp hình chữ nhật: Anh đoán xem, em còn rút thăm trúng cái gì?

Khung cảnh phòng bếp chợt biến ảo, biến thành một đoàn tàu hỏa. Hai bên là những hành khách ôm đầu run lẩy bẩy, Sở Giá Quân đứng ở chính giữa lối đi, móc từ trong hộp ra một khẩu súng trường, nhàn tản thong dong bước về phía gã, cứ mỗi một bước đi lại xả súng vào hai bên. Hoa máu lần lượt nở rộ giữa khoang tàu, từ xa tới gần.

Hắn bước về phía Kỷ Dũng Đào, thi thể chất chồng sau lưng. Bước tới trước mặt người đàn ông, khẩu súng nhắm thẳng vào giữa trán gã.

Sở Giá Quân hỏi, anh đoán xem, em còn rút trúng gì nữa?

Ấn đường chợt đau nhói. Gã tỉnh dậy từ cơn ác mộng; trước mặt, Sở Giá Quân đang chần chừ giơ tay chạm vào vết thương trên trán gã, thấy gã tỉnh dậy, người kia liền rụt tay lại.

Kỷ Dũng Đào bị hắn lôi lên xe, xác thằng béo đã bị hất xuống. Sở Giá Quân buộc một sợi dây vào cổ chân tên đó, đầu còn lại buộc vào một tảng đá ven đường, sau đó để cửa mở khởi động cho xe chạy.

Trong khoang sau nhoe nhoét máu chỉ còn lại mình Kỷ Dũng Đào. Trời đã tối mịt, giơ tay lại gần không thấy năm ngón, bọn họ đều không biết xe đang lái đi đâu.

Loại xe dùng để gây án này đã được dán giấy bóng màu trà lên cửa kính từ trước, từ ngoài nhìn vào không thấy bên trong. Ngoài trời tối mịt, có vài phút, Kỷ Dũng Đào đã ngỡ mình chết rồi, chết rồi xuống địa ngục, chờ đợi ở nơi bóng tối vô cùng vô tận này.

Ban đầu chẳng ai lên tiếng. Sở Giá Quân trói gã vào ghế ngồi, đút cho gã ít nước. Bóng đêm thăm thẳm, Kỷ Dũng Đào nhìn không rõ, chỉ cảm thấy thứ rót vào miệng có mùi tanh, mới phát hiện ra đó là máu.

Gã nôn ra. Sở Giá Quân khuyên: Anh phải ăn vào, không là sẽ chết đó.

Kỷ Dũng Đào không chịu ăn thứ hắn đút cho nữa.

Xe lái trong bóng tối rất lâu, tiến vào một khu rừng. Kết quả trước sau trái phải toàn là cây, bị kẹt ở chính giữa.

Sở Giá Quân dừng xe, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ trời sáng.

Kỷ Dũng Đào nghe thấy hắn cất lời: Em cứ tưởng anh chết rồi.

Kỷ Dũng Đào cũng ngỡ rằng mình sẽ chết. Lúc Sở Giá Quân cầm hòn đá trong tay nện về phía mình, gã cho rằng mình sẽ cứ thế mà bất tỉnh, rồi chết đi.

Nhưng người kia chỉ nện một nhát, thấy gã bất tỉnh nhân sự liền không dám xuống tay nữa.

Giữa khoảng bình lặng ngắn ngủi, Kỷ Dũng Đào hiếm hoi chủ động mở lời nói chuyện với hắn.

Kỷ Dũng Đào: Lúc đó em... tại sao lại ngụy trang thành Hứa Phi?

Sở Giá Quân: Em phải ra khỏi ga tàu.

Kỷ Dũng Đào: Em quẳng Hứa Phi ở đâu rồi?

Sở Giá Quân: Hình như là qua trạm Đài Châu một chút.

Kỷ Dũng Đào: Vậy mà em vẫn còn nhớ.

Sở Giá Quân:...Vốn là không nhớ, nhưng lại sợ anh hỏi đến.

Kỷ Dũng Đào: Thật sự là ở gần trạm Đài Châu sao?

Trong đêm tối, cái bóng của Sở Giá Quân khẽ gật đầu.

Kỷ Dũng Đào: Được, anh biết rồi.

Sở Giá Quân móc hai điếu thuốc cuối cùng trong bao ra, đưa một điếu cho gã trước. Trong khoang xe tối mịt, hai điểm đỏ lập lòe, lãng đãng mùi khói thuốc.

Một lúc sau, giọng Sở Giá Quân khe khẽ vang lên: Em thật sự muốn làm Hứa Phi.

Kỷ Dũng Đào: Nhưng em lại lấy tên nó làm đủ mọi chuyện xấu, em không làm được.

Sở Giá Quân: Là bởi chẳng ai dạy em. Nếu em biết phải làm thế nào, nếu như có người dạy em, chắc chắn em sẽ làm tốt.

Kỷ Dũng Đào: Em sẽ thật sự đi học đại học sao?

Sở Giá Quân gật đầu.

Kỷ Dũng Đào: Không đi làm cướp nữa?

Sở Giá Quân gật đầu.

Kỷ Dũng Đào: Vậy em cũng sẽ giống anh, mỗi tháng cầm đồng lương vài trăm bạc, chen chúc xe buýt, chỉ uống được loại rượu rẻ tiền nhất, hút thuốc lá loại trong nước, siêu thị nhập khẩu cả năm mới dạo một lần, tiêu tiền còn phải tính toán.

Giọng Sở Giá Quân lạc đi, như đang khóc: Đều được mà.

Kỷ Dũng Đào: Tại sao bây giờ được, hồi trước lại không được?

Sở Giá Quân cúi đầu, đốm lửa đầu thuốc run rẩy giữa đêm đen: Bởi vì em muốn được làm Hứa Phi mãi.

Câu chữ bởi tiếng khóc mà ríu lại vào nhau: Em biết anh đối tốt với em bởi vì em là Hứa Phi, ngay từ đầu đã là vậy. Nếu như ngay từ đầu anh biết em không phải thì anh đã chẳng đưa em về nhà.

Kỷ Dũng Đào không đáp.

Sở Giá Quân: Dựa vào đâu chứ, dựa vào đâu mà Hứa Phi lại có, dựa vào đâu mà em lại không có những thứ tốt đẹp ấy? Em biết Hứa Phi không làm gì sai, nhưng em biết làm thế nào được? Nếu ngay từ đầu em tự thú với anh, liệu em sẽ không bị bắn chết chứ? Anh nói thật với em đi.

Đốm lửa thuốc bên phía Kỷ Dũng Đào, chầm chậm lắc trái phải.

Sở Giá Quân: Vậy anh nói cho em biết em phải làm thế nào đi? Em cố gắng làm Hứa Phi, anh cho em làm tiếp có được không? Chúng ta tìm một nơi không quen biết ai cả, tiếp tục sống như vậy. Sau đó em sẽ đi học, đi học tiếng Anh, đi tìm việc. Em không cướp nữa, cũng không cần dạo cửa hàng nhập khẩu, không cần nhà cao cửa rộng. Em không cần gì nữa cả, anh cho em tiếp tục làm Hứa Phi đi được không? Em xin anh đó...

Kỷ Dũng Đào: Anh đã từng tới làng Lệ, biết chuyện của em rồi.

Kỷ Dũng Đào: Còn nhớ mẹ em không?

Sở Giá Quân lắc đầu, hắn chẳng nhớ gì nữa cả. Cha nuôi không cho hắn nhắc về gia đình trước đây, chẳng bao giờ nhắc, chẳng bao giờ nhớ, lâu dần cũng quên.

Kỷ Dũng Đào: Vậy cũng tốt, nhớ lại chỉ thêm đau buồn.

Sở Giá Quân: Anh Dũng ơi, nếu chúng mình đi với nhau, đơn vị của anh còn cấp tiền mỗi tháng cho anh nữa không?

Kỷ Dũng Đào: Không đâu. Đơn vị là thế, em phải làm việc trong đơn vị, đơn vị mới cấp tiền cho em.

Sở Giá Quân: Vậy ai cấp tiền cho đơn vị?

Kỷ Dũng Đào: Nhà nước.

Sở Giá Quân: Vậy ai cấp tiền cho nhà nước?

Kỷ Dũng Đào:...Chắc là nhân dân cả nước.

Sở Giá Quân: Vậy ai cấp tiền cho mọi người?

Kỷ Dũng Đào: Đơn vị.

Vòng lặp kỳ diệu này lần đầu xuất hiện trong đầu Sở Giá Quân, tựa như một vòng quay vô tận bắt đầu chuyển động. Hắn lại hỏi: Vậy tại sao lại có đơn vị phát nhiều, đơn vị phát ít?

Kỷ Dũng Đào: Có những đơn vị kiếm được nhiều.

Sở Giá Quân: Vậy tại sao người kiếm được ít lại không đi cướp của người kiếm được nhiều? Đần thế!

Kỷ Dũng Đào dùng một thứ logic ngang ngược chấm dứt vòng lặp vô vọng này: Bởi vì trộm cướp là phạm pháp, phạm pháp sẽ bị bắn bỏ. Mọi người không muốn bị bắn, cũng không muốn đào tẩu khắp nơi, đều muốn làm Hứa Phi sống đời bình yên, vậy nên mọi người đều được sống yên.

Cũng không biết nghe lọt được bao nhiêu, Sở Giá Quân ngây ra hồi lâu, khẽ gật đầu.

Sở Giá Quân: Anh bỏ trốn cùng em, thì sẽ phải đổi đơn vị phải không?

Kỷ Dũng Đào: Chúng ta không có thân phận, chẳng vào được đơn vị nào cả, chỉ có thể làm ăn phi pháp.

Sở Giá Quân: Làm ăn phi pháp chính là làm những việc em làm trong giới đấy sao?

Kỷ Dũng Đào: Ừ.

Sở Giá Quân: Anh không muốn làm ăn phi pháp, Hứa Phi cũng không thể làm ăn phi pháp.

Kỷ Dũng Đào: Ừ.

Sở Giá Quân:...Thế hay là anh bán em đi, bán cho đơn vị của anh, đơn vị sẽ cho anh bao nhiêu tiền?

Kỷ Dũng Đào:...

Sở Giá Quân: Đơn vị sẽ rất thích anh phải không?

Kỷ Dũng Đào:...Sẽ thưởng ít tiền, tầm mấy trăm đồng. Sau đó có thể khen thưởng vinh dự, cũng có thể không.

Sở Giá Quân: Vinh dự là gì?

Kỷ Dũng Đào: Bọn họ sẽ gọi anh là anh hùng gì gì đó.

Sở Giá Quân: Anh hùng "gì gì đó"?

Kỷ Dũng Đào:... Bảo vệ an toàn tính mạng và tài sản nhân dân... kiểu vậy.

Sở Giá Quân: Vinh dự ấy lớn không?

Kỷ Dũng Đào: Rất lớn.

Sở Giá Quân: Anh có muốn bán em cho đơn vị để đổi lấy thứ đó không?

Đốm lửa thuốc bên phía Kỷ Dũng Đào rơi xuống, lụi tắt.

Kỷ Dũng Đào: Anh sẽ không bán em. Nếu em là Hứa Phi, sao anh lại bán em kia chứ?

Sở Giá Quân: Nếu em là Sở Giá Quân thì sao?

Kỷ Dũng Đào lặng thinh hồi lâu. Gió đêm xào xạc thổi qua rừng hoang, đêm đen chẳng thấy trăng, mọi thứ trong xe đều chìm vào một cơn mơ êm đềm mà quạnh quẽ.

Khi gió lặng, giữa cô tịch, giọng Kỷ Dũng Đào vang lên rất đỗi dịu dàng: Vậy anh sẽ tiễn em lên đường.

Sở Giá Quân: Sao không nói thẳng ra là giết em?

Kỷ Dũng Đào: Khác chứ. Giết em, là mong em đừng bao giờ quay trở lại; tiễn em lên đường, là hy vọng em chợp mắt, sau khi tỉnh dậy có thể làm lại từ đầu.

Điếu thuốc của Sở Giá Quân đã cháy hết, đốm lửa tựa cánh hoa đỏ co quắp, nhấn chìm vào vũng lầy tăm tối:...Tại sao anh lại khóc?

Kỷ Dũng Đào rốt cuộc không nén nổi tiếng khóc nữa: Bởi vì anh muốn cứu em, muốn em được làm lại từ đầu, thứ gì đáng có em đều có. Bởi vì anh cảm thấy có lỗi với em, anh đã không nhận ra em từ lúc ở ga tàu, không thể chấm dứt tất cả trước khi mọi việc diễn ra; anh đã nói sẽ cho em một mái nhà, nhưng rồi lại chẳng thể cho em được gì cả.

Kỷ Dũng Đào: Tiểu Phi, anh cầu xin em, em hãy đưa súng cho anh, để anh tiễn em lên đường. Chỉ một lát thôi, không đau đâu, em chỉ cần nhắm mắt lại, khi tỉnh giấc, mở mắt ra, em sẽ là con người mới, sẽ không còn nhớ gì cả, sẽ có ba, có mẹ, có trường học; bọn họ sẽ ra sức làm việc, mua KFC, mua coca, mua nhà lớn cho em... Bọn họ sẽ yêu thương em, không nỡ để em chịu khổ dù chỉ một chút...

Gió luồn vào từ ô cửa ngỏ, thổi tung mái tóc dài của Sở Giá Quân. Hắn nghiêng người qua, một lúc sau, dây trói trên người Kỷ Dũng Đào bị cắt đứt.

-

Rạng sáng, chiếc xe hàng nọ dừng giữa bãi cỏ dại.

Đất trời nằm giữa rìa xám đen, dáng hình muôn vật vừa giáng thế. Xa xăm nơi mom sông cạn, lau sậy mọc cao như phủ lấp cả vòm trời. Mặt đất trải kín lông sậy mềm mại, tựa như một tấm thảm lông cừu.

Sở Giá Quân quỳ bên mép sông, nhìn hình dáng mình phản chiếu trên mặt nước. Hắn vốc nước rửa mặt và tay, lau sạch máu trên đó đi. Kỷ Dũng Đào đứng sau lưng hắn, từng lọn tóc đen lênh đênh trong nước.

Phần tóc bị dao cắt nham nhở không đồng đều, thảm thương rũ xuống bên tai. Nhúm tóc bị cắt theo nước trôi đi, Sở Giá Quân nhìn hướng chúng trôi xa, lặng im không một tiếng động. Hừng đông ven bờ, khuôn mặt ngày thường luôn tươi cười giờ mang vẻ tĩnh lặng trong trẻo còn hơn cả nước sông.

Đôi môi Sở Giá Quân khẽ run rẩy: Ở đó không có anh, phải làm sao đây?

Kỷ Dũng Đào: Trong súng có hai viên đạn.

Khẩu súng ấy nằm chỏng chơ trên mặt đất, đã không còn là mục tiêu giành giật nữa. Sở Giá Quân cầm súng lên, thành thạo kiểm tra, sau đó bắn chỉ thiên.

Vài tiếng súng vang làm kinh động vô số chim chóc giữa rừng cây, tung cánh che trời lấp đất, quẩn quanh nam bắc. Hắn quỳ ở đó, ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ nhìn đàn chim bay.

Kỷ Dũng Đào sửa gọn đầu tóc lại cho hắn, bỏ dao xuống, cầm súng lên.

Kỷ Dũng Đào: Lúc lên đường, người ta phải mang theo thứ gì đó, nếu không sẽ không yên lòng đi đầu thai được.

Kỷ Dũng Đào: Em chẳng còn gì nữa rồi, vậy đưa anh theo đi. Sau khi em đi, anh cũng nối bước theo, vậy là em đưa anh theo rồi.

Sở Giá Quân:...Vậy nếu như em không muốn làm người nữa thì sao?

Kỷ Dũng Đào: Làm người tốt chứ, sao lại không muốn làm người nữa?

Sở Giá Quân ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời phản chiếu đàn chim giữa khoảng không xám xịt: Làm một chú chim tốt hơn chứ.

Sở Giá Quân cười khúc khích: Làm người khó quá, phải học tiếng Anh, còn phải học đi làm.

Kỷ Dũng Đào: Làm chim, bị bắt vào KFC biết phải làm sao?

Sở Giá Quân: Vậy anh đi ăn KFC không phải là xong rồi ư.

Hai người cùng bật cười. Chim bay tan tác, ven sông lại một lần nữa chỉ còn lại lau sậy đong đưa. Cánh lau sậy đáp xuống người hắn, dính vào nơi có vết máu.

Kỷ Dũng Đào: Chuẩn bị xong rồi thì báo với anh nhé, anh cũng sẽ báo với em.

Sở Giá Quân vẫn đang nhìn trời, nơi đó đã không còn cánh chim nào nữa.

Bờ môi hắn mấp máy, khẽ lẩm bẩm gì đó.

Kỷ Dũng Đào: Em định nói gì?

Đột nhiên, người đó quay đầu nhìn gã, hai mắt trợn trừng, toát lên vẻ lạnh lẽo quái gở.

Sở Giá Quân: Em không muốn chết.

Ngay sau đó, khẩu súng trên tay Kỷ Dũng Đào bị hắn dùng hòn đá ném bật ra, bóng hình hắn tựa như ma quỷ thoăn thoắt lủi vào giữa bãi sậy, biệt tích.
 
Chương 22


Chuyển ngữ: Trần

Đến bệnh viện lấy thuốc huyết áp xong, Kỷ Dũng Đào trở về khu tập thể. Bước chân lão rất chậm, bóng lưng khuất ánh chiều tà, nặng nề hằn lên những bậc thang xi măng ở hành lang.

Đầu hành lang có mấy người, hình như đều là tới thăm thân. Con cái đẩy xe lăn điều trị, trên xe là cụ già đầu tóc bạc phơ. Kỷ Dũng Đào lướt qua bọn họ, kìm lòng không đặng nhìn cụ già đó thêm mấy cái, cảm thấy rất quen.

Râu tóc cụ đã bạc trắng, ánh mắt đục ngầu đờ đẫn, trên mũi còn gắn ống thở. Nhưng khi cụ và Kỷ Dũng Đào trông thấy nhau đều thoáng sững lại.

Con gái cụ ngại ngùng chen vào: Xin lỗi, bố tôi già rồi lẩm cẩm, suốt ngày nhìn chằm chằm người khác. Nay chúng tôi đưa bố về thăm đồng nghiệp cũ, chuẩn bị đi ngay đây.

Kỷ Dũng Đào gật đầu, bước tới chỗ bậc thang, lòng chợt rầu rĩ. Bỗng dưng, lão dừng bước, quay người lại hỏi: Lão Lý?

Lý Vũ tuổi xế bóng nhìn về phía lão, run run nhoẻn cười.

Lý Vũ: Tiểu Kỷ à.

Lý Vũ: Tan làm đấy hả? Thằng em sinh viên của cậu đâu? Tan học chưa?

Kỷ Dũng Đào ngây ra, chẳng thốt nổi nên lời. Con gái Lý Vũ càng lấy làm thẹn: Bác cứ trả lời ông ấy vài câu là được.

Kỷ Dũng Đào: À, em tôi cũng sắp về rồi.

Lão lắc đồ ăn trong tay: Tôi về làm cơm trước, cơm nước xong đợi nó về.

Lý Vũ rời khỏi hành lang trong sự quây quần của người nhà. Tiếng lèm bèm của người già vẫn cứ văng vẳng giữa lối đi. Kỷ Dũng Đào bước lên bậc thang cuối cùng, đột nhiên, lão nghe thấy một tiếng động.

Là tiếng chuông xe đạp.

Kỷ Dũng Đào chẳng nhớ đã bao lâu không nghe thấy âm thanh này. Trước kia lanh lảnh đầy đường, sau này dường như tiếng chuông ấy ngày càng nhỏ, ngày càng khẽ, người đeo tai nghe nhiều lên, xe đạp có gắn chuông cũng chẳng có tác dụng gì.

Lão nghe thấy tiếng chuông giòn giã.

Lúc người kia tan học về đến dưới lầu sẽ nhấn cho chuông kêu thật to. Đó thường là lúc cả khu thổi lửa nấu cơm, mùi khói bếp, mùi nước tương, tiếng trẻ con tan học về nhà nô đùa, tiếng bỏng ngô nổ vang lò sắt, tiếng nhạc phát ra từ loa phường...

Cơ thể Kỷ Dũng Đào phút chốc nhẹ bẫng, theo tiếng chuông ấy trôi vào dòng chảy xưa cũ của sông Ái Nha, được đất bùn mềm xốp ấm áp bao bọc.

-

Gã gạt từng lớp lau sậy nặng trịch ra, đuổi theo vết máu người kia để lại dưới ánh hừng đông dần rạng.

Kỷ Dũng Đào hét gọi hắn, cái tên bật ra vẫn là Tiểu Phi. Người phía trước cũng đang chật vật trốn chạy giữa bãi bùn nông, cho đến khi Kỷ Dũng Đào hét gọi cái tên ấy.

Kỷ Dũng Đào: Sở Giá Quân.

Kỷ Dũng Đào: Đã giao hẹn rồi, chúng ta cùng nhau lần lượt nối gót lên đường, em không phải sợ gì cả.

Sở Giá Quân dừng lại phía trước, không tiếp tục đi nữa. Kỷ Dũng Đào hạ súng, cất đi.

Hắn quay đầu lại, vệt nắng bi ai chảy tràn nơi khóe mắt.

Kỷ Dũng Đào: Sao vậy?

Sở Giá Quân lại tiếp tục tiến về phía trước, nhưng lần này đi rất chậm, men theo bờ sông, đầu cúi gằm, chậm rãi tiến từng bước.

Sở Giá Quân:...Em không cam lòng.

Kỷ Dũng Đào cũng thả chậm bước theo sau hắn: Còn điều gì vương vấn?

Sở Giá Quân: Em không biết nữa, em không nói rõ được. Nhưng em thấy không cam lòng.

Nhất thời, hai người cùng lặng thinh, cùng nhau bước chung một quãng đường. Sắc trời mỗi lúc một sáng trong, rải xuống chiếc bóng xanh thẫm, tựa khói nước xua tan màn đêm.

Bóng ngổn ngang phản chiếu xuống lòng sông, Sở Giá Quân cứ mãi trông về chiếc bóng ấy: Em chưa từng có cuộc sống như vậy.

Kỷ Dũng Đào: Cuộc sống như thế nào?

Sở Giá Quân: Cuộc sống chẳng cần lo sợ nay mai, cuộc sống của người bình thường thật sự như các anh.

Sở Giá Quân: Em giả mạo Hứa Phi cũng rất mệt mỏi, mỗi đêm đều chẳng thể chợp mắt, hễ nghe thấy động tĩnh là lại tỉnh, sợ các anh tra ra em không phải là Hứa Phi.

Kỷ Dũng Đào: Sau này em sẽ không cần giả mạo nữa. Sau này mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp.

Sở Giá Quân:...Nếu em thật sự là Hứa Phi, mai này sẽ có cuộc sống thế nào?

Kỷ Dũng Đào vươn tay ra kéo lấy tay hắn. Tay Sở Giá Quân lạnh ngắt như thể đã chuẩn bị sẵn cho cái chết. Cơ thể này đã bải hoải, đã không còn muốn trốn chạy nữa.

Kỷ Dũng Đào: Em sẽ là sinh viên, sẽ được tiến cử cho rất nhiều đơn vị, trở thành nhà khoa học.

Sở Giá Quân: Có phải sẽ mặc áo bờ-lu trắng không?

Kỷ Dũng Đào: Chắc vậy. Một tuần cũng sẽ đi làm năm ngày, sáng sớm chen chúc trên xe buýt, chiều bốn năm giờ tan tầm, có thể xuống căn-tin gọi cơm, một chay một mặn.

Kỷ Dũng Đào: Đơn vị sẽ tổ chức ca vũ hội giao lưu, sẽ có rất nhiều cô dõi mắt theo em, thì thầm bàn tán xem em có người yêu chưa.

Sở Giá Quân: Hồi đó có ai dõi theo anh không?

Kỷ Dũng Đào: Có chứ, trợ cấp của đơn vị bọn anh cũng được coi là khá cao trong biên chế rồi đó.

Sở Giá Quân: Thế sao anh không kiếm người yêu?

Kỷ Dũng Đào: Anh không biết nhà là thế nào.

Sở Giá Quân: Sao lại không biết được chứ, hồi em đến chẳng phải anh còn nói cho em nghe thế nào là nhà đấy ư?

Kỷ Dũng Đào: Anh không biết, anh bịa ra đấy. Anh chỉ không muốn em đi, sợ nghỉ hè em về quê, sợ tốt nghiệp em về quê, anh lại chỉ còn một mình.

Sở Giá Quân ngồi xuống ven sông, tiện tay vốc một nắm đất bùn lên, vo tròn trong lòng bàn tay: Em mặc kệ, dù sao nó cũng là thế đấy.

Kỷ Dũng Đào: Phải, nó chính là như thế.

Sở Giá Quân: Vậy em đi rồi, anh sẽ có nhà mới với người khác chứ?

Gió thổi qua bụi lau, thổi cánh lau sậy rải rác, tựa tuyết trắng phủ lấp mặt sông. Kỷ Dũng Đào khẽ gạt chúng ra, để lộ một vùng nước trong vắt như gương.

Gã nhìn khuôn mặt mình, bật cười: Không đâu.

Kỷ Dũng Đào: Đã nói sẽ cùng em lên đường rồi, làm gì còn mai này nữa?

Sở Giá Quân: Vậy, cùng nhau lên đường, có phải kiếp sau sẽ đầu thai chung một nhà không?

Kỷ Dũng Đào: Chắc vậy, nối gót theo nhau, đầu thai sẽ gần hơn chút.

Sở Giá Quân: Vậy không đầu thai chung một nhà phải làm sao?

Nước mắt Sở Giá Quân từng giọt từng giọt nhỏ xuống lòng sông: Anh đã làm gì sai mà phải chết cùng với em? Không phải anh nói làm người là tốt, còn sống là tốt sao? Anh cũng đâu có làm điều ác, tại sao lại phải chết cùng em?

Kỷ Dũng Đào nhìn hắn, cố nặn ra một nụ cười, khóe miệng miễn cưỡng cười, nước mắt lại không ngừng lăn dài: Nhưng một mình em lên đường sao được, em chẳng biết phải đi đâu. Không phải em muốn anh đi cùng em sao?

Sở Giá Quân lắc đầu: Em không muốn anh đi cùng em, em nghĩ kỹ rồi, em không muốn anh chết, em muốn anh sống.

Sở Giá Quân buông thõng bàn tay đang nắm lấy nhau: Anh nói tiếp đi, ca vũ hội giao lưu, rồi sao nữa?

Kỷ Dũng Đào gạt nước mắt, ngẫm nghĩ hồi lâu:...Sau đó mỗi tháng sẽ được phát lương.

Sở Giá Quân: Phát bao nhiêu?

Kỷ Dũng Đào: Chắc khoảng vài chục đến một hai trăm... Không nhiều như em nghĩ đâu, mọi người đều chỉ có từng ấy vẫn sống ổn.

Sở Giá Quân ngẩn người, gật đầu: Vậy cũng được, vậy lấy trăm chín đi.

Nơi xa xăm, từng đàn chim giật mình tung cánh. Có người sắp đến.

Sở Giá Quân quay đầu nhìn về nơi đó, nhưng lại bị Kỷ Dũng Đào ôm lấy, quyết không để hắn nhìn: Mặc kệ, em nói tiếp đi, một trăm chín, định tiêu thế nào?

Sở Giá Quân: Em...

Đàn chim chao liệng tứ tán, nhân viên điều tra đã tìm đến chỗ xe hàng và xác ở vị trí cũ.

Sở Giá Quân: Em... Em sẽ dùng mười đồng... à không, hai đồng để đi xem phim, hai đồng nữa để thuê băng cát-sét... Ăn cơm, mua bia, ăn đêm, ước chừng mỗi ngày một đồng...

Kỷ Dũng Đào: Vậy là hết hơn ba mươi đồng rồi, coi như em còn trăm sáu.

Sở Giá Quân: Dùng mười đồng để mua thuốc nữa, là còn trăm rưỡi.

Kỷ Dũng Đào: Không cần mua súng, mua đạn, tiền sẽ tiêu được rất lâu.

Sở Giá Quân gật đầu: Thêm năm mươi đồng nữa...

Kỷ Dũng Đào: Năm mươi đồng, cho ai?

Sở Giá Quân cúi đầu nhìn khuôn mặt ảm đạm lờ mờ của mình dưới mặt nước:...Cho Mộng Mộng.

Sở Giá Quân: Mua sữa bột cho Mộng Mộng.

Nhất thời Kỷ Dũng Đào chẳng biết nói gì.

Sau lưng, đàn chim hoảng loạn vỗ cánh cách bờ sông mỗi lúc một gần.

Kỷ Dũng Đào: Tiểu Sở, em còn một trăm nữa, còn một trăm nữa tiêu thế nào?

Sở Giá Quân: Em sợ lắm.

Kỷ Dũng Đào: Em cứ mặc kệ bọn họ đến, đừng quan tâm. Em chỉ cần nghĩ, em cầm được lương đơn vị phát cho rồi, em đã sống cuộc sống của chúng ta, em phải tiêu hết tiền trợ cấp tháng này, em sẽ tiêu thế nào?

Sở Giá Quân: Còn một trăm nữa...

Sở Giá Quân: Em muốn mua cho anh chiếc áo khoác mới, đôi giày da mới, dẫn anh đi cắt một kiểu tóc thật mốt, mua đĩa hát Đặng Lệ Quân cho anh...

Kỷ Dũng Đào: Đủ rồi, không cần mua gì cho anh nữa cả, anh đầy đủ lắm rồi.

Sở Giá Quân lắc đầu: Còn phải tiết kiệm tiền nữa...

Kỷ Dũng Đào: Em còn biết tiết kiệm tiền? Em tiết kiệm tiền làm gì? Còn có anh đây mà.

Sở Giá Quân thôi khóc, vệt nước mắt trên mặt hắn đã cạn khô, sắc mặt bình thản. Cặp mắt kia ửng lệ hồng, đong đầy nét cười nhìn Kỷ Dũng Đào dưới ánh sông buốt giá.

Sở Giá Quân: Tiết kiệm tiền, tích cóp từng chút từng chút một, mua xe, mua một căn nhà thật lớn cho anh.

Ánh mắt hắn vô cùng tĩnh lặng, vô cùng tĩnh lặng, như thể xuyên thấu qua Kỷ Dũng Đào, nhìn thứ gì đó khác.

Sở Giá Quân khẽ giọng: Sau đó, anh Dũng à, em phải đi rồi.

Sở Giá Quân: Rồi sau đó, anh sẽ có một ngôi nhà mới.

Cánh chim đã cận kề, từ bốn phương tám hướng ùa tới.

Họng súng run lên khe khẽ, nhắm thẳng vào giữa trán người kia. Ngón tay Kỷ Dũng Đào lại lần lữa chẳng thể bóp cò, bởi đôi mắt bình thản trong veo ấy cứ nhìn mình mãi.

Kỷ Dũng Đào:...Tiểu Sở, em đừng nhìn anh nữa, em nhìn lên trời đi.

Đôi mắt Sở Giá Quân khẽ chớp, đột nhiên bổ nhào về phía gã - nhưng không phải như súc vật đấu đá. Hắn chỉ ôm chặt lấy Kỷ Dũng Đào, dùng cả thân mình để ôm lấy Kỷ Dũng Đào, ôm rất chặt, rất chặt, tựa như đứa trẻ sợ bị tiêm, níu chặt lấy vòng tay mẹ cha, không dám buông lơi.

Sở Giá Quân: Em vẫn sợ... Em vẫn sợ lắm...

Kỷ Dũng Đào: Được, chúng ta không chết, chúng ta cùng sống, thật đó, anh không giết em nữa, anh bỏ súng xuống rồi này, em xem đi...

Sở Giá Quân run rẩy ôm càng chặt hơn: Vâng.

Kỷ Dũng Đào: Đừng sợ, đừng sợ, nào, chúng ta không sợ, nhé...

Sở Giá Quân: Anh Dũng ơi, em không muốn chết.

Kỷ Dũng Đào: Em không chết đâu.

Sở Giá Quân: Anh Dũng ơi, em muốn sống cùng anh, muốn về nhà với anh.

Kỷ Dũng Đào: Lát nữa chúng ta sẽ về nhà, quẳng xa bọn họ, thu xếp đồ đạc, cao chạy xa bay.

Sở Giá Quân: Anh Dũng ơi, em quên đem chìa khóa rồi.

Kỷ Dũng Đào: Không sao cả, em không cần đem theo.

Kỷ Dũng Đào: Tiểu Sở, anh để cửa cho em. Cửa nhà sẽ luôn để ngỏ, em muốn về lúc nào cũng được.

Cơ thể trong lòng gã, giờ phút này thoáng thả lỏng, buông một tiếng thở dài. Hắn vùi đầu vào trong lòng gã, vào chốn chở che nhỏ bé đến đáng thương này, tựa như chỉ cần làm vậy liền có thể tránh khỏi bất cứ tổn thương nào.

Tay Kỷ Dũng Đào nhè nhẹ chạm lên những lọn tóc đen rối bời.

Mơn trớn qua đi, tay nắm chặt súng, bóp cò.

Bởi được ôm chặt vào lòng, cơ thể ấy chỉ khẽ giật lên một chút rồi cứ thế duy trì tư thế ban đầu, tiếp tục say giấc trong vòng ôm. Kỷ Dũng Đào quỳ trên đất, để cơ thể hắn từ từ gối lên đầu gối mình, vốc một vốc nước sông, giúp hắn lau sạch những giọt máu vương trên mặt.

Sau đó gã đặt hắn nằm xuống giữa những cánh lau sậy tựa tuyết trắng, rồi nằm xuống bên cạnh, gác họng súng vào giữa trán mình, bóp cò.

-

Bởi một cơn nhồi máu não đột ngột, ông cụ Kỷ Dũng Đào ở căn hộ 705 khu tập thể sông Ái Nha đã bước hụt bậc thang.

Hàng xóm đưa ông lão vào viện. Sau khi cấp cứu, ông lão mới chỉ tỉnh táo lại được một chút. Bệnh viện nói tình hình rất nguy cấp, cần tìm người thân.

Hàng xóm hơi khó xử: Ông ấy là người già neo đơn...

Y tá: Phải hỏi xem ông ấy có người nhà không, nếu thật sự không liên lạc được với ai thì phải thông báo đến tổ dân phố.

Y tá: Ông cụ, ông nghe thấy con nói không? Ông cụ? Giờ là thế này... ôi chao, tức là phải tìm người thân, người thân, phải là người nhà của cụ...

Môi ông cụ run run, dường như nhắc đến một cái tên.

Hàng xóm dí sát tai vào bên miệng lão để nghe, nghe rõ cái tên ấy rồi bèn liên tục lắc đầu: Không phải không phải, không phải người này, ông cụ lẩm cẩm rồi, không phải người này.

Y tá: Không phải ông cụ nhắc tên rồi đấy sao? Đi đăng ký đi!

Hàng xóm: Không phải, người ông ấy nhắc đến không phải người nhà, ông cụ lẩm cẩm rồi.

Kỷ Dũng Đào tỉnh dậy từ bóng tối sâu thăm thẳm, thăm thẳm. Ánh ban mai dịu nhẹ rải lên tấm ga trải giường phòng bệnh trắng tinh, tủ đầu giường đặt một giỏ trái cây, bên trong là một quả dưa gang với một quả dứa.

Kỷ Dũng Đào nhìn những thứ trái cây ấy, thầm nghĩ, vung tay quá trán như vậy, ắt hẳn người kia tới rồi.

Nhưng khi nhận thức dần rõ ràng trở lại, ở thời đại này, những thứ trái cây kia đã không còn xa xỉ như trước nữa rồi.

Người tới thăm là nhân viên công tác ở tổ dân phố, là một bà cô già với nụ cười hòa ái, tô son đỏ chót. Kỷ Dũng Đào chỉ thấy cái miệng đỏ rực ấy không ngừng mở ra đóng vào. Bà cô nói, ông Kỷ à, tôi đại diện cho tổ dân phố tới thăm ông, ông có cần gì không?

Kỷ Dũng Đào lặng yên nhìn chằm chằm bà ấy. Lão không quen biết người này, không biết tổ dân phố là gì. Vô số những hiện thực trong đầu như hoa quả đắt tiền bị ném vào máy ép trái cây, nghiền xay nát vụn.

Kỷ Dũng Đào: Em tôi...

Kỷ Dũng Đào: Em tôi sắp tốt nghiệp rồi, có thể xin sắp xếp đơn vị công tác cho nó được không?

Trí nhớ của lão bắt đầu xuất hiện triệu chứng thoái hóa, đây là căn bệnh thường gặp ở người già, bởi chức năng não dần suy giảm. Kỷ Dũng Đào cũng bắt đầu hay quên chìa khóa, nhưng bởi vì cửa không đóng nên cũng chẳng hề gì.

-

Trong súng không còn viên đạn thứ hai.

Gã ngồi dậy, ngơ ngác nhìn về phía trước. Sau đó lao vào lòng sông, để rồi phát hiện nước sông rất nông, chỉ đủ ngập đến bắp chân.

Kỷ Dũng Đào mờ mịt thất thần giữa lòng sông. Gã nhìn lên trời, trên trời chẳng còn cánh chim bay nào nữa, có vệt nắng mới, có rất nhiều cánh lau sậy trắng như tuyết, có rất nhiều ráng mai phơn phớt hồng.

Lúc mọi người lần theo tiếng động đổ dồn đến, Kỷ Dũng Đào đang gào thét ở giữa sông. Gã đứng giữa sông, ôm lấy cái xác dính đầy những máu và cánh lau sậy, gào thét đến cào gan xé ruột. Sở Giá Quân đã chết, xác hắn được đặt lại trên đất, bị bao vây giữa biển người. Có pháp y xác định thân phận, cũng có phóng viên lao khỏi vòng vây, vô vàn ánh đèn chớp nháy loang loáng xen lẫn giữa tiếng quát tháo của cảnh sát duy trì trật tự mà hoàn toàn chẳng thấm vào đâu. Xác chết bị nhấn chìm giữa những máy ảnh.

Sau khi chụp cái xác xong, ống kính đều nhắm cả về phía Kỷ Dũng Đào ở lòng sông. Bọn họ cho rằng Kỷ Dũng Đào đã vật lộn với kẻ ác trên sông, cuối cùng bắn chết hắn. Nhân viên kỹ thuật kiểm tra vết tích phủ nhận điều này, nơi nổ súng là ở trên bờ. Vậy là bọn họ lại suy đoán, có lẽ sau khi nổ súng, tên kia vẫn chưa chết mà giãy giụa lội xuống sông, Kỷ Dũng Đào mới đuổi theo xuống nước... Bằng không, thật chẳng sao giải thích nổi, cớ gì lúc được phát hiện lại ở trạng thái này, người hùng ôm lấy kẻ ác đứng giữa lòng sông tuyết trắng thét gào. Chẳng một ai hay, mỗi một dòng chảy nơi cõi thế, sẽ cuộn trào thành một sinh mệnh mới ra sao, tràn vào một thế giới mới tươi đẹp biết nhường nào.

Hết.

Trần có đôi lời lảm nhảm: Vậy là đã hoàn thành được phần chính truyện rồi, nhưng vẫn còn kha khá ngoại truyện nữa. Lần này chắc cũng phải là lần thứ năm, thứ sáu đọc lại rồi, cứ tưởng sẽ không khóc nữa, vậy mà mấy tiếng đồng hồ làm chương này vẫn khóc đến khó thở, mắt bỏng rát... Giveaway tặng sách tạm gác lại sang tuần, phần ngoại truyện trong sách xuất bản sẽ giới hạn chỉ cấp quyền đọc cho những bạn đã sở hữu sách, cảm ơn mọi người đã ủng hộ bản dịch của nhà tui~
 
Chương 23: Đoạn kết


Chuyển ngữ: Trần

Một ngày mùa đông nọ, có thanh niên xuất hiện trước cửa phòng hành chính, đến để nhận tro cốt.

Chàng thanh niên cao ráo, mũm mĩm, khuôn mặt tròn trịa đeo một cặp kính gọng tròn, bọc trong một chiếc áo lông vũ tròn lẳn.

Ngoài trời tuyết đổ, nhưng không đến nỗi lạnh lắm.



Nhiều năm sau khi Sở Giá Quân chết, vẫn chẳng có người đến nhận tro cốt, cũng có thể là không ai dám nhận.

Có người báo tin cho Kỷ Dũng Đào, hôm nay có người đến nhận, cũng họ Sở, quan hệ chú cháu ruột với Sở Giá Quân.

Lão Kỷ đội trời tuyết lớn dẫn Tiểu Sở đi ăn lẩu dê. Hơi nóng bốc lên phủ trắng mắt kính của cậu Sở, cậu ta chỉ đành liên tục vụng về lau mắt kính.

Hũ tro cốt được cậu ta đặt trên đùi, không dám đặt trên bàn hay trên ghế. Lão Kỷ nói, cứ đặt xuống đất đi.

Chết bao năm rồi, đặt xuống đất cũng chẳng sao đâu. Người chết rồi, bất luận là thổ táng hoả táng hay thủy táng, đều sẽ chìm thật sâu thật sâu xuống lòng đất.

Cậu Sở ôm hũ tro qua cửa an ninh tàu điện ngầm, máy rà kim loại kêu inh ỏi. Lúc Lão Kỷ nhặt cốt cho Sở Giá Quân, có lẽ đã nhặt luôn cả viên đạn kia vào cùng.

Lão Kỷ: "Cậu thấy không thoả thì cứ nhặt ra đi."

Cậu Sở: "Nhặt thế nào? Có nhặt được không vậy?"

Được chứ. Lão Kỷ kiếm lấy đôi đũa, ngồi chổm hổm bên vệ đường mở hũ tro ra. Cậu Sở cũng không tiện nói gì thêm. Dẫu sao, thể theo nguyện vọng của rất nhiều người hồi đó, cái hũ quỷ này đã suýt bị xả vào bồn cầu.

Đũa của lão Kỷ lựa lựa nhặt nhặt trong hũ tro, chắc tại bên trong hơi rỗng, bị đũa khoắng sụt xuống, miệng hũ bốc lên một làn khói trắng. Lúc đáp xuống còn phát ra một âm vang khe khẽ nghe như tiếng thở dài.

Lão Kỷ bị sặc bụi tro ho sặc sụa. Bởi sự kiện năm đó mà phổi của lão để lại bệnh, đeo bám không khỏi.



Theo quy định, tro cốt chỉ có thể lưu giữ mười lăm ngày. Kỷ Dũng Đào đánh tiếng, tìm lấy một xó đặt vào, cứ thế ở đó suốt nhiều năm.

Tên của cậu Sở ban đầu vốn khác. Năm đó Sở Giá Quân gây chuyện, người lớn nhà họ Sở thốc tháo chạy đi đổi tên cho con cái, hận không thể đổi luôn cả họ.

Cậu Sở học hành tấn tới, cứ thế học lên cao, hiện giờ làm nhà văn. Lật ghi chép cũ trong nhà ra được chuyện này, cậu ta bèn giấu người nhà chạy tới đây, tính tìm Kỷ Dũng Đào nghe lại một lượt câu chuyện năm xưa.

Kỷ Dũng Đào đã có tuổi, năm đó lúc sắp về hưu bèn xin nghỉ sớm, thương tích trên người quả thực chồng chất. Sau đó lão thi hành nhiệm vụ, lại mấy lần bị khiêng vào phòng cấp cứu, mãi cho đến khi được điều sang làm công việc bàn giấy.

Kỷ Dũng Đào không thích kể lại chi tiết việc năm đó với người khác, cậu Sở phiền quá, lão bèn dắt cậu ta về khu tập thể sông Ái Nha, lấy từ trong ngăn kéo ra một tập nháp.

Tập nháp đặt trong một chiếc túi giấy da bò, viết bằng một xấp giấy báo cáo công tác của đơn vị. Cậu Sở lật giở vài trang, phát hiện đúng thật là báo cáo.

Kỷ Dũng Đào: "Báo cáo tình hình, báo cáo hành động, bản kiểm điểm mà tôi viết sau khi vụ án kết thúc đây."

Liếc thấy cỡ vài trăm trang, trong đó báo cáo tình hình chiếm quá nửa, xem ra năm đó những người bị kéo vào vụ này hẳn đều khốn đốn không vừa.

Thực chất Kỷ Dũng Đào đã viết hai bản. Bản đầu tiên bị loại bởi vì hình thức không chuẩn, ghi chép phần sau quá hỗn loạn.

Thứ nằm trong tay cậu Sở chính là bản đầu tiên, rất ít cảnh sát có thể viết được một tập báo cáo án lớn toàn diện như vậy. Có điều, đối với đương sự mà nói thì đây cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.

Kỷ Dũng Đào: "Giờ thứ này vô dụng rồi. Không có tính tham khảo đâu."

Cậu Sở: "Ý chú là đối với tình trạng trị an và phương pháp điều tra trinh sát hiện nay sao?"

Kỷ Dũng Đào gật đầu. Ở thời điểm hiện tại, tập báo cáo này gần như chẳng còn chút giá trị nào nữa. Hoàn cảnh của Sở Giá Quân cơ hồ không còn cơ hội tái diễn với trẻ em trong nước, người dân đã quên lần gần đây nhất nghe tin ăn cướp giữa đường là khi nào. "Cướp ngân hàng" càng trở thành tình tiết trong những bộ phim điện ảnh xa xưa, còn cướp tàu trong mắt người trẻ tuổi là thứ chỉ trong phim nước ngoài mới có.

Kỷ Dũng Đào: "Nhìn thấy súng bao giờ chưa?"

Cậu Sở gật đầu, hồi cậu ta còn rất nhỏ từng trông thấy người lớn trong nhà có súng. Về sau, thứ người ta nhìn thấy chỉ còn là mô hình đồ chơi, sau nữa, những thứ đồ chơi ấy cũng không được phép bán nốt.

Trẻ con chưa từng trông thấy, chưa từng sờ vào. Kỷ Dũng Đào hoài nghi, cho dù thật sự có người rút khẩu súng săn ra giữa đường thì người trẻ tuổi cũng tưởng đó là đạo cụ quay phim mà thôi.

Nhưng kỳ thực vậy cũng tốt.

Đôi lúc Kỷ Dũng Đào xem thời sự, thấy nghi phạm khóc lóc kể lể lý do lầm đường lạc lối là bởi cha mẹ bạc đãi, người lớn phó mặc, hoặc là bị cha đánh đập đến độ bỏ nhà ra đi... lão lại cảm thấy hoang mang vô lối. Thực chất có rất nhiều loại bế tắc có thể gỡ bỏ.

Hiện giờ chẳng đến nỗi "hết cách" như hồi đó, có rất nhiều cách thậm chí đã bày sẵn ra, nhưng lại chẳng ai dùng.

Cậu Sở muốn mua đứt những tài liệu này, Kỷ Dũng Đào liếc mắt nhìn cậu ta: "Bán theo cân à?"

Cậu Sở: "Không phải, tính theo phí bản thảo... Nhưng nói thật thì với cách hành văn của chú, chắc chỉ được bốn chục đồng mỗi ngàn chữ thôi."

Tập nháp tặng cho cậu Sở, cậu Sở mua cho lão hai thùng xoài. Kỷ Dũng Đào bảo lão không ăn được cái này, hồi trẻ chẳng để ý gì, già rồi ăn gì cũng phải kiêng khem.



Cậu Sở sắp xếp lại tập nháp ấy cho lão. Kỷ Dũng Đào ở đằng sau hút thuốc, nhìn chàng thanh niên lạch cạch gõ chữ. Thỉnh thoảng cậu Sở lại cảm thán đôi câu, dẫu gì đối với cậu ta mà nói, Sở Giá Quân chỉ là một người lạ: "Báo cáo của chú cũng nặng thông điệp ra phết đấy chứ."

"Ra đây là báo cáo tổng kết à."

"Phân tích thấu đáo ghê nơi, vì đâu trở thành tên tội phạm như vậy, làm sao kéo bè gây án, lục đục nội bộ thế nào, tìm kiếm mục tiêu ra sao,..."

Cậu Sở phải nghĩ một lúc mới loáng thoáng hình dung được ra "tội phạm" là gì. Năm đó khi lão Kỷ viết những thứ này ra, lượng tội phạm trong nước đã bắt đầu giảm dần, đồng thời trong lần truy quét nghiêm ngặt thứ hai đã triệt để trở thành bụi trần khép lại một thời đại.

Lúc lão viết, lúc người khác đọc, đều nghĩ rằng, việc như vậy đừng nên xảy ra nữa, người như vậy đừng nên xuất hiện nữa. Vài năm sau, chúng quả thực đã biến mất. Hiện giờ biểu ngữ giăng khắp phố đều là "Phòng tránh lừa đảo qua mạng", khu tập thể dán biển "xe điện không được vào tòa nhà". Cướp bóc đã chẳng còn nghe đến mấy hồi, bởi vì người dân gần như đều không cầm tiền mặt.

Trong dòng chảy thời gian, khu tập thể sông Ái Nha trở thành một khu dân cư cũ kỹ, bởi nằm gần trường học mà giá nhà leo thang.

Còn sông Ái Nha thì bởi vấn đề vệ sinh mà nhiều năm trước đã bị lấp đi. Dòng chảy ấy sau rốt cũng bị vùi chôn trong ký ức. 

Hết.

Trần có đôi lời lảm nhảm: Cảm ơn mn đã nhiệt tình tham gia GiveAway và đi đến cùng tác phẩm với mình. Bản dịch còn những chỗ truyền tải chưa trọn vẹn, chẳng hạn như dòng chảy mang tên tình yêu, lại phụ một âm cảm thán "Nha" tựa như một tiếng thở dài nao lòng, thật chẳng sao tả xiết nỗi bồi hồi miên man của mình trước câu chuyện này. Vẫn còn ngoại truyện sách, ngoại truyện mạng và phụ kiện kèm sách mình cũng sẽ dịch. Chúng ta sẽ còn gặp lại trên chặng đường này phải không nào (づ ̄3 ̄)づ╭❤️
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top