Cập nhật mới

Dịch Full Bạn Có Biết Câu Chuyện Ngọt Ngào Về Nuôi Dưỡng Không?

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Bạn Có Biết Câu Chuyện Ngọt Ngào Về Nuôi Dưỡng Không?

Bạn Có Biết Câu Chuyện Ngọt Ngào Về Nuôi Dưỡng Không?
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




[Bạn có biết câu chuyện ngọt ngào về nuôi dưỡng không?]

Tác giả: 夏小李

Edit: blooming.

Văn án:

Kết quả giám định ADN đã có, tôi và một người con trai bị ôm nhầm 20 năm.

Bố mẹ nuôi của tôi là ông trùm bất động sản, biết đứa con thật sự của họ là con trai, họ khóc huhu ôm lấy tôi: ”Tiểu Bảo, con đừng trở về có được không, bố mẹ không muốn rời xa con đâu.”

Còn bố mẹ ruột của tôi lại là những người đứng đầu trong ngành trang sức, biết được con mình thật sự là một người con gái liền vui mừng đến phát khóc, không thể chờ đợi được muốn đón tôi về nhà ngay: ”Trời ơi, sao lại để chúng tôi cùng con gái bảo bối xa cách nhiều năm như vậy!”

Nửa đêm, người con trai bị ôm nhầm kia vào phòng tôi vô lại nói: “Tôi trở thành người vô gia cư rồi, cậu phải thu nhận tôi!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1

Năm học thứ hai vừa bắt đầu, tôi bị bạn cùng phòng ép phải tham gia buổi tiệc “gắn kết tình bạn”.

Trong bữa tối, mọi người đã làm ầm lên về việc muốn chơi nói thật hay mạo hiểm.

Có vẻ người đẹp thường không may mắn, bọn họ la ó tìm kiếm chàng trai đẹp trai nhất quán bar làm mục tiêu.

Theo hướng ngón tay của họ, tôi nhìn sang quầy bar đối diện, rõ ràng ở đó có vài cậu trai, nhưng tôi chỉ để ý tới người ngồi ở giữa.

Nhóm người đó được bao quanh bởi rất nhiều cô nàng xinh đẹp, nhưng dường như không có cô nào có thể tiến gần anh chàng kia.

Anh ta đang ngậm một điếu thuốc trong miệng, khói bốc lên nghi ngút khiến người ta không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh.

Nhưng dựa vào khí chất kia, mọi người đều có thể dễ dàng kết luận anh chàng là người khó đối phó.

Hoa khôi rụt rè đứng lên, vuốt vuốt tóc, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Nói trước nhé, tôi không chắc có thể lấy được Wechat, dù sao người đó cũng có rất nhiều người theo đuổi."

Người chị em của hoa khôi lập tức phản bác lại: "Cậu nói cái gì vậy! Tịch Tịch, cậu đẹp như vậy, làm sao lại không lấy được chứ, cậu đừng khiêm tốn."

Nụ cười của hoa khôi rộng hơn: "Aiza, Tiểu Lộ, đừng nói nhảm, tớ sẽ đi mà. "

"Đi đi Tịch Tịch."

"Chị Tịch, làm mẫu cho bọn tôi xem nào."

Lâm Tịch lảo đảo thu khoảng cách ngắn trong một phút, rốt cuộc cũng tới gần, cô nàng đỏ mặt nói: "Anh, xin chào, cho tôi xin tài khoản WeChat của anh được không?"

Giọng nói thỏ thẻ.

Đám con trai xung quanh đó la ó lên.

Mà nhân vật nam chính miệng ngậm điếu thuốc, trong mắt không thèm để ý tới Lâm Tịch, dù là một cái liếc mắt.

Lâm Tịch đã tiết lộ rằng cô ấy là thiên kim của tập đoàn nào một cách cố ý hoặc vô ý, vì vậy cô ấy luôn được mọi người săn đón và cô ấy chưa bao giờ bị phớt lờ như thế này.

Qua một lúc, cô ấy bối rối đứng đó, khuôn mặt đỏ bừng giải thích: "Bạn học, đừng hiểu lầm. Tôi thua trò chơi Truth or Dare, vì vậy tôi đến để xin WeChat của bạn. Bạn có thể đưa nó cho tôi không, nếu không lúc tôi trở về sẽ bị phạt rượu."

Nghe vậy, thiếu niên hơi nhướng mày, ánh mắt dò xét rơi vào trên người Lâm Tịch.

Trong lúc nhất thời, kiêu ngạo của Lâm Tịch dần dần biến mất, càng ngày càng cảm thấy xấu hổ.

Thiếu niên kia khẽ hừ một tiếng, ngữ khí lưu manh nói: "Thật là xấu, tôi không thể cho cô."

Lâm Tịch không kiểm soát được biểu cảm trên khuôn mặt nữa, tức giận quay về.

Kẻ nịnh bợ nhỏ vội vàng an ủi: “Chị Tịch, cậu đừng buồn, những người đàn ông đó cỏ lẽ không học trường chúng ta, cậu lại xinh đẹp như vậy, đúng là không có mắt nhìn. Nam sinh đó quá dữ, họ có vẻ không cùng thế giới với chúng ta."

Những giọng nói an ủi không ngừng vang lên, sắc mặt của Lâm Tịch dần trở nên tốt hơn.

Trò chơi tiếp tục, sau một vòng, tôi trở thành người được chọn.

Tôi ném bộ bài lên bàn, ngả người ra sau: “Tôi chọn mạo hiểm.”

Người nịnh bợ nhỏ kia của Lâm Tịch nhìn tôi và hả hê: "Đinh Ninh, hãy đến gặp người đàn ông kia và yêu cầu WeChat một lần nữa đi."

Xung quanh yên tĩnh trong chốc lát, tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên, mọi người hưởng ứng: "Ý tưởng này hay! Thú vị!"

Sao? Muốn chơi tôi à?

2

Bạn cùng phòng của tôi là người đầu tiên không đồng ý, họ nhảy vào: "Ý của cậu là gì, Lâm Tịch bị như vậy và bây giờ cậu muốn Đinh Ninh của chúng tôi bị giễu nữa à?"

Tôi nhìn bạn cùng phòng đang kích động, liền lặng lẽ kéo cô ấy ngồi xuống, không vì chuyện gì khác, tôi sợ cô ấy đánh nhau.

"Cái gì? Đinh Ninh không muốn đi à? Chị Tịch của chúng ta vừa nói muốn đi liền đi."

Ngay khi lên tiếng hòa giải, lập tức có nhiều người hưởng ứng.

Vừa rồi Lâm Tịch tới xin, rõ ràng đã từ chối, bây giờ đi xin lại thật sự rất mất lịch sự.

Theo thái độ của anh ta vừa rồi, sẽ không chỉ bị từ chối thậm chí còn tồi tệ hơn.

Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng, đây là cố gắng giả vờ ngu ngốc để che đậy những gì đã xảy ra với Lâm Tịch vừa rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt xấu tính của họ, bạn cùng phòng tức giận đến ngứa răng.

Tôi "chậc" một tiếng, cầm ly rượu trên tay đứng dậy, đi đến quầy bar đối diện dưới ánh mắt soi mói của mọi người.

Đám con trai xung quanh nhìn tôi tiếng la ngày càng to hơn: “Anh Hành, lại một người nữa đến đây, hôm nay hoa đào nhiều lắm đấy.”

"Đúng vậy nha, anh Hành của chúng ta còn rất có sức hút, chúng ta đi ra ngoài nghỉ ngơi đi, cho các cô xếp hàng bắt chuyện."

Lâm Tịch và nhóm của cô ta phía sau cũng đang chờ xem trò đùa của tôi.

Tôi cắn răng chịu đựng, nghĩ mình đã đến đây rồi, cũng không thể mất mặt, giả vờ thản nhiên nâng ly: “Anh đẹp trai, nếu đã có cơ hội gặp nhau, uống chút gì nhé? Nếu tiện thêm WeChat?"

Nói xong tôi mới hối hận, rốt cuộc là sao chứ, biểu hiện không tốt lắm, tôi là một cô gái bình thường.

Tôi đã nghĩ sẽ bị từ chối.

Nhưng ai ngờ ánh mắt thiếu niên có chút tối sầm lại, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh ta dập điếu thuốc, giơ tay đón lấy ly rượu trong tay tôi, ngửa đầu uống cạn.

Phần rượu còn lại trượt khỏi khóe miệng anh và chảy dọc theo quả táo Adam của anh đi vào trong áo.

Tôi nuốt nước bọt, tôi mời anh uống, không có ý để anh uống cạn cốc của tôi!

Bạn của anh ấy càng kinh ngạc hơn: "Anh Hình, anh... có không phải có bệnh sạch sẽ sao?"

Mọi thứ không như ý muốn và tôi không biết phải phản ứng thế nào trong một thời gian.

Anh chàng này như không nghe thấy câu hỏi của bạn mình, ngước mắt nhìn tôi, đôi môi mỏng khẽ nhếch, giọng nói trầm trầm lười biếng rơi xuống: “Em quét anh hay anh quét em?”

Vừa nói, những ngón tay mảnh khảnh của anh ấy vừa lấy điện thoại di động ra đặt trước mặt tôi, lúc đó tôi mới nhận ra là anh ấy đang nói về việc thêm WeChat, đơn giản như vậy sao?

Tôi vội vàng lấy điện thoại ra: "Quét tôi."

Sau khi trở lại bàn của mình, tôi vẫn còn choáng váng, tôi cảm thấy cái nhìn nóng bỏng của bạn cùng phòng trước khi tôi nhận ra rằng mình có một khuôn mặt lớn!

Tôi cố ý ho khan vài tiếng: “Đây là trò mạo hiểm gì vậy, đơn giản thôi.”

Kẻ nịnh bợ của Lâm Tịch khó hiểu hỏi: "Tại sao? Ngay cả chị Tịch cũng không muốn cho, còn cậu thì lại được?"

Mặt Lâm Tịch đen như mực, bạn cùng phòng vẻ mặt đắc ý: "Còn có thể là cái gì, không phải bởi vì Đinh Ninh nhà chúng ta là tinh hoa hội tụ, đàn ông rất thích sao!"

Tôi đẩy cô ngồi xuống, nếu cô ấy có đuôi thì giờ đã lên trời rồi.

"Đừng nói nữa, chúng ta tiếp tục trò chơi."

Người tiếp theo được chọn là tiểu tùy tùng của Lâm Tịch, cô ấy cũng chọn đại mạo hiểm, thật thú vị!

Tôi chống cằm nhìn cô ấy, thản nhiên nói: "Hôn lòng bàn chân người bên trái cậu, một phút."

Trong nháy mắt, toàn bộ bàn yên tĩnh lại.

Lâm Tịch, người ngồi bên trái của người nịnh bợ, không thể tin được ngẩng đầu nhìn tôi: "Tôi không đồng ý!"

Cô gái kia run rẩy muốn lấy rượu, tôi giơ tay che miệng chén, nhướng mày nhàn nhạt nói: “Tịch tỷ không phải không chơi được đó chứ?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


3

Khi trò chơi kết thúc, trời đã muộn, những người ở quầy bar bên cạnh đều đã rời đi.

Tôi tỉnh lại sau cơn say và kiểm tra với họ.

Lâm Tịch ưu nhã đặt một tấm thẻ lên quầy bar: "Để tôi trả tiền."

Người tuỳ tùng nhỏ vẻ mặt sùng bái: "Chị Tịch, cậu thật tốt bụng, cậu lại là người trả tiền."

"Không sao, mọi người còn chưa đi làm, sinh hoạt phí cũng không nhiều, tôi sẽ trả..."

Lâm Tịch còn chưa nói xong, đã bị nhân viên tại quầy cắt ngang: "Xin lỗi Lâm tiểu thư, thẻ tín dụng của cô không đủ."

Lâm Tịch đỏ mặt tía tai, "Ồ, tôi nhớ ra rồi! Chắc tháng này tôi mua nhiều túi quá nên bị hạn chế."

Trong một lúc, mọi người, bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn.

Tôi không nhịn được cười, nhìn mọi người liếc mắt một cái, xua tay: “Xin lỗi, tôi không nhịn được.” Vừa nói, tôi vừa đưa một tấm thẻ cho nhân viên: “Quẹt thẻ này, tôi mời. "

Tôi phớt lờ ánh mắt ngày càng oán giận của Lâm Tịch, lấy lại tấm thẻ và đưa bạn cùng phòng ra ngoài, hôm nay đúng là màn kịch lớn.

Một chiếc xe máy màu đen đậu ở cửa quán bar, một bóng người cao lớn lười biếng tựa vào xe, ánh đèn đường mờ ảo chia cắt bóng đen trên mặt đất, lộ ra một cảm giác nguy hiểm.

Với điếu thuốc trên tay, Mars đặc biệt rõ ràng vào ban đêm. Có một trận gió thổi qua, thiếu niên tóc thổi có chút hỗn độn, nhưng không ảnh hưởng chút nào dung mạo của hắn, ngược lại tăng thêm một vẻ mê người.

Là anh chàng ở quán bar khi nãy, nhưng anh ta vẫn chưa rời đi.

Giác quan thứ sáu của tôi nói với tôi rằng anh ta hơi nguy hiểm nên tôi giả vờ không nhìn thấy và cố gắng đi ngay trước mặt anh ta.

Anh ta lắc tàn thuốc và chậm rãi nói: "Đinh Tiểu Ninh, em muốn thêm Wechat của tôi nhưng lại không đồng ý kết bạn? Em đang chơi tôi à?"

Anh chàng thậm chí còn biết biệt danh của tôi! Chuyện gì đã xảy ra thế?

Tôi bắt gặp đôi mắt nâu nhạt của anh, cố nhìn điều gì đó khác lạ trong mắt anh. Tôi ngày càng chắc chắn rằng người đàn ông này nguy hiểm.

Vì vậy tôi giả vờ bình tĩnh giải thích: “Anh cũng biết đây chỉ là thử thách mạo hiểm của trò chơi mà thôi, mọi người đều nói đùa thôi, đừng nghiêm túc như vậy.”

Anh ấy khịt mũi một cái, ném điếu thuốc xuống đất, dùng chân dậm dậm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: "Tốt lắm, Đinh Tiểu Ninh, lần sau chúng ta nhất định sẽ gặp lại."

Lúc đó, tôi không hiểu ý anh ta và nghĩ rằng anh ta chỉ nói đùa cho đến khi một bản báo cáo xét nghiệm ADN được chuyển đến nhà tôi.

4

"Đinh tổng! Đinh tổng!" Quản gia hốt hoảng chạy vào theo cầm tài liệu, bộ tóc giả suýt chút nữa bị bay ra ngoài.

Người bố đang ngồi trên sô pha đọc báo chỉ ngẩng đầu nhìn ông, phất nhẹ tờ báo, chậm rãi nói: "Chuyện gì ầm ĩ vậy? Mảnh đất phía tây bị cướp?"

Quản gia nặng nề thở hổn hển: "Không, không phải chuyện này."

Bố tôi cười: "Có gì mà phải hoảng hốt như vậy? Lão Trần, ông nhìn đời cũng lâu rồi mà."

Người quản gia nhìn tôi một cách kỳ lạ, trên mặt lộ ra vẻ khó nói: “Chuyện này khó nói lắm, ngài Đinh ngài tự mình đi xem một chút.”

Bố tôi dửng dưng đứng dậy, miệng lẩm bẩm không biết có chuyện gì rồi cầm lấy tài liệu từ người quản gia.

Sau đó, tôi đã tận mắt chứng kiến ​​vẻ mặt của cha tôi chuyển từ kinh ngạc sang hoài nghi, rồi đau buồn.

Lúc đó tôi và mẹ đang ngồi học vẽ móng với nhau.

Nhìn thấy vẻ mặt của Lão Đinh, mẹ tôi vuốt lại mái tóc xoăn mới uốn của bà rồi chậm rãi đứng dậy: "Dáng vẻ này là xảy ra chuyện gì? Nhà chúng ta phá sản? Không sao, nhà tôi còn có tiền, ông yên tâm."

Nhưng khi Tống phu nhân cầm lấy tài liệu, biểu cảm trên mặt bà đông cứng lại trong giây lát, bà yếu ớt từ từ ngồi xuống đất.

Mí mắt bên phải của tôi giật giật, tôi vội vàng đứng dậy: "Mẹ, sao vậy, xảy ra chuyện gì vậy?"

Nghe thấy giọng nói của tôi, mẹ tôi khóc lớn như thể một chiếc van đã được mở ra, nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ: "Tiểu Bảo, Chúa đã đùa một trò rất lớn!"

Tôi nhanh chóng nhặt hai tờ giấy dưới đất lên, sau khi nhìn thấy nội dung trên đó, tôi sững người tại chỗ.

Đây là hai xét nghiệm quan hệ cha con ADN.

Một ý kiến ​​thẩm định cho thấy có 99,9991% khả năng tôi có quan hệ thân nhân với hai người lạ.

Một ý kiến ​​thẩm định khác cho thấy khả năng xác lập mối quan hệ di truyền giữa chàng trai tên Tạ Hành với lão Đinh và bà Tống là 99,9991%.

Tài liệu rơi khỏi tay tôi, tôi không thể tin được, đây là...nhầm sao?

5

Có 1% cơ hội trên thế giới này để tôi gặp chuyện?

What?

Tôi không tin.

Tôi đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay quản gia: “Chú Trần, chú lấy cái này ở đâu vậy?”

"Nó được đưa cho tôi bởi một anh chàng cao lớn, trạc tuổi cô, thưa tiểu thư. Nhưng cậu ấy đội một chiếc mũ bóng chày màu đen nên tôi không nhìn rõ mặt..."

Chú Trần chưa kịp nói xong, tôi đã buông chú ấy rồi ra ngoài, có thể người đó vẫn còn ở đó.

Nhưng vừa ra ngoài, liền nghe thấy ngoài cửa có người xúc động gọi tên ta: "Tiểu Ninh Ninh! Tiểu Ninh Ninh!"

Nhân viên bảo vệ đang cố gắng ngăn chặn họ.

Đó là một đôi nam nữ trung niên ăn mặc sang trọng, người phụ nữ có dung mạo tốt, làn da trắng nõn, mặc một bộ sườn xám đơn giản mà trang nhã, mái tóc được buộc lên tỉ mỉ bằng trâm cài.

Lúc nhìn thấy tôi, mắt người phụ nữ sáng lên, nhìn kỹ hình như vẫn còn ngấn lệ: "Thật sự là con gái! Là con gái của tôi!"

Đột nhiên họ vượt qua hàng rào bảo vệ và đến bên tôi, giống như cảnh đoàn tụ trên TV sau một thời gian dài vắng bóng, họ ôm lấy tôi rồi khóc đến ngạt thở.

Người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da ôm tôi và người phụ nữ vào lòng, vừa khóc vừa nói: “Chúng ta đoàn tụ rồi, cuối cùng gia đình chúng ta cũng đoàn tụ rồi.”

Tôi: Hả???

Chiếc xe sang trọng của họ vẫn đậu ngoài sân, nghe họ nói vài câu chắc tôi cũng biết họ là cha mẹ ruột của tôi, họ là nhà họ Tạ kinh doanh trang sức, có vẻ có quyền lực.

Nắng hơi chói chang, tôi khẽ nheo mắt lại, ánh mắt dán chặt vào gốc cây to ngoài sân.

Cành lá rậm rạp đổ bóng xuống, một bóng người quen thuộc dựa vào nơi đó, khóe miệng treo nụ cười kỳ quái, trong tay nghịch bật lửa vỏ bạc.

Ngẫu nhiên ném nó lên trời sau đó bắt nó, để lại một vòng cung hoàn hảo.

T-shirt trắng và mũ lưỡi trai đen, rõ ràng là trang phục rất sạch sẽ, nhưng anh ta lại toát ra khí chất côn đồ khi đội nó.

Chắc chắn là Tạ Hành, người đó là cái tên còn lại trong báo cáo, Tạ Hành.

Vậy ra đó là những gì "hẹn gặp lại" anh ta nói bên ngoài quán bar ngày hôm đó!

Tôi muốn gọi cho anh ấy, nhưng anh ấy chỉ nhìn tôi và rời đi như thể anh ấy đã cảm nhận được điều đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


6

Trong phòng khách, hai người đàn ông và hai người phụ nữ nhìn nhau với nụ cười ngượng nghịu trên mặt, tôi là mối liên hệ duy nhất với họ.

Cha mẹ ruột của tôi nói với tôi rằng họ biết đó là con gái khi họ mang thai tôi, nhưng khi sinh ra lại là con trai.

Bác sĩ nói với họ, có thể lúc đó tư thế của thai nhi không đúng, dây rốn tình cờ bị kẹp giữa hai ch@n che đi giới tính nên khi kiểm tra họ đã nhầm là bé gái.

Khi đó, họ nghĩ rằng sắp có công chúa nhỏ đến chơi nhà nên mua mọi thứ đều có màu hồng, thậm chí còn chuẩn bị đồ dùng cho đứa trẻ cho tới mười tuổi.

Nhưng thực tế, đó lại là một cậu con trai, bây giờ là một võ sĩ quyền anh, cả ngày đấm bốc ở nhà, khác xa với công chúa nhỏ trong lòng họ.

Còn lão Đinh và bà Tống cứ nghĩ sẽ sinh con trai, hóa ra lại là một công chúa nhỏ, mừng đến mức không dám chạm vào, coi cô bé như vật trên đỉnh trái tim của họ.

"Thật ra thì con trai của bà rất đẹp trai, nó là một võ sĩ quyền anh và đã giành được huy chương vàng! Vợ chồng Đinh tổng nhận thằng nhóc đó về đi, để chúng tôi có thể đoàn tụ với con gái yêu quý của chúng tôi!"

Lão Đinh chưa kịp nói, bà Tống đã không thể ngồi yên, tự mình rót một tách trà: "Anh Tạ này, đó là con trai của anh. Con trai anh có đẹp trai đến đâu cũng không bằng con gái nhỏ nhà chúng tôi."

Trong một thời gian, không ai nhường ai, họ không thể chịu đựng được nhau.

Lão Đinh và bà Tống không muốn rời xa tôi, còn cha mẹ ruột của tôi nóng lòng muốn gửi Tạ Hành trở lại.

Vì vậy, vấn đề không được giải quyết, cha mẹ ruột trực tiếp ở lại và không rời đi.

Hai người phụ nữ tranh nhau ngủ với tôi, tôi đã kiên quyết từ chối.

Vào nửa đêm, có một âm thanh nhỏ từ cửa sổ, ai đó đã đột nhập vào phòng tôi.

Tôi vội vàng ngồi dậy, người đàn ông nhìn thấy tôi, bị phát hiện anh ta không hề hoảng sợ, uể oải ngồi trên ghế sô pha trong phòng tôi.

"Cậu đang làm gì ở đây?"

Tạ Hành liếc nhìn tôi, tháo chiếc mũ bóng chày trên đầu xuống và nói như một kẻ bất lương: "Bây giờ tôi là người vô gia cư, cậu phải thu nhận tôi."

"Cậu làm báo cáo giám định đó hả? Cậu biết tôi lâu rồi đúng không?"

Tạ Hành gõ ngón tay lên bàn với vẻ mặt lười biếng và bất cẩn: "Không ngốc lắm."

Tôi ngơ ngác nhìn cậu ta: “Hừ, chuyện này khá rõ ràng rồi.”

"Mục đích của cậu là gì?"

Tạ Hành không có nói cho tôi đáp án, cậu chỉ là nhếch khóe môi dưới: "Ngày mai cậu sẽ biết thôi."

Nó k1ch thích sự tò mò của tôi một lần nữa, cậu ta đã khơi dậy nó.

Sau một hồi im lặng, tôi không khỏi hỏi cậu ta: "Cậu làm cái quái gì vậy? Tại sao cậu lại không được lòng người ở Tạ gia?"

Tạ Hành nhướng mày, vẻ mặt mệt mỏi: "Làm sao, cậu quan tâm tôi à?"

"Ồ, cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy!"

7

Khi tôi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Tạ Hành đã biến mất.

Tôi ngáp dài rồi đi xuống nhà, cả bốn người ngồi ngay ngắn ở bàn ăn đợi tôi.

Bà Tống nắm lấy tay tôi: "Tiểu Bảo, mẹ đã suy nghĩ cả đêm, thử đoán xem? Mẹ đã nghĩ ra cách để đôi bên cùng có lợi! Mẹ của con cũng đồng ý!"

Tôi chợt có dự cảm chẳng lành: “Cách gì ạ?”

Bà Tống vỗ vỗ tay tôi vui vẻ nói: "Cưới đi! Cưới ngay đi! Mẹ thấy nhóc Tạ Hành rất đẹp trai, lại còn là võ sĩ quyền anh. Nghề này mới thú vị làm sao!"

Người mẹ mà tôi mới gặp ngày hôm qua cũng gật đầu: “Đúng vậy, mặc dù Tạ Hành không xứng với con, nhưng đây quả thực là một cách tốt nhất để đôi bên cùng có lợi, Tiểu Ninh, sao con không đính hôn trước đi, để chúng ta cả hai đều là mẹ của con, thật tuyệt vời. Ah! Con nghĩ sao?"

Vừa đang không biết làm gì, cửa phòng khách bị đẩy ra.

“Con cảm thấy biện pháp này rất tốt, khả thi.”

Một cái thanh âm nam nhân xen vào.

Tôi quay đầu lại, Tạ Hành bưng một chiếc bánh bao hấp bốc khói nghi ngút bước vào, hình như anh ấy vừa đi mua đồ ăn sáng.

Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: "Đây là mục đích của cậu?"

Tạ Hành nhẹ nhàng đặt cái bánh bao xuống: "Tôi cũng phải cảm ơn bà Tống vì không muốn rời xa cậu, thật sự là một điều tuyệt vời, mẹ con gắn kết."

Tôi rất muốn từ chối nhưng nhìn thấy ánh mắt có chút cầu xin của hai người phụ nữ, tôi chống cằm: “Vâng, vâng…”

Chưa kịp dứt lời, bà Tống và bố mẹ ruột tôi đã nắm tay nhau xúc động: “Thông gia, từ nay chúng ta sẽ là thông gia nhé”.

"Vâng, vâng, vâng, bà sui, hai nhà của chúng ta có thể cùng chăm con bé, cảm ơn bà!"

Cảm ơn rất nhiều, tôi vội vàng ngắt lời họ: "Chuyện này nói trước đi, con chỉ hứa tạm thời sẽ không công khai, con không muốn nổi tiếng."

Cuộc liên hôn của hai nhân vật hàng đầu trong ngành bất động sản và trang sức chắc chắn sẽ trở thành chủ đề nóng khi thông tin được lan truyền. Vào thời điểm đó, những bức ảnh của tôi bay khắp bầu trời và tôi thậm chí không nghĩ đến việc có một cuộc sống đại học bình thường.

Nhưng bà Tống và mẹ ruột của tôi không quan tâm: "Không sao, không sao, lấy được là tốt rồi, lấy được là tốt rồi!"

Ánh mắt của tôi chậm rãi nhìn về phía Tạ Hành: "Cậu không có gì phản đối à?"

Tạ Hành gói cho tôi một cái bánh bao, lười biếng nói: "Tùy cậu."

8

Sau khi ăn sáng, Tống phu nhân khăng khăng để Tạ Hành đưa tôi đến trường, nói rằng đó là để vun đắp mối quan hệ của chúng tôi.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trốn tránh, "Không muốn, con sẽ tự lái xe."

Tống phu nhân vặn lại: "Con lái xe làm gì? Đi cùng nhau lãng mạn lắm đó!"

Nói xong còn lấy đi chìa khóa của chiếc xe yêu dấu của tôi, lãng mạn? Lãng mạn cái gì zậy!

Dọc đường, tôi cúi đầu đá sỏi, không nói chuyện với Tạ Hành.

Đột nhiên, một cái gì đó lành lạnh chạm vào cổ tôi.

Tạ Hành véo cổ tôi bằng bàn tay chai sạn và nhấc tôi lên bằng tay phải của anh ấy.

Sức mạnh của anh ấy thực sự tuyệt vời.

Tôi xoa xoa cổ, "Làm gì vậy!"

Tạ Hành đút hai tay vào túi quần, nhàn nhạt nhìn tôi: "Đi đứng ngơ ngác đi ra ngoài? Không sợ xe đ/â/m à?"

"Vậy cậu đừng nhúng tay vào, tôi chỉ là thuận miệng đáp ứng hôn ước của chúng ta, đừng tưởng rằng chúng ta là như vậy!"

Tạ Hành nhướng mày, hơi nghiêng người đến gần tôi: “Làm sao vậy, không muốn thấy tôi à?”

Tôi cười khẩy: “Ồ, tôi không thích thân hình gầy gò của cậu…”

Trước khi tôi có thể nói, tôi bắt đầu kinh ngạc không kiểm soát được trước cái chạm tay của mình.

Bắp tay, cơ bụng...

"Cậu……"

Tạ Hành nắm lấy tay tôi và đặt trực tiếp lên cánh tay và bụng của cậu ấy.

Tôi có thể cảm nhận rõ nét sự săn chắc của cơ bắp và cơ bụng qua lớp quần áo.

Tay của Tạ Hành thật lớn, so với tay của hắn, tay của tôi nhỏ đến đáng thương. Các đường gân hơi nổi lên, tôi dường như có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập của các mạch máu của cậu ấy. Phải làm gì đây, gợi cảm quá.

Tôi thì thào: “Ừ, cậu là võ sĩ quyền Anh mà, dáng người cậu rất tốt”.

Cậu bị phản ứng của tôi chọc cười, Tạ Hành cười nhẹ và nói: "Cậu hài lòng chưa? Tôi sẽ cho cậu một chút lợi ích trước."

Bầu không khí trở nên mơ hồ, cậu ấy đang đường đường chính chính làm cái gì, phạm tội a! Phù phiếm! Ayza, ấn tượng của tôi về anh thậm chí còn “tệ” hơn.

"Tạ Hành, cậu rất đẹp trai, nhiều cô gái thích cậu, vì vậy có rất nhiều người theo đuổi anh, phải không? Nếu đính hôn với tôi là mục tiêu của anh, vậy rốt cuộc anh đang có ý định gì?"

Tôi cố gắng thuyết phục cậu ấy một cách nghiêm túc, nhưng Tạ Hành bĩu môi và nói một cách nhẹ nhàng: "Rõ ràng là tôi đang có âm mưu với cậu."

Tôi không hiểu: "Sao lại như vậy? Trước đây chúng ta không quen biết nhau! Không quen nhau! Mới nhìn mặt có phải là quá vội vàng rồi không."

Đôi mắt nâu nhạt của Tạ Hành nhìn thẳng vào tôi: "Tôi không biết? Làm sao cậu biết tôi không biết cậu? Tôi còn biết rằng cậu đã nhận một bức thư tình từ cậu nhóc dưới tán cây lớn thứ ba trước trường học vào ngày cậu tốt nghiệp trung học cơ sở. Cậu không hiểu sao? Đinh Tiểu Ninh, tôi hiểu cậu hơn bất kỳ ai khác, vì vậy đừng cố làm khó anh.”

Tôi giật mình lùi lại, thật kinh khủng, Tạ Hành có vẻ đã điều tra tôi rõ ràng như vậy, thật là một người đàn ông tồi tệ.

Giả vờ bình tĩnh: "Nhưng mà cậu đến muộn rồi, trong lòng tôi đã có người khác!"

Tạ Hành sửng sốt một chút, khuôn mặt tuấn mỹ trở nên âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai, là thằng nào?"

Tôi muốn nói tên, nhưng tôi chỉ biết biệt danh của người đó, tôi không chắc có thể hiểu đúng.

"Cậu không cần biết anh ấy là ai, dù sao anh ấy cùng cậu rất khác nhau, là một cái tiểu mập mạp, rất đáng yêu."

Vừa nói, tôi vừa định rời đi, bởi vì vẻ mặt của Tạ Hành lúc này thực sự rất đáng sợ.

Vừa mới đi một bước, tay đã bị Tạ Hành kéo lại, trên mặt hiện lên một tia khó chịu: "Cậu không phải thích người gầy sao? Lại thích người béo từ khi nào? Tôi sẽ thay đổi."

Tôi:???
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


9

Tạ Hành tức giận bỏ đi, anh ấy thậm chí còn chưa đến ngưỡng cửa trường tôi, vậy mà vừa nãy còn hùng hổ nói muốn đưa tôi về trường.

Tôi vẫn không hiểu tại sao anh lại tức giận, lúc rời đi anh nói: "Tôi sẽ nghĩ cách."

Chỉ để lại tôi một mình trong gió bối rối.

Mấy ngày sau, không có tin tức gì của Tạ Hành, tôi vốn vẫn cứ chơi bời, hoàn toàn không để tâm đ ến những lời anh ấy nói.

Mãi cho đến khi tôi tình cờ gặp anh ta ở một nơi mà chỉ có tôi và anh béo biết, tôi mới nghĩ ra điều đó.

Ngày hôm đó, ngậm cây kẹo m út trong miệng, anh đứng thẫn thờ trước bức tường sơn, hai tay đút túi quần.

Đây là căn cứ bí mật chỉ có tôi và anh béo biết, vừa nhìn thấy hắn, tôi đã hiểu ra tất cả.

Heh, anh zai này đang đùa với tôi trong một thời gian dài.

Tôi ngập ngừng gọi anh ta, "Tạ Hành?"

Cơ thể anh cứng đờ ngay lập tức, anh từ từ quay người lại.

Khi anh ấy nhìn thấy đó là tôi, anh ấy đã đinhn bỏ chạy.

Tôi không suy nghĩ nhiều như vậy, hét lên với anh ấy: "Đại Cường!"

Trong mắt anh ấy hiện lên vẻ hoảng sợ,

anh ấy cố gắng giải thích với tôi: “Tôi không phải Đại Cường, làm sao tôi có thể là Đại Cường được?”

Nhưng đôi tai đỏ chảy máu của anh ấy phản bội anh ấy.

Tôi cười lạnh: "Hừ, lặng lẽ biến mất mấy năm, hiện tại gầy đi mấy chục cân, trở lại đầy hứa hẹn. Lại còn xét nghiệm quan hệ cha con, lại còn đính hôn, cậu còn như vậy lôi kéo, cậu làm sao vậy? Đang đóng phim truyền hình à? Bây giờ tiểu mập mạp trở thành một anh chàng đẹp trai, chơi trò này cho tôi xem, nó sẽ khiến anh tự hào hả."

Tạ Hành thấp giọng nói: "Tớ không phải tự cao." Lúc này, anh không còn bộ dáng phù phiếm như mấy ngày trước nữa, lửa giận hoàn toàn bị anh áp chế xuống.

Tôi không khỏi tức giận: “Được, cứ coi như sự quan tâm lúc trước của tớ là cho chó ăn đi.”

Nói xong, tôi xoay người muốn rời đi, vừa bước một bước đã bị anh giữ chặt tay, anh cúi đầu đầu hàng, thấp giọng nói: “Tớ sai rồi, đừng tức giận đi, tớ không nên giả bộ, tớ còn tưởng rằng cậu thích kiểu này."

Tôi:……

10

Tạ Hành giống như một chú chó lớn bị tổn thương, khiến tôi nửa thương nửa giận. Ngay khi tôi định nói điều gì đó, một giọng nói khàn khàn khó chịu vang lên ở lối vào con hẻm, giống nghẹn một ngụm đờm tong họng, nó nghe giống như thằng nhóc đang trong quá trình võ giọng.

"Ồ, ai đây?"

Tôi và Tạ Hành đồng thời quay đầu lại, có ba tên côn đồ ất ơ đang đứng ở lối vào con hẻm, có lẽ là chúng hay đến đây.

Tạ Hành ngữ khí đột nhiên trở nên hung ác, anh đem tôi kéo ở phía sau, ngữ khí bình tĩnh nói: "Mày có biết tao là ai không?"

Tên côn đồ lộ vẻ không kiên nhẫn: "Mày là ai?"

Tôi cũng tò mò nhìn Tạ Hành, chờ đợi câu trả lời của anh ấy.

Tôi thấy anh tùy tiện phun ra ba chữ: "Bố mày."

Tôi nín thở, anh chàng này thật...! Đại Cường đã thay đổi, anh ấy đã thực sự thay đổi.

Anh ấy đang làm một cái gì đó rất lạ.

Sắc mặt của tên côn đồ ở đầu ngõ trở nên cực kỳ khó coi: "Mày đùa với bọn tao à? Đừng nói nhảm với nữa, ba người bọn tao vừa vặn thiếu phí đi đánh net, mau giao hết tiền của chúng mày ra đây. mang theo trên người, đừng trả bằng WeChat, trường học của bọn tao không cho phép mang theo điện thoại di động."

Tạ Hành đút hai tay vào túi, xoay cổ, giễu cợt nói: "Đưa cho bọn mày hả? Vậy chúng ta ra đây, tao cho chúng mày một tay, nếu như..."

Trước khi Tạ Hành nói xong, tôi đã vỗ vào sau đầu anh ấy.

Anh che đầu quay lại, bối rối nhìn tôi: “Sao vậy?

"Cậu còn muốn đánh nhau à?"

Tạ Hành ngữ khí lộ ra vài phần ủy khuất: "Là chúng nó bắt đầu trước mà..."

Tôi rèn thép không thành sắt: "Cậu không phải võ sĩ sao? Không muốn tham gia thi đấu nữa à?"

"Rồi chúng nó thì sao?"

Tôi ném chiếc túi vào tay anh, xắn tay áo nhìn nụ cười của ba tên giang hồ trong ngõ dần trở nên tự phụ: “Cầm cái túi giúp tớ, để tớ đi cho chúng nó xem cái xã hội này nham hiểm đến mức nào.”

Vài phút sau, những tên côn đồ ngồi dưới đất che đầu và chân, hét lên trong đau đớn, không ai trong số chúng có thể đứng dậy.

Tôi vỗ vào bụi đất của chúng: “Lúc chị đây đi “phá làng phá xóm”, chúng mày không biết đang ở nhà trẻ nào đâu, lần sau đừng bắt nạt kẻ yếu nữa, nếu không ngồi tù thì lại khóc huhu đấy."

Vừa nói, tôi vừa nhấc nhẹ tay, chỉ ngón trỏ vào góc: "Đọc chữ kia cho rõ, chăm chỉ học tập, mỗi ngày tiến bộ một trăm lần. Anh em nghe rõ không?"

Thằng khốn đó bị tôi làm cho giật mình không trả lời tôi.

“Nghe thấy không?” Tôi tăng âm lượng.

Mấy đứa nhóc này bắt đầu khóc một chút, ngay lập tức bắt đầu hét lên: "Học tập chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày."

Tôi cố nén cười và kéo Tạ Hành ra khỏi con hẻm.

Tạ Hành vuốt thẳng bộ quần áo hơi nhăn của tôi.

"Tớ quên mất, cậu rất lợi hại."

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta: “Vậy cậu còn nhớ lúc còn nhỏ tớ đã giáo dục cậu như thế nào không?”

11

Khi tôi còn nhỏ, bà Tống nghĩ tôi là đứa trẻ xinh đẹp nhất trên đời, bà sợ tôi sẽ bị bắt nạt nên đã thuê một huấn luyện viên cá nhân dạy Taekwondo khi tôi còn rất nhỏ.

Sự quen biết của tôi với Đại Cường, không, phải nói rằng sự quen biết của tôi với Tạ Hành bắt đầu từ thời tiểu học.

Đó là một công viên nhỏ, có hai nhóm người đang tranh giành nó một cách căng thẳng.

Cậu bé mập mạp xông lên phía trước: "Cậu dám cùng tôi đánh nhau sao? Có nghe qua danh của thiếu gia chưa!" Thanh âm trẻ con giả vờ hung dữ.

Tôi hơi nhướng mi, lưng đeo cặp sách đứng ở trước mặt nhóm chúng tôi: "Cậu là ai?"

Cậu bé Béo ưỡn ngực: "Người chuyên bắt nạt!"

Tôi cười: "Ồ, thật trùng hợp, tôi là một kẻ chuyên bắt nạt học đường."

Cuộc tranh chấp đó kết thúc với thất bại vinh quang của Tiểu Tạ Hành.

Kể từ ngày hôm đó, cậu nhóc đó không biết đã uống nhầm thuốc gì và trở thành cái đuôi nhỏ của tôi, theo tôi suốt cấp hai.

Cho đến ngày tôi tốt nghiệp trung học cơ sở, tôi bảo Tiểu Tạ Hành đợi tôi ở cổng trường để tìm anh ấy. Nhưng tôi đã bị chặn lại bởi một cậu bé đẹp trai.

Cậu ta ngại ngùng đưa thư tình cho tôi, để không làm trái tim anh đau lòng, tôi cầm lấy thư tình và nói lời cảm ơn.

Khi tôi đến tìm Tạ Hành sau khi xong chuyện này, cậu ấy đã không còn ở trường nữa.

Rất lâu sau, cậu ấy cũng không xuất hiện nữa.

Tôi muốn đến nhà cậu ấy để tìm, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, tôi không biết gì về cậu ấy ngoại trừ tên cậu ấy là Đại Cường.

Vì vậy, ngày hôm đó, Đại Cường đã biến mất khỏi tuổi trẻ của tôi.

Tôi không còn một cái đuôi nhỏ nữa.

Vì vậy, khi Tạ Hành gầy hơn, khi Tạ Hành thay đổi tính cách lần nữa đứng trước mặt tôi, tôi đã không nhận ra anh ấy.

Tôi chỉ nghĩ anh ấy là một anh chàng đẹp trai, có chút gợi cảm và một chút đẹp trai.

Nhưng không ngờ anh ấy là một người đàn ông giỏi, làm việc lớn trong im lặng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5


12

Vỏ bọc của Tạ Hành bị xé ra, ngay lập tức tôi trở nên quen thuộc với anh ấy hơn.

Anh ấy đưa tôi trở lại nhà họ Đinh, khi chúng tôi đến cổng, Tạ Hành cúi xuống nhẹ nhàng đưa cặp cho tôi, đặt vào tay tôi một nắm kẹo.

Đây là thói quen xin lỗi của anh ấy khi còn nhỏ.

“Xét nghiệm quan hệ huyết thống kia là thật hay giả vậy?” Tôi nhịn không được hỏi.

Tạ Hành trả lời tôi một cách nghiêm túc: "Thật."

Tôi tự hỏi, "Làm thế nào mà cậu tìm ra được?"

"Thật ra tớ đã phát hiện ra điều đó khi học cấp hai. Cậu trông rất giống bà Tạ. Tớ trông rất giống bà Tống."

"Vậy tại sao lúc đó cậu không nói?"

Tạ Hành tránh ánh mắt của tôi, không dám nhìn tôi: "Tớ có kế hoạch của riêng mình."

"Kế hoạch của cậu là đính hôn với tớ?"

“Vậy cậu có bằng lòng để tớ làm bạn trai cậu không?” Tạ Hành lo lắng hỏi tôi.

"Ha ha, cậu không có ý tốt, đương nhiên không muốn."

Tạ Hành bực bội nói: "Tại sao? Là bởi vì tớ gầy đi đúng không?"

“Không, là do cậu hút thuốc, tớ không thích ngửi mùi khói.” Đây là cái cớ của tôi, nhưng tôi không ngờ Tạ Hành lại thực sự nghiêm túc.

Anh gãi tóc, lúng túng giải thích: "Tớ không biết hút thuốc, tớ chỉ giả vờ thôi. Lúc gặp cậu trong quán bar, tớ giả vờ hút thuốc, chỉ để thu hút sự chú ý của cậu thôi mà."

"Tại sao cậu nghĩ rằng điều này sẽ thu hút sự chú ý của tớ?"

"Bọn họ nói những người biết hút thuốc rất tuyệt."

Tôi không nhịn được cười: "Hahaahaa, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất mà."

"Vậy thì loại trừ lý do này?"

Tôi nghĩ nghĩ một chút, nhưng bây giờ không phải lúc: "Không được!"

Tạ Hành đưa tay vuốt tóc tôi: “Được, vậy tớ sẽ cố gắng hơn nữa.”

“Chà, cậu hãy cố gắng hơn đi nhé.” Tôi vừa nói vừa chạy vào trong sân, khóe miệng tôi không tự chủ được nhếch lên.

*namnu9 nhận ra đã quen biết nhau từ lâu nên để xưng hô cậu tớ thay vì cậu tôi như lúc chưa nhận ra nhé.

13

Tôi và Tạ Hành đã bỏ lỡ vài năm, tôi không biết gì về những gì anh ấy đã trải qua trong vài năm này.

Vì vậy, khi tôi trở lại trường học, tôi đã tra cứu rất nhiều thông tin về anh ấy trên mạng.

Không ngờ, anh ấy khá nổi tiếng, có hàng trăm nghìn người hâm mộ, tất cả chỉ vì khuôn mặt xuất chúng đó.

Nhưng những người không biết quyền anh vẫn không biết anh ấy, đó là lý do tại sao ngay từ đầu tôi không biết anh ấy.

Mọi người đều nói rằng anh ấy là võ sĩ đẹp trai nhất và anh ấy là võ sĩ mạnh nhất trong số những võ sĩ đẹp trai.

Ăn một cú đấm của anh thì không ai đứng dậy nổi, tôi đang hí hửng đứng xem thì bạn cùng phòng lao vào:

"Ninh Ninh, Lâm Tịch lại giở trò quỷ."

Vào thời điểm này tôi vẫn đang xem tập quyền anh của Tạ Hành, đắm chìm trong sự quyến rũ của anh ấy.

Đột nhiên nghe thấy cái tên kia, nhất thời không thể nhớ được: "Ai? Lâm Tịch là ai?"

"Là hoa khôi của khoa chúng ta, người ở quán bar lần trước!"

Tôi cố gắng nhớ lại, đúng là có một người như vậy, nhờ có cô ta, nếu không Tạ Hành và tôi vẫn chưa gặp được nhau.

"Có chuyện gì với cô ta vậy?"

"Mày không đọc bài đăng của trường sao? Bài đăng thật điên rồ! Người ta nói rằng nhà cô ta có quan hệ với tập đoàn nhà họ Tạ, cô ta có thể sẽ kết hôn với thiếu gia của nhà họ Tạ. Tạ, đó là Tạ thị! Mày biết Tập đoàn nhà họ Tạ làm gì không? Tập đoàn nhà họ Tạ đứng đầu toàn bộ ngành trang sức!"

Tôi còn biết hơn thế, đó là cha mẹ ruột của tôi bằng máu cơ mà.

"Ai đã nói thế?"

"Lâm Tịch tự mình nói ra, bây giờ cô ta rất tự hào. Những người nịnh hót cô ta đã bao vây trường học. Hơn nữa gia đình cô ta trước đây còn bán đồ trang sức, bây giờ có quan hệ như vậy, gia đình cô ta đã có một bước nhảy vọt rồi."

"Vốn dĩ chuyện này không phải chuyện của chúng ta, mà chẳng phải cô ta sắp sinh nhật rồi sao? Cô ta nói sẽ mời mọi người đi ăn cơm, tụ tập ở KTV. Có người nêu tên mày và bảo mày đến. Tao đoán là lần trước cô ta mất mặt vì không lấy được Wechat, bây giờ cô ta muốn trả thù mày. Ninh Ninh, chúng ta đừng đi nữa, chúng ta không phải gặp cô ta, bây giờ cô ta có mối quan hệ với bà Tạ, chúng ta không thể gây rối với với sự ngông của cô ta được."

"Không đi?" Tôi cười lạnh, "Ôi, làm sao mà không đi được? Nhất định phải đi, hề mãi vẫn là hề thôi."

Bạn cùng phòng vẻ mặt khó hiểu: "Ninh Ninh, mày nói vậy là có ý gì?"

Tôi bĩu môi: "Không có gì, mày cứ ngồi xem kịch đi. Tao muốn họ tự tát vào mặt mình."

14

Trong KTV, Lâm Tịch được bao quanh bởi đám đông như là minh tinh, cùng với một nụ cười dè dặt trên khuôn mặt.

"Trời ạ, chị, không nghĩ tới gia cảnh của chị tốt như vậy! Chị có thể gả vào tập đoàn nhà họ Tạ."

Lâm Tịch nhếch mép cười: "Ồ, nó không tốt lắm, tôi thậm chí còn chưa xem sinh thần bát tự của mình của mình. Nhưng có lẽ sẽ sớm thôi. Các cậu biết đấy, nhà tôi kinh doanh đồ trang sức, tôi luôn được tham dự các bữa tiệc, khi tôi gặp chú Tạ và anh Tạ, tôi đã trở nên quen thuộc với họ sau khi nói chuyện vài lần."

"Nghe nói vị hôn phu của chị Tịch là võ sĩ quyền anh! Xem ra rất giỏi, thuộc loại có thể vô địch!"

Vẻ tự hào trong mắt Lâm Tịch càng lúc càng lộ rõ, nhưng cô vẫn cố giả vờ khiêm tốn, ngượng ngùng nói: "Anh Tạ thật sự rất giỏi. Gần đây anh ấy có một cuộc thi rất quan trọng phải tham gia. Rất có thể đoạt giải quán quân, tôi không dám quấy rầy anh ấy, sợ chậm trễ việc tập luyện."

"Ôi trời, quán quân! Cho tôi xem huy chương vàng được không? Vậy chị Tịch có thể chụp cho chúng tôi một tấm hình không?"

Lâm Tịch gật đầu: "Được, đến lúc đó tôi cùng anh Tạ nói một chút."

Bạn cùng phòng của tôi và tôi ngồi trong góc nhìn hành động của Lâm Tịch một cách lạnh nhạt.

Đột nhiên Lâm Tịch gọi tên tôi: "Đinh Ninh có ở đó không? Cô ấy có ở đây không?"

Rồi cô em này giả vờ không thấy tôi và nhìn khắp nơi.

Ta cười cười, lạnh lùng nói: "Ta và chị cô đều ở chỗ này, người lớn như vậy không nhìn thấy sao?"

Khuôn mặt của Lâm Tịch trở nên xấu hổ, nhưng rất nhanh trở lại với nụ cười: "Đinh Ninh, cậu thật hung dữ, tôi chỉ quan tâm đ ến việc cậu có đến hay không thôi mà. Nhân tiện, tôi muốn giải thích với cậu việc ở quán bar lần trước đã yêu cầu WeChat là anh ấy cố ý. Anh ấy không cho bởi vì cậu cũng biết đó tôi sắp đính hôn với thiếu gia nhà họ Tạ rồi, tôi sợ anh Tạ sẽ tức giận, vì vậy tôi đã cố tình nói anh ta không cho tôi Wechat vào ngày hôm đó."

“Ồ.” Tôi bật cười, “Ồ, ra là vậy, tôi còn tưởng rằng bởi vì cậu xấu, nên người ta không thích cậu chút nào.”

Vẻ mặt Lâm Tịch gần như căng thẳng, còn chưa kịp mở miệng, người nịnh bợ đã ngồi không yên: "Sao lại nói chuyện này? Chẳng lẽ người đó coi thường chị Tịch của chúng tôi sao? Tôi nghĩ cậu đang ghen tị với chị Tịch của chúng tôi, dù sao thì, một người như cậu không thể nào gặp được Tạ thiếu gia."

Sau khi nghe điều này, tôi lạnh lùng nhìn họ, giống như nhìn những chú hề. Ngay khi tôi định đáp trả lại họ, cánh cửa KTV bị đẩy ra một bóng người quen thuộc bước vào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 6


15

Với dáng người cao thẳng, đường quai hàm ba chiều rõ ràng, cổ áo hơi mở để lộ xương quai xanh gợi cảm.

Đó là Tạ Hành.

Những người trong phòng KTV vì sự xuất hiện của anh mà không dám lên tiếng, không gian trở nên ngột ngạt.

Cả người anh lạnh lùng, có loại cảm giác người lạ không nên tới gần, vẻ mặt lạnh lùng, khi ánh mắt chạm vào bóng dáng của tôi, toàn thân lạnh lẽo đều biến mất, trong mi mắt ẩn chứa ôn nhu: "Ninh Ninh."

Tôi ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây?

Tạ Hành trầm giọng nói: "Nghe nói em ở chỗ này, anh tới đón em."

Chuyện này là hợp lý! Bây giờ khuôn mặt của ai đau hơn?

Không biết ai đó đã bắt đầu hỏi, "Đây là ai vậy?"

Tôi liếc nhìn Lâm Tịch và thấy rằng cô ta vẫn chưa nhận ra tình hình hiện tại của mình, vì vậy tôi đã giải thích một cách thân mật với mọi người: "Anh ấy là Tạ thiếu gia mà mọi người vừa đề cập, võ sĩ rất mạnh mẽ đó, Lâm Tịch nên biết anh ấy mà, phải không?"

Lúc này Lâm Tịch mới có linh cảm không tốt: "Cậu nói cái gì?"

Tôi chỉ vào Lâm Tịch, hỏi Tạ Hành, "Anh có biết cô ấy không?"

Tạ Hành nhướng mi, nhẹ liếc nàng một cái, sau đó thản nhiên nói: "Anh không biết."

"Ồ, anh không biết cô ấy. Nhưng cô ấy nói rằng nhà cô ấy đã đính hôn với nhà họ Tạ?"

Tạ Hành khẽ nhíu mày, từ trên xuống dưới nhìn Lâm Tịch, lạnh giọng nói: “Tạ gia từ đầu đến cuối chỉ gả cho Đinh gia, mà cửa Tạ gia cũng không phải bất kỳ nhà cũng có thể leo lên, vị hôn thê của tôi chỉ có Đinh Ninh."

“Đinh Ninh là vị hôn thê của Tạ Thiếu gia?” Tất cả mọi người đều không thể tin được mình nghe được.

Các cuộc thảo luận dần nổ ra.

"Chờ đã, Đinh? Đinh nào?"

Bạn cùng phòng của tôi đột nhiên kêu lên, không thể tin được hỏi tôi: "Ninh Ninh, nhà mày kinh doanh bất động sản phải không?"

Tôi buông một tiếng "hừm" hờ hững.

Bạn cùng phòng kinh ngạc trợn tròn mắt: "Trời ạ, thật là người nhà họ Đinh! Vậy mày thật sự là con gái nhà họ Đinh sao?"

Tôi mỉm cười và gật đầu.

Bạn cùng phòng vỗ vỗ mặt của mình, cố gắng tỉnh táo lại: "Quá hèn mọn, l tiểu thư nhà giàu ở ngay bên cạnh tôi! Tuy tao biết mày họ Đinh, nhưng tao chưa từng nghĩ tới tập đoàn Đinh gia! Ninh Ninh tao muốn làm chó li3m của mày! Mày quá kém rồi đấy! Nếu tao là mày, nhất định phải dán số tài khoản lên trán cho mọi người biết!"

Tôi cười cắt ngang, “Mày nói bậy bạ gì vậy!”

Lâm Tịch vẫn không chịu tin tưởng, muốn giãy giụa lần cuối: “Đinh Ninh, tôi biết cậu ghen tị với tôi, nhưng cho dù cậu có ghen tị cỡ nào, cậu cũng không thể cứ tìm một người đàn ông đến để giả vờ! Đây không phải là người lần trước xin WeChat ở quán bar sao? Làm sao có thể là Tạ thiếu gia!"

Người tuỳ tùng kia ở một bên cũng kích động nhảy dựng lên: "Đúng vậy, tôi còn nhớ rõ người đàn ông này, người ở quán bar lần trước! Đinh Ninh ghen tị đến mức giả làm đại tiểu thư nhà họ Đinh sao? Tưởng rằng cô ta cũng có thể có quan hệ với tập đoàn Đinh bởi vì họ là Đinh? Làm sao cô ta có thể là Đinh tiểu thư? Tôi chưa bao giờ nghe nói về cô cả! Làm thế nào để chứng minh rằng những gì cô nói là sự thật?"

Tạ Hành ngữ khí trào phúng: "Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Sau đó, anh lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, lạnh lùng nói hai chữ: "Lại đây."

Một phút sau, cửa phòng lại bị đẩy ra.

Một người đàn ông trung niên đeo bảng quản lý trên ngực đang lau mồ hôi vội vàng chạy tới đây, theo sau là một nhóm nhân viên.

Đẩy cửa phòng ra, người đàn ông trung niên nhìn qua những người khác rồi dẫn nhân viên đến chỗ tôi và Tạ Hành.

Cung kính nói: "Không biết Tạ thiếu gia và Đinh tiểu thư tới quán của chúng tôi, là sơ xuất của chúng tôi, không kịp thời chào hỏi hai vị."

Tạ Hành "ừm" một tiếng, tôi vẫy tay và nói không sao đâu, tôi không định làm mọi người hoảng hốt như vậy.

Nhưng người đàn ông trung niên thậm chí còn không dám lau mồ hôi mà cúi người xin lỗi: “Là lỗi của chúng tôi vì đã không chiêu đãi tốt các vị. Để thể hiện thành ý, bill của mọi người hôm nay sẽ được miễn phí. Trong tương lai, một số người bị đưa vào danh sách đen, họ sẽ không bao giờ có thể vào cửa hàng của chúng tôi.*”

*câu này mình không chắc là như vậy.

Lời nói của người quản lý khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc không nói nên lời, người nịnh bợ nhỏ kia thì thầm: "Hoá ra tất cả lời Lâm Tịch nói đều là giả à, vậy đâu mới là sự thật? Sự thật là gì vậy?"

Lâm Tịch sắc mặt trở nên khó coi, trong mắt tràn đầy không thể tin được, nhìn kỹ thậm chí có thể nhìn thấy nước mắt: "Đinh Ninh, tôi biết cô không có ý tốt! Cô không phải là muốn đối phó tôi sao? Tôi không nên mời cô Đến dự tiệc sinh nhật của tôi, tôi thật ngu ngốc! Để tôi nói cho cô biết, tôi không sợ cô, cô có tiền thì sao! Dựa vào sắc đẹp của cô muốn làm gì thì làm! Bây giờ thì hay rồi mọi người lấy cô làm trung tâm, cô thật hạnh phúc!"

Tôi nhìn biểu cảm của cô hề này, đây là trò đùa ố dề nhất mà tôi từng chứng kiến.

"Xin lỗi, cô nghĩ nhiều rồi. Tôi chưa từng gặp người nào ng/u như cô luôn, tôi cảm thấy tốn thời gian để đối phó cô có chút xui xẻo. Yên tâm đi, cô chẳng là cái gì đối với tôi hết."

Lâm Tịch muốn phản bác, tôi đi tới vươn ngón trỏ nhẹ nhàng bịt miệng cô ta: “Suỵt, ngậm cái miệng nhỏ lại, cô cứ làm tiểu công chúa của cô đi, đừng đụng tới tôi, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng. Tôi nghe nói nhà cô kinh doanh trang sức? Trùng hợp quá, nhà bạn trai là trùm lĩnh vực trang sức, cô phải cẩn thận không bán được hàng đâu đó."

Tạ Hành ở bên một nhận lấy chiếc túi của tôi từ tay bạn thân tôi, với giọng điệu chiều chuộng không giấu giếm: “Ninh Ninh, về thôi.”

Tôi quay lại và nói, "Ừm."

Khoảnh khắc chúng tôi bước ra khỏi hộp, những tiếng la ó vang lên sau lưng: "Đinh Ninh thực sự là bạch phú mỹ. Những gì cô ấy nói là sự thật đó!"

"Cái kia Tạ Hành thật là đẹp trai nhaa! Không hổ là Tạ thiếu gia, nhìn khí chất liền biết hắn không tầm thường."

"Lâm Tịch đúng là trò đùa lớn nhất mà tôi từng thấy. Cô ta thậm chí còn giả làm vị hôn thê của Tạ thiếu. Nhưng mà, cô ta thậm chí còn không biết Tạ thiếu trông như thế nào. Quê quá chời!"

Tôi khoác tay Tạ Hành và vui vẻ bước ra khỏi phòng KTV, cảm giác này thật tuyệt cmn vời.

16

Sau khi rời khỏi quán bar, Tạ Hành và tôi đi trên đường mà không nói lời nào.

Gió thổi vào mặt, mang theo hơi lạnh.

“Sao đột nhiên anh lại tới đây?” Tôi nhẹ giọng hỏi.

Tạ Hành cười nói: "Anh tới trợ công cho em."

Tôi không nhịn được cười nói: "Trùng hợp vậy à?"

Tạ Hành coi như đương nhiên, không chút do dự nói: "Không phải ngẫu nhiên, anh tới là bởi vì em cần anh."

"Em nghe Lâm Tịch nói, anh gần đây có một trận thi rất quan trọng."

"Ừm."

"Anh có nắm chắc không?"

Tạ Hành thấp giọng nói: "Anh cũng không chắc lắm."

Tôi dừng lại và hỏi anh ta, "Anh sẽ đánh cược với em chứ?"

“Đánh cược cái gì?” Tạ Hành ngữ khí nhàn nhạt, lười biếng lại bất cẩn.

"Đặt cược xem anh có thể thắng trận đấu này hay không."

"Anh thắng thì sao?"

"Nếu anh thắng, em sẽ làm bạn gái anh."

Tạ Hành dừng lại, hơi quay người lại, cụp mắt nhìn tôi, như đang cố gắng kìm nén cảm xúc: “Đinh Tiểu Ninh, em nói lời phải giữ lấy lời đấy, anh rất nghiêm túc.”

Tôi hai mắt sáng ngời: "Em nói luôn giữ lời, anh muốn ngoéo tay không?"

Tạ Hành ánh mắt trở nên có chút âm trầm, thanh âm trầm thấp: "Anh muốn."

Cẩn thận và thận trọng móc ngón tay của tôi: "Đừng quên những gì em mới nói đó."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,671
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 7: Hoàn


17

Tại hiện trường của trận chung kết, trận đấu quyền anh quy tụ các cao thủ từ khắp nơi trên thế giới này đã thu hút sự chú ý của tất cả các phương tiện truyền thông.

Trên võ đài, ánh đèn sân khấu nhấp nháy không ngừng, khuôn mặt tuấn tú của Tạ Hành xuất hiện trên màn hình TV.

Tôi nhìn anh ấy trên sân rồi đưa ra quyết định trong lòng, tôi lấy điện thoại di động ra và gọi cho lão Đinh.

Một phút sau khi cúp điện thoại, các trang web chính thức của tập đoàn nhà họ Đinh và Tạ đồng loạt công bố tin tức về hôn lễ giữa con gái nhà họ Đinh và con trai nhà họ Tạ, đồng thời sử dụng các trang web chính thức để cổ vũ Tạ Hành chiến thắng.

Trong chốc lát, cái tên Tạ Hành đã được đẩy lên top tìm kiếm hot nhất trên mạng, làm dậy sóng mọi cư dân mạng.

Một người đàn ông đẹp trai phù hợp với một người phụ nữ xinh đẹp, cô gái đã gây sốc cho nhiều cư dân mạng khi sử dụng trang web chính thức để ủng hộ mạnh mẽ bạn trai của mình trong cuộc thi. Mọi người thốt lên: Đây là kiểu thiết lập mới lạ nào!

Ngay cả những người không chú ý đến quyền anh cũng bắt đầu xem trận đấu, mức độ phổ biến của trận đấu quyền anh này đã được tôi đẩy lên một tầm cao chưa từng có.

Kết thúc trận đấu, Tạ Hành đã không phụ kỳ vọng và đứng trên bục vinh quang với tư cách là võ sĩ trẻ nhất, đeo đai vàng liên lục địa.*

*mình không rõ về quyền anh lắm nên không biết là nhận đai hay huy chương.

Ánh đèn sân khấu tập trung vào anh, Tạ Hành nhìn vào camera và mỉm cười hạnh phúc.

Một phóng viên đưa micro lên miệng: "Thí sinh Tạ thực sự rất tuyệt vời, chúng ta đã cùng nhau xem một trận đấu tuyệt vời. Tôi tin rằng khán giả ngồi trước TV cũng rất tò mò. Thí sinh Tạ đã đạt được thành tích như vậy trong thời gian ngắn kể từ khi anh ấy ra mắt. Thật tốt khi bạn chưa từng thất bại nhỉ."

Tạ Hành nghe vậy cười nhạt một tiếng: "Tôi đã từng thua, tôi chỉ thua một người."

Phóng viên tò mò hỏi: "Ai vậy?"

Tạ Hành ánh mắt tùy ý rơi vào nơi xa xăm nào đó, tựa hồ đang nghiêm túc hồi tưởng: "Một cô gái nhỏ, đó là khi tôi học cấp 2."

Đôi mắt của phóng viên sáng lên và anh ta nhận ra điểm nóng của tin tức.

"Người đó nhất định rất quan trọng với thí sinh Tạ, nếu không đến bây giờ bạn cũng không nhớ tới tận bây giờ."

Lúc đó Tạ Hành còn không biết trên mạng xảy ra chuyện gì, huống chi là bởi vì câu nói này, trên mạng lại một lần nữa nổ tung.

Khi anh ấy nhắc đến tôi, lông mày và đôi mắt của anh ấy nhẹ nhàng một cách tự nhiên, nhưng Tạ Hành, người vừa mới đấm một cách dứt khoát, giờ đang suy nghĩ lại về lời nói của anh ấy.

Anh ấy nhìn vào camera và có vẻ chắc chắn rằng tôi phải đang xem.

Mọi người xung quanh nín thở chờ đợi câu trả lời của anh.

Tạ Hành nhẹ nhàng nói: "Cô ấy là một người rất quan trọng đối với tôi từ khi tôi còn là học sinh. Cô ấy là thất bại duy nhất của tôi, đó cũng là thất bại tự nguyện của tôi."

Tôi lặng lẽ lắng nghe âm thanh phát ra từ TV, anh chàng béo trong trí nhớ sẽ mua kem cho tôi dần dần trùng với Tạ Hành trên TV.

Tôi đã nghĩ anh ấy biến mất, nhưng tôi không ngờ anh ấy đã trở lại mạnh mẽ như vậy.

Thời gian quay ngược về một buổi chiều nào đó khi tôi còn là học sinh, ánh nắng chói chang, tiếng ve kêu gọi hè về.

Trên con đường rợp những bóng cây nhảy múa, tôi vui vẻ bước đi trong bộ đồng phục học sinh với mái tóc đuôi ngựa buộc cao tạo nên những vòng cung xinh đẹp trong không trung theo độ lớn của bước chân tôi.

Đằng sau tôi, một cậu bé béo đang cẩn thận đi phía sau, trên tay là một cây kem lạnh.

Sau khi cân nhắc một lúc lâu, cậu bé lo lắng nói: "Đinh Tiểu Ninh, cậu có muốn ăn kem trong thời tiết nóng như này không?"

Tôi xoay người, lấy khăn giấy ra lau mồ hôi cho cậu ấy: “Tiểu mập, trời nóng như vậy cậu không cần phải đi xa như vậy mua kem cho tớ đâu.”

Tiếng ve kêu to hơn, át đi nhịp tim đập dữ dội của cậu bé. Nhưng giữa mùa hè năm ấy đã được họ ghi sâu vào ký ức của mỗi người.

Chính văn hết gồi.

Ngoại truyện nho nhỏ~

Hoa khôi Lâm Tịch quay lại và đi đến cửa phòng riêng trong cùng.

Đẩy cửa ra, cô cung kính chào người đàn ông đang chơi bi-a bên trong: "Xin chào, anh Hành."

Tạ Hành hơi nghiêng người, cổ tay áp vào bàn, dùng đầu gậy chạm nhẹ vào quả bóng trắng, quả bóng trắng lăn về phía trước và đập vào những quả bóng khác.

Tạ Hành đã hoàn thành lượt đánh một cách gọn gàng, với một loạt các động tác uyển chuyển.

Anh hếch cằm về phía Lâm Tịch, một giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó là tiếng bóng bay vào lỗ.

Lâm Tịch một mặt đắc ý: "Tạ đại nhân, ngài an bài tôi làm như vậy hài lòng không? Tôi giả bộ như thật luôn đó."

Tạ Hành ngồi ở trên sô pha, tiếp nhận rượu người khác đưa tới, cười phun ra mấy chữ: "Không tồi."

Lâm Tịch tiến lên, thăm dò nói: "Hôm đó tại quán bar bày mưu tính kế, lòng bàn chân của tôi bị người bên cạnh dẫm vào, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy xui xẻo."

Tạ Hành mím môi, không quan tâm lắm: "Cô muốn gì hãy nói với trợ lý của tôi, cô xứng đáng có."

Đôi mắt của Lâm Tịch sáng lên: "Cảm ơn anh Hành, tôi hy vọng anh Hành sẽ đạt được mong muốn của mình và theo đuổi chị dâu càng sớm càng tốt."

Tạ Hành hơi nâng ly, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch rượu: "Mượn lời tốt của cô."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom