Cập nhật mới

Dịch Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1214


CHƯƠNG 1214

Nói xong bèn gọi Chúc Minh Đức vào trực tiếp đưa hai người ra bên ngoài.

Cố Vũ Tùng bị nhốt ngoài cửa văn phòng vô cùng thảm thương.

“Chó thật!”

Cố Vũ Tùng chửi thầm, tức tới mức mặt mày xanh mét, chỉ vào cánh cửa văn phòng đang đóng chặt muốn mắng nhưng hồi lâu cũng không mắng nổi.

Chúc Minh Đức buồn bã thở dài: “Anh Cố, gần đây sếp nhà chúng tôi rất gắt gỏng, hai người ngừng lại chút đi, đừng chọc vào anh ấy nữa. Chuyện này ấy mà, cho dù là ai cũng không chấp nhận được. Rõ ràng bản thân biết rõ mọi thứ nhưng tất cả mọi người đều nói anh bị bệnh, là ai thì cũng nóng nảy thôi…”

“Nóng nảy cái con mẹ nhà nó ấy!”

Cố Vũ Tùng tức gần chết, buột miệng mắng: “Mẹ nó tôi ăn no rửng mỡ nên mới quan tâm tới mấy chuyện vớ vẩn này của anh ta và Tống Hân Nghiên. Lúc đầu người yêu đến chết đi sống lại chính là anh ta, giờ thì lại hận đến chết đi sống lại, còn giận cá chém thớt lên bọn tôi, mẹ nó chứ tôi…”

Anh ta hít sâu một hơi, bất lực nói: “Thôi vậy, anh ấy thích làm vậy thì cứ để anh ấy làm đi. Tìm đường chết thì tự mình chịu thôi! Bà mẹ nó, tốt nhất là cả đời này đừng có nhớ ra, nếu không thì chỉ có đồ cặn bã nhà anh đau khổ chết thôi… Bọn em không giúp được anh thì rồi cũng sẽ có người trị được anh!”

Cung Hàn Tuấn thì lại một mặt bình tĩnh, nghe những lời tức giận của Cố Vũ Tùng suýt nữa bật cười thành tiếng.

Trong văn phòng.

Tưởng Tử Hàn đuổi người ra bên ngoài cũng rất tức giận.

“Rầm!”

Anh nện một đấm lên trên bàn làm việc, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Rốt cuộc Tống Hân Nghiên có ma lực gì, không chỉ mê hoặc anh mà còn mê hoặc anh em của anh đến mức không còn lý trí nữa!

Chắc chắn người phụ nữ này có độc!

Vừa trút giận xong, điện thoại trên bàn đổ chuông.

Tưởng Tử Hàn mất kiên nhẫn nghe máy: “Có chuyện gì!”

Ba chữ tràn ngập mùi thuốc súng.

John ở đầu bên kia điện thoại sững sờ, nhưng nghĩ tới gần đây tên này thay đổi thất thường nên cũng không hề để ý tới sự khó chịu của anh.

“À, chẳng là sản phẩm mới của chúng tôi sẽ ra mắt vào ngày quốc tế phụ nữ, tối hôm đó tôi tổ chức một bữa tiệc ăn mừng, đương nhiên tôi phải đích thân gọi điện mời nhân vật quan trọng như anh rồi.”

Ngọn lửa bên trong Tưởng Tử Hàn vừa mới lắng xuống lại bùng lên.

Anh giễu cợt: “Còn chưa bán đã bắt đầu chuẩn bị tiệc chúc mừng rồi, anh tự tin như vậy à?”

“Đương nhiên rồi. Tôi tin tưởng tuyệt đối vào con mắt nhìn người của mình và con mắt nhìn người của anh.”

John đắc ý nói: “Sản phẩm mới lần này có bằng sáng chế quốc tế. Khỏi cần nói, ngay lúc nhìn thấy bảng thành phần là tôi đã biết sản phẩm này chắc chắn sẽ bán chạy rồi. Mới có bản dùng thử mà một tên đàn ông như tôi cũng không kìm được mà phải lấy một chút để dùng thử rồi. Hiệu quả đó, đừng nói là phụ nữ, đến cả tôi cũng không nhịn được muốn khen mấy câu…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1215


CHƯƠNG 1215

Tưởng Tử Hàn nghẹn gần chết, không muốn nghe tiếp nữa, tức giận thẳng tay cúp máy, vứt điện thoại ra thật xa.

“Ai cũng thế, đều bị ả đàn bà xấu xa Tống Hân Nghiên kia tẩy não hết rồi, chỉ khiến mình khó chịu thôi!”

Anh hít sâu vài hơi, muốn kìm nén cơn tức giận trong lồ ng ngực.

Nhưng cơn giận còn chưa được nén xuống thì dạ dày đã co rút dữ đội.

Tưởng Tử Hàn đau đến mức đầu toát mồ hôi lạnh, ôm bụng yếu ớt ngồi phịch xuống ghế làm việc.



Tại quán cà phê.

Dạ Vũ Đình đưa tư liệu tới cho Tống Hân Nghiên: “Tất cả thông tin về Nam Mặc Tầm và mẹ cô ấy đều ở đây, tuy rằng không nhiều lắm nhưng đây là tất cả những gì mà anh biết.”

Tống Hân Nghiên nhận lấy, vội vàng mở ra xem.

Trong tư liệu không chỉ có thông tin của Nam Mặc Tầm và mẹ cô ta mà còn có quá trình quen biết yêu nhau sau đó chia tay của Dạ Vũ Đình và Nam Mặc Tầm.

Tống Hân Nghiên khẽ nhướng mày.

Dạ Vũ Đình đoán được cô nhìn thấy cái gì, vội vàng ôn hòa giải thích: “Những cái khác coi như tặng kèm. Hân Nghiên, anh đã từng nói rồi, anh sẽ không giấu em bất cứ điều gì cả, cũng không có gì không thể nói được. Tuy rằng em và Nam Mặc Tầm rất giống nhau, nhưng anh không coi em là người thay thế của Nam Mặc Tầm. Tình cảm anh dành cho em, bắt đầu từ vẻ bề ngoài giống nhau của hai người, cuối cùng là từ nhân phẩm của em, chìm đắm trong sự quyến rũ của riêng em…”

Tống Hân Nghiên bình tĩnh đọc tư liệu trong tay, như thể không nghe thấy lời anh ta nói.

Dạ Vũ Đình tiếp tục: “Anh không phủ nhận giữa anh và Nam Mặc Tầm từng có một thời gian như vậy, cũng chính vì thời gian đó mới khiến anh vừa nhìn đã thấy em giữa hàng ngàn người, sau đó nghĩ đủ mọi cách để gặp được em. Hân Nghiên, anh không hối hận vì từng có khoảng thời gian đó. Ngược lại thậm chí anh còn rất biết ơn về quá khứ đó nữa…”

Trong lòng anh ta chua xót, giọng nói cũng rất trầm: “Mặc dù sau này chúng ta cũng vì chuyện này mà ầm ĩ không vui, có hiểu lầm cũng có khúc mắc, thậm chí còn khiến anh trở thành đối tượng bị toàn mạng chế giễu, khiến anh bị người trong giới kinh doanh thậm chí là giới xã giao thượng lưu khinh bỉ, khiến nhà họ Dạ mất hết mặt mũi… Nhưng anh vẫn không hối hận. Anh có thể chịu đựng mọi sự sỉ nhục, chỉ có không thể chịu đựng được việc từ bỏ em…”

Tống Hân Nghiên đã nắm được những ý chính của tài liệu trong tay: “Dạ Vũ Đình, tôi đã từng nghĩ đến việc bồi dưỡng tình cảm với anh, nhưng khi đó anh lại thực hiện giao dịch với tôi, chính tay anh đã phá hỏng mọi thứ. Bây giờ tôi chỉ muốn thực hiện giao dịch với anh, anh lại muốn có tình cảm với tôi, anh không cảm thấy nực cười sao? Anh cảm thấy tôi ngu ngốc đến mức nào mới nhảy vào cùng một cái hố đến tận hai lần chứ?”

Đương nhiên, cái hố Tưởng Tử Hàn là một ngoại lệ.

Tống Hân Nghiên mỉm cười tự giễu, cái hố kia, đã lấp đầy tình cảm của cô rồi.

Đừng nói chỉ là ngã một cái, cho dù có thịt nát xương tan, cô cũng không bao giờ từ bỏ.

“Cho nên, thực ra em chỉ đang tức giận, cảm thấy không công bằng thôi có đúng không?” Bàn tay Dạ Vũ Đình kích động vươn qua bàn, muốn nắm lấy tay Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên rụt tay lại nhanh hơn anh ta một bước.

Dạ Vũ Đình cũng không nản lòng, vội vàng nói: “Nhưng Hân Nghiên, không phải anh đã bị trừng phạt rồi sao? Để được ở bên em, anh đã bị Tưởng Tử Hàn trả thù. Tuy rằng gân tay gân chân đã được nối lại, nhưng dù sao vẫn có chút ảnh hưởng, thậm chí vì vậy mà phải trả giá bằng tôn nghiêm đàn ông! Đời này, có thể là anh sẽ không thể trở thành một người đàn ông bình thường được nữa. Hân Nghiên, trừng phạt như vậy còn chưa đủ sao? Còn cả tư liệu lần này nữa…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1216


CHƯƠNG 1216

Dạ Vũ Đình cười giễu một tiếng, chua chát nói: “Em biết không, trong đó có rất nhiều thứ đều là chuyện anh không biết. Ví dụ như, mẹ của Nam Mặc Tầm từng ngoại tình với ba anh. Vì em, anh không ngại đi tìm mẹ anh, tự tay vạch ra vết thương cũ mà bà ấy đã giấu kín trong lòng hơn hai mươi năm. Chỉ cần có thể giúp được em, anh cảm thấy tất cả những điều này đều không quan trọng, bị mẹ anh mắng, thậm chí là đánh anh cũng không quan tâm… Anh chỉ muốn có một cơ hội có thể tiếp tục với em thôi.”

Đáy mắt Dạ Vũ Đình ngập tràn thâm tình: “Hân Nghiên, em có thể bỏ qua những ân oán trong quá khứ mà tha thứ cho Tưởng Tử Hàn, vậy vì sao không thể buông xuống tất cả những thành kiến trước đây, cho anh thêm một cơ hội nữa chứ? Không có tình cảm thì chúng ta có thể bồi dưỡng mà. Ngày tháng nước chảy đá mòn mới là…”

“Không còn cơ hội bồi dưỡng nữa rồi.”

Tống Hân Nghiên lạnh nhạt cất tư liệu đi: “Tình cảm của tôi đã cạn kiệt hết rồi. Dạ Vũ Đình, thực ra anh mới là người tỉnh táo trên đời. Biết rõ là không thể nhưng vẫn muốn dùng đủ mọi cách để tìm được một sơ hở, rốt cuộc anh muốn có được thứ gì ở tôi?”

“Anh…”

Tống Hân Nghiên cất tư liệu đi rồi đứng dậy, ngắt lời anh ta: “Tôi không muốn nghe những cái cớ đã được sắp xếp tỉ mỉ từ anh nữa, với cả, bây giờ tôi đã hoàn toàn không thể tin tưởng anh được nữa rồi. Không cần phải tiếp tục nói những lời vô nghĩa nữa, chuyện sau này tính sau. Bây giờ tôi chỉ muốn giải quyết chuyện riêng của mình thôi.”

Cô vòng ra khỏi ghế chuẩn bị rời đi.

Nghĩ một lát rồi cô lại quay đầu, từ tốn nói: “Cảm ơn anh đã cho tôi tin tức Tống Thanh Hoa và Tưởng Diệc Sâm gian díu với nhau, tuy tạm thời tin tức này không có tác dụng, nhưng lại khiến tôi có suy nghĩ không biết con riêng của Tưởng Diệc Sâm có phải là con trai của tôi hay không, tuy rằng sự thật thì không phải, nhưng đúng thật là tôi có hơi phấn khích. Tâm trạng kích động khi khao khát kia, nói thật, cũng khiến người ta rất hoài niệm. Còn về chuyện ly hôn…”

Tống Hân Nghiên lắc lắc tư liệu trong tay: “Quyết định sau.”

Nói xong liền quả quyết rời đi.

Chuông gió đón khách ở cửa quán cà phê kêu leng keng, rồi quay trở lại sự yên lặng.

Dạ Vũ Đình dựa lên lưng ghế sofa, khóe môi lạnh lùng chậm rãi nhếch lên nở nụ cười khẩy nham hiểm.



Buổi tối.

Khi Khương Thu Mộc về tới nhà, Tống Hân Nghiên đang khoanh chân ngồi trên thảm xem tư liệu.

Bàn trà trước mặt cô trải đầy giấy tờ lộn xộn.

Khương Thu Mộc đi tới, đẩy những tờ giấy kia, để trống ra một ngóc: “Mang đồ nướng về cho cậu ăn khuya nè, ăn chút đi rồi xem tiếp.”

“Được. Tớ xong ngay đây.” Tống Hân Nghiên đáp.

Khương Thu Mộc đặt đồ nướng mua từ bên ngoài về xuống, tiện tay lấy một tờ tư liệu lên đọc.

Là kết quả xét nghiệm của Tống Hân Nghiên và Tưởng Minh Triết.

Không cùng huyết thống.

Khương Thu Mộc như thở phào, lại như đang thở dài một hơi, cảm thán rằng: “Mặc dù tớ cũng thích thằng nhóc Tưởng Minh Triết này, cũng biết rằng nếu như thằng bé thực sự là con trai cậu thì cậu chắc chắn sẽ vui chết mất. Nhưng Nghiên à, dù sao thì Minh Triết cũng là con trai của Tưởng Diệc Sâm… bây giờ quan hệ của cậu với nhà họ Tưởng… tóm lại là cảm giác ngượng ngập gượng gạo lắm.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1217


CHƯƠNG 1217

Cô ấy đặt tờ giấy kia xuống, cẩn thận hỏi: “Nếu như Tưởng Tử Hàn thực sự không khỏe lại, có phải hai người… thực sự không còn khả năng nữa không?”

Tống Hân Nghiên buông tư liệu xuống, lấy một xiên đồ nướng vừa ăn vừa cười: “Tớ nhớ trước đây cậu ghét Tưởng Tử Hàn lắm cơ mà, sao giờ lại cũng giống như Cố Vũ Tùng, hoàn toàn đứng về phía anh ấy thế?!”

“Hey, coi lời cậu nói kìa.”

Khương Thu Mộc cười khan che giấu: “Tớ là bạn thân của cậu, tớ có thể đứng về phía Tưởng Tử Hàn được à? Hơn nữa ai bảo là giống với Cố Vũ Tùng, cậu đừng có gom tớ với anh ta lại với nhau. Cái đồ đỏm dáng hoa hòe hoa soi kia ấy à, xí, đừng có hạ thấp gu của tớ…”

Sự khinh thường và ghét bỏ trong lời nói như sắp bay cả ra ngoài.

Cô ấy dừng lại, nói nghiêm túc: “Tớ ấy à, chủ yếu là đứng trên lập trường của cậu suy nghĩ cho cậu thoi. Tình bạn thân bao nhiêu năm như vậy, tớ còn hiểu cậu hơn con giun trong bụng cậu nữa.”

Đồ nướng tê cay thơm lừng cũng không thể cứu được bầu không khí nặng nề này.

Tống Hân Nghiên không còn khẩu vị nữa.

Cô đặt xiên đồ nướng xuống, cười tự giễu: “Thôi, không nhắc tới những chuyện này nữa. Cho cậu xem mấy thứ này nè.”

Cô lục trong đống giấy tìm tư liệu của Nam Mặc Tầm đưa cho Khương Thu Mộc: “Hôm nay Dạ Vũ Đình đưa cho tớ, tất cả những thông tin về bạn gái cũ Nam Mặc Tầm của anh ta đấy. Người phụ nữ này sinh ra và lớn lên đều ở thành phố A nước Úc, nhưng ba mẹ cô ta đều là người nước Z, hơn nữa đều di dân qua đó từ khi còn rất nhỏ. Có điều, ba cô ta…”

Tống Hân Nghiên lấy một tờ tư liệu ra: “Cũng chỉ biết được một chút thông tin như thế này thôi, trong tư liệu nói là chết vì bệnh. Sau đó mẹ cô ta quá buồn bã, được người thân trong nước khuyên quay về để dời sự chú ý. Cũng đúng vào lúc này, bà ta quen biết Dạ Khải Trạch, trở thành tình nhân của Dạ Khải Trạch, mà Nam Mặc Tầm thì…”

Cô cười mỉa: “Cùng lúc đó, cô ta gặp Dạ Vũ Đình ra nước ngoài du học ở trong trường, cậu nói xem có trùng hợp không?”

Khương Thu Mộc cảm thán một tiếng: “Chậc, giới thượng lưu loạn thật.”

Ông ba với bà mẹ quấn lấy nhau, con trai với con gái cũng quấn lấy nhau nốt.

Đúng là… không phải người một nhà thì không vào chung một cửa mà.

Lật tới một bức ảnh của Nam Mặc Tầm, cô ấy dừng lại, nhìn thật kĩ một lúc mới nói: “Nhưng mà người phụ nữ này thực sự rất giống cậu. Chỉ có điều… cô ta đoản mệnh!”

Tống Hân Nghiên vươn đầu qua nhìn một cái.

Người trong ảnh rất giống cô, nếu không phải chắc chắn mình chưa từng chụp bức ảnh này, chưa từng mặc váy maxi tiên khí bồng bềnh thế này thì cô cũng tưởng rằng đây chính là mình.

Nhìn thấy một người gần như giống y hệt mình như thế, cảm giác vẫn rất kỳ lạ.

Tống Hân Nghiên dời mắt đi: “Thông qua manh mối hiện có, tớ và anh trai đã phân tích rồi, sở dĩ ba mẹ tớ bị Tống Thanh Hoa lợi dụng hãm hại có thể là vì quốc tịch. Bọn họ cũng cùng là người nước Z.”

Đáy mắt Khương Thu Mộc ánh lên nghi hoặc: “Ba mẹ của Nam Mặc Tầm cũng là người di dân từ nước Z sang nước Úc, cậu và Nam Mặc Tầm lại giống nhau như vậy, lẽ nào thế hệ trước có quan hệ gì sao? Định tra theo manh mối này à?”

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Tạm thời không tra được.”

Bệnh của mẹ cô còn chưa khỏi, cô sẽ không nhận được tin tức tiếp theo.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1218


CHƯƠNG 1218

Khương Thu Mộc nhíu mày: “Tra ra được thì đương nhiên sẽ là một manh mối. Nhưng nếu như cậu và Nam Mặc Tầm không có quan hệ gì, vậy thì manh mối này cũng thành manh mối bỏ đi, tương đương với việc hướng suy đoán của chúng ta lại bị cắt đứt ở đây sao?”

Tống Hân Nghiên uể oải dựa ra sau, đầu cũng ngửa ra sau dựa lên sofa: “Hiện tại rất khó nói. Đi được bước nào hay bước nấy thôi. Tớ cứ cảm thấy sự thật bây giờ giống như thông tin mà Tống Thanh Hoa đưa vậy, nửa thật nửa giả, như thể chân tướng đang ở ngay trước mắt rồi, nhưng lại không thể nắm bắt được cốt lõi. Đúng là vừa nôn nóng vừa tức giận mà…”

“Bình tĩnh bình tĩnh.”

Hai tay Khương Thu Mộc nâng mặt Tống Hân Nghiên lên, an ủi rằng: “Thời gian sẽ nói lên thật giả, nếu như thật giả lẫn lộn, vậy thì cứ để đạn bay thêm một lúc đi.”

“Đúng rồi.” Cô ấy dừng lại một chút rồi lại nói: “Lần trước tới nước Úc, tớ nghe Cố Vũ Tùng nói anh ta rất quen thuộc với bên đó, hay là để anh ta điều tra chuyện của Nam Mặc Tầm giúp cậu đi? Đào sâu thêm chút?”

“Thôi.”

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Những chuyện này không còn quá quan trọng nữa. Bây giờ việc điều trị của mẹ tớ vẫn còn phải làm phiền Cố Vũ Tùng, hơn nữa quan hệ của tớ với Tưởng Tử Hàn bây giờ… không thể làm phiền anh ấy thêm nữa.”

Khương Thu Mộc lại khinh thường bĩu môi, miệng chu lên lải nhải: “Cái này thì có gì đâu. Bây giờ Tưởng Tử Hàn đối xử với cậu như vậy, chúng ta dùng anh em của anh ta chẳng phải là điều đương nhiên sao…”

Tống Hân Nghiên nghiêng đầu sang, nhìn thấy Khương Thu Mộc đang lải nhải về Cố Vũ Tùng với vẻ ghét bỏ, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Mặt Khương Thu Mộc lộ vẻ bối rối: “Cậu cười cái gì? Lẽ nào tớ nói sai à? Ai ya kệ đi, có phiền hay không chẳng phải do cậu quyết, cũng chẳng phải do tớ quyết, còn phải xem cậu Cố người ta nghĩ như thế nào nữa. Để bây giờ tớ đi thử nói với anh ta luôn.”

“Này…”

Tống Hân Nghiên vội vàng ngồi dậy định can ngăn, nhưng Khương Thu Mộc đã gọi điện đi rồi.

Cô đành ngậm miệng lại.

Haiz, thôi vậy.

Tình cảm rối rắm giữa ba người Đầu Gỗ, cậu Cố còn cả anh trai, cũng cần có một số chuyện để thúc đẩy mới được.

Nhìn bọn họ anh đuổi tôi chạy, cũng thú vị lắm…

Nơi Cố Vũ Tùng hẹn Khương Thu Mộc là tập đoàn Y Dược Khang Nam.

Công ty này là ngôi sao đang lên trong số những tập đoàn y dược, hiện tại là tập đoàn y dược lớn nhất thủ đô.

Khương Thu Mộc vừa bước vào, lập tức có một cảm giác bức bách ập tới.

Bên trong công ty được trang hoàng xa hoa đơn giản, có thể thấy nhân viên công tác mặc áo blouse trắng có vẻ mặt nghiêm túc, hành động vội vàng ở khắp mọi nơi.

Ngay cả cô gái ở quầy lễ tân cũng toát lên khí chất chuyên nghiệp: “Chào cô, cho hỏi cô đang tìm ai ạ?”

“Tôi tìm…”

Khương Thu Mộc còn chưa đáp xong, khóe mắt đã nhác thấy một bóng dáng cao to đẹp trai.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1219


CHƯƠNG 1219

Cùng là áo blouse trắng không có gì đặc biệt, nhưng anh ta mặc lên trông lại tao nhã cao quý, khí chất phi thường.

Khương Thu Mộc chớp mắt, những lúc không lưu manh thì thực ra tên này cũng rất… vừa mắt đấy.

“Tới rồi à.”

Cố Vũ Tùng nhanh chân đi tới, mặt mày chứa ý cười: “Vừa rồi tôi hơi bận, không đợi lâu chứ?”

Khương Thu Mộc lại chớp mắt, có hơi kinh ngạc: “Anh lại làm việc ở đây ư?”

Chả trách hôm qua lúc cô ấy liên lạc với anh ta, anh ta lại nói tới đây gặp mặt anh ta nói chuyện.

“Ừm.” Cố Vũ Tùng gật đầu, ngạo mạn giải thích: “Căn cơ sản nghiệp tổ tiên nhà tôi là y học và dược phẩm, cũng coi như đúng chuyên ngành.”

Khương Thu Mộc bĩu môi.

Trông cái vẻ khoe khoang này đi, đúng là khiến người ta ngứa răng.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới quán cà phê của công ty.

Cố Vũ Tùng gọi một cốc cà phê cho Khương Thu Mộc theo sở thích của cô.

Khương Thu Mộc đánh giá không gian quán cà phê, trong lòng chua xót: “Đúng là sức mạnh của tư bản, điều kiện tốt thế này…”

Cố Vũ Tùng hào phóng nói: “Nếu như cô thích thì cũng có thể tới đây. Tôi sẽ sắp xếp cho cô một chức vụ với mức lương tốt, công việc dễ dàng…”

Ví dụ như, vợ của cậu Cố… độc nhất vô nhị.

Khương Thu Mộc lắc đầu: “Ha ha, tôi thì thôi. Ngoài vẽ vời ra thì tôi cũng chẳng biết những thứ khác.”

Cà phê được đem lên.

Cô ấy uống một ngụm: “Không phải anh là bác sĩ à, sao bây giờ lại chuyển sang làm việc ở công ty y dược vậy?”

“Y dược không phân chia.”

Cố Vũ Tùng lười biếng dựa vào ghế sofa: “Anh Hàn có một số dự án quan trọng đang thực hiện, gần đây anh ấy bị thương mà, cũng đúng lúc dạo này tôi rảnh rỗi nên qua đây trông coi giúp luôn.”

Ý là, công ty này lại là của Tưởng Tử Hàn ư?

Khương Thu Mộc lại kinh ngạc thêm lần nữa.

Cô ấy nói đùa: “Có tiền đúng là tùy hứng thật, có thể làm việc không đúng chuyên ngành như các anh. Rõ ràng là học ngành bác sĩ lâm sàng nhưng lại chạy đi nghiên cứu y dược, động một cái là mở công ty, cứ như chơi đồ hàng ấy. Những người như các anh ấy à, kiếm hết tiền rồi, còn cho người khác sống nữa không?”

“Đây gọi là người tài giỏi luôn có nhiều việc để làm.” Cố Vũ Tùng lười biếng uống một ngụm cà phê: “Vẫn luôn phải tồn tại những công ty như thế này, để người ưu tú làm người quản lý, chẳng phải vẫn tốt hơn để người có tài năng bình thường làm hay sao?”

Ngừng lại một chút, anh ta nhìn chăm chú vào mắt Khương Thu Mộc rồi nói: “Không phải Tống Dương Minh cũng thế à? Nhà họ Tống trừ bạn thân của cô ra, chẳng ai làm được nên chuyện cả. Ép cho Tống Dương Minh không thể không xuất ngũ, để tiếp quản công ty hàng ngàn nhân viên của nhà họ Tống. Tống Thị giao cho anh ta quản lý, có phải là tốt hơn để những người khác trong nhà họ Tống quản lý không?”

Khương Thu Mộc không những không phản bác lời này mà ngược lại còn thấy tự hào.

Cố Vũ Tùng vừa lặng lẽ quan sát phản ứng của Khương Thu Mộc vừa tiếp tục khen: “Nếu như Tống Dương Minh tiếp tục ở lại trong quân đội, chẳng bao lâu chắc chắn sẽ trở thành một sĩ quan cấp cao.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1220


CHƯƠNG 1220

Người ưu tú đi đến đâu cũng đều có thể tỏa sáng, đương nhiên trách nhiệm xã hội mà họ phải gánh cũng càng lớn hơn, càng mệt hơn. Nhưng đàn ông ấy mà, phải có tinh thần sứ mệnh này.”

Khương Thu Mộc gật đầu tán thành.

Lại chẳng đúng à.

Người trong lòng cô ấy, cho dù làm trong ngành nào cũng đều có thể trở thành người dẫn đầu trong ngành.

Cô ấy phụ họa: “Về tinh thần trách nhiệm sứ mệnh, tôi thấy không ai có thể so sánh được với anh Dương Minh hết. Ý chí sắt đá của quân nhân, thực sự được thể hiện rất rõ ràng trên người anh ấy…”

Khi khen ngợi người trong lòng, đôi mắt Khương Thu Mộc đều sáng ngời.

Các từ ngữ khen ngợi càng không kìm được mà tuôn ra không ngừng.

Trái tim Cố Vũ Tùng lại lạnh lẽo.

Vừa lạnh lẽo vừa chua xót.

Nếu như lúc trước còn chưa thể xác định được tâm ý của Khương Thu Mộc, vậy thì lúc này, chút không chắc chắn đó đã bị Khương Thu Mộc ghim thẳng lên cây giá chữ thập rồi.

Sự ngọt ngào ái mộ trên gương mặt của người phụ nữ đối diện như sắp trào cả ra.

Mà anh ta cũng ấm đầu thật rồi, sao lại lấy ví dụ này chứ?

Đúng là tự bê đá đập vào chân mình mà!

Cố Vũ Tùng cười khổ.

Không cần soi gương cũng biết, lúc này chắc chắn anh ta sẽ đố kị như một tên hề vậy!

Khương Thu Mộc không hề hay biết về những suy nghĩ trong lòng Cố Vũ Tùng, cũng không chú ý tới vẻ ảm đạm và thất thần trên mặt anh ta.

Cô ấy khen Tống Dương Minh không ngớt lời lại được, tới khi nói đến mức khô cả miệng rồi mới phóng khoáng uống một ngụm cà phê cho nhuận họng.

Socola và sữa bò dính bên khóe miệng.

Cố Vũ Tùng không nhịn lòng được mà vươn tay ra lau đi giúp cô.

Khương Thu Mộc bị hành động đột ngột này của Cố Vũ Tùng dọa cho giật nảy mình.

Giật lên một cái, cà phê ngậm trong miệng phun ra ngoài.

“Khụ!”

Khương Thu Mộc ho đến mức trời đất quay cuồng.

Chất lỏng màu nâu sẫm bay về phía khuôn mặt người đối diện như tiên nữ tung hoa.

Kiểu tóc tỉ mỉ, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Cố Vũ Tùng lập tức dính đầy chất lỏng cà phê, trên cổ ảo cũng ướt đẫm.

Vô cùng nhếch nhác!

Cố Vũ Tùng sững sờ ngay tại chỗ.

Khương Thu Mộc cũng sững sờ.

Thời gian dừng lại.

Mấy giây sau, Khương Thu Mộc bỗng nhiên hoàn hồn lại, sau đấy không kìm được mà phá lên cười.

“Ha ha ha ha…”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1221


CHƯƠNG 1221

Cố Vũ Tùng: “…”

“…Xin… Ha ha ha ha… Cậu Cố, xin lỗi ha… ha ha… Tôi không cố ý đâu, ai bảo tại tay anh, đột nhiên làm như vậy…”

Khương Thu Mộc vừa cười vừa vội vàng rút giấy muốn lau cho Cố Vũ Tùng.

Thực ra Cố Vũ Tùng rất muốn hưởng thụ sự phục vụ của Khương Thu Mộc.

Nhưng anh ta cũng là người cần thể diện, lúc này nhếch nhác như vậy, không có tâm trạng!

Cố Vũ Tùng bực bội nhận lấy khăn giấy, tự mình làm.

“Là lỗi của tôi… ban nãy tôi…”

Đầu óc anh ta hơi hỗn loạn.

Dáng vẻ ban nãy của Khương Thu Mộc trông rất hấp dẫn, so với lau giúp cô, anh ta càng muốn hôn giúp cô hơn.

Chỉ là…

Khương Thu Mộc nghi hoặc nhìn anh ta.

Trái tim Cố Vũ Tùng lập tức đập loạn “thình thịch thình thịch” vui sướng, mặt cũng lúc đỏ lúc trắng: “Tại… tại ban nãy khóe miệng cô dính sữa bò… Dáng vẻ đó, rất giống Tưởng Minh Trúc lúc ăn đồ ăn, tôi không nhịn được nên coi cô là con bé, muốn lau giúp cô…”

Khương Thu Mộc sững sờ, đánh mắt nguýt anh ta một cái.

“Anh thôi đi, anh lại dám đưa tay ra với con nhóc kia hả? Nó không vả anh một phát thì thôi.”

Sau khi bị vạch trần, trái tim vốn đã rối bời của Cố Vũ Tùng lại càng hoảng thêm.

Để che đậy sự thấp thỏm, anh ta vội vàng chuyển chủ đề: “Đúng rồi, hôm qua cô nói tìm tôi có việc, việc gì vậy?”

Chủ đề đi vào chuyện chính, Khương Thu Mộc lập tức thu lại vẻ trêu chọc cười đùa trên mặt.

“Hân Nghiêm lấy được tư liệu về Nam Mặc Tầm từ Dạ Vũ Đình. Người phụ kia trông quá giống Hân Nghiên, chúng tôi đang nghi ngờ, có khi nào cô ta có quan hệ gì với Hân Nghiên hay không?”

Nói tới chuyện chính, cơn hoảng loạn trong đầu Cố Vũ Tùng lập tức biến mất sạch.

Anh ta nghiêm túc nói: “Trước khi anh Hàn bị thương đã từng điều tra chuyện này rồi.”

“Có điều tra ra được điều gì đáng ngờ không?” Khương Thu Mộc nghi ngờ hỏi: “Dạ Vũ Đình là bạn trai của Nam Mặc Tầm mà cũng không tra ra được gốc gác của cô ta. Nếu như đến cả Tưởng Tử Hàn cũng không tra ra được, vậy lẽ nào Nam Mặc Tầm thật sự có vấn đề sao?”

Cố Vũ Tùng suy nghĩ: “Nếu như cô muốn biết thì tôi sẽ nghĩ cách đào sâu thêm chút nữa, chắc chắn sẽ tra ra rõ ràng giúp cô.”

Khương Thu Mộc cạn lời lườm anh ta: “Phiền anh để ý rõ trọng điểm đi, chuyện này là vì tôi chắc? Chuyện này là vì người anh em của anh nhé!”

“Đúng đúng đúng, là vì anh Hàn của tôi!”

Cố Vũ Tùng dễ tính nói: “Đợi sau khi anh ấy khỏi rồi, tôi chắc chắn sẽ bảo anh ấy tự mình xin lỗi cô. Đương nhiên, cũng phải để chị dâu xả hận vì thời gian này bị anh ấy ghét bỏ, bị anh ấy nhằm vào. Phải ngược đãi hết sức vào, chúng tôi tuyệt đối không giúp đỡ.”

“Xí!”

Khương Thu Mộc khinh thường khịt mũi một tiếng: “Giúp đỡ? Tới lúc đó anh dám sao!”

Cố Vũ Tùng không phục nói: “Đương nhiên dám rồi! Tôi là loại người giúp người thân mà không màng lý lẽ như vậy sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1222


CHƯƠNG 1222

“Đương nhiên là thế rồi! Vẫn luôn là như vậy!”

“…”

Cố Vũ Tùng vừa uất ức vừa bất đắc dĩ.

Cãi nhau với Khương Thu Mộc, anh ta chưa bao giờ thắng cả.



Đêm trước mùng tám tháng ba.

Mấy ngày nay Tống Hân Nghiên đều đóng quân ở công ty.

Sản phẩm mới sắp ra mắt, mấy ngày nay cả bộ phận nghiên cứu phát triển và bộ phận bán hàng đều bận không ngơi chân.

Đường Vũ Diệp ôm một đống đồ tới văn phòng Tống Hân Nghiên: “Tất cả sản phẩm đặt trước và sản phẩm mới hợp tác với trung tâm mua sắm đều đã được đưa tới. Ngày mai vừa mở cửa là sản phẩm mới của chúng ta sẽ được tung ra thị trường cùng lúc cả online lẫn tại cửa hàng.”

Cô ấy mỉm cười rút một bản tài liệu đưa cho Tống Hân Nghiên: “Hàng đặt trước trên mạng cũng sẽ bắt đầu vào 0 giờ, tính đến hiện tại, đã có hàng trăm nhìn người đặt trước trên mạng. Cho dù không có số liệu mới thì thành tích hiện tại cũng đã đủ đáng mừng rồi.”

Dưới bọng mắt Tống Hân Nghiên là vết thâm tím vì nghỉ ngơi không đủ, cô nhận lấy tài liệu rồi nhanh chóng mở ra xem.

Đường Vũ Diệp đã hơn ba mươi sắp bốn mươi rồi, vừa thương Tống Hân Nghiên vừa buồn cười: “Được rồi, tất cả công tác chuẩn bị nên làm, có thể làm, chúng ta đều đã làm hết rồi, bây giờ chỉ đợi số liệu thực tế ngày mai thôi. Em cũng đừng thức nữa, mau về nghỉ ngơi đi. Mấy ngày nay mọi người đều bận rộn, sáng mai vừa mở mắt ra là đã có số liệu trên mạng rồi. Chắc chắn sẽ có tin tức tốt.”

Tống Hân Nghiên mỉm cười mệt mỏi: “Em mới bận được có mấy ngày đâu? Người thực sự mệt là các thành viên của bộ phận nghiên cứu phát triển. Mọi người đã bận mấy tháng trời rồi, thành công hay thất bại thì phải xem kết quả lần này, đều đang trông đợi vào ngày mai. Phấn khích quá cũng không ngủ được, chẳng bằng ở lại công ty, xem số liệu thực tế trong phòng họp với mọi người.”

“Không cần xem cũng nhất định là niềm vui bất ngờ!” Đường Vũ Diệp dứt khoát nói xong, cúi về phía trước: “Em nhìn cho kỹ khuôn mặt của chị đi.”

Lại lấy điện thoại mở một bức ảnh được chụp từ mấy năm trước lên đặt cạnh mặt để so sánh.

“Nhìn ra gì chưa?”

Sau khi Tống Hân Nghiên so sánh thì gật đầu: “Hiệu quả của sản phẩm mới của chúng ta khá tốt. Nước da hiện tại của chị đã cải thiện nhiều so với trước đây rồi, tuy rằng vẫn còn các nếp nhăn nhưng trông trẻ hơn rất nhiều, quả nhiên là nước da quyết định tất cả.”

Đường Vũ Diệp gật gật đầu: “Về già có nếp nhăn là điều không thể tránh khỏi, nhưng sản phẩm của chúng ta thực sự có thể khiến người khác bỏ qua nếp nhăn! Hơn nữa chị mới dùng chưa tới một tháng đó!”

“Haiz!” Tống Hân Nghiên thở dài: “Nhưng nhiều chị em vẫn muốn chống nếp nhăn. Bây giờ ngành phẫu thuật thẩm mỹ quá hot, nâng cơ xóa nếp nhăn xóa tàn nhang, chỉ một con dao của phẫu thuật thẩm mỹ cũng có hiệu quả nhanh mà còn tốt hơn sản phẩm của chúng ta, cho nên sản phẩm của chúng ta tác động từ bên ngoài không thể nào so với phẫu thuật thẩm mỹ được, chỉ có thể tác động từ bên trong thôi.”

Đường Vũ Diệp bao che khuyết điểm một cách lý trí: “Phẫu thuật thẩm mỹ có hiệu quả nhanh chóng đến đâu cũng chỉ là bên ngoài, di chứng cũng sẽ rất rõ ràng, còn sản phẩm của chúng ta lại khiến gương mặt tỏa sáng từ trong ra ngoài, thay đổi trạng thái làn da từ bản chất!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1223


 

CHƯƠNG 1223

Mặt cô ấy tràn đầy tự tin.

Đường Vũ Diệp biết Tống Hân Nghiên không chịu về nghỉ ngơi, cô ấy cũng không khuyên nữa: “Đi thôi, nếu như đã muốn xem số liệu thực tế thì chúng ta cũng tới phòng họp đi.”

Phòng họp rộng lớn đã được để trống.

Trên những dãy bàn ghế còn lại đều đặt máy tính, mỗi nhân viên trước máy tính đều đang làm việc vừa căng thẳng vừa bận rộn.

Toàn bộ bức tường chiếu được chiếu thành nhiều phần bằng máy chiếu 3D.

Số liệu hàng đặt trước, đơn thực tế, cùng với đơn hẹn trước và tỷ lệ chuyển đổi hẹn trước mỗi mảng chiếm một phần.

Các nhân viên của bộ phận nghiên cứu phát triển, cấp cao của công ty cùng với nhân viên bán hàng đều đang đứng trước máy tính, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.

Chỉ là, thứ duy nhất mà mọi người có thể thấy đang nhảy số là số liệu hàng đặt trước.

Sản phẩm mới chính thức ra mắt vào 0 giờ, sau khi ra mắt thì mới thấy được những số liệu thực tế khác.

Cả công ty tăng ca, John tươi cười cho người mang cà phê và đồ ăn khuya nâng cao tinh thần tới.

Giám đốc bộ phận kinh doanh cười nói: “Anh John, anh cười như thế này khiến chúng tôi rất áp lực đấy. Nhỡ đâu tình hình bán hàng không lạc quan thì sao?”

John thờ ơ xua tay: “Nếu như sản phẩm như vậy cũng không đạt được doanh số bán hàng cao nhất, vậy thì chỉ có thể cảm thấy tiếc nuối thay cho những nam nữ phù hợp với sản phẩm của chúng ta nhưng không phát hiện ra sản phẩm của chúng ta hoặc không dám dùng sản phẩm của chúng ta, không có cơ hội dùng sản phẩm của chúng ta mà thôi.”

Thời gian vẫn còn sớm, mọi người cười đùa ăn uống.

Tâm trạng của John rất tốt, từ đầu đến cuối đều rất thoải mái, trước khi rời đi còn nói với mọi người với vẻ thần bí: “Mọi người cố lên, đợi lát nữa sau 0 giờ còn có một ông chủ thần bí tới phát lì xì cho mọi người đấy.”

Sự tò mò của mọi người quả nhiên bị khơi lên.

Mọi người gặng hỏi xem là ai.

John mỉm cười thần bí liếc mắt nhìn Tống Hân Nghiên rồi rời đi.

Sắp tới 0 giờ.

Bầu không khí trong phòng họp cũng dần trở nên nặng nề.

Thần kinh mọi người đều vô thức trở nên căng thẳng.

Tống Hân Nghiên nhìn đồng hồ đếm ngược, đột nhiên thấy hơi hoảng loạn, lòng bàn tay cũng dần đổ mồ hôi.

Làm sản phẩm nhiều năm như vậy rồi, cũng có nhiều sản phẩm và chuyên ngành được tung ra, nhưng cô chưa từng căng thẳng như thế này.

Cô cũng không biết mình đang căng thẳng về điều gì nữa.

Sau khi đồng hồ đếm ngược phát ra một tiếng “tùng” thì hoàn toàn dừng lại.

Số liệu trên tường chiếu bắt đầu nhảy lên.

Lúc này Tống Hân Nghiên lại đột nhiên nhắm mắt lại.

Xung quanh rất im lặng, tất cả mọi người đều đang nín thở.

Căng thẳng và áp bức vô hình xâm nhập vào cơ thể Tống Hân Nghiên từ lỗ chân lông.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1224


CHƯƠNG 1224

Các giác quan được phóng đại, nhưng tư duy lại bị kéo đi.

Cô nhìn thấy vô số khoảnh khắc bản thân một mình nghiên cứu về mỹ phẩm đồ chăm sóc da trong những năm qua.

Thấy mình tăng ca trong phòng thí nghiệm đến tận khuya, nhớ tới nỗi mất mát và chán nản ùa vào trong lòng không kịp phòng bị mỗi khi sản phẩm thất bại, nhớ tới sự vui mừng khiến người ta phải ứa nước mắt khi thí nghiệm thành công …

Cô dùng cánh tay, dùng tay, cùng cổ, dùng mặt, thậm chí dùng cơ thể… để thử cảm nhận hiệu quả của sản phẩm hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng tất cả cảnh tượng đều hội tụ thành một khuôn mặt.

Khí thế mạnh mẽ lạnh lùng mà đẹp trai, khiến người lạ không dám đến gần.

Là Tưởng Tử Hàn.

Ánh mắt anh lạnh lẽo, trong giọng điệu lạnh nhạt còn có sự mỉa mai không hề che giấu: “Ngu không tả nổi!”

Là mỉa mai cô lấy cơ thể mình ra để làm thí nghiệm.

Tống Hân Nghiên bỗng nhiên đau lòng khủng khiếp, bao nhiêu ấm ức không chỗ phát ti3t hóa thành nước mắt, chảy từ hốc mắt nhắm chặt tràn xuống hai má.

“Hân Nghiên, em sao thế?”

Đường Vũ Diệp kinh ngạc lay tỉnh cô.

Tống Hân Nghiên mở đôi mắt to tròn ngập nước, lúc này mới phát hiện mọi người xung quanh đều quay đầu nhìn mình.

Cô khụt khịt, nhanh chóng lau sạch nước mắt.

Đường Vũ Diệp khó hiểu: “Em nhìn con số trên màn chiếu đi. Số liệu xinh đẹp nóng bỏng thế này, sao em còn khóc?”

Tống Hân Nghiên nghe vậy mới đánh mình nhìn màn chiếu.

Đã qua hơn 1 phút đồng hồ rồi, số liệu bán hàng thực tế trên màn hình lớn nhanh chóng tăng lên như ngồi hỏa tiễn.

Đường Vũ Diệp cảm thán: “Mới có một phút đồng hồ thôi mà số liệu này còn vượt hẳn số liệu bán hàng 24 giờ của sản phẩm mới ra mắt bán chạy nhất trước kia luôn.”

Tống Hân Nghiên cười ngượng ngùng: “Em… em vui quá ấy mà. Vui đến rơi lệ.”

Nhưng trong đầu cô, gương mặt khinh thường của người đàn ông lạnh lùng kia cứ như một cái kim, đâm sâu trong lòng.

Mọi người đều mỉm cười tỏ vẻ thấu hiểu.

Chạm mốc hai phút, số liệu lại ‘vút’ một tiếng, nhảy thẳng lên một con số.

Cả phòng họp vui mừng.

Mọi người kích động đến mức nâng Tống Hân Nghiên ném lên cao, sau đó đón lấy.

Tiếng thét chói tai và tiếng hoan hô suýt nữa lật tung cả nóc phòng họp.

Đúng lúc này, cửa phòng họp bị người từ bên ngoài đẩy ra.

“Ờm… khụ!”

Người tới đằng hắng một tiếng thật lớn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1225


CHƯƠNG 1225

Bấy giờ mọi người đang đắm chìm trong vui sướng mới phát hiện ông chủ John của mình tới.

Mà sau lưng anh ta còn có một người đàn ông đẹp trai không lời nào tả xiết, mỗi tội khí thế hơi cao, thanh quý kiêu ngạo!

Mọi người khe khẽ thảo luận.

“Kia là ai vậy? Đẹp trai ghê!”

“Tưởng Tử Hàn, chủ tịch mới nhậm chức năm nay của Tập đoàn Tưởng Thị đó, cập nhật chút đi.”

“Bình thường ông sếp nho nhã lịch lãm nhà mình trông mê người nhường nào. Nhưng sao bây giờ trông cứ như… đàn em của chủ tịch Tưởng thế?”

Tống Hân Nghiên vẫn đang bị mọi người ôm, toàn thân nhỉnh hơn mọi người nửa đoạn, vô cùng nổi bật.

Lúc cô nhìn ra cửa, vừa lúc chạm mắt với Tưởng Tử Hàn.

Cơn xấu hổ của Tống Hân Nghiên dâng lên, nhưng còn chưa kịp đỏ mặt đã nghe Tưởng Tử Hàn hừ lạnh một tiếng.

Tống Hân Nghiên: “…”

Người này cố tình đến đây để dội nước lạnh cho cô đúng không?

Trong lòng cô chợt dâng lên cảm giác buồn bực.

Tống Hân Nghiên vỗ vỗ bên lưng người bên cạnh.

Lúc này mọi người mới nhớ ra, vội buông cô xuống.

John nắm tay đặt bên môi, lại ‘khụ’ một tiếng: “Xem ra cảm xúc của mọi người tốt quá nhỉ.”

Mọi người: “…”

John đánh mắt nhìn số liệu trên màn hình lớn: “Vừa rồi tôi đã nói có ông lớn thần bí sẽ chạy tới phát lì xì đỏ cho mọi người. Ông lớn thần bí mà tôi nói chính là chủ tịch Tưởng cạnh tôi đây. Mọi người hoan nghênh đi nào.”

Cả phòng hoan hô.

Giữa tiếng vỗ tay vang dội.

John và Tưởng Tử Hàn lần lượt chia bao lì xì đỏ cho mọi người trong phòng họp.

Đến phiên Tống Hân Nghiên vừa lúc là Tưởng Tử Hàn phát.

Tống Hân Nghiên vươn tay.

Tưởng Tử Hàn cũng đưa lì xì tới.

Nhưng khoảnh khắc cô muốn nhận lấy, anh lại chợt rút lại!

Rút về!

Chuyện gì thế này?

Mọi người trong phòng họp đều kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên.

Bầu không khí thoáng cái trở nên xấu hổ.

Cả căn phòng họp to như thế mà không một tiếng cười nói, thậm chí tiếng hít thở cũng dần biến mất.

Tống Hân Nghiên nhận ra ý đùa cợt trong mắt Tưởng Tử Hàn.

Cô đau đầu, chắc chắn gã khốn bị bệnh này lại muốn gây sự nữa rồi!

Đấy biết ngay.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1226


CHƯƠNG 1226

Tưởng Tử Hàn giơ lì xì trong tay lên, cười nói không chút để ý: “Cô Tống là công thần kết quả toàn thắng ngày hôm nay, bao lì xì nhỏ thế này mỏng quá, còn lâu mới đủ nhỉ?”

Tống Hân Nghiên hờ hững thu tay lại: “Ồ, vậy chủ tịch Tưởng cảm thấy bao nhiêu mới đủ?”

“Ha ha…”

Mọi người trong phòng họp còn đang căng thẳng không thôi, nghe vậy bèn thở phào một hơi, cười nhốn nháo: “Chủ tịch Tưởng hào phóng quá, cứ vung tay phát bao lì xì cho đại công thần của chúng tôi đi, chúng tôi không hâm mộ, không ghen tị đâu.”

“Đúng vậy, mọi người đều lây thơm của Hân Nghiên mà, tuyệt đối không ghen tị!”

John liếc Tưởng Tử Hàn, cười khì khì nhét hết chỗ lì xì còn lại trong tay vào tay đối phương: “Đây, còn bao nhiêu đều ở đây cả, cứ thoải mái đi. Nếu còn cảm thấy không đủ thì để tôi thêm, chuyển khoản cũng được!”

“Ha!”

Tưởng Tử Hàn cười khẽ vẻ nghiền ngẫm: “Tiền tục lắm, sao có thể xứng với đại công thần của chúng ta được.”

Anh vươn cánh tay dài, kéo John đến giữa mình và Tống Hân Nghiên: “Nghe nói cô Tống còn đang độc thân? Toàn bộ bao lì xì đỏ ở đây cộng lại cũng không đủ trao giải cho cô. Nhưng thêm một tổng giám đốc PL chắc cũng hòm hòm rồi nhỉ?”

Bầu không khí vừa sinh động lên lại bắt đầu sượng cứng lại.

Chủ tịch Tưởng muốn làm mối cho Tống Hân Nghiên ư!

Nhưng Tống Hân Nghiên với John… cũng bất ngờ quá đấy!

Mọi người không dám thở mạnh, yên lặng lùi lại mấy bước.

Vị trí trung gian vốn huyên náo lập tức chỉ dư lại ba người, cực kỳ xấu hổ.

Tống Hân Nghiên lẳng lặng nhìn chằm chằm Tưởng Tử Hàn.

Đối phương cũng mỉa mai nhìn lại cô.

Hai ánh mắt va chạm giữa không trung, bắ n ra tia lửa vô hình.

Trái tim Tống Hân Nghiên nghèn nghẹn, đau âm ỉ.

Trong mắt người này, cô chính là người phụ nữ chỉ cần chớp được cơ hội là thấy người sang bắt quàng làm họ, cực kỳ vô liêm sỉ đúng không!

John xấu hổ nhìn Tống Hân Nghiên, rồi lại quay đầu liếc Tưởng Tử Hàn.

Ánh mắt hai người dây dưa, khiến cho anh ta bị kẹp ở giữa… ngượng lắm đấy.

“NO! NO! NO! Tôi không xứng. Tôi còn tục hơn cả tiền nữa, không xứng với người phụ nữ giỏi giang mạnh mẽ như Hân Nghiên.”

Anh ta cười xuề xòa pha trò, lui về phía sau: “Chưa kể Nghiên của chúng ta hoàn toàn không hứng thú với vị trí vợ tổng giám đốc. Nếu đổi thành vị trí tổng giám đốc chắc cô ấy còn hứng thú hơn ấy. Đương nhiên, cũng chỉ có vị trí tổng giám đốc mới xứng với tài hoa của cô ấy thôi! Nghiên, cô có hứng thú tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc không? Nếu cô muốn, tôi lập tức thoái vị nhượng hiền. Sau này John chỉ là em trai fan chạy việc vặt cho cô…”

“Ha ha ha…”

John hài hước lại khiến không khí phòng họp nhộn nhịp trở lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1227


CHƯƠNG 1227

Tống Hân Nghiên nghe tiếng cười thiện ý của bọn họ, cũng cười khẽ ra tiếng.

Cô nhếch môi, bất chợt tiến lên một bước, kiễng chân khoát tay lên vai Tưởng Tử Hàn.

Cô gái nhỏ cứ như treo trên người anh vậy, mặt mày quyến rũ, nụ cười bên môi dịu dàng như nước, hai lúm đồng tiền nho nhỏ trên gò má trắng nõn cực kỳ mê người.

“Đúng là John rất quyến rũ, nhưng không phải gu của tôi.”

Cô lả lơi thổi khí với Tưởng Tử Hàn, giọng nói trầm thấp tựa có móc câu, cực quyến rũ người: “Tôi càng thích người nước Z chính thống hơn, ví như…”

Một bàn tay mềm mại không xương của Tống Hân Nghiên chậm rãi từ bả vai Tưởng Tử Hàn trượt xuống ngực anh, bất ngờ túm cà vạt của anh rồi kéo mạnh.

Cà vạt thít lại.

Cảm giác chặt chẽ, hít thở không thông bức thẳng yết hầu.

Tưởng Tử Hàn cau mày.

Nụ cười của Tống Hân Nghiên càng thêm quyến rũ động lòng người, nhả khí như lan nói: “Như chủ tịch Tưởng vậy, cao lớn điển trai, cực kỳ quyến rũ, có quyền lại còn nhiều tiền…”

Tưởng Tử Hàn hô hấp không thông, vì thiếu dưỡng khí khiến trái tim nảy lên lúc nhẹ lúc nặng, lúc nhanh lúc chậm, ‘thình thịch, thình thịch’, cứu như nhịp trống rối loạn tiết tấu.

Anh vừa định vô tình đẩy Tống Hân Nghiên ra thì người phụ nữ trước ngực lại chợt buông tay.

Cô cười đầy quyến rũ, nhẹ nhàng vuốt phẳng cà vạt vừa bị mình nắm nhăn nhúm: “Nhưng lắm lúc dù có đẹp trai, nhiều tiền, quyến rũ cỡ nào chăng nữa, một khi thích quản chuyện không đâu thì đúng là vừa tự đại lại vừa chán ngấy. Người ta gọi là đàn – ông – thối – tha!”

Cô không nhẹ không nặng vỗ ngực anh, sau khi buông tay liền ghét bỏ lùi lại hai bước thật dài.

Mọi người: “…”

Xấu hổ lắm đấy.

Phong cách này, cú quay xe này… đúng là không kịp đội mũ bảo hiểm!

Mọi người ăn ý quay mặt đi, không dám va chạm bãi mìn mày.

Mặt Tưởng Tử Hàn đen như đáy nồi, đang muốn bão nổi thì lại nghe Tống Hân Nghiên cười duyên, vẻ mặt chân thành:

“Thôi thì đàn ông không xấu phụ nữ không thương mà. Chẳng còn cách nào cả, tôi chính là tục nhân như vậy đấy. Ha ha…”

Cô cười ánh mắt long lanh, quyến rũ lả lơi: “Chắc chủ tịch Tưởng không đến mức không biết đùa chứ?”

Mọi người: “…”

Nói ngắn gọn, tâm trạng mọi người cứ như ngồi tàu lượn cao tốc vậy.

John xem diễn rất chi là bõ nghiện, tư thế châm chọc đối đầu của hai người này… chậc, khiến người ta xem mà cảm giác không còn thấy thú vị với thứ gì khác nữa.

Nhưng thấy lão hổ đang chuẩn bị xù lông, anh ta cũng không dám đứng bàng quan nữa, bước lên ngăn giữa hai người, cố ý trách mắng: “Ôi trời Hân Nghiên, chủ tịch Tưởng cho cô lì xì đỏ mà cô còn không biết lớn nhỏ thế à? Sao có thể đùa giỡn lung tung được chứ?”

Anh ta vừa chen vào, Đường Vũ Diệp đứng cạnh đó cũng hoàn hồn lại.

“Nhìn kìa, lại đột phá kỷ lục nữa rồi!”

Tiếng thét kinh hãi vang lên khiến ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía màn hình lớn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1228


CHƯƠNG 1228

Lúc này, không khí căng thẳng quanh quẩn trong phòng họp mới hoàn toàn tiêu tán.

Tưởng Tử Hàn không chớp mắt lấy một cái, ánh mắt sắc lạnh vẫn nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên.

John thở dài, vội nhân cơ hội kéo người rời khỏi phòng họp.

Hai tòa núi lớn đi rồi, mọi người trong phòng họp đều thở hắt ra một hơi thật dài.

Đường Vũ Diệp trực tiếp dùng bả vai huých Tống Hân Nghiên, yên lặng dựng thẳng ngón tay cái like cho cô.

Tống Hân Nghiên cười gượng, ánh mắt lần nữa hướng lên màn hình lớn, vẻ mặt trầm tĩnh.

Đường Vũ Diệp cũng không biết nên an ủi thế nào, chỉ đành vỗ nhẹ lưng cô.

Tống Hân Nghiên cười: “Em không sao.”

Miệng nói không sao, nhưng ánh mắt hướng lên màn hình lớn lại chẳng có tiêu cự, bên tai chỉ nghe đủ loại bàn tán nho nhỏ từ bốn phương tám hướng.

“Hôm trước đọc được báo lá cải nói trên đầu cậu ba nhà họ Dạ mọc sừng dài. Ban đầu tôi còn không tin, nhưng vừa rồi… đúng là không có lửa làm sao có khói.”

“Cái gì mà nghe nói, hoàn toàn xác thực đó nhé. Là chính miệng mẹ của cậu ba Dạ thừa nhận là cái đó của cậu ba Dạ không được. Nhưng vị này của chúng ta… còn từng sảy thai…”

“Trời ạ, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà…”

Đường Vũ Diệp cau có.

Tống Hân Nghiên lại chỉ nở nụ cười thản nhiên.

Cô không hề để ý, bởi vì hết thảy đều là sự thật. Nhưng đồng thời cô cũng không có tâm trạng ở lại nơi này thêm nữa.

Tống Hân Nghiên xoay người, rời khỏi phòng họp.

Đường Vũ Diệp lo lắng ra mặt muốn theo cùng, nhưng lại biết bây giờ để Tống Hân Nghiên một mình lẳng lặng mới tốt, cuối cùng bèn cứng rắn thu bước chân định đuổi theo lại.

Tống Hân Nghiên nặng nề trở về, lúc ngang qua văn phòng của John còn vô thức dừng bước.

“Rầm!”

Tiếng động vang dội truyền ra.

Tống Hân Nghiên phản xạ quay đầu nhìn.

Trong văn phòng chưa đóng cửa, hai mắt Tưởng Tử Hàn tức đỏ lên, một quyền nện xuống bàn làm việc.

“Ôi ôi ôi, nhẹ cái tay thôi. Bàn này là gỗ lim đấy…”

John ở bên cạnh đau lòng kêu r3n, đưa qua một chén trà:

“Trà hoa cúc có đá, nào, bớt nóng.”

Lời này chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu.

Tưởng Tử Hàn trở tay vung lên, chén trà bị đánh bay ra ngoài.

Anh chỉ ra ngoài cửa, giận trừng John: “Anh nhìn đi… với nhân phẩm đó của cô ta mà mấy người còn không biết xấu hổ tẩy trắng cho cô ta à!”

John nhìn chén trà hoa cúc vỡ nát, đáp lại không chút khách khí : “Haizz, tôi không hiểu anh nhỏ mọn thế từ bao giờ nữa. Cứ phải so đo không để yên với một cô gái à? Đã thế đối phương còn là một cô gái được mọi người công nhận cả năng lực và đạo đức đều xuất sắc nữa chứ. Người ta lấy tiền nhà anh hay là ở trong nhà anh? Ai không biết còn tưởng cô ấy là cô vợ cắm sừng anh đấy. Nói nghe xem, đến mức ấy à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1229


CHƯƠNG 1229

“Cô ta dám!” Hai mắt Tưởng Tử Hàn phun lửa.

John không còn gì để nói: “Ừ, cô ấy không dám! Thế nên vừa rồi cũng chỉ thả thính anh thôi, còn ghẹo cho anh xuân tâm nhộn nhạo.”

Không nói phá là nể mặt anh em, cho người này lưu lại chút tự trọng thôi.

Nhưng người trước mặt này đúng là nể mặt ba phần đã không coi người ta ra gì.

Tưởng anh ta không biết giận là gì à!

Tưởng Tử Hàn hừ lạnh: “Khốn kiếp, ai xuân tâm nhộn nhạo! Đấy là tôi thấy cô ta không chọn anh, xem ra mắt không bị mù, cho cô ta vài phần mặt mũi thôi…”

John nheo đôi mắt xanh: “Tôi không thích nghe câu này của anh đâu nhé. Cái gì mà không chọn tôi chứng tỏ mắt không mù? Nói cứ như cô ấy chọn anh không bằng.”

Tưởng Tử Hàn: “…”

Ngọn lửa giận vừa có dấu hiệu biến mất lại bắt đầu nhen nhóm.

John lườm anh một cái: “Định buông lời tổn thương nhau nữa thì thôi khỏi. Nếu còn tiếp tục nữa thì tình anh em cây khế của hai ta không còn dư chút nào đâu. Đều là người bị bỏ lại, giờ còn đấu tranh nội bộ với tôi à? Ha!”

Anh ta cười khẩy: “Giờ tôi có lý để nghi ngờ anh vốn dĩ không tức giận, chỉ đang thử xem Tống Hân Nghiên có phải chỉ đối với anh như thế không!”

Tưởng Tử Hàn giật mình sững lại, trái tim đập hẫng một nhịp: “Ngậm cái miệng thối của cậu lại ngay!”

Người đàn ông ngày thường bình tĩnh vô cùng đến giờ lại nói tục.

John bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết, chỉ trích anh: “Đấy xem đi, tôi chỉ nói anh cũng không lọt vào mắt người ta thôi mà anh đã bắt đầu nói bậy rồi. Tưởng Tử Hàn, anh đang sốt ruột!”

Tưởng Tử Hàn trừng anh ta: “!”

John nheo đôi mắt lam khôn khéo, choàng bả vai đối phương: “Thế này đi, để tôi giới thiệu một cô nàng khác cho anh. Đảm bảo tài giỏi hơn Tống Hân Nghiên gấp trăm lần ngàn lần, còn là giám đốc bộ phận kinh doanh công ty tôi nữa. Con người vừa xinh đẹp lại vừa có năng lực, sát phạt quyết đoán, khí thế hùng vĩ luôn ấy. Quan trọng nhất là người ta môn đăng hộ đối với anh, gia đình cũng làm ăn buôn bán, kinh doanh…”

“Cút!”

Tưởng Tử Hàn gạt phăng cái tay đang khoác vai mình xuống: “Giám đốc kinh doanh của anh thế nào thì liên quan gì tới tôi!”

John cười tủm tỉm, nhún vai nói: “Đúng vậy, cô ấy thật sự không liên quan gì đến anh cả. Thế còn CTO của công ty chúng tôi thì lại mắc mớ gì đến anh! Tưởng Tử Hàn, đừng phủ nhận nữa, anh đang cố ý nhằm vào Tống Hân Nghiên! Chẳng lẽ anh không cảm thấy đây mới là chỗ có vấn đề nhất à?”

Hai mắt Tưởng Tử Hàn vẫn hừng hực lửa giận, nhưng đồng thời lại nhăn chặt đôi mày kiếm lại.

Anh sửng sốt một thoáng, hậm hực nói: “Sao tôi biết được! Là người phụ nữ kia quyến rũ tôi, muốn phá hoại tình cảm của tôi và Sở Thu Khánh!”

John ngoài cười nhưng trong không cười: “Nếu là tình yêu chân chính, chẳng lẽ có người tùy tiện quyến rũ là có thể phá hoại tình cảm của hai người chắc? Vừa rồi cô ấy làm anh xấu mặt trước bao người như thế, anh cảm thấy cô ấy thật sự không ghét bỏ anh chắc? Tỉnh lên đi lão Tưởng, anh khôn khéo như thế, sao có thể quy ghét bỏ rành rành như vậy thành thông đồng quyến rũ được chứ!”

John thấm thía khuyên răn: “Anh là bác sĩ, thái độ bình thường nên lý trí bình tĩnh mới phải. Anh ở đây tự bình tĩnh, phân tích chút đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1230


CHƯƠNG 1229

“Cô ta dám!” Hai mắt Tưởng Tử Hàn phun lửa.

John không còn gì để nói: “Ừ, cô ấy không dám! Thế nên vừa rồi cũng chỉ thả thính anh thôi, còn ghẹo cho anh xuân tâm nhộn nhạo.”

Không nói phá là nể mặt anh em, cho người này lưu lại chút tự trọng thôi.

Nhưng người trước mặt này đúng là nể mặt ba phần đã không coi người ta ra gì.

Tưởng anh ta không biết giận là gì à!

Tưởng Tử Hàn hừ lạnh: “Khốn kiếp, ai xuân tâm nhộn nhạo! Đấy là tôi thấy cô ta không chọn anh, xem ra mắt không bị mù, cho cô ta vài phần mặt mũi thôi…”

John nheo đôi mắt xanh: “Tôi không thích nghe câu này của anh đâu nhé. Cái gì mà không chọn tôi chứng tỏ mắt không mù? Nói cứ như cô ấy chọn anh không bằng.”

Tưởng Tử Hàn: “…”

Ngọn lửa giận vừa có dấu hiệu biến mất lại bắt đầu nhen nhóm.

John lườm anh một cái: “Định buông lời tổn thương nhau nữa thì thôi khỏi. Nếu còn tiếp tục nữa thì tình anh em cây khế của hai ta không còn dư chút nào đâu. Đều là người bị bỏ lại, giờ còn đấu tranh nội bộ với tôi à? Ha!”

Anh ta cười khẩy: “Giờ tôi có lý để nghi ngờ anh vốn dĩ không tức giận, chỉ đang thử xem Tống Hân Nghiên có phải chỉ đối với anh như thế không!”

Tưởng Tử Hàn giật mình sững lại, trái tim đập hẫng một nhịp: “Ngậm cái miệng thối của cậu lại ngay!”

Người đàn ông ngày thường bình tĩnh vô cùng đến giờ lại nói tục.

John bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết, chỉ trích anh: “Đấy xem đi, tôi chỉ nói anh cũng không lọt vào mắt người ta thôi mà anh đã bắt đầu nói bậy rồi. Tưởng Tử Hàn, anh đang sốt ruột!”

Tưởng Tử Hàn trừng anh ta: “!”

John nheo đôi mắt lam khôn khéo, choàng bả vai đối phương: “Thế này đi, để tôi giới thiệu một cô nàng khác cho anh. Đảm bảo tài giỏi hơn Tống Hân Nghiên gấp trăm lần ngàn lần, còn là giám đốc bộ phận kinh doanh công ty tôi nữa. Con người vừa xinh đẹp lại vừa có năng lực, sát phạt quyết đoán, khí thế hùng vĩ luôn ấy. Quan trọng nhất là người ta môn đăng hộ đối với anh, gia đình cũng làm ăn buôn bán, kinh doanh…”

“Cút!”

Tưởng Tử Hàn gạt phăng cái tay đang khoác vai mình xuống: “Giám đốc kinh doanh của anh thế nào thì liên quan gì tới tôi!”

John cười tủm tỉm, nhún vai nói: “Đúng vậy, cô ấy thật sự không liên quan gì đến anh cả. Thế còn CTO của công ty chúng tôi thì lại mắc mớ gì đến anh! Tưởng Tử Hàn, đừng phủ nhận nữa, anh đang cố ý nhằm vào Tống Hân Nghiên! Chẳng lẽ anh không cảm thấy đây mới là chỗ có vấn đề nhất à?”

Hai mắt Tưởng Tử Hàn vẫn hừng hực lửa giận, nhưng đồng thời lại nhăn chặt đôi mày kiếm lại.

Anh sửng sốt một thoáng, hậm hực nói: “Sao tôi biết được! Là người phụ nữ kia quyến rũ tôi, muốn phá hoại tình cảm của tôi và Sở Thu Khánh!”

John ngoài cười nhưng trong không cười: “Nếu là tình yêu chân chính, chẳng lẽ có người tùy tiện quyến rũ là có thể phá hoại tình cảm của hai người chắc? Vừa rồi cô ấy làm anh xấu mặt trước bao người như thế, anh cảm thấy cô ấy thật sự không ghét bỏ anh chắc? Tỉnh lên đi lão Tưởng, anh khôn khéo như thế, sao có thể quy ghét bỏ rành rành như vậy thành thông đồng quyến rũ được chứ!”

John thấm thía khuyên răn: “Anh là bác sĩ, thái độ bình thường nên lý trí bình tĩnh mới phải. Anh ở đây tự bình tĩnh, phân tích chút đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1231


CHƯƠNG 1231

Tống Dương Minh đau lòng không chịu nổi, đáy mắt quay cuồng tức giận và thô bạo.

Anh nỗ lực nín nhịn, kìm nén đến mức gân xanh trên trán hằn cả lên.

Nhưng giọng của anh lại dịu dàng hơn gió tháng mười: “Ngoan, đừng khóc. Nếu em khó chịu thì để anh giúp em đánh cậu ta.”

Tống Hân Nghiên vùi trong lòng anh lắc đầu.

Tống Dương Minh đau lòng đến khó thở, chua xót lan tràn như cỏ dại.

Anh khàn giọng dỗ dành cô như dỗ trẻ con: “Ừ, không đánh cậu ta. Hân Nghiên, em cũng biết đây là di chứng sau khi cậu ta bị thương mà, đâu cần để ý? Đừng buồn, Tưởng Tử Hàn yêu em như thế, nhất định sẽ khỏe lại thôi. Chờ cậu ta khỏi hẳn rồi, anh sẽ giúp em đòi về gấp bội. Mỗi giọt nước mắt em rơi vì cậu ta hôm nay, ngày sau cứ bắt cậu ta trả lại gấp đôi đi. Tim em đau phần nào chúng ta đòi ngược lại gấp mười! Không đau chết cậu ta thì tuyệt đối không mềm lòng, được không…”

Tống Dương Minh gằn mỗi một chữ đều cảm thấy tim mình như nhỏ máu.

Nhưng anh lại không cảm thấy đau, chỉ tràn đầy vô vọng và chua xót.

Tống Hân Nghiên trút cảm xúc xong cũng dần ngưng tiếng khóc lại.

Cô vẫn vùi trong lòng ngực anh gật đầu, nghẹn ngào hờn dỗi: “Em là người có thù tất báo mà, đương nhiên phải trả thù!”

Cô ngượng ngùng lau lệ, rời khỏi cái ôm của anh trai rồi lại ngồi ngay ngắn bên ghế phó lái, cầm bánh mousse lên ăn.

Tống Dương Minh thấy cô cố gắng cưỡng ép mình kiên cường, chỉ cảm thấy tim đếu sắp nổ tung đến nơi.

Nhưng đến lúc nhác thấy cô rưng rưng ăn bánh ngọt, anh lại mỉm cười.

Cách đó không xa.

John và Tưởng Tử Hàn đứng ở cửa lớn công ty, từ xa nhìn chiếc xe đang sáng đèn bên trong.

Hai người đã thấy hết thảy mọi chuyện xảy ra trong xe, không sót chút nào.

Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn ấp ủ cơn giận, cánh môi khẽ nhếch: “John, uổng cho anh là sếp của cô ta đấy, sức quyến rũ còn thua một gã quân nhân nhập ngũ!”

John: “…”

Ôi, hôm nay ra cửa quên xem hoàng lịch rồi.

Cả một ngày trời nằm không cũng trúng đạn!

Hai mắt John trợn trắng dã cả ra: “Anh tích đức chút đi, người ta là anh em!”

Tưởng Tử Hàn cười khẩy: “Không chung huyết thống tính là quan hệ anh em gì?”

Nói xong, anh lại lạnh lùng lườm John: “Rốt cuộc là anh ngu hay tôi ngốc đây! Hừ!”

Tưởng Tử Hàn xoay người rời đi.

John cũng bị chọc tức không nhẹ.

Rốt cuộc là kiếm tiền không vui hay hẹn hò không sướng? Anh ta rảnh hơi không có việc gì làm xen vào chuyện vợ chồng son nhà người ta làm gì không biết!

Con mẹ nó đúng là không xung phong không chết mà!

Nếu anh ta còn xen vào chuyện vớ vẩn của hai người này nữa, anh ta chính là…!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1232


CHƯƠNG 1232

Mà thôi, dù gì thì một người là anh em, một người là nhân viên. Không sao cả, không đáng tự rủa bản thân!



Lúc Tống Hân Nghiên về đến nhà đã là gần ba giờ sáng.

Trong nhà đèn đuốc sáng trưng.

Cô vừa vào cửa, Khương Thu Mộc đã nhiệt tình chào đón, tặng cho cô một cái ôm hung mãnh ấm áp.

“Chụt!” Cô ấy hôn một cái vang dội: “Cục cưng, cậu quá giỏi! Chúc mừng chúc mừng!”

“Đầu Gỗ, cảm ơn cậu.”

Khương Thu Mộc buông cô ra: “Mau tới đây, vì chờ cậu nên tớ cũng thức theo cả đêm đấy, chưa chợp mắt tí nào luôn.”

Cô ấy kéo Tống Hân Nghiên đến sô pha ngồi, nhanh chóng vào bếp, lát sau bưng một ít đồ nhắm rượu ra, là đậu nành và lạc rang linh tinh.

“Vì chúc mừng cậu đạt được toàn thắng, tớ đặc biệt dặn dì giúp việc chuẩn bị đấy. Teng téng teng tèng, còn có cái này nữa nè!”

Là một chai Lafite.

Khương Thu Mộc vừa khui rượu vừa nói: “Tuy rằng không phải năm 82 nhưng cũng tràn đầy thành ý của tớ.”

“Đậu nành nhắm với Lafite… Khụ… Đúng là cực kỳ thành ý đấy!” Tống Hân Nghiên cười tủm tỉm.

Hai người đều không có bệnh hình thức, nghiêng ngả nằm vật trên sô pha, chạm ly, bóc đậu nành.

Hình ảnh trên màn hình tivi là kênh phát sóng trực tiếp, đang phát sản phẩm mới ra mắt của PL.

Phòng trực tiếp cắt thành rất nhiều cửa sổ nhỏ, lượng tiêu thụ vẫn đang tăng lên ào ào.

Ly rượu nhanh chóng thấy đáy.

Tống Hân Nghiên muốn với tay lấy chai rượu.

Khương Thu Mộc lại nhanh hơn, cướp chai về phía mình: “Nếu còn uống nữa thì trời sáng luôn mất. Ngủ đã. Nếu cậu còn muốn uống thì mai tớ hầu cậu tới cùng luôn.”

Tống Hân Nghiên cũng không khăng khăng đòi uống, quyết đoán buông ly đứng lên.

Cô đang muốn vào phòng ngủ thì lại nghe Khương Thu Mộc cười ấm áp:

“Nghiên, có nước ngâm chân sẵn trong thùng ngâm chân rồi đấy, thả lỏng chút đi nha.”

Trong phòng đúng là có mùi thuốc ngâm chân.

Cài đặt nhiệt độ trên thùng ngâm chân vẫn đang vận hành.

42 độ tuy hơi nóng, nhưng sẽ không bị bỏng.

Tống Hân Nghiên cảm động không thôi, cố nén rơi nước mắt, ôm chầm lấy Khương Thu Mộc: “Đầu Gỗ, cảm ơn cậu.”

“Ngủ ngon.” Khương Thu Mộc đẩy cô về phòng, sau đấy đóng cửa về phòng mình ngủ.

Tống Hân Nghiên ngoan ngoãn ngâm chân.

Sau khi bật chế độ mát xa lòng bàn chân, bỗng chốc cô như được quay lại bệnh viện cách đây không lâu.

Cũng là nửa đêm.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1233


CHƯƠNG 1233

Tưởng Tử Hàn cưỡng ép ôm cô từ giường bệnh lên để ngâm chân.

Người đàn ông cao ngạo như vậy lại quỳ một gối trước mặt cô, hai tay nâng chân cô, không cho cô tránh thoát.

Cảnh tượng ấy tựa như mới xảy ra hôm qua, rõ ràng như vậy, như là…

Tống Hân Nghiên nở nụ cười tự giễu, khẽ than thở: “Quên đi, ký ức tốt đẹp đến đâu cũng chỉ là ký ức, hiện tại khủng khiếp thế nào cũng sẽ qua thôi. Mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp…”

Dù không thể tốt lên thì từ từ phai nhạt cũng sẽ ổn cả thôi.



Hôm sau.

Tống Hân Nghiên đúng giờ có mặt ở công ty.

Cô vừa bước chân vào bộ phận nghiên cứu và phát triển…

“Đùng!”

Một tiếng nổ vang lên.

Mảnh hoa giấy sặc sỡ bay múa đầy trời, rơi đầy người cô.

Các công nhân tăng ca cả đêm đều từ lao tới từ vị trí của mình, vây quanh Tống Hân Nghiên cười nói rôm rả.

“Cảm ơn Nghiên đã dẫn dắt mọi người chứng kiến kỳ tích.”

“Có công trạng thế này, về sau tôi có đi tới đâu cũng đúng lý hợp tình, thắt lưng có thể ưỡn thẳng tắp!”

“Số liệu tám tiếng đồng hồ đã đột phá con số tiêu thụ của mỹ phẩm cả nước trong một ngày. Quá tuyệt luôn!”

“…”

Tống Hân Nghiên cũng bị tâm trạng vui sướng của mọi người lây lan, mỉm cười khom lưng với bọn họ: “Toàn bộ đều là công lao của mọi người, cảm ơn mọi người vất vả cùng tôi suốt thời gian này. Có thể vào PL, gia nhập đội nhóm này là vinh hạnh của tôi. Sau này cũng mong chúng ta nắm tay cùng nhau phát triển, tiếp tục giúp đỡ lẫn nhau, chắc chắn sẽ nghiên cứu phát minh ra càng nhiều sản phẩm tốt hơn. Tiếp tục đổi mới thành tích sự nghiệp và lý lịch của chúng ta thêm một lần nữa!”

Giữa tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Tống Hân Nghiên về phòng thí nghiệm.

So với bên ngoài náo nhiệt, nơi này an tĩnh khiến người ta thả lỏng.

Tống Hân Nghiên chỉnh đốn tâm trạng, nhanh chóng bắt tay vào công việc…

Quả nhiên, phương pháp tốt nhất quên hết phiền não chính là đắm chìm trong công việc.

Tống Hân Nghiên vùi đầu thí nghiệm, lòng không chút tạp niệm, mãi đến khi tan tầm mới khôi phục tinh thần.

Cô cầm di động xem thử, thấy có vài tin nhắn thoại chưa xem.

Đều là từ dãy số của Tưởng Minh Trúc.

Tống Hân Nghiên vội xem tin nhắn.

Có một định vị, còn có vài tin nhắn thoại.

“Con gọi mẹ mãi mà mẹ không nghe máy. Đã hẹn hôm nay gặp mặt tổ chức khánh công cho mẹ đấy nhé. Đừng quên.”

“Con gửi định vị địa điểm cho mẹ rồi, không gặp không về.”

“Con với Tưởng Minh Triết đã bắt đầu xuất phát rồi đây, mẹ cũng nhanh lên đấy.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom