Cập nhật mới

Dịch Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
624,750
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1194


CHƯƠNG 1194

Tưởng Minh Trúc nghe tiếng đóng cửa vang lên, lập tức ngồi phắt dậy khỏi giường.

Hai mắt nhóc con tóe lửa, thở hồng hộc đứng trước cửa hừ một tiếng: “Lão Tưởng ngu ngốc, ngốc chết đi được! Rõ ràng chính ba tính tình quái đản còn nói người khác à! Đàn ông bị bệnh là đáng giận nhất!”



Phòng sách.

Tưởng Tử Hàn đang ngồi làm việc trước máy tính, cửa phòng lại bị mở ra từ bên ngoài.

Sở Thu Khánh bưng một bát cháo hải sâm bước vào: “Tử Hàn, em gọi người làm bữa khuya, anh ăn chút rồi làm tiếp.”

“Để đó đi.” Tưởng Tử Hàn thấy hơi cáu, không buồn ngẩng đầu lên, động tác trong tay càng không dừng, hờ hững nói ba chữ rồi không quan tâm gì nữa.

Đáy mắt Sở Thu Khánh lập lòe.

Cô ta đặt cháo lên bàn, vòng qua bên người Tưởng Tử Hàn, đặt hai tay lên vai anh rồi dịu dàng nói: “Ăn đã rồi làm việc tiếp.”

Sở Thu Khánh cắn răng hạ quyết tâm rồi bất ngờ nắm một bàn tay của Tưởng Tử Hàn khỏi bàn phím, nghiêng người ngồi xuống đùi anh, cả người nằm trọn trong lòng anh.

Mùi nước hoa nồng nặc xông vào mũi, mặt mày Tưởng Tử Hàn lập tức trắng bệch, cổ họng căng chặt.

Anh ngồi trên ghế mà cứng còng người, dùng hết sức ức chế mới cố nén lại để không thẳng tay ném bay người ra ngoài.

Ban đầu Sở Thu Khánh còn thấp thỏm không yên, đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị đẩy ra.

Nhưng rồi chờ mãi, Tưởng Tử Hàn lại không có phản ứng gì cả.

Cô ta cẩn thận dè dặt nhìn về phía anh.

Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn rất lạnh lùng, gương mặt thanh thản nhạt nhẽo, nhưng hoàn toàn không có vẻ sắc lạnh và tàn nhẫn.

Sở Thu Khánh yên tâm hơn nhiều, nụ cười càng dịu dàng hơn: “Em bón anh ăn nha?”

Cô ta bưng bát lên, cầm thìa đảo nhẹ.

Tưởng Tử Hàn nhịn đến mức cắn chặt khớp hàm, càng không ngừng tự thôi miên bản thân.

Đây là vợ của mình…

Vợ của mình…

Người chung sống với mình cả đời sau này…

Tưởng Tử Hàn tự xây dựng tâm lý một phen, sau đó âm thầm thở hắt ra một hơi, cũng thử thả lỏng cơ thể.

Sở Thu Khánh thổi cháo nguội bớt, độ ấm vừa đủ mới đưa thìa tới.

Đáy mắt Tưởng Tử Hàn lại lạnh thêm vài phần, cuối cùng vẫn há miệng ăn.

Nhưng cháo vừa vào miệng, dạ dày anh lại chợt quặn thắt.

Tưởng Tử Hàn đẩy mạnh Sở Thu Khánh ra, há miệng nôn ra ngoài…

“Á!”

Sở Thu Khánh bất ngờ bị đẩy mà không kịp phòng bị, cô ta hét lên một tiếng rồi lảo đảo tránh ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
624,750
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1195


CHƯƠNG 1195

Bát cháo trong tay bị hất bay, đổ úp dưới đất.

Cô ta cũng mất trọng tâm, ngã xuống theo hướng bát cháo, vừa hay ngã vào đúng chỗ cháo đổ ra.

Sở Thu Khánh suýt nữa bùng nổ!

Nhưng cô ta không thể biểu hiện ra trước mặt Tưởng Tử Hàn được.

Cô ta hít một hơi thật sâu, nhẫn nhịn khuất nhục, vội vàng chật vật đứng lên, tủi thân nhìn về phía Tưởng Tử Hàn: “Tử Hàn, anh sao vậy?”

Mùi nước hoa nồng nặc hòa với mùi cháo hải sâm xông vào xoang mũi, Tưởng Tử Hàn vừa mới dịu đi một chút lại không nhịn nổi nữa mà nôn ra.

Tưởng Tử Hàn duỗi tay đẩy người ra xa hơn.

Mặt Sở Thu Khánh tái mét.

Tưởng Tử Hàn đang ghê tởm cô ta đấy à?

Bàn tay vừa thu lại buông thõng bên hông bỗng siết chặt lại.

Trong đầu lại đang lướt qua một lượt, nhanh chóng hiện lên rất nhiều hình ảnh liên quan đến Tưởng Tử Hàn.

Sở Thu Khánh lắc đầu.

Không, không đâu!

Đầu anh đã bị cấy chip, hiện giờ cô ta chính là ánh trăng sáng, là hoa trong mộng của anh.

Tuy rằng anh không thể đối xử với cô ta tốt như đối với Tống Hân Nghiên ngày trước, nhưng cũng không thể đến mức chán ghét hoặc là ghê tởm cô ta!

Huống chi, chẳng phải bây giờ Tưởng Tử Hàn đã đối xử với cô ta tốt hơn quá khứ nhiều lắm đấy sao?

Cứ từ từ, rồi sẽ có một ngày cô sẽ khiến anh hoàn toàn quên đi Tống Hân Nghiên, từ từ quen với sự tồn tại của cô ta, si mê cô ta, yêu cô ta!

Sở Thu Khánh tự an ủi một lượt như vậy xong, trong lòng dễ chịu hơn hẳn, cũng buông lỏng nắm tay đang siết chặt.

Cô ta không dám đến gần anh thêm, chỉ lo lắng hỏi: “Có phải anh không khỏe chỗ nào không? Em đi gọi bác sĩ gia đình ngay đây.”

Mùi hương rời xa, Tưởng Tử Hàn dễ chịu hơn một chút.

“Không cần đâu.” Giọng Tưởng Tử Hàn khàn khàn: “Chắc là không quen mùi cháo hải sâm.”

Sở Thu Khánh yên lòng, áy náy ra mặt: “Xin lỗi, đều do em suy nghĩ không chu toàn, chỉ một mực muốn nhanh chóng bồi bổ cho anh hồi phục mà lại không nghĩ đến chuyện anh không quen ăn.”

Tưởng Tử Hàn bị dằn vặt đang buồn bực chết đi được, lại nghe được giọng nói dịu ngoan của Sở Thu Khánh, trong lòng bất chợt lan tràn phản cảm.

Anh nhíu mày, giọng nói lạnh lẽo: “Người em bị bẩn rồi, gọi người lấy quần áo cho em thay đi.”

Sở Thu Khánh nghe vậy mới nhớ ra cả người mình đang nhếch nhác vô cùng, cô ta cúi đầu nhìn xuống, suýt thì bị gớm cho phát rồ lên.

Cô ta cũng không lòng dạ nào mà để ý Tưởng Tử Hàn nữa, vội nói: “Vâng. Vậy anh nghỉ một lát đi, em thay đồ xong sẽ vào với anh.”

Sở Thu Khánh bỏ lại căn phòng hỗn độn và Tưởng Tử Hàn sau bàn làm việc, xoay người vội vàng chạy mất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
624,750
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1196


CHƯƠNG 1196

Mặt Tưởng Tử Hàn rất khó coi, đứt bật dậy rời khỏi phòng sách, về phòng mình rồi đi thẳng vào nhà tắm.

Anh không buồn cởi quần áo, cứ thế đứng dưới vòi sen.

Sau khi nước lạnh băng trôi qua người, nước nóng từ vòi sen toát ra hôi hổi.

Phòng tắm sương mù lượn lờ, suy nghĩ của Tưởng Tử Hàn cũng bắt đầu mơ hồ, khắp đầu anh đều là gương mặt Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên cười, Tống Hân Nghiên giận, Tống Hân Nghiên làm nũng, cùng với rất nhiều hình ảnh hỗn độn, vừa xa lại lại vừa quen thuộc…

Đầu anh đau buốt như kim châm.

Tưởng Tử Hàn khổ sở nghiến răng: “Tống Hân Nghiên!”

Vì sao cô cứ như âm hồn không tan vậy chứ!

“Rầm!”

Anh nện một đấm lên mặt tường.



Sáng sớm hôm sau.

Tống Hân Nghiên vừa đến công ty đã bị John gọi vào văn phòng tổng giám đốc.

Anh ta tươi cười đon đả đẩy bảng báo cáo mới nhất cho Tống Hân Nghiên xem: “Đơn đặt trước lại tăng gấp đôi rồi. Lạy Chúa, cô đúng là phúc tinh của tôi. Mức doanh thu xuất sắc thế này mà không tuyên truyền một chút thì quá có lỗi với thành tích của chúng ta. Có hứng đi mở một buổi họp báo tuyên bố sản phẩm mới với tôi không?”

“Không có hứng.”

Tống Hân Nghiên lật xem báo cáo rồi từ chối thẳng.

Cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “John, chúng ta nói rõ ràng từ đầu rồi mà, tôi chỉ lo nghiên cứu phát minh, không tham gia quản lý, cũng không có năng lực ấy.”

“Nói thì nói vậy.” John vui vẻ cười nói: “Chứ tôi cũng đang trưng cầu ý kiến của cô đấy thôi. Dù sao thành công thế này, cô lại là công thần, không ra mặt ăn mừng thì tiếc lắm. Đương nhiên, nếu cô thật sự không muốn đi thì tôi cũng không ép cô.”

Tống Hân Nghiên trả lại bảng báo cáo cho anh ta, lạnh nhạt nói: “Đây chỉ là đợt đặt hàng trước mà thôi, vẫn chưa tính là thành công. Hơn nữa đánh giá phản hồi hiện tại đều chỉ là hiệu quả của sản phẩm dùng thử. Sau khi thành phẩm ra mặt thì từng khách hàng sẽ có phản hồi khác nhau. Một cái là dùng thử miễn phí, nếu có hiệu quả thì vui mừng, không hiệu quả thì cũng không thất vọng quá nhiều. Còn một cái là người ta phải bỏ một số tiền lớn mới có thể sở hữu được. Chi phí bỏ ra để có được sản phẩm khác nhau thì hiệu quả mà khách hàng mong đợi cũng sẽ khác nhau. Đến lúc đó chúng ta sẽ gặp được đủ kiểu khách hàng, vấn đề xảy ra chắc chắn cũng rất nhiều. Bây giờ càng cao giọng khoe khoang thì khả năng sau này sẽ càng bị bẽ mặt.”

Sau khi trình bày lại sự thật, cô cũng đề ra giải pháp cho vấn đề: “Tôi sẽ dành thời gian và công sức vào việc giải quyết vấn đề sản phẩm, còn mấy chuyện quảng bá, PR, tiêu thụ gì đó thì giao cho anh nhé.”

John thích nhất điểm này của Tống Hân Nghiên.

Lòng dạ ngay thẳng, hào phóng, không vụ lợi toan tính.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
624,750
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1197


CHƯƠNG 1197

Cô không hề giống với những người mà anh ta đã từng tiếp xúc ở nước Z.

Những tên đó đều là một đám mưu mô, xảo quyệt, chẳng khác gì đám cáo già.

John vui tươi hớn hở mà cười: “Cô cũng thẳng thắn quá đấy, nhưng tôi thích.”

Vừa mới dứt lời, cửa phòng làm việc đã bị người nào đó thô lỗ đẩy ra.

“Đúng là miệng lưỡi trơn tru, chỉ toàn nói lời ngon ngọt, quả nhiên rất biết dỗ dành người khác mà! Tống Hân Nghiên, cô sinh ra là để chuyên đi lừa đàn ông, quyến rũ đàn ông có đúng không hả!”

Không mời mà tới vốn dĩ đã khiến John bực rồi.

Nhưng khi nhìn thấy người đến là ai, rồi lại nghe thấy câu nói của người đó, anh ta không còn cảm xúc nào khác nữa.

Tống Hân Nghiên nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, hai hàng lông mày vô thức nhíu chặt.

Bây giờ anh đã chán ghét cô đủ nhiều rồi, cô không muốn tăng thêm thứ cảm xúc phản cảm ấy nữa.

Cô không thèm chấp nhặt với anh, cứ để mặc anh như thế, chỉ thờ ơ cười: “Đàn ông thông minh giống tổng giám đốc Tưởng đây còn sợ bị người khác lừa hay sao?”

Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn lập tức lạnh băng, cười mỉa: “Dù thông minh cũng không chống lại được da mặt dày của cô!”

“Ha!”

Tống Hân Nghiên cười khẽ, nhướng mày nói: “Xem tổng giám đốc Tưởng nói kìa, dù da mặt dày đến mấy, nếu đám đàn ông các anh ý chí kiên định thì cũng không chọc nổi đâu. Rõ ràng là lập trường của mình không vững lại còn trách hoa dại bên ngoài quá thơm à.”

Hai câu nói vừa ra khỏi miệng, mùi thuốc súng tàn sát lẫn nhau lập tức tràn ngập trong phòng làm việc.

John rất tinh ý, biết rõ nếu cứ tiếp tục thì thể nào mình cũng ngồi không trúng đạn, vậy là bèn nhân cơ hội hai người đang đối chọi gay gắt mà từ sau bàn làm việc lén chuồn ra ngoài, đi về phía cửa.

Mới đi được một nửa thì ánh mắt lạnh như băng của Tưởng Tử Hàn đã đột nhiên bắn về phía anh ta, nghiến răng nói: “John, anh lập tức sa thải người phụ nữ này cho tôi, đá cô ta khỏi công ty!”

John thầm kêu khổ trong lòng: “Anh làm vậy là làm khó tôi đấy. Dù thế nào thì Hân Nghiên cũng là…”

“Xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”

“Chuyện này không liên quan đến việc có chịu trách nhiệm hay không.” Vẻ mặt John đau khổ thở dài: “Vô duyên vô cớ, anh bảo tôi sa thải một nhân viên chăm chỉ, mẫu mực như thế này kiểu gì? Dù sao anh cũng phải cho tôi một lý do để tôi biết nguyên nhân sa thải là gì đã chứ?”

Tưởng Tử Hàn tức giận bừng bừng: “Cô ta quyến rũ tôi, phá hỏng cuộc hôn nhân của tôi.”

John: “…”

Anh ta cạn lời nhìn Tưởng Tử Hàn rồi lại quay qua nhìn Tống Hân Nghiên.

Tưởng Tử Hàn tức đến mức sùi bọt mép: “Hạng phụ nữ thế này, giới hạn đạo đức thấp đến mức âm điểm, mưu mô xảo trá không thước nào đo nổi, anh giữ cô ta lại thì cũng chỉ làm bẩn hình tượng của công ty anh mà thôi…”

Ý chế giễu, sỉ nhục người khác lộ rõ trong lời nói khiến John nghe thấy mà kinh hãi không thôi.

Anh ta không biết người anh em này của mình lại có thể thốt ra những lời như vậy!

Hồi lâu sau, John mới ngơ ngác mà khép cái cằm suýt rơi xuống đất của mình lại: “Hình như người anh nói tới và người mà tôi biết… không phải cùng một người?”

Tống Hân Nghiên mà anh ta biết là một người thông minh, có năng lực, quyết đoán, giỏi giang.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
624,750
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1198


CHƯƠNG 1198

Hình tượng của cô không liên quan chút nào tới dáng vẻ người phụ nữ ác độc trong lời nói của Tưởng Tử Hàn cả.

Tống Hân Nghiên nghe xong chỉ thấy buồn cười.

Cô khiêu khích: “Chậc, bản lĩnh của anh cũng lớn đấy nhỉ. Nếu anh đã lợi hại vậy rồi thì sao không tự mình đuổi tôi đi đi? Anh cứ nằng nặc khiến anh John đây phải khó xử làm gì!”

Khỏi phải nói, lời này chính xác là đổ thêm dầu vào lửa.

“Cô tưởng tôi không dám chắc?”

“Đương nhiên là anh dám rồi.”

Tống Hân Nghiên hờ hững nhún vai, trong lời nói tràn ngập vẻ chế nhạo, trào phúng: “Anh Tưởng Tử Hàn đây là ai chứ? Đường đường là cậu chủ nhà họ Tưởng đứng đầu trong tứ đại tài phiệt ở thủ đô, mà không, bây giờ anh đã là người cầm quyền nhà họ Tưởng rồi. Đừng nói là sa thải một cô gái nhỏ bé không quyền không thế, không nơi nương tựa như tôi ra khỏi thủ đô, kể cả giết chết tôi đi cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt mà thôi.”

Tưởng Tử Hàn tức giận.

Giọng điệu hời hợt đó nghe thế nào cũng không thấy cô đang khen ngợi người khác!

Nếu đã không tránh được thì Tống Hân Nghiên cũng không muốn chịu đựng nữa, cô nói tiếp: “Nhưng tổng giám đốc Tưởng à, anh thật sự nghĩ đó là bản lĩnh sao? Đấy chỉ gọi là ỷ mạnh hiếp yếu thôi! Anh là đàn ông trưởng thành chân dài vai rộng, nếu thật sự có bản lĩnh thì việc gì phải sợ tôi quyến rũ, tôi ly gián các người chứ. Giận dữ uy hiếp người khác thì gọi gì là năng lực?!”

Cô chợt khựng lại một thoáng, sau đó làm ra vẻ bừng tỉnh: “Ấy, cũng không đúng, chẳng lẽ… anh sợ sao?!”

Ánh mắt đầy ắp ý đồ xấu của Tống Hân Nghiên sáng đến kinh người, Tưởng Tử Hàn nhìn chằm chằm vào mắt cô cũng không khỏi sửng sốt mất một thoáng.

John nhân lúc hai người chưa chú ý tới anh ta thì lại tiếp tục đi về phía cửa. Anh ta mới vừa đi tới bên cạnh Tưởng Tử Hàn, thấy mình sắp có thể thuận lợi bước ra ngoài rồi.

“Anh đứng lại!”

Tưởng Tử Hàn hoàn hồn lại xong thì càng thêm phẫn nộ, anh bực bội chất vấn John: “Anh mù rồi sao, không thấy bây giờ cô ta đang quyến rũ tôi à!”

John: “…”

Anh ta đứng yên tại chỗ, không nhịn được mà thở dài than thân trách phận.

Haiz!

Anh ta chỉ là một người ngoài thôi, rốt cuộc anh ta đã tạo cái nghiệt gì mà bây giờ lại bị kẹt giữa đôi vợ chồng nhà này rồi tiến thoái lưỡng nan vậy chứ!

Tống Hân Nghiên lười nhác đứng dậy, đi về phía hai người: “Như thế này mà là quyến rũ à? Sếp Tưởng đúng là chưa hiểu rõ sự đời rồi.”

Cô đứng lại ở trước mặt Tưởng Tử Hàn rồi đột nhiên nắm lấy vạt áo của anh, đẩy anh vào tấm ván cửa.

Đồng thời, tay còn lại của cô duỗi về hướng John, không chút nể nang mà đẩy chủ nhân của phòng làm việc này ra ngoài.

“Rầm!”

Cánh cửa ầm vang một tiếng rồi khép lại sau lưng John.

Ánh mắt anh ta phức tạp nhìn phòng làm việc đang đóng chặt cửa, thở dài một hơi rồi huýt sáo rời đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
624,750
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1199


CHƯƠNG 1199

Thôi kệ đi, chút nữa hẵng quay lại!

Trong phòng làm việc.

Chênh lệch chiều cao của nam và nữ đã định sẵn kiểu gì Tống Hân Nghiên cũng không hề có chút khí thế nào khi đứng trước Tưởng Tử Hàn.

Tay cô kéo mạnh xuống, cứ thế kéo chàng trai thân cao 1m9 phải cúi người, đồng thời chân cô cũng cố ý dẫm lên mu bàn chân của Tưởng Tử Hàn, giảm bớt sự chênh lệch chiều cao giữa hai người.

Tống Hân Nghiên kiễng chân lên, khẽ khàng thổi hơi bên tai Tưởng Tử Hàn, giọng nói cố ý đè nén trở nên quyến rũ bội phần: “Đây mới là cách chính xác để bắt đầu quyến rũ một người đây này.”

Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phun lên vành tai, lên cổ anh tựa như một chiếc lông chim nhẹ nhàng quét qua, ngứa ngáy đến mức khiến Tưởng Tử Hàn không nhịn được mà run lên.

Tống Hân Nghiên không khỏi cười khẽ một tiếng: “Tôi còn chưa bắt đầu mà anh đã không chịu nổi rồi à?”

Tưởng Tử Hàn đột nhiên cứng đờ, cảm thấy vừa thẹn vừa bối rối.

Nhưng mà…

Cô gái này ở gần anh đến vậy.

Tiếng tim đập dịu dàng cùng hương thơm thanh nhã trên người cô giống như hoa anh túc khiến anh mê đắm.

Khiến anh… mềm nhũn hết cả tay chân, luyến tiếc không nỡ đẩy ra.

Tống Hân Nghiên thả cổ áo của anh ra, cánh tay mềm mại như không có xương quấn quanh cổ anh, ánh mắt dịu dàng mà đa tình của cô hơi hạ thấp xuống, dừng lại trên bờ môi dày mỏng vừa phải của anh…

Cô nhấc khoé môi rồi đột nhiên kiễng chân lên, đôi môi ấm áp chạm khẽ lên khoé miệng anh.

Giọng nói khàn khàn quyến rũ vang lên: “Tưởng Tử Hàn, như thế này mới gọi là quyến rũ. Nếu anh có bản lĩnh thì đừng có phản ứng với tôi, tôi sẽ kính trọng gọi anh một tiếng nam tử hán! Còn việc dùng quyến thế để đè ép đuổi giết tôi ấy hả? Chuyện đó chỉ có những kẻ hèn nhất mới làm thôi!”

Giọng nói Tống Hân Nghiên dịu dàng vô cùng, tuy lực công kích không cao nhưng độ sát thương phải nói là cực đại.

Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn cứng đờ, trong đôi mắt lạnh lẽo nổi bão u ám.

Tống Hân Nghiên không thèm để ý tới anh nữa, cô cười khẽ một tiếng rồi đi lướt qua anh, kéo cửa phòng làm việc đi ra ngoài.

“Cạch cạch!”

Tiếng đóng cửa phòng làm việc vang lên, lúc này Tưởng Tử Hàn mới đột nhiên hoàn hồn.

Anh dựa lưng vào tường, há miệng ra thở dốc, hai tay buông thõng bên hông nắm lại thật chặt.

Khốn nạn! Cơ thể anh lại có phản ứng!

Tưởng Tử Hàn nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén cảm giác khô nóng trong cơ thể.

Cùng một cái hố mà anh lại rơi xuống đó hai lần liên tiếp!

Quan trọng là cả hai lần anh đều bị người phụ nữ đáng ghét kia chiếm thế thượng phong!

Tưởng Tử Hàn vô cùng buồn bực, anh quay người lại, đấm một quyền xuống cánh cửa bên cạnh.

“Rầm!”

Tiếng động rất lớn truyền ra bên ngoài cửa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
624,750
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1200


CHƯƠNG 1200

Ở ngoài cửa phòng làm việc, John vừa mới sờ lên tay nắm cửa chuẩn bị mở cửa bước vào, tay lập tức như bị phỏng, anh ta vội thả tay ra rồi quay người rời đi.

Anh ta vẫn nên… Chút nữa mới quay lại thì hơn…

Ở bên kia.

Cơ thể của Tống Hân Nghiên căng cứng, mãi đến lúc cô bước vào thang máy rồi, khí thế toàn thân mới đột nhiên thả lỏng.

Cô dựa lưng vào vách trong thang máy, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, trên mặt không còn vẻ quyến rũ duyên dáng mà tự tin ung dung lúc nãy nữa.

Trong lòng cô chỉ còn lại cảm giác chua xót đến tận cùng.

Tống Hân Nghiên thở dài.

Tưởng Tử Hàn ơi là Tưởng Tử Hàn, một người kiêu ngạo như anh, có lẽ trong trí nhớ chưa từng có kinh nghiệm ăn trái đắng bao giờ đúng không?

Lúc này anh có phải tức muốn chết rồi hay không?

Thực ra cũng không phải em cố ý muốn chọc giận anh, trừ khi bị anh chọc cho tức tới nỗi không nhịn nổi nữa.

…Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Văn phòng tổng giám đốc của PL.

John lại lòng vòng bên ngoài một lần, tính sơ sơ có lẽ Tưởng Tử Hàn đã nguôi giận đôi chút, lúc này anh ta mới quay trở lại phòng làm việc của mình.

Anh ta tự mình pha trà rồi đưa tới: “Đây là trà Kuding tốt nhất, có thể tiêu trừ tức giận, hạ sốt, hiệu quả cực kì tốt.”

Ánh mắt lạnh lùng sắc bén như đao của Tưởng Tử Hàn bắn tới không dứt.

John bị ánh mắt của anh nhìn tới mức da đầu tê dại, vội đặt tách trà lên bàn trà trước mặt anh rồi chọn vị trí xa nhất để ngồi xuống.

“Anh đừng tức giận nữa, có rất ít người đấu khẩu với Tống Hân Nghiên rồi mà còn có thể nguyên vẹn rút lui. Nào, mau tới đây đi, xem báo cáo kinh doanh của chúng tôi cho bớt tức giận.”

Anh ta khoe khoang đem bản báo cáo vừa đưa cho Tống Hân Nghiên xem qua cho Tưởng Tử Hàn: “Đây là thành tích đặt trước tốt nhất từ trước tới nay của công ty tôi. Rồi còn cả cái này nữa, báo cáo của sản phẩm mới. Chậc, phải công nhận Tống Hân Nghiên đúng là nhân tài kiệt xuất ở phương diện này. May mà lúc đầu tôi nghe lời anh mời cô ấy tới công ty tôi làm việc, nếu không bây giờ chúng tôi đã trở thành đối thủ một mất một còn rồi.”

Ánh mắt Tưởng Tử Hàn như tia điện lạnh lùng bắn về phía John, nhìn chằm chằm đến mức anh ta không còn nói được câu nào nữa.

Thứ này làm anh nguôi giận thế nào được, làm anh càng phát cáu hơn thì có!

“Khụ!”

John khẽ ho một tiếng: “Anh đừng nhìn tôi như thế, tôi chỉ nói sự thật thôi.”

Anh ta thở dài, ném hai bản báo cáo bị Tưởng Tử Hàn chê bai lên bàn trà: “Trước kia nhóm nghiên cứu và phát triển của PL chúng tôi đã dồn hết tâm huyết lên người những phụ nữ trẻ, dù sao thì phụ nữ trong độ tuổi từ 20 đến 40 là độ tuổi dễ moi tiền nhất. Họ sẵn sàng tiêu tiền vào khuôn mặt của họ, mà các sản phẩm của PL lại thuộc hạng trung – cao cấp, chỉ cần phụ nữ có chút tài chính là sẽ có đủ khả năng chi trả. Nhưng bây giờ ở bên ngoài, đồ trang điểm, chăm sóc da cho phụ nữ trẻ đã quá nhiều rồi, thị trường đã bị bão hoà từ lâu. Mà những người thực sự cần sản phẩm tốt là nhóm người trưởng thành hơn, nhưng độ tuổi của nhóm này đều đã cao, yêu cầu cũng vì vậy mà khắt khe hơn, cho nên rất nhiều công ty đều bỏ cuộc.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
624,750
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1201


CHƯƠNG 1201

Đôi mắt xanh lam của John lập loè tia sáng: “Nhóm người đó và những người trẻ tuổi là hai thái cực khác nhau. Những phụ nữ trung niên không quan tâm tới diện mạo của mình, còn các vị quý phu nhân thì chọn lựa các thương hiệu cao cấp quốc tế phù hợp với vẻ đẹp thẩm mỹ… Thị trường này chắc chắn sẽ có rủi ro. Vậy mà Tống Hân Nghiên lại có gan, dám đương đầu với cơn sóng dữ này. Thành thật mà nói thì tôi chưa từng nghĩ sản phẩm mới này sẽ được những khách hàng nữ 40 tuổi trở lên ưa chuộng đến vậy, đến mức bán ra với số lượng lớn. Tính cách can đảm dám khai thác nơi hiệu quả nhất để lấy tiền này quả thực khiến người khác phải bội phục. Tôi còn phải cảm ơn anh mới phải.”

“Cút!”

Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn cau có: “Tôi không muốn nghe mấy thứ linh tinh anh nói nữa, nhân phẩm và năng lực chuyên môn của một người vốn không liên quan đến nhau. Nhân phẩm là nhân phẩm mà năng lực là năng lực!”

John lại lắc đầu: “Theo tôi thấy thì đã không có nhân phẩm thì năng lực có giỏi giang đến đâu cũng không thể chế tạo ra sản phẩm có hồn được.”

Vẻ mặt anh ta nghiêm túc: “Anh đó, chỗ nào cũng chỉ toàn ưu điểm nhưng khuyết điểm lớn nhất của anh cũng rất dễ thấy, chính là bất kể chuyện gì cũng chỉ tin vào phán đoán của bản thân, không tin lời người khác nói với mình. Nhưng người khác bây giờ chính là anh em của anh đó. Tưởng à, anh bảo tôi lừa anh thì cũng được thôi, tạm bỏ qua chuyện đó đã. Nhưng còn mấy người anh em lớn lên cùng anh thì sao? Bọn họ thiếu tiền hay thiếu quyền nào? Bọn họ nói dối anh để làm gì? Việc đó đâu cần thiết? Bọn tôi làm như vậy thì bọn tôi cũng có được hưởng lợi gì đâu?”

Tưởng Tử Hàn cười mỉa: “Anh nói chuyện đúng là hoang đường, anh nghĩ tôi sẽ tin chắc?”

John kì quái hỏi lại: “Sao anh lại không tin? Chẳng lẽ tôi nói không đúng à. Là do bọn tôi không có đủ tiền hay là mấy cậu ấm của đám nhà đại tài phiệt của thủ đô này không đủ quyền thế?”

“Vì sao các anh cứ nói mãi điểm tốt của cô ta thế hả?”

“Cô ta?” John có chút ngơ ngác: “Who?”

“Tống Hân Nghiên!” Người nào đó nghiến răng nghiến lợi nói!

John: “…”

Logic này, lý lẽ này, vậy mà anh ta lại không biết phản bác như thế nào.

Anh ta thở dài xòe tay nhún vai: “Thôi được, nếu anh cứ một hai cho là vậy thì cứ cho là vậy đi.”

Tưởng Tử Hàn không hề vì suy đoán của mình được chứng thực mà cảm thấy vui sướng, ngược lại trong lòng anh lại càng thêm buồn bực.

Khốn thật… Anh toàn giao du với đám anh em kiểu gì thế này không biết!

Anh tức giận đứng dậy định rời đi.

“Ơ này này này.”

John vội vàng dỗ dành: “Anh làm gì đấy?”

“Không muốn tiếp tục bị anh tẩy não nữa.”

John cạn lời: “Nếu anh không muốn nghe thì tôi không nói nữa là được. Nhưng người anh em thân yêu à, tôi có một câu cảnh báo từ tận đáy lòng thế này, anh nhất định phải nghe. Đó là khi gặp Tống Hân Nghiên thì anh cố bình tĩnh lại chút đi, dùng trái tim mình cảm nhận con người của cô ấy, đừng để bị đôi mắt của mình đánh lừa.”

“Ha!” Tưởng Tử Hàn cười mỉa thành tiếng, quay người đi ra khỏi cửa.

“Anh thật sự không ngồi nữa à?”

Tưởng Tử Hàn không thèm để ý.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
624,750
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1202


CHƯƠNG 1202

John nâng cổ tay lên xem giờ rồi nhún vai: “Thôi cũng được, tôi cũng phải đi mở họp ngay rồi. Dù anh muốn ở lại cũng chỉ có thể ngồi một mình cô độc ở đây một lát thôi.”

Tưởng Tử Hàn tức giận.

Anh đứng lại, quay đầu rồi nheo đôi mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào John: “Có phải gần đây tôi bao dung với các anh quá rồi hay không?”

John xòe hai tay ra: “Đâu có đâu.”

Anh ta đi đến chỗ bàn làm việc của mình rồi cầm điện thoại lên đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Tưởng Tử Hàn, anh ta đột nhiên dừng bước.

John nghiêng đầu nói: “Đúng rồi, tôi nhớ ra một chuyện. Lúc anh trở về thì tìm lại thoả thuận mà chúng ta đã kí đi, giấy trắng mực đen, quy định rõ ràng đã viết đầy đủ cả. Nếu Tống Hân Nghiên có thể mang đến hiệu quả và lợi ích cho PL thì anh cũng sẽ có hoa hồng.”

Anh ta thân thiện vỗ vai người bạn thân của mình rồi mới từ từ rời đi.

Tưởng Tử Hàn mím chặt đôi môi mỏng, chỉ vào bóng lưng John rời đi hồi lâu rồi mới nghiến răng nghiến lợi ném ra một câu: “Hay lắm, cả đám đều bị người phụ nữ hư hỏng Tống Hân Nghiên kia mê hoặc hết cả rồi!”

Nói rồi, anh đá văng cửa phòng ra rồi phẫn nộ rời đi.

Ra khỏi phòng làm việc, John đang đi về hướng khác thì nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại thì nhìn thấy Tưởng Tử Hàn đang rời đi.

Anh ta cầm điện thoại lên rồi bấm số gọi đi: “Cậu Tô à, vấn đề mà các anh nói tôi cũng nhận ra rồi. Nhưng theo tôi quan sát thì không phải tính cách vốn có của Tưởng trở nên tàn bạo hung dữ, mà là chỉ khi anh ta gặp phải chuyện của Tống Hân Nghiên thì mới trở nên mất lý trí như vậy!”

“Đời này của Tưởng có lẽ không nhảy khỏi cái hố mang tên Tống Hân Nghiên này rồi.” Khoé miệng John cong lên để lộ ý cười xấu xa, trông hơi hả hê khi người khác gặp hoạ, nói: “Nhưng dù sao tôi cũng rất thích nhìn thấy dáng vẻ bó tay, không biết giải quyết thế nào với Tống Hân Nghiên của anh ta. Chậc, tên này bình thường lạnh nhạt mạnh mẽ, cũng chỉ có mình Tống Hân Nghiên có thể khiến anh ta ăn trái đắng thôi.”

Tống Hân Nghiên không chịu nổi Tưởng Minh Trúc điện thoại dây dưa oanh tạc, cuối cùng đồng ý gặp cô bé vào Tết Nguyên tiêu, cùng cô bé ăn tết.

Hôm nay là Tiết Nguyên tiêu.

Tống Hân Nghiên ra ngoài từ sớm, đến nơi hẹn với Tưởng Minh Trúc trước giờ.

Nhưng khi cô đến nơi, hai bé con đã ngồi trên ghế dài, vui vẻ uống trà sữa nóng hổi trong cốc bày trước mặt.

Tống Hân Nghiên thấy Tưởng Minh Triết cũng ở đây, tâm trạng vốn vui vẻ lại càng thêm sung sướng.

“Sao người nhà hai đứa lại đồng ý thả hai đứa một mình ra ngoài thế?”

Tưởng Minh Trúc khinh thường bĩu môi: “Đương nhiên là không nói thật cho bọn họ chứ sao.”

Tưởng Minh Triết vừa thấy Tống Hân Nghiên là đôi mắt to đen bóng càng thêm sáng ngời, đôi môi non nớt không nhịn được mà tươi cười ngại ngùng: “Chúng cháu nói muốn đi hiệu sách chơi, người nhà cho chú tài xế và dì bảo mẫu đưa bọn cháu ra ngoài.”

“Hai bé thông minh ghê.”

Tống Hân Nghiên vươn tay qua bàn, xoa nhẹ hai cái đầu nhỏ.

Tưởng Minh Triết hưởng thụ nheo mắt.

 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
624,750
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1203


CHƯƠNG 1203

Tưởng Minh Trúc phồng mang trợn má: “Đừng xoa loạn kiểu tóc của con, thục nữ ra ngoài sao có thể đầu bù tóc rối được.”

Tống Hân Nghiên cố ý trêu ghẹo: “Nhưng trần đời có thấy cô thục nữ nào chỉ dùng nắm tay nói chuyện đâu.”

Tưởng Minh Trúc trợn nguýt mắt sang: “Đấy là con đang bảo vệ quyền lợi của bản thân, bảo vệ chính mình.”

“Được rồi.” Vất vả lắm mới gặp được một lần, Tống Hân Nghiên cũng không muốn chọc bé con buồn bực.

Cô đánh mắt nhìn chiếc ghế dài cách đó không xa, tài xế và bảo mẫu nhà họ Tưởng ngồi bên đó.

Hai người tập trung tinh thần cao độ, nhìn chằm chằm bên này không rời một khắc.

Tống Hân Nghiên hất cằm ý bảo sau lưng hai bé, hạ giọng hỏi: “Hai đứa treo đầu dê bán thịt chó như thế, không sợ bọn họ nói cho người lớn trong nhà à?”

“Không đâu ạ.”

Tưởng Minh Triết ngoan ngoãn lắc đầu, chớp chớp đôi mắt to tròn sáng ngời, nghiêm túc nói: “Chúng cháu đã thu mua bọn họ rồi.”

Tống Hân Nghiên: “…”

Đúng là con nhà giàu có khác, mới tí tuổi mà đã hiểu biết, giác ngộ, thủ đoạn thế này… cô tự cảm thấy mình còn không bằng…

Tống Hân Nghiên giơ ngón cái với hai bé con, lấy tiền lì xì chuẩn bị sẵn ra: “Lì xì năm mới, tuy hơi muộn nhưng cũng là tấm lòng của dì.”

“Cảm ơn dì ạ.” Tưởng Minh Triết hưng phấn nhận lấy.

Tưởng Minh Trúc giả bộ kiêu ngạo gật đầu, gương mặt nhỏ nhắn ra vẻ thành thục tràn đầy ý cười không kiềm được: “Cảm ơn.”

Phản ứng của hai nhóc cưng khiến Tống Hân Nghiên vui vẻ không thôi.

Cô nghiêng người tới, lần lượt thơm mỗi đứa một cái: “Không cần cảm ơn.”

Quý ông nhỏ Tưởng Minh Triết vuốt nơi được hôn, gương mặt nhỏ nhắn nháy mắt đỏ bừng, đáng yêu cực kỳ: “Chúng… Chúng cháu cũng chuẩn bị quà cho dì.”

“Ồ, là cái gì vậy?”

Tưởng Minh Triết ngượng ngùng cầm một bao lì xì trong túi áo vest ra, đưa hai tay tới: “Chúc mừng sản phẩm mới của dì Hân Nghiên thành công.”

Tưởng Minh Trúc ngoài lạnh trong nóng, mím đôi môi nhỏ nhắn hồng phấn lại: “Con chung với Minh Triết, không cần cảm ơn.”

Bao lì xì hơi mỏng, sờ không ra bên trong là cái gì, nhưng trong lòng Tống Hân Nghiên lại như đánh đổ vại mật, vừa ngọt ngào lại vừa cảm động.

Cô thỏa mãn đến mức hai mắt ướt át.

Cô đưa hai bé con đến nhà hàng tư, gọi một bàn đồ ăn phù hợp cho trẻ nhỏ.

Tưởng Minh Trúc không hài lòng, nằng nặc đòi thêm vài món vị nặng.

Lần trước dạ dày cô bé bị thương đã tạo thành bóng ma cho Tống Hân Nghiên, nhưng cô lại không đành lòng cự tuyệt, chỉ có thể chọn thêm hai món hơi có vị cay.

Đồ ăn đã được bưng lên.

Hai bé con khen hai món cay không dứt miệng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
624,750
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1204


CHƯƠNG 1204

Thấy hai đứa ăn ngon lành thỏa mãn ra mặt, Tống Hân Nghiên cũng vui vẻ mỉm cười.

Đồ ăn vị cay rất ít, chẳng mấy chốc đã thấy đáy, hai nhóc con vì miếng thịt cuối cùng mà tranh luận không thôi.

Tống Hân Nghiên cũng không ngăn cản.

Cô cười tủm tỉm nhìn hai đứa, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt Tưởng Minh Triết.

Ba Tưởng Minh Triết là Tưởng Diệc Sâm.

Nghĩ đến Tưởng Diệc Sâm, Tống Hân Nghiên không nhịn được mà nhớ tới lời Dạ Vũ Đình trước đó.

Nếu giữa Tưởng Diệc Sâm và Tống Thanh Hoa có gì mờ ám thật, có lẽ nào Tưởng Minh Triết với Tống Thanh Hoa…

Nghĩ đến khả năng này, Tống Hân Nghiên giật thót.

Cô lại nhìn về phía Tưởng Minh Triết, ánh mắt mang theo vài phần nghiền ngẫm.

Cậu bé này xinh xắn đáng yêu, tóc hơi dài một chút, gần như trông giống hệt Tưởng Minh Trúc.

Nhìn kiểu gì cũng chẳng có điểm nào giống Tống Thanh Hoa cả…

Đầu óc Tống Hân Nghiên bỗng chốc hỗn loạn, suy nghĩ cũng lộn xộn hết cả lên, bay tận chín tầng trời.

Tống Thanh Hoa biết tung tích của con cô, lại có thông đồng với Tưởng Diệc Sâm. Vậy liệu có khả năng nào… Tưởng Minh Triết là con cô không?

Suy nghĩ này dọa Tống Hân Nghiên sững sờ tại trận, trái tim đập lỡ một nhịp, sau đó lần nữa sống lại, hoàn toàn loạn nhịp.

‘Thình thịch, thình thịch.’

Cô đè nén tâm tình kích động, gắng sức để giọng nói mình bình tĩnh lại: “Tiểu Triết, cháu có nhớ mẹ cháu trông như thế nào không?”

Nhóc con bị hỏi ngớ người.

Cậu bé ngơ ngác nhìn Tống Hân Nghiên, mờ mịt lắc đầu: “Dì Hân Nghiên, cháu không có mẹ.”

Đôi mắt to tròn sáng ngời của cậu bé lộ vẻ mất mát: “Cháu không có mẹ, càng chưa từng gặp mẹ. Trước khi gặp ba vẫn chỉ ở cùng dì bảo mẫu thôi…”

Hơi thở của Tống Hân Nghiên run rẩy, cảm xúc đang dùng hết sức đè nén lại đã thấp thoáng sắp bùng nổ rồi: “Vậy cháu còn nhớ lúc ấy cháu và dì bảo mẫu sống ở đâu không?”

Tưởng Minh Triết nghiêm túc nghĩ ngợi, lắc đầu: “Trước kia thì không biết. Nhưng giờ cháu biết rồi, đó là nước ngoài. Người ở đó không giống người bên này. Chỗ cháu ở khi ấy rất nhiều người da trắng, da đen, mắt xanh tóc vàng. Sau khi bay đến thủ đô, người ở đây khác hẳn bên đó. Mọi người đều da vàng tóc đen như cháu. Bà nội với em gái nói nơi này là nước Z, chúng ta là người nước Z…”

Không biết tại sao, Tống Hân Nghiên bỗng dưng rất muốn khóc.

Hốc mắt cô ửng đỏ, giọng nói cũng khản đặc: “Vậy Tiểu Triết còn nhớ nơi đó là nước nào? Thành phố nào không?”

Tưởng Minh Triết ngoan ngoãn lắc đầu: “Cháu không biết. Cháu rất ít ra ngoài, mỗi ngày đều có rất nhiều thầy cô đến nhà dạy cháu học, nhưng bọn họ đều nói tiếng phổ thông nước Z…”

Tưởng Minh Trúc ăn được miếng thịt cay cuối cùng như ý nguyện.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
624,750
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1205


CHƯƠNG 1205

Cô nhóc phồng má nhai thịt, ánh mắt thông minh lanh lợi nhìn tới liếc lui giữa Tống Hân Nghiên và Tưởng Minh Triết.

Sau khi nuốt thịt xuống, Tưởng Minh Trúc dò xét hỏi: “Chắc không phải mẹ nghi ngờ Tưởng Minh Triết là con mẹ chứ?”

Không hỏi được tin gì, Tống Hân Nghiên khó tránh khỏi ủ rũ.

Nhưng cô cũng biết bản thân quá nôn nóng:

Cô mỉm cười lắc đầu nói: “Mẹ còn đang hy vọng là như vậy đây.”

Tuy không tỏ vẻ rõ ràng, nhưng ý tứ đã biểu thị rõ cô có suy đoán này.

Tưởng Minh Trúc và Tưởng Minh Triết đều không ngốc, hai nhóc con khôn khéo liếc nhìn nhau, lập tức trấn an cô.

Tưởng Minh Trúc tức giận nói: “Mẹ đã hứa làm mẹ chúng con rồi cơ mà.”

Tưởng Minh Triết gật cái đầu nhỏ: “Con sẽ là đứa con thật ngoan.”

Tống Hân Nghiên bị hai bé con làm cho ấm lòng, vội cười nói: “Ừ ừ ừ, mẹ đã nói rồi, sau này mẹ sẽ là mẹ của hai đứa. Nhưng đây là bí mật của ba chúng ta thôi nhé.”

Nếu bị Tưởng Tử Hàn biết việc này.

Với tính tình của anh chắc chắn sẽ băm cô thành nghìn mảnh mất.

Không thể tiếp tục đề tài này nữa, Tống Hân Nghiên vội vàng lấy đũa gắp thức ăn cho hai đứa nhóc rồi chuyển đề tài: “Tụi con ăn mấy món này đi, trẻ con không được ăn nhiều đồ cay quá đâu…”

Hai nhóc đã hài lòng được ăn món cay mình thích rồi nên cũng không đòi hỏi nữa, ăn mấy món thanh đạm dễ tiêu hóa cũng thấy ngon lành, say sưa vô cùng.

Nhìn hai đứa trẻ đang ăn uống thỏa mãn, Tống Hân Nghiên bỗng nổi cơn kích động.

Cô muốn bứt mấy cọng tóc của Tống Minh Triết đi giám định!

Một khi suy nghĩ này đã xuất hiện trong đầu rồi, cô chỉ ước gì được biết đáp án ngay lập tức!

Nghĩ vậy, Tống Hân Nghiên chuẩn bị hành động.

Nhưng hai nhóc này rất thông minh, cô định nói rõ với hai đứa rồi mới ra tay.

Tống Hân Nghiên nghĩ ra một lý do: “Bé cưng à, chúng ta…”

Cô vừa mới lên tiếng thì bảo mẫu đã vội vàng chạy tới ngắt lời cô.

“Cậu chủ nhỏ, cô chủ nhỏ, trong nhà gọi đến giục tôi dẫn hai người trở về. Chúng ta ra ngoài lâu quá rồi, không thể kéo dài được nữa đâu.”

Hai nhóc lưu luyến đặt đũa xuống: “Được rồi.”

Tưởng Minh Trúc nhảy xuống ghế, đi tới chỗ Tống Hân Nghiên: “Bọn con phải về rồi.”

Tống Hân Nghiên ngồi xổm trước mặt cô bé, xoa nhẹ bím tóc nhỏ của cô bé.

Cô nhóc đang đắm chìm trong cảm giác khó chịu nên không phản kháng.

“Ừm, hẹn gặp lại, phải nhớ mẹ đó nha.”

“Dì Hân Nghiên ơi, cháu ôm dì được không?”

Tưởng Minh Triết xấu hổ hỏi.

Tống Hân Nghiên nở nụ cười ấm áp, một tay ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn của cậu nhóc vào lòng: “Có thể được quý ông nhỏ ôm, dì rất vui vẻ.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
624,750
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1206


CHƯƠNG 1206

Vẻ mặt bảo mẫu bên cạnh rất nôn nóng.

Tống Hân Nghiên thả tay ra, vẫy tay chào tạm biệt hai đứa trẻ.

Bảo mẫu đang định dẫn hai nhóc rời đi.

“Đợi đã.”

Suýt nữa cô đã quên chưa hoàn thành việc quan trọng vừa rồi, Tống Hân Nghiên vội vàng gọi hai đứa lại: “Khi nào chúng ta gặp lại?”

Do bảo mẫu đang ở đây nên chắc chắn cô không thể nói được, chỉ đành đợi cơ hội khác.

Hai cái đầu nhỏ chụm lại khẽ bàn bạc.

Tưởng Minh Trúc nặng nề lên tiếng như một người lớn phiên bản thu nhỏ: “Chủ nhật hay cuối tháng đều được.”

Cô bé suy nghĩ rồi hỏi: “Có phải mẹ sẽ tung sản phẩm mới ra thị trường vào ngày quốc tế phụ nữ đúng không?”

Tống Hân Nghiên gật đầu.

“Hay là quyết định sau khi mẹ tung sản phẩm mới ra thị trường, đến lúc đó con với Tưởng Minh Triết sẽ đến chúc mừng mẹ.”

“Được.”

Tống Hân Nghiên đập tay với hai đứa, quyết định thời gian hẹn.

Sau khi hai đứa rời đi.

Tống Hân Nghiên quay lại ngồi vào bàn ăn.

Trước mặt là cả một bàn thức ăn thanh đạm chưa được động đến, cô lấy điện thoại ra.

Hình ảnh của Tống Thanh Hoa, Tưởng Diệc Sâm và Tưởng Minh Triết lần lượt lướt qua trên màn hình.

Tống Hân Nghiên so sánh khuôn mặt và cả tính cách của họ, phát hiện dù nhìn thế nào thì Tưởng Minh Triết cũng không hề có chút liên quan nào tới hai kẻ bắt tay nhau làm chuyện xấu kia.

Hai đứa đi rồi khiến cô lại cảm thấy mất mát, hơn nữa cảm giác còn càng ngày càng kịch liệt.

Là sự kích động chưa từng có.

Rõ ràng đó chỉ là suy đoán nhưng cô lại phấn khích đến mức như thể sắp gặp mặt được con trai ruột của mình rồi. Cô đứng ngồi không yên, không muốn ở đây thêm chút nào nữa.

Không được, cô phải mau chóng lấy được mẫu DNA của Tưởng Minh Triết.

Nhưng lỡ đâu kết quả giám định của cậu bé giống cô và Minh Trúc, vậy cậu bé…

Tống Hân Nghiên siết chặt tay, trong đầu như lượt lại một hồi, hiện lên rất nhiều suy nghĩ.

Không!

Dù chỉ một phần nghìn cơ hội thì cô cũng muốn thử một lần.

Nếu kết quả giám định Tưởng Minh Triết là con trai của cô thì sao?

Ít nhất đã tìm thấy một đứa trong hai đứa con thất lạc của cô.

Còn đứa bé còn lại…

Tống Hân Nghiên bị suy nghĩ như ngựa thoát cương của mình làm chấn động, càng nghĩ càng xa, càng nghĩ càng kích động, cuối cùng cô ôm tâm trạng rối loạn tính tiền về nhà.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
624,750
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1207


CHƯƠNG 1207

Khương Thu Mộc đang đắp mặt nạ ngồi xem TV ở phòng khách.

Thấy Tống Hân Nghiên đi vào, cô ấy kinh ngạc nói: “Không phải ra ngoài gặp hai nhóc kia ư, sao lại về sớm thế?”

Biểu cảm của Tống Hân Nghiên hơi hốt hoảng, ngơ ngác bỏ túi xách xuống rồi ngồi cạnh Khương Thu Mộc.

“Này! Tống Hân Nghiên, cậu sao thế?”

Khương Thu Mộc quơ tay trước mặt Tống Hân Nghiên, hỏi cô.

Tống Hân Nghiên hoàn hồn lại: “Đầu Gỗ, tớ có một suy đoán rất chấn động, cậu nói xem, nếu Tưởng Minh Triết là một trong những đứa con thất lạc của tớ, vậy tớ…”

Một chuyện viển vông như thế mà cô cũng dám nghĩ cho được.

Khương Thu Mộc im lặng ngả người lại sô pha, cho rằng Tống Hân Nghiên khác thường như vậy là do nghĩ đến hai đứa con thất lạc của mình.

Cô ấy ủ rũ xoa đầu bạn thân: “Cục cưng à, đừng suy nghĩ lung tung. Nếu cậu có duyên với hai đứa bé thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp được chúng thôi. Huống chi, lúc trước Tống Thanh Hoa đưa cho cậu hai cọng tóc không phải đã chứng minh hai đứa trẻ vẫn còn sống ở đâu đó trên thế giới này ư? Chỉ cần chúng ta theo dõi Tống Thanh Hoa sát sao, sớm muộn gì cậu cũng sẽ tìm thấy bọn trẻ.”

“Không đâu.”

Tống Hân Nghiên chỉnh sửa lại mạch suy nghĩ của mình cho rõ ràng, ôm chiếc gối vào trong ngực rồi nghiêm túc nói: “Lúc trước Dạ Vũ Đình nói với tớ Tống Thanh Hoa và Tưởng Diệc Sâm có hành vi tằng tịu nhập nhằng với nhau. Hôm nay tớ thử dò hỏi Tưởng Minh Triết, cậu nhóc đó không hề có mẹ. Thậm chí trước khi trở về nhà họ Tưởng, nó còn chưa từng gặp Tưởng Diệc Sâm.”

Cô nắm chặt tay Khương Thu Mộc, kích động nói: “Đầu Gỗ, cậu nghĩ thử đi, nếu Tưởng Minh Triết thật sự là con của Tưởng Diệc Sâm, cho dù là con riêng thì cũng chẳng có chuyện Tưởng Diệc Sâm không nuôi nổi thằng bé, càng không có chuyện không thể chịu trách nhiệm với thằng bé. Vậy tại sao trong suốt ngần ấy năm, anh ta chưa từng xuất hiện trước mặt con mình chứ?”

Khương Thu Mộc thử suy nghĩ theo mạch suy nghĩ của Tống Hân Nghiên, lại phát hiện thật sự nghĩ thông được.

“Ôi đệch!”

Cô ấy bật thẳng người dậy, chấn động đến mức mặt nạ trên mặt rớt xuống: “Phân tích của cậu thật sự có khả năng đấy!”

Khương Thu Mộc cũng kích động theo: “Chuyện này dễ thôi, cậu và Tưởng Minh Triết cùng đi giám định DNA ngay, không phải mọi chân tướng sẽ rõ ràng hay sao.”

Tống Hân Nghiên ảo não: “Tớ cũng tính vậy, ban đầu cũng muốn hành động ngay rồi, nhưng lại bị bảo mẫu của thằng bé dẫn đi.”

“Chẳng phải các cậu ăn cơm cùng nhau à? Chiếc đũa thằng bé đã dùng cũng được mà.”

Tống Hân Nghiên ngơ ngác.

Đúng vậy, tại sao khi đó cô không nghĩ đến chứ?

Nhưng ngay sau đó, cô lại lắc đầu: “Không được, tớ không thể bí mật làm thế được. Tưởng Minh Triết thật lòng quý mến tớ, tớ không thể làm tổn thương một đứa bé thuần khiết như vậy. Mặc dù tớ muốn giám định DNA nhưng tớ sẽ nói cho thằng bé biết, để thằng bé lựa chọn phối hợp hay không.”

Khương Thu Mộc không giải thích được cảm giác vừa rối ren lại phức tạp này. Cô ấy thử suy nghĩ, hình như Tống Hân Nghiên làm thế cũng không sai.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
624,750
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1208


CHƯƠNG 1208

Cô ấy gật đầu: “Đúng là không nên đánh rắn động cỏ, mặc dù nói với thằng bé nhưng vẫn phải làm một cách im hơi lặng tiếng. Nếu không, bị người có ý xấu nhắm đến thì lại rắc rối to. Cậu có hướng đi là được, đừng gấp, sau này chúng ta vẫn còn cơ hội.”

Tống Hân Nghiên gật đầu.

Trong lúc hai người trò chuyện, dì giúp việc bưng chè trôi nước lên.

“Hôm nay là Nguyên tiêu, nhất định phải ăn chè trôi nước ngụ ý đoàn viên. Tranh thủ còn nóng, hai cháu mau ăn đi.”

“Lời này rất hay ạ, cảm ơn dì.”

Khương Thu Mộc xé mặt nạ trên mặt xuống, không đi rửa mặt mà nhận lấy thức ăn luôn, ăn trước đã rồi tính sau.

Lúc đi ra ngoài Tống Hân Nghiên vẫn chưa ăn gì, cho nên bây giờ cô cũng đang đói bụng.

Cô nuốt một miếng chè trôi nước xuống, vị ngọt thấm tận đáy lòng.

Cô cười ấm áp: “Ngọt thật! Đây là điềm lành!”

Ngay cả chè trôi nước cũng đang báo trước con đường tìm con thuận lợi của cô hay sao?

Đôi mắt của cô chợt ướt, nước mắt rơi tí tách vào chén chè.

Khương Thu Mộc ở bên cạnh thấy vậy.

Cô ấy vội vàng đặt chén và thìa xuống: “Vừa nãy còn ổn lắm mà, sao tự dưng lại khóc thế này?”

Tống Hân Nghiên vội vã lau nước mắt, cười nói: “Là do… lâu rồi không được ăn đồ ngọt thế này nên nhất thời không nhịn được.”

Tuy lời nói rất bình thường nhưng lại thấp thoáng vẻ đau thương.

Đôi mắt của Khương Thu Mộc cũng đỏ theo.

Cô ấy ôm lấy cô bạn thân, xúc động nói: “Cậu còn nhớ tiệm bánh ngọt gần trường cấp ba hồi đó của chúng ta không? Lúc trước chúng ta thường xuyên đến đó, có món mới ra lò là vội vàng mua ngay một phần trước tiên. Nhưng dù món mới có ngon đến đâu, món bánh ngọt chúng ta thích nhất trong tất cả loại bánh vẫn là bánh Mousse vị nguyên bản. Cậu còn nhớ lời cậu đã nói lúc ấy không?”

Tống Hân Nghiên cũng chìm vào hồi ức, phải suy nghĩ rất lâu mới nhớ ra: “Tớ nói sau này muốn mở một tiệm bánh ngọt, mời đầu bếp bánh ngọt giỏi nhất làm cho hai chúng ta ăn…”

Khương Thu Mộc nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy! Chờ công việc của chúng ta ổn định, tớ sẽ thu xếp mở tiệm bánh ngọt!”

Tống Hân Nghiên kinh ngạc: “Cậu làm thật đấy à? Khi đó chúng ta đều không hiểu chuyện, tớ cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Bây giờ trưởng thành rồi nên cũng hiếm khi ăn những thứ này. Hơn nữa vì sức khỏe, vẫn nên bớt ăn ngọt bớt ăn đường lại đi…”

“Chị đây còn trẻ lắm, đợi sau này già rồi ăn kiêng gì đó sau vẫn chưa muộn.”

Tống Hân Nghiên: “…”

Cô lại không thể phản bác.

Hai người cười đùa một trận, tâm trạng nặng nề vừa rồi đã biến mất không còn tăm hơi.

Tống Hân Nghiên cảm thán: “Cách dời sự chú ý này của cậu phèn quá đấy, nhưng lại rất có tác dụng. Thật ra vừa rồi tớ chỉ cảm thấy xót xa thôi chứ cũng không đau lòng thật sự. Nhưng mà nghĩ lại, dù tớ thật sự tìm thấy con của mình thì đứa trẻ có trở lại bên cạnh tớ hay không lại là một chuyện khác. Bây giờ nghĩ những thứ này thì xa vời quá, thật ra tớ không đau lòng, chỉ hơi xúc động chút thôi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
624,750
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1209


CHƯƠNG 1209

Khương Thu Mộc đút chè trôi nước vào trong miệng, ậm ờ an ủi: “Tớ hiểu mà. Nhưng xúc động nhất thời của cậu đúng là hơi buồn lo vô cớ đấy. Con nhà người ta còn thích cậu như vậy chứ nói gì đến con ruột của cậu, chắc chắn sẽ thích người mẹ là cậu hơn! Mắt nhìn của Minh Trúc và Minh Triết đều tốt lắm, cậu đừng suy nghĩ lung tung.”

Cô ấy nuốt chè trong miệng xuống rồi nói tiếp: “Trước kia tớ luôn cảm thấy con nít rất phiền phức, thậm chí còn có lần âm thầm thề tuyệt đối không có con trước ba mươi tuổi. Nhưng kể từ khi biết hai đứa nhóc này, tớ cũng muốn có con. Thậm chí tớ còn từng ước rằng sau này sẽ có con với anh của cậu…”

Lúc cô ấy nói đến đây, trong đầu đã xuất hiện hình ảnh con cái nô đùa vòng quanh, người chồng yêu thương, cả nhà náo loạn hết cả lên nhưng lại vô cùng ngọt ngào.

Tống Hân Nghiên đặt thìa xuống rồi nhắc nhở: “Vậy cậu phải tranh thủ nắm bắt cơ hội đi. Hoa nở hái được là phải hái liền tay, nếu cậu không nỡ xuống tay, bên ngoài vẫn còn nhiều người muốn xuống tay với anh tớ lắm đấy…”

Khương Thu Mộc lập tức bị Tống Hân Nghiên kéo về hiện thực.

Vẻ mặt say mê và ước ao biến mất, bỗng có chút thất vọng ủ dột.

“Anh cậu là nam thần của tớ, trong mắt tớ, anh ấy là người chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không thể khinh nhờn. Tớ tỏ tình với anh ấy là vấy bẩn anh ấy…”

Cô ấy nhìn sang cô bạn thân, thấy vẻ mặt của cô cũng đang ngẩn ngơ, cảm xúc nặng nề.

Khương Thu Mộc hỏi: “Cậu thì sao? Bây giờ Tưởng Tử Hàn đã thành thế này rồi, nếu anh ta vĩnh viễn không tốt lên, cậu sẽ thế nào?”

Tống Hân Nghiên miễn cưỡng nhếch môi: “Chẳng thế nào cả. Nếu thật sự như vậy thì tớ sẽ cố gắng quên anh ấy, sau đó bắt đầu lại một lần nữa.”

Khương Thu Mộc thầm than thở, nếu cậu làm được thì đã làm ngay từ khoảnh khắc bị Tưởng Tử Hàn bỏ rơi khi nhận lầm người rồi.

Tống Hân Nghiên cười khẽ: “Nhưng như bây giờ cũng rất tốt. Có đôi khi tớ thật sự hy vọng anh ấy đừng bao giờ nhớ lại những chuyện trong quá khứ. Giữa tớ và anh ấy vẫn luôn ngăn cách bởi một sinh mạng nhỏ, một đứa trẻ mất mạng vì mẹ của nó. Mặc dù tớ lựa chọn tha thứ và buông bỏ, nhưng đó là sự thật, vết thương đã kết vảy ở trong lòng và để lại sẹo rồi. Tuy không nhắc đến, nhưng cũng chỉ là cố tình quên mà thôi. Nếu chúng tớ muốn quay về bên nhau một lần nữa, thật ra còn khó hơn nhiều so với tưởng tượng của tớ.”

Ít nhất, cô không thể thật sự làm ngơ Mộ Kiều Dung.

Còn Tưởng Tử Hàn cũng sẽ không thể thật sự bỏ mặc mẹ ruột của anh mà chẳng chăm sóc.

Một người đàn ông cả đời bị kẹt trong mâu thuẫn không thể giải hòa giữa người vợ yêu quý và mẹ ruột, một hai ngày anh có thể giải quyết ổn thỏa đôi bên, một hai năm cũng có thể, nhưng mười năm rồi hai mươi năm thì sao?

Cuối cùng sẽ có ngày, sự nặng nề này sẽ mài mòn hết tất cả kiên nhẫn và tình yêu của anh.

Tới lúc đó, nhìn lại sự kiên trì hiện giờ của cô, có phải trông quá nực cười hay không?

“Thôi được rồi được rồi.” Khương Thu Mộc vội vàng ôm lấy Tống Hân Nghiên rồi an ủi: “Chuyện sau này thì để sau này nói, cậu đừng suy nghĩ lung tung, cứ tùy duyên đi.”

Tống Hân Nghiên hít cái mũi đã cay sè, rầu rĩ gật đầu.

Cảm xúc mất khống chế của hai người đều đã nguôi ngoai lại.

Khương Thu Mộc bỗng nghĩ đến Sở Thu Khánh, vội hỏi: “Đúng rồi, chuyện Sở Thu Khánh bắt cóc cậu lúc trước, cậu định bỏ qua dễ dàng như vậy sao? Khi đó cô ta bị cảnh sát truy bắt nên mới trốn ra nước ngoài. Bây giờ cô ta quay về rồi, cậu có nhiều cách để dạy dỗ cô ta lắm.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
624,750
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1210


CHƯƠNG 1210

Lúc cô ấy nói đến đây lại bỗng thấy vừa mất mát vừa tức giận, buồn bực nói: “Tưởng Tử Hàn đã tuyên bố kết hôn với cô ta, chắc chắn đã quên mất chuyện này rồi, cho nên anh ta sẽ không dạy dỗ cô ta thay cậu đâu. Nhưng chúng ta thì không thể tha thứ cho cô ta như vậy được!”

Tống Hân Nghiên dửng dưng ăn chè trôi nước trong chén: “Yên tâm, tớ vẫn nhớ kỹ lắm. Suýt nữa tớ đã mất cả mạng, đâu quên dễ dàng thế được!”

Sau khi uống xong hớp canh cuối cùng, cô đặt chén xuống, hờ hững nói: “Nhưng mà bây giờ không phải là cơ hội tốt để tính sổ, trước mắt tớ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, không có thời gian tính toán món nợ nhỏ với cô ta. Tin tớ đi, không lâu nữa tớ sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời, tính toán rõ ràng với cô ta không sót một cọng lông!”

Đầu ngón tay cầm thìa đã biến thành trắng xanh, Tống Hân Nghiên cắn răng: “Không tính toán đến mức cô ta da tróc thịt bong, tớ tuyệt đối không từ bỏ!”

“Cừ lắm!”

Khương Thu Mộc bưng chén lên, chạm vào cái chén trống rỗng của Tống Hân Nghiên như thể cụng ly: “Dù có thế nào thì bây giờ đã qua năm mới rồi, chúng ta đều phải cố gắng lên! Dạy dỗ mấy kẻ hèn hạ trước rồi cố gắng làm bản thân trở nên mạnh mẽ hơn! Cạn chén!”

Nói xong liền hào sảng uống cạn sạch canh trong chén.

Thấy vậy, Tống Hân Nghiên buồn cười không ngừng.



Tết Nguyên tiêu qua đi là lại phải đi làm bình thường.

Ngày hôm đó, Tống Hân Nghiên vừa vào công ty, em gái ở quầy lễ tân đã đưa một bưu kiện cho cô.

“Cái gì thế này?” Tống Hân Nghiên vừa đi đến thang máy vừa mở bưu kiện.

Bên trong là một túi zip trong suốt và một tấm card nhỏ.

Trong túi zip chứa một nhúm tóc mềm, trên tấm card nhỏ viết một dòng chữ nghiêng ngả, viết nguệch ngoạc xấu đến nỗi khiến người ta thấy lạ mắt.

Tống Hân Nghiên vừa nhìn đã biết ngay là kiệt tác của Tưởng Minh Trúc.

Cô cố gắng đọc dò từng chữ một.

“Con lấy tóc của Tưởng Minh Triết giúp mẹ rồi nhá.”

Cô bé cách ra một dòng rồi lại viết tiếp: “Mặc dù nghĩ đến việc nếu Tưởng Minh Triết là con ruột của mẹ thì có lẽ con sẽ ghen tỵ lắm. Nhưng chắc chắn mẹ sẽ rất vui khi tìm thấy con của mình. Nghĩ tới đó là con lại thấy mình có thể đón nhận được, cũng cảm thấy đã thỏa mãn lắm rồi.”

Giọng điệu không cam lòng cùng với niềm vui nho nhỏ âm thầm dường như muốn bay ra khỏi trang giấy.

Tống Hân Nghiên cảm động không thể kiềm chế nổi, đôi mắt đỏ hoe.

Mặc dù lúc ba người gặp nhau cô còn chưa kịp nói gì, nhưng cô bé tinh ranh này đã đoán ra tất cả.

Tống Hân Nghiên vội vàng cất đồ đi, lúc này mới liên hệ với Tống Dương Minh: “Anh à, em muốn nhờ anh một chuyện…”

Hôm nay Tống Hân Nghiên trốn việc.

Cô không để ý nổi tới chuyện đi làm nữa, sau khi gọi điện thoại xong liền dẫn theo mẫu tóc tới Bệnh viện Quân khu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
624,750
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1211


CHƯƠNG 1211

Sau khi mẫu tóc được đưa vào khoa giám định, cô vẫn luôn đứng ở bên ngoài cửa, nhìn bên trong làm xét nghiệm qua vách kính, cứ thế đứng hơn ba tiếng đồng hồ.

Trước khi có kết quả, Tống Dương Minh cũng chạy tới đây.

Hai người nhìn vào cột kết quả xét nghiệm cuối cùng điền kết luận không khớp, đứng đối diện nhau im lặng một hồi lâu.

“Hân Nghiên…” Tống Dương Minh lo lắng phá vỡ sự im lặng.

“Ha ha…” Tống Hân Nghiên cười khẽ một tiếng, nói như không có chuyện gì xảy ra: “Anh, em không sao đâu. Đây vốn dĩ chỉ là suy đoán lung tung của em thôi, không phải kết quả cũng không có gì bất ngờ sao? Trên đời này, nào có nhiều sự trùng hợp như vậy chứ…”

Tống Dương Minh lại không biết phải nói gì.

Bàn tay to lớn của anh ấy đặt lên đầu em gái vỗ về an ủi: “Ngày đó sẽ đến, nhất định em sẽ tìm được con của mình thôi.”

Tống Hân Nghiên thở ra một hơi dài, nụ cười trở nên chua xót: “Em biết. Thực ra chuyện hôm nay… vẫn là bản thân em quá nôn nóng, vừa nghĩ tới đã làm ngay. Thôi vậy…”

“Xoẹt!”

Kết quả xét nghiệm bị cô xé làm hai, vứt vào trong thùng rác.



Tống Thanh Hoa từ nước ngoài trở về, vừa tới sân bay đã nhận được một cuộc gọi.

Sau khi nghe đối phương nói xong, mặt bà ta tối sầm ngay lập tức, cất điện thoại rồi đi theo hướng đã định.

Một chiếc xe lái tới dừng trước mặt bà ta.

Tống Thanh Hoa sầm mặt bước lên xe.

Người lái xe là Tưởng Diệc Sâm.

Không đợi Tống Thanh Hoa ngồi vững, anh ta đã đạp xuống chân ga.

Chiếc xe “vút” một tiếng vọt đi.

Sắc mặt Tống Thanh Hoa lạnh lùng âm trầm, quay đầu sang hung dữ hỏi: “Cậu làm ăn kiểu gì vậy, sao lại để Tống Hân Nghiên nghi ngờ thân phận của Tưởng Minh Triết?”

Tưởng Diệc Sâm bực bội nhíu mày lại: “Tôi còn đang định hỏi bà đây. Rốt cuộc bà đã nói gì với Tống Hân Nghiên vậy? Vậy mà để cô ta bắt đầu nghi ngờ thân thế của Minh Triết!”

Tống Thanh Hoa sững sờ một lúc, lửa giận trong lòng càng thêm dữ dội: “Tôi thì nói gì với cô ta được? Tôi là loại người ngu ngốc đến mức tung ra con át chủ bài với cô ta à?”

Tưởng Diệc Sâm cũng sững sờ: “Nếu không phải tại bà thì sao cô ta lại nghi ngờ chứ?”

Tống Thanh Hoa cau đầu lông mày lạnh lùng: “Sao mà tôi biết được! Chắc chắn không phải tôi khiến cô ta nghi ngờ. Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tôi biết rất rõ ràng. Thằng bé là con át chủ bài cuối cùng trong tay chúng ta, tôi không thể để nó bị lộ nhanh như vậy được.”

Nói thật, Tưởng Diệc Sâm chẳng hề tin những lời lẽ đanh thép này của Tống Thanh Hoa.

Dù sao thì hai người bọn họ mỗi người một ý xấu, cũng không phải không thể lợi dụng lẫn nhau.

Hơn nữa, thân phận của Tưởng Minh Triết mới là vũ khí cuối cùng đối với anh ta, là vũ khí cuối cùng để có được Tưởng Thị.

Mà Tưởng Thị lại chẳng là cái thá gì đối với mụ điên Tống Thanh Hoa này cả!

Trong xe im lặng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
624,750
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1212


CHƯƠNG 1212

Tống Thanh Hoa cau mày hỏi: “Chuyện đã xảy ra rồi, giờ chúng ta có vội vàng cứu chữa cũng không có ích lợi gì, cậu giải quyết thế nào rồi?”

Tưởng Diệc Sâm cũng hoàn hồn, che giấu cảm xúc thật sự của mình, bình tĩnh đáp: “Từ sau khi Tưởng Minh Trúc và Tưởng Minh Triết quen biết nhau, quan hệ của hai đứa bé này đã vô cùng tốt rồi, trong lòng tôi bắt đầu cảm thấy bất an. Trong nhà còn có bà cụ ở đó, tôi muốn tách hai đứa nó ra cũng không thể làm quá rõ ràng được. Cho nên đã dặn dò tài xế và bảo mẫu trông trẻ ở nhà kêu bọn họ trông chừng hai đứa bé này. Không ngờ lại nhìn ra được chút vấn đề.”

Anh ta dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Vào hôm Tết Nguyên tiêu, hai nhóc kia lấy cớ tới hiệu sách lén đi gặp mặt Tống Hân Nghiên. Khi tôi nhận được tin tức lập tức cho bảo mẫu đi đón người về. Nhưng bảo mẫu nói rằng lúc bà ta qua đó, hình như Tống Hân Nghiên đang hỏi Tưởng Minh Triết chuyện liên quan tới mẹ ruột của thằng bé…”

Sắc mặt Tống Thanh Hoa cực kì khó coi: “Thằng con rẻ mạt kia của cậu muốn có mẹ ruột thì cậu cứ cho nó một người ‘mẹ ruột’ đi, chẳng phải là được rồi sao.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Làm gì có chuyện đơn giản như thế!”

Tưởng Diệc Sâm nghiến răng: “Thằng nhóc đấy vô tâm lắm, trước khi quen Tưởng Minh Trúc thì cả ngày đều chìm đắm trong thế giới của mình. Đừng nói là không có mẹ ruột, không có tôi thì nó vẫn có thể sống thành dáng vẻ nó muốn. Là tại con ranh Tưởng Minh Trúc kia, nó lừa thằng nhóc này nhổ tóc xuống, gọi nhân viên chuyển phát trực tiếp gửi cho Tống Hân Nghiên. May mà tôi phát hiện kịp thời, giữa đường tìm được hộp chuyển phát đổi tóc để bên trong đó…”

Khốn thật, đúng là nói vòng vo tam quốc.

Tống Thanh Hoa cười khẩy trong lòng, ngoài mặt thì khen ngợi chân thành: “May mà cậu nhạy bén, nếu không lần này để Tống Hân Nghiên biết được chân tướng thì bao nhiêu kế hoạch của chúng ta đều sẽ đổ sông đổ biển hết.”

Tâm trạng của Tưởng Diệc Sâm cũng chẳng tốt hơn vì được khen ngợi: “Nếu như Tống Hân Nghiên đã nghi ngờ thân phận của thằng bé, vậy thì tôi phải lên kế hoạch cẩn thận về hai đứa bé này, xem nên lợi dụng như thế nào. Lần này là Tưởng Minh Triết, lần trước Tưởng Minh Trúc ở Hải Thành cũng như vậy, suýt chút nữa bị Tống Hân Nghiên nhận ra, vẫn là tôi cưỡng chế tiêm một mũi thuốc mất trí nhớ cho Cố Vũ Tùng mới miễn cưỡng đè được chuyện này xuống. Nhưng trong lòng tôi cũng không rõ mũi thuốc kia có thể duy trì được bao lâu… Những chuyện này đều là những quả bom chìm, chúng ta phải chuẩn bị trước.”

Tống Thanh Hoa hừ lạnh một tiếng âm độc: “Cho dù có thực sự biết cũng không sao cả. Nếu như Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn không ngoan ngoãn nghe lời, bây giờ chúng nó có thể hưởng thụ được bao nhiêu hạnh phúc vui vẻ mà con cái mang tới, thì sau này sẽ phải chịu đựng đau khổ gấp mười gấp trăm lần!”

Quân cờ không kiểm soát được chỉ có thể là đồ vứt đi thôi!

Giọng nói bà ta lạnh lùng âm hiểm, giống như một con rắn độc chuẩn bị tấn công con mồi bất cứ lúc nào.

Tưởng Diệc Sâm đột nhiên rùng mình, bàn tay cầm vô lăng cũng vô thức siết chặt lại.

Anh ta kìm nén sự hoảng sợ đang dâng lên trong lòng, ép mình bình tĩnh lại: “Tôi không cần biết bà muốn làm gì, tôi sẽ không xen vào đâu. Tôi cũng tự biết quan hệ với bà không thể để lộ, cũng chẳng thể kéo dài mãi được. Cho nên yêu cầu của tôi không cao, tôi chỉ muốn Tưởng Thị, còn những chuyện khác tự bà xem xét rồi làm đi!”

Tống Thanh Hoa nhướng mày, vẻ âm hiểm trên mặt rút đi.

Bà ta cười khẽ, đột nhiên nghiêng người sang vặn mặt Tưởng Diệc Sâm qua hôn một cái: “Yên tâm đi, tôi sẽ không bạc đãi cậu đâu.”

Chiếc xe đang lao nhanh vẽ một quỹ đạo hình chữ S trên đường.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
624,750
Điểm cảm xúc
35
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1213


CHƯƠNG 1213

Tưởng Diệc Sâm suýt chút bị dọa cho chết khiếp, sắc mặt trắng bệch: “Tôi vẫn đang lái xe đấy!”

Tống Thanh Hoa lại bật cười ha ha, vẻ mặt đầy điên cuồng: “Tôi còn không sợ thì cậu sợ cái gì. Dù có chết thì cũng có tôi chết cùng cậu cơ mà.”

Sống lưng Tưởng Diệc Sâm toát mồ hôi lạnh, hô hấp đột nhiên loạn lên.



Tưởng Thị.

Tưởng Tử Hàn từ phòng họp trở về văn phòng.

Vừa bước vào cửa, anh đã thấy Cố Vũ Tùng và Cung Hàn Tuấn đang ngồi thoải mái ở chỗ tiếp khách trong văn phòng anh.

Tưởng Tử Hàn nhíu mày: “Hai người tới đây làm gì?”

Anh đi tới ngồi xuống bàn làm việc.

Cố Vũ Tùng ra hiệu với Cung Hàn Tuấn.

Cung Hàn Tuấn thở dài cam chịu, đứng dậy bước về phía bàn làm việc: “Không phải cậu hẹn tôi tới đây, nói rằng gần đây cậu ngủ không ngon, muốn tôi khám cho cậu hay sao?”

Tưởng Tử Hàn ngẫm một cái là biết chắc chắn đám Cố Vũ Tùng giở trò.

Anh sầm mặt, lạnh lùng trừng mắt nhìn Cố Vũ Tùng: “Các cậu thực sự coi tôi là bệnh nhân đấy à?”

Ánh mắt chuyển sang Cung Hàn Tuấn: “Theo cậu thấy thì tôi đang mắc bệnh tâm thần chứ gì! Hay là người có khả năng mắc bệnh tâm thần?”

Cung Hàn Tuấn cũng quay đầu trừng Cố Vũ Tùng.

Tất cả đều là ý tưởng tầm bậy của cái tên này.

Sắc mặt Tưởng Tử Hàn lạnh lùng: “Lần sau trước khi nói dối thì hãy ôn tập cho kỹ trước đã, cho dù có không tôn trọng chỉ số thông minh của tôi thì cũng phải tôn trọng chức vụ của tôi chứ.”

Nói đến đây, anh gần như nghiến răng nghiến lợi: “Các cậu là bác sĩ, tôi cũng vậy!”

Cung Hàn Tuấn nói nghiêm túc: “Cậu cũng biết ngoài là nhà thôi miên ra tôi cũng là một bác sĩ tâm lý có danh tiếng. Chúng tôi thực sự chỉ đang quan tâm cậu thôi. Cậu ngủ không ngon hay có những suy nghĩ khác thì đều có thể kể với tôi. Con người tôi không giỏi cái gì, nhưng nói chuyện với người khác vẫn có thể khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu. Đây là sự quan tâm của bạn bè.”

“Đúng đấy anh Hàn, Cung Hàn Tuấn thực sự không có ý gì khác cả.”

Tưởng Tử Hàn cười khẩy: “Trước khi tôi nổi giận thì cút ra ngoài mau!”

“Anh Hàn…”

Cố Vũ Tùng bất lực: “Được rồi, vậy em nói thật nhé. Anh Hàn, lẽ nào anh không cảm thấy trí nhớ của anh thực sự có vấn đề sao? Tai nạn khiến đầu óc anh bị tổn thương nặng nề, anh bị mất một phần ký ức. Em gọi Cung Hàn Tuấn đến đây là muốn dùng thôi miên để xem liệu có thể giúp anh khôi phục lại phần ký ức đó hay không.”

“Đủ rồi!”

Tưởng Tử Hàn gằn giọng: “Các cậu còn muốn coi tôi như khỉ đến bao giờ nữa đây!”

Anh đứng dậy “vút” một tiếng, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Cố Vũ Tùng: “Mất trí nhớ? Cậu lại định nói rằng tôi và Tống Hân Nghiên từng có quá khứ với nhau, hôn nhân với Sở Thu Khánh là do tôi tưởng tượng ra chứ gì?”

Vừa nghĩ đến người phụ nữ kia, cơn tức giận trong lồ ng ngực Tưởng Tử Hàn suýt chút nữa thì mất kiểm soát: “Cút ra ngoài! Nếu sau này còn muốn làm anh em thì đừng để tôi nghe thấy bất cứ điều gì về người phụ nữ kia từ các cậu nữa, cũng đừng nhắc đến chuyện mất trí nhớ trước mặt tôi! Khốn nạn! Tôi còn chưa già đến mức mắc bệnh đãng trí tuổi già đâu, tôi biết rõ mình như thế nào!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom