Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 400


Chương 400

Cố Vũ Tùng: Má!

Có cần phải hiểu thấu như vậy không!

Vẻ mặt Tưởng Tử Hàn hơi trầm xuống, nhân lúc anh ta không chú ý, anh lập tức giằng lấy điện thoại của anh ta.

“Ê, anh Hàn…”

Cố Vũ Tùng muốn cản lại nhưng đã chậm rồi.

Màn hình điện thoại không khóa, Tưởng Tử Hàn nhanh chóng quét qua, sắc mặt âm trầm xuống với tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được.

Cố Vũ Tùng có chút thấp thỏm: “Anh Hàn, truyền thông thích nhất là tung mấy tin đồn thất thiệt, bọn họ chỉ muốn gây sự chú ý thôi, không thể coi là thật được đâu.”

Lục Minh Hạo gật đầu: “Lại còn tung tin vào đúng lúc anh nhậm chức nữa, chắc chắn là có người cố ý.”

Hơi thở của Tưởng Tử Hàn hơi trầm xuống, cứ như không nghe thấy những gì bọn họ nói.

Ngón tay lướt nhẹ, nhìn xuống.

Bên trong có ảnh chụp và cả video.

Tấm ảnh là Tống Hân Nghiên kéo cánh tay anh, cùng nhau tiến vào bữa tiệc.

Trong tấm ảnh, hai người nhìn nhau cười, trong ánh mắt khi nhìn về phía người kia tràn ngập tình yêu không thể che giấu được.

Còn video là quay lén, địa điểm chính là phòng VIP ở lầu trên của khách sạn này.

Trong video, một người đàn ông đưa lưng về phía màn hình đi vào phòng.

Tống Hân Nghiên đang ngồi bên trong lập tức tươi cười chào đón, duỗi tay ôm người đàn ông kia.

Người đàn ông lui về phía sau, lạnh lùng đẩy tay cô ra.

Không biết hai người nói gì mà vẻ tươi cười trên mặt Tống Hân Nghiên dần dần trở nên hơi sượng cứng lại, còn có chút sốt sắng nữa.

Video rất ngắn, màn hình dao động rồi ngắt quãng giữa chừng.

Từ đầu đến cuối, người đàn ông kia không hề lộ mặt.

Nhưng Tưởng Tử Hàn chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra được bóng lưng kia.

… Dạ Vũ Đình!

Phía dưới bài báo, khu bình luận khu đã nổ tung.

“Ôi! Giới nhà giàu loạn thật đấy!”

“Phụ nữ càng xinh đẹp càng có độc! Quả nhiên kỹ nữ cũng phân cấp bậc mà…”

“Là đạo đức bị chôn vùi hay nhân tính vặn vẹo?”

“Hội trưởng mới thật đáng thương…”

“Nữ hào môn họ Tống nào đó ơi, cô còn thiếu tình nhân không? Tôi được nè, không cần tiền cũng có thể ngủ cùng em!”

“…”

Đủ các loại lời nói hạ lưu thật sự rất khó coi.

Tưởng Tử Hàn giận đến mức thiếu chút nữa bóp nát điện thoại.

Cố Vũ Tùng đau lòng cho chiếc điện thoại mới một giây, nhưng cảm thấy bất lực là nhiều hơn.

“Anh Hàn, anh bình tĩnh chút đi. Cây to đón gió lớn, loại chuyện châm ngòi ly gián này cũng không phải lần đầu.”
 
Chương 401


Chương 401

Tô Thần Nam lời ít ý nhiều: “Tất cả sự hiểu lầm đều đến từ việc phỏng đoán, gọi điện thoại đi, giáp mặt hỏi rõ mọi việc là được rồi.”

Lục Minh Hạo nhíu mày nói: “Tuy bọn em không gặp chị dâu được mấy lần nhưng theo trực giác của em thì chị ấy không phải người như vậy đâu. Nói không chừng trong này có hiểu lầm gì đó.”

Không ít người trong hội trường đều đã nhận được hotsearch giống thế.

Ánh mắt mọi người nhìn Tưởng Tử Hàn lập tức nhiều thêm vẻ ẩn ý không nói rõ được.

Tưởng Tử Hàn nhắm mắt lại, hít thở thật sâu mấy cái mới miễn cưỡng không đánh mất lý trí.

Nhưng rồi vừa mở mắt lại đối diện với đủ loại ánh mắt của những người xung quanh nhìn tới.

Sự tức giận vừa mới áp xuống như sao Hỏa được đổ thêm dầu, lửa giận ngập trời lập tức bùng lên cao đến 80 mét.

Tức giận, mất mặt!

Tưởng Tử Hàn ném ly rượu trong tay, tức giận rời đi.

Ba người Cố Vũ Tùng cũng vội đặt ly trong tay xuống.

Tưởng Tử Hàn vừa ra khỏi khách sạn vừa gọi điện thoại cho Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên vẫn đang ở chỗ cấp cứu, người nhiều, cũng hỗn loạn.

Điện thoại kêu mấy tiếng cô mới nghe thấy được.

“Tử Hàn, anh làm xong việc bên đó rồi sao? Em xin lỗi, Thu Mộc bị viêm dạ dày cấp tính, mới vừa truyền dịch, ba mẹ của cô ấy vẫn chưa tới, em…”

“Trước khi đến bệnh viện, em có gặp Dạ Vũ Đình không?”

Lời giải thích của Tống Hân Nghiên bị Tưởng Tử Hàn hờ hững cắt ngang.

Nghe thấy giọng điệu này, trong lòng cô bỗng giật thót, chợt có dự cảm chẳng lành.

Hình như bình dấm chua lại đổ nữa rồi.

Tống Hân Nghiên không định giấu giếm: “Có. Nhưng chỉ gặp qua một chút thôi, chưa đến một phút, hơn nữa bọn em gặp cũng là chuyện ngoài ý muốn…”

“Ầm…”

Tống Hân Nghiên còn chưa nói xong, trong điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng nổ chói tai.

Cô sợ tới mức run lên, đột nhiên đưa điện thoại ra xa, khi không còn tiếng nổ nữa mới áp lại vào tai: “Vừa nãy có chuyện gì thế? Điện thoại…”

“Bíp bíp…”

Từng tiếng báo tắt máy cắt ngang lời nói còn lại của cô.

Cửa khách sạn.

Lúc ba người Cố Vũ Tùng đuổi theo ra ngoài thì chỉ còn nhìn thấy đuôi xe của Tưởng Tử Hàn thoảng qua, biến mất trong dòng xe.

Lục Minh Hạo nhìn cái xác điện thoại nát bét trên mặt đất: “Thôi toang rồi!”

“Còn ngớ người ra đó làm gì, đuổi theo đi!” Cố Vũ Tùng quát khẽ.

Xe được lại lái tới, Tô Thần Nam nhanh chóng ngồi vào ghế lái: “Lên xe đi!”

Hai người còn lại vội vàng nhảy lên xe, đuổi theo hướng Tưởng Tử Hàn lái xe đi rồi biến mất.
 
Chương 402


Chương 402

Bệnh viện.

Tống Hân Nghiên có chút bất an, ngẩn ngơ nhìn màn hình điện thoại đã tối thui.

“Ôi vãi!”

Khương Thu Mộc nằm trên giường bệnh đột nhiên xác chết vùng dậy: “Trời ơi, cậu xong đời rồi. Tưởng Tử Hàn bị cậu cắm sừng rồi đây này.”

Cô ấy ấn mở một hot search đưa cho Tống Hân Nghiên xem.

Bên trong hot search đang phát một video, Tống Hân Nghiên cứng đờ cả người, nhíu mày: “Đây không phải tớ.”

Giọng điệu vừa nãy của Tưởng Tử Hàn khi hỏi câu kia, cả tiếng nổ đột nhiên xuất hiện trong điện thoại rồi đột nhiên tắt máy nữa, đều đã có lời giải thích.

Cô đứng lên: “Tớ ra ngoài gọi điện thoại.”

Không đợi Khương Thu Mộc đáp lại, cô đã xoay người đi ra ngoài.

Tống Hân Nghiên gọi điện thoại cho Tưởng Tử Hàn.

Mỗi giây mỗi phút chờ đợi điện thoại được nhận dường như kéo dài đến vô tận.

Cảm giác đã trôi qua rất lâu, nhưng thật ra cũng chỉ có một hai giây thôi: “Xin lỗi quý khách, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Tống Hân Nghiên không hiểu sao lại đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, lập tức tắt đi rồi tìm số điện thoại của Cố Vũ Tùng gọi qua.

Ba người Cố Vũ Tùng, Lục Minh Hạo, Tô Thần Nam đang tìm kiếm hình bóng chiếc xe của Tưởng Tử Hàn trong biển xe mênh mông.

Nhìn thấy điện thoại gọi đến, anh ta thở dài: “Anh Hàn không ở đây, tôi không biết anh ấy đi đâu cả. Vừa nãy nhìn thấy hot search đã lao ra khỏi khách sạn lái xe đi rồi.”

Không hiểu sao, trong lòng Tống Hân Nghiên đột nhiên cảm thấy mỏi mệt.

“Người trong video không phải tôi.” Cô trầm mặc hai giây, bình tĩnh mở miệng: “Có người hãm hại tôi.”

Cố Vũ Tùng trầm mặc.

Thật ta trong lòng mọi người đều hiểu rõ.

Nhưng một người bị tình yêu cùng với sự tức giận làm mê muội đầu óc lại chưa chắc có thể hiểu được điều này.

“Điện thoại của anh ấy tắt máy rồi, tôi không liên lạc được. Cậu Cố, nếu cậu tìm được anh ấy thì giúp tôi giải thích với anh ấy nhé.”

“Tôi cảm thấy vẫn là chị tự mình giải thích với anh ấy thì tốt hơn.”

“Thật ra tôi cũng muốn thế lắm. Nhưng tôi đoán lúc này anh ấy không muốn nhìn thấy tôi đâu.”

Tống Hân Nghiên cười khổ.

Tưởng Tử Hàn muốn tránh mặt cô, cô cũng không còn cách nào cả.

Ngoại trừ bệnh viện với nhà ra thì cô hoàn toàn không biết bình thường anh ấy sẽ đi đến những nơi nào.

Thậm chí ngay cả việc anh ấy thích gì, cô cũng không quá rõ.

Cúp điện thoại, Tống Hân Nghiên trở lại phòng bệnh.

Giang Bảo Lâm làm thủ tục nhập viện xong vừa trở lại, cùng Khương Thu Mộc lo lắng nhìn cô.

Tống Hân Nghiên mỉm cười: “Tớ không sao đâu. Nhưng mà không thể tiếp tục ở lại chăm sóc cậu rồi.”

Cô nói với Giang Bảo Lâm: “Em có việc phải đi trước, Thu Mộc giao lại cho anh nhé.”
 
Chương 403


Chương 403

Giang Bảo Lâm gật đầu: “Yên tâm đi.”

Anh ta cầm lấy chìa khóa xe: “Anh đưa em đi.”

“Không cần đâu.” Tống Hân Nghiên lắc đầu từ chối.

“Hân Nghiên!”

Khương Thu Mộc vội vàng túm chặt lấy Tống Hân Nghiên đang định xoay người: “Đừng để cho bọn tớ lo lắng. Trạng thái hiện tại của cậu mà lái xe tớ không yên tâm, tớ ở đây một mình cũng được. Để cho anh họ đưa cậu đi.”

Tống Hân Nghiên vẫn lắc đầu.

Tính ghen tuông của Tưởng Tử Hàn hơi lớn đấy.

Tối nay cô mới chỉ gặp Dạ Vũ Đình có một chút, trước sau cộng lại cũng không đến hai phút, nói chuyện với nhau không quá năm câu.

Vậy mà Tưởng Tử Hàn chỉ vì một câu nói “có gặp” của cô mà đã tức giận đập vỡ điện thoại, còn không cho cô cơ hội giải thích.

Nếu cô còn bị chụp cảnh đi cùng với Giang Bảo Lâm thì chỉ sợ anh sẽ giận đến hận không thể giết cô luôn cho thỏa cơn giận mất.

Thôi được rồi, ai bảo cô đuối lý chứ. Nhường anh một chút vậy.

“Tớ không lái xe.” Cô giơ giơ điện thoại trong tay lên: “Gọi xe.”

Tống Hân Nghiên vội vàng rời đi.

Giang Bảo Lâm kinh ngạc, hỏi Khương Thu Mộc: “Rốt cuộc Tưởng Tử Hàn là người nào? Mà có thể khiến Hân Nghiên căng thẳng như vậy.”

Căng thẳng đến mức có chút hèn mọn!

Khương Thu Mộc: “…”

Cô ấy có thể nói cho anh họ Tưởng Tử Hàn là do mình nhận sai người rồi đẩy cho Hân Nghiên không?

Anh họ theo đuổi Hân Nghiên từ cấp ba, theo đuổi đến tận bây giờ cũng không được.

Nếu biết là do cô ấy làm hỏng việc, chắc là sẽ ném văng cô ấy ra ngoài cửa sổ mất!

Nghĩ thôi đã thấy sợ rồi, đừng nói gì thêm nữa thì hơn.

Ở bên kia.

Sau khi Tống Hân Nghiên lên xe, cô lại gọi điện thoại cho Tưởng Tử Hàn mấy lần nhưng đều tắt máy.

Cô do dự, lấy chiếc điện thoại cục gạch kia gọi cho Tống Dương Minh.

Vào giờ này, chắc bộ đội sắp nghỉ ngơi rồi nên điện thoại vừa vang lên thì Tống Dương Minh đã nghe ngay lập tức: “Có chuyện gì?”

Tống Hân Nghiên không vòng vo với anh ấy, đi thẳng vào vấn đề: “Có người giả mạo em đi hẹn hò với người ta, còn bị chụp lén rồi truyền lên mạng, bây giờ chuyện này đã ồn ào rất lớn rồi. Anh, kỹ thuật hack của anh đỉnh như vậy, anh nghĩ cách tra giúp em camera ở khách sạn vào lúc đó xem, em muốn biết rốt cuộc là ai đang hãm hại em.”

“Ui!” Tống Dương Minh trêu ghẹo: “Nhóc con này trưởng thành rồi. Học được cả cách trước khi nhờ vả người khác thì tâng bốc người ta luôn rồi đấy. Sao? Sợ anh từ chối hả?”

Tâm trạng của Tống Hân Nghiên suy sụp cả đêm lấp tức trở nên ấm áp: “Em không khen thì anh cũng sẽ không từ chối.”
 
Chương 404


Chương 404

“Đừng có suy nghĩ vớ vẩn, về chờ tin đi, có manh mối anh sẽ nói cho em.”

Tống Dương Minh khựng lại một thoáng rồi dặn dò: “Nếu Tưởng Tử Hàn dám bắt nạt em thì cứ nói cho anh biết, anh chống lưng cho em.”

Vành mắt Tống Hân Nghiên nóng lên: “Cảm ơn anh trai. Anh yên tâm đi, không ai bắt nạt được em gái của anh đâu. Tuy em không giỏi như anh nhưng những việc này em vẫn có năng lực xử lý.”

Mới vừa cúp điện thoại của Tống Dương Minh thì điện thoại Cố Vũ Tùng gọi đến.

Tống Hân Nghiên nhận điện thoại: “Cậu Cố.”

“Anh Hàn trở lại Mịch Viên rồi, hay là chị đừng…” Trở về vội.

Cố Vũ Tùng còn chưa nói xong thì Tống Hân Nghiên đã vội vàng nói: “Tôi sắp về rồi đây, sắp đến nơi rồi.”

Nói xong liền cúp điện thoại: “Bác tài, Mịch Viên, nhanh chút đi ạ.”

Lúc Tống Hân Nghiên về đến nhà, bốn người Cố Vũ Tùng, Lục Minh Hạo, Tô Thần Nam cùng Chúc Minh Đức đều ở đây, tất cả đều đứng trong sân.

“Sao mọi người lại…” Cô mới nói được một nửa thì đã thấy cảnh tượng hỗn độn ở cửa.

Những đồ cô dùng ngày thường, quần áo giày dép cô hay mặc nằm ngổn ngang lộn xộn đầy đất.

Trái tim của Tống Hân Nghiên lập tức chìm xuống đáy vực, hít thở không thông.

Còn tuyệt vọng hơn lúc bị nhà họ Tống đuổi ra khỏi nhà.

Lúc nhà họ Tống ném đồ của cô xuống dưới lầu, trong lòng cô lúc ấy còn có lòng hận thù chống đỡ, có ý chí dù phải phá rìu dìm thuyền thì cũng phải khiến đối phương hối hận.

Nhưng bây giờ…

Cô đột nhiên cảm thấy trái tim rất mệt mỏi, rất trống rỗng.

Mấy người Cố Vũ Tùng không dám khuyên Tưởng Tử Hàn.

Tống Hân Nghiên xuất hiện, quả thực giống như cọng rơm cứu mạng vậy.

Nhưng khuôn mặt cô giờ phút này hoàn toàn không có biểu cảm gì cả, lẳng lặng những thứ trên mặt đất không hề nhúc nhích.

Vẻ mặt với ánh mắt kia, làm cho người ta không nỡ nhìn thẳng.

Cố Vũ Tùng căng da đầu lên giọng nói với vào trong phòng: “Anh Hàn, chị dâu về rồi. Có hiểu lầm gì thì để chị dâu ba mặt một lời giải thích rõ ràng với anh…”

“Ầm!”

Một bình hoa đập xuống ngay trước mặt Cố Vũ Tùng, cách không được nửa mét.

“ĐM!” Cố Vũ Tùng sợ tới mức nhanh chóng nhảy ra sau một bước lớn.

“Tính tình này của lão Tưởng…”

Lục Minh Hạo lắc đầu, nói với Tống Hân Nghiên: “Anh ấy đang nổi nóng, bây giờ chúng ta khuyên thì anh ấy sẽ lại càng giận thêm thôi. Cứ để cho anh ấy phát tiết chút đi, chờ hết đến lúc hết giận thì chị hẵng…”

“Tôi lại đi cầu hòa à?”

Tống Hân Nghiên hơi nghiêng đầu, nhìn về phía cậu ta hỏi lại.

Lục Minh Hạo cười khan một cái, lời còn chưa nói ra lập tức bị nghẹn lại trong cổ họng.

Khóe môi Tống Hân Nghiên lạnh băng nhếch lên, nhưng sâu trong đôi mắt kia lại lộ ra vẻ vô cùng đau thương: “Tại sao phải thế! Là bởi vì tôi để ý anh ta, yêu anh ta, cho nên tôi phải là người chịu thiệt, chịu yếu thế như một lẽ hiển nhiên như thế à? Không cần biết là gặp phải chuyện gì, cũng chẳng quan tâm là có phải tôi sai hay không, dù thế nào thì tôi cũng phải cúi đầu sao!”
 
Chương 405


Chương 405

Bầu không khí bỗng sượng cứng lại.

Cố Vũ Tùng xấu hổ.

Tô Thần Nam với Lục Minh Hạo thì khiếp sợ.

Dám đối đầu với lão Tưởng như vậy, tính khí của Tống Hân Nghiên cũng không vừa đâu!

Chỉ có Chúc Minh Đức là tâm như tro tàn.

Rồi xong, việc này đã không còn cách nào để giải quyết tốt hậu quả rồi.

Bia đỡ đạn bi thảm như anh ta, hôm nay lại là một ngày bị liên lụy.

Hai mắt của Tống Hân Nghiên dần dần đỏ lên, sự tủi thân bên trong tiêu tán, dần bị sự tức giận thay thế tứng chút một.

Cô cao giọng, nói với người trong nhà: “Địa bàn của anh, do anh định đoạt! Tôi còn tưởng giữa chúng ta ít nhiều gì cũng có chút tình nghĩa vợ chồng, nhưng thì ra là do tôi nghĩ nhiều rồi. Tưởng Tử Hàn, một người kiêu ngạo như anh mà đến chút tự tin này cũng không có sao? Tôi cảm thấy buồn thay cho anh đấy! Một hành động châm ngòi ly gián đơn giản thô bạo như vậy mà đã có thể làm sụp đổ được sự tin tưởng của anh rồi. Cuộc hôn nhân như vậy, nếu cứ tiếp tục thì cũng chẳng có ý nghĩa gì hết, vẫn thôi bỏ đi thì hơn!”

Cô khom lưng, tiện tay nhặt mấy bộ quần áo hay mặc trên đất lên đặt trong khuỷu tay, đến cả túi cũng không thèm tìm, cứ thể thẳng thừng xoay người bỏ đi.

“Mợ chủ!”

“Chị dâu!”

Chúc Minh Đức cùng với Cố Vũ Tùng đồng thời lên tiếng.

Tống Hân Nghiên cứ như không nghe thấy, mỗi một bước đi đều rất kiên định quả quyết.

Trong nhà qua một hồi lâu vẫn không có động tĩnh gì, lúc này mấy người ở ngoài sân mới dè dặt bước vào.

Mức độ bừa bộn trong phòng khách không khá hơn bên ngoài là bao nhiêu.

Tưởng Tử Hàn ngồi trên chiếc sofa duy nhất vẫn còn nguyên vẹn trong đống đổ nát, từ đuôi lông mày khóe mắt đến từng cọng tóc đều lộ ra sự tức giận vô cùng, cũng may là không có dấu hiệu tiếp tục bùng nổ.

Lục Minh Hạo đá văng một cái gối dựa cản đường, cẩn thận đứng cách anh hơn hai bước: “Cô ấy rất đau lòng, cũng rất tức giận bỏ đi rồi, bây giờ anh đã hả giận chưa?”

Ánh mắt Tưởng Tử Hàn lạnh như băng giống như muốn giết người.

Cố Vũ Tùng nói: “Bọn em đã cho người đi điều tra rồi, người trong video không phải chị dâu. Chỉ là một cô gái rất giống cô ấy thôi, lại đúng lúc mặc cùng một bộ lễ phục.”

“Đây là chứng cứ.” Tô Thần Nam đưa điện thoại đã mở sẵn qua.

Trên màn hình điện thoại chính là đoạn camera ngắn của khách sạn do thuộc hạ gửi tới.

Cố Vũ Tùng nói tiếp: “Đúng là chị dâu đã gặp Dạ Vũ Đình một lần. Nhưng chỉ là trùng hợp gặp phải thôi, vả lại thời gian cũng rất ngắn, trước sau cộng lại còn không đến nửa phút, một người ở trong phòng còn một người thì đứng ở cửa phòng. Camera ở hành lang vừa hay có thể quay được góc độ kia, khoảng cách giữa hai người rất xa.”

Lúc anh ta nói chuyện, đoạn video kia đã phát xong, tự động nhảy qua đoạn tiếp theo, đúng lúc chuyển qua đoạn Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình gặp mặt.

Dạ Vũ Đình vừa đi, Khương Thu Mộc cùng Giang Bảo Lâm đã trở lại.
 
Chương 406


Chương 406

Chỉ được vài phút thì Tống Hân Nghiên đột nhiên sốt ruột hoảng hốt mở cửa chạy ra, Giang Bảo Lâm ôm Khương Thu Mộc đi sát theo sau, mãi cho đến khi ba người tiến vào thang máy.

Thời gian đồng bộ trên video đã chứng minh Tống Hân Nghiên vô tội.

Tưởng Tử Hàn vừa tắt đi thì cơn giận lại lập tức xông lên, vẻ tàn nhẫn giữa hai đầu lông mày bùng nổ: “Các cậu biết thì tại sao vừa nãy không nói!”

Cố Vũ Tùng: “…”

Lục Minh Hạo: “…”

Tô Thần Nam: “…”

Chúc Minh Đức: “…”

Cố Vũ Tùng thở dài: “Anh Hàn, lúc đó anh giận như vậy, bọn em dám đến gần anh trong vòng mười mét lúc anh tức giận chắc!”

Như vừa nãy ấy, anh ta ở ngoài cửa thiếu chút nữa bị bình hoa đập vào người kia kìa.

Tưởng Tử Hàn đứng dậy “vèo” một cái từ sofa: “Cho nên các cậu cứ nhìn tôi đuổi cô ấy đi?”

Mấy người: “…”

Tô Thần Nam bình tĩnh nói: “Tử Hàn, anh bị người ta nắm được nhược điểm rồi.”

Biệt thự vắng vẻ đột nhiên yên tĩnh như ve sầu mùa đông.

Tô Thần Nam tiếp tục nói: “Cố Vũ Tùng nói hai người vừa mới làm lành đúng không? Anh quan tâm đến Tống Hân Nghiên, anh để ý cô ấy! Mà có người đã nhìn ra được, cho nên mới lần lượt cho anh xem mấy thứ này, lần lượt châm ngòi ly gián. Mà quan trọng là lần nào anh cũng trúng chiêu.

Tưởng Tử Hàn mím chặt cánh môi, khuôn mặt vô cùng tức giận.

Anh nhắm mắt, nhíu mày cố gắng đè sự nôn nóng đột nhiên dâng trong lòng xuống.

Khốn kiếp! Loại cảm giác bị người ra dắt mũi này thật sự vô cùng tồi tệ!

“Thứ tôi để ý không phải cô ấy, mà là danh dự của thân phận mợ Tưởng! Cô ấy ngồi ở vị trí này thì phải có nghĩa vụ thoát ra khỏi những phiền toái ấy! Hơn nữa…”

Anh nhìn về phía mấy người bạn tốt của mình, kiên định nói: “Không có bất kỳ ai có thể trở thành điểm yếu của tôi hết!”

Anh sẽ không để cho thứ như vậy tồn tại!

Vịt chết còn cứng mỏ!

Trong lòng mấy người Lục Minh Hạo đồng thời nghĩ như vậy.

Tưởng Tử Hàn như bị chính bản thân mình thuyết phục thành công, sự bực bội trong lòng cũng lắng xuống: “Tôi sẽ tạo cho người tôi để ý một vỏ bọc cứng rắn nhất, để cô ấy bách độc không thể xâm hại, đạn pháo không thể phá được!”

Ba người Cố Vũ Tùng khiếp sợ.

Lục Minh Hạo buột miệng thốt ra: “Làm thế xong vẫn còn là người được nữa à?”

Tưởng Tử Hàn lạnh lùng ném một ánh mắt qua.

Lục Minh Hạo vội vàng giơ tay đầu hàng: “Nói sai rồi, nói sai rồi.”

Tưởng Tử Hàn không so đo với cậu ta, ánh mắt chuyển một cái rơi xuống trên người Cố Vũ Tùng cùng Chúc Minh Đức bên cạnh anh ta, nhíu mày: “Sao hai cậu còn ở đây?”

Cố Vũ Tùng: “?”

Tại sao anh ta không được ở đây.
 
Chương 407


Chương 407

Chúc Minh Đức: “…”

Lại sắp bắt đầu giận rồi sao?

Tưởng Tử Hàn quát khẽ: “Còn không mau đi tra xem cô ấy đi đâu!”

Đấy biết ngay!

“Đi đi đi, bây giờ đi đây, đi ngay lập tức đây!”

Chúc Minh Đức vội chạy đi.

Cố Vũ Tùng cũng lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho thuộc hạ của mình, kêu người đi tìm giúp.

Phòng khách bừa bộn, ba người Tưởng Tử Hàn cùng Lục Hạo Nam, Tô Thần Nam lập tức hai mặt nhìn nhau.

Tô Thần Nam nói: “Tư Hàn, anh thay đổi rồi. Nếu là anh của trước kia, một là cầm hai là buông, sẽ không giống như bây giờ… Do dự không dứt.”

Lục Minh Hạo gật đầu hùa theo: “Nếu anh thật sự để ý Tống Hân Nghiên thì chi bằng thông báo làm rõ khắp nơi luôn đi. Để cho tất cả mọi người đều biết đây là người phụ nữ của anh, muốn động vào cô ấy thì nhớ cân nhắc trước. Có điều kiêng kị, chắc chắn sẽ không đến mức liên tiếp xảy ra chuyện như vậy ở cái đất Hải Thành tồi tàn này.”

Tưởng Tử Hàn đã hoàn toàn bình tĩnh lại: “Tôi đã cho người chuẩn bị hôn lễ rồi. Sau nghi thức nhậm chức hôm nay, chuyện bên này cũng sẽ nhanh chóng kết thúc, qua mấy ngày nữa sẽ về thủ đô.”

“Những lời này, anh có nói với Tống Hân Nghiên không?” Tô Thần Nam hỏi.

“Không.”

Tưởng Tử Hàn trả lời thật sự rất quyết đoán dứt khoát.

Tô Thần Nam: “…”

“Ôi!” Lục Minh Hạo cảm thán, thông minh lựa chọn câm miệng.

Cố Vũ Tùng nói chuyện điện thoại xong trở về nói: “Nhìn dáng vẻ vừa rồi của chị dâu thì có lẽ là đang rất tức giận, lần này sợ là… Không dễ dỗ đâu.”

Tưởng Tử Hàn nhíu mày.

Là do anh… hơi quá đáng.

Nhưng tính khí của cô gái nhỏ này càng lúc càng lớn cũng là thật!

Anh nhìn về phía ba người: “Phải dỗ con gái kiểu gì?”

Tô Thần Nam lập tức lùi về phía sau một bước: “Việc này anh hỏi hai người kia đi, họ tương đối có kinh nghiệm đấy.”

Lục Minh Hạo: “… Đúng là em có quen nhiều con gái thật nhưng dỗ con gái như thế nào thì thật sự chưa từng làm bao giờ. Nhưng mà phụ nữ ấy à, không có gì mà “vung tay mua cả thế giới” không giải quyết được! Hoa tươi trang sức hàng hiệu, xe thể thao biệt thự liền tù tì đưa tới. Em không tin trên đời này còn có người có ý chí sắt đá đến mức đập tiền cũng không mềm xuống được!”

Cố Vũ Tùng nói: “Tự bản thân chị dâu cũng có thể vung tiền mua cả thế giới, tuy không bằng mấy người các cậu nhưng lớn lên ở nhà họ Tống từ nhỏ, cũng không nghèo khó gì đâu.”

Tưởng Tử Hàn mất kiên nhẫn nhíu mày: “Nói ý chính thôi!”

Cố Vũ Tùng buột miệng thốt ra: “Quỳ sầu riêng, quỳ bàn phím, anh xem mà chọn đi.”

Sắc mặt Tưởng Tử Hàn lập tức đen xì lại.

Cố Vũ Tùng vội vàng nói: “Cái này không phải là em nói đâu, mà là mấy y tá ở bệnh viện kia ngày nào cũng ồn treo treo bên miệng đấy.”
 
Chương 408


Chương 408

Tô Thần Nam cũng không mặc kệ: “Thế còn không bằng cưỡng hôn một cái! Không phải có câu nói đầu giường đánh nhau cuối giường hòa sao. Giữa vợ chồng với nhau, gặp phải vấn đề không thể giải quyết được thì cứ lên giường giải quyết!”

Tưởng Tử Hàn xoa trán: “…”

Rốt cuộc tại sao anh lại nghĩ không thông mà lại có thể đi hỏi mấy tên cẩu FA loại chuyện này chứ!

“Đều không được, nghĩ tiếp!”

Lục Minh Hạo chần chừ nói: “Hay là cầu hôn luôn đi. Cả đời chỉ có một lần thôi, không có cô gái nào có thể từ chối được.”

Cố Vũ Tùng gật đầu: “Ừ ừ đúng, cái này được đấy. Không phải anh đang chuẩn bị đám cưới sao? Cũng đừng che giấu làm gì, áo cưới với nhẫn kim vương gì đấy cứ chuẩn bị kỹ càng đi, vừa cầu tha thứ vừa cầu hôn luôn.”

Tưởng Tử Hàn cụp mắt suy tư hai giây, vươn tay với ba người: “Đưa điện thoại tôi mượn.”

Tô Thần Nam nhặt chiếc di động vừa bị Tưởng Tử Hàn ném tới sô pha lên, mở khóa đưa tới.

Tưởng Tử Hàn nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại: “Đưa nhẫn kim cương tôi đặt lúc trước tới Mịch Viên.”

Lục Minh Hạo lặng lẽ huých Tô Thần Nam, thổn thức không thôi: “Lần này lão Tưởng đắm mình thật rồi đấy nhỉ?”

Lại còn chuẩn bị xong nhẫn kim cương từ lâu rồi?

Tô Thần Nam trầm giọng ‘ừ’ một tiếng.

Vấn đề đã được giải quyết, Cố Vũ Tùng nịnh nọt: “Một mũi tên trúng hai đích, đến lúc ấy chắc chắn chị dâu sẽ cảm động đến phát khóc luôn ấy.”

Lục Minh Hạo đáp một tay lên vai Cố Vũ Tùng chế nhạo: “Cậu vẫn nên nghĩ xem nên tặng quà gì để dệt hoa trên gấm đi. Không làm chị dâu vui vẻ được thì anh Hạo đây sẽ xử cậu!”



Tống Hân Nghiên lại quay về công ty ở.

Một đêm không ngủ, hôm sau vẻ mặt cô mỏi mệt vô cùng.

Cô nghĩ mãi mà không hiểu, rốt cuộc giữa mình và Tưởng Tử Hàn đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào? Tại sao luôn có tiểu nhân châm ngòi ly gián như thế.

Cô cũng biết Tưởng Tử Hàn nổi giận cũng là vì quan tâm tới mình.

Nhưng lòng tin giữa hai người thật sự quá yếu ớt.

Trời ạ! Chẳng làm gì cũng bị người hãm hại, chẳng lẽ cô và Tưởng Tử Hàn ở bên nhau là trời đất khó dung hay sao!

Một người không có tình thân lại không có tình yêu thì công việc chính là điểm tựa duy nhất.

Tất bật có thể khiến cô tạm thời quên mất đau khổ.

Nhưng tới giờ nghỉ trưa, cảm giác trái tim trống rỗng lại quay trở lại.

Cuối cùng cũng không thể ngồi ở văn phòng thêm nữa, cô dứt khoát thu dọn rồi tới bệnh viện.

Thấy dáng vẻ cô tiều tụy như thế, Khương Thu Mộc giật thót: “Sao mắt cậu sưng khiếp thế kia?”

Cô ấy ngồi phắt dậy, ngồi trên giường bệnh tức giận bừng bừng: “Không phải Tưởng Tử Hàn đánh cậu đấy chứ?”

Tống Hân Nghiên ấn cô ấy ngược về giường bệnh: “Không phải.”
 
Chương 409


Chương 409

Cô uể oải bất lực kéo một chiếc ghế dựa rồi ngồi xuống: “Đầu Gỗ, tự nhiên tớ cảm thấy hơi hối hận. Cậu nói xem, nếu lúc trước tớ không chủ động đi thả thính Tưởng Tử Hàn, có phải sẽ chẳng xảy ra những chuyện sau này nữa không?”

Khương Thu Mộc cuống muốn chết: “Đừng có lèm bèm mấy câu ngớ ngẩn này với tớ. Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Tưởng Tử Hàn bảo tớ cút đi.”

Rõ ràng Tống Hân Nghiên đang cười, nhưng đáy mắt lại ẩn giấu sự thất bại và bất lực vô cùng.

Không giống như vẻ phẫn nộ và bất lực khi bị ba mẹ nuôi đuổi ra khỏi nhà, lần này cảm giác tủi thân lớn hơn rất nhiều.

Bởi vì động lòng sinh tình, bị người mình để ý hung hăng đâm bị thương nên tủi thân.

“Anh ấy không tin tớ, thậm chí còn không cho tớ cơ hội giải thích đã định tội cho tớ luôn rồi. Đầu Gỗ, giờ tớ đang rối lắm. Ban đầu tớ còn định nhất quyết quấn chặt lấy, bằng mọi giá phải cứu vãn phần tình cảm này. Nhưng giờ… tớ thật sự không biết nên làm sao cho phải nữa…”

“Ngoan, đừng buồn.”

Khương Thu Mộc đau lòng chết đi được, vội vàng nghiêng người tới ôm Tống Hân Nghiên, nhẹ nhàng vỗ lưng cô an ủi: “Không cần gã đàn ông thối tha nào cả. Cậu còn có tớ cơ mà. Làm gì có ai rời khỏi ai mà không sống được? Sau này chị đây nuôi cưng!”

Bao nhiêu tủi thân chua xót của Tống Hân Nghiên thoáng cái không cách nào lan tràn nổi nữa.

Gương mặt nghiến răng nghiến lợi, lòng đầy căm phẫn của cô bạn tốt rất phá hoại bầu không khí.

Cô trợn tròn mắt, cố ép cho nước mắt không rơi xuống, cười nói: “Cậu vừa phải thôi, làm như đang quyến rũ con gái đàng hoàng ngoại tình không bằng.”

“Ơ này, có kiểu bôi nhọ bạn thân mình như cậu à? Cậu là con gái đàng hoàng, còn tớ là em trai tơ mà cậu ngoại tình? Mà tính ra tớ cũng muốn lắm, nhưng phải có “chức năng” kia thì mới được cơ.”

Vài câu đùa giỡn đã đủ cho Tống Hân Nghiên dần hòa hoãn khỏi đau thương.

Khương Thu Mộc thở dài: “Nghiên này, nói thật nhé. Nếu Tưởng Tử Hàn không phải người dành cho cậu thì buông tay sớm cũng tốt. Ngoại trừ cái mặt ra thì anh ta được cái nết gì đâu. Điểm quan trọng nhất là còn mắt mù nữa. Đá anh ta đi, chúng ta tìm người tốt hơn!”

Tống Hân Nghiên trầm mặc.

Khương Thu Mộc lập tức đau đầu, nhìn là biết không buông tay nổi mà.

“Rồi rồi, đừng buồn nữa. Trốn một bên đau khổ thế này, ngoại trừ tớ thấy mà xót ra thì cũng có ai biết đâu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Tưởng Tử Hàn ngàn không tốt vạn không ổn, anh ta ghen cũng chứng tỏ một sự thật, là anh ta rất yêu cậu, rất để ý cậu. Nếu không quan tâm, ai thèm cãi nhau, nổi giận với cậu làm gì? Đã chẳng ném thẳng đơn ly hôn cho cậu rồi…”

Ngoài phòng bệnh.

Đúng lúc Tống Mỹ Như ở bên ngoài đi ngang qua.

Nghe được giọng nói và cái tên quen thuộc, cô ta khựng bước, quay ngược lại trước cửa.

Cửa phòng bệnh không đóng chặt.

Xuyên qua khe cửa, cô ta thấy Khương Thu Mộc trên giường bệnh và… Tống Hân Nghiên ngồi đưa lưng về phía cửa phòng bệnh!

Tống Mỹ Như nhướng mày: “Ly hôn á?”

Cô ta nhớ tới hotsearch đang hừng hực huyên náo hai ngày nay, thoáng cái hiểu rõ mọi chuyện.
 
Chương 410


Chương 410

“A!”

Tống Mỹ Như cúi đầu cười mỉa mai: “Tống Hân Nghiên, mày cũng có ngày hôm nay à!”

Cô ta đặt tay lên tay nắm cửa, đang định đi vào.

Tống Hân Nghiên trong phòng bệnh lại nói tiếp: “Tình cảm không có cơ sở tin tưởng thì miễn cưỡng lưu lại cũng không tốt được. Đầu Gỗ, tuy rằng tớ rất để ý anh ấy, cũng biết anh ấy không hoàn toàn vô cảm với tớ. Chỉ là chúng tớ bắt đầu như vậy thì đã khẳng định không có cảm giác an toàn rồi. Lúc trước vì trả thù Hoắc Tấn Trung và Tống Mỹ Như, tớ tưởng lầm anh ấy là cậu của Hoắc Tấn Trung nên mới tán tỉnh. Tuy nhận sai người rồi, nhưng đây chính là một quả bom hẹn giờ chặn ngang trong lòng tớ và anh ấy. Nói không chừng ngày nào đó sẽ nổ tung…”

“Vậy cậu thẳng thắn với anh ấy đi, chết sớm đầu thai sớm.”

Tống Hân Nghiên gật đầu: “Tớ cũng đang định thế. Tối nay về, nếu anh ấy chịu gặp tớ thì tớ…”

Tống Mỹ Như bên ngoài đã không nghe được hai người nói gì nữa.

Cô ta khiếp sợ cứng đờ tại chỗ.

Thì ra là thế!

Chẳng trách khi ấy Tống Hân Nghiên không ư hử tiếng nào đã bất ngờ kết hôn.

Thì ra là lúc trước tưởng lầm Tưởng Tử Hàn là cậu trẻ của Hoắc Tấn Trung, muốn làm mợ nhỏ tới làm cô ta và Hoắc Tấn Trung ghê tởm!

Ha, ai ngờ ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo!

Tống Mỹ Như kích động đến mức run rẩy cả người, nếu cô ta tung tin này ra ngoài…

Đúng, tung tin!

Cô ta vội lấy di động ra định ghi âm, nhưng Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc đã chuyển đề tài.

Tống Mỹ Như có hơi tiếc nuối, đáy mắt vụt qua vẻ độc ác tàn nhẫn.



Dưới lầu khu nằm viện.

Tưởng Tử Hàn ôm một bó hoa hồng tươi mới ướt át bước xuống xe.

Hôm nay anh mặc một bộ vest đặt làm riêng màu xám bạc, tóc cũng được vuốt kiểu tỉ mỉ, hơi vuốt ngược ra sau, để lộ ra vầng trán đầy đặn.

Nhìn trông tinh thần sáng láng.

Anh mở hộp trang sức ra nhìn, bên trong là chiếc nhẫn kim cương lấp lánh tỏa sáng.

Nhẫn này là ngay từ lúc chuẩn bị kết hôn với Tống Hân Nghiên anh đã đặc biệt đặt làm riêng, vừa tinh xảo lại độc nhất vô nhị.

Anh chỉnh lại quần áo, sau đó mới liếc qua đám bạn tốt và trợ lý cũng ăn vận bảnh bao bên kia: “Đi thôi.”

Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức mở đường.

Lục Minh Hạo và Tô Thần Nam đi đằng sau.

Bốn người vây Tưởng Tử Hàn vào giữa, một đường khí thế hừng hực tiến vào khu nằm viện.

Dọc theo đường đi thu hút không ít tiếng xuýt xoa dại trai cùng tiếng thét chói tai.

Còn có rất nhiều người cầm di động chụp ảnh quay video nữa.

“Trời ạ, lãng mạn quá đi mất. Phô trương thế này là muốn đi cầu hôn nhỉ?”

“Hâm mộ ghen tị quá!”

“Tôi cảm thấy cảnh livestream hôm nay sẽ hot rần rần cho xem!”
 
Chương 411


Chương 411

“…”

Mấy người một đường đi trước, đằng sau cũng ngày càng nhiều người quay phim, chụp ảnh, xem trò vui.

Vào đến thang máy mới có thể cắt bỏ những tầm mắt kia.

Cố Vũ Tùng khoa trương vỗ ngực: “Ôi móa, càng lúc càng căng thẳng, cứ như người đi cầu hôn là tôi ấy.”

“Cái đồ ế chỏng ế trơ như cậu, suy nghĩ nhiều quá rồi đấy!”

Lục Minh Hạo phỉ nhổ Cố Vũ Tùng xong lại liếc bóng mấy người phản chiếu trên vách tường thang máy, chần chừ hỏi: “Có năm người chúng ta thôi có phải không đủ hoành tráng không? Cảm giác không xứng với thân phận và địa vị của lão Tưởng. Với cả đến chỗ không ra gì như bệnh viện cầu hôn có phải không đủ chính thức không?”

Tô Thần Nam nói: “Đã đến tận đây rồi mà cậu còn bàn lùi đấy à?”

Cố Vũ Tùng vội vàng ngăn cản: “Ôi đừng! Thân phận địa vị của anh Hàn làm sao? Anh Hàn là bác sĩ, với cả anh ấy cũng quen chị dâu ở bệnh viện mà, cầu hôn ở bệnh viện càng có nhiều ý nghĩa kỷ niệm chứ sao. Không còn nơi nào tốt hơn đâu…”

Mấy người anh một câu, tôi một lời, suýt nữa thì rùm beng lên.

Tưởng Tử Hàn vuốt ve hộp trang sức trong tay, không nhịn được cười tủm tỉm.

Anh yêu cầu người ta khắc hai chữ ‘HN’ đan xen ở mặt trong nhẫn, là viết tắt tên của Tống Hân Nghiên.

Cô ấy thấy được, chắc sẽ vui đúng không?

‘Ting!”

Thang máy ngừng, cửa từ từ mở ra từ giữa.

Tưởng Tử Hàn đút nhẫn vào túi áo, chỉnh lại cà vạt lần nữa rồi bước ra khỏi thang máy.



Phòng bệnh của Khương Thu Mộc.

Tống Mỹ Như bấm nút ghi âm, thả di động vào túi rồi cứ thế đẩy cửa đi vào.

Tiếng nói chuyện của Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc ngưng bặt.

Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên.

“Cô tới đây làm gì?” Khương Thu Mộc không vui ra mặt, lập tức hạ lệnh trục khách: “Nơi này không chào đón cô, ra ngoài mau!”

Tống Mỹ Như cười mỉa: “Đuổi tôi ra ngoài vội thế làm gì? Chắc không phải làm ra chuyện gì không thể cho người biết đấy chứ?”

Con trà xanh này nữa!

Trước đó cô ả này tác oai tác quái, bọn họ còn chưa tìm cô ta tính sổ đấy, hôm nay lại dám chủ động đến cửa gây sự!

Khương Thu Mộc không nỡ bộc phát tính tình trước mặt Tống Hân Nghiên, lập tức giận bừng bừng hất chăn xuống giường.

Tống Hân Nghiên bị dọa nhảy dựng, vội ấn người trở lại giường bệnh: “Cậu ngoan chút đi, tức giận vì cô ta mà đáng à?”

Khương Thu Mộc nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Tống Mỹ Như: “Bà đây xử xong cô ta rồi nằm viện thêm một tháng cũng đáng!”
 
Chương 412


Chương 412

“Được rồi được rồi, nguôi giận đi!”

Tống Hân Nghiên vội trấn an cô ấy.

Xử lý ả điên Tống Mỹ Như cũng không phải vấn đề gì, nếu hôm nay chỉ có cô và Tống Mỹ Như ở đây thì chắc cô cũng xông lên rồi.

Nhưng người đàn bà xấu xa tên Tống Mỹ Như này làm gì có điểm giới hạn.

Trước kia Khương Thu Mộc vì bị cô liên lụy mà phải chịu Tô Vũ Trúc hãm hại một lần, suýt nữa tạo thành kết quả không cách nào cứu vãn.

Lần này cũng không thể vì cô mà cô ấy bị ả điên Tống Mỹ Như này ghim hận được.

“Ha ha…” Tống Mỹ Như cười rộ lên sung sướng: “Khương Thu Mộc, nhìn xem, Tống Hân Nghiên bây giờ thông minh chưa kìa. Cần gì phải thế? Tôi chỉ đi ngang qua, vừa lúc thấy hai cô trong này, chúng ta không phải bạn bè thì cũng là quen biết cả, cho nên tôi mới vào thăm thôi.”

Cô ta đi tới trước giường bệnh, khoanh hai tay trước ngực, dáng vẻ hả hê khi người khác gặp nạn: “Cô phải học bạn thân của cô đi, xem năng lực bình tĩnh của người ta này. Toàn bộ dân mạng đều biết tin tức cô ta cắm sừng chồng mình rồi, sắp ly hôn chia tay tới nơi mà vẫn còn có thể lạnh nhạt tự nhiên ngồi đây tán gẫu với cô cơ mà.”

Mặt Tống Hân Nghiên âm trầm cực kỳ.

“Cút ngay!” Khương Thu Mộc chỉ vào cửa, giận không thể kìm nén: “Đừng tưởng chị đây ốm đau không làm gì được con bụi đời nhà mày. Chị mà tức lên là chị cho mày nằm trên giường nửa năm không thể tự gánh vác cuộc sống bây giờ đấy!”

Tống Mỹ Như khiêu khích: “Có giỏi thì đến đây. Tưởng tôi sợ cô chắc?”

“Nghiên, đừng có cản tớ!”

Khương Thu Mộc đẩy cánh tay Tống Hân Nghiên đang ngăn mình ra.

Tống Hân Nghiên cau chặt đôi lông mày thanh tú, hai mắt lạnh lùng trừng Tống Mỹ Như, cũng quay sang nói với Khương Thu Mộc: “Được rồi Đầu Gỗ! Tớ còn không tức thì cậu tức cái gì?”

Cô ôm chầm lấy cô bạn tốt, dịu giọng nói: “Không đáng tranh cãi với người như thế đâu.”

Có lẽ là sự bình tĩnh của cô lây cho Khương Thu Mộc, cũng có thể là do câu trấn an của cô có tác dụng.

Tuy rằng ngực Khương Thu Mộc vẫn đang phập phồng không ngừng, lửa giận trong mắt hoàn toàn không thể che giấu, nhưng cũng may không xúc động muốn liều mạng với Tống Mỹ Như nữa.

Một ngày nào đó, cô ấy nhất định phải xử đẹp con ả khốn nạn này!

Tống Mỹ Như không chê chuyện lớn: “Đúng là dạng người ngoại tình có khác… nổi tiếng khắp internet còn có thể ngay thẳng hùng hồn như thế. Nghe cái giọng điệu với thái độ này của cô đi, bình tĩnh ghê chưa. Tống Hân Nghiên, lúc trước cô dùng dáng vẻ thấp hèn này đi tán tỉnh Tưởng Tử Hàn đúng không? Người thông minh như vậy mà lại bị cô dùng sắc mê hoặc. Đáng tiếc, chắc đến giờ anh ấy vẫn không biết cô quyến rũ anh ấy chỉ vì muốn chọc tức tôi với Hoắc Tấn Trung đâu nhỉ?”

Tống Hân Nghiên đang cực lực trấn an Khương Thu Mộc, nghe vậy ngạc nhiên quay đầu.

Cơn giận của Khương Thu Mộc cũng đọng lại.

Hai người kinh ngạc nhìn cô ta.

Tống Mỹ Như đắc ý cười phá lên.

Xem phản ứng của hai người này thì việc này tám, chín phần là thật rồi.

Cô ta tiếp tục: “Chậc chậc, kế hoạch khá lắm. Nếu cô thật sự câu được cậu trẻ của Hoắc Tấn Trung, chắc tôi với anh ấy sẽ bực bội lắm. Nhưng ai ngờ đâu cô lại đi câu nhầm người chứ…”

Sao cô ta lại biết!
 
Chương 413


Chương 413

Khương Thu Mộc nghi hoặc nhìn về phía Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên mờ mịt nhìn lại cô ấy.

Vẻ mặt hai người lập tức trở nên nghiêm trọng.

Khương Thu Mộc giận nghiến răng nghiến lợi, lại cứng rắn đè nén xuống: “Tống Mỹ Như, cô nói linh tinh gì đấy hả? Nói giỏi thế sao không đi xướng đi, không chừng còn kiếm được giải vua bốc phét của năm đấy.”

“Tôi nói dối?”

Tống Mỹ Như ra vẻ kinh ngạc: “Chẳng lẽ đây không phải lời mà chính miệng hai người vừa nói ra à? Ha ha, ra vẻ thần thánh không thể xâm phạm nhưng lại không dám thừa nhận cả lời mình nói, việc mình làm. Tôi thấy sau này hai cô ra ngoài vẫn nên đeo cái khẩu trang vào, đỡ phải mất mặt xấu hổ.”

Khương Thu Mộc nổi trận lôi đình: “Bà mẹ nó, cô nói cái gì đấy hả? Có gan thì nói lại xem nào? Ai mất mặt xấu hổ? Chúng tôi làm thì đã sao hả? Hân Nghiên như vậy gọi là lên nhầm kiệu hoa được chồng như ý. Tưởng Tử Hàn người ta không nói cái gì thì thôi, bà tám nhà cô ở đây ríu rít cái gì! Tôi thấy rõ ràng là cô hâm mộ ghen tị. Hân Nghiên thả thính bừa một người đàn ông là có thể tán được ông lớn. Còn cô hao tâm tổn sức nỗ lực bao nhiêu mới cướp được em rể nhà mình, kết quả là còn chẳng giữ nổi…”

Tống Mỹ Như vuốt di động trên người, khóe môi dần nhếch lên.

“Trước kia đúng là tôi hơi tiếc vì đánh mất anh chồng chưa cưới Hoắc Tấn Trung thật, nhưng giờ ấy à…”

Cô ta nhìn Tống Hân Nghiên: “Chị em ta cũng xem như tám lạng nửa cân với nhau. Nhưng tốt xấu gì tôi còn quang minh chính đại mà cướp, còn chiêu trò của cô thì… đúng là một lời khó nói hết! Tôi rất mong đợi khi Tưởng Tử Hàn biết mình bị cô bỏ như khỉ thì sẽ thế nào đấy. Ha ha ha!”

Tống Mỹ Như đã đạt được mục đích, hoàn toàn không có ý nán lại, chuẩn bị xoay người rời đi.

Vừa ngước đầu lên, bước chân của cô ta lập tức khựng lại.

Ngoài cánh cửa không đóng, Tưởng Tử Hàn tay cầm hoa tươi, mặt mày âm trầm như mưa bão sắp tới.

Mà sau lưng anh, mấy người Cố Vũ Tùng cũng đầy mặt ngạc nhiên, khiếp sợ sững sờ tại chỗ.

Tống Mỹ Như sợ hãi lùi lại mấy bước.

Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc phát hiện vẻ khác thường của cô ta, theo bản năng nhìn ra ngoài cửa, sau đó đồng thời cứng người.

Hai mắt Tưởng Tử Hàn như kết băng, không còn có chút độ ấm.

Anh lạnh lùng nhìn Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên cũng nhìn anh.

Mặt cô tái nhợt, đầu óc trống rỗng, tai ù cả đi như có vô số ong đang vỗ cánh bên tai vậy.

Anh đứng đó bao lâu rồi?

Những lời vừa rồi anh đã nghe được bao nhiêu?

Cô cầu nguyện anh vừa mới tới, cũng không nghe được bao nhiêu.

Nhưng nhìn gương mặt khiếp người của anh, tim cô rơi thẳng xuống vực sâu.

Chắc anh đã… nghe được hết rồi.

Trong ngoài phòng bệnh như bị ấn nút tắt tiếng, hoàn toàn không một tiếng vang.

Mọi người thậm chí đều vô thức nín thở.
 
Chương 414


CHƯƠNG 414

Tống Mỹ Như là người đầu tiên hồi phục tinh thần lại.

Trên mặt cô ta hiện lên vẻ mừng thầm ác độc.

Tới đúng lúc lắm, như vậy thì không cần cô ta hao phí tâm tư để làm cho anh biết nữa.

Tống Mỹ Như vội vàng tiến lên một bước: “Anh… anh Tưởng, những lời Tống Hân Nghiên cùng Khương Thu Mộc vừa nói anh đều nghe được đúng không? Cô ta chính miệng thừa nhận rồi, lúc trước cô ta chủ động quyến rũ anh chính là vì tưởng nhầm anh là cậu trẻ của Hoắc Tấn Trung. Cô ta vốn dĩ không yêu anh, sở dĩ cô ta kết hôn với anh chỉ là vì muốn lợi dụng anh để trả thù em cùng với Hoắc Tấn Trung thôi. Ai ngờ lại quyến rũ sai người…”

“Tưởng Tử Hàn, anh nghe em nói đã…”

Trong lòng Tống Hân Nghiên không hiểu sao lại vô cùng hoảng sợ, vô thức giải thích: “Tuy lúc trước mục đích em chủ động tán tỉnh anh là không trong sáng, nhưng về sau, trong lúc ở chung với nhau, em thật sự bị anh hấp dẫn, muốn ở bên anh.”

Tống Mỹ Như cướp lời: “Đó là bởi vì cô biết anh Tưởng không phải hạng người vô danh.”

Tuy cô ta không biết rõ về thân phận của Tưởng Tử Hàn, nhưng người có thể được làm hội trưởng của hội thương mại thì cũng không phải nhân vật đơn giản gì. Càng không cần phải nói công tử số một Hải Thành Cố Vũ Tùng còn kính cẩn với anh, sai gì làm nấy.

“Anh ấy có thế lực như vậy, nếu không phải thân phận của anh ấy có chỗ đáng cho cô lợi dụng thì cô sẽ chẳng liếc nhìn anh ấy lấy một cái.”

“Cô câm miệng lại!” Tống Hân Nghiên tức giận trừng mắt quát Tống Mỹ Như.

“Người nên câm miệng chính là cô đấy.” Giọng của Tưởng Tử Hàn bình tĩnh như nước lặng, bước vào phòng bệnh.

Cố Vũ Tùng vỗ trán: “Má! Lại là chuyện quái quỷ gì nữa đây…”

Đưa mắt ra hiệu cho Chúc Minh Đức, hai người cùng nhau đi vào phòng bệnh.

Chúc Minh Đức đi thẳng đến chỗ Tống Mỹ Như, hoàn toàn không cho cô ta thời gian phản ứng: “Cô Tống à, đi thôi, tôi đưa cô ra ngoài.”

“Tôi không…”

Lời còn chưa nói xong đã bị Chúc Minh Đức mạnh mẽ che miệng kéo đi.

Cố Vũ Tùng đi đến trước mặt Tống Hân Nghiên cùng Khương Thu Mộc.

Mặt anh ta không cảm xúc nhìn vào mắt Tống Hân Nghiên rồi hất hất đầu với Khương Thu Mộc: “Đây là chuyện giữa vợ chồng bọn họ, một người ngoài như cô tốt nhất là đừng nên can thiệp vào.”

Khương Thu Mộc sợ Tưởng Tử Hàn mất khống chế, Tống Hân Nghiên phải chịu thiệt.

Tuy cô ấy bị dọa không nhẹ, nhưng trái tim lo lắng cho Tống Hân Nghiên đã chiến thắng sự sợ hãi.

Khương Thu Mộc làm như không nhìn thấy Cố Vũ Tùng, lướt qua anh ta nhìn về phía Tưởng Tử Hàn, vội vàng mở miệng giải thích: “Anh Tưởng, việc này thật ra là có hiểu lầm. Mọi chuyện hoàn toàn không phải như Tống Mỹ Như nói đâu. Hân Nghiên…”

“Đi ra ngoài!” Tưởng Tử Hàn lạnh giọng hạ lệnh.

“Anh…” Khương Thu Mộc sợ đến run rẩy, còn đang định nói gì đó.

Cố Vũ Tùng đã mất kiên nhẫn nắm lấy cánh tay của Khương Thu Mộc đưa cô ấy ra ngoài: “Đi thôi, việc của bọn họ, cô không giải quyết được đâu.”

Người ngoài đều bị cưỡng ép đưa đi hết.
 
Chương 415


CHƯƠNG 415

Trong phòng bệnh lấp tức chỉ còn lại Tống Hân Nghiên với Tưởng Tử Hàn.

Cô nhìn chằm chằm bó hoa hồng Tưởng Tử Hàn ôm trong tay, hốc mắt đột nhiên cảm thấy đau xót: “Tưởng Tử Hàn, em xin lỗi, em…”

Tưởng Tử Hàn không còn áp chế sự tức giận nữa, bó hoa hồng đang ôm trong tay cũng rơi xuống đất.

Anh mạnh mẽ tiến lên, bóp chặt cổ của Tống Hân Nghiên.

“Cô làm sao? Nhìn thấy tôi xuất hiện có bất ngờ không? Cô bạn thân của cô tranh thủ được cho cô không ít thời gian đấy, cô đã nghĩ được lý do nào hoàn hảo để lấp liếm chưa?”

Lực trên tay anh rất lớn, Tống Hân Nghiên khó khăn hít thở, bị bóp đến mức không ngừng nôn khan.

Tưởng Tử Hàn càng giận hơn, gân xanh trên thái dương giật liên tục: “Sao thế, lời nói dối bị vạch trần, bây giờ cảm thấy ghê tởm à?”

Nước mắt chua xót rưng rưng trong hốc mắt.

Tống Hân Nghiên dồn sức bẻ tay anh ra, cố hết sức lắc đầu: “Không… Không phải…”

Cô gắng sức há miệng nhưng lại không phát ra được chút âm thanh nào.

Không khí trong phổi dần cạn kiệt, sắc mặt Tống Hân Nghiên từ trắng chuyển sang đỏ.

Cảm giác hít thở không thông làm lực giãy dụa trên tay cô dần dần giảm bớt, đồng tử cũng chậm rãi phóng to lên.

Nhưng cô khóc không phải là vì sợ hãi, mà là sợ vì sắp mất đi… Điều cô lo lắng nhất đã xảy ra, còn xảy ra nhanh như vậy, thảm hại như vậy.

Nhìn người người đàn ông mình yêu vì mình mà tức giận như vậy, lúc này cô chỉ muốn cầu xin anh bóp chết mình luôn đi.

Trong suốt một khoảng thời gian dài, cô chỉ từng nếm trải cảm giác bị người khác làm tổn thương, tuy đã từng tuyệt vọng, nhưng cũng may cô có thể nghĩ thông rồi nhanh chóng thoát ra được.

Nhưng giờ đây, cảm giác khi mình làm tổn thương người khác thật sự không dễ chịu chút nào, còn khó chịu hơn cả bản thân bị tổn thương.

Chỉ là vì, anh ấy là người cô để ý sao?

Nước mắt của Tống Hân Nghiên ào ào rơi xuống.

Tim, quá đau!

Tưởng Tử Hàn tức giận đến mức đỏ bừng mặt. Rõ ràng hận không thể bóp chết người phụ nữ đáng chết này, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cô khó chịu như vậy, dường như thứ bị bóp chặt lại là chính trái tim anh!

Anh nặng nề thở hổn hển, vung tay lên, ném Tống Hân Nghiên đi.

Tống Hân Nghiên bị ném ngã xuống giường bệnh, vừa nôn khan vừa điên cuồng thở dốc, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống.

Khương Thu Mộc ở bên ngoài không nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bệnh, nhưng động tĩnh bên trong lại làm cô ấy run sợ trong lòng.

Cô ấy nắm lấy quần áo của Cố Vũ Tùng: “Cậu Cố, việc này thật sự là có hiểu lầm. Ban đầu tôi là người đưa ra ý kiến ngu ngốc này, xúi giục Hân Nghiên đi tán tỉnh Tưởng Tử Hàn. Là do tôi nhận sai người…”

Cố Vũ Tùng lẳng lặng lạnh nhạt liếc nhìn cô ấy một cái: “Lời giải thích này của cô, tốt nhất là đừng nên nói nữa thì hơn.”

Má nó, một người ngoài như anh ta nghe xong mà còn không nhịn được tức giận.

Lục Minh Hạo cũng vô cùng tức giận, chỉ vào Khương Thu Mộc mắng: “Má, đây là lão Tưởng đấy, gặp phải tôi thì tôi đã sớm khiến cho mấy người chết tám trăm lần!”
 
Chương 416


CHƯƠNG 416

Ngay cả Tô Thần Nam luôn luôn bình tĩnh ít nói cũng phải nặng nề cau mày: “Rốt cuộc các cô lấy đâu ra dũng khí mà dám đi trêu chọc cậu chủ nhà họ Tưởng đứng đầu tứ đại tài phiệt của thủ đô thế?”

Khương Thu Mộc lo lắng đến độ đầu óc rối loạn lung tung hết cả lên. Cái gì cũng muốn nói, rồi lại không nói rõ được gì hết: “Không phải, Hân Nghiên không lừa anh ấy, Hân Nghiên rất yêu rất yêu anh ấy, yêu anh ấy đến thảm luôn rồi…”

“Ha!” Lục Minh Hạo cười mỉa: “Bây giờ nói những lời này có phải đã muộn rồi không?”

Cố Vũ Tùng kéo quần áo trong tay Khương Thu Mộc ra, đẩy cô ấy xuống ghế nghỉ ngơi ở hành lang: “Cô bớt tranh cãi lại đi, nói nhiều sai nhiều! Lời này của cô nếu đặt ở bất cứ một ngày nào trước đó thì chúng tôi đều tin, nhưng lại nói vào lúc này. Cô có biết chúng tôi tới đây làm gì không? Lúc các người đang vô cùng đắc ý tuyên dương bản thân lừa gạt tình cảm người ta, lừa đến mức thần không biết quỷ không hay thì bà mẹ nó, anh Hàn đang ôm một bó hoa hồng mang theo nhẫn cưới nghĩ lời cầu hôn đấy!”

Càng nghĩ càng thấy giận.

Người đứng ngoài xem như anh ta còn cảm thấy khó chịu chứ huống chi là chính người bị lừa gạt.

Anh ấy còn là Tưởng Tử Hàn nữa đấy!

Cố Vũ Tùng bực bội vuốt mặt một cái, lười nói tiếp.

Bây giờ anh ta chỉ lo lắng, sợ anh Hàn dưới cơn giận dữ sẽ giết Tống Hân Nghiên.

Nước mắt của Khương Thu Mộc chảy xuống: “Không phải, tôi… tôi có chứng cứ.”

Cô ấy tìm điện thoại khắp nơi.

Nhưng điện thoại lại bị rơi trong phòng bệnh.

Khương Thu Mộc “vèo” một cái, đứng dậy xong vào trong phòng bệnh.

“Cô điên rồi sao!”

Lục Minh Hạo mất kiên nhẫn dùng tay đẩy cô ấy về.

Khương Thu Mộc vội la lên: “Trong điện thoại của tôi, trong đó có chứng cứ. Tưởng Tử Hàn nghe xong sẽ hiểu thôi, tôi không lừa các anh đâu, Hân Nghiên cũng không lừa anh ấy…”

“Cô ngừng lại đi.” Cố Vũ Tùng thở dài: “Tính tình của anh Hàn ra sao chúng tôi rõ hơn cô nhiều. Bây giờ cô đi vào cho dù có nói cái gì đi nữa cũng chỉ là đổ thêm thêm dầu vào lửa thôi. Tống Hân Nghiên không ngốc, nếu ấy thật sự có lòng thì sẽ không có chuyện không giải thích được hiểu lầm.”

Lúc mấy người Lục Minh Hạo đang bất bình thay cho Tưởng Tử Hàn thì trong phòng bệnh, Tống Hân Nghiên đang khàn khàn giọng nói: “Em thừa nhận, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy anh ở bệnh viện thì đã nhận nhầm anh thành cậu trẻ của Hoắc Tấn Trung. Nhưng mà không lâu sau em đã phát hiện ra bản thân nhận nhầm người.”

“Không bao lâu?”

Tưởng Tử Hàn giận dữ tự mỉa: “Rốt cuộc tôi phải ngu đến mức nào mà lại để cho cô lừa đến tận bây giờ. Biết rõ cô đang nói lời ngon tiếng ngọt, không biết xấu hổ, nhưng khốn nạn là tôi vẫn tin lời của một gái đểu như cô!”

Anh đến gần, căm phẫn nắm lấy cằm Tống Hân Nghiên: “Tưởng Tử Hàn tôi sống gần ba mươi năm, đây là lần đầu tiên bị người ta lừa đến thê thảm thế này! Cái gì mà ánh mắt đầu tiên khi thấy tôi đã bị tôi hấp dẫn, động lòng. Khốn kiếp! Ở trong mắt cô tôi cũng chỉ là công cụ trả thù thôi! Tống Hân Nghiên, cô rất đắc ý đúng không?”

Hai mắt Tống Hân Nghiên đẫm lệ, mờ mịt lắc đầu.

Tưởng Tử Hàn nắm chặt lấy cằm cô, quay mặt cô lại, khóe mắt như muốn nứt ra: “Cô trở mặt với nhà họ Tống là thật, sau khi biết thân phận của tôi thì cố ý dọn ra khỏi nhà họ Tống, tiếp cận tôi, lừa dối tôi. Tống Hân Nghiên, cô nói đi, có phải chuyện cô từng sinh con cũng là lừa tôi đúng không? Bởi vì Minh Trúc không có mẹ, mà cô lại đúng lúc từng sinh con, còn làm mất đứa trẻ, loại thiếu hụt tình mẹ này cũng là thứ Minh Trúc cần nên rất dễ dàng đả động người khác có đúng không! Bảo sao tôi kêu người điều tra ở nước ngoài lâu như vậy mà cũng không tra ra được. Vì để đạt được mục đích mà cô thật đúng là không từ thủ đoạn! Khốn nạn, tôi đúng là thằng ngốc mà, còn đau lòng vì quá khứ của cô, tìm mọi cách xoa dịu nỗi đau cho cô! Tống Hân Nghiên! Cô đáng chết!”
 
Chương 417


CHƯƠNG 417

Nói xong lời cuối cùng, sát khí ngùn ngụt khắp người anh, trong đôi mắt tức giận đến mức đỏ ngầu kia như chứa hàng ngàn con dao!

Cằm Tống Hân Nghiên rất đau, nhưng lại không tránh thoát được.

Nước mắt rơi xuống như chuỗi hạt châu bị đứt, làm ướt mặt cô, cũng làm ướt tay Tưởng Tử Hàn.

“Không phải… Không phải như thế. Em thật sự rất thích Minh Trúc…”

“Câm miệng!”

Tưởng Tử Hàn tức giận tàn sát tứ tung: “Cô cảm thấy tôi sẽ tin những lời này của cô chắc? Tống Hân Nghiên, cô biết cô ghê tởm thể nào không!”

Lời anh nói tựa như con dao đâm mạnh vào trái tim của Tống Hân Nghiên.

Cả người cô dâng trào từng đợt lạnh lẽo, vừa tuyệt vọng lại vừa bất lực.

“Chuyện xảy ra ở nước M, em chỉ nhớ mình từng bị bắt cóc thôi. Còn chuyện từng sinh em bé là do kiểm tra trong bệnh viện mới biết. Những chuyện này anh đều có thể tra được, em có thể nhớ được hoàn toàn dựa vào thuật thôi miên của bác sĩ Cung. Không phải hai anh là bạn sao? Anh có thể hỏi anh ta. Tưởng Tử Hàn, lúc đầu đúng là em có mục đích không trong sáng nhưng sau này em thật sự thích anh, rất thích rất thích……”

Thích đến mức dùng từ “yêu” cũng không thể biểu đạt được hết.

“Ha!” Tưởng Tử Hàn cười mỉa: “Còn may là không phải yêu. Nếu không tôi sẽ cảm thấy cô ngoại trừ ghê tởm ra còn rất ác độc xấu xí nữa. Những cái thích đó của cô là bởi vì thân phận của tôi đúng không! Tôi nói mà. Chỉ bằng chút gia thế như nhà họ Tống của cô, cô chẳng còn gì khác cả, lấy đâu ra dũng khí đối đầu với mẹ tôi, thì ra là có tâm tư muốn đập nồi dìm thuyền! Nếu tôi không có thân phận này, có phải lúc cô phát hiện ra mình nhận sai người sẽ thẳng chân đá tôi đi luôn hay không?”

Tống Hân Nghiên đã không biết phải giải thích như thế nào nữa.

Anh đã từng tin tưởng cô bao nhiêu thì bây giờ lại ghê tởm cô bấy nhiêu!

Những điểm anh từng thích trên người cô bây giờ cũng đều trở thành trò cười, thành lưỡi dao sắc bén anh dùng để phản kích cô.

Cô, đáng đời!

Tưởng Tử Hàn chán ghét buông tay, rút chiếc khăn trang trí ở ngực áo vest ra, lau đi từng ngón tay đã đụng vào cô: “Có thể làm Tưởng Tử Hàn tôi ngã đau như vậy, cô giỏi lắm! Yên tâm, hôm nay tôi sẽ không giết cô đâu, nhưng những nhục nhã cô cho tôi, tôi sẽ trả lại cho cô không thiếu một tấc!”

Chiếc khăn nhẹ nhàng rơi lên người Tống Hân Nghiên, giống như tình cảm và cuộc sống của cô đã bị anh vứt bỏ.

Tống Hân Nghiên hoảng hốt, đầu óc chậm chạp không kịp phản ứng.

Bản năng mạch bảo cô không thể để Tưởng Tử Hàn rời đi được.

Anh đi rồi, sẽ không bao giờ trở về nữa.

Chuẩn bị buông tay và buông tay, một bên là lý trí, còn một bên là tình cảm, nhưng giờ phút này cô không làm được cái nào hết.

Tưởng Tử Hàn xoay người đi.

Tống Hân Nghiên vô thức đứng lên, bắt lấy cánh tay anh: “Tưởng Tử Hàn, anh đừng bỏ em như vậy. Cho dù anh muốn chia tay với em thì cũng bình tĩnh trước mấy ngày đã được không? Cho cả hai chúng ta một chút thời gian…”

Sự tàn nhẫn trên khuôn mặt âm trầm lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn tỏa ra khắp nơi, rút cánh tay ra không chút nể nang, đẩy cô ra ngoài.

Tống Hân Nghiên bị anh đẩy đến mức người lảo đảo, ngã bệt xuống đất.
 
Chương 418


CHƯƠNG 418

Cửa phòng bệnh bị kéo ra rồi đóng sầm lại, mặt Tống Hân Nghiên xám ngắt lại, đôi mắt thẫn thờ ngây dại.

Thì ra, đây mới thật sự là tuyệt vọng.

Tưởng Tử Hàn đột nhiên bước ra.

Những người đang chờ ở bên ngoài lập tức đứng thẳng người, đồng loạt nhìn anh.

Hai mắt Khương Thu Mộc đỏ hoe bước tới: “Tưởng Tử Hàn, Hân Nghiên…”

Nghe được tên của Tống Hân Nghiên, ánh mắt Tưởng Tử Hàn vốn dĩ đã hung ác nham hiểm đột nhiên chứa đầy sát khí, lạnh lùng nhìn cô ấy: “Đừng để tôi nghe thấy cái này tên thêm một lần nào nữa!”

Sau đấy lập tức nhấc chân bỏ đi.

Lục Minh Hạo với Tô Thần Nam nhanh chóng đuổi theo anh.

Khương Thu Mộc còn muốn đuổi theo giải thích: “Không phải, anh nghe tôi nói đã, tôi có chứng cứ chứng minh… Ưm!!!”

Cố Vũ Tùng vội vàng dùng tay ngăn cô ấy lại, duỗi tay che lại cái miệng còn định nói gì đó của Khương Thu Mộc: “Cô vẫn nên nhanh chóng đi xem Tống Hân Nghiên đi. Tôi cảm thấy so với giải thích thì bây giờ cô ấy cần an ủi hơn đấy.”

Tưởng Tử Hàn đã đi xa rồi, Cố Vũ Tùng buông lỏng tay rồi rảo bước đuổi theo.

Khương Thu Mộc không cam lòng giậm chân, chỉ có thể xoay người vào phòng bệnh.

Nhìn thấy Tống Hân Nghiên ngã ngồi trên mặt đất, vành mắt cô ấy nóng lên, nhào qua ôm lấy cô: “Nghiên, tớ xin lỗi, xin lỗi cậu, đều là do tớ sai. Lúc trước tớ không nên ra ý kiến bậy bạ, lại càng không nên chưa biết rõ người ta mà đã xúi giục cậu đi trêu chọc anh ta rồi…”

Tống Hân Nghiên dần dần bình tĩnh lại.

Cô ngừng khóc, che mắt lại, giọng nói nghẹn ngào vỡ vụn: “Không… Không liên quan đến cậu.”

Nức nở xong, cô mới tiếp tục: “Là tớ không đúng, giấy không gói được lửa, tớ không nên ôm lòng cầu may, luôn cho rằng có lẽ anh ấy sẽ bao giờ không biết. Đầu Gỗ, tớ có vô số cơ hội để có thể nói ra, để giải thích rõ ràng. Nhưng tớ lại không làm, là tớ đáng đời!”

Nước mắt tràn ra từ khe hở ngón tay.

Cô thở hổn hển: “Tớ với anh ấy là hai người ở hai thế giới, đoạn cảm tình này vốn dĩ không nên tồn tại, là do tớ cưỡng cầu. Bong bóng ảo tưởng vỡ rồi, cũng nên tỉnh mộng thôi. Thứ không thuộc về mình thì cuối cùng vẫn sẽ mất đi.”

Tống Hân Nghiên buông tay xuống, nhìn lòng bàn tay ướt dầm dề của mình.

Nước mắt vẫn đang chảy dài, khóe môi nhếch lên cười tự mỉa: “Thu Mộc, tuy tớ rất khó chịu, trái tim rất đau, nhưng tớ cũng thấy thở phào nhẹ nhõm. Quả bom hẹn giờ vẫn luôn đè nén trong ngực cuối cùng cũng đã nổ rồi, tớ được giải thoát rồi. Tưởng Tử Hàn anh ấy… xứng đáng có được cô gái khác tốt hơn.”

Vợ của anh ấy nên là một quý cô giàu có môn đăng hộ đối chứ không phải loại người giống cô, đến cả ba mẹ ruột cũng ghét bỏ.

Khương Thu Mộc lại không biết phải an ủi thế nào.

Chỉ có thể ôm chặt lấy cô, cùng cô khóc, cùng cô đau lòng.

Đồng thời, cũng cực kỳ hận Tống Mỹ Như!

Việc ngày hôm nay, nếu không phải cô ta thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác.

Tưởng Tử Hàn sẽ cầu hôn, Tống Hân Nghiên sẽ cảm động. Trước khi đồng ý, cô sẽ có cơ hội chủ động thẳng thắn nói rõ tất cả.
 
Chương 419


CHƯƠNG 419

Có lẽ Tưởng Tử Hàn vẫn sẽ tức giận, nhưng sau khi tức giận xong, chắc chắn sẽ tha thứ.

Nhưng hiện tại… Dùng cách tồi tệ nhất để cho anh biết chân tướng, haiz!

Tống Mỹ Như vẫn không rời khỏi bệnh viện.

Sau khi Chúc Minh Đức đưa cô ta rời khỏi đây, cô ta chỉ có thể không cam lòng núp vào một nơi trước.

Khi mấy người Tưởng Tử Hàn rời đi, cô ta mới bắt đầu trở lại phòng bệnh.

Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Tống Hân Nghiên, cô ta hả giận sảng khoái vô cùng.

“Chậc chậc, quả báo rồi kìa. Tống Hân Nghiên làm nhiều chuyện xấu, cuối cùng cũng gặp phải báo ứng.”

“Tống Mỹ Như!”

Khương Thu Mộc nghiến răng nghiến lợi, buông Tống Hân Nghiên ra, cầm lấy khay đựng trái cây trên tủ đầu giường ném về phía cô ta.

“Ầm!” Khay đựng trái cây đập vào bức tường cạnh cửa.

Trái cây cùng với mảnh sứ rơi vãi khắp nơi.

“A!”

Tống Mỹ Như né tránh, kêu ré lên.

Nhưng mảnh sứ bắn ra vẫn rạch thủng một đường trên quần áo của cô ta.

Trong lòng cô ta vẫn còn sợ hãi, vừa sợ vừa giận, tức giận đến mức mặt xanh mét, cắn răng nói: “Phượng hoàng mất lông còn không bằng gà. Bây giờ chúng mày cũng chỉ có thể phát giận với tao thôi, ra vẻ cái gì thế. Tao đại nhân rộng lượng, không chấp nhặt với mấy con điên chúng mày. Một con rách nát, một con lừa đảo, nồi hỏng đi với vung nát, cặp chị em rách nát chúng mày xứng với nhau lắm!”

Khương Thu Mộc tức lồng lộn lên, đang chuẩn bị ra tay thì Tống Hân Nghiên đã cầm lấy dao gọt hoa quả bên cạnh phi đến.

“A!!!”

Tống Mỹ Như kêu ré lên chạy nhanh ra bên ngoài trốn: “Con điên chết tiệt Tống Hân Nghiên kia, mày chờ đấy cho tao!”

Vừa kêu gào vừa chạy ra ngoài.

Tống Hân Nghiên phi dao gọt hoa quả về phía cô ta: “Bạn tôi là loại người gì không đến phiên chị ở đây nói ra nói vào!”

Tống Mỹ Như sợ đến mức thiếu chút nữa hồn bay phách tán, vẫn may là dao không đâm vào lưng cô ta.

Cô ta thở phào rồi chạy đi thật xa, mãi cho đến khi phát hiện Tống Hân Nghiên không đuổi theo nữa thì mới căm giận dừng lại.

“Tống Hân Nghiên, cứ chờ mà xem! Mày cho rằng mọi chuyện đến đây là kết thúc rồi sao, nằm mơ đi!”

Cô ta lấy điện thoại ra, tìm một dãy số rồi gọi đi: “Trang đầu Hải Thành phải không? Tôi có tin nóng…”

Tống Mỹ Như kể hết chuyện Tống Hân Nghiên trả thù vì Hoắc Tấn Trung thay lòng đổi dạ, rồi lại thả thính nhầm Tưởng Tử Hàn ra.

Đương nhiên là cô ta tách mình ra khỏi chuyện đó.

“Tôi muốn tin tức này trở thành hot search, dùng bao nhiêu tiền cũng không sao cả!”

Cô ta vừa lòng tắt điện thoại, sau đấy căm phẫn tàn độc nhìn về phía phòng bệnh: “Làm Tưởng Tử Hàn mất hết mặt mũi như vậy, có lẽ anh ấy sẽ tức giận đến mức hận không thể giết con khốn Tống Hân Nghiên đấy? Giết mới tốt, loại khốn nạn như mày không xứng đáng sống trên đời này! Ha ha ha ha…”

Tống Mỹ Như bắt đầu tưởng tượng cảnh Tống Hân Nghiên bị chặt thành tám mảnh.

Càng nghĩ càng thấy đắc ý, càng nghĩ càng thấy kích động, cuối cùng điên cuồng phá lên cười.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top