Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 360


Chương 360

Đầu Gỗ nói với cô, cứ coi như ngủ với một tên trai bao cao cấp không cần tiền.

Ngay cả tên đần Hoắc Tấn Trung kia cũng nhắc nhở cô, Tưởng Tử Hàn quá phức tạp…

Hóa ra tất cả mọi người đều biết bọn họ không hợp, chỉ là cô cứ tự lừa mình dối người thôi!

Nhưng cô đã động lòng rồi!

Động lòng thì sẽ đặt trước mặt tấm filter, cho dù Tưởng Tử Hàn chỉ biểu hiện hơi tốt một chút thôi, cũng sẽ được cô phóng đại ra vô hạn, như thể anh cũng thật lòng rung động với cô!

Người yêu trước là hèn mọn, người động lòng là chết!

Cô chiếm hết cả hai thứ luôn.

Tình cảm đơn phương cố gắng thì có thể kiên trì được bao lâu?

Chịu đựng tính xấu của anh cũng không sao, bao dung cho sự kiêu ngạo chết tiệt hay những lần ghen tuông thỉnh thoảng của anh cũng được.

Nhưng như bây giờ, vừa mới xảy ra hiểu lầm là đã có cô gái khác thừa cơ chen vào. Sao cô có thể chịu được?

Tống Hân Nghiên thở dài, vứt những chuyện phiền lòng kia sang một bên, rẽ ngang xe lái đến công ty.

Dùng công việc để đè nén nỗi phiền muộn thật sâu dưới đáy lòng!



Bệnh viện Phổ Nhân.

Tưởng Tử Hàn vừa bước vào bệnh viện, Cố Vũ Tùng đã bỉ ổi đi tới buôn chuyện: “Tâm trạng thế nào?”

Tống Hân Nghiên cũng đã chủ động như thế, một đêm triền miên, hẳn là hai người đã hòa hợp lại chứ hả?

Tưởng Tử Hàn hờ hững liếc nhìn Cố Vũ Tùng, lạnh lùng cầm bệnh án đi lướt qua người anh ta.

Cố Vũ Tùng bị ánh mắt kia làm rùng mình.

Không phải chứ? Như vậy mà cũng không được?

Xem ra lần này Tống Hân Nghiên thật sự đạp phải tấm sắt rồi.

Cố Vũ Tùng không dám sờ lên lông mày nữa, anh ta sờ mũi đuổi theo: “Anh Hàn, ba ngày sau phải phẫu thuật cho mẹ của chủ tịch tỉnh Tiền. Tâm trạng bây giờ của anh… Hay là em lùi buổi phẫu thuật lại nhé?”

Bệnh tình của mẹ chủ tịch tỉnh Tiền rất khó giải quyết, phẫu thuật cũng vô cùng khó khăn. Bây giờ anh ta thật sự lo lắng về trạng thái của Tưởng Tử Hàn.

“Chỉ cần cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa thì không thành vấn đề.”

“Rồi rồi rồi. Không xuất hiện. Em đảm bảo mấy ngày tới sẽ không xuất hiện nữa.”

Cố Vũ Tùng nghe xong, trong lòng thấy yên tâm hơn không ít.

Anh ta không nhịn được xác nhận lại: “Anh chuẩn bị ổn thỏa rồi chứ? Có nắm chắc không? Có áp lực gì không?”

“Không có gì phải áp lực. Trong mắt tôi, tất cả bệnh nhân đều như nhau hết.”

Tưởng Tử Hàn dừng bước nhìn về phía Cố Vũ Tùng: “Đừng đến làm phiền tôi nữa, ai cũng vậy!”

“Không thành vấn đề! Anh cứ yên tâm chuẩn bị phẫu thuật là được!” Cố Vũ Tùng vội vàng gật đầu.

Tưởng Tử Hàn không để ý đến anh ta nữa, lúc rời đi thì lấy điện thoại ra xem.

Tin nhắn giải thích của Tống Hân Nghiên đã sắp thành hàng dài.
 
Chương 361


Chương 361

Ngay cả mấy câu mặt dày mày dạn không biết ngượng cũng dám gửi cho anh nữa, chẳng đứng đắn gì cả.

Gương mặt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn sau khi xem xong tin nhắn thì hòa hoãn hơn nhiều.

“Vài câu giải thích đã muốn cho qua à? Nào có chuyện đơn giản như thế!”

Anh cười khẩy, tắt di động cất đi.

Anh cần ngó lơ cô vài ngày cho cô nhớ kỹ mới được, có thế thì lần sau mới không dám tái phạm nữa.

Vừa lúc mấy ngày này anh cũng muốn tĩnh tâm để chuẩn bị cho ca phẫu thuật.

Ừ, cứ kệ cô ba ngày đi, chờ phẫu thuật xong rồi tính!



Tống Hân Nghiên hủy bỏ đơn đặt hàng của mấy người Dạ Vũ Đình, số sản phẩm công ty vội vàng đuổi thời hạn làm ra nháy mắt hóa thành một đống hàng tồn.

Trên dưới công ty đều ủ rũ ra mặt, khắp nơi bao trùm một luồng khí u ám khó diễn tả thành lời.

Tống Hân Nghiên lập tức điều chỉnh phương án tiêu thụ, đại hạ giá sản phẩm mới, vừa giảm phần trăm bán ra vừa tặng kèm hàng dùng thử.

Vừa mới bắt đầu đẩy mạnh tiêu thụ đã lập tức nhận được lượng lớn hồi quỹ, đơn của khách hàng cũ cũng tăng lên không ngừng.

Các loại đơn đặt trước tại trung tâm thương mại cũng hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của mọi người.

Nhóm hàng đầu tiên xuất xưởng lên kệ, chưa đầy nửa ngày đã bị tranh mua không còn, thậm chí còn không đủ trả hàng đặt trước.

Khương Thu Mộc nhìn hàng dài khách hàng trước quầy đang chờ mua, kích động đến mức hai mắt sáng ngời: “Giàu to rồi, giàu to rồi! Nghiên ơi, đời này tớ chưa bao giờ kiếm được nhiều tiền như thế đâu.”

Tống Hân Nghiên cũng thở phào nhẹ nhõm, kéo khẩu trang dưới cằm lên, che hơn nửa gương mặt: “Vì tương lai cho cậu kiếm được nhiều tiền hơn. Đi thôi, chúng ta phải nghiên cứu thị trường.”

Hai người đeo khẩu trang đi vào trước quầy.

Lô hàng đầu tiên đến đã bị người lấy đi hết, khách hàng xếp ở phía sau không lấy được chút hàng nào, sốt sắng đến mức mặt đỏ tai hồng.

“Chúng tôi cũng là khách đặt trước mà. Chúng tôi còn xếp hàng lâu như thế nữa, đến lượt chúng tôi thì cô lại bảo hết hàng là sao?”

“Đúng vậy, từ lúc các cô mở rộng bán hàng là tôi đã chờ rồi. Giờ này còn bắt người chờ à? Không được, hôm nay cô phải cho tôi hàng đi, điều từ quầy khác tới. Tôi cho các cô phí vận chuyển và điều động hàng.”

Nhân viên tiêu thụ trong quầy cuống cuồng đến sứt đầu mẻ trán.

“Chị ơi, tiệm khác cũng hết hàng rồi. Cửa hàng bọn em là nhiều hàng nhất đấy. Với cả sản phẩm của bọn em đều cố định giá tiêu thụ, chị có muốn thêm tiền bọn em cũng không dám lấy.”

Những người không lấy được hàng cứ thế làm rùm beng lên, chặn đường trong tiệm không chịu đi.

Khương Thu Mộc bắt lấy cô gái kích động nhất hỏi thăm: “Chị ơi, các chị đang mua gì thế? Sao đông người vậy?”

“Sản phẩm dưỡng trắng mới ra mắt của Nghiên Mị.” Cô gái kia chỉ vào quảng cáo sản phẩm mới ở ngay bên cạnh.

Khương Thu Mộc nhìn thoáng qua: “Hàng tốt lắm ạ?”
 
Chương 362


Chương 362

“Chất lượng sản phẩm của Nghiên Mị ở giới dưỡng da vẫn rất đảm bảo. Lần này bọn họ cho ra mắt sản phẩm mới không nhằm đến độ dưỡng da mà chú trọng đề cao độ khỏe mạnh của màu da. Tôi có cô bạn may mắn được dùng thử sản phẩm, mắt thường cũng thấy được làn da ngày càng tốt, ngày càng tươi tắn lên. Ôi trời, dù sao cũng không phải hiệu quả trắng bệch cứng đờ như không thấy ánh mặt trời bình thường, cơ mà nhìn thích lắm. Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì tôi cũng chẳng tin đâu.”

Khương Thu Mộc ra vẻ khiếp sợ: “Thần kỳ thế cơ á?”

“Đương nhiên rồi. Nếu là sản phẩm dưỡng trắng thông thường thì dù bạn tôi có tự thử chăng nữa tôi cũng chẳng tin hẳn. Trong thời gian ngắn mà trắng da bật tông như thế thì chắc chắn có vấn đề. Nhưng nếu là sản phẩm của Nghiên Mị thì chẳng có chuyện ngoài ý muốn đâu. Nói cô biết nhé, tôi chú ý tới người phụ trách khai phá sản phẩm mới của Nghiên Mị lâu lắm rồi. Những sản phẩm trước đó của cô ấy cũng rất tôn trọng tự nhiên, nhưng sản phẩm thật sự làm được thì đây mới là lần đầu tiên. Cho nên tôi tin tưởng sản phẩm này tuyệt đối.”

Khương Thu Mộc không nhịn được nụ cười tươi rạng rỡ sau lớp khẩu trang.

Hai người lại hỏi thăm vài khách hàng khác, nghe được đáp án đều khá thống nhất.

Sau khi rời khỏi cửa hàng chuyên doanh, Khương Thu Mộc huých Tống Hân Nghiên: “Tổng giám đốc Tống, cậu thấy chưa? Ngoại trừ sản phẩm, mọi người cũng có chú ý tới cậu đấy. Quan niệm của cậu đã bắt đầu xâm nhập vào lòng người tiêu dùng rồi. Chúc mừng nhé.”

“Tổng giám đốc Khương, cùng vui cùng vui.”

Tống Hân Nghiên cũng vui vẻ cười rạng rỡ: “Nhưng Đầu Gỗ này. Sản phẩm lần này thiệt cho cậu rồi. Vốn nên sản xuất trong công ty mới của chúng ta mới phải, nhưng thời gian này xảy ra nhiều chuyện quá, Nghiên Mị cũng chịu ảnh hưởng lớn, phải có một sản phẩm mới thật tốt, thật được lòng người tiêu thụ đưa ra thị trường thì mới cải thiện được. Thế nên…”

“Nói ngớ ngẩn gì đấy hả.”

Khương Thu Mộc giả vờ tức giận vỗ vào gáy Tống Hân Nghiên: “Tớ là hạng người ánh mắt thiển cận như thế à? Chị đây đang phóng dây dài câu cá lớn nhé. Thứ tớ muốn là lâu dài, là một sản phẩm có thể chống đỡ cả công ty luôn kìa. Giống ‘Hoa Nhan’ lần trước ấy. Không chỉ có giới làm đẹp ưa chuộng, giới chăm sóc da cũng dùng, đến cả bệnh viện cũng dùng luôn. Nhìn khắp giới làm đẹp này đi, ai có thể sánh được với một công ty biến sản phẩm dưỡng da thành kiệt xuất trong ngành, còn có cả chỗ đứng ở tất cả ngành nghề liên quan chứ?”

“Dạ vâng! Tổng giám đốc Khương nói phải. Xem ra tớ phải tiếp tục nỗ lực, tranh thủ ra nhiều sản phẩm mới hơn nữa!”

Hai người nhìn nhau phá lên cười, cùng rời đi.

Cách đó không xa, Tống Mỹ Như nghiến chặt răng, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

“Tống Hân Nghiên! Khương Thu Mộc! Chúng mày cứ chờ đấy! Những vinh quang này vốn dĩ phải thuộc về tao. Tao sẽ không cho chúng mày tiếp tục đắc ý được đâu!”

Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc vừa đi ra khỏi trung tâm thương mại, Khương Thu Mộc đã khoác tay vào khủy tay Tống Hân Nghiên: “Chuyện vui lớn như vậy là phải chúc mừng nha. Đi thôi, chị mời cưng ăn tiệc mừng.”

“Đúng là đáng chúc mừng, nhưng tớ chẳng có khẩu vị gì đâu.”

Khương Thu Mộc bày ra dáng vẻ thấu tỏ, như đã nhìn thấu hết thảy từ lâu: “Cậu còn chưa đi giải thích với Tưởng Tử Hàn đấy à?”

“Đi rồi, nhưng có người đi vào trước tớ một bước.”

“Đậu má!” Khương Thu Mộc chửi thề: “Sở Thu Khánh à?”

“Ừ.”

Khương Thu Mộc cũng không biết nên an ủi cô bạn thân thế nào mới được.
 
Chương 363


Chương 363

Hai người trầm mặc hồi lâu, cô ấy mới nói: “Việc này phải xem cậu nghĩ như thế nào nữa. Tưởng Tử Hàn ghen chuyện Dạ Vũ Đình cũng không phải vô lý. Chỉ cần không mù thì đều nhìn ra Dạ Vũ Đình có ý với cậu mà. Sau đó cậu còn hợp tác với người ta cơ, đã thế còn bị người khác dùng một cách không chịu nổi như thế bày ra trước mặt Tưởng Tử Hàn. Chỉ cần là đàn ông, chắc chắn sẽ không nhịn được chuyện có sừng mọc trên đầu mình đâu. Đương nhiên, cậu chắc chắn không làm như thế, nhưng vấn đề ở chỗ là có người làm anh ấy hiểu lầm, với cả chính anh ấy suy nghĩ miên man nữa.”

Khương Thu Mộc đồng cảm vỗ vỗ lưng bạn tốt: “Giấu diếm đi trước, lừa gạt theo sau mà. Con người Tưởng Tử Hàn lại kiêu ngạo như vậy, cũng cực kỳ quan tâm cậu nên nổi giận ghen tuông là chuyện thường thôi. Mà người phụ nữ khác muốn nước đục thả câu thì lại càng bình thường.”

Tống Hân Nghiên thở dài: “Nên là tớ đã từ chối hợp tác với Dạ Vũ Đình rồi, thậm chí còn từ chối luôn cả khách anh ta giới thiệu cho tớ nữa. Chuyện tớ làm sai tớ đã nhận sai, nhưng anh ấy không chấp nhận thì tớ có cách nào đâu. Tớ chưa từng ăn nói khép nép như vậy với ai… Anh ấy cũng giỏi thật.”

Khương Thu Mộc thở dài: “Hai người các cậu cứ âm thầm lặng lẽ ghen vì người kia như thế, người kia có biết không hả? Này Nghiên, tớ cũng chẳng hiểu Tưởng Tử Hàn cho lắm, nhưng thoạt nhìn là kiểu người cực lãnh đạm ấy. Nói chung là trừ cậu ra, anh ấy chắc chẳng thèm nhìn mấy cô gái khác đâu. Sở Thu Khánh cùng lắm cũng chỉ là bạn hồi nhỏ của anh ấy thôi. Nếu thật sự có thể nảy sinh tình cảm thì đã tóe lửa từ lâu rồi, nào còn chuyện của cậu nữa. Thế nên việc này hơn nửa là Sở Thu Khánh một bên tình nguyện.”

“Tớ hiểu hết mà. Chỉ là chuyện bọn tớ quen biết rồi kết hôn đều mập mờ. Lại thêm chuyện bây giờ nữa…”

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn trời, tràn đầy cảm giác bất lực: “Tớ chỉ cần nghĩ đến sau này còn phải đối mặt với vô số ‘Sở Thu Khánh’, ‘Trương Thu Khánh’, ‘Lý Thu Khánh’ thôi là đã cảm thấy mệt lắm rồi.”

“Nghĩa là cậu muốn từ bỏ, muốn ly hôn à?”

Tống Hân Nghiên bỗng sửng sốt, trong đầu hỗn loạn rối bời.

Khương Thu Mộc còn gì không rõ nữa: “Trước khi hiểu rõ ràng thì đừng có nghĩ vẩn vơ. Cậu Cố nói Tưởng Tử Hàn có một ca phẫu thuật rất quan trọng, chắc mấy ngày này bận lắm. Cậu không nhất thiết phải nghĩ những chuyện xa vời quá làm gì. Dành hai ngày này chỉnh đốn tốt cảm xúc của bản thân mình trước. Muốn chia tay hay hợp lại thì phải xác định rõ ràng. Nhưng mà theo tớ thấy thì dù là chia hay hợp cậu cũng đừng lên tiếng, dù sao cậu đuối lý trước mà. Hơn nữa con người Tưởng Tử Hàn cũng không giống kiểu bị cậu cắm sừng còn dễ dàng thả cậu rời đi đâu. Em gái thân mến, tự cầu nhiều phúc đi.”

Tống Hân Nghiên nguýt mắt lườm cô ấy.

Cô lại biết ơn cô ấy quá cơ!

Bị bạn thân phân tích như vậy, ngay cả dũng khí cầu xin làm lành lại của cô cũng tiêu biến hết sạch rồi!



Tưởng Tử Hàn vẫn không về nhà.

Tống Hân Nghiên không thể thản nhiên đối mặt với ánh mắt lo lắng của chị Đinh, vừa về đến nhà đã chui tọt vào phòng.

Lăn qua lộn lại hồi lâu mới ngủ được, lại bị một trận tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức.

Cô mơ màng nhận máy: “Tổng giám đốc Tống, chuyện lớn rồi, nhà xưởng bị cháy!”

Cơn buồn ngủ của Tống Hân Nghiên lập tức bị dọa bay.

Cô ngồi phắt dậy khỏi giường, chân trần xông ra ngoài.

Hiện tại là thời gian nóng nhất mùa hè, lửa lớn bùng lên, hoàn toàn không cách nào khống chế.

Khi Tống Hân Nghiên đuổi tới nhà xưởng, trên dưới cả xưởng cháy đỏ hừng hực, ánh lửa nhuốm hồng nửa vòm trời.

Tro bụi đen đặc phóng lên cao, xông thẳng màn đêm xanh thẳm.
 
Chương 364


Chương 364

Tro bụi bốc lên mùi cháy khét gay mũi, sóng nhiệt cuồn cuộn, cách mấy mét cũng cảm thấy bỏng rát

113, 114, 115 rú còi inh ỏi, gọi tỉnh cả nửa thành phố.

Cảnh sát chăng dây cách ly từ thật xa.

Tống Hân Nghiên bị cảnh sát ngăn lại: “Mời cô đi cho, không được phép tới gần nơi này.”

Mặt cô tái nhợt, chân nhẹ bẫng như giẫm lên bông: “Đó là xưởng của tôi!”

Cảnh sát nghe vậy mới không ngăn người nữa.

Xuyên qua tầng cảnh giới đầu tiên, Tống Hân Nghiên thấy được nhân viên cứu hỏa bận rộn bên trong và cả những công nhân vội vàng chạy từ xưởng ra.

Người phụ trách xưởng mặt mày lấm lem không nhìn ra vẻ mặt ban đầu nữa, nhào tới bên này gào khóc: “Trời đất hanh khô, cũng không hiểu sao tự nhiên lại cháy. Bên trong đều là nguyên liệu hóa chất và bao bì đóng gói, rất dễ bắt lửa. Lửa vừa dâng lên là nửa cái xưởng đều cháy.”

Hai chân Tống Hân Nghiên như nhũn ra, bắt lấy ống tay áo người phụ trách, vội vàng hỏi: “Người thì sao? Công nhân đâu cả rồi?”

Mấy người công nhân chạy ra tới lúc này đều khóc lóc sống sót sau tai nạn: “Bên phòng kho không có ai. Khi chúng tôi phát hiện ra, thấy không dập lửa được thì lập tức chạy thoát.”

Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng thở phào một hơi, suýt nữa ngã ngồi xuống.

Chỉ cần người không sao, những thứ khác đều là chuyện nhỏ thôi.

Người phụ trách xưởng ngồi xổm xuống bên cạnh cô, cào cào mái tóc cháy xém.

Ông ta đỏ mắt nhìn lửa lớn hừng hực bao trùm nhà xưởng, giọng nói khàn khàn: “Tổng giám đốc Tống, hai ngày trước chúng tôi vừa tra xét phương tiện phòng cháy, tuyệt đối không thành vấn đề. Mỗi ngày đầu giờ làm và sau khi tan tầm, nhà xưởng cũng nghiêm khắc tuân thủ quy định làm việc. Lửa lớn tới quá bất ngờ, tôi đã hỏi mọi người rồi, mọi người đều nói không biết nguyên nhân lửa cháy.”

Đầu óc rối bời của Tống Hân Nghiên cuối cùng cũng dần dần vận chuyển bình thường.

Cô nhìn một vòng công nhân vây quanh bọn họ, khàn giọng nói với người phụ trách: “Đừng khóc ở chỗ này, công nhân còn đang nhìn đấy. Ông là chỗ dựa của bọn họ. Chỉ cần người không sao là chúng ta đều có thể bắt đầu lại. Mau đi đặt khách sạn để công nhân chỉnh đốn nghỉ ngơi trước. Bên này giao cho cảnh sát và đội phòng cháy. Mọi chuyện chờ dập lửa xong đã rồi hẵng nói.”

“Được.” Người phụ trách quệt mắt, đứng lên đi bố trí.

Công nhân đều giải tán.

Tống Hân Nghiên đứng trên khoảng đất trống, chết lặng nhìn cơn hỏa hoạn dần nhỏ xuống, cũng nhìn nhà xưởng mới hôm qua còn khí thế ngất trời giờ đã biến thành một mảnh phế tích.

Đây là xưởng lớn nhất trong số ba nhà xưởng mà cô sở hữu.

70% hàng đều xuất từ bên này.

Giờ tất thảy đều hóa thành tro bụi chỉ trong một sớm.

Lời sáng nay cô vừa hứa với quầy chuyên doanh rằng mấy hôm nữa sẽ giao hai lượt hàng cũng không thể thực hiện được.

Cô không có thời gian bi thương, cần phải nhanh chóng nghĩ cách bù lại.



Tới hừng đông, cuối cùng ngọn lửa cũng hoàn toàn bị dập tắt.

Bên cứu hỏa bận rộn cả đêm rút khỏi, cảnh sát cũng đổi một nhóm khác tới nhận ca điều tra.
 
Chương 365


Chương 365

Các công nhân tới khách sạn nhưng cũng chẳng an lòng nghỉ ngơi được, đều quay lại ngoài nhà xưởng từ sáng sớm.

Mọi người trầm mặc nhìn nhà xưởng trước mắt.

Nhà kho cháy sạch không dư chút cặn, ngoại trừ một đống máy móc không thể đốt thành tro, cả xưởng đều đã không nhìn ra nguyên hình.

Tống Hân Nghiên nhắm nghiền đôi mắt chua xót, bước vào giữa tro bụi.

Có cảnh sát tìm đến: “Cô Tống, nhà xưởng sau khi gặp hỏa hoạn không an toàn đâu. Cô về trước đi, chúng tôi đang điều tra nguyên nhân cháy rồi, cần chút thời gian. Cô dặn nhân công giải quyết hậu quả bên mình tạm thời không được phá hỏng hiện trường nhé.”

Tống Hân Nghiên gật đầu.

Những công nhân không biết làm sao cho phải, chỉ mờ mịt nhìn Tống Hân Nghiên.

“Tổng giám đốc Tống, chúng tôi…”

Tống Hân Nghiên khôi phục tinh thần: “Mọi người về khách sạn sửa soạn chút đi, lát nữa sẽ có người tới đón, đưa mọi người đến nhà xưởng khác làm tạm một thời gian. Còn nơi này… đến lúc đó rồi nói sau.”

Các công nhân an tâm hẳn.

Tống Hân Nghiên quay sang người phụ trách: “Trấn an bọn họ cho tốt, chia người ra, bảo bọn họ cứ chuyên tâm làm việc là được. Tuy bên này đã hỏng, nhưng chúng ta không thể kéo dài đơn đặt hàng được, nhất định phải giao đúng hạn.”

Nghĩ một lát, cô lại nói: “Từ hôm nay trở đi, toàn bộ công nhân chia làm hai nhóm thay phiên lên ca. Chỉ cần máy móc chịu được thì sản xuất 24 giờ không gián đoạn, đảm bảo hậu cần. Đi nói với mọi người một tiếng, trước hết vất vả một thời gian đã, chờ giao xong đơn đặt hàng trong tay hẵng nghỉ ngơi thoải mái.”

“Được.”



Sáng sớm, tin nhà xưởng cháy đã lên hot search, lúc này không ai là chưa nghe nói tới.

Tống Hân Nghiên vừa bước chân vào công ty đã cảm nhận được một luồng áp lực đặc quánh.

Cô thức cả đêm, trên người ám khói và dính đầy tro bụi, mặt cũng bẩn thỉu vô cùng, trông như vừa lăn lộn một vòng trong trại tị nạn bước ra vậy.

Vừa vào tới cửa, cô đã nghênh đón ánh mắt hoặc khiếp sợ hoặc lo lắng của nhân viên trong công ty.

Tống Hân Nghiên vừa mệt lại buồn ngủ, quần áo còn chẳng buồn thay chứ đừng nói là trấn an tâm trạng của người trong công ty.

Tống Hân Nghiên vừa vào tới văn phòng, Tô Diễm An đã khẩn trương theo sát.

“Tổng giám đốc Tống, từ lúc bắt đầu giờ làm, điện thoại công ty đã bị người ta gọi không ngừng. Bên đối tác đều hỏi có thể giao sản phẩm đúng hạn không? Tất cả đều khóc lóc kể lể bọn họ đã thực hiện kế hoạch đưa ra thị trường từ lâu lắm rồi, cũng đầu tư một khoản tài chính lớn làm marketing… Giờ nhà xưởng bất ngờ cháy, hàng của bọn họ phải làm sao bây giờ…”

Còn đang báo cáo, điện thoại trong văn phòng Tống Hân Nghiên đã vang lên.

Tô Diễm An vội nhận máy: “Xin chào, đây là điện thoại văn phòng tổng giám đốc.”

“Thư ký Tô, dưới lầu có rất nhiều khách hàng chạy tới, đều ồn ào đòi gặp tổng giám đốc Tống.”

Văn phòng rất an tĩnh, tiếng điện thoại cũng không nhỏ, Tống Hân Nghiên nghe được rõ mồn một.
 
Chương 366


Chương 366

Cô ngồi xuống ghế làm việc rồi ổn định cảm xúc, nhận lấy điện thoại: “Đưa người tới phòng họp, tôi tới bây giờ đây.”

Cô cúp máy, cũng không kịp rửa mặt chải đầu gì cả, chỉ thoáng chỉnh lý lại đầu tóc và quần áo rồi tới thẳng phòng họp.

Tống Hân Nghiên vừa bước vào họp, mấy đối tác lập tức đứng cả dậy.

“Tổng giám đốc Tống, chúng tôi biết nhà xưởng cháy khiến cô tổn thất nghiêm trọng. Chúng tôi cũng chẳng muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đâu. Nhưng giai đoạn trước đầu tư vào quá nhiều, nếu hiện tại không lấy được hàng…”

“Đúng vậy, cho dù thế nào cô cũng phải cho chúng tôi lời giải thích chứ hả? Giờ chúng tôi nên làm gì đây?”

“Chúng tôi đã cam đoan với khách hàng của mình rồi. Hàng của tôi chậm một ngày cũng không được đâu!”

“…”

Tống Hân Nghiên chống hai tay lên mép bàn, trầm mặc lắng nghe, mãi cho tới khi bọn họ mồm năm miệng mười xong rồi mới lên tiếng: “Nói xong rồi à?”

Không ai nói gì nữa.

Tống Hân Nghiên chậm rãi thở ra một hơi, đứng thẳng lên: “Tôi hiểu lo lắng của mọi người. Nhưng giờ chuyện xưởng sản xuất của chúng tôi cháy cũng là thật. Giờ tổn thất còn chưa thể đo lường, mọi người muốn lời giải thích thì tôi cũng không cách nào làm được. Tôi chỉ có thể cam đoan cố gắng cung ứng đơn đặt hàng đúng hạn cho mọi người. Tôi đã thông báo hai xưởng còn lại tăng ca để thêm giờ sản xuất rồi. Đến lúc đó sẽ giao cho mọi người một phần trước, gắng sức thoả mãn đơn hàng cho những khách gấp nhất của mọi người. Còn về phần hàng hóa sau đó, cũng xin mọi người hiểu cho tôi, bao dung cho tôi chút thời gian, để tôi nghĩ cách khắc phục.”

Cô nhìn mọi người xung quanh một lượt: “Chúng ta đều là đối tác lâu năm rồi, chờ chuyện này qua, tôi sẽ không quên phần bồi thường tổn thất nên có cho mọi người đâu.”

Tuy rằng mấy người này thật sự tới vì đơn hàng và khoản bồi thường, nhưng bị Tống Hân Nghiên nói trắng ra như thế vẫn có hơi xấu hổ.

Nhưng ai chẳng là cáo già lăn lộn trên thương trường nhiều năm chứ, ai lại để chút xấu hổ này trong lòng.

Mấy người ồn ào nhất vừa rồi lập tức thay đổi thái độ: “Chúng tôi đương nhiên tin lời tổng giám đốc Tống. Nhưng chúng ta trên thương trường thì nói chuyện thương trường thôi, tổng giám đốc Tống đừng trách chúng tôi vừa rồi kích động quá.”

“Đúng vậy, chúng tôi không so được với Tống Thị, quy mô lớn sản nghiệp lớn. Chỉ cần chúng tôi sơ sẩy chút thôi là không tài nào ngóc đầu lên nổi. Chi mong tổng giám đốc Tống hiểu cho.”

Có người khác nghi ngờ chất vấn: “Sản phẩm này của tổng giám đốc Tống vừa đẩy mạnh tiêu thụ đã bán hết, chắc phải có phương án xử lý tình huống này từ sớm chứ? Còn nữa, tôi nghe nói cô mới hủy bỏ vài đơn đặt hàng lớn, hàng dự trữ của cô chắc cũng không dùng tới, chi bằng phân cho chúng tôi dùng trước.”

Lửa giận Tống Hân Nghiên đè nén từ tối qua tới giờ lặp tức dâng từ gan bàn chân lên tới đỉnh đầu.

Cô phẫn nộ lạnh lùng đáp trả: “Có hàng dự trữ chứ, ở ngay trong xưởng bị cháy tối qua đấy. Tổng giám đốc Hoàng lấy không?”

Tổng giám đốc Hoàng bị chặn họng không xuống nước được.

Giọng Tống Hân Nghiên không tự chủ mà cất cao mấy độ: “Mẹ kiếp, nếu tôi biết trước hàng của mình sẽ bị cháy hết thì còn cần ông nhắc nhở tôi tới phân chia à? Còn để các người khiến tôi không có lấy thời gian thay quần áo à!”
 
Chương 367


Chương 367

Đều là đối tác bắt tay lâu năm, xảy ra chuyện còn chẳng vươn tay giúp đỡ chút nào thì thôi đi, còn đồng loạt tới bỏ đá xuống giếng!

Thế này mà là trên thương trường nói chuyện thương trường á!

Phải gọi là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của mới đúng nhé!

Tống Hân Nghiên vừa tức giận lại vừa thất vọng, đáy lòng lạnh toát.

Sắc mặt của mọi người ở đây đều khó coi.

Tô Diễm An thấy không ổn, vội xông lên, vừa ngăn cản Tống Hân Nghiên vừa giải thích: “Xin lỗi các sếp. Từ lúc biết tin nhà xưởng bị cháy, tổng giám đốc Tống của chúng tôi vẫn luôn túc trực ở bên nhà xưởng, lửa vừa dập đã vội vàng đến công ty, một đêm không ngủ, ngay cả ngụm nước cũng chưa uống nữa. Vừa mệt vừa buồn ngủ nên có hơi nóng giận, mong mọi người thứ lỗi cho. Tôi sẽ gọi người tới tính toán cho mọi người xem số lượng hàng khẩn cấp thế nào trước, rồi nghĩ cách bố trí số lượng hàng khẩn cấp nhất cho mọi người, sau đó… chỉ có thể từ từ tính tiếp thôi ạ.”

Cô ấy nhanh chóng nói xong, nhân lúc làn sóng phẫn nộ khác của Tống Hân Nghiên còn chưa dâng lên, vừa kéo vừa đỡ người về văn phòng.

Trở lại văn phòng, tinh thần Tống Hân Nghiên miễn cưỡng chống đỡ đã lập tức suy sụp.

Cô thất thần ngồi phịch trên ghế làm việc, ngơ ngác nhìn mặt bàn, mãi một lúc lâu cũng chưa tỉnh táo lại được.

Tô Diễm An chạy vào phòng nghỉ của cô tìm quần áo để cô thay, cũng xả nước nóng: “Tổng giám đốc Tống, đi rửa mặt nghỉ ngơi trước một chút đi, nếu cô ngã quỵ thì cả công ty cũng xong mất.”

Tống Hân Nghiên hít vào một hơi, chết lặng theo sát Tô Diễm An vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa xong ra ngoài.

Tô Diễm An đã dọn xong bữa sáng ở khu nghỉ ngơi của văn phòng.

Tống Hân Nghiên không muốn ăn gì cả, nhưng vẫn ngồi xuống.

Đang chuẩn bị ăn, Khương Thu Mộc thở hổn hển chạy xộc vào: “Chuyện lớn như thế sao cậu không nói với tớ một tiếng?”

Nếu không phải sáng nay xem tin tức thì cô ấy còn không biết đâu.

Tô Diễm An đóng cửa lui ra ngoài.

Tống Hân Nghiên quấy cháo: “Đến giờ đầu óc tớ vẫn còn hỗn loạn như hồ dán đây, nào nhớ đến việc nói cho cậu.”

“Thế cậu cũng không nói cho Tưởng Tử Hàn à?”

Động tác của Tống Hân Nghiên hơi khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn cô bạn thân: “Đầu Gỗ, tớ không muốn, cũng không thể chuyện gì cũng tìm anh ấy, ỷ lại anh ấy được.”

“Nhưng giờ xưởng cháy rồi, dù là không đốt sạch thì trong thời gian ngắn cũng không cách nào tiếp tục đầu tư sản xuất. Thành phẩm và nguyên vật liệu tổn thất tạm chưa tính, đến ngày giao hàng chúng ta lại không lấy ra được nhiều sản phẩm như vậy thì phải làm thế nào!”

Tống Hân Nghiên bị hỏi cứng khựng người lại.

Cô mím chặt môi: “Kiểu gì chẳng có cách chứ. Trước khi quen biết Tưởng Tử Hàn, những lúc xảy ra chuyện vẫn là tự tớ gánh vác cơ mà? Trước kia vượt qua thế nào, lần này tớ cũng có thể vượt qua như vậy!”

Khương Thu Mộc nhìn quầng thâm mắt của cô, đau lòng không biết nên nói cái gì cho phải.

Cô ấy rầu rĩ: “Tớ biết cậu có thể giải quyết, nhưng không phải vì lo lắng cho cậu à? Nghiên này, thời điểm thích hợp thì nên yếu đuối một chút, quá mức kiên cường… sẽ khiến người ta đau lòng đấy. Hiểu không?”
 
Chương 368


Chương 368

Tống Hân Nghiên cười trấn an cô ấy: “Tớ biết. Nhưng tạm thời đừng nói việc này cho Tưởng Tử Hàn. Hôm nay anh ấy có ca giải phẫu rất quan trọng, tớ không thể quấy nhiễu anh ấy, khiến anh ấy phân tâm được.”

“Việc này lên tin tức rồi, bảo anh ấy không biết cũng khó.”

Tống Hân Nghiên giơ di động lên: “Tớ gửi tin nhắn cho cậu Cố rồi, bảo bên kia cũng tạm thời lừa dối cho qua, chờ sau khi kết thúc ca mổ rồi hẵng nói.”

Khương Thu Mộc ghen tỵ: “Cậu đúng là chị em tốt tuyệt thế của tớ đấy nhỉ. Chuyện lớn như vậy không nhớ gọi điện nói với tớ nhưng lại nhớ gọi cho Cố Vũ Tùng nhắc nhở người ta đừng để ông xã cậu biết bên này gặp chuyện, sợ ảnh hưởng tới ca phẫu thuật của anh ấy…”

“Cậu là chanh tinh biến hình đấy à?”

Khương Thu Mộc thở dài, dang rộng hai tay ôm chặt lấy Tống Hân Nghiên: “Đúng vậy. Còn không phải do cậu bức thành tinh à? Cô nàng ngốc này, đừng cứ lúc nào cũng tự mình chống đỡ. Còn người luôn có lúc không thể gánh vác mà.”

“Ừ. Không chống đỡ một mình. Có cậu đây rồi mà.”

“Nói cũng đúng.” Khương Thu Mộc đắc ý vênh cằm: “Ăn nhanh lên. Cậu ăn xong định nghỉ ngơi trước hay định làm gì?”

Tống Hân Nghiên nghĩ một lát: “Không có thời gian nghỉ ngơi, phải đi tìm nhà xưởng lớn trước đã. Cho dù hai xưởng còn lại tăng ca thêm giờ cũng không thể xuất hàng đúng hạn được. Càng nhanh chóng tìm được nhà xưởng thì càng đỡ khoản bồi thường.”

“Ừ, tớ đi với cậu.”

Tống Hân Nghiên không lòng dạ nào mà ăn uống, nhưng vẫn húp chút cháo lấp dạ dày.

Khương Thu Mộc ôm một đống tài liệu ngồi bên cạnh xem.

Tống Hân Nghiên ăn xong, đẩy bát qua một bên: “Đi thôi!”

Cô vừa đứng lên, đầu óc chợt choáng váng, cả năm giác quan bỗng chốc như hoàn toàn mất cảm giác.

Cô lảo đảo.

“Sao thế?” Khương Thu Mộc vứt bỏ tài liệu trong tay, nhanh chân đỡ cô ngồi lại sô pha, lo lắng hỏi: “Cậu ốm à? Khó chịu chỗ nào? Chúng ta đi bệnh viện nhé!”

Tống Hân Nghiên hoãn vài giây, cảm giác chóng mặt hoa mắt mới dần biến mất.

Ánh mắt vô định chậm rãi hồi lại, thấy rõ Khương Thu Mộc lo lắng sốt ruột bên cạnh.

Hai tai vừa rồi ù đi cũng nghe được lời quan tâm vội vàng của cô bạn tốt.

Mặt Tống Hân Nghiên tái nhợt, lắc đầu nói: “Tớ không sao. Chắc hạ đường huyết thôi, mấy ngày nay bận quá, không nghỉ ngơi tốt…”

“Hạ đường huyết gì mà hạ đường huyết? Chỗ cháo cậu vừa ăn vào bụng chó rồi à?” Khương Thu Mộc lo lắng đến mức muốn chửi người.

Tống Hân Nghiên cười khẽ: “Bụng chứ có phải máy đâu mà đòi cho đồ ăn vào là xong ngay, cũng cần thời gian hấp thu chứ. Tớ không sao thật mà, chắc tại dạo này căng thẳng quá, hôm qua còn không ngủ tí nào…”

Khương Thu Mộc đau lòng vô cùng: “Cậu cứ thế mãi cũng không được đâu. Hay thế này đi, tới chiều hẵng đi tìm xưởng, sáng nay cậu nghỉ tạm đã.”

“Không cần.” Tống Hân Nghiên cúi người nhặt số tài liệu cô ấy vừa làm rơi xuống.

Bởi vì chuyện vừa rồi nên cô không dám đứng lên nhanh quá, chỉ từ tốn đứng dậy: “Chờ lát nữa cậu lái xe, tớ ngồi trên xe chợp mắt là được. Giờ với tớ nhanh hơn một giây thôi cũng có thể giảm bớt số tiền lỗ và danh dự tổn thất. Đi thôi.”
 
Chương 369


Chương 369

Khương Thu Mộc chẳng thể khuyên nổi, đành phải đi theo cô ra ngoài.

Bệnh viện Phổ Nhân.

Phòng chuẩn bị phẫu thuật.

Trợ lý ca mổ đang giúp Tưởng Tử Hàn mặc đồ khử trùng.

Tâm thần Cố Vũ Tùng có chút không yên: “Anh Hàn, anh không vấn đề gì chứ?”

“Cậu muốn nói tới vấn đề gì?”

Đáy mắt Cố Vũ Tùng thoáng động, cười khì khì: “Thì là… muốn hỏi xem anh có tự tin không?”

Tưởng Tử Hàn khinh bỉ lườm anh ta: “Cậu bị ốm hay mãn kinh sớm đấy? Càng ngày phong thái càng giống hình tượng mấy thím trung niên rồi đấy.”

Cố Vũ Tùng cười gượng, trong lòng lại thoáng thở phào một hơi.

Vẫn độc mồm như thế, chắc chưa thấy tin tức rồi nhỉ?

Xem ra cãi nhau với Tống Hân Nghiên cũng không phải không có lợi, ít nhất thì thời gian vẫn luôn tắt máy!

Cố Vũ Tùng bắt đầu thao thao bất tuyệt, đủ chuyện trên trời dưới đất: “Thì em lo lắng thôi mà. Cuộc phẫu thuật này vô cùng khó khăn, còn là mẹ của chủ tịch tỉnh nữa chứ. Đáng thương cho cái bệnh viện quèn này của em, muốn an tâm tiếp tục phát triển ở đây thì không thể đắc tội lãnh đạo được. Anh nghe có đúng không?”

Đáp lại anh ta là bóng lưng không chút lưu luyến của Tưởng Tử Hàn hướng thẳng về phòng phẫu thuật.

Cửa phòng phẫu thuật đóng lại.

Cố Vũ Tùng thở phào một hơi, lập tức ra ngoài tìm Chúc Minh Đức.

“Sếp của anh còn chưa biết chuyện bên chỗ mợ chủ anh đâu. Anh mau đi điều tra xem tình hình bên kia thế nào đi. Nếu gặp khó khăn thì lập tức liên hệ với tôi để tôi giải quyết. Đừng làm ảnh hướng tới sếp anh làm phẫu thuật.”

Chúc Minh Đức nghiêm túc nói: “Đã tra ra rồi. Vừa nhận được tin tức, nhà xưởng hoàn toàn báo hỏng, nguyên vật liệu và thành phẩm tổn thất nghiêm trọng, cũng may không có thương vong. Cảnh sát đã tiến hành điều tra nguyên nhân hỏa hoạn, tạm thời không có manh mối. Hiện giờ phiền toái duy nhất chắc là sắp tới ngày giao hàng nhưng lại không có hàng để giao.”

“Tổn thất bao nhiêu?”

“Không rõ, tạm thời chưa tính toán ra được. Nhưng có tới 70% hàng của bọn họ xuất phát từ nhà xưởng đó, tổn thất chắc chắn không ít. Nghe nói mợ chủ và cô Khương đã ra ngoài tìm xưởng gia công cỡ lớn.”

Cố Vũ Tùng lấy di động ra, nhanh chóng lật tìm danh bạ điện thoại: “Mợ chủ nhà anh làm việc quyết đoán thật. Tôi sẽ nghĩ cách tìm xưởng gia công, anh lập tức đi thăm dò xem tài chính của cô ấy có gặp khó khăn không, cả nguyên vật liệu nữa. Cần bổ sung nhiều như vậy ngay lập tức chắc chắn sẽ không dễ. Đám cháu trai Hải Thành này giỏi nhất là ép giá!”

Chúc Minh Đức lạnh lùng nói: “Bọn họ dám!”

Cố Vũ Tùng chắt lưỡi.

Không hổ là người do anh Hàn nhà mình dẫn dắt.

Quả khí thế này giống thật sự!
 
Chương 370


Chương 370



Bên kia.

Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc bước vào một xưởng từng có hợp tác.

So với những xưởng khác, xưởng này quy mô lớn nhất, dây chuyền sản xuất và vấn đề vệ sinh đều tương đối khiến Tống Hân Nghiên vừa lòng.

Khuyết điểm duy nhất là xưởng này làm ăn tốt quá, khá là bận rộn!

Sau khi nghe xong yêu cầu của Tống Hân Nghiên, người phụ trách của đối phương lộ vẻ khó xử: “Giám đốc Tống, chúng ta cũng là người quen với nhau cả, tôi không nói vòng vo với cô nữa nhé. Không phải tôi không muốn giúp cô, mà là số lượng cô muốn lớn quá, thời gian lại gấp rút. Dù chúng tôi có lòng cũng không giúp được đâu.”

“Tổng giám đốc Hồ, giá cả không thành vấn đề.”

“Giám đốc Tống, lão Hồ tôi là ai cô còn không hiểu à. Thực sự không phải vấn đề giá cả, mà là năng lực sản xuất của chúng tôi có hạn thôi, không thể xuất hàng đúng thời gian được…”

Đang nói, điện thoại của tổng giám đốc Hồ chợt vang lên.

Ông ta nói một câu xin lỗi, sau đó đứng dậy qua bàn làm việc nhận điện thoại.

Khương Thu Mộc tức giận ra mặt, đè thấp giọng nói: “Lão họ Hồ này cố ý. Nghe thấy tăng giá một cái là hai mắt sáng rỡ như sao, tưởng bọn mình mù hay thế nào!”

Tống Hân Nghiên trấn an vỗ vỗ cánh tay cô ấy: “Bây giờ là chúng ta cầu xin người ta.”

Đối phương không động tâm chỉ có thể chứng minh tiền cho không đủ.

Cô nhanh chóng thầm tính toán xem còn có thể nhượng ra bao nhiêu lợi nhuận cho xưởng gia công.

Tổng giám đốc Hồ quay lại, Tống Hân Nghiên vừa định tăng giá thêm một chút đã nghe ông ta nói: “Ôi trời, để giám đốc Tống đợi lâu rồi. Vừa rồi tôi đã đề đơn xin giúp cô với lãnh đạo bên trên, cấp trên đồng ý hoãn sản xuất các sản phẩm khác, ưu tiên sản xuất cho cô trước rồi.”

Niềm vui tới bất ngờ khiến Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc choáng váng cả đầu.

Ban đầu tổng giám đốc Hồ không đồng ý, Tống Hân Nghiên đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng dành ra tổn thất lớn rồi, ai ngờ tình thế lại đảo ngược.

Lời vừa định nói thoáng cái xoay chuyển: “Thế thì cảm ơn tổng giám đốc Hồ nhiều. Xin ông yên tâm, chúng tôi sẽ bồi thường mọi tổn thất của mọi người, giá hàng lần này chúng tôi tính cho các ông bằng giá xuất xưởng, không lấy một xu.”

Chỉ cần có thể thuận lợi xuất hàng đúng hạn, giảm thiểu số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng là đã đủ bù đắp lỗ thủng này rồi.

Lúc này, có lời lãi gì hay không đã không còn quan trọng nữa, chỉ cần đảm bảo danh dự và thanh danh là được. Qua một thời gian nữa là có thể kiếm bù số lỗ thôi.

Tổng giám đốc Hồ nịnh nọt cười nói: “Xem giám đốc Tống nói gì kìa. Hai nhà chúng ta hợp tác nhiều năm như vậy, sao chúng tôi có thể bỏ đá xuống giếng vào lúc này, nâng phí gia công lên được. Có thể giúp đỡ là tốt rồi, cô cứ yên tâm đi, phí tổn chúng tôi vẫn tính giá gốc, không tăng giá một xu!”

Tống Hân Nghiên: “…”

Khương Thu Mộc: “…”

Đồng chí này học chuyên ngành lật mặt đấy à!

Hai người liếc nhau rồi lập tức cảm kích nói lời cảm ơn, sau đó “rèn sắt ngay khi còn nóng”, trực tiếp hạ đơn đặt hàng, cuối cùng mới yên tâm rời đi.
 
Chương 371


Chương 371

Tống Hân Nghiên vừa trở lại công ty đã lập tức mở cuộc họp với lãnh đạo cấp cao.

Mấy lãnh đạo cấp cao ngộ độc thực phẩm vừa mới xuất viện cũng kéo cơ thể suy nhược trở lại cương vị làm việc.

Tống Hân Nghiên đứng ở chủ vị, nghiêm túc nói: “Thông báo xuống dưới, tạm ngừng toàn bộ công việc đang làm, mấy ngày này trên dưới công ty toàn lực phối hợp với xưởng gia công, tăng ca thêm giờ hoàn thành sản xuất sản phẩm.”

Vừa phân phó công việc xong, Chúc Minh Đức tới.

Tống Hân Nghiên xua tay ý bảo tan họp, dẫn Chúc Minh Đức trở về văn phòng: “Giờ này đến đây là có việc gì sao?”

Chúc Minh Đức đặt tài liệu về một nhà xưởng xuống trước mặt Tống Hân Nghiên: “Cậu Cố biết mợ chủ đang đau đầu chuyện xuất hàng nên giúp mợ tìm một nhà xưởng.”

Tống Hân Nghiên che giấu vẻ mệt mỏi, cười đáp: “Cảm ơn tấm lòng của cậu Cố dùm tôi, nhưng không cần đâu. Tôi đã tìm được rồi, cũng đã bố trí sản xuất xong xuôi.”

Chúc Minh Đức thoáng thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt.”

“Ca phẫu thuật của Tưởng Tử Hàn… thế nào rồi?”

“Vẫn chưa kết thúc, không rõ ràng kết quả cụ thể.”

Chúc Minh Đức tự phụ nói: “Nhưng chắc chắn không có vấn đề gì lớn đâu. Mấy ngày nay sếp vẫn luôn tìm đọc tư liệu, sửa chữa phương án phẫu thuật, thậm chí còn vẽ rất nhiều sơ đồ tư duy, nắm chắc lắm.”

Do dự một lát, Chúc Minh Đức lại nói: “Cậu Cố sợ sếp làm phẫu thuật bị ảnh hưởng nên bảo mọi người đều phải nói dối anh ấy, không cho ai nói với anh ấy chuyện xưởng của mợ chủ gặp chuyện không hay. Thế nên chắc giờ sếp cũng chưa biết bên này bị…”

Tống Hân Nghiên hờ hững: “Bên phía tôi không sao cả. Ngoại trừ tổn thất chút tiền ra, tất cả đều ok.”

Chúc Minh Đức gật đầu: “Mợ chủ vẫn luôn rất có chủ kiến, cũng rất có năng lực, có thể giải quyết trong thời gian ngắn như vậy cũng không lạ.”

“Đang khen tôi đấy à?”

Tống Hân Nghiên buồn cười chắt lưỡi: “Trình độ khen người khác của anh thế này, vẫn là đừng nói gì còn hơn.”

Chúc Minh Đức đỏ mặt, ngượng ngùng gãi đầu: “Tôi không biết ăn nói cho lắm, mong mợ chủ đừng để trong lòng.”

Dừng một thoáng, anh ta lại bổ sung: “Sếp mặt lạnh tâm ấm, mợ chủ cũng không để ý tới sếp mấy ngày rồi, mợ chủ xem có phải nên…”

Đi dỗ anh ấy sao?

Nụ cười trên mặt Tống Hân Nghiên dần lạnh lùng xuống, trầm giọng nói: “Người tức giận là anh ấy chứ chẳng phải tôi. Cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, giờ chỗ tôi còn đang rối như nùi giẻ, tôi cũng chẳng có thời gian giận dỗi vu vơ thế đâu.”

Chúc Minh Đức: “…”

Tô Diễm An đi vào: “Tổng giám đốc Tống, xe đã ở dưới tầng, có thể xuất phát đến nhà xưởng rồi ạ.”

Tống Hân Nghiên lịch sự ra lệnh tiễn khách: “Thư ký Chúc, cậu vất vả chạy qua đây rồi. Bên này tôi có việc gấp phải ra ngoài ngay, cậu…”

Không đợi Tống Hân Nghiên nói hết câu, Chúc Minh Đức vội vàng nói: “Tôi cũng phải về bệnh viện luôn, mợ chủ cứ làm việc của mình đi.”
 
Chương 372


Chương 372

Tống Hân Nghiên gật đầu, lập tức dẫn Tô Diễm An rời đi.



Bệnh viện Phổ Nhân.

Cuộc phẫu thuật của mẹ chủ tịch tỉnh Tiền diễn ra rất thành công.

Tưởng Tử Hàn vừa ra khỏi phòng phẫu thuật đã bị bao vây bởi hoa tươi và tiếng vỗ tay.

Một nhóm các giáo sư, chuyên gia vây quanh anh khen ngợi: “Đúng là hậu sinh khả úy. Bác sĩ Tưởng là ngôi sao lớn của giới y học đấy.”

“Ca phẫu thuật này được phát trực tiếp, tôi chỉ cần xem thế là quá đủ rồi.”

“Không hổ là sinh viên tài giỏi từ Mỹ về.”

“…”

Ca phẫu thuật ngày hôm nay có độ khó rất cao, tuy không phải là trường hợp đầu tiên trong nước, nhưng tận mắt nhìn thấy, hay thậm chí là người từng tham gia vào lại vô cùng ít.

Vì vậy Cố Vũ Tùng đã cho phát trực tiếp hiện trường để mọi người quan sát học hỏi.

Tưởng Tử Hàn đã đứng suốt mấy tiếng, sau lưng áo cũng ướt đẫm mồ hôi.

Anh gật đầu nhẹ với mọi người, khách sáo đôi câu rồi ra khỏi phòng phẫu thuật.

Tin tức về cuộc phẫu thuật thành công này đã truyền ra ngoài từ lâu.

Tưởng Tử Hàn quay lại phòng làm việc, vừa mới đẩy cửa đi vào, chủ tịch tỉnh Tiền đã tới đón.

Ông ta hồ hởi nắm lấy tay Tưởng Tử Hàn: “Bác sĩ Tưởng, thực sự vô cùng cảm ơn cậu. Kỹ thuật của bác sĩ Tưởng đã vượt xa các bác sĩ trẻ hiện nay rồi. Tuổi còn trẻ mà đã có thể đạt được thành tựu như vậy, đúng là hậu sinh khả úy…”

Tưởng Tử Hàn mệt mỏi nhíu mày, dường như sắp mất kiên nhẫn.

Anh rút tay ra khỏi tay chủ tịch tỉnh Tiền: “Có gì đâu ạ. Gặp phải trường hợp thế này chính là cơ hội thực hành hiếm có của bất cứ bác sĩ nào. Tôi còn phải cảm ơn chủ tịch tỉnh Tiền đã tin tưởng, cho tôi cơ hội để luyện tay.”

Vất vả mãi mới đuổi người đi được, vẻ dịu dàng trên mặt Tưởng Tử Hàn lập tức biến mất, lập tức quay sang chỉ trích Cố Vũ Tùng: “Sau này bớt làm mấy chuyện vô ích như thế này đi, vừa phí thời gian vừa phí sức lực. Cậu rảnh rỗi như thế thì không bằng đi viết một bài cảm tưởng về ca phẫu thuật được phát trực tiếp kia đi.”

Cố Vũ Tùng bị mắng xa xả đến mức xấu hổ vô cùng, sờ mũi rồi vội vàng hạ hỏa cho anh: “Vâng, vâng vâng, em biết rồi. Làm thế còn không phải là vì muốn cung cấp cho mọi người chút kiến thức sao? Anh mau về nghỉ ngơi đi. Em đã chuẩn bị tiệc ăn mừng cho anh rồi, chờ anh nghỉ ngơi khỏe thì…”

“Không cần.”

Tưởng Tử Hàn cắt lời, cởi bộ đồ vô trùng ra rồi ném vào tủ bên cạnh, cầm áo khoác treo trên móc lên, quay người ra ngoài: “Mấy ngày rồi tôi chưa về nhà, về nhà ăn đây.”

Nụ cười trên mặt Cố Vũ Tùng lập tức cứng sượng lại.

“Anh… Anh Hàn.”

Anh ta nhanh chóng bước theo sau.

Tưởng Tử Hàn một lòng chỉ muốn về nhà.

Cố Vũ Tùng khẽ cắn răng: “Anh có về thì… chị dâu cũng không ở nhà đâu.”

Bước chân Tưởng Tử Hàn bỗng dừng lại.

Cố Vũ Tùng ở sau lưng anh cũng vội dừng lại, chột dạ lui về sau hai bước theo bản năng.
 
Chương 373


Chương 373

Tưởng Tử Hàn quay đầu lại, đôi mắt âm u như băng tan: “Sao cậu biết? Đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Vũ Tùng co rụt lại: “Là, là chuyện đêm qua nhà xưởng lớn nhất dưới tay chị dâu xảy ra hỏa hoạn…”

Trong lòng Tưởng Tử Hàn trùng xuống, bước vội đến, nắm lấy cổ áo Cố Vũ Tùng: “Cô ấy đâu rồi? Có sao không?”

“Chị dâu không sao cả.” Cố Vũ Tùng suýt bị siết đến tắt thở: “Nhưng nhà xưởng thì bị cháy rụi hoàn toàn.”

Tưởng Tử Hàn thở phào nhẹ nhõm, sau đó lửa giận bùng lên: “Chuyện xảy qua từ đêm qua mà giờ cậu mới nói cho tôi, lại còn định chuẩn bị tiệc ăn mừng quái quỷ gì nữa?”

“Không phải em không nói, mà là chị dâu không cho em nói.” Cố Vũ Tùng vội vàng giải thích: “Chị dâu quan tâm anh, sợ ảnh hưởng đến ca phẫu thuật của anh.”

Anh ta lấy điện thoại, mở tin nhắn Zalo mà Tống Hân Nghiên gửi ra cho Tưởng Tử Hàn nhìn.

Tưởng Tử Hàn không nhìn còn đỡ, vừa nhìn xong lại càng tức giận hơn.

Trong tay không biết lấy từ đâu một con dao phẫu thuật bóng loáng.

Lưỡi dao vừa dẹt vừa sắc xoay một vòng trên đầu ngón tay anh, mũi dao nhắm thẳng vào Cố Vũ Tùng.

“Anh Hàn, anh Hàn…”

Chân Cố Vũ Tùng mềm nhũn, suýt nữa sợ tè cả ra: “Dù không nói cho anh biết, nhưng em cũng đâu có mặc kệ chị dâu phải xoay sở một mình đâu. Lúc này mới hơn nửa ngày, nhưng nguyên liệu rồi hàng hóa, xưởng gia công các thứ cũng đã xử lý ổn thỏa hết cả rồi. Chỉ trừ nguyên nhân gây ra hỏa hoạn còn đang điều tra, tạm thời chưa biết… Tuy… Tuy là sẽ thiệt hại kha khá tiền, nhưng tất cả vấn đề khó nhằn cũng giải quyết cơ bản xong rồi.”

Tưởng Tử Hàn mím chặt môi, ngực không tự chủ được mà phập phồng, cánh tay vung lên, chém xuống.

“Xoẹt!”

“A!”

Tiếng rách ở đũng quần vang lên kèm theo cả tiếng hét kinh hãi của Cố Vũ Tùng.

Tưởng Tử Hàn đẩy mạnh anh ta ra.

Chân Cố Vũ Tùng mềm nhũn.

Nếu không phải sau lưng có bức tường để dựa vào, anh ta đã ngồi thụp xuống đất luôn rồi.

Tưởng Tử Hàn chĩa dao vào giữa đũng quần anh ta: “Tôi mới là chồng của cô ấy! Vợ tôi xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu lại còn giúp cô ấy giấu diếm. Giỏi quá nhỉ! Cố Vũ Tùng, cô ấy chỉ là một cô gái thôi, nếu cô ấy mà bị dọa sợ, tôi sẽ khiến cả đời này cậu không cần dùng đến thứ này nữa!”

Cố Vũ Tùng vô thức che đũng quần lại, giọng nói khàn khàn sau cơn hãi hùng: “Không có lần sau đâu, tuyệt đối sẽ không có lần sau!”

Đũng quần bị rách, quần lót hoa lộ cả ra.

Vừa rồi Tưởng Tử Hàn mà không vững tay, khỏi cần chờ đến lần sau đâu, của quý nối dõi tông đường của anh ta đã để lại đây luôn rồi.

Có lần sau chắc anh ta không thiết sống nữa mất!

Tưởng Tử Hàn bừng bừng lửa giận rời khỏi bệnh viện.

Cố Vũ Tùng vịn tường đứng vững, chật vật cởi áo khoác trắng dài kia ra che phần hông lại, đuổi theo bù đắp lỗi lầm.
 
Chương 374


Chương 374

Chúc Minh Đức đã chuẩn bị xe chờ ở dưới tầng.

Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng vừa lên xe, anh ta đã giậm ga lao đi.

“Bây giờ mợ chủ đang ở nhà xưởng. Tất cả mọi người trong công ty đều đến nhà xưởng cùng cô ấy, các công nhân cũng cùng nhau tăng ca.”

Tưởng Tử Hàn nhíu mày: “Đến công xưởng đi.”

“Vâng.”

Chúc Minh Đức quan sát sếp nhà mình qua kính chiếu hậu, người từ trước đến nay chẳng có cảm xúc, giờ lại trông hơi sốt sắng.

Anh ta thu hồi tầm mắt lại, thấp thỏm nói: “Bình thường mợ chủ cũng không phải cô gái yếu đuối gì. Cô ấy rất có năng lực, cũng rất quyết đoán. Từ khi nhà xưởng bị cháy cho đến khi lửa được dập, cô ấy đứng ở đó theo dõi cả đêm. Đến quần áo chưa kịp thay đã đến công ty luôn, chỉ đạo quyết đoán từng việc một, bất kể là khách hàng hay nội bộ công ty thấy hỗn loạn đều đã được trấn an.”

“Bên cảnh sát phòng cháy chữa cháy muốn gây phiền phức cũng không làm được. Bây giờ nhân viên trong công ty và những công nhân ở nhà xưởng bị cháy không có chỗ để đi kia đã được sắp xếp làm thêm giờ ở hai công xưởng khác, không có ai phản đối cả. Để tạo lòng tin hơn với mọi người, cô ấy còn nói nếu không xong việc thì cô ấy cũng không rời khỏi nhà xưởng. Chỉ một câu nói đó thôi đã khơi dậy lòng tin sục sôi của mọi người, cảm giác chán nản thất bại cũng không còn nữa.”

Đôi lông mày đang cau lại của Tưởng Tử Hàn cũng chẳng hề giãn ra chút nào, ngược lại còn thấy khó chịu hơn.

Anh trừng mắt nhìn Cố Vũ Tùng.

Cố Vũ Tùng bị chọc giận, ngồi thẳng lên: “Sao có thể để cho một cô gái như chị dâu cùng ăn cùng ở với công nhân chứ, để em! Để em tới nhà xưởng theo dõi thay cô ấy, cùng công nhân làm thêm giờ, đến khi nào hoàn thành nhiệm vụ mới thôi. Công nhân nhà xưởng làm thêm giờ vất vả, bữa ăn thêm lúc nghỉ ngơi gì đó cũng để em bao hết. Lần này chị dâu đã thiệt hại nhiều như vậy rồi, tiền làm thêm giờ gì đó cũng không cần cô ấy lo. Em lo hết!”

Chúc Minh Đức: “…”

Cậu Cố, dù gì thì cậu cũng là người thừa kế của Cố Thị cơ mà, người nhà cậu có biết cậu nhát gan thế này không?

Tưởng Tử Hàn cứ như chẳng nghe thấy Cố Vũ Tùng nói gì cả, lấy điện thoại ra, đọc đi đọc lại những dòng xin lỗi nhận sai mà trước đó Tống Hân Nghiên đã gửi trên Zalo.

Một cô gái nhỏ bé quyết đoán như thế mà lúc nói xin lỗi lại tỏ ra tự ti yếu đuối đến vậy.

Trái tim Tưởng Tử Hàn bỗng như quặn thắt, nỗi hối hận dần lan rộng khắp tâm trí.

Anh đã cố kìm lại mà tỏ ra phớt lờ cô những ngày qua, nhưng lại đúng lúc lại gặp chuyện thế này, dù cô có mạnh mẽ đến đâu thì cũng chỉ là một cô gái mà thôi.

Khi đó cô ấy phải bất lực biết bao…

Nghĩ đến những điều này, Tưởng Tử Hàn lại cảm thấy ngột ngạt, cất điện thoại đi.



Xưởng gia công.

Tưởng Tử Hàn mặc một bộ vô trùng rồi vào trong phân xưởng.

Từ phía xa đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc đang ôm vật liệu đi lại giữa công nhân ở từng hàng dây chuyền.

Kiểm tra chất lượng, đóng gói, vận chuyển… Chỗ nào thiếu người thì cô luôn là người xuất hiện ở đó đầu tiên.
 
Chương 375


Chương 375

Phần tóc lộ ra bên ngoài mũ vô trùng ướt sũng, dính cả vào mặt nhưng cô lại chẳng cảm nhận được.

Trái tim Tưởng Tử Hàn trùng xuống, rảo bước qua đó rồi cứ thế ôm lấy một hộp hàng trong tay cô lên.

Tự nhiên trên tay trống không, Tống Hân Nghiên ngơ ngác.

Tưởng Tử Hàn đã bê đồ đi rồi.

Cô vội vàng đuổi theo: “Sao anh lại đến đây?”

Người đàn ông cứ như không nghe thấy: “Để đồ ở đâu?”

“Ở đó.” Tống Hân Nghiên chỉ vào một chỗ: “Anh…”

Cô đang định nói với anh vài câu.

Nhưng người đàn ông đáng ghét này lại lạnh lùng quay người đi, chẳng thèm để ý đến cô.

Tống Hân Nghiên: “…:

Không để ý thì không để ý luôn đi!

Cơn tức giận dâng trào, cô quay người tiếp tục bận việc của mình.

Hai người lẳng lặng làm việc, nhưng từ họ lại tỏa ra hơi lạnh bức người.

Không khí khẩn trương sục sôi trong phân xưởng bỗng chốc như bị đóng băng.

Tất cả mọi người ở đây đều không khỏi căng thẳng, tăng tốc độ làm việc trên tay.

Bằng mắt thường cũng có thể thấy hiệu suất làm việc tăng lên rất nhiều.

Tưởng Tử Hàn đặt một đống bao bì chờ đóng đến các dây chuyền, khi quay người lại nhìn Tống Hân Nghiên thì thấy cô đã sang hỗ trợ cho bên vận chuyển thành phẩm, tập trung hết mình, hồn nhiên quên luôn cả anh.

Sắc mặt Tưởng Tử Hàn chợt lạnh đi, quai hàm cắn chặt lại.

Người phụ nữ đáng chết này, rốt cuộc chút tự giác nào của một người phụ nữ không vậy?

Nhà xưởng bị cháy, cứ không nói không rằng mà tự mình gánh vác hết, không hề có ý định nhờ anh giúp đỡ.

Trong mắt cô, anh là người chồng có cũng được, không có cũng chẳng sao, dư thừa đến nỗi có thể tùy tiện vứt sang một bên như vậy sao!

Trong lòng Tưởng Tử Hàn cứ như có mồi lửa, đốt chẳng lên, dập cũng chẳng tắt.

Chỉ biết trút hết tất cả, lao như con thiêu thân vào làm việc, lạnh lùng không nói năng gì cho đến tận giờ nghỉ.

Bữa ăn cho công nhân là đặt thức ăn nhanh bên ngoài.

Lúc Tống Hân Nghiên ngồi xuống, cảm giác như xương cốt trên người sắp rã ra đến nơi rồi.

Chúc Minh Đức cầm một suất đồ ăn đến.

Tống Hân Nghiên không có cảm giác thèm ăn, nhưng vẫn mở hộp đồ ăn ra, mùi thơm của đồ ăn xộc vào mũi.

Cá sốt, thịt viên sốt tương đỏ, thịt bò sốt vang, đùi gà sốt tương, nấm đông cô sốt dầu hào, bốn thịt một chay, còn thêm canh sườn heo.

Nhìn thôi đã thấy thèm rồi.

Nhưng Tống Hân Nghiên lại ngơ ngác: “Hình như đồ ăn tôi đặt đâu phải thế này đâu?”
 
Chương 376


Chương 376

Mặc dù đồ ăn cô đặt cũng không kém gì, nhưng so với cái này thì vẫn kém cả mấy bậc!

Cô cầm hộp đồ ăn đứng dậy, định đi tìm trợ lý Tô Diễm An để xác nhận lại.

Chúc Minh Đức vội vàng nói: “Đồ mợ chủ đặt đã hủy rồi, đây là sếp bảo tôi đặt lại. Những lúc làm thêm giờ thế này mọi người rất vất vả, dinh dưỡng phải đặt lên hàng đầu, mấy bữa ăn sau cũng sẽ theo tiêu chuẩn này.”

Anh ta tranh công, cười nói: “Chi phí các thứ mợ cũng không cần phải quan tâm, sếp tài trợ hết từ tài khoản riêng của mình, mợ chủ không cần phải cảm động quá đâu.”

Tống Hân Nghiên im lặng chớp mắt: “Giúp tôi nói lời cảm ơn với anh ấy, nhưng mà không cần đâu. Chút tiền này tôi vẫn có thể lo được.”

Nụ cười trên mặt Chúc Minh Đức cứng đờ.

Thôi toang!

Anh ta có cảm giác mình nịnh bợ quá đà mất rồi!

Tưởng Tử Hàn bưng hộp đồ ăn đến, trong lòng Chúc Minh Đức hoảng hốt, vội vàng tìm cớ chuồn mất.

Chỉ còn lại hai người đứng cách nhau một chiếc bàn ăn hẹp dài, đối mặt với nhau.

Hai người im lặng ngồi xuống, mở hộp đồ ăn ra bắt đầu ăn cơm.

Tưởng Tử Hàn gắp đùi gà trong hộp đồ ăn của mình sang hộp đồ ăn của Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên đang gắp đồ ăn chợt dừng đũa, còn không thèm liếc đến đã gắp đùi gà trả lại.

Bầu không khí đông cứng lại.

Đáy mắt Tưởng Tử Hàn hiện vẻ không vui, lại gắp đùi gà sang.

Tống Hân Nghiên nhìn miếng đùi gà lại nằm trong hộp đồ ăn của mình, trong lòng bỗng bùng lên ngọn lửa.

Cô tức giận đùng đùng, dùng đũa chọc thẳng vào đùi gà, gắp lên, đang định ném lại vào hộp đồ ăn của Tưởng Tử Hàn.

“Bộp!”

Đùi gà tuột khỏi đũa, rơi xuống bàn ăn.

Hai người bỗng chốc đều cùng nhìn miếng đùi gà đáng thương kia.

Mắt Tống Hân Nghiên lập tức đỏ hoe, ném đũa xuống, giận dữ đứng dậy ra khỏi phòng ăn.

Tưởng Tử Hàn sầm mặt đuổi theo, chặn người lại ở cửa phòng ăn.

Phòng ăn còn rất nhiều người, mọi người rối rít liếc sang bên này.

Anh kéo người về phía hành lang cửa thoát hiểm.

Cánh cửa sau lưng vừa đóng lại, Tống Hân Nghiên đã vội hất tay Tưởng Tử Hàn ra, trừng đôi mắt đỏ hoe lên: “Anh đừng có mà trẻ con như vậy nữa, lãng phí thức ăn!”

Tưởng Tử Hàn vừa buồn cười vừa tức giận, chỉ đành giữ bình tĩnh: “Em là người làm rơi đùi gà kia mà.”

Vành mắt của Tống Hân Nghiên càng đỏ hơn, vừa giận vừa tủi thân: “Anh không gắp sang thì nó rơi được hả?”

Cô đẩy anh ra, quay người đi về: “Anh đi về đi, về khách sạn mà tìm Thu Khánh của anh ấy. Ở đây không chào đón anh đâu.”

Tưởng Tử Hàn bừng tỉnh, chút cảm xúc đè nén và không vui trong lòng kia chợt tan biến, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Anh kéo người lại: “Em đến khách sạn tìm anh hả?”
 
Chương 377


Chương 377

Tống Hân Nghiên quay mặt đi, không nói năng gì.

“Vậy nên hôm nay mới tỏ thái độ đó với anh, là vì ghen đến giận luôn đó hả?”

Sự tủi thân trong lòng Tống Hân Nghiên như hóa thành bọt nước, cả tức giận cũng dần lắng xuống.

Cô cố giữ gương mặt nghiêm túc, muốn hất tay Tưởng Tử Hàn ra nhưng không hất nổi: “Đừng có tự ảo tưởng. Em… Ưm!”

Lời còn chưa kịp nói hết, miệng cô đã bị đôi môi của người đàn ông chặn lại.

Tưởng Tử Hàn đẩy cô vào góc tường, đầu lưỡi tiến thẳng vào, ngang ngược tấn công.

Hô hấp bị chặn lại, dưỡng khí trong não Tống Hân Nghiên nhanh chóng cạn sạch, đầu óc trống rỗng, hai chân mềm nhũn không đứng vững được.

Tưởng Tử Hàn kéo cô vào trong lòng mình, hung hăng cắn lên môi cô xong mới chịu bỏ qua cho cô mà lùi lại chút.

“Xin lỗi, lúc em cần anh nhất thì anh lại không thể ở bên em đúng lúc.”

Tống Hân Nghiên nép vào ngực anh thở hổn hển, không nói gì.

“Anh chưa gặp Sở Thu Khánh đâu. Trong mấy chuyện thế này, từ trước đến nay lập trường của Cố Vũ Tùng vẫn không vững vàng lắm, anh thừa biết cậu ta sẽ làm phản nên đã đổi sang phòng khác.”

Tưởng Tử Hàn giải thích ngắn gọn, nói tiếp: “Nhưng mà có thể thấy em ghen đến tức giận vì anh như thế, anh cũng vui lắm. Tống Hân Nghiên, em có biết không? Từ lúc biết nhà xưởng bị cháy cho đến khi thấy em ở phân xưởng, tim anh cứ như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, vừa đau vừa khó chịu. Gặp phải chuyện lớn như vậy mà em lại chẳng nói chẳng rằng, tự giải quyết hết, đến khi anh xuất hiện lại cảm giác mình chỉ như đồ thừa. Cảm giác này khiến anh không thể thích ứng được, cũng rất… sợ hãi.”

Tống Hân Nghiên sửng sốt.

Đây coi như là… tỏ tình đấy à?

Cơn tức giận trong lòng không biết sinh ra từ đâu giờ đã biến mất vào hư không.

Cô chán nản cụp mắt xuống, không đối mặt với anh, buồn bực nói: “Em không nói cho anh biết là vì sợ gây thêm phiền phức. Không ngờ rằng cuối cùng lại bị người ta lợi dụng để khích bác.”

Nói đến đây, không biết cơn tức giận ở đâu lại ập đến: “Bình thường không phải là anh thông minh lắm sao? Sao đúng lúc này lại ngu ngốc như vậy chứ…”

“Bởi vì quan tâm quá đấy.” Tưởng Tử Hàn trầm giọng nói.

Tống Hân Nghiên ngạc nhiên.

Câu nói nghẹn lại trong cổ họng, đầu óc bỗng nhiên trống rỗng.

Tưởng Tử Hàn thở dài, lại kéo cô vào trong lòng, ôm lấy, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, cọ qua cọ lại: “Bởi vì em quá xuất sắc, bởi vì không muốn người khác nhớ thương em. Bây giờ đã hài lòng chưa?”

Đầu ốc Tống Hân Nghiên vẫn trống rỗng, cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cằm của người đàn ông.

Yết hầu Tưởng Tử Hàn khẽ chuyển động, cúi đầu, lại tiếp tục bắt lấy hai cánh môi hồng hào của cô.

Đang lúc Tống Hân Nghiên bị hôn đến mức ý loạn tình mê, bên ngoài hành lang vang lên tiếng nói chuyện và tiếng bước chân.

Cô giật thót mình, tỉnh táo lại rồi đẩy mạnh Tưởng Tử Hàn ra.

Hai người thở hồng hộc nhìn nhau.

Mặt mũi Tống Hân Nghiên ửng hồng vì rung động, bối rối cụp mắt, không nhìn thẳng vào anh: “Anh mau về nghỉ ngơi đi, đừng ở đây phá đám nữa.”
 
Chương 378


Chương 378

Tưởng Tử Hàn nhíu mày: “Anh đang giúp em mà.”

“Không cần, em tự làm được.”

Bây giờ đã có xưởng gia công hỗ trợ sản xuất, chỉ cần đủ nhân công, tăng ca làm thêm giờ là có thể hoàn thành nhiệm vụ sản xuất trước ngày giao hàng.

Tưởng Tử Hàn nắm lấy cằm Tống Hân Nghiên, ép cô ngẩng đầu lên: “Cô gái nhỏ, đừng quên là em thả thính anh trước. Cá đớp thính đến tay rồi là phải chịu trách nhiệm đến cùng!”

Tống Hân Nghiên chột dạ đẩy tay anh ra, phô trương thanh thế giả vờ tức giận nói: “Chịu trách nhiệm thì chịu trách nhiệm, nhưng chịu trách nhiệm đâu phải dắt chó mà tròng cái dây lên cổ anh, lúc nào cũng dắt đi bên mình. Mau về đi, làm phẫu thuật cả một ngày một đêm, còn ở đây giúp đỡ lâu như thế, anh không mệt sao?”

“Dắt chó?”

Đôi mắt nguy hiểm của người đàn ông nheo lại.

Tống Hân Nghiên thật sự muốn nguýt anh.

Rốt cuộc có chuyện gì với đồng chí này vậy, có biết nắm bắt trọng điểm không thế?

Cô trả lời lấy lệ: “Anh nghe nhầm rồi.”

Tưởng Tử Hàn biết trong lòng cô vẫn còn tức nên cũng không so đo với cô: “Quay về ăn cơm đi, nếu thật sự mệt thì anh sẽ nghỉ ngơi.”

Anh lành lạnh liếc cô một cái: “Tống Hân Nghiên, em nhớ cho kỹ, anh là chồng em! Xảy ra chuyện lớn như vậy em lại không tìm anh, thực sự cho rằng mình có ba đầu sáu tay à?”

Tống Hân Nghiên bướng bỉnh mím môi, không nói gì.

Tưởng Tử Hàn không nhịn được lại mềm lòng, cưng chiều véo khuôn mặt nhỏ tiều tụy của cô: “Em không tìm anh, vậy thì anh chỉ có thể đi tìm em thôi. Quấn lấy không buông, mặt dày mặt dạn, nhõng nhẽo nài nỉ… Thế nào cũng được, nhưng mà, đừng mơ anh sẽ cho đồ gái hư như em cơ hội đi chòng ghẹo người khác!”

Tống Hân Nghiên tròn mắt: “…”

Gái hư?

Cô á?

Phản pháo hay đấy!

Nhưng mà nói tới nói lui, trong chuyện này chẳng ai oan uổng, chẳng ai trong sạch cả!

Vả lại, cô vẫn còn tiền án chưa phủi sạch sẽ.

Thôi vậy, người phụ nữ tốt như cô không thèm so đo với tên đàn ông lòng dạ hẹp hòi kia!

Bàn tay nhỏ bé của Tống Hân Nghiên vuốt ngực Tưởng Tử Hàn, vỗ về anh: “Được rồi, được rồi. Đừng tức giận nha, đừng tức giận. Trong việc này chúng ta không ai trong sạch hơn ai cả. Cứ cho qua vậy đi.”

Tưởng Tử Hàn đang định nói cái gì đó.

Đôi mắt sáng ngời của Tống Hân Nghiên trợn trừng lên, hùng hổ nói: “Đã bảo là cho qua rồi mà.”

Người đàn ông quả quyết ngậm miệng lại.

Tống Hân Nghiên thỏa mãn, bắt đầu nũng nịu: “Quay về đi, anh ở đây sẽ ảnh hưởng đến mọi người.”

“Ảnh hưởng ai?”

“Em!” Tống Hân Nghiên lập tức chỉ vào mình, nhấn mạnh: “Nhìn thấy anh thì đầu óc em sẽ tơ tưởng vẩn vơ, không tập trung được, không có tâm trạng làm việc. Anh làm ảnh hưởng đến em, cho nên anh quay về đi.”
 
Chương 379


Chương 379

Cô mở cửa ra, định đẩy anh đi.

Tưởng Tử Hàn dùng một tay kéo cô vào trong lòng, áp lên tường, giọng nói trầm thấp hấp dẫn, vang lên bên tai như bị điện giật: “Anh mặc quần áo lao động giống mọi người, đeo khẩu trang, em…”

Tống Hân Nghiên buột miệng: “Quần áo lao động? Người khác mặc thì là quần áo lao động, anh mặc lên thì thành đồng phục mời gọi.”

“Ồ!”

Tưởng Tử Hàn bị lấy lòng thành công , giọng nói càng thêm trầm khàn dễ nghe: “Ý này khá được đó, về rồi thử xem sao.”

Mặt Tống Hân Nghiên đỏ tới tận mang tai.

Đồ lưu manh không biết xấu hổ!

Tưởng Tử Hàn hôn lên trán cô: “Em làm việc của em, anh sẽ xem tình hình rồi quyết định nên làm những việc gì, cố gắng không xuất hiện trước mặt em. Nhớ phải để ý vào, mệt thì nghỉ ngơi. Có anh ở đây.”

Có anh ở đây!

Chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng không hiểu sao lại làm Tống Hân Nghiên thấy yên lòng.

Cô gật đầu, khẽ đồng ý.

Lúc hai người vừa ra khỏi cầu thang, Cố Vũ Tùng đã mang theo một đám đàn ông cao to mặc thường phục đi tới.

“Anh Hàn, chị dâu, em dẫn thêm mấy người tới, cần gì thì cứ sai bảo.”

Tống Hân Nghiên quét mắt qua mấy người sau lưng Cố Vũ Tùng.

Có mấy người trông rất quen, cô từng gặp rồi.

Là mấy vệ sĩ lúc trước Tưởng Tử Hàn để lại bên cạnh Tưởng Minh Trúc.

Kể từ sau lần gặp trước, cô chưa từng gặp lại những người này.

Cô còn tưởng bọn họ đã quay về thủ đô với Tưởng Minh Trúc rồi, hóa ra vẫn còn ở đây.

Khí thế của nhóm người vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc, người nào cũng cao to dũng mãnh, đồng loạt đi tới đứng trước mặt họ, tư thế như thể đại ca chuẩn bị đi đánh nhau.

Mắt Tống Hân Nghiên giật giật, vội bảo: “Không cần, không cần đâu. Người ở chỗ tôi đã đủ nhiều rồi, có quá nhiều người ngoài ngành chỉ tổ thêm phiền thôi.”

Tưởng Tử Hàn lãnh đạm nói: “Nếu đã không cần thì đừng ở chỗ này làm chướng mắt. Mang người đi theo tôi, đến hiện trường hỏa hoạn xem xét.”

“À. Vâng vâng vâng…”

Cố Vũ Tùng gật đầu lia lịa.

Nhát dao lúc trước của anh Hàn để lại cho anh ta bóng ma quá lớn.

Tuy rằng đã thay quần rồi, nhưng vừa nhìn thấy bộ mặt không cảm xúc của anh thì lại có cảm giác mát mẻ giữa hai chân.



Hiện trường nhà xưởng bị cháy.

Tưởng Tử Hàn nhíu mày đứng giữa đống đổ nát.

Cố Vũ Tùng mang theo một cảnh sát phụ trách điều tra tới.

“Anh Hàn.”

“Kết quả điều tra thế nào?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top