Cập nhật mới

Dịch Full Dưỡng Thú Thành Phi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,295
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 60


"Đây cũng là câu bổn tôn thường nói. . . . . . Bệ hạ, chúng ta chờ xem." Trong nháy mắt kiếm gỗ đào của Phùng chân nhân đã tiến tới trước mắt, mà nam tử áo đen không có bất kỳ động tác nào, giống như đã sớm biết một kiếm kia của Phùng chân nhân hoàn toàn sẽ không tạo thành uy hiếp với hắn.

Bạch Hồ trên đất thừa cơ hội này, lập tức lăn đến bên cạnh. Chỗ cuối cùng của vách núi này là một cái lỗ nhỏ, chui vào, nhanh chóng trốn đi.

Tịch Tích Chi vừa định đuổi theo, lại bị An Hoằng Hàn kéo tay. Từng có lần đầu tiên, An Hoằng Hàn làm sao sẽ cho phép loại chuyện như vậy xảy ra lần nữa? Huống chi vẫn không biết trong hang nhỏ kia có nguy hiểm gì hay không. An Hoằng Hàn không thích Tịch Tích Chi đi mạo hiểm, nàng chỉ cần ngoan ngoãn đợi bên cạnh mình, hắn sẽ tận lực bảo hộ nàng an toàn, về phần những thứ khác, toàn bộ do hắn ngăn cản là được.

"Yêu nghiệt, nhìn lão đạo làm sao thu thập ngươi." Năm ngón tay kết ấn, Phùng chân nhân vẽ ra một đạo phù vô hình ở giữa hư không, nhanh chóng giơ kiếm đánh tới bóng đen trong góc âm u.

Bóng dáng của nửa yêu chẳng những không có bất kỳ cử động nào, ngược lại cười ba tiếng ha ha ha, "An Hoằng Hàn. . . . . . Nhớ đánh cuộc của chúng ta! Bổn tôn mong đợi kết quả một tháng sau."

Kiếm gỗ đào ở trên hư không vẽ ra một đạo tàn ảnh, lộ ra một ánh huỳnh quang màu trắng nhạt. Kiếm quang chạm đến bóng dáng nửa yêu thì xuất hiện một màn khiến mọi người trợn mắt hốc mồm. Chỉ thấy nơi kiếm quang quét qua, bóng dáng của nam tử mặc cẩm bảo màu đen biến ảo thành một điểm sáng rồi tiên tán đi.

Trong nháy mắt, mày kiếm An Hoằng Hàn liền nhíu lại.

Tịch Tích Chi cũng sửng sốt mất một lúc, "Ảo ảnh thuật trong truyền thuyết?"

Ảo ảnh thuật, tên cũng như nghĩa, có thể biến ảo thành một phân thân. Pháp thuật này tương đối hiếm thấy, có rất ít người tinh thông. Tịch Tích Chi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, không khỏi có chút giật mình.

Khó trách mới vừa rồi bóng dáng kia vẫn dấu kín trong bóng đêm, thì ra đây chỉ là phân thân nửa yêu đặt trước mặt bọn họ.

Khoảng cách thao túng phân thân không thể quá xa.

Nghĩ đến điểm này, Tịch Tích Chi lập tức quay đầu nhìn bốn phía, ý đồ tìm được bóng dáng của nam tử áo đen.

"Hẹn gặp lại sau." Tiếng nói âm trầm, truyền đến từ cửa sơn động.

Ba người An Hoằng Hàn lập tức quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một nam tử mang mặt nạ màu bạc, đôi tay ôm ngực, đứng đối diện với bọn họ.

Nhìn theo qua, Tịch Tích Chi có thể nhìn thấy ý lạnh âm trầm trong mắt hắn. Loại ý lạnh này khác với ý lạnh mà An Hoằng Hàn toát ra, ánh mắt của hắn trong veo, mang theo ý ác độc sắc bén. Mà trong đôi mắt lạnh lùng của An Hoằng Hàn, trừ lạnh, vẫn là lạnh, làm cho người ta nhìn thấy là vô tình.

Mặc dù hai người có khí chất giống nhau, tuy nhiên nó làm cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng.

"Đuổi theo."

Vừa dứt lời, An Hoằng Hàn đã nới lỏng lực giữ tay Tịch Tích Chi, phi thân liền đuổi theo tới cửa sơn động.

Phùng chân nhân cũng không dám rơi ở phía sau, bởi vì chuyện Phân Thân thuật, cũng hiểu chút ít thực lực của người này. Không dám dễ dàng khinh địch, Phùng chân nhân cùng đuổi theo.

Vậy mà nam tử mặc cẩm bào màu đen sớm đoán được bọn họ sẽ đuổi tận không buông, đã có chuẩn bị trước.

"Hôm nay không thể phụng bồi, bệ hạ đừng quên ước hẹn một tháng, tánh mạng Từ quốc sư được nắm giữ ở trong tay của ngài." Nói xong câu đó, thân hình nửa yêu lóe lên, dùng lấy tốc độ cực nhanh rời khỏi cửa sơn động, tốc độ nhanh đến chỉ còn lại bóng dáng.

Tu vi của Tịch Tích Chi không cao như bọn họ, đến Phi Hành thuật cũng chưa học qua. Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng trừ lo lắng, thì không còn biện pháp gì khác. Càng phát ra kiên định quyết tâm muốn tu luyện thật tốt, tay nhỏ bé của Tịch Tích Chi nhắc làn váy lên chạy đuổi theo tới cửa sơn động.

Mà Tịch Tích Chi làm gì đủ khả năng so bì với tốc độ của ba người bọn họ?

Tịch Tích Chi mệt mỏi thở hổn hển, nhưng không nhìn thấy bóng người phía trước.

Mới vừa đuổi theo ra khỏi sơn động, đã nhìn thấy một đám ngự lâm quân vây ở hai bên trái phải.

Tịch Tích Chi vỗ vỗ ngực, cố gắng ổn định hô hấp của mình, "Nhìn thấy bọn người An Hoằng Hàn đi đâu không?"

Những ngự lâm quân nghe được ba chữ ‘An Hoằng Hàn’, không phản ứng kịp. Sau lại nhớ tới tục danh của bệ hạ, bị dọa đến suýt nữa cắn đầu lưỡi của mình. Lòng nói, vị này tiểu cô nãi nãi thật là không muốn sống, tục danh của bệ hạ cũng dám gọi thẳng.

Ngược lại Lâm Ân bên cạnh đã sớm thành thói quen, cúi đầu đi tới chỗ Tịch Tích Chi, "Hướng phía đông, chỉ là tốc độ kia. . . . . . Chúng ta không đuổi kịp. Tịch cô nương, lão nô thấy ngài vẫn là ngoan ngoãn ở chỗ này, chờ bệ hạ trở lại."

Lâm Ân không sợ cái khác, chỉ sợ vị tiểu tổ tông này đi qua, sau đó gây ra nhiễu loạn.

Bệ hạ sủng ái nàng, đó là chuyện không gì sánh nổi. Nếu Tịch cô nương không may, đầu bọn họ chính xác là phải dọn nhà.

Tịch Tích Chi xoay người nhìn về phía đông, nhìn ra xa, một bóng người cũng không thấy.

Suy nghĩ một chút tốc độ của mình, quả thật không đuổi kịp ba người bọn họ, Tịch Tích Chi không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ngốc tại chỗ, chờ An Hoằng Hàn trở lại.

Thời gian dần dần trôi qua, ánh nắng hè chói chang chiếu xuống, Tịch Tích Chi nâng tay áo bào lên lau mồ hôi.

Lâm Ân thấy, lập tức lấy bình nước tới, đưa cho Tịch Tích Chi, “Tịch cô nương, hôm nay nóng bức, trước uống ngụm nước giải khát.”

Tịch Tích Chi không kiểu cạch, cũng rất quen thuộc với Lâm Ân, nhận lấy liền uống một ngụm.

Lâm Ân có thể bò đến vị trị đại tổng quản, đa số vẫn là xem bản lĩnh của ông. Bản lĩnh nhìn sắc mặt mà nói chuyện, lợi hại đến cỡ nào! Nàng chẳng qua chỉ muốn lau một chút mồ hôi trên trán, mím môi, người khác liền đoán được tâm tư nàng.

Có thể phục vụ ở bên cạnh An Hoằng hàn, quả nhiên không phải tầm thường.

Nghĩ đến hai chữ ‘tầm thường’, Tịch Tích Chi vô ý quay sang Ngô Kiến Phong bên kia.

Ngô Kiến Phong làm thị vệ đã nhiều năm, nhìn thấy Tịch Tích Chi quăng ánh mắt tới cũng nhìn ngược trở về. Chỉ là trong ánh mắt kia luôn mang theo chút khinh thường. Đặc biệt là lúc nhìn Lâm Ân, hình như trong ánh mắt đều viết, nhìn bộ dáng chân chó kia của ông, cũng chỉ có thể làm nô tài cả đời.

Tịch Tích Chi không thích bộ dáng tự cao tự đại của hắn, đặc biết là sau khi hắn thoát khỏi quan hệ với Ngô gia, hắn có tư cách gì mà xem thường Lâm Ân. Bởi vì Lâm Ân là nô tài chẳng lẽ chính hắn không phải? Bỏ thân phận qua một bên, hắn cái gì cũng không phải.

“Bệ hạ........” Ngự lâm quân ở nơi xa la lên.

Tịch Tích Chi nhìn sang, chỉ thấy An Hoằng hàn và Phùng chân nhân cùng trở về. Mà sắc mặt của bọn họ đều viết không tốt, hình như xảy ra chuyện gì không vui. Tịch Tích Chi nhìn sau lưng bọn họ một chút, không nhìn thấy bóng dáng của nửa yêu, rất dễ nhận thấy là hắn trốn thoát.

“Một tháng sau, còn có cơ hội bắt hắn lại.” Tịch Tích Chi an ủi, tin tưởng người kia sẽ nói được làm được, một tháng này cũng sẽ không làm khó Từ lão đầu.

An Hoằng Hàn không nói gì, chỉ nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng, xem như là trả lời.

Tịch Tích Chi cảm giác có cái gì không đúng, nhưng lại không nói ra được không đúng ở chỗ nào. Giương mắt nhìn Phùng chân nhân,sắc mựt của ông cũng cực kỳ khó coi.

Ấp úng, Tịch Tích Chi vẫn nhịn không được hỏi, “Có phải xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”

“Không có việc gì.” An Hoằng hàn sờ sờ cái trán nàng.

Đổi lại ngày trước, Phùng chân nhân nhất định sẽ khinh thường liếc nhìn nàng một cái, sau đó nói lại “có thể cố chuyện gì, con chồn như người vẫn lầ nên chăm sóc mình cho tốt.” Nhưng lần này, Phùng chân nhân cũng giống như An Hoằng Hàn, đáp lại Tịch Tích Chi một câu “Không có việc gì”.

Bọn họ càng như vậy, Tịch Tích Chi càng cảm thấy bọn họ có chuyện gạt nàng. Tịch Tích Chi cũng không dám mở miệng hỏi, An Hoằng Hàn không nói cho nàng, nhất định là có lý do của hắn, Tịch Tích chi không muốn tự tìm mất mặt.

“Phùng chân nhân, ngự lâm quân đã ăn Hóa Yêu Quả rồi thì nên làm cái gì?” Tịch Tích chi bởi vì đời trước lười biếng, rất ít kiến thức về phương diện này. Huống chi nàng đi theo sư phụ tu tiên, đều là học tập thuật pháp, cũng không có học làm sao giả cứu người bị yêu tinh hủy hoại.

Tịch Tích Chi không nói, Phùng chân nhân thiếu chút nữa đã quên chuyện này, tức giận vỗ trán một cái, “Nhìn ta đây già mà hồ đồ!” Xoay người liền hô với ngự lâm quân: “Phàm là ngự lâm quân ăn Hóa Yêu Quả rồi, đều bước ra khỏi hàng.”

An Hoằng Hàn lôi kéo tay nhỏ bé của Tịch Tích Chi, đứng ở một bên quan sát Phùng chân nhân sẽ giải cứu bọn họ như thế nào.

Vẻ mặt An Hoằng Hàn rất nhạt, gần như là không có chút biểu cảm.

Phùng chân nhân móc ra một xấp là bùa từ trong áo bào. Ngón tay có quy luật vẽ vài nét bút ở phía trên, tương tự như viết lời chú. Tịch Tích Chi cố gắng nhìn một hồi, không nhìn ra hắn rốt cuộc vẽ phù gì đây.

“Đốt, gâm vào trong nước uống.” Phùng chân nhân vỗ tay một cái, tựa hồ cảm giác đầu vai đang nặng, rồi lại nhẹ, cả người đều thoải mái.

Tịch Tích Chi có chút không hiểu, “Đơn giản như vậy thôi sao?”

Không chỉ Tịch Tích Chi thầm nghi hoặc, ngay cả đám ngự lâm quân kia cũng là nhị trượng đích hòa thượng mạc bất trứ đầu não (1)

“Nhưng nếu là ngươi ăn quả này, lão đạo liền không có cách nào cứu ngươi. Nhưng bọn họ ăn quả này, lại bất đồng.......Yêu khí chỉ ở lại bên trong cơ thể của bọn họ, không cách nào tống ra. Chỉ cần uống xong một chén nước phép, liền có thể đuổi yêu khí bên trong cơ thể của bọn họ.” Phùng chân nhân nghiêm túc giải thích cho Tịch Tích Chi.

Bởi vì Tịch Tích Chi vốn chính là yêu, chỉ là nàng và những yêu tinh khác không giống nhau, đi chính là đường tu tiên. Cũng chính là bởi vì vậy, nàng càng thêm cần giữ mình trong sạch, bởi vì một khi dính yêu khí, vậy thì không thể nào có cơ hội tu tiên.

Tịch Tích Chi nghe giải thích của ông, hiểu rõ đạo lý bên trong.

Không biết là người thị vệ nào nhỏ giọng nghị luận ở trong đám người “Nếu không uống chén nước phép này, chúng ta sẽ có nguy hiểm gì?”

Ăn quả này đã mấy canh giờ, bọn họ cũng không cảm thấy cái gì khác thường.

Tịch Tích Chi nhìn đám ngự lâm quân kia một chút chỉ thấy trong thời gian ngắn ngủi, ấn đường của bọn họ đã biến thành màu đen. Những người bình thường này dĩ nhiên không nhìn thấy, nhưng nếu là người có đạo hạnh lại có thể thấy rất rõ ràng. Trừ người có tu vi,, còn có một loại người có thể nhìn thấy, đó chính là mắt âm dương mà mọi người thường nói.

Phùng chân nhân hừ lạnh một tiếng, hình như rất ghét có người nghi ngờ lời của ông, “nếu các ngươi không muốn uống, lão đạo cũng không ép buộc các ngươi. Nhưng nếu như sau này các ngươi bị thứ gì quấn lên, đừng trách lão đạo không nhắc nhở các ngươi.”

Ông nói thứ gì đó, nhất định không phải là thứ tốt. Trải qau chuyện Bạch Hồ, bọn họ đều tin rằng trên đời có quỷ thần vừa nói. Bị dọa đến lập tức móc hỏa chiết từ ra đốt lá bùa, sau đó đổ vào bên trong bát, nhanh chóng uống cạn.

An Hoằng Hàn nhìn sắc trời một chút, chỉ nói: “Thời gian không sớm, hồi cùng.” Ngược lại nói với Phùng chân nhân: “Chuyện tìm tung tích nửa yêu, liền giao cho Phùng chân nhân, chớ để trẫm thất vọng.”

Chú thích:

(1) Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ não đầu (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.

Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng ( hòa thượng cao hai trượng). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,295
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 61


"Lão đạo tuân chỉ. ."

Coi như bệ hạ không phân phó, Phùng chân nhân cũng sẽ không để nửa yêu này làm hại thế gian. Sát khí vây lượn quanh thân nửa yêu, không biết đã dụ dỗ làm hại bao nhiêu người. Vì dân chúng dẹp yên suy nghĩ, Phùng chân nhân nhất định sẽ ra tay.

"Ngự lâm quân đi theo trẫm hồi cung." Nắm cánh tay Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn tiến hai bước về phía trước.

Sau khi Phùng chân nhân đi tới dưới chân núi, liền cùng đám người An Hoằng Hàn mỗi người đi một ngả. An Hoằng Hàn không có giữ lại, bởi vì so với ngự lâm quân trong hoàng cung kia, hắn tin tưởng Phùng chân nhân sẽ có biện pháp tìm ra tung tích nửa yêu.

Trở lại hoàng cung, Lâm Ân lập tức phân phó cung nữ thái giám, chuẩn bị tắm rửa thay quần áo cho bệ hạ.

Ở bên ngoài bị nắng gắt chiếu cả ngày, Tịch Tích Chi cũng cảm thấy cả người dinh dính không thoải mái. Nghe được Lâm Ân nói với cung nữ như vậy, cười tươi như hoa.

An Hoằng Hàn lại bất đắc dĩ lắc đầu, hình như đối với bộ dáng này của Tịch Tích Chi, không hề có sức chống cự.

Bọn họ mới vừa hồi cung, không lâu liền nghe được tin tức nói là Đông Phương Vưu Dục cầu kiến.

Tịch Tích Chi nâng chén nước lên nhấp hai cái, giương mắt nhìn thấy Đông Phương Vưu Dục đang đi tới từ bên ngoài.

Mệt mỏi một ngày, An Hoằng Hàn cũng có chút mệt mỏi. Sau khi nhìn thấy Đông Phương Vưu Dục, sắc mặt không tốt chút nào.

"Thái tử điện hạ, tin tức ngược lại linh thông, trẫm chân trước mới vừa hồi cung, ngươi chân sau đã tới rồi." An Hoằng Hàn khoát tay áo, ý bảo Lâm Ân dâng trà cho hắn.

Mặc dù không hoan nghênh đối phương đến, nhưng lễ cần có, vẫn phải làm đủ rồi. Nếu không truyền đi, không có thể diện chính là Phong Trạch quốc.

"Ban thưởng ghế ngồi." An Hoằng Hàn ý bảo Đông Phương Vưu Dục ngồi ở ghế đối diện.

Đông Phương Vưu Dục giống như không nhìn thấy trên mặt lạnh của An Hoằng Hàn mang theo bất mãn, vẫn duy trì phong độ nhanh nhẹn, theo ý An Hoằng Hàn ngồi vào đối diện.

Nếu bàn về ẩn nhẫn, Đông Phương Vưu Dục tuyệt đối coi như là một nhân vật lợi hại trong đó. Ít nhất quen biết hắn trong khoảng thời gian này, Tịch Tích Chi chưa từng nhìn thấy hắn phát giận, đối với thuộc hạ cũng là cực kỳ tha thứ.

Mặt hiện lên vẻ ngượng nghịu, Đông Phương Vưu Dục nhìn khắp nơi mấy lần, hình như rất là cố kỵ cung nữ thái giám xung quanh.

Chỉ một ánh mắt, một động tác, liền không tiếng động nói cho An Hoằng Hàn biết tiếp theo hắn muốn nói chuyện gì.

An Hoằng Hàn hiểu ý, giơ tay lên, "Đều lui ra đi, trẫm và thái tử điện hạ có chuyện quan trọng muốn nói."

Lâm Ân phục vụ An Hoằng Hàn nhiều năm, há có thể không nhìn ra đầu mối trong đó, vung phủ trần, hét lớn mọi người mau chóng rời đi.

Tịch Tích Chi vừa định đứng lên, đi theo Lâm Ân ra ngoài, ai ngờ bị An Hoằng Hàn đưa tay một phát bắt được.

An Hoằng Hàn nhướng lông mày, ánh mắt liếc ghế ngồi bên cạnh, coi như không lên tiếng, ánh mắt kia cũng nói cho Tịch Tích Chi là phân phó nàng ngồi xuống.

Tịch Tích Chi đứng cũng không được, ngồi cũng không xong. Lòng nói, các ngươi muốn chuyện, sao nhất định phải giữ nàng? Nàng cũng không muốn biết quá nhiều bí mật, đặc biệt là về tranh đấu gay gắt giữa hai người An Hoằng Hàn và Đông Phương Vưu Dục.

Vì sống thêm vài năm, Tịch Tích Chi chỉ muốn không để ý đến chuyện bên ngoài.

"Tịch cô nương, chuyện này người cũng biết, cho nên không cần tránh." Đông Phương Vưu Dục rất thức thời khuyên, tiếng nói chuyển một cái, lại nói với An Hoằng Hàn: "Bệ hạ, hôm nay bản điện hạ tới quấy rầy bệ hạ, chỉ vì muốn biết tung tích quốc sư. Quốc sư đã mất tích nhiều ngày, mắt thấy gần đây lấy được một chút manh mối, bản điện hạ cực kỳ gấp gáp muốn tìm được ông."

Nếu không phải bởi vì Từ quốc sư mất tích quá kỳ lạ, hắn còn không đến mức gấp gáp. Kể từ khi biết Từ quốc sư rơi vào tay yêu tinh, hắn chưa từng ngủ một giấc ngon, vẫn lo lắng Từ quốc sư có an toàn hay không.

Nếu không phải hôm nay An Hoằng Hàn không thông báo hắn cùng nhau đi tới vực Đoạn Tràng, hắn nhất định sẽ đi theo. Ở trong cung lo lắng chờ đợi hồi lâu, mới đợi được An Hoằng Hàn trở lại, hắn chỉ muốn biết được rốt cuộc Từ quốc sư thế nào rồi.

"Bệ hạ có bắt được hồ yêu?" Cân nhắc dùng từ, Đông Phương Vưu Dục mở miệng nói. Hắn đoan chánh ngồi ở trên ghế, cả người tôn quý, mặc dù trong lòng gấp gáp, nhưng bề ngoài lại không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nóng lòng nào.

Có thể lấy tình cảm của mình, khống chế đến trình độ này, tương đối không dễ dàng

Tịch Tích Chi vụng trộm giơ ngón tay cái lên, quả thật là một cao nhân. Nếu sau này lúc hắn lên làm vua Luật Vân Quốc, như vậy cũng có thể tưởng tượng được những ngày sau này của Luật Vân Quốc.

“Làm thái tử điện hạ thất vọng, hồ yêu đã chạy trốn, cũng không thể giải cứu quốc sư của ngươi trở về. Trong một tháng nay, Từ quốc sư tạm thời sẽ không có nguy hiểm tánh mạng.” An Hoằng Hàn nói xong mấy câu nói đó, miệng khép lại, hình như không muốn nhiều lời.

Trong nháy mắt, Đông Phương Vưu Dục ở đối diện liền nhíu mày, vốn tưởng rằng bệ hạ ra tay có thể cứu về quốc sư, không ngờ cuối cùng là kết quả này. Chỉ là câu nói kia của bệ hạ ‘trong một tháng, tạm thời sẽ không có nguy hiểm tánh mạng’ là có ý từ gì?

Đông Phương Vưu Dục vừa định mở miệng hỏi thăm, không ngờ lại tiếp xúc được ánh mắt lạnh thấu xương của An Hoằng Hàn, rất thức thời ngậm miệng lại. Bộ dáng muốn nói lại thôi không muốn để chô hắn biết. Mặc dù Đông Phương Vưu Dục không hiểu có chuyện gì, nhưng không nghi ngờ chút nào, nếu mình tiếp tục hỏi nữa, An Hoằng Hàn tuyệt đối sẽ không khách khí với mình.

Tịch Tích Chi cũng đoán được An Hoằng Hàn không muốn nói chuyện nửa yêu cho Đông Phương Vưu Dục. Đây dù sao cũng là chuyện phát sinh trong Phong Trạch quốc, huống chi thân phận nửa yêu này không rõ, mục đích gì càng thêm không có người biết, bại lộ quá sớm, dễ dàng bứt dây động rừng.

“Thái tử điện hạ tạm thời an tâm, trong vòng một tháng, Từ lão đầu sẽ không xảy ra chuyện. Chúng ta chỉ cần trong thời gian này tìm ra........tung tích của hồ yêu, sẽ có cơ hội tìm Từ lão đầu về”. Không dám nói ra hai chứ ‘nửa yêu’, nhớ lại một chút nửa yêu và hồ yêu vốn là cá mè một lứa, chỉ cần tìm được một người trong bọn họ, khẳng định sẽ có tung tích của Từ quốc sư.

Đông Phương Vưu Dục chỉ đành phải thở dài, đứng lên nói: “Như vậy bản điện hạ chỉ có thể yên lặng đợi tin tốt của bệ hạ, hôm nay không còn sớm, bản điện hạ sẽ không quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi.”

Vốn An Hoằng Hàn cũng không hoan nghênh hắn, nghe nói như thế, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, khẽ gật đầu với hắn.

“Từ lão đầu người hiền có trời phù họ, thái tử điện hạ không cần quá mức lo lắng.” Tịch Tích Chi có thể làm, chỉ là tận lực an ủi hắn. Quan hệ của hắn và Từ quốc sư chắc hẳn là không tệ, nếu không cho dù Từ lão đầu chính là quốc sư, Đông Phương Vưu Dục cũng sẽ không thể tận tâm tận lực như thế.

“Hi vọng như thế, nếu có thể cứu quốc sư về, Đông Phương Vưu Dục ta sẽ không tiếc bất kỳ giá nào.” So với đám huynh đệ tỷ muội có liên hệ máu mủ trong hoàng cung kia, sự tồn tại của Từ quốc sư với hắn càng thêm trọng yếu. Ông không đơn thuần chỉ là quốc sư Luật Vân quốc, còn là sư tôn của hắn.

Sư tôn gặp nạn, hắn làm sao có thể ngồi yên không để ý đến?

“Trẫm hiểu tâm tình của ngươi, nhưng chỉ có thể từ từ tìm kiếm manh mối.” Mặc dù An Hoằng hàn chính là đế vương một nước, nhưng hắn cũng không thể thần tốc xử lý tất cả mọi chuyện. Ví như con chồn ở bên cạnh này, không phải mình còn phải thuần dưỡng một thời gian sao?

“Bệ hạ nói đúng lắm, bản điện hạ cáo lui trước.” Đông Phương Vưu Dục là tự mình biết mình, biết được An Hoằng hàn cũng không hoan nghênh mình, thi lễ, xoay người thối lui khỏi Bàn Long Điện.

Chân của hắn mới vừa bước ra Bàn Long điện, Tịch Tích Chi liền không nhịn được mở miệng hỏi thăm tính toán của An Hoằng Hàn.

“Chúng ta tra như thế nào đây?” Lúc nửa yêu biến mất, một chút đầu mối cũng không lưu lại, tìm ra được, đó chính là mò kim đáy biển.

Nhưng An Hoằng Hàn cũng không lộ rõ vẻ mặt sốt ruột, trật tự mạch lạc nâng chén trà lên, nhấp một ngụm. “Nửa yêu này bắt đi Từ quốc sư, không phải là đối nghịch với trẫm? Chúng ta chỉ cần chờ đợi, hắn sớm muộn sẽ hiện thân lần nữa.”

Có một số việc có một, sẽ có hai. Mục đích của nửa yêu, đù bọn họ nói không biết, nhưng sau này hắn chắc chắn xuất hiện lần nữa ở trước mặt của An Hoằng Hàn.

Suy nghĩ một chút đúng là như vậy, Tịch Tích Chi gật đầu một cái.

“Đi tắm.” An Hoằng Hàn đứng lên nói.

Làm người bồi tắm, Tịch Tích chi sớm quen mỗi ngày đều tắm rửa chung với An Hoằng hàn. Cùng nhau đi vào ai trì tắm rửa, từng đợt nhiệt khí nhẹ nhàng vây quanh hai nguời. Dù gì bây giờ Tịch Tích Chi cũng là hình dáng con người, ao nước vừa khéo qua đầu vai của nàng, vừa động một chút đã phải sặc một ngụm nước.

Lúc ở trong nước, Tịch Tích chi không dám lộn xộng quá mức, đôi tay khoác lên bên cạnh ao, duy trì tư thế ngâm nước thoải mái.

An Hoằng Hàn nhìn nét mặt thoải mái của tiểu hài tử, tâm tình cũng dần dần chuyển biến tốt.

Nhưng vừa nghĩ tới chuyện nửa yêu, khó tránh khỏi sẽ liên tưởng đến tiểu hài tử này rốt cuộc cũng sẽ phi thăng. Vì giữ nàng ở lại bên cạnh mình, mình có nên sử dụng biện pháp hay không? Càng nhìn tiểu hài tử này, An Hoằng Hàn càng thêm không buông tay được.

Ai cũng biết Vân Chồn, chính là vật sở hữu của hắn. Nếu là vật của hắn, như vậy thì đừng nghĩ thoát khỏi bên cạnh hắn.

Dựa vào vách tường trên ao trì, An Hoằng Hàn ngồi nghỉ ngơi ở đối diện Tịch Tích Chi, thỉnh thoảng mở đôi mắt ra nhìn hai mắt tiểu hài tử, đề phòng nàng không cẩn thận ngủ, sau đó trượt vào trong ao trì.

Ngày trôi qua thật sự nhanh, đảo mắt lại qua hai ngày.

Mỗi ngày Tịch Tích Chi đều sống cuộc sống giống như con heo nhỏ, mỗi ngày chỉ phụ trách ăn ngủ, được An Hoằng Hàn nuôi đến trắng trẻo mập mạp

Nằm ỏ trên giường êm, một đầu tóc màu ngân bạch của Tịch Tích Chi xộc xệch khoác lên đầu vai.

Giờ phút này, An Hoằng Hàn đang chấp bút xử lý chính vụ, hình như phát hiện cái gì, động tác trong tay dừng lại, ngược lại nhìn về phía Tịch Tích Chi, “Buồn bực? Nhàm chán?”

Nhìn nét mặt buồn đến chết của tiểu hài tử, An Hoằng Hàn không nhịn được bật cười, quả thật là một con chồn không thể rảnh rỗi.

Có thể không nhàm chán sao? Cả ngày cuộc sống đều là ba điểm trên một đường thẳng, không phải lâm triều, chính là Ngự Thư Phòng, hoặc chính là Bàn Long điện. Trải qua cuộc sống mỗi ngày đều nhìn An Hoằng Hàn, hắn không buồn bực, Tịch Tích Chi cũng buồn bực.

Ở trên giường nệm lăn hai vòng, Tịch Tích Chi điềm đạm đáng yêu nhìn An Hoằng Hàn, ánh mắt kia như muốn nói..........Ta muốn ra ngoài.

Lâm Ân ở một bên nhìn, trực tiếp thán phục bộ dáng nũng nịu này của Tịch cô nương, có thể trực tiếp giết người trong nháy mắt. Nhìn đám cung nữ xung quanh đi, mỗi một người đều nhìn chằm chằm Tịch cô nương không tha. Nếu không phải thân phận địa vị đặt ngay trước mắt, nói không chừng hai cung nữ này đã sớm nhào tới, ra sức nhéo gương mặt của Tịch cô nương.

Hình như phát hiện cái gì, ánh mắt của An Hoằng Hàn quét mọt vòng trong Ngự thư phòng. Ánh mắt lạnh lùng, trực tiếp làm cho người ta lạnh lẽo từ tận đáy lòng.

Toàn bộ mọi người rùng mình một cái, bị dọa đến lập tức thu hồi ánh mắt của mình, lại không dám nhìn sang Tịch cô nương bên kia.

“Trẫm xử ký chính vụ sắp xong rồi, như vậy liền đi Ngự Hoa Viên dạo một chút.” Khép lại tấu chương trong tay, An Hoằng Hàn đi ra từ sau thư án.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,295
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 62


Lỗ tai Tịch Tích Chi run lên, có chút không xác định nhìn một chồng lớntấu chương trên thư án, thật xử lý xong sao? Nàng nhớ rõ ràng An HoằngHàn có một thói quen, thích đặt hết tấu chương cần xử lý ở phía bênphải, sau đó xử lý một lần, như vậy sẽ không lộn xộn. .

Tịch Tích Chi nhìn tấu chương thật cao ở bên trái, cảm thấy hoài nghi.

"Ngươi thật xử lý xong?" Ánh mắt Tịch Tích Chi nhìn chằm chằm chồng tấu chương, rất là nghi ngờ.

An Hoằng Hàn cảm thán trong lòng, bình thường ngốc nghếch hồ đồ, sao đến lúc này, đầu nhỏ của Tịch Tích Chi lại đột nhiên thông suốt? Chỉ là cóthể lưu ý thói quen nhỏ này của hắn, cũng nói lên con chồn nào đó cũngkhông phải không có tim không có phổi, vẫn biết quan tâm hắn.

Tâm tình An Hoằng Hàn nhất thời khá một chút, cũng không để ý tấu chương trên thư án, bàn tay khoác lên trên đầu vai Tịch Tích Chi, "Trẫm nói. . . . . . đã xử lý xong, bên kia là xử lý xong rồi, ngươi dám có dị nghịgì ư?"

Khí thế cả người An Hoằng Hàn vốn đã cực kỳ dọa người, lúc này nghiêmmặt lên, mỗ hài tử không có can đảm lập tức biến sắc, lắc đầu với hắn,không biết xấu hổ nói: "Xử lý xong."

Chỉ là nhìn một chồng tấu chương, trong lòng Tịch Tích Chi lại có tính toán, An Hoằng Hàn là muốn đi chơi với nàng.

Hai người cùng đi con đường nhỏ trong hoàng cung, con đường phủ kích đáấm, lúc đạp lên sẽ có tiếng vang. Nhưng khi ngươi đi đã lâu, sẽ cảm thấy một tiếng rồi một tiếng, rất thú vị.

Từ trước đến giờ, Lâm Ân và Ngô Kiến Phong đi theo hai bên trái phải của An Hoằng Hàn, như hình với bóng. Hai người đi ở phía sau, một đường đitheo bước chân của An Hoằng Hàn, vẫn duy trì một khoảng cách, không dámđến gần quá mức, cũng không dám rời đi quá xa. Cách quá gần, sợ ngheđược cuộc nói chuyện giữa bệ hạ và Tịch cô nương; cách quá xa, lại lolắng chẳng may bệ hạ gọi bọn họ, bọn họ sẽ không nghe được.

Cho nên nói, vô luận thân phận gì, nghề nghiệp gì cũng tràn đầy bất đắc dĩ.

Ánh mắt Ngô Kiến Phong nhìn Tịch Tích Chi luôn mang theo một chút địch ý.

Tịch Tích Chi vừa quay đầu, không cẩn thận nhìn thấy ánh mắt của hắn, bị dọa đến trong lòng hồi hộp. Nàng chọc tới hắn khi nào? Tại sao hắn nhìn mình cằm chằm như vậy.

Ngô Kiến Phong cũng phát hiện ánh mắt của mình quá tiết lộ tâm tư, lậptức quay đầu đi, thu lại tâm tình của mình. Hắn luôn không ưa mái tócmàu trắng bạc kia của Tịch cô nương, cặp mắt màu xanh cũng sẽ làm hắnliên tưởng tới con Vân Chồn nào đó chỉ biết hại người.

"Bệ hạ, đi dạo lâu như vậy, phía trước có một lương đình, không bằng đivào nghỉ ngơi một chút?" Lâm Ân nhìn thấy Tịch Tích Chi không ngừng nâng tay áo bào lên lau mồ hôi, phỏng đoán Tịch cô nương nhất định là mệtmỏi, cho nên nói lên đề nghị này.

An Hoằng Hàn cũng đã sớm chú ý tới cử động của Tịch Tích Chi, xem ra cảngày trừ ăn ra chính là ngủ, cũng không phải là một biện pháp. Nhìn thểlực của nàng đi, lúc này mới đi bao lâu đâu, liền không ngừng thở hổnhển.

"Bắt đầu từ ngày mai, giờ mẹo rời giường, cùng trẫm chạy một vòng quanhBàn Long điện." Đi vào lương đình, An Hoằng Hàn mới vừa ngồi xuống không lâu, liền mở miệng nói.

Sau khi Tịch Tích Chi nghe, giật mình nhảy dựng lên từ ghế đá. Chạy bộ?Hơn nữa còn là chạy quanh Bàn Long điện? Bàn Long điện chính là cungđiện lâm triều ở bên ngoài, là một cung điện lớn nhất. Chạy một vòngquanh Bàn Long điện, ít hơn nửa canh giờ là không thể nào chạy xong.

Nhất thời, Tịch Tích Chi lo lắng cho đôi chân đáng thương của mình.Trước kia lúc còn là con chồn nhỏ, luôn bị An Hoằng Hàn ôm vào trongngực, hoàn toàn không cần xuống đất đi bộ, đã sớm dưỡng thành thói xấulười biếng của nàng. Nàng thích ngủ nướng, hôm nay lại muốn sáng sớm bịkéo ra ngoài chạy bộ, đây là cực kỳ bi thống?

"Có thể không đi không?" Tịch Tích Chi nhỏ giọng hỏi, đại khái cũng biết lời An Hoằng Hàn nói ra, lúc thu về là cực ít, cho nên lúc hỏi câu nàylà tràn đầy lo lắng.

"Ngươi cho là thế nào?" Ánh mắt lạnh lẽo đảo qua, An Hoằng Hàn lơ đễnh nhìn Tịch Tích Chi.

"Ta cho là có thể!" Vì suy nghĩ cho cuộc sống tốt đẹp sau này của mình,Tịch Tích Chi kiên quyết phải làm chống cự cuối cùng, lắc đàu nhỏ tiếntới trước mặt An Hoằng Hàn, “Có câu nói, nhất thiên chi kế tại vụ thần(1), cho nên sáng sớm...............chính là dùng để ngủ!”

Nửa câu nói trước còn có chút có lý, nghe nửa câu sau, mày kiếm An Hoằng Hàn đều nhíu lại rồi.

“Sáng sớm ngày mai phải chạy bộ, không thể nghe theo lời ngươi nói.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Tích chi xụ xuống, vẫn không hề nản chí nói: “Sáng sớm đương nhiên là dùng để ngủ, buồn ngủ mà không được ngủ, saotinh thần có thể sung mãn qua hết cả ngày!”

“Ngụy biện,” Lời nói không hề phập phồng, nói ra từ trong miệng của AnHoằng Hàn. An Hoằng Hàn giơ tay lên búng một cái lên trán Tịch Tích Chi, hình như hơi trừng phạt một chút.

An Hoằng Hàn nắm giữ lực đạo vô cùng tốt, cho nên lần này sẽ không khiến Tịch Tích chi quá đau, nhưng cũng đủ dạy dỗ nàng.

Tịch Tích Chi che trán, chu cái miệng nhỏ nhắn, một bộ dáng không hài lòng.

“Đây là ngươi lấy cớ lười biếng, càng ngủ càng thích ngủ, chỉ có nghiêmkhắc kiềm chế bản thân, mới có thể có thành tựu.” An Hoằng Hàn quét mắtnhìn toàn thân Tịch Tích Chi, cúi người lại gần lỗ tai của nàng nói:“Chẳng lẽ ngươi không muốn nhanh chóng tu luyện đắc đạo? Không có thânthể khỏe mạnh, xem sau này ngươi làm thế nào.”

Mặc dù Tịch Tích Chi đang tu luyện phép thuật, nhưng hàng yêu phục ma và lúc phi thăng đều cần hao phí thể lực, không có một thân thể khỏe mạnh, co hội vượt qua kiểm tra là cực kỳ khó khăn.

Cho dù Tịch Tích Chi bất mãn, cũng chỉ có thể từ bỏ.

Suy nghĩ biểu hiện ở sơn động vào hai ngày trước, mình một chút thực lực cũng không có. Tuy có tinh lực ở trong thân thể, nhưng còn không đấulại An Hoằng Hàn- một người phàm tục.

“Nghĩ thông suốt là tốt nhất.”

Chẳng may ngày nào đó linh lực mất đi hiệu lực, thể lực liền phát huyđược tác dụng. An Hoằng Hàn cũng là suy nghĩ cho Tịch Tích Chi, giốngnhư nàng lười biếng sống qua ngày, sau này lôi kiếp đến, chẳng may cóchuyện bất trắc, An Hoằng hàn không dám tưởng tượng.

Mới vừa ngồi ở trong lương đình một lúc, liền có cung nữ bưng tới mấy đĩa bánh ngọt mỹ vị.

Tịch Tích Chi ngẩng đầu nhìn Lâm Ân một cái, đây nhất định là do Lâm Ânphân phó, bởi vì chỉ có ông mới tỉ mỉ như thế. Tất cả bánh ngọt đều làbánh Tịch Tích Chi thích ăn, chỉ nhìn thoáng qua Tịch Tích Chi liềnkhông nhịn được đưa tay nhỏ bé ra lấy.

Thích thú ăn xong một khối, Tịch Tích Chi vừa định đưa tay đi láy khốithứ hai, một giọng nói thanh thúy của thiếu nữ truyền đến từ ngoài lương đình, “Ra mắt hoàng huỳnh, không ngờ hôm nay tới Ngự Hoa Viên du ngoạn, có thể có duyên gặp hoàng huynh. Hoàng huynh, chúng ta đã không gặpnhiều ngày rồi.”

Tịch Tích Chi chậm rãi dừng miệng lại, sau đó nâng đầu nhỏ lên, nhìn ra phía ngoài.

Một đám công chúa mười một, mười hai tuổi trang điểm xinh đẹp đi tới vây quanh.

Cái gọi vô tình gặp được....Tịch Tích Chi sẽ không tin tưởng. Nhất địnhlà bọn họ nghe được tiếng gió, nói là An Hoằng Hàn đến Ngự Hoa Viên, cho nên mới ngựa không ngừng vó chạy tới, giả vờ ngẫu nhiên gặp được,sau đó tới trò chuyện.

Tịch Tích Chi cũng xem như là nhìn thấu tính toán thường dùng của đámcông chúa này, giả bộ như không có chuyện gì, tiếp tục ăn bánh ngọt củamình.

An Hoằng Hàn chỉ nhìn bọn họ một cái, liền thu hồi ánh mắt.

“Không ngờ ở cung điện của mình cho tốt, ra ngoài dạo chơi cái gì?” AnHoằng Hàn đưa tay ngắt một quả nho, sau khi lột vỏ đưa tới khóe miệngTịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi theo thói quen nuốt vào, cảm giác chua ngọt đúng như suy nghĩ của nàng, vui vẻ nhấm nháp hai lần.

Cử động thân mật này rơi vào trong mắt một đám công chúa, vừa hâm mộ, vừa ghen tỵ.

Một tia hung ác lóe lên ở trong mắt An Vân y, nàng nhìn cử chỉ thân mậtgiữa hai người, quả đấm trong tay áo dần dần nắm chặt. Nàng tốn baonhiêu sức lực mới được hoàng huynh sủng ái, còn không hưởng thụ được bao lâu, lại đột nhiên xuất hiện ra một Trình Giảo Kim Tịch cô nương tranhgiành. Khiến người không hiểu là, sao hoàng huynh lại nguyện ý giữ mộtcô gái bảy, tám tuổi có thân phận không rõ ở bên cạnh.

Nhớ lại con Vân Chồn trước kia, so sánh với nhau, An Vân Y vẫn tương đối có thể tiếp nhận con sủng vật kia. Bởi vì sủng vật được cưng chiều hơnnữa, cũng chẳng qua là một con vật, có thể nào đánh đồng với con người?

“Hồi bẩm hoàng huynh, chúng ta đều là tỷ muội thân sinh, hiếm khi mớigặp nhau, thời tiết hôm nay lại tốt, nên tất cả đều tụ họp với nhau,muốn thưởng thức, xúc tiến một chút tình cảm.”

Câu nói cuối cùng kia là không thể tin nhất.

Trong hoàng cung, chỉ có ích lợi, làm gì có tình cảm.....

Chỉ là trên mặt nổi, không có bất luận kẻ nào sẽ phơi bày lời nói dốinày. Bởi vì có tầng lời nói dối này mới có thể duy trì khuôn mặt giả dối của bọn họ.

“Xem ra tình cảm mấy người tỷ muội các ngươi rất tốt.” Nói không rõ làchâm chọc hay là khoe khoang. Tóm lại lời nói này của An Hoằng Hàn cũnglàm cho mọi người cảm thấy không thoải mái, nhưng lại không có bất kỳngười nào dám nói thêm cái gì.

Bỏi vì giá phải trả Tề Uy quốc tiến dâng mấy rương bảo vật, đợi lát nữađể Lâm Ân mang các ngươi đi qua nhìn một chút.” Bóc một quả nho cuốicùng, An Hoằng Hàn nhận lấy khăn tay Lâm Ân đưa tới lau tay.

Ánh mắt của hắn không nhìn thẳng đám công chúa kia, mặc dù miệng nói ban thưởng, lại không nhìn thấy mấy phần thật lòng.

Càng là vẻ mặt không quan tâm, càng khiến lòng An Vân Y mang tức giận.

Mới vừa rồi, hoàng huynh không đối xử với Tịch cô nương như vậy! Mặc dùkhi đó hoàng huynh cũng không cười, nhưng vẻ mặt lại mang một chút thỏamãn, giống như đối phương thoải mái, tâm tình của hắn cũng sẽ thoải mái. Mà khi hoàng huynh đối mặt với các nàng, gương mặt đó chỉ có lưu lạibăng hàn thấu xương, không có một chút nét mặt nào đáng nói.

Tại sao chênh lện lớn như thế?

Nàng đã đánh bại An Nhược Yên, thành công khiến tất cả công chua xoaychung quanh nàng. Đáng lẽ sủng ái của hoàng huynh cũng nên thuộc vềnàng, mà Tịch Tích Chi đột nhiên xuất hiện, khiến giấc mộng đẹp của nàng hoàn toàn bị phá hủy. Tất cả mắc xích đều không phạm sai lầm, sai chính là Tịch Tích Chi xuất hiện.

An Vân y càng nghĩ càng tức giận, chỉ là nàng cũng là một người cực kỳnhẫn nại. Thật vất vả mới đạt được, nàng không thua nổi. Nếu không phảibởi vì người nọ trợ giúp mình, nàng cũng không có biện pháp đi tới bướchôm nay. Nàng không có đường lui........cũng không thể cô phụ kỳ vọngcủa hắn.

“Cảm ơn hoàng huynh ban thưởng.” An Vân y dẫn các vị công chua hành lễ tạ ơn.

Không nhìn đối phương một lần, An Hoằng Hàn chì tùy ý gật đầu một cái.

“Ăn đủ chưa?” Ngược lại nhìn về phía Tịch Tích Chi ngồi bên cạnh, AnHoằng Hàn giơ tay lên hất rơi bột bánh ngọt trên khóe miệng nàng.

Tịch Tích chi vỗ vỗ bụng nhỏ phình ra của mình, gật đầu nói: “Rất no rồi.”

Vẫn là Bàn đầu bếp kiểu khẩu vị của nàng, mỗi một bánh ngọ đều rất hợp ý nàng.

Chú thích

(1) Nhất thiên chi kế tại vụ thần: Ngày tiếp theo là ở chỗ sáng sớm.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,295
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 63


An Hoằng Hàn nhận lấy khăn tay cung nữ đưa tới, giơ tay lên lau khóe miệng cho Tịch Tích Chi. Động tác thân mật khắng khít này chọc cho không ítngười vừa ghen tỵ vừa hận. An Vân Y cắn cánh môi thật chặt, nhìn ngóntay thon dài của hoàng huynh xẹt qua khóe môi cô gái kia.

Rõ ràng tất cả nên thuộc về nàng, lại bị người khác không tốn chút sức nào cướp đi, sao có thể khiến nàng cam tâm?

"Tình cảm của hoàng huynh và Tịch cô nương thật tốt." Hình như trong tán dương còn có chứa những hàm nghĩa khác.

Ánh mắt An Hoằng Hàn nhanh chóng lạnh lẽo, ngay cả Lâm Ân đứng ở bên cạnh cũng rùng mình một cái.

Hắn thừa nhận Thập Tứ công chúa quả thật rất thông minh, ít nhất khôngai có thể ngáng chân được Lục Công Chúa, mà nàng ta lại làm được. Nhưngtrong hoàng cung, đặc biệt là ở trước mặt An Hoằng Hàn, lại không có chỗ cho phép nàng ta giương oai. Lâm Ân thầm nghĩ trong lòng, chỉ cầu ThậpTứ công chúa tự mình hiểu lấy, nếu không phí hết tâm tư có được tất cả,sớm muộn cũng sẽ bị cuốn trôi như dòng nước.

Ánh mắt An Hoằng Hàn âm trầm chỉ trong nháy mắt, nhưng nhanh chóng khôiphục lại vẻ mặt ban đầu, "Các ngươi chỉ cần làm xong bổn phận một côngchúa, những chuyện khác. . . . . . đừng động tới, các ngươi tiếp tục ởchỗ này ngắm hoa đi."

Một câu cuối cùng hiển nhiên là không muốn tiếp tục dây dưa với cácnàng, đám công chúa đều nghe ra ý tứ trong lời nói, chỉ có thể cực kỳđáng tiếc nhìn An Hoằng Hàn đứng dậy đi xa.

An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi chân trước mới vừa đi, sắc mặt của An Vân Y liền biến đổi lớn, vươn tay liền đập bể toàn bộ dĩa trên bàn đá.

Công chúa khác kìm nén đến không dám thở mạnh, hôm nay An Vân Y đã sớmlà công chúa được sủng ái nhất, dẫn đầu tất cả mọi người nhìn lên. Đắctội nàng, không khác gì với việc đắc tội An Nhược Yên năm đó.

Vốn Ngô Kiến Phong đi theo An Hoằng Hàn rời đi, lúc này quay đầu lạinhìn lương đình một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng Thập Tứ côngchúa. Trong đôi mắt lóe ra một tia tinh quang làm người ta nhìn khôngthấu, giống như nghĩ ra âm mưu quỷ kế gì đó.

Đúng lúc Lâm Ân cách hắn không xa, vừa vặn nhìn thấy trong mắt Ngô Kiến Phong chợt lóe lên ánh mắt ác độc.

Trong lòng suy đoán rất nhiều khả năng, Lâm Ân không khỏi quay đầu lạinhìn Thập Tứ công chúa một cái. Rất dễ nhận thấy, mới vừa rồi Ngô KiếnPhong là đánh chủ ý lên Thập Tứ công chúa. Suy nghĩ một chút thì vô cùng có khả năng, trong hoàng cung Ngô Kiến Phong sớm đã không còn chỗ dựa,nếu không tìm nhân vật lợi hại bảo bọc, hắn sớm muộn gì cũng đừng nghĩcó thể lăn lộn, đoán chừng Thập Tứ công chúa đã trở thành ứng cử viêntrong lòng hắn. Chỉ là. . . . . . Ngô Kiến Phong ơi Ngô Kiến Phong,chẳng lẽ ngươi không thể dùng đại não suy nghĩ một chút sao, đi theo một công chúa chỉ muốn tranh thủ tình cảm thì có thể có tiền đồ gì.

Còn không đến mức xen vào việc của người khác, Lâm Ân thở dài hai tiếng, bước nhanh đuổi theo bước chân của An Hoằng Hàn.

Một bàn tay của Tịch Tích Chi bị An Hoằng Hàn dắt, một tay khác vuốt ve bụng nhỏ, một bộ dáng thõa mãn vì được ăn uống no đủ.

"Nhớ kỹ sau này nhìn thấy đám công chúa kia liền mau chóng rời khỏi, ítgiao thiệp với bọn họ." Đối với Tịch Tích Chi đơn thuần giống như một tờ giấy trắng, An Hoằng Hàn vẫn luôn không an tâm. Mặc kệ trước kia tínhcách An Vân Y như thế nào, nhưng bây giờ nàng ta đã thay đổi, biến thành một thiếu nữ đáng sợ.

Cho dù tuổi của nàng ta rất nhỏ, nhưng tâm cơ nặng hơn người bìnhthường. Nếu không, An Hoằng Hàn cũng sẽ không nhìn trúng nàng ta. . . . . .

Bởi vì lúc trước từng có tiếp xúc với An Vân Y, cho nên Tịch Tích Chinhớ lại tiểu cô nương yếu đuối vô năng trước kia, hiện tại trái ngược,ai nấy đều thấy được như hai người khác nhau. Mặc dù người sau tương đối rực rỡ chói mắt, nhưng ở trong mắt Tịch Tích Chi, cảm thấy bộ dáng nàng ta còn không còn thuận mắt như trước kia. Bởi vì ánh mắt một ngườikhông che giấu được quá nhiều ý đồ, ánh mắt của nàng ta đã bị tạp chất ô nhiễm.

"Ta hiểu." Tịch Tích Chi nhỏ giọng trả lời, cực kỳ tiếc hận.

Chỉ một đứa bé. . . . . .

Truy xét tung tích Từ lão đầu, ngự lâm quân vẫn đang âm thầm tiến hành.Đông Phương Vưu Dục cũng thường xuyên chạy tới Ngự Thư Phòng, mỗi lầnđều là hỏi thăm chuyện phát triển như thế nào.

Tịch Tích Chi nhìn ở trong mắt, hiểu sự nóng ruột của hắn.

Buổi chiều, sau khi lại thương lượng chuyện này một hồi với Đông PhươngVưu Dục, An Hoằng Hàn liền dẫn Tịch Tích Chi trở về Bàn Long điện nghỉngơi. Mặt trời chiều ngả về tây, mây ở phía chân trời bị ánh hoàng hônnhuộm thành màu hồng quả quýt, xa xa nhìn lại, thu hết một mảnh cảnh đẹp vào mặt.

Tịch Tích Chi đi theo bước chân của An Hoăng Hàn, đi ở trên rộng, ánhmắt nhìn nắng hoàng hôn chiếu xuống từ trong mây, không khỏi ngẩn người.

Trước kia ở bên trong rừng sâu thẳm, nàng cũng thường ngắm mặt trời lặnvề phía tây. Nhưng mà năm đó chỉ có một mình nàng cô đơn ở trên tảng đálớn bên dòng suối, lẳng lặng chờ ánh hoàng hôn hoàn tòa biến mất, sau đó chậm rãi đi về phòng trúc. Mà thời khắc này, bên cạnh nàng đứng mộtngười, vị trí, thời gian, địa điểm, lệch với hướng quỹ đạo trước kia.

Việc đời khó liệu...........cuộc sống vô thườn.

“Chớ lộ ra vẻ mặt ưu thương như vậy.” Chẳng biết từ lúc nào, bước chânvào An Hoằng Hàn đã dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo không còn tồn tại nữa,thay thế chính là ưu phiền thật sâu. Hình như vào giờ phút này hán đangưu phiền, trong lòng quấn quít không giải được phiền não.

Trái tim Tịch Tích Chi ‘thình thịch’ giật mình, đôi mắt nhiễm nước chớp chớp. Ưu thương? Thật sự có sao?

Có lẽ là ở thế giới khác quá lâu rồi, trở nên nhớ nhà.........nhớ sư phụ.

“Ta không có.” Tịch Tích Chi vịt chết còn cứng mỏ.

Lúc trước, lão đầu kia cả ngày trừ ép buộc nàng luyện công, còn có thể làm cái gì?

Tịch Tích Chi kiên quyết không thừa nhận nàng đang nhớ sư phụ, chậm rãi cúi đầu.

Có lẽ đoán được cái gì, An Hoằng Hàn duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng phấtliễu vuốt sợi tóc trên trán nàng. Từng cử động dều vô cùng dịu dàng. Nếu có thái giám, cung nữ khác ở đây, khẳng định không thể tin được một màn trước mắt này.

Ngay cả Lâm Ân cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc............

“Ngươi chưa từng nói với trẫm, ngươi đến từ đâu........” Vén tóc nàng,giọng nói đặc biệt lạnh lẽo của An Hoằng hàn vang lên lần nữa, “nhưng mà nếu ngươi đã đến hoàng cung, tất cả của trẫm, BÀn Long điện chính lànhà của ngươi.”

Câu nói đầu tiên ‘ngươi từng nói với trẫm, ngươi đến từ đâu......’ khiến Lâm Ân lộ ra suy nghĩ sâu xa.

Bệ hạ lại giữ một tiểu hài tư có lai lịch không rõ ở bên người? Khi nàobệ hạ cũng sẽ làm ra quyết định hồ đồ như vậy? Lai lịch không rõ, vậythì có nghĩa có rất nhiều thứ không biết. Từ trước đến giờ, bệ hạ làmviệc đều là cực kỳ ổn định, sẽ không để cho bất cứ chuyện gì làm lệchhướng cục diện hắn không chế.

Lâm Ân nhìn về phía Tịch Tích Chi, máu tóc màu trắng bạc kia cũng khôngphải người Phong Trạch quốc. Trước kia ông cho rằng cô bé này là do bệhạ và nữ tử dị quốc sinh ra, mà nghe lời nói bây giờ, ông hoàn toàntriệt để bỏ đi ý nghĩ kia. Như vậy, tại sao bệ hạ sẽ thu dưỡng bé gáinày? Đừng nói thiện tâm, bởi vì An Hoằng Hàn chưa bao giờ có thứ kia.

Nhà............Tịch Tích Chi vừa nhấc mắt, quả thật bất tri bất giácnàng đã sớm coi An Hoằng Hàn là người nhà. Coi như thật muốn rời đi, cólẽ cũng là không muốn. Sao sư phụ không ở nơi này, nếu khôngnàng........

Nhiều giả thiết hơn nữa, cũng không thể thực hiện.

“Sau......sau này ta sẽ nói cho ngươi biết.” Bây giờ còn chưa đến lúc.Tịch Tích Chi không dám mở miệng nói rõ lai lịch của nàng với An HoằngHàn.

“Trẫm luôn luôn chờ.”

Hắn đã không cần dùng năng lực của mình đi thăm dò, cũng không làm áp lực với nàng, hắn chỉ làm chính là chờ.”

Lúc mầy người trở về Bàn Long điện, trời đã hoàn toàn tối. Từng dãy đènlồng được thắp sáng, cung nữ, thái giám trong Bàn Long điện lần lượtđứng ở hai bên, yên tĩnh chờ đợ An Hoằng Hàn phân phó.

Vốn Lâm An để cung nữ chuẩn bị tắm rửa thay y phục cho bệ hạ, lại để cho người ta thêm chút Long Tiêu Hương. Ngô Kiến Phong vẫn mang theo kiếm,chờ đợi ở chỗ không xa, không yên lòng nhớ lại chuyện buổi chiều hômnay.

Lâm Ân đi tới, dùng phất trần đâm chọc hắn một chút, kéo hắn về hiệnthực từ bên trong suy nghĩ, “Ngô thị vệ, ta khuyên ngươi vẫn đừng đánhquá nhiều chủ ý xấu, nếu không chắc chắn sẽ có một ngày ngược lại hạichết mình.”

Dù sao cộng sự mấy năm, Lâm Ân cũng lo lắng Ngô Kiến Phong thật nghĩkhông ra mà đi nhầm đường, bị tư tâm vậy quanh, vẫn nhắc nhở một câu.

Nhưng tốt bụng của ông lại làm cho Ngô Kiến Phong cảm nhận khuất nhụclớn lao. Hắn vốn là đệ đệ của Đại tướng quân, sống ở sanh mốn thế giá,so với một thái giám xuất thân hạ lưu, thân phận cao không chỉ một nửađâu. Lúc này nghe được Lâm Ân nói mình như vậy, ngược lại cho là ôngđang chế giễu.

“không cần ngươi mèo khóc chuột giả từ bi,” Ngô Kiến Phong nói xng, nhấc chân liền nhảy qua một bước, kéo ra khoảng cách với Lâm Ân.

Hắn là một bộ dáng dầu muối không vào khiến Lâm Ân cũng cảm thấy khôngthể làm gì. Lời nói tốt khuyên bảo không có được kết quả, như vậy chỉ có thể mặc kệ thôi.

Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn tắm rửa ra ngoài, trong Bàn Long điện hạ đã sớm không có bóng dáng cung nữ, thái giám.

An Hoằng Hàn cầm khăn trong tay, lau khô tóc cho Tịch Tích Chi. Mà tiểuhài tử nào đó được An Hoằng Hàn phục vụ, lại đường hoàng hưởng thụ,trong miệng còn ngậm một khối quế hoa cao, ăn rất ngon.

Nhìn vẻ mặt của tiểu hài tử này, An Hoằng Hàn lại không khỏi nổi lên tâm tư trêu chọ, ngón tay gõ cái trán của tiểu hài tử, ý vị sâu xa nói:“Quả thật nên hưởng thụ thật tót, dù sao sáng sớm ngày mai ngươi cũngphải chịu đựng. Sau này muốn ngủ nướng, đó là không thể rồi.”

Vừa nhắc tới ngủ nướng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Tích Chi nhất thờixụ xuống. Quế Hoa Cao trong miệng cũng biên thành vô vị tẻ nhạt.

Đầu nhỏ cố gắng suy tư đối sách, vốn Tịch Tích Chi là mọt người lườibiếng, ngủ chính là đại sự hạng nhất trong đời, tại sao có thể nói bỏqua liền bỏ qua. Lúc mới đến dị thế, vì để cho mình có phần năng lượngtự vệ, Tịch Tích Chi tu luyện đi sớm về tối. Vậy mà có hiệu quả sao? Cóhiệu quả sao? Mỗi lần kiên trì không tới mấy ngày, liền hoàn toàn cáophá.

“Chúng ta chạy bộ vào lúc chạng vạng được không? An Hoằng Hàn, ngươingẫm lại xem , khi đó còn có thể ngắm mặt trời lặn, chúng ta còn có thểvừa chạy, vừa thưởng thức cảnh đẹp.” Hao phí cố gắng suy nghĩ ra một lýdo. Không thể đánh an tâm tư của An Hoằng Hàn, như vậy Tịch Tích Chi chỉ có thể đổi lại thời gian tới chạy bộ, ít nhất tốt hơn việc lãng phíthời gian.

An Hoằng Hàn có chuyện lạ gật đầu một cái, hình như cũng đồng ý lời nói này.

Đang lúc Tịch Tích Chi cho là hắn sẽ thay đổi chủ ý, hắn mở miệng nói:“Ngươi nói cũng đúng, nếu muốn rèn luyện thân thể, như vậy chỉ chạy bộvào sáng sớm là không đủ, lúc chạng vạng chúng ta cũng tiếp tục chạy.Một ngày hai làn, như vậy có thể giúp ngươi rèn luyện thể lực.”

Bánh ngọt trong tay Tịch Tích chi ‘bịch’ một tiếng, rơi xuống đất. Cáinày gọi là.....tự gây nghiệt, không thể sống! An Hoằng Hàn nhất định làcố ý vặn vẹo ý của nàng! Chạy cái gì, mệt chết đi được, chạy quanh mộtvòng Bàn Long điện đã muốn mạng người rồi. Nếu gần tối chạy thêm một lần nữa, Tịch Tích Chi nghĩ là không muốn sống chăng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,295
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 64


Không còn hơi sức ngã ở trên long sàng, hai mắt Tịch Tích Chi vô thầnnhìn chằm chằm xà nhà, tiếp tục vì mình than thở! Quả nhiên, tính toán ở trước mặt An Hoằng Hàn, kết quả cuối cùng chỉ có mua dây buộc mình.Nghĩ tới sáng chiều mỗi ngày đều phải chạy quanh Bàn Long điện một vòng, hai chân Tịch Tích Chi bị dọa đến có chút mềm nhũn.

"Tối nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai. . . . . ." An Hoằng Hàn giống như là cố ý muốn tàn phá ý thức của Tịch Tích Chi, nói chuyện chỉ nói phânnửa, để Tịch Tích Chi mơ màng vô hạn.

Ở trên giường trở mình một cái, Tịch Tích Chi ôm lấy chăn bông, lăn mấyvòng. Cảm xúc khó chịu trộn lẫn ở trong lòng, hận không được tỏ vẻ buồnbực khi gặp trở ngại.

Trong giấc mộng, Tịch Tích Chi cũng một lòng nghĩ chuyện này, một đêm ngủ không ngon, trằn trọc trở mình, cau mày.

An Hoằng Hàn ngủ cùng giường sạp, sao có thể không biết? Chỉ là lúc cầnthiết, hắn chỉ có thể độc ác. Nếu bởi vì mềm lòng nhất thời mà thúc đẩytính tình lười biếng của Tịch Tích Chi càng phát triển đến khó thu thập, như vậy sau này Tịch Tích Chi gặp nguy hiểm, lại không thể tự vệ, vậyphải làm sao?

Nhìn tiểu hài tử không cẩn thận đá văng chăn bông ra, trong bóng tối, An Hoằng Hàn mượn ánh trăng xuyên qua cửa sổ, từ từ đắp chăn bông lên chotiểu hài tử.

Đêm, nói dài cũng dài, nói ngắn cũng ngắn.

Ánh nắng sáng sớm chiếu ra từng luồng, kéo ra một ngày mới.

Tịch Tích Chi trằn trọc trở mình đến quá nửa đêm mới chậm rãi ngủ. Vừangủ yên không lâu, hàng loạt tiếng ồn ào truyền đến từ bên ngoài. Phản*ng đầu tiên của Tịch Tích Chi chính là giơ tay lên che lỗ tai, kéo chăn bông qua che mình không lộ một chút nào, chui vào trong chăn tiếp tụcngủ.

Lâm Ân và thái giám, cung nữ đã sớm bận rộn bắt đầu chuẩn bị công việc,bồn ngọc dùng để rửa mặt, ngọc quan dùng để buộc tóc, y phục hôm nay bệhạ sẽ mặc, tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng. Bởi vì hôm qua bệ hạ đã nói sẽ mang theo Tịch cô nương đi chạy bộ buổi sáng, đám cung nữ, thái giám sợ xử lý chuyện không tốt, thức dậy càng sớm hơn bình thường, tận tâmtận lực chuẩn bị đầy đủ toàn bộ vật dụng cần dùng.

Cách thời gian lâm triều còn một lúc, An Hoằng Hàn không mặc long bàovào, mà là đổi một áo khoác màu xanh dương rộng thùng thình. Áo khoácnày mặc tương đối mát mẻ, thích hợp để chạy bộ nhất.

"Bệ hạ, người xem có muốn đánh thức Tịch cô nương hay không?" Lâm Ânthấy cung nữ mặc xong y phục cho An Hoằng Hàn, lập tức mở miệng hỏithăm.

Không có chỉ ý của bệ hạ, cấp cho Lâm Ân mười lá gan, ông cũng không dám đi gọi tỉnh Tịch cô nương. Người nào không biết bệ hạ sủng ái Tịch cônương? Chẳng may bệ hạ đổi ý, muốn để Tịch cô nương tiếp tục ngủ, nếuLâm Ân đánh thức nàng, như vậy đầu nhất định sẽ dọn nhà.

An Hoằng Hàn quay đầu nhìn về phía màn trướng màu vàng ấm, trên giường rồng to lớn, trong chăn bông có một đoàn cao cao nhô lên.

"Còn không nhanh rời giường?" An Hoằng Hàn mở ra bước chân, chậm rãi đi tới.

Bước chân của hắn rất ổn, âm thanh bịch bịch làm cho tâm người ta rất áp lực.

Vốn thính lực Tịch Tích Chi rất tốt, nghe tiếng bước chân, trái tim nhỏ cũng run rẩy theo quy luật đó.

"Trẫm biết ngươi đã tỉnh, chẳng lẽ quên hôm qua trẫm đã nói gì?" AnHoằng Hàn ngồi vào bên mép giường, vén chăn bông màu vàng kim lên.

Nhất thời lộ ra nửa thân thể uốn éo của Tịch Tích Chi, một khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì ở trong chăn kín mít đã lâu, cho nên kìm nén đến đỏ bừng.Nhưng ánh mắt kia lại nhắm thật chặt, hình như vẫn còn ngủ say.

Nhìn Tịch Tích Chi ngủ yên ổn, An Hoằng Hàn quả thật có một chút khôngnhẫn tâm đánh thức nàng. Nhưng đây chẳng qua là không đành lòng mà thôi, tâm tình như vậy còn chưa đủ để cho An Hoằng Hàn thay đổi quyết định.Đưa tay liền dùng sức vỗ cái mông của Tịch Tích Chi, thành công kêu tỉnh tiểu hài tử còn trong giấc ngủ.

Bất mãn bĩu môi, Tịch Tích Chi hừ hừ hai tiếng, lật người ôm chăn bôngtiếp tục ngủ say. Không quan tâm An Hoằng Hàn sử dụng ‘bạo lực’, mắtcàng không mở ra chút nào.

"Không sai, có thể ngủ." Sắc mặt của An Hoằng Hàn vẫn không thay đổi,lạnh lẽo giống như ngăn cách tất cả mọi người ở bên ngoài, không để chobất luận kẻ nào đi vào trái tim của hắn.

Ai nói Tịch Tích Chi không tỉnh? Lấy thính lực của nàng, cộng thêm cáivỗ mông kia, dù là heo cũng tuyệt đối không ngủ được. Nhưng......suynghĩ cho cái chân củ cải đỏ của mình, Tịch Tích Chi chỉ có một lựachọn........dó chính là giả bộ ngủ.

Chỉ nghĩ tới diện tích của Bàn Long điện, Tịch Tích Chi lại bị hù đếnđùi mềm nhũn. Chỉ cần nàng kéo dài thời gian tới lui, An Hoằng Hàn vàotriều sớm, nàng cũng không cần đi chạy bộ rồi. Ai bảo An Hoằng Hàn thânlà nhất quốc chi quân, không thể bỏ bê triều chánh.

Trong lòng tính toán thời gian, ước chừng cò khoảng một khắc.

Tịch Tích Chi sống chết không chịu rời giường, ôm chặt lấy chăn bông không buông tay.

Thái giám, cung nữ xung quanh cũng chờ đến sốt ruột, vốn thời gian củabệ hạ rất quý báu, phân ra một chút thời gian đi chạy bộ rất không dễdàng.

An Hoằng Hàn hiểu rõ tâm tư của nàng, há lại sẽ không hiểu lòng dạ hẹphòi của Tịch Tích Chi? Ánh mắt hơi lóe lên, nói với Lâm Ân: “Bưng mộtchậu nước lạnh tới.”

Lâm Ân đầu tiên là không phản ứng kịp, ngẩn người trả lời: “Bệ hạ, cungnữ đa chuẩn bị tốt nước cóng, chờ Tịch cô nương rửa mặt. Nướclạnh......không tốt cho thân thể.”

Ánh mắt An Hoằng Hàn lạnh lẽo, hình như không thích Lâm Ân nói tiếp: “Trẫm nói là nước lạnh.”

Lặp lại lời nói của mình lần nữa, An Hoằng Hàn mơ hồ đã chứa một tia tức giận.

Lâm Ân bị dọa đến cả người run lên, vội vàng cúi đầu phân phó cung nữ ra ngoài múc nước.

Không chỉ một mình Lâm Ân nghi hoặc, phàm là cung nữ, thái giám ỏ chỗnày đều vô cùng buồn bực hành động này của bệ hạ. Lấy sự sủng ái của bệhạ đối với Tịch cô nương, ngay cả ăn cá đều muốn lấy xương cá ra rồi mới đưa đến bên miệng nàng. Để cho nàng dùng nước lạnh rửa mặt? Tai sao bệhạ sẽ làm chuyện không tốt cho thân thể này?

Tịch Tích Chi giả bộ đang ngủ, trên thực tế, lỗ tai hoàn toàn không che giấu, trong lúc lơ đãng run lên lẩy bẩy.

Chuyện An Hoằng Hàn phân phó, không có bất kỳ người nào dám chậm trễ.Chỉ một lúc sau đã có người bưng một chậu nước lạnh đi vào phòng.

Nghe tiếng bước chân của cung nữ, trong lòng Tịch Tích Chi càng thêm rối rắm.

“Trẫm hỏi người một lần nữa, có dậy hay không?” Giọng nói của An HoằngHàn không có một chút độ ấm, lạnh băng giống như hàn băng vạn năm.

Ở chung với An HOằng Hàn đã lâu, Tịch Tích Chi dĩ nhiên không sợ giọngnói này, nhưng mà bây giờ nghe, nội tâm vẫn không nhịn được mà sợ hãi.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Tịch Tích Chi vẫn nằm ở trên giường không có động tĩnh.

Trong nháy mất, không khí xung quanh giống như ở trở nên ngột ngạt, tấtcả cung nữ thái giám đều cúi đầu, không dám phát ra một chút tiếng vangnào.

Càng an tĩnh, Tịch Tích Chi càng cảm thấy đáng sợ.

“Xem ra ngươi đã quyết định tiếp tục giả bộ ngủ.”

Nghe được ba chữ ‘giả bộ ngủ’, Tịch Tích Chi sợ tới mức trái tim nhỏcăng thẳng. Thì ra, An Hoằng Hàn đã sớm nhìn thấu tính toán củamình......Tự hỏi có muốn nhanh rời giường hay không, mí mắt Tịch Tíchchi đã bắt đầu dần dần mở ra. Nhưng bởi vì nàng đưa lưng về phía đámngười An Hoằng Hàn, cho nên không ai thấy được.

“Đưa chậu nước cho trẫm.” Năm chữ lạnh lùng, làm cho người ta không nhịn được rùng mình.

Tất cả cung nữ, thái giám đều kinh hồn bạt vía nhìn bệ hạ, không biết hắn sắp làm chuyện gì.

Nhận lấy chậu nước từ trong tay cung nữ, đầu tiên An Hoằng Hàn lấy taybỏ vào trong chậu nước, cảm thấy nước hơi ấm, chợt nhấc tay, nước văngkhắp nơi, toàn bộ bay về phía Tịch Tích Chi.

Nước ào ào nện trên người của Tịch Tích Chi, Tịch Tich Chi có thể khôngcó cảm giác sao? Nước xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà, rơi từ cổ xuống chăn bông.

An Hoằng Hàn muốn làm cái gì? Trong đầu Tịch Tích Chi quay một vòng, đột nhiên bị dọa đến nhảy dựng từ trên giương. Nếu lại không hiểu, TịchTích Chi thật có thể xưng là ngu ngốc! Rõ ràng An Hoằng Hàn muốn dùngnước lạnh dội tỉnh nàng!

Nước lạnh liên tục dọi vào người, Tịch Tích Chi đá văng chăn bông, xoay người đối diện vói An Hoằng Hàn.

An Hoằng Hàn thấy Tịch Tích Chi đã đứng lên lại đưa chậu nước cho cungnữ, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, hình như có chút bất mãn Tịch Tích Chi nhanhnhư vậy đã rời giường, “Trẫm vốn tưởng rằng phải dội ngươi cả một chậunước......ngươi mới có thể tỉnh lại. Hôm nayy ngủ đủ rồi?”

Ngủ đủ rồi? Không nhìn thấy hai mắt gấu mèo của nàng sao? Tịch Tích Chitức giận chu cái miệng nhỏ nhắn. Cái miệng nhỏ nhắn màu hông đào chulên, làm cho người ta có suy nghĩ tàn bạo.

An HOằng Hàn chỉ nhìn thoáng qua, liền suýt nữa không nhịn được, nhanh chóng nhìn chỗ khác.

“Ngủ đủ rồi.” Tịch Tích Chi rất muốn nói “không ngủ đủ”, nhưng chạm đếnđôi mắt lạnh như băng của An Hoằng Hàn, nhất thời lời nói đã đên khóemiệng, nhưng vẫn không nói ra được.

Trong lòng sinh ra một cỗ hờn dỗi, chẳng biết tại sao, nghĩ tới An Hoằng Hàn dùng nước lạnh dội mình, tâm tình Tịch Tích Chi liền hỏng bét đếnrối tinh rối mù.

“Còn không ngoan ngoãn rời giường thay quần áo?” An Hoằng Hàn tiếp nhận y phục của Tịch Tích Chi từ trong tay cung nữ, đưa cho Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi nào dám không theo, cho dù trong lòng tức giận, nhưng cònkhông có đánh mất lý trí đi chọc giận An Hoằng Hàn, thuận theo nhận lấy y phục mặc vào.

Nhìn bộ dáng hờn dỗi của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn lập tức nhíu mày.Phương pháp này của hắn cũng hoàn toàn là bất đắc dĩ, nếu lần này dungtúng Tịch Tích Chi, như vậy lần sau thì sao? Lần lượt dung túng chỉ sẽtạo thành nàng càng ngày càng lười biếng.

“Nếu không rời giường, đợi lát nữa liền không cho ăn đồ ăn sáng.” AnHOằng Hàn xoay người đi ra ngoài hai bước, không nhìn vẻ mặt Tịch TíchChi.

Tịch Tích Chi tức giận, nghiến răng nghiến lợi, trong đời Tịch Tích Chithích nhất hai chuyện, chính là ăn và ngủ. An Hoằng Hàn lập tức phá hưtoàn bộ hai chuyện, Tịch Tích Chi há có thể không hận sao? Hàm răngnghiến ‘két két’ vang dội, Tịch Tích Chi quay đầu nghiêng qua một bên,hừ một tiếng.

Tịch Tích Chi mặc một quần lụa mỏng rộng rãi, váy này hình như là may để chạy bộ, cố ý phân phó Cẩm Tú sơn trang máy gấp, Tịch Tích Chi sờ tớichất vải, lập tức nhận ra được. Ý phục mặc trên người Tịch Tích Chi đềulà sản phẩm của Cẩm Tú sơn trang, quen mặc tơ lụa thượng đẳng, mặc những thứ y phục khác, Tịch Tích Chi chắc chắn sẽ cảm giác không quen.

Loại cảm giác này khiến Tịch Tích Chi cảm thấy không thoải mái.

Thở phì phò đi theo An HOằng Hàn bước ra khỏi cửa chính Bàn Long điện,Tịch Tích Chi khởi động tay chân, làm vận động nóng người.

Hôm nay đã tốn không ít thời gian dùng để gọi Tịch Tích Chi rời giường.Thấy tiểu hài từ không chút hoang mang lắc lư tay chân, An Hoằng Hànhoàn toàn không có biện pháp với nàng, đây cũng là cố ý trì hoãn thờigian sao?

“Xem ra hôm nay trẫm chỉ có thể chạy nửa vòng với ngươi, còn dư lạ nửavòng, do Lâm Ân giám sát ngươi chạy xong, đừng nghĩ lười biếng.”

Khóe môi Tịch Tích Chi nhếch lên lúm đồng tiền nhỏ, trong nháy mắt cứngngắc. Vốn tưởng rằng chỉ cần kéo dài tới khi An Hoằng Hàn vào triều sớm, nỗi khổ ép buộc chạy bộ của Tịch Tích Chi liền kết thúc! Vậy mà AnHoằng Hàn lại dùng chiêu này đối phó nàng, còn để Lâm Ân giám sát. Vừanghĩ tới An Hoằng Hàn chạy ít nửa vòng, trong lòng Tịch Tích Chi khôngthăng bằng, lập tức bộc phát.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,295
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 65


"Chạy bộ có thể giúp nâng cao thể lực, loại vận động có lợi cho thể xácvà tinh thần, sao ngươi có thể không tham gia chứ?" Trong nháy mắt TịchTích Chi bùng nổ, nặn ra nụ cười với An Hoằng Hàn.

Nhưng Tịch Tích Chi đang nổi nóng, đã bỏ quên một vấn đề cực lớn. Chỉnghe An Hoằng Hàn mở miệng nói: "Ngươi cũng biết vận động khỏe mạnh cólợi cho cả thể xác và tinh thần, sao vừa rồi lại cố gắng trì hoãn thờigian? Thời gian hôm nay của trẫm đã không đủ dùng, nhiều lắm là chạy nửa vòng là phải bắt đầu lâm triều rồi."

Ý trong lời nói của An Hoằng Hàn là giao toàn bộ trách nhiệm cho Tịch Tích Chi. Sự thật cũng là như thế. . . . . .

Nếu không phải Tịch Tích Chi cố ý trì hoãn thời gian, bây giờ bọn hắn đã sớm chạy nửa vòng rồi. Bống nhiên tiểu hài tử xấu hổ, chậm rãi cúi đầu, không tìm được lý do phản bác.

"Coi như ngươi có lý." Thở phì phò hừ một tiếng, Tịch Tích Chi nghiêng đầu sang bên kia.

Nàng cũng biết được nguyên nhân An Hoằng Hàn làm như thế là vì tốt chomình. Nhưng nghĩ tới không thể ngủ nướng, Tịch Tích Chi vẫn có mấy phầnkhông hài lòng. Nhưng chỉ là không hài lòng mà thôi, thật không có thậtsự phát giận.

"Nếu lời của trẫm có lý, còn không nhanh chạy bộ? Ngươi muốn kéo dài tới lúc nào?" An Hoằng Hàn giơ tay lên búng một cái lên trán Tịch Tích Chi.

Sức lực không lớn, chỉ có hơi đau.

Tịch Tích Chi quyệt miệng, trợn mắt nhìn An Hoằng Hàn một cái.

Đã tốn quá nhiều thời gian, An Hoằng Hàn không tiếp tục cho Tịch TíchChi cơ hội đổi ý, kéo lấy cánh tay tiểu hài tử, lôi kéo nàng liền bắtđầu chạy chậm.

Vì suy nghĩ cho đôi chân ngắn của tiểu hài tử, tốc độ chạy bộ của AnHoằng Hàn rất chậm. Chỉ là tốc độ như vậy, lại tương đương chạy nhanhvới Tịch Tích Chi.

Trong ngày thường không rèn luyện thân thể, Tịch Tích Chi chạy mấy bướcliền mệt mỏi thở hổn hển, mồ hôi hột bên trán dính ướt tóc.

Dọc theo tường cung Bàn Long điện, có xây dựng một lối đi nhỏ. Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn liền chạy bộ theo đường nhỏ này. Tịch Tích Chi mệtmỏi thở không ra hơi, mà nhìn lại An Hoằng Hàn, từ đầu đến cuối không có bất kỳ một điểm không ổn nào, hô hấp cực kỳ vững vàng, hình như chạy bộ không có bất kỳ ảnh hưởng gì với hắn.

Tịch Tích Chi càng nhìn bộ dạng này của hắn, càng thấy được thể lực của mình thật có chút vấn đề.

"Hiện tại biết hâm mộ rồi hả?" Đã sớm quan sát vẻ mặt Tịch Tích Chi, AnHoằng Hàn thấy nàng nhìn mình cằm chằm, dùng giọng điệu dạy dỗ nói: "Chỉ cần ngươi kiên trì mỗi ngày, sớm muộn gì cũng chạy một vòng, sẽ khôngcòn như thế?"

Tịch Tích Chi hừ hai tiếng, nhưng không có phản bác. Bắp chân chạy đến ê ẩm, vì không muốn mất thể diện, chỉ có thể tiếp tục kiên cường chống đỡ tiếp tục chạy.

An Hoằng Hàn nhìn vẻ mặt cố gắng chống đỡ của Tịch Tích Chi, vừa đau lòng, nhưng cũng vui mừng.

Hắn hiểu, mặc dù Tịch Tích Chi ồn ào nói không muốn chạy bộ. Nhưng mộtkhi quyết định, như vậy tuyệt đối sẽ kiên trì tới cùng, sẽ không dễ dàng buông tha. Chuyện này đối với Tịch Tích Chi cũng giống như chuyện tutiên, vừa mới bắt đầu liền lấy đây là mục tiêu, một mực cố gắng.

Cung nữ, thái giám cũng không có nhàn rỗi, bệ hạ và Tịch cô nương đangnỗ lực chạy bộ, sao bọn họ dám không chạy theo? Mỗi khi Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn tiến tới một khoảng cách, tất cả cung nữ thái giám liềnđuổi theo, sợ bệ hạ muốn sai bảo bọn họ mà không tìm được người.

Lâm Ân lớn tuổi, cộng thêm thân thể vốn hơi mập. Đây có thể nói là khổcho ông, không chạy được mấy bước, sẽ phải thở gấp một chút. So với Tịch Tích Chi, bộ dáng Lâm Ân càng thêm thất bại.

Ngô Kiến Phong vốn là thị vệ, mỗi ngày đều ở đây luyện công, cho nên chút lộ trình này đối với hắn, cũng chỉ là một đĩa đồ ăn.

Bắp chân càng ngày càng nhức mỏi, Tịch Tích Chi mệt mỏi hận không đượcngồi xuống nghỉ ngơi. Nhưng lại không muốn để mọi người thấy chuyện cười của nàng, cũng không muốn làm cho An Hoằng Hàn thất vọng, chỉ có thểtiếp tục mở bắp chân ra, tiếp tục chạy.

Nhìn Tịch Tích Chi có lòng kiên trì, An Hoằng Hàn một tấc cũng không rời canh giữ ở bên cạnh nàng.

Lâm Ân thật sự không chịu nổi đau khổ này, nện bắp đùi một cái, khom nửa người thở, hô với An Hoằng Hàn ở phía trước: “Bệ hạ, đã đến lúc rồi,nên vào triều sớm thôi.”

Tiếng hô hoán này của Lâm Ân khiến tất cả thái giám, cung nữ chạy bộtheo cũng nhanh đều dừng bước, chờ bệ hạ nhanh đi vào triều sớm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Tích Chi nhất thời sụp đổ, ít đi An HOằngHàn làm bạn, cảm giác trong lòng Tịch Tích Chi không quá thoải mái. Chỉlà nàng phân rõ được chuyện nặng nhẹ, từ từ dừng bước, đối diện An Hoằng Hàn, “Ngươi đi đi, ta sẽ chạy xong nửa vòng còn lại.”

Nếu đã đồng ý phải chạy bộ, Tịch Tích Chi sẽ không bày trò nữa.

Lâm Ân rất muốn đi theo An HOằng Hàn lâm triều, dù sao lúc lâm triều,ông chỉ cần đứng ở bên cạnh bệ hạ thét hai tiếng, mà ở nơi đây giám sátTịch cô nương chạy bộ, vậy thì đồng nghĩa với bồi chạy. Ai cũng biết cái nào tương đối thoải mái hơn, cho nên Lâm Ân chỉ có thể buồn bã thở dài.

“Khăn.” An Hoằng Hàn nói ra một chứ, làm cho người ta nhìn không thấu.

Tịch Tích Chi quay đầu nhìn về phía hắn.

An Hoằng Hàn không kiêng kỵ ánh mắt của những người khác, nhận lấy khăntừ trong tay Lâm Ân, bàn tay dần dần đưa tới gần cái trán của Tịch TíchChi, giơ tay lên lau mồ hôi cho nàng, động tác thong thả, không nhìn rachút vội vàng nào.

Lâm Ân nhìn sắc trời một chút, bây giờ đã sáng trưng, các đại thần cũng chờ không ít thời gian rồi.

“Bệ hạ, còn không qua, chỉ sợ các đại thần đã đợi đến nóng nảy.” Lâm Ânnhìn áo bào bệ hạ mặc trên người lát nữa còn cần đổi một thân long bàomới có thể đi lâm triều. Chỉ là thay quần qóa, lại tốn không ít thờigian.

Càng nhìn càng cảm thấy nóng lòng, Lâm Ân muốn nhiều lời thúc giục mấycâu, nhưng không có lá gan đó, chỉ có thể đứng tại chỗ lo lắng phát sốt.

“Ngươi nhanh đi vào triều sớm đi, ta nhất định sẽ chạy xong.” Nâng taynhỏ bé lên, xoa cái trán một chút, Tịch Tích Chi nói đảm bảo với AnHoằng Hàn.

Nhưng An HOằng Hàn há lại sẽ lo lắng cái này? Càng thấy tiểu hài từmuốn hắn an tâm rời đi, hắn càng không nỡ bỏ lại một mình nàng. Vuốtvuốt sợi tóc tán loạn trên đầu vai của Tịch Tích Chi, trong giọng nóilạnh lẽo của An HOằng Hàn xen lẫn một tia cảm xúc, “Vậy hãy để cho bọnhọ chờ, không phải ngươi nói vận động này có lợi cho cả thể xác và tinhthân sao? Vì để trẫm khỏe mạnh, cho bọ họ chờ thêm một nén nhang thì như thế nào?”

An HOằng Hàn nói một trận có chút đạo lý, nhưng chỉ vì chạy bộ mà làm trễ nải thời gian lâm triều, thật sự là đáng giá sao?

Lâm Ân kinh ngạc há to miệng, không khép được.

Trước kia bệ hạ cha từng lâm triều muộn lần nào, ngày hôm nay lại vì một lý do đơn giản như vậy, để cho mấy người đại thận đó chờ? Là ông nghelâm sao? Vừa nghĩ đến lý do trong lời bệ hạ, Lâm Ân càng cảm tháy khôngthể tin tưởng. Quay đầu đúng lúc nhìn thấy Tịch Tích Chi cũng đang kinhngạc, trong lòng đột nhiên sáng tỏ.

Bệ hạ rõ ràng chính là không bỏ được Tịch cô nương.........Nếu không làm sao sẽ không đi lâm triều?

“Còn thất thần cái gì? Không nhanh truyền lời cho các đại thần?” Chánghét có người dám suy đoán tâm tư của mình, ánh mắt An HOằng Hàn nhìnLâm Ân tràn đầy lạnh lẽo, hình như có thể đóng băng tất cả.

Lâm Ân sợ tới mức run rẩy một chút, nhanh chóng cúi đầu, không dám nghĩđến những chuyện khác. Ông phục vụ bên cạnh bệ hạ nhiều năm, không phảilà dựa vào ‘ít nói, ít nghĩ’ mới sống đến bây giờ sao? Mới vừa rồi thiếu chút nữa liền phạm vào cấm kỵ của bệ hạ.

Chỉ trong mấy giây, tánh mạng Lâm Ân đã mấp mé ở bên bờ vực sinh tử.

Tịch Tích Chi thần kinh thô, không phát hiện sự khác thường giữa AnHoằng Hàn và Lâm Ân, vẫn đang suy nghĩ có nên khuyên An Hoằng Hàn lêntrên lâm triều hay không?

Hình như nhìn thấu tâm tư của tiểu hài tử, An HOằng Han lại mở miệng nói một lần nữa: “Trẫm chỉ nói bọn họ chờ, cũng không phải không vào lâmtriều.”

An HOằng Hàn nói chuyện đương nhiên, hắn quả thật có tư cách đó, bởi vìhắn chính là nhất quốc chỉ quân, địa vị ở trên vạn người.

“Nô tài tuân chỉ.” Lâm Ân nào dám không nghe lệnh, lập tức xoay người đi ra ngoài.

Xem ra hôm nay các đại thần phải đợi........

“Tiếp tục.” Đơn giản hai chữ, nói cho Tịch Tích Chi biết, An Hoằng Hàn vẫ sẽ tiếp tục chạy bộ với nàng.

Kết quả là, tiểu hài tử nào đó luôn dùng đủ thủ đoạn tồi tệ muốn trốntránh chạy bộ đã hoàn toàn xấu hổ. Cũng chỉ có An Hoằng Hàn mới có thểhết sức giúp đỡ nàng như vậy, đừng tưởng rằng nàng đần nàng ngốc liềnnghe không ra ý tứ trong lời nói của An HOằng Hàn.

Hắn nhất định là muốn chạy bộ với mình, mới có thể lựa chọn lấy một cái cớ, ở lại chỗ này với nàng.

Tịch Tích Chi nhận tâm ý của An Hoằng Hàn. Cũng chỉ có người nam nhân này, mới có thể khoan dung bảo vệ mình như thế.

“Còn không mau chạy? Chẳng lẽ cảm thấy thời gian trẫm còn lãng phí chưađủ”. An Hoằng Hàn giơ tay lên liền dắt tay nhỏ bé của Tịch Tích Chi ,cùng nhau chạy về phía trước.

Mặc dù giọng điệu của An HOằng Hàn không tính là dịu dàng, nhưng TịchTích Chi nghe thấy, không khỏi lộ ra một nụ cười. Trong lòng suy đoán,có lẽ An Hoằng Hàn ở trong thâm cung lục đục đấu đá với những người khác quá nhiều, cho nên quen che giấu cảm xúc của mình ở dưới mặt nạ, làmcho người ta nhìn không thấu, cũng không cho phép đoán.

“Ta chạy ngay đây.” Trong thân thể giống như tràn đầy nhiệt tình, TịchTích Chi mở chân củ cải đỏ ra, bước chân cố gắng giữ vững chạy đều vớiAn Hoằng Hàn.

Dĩ nhiên ‘chạy đều’ này đều là do An Hoằng Hàn thả chậm tốc độ, mới cóthể làm được. Nếu An Hoằng Hàn thật muốn chạy nhanh, hai cái chân ngắnnày của Tịch Tích Chi làm sao có thể đuổi kịp?

Sau khi chạy quanh Bàn Long điện một vòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của TịchTích Chi đỏ bừng, mồ hôi cũng dính ướt tất cả sợi tóc lên trán.

Vào một khúc dừng lại kia, Tịch Tích Chi trực tiếp ngã vào trong ngực An Hoằng Hàn, bắp chân nhức đến độ không đứng được.

Mày kiếm của An HOằng Hàn hơi nhíu, hình như cực kỳ đau lòng. Nhưng vẻmặt như thế chỉ xuất hiện một giây, liền nhanh chóng bị An HOằng Hàn che giấu, từ đầu đến cuối không có bất kỳ người nào nhìn thấy.

Tịch Tích Chi mệt mỏi, đến hơi sức giơ tay lên cũng không có, cả người tựa vào trong ngực An Hoằng Hàn,cũng lười động một cái.

“Mệt mỏi liền nằm đi” An Hoằng Hàn bế ngang Tịch Tích Chi, đi vào bên trong Bàn Long điện.

Lúc này Lâm Ân cũng thông báo cho các vị đại thần xong, chạy về từ bênngoài. Nhìn thấy một màn này, nhanh chóng sai cung nữ, thái giám thôngminh lanh lợi một chút, chớ chọc bệ hạ nổi giận.

Hôm nay Tịch Tích Chi cực kỳ mệt mỏi, nằm ở trong ngực An HOằng Hànkhông bao lâu liền hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, đánh cờ với Chu Công.

Nhìn vẻ mặt ngủ bình yên của nàng, trái tim An Hoằng Hàn hình như tìmđược một không gian yên lặng. Đi vào trong Bàn Long điện, An Hoằng Hànphân phó Lâm Ân vén chăn bông lên, sau đó đặt Tịch Tích Chi lên giường.

Nhỏ giọng, nói với Lâm Ân: “Để toàn bộ cung nữ thái giám đều lui ra khỏi nội điện, chớ quấy rầy nàng ngủ.” Nhẹ nhàng đắp chăn bông lên cho nàng, giọng nói An Hoằng Hàn hình như so với bình thường ít đi một phần rétlạnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,295
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 66


"Trông coi cho tốt." Những lời này chính là An Hoằng Hàn xoay người nói với Lâm Ân.

Dung nhan ngủ say của mỗ hài tử, hô hấp vững vàng, hai gò má nhiễm màu hồng nhạt, nhìn cực kỳ đáng yêu.

Có lẽ là bởi vì chạy bộ cực kỳ hao phí thể lực, lần này Tịch Tích Chingủ đặc biệt say, không hoảng hốt lo sợ khó ngủ cả đêm giống như tối hôm qua. Xem ra phàm là cất giấu chuyện trong lòng, Tịch Tích Chi sẽ khôngthể ngủ thoải mái được.

An Hoằng Hàn yên tĩnh đứng ở một bên nhìn rất lâu, không có chút ý muốn rời đi.

Đều nói hoàng đế không vội, thái giám đã gấp. Lời này từ phương diệnkhác mà nói, vô cùng có đạo lý. An Hoằng Hàn không vội, đó là bởi vìkhông ai dám thúc giục hắn. Mà đại tổng quản Lâm Ân lại không giống,thân phận của ông không chí cao vô thượng bằng An Hoằng Hàn, phải nhìnsắc mặt người ở khắp mọi nơi trong triều đình. Lúc này mới vừa qua khỏikhông lâu, liền có mấy đại thần phân phó tiểu thái giám tới truyền lờirồi.

Lo lắng chà chà bước chân, Lâm Ân tiến lùi đều khó.

"Bệ hạ. . . . . ." Do dự một lúc, rốt cuộc Lâm Ân vẫn làm ra một quyếtđịnh, "Nô tài sẽ trông chừng Tịch cô nương thật tốt, sẽ không để cho bất kỳ ai đến gần. Người xem thời điểm cũng không còn sớm, có phải chúng ta nên đi lâm triều trước không? Đoán chừng sau khi hạ triều, Tịch cônương cũng nên tỉnh."

Tận lực nói chuyện chu đáo, không chọc cho An Hoằng Hàn phải nổi giận.

Tính toán nhỏ nhặt này của Lâm Ân, há có thể lừa gạt được cặp mắt của An Hoằng Hàn. Mới vừa rồi, mấy tiểu thái giám ở bên ngoài quơ tay múa chân với Lâm Ân, tựa hồ đang nói lời gì đó, An Hoằng Hàn đều thấy tất cả rất rõ ràng.

Những chuyện này cũng không quan trọng, cho nên An Hoằng Hàn vẫn không đến mức vì thế mà tức giận.

Cuối cùng liếc mắt nhìn dung nhan ngủ say của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn xoay người, phân phó cung nữ thay quần áo cho hắn.

Lâm Ân nhìn thấy bệ hạ cuối cùng cũng nguyện ý lâm triều, khóe miệngkhông khỏi lộ ra một chút tươi cười. Phục vụ bệ hạ, thật sự rất khókhăn. Không chỉ có mỗi ngày phải lo lắng tánh mạng người thân của mình,còn phải chịu đủ mọi sự tàn phá của các vị đại thần.

Xem đi xem đi, vô luận như thế nào, chịu tội luôn là bọn họ - đám nô tài vô tội.

Sau khi phục vụ An Hoằng Hàn thay quần áo, Lâm Ân cũng không có đi theo lâm triều, mà là chờ đợi ở ngoài cửa.

Bên trong Bàn Long điện to lớn, chỉ có một mình Tịch Tích Chi yên lặng ngủ.

Sau hai ngày Tịch Tích Chi dậy sớm, đi theo An Hoằng Hàn chạy bộ. Mặc dù mỗi lần chạy xong, chân đều đau đớn khó nhịn, nhưng Tịch Tích Chi cũngkhông có bỏ cuộc, vẫn kiên trì như cũ.

Kiên trì một thời gian dài, cuối cùng cũng nhận được hồi báo. Sau vàingày, Tịch Tích Chi từ từ thích ứng với cuộc sống chạy bộ vào sáng sớm,sẽ không sau khi chạy xong liền nằm ở trên giường êm gáy khò khò nữa.

Mặt trời sáng rực nhô lên cao, từng ánh nắng rực rỡ chiếu xuống.

Tịch Tích Chi nằm ở trên thư án, trong tay còn nắm một cây bút lông,hình như cực kỳ nhàm chán, một đôi mắt màu xanh thẩm xoay qua đông rồixoay quay tây, chính là không có chút hứng thú với bất cứ thứ gì.

"Tiểu tổ tông, ngài có muốn ăn chút gì hay không? Bệ hạ đang ở trong ngự thư phòng thương nghị quốc sự với các đại thần, có lẽ còn cần một thờigian rất lâu mới trở về."

Nhìn Tịch Tích Chi nhàm chán, Lâm Ân e sợ vị tiểu tổ tông này buồn bực đến hỏng, khẩn trương tiến lên hỏi thăm.

Cung nữ thái giám xung quanh cũng sợ không phục vụ tốt nàng, một đám khúm núm yên lặng chờ Tịch Tích Chi phân phó.

Đây không phải lần đầu tiên Tịch Tích Chi nhìn thấy cảnh tượng này, đãsớm tập mãi thành quen. Lắc đầu một cái với Lâm Ân, ý bảo không muốn ăngì hết, "Ta không đói bụng."

"Vậy có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?" Lâm Ân hỏi lần nữa.

Tịch Tích Chi vẫn lắc đầu nhỏ, "Không muốn đi."

Hôm nay Tịch Tích Chi chính là không có chút tinh thần, chuyện gì cũngkhông muốn làm. An Hoằng Hàn và các đại thần thương nghị quốc sự, đã qua một canh giờ. Tịch Tích Chi thật đoán không ra có đại sự gì đáng giá để An Hoằng Hàn phải thảo luận. . . . . .

Rất ít thấy có chuyện gì có thể chiếm dụng thời gian dài của An Hoằng Hàn như vậy.

Trong lòng suy nghĩ cái gì, Tịch Tích Chi bất tri bất giác nói ra miệng: “Gần đây xảy ra đại sự gì sao?”

“Đại sự?” Lâm Ân lặp lại trong miệng một lần, có lẽ nghĩ đến cái gì, vỗbàn tay, “Có! Có! Từ nay trở đi, tả tướng Tư Đồ đại nhân sẽ thu quân hồi triều, gần đây chuyện nghị luận nhiều nhất chính là chuyện này.”

Mặc dù mấy tháng trước, Tư Đồ Phi Du cố ý giấm giếm chuyện nạn lút ởPhong Châu. Chỉ là nghe những đại thần khác nói, hai , ba tháng nay TưĐồ Phi Du một mực tận tâm tận lực xử lý chuyện nạn lụt. Trước mắt nạnlụt Phong Châu đã được khống chế, ông ta cũng đã giảm tổn thất của Phong Trạch Quốc đến mức thấp nhất.

Nhớ tới lão đầu Tư Đồ Phi Du kia, Tịch Tích Chi thật sự không có nổi một chút hảo cảm. Co với hữu tướng Lưu Phó Thanh, quả thật chính là mộtngười ở trên trời, một người ở dưới đất.

“Thì ra là thế.” Tịch Tích Chi nhàm chán chống cằm khó trách gần đây AnHoằng Hàn lại bận rộn chính vụ như vậy, thì ra là về chuyện ở PhongChân. Phong Châu vừa trải qua thiên tai, sau này chắc hẳn sẽ có rấtnhiều chuyện phải xử lý.

Phải trấn an dân tâm như thế nào, đó là trọng yếu nhất.

“Tình hình thiên tai ở Phong Châu như thế nào?” Tịch Tích Chi muốn hỏichính là dân chúng ở nơi đó, dù sao thiên tai** mang cho bọn họ, chỉ cókhỏ sở vô tận. Bao nhiêu người trôi giạt khắp nơi, tan cửa nát nhà......

Đối với loại câu hỏi này của Tịch Tích Chi, Lâm Ân chưa từng nghe qua. ở trong mắt của ông, Tịch Tích Chi trái ngược với hoàng cung dơ bẩn, làngười vô cùng tinh khiết, có một tấm lòng thiện lương.

“Dân chúng cũng đã ổn định rồi, chỉ là........Rất nhiều phòng ốc ở Phong Châu đều bị lũ lụt phá hủy, nếu muốn xây dựng lại, cần tới một thờigian.” Mà trong thời gian này, bởi vì bên kia mới trải qua thiên tai,rất dễ dàng bùng phát ôn dịch. Nhưng nếu xử lý không thỏa đáng, hậu quảkhó mà lường được.

Sắp xếp chỗ ở cho dân chúng là một vấn đề.

Mặc dù Lâm Ân không nói ra, nhưng trong lòng Tịch Tích Chi lại hiểu rất rõ.

Đoán chừng thời gian này, An Hoằng Hàn bận rộn.....Không chỉ cần pháingười điều tra tung tích Từ lão đầu, còn cần quản lý tất cả công việccủa Phong Châu.

Lại nghĩ tới mỗi ngày An hoằng Hàn đều bận rộn như vậy, buổi sáng khôngnhững không thể ngủ nướng, còn phải bớt chút thời gian chạy bộ với mình, nhất thời Tịch Tích Chi cảm giác lỗi của mình rất lớn. Lắc lắc đầu nhỏ, Tịch Tích Chi cảm thấy nên giúp An Hoằng Hàn làm chút gì đó, nếu khôngsẽ thật có lỗi với An HOằng Hàn?

Nhưng mình lại có thể làm cái gì đây? Tịch Tích Chi suy nghĩ, cuối cùng vẫn không nghĩ ra được.

Đúng lúc này, thái giám bên ngoài Bàn Long điện hô to một tiếng ‘bệ hạ hồi cung’/

Nghe được tiếng nói này, Tịch Tích Chi lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc nắm bút lông trong tay, làm bộ như một bộ dáng đang cố gắng luyệnchữ.

Lâm Ân và chúng cung nữ thái giám nhìn thấy, cũng cả kinh trừng lớn mắt.

An Hoằng Hàn mặc long bào màu vàng, một thân khí phách thiên thành,chuyện thứ nhất khi vào cửa chính là mở miệng hỏi thăm: “Lâm Ân, hôm nay nàng luyện chữ có lười biếng không?”

Trong lòng Lâm Ân thầm nghĩ, cả buổi sáng Tịch cô nương đều dùng để ngẩn người, ngươi nói có lười biếng hay không? Vừa định mở miệng trả lời,ánh mặt lại đúng lúc chống lại đôi mắt Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi dùng sức trừng mắt liếc ông một cái, làm cho câu nói của Lâm Ân mắc kẹt ở cổ, phun không ra, cũng nuốt không được.

“Ta không có lười biếng.” Không đợi Lâm Ân do dự ra quyết định, TịchTích Chi liền giành trả lời. Mà trong lòng lại cực kỳ chột dạ, cả mộtbuổi sáng, nàng không viết được một tờ giấy Tuyên Thành.

Gò mà của Tịch Tích Chi khẽ ửng hồng, một đôi mắt giống như con nai conthuần khiết, ánh mắt mơ hồ bất định, chính là không dám nhìn chính diệnAn Hoằng Hàn.

Chỉ là vẻ mặt này của nàng, chẳng lẽ An Hoằng Hàn còn đoán không ra tiểu tử này nói dối? Thật là một hài tử không biết nói dối. Chính bởi vìvậy, người ở trước mắt này mới đáng được hắn thật tâm đối đãi, khôngphải sao?

Lâm Ân bị dọa đến trong lòng hồi hộp, trong lòng thái giám cung nữ khác cũng không hẹn mà cùng suy nghĩ đến.........Tịch cô nương thật là không muốn sống! Lại dám phạm tội khi quân! Đây chính là tội lớn rơi đầu đấy.

An Hoằng Hàn chậm rãi xoay người lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Tịch TíchChi không rời, nhưng từ đầu đến cuối không có phơi bày lời nói dối củaTịch Tích Chi.

Chỉ là hắn càng không nói câu nào, càng khiến Tịch Tích Chi sợ hãi. Tay nhỏ bé ở sau lưng không gắt gao nắm lại thật chặt.

“Vừa rồi ngươi và đại thần thương nghị lâu như vậy khẳng định mệt mỏi,ta xoa bóp vai cho ngươi.” Cũng không biết là chột dạ, hay là bởi vì gìkhác, Tịch Tích Chi thuận miệng nói một câu liền chạy ra ngoài.

Mặc kệ là từ nguyên nhân gì, nghe lời nói như thế, An Hoằng Hàn cũngkinh ngạc một phen. Một tiểu hài tử nguyện ý phục vụ cho hắn, An HoằngHfn làm sao có thể buông tha cơ hồi này?

“VỪa đúng đầu vai trẫm có chút mỏi.” An Hoằng Hàn thuận thế ngồi vàotrên ghế, nhìn qua Tịch Tích Chi, ý bảo nàng nhanh chóng bóp đi.

Có một lần, Tịch Tích Chi lười biếng không hoàn thành nhiệm vụ luyệnchữ, An Hoằng Hàn đã phạt nàng rất nặng. Bây giờ vì giảm bớt chút tộilỗi, Tịch Tích Chi càng thêm ra sức làm hắn vui lòng. Tay nhỏ bé củaTịch Tích Chi vốn đã mềm nhũn, vì để cho An hoằng Hàn cảm thấy thoảimái, nàng đã dùng hết toàn lực bóp vai cho hắn.

Thật vất vả mới hưởng thụ được phục vụ như vậy, An Hoằng Hàn không khỏi khép hai mắt lại.

Nhìn vẻ mặt An Hoằng Hàn hiếm khi thả lỏng, Tịch Tích Chi không khỏingây người một hồi. Trước kia phàm là có người đang ở đây, An Hoằng Hànsẽ không thả lỏng một chút nào, thời điểm có vẻ mặt này là cực nhỏ.

Dần dần, Tịch Tích Chi cũng không phân biệt được rốt cuộc là bóp vai cho hắn vì giảm bớt lỗi lầm, hay chỉ muốn nhìn vẻ mặt buông lỏng của hắn mà bóp vai.

Lâm Ân nhìn không khí giữa hai người vô cùng hài hòa, len lén phất tayvề phía mọi người ,để toàn bộ cung nữ thái giám đều lui ra khỏi Bàn Long điện.

Trong điện yên lặng, không có một tiếng vang. Thời gain giống như dừng ở thời khắc này, để bức tranh này trở thành hình ảnh vĩnh cửu.

“Thế nào? Hôm nay lấy lòng trẫm như vậy? Có phải lại ít luyện chữ đúngkhông?” nhìn thời cơ không sai biệt lắm, An Hoằng Hàn há mồm nói.

Tịch Tích Chi còn chưa kịp phản ứng kịp, đã nhìn thấy An Hoằng Hàn mởđôi mắt đen nhánh ra, gần như là bật thốt lên, “Ta chỉ là thấy ngươi mệmỏi........mới..........”

Thốt lời này ra khỏi miệng, Tịch Tích Chi cũng không nhịn được sững sờ.

Đôi mắt An Hoằng Hàn lấp lánh giống như hắc diệu thạch, hình như bắt giữ được thứ gì, khóe miệng khẽ nhếch ra một nụ cười, “Còn nói ngươi khôngcó lấy lòng trẫm?’

“Không có!” Tịch Tích Chi há mồm phản bác, lúc đầu nàng quả thật lấylòng An HOằng Hàn, nhưng sau đó........bất tri bất giác liền bỏ đi ýnghĩ kia, chỉ là muốn nhìn vẻ mặt thả lỏng của hắn, mới tiếp tục bóp vai cho hắn, cũng không có ý nghĩ khác.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,295
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 67


"Thật sao? Thấy tiểu gia hỏa ngươi cuối cùng cũng sinh ra lương tâmrồi." An Hoằng Hàn ý vị thâm trường gật đầu một cái, những lời này khiến thái giám cung nữ xung quanh không khỏi bật cười.

Tịch Tích Chi ngượng ngùng đỏ mặt, nàng lúc nào thì không có lương tâm?Mở lớn hai mắt sạch sẽ trong suốt ra, rất không hài lòng nhìn An HoằngHàn chằm chằm.

Vậy mà ánh mắt Tịch Tích Chi tự nhận là rất uy nghiêm này, ở trong ánhmắt lạnh lùng của An Hoằng Hàn, ngược lại có chứa một chút vẻ nũng nịu.Hắn chẳng những không thu liễm, ngược lại quay đầu nhìn về phía Lâm Ân,hỏi "Lâm Ân, ngươi nói xem, lời vừa rồi của trẫm có phải nói bậy haykhông?"

Lâm Ân vốn đang cười trộm, đầu vai run lên, đột nhiên nghe thấy bệ hạ gọi tên mình, bị dọa đến lập tức đứng thẳng.

"Hồi bẩm bệ hạ, lời bệ hạ nói không sai."

Cấp cho Lâm Ân mười lá gan, ông cũng không dám nói trái lời bệ hạ. Mộtmàn trước mắt này, rõ ràng là bệ hạ muốn trêu chọc Tịch cô nương. Lâm Ân cố ý quay đầu liếc mắt nhìn Tịch Tích Chi một cái, nhớ lại lời kia củabệ hạ lại cảm thấy rất có đạo lý. Mỗi ngày Tịch cô nương ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, từ khi vào cung đến giờ, còn không có làm qua một chuyện chínhsự gì. Bệ hạ nuôi nàng, tuy nói tự nguyện không có chút lý do nào. Nhưng một người được nuôi trong thời gian dài như vậy, chẳng lẽ trong lòng sẽ không sinh ra cảm xúc gì sao?

Nếu đổi thành Lâm Ân mình, ông nhất định sẽ cảm giác áy náy. Bởi vì ănuống chùa, mặc dù những ngày sau này trôi qua rất thoải mái, tuy nhiênvẫn sẽ khiến người ta không thoải mái.

Tịch Tích Chi cắn chặt răng, hình như cũng nghĩ đến điểm này nên khôngcó phản bác. Sự thật chính là như thế, nàng vẫn được an hồng cho ăn uống rất tốt, so với chăm sóc người thân thì càng thêm để tâm, mà Tịch TíchChi còn chưa có làm qua chuyện gì. Chỉ là. . . . . . không phải nàng làsủng vật của An Hoằng Hàn sao? Sủng vật không phải là nên được chủ nhânnuôi à?

Ngay vào lúc này, đôi mắt đen tuyền của An Hoằng Hàn nhìn lại.

Cái nhìn này nhất thời khiến Tịch Tích Chi sinh ra một chút áy náy!Người khác coi nàng là đồ chơi, mà chính nàng kiên quyết không thể đốiđãi mình như vậy mới đúng! Mỗi ngày đi theo An Hoằng Hàn ăn không uốngkhông, cần phải trả lại một ít mới được.

"Ai. . . . . . ai nói ta không có lương tâm, ngươi xem. . . . . ." TịchTích Chi chỉ mình trái tim nhỏ đập thình thích của mình, "Không phải ởtrong này sao?"

Hừ hừ hai tiếng, có lẽ cảm thấy chột dạ, trong nháy mắt Tịch Tích Chi liền quay đầu đi, không dám nhìn thẳng An Hoằng Hàn.

An Hoằng Hàn nhìn bộ dáng ngây thơ của Tịch Tích Chi, trong lúc lơ đãng khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt.

"Thật sao? Để trẫm nhìn cho rõ." An Hoằng Hàn không cho Tịch Tích Chilùi bước, kéo cánh tay của nàng, một tay kéo tiểu nhân nhi vào trongngực của mình.

Tịch Tích Chi sớm đã quen hắn ôm ấp trong ngực, không có bất kỳ phảnkháng nào. Chỉ là khi chống lại đôi mắt như hắc diệu thạch của An HoằngHàn, không biết tại sao tim lại đập rất lợi hại

Trước kia Tịch Tích Chi chưa bao giờ thể nghiệm qua cảm giác này, taynhỏ bé từ từ di động đến vị trí tim. Trong lòng suy đoán mình có thể bịbệnh hay không? Nếu không sao tim lại đập lợi hại như vậy. Hôm nay Từlão đầu lại không ở nơi này, tuy trong hoàng cung có thầy thuốc thú y,nhưng lại thua kém y thuật của Từ lão đầu, Tịch Tích Chi hoàn toàn không dám tin tưởng thầy thuốc thú y này.

Phát giác được vẻ khác thường của Tịch Tích Chi, ánh mắt An Hoằng Hàn ngưng tụ, hỏi "Thế nào?"

Trái tim nhỏ của Tịch Tích Chi đập càng thêm lợi hại, vội vàng lắc đầu, "Không có. . . . . . không có việc gì."

Khuôn mặt nhỏ bé từ từ đỏ hết, Tịch Tích Chi không an phận ở trong ngực An Hoằng Hàn giãy dụa mấy cái, tính nhảy ra ngoài.

Sao An Hoằng Hàn có thể để nàng đạt được ý đồ, không phải hắn thích nhất bộ dáng xấu hổ của tiểu hài tử này sao? Giả bộ làm cái gì không biết,An Hoằng Hàn giơ bàn tay lên, đặt lên trán Tịch Tích Chi, "Sao trán lạinóng như vậy? Có phải bị cảm lạnh rồi không?"

Tịch Tích Chi chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong ngực của hắn, không muốn để cho An Hoằng Hàn nhìn thấy mình lúc này.

Giọng buồn bực đáp lại: "Không có. . . . . . không có."

Nàng đơn thuần chỉ là mắc cỡ đỏ bừng cả mặt!

Lâm Ân không nhịn được cười trộm lần nữa, cũng chỉ có lúc ở cùng Tịch cô nương và Vân Chồn, tâm tình bệ hạ mới có thể thoải mái như thế. Cho dùvẻ mặt bệ hạ vẫn lạnh lẽo, người lạ chớ lại gần, nhưng Lâm Ân đi theo ởbên cạnh hắn nhiều năm vẫn có thể nhìn ra một chút cảm xúc của bệ hạ,nếu không sao có thể bình an vô sự sống đến bây giờ?

“Không? Vậy sao mặt lại đỏ như thế?”

Trong lòng Tịnh Tích Chi thầm mắng… An Hoằng Hàn nhất định là cố ý! Nhất định là cố ý! Nếu không làm sao sẽ dây dưa vấn đề này không tha.

Thái giám, cung nữ xung quanh không nhịn được nhỏ giọng bật cười, nhưngsợ dẫn tới chú ý của bệ hạ, chọc cho hắn nổi giận, nên tận lực che giấunụ cười của mình.

Khuôn mặt nhỏ bé của Tịch Tích Chi hồng như một quả táo, ai nói nàng ănkhông ở không chứ! Từ lúc bắt đầu, nàng đã tận lực tìm chuyện để làm.

Sau khi giữ vững quyết tâm, trong lòng Tịch Tích Chi nhất thời nắm chắcrồi, sẽ không né tránh nữa, chui ra từ trong ngực An Hoằng Hàn, “Cònkhông nhanh dùng bữa? Bụng của ta đói muốn chết rồi.”

Tịch Tích Chi vỗ vỗ bụng nhỏ của mình, gào to với An Hoằng Hàn.

Một tia sáng loé lên trong mắt An Hoằng Hàn, ánh mắt này khiến cho người ta nhìn không thấu, trong nháy mắt liền thu lại cảm xúc, làm cho ngườita không nhìn ra một tia khác thường. An Hoằng Hàn sửa sang lại vạt áomột chút, nhìn về phía Lâm Ân nói: “Phân phó Ngự thiện phòng chuẩn bịthức ăn.”

Sau khi ăn trưa xong, Tịch Tích Chi tiếp tục làm con sâu nhỏ lười biếngngủ, mà An Hoằng Hàn công việc bận rộn, tự nhiên tiến về phía Ngự thưphòng xử lý chính vụ.

Trong Bàn Long điện yên tĩnh, sau khi Tịch Tích Chi ngủ say, toàn bộcung nữ, thái giám cũng bị lệnh cưỡng chế thối lui ra khỏi cửa phòng.

Mà Tịch Tích Chi vốn nên ngủ say, giờ khắc này nằm ở trong chăn, tự hỏilàm sao báo đáp An Hoằng Hàn! Miễn cho bị người khác nói thành không cólương tâm.

Ánh mắt trong veo như nước mở thật to, trong đầu Tịch Tích Chi đều nhớchuyện này. Suy nghĩ hồi lâu, vẫn đánh không lại sâu ngủ đột kích, cuốicùng đi đánh cờ với Chu Công.

Trong lúc ngủ mơ, một tầng ánh sáng nhàn nhạt bao bọc thân thể Tịch Tích Chi. Hình như lần này Tịch Tích Chi có cảm giác trong giấc mơ, chỉ cảmthấy có một tầng ấm áp gì đó bao quanh nàng, nàng giống như nằm ở trongao trì, tất cả xung quanh đều rất ấm áp, chỉ là cảm giác như vậy đều bịTịch Tích Chi giải thích nguyên nhân là do chăn bông.

Nhưng nếu nàng mở mắt ra, chắc chắn phát hiện tầng chăn bông kia sớm đã bị nàng đá sang bên cạnh.

Vào giờ phút này, ánh sáng nhàn nhạt không ngừng lưu chuyển bên ngoàithân thể nàng. Loại ánh sáng nhàn nhạt này giống y như lúc Tịch Tích Chi hoá thành hình người, đều mang theo màu sắc huyền ảo.

Ước chừng sau nửa canh giờ, cuối cùng Tịch Tích Chi thức tỉnh từ trongmộng. Chưa từng có giấc ngủ trưa nào ngủ ngon được như thế. Tịch TíchChi không nhịn được vươn lưng mỏi, đá đá chân, bò dậy từ trên giường,tóc trắng bạc mềm mại không có chút lộn xộn.

Tịch Tích Chi bò dậy, đầu tiên là nghĩ tới An Hoằng Hàn. Đoán được hiệntại khẳng định hắn vẫn còn chiến đấu hăng sai với tấu chương, trong đầuTịch Tích Chi lập tức nghĩ đến ….. Trước kia không phải nàng thường thay An Hoằng Hàn mài mực sao! Mặc dù khi đó còn là bộ dáng con chồn nhỏ,nhưng tốt xấu gì cũng coi là đã làm việc cho An Hoằng Hàn, sao có thểtính là không có lương tâm đây?

Vì vãn hồi hình tượng của mình, sau khi Tịch Tích Chi sửa sang lại vạtáo, đi giày vào, vội vã kéo cửa chính Bàn Long điện ra. Đi mài mực giúpngười khác, vậy không thể gọi là không có lương tâm chứ?

Chậm rãi đẩy cửa chính ra, sau khi Lâm Ân phát hiện động tĩnh bên này,lập tức đi về phía Bàn Long điện. Gần đây bệ hạ xử lý chính vụ đều không mang theo ông, mỗi ngày ném ông ở Bàn Long điện phụ trách chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của Tịch cô nương. Có lúc ông đều cho là, ông đã sớmkhông phải Đại Tổng Quản, mà biến thành tiểu thái giám cận thân của Tịch cô nương, chuyện lớn nhỏ gì cũng phải tự mình xử lý.

“Tiểu tổ tông, ngài mới vừa tỉnh ngủ, đừng chạy nhanh như thế, cẩn thậnté”. Lâm Ân nhìn thấy nàng vội vã xông ra ngoài, sợ nàng không để ý vấpngã.

Những cung nữ, thái giám khác cũng cực kỳ sợ hãi, cả một đám cực kỳ hoảng sợ.

“Tịch cô nương, ngài chậm một chút…chậm một chút….” Nhiều tiểu cung nữkhông chịu nổi kích thích như vậy, từng người một hô to ra tiếng.

“Đuổi theo….nhanh đuổi theo.” Lâm Ân nhanh chóng vung phất trần, mở rabước chân đuổi theo. Lòng nói hôm nay Tịch cô nương làm sao thế nhỉ?Trước kia lúc rời giường, cũng phải gọi ba, bốn lần. Hôm nay lại nổiđiên tự mình rời giường không nói, còn đột nhiên chạy ra ngoài.

Trong đầu cung nữ, thái giám khác cũng tràn đầy nghi ngờ. Chỉ là khôngnên hỏi bọn họ, bọn họ còn không dám mở miệng, chỉ có thể lòng như lửađốt đuổi theo.

Đừng nhìn Tịch Tích Chi chân ngắn, tay ngắn, nhưng tốc độ chạy bộ cũngcực nhanh, cách đám cung nữ, thái giám phía sau một đoạn đường rất dài.

“Đường này hình như là đi Ngự thư phòng.” Đuổi theo Tịch Tích Chi chạymột đoạn đường dài, Lâm Ân rất nhanh ý thức được cuối con đường này làchỗ nào. Tịch cô nương vừa rời giường, chạy nhanh như vậy, chính là vìđi gặp bệ hạ?

Ngự thư phòng cách Bàn Long điện cũng không xa, Tịch Tích Chi thở hổnhển chạy vội tới Ngự Thư Phòng, trán thấm ra một tầng mồ hôi.

Thị vệ phụ trách trông coi nhìn thấy Tịch cô nương đến có một chút kinhngạc. Rất nhiều thị vệ đều do dự không quyết, không biết nên ngăn lạiđường đi của Tịch cô nương hay không? Dù sao lúc bệ hạ xử lý chính vụ,ghét nhất có người quấy rầy.

Đang lúc có người muốn xông tới ngăn trở, một thị vệ từng trải khác ởbên cạnh lập tức đè kiếm của hắn xuống, “Vừa nhìn ngươi liền biết làngười mới tới, lần trước bệ hạ đã ra lệnh qua, Tịch cô nương có thể ravào Ngự thư phòng bất cứ lúc nào. Nếu như ngươi muốn đầu ngươi khó giữđược, ngươi có thể ngăn trở thử một chút.

Lời này của hắn lập tức khiến mấy tên thị vệ muốn ngăn trở dừng bước.

Thị vệ phụ trách trông coi Ngự thư phòng thường xuyên bị thay thế, chonên rất nhiều thị vệ mới tới đều không hiểu rõ lắm về chuyện lúc trước.

Tịch Tích Chi một đường không trở ngại đến trước cửa, giơ tay lên chầmchậm đẩy cửa phòng ra. Vì không để cho An Hoằng Hàn chú ý, Tịch Tích Chi tận lực thả nhẹ động tác, không dám phát ra một chút âm thanh. Mà những người khác càng không dám, bệ hạ có thể dễ dàng tha thứ Tịch cô nươngquấy rầy không có nghĩa có thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ. Bọn họ cònkhông muốn mạo hiểm như vậy, vì suy nghĩ cho tánh mạng của mình, bọn họđều không dám thở mạnh, lẳng lặng nhìn động tác Tịch Tích Chi.

Lâm Ân thiếu chút nữa không thắng được chân, làm phiền thị vệ bên cạnh đỡ ông một chút, nên không va vào cửa.

Chuyện đầu tiên ông phản ứng kịp, chính là xoay người ra hiệu với đámcung nữ sau lưng, ý bảo bọn họ cũng nhỏ giọng một chút, đừng để âm thanh chạy theo quấy rầy bệ hạ bên trong phòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,295
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 68


Chậm rãi đẩy cửa ra một khe hở nhỏ, tay nhỏ bé của Tịch Tích Chi di động đến bên miệng, thở dài một tiếng, chậm rãi bước vào bên trong phòng.

Lâm Ân và bọn thị vệ cũng yên lặng nhìn động tác Tịch Tích Chi, cho đếnkhi cửa chính Ngự Thư Phòng khép lại một lần nữa, mọi người mới thở ramột hơi dài, lau mồ hôi bên trán, trong lòng mọi người không hẹn mà cùng thở dài. . . . . . phục vụ bệ hạ thật là không dễ dàng.

Bên trong Ngự Thư phòng đốt Long Tiên Hương được dùng cho hoàng thất,Tịch Tích Chi ngửi mùi hương này, lập tức đoán được An Hoằng Hàn khẳngđịnh đang ưu phiền vì tấu chương.

Không dám phát ra bất kỳ tiếng bước chân nào, Tịch Tích Chi quen thuộcbước tiếp, vòng qua bình phong, nhìn thấy An Hoằng Hàn đang ngồi sau thư án. An Hoằng Hàn hơi nhíu mày, đôi mắt sắc bén như kiếm, giống như đang suy tư chuyện gì, tất cả tiếng vang chung quanh đều bị hắn xem nhẹ.

Hiếm khi nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc như thế của An Hoằng Hàn, TịchTích Chi không khỏi có chút tò mò, rốt cuộc là tấu chương gì có thể làmkhó An Hoằng Hàn? Trước kia một phong tấu chương đến trên tay hắn, không phải đều giải quyết dễ dàng sao, cực ít tấu chương có thể dừng trongtay hắn vượt quá một khắc đồng hồ.

Tịch Tích Chi lẳng lặng đứng ở sau tấm bình phong, cho đến sau một nénnhang, vẫn không nhìn thấy An Hoằng Hàn thay đổi bất kỳ động tác gì. Lần này, hoàn toàn gợi lên lòng hiếu kì của Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi rón rén đi ra từ phía sau bình phong, nhón chân, lặng lẽ đến gần An Hoằng Hàn.

Có lẽ là bởi vì quá mức nghiêm túc, thế cho nên An Hoằng Hàn không cóphát hiện bên trong phòng có thêm một người. Một đôi mắt đen nhánh vẫnkhông hề rời khỏi bản vẽ trên thư án. Bản vẽ được chế tạo từ da trâu,nhìn có chút khô vàng, mang theo tang thương của năm tháng.

Đôi mắt như nước của Tịch Tích Chi chớp một cái, mắt vừa nhìn, trên thưán đâu phải đặt tấu chương, mà là bản đồ. Nói là bản đồ, Tịch Tích Chilại nhìn không ra mấy đường vẽ trên giấy là cái gì? Nghi ngờ gãi gãi đầu nhỏ, Tịch Tích Chi lại tiếp tục tiến về phía trước một bước.

Trước đó An Hoằng Hàn quả thật bởi vì quá mức nghiêm túc mà bỏ quên hoàn cảnh bên ngoài, nhưng trong nháy mắt khi Tịch Tích Chi đến gần, AnHoằng Hàn đã sớm phát hiện đối phương. Thấy tiểu hài tử cũng cau màynhìn chằm chằm bản vẽ, An Hoằng Hàn đưa tay phất một cái, che bản vẽtrên thư án lại. Tất cả động tác đều cực nhanh, cho tới khi Tịch TíchChi nghiêng mắt nhìn đến một cái.

"Nhìn đủ rồi chưa?" An Hoằng Hàn vừa nhấc mắt lạnh, thẳng tắp chống lại Tịch Tích Chi.

Lực chú ý của Tịch Tích Chi đều tập trung trên bản đồ, đột nhiên mộtgiọng nói vang lên ở bên tai, liền thoải mái đáp lại: "Còn chưa xong."

Ba chữ vừa ra, Tịch Tích Chi hoàn toàn tỉnh ngộ. Yếu ớt nhìn An HoằngHàn, thấy đáy mắt hắn mang theo chút băng hàn, sợ tới mức trái tim nhỏrun lên. Cũng không phải bởi vì An Hoằng Hàn cố ý bày ra một bộ dánglạnh lẽo, mà là bản thân hắn chính là như vậy. Từ trước đến giờ, rất ítkhi nhìn thấy hắn cười. Giờ phút này, tâm Tịch Tích Chi trống rỗng, chonên nhìn thấy bộ dáng kia của An Hoằng Hàn, khó tránh khỏi sẽ có chút sợ hãi.

"Thật sao?" An Hoằng Hàn không chút hoang mang hỏi, không có chút quẫn bách khi bị phát hiện.

Tịch Tích Chi trừng mắt nhìn những đường trên bản vẽ da thú, tuy nhiênlộn xộn, nhưng lại hình như mang theo quy luật. Nghĩ sâu xa một hồi,Tịch Tích Chi không hiểu nhìn chằm chằm An Hoằng Hàn, chẳng lẽ An HoằngHàn muốn phá giải cái gì từ trong bản vẽ sao?

"Đó là cái gì vậy?" Thấy bị An Hoằng Hàn cố ý che bản đồ, Tịch Tích Chi do dự hồi lâu, cuối cùng mở miệng.

Vẻ mặt An Hoằng Hàn trở nên lạnh lẽo, hình như không muốn nói cho nàngbiết, "Ngươi đừng quan tâm, chuyện này không thể nói cho ngươi biết."

Lần nữa nghe được câu này, trong lòng Tịch Tích Chi không có cảm giác. Trước kia, chuyện gì An Hoằng Hàn cũng gạt nàng.

"Ngươi. . . . . . muốn phá giải ra cái gì từ bên trong phải không?" Tầm mắt dần dần chuyển tới trên thư án.

An Hoằng Hàn nhíu nhíu mày, vuốt vuốt trán Tịch Tích Chi, hình như saukhi cân nhắc chuyện nặng nhẹ, mới từ từ nói, “Vật này đã ở trong taytrẫm vài năm, nhưng vẫn luôn không tìm được biện pháp phá giải.”

Chẳng lẽ An Hoằng Hàn mới vừa rồi mặt ủ mày ê…. Chỉ vì vật đó, có thể làm khó An Hoằng Hàn ư?

Nghi vấn này hiện lên ở trong đầu Tịch Tích Chi, trong nhận thức củanàng, An Hoằng Hàn chính là một người cực kỳ thông minh, không chỉ cóhùng thao vĩ lược, mà thủ đoạn còn hơn người. Nếu như hắn cũng phá giảikhông được, như vậy rốt cuộc bức vẽ này có bao nhiêu khó khăn?

“Ta cũng muốn nhìn một chút.” Tịch Tích Chi đưa ngón trỏ ra, chỉ bản đồ An Hoằng Hàn đang che.

Nếu đã bị Tịch Tích Chi nhìn thấy, An Hoằng Hàn cũng không còn tính toán sẽ tiếp tục giấu nàng. Đã từng có bao nhiêu người vì bản đồ này màtranh đến bể đầu chảy máu? Lại nói bản đồ này cũng cực kỳ có lai lịch.Dù chính An Hoằng Hàn cũng phải tốn không ít khổ công phu mới có đượcnó.

Cho dù Tịch Tích Chi thấy được thì như thế nào? Phá giải không được bímật bên trong, cuối cùng bản đồ này cũng chỉ là một tờ giấy lộn, khôngcó một chút tác dụng nào.

Bản đồ lần nữa hiện ra ở trước mặt Tịch Tích Chi, giấy Tuyên Thành ốvàng vừa nhìn đã biết trải qua rất nhiều năm tháng, rất nhiều chỗ đã nổi lên nếp gấp.

Tịch Tích Chi vươn ngón tay nhỏ phấn nộn ra, sờ sờ tờ giấy, “Bản đồ này… cất giấu bí mật hoặc là chuyện xưa gì sao?”

Nếu không phải có nguyên nhân, Tịch Tích Chi không tin An Hoằng Hàn sẽ ngẩn người với bản đồ.

Giọng nói của Tịch Tích Chi giống như chim hoàng oanh hót, cực kỳ dễnghe. Mỗi lần nghe được giọng thanh thuý của tiểu hài tử này, tâm tìnhphiền chán của An Hoằng Hàn đều sẽ tìm được một khoảng không gian yênlặng. Không có bất kỳ che giấu nào, An Hoằng Hàn gật đầu với nàng, “Có,chuyện xưa này đã lưu truyền hơn một ngàn năm rồi.”

Tịch Tích Chi nháy một đôi mắt nước long lanh, hơn một ngàn năm?

“Không sai, chính là ngàn năm…. Vật này chính là bảo đồ được hoàng tộcAn thị lưu truyền qua nhiều thế hệ. Trừ đế vương mỗi đời, những ngườikhác không thể có được.” Năm đó lúc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, vì vậtnày, An Hoằng Hàn cũng tốn không ít khổ tâm.

Vốn cũng không muốn phá giải bí mật bên trong, tất cả đều bởi vì sự xuất hiện của Tịch Tích Chi, hắn mới lấy bản đồ này ra, muốn phá giải bí mật bên trong.

Cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, Tịch Tích Chi vẫn còn đang tiêu hoá. Có thể truyền lưu ngàn năm gì đó, nhất định chính là bảo bối, khótrách đến An Hoằng Hàn cũng không thể làm gì được nó.

Chuyện xưa hơi dài, tạm thời tuyệt đối nói không rõ ràng. An Hoằng Hànvươn tay liền kéo tiểu hài tử qua, để cho nàng ngồi ở trong lòng mình,mà trên thư án trước mặt bọn họ, bày ra bản đồ đó.

Con đường quanh co ngoằn ngoèo giao lại với nhau, không thể sắp xếp rõ đầu mối.

Tịch Tích Chi một lúc thì nhìn An Hoằng Hàn, một lúc lại nhìn bản đồ, chờ chuyện xưa bắt đầu.

“Có từng nghe qua bốn chữ “Chân Long Thiên Tử” chưa?” An Hoằng Hàn nắmtay nhỏ bé của Tịch Tích Chi, vuốt vuốt ở trong tay, nghiêm túc nhìnkhuôn mặt tiểu hài tử. Cặp mắt trong suốt như nước, luôn làm cho ngườita nhìn mãi không chán.

Tịch Tích Chi hơi sững sờ, không biết An Hoằng Hàn nói lời này có dụng ý gì. Chỉ là vẫn dằn lại tính tình, gật đầu với hắn, “Đây là đươngnhiên.”

Tuỳ tiện kéo một đứa bé ở trên ngã tư đường hỏi, đối phương khẳng địnhđều biết ‘Chân Long Thiên Tử’, chính là chi nhất quốc chi quân.

“Nếu như trẫm nói với ngươi, bốn chữ này có lai lịch lớn, ngươi có tinhay không?” An Hoằng Hàn dừng lại một chút, cực kỳ nghiêm túc. Tiếp theo hắn nói chuyện khá mơ hồ, tuyệt không phải người bình thường có thểtiếp nhận.

“Vì sao không tin? Ta đi đường tu tiên, tự nhiên biết hoàng tộc vẫn được trời cao che chở.”

Về truyền thuyết hoàng tộc, há có thể ít? Chỉ là trên một vài quyển sách có ghi lại rất nhiều phiên bản, chỉ là sự thật như thế nào thì không có ai rõ ràng.

Giơ tay lên vuốt ve trán Tịch Tích Chi hai cái, chống lại cặp mắt trongsuốt của nàng, An Hoằng Hàn nói: “Trừ bản đồ này, nhiều thế hệ hoàng tộc An thị truyền lại ở trên gia phả, ghi lại chuyện này.”

Gia phả hoàng thất, trừ đế vương một nước, bất luận kẻ nào cũng khôngđược chạm vào. Bởi vì trong gia phả ghi lại quá nhiều bí mật, nếu lưudanh hậu thế hết toàn bộ, sẽ tạo thành cục diện không thể bù đắp.

“Chuyện này phải nói từ ngày trẫm lấy được gia phả đó.” Không có bất kỳkích động nào, bên trong ngự thư phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thởcủa hai người.

Có lẽ biết chuyện An Hoằng Hàn nói kế tiếp vô cùng quan trọng, Tịch Tích Chi không khỏi nín thở.

An Hoằng Hàn đứng lên từ ngai vàng, lôi kéo tay nhỏ bé của Tịch Tích Chi, đi vòng qua sau nội điện.

“Khắp nơi trong hoàng cung tràn đầy cơ quan, Ngự thư phòng cũng khôngngoại lệ.” Nói xong, An Hoằng Hàn nắm bình hoa để ở trên giá sách bêncạnh, dùng sức xoay sang phải một cái, “Gia phả hoàng thất đặt ở nơinày.”

Vách tường chậm rãi di động, lộ ra một lối đi nhỏ dành cho một người.

Tâm tình Tịch Tích Chi càng khẩn trương hơn, nếu không phải tuyệt đốitin tưởng, không có đế vương nào sẽ đưa gia phả cho những người khácxem.

Phần tin tưởng này khiến Tịch Tích Chi vô cùng cảm động. Trong đôi mắtkhông khỏi nhiễm lên chút ánh nước, mở bước chân ra, đuổi theo bước chân của An Hoằng Hàn.

Hai bên lối đi nhỏ đều được khảm dạ minh châu, ánh sáng mờ ảo chiếu sáng con đường phía trước. Hai người Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn đi mấythước, đi tới một mật thất. Trong mật thất để rất nhiều bảo rương, trênvách đá còn treo rất nhiều bản đồ xinh đẹp trân quý.

Tịch Tích Chi tiến đến gần nhìn kỹ, phía cuối bản vẽ đều là dấu ấn củacác đời đế vương trước. Xem ra đều là dấu tích thật sự của đế vương đãqua đời, tất cả đều là vật báu vô giá.

Phía trên bàn được điêu khắc bằng ngọc thạch chỉ đặt một rương gỗ nhỏ.

Tịch Tích Chi liếc mắt liền nhìn thấy rương gỗ nhỏ, giương mắt nhìn về phía An Hoằng Hàn, trong ánh mắt tràn đầy ý hỏi.

An Hoằng Hàn không tránh né chút nào, gật đầu, “Ở trong đó chính là gia phả hoàng thất.”

Con ngươi Tịch Tích Chi có chút co lại.

An Hoằng Hàn đi tới trước bàn, mở nắp rương gỗ nhỏ lên, làm lộ ra một quyển sách có bìa ngoài màu vàng.

An Hoằng Hàn cầm sách lên, đưa cho Tịch Tích Chi, hiểu rất rõ nội dungbên trong quyển sách, mở miệng nói: “Nhìn kỹ hết tờ thứ nhất, ngươi sẽbiết rõ chuyện xưa, hôm nay trẫm sẽ nói với ngươi.”

Đôi tay nhận lấy gia phả, trong đầu Tịch Tích Chi đều là nghi ngờ, vìhiểu rõ chân tướng, Tịch Tích Chi nghe theo lời của hắn, lật tờ thứ nhất ra. Đối với chữ viết của thế giới này, Tịch Tích Chi vẫn không rất quen thuộc, chỉ là tốn chút công sức, vẫn có thể hiểu được.

Cố gắng nhìn mỗi một chữ trong tờ thứ nhất, Tịch Tích Chi càng nhìn xuống, càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Cho đến khi xem xong, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, lắp bắp mở miệng hỏi: “Chuyện này…đây là sự thực sao?”

Quả thật không dám tưởng tượng… hoàng tộc An thị lại có một quá khứ như vậy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,295
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 69


"Đã qua ngàn năm, ai biết thật giả?" An Hoằng Hàn quay người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Tịch Tích Chi.

Hơn ngàn năm, chân tướng sự việc không cách nào tìm hiểu được. Nhưng nếu muốn vĩnh viễn ở chung một chỗ với Tịch Tích Chi, đây cũng là cơ hộiduy nhất của An Hoằng Hàn, vô luận như thế nào, An Hoằng Hàn cũng sẽkhông buông tha.

Giơ tay lên vuốt vuốt sợi tóc mềm mại của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn chỉ phun ra ba chữ, "Ngươi tin không?"

Tịch Tích Chi trừng mắt nhìn tấm da, ngón tay vuốt ve trang sách ố vàng, "Tin."

"Tin cái gì?" Mắt lạnh của An Hoằng Hàn chợt lóe, hình như là cực kỳ hài lòng với câu trả lời của Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi đưa gia phả trả cho hắn, "Trên tờ thứ nhất viết, thiên địa sơ khai, vì quản lý chuyện nhân gian nên thiên đế sai một vị tiên hạphàm làm đế vương nhân gian. Trong vòng trăm năm, phải quản lý nhân gian mưa thuận gió hòa, sau khi làm một thời gian, không chịu nổi lợi íchhấp dẫn, càng trở nên ngu ngốc vô năng, trở nên tàn bạo ích kỷ háo sắc,cuộc sống dân chúng khổ không thể tả. Sau khi thiên đế biết được chuyệnnày, giận tím mặt, lập tức hủy bỏ hết tất cả chức vụ của hắn ở nhângian, lần nữa phái một vị tiên phẩm đức tuyệt hảo hạ phàm, nhưng quatrăm năm, kết quả vẫn không thay đổi. Vì vậy, thiên đế hiểu một đạo lý,người kiên định hơn nữa khi ở dưới lợi ích hấp dẫn quá lớn, cũng dễ dàng rơi vào oai đạo."

Mặc dù Tịch Tích Chi chỉ nhìn chuyện xưa này một lần, lại khắc ở trongđầu nàng vô cùng rõ ràng. Nhìn một chút biểu cảm của An Hoằng Hàn, TịchTích Chi tiếp tục mở miệng nói: "Sau này. . . . . . thiên đế lại nghĩ ra một biện pháp. Nếu quản lý nhân gian mấy trăm năm sẽ làm tâm linh củabọn hắn bị ô nhiễm, như vậy nếu trong thời gian ngắn, kết quả sẽ khônggiống?"

Giọng nói của Tịch Tích Chi ngừng lại một chút, nói tới chỗ này, cũng chính là bắt đầu của chuyện xưa.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới hoàng tộc An thị sẽ có một câu chuyện truyềnkỳ không muốn người biết như vậy. Khó trách lúc Tịch Tích Chi lật xemsách sử, phát hiện trăm ngàn năm qua, chỉ có hoàng tộc An thị ổn địnhgiang sơn, chưa từng có bất kỳ quốc gia nào có thể lật đổ bọn họ. PhongTrạch quốc vẫn luôn là nước cường giả nhất trong các quốc gia, chưa baogiờ thay đổi qua.

"Thiên đế hỏi quần thần, có người nào nguyện ý chủ động hạ phàm đảmđương đế vương phàm giới hay không? Nhưng mà trước đó, thiên đế nói ramột điều kiện, điều kiện này khiến mọi người nghe mà biến sắc. Thiên đếyêu cầu. . . . . . nếu người nào hạ phàm làm vua, như vậy phải buông tha tất cả mọi thứ của thần tiên, lấy thân thể người phàm quản lý nhângiới."

Đau khổ tu luyện thăng tiên, lại có ai nguyện ý buông tha tất cả đây? Rất nhiều thần tiên đều lùi một bước.

"Lúc này duy chỉ có một thần tiên chủ động bước ra một bước, đứng ởtrước mặt thiên đế, quỳ một chân trên đất tiếp nhận nhiệm vụ này, vịthần tiên kia là. . . . . . tổ tiên hoàng tộc An thị, là hóa thân củangũ trảo kim long."

Sau khi xem xong bản gia phả này, Tịch Tích Chi liền biết nguồn gốc củabốn chữ ‘Chân Long Thiên Tử’, cũng không phải là tin đồn vô căn cứ.Hoàng tộc An thị thật sự chính là hóa thân của chân long, Tịch Tích Chicực kỳ vì bội phục tổ tiên An thị. Nếu không phải hắn, thiên hạ cũng sẽkhông thái bình như thế. Có thể nói như vậy, hôm nay mặc dù bề ngoàiquan hệ các quốc gia không tệ, nhưng lòng tham loài người là vô hạn,Tịch Tích Chi dám nói, mỗi quốc gia đều muốn mở rộng quốc thổ, xưng báthiên hạ. Nhưng có một cường quốc Phong Trạch quốc ngăn ở trước mặt, coi như dã tâm bọn họ lớn hơn nữa, cũng không có lá gan dám đối nghịch vớiPhong Trạch quốc.

Tịch Tích Chi chớp chớp, nói xong tất cả chuyện xưa, nhìn An Hoằng Hàn, không thể nói một câu.

Có lẽ nhìn ra lo lắng của Tịch Tích Chi, mắt lạnh của An Hoằng Hàn nhìnthẳng, ngược lại nhìn về phía nàng, "Đừng tưởng rằng trẫm không biết tâm tư nhỏ của ngươi. Nếu trẫm có tâm xưng bá thiên hạ, thiên hạ này đã sớm thuộc về trẫm."

Cho nên không xưng bá thiên hạ, là bởi vì An Hoằng Hàn cho rằng khôngcần thiết. Trọng trách trên vai hắn đã rất nặng, không cần gia tăngphiền não cho mình.

Nhẹ nhàng nhéo gương mặt của tiểu hài tử, An Hoằng Hàn cảm giác rất tốt, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ bé của Tịch Tích Chi vì vậy mà trở nên đỏ rực, An Hoằng Hàn vẫn nhịn không được thu tay lại.

“Trên gia phả ghi lại, chỉ là một phần mà thôi.” Chuyện thật sự quan trọng như vậy, làm sao có thể để lại đầu mối trên thế gian.

Nói tới chỗ này, ánh mắt An Hoằng Hàn đã chứa một phần nghiêm túc.

Tịch Tích Chi hiểu… Lời nói tiếp theo của An Hoằng Hàn mới là quan trọng nhất. Tâm tình không khỏi trở nên khẩn trương, hai tay Tịch Tích Chi ởtrong tay áo chậm rãi nắm lại, trán cũng rịn ra chút mồ hôi, “Cái gì màthật sự quan trọng như vậy?”

Bất tri bất giác Tịch Tích Chi liền nói ra nghi vấn trong lòng, đây cũng chính là chuyện hôm nay An Hoằng Hàn muốn nói cho nàng biết.

An Hoằng Hàn bày bản đồ kia ra lần nữa, trên mặt giấy ố vàng, các đường giao nhau phức tạp, khiến người ta nhìn không thấu.

An Hoằng Hàn lại bày bản đồ ra ở trước mặt Tịch Tích Chi, từng câu từngchữ cực kỳ thận trọng nói ra: “Trước khi mỗi đời tiên hoàng qua đời, đều nói bí mật này cho đời đế vương kế tiếp, mà đế vương đời này chính làtrẫm. Ngươi có biết năm đó tổ tiên An thị hạ phàm như thế nào không?”

Tịch Tích Chi thành thật lắc đầu một cái, chẳng lẽ thiên đế phế bỏ thầnlực của tổ tiên An thị, sau đó giáng hắn hạ phàm? Nhưng một chiêu nàychính là biện pháp đối phó tội nhân, tổ tiên An thị chính là làm việccống hiến cho thiên địa. Nếu thiên đế dám đối đãi với hắn như thế, chẳng phải sẽ kích thích sự phẫn nộ của dân chúng?

Vì vậy, Tịch Tích Chi lần nữa mờ mịt.

“Đúng như ngươi suy nghĩ, thiên đế không dám thi hành cực hình với tổ tiên, liền hao phí suy nghĩ ra một biện pháp.”

Nghe An Hoằng Hàn nói, trong lúc lơ đãng ánh mắt Tịch Tích Chi đã chuyển tới trên bản đồ, trong lòng chỉ cảm thấy liên quan mật thiết.

“Vậy biện pháp là gì?” Tóm lại không phải là biện pháp tốt gì, tronglòng Tịch Tích Chi âm thầm suy nghĩ. Tu vi cả đời đều bị hủy trong chốclát, cho dù ai cũng cảm thấy tiếc hận.

“Chân thân của tổ tiên chính là ngũ trảo kim long, tu luyện cả đời cũngtập trung vào một viên long châu. Thiên đế nghĩ biện pháp, chính làkhiến tổ tiên phun ra long chân, mất toàn bộ tu vi. Làm như thế, tổ tiên trở nên không khác người phàm. Chỉ là coi như phun ra long châu, tổtiên vẫn là thân thể thần tiên, sẽ không trải qua sinh lão bệnh tử, biện pháp tạm thời chỉ xóa bỏ tiên tịch của tổ tiên.

An Hoằng Hàn nói tới chỗ này, toàn thân Tịch Tích Chi căng cứng, vội vãhô ra miệng: “Xóa bỏ tiên tịch, chẳng khác nào không thể trở về tiêngiới rồi sao?”

An Hoằng Hàn gật đầu, coi như là trả lời, “Có lẽ ngươi cũng cảm thấybiện pháp xóa bỏ tiên tịch này rất tàn nhẫn và vô tình. Ngươi nghĩ tới,sao thiên đế lại không biết? Cho nên hắn thiết lập một bí pháp, giữ long châu ở nhân gian, cam kết sau khi tổ tiên trăm tuổi, nếu muốn trở lạitiên giới, chỉ cần tìm về long châu, để long châu trở về cơ thể, liền có thể lần nữa đắc đạo thăng tiên.”

Ánh mắt long lanh như nước của Tịch Tích Chi chợt trừng lớn, bừng tỉnhhiểu, ra nói: “Tấm bản đồ này chính là chỗ cất giấu giữ long châu?”

“Còn không đần lắm.” An Hoằng Hàn cười như không cười khen một câu, khiến gương mặt Tịch Tích Chi đỏ lên.

Nàng rất đần sao? Tịch Tích Chi tự nhận là không có!

“Nhưng làm kẻ bề trên đều có cùng một đặc điểm, biết là cái gì không?”Lời nói xoay chuyển, ánh mắt An Hoằng Hàn trở nên vô cùng sắc bén.

Tịch Tích Chi hoàn toàn đoán không ra ý nghĩ của hắn, mới vừa rồi tâmtình của hắn cũng không tệ lắm, sao đột nhiên mặt liền trở nên âm u?

Lắc đầu một cái, Tịch Tích Chi thành thật đáp: “Không biết.”

An Hoằng Hàn nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc của nàng, than nhẹ một tiếng, tựahồ đang thở dài, rốt cuộc Tịch Tích Chi vẫn còn quá đơn thuần.

“Từng đế vương đều trải qua những mưa gió gian khổ mới đạt được địa vịvạn người kính ngưỡng, cho nên lòng của bọn họ đã sớm trăm ngàn vếtthương, sẽ không buông lòng cảnh giác với bất kỳ kẻ nào, đặc biệt là đối với thần tử của mình.” Giống như là nói việc mình đã từng trải qua, nét mặt An Hoằng Hàn khiến trong lòng Tịch Tích Chi không khỏi co rút đauđớn một chút.

Tịch Tích Chi cũng không hiểu tại sao lại đau, chỉ là lúc nhìn An Hoằng Hàn, không khỏi vươn tay nắm bàn tay của hắn.

Không tiếng động an ủi quanh quẩn ở giữa hai người, hình như cảm nhậnđược nhiệt độ truyền tới bàn tay, ánh mắt sáng rực của An Hoằng Hàn nhìn tới đây.

“Như vậy thiên đế có từng làm cái gì với tổ tiên An thị không?” Lúc Tịch Tích Chi nói đến đây, cực kỳ khẩn trương. Mặc dù thời đại kia đã quangàn năm, nàng vẫn không khỏi toát mồ hôi dầm dề thay tổ tiên An thị.

Không phủ nhận, cũng không thừa nhận, An Hoằng Hàn tiếp tục nói: “Phàmnhân phải trải qua sống và chết, nếu đã lột bỏ tiên tịch, tổ tiên cũngđã trở thành một thành viên của phàm nhân. Nếu trước khi chết, hắn không tìm về long châu, hắn cũng chạy không thoát số chết.”

Tịch Tích Chi coi như ngu xuẩn đi nữa, nhìn bản đồ, cũng nghĩ đến mộtđiểm, không thể tin được nói: “Tổ tiên An thị không thể trở về thiêngiới đúng không? Nếu không bản đồ giấy này làm sao còn ở trên tayngươi?”

Không thể trách Tịch Tích Chi suy đoán như vậy, mà tất cả mọi thứ ở đây đều nói cho Tịch Tích Chi đáp án này.

“Ngươi đoán đúng rồi.” An Hoằng Hàn nhìn bản đồ, cười lạnh một tiếng,“Tổ tiên chết vào năm tám mươi ba tuổi, mà lúc bảy mươi tuổi đã bắt đầutìm kiếm nơi trong bản đồ. Nhưng đáng tiếc, đáng tiếc tìm mười ba năm,hắn cuối cùng vẫn không thể tìm được.”

Mười ba năm? Tịch Tích Chi kinh ngạc trợn to mắt. Chẳng lẽ trước khithiên đế sai hắn hạ phàm, chưa nói cho hắn biết biện pháp phá giải bảnđồ sao? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Càng nghĩ, Tịch Tích Chicàng cảm thấy sợ.

Vốn tưởng rằng thiên giới chính là chỗ tốt nhất, mà nghe An Hoằng Hànnói một phen, trong lòng Tịch Tích Chi đã có một suy đoán khác.

“Từ đầu chí cuối, thiên đế không có ý định để tổ tiên tìm được nơi đặtlong châu….” An Hoằng Hàn tiếp tục cười lạnh, tràn đầy giễu cợt vớichuyện này, “Hắn muốn cho tổ tiên và đời sau, đời đời kiếp kiếp bán mạng cho hắn, quản lý nhân giới cho hắn, không bao giờ trở về thiên giới.”

Cái cách vẹn toàn đôi bên này, thực sự không tồi.

Tịch Tích Chi cả kinh lùi về phía sau một bước, âm lượng không khỏi cất cao, “Chẳng lẽ bản đồ là giả sao?”

“Là thật, nhưng cũng là giả, có gì khác biệt sao?”

Những lời này của An Hoằng Hàn khiến Tịch Tích Chi hoàn toàn mơ hồ, Tịch Tích Chi từ trạng thái u mê lắc đầu với hắn, ý bảo mình không nghe rõ.

Vậy mà không giống như Tịch Tích Chi dự liệu, An Hoằng Hàn cũng khônggiải thích với nàng, mà là đặt gia phả lại rương nhỏ, “Chuyện xưa tớiđây thì hết, nếu như còn có chỗ nào không hiểu ngươi chỉ có thể từ từsuy nghĩ.”

Ngụ ý, hắn sẽ không nói thêm gì nữa.

“Còn thất thần cái gì? Còn không nhanh đi ra ngoài, ở bên trong Ngự thưphòng một thời gian dài không có động tĩnh, sẽ khiến người khác hoàinghi.” An Hoằng Hàn dắt tay nhỏ bé của Tịch Tích Chi, cùng nhau trở vềđường lúc đến.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,295
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 70


Dựa theo tất cả lời nói của An Hoằng Hàn trong mật thất, mang cho TịchTích Chi khiếp sợ to lớn, cả người nàng vẫn bị vây trong trạng thái hỗnloạn. Nếu không phải An Hoằng Hàn dắt nàng rời đi, đoán chừng nàng đếnđông nam tây bắc cũng không phân rõ được.

Nghi ngờ vây quanh trong đầu Tịch Tích Chi, lông mày thanh tú nhíu lại thật chặt, suy xét bản đồ này là thật hay giả.

Nếu thiên đế muốn An thị ở lại nhân gian đời đời kiếp kiếp, bản đồ nàyphải là giả? Nếu không, chẳng may An thị trở lại thiên giới, chẳng phảilà phá hư kế hoạch của hắn sao? Nhưng mà, trong lòng Tịch Tích Chi lạicó một phần hi vọng bản đồ là thật, mâu thuẫn tràn đầy nội tâm của nàng.

An Hoằng Hàn vẫn quan sát cử động của nàng, nhìn nàng cau mày, trong hai mắt tràn đầy nghi ngờ, nhẹ nhàng vuốt vuốt cái trán của nàng, "Cần gìsuy nghĩ nhiều như vậy? Tổ tiên không tìm được bí mật cất dấu trong bảnđồ, không có nghĩa là trẫm cũng không tìm được. Nếu hắn là thiên đế, đưa cho gì đó, liền không phải giả, nếu không sẽ làm mất thân phận củahắn?"

Làm một kẻ bề trên, cần nhất chính là uy tín. Nếu không có uy tín, có người thần tử nào sẽ nguyện ý bán mạng cho ngươi.

Chuyện này tuy nói là thiên đế tính toán tổ tiên An thị, nhưng từ đầuđến cuối, thiên đế không có nói qua bất kỳ một lời nói dối nào. Nếu truy cứu tới, thiên đế chỉ cần nhẹ nhàng một câu ‘đều do trẫm thiết kế bảnđồ giấy quá khó khăn, nếu không tổ tiên An thị làm sao lại bỏ mạng tạinhân giới. . . . . . ’. Cộng thêm khóc vài tiếng, chảy vài giọt nướcmắt, tin tưởng không có ai sẽ hoài nghi đến trên đầu hắn.

An Hoằng Hàn làm đế vương vài năm, đã nhìn các thủ đoạn lừa bịp này cựckỳ thấu đáo. Đây chính là thủ đoạn trong lời mọi người thường nói.

"Ta cũng sẽ giúp ngươi tìm." Tịch Tích Chi nhỏ tiếng thì thầm nói, chôn đầu nhỏ, trong lúc lơ đãng liền nói ra những lời này.

Bởi vì nhưng tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, cho nên cũng không để An Hoằng Hàn nghe được.

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, Tịch Tích Chi lại ôm một phần hi vọng, muốn cho An Hoằng Hàn tìm được long châu trong bản đồ. Coi như khôngquay lại thiên giới, ít nhất cũng cầm lại đồ thuộc về tổ tiên An thị.

Nhưng hắn vừa đi, Phong Trạch quốc sẽ làm thế nào? Nghĩ đến đây, TịchTích Chi lại cảm thấy mình không nên ích kỷ. Các loại tâm tình phiền não trộn lẫn, khiến Tịch Tích Chi càng phiền muộn.

Thoáng một cái, đã qua mấy ngày.

Hôm nay hoàng đô cực kỳ náo nhiệt, rất nhiều đại thần đều là vẻ mặt tươi cười.

Tịch Tích Chi nhìn vài đại thần đi qua trước mắt, từ từ nổi lên suy nghĩ, hôm nay chính là ngày Tả Tướng Tư Đồ Phi Du hồi triều.

Tuy Tịch Tích Chi không có đi Phong Châu, nhưng cũng nghe không ít lờiđồn đại, nghe được sau khi Tư Đồ Phi Du đến đó, đã khống chế tình hìnhthiên tai cực nhanh, hơn nữa xử lý tốt tất cả công việc ở Phong Châu.Vốn cần thời gian ít nhất nửa năm, vậy mà ông ta lại chỉ dùng ba tháng,chẳng những khống chế tình hình thiên tai, hơn nữa cũng trấn an dânchúng địa phương.

Khó trách ông ta có thể làm được Tả thừa tướng, chỉ là phần năng lực làm việc này cũng làm người ta không khỏi bội phục.

"Tịch cô nương không ra tham gia náo nhiệt sao? Hôm nay có rất nhiều đại thần đều chạy đi chúc mừng Tư Đồ đại nhân lập công lớn, gần như đều ởbên ngoài Ngự Thư phòng chờ đợi đấy." Lâm Ân vung phất trần, đi ra từtrong Bàn Long điện. Nhìn thấy Tịch Tích Chi một mình nhàm chán đứng ởngưỡng cửa, liền không nhịn được phun ra một câu.

Tịch Tích Chi vừa nghe, nhất thời lắc đầu một cái. Tại sao nàng phải đinịnh nọt Tư Đồ Phi Du? Nàng vốn không thích tính tình ông ta, còn nữa,nàng sống ở bên trong hoàng cung, chỉ là vì ăn không uống không, tại sao phải chen vào triều đình, lội vào lớp nước đục đó.

"Không đi."

Có lẽ cũng biết mình lỡ lời, sắc mặt của Lâm Ân cứng đờ, hận không thể tát mình hai cái.

Mấy ngày nay chỉ vì chuyện Tư Đồ đại nhân hồi triều, ông liền bận tối mày tối mặt.

"Bệ hạ đang tiếp kiến Tư Đồ đại nhân ở Ngự Thư Phòng, nếu không cũng sẽkhông để ngài một mình không quản không hỏi. Có lẽ một lúc nữa, bệ hạ có thể dành ra thời gian bồi ngài." Lâm Ân lại chuyển đề tài.

Lời nói này thành công thu hút sự chú ý của Tịch Tích Chi, Tịch Tích Chi chớp mắt, xem xét Lâm Ân, trong ánh mắt mang theo không hiểu, “Ta không thể rời bỏ An Hoằng Hàn như vậy sao?”

Chỉ mới không gặp hai canh giờ!

Lời này khiến Lâm Ân bị sặc đến ho khan một tiếng, một đôi mắt lão luyện xoay chuyển nhìn Tịch Tích Chi vài lần. Lòng nói, nếu không phải ngườiđang nghĩ tới bệ hạ, làm sao sẽ bày ra bộ dáng bất đắc dĩ như vậy? Bìnhthường lúc bệ hạ ở bên cạnh người, vẻ mặt kia đều là vô cùng sinh độngkhiến người ta yêu thương.

Tiếng ho khan liên tiếp phiêu đãng ở bên trong Bàn Long điện…. Rất nhiều cung nữ, thái giám đều quăng ánh mắt tò mò tới.

Tịch Tích Chi vẫn không hiểu hỏi: “Tổng quản đại thúc, cổ họng ông làm sao á? Có muốn ta tìm thái y cho ông không?”

Tịch Tích Chi vừa nói liền đứng lên, muốn kéo cung nữ bên cạnh, bảo nàng đi truyền thái y.

Lâm Ân vừa nhìn, thiếu chút nữa hai mắt trợn ngược té xỉu, vội vàng bắtlấy tay Tịch Tích Chi, vội vã hô: “Tiểu tổ tông, ta không có việc gì,thật không có việc gì.”

“Không có việc gì thì sao lại ho khan?” Tịch Tích Chi chớp mắt, cũngkhông biết có phải cố ý hay không? Dù sao cũng khiến Lâm Ân tức giận đến suýt té xỉu.

Vậy mà vị tiểu tổ tông này vẫn một bộ dáng thiên chân vô tà, còn có bộmặt phớt tỉnh dạy dỗ: “Tổng quản đại thúc, có bệnh phải chữa. Nếu kéodài, bệnh nhẹ cũng sẽ thành bệnh nặng nghiêm trọng, còn sẽ nguy hiểmtánh mạng. Những năm gần đây, chỉ một mình ông phục vụ An Hoằng Hàn, đểcho hắn sống tương đối thoải mái. Nếu ông đi rồi, chẳng may những ngườikhác phục vụ An Hoằng Hàn không tốt, vậy phải làm sao đây?”

Tịch Tích Chi nói một tràng, ánh mắt cung nữ, thái giám xung quanh nhìnLâm Ân càng ngày càng kỳ quái. Trong ánh mắt của bọn họ, đều không hẹnmà cùng biểu đạt một ý tứ…. Lâm tổng quản rốt cuộc mắc bệnh gì? Còn cóthể nguy hiểm tánh mạng!

Rất nhiều ánh mắt đều mang theo thương hại, giống như Lâm Ân lập tức phải về tây phương.

Sắc mặt của Lâm Ân hết xanh lại đỏ, giận đến đỏ mặt tía tai, nhìn thấyánh mắt người chung quanh, trái tim thiếu chút nữa gánh vác không được.Lòng nói, Tịch cô nương, có phải ngài cố ý chỉnh ông không? Ông cũngkhông đắc tội ngài! Coi như nhàm chán, cũng không thể bắt ông trêu đùa!

Phần lớn cung nữ, thái giám trong Bàn Long điện đều nhận được ân huệ của Lâm Ân, nghe tin tức như thế, tất cả đều nhói tim một phen. Nhiều cungnữ không nhịn được mở miệng an ủi ông, càng phụ hoạ lời nói Tịch TíchChi, “Lâm tổng quản, nếu ngài bị bệnh, không bằng nghỉ ngơi một chút đi. Dù sao bệ hạ vẫn chưa về, không cần vội vàng. Nô tỳ sẽ đi mời thái ycho ngài ngay, ngài chờ một lát.”

Lâm Ân hoa mắt, lòng nói, mình trêu chọc ai rồi hả!

“Không cho đi, ta không có bệnh! Ta bị bệnh chỗ nào!” Rống lên với cungnữ kia một câu, Lâm Ân bất đắc dĩ che trán, nhìn một chút! Tất cả đều là chuyện tốt Tịch cô nương gây ra.

Lâm Ân không chọc nổi, cuối cùng trốn đi! Quay đầu nhìn về phía TịchTích Chi, khom người ăn nói khép nép cầu xin tha thứ. “Tịch cô nương,người ta cho tiểu nhân đi! Tiểu nhân thật không có bệnh, không cần thái y xem bệnh.”

Nhìn một màn trước mắt này, Tịch Tích Chi tiếp tục vô tội nháy mắt mấycái, “Ta cũng cho là thế, hôm nay sắc mặt tổng quản đại thúc hồng thuậnsáng bóng, quả thật không giống dáng vẻ có bệnh.”

Lâm Ân lại bị sặc phải ho khan mấy tiếng! Vội vàng che miệng, không đểcho mình ho khan ra ngoài, tránh cho lại chọc Tịch Tích Chi nói ông cóbệnh. Mặt mũi ông đỏ hồng, không phải là bị người chọc giận sao? Lại nói sắc mặt ông hồng nhuận sáng bóng! Lâm Ân thật sự không biết nên đáp lại như thế nào.

Vì giữ lại mấy phần mặt mũi của mình, sắc mặt Lâm Ân cứng ngắc phất taymột cái với cung nữ, thái giám, “Đều lui ra đi, một đám vây quanh nơinày làm cái gì? Công việc trong tay làm xong rồi sao?”

Lâm Ân bày ra chút uy quyền, vẫn tương đối có chút dáng vẻ. Rốt cuộc đitheo An Hoằng Hàn đã lâu, ông tai nghe mắt thấy nên cũng nhiễm được rấtnhiều.

“Tịch cô nương, sắp… sắp tới giữa trưa rồi, ta vẫn là đi Ngự thư phòngxem một chút, xem thử khi nào bệ hạ trở lại dùng bữa, ngài cứ chờ ở đâytrước đi.” Lâm Ân lau mồ hôi lạnh trên trán, lấy cớ liền muốn bỏ chạy.

Tịch Tích Chi dĩ nhiên nhìn thấu bối rối của Lâm Ân, gật gật đầu nói:“Vậy ông kêu An Hoằng Hàn nhanh trở lại một chút, ta đói rồi.”

Câu nói cuối cùng kia chui vào lỗ tai Lâm Ân, Lâm Ân lập tức phân phócung nữ, thái giám đi Ngự thiện phòng chuẩn bị một đĩa bánh ngọt trước,“Tịch cô nương, người ăn bánh ngọt lấp bao tử trước đi, đợi lát nữa bệhạ sẽ trở lại.”

Nói xong, Lâm Ân lợi dụng tốc độ nhanh nhất đi ra khỏi Bàn Long điện.Nhìn kỹ bước chân của ông, có thể nhìn ra ông đi rất gấp, không có ổnđịnh như bình thường.

Thời điểm gần đây bệ hạ sủng ái Tịch cô nương, ai cũng nhìn ở trong mắt, cho nên cả Bàn Long điện, không có người nào dám vô lễ với nàng. Lâm Ân vừa đi, cung nữ, thái giám lập tức cảm thấy áp lực trở nên lớn hơn, esợ chọc giận Tịch cô nương, hoặc là không chăm sóc tốt nàng, bánh ngọttrái cây bưng lên không ngừng gián đoạn.

Lại qua nửa canh giờ, lần này Tịch Tích Chi thật sự đói bụng, nằm ở trên bàn, lười động đậy. An Hoằng Hàn cũng thiệt là, hôm nay buổi trưa đãqua lâu rồi, vẫn còn không có trở lại!

Một tiểu thái giám vội vã chạy vào phòng, sau khi nhìn thấy Tịch TíchChi liền quỳ xuống hành lễ, “Ra mắt Tịch cô nương, nô tài phụng lệnh bệhạ, truyền lời về trước.”

“Nói cái gì?” Tịch Tích Chi khẩn trương nhìn hắn.

“Bệ hạ nói, hôm nay buổi trưa mở tiệc chiêu đãi Tư Đồ đại nhân, cho nênliền thiết yến ở Lưu Vân điện. Nô tài tới đây mời Tịch cô nương qua dùng bữa.” Lúc tiểu thái giám nói chuyện, rất lễ phép.

Tịch Tích Chi đói bụng đợi được tin tức này, các loại cảm xúc khó chịu trộn lẫn lại ở trong lòng.

Nhưng khó chịu thì khó chịu, Tịch Tích Chi còn không có mất trí. Tư ĐồPhi Du làm việc có công, hồi triều, đương nhiên phải ngợi khen một phen. Nếu không làm như vậy, phương diện thưởng phạt phân minh này của AnHoằng Hàn nhất định sẽ rơi vào miệng lưỡi mọi người.

“Biết, ta qua liền.” Tịch Tích Chi đứng lên từ trên ghế, đi theo phía sau tiểu thái giám, cùng nhau đi tới Lưu Vân điện.

Còn chưa bước vào cửa chính Lưu Vân điện, Tịch Tích Chi đã nghe thấy các loại âm thanh huyên náo. Thật lâu không tham gia yến tiệc, Tịch TíchChi có vẻ không được tự nhiên một chút. Nhưng bụng đã sớm đói dẹp léprồi, Tịch Tích Chi sờ sờ bụng đáng thương của mình, mở bước chân ra đivào Lưu Vân điện.

Mọi người đều biết quan hệ thân mật của Tịch cô nương và bệ hạ, cho nênkhi mọi người thấy Tịch Tích Chi xuất hiện, không có chút cảm giác kỳquái nào.

Người duy nhất ở đây chưa từng nhìn thấy Tịch Tích Chi, chính là Tư ĐồPhi Du vẫn luôn rời khỏi Hoàng Đô, quản lý thiên tai ở Phong Châu.

Tịch Tích Chi vừa bước vào Bàn Long điện, thái giám ghé vào lỗ tai ông,nhỏ giọng giải thích thân phận của Tịch Tích Chi cho ông, và quan hệkhông minh bạch với bệ hạ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,295
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 71


Tư Đồ Phi Du có thâm ý khác nhìn Tịch Tích Chi một cái, ánh mắt kia cựckỳ sắc bén tĩnh mịch, tựa như đang tính toán âm mưu gì đó.

Tịch Tích Chi bị ông nhìn chăm chú không được tự nhiên, dời ánh mắt điđánh giá chung quanh. Trong nháy mắt, ánh mắt liền rơi vào trên ngườinam tử một thân cẩm bảo màu đen phía sau ông ta, cũng không biết có phải mình đa tâm hay không? Tịch Tích Chi cảm giác người kia có điểm khôngđúng, nhưng lại không nói ra được chỗ nào không đúng.

Lại tiếp tục nhìn mấy giây, Tịch Tích Chi vẫn không nhìn ra có gì không ổn.

"Vị này chính là Tịch cô nương mà bệ hạ sủng ái nhất đúng không?" ThấyTịch Tích Chi nhìn chằm chằm vào sau lưng mình, Tư Đồ Phi Du lập tứcnói.

Một lúc lâu sau Tịch Tích Chi mới phản ứng được, ánh mắt lại một lần nữa chuyển qua trên người của Tư Đồ Phi Du, "Tư Đồ đại nhân."

Tiếng nói ‘Tư Đồ đại nhân’ này, Tịch Tích Chi gọi cực kỳ lễ độ, đồng thời khiến người chung quanh nhìn lại.

Ánh mắt An Hoằng Hàn đã sớm di động đến bên này, nhìn thấy Tịch Tích Chi đã đến, khẽ gật đầu với nàng. Sau đó lại quay đầu nói với Lâm Ân mấycâu, hình như để cho ông đi chuẩn bị món ăn Tịch Tích Chi yêu thích.

"Là một tiểu cô nương không tệ." Lấy một loại giọng điệu trưởng bối, Tư Đồ Phi Du khen một câu.

Hai người nói chuyện rơi vào trong lỗ tai Lưu Phó Thanh, hình như có một tầng ý tứ khác. Ông thân là Hữu thừa tướng, vốn đã không hợp với Tư ĐồPhi Du, ở trên triều đình không ngừng tranh đấu với nhau, ngay cả ởnhững chỗ bí mật cũng âm thầm đấu đá.

Tịch Tích Chi dĩ nhiên hiểu quan hệ của hai người không hòa hợp, nhưngmà bởi vì quan hệ bọn họ không hòa hợp mới có thể quản thúc đối phương,không đến nỗi khiến quyền thế triều đình nghiêng về một phương. Cho nênnói, quan hệ hai người này đối địch, ngược lại khiến cho An Hoằng Hàn an tâm không ít.

"Người được bệ hạ sủng ái, tất nhiên không tệ. Chẳng lẽ đi Phong Châumột chuyến khiến Tư Đồ đại nhân trở nên hồ đồ rồi sao?" Lưu Phó Thanhnhấp một ngụm rượu, cười nhạo một tiếng.

Mọi người đối với tranh đấu giữa hai người, đã nhìn thấy qua rất nhiềulần, không có bất kỳ người nào mở miệng ngăn cản hoặc là khuyên bảo.

Hai người rất nhanh liền tranh đấu, Tịch Tích Chi bị kẹp ở giữa, không biết làm sao để lui ra ngoài.

Sau khi phát hiện Tịch Tích Chi quẫn bách, An Hoằng Hàn cười nhạt một tiếng, đứng lên từ long ỷ, đi về phía Tả thừa tướng.

Hắn vừa đứng dậy, liền dẫn tới sự chú ý của mọi người. Dù sao tâm tư vịđế vương này tựa như kim dưới đáy biển, sâu không lường được, khó có thể nắm bắt. Nếu hắn nổi giận, chỉ sợ bây giờ không có người nào không sợhãi.

Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du đột nhiên dừng cãi vả, miệng Lưu Phó Thanh lần nữa mở ra, "Vi thần tham kiến bệ hạ."

Hai người cùng cúi đầu, hình như ý thức được yến tiệc còn chưa bắt đầu liền xảy ra tranh cãi, đã đánh mất thể diện của bệ hạ.

Trên khuôn mặt của An Hoằng Hàn không có một chút biểu cảm nào, tròngmắt lạnh lẽo càng không mang theo một chút tình cảm. Ánh mắt đầu tiên là nhìn Tư Đồ Phi Du một cái, sau đó lại dời đến trên người Lưu Phó Thanh, chậm rãi mở miệng nói: "Lưu khanh gia, hôm nay chính là ngày Tư Đồ thừa tướng hồi triều, chọc cho tất cả mọi người không vui, vậy thì không tốt đâu."

Nghe được những lời này của bệ hạ, trong mắt Tư Đồ Phi Du lóe lên ánhsáng, vừa định thừa thắng truy kích, khiến bệ hạ phát lửa giận đến trênngười Lưu Phó Thanh, hòa một ván. Không ngờ không đợi ông mở miệng, AnHoằng Hàn lại lần nữa mở miệng lên tiếng: "Mấy tháng không thấy, tínhkhí Tư Đồ thừa tướng vẫn không thay đổi. Nhìn thấy Lưu khanh gia, vẫnkhông thiếu được một phen cãi vả."

Lúc nói lời này, An Hoằng Hàn thoải mái đến gần Tịch Tích Chi, đặt bàntay lên đầu vai của nàng, lấy tư thái của một người bảo hộ, đứng ở bêncạnh nàng.

Sắc mặt của Tư Đồ Phi Du nhanh chóng cứng đờ, hôm nay ông cũng khôngđịnh tìm phiền toái cho Lưu Phó Thanh, ai bảo lão già này không thứcthời, ông vừa tới bữa tiệc không bao lâu liền ra chửi

ông. Nhìn động tác thân mật giữa bệ hạ và Tịch cô nương, ánh mắt Tư ĐồPhi Du loé lên một cái, hình như càng xác định một quyết định.

Ánh sáng trong mắt của ông không thoát khỏi ánh mắt của An Hoằng Hàn,chỉ thấy An Hoằng Hàn nhướng mày, ánh mắt nhìn Tư Đồ Phi Du đã trở nênbăng hàn thấu xương.

“Vi thần biết sai, xin bệ hạ tha thứ. Vi thần… chẳng qua chỉ đùa mộtchút với Lưu đại nhân thôi. Quan hệ của chúng ta tốt lắm, sao sẽ gây gổthật chứ? Ngài nói, phải hay không? Lưu đại nhân?” Mấy câu cuối cùng, Tư Đồ Phi Du chính là cắn răng nói ra.

Sẽ có ai tin tưởng những lời nói giải vây này của ông? Huống chi lý donày, ông đã dùng không dưới mười lần. Nhưng mà mặc dù lòng dạ bọn họbiết rõ, cũng sẽ không phơi bày ra mặt. Bệ hạ có thể cho một bậc thang,đó là quá tốt. Ai dám càn rỡ ở trước mặt của An Hoằng Hàn?

“Dĩ nhiên…dĩ nhiên chỉ là đùa giỡn, hôm nay Tư Đồ đại nhân hồi triều, vi thần nghênh đón còn không kịp, làm sao có thể tranh cãi ầm ĩ? Tranh cãi nhỏ cũng có thể xúc tiến tình cảm.”

Tịch Tích Chi bị An Hoằng Hàn kéo đi, nhưng vẫn quan sát vẻ mặt haingười. Nàng rõ ràng nhìn thấy Tư Đồ Phi Du rất khinh thường hừ mộttiếng, nhưng bởi vì vẻ mặt đó chỉ trong nháy mắt, cũng không có quánhiều người lưu ý đến.

Quả nhiên, triều đình chính là nơi dối trá nhất.

Trong lòng Tịch Tích Chi không khỏi cảm thán một câu.

Lưu phó Thanh và Tư Đồ Phi Du để tỏ rõ quan hệ của bọn họ tốt vô cùng,kề vai sát cánh, giống như một đôi huynh đệ ruột thịt nâng cốc giảnghoà.

Làm đế vương nhiều năm, An Hoằng Hàn tự nhiên sẽ không bị hai người bọnhọ lừa gạt. Chỉ cần bọn họ không ở nơi này tranh cãi ầm ĩ, coi như lý do thực tế không phù hợp, hắn cũng sẽ tiếp nhận. “Nếu là như vậy, đó làtốt nhất. Dù sao có Tả, Hữu thừa tướng giúp đỡ, trẫm mới có thể khiếncho bách tính sống càng thêm an nhạc thái bình. Đều ngồi xuống đi, trìhoãn tiếp nữa, món ăn cũng sắp lạnh.”

Ôm eo nhỏ của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn bước từng bước một đi tới trên ngai vàng.

Mấy lần yến hội trước, An Hoằng Hàn cũng sẽ chuẩn bị cho nàng một bànnhỏ, cho nên Tịch Tích Chi theo thói quen quét nhìn chung quanh, xem một chút có vị trí thuộc về mình không?

An Hoằng Hàn giơ tay lên liền vỗ vai nàng một chút. “Không cần nhìn, hôm nay không có kêu người chuẩn bị ghế ngồi cho ngươi.”

Tịch Tích Chi sửng sốt một chút, ngay sau đó xù lông trừng mắt liếc hắn một cái.

Vốn trước đó, cung nữ thái giám trong Bàn Long điện đã sớm chuẩn bị tốtbữa trưa. Nàng nghe theo An Hoằng Hàn phân phó, chạy tới từ Bàn Longđiện thật xa, lại còn không có chỗ trống để ngồi xuống ăn cơm? Càng nghĩ trong lòng càng không vui, Tịch Tích Chi thở hổn hển chu môi, nhỏ giọng nói thì thầm cái gì đó.

Nhiều đại thần nhìn như vậy, lại khiếp sợ uy thế của An Hoằng Hàn, TịchTích Chi không có cam đảm tranh cãi với An Hoằng Hàn, miệng mím lại nói: “Vậy ta trở về Bàn Long điện.”

Nơi này không cho người ta ăn cơm, nàng tự nhiên tìm được chỗ ăn cơm!Vừa nghĩ tới cao lương mỹ vị, bụng nhỏ của Tịch Tích Chi lần nữa khôngchịu thua kém kêu lên ùng ục.

Lỗ tai An Hoằng Hàn khẽ động, tầm mắt rơi xuống bụng nhỏ của tiểu hàitử. “Đói thành như vậy rồi, còn muốn chạy khắp nơi? Không sợ ở nửađường, đói đến chóng mặt sao?”

“Phân phó Ngự thiện phòng mang thức ăn lên.” Ôm eo của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn để nàng cùng ngồi ở trên long ỷ với mình.

Ngai vàng này lớn hơn ghế ngồi bình thường rất nhiều, dù ba người trưởng thành ngồi xuống, cũng là dư dả.

Tịch Tích Chi vừa ngồi xuống, tầm mắt bốn phía đều nhìn lại.

Trước đó nàng đã ngồi chung long ỷ với bệ hạ, có rất nhiều người néngiận, không dám hé răng. Nếu như lần trước bệ hạ chỉ là thỉnh thoảng vui vẻ, như vậy lần này đây? Bọn họ tuyệt không tin tưởng bệ hạ không biếtngồi chung long ỷ là ý tứ gì?

Lưu Phó Thanh là người ngay thẳng, rất muốn chỉ ra hành động này của bệhạ không ổn, nhưng vừa định nói ra khỏi miệng, lại đúng lúc chống lạiánh mắt lạnh lẽo thấu xương của An Hoằng Hàn. Nếu không nhìn ra cảnh cáo trong mắt của bệ hạ, ông cũng sống uổng phí nhiều năm rồi.

Cung nữ phụ trách bưng thức ăn ra ra vào vào.

Thấy Tịch Tích Chi vẫn chu miệng, An Hoằng Hàn giơ tay lên vén tóc rơibên trán nàng, “Nạn lụt ở Phong Châu làm Phong Trạch quốc tổn thất mộtlượng lớn lương thực, hơn nữa chỉ trấn an dân chúng, đã tiêu hao khôngít nhân lực, tài lực.”

Tịch Tích Chi chớp mắt mấy cái, mày kiếm nhếch lên, “Chẳng lẽ lúc này chúng ta khong nên tiết kiệm lương thực sao?”

An Hoằng Hàn liếc mắt nhìn thức ăn để trên bàn….

“Cùng trẫm dùng bữa có gì không được? Nhưng nếu ngươi có thể ăn xong một bàn thức ăn, không còn sót lại một hạt cơm, như vậy trẫm lập tức phânphó thái giám chuẩn bị bàn ghế cho ngươi.”

Tịch Tích Chi quét mắt sang bàn một cái, bị dọa đến nuốt một ngụm nướcmiếng, trên bàn ít nhất cũng có hơn ba mươi món ăn. Sờ sờ bụng nhỏ củamình, nếu như không còn dư một chút thức ăn nào, chẳng phải sẽ căng nổbụng ư?

Nàng sợ tới mức lập tức lắc đầu. “Tiết kiệm là phẩm đức tốt! Huống chidân chúng Phong Châu còn sống trong nước sôi lửa bỏng, cho nên vẫn nêntiết kiệm một chút thì tốt hơn.”

Tịch Tích Chi nghiêng đầu một chút, cũng không dám để An Hoằng Hàn lấythêm một bộ bàn ghế cho nàng. Mặc dù ngồi ở bên cạnh An Hoằng Hàn sẽrước lấy ánh mắt của nhiều người, nhưng vì suy nghĩ cho thể xác và tinhthần của mình, Tịch Tích Chi cho rằng đây là đáng giá!

Lâm Ân nhìn vẻ mặt sinh động của Tịch Tích Chi, lại liên tưởng đến vẻmặt đau khổ sống không nổi Bàn Long điện của tiểu hài tử nào đó, nhấtthời cảm thấy bộ dáng này của nàng tương đối làm người khác ưa thích.Quả nhiên mình đoán không lầm, Tịch cô nương chính là không thể rời bỏbệ hạ.

“Lâm Ân, còn không nhanh cho nàng thêm một bộ bát đũa.” An Hoằng Hànvuốt vuốt ly rượu trong tay, nhấc ánh mắt lợi hại nhìn về phía Lâm Ân,khiến Lâm Ân lập tức hồi hồn từ trong suy nghĩ, âm thầm cảnh cáo mình,sống ở bên cạnh bệ hạ, tuyệt đối không thể phỏng đoán quá nhiều tâm tưcủa chủ tử.

“Làm tốt bổn phận của ngươi.” Lạnh giọng cảnh cáo một câu, An Hoằng Hàn thu hồi ánh mắt lại, nhìn sang Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi nắm đũa bạc, vừa định ra tay gắp thức ăn, bên tai độtnhiên vang lên lời nói nhỏ nhẹ của An Hoằng Hàn, “Biết tại sao Lưu PhóThanh nhìn thấy ngươi và Tư Đồ Phi Du nói chuyện lại nổi giận không?”

An Hoằng Hàn vừa nhắc tới chuyện này, Tịch Tích Chi lập tức nhớ lại hình ảnh vừa rồi. Đúng vậy? Nàng chỉ hô một tiếng ‘Tư Đồ đại nhân’, Lưu PhóThanh giống như ăn thuốc nổ, cãi vả với Tư Đồ Phi Du. Nếu bàn về nguyênnhân, Tịch Tích Chi vẫn thật sự không hiểu được.

Thành thật lắc đầu, Tịch Tích Chi nói: “Bọn họ vốn bất hòa, gây gổ còn cần nguyên nhân sao?”

“Đừng nghĩ chuyện quá đơn giản.” An Hoằng Hàn gõ bàn một cái, “Bọn họ quả thật bất hòa, nhưng gây gổ, phải có một ngòi nổ chứ?”

“Ngòi nổ?” Tịch Tích Chi càng thêm mơ hồ, mặt u mê nhìn An Hoằng Hàn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,295
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 72


An Hoằng Hàn bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi nói: "Ngươi thật sự không nghĩ ra là tại sao hả?" Nhẹ nhàng điểm cái mũi của Tịch Tích Chi, ánh mắt An Hoằng Hàn dời ra phía xa, cung điện lầu các đứng sừng sững thật cao, ánh mắt của hắn trở nên cực kỳ tĩnh mịch, tựa như nổi lên cái gì đó, nhưng lại không thể hoàn toàn biểu đạt hết ra ngoài "Nguồn gốc của ngỏi nổ kia chính là ngươi, hiểu chưa?"

Đôi mắt to long lanh như nước của Tịch Tích Chi lập tức trợn to, "Sao lại là ta? Ta lại không trêu chọc bọn họ."

Nhưng mỗi ngày ngươi ngây ngô an phận, gần đây cũng không có gây họa, Tả, Hữu thừa tướng đấu tranh, còn lâu nàng mới chen vào.

Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn gần như là cọ xát lỗ tai mà nói chuyện, động tác thân mật giữa hai người khiến không ít người cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Bệ hạ giống như băng sơn ngàn năm chưa bao giờ thích gần gũi người ngoài, vậy mà bây giờ nhìn xem, ngươi một lời, ta một câu với một tiểu hài tử, thân thiết hơn người khác nhiều.

"Cho dù ngươi muốn an phận thủ thường, nhưng có vài người sẽ không theo ý của ngươi." An Hoằng Hàn nâng ly rượu lên, nhấp một hớp rượu ngon thượng đẳng, "Trả lời trẫm, bây giờ ngươi là ai?"

Ai? Tịch Tích Chi không biết gì, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, "Ta không phải là người, ta là con chồn."

Những lời này suýt nữa khiến cho nét mặt của An Hoằng Hàn không nghiêm được, tay cầm ly rượu không khỏi từ từ nắm chặt lại, sức lực lớn đến kinh người. Ly rượu không chịu nổi sức mạnh như vậy, vang lên tiếng ‘rắc rắc’, gần như là sắp vỡ vụn.

Mặc dù Lâm Ân ở bên cạnh không nghe rõ cuộc nói chuyện giữa hai người, nhưng càng nhìn ly rượu kia thì chân mày càng nhíu sâu. Mới vừa rồi còn rất tốt, vì sao chỉ trong thoáng chốc, vẻ mặt bệ hạ lại trở nên kinh khủng như thế?

Rắc rắc một tiếng, tiếng ồn ào tràn ngập trong đại điện, mảnh vụn của ly rượu theo bàn tay của An Hoằng Hàn dần dần chảy xuống. Cũng may tiếng nói tiếng cười trong đại điện cực kỳ náo nhiệt, cho nên chút âm thanh này cũng không khiến cho những người khác chú ý. Chỉ có mấy tên thái giám, cung nữ hầu hạ ở hai bên An Hoằng Hàn là thấy rõ, một đám người rụt đầu, không dám chọc giận thánh nhan.

Tịch Tích Chi cách An Hoằng Hàn gần nhất, nhìn chằm chằm vào mảnh vụn trên bàn dài, trong lòng sợ đến mức run rẩy dữ dội, vẫn chưa ý thức được mình nói sai điều gì. Ngươi vốn không phải là người, không phải ư?

"Bây giờ ngươi là tâm phúc bên cạnh trẫm." Suy cho cùng thì An Hoằng Hàn vẫn là nhân vật lớn, ổn định lửa giận trong lòng rất nhanh, khôi phục lại cách nói chuyện lạnh lùng, trên mặt cũng không có chút biểu cảm, "Vừa rồi ngươi hô một tiếng ‘Tư Đồ đại nhân’, làm cho Lưu Phó Thanh sinh ra cảnh giác. Bởi vì ngươi sống ở bên cạnh trẫm mỗi ngày, gần đây lại đi cùng trẫm, bất kỳ người nào lôi kéo được ngươi đều có chỗ tốt, không có chỗ xấu. Nhưng nếu ngươi thật sự nghiêng về Tả thừa tướng Tư Đồ, như vậy nhất định sẽ tạo thành uy hiếp đối với Lưu Phó Thanh."

An Hoằng Hàn phân tích tình thế vừa rồi, mỗi một câu nói đều nói đến trọng điểm, khiến Tịch Tích Chi không khỏi toát mồ hôi dầm dề. Một câu nói vừa rồi của ngươi lại phát sinh nhiều việc như vậy?

"Vì ngăn cản ngươi tiến thêm một bước để nói chuyện với Tả thừa tướng Tư Đồ, đương nhiên Lưu Phó Thanh phải phá hư ngay." Lúc này mới có sự kiện tranh cãi ban nãy.

"Nhưng mà ta lại chưa từng muốn tham gia vào chuyện triều đình, ta sẽ không nghiêng về bất kỳ một người nào trong số bọn họ." Tịch Tích Chi giơ tay lên thề, nói với An Hoằng Hàn.

Mỗi ngày nhìn thấy An Hoằng Hàn và các đại thần đọ sức, so dũng đấu mưu, Tịch Tích Chi nhìn cũng ngán, làm sao có thể thò một chân vào trong?

"Ngươi nghĩ như vậy, nhưng người khác lại không nghĩ như vậy. Người trong triều đình đánh chủ ý lên ngươi, không phải là ít." Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du chỉ là hai người trong đó mà thôi.

Vừa nghĩ tới mình đã bị rất nhiều người theo dõi, Tịch Tích Chi cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, như ngồi bàn chông. Khi gắp thức ăn, cũng cảm thấy vô vị tẻ nhạt.

"Ít tiếp xúc với bọn họ, hiển nhiên sẽ bình an vô sự." An Hoằng Hàn nhẹ nhàng đùa nghịch sợi tóc bên tai Tịch Tích Chi, thủ thỉ nói: "Sống ở bên cạnh trẫm, chính trẫm sẽ bảo vệ ngươi bình an."

Tịch Tích Chi gật đầu giống như con gà mổ thóc, nào dám có nửa phần phản kháng, "Ta hiểu."

Bởi vì theo như lời hai người nói, đều rất cần giữ bí mật, cho nên khoảng cách giữa bọn họ vốn rất gần. An Hoằng Hàn cúi đầu, liền có thể ngửi thấy được mùi thơm ngát tản ra từ tóc của tiểu hài tử nào đấy, đó là mùi của hương liệu sử dụng lúc tắm rửa.

Càng nhìn Tịch Tích Chi bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn sinh động đáng yêu, An Hoằng Hàn cũng không thể tự kiềm chế.

Nếu không có ngươi ở bên người, vậy sẽ nhàm chán biết bao?

“Quân thần đều đến đông đủ rồi phải không?” Trở lại chuyện chính, An Hoằng Hàn chỉnh sửa lại vạt áo một chút, nhìn về phía chỗ ngồi của các vị thần tử.

Quân vương một nước vẫn chưa đụng đũa, những đại thần khác càng không dám có bất kỳ cử động nào. Người duy nhất dám động đũa ở trước An Hoằng Hàn, không phải là Tịch Tích Chi thì còn là ai. Cũng có rất nhiều người đã nhìn thấy hành động đó của Tịch Tích Chi, đặc biệt là cung nữ thường hầu hạ ở hai bên của An Hoằng Hàn càng không cảm thấy kỳ lạ chút nào.

“Thưa bệ hạ, các vị đại thần đều đã đến đông đủ.” Lâm Ân thấy An Hoằng Hàn hỏi, trong nháy mắt lập tức trả lời đầu tiên.

An Hoằng Hàn gật đầu hài lòng, bàn tay khoát lên đầu rồng điêu khắc trên tay vịn, một thân khí phách uy hiếp toàn trường, “Hôm nay chính là ngày Tả thừa tướng Tư Đồ xử lý xong nạn lụt hồi triều. Tư Đồ ái khanh chính là công thần một nước, nhiều lần lập được công lao hiển hách cho Phong Trạch quốc, lần này lại cứu dân chúng trong lúc nguy nan, không thể bỏ qua công lao. Tiệc rượu này, là trẫm đặc biệt chuẩn bị để tẩy trần đón gió cho Tư Đồ ái khanh.”

Mỗi một câu nói của An Hoằng Hàn đều lộ ra sự coi trọng đối với Tư Đồ Phi Du. Tư Đồ Phi Du rất hiếm khi nghe bệ hạ khen bản thân, nhất thời cảm thấy nở mày nở mặt, đắc ý hả hê nhìn Lưu Phó Thanh một cái, giống như đang thị uy. Trái ngược nhau, sắc mặt Lưu Phó Thanh trở nên vô cùng khó coi, giận đến mức râu dưới cằm cũng run lên.

Gã sai vặt hầu hạ bên cạnh ông thấy vậy, lập tức giơ cây quạt lên, quạt gió cho ông, hình như muốn dùng biện pháp này để tiêu trừ cơn tức.

An Hoằng Hàn ngồi ở ghế trên, đương nhiên thu hết vẻ mặt của các vị đại thần phía dưới vào mắt, vẻ mặt không thay đổi, An Hoằng Hàn tiếp tục nói: “Bởi vì ba tháng trước, Tư Đồ ái khanh giấu giếm chuyện nạn lụt ở Phong Châu, cho nên lần này lấy công chuộc tội. Chỉ có điều nghĩ đến chuyện vì nạn lụt mà bỏ ra không ít tâm huyết, vẫn đáng ngợi khen, trẫm liền ban cho Tư Đồ ái khanh vạn lượng hoàng kim.”

Vừa nghĩ tới một vạn lượng hoàng kim, Tịch Tích Chi cũng đau lòng thương tâm cho An Hoằng Hàn! Mặc dù quốc khố dồi dào, nhưng cứ ban cho lão hồ ly Tư Đồ Phi Du kia như vậy, Tịch Tích Chi nghĩ thế nào cũng đều không cam lòng.

“Tạ bệ hạ ban thưởng, đây là chuyện thần nên làm.” Hôm nay Tư Đồ Phi Du kiếm đủ mặt mũi, đứng ra từ phía sau bàn, hai đầu gối quỳ xuống đất.

An Hoằng Hàn nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, nhưng vì chỗ ngồi cách phía dưới quá xa nên không nghe thấy gì, hắn nói: “Nếu trẫm ban cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi, trẫm không thích có người dám nghịch ý trẫm, chẳng lẽ Tư Đồ ái khanh muốn thử một lần?”

Ý trong lời nói, không tính là khách khí. Tư Đồ Phi Du cũng không dám được voi đòi tiên, khom lưng tạ lễ.

“Đều ngồi xuống dùng bữa đi.” An Hoằng Hàn cầm đũa bạc lên, gắp một miếng Phượng Kim Lân Ngư đưa vào trong chén của Tịch Tích Chi.

Cho dù không có ai nói gì, nhưng tất cả mọi người đều biết, bệ hạ đặc biệt chuẩn bị Phương Kim Lân Ngư này cho Tịch cô nương. Người có thể có lộc ăn hưởng thụ loại thức ăn ngon cỡ này, cũng chỉ có một mình nàng.

Rất nhiều đại thần cũng muốn thừa cơ hội này lôi kéo làm quen với An Hoằng Hàn, nhưng khi nhìn thấy hắn bày ra khuôn mặt băng sơn vạn năm không đổi, rất nhiều đại thần đều đánh trống lui binh. Chỉ có mấy lão thần tử đức cao vọng trọng mới dám lên mời mấy ly rượu.

Trong khi đó Tư Đồ Phi Du càng quấn lấy An Hoằng Hàn không thả, gần như mời một ly, lại một ly.

Lưu Phó Thanh càng không ưa thói quen của ông ta, bưng ly rượu lên, thở phì phò uống một hơi cạn sạch, mắng một câu, “Tiểu nhân đắc chí.”

Ngay từ đầu tiên gặp mặt, Tịch Tích Chi cũng biết tửu lượng của An Hoằng Hàn cực tốt. Nhìn một ly lại một ly rượu xuống bụng hắn, mà sắc mặt vẫn không thay đổi chút nào, càng bội phục tửu lượng của hắn hơn.

Tư Đồ Phi Du là lão hồ ly từng trải ở quan trường đã lâu, cũng giỏi về xã giao.

“Mặc dù Tư Đồ ái khanh lớn tuổi, thế nhưng tửu lượng vẫn giống như trước kia.” An Hoằng Hàn lắc lắc ly rượu.

“Bệ hạ nói đùa, tửu lượng của vi thần nào so được với bệ hạ, chẳng qua hôm nay vui vẻ, khó tránh khỏi uống nhiều hơn mấy ly.”

Không ít công chúa cũng tới tiệc rượu lần này, dĩ nhiên An Vân Y cũng ở trong hàng ngũ này. Gần đây nàng ta khá được cưng chiều, thường cách một đoạn thời gian, bệ hạ sẽ ban cho nàng ta không ít thứ, rất nhiều người nhìn nàng ta với con mắt khác. Có thể từ một công chúa không được sủng ái, một lần xoay người liền biến thành công chúa có quyền thế nhất, cũng không phải là điều mà người thường có thể làm được. Cho nên rất nhiều đại thần đều nịnh bợ nàng ta, lấy lòng nàng ta khắp nơi, muốn để cho nàng ta nói mấy câu tốt đẹp ở trước mặt bệ hạ.

Chỉ tiếc, người khác lại không biết... Nàng ta được cưng chiều chỉ là vẻ bên ngoài mà thôi, hoàng huynh trừ ban thưởng đồ cho nàng ta ra, số lần gặp mặt nàng ta cũng cực ít. Nếu không phải nàng ta tự tạo cơ hội, có lẽ một tháng cũng không thấy được hoàng huynh ba lần.

Giờ nàng ta mới hiểu được vị trí trước kia của Lục hoàng tỷ là vị trí nào, cũng là công chúa, coi như nàng xoay người, nhưng vẫn không thay đổi được địa vị ở trong lòng hoàng huynh. Nhìn tiểu cô nương bên cạnh hoàng huynh mà xem, rõ ràng vô thân vô cố, lại có thể nhận đủ sủng ái của hoàng huynh, tại sao không công bằng như vậy.

An Vân Y dần dần siết chặt nắm đấm trong tay áo, trong lòng càng không cam tâm mà đứng lên.

Bưng ly rượu trên bàn lên, đi từng bước tới chín bậc đài cao.

Hình như có một luồng oán khí mãnh liệt vây lượn ở xung quanh, Tịch Tích Chi ghé đầu nhìn, mắt vừa vặn nhìn thấy ánh mắt oán hận của An Vân Y. Ánh mắt ấy cực kỳ tàn nhẫn, hoàn toàn không giống như một tiểu cô nương nên có. Trong lòng Tịch Tích Chi không khỏi thở dài một hơi, thì ra quyền thế thật sự có thể thay đổi tâm hồn một người.

Ở thời điểm nàng vừa đến dị thế, trong lòng tiểu cô nương kia ít nhất còn ôm một phần hồn nhiên, mà bây giờ thì sao? Có lẽ đã bị hoàng cung tràn đầy tranh chấp quyền thế mài mòn.

“Hoàng huynh, hoàng muội cũng kính huynh một ly, hy vọng cuộc sống của dân chúng Phong Trạch quốc ở dưới sự dẫn dắt của hoàng huynh càng ngày càng an lạc thái bình.” Khi nói câu này, An Vân Y cố ý nhìn Tịch Tích Chi một cái, hình như rất không hài lòng đối với việc nàng ngồi ở bên cạnh hoàng huynh.

Coi như vị trí kia không thuộc về nàng ta nhưng cũng nên để một người có tư cách hơn nàng ta ngồi lên, mà không phải một tiểu hài tử tám tuối

Ghen tỵ và thù hận trong mắt nàng ta, đâu thể tránh thoát khỏi ánh mắt của An Hoằng Hàn? An Hoằng Hàn nhíu mày, chỉ hy vọng nàng ta không nên giẫm vào vết xe đổ của An Nhược Yên.

“Tâm ý của hoàng muội, trẫm xin nhận, chỉ có điều nữ hài tử nên uống ít rượu thì tốt hơn.” Nói xong câu đó, An Hoằng Hàn uống một hơi cạn sạch.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,295
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 73


Câu nói đó khiến An Vân Y đang cầm ly rượu, không biết có nên uống tiếp hay không. Chần chừ hồi lâu, cuối cùng An Vân Y cũng nâng ly rượu lên uống. Cho dù hoàng huynh nói nữ tử không nên uống nhiều rượu, nhưng ly rượu này là nàng kính trước, huống chi hoàng huynh đã uống xong, nếu nàng không uống, chẳng phải là thất lễ sao?

Tịch Tích Chi thật sự không thích lục đục đấu đá, nhìn thấy An Hoằng Hàn và Thập Tứ công chúa đọ sức, nhàm chán ngáp một cái.

Tuy hoàng cung hoa lệ, nhưng không khí bên trong lại vô cùng áp lực.

Sống ở chỗ này càng lâu, gánh nặng tâm linh càng nặng.

Trong đại điện, một nhóm vũ cơ uốn éo cơ thể, múa một vũ điệu mê hoặc lòng người, mỗi một động tác đều khiến cho người xem không khỏi nhìn chăm chú.

Hôm nay Ngô Kiến Phong cũng đi theo đến điện Lưu Vân, lửa giận trong lòng hắn vẫn chưa lắng xuống, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt vô tư của Tịch Tích Chi, lúc nào cũng khiến cho hắn không thể không nghĩ tới số kiếp đau buồn của mình. Ngô gia đuổi hắn ra khỏi cửa, làm hắn trở thành chó nhà có tang(1). Tại sao lại có người có thể sống cuộc sống không buồn không lo như vậy? Ngay cả bệ hạ máu lạnh vô tình cũng sủng ái nàng ta thế kia? Tại sao đời người lại bất công như vậy chứ?

Ngô Kiến Phong nắm chặt nắm đấm trong tay áo, trong mắt thoáng hiện lên một chút ánh sáng hung ác. Ánh mắt chậm rãi nhìn về phía An Vân Y, tựa như hạ quyết tâm, thoáng dùng sức cắn răng.

Vị trí hắn đứng tương đối khuất, cho nên không có ai nhìn thấy vẻ mặt của hắn. Ngay cả An Hoằng Hàn giỏi về quan sát lòng người, lần này cũng không chú ý tới vẻ mặt của hắn.

Tư Đồ Phi Du dựa vào tiệc rượu lần này, kiếm lại mặt mũi cho mình. Gần đây trên triều, ông thuộc loại phong quang vô hạn, dường như có thể có xu thế hạ thấp Lưu Phó Thanh.

Không thèm để ý tranh đấu gay gắt giữa hai người bọn họ, Tịch Tích Chi cầm đũa bạc, tự mình ăn đồ ăn của mình. Gắp một miếng Phượng Kim Lân Ngư vào trong miệng, nhóp nhép hai cái, Tịch Tích Chi luôn cảm thấy ăn hoài không chán. Có câu ‘đồ tốt cần phải chia sẻ với mọi người’, ăn một mình là không có đạo đức, cho nên Tịch Tích Chi rất tự giác gắp một miếng thịt cá, bỏ vào trong chén của An Hoằng Hàn.

"Đừng cố uống rượu, thức ăn nguội rồi." Tịch Tích Chi ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn vào trong chén của hắn, ý bảo hắn nhanh chóng ăn đi.

Hiếm khi được tiểu hài tử này gắp đồ ăn cho mình, An Hoằng Hàn có thể không hãnh diện sao?

Nhưng một màn này rơi vào trong mắt của Tư Đồ Phi Du, lại càng khẳng định địa vị của Tịch cô nương ở trong lòng bệ hạ hơn. Bệ hạ chú ý nhất chính là gọn gàng sạch sẽ, đặc biệt là lúc ăn thức ăn, từ trước đến giờ đều không thích người khác gắp thức ăn cho hắn. Nhớ có lần có một vị phi tần vì muốn lấy lòng bệ hạ, gắp một miếng thức ăn cho bệ hạ ở trước mặt mọi người, ai biết bệ hạ không những không cảm kích, còn trực tiếp lôi người đó xuống chém đầu.

Ở dưới ánh mắt của mọi người, An Hoằng Hàn dùng đũa bạc gắp miếng thịt cá này lên, đưa vào trong miệng. Động tác của hắn lộ ra khí chất tôn quý, khiến người ta không thể không sinh ra áp lực trong lòng.

"Hôm nay Tư Đồ đại nhân mới là nhân vật chính, các vị khanh gia đừng vây lấy trẫm, kính Tư Đồ đại nhân nhiều rượu một chút." An Hoằng Hàn tìm được một lý do cực tốt, để các đại thần xung quanh rời đi, giao phiền toái này cho Tư Đồ Phi Du.

Lời nói này cực kỳ đường hoàng chính đáng, khiến người ta không thể cự tuyệt.

Một đại đội thần tử lập tức chen chúc mà đến, vây quanh Tư Đồ Phi Du.

Tịch Tích Chi vừa thấy tình thế chuyển biến, không nhịn được giơ ngón tay cái lên, "An Hoằng Hàn, ngươi thật là âm hiểm, để nhiều đại thần mời rượu ông ta như vậy, chẳng lẽ muốn chuốc say ông ta sao?"

An Hoằng Hàn nhếch miệng nở nụ cười lạnh lùng, "Ông ta say, dù sao cũng tốt hơn trẫm say."

Tiệc rượu vẫn tiếp tục như cũ, tiếng nói tiếng cười không ngớt.

Đợi đến khi rượu thịt cơm no, thời gian đã qua hơn phân nửa.

Tịch Tích Chi đã quen với việc nghỉ trưa mỗi ngày, cho nên cứ ngáp ngắn ngáp dài.

"Nếu mệt rồi thì về nghỉ ngơi đi." Cầm lấy bàn tay nhỏ của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn nói.

Tịch Tích Chi cũng không muốn tiếp tục nán lại nơi này nữa, ngươi tới điện Lưu Vân vốn là vì giải quyết ấm no, hiện giờ bụng đã lấp đầy, dĩ nhiên nên ngủ một giấc thật ngon. Vừa định gật đầu đồng ý, Lưu Phó Thanh ở cách đó không xa đột nhiên đi tới.

"Tham kiến bệ hạ." Đầu tiên Lưu Phó Thanh hành lễ, sau đó lại khom người chào Thập Tứ Công chúa ở bên cạnh, thể hiện lễ nghi thần tử rất thích hợp.

Mặc dù Lưu Phó Thanh thích tranh cường đấu thắng với Tư Đồ Phi Du, nhưng từ bản chất mà nói, hai người không giống nhau. Lưu Phó Thanh cầu kiến An Hoằng Hàn, nhất định là có chuyện, ông không giống như những đại thần khác thích mời rượu lấy lòng người nào đó. Lúc từ chỗ ngồi đi tới, trong tay không cầm ly rượu nào.

An Hoằng Hàn nghiêm mặt, hỏi: "Lưu khanh gia có chuyện tìm trẫm?"

Mặc dù sắc mặt của An Hoằng Hàn vẫn lạnh lùng, nhưng Tịch Tích Chi lại có một cảm giác, đó chính là An Hoằng Hàn đối đãi với Lưu Phó Thanh tuyệt đối là coi trọng hơn Tư Đồ Phi Du. Nhưng vì để cân đối thế cục quyền lợi triều đình, hắn mới dùng con cờ Tư Đồ Phi Du này ngăn ngừa tạo thành quyền thế không cân bằng, tiếp đó tránh khơi ra tranh đấu.

Đầu tiên Lưu Phó Thanh liếc nhìn Thập Tứ công chúa ở bên cạnh một cái, rồi mới nhìn sang An Hoằng Hàn gật đầu nói: "Vi thần quả thật có chuyện muốn bẩm tấu."

Tịch Tích Chi cố nán lại thêm một lát, muốn nghe thử chuyện Lưu Phó Thanh sẽ nói tiếp đó, yên lặng ngồi ở bên cạnh An Hoằng Hàn, khẽ đung đưa hai cái chân củ cải đỏ.

An Vân Y thấy nàng ngồi thảnh thơi như thế, nhất là còn ngồi gần hoàng huynh, tâm tình lập tức thấy không thoả.

"Lưu ái khanh nói nghe thử xem, có chuyện gì lại chọn bẩm tấu vào lúc này." An Hoằng Hàn gõ gõ lên mặt bàn, chờ Lưu Phó Thanh mở miệng.

Lưu Phó Thanh phất phất tay áo bào: "Vi thần nhìn thấy Thập Tứ công chúa cũng có ở đây, cho nên mới chọn bẩm tấu lúc này, quấy rầy nhã hứng của bệ hạ, là tội của thần."

"Khanh cũng đừng nói lời khách sáo nữa, Lưu ái khanh nhanh chóng nói thẳng vào vấn đề chính đi."An Hoằng Hàn ôm đầu vai của Tịch Tích Chi, cùng nhau ngồi ở đó, ánh mắt dừng lại ở trên người Lưu Phó Thanh. Đối với thần tử này, hắn ít nhiều cũng tương đối khoan dung, bởi vì ông ta là một vị quan tốt hiếm thấy. Mặc dù cũng thích tranh thích đấu, nhưng những tranh đấu này không nguy hại đến an nguy của Phong Trạch quốc.

Lưu Phó Thanh lại gật đầu một cái, không hoảng hốt không ngạo mạn lây ra một phong thư từ trong tay áo, "Làm phiền Lưu tổng quản đưa cho bệ hạ xem qua."

Toàn bộ ánh mắt của Tịch Tích Chi đều rơi vào trên lá thư, chớp chớp mắt, suy nghĩ không ra dụng ý của Lưu Phó Thanh. Ấn tượng của nàng đối với vị đại thần này cũng không tệ lắm, có thể khiến cho ông ta giữ kỹ phong thư như thế, chắc hẳn là vô cùng quan trọng.

An Hoằng Hàn cầm lấy phong thư từ trong tay Lâm Ân, mở phong thư ra, bắt đầu nhìn xem.

Sau khi xem xong, sắc mặt của An Hoằng Hàn vẫn không thay đổi, nhưng trên trán dường như có thêm vẻ lo âu, ánh mắt cũng dần dần chuyển sang trên người Thập Tứ công chúa.

Tịch Tích Chi nằm trong cnh tay của An Hoằng Hàn, muốn thấy nội dung trong phong thư, thế nhưng bản thân nàng lại không quen thuộc đối với chữ viết của thế giới này, tốc độ đọc chữ thua kém An Hoằng Hàn rất nhiều. Trong khoảng thời gian ngắn An Hoằng Hàn đã xem xong bức thư, còn nàng lại chỉ xem xong hai hàng chữ.

Hơn nữa hai hàng chữ này có mấy chữ nàng không biết...

Bất đắc dĩ bĩu môi, Tịch Tích Chi lại nhận thức được "thất học"thật đáng buồn.

"Ai bảo ngươi không cố gắng học chữ, cuối cùng lúc này cũng biết tác dụng của học chữ rồi sao?" Nhìn rõ ý nghĩa trên mặt cực kỳ bi thương của tiểu hài tử, An Hoằng Hàn không hề lưu tình vạch trần nội tâm của nàng.

Tịch Tích Chi hừ một tiếng, ngượng ngùng nghiêng đầu, không nhìn An Hoằng Hàn nữa.

An Hoằng Hàn không tiếp tục trêu chọc nàng nữa, bởi vì chuyện viết trong thư, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

"Theo ý của Lưu ái khanh là... lần hòa thân này nên phái Thập Tứ công chúa đi?" Thấy Lưu Phó Thanh đang nhìn chằm chằm vào Thập Tứ công chúa không tha, An Hoằng Hàn đã đoán được ý của đối phương.

Lưu Phó Thanh gật đầu không chút kiêng dè, "Vi thần cho rằng Thập Tứ công chúa chính là đối tượng được chọn lần này."

Vừa rồi Thập Tứ công chúa vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ làm sao đưa Tịch Tích Chi đi, sau đó độc chiếm sủng ái của hoàng huynh. Lúc này đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, chợt tỉnh ngộ nhìn sang, "Hòa... hòa thân gì?"

Giọng nói mang theo sự run rẩy, An Vân Y mở to hai mắt, khó tin những lời vừa mới nghe. Hòa... thân? Trái tim nhảy dồn dập "thình thịch" sắc mặt An Vân Y tái nhợt, sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Giật mình với biểu hiện của An Vân Y, Tịch Tích Chi nghi ngờ nhìn về phía ngươi. Bình thường công chúa nghe thấy tin tức này, không phải đều nên hỏi thăm đối phương là nam tử của quốc gia nào trước sao? Tại sao Thập Tứ công chúa nghe thấy tin tức này, lại sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt không có chút sức lực vậy.

Đều mang theo nghi ngờ, An Hoằng Hàn và Lưu Phó Thanh cũng phát hiện sự khác thường của An Vân Y.

"Thập Tứ công chúa, có phải người không thoải mái hay không?" Lưu Phó Thanh lên tiếng hỏi thăm.

Ánh mắt của rất nhiều người đều chuyển về phía bên này, sắc mặt của An Vân Y tái nhợt đến đáng sợ, dường như có thể té xỉu bất cứ lúc nào.

"Có cần nô tỳ mời thái y hay không?" Lâm Ân phân phó hai cung nữ nhanh chóng đến dìu Thập Tứ công chúa, sợ nàng ta bất ngờ ngã xuống.

Dưới ánh mắt ân cần của vô số người, hồi lâu sau, An Vân Y nâng tay lên dùng khăn lụa lau mồ hôi lạnh, "Không... không cần làm phiền thái y, bổn cung không sao."

Bàn tay trong ống áo của An Vân Y nắm chặt lại, cắn chặt răng, mở miệng nói: "Hoàng huynh, Y Nhi còn nhỏ. Huống chi rất nhiều hoàng tỷ cũng chưa xuất giá tại sao Y Nhi có thể gả ra ngoài trước các tỷ ấy chứ?"

Lời của nàng ta đều hợp tình hợp lý, nhưng biểu hiện lúc nãy của nàng ta, cộng thêm câu này, càng khiến người ta sinh ra nghi ngờ.

Khoé miệng An Hoằng Hàn nở một nụ cười lạnh lùng, chỉ là trong nháy mắt rồi biến mất không dấu vết, khiến người ta không thể bắt được, "Hoàng muội không hỏi thử xem trẫm sắp xếp chuyện hôn sự của hoàng muội như thế nào? Đối phương chính là lang quân như ý được rất nhiều nữ nhân tha thiết ước mơ, từ chối sớm vậy, chẳng lẽ không sợ mất đi cơ hội tốt?"

Ai cũng biết trước giờ bệ hạ không nói đùa, nếu hắn nói như vậy, đối phương tuyệt đối là một đối tượng lý tưởng cực kỳ hoàn mỹ. Ở đây có rất nhiều công chúa cũng rục rịch ngóc đầu dậy, nhưng khiếp sợ khí lạnh do An Hoằng Hàn tỏa ra, nên không có bất kỳ một ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tư Đồ Phi Du bị rất nhiều đại thần chuốc rượu, lúc này đã hơi ngà ngà say, khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng trở nên say khướt, không khống chế được men say của mình, Tư Đồ Phi Du ợ một hơi rượu, "Vi... vi thần cả gan, xin hỏi bệ hạ là quốc gia nào đề thân với Phong Trạch quốc?"

Ông nói chuyện dứt quãng, lúc đi thì xiên xiên vẹo vẹo, hoàn toàn dựa vào hai thái giám dìu dắt.

Lưu Phó Thanh trước sau như một nhìn không quen tác phong của ông ta, thấy bộ dạng say rượu của ông ta thì càng thêm giận dữ, chỉ vào thái giám bên cạnh hô lên. "Đứng ngây ngốc ở đó làm gì, còn không mau chóng chuẩn bị canh giải rượu cho Tư Đồ đại nhân."

Chú thích:

(1) Chó nhà có tang: ví với mất nơi nương tựa, lang thang đây đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,295
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 74


Sờ sờ chòm râu hoa râm, Lưu Phó Thanh hừ một tiếng, thổi mày trợn mắt nhìn Tư Đồ Phi Du. Mặc dù ông chưa nói ra khỏi miệng, nhưng những ai nhìn thấy dáng vẻ chán ghét kia của ông, cũng biết trong lòng ông đang mắng Tư Đồ Phi Du tổn hại mặt mũi hoàng gia.

Dù sao cũng là thừa tướng của một nước, vậy mà say thành bộ dạng này, còn ra thể thống gì nữa!

Thái giám và cung nữ giỏi nhìn sắc mặt mà nói chuyện, nhìn thấy Lưu đại nhân giận dữ như thế, người nào cũng đều tăng nhanh bước chân, chạy đi phân phó Ngự Thiện phòng chuẩn bị canh giải rượu.

"Nữ nhân bất trung lưu, chẳng lẽ hoàng muội còn muốn sống ở trong hoàng cung này cả đời?" Giọng của An Hoằng Hàn dường như đã lạnh hơn rất nhiều, từng tia khí lạnh vây quanh đám người, làm cho người ta lạnh cả sống lưng.

An Vân Y là người trong cuộc đương nhiên vô cùng sợ hãi, mặc dù hiện nay nàng trở thành công chúa được cưng chiều nhất, nhưng ở trước mặt hoàng huynh, nàng vẫn luôn không dám càn rỡ. So với Tịch cô nương bên cạnh hoàng huynh, có lẽ một công chúa như nàng hoàn toàn không có bất kỳ phân lượng nào.

Nhưng vừa nghĩ tới việc phải xuất giá... An Vân Y cắn răng nói: "Nếu có thể ở lại hầu hạ bên cạnh hoàng huynh, cho dù cả đời Vân Y không xuất giá, cũng rất nguyện ý."

Ánh mắt của nàng che che giấu giấu, khiến lòng người sinh hoài nghi.

Đặc biệt là người thông minh như An Hoằng Hàn, sao có thể không nhìn ra ý từ chối trong lời nói của An Vân Y?

Tịch Tích Chi cũng cực kỳ buồn bực, nàng hiểu rất rõ một từ ‘công chúa’, đại biểu hàm nghĩa gì đối với An Hoằng Hàn. Nếu đối phương là vị hôn phu tốt, xuất giá là tốt nhất, nếu không kết quả suy sụp như An Nhược Yên mới là chuyện bi ai nhất.

"Ngươi không suy nghĩ kỹ lại chút sao?" Có lẽ là thương xót chuyện trước đây của Thập Tứ công chúa, Tịch Tích Chi không nhịn được mà nói ra một câu hỏi thăm.

Lời hỏi thăm này khiến An Vân Y sinh ra mấy phần do dự, nàng lo lắng nếu mình chống lại ý của hoàng huynh thì sẽ làm hại mình mất đi sủng ái. Nhưng vừa nghĩ tới người sau lưng lặng lẽ ủng hộ mình, bày mưu tính kế cho mình, để mình vật ngã An Nhược Yên kia, nàng lại cắn răng nói: "Tất cả những lời Vân Y nói đều là lời từ đáy lòng, Vân Y còn nhỏ, chỉ muốn luôn được ở gần hoàng huynh, không vội chuyện xuất giá."

Một tiếng ‘rắc rắc’, ly rượu trong tay An Hoằng Hàn vỡ nát thay cho câu trả lời.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về bàn tay của An Hoằng Hàn, chỉ thấy từng mảnh vụn rơi xuống từ khe hở của bàn tay hắn, còn bàn tay hắn chẳng bị thương chút nào, hắn lạnh giọng quát: "Phàm là những thứ trẫm có thể cho hoàng muội, cũng có thể thu hồi bất cứ lúc nào. Hoàng muội không vội, không có nghĩa là người khác không vội. Thân là công chúa của một nước, phải chuẩn bị hiến thân vì nước bất cứ lúc nào. Điểm này, hoàng muội có hiểu không?"

Đây là lần đầu tiên An Hoằng Hàn nói ra lời bất cận nhân tình(1) ở trước mặt mọi người.

Ai cũng hiểu thân là công chúa, lúc nào cũng có thể bị phái đi hòa thân, cho nên các đại thần cũng ngầm hiểu trong lòng mà không nói.

Dù sao phong thư chính là do Lưu Phó Thanh lấy ra, cho nên ông cũng không muốn làm chuyện quá căng thẳng. Cất bước đi về phía trước hai bước, Lưu Phó Thanh nói với Thập Tứ công chúa: "Công chúa điện hạ, bệ hạ cũng chỉ nghĩ cho chuyện chung thân của người, người nhất định sẽ hài lòng với việc hôn sự này, cự tuyệt quá sớm không phải là cử chỉ sáng suốt."

Lưu Phó Thanh vừa nói ra, càng khiến nhiều người tò mò.

Không biết là nước nào đề xuất hòa thân, thế nhưng lại khiến An Hoằng Hàn và Hữu thừa tướng Lưu Phó Thanh không ngừng khen tốt.

Tịch Tích Chi thừa dịp An Hoằng Hàn không chú ý, đoạt lấy lá thư từ trong tay của hắn. Thấy An Hoằng Hàn cũng không ngăn cản hành động của nàng, Tịch Tích Chi le lưỡi, hậm hực mở lá thư ra.

"Tam hoàng tử Huy Anh quốc nghe danh Thập Tứ công chúa quý quốc xinh đẹp như hoa đã lâu, đặc biệt viết thư khẩn cầu hôn sự với bệ hạ Phong Trạch quốc, mong bệ hạ thành toàn." Một câu nói thật đơn giản, theo tiếng đọc chậm trúc trắc của Tịch Tích Chi từ từ nói ra.

Ba chữ ‘Huy Anh quốc’ truyền vào trong lỗ tai mọi người, sắc mặt của rất nhiều người đầu tiên là khó coi, sau đó nhanh chóng chuyển tốt.

Huy Anh quốc chính là một quốc gia lân cận Cưu quốc, binh lực, tài lực xê xích không nhiều so với Luật Vân quốc. Bởi vì cách Cưu quốc rất gần, cho nên Huy Anh quốc vẫn như hổ rình mồi đối với Cưu quốc, muốn chiếm cục thịt béo Cưu quốc làm của riêng.

Đừng xem diện tích quốc thổ Cưu quốc nhỏ, nhưng địa sản phong phú, kỳ tài, phú lực vượt xa các quốc gia lớn khác.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, khiến Cưu quốc trở thành thịt béo trong mắt những quốc gia khác, không ít quốc gia lân cận cũng đã từng phát động chiến tranh với nước này. Nếu không phải có Phong Trạch quốc che chở chỉ sợ tiểu quốc này đã sớm trở thành một phần của những quốc gia khác.

Vào bảy năm trước, Huy Anh quốc từng phát động chiến tranh đối với Cưu quốc......

Cũng chính năm đó, quốc chủ Cưu quốc cầu trợ Phong Trạch quốc, An Hoằng Hàn phái binh trợ giúp Cưu quốc, mới có thể giữ được Cưu quốc, không để dân chúng Cưu quốc luân lạc làm đầy tớ nước khác. Từ đó cũng kết ân oán với Huy Anh quốc, nhưng Phong Trạch quốc chính là cường quốc bậc nhất, cho dù Huy Anh quốc có căm giận lớn hơn nữa, cũng không dám phát tiết với Phong Trạch quốc, chỉ có thể nuốt căm giận vào bụng.

Mặc dù bọn họ không dám làm gì Phong Trạch quốc, thế nhưng mấy năm qua, cũng không có giao thiệp nhiều với Phong Trạch quốc.

Chủ động cầu hôn với Phong Trạch quốc, sao lại không làm cho người ta kinh ngạc?

"Chẳng lẽ ý của Huy Anh quốc là muốn lấy lòng nước ta?" Không ít đại thần đều không khỏi thầm nghĩ như vậy.

"Chắc là vậy? Có ai không biết Tam hoàng tử của Huy Anh quốc gần gũi với Đoạn quốc chủ nhất, không chừng quốc chủ kế nhiệm tiếp theo chính là hắn. Phái hắn đi hòa thân, ý này còn không rõ sao?"

Rất nhiều đại thần đều nghị luận ầm ĩ.

Nói đến Tam hoàng tử từ Huy Anh quốc, đó cũng là một nhân vật nổi tiếng. Mặc dù còn chưa được phong hàm "Thái tử", nhưng sớm đã có phong hàm Thái tử thực sự. Nghe nói hắn chính là một người văn tài võ học xuất sắc nhất trong tất cả các hoàng tử, Đoạn quốc chủ đã sớm giao chuyện triều chính cho hắn xử lý.

Mà điều khiến cho mọi người hài lòng nhất chính là Tam hoàng tử Đoạn Vũ Phi vẫn chưa cưới chính thất. Nếu Thập Tứ công chúa gả làm chính thất của hắn, chờ sau khi Đoạn quốc chủ bách niên quy lão, nàng ta chính là nhất quốc chi mẫu.

Hai nước kết thân, đây là việc lớn cỡ nào.

Rất nhiều đại thần đều không khỏi đứng về phía An Hoằng Hàn và Lưu Phó Thanh, rối rít khuyên Thập Tứ công chúa. Nói hôn nhân này là chuyện tốt. Không chỉ lợi cho quốc gia, còn có trăm điều lợi mà không một điều hại đối với nàng.

Ánh mắt các vị công chúa tràn đầy hâm mộ và ghen ty, trắng trợn nhìn chằm chằm vào An Vân Y. Hình như muốn nói, tại sao hôn sự tốt đều không rơi vào trên đầu bọn họ.

Nhìn phản ứng của mọi người, mặc dù Tịch Tích Chi không hiểu rõ lắm về Tam hoàng tử kia, nhưng cũng biết hôn sự này nhất định là chuyện tốt. Nghi ngờ nháy mắt mấy cái, không biết An Vân Y có thể cân nhắc thử hay không?

"Hoàng muội còn muốn huỷ chuyện hôn sự này không? Phải biết rằng Đoàn hoàng tử coi trọng hoàng muội, chính là phúc khí của hoàng muội" Ánh mắt An Hoằng Hàn lạnh như băng, chăm chú nhìn An Vân Y. Giống như đối phương dám nói một chữ "không", hắn sẽ lập tức nổi giận, hậu quả khó mà lường được.

An Vân Y hé mở đôi môi đỏ thẫm, sắc mặt vô cùng trắng bệch, nhìn xung quanh một vòng. Nàng cũng biết, nếu mình không đáp ứng hôn sự này, sợ rằng sẽ không chỉ chọc giận hoàng huynh, ngay cả đám đại thần kia cũng sẽ không bỏ qua cho mình.

Nếu như bị người nào đó phát hiện sự khác thường, mà khiến cho 'hắn' bộc lộ trước mọi người, tội của nàng càng lớn hơn.

"Chuyện chung thân đại sự, toàn bộ nghe theo hoàng huynh an bài."Hơi sức cả người giống như bị rút cạn, An Vân Y cắn răng nặn ra những lời này, trong lòng bàn tay đã đầy mồ hôi lạnh.

An Hoằng Hàn lạnh lùng 'ừ' một tiếng, hài lòng với đáp án này. "Đây mới là hoàng muội tốt của trẫm, nhìn sắc mặt hoàng muội không tốt lắmđi, nên hồi cung nghỉ ngơi trước đi."

Điện Lưu Vân giống như nồi nóng mới nở, khắp nơi đều tràn đầy âm thanh thảo luận. Rất nhiều đại thần thỉnh thoảng nói về sự tích tài năng của Tam hoàng tử, thỉnh thoảng nói về hôn sự của Thập Tứ công chúa và Tam hoàng tử.

An Hoằng Hàn nhìn một màn này, chỉ hừ lạnh một tiếng, hình như không để chuyện này ở trong mắt.

Tịch Tích Chi bưng chén nước uống một hớp, trả lá thư lại cho An Hoằng Hàn.

Sau khi An Hoằng Hàn nhận lấy, tuỳ ý ném xuống đất, "Nội dung trong thư này đã để cho mọi người biết hết rồi, không còn giá trị nữa."

An Hoằng Hàn quay đầu nhìn vào hai mắt Lâm Ân, "Lâm Ân, trẫm có chuyện phân phó ngươi đi làm."

Lâm Ân hầu hạ An Hoằng Hàn nhiều năm, cũng có chút ăn ý, thận trọng tiến tới trước mặt của An Hoằng Hàn.

"Phái mấy người âm thầm trông chừng Thập Tứ công chúa, nếu như có chuyện gì, lập tức bẩm báo." Không nên trách An Hoằng Hàn sinh lòng nghi ngờ, nếu oán, chỉ có thể oán biểu hiện vừa rồi của An Vân Y, làm cho người ta trăm điều khó hiểu.

Ngươi đang hoài nghi điều gì vậy?" Giọng Tịch Tích Chi rất nhỏ, sợ lời này bị người khác nghe được.

"Chẳng lẽ ngươi không có nghi ngờ gì sao?" Ngày thường An Hoằng Hàn rất ít tiếp xúc với các vị công chúa, nhưng nhìn biểu hiện vừa rồi của An Vân Y, cũng biết đại khái trong lòng nàng ta đã có đối tượng.

Nhưng thân phận của người đó, không biết là ai?

An Vân Y có thể có thủ đoạn leo lên vị trí ngày hôm nay, nhất định ánh mắt cũng không kém, ngược lại hắn muốn xem ai có thể bắt trái tim nàng ta làm tù binh.

Ý của bệ hạ, ít nhiều gì Lâm Ân cũng đoán được mấy phần, "Nô tài tuân lệnh."

Vừa nói xong, Lâm Ân liền nhấc bước chân, đi ra ngoài từ lối nhỏ bên cạnh. Có lẽ là đi tìm mấy người trung thành, sau đó thời thời khắc khắc coi chừng động tĩnh của An Vân Y.

Nói không hiếu kỳ, đó là giả. Tịch Tích Chi cũng rất muốn biết người An Vân Y thích là ai?

Tiệc rượu vẫn đag tiếp tục, sau khi Tư Đồ Phi Du uống canh giải rượu do cung nữ bưng tới, thần trí tỉnh táo không ít, rất nhanh lại gia nhập trong hàng ngũ thảo luận hôn sự của Thập Tứ công chúa.

Tịch Tích Chi lại ngủ gật, không có hứng thú ngáp một cái.

An Hoằng Hàn lưu ý đến động tác nhỏ của nàng, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, "Nàng trở về ngủ đi, đoán chừng tiệc rượu còn phải qua một lúc nữa mới có thể giải tán."

Hắn còn rất nhiều chuyện cần xử lý, đặc biệt là chuyện Huy Anh quốc gửi thư đề thân (2) vào hôm nay. Lát nữa hắn cần phải thương lượng với mấy đại thần, khẳng định không thể đi ngủ với Tịch Tích Chi.

Cho dù hắn không nói ra miệng, Tịch Tích Chi cũng đoán được mấy phần.

Không muốn trở thành gánh nặng của hắn, Tịch Tích Chi khéo léo gật đầu, bước xuống khỏi bảo toạ.

"Vậy ta về trước đây."

"Hai người các ngươi đi theo, nếu Tịch cô nương có phân phó gì, cứ việc thỏa mãn." An Hoằng Hàn nói với hai cung nữ bên cạnh, phân phó bọn họ chăm sóc cho Tịch Tích Chi thật tốt.

Bệ hạ sủng ái Tịch cô nương, tất cả mọi người đều nhìn ra. Ai nhìn thấy Tịch cô nương, không phải đều coi nàng như Bồ Tát mà cúng vái sao? Hai cung nữ vâng dạ đi theo bước chân của Tịch Tích Chi, rời khỏi Lưu Vân điện.

Nằm trên màn trướng ấm màu vàng kim, trong đầu Tịch Tích Chi suy nghĩ một chút về người An Vân Y thích, lựa chọn ra mấy người, cuối cùng đều bị nàng phủ nhận. Cuối cùng dứt khoát không nghĩ nữa , nhắm mắt lại, an tâm ngủ.

Tịch Tích Chi ngủ rất say, đến nỗi không phát hiện thấy xung quanh thân thể của nàng dần dần hiện ra ánh sáng nhàn nhạt.

Chú thích:

(1) Bất cận nhân tình: không hợp tình người.

(2) Đề thân: Đề nghị kết thông gia.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,295
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 75


Hào quang màu trắng bạc giống như tầng tầng sóng lớn, trên dưới nhấp nhô bao quanh Tịch Tích Chi. Động tác giống như trẻ con, cuộn rút mà ngủ, cái miệng nhỏ nhắn thỉnh thoảng chép chép hai cái, giống như mơ thấy đang ăn cái gì ngon.

Ánh sáng nhàn nhạt cực kỳ nhu hòa, giống như ánh mặt trời ấm áp vào mùa đông.

Chớp mắt một cái, ở giữa không trung hư vô, bóng dáng của Tịch Tích Chi đột nhiên phóng đại, cũng không phải thực thể, chỉ là một tầng quang ảnh nhàn nhạt, thấy được, nhưng không cảm nhận được. Chỉ trong nháy mắt, tầng hư ảnh kia lại nhạt đi, giống như chưa từng xuất hiện, thật sự giống ảo giác của một người.

Từ đầu đến cuối, Tịch Tích Chi vẫn ngủ say, không cảm giác được bất kỳ khác thường nào, ngủ vô cùng điềm tĩnh.

Thời gian vội vàng trôi qua, lúc không có xảy ra chuyện lớn, luôn làm cho người ta cảm thấy những ngày này quá yên lặng, rồi lại hết sức nhàm chán. Tịch Tích Chi rất muốn giúp đỡ tìm kiếm tung tích của Từ lão đầu, nhưng một người sức yếu, không biết tìm từ đâu, một chút đầu mối cũng không có. Dùng lời An Hoằng Hàn mà nói, chính là ‘ngươi ít gây rắc rối, sống ở trong hoàng cung thật tốt, chớ thêm trở ngại chính là giúp đỡ tốt nhất’.

Khi An Hoằng Hàn nói những lời này, Tịch Tích Chi còn bực bội một lúc lâu. Nhưng thời gian càng dài, lại cảm thấy hắn nói rất có đạo lý.

Mấy ngàn ngự lâm quân ở xung quanh hoàng cung, lục soát nhiều ngày như vậy, vẫn không tìm được một chút tung tích của Từ lão đầu. Nàng cũng không phải là thần tiên, sẽ không bấm ngón tay tính toán, càng thêm không tính ra được chỗ ở của Từ lão đầu. Nếu như sau khi xuất cung, không cẩn thận gây phiền toái cho An Hoằng Hàn, đó mới là không dễ thu dọn.

Mấy ngày nay, Đông Phương Vưu Dục - thân là thái tử Luật Vân quốc cũng không có nhàn rỗi, phái người đi khắp nơi hỏi thăm tin tức của Từ lão đầu, không ngừng thu thập các loại tin đồn về hồ yêu.

Gần đây Tịch Tích Chi không nhìn thấy bóng dáng của hắn, nhiều tiệc rượu, hắn đều chưa từng xuất tịch.

Nằm ở trên bàn gỗ lim, tay phải Tịch Tích Chi nắm một cây bút lông, đầu ngọn bút dính mực nước đen nhánh, Tịch Tích Chi nhìn mấy tờ giấy Tuyên Thành để ở trên bàn, nhất thời mặt ủ mày ê, như ăn phải một miếng Hoàng Liên.

Bên tai phiêu đãng tiếng nói nghị luận quốc sự của các đại thần, Tịch Tích Chi thỉnh thoảng nghe lén một lúc, cũng biết không ít tình trạng gần đây của Phong Trạch quốc.

Trong tay An Hoằng Hàn đang cầm một phong tấu chương, cầm bút phê duyệt, không làm ra hành động nào để ý tới thuộc hạ đang bẩm báo chuyện ở phía dưới.

Khi ngươi cho là hắn không có nghiêm túc lắng nghe, hắn lại có thể nói ra đúng chỗ thiếu xót của ngươi, khiến đại thần cảm thấy áp lực gấp bội.

Tịch Tích Chi thấy hắn có công phu chuyên tâm như thế, hận nghiến răng nghiến lợi. Nếu nàng cũng có thể vừa luyện chữ, vừa suy nghĩ viễn vong, thật là tốt biết bao. . . . . .

Chỉ là suy nghĩ một chút, rất không có khả năng, Tịch Tích Chi chỉ có thể than thở, lắc đầu tiếp tục luyện chữ.

An Hoằng Hàn bớt chút thời gian nhìn sang bên cạnh, vừa vặn nhìn hết một màn này vào trong mắt, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười nhạt. Mỗi lần đến thời điểm luyện chữ, nàng luôn biểu hiện bộ dáng bi tráng như sắp lên chiến trường giết giặc. . . . . .

Chỉ là, ngược lại rất thú vị.

"Bẩm báo bệ hạ, cuộc sống của dân chúng ở Phong Châu đã bắt đầu khôi phục lại, tin tưởng không lâu sau, cuộc sống của dân chúng sẽ khôi phục lại như trước." Lưu Phó Thanh đứng nghiêm túc ở phía dưới, cầm trong tay văn thư được phương xa ra roi thúc ngựa đưa tới, trên đó viết tình huống gần đây của Phong Châu.

Ti Đồ Phi Du cũng ở trong ngự thư phòng, nhìn khuôn mặt già nua của Lưu Phó Thanh, cảm giác không thoải mái. Còn nữa, xử lý nạn lụt ở Phong Châu, tất cả đều là công lao của mình, tại sao có thể để đối thủ một mất một còn đoạt đi.

"Đó là tất nhiên, tuy vi thần bất tài, nhưng cũng hiểu đạo lý dân sanh chính là gốc rể của một nước. Khi vi thần sắp trở lại từ Phong Châu, cuộc sống dân chúng Phong Châu đã từ từ đi vào quỹ đạo"

Ý của lời này, hình như muốn nói vừa rồi Lưu Phó Thanh bẩm báo như vậy, toàn bộ đều là lời vô nghĩa.

Sắc mặt Lưu Phó Thanh biến đổi ngay tại chỗ, giận đến hừ một tiếng.

Lửa giận vô hình ở trong mắt hai người bắn vào nhau đến bốc lửa, Tịch Tich Chi nhìn vẻ mặt ganh đua của hai người, lại nhìn một chút vẻ mặt lạnh lẽo của An Hoằng Hàn đang ngồi ở phía trên, nhất thời cảm thán...... làm đế vương một nước, thật không dễ dàng.

Tấu chương trong tay An Hoằng Hàn bị ném lên bàn, bộp một tiếng, nhất thời dập tắt lửa giữa hai người.

"Trẫm ngồi ở chỗ này, cũng không phải xem hai người các ngươi tranh đấu. Trẫm muốn biết, lần này nạn lụt ở Phong Châu rốt cuộc đã tổn thất bao nhiêu?"

Lương thực thì không cần phải nói, nhất định là một hạt thóc cũng không thu được.

Nhưng số người mất tích vì nạn lũ và phòng ốc bị phá huỷ vì lũ lụt.... còn các loại tổn thất khác nữa.

Số liệu về phương diện này, đương nhiên là Tư Đồ Phi Du tương đối rõ ràng, dù sao ông cũng đã chạy qua đó một chuyến.

"Hồi bẩm bệ hạ, số người mất tích có hơn 320 người, số tử vong đạt tới 100 người, về phần dê bò và súc vật..... có chừng hơn ngàn con. Phía đông Phong Châu, phòng ốc bị phá huỷ tương đối nghiêm trọng, chỉ là trước khi đi, vi thần đã phân phó quan viên địa phương nhanh chóng sắp xếp người xây dựng lại nhà của dân chúng, tin tưởng chưa tới nửa tháng sẽ làm xong."

Nghe Tư Đồ Phi Du đã an bài, sắc mặt của An Hoằng Hàn hòa hoãn rất nhiều, nhưng vẫn toả ra khí lạnh như cũ, chỉ gật đầu với Tư Đồ Phi Du, nói: "Tư Đồ ái khanh làm không tệ."

Mấy ngày gần đây Tư Đồ Phi Du phong quang vô hạn, làm trong lòng Lưu Phó Thanh - đối thủ một mất một còn tự nhiên khó chịu. Nếu đối phương một khi đắc thế, vượt qua mình, như vậy kết quả của mình, tiếp theo sẽ rõ.

Ánh mắt của ông và Tư Đồ Phi Du đồng loạt rơi xuống bàn án nhỏ cách đó không xa.

Nơi đó, Tịch Tích Chi đang nắm bút lông, nỗ lực luyện chữ.

Tuy rằng đều đánh chủ ý lên Tịch Tích Chi, nhưng quyết định trong lòng hai người hoàn toàn bất đồng.

"Hôm nay thương nghị đến đây thôi, hai vị ái khanh cũng đi về nghỉ ngơi đi."

"Vậy vi thần cáo lui." Nghe ra ý tứ đuổi người trong lời nói, Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh cũng không dám dừng lại lâu, thi lễ với An Hoằng Hàn một cái, liền nhanh chóng mở ra bước chân rời đi.

Cửa ngự thư phòng, 'két' một tiếng liền khép lại.

Khoé miệng An Hoằng Hàn hàm chứa nụ cười lạnh, "Suy nghĩ của bọn họ lại có lúc nhất trí."

Chỉ là........ nhất trí này lại làm cho An Hoằng Hàn cảm thấy vui vẻ một chút.

Ánh mắt dời về phía Tịch Tích Chi....... Nhưng nếu có một thứ gì đó có thể đặt ở trước mặt nàng, để cho nàng lựa chọn, rốt cuộc nàng sẽ chọn cái gì?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện ở trong đầu An Hoằng Hàn liền càng không thể vãn hồi. Hắn rõ ràng biết mình không nên đi thăm dò, lại không nhịn được. Dù sao mỗi người đều hi vọng biết mình ở trong suy nghĩ của người khác, rốt cuộc đoạt được vị trí cao bao nhiêu.

Trong bình hoa, cắm một bó hoa tươi mới hái từ ngự hoa viên. Đây là việc làm cung nữ sẽ làm mỗi ngày, để cho không khí trong ngự thư phòng càng thêm mát mẻ tự nhiên. Nhìn đoá hoa kiều diễm ướt át kia, cánh hoa hồng phấn giống như màu sắc của gò má nữ tử.

Đột nhiên, An Hoằng Hàn nhớ tới gương mặt xấu hổ của Tịch Tích Chi, tựa hồ tìm được điểm tương tự giữa hai người.

"Về sau đều cắm loại hoa này." Nói với cung nữ phục vụ bên cạnh, ánh mắt An Hoằng Hàn nhìn chằm chằm bó hoa tươi.

Tịch Tích Chi không khỏi nâng đầu nhỏ lên, tầm mắt dần dần chuyển qua bình hoa, nhìn kỹ bó hoa kia một chút, không có cảm giác quá xinh đẹp. So với Lam Linh hoa nhìn thấy ở ngự hoa viên lúc trước, bó hoa này bình thường đến không thể bình thường hơn.

Nhớ tới Lam Linh hoa, tự nhiên Tịch Tích Chi nhớ lại thái hậu.

Thời gian trôi qua lâu như vậy, mỗi lần nhớ tới thái hậu, tâm tình Tịch Tích Chi đều sẽ trở nên ngột ngạt. Mà tương tự, có phải An Hoằng Hàn cũng giống mình hay không? Kể từ sau khi thái hậu qua đời, hắn chưa bao giờ lộ ra bất kỳ tia bi thương nào.

Trong lòng hai người đều nghĩ đến chuyện khác nhau, nhìn hoa tươi mất hồn một lúc lâu.

Lại qua hai ngày, một ngày nọ, An Hoằng Hàn nhận được phong thư đến từ Huy Anh quốc. Trên đó viết vào khoảng năm ngày sau, Tam hoàng tử Huy Anh quốc sẽ tới Phong Trạch quốc cầu hôn.

Từ Huy Anh quốc đến Phong Trạch quốc, chỉ cởi ngựa đã phải mất nữa tháng.

Năm ngày sau?

"Xem ra Đoạn Vũ Phi đã sớm lên đường từ Huy Anh quốc." An Hoằng Hàn ném phong thư lên bàn, nâng ánh mắt lên, xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài.

Mặc dù Tịch Tích Chi không biết Tam hoàng tử này, nhưng từ hành động cầu thân của hắn, cũng biết là nhân vật lợi hại. Phong thư cầu thân mới đến hai ngày, chẳng lẽ hắn đã sớm nghĩ tới An Hoằng Hàn sẽ đáp ứng mối hôn sự này?

"Lâm Ân, phân phó ngự thiên Phòng, năm ngày sau thiết yến ở Lưu Vân điện, nghênh đón Đoàn hoàng tử đến." Có bạn từ xa tới, An Hoằng Hàn tự nhiên không thể thất lễ với người ta.

Huống chi hôn sự này ảnh hưởng bang giao hai nước.

Vân Cung.

Có người vui vẻ, có người buồn.

Hôm đó sau khi hồi cung từ Lưu Vân điện, An Vân Y vẫn buồn buồn không vui. Trên khuôn mặt phấn nộn, đôi mày thanh tú uẫn nhíu, chưa từng buông ra.

"Công chúa, nên dùng thiện rồi, hôm nay ngự thiên phòng đặc biệt nấu cho ngài một chén tổ yến." Một hàng cung nữ tiến vào từ cửa, trong tay bưng món ngon đủ loại hình dáng, màu sắc.

"Đi ra ngoài !" Một tiếng quát mắng, An Vân Y ném đi tất cả đồ ăn trong tay cung nữ.

Choảng choảng, tất cả đều là âm thanh chén đĩa bể tan tành.

Tất cả cung nữ thái giám sợ hết hồn, lần đầu tiên nhìn thấy Thập Tứ công chúa tức giận lớn như vậy.

Ở trong mắt bọn họ, tuy rằng sau khi Thập Tứ công chúa đắc thế, càng ngày càng trở nên khó hầu hạ, nhưng vẫn bảo trì bề ngoài dịu dàng động lòng người. Khi nàng xé tầng ngụy trang này ra, khiến người ta cảm thấy khiếp sợ không gì sánh nổi.

Bọn cung nữ thái giám ngốc lăng ở một bên, nhiều cung nữ phản ứng kịp, lập tức quỳ trên đất, hô công chúa tha mạng.

"Biến, mỗi một người đều cút ra ngoài cho bổn cung." An Vân Y ném tất cả đồ ăn, tức giận hô to với mọi người.

Nàng không muốn gả, thật không muốn gả ra ngoài! Tại sao hoàng huynh muốn ép nàng xuất giá!

Một khi thuận theo sắp xếp của hoàng huynh, đến Huy Anh quốc, như vậy nàng và hắn không còn khả năng! Gục xuống bàn, nước mắt của An Vân Y bất tri bất giác chảy xuống.

Trong Vân Cung to lớn như vậy, không có một người, yên tĩnh, chỉ có tiếng khócyếu ớt bất lực của An Vân Y.

"Thập Tứ công chúa, khóc cũng không giải quyết vấn đề." Một giọng nói từ xa đến gần, từ đằng xa dần dần truyền vào trong lỗ tai An Vân Y.

"Cút" Không muốn có người nhìn thấy bộ dạng khóc rống hôm nay của mình. An Vân Y quát một tiếng về phía cửa chính.

Người tới không những không giận, ngược lại phát ra một trận tiếng cười.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,295
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 76


"Nếu như ta cút, chỉ sợ công chúa chỉ còn cách gả đến Huy Anh quốc thôi."

Giọng nói của người đó có hơi mơ hồ, trước cửa không hề có ai xuất hiện.

Vừa nghe thấy ba chữ "Huy Anh quốc", cả người An Vân Y giống như xù lông lên, giọng nó khẽ run, "Ngươi có cách gì?"

An Vân Y biết rõ, chuyện gì mà hoàng huynh đã nói qua thì rất hiếm khi đổi ý, cho nên nàng không dám ôm hy vọng quá lớn. Nhưng mà dù hy vọng có nhỏ đến đâu, An Vân Y cũng quyết không buông tay. Vì hắn, vì tình yêu của nàng, nàng sẽ cố gắng đấu tranh.

Nàng không muốn mất hết tất cả giống như Lục hoàng tỷ, trở thành hai bàn tay trắng, cũng không muốn mất đi hạnh phúc của bản thân.

Ai cũng có lòng tham, nàng cũng không ngoại lệ.

Chỉnh lại quần áo một chút, An Vân Y nhanh chóng ổn định lại cảm xúc của bản thân, "Làm người cứ úp mở như vậy, sao có thể khiến bản cung tin tưởng ngươi. Nếu ngươi chắc chắn có cách giúp bản cung tháo gỡ phiền muội, vì sao không dám ra đây gặp mặt."

Người ngoài cửa im lặng vài giây, sau đó liền vang lên tiếng cười, "Thập tứ công chúa nói đúng, Ngô Kiến Phong gặp qua thập tứ công chúa."

Ngô Kiến Phong mặc trang phục của thị vệ, hông bên phải đeo bội kiếm.

Hắn cũng được coi là một nhân vật có tiếng ở trong cung. Nhưng giọng nói này, lại khiến người ta không quá coi trọng.

Thấy người tới là Ngô Kiến Phong, sắc mặt An Vân Y liền sụp đổ. Hy vọng duy nhất trong lòng nàng liền bị nghiền nát, khóe môi thoáng qua nụ cười giễu cợt, "Thì ra là Ngô thị vệ! Chính bản thân ngươi còn khó bảo toàn, lại còn muốn giúp bản cung?"

Giống như đang cười nhạo hắn không biết lượng sức mình, sắc mặt An Vân Y thay đổi khác hẳn lúc nãy.

Mỗi lần có người châm biếm bản thân, sắc mặt của Ngô Kiến Phong đều sẽ khó chịu, lần này cũng không ngoại lệ, nhưng nghĩ đến có thể chỉnh hài tử kia một trận, hắn có thể nhịn, mặc kệ đối phương mỉa mai, "Nô tài biết công chúa kinh thường nô tài, nhưng mà Thập Tứ công chúa... Chẳng lẽ người thật sự muốn bỏ qua cơ hội này, gả đến Huy Anh quốc? Nô tài có một cách, không biết công chúa có muốn nghe hay không?"

Tính tình Ngô Kiến Phong như thế nào, cả hoàng cung đều biết.

Trong nháy mắt An Vân Y bắt đầu do dự.

Nhìn thấy đối phương vẫn chưa tin tưởng mình, Ngô Kiến Phong cười nhẹ, "Thập Tứ công chúa, nghe qua cách của nô tài thì người cũng đâu có mất gì. Còn về việc người có đồng ý hợp tác với nô tài hay không, chúng ta có thể bàn sau."

Lời này của hắn đánh trúng tâm tư của An Vân Y, An Vân Y bị lời này hấp dẫn, gật đầu nói: "Vậy ngươi nói đi, bản cung nghe thử."

Không hề để ý đến việc chủ tớ, Ngô Kiến Phong tự nhiên kéo ghế, ngồi xuống đối diện An Vân Y.

Sắc mặt An Vân Y lập tức trở nên khó coi, nhưng vẫn cắn răng nhịn xuống. Dù sao nếu như hắn thật sự có cách hay, lúc này vẫn không nên xé mặt nạ xuống.

Gần đây Ngô gia loạn vô cùng, ngoài thời điểm phát tiền tiêu vặt hàng tháng ở trong cung thì Ngô Kiến Phong không có dư chút bạc nào. Thấy trên bàn có bình trà ngon, liền đưa tay rót cho mình một chén. Trước đây, mỗi ngày hắn đều được ăn thức ăn ngon, trà tốt...

Nhưng mà những điều đó đều bị thay đổi toàn bộ trong một đêm cách đây không lâu.

"Thập Tứ công chúa đã từng gặp qua Đoàn hoàng tử? Đoàn hoàng tử nói là ái mộ người từ lâu, người cảm thấy việc này có bao nhiêu phần là thật?"

An Vân Y cũng là người có đầu óc, hừ lạnh một tiếng, "Một chút cũng không có."

Chỉ sợ Đoàn hoàng tử nhìn trúng điểm nàng là công chúa được sủng ái nhất hiện giờ, vì vậy mới có thể nói những lời này. Cái gì mà ái mộ đã lâu, toàn bộ đều nói dối.

"Vậy thì được rồi." Ngô Kiến Phong nhấp một ngụm trà.

An Vân Y không hiểu câu vừa rồi có nghĩa là gì, "Ngươi nói cái gì?"

"Công chúa còn chưa hiểu sao? Nếu Đoàn hoàng tử đã không để ý đến người, như vậy chúng ta liền có cơ hội, để cho hắn lựa chọn người khác, đây chính là một cơ hội của chúng ta?" Ngô Kiến Phong đặt chén trà xuống, khoé miệng thoáng qua một nụ cười nham hiểm, giống như trong lòng đã sớm chọn được người.

"Tiếp tục nói." Giống như nhận thấy điều gì đó, An Vân Y giục hắn nói tiếp.

"Tất cả bất ngờ, đều có thể do con người tạo ra. Công chúa nói thử xem lời này có đúng không?" Ngô Kiến Phong cười lớn.

An Vân Y cân nhắc lời này của hắn, một lúc sau liền nói: Ý của ngươi là khiến Đoàn hoàng tử yêu công chúa khác, để người đó gả đi, sẽ không phải là bản cung nữa?"

Ánh mắt An Vân Y sáng lên, cho dù tạm thời nàng chưa mở miệng đồng ý, Ngô Kiến Phong biết nàng sẽ tin vào lời hắn nói. Xem ra Thập Tứ công chúa vẫn còn quyết tâm không lấy chồng ở nước khác.

"Muốn gả đi cũng không nhất định là công chúa, hiện giờ Thập Tứ công chúa hận nhất là ai? Ha ha, tin rằng nô tài nói như vậy, người liền biết nô tài đang nói đến ai." Ngô Kiến Phong không nói ra thân phận của người kia, chỉ là ném vấn đề này cho An Vân Y.

An Vân Y không phải là đồ ngốc, nghe như vậy liền hiểu vì sao Ngô Kiến Phong bày mưu tính kế cho mình.

"Thì ra ngươi cũng có mục đích." Nếu nói hiện giờ ai là kẻ địch lớn nhất của nàng, thì ngoài Tịch Tích Chi, còn có thể là ai khác chứ. An Vân Y suy nghĩ trong lòng, hai mắt nhìn chằm chằm Ngô Kiến Phong, khó trách người này lại đến giúp nàng, thực là muốn mình nhổ hộ cái đinh trong mắt.

Nhưng mà địch của địch chính là bằng hữu.

"Bản cung đã hiểu, bản cung đồng ý hợp tác. Ngươi là người hầu ở Bàn Long điện, chắc ngươi biết rõ hướng đi của nàng ta." Nói lâu như vậy, An Vân Y có chút khô miệng, tự mình rót một chén trà.

Sau đó hai người tiếp tục nói rất nhiều chuyện.

Bàn Long điện.

Tịch Tích Chi cầm bức tranh cuộn tròn ở trên bàn, ngó nhìn An Hoằng Hàn đang chớp mắt nghỉ ngơi bên cạnh, nhanh chóng mở ra xem.

Vì sao Tịch Tích Chi lại tò mò muốn nhìn bức tranh? Không phải là vì có cái gì đó hấp dẫn nàng sao.

Nghe nói bên trong bức họa này là chân dung của Đoàn hoàng tử.

Gần đây Tịch Tích Chi thường hay nghe thấy lời đồn về Đoàn hoàng tử, nào là ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, mê hoặc vô số thiếu nữ, hầu như đều vây quanh tai nàng, cho nên khiến nàng càng tò mò.

Bề ngoài của Đông Phương Vưu Dục, tuyệt đối xứng với danh hiệu mỹ nam. Trong lòng của Tịch Tích Chi không nhịn được lấy hắn so sánh với Đoàn hoàng tử chưa từng gặp mặt, dù sao bọn họ đều là hoàng tử, thân phận và địa vị không kém nhau chỗ nào.

Hơn nữa, nếu như Luật Vân quốc không có gì thay đổi, thì đế vương đời tiếp theo sẽ là Đông Phương Vưu Dục.

Mỗi lần nghĩ tới đây, Tịch Tích Chi liền cân nhắc lại thái độ của mình có phải là nên đối xử với hắn tốt hơn. Có nhiều bằng hữu tốt hơn là có thêm nhiều kẻ địch mạnh,huống hồ địch nhân kia còn có khả năng sẽ lên làm hoàng đế.

Bức tranh dần dần được mở ra, một bức tranh tinh tế hiện ra trước mắt Tịch Tích Chi.

Người được vẽ có gương mặt tinh xảo, vì sao lại nói là tinh xảo? Tịch Tích Chi cũng không hiểu vì sao đột nhiên trong đầu lại xuất hiện từ này. Chỉ là gương mặt người trong tranh thật sự hoàn mỹ giống như gốm sứ, không chút tỳ vết.

Gương mặt tuấn mỹ, không giống với An Hoằng Hàn và Đông Phương Vưu Dục. Đó là một loại vẻ đẹp trung tính, nếu không phải là biết giới tính của người trong tranh, Tịch Tích Chi có khả năng coi hắn là nữ nhân.

Nhưng so với nữ nhân, trên trán hắn lại có vài phần anh khí.

Nhìn kỹ lần nữa, Tịch Tích Chi nhíu mày, lại cảm thấy nụ cười nơi khoé miệng của hắn mang theo chút tà khí.

Chỉ là một bức tranh, sao có thể có cảm giác như vậy? Tịch Tích Chi cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn nên mới sinh ra cảm giác như vậy, lắc lắc đầu, muốn chính mình tỉnh táo lại.

An Hoằng Hàn vốn đang ngủ, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy bộ dạng lắc đầu của tiểu hài tử mở miệng hỏi: "Cảm thấy người này thế nào? Có phải là rất tuấn mỹ phải không?"

Tịch Tích Chi trừng mắt nhìn, không biết vì sao An Hoằng Hàn lại hỏi cái này.

So với vẻ trung tính, Tịch Tích Chi vẫn nghiêng về nam nhân khí phách, càng có mị lực.... Giống như, người trước mặt.

"Ừm,.... tạm được." Tịch Tích Chi luống cuống tay chân cuốn bức tranh lại, đặt sang một bên.

"Tạm được? Là ý gì? Đoàn hoàng tử không đủ đẹp?" Trên mặt An Hoằng Hàn không để lộ ra thái độ gì, nhưng trong giọng nói mang theo vài phần trêu chọc.

Sau khi nghe An Hoằng Hàn hỏi, Tịch Tích Chi lộ vài phần lúng túng, trong lòng nói thầm,sao cứ để ý đến vấn đề này mãi vậy! Gương mặt của hắn ta, liên quan gì đến bọn họ! Dù có anh tuấn đến đâu cũng đâu có thể chuyển đến trên người mình được.

"Cực kỳ anh tuấn!" Tịch Tích Chi miễn cưỡng cười một tiếng, trong lòng hừ nói,nàng trả lời như vậy cũng không có sai!

"Thật là cực kỳ anh tuấn?" An Hoằng Hàn hỏi ngược lại.

Tịch Tích Chi lặp lại một lần nữa, vô cùng 'thành khẩn' nói: "Hắn cực kỳ anh tuấn."

Nhưng đáp án như vậy, chẳng những không khiến An Hoằng Hàn dừng đề tài này lại, ngược lại khiến hắn càng hỏi nhiều hơn. An Hoằng Hàn nâng tay phải lên, chỉ bản thân, "So với trẫm thì sao?"

Nàng không có nghe lầm đi.

An Hoằng Hàn lại hỏi vấn đề này.

Khụ khụ.... ho khan một trận, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Tích Chi do bị sặc mà đỏ bừng lên.

Sắc mặt An Hoằng Hàn trầm xuống, nói chuyện cũng toát ra khí lạnh, "Vấn đề này khó lắm sao? Nàng không trả lời được sao."

Không... không, một điểm cũng không khó! Chỉ là vấn đề này, khiến cho Tịch Tích Chi cảm thấy quá kinh ngạc rồi.

Lau đi nước đọng bên miệng, Tịch Tích Chi cố gắng để mình khôi phục lại bình thường. Giương mắt, tỉ mỉ quan sát An Hoằng Hàn, sau đó mở bức tranh ra, so sánh một chút.

Đột nhiên An Hoằng Hàn tiến sát lại, gương mặt phóng đại trước mắt Tịch Tích Chi.

Thậm chí Tịch Tích Chi có thể nhìn rõ lông mi của đối phương, ánh mắt không tự giác chuyển qua ánh mắt của đối phương, đen sẫm mà thâm sâu, có thể khiến người khác chìm sâu trong đó.

Này... này khoảng cách này có phải là quá gần rồi không! Trong lòng Tịch Tích Chi sinh ra một cảm giác áp bách khó trách mọi người đều sợ An Hoằng Hàn, đây là cảm giác không phải người thường có thể chịu được.

Hai bàn tay nhỏ nắm chặt bức tranh, chắn ở giữa nàng và An Hoằng Hàn. Tịch Tích Chi nghĩ muốn đẩy hắn ra, nhưng đối phương lại đoán được ý đồ của nàng, nhanh hơn nàng một bước, càng xích lại gần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,295
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 77


"Nhìn kỹ chưa?" Giọng nói từ tính lành lạnh của An Hoằng Hàn vang bên tai Tịch Tích Chi.

Hơi ấm phả lên má Tịch Tích Chi, hình như cảm thấy nhiệt độ của đốiphương, cho nên má Tịch Tích Chi càng đỏ lên. Một đôi mắt trong veo nhưnước chớp chớp liên tục, giống như một hồ nước gợn sóng.

Đôi mắt màu xanh thẳm có màu giống như nước biển, trong suốt đến mức làm người ta không tìm thấy bất cứ tạp chất nào.

An Hoằng Hàn thích tất cả những gì của đứa nhỏ kia, nhưng yêu tha thiếtnhất vẫn là đôi mắt đó, bởi vì mỗi khi nhìn vào trong đôi mắt của TịchTích Chi, không có ưu sầu, không có bi thương, thì tâm trạng của hắn sẽtrở nên cực kỳ yên bình.

"Nhìn. . . . . . nhìn rõ rồi." Tịch Tích Chi phấn khích dùng toàn lựcđẩy An Hoằng Hàn gần như là đang dán vô người mình ra, cố gắng thở dốcmấy hơi, để cho mình bình tĩnh lại.

Tịch Tích Chi càng có bộ dạng tức giận khó nhịn, càng không có chỗ pháttiết, lại càng làm cho An Hoằng Hàn cảm thấy thú vị, nhíu mày, An HoằngHàn nói: "Như vậy nên nói đáp án rồi chứ?"

Tịch Tích Chi thở hổn hển, không còn hơi sức hừ một cái, nói: "Vâng."

Không ngờ mới giao phong chính diện với An Hoằng Hàn một lúc, mình đãhữu tâm vô lực(1), mặt đối mặt với hắn sẽ sinh ra cảm giác áp lực vôhình đó, chèn ép khiến người không thở được.

Thân mật cầm một ly nước trong vắt lên, An Hoằng Hàn đưa tới tay Tịch Tích Chi, "Nếu đã thông suốt, còn không mau nói ra."

Thời gian chậm rãi trôi qua, trái tim bé nhỏ của Tịch Tích Chi đập thình thịch không ngừng, qua một lúc lâu mới ổn định lại.

Trong lòng tự nhủ, hôm nay An Hoằng Hàn sao thế nhỉ! Ba lần bốn lượt dây dưa vấn đề này.

Ổn định lại suy nghĩ, Tịch Tích Chi nắm cái ly trong tay thật chặt, vừađịnh mở miệng, nhưng khi đối diện với ánh mắt của An Hoằng Hàn thì ngừng lại. Nuốt một ngụm nước miếng, cuối cùng Tịch Tích Chi không chịu nổiánh mắt thúc giục của An Hoằng Hàn, không còn cách nào đành phải mởmiệng nói: "So với Đoạn hoàng tử, ta vẫn cho rằng nam tử khí phách cósức quyến rũ hơn."

Lời này mặc dù không nói rõ An Hoằng Hàn tương đối đẹp trai, nhưng ý cũng không khác là mấy.

"Hả? . . . . . ." An Hoằng Hàn cố ý kéo dài âm cuối, làm hại trái tim Tịch Tích Chi cũng treo cả lên.

Lại tự nhủ, chẳng lẽ An Hoằng Hàn không hài lòng đáp án này!

Vừa định há miệng, tiếp tục giải thích, ai ngờ An Hoằng Hàn lại độtnhiên chuyển ánh mắt nhìn nàng, "Nói như thế, nàng chính là thích dạngnhư trẫm. . . . . .?"

Tịch Tích Chi nào dám phản bác, liên tục gật đầu, vâng vâng vâng.

"Tại sao không nói tiếp nữa? Theo như trẫm biết, phần lớn mọi người đềuthích mỹ nam tử anh tuấn tiêu sái." Ngón tay cái của An Hoằng Hàn gõ lên bàn một cái, giả bộ là mình không hiểu.

Tịch Tích Chi gấp gáp, há miệng liền nặn ra một câu: "Rau xanh củ cải, ai cũng có sở thích riêng."

Lời này khiến ánh mắt An Hoằng Hàn trầm xuống, tim gan Tịch Tích Chinhảy lên loạn xạ, hoàn toàn không nhìn thấu suy nghĩ của hắn.

"Ai cũng có sở thích riêng? Yêu. . . . . . ? Chẳng lẽ ngươi yêu trẫm,cho nên mới có thể cảm thấy trẫm có sức quyến rũ hơn Đoàn hoàng tử? Cócâu nói người tình trong mắt hóa Tây Thi, có phải chính là đạo lý nàyhay không?"

Tịch Tích Chi không đẩy hơi lên được, suýt nữa bị nước miếng của mìnhlàm sặc. Lần đầu nhìn thấy một kẻ thích dán vàng lên mặt mình như thế,nhưng vừa nghĩ tới thân phận của đối phương, vừa nhìn long bào trênngười người nọ, Tịch Tích Chi hoàn toàn tức giận, gật đầu không được,lắc đầu cũng không xong.

"Rất khó trả lời à? Xem ra ngươi vẫn thích kiểu nam tử như Đoàn hoàng tử hơn, lời vừa mới nói là cố ý lấy lòng trẫm đúng không?"

Tịch Tích Chi hận không thể đập đầu để tỏ rỏ trong sạch, nàng lấy lòngAn Hoằng Hàn ở chỗ nào! Nhiều lắm là khiếp sợ khí thế kinh người của AnHoằng Hàn, nên giọng nói hơi yếu một chút, nhưng tuyệt đối không có ýlấy lòng.

Dưới tình thế cấp bách, Tịch Tích Chi hừ hừ hai tiếng, nhỏ giọng thầmnói: "Ai chả thích ngày ngày đối diện với một gương mặt còn xinh đẹp hơn cả mình chứ, huống chi người nọ còn là một nam nhân."

Tịch Tích Chi không muốn mình xấu hổ đến chết, cho nên kiên quyết khôngthể như vậy. Còn nữa, nàng cũng đâu có nói dối, một nam nhân khí pháchgiống như An Hoằng Hàn, càng có thể làm cho người ta cảm nhận được cảmgiác an toàn, đây chính là điểm sức quyến rũ của hắn.

Tuy giọng Tịch Tích Chi nhỏ, nhưng vẫn không giấu được An Hoằng Hàn bên cạnh. An Hoằng Hàn ha ha một tiếng, lập tức bật cười.

Tiếng cười này quanh quẩn khắp Bàn Long điện, làm cho người ta có một cảm giác không chân thực.

Cả người Tịch Tích Chi bối rối, ở chung với An Hoằng Hàn mấy tháng, đâyvẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn cười thoải mái đến thế! Trong lúc lơđãng tâm trạng tốt lên, nhưng một giây sau đó, nhớ tới lý do An HoằngHàn cười, vạch đen đã xâm chiếm khắp trên mặt nàng, xua đi không được.

An Hoằng Hàn cười đến mức đau hai bên sườn, "Ngươi nói...... nếu như bịĐoạn hoàng tử nghe thấy lời vừa rồi của nàng, vậy sắc mặt của hắn sẽ như thế nào nhỉ?"

Mặc dù hắn rất ít khi tiếp xúc với các hoàng tử của quốc gia khác, nhưng An Hoằng Hàn cũng từng nghe không ít chuyện về Đoạn Vũ Phi. Nghe nóingười nọ ghét nhất có người nói hắn xinh đẹp, không đề cập tới chuyệnnày, như vậy Đoạn Vũ Phi chính là một chàng công tử tràn đầy văn nhã,nhưng một khi có người nói hắn xinh đẹp như nữ nhân, tính khí của ngườinày sẽ lập tức bốc phát ra.

Lúc trước An Hoằng Hàn từng nghe nói, có mấy nam nhân không có mắt, nóimột câu 'thật là một cô nương xinh đẹp', liền bị hắn hạ độc thủ mà mấtmạng.

Nghĩ đến đây, không khỏi ngừng cười, dặn dò Tịch Tích Chi: "Đến lúc thật sự gặp Đoạn Vũ Phi, tuyệt đối đừng nói về diện mạo của hắn, nếu khôngcho người ăn quả đắng."

Tịch Tích Chi đang tức giận, rất không hài lòng hừ một tiếng. Nãng cũngkhông phải con nít, làm sao sẽ không hiểu cái gì nên nói, cái gì khôngnên nói.

Đây không phải là bị An Hoằng Hàn bức đến nóng nảy, mới bật thốt lên đó sao?

Tịch Tích Chi vẫn còn đang tức giận, mà An Hoằng Hàn bên kia mặt mày đều mang theo ý cười, đưa tay đã tóm được cằm của hài tử, từ từ nâng lên,"Xét thấy ngươi thích nam tử giống như trẫm, hôm nay trẫm liền phân phóngự thiện phòng chuẩn bị một món Phượng Kim Lân Ngư làm phần thưởng."

Vừa nghĩ tới mùi cá đặc biệt của Phượng Kim Lân Ngư, còn có miếng thịtmềm mại của nó, Tịch Tích Chi thèm tới mức thiếu chút nữa chảy cả nướcmiếng. Gật đầu với An Hoằng Hàn, nhưng nét mặt lại cứ giả vờ không có gì là hấp dẫn, "Đây chính là ngươi nói nhé, không cho phép đổi ý."

"Trẫm là quân vương một quốc há có thể lật lọng." An Hoằng Hàn dùng sức vỗ đầu vai Tịch Tích Chi một cái, quay đầu lại dặn dò Lâm Ân: "Đi ngựthiện phòng truyền lời."

Lâm Ân khom lưng hành lễ, "Nô tài tuân lệnh."

Lâm Ân dần dần lui ra ngoài, đại điện chỉ có hai người Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn.

Không khí yên lặng bao xung quanh hai người bọn họ.

Dưới dụ dụ dỗ đe dọa của An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi chỉ có thể tiếp tục cầm bút luyện chữ. Cứ một lúc, sẽ lén nhìn An Hoằng Hàn mấy lần, sau đó ngã người xuống ghế dựa, dựa người vào thàng ghế, lén lút nhàn nhạ chút ít.

Mà An Hoằng Hàn đang sử lý chính vụ, mặc dù biết hài tử kia đang lườibiếng, nhưng lại cố ý làm như,không nhìn thấy, tiếp tục xử lý chính vụ.Thời điểm nào đó, ngay cả An Hoằng Hàn cũng không hiểu rõ, rốt cuộc hắncó bao nhiêu dung túng với Tịch Tích Chi nữa.

Những ngày này trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã tới ngày tiếp đón Đoạn hoàng tử.

Bá quan văn vỏ khắp triều nghiêm chỉnh chờ đợi, muốn gặp vị hoàng tử này.

Ngay cả Tịch Tích Chi cũng có chút tò mò về Đoạn Vũ Phi, mới hừng sáng,không cần An Hoằng Hàn đánh thức nàng, nàng đã tự mình ngoan ngoãn rờigiường. Mà ngày trước mỗi kần vào triều, Tịch Tích Chi chính là bị AnHoằng Hàn ôm chặt mang đến đó, lần này lại ngoan ngoãn đi sau lưng AnHoằng Hàn.

Chuyến đi này, nếu trong tình huống bình thường, An Hoằng Hàn tuyệt đốisẽ vui mừng. Nhưng vừa nghĩ tới việc hôm nay Tịch Tích Chi ngoan ngoãnđi sau mình như vậy, chỉ là vì đi gặp một kẻ không quên biết, tâm trạngcủa hắn lập tức u ám.

Lâm Ân đi bên cạnh rõ ràng cảm nhận được tâm tình bệ hạ biến hóa, dọctheo đường đi không ngừng suy đoán nguyên nhân, nhưng khổ nỗi nghĩ đếnnát óc, cũng không tìm ra được nguyên nhân trong đó.

Tịch Tích Chi sớm đã theo An Hoằng Hàn trải qua mấy lần lâm triều, chonên có rất nhiều đại thần đã quen với việc nàng ngồi bên cạnh bệ hạ.Nhưng vẫn có rất nhiều đại thần cảm thấy bệ hạ mang theo một tiểu hài tử vào triều là làm mất thể diện hoàng tộc Phong Trạch quốc. Huống chi hôm nay là ngày Huy Anh quốc tới, cái này còn ra thể thống gì!

Tịch Tích Chi đâu có mù, tất nhiên thu hết ánh mắt của đám đại thần này vào trong đáy mắt.

Sắc mặy An Hoằng Hàn vốn đã u ám, hôm nay nhìn thấy vẻ mặt của đám đại thần kia thì lại càng thêm u ám đáng sợ.

Vung tay áo, An Hoằng Hàn ngồi lên long ỷ, "Nếu như trong lòng các vịthần tử có lời gì, đừng ngại nói thẳng, để trẫm giải ưu sầu cho các vị." An Hoằng Hàn khoác tay lên đầu vai Tịch Tích Chi, cho lời nói không rõràng, nhưng động tác của hắn lại tỏ rõ, hắn tuyệt đối sẽ bảo vệ đứa nhóc này.

Rất nhiều đại thần có sắc mặt khó coi, khổ nỗi không người nào dám đứngra nói cả. Lúc trước An Hoằng Hàn cũng đã nói lời tương tự, hôm nay aidánh đứng ra thì chỉ tự làm mất mặt mình! Chuyện này tương đương vớiviệc khiêu khích hoàng uy của An Hoằng Hàn, là chuyện sẽ rơi đầu.

"Nếu không có lời nào để nói thì thu lại cái vẻ mặt muốn nói lại thôicủa các khanh đi." An Hoằng Hàn tức giận vỗ tay vịnh Kim Long, cả ngườikhông uy mà giận, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Tịch Tích Chi cách hắn gần nhất, cũng bị khí thế của hắn làm cho khiếp sợ, bị dọa đến mức thân thể khẽ run một cái.

Quần thần lập tức quỳ xuống, tất cả thần tử trong đại điện bò lổm ngổm, không ai dám ngẩng đầu.

"Vi thần không dám, xin bệ hạ bớt giận."

"Nghĩ các khanh cũng không có cái gan đó, còn không mau đứng lên? Chẳnglẽ các khanh muốn dùng bộ dạng như vậy nghênh đón Đoạn hoàng tử?" AnHoằng Hàn nói chuyện sắc bén, làm cho người ta không dám nổi lòng phảnkháng.

Các đại thần vỗ vỗ đầu gối của mình, từng người một từ từ đứng lên, lại đứng ở vị trí cũ của mình.

An Hoằng Hàn nhìn Lâm Ân một cái, ánh mắt đại biểu cho lời sai khiến.

Sau khi Lâm Ân nhận được, cổ họng hét lớn hô: "Tuyên Tam hoàng tử Đoạn Vũ Phi của Huy Anh quốc vào điện."

Giọng nói cao vút, vang vọng đại điện.

Trái tim tất cả mọi người đều theo tiếng của Lâm Ân mà trở nên tò mò. Không ít người đều chuyển tầm mắt đến cửa điện.

Tịch Tích Chi rướn eo, một đôi mắt trong veo như nước trực tiếp nhìn chằm chằm cửa muốn thấy phong thái của Đoạn Vũ Phi.

Bởi vì cùng là hoàng tử của quốc gia khác, cho nên hôm nay Đông PhươngVưu Dục cũng tới góp vui. Trong tay hắn cầm một cây quạt, thỉnh thoảngphe phẩy gió, trên mặt mang ý cười nhìn cửa điện. Lúc trước hắn và ĐoạnVũ Phi từng qua lại mấy lần, cho nên hiểu thủ đoạn và tính tình củangười này.

Tiếng bước chân bịch bịch, dần dần đến gần.

Người duy nhất ở đây không thay đổi sắc mặt chính là An Hoằng Hàn. Ánhmắt của hắn vẫn nhìn hài tử bên cạnh, thấy vẻ mặt hưng phấn của nàng,trong lòng có một loại phiền não không nói ra được. Không phải là hoàngtử nước khác đến thôi sao, đáng giá để nàng mong đợi vậy ư?

Chú thích:

(1)Hữu tâm vô lực: Có lòng mà không có sức.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,295
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 78


Nếu ai tinh mắt, nhìn thấy bộ dáng đó của An Hoằng Hàn, suy nghĩ nhiều hơnmột chút, có thể nhìn ra người nào đó đang ghen. Nhưng biểu cảm của AnHoằng Hàn được che dấu vô cùng hoàn mỹ, cả khuôn mặt băng giá lạnh lùng, không sơ hở chút nào, khiến cho không người nào có thể đoán được tâm tư của hắn.

Tiếng bước chân tới gần, vài nam tử mặc quần áo kỳ lạ đi vào đại điện.

Người đi đầu mặc cẩm bào màu tím viền vàng, vô cùng hoa lệ.

Rất nhiều người cẩn thận đánh giá người tới, Tịch Tích Chi vươn cổ dàira để nhìn xung quanh, từ đôi giày viền vàng của hắn, từ từ nhìn lêntrên. Nhìn quần áo của Đoàn hoàng tử, Tịch Tích Chi cũng đoán được mộtnửa, người này rất chú trọng danh lợi, nhìn quần áo trên người hắn, hầunhư đều có viền vàng, giống như chỉ sợ không ai biết hắn có nhiều bạc.

Loại trang phục xa xỉ này, có rất nhiều người thích, lại càng nhiều quan lớn đại thần dùng lọai quần áo trang phục này để ganh đua so sánh.

Tịch Tích Chi dám nói thẳng, trong triều đình Phong Trạch quốc, không có ít hơn mười đại thần yêu cầu làm viền vàng trên quần áo. Nhưng quần áohọ làm, chắc chắn chênh lệch rất lớn so với bộ quần áo mà Đoạn Vũ Phiđang mặc.

Bởi vì chỉ cần nhìn chất vải của bộ quần áo Đoạn Vũ Phi mặc, cũng biết không phải đồ bình thường.

Ánh mắt chậm rãi nhìn vào khuôn mặt của Đoạn Vũ Phi, Tịch Tích Chi lenlén thở ra một hơi, bộ quần áo trên người hắn quá hấp dẫn mắt người khác rồi. Hơn nữa khuôn mặt của Đoạn Vũ Phi rất khó phân biệt cao thấp, càng đánh thẳng vào thị giác người ta.

Tịch Tích Chi cắn răng ghen tỵ, sự chênh lệch giữa người với người biểuhiện ở chỗ này đây! Ít nhất trong số mỹ nhân hiếm hoi mà Tịch Tích Chigặp qua, không ai có thể so được với dung nhan của Đoạn Vũ Phi. Mặc dùlôi nữ nhân ra để so sánh với nam tử, sẽ khiến người ta cảm thấy khôngtôn trọng Đoạn Vũ Phi. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt hắn, rất khó đểkhông lôi hắn ra so với nữ tử. . .

"Thật đẹp." Tịch Tích Chi nhỏ giọng thì thầm, không nhịn được lén lút bày tỏ cảm xúc.

Bởi vì bọn họ ngồi trên ghế rồng, cách các đại thần ở phía dưới mộtkhoảng, cho nên không ai nghe thấy giọng nói nho nhỏ của Tịch Tích Chi.Nếu bị nghe thấy, nhất định sẽ gặp phải một trận sóng to gió lớn.

Chỉ tiếc người khác không nghe thấy, nhưng An Hoằng Hàn ngồi bên cạnh nàng lại nghe thấy rõ ràng.

"Nước miếng chảy hết ra rồi." An Hoằng Hàn mở miệng nói lạnh nhạt, giọng điệu lúc nói giống như gió lạnh trời đông, phất qua khuôn mặt, khiếnngười ta cảm thấy rét lạnh thấu xương.

Tịch Tích Chi rùng mình một cái, nhớ lại cảnh cáo của An Hoằng Hàn giành cho mình mấy ngày trước, không cho phép mình có ý kiến về diện mạo củaĐọan hoàng tử trước mặt những người khác. Không nghĩ vừa gặp mặt, chínhmình đã không kìm lòng được nói ra miệng.

Đôi mắt xanh thẳm trong veo của Tịch Tích Chi hơi trừng lên, nàng lậptức giơ hai tay lên, che miệng mình. Bộ dạng ấy, trong lòng sợ chínhmình lại nói sai rồi.

Nhưng Tịch Tích Chi hiểu, lại khác với suy nghĩ của An Hoằng Hàn.

An Hoằng Hàn biết Tịch Tích Chi hiểu sai nhưng hắn cũng không giải thích.

Tóm lại, nhìn Tịch Tích Chi nhìn chằm chằm nam tử khác tới mức say mê,tâm trạng của An Hoằng Hàn lập tức trở nên âm u. Nếu không phải Đoạn VũPhi là hoàng tử Huy Anh quốc, không cho phép Tịch Tích Chi nhìn hắn tanhiều hơn một lần, An Hoằng Hàn đã sớm ra lệnh cho thuộc hạ làm đầu hắnta chuyển nhà rồi.

Cũng không biết thế nào, trong nháy mắt, lòng muốn giết người lại xuất hiện.

Nhưng lý trí nhắc nhở hắn, tuyệt đối không thể vì vui sướng nhất thờicủa bản thân mà phá hoại đám cưới quan trọng của hai nước. Huống hồ Đoạn Vũ Phi chỉ tới Phong Trạch quốc cầu hôn mà thôi, không hề tạo thành uyhiếp đối với mình. Ngược lại, nếu gả An Vân Y đi, hắn còn có thể xếp một lượng lớn nội ứng ở bên cạnh Đoạn Vũ Phi, để biết những tin tức mớinhất của Huy Anh quốc.

"Tam hoàng tử Đoạn Vũ Phi, Huy Anh quốc tham kiến bệ hạ Phong Trạchquốc." Đoạn Vũ phi giương mắt, chống lại ánh mắt lạnh như băng của AnHoằng Hàn. Sau đó ánh mắt dần đáp xuống người bên cạnh hắn - Tich TíchChi, dường như cảm nhận được ngạc nhiên quá mức, ngay lập tức, trong đôi mắt của Đoạn Vũ Phi lộ ra sự kinh ngạc.

Ánh mắt kinh ngạc của hắn, tất cả đại thần trong đại điện đều thấy rõ

ràng. Bên ngoài nói An Hoằng Hàn chính là một đế vương lãnh huyết vôtình, trên tay dính vô số máu tươi, với bất cứ kẻ nào cũng lạnh nhưbăng.

Trước khi tới Phong Trạch quốc, Đoạn Vũ Phi đã hỏi không ít tin tức vềAn Hoằng Hàn, nghe nói hắn vô cùng sủng ái một đứa bé 8 tuổi. Nhưng hắnlại không ngờ, hắn sủng ái bé gái kia đến mức này... Ngay cả ngôi vịhoàng đế cũng có thể ngồi chung? Chẳng lẽ đám đại thần không có ý kiếngì sao?

Dù sao Đoạn Vũ Phi cũng là hoàng tử có kinh nghiệm quang trường, trongnháy mắt đã tiếp nhận sự thật này, thu lại sự nghi ngờ vào trong đáylòng, khóe miệng căng lên thoáng hiện nét tươi cười.

Bề ngoài của hắn ta đã làm cho người ta thấy vô cùng kinh diễm. Nụ cười lúc này, quả thật khiến người ta không dời mắt được.

Tịch Tích Chi che miệng, trừng mắt thật to, ánh mắt thẳng tắp không nỡ rời đi.

Nàng cũng tỏ ra như thế, càng khiến người nào đó ăn giấm.

An Hoằng đưa tay nhéo một phát vào đùi nàng, hơi đau đớn, lập tức khiến Tịch Tích Chi hoàn hồn, trợn mắt, hung hăng nhìn hắn.

Tịch Tích Chi không yêu thích thứ khác, chỉ thích ăn, uống, ngủ và ngắmmỹ nam! Khó khăn lắm mới tìm được một mỹ nam xinh đẹp như vậy, nói thếnào cũng phải nhìn nhiều hơn vài lần, nuôi cho đẹp mắt chứ.

Đối với người 'không hiểu phong tình, chỉ biết gây khó dễ từ bên trong'như An Hoằng Hàn, tất nhiên Tịch Tích Chi hận thấu xương, cười mộttiếng, đôi môi mở ra, lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu, dường như uyhiếp đe dọa đối với người nào đó.

Nhưng vẻ bề ngoài quá mức xinh xắn động lòng người, với chiếc răng khểnh lại không thể khiến người ta không cảm thấy được bất kỳ cảm giác sợ hãi nào, ngược lại khiến người ta vừa nhìn đã không nhịn được khen nàng rất đáng yêu.

Tâm trạng phiền muộn lúc nãy trong nháy mắt đã hóa thành hư không, An Hoằng Hàn vươn tay vỗ vai Tịch Tích Chi.

Lâm Ân vẫn chờ ở bên trái, lại càng quan sát kỹ lưỡng vẻ mặt của bệ hạ.Chẳng qua tâm trạng của bệ hạ thay đổi quá nhanh, khiến ông không tìmđược nguyên nhân. Nhưng ông chỉ biết rõ một chuyện, tâm trạng của bệ hạkhông ổn định, luôn không thoát khỏi sự liên quan đến bé gái nào đó.

"Đoạn hoàng tử đi đường xa đến đây, không cần đa lễ." An Hoằng Hàn nângtay lên, để Đoạn Vũ Phi đứng ở phía dưới đừng quá câu nệ.

Ai cũng hiểu rõ lời nãy chỉ là lời khách sáo mà thôi, nếu ngươi thật sựcó can đảm làm càn ở đây, chọc giận An Hoằng Hàn, cho dù ngươi là hoàngtử, cũng không trốn thoát được số mệnh phải chết.

"Bệ hạ, lần này bản điện mang tới một chút lễ mọn, mong bệ hạ đừng ghétbỏ." Đoạn Vũ Phi nói chuyện nho nhã lễ độ, giọng nói như nước nhỏ giọt,rõ ràng mà mang theo chút mị hoặc, khiến người ta chìm vào trong đó.

Tịch Tích Chi tiếp tục cảm thán, ông trời thật ưu ái Đoạn Vũ Phi, khôngchỉ cho hắn một gương mặt tuyệt mỹ, còn có giọng nói hay như vậy. Điềuluyến tiếc duy nhất là... hắn lại là nam tử. Nếu hắn là nữ tử, không ítnam tử sẽ si mê hắn.

Càng nghĩ tiếp, Tịch Tích Chi càng thấy không đáng tin! Nàng làm saovậy, luôn luôn so sánh Đoạn Vũ Phi với nữ tử! Nếu bị hắn biết, nàng nhất định sẽ bị người ta khinh bỉ, bởi vì đây là việc không tôn trọng ngườikhác.

Nếu chuyện này phát sinh trên người mình, Tịch Tích Chi cũng chẳng vui vẻ gì.

Trong nháy mắt, Tịch Tích Chi thu hồi ánh mắt 'thèm muốn sắc đẹp', cố gắng né tránh ánh mắt của Đoạn Vũ Phi.

Nhưng Tịch Tích Chi tuyệt đối không thể tưởng được, nàng càng tránh, càng hấp dẫn ánh mắt của Đoạn Vũ Phi.

Nàng ngồi bên cạnh An Hoằng Hàn, vốn là vạn người để ý, bây giờ lại cóbộ dạng trốn tránh, lại càng khiến người ta muốn coi như không thấy cũng khó.

Đoạn Vũ Phi nhìn nàng chăm chú, mặc dù hầu như tất cả ánh của mọi ngườitrên đại điện đều nhìn hắn, nhưng chỉ có ánh mắt của tiểu cô nương nàykhiến hắn không cảm thấy chán ghét. Bởi vì trong mắt nàng là sự thưởngthức đơn thuần, không mang theo một chút ý niệm tà ác nào. Còn động tácquay đầu sang bên kia của nàng lại cành khiến Đoạn Vũ Phi không nhịnđược mà phát ra tiếng cười nhỏ, đứa nhỏ này thật là cẩn thận, vậy mà cóthể sợ hắn không cao hứng?

Nhìn một đám người trong điện, có người nào nghĩ rằng hắn quán tâm tớiánh mắt của người khác, chỉ biết theo dõi hắn trưng ra khuôn mặt tuấn tú khó có thể hình dung.

Cho nên, bóng dáng Tịch Tích Chi như lộ ra giữa bọn họ, ai mà không chú ý đến sự hiện hữu của nàng?

Khó trách bệ hạ Phong Trạch quốc lại sủng ái nàng như vậy, nàng thật sự là một người đáng được yêu thương.

"Lễ vật Đoạn hoàng tử đưa tới, sao trẫm có thể ghét bỏ?" Hắn nhìn sang Lâm Âu.

Lâm Âu lập tức hiểu ý, thét to nói: "Đoạn hoàng tử vừa đến Phong Trạchquốc, đi đường vất vả, chắc đã mệt mỏi, chuyện lễ vật hãy giao cho bọnnô tài làm."

"Đa tạ Lâm tổng quản, xe ngựa chở lễ vật dừng ở bên ngoài." Đoạn Vũ Phi tỏ ý Lâm Ân có thể kiểm kê bất kỳ lúc nào.

An Hoằng Hàn quay lại vấn đề quang trọng, "Nói vậy, Đoạn hoành tử cònchưa gặp Thập Tứ hoàng muội của trẫm, không bằng buổi chiều cùng tớiQuan Vân đình uống một chén rượu?"

Đối với lời mời của An Hoằng Hàn, Đoạn Vũ Phi nào dám từ chối, "Bản điện hạ quả thật chưa từng gặp Thập Tứ công chúa. Chỉ mới nhìn thấy bức họavẽ Thập Tứ công chúa, bản điện hạ đã khó có thể quên được nàng, lần nàycó thể gặp được nàng là phúc khí của bản điện hạ."

Tình yêu tràn ngập nồng đậm đối với An Vân Y, nhưng từ trong đó, Tịch Tích Chi luôn có thể nghe ra vài phần hư tình giả ý.

Một giọng nói nhỏ bé xuất phát từ bên cạnh, "Tất nhiên là hư tình giả ý, ngươi cho rằng hắn thật sự thích An Vân Y hả?" Chẳng qua coi trọng nàng ta được sủng ái mà thôi.

Cưới An Vân Y, hắn ta không chỉ có mặt mũi, mà còn tuyên bố với thiênhạ, hắn ta đã cưới công chúa được sủng ái nhất Phong Trạch quốc, có thểthấy được quan hệ hữu nghi tốt đẹp giữa hai nước.

Đã đánh tính toán nước đi tốt nhất.

Tịch Tích Chi thở dài một hơi, có chút đồng tình với An Vân Y, một công cụ cho đám cưới, phải lấy chồng xa ở nước khác.

"Đoạn hoàng tử đi xuống nghỉ ngơi một lúc đi, đi đường mệ mỏi đến PhongTrạch quốc, chắc chắn dọc đường không nghỉ ngơi thật tốt." An Hoằng dựamột nửa vào long ỷ, nhìn Đoạn Vũ Phi ở phía dưới.

Đoạn Vũ Phi cũng vô cùng thức thời, hắn đã thể hiện thái độ ở trước mặtmọi người. Bây giờ đứng ở trên đại điện cũng chẳng có chuyện để làm,không lui xuống thì có thể làm gì? Chẳng lẽ đứng ở chỗ này, nghe AnHoằng Hàn bàn chuyện quốc sự?

"Bản điện hạ cáo lui." Đoạn Vũ Phi mang theo nô bộc của hắn, rời khỏi đại điện.

Sau đó, Đông Phương Vưu Dục cũng lặng lẽ rời khỏi đại điện.

Nghe các đại thần bắt đầu bàn bạc chuyện quốc gia đại sự buồn tẻ, TịchTích Chi không nhịn được ngáp hai cái. Đây là hậu quả do thức dậy quásớm! Không có cảm xúc đặc biệt, sua ngủ lập tức đánh úp. Không chống lại được sự bao vây mãnh liệt, Tịch Tích Chi dựa vào vai An Hoằng Hàn, nằm ở trong lòng hắn ngủ thiếp đi.

Đối với một màng này trong lòng các đại thần nói thẳng, còn thể thống gì nữa! Nhưng không ai dám đứng ra nói một câu không đúng với Tịch TíchChi, chỉ có thể nhịn, tiếp tục bẩm tấu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,295
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 2 - Chương 79


Lần đầu tới Phong Trạch quốc, Đoạn Vũ Phi có rất nhiều việc cần phải làm.Chuyện thứ nhất, chính là đi đến hành cung mà An Hoằng Hàn đã sắp xếpcho hắn. Tuy rằng hắn chỉ ở tạm, nhưng mỗi phương diện ăn, mặc, ở, đilại, Phong Trạch quốc tuyệt sẽ không bạc đãi hắn.

Hành cung của hắn và Đông Phương Vưu Dục rất gần nhau, chỉ cách một bức tường.

Vì vậy khi hắn đến hành cung, đúng lúc không hẹn mà gặp Đông Phương Vưu Dục.

Hai người đều là hoàng tử của nước khác, trước đó lại từng có quen biết, cho nên khi gặp gỡ cũng trò chuyện một lúc.

Sau khi hạ triều, Tịch Tích Chi bị An Hoằng Hàn ôm trở về Bàn Long điện, dọc đường đi không ít cung nữ, thái giám, văn võ đại thần đều nhìn họvới ánh mắt ngạc nhiên. Ai cũng biết bệ hạ sủng ái Tịch cô nương, nhưng. . . . . . cho tới bây giờ bọn họ vẫn chưa hề thấy bệ hạ ôm bất cứ người nào, cho dù là phi tần trong hậu cung, bệ hạ cũng rất ít khi hòa nhãvới các nàng, đừng nói đến chuyện ôm bọn họ.

An Hoằng Hàn vừa mới ôm Tịch Tích Chi bước ra đại điện, lập tức cả đại điện bàn tán xôn xao.

"Rốt cuộc bệ hạ có ý gì? Sao lại có thể sủng ái Tịch cô nương đến trìnhđộ này." Đây là vị vua mà bọn họ biết sao? Nổi tiếng máu lạnh vô tình,nói năng thận trọng, chưa bao giờ thích gần gũi với người khác.

Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh cũng sững sờ nhìn theo hai bóng dáng đãkhuất dần sau cửa lớn, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, rốt cuộctrong lòng bệ hạ đang nghĩ gì? Chẳng lẽ đó đúng thật là con gái riêngcủa bệ hạ ở bên ngoài? Nhưng không phải vấn đề này trước đó đã bị phủnhận sao!

Mùa hè đã qua, khí trời đổi sang thu mát mẻ.

Tịch Tích Chi nằm sấp ở giữa màn che màu vàng kim ấm áp, ngủ rất say,chu cái miệng nhỏ nhắn hồng như hoa anh đào, gương mặt nhỏ bé trắng trẻo mũm mĩm vô cùng đáng yêu.

An Hoằng Hàn ngồi ở sau thư án, nghiêm túc xử lý chính vụ.

Tịch Tích Chi cảm thấy trên người hơi đau thì khó chịu nhíu mày, đưa tay gãi mấy cái ở mu bàn tay. Vì móng tay của nàng đều được cắt tỉa địnhkì, cho nên mu bàn tay chỉ có vài vết đỏ mờ mờ, mấy giây sau, vết đỏ ấycũng nhanh chóng biến mất.

Nếu hiện tại Tịch Tích Chi chịu mở mắt ra xem, chắc chắn có thể nhìnthấy trên mu bàn tay nàng mọc lên một lớp lông tơ màu trắng bạc rất nhỏvà ngắn. Nếu không nhìn kỹ, tuyệt nhiên sẽ không thấy. Nhưng mà TịchTích Chi thần kinh thô lại cho rằng nàng bị muỗi chích, vì vậy hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng.

Cảm giác đau nhói chỉ dừng lại trong ít giây rồi nhanh chóng biến mất.Sau đó lớp lông tơ cũng nhạt dần, lập tức giống như có sinh mệnh chuivào da thịt non mịn của Tịch Tích Chi, chớp mắt một cái, đã biến mấtkhỏi bề mặt da Tịch Tích Chi, giống như chưa từng xuất hiện.

Có lẽ bởi vì động tác gãi ngứa của Tịch Tích Chi tương đối lớn, khiến An Hoằng Hàn chú ý, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Tịch Tích Chi vẫnngủ ngon như trước, ngoại trừ chăn bông trên người bị đá xa một chút,những thứ khác đều bình thường. An Hoằng Hàn buông bút lông trong tayxuống, đi tới kéo chăn bông đắp lên người nàng.

An Hoằng Hàn ở cự ly gần cẩn thận quan sát, mới phát hiện ra có điểmkhác thường. An Hoằng Hàn nâng cánh tay trắng trẻo béo tròn của TịchTích Chi lên, dùng ngón trỏ sờ sờ mu bàn tay nàng, trên da có rất nhiềuchấm đỏ nho nhỏ, hơi giống như bị muỗi chích.

An Hoằng Hàn vừa định mở miệng để Lâm Ân đi truyền thái y, nhưng lạingạc nhiên phát hiện chấm đỏ nhỏ nhanh chóng rút đi giống như thủytriều, dần dần biến mất.

Nhìn bộ dáng Tịch Tích Chi ngủ say, trong lòng An Hoằng Hàn không biếtrốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Nếu có lần sau, có lẽ hắn cần phải đi tìmPhùng chân nhân hỏi thăm một chút, tìm được câu trả lời thỏa đáng hơn.

Tịch Tích Chi hồn nhiên không biết, trong lúc ngủ mơ hình như lấy được thức ăn ngon, chép chép miệng giống như đang nhai.

An Hoằng Hàn nhìn thấy nàng đáng yêu động lòng người như thế, khóe miệng hắn bất giác lộ ra nụ cười nhạt cưng chìu. Mặc dù độ cong rất nhỏ,nhưng không thể nghi ngờ, quả thật hắn đã cười. Cũng may giờ phút nàykhông có cung nữ, thái giám nào ở trong Bàn Long điện, chỉ có hai ngườiAn Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi, nếu bị người khác nhìn thấy, lại cảm giác không chân thật cho mà xem.

Chẳng qua từ lúc Tịch Tích Chi đến đây, ai cũng biết bệ hạ đã từ từ thay đổi rất nhiều. Ví dụ như mỗi ngày đều phải mang theo một tiểu hài tử ởbên mình thì mới có thể yên tâm. Chỉ cần Tịch Tích Chi rời đi một chút,trái tim của bệ hạ lập tức sẽ trống rỗng. Nhớ trước kia, bết kể lúc nàobệ hạ cũng chỉ có một mình, mà giờ đây, hễ là nơi nào có hắn thì tiểuhài tử kia cũng sẽ ở đấy.

Chờ Tịch Tích Chi thức dậy, đã đến thời gian ăn trưa, An Hoằng Hàn căndặn Ngự Thiện Phòng chuẩn bị Phượng Kim Lân Ngư mà Tịch Tích Chi thíchăn nhất. Mới ngắn ngủn mấy ngày, số lượng cá Phượng Kim Lân trong ThanhNguyên Trì đã giảm xuống đáng kể. Vì vậy không lâu sau, An Hoằng Hàn lại yêu cầu nước Luật Vân đưa tới một đám cá mới. Mục đích duy nhất chínhlà lấp đầy bụng con chồn nào đó.

Thời điểm nhận được tin tức này, Đông Phương Vưu Dục suýt chút nữa đãphun nước trà ra ngoài. Những người khác ở Luật Vân quốc không biết bệhạ cần cá để làm gì, nhưng hắn lại hiểu rõ! Chỉ sợ toàn bộ mọi ngườitrong thiên hạ cũng đều bị lừa chẳng hay biết gì, cho rằng bệ hạ củaPhong Trạch quốc cực kỳ thích loài Phượng Kim Lân Ngư này, mà sự thậtthì sao? Chẳng qua là giành riêng xuống bếp mà thôi.

Nếu có một ngày Luật Vân quốc không còn Phượng Kim Lân Ngư, phần lớn là bị một đứa bé nào đó ăn sạch.

Buổi chiều, Đoạn hoàng tử và Thập Tứ công chúa hẹn gặp nhau ở Quan Vân đình.

An Hoằng Hàn để chính vụ qua một bên, phân phó Lâm Ân kêu Ngự Thiện Phòng chuẩn bị mấy cái đĩa bánh ngọt đưa đến Quan Vân đình.

Tịch Tích Chi nhớ lại gương mặt 'Kim Sa Cá Lặn, Bế Nguyệt Tu Hoa' củaĐoạn hoàng tử, lập tức thèm thuồng chảy cả nước miếng. Không đợi AnHoằng nói xong, bèn hét to lên: "Ta cũng đi!"

Một câu nói âm vang mạnh mẽ, khiến tất cả mọi người trong đại điện đều nghe rõ ràng.

Ánh mắt thâm thúy của An Hoằng Hàn lập tức trầm xuống. Nhắc tới Đoạn VũPhi, đứa nhỏ bào đoa dường như rất hưng phấn, có thể không làm cho người ta hận thấu xương sao?

"Ngươi không thể đi." Ánh mắt An Hoằng Hàn lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Tịch Tích Chi, giọng điệu không cho phép thương lượng.

Tịch Tích Chi đang hưng phấn, nghe được câu này giống như bị hắt mộtchậu nước lạnh, khiến nàng lạnh cóng từ đầu tới đuôi. Nghiến răng nóilầm: "Tại sao ta không thể đi?"

Lâm Ân hầu hạ ở bên cạnh, nhìn thấy sắc mặt bệ hạ âm trầm, mà đứa nhỏnào đó còn chưa chịu từ bỏ ý đồ, trong lòng không ngừng cầu nguyện, hivọng bệ hạ ngàn vạn lần đừng nổi giận, nếu không bọn nô tài trong cáiphòng này cũng không thể tốt được.

Mày kiếm An Hoằng Hàn dựng lên, "Ngươi đang chất vấn trẫm?"

Tuy đó là một câu hỏi, nhưng An Hoằng Hàn lại nói với giọng trần thuật,khẩu khí lạnh như băng, làm người ta không khỏi sinh ra sợ hãi ở tronglòng.

Lâm Ân đi theo bên cạnh bệ hạ nhiều năm, dĩ nhiên nhìn ra đây là điểmbáo người muốn nổi giận, không ngừng nháy mắt ra dấu cho Tịch Tích Chi,để nàng đừng tranh luận với bệ hạ nữa, cuối cùng người phải chịu thiệt,chỉ có thể là chính nàng.

Ý tốt của đại thúc, sao Tịch Tích Chi có thể không biết chứ? Nhưng nàngthật sự rất muốn đi Quan Vân đình nhìn một chút. Chuyện vui như thế, sao có thể thiếu nàng?

Không biết vì sao, trong lòng An Hoằng Hàn đột nhiên nảy sinh một cảmgiác nguy hiểm. Với tính tình đơn thuần của Tịch Tích Chi, hơn nữa ĐoạnVũ Phi có một mặt khác mà người đời không biết, muốn bắt cóc con chồnngu ngốc này, không phải là chuyện dễ dàng sao. Càng nghĩ như vậy, AnHoằng Hàn càng phải ngăn cản cơ hội gặp mặt của Tịch Tích Chi và Đoạn Vũ Phi.

Có lẽ đây là sự lo lắng dư thừa, nhưng An Hoằng Hàn không chịu được khi Tịch Tích Chi cảm thấy hứng thú với những nam nhân khác.

"Ngoan ngoãn đợi ở Bàn Long điện cho trẫm." An Hoằng Hàn nhìn Tích TíchChi, cảnh cáo nàng một câu. Thấy nàng không hề có phản ứng, An Hoằng Hàn cảm thấy không ổn, lại bổ sung thêm một câu: "Nếu sau khi trẫm trở lạiBàn Long điện, không nhìn thấy ngươi, hậu quả...... ngươi nghĩ thử xem?"

Tim gan của Tịch Tích Chi bị dọa sợ đến mức lộp bộp, đây đúng là uy hiếp trắn trợn mà.

Nhưng đối với con chồn không nghe lời Tịch Tích Chi này thì đúng là có tác dụng.

"Lâm Ân, ngươi trông coi nàng cho trẫm, buổi chiều hôm nay không chophép nàng ấy bước ra Bàn Long điện một bước, nếu không trẫm sẽ hỏi tộingươi."

Mũi dùi đột nhiên chỉa về phía Lâm Ân, Lâm Ân lập tức quỳ xuống lĩnh chỉ.

"Nô tài tuân lệnh, chắc chắn sẽ trông chừng Tịch cô nương cẩn thận."

An Hoằng Hàn gật đầu, mang theo một nhóm cung nữ, thái giám rời khỏi Bàn Long điện. Chỉ để lại Lâm Ân và Tịch Tích Chi, mắt to trừng mắt nhỏ.

Cuối cùng Lâm Ân đấu không lại, đỡ trán kêu khổ, "Tịch cô nương, ngàiđừng trách lão nô, hoàng mệnh khó cãi, cho dù ngài có trừng nô tài, nôtài cũng sẽ không để ngài ra khỏi Bàn Long điện một bước, cho dù là nửabước.

Sợ Tịch Tích Chi khó chịu, Lâm Ân còn cố ý khoa chân múa tay bày ra tưthế bị chặt đầu, nói cho Tịch Tích Chi biết, nếu nàng vẫn khăng khănglàm theo ý mình, chỉ sợ đầu của ông sẽ dọn nhà.

Tịch Tích Chi lập tức thở dài, "Đại thúc yên tâm ta sẽ không hại chếtngười! Cho dù thật sự có chuyện, ta cũng sẽ một mình gánh vác."

Những lời này khiến tim của Lâm Ân nhảy vọt lên tới cổ họng, "Tịch cônương, ngài đừng lấy tính mạng của nhóm nô tài ra đùa giỡn như vậy."

Cho dù ngài gánh vác tất cả nhưng bệ hạ sẽ đồng ý sao? Ngài cho rằngmệnh lệnh vừa rồi của bệ hạ chỉ là để trang trí, không có sức uy hiếphay sao? Sợ Tịch Tích Chi thật sự to gan rời đi, Lâm Ân không dám táchkhỏi dù là nửa bước, luôn coi chừng Tịch Tích Chi, hế Tịch Tích Chi đimột bước, Lâm Ân cũng sẽ đi một bước.

Cung nữ, thái giám hầu hạ xung quanh, nhìn một màn này, cũng không nhịn được len lén cười nhẹ.

Về chuyện ước hẹn ở Quan Vân đình, An Hoằng Hàn đã sớm phân phó tháigiám tới Vân Y cung truyền lời. Cho nên trước khi An Hoằng Hàn đến, Thập Tứ công chúa đã một thân hoa phục ngồi ở bên trong đình.

Quan Vân đình xây dựng đã lâu. Nói đến nguồn gốc của cái tên, chung quycũng có liên quan tới phong cảnh ở đây. Mỗi khi sáng sớm mặt trời mọc và hoàng hôn mặt trời lặn, nơi này chính là địa điểm tốt nhất để ngắmcảnh. Đám mây cuối chân trời bị ánh trời chiều nhuộm thành màu hồng quảquýt, lúc đậm lúc nhạt, giống như một tầng hoa văn.

"Vân Y khấu kiến hoàng huynh." Giữa hai hàng lông mày thanh tú của An Vân Y mang theo một ít sầu muộn.

An Hoằng Hàn giả vờ như không nhìn thấy, đi thẳng qua, ngồi đối diệnnàng. Đầu tiên là nhìn đến khuôn mặt trang điểm của nàng ngày hôm nay,nét mặt An Hoằng Hàn bình tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi hừ lạnh. Lúc trước mỗi,ngày đều ăn mặc nổi bật để người khác chú ý, hôm nay lại ănmặc bình thường. Ý định đã quá rõ ràng, sao An Hoằng có thể không nhìnra?

"Hôm nay là ngày muội và Đoạn hoàng tử gặp nhau, trẫm hi vọng muội cóthể để lại ấn tượng tốt cho hắn, trở về kêu cung nữ trang điểm lại chomuội." An Hoằng Hàn nói một câu, khiến sự chuẩn bị của An Vân Y trướckhi đến đây đều hóa thành hư không.

Nhưng lại không dám phản bác ý tứ của hoàng huynh, An Vân Y chỉ có thể gật đầu trả lời: "Hết thảy nghe theo hoàng huynh."

An Vân Y cắn răng, đứng dậy dẫn theo hai cung nữ trở về đường cũ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom