Cập nhật mới

Dịch Full Dưỡng Thú Thành Phi

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 4


An Hoằng Hàn bơi ở phía trước, mở đường cho Tịch Tích Chi.

Bởi vì đường hầm vô cùng nhỏ hẹp, Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn thỉnhthoảng sẽ va chạm. Khi chạm đến da thịt lạnh băng của An Hoằng Hàn thìTịch Tích Chi đặc biệt đau lòng. Cảm giác đau lòng không rõ này thổiquét lòng của nàng, tóm lại nàng chính là không muốn nhìn thấy An HoằngHàn khó chịu.

An Hoằng Hàn giống như không có cảm giác, từ đầu đến cuối không có hô qua một tiếng lạnh.

Chớp mắt, đường hầm xuất hiện ba đường rẽ.

Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn đối diện nhìn nhau vài lần, cuối cùng vẫnlà An Hoằng Hàn quyết định, bơi đi về con đường hầm ở giữa. Con đườnghầm này quanh co khúc khuỷu, giống như là cố ý xây dựng như vậy, muốnxoay người ta choáng váng, cũng không lâu lắm, Tịch Tích Chi liền khôngphân rõ được đông tây nam bắc.

Giữa Thanh Nguyên Trì xuất hiện cửa động đó, xác thật có dấu vết conngười đục xây nên. Vậy mà càng đi vào bên trong, hai mặt đá của đườnghầm càng ngày càng bóng loáng, sao con người lại có thể có tài nghệ khéo léo tuyệt vời như vậy!

Không bao lâu sau lại xuất hiện ba đường rẽ. An Hoằng Hàn vẫn như cũ lựa chọn đường ở giữa. Cứ đi một đoạn đường, lối rẽ lại xuất hiện, có bađường rẽ, thậm chí xuất hiện năm đường rẽ.

Tịch Tích Chi không nhịn được ở trong lòng khóc cha chửi má nó, ngườinào con mẹ nó rãnh rỗi như vậy hả? Lại xây dựng loại đường hầm này, rõràng là mê cung! Không đúng, so với mê cung càng làm cho người ta đầu óc choáng váng. Hơn nữa con đường hầm này là ở trong nước, nếu người bìnhthường không biết đường trong mê cung, sớm muộn gì cũng bởi vì không cókhông khí mà nghẹn chết. Đường tắt duy nhất chính là, ghi nhớ chính xáclộ tuyến mê cung, trong thời gian ngắn nhất bơi hết quá trình, mới cóthể đến đạt mục đích cuối cùng .

Cuối cùng Tịch Tích Chi đã hiểu. . . . . . Tại sao nhiều thế hệ đế vương biết xây sửa Thanh Nguyên Trì, nhưng không ai chân chính đi vào do thám bí mật! Trước không nói ao nước này lạnh lẽo như hàn băng, chỉ điểm nín thở ở trong nước này, sẽ không có người có thể làm được.

Vừa nghĩ đến những mảnh vụn này, Tịch Tích Chi theo bản năng nhìn sangAn Hoằng Hàn. Quả nhiên không ngoài dự đoán, An Hoằng Hàn bởi vì rấtngộp thở, cả khuôn mặt đã kìm nén đến đỏ bừng.

Tịch Tích Chi vừa định bắt lấy tay An Hoằng Hàn, khuyên hắn trở về, chờ lần sau trở lại.

Nàng chưa kịp biểu đạt ra ý của mình, An Hoằng Hàn đã giữ chặt đầu vai của nàng, đôi môi đè ép tới.

Trong nháy mắt cánh môi chạm nhau, trong đầu Tịch Tích Chi chỉ nhảy ra một chữ -- lạnh.

Ở trong nước thời gian dài, cả người An Hoằng Hàn đều lạnh đến cứng ngắc, ngay cả cánh môi cũng giống như là kết băng.

Nhiệt độ của Tịch Tích Chi không khác khi ở trên bở lắm, vẫn còn ấmnóng. Điều này cũng khiến một thoáng An Hoằng Hàn đụng phải nàng, giốngnhư sờ tới một lò lửa ấm áp, ôm không muốn buông tay.

Răng môi tương giao, đầu lưỡi An Hoằng Hàn nhanh chóng chui vào trong miệng Tịch Tích Chi.

Vì để cho An Hoằng Hàn lấy được không khí, lần này hôn Tịch Tích Chichẳng những không có cự tuyệt, còn hết sức phối hợp. Cánh tay cũng chầmchậm ôm An Hoằng Hàn muốn truyền nhiệt độ của mình cho An Hoằng Hàn.

Phát hiện ý đồ của tiểu hài tử, mắt An Hoằng Hàn vừa động, đẩy tiểu nhân nhi ra.

Ttc cũng dựa vào linh lực chống đỡ, mới có thể ở trong nước bôi lội.Nhưng nếu truyền nhiệt độ cho hắn, như vậy Tịch Tích Chi cũng sẽ trở nên lạnh lẽo. An Hoằng Hàn tình nguyện mình lạnh, cũng không muốn để tiểuhài tử chịu rét.

Kéo bàn tay tiểu hài tử, An Hoằng Hàn chỉ con đường quanh co, viết trong lòng bàn tay của nàng: “Trẫm biết liên hệ giữa đường hầm và tấm bản đồrồi.”

Nếu như không phải mình đi vào một chuyến, cho tới bây giờ An Hoằng Hàncũng sẽ không biết tên tấm giấy dai kia, ghi lại toàn cảnh đường hầm.

Không sai, tấm giấy kia tất nhiên là bản đồ.

Chỉ là lộ tuyến trên bản đồ, cũng làm người ta cảm thấy phức tạp khógiải. Đặc biệt là có vài chỗ, rất nhiều con đường đan xem vào nhau, hơikhông cẩn thận sẽ nhìn lầm.

An Hoằng Hàn suy đoán trong lòng, hoàn toàn viết ở trong lòng bàn tay của Tịch Tích Chi.

An Hoằng Hàn tin tưởng và không chút nào giấu giếm với mình, khiến TịchTích Chi rất cảm động. Nhớ tới mỗi lần cảm giác quen thuộc khi mình nhìn thấy giấy dai, linh quang trong đầu hiện ra, đột nhiên nhớ tới….. mộttrận pháp.

Trước kia lúc ở rừng sâu núi thẳm đi theo sư phụ tu tiên, sư phụ luônthích nghiên cứu những thứ trận pháp kia, đặc biệt là trong thư phòng,có bảy quyển sách đều ghi lại trận pháp.

“Lấy giấy ra xem một chút.” Tịch Tích Chi bắt được lòng bàn tay An Hoằng Hàn, viết.

An Hoằng Hàn lấy giấy dai từ trong túi áo ra, bày ở trong lòng bàn tay.Chất liệu tấm giấy dai này vô cùng đặc biệt, cho dù ngâm ở trong nước,cũng sẽ không bị nước thấm nát. Mà dùng mực nước để vẽ đường, càng thêmkhó tìm, chính là mực mài được chế từ ngàn năm, cho dù gió tạp mưa sacũng sẽ không phai màu. Bản đồ lơ lửng ở trong nước, nếu không phải AnHoằng Hàn giữ chặt, sớm đã bị nước chảy cuốn đi rồi.

Nhìn tấm bản đồ, Tịch Tích Chi càng phát hiện cảm giác trên bản đồ cómột ít đường thẳng, có chút tương tự với trận pháp kia. Toàn bộ lực chú ý của Tịch Tích Chi rơi vào đường thẳng giao nhau kia, chẳng trách lúctrước mình không nghĩ ra, người thiết kế đường hầm này quả thật là âmhiểm, lại cố ý xây nhiều lỗi rẽ để nhìn lẫn lộn. Có thể giải thích nhưthế này, trong đường hầm có tám phần đường hầm đều xây để đánh lừangười…

Chỉ có còn dư lại này hai phần, mới là chỗ quan trọng nhất của đường hầm, cũng chính là dùng để duy trì trận pháp kia.

Tịch Tích Chi ghé vào bên người An Hoằng Hàn, ngón trỏ mập mạp miêu tảtheo đường thẳng trên bản đồ. Trong lòng thầm nghĩ nếu có thể có một cây bút, gạch mấy đường thẳng dư thừa là tốt rồi.

Có lẽ đoán được suy nghĩ trong lòng Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn giơ taylên trên búi tóc của nàng, rút ra một cây trâm, viết ở trong lòng bàntay nàng: “Con đường không thể đi, sẽ dùng cây trâm gạch một chút.”

Như vậy là có thể loại bỏ hết các lộ tuyến dư thừa.

An Hoằng Hàn rất là đồng ý, cầm cây trâm liền bắt đầu nhớ lại trận pháp, sau đó không chút hoang mang gạch một chút.

Thường cách một đoạn thời gian, An Hoằng Hàn liền ôm Tịch Tích Chi hônmột lần, nói ra cho oai là truyền khí. Làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏhồng của Tịch Tích Chi còn chưa thối lui, lại một lần nữa nổi lên.

Hiếm khi có thể trợ giúp An Hoằng Hàn phân ưu giải nạn, khóe miệng TịchTích Chi vẫn treo nụ cười. Lòng nói, nhìn hiện tại còn ai dám nói nàngăn miễn phí! Nhìn một chút, không phải nàng cũng đang làm chánh sự rồisao?

Thật ra thì, đến An Hoằng Hàn cũng rất là giật mình. Vẫn cho là TịchTích Chi trừ ăn uống ngủ đối với những chuyện khác, một chữ cũng khôngbiết. Nhìn nàng mỗi ngày tu luyện cũng không thấy thành tựu, cho nên ởtrong ấn tượng của An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi chính là một con chồn hết ăn lại nằm.

Hôm nay nhìn thấy nàng có mấy phần nghiên cứu với trận pháp, trong lòng có kinh ngạc, có vui mừng, cũng có hài lòng.

Đại đa số lộ tuyến trên bản đồ đều bị Tịch Tích Chi gạch loại bỏ hết. Mà còn dư lại, tất cả đều là đường phải đi qua. Chỉ có một đường, đồngthời cũng là đường thẳng nhỏ nhất.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 5


Dưới đáy nước lãng phí không ít thời gian, An Hoằng Hàn thấy Tịch TíchChi phá giải thành công lộ tuyến trên bản đồ, lập tức lôi kéo tay nhỏ bé của Tịch Tích Chi, cùng nhau bơi lên phía trước.

Dựa theo lộ tuyến chính xác đi về phía trước, gặp ngã rẽ, bọn họ cũngkhông có không nắm chắc giống như trước. Dọc theo đường đi, không có gặp bất cứ phiền phức gì, vô cùng thuận lợi.

Chỉ là có một điều khiến Tịch Tích Chi vô cùng không hài lòng, đó chínhlà tại sao số lần truyền khí càng ngày càng nhiều? Trước đó là cách mỗimột nén nhang, An Hoằng Hàn mới có thể miệng đối miệng một lần với mình. Mà sau đó, gần như là cách mỗi một phần tư nén nhang, liền bị An HoằngHàn kéo vào trong ngực, hôn một lần.

Khiến đôi môi Tịch Tích Chi càng sưng đỏ hơn, tức giận trong ánh mắt càng ngày càng nhiều!

Đây rốt cuộc có tính là chiếm tiện nghi không?!

Tịch Tích Chi ngửa mặt bạo rống ở trong lòng, hận không được rống hai tiếng về phía An Hoằng Hàn.

Nhưng mà đối với động tác chiếm tiện nghi cỡ này, mặc dù Tịch Tích Chitức giận, nhưng không có chán ghét, thậm chí không có phản kháng. TịchTích Chi đã hoài nghi mình hoàn toàn suy sụp rồi, suy sụp đến lười phảiphản kháng.

Trải qua cố gắng không ngừng của bọn họ, rốt cuộc bơi đến cuối đường hầm.

Không đợi Tịch Tích Chi thở phào một hơi, nàng đã nhìn thấy ánh vàng rực rỡ ở phía trước, ánh sáng chói khiến mắt nàng có chút không mở ra được. Chờ tới gần nhìn, mới thấy rõ đó là một cửa rộng hơn ba thước. Mặtngoài của cửa mạ một lớp vàng, cho nên mới khiến cho cửa vô cùng chóimắt.

Tịch Tích Chi nuốt một ngụm nước miếng, thật là vàng nhiều quá không có chỗ để dùng, lại lãng phí ở nơi này.

An Hoằng Hàn viết hai chữ ở trong lòng bàn tay của nàng, "Đến rồi."

Thật ra thì không cần hắn nói, Tịch Tích Chi cũng nhìn ra được, đâychính là điểm cuối của đường hầm, nơi mấu chốt toàn bộ bí mật!

Nhưng. . . . . . bọn họ đi vào như thế nào đây? Ở trong nước không cóbất kỳ công cụ gì, muốn có cơ hội đẩy cửa đường hầm này ra là cực kỳ nhỏ bé.

An Hoằng Hàn đã bơi mấy vòng quanh cửa chính, giống như là đang quan sát.

Chỉ thấy hắn lại lấy một ấn đế từ trong túi áo ra, là vật truyền quanhiều thế hệ của hoàng tộc An thị, vật đại biểu thân phận đế vương.

Hắn nửa nổi thân thể, dừng ở trước cửa. Nhắm ngay một lỗ nhỏ trên cửa, nhấn vào.

Đường hầm mới vừa rồi còn gió êm sóng lặng, đột nhiên kịch liệt lay động .

Thân thể Tịch Tích Chi nghiêng sang bên kia một chút, đụng phải thạchbích. Vì không để ngã sấp xuống lần nữa, Tịch Tích Chi dính vào trênthạch bích, cố gắng giữ vững thân thể.

Chờ sau khi rung chuyển chấm dứt, chỉ thấy cánh cửa kia, bất tri bất giác đã mở ra.

Trong lòng Tịch Tích Chi cả kinh, vội vã bơi tới bên cạnh An Hoằng Hàn.

Nét mặt An Hoằng Hàn vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng Tịch Tích Chi nhìn rađược, thật ra thì hắn cũng ôm vẻ hưng phấn. Dù sao cũng là bí mật tìmnhiều năm, đến thời điểm chân chính phá giải, tâm tình làm sao có thểkhông phập phồng.

An Hoằng Hàn và Tịch Tích Chi một trước một sau, bơi tới cửa lớn.

Phía sau cửa, là một cung điện cực kỳ to lớn, nhưng mà ở nơi này, khôngđể bảo vật làm người ta thèm nhỏ dãi. Trừ dạ minh châu nạm trên thạchbích to bằng nắm tay, chiếu sáng toàn bộ tòa cung điện, nơi này hoàntoàn trống không.

Cung điện vô cùng lớn, thậm chí còn lớn gấp đôi Bàn Long điện. Rất khótưởng tượng địa phương cất dấu phía dưới Thanh Nguyên Trì, diện mạo lạilà như vậy.

Càng làm cho Tịch Tích Chi giật mình là nơi này rõ ràng có không khí….

Mà những thứ hồ nước kia đều bị ngăn trở ở ngoài cửa.

“Thật là kết giới cường đại.” Tịch Tích Chi si ngốc cảm thán một câu.

Y phục ướt nhẹp toàn bộ dính vào trên người của An Hoằng Hàn, bờ môi của hắn không có chút huyết sắc nào, cả khuôn mặt cũng rất trắng bệch,thuần túy là bị nước làm rét lạnh. Bất quá tinh thần hắn vẫn tốt vôcùng, sau khi đi vào liền bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh.

“Còn nhớ rõ gia phả trẫm đã cho ngươi xem không?” An Hoằng Hàn đi một bước, liền lôi ra một vệt nước.

Đột nhiên Tịch Tích Chi nhớ tới, “Là truyền thuyết kia? Như vậy nói này….”

Chẳng phải là để Long Châu mà tổ tiên An thị đã phun ra sao!?

Không thể không nói, thiên đế đánh bàn tình quá vang rồi. Chỉ là đườnghầm vừa rồi kia, người bình thường có thể an toàn vượt qua ư? Nhưng nếukhông có tấm bản đồ, chỉ là thời gian đã tiêu hao, cũng có thể dây dưachết người ta. Nếu như không phải là tinh thông trận pháp, những ngã rẻbên ngoài kia, liền để cho cả đời ngươi đều tìm không thấy lối ra củađường hầm. Còn có ấn để mở cửa ra, trừ đế vương mỗi một thời đại mới cóđược, không còn ai khác.

Người kiên nghị giống như An Hoằng Hàn, thế gian ít có, nhưng nếu sứcchịu đựng thấp, ngay từ lúc chưa tiến vào trước cửa chính, liền bị đôngchết rồi. Huống chi trên đường bơi vào, Tịch Tích Chi và hắn không biếttruyền khí bao nhiêu lần.

Cho nên nói, những chuyện này đều không phải là một người mới có thể hoàn thành.

Cả cung điện tràn đầy linh khí, so với Thanh Nguyên Trì bên ngoài, linhkhí nơi này càng thêm nồng đậm. Long Châu thật sự ở nơi này, cũng khôngkì lạ. Dù sao tổ tiên An thị chính là Ngũ Trảo Kim Long, là tồn tại lợihại nhất, mạnh nhất trong Long tộc.

Ở giữa đại điện, có một bàn bạch ngọc cao hơn một thước.

An Hoằng Hàn đã sớm nhìn thấy bàn ngọc đó, đang đi về bên kia.

Mặc dù cách khá xa, Tịch Tích Chi cũng có thể trông thấy đồ để trên bàn ngọc.

Nhớ tới long châu trong truyền thuyết, trái tim nhỏ của ttc nhảy thình thịch, nói gì cũng phải đi mở mang kiến thức.

Nếu hai người tiến vào trong cung điện, không phải Tịch Tích Chi, cũngkhông phải là An Hoằng Hàn. Như vậy vào giờ phút này, nói không chừng vì đồ trên bàn ngọc kia gây chiến, giết đến ngươi chết ta sống.

Lại nói, đối với thiên đế chưa từng gặp mặt đó, trong lòng Tịch Tích Chi chỉ tồn tại một tia khinh bỉ. Bởi vì nghe An Hoằng Hàn nói qua chuyệntình tổ tiên An thị, cho nên đối với những gì hắn ta làm, Tịch Tích Chikhông có một chút hảo cảm. Tổ tiên An thị rõ ràng chính là một vị trungthần, mà cuối cùng lại rơi vào kết quả như vậy.

Bởi vì thay thiên đế bán mạng, cuối cùng rơi vào kết quả chết nơi đấtkhách quê người. Ghê tởm nhất chính là, còn sử dụng âm mưu để An thị đời đời thế thế bán mạng cho hắn.

Tịch Tích Chi vô cùng trơ trẽn.

So với tâm tình tức giận bán mạng của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn ngược lại bình tĩnh rất nhiều.

“Chuyện đã qua hơn nghìn năm qua, ai đúng ai sai đã sớm không quantrọng. Huống chi, con đường này là chính tổ tiên ta chọn.” Hắn tin tưởng tổ tiên không phải một đứa ngốc, có lẽ lúc phụng mệnh hạ phàm quản lýnhân gian, đã nghĩ tới có kết quả này.

Trên bàn cao bạch ngọc có một chỗ lõm, bên trong là một viên châu pháttra ánh sáng chói lọi, càng sáng ngời hơn cả dạ minh châu, xung quanhtràn đầy ánh sáng màu vàng.

Tịch Tích Chi chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt liền không thu trở về, quảnhiên không phải là vật phàm. Những ánh sáng kia như có sinh mạng, không ngừng vòng quanh viên minh châu, lặp lại liên tục vô cùng vô tận.

Long Châu, hàm chứa lực lượng tu luyện Ngũ Trảo Kim Long một đời. Chỉsuy nghĩ một chút, liền làm cho người ta sinh ra vô số ham muốn với viên Long Châu này.

Tịch Tích Chi nhìn thấy viên minh châu này, liền không khỏi nghĩ đến,rốt cuộc mình còn phải tu luyện bao lâu, mới có thể tạo ra nội đan đây?

“Truyền thuyết là thật” Trước An Hoằng Hàn chỉ là nửa tin nửa ngờ truyền thuyết. Cho đến hôm nay chính mắt thấy, mới tin chuyện này.

Ánh mắt An Hoằng Hàn sâu không lường được, hắn nhìn Tịch Tích Chi, khóemiệng nổi lên một nụ cười thản nhiên. Có lẽ, ý tưởng kia của mình, không còn là hy vọng xa vời.

Liền đưa tay muốn đi lấy Long Châu, nhưng đột biến lại xảy ra vào giờkhắc này, vốn Long Châu yên lặng ngây ngô, đột nhiên phát ra ánh sángkim quang chói mắt, phóng lên trên cao, ánh sáng tràn đầy trời đất đánhvề phía An Hoằng Hàn.

Tịch Tích Chi không rõ chân tướng, nâng đôi tay lên ngăn ở trước mắt,chỉ biết nếu không nhắm mắt, nhất định sẽ bị ánh sáng kia làm cho mùlòa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 6


Long Châu giống như bị thứ gì hấp dẫn, bay lên giữa không trung, nhanh chóng xoay tròn.

An Hoằng Hàn cách Long Châu gần nhất, phản ứng của hắn vô cùng nhanhchóng, nhìn thấy Long Châu gia tăng ánh sáng mãnh liệt, lập tức hai mắtnhắm nghiền, không để ánh sáng chiếu vào mắt.

Long Châu cấp tốc to lên, biến lớn gấp ba lần so với trước kia, lấy khíthế sét đánh không kịp bưng tai bắn về phía An Hoằng Hàn.

Tịch Tích Chi không biết từ lúc nào đã thích ứng với ánh sáng, mở mắtra, đập vào mắt là một màn kinh sợ như vậy, bị dọa đến mức lập tức muốnđi xô ngã An Hoằng Hàn. Nếu bị viên Long Châu lớn hơn một thước này đụng vào, đoán chừng cho dù là ai cũng không chịu nổi, huống chi không có ai biết uy lực Long Châu!

Tốc độ chuyển động của Long Châu cực nhanh, không đợi Tịch Tích Chi nhào qua, đảo mắt đã đến trước mắt An Hoằng Hàn.

Hình như nhận thấy được nguy hiểm, cặp mắt lạnh của An Hoằng Hàn thoáng mở ra.

Nhìn thấy Long Châu khác lúc nãy, An Hoằng Hàn theo bản năng muốn né tránh.

Nhưng tốc độ của hắn còn lâu mới sánh kịp với Long Châu, trong nháy mắt, Long Châu chạm vào lồng ngực An Hoằng Hàn.

Giống như bị khổ sở cực lớn, con ngươi An Hoằng Hàn lập tức trợn to, hai cánh tay cũng bị Long Châu khổng lồ va chạm mạnh, hai cánh tay đều bịchấn động.

Ánh sáng Long Châu so với vừa rồi càng thêm chói mắt, nhưng giờ khắcnày, Tịch Tích Chi không tiếp tục giơ tay lên che, chỉ là sững sờ nhìnvẻ mặt vặn vẹo của An Hoằng Hàn, thậm chí quên mất hô hấp, quên mất cửđộng.

Đang lúc Tịch Tích Chi lo lắng, một màn làm người ta không thể tin đượccũng xảy ra ngay sau đó. Viên Long Châu kia lại từ từ sáp nhập vào lồngngực An Hoằng Hàn, cũng không có va chạm giống như trong tưởng tượng.

Long Châu dung nhập từng tấc vào thân thể An Hoằng Hàn, cho đến khi biến mất không thấy gì nữa.

Mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu chảy đầy trên gương mặt của An Hoằng Hàn,trải qua một màn vừa rồi, thân thể An Hoằng Hàn thoát lực nghiêm trọng,trực tiếp té xuống đất.

Tịch Tích Chi bị sợ đến ngồi xổm người xuống, kinh hồn bạt vía thăm dòhô hấp của hắn. Dò xét được hơi yếu hơi thở dưới cánh mũi, Tịch Tích Chi thở ra một hơi.

Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Tịch Tích Chi đưa tay sờ soạng lồng ngực An Hoằng Hàn, trong nháy mắtmới vừa chạm đến, ánh sáng giống như Long Châu đột nhiên hiện ra, baobọc toàn bộ thân thể của An Hoằng Hàn.

Tịch Tích Chi bị ánh sáng bắn ngược, ngồi liệt ở trên mặt đất. Bàn taygiống như là bị thứ gì ghim vào, tay hoàn toàn đỏ bừng, đau đến mức Tịch Tích Chi cắn chặt đôi môi. Nhưng Tịch Tích Chi không có rảnh rỗi xử lýthương thế của mình, mắt vẫn không rời khỏi An Hoằng Hàn.

Không có ai biết giờ phút này nàng bởi vì lo lắng, trái tim nhảy loạn thình thịch không ngừng.

Nàng không dám tưởng tượng chẳng may An Hoằng Hàn xảy ra chuyện khônghay, nàng nên làm cái gì. Vốn toàn tâm toàn ý tu tiên, lúc này giống như bị người cường ngạnh dùng một khối đá nện vào, đảo loạn đến long trờilở đất.

"An Hoằng Hàn." Tịch Tích Chi ở một bên nhỏ giọng gọi, giống như sợ quấy rầy ánh sáng trong người, "An Hoằng Hàn. . . . . ."

Không biết bao nhiêu lần, tiếng nói mang theo sầu lo nồng đậm, vô luận người nào nghe được, trái tim cũng sẽ căng thẳng.

Mới vừa rồi, lúc Long Châu va chạm vào thân thể mình, An Hoằng Hàn chỉcảm thấy thân thể giống như bị người róc xương lóc thịt, đau đến tê tâmliệt phế. Bởi vì từ nhỏ tập võ, An Hoằng Hàn quen thuộc hướng chảy gânmạch của thân thể con người. Mà một khắc kia, An Hoằng Hàn có thể cảmnhận rõ ràng, có vật gì đó theo gân mạch chui vào thân thể của hắn.

Tựa như vạn kiến đốt thân, vật này không ngừng cắn nuốt ý chí của hắn.

Khi hắn sắp không chịu được, một tiếng nói quen thuộc và tràn đầy lolắng truyền vào lỗ tai hắn. Tiếng nói này giống như đến từ thiên ngoại,cự ly xa xôi đến nỗi khiến An Hoằng Hàn cực kỳ bất đắc dĩ.

Nhưng tiếng gọi này lại có hấp dẫn trí mạng với hắn, cho nên dù hắnkhông nhìn thấy, cũng không quên mất phần chấp nhất này của mình, singốc tìm kiếm.

"An Hoằng Hàn. . . . . ."

Lại gọi một tiếng.

An Hoằng Hàn bị ánh sáng màu vàng bao trùm, không thể hơi nhíu nhíu mày. Trong đầu từ từ hiện lên một bóng dáng của con chồn nhỏ màu ngân bạch,ngay sau đó lại đổi thành một ảo ảnh đứa bé tám, chín tuổi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của đứa bé làm cho người ta nhìn thấy, liền không nhịn được muốn xoa bóp.

Giờ khắc này, rốt cuộc An Hoằng Hàn biết là ai đang gọi mình một tiếng lại một tiếng.

Đôi mắt nhắm chặt từ từ mở ra, mới vừa mở mắt đã nhìn thấy Tịch Tích Chi tiền gần tới mình.

Tịch Tích Chi cúi người nhìn An Hoằng Hàn, bộ dáng giống như không dám tùy ý đụng vào thân thể của hắn.

"Ngươi làm sao vậy?" Nàng không phát hiện giọng nói của nàng lại mang theo một tia run rẩy.

Suy nghĩ một chút nàng trước kia, dù là bị thiên kiếp đánh chỉ còn mộttia hồn phách, cũng không xuất hiện bất kỳ vẻ mặt lo lắng. Nàng đối mặtvới bất cứ chuyện gì cũng đều vô cùng rộng rãi, bình thường chỉ cần quamột ngày là có thể quên mất không còn một mống chuyện không vừa ý.

Ý thức dần dần trở về trong cơ thể, An Hoằng Hàn nhíu nhíu mày, muốn giơ tay lên sờ trán tiểu hài tử. Nhưng sau đó hắn lại phát hiện, hắn khôngcó một tia hơi sức, tay chân đau nhức, hoàn toàn không có khả năng nhúcnhích.

Phát hiện An Hoằng Hàn khó khăn, Tịch Tích Chi nói: "Thân thể ngươi có chỗ nào không thoải mái sao?"

Tuy nói Long Châu và nội đan yêu tinh có chỗ tương tự nhau, nhưng rốtcuộc vẫn khác nhau. Tịch Tích Chi không dám xác định sau khi Long Châuchui vào trong thân thể của hắn sẽ có tác dụng phụ gì không? Nếu thânthể con người không thể chịu đựng lực lượng của Long Châu, như vậy AnHoằng Hàn có thể tự bạo mà chết không?

Từng suy đoán chui vào trong đầu Tịch Tích Chi, nàng gấp đến độ trong đôi mắt đã nhiễm lên ánh nước.

Đây là lần đầu tiên tiểu hài tử không tim không phổi để lộ quan tâm với mình.

An Hoằng Hàn nhìn đôi mắt Tịch Tích Chi nhiễm ánh nước, không khỏi ngâyngười chốc lát, nhưng mà hắn rất nhanh phục hồi tinh thần lại. Đối vớivừa rồi Long Châu đột nhiên chui vào thân thể mình, hắn cũng không hiểunguyên do ở trong đó. Chỉ là ít nhất lấy tình huống bây giờ của hắn tớixem xét, hình như trừ vô lực, hắn không có chỗ nào không ổn.

Hơn nữa hắn cảm thấy….gân mạch của mình sau khi trải qua cơn đau vừarồi, giống như được gột rửa qua, hay có thể dùng ‘thay da đổi thịt’ đểhình dung.

“Trẫm không sao.” Hơi sức dần hồi phục, không lâu sau An Hoằng Hàn đã có thể mở miệng để nói chuyện.

Tịch Tích Chi vẫn không yên lòng, một viên Long Châu lớn như vậy tiếnvào trong thân thể, làm sao có thể nói không có việc gì, không sao.

Tịch Tích Chi giơ tay lên muốn vuốt lồng ngực An Hoằng Hàn, mới bắt đầucòn do dự một chút, sợ lại xảy ra tình huống vừa rồi, nhưng không sờ một cái, chính nàng lại không an tâm.

Bàn tay lần nữa đặt lên lồng ngực An Hoằng Hàn, trái tim mạnh mẽ nhảylên, cách da thịt truyền đến lòng bàn tay của Tịch Tích Chi.

Giống như thật không có chuyện gì?

Trong lòng Tịch Tích Chi vẫn tồn tại một tia hoài nghi, vừa định thu hồi bàn tay lại, không ngờ lại bị một bàn tay to cầm ngược trong tay.

An Hoằng Hàn nhìn chỗ bị thương trong lòng bàn tay của Tịch Tích Chi, giương mắt hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

Nhiều vết thương nhỏ không đếm được chiếm cứ ở trong lòng bàn tay củaTịch Tích Chi, những vết thương kia giống như là bị người dùng thanh đao nhỏ cắt ra, làm cho người ta nhìn đã cảm thấy chíu mắt kinh tâm.

Ánh mắt Tịch Tích Chi lóe lên, không vui mở miệng.

“Không có chuyện gì, thoa một chút thuốc trị thương là được.” Tịch Tích Chi rút tay về, không muốn bị người nhìn thấy.

Nhưng coi như Tịch Tích Chi không nói lời nào, An Hoằng Hàn cũng có thểđoán được mấy phần, dù sao bên trong tòa cung điện này chỉ có hai ngườihắn và Tịch Tích Chi. Sẽ không có khả năng ttc tự mình cầm đao cắt lênngười mình. Cho nên những vết thương này là do ai ban tặng, dùng đầu ócmột chút là có thể nghĩ ra được.

Từng tia đau lòng hiện lên trong đầu của An Hoằng Hàn. Nhìn những vết thương chằng chịt kia, An Hoằng Hàn thở dài một hơi.

Hơi sức đã khôi phục không khác trước lắm, An Hoằng Hàn chống thân thể đứng lên.

Tịch Tích Chi sợ hắn ngã xuống, vội vàng chạy tới đỡ hắn.

Thật ra thì Tịch Tích Chi lo lắng quả thật dư thừa, trừ thời gian mớibắt đầu có chút vô lực, bây giờ An Hoằng Hàn rất dư tinh thần. Chỉ làhiếm khi được đãi ngộ như vậy, An Hoằng Hàn tự nhiên sẽ không cự tuyệt.Khoác lên trên cánh tay Tịch Tích Chi đưa tới, dựa vào Tịch Tích Chi đỡđi.

“Ngươi không cần nghỉ ngơi thêm chút nữa ư? Dù sao chúng ta lại không vội, thân thể mới là quan trọng nhất.”

“Không cần, trẫm rõ ràng thân thể của mình, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.” An Hoằng Hàn vỗ vỗ tay của nàng, ý bảng nàng an tâm.

Nhưng sau khi chính mắt thấy một màn kia, Tịch Tích Chi làm sao có thể an tâm?

Lại đi đến cánh cửa này, Tịch Tích Chi lại muốn khuyên An Hoằng Hàn ởchỗ này nghỉ ngơi, tránh cho thân thể sẽ không thoải mái. Nhưng khôngngờ chân của An Hoằng Hàn mới vừa bước tới cửa, liền nhảy ra cửa chính,bơi ra ngoài.

Bị buộc bất đắc dĩ, Tịch Tích Chi chỉ có thể theo thật sát. Trong lòngthầm nghĩ, chẳng may thân thể An Hoằng Hàn lại đột phát tình trạng gì,mình vô luận như thế nào cũng phải kéo hắn lên trên bờ!

Có chút kinh ngạc giật giật tứ chi, trong lòng an hồng có nghi hoặckhông nói nên lời. Tại sao ao nước này lại không lạnh? Không…. khôngđúng, không phải ao nước này lại không lạnh, đầu óc An Hoằng Hàn suynghĩ, rất nhanh phủ nhận cái ý nghĩ này. Hiện tại hắn không cảm thấynước lạnh lẽo, hơn nữa còn có thể thở ở trong nước.

Miệng An Hoằng Hàn nhẹ nhàng mở một khe nhỏ, quả thế. Chẳng lẽ là viên Long Châu kia phát huy tác dụng?

Trăm nỗi băn khoăn xuất hiện ở bên trong lòng của An Hoằng Hàn, hắn luôn cảm giác trong thân thể mình có vật gì đó đang lặng lẽ thay đổi.

Chỉ là cho dù như thế, An Hoằng Hàn cũng không quên vào lúc thích hợp,thoải mái chiếm lấy tiện nghim cho nên hắn vẫn thường cách một đoạn thời gian liền ôm Tịch Tích Chi qua hôn sâu một lần, thời gian hôn còn dàihơn, dịu dàng hơn trước kia.

Theo chỉ dẫn của giấy dai,hai người rất nhanh trở về trên mặt đất.

Cả bầu trời đều là sương mù nồng đậm, đã gần tối, thời gian bọn họ tiến vào Thanh Nguyên Trì đã qua hơn ba canh giờ.

Sờ bụng một cái, lúc này Tịch Tích Chi mới nhớ tới mình chưa ăn trưa.

An Hoằng Hàn vừa nhìn động tác sờ bụng của tiểu hài tử, hiểu đối phươngmuốn làm gì rồi, nhéo thịt non bên hông Tịch Tích Chi, “Nếu đã đói bụng, sao còn không nhanh biến trở về con chồn đi, nếu không trẫm làm sao dẫn ngươi trở về dùng bữa?”

Huống chi tiểu hài tử còn không mặc gì, hiện giờ thân thể vẫn còn trần truồng.

Thấy đối phương không e dè nhìn thân thể của mình, Tịch Tích Chi đỏ mặt lên.

Ngay sau đó một đạo ánh sáng hiện ra, vây quanh toàn thân Tịch Tích Chi. Chờ ánh sáng lui ra lần nữa, một con chồn nhỏ đáng yêu đang ngồi chồmhổm trên mặt đất.

An Hoằng Hàn khom lưng ôm lấy nó, cũng không để ý y phục ướt sũng củamình là nhếch nhác cỡ nào. Mở ra bước chân, đi tới Bàn Long Điện.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 7


An Hoằng Hàn vừa về tới Bàn Long điện, liền phân phó Lâm Ân đi Ngự Thiện Phòng truyền lệnh.

Tại sao bệ hạ trở lại với một thân ướt sũng? Không người nào dám hỏi.

An Hoằng Hàn trước lấy thuốc dán Từ quốc sư đặc chế ở trong ngăn tủ ra,bắt lấy móng vuốt của con chồn nhỏ, bắt đầu vẽ loạn. Trên đệm thịt củaTịch Tích Chi có rất nhiều vết thương nhỏ, một mảnh máu thịt be bét.

Sau khi bôi thuốc xong, Tịch Tích Chi đã không còn cảm thấy đau lắm. Sau khi ăn bữa tối với An Hoằng Hàn xong, liền nằm ở trên Long Sàng chợpmắt nghỉ ngơi. Cả ngày hôm nay, hai người đều mệt thảm rồi, cho nên mớivừa dính vào giường không bao lâu, Tịch Tích Chi liền chìm vào mộng đẹp.

Từ trước đến giờ, An Hoằng Hàn làm việc đều là mạnh mẽ vang dội. Một khi quyết định phải làm, trên căn bản sẽ lập tức thi hành.

Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả văn võ bá quan đã đến đông đủ vào triều sớm.

Tư Đồ Phi Du không còn cảnh tượng nở mày nở mặt trước kia, mặt ủ mày ê.Phong Châu vốn chính là cơ hội ông lập công chuộc tội, sau khi ông đếnPhong Châu, càng không dám lười biếng chút nào. Cho nên về chuyện xâydựng đê đập, sẽ dụng tâm 100%, không hề nuốt riêng một khoản tiền nào do triều đình đưa xuống.

Nhưng. . . . . . chuyện sao lại biến thành như vậy? ! Tư Đồ Phi Du gấp đến độ dậm chân.

"Sớm biết hôm nay sao lúc trước còn làm? Tư Đồ đại nhân." Lời nói mangtheo giễu cợt truyền đến từ bên kia, mặt Lưu Phó Thanh đầy khinh bỉ nhìn ông.

Tư Đồ Phi Du nào còn có ý định tranh cường đấu thắng với ông ta? Chỉ thở phì phò hừ hai tiếng, "Lão Lưu thối, mặc dù Tư Đồ Phi Du ta thủ đoạn ám muội, nhưng cũng dốc sức vì triều đình mấy chục năm, chuyện gì nên làm, không nên làm, ta vẫn phân rõ."

Ngụ ý, ngươi oan uổng người tốt.

Nếu nói thật có chuyện gì ông làm không được thỏa đáng, chỉ sợ sẽ là tòa cầu kia rồi. Chỉ là. . . . . . chuyện kia chẳng qua là giả dối không có thật, lúc ấy ông chỉ là vì cầu xin thỏa đáng và thuận theo ý dân mớibày ra biện pháp đó. Theo đạo lý mà nói, chuyện kia làm không sai.

"Cãi? Đến tận giờ các ngươi còn cãi nhau, còn ra thể thống gì! Chẳng lẽchỉ cần các ngươi cãi vả là có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết sao?” An Hoằng Hàn dùng ánh mắt không tốt nhìn hai vị đại thần đắc lực ở phíadưới không ngừng cãi vả.

Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh lập tức song song câm miệng không nói, cúi đầu không dám lên tiếng.

Từ buổi sáng hôm nay, mí mắt phải đã bắt đầu nhảy loạn, làm cho TịchTích Chi lo lắng trùng trùng, e sợ phát sinh tai họa gì đó. Yên lặng nằm ở trên đùi An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi dùng một móng vuốt nhỏ, vỗ mộtmắt của mình, một mắt khác vẫn nhìn các đại thần phía dưới.

“Bệ hạ, vi thần không dám. Chỉ là đê đập chống đỡ không nổi thêm vàingày nữa, coi như hôm nay chung ta mất bò mới lo làm chuồng cũng vô íchrồi. Vi thần cho là, vẫn mau sớm cách ly dân chúng, để tránh bách tíchmôn lần nữa gặp phải tai nạn, mang tới khổ sở.” Lưu Phó Thanh tiến lênmột bước, bẩm báo nói.

Ông có thể nghĩ tới chuyện, An Hoằng Hàn làm sao lại không nghĩ tới, chỉ nghe hắn nói: “Hôm qua trẫm đã phân phó người ra roi thúc ngựa, chạytới Phong Châu truyền lời rồi.”

“Bệ hạ anh mình.”

Ánh mắt An Hoằng Hàn lại nhìn về phía Tư Đồ Phi Du, “Tả thừa tướng đạinhân đã nghĩ ra lời giải thích về chuyện Phong Châu cho trẫm rồi sao?”

Bị điểm tên, toàn thân Tư Đồ Phi Du chấn động, không thể không đứng rakhỏi hàng, “Bệ hạ, vi thần vì Phong Trạch quốc cúc cung tận tụy mấy chục năm, không có công lao cũng có khổ lao. Cựu thần xin thề, không có làmra bất kỳ chuyện gì có lỗi với Phong Trạch quốc, không có giám sát sơsài, càng thêm không có ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, tất cả sửa chữavà xây dựng đê đập đều là theo chỉ tiêu để hoàn thành. Nếu bệ hạ khôngtin, có thể hỏi thăm Tri Phủ địa phương, trả lại trong sạch cho vithần.”

Tư Đồ Phu Du nói xong những câu có lực, tiếng nói vang vang.

Nếu không phải trước kia Tịch Tích Chi đã gặp qua ông dùng thủ đoạnkhông đạo đức giết hại một đứa bé tay trói gà không chặt, Tịch Tích Chituyệt đối sẽ cho rằng ông là một trung thần nghĩa sĩ phẩm hạnh tuyệthảo.

Móng vuốt nhỏ ở trên đùi An Hoằng Hàn nhẹ nhàng gãi hai cái, bắt đầu viết, ‘Ngươi cho rằng là thật hay giả?’

An Hoằng Hàn thu hồi chút lực chú ý, liếc mắt nhìn con chồn nhỏ màutrắng. So với con chồn Tịch Tích Chi này, có thể nói An Hoằng Hàn hiểurất rõ Tư Đồ Phi Du.

Tư Đồ Phi Du – người này làm việc không chừa thủ đoạn nào, ngoại trừthích việc lớn hám công to, tuyệt đối không có hai lòng với Phong Trạchquốc. Chỉ là so với Lưu Phó Thanh – loại người làm đến nơi đến chốn nàymà nói, ông ta thích lấy loại biện pháp nhanh chóng thấy hiệu quả.

Cho nên An Hoằng Hàn tin tưởng Tư Đồ Phi Du không có nói láo, nhưng cũng không nói ra lời nói thật, khẳng định còn có chuyện gạt mình.

“Trẫm quyết định đi Phong Châu trước, nhìn tình hình thiên tai mộtchút.” An Hoằng Hàn trầm ngâm thật lâu, cuối cùng ném ra những lời này.

Chẳng những Tịch Tích Chi trợn tròn mắt, thần tử phía dưới cũng như thế.

Vậy mà An Hoằng Hàn tựa hồ cảm giác còn chưa đủ, tiếp tục nói: “Tả thừatướng đại nhân và Hữu thừa tướng đại nhân cùng đi với trẫm. Trẫm cho các ngươi một canh giờ, trở về thu dọn hành lý.”

“Bệ hạ….”

“Bệ hạ….”

Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh đồng thời hô.

Nhất quốc chi quân nên trấn giữ ở hoàng đô, tại sao có thể đi lo liệu thiên tai đây? Bọn họ đều cảm thấy quá mức đùa giỡn rồi.

Tịch Tích Chi không ngừng lay long bào của An Hoằng Hàn, cũng không biết An Hoằng Hàn có chủ ý gì.

“Không phải ngươi hỏi trẫm là thật hay giả sao? Chúng ta đi xem mộtchút, không phải sẽ biết chân tướng của sự tình rồi sao?” An Hoằng Hànhạ thấp giọng, nhỏ giọng nói.

Âm lượng như vậy chỉ có Tịch Tích Chi và chính hắn có thể nghe được.

Vả lại, Phùng chân nhân cần sự giúp đỡ của hắn, rất rõ ràng là muốn hắn tự mình đi một chuyến.

Cho nên chuyến đi Phong Châu này, bắt buộc phải đi.

“Bãi triều.” An Hoằng Hàn nói xong hai chữ này liền đứng dậy không để ý thần tử quỳ đầy đại điện, đi ra khỏi đại điện.

Hình như An Hoằng Hàn sớm có dự mưu, Tịch Tích Chi nhìn Lâm Ân lấy rahai bọc quần áo từ trong ngăn tủ, đặt ở trên bàn, hiển nhiên đã sớmchuẩn bị tốt rồi.

Tịch Tích Chi nhún người nhảy lên, tứ chi vững vàng rơi lên trên bàn. Móng vuốt nhỏ vỗ một cái, dùng sức mở túi y phục kia ra.

Bên trong trừ một chồng lớn ngân phiếu, chỉ có vài món y phục thuộc về An Hoằng Hàn.

Chít chít… Tịch Tích Chi ngửa đầu kêu to một trận với An Hoằng Hàn.

Có phải bọc quần áo quá đơn giản rồi không?

An Hoằng Hàn nhìn thấu tâm tư của con chồn nhỏ, “Mấy thứ này đủ dùngtrên đường rồi. Trên đường phải dùng ngân phiếu, mà tới được Phong Châu, chỉ sợ ngươi có nhiều bạc hơn nữa, cũng không mua được gì ăn.”

Nói cũng phải, Tịch Tích Chi đặt mông ngồi ở trên bàn.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 8


Lâm Ân nhìn bọc quần áo bị xáo trộn lung tung, lại nhận mệnh thu dọn thỏa đáng.

Chuyện An Hoằng Hàn muốn làm, không có ai có thể ngăn trở, Tịch Tích Chi cũng không ngoại lệ. Huống chi tình huống hồng tai xảy ra ở Phong Châurất kỳ quái, không thể không khiến người ta sinh nghi ở trong lòng.Nhưng Tịch Tích Chi lại không dám dễ dàng kết luận, dù sao loại đồ vậtnày sẽ không dễ dàng xuất hiện ở trước mặt loài người.

Một canh giờ rất nhanh đã qua.

An Hoằng Hàn ôm Tịch Tích Chi bước vào trong xe ngựa, bên cạnh chỉ dẫntheo thị vệ trưởng Hồ Khuất phụ trách đánh xe ngựa và đại tổng quản LâmÂn phụ trách chăm lo sinh hoạt thường ngày.

Xe ngựa rất nhanh chạy tới trước cửa cung, Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh đã chờ ở nơi đó.

"Bệ hạ, chuyện này nên bàn lại, thân thể ngài chính là vạn kim, đi Phong Châu giúp nạn thiên tai tràn đầy nguy hiểm, ngài không thể mạo hiểm."Lưu Phó Thanh tiếp tục tận tình khuyên.

Để chứng minh sự trong sạch của mình, Tư Đồ Phi Du đương nhiên là nguyện ý một lần nữa đi Phong Châu một chuyến, chỉ là cũng không ủng hộ đốivới việc bệ hạ muốn tự mình đi.

"Bệ hạ, có vi thần và Lưu đại nhân đi Phong Châu là đủ rồi. Hoàng đô còn cần ngài, triều đình còn cần ngài, van ngài ở lại trong hoàng cung." Tư Đồ Phi Du quỳ hai đầu gối xuống.

Vẻ mặt An Hoằng Hàn lạnh lẽo, "Trẫm đã nói ra, sẽ không thu hồi. Tư ĐồTả thừa tướng, thành tựu gần đây của ngươi làm trẫm rất thất vọng. Nếuđê đập Phong Châu thật có vấn đề gì, ngươi khó chối tội này. Về phần Lưu Hữu thừa tướng, nếu ngươi không muốn đi Phong Châu nhìn một chút, trẫmsẽ không miễn cưỡng ngươi... hiện tại ngươi có thể lập tức trở về phủthừa tướng của ngươi."

Nói chuyện đến mức này, Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh nào còn dám nói cái gì nữa.

Song song cúi đầu, "Vi thần không dám, vi thần nguyện ý đi cùng."

Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du ngồi lên xe ngựa mình chuẩn bị, cùng An Hoằng Hàn bước lên con đường đi Phong Châu.

Bởi vì có bệ hạ ở đây, cho nên Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du cũng thulại tính tình, không dám cãi vả ở trước mặt của hắn. Trải qua mấy ngày,bọn họ đều vượt qua trong xe ngựa, mỗi ngày dựa vào lương khô lắp đầybụng.

Thật ra thì đồ Lâm Ân chuẩn bị cũng không chỉ có ngân phiếu và mấy bộ yphục. Đại đa số đồ vật ngay từ lúc trước khi An Hoằng Hàn hạ lâm triều,liền được ông phân phó thái giám đưa vào trong xe ngựa. Tỷ như lươngkhô, ít nhất có vài món đa dạng. Thịt khô hương cay, còn có một chútbánh ngọt ngon miệng không dễ dàng bị hư, thậm chí ngay cả trái cây, Lâm Ân cũng không có quên.

Phong Châu cách hoàng đô cũng không phải quá xa, nếu ngày đêm không nghỉ lên đường, chỉ cần nửa tháng là có thể tới nơi.

Lâm Ân và Hồ Khuất đều ngồi ở ngoài xe ngựa, phụ trách nhìn đường và đánh xe.

Cũng may thời tiết này cũng không phải ngày hè chói changg, nếu không chính xác sẽ phơi đến mồ hôi đầm đìa.

"Bệ hạ, phía trước có tửu quán, chúng ta có nên đi nghỉ ngơi một chútkhông?" Lên đường ba ngày rồi, trừ buổi chiều đầu tiên ngủ ở quán trọ,bọn họ chưa gặp qua tửu quán đang buôn bán. Thật vất vả mới gặp một nơi, Lâm Ân đương nhiên muốn đi nghỉ ngơi. Nhưng người làm chủ không phảiông, ông chỉ có thể xin phép bệ hạ rồi mới quyết định.

"Đi ăn chút thức ăn, tốt nhất là có thịt." An Hoằng Hàn vuốt ve con chồn trong ngực, con chồn nhỏ không còn hơi sức mềm nhũn nằm ở trên ngườihắn.

Trong miệng Tịch Tích Chi nhạt nhẽo đến độ không có mùi vị, nàng là mộtđộng vật ăn thịt thứ thiệt. Mà mấy ngày nay, mỗi ngày chỉ có thể gặmnhững thứ thịt khô quắt khô queo kia, không khác gì nhai sáp nến, khôchết nàng.

An Hoằng Hàn nhìn nàng gần đây cũng không ăn gì, đã sớm đoán được, chonên gặp phải một tửu quán, tự nhiên muốn để con chồn nào đó ăn no rồitiếp tục lên đường.

Chỉ là còn chưa có nhảy xuống xe ngựa, đã nghe thấy bên ngoài có âm thanh gây gỗ huyên náo.

“Ông nói ông còn có tác dụng gì, đến thu bạc cũng có thể thu phải bạcgiả! Ta xem, chúng ta vốn là buôn bán nhỏ, giờ khỏi phải làm nữa, sớmmuộn sẽ bị ông phá hết sạch!” Một lão phụ nhân mặc áo gai vải thô, chỉvào lão đầu đối diện mắng liến thoắng không ngừng, vừa mắng còn vừa dậmchân.

Lão đầu kia uất ức, không để ý bạn già mắng thế nào, mình cầm khăn laubàn, “Không mở cửa thì ăn không khí à?! Lúc đó rõ ràng ta nhìn thấychính xác là vàng, ta mới thu. Ai biết qua một buổi chiều, vàng liềnbiến thành hòn đá! Ta còn tìm rất nhiều bạc vụn cho người nọ đấy, bà nói đi, sao vàng lại biến thành đá chứ?”

Lúc đó ông vì xác nhận có phải vàng giả hay không, cố ý cắn ở phía trênmột cái, sau đó thả vào trong túi áo. Ai biết thời điểm muốn giao tiềncho vợ, lấy ra lại là đá!

“Ta……. ta thấy ông là già mắt mờ rồi, bằng không làm sao sẽ coi đá làbạc! Như thế rất tốt, đến tiền mua muối cũng bị mất.” Lão phụ nhân kianhéo lỗ tai lão đầu, giọng nói vang đến ngoài ba dặm cũng nghe được.

An Hoằng Hàn nhíu mày một cái, đưa tay muốn che lại lỗ tai Tịch Tích Chi.

Tay kia còn chưa vươn ra, vốn con chồn nhỏ đang nằm bẹp, lại kích động thoát khỏi xe ngựa nhanh như chớp.

“Hồ Khuất, dừng xe.” An Hoằng Hàn phân phó một tiếng, bánh xe dần ngừng chuyển động.

Khi An Hoằng Hàn nhảy ra khỏi xe ngựa, đã nhìn thấy con chồn kia vênh váo hống hách đứng ở trên bàn của quán người khác.

Lão phu nhân và lão đầu nhi đều là lần đầu tiên nhìn thấy con chồn nhỏmàu trắng như vậy, cho nên khi nhìn thấy liền quên cãi vả. Sau đó nhìnsau lưng con chồn nhỏ, hô hấp càng thêm chậm lại, một nam tử rất anhtuấn.

An Hoằng Hàn mặc một bộ cẩm bào màu xanh đậm, cả người đều là khí thế lạnh lùng, người lạ chớ lại gần.

Chỉ nhìn ngây ngốc hồi lâu, lão đầu nhi kia mới phản ứng được hỏi “Khách…... khách quan, muốn ăn cái gì?”

Lâm Ân vỗ vỗ y phục tràn đầy bụi bậm, chậm rãi nói: “Mang tới một đĩathịt kho tàu, thịt băm ớt xanh, nếu trong này các ngươi còn có thịt gà,thịt vịt gì thì cứ bưng lên tất cả đi.”

“Không có gà, chỉ là có trứng gà, nếu không làm cho các ngài món khổ qua trứng chiên được không?” Tay lão phụ nhân cầm muôi, vừa nghe đây làbuôn bán lớn, lập tức nhìn thẳng, gương mặt tươi cười.

Lâm Ân móc ngân phiếu từ trong quần áo ra, đưa cho lão phụ nhân, “Như vậy cũng được, hai ngươi đi làm món ăn đi.”

Tịch Tích Chi vung móng lung tung với An Hoằng Hàn, kêu loạn chít chítkhông ngừng. Mới vừa rồi lúc nàng nghe hai lão già này cãi vả, đã cảmthấy chuyện này có điểm giống tác phong của một lão đầu hư hỏng nào đấy. Mặc dù biết rất rõ suy đoán này rất không có khả năng, nhưng Tịch TíchChi vẫn không muốn bỏ qua một phần ngàn vạn hi vọng.

Nhìn con chồn nhỏ khác thường, huơ tay múa chân, An Hoằng Hàn lại lần nữa cau mày, theo ý tứ con chồn nhỏ gọi hai người đó lại.

“Các ngươi trước chờ một chút, ta có chút lời nói muốn hỏi các ngươi.” Đi ra khỏi cung, An Hoằng Hàn đã từ bỏ tự xưng của mình.

Thời điểm Tịch Tích Chi nghe được, vẫn có chút không được tự nhiên.

Lão phụ nhân và lão đầu nhi đều thu lại bước chân, xoay người lại, “Vịgia này, ngài có lời gì muốn hỏi? Chỉ cần hai chúng ta biết, khẳng địnhđều nói tất cả cho ngài.”

Lúc này, xe ngựa của Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du cũng chạy tới quán rượu. Bọn họ xuống xe ngựa, đang đi tới đây.

An Hoằng Hàn nhìn về phía Tịch Tích Chi, hắn chỉ biết con chồn có ý tứkhông để cho hai người này nghe, về phần dụng ý, hắn tạm thời còn khôngcó đoán được.

Tịch Tích Chi hiểu được, đi tới ven mép bàn kéo kéo y phục An Hoằng Hàn.

An Hoằng Hàn thuận thế liền ôm nó lên.

Sau đó, móng vuốt nhỏ của Tịch Tích Chi lại bắt đầu ở trên mu bàn tay An Hoằng Hàn viết ra dụng ý của mình.

‘Tiếp tục hỏi bọn họ về chuyện vàng biến thành đá’

Chẳng lẽ việc đó còn ẩn ý gì? An Hoằng Hàn biết Tịch Tích Chi không phải là ý nghĩ nông nổi nhất thời, khẳng định còn có nguyên nhân khác.

“Mới vừa rồi các ngươi nói vàng biến thành đá? Thật có chuyện này ư? Vừa đúng lúc ta cảm thấy có chút hứng thú, có thể nói rõ chi tiết không.”An Hoằng Hàn kéo ghế dài ra ngồi xuống, một bộ dáng rửa tai lắng nghe.

Lão đầu nhi sững sờ, “À….. Có thể.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 9


Sợ để khách quý chờ lâu, lão phụ nhân để lão đầu nhi lại cho bọn họ hỏi chuyện kia, mình thì chạy đi nấu ăn.

Tịch Tích Chi nằm ở trên đùi An Hoằng Hàn, một đôi mắt tròn vo khôngngừng chuyển động, kích động nhìn lão đầu nhi chờ ông mở miệng.

Bị một con sủng vật đáng yêu đến bạo nhìn chằm chằm, lão đầu nhi cực kỳvui mừng, vắt khăn lâu lên đầu vai đáp, ngồi vào cái ghế đối diện của An Hoằng Hàn.

"Lại nói chuyện này rất huyền ảo, ta và bạn già ở chỗ này mở tửu quánmấy chục năm rồi, vẫn lần đầu tiên gặp chuyện vàng biến thành đá. Khôngdối gạt các người, chúng ta chỉ là buôn bán nhỏ, sau mỗi lần thu tiềnđều sẽ cất kỹ, cho nên tuyệt đối sẽ không có người có thể đánh tráo ởdưới mắt của chúng ta." Lão đầu nhi nói lải nhải một trận, liên tục bảođảm ông tuyệt đối không có bị hoa mắt, thời điểm thu tiền là vàng khôngsai, cho đến cuối cùng, vàng này lại trở thành một khối đá nát có thểtùy tiện thấy được.

Thật ra thì chuyện biến vàng thành đá cũng không khó. Chỉ cần đạo hạnhngươi cao thâm một chút, sẽ có khả năng luyện được pháp thuật bí tịch【vàng biến thành đá】, hơi cố gắng luyện tập là có thể thành công.

Đời trước, sư phụ Tịch Tích Chi cũng không biết từ chỗ nào lừa gạt lấyđược quyển bí tịch này. Tịch Tích Chi cũng may mắn nhìn thấy hai lần,chỉ là khi đó đạo hạnh nàng còn chưa đủ để tu luyện pháp thuật này. Màhàng năm, nàng và sư phụ đều sống ở trong rừng sâu núi thẳm, trên ngườikhông có bạc phàm trần sử dụng, cho nên mỗi lần sư phụ đi ra ngoàithường sử dụng một chiêu này, mua đồ từ trên phố trở lại.

Nhưng. . . . . . pháp thuật này cuối cùng cũng có chỗ thiếu hụt, dù saothế gian vạn vật đều có ý nghĩa tồn tại của mình, không có người nào cóthể thay đổi bản chất của vật đó. Cho nên nói, pháp thuật vàng biếnthành đá cũng không phải pháp thuật nghịch thiên, dùng lời nói phổ biếnđể hình dung, đây căn bản chính là pháp thuật che mắt.

Cách một đoạn thời gian, tảng đá sẽ tự động biến trở về.

Khi Tịch Tích Chi nghe vợ chồng già gây gổ bởi vì chuyện này, trực giác chính là do sư phụ gây nên.

Nhưng nàng lại không dám ôm lấy hy vọng quá lớn, bởi vì nàng biết, cáithế giới này hoàn toàn không giống với thế giới trước kia. Sư phụ làmsao có thể từ một thế giới khác nhảy đến thế giới này?

‘Hỏi Lão đầu nhi người sử dụng bạc kia có diện mạo như thế nào?’

Tịch Tích Chi lại từ từ viết trong lòng bàn tay của An Hoằng Hàn.

Dựa theo yêu cầu của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn lần nữa hỏi thăm lão đầu nhi.

Lão đầu nhi rất dẻo miệng, phàm là chuyện An Hoằng Hàn hỏi, đều nói ravô cùng cặn kẽ, "Người kia. . . . . . Đại khái năm, sáu chục tuổi, mộtđầu tóc hoa râm, mặc một bộ áo vải màu xám trắng, vóc người cao gầy, làm cho người ta ấn tượng khắc sâu nhất chính là ánh mắt của ông ta, có một nốt ruồi lông dài. Ngược lại nhìn qua giống như một người đứng đắn, aibiết lại là kẻ bịp bợm dùng vàng giả, lần sau nhìn thấy ông ta, ta phảilàm ông ta đẹp mặt”

Sư phụ?

Trái tim nhỏ của Tịch Tích Chi đập loạn không khống chế được, dáng người lão đầu nhi miêu tả, không phải là sư phụ sao? Trước kia khi nàng cònnhỏ, thường lôi kéo nốt ruồi lông nơi khóe mắt của sư phụ, có một lầnkhông cẩn thận kéo đứt một nửa, bị sư phụ phạt quỳ một đêm.

Trí nhớ giống như thủy triều vọt tới, mỗi một chuyện sư phụ dạy mình đều hiện lên trong đầu Tịch Tích Chi.

Mắt Tịch Tích Chi đã ươn ướt, nhưng không có rơi lệ.

Phát hiện con chồn nhỏ khác thường, An Hoằng Hàn như có điều suy nghĩvuốt ve nàng, trong lòng bắt đầu phỏng đoán rốt cuộc người kia và TịchTích Chi có quan hệ như thế nào? Lại có thể khiến Tịch Tích Chi vừa nghe thấy tin tức của ông ta, mắt liền ứa lệ.

"Khách quan, ta chỉ biết chuyện đến đó. Người kia tới ăn vào buổi sáng,đã rời đi nhiều canh giờ. Nếu không có chuyện gì khác, ta đi trước giúpbạn già nhóm lửa nấu cơm, ta sợ một mình bà ta không làm được."

Lão đầu nhi kì kèo mè nheo đứng lên, sau khi lấy được cái gật đầu đồng ý của An Hoằng Hàn, từ từ rời đi.

Hai người Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh đều là văn thần, thân thể trảiqua mấy ngày lặn lội đường xa, đã không còn bao nhiêu tinh thần. Chỉ làngại mặt mũi bệ hạ, bọn họ cũng không dám nói một câu khổ, kêu một câumệt.

"Lưu lão gia, Tư Đồ lão gia, ngồi nơi này." Lâm Ân tiếp đón hai người nhập tọa.

Nơi này của lão phụ nhân bọn họ mở là tửu quán, rượu ở đây đều là chínhbọn họ tự tay ủ, lúc uống có một loại tư vị đặc biệt. Hai bình tốt nhấtđều bị Lâm Ân lấy được, nghe nói rượu này đã ủ hơn ba mươi năm, là rượu ủ lâu năm rồi.

Tịch Tích Chi cũng ôm ly rượu, uống thêm vài hớp, quả thật vô cùng thơm mát.

Chỉ là hiện tại trong đầu nhỏ của nàng đều nghĩ đến chuyện của sư phụ,cho nên lúc ăn cũng không có hưng phấn như trước, phàm là An Hoằng Hànđút nàng cái gì, nàng liền mở to miệng ngậm xuống.

Nàng cũng nghĩ tới đuổi theo sư phụ, nhưng cái ý nghĩ này ở trong ócnàng vòng một vòng liền bị nàng hủy bỏ. Trước khi sư phụ phi thăng, cóthể ngày đi ngàn dậm, chứ đừng nói sau khi phi thăng, công lực tăngmạnh.

Tịch Tích Chi lại uống thêm một ngụm rượu, trong lòng cực kỳ phiền muộn. Rõ ràng chỉ gần trong gang tấc, lại cứ cố tình lướt qua nhau.

Sau khi ăn uống no đủ, đám người An Hoằng Hàn lại trở về trong xe ngựa, tiếp tục gấp rút lên đường.

Mới vừa bước vào xe ngựa, An Hoằng Hàn liền vỗ vỗ sống lưng Tịch TíchChi nói: “Biến trở về hình người, trẫm có lời muốn hỏi ngươi.”

Bời vì bên ngoài có Lâm Ân và Hồ Khuất, An Hoằng Hàn cố ý nhỏ giọng, nói ở bên tai Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi lung lay đầu nhỏ, gật đầu đáp ứng.

Một trận ánh sáng màu trắng bạc thoáng qua, Tịch Tích Chi xích lõa nằm ở bên cạnh An Hoằng Hàn, một đôi mắt có hồn nhìn đối phương.

An Hoằng Hàn tiện tay kéo áo choàng qua, trùm lên trên người của TịchTích Chi, “Người ngươi hỏi lúc nãy có quan hệ gì với ngươi?”

“Đó là sư phụ của ta.” Tịch Tích Chi cúi đầu nhỏ giọng nói.

Trong mắt An Hoằng Hàn thoáng qua một tia kinh ngạc, “Không phải ngươi nói ông ta phi thăng rồi ư? Sao sẽ ở lại phàm trần chứ?”

Thật ra thì không chỉ An Hoằng Hàn kinh ngạc, đến Tịch Tích Chi cũngkhông thể tin được. Rốt cuộc sư phụ làm sao tới được nơi này? Là vì tìmnàng ư? Vừa nghĩ tới khả năng thứ hai, đôi mắt Tịch Tích Chi đã ươn ướt.

“Ta cũng không biết, nhưng chiêu biến đá thành vàng này xác thật là phát thuật ông thường dùng.” Tịch Tích Chi cuộn thành một đoàn.

An Hoằng Hàn dựa theo lời nói của Tịch Tích Chi sắp xếp lại một chút,rất nhanh hiểu nguyên do ở trong đó rồi. Khó trách vừa nghe đôi lão phuphụ kia gây gổ, Tịch Tích Chi vội vàng gấp gáp xông ra ngoài. Thì ra lànàng phát hiện tin tức sư phụ của mình…

Lại gần Tịch Tích Chi, đôi môi của An Hoằng Hàn nhẹ nhàng hôn trên tránnàng, “Yên tâm, chỉ cần ông ta đang ở Phong Trạch quốc, trẫm nhất địnhsẽ tìm ra ông ta cho ngươi.”

Nghe An Hoằng Hàn cam kết, tâm tình Tịch Tích Chi lại từ từ chuyển biến tốt.

“Huống chi sư phụ ngươi đi ở phía trước chúng ta, có lẽ sau này chúng ta vẫn còn có thể gặp được ông ấy”, An Hoằng Hàn vỗ nhè nhẹ lên sau lưngTịch Tích Chi, để cả người Tịch Tích Chi nằm vào trong ngực của mình.

“Phong Châu……” Tịch Tích Chi nghĩ đến điều gì, ngẩng đầu nói: “Sư phụ đi Phong Châu.”

Con đường này chính là đi đường đi tới Phong Châu.

Nếu như Tịch Tích Chi không nhầm, sư phụ nhất định là chạy tới PhongChâu. Chỉ là có vật gì hấp dẫn ông, phải khiến sư phụ đi xem một chuyến?

Tịch Tích Chi càng cảm thấy hồng tai ở Phong Châu nhất định có điểm kỳ lạ,

Sắc mặt của An Hoằng Hàn cũng có chút nặng nề, có thể khiến cho mộtngười tu tiên đã phi thăng đi tới đó, như vậy Phong Châu nhất định xảyra chuyện gì đó không tốt, chỉ là hắn ngược lại muốn gặp vị sư phụ kiacủa Tịch Tích Chi.

Không gian xe ngựa cũng không phải rất lớn, mà ở ngoài buồng xe chỉ cách một tấm ván. Lo lắng bị người ta phát hiện, sau khi giải thích rõ vớiAn Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi liền lựa chọn biến trở về con chồn.

Tịch Tích Chi yếu ớt nắm sấp, nhắm hai mắt, theo gân mạch kiểm tra linh khí trong cơ thể mình.

Vốn bởi vì đánh nhau với Ngô Kiến Phong, tổn hại không ít linh khí.Nhưng Tịch Tích Chi phát hiện sau một lần cùng An Hoằng Hàn đi ThanhNguyên Trì, linh khí của nàng đã khôi phục đến trạng thái ban đầu, hơnnữa còn có khuynh hướng bão hòa.

Một khi linh khí đầy tràn, chỉ cần khi có cơ duyên, liền có thể kết xuất nội đan.

Mấy ngày nay Tịch Tích Chi vẫn muốn đột phá bình cảnh, thành công kếtxuất nội đan. Nhưng mặc cho nàng tu hành thế nào, từ đầu đến cuối, linhkhí không có bất kỳ biến chuyển. Hôm nay sau khi biết được tin tức sưphụ, tâm nàng càng thêm kiên định kết xuất nội đan.

Một trận hồng tai làm hại bách tính trôi giạt khắp nơi.

Xe ngựa lại lảo đảo chạy bốn ngày, nơi đi qua, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài người dân chạy nạn quần áo rách nát.

Hai chân sau của Tịch Tích Chi đạp bắp đùi An Hoằng Hàn, móng trước vịn ở cửa sổ xe, một đường nhìn mấy dân chạy nạn đi xa.

Phàm là Tịch Tích Chi nhìn thấy sẽ ném ra mấy đĩnh bạc vụn cho bọn họ.

Đối với hành động ném bạc ra ngoài của con chồn nào đó, lúc đầu An Hoằng Hàn không có phản đổi. Chỉ là sau đó, có mấy dân chạy nạn vì tranh đoạt bạc mà vung tay quyền cước đánh nhau, An Hoằng Hàn đánh hai cái vào cái mông của Tịch Tích Chi.

“Dân chạy nạn ở Phong Châu có thiên thiên vạn vạn, chẳng lẽ ngươi nghĩrằng bạc của chúng ta đủ tiếp tế bọn họ sao?” Lúc con người chui vào ngõ cụt, chỉ cần nhìn thấy một chút hy vọng sinh tồn, đều sẽ ra sức tranhđoạt.

Bây giờ cách Phong Châu còn có một phần ba đường đi, cũng may số lượngdân chạy nạn cũng không nhiều, nếu không đám người kia cũng không đơngiản chỉ là cướp đoạt bạc, mà là trực tiếp lựa chọn đánh cướp bọn họ.

“Về chuyện dân chạy nạn, triều đình tự có an bài, không cần ngươi quantâm.” An Hoằng Hàn lôi con chồn nào đó đang bám chặt thành cửa sổ trởlại.

Tịch Tích Chi lại thở dài một hơi, cứu một mạng người còn hơn xây bảytòa tháp. Ở trong tự điển của nàng, đượng nhiên là có thể cứu liền cứu.

Lâm Ân ngồi ở bên ngoài xe ngựa, trong tay đang cầm một tấm bản đồ, trên bản đồ đánh dấu chính là toàn cảnh Phong Trạch quốc. Ngón tay di độngđến vị trí bọn họ, Lâm Ân nghiêm túc phân tích một hồi, hô: “Bệ hạ, trời cũng sắp tối, ở bốn dặm phía trước có một trấn nhỏ, tối nay chúng tamuốn đi nơi đó nghỉ ngơi một đêm không?”

Kể từ khi rời khỏi hoàng đô tới nay, bọn họ đều là lên đường không phân biệt ngày đêm, còn chưa dừng lại ở thành trấn nào.

Mặt trời lặn có thể nằm trên chăn bông ấm áp, cho dù ai nghe cũng đều cảm thấy là hấp dẫn cực lớn.

An Hoằng Hàn tập võ từ nhỏ, mặc dù ngựa không ngừng vó chạy tới PhongChâu cũng có thể chịu đựng được. Nhưng đồng hành với bọn họ lại có haithừa tướng, lấy thể lực hai người bọn họ, chỉ sợ hành hạ như thế thêmnữa, còn chưa tới Phong Châu, người liền thoi thóp rồi.

Cân nhắc đến điểm này, An Hoằng Hàn nói với bên ngoài: “Cứ làm như thế đi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 10


Những cửa tiệm làm buôn bán trong trấn nhỏ đóng cửa tương đối sớm, trờivừa tối, hai bên đường phố đã không còn mấy tiệm mở cửa rồi.

Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng bánh xe kẽo kẹt vô cùng vang dội.

Đám người An Hoằng Hàn tìm một quán trọ, nói chưởng quỹ muốn năm gianphòng. An Hoằng Hàn và hai vị thừa tướng mỗi người một phòng, Lâm Ân vàHồ Khuất chung một phòng, còn một phòng phân cho hai phu xe khác.

Quán trọ này nhìn qua vô cùng cũ kỹ, nhưng cũng may các loại ghế ngồiđều được quét dọn vô cùng sạch sẽ, không có một chút dấu hiệu dơ bẩn.

Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh đều là người lớn tuổi, mỗi ngày sống ởtrong xe ngựa, chịu nỗi khổ lắc lư, tinh thần càng ngày càng suy sụp.Nghe tối nay có thể qua đêm trong trấn nhỏ, mặt đều xuất hiện ý cười.Dưới sự hướng dẫn của tiểu nhị, tiến vào gian phòng của mình.

Mấy ngày này, Chúc Hồ Khuất và hai phu xe khác khổ nhất, mệt mỏi nhất.Ba người bọn họ vừa nghe tối nay có thể ngủ một giấc ngon, cũng lười rửa mặt, trực tiếp lên giường ngủ.

"Tiểu nhị, mang hai thùng nước nóng vào trong phòng chủ tử." Lâm Ân vừalấy từ trong bọc quần áo ra dụng cụ rửa mặt cho An Hoằng Hàn, vừa phânphó tiểu nhị.

Tiểu nhị vỗ miệng, đánh ngáp hai cái, "Được, tiểu nhân đi ngay."

Tiểu nhị nấu nước nóng tốn một khoảng thời gian, thừa dịp lúc này, Lâm Ân đã giúp An Hoằng Hàn trải tốt chăn.

An Hoằng Hàn đứng ở trước cửa sổ, như có điều suy nghĩ nhìn đêm tối mờmịt, trên trời treo mấy ngôi sao lấp lánh. Gió mát thỉnh thoảng thổiquét qua cửa sổ, cuốn lên rèm cửa bên cạnh bay phất phới.

Móng vuốt nhỏ của Tịch Tích Chi mở bọc quần áo ra, lục lọi ở bên trongmột hồi. Mới vừa rồi lén mua điểm tâm ở ven đường, nhìn bộ dáng thâmtrầm của An Hoằng Hàn, Tịch Tích Chi chép chép miệng. Mặc kệ gương mặtAn Hoằng Hàn là thâm trầm thật, hay là cố ý giả bộ thâm trầm, bộ dángvẫn đẹp trai như cũ.

Lâm Ân nhìn tiểu nhị đổ nước nóng vào thùng nước tắm, sau đó dùng taythử một chút nước ấm, cảm thấy nước ấm thích hợp liền đi qua, nói với An Hoằng Hàn: "Chủ tử, có thể tắm rửa rồi, cần nô tài phục vụ không?"

An Hoằng Hàn chậm rãi quay người lại, liếc mắt nhìn con chồn ôm điểm tâm không buông, lắc đầu nói: “Ngươi cũng đi ngủ đi, chờ sáng mai trở lạithu dọn thùng nước tắm.”

Lâm Ân cũng vui vẻ cáo lui, trời mới biết, mấy ngày nay ngồi ở ngoài xengựa, da của ông không chỉ trở nên thô ráp, còn bị nám đen không ít. Đợt lát nữa nhất định phải đi tắm nước nóng, sau đó ngủ một giấc thật ngon.

Lâm Ân và tiểu nhị cùng nhau thối lui ra khỏi phòng, nhất thời trong phòng chỉ còn lại An Hoằng Hàn và con chồn nào đó.

Tịch Tích Chi vẫn ôm điểm tâm gặm, sau khi gặm hai cái, rất hợp với tình hình ợ lên một tiếng.

An Hoằng Hàn nhìn động tác đáng yêu của con chồn nào đó, nhếch miệng lên một nụ cười nhạt, “Còn ăn? Cẩn thận mập không đi được.”

Hù dọa ai đó? Tịch Tích Chi run run người đứng lên, nàng rất hài lòng với vóc người mập mạp này của mình.

Cả người nàng dính đầy mảnh vụn điểm tâm, đặc biệt là quanh khóe miệng, gần như cũng dính đầy.

Từ trước đến giờ, đối với tướng ăn không tốt của con chồn nào đó, AnHoằng Hàn đã thành thói quen. Sau khi cất bước đi tới, bắt được hai chân trước của nó, bế lên.

“Ngươi đừng phủ nhận, nhìn một chút bụng nhỏ của ngươi, đã thành cáidạng gì rồi hả?” An Hoằng Hàn đưa tay liền chọc chọc bụng của nói, bụngtròn trịa rất co dãn, đẩy văng ngón tay của An Hoằng Hàn ra.

Bụng nhỏ .... Hình như có hơi lớn?

Tịch Tích Chi nhìn bụng nhỏ tròn trịa của mình, trên mặt có chút xấu hổ.

Nhưng ... Không phải sủng vật là nên mập mạp tròn vo sao? Cho nên TịchTích Chi tin chắc, thân hình của mình tuyệt đối là vô cùng hoàn mỹ.

Vì né tránh đôi tay An Hoằng Hàn tiếp tục ‘vô lễ’ với mình, Tịch Tích Chi thúc giục linh lực, để cho mình biến thân.

Tia sáng chói mắt qua đi, Tịch Tích Chi lấy hình thái của một tiểu hài tử đứng ở trước mặt của An Hoằng Hàn.

Một khuôn mặt nhỏ nhắn thở phì phò, gương mặt mang theo chút đỏ ửng. Ấnký hình thoi giữa trán xinh đẹp ướt át, làm gương mặt thanh thanh khả ái của Tịch Tích Chi tăng thêm một chút yêu mị. Rõ ràng là tồn tại vô cùng mâu thuẫn, ở chung một chỗ lại kết hợp vô cùng hoàn mỹ.

“Mập mạp có cái gì không tốt? Phải gầy giống như mầm đậu mới tính làxinh đẹp sao?” Tịch Tích Chi nhéo cánh tay béo múp míp của mình, vẻ mặtkiêu ngạo nhìn An Hoằng Hàn.

An Hoằng Hàn nghiêm túc quan sát Tịch Tích Chi từ trên xuống dưới, lạitừ dưới lên trên mấy lần. Quả thật, một đứa bé hơi mập một chút nhìn đẹp hơn.

“Nói đúng lắm, ngươi là con chồn, mập mạp không có gì không tốt.” AnHoằng Hàn nhéo gương mặt Tịch Tích Chi sau đó buông ra, bắt đầu cởi yphục của mình, “Trẫm đi tắm rửa trước, ngươi muốn tắm chung không?”

Cũng không phải là lần đầu tiên tắm chung, Tịch Tích Chi liếc hắn mộtcái, ý tứ trong mắt rõ ràng là đương nhiên cùng nhau tắm rồi. Thế nhưngkhi Tịch Tích Chi xoay người nhìn thấy thùng nước tắm nhỏ hẹp kia thì cả người giật mình một cái.

Nếu hai người chen chúc ở trong đó, dù không thể cánh tay đụng cánh tay, bắp đùi kề sát bắp đùi, toàn thân cũng dán chung một nơi?

Vừa nghĩ tới hình ảnh đó, Tịch Tích Chi lui về sau hai bước, vừa địnhlắc đầu cự tuyệt, không ngờ một bàn tay to đè lại đầu vai của nàng, ômlấy nàng nhảy vào thùng nước tắm.

Nước ấm áp đánh vào thân thể của Tịch Tích Chi, xua tan đi lạnh lẽo.

Da thịt dán chặt với An Hoằng Hàn, thậm chí ngay cả xoay người cũng khókhăn, làm cho nàng chỉ có thể rúc vào trong ngực An Hoằng Hàn.

Không biết có phải là ảo giác của Tịch Tích Chi hay không? Nàng cảm thấy nhiệt độ cả căn phòng đang dần tăng cao, nóng đến mức trên trán nàngthấm đầy mồ hôi.

Nhiệt độ thân thể của An Hoằng Hàn không hề trở ngại truyền đến bên cạnh mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Tích Chi vừa vặn chôn ở trước ngựccủa hắn, nhìn không sót hai hạt nhô ra ở trước ngực An Hoằng Hàn.

Mặt đỏ đến tận cổ, hai cánh tay ngó sen trắng nõn đẩy An Hoằng Hàn mộtcái, muốn đẩy hắn ra, trong miệng ấp úng nói: “Cái đó ... Ngươi buông ta ra, ta cảm thấy .... Chúng ta nên tách ra tắm!”

Trước kia lúc tắm ao trì, mặc dù không mặc đồ, nhưng cho tới nay vẫnkhông có dựa gần như vậy, huống chi tắm trong ao trì lớn hơn thùng tắmnhỏ hẹp này nhiều.

Tịch Tích Chi càng quẫn bách, trong lòng An Hoằng Hàn càng vừa ý.

Mặt An Hoằng Hàn vẫn không chút thay đổi, chỉ là trong mắt lấp lánh ánhsáng nhạt, “Vậy cũng được, chỉ là sau khi trẫm tắm xong, chắc nước nàycũng lạnh rồi. Đến lúc đó ngươi bị lạnh phát sốt, đừng trách trẫm khôngnhắc nhở ngươi.”

Thời tiết đã sớm vào thu, mỗi khi đến tối đều cảm thấy lạnh. Tắm nướclạnh, hơn phân nửa sẽ phát sốt ho khan. Mà đám người Tịch Tích Chi còncần lên đường, nếu quả như thật mắc phong hàn, không thể nào chấp nhậnvì một người mà dừng ở lại trấn nhỏ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 11


Vừa nghĩ đến điểm này, hơi sức Tịch Tích Chi đẩy hắn dần dần nhỏ một chút.

"Không thể gọi Lâm Ân mang thêm hai thùng nước nóng sao?" Tịch Tích Chi cắn miệng, tiếp tục nói.

An Hoằng Hàn nâng một gáo nước lên, dội lên sau lưng Tịch Tích Chi, cọrửa cho nàng, "Trẫm đoán tiểu nhị và Lâm Ân đều ngủ rồi, ai sẽ nấu nướccho ngươi đây? Huống chi ngươi đừng quên, bây giờ ngươi là một con conchồn, đâu cần dùng hai thùng nước? Chẳng lẽ muốn chọc người hoài nghi?"

An Hoằng Hàn nói một phen, hoàn toàn xóa bỏ tâm tư muốn nấu thêm nước nóng của Tịch Tích Chi.

Nhưng sau một khắc, Tịch Tích Chi chống thân lên từ trong bồn tắm, nhảyra ngoài, vừa đi đến bên giường, vừa hừ một tiếng nói: "Vậy ta khôngtắm, vẫn không được sao?"

"Được, tại sao không?" Khóe mắt An Hoằng Hàn lóe lên ý cười, "Chỉ là toàn thân đầy mùi hôi, đừng nghĩ ngủ trên giường của trẫm."

"Người nào đầy mùi hôi chứ. . . . . ." Tịch Tích Chi giơ chân, liền muốn mắng to 300 hiệp với An Hoằng Hàn, nhưng lỗ mũi không nghe theo saikhiến, tiến tới cùi chỏ hít hà, quả thật có một cỗ mùi chua nhàn nhạt.Nhìn giường hẹp mềm mại mấy lần, lại quay đầu nhìn thùng nước tắm nhỏhẹp.

Tịch Tích Chi không ngừng làm đấu tranh trong lòng, cuối cùng vẫn khuấtphục trong ổ chăn ấm áp, lại một lần nữa trở lại thùng nước tắm trướcmặt, từ từ trèo vào.

Nước nóng bao bọc thân thể Tịch Tích Chi, mặt nước vừa vặn ngập đến cổ của nàng .

An Hoằng Hàn ngồi ở trong thùng tắm, bởi vì thùng nước tắm quá nhỏ, Tịch Tích Chi chỉ có thể bị hắn ôm vào trong ngực.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Tích Chi đỏ rừng rực như một quả táo chín.

An Hoằng Hàn nhìn liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Không khí từ từ trở nêncàng ngày càng mập mờ, An Hoằng Hàn nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắncủa đối phương, nhìn hồi lâu, cuối cùng không muốn tiếp tục nhẫn nạinữa, xoay mặt của Tịch Tích Chi lại, đôi môi nhắm ngay cái miệng nhỏnhắn của nàng phủ lên.

Đầu lưỡi quen đường quen lối cạy hàm răng đóng chặt của tiểu hài tử ra, trượt vào, tùy ý ở bên trong càn quét chiếm đoạt.

Hai mắt Tịch Tích Chi không khỏi trừng lớn, vô sỉ! Lại sàm sở nàng! Rốtcuộc môi của nàng có chỗ nào đáng giá để An Hoằng Hàn ưa thích như vậychứ? Nhất định thường cách một đoạn thời gian, bắt lấy nàng hôn một lần.

Hơi thở hai người trộn lẫn, Tịch Tích Chi cảm thấy thùng nước tắm đángchết này lại càng ngày càng nóng rồi. Hơi thở An Hoằng Hàn phả lên trênmặt của nàng, khiến cả người Tịch Tích Chi đều không được tự nhiên.

Bị An Hoằng Hàn hôn không thở nổi, Tịch Tích Chi dùng hết hơi sức, muốnđẩy hắn ra. Cũng ngay tại lúc này, chỗ môi răng tương giao của bọn họ,hơi thở càng ngày càng rối loạn. Có một cổ hơi thở nóng rực, không ngừng thông qua chỗ hai người hôn miệng, tiến vào trong cơ thể Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi kinh hãi thất sắc, cánh tay càng thêm dùng sức đẩy AnHoằng Hàn ra. Mặc dù nàng không biết tại sao lại như thế, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được, cổ hơi thở phát tán kia giống như mùi của LongChâu.

Khi cổ hơi thở kia vừa tuôn vào trong người Tịch Tích Chi, nàng liền cảm thấy ngũ tạng lục phủ giống như bị thiêu đốt, ** vừa nóng vừa đau.

An Hoằng Hàn cũng phát hiện khác thường, trong mắt lóe lên một tia kinhngạc, buông tay ra, muốn thu hồi miệng. Nhưng hắn dùng sức thế nào, môicủa hai người cũng dính thật chặt vào nhau, không xê dịch một phân mộthào.

Tịch Tích Chi hấp thu chính là linh khí thiên địa, không giống như Ngũ Trảo Kim Long có mang theo khí chân long .

Sau khi An Hoằng Hàn nuốt vào viên Long Châu kia, mặc dù thân thể khôngcó bất kỳ khó chịu nào, nhưng Long Châu xác thật là ở trong cơ thể hắn.Bởi vì sự tồn tại của Long Châu, thân thể An Hoằng Hàn đã bắt đầu lặnglẽ thay đổi, Long Châu đang hòa làm một thề với hắn.

Mà trong thời kỳ dung hợp, trạng thái vô cùng không ổn định, lúc hôn môi Tịch Tích Chi, hai loại hơi thở bất đồng trộn lẫn, một khi can thiệp,liền xuất hiện tình trạng hỗn loạn.

Ngoài cửa sổ cuồng phong gào thét, nước mưa ầm ầm nện xuống. Bầu trờiđêm tối đen, sấm sét vang dội, chém xuống làm lòng người lo lắng.

Tịch Tích Chi giật mình, lúc chạng vạng nàng rõ ràng nhìn thấy ánh nắngchiều sáng đỏ, theo lẽ thường chắc trời sẽ không mưa? Như vậy mưa totuôn trào dữ dội bên ngoài tới thế nào?

Tịch Tích Chi vừa phân tâm đã nhìn thấy trên trán An Hoằng Hàn xuất hiện hư ảnh hai cây long giác. Một tầng vảy thật nhỏ bao trùm toàn thân AnHoằng Hàn.

Chẳng lẽ là ...?

Trong lòng Tịch Tích Chi xuất hiện một suy đoán to gan, trong sách xưakhông phải ghi loại rồng có thể kêu gọi phong vũ lôi điệu ư?

Không chỉ Tịch Tích Chi hoảng sợ nhận ra đươc, ngay cả An Hoằng Hàn cũng như vậy.

Cả người hắn giống như bị lửa đốt, hắn cũng phát hiện biến hóa rất nhỏtrên da của mình. Cắn chặt môi, vô luận trên người đau hơn nữa, An Hoằng Hàn cũng không kêu một tiếng.

Long Châu chính là thần vật tổ tiên An thị phun ra, thế gian độc nhất vô nhị. Lúc ấy thiên đế đặt Long châu ở nhân gian, chính là vì để tổ tiênAn thị có thể trở về thiên giơi. Tất cả những giả thiết đó đều thànhlập, như vậy có lẽ viên Long Châu này có thể làm cho người ta thay dađổi thịt, thậm chí ...

Nghĩ tới đây, nét mặt Tịch Tích Chi mới bắt đầu là kinh ngạc, sau đóbiến thành không thể tin. Như vậy có phải An Hoằng Hàn đã sớm biếtchuyện này rồi không?

Thời gian răng môi tương giao càng dài, Tịch Tích Chi càng cảm thấy khóchịu hơn, lo lắng ưỡn ẹo thân thể, muốn kéo khỏang cách của hai ngườira. Đột nhiên, hình như trong đan điền của Tịch Tích Chi có vật gì đóchậm rãi bắt đầu ngưng kết ...

Tịch Tích Chi kinh ngạc sững sờ trong chốc lát, lúc này lại đột phá binh cảnh, bắt đầu kết xuất nội đan?

Linh khí nồng đậm bao bọc Tịch Tích Chi, làm dịu đi đau đớn của nàng.Tịch Tích Chi nhắm mắt lại, rõ ràng cảm nhận được từng luồng linh khítrong đan điền không ngừng nén lại, biến thành một hạt châu màu lục bích trong suốt.

Mới bắt đầu chỉ lớn cỡ hạt gạo, dần dần càng biến càng lớn, cuối cùng biến thành gần bằng trái táo.

Mà Tịch Tích Chi chỉ chăm chú cảm giác tình huống ở đan điền, không có phát hiện thên thể mình cũng đang dần biến hóa.

Vốn là tóc dài đến eo, đột nhiên bắt đầu dài ra, trong nháy mắt sợi tócngân bạch rơi đầy cả thùng nước tắm, ướt sũng dính ở trên người của nàng và An Hoằng Hàn.

Xương cổ tay, chân từ từ bắt đầu tăng trưởng, không đến một lúc, vốn làtiểu hài tử trắng nõn hơi mập, lắc mình một cái biến thành một thiếu nữthanh xuân.

Vui mừng nhất không phải là An Hoằng Hàn thì còn có thể là ai, hắn tậnmắt chứng kiến Tịch Tích Chi biến hóa, đồng thời tán thưởng vạn vật thếgian thật thần kỳ, nhìn khuôn mặt trái xoan như hoa sen mới nở của TịchTích Chi không khỏi mất hồn.

Cằm của Tịch Tích Chi cũng không phải rất nhọn, hơn tròn một chút. Mộtđôi mắt giống như ngôi sao, nhiễm một tầng hơi nước thật mỏng. Ấn kýhình thoi ở chính giữa vô cùng kiều diễm, màu sắc còn đẹp hơn chu sa.

Đau đớn mãnh liệt qua đi, lúc này Tịch Tích Chi mới phát hiện ra mắt An Hoằng Hàn không chớp nhìn mình chằm chằm.

“Ngươi làm sao vậy? Tại sao nhìn ta như vậy?” Tịch Tích Chi hà mồm hỏithăm, giọng nói càng thêm tuyệt vời êm tai hơn trước kia. Tịch Tích Chiphát hiện có cái gì không đúng, tóm lại là một cảm giác nói không nênlời.

Chẳng biết từ lúc nào, vảy thật nhỏ quanh thân An Hoằng Hàn đã dần dầnrút đi, ngay cả hư ảnh Long Châu trên trán cũng biến mất không thấy gìnữa, giống như tất cả mọi thứ vừa rồi, chẳng qua là ảo giác, hoàn toànchưa từng xảy ra.

An Hoằng Hàn hơi di động thân thể, môi kề sát của hai người từ từ tách ra.

Tịch Tích Chi giơ tay lên che miệng của mình, lúc nào thì có thể tách ra rồi?

“Lời nàng vừa mới nói.” Nhìn Tịch Tích Chi sợ hãi, nụ cười nơi khóemiệng của An Hoằng Hàn càng sâu hơn, ánh mắt nhìn chằm chằm nàng cũngcàng ngày càng sâu không lường được.

Tịch Tích Chi bị hắn nhìn đến mức dựng tóc gáy, tại sao ánh mắt An Hoằng Hàn giống như muốn ăn thịt người?

An Hoằng Hàn tự nhận mình không phải là chính nhân quân tử, càng khôngphải là Liễu Hạ Huệ. Đối mặt với người mình yêu thích đã lâu, toàn thânxích lõa nằm ở trong lòng mình, chỉ cần là một nam nhân bình thường, aidám bảo đảm nói .... Mình nhịn được?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 12


Bị An Hoằng Hàn nhìn đến tâm hốt hoảng, Tịch Tích Chi giơ tay lên muốn đẩy hắn ra.

Bàn tay vừa mới vươn ra, chính nàng liền ngây ngẩn cả người. Các ngóntay như cành cây được gọt giũa này là của ai? Xương cánh tay thon dàihơn trước kia nhiều.

Trước kia ngoại hình Tịch Tích Chi chỉ có ** mấy tuổi, vóc người hơimập, vuốt có cảm giác rất có thịt. Mà sau khi xương cốt trở nên thondài, vóc người ngược lại thon thả không ít.

Nhưng là. . . . . . những thứ này cũng không khiến Tịch Tích Chi xem nhẹ một vấn đề!

Tại sao sớm không biến thân, muộn không biến thân, cố tình phải lựa chọn lúc đang chen chúc với An Hoằng Hàn trong một cái thùng tắm chứ? Đâykhông phải là làm cho người phạm tội sao!

Thừa dịp Tịch Tích Chi mất hồn không đề phòng, An Hoằng Hàn đã đưa tayđè lại đầu vai của nàng, cúi người ở bên tai nàng nhẹ nhàng thổi hơi.Hơi thở ấm áp lướt qua tai Tịch Tích Chi, giống như một chiếc lông vũ,không ngừng gãi ngứa ở đó

Bàn tay An Hoằng Hàn theo đầu vai Tịch Tích Chi, từ từ vòng qua sau lưng nàng, men theo sống lưng, vuốt ve da thịt bóng loáng trắng nõn của Tịch Tích Chi.

Phàm là nơi bàn tay An Hoằng Hàn đi qua, Tịch Tích Chi cảm thấy giốngnhư bị người đốt lửa, s tới mức co cổ lại. Trường hợp ái muội mê ngườinhư vậy, nếu như Tịch Tích Chi không biết An Hoằng Hàn muốn làm gì, đóchính là đồ ngốc trong đồ ngốc.

"Ngươi buông ra!" Tịch Tích Chi đỏ mặt, quát An Hoằng Hàn. Cả đời nàngchưa từng trải qua trường hợp này lần nào, không biết nên xử lý như thếnào, nhưng tất cả mọi thứ này không nên tiến hành thêm nữa!

Nếu cùng An Hoằng Hàn ấy ấy rồi, sau này nàng còn có thể an tâm tu hành ư? Nên dùng thái độ gì đối mặt với An Hoằng Hàn đây!

"Trên người nàng có chỗ nào mà trẫm chưa xem qua? Trẫm vuốt lông chonàng, chẳng lẽ không thoải mái sao?" Bàn tay An Hoằng Hàn tiếp tục dichuyển trên da thịt Tịch Tích Chi, không có chút dấu hiệu dừng lại.

Con mẹ nó, toàn thân ta có lông ở chỗ nào! Muốn chấm mút thì nói thẳng! Còn tìm lý do đường hoàng.

Gương mặt của Tịch Tích Chi không khác gì con cua bị nấu chín, ít nhấtcon cua còn có hai cái càng lớn, có thể kẹp người. Mà mình không có gìhết, chỉ có thể giống như cá nằm trên thớt, mặc cho An Hoằng Hàn xâmlược.

Đánh, lại đánh không lại An Hoằng Hàn. Trốn, lại trốn không thoát ma chưởng của An Hoằng Hàn.

Đôi mày thanh tú như hai chiếc lá liễu của Tịch Tích Chi nhíu chặt lại.

Sau một hồi trầm mặc, Tịch Tích Chi cắn môi, không đếm xỉa gì nặn ra một câu: “cái đó... Chàng sẽ phụ trách chứ?”

Vừa nói xong, cả khuôn mặt Tịch Tích Chi đã hồng đến tận cổ, muốn giơ tay lên tát mình một bạt tai.

An Hoằng Hàn đang bận rộn trêu đùa Tịch Tích Chi, đột nhiên nghe đượccâu này suýt nữa không phản ứng kịp. Sau đó, ánh mắt càng thêm thâmthúy, khóe miệng cũng dần dần hiện lên nụ cười.

Hỏi ngược một câu: “Nàng cứ nói đi?”

Tịch Tích Chi cắn chặt răng, ai biết tâm tư của hắn chứ? Nàng cũng không phải là giun đũa trong bụng hắn.

Trong thùng tắm nhỏ hẹp, hai người áp sát vào nhau.

An Hoằng Hàn ấn xuống một nụ hôn trên mặt Tịch Tích Chi, “tất cả chuyệntrẫm làm lúc trước, chẳng lẽ không đủ để nói rõ tâm ý của trẫm sao?”

Kể từ sau khi con chồn nào đó đi tới bên cạnh hắn, hắn liền không đặtchân vào hậu cung một bước, ngay cả cử hành chọn phi ba năm một lần cũng bị An Hoằng Hàn qua loa tắc trách bỏ qua. Nếu những hành động này đềukhông đủ để nói rõ trong lòng An Hoằng Hàn rất yêu thích người nào đó,vậy cần như thế nào mới tính?

Nhẫn nại hơn nửa năm, cuối cùng trông chờ một con chồn nào đó lớn lên, tâm tình An Hoằng Hàn khó nói nên lời.

“Vậy .... Vậy cũng không thể ở trong thùng tắm ....” Tịch Tích Chi quật cường giương mắt, ánh mắt giận dự bất mãn.

Chỉ là ở trong mắt An Hoằng Hàn, ánh mắt ngày càng giống như đang hờndỗi, An Hoằng Hàn nhìn đến miệng khô lưỡi khô, hận không được lập tức bổ nhào về phía Tịch Tích Chi, nuốt nàng vào trong bụng.

Vốn An Hoằng Hàn cũng chưa từng nghĩ Tịch Tích Chi có thể nhanh lớn ênnhư vậy, toàn bộ việc tối nay đều là ngoài ý muốn. Lúc mới bắt đầu, AnHoằng Hàn cũng định bá vương ngạnh thượng cung, cường bạo Tịch Tích Chi, hoàn toàn nhốt nàng ở bên mình. Nhưng sau khi lấy được sự chấp thận của Tịch Tích Chi, đây không thể nghi ngờ là đốt thêm lửa ở trong lòng AnHoằng Hàn.

Ngọn lửa điên cuồng cuốn lấy, cuối cùng cháy càng mạnh, dập không được.

Ngoài cửa sổ mưa to rơi xuống ào ào, giọt mưa nện tí tách ở trên máingói, cả trấn nhỏ bị mưa gió bao vây, trừ tiếng mưa rơi thì không ngheđược âm thanh nào khác.

Nước nóng trong thùng tắm dần dần mất đi nhiệt độ, tiếp tục ở chung nhưvậy nữa thì quả thật không được, có lẽ còn có thể lạnh đến sinh bệnh.

Theo yêu cầu của Tịch Tích Chi, An Hoằng Hàn ôm nàng đi tới bên giường.

Trái tim nhỏ của Tịch Tích Chi nhảy thình thịch, đầu chôn ở trước ngực An Hoằng Hàn, không chịu nâng lên.

An Hoằng Hàn nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của Tịch Tích Chi, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, hận không được lập tức làm nàng. Còn chưa đi đến bêngiường, đôi môi An Hoằng Hàn liền áp lên, hôn từng chút lên gò má củaTịch Tích Chi, một đường đến sau tai, sau đó đi xuống.

Phàm là nơi đôi môi An Hoằng Hàn đi qua, đều nhanh chóng ấn xuống một miếng dâu tây.

An Hoằng Hàn thuận thế liền áp người ta trên giường, hai người đều là toàn thân xích lõa, không có chút trở ngại nào.

Hai tay An Hoằng Hàn không ngừng vuốt ve toàn thân Tịch Tích Chi, nhỏgiọng nói ở bên tai Tịch Tích Chi: “Sau nay nàng trốn không thoát rồi.”

Hơi thở của Tịch Tích Chi càng ngày càng gấp rút, trán rịn ra một tầngmồ hôi mỏng, hai má bị nhuộm thành màu hồng không bình thường. Cũngkhông nghe được quá rõ ràng lời nói của An Hoằng Hàn, mơ màng giao toànbộ quyền chi phối thân thể cho An Hoằng Hàn.

Trong nháy mắt khi An Hoằng Hàn tiến vào, Tịch Tích Chi đau đến mở miệng cắn lấy đầu vai hắn.

Giờ phút này An Hoằng Hàn đã dớm bị cảm giác hạnh phúc làm cho hôn mê,chút vết thương nhỏ ở đầu vai này, sao có thể làm trở ngại tâm tình vuivẻ của hắn? Hắn vừa ra sức rong ruổi ở trên thân Tịch Tích Chi, vừa tậnlực khống chế tốc độ đánh sâu vào của mình, để thiếu nữ mới trải mùi đời nào đấy thoải mái một chút.

An Hoằng Hàn liên tục ép buộc Tịch Tích Chi mấy lần, cho đến khi một thiếu nữ nào đấy mệt mỏi đến bất tỉnh mới thôi.

Đêm nay ngay cả ngủ, khóe miệng An Hoằng Hàn cũng mang theo nụ cườinhạt. Hai cánh ta vẫn ôm Tịch Tích Chi, để cho nàng ngủ ở bên trongkhuỷu tay của mình, cho đến khi trờ sáng, tư thế này cũng chưa từng thay đổi.

Từng tia nắng chiếu vào rơi trên sàn nhà, chói sáng đến nỗi khiến TịchTích Chi không thể không mở mắt ra, đập vào mắt chính là một mảnh dathịt màu lúa mì. Tịch Tích Chi cả kinh, trong đầu ầm ầm nổ tung.

Từng màn tối qua giống như những hình ảnh không ngừng quay vòng ở trongđầu Tịch Tích Chi, khiến Tịch Tích Chi hận không thể đào một cái lỗ chui vào.

Động tĩnh của Tịch Tích Chi rất nhanh đánh thức An Hoằng Hàn.

Ngón tay An Hoằng Hàn khoác ở bên hông Tịch Tích Chi giật giật, Tịch Tích Chi sợ đến mức toàn thân cứng đờ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 13


"Đã tỉnh rồi sao? Có muốn ngủ thêm một lúc không? Đợi lát nữa còn phải lênđường, sau này xe ngựa sẽ trực tiếp chạy về Phong Châu, không tiếp tụcdừng lại đâu." Ngón tay An Hoằng Hàn cố ý vẽ vòng tròn trên eo Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi cảm thấy nhột, đẩy bàn tay lớn kia ra, sau đó liền muốnnhảy ra khỏi phạm vi khống chế của An Hoằng Hàn. Không ngờ thân thể vừađộng liền liên lụy đến hạ thân, Tịch Tích Chi đau đến nhe răng trợn mắt.

Oán hận trừng mắt nhìn An Hoằng Hàn, không tiếng động tố cáo.

Tịch Tích Chi càng là một bộ dáng tiểu tức phụ bị ủy khuất, An Hoằng Hàn càng cảm thấy vui vẻ, đưa tay liền nhéo gương mặt của nàng, "Không ngờsau khi nàng lớn lên, bộ dáng lại không tệ."

Mặc dù không thể xưng là mỹ nhân tuyệt sắc, lại phi thường thanh lệthoát tục, đặc biệt khắp thân nàng đều là các sợi linh khí, nhìn rất làsinh động đáng yêu.

Vừa nói về bề ngoài, Tịch Tích Chi đưa tay sờ sờ gò má của mình, "Có gương không? Ta muốn nhìn một chút."

"Bên kia có bàn trang điểm, trẫm ôm nàng qua." So với toàn thân TịchTích Chi không mặc gì cả, An Hoằng Hàn không biết đã mặc quần vào từ khi nào, chỉ để trần nửa người trên.

Tịch Tích Chi cũng không có cự tuyệt lồng ngực An Hoằng Hàn, lúc này quả thật nàng không muốn tự bước đi, mà tất cả đều là do một nam nhân nàođó làm hại.

Theo di động của Tịch Tích Chi, một đầu tóc bạch kim dần dần bày trênmặt đất. Sợi tóc của Tịch Tích Chi vô cùng mềm mại, lại còn sáng bóng,xa xa nhìn qua, giống như là thác nước màu bạc.

Lúc này Tịch Tích Chi mới phát hiện ra tóc của mình lại dài tới trênđất, đưa tay liền lướt qua một luồng tóc bạch kim. Trong lòng thầm nghĩ, đợi lát nữa nhất định phải cầm cây kéo cắt bớt, tiếp tục kéo trên mặtđất như vậy nữa, có thể trực tiếp dùng như cây chổi rồi.

Nhìn ra ý định của người nào đó, An Hoằng Hàn không đồng ý nói: "Hiệntại tất cả của nàng đều thuộc về trẫm, không có được sự cho phép củatrẫm, nàng đừng mơ tưởng đánh chủ ý lên đầu tóc bạch kim này."

Tịch Tích Chi tức giận không chịu nổi, "Tóc là của ta."

"Nhưng bây giờ nàng là của trẫm." An Hoằng Hàn lạnh nhạt trả lời, không để cho Tịch Tích Chi có chỗ thương lượng.

"Ai nói ta là của chàng rồi hả? Ta vẫn là ta, là của chính mình." TịchTích Chi cắn răng nghiến lợi, hận không được xông lên liều mạng với AnHoằng Hàn.

An Hoằng Hàn giống như không có nhìn thấy bộ dáng nàng tức giận khó thở, chỉ nói: "Thật sao? Như vậy chúng ta lại đi lên giường thử một chút?Xem xem rốt cuộc nàng là của ai? Cho đến khi nàng thừa nhận mới thôi."

Khóe mắt mang theo một tia chế giễu, An Hoằng Hàn giống như có chuyện lạ nhìn Tịch Tích Chi, bước chân dần dần dừng lại, hình như muốn đi trởvề.

Bây giờ Tịch Tích Chi vẫn còn cảm thấy phía dưới vô cùng đau đớn, lạinghĩ đến sức lực dữ dội trên giường của An Hoằng Hàn, bị sợ đến trựctiếp lắc đầu, rất không có khí tiết nói với hắn: "Ta là của chàng, làcủa chàng, vậy được rồi chứ."

Tịch Tích Chi uất ức, mắt nhiễm ánh nước, tại sao mình lại bị một đế vương phúc hắc ăn hết chứ?

"Nàng hiểu rõ sự thật này là tốt nhất." Lúc này An Hoằng Hàn ôm Tịch Tích Chi đi tới trước gương.

Gian phòng trọ này cái gì cũng rất cũ kỹ, bao gồm cả gương. Gương đượcchế tạo từ đồng thau, chỉ có thể soi sáng loáng thoáng ra bộ dạng TịchTích Chi.

Tịch Tích Chi chớp mắt mấy cái, thiếu nữ trong gương cũng chớp mắt mấy cái theo.

Tịch Tích Chi nghiêm túc xem xét kỹ lưỡng dung mạo của mình, thỏa mãn mà gật đầu, ít nhất ** xinh đẹp hơn mặt bánh bao lúc chỉ có vài tuổi. Đasố yêu tinh đều phải cực kỳ xinh đẹp, đặc biệt là hồ ly, chỉ dựa vàodiện mạo là có thể mị hoặc người đời. Mà Tịch Tích Chi cố tình khác cácyêu tinh khác, gương mặt này một chút cũng không dính dáng với hai chữxinh đẹp.

Đang lúc Tịch Tích Chi còn muốn nhìn thêm vài lần, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

“Chủ tử, cần nô tài phục vụ ngài rời giường không?” Lâm Ân khẽ gõ cửa phòng, hô vào bên trong.

Ông đi theo bệ hạ nhiều năm, tự nhiên sẽ hiểu bệ hạ không phải là ngườitham ngủ. Vậy mà hôm nay mặt trời phơi ba sào, đến Tư Đồ đại nhân và Lưu đại nhân cũng rời giường rồi, vậy mà cố tình chủ tử nhà mình lại ngủquên.

An Hoằng Hàn rất không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, “Không cần, ngươi ở bên ngoài chờ đợi đi.”

Tịch Tích Chi không chút thú vị bũi môi, trong lòng thầm nghĩ, cũng maycả đêm hôm qua đều là mưa to gió lớn, nếu không lấy hiệu quả cách âm của gian phòng trọ này, chuyện tối ngày hôm qua sớm đã bị người ta pháthiện.

Vừa nghĩ tới tối hôm qua đột nhiên xuất hiện mưa to, còn có khi ở trongthùng nước tắm thì quanh thân An Hoằng Hàn phủ đầy vảy nhỏ, ánh mắt Tịch Tích Chi biến đổi, nhìn về phía An Hoằng Hàn, “Thân thể của chàng ...Còn có chuyện tối ngày hôm ua, chàng giải thích thế nào?”

Tịch Tích Chi nói ngập ngừng, có chút chần chờ.

Sắc mặt An Hoằng Hàn không thay đổi, cúi đầu nhìn người trong ngực,“Không phải nàng cũng đoán được rồi sao? Trong thân thể của ta chảy xuôi huyết mạch của tổ tiên An thị, đương nhiên có thể thừa kế Long Châu của hắn.”

Đây cũng là lý do mà mỗi đời đế vương đều sẽ không ngừng tìm kiếm bí mật kia.

Chỉ là An Hoằng Hàn không có nói cho nàng biết, trong thời gian đầu, hắn hoàn toàn không quá ham thích với bí mật kia. Tất cả đều vì sau khiTịch Tích Chi xuất hiện, mới kích thích tâm muốn đi tìm kiếm của AnHoằng Hàn.

Hắn không thỏa mãn một đời, cái hắn muốn là đời đời kiếp kiếp.

“Như vậy chàng có vì nuốt vào Long Châu mà trở nên không còn là ....”Tịch Tích Chi nhìn chằm chằm lồng ngực An Hoằng Hàn, không biết nên nóitiếp như thế nào.

“Không còn là người?” An Hoằng Hàn nói tiếp, cằm chống đỡ trên trán Tịch Tích Chi, nhẹ nhàng nói ra: “Sau khi nuốt vào Long Châu, thân thể trẫmxác thật xảy ra chút biến đổi. Thậm chí ngay cả trẫm cũng không dám bảođảm chuyện sau này.”

Chuyện tối ngày hôm qua, Tịch Tích Chi và hắn đều nhìn thấy tận mắt. Vềphần hắn có thể thay da đổi thịt, mọc cánh thành tiên thành rồng haykhông? Vậy thì không thể nào biết được.

“Không sao, vô luận sau này chàng biến thành nhu thế nào, đều có ta ởbên cạnh chàng, không phải sao?” Tóm lại sẽ không lo tịch mịch.

Một câu nói cuối cùng kia, Tịch Tích Chi không có nói ra mà lựa chọn nuốt vào trong bụng.

An Hoằng Hàn hôn nhẹ một cái lên trán Tịch Tích Chi.

Bên ngoài từ từ trở nên ồn ào, Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh vừa mới gặp mặt lại cãi vã không ngừng. Không có bệ hạ ở đây, hai người bọn họ càng không thu liễm, ngươi một câu ta một câu, cãi vã không ngừng.

Tịch Tích Chi kéo kéo vạt áo An Hoằng Hàn, đi xuống từ trong ngực hắn.Vừa xuống đất, Tịch Tích Chi liền thúc giục linh khí, biến trở về thànhmột con chồn.

Vì không để người khác nghi ngờm Tịch Tích Chi vẫn an phận lấy hình chồn xuất hiện trước mặt người khác sẽ tương đối thỏa đáng. Huống chi, nếuvô duyên vô cớ có một thiếu nữ đi ra ngoài từ trong phòng của An HoằngHàn, sẽ chọc nhiều người hoài nghi?

An Hoằng Hàn mặc từng kiện y phục, sau khi sửa soạn xong liền ôm lấy con chồn nhỏ, mở cửa phòng ra.

Bên ngoài, tiếng tranh cãi của Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh biến mất.

“Sáng sớm liền cãi nhau, các ngươi ném lễ nghi đi nơi nào?” An Hoằng Hàn nhấc chân nhảy ra.

Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh xấu hổ cúi đầu, không dám lên tiếng.

An Hoằng Hàn cũng lười để ý tới hai người, phân phó Lâm Ân đi gọi tiểu nhị chuẩn bị bữa sáng.

Đợi sau khi ăn xong bánh ngọt, đám người bọn họ lại tiếp tục lên đường.

Lần này, bọn họ không có dừng lại nghỉ ngơi nữa, xe ngựa chạu thẳng tới Phong Châu.

Tịch Tích Chi ngẩn ngơ ở bên trong xe ngữa, rảnh rỗi không có việc gìliền dò xét linh lực của mình. Sau khi kết xuất nội đan, Tịch Tích Chicảm giác linh khí thật là một trời một vực với trước kia. Lúc trước chỉcần dùng một chút linh lực, Tịch Tích Chi đã cảm thấy không còn gì.Nhưng bây giờ có nội đan, nàng liền có thể thông qua nội đan, cũng không cần dự trữ linh khí ở trong người nữa.

Liên tiếp mấy ngày, Tịch Tích Chi vì tu luyện của mình tiến bộ mà vui vẻ dương dương tự đắc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 14


Lại chạy sáu ngày, cuối cùng đám người An Hoằng Hàn đã tới ranh giới Phong Châu.

Tất cả người trú đóng ở đây đều là dân bản địa Phong Châu.

Ngay từ nửa tháng trước, An Hoằng Hàn đã hạ lệnh điều động năm ngàn binh lính tới Phong Châu xử lý nạn lũ. Một nhánh phụ trách tu bổ đê đập, trì hoãn tốc độ nước lũ làm vỡ đê đập, để dân chúng có thể có chỗ an toànđể trốn. Một nhánh phụ trách hộ tống dân chúng rời đi, tận lực để bọn họ cách xa địa phương phát sinh nước lũ.

Địa thế của nơi này nhiều ngọn núi, cho dù nước lũ thật sự xông tới cũng bao phủ không tới sườn núi.

Nhóm An Hoằng Hàn vừa điều khiển xe ngựa tới đây liền nhìn thấy dân chạy nạn phân tán xung quanh, bọn họ tập trung thành những nhóm ba hoặc nămngười, tốt hơn một chút liền ôm chăn bông dơ dáy bẩn thỉu sưởi ấm.

Có binh lính thỉnh thoảng tuần tra, có sự hiện hữu của bọn họ, rất nhiều người muốn cướp đồ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng mà ở trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, rất nhiều người có sức đề kháng không mạnh đều nhiễm bệnh.

Thậm chí Tịch Tích Chi nghe thấy tiếng ho khan của không ít người.

Cũng không phải những người này không muốn rời đi Phong Châu, mà coi như bọn họ rời khỏi Phong Châu cũng chỉ có thể sống cuộc sống đầu đường xóchợ. Nếu người đó chỉ có một mình sẽ đi tương đối dứt khoát, nhưng muốndắt díu con cái đi lưu lạc, vậy thì không dễ dàng. Lại nói sẽ có hoặcnhiều hoặc ít người có một phần chấp nhất với quê hương, bọn họ không nỡ rời khỏi nơi này.

Huống chi triều đình phái binh lính tới chỗ này, bọn họ vẫn tràn đầy hivọng với tương lai. Chỉ cần gắng gượng qua lần khó khăn này, triều đìnhnhất định sẽ sắp xếp ăn, mặc, ở, đi lại cho bọn họ, đây mới là nguyênnhân chân chính khiến bọn họ lưu lại.

Vào trận hồng tai đầu tiên, lũ lụt đã tước đoạt tất cả của bọn họ, pháhủy nhà của bọn họ. Đến đoạn thời gian khó khăn nhất kia cũng đã vượtqua rồi, sao bọn họ có thể chịu xa xứ vào lúc này?

Bây giờ mấy người An Hoằng Hàn đã xuống xe ngựa, muốn nhìn tình huốngcác nạn dân một chút, chỉ để lại ba phu xe ở nơi đó coi chừng xe ngựa,tránh cho có người làm ra hành động cướp đoạt xe ngựa. Võ công của Hồkhuất cũng rất xuất chúng nổi bật, đối phó những dân chạy nạn không cócông phu này, tự nhiên không có vấn đề.

Lâm Ân ở trong thâm cung đã lâu, khi nào thì nhìn thấy qua trườnghợp như vậy, nhìn nhũng người đó áo rách quần manh, bụng ănkhông no, trong đôi mắt nhất thời hiện đầy ánh nước.

“Aizz… Ngươi nói có phải ông trời mắt bị mù rồi không, lại cóthể liên tục xuất hiện hồng tai, nhìn một chút giày vò nhữngngười nơi này thành cái dạng gì rồi.” Lâm Ân vừa đi vừa oántrách, nước mắt chảy ra liền giơ tay áo lên lau mắt một chút.

Tịch Tích Chi nằm ở trong ngực An Hoằng Hàn cũng tràn đầyđồng tình với những người này, ít nhất những người này đềulà vô tội, một trận hồng tai làm bọn họ nghèo túng đến nướcnày.

Lần trước Tư Đồ Phi Du từng tới Phong Châu, thời điểm đó mọi người còn thảm hơn bây giờ nhiều.

“Ít nhất bọn họ còn có binh lính bảo vệ, có thức ăn, có chăn bông.” Hơn nữa thường cách một đoạn thời gian, triều đình sẽđưa tới vật liệu cứu tế, bên trong có thức ăn và y phục. Lựcý chí hơi mạnh một chút là có thể chịu đựng được, sẽ khôngmất mạng.

Nhưng lời này Lưu Phó Thanh nghe lại không thoải mái, “Tư Đồ đại nhân còn không biết xấu hổ nói chuyện này? Nếu không phảingươi sửa đê đập không chắc chắn, sao hồng tai có thể tới mộtlần nữa? Làm hại dân chúng còn phải trải qua một trận đaukhổ, ngươi còn dám ở chỗ này nói mát?”

Tu Đồ Phi Du giải thích hơn trăm lần rồi, ông thật sự xây dựngđê đập theo quy định, nhưng Lưu Phó Thanh một lần lại một lầntranh cãi với mình.

Một câu nói không hợp ý, hai người lại cãi vã.

Tịch Tích Chi nâng móng vuốt nhỏ lên, che lại lỗ tai của mình.. Đây mới gọi là oan gia …. vừa thấy mặt đã đỏ mắt, vừa thấymặt đã gây gổ.

Đám người An Hoằng Hàn tìm được chỗ thống lĩnh hộ quân đóngở đây, lấy lệnh bài đại biểu thân phận của bọn họ ra.

Thống lĩnh hộ quân kích động nhìn bọn họ, hai đầu gối khẽ cong liền muốn quỳ xuống hành lễ.

Nhưng không đợi hắn quỳ xuống liền bị giọng nói của An HoằngHàn cắt đứt,”Không cần làm lễ, trẫm không muốn người khácbiết thân phận của chúng ta.”

Thống lĩnh hộ quân Đàm Hải lập tức đứng thẳng, “Dạ, bệ hạ”

“Tình huống bây giờ như thế nào?” An Hoằng Hàn chọn mấy vấn đề quan trọng hỏi thăm hắn.

Đàm Hải là người chính trực, đặc biệt là lần đầu tiên đốimặt với bệ hạ, không muốn để An Hoằng Hàn lưu lại ấn tượngthiếu lễ độ, sống lưng thẳng tắp, một bộ dáng run rẩy, “Hồibệ hạ, đại đa số dân chúng Phong Châu đều rút đến nơi này, đãkhông còn nguy hiểm. Chỉ là …. sợ là đê đập kiên trì không nổimấy ngày nữa.”

Bọn họ chỉ chừa một phần nhỏ binh lính ở chỗ này, nhữngngười khác đều ở bên chỗ đê đập, không ngừng tu bổ lỗ hổng bị nước lũ phá hư.

“Chính xác một chút, rốt cuộc là mấy ngày?” An Hoằng Hàn nhíu mày một cái, hỏi.

Đàm Hải cúi đầu nói về: “Năm ngày đã là cực hạn.”

Không biết vì sao, lần này nước lũ càng thêm mãnh liệt hơn lần trước. Hơn nữa trải qua nhiều ngày như vậy, vẫn không thấynước lũ thối lui, ngược lại càng lúc càng lớn.

Nhưng chỗ khác thường đó, hắn đều không dám nói với ngườikhác. Thứ hai, lại sợ tạo thành khủng hoảng cho dân chúng.

Vẻ mặt An Hoằng Hàn cứng lại, không có tiếp tục đặc câu hỏi, chỉ để lại một câu, “Trẫm đi dò xét một vòng, đợi lát nữamuốn đi đê đập nhìn một chút.”

“Cần thuộc hạ theo bệ hạ đi một vòng không?” Dĩ nhiên biếtđược sau khi bệ hạ tới Phong Châu, không tránh được sẽ kiểm traông việc của bọn họ một phen, Đàm Hải dĩ nhiên tự đề cửmình.

“Không cần, trẫm tự mình đi là được.” Ở chung một chỗ với Đàm Hải, hơi bị quá mức rêu rao, An Hoằng Hàn xoay người đối diệnvới Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du, “Mấy người các ngươi cũngkhông cần đi theo.”

Trong đó còn bao gồm Lâm Ân.

Lâm Ân rỗi rảnh không có việc gì liền đi trợ giúp đám dân chạy nạn thổi lửa nấu cơm.

An Hoằng Hàn vẫn là một mình ôm Tịch Tích Chi, đi tới những địa phương khác.

Đám dân chạy nạn đều phân tán ở vài ngọn núi gần đây, chỗ ởcủa đám người An Hoằng Hàn chính là ở một trong các ngọn núi đó.

Thời tiết mùa thu mát mẻ thoải mái, nhưng đến Phong Châu này,thời tiết lại là gió rét. Chăn bông trong núi vốn là rất ít,hơn nữa bọn họ đều là ăn gió nằm sương, nếu gặp trời mưa, đất đai sẽ ẩm ướt. Ở trong hoàn cảnh này có rất nhiều ngườigià, phụ nữ và trẻ nhỏ đều ngã bệnh.

An Hoằng Hàn một đường đi nhìn một chút, nhìn thấy không ít người đều ôm ngực ho khan.

An Hoằng Hàn đi qua chỗ dân chạy nạn, tiếp tục đi về phía trước.

Mới vừa đi chưa được hai bước, ống quần giống như bị cái gì móc vào.

An Hoằng Hàn cau mày xoay người, lại nhìn thấy một người phụ nữ trung niên.

Mặt bà ta đầy nước mắt, hoang mang sợ hãi một tay ôm nhi tửnăm, sáu tuổi ở trong ngực, một tay nắm chặt ống quần của AnHoằng Hàn không thả.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 15


"Vị gia này, van cầu ngài cứu con trai của ta đi. Nó sốt cao ba ngày,đến bây giờ còn chưa giảm sốt, ta sợ. . . . . . ta sợ còn sốt như vậynữa, đứa bé sẽ. . . . . ." Mặt phụ nhân trung niên đầy nước mắt, trênmặt tràn đầy van xin.

Nhưng nếu bà ta cầu là một người khác, người nọ ít nhất cũng sẽ có chútbiểu cảm, mà từ đầu đến cuối, An Hoằng Hàn vẫn không có bất kỳ cảm xúcgọi là đồng tình nào.

"Ta không biết xem bệnh." Ngụ ý, hắn cũng không phải đại phu, không cứu được đứa bé.

Nhưng mà phụ nhân trung niên nghe được những lời này, lại là một tầng ýtứ khác. Không phải hắn không muốn giúp, mà là hắn không giúp được.

Phụ nhân trung niên lau lau nước mắt, khấu đầu hai cái với An Hoằng Hàn, "Vị gia này, ngài giúp ta mời một vị đại phu được không? Chúng ta đếnđỉnh núi này vài ngày rồi, ta sợ nhi tử không chờ được, van cầu ngài,van cầu ngài."

Lại dập đầu hai cái, không bao lâu, cái trán phụ nhân trung niên đã đỏ một mảnh.

An Hoằng Hàn là người có suy nghĩ lạnh lùng, ánh mắt nhìn phụ nhân trung niên vẫn không thay đổi.

Ngược lại con chồn nhỏ trong ngực hắn không nhìn nổi nữa, lay móng vuốt, kéo mạnh tay áo của hắn.

Mặc dù con chồn nhỏ không có mở miệng nói chuyện, An Hoằng Hàn lại cóthể hiểu ý của nàng là muốn hắn đồng ý. Từ trước đến giờ, con chồn nàyluôn mềm lòng, hiện tại có người cầu hắn, hơn nữa tình huống lại thảmnhư vậy, nàng không thể nào ngồi yên không ý đến.

"Người kia ở đâu?" An Hoằng Hàn giơ tay lên nhéo lỗ tai con chồn trong ngực, mềm nhũn, vô cùng thoải mái.

Phụ nhân trung niên giống như nhìn thấy cứu tinh, vui mừng mà khóc, "Ởphía đỉnh núi đối diện, ta nghe nói này hôm nay đại phu đi vào trongđó."

An Hoằng Hàn không tiếp tục dây dưa với phụ nhân trung niên, cất bướcliền đi xuống núi. Mặc dù hắn chưa nói đáp ứng, nhưng phụ nhân trungniên biết hắn nhất định là đồng ý giúp đỡ rồi, hiếm khi có được ngườitốt bụng như vậy, bà không ngừng nói cảm ơn với bóng lưng rời đi của AnHoằng Hàn.

Nhưng bà không biết, người bà nên chân chính cảm tạ không phải An Hoằng Hàn, mà phải là con sủng vật ở trong ngực hắn.

Nếu không phải Tịch Tích Chi muốn xen vào chuyện bao đồng, An Hoằng Hànnói gì cũng sẽ không nhúng tay vào, bởi vì hắn trải qua quá nhiều sinhtử. Đối với hắn, thêm một người chết cũng chỉ là chuyện râu ria thôi.

Hai ngọn núi có khoảng cách khoảng năm dặm, cũng không tính là quá xa.

Bất quá lên núi và xuống núi thì có chút vất vả.

Cũng may An Hoằng Hàn có võ công, sử dụng khinh công nên tốc độ này, người bình thường không thể so sánh được.

Chỉ tốn thời gian một nén nhang, An Hoằng Hàn đã ôm Tịch Tích Chi đến giữa sườn núi của ngọn núi đó.

Tình huống ở nơi này không khác với ngọn núi kia lắm, các nạn dân phântán xung quanh, tập trung thành từng nhóm. Chỉ là so sánh với nhau, mặcdù sắc mặt của các nạn dân ở nơi này không tốt, nhưng không có phát sinh hiện tượng sốt ho khan.

An Hoằng Hàn nhìn quanh mấy lần, tùy tiện tìm một người hỏi thăm đại phu kia ở chỗ nào.

Có lẽ đám người này không biết tên quay lại lúc trước, nhưng mà đối với đại phu giúp người trị bệnh xung quanh trong mấy ngày naythì người người đều biết.

“Ngươi đến tìm Tịch đại phu sao?” Người nọ vừa nghe An Hoằng Hàn hỏi thăm, lập tức hỏi.

Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn nghe sự xưng hô này, đồng thời sửng sốt.

Họ Tịch!?

Tịch Tích Chi kích động quơ múa móng vuốt, không ngừng kêu chít chít.

“Ông ta đang ở nơi đó?” An Hoằng Hàn tiếp tục hỏi.

Bàn tay người nọ chỉ vào phương hướng xa xa kia nói: “Ở bên đó, may mà ngươi tới kịp, bằng không đợt lát nữa Tịch đại phu đi,các ngươi lại không tìm được người.”

“Ông ta muốn đi?” An Hoằng Hàn nhíu nhíu mày.

“Chẳng lẽ ngươi không biết ư? Mấy ngọn núi này chỉ có Tịchđại phu biết trị bệnh, ông ta gần như đều là mỗi ngày đổi một đỉnh núi, chạy chữa xem bệnh cho chúng ta.”

Không đợi người nọ nói tiếp xong, Tịch Tích Chi đã không dằnlại được tính tình, nhảy xuống từ trong ngực An Hoằng Hàn.

Mấy dân chạy nạn nhìn thấy con chồn mũm mĩm như vậy, đều mơtưởng bắt được nó, sau đó ăn no nê. Mới vừa rồi lúc nó ởtrong ngực An Hoằng Hàn đã bị người đói khát theo dõi, nhưngngại vì nó ở trong lòng người khác, lại có binh lính nhìn,bọn họ không dám cướp đoạt lộ liễu.

Vừa nhìn thấy con chồn kia chạy ra ngoài, mỗi một người đều giống như là sói đói nhào tới.

Nhưng đám người kia không đầy đủ dinh dưỡng thời gian dài, tay chân không linh hoạt như trước.

Mà tốc độ Tịch Tích Chi lại rất nhanh, thoải mái chạy qua từbên chân bọn họ, một đường chạy về phía Tịch đại phu.

An Hoằng Hàn ở phía sau nhìn, ánh mắt lạnh lẽo giống như sương lạnh.

Hắn cất bước từ từ theo sau, nhìn thấy đám người muốn bắt con chồn kia, nhấc chân đá một cước.

Võ công của hắn tuyệt không phải hời hợt, hắn đá qua mộtcước, dễ dàng đá người đó ra xa hơn ba mét. Có mấy người quágầy, lúc đó liền không bò dậy nổi.

Mọi người nhìn thấy vẻ ngoan độc này liền rùng mình một cái, cũng không ai dám đánh chủ ý lên Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi chạy một đường, rất nhanh liền nhìn thấy phía trước có một nơi bị rất nhiều người bao quanh.

Tịch Tích Chi còn chưa có chạy đến đó, liền ngửi được một cỗ linh khí.

Đúng! Chính là cỗ linh khí này, là sư phụ!

Không có từ ngữ nào có thể hình dung tâm tình giờ khắc nàycủa Tịch Tích Chi, tròng mắt màu xanh thẳm của nàng lập tứcươn ướt.

Lòng bàn chân nhanh như chớp chạy xuyên qua đám người đến bên cạnh người kia.

Ở giữa nơi đó có một ông lão tóc hoa râm, mặc y phục màu xám trắng, cả người nhìn qua vô cùng có tinh thần.

Tịch Tích Chi đưa móng vuốt ra, dùng sức lôi kéo ống quần ông, muốn thu hút sự chú ý của ông.

Sư phụ của Tịch Tích Chi tên là Tịch Chân,là người thân quen thuộc nhất trong đời này của Tịch Tích Chi.

Tịch Chân đang nắm tay của một lão phụ nhân, tựa hồ đang bắtmạch cho người khác. Mà Tịch Tích Chi lại biết sư phụ củanàng đâu biết bắt mạch chữa bệnh? Thật ra là đang dùng linhlực trị liệu giúp đám người kia. Chỉ là giả làm bộ dáng chođám người dân chạy nạn nhìn mà thôi, tránh cho rước lấy hoàinghi không đúng.

“Ai … Ai kéo quần của ta, sắp rớt rối!” Tịch Tân quay đầu ra sau lưng quát.

Ai biết vừa quay đầu, thế nhưng nhìn thấy một con chồn mập rasức xé rách ống quần của mình. Vật liệu mau quần của ôngcũng không phải rất bền chắc, đã bị Tịch Tích Chi kéo ra mộtvết rách rồi. Mặt ông có vài nếp nhăn, lập tức mừng rỡ cườilên, nhìn muốn có bao nhiêu gian trá thì có bấy nhiêu gian trá,“A …. Tối nay có thể có thêm thức ăn rồi.”

Tịch Tích Chi cứng đờ toàn thân, tay dừng động tác.

Tức giận tới mức cắn răng, ăn …..ăn……ăn, lão ngoan đồng chỉ biết ăn!

Tịch Tích Chi giận dữ mắng ở trong lòng.

Hoàn toàn không nhớ tới nàng nhìn thấy thức ăn cũng nhấc chânđi không được? Có sư phụ thế nào, tất cả phải có đệ tử thếấy.

Chít chít …… Sư phụ.

Tịch Tích Chi vẫn ôm ống quần của Tịch Chân không buông tay, có chút tư thế la lối om sòm ăn vạ.

Nhưng mà ở trong mặt Tịch Chân, đây chính là một món ăn ngonđó! Nhìn bốn phía không ai tranh con chồn này, đưa tay liền bắtnó vào trong ngực. Động tác của ông không có chút dịu dàng,trực tiếp nắm được cổ Tịch Tích Chi, nhấc lên.

“Không tệ, còn rất mập, đủ để ta ăn một bữa.”

Không đợi chuỗi tiếng cười của Tịch Chân kết thúc, đột nhiên An Hoằng Hàn giơ tay lên liền đánh về phía Tịch Chân.

Một chiêu kia của An Hoằng Hàn có thể nói là vừa nhanh, ác,chuẩn, trực tiếp chém về phía cổ tay Tịch Chân. Sau khi nuốtLong Châu, cả người An Hoằng Hàn đều thay da đổi thịt, chiêuthức võ học sử dụng càng thêm như cá gặp nước.

Tịch Chân cũng không phải là người bình thường, ông lại là một người đã phi thăng thành tiên! Rốt cuộc không phải ngồi không,thân thể nhẹ nhàng lập tức nhảy ra.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 16


Tịch Chân nhảy ra sau hai thước, thân thể vững vàng dừng lại, lắc đầumột cái với An Hoằng Hàn, cậy già lên mặt nói: "Người trẻ tuổi ra taytàn nhẫn như vậy cũng không phải chuyện tốt." Lại nâng con chồn trên tay lên, tiếp tục nói: "Con chồn này là ngươi nuôi? Rất mập đó? Không bằngđể chúng ta dùng làm bữa ăn ngon thôi, ta cam đoan ngươi sẽ hài lòng với tài nấu nướng của ta."

Tịch Tích Chi ghét nhất có người níu lấy cổ nàng, ngay cả An Hoằng Hàncũng sẽ không đối đãi nàng như vậy, mà lão gia hỏa này mới vừa gặp mặt,không chỉ muốn ăn thịt đồ đệ ngoan ngoãn của ông, còn dám ở ngay trướcmặt chủ nhân của nàng, khen tài nấu nướng của bản thân rất tốt.

Thật là da mặt dày trước nay chưa từng có.

"Ta nghĩ. . . . . . ngươi vẫn là nên thả nó thì tốt hơn, nếu không saunày ngươi tự gánh chịu." An Hoằng Hàn đứng đối diện với Tịch Chân, đốivới lời mới nói của Tịch Chân, không cảm thấy một chút hứng thú.

"Người trẻ tuổi đừng cuồng vọng như vậy, chưa nghe nói qua một câu ngạnngữ ‘gừng càng già càng cay’ sao?" Hiểu lầm ý tứ của An Hoằng Hàn muốnbiểu đạt, Tịch Chân trực tiếp lý giải là khiêu khích.

Dù sao con chồn cũng là của người khác, Tịch Chân cũng được coi như làmột người giảng đạo lý, thật sự cho rằng ông sẽ giành đồ của người kháctrước mặt nhiều người như vậy ư? Ông còn không làm được, cùng lắm thìđợi lát nữa, ông lại đi săn một con thú hoang dã về.

Nhưng. . . . . . Tịch Chân có thâm ý khác nhìn con chồn. Trước khi thấynó, ông đã phát hiện trên người con chồn này có chứa linh khí, hơn nữacòn kết xuất nội đan.

Ngược lại rất có tiền đồ đó. . . . . .

Phàm là yêu tinh tu luyện, sau kết xuất nội đan, chỉ cần đợi đến khi tuhành tăng thêm một tầng là có thể gặp tai kiếp. An toàn vượt qua lôikiếp, như vậy liền có thể phi thăng. Khoảng cách của con chồn này chỉkém một bước thôi.

Mới vừa rồi nói muốn làm thịt con chồn này thành bữa ăn ngon, đó cũng là giả. Dù sao cây cỏ đã được khai mở nhận thức sẽ có ý thức, có thể suytư độc lập. Nhưng nếu cứ như vậy ăn nó vào bụng, quá lãng phí một thântu vi kia của nó rồi.

Vung mạnh con chồn nào đó một vòng ở trên không trung, Tịch Chân ném

nó về phía An Hoằng Hàn.

Trên thực tế, An Hoằng Hàn cũng không tính đánh với ông ta. Mặc dù biết thực lực của mình lợi hại hơn trước kia rất nhiềulần, nhưng An Hoằng Hàn vẫn không thể xác định có thể đấuthắng vị tu tiên trước mắt này không?

Duỗi tay về phía trước, An Hoằng Hàn tiếp được thân thể nhonhỏ của con chồn nào đó, sau đó ôm vào trong ngực, nhẹ nhàngvuốt ve.

“Nàng không thích có người níu lấy cổ nàng, vậy sẽ rất đau.”An Hoằng Hàn nói ra những lời này, làm Tịch Chân sững sờ.

Lòng con chồn nào kia thoải mái hay không, dính dáng gì tới ông?

Vừa nghĩ tới đến món ngon bay đi, trong lòng Tịch Chân khó chịu một trận, xoay người liền muốn rời đi. Nào đoán được còn chưa có bước được một bước, người tuổi trẻ sau lưng kia đã nói.

“ Người mà ngươi muốn tìm, ta biết rõ đang ở đâu.”

Tịch Chân chợt dừng chân, hai lông mày xám trắng nhíu chung một chỗ.

“Sao ngươi biết ta là tới tìm người?” Ông mới từ thiên giớixuống không tới mấy ngày, vốn là muốn đi tìm đồ đệ kia, aibiết nghe nói bên Phong Châu này phát sinh chuyện nước lũ, chonên liền chạy tới xem một chút. Không nhìn không biết, vừa nhìn liền hù doạ ông giật mình, làm hại Tịch Chân không tìm đượccơ hội bứt người rời đi được.

“Có phải ngươi có một đồ đệ không?” Giọng nói của An Hoằng Hàn vững vàng, mơ hồ lộ ra một tia băng hàn.

Tịch Chân quan sát đối phương thêm lần nữa, người trẻ tuổi nàykhí độ bất phàm, chỉ là liếc mắt nhìn liền làm cho người takhó có thể quên.

“Ngươi còn biết những điều gì?” Tịch Chân đi về phía trước hai bước.

“Không chỉ ngươi đang tìm nàng, nàng cũng đang tìm ngươi” Bỏ quanóng vội và lửa giận trong lòng con chồn nhỏ nào đó, An Hoằng Hàn tiếp tục không chút hoang mang treo ngược lòng hứng thúcủa ông già nào đó.

Tịch Tích Chi tràn ngập lửa giận nhìn chằm chằm lão đầu đốidiện, ai bảo ông muốn ăn thịt của nàng!? Nàng sớm muộn gìcũng phải tính lại món nợ này.

“Ngươi biết tung tích của nàng?” Tịch Chân có mấy phần nónglòng, nhưng lại không dám dễ dàng tin tưởng đối phương. Đừng xem tuổi người này còn trẻ, nhưng cảm giác hắn cho người ta làbụng dạ cực sâu, coi như mình đã nhìn vô số người, Tịch Châncũng không nắm chắc sẽ nhìn thấu tâm tư của đối phương.

An Hoằng Hàn trêu chọc con chồn trong ngực, “Muốn biết? Đi theo ta.”

Nói xong câu đó, An Hoằng Hàn xoay người liền đi xuống núi.

Dù chỉ có một chút tin tức về đồ đệ của minh, Tịch Chân cũng không muốn bỏ qua. Lại nói cõi đời này người có thể đánhngangvới ta, sợ rằng không có mấy người, ông đương nhiên sẽ không sợ An Hoằng Hàn. Thu thập một chút vậy hành y gì đó củamình, Tịch Chân nhanh chóng đi theo.

Dọc theo đường đi, An Hoằng Hàn cũng không có lên tiếng, toàn tâm toàn ý đuổi theo.

Tốc độ của hắn cực nhanh, khiến Tịch Chân không thể không cảmthấy kinh ngạc. Người trẻ tuổi trước mắt này chỉ là một kẻ** phàm nhân, tại sao tốc độ lại không phân cao thấp với mình?

Càng đi càng lệch, đến cuối cùng, không còn nhìn thấy dấu chân người nữa.

Gió thổi lá cây rung động xào xạc, dùng tiếng xào xạc này phá vỡ không khí trầm mặc giữa hai người.

“Ngươi dẫn ta đi tới nơi này là có mục đích gì? Ngươi nói biết tung tích đồ đệ của ta, tại sao ta phải tin tưởng ngươi? Ngươirốt cuộc là ai?” Tịch Chân nhịn một đường, thấy An Hoằng Hànrốt cuộc dừng lại, không nhịn được mở miệng liên tục hỏi thămnhư pháp nổ.

An Hoằng Hàn nhếch khoé miệng thành một nụ cười nhạt, mơ hồmang theo một chút xíu âm hiểm, “Ta là ai? Lấy bối phận mànói, ta phải giống như Tịch Tích Chi, gọi ngươi một tiếng ‘sưphụ’. Chỉ là nếu lấy thân phận quân thần mà nói, ngươi nên gọi trẫm một tiếng ‘bệ hạ’.”

Lúc nghe được câu đầu tiên, Tịch Chân không nhịn được giơ chân,câu nói phía sau càng khiến ông giận đến nổi điên. Ở trong khái niệm của ông, ghét nhất chính là cái gì quân, cái gì thần.

“Ta cũng chưa từng nhận ngươi là đồ đệ! Sư phụ cũng không thể nhận loạn.”

An Hoằng Hàn nhướng mắt, “Ngươi cho rằng trẫm rất hi vọng người sư phụ như ngươi?”

Hắn ước gì Tịch Tích Chi chỉ thuộc về một mình hắn, TịchTích Chi chia cho lão gia hoả này không ít tình cảm, An HoằngHàn vô cùng không hài lòng. Nhưng ngại vì Tịch Tích Chi vô cùng nhớ nhung lão đầu này, An Hoằng Hàn chỉ có thể nhịn xuống.

“Vậy ngươi ….” Hình như Tịch Chân nghĩ đến cái gì nghẹn họng.

“Đồ đệ của ngươi bây giờ là người của trẫm.” An Hoằng Hàn trực tiếp ném xuống những lời này.

Cùng lúc đó, con chồn nào đó vừa rồi còn lộn xộn, nhất tay chân cứng ngắc nằm trong ngực An Hoằng Hàn.

Tịch Chân lập tức bị sét đánh ngoài khét trong sống, tronglòng mắng to, con mẹ nó! Ông mới muộn nửa năm, đồ đệ của ôngliền bị bắt cóc rồi.

Tịch Chân tức đến dựng râu trợn mắt, chỉ vào lỗ mũi An HoằngHàn, càu nhàu mắng một chút, “Ngươi …. ngươi gọi Tích Chi ra,lão tử không thể không dạy dỗ nó.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 17


Trước kia đã nói với nó, người tu tiên kiêng kỵ nhất là động tình. Độngtình thật sẽ có nhớ thương với thế gian, đến thời điểm phi thăng, cuốicùng khổ mệt vẫn là mình.

Tịch Tích Chi ở trong ngực An Hoằng Hàn run lên, bị sợ đến không ngừngchui vào trong ngực hắn, hình như muốn che kín thân thể của mình. Bithương thầm nghĩ, mới bắt đầu là lão đầu này tính toán ăn mình, rõ rànglà ông ấy đuối lý. Hiện giờ bị An Hoằng Hàn quấy nhiễu như vậy, ngượclại mình không mặt mũi gặp người.

Mắt không dám chống lại một cặp mắt tức giận của lão đầu, Tịch Tích Chi yên lặng nhắc đi nhắc lại a di đà phật bồ tát phù hộ.

Tích Chi. . . . . . ? Nghe Tịch Chân gọi con chồn nào đó thân mật nhưvậy, sắc mặt của An Hoằng Hàn đổi một cái, sau đó rất nhanh liền khôiphục thành bình thường, ngay cả mình cũng chưa từng gọi như vậy.

"Nàng đang ở trước mắt ngươi." An Hoằng Hàn vẫn như cũ, mí mắt đều không chớp nói tiếp, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Tịch Tích Chi, giống như đang an ủi nàng, lại giống như cấp cho nàng dũng khí.

Có câu nói, nàng dâu xấu sớm muộn cũng phải gặp cha mẹ chồng, An Hoằng Hàn thích nhất là đánh đòn phủ đầu.

Huống chi, sớm một chút xác nhận quan hệ giữa hai người, không phải tốt hơn sao?

Vừa nhìn thấy lão gia hỏa này tới tìm Tịch Tích Chi, tám phần là muốnmang Tịch Tích Chi từ bên cạnh mình đi, An Hoằng Hàn làm sao sẽ cho ôngcơ hội kia?

"Trước mắt? Ở đâu?! Người trẻ tuổi đừng mở mắt nói mò? Ngươi đừng coilão tử dễ gạt gẫm, nơi này chỉ có hai người ta và ngươi, chẳng lẽ ngươicho rằng lão tử không biết sao?" Hai tay Tịch Chân chống nạnh, một bộdáng lão tử rất hung dữ.

"Trẫm cũng không nói nàng là người."

An Hoằng Hàn nói hờ hững, lại làm cho Tịch Chân có loại kích động muốn ngất đi.

Tịch Tích Chi yên lặng ở trong lòng cầu nguyện cho sư phụ. . . . . .

Tổng kết từ kinh nghiệm trước kia, tuyệt đối không thể đắc tội với người như An Hoằng Hàn, chỉ là vừa rồi nhìn hắn nói ra những lời đó, người có năng lực thừa nhận không tốt, nhất định giận đến phun ra máu .

Ánh mắt Tịch Chân nhìn vào trong lòng An Hoằng Hàn, hầu kết nuốt xuống,chậm rãi mở miệng nói: "Không phải ngươi muốn nói cho ta biết. . . . . . con vật trong lòng ngươi chính là đồ đệ của lão tử chứ?"

Lần này không cần An Hoằng Hàn nói chuyện, Tịch Tích Chi đã kinh hoảng động đầu nhỏ, gật đầu với ông.

Là đồ đệ ngươi không sai, thiên chân vạn xác, không thể giả được!

Hai chân Tịch Chân thiếu chút nữa đứng không vững, vin thân cây ở bêncạnh, "Tích Chi, sao con càng lớn càng trẻ lại rồi hả?! Hồn phách chuivào cái gì không được, cố tình chui vào một con chồn?"

Tịch Tích Chi bất đắc dĩ bĩu môi, hồn phách chui vào bên trong thân thểnào, cũng không phải là nàng có thể lựa chọn. Lúc ấy nàng mở mắt ra liền phát hiện mình biến thành động vật lông lá. Khi đó phản ứng của nàngkhông kém hơn Tịch Chân, thậm chí Cưu quốc cố ý chuẩn bị cho nàng vàotrong lồng, nàng tuyệt thực hai bữa. Sau khi sắp chết đói, lại phải chui vào một lần.

Nhưng cuối cùng vẫn còn không quyết tâm được, lại ngoan ngoãn đón nhận sự thật này.

Không biết lúc hai người đang thảo luận thân thể con chồn, sắc mặt của An Hoằng Hàn bên cạnh đã khó coi đến đáng sợ.

Hồn phách chui vào một con chồn?

An Hoằng Hàn cười lạnh ở

trong lòng…. Nhớ tới lần đầu tiên bắt gặp cảnh tượng TịchTích Chi tu luyện, còn có lời nói dối vô căn cứ với mình lúctrước, nói là gặp một cao nhân đắc đạo, được ông ta thu làm đệ tử, sau đó bắt đầu tu luyện? Vừa nghĩ lại liền thấy sơ hởkhắp nơi.

Hai người này rõ ràng đã sớm biết, không ngờ Tịch Tích Chi lại dùng chiêu nửa thật nửa giả này với mình.

An Hoằng Hàn biểu hiện ra ngoài là sóng nước chẳng xao, trên thực tế trong lòng đã là sóng to gió lớn.

Thấy Tịch Tích Chi vẫn luôn lải nhải không ngừng, Tịch Chân lại không nghe được loại thú ngữ này, giận đến vỗ một chưởng lênthân cây, cây khô phát ra âm thanh răng rắc đứt gãy.

“Đừng nói với ta con đã kết xuất nội đan rồi mà vẫn chưa cóbiện pháp biến thành hình người nói chuyện? Chít chít chít,ai biết con nói cái gì.” Tịch Chân không nhịn được quát vớiTích Chi.

Tịch Tích Chi uất ức trừng mắt nhìn, càng thêm hoài niệm mình và An Hoằng Hàn không cần lên tiếng là có thể hiểu đối phương muốn nói rõ cái gì. Thua thiệt sư phụ nuôi mình mười ba năm,lại không có chút ăn ý với mình một chút nào.

Chít chít… Lần này Tịch Tích Chi không có kêu lên với TịchChân, trực tiếp nói chuyện với An Hoằng Hàn, thỉnh cầu hắnphiên dịch.

An Hoằng Hàn không phụ sự mong đợi của mọi người, “Hiện tạinàng không thể biến thân, nàng biến thân chính là toàn thânxích loã.” Ngón tay An Hoằng Hàn điểm chóp mũi của con chồn,nói: “Bây giờ nàng là người của trẫm, trừ trẫm, những ngườikhác không được nhìn.”

Tịch Chân nghẹn họng, tức giận đến xanhmét cả mặt mày, “Lãotử – người sư phụ này cũng còn chưa lên tiếng đâu. Chuyện củangươi và đồ đệ lão tử, không tính.”

“Đây không phải là chuyện ngươi nói không tính liền không tính.Trước đó vài ngày, Tịch Tích Chi đã trao thân cho trẫm rồi.”

Lần này, lão đầu nào đó thật bị tức đến phát điên, chỉ kémphun ra một ngụm máu. Xong rồi, đồ đệ mình không những bịngười bắt cóc, còn bị ăn đến không còn thừa một mảnh vụn?!

Tịch Chân liếc mắt nhìn Tịch Tích Chi, muốn xác nhận một phen.

Tịch Tích Chi trực tiếp vùi đầu trốn trong khuỷu tay An Hoằng Hàn, kiên quyết không để cho sư phụ nhìn thấy.

Cử động cố ý tránh né này đã nói rõ đáp án cho mọi ngừơi biết.

Hoàn hảo Tịch Tích Chi lúc này chỉ là hình chồn, nếu khôngcả khuôn mặt khẳng định đều đỏ rồi, có kích động muốn càomặt An Hoằng Hàn, hắn cố ý! Tuyệt đối là cố ý!

“Ngươi …. các ngươi làm ta tức chết rồi.” Rõ ràng chính làtrời mùa thu, thời tiết cực kỳ mạt mẻ, nhưng cố tình TịchChân lại cảm thấy nóng ra, giơ tay áo bào lên không ngừng quạt.

Lại liếc mắt nhìn An Hoằng Hàn và con chồn trắng bạc kia mộtcái, Tịch Chân phất tay áo, hừ hai tiếng, “Hai ngươi ở chỗ nàychờ, ta đi tìm bộ y phục cho nó, lão tử vẫn khuyên các ngươimột tiếng, một người cũng đừng nghĩ trốn được.”

Nói xong giống như chạy trốn, trở về lại đường cũ.

Nhưng Tịch Tích Chi chung đụng với lão ngoan đồng này nhiều nămnhư vậy, sao lại không hiểu tính khí của ông. Đoán chừng ôngvẫn không thể tiếp thụ nổi chuyện của mình và An Hoằng Hàn,bản thân chạy đến một chỗ yên tĩng rồi.

Trong khoảng thời gian này, Tịch Chân cũng đang giúp dân chạynạn chữa bệnh. Lấy danh tiếng nơi này của ông, muốn cầm mộtbộ y phục chỉ là một việc nhỏ.

Khi Tịch Chân trở lại lần nữa, ước chừng là sau một nén nhang.

Trong tay ông đang cầm một bộ y phục sạch sẽ, là áo gai vải thô màu xám tro. Sau khi Phong Châu phát sinh nước lũ, có thể cómột bộ y phục mặc cũng không tệ rồi, còn có thể tìm được tơlụa thượng đẳng ở đâu chứ?

Tịch Chân ném y phục cho An Hoằng Hàn, một bộ dáng cực kỳ tức giận, “Mau để nó thay y phục, đợi lát nữa lão tử không thểkhông dạy dỗ nó.”

An Hoằng Hàn không hề nói gì, ôm Tịch Tích Chi đi tới nơi xa,cho đến khi không nhìn thấy người phía sau mới dừng bước.

Tịch Tích Chi cũng không có làm trễ nải thời gian, trong nháymắt nhảy xuống đất, liền biến trở về hình người.

Nhìn Tịch Tích Chi trắng nõn xích loã đứng ở trước mặt mình, An Hoằng Hàn nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trongđầu không khỏi nhớ tới một đêm kia, Tịch Tích Chi trẻ trung nằm ở dưới người mình, một bộ dáng động lòng người mặc cho mình đòi lấy.

An Hoằng Hàn vẫn lấy chấn tĩnh làm kiêu ngạo, đến trước mặtcủa Tịch Tích Chi liền không có chút sức chống cự. Không đợiTịch Tích Chi mặc y phục vào, liền kéo Tịch Tích Chi qua, ômgặm một chút.

Tịch Tích Chi bị hắn dùng ánh mắt như lang như hổ nhìn đến tâm hốt hoảng, đưa tay đầy hắn ra, chột dạ nói: “Sư phụ vẫn cònở đó.”

Vì vậy dù bất mãn thế nào, An Hoằng Hàn chỉ có thể từ bỏ, buông Tịch Tích Chi ra.

Sau khi nhanh nhẹn mặc xong quần áo, An Hoằng Hàn liền lôi kéo tay Tịch Tích Chi, chính thức đi gặp sư phụ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 18


Tịch Chân chắp hai tay sau lưng, một bộ dáng suy nghĩ sâu xa, không biết ở đây nghĩ cái gì. Nhìn thấy hai người trở lại, ánh mắt tự nhiên rơivào trên người của Tịch Tích Chi.

Mái tóc màu trắng bạc, giữa trán là dấu ấn màu đỏ rất diễm lệ, mắt sángrăng trắng, nhìn không giống những thứ yêu tinh xinh đẹp, nhưng lại làmcho người ta một loại mỹ cảm trong sáng linh hoạt kỳ ảo.

"Vi sư còn tưởng rằng con biến thành người, phải là một đứa bé béo mậpđấy." Tịch Chân đi quanh Tịch Tích Chi mấy vòng, hình như có chút bấtmãn dáng ngoài ngoài của Tịch Tích Chi không giống trong tưởng tượng của ông, không giống chút nào.

"Người mới béo mập đó." Tịch Tích Chi cãi lại một câu.

Mặc dù hai người bọn họ là quan hệ sư đồ, nhưng phương thức chung đụngcực kỳ thân thiết, không hề giống những người khác là tràn đầy tôn kính, vừa thấy mặt sẽ nói một câu ‘chào sư phụ’.

Tịch Tích Chi lôi kéo tay Tịch Chân, bọn họ không chỉ là sư đồ, càng là người thân duy nhất của nhau.

Bàn tay của An Hoằng Hàn khoác lên trên đầu vai Tịch Tích Chi, tuyên thệ quyền sở hữu của mình. Mặc cho hai sư đồ cãi vả ồn ào, hắn vẫn yênlặng, không có mở miệng nói chen vào.

Tịch Chân nhìn chằm chằm bàn tay An Hoằng Hàn vuốt bên hông Tịch TíchChi, xoay đầu đi chẳng muốn nhìn. Trong lòng lại tức giận, ngươi nói nha đầu thối này bị người ăn đậu hũ lại vẫn không có phát hiện, khó tráchsẽ bị người này nuốt hết vào bụng. . . . . .

Vừa nghĩ tới đứa bé mình nuôi lớn, thế nhưng đảo mắt liền thành củangười khác, trong lòng Tịch Chân toát ra mấy phần phiền muộn.

"Sư phụ, sao người có thể tới nơi này? Không phải sau khi phi thăng làkhông thể tùy tiện hạ giới ư?" Đã cách nhiều năm, Tịch Tích Chi vẫn luôn không có cơ hội nhìn thấy sư phụ. Trước kia sư phụ vào năm nàng mười ba tuổi liền phi thăng tới thượng giới, sau đó nàng chỉ sống một mình ởtrong sơn cốc, cho đến khi thiên kiếp phủ xuống.

Không nói chuyện này còn may, vừa nhắc đến, lông mày, đôi mắt của TịchChân đều nhăn lại một chỗ, rống lên một câu với Tịch Tích Chi: "Cònkhông phải là bởi vì con, lão tử cất giấu rượu Hoa Điêu nhiều năm nhưvậy, toàn bộ đều chui vào trong bụng mấy tửu quỷ rồi."

Tịch Tích Chi mờ mịt mở to mắt, "Có quan hệ gì tới con?"

"Còn nhớ trước khi vi sư phi thăng, có đưa cho con một kiện pháp khíkhông?" Tịch Chân đi tới, chỉ đầu Tịch Tích Chi một cái, một vẻ mặt chỉtiếc rèn sắt không thành thép, "Nếu không phải là kiện pháp khí kia giúp con ngăn trở uy lực đạo thiên lôi cuối cùng, bây giờ con còn có mệnh ởđây sao? Hồn phách đều tan thành mây khói rồi! Trong nháy mắt, khi phápkhí này bể tan tành, ta liền cảm ứng được, sau lại đoán được con nhấtđịnh là độ kiếp thất bại."

"Vì tìm kiếm hồn phách của con, lão tử ở bên kia tìm hơn ba tháng. Saulại từ chỗ đạo hữu biết được, hôm đó lúc con độ kiếp, bầu trời xuất hiện một vết rách thời không, vi sư lập tức đoán được con rơi vào đó rồi,cho nên lập tức thay đổi phương hướng tới nơi này tìm con."

Càng nói càng đau lòng, Tịch Chân lắc đầu thở dài, "Vì hối lộ mấy tửuquỷ đó, để cho bọn họ giúp ta mở ra cửa ranh giới, rượu ngon mà ta dấuriêng, toàn bộ mất hết rồi. Trong đó còn có vài hũ đã chôn ở dưới đấthơn một trăm năm, chính ta cũng còn không nỡ uống một ngụm, bỗng chốctoàn bộ đều trở thành đồ của người khác rồi."

Tịch Chân càn rỡ rồng lên với Tịch Tích Chi, phát tiết toàn bộ lửa giậntrong lòng ra ngoài. Mỗi lần nhớ tới mấy hũ rượu ngon này, ông liền đauđầu.

Thì ra là có chuyện như vậy. . . . . .

Xem ra vô luận là nhân gian hay là thiên giới, chuyện hối lộ như vậy vẫn thường có!

"Sư phụ, người nén bi thương đi." Tịch Tích Chi trừng mắt nhìn, giả bộra một tư thái đồng tình. Thật ra thì nàng vốn không ủng hộ sư phụ uốngrượu, nhớ trước kia sư phụ có một lần uống đến say khướt mới trở lại,nàng trực tiếp cầm chùy tử lên, đập nát bình rượu của ông.

Từ đó về sau, sư phụ thu liễm chuyện uống rượu hơn.

"Bây giờ nói chuyện giữa con với hắn. . . . . ." Tịch Chân chỉ về phíaAn Hoằng Hàn, nhíu mày nhìn chằm chằm Tịch Tích Chi, chờ đợi đồ đệ giảithích cho ông.

Dù sao sớm cũng phải nói, muộn cũng phải nói, Tịch Tích Chi không quan tâm nữa nói: "Giống như chàng nói vậy."

"Là loại nào?" Tịch Chân nắm lỗ tai Tịch Tích Chi, la lớn về phía lỗ tai của nàng: "Cánh đã mọc cứng cáp rồi à, sư phụ không ở bên cạnh con,không có lời của mai mối, cứ như vậy giao mình ra ngoài?!"

"Con. . . . . ." Tịch Tích Chi uất ức nhìn về phía An Hoằng Hàn, tìm kiếm trợ giúp của hắn.

"Chờ trở lại Hoàng Đô, trẫm tất nhiên sẽ cưới nàng,

không cần ngươi lo lắng nàng sẽ chịu uất ức.” An Hoằng Hàn ôm eo thon của Tịch Tích Chi, chống mắt lại với Tịch Chân.

“Còn chưa có thành thân? Các ngươi liền gì kia rồi!” Tịch Chân cảm thấy.... An Hoằng Hàn không nói lời nào vẫn còn tương đối thuận mắt, vừa nói liền khiến ông nổ phổi.

Tại sao đứa đồ đệ này của ông ngày càngngây ngốc rồi? Còn chưa có thành thân lại trao tất cả cho người nam nhân này.

Sự từng trải của ông nhiều hơn Tịch Tích Chi, dĩ nhiên biết được mỗingười làm đế vương đều âm hiểm xảo trá, biến sắc mặt còn nhanh hơn lậtsách. Nhìn một chút hậu cung bọn họ cũng biết, hôm nay bọn họ yêu ngườinày, ngày mai yêu người khác, ai biết bọn họ là thật lòng hay là giảdối.

“Sư phụ, đừng nhắc tới chuyện này nữa được không?” Tịch Tích Chi nhẹnhàng kéo tay áo bào của ông, một đêm kia An Hoằng Hàn cũng không có épbuộc nàngm lại nói đều là người tình ta nguyện, ai cũng không sai.

Nhưng đến trước mặt Tịch Chân, trải qua lời nói trong miệng ông, cảmgiác đó liền đổi thanh An Hoằng Hàn dụ dỗ đe dọa, để cho mình đi vàokhuôn khổ.

“Hiện tại ta cũng không nói lời vô ích với con nữa.: Tịch Chân xoayngười nhắm ngay An Hoằng Hàn, sắc mặt biến thành nghiêm túc, “ngươi lànhất quốc chi chủ, người có quyền lực nhất, dânn chúng Phong Châu chịukhó khăn, thật sẽ không ngồi yên không để ý đến sao?”

“Bọn họ là con dân của trẫm.” An Hoằng Hàn trả lời một câu.

“Ta nói cho ngươi biết, lần này Phong Châu phát sinh nước lũ không đơngiản như trong tưởng tượng đâu hoặc là nói .... Đây không phải là thiêntai, mà là **.” Tịch Chân đến Phong Châu trước đám người Tịch Tích Chi.

Vì chứng thật phỏng đoán của mình, ông đã từng đi quan sát qua những chỗ nước lũ lên cao. Phát hiện nước lũ lần này vô cùng kỳ quái, tất cả nước lũ đều là tới mãnh liệt, liên tục không ngừng không nghỉ.

Chuyện làm người ta kỳ quái nhất chính là những thứ nước này đều không phải là trời mưa mà đến, mà là phun từ dưới đất lên.

Cách hồi lâu, Tịch Chân cuối cùng cũng khạc ra những lời này, “Là có kẻ đang tác quái.”

“Sư phụ, có thể tính sai hay không? Người nào có lá gan như vậy, dám cố ý tao ra nước lũ, nhiễu loạn thái bình của nhân gian?” Trước kia TịchTích Chi cũng nghĩ tới vấn đề này, nhưng nàng vẫn cho rằng phát nước lũ, đối với bất kỳ người nào cũng không có chỗ tốt, ai ăn nhiều không cóviệc gì làm? Cho nên liền bị nàng phủ định.

“Cũng không hoàn toàn là như thế này, mặc dù bọn yêu tinh không thíchnhiễu loạn cuộc sống của con người nhưng .... có lúc cũng sẽ có tìnhhuống đặc biệt.” Tịch Chân cốc đầu Tịch Tích Chi một cái, hình như chênàng đần, nếu mọi người đều nghĩ tốt đẹp nàng như vậy, trên đời cũngkhông có nhiều phiền não như vậy.

An Hoằng Hàn ngược lại lẳng lặng nghe, “Rốt cuộc là thứ gì?”

“Là Giao Long.” Tịch Chân nói.

Giao Long?

Tịch Tích Chi há to miệng, đây chính là một con vật chỉ kém long.

Ánh mắt Tịch Tích Chi nhìn về phía sương khói xa xa, nơi đó chính làphương hướng đê đập. Nhưng nếu thật có Giao Long, vậy phải làm thế nào?

“Sư phụ, người đánh thắng được không?” Tịch Tích Chi nhanh chóng hỏi.

Tịch Chân chậm rãi lắc đầu, “Nếu một mình ta có thể đánh được nó, ta đãsớm đi thu thập nó rồi. Giao Long bị áp chế dưới một tòa cầu, tạm thờikhông thoát thân được. Nếu như nó thật sự làm sập cầu, như vậy ....Phong Châu không thể tồn tại nữa.” Nước lũ sẽ bao phủ tất cả.

“Trước đó vài ngày, ta gặp một vị đạo trưởng, công lực của hắn không tệ, gần đây đều là ta và hắn luân lưu phiên với Giao Long kia. Nhưng ....cuối cùng vẫn không phải là biện pháp, lực lượng của hai chúng ta chưađủ để hàng phục Giao Long. Tòa cầu kia cũng kiên trì không nổi bao lâu,đến lúc đó Giao Long kia bơi ra ngoài, đó chính là tai nạn chân chính.”

Tịch Tích Chi là đồ đệ Tịch Chân, dĩ nhiên biết tu vi của sư phụ mìnhnhư thế nào. Đến sư phụ mình cũng không có biện pháp hàng phục, kẻ đólợi hại cỡ nào?

“Nếu hai tháng trước, không chừng ta còn đánh bại được nó. Nhưng hiệntại tất cả đều đã muộn, thời điểm yêu tinh độ kiếp chính là thời kỳ công lực cường thịnh nhất. Huống chi ước chừng Giao Long kia chưa tới bảy,tám ngày, chỉ sợ sẽ nghênh đón lôi kiếp.”

Trong lòng Tịch Tích Chi không ngừng mắng, dứt khóat để Thiên Lôi đánh chết Giao Long kia là được.

Sắc mặt của An Hoằng Hàn vô cùng nặng nề, đã sớm đoán được Phong Châu có điều kỳ quái,lại không nghĩ rằng chuyện nghiêm trọng đến vậy.

“Chúng ta phải vào lúc trước khi Giao Long cuốn sập cầu hàng phục chonó. Thời điểm gần đây ta quan sát con Giao Long kia, hình như nó trànđầy địch ý với loài người, sợ rằng một khi nó thấy lại ánh mặt trời, dân chúng Phong Châu đến một người cũng không trốn thoát.”

“Sư Phụ, đến người cũng không chế phục được nó, còn có ai có thể?” Tịch Tích Chi không khỏi chán ngán thất vọng.

An Hoằng Hàn nhẹ nhàng vén mái tóc như tơ trên trán nàng lên, cũng nhìn về phía Tịch Chân, hi vọng ông có thể có biện pháp.

Tịch Chân lại lần nữa quan sát An Hoằng Hàn mấy lần, khi lần đầu tiênnhìn thấy người trẻ tuổi này, Tịch Chân phát hiện trên người hắn mangtheo một cỗ hơi thở cực kỳ cường thế, cái loại hơi thở đó giống như cóthể khiến vạn vật thần phục.

“Trước không có, nhưng bây giờ lại có ...” Tịch Chân nhìn chằm chằm AnHoằng Hàn, nếp nhăn nơi khóe mắt bởi vì cau mày mà chen thành một đoàn,“Có phải ngươi ... đã nuốt thứ gì đúng không?”

An Hoằng Hàn cũng không gạt ông, nói thẳng: “Trong thân thể trẫm có Long Châu.”

“Quả nhiên là thế! Ta ngược lại có một biện pháp, chỉ là có thể dùng hay không, tất cả đều nhờ ngươi.”

“Ngài nói thẳng, trẫm sẽ nghe theo.” Nếu hắn đi tới Phong Châu, dĩ nhiên không thể nào nhìn Phong Châu lâm vào trong hồng thủy.

“Cái này trước không vội, sắp đến thời gian thay ca của ta. Ta trướcphải chạy tới tòa cầu đó, nếu không cị đạo trưởng kia sẽ không chịu được được, Giao Long có thể chạy ra ngoài.” Nói xong Tịch Chân liền muốn vận công đi.

Không ngờ bị tay Tịch Tích Chi bắt được tay áo, Tịch Tích Chi không cóquên mẹ con đang chờ chữa trị. Bọn họ đi lâu như vậy, không biết đứa béphát sốt đó thế nào rồi.

“Sư phụ, có người chờ người cứu mạng, không hao phí nhiều thời gian của người đâu.”

Tịch Chân dựng râu trừng, “Không phải con có thể cứu sao? Làm gì nhất định phải là vi sư chứ?”

Tịch Tích Chi nắm một nhánh tóc lên, lại chỉ hai mắt của mình, “Ngườinói bộ dáng này của con, sao đi ra ngoài gặp người được hả?”

Tóc bạch kim, tròng mắt màu lam, thật sự là quá khó khăn thấy.

Trước đây không lâu Tịch Tích Chi ở trong hoàng cung mới gặp phải mộtđống phiền toái. Đặc biệt là sau khi bị Ngô Kiến Phong biết chân tướng,Tịch Tích Chi cảm thấy nàng càng thêm phải cẩn thận một chút, không baogiờ muốn có người liên hệ nàng với Tịch Tích Chi lúc trước.

“Đi tìm chút huy linh thảo ép thành nước, bôi lên tóc là có thể nhuộmthành màu đen. Chút chuyện nhỏ này đều muốn tìm vi sư, con sống đúng làuổng phí? Trên núi có huy linh thảo, con tự đi tìm,” Nói xong, Tịch Chân hất tay áo ra khỏi tay Tịch Tích Chi, một đường chạy như bay, tốc độnhanh chỉ còn lại tàn ảnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 19


Huy linh thảo. . . . . .

Tịch Tích Chi từng nhìn thấy hai lần ở trong sách thuốc.

Thật ra thì nàng cũng biết biện pháp này, chỉ là nàng chậm chạp khôngdám dùng. Đưa tay cầm một luồng tóc bạch kim, không biết nhuộm tóc đen ở hình người, sau khi biến trở về hình chồn có thể trở thành một con chồn đen hay không?

Tịch Tích Chi vừa nghĩ đến bộ dáng kia của mình, bị dọa đến sợ run cả người.

Nhưng trước mắt ở Phong Châu, nếu mình không dùng hình người xuất hiện,như vậy về phương diện nói chuyện với nhau sẽ gặp phải vấn đề rất lớn.

Vì vậy, Tịch Tích Chi chỉ có thể quyết tâm thôi.

Ước chừng tìm gần nửa canh giờ ở trong một bụi cỏ lộn xộn, cuối cùng Tịch Tích Chi cũng tìm được vài cọng huy linh thảo.

Trong tay nàng không có công cụ pha chế dược liệu, cho nên chỉ có thểngồi cạnh bờ sông, dùng tay mình không ngừng bóp nát huy linh thảo, nặnnước từ trong cây cỏ ra, sau đó liền bôi lên tóc.

Vì không để cho nước cỏ nhuộm đen bàn tay đang cầm nó, Tịch Tích Chi cách một lúc liền rửa tay một lần.

Vừa nhuộm tóc cho mình, Tịch Tích Chi vừa nhìn cái bóng in trong nước.Vốn là sợi tóc màu bạc, bị nước nhuộm biến thành từng tấc đen nhánh.

Quen nhìn tóc màu bạch kim, đột nhiên biến trở về tóc đen, Tịch Tích Chi cũng có chút không quen.

Đột nhiên nhớ tới một chuyện, Tịch Tích Chi xoay người liền hỏi An Hoằng Hàn, "Đông Phương Vưu Dục đâu? Không phải chàng nói Phùng chân nhâncũng ở Phong Châu sao? Như vậy có phải sẽ có tung tích của Từ lão đầukhông?"

Đối với chuyện tìm kiếm Từ lão đầu, Đông Phương Vưu Dục vẫn luôn nónglòng nhất. Còn lần này, Tịch Tích Chi đột nhiên nhớ tới hắn lại khôngcùng đi.

"Hôm trước khi trẫm xuất phát tới Phong Châu, đã từng phái thái giámthông báo qua với hắn. Có lẽ hắn có chuyện gì làm trễ nãi, tin tưởngkhông lâu sẽ đuổi theo." An Hoằng Hàn từ từ nói, đối với chuyện về ĐôngPhương Vưu Dục cũng không quá để ý.

"A, ta nói khó trách không thấy bóng dáng của hắn." Tịch Tích Chi ngồi ở bờ sông, chờ gió hong khô tóc, mặc cho tóc đen bị gió cuốn lấy, thổibay khắp nơi.

Mái tóc của Tịch Tích Chi dài đến gót chân, lúc Tịch Tích Chi đi bộ cũng lo lắng đề phòng, trong lòng sợ dẫm trúng tóc.

Trong lòng lại

lần nữa toát ra kích động muốn cắt tóc, cố gắng mong chờ nâng mái tóc đã nhuộm thành màu đen đến trước mặt của An Hoằng Hàn.

“Chàng xem, tóc dài như vậy không dễ dàng chút nào. Lúc nãy đi bộ, nhiều lần bị cành cây kéo lại, thiếu chút nữa liền ngã xuống.”

Tịch Tích Chi thêu dệt ra một lý do vô căn cứ, kỳ thực tóc của nàng rấtmềm mại, từng sợi đều có thể xuyên qua khe hở của loại lược nhỏ nhất,hoàn toàn không có cơ hội bị cành cây kéo lại.

An Hoằng Hàn tự nhiên sẽ không bị lừa, phàm là mỗi tiếng nói cử động của Tịch Tích Chi, hắn đều vô cùng lưu ý. Mới vừa rồi lúc đi vào trong bụicây, sợ người nào đó không có thói quen đi đường núi, còn cố ý che chởnàng, để cho nàng chờ sau khi mình khai thông con đường mới tiếp tục đitiếp. Cho nên Tịch Tích Chi vừa nói dối, liền bị An Hoằng Hàn biết rõ.

“Thật sao? Quả thật có chút không tiện.” Mặt An Hoằng Hàn không chút thay đổi bởi lời nói của Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi vừa nghe, cảm thấy có hi vọng! Đầu nhỏ gắng sức mà gật đầu, “Cho nên chúng ta cắt bỏ nói đi.”

Tịch Tích Chi nói rất thành khẩn, An Hoằng Hàn nghe được giọng nói kia, trong lòng như bị một trận gãi ngứa.

Ánh mắt An Hoằng Hàn trở nên thâm sâu, hiện lên một tia trêu chọc, “Đãnhư vậy, cắt hay không cắt cứ do nàng quyết định. Chỉ là .... nàng tinchắc sau khi cắt bỏ tóc này, sẽ không biến thành một con chồn trụi lôngchứ?”

Giọng nói của An Hoằng Hàn cố ý nhấn mạnh ba cữ ‘chồn trụi lông’.

Trong đầu Tịch Tích Chi lập tức hiện lên cảnh tượng kia, bị sợ đến đổ mồ hôi lạnh cả người. Sao nàng lại quên mất! Lúc mình nhuộm tóc cũng là sợ đông sợ tây, cắt bỏ tóc không khác nào cạo lông của mình?! Chẳng maycạo lung tung, nàng làm thế nào đi ra ngoài gặp người đây.

Hai lông mày thanh tú rối rắm nhíu lại một chỗ, trong lòng Tịch Tích Chi do dự.

Lúc này, An Hoằng Hàn nắm một nhánh tóc đen của Tịch Tích Chi ở trongtay vuốt vuốt, đột nhiên lại nói: “Nếu muốn để tóc ngắn bớt, quấn lêntrên đỉnh đầu thành búi tóc là được.”

Một lời thức tỉnh người trong mộng, Tịch Tích Chi dừng lực vỗ đầu mình một chút.

“Đúng rồi, sao ta lại quên có thể quấn thành búi tóc chứ?” Như vậy không những không cần cắt bỏ, còn có thể để tóc rơi đến vị trí eo, vẹn toàncả đôi đường.

Khóe miệng An Hoằng Hàn vẽ ra một nụ cười nhạt, “Bây giờ nàng đã đủ ngốc rồi, còn vỗ đầu mạnh như thế, cẩn thận vỗ đến choáng váng.”

“Đợi chút .... “ Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mới vừa rồi còn hưng phấn, nhấtthời lại suy sụp, Tịch Tích Chi ý thức được một vấn đề rất lớn, ấp úngnói: “Ta không biết búi tóc.”

Trước ở trong hoàng cung đều có cung nữ giúp đỡ nàng cắt tỉa tóc. Saukhi rời cung, nàng gần như đều là giữ vững hình chồn, cho nên hoàn toànkhông cần cắt tỉa tóc, lúc này nàng mới nhớ tới mình không biết làm.

Về phần đời trước? Tịch Tích Chi chưa từng ra khỏi sơn cốc, tóc đều là thả sau lưng, nơi nào sẽ tự tìm phiền toái đi búi tóc.

Vừa nhìn một thiếu nữ khổ đại cừu thâm nhìn chằm chằm sợi tóc, An HoằngHàn không nhịn được kéo người vào trong lòng ngực mình, đôi môi nhẹnhàng in xuống đôi môi của nàng. Nụ hôn này không mang theo gì **, giống như chuồn chuồn lượt nước, nhẹ nhàng đụng một cái liền tách ra.

“Không có việc gì, không phải còn có trẫm sao? Búi tóc không làm khóđược trẫm.” Nói xong, An Hoằng Hàn đi tới sau lưng Tịch Tích Chi, bàntay đảm nhận nhiệm vụ của lược, tách từng sợi tóc của Tịch Tích Chi.

Đừng nhìn An Hoằng Hàn là một người nam nhân tam đại ngũ thô, búi tócrất nghiêm túc. Không đến một lát, vốn là mái tóc kéo dài tới đất, dướisự chải vuốt của An Hoằng Hàn, giờ chỉ dài tới bên hông. An Hoằng Hàngọt cành cây bên bờ sông làm thành một cây trâm, cắm ở bên trong búi óccủa Tịch Tích Chi, cố định búi tóc.

Sau khi xong tất cả, Tịch Tích Chi đứng dậy. Quả nhiên tóc ngắn một chút vẫn thoải mái hơn...

Rốt cuộc không cần lo lắng giẫm lên tóc của mình rồi.

“Nàng phải xuất hiện ở trước người ngoài, dấu đỏ trên trán vẫn rất rõràng, người có chút đầu óc đều có thể nhìn ra được.” Ngón tay An HoằngHàn từ từ di động đến dấu đỏ của nàng.

Tịch Tích Chi thiếu chút nữa đã quên chuyện này, có chút khổ não, “Phải làm sao đây, dấu ấn ký này lại không xóa được.”

Tóc còn có thể nhuộn, nhưng ấn ký lại không thể lột bỏ không cần? Đâychính là khối thịt đó! Màu mắt thì không hề gì, bởi vì có rất nhiều nơiđều có người có mắt màu xanh dương.

“Trẫm có biện pháp.” An Hoằng Hàn móc ra một hộp chu sa từ trong túi áo, mở hộp ra, dùng ngón út chấm chấm, ấn xuống trán Tịch Tích Chi.

Hai tròng mắt của Tịch Tích Chi vẫn nhìn chằm chằm vào động tác của An Hoằng Hàn.

Một lát sau, An Hoằng Hàn nói một câu, “Được rồi.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 20


Tịch Tích Chi hơi hoài nghi, nằm sấp ở bên bờ sông nhìn xuống.

Trong nước sông trong suốt, hiện ra bộ dáng nàng lúc này.

Ấn ký hình thoi giữa trán đã bị chu sa phủ lên, biến thành một đốm nhỏ.

Giữa trán là một nốt đỏ. . . . . .

Được rồi, nàng không thể không bội phục sự thông minh, năng lực suy xétcủa An Hoằng Hàn. Phong Trạch quốc có rất nhiều cô nương cũng thích điểm chu sa như vậy, làm vậy sẽ không có người hoài nghi dấu đỏ trên tránnàng rồi.

"Có lẽ bọn người Lâm Ân chờ sốt ruột rồi, chúng ta đi về trước đi." Mặcdù sư phụ Tịch Tích Chi đi làm chuyện khác, nhưng sớm muộn gì ông ấycũng sẽ trở lại. Về chuyện đối phó Giao Long thế nào, bọn họ còn cầnthời gian bàn lại.

Tịch Tích Chi nghĩ đến đôi mẫu tử kia, ngoan ngoãn nghe theo lời nói của An Hoằng Hàn. Nhưng lần này chạy trở về, Tịch Tích Chi không có nằm ởtrong ngực An Hoằng Hàn, để đối phương ôm mình lên đường nữa.

Kể từ sau khi kết xuất nội đan, Tịch Tích Chi chưa có khảo nghiệm quathực lực của mình. Vừa đúng có thể dùng linh lực lên đường, thử một chút tốc độ trở nên thế nào.

Không đợi An Hoằng Hàn nhảy ra một bước, Tịch Tích Chi liền nóng lòng vội vã xông ra giống như mũi tên.

Phát hiện tốc độ nhanh hơn trước kia không chỉ gấp hai lần, Tịch Tích Chi hưng phấn cười đến lệch miệng.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, loại vui mừng này liền bị một người không thức thời phá hư.

An Hoằng Hàn bị nàng bỏ lại phía sau, thế nhưng đảo mắt liền đuổi kịpbên cạnh nàng, còn cố ý giảm bớt tốc độ, không nhanh không chậm sóng vai chạy với nàng.

Tịch Tích Chi nghiến răng nghiến lợi, "Rõ ràng ta đã kết xuất nội đanrồi, sao còn không bằng một người phàm chứ!" Thật chẳng lẽ muốn cả đờibị người đè ở phía dưới, bị ăn đến sít sao ư? Vĩnh viễn trở thân khôngđược.

Ngay sau đó lại nghĩ đến đêm đó, quanh thân An Hoằng Hàn kết xuất vảy,Tịch Tích Chi lại cảm thấy hiện tại không thể coi An Hoằng Hàn là phàmnhân, ít nhất hắn thay da đổi thịt rồi.

"Quá không công bằng." Tịch Tích Chi thương tâm muốn chết, lòng nói mình tân tân khổ khổ tu luyện lâu như vậy, quay đầu lại còn không bằng người nào đó nuốt vào một viên châu.

Quả nhiên người đi đường tắt đều là đáng ghét, đáng giận!

Khi Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn trở về lần nữa, đôi mẫu tử kia đã chờ thật lâu rồi.

Nhìn lên thấy An Hoằng Hàn trở lại, lập tức ôm nhi tử chạy tới. Nhưngmắt nhìn xung quanh An Hoằng Hàn một vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng của vị Tịch đại phu kia, vẻ mặt bà ta lập tức đưa đám, "Các người không tìm được Tịch đại phu sao? Vậy bệnh của nhi tử ta. . . . . ."

Phụ nhân trung niên lập tức khóc thành tiếng, ôm nhi tử khóc lóc nức nở.

Đột nhiên, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn đặt lên trán nhi tử bà.

Phụ nhân trung niên ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới phát hiện ra bêncạnh An Hoằng Hàn là một thiếu nữ có vẻ mặt thanh tú. Thiếu nữ một thânáo gai vải thô, lại không ngăn được linh khí quanh thân nàng, cho dù ainhìn thấy cũng sẽ hai mắt tỏa sáng.

"Yên tâm, ta có thể trị, con trai của bà không có việc gì."

Giọng nói giống như tiếng hót của chim hoàng oanh, tao nhã êm tai.

Tịch Tích Chi điều khiển từng luồng linh khí truyền vào trán

đứa bé.

mấy ngày nay, đứ trẻ sốt cao không lùi, thần chí sớm đã bị thiêu đốt đến mơ hồ, một đôi mắt nửa mở mơ màng.

Dùng linh lực trị liệu giúp đứa trẻ tốt hơn, Tịch Tích Chi cũng khôngquên làm thêm việc phòng bị, lấy từ trong tay áo ra thảo dược vừa rồihái được trên đường, “Những thứ này để trị phong hàn, đều là vừa mới hái xuống, bà nấu thảo dược thành một chén nước, để cho nhi tử của bà uốngvào, bảo đảm thuốc đến bệnh trừ.”

Phụ nhân trung niên nhìn đối phương trẻ tuổi như thế, có chút không tin nàng thật biết chữa bệnh, trong mắt có chút do dự.

“Tịch đại phu là sư phụ ta, ta trị những loại bệnh nhỏ này sẽ không cóvấn đề. Hiện nay sư phụ ta không đi được, nghe vị công tử kia nói nhi tử bà bị bệnh, cho nên liền phái ta tới xem một chút.” Tịch Tích Chi tiếptục nửa thật nửa giả nói láo.

An Hoằng Hàn vừa nghe thấy, mắt híp lại, tình huống này giống y như lúc lừa gạt hắn vào năm đó!

Trở về nhất định nhất định phải dạy dỗ nàng thật tốt.

Rất nhiều người nghe thấy người thiếu nữ này là đồ đệ của Tịch đại phi,cả đám người liền vây quanh, “Sao trước kia chưa từng thấy qua vị cônương này? Tịch đại phu cũng chưa bao giờ nhắc qua.”

“Nếu là đồ đệ của Tịch đại phu, như vậy ngươi giúp ta xem bệnh đi, mấyngày nay ta luôn ho khan, ngay cả ngủ đều ngủ không ngon.”

“Còn có ta ...cũng giúp ta xem một chút, bệnh của ta kéo dài mấy ngày rồi, chính là chậm chạp không nhìn thấy Tịch đại phu.”

....

Một đám người tranh trước tranh sau chen đến bên cạnh người Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi cũng không có cự tuyệt, học bộ dáng sư phụ, làm bộ bắtmạch cho người ta, sau đó theo cổ tay rót linh lực vào bên trong cơ thểcủa bọn họ, giúp bọn họ tiêu trừ bệnh. Sau đó nói thêm một câu ‘không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi thật tốt liền có thể khỏi hẳn’.

An Hoằng Hàn đứng ở một bên, nhìn hết tất cả.

Ở dưới mí mắt của hắn, không người nào dám không lễ phép với Tịch Tích Chi.

Đám người Lưu Phó Thanh rất nhanh nghe nói tin tức bệ hạ trở về, đều tới bên này tìm kiếm. Khi nhìn thấy bệ hạ đứng ở trong đám dân tỵ nạn nhìnngười khác chữa bệnh, trực tiếp cảm thán không quá chân thật.

Tư Đồ Phi Du dụi mắt, hoài nghi nói: “Chẳng lẽ bệ hạ đổi tính rồi sao? Lại hiểu phải thân thiết với dân.”

Ai cũng biết bệ hạ là một người máu lạnh vô tình, nhìn thấy hắn và cácnạn dân vây quanh một chỗ, đều không dám tin một màn này.

“Bệ hạ chính là người có tài trị quốc, dĩ nhiên biết được lôi kéo tâmdân chúng mới có thể là nền tảng vững chắc của quốc gia. Lúc quan tâmdân chúng Phong Châu, ngày sau truyền đi chính là một đoạn giai thoại.”Lưu Phó Thanh liếc nhìn ông ta một cái, tựa hồ đang khinh bỉ chỉ sốthông minh của ông ta.

Lâm Ân tỉ mỉ nhìn bên kia, cảm giác chuyện có chút không dính dáng vớivấn đề hai vị thừa tướng đang nói, “Chuyện không giống như vậy đâu. Lưuđại nhân, Tư Đồ đại nhân, nô tài cảm thấy hình như bệ hạ để ý là vị cônương kia, đứng ở sau lưng nàng là vì bảo vệ nàng.”

Lúc có thị vệ đi qua, bọn họ đều chia ra đứng ở hai bên của bệ hạ, hiện tại tư thế đứng của bệ hạ cũng không khác lắm.

Lâm Ân vừa nói như thế, Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du đều cảm thấy càngxem càng giống. Tỉ mỉ quan sát thiếu nữ đang ngồi trong đám người kia.Nàng đang bắt mạch cho người ta, một khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo trẻtrung của thiếu nữ, mũi, miệng đều hết sức khéo léo, một bộ dáng xinhxắn lanh lợi.

Mái tóc màu đen mềm mại khoác ở sau lưng, cặp mắt trong suốt kia khôngchứ một tia tạp chất nào, giống như mỹ ngọc thượng đẳng, không có mộtchút tỳ vết nào.

Bộ dáng Tịch Tích Chi ** tuổi rất khác với bộ dáng hiện tại, dáng ngườitrước kia hơi mập, gương mặt cũng là béo múp míp, nhìn đặc biệt đángyêu. Nhưng bộ dáng sau này cũng là một mỹ nhân, hơn nữa còn là một khuôn mặt trái xoan điển hình.

“Chẳng lẽ bệ hạ coi trọng nữ nhân này rồi ư? Dung mạo cũng không tồi.” Lưu Phó Thanh nói.

“Đừng nói mò, nhìn y phục trên thân thiếu nữ kia liền biết rõ là một bình dân, bình dân làm sao xứng với bệ hạ?”

Suy nghĩ của Lâm Ân luôn không giống với hai vị kia, vẫn nhìn chằm chằmvào ánh mắt của thiếu nữ kia, “Cuối cùng nô tài cũng đoán được bệ hạthích mỹ nhân có bộ dáng gì rồi, nhất định là tròng mắt lam sắc kia.”

Đôi mắt của con chồn nhỏ là lam sắc, Tịch cô nương cũng thế, ngay cả người thiếu nữ trước mắt này cũng không ngoại lệ.

Xem ra bệ hạ quả nhiên có chút ham mê không tầm thường.

Trong lòng Tư Đồ Phi Du âm thầm nhớ những lời này, lần sau nhất địnhphải tìm mấy mỹ nhân có màu mắt xanh dương đưa cho bệ hạ. Có lẽ bệ hạthích, như vậy, phần thưởng nhất định không thiếu được mình.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 21


Liên tục bận rộn nửa canh giờ, Tịch Tích Chi đều chẩn qua cho các dân chạy nạn ở ngọn núi này rồi

Nàng vừa mới thu tay lại, đột nhiên liền bị một bàn tay to nắm lấy.

Không đợi nàng kịp phản ứng, liền bị An Hoằng Hàn kéo vào trong ngực.

Lâm Ân nháy mắt với Lưu đại nhân và Tư Đồ đại nhân, không tiếng độngnói. Nhìn đi, bệ hạ nhất định thích vị cô nương kia rồi, cũng đã ôm vàotrong ngực rồi.

Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du hiếm khi thống nhất ý kiến, trả cho Lâm Ân một ánh mắt, việc đó còn cần phải nói sao? Ôm vào trong ngực ngay trước nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, chẳng khác nào tuyên cáo quyền sở hữu?

Cả ngọn núi cộng lại có ít nhất hơn mấy ngàn người, bị mọi người nhìnchằm chằm, Tịch Tích Chi có chút ngượng ngùng, dúi đầu vào trong ngực An Hoằng Hàn, tận lực che giấu mặt của mình.

Động tác này không thể nghi ngờ nói cho mọi người biết, đây là lưỡng tình tương duyệt à?! Phải hay không!

Không ngờ bệ hạ vừa tới Phong Châu một ngày, liền cấu kết với một vịthiếu nữ trong veo như nước vậy. Cái này cần có bao nhiêu sức quyến rũmới có thể làm được?

Lâm Ân giả bộ ho khan hai tiếng, đi tới trước mặt của An Hoằng Hàn, "Chủ tử, Đàm

Liên tục bận rộn nửa canh giờ, Tịch Tích Chi đều chẩn qua cho các dân chạy nạn ở ngọn núi này rồi.

Này vừa mới thu tay lại, đột nhiên liền bị một bàn tay to nắm lấy.

Không đợi này kịp phản ứng, liền bị An Hoằng Hàn kéo vào trong ngực.

Lâm Ân nháy mắt với Lưu đại nhân và Tư Đồ đại nhân, không tiếng độngnói. Nhìn đi, bệ hạ nhất định thích vị cô nương kia rồi, cũng đã ôm vàotrong ngực rồi.

Lưu Phó Thanh và Tư Đồ Phi Du hiếm khi thống nhất ý kiến, trả cho Lâm Ân một ánh mắt, việc đó còn cần phải nói sai? Ôm vào trong ngực ngay trước nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, chẳng khác nào tuyên cáo quyền sở hữu?

Cả ngọn núi cộng lại có ít nhất hơn mấy ngàn người, bị mọi người nhìnchằm chằm, Tịch Tích Chi có chút ngượng ngùng, dúi đầu vào trong ngực An Hoằng Hàn, tận lực che giấu mặt của mình.

Động tác này không thể nghi ngờ nói cho mọi người biết, đây là lưỡng tình tương duyệt à?! Phải hay không!

Không ngờ bệ hạ vừa tới Phong Châu một ngày, liền cấu kết với một vịthiếu nữ trong veo như nước vậy. Cái này cần có bao nhiêu sức quyến rũmới có thể làm được?

Lâm Ân giả bộ ho khan hai tiếng, đi tới trước mặt của An Hoằng Hàn, “chủ tử, Đàm thống lĩnh chờ ngài đã lâu, lát nữa chúng ta còn phải đi đê đập nhìn một chút đúng không?”

Vừa qua khỏi giữa trưa, thời tiết vô cùng quang đãng, thích hợp nhất để đi tuần tra.

Đám dân chạy nạn tới nơi này ở đã rất nhiều ngày, cho nên thỏ hoang, con hoẵng gần đây gần như đều bị săn bắn hết, chỉ có thể đi chỗ xa hơn mớicó thể săn được đồ.

Nếu đã tới Phong Châu, mấy người An Hoằng Hàn dĩ nhiên không thể nào tự mình đi ra ngoài săn bắt.

Vừa tới thời gian ăn cơm, trong tay thống lĩnh hộ quân- Đàm Hải nắm hai con thỏ hoang, đi tới chỗ bọn họ.

Thống lĩnh hộ quân cười dến có chút ngốc nghếch, gọi về phía bọn họ:”bệ....”

Một chữ phía sau còn chưa hô ra ngoài, Lưu Phó Thanh bên cạnh trừng mắt nhìn hắn,”như chúng ta gọi ‘chủ tử’ thôi.”

Đàm Hải hậu tri hậu giác ý thức được mình thiếu chút nữa kêu lỡ miệng,lập tức hiểu Tư Đồ đại nhân là đề phòng tiểu mỹ nhân đang ngồi bên cạnhbệ hạ. Chẳng lẽ không phải là người cùng đi trên đường sao? Mới vừa rồihắn còn cho là nữ nhân mà bệ hạ mang theo.

“chủ tử, nơi này của chúng ta không có gì có thể chiêu đãi ngài, kính xin ngài đừng trách.”

“sao có thể trách móc đây?” Lưu Phó Thanh sờ sờ râu mép của mình.

Mấy ngày nay bọn họ đều là gặm lương khô sống qua ngày, có thể ăn được thỏ hoang đã rất tốt.

Ông và Tư Đồ Phi Du có thể làm được thừa tướng, đều là dựa vào bản lãnhthật sự của mình, điểm khổ mệt ấy còn không làm khó được hai người.

An Hoằng Hàn không lên tiếng, ánh mắt ý bảo Lâm Ân đi hỗ trợ.

Lâm Ân không hổ là đại tổng quản, gần như chuyện vặt gì cũng sẽ biết một chút. vừa lấy gia vị từ trong buồng xe ra, Đàm Hải bên kia đã cạo sạchsẽ lông thỏ, đang cắm ở trên nhánh cây nướng.

Lâm Ân ngồi xỗm bên cạnh hắn, cầm lấy một cây trong tay hắn,”nô tài tới giúp ngài, nướng thỏ cần rắc thêm ít hạt tiêu.”

Củi đốt cháy rừng rực, ngọn lửa bay tới trên thịt thỏ hoang nên tạo ratiếng vang. Thỏ hoang rất nhanh liền nướng thành một màu cháy sém, mộtmùi hương toả ra.

Cũng không lâu lắm, thịt thỏ liền chín.

Lâm Ân dẫn đầu bẻ xuống một cái chân thỏ, đưa cho An Hoằng Hàn,”chủ tử, ngài dùng.”

Ai biết sau khi An Hoằng Hàn đưa tay nhận lầy, nhìn cũng không nhìn liên đưa cho người thiếu nữ bên cạnh.

Lâm Ân và mấy người khác đều nhìn ở trong mắt, tất cả đều không lêntiếng. Chỉ là trong lòng nói, hình như bệ hạ rất để ý người thiếu nữkia? Thật sự có ý nhét nàng vào hậu cung sao?

Sau đó, Lâm Ân lại đưa tới một chân thỏ, lúc này bệ hạ mới bắt đầu ăn.

Thời điểm thỏ còn đang nướng, nghe mùi thơm đó, Tịch Tích Chi đã sớmthèm ăn rồi. Lúc này chân thỏ nướng cháy vàng sém, đâu còn cố kỵ gìkhác. Trời mới biết nàng đã vài ngày không ăn thịt rồi?! Nàng là độngvậy ăn thịt, không thịt không vui. Miệng cắn đầy thịt thỏ cháy sém, Tịch Tích Chi nhai mấy cái, cực kỳ mỹ vị.

Có lẽ là quá thèm ăn, sau khi Tịch Tích Chi gặm thêm một miếng thịt mới hài lòng vỗ vỗ bụng mình.

Chờ bọn hắn dùng bữa xong, mấy người liền cưỡi lên ngữa thì Tư Đồ Phi Du rốt cuộc không nhịn được nữa,”chủ tử, chúng ta đây là đi làm chuyệnnghiêm túc, để vị cô nương này đi theo, hình như có chút không ổn đâu.”

An Hoằng Hàn chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm Tư Đồ Phi Du.

Ánh mắt lạnh lẽo không hề có nhiệt độ đáng nói,”sau này nàng là người của trẫm.”

Mặc dù trước đó mấy người bọn họ đã đoán được hình như bệ hạ rất thíchnữ tử này. Thế nhưng sau khi bệ hạ chính miệng nói ra, bọn họ vẫn cóchút không dám tin.

Lúc này bệ hạ mới chỉ quen biết nửa ngày, có phải quá qua loa rồi không?

Không quản chuyện như thế nào, Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh luôn để tâm với thiếu nữ không hiểu xuất hiện từ đâu này.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Tịch Tích Chi ngồi ở trước mặt của An Hoằng Hàn, bị hai cánh tay hắn ôm. Thừa dịp người khác không để ý, hung hăng nhéo hắn một cái.

Choáng nha, người này quá không biết xấu hổ rồi? Tuyên bố khắp nơi nàng là nữ nhân của hắn?

Trước nói với sư phụ, làm hại mình không có mặt mũi.

Hôm nay lại vẫn nói với đám người Tư Đồ Phi Du....

....

trong lòng Tịch Tích Chi bi thương nghĩ đến, hôm nay nhất định là ngàybi thông nhất của nàng. Nhưng tại sao lúc An Hoằng Hàn nói câu nói kia,đáy lòng luôn sẽ lan ra từng tia ngọt ngào?

Nơi này cách đê đập cũng không xa, ra roi thúc ngựa chỉ cần một canh giờ liền có thể đến nơi.

Càng đi về phía trước, có thể nhìn thấy càng nhiều binh lính.

Đại đa số binh lính đều khiêng đá lớn, hoặc là khiêng một túi vải rất dày, không ngừng đi về phía đê đập.

Nước đọng dưới chân càng ngày càng nhiều, trộn lẫn một chỗ với bùn đất, đặc sánh giống như cháo nhão.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 22


"Chủ tử, đê đập đang ở đằng trước rồi. Con đường phía trước, ngựa khôngqua được." Đàm Hải tung người xuống ngựa, cột dây cương ở trên thân cây.

An Hoằng Hàn cũng làm theo hắn, nhất thời, chân mấy người đều đạp trong bùn nhão.

Lưu Phó Thanh nhíu mày, nhưng mà ông cũng không nói thêm cái gì.

Đàm Hải sớm đã quen hoàn cảnh như vậy, bước ở trong bùn nhão, đạp vang lên từng tiếng.

Con đường trơn mượt như vậy, đi vô cùng không dễ dàng.

An Hoằng Hàn lo lắng Tịch Tích Chi ngã xuống, một tay ôm hông của nàng,chỉ cần nhìn thấy nàng bước không vững, liền đưa tay giúp nàng ổn định.

Ước chừng đi hai dặm đường, cuối cùng bọn họ đã nhìn thấy đê đập rồi.

Không đợi bọn họ đi tới trước mặt đê đập, từng đợt sóng lớn mãnh liệt đột nhiên lướt qua đê đập, giột về phía bên

“chủ tử, đê đập đang ở đằng trước rồi. Con đường phía trước, ngựa khôngqua được.” Đàm Hải tung người xuống ngựam cột dây cương ở trên thân cây.

An Hoằng Hàn cũng làm theo hắn, nhất thời, chân mấy người đều đạp trong bùn nhão.

Lưu Phó Thanh nhíu mày, nhưng mà ông cũng không nói thêm cái gì.

Đàm Hải sớm đã quen hoàn cảnh như vậy, bước ở trong bùn nhão, đạp vang lên từng tiếng.

Con đường trơn mượt như vậy, đi vô cùng không dễ dàng.

An Hoằng Hàn lo lắng Tịch Tích Chi ngã xuống, một tay ôm hông của nàng,chỉ cần nhìn thấy nàng bước không vững, liền đưa tay giúp nàng ổn định.

Ước chừng đi hai dặm đường, cuối cùng bọn họ đã nhìn thấy đê đập rồi.

Không đợi bọn họ đi tới trước mặt đê đập, từng đợt sóng lớn mãnh liệt đột nhiên lướt qua đê đập, giột về phía bên này.

An Hoằng Hàn thân thủ linh hoạt, dễ dàng ôm lấy Tịch Tích Chi nhảy lui về phía sau, tránh thoát một kiếp này.

Mấy người kia không có vận số tốt như hắn, bị sóng lớn tưới đến toàn thân ướt đẫm.

Lâm Ân ‘phốc’ phun ra một ngụm nước, toàn bộ tóc ướt sũng dán ở sau lung,”đây là sóng gì vậy? Sao lại lớn như thế.”

Hình như Đàm Hải sớm đã quen sóng lớn như vậy, thỉnh thoảng sẽ tới mộtlần, dùng tay áo xoa mặt một chút, “loại sóng lớn này ngày nào cũng có,nếu không phải bởi vì những đợt sóng lớn này tới ác như vậy, đê đập làmsao có thể dễ dàng bị tạo ra những lỗ thủng như thế?”

Theo phương hướng của ngón tay Đàm Hải, tất cả mọi người nhìn sang.

Chỉ thấy đê đập mới sửa xong không bao lâu, lỗ hổng lồi lõm ở phía trênđã được sửa lại, nhưng vẫn còn mới. Nước không ngừng tràn đê đập, tạo ra lỗ hổng, văng tung toé ra.

Tư Đồ Phi Du vừa nhìn liền trợn tròn mắt, ngón tay run rấy chỉ vào đêđập,”sao đê đập sẽ biến thành như vậy? Lúc ta đi, không phải còn rất tốt ư?”

Cái này cần có bao nhiêu nước chảy mới có thể xông phá đê đập đến loại trình độ này.

Binh lính khuân đồ không ngừng lấp lại những lỗ hổng kia, tận lực sửa chữa.

Nhưng đê đập trải qua những cơn sóng xông thẳng vào như vậy, sớm bị làm cho trăm ngàn vết thương.

Khó trách Đàm Hải nói.... đê đập này chỉ có thể kiên trì nhiều nhất là năm ngày.

Đê đập ước chừng cao ba mươi thước, bên trong có thể chứa được nướcnhiều đến đáng sợ. Nếu như đê đập thật bị xông huỷ, chỉ là nhiều nướcnhư vậy liền có thể xông huỷ tất cả.

An Hoằng Hàn nhíu chặt hai hàng lông mày lại, đây tuyệt đối không phảichuyện tốt! Đặc biệt hồng tai lần này có liên quen tới Giao Long.

“chủ tử, đê đập này.... vi thần tuyệt đối không có ăn bớt ăn xén nguyênvật liệu, vi thần dám thề với trời, nếu như có nói lời giả dối, khôngđược chết tử tế.” Tư Đồ Phi Du giơ tay phải lên, đã nói một đóng lớn lời chết không toàn thây.

An Hoằng Hàn bị ông làm phiền không chịu nổi, quát miệng nói:” trẫm cótrách cứ ngươi sao? Sóng lớn tới mãnh liệt như vậy, mặc dù đê đập này tu sửa chắc chắn hơn nữa, cũng sẽ bị tàn phá không chịu nổi.”

Đến lúc này rồi, sau khi Lưu Phó Thanh thấy rõ thế tới của sóng lớn, cũng tin tưởng lần này Tư Đồ Phi Du thật không có nói láo.

Nếu như không phải là hiện tại có người ở đây, Tịch Tích Chi thật muốnnhảy đến giữa không trung, đi xem một chút nước tuôn ra dũng mãnh từđâu.

Đột nhiên nhớ tới cây cầu trong lời sư phụ, Tịch Tích Chi kéo kéo áo bào An Hoằng Hàn, nhón chân lại gần bên tai của hắn.

Động tác thân mật của hai người rơi vào trong mắt những người khác.

Tư Đồ Phi Du và Lưu Phó Thanh đều thầm than, thiếu nữ này thật là lớn gan, đối đãi với bệ hạ lại không có quy củ như vậy.

“Phong Châu có mấy cây cầu?” An Hoằng Hàn vừa nghe lời nói của Tịch Tích Chi liền hiểu ý của nàng.

Nếu sư phụ nói có một cây cầu đè ép con Giao Long kia. Khả năng lớn nhất chính là nơi đó có vật mà con Giao Long kia muốn bảo vệ, mà.... có lẽđược giấu ở chỗ nguồn nước.

Vừa nhắc tới chữ ‘cầu’ này, Tư Đồ Phi Du bị sợ đến rùng mình một cái.

Đàm Hải là sau khi phát sinh hồng tai mới bị điều đến pc tới xử lýchuyện hồng tai, cho nên trừ ở chỗ đê đập, có rất ít bước chân đến chỗkhác.

Chỉ là trên bản đồ, ngược lại có đánh dấu mấy cây cầu. Hắn lấy bản đồPhong Châu ra, đưa cho bệ hạ xem qua,”chủ tử, ngài nhìn.... mấy chỗ nàyđều có xây cầu.”

Đàm Hải chỉ ra mấy nơi ở trên bản đồ.

An Hoằng Hàn vừa nhìn sang, ghi nhớ mấy chỗ đó vào trong đầu.

Tư Đồ Phi Du quét mắt nhìn bản đồ, vừa nhìn liến phát hiện chỉ không có cây cầu mình phân phó người xây vào ba tháng trước.

An Hoằng Hàn vừa nhìn vẻ mặt ấp a ấp úng của ông ta, liền đoán được ông ta khẳng định có chuyện lừa gạt.

Lưu Phó Thanh cũng am hiểu quan sát người, đặc biệt người kia còn là đối thủ một mất một còn với ông, đối phương vừa nhếch mông lên, ông liềnbiết Tư Đồ Phi Du muốn làm gì.

Hơi tức giận nói:”Tư Đồ đại nhân, đến lúc liên quan đến sinh mạng rồi,chẳng lẽ ngươi còn muốn bởi vì tư dục của mình mà lừa chủ tử sao?”

Tư Đồ Phi Du đỏ bừng cả khuôn mặt, nhìn bệ hạ một chút, lại nhìn Lưu Phó Thanh một chút, cuối cùng bất đắc dĩ mở miệng nói:”chủ tử, không phảivi thần không muốn nói, mà là.... chunh1 vi thần cũng không quá tintưởng lời nói của người kia. Cho nên về chuyện này, không biết có nênnói hay không?”

Ngón tay ông vừa nhấc, liền rơi vào một chỗ trên bản đồ,”thật ra ở chỗnày còn có một cây cầu. Chắc tấm bản đồ này được vẽ vào lúc trước, chonên không có đánh dấu thêm trong mấy tháng gần đây.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Quyển 3 - Chương 23


"Nơi này có cầu sao?" Dù gì Đàm Hải cũng ở Phong Châu giữ vững hơn mộttháng, chưa bao giờ nghe aiqua có chuyện này, hơi kỳ quái.Tư Đồ Phi Dukiên định nói ra: "Đương nhiên là có, cây cầu kia chính là ta giám sáthoàn thành, tốn gần nửa tháng."Lần này, Đàm Hải không còn lời nào đểnóiSau khi nghiêm túc nhìn bản đồ xong, ánh mắt An Hoằng Hàn bay vềhướng đê đập, mày kiếm nhíu lạichặt, "Tòa cầu kia. . . . . . ở bên kiađê đập, chúng ta không có biện pháp đi qua."Dòng nước chảy siết, mặc dùthân thể những binh lính này rất cường tráng, cũng biết bơi, nhưng . . . . . . trong những đợt sóng mãnh liệt này, chỉ có thể bị xông đến trôigiạt khắp nơi.Tịch Tích Chi dựa vào bả vai An Hoằng Hàn, đôi lông màythanh tú cũng hơi nhíu lại, khó trách lúc đi sư phụ không nói tiếng nào. . . . . . Chỗ cây cầu kia, trừ bọn họ là người tu hành nên có thể vượtqua, còn ai có thể có bản lãnh kia?"Chủ tử, cây cầu kia có vấn đề gì?"Lưu Phó Thanh mở miệng hỏi thăm.Ông làm quan mấy chục năm, rõ ràng tínhtình bệ hạ. Người này hiếm khi có biểu cảm, chuyện có thể làm cho hắncau mày, tuyệt đối vô cùng khó giải quyết.Trái tim của Tư Đồ Phi Du đãtreo lên rồi, e sợ cây cầu mình mới xây kia thật có vấn đề.An Hoằng Hànđưa mắt quét sang bốn người bọn họ một lần. Mấy người bọn họ đều làtrọng thần của Phong Trạch quốc, sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện về Giao Long, thay vì lừa gạt thêm nữa, cònbằng trước thông báo bọn họ mộttiếng, để cho bọn họ chuẩn bị tâm lý cũng tốt."Qua bên kia rồinói." AnHoằng Hàn chỉ rừng cây bên cạnh.Nơi này nhiều người nhiều miệng,rấtrõràng An Hoằng Hàn cũngkhôngmuốn quá nhiều người biết.Lưu Phó Thanhvà Tư Đồ Phi Du cũng ý thức được lời bệ hạ sắp sửanóira vô cùng quantrọng, mỗingười đều rất coi trọng.Rừng cây nơi này tương đối sum xuê,chỉ làtrênthân cây dính vào hoặc nhiều hoặc ít bùn nhão, nhìn vô cùnghỗn loạn."khôngcần đề phòng nàng, nàng biết thân phận của trẫm." Bàn tay An Hoằng Hàn khoác lêntrênđầu vai Tịch Tích Chi, ném lờinóinày ra,tránh cho mấy đại thần nàynóichuyện luôn là che che giấu giấu."Tư Đồ Phi Du, trẫm cho ngươimộtcơ hội,nóira đầu đuôi gốc ngọn chuyện cây cầu kiatrấn giữ." Ánh mắt lợi hại của An Hoằng Hàn quét về phía Tư Đồ Phi Du.Tư Đồ Phi Du bị sợ đến rùng mìnhmộtcái,khôngdám nhìn thẳng ánh mắt của đối phương, lại dựa theomở miệng: "khôngbiết bệ hạ có nghenóiqua truyềnthuyết ‘Giao Long di chuyển' của dân giankhông?"Tịch Tích Chi hơi sữngsờ, ánh mắt nhìn Tư Đồ Phi Du trở nên khác trước. Người này lại biếttruyền thuyết về ‘Giao Long’, cây cầu kia là xảy ra chuyện gì?Đôi mắtcủa An Hoằng Hàn lóe lên, lạnh lùngnói: "nói tiếp."Tư Đồ Phi Du bất đắcdĩ cười khổmộttiếng, "Lần trước lúc vi thần đến nơi này,thậtrathìkhôngphải trị thủy trước, mà là xây cầu trước."Lưu Phó Thanh giật mìnhtrừng ông ta, "Cầu quan trọng? Hay trị thủy quan trọng? Tư Đồ Phi Du,ngươi hồ đồ sao!"Tư Đồ Phi Du lấy khí thế quay lại nhìn, la lớn: "Lưuđại nhân, ngươithìbiết cái gì?! Ta phái mấy đội nhân mãđitrị thủy, vậymà nước chảykhôngnhữngkhônggiảm, ngược lại càng lúc càng lớn. Sau đó lại cómộtngười lặng lẽnóicho ngươi biết, nước nàykhôngphải ngẫu nhiên, màlà có Giao Long gây sóng gió, ngươisẽtin là có hay vẫn tin làkhông? Dùsao lúc đó takhôngnghĩ nhiều, phânmộtnhóm nhân mã ra ngoài,đitới chỗngười kia, xây dựngmộtcây cầu.""Sau khi xây cầu xong, dòng nước quảnhiên từ từ ở giảm bớt, sau đó công việc trị thủy càng ngày càng thuậnlợi." Lúc mới bắt đầu, chính Tư Đồ Phi Du cũngkhôngquá tin tưởnglờinóicủa người kia..., thế nhưng sau khi xây cầu xong, hiệu quả trịthủy lại vô cùngrõrệt.Chân mày Tịch Tích Chi và An Hoằng Hàn càng nhíuchặt hơn, gần như là đồng thời trăm miệngmộtlời, "Ngườinóicho ngươi biết trong sông có Giao Long tác quái là ai?"Tư Đồ Phi Du khó xửmộthồi mớiấp úngnói: "mộtngười mặc cẩm bào màu đen, mang mặt nạ màu bạc, ta cũngchưa từng thấy qua diện mạothật sựcủahắn. Lúc ấychỉ lưu lại mấy câunóiđó rồi rời."Làhắn!NửayêucứuđiAn Vân Y.Mặc dù Tư Đồ Phi Dukhôngcó miêu tảđầy đủ dáng ngoài của người kia, nhưng trực giác của Tịch Tích Chinóicho nàng biết, người áo đen kia tuyệt đối làhắn.Tại sao mỗi lần gặp chuyệnphiền toái,sẽdính líu quan hệ với người kia?Tịch Tích Chikhôngtin ngườikiasẽtốt bụng giúp đỡ Phong Châu trị thủy, khẳng định ôm mục đích ámmuội nào đó.Ngón tay An Hoằng Hànnhẹnhàng vén sợi tóc bên tai Tịch TíchChi lên, đôi môi khẽ nhúc nhích lại lần nữa lạnh giọngnói: "GiaoLongthật sự tồn tại."Bốn người Tư Đồ Phi Du sững sờ kinh hãi tại chỗ.Lâm Ânnói: "Bệ hạ, có thể ngài nghĩ sai rồikhông? Saotrênđời này lại cóGiao Long tồn tại?"An Hoằng Hàn lạnh lùng nhìn về phía ông ta, "Chuyệncác ngươikhôngbiết còn có rất nhiều, vậythìtại sao Giao Longkhôngthể tồn tại?"Tư Đồ PhiDu tin tưởng hơn phân nửa, bởi vì trước kia ông từngthỉnh một vị vu sư, động tay động chân vào một cái vòng tay, sau đó đưacho tôn tử của Lưu Phó Thanh. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, tôn tửcủa Lưu Phó Thanh trừ khóc một trận, một chút cũng không có.

Ông đương nhiên không biết, nguyên nhân là vì có một con chồn nào đó xen vào việc của người khác, lén tháo vòng tay xuống từ cổ tay đứa bé.

Nếu không, chỉ sợ tôn tử Lưu Phó Thanh sau bữa tiệc đầy tháng sẽ phải chết đi rồi.

Về phần Lưu Phó Thanh, mặc dù ông là một lạo ngoan cố, nhưng cũng hiểutrời đất bao Lâm Ân, chuyện cổ quái ly kỳ gì cũng có, cũng có thể xảyra. Vả lại, có thể để cho bệ hạ tự mình nói ra, chuyện nhất định có 80%căn cứ.

“người kia còn từng nói qua cái gì với ngươi?” An Hoằng Hàn tiếp tục hỏi, không chịu bỏ qua một chút đầu mối.

Ít nhất nhìn vào bố cục mà người kia hao phí hết tâm tư, có lẽ chuyến đi Phong Châu lần này là hắn ta cố ý thiết kế, dụ dỗ mình tới đây.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom