Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đồ Đệ Toàn Năng Của Thiên Đạo Chủ

Chương 20: Yên tâm đi đi!


Quả thực, Lãnh gia đã trở thành gánh nặng của Lãnh Yên Nhiên, hơn nữa vì đặc thù của Lãnh Yên Nhiên, tương lai sẽ thu hút h@m muốn của rất nhiều cường giả, Lãnh gia bọn họ có thể không gánh nổi.

Như thế cũng tốt, dù sao, Lãnh Yên Nhiên vốn cũng không phải là hậu bối của Lãnh gia hẳn.

"Sư tôn mà ngươi nhắc đến, là cảnh giới gì vậy?"

Điều Lãnh Chiến quan tâm nhất lúc này, chính là sư tôn của Lãnh Yên Nhiên rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới nào, liệu có bảo vệ được sự an nguy của cô không.

"Cảnh giới của sư tôn ạ?"

"Ta cũng không rõ, nhưng... cho dù không phải tiên nhân, thì cũng không thua kém gì mấy?”

Lãnh Yên Nhiên hơi sững sờ, vấn đề này chính cô cũng không có đáp án, chỉ có thể nói ra sự phỏng đoán trong lòng.

"Tiên! Tiên nhân!?" "Cũng có thể là vậy, có thể ra tay từ xa, lại có thể sử dụng được loại sức mạnh thần thông kinh khủng kia, nói ngài ấy là

tiên nhân, quả là không ngoal"

Sau khi Lãnh Chiến ngạc nhiên, thì khẽ gật đầu, không có bất kỳ nghi ngờ gì.

Mà lúc này Trần Đạo Huyền còn chưa tiêu tan thủy kính, nghe cuộc đối thoại của hai người, khóe miệng liền giật giật.

Tiên nhân sao?

Tiên nhân Ngưng Khí Cảnh Tam Trọng Thiên á?

"Yên Nhiên, xử lý xong chuyện này, mau chóng về núi ngay."

Trần Đạo Huyền đã giải nguy xong, cũng không muốn quản thêm chuyện của Lãnh gia, sau khi để lại một câu nói, liền tán đi thủy kính.

Mà thiên bia với độ cao ba ngàn trượng này, cũng ngày càng nhỏ dần theo lời Trần Đạo Huyền, một lần nữa hóa thành một khối đá nhỏ bằng bàn tay, kêu “vù” một tiếng, khi thủy kính gần biến mất, liền quay trở lại..

"Vâng, cung tiễn sư tôn!"

Lãnh Yên Nhiên thấy vậy vội quỳ một chân trên đất, hành lễ với thủy kính.

Đến khi thủy kính biến mất, miếng ngọc bội lơ lửng trước người này mới trở lại trước ngực cô.

Cô nhẹ nhàng vuốt v e ngọc bội, trên đó còn có chút hơi ấm, sư tôn không chỉ để lại cho mình thủ đoạn bảo vệ tính mạng, thậm chí còn âm thầm chuẩn bị phương án dự phòng nữa, như vậy để thấy hắn quan tâm cô đến mức nào?

Nghĩ đến đây, lúc này Lãnh Yên Nhiên chỉ muốn mau mau trở lại núi Hư Vọng, ở bên cạnh phụng dưỡng sư tôn.

"Rắc rối trong thành phiền gia chủ xử lý."

"Ta quyết định lập tức về núi, nghĩ xem làm sao để giải quyết rắc rối tiếp theo của La Thiên Tông!"

Lãnh Yên Nhiên nhìn lấy Lãnh gia đổ nát, nhưng trong lòng cũng không có suy nghĩ gì nhiều, mà có một tầm nhìn xa hơn.

Hôm nay đã xử lý thủ tịch đệ tử của La Thiên Tông thì thôi đi, lại còn giết hai tên trưởng lão Quy Khư Cảnh, xem như là La Thiên Tông sẽ vô cùng căm hận, tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha cho Lãnh gia.

Mà cô, thì phải thăng cấp lên cảnh giới cao hơn, trước khi La Thiên Tông trả thù mình!

Nếu là lúc trước, tất nhiên là chuyện không thể hoàn thành được, nhưng bây giờ thì khác, ở bên cạnh sư tôn, không có. chuyện gì là không thế!

"Yên tâm đi đi!"

"La Thiên Tông mất đi hai cường giả Quy Khư Cảnh, trước khi điều tra rõ ràng, sẽ không dễ dàng ra tay đâu!"

Lãnh Chiến gật đầu, sau đó cùng tất cả con cháu của Lãnh gia, đưa mắt nhìn Lãnh Yên Nhiên ngự không rời đi.

Một ngày này, đối với kinh thành Ma La quốc mà nói, đã phát sinh ra quá nhiều biến cố.

Vốn dĩ, rất nhiều gia tộc đều đang đợi Lãnh gia bị tiêu diệt, rồi cướp đoạt tài sản và sản nghiệp của Lãnh gia.

Nhưng bây giờ, tất cả gia tộc đều ngơ ngác nhìn, không ngờ đến cường giả La Thiên Tông của Quy Khư Cảnh Cửu Trọng Thiên, đều chết trong tay Lãnh gia!

Đặc biết là Lý gia, Vương gia, trong lòng càng rối bời không thôi.

Cuối cùng hai người thương lượng một phen, quyết định không dựa theo giao hẹn năm mươi phần trăm trước đó để bàn giao Lãnh gia, mà tăng thêm mười phần trăm, đem sáu mươi phần trăm sản nghiệp nộp ra!

Mà lúc này trong hoàng cung, một người đàn ông trung niên khoác long bào lộng lẫy, khí chất bất phàm, nghe thuộc hạ báo cáo, cũng ngạc nhiên không ngậm được mồm.

Hắn thân là hoàng đế Ma La quốc, khi đối mặt với cường giả La Thiên Tông Quy Khư Cảnh Cửu Trọng Thiên, cũng không có chút sức phản kháng nào.

Không ngờ, Lãnh gia bình thường không có chút khí thế nào lại có thủ đoạn kinh hãi đến vậy?

Nhất là khi hắn hồi tưởng lại thiên bia ba ngàn trượng xuất hiện, dù là lúc ấy hẳn ở phía xa hoàng cung, cũng cảm thấy. thần chết như đang vẫy họi hắn!

"Lãnh Yên Nhiên... Rốt cuộc là điều kì diệu gì, mới có thể khiến ngươi kinh khủng như vậy trong vòng một đêm đây!"
 
Chương 21: Không lỗ mà còn lãi sao?


Trong đình nghỉ chân bên ngoài điện Thiên Đạo, Núi Hư Vọng.

Trần Đạo Huyền nghe được lời nhắc nhở trong đầu, liền không khỏi hơi sững sờ.

(Giết chết Quy Khư Cảnh Cửu Trọng Thiên, thưởng chín mươi điểm hệ thống.)

"Lúc trước giết chết Thông Huyền Cảnh, chỉ có một điểm thưởng."

"Xem ra Quy Khư Cảnh, chắc là mỗi lần tăng lên một trọng thiên thì sẽ thưởng mười điểm hệ thống."

"Như thế xem ra, lần ra tay lúc nãy tiêu hao mất một trăm điểm hệ thống, giờ cũng có thể thu hồi lại được vốn rồi."

Vốn dĩ một lần ra tay là một trăm điểm hệ thống, hắn vẫn còn có chút đau lòng, nhưng vì đệ tử duy nhất của mình, nên cũng không thể mặc kệ được.

Có thể thấy hiện nay, tính ra, chỉ mới tiêu hao được mười điểm, trong lòng lại thoải mái hơn rất nhiều.

"Xem điểm hệ thống (Điểm hệ thống: 2164) "Hả? Sao điểm hệ thống lại còn trở nên nhiều hơn vậy?"

Trần Đạo Huyền có chút mơ hồ, lập tức tra lại ghi chép thu hoạch của điểm hệ thống.

(Đại đệ tử Lãnh Yên Nhiên của chủ nhân, giết chết Quy Khư Cảnh Thất Trọng Thiên, được bảy mươi điểm hệ thống.)

(Đại đệ tử Lãnh Yên Nhiên của chủ nhân, giết chết Thông Huyền Cảnh Tứ Trọng Thiên, được bốn điểm hệ thống.)

"Thì ra là thế, xem ra đệ tử giết chết kẻ thù, cũng sẽ được điểm hệ thống điểm à!"

"Vậy làn sóng này... Không lỗ mà còn lãi sao?"

"Ừm... Vừa hay bây giờ Yên Nhiên đã kết thù với La Thiên Tông, đợi sau khi nó về núi, sẽ tìm một cơ hội sắp xếp cho nó trừng trị La Thiên Tông."

"Muốn làm giàu quái?"

Trong lúc suy nghĩ, ánh mắt Trần Đạo Huyền càng ngày càng sáng lên, trong đầu, sự tồn tại của La Thiên Tông đã trở thành một kho tàng điểm hệ thống quý báu vậy!

Rõ ràng là đã hạ quyết tâm rồi, định đợi đến thời điểm thích hợp, để Yên Nhiên xuống núi, thu hoạch củ hành lớn La Thiên Tông này!

Hắn không thể giết người vô tội vì lợi ích của hệ thống được, nhưng nếu là kẻ thù thì he he!

"Chỉ là Quy Khư Cảnh Cửu Trọng Thiên kia, hình như... hơi yếu nhỉ!"

Hồi tưởng lại trận chiến vừa rồi, Trần Đạo Huyền hơi nghi ngờ một chút.

Tuy hẳn biết Ngưng Khí Cảnh Tam Trọng Thiên của mình có sức mạnh lớn mạnh, nhưng không có kì vọng nào chính xác cả.

Vì thế, khi vừa mới ra tay, nếu một chiêu không thể giết chết người, thì hắn sẽ dự định đối lấy thêm hai cơ hội giết chết đối thủ.

Thật không ngờ chỉ với một chiêu, cường giả Quy Khư Cảnh Cửu Trọng Thiên liền hóa thành tro bụi.

Đơn giản là quá yếu...

Cũng may ý tưởng này không để người khác biết được, nếu không thì có người lại gào lên là ác độc!

Ngưng Khí Cảnh Tam Trọng Thiên, ám sát cường giả Quy Khư Cảnh Cửu Trọng Thiên thì đã đành, đã thế còn chê người †a yếu nữa là sao hả?

Đây là vấn đề của người ta sao?

Rõ ràng là đứa nhóc này mạnh hơn mà!

"Không có đệ tử ở bên cạnh, đến pha tra cũng phải tự mình làm, ôi!"

Trần Đạo Huyền không nghĩ ra liền không suy nghĩ thêm nữa, tiện tay rót cho mình một chén trà nhâm nhị, tiếp tục thoải mái uống một cách nhàn hạ.

Đồng thời có chút nhớ nhung đại đệ tử yêu nghiệt của mình, Mị Ma đại đệ tử ngắm, nếu có Yên Nhiên ở đây, bản thân cũng không phải tự pha trà, lại còn được ngắm cảnh đẹp nữa

Trong đại điện La Thiên Tông, tông chủ ngồi ngay ngắn, hai bên có vài tên trưởng lão đứng cạnh.

Ngoại trừ tông chủ La Võ chân nhân là cảnh giới Tịch Diệt Cảnh Ngũ Trọng Thiên ra, mấy tên trưởng lão còn lại cấp thấp nhất cũng là cường giả Quy Khư Cảnh!
 
Chương 22: Trương sư huynh sao?


Ở Bắc vực này cũng coi là thế lực đứng đầu cao cấp nhất.

Trong Bắc vực có rất nhiều thế lực tu tiên, bao gồm bên trong La Thiên Tông, chỉ có bốn thế lực hạng nhất có cường giả Niết Bàn Cảnh.

"Tông chủ, còn chưa đầy ba tháng nữa Xích Vân Cốc bí cảnh chỉ trăm năm mới mở ra một lần, thủ tịch đệ tử của chúng ta sao còn chưa quay về vậy?”

"Nếu chậm trễ mở bí cảnh, vậy chính là..."

Một tên trưởng lão nhíu mày, cực kì bất mãn với thời khắc mấu chốt sắp mở ra bí cảnh thì thủ tịch đệ tử Trương Thiên Trạch xuống núi.

Nếu đến lúc đó làm lỡ dở chuyện bí cảnh, không thấy thủ tịch đệ tử dẫn đội, vậy thì La Vân Tông bọn họ sẽ phải chịu tốn thất lớn như thế nào đây?

Trong bí cảnh nếu không có thủ tịch đệ tử, thì La Vân Tông sẽ không có bất kì tư cách gì để tranh giành tài nguyên cùng với ba tông môn khác cải!

"Yên tâm đi, Thiên Nhi sẽ không làm lỡ dở chuyện quan trọng như thế này đâu."

"Lần này Thiên Nhi xuống núi, cũng là vì chuyện này."

"Thiên Nhi phát hiện trong một gia tộc nhỏ ở Ma La quốc, có một nữ tử thể chất đặc biệt, nếu có thể cùng nó song tu, tất nhiên có thể thăng cấp lên một cảnh giới khác mạnh hơn."

"Chỉ cần đợi Thiên Nhi trở về, đến lúc đó nói không chừng có thể dùng Thông Huyền Cảnh Thất Trọng Thiên, thậm chí là cảnh giới Bát Trọng Thiên tham gia vào bí cảnh."

"Bí cảnh lần này, cũng chính là đại kế hoạch toàn thắng của La Thiên Tông chúng tai"

La Võ chân nhân nghe thấy giọng điệu bất mãn của trưởng lão, thì khế cười an ủi.

Đối với mục đích Trương Thiên Trạch xuống núi, ông ta rõ mồn một, thậm chí để thuận lợi cho chuyến đi này, còn sắp xếp hai trường lão Quy Khư Cảnh đi theo, là để đảm bảo không có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra.

Chỉ cần tất cả thuận lợi, bí cảnh lần này, chính là cơ hội để La Vân Tông bọn họ hoàn toàn vượt qua những tông môn khác, trở thành thế lực đứng đầu ở Bắc Vực!

"À... Thì ra là thế”

"Nếu đã như vậy, lão phu cũng không phải suy nghĩ nữa rồi"

Đông đảo trưởng lão nghe thấy lời này đều hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên một tia sáng..

Thực lực của đệ tử tứ đại Tông Môn đều ngang nhau, nếu Trương Thiên Trạch có thể tạm thời lại đột phá vài cảnh giới nhỏ, thì anh ta có thể áp đảo họ!

Vừa nghĩ tới La Thiên Tông sắp thu hoạch được số lượng lớn tài nguyên trong bí cảnh, lại còn có cơ hội chém giết các tông môn khác bên trong đó.

Thì hầu hết các trưởng lão đều không nhịn được mà rất vui mừng.

Nhưng chính tại lúc này, một bóng người lảo đảo chạy vào bên trong đại điện.

"Tông, tông chủ, đại sự không ổn rồi!!!"

Người đệ tử hoảng sợ, đến cửa đại điện còn chưa kịp bước qua, đã qua ngã xuống đất cái uỳnh.

"Đồ hỗn láo!"

"Vội vàng hấp tấp còn thể thống gì nữa, trước mặt tông chủ đừng có vô lễ như thế”

"Bình tĩnh đã rồi hẳng nói!"

Một tên trưởng lão trong số đó là sư tôn của đệ tử kia, thấy đệ tử của mình lộ ra vẻ hoảng sợ như vậy, lập tức cảm thấy rất mất mặt trước tất cả đồng môn.

Liền quát lớn!

Nghe lời sư phụ, tên đệ tử kia chỉ có thể nuốt xuống hai ngụm nước bọt, miễn cưỡng bình tĩnh lại.

"Mau nó đi, chuyện gì, làm sao phải hoảng sợ đến mức. như thế?"

Tông chủ La Võ chân nhân thấy đệ tử kia bình tĩnh được. chút, lúc này mới bình tĩnh hỏi.

"Hồi... Hồi bẩm tông chủ!" "Mệnh bài của Trương sư huynh, vỡ... vỡi!!"

Đệ tử kia không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Tông chủ, liền cúi đầu, run rẩy lắp bắp nói.

“Trương sư huynh sao?" "Đệ tử họ Trương nào, vỡ mệnh bài thế?"

"Phái người điều tra một phen, rốt cuộc là ai đã ra tay với đệ tử La Thiên Tông chúng ta, thì giết bọn chúng ngay tức khắc. "

La Võ chân nhân nghe thấy vậy, trong lòng không có chút cảm xúc nào, đối với người tu hành, sinh tử là chuyện bình thường, chỉ là đệ tử chết đi, giúp ông ta báo thù, để cho người ngoài thấy rằng ra tay với đệ tử La Tông Môn sẽ có hậu quả gì.

"Hồi bẩm tông chủ, mệnh bài bị vỡ là của đại sư huynh Trương Thiên Trạch..."
 
Chương 23: Nhấp chuột


"Cái gì!"

"Trương Thiên Trạch, thẻ mệnh của Thiên Nhi... hỏng rồi!?"

"Nhấp chuột"

La Ngũ đ Cái gì

"Trương Thiên Trạch, mệnh bài của Thiên nhi.... bể nát rồi?"

"Răng rắc —————'

La Võ chân nhân nghe được những lời này, đầu tiên là sửng sốt, tay vịn của ghế chủ tọa trong tay hóa thành mảnh vụn, toàn bộ khí tức trong cơ thể gần như mất kiểm soát, uy lực khủng bố của Niết Bàn Cảnh ầm ầm bùng nổ, áp đảo đến nỗi những trưởng lão có mặt ở đây phải gập cong người lại mới có thể miễn cưỡng cản lại.

Mà tên đệ tử mới vừa đến thông báo kia, lúc này đã bị ép tới cả người dính sát vào mặt đất phía trước, ngay cả một ngón tay cũng không thể nhúc nhích nổi, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chẳn sẽ không thể nào sống nổi!

"Tông chủ!"

Nhìn thấy đệ tử của mình sắp chết, một gã trưởng lão vội vàng mở miệng hét lên.

ml thanh này cũng khiến La Võ chân nhân vốn không thể kiểm soát được chính mình, nhanh chóng phục hồi lại sau những thất lễ của bản thân.

Toàn bộ hơi thở nhanh chóng được ổn định lại, phần đông các trưởng lão như trút được gánh nặng, mà tên đệ tử kia lại giống như vừa mới tìm được đường sống từ trong chỗ chết, quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển không ngừng!

"Không đúng! Ngài tông chủ còn phái Thất trưởng lão và Tam trưởng lão đi cùng với Thiên Nhi đến Ma La quốc.

"Làm sao có thể xảy ra chuyện bắt trắc như này được?"

La Võ chân nhân đột nhiên nhớ tới cái gì, không khỏi nhướng mày, lẽ ra ở thủ đô Ma La, chỉ có duy nhất một người dưới trướng của tên hoàng đế kia là cường giả Khư Cảnh, hơn nữa hẳn cũng đang ở Khư Cảnh cấp ba cấp bốn gì đó mà thôi.

Dù là Tam trưởng lão hay Thất trưởng lão, đều có thể dễ dàng trấn áp!

Làm sao Thiên Nhi lại có thể gặp chuyện bất trắc ở Ma La Quốc chứ?

"Tông chủ..... Mệnh bài của Tam trưởng lão, Thất trưởng lão... cũng... cũng bị vỡ nát..... `

"Thời gian mệnh bài của ba người họ bị nghiền nát cách nhau không lâu, chỉ sợ......đều do một kẻ gây nên."

Đệ tử nghe được những lời nói của tông chủ, run rẩy nói bổ sung.

"Đánh rắm!"

"Tam trưởng lão hiện giờ đã là Khư cảnh Cửu Trọng Thiên, khoảng cảnh đột phá đến Niết Bàn Cảnh chẳng còn bao xa, làm sao có thể ngã xuống ở Ma La Quốc!"

La Võ chân nhân nghe xong những lời này lập tức nổi giận!

Mất đi một thủ tịch đệ tử Trương Thiên Trạch đã là một cái giá quá đau đớn mà ông ta không thể nào chấp nhận được, nếu lại mất thêm hai vị trưởng lão Khư Cảnh, thậm chí đó còn là Tam trưởng lão đang ở Khư cảnh Cửu Trọng Thiên, ông ta cảm thấy mình muốn hộc máu tới nơi!

Chỉ là một Ma La Quốc, nơi mà người mạnh nhất cũng chỉ là Khư Cảnh Tứ Trọng Thiên, làm sao một nơi nhỏ bé yếu ớt đó có thể khiến La Thiên Tông của ông ta chịu tổn thất nặng nề như vậy được?

"Đệ tử.... Những lời đệ tử nói đều là sự thật."

"Tên đệ tử kia như cảm nhận được lửa giận của tông chủ, sợ tới mức đầu cúi ngày càng thấp, nhưng mệnh bài hai vị trưởng lão đứng đầu bị vỡ nát là sự thật, ngoại trừ bẩm báo chỉ tiết những chuyện này, hẳn còn biết làm thế nào nữa

"Ngươi đi xuống trước đi, chuyện này chớ để lộ ra ngoài."

La Võ chân nhân im lặng hồi lâu, cuối cùng khoác tay bảo. tên đệ tử kia lui ra, sau đó mới quét mắt nhìn những trưởng lão có mặt ở đây.

Cảm nhận được ánh mắt của tông chủ, ai ai đều cúi đầu sợ hãi.

Bọn họ biết lần này tông chủ đang thực sự rất tức giận.

Mất đi hai vị trưởng lão, cộng thêm thủ tịch đệ tử Trương Thiên Trạch, thậm chí còn trước khi bí cảnh mở ra....

Bây giờ bọn học muốn tìm người thay thế cho vị trí của Trương Thiên Trạch cũng chẳng còn đã muộn rồii!

"Nhị trưởng lão, ngươi đi đến Ma La Quốc điều tra xem rốt cuộc Thiên Nhi cùng với hai vị trưởng lão đã gặp phải tên thâm độc hiểm ác nào?"

"Ta, La Võ chân nhân, chắc chẳn sẽ bằm thây tên đó thành từng mảnh."

"Mặt khác, tông môn ta gặp chuyện như thế ở Ma La Quốc, hoàng đế Ma La Quốc chắc chắn không thoát được trách nhiệm. Ngươi tới đó khiển trách hắn một phen, nếu hắn còn không chịu nhìn nhận được thì... hừ!"

Ánh mắt La Võ chân nhân dừng lại trên người Nhị trưởng lão, ngữ khí lạnh như băng truyền đạt mệnh lệnh

Từ trong lời nói của ông ta lộ ra sát khí ngút trời, nghiến ngăn nghiến lợi như hận không thể đem tên khốn kiếp đó chém chết ngay lập tức."
 
Chương 24: Hiện giờ nghĩ đến


"Vâng, lão phu lập tức đi ngay."

Nhị trưởng lão vội vàng khom người cúi đầu rồi vội vã rời khỏi đại điện, nhanh chóng đi về phía Ma La Quốc.

"Chuyện này tạm thời không cần lộ ra. Còn về Bí cảnh, bản tông chủ sẽ tính toán sau, các ngươi mau lui ra đi!"

Sau khi nhị trưởng lão rời đi, La Võ chân nhân nói xong câu sau liền lập tức đứng dậy phất tay áo rời đi.

Chỉ còn lại một nhóm trưởng lão nhìn nhau thở dài một phen rồi tự giải tán.

Một ngày sau, một thân ảnh mỹ miều hấp dẫn bao ánh nhìn nhanh chóng xuyên vào căn cứ ẩn mình trong núi, thân hình đầy đặn mượt mà phập phồng không ngừng.

“Vì sao lần này những con mãnh thú của căn cứ trong núi lại không phát động công kích mình?

Lãnh Yên Nhiên có chút nghỉ ngờ, lần trước lúc mới vừa bước vào trong căn cứ, những con mãnh thú chỉ cần nhìn thấy cô cùng ba gã sát thủ kia đã ngay lập tức xông lên muốn giết chết bọn họ.

Nhưng lần này, những con mãnh thú đó lại giống như đang trốn tránh cô, không, không đúng.

Khi xuống núi, hình như cũng không bị con mãnh thú nào quấy rối.

Lúc đó do lo lắng gấp rút quay về Lãnh gia, nên không quan tâm đến chỉ tiết này.

Hiện giờ nghĩ đến, cảm thấy có chút kỳ quái!

Nghĩ đến đây, Lãnh Yên Nhiên không khỏi dừng lại cước bộ, đã cảm nhận được hơi thở của mãnh thú, cô không những không vòng lại đi đường khác mà lại một đường thẳng tắp nhanh chóng đuổi theo.

Một lát sau, một con mãnh hổ hung ác thân cao tầm bảy tám thước xuất hiện trước mắt cô.

Nhưng con mãnh hổ kia chỉ liếc nhìn cô một cái, giống như nhìn thấy thứ gì kinh khủng, liền lập tức xoay người chạy trối chết!

"Uy lực của con Hổ Vương kia ít nhất cũng đã là Thông Huyền cảnh, cớ sao lại có vẻ sợ hãi ta như vậy?”

Lãnh Yên Nhiên nhiên nghĩ tới gì đó, cúi đầu nhìn miếng ngọc bội sư tôn tặng đặt trên ngực mình.

Khả năng duy nhất, là do miếng ngọc bội mà sư tôn tặng gây nên!

Tuy nhiên, sau khi xác nhận mãnh thú quả thực đang tránh né mình, Lãnh Yên Nhiên lại bay nhanh về phía Thiên Đạo điệ không cần phải đề phòng yêu thú tập kích bất ngờ nữa, quả thật thoải mái hơn rất nhiều!

Mãi đến khi Lãnh Yên Nhiên rời đi được nửa dặm, mãnh thú Hổ Vương Thông Huyền cảnh mới thở một hơi thật dài một cách nhẹ nhõm, vui mừng nhìn về phía cô đã rời đi.

"Tại sao trên người nàng ta lại có hơi thở của tòa thần điện kia.... "

"Không thể đắc tội, không thể đắc tội.... "

Những con thú hung dữ trong ngọn núi giả này đều biết về tòa thần điện ở giữa sườn núi kia, bản năng của mãnh thú đã khiến chúng không dám tới gần thần điện trong vòng mười dặm!

Dường như bên trong thần điện tọa lạc một pho tượng viễn cổ to lớn hung ác, chỉ cần nhìn thần điện từ xa cũng đã khiến mãnh thú chúng nó phủ phục nằm trên mặt đất run rẩy!

Hiện giờ Lãnh Yên Nhiên vương vấn hơi thở của thần điện, mãnh thú chúng nó cũng tự biết mà tránh xa cô.

Đừng nói chủ động trêu chọc, bọn chúng trốn còn không kịp kìa.

Với tốc độ vũ bảo của mình, chỉ trong chốc lát Lãnh Yên Nhiên đã tới thần điện.

Nhìn thấy một thân ảnh lặng lẽ ngồi trong đình nghỉ mát, cô cảm thấy oan ức ẩn giấu trong lòng không thể ngăn cản được nữa!

Tựa như một đứa trẻ bị bắt nạt, nhịn nhục về nhà gặp. người lớn trong nhà, mũi đau nhức, mắt đỏ hoe!

"Đã trở lại?"

Trần Đạo Hiên đương nhiên đã sớm chú ý tới đệ từ vừa mới trở về của mình, mỉm cười ngoäc ngoäc ngón tay, ra hiệu cô ngồi xuống rồi hãy nói sau.

ại nhân nghe vậy, nhất thời sửng sốt, tay vịn của ghế chính trong tay biến thành mảnh vụn, toàn bộ khí tức gần như mất kiểm soát, áp lực kinh khủng của Niết Bàn Cảnh bộc phát, áp đảo rất nhiều trưởng lão có mặt. Bạn hầu như không thể chống lại nó bằng cách cong nhẹ eo.

Đệ tử đến báo cáo lúc này bị ép chặt đến mức bị ép chặt xuống đất, ngay cả một ngón tay cũng không cử động được, nếu cứ tiếp tục như vậy trông như thể không thể sống sót!. Chap 𝗺ới luô𝒏 có tại # T𝗿U𝗺t𝗿u𝓎ệ𝒏﹒𝚅𝒏 #

"thủ đô!"

Nhìn thấy đồ đệ của mình sắp chết, một trưởng lão vội vàng hét lên.

Âm thanh này cũng khiến Sư phụ Luo Wu, người đã mất kiểm soát trước sự ép buộc của mình, trở lại sau sự hớ hênh của mình.

Khí tức của cả người nhanh chóng được kiềm chế lại, rất nhiều trưởng lão cũng thở phào nhẹ nhõm, đệ tử nằm trên mặt đất, "hừ... hừ" thở hồng hộc, giống như vừa thoát chết!

"Không! Vị giáo chủ này còn phái Thất trưởng lão và Tam trưởng lão đi cùng Thiên Nhi tới Mặc La quốc."

"Làm sao có thể xảy ra tai nạn?"

La Ngũ đại nhân đột nhiên nhớ tới điều gì đó, không khỏi cau mày, nghe nói ở thủ đô của Vương quốc Moro, chỉ có một cường giả duy nhất ở Vương quốc Guixu, vị hoàng đế đó, và

hẳn cũng chỉ ở cấp ba hoặc cấp bốn của Guixu Vương quốc.

Dù là trưởng lão thứ ba hay trưởng lão thứ bảy, bọn họ đều có thể dễ dàng trấn áp!

Làm sao Tiarrer có thể gặp tai nạn ở Moro?

"Tông chủ... Thẻ mệnh của tam trưởng lão và thất trưởng. lão cũng bị phá vỡ..."

"Ba lá mạng bị phá vỡ thời gian cách nhau không lâu, chỉ sợ... là một người tác dụng!”

Đệ tử nghe được giáo chủ lời nói, run rẩy bổ sung. "đánh rắm!"

"Trưởng lão thứ ba hiện tại đã ở cấp chín của Vương quốc Guixu, và chỉ còn một bước nữa là có thể đột phá Vương quốc Nirvana. Làm sao anh ta có thể rơi vào Vương quốc Morol"

La Vũ đại nhân nghe xong lập tức nổi giận!

Mất đi đệ tử thủ lĩnh Zhang Tianze đã là một cái giá đau đớn mà hẳn không thể chấp nhận được, nếu mất thêm hai trưởng lão Quỷ Húc giới, thậm chí một người còn là tam trưởng lão cấp chín Quỷ Húc, hắn cảm thấy như sắp hộc máu!
 
Chương 25: Đệ tử nói đều là sự thật


Chỉ là ở Vương quốc Moro, người mạnh nhất cũng chỉ là Guixu cấp bốn, một nơi nhỏ bé như vậy sao có thể để Luo Tian Sect chịu tổn thất lớn như vậy!?

"Đệ tử... Đệ tử nói đều là sự thật”

Đệ tử cảm nhận được sự tức giận của giáo chủ, sợ đến mức cúi đầu xuống, nhưng sự thật là hai vị trưởng lão và thẻ mệnh của giáo chủ đã bị phá vỡ, hắn còn có thể làm gì khác ngoài việc báo cáo sự thật?

"Ngươi đi xuống trước đi, chuyện này không nên công khai."

La Ngũ sư phụ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫy tay với đệ tử, sau đó nhìn về phía rất nhiều trưởng lão có mặt.

Mọi người đều cảm nhận được ánh mắt của giáo chủ, sợ hãi cúi đầu.

Họ biết rằng lần này giáo chủ có thể sẽ rất tức giận.

Sự mất mát của hai trưởng lão, cộng thêm đệ tử thủ lĩnh Zhang Tianze, thậm chí còn trước khi bí cảnh mở ra...

Bây giờ cho dù chúng ta có muốn tạm thời tìm người thay. thế Trương Thiên Trạch thì cũng đã muộn rồi!

"Nhị trưởng lão, hãy đến Vương quốc Moro và điều tra xem ai đã giết Tianer và hai trưởng lão."

"Ta, La Ngũ đại nhân, nhất định sẽ chém người này thành từng mảnh!!!"

"Mặt khác, nếu như tông môn của chúng ta ở Vương quốc. Moro gặp phải tình huống như vậy, hoàng đế của Vương quốc Moro cũng không thể trốn tránh trách nhiệm mà trừng phạt hẳn. Nếu hắn không hiểu thì hừm!"

Lão sư Luo Wu cuối cùng cũng để mắt đến nhị trưởng lão. và ra lệnh với giọng lạnh lùng.

Ý định giết người hiện rõ trong lời nói của anh ta, anh ta nghiến răng nghiến lợi muốn giết chết tên trộm ngay lập tức!

"Vâng, tôi sẽ làm ngay bây giờ!"bìqugEtv.°YM

Nhị trưởng lão nhanh chóng cúi đầu rồi vội vã rời khỏi đại sảnh, hướng về Vương quốc Moro.

"Tạm thời không nên thông báo chuyện này, ta sẽ lập kế hoạch tiếp theo cho bí cảnh, các ngươi lui ra một bên!”

Sau khi nhị trưởng lão rời đi, La Ngũ đại nhân để lại mấy câu, sau đó đứng dậy rời khỏi hiện trường.

Chỉ còn lại một nhóm trưởng lão nhìn nhau, thở dài rồi giải tán.

Một ngày sau, một thân ảnh đẹp mắt nhanh chóng xuyên qua Hư Không Sơn, thân hình tròn trịa đầy đặn lên xuống.

“Tại sao lần này những con thú hung dữ trong Núi Ảo Ảnh này không tấn công tôi?”

Leng Yanran có chút bối rối, lần trước khi cô vào Núi Hư Không, những con thú hung dữ này sẽ lao tới chiến đấu ngay. khi nhìn thấy cô và ba sát thủ.

Nhưng lần này, những con thú hung dữ đó dường như đang tránh mặt cô, không, điều đó không đúng.

Khi xuống núi, tôi dường như không hề bị một con thú dữ nào quấy rối!

Lúc đó tôi đang vội về nhà Lãnh, nhưng lại không để tâm đến chỉ tiết này!

Giờ nghĩ lại tôi thấy hơi lạt

Nghĩ đến đây, Lãnh Yên Nhiên không khỏi có chút dừng lại, nàng cảm giác được một cỗ hung thú khí tức, thay vì đi vòng quanh, nàng lại đuổi theo nó!

Một lát sau, một con hổ thú hung dữ cao bảy tám mét xuất hiện trước mặt hẳn.

Nhưng sau khi con hổ vừa liếc nhìn cô, như thể nhìn thấy điều gì đó đáng sợ, nó lập tức quay người bỏ chạy!

"cái này..."

"Vậy Hổ Vương ít nhất có thực lực của Thông Huyền Vương, hắn vì cái gì sợ hãi ta như vậy?”

"Nó có thể là..."

Leng Yanran đột nhiên nghĩ đến điều gì đó và nhìn xuống mặt dây chuyền ngọc bích được chủ nhân đưa cho cô trên ngực.

Khả năng duy nhất chính là bởi vì mặt dây chuyền ngọc bích này do Sư phụ ban tặng!

Tuy nhiên, sau khi xác nhận hung thú quả thực đang tránh né mình, Lãnh Yên Nhiên lại chạy nhanh về phía Thiên Đạo cung, cô không cần phải cảnh giác với sự tấn công của hung thú nữa, điều này khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều!

Mãi cho đến khi Lãnh Yên Nhiên rời đi được nửa tháng, hung thú Hổ Vương ở Thông Huyền Vương mới thở dài nhẹ nhõm, vui vẻ nhìn về hướng nàng sắp rời đi.

"Tại sao cô ấy lại có khí chất của ngôi đền đó..."

"Không thể đắc tội, không thể đắc tội...

Những con thú hung dữ trong ngọn núi giả này đều biết về ngôi đền ở lưng chừng núi, bản năng của những con thú hung dữ khiến chúng không dám đến gần trong vòng mười dặm quanh ngôi đền!

Tựa như có một con quái vật cổ đại khổng lồ ngồi trong miếu, chỉ cần nhìn từ xa miếu cũng khiến những con thú hung dữ này bò trên mặt đất và run rẩy!

Bây giờ Leng Yanran mang theo khí tức của ngôi đền, những con thú hung dữ này tự nhiên tránh xa cô.

Chưa kể chủ động khiêu khích hắn, trốn tránh cũng đã muộn.

Leng Yanran, người nhanh hơn rất nhiều, đã quay trở lại khu vực xung quanh ngôi đền trong thời gian ngắn.

Nhìn thấy bóng dáng ngồi lặng lẽ trong tiểu đình, cô cảm thấy nỗi bất bình ẩn giấu trong lòng không thể ngăn cản được nữa!

Tựa như một đứa trẻ bị bắt nạt, nhịn nhục về nhà gặp người lớn trong nhà, mũi đau nhức, mắt đỏ hoe!

"quay lại?" Trần Đạo Hiên tự nhiên chú ý đến đệ tử trở về, mỉm cười nhẹ vẫy tay với hẳn, ý bảo hẳn tới ngồi xuống trước khi nói chuyện.

"Bậc thầy..."
 
Chương 26: Bị bắt nạt hả?


Nghĩ đến việc mình xuống núi lần này, không những gây ra phiền toái, dùng hết át chủ bài bảo mệnh của sư tôn cho, thậm chí đến cuối cùng còn để cho sư tôn tự mình ra tay bảo vệ mình nữa, Lãnh Yên Nhiên liền xấu hổ một phen!

Cô tưởng răng khi trở về núi, sư tôn sẽ nghiêm khắc trừng trị cô một trận, nhưng không ngờ là sư tôn chỉ nở một nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng bảo cô ngồi xuống.

Đến một câu trách phạt cô cũng không có. Vốn dĩ trong suy nghĩ của Lãnh Yên Nhiên,

tất cả giống đực, không phải chỉ nhìn thôi cũng bị cô thu hút một cách vô thức sao?

Nhưng sư tôn thì khác biệt hoàn toàn, hẳn rất tốt với cô, không hề có yêu cầu gì với cô cả!

Lãnh Yên Nhiên cô rốt cuộc có tài năng gì, kiếp trước đã cứu cả chúng sinh hay sao mà lại có được một sư tôn tốt như vậy được chứ?

"Đứng ngơ ra đấy làm gì, qua đây ngồi đi, nói cho vi sư biết rốt cuộc lần này đã xảy ra những chuyện gì?”

Trần Đạo Huyền thấy cô đứng ngây ra đó, liền nói thêm.

"Vâng, sư tôn!"

Nghe thấy vậy, cô mới bước nhanh về phía trước, đi vào bên trong đình nghỉ chân.

Thấy trà trong chén của sư tôn đã cạn, cô bưng ấm trà rót trà cho sư tôn trước, rồi mới thành thật ngồi xuống đối mặt với sư tôn.

"Bị bắt nạt hả?"

Trần Đạo Huyền thấy vậy cũng có chút hài lòng, đệ tử của mình ngược lại thì rất hiểu chuyện, khá đấy.

Hăn khẽ nhấp một ngụm trà, hỏi cô một cách ấm áp.

Nhưng câu quan tâm này, lại trở thành một cọng rơm cuối cùng áp đảo sự oan ức trong lòng Lãnh Yên Nhiên!

Để bảo vệ mình dựa vào cái gì mà sau khi cô giết chết đệ tử cao cấp của La Thiên Tông, thì lại bị mấy tên trưởng lão truy sát chứ.

Sau khi cô bất đắc dĩ chống cự lại dựa vào. cái gì còn phải lo läng La Thiên Tông sẽ trả thù cô vậy?

Nếu cô không ở trong môn phái nào, không có sư tôn làm chỗ dựa, chẳng phải sẽ biến thành một bàn đạp như Trương Thiên Trạch kia sao?

Nghĩ tới đây, hốc mắt Lãnh Yên Nhiên liền đỏ. hoe, những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên khuôn mặt tuyệt đẹp của cô.

Cô của ngày trước, không có ai quan tâm thì cũng thôi đi, cô dựa vào chính để tồn tại trong. đám người tài giỏi, tìm mọi cách để bảo vệ sự. trong sạch của mình.

Nhưng bây giờ, đã có người quan tâm cô, bảo vệ cô!

"Sư tôn..... Đồ nhi, đồ nhi..."

Lãnh Yên Nhiên nghẹn ngào, muốn nói ra những điều uất ức trong lòng mình, nói ra cảm nhận với sư tôn.

Nhưng không đợi cô nói tí đã thấy sư tôn đứng dậy, một tay ôm lấy cô vào ngực, võ nhẹ: vào phía sau lưng cô.

"Không sao, sau này có vi sư chống lưng rồi, muốn khóc thì khóc đi, khóc xong rồi, thì sẽ không còn cảm thấy uất ức nữa."

Trần Đạo Huyền thở dài một tiếng, đại đệ này của mình thân mang mị cốt, sinh ra đã trùng trùng nguy hiểm, thật khiếm khi thấy cô có thể ứng phó đến tận bây giờ mà không bị ai đó để ý đến.

Không cần nghĩ, hẳn cũng biết đệ tử của mình đã đè nén rất nhiều cảm xúc trong lòng.

Cô gái xinh đẹp khóc nức nở trong ngực, lúc này hẳn cũng không có bất cứ tà niệm nào cả, chỉ muốn giải tỏa hết sự uất ức trong lòng của cô.

Lãnh Yên Nhiên cũng không nhịn được nữa, tựa vào sư tôn xả hết tất cả nỗi uất ức trong. những này.

Một lúc lâu sau, Lãnh Yên Nhiên mới ngượng ngùng ngẩng đầu từ lồng ngực của sư tôn.

Chỉ thấy lớp áo trước ngực sư tôn đã ướt sũng nước mắt của cô rồi.

"Đệ tử thất lễ rồi...

Cô cúi đầu, đỏ mặt không dám đối mặt với sư tôn, nghĩ lại trò hề vừa rồi của mình, Lãnh Yên

Nhiên chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống thôi!

Lần xuống núi này, vừa mới quay về đã khóc bù lu bù loa một trận với sư tôn, chuyện này là sao hải

Lãnh Yên Nhiên ơi Lãnh Yên Nhiên, sao có thể thất lễ như vậy trước mặt sư tôn vậy chứ?

"Không sao, những uất ức trong lòng đã tan biến hết chưa hả??"

Trần Đạo Huyền khế cười, vuốt vuốt tóc cô.
 
Chương 27: Hắn ta cũng xứng ái?


Qua một hồi bát nháo ồn ào vừa nấy, Trần Đạo Huyền lại cảm thấy quan hệ giữa hai người gần gũi hơn nhiều, không giống với sự câu nệ lúc trước.

"Đệ tử tốt hơn nhiều rồi ạ!"

"Sư tôn..... Có thể buông ra đệ tử ra được không?”

Lúc này, Lãnh Yên Nhiên đỏ mặt ám chỉ bản thân đã không không sao nữa, nhưng vòng tay của sư tôn lại vừa rộng vừa ấm áp, nên bây giờ Lãnh Yên Nhiên có chút ngại ngùng..

Cảm nhận được cánh tay rắn chắc ôm lấy eo. mình, Lãnh Yên Nhiên cảm thấy bản thân sắp. không chống được rồi!

Nếu sự quyến rũ bẩm sinh này cũng có hiệu quả với sư tôn, thì tốt biết bao nhỉ... Nhất thời suy nghĩ của Lãnh Yên Nhiên lại ngơ ngẩn không biết nghĩ cái gì nữa. l

"Hả, à, ngồi đi, ngồi xuống nói cho vỉ sư nghe về chuyến đi này đi."

Nghe thấy thế, lúc này Trân Đạo Huyền mới phản ứng lại kịp, vội thu lại cánh tay đặt ở eo cô, ngồi về chỗ của mình.

Cảm nhận được ngón tay thon dài của sư: tôn lưồn qua eo mình cái xoẹt, Lãnh Yên Nhiên cảm thấy ngứa ngáy, mà có chút nóng người...

Nhưng vẫn nghiêm chỉnh ngồi đối diện với sư tôn.

Cô bắt đầu kể về cho sư tôn về những chuyện gặp phải trong lần xuống núi này.

Mà Trần Đạo Huyền thì là thoải mái nhàn nhã uống trà, bình tĩnh thư thái nghe để tử kể lại.

Vừa có thể thưởng thức tuyệt kĩ pha trà của đệ tử thật là đã mắt...

Nhưng đột nhiên, vừa nói một câu, tách trà mà Trần Đạo Huyền đang cầm sững sờ tại chỗ, cả khuôn mặt đen sầm lại.

"Muốn ngựa chạy, phải cho ngựa cỏ!?"

"Vậy cái tên lão sư tử kia là người của tông môn nào?"

Sắc mặt Trân Đạo Huyền trầm lại, đến tấm tư thưởng thức trà cũng không có, “tách” một tiếng rơi trên bàn đá.

Sao lại dám nói những từ ô uế như vậy với đệ tử của hẳn vậy!?

Đến hẳn là sư phụ cũng chưa..... khục, cũng không dám!

Tên đó sao lại dám chứt

"Hồi bẩm sư tôn, Trương Thiên trạch kia là thủ tịch đệ tử của La Thiên Tông ạ."

"Là đệ tử của La Thiên Tông, giáo chủ là La Võ chân nhân."

"Còn về tu vi của La Võ chân nhân, nghe nói là Tịch Diệt Cảnh Ngũ..."

Lãnh Yên Nhiên cũng không ngờ sư tôn lại thay đổi sắc mặt vì câu nói này.

Tuy lúc đó cô cũng bị những lời này của Trương Thiên Trạch làm cho tức giận mãi không thôi, nhưng sau khi giết chết anh ta, cơn tức đã được giải tỏa rồi.

Có thể cho cô cỏ, là Trương Thiên Trạch đó sao?

Hắn ta cũng xứng ái?

"Không cần nói nữa, cảnh giới gì đó của chân nhân vi sư cũng không muốn biết, cũng không cần biết."

Trần Đạo Huyền giơ tay ngắt lời cắt ngang lời Lãnh Yên Nhiên đang nói về tin tức tình báo. của La Thiên Tông.

Vốn dĩ hẳn còn tưởng rằng, Lãnh Yên Nhiên gây thù kết oán với tông môn kia, nếu có thời cơ là có thể thu hoạch được một mớ điểm hệ thống rồi.

Nhưng nghĩ đến việc lần này đệ tử mình không bị thiệt thòi gì lớn, ngược lại người của đối phương đều chết hết, cũng không nhẫn tâm trực tiếp ra tay diệt môn.

Nhưng bây giờ, La Thiên Tông này muốn chết như vậy, vậy đừng trách hẳn ác độc.

Dù sao người tu luyện, vốn dĩ là mạnh thăng yếu thua, cho dù bị diệt môn, cũng chỉ có thể trách bản thân bọn họ quá là yếu!

"Liên hệ với người truyền tin của Lãnh gia, nửa tháng sau, để La Thiên Tông chào đón sự diệt môn!"

"Những người rời La Thiên Tông, có thể bảo. toàn tính mạng, những người không rời khỏi La Thiên Tông, giết không tha!"

Sau khi Trần Đạo Huyền thở phào một hơi, giọng điệu nhẹ nhàng ra chỉ thị cho Lãnh Yên Nhiên.
 
Chương 28: Sư tôn rốt cuộc là cái gì?


Mặc dù giọng điệu của Trần Đạo Huyền vô cùng bình thản, nhưng những lời này rơi vào. trong tai Lãnh Yên Nhiên lại khiến hai tròng mắt cô cứng đờ ra.

La Thiên Tông là một trong tứ đại tông môn ở phía Bắc, mà tông chủ của tông môn ấy còn là cường giả Niết Bàn cảnh.

Chỉ cần một lời nói của La Thiên Tông, đừng nói là Lãnh gia, ngay cả thủ đô Ma La cũng sẽ bị tiêu diệt trong tích tắc.

Nhưng cho dù có thế lực cường đại đến thế, trong mắt sư tôn chỉ giống như trò đùa trẻ con.

Chỉ cần một câu nói, đã xác định được ngày tàn của La Thiên Tông.

Về việc sư phụ có thể diệt trừ La Thiên Tông hay không, nàng căn bản không hề nghỉ ngời

Trong lòng cô, những phép thần thông diệu kỳ mà sư tôn biến ra chẳng khác là bao so với cõi thần tiên trên trời.

Trong mắt Sư phụ, La Thiên Tông cùng lắm cũng chỉ là đám kiến con. Còn nếu có thêm Niết Bàn cảnh, bọn chúng chẳng qua cũng chỉ là con kiến lớn hơn tí mà thôi.

"Đệ tử lĩnh mệnh, sẽ nhanh chóng báo tin tức đến Lãnh gia."

Kinh ngạc trong lòng Lãnh Yên Nhiên dần qua đi, vội vàng chấp nhận mệnh lệnh.

Đồng thời trong lòng cô có chút rung động khi sư tôn quyết định tiêu diệt La Thiên Tông.

Thế lực của La Thiên Tông làm sao có thể lọt vào mắt xanh của sư tôn được?

Lần diệt môn này còn không phải như đang: nói ông ấy sẽ làm chỗ dựa cho mình hay sao.

Có vị sư tôn như vậy, có chết cũng không hối hận.

Không trì hoãn nữa, Lãnh Yên Nhiên lấy ngọc bội truyền âm trong ngực ra, sau đó nhanh chóng báo tin cho gia chủ về cuộc chiến sắp tới.

Sau đó lại giúp sư tôn pha trà.

"Làm bao nhiêu chuyện chắc con cũng mệt rồi, trước tiên cứ nghỉ ngơi một ngày đi"

"Bây giờ vi sư dẫn con đi xem một món đồ tốt"

Trần Đạo Huyền suy nghĩ một chút, ý thức được nửa tháng này có thể dùng thứ đó để giúp Yên Nhiên tăng thực lực.

Ngay lập tức đứng dậy đi đến đại điện, Lãnh Yên Nhiên vội vàng theo sát bên người sư tôn.

Trong lòng không khỏi có chút tò mò, món đồ tốt trong miệng sư tôn rốt cuộc là cái gì?

Sau khi vào Thiên Đạo Điện, Trần Đạo Huyền liền đi về phía căn phòng đóng kín cửa.

Đi tới gần hơn, khẽ lắc lắc tay, đại môn liền tự động mở ra, một luồng hơi nước đột nhiên tràn ngập không khí, bên trong sương khói lượn lờ khó có thể nhìn rõ mọi vật bên trong.

Lãnh Yên Nhiên mặc dù trong lòng tò mò nhưng cũng không dám mất lễ phép trước mặt sư phụ.

Khi Trân Đạo Huyền từ từ bước vào trong, cô mới vội vàng đi theo sau.

Sau khi tiến vào điện, Lãnh Yên Nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng khung cảnh và bố cục.

Một cái ao lớn chứa đầy nước, nhưng nước. có chút đặc biệt, như thể chứa đựng linh khí cực kỳ dồi dào.

Vốn dĩ trong phạm vi của Thiên Đạo điện, linh khí đã vô cùng phong phú, gọi nơi đây là thánh địa tu luyện sẽ cũng không phải nói quá.

Nhưng trong căn phòng này linh khí nồng. đậm đến mức Lãnh Yên Nhiên không thể tiếp nhận, chỉ cần hít thở là cô đã có thể cảm nhận được một lượng lớn linh khí đang tiến vào cơ thể, nếu tu luyện ở đây, một ngày bên trong này hoàn toàn có thể băng trắm ngày bên ngoài!

"Sư tôn, nước này...

"Không đúng, đây không phải là nước!"

"Đây có phải là do linh khí quá mạnh nên đã ngưng tự thành trạng thái lỏng như này không?”

Lãnh Yên Nhiên vốn định hỏi sư tôn dòng nước này rốt cuộc là pháp bảo gì?

Nhưng cô chợt nhận ra đây hoàn toàn không phải là nước, mà la do linh khí quá mức nồng đậm không thể hóa giải nên đã hình thành linh khí dạng lỏng!

Cho dù chỉ cần cần rót một đầy một bình nhỏ cũng có thể bán với giá trên trời, mà một hồ linh khí như vậy chắc chắn có giá trị vô cùng to. lớn!

“Không sai, đây đúng là được hình thành từ linh khí”
 
Chương 29: Vẫn còn ấm


"Sau khi con xuống n sư nhàn rỗi không có việc gì làm nên đã nghĩ đến việc bố trị tụ linh trận, chuẩn bị trước để giúp cho con tu luyện sau này.

"Chỉ là, có lẽ ta đã hơi quá sức nên sau khi tụ linh trận được thi triển, linh khí trong phòng bắt đầu hóa thành chất lỏng, ta đành phải cải tạo nó thành suối nước nóng."

Nhìn thấy phản ứng kinh ngạc của đệ tử, Trần Đạo Huyền xấu hổ giải thích.

Hắn cũng không ngờ rắng tụ linh trận mà hẳn tùy tiện bố trí lại có hiệu quả kinh khủng đến như vậy.

Rõ ràng đây chỉ là trận pháp cơ bản nhất trong hệ thống, chỉ cần dùng 1 điểm đã có thể sử dụng.

Nhưng mà, có thể đạt đến hiệu quả như vậy chứng tỏ trong phạm vi Thiên Đạo Cung, hắn chính là người bất khả chiến bại.

"Vậy..."

“Có phải đây chỉ là một trận pháp cơ bản mà sư phụ ngẫu nhiên bố trí phải không?”

Khóe môi Lãnh Yên Nhiên khế nhếch lên, cho dù cô biết được sư tôn mình vô cùng cường đại, nhưng vẫn hết lần này đến lần khác khiếp sợ không thôi.

Suy cho cùng, những thứ này hoàn toàn vượt xa nhận thức về thế gian của cô!

"Không cần quan tâm đến những chuyện đó."

“Tuy răng phòng tu luyện còn chưa xây xong, nhưng suối nước nóng này cũng rất có ích đối với việc tu luyện."

"Đúng rồi, con trước mắt cứ từ từ, vi sư sẽ... cho con thêm một số vật liệu nữa.

Trần Đạo Huyền sờ sờ mũi, có chút ngượng. ngùng vì bản thân vẫn chưa làm xong phòng tu luyện.

Nhưng chỉ cần tốc độ tu luyện được tăng lên, ai nói suối nước nóng không thể coi là phòng tu luyện cơ chứ?

Tùy tiện vẫy tay vài cái, một nắm lá trà Ngộ Đạo đã xuất hiện trong tay Trần Đạo Huyền.

Không đợi Lãnh Yên Nhiên suy nghĩ cẩn thận vì sao sư tôn lại lấy lá trà ra, đang định nhận lấy những lấy trà giúp sư tôn pha trà thì cô đột nhiên sững sờ.

'Trơ mắt nhìn thấy những lá trà trân quý có thể giúp con người tiến vào trạng thái ngộ đạo bị sư tôn tiện tay ném vào dòng suối nước nóng.

Lãnh Yên Nhiên bỗng cảm thấy trái tim mình run rẩy không thôi.

Không biết vì sao, nhưng đau lòng quá điiii! Bản thân cô cũng tiếc của nên chỉ dám nhấp một ngụm nhỏ trước khi tiến vào trạng thái ngộ đạo!

Nó thậm chí còn giúp tăng một cấp Trọng Thiên cảnh.

Nhưng sao sư tôn lại có thể vứt nó vào trong suối nước nóng một cách tùy tiện như vậy?

Chẳng lẽ, ông ấy muốn uống trà được pha từ những dòng linh khí này?

Đứng rồi, chắc chăn là như vậy! Trà Ngộ Đạo được ngâm trong một ao linh khí lớn như vậy, đủ để thưởng thức chậm rãi trong mấy tháng.......

“Đúng rồi, con có đem theo bình tẩy tủy đan lúc trước vi sư đưa cho con không?”

Trần Đạo Huyền tỏ vẻ không quan tâm đến chuyện vừa rồi, chỉ thản nhiên hỏi Lãnh Yên Nhiên

"Tẩy tủy đan sư tôn cho còn trân quý hơn nhiều so với chỉ tiên đan, đệ tử vẫn luôn giữ bên mình”

Lãnh Yên Nhiên vội vàng trả lời câu hỏi của. sư tôn.

"Ừ, ném một viên vào trong ao đi." Trần Đạo Huyền thờ ơ nói.

Tẩy tủy đan trực tiếp nuốt vào cũng được, nhưng nếu dung nhập vào bên trong linh dịch này thì khi tắm khả năng hấp thụ sẽ càng cao. hơn.

"Hả??" "Ném tẩy tủy đan xuống ao?"

Lãnh Yên Nhiên nghe những lời này có chút choáng váng.

Cô đã từng nếm qua một viên tẩy tủy đan nên hiểu rõ nó trân quý ra sao!

Chỉ cần viên tẩy tủy đan đó, kết hợp với việc tu luyện Hỗn Độn Thiên Ma Quyết do sư phụ truyền cho, đã có thể giúp cô đột phá từ Ngự Không Cảnh Tứ Trọng Thiên đến Thông Huyền Cảnh một cách dễ dàng chỉ trong một ngày.

Thậm chí còn nó còn tẩy rửa những tạp chất dơ bẩn, giúp tư chất cùng kinh mạch cả người cô tăng lên rất nhiều.

Có thể nói nó trân quý không kém gì so với trà Ngộ Đạo đâu!

Tuy nhiên, sư tôn đã nói như vậy, Lãnh Yên Nhiên đương nhiên sẽ không làm trái ý của sư phụ tôn.

Chỉ nghĩ đến nơi cô cất viên tẩy tủy đan này...

Mặt Lãnh Yên Nhiên vì xấu hổ mà đỏ bừng, dưới ánh nhìn chăm chú lẫn kinh ngạc của Trần Đạo Huyền, cô đưa tay vào trong vạt áo trước ngực, lấy ra bình ngọc chứa tẩy tủy đan.

Cúi đầu không dám đối diện với sư phụ, hai tay cầm lấy viên đan giao cho sư tôn.

"Tê... Vẫn còn ấm!"
 
Chương 30: Thì ra là thế


Nét mặt già nua của Trần Đạo Huyền suýt chút nữa đỏ rực lên khi nhìn thấy Lãnh Yên Nhiên lấy bình ngọc từ trong y phục ra.

Ngay lập tức lắc lắc đầu đem những tạp niệm vứt ra ngoài, trong lòng không ngừng nhắc. nhở chính mình: Con bé là đệ tử của ngươi!

Sau khi tiếp nhận bình ngọc vẫn còn vương. vấn hương sữa thơm ngọt ngào từ người của Lãnh Yên Yên, cơ thể Trần Đạo Huyên chỉ cảm thấy có chút khô nóng......

Trong đầu nhất thời không khỏi suy nghĩ miên man bất định.

Sư tôn, ngài, ngài sao lại chảy máu rồi?" "Sư tôn, ngài có sao không?”

Lãnh Yên Nhiên mặt mày đỏ bùng, vẫn luôn cúi đầu không dám đối diện với sư tôn, lại đột nhiên nhìn thấy mấy giọt máu đỏ tươi rơi xuống mặt đất.

Lãnh Yên Nhiên lập tức giật mình, không để ý tới những thứ khác, nhanh chóng ngẩng đầu quan tâm hỏi han sư tôn.

"Không sao đâu, vi sư uống trà Ngộ Đạo hơi nhiều nên hơi nóng trong người."

Lúc này Trần Đạo Huyền mới phục hồi lại tỉnh thần, ra vẻ trấn tịnh lau máu mũi, cố gắng áp chế lửa nhiệt bên trong mình.

“Thì ra là thế.... Xem ra trà Ngộ Đạo tuy là vật thần kỳ nhưng cũng không nên uống quá nhiều."

"Sức mạnh của sư tôn cường đại như vậy mà khi uống cũng bị chảy máu mũi."

“Thế nên sư tôn ngâm trà Ngộ Đạo trong ao. lớn như này là để pha loãng ra có phải hay không?”

"Sư tôn quả nhiên là người cẩn thận!"

Lâm Yên Nhiên không hề nghi ngờ những lời nói của sư tôn, thậm chí trong lòng còn cho rẵng việc sư tôn ngâm trà Ngộ Đạo vào trong ao linh khí lớn như vậy là việc hoàn toàn đúng đắn.

Nếu Trần Đạo Hiên biết cô đang nghĩ gì, cũng không biết nên giải giải thích như thế nào.

Người đồ đệ này, quả thật hiểu chuyện.

Trần Đạo Huyền ho nhẹ hai tiếng giảm bớt sự xấu hổ, cũng không giải thích gì nhiều mà mở bình ngọc thơm ngát mùi sữa ra, một cỗ đan hương nồng đậm ngay lập tức tràn ra.

Hăn lấy một viên tẩy tủy đan ném vào bên trong ao linh khí, sau đó đập nắp bình ngọc lại rồi đưa cho Lãnh Yên Nhiên.

Lãnh Yên Nhiên sau khi tiếp nhận có hơi do dự, sau đó đành phải thất lễ đem bình ngọc cất vào cất vào chỗ cũ trước mặt sư phụ.

"Con đây là?"

Trần Đạo Huyền trợn tròn hai mắt, phương pháp cất giữ đan dược của đệ tử hẳn có hơi độc: đáo!

"Bẩm sư tôn, đan dược sư tôn tặng con cực kỳ trân quý, chỉ có như vậy, đệ tử mới yên tâm..."

Lãnh Yên Nhiên sợ sư tôn hiểu lầm cái gì, vội vàng giải thích.

"Thì ra là vậy..... "Thôi, con vui là được rồi."

Hiện giờ bên trong linh dịch đã được ngâm thêm trà Ngộ Đạo cùng với tẩy tủy đan, con mau xuống dưới ngâm mình đi, hãy hấp thu những tỉnh hoa ấy cho thật tốt."

"Như vậy thì cảnh giới của con sẽ tăng lên rất nhiều."

Trần Đạo Huyền vuốt vuốt căm, trong lòng không khỏi thầm nghĩ có lẽ sau này mình nên tặng cho con bé thêm mấy bình đan dược thì được đây?

Có thể giấu vào trong nữa được. không......Nhưng thứ đó của đệ tử quả thật không nhỏ, chắc hẳn sẽ giấu được rất nhiều!

"A!?" "Không phải để uống sao?"

"Sư tôn muốn đệ tử ngâm trong ao linh khí này sao?!"

Lãnh Yên Nhiên không ngờ sẽ nghe được những lời này của hän, hoảng sợ không dám tin há to miệng, vẻ ngoài đáng yêu hiện giờ hoàn toàn không phù hợp với dáng người của cô!

Chỉ riêng ao linh khí này đã là một kho báu vô giá.

Không những thế, trong đó còn ngâm thêm thần vật giúp con người giác ngộ, Trà Ngộ Đạo.

Còn có thêm một viên tẩy tủy đan mà sư tôn ban tặng!

Hiện giờ nói ao linh khí này chính là báu vật trân quý nhất trời đất cũng chẳng phải nói điêu!

Nhưng sư tôn làm những thứ này không phải để cô uống mà là cho cô trực tiếp ngâm mình?!
 
Chương 31: Quá bất kính!


Đây... có phải hơi xa xỉ quá mức rồi không!?

"Uống?"

"Đương nhiên là không rồi, con mà uống hết một cái ao lớn như vậy chẳng phải sẽ no chết luôn hay sao."

"Dù sao thì ngâm hay uống cũng có gì khác nhau đâu?"

"Sao con lại có ý nghĩ kỳ lạ vậy?” Trần Đạo Huyền không khỏi kinh ngạc trước những lời nói của đệ tử, làm sao có thể uống được một ao linh khí to lớn như vậy cơ chứ?"

Hai người con nhìn sư tôn, sư tôn nhìn đồ đệ, cả hai đều không hiểu đối phương đang nghĩ. gì.

Lãnh Yên Nhiên á khẩu không trả lời được, ý nghĩ của nàng kỳ lạ quá sao?

Bây giờ nếu đem một bình nhỏ nước linh khí này ra bên ngoài, e răng không chỉ Khư Cảnh mà ngay cả Niết Bàn Cảnh cường giả cũng sẽ ra tay cướp đoạt tranh giành lấy nó.

Dùng linh khí trân quý như vậy để ngâm mình, rốt cuộc ý nghĩ của ai mới kỳ lạ hơn chứ!

"Đừng thất thần nữa, nhanh chóng xuống dưới ngâm mình đi."

Trần Đạo Huyền cũng lười nói về vấn đề rối rắm này nữa, dứt khoát thúc giục Lãnh Yên Nhiên xuống dưới.

Nhìn thấy sư tôn kiên trì như vậy, Lãnh Yên Nhiên tự nhiên không dám đưa ra thêm ý kiến gì.

Khi bước đến hồ linh khí, cô dứt khoát cởi giày với vớ ra, hoàn toàn không kiêng kị sư tôn vẫn đang đứng cách đó không xa phía sau mình, ngón chân cẩn thận chạm vào dòng linh khi trong suốt như pha lê rồi sau đó mới từ từ tiến vào trong ao.

"Vi sư đi trước, lúc ngâm mình không mặc y phục vân tốt hơn."

“Con chuyên tâm tu luyện đi."

Trần Đạo Huyền thấy thế hài lòng gật đầu, lúc xoay người rời đi còn thuận tay giúp cô đóng cửa điện lại.

Nhớ tới lời sư tôn nhắc nhở trước khi rời đi, Lãnh Yên Nhiên nhanh chóng cởi y phục ra rồi đặt bên ao, sau đó cẩn thận đem bình ngọc chứa tẩy tủy đan đặt xuống.

Trong lòng cô không biết vì sao cảm thấy có hơi mất mác..

Nếu sư tôn không rời đi, hình như, cũng không phải không tốt...... Nghĩ nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút nóng lên.

"Lãnh Yên Nhiên a Lãnh Yên Nhiên, sao. ngươi dám có ý nghĩ như thế với sư tôn!"

"Quá bất kính!"

Sau khi định thần lại, cô nhanh chóng lắc đầu, vứt bỏ những tạp niệm ấy ra sau, chậm rãi đi đến trung tâm ao nước.

Khi vừa bước xuống hồ, Lãnh Yên Nhiên cảm thấy toàn thân vô cùng sảng khoái, giống như bản thân đang ở trong vòng tay ấm áp của sư tôn, không, không, không thoải mái bằng vòng tay của sư tôn.

Cô bước đến giữa ao, từ từ khoanh chân ngồi xuống, ngâm toàn bộ cơ thể trong linh dịch, chỉ chừa lại đầu và cổ bên ngoài.

Cho dù còn chưa bắt đầu tu luyện, linh dịch đã không ngừng gột rửa từng lỗ chân lông của cô, dưới tác dụng của tẩy tủy đan, những tạp. chất dơ bẩn đã bị rửa sạch ra bên ngoài.

Cảm nhận công hiệu nghịch thiên của linh dịch, cô không dám trì hoãn vội vàng khởi động Hỗn Độn Thiên Ma Quyết, bắt đầu chuyên tâm tu luyện.

Trong chốc lát, vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh lại, sắc mặt vô cùng thoải mái bình thản, bất tri bất giác tiến đến trạng thái giác ngộ!

Đây đương nhiên là công lao của trà Ngộ Đạo mà Trần Đạo Huyền bỏ vào.

Tu luyện với một lượng linh khí rộng lớn như vậy, linh khí rất nhanh đã ngưng tự thành khí hải năng lượng bên trong cô, vốn là trạng thái linh lực tinh khiết nhất nên việc hấp thu nó hoàn toàn không phải việc gì khó khăn.

Nút thắt tại Thông Huyền Cảnh Nhị Trọng Thiên của Lãnh Yên Nhiên cũng dần dần được nới lỏng.

“Chậc, có đồ đệ là một Mị Ma, nguy hiểm quá”

"Không biết Yên Nhiên trong lúc tu luyện có... gặp phải sơ suất gì không, nếu không thì.... nhìn một cái?"

Tưởng tượng đến hình ảnh khiến hắn chảy máu mũi vừa rồi, Trân Đạo Huyền không khỏi tặc lưỡi.

Trong phạm vi Thiên Đạo điện này, hẳn là một tồn tại toàn năng, nếu muốn nhìn thấy thứ gì, chỉ cần tưởng tượng một cái thôi liền sẽ nhìn thấy.

"Không! Ta, Trần Đạo Huyền, chính là một vị sư phụ nghiêm chính, làm sao có thể làm cái chuyện nhìn lén đồ đệ cơ gì đó cơ chứ?"
 
Chương 32: Nhưng cuối cùng chúng đã chịu im lặng


Một lúc sau, Trần Đạo Huyền - người đang ngồi ở đình nhỏ thưởng trà một lần nữa xoa xoa máu trên mũi.

"Ai da, Trà Ngộ Đạo này quả nhiên đại bổ, mới vừa uống có hai hớp lại phát hỏa nữa... “

Trần Đạo Hiên nghĩ nghĩ, sau khi lau sạch vết máu, còn không quên lẩm bẩm một câu, cũng chẳng biết đang dối gạt ai.

Nghe được những lời như thế, những lá trà Ngộ Đạo bên trong đình nhỏ sột soạt lay động như đang lắc đầu tỏ vẻ bản thân sẽ không khiến người khác phát hỏa, chuyện này tuyệt đối không nên trách nó.

Trà Ngộ Đạo là loại tiên thiên linh thượng phẩm, cũng là loại trà thần vật, làm sao có thể khiến người khác phát hỏa, ngươi đang nói đùa sao?

Cảm nhận được động tĩnh của trà Ngộ Đạo, Trần Đạo Huyền không khỏi liếc nhìn qua.

Trà Ngộ Đạo vốn đang lay động xào xạc đột nhiên ngừng lắc lư, giống như một đứa trẻ mắc lỗi, không biết vì sao hẳn có cảm giác chúng còn có chút uất ức?

Nhưng cuối cùng chúng đã chịu im lặng.

Cùng lúc đó, bên trong thành của thủ đô Ma La cũng không hề yên ổn. Phủ đệ Lãnh gia đương nhiên cũng nhận được truyền âm của Lãnh Yên Nhiên. Bạ𝓃 có biết t𝙧a𝓃g t𝙧𝘶𝘺ệ𝓃 [ 𝙏𝙧 ùm𝙏𝙧𝘶𝘺ệ𝓃.𝓥𝓃 ]

[ Mau chóng truyền tin ra ngoài, nửa tháng nữa, hễ là những kẻ chưa rời khỏi La Thiên Tông đều giết không tha, La Thiên Tông sắp sửa diệt môn rồi! ]

Phản ứng đầu tiên khi Lãnh Chiến khi nhận được tin chính là cảm thấy có khi nào Lãnh Yên Nhiên bị điên rồi không?

Địa vị của La Thiên Tông trong lòng những người bọn họ. chính là sự tồn tại của một con quái vật khổng lồ.

Ngay cả hoàng đế bệ hạ của Ma La quốc cũng phải cúi đầu trước La Thiên Tông.

Không cần nói đến vị cường giả Niết Bàn Cảnh - La Võ chân nhân kia, trong La Thiên Tông đã có ít nhất mười vị trưởng lão Khư Cảnh.

Với sức mạnh như vậy, chỉ cần một đêm đã có thể tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ Ma La quốc!

Tại Bäc vực này, kẻ cuồng vọng nào dám mạnh miệng nói rằng sẽ tiêu diệt được La Thiên Tông?

Cho dù tam đại tông môn còn lại liên thủ với nhau e rằng cũng chẳng thể làm được!

Vì vậy, Lãnh Chiến ngay lập tức triệu tập vài vị Thông Huyền Cảnh trường giả của Lãnh gia tụ họp bên trong đại đường để thương nghị.

"Chư vị thấy thế nào?"

Lãnh Chiến liếc nhìn xung quanh, âm thầm thở dài khi phát hiện mọi người ở đây đều vẫn còn những vết thương từ trận chiến ngày hôm trước.

"Gia chủ, việc này tuyệt đối không thể coi thường được, chuyện này rất có thể sẽ khiến La Thiên Tông nổi giận."

Một lão giả đứng đầu đầu trong đó mở lời.

Nghe được lời này, những người khác cũng đều gật đầu tỏ. vẻ đồng ý.

"Hơn nữa, cho dù Lãnh Yên Nhiên chiếm được thời cơ cũng không có khả năng tiêu diệt được con quái vật như La Thiên Tông."

"Việc này, theo ta thấy, không bằng hay là thôi đi..... " Trưởng lão kia thấy mọi người đồng tình với quan điểm

của mình, nhất thời cảm thấy tự tin lên không ít, tiếp tục mở miệng nói.

Suy cho cùng, ông ta vẫn sợ phải gánh chịu cơn thịnh nộ của La Thiên Tông, mà hầu hết mọi người ở đây đều có cùng suy nghĩ với ông ta.

"Ha hả, các ngươi cho rằng trải qua trận chiến ngày hôm trước, La Thiên Tông sẽ bỏ qua cho Lãnh Gia ta sao?"

"Thủ tịch đệ tử chết dưới kiếm của Yên Nhiên, lại thêm hai vị Khư Cảnh trưởng lão đã ngã xuống, hơn nữa chuyện này đã có vô số gia tộc chứng kiến, tin tắc ắt hắn không thể che giấu được nữa."

"Hay là các ngươi nghĩ răng Lãnh Gia ta không giúp Yên Nhiên truyền tin tức đi thì La Thiên Tông sẽ không trút giận vào. Lãnh Gia ta?"

"Các ngươi có tin hay không, bây giờ chắc hẳn La Thiên Tông đã phái người đến thủ đô phát động điều tra rồi đấy?"
 
Chương 33: Bẩm báo chuyện gì?


"Theo ta thấy, không bằng dựa theo như những Yên Nhiên nói, trực tiếp tung tin ra bên ngoài."

Sau khi nghe những lời nói của mọi người xong, Lãnh Chiến lắc đầu cười khổ một tiếng, châm chọc nhìn về phía các trưởng giả.

La Thiên Tông gặp phải tổn thất lớn như thế, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua.

Đợi đến lúc phái người đi tới thủ đô Ma La, thậm chí không cần điều tra, tùy tiện hỏi người đi đường cũng có thể biết tình huống trận chiến hôm trước.

Đến lúc đó, Lãnh gia làm sao thoát được sự trừng phạt?

Một khi đã như vậy, còn không bằng dựa theo những gì 'Yên Nhiên nói, tung những tin tức này ra, nói không chừng còn có thể giúp Lãnh Gia tranh thủ thêm ít thời gian.

Nếu nửa tháng sau Yên NHiên thật sự tạo ra kỳ tích, mối nguy hại cũng tự nhiên mà tiêu tán theo.

Nếu Yên Nhiên không thành công, Lãnh gia có lẽ cũng tiêu đời!

"Này... "

Mọi người nghe được những lời của Lãnh Yên, lập tức nhìn nhau, cho dù biết những lời này đều là sự thật nhưng vẫn không thể nào chấp nhận được.

"Một khi đã như vậy, các vị mau hành động thôi."

"Tin tức này, có lẽ chính là thứ duy nhất giúp Lãnh Gia có cơ hội sống sót."

Lãnh Chiến phân phó mọi người bät đầu hành động xong cũng không nói gì thêm nữa, lúc sau mới thở dài một tiếng rồi đứng dậy rời đi.

"Cũng không biết vị sư tôn thần bí kia của Yên Nhiên có ra tay tương trợ chúng ta hay không."

"Nếu vị đại nhân kia ra tay, muốn tiêu diệt La Thiên Tông cũng không phải không có khả năng."

Sau khi rời khỏi đại đường, trong lòng Lãnh Chiến không khỏi nhớ tới đòn tấn công xuất hiện từ ngọc bội trong ngực 'Yên Nhiên ngày hôm đó.

Mặt trời bị sát khí âm u che phủ hoàn toàn, và cũng trong thời gian ấy đã khiến vị cường giả Khư Cảnh Cửu Trọng Thiên của La Thiên Tông hóa thành cát bụi.

Nếu vị đại nhân kia ra tay, kết quả có khi sẽ sớm được ấn định!

"Có lẽ trong lòng Yên Nhiên đã sắp xếp xong xuôi."

Lãnh Chiến chắp hai tay rời đi, không nghĩ ngợi gì thêm đến chuyện này nữa, vì cho dù ông ấy nghĩ đến bể đầu cũng chẳng thể nào xử lý được.

Mà Lãnh gia cũng không chần chừ nữa, nhanh chóng thông qua các sản nghiệp của mình ở thủ đô mà truyền tin ra ngoài.

Chưa đầy một ngày, toàn bộ thủ đô đều biết tin này.

Ngay cả những phàm nhân không tu luyện cũng sôi nổi thảo luận chuyện nửa tháng sau La Thiên Tông sẽ bị diệt môn.

Trong hoàng cung nguy nga tráng lệ, hoàng đế Ma La quốc nghe thuộc hạ báo tin cũng không khỏi sững sờ.

"Ý ngươi là, tin tức này là do Lãnh gia truyền ra?"

"Hồi bẩm bệ hạ, tuy rằng không phải do Lãnh gia trực tiếp truyền ra, nhưng ngọn nguồn cũng đều bắt đầu từ những cửa hàng trong thành của Lãnh gia."

"Ồ? Thú vị, nửa tháng sau, La Thiên Tông sẽ bị diệt môn

Sao.... Truyện Phương Tây

Trong mắt hoàng đế hiện lên một tia mong đợi, những năm gần đây Ma La quốc của hẳn bị La Thiên Tông ức hiếp. không ngừng, hằng năm đều phải cộng nạp vô số tài nguyên, nói trắng ra là phí bảo hộ!

Mấy ngày trước, thủ tịch của La Thiên Tông tỳ ý làm bậy trong thủ đô, mà vị hoàng đế của Ma La quốc như hắn cũng chỉ có thể ở trong cung cười đùa với những vị trưởng lão của La Thiên Tông.

Hoàn toàn không có cách nào can thiệp vào hành vi của thủ tịch La Thiên Tông.

"Lãnh Yên Nhiên, hy vọng ngươi sẽ không làm bổn hoàng thất vọng."

Khi nghĩ đến tượng đài cao ba nghìn thước xuất hiện trên bầu trời ngày hôm đó, ông ta thậm chí có thể cảm giác rõ rệt cái chết kề bên mình ngày hôm đó.

Với thực lực chỉ mới ở mức Thông Huyền cảnh của Lãnh Yên Nhiên, chắc chắn sẽ người khiến khác cười không ngớt khi biết nàng ta nói muốn tiêu diệt La Thiên Tông, nhưng nếu nàng ta dám truyền tin tức này ra ngoài....

Có lẽ, nàng ta đã tìm được chỗ khủng khiếp phía saul

Nếu La Thiên Tông thực sự bị tiêu diệt, đối với ông ta, hoàng đế của Ma La quốc, chính là một chuyện vô cùng tốt!

Ngay lúc ông ta không ngừng nghĩ về tương lai phía trước, một thân ảnh vội vã chạy đến quỳ rạp trên đất.

"Bẩm báo chuyện gì?”

Hoàng đế bệ hạ Ma La quốc liếc nhìn bộ dạng phục tùng của người mới đến, hỏi.

"Khởi bẩm bệ hạ, Nhị trưởng lão của La Thiên Tông đã đến trước hoàng cung."
 
Chương 34: Không cần


Nghe được những lời bẩm báo của thị vệ, hoàng đế Ma La quốc - Võ Phi Dương có chút sửng sốt.

Sau đó lập tức hiểu ra, đây chính là lai giả bất thiện rồi, La Thiên Tông chắc chẳn đã biết được tin tức thủ tịch cùng các vị trưởng lão đã ngã xuống!

"Ra mời người vào."

Võ Phi Dương nhanh chóng điều chỉnh tốt biểu cảm của bản thân, phân phó thị vệ ra mời người.

Nhưng thị vệ chưa kịp đứng dậy rời đi thì đã có một thân ảnh nghênh ngang tiêu sái bước vào trong điện.

"Không cần"

"Lão phu tự ý tiền vào cung, mong bệ hạ không trách tội."

Người tới quả nhiên là nhị trưởng lão La Thiên Tông, một thân bận đạo bào trông có vẻ vô cùng hiền lành, nói chuyện

cũng khách khí lễ độ.

Nhưng Võ Phi Dương không ngu đến mức tin rẵng đối phương đang thực sự tạ lỗi với mình.

"Nhị trường lão cần gì phải nói như vậy, trưởng lão đã cất công đến đây thì bổn hoàng đáng ra phải tự mình nghênh đón,

là do bổn hoàng thất lễ trước mới đúng."

Võ Phi Dương vừa nói vừa xua xua tay bảo tất cả mọi người ở đây hãy lui ra ngoài.

Người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Chỉ cần La Thiên Tông còn tồn tại một ngày, hoàng đế Ma La quốc hắn đây cũng phải tuân theo mệnh lệnh của ông ta.

Suy cho cùng, ai lại muốn để bản thân nhỏ bé, yếu ớt trước mặt người khác cơ chứ?

Đương nhiên, hắn ta đang nói đến nắm đấm.

"Có lẽ bệ hạ đã đoán được mục đích lão phu đến đây ngày hôm nay rồi đúng không?"

Nhị Trưởng Lão nghe được những lời Võ Phi Dương nói chỉ mỉm cười tỏ vẻ không để ý, tùy ý tìm chỗ ngồi xuống.

Giống như ông ta mới chúng là chủ nhân của hoàng cung này.

"Theo ta suy đoán, lần này trưởng lão đến đây để điều tra chuyện đã xảy ra với thủ tịch đệ tử cùng với hai vị trưởng lão phải không?"

Nghe Võ Phi Dương nói xong, nhị trưởng lão cũng không đáp lại mà chỉ mỉm cười nhìn ông ta, vẻ mặt thư thái chờ ông †a nói tiếp.

Thân là hoàng đế bệ hạ, ngày thường đều là người khác dò xét tâm tư của hắn ta, nhưng mỗi khi đối mặt với người của La Thiên Tông, hẳn ta cũng chỉ có thể cẩn thận suy đoán xem đối phương đang nghĩ gì.

Cảm giác này khiến Võ Phi Dương rất không vui, nhưng hắn ta cũng không thể làm gì được.

Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn ta bỗng khao khát Lãnh Yên Nhiên có thể ra tay tiêu diệt La Thiên Tông trước nửa tháng, khiến tông môn bọn chúng không còn một ai sống sót!

Nhưng dù cho trong lòng có bất mãn đến đâu, hẳn ta cũng chỉ có thể tươi cười kể tường tận những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó cho Nhị trưởng lão nghe.

Lúc đầu trên mặt Nhị trưởng lão còn thấp thoáng ý cười, nhưng sau khi nghe đến chỉ cần một kích phát ra từ viên ngọc thần thông của Lãnh Yên Nhiên đã giết chết một vị trưởng lão, ông ta liền nhíu mày.

Đặc biệt ở đoạn cuối, khi nghe tin Tam trưởng lão chuẩn bị tiêu Lãnh gia, một tượng trời cao ba ngàn thước bất ngờ xuất hiện, giết chết ông ta ngay lập tức.

Sắc mặt của nhị trưởng lão lúc này càng trở nên u ám hơn.

Mới đầu ông ta còn nghĩ rằng hai vị trưởng lão đã gặp phải tông môn khác ở Ma La quốc hoặc là một cường giả tán tu nào đó, thậm chí là cường giả bên ngoài bắc vực.

Nhưng bây giờ xem ra, mọi chuyện khác hoàn toàn so với suy đoán của ông ta.

Hóa ra một Ma La quốc mà bọn họ không thèm để mắt đến lại có thể giết chết thủ tịch đệ tử Trương Thiên Trạch cùng với hai vị trưởng lão Khư Cảnh, thậm chí trong đó còn có một vị trưởng lão Khư Cảnh Cửu Trọng Thiên?

Theo ông ta được biết, người đạt đến cảnh giới cao nhất trong thủ đô Ma La này chính là Võ Phi Dương đang đứng trước mặt ông ta, kẻ chỉ đang ở cảnh giới Khư Cảnh Ngũ Trọng Thiên.

Ngoài ra, thứ gọi là tứ đại thế gia kia cũng chẳng có nổi ai đạt đến Khư Cảnh, thì làm sao có thể giết chết hai vị trưởng lão cơ chứt

Vấn đề năm ở ngọc bội trên người của Lãnh Yên Nhiên! Ông ta hoàn toàn không hề nghi ngờ những lời mà hoàng

đế Ma La Quốc nói, dù có nghĩ hắn đến hắn ta cũng không dám lừa dối ông ta.
 
Chương 35: Cung tiễn Nhị trưởng lão


Trong lúc nhất thời ông ta có chút đăn đo không biết chính xác nên làm cái gì bây giờ.

Theo lý mà nói, ông ta hoàn toàn có thể tiêu diệt một tiểu thế gia của Ma La quốc dễ như trở bàn tay!

Nhưng vị Tam trưởng lão Khư Cảnh Cửu Trọng Thiên của tông môn lại bỏ mạng bởi thủ đoạn của Lãnh gia, hiện giờ ông †a cũng không muốn mạo hiểm tính mạng xem Lãnh Gia có thủ đoạn như vậy hay không!

"Theo ngươi thấy, một kích của thiên bia kia có sức mạnh như thế nào?"

Trầm ngâm trong giây lát, nhị trưởng lão mở miệng hỏi. “Thực lực tại hạ thấp kém, không thể nhìn ra chính xác sức mạnh của thiên bia kia, nhưng nhất định cũng phải là do Niết

Bàn Cảnh Nhị - Tam Trọng Thiên gì đấy gây nên."

Võ Phi Dương giả vờ nghiền ngẫm một lát rồi chắc chắn nói.

"Ngươi nghỉ ngờ chuyện này là do cường giả Niết Bàn cảnh... gây nên sao?"

"Xem ra chuyện này cần phải báo cáo với tông chủ trước rồi mới đưa ra quyết định."

Nhị trưởng lão nhìn chăm chằm vào mắt Võ Phi Dương một lát như đang tin tưởng lời ông ta nói, đồng thời từ bỏ ý định ra tay với Lãnh gia.

Nếu lúc này cường giả Niết Bàn Vương còn ở gần thủ đô, cho dù ông ta có thể tiêu diệt Lãnh gia trong nháy mắt nhưng bản thân ông ta cũng sẽ chết dưới tay cường giả Niết Bàn Cảnh!

Nói xong, nhị trưởng lão đứng dậy định rời đi.

Võ Phi Dương nhìn thấy vậy, ánh mắt lóe lên, đứng dậy ngăn cản ông ta.

"Hả? Ý ngài là gì vậy, thưa bệ hạ?"

"Nhị trưởng lão, đừng hiểu lầm, tại hạ còn có một tin tức muốn nói cho ngài biết."

"Ồ? Ngài nói xem”"

"Hôm nay Lãnh gia tung ra tin tức, La Thiên Tông sẽ nghênh đón diệt môn trong nửa tháng saul"

"Hiện giờ, tin tức đã lan truyền khắp kinh thành."

"Không biết trưởng lão có cần ta phái người phong tỏa tin tức, để không làm tổn thiên uy của La Thiên Tông hay không?”

Võ Phi Dương chắp tay nói, dáng vẻ như đang hết lòng nghĩ suy cho La Thiên Tông.

"Ha hả, La Thiên Tông sẽ bị tiêu diệt trong nửa tháng tới, khẩu khí cũng lớn đấy!"

"Không cần phong tỏa tin tức, chỉ cần hẳn dám lộ diện, La Thiên Tông chúng ta tự nhiên sẽ lấy đầu hản, cho thế nhân biết cái giá phải trả khi chống đối La Thiên Tông chúng tai"

"“Hừ!'

Nhị trưởng lão vẻ mặt lạnh lùng, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

"."

Võ Phi Dương chắp tay về phía ông ta rời đi, trông khá cung kính.

Mãi cho đến khi xác định nhị trưởng lão đã hoàn toàn rời khỏi hoàng cung, hẳn ta mới thu hồi vẻ mặt cung kính, trở lại bộ dáng bình thường.

"Ha ha, có trò hay để xem rồi."

"Cũng không biết vị kia có tự mình ra tay hay không, ta thật muốn nhìn xem kẻ nào có sức mạnh thần thông khủng bố đến như vậy!"

Trong mắt Võ Phi Dương hiện lên một tia thích thú.

Vừa rồi khi trả lời câu hỏi của Nhị trưởng lão, câu nào hắn ta nói cũng là sự thật nhưng hắn ta đã nói sai một câu.

Chính là thực lực của kẻ ra tay! Niết Bàn Cảnh Nhị - Tam Trọng Thiên?

Một kích kinh khủng kia là thứ Võ Phi Dương hắn đây chưa từng nhìn thấy qua, nếu những gì ông ta suy đoán là thật thì một kích đó là do Viễn Niết Bàn Cảnh gây nên!

Nhưng nếu nói thật, nhị trưởng lão có tin hay không là một chuyện, nếu ông ta tin vào chuyện này, ät hẳn La Thiên Tông sẽ nhượng bộ, vậy thì vị đại nhân kia sẽ buông tha không tiêu diệt La Thiên Tông nữa, như vậy chẳng phải hẳn ta sẽ tổn thất lớn hay sao?

"Bắc vực này, sắp thay đổi rồi.

Tưởng tượng đến việc bắc vực xuất hiện một gã cường giả thần bí, thậm chí gã đó còn là tồn tại trên hẳn Niết Bàn Cảnh, Võ Phi Dương có chút bất an.

Sau khi nhị trưởng lão rời khỏi cung điện, hắn ta cũng không dám ở lại thêm bất cứ giờ phút nào, trực tiếp bay về La Thiên Tông.

Dù sao có thể có một cường giả Niết Bàn Cảnh thần bí ẩn náu gần thủ đô, hơn nữa theo tin tức, hắn ta rất có thể là địch nhân!

Đối với Nhị trưởng lão nhưng ông ta mà nói, đây là chuyện cực kỳ nguy hiểm.

Vì vậy, ông ta thậm chí còn không dám đến Lãnh gia xem xét vết tích là thiên bia kia lưu lại, nếu không có khi ông ta và La Thiên Tông sẽ thay đổi chủ ý ngay.....
 
Chương 36: Xem ra Vũ Phi Dương cũng không nói dối


Tại đại điện nghị sự ở La Thiên Tông.. "Ngươi nói là, có cường giả Tịch Diệt Cảnh ra tay sao?"

Sau khi La Võ chân nhân nghe xong tin tức của nhị trưởng lão mang về„ chân mày hơi nhíu lại.

Thực sự có chút nghĩ không ra, trong nước Ma La sao lại †ồn tại cường giả Tịch Diệt Cảnh ta.

Hơn nữa, cho dù gặp phải cường giả Tịch Diệt Cảnh, theo lý mà nói chỉ cần để lộ thân phận La Thiên Tông, thì đối phương sẽ tuyệt đối không dám giết hắn mới đúng chứ!

Chẳng lẽ, người này cũng không phải là người Bắc vực, mà chính là người ở nơi khác chạy đến muốn tham gia thế lực bí cảnh trong hai tháng sau ư?

"Đúng vậy, tông chủ, theo lời Vũ Phi Dương nói, người ra tay có thực lực Tịch Diệt Cảnh Nhị Tam Trọng Thiên ạ."

"Nếu không cường giả Tịch Diệt Cảnh, cũng không có khả năng một chiêu giết chết lão tam Quy Khư Cảnh Cửu Trọng Thiên đâu ạ."

"Xem ra Vũ Phi Dương cũng không nói dối."

Nhị trưởng lão đem tin tức mà chính mình thăm dò được. thành thật bẩm báo, cũng nói ra suy nghĩ và phán đoán của mình.

"Hừ, cứ cho là cảnh giới Tịch Diệt Cảnh thì sao chứ, xem như tịch diệt cảnh lại như thế nào."

"Nửa tháng sau La Thiên Tông ta bị giết, khẩu khí không nhỏ đâu, tông chủ ta đây sẽ chờ hẳn nửa tháng, xem xem rốt cuộc là thân thánh phương nào!"

"Chúng ta ở ngoài chỗ sáng, kẻ địch ở trong tối, chớ có để bị ám toán."

"Thông báo xuống dưới thời gian nửa tháng này, bảo đệ tử tông môn không có chuyện gì quan trọng thì không được ra ngoài, để tránh bị kẻ khác nhắm đến. "

La Võ chân nhân lạnh lùng hừ một tiếng, tuy nói còn chưa thể hoàn toàn xác định người ra tay là Tịch Diệt Cảnh Tam Trọng Thiên, nhưng ông ta lại rất tự tin với thực lực của mình.

Huống hồ, trong La Vân Tông, ông ta còn có thể mượn sự trợ giúp của đại trận tông môn, cứ cho là đối diện với Tịch Diệt Cảnh Lục Trọng Thiên thì ông ta cũng trên cơ một bậc, cho dù có đối mặt với Tịch Diệt Cảnh Thất Trọng Thiên, cũng có thể tự vệ được!

Hơn nữa trong lòng ông ta cũng đã có một vài suy đoán.

Từ chỗ Trương Thiên Trạch, ông ta cũng đã biết được tiểu nha đầu tên Lãnh Yên Nhiên của Lãnh gia, có thể chất đặc biệt, cực kì thích hợp làm 'bàn đạp

Chắc hẳn, người ra tay kia, coi trọng điểm này, nên mới để Lãnh Yên Nhiên ở lại bên cạnh, đồng thời định bồi dưỡng cô đến cảnh giới cao hơn để lợi dụng, như vậy mới có thể giúp Lãnh gia ra tay!

Nhưng muốn giẫm lên La Thiên Tông để thể hiện thực lực, thì tất nhiên không phải là một cách làm sáng suốt rồi!

"Vâng, ta xin cáo lui."

Phần đông trưởng lão nhận lệnh rồi rời đi, La Võ chân nhân thở một hơi thật dài, nhíu mày nhắm mắt không biết đang tính toán cái gì nữa.

Lần này thủ tịch đệ tử của La Thiên Tông bọn họ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, bí cảnh hai tháng sau coi như phái đệ tử vào, cũng không có vớt vát được cái tốt đẹp gì.

Những ngày nay, ông ta rất lo lắng, trong lòng đã chửi bới tên cường giả Tịch Diệt Cảnh thần bí đã ra tay kia không biết bao nhiêu lần.

Mà lúc này tên cường giả thần bí bị vô số người nhớ đến kia, lại rất thoải mái ngủ nghỉ, mơ một giấc mơ đẹp.

Ngoài đình nghỉ chân, cây trà Ngộ Đạo như thể khom người xuống, vô số cành cây gom lại với nhau, tạo thành một chiếc võng tự nhiên.

Người nẵm trên đó, tất nhiên chính là Trần Đạo Huyền rồi.

Cành cây trà Ngộ Đạo thỉnh thoảng sẽ có đạo vận tản ra, sự tồn tại của những đạo vận này cũng làm cho Trần Đạo. Huyền ngủ ngon hơn vài phần.

Nhưng theo thời gian, như thể bị đạo vận của trà Ngộ Đạo. thu hút, quanh người Trần Đạo Huyền lại thoät ẩn thoát hiện thứ y như đạo vận vậy.

Không, đó không phải đạo vận, hình như là Tam Thiên Đại Đạo của bản thân!

Cây trà Ngộ Đạo không tự chủ được liền bắt đầu hơi hơi lay động, không biết là kích động hay là sợ hãi nữa.
 
Chương 37: Thôi thôi


Một lát sau, cây trà Ngộ Đạo Thụ sáng bừng lên một luồng ánh sáng xanh nhạt và kèm theo tiếng động “âm ầm”, nó thật

sự đã cao lên gấp đôi!

Không chỉ thân cây cao thêm, mà còn có rất nhiều cành. cây mọc thêm ra, những lá trà xanh nõn dần dần nở.

Cây trà Ngộ Đạo, vì đạo vận trên người chủ nhân, mà giác ngộ saol?

"Hả?" "Mình ngủ mơ rồi sao?" "Sao cảm giác như cây trà Ngộ Đạo cao lên không ít nhỉ?"

Trần Đạo Huyền cũng bị động tĩnh bất chợt vừa rồi đánh thức.

Sau khi bước xuống chiếc võng, hẳn dụi mắt ngáp một cái, nhìn thấy cây trà Ngộ Đạo cao lên không ít, cũng có chút không hiểu..

Như thể nghe được sự nghi ngờ của hắn, mỗi cành trên cây trà Ngộ Đạo liền chậm rãi chạm vào tay hẳn.

Một luồng suy nghĩ thông qua cành cây truyền đến trong đầu của hẳn ( Vừa nãy nhìn thấy đại đạo đạo vận trên người chủ nhân, ta giác ngộ rồi.)

"M* ki*p" "Cây trà Ngộ Đạo ngươi còn có thể giác ngộ được sao??"

Biết được tin này, Trần Đạo Huyền cũng không khỏi mở to hai mắt nhìn, không nhịn được mà nói ra câu chửi tục.

Đồng thời trong lòng cũng có chút buồn.

Người khác uống trà Ngộ Đạo thì có thể giác ngộ, hẳn uống trà Ngộ Đạo lại chỉ có thể thẩm được hương vị, thì cũng thôi đi.

Nhưng cây trà này còn thông qua quan sát hắn để giác. ngộ, thì điều này quả thật là quá vô lý!

Hợp ai thì có thể giác ngộ, thậm chí đến bản thân cây trà Ngộ Đạo cũng có thể giác ngộ, nhưng hẳn thì không thể giác ngộ là sao?

"Thôi thôi..."

"Ôi, tuy nói không cần ngủ để bổ sung năng lượng trong phạm vi Thiên Đạo cung này, nhưng ngủ một giấc quả thực cũng dễ chịu hơn hẳn."

"Huống hồ, cũng không cần tu luyện, không ngủ thì còn có thể làm gì được nữa?"

"Cũng không biết Yên Nhiên tu luyện ra sao rồi."

Trần Đạo Huyền chỉ có thể thở dài bất lực một tiếng, than thở số phận bất công với mình, đến cây còn có thể thông qua quan sát hẳn để giác ngộ, nhưng hắn thì lạ không.

Mà cây trà Ngộ Đạo bên cạnh, linh trí vốn cũng không cao, càng không thể nào hiểu được, rõ ràng chủ nhân đã là bị sự †ồn tại của Tam Thiên Đại Đạo quây quanh người, sao còn bất chấp muốn ngộ đạo nữa?

Bản thân chủ nhân không phải chỗ tồn tại của đạo rồi sao?

Xem ra cảnh giới của chủ nhân quá cao, nó nhìn cũng không hiểu, chắc là như vậy, dù sao người chủ nhân người lợi hại như vậy sao có thể phạm sai lầm được chứ?

Tuy nhiên bản thân cảnh giới của Trần Đạo Huyền, chỉ tầm thường, nhưng hẳn đã ngẫu nhiên giết chết cường giả Ngưng Khi Cảnh Tam Trọng Thiên, Quy Khư Cảnh!

Nhưng trong phạm vi Thiên Đạo điện này, sự tồn tại của hắn không gì là không thể, chỉ vì cây trà giác ngộ mới nghĩ vậy.

Bây giờ không có gì làm, Trần Đạo Huyền bắt đầu nghiên cứu khối lượng cơ bản trận pháp trao đổi từ bên trong hệ thống.

Trong quá trình tu luyện, thời gian luôn qua thật nhanh.

Trong Thiên Đạo điện, nước trong hồ linh dịch bao quanh lấy Lãnh Yên Nhiên bắt đầu từ từ hạ xuống.

Mới đầu mực nước chỉ đến một nửa cổ, theo hai ngày tu luyện có thể thấy rõ, năng lực hấp thụ kinh khủng của Hỗn Độn Thiên Ma Quyết, đã khiến mực nước hạ thấp đến ngực, xương quai xanh.

Hồ linh dịch này được tạo nên từ viên thuốc thần thoại Tẩy Tủy Đan, còn có một nằm lá trà Ngộ Đạo.

Hấp thu nhiều linh dịch như vậy, tu vi của cô trong lúc vô tình đã liên tiếp đột phá hai cảnh giới nhỏ, thẳng cấp tới Thông Huyền Cảnh Tứ Trọng Thiên rồi!

Đồng thời vì sự tồn tại của trà Ngộ Đạo tồn tại, cô luôn ở trong trạng thái giác ngộ, đột phá nhanh chóng cũng không mang lại bất kì nguy hiểm tiềm ẩn nào.

Thời gian từng ngày trôi qua, khí tức của Lãnh Yên Nhiên càng ngày càng tăng vọt.

Trong cung điện dao động đột phá cảnh giới xuất hiện liên tục, may mà không có người thấy sự tồn tại của cảnh tượng ghê rợn này, nếu không sẽ bị gọi là yêu nghiệt mất!

Cứ coi như là thánh nữ trong thánh địa tu luyện, cũng không thể đột phá dễ dàng như uống nước như vậy được!

Hầu như cứ qua hai ngày, liền có thể đột phá cảnh giới Nhất Trọng Thiên!
 
Chương 38: Đến lúc này cô mới chậm rãi mở mắt


Chớp mắt cái đã mười ngày trôi qua, linh dịch bên trong linh trì cũng đã thấy đáy.

Số linh dịch còn sót lại cũng bị Lãnh Yên Nhiên hấp thu hết trong vòng nửa canh giờ.

Đến lúc này cô mới chậm rãi mở mắt.

"Phù -" Thở ra một hơi thật dài, Lãnh Yên Nhiên vừa cảm nhận cảnh giới hiện tại của mình thì lập tức cảm thấy kinh ngạc.

"Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà ta đã đột phá đến Thông Huyền Cảnh Thất Trọng Thiên!?"

"Có điều nghĩ lại thì, sau khi tiêu tốn một lượng lớn linh dịch như vậy, đột phá liên tiếp năm cảnh giới nhỏ cũng không có quá khó hiểu..."

Sau khi kinh ngạc qua đi, cô lại nhịn không được bật cười khi nhìn thấy cả linh trì đã cạn sạch.

Thật sự Hỗn Độn Thiên Ma Quyết mà cô đang cô tu luyện tiêu hao quá nhiều. Nếu đổi lại là công pháp Thiên giai ở thánh địa tu luyện, cả một ao linh trì rộng lớn này hoàn toàn đủ làm người tu luyện thăng từ Thông Huyền Cảnh Nhị Trọng Thiên lên đến Quy Khư Cảnh.

Dù sao đây thì cũng là công pháp cấp Thần Thoại, có thể mang đến sức mạnh cường đại đương nhiên cũng sẽ tiêu hao một lượng lớn tài nguyên!

Sau đó Lãnh Yên Nhiên lại nhìn vào linh trì trống rỗng không còn sót lại một giọt linh dịch quý giá nào, cô khẽ cau mày.

"Ta lại xài hết quá nhiều linh dịch trân quý của sư phụ rồi, chỉ e là cả đời này ta cũng không thể nào báo đáp được cái ân tình này nữa."

"Từ giờ trở đi, mạng sống của Yên Nhiên sẽ thuộc về sư tôn, nếu sư tôn cần, Yên Nhiên có thể vì sư tôn mà làm bất cứ chuyện gì ngài ấy muốn!"

Yên Nhiên âm thầm hạ quyết tâm, nhưng mà hiện tại đã kết thúc tu luyện cô không thể sững sờ ở đây mãi được, thế là cô lại đứng dậy mặc quần áo, dự định đi gặp sư tôn để nói cho hắn biết hiệu quả của lần tu luyện này.

Lúc đứng dậy Lãnh Yên Nhiên vô tình vuốt tóc một cái, ai ngờ vừa chạm tới đỉnh đầu thì cô lại sững sờ.

"Ahhl!?" Một tiếng hét vang vọng khắp đại sảnh, dường như Lãnh Yên Nhiên đã gặp phải chuyện gì rất đáng sợ.

Lúc này Trần Đạo Huyền còn đang ngủ say thì bỗng nhiên nghe được tiếng la của đệ tử, còn chưa kịp mở mắt, hẳn đã nhanh chóng dùng suy nghĩ tốc biến đến bên suối linh trì trong đại sảnh!

“Làm sao vậy, làm sao vậy?”

"Có chuyện gì xảy...?"

Trần Đạo Huyền vừa xuất hiện lập tức hỏi thăm liên hồi, ai ngờ còn chưa kịp nói hết lời đã bị cảnh tượng trước mắt làm trợn mắt há mồm.

Chỉ thấy lúc này Lãnh Yên Nhiên không mảnh vải che thân đang giơ hai tay lên sờ đầu, ah không không, trọng điểm là hai cái sừng vừa mọc trên đầu cô ấy!

Vừa rồi cô đang vuốt tóc thì sờ trúng hai cái sừng đột nhiên xuất hiện này, cũng vì thế nên cô mới kinh hãi hét toáng lên.

Hai người nhìn nhau, không khí nhất thời trở nên im lặng.

"Ahl!!!

"Sư tôn, tại sao người lại đột nhiên đột xông vào đây?"

Lãnh Yên Nhiên bị ánh mắt của sư tôn nhìn đến cứng ngắc cả người, sau đó cô lại kinh hô lên một tiếng, ngượng ngùng đến mức toàn thân đỏ bừng cả lên, trông cực kỳ nóng bỏng.

"À, ừm, vi sư vừa nghe thấy tiếng hét của con nên tưởng con đang gặp nguy hiểm”

"Cái kia... đợi con mặc quần áo tử tế rồi chúng ta hãy nói tiếp.

Trần Đạo Huyền chỉ có thể hẳng giọng, ép mình bình tĩnh lại, vậy mà ánh mắt vẫn không nhịn được liếc nhìn một cái nữa mới tức tốc rời khỏi đại sảnh.

Chạy đến bên đình nhỏ ngồi, hẳn đưa tay lên khế lau máu mũi.

“Ai da, trà Ngộ Đạo này cũng quá nóng rồi nha, thật sự là quá nóng rì

Nghe xong lời này, cây trà Ngộ Đạo chỉ có thể ủy khuất lắc. lư mấy cái tỏ vẻ mình không nóng chút nào cả, cái làm ngài nóng là đệ tử của ngài thì có!
 
Chương 39: Mị Ma sao?


Trong đại sảnh, sau khi Trần Đạo Huyền rời đi, Lãnh Yên Nhiên phải mất một lúc lâu nữa mới lấy lại được bình tĩnh.

Có điều từ cổ đến tận tai vẫn còn đỏ bừng. "Hình như bị sư tôn nhìn thấy cũng không có vấn đề gì."

“Hơn nữa, sư tôn đột nhiên xông vào như vậy là vì lo lắng cho mình thôi.”

"Còn ánh mắt của sư tôn... cũng không hề khiến mình ghê tởm, ngược lại còn có chút...

Lãnh Yên Nhiên nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi thì trong lòng lại tự thấy xấu hổ, cô thật sự rất muốn tìm một cái khe rồi chui tọt vào, không còn mặt mũi đâu mà gặp lại sư tôn nữa.

Mặc dù cô trời sinh có Mị Cốt, được vô số đàn ông săn đón nhưng chưa bao giờ bị người nào nhìn thấy thân thể như vậy cả.

Cuối cùng, qua hồi lâu sao Lãnh Yên Nhiên mới mặc quần áo vào, cẩn thận đặt bình ngọc về chỗ cũ rồi rời khỏi đại sảnh.

Giống như một đứa trẻ phạm phải sai lầm, Lãnh Yên Nhiên cúi đầu đi tới bên đình nhỏ.

Cô nhỏ giọng nói: "Đệ tử tham kiến sư tôn."

Bầu không khí nhất thời có chút vi diệu, trong đầu cả hai người đều đang nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.

"Ừm... tu luyện lần này, con có chỗ nào thắc mắc không?" Trần Đạo Huyền tùy tiện tìm ra một đề tài khác rồi hỏi.

“Bẩm báo sư tôn, xuyên suốt lần tu luyện này đệ tử đều chìm trong trạng thái ngộ đạo, suy nghĩ hanh thông, không có thì thắc mắc.”

"Chẳng qua là lần này con đã tiêu hết một lượng lớn linh dịch như vậy nhưng chỉ đột phá được năm cảnh giới nhỏ, đệ tử thật thổ thẹn."

Nghe được câu hỏi của sư tôn, Lãnh Yên Nhiên vội vã đáp. lại.

"Không cần coi thường bản thân, công pháp vi sư đưa cho con là công pháp cấp Thần Thoại, mặc dù nó có thể giúp cho sức mạnh của con tăng lên rất nhiều, nhưng đồng thời lượng tài nguyên cần thiết cho việc tu luyện cũng tăng theo cấp số nhân"

"Đạt được năm cảnh giới nhỏ như vậy đã không tệ rồi." Trần Đạo Huyền gật đầu nhẹ nhàng trấn an, nhờ có nhắc nhở của hệ thống, hẳn đã sớm biết Lãnh Yên Nhiên đột phá đến cấp độ nào.

Đệ tử đột phá năm cảnh giới nhỏ, cũng làm hắn đạt được. 500 năm tu vi cùng với 500 điểm hệ thống.

Tu vi đã tự động hấp thụ lên người, hiện tại hắn đã đạt đến Ngưng Khí Cảnh Bát Trọng Thiên.

"Thì ra là thế, đệ tử đã hiểu được."

"Nhưng mà, trên đầu đệ tử đột nhiên mọc ra hai cái sừng..."

Lãnh Yên Nhiên đột nhiên nghĩ nhớ lại chuyện lúc nãy, cô sờ sờ đầu hỏi.

"Cái này con không cần lo lắng, đây là do Hỗn Độn Thiên Ma Quyết có tác dụng cải thiện thể chất, kích thích tiềm lực của con mà thôi."

"Con có Tiên Thiên Mị Cốt, nếu tiếp tục tu luyện theo con đường Mị Thiên Ma, tiềm năng của con sẽ là vô tận."

"Nếu con cảm thấy hai cái sừng này không ổn, vi sư cũng có cách giấu nó đi."

Trần Đạo Huyền đánh giá qua một lượt, hẳn cảm thấy cặp sừng đột nhiên mọc ra này rất phù hợp với khí chất của Lãnh

Yên Nhiên, nhìn như vậy mới ra dáng Mị Ma chứt

Sau đó hắn lại dùng suy nghĩ mở ra bảng thông tin của Lãnh Yên Nhiên.

[ Đệ tử thứ nhất: Lãnh Yên Nhiên.] [Chủng tộc: Ma tộc.] [Thể chất đặc biệt: Mị Thiên Ma (sơ cấp).]

[Công pháp tu luyện: Hỗn Độn Thiên Ma Quyết (Chương 1).]

[Thiên tư: Thánh giai Cực phẩm.]

[Cảnh giới: Thông Huyền Cảnh Thất Trọng Thiên.]

Vốn dĩ thiên tư chỉ là Thánh giai bình thường, nhưng dưới tác dụng của công pháp và Tẩy Tủy Đan đã biến thành Thánh giai Cực phẩm, nói không chừng không bao lâu nữa thiên tư của cô sẽ tăng thêm một cấp.

Ngoài ra lần này còn có thêm một mục thể chất đặc biệt nữa, chuyện này thể hiện thể chất của Lãnh Yên Nhiên đang thay đổi.

"Mị Ma sao?"

"Sư phụ, người thấy sừng của con có đẹp không?"

"Nếu sư phụ không thích thì con giấu đi, sư phụ thích thì con giữ lại..."

Lãnh Yên Nhiên đỏ mặt cúi đầu, hai ngón tay không ngừng chọt chọt vào nhau, nhỏ giọng nói.

"Ừ... cứ giữ đi, vi sư cảm thấy cái này khá phù hợp với con."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom