Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Dị Sự Bình Minh

Dị Sự Bình Minh
Tác giả: Bửu Bửu
Tình trạng: Đang cập nhật




Tác giả: Bửu Bửu

Thể loại: kinh dị, huyền bí...

Giới thiệu:

Bảy vị hoàng tử của Địa Ngục lần lượt trở lại mang theo chết chóc và kinh hoàng dưới hình hài của những đứa trẻ.
 
Sửa lần cuối:

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1: Giám Thị


Trời nhá nhem tối, Minh Sang bước vào phòng hiệu trưởng, chiều ngày hôm nay cô Linh giám thị bảo cô sau buổi dạy tới gặp riêng thầy Hùng.

Thầy Hùng là hiệu trưởng trường Bình Minh, đây là nơi dành riêng cho học sinh câm điếc, hay còn gọi là trường giáo dục đặc biệt.

Cô Sang chỉ vừa tới dạy được 2 tháng, trường Bình Minh là một trường nhỏ biệt lập ở vùng ngoại ô. Vốn với bằng cấp và năng lực của Minh Sang, cô đủ khả năng dạy những trường trọng điểm của thành phố, có điều thời buổi hiện nay một đứa trẻ mồ côi như cô khó lòng mà kiếm được một công việc tốt. Tuy khả năng thì có đấy nhưng gia thế lại thiếu, vì thế tốt nghiệp xong cô Sang chỉ được nhận vào một trường nhỏ vùng xa. Cô chỉ mới gặp được hiệu trượng vào ngày đầu tiên nhậm chức, sau đó không thấy ông ta đâu nữa. Bây giờ nhận được thông báo tới gặp hiệu trưởng Minh Sang có chút tò mò, cô dạy học vẫn đều đều mà mấy đứa nhỏ chẳng gặp vấn đề gì cả, chẳng lẽ trong mơ hồ cô làm sai việc gì chăng?

Từ lúc vào phòng hiệu trưởng tới giờ đã hơn nửa tiếng mà thầy Hùng vẫn chẳng thấy đâu, dần dà Minh Sang có chút thấp thõm.

"Tỏng... tỏng..."

Âm thanh nước nhỏ giọt đột ngột vang lên khiến Minh Sang giật mình. Cô nhớ không lầm bốn phía quanh phòng hiệu trưởng đâu có toilet, cái toilet gần nhất ở cuối hành lành. Tiếng nước cứ thế vang lên đều đặn một cách kỳ lạ. Cô Sang bèn đứng dậy nhìn quanh một vòng, lúc này không biết vì sao tiếng nước nhỏ giọt im bặt, bên khoé mắt cô thấy ở góc tủ xuất hiện một bóng đen.

Minh Sang giật mình quay lại, lúc này chẳng thấy gì nữa. Cô không phải người mê tín nhưng ở nhà vẫn thờ thần tài, thổ địa, có những thứ thà rằng tin chứ đừng nên báng bổ.

Bỗng tiếng răng rắc vang lên khiến Minh Sang đứng hình, trợn tròn hay mắt. Trước mặt cô là một người đàn không mặc đồ đang đứng cúi đầu, làn da bà ta xám ngoét, phần xương cánh tay từ bả vai tới khuỷ tay bị gãy ở giữa, bẻ đôi quặp ra sau trông kỳ dị vô kỳ quái. Cổ bàn chân bị dị dạng xoat một trăm tám mươi độ về phía sau, người đàn bà đứng đó lắc lư trước sau như một con lúc lắc. Máu không ngừng nhỏ giọt từ giữa hai chân, kèm theo máu là thứ gì đó màu đen vón cục rơi xuống từng hồi, Minh Sang sợ tới mức đứng như trời tròng, nhìn chằm chằm hình ảnh phía trước, thứ dị dang kia bỗng ngẩng đầu lên nhìn cô.

⁃    Cô Sang, cô Sang....

Minh Sang mở mắt, trước mặt cô là thầy hiệu trưởng. Năm nay thầy Hùng đã ngoài 40, có điều trông thầy vẫn còn phong độ, tuy đã có chút phát tướng.

⁃    Vâng thầy, xin lỗi nhé, tôi ngủ quên.

⁃    Không sao, cô tới tìm tôi có việc gì không?

Nghe vậy Minh Sang có chút khó hiểu, cô hỏi:

⁃    Thưa thầy, không phải thầy kêu tôi tới đây ư? Chiều nay lúc buổi dạy kết thúc, cô Linh bảo tôi tới gặp thầy.

Cô Sang vừa dứt lời, thầy hiệu trưởng vốn đang ngồi ngã người ra ghế sopha bỗng cứng người, ông ta bật dậy, hai mắt trợn lên, nhíu mày đáp:

⁃    Cô nói gì vậy? Tôi đâu có kêu cô tới đây, mà cô chưa biết à, cô Linh vừa mất tối qua đấy. Cô gặp cô ấy khi nào?

Nghe tới đây Minh Sang sững sờ, rõ ràng vào cuối tiết năm chiều nay, trong lúc cô đang dọn dẹp đồ chuẩn bị ra về thì cô Linh tới gặp cô kia mà, cô Sang không khỏi nhớ lại lúc ấy.

...

Lúc buổi học kết thúc đã là 3 giờ 30, vì sắp xếp lại giáo án và chuẩn bị cho buổi học ngày mai, Minh Sang tới phòng giáo viên ngồi nghỉ một lúc. Lúc này đa phần giáo viên đều có tiết dạy, trong phòng giáo viên chỉ còn mỗi cô Sang, thỉnh thoảng có vài bóng học sinh hoặc giáo viên đi ngang qua ánh lên cửa kéo mờ mờ của phòng giáo viên. Minh Sang ngồi mãi đến tầm 4 giờ mấy, khi đó vì suy nghĩ vài vấn đề nên cô ngồi ngẩng đầu nhìn đối diện cửa sổ. Phòng giáo viên có hình chữ nhật, ngồi đối diện cửa sổ và cửa ra vào có thể thấy bên phải là tủ đồ của giáo viên, một dạng tủ khoá hằng sách nhiều hộc trông khá cũ kỹ, phía bên trái là kệ sách được xếp san sát nhau, ở giữa đặt một bàn dài hình bầu dục với hàng ghế được xếp vòng quanh, cô Sang ngồi ở hàng ghế đối diện cửa ra vào, hai bên cửa là cửa sổ kéo bằng kính được dán giấy mờ, phía sau là hàng cửa kính trong suốt có thể quan sát sân nhỏ của trường học. Đột nhiên tiếng mở cửa vang lên, cô Linh bước vào đứng đối diện Minh Sang, Minh Sang thấy vậy cũng hơi bất ngờ, vì giờ này không phải buổi trực của cô Linh, theo như bảng công tác được phân thì chiều nay cô Linh được nghỉ. Minh Sang kinh ngạc trong phút chốc rồi khách sáo hỏi thăm:

- Ồ, chả phải hôm nay là ngày nghỉ của cô à? Cô Linh siêng năng thật đấy!

- Tới phòng hiệu trưởng!

- Tới phòng hiệu trưởng làm gì cơ? Thế hiệu trưởng kiếm tôi có việc gì à!

- Tới phòng hiệu trưởng!

Cô Linh lặp đi lặp lại lời này vài lần rồi xoay người lại ra khỏi phòng, cánh cửa vốn được thiết kế tự động kêu tách một tiếng đóng lại. Minh Sang có chút thất thần nhìn theo, chốc chốc cô lại xoay sang hai bên cửa sổ mà nhíu mày.

- Quái lạ, sau khi ra khỏi phòng giáo viên chỉ có thể quẹo trái hoặc phải, đối diện làm gì có lối đi hay phòng học nào, sao qua một lúc rồi cũng chẳng thấy cô Linh đâu cả!

Nghĩ tới đây cô Sang đứng dậy, tiếng xẹt xẹt do kéo ghế vang lên giữa không gian im ắng, ánh nắng chiều tà chiếu từ bên ngoài tạo thành từng ô vuông màu vàng cam vốn phải khiến căn phòng ấm áp hơn nhưng chẳng hiểu sao nắng chiều khiến Minh Sang cảm thấy nhiệt độ như giảm mạnh. Cô đứng dậy đi tới trước cửa ra vào, tiếng xoay tay cầm ken két vang lên như tiếng chim lợn kêu lúc nửa đêm. Cửa bật mở, bên ngoài chẳng có bất kỳ ai cả, ngay cả giáo viên hay học sinh cũng chẳng thấy đâu, hành lang im ắng một cách lạ thường, vốn trường dành cho trẻ đặc biệt cũng chẳng ồn ào gì, có điều tiếng bước chân loạch xoạch hoặc thỉnh thoảng là tiếng trao đổi giữa thầy cô cũng sẽ vang lên. Chỉ là hiện tại, không gian nơi này như bị phủ một sắc cam kỳ lạ, sắc cam vốn mang màu ấm áp hiện tại bỗng trở nên quỷ dị vô cùng.

Vốn là một người vô thần, cô Sang tự cổ vũ bản thân, cô tới nơi này dạy hai tháng rồi, nếu có chuyện gì cũng chẳng đợi tới bây giờ. Vì thế cô đóng cửa lại rồi xoay người trở về bàn làm việc của mình, sau khi sắp xếp và soạn giáo án xong liền thong thả tới phòng hiệu trưởng.

Nhớ lại cả quá trình này, Minh Sang không khỏi cảm thấy ớn lạnh cả người, từ lúc hết buổi dạy tới giờ, cô toàn gặp những điều quái lạ, những thứ cảm giác kỳ dị mà trong suốt hai mươi mấy năm cuộc đời cô chưa bao giờ gặp phải.

- Hé hé hé hé...

Tiếng cười the thé vang lên kéo Minh Sang trở về thực tại, sau khi ngẩng đầu lên Minh Sang chỉ ước bản thân vốn nên chìm đắm trong những suy nghĩ hỗn lộn và mảnh ký ức rời rạc kia mới đúng, bỗng cô không thể nhớ ra được chiều nay cô dạy cái gì, hoặc những ký ức trước khi gặp cô Linh giám thị hoàn toàn không có. Cô Sang bỗng thấy ngôi trường mà hai tháng nay cô đi dạy bỗng trở nên xa lạ dị thường, cô Sang muốn mở miệng hỏi thầy hiệu trưởng thì hình ảnh khó tin lần nữa xuất hiện.

Trước mắt cô Sang là người đàn bà ốm yếu với làm da xám ngoét, lần này bà ta không cúi đầu nữa, cái đầu nay chẳng cúi gập xuống mà đối diện Minh Sang, chỉ khác một chỗ cái đầu trọc lóc nghiêng sang một bên tạo thành một góc chín mươi độ so với cổ, bà ta ngoác miệng cười, âm thanh the thé khiến những ai nghe được có cảm giác ớn lạnh như tiếng cười đó đang kề bên tai. Cô Sang cứ thế trợn tròn mắt nhìn người đàn bà có cái đầu trọc lóc kia.

Nghĩ cũng lạ, có những lúc con người ta bình tĩnh đến lạ thường, mà chẳng nhẽ những lúc ấy nên bất tỉnh thì chắc tốt hơn nhiều.

Cô Sang cũng vậy, lúc này cô chỉ ước bản thân ngất đi hoặc giả bừng tỉnh dậy, tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi, một cơn ác mộng cô xui xẻo gặp phải.

Có điều cảm giác ớn lạnh và gai người khiến cô biết cô đang tỉnh, cực kỳ tỉnh táo chứng kiến hết thảy.

Người đàn bà cười the thé một hồi rồi bỗng nhiên im bặc, vốn khuôn mặt cười nhăn nhở lộ ra vẻ quái dị thay đổi trong chỗc lát, chân mày bà ta nhíu lại, hai khoé miệng kéo xuống cằm, đôi mắt vốn có tròng đen nhỏ hơn tròng trắng lên sòng sọc, tròng đen dần to hơn chiếm trọn tròng trắng, lúc này cặp mắt bà tay chỉ còn màu đen tối thui, đôi mắt khi nãy còn là hình dáng của cặp mắt bình thường nay trở nên tròn và to một cách dị dạng.

Bà ta vươn tay lên tạo ra các động tác thủ ngữ một cách siêu vẹo mang ý nghĩa:

"Cứu, cứu, cứu...."

Những động tác như thế lặp đi lặp lại mãi cho tới khi đống chất lỏng màu đen chảy tới chân Minh Sang, vì cô mang giày cao gót hở mũi nên Minh Sang cảm nhận được thứ lạnh lẽo và nhày nhụa dơ bẩn kia cực kỳ rõ ràng.

...

"Trường học đặc biệt dành cho trẻ khiếm thị Bình Minh đóng cửa vì toàn bộ học sinh mất tích sau đêm liên hoan Trung Thu, hiện các cơ quan chức năng đã vào cuộc...."

Đọc chương mới nhất tại Vietnovel.com

Tác giả: Bửu Bửu
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2: Trường Học


- Này, ông đem gì theo đấy?

Quỳnh To Con là biệt danh của Quỳnh Anh, một trong những học sinh của lớp 11A3 trường THPT Nguyễn Minh, một con bé ruột để ngoài da cứ bắt chúng bạn phải gọi nó là Quỳnh To Con, cái biệt danh này khiến nó cảm giác như bản thân mạnh mẽ và chị đại hơn rất nhiều so với thân hình bé nhỏ yếu đuối và nhiều bệnh của mình. Người mà nó vừa hỏi là Hải Lùn, thằng nhóc là tổ trưởng tổ bốn trong lớp, chơi chung một nhóm với Quỳnh To Con, nhóm bọn nó gồm năm thành viên là Quỳnh To Con (Mạnh Quỳnh Anh), Hải Lùn (Lý Minh Hải), Thịnh Đầu Gấu (Hoàng Tùng Đức Thịnh), Linh Hồ Ly (Hồ Thủy Linh) và Sơn Đù (Nguyễn Hoàng Sơn).

Năm đứa nhóc học chung với nhau từ lớp mười, vì được cô phân ngồi chung nên cũng chơi thân hơn, cứ thế lên tới lớp mưpời một cũng chẳng tách ra. Lúc này cả năm đang đứng giữa sân trường chuẩn bị lên xe đi dã ngoại, năm nay khối mười một được cho đi cắm trại ở Vũng Tàu, lịch trình kéo dài ba ngày hai đêm chủ yếu để tắm biển và tham quan các khu du lịch.

Với thời buổi công nghệ hiện nay, bọn nó thừa sức tra ra được khách san Hoa Hồng nằm ở ngay bờ biển, từ đó tụi nó lên kế hoạch tối đêm thứ hai lẻn ra ngoài đốt lửa trại. Tất nhiên sẽ cách xa khách sạn một chút rồi, thời gian đó là thời gian tự do của học sinh, có thể tự ý tham quan xung quanh, vì thế rất khó để giáo viên quản lý, cũng dễ cho bọn nó trốn đi hơn.

Con Linh vốn là hot girl của lớp, nó được rất nhiều anh lớp mười hai theo đuổi cũng như xin số điện thoại và facebook, có điều Linh vốn là con ngoan trò giỏi mà nó cũng chẳng mặn mà gì lắm mấy chuyện tình cảm, thú vui duy nhất của nó là chụp ảnh tự sướng và làm đẹp, càng trở nên xinh đẹp, càng có nhiều hình tự sướng ưng ý nó càng thích. Nó muốn ai cũng phải ngước nhìn mình, càng muốn bản thân trở thành trung tâm của mọi thứ, bởi nó đẹp nó có quyền, tất nhiên mấy đứa trong nhóm cũng lờ mờ nhận ra được, có điều trừ cái tật này ra con Linh cũng khá tốt, có đồ gì ngon hoặc có đứa nào cần nó đều giúp đỡ cả.

Hải Lùn chưa kịp trả lời, Linh Hồ Ly đã chen vào:

- Thằng này thì đem được cái gì, đi siêu thị mua đồ còn với không tới nữa là!

À, con Linh còn cái tật độc mồm độc miệng khó bỏ nữa.

- Kệ tui nha, bà đừng hòng mà xin ăn tui.

Bị chọc, Hải Lùn lên tiếng ngay, vốn nó thích Thịnh Đầu Gấu lắm, có điều Thịnh lại thích Linh Hồ Ly nên Hải Lùn đặc biệt có ác cảm với Linh Hồ Ly, con nhỏ này suốt ngày chỉ biết tự yêu bản thân, chả biết lo cho ai cả. Thịnh lúc nào cũng lo lắng chăm sóc cho nó, nếu không thì với cái tính của con nhỏ sớm đã bị người khác chặn đường đánh rồi. Nếu không có Thịnh, bà chị bồ cũ thằng cha Hoàng lớp 12 đang theo đuổi con Linh chắc đã rạch cho nó vài đường lên mặt, nhờ có Thịnh mà chặn được biết bao tai họa vốn nên giáng xuống đầu cái con nhỏ ỏng ẽo độc mồm độc miệng này.

- Tụi bây rảnh ha, suốt ngày đi cà khịa nhau!

Quỳnh To Con lên tiếng, tính Quỳnh vốn thoải mái có chút giống con trai, bằng không sao chơi chung một cách bình yên với con Linh và thằng Hải trong nhóm được, đa phần các cuộc tranh cãi trong nhóm đều nhờ con Quỳnh đứng ra giảng hòa, đặc biệt là giữa con Linh và thằng Hải, một đứa ỏng ẹo chỉ muốn làm trung tâm thế giới, một đứa thì nhỏ mọn lại còn xem đứa kia là tình địch thì sống chung hòa thuận thế nào cho được. May mà có Quỳnh, tính con nhỏ rộng rãi, ăn to nói lớn, có chút nóng tính nhưng rất vì bạn bè, huống chi hai đứa con gái ở chung một chỗ, hoặc sẽ trở thành bạn thân hoặc sẽ trở thành kẻ thù, may mà con Quỳnh như thế mới khiến nội bộ nhóm cân bằng hơn.

Lúc này Hải Lùn không nói gì nữa, nó cũng chẳng muốn bị mang tiếng là nhỏ mọn trước mặt người mình thích. Hải Lùn nhìn Thịnh Đầu Gấu đang ngồi dưới ghế đá với Sơn Đù, không biết từ lúc nào Hải Lùn dần phát hiện ra bản thân nó nhìn về phía Thịnh Đầu Gấu nhiều hơn, cũng phát hiện ra ánh mắt Thịnh Đầu Gấu ngày càng dừng lại lâu hơn ở những nơi có Linh Hồ Ly, mà Hải Lùn thừa biết Linh Hồ Ly chẳng thèm để ý đâu, con nhỏ này chỉ biết lo cho bản thân, đúng là xấu từ trong trứng xấu ra tới vỏ.

Thịnh nhìn Linh, có những lúc thằng nhóc cũng tự hỏi mình vì sao lại thích con Linh có tính tình chẳng được chỗ nào, tuy cũng có ưu điểm nhưng nếu nói khuyết điểm của nó như trứng cút trong ly soup cua thì ưu điểm của con Linh là cả ly soup với kích cỡ siêu to khổng lồ được đựng trong cái tô cực đại làm nên dang hiệu của bà bán soup trước cổng trường tụi nó. Thế nhưng Thịnh lại không cách nào cưỡng lại thứ tình cảm quái lạ đang dần lớn lên trong lòng, những cái đụng khẽ tay khi bọn nó trao nhau gói bánh tráng ăn vặt hay những lúc giỡn hớt con Linh đánh nó chả đau chút nào, nó còn muốn con Linh đánh nó nhiều hơn, như vậy chứng tỏ con Linh cũng để ý tới nó. Thịnh vốn có cách nghĩ trưởng thành hơn những đứa con trai cùng tuổi, nó biết tính con Linh nên chẳng tỏ tình làm gì khi đã biết trước kết quả, ít ra thì con Linh cũng không thích ai, như vậy là quá đủ với Thịnh.

Sơn Đù ngồi một bên bấm điện thoại, có lẽ nó là người duy nhất bàng quang trong cả đám, nó biết Hải Lùn thích Thịnh Đầu Gấu, Thịnh Đầu Gấu lại thích Linh mà Linh nào biết điều này. Thịnh Đầu Gấu cũng vậy, nó cũng chả biết Hải Lùn thích mình và khó chịu với con Linh đâu, vì tất cả sự chú ý của nó đều đặt hết lên con Linh rồi, làm gì còn để ý tới ai nữa. Trong mắt Sơn Đù chỉ có Quỳnh To Con là đáng yêu nhất, tính con nhỏ rộng rãi, nếu đóng phim kiếm hiệp hẳn nhỏ sẽ là một nữ hiệp hào sảng, Sơn Đù thích Quỳnh To Con. Tuy biệt danh của Quỳnh là Quỳnh To Con nhưng ngoại hình con bé cũng chẳng kém gì Linh Hồ Ly, vì không thích trang điểm nên Quỳnh giữ được nét trong sáng của một con bé học sinh cấp ba, cộng với tính cách có chút ngớ ngẩn nhưng tốt bụng của nó khiến Sơn Đù cảm thấy đáng yêu vô cùng. Sơn Đù vốn là học sinh giỏi trong lớp, nó chỉ lo học học và học, miễn chừng nào hạng nhất khối còn năm trong tay nó thì mọi thứ đều là chuyện nhỏ. Việc chơi với cả nhóm đối với nó có cũng được mà không có cũng chẳng sao, quan trọng trong nhóm có Quỳnh To Con và đám bạn này đều là mấy đứa hoặc có danh tiếng tốt, hoặc con nhà gia giáo, hoặc xem như là đại ca trong trường, sẽ giúp ích rất nhiều nếu nó có việc cần nhờ vả.

Chuyến đi khởi hành vào lúc chín giờ sáng, Quỳnh To Con, Sơn Đù và Linh Hồ Ly ngồi ở hàng ghế cuối cùng, Thịnh Đầu Gấu và Hải Lùn ngồi ở ngồi ở ghế bên trái phía trước trên con xe bốn mươi lăm chỗ. Vì sỉ số cả lớp chỉ có ba mươi chín đứa nên tính luôn cô Hoàng chủ nhiện và hướng dẫn viên vẫn còn dư vài chỗ.

Linh Hồ Ly vốn say xe nặng, vừa lên xe con bé đã đeo khẩu trang rồi gục đầu dựa vào vai Quỳnh To Con mà ngủ. Sơn Đù ngồi bên phải Quỳnh To Con, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, Quỳnh To Con thì bấm điện thoại như đang nhắn tin cho ai đó. Còn Thịnh Đầu Gấu và Hải Lùn thì ngồi ở hàng ghế trước, một đứa đeo headphone nghe nhạc, đứa còn lại thì ngồi nhìn vẫn vơ.

Từ trường THPT Nguyễn Minh đi tới Vũng Tàu mất chừng hai tiếng đồng hồ, lúc lên xe cả đoàn đã được phát đồ ăn sáng là bánh mì heo quay và chơi vài trò chơi nhỏ, sau đó thì ai làm việc nấy chờ xe tới Vũng Tàu.

Con xe bốn mươi chỗ này là xe chất lượng cao, máy lạnh phả phà phà khiến các cậu ấm cô chiêu ngồi trên xe hưởng thụ vô cùng, có đứa mở điện thoại chơi game, một nhóm mấy đứa con gái bu lại chụp ảnh tự sướng hoặc tám chuyện, có điều kéo dài không được bao lâu thì mấy đứa nhóc cũng im lặng trở lại, hoặc đi ngủ hoặc tự kiếm thứ gì đó để giải trí.

Xe đi được nửa đường bỗng dừng lại, thì ra có hai đứa con gái mắc vệ sinh, mà đường thì còn quá dài để tới trạm dừng nên tài xế tạm tấp vào một chỗ để học sinh có thể giải quyết.

Xe vừa dừng con Linh liền tỉnh, thật ra nó đâu có ngủ được, tối qua nó ngủ đủ rồi, nhắm mắt nãy giờ chỉ để nghỉ ngơi mà thôi và việc đó khiến nó bớt nghĩ linh tinh về giấc mơ tối ngày hôm qua.

- Này, xuống xe nghỉ chút đi, ngồi trên này hồi chắc tui chết quá!

- Ê ê, đợi tui.

Nói xong Linh Hồ Ly đứng dậy bước xuống xe, con Quỳnh dợm bước đi theo, nó biết tính con bạn có chút õng ẹo nên nếu được đa phần nó đều chiều ý con Linh cả, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, huống chi mấy việc nhường nhịn đó đều nằm trong phạm vi chấp nhận được của con Quỳnh.

Hai đứa con gái trong nhóm đã xuống xe, tất nhiên Thịnh và Sơn cũng đi theo, Hải thì vẫn ngồi trên xe nhìn đăm đăm ra phía ngoài cửa sổ.

- Đợi tui với bà Linh...

Quỳnh To Con vừa đuổi theo vừa nói, lúc đuổi ra tới cửa xe nó thấy con Linh đang đứng ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt nó là một toà kiến trúc cũ kỹ có sơn tường màu vàng và ngói đỏ, cửa sổ màu xanh dương, ở giữa là một cái sân đất nhỏ.

Lúc này con Quỳnh mới nhìn theo hướng Linh Hồ Ly, trước mặt cả hai là cánh cổng màu đỏ gạch mở toang, phía trên có bảng chữ màu trắng với nền trùng màu với cánh cổng: "Trường Khiếm Thị Bình Minh".

Xem chương mới nhất tại Vietnovel.com

Tác giả: Bửu Bửu
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3: Mèo Đen


Quỳnh To Con bước xuống xe, nó thấy con Linh cứ đứng nhìn bảng tên trường liền tới đụng vai con nhỏ một cái:

⁃ Hey, bà nhìn gì đó?

Lúc này Quỳnh mới nhìn thấy mặt Linh Hồ Ly, mặt con nhỏ có chút thẫn thờ, miệng hơi mở mà nhìn chằm chằm về phía cổng.

Linh Hồ Ly như chợt tỉnh lại, nhỏ bảo:

⁃ Này, bà nhớ hồi sáng bà bảo sao trông tui đờ đẫn quá không?

⁃ Nhớ, não tui đâu phải não cá vàng đâu!

Nghe con bạn thân trả lời, Linh Hồ Ly mới chóng cằm kể lể:

⁃ Tối qua chị Linh gửi nhắn tin cho tui, chắc bà chưa quên chỉ đâu ha?

Quỳnh To Con hết hồn, chị Linh mất rồi mà. Chị ấy mất trong lúc đi phượt với các anh chị khác chung lớp 12A7 năm ngoái. Trong lúc đi phượt thì mất tích, phải mấy tháng sau người ta mới tìm thấy xác chị ấy.

Con Linh chỉ hóng hớt được nhiêu đó. Lúc đó vụ này cũng rầm rộ cả trường, ba mẹ mất con có ai mà không đau đớn, con mình rứt ruột đẻ ra đùng một cái lại bảo mất tích, đàn bà vốn yếu đuối nên trong lúc mất con mất cả lý trí, mẹ chị Linh lên trường làm ầm ĩ cả lên, hết đánh mắng giáo viên chủ nhiệm của lớp lại chửi rủi ban giám hiệu vì không chịu theo dõi sát sao học sinh khiến chúng nó bị như thế!

Thật ra cũng không thể trách nhà trường, cả đám chị Linh đi phượt sau khi tan học, nhà trường nào mà quản được khi học sinh đã ra khỏi trường kia chứ, huống chi theo nguồn tin bọn con Quỳnh nhận được thì chị Linh "chém trước tấu sau", mẹ chị ấy nhận được tin nhắn viết trên giấy của con gái sau khi đi làm về. Mà mỗi nhà mỗi cảnh, tin tức bọn con Quỳnh nghe ngóng được chỉ tới thế, sau đó nghe đồn tìm thấy xác cả nhóm chị Linh ở trên một ngôi trường bị bỏ hoang.

Lúc xác được tìm thấy thì bọn nó đang thi cuối kỳ nên cũng không mặn mà gì lắm, hẳn đứa nào học trường chuyên cũng hiểu, thi cử không chỉ là thi cử, còn là thành tích, sĩ diện của cha mẹ, điểm thi đua cả lớp và ti tỉ thứ khác... Bọn nó lo ôn thi trào máu họng thì hơi đâu nghĩ tới mấy thứ khác nữa.

⁃ Thế chị Linh nhắn bà cái gì? Rồi bà trả lời ra sao?

Hai tay Quỳnh To Con đặt trước ngực rồi hỏi.

⁃ Chỉ... chỉ gửi cho tui link tin tức thôi, tui cũng đọc rồi, sau đó tui không dám nhắn lại nữa. Chắc do tài khoản chỉ bị hack chăng, tui đâu có dám nghĩ nhiều. Có điều... link mà chị ấy gửi là trang đưa tin đã tìm thấy xác của chị ấy, tìm thấy... thấy ở trường Bình Minh, cơ mà không có hình nên tui cũng không biết có phải.... với cả....

Nói tới đây con Linh ngừng lại, mặt con nhỏ méo xệch nhìn Quỳnh To Con. Còn con Quỳnh, trừ biệt danh của nó ra thì thật chất những thứ khác của nó bé tẹo.... đặc biệt là lá gan. Nghe vậy con Quỳnh cũng chẳng khác gì Linh Hồ Ly, có điều nó vẫn cố gượng cười:

⁃ Ha ha, bà đang chọc tui hả?

Con Linh không nói gì, nó chỉ mếu máo nhìn Quỳnh To Con, có đôi khi im lặng càng khiến người khác tin tưởng hơn lời khẳng định.

⁃ Hai bà lo gì, ở nước mình thiếu gì trường Bình Minh, quê tui cũng có một cái nè, mấy bà cứ đi theo tui là được, giờ mà không đi lại chẳng biết khi nào mới tới trạm dừng, tụi tui con trai, đi vô chai là được, hai bà đi được không?

Nghe tới đây hai đứa con gái mới bớt sợ, nghĩ lại cũng đúng, thần hồn nát thần tính rồi nửa đường mà mắc vệ sinh thì có mà chết, cứ bắt tài xế dừng lại cũng không phải chuyện hay. Quan trọng là có chỗ để đi không, chứ đi ngoài đường thì tụi con gái mới lớn như Linh và Quỳnh đâu có chịu, ngại chết mất.

⁃ Ông nói cũng đúng, thôi, tui với bà vô đi cái rẹt rồi chạy ra. Cả lớp cùng đi chứ có phải mình tụi mình đâu. Mà Hải Lùn đâu rồi, kêu nó xuống xe đi chung đi.

Con Linh nói xong lại dợm bước lên xe tính kêu thằng Hải, lên xe rồi nó không thấy ai cả. Chỗ tài xế chẳng hiểu vì sao lại xấu hiện một con mèo đen, con mèo có cặp mắt màu hổ phách nhìn đăm đăm Linh.

Vốn cũng khá thích động vật, Linh tới gần tính sờ con mèo một cái. Con mèo như có linh tính mà ngẩng đầu lên nhìn Linh. Khi bàn tay Linh tới gần, mèo đen bỗng động đậy, con Linh kêu oái một tiếng giật bàn tay về. Nó nhìn chỗ tay đang rỉ máu rồi nhìn con mèo đen liếm mép trước mặt, chẳng biết vì sao con Linh bỗng thấy rợn cả người. Ánh mắt con mèo nhìn nó có cái gì đó quái lạ và lạnh lùng làm sao, trông chả giống một con vật tí nào.

- Này, bà làm gì lâu vậy?

Thịnh đứng ngoài cửa xe gọi với vào. Nó thấy con Linh đang đứng khom quay lưng về phía mình nãy giờ, lại còn nói chuyện một mình nữa chứ. Chẳng biết con nhỏ có bị làm sau không, hay bị sang chấn tâm lý do sợ quá chăng?

- Hả, tui tính...

Nói tới nửa chừng Linh Hồ Ly dừng lại, bởi nó chẳng thấy con mèo ngồi ở ghế tài xế đâu cả. Lúc này ghế tài xế trống không, trong xe lại chẳng có một người hoặc một mèo nào hết, lạ lùng thay.

Linh Hồ Ly nghệch mặt ra, nó cảm thấy từ tối qua tới giờ chuyện kỳ quái nó gặp nhiều hơn hẳn. Từ tin nhắn của chị Linh vốn đã mất đến giấc mơ kỳ lạ, hay hiện tại là con mèo và ngôi trường trông tràn đầy âm khí thế nào ấy.

Có điều lúc này con Linh còn lựa chọn nào khác nữa, không đi vệ sinh lỡ mắc trên đường càng mệt, mà đi vệ sinh thì ai biết ở xó xỉnh nào đó đột nhiên nó bị cái đầu tóc dài như mấy bộ phim ma trên TV hù dọa.

Thôi, ít ra bị hù cũng là cả đám cùng bị chứ chẳng riêng gì nó, trên xe mấy chục người, có khi mấy thứ kỳ quái kia chừa nó ra.

Thấy con Linh bước xuống xe, Quỳnh To Con bước tới và hỏi:

- Bà làm gì lâu vậy. À, Hải Lùn đâu rồi? Nãy giờ không thấy ổng đâu hết.

- Không thấy nó trên xe, có khi mót quá tự đi một mình cũng nên.

Sơn Đù trả lời.

- Kệ nó đi, một hồi cũng quay về xe mà, giờ tụi mình đi vệ sinh trước rồi tính tiếp, chứ tui cũng mót quá rồi.

Thịnh gãi đầu nói.

Cả bọn thấy cũng có lý, dù sao cũng phải lên xe đi tiếp, một hồi cũng gặp thôi. Chỉ có mỗi con Linh là thấy có gì đó thấp thỏm không yên, từ lúc nhận được tin nhắn của chị Linh tới giờ cảm giác này cứ đeo bám nó mãi.

Khi bước qua cánh cổng màu đỏ gạch, con Linh bỗng rùng mình một cái. Nó dừng lại nhìn về phía sau lưng, con mèo đen đang ngồi giữa mảnh đất cằn cỗi bên ngoài cổng trường nhìn nó. Ánh mắt con mèo cứ đăm đăm khó tả, trông như ánh mắt một người đang khó xử vậy. Sau đó nó meo dài một tiếng, Linh chớp mắt nhìn lại thì chẳng thấy nó đâu nữa.

Sau khi bước vào cổng trường cả bọn lại thấy rõ hơn về quang cảnh nơi đây. Sân trường hẳn vì quá lâu không ai ở mà cỏ mọc dài, tuy thưa thớt như đã cao lên tới đầu gối bọn chúng. Bước từ bên ngoài vào sẽ thấy nhà vệ sinh nằm bên tay phải chúng nó, nhà vệ sinh được sơn màu vàng lợp tôn chỉ có hai phòng, còn chẳng phân nam nữ gì cả. Nôm tồi tàn chẳng khác nào ở những vùng quê hẻo lánh, cơ mà đúng là ở cái chỗ đã bị lãng quên đến mức này thì ai thèm để ý hoặc tu sửa lại làm chi.

Không chỉ mỗi mình con Linh cảm nhận được không khí âm u khi bước vào nơi này, mà ba đứa còn lại cũng chẳng khác gì nó. Họa chăng hai đứa Thịnh và Sơn là con trai nên mạnh mẽ và gan lì hơn, còn con Quỳnh thì ôm cánh tay Linh đi từng bước theo chúng bạn.

- Ê, sao bên kia có cái lò đốt vàng mã kìa!

Nghe con Quỳnh lên tiếng, cả bọn quay đầu nhìn sang bên phải, phía bên phải bọn nó có một có lò màu vàng đồng, hẳn được làm từ đồng thau. Dưới quang cảnh ảm đạm này chiếc lư đồng trông khá nổi bật vì màu vàng ánh của nó.

- Đi vệ sinh xong qua nhìn một cái, tui nhớ không nhầm thường mấy cái này người ta để ở chùa chiềng chứ ai đi để ở trường học đâu!

Nghĩ cũng đúng, cảm giác kỳ quái khiến bọn nó quên bẵng chuyện gấp gáp nhất đời người. Thằng Thịnh lên tiếng:

- CMN, nhắc mới thấy mót quá, tui đi trước đây.

Nói xong Thịnh Đầu Gấu bước nhanh tới phòng vệ sinh, chốt cửa lại.

Ba đứa kia cũng bước nhanh theo, Sơn Đù nhường cho hai đứa con gái đi trước, nó đứng ngoài đợi.

- Ê, hai người canh ở đây, tui vào cái nha, nói hồi tui cũng mắc quá.

Linh Hồ Ly không đợi hai đứa bạn đồng ý đã vọt vào phòng vệ sinh, làm sao mà nó không nhìn ra Sơn Đù đối xử với con Quỳnh có chút đặt biệt. Nó hơi vô tâm chứ đâu có ngốc, thằng Sơn lồ lộ ra như vậy kia mà. Nói chuyện với ai cũng sẵn giọng chỏng chơ, chỉ mỗi với con Quỳnh là đặc biệt dễ nghe thôi.

Quỳnh và Sơn Đù đứng bên ngoài nhìn trời, hiếm có lúc ai đứa có thời gian ở riêng với nhau. Sơn Đù hơi hồi hộp, có điều hồi hộp chưa lâu bỗng nó thấy bóng thằng Hải Lùn đi vào lớp học ở phía ngoài cùng gần lư đồng, nó gọi với theo:

- Ê, Hải Lùn, ông đi đâu vậy?

Có điều thằng Hải như không nghe thấy, nó mất hút trong dãy lớp học kia. Thấy Sơn Đù tính bước theo Hải Lùn, Quỳnh To Con run giọng nói:

- Hay đợi hai đứa kia ra rồi mình đi chung, từ lúc vào chỗ này tui có thấy sợ sợ sao đó, ông đừng để tui đứng đây một mình.

Vừa nói, hai Quỳnh To Con nắm lấy cánh tay thằng Sơn. Mà thằng Sơn lúc này đâu dám cử động nữa, một thằng con trai mới lớn lại được người mình thích nắm tay, cả người còn Quỳnh như dán hết lên tay nó, nó mà không xúc động mới là lạ.

- À, ờ, ờ, rồi đợi ở đây!

Hai lỗi tai Sơn Đù đỏ ửng, đây là lần đầu tiên nó tiếp xúc gần với con Quỳnh thế này, không tận dụng cơ hội thì có mà ngu à.

Không lâu sau thằng Thịnh và con Linh bước ra.

- Trời ạ, ở đây không có nước, tui mở nước mãi mà cứ tỏng tỏng mấy giọt rồi thôi, chán không chịu được, may mà có đem khăn giấy. Bà lấy xài nè Quỳnh.

Lúc này con Quỳnh và thằng Sơn mới thay phiên nhau đi vệ sinh. Thịnh Đầu Gấu và Linh Hồ Ly đứng hai mắt nhìn nhau, con Linh cười một cái thật tươi rồi lấy điện thoại ra bấm. Có điều vừa mở khóa xong nó liền nói:

- Ủa, sao điện thoại tui hết pin rồi, nãy chụp hình post facebook vẫn còn 90% mà ta! Ê, điện thoại ông thì sao?

Thịnh lấy điện thoại ra bấm bấm mấy cái, điện thoại cũng tắt nguồn không lên được. Hai đứa cấm đầu bấm điện thoại, hết đập rồi lại lắc.

Có điều cả hai quên mất một chuyện, hiện giờ trong ngôi trường cũ kỹ đầy mùi mục nát này hình như chỉ còn mình tụi nó mà thôi!

Đọc full truyện tại đây: https://link.vnvl.net/13gwh
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4: Lư Đồng


- Hai người làm gì đó?

Sau khi đi vệ sinh ra, Quỳnh thấy hai đứa bạn đứng bấm điện thoại rồi đập đập vẫy vẫy, nó bèn hỏi thử.

- Ê ê, bà kiểm tra xem điện thoại còn dùng được không?

- Ủa, sao tắt nguồn rồi, nãy tui còn nhắn tin được mà!

Thằng Sơn cũng vừa ra tới, thấy con Quỳnh nói vậy nó cũng hiểu chuyện mà lấy điện thoại ra kiểm tra thử. Điện thoại cả bốn đứa đều đột nhiên tắt nguồn dù trước đó còn mấy chục phần trăm pin.

- Gì đây trời, hổng lẽ hư điện thoại tập thể... ủa?

Con Quỳnh nhìn về phía lư đồng đang bùng lửa.

- Hả?

Lúc này Linh Hồ Ly cũng ngẩng đầu lên, nó thấy lư đồng cách mình một sân trường đang cháy, bên trong là vô số giấy tiền vàng bạc bị đốt thành tro.

- Ai đốt vậy? Mà giấy tiền đâu ra thế, nãy tui nhớ lư đồng vẫn bình thường mà.

Sơn Đù nói:

- Chắc thằng Hải quá, lúc đợi hai người tui thấy nó chạy vào phòng học ở đầu bên đó. Hay thằng này lại nghịch cái gì rồi, mà nghịch gì kỳ, ai đi đốt giấy tiền vàng bạc ở cái chỗ ớn lạnh này chi.

Nói xong cả bốn đứa rùng mình một cái, riêng con Linh bỗng nhớ tới con mèo đen thoắt ẩn thoắt hiện khi nãy. Trong lòng nó bỗng bồn chồn không yên, nó cứ cảm giác có thứ gì đang ẩn nấp ở nơi này ngầm giám sát cả bọn. Giống như mấy con ma trong phim nó xem vậy, luôn mang cho người khác cái cảm giác có thứ gì ở đó nhưng lại chẳng thấy gì. Những chuyện kỳ lạ xảy ra khiến con Linh có chút hoảng loạn, chẳng biết sao nó bỗng ngửi thấy mùi thịt khét hòa cùng mùi tanh tưởi có vị sắt.

Con Linh chợt thấy giữa hai chân ươn ướt, nó cúi xuống nhìn liền thấy bản thân đang đứng trong vùng nước màu đen. Phía trên là bầu trời xám xịt, xung quanh vẫn là ngôi trường, cái sân, lư đồng và nhà vệ sinh tồi tàn như cũ. Chỉ khác ở chỗ mọi thứ như ám một màu xám trắng kỳ quặc. Khắp nơi đều chìm trong biển nước ngập tới lưng chừng đầu gối. Giữa hai chân con Linh là thứ gì đó đang tuôn ra mà nó khó lòng phân biệt được màu sắc giữa cái không gian này, chỉ cảm giác như bản thân đang tới ngày con gái mà thôi. Cứ như nó chính là ngọn nguồn của thứ nước màu đen đang nuốt chửng cả thế giới vậy. Con Linh bỗng thấy mấy con cá bơi dưới nước, mấy con cá mặt người nở nụ cười nhăn nhở chỉ có lợi nhìn nó.

- Hay mình tới bên đó kiếm thằng Hải đi, chắc nó lại làm trò mèo gì đó rồi!

Linh Hồ Ly bừng tỉnh, nó thấy ba đứa bạn vẫn ở xung quanh mình, giữa hai chân chẳng có gì cả, khô thoáng và sạch sẽ. Con Linh bần thần khó hiểu, nó như vừa lạc vào một thế giới khác, một thế giới tối tăm lạnh lẽo và đầy chết chóc, nơi những thứ gớm ghiếc con người khó lòng tưởng tượng tồn tại. Nếu bảo nó tìm từ ngữ nào hình dung thế giới đó thì hẳn sẽ là ĐỊA NGỤC.

Con Linh dùng cổ tay vỗ trán mình mấy cái, hẳn cơn ác mộng tối qua khiến nó mất ngủ mà ảo giác đây.

Quỳnh To Con nắm chặt cánh tay con Linh. Thịnh đi trước, ở giữa là hai đứa con gái, phía sau là Sơn Đù. Cả bốn cũng cảm nhận có gì đó khác thường nên phòng vệ hơn trước.

Lúc tới gần phòng học đầu tiên, cả bọn thấy trên cửa ra vào là bảng tên lớp.

Lớp một.

Ngọn lửa trong lư đồng vẫn cháy bập bùng, có điều bọn nó càng đến gần càng thấy ngọn lửa cháy rực rỡ hơn.

- Nãy giờ tui đâu thấy ai bỏ thêm giấy vào đâu, sao lửa chưa tắt nữa? Mà mọi người có ngửi thấy mùi khét gì kỳ kỳ không, mùi cứ như lúc bà Linh chiên thịt bị khét ý.

Nếu là bình thường Linh Hồ Ly đã nhảy dựng lên rượt Quỳnh To Con mấy vòng sân trường rồi, ai bảo con nhỏ cứ suốt ngày trêu chọc Linh vì sự vụng về của nó.

Có điều lần này lại khác, cả bốn đứa đều ngửi thấy mùi khen khét đó. Mà mùi khét này rất lạ, không hề giống mấy mùi khét trong sinh hoạt thường ngày của tụi nó. Mùi khét có chút bị tanh tưởi khó chịu vô cùng, còn theo đó là ánh lửa bập bùng trên lư đồng như muốn thôi miên tụi nhỏ.

Chỉ có con Linh là nhận ra, đây là mùi tanh mà nó vừa ngửi được khi bị ảo giác.

Cạch, cánh cửa lớp một chợt mở toang ra, sau tiếng cạch là một tràn két dài vang lên.

Con Quỳnh thét lên một tiếng ôm chầm Linh Hồ Ly, con nhỏ vốn nhát gan sợ chết lại đứng ở vùng kỳ dị này thì dù chưa thấy gì cũng cảm nhận được nguy hiểm như chật chờ kế bên, thần hồn nát thần tính đó mà.

- Vào không?

Sơn Đù hỏi xong, dừng một chút nó lại nói tiếp:

- Vào đi, nãy tui thấy thằng Hải vô đây, chắc đang núp ở đâu đấy tính hù tụi mình, vào kiếm nó một cái rồi ra xe.

Cả bọn bước vào phòng học mà không thấy ánh mặt trời bên ngoài dần xạm lại, màu xám chết chóc bao phủ ngôi trường. Không gian trở nên im lặng một cách chết chóc, chẳng khác nào con chim bị gãy cánh đang hấp hối.

"Xẹt! Xẹt!"

Bỗng một âm thanh lạ vang lên, âm thanh như thứ gì đó được kéo lê trên mặt đất. Bốn đứa bạn khựng lại, đồng loạt hướng ánh mắt về phía tiếng động lạ phát ra.

Ở khúc cua ở giữa nhà vệ sinh và ngôi trường xuất hiện một bàn tay trắng bệch vươn ra rồi chộp xuống đất. Móng tay đen xì báu chặt lấy nền đất dùng sức gồng lên, tiếp theo đó một cánh tay khác cũng xuất hiện, nữa là đầu tóc rối bời bết bát thứ gì đó màu đen không ngừng nhỏ giọt. Bốn đứa ngay người nhìn cảnh tượng khủng bố trước mắt, con Linh và con Quỳnh như quên mất bản thân có thể hoạt động, đứng chết trân. Còn hai thằng con trai cũng chẳng khác hơn là bao, thấy tình thế cấp bách chỉ kịp bước lên một bước đứng chắn trước người nhỏ bạn theo bản năng, sau đó cũng chẳng khác gì hai đứa con gái.

Khi cái đầu kia lộ ra hoàn toàn cũng là lúc cả bọn lần đầu tiên hiểu cái gì gọi là khủng khiếp.

Cái đầu xoay một góc chín mươi độ kỳ quặc, vốn vì bò mà phải song song với mặt đất nay lại vuông thành một góc vuông hoàn hảo đến lạ lùng, cái đầu xoay sang nhìn chằm chằm bọn nó. Cơ mà đối với bốn đứa nhóc lúc này, góc vuông hoàn hảo kia chẳng khiến tụi học giỏi như bọn nó thoải mãn, chỉ càng khiến da gà chúng nó nổi lên từng cụm, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra.

Có vẻ thứ dị hợm kia cũng biết bản thân đã mang đến cho lũ nhóc cú sốc lớn thế nào. Nó ngạo nghễ ngoác khuôn miệng thành nụ cười dài mỉm chi, sau đó từ tốn hé môi khiến thứ chất lỏng màu trắng sền sệt không ngừng chảy ra. Nôm như chứng kiến bọn nhóc sợ hãi khiến thứ kỳ dị đó hài lòng vô cùng.

Thân hình nó dần lộ ra từ phía sau khúc cua. Lưng gù lên khiến xương sống nổi rõ gai góc, hai chân sau không chống bằng đầu gối mà đứng thẳng. Khi đã lộ ra toàn thân thì cái đầu dần thay đổi tư thế, vốn xoay ngang nay xoay ngửa chúi đầu xuống đất đối diện bọn trẻ. Chất lỏng sền sệt đã ngừng chảy, cái lưỡi thè ra liếm mém như thấy được thứ gì đó ngon lành lắm. Họa chăng có vẻ nỗi sợ hãi của tụi nhỏ lẫn da thịt non mềm của chúng chính là chất dinh dưỡng đầy mỹ vị của thứ dị dạng này.

Thứ dị dạng bắt đầu di chuyển, nó di chuyển từ bước từng bước như chú mèo lười nhà hàng xóm nơi con Quỳnh hay qua chơi. Cứ thế khoảng cách giữa bốn đứa nhóc và thứ kia dần được rút ngắn.

Cả bốn đứng như chôn chân xuống đất, nỗi sợ hãi lấn át lý trí nay bùng nổ hoàn toàn. Có điều như bất kỳ sinh vật sống nào khác, đứng trước nỗi sợ hại và cái chết đang chực chờ, không có sinh vật nào không sống sot. Thằng Thịnh nói như lưỡi bị rút mất:

- Chạy.. chạy...

- Qua đây nè!

Lúc này ở phòng học thứ hai vang lên tiếng Hải Lùn, giọng nó nhẹ nhàng từ tốn nhưng đủ để đánh thức bốn đứa bạn đang chết trân kia.

Vốn bốn đứa nhỏ đang đứng giữa lớp một và lớp hai, nay lại nghe thằng bạn lên tiếng thì tất nhiên sẽ chạy về nơi có đứa bạn thân thiết của mình. Bản năng của con người vốn sẽ nghiêng về những thứ quen thuộc với mình kia mà.

Nhận ra thức ăn ngon miệng của mình sắp trốn mất, thứ dị dang kia ré lên một tiếng, khuôn mặt vốn mỉm cười trở nên dữ tợn và hằn học.

Trước mắt bốn đứa nhỏ, thứ dị dạng kia há to mồm đến nỗi hay bên mép rách đến mang tai. Thứ chất lỏng màu trắng đặc sệt nồng nặc mùi tanh hôi, khó ngửi đến nỗi đứng cách cả dãy nhà bọn nhỏ cũng chịu không nỗi. Chất lỏng hoà cùng với máu ở hai bên mép tạo thành cảnh tượng mà mấy đứa nhỏ mới mười tuổi đầu, luôn được ba mẹ chăm sóc khó lòng chịu nổi.

Bỗng con quái vật kia di chuyển nhanh hơn hẳn khi nãy, nó không ngừng rít lên từng hồi chói tai. Nghe như tiếng con heo kêu khi bị thọc tiết.

Linh là người đầu tiên nhận ra, con nhỏ hô:

- Chạy vào phòng học mau!!!

Nói xong nó kéo tay Quỳnh To Con chạy hết tốc lực vào phòng, hai đứa con trai cũng vội phóng theo. Vừa vào phòng con Quỳnh vội phân phó:

- Hai ông đóng cửa sổ lại lẹ lên!

Dứt lời Quỳnh liền nhanh tay đóng cửa ra vào lại, chỉ có Thịnh là kịp phản ứng chạy tới đóng cửa sổ kế bên cửa ra vào, còn cửa sổ cuối cùng được mở toang với song sắt rỉ sét tưởng chừng như chỉ cần dùng tí sức là bẻ gãy được.

Cảnh tượng vừa xảy ra khiến Sơn Đù vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần. Có lẽ việc này có hơi quá sức với một đứa công tử bột như nó.

Cuối cùng cánh cửa đó được Quỳnh To Con nhanh tay đóng lại, có điều vẫn không kịp. Con quái vật kia đã tiến tới gần, nó đứng bên ngoài hành lanh rít lên từng hồi dữ tợn, chất lỏng màu trắng bắn ra như coca trộn mentos vậy, trông vô cùng kỳ cục. Thấy con mồi đã trốn vào nơi an toàn, thứ dị hợm càng thêm tăng tốc. Lúc nó tới là khi Quỳnh To Con sắp đóng cửa sổ lại haonf toàn, cánh cửa sổ cách một song sắt nay chỉ còn một khe hở đủ để cái lưỡi nhọn hoắc màu đỏ của nó len vào.

Con Quỳnh thấy vậy liền chững tay lại ngay, nó sợ tới cứng người luôn rồi. Sự kinh hãi đến từ con quái vật như rút hết sức lực của nó. Ấy vậy thứ dị hợm kia lại không tấn công hay làm bất kỳ thứ gì khác ngoài len cái lưỡi vào.

Chứng kiến cảnh này ba đứa còn lại cũng trợn mắt nhìn. Trong tích tắc tụi nó chưa kịp phản ứng, xuyên qua khe cửa chỉ có chừng vài centimet, con Quỳnh nhìn thẳng vào con mắt tởm lợm kia. Chỉ vừa nhìn vào đó Quỳnh cảm nhận được sự đen tối ẩm ướt và nhầy nhụa như đến từ nơi chứa đầy những điều man rợ, man rợ như chính con quái vật này vậy. Hoặc giả còn hơn thế nữa.

Con quái vật vươn lưỡi liếm dài lên má Quỳnh. Chả hiểu sao nó không còn thấy sợ nữa mà cảm giác thăng hoa bỗng dâng đầy trong trí óc nó. Một cảm giác mà chỉ có những đứa con gái trải đời hoặc ăn cơm trước kẻng mới trải qua. Lúc này con Quỳnh như tìm ra được đại lục mới, càng nhìn vào đôi mắt của con quái vậy nó lại càng muốn cảm giác thăng hoa kia nhiều hơn. Nhiều như không bao giờ là đủ vậy, sự thăng hoa thôi thúc nó nghĩ tới những thứ nó chưa từng thử, thứ mà vốn nó được dạy là điều cấm kỵ với đứa học sinh cấp ba sống ở đất nước xem trọng sự trong trắng như nơi này.

Trong lặng lẽ, một thứ gì đó vừa được tái sinh. 
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
610,854
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 5: Nhật Ký


Trừ con Quỳnh ra ba đứa con lại mỗi đứa ngồi một nơi mà thở hổn hễn.

- Cái CMN, thứ chó chết gì vậy?

Lúc này trong phòng tối đen như mực, trừ ánh sáng lấp lóe chiếu qua khe hở của ô cửa thì chẳng còn vật gì khiến không gian bớt u tối hơn. Con Quỳnh đứng kế bên cánh cửa sổ cười nhẹ, trông nó tách biệt hoàn toàn với ba đứa còn lại. Mà ba đứa kia cũng quá hoảng sợ để nhận ra sự thay đổi bất thường của con Quỳnh.

Con Linh nhìn xung quanh một hồi rồi nói:

- Ủa, thằng Hải đâu, nãy tui nghe tiếng nó kêu bọn vào đây mà. Mọi người có nghe không?

- Có, tui có nghe nè.

- Tui cũng vậy.

Thịnh Đầu Gấu và Sơn Đù lần lượt nói.

- Thế sao trong phòng không có nó? Hổng lẽ tui nghe nhầm, nó ở phòng bên cạnh hả?

Không ai trả lời câu hỏi này của con Linh, vì hai đứa còn lại cũng chẳng phân biệt được. Mọi thứ diễn ra quá mức đột ngột, bọn nó chỉ hành động theo bản năng từ nãy tới giờ, có kịp suy nghĩ gì đâu.

- Ê, mấy ông lạ không, cả lớp đâu rồi? Cô chủ nhiệm, anh hướng dẫn, rồi cả chú tài xế nữa chứ! Nãy giờ xảy ra chuyện này mà chẳng thấy ai cả, tui nhớ từ lúc xuống xe thì không thấy ai ngoài nhóm tụi mình hết.

- Đúng rồi, xảy ra chuyện lạ như vậy sao không ai phản ứng gì hết. Cũng chẳng thấy ai cả, cứ như trong cái trường này còn mỗi mấy đứa tụi mình vậy. Thằng Hải cũng biến mất tiêu ở đâu đó. Không biết mọi người đâu cả rồi?!

Sau khi Thịnh Đầu Gấu trả lời thì Sơn Đù mới nói tiếp:

- Có thể mấy người kia trốn ở đâu rồi đó, để tui nhìn xem có ai trên xe không.

Nói xong Sơn Đù bước tới cửa sổ kế bên cửa ra vào rồi nhìn qua cái khe nhỏ xíu đó. Tuy nhỏ nhưng may mắn tầm nhìn vẫn hướng về phía chiếc xe, thông qua cửa kính Sơn Đù thấy được trong xe trống rỗng, chẳng có bất kỳ người nào hết.

- Không có ai trên xe cả, tui nghĩ chắc mọi người trốn ở đâu rồi. Bằng không sao lúc này chẳng thấy ai, có một con quái vật thì không chừng cũng có hai ba con. Bây giờ tụi mình phải tìm cách chạy ra xe rồi trốn trên đó đợi mọi người quay lại.

- Quỳnh, bà có sao không vậy?

Linh Hồ Ly đứng bên cạnh con Quỳnh, nó thấy con Quỳnh im lặng nãy giờ hẳn con nhỏ phải sợ lắm. Tính con nhỏ nhát chết bao nhiêu Linh hiểu rõ, tuy bình thường sang sảng như vậy chứ thật tình gan con nhỏ bé tí tầm hạt tiêu thôi. Cũng may khi nãy Thịnh Đầu Gấu nhanh tay đóng cửa sổ lại, bằng không cũng chẳng biết cái thứ dị dạng kia có làm gì con Quỳnh không nữa. Linh Hồ Ly lấy khăn giấy trong chiếc túi đeo ngang hông của nó lau đi vết bẩn trên má con Quỳnh.

Vậy mà lạ thay, lúc này con nhỏ vẫn cười, nụ cười mỉm khó hiểu vô cùng, cứ như bên dưới nụ cười đó ẩn chứa vô số điều vậy.

Thực ra con Quỳnh đang cố gắng chôn dấu sự xao động trong cơ thể nó. Từ lúc cái lưỡi của con quái vật chạm vào rồi rời khỏi. Con Quỳnh bỗng thấy nôn nao lạ thường, nó thấy Thịnh Đầu Gấu và Sơn Đù có gì đó rất hấp dẫn nó, nhất là Sơn Đù. Nó bỗng nhận ra cái nhìn của Sơn Đù dành cho nó không phải cái nhìn của những người bình thường trao cho nhau. Chẳng giống khi con Linh nhìn nó, càng khác xa so với lúc Thịnh Đầu Gấu và Hải Lùn nói chuyện với nó. Con Quỳnh thấy hôm nay, vào lúc này, thời khắc này, Sơn Đù nôm ngon miệng đến lạ thường.

Quỳnh To Con thấy bản thân vừa bước qua một ranh giới mơ hồ gì đó mà trước giờ nó không biết tới, càng thấy như ngôi trường này là nơi nó thuộc về vậy. Mặc dù đây là lần đầu tiên nó tới đây, có điều nó biết nó phải kiềm nén cái cảm giác kỳ lạ này lại. Không được để nó thoát ra ngoài, linh cảm cho Quỳnh To Con biết lúc này một thứ gì đó u tối đang hình thành và dần nảy mầm trong nó, một loại linh cảm kỳ lạ vô cùng. Mọi chuyện trở nên khác thường từ khi nó đặt chân qua khỏi cánh cổng được sơn màu đỏ gạch kia. Nó bỗng cảm thấy những ngọn cỏ ngoài kia, cái lư đồng vẫn rực lửa như đang chào đón nó trở về vậy. Chào mừng nữ hoàng của chúng nó trở về!

- Không sao, tui vẫn bình thường mà!

Con Quỳnh nói mà vẫn cười mỉm như cũ, nụ cười này khiến Linh Hồ Ly vốn vô cùng thân thuộc với nhỏ thấy xa lạ lắm. Có điều con Linh chỉ nghĩ con Quỳnh đang cố gắng bình tĩnh mà thôi. Chứ thực chất trong lòng con nhỏ hẳn đã sợ muốn tè ra quần rồi.

- Có gì cứ nói với tụi, đừng có giả bộ mạnh mẽ biết chưa.

- Biết rồi mà!

Phải một lúc sau cả ba đứa nhỏ mới thật sự bình tĩnh trở lại, tuy chỉ là mặt ngoài nhưng như vậy cũng ổn hơn rồi.

- Mấy ông bà nghĩ thứ đó chui từ đâu ra vậy? Nếu nói là người bị dị dạng thì cái thứ chất lỏng trào ra kia là gì, với cả làm người có người dị dạng nào mà quay cái đầu được như con điên đó không?

Nghe thằng Thịnh nói xong, Sơn Đù lên tiếng:

- Tui không biết nó là thứ gì nhưng chắc chắn không phải người, càng không phải bất kỳ sinh vật sống nào hết.

- Tui thấy lúc quan trọng nhất là tìm cách tụ tập với mọi người. Giờ ngồi bàn về thứ đó để làm gì, với cả dù thứ đó là gì tui cũng chắc chắn nó chẳng có bất kỳ cái ý định tốt đẹp nào với tụi mình cả.

Linh Hồ Ly lên tiếng, bình thường trông con nhỏ có vẻ cà lơ phất phơ nhưng khi gặp những tình huống cần ra quyết định nó lại là người có cái nhìn chuẩn và tập trung nhất.

- Cái gì đây?

Tiếng con Quỳnh vang lên, trong tay nó cầm cuốn sổ da bò trông khá là cũ kỹ.

Cả bọn tới gần con Quỳnh đang đứng ở cuối dãy bàn học, nó thấy con nhỏ đang lật cuốn sổ kia ra. Giấy bên trong đã úa vàng kết hợp cùng nét chữ nguệch ngạo tạo nên khung cảnh khá là hoài cổ. Có điều lúc này căn phòng gần như tối om, ngay cả ánh sáng bên ngoài rọi vào cũng chẳng khiến phòng học sáng tỏ hơn chút nào.

Cả bọn biết nếu may mắn hẳn cuốn sổ này sẽ cho chúng nó biết một vài manh mối gì đó về cái ngôi trường kỳ lạ này. Ở cái thời buổi công nghệ hiện nay, có đứa nào mà không lên mạng mỗi ngày đâu cơ chứ. Mà tình huống hiện tại của chúng nó lại y chang mấy bộ phim trinh thám... mà nói thẳng ra là phim kinh dị kỳ bí hay chiếu trên tivi. Mấy đứa nhỏ cùng lắm cũng chỉ nghĩ tới đây, chúng nó không dám nghĩ xa hơn, nghĩ tới cái kết cục đa phần đều xảy ra trong mấy bộ phim mà tụi nó hay tụ tập lại xem.

- Ở đây có ba cái đèn pin nè mọi người!

Thịnh Đầu Gấu hô lên. Nó cần cái đèn pin cũ kỹ phân cho mỗi Linh Hồ Ly và Sơn Đù mỗi đứa một cái, riêng con Quỳnh thì đang cầm cuốn sổ táy máy tay chân nên không tới nhận.

Con Quỳnh lật mở trang đầu tiên ra.

"Ngày...tháng...năm 2016,

Hôm nay là ngày đầu tiên mình nhận lớp. Bọn nhỏ ở đây ngoan hơn hẳn mấy đứa nhóc ở trường mình từng thực tập. Tuy mấy đứa nhỏ không nói chuyện hoặc không nghe được nhưng chúng nó trông chẳng khác nào mấy thiên thần nhỏ cả. Đứa nào đứa nấy khi gặp mình cũng cười tươi như hoa làm mình vui lắm. Do gia cảnh không được tốt nên mình chẳng thể kiếm được một chỗ dạy ở thành phố mà bị phân ra cái vùng hẻo lánh này. Có điều trở thành cô giáo là ước mơ từ nhỏ của mình, dạy bọn nhỏ bình thường hay bọn nhỏ ở đây cũng đều như nhau cả. Tuy rằng phải học thêm một năm nghiệp vụ nữa nhưng không sao hết. Hiện tại mình đã thực hiện được ước mơ rồi. Vui quá đi mất."

Con Quỳnh lật sang trang sau.

"Ngày...tháng...năm 2016,

Mình được phân dạy lớp 1A. Lớp tổng cộng chỉ có 15 đứa. Cũng phải thôi, nơi này xa và hẻo lánh thế này, hiếm có ai chịu cho con đi học lắm. Mấy đứa nhỏ có khi tối mịt mới được ba mẹ tới rước về. Có mấy hôm mình đi dạy sớm còn thấy mấy đứa nhỏ mặc bộ đồ y chang hôm qua nằm ngủ ở ngay băng ghế ngồi trong lớp. Thật mình cũng chịu, muốn giúp lắm nhưng bà chủ nhà trọ khó tính vô cùng. Lúc mướn bà ta đã căn dặn mình không được dẫn bất kỳ ai tới ngủ qua đêm, bằng không bà ta đuổi mình đi ngay. Ở cái nơi khỉ ho muốn tìm chỗ vừa ổn vừa gần trường khó vô cùng. Nên mỗi sáng mình đều đem sẵn trong cặp một ổ bánh mì đóng gói. Mỗi khi thấy đứa nhỏ nào nằm ngủ trong lớp mình sẽ cho tụi nó ăn sáng. Vì mình biết mấy đứa nhỏ ngủ qua đêm ở đây thì lấy đâu ra tiền mà mua đồ ăn. Thậm chí dù có đem theo tiền cũng phải đi bộ chừng cả chục kilomet để kiếm được nơi mua đồ ăn. Mà theo như mình theo dõi cả tuần nay, mấy đứa nhỏ này có đứa sẽ được ba mẹ mang đồ ăn sáng tới rồi ba mẹ tụi nó sẽ về đi làm tiếp, nhưng cũng có vài đứa đói meo râu ngồi học tới trưa. Buổi trưa trường sẽ cung cấp cho tụi nhỏ một phần ăn trưa và sữa hộp, vì thế mấy đứa nhỏ phải chờ tới trưa để được ăn. Thôi thì mình sẽ cố gắng hết sức, giúp được gì thì giúp cái đó vậy."

"Ngày...tháng...năm 2016,

Hôm nay đi dạy mình gặp được mẹ con bé Minh. Hai người đó trông lạ lùng thế nào ấy. Có điều mình phải công nhận mẹ thằng bé thương nó thật, nó là đứa duy nhất trong lớp mình chưa bao giờ thấy phải ngủ lại buổi tối. Lúc gặp mặt, mẹ thằng bé đang mặc thêm áo cho nó, chẳng hiểu sao với cái thời tiết này mà bé Minh vẫn mặc thêm áo khoác. Thay vì mặc áo thun quần lửng như mấy đứa nhỏ khác, thằng bé luôn mặc áo dài quần dài. Mình lại chẳng bao giờ thấy bé Minh cởi ra, cũng không thấy thằng nhóc hay chơi bời gì đổ mồ hôi cả. Mà cô giám thị cũng rất hay nhìn thằng bé, mình vừa thấy hồi chiều nay. Mỗi lần cô Linh giám thị đi dạo qua lớp là y như rằng ánh mắt lúc nào cũng chăm chăm vào bé Minh cả. Mình cũng thấy lạ, cơ mà chắc do thằng nhóc ốm yếu nhiều bệnh nên mới thế. Mình cũng không quan tâm nhiều lắm."

"Ngày...tháng...năm 2016,

Mình dần chú ý tới bé Minh hơn, cũng biết mẹ bé Minh là mẹ đơn thân. Cô một thân một mình nuôi dưỡng bé Minh từ nhỏ, mình cũng không tiện hỏi nhiều. Dù sao đây cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì. Mà ở cái thời buổi này thì mẹ đơn thân đâu có thiếu, nhan nhãn ra kia kìa. Có người còn quyết tâm không lấy chồng, chỉ thụ tinh nhân tạo để có con thôi đấy. Từ lúc để ý tới bé Minh, mình thấy nhiều thứ khá là lạ lùng. Cô Linh lúc nào cũng để ý tới bé Minh cả, phải nói là chỉ chú ý tới bé Minh mới đúng. Mỗi lần hai người này ở chung một chỗ là ánh mắt cô Linh y như rằng dán lên người bé Minh. Nghĩ cũng lạ, tuy đây là trường học khiếm thị nhưng mấy đứa trẻ vẫn giữ nguyên bản tính hiếu động. Dù có chút trầm hơn trẻ con bình thường nhưng việc tám chuyện với nhau, chơi các trò chơi tập thể thì vẫn có. Mỗi giờ ra chơi sân trời vẫn đầy trẻ em kéo nhau ra đó, có đứa ngồi ăn quà vặt, cũng có đứa ngồi nói chuyện với nhau bằng thủ ngữ hoặc chơi ăn quan hay năm mười gì đó. Vậy mà bé Minh thì khác, mỗi lần ra chơi thằng bé chỉ ngồi ở hành lang quan sát chúng bạn hoặc những lúc sinh hoạt lớp, chơi các trò chơi tập thể bé Minh cũng lặng lẽ vô cùng. Đa số thời gian bé Minh chỉ ngồi tại chỗ ngẩn người nhìn thẳng hoặc quan sát thứ gì đó. Có lúc mình còn nghĩ thằng bé bị tự kỷ nữa cơ. Có điều khi tới bắt chuyện bé Minh vẫn trả lời rất bình thường, không có thêm bất kỳ dấu hiệu nào của chứng tự kỷ cả. Với cả hình như thằng bé chỉ chủ động nói chuyện với mỗi mẹ mình mà thôi. Mình nghĩ chắc do hoàn cảnh gia đình khiến thằng bé có vẻ khép kín hơn so với đám bạn cùng lứa."

"Ngày...tháng...năm 2016,

Lúc này tôi đang cố gắng bình tâm lại, mọi thứ thật sự vượt xa tầm tưởng tượng của tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ như vậy. Rõ ràng lúc chiều tôi còn gặp cô Linh kia mà, cô ấy còn bảo tôi tới gặp thầy hiệu trưởng. Lúc vào phòng thầy ấy tôi thấy những hình ảnh cực kỳ kinh khủng. Người đàn bà kia là ai? Thầy hiệu trưởng đâu rồi? Vì sao trong một phút chốc tôi cảm thấy bản thân như lạc vào thế giới khác vậy? Tôi về nhà bằng cách nào? Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Tới khi lấy lại nhận thức tôi chỉ biết bản thân đang lẫn thẫn đi vòng tròn trong phòng thấy hiệu trưởng. Tất cả vẫn bình thường, đồ nội thất vẫn bình thường, ánh đèn màu trắng văn phòng chiếu rọi, máy lạnh trong phòng thấy ấy vẫn phả phà phà. Nhưng hình như có thứ gì đó đang âm thầm thay đổi, tôi cảm thấy hình như bản thân đã lạc vào một thế giới hoàn toàn khác. Vì sao tôi thấy những hình ảnh đó? Thầy hiệu trưởng đâu rồi, ở đây cả hai tháng sao tôi chưa từng gặp thầy ấy? Tôi chợt tự hỏi rốt cuộc hai tháng nay những gì tôi thấy có phải là thật? Ngôi trường, thầy hiệu trưởng, cô Linh và người đàn bà dị dạng kia liệu có gì liên quan tới nhau chăng?"

"Ngày...tháng...năm 2016,

Tin cô Linh mất đã lan tới khắp nơi trong trường. Cả giáo viên, học sinh hay phụ huynh đều biết. Ngày đi viếng cô Linh tôi không tới cũng chẳng đi dạy. Tôi cảm thấy bản thân nên bình tĩnh lại sau tất cả mọi chuyện. Hẳn tôi đã căng thẳng quá nên bị ảo giác chăng. Vì từ hôm đó tới giờ tôi chưa gặp phải chuyện gì lạ cả. À, trừ một chuyện, mấy bữa trước tôi thấy mẹ bé Minh và bé Minh trong lúc đạp xe về nhà. Cơ mà hình ảnh tôi thấy lại khiến tôi khó lòng mà tin được. Ở ven đường, kế bên chiếc xe gắn máy hai mẹ con đang đèo nhau đi học là mẹ bé Minh đang quỳ dưới chân con mình không ngừng liếm giày cho nó. Còn thằng bé thì đứng nhìn như việc đó chuyện vô cùng bình thường. Khi phát hiện tôi đi ngang qua mẹ bé Minh lại đứng dậy phủi phủi quần áo cho con mình, mọi thứ bình thường như chưa có việc gì. Mẹ bé Minh còn nhìn tôi cười dịu dàng nữa. Tôi nghĩ có lẽ tôi lại hoa mắt chăng, mẹ thằng bé chỉ cúi xuống lau giày cho nó. Hoặc giả thằng bé vừa bị té và mẹ nó muốn kiểm tra cho nó kỹ hơn. Hẳn là vậy rồi, tôi nên đi giải tỏa căng thẳng vài hôm mới được. May mà hôm nay là thứ sáu, tôi có thể nghĩ xả hơi hai hôm trước khi đi dạy lại vào ngày thứ hai."

Đọc chương 8 tại Vietnovel.net!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom