Cập nhật mới

Dịch Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: C40: Chương 40


Edit: Mạc Tử Thiên 

Bị trăng máu ảnh hưởng rồi, Thiệu Dĩ Ninh nghĩ như vậy --- nếu không sao cậu lại can tâm tình nguyện làm chuyện này?

Sau một phen động tác, Thiệu Dĩ Ninh cảm thấy mình thẹn đến muốn nổ. Già Lâu đối diện kỳ thật cũng thế, nhưng anh không biểu hiện rõ ràng. Đuôi dài màu đen của anh mạnh mẽ đánh lên mặt đất, phát ra thanh âm bạch bạch. Ở rừng rậm yên tĩnh, tiếng vang đó phá lệ vang dội.

Hốc cây ở đại thu lại lần nữa hiện lên u quang.

Thiệu Dĩ Ninh và Già Lâu vẫn chưa phát hiện sự dị thường của hốc cây. Bởi vì giờ khắc này, chỉ nhìn chăm chú vào nhau cũng đã tiêu hết lực chú ý của họ.

Ánh đỏ máu trong mắt Già Lâu tựa hồ nhạt đi một chút. Nhưng trong bóng tối, biến hóa này cũng không lớn. Thiệu Dĩ Ninh ngửa đầu nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy... khụ, tay có chút mỏi.

Cậu ngây ngốc suy nghĩ, không phải nói động vật họ mèo rất nhanh sao? Sao Già Lâu...

Ân, Già Lâu đại ca tương đối độc đáo, quả nhiên không giống người khác.

Báo đen cúi đầu, li3m li3m trán cậu, gai ngược quét qua chỗ da thịt non mềm, một vệt đỏ nhanh chóng nổi lên.

Bộ dáng này, làm anh càng thêm thương tiếc.

Bóng đêm càng thêm thâm trầm, cho dù là thảo nguyên rộng lớn cũng có thời khắc nhiệt độ thấp, khi bị gió đêm quất vào mặt, Thiệu Dĩ Ninh rốt cuộc cũng không nhịn được mà ---

"Hắt xì!"

Tiếng hắt xì vừa ra, làm gián đoạn suy nghĩ của Già Lâu.

Anh đã thanh tỉnh rất nhiều, nhưng đôi mắt còn sót lại một tia đỏ, thật lâu không có biến mất.

A Ninh trước mắt là thật.

Anh vừa rồi... làm những thứ kia cũng là thật.

A Ninh của anh quả nhiên tốt bụng.

Trong lòng Già Lâu rất phức tạp. Vui sướng chính là A Ninh không có bài xích mình, buồn bực là A Ninh chỉ muốn hỗ trợ mình thoát khỏi trăng máu, cuối cùng anh bất đắc dĩ lắc đầu, muốn mang A Ninh đi sơn động nhưng lại chần chờ.


Thứ anh lo lắng là trăng máu chưa kết thúc, thứ hai là... luyến tiếc.

Luyến tiếc bầu không khí bây giờ, luyến tiếc A Ninh sẽ biến trở về thành tiểu miêu nhãi con, càng luyến tiếc thay đổi tư thế hiện tại.

Da lông màu đen mềm mại dán sát da thịt trắng nõn, chặt chẽ tương liên như vậy, phảng phất như lòng cũng hướng về nhau. Thiếu niên tai mèo vẫn luôn trong sáng như vậy, hoàn toàn tín nhiệm anh, chỉ muốn "trợ giúp" đơn thuần.

Trăng máu quấy phá, Già Lâu nhịn không được mà nghĩ, nếu anh nhân lúc cháy nhà mà hôi của, thừa dịp A Ninh bây giờ không phòng ngự anh...

Không, anh không thể.

Chính là, nếu A Ninh luôn ở trong rừng rậm, luôn là hình người, cậu sẽ luôn làm bạn với anh, chỉ có anh có thể nhìn thấy.

Anh bắt đầu giãy giụa.

Thiệu Dĩ Ninh hắt xì một phát lớn, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Già Lâu đại ca, xin lỗi... hình như tôi có chút lạnh, cái kia, anh có khá hơn chút nào chưa?"

"Muốn..."

Muốn tạm thời rời khỏi rừng rậm trước không? Cậu cảm thấy bầu không khí nơi này quái quái.

Không phải là loại kỳ lạ đến mức quỷ dị dọa người, mà là... nói như thế nào đây, cảm giác nếu tiếp tục thì không khí sẽ có rất nhiều trái tim hồng phấn.

Già Lâu lùi lại, thở phào trong lòng.

Anh không cần rối rắm.

Thiếu niên tai mèo lúc này mới bò dậy từ mặt đất, cậu còn có chút thẹn thùng, bởi vì cậu không có mặc quần áo. Nhưng đây không phải là lần đầu tiên cậu ở chuồng trước mặt Già Lâu, vì vậy cố gắng bình tĩnh nói: "Kia, chúng ta đi sơn động?"

Đi sơn động.

Đi nơi trong ảo cảnh.

Báo đen tận lực giữ bình tĩnh, không muốn nghĩ thêm một ít nội dụng. Anh nằm xuống, chờ thiếu niên tai mèo cưỡi lên lưng anh. Lúc phần bên trong đùi dán sát vào da lông, báo đen đột nhiên căng chặt cơ thể, màu đỏ máu trong mắt nồng đậm hơn một chút.

Thiệu Dĩ Ninh ngồi ở trên tấm lưng rộng lớn của anh, không thấy được mắt anh. Báo đen bắt đầu tiến lên, tốc độ không nhanh không chậm, vẫn duy trì quy luật nhất định, đi đường bằng phẳng thoải mái. Gió nhẹ trên thảo nguyên thổi nhẹ, thỏi đến mức tai mèo rung tới rung đi, tóc cũng rối loạn, cậu rũ mắt suy tính một phen, cân nhắc buộc chúng lên như thế nào.


... Lúc trước làm học sinh, các nữ sinh trong trường đều cực kỳ quan tâm đầu tóc của mình, làm kiểu tóc tinh xảo lại công phu, còn có rất nhiều kẹp tóc đẹp đẽ. Bất quá nếu kêu cậu mang kẹp tóc, cậu nhất định sẽ từ chối.

Đợi đến khi tới sơn động, tai mèo quơ quơ, cao hứng phấn chấn muốn Già Lâu nhìn: "Già Lâu đại ca, anh xem!"

Đôi mắt lục hơi lập lòe.

A Ninh buộc tóc lên nhìn nhanh nhẹn lại sạch sẽ, thanh xuân dào dạt, có cảm giác sinh cơ bừng bừng. Khóe mắt đuôi lông mày cậu đều là ý cười, bỗng nhiên cậu nhào lên làm bím tóc cho anh.

... Vì thế, báo đen lớn ưu nhã nháy mắt có thêm bím tóc nhỏ trên đỉnh đầu. Bím tóc kia là dùng cỏ để buộc, vừa rồi cậu nh ỏ không để ý, cuối cọng cỏ còn có một đóa hoa hồng phấn nho nhỏ.

Thiệu Dĩ Ninh:... Phốc ha ha ha.

Thật sự rất buồn cười.

Cậu hiếm khi trẻ con như thế, báo đen không nhìn thấy bộ dáng bây giờ của mình, cũng không bực một chút nào, chỉ là dùng một đôi mắt đỏ máu nhìn chằm chằm cậu.

Nhìn nhìn, Thiệu Dĩ Ninh là người chột dạ trước: "Cái kia, Già Lâu đại ca, tôi chỉ..."

Đã tới sơn động rồi, bên cạnh là giường đá trước đây.

Thiệu Dĩ Ninh cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó trời đất quay cuồng, lại một lần nữa cậu bị báo đen đ è xuống đất, lâm vào đám cỏ khô mềm mại --- là do cậu chuẩn bị trước đây.

Cậu hơi sửng sốt: Từ từ! Chỉ đùa một chút mà thôi, sẽ không... sẽ không muốn cắn cậu đâu nhỉ?

Tai mèo nhích tới nhích lui, bất an lại hoảng loạn, trong lòng có âm thanh nhỏ nói chuyện: Không phải đâu? Sẽ không a, Già Lâu đại ca mới không làm cậu bị thương đâu...

Sau đó, cậu đã bị cắn.

Là thật sự bị cắn.

Đầu đầy lông màu đen, li3m cậu từ trên xuống dưới. Không biết có phải là cố ý hay không, anh đặc biệt ở nơi cậu cảm thấy thẹn thùng mà bồi hồi mấy lần.


Hàm răng bén nhọn cũng tuần tra theo lưỡi, vòng vèo, lặp đi lặp lại mà vuốt v e một số nơi, làm cậu ngứa.

Thiệu Dĩ Ninh:!!!

Cậu sợ ngây người.

Thiệu Dĩ Ninh vừa thẹn vừa tức, kìm không được mà ngẩng đầu nhìn Già Lâu. Lại chỉ nhìn thấy màu đỏ chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt đối phương, tức khắc hiểu rõ --- thì ra là thế!

Già Lâu còn bị trăng máu ảnh hưởng.

Cho nên, cho nên...

Cho nên cậu có thể làm gì bây giờ.

Hơn nữa vẫn là do cậu trêu chọc trước.

"Ô..."

Chính là, quá k1ch thích.

Cậu chịu không nổi, đầu ngón chân đều cuộn tròn lên, toàn thân đều nhiễm màu hồng phấn. Hai chân thon dài nhịn không được muốn lộn xộn, tay muốn rút về nhưng lại do dự. Cuối cùng, cậu chỉ có thể yếu ớt nắm lấy da lông của Già Lâu, mêm như bông mà cầu xin ---

"Nhẹ, nhẹ chút..."

Gai ngược có chút đau.

Bím tóc trên mái tóc bạc của cậu bị làm rớt, mái tóc mượt mà trải trên vai, tai mèo lung tung di chuyển, cả chủ nhân cũng không biết nó có thể làm nhiều động tác nhỏ như vậy. Cái đuôi phía sau cậu cũng vặn thành mười tám nút, lộn xộn quay lòng vòng. Thiệu Dĩ Ninh trừng lớn mắt, mắt xanh ướt dầm dề, nước đảo quanh tròng mắt, cổ họng còn phát ra tiếng mềm mại.

"Đừng..."

Già Lâu căn bản không ngừng lại được.

Ngọn lửa trong lòng anh lại được thiêu cháy, có xu hướng lan ra cả đồng cỏ. Thiêu anh đến mức nóng cháy vô cùng --- A Ninh còn ngây thơ mờ mịt trêu chọc anh --- cậu hoàn toàn không biết bây giờ anh đáng sợ đến mức nào, hoàn toàn không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào.

Anh cúi đầu, lần nữa li3m A Ninh đang thẹn thùng của anh.

Thiệu Dĩ Ninh giống như con tôm lớn bị nấu chín, hơi cong lưng, khóe miệng cong nhưng khóe mắt lại có nước mắt. Cậu không thể chần chừ, chỉ đằng phải khẽ cắn môi, dứt khoát ôm chặt cổ báo đen, ra vẻ buồn bực mà nói: "Đừng, đừng li3m bậy!"

"Già Lâu đại ca!"

Một tiếng Già Lâu đại ca này, âm cuối còn mang theo một chút uyển chuyển. Cậu thở hồng hộc bò dậy, nhanh như chớp trốn đến góc tường, hoảng loạn ngẩng khuôn mặt đỏ thẫm lên mà nói: "Thật sự, đừng động. Tôi... tôi..."


Cậu "tôi" nửa ngày, mới ấp úng nghẹn ra một lí do: "Tôi sợ ngứa."

Thiệu Dĩ Ninh:...Cái lí do này thật ngốc a!

Nhưng cậu không nghĩ ra được lí do khác.

Cái đuôi cậu vung qua vung lại, bỗng nhiên bất động. Nguyên nhân là cái đuôi màu đen của Già Lâu lại lặng lẽ quấn với đuôi cậu, dùng đuôi cào cào đuôi cậu.

Cào a cào a, làm cậu đứng không vững, lại ngã xuống. Vừa lúc ngã lên người báo đen.

Thiệu Dĩ Ninh hình người cũng có chút cân nặng. Lần này, cậu không có việc gì nhưng báo đen dưới thân lại kêu lên một tiếng, hiển nhiên bị đụng vào.

"Già Lâu đại ca?"

Thiệu Dĩ Ninh vội vàng ba chân bốn cẳng bò dậy, cái đuôi lại bắt đầu vung loạn: "Tôi làm đau anh?"

"... Không có việc gì."

Già Lâu rốt cuộc cũng lên tiếng trong đêm nay.

Thanh âm anh trầm thấp, ám ách, giống như đang cố áp chế gì đó.

Móng vuốt của báo đen không hiểu sao lại dùng sức bám mặt đất. Anh bỗng nhiên đứng dậy, nhảy xuống giường đá, sống lưng banh thẳng như đang cực kỳ thống khổ.

Thiệu Dĩ Ninh cả kinh.

Già Lâu trước đây tuy không thích hợp nhưng thoạt nhìn vẫn còn tốt. Chẳng qua thần chí không rõ thôi, nhưng cũng không thống khổ. Ngay cả vừa rồi anh còn có thể chơi đùa cùng cậu. Nhưng hiện tại bộ dáng của anh rõ ràng là rất khó chịu, phải mạnh mẽ nhẫn nại.

Cậu cũng không biết nên làm sao bây giờ, đành phải nôn nóng kiên nhẫn chờ đợi anh, chờ Già Lâu nói cho cậu biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng Già Lâu hình như đau cực kỳ, thậm chí không phát ra thanh âm.

... Anh bỗng nhiên ngã bò xuống mặt đất.

Thiệu Dĩ Ninh vội vàng nhào tới.

Đôi mắt đỏ hồng một lần nữa chuyển thành đỏ đậm, báo đen phát ra một tiếng rít gào trầm thấp, quanh quẩn trong sơn động.

Lửa trại một lần nữa bốc cháy lên, làm bóng dáng của báo đen chậm rãi bị kéo dài, biến hình...

Sau một trận đau đớn kịch liệt, Già Lâu biến thành hình người trước mặt cậu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: C41: Chương 41


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Edit: Mạc Tử Thiên  

... Biến thành hình người.

Nam nhân da thịt màu đồng cổ ngẩng đầu lên.

Giống như Thiệu Dĩ Ninh, anh còn giữ lại tai thú và chiếc đuôi, khác cậu là, lỗ tai của báo đen là lỗ tai tròn, dính sát vào trên đầu.

Này vốn dĩ có chút đáng yêu, nhưng nam nhân đột nhiên đứng lên, sống lưng thẳng tắp, biến thành...

Anh cao hơn thiếu niên tai mèo chừng một đầu, cũng có tóc dài hơi hỗn độn tỏa ở sau phần lưng rắn chắc. Cơ bắp ở phần cơ ngực, cơ bụng đều căng ra, đường cong đẹp đẽ đến mức không thể tưởng tượng nổi, phập phồng theo hơi thở của anh như dãy núi. So với vẻ thanh tú đáng yêu của thiếu niên tai mèo thì anh là loại hình mạnh mẽ hữu lực.

Hormone anh tản toán loạn --- không biết vì sao, nhiệt độ trong sơn động lại tăng lên mấy phần.

Thiệu Dĩ Ninh kinh ngạc trừng lớn mắt, lắp bắp mở miệng: "Già, Già Lâu đại ca?"

Già lâu cực kỳ hoang mang về trạng thái mới của mình. Nhưng mà có việc Thiệu Dĩ Ninh biến thân trước đây nên anh cũng không hoảng loạn, chỉ cảm thấy kỳ quái.

Kỳ quái vì sao A Ninh có thể biến thành người, vì sao mình cũng có thể.

Hình người.

Thiệu Dĩ Ninh đời trước là người cho nên thích ứng rất khá, thậm chí cảm thấy thuận buồm xuôi gió. Nhưng đối với báo đen mà nói, hình người không tốt đẹp như vậy.

Anh nhắm mắt lại, loại bỏ một ít cảm giác liền cảm thấy hình thái này... quá mức yếu ớt.

Da thịt không có da lông che đậy nên dễ bị thương, đi lại hoàn toàn dựa vào một cặp chân dài, xương sống cũng dùng không tốt lắm... Đối với các con vật, hình thái này rất bất lợi khi đi săn.

Nhưng mà, anh được giống A Ninh.

Chỉ điểm này đã đủ bỏ qua tất cả cách khuyết tật rồi.

Chỉ có anh cùng A Ninh có hình thái này. A Ninh nhất định sẽ không cảm thấy lẻ loi, anh lại càng có lí do làm bạn với A Ninh.

Anh bỗng nhiên cảm thấy vui sướng.

Đôi mắt đỏ như máu không biết đã biến mất khi nào, đôi mắt xanh lục ôn như chăm chú nhìn vào Thiệu Dĩ Ninh. Thiếu niên tai mèo hơi sửng sốt, khóe mắt đuôi mèo đều nhiễm niềm vui: "Già Lâu đại ca?"

"Anh... anh đã khỏe?"


Đồng thời, cậu theo bản năng nhìn ra ngoài --- là thật sự, trăng máu không còn nữa!

Trên bầu trời đêm đen bây giờ chỉ còn vô số ngôi sao. Ngân hà như một tấm lụa kéo dài từ đông sang tây, kéo dài ra toàn bộ không trung. Thiệu Dĩ Ninh hoảng hốt, còn tưởng rằng đó là ngân hà.

Nhưng mà, cậu còn ở Trái Đất, không thể trực tiếp nhìn thấy dải ngân hà như vậy.

*Giống thế này nè nhưng chắc nhìn hùng vĩ hơn:

[Diendantruyen.Com] Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên


Trong lòng cậu có chút thẫn thờ, nhưng cậu nhanh chóng loại bỏ cảm xúc đó đi. Già Lâu đối diện gật đầu, thử cất bước.

Sau đó ---

"Thình thịch!"

Báo đen --- trọng tâm của nam nhân không vững, té oạch trên mặt đất.

Thiệu Dĩ Ninh: Cái này, đi bằng hai đùi không đơn giản như vậy đâu.

Hi hi hi, cậu rốt cuộc cũng có chỗ hữu dụng! Cậu có thể dạy Già Lâu đại ca cách đi đường, cách dùng tay, ngẫm lại liền thấy vui vẻ.

Mèo con quá mức kích động, cho nên cậu xoa xoa tay, cười hắc hắc: "Già Lâu đại ca, để tôi giúp anh nha?"

Cậu thật là vui, tròng mắt chuyển a chuyển, tâm tình vui sướng bộc lộ ra ngoài. Một là vì trăng máu đã qua, hai là vì Già Lâu vậy mà cũng biến thành hình người --- giống như suy nghĩ của báo đen, cậu biết sự đặc biệt của mình, nhưng cậu không muốn cô đơn.

Già Lâu trong hình người làm cậu cảm thấy mình có đồng bạn, việc này rất quan trọng.

... Từ đây, bọn họ có thể lý giải nhau.

Thiệu Dĩ Ninh vui vẻ cực kỳ, tiến đến trước mặt nam nhân, chỉ lo cười ngây ngô: "Anh thử giữ trọng tâm ở điểm này đi?"

"Chân trái trước... A, chính là chân sau bên trái, kì thật dùng chân phải cũng được, không khác gì."

Già Lâu một lần nữa thử đi.

Lúc này, anh đã hiểu một chút về trọng lượng của các bộ phận cơ thể nên dễ dàng tìm được trọng tâm. Anh thử đi bước đầu tiên.

Rất tốt, thành công.


Nhưng mà...

Nhìn thiếu niên tai mèo trong mắt tràn đầy mong chờ cùng quan tâm bên cạnh, chân Già Lâu bỗng nhiên nghiêng, thiếu chút nữa lại té ngã.

Anh "cố gắng" ổn định thân hình, Thiệu Dĩ Ninh thấy thế, chủ động tiến lên giúp, hai cánh tay trắng nõn ôm lấy eo anh: "Chậm một chút, chậm một chút, ai nha, anh khẳng định không quen."

"Già Lâu đại ca, từ từ đi là được rồi."

Già Lâu rầu rĩ lên tiếng. Da thịt họ dán nhau, một loại xúc cảm kỳ lạ mà anh chưa bao giờ trải nghiệm bao phủ anh --- thì ra, da thịt mà không có lông tóc dán bên nhau sẽ ấm áp như vậy...

Nhiệt độ cơ thể của A Ninh cùng của anh như đang hòa hợp thành một thể, tuy hai mà một. Cậu không biết nội tâm của báo đen sóng to gió lớn như thế nào, chỉ một lòng một dạ giúp anh học đi đường.

Lửa trại còn đang thiêu đốt, sưởi ấm sơn động. Thiệu Dĩ Ninh hứng thú bừng bừng, liên tiếp "dạy" vài lần, trên trán đều là mồ hôi, báo đen rốt cuộc cũng học xong, cậu vừa muốn buông tay, Già Lâu bỗng nhiên nói: "Ta đỡ ngươi."

"... A, được thôi." Thiệu Dĩ Ninh không nghi ngờ anh, ngoan ngoãn đứng tại chỗ, tùy ý để Già Lâu duỗi tay, đỡ eo cậu.

Da thịt màu đồng cổ cùng da thịt trắng tuyết của thiếu niên đối lập với nhau, tạo thành ranh giới rõ ràng, rồi lại như trời sinh lớn lên cùng nhau. A Ninh vừa mới bước đi, bỗng nhiên cảm thấy... A? Hình như không đúng chỗ nào?

Già Lâu đại ca không phải là rất thông minh sao? Sao học lâu như vậy, còn muốn đỡ cậu?

Hơn nữa cái tay này...

Cậu nhịn không được hơi nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn Già Lâu từ khóe mắt. Nhưng thần sắc đối phương vẫn như ngày thường, thậm chí rất thản nhiên. Thiệu Dĩ Ninh nghĩ, có lẽ, là... là thói quen lúc làm động vật.

Mình suy nghĩ nhiều quá. Già Lâu đại ca không có khả năng.

Cậu lập tức an tâm, còn rất nghiêm túc mà nói: "Già Lâu đại ca, anh nhất định phải bám chắc tôi nha."

Già Lâu ừ một tiếng, ở góc Thiệu Dĩ Ninh không nhìn thấy, ánh mắt anh dừng lại ở... chỗ nào đó dưới eo, ánh mắt anh lập lòe vài cái, lại nhanh chóng rời đi.

Không thể quá trực tiếp, sẽ dọa A Ninh.

Anh chỉ hy vọng, mình không cần học nhanh như vậy, làm tầm mắt A Ninh dừng lại trên người mình nhiều hơn.

A Ninh nói ban đầu cậu là "người", vậy A Ninh sẽ thích hình người hơn nhỉ? Cũng không biết dạng này của mình có phải loại hình A Ninh thích hay không.

... Già Lâu lần đầu tiên hoài nghi mị lực của mình.


Lúc làm báo đen, tuy anh không hứng thú với nhóm báo cái nhưng anh rất có tự tin vào bản thân mình, biết rằng tuy mình không giống báo khác nhưng anh có năng lực cường hãn, nhóm báo cái đều rất tán thưởng anh, nguyện ý sinh dục hậu đại cùng anh. Nhưng tới mèo con, anh liền không xác định.

Lúc trước A Ninh không thể biến thành người, anh cũng không có nghĩ quá nhiều --- thẳng đến khi nhìn thấy hình người của A Ninh, anh mới bừng tỉnh đại ngộ, phát hiện hình thái như vậy có thể làm những gì.

Đến nỗi làm gì thì...

Mắt lục trở nên u ám, hầu kết di chuyển. Tư vị mỹ diệu vừa rồi khi đụng vào A Ninh để lại dấu vết sau trong đầu anh, thật lâu cũng không trôi đi.

Hình người tựa hồ càng dễ dàng đ ộng tình.

*Oan quá anh ơi, do anh dâm ấy chứ:))

... Trải qua trăng máu, ai có thể nghĩ được Già Lâu vậy mà nghĩ thông suốt.

Thiệu Dĩ Ninh còn đang chuyên tâm dạy Già Lâu cách làm "người".

Cậu nhón mũi chân thì mới cao tới đầu của Già Lâu. Lúc này chỉ cần hơi nhấc mắt là có thể trông thấy lồ ng ngực màu mật rắn chắc của Già Lâu, ảnh lửa trại chiếu vào anh, nhìn như có mật đường từ từ chảy xuôi.

Tai mèo lại bắt đầu di chuyển loạn xạ, cái đuôi cũng vung lung tung. Thiệu Dĩ Ninh gần như cùng tay cùng chân, nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống mặt đất, nhưng khi cậu nhìn xuống, lại... lại thấy tám khối cơ bụng chỉnh tề xinh đẹp, cùng... cùng cái kia.

Trên mặt cậu đỏ ửng, cuống quít quay đầu, ấp úng mở miệng: "Già Lâu đại ca, nếu không thì anh tự luyện một lát?"

"Tôi... tôi đi nghỉ ngơi một lát, có chút mệt."

Già Lâu híp mắt.

Nhìn từ góc độ này, gương mặt A Ninh ửng đỏ, là một mảng hồng nhạt lay động nhân tâm, giống những bông hoa nở rộ trên thảo nguyên vào mùa xuân. Chóp mũi cậu còn có một lớp mồ hôi mỏng, khiến cả khuôn mặt đều như sáng lên.

Anh kìm không được hồi tưởng nụ hôn trước đây.

Vừa ngọt lại thơm, còn muốn tiếp tục.

Anh ma xui quye khiến mở miệng: "A Ninh."

"Ngươi thích ta sao?"

Thiệu Dĩ Ninh không cần nghĩ ngợi đã đáp: "Thích a."

Già Lâu đại ca đối xử với cậu tốt như vậy, cậu đương nhiên thích rồi.

Các con vật trên thảo nguyên cũng đối xử với cậu rất tốt, cậu cũng rất thích mọi người.

Già Lâu nghe được câu trả lời khẳng định, trong lòng run lên. Nhưng quan sát biểu tình của Thiệu Dĩ Ninh mới biết được, thích này... không phải loại thích anh muốn.

Quả nhiên vẫn còn quá sớm.


Anh thu liễm sự mất mát trong mắt, làm như không có việc gì mà nói: "Đi nghỉ ngơi đi, ta tự luyện một lát."

Sau đó, anh xoay người đi ra ngoài.

... Dáng đi kia, cực kì tự nhiên.

Mèo con ngây ngốc: Già Lâu đại ca giỏi quá! Học thật nhanh!

Già Lâu vừa đi, Thiệu Dĩ Ninh một mình ở trong sơn động. Cậu đúng là có chút mệt, đầu óc còn lộn xộn.

Mặc kệ như thế nào, trăng máu cứ kết thúc mơ hồ như vậy. Nhưng đây mới chỉ là một lần. Sang năm, năm sau nữa, ba năm sau... rốt cuộc tại sao hiện tượng trăng máu lại diễn ra?

Còn có, vì sao Già Lâu... không giống những động vật khác?

Trong lòng cậu tràn ngập nghi vấn, tạm thời không có lời giải đáp, chỉ có thể kiềm chế nó dưới đáy lòng.

Thiệu Dĩ Ninh duỗi người --- sự tình phát sinh trong đêm nay có quá nhiều.

Sau đó, ở trong ánh lửa ấm áp, cậu chậm rãi nhắm mắt lại, ngủ.

Sau khi ngủ, cậu lâm vào một giấc mơ.

... Đây là giấc mộng thứ ba sau khi cậu vào thảo nguyên.

Hai cái trước cho cậu một ít ám chỉ, cậu cũng không cảm thấy ngoài ý muốn khi giấc mơ thứ ba đến. Ở trong mộng, cậu cũng chỉ an tĩnh ngồi ở dưới cây đại thụ kia.

Nó vẫn là cây đại thụ trong rừng rậm, nhưng nó không có hốc cây quỷ dị cổ quái kia. Dưới tàng cây là thảm cỏ xanh tươi, bầu trơi phía trên là màu xanh lam. Gió nhẹ thổi qua gương mặt thiếu niên, làm loạn tóc mái của cậu, Thiệu Dĩ Ninh giơ tay, sửa lại tóc mái.

Trước mắt là thảo nguyên quen thuộc.

Thời tiết có vẻ là lúc mùa khô sắp kết thúc, cỏ cây trên thảo nguyên vẫn khô vàng, từng bụi cỏ khô héo nhìn như sóng lúa màu vàng, tạo thành một hình ảnh yên lặng trước mắt cậu. Thời gian là buổi chiều lúc nắng thoải mái nhất, xa xa có thể nhìn thấy rất nhiều động vật nhàn nhã tự tại, hoặc nằm hoặc đứng trên thảo nguyên.

Nơi xa là núi tuyết trắng tinh, chim chóc thường thường bay qua; lười biếng tản mạn ở nơi ấm áp. Dường như họ không có việc gì phải nhọc lòng, chỉ cần tiếp tục sống thoải mái dễ chịu như thế này.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm không quá xa lạ, là một giọng nam trầm thấp êm tai ---

"Còn ngủ?"

Thiệu Dĩ Ninh muốn quay đầu, lại bỗng nhiên không khống chế được thân thể. Tuy là vậy, cậu cũng không hoảng loạn, ngược lại khi nghe được thanh âm kia, cậu cảm thấy an tâm.

Nam nhân lại gần cậu, ngực dán lên sau lưng cậu, ôm cậu theo tư thế thân mật khăng khít. Sau đó, giọng nam trầm thấp phả hô hấp nóng rực bên tai cậu, sung sướng cười ra tiếng. Tiếng cười của anh thật dễ nghe, tựa như đàn cello ưu nhã.

Lỗ tai Thiệu Dĩ Ninh hơi ngứa, lúc này mới xoay người trong lồ ng ngực của đối phương, cười nói chuyện, đồng thời cậu cũng thấy rõ khuôn mặt của nam nhân ---

Ngoài dự liệu của cậu, gương mặt kia vậy mà là Già Lâu.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom