Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Đến Thanh Hoa Gặp Chồng Như Ý

Đến Thanh Hoa Gặp Chồng Như Ý
Chương 20


Tuy ngoài miệng trêu tôi, nhưng anh ấy vẫn đổi cách nói dễ hiểu hơn.

 

"Lâm Thanh." Giọng Chu Châu có chút gấp gáp, tôi có thể cảm nhận được sự căng thẳng của anh ấy "Anh nghĩ, gần nửa năm nay, chắc là đủ rồi nhỉ?"

 

"…"

 

Giọng Chu Châu càng thêm dịu dàng, gần như là đang dỗ dành trẻ con: "Cho anh chuyển sang vị trí chính thức, được không?"

 

"Thanh Thanh, ra xem chương trình Giao thừa đi con! Tết nhất rồi còn ru rú trong phòng làm gì!!" Giọng mẹ vọng vào khiến tôi giật nảy mình.

 

Vội vàng nhét điện thoại vào trong chăn, tôi đáp lớn: "Dạ, con ra ngay! Giáo viên chủ nhiệm đang tìm con ạ!"

 

"Vậy thì nhanh lên nhé!"

 

Tiếng dép lê ngoài cửa dần xa.

 

Tôi áp mu bàn tay lên mặt, nóng bừng.

 

Sờ lên gò má nóng ran, tôi lại cầm điện thoại. Bị mẹ cắt ngang, tôi nhất thời chưa biết đáp lời Chu Châu thế nào.

 

Chỉ nhắn được một câu: "Em phải ra phòng khách rồi, mẹ em gọi."

 

Chu Châu cũng không ép buộc.

 

Chỉ khẽ đáp lại một tiếng "Ừ".

 

Tôi vén chăn, bước ra phòng khách.

 

Vừa ngồi xuống, điện thoại đã báo tin nhắn mới.

 

Từ Chu Châu: Nhà em ở Tây An phải không?

 

Tuy tôi thắc mắc anh ấy hỏi vậy để làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lại một tiếng "Phải."

 

Sau đó Chu Châu không hỏi gì thêm nữa.

 

Mãi đến khi tôi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, vẫn không thấy tin nhắn hay cuộc gọi nào từ anh.

 

35.

 

Tối qua ngủ muộn.

 

Sáng ra vẫn bị phụ huynh gọi dậy đúng tám giờ.

 

Tôi dụi mắt, ngồi vào bàn ở sân ăn sủi cảo.

 

Ngôn Từ ngồi đối diện tôi.

 

Cùng bàn còn có mấy đứa trẻ khác.

 

"Chị Thanh Thanh, lát nữa mình cùng chơi Giấy Cưới nha!"

 

"Hả? Cái gì?"

 

Đứa bé bên cạnh líu lo nói tiếp: "Là trò chơi anh Ngôn Từ đang chơi đó, anh ấy không cho em chơi cùng!"

 

Tôi nhìn Ngôn Từ, bật cười.

 

Cậu véo má thằng bé: "Anh sợ em gặp ác mộng đấy."

 

Thằng bé làm động tác b.ắ.n chưởng của Ultraman: "Không sao đâu, Peppa sẽ bảo vệ em."

 

Tôi thương cảm kéo tay em nó xuống, nhét đôi đũa vào.

 

Rồi tỉnh bơ nói:

 



"Peppa sẽ bị Ultraman nướng thành heo quay đấy."

 

Thằng bé: "..."

 

Ngôn Từ: "..."

 

Tôi cười khẩy mấy tiếng, kế hoạch dọa nạt thành công.

 

Tôi mới không thèm nói với nhóc là tôi cũng chẳng dám chơi game kinh dị...

 

Chị đây cũng cần giữ thể diện chứ.

 

Ăn xong, tôi và Ngôn Từ về nhà cậu ấy, thằng bé kia cũng lẽo đẽo theo.

 

Tôi ngồi trên ghế sofa.

 

Nhìn hai chàng trai, một lớn một nhỏ, ngồi chơi game trên thảm, cầm iPad, cu cậu gan lắm, mắt cứ trừng trừng.

 

Ngôn Từ dịu dàng hướng dẫn cậu bé tìm manh mối.

 

"Òa..." Tôi ngáp một cái rõ to.

 

Đầu nghiêng sang một bên.

 

Đang định ngủ nướng thêm chút nữa thì điện thoại reo lên.

 

"Alo?"

 

"Hả?"

 

"Anh anh anh anh... em tới ngay!"

 

36.

 

Tôi vội vàng bắt taxi đến ga Bắc.

 

Vừa xuống xe đã thấy Chu Châu mặc áo phao đen, đeo balo nhỏ gọn sau lưng.

 

Anh đeo khẩu trang, vẻ mặt thư thái cộng thêm đôi mắt thanh tú. Dáng người vừa cao ráo, khí chất lại nổi bật, đứng ở cửa ra vào trông vô cùng cuốn hút.

 

Dù sao tôi cũng vừa xuống xe đã nhận ra anh ấy ngay.

 

Tôi bước về phía anh.

 

Vừa đi vừa lẩm bẩm: "Sao anh lại đến đây? Tối qua anh hỏi em... ừm..."

 

Giọng tôi nghẹn lại.

 

Bởi vì Chu Châu đã ôm chầm lấy tôi.

 

Anh ôm rất chặt, áo phao lại dày, tôi không cảm nhận được hơi ấm cơ thể anh.

 

Nhưng công bằng mà nói.

 

Cảm giác được ôm vào lòng thật sự khó diễn tả.

 

Cả người lẫn tâm hồn đều ấm áp.

 

Tôi vô thức im lặng.

 

Chu Châu cũng không nói gì.

 

Nhưng có lẽ... chẳng có gì để nói cả.

 

Tôi đoán nếu tôi hỏi anh ấy tại sao lại đến.



 

Anh chắc cũng chỉ nhướng mày, đáp lại bằng ba chữ "Rảnh rỗi thôi" một cách hờ hững.

 

Nên tôi không hỏi.

 

Kể cả việc tại sao anh ấy ôm tôi, cũng không thắc mắc.

 

"Đi thôi."

 

"Đi đâu?" Tôi ngơ ngác hỏi.

 

Tay Chu Châu trượt dọc sống lưng tôi xuống, rồi rất tự nhiên nắm lấy tay tôi, khẽ đung đưa như làm nũng.

 

"Muốn đi ăn set Tam Tần."

 

"Phụt." Tôi bật cười, chủ yếu là vì vẻ mặt nghiêm túc khi anh ấy nói ba chữ "set Tam Tần" trông thật đáng yêu.

 

Ừm... thật sự hơi đáng yêu.

 

"Sao thế?"

 

"Không có gì, để em dẫn anh đi!"

 

"Ừ." Chu Châu thuận theo lời tôi nói, lại lắc lắc bàn tay đang nắm chặt của hai đứa. "Vậy đi thôi."

 

Lúc này tôi mới nhận ra tay mình đang bị anh nắm lấy.

 

Lúc chưa phát hiện thì không sao, nhưng vừa phát hiện thì lại chợt thấy ngại ngùng.

 

Tư thế đi đường cũng trở nên gượng gạo.

 

Lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.

 

Mà lạ thật, chỉ có đúng bàn tay bị nắm là đổ mồ hôi thôi.

 

Người đi bên cạnh bóng dáng cao lớn lại thẳng tắp, tôi đưa tay còn lại lên sờ mũi:

 

Đây là cách Chu Châu hẹn hò sao?

 

Thẳng thắn quá!

 

Tôi thích!

 

37.

 

Ăn cơm xong, tôi và Chu Châu thong thả dạo bước trên phố.

 

Tay chúng tôi vẫn nắm chặt.

 

Trừ lúc ăn cơm hơi bất tiện ra thì sau khi thanh toán xong, hai bàn tay lại như nam châm hút chặt lấy nhau.

 

"Mùng một Tết nhà anh không có việc gì sao?"

 

Chu Châu "Ừ." một tiếng, cười nói "Không cần phải là anh."

 

"Ồ..."

 

"Anh chỉ ở đây vài tiếng thôi, chiều sẽ về."

 

"Hả?" Tôi không ngờ lại nhận được câu trả lời này, miệng há hốc.

 

Thấy vẻ mặt của tôi, Chu Châu bật cười.

 

Mắt anh nhìn quanh một lượt, rồi nắm tay kéo tôi vào một góc khuất.

 

 
 
Chương 21


Đây là một khu ổ chuột trong thành phố, chưa bị giải tỏa.

 

Chu Châu cũng tài thật.

 

Giữa chốn ồn ào này mà vẫn tìm được một góc vắng vẻ.

 

"Vậy anh có cần tìm chỗ nghỉ ngơi một chút không?"

 

"Không cần."

 

"Ừm ừm." Tôi không muốn để bầu không khí nguội lạnh, bèn kiếm chuyện, "Hôm nay mẹ em gói sủi cảo ngon lắm."

 

"Có dịp anh cũng muốn thử."

 

Chu Châu vừa nói vừa lặng lẽ vòng tay qua eo tôi, kéo tôi lại gần.

 

Tôi luống cuống quá, chẳng còn tâm trí nào mà nghĩ đến ẩn ý trong câu "có dịp cũng muốn thử" của anh nữa.

 

"Tối giao thừa anh ăn gì vậy?"

 

"Lẩu." Chu Châu đáp ngắn gọn.

 

Chúng tôi cách nhau càng lúc càng gần.

 

Hơi thở hòa quyện, nóng bỏng và mê hoặc, tôi cảm thấy dường như mình sắp ngạt thở...

 

"Lâm Thanh, chuyện tối qua…" Chu Châu ghé sát tai tôi "Em vẫn chưa trả lời anh."

 

Tối qua...

 

Lâm Thanh, anh không muốn làm bạn với em nữa.

 

Cho anh chuyển sang chính thức, được không?

 

Giữa cơn bối rối, tôi nhớ lại hai câu nói ấy.

 

Thời gian như ngừng trôi.

 

Hơi thở của Chu Châu phả ngay trước mặt.

 

Con hẻm nhỏ chẳng lãng mạn chút nào, bên ngoài ồn ào đủ thứ tiếng rao hàng, tiếng trẻ con nô đùa, tiếng người lớn quát tháo, lẫn cả tiếng mặc cả mua bán quần áo.

 

Mà ở đây, chỉ cần một câu trả lời của tôi.

 

Bỗng nhiên tôi nảy ra một ý.

 

Ngập ngừng hỏi anh: "Một phút."

 

"... Cái gì?"

 

Dù gần sát nhau, nhưng Chu Châu vẫn chưa chạm vào tôi, giữa chúng tôi vẫn còn một khoảng không khí lạnh lẽo.

 

Chu Châu đứng gần như vậy, cả người anh hơi thả lỏng.

 

E ngại bức tường bẩn, anh không dựa vào, chỉ vòng tay quanh tôi.

 

Giữa khung cảnh hỗn loạn này, ánh mắt anh lại trong vắt.

 

Tôi im lặng, Chu Châu siết nhẹ tay ở eo tôi. "Một phút, cái gì?"

 

Tôi nhạy cảm rụt người lại.

 

Nhìn vào mắt anh, tôi vô thức nuốt nước bọt.

 

Rồi mới chậm rãi nói: "Chúng ta, làm bạn thêm một phút nữa."

 

"Ồ." Giọng Chu Châu ngân dài "Vậy một phút sau thì sao?"

 

"... Nhất định phải nói ra à?"

 

"..."

 

Mọi thứ đều không cần nói ra.

 

Câu trả lời đều nằm trong ánh mắt chúng tôi trao nhau.

 

"Không muốn nói cũng được." Chu Châu nhướng mày, ánh mắt kiêu ngạo "Không sao cả."

 

"..."

 

Tôi không chịu nổi dáng vẻ này của anh, vội cúi đầu.

 



Chu Châu cũng buông tay khỏi eo tôi.

 

Anh đưa tay phải lên, vén tay áo, để lộ chiếc đồng hồ, im lặng nhìn.

 

Tôi hỏi: "Anh nhìn gì vậy?"

 

Chu Châu không để ý đến tôi.

 

Miệng vẫn lẩm bẩm.

 

Tôi ghé sát lại, muốn nghe rõ anh đang nói gì.

 

Kết quả...

 

"55, 54, 53... 15, 14..."

 

Mặt tôi đỏ bừng, đẩy anh, "Đừng đọc nữa..."

 

"8."

 

"Anh làm em căng thẳng quá."

 

"5."

 

"... Không quan tâm anh nữa, em đi đây!!"

 

"1, 0."

 

Cùng lúc con số cuối cùng hiện lên, Chu Châu bất ngờ kéo tôi lại.

 

Ngón tay anh lướt nhẹ trên má tôi, gần như không hề dừng lại, rồi giữ lấy gáy tôi.

 

Một nụ hôn phủ xuống.

 

Tôi khẽ "Ưm" một tiếng.

 

Hành động đột ngột của anh khiến tim tôi đập thình thịch, hai tay luống cuống không biết đặt đâu, cuối cùng chỉ đành cứng đờ buông thõng bên người.

 

Tôi không biết phải làm gì, chỉ đứng im như phỗng.

 

Cảm nhận được sự căng thẳng này, Chu Châu khẽ cắn nhẹ môi tôi.

 

Giọng anh khàn khàn: "Há miệng."

 

"..."

 

Môi tôi run rẩy, hé mở.

 

Tôi nhìn chằm chằm Chu Châu, vì khoảng cách quá gần nên nhìn đến lác cả mắt.

 

Anh nhận ra, lạnh lùng nhắc nhở: "Nhắm mắt."

 

Mắt tôi càng mở to hơn.

 

"Nhắm... mắt."

 

"..." Quả nhiên, tôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

 

Giọng Chu Châu tuy lạnh lùng nhưng nụ hôn của anh lại không hề lạnh lẽo chút nào.

 

Anh cẩn thận, nhẹ nhàng mơn trớn môi tôi.

 

Nụ hôn ngây ngô này cuối cùng kết thúc trên trán tôi.

 

Nụ hôn cuối cùng rơi xuống trán, mang theo tình cảm trân trọng khiến tôi cảm động đến nghẹt thở.

 

Hôn xong.

 

Chu Châu lại nắm lấy tay tôi, tôi tưởng anh định rời đi nên nhấc chân lên.

 

Thì bất ngờ...

 

"Bảo bối." Anh khàn giọng gọi bên tai.

 

Cả người tôi run lên như bị điện giật.

 

Chu Châu dường như hiểu rõ điểm nhạy cảm của tôi, tiếp tục trêu chọc: "Bảo bối..."

 

"Á á á!"

 

Không chịu nổi nữa!

 

Tôi lập tức đưa tay lên, dùng lòng bàn tay bịt miệng anh lại, ánh mắt cảnh cáo.



 

Châu Châu khẽ nhíu mày.

 

Tiếp theo, tôi cảm nhận được một xúc cảm mềm mại, ấm áp.

 

Châu Châu lại hôn vào lòng bàn tay tôi!

 

Tôi tuyệt vọng rụt tay về, lúc này mặt đỏ bừng, cổ nóng ran, chẳng dám chạm vào anh nữa.

 

"Thanh Thanh bảo bối..."

 

"Anh đừng gọi nữa..." Tôi lúng túng đến c.h.ế.t được.

 

Châu Châu xoay mặt tôi lại, rồi dùng ngón tay chỉ vào mặt mình "Hôn một cái."

 

"... Sến súa."

 

"Ồ" Châu Châu chẳng hề bận tâm "Hôn không?"

 

"Không hôn."

 

Bị từ chối, Châu Châu cũng không nản lòng, tiến đến hôn chụt một cái lên môi tôi.

 

"Em hôn không?"

 

"Không... Ưm."

 

Giọng Châu Châu lại vang lên "Không hôn thì anh hôn."

 

38.

 

Mười ngày còn lại của kỳ nghỉ đông, tôi sống dở c.h.ế.t dở.

 

Chu Châu không thể đến tìm tôi nữa.

 

Vì Tết, tôi cũng không thể không đi thăm họ hàng.

 

Đếm từng giây từng phút, cuối cùng cũng hết Tết.

 

Tôi chạy đến nhà Ngôn Từ.

 

Cốc cốc gõ cửa.

 

Dì Ngôn mở cửa cho tôi.

 

Tôi ngoan ngoãn chào hỏi: "Dì sinh nhật vui vẻ ạ." rồi nhanh chóng hiện nguyên hình, đi thẳng đến phòng Ngôn Từ.

 

Gõ cửa hai cái cho có lệ.

 

Rồi vặn tay nắm cửa.

 

Ngôn Từ đang nghịch cái gì đó, thấy tôi thì hơi sững người.

 

Tôi vừa vào cửa đã hỏi: "Ngôn Từ, khi nào đi học... Hửm?"

 

"Ngày mai nhé."

 

"... Ừ."

 

Giọng tôi nhỏ xuống, bởi vì... tôi nhìn thấy thứ trong tay Ngôn Từ.

 

Đó là...

 

"Chuông gió?" Tôi kinh ngạc hỏi.

 

Ngôn Từ gật đầu, cậu đang dùng khăn ướt lau chuông gió.

 

"Học kỳ trước lúc khai giảng tôi định mang nó đến trường, nhưng lại không tìm thấy. Về nhà mới biết mẹ đã nhặt được nó dưới đất."

 

Cậu lại nói: "May mà bà ấy không vứt đi."

 

Tôi đứng im tại chỗ, lòng rối bời.

 

Nhớ lại ngày khai giảng hôm ấy, nhìn thấy chuông gió phủ đầy bụi nằm dưới sàn phòng Ngôn Từ, bản thân đã tự dưng nổi giận vô cớ.

 

Mọi hiểu lầm bấy lâu nay cứ thế nhẹ nhàng được chính người trong cuộc hóa giải.

 

Thấy tôi cứ ngây người nhìn chuông gió, Ngôn Từ có lẽ nghĩ tôi không nhớ ra.

 

Cậu khẽ lắc tay, tiếng chuông gió lại trong trẻo vang lên.

 

 
 
Chương 22


"Cậu không nhớ sao? Đây là quà tốt nghiệp tôi tặng cậu mà. Của cậu cũng giống y hệt."

 

Cổ họng tôi khô khốc.

 

Lúc này chỉ có thể nói: "Sao tôi quên được? Tôi biết mà."

 

Tôi biết.

 

Tôi thật sự biết.

 

Tôi biết chiếc chuông gió mình nâng niu bấy lâu nay vẫn còn treo trên giường ký túc xá, tôi biết những tâm sự thầm kín thời cấp ba không thể thổ lộ.

 

Tôi biết mình đã khóc bao nhiêu lần vì chuyện này.

 

Rơi bao nhiêu nước mắt.

 

Cũng vì nó, tôi cứ ngỡ Ngôn Từ ghét mình.

 

"Thanh Thanh?"

 

"Hả?"

 

Chàng trai trước mặt vẫn dịu dàng như ngày nào, ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa sổ chiếu lên người cậu.

 

Cậu ấy vẫn không thay đổi.

 

Vẫn là cậu thiếu niên năm nào.

 

Tôi âm thầm cấu mạnh vào lòng bàn tay, "Không sao, vậy tôi về dọn đồ, mai chúng ta cùng đến trường."

 

Ngôn Từ nhìn tôi, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn im lặng.

 

Chỉ gật đầu.

 

"Ừ."

 

Tôi cũng theo quán tính gật đầu, chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến vẻ mặt của cậu ấy nữa.

 

Xoay người chạy ra ngoài.

 

39.

 

Hôm sau, tôi và Ngôn Từ bắt taxi ra sân bay.

 

Bố mẹ hai bên đều giận dỗi vì chúng tôi rời đi sớm, rõ ràng còn mấy ngày nữa mới khai giảng.

 

Tôi ngượng ngùng, thực ra là tôi nôn nóng muốn đến trường.

 

Ngôn Từ bị mắng oan vì tôi.

 

Hậu quả của việc phụ huynh nổi giận là không ai đưa chúng tôi ra sân bay.

 

Chúng tôi đành vẫy một chiếc taxi.

 

Trên xe, tôi áy náy cười với Ngôn Từ, "Đáng lẽ cậu không phải chịu trận như thế..."

 

Ngôn Từ không để tâm, cậu ấy đặt balo xuống sàn, "Cậu dựa vào vai tôi ngủ một lát đi, còn lâu mới đến nơi."

 

Vai cậu ấy?

 

Tôi lắc đầu, ngả người ra sau ghế "Tôi dựa vào đây được rồi..."

 

Ngôn Từ không nói gì nữa.

 



Tôi mơ màng ngủ thiếp đi.

 

Đúng dịp người người trở lại làm việc sau Tết, đường hơi tắc, bác tài lái xe không được êm, cứ đi rồi lại dừng.

 

Tôi ngủ không yên giấc.

 

Tuy nhắm mắt nhưng vẫn khá tỉnh táo.

 

Lại một gờ giảm tốc nữa!

 

Xe xóc nảy lên, tôi bị hất người lên.

 

Thế này thì ngủ sao được!

 

Tôi đang định mở mắt thì một thân thể ấm áp áp sát vào người.

 

Ngôn Từ?

 

Không hiểu sao, tôi vẫn cứ nhắm mắt.

 

Giọng Ngôn Từ rất khẽ, chắc là sợ làm tôi tỉnh giấc.

 

"Thanh Thanh, thật ra... lúc đó cậu hôn tôi, tôi biết."

 

Câu nói ấy như sét đánh ngang tai, nhưng lý trí mách bảo tôi không được mở mắt.

 

Ngôn Từ nói tiếp:

 

"Thanh Thanh, lúc cậu hôn tôi, tôi hoảng lắm. Vì trong lòng tôi, vẫn luôn coi cậu là cô em gái nhà bên. Cậu sinh sau tôi, từ nhỏ các bác các cô trong khu tập thể đều dặn tôi phải chăm sóc cậu cho tốt. Nên…

 

"Lúc đó cậu đột nhiên cúi xuống hôn tôi, tôi thật sự, không kịp phản ứng. Tôi nghĩ, không dám mở mắt ra, nếu mở ra thì phải làm sao? Tôi không biết phải nói gì, làm gì cả."

 

"Rồi tôi chọn nhắm mắt giả vờ ngủ." Nói đến đây, Ngôn Từ bật cười khẽ, rồi lại có chút tự hào nói.

 

"Cậu không phát hiện ra nhỉ? Tôi giấu kỹ lắm".

 

"Sau đó nữa…

 

Cậu không nói chuyện với tôi, tôi cũng ngại tìm cậu, hai đứa mình chiến tranh lạnh một thời gian. Rồi tôi quen Giang Mỹ Mỹ, cậu biết đấy".

 

"Nhưng mà kỳ lạ là, dù tôi đã cố gắng dồn sự chú ý vào bạn gái, nhưng mỗi lần gặp cậu ở ngoài trường, tôi vẫn không nhịn được nhìn cậu. Tuy tôi không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là như vậy."

 

Vai Ngôn Từ và vai tôi chạm nhau.

 

Cứ mỗi lần xe taxi lắc lư, lại vô tình đụng chạm.

 

Cậu ấy nhận ra, lặng lẽ dịch người ra xa một chút.

 

Chắc là sợ làm tôi tỉnh dậy.

 

"Sau đó cậu cũng có bạn trai, quan hệ của chúng ta cũng dịu đi, trong lòng tôi hơi khó chịu, nhưng lại không hiểu tại sao. Rồi hôm đó cậu lại nói với tôi cậu với trợ giảng Chu chỉ là giả vờ yêu nhau…"

 

Ngôn Từ bật cười "Cậu đúng là nghĩ nhiều thật đấy."

 

Cậu ấy hình như còn muốn nói gì đó thì bác tài lên tiếng "Sắp đến sân bay rồi, chuẩn bị quét mã thanh toán nhé."

 

"Vâng ạ."

 

Ngôn Từ bị cắt ngang, liền lấy điện thoại ra quét mã.

 

Tôi nghe thấy tiếng "bíp" khi quét mã, hàng mi khẽ run.

 

Thanh toán xong, Ngôn Từ lại ngả người ra sau, kết thúc cuộc nói chuyện lẩm bẩm một mình.



 

"...Thanh Thanh, tớ không dám nói câu này trước mặt cậu, nhưng... hình như tôi thích cậu thật rồi."

 

Đến sân bay, giọng Ngôn Từ đều đều, lay vai tôi: "Tỉnh dậy đi, đến sân bay rồi."

 

"Ưm..."

 

Tôi giả vờ như vừa tỉnh, dụi dụi mắt, đáp lại cậu một tiếng.

 

Rồi bước xuống xe.

 

Khoảnh khắc bàn chân chạm đất, tôi nhớ lại hành động vừa rồi của mình...

 

Xem kìa.

 

Chính Lâm Thanh tôi, cũng giả vờ ngủ.

 

40.

 

Đến trường, từ xa tôi đã thấy một người đứng ở cổng.

 

Tôi và Ngôn Từ cùng xuống xe.

 

Rồi đứng lại đó, chào tạm biệt cậu ấy.

 

Người đứng ở cổng đồng thời tiến lại gần tôi.

 

Ngôn Từ: "Hai người..."

 

Chu Châu đưa tay khoác vai tôi: "Bạn gái."

 

Tôi mím môi: "Bạn trai."

 

"..." Ngôn Từ ngẩn người một lát rồi hiểu ra, gật đầu "Vậy tôi về trường đây."

 

"Tạm biệt." Tôi vẫy tay chào cậu ấy.

 

Ngôn Từ kéo vali đi khuất.

 

Chu Châu cũng kéo vali của tôi bằng một tay, tay kia nắm lấy tay tôi: "Mệt không bảo bối?"

 

Giọng anh thật dịu dàng.

 

Tôi bỗng chốc mất hết cả sức lực, má áp vào vai anh: “Mệt lắm luôn~”

 

"Vậy thì ôm anh đi."

 

"Hả?"

 

Chu Châu lặp lại: "Ôm anh, không mệt."

 

"Hì hì." Tôi lập tức ôm chặt cánh tay anh, cả người như muốn treo lên anh ấy.

 

Chu Châu quẹt chứng minh thư ở cổng rồi vào Bắc Kinh.

 

Tôi lẽo đẽo theo sau anh.

 

Mũi chân đá đá những viên sỏi nhỏ trên mặt đất.

 

"Chu Châu..."

 

"Ừm?"

 

 
 
Chương 23


Tôi nắm lấy cánh tay Chu Châu, tiếng chim hót líu lo trong khuôn viên trường.

 

Lời Ngôn Từ nói trên xe vẫn còn văng vẳng bên tai.

 

Thanh Thanh, tôi nghĩ là mình thích cậu thật rồi.

 

Á á á!

 

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng xua đi câu nói ấy.

 

Chu Châu bật cười, nhéo nhẹ tai tôi.

 

"Sao thế?"

 

Tôi ngẩng đầu nhìn Chu Châu. Thấy hàng lông mày của anh bị những sợi tóc lòa xòa che khuất, thấy nụ cười nhẹ nhàng hiện lên trên môi anh, và cả độ cong tuyệt mỹ nơi khóe mắt.

 

Trong lòng bỗng nhiên tĩnh lặng.

 

Tôi kéo nhẹ vạt áo anh.

 

Chu Châu thuận thế nghiêng người, ghé đầu sát tai tôi.

 

Chiếc vali của tôi tạm thời bị bỏ sang một bên.

 

Nhìn vành tai ửng đỏ của Chu Châu, tôi khẽ nói: "Nam kỹ đầu bảng của lầu xanh, là thuộc về Lâm Thanh ta rồi."

 

Chu Châu dường như không ngờ tôi lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.

 

Anh ngẩn người ra một giây, cũng không hề tức giận, chỉ giữ nguyên tư thế rồi hôn nhẹ lên tai tôi.

 

Hơi thở ấm áp phả vào:

 

"Phục vụ khách hàng một đêm ngàn lượng, quét thẻ hay tiền mặt?"

 

"Anh lạc đề rồi! Sao lúc cổ đại lúc hiện đại thế!"

 

"Đây không phải là muốn phối hợp với bảo bối sao? Anh thì…" Chu Châu nhéo nhẹ tay tôi "ở đâu cũng được."

 

"…Anh thật vô liêm sỉ mà."

 

"Ồ." Chu Châu hoàn toàn không để tâm.

 

Anh lại nắm lấy tay tôi, tiếng bánh xe vali tiếp tục vang lên.

 

41.

 

Về đến ký túc xá, tôi lướt thấy bài đăng trên dòng thời gian của Chu Châu một phút trước.

 

Chu Châu: “Ngày thứ 99”, kèm một bức ảnh.

 

Tôi mở ảnh lên xem.

 

Thì ra là ảnh chụp màn hình bài đăng mà chúng tôi công khai là "người yêu của tôi".

 

Từ hôm đó đến giờ…

 

Tôi tính nhẩm, đúng 99 ngày.

 

Nhưng mà chúng tôi chính thức ở bên nhau là vào mùng Một Tết cơ mà!

 

Tôi: Rõ ràng là ngày thứ 16!

 

Chu Châu trả lời rất nhanh: Ngày thứ 99!

 

Tôi: 16!

 

Chu Châu: 99!



 

Tôi: Ai 99(*)?

 

Chu Châu: Anh và em.

 

Tôi: Ồ, vậy em đồng ý.

 

Chu Châu: …Anh cũng đồng ý.

 

Tôi vui vẻ copy bài đăng của Chu Châu rồi đăng lại y nguyên.

 

(*) 99: Tình yêu vĩnh cửu.

 

42.

 

Hôm đó, sau khi kết thúc tiết học, tôi bị Chu Châu kéo ra sân bóng rổ.

 

Anh vòng tay qua cổ tôi, kéo tôi lại gần.

 

"Nhìn bạn trai em tỏa sáng nhất sân bóng đi."

 

"Chưa chắc ai đâu nhé!" Tôi chỉ vào Ngôn Từ đang khởi động trong đội đối phương, trêu Chu Châu “Ngôn Từ hồi cấp ba là nam thần bóng rổ của toàn trường đấy!”

 

"…"

 

Chu Châu liếc tôi một cái, hỏi: “"Toàn trường" này, có bao gồm cả bạn gái anh không?”

 

Tôi hơi nghẹn lời, anh vẫn luôn biết cách nắm bắt trọng điểm…

 

"Ừm, hình như… có." Tôi quyết định nói thật.

 

"Hừ." Chu Châu rút tay về, quả bóng rổ linh hoạt xoay tròn trong tay anh, rồi anh lập tức bước về phía sân bóng.

 

Còn khiêu khích huýt sáo về phía tôi.

 

Khẩu hình như đang nói: "Em sẽ hối hận".

 

Trẻ con thật.

 

Tôi nhún vai, ý là cứ chờ xem.

 

Vì tiếng huýt sáo của anh ấy, cả đám con gái đang vây quanh bắt đầu xôn xao.

 

Tiếng gọi "Chu Châu" vang lên từng đợt, mỗi lúc một lớn hơn.

 

Đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến tận mắt sức hút của Chu Châu ở Thanh Hoa.

 

Xem ra bốn chữ "nhân vật đào hoa" mà Hạ Giang Bắc dùng để miêu tả Chu Châu quả thật không sai.

 

Chu Châu vào sân.

 

Một lát sau, Ngôn Từ cùng đồng đội cũng bước vào.

 

Ngôn Từ trên sân bóng không còn vẻ ôn hòa thường ngày, mái tóc được buộc cao bằng băng đô, chẳng mấy chốc đã ướt đẫm mồ hôi.

 

Dáng người cao ráo, khuôn mặt không chút biểu cảm, môi mím chặt.

 

Sự xuất hiện của cậu ấy lại khiến cả sân bóng bùng nổ một làn sóng hò reo khác.

 

"Ngôn Từ! Ngôn Từ! Ngôn Từ!"

 

Tiếng hò reo không hề kém cạnh so với lúc gọi tên Chu Châu.

 

Sân bóng rổ về đêm.

 

Quả là tràn ngập hormone.

 



Tôi vỗ tay nhiệt tình cho cả hai người.

 

Một người bạn thân, một người bạn trai. Bên nào cũng là thịt cả.

 

Trận đấu bắt đầu.

 

Tôi không rành bóng rổ lắm, chỉ nghe thấy tiếng giày ma sát trên sân.

 

Các cầu thủ trên sân đều dốc hết sức.

 

Chạy, đuổi, bật nhảy, úp rổ, block…

 

Hơn chục chàng trai cao mét tám chạy trên sân, mồ hôi tuôn rã rượi, chính là tuổi trẻ rực rỡ nhất.

 

50 phút sau.

 

Kết quả trận đấu đã có.

 

Tôi nhìn tỉ số 48:49, im lặng.

 

Bình tĩnh lách ra khỏi đám đông, rút lui.

 

Đến một góc khuất.

 

Tôi cố gắng nhịn cười, vỗ vai người đang ngồi trên bệ khung rổ.

 

"Này... đừng buồn nha. Anh vẫn rất giỏi mà, chỉ thua có một điểm thôi!"

 

Chu Châu vò đầu, bất đắc dĩ: "Bảo bối, em thật biết an ủi người khác."

 

"... Khụ."

 

Tôi nhất thời không biết nói gì.

 

Nhìn Chu Châu vén áo lau mồ hôi, cơ bắp cánh tay cuồn cuộn hiện ra.

 

"Em có giấy nè, anh đợi chút nhé..." Tôi nhỏ giọng đề nghị.

 

Tôi lấy giấy từ trong túi ra, đưa cho Chu Châu.

 

Anh cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn tôi.

 

Đáy mắt anh long lanh, tóc mai ướt đẫm mồ hôi, chóp mũi và trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi...

 

Chu Châu đột nhiên lên tiếng: "Lại đây."

 

Vừa dứt lời, tay tôi đã bị Chu Châu nắm chặt, kéo mạnh một cái, tôi ngã ngồi vào lòng anh.

 

"Chu Châu..."

 

"Ừ." Chu Châu khẽ đáp, dụi đầu vào vai tôi như một chú thú nhỏ bị thương.

 

Tôi xoa xoa đầu anh.

 

Tuy tư thế có hơi thân mật, nhưng tôi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

 

Chu Châu ôm tôi thật chặt.

 

Một lúc sau, anh vùi mặt vào vai tôi, giọng buồn buồn: "Anh không đánh bại được Ngôn Từ."

 

"Không sao đâu."

 

"Thanh Thanh." Giọng Chu Châu càng nhỏ hơn.

 

"Hửm?"

 

 
 
Chương 24


Giọng điệu của anh bỗng thay đổi "Anh không thắng được cậu ấy, có phải sẽ không được làm nam thần của em nữa không?"

 

Tôi: ?

 

Bỗng nhiên hiểu ra chuyện gì đó.

 

Tôi nâng mặt Chu Châu lên, lúc này mới thấy ánh mắt anh long lanh.

 

Rốt cuộc... anh đang lo lắng điều gì vậy?

 

Tôi cười: "Sao lại muốn làm nam thần của em?"

 

Chu Châu nhất thời không trả lời được.

 

Anh định quay mặt đi giả vờ không nghe thấy, nhưng đầu lại bị tôi giữ chặt, ép anh phải nhìn thẳng vào mình.

 

Anh thở dài: "Vì anh sợ em không đủ thích anh."

 

"Tại sao?"

 

"Em thích Ngôn Từ lâu như vậy, còn chúng ta... mới quen nhau nửa năm, anh không nghĩ mấy tháng này có thể sánh bằng khoảng thời gian hai người bên nhau từ nhỏ..."

 

Giọng nói anh nhỏ dần.

 

Tôi nhắm mắt, chủ động hôn lên môi anh. Dù đã hôn nhau nhiều lần, nhưng toàn là Chu Châu chủ động, tôi vẫn còn khá vụng về.

 

Khoảnh khắc môi chạm môi, Chu Châu vẫn ngây người bất động.

 

Tôi không thể tiếp tục được nữa...

 

Ngả đầu ra sau, rời khỏi môi anh, tay vẫn vòng qua cổ Chu Châu.

 

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh: "Đây là câu trả lời của em."

 

Những con côn trùng nhỏ kêu rỉ rít không ngừng, phía sau là tiếng trận bóng rổ náo nhiệt, trong một góc vừa ồn ào vừa yên tĩnh, tôi và Chu Châu lặng lẽ nhìn nhau.

 

"Em thích anh à?" Chu Châu mãi mới thốt ra được câu này.

 

Tôi suýt nữa thì ngã khỏi người anh ấy.

 

Bẹo má Chu Châu rồi lại kéo sang hai bên, "Chu Châu của em, trợ giảng Chu của em, đàn anh của em, bạn trai của em, anh đang nghĩ linh tinh gì thế hả!!!"

 

Đã hẹn hò gần một tháng rồi.

 

Giờ lại bắt đầu nghi ngờ tôi có thích anh ấy hay không?!

 

Thấy thật khó tin mà.

 

Chu Châu ngẩn người vài giây, cuối cùng cũng hoàn hồn.

 

Vẻ bất an trong mắt hoàn toàn biến mất, anh ấy lại trở về dáng vẻ ngông nghênh thường ngày:

 

"Hôn chưa đủ, thêm cái nữa."

 

"... Biến đi!"

 



Tối nay trong đội của Chu Châu còn có Hạ Giang Bắc.

 

Khi tôi và Chu Châu tay trong tay quay lại sân, anh ta đang mở chai nước khoáng.

 

Vừa thấy chúng tôi, Hạ Giang Bắc cười khẩy, xông tới đ.ấ.m Chu Châu một cái "Thằng nhóc Chu Châu này, sến súa c.h.ế.t đi được!!"

 

Chu Châu vô tội nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi hơn.

 

Hạ Giang Bắc cứ "chậc chậc" mãi không thôi.

 

Thấy nói Chu Châu không được, anh ta lại quay sang tôi:

 

"Học muội, em biết tên này sến rện đến mức nào không? Yêu nhau 99 ngày mà cũng đăng lên mạng xã hội ăn mừng."

 

Vừa nói, Hạ Giang Bắc vừa giả vờ xoa xoa tay.

 

Rồi còn búng tay một cái.

 

Tôi đoán ý của anh ta là:

 

Đá cái tên suốt ngày khoe khoang tình cảm này đi.

 

Hạ Giang Bắc lầm bầm một hồi, rồi lại lôi chuyện cũ ra: "Mà này, hôm đó em nhắn tin chia tay với anh trên WeChat làm gì thế? Anh có phải bạn trai em đâu."

 

"..."

 

Sao cứ khơi lại chuyện này vậy trời!

 

Tôi vừa mới dỗ anh ấy xong!

 

Tôi liếc nhìn Chu Châu, thấy sắc mặt anh vẫn bình thường.

 

Đành phải cắn răng đáp: "Nhắn nhầm thôi."

 

"Ồ." Hạ Giang Bắc ra vẻ đã rõ gật gù, rồi lại như nhớ ra chuyện gì đáng sợ, nói:

 

"Em không biết đâu, lúc Chu Châu nhìn thấy tin nhắn, ánh mắt cứ như muốn g.i.ế.c anh vậy đó! Anh còn chẳng biết mình cắm sừng bạn thân từ lúc nào nữa!"

 

"Xin lỗi nhé."

 

Hạ Giang Bắc xua tay: "Tớ vẫn sống nhăn răng đây này, không cần xin lỗi!"

 

"..."

 

Cuối cùng, Hạ Giang Bắc nhìn tôi và Chu Châu một lượt, rồi nghiêm túc nói: "Chúc hai người răng long đầu bạc!"

 

Tôi mỉm cười gật đầu.

 

Giọng nói trầm ấm như tiếng cello của Chu Châu vang lên bên cạnh: "Lát nữa giúp tớ mang đồ về ký túc xá nhé."

 

"Hả? Thế bây giờ cậu đi đâu?"

 

Chu Châu cười đầy ẩn ý, tay chỉ về phía tôi: "Hỏi em dâu cậu ấy."

 

Tôi: ?



 

Tôi đâu biết được.

 

43.

 

Chu Châu nắm tay tôi đi dạo trong sân trường, chuẩn bị đưa tôi về.

 

Tối nay mọi thứ đều thật dễ chịu.

 

Tay chúng tôi đung đưa, như đang khiêu vũ.

 

Thật ra, tôi rất muốn nhảy cẫng lên.

 

Nghĩ đến lúc nãy Chu Châu ngồi trên bệ rổ bóng rổ ghen tị, tôi bật cười.

 

"Vừa rồi em quên nói với anh…"

 

"Ừm." Chu Châu đáp lại bâng quơ.

 

Điều muốn nói ra có phần lộ liễu, nhưng tôi không thể kìm nén được sự yêu thích đang cuồn cuộn trong lòng, nên thành thật:

 

"Lúc anh chơi bóng rổ, em thật sự rất muốn giấu anh đi. Em ước gì mình là người khổng lồ, có thể che anh ở sau lưng, để không ai nhìn thấy anh nữa!"

 

Tôi nói năng có phần lộn xộn.

 

Vừa nói vừa kéo tay Chu Châu nhảy nhót lung tung.

 

Anh ấy mỉm cười hỏi: "Sao lại muốn giấu anh?"

 

Tôi há to miệng, kéo tay anh ấy lên, đan những ngón tay mình vào tay anh.

 

"Vì anh đẹp trai quá!"

 

"Đẹp trai?"

 

"Ừm!" Tôi dựa hẳn vào người anh, mái tóc bay bay trong gió, "Lúc anh chơi bóng rổ trông cực kỳ đẹp trai. Mấy cô gái bên cạnh cứ reo hò, còn to hơn cả bạn gái anh là em đây nữa này!"

 

"Vậy à…"

 

Chu Châu đáp lời, rồi đột nhiên dừng bước.

 

Tay tôi đang bị anh ấy nắm nên cũng buộc phải dừng lại.

 

Chu Châu mỉm cười, cúi người xuống cho vừa tầm với tôi.

 

Khóe môi anh ấy cong lên, trong ánh mắt trong veo chỉ có hình bóng tôi, giọng nói nhẹ nhàng:

 

"Em reo hò thế nào, anh nghe thử."

 

Tôi: "Anh không nghe thấy à?"

 

Chu Châu lắc đầu: "Lúc chơi bóng rổ anh rất tập trung, dù có nghe thấy cũng không phân biệt được là giọng của ai."

 

"Ồ…" Tôi ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

 

 
 
Chương 25: (Hoàn)


"Anh trai giỏi nhất, anh trai cố lên"

 

"Đàn anh Chu Châu."

 

"Cố lên, cố lên, cố lên."

 

Giọng tôi nhỏ như tiếng muỗi vo ve, ngại ngùng đến mức đỏ mặt tía tai. Nhưng vì xung quanh rất yên tĩnh, nên dù tôi có nói nhỏ đến đâu, Chu Châu vẫn nghe thấy.

 

Thấy tôi im bặt.

 

Chu Châu nhướng mày: "Hết rồi à?"

 

"Ừm, hết rồi."

 

"Vậy đến lượt anh."

 

"Hửm?"

 

Chu Châu suy nghĩ một lúc, hơi nhíu mày ra vẻ đang nghiêm túc cân nhắc. Rồi sau đó…

 

"Thanh Thanh xinh đẹp nhất, anh yêu Thanh Thanh."

 

"Thanh Thanh là bảo bối của anh!"

 

"Mỹ nữ Lâm Thanh, chiến binh của anh!"

 

Giọng anh ấy vang lên không chút kiêng dè, tiếng vọng dội vào thân cây rồi lại văng ngược vào tai tôi.

 

Tôi…

 

Đứng hình.

 

"Á á á á á!" Tôi nhào tới bịt miệng anh ấy, xấu hổ đến mức muốn khóc, "Sao anh… lại nói thế chứ!"

 

Muốn khóc mà không khóc được…

 

Với khuôn mặt của Chu Châu mà nói ra những lời như vậy đúng là vừa trái ngược vừa đáng yêu!

 

Xấu hổ xong, tôi lại không chịu ngồi yên, cãi nhau với anh ấy:

 

"Nhân vật nổi tiếng trong trường không được nói như vậy."

 

"Vậy anh phải nói thế nào?" Chu Châu ra vẻ thỉnh giáo.

 

Anh ấy đang nghiêm túc trêu chọc tôi…

 

Ý nghĩ đó khiến tôi thấy ngọt ngào.

 

"Anh nên nói…" tôi hắng giọng, bắt chước giọng điệu học được trên tivi "Quan nhân, chàng thật khiến thiếp hài lòng."

 

Dứt lời, tôi hồi tưởng lại màn bắt chước vừa rồi, tự thấy rất đắc ý.

 

Ngẩng đầu nhìn Chu Châu, ra lệnh cho hắn "Đến lượt anh."

 

"... Anh không làm công công."

 

"..."

 

Tôi trừng mắt: "Anh nói giọng em giống thái giám?!"

 

Chu Châu không nói gì, nhưng vẻ mặt anh rõ ràng là ngầm thừa nhận lời tôi nói.

 

Tôi không cam lòng.

 

Tiện tay hái một chiếc lá.

 

Ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy, đặt "Tiểu Lâm Phi Đao" lên cổ Chu Châu, mắt nheo lại, "Nói hay không?!"



 

Chu Châu kiên trì: "Không nói."

 

Tôi nghiến răng.

 

"Đại nhân, đao đã kề cổ rồi. Theo hay không theo?"

 

"Không theo."

 

Tôi kẹp lá cây từ từ áp sát cổ anh, miệng lẩm bẩm:

 

"Xước rồi, chảy m.á.u rồi, a..."

 

Chu Châu vừa buồn cười vừa bất lực nhìn tôi làm loạn.

 

Cánh tay vòng qua eo tôi, đề phòng tôi trượt ngã.

 

Ngay trước khi tôi chu môi nói "Ngươi toi mạng rồi", anh cuối cùng cũng chịu thua.

 

Có lẽ bản thân cũng thấy xấu hổ.

 

Anh vùi đầu vào cổ tôi, hơi thở phả vào da thịt.

 

Dùng giọng khàn khàn, vừa nghiêm túc vừa phóng túng lặp lại bên tai tôi: "Lâm quan nhân, đêm xuân ngắn ngủi quá..."

 

Nói xong.

 

Anh làm như không có chuyện gì xảy ra, đứng thẳng dậy, quay mặt đi chỗ khác.

 

Nhìn thì có vẻ không hề bị ảnh hưởng gì, nhưng tên ngốc này chắc không biết tai mình đã đỏ bừng như sắp nhỏ m.á.u rồi.

 

Dưới ánh trăng lại càng rõ ràng hơn.

 

Trong suốt mỏng manh như cánh ve.

 

Tim tôi bỗng thắt lại.

 

Tôi nhảy cẫng lên, nhảy thẳng lên người anh.

 

Chu Châu giật mình, nhưng vẫn vững vàng đỡ lấy tôi.

 

Tôi khẽ hỏi anh: "Vừa nãy còn kiên quyết từ chối, sao lại đột ngột đồng ý thế?"

 

Chu Châu khẽ "hừ" một tiếng.

 

"Bởi vì anh cảm thấy..." Anh ngẩng đầu hôn nhẹ lên chóp mũi tôi.

 

Trước mặt tôi, anh chậm rãi thổ lộ suy nghĩ trong lòng.

 

"Chúng ta, còn nhiều thời gian mà."

 

Vì còn nhiều thời gian.

 

Nên không được phép rời đi trước, kể cả đùa giỡn cũng không.

 

Hiểu được tâm ý của anh, tôi khẽ cười, lấy ngón tay chọc chọc vào n.g.ự.c anh "Ôm em có nặng không?"

 

"Em nói gì vậy?"

 

Chu Châu tỏ vẻ khinh thường, còn nhấc nhấc tôi lên, ý là tôi nhẹ như quả bóng rổ vậy.

 

"Bạn trai giỏi quá ha!"

 

"Bạn gái cũng không tệ."

 

"Em không tệ chỗ nào?"

 



"Tìm được một anh bạn trai tuyệt vời."

 

"..." Tôi tức đến nghẹn lời, giãy giụa trên người anh "Thả em xuống, em muốn về ký túc xá!"

 

"Công chúa đừng đi, để ta ôm nàng trở về."

 

...

 

Đến cổng trường Thanh Hoa, vì giữ thể diện cho cả hai, Chu Châu đành đặt tôi xuống.

 

Chúng tôi nắm tay nhau ra khỏi khuôn viên trường như bình thường.

 

Vừa ra khỏi tầm mắt của bảo vệ, tôi đã bị ai đó đẩy mạnh.

 

Cả người theo quán tính ngả ra sau.

 

Đế giày trượt trên nền đất, phát ra tiếng sột soạt.

 

Chưa kịp phản ứng, Chu Châu đã áp sát lại.

 

Tôi và anh cùng mỉm cười, chen chúc nhau trong góc khuất.

 

Những nụ hôn như mưa rơi xuống.

 

Tôi cười ngặt nghẽo vì nhột, khẽ hỏi anh: "Sao đột nhiên lại thế này?"

 

Chu Châu thở hắt ra, có vẻ hơi lúng túng.

 

"Trong trường... không tiện."

 

Tôi giả vờ kinh ngạc: "Ra ngoài là tiện à?"

 

"..." Chu Châu biết lý do của mình chẳng thuyết phục được ai, bèn hôn chụt vào má tôi một cái, ra vẻ hung dữ: "Không nhịn được đấy, làm sao?"

 

Tôi đưa tay vỗ nhẹ đầu anh.

 

"Không sao không sao, hôn đi, hôn nữa đi!"

 

Vừa dứt lời, tôi lại thấy ngại ngùng.

 

Mình vừa nói cái gì thế này...

 

Tôi nói: "Em phải về trường rồi!" Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy ghét cái giờ giới nghiêm của ký túc xá.

 

Chỉ muốn ở bên anh thêm chút nữa...

 

Chu Châu cọ cọ đầu vào xương quai xanh tôi.

 

Tóc anh hơi cứng, cọ vào da thấy hơi nhột, tôi theo phản xạ đưa tay vuốt tóc anh.

 

Chu Châu trầm ngâm một lát, rồi cũng cười nói: "Hay là... mình tìm chỗ nào ở riêng, em thấy sao?"

 

"Cũng được."

 

Hai câu nói ấy nặng tựa ngàn cân, cả tôi và anh đều hiểu rõ.

 

Chúng tôi dựa sát vào nhau, cùng cười, ánh mắt phản chiếu niềm vui của đối phương.

 

Tôi nghĩ, chưa bao giờ có khoảnh khắc nào khiến trái tim mình rung động mạnh mẽ như lúc này.

 

"Được, vậy anh đưa em về."

 

"Ừm."

 

Tôi vội vàng nắm lấy tay Chu Châu.

 

Từ Thanh Hoa đến Bắc Kinh chỉ cách nhau một con phố, nhưng tương lai của chúng tôi chắc chắn không chỉ có vậy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top