Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Quyển 3 - Chương 27: Lời nguyền chưa tan


Thời gian không còn nhiều nữa, giây phút chú Lâm chuẩn bị giải bùa cũng là lúc mà tim tôi bắt đầu đập mạnh hơn, tôi vội vịnh vai ông chú ra hiệu cho ổng dừng lại rồi nói với giọng run run:

-Chú!... chú suy nghĩ kĩ chưa? 

Ổng quay sang nhìn tôi rồi nhoẻn miệng cười rất tươi như những lúc ông chú hay đùa giỡn với tôi, một lần nữa nó khiến tôi phải khắc sâu vào lòng mình những hình ảnh đó.

-Thằng quỷ!!!... làm gì mà cái mặt như sắp đưa đám vậy con? 0.0

-Chú… chú… giờ này chú còn nói mấy câu đó được sao?… T.T

Ổng đứng thẳng người dậy rồi quay mặt bước đến chỗ tôi, chú xoa xoa đầu tôi vài cái rồi trả lời:

-Haizz… phật có câu! Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?... từ khi chú của mày bước vào con đường thầy pháp này thì chú đã chuẩn bị sẵn tinh thần có thể đối diện với Diêm Vương gia bất kì lúc nào rồi, đây là cái nghiệp… hay còn gọi là nghiệp duyên con ạ, có duyên đến ắt có nợ nần mới đến.

Lão Lâm nói mà trên môi vẫn mỉm cười mãn nguyện, tiếp tục trở lại bên xác anh P… chú Lâm ngồi xuống bắt quyết và lấy trong túi ra một lá bùa màu trắng nhỏ, bỏ một vật gì đó vào giữa bùa rồi gói lại, há miệng anh P ra rồi cho cái xác anh P ngậm trong miệng.

Chú Lâm lại bắt đầu niệm chú lầm bầm trong miệng, vừa niệm vừa chỉ từ đỉnh đầu cho đến bụng của cái xác, lúc này chú lại lật xác anh P úp lại rồi làm động tác như vừa gỡ một thứ gì đó trên đó.

Sư thầy và thằng cà lăm đứng gần đó nhìn không rời mắt nhưng cũng không ai nói gì, chú Lâm lại quỳ gối bên cạnh xác anh P mà khấn như thế suốt nữa tiếng đồng hồ. Khi mọi chuyện đã xong rồi thì chú mới đứng dậy và lên tiếng:

-Xong rồi!!! Bùa đã giải rồi,...

Tôi lập tức chạy đến ôm ông chú thật chặt, tôi mếu máo không nói thành lời.

-Chú!!!... oa oa oa (tiếng của tôi khóc đó! ~_~ các bác cứ tự mường tượng ra cách khóc thảm thiết đi:v) chú… đi như vậy thật sao chú? Oa oa oa… T.T

-Cái thằng này! Mày diễn lố quá hà, nín liền cho tao ngay ~_~.

Cứ thế tôi lè nhè sát bên ổng mãi cho đến khi chôn xác anh P trở lại xuống đất rồi vô trong nhà nghỉ mệt mà vẫn chưa thấy động tỉnh gì. Lúc đó tôi mới hơi ngờ vực một tí, tới đoạn ông sư thầy hỏi chú Lâm nhà tôi:

-Hình như kiếp nạn của cậu vẫn chưa qua!

Nghe thế nên chú Lâm cũng giật mình, bấm độn một hồi lâu rồi cũng đáp.

-Á đù! Bùa chưa giải xong… hèn gì nãy giờ qua mợ nó giờ phản dame rồi mà vẫn chưa thấy gì.

Không biết các bác các thím sao chứ lúc này là tôi mừng còn hơn là trúng việt lót luôn ý, nhiều khi ổng làm tôi muốn rớt tim ra ngoài là vậy đó, vậy là bùa giải này vẫn còn, cũng đồng nghĩa với việc chú tôi vẫn còn nương lại ở chốn dương gian này thêm một chút nữa.

Không chần chừ! Sư đưa cho chú tôi một thiên phật châu rồi nói:

-Ngãi!... tiên sinh vẫn chưa giải ngãi.

Nói đến đó thì bất thình lình bên ngoài cổng nhà chú Lâm nghe tiếng chó sủa in ỏi, tất cả mọi người đều ra xem tình hình… Mới đầu tôi hoảng hồn luôn ý, con chó đen thui mà to như con bét rê vậy, mắt đỏ ngầu, lúc đó chỉ mới khoảng 6 giờ chiều thôi, trời vẫn chưa sấp mặt nên tôi và mọi người đều nhìn thấy rất rõ.

Tôi quay sang nhìn ông chú, cái mặt ổng lại xị xuống khi nhìn thấy con chó ấy, rồi lại một lần nữa ổng không nói không rằng chạy theo con chó trong đêm, tôi và hai người còn lại là sư thầy và thằng cà lăm cũng phải đuổi theo sau. Chạy đến khu rừng hôm bữa thì ông chú Lâm không còn thấy con chó ấy đâu nữa, đến khi tôi chạy phía sau đến được chỗ ông chú Lâm đứng rồi mới hỏi:

-phù phù… Sao chú lại chạy theo con chó đó vậy chú Lâm? Làm con đuổi theo chú muốn hụt hơi luôn vậy ~_~

Mắt chú Lâm đảo một lượt quanh khung cảnh tối đen như mực rồi trả lời.

-Vừa rồi là hắc khuyển, chúng chỉ xuất hiện khi ngãi ma xuất hiện.

-Vậy tại sao chú lại chạy đến đây?

-mày lấy đèn pin trong điện thoại ra soi thử một vòng đi thì biết! Chú mày nói cũng không giải thích hết được.

Lúc này tôi mới mò cái điện thoại ra mà bật đèn lên, trời sập ngay trước mắt tôi… cái bãi ngãi ma mà hôm bữa tôi và ông chú đã giải quyết xong xuôi rồi giờ quay lại đây vẫn y như cũ, không những thế… chúng còn phát ra những tiếng động “u u u” nghe đinh cả tai.

Lật đật tôi và chú Lâm gấp rút thu gôm lại hết số ngãi có ở đó và niêm phong lại trong một cái túi pháp của chú. Thằng cà Lăm và cả sư thầy nghe ông chú Lâm chỉ cách bắt ngãi nên cũng vào phụ hai chú cháu bắt cho xong, ngãi có linh tính rồi thì nó có thể chạy nhảy lung tung được, thậm chí là có thể làm hại người khác.

Đang lúi húi bắt gần xong số ngãi ma trong rừng thì nghe trong từ trong làng tiếng kêu la thảm thiết của nhiều người, rồi tiếng bước chân chạy “uỳnh uỳnh”.

-thôi chết!!! Bùa chưa giải, vậy là cứ cách một thời gian thì làng lại sẽ có người chết bất đắc kì tử… Long! Làm lẹ lên rồi tập trung số ngãi này lại cho chú.

Khi mà ngãi đã được bắt hết bỏ vào túi của chú Lâm, lúc này chú Lâm mới lấy từng cây ngãi ra rồi vừa khấn vừa dán lên đó một lá bùa, làm cho đám ngãi ma bất động. Lão Lâm nhà tôi tiếp đó là lập một đạo đàn nhỏ ngay tại chỗ rồi đặt số ngãi đó vào giữa trận pháp đã bài sẵn dưới đất.
 
Quyển 3 - Chương 28: Nhân quả tuần hoàn


Đang bắt đầu chuẩn bị lên đàn để giải ngãi thì lão sư thầy của thằng cà lăm mới lên tiếng.

-Khoan đã!

Giọng chú Lâm ngơ ngác hỏi:

-Có chuyện gì vậy sư?

Lúc này sư mới hạ giọng lại và nói:

-Kiếp nạn lần này thầy sẽ giúp chịu thay cho cả nhà con, thầy chỉ có một thỉnh cầu là sau khi thầy diên tịch thì hãy thu nhận thằng bé cà lăm này làm đệ tử, thằng bé rất tội nghiệp, cả nhà nó đều bị mấy ông thầy pháp khác bên tàu thư ếm liên lụy đến cả nhà…

Ông chú nghe đến đây mà người ổng cứ run run, ngay cả tôi sau khi nghe sư thầy nói về hoàn cảnh của thanh niên cà lăm thì cũng không khỏi rùng mình… tự trong tâm tôi khi gặp phải kiếp nạn ở làng chú Lâm và giờ nghe thêm cái này nữa nên hơi khiếp sợ những cuộc chiến như vậy, nó không đẫm máu nhưng sự tàn bạo của nó lại kinh khủng hơn bao giờ hết. Bùa mà làng chú Lâm dính phải cũng có tầm ảnh hưởng y như vậy, nếu giải được thì phải chết cả ba đời luôn chứ không phải nhận cho riêng mình, đó cũng chính là lí do vì sao tôi luôn lo sợ chú giải bùa.

Quay trở lại hiện trường! Lúc này chú Lâm đang thủ sẵn trên tay mớ bùa kèm nhang đèn, sau khi nghe sư ra mặt giúp đỡ cho kiếp nạn này của chú mà lúc đó tôi nhìn chú Lâm cứ thấy chú ái náy thế nào ấy, cũng không lạ gì khi chuyện này nó còn liên lụy đến cả nhà sư thầy nữa nên chú Lâm đã lắc đầu từ chối.

-Thưa sư! Có lẽ đây là ý trời rồi cho nên con không muốn bất cứ ai phải gánh chịu thay con, dù cho có tận diệt tam tộc thì con cũng vẫn phải làm.

Nói rồi chú Lâm quay nhìn tôi, chú lại xoa đầu tôi rồi nói trong nghẹn ngào.

-Long à...! Ai am Sơ Ri....!!! Hãy tha lỗi cho chú nghe con.

Ngay lúc này chiếc điện thoại trong túi của tôi bỗng reo lên phát đúng bài nhạc.

“Em đi xa quáaaa…. Em đi xa anh quáaaa…. Là la lá” ♪

Càng làm cho không khí trở nên u uất đến nhối lòng, rồi cái giây phút chú đưa tay lên chuẩn bị phá đảo thì cùng lúc đó sư thầy nhanh chóng đánh chú Lâm ngất xỉu, kêu tôi và thằng cà lăm dìu chú về nhà, để lại một mình sư thầy ở lại giải quyết. Dù tôi biết rằng điều đó là vô cùng nghiệt ngã đối với chú khi phải nhờ đến sư thầy cứu giúp trong khi bản thân chú lại là một đạo sĩ cao tay, trước khi đi sư có nói với hai người bọn tôi rằng:

-Nhiệm vụ này phải là của thầy! Bởi không khi tự nhiên thầy dẫn thằng cà lăm đến gặp Lâm và con, giờ con đã hiểu chưa???

Tôi gật đầu, còn riêng thằng cà lăm thì ôm sư phụ của hắn khóc nức nở, sư thầy còn nhắn nhũ cậu ấy rất nhiều thứ, xong xuôi rồi mới theo tôi trở về nhà.

Suốt đêm hôm đó không ai ngủ được, tiếng kêu la thất thanh của những người dân trong làng vẫn cứ ráo riết như xe cứu hỏa, những ngôi nhà nhỏ mọc sang sát nhau dù nghe rõ những âm thanh đó nhưng vẫn tuyệt nhiên đóng kín cửa như không có chuyện gì xảy ra. Tôi và thằng cà lăm ở trong nhà nhưng đứng ngồi không yên, tiếng đập cửa từ bên ngoài vẫn cứ phát ra đều đặn, ban đầu chỉ là những tiếng gõ cửa nhẹ nhàng nhưng càng về sau nó lại càng mạnh và dồn dập hơn, nó khiến cho hai thằng đực rựa núp sau cánh cửa ấy sợ đến nổi thất kinh hồn vía luôn vậy, những âm thanh tạp chất bên ngoài cứ như một dàn hợp ca vậy. Tiếng gió trời se lạnh thổi ồn ào trong đêm, tiếng bước chân ngoài cửa “lộp cộp” rồì đùng vội vã, tiếp theo lại đến tiếng ai đó khóc như ai oan trong đêm. Tôi và thằng cà lăm vẫn cứ ngồi bệch dưới sàn nhà và dựa lưng chắn ngang ở cửa mặc cho những tiếng đập cửa cứ như bom tấn bên ngoài, lúc đó tim tôi đập thình thịch mà không sao hiểu được, kiểu như phải cố thoát khỏi một thứ gì đó đang sắp giết tôi. Cho đến khi đến canh ba, gà bắt đầu gáy thì trong lúc vật vờ chú Lâm tỉnh lại sau mấy tiếng nằm bất tỉnh, thì mới biết là mọi chuyện đã quá muộn, sư thầy đã tự tay giải bùa thay cho chú. Mà phải nói thật là công lực của thầy cũng cứng vãi ra luôn, mới đập nhẹ sau gáy ông chú một phát là ổng lăn ra xỉu tại chỗ rồi, chứ gặp người thường thì ổng cũng không dễ bị đánh lén vậy đâu.

Một thời gian sau, sau cái đêm kinh khủng đó… chú Lâm, tôi và cả thằng cà lăm lên chùa thắp hương cho sư thầy, thằng cà lăm chính là thằng khóc nhiều nhất. Cũng chả trách được vì hai thầy trò khá là giống nhau về hoàn cảnh, cả hai người đều là cô nhi và được đem vào chùa từ rất sớm, cho nên khi được thầy nhận làm đệ tử từ năm mười tuổi cho đến bây giờ thì cậu ta luôn luôn xem thầy của cậu như là một người cha vậy.

Riêng về phần tên đạo sĩ đáng ghét kia thì mãi đến vài tháng sau đó, bác Dương từ bên Tàu gọi qua cho chú Lâm hay tin là ông bạn năm xưa của ổng đã bị xe đụng chết thì ông chú Lâm nhà tôi mới biết.

Các bạn biết rồi đó! Ở đời có nhân có quả… cho nên làm chuyện gì cũng phải biết suy trước tính sau, nếu việc lợi mình mà hại người thì tuyệt đối đừng nên làm kẻo tổn phước rồi đến một ngày phải gặp họa.

Bản thân tôi từ sau chuyện đó thì chú lại trả tôi về quê với mẹ, bảo với tôi là sau này nếu có duyên ắt sẽ còn gặp lại, cũng từ đó tôi và chú mất liên lạc với nhau luôn, tôi cũng không biết hiện giờ chú Lâm đã chu du đến thế giới nào rồi nhưng có một điều tôi chắc chắn rằng …

“Đạo Sĩ Đạo Gia Du Ký” tài giỏi nhất vẫn chỉ có mỗi mình chú Lâm nhà tôi thôi…

À khoan!!! Câu chuyện về chú Lâm vẫn còn tiếp diễn chứ? … ^^ sẽ tiếp diễn! Nhưng  gặp lại chú Lâm khi nào thì đó lại là bí mật.:v

---Hết---
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom