Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Dẫn Lối Vào Tim Em

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
627,469
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Dẫn Lối Vào Tim Em

Dẫn Lối Vào Tim Em
Tác giả: Hoa Sen Trắng
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Hoa Sen Trắng

Thể loại: Hài Hước, Truyện Sủng

Giới thiệu:

Vì muốn trả ơn cho người đã có công nuôi dưỡng mình, Vệ Ngữ Đồng theo sự sắp xếp thành công gả vào Lãnh gia dưới thân phận là Diệp Linh Lang, vị hôn thê chưa từng gặp mặt với mục đích tiếp cận người chồng sắp cưới tên là Lãnh Bá Siêu nhằm thu thập bằng chứng gian lận thương mại hòng khiến tập đoàn Lãnh thị sụp đổ.

Về phía Lãnh Bá Siêu, trong tim anh vốn đã có hình bóng của Lạc An Tâm trong một lần quen biết tình cờ. Thế nhưng, xuất thân của Lạc An Tâm lại không được Lãnh gia chấp nhận bởi cô vốn là ca nữ hộp đêm. Theo di nguyện cuối cùng của bà nội, Lãnh Bá Siêu buộc lòng kết hôn cùng Diệp Linh Lang nhưng anh đâu hay rằng người mà anh cưới lại là Vệ Ngữ Đồng.

Cuộc hôn nhân không từ hai phía liệu có bền vững? Và liệu Lãnh Bá Siêu xử trí ra sao khi anh bắt đầu nhận ra bản thân đã yêu Vệ Ngữ Đồng cũng chính là lúc anh phát hiện ra bí mật mà cô đang che giấu?
 
Chương 1: 1: Trốn Gặp Người Thương


Dinh thự Lãnh gia....
Hai mươi chiếc xe hơi màu trắng xếp thành hàng được trang trí những vải lụa xanh màu nước biển.

Loài hoa được trang trí ở vị trí trung tâm đầu xe cũng chính là hoa cẩm tú cầu chứ không phải là hoa hồng như bao hôn lễ khác.

Hơn thế nữa, lễ phục của từng vị khách tham gia lễ cưới đều bắt buộc là trắng hoặc xanh nước biển.
Người đàn ông trong bộ vest màu trắng, mái tóc được vuốt keo chỉnh chu khẽ nhìn đồng hồ với vẻ mặt cau có như thể bị ép cưới, sau đó nhìn sang vệ sĩ thân cận bên cạnh, lạnh giọng hối thúc:
- "Tại sao lại lâu lắc như thế.

Chẳng phải nói buổi lễ tiến hành trong khoảng hơn bốn mươi phút thôi sao? Bảo họ tiến hành nhanh đi chứ.

Sau khi kết thúc buổi lễ tôi còn đến tìm An Tâm nữa.”
Lãnh Bá Siêu hàng lông mày nhíu lại, miệng không ngừng hối thúc.

Một lúc sau, cánh cửa lớn mở ra.

Từ phía đằng xa bước vào là một tà váy màu xanh nước biển, phía trên được đính đá lấp lánh.


Cổ áo được thiết kế trễ vai nhằm khoe trọn bờ vai mảnh khảnh của cô dâu đang chậm rãi bước vào lễ đường.
Tiếng vỗ tay của toàn bộ quan khách có mặt tại tiệc cưới không ngừng vang lên.

Ai nấy trên môi đều nở nụ cười hạnh phúc.

Duy chỉ có mỗi Lãnh Bá Siêu là tỏ ra ngán ngẩm, thi thoảng thở dài mà gượng cười.
Người con gái đang tiến lại gần anh cùng chiếc khăn voan che cả mặt khiến anh chẳng biết đằng sau tấm khăn ấy là một gương mặt như thế nào.
Trong khi mọi người hào hứng muốn xem mặt cô dâu và không ngừng chờ đợi khoảnh khắc cả hai trao nhau nụ hôn lãng mạn thì Lãnh Bá Siêu lại không làm điều đó.

Anh vẫn giữ nguyên khăn voan đang trùm trên đầu cô dâu, sau đó giả vờ đưa hai tay chạm lên gương mặt người trước mặt mà giả vờ hôn nhưng thực chất là anh đang hôn lên ngón tay út của mình.
Cuối cùng, mọi nghi thức đã xong.

Trong lúc mọi người bận rộn tận hưởng buổi lễ thì Lãnh Bá Siêu đã sớm lẻn ra ngoài bằng cửa sau.

Khoảng chừng năm phút sau, từ phía xa, một chiếc xe hơi màu đen xuất hiện.

Ngay khi cánh cửa xe hạ xuống hiện ra gương mặt góc cạnh của người đàn ông ngồi ở bên trong.


Anh ta đưa mắt nhìn Lãnh Bá Siêu, gấp gáp nói:
- “Nhanh lên.

Trong lúc mọi người không chú ý, tôi sẽ đưa cậu đến tìm An Tâm.”
Người đàn ông này tên là Thẩm Đằng, một trong những người bạn đồng hành thân thiết với Lãnh Bá Siêu trong các cuộc vui chơi ở hộp đêm.

Cũng chính anh ta là ông tơ kết nối Lãnh Bá Siêu và Lạc An Tâm đ ến với nhau.
“Hay tin cậu cưới vợ, An Tâm đã khóc rất nhiều.

Cô ấy hiện tại đang ở hộp đêm uống rượu giải sầu, chẳng biết hiện tại ra sao?”
Thẩm Đằng giọng điệu có chút chần chừ mà thuật lại mọi chuyện cho người bên cạnh.

Liền lập tức, vẻ mặt Lãnh Bá Siêu cảm thấy có chút có lỗi mà trầm giọng nói:
- "Chẳng qua tôi là vì hoàn thành di nguyện của bà nội rằng nhất định phải lấy người con gái tên Diệp Linh Lang.

Tôi nghe cha mẹ kể lại rằng cô ấy đã từng cứu tôi thoát khỏi khỏi trận hỏa hoạn của tòa nhà năm đó.”
Nghe những lời này, người bên cạnh không biết nói gì, chỉ khẽ thở dài đáp:
- “Thế nên cậu đồng ý kết hôn cùng Diệp Linh Lang là vì muốn hoàn thành di nguyện của bà mình ngay cả khi cậu chẳng nhớ rõ cô bé đã cứu cậu năm đó có thực sự là Diệp Linh Lang hay không.”
- “Chuyện đó đã xảy ra rất lâu rồi.

Tới tận bây giờ, tôi thực sự không muốn nhắc đến nữa.

Nhưng cả gia đình tôi đã một mực khẳng định rằng cô bé đã cứu sống tôi khi ấy chính là Diệp Linh Lang.”.

 
Chương 2: 2: An Ủi Người Tình


Hộp đêm Thịnh Phát...
Thoáng chốc, chiếc xe đã dừng trước cửa hộp đêm.

Lãnh Bá Siêu ngay lập tức chạy vào bên trong tìm Lạc An Tâm.

Ngay khi nhìn thấy cảnh tượng hai người đàn ông lạ không ngừng tìm cách tiếp cận người phụ nữ của mình, bàn tay còn m ơn trớn lên cặp đùi trắng mịn của cô mà bắt chuyện:
- “Em gái thất tình à.

Chi bằng tối nay cùng hai anh giải sầu nhé.”
Lạc An Tâm lúc này đã say mèm, hai má lúc này đã đỏ ửng càng thêm đáng yêu.

Cô chẳng để tâm hai tên ngồi bên cạnh đang tìm cách sàm sở mình mà uống cạn ly rượu trên tay.

Thấy người con gái đã say bí tỉ, hai gã đàn ông khẽ nháy mắt, liền sau đó một tên lẻn đưa tay ra sau định kéo chiếc khóa váy của Lạc An Tâm xuống liền nhận ngay cú đá bất ngờ từ người phía xa.
- “Thằng khốn.

Bỏ cái tay bẩn của mày ra khỏi người An Tâm ngay lập tức ”
Lãnh Bá Siêu trong bộ vest cưới tung một cước khiến một tên té ngã ra đất, khóe môi đã rướm máu.

Được tên còn lại đỡ lấy, hắn loạng choạng đứng bật dậy, liền sau đó đưa tay lau đi vết máu ở khóe môi, tức giận mắng chửi.

- "À, thì ra cô ấy khóc là vì mày.

Chẳng phải bây giờ mày nên ân ái với cô dâu xinh đẹp của mày rồi sao, thằng chú rể.”
Giọng điệu hắn có chút mỉa mai khi ngộ ra được phần nào trên trang phục cưới của Lãnh Bá Siêu.

Ngay khi cả hai tên định xông đến toan dạy cho người trước mặt một bài học thì Thẩm Đằng ở bên cạnh lúc này đã lớn tiếng nói:
-“Tôi là chủ hộp đêm.

Các anh mà đánh người ở đây, tôi sẽ cho vệ sĩ cưỡng ép ra khỏi nơi này.”
Trước sự cương quyết của Thẩm Đằng, hai gã đàn ông lạ mặt mới hạ hỏa, liền sau đó hậm hực rời đi mà không quên trừng mắt nhìn Lãnh Bá Siêu một lần cuối.
-“Uống đi.

Tại sao mọi người lại không uống rượu chung vui cùng anh ấy mà lại nhảy múa chứ hả?”
Lạc An Tâm dáng vẻ say mèm khẽ lắc lư ly rượu trên tay mà tức giận mắng vô cớ đám đông đang đắm chìm vào tiếng nhạc xập xình từ xa.
Ngay khi cô rót tràn thêm một ly khác, định cầm lên uống, bên tai liền truyền đến giọng nói quen thuộc:
- "An Tâm, đủ rồi.

Em muốn uống say tới chết hả?”
Lãnh Bá Siêu nhanh tay giật ly rượu, liền sau đó một hơi uống cạn.


Lúc này, người bên cạnh tròn xoe mắt nhìn anh, sau đó nhẹ nhàng đưa tay chạm lên gương mặt tuấn mỹ mà míu môi bật khóc:
- “Tối nay anh cùng cô ấy động phòng.

Anh sẽ rời xa em mãi mãi.”
Dứt lời, Lạc An Tâm ôm chầm lấy cổ anh mà kéo thấp xuống, sau đó cuồng nhiệt hôn lấy môi anh.

Hơi men từ cánh môi cô phả vào khoang miệng anh vô cùng nồng đậm nhưng lại đầy mùi vị chua chát của một trái tim vỡ vụn.

Trước gương mặt đáng thương này của cô khiến người bên cạnh không kìm lòng được mà hôn đáp trả lại.

Liền sau đó, Lãnh Bá Siêu nhấc bổng người Lạc An Tâm lên, sau đó đưa cô vào một căn phòng đã được đặt sẵn.
Lãnh Bá Siêu nhẹ nhàng đặt người con gái đã say mèm xuống giường sau đó toan rời khỏi liền bị người nằm dưới choàng tay lên cổ mà kéo anh ngã lăn ra giường.
Lúc này, Lạc An Tâm đã ở trên thân.

Gương mặt ửng hồng vì say rượu nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên ngần cổ người đàn ông, giọng ma mị nói:
- "Bá Siêu, em yêu anh.

Thực sự rất yêu anh.”
Nghe những lời này khiến nhịp tim trong người Lãnh Bá Siêu đập mạnh.

Liền lập tức, anh lật người cô lại.

Thoáng chốc đã làm chủ được tình hình.

Anh đưa mắt đắm đuối nhìn người con gái dưới thân mình, khẽ đặt tay vuốt lên gương mặt đã nóng bừng tự bao giờ, sau đó chậm rãi luồng tay ra sau nhẹ nhàng kéo chiếc khóa váy ra khỏi người cô..

 
Chương 3: 3: Cẩm Tú Cầu


Trong phòng tân hôn...
Trái ngược với không khí vui tươi ở ngoài, bên trong căn phòng lại vô cùng trầm lắng.

Ngồi đợi trên giường đã hơn hai tiếng đồng hồ mà chú rể lại chưa xuất hiện khiến người con gái dần mất hết kiên nhẫn mà lật tung chiếc khăn voan trùm đầu ném mạnh xuống sàn nhà.

Cô khẽ lấy chiếc khăn mùi xoa bên trong người mà lau đi những giọt mồ hôi đang không ngừng nhiễu nhại khắp người, sau đó đảo mắt nhìn chung quanh căn phòng mà bĩu môi chê bai:
-“Không ngờ Lãnh gia giàu có như vậy thế mà đến cả máy lạnh cũng không lắp đặt.

Muốn mình chết nóng hay sao?”
Thực ra đó không phải là lỗi của Lãnh gia mà là vì Lãnh Bá Siêu từ trước đến nay không bao giờ sử dụng máy lạnh cho nên trong phòng của anh không lắp đặt.
Reng....reng...
Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô nhanh chóng bắt máy.

Phía đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm khàn của người đàn ông trung niên:
-"Vệ Ngữ Đồng, mọi chuyện thế nào rồi? Ta chờ mãi mà không có tin tức phản hồi gì từ con.”
Chậm rãi đảo mắt xung quanh, Vệ Ngữ Đồng tiến về phía cửa mà khóa chặt lại, một lúc sau nhỏ giọng trả lời:
- "Cha nuôi, Lãnh Bá Siêu vẫn chưa bước vào phòng.

Có khi nào hắn đã phát hiện rằng con là kẻ giả mạo rồi không?”
- "Không có chuyện như thế được.


Diệp Linh Lang đã qua đời cách đây tám năm, trước khi Lãnh gia đến tìm.

Chẳng phải tất cả bọn họ đều nhìn thấy con khi ấy rồi sao.

Hơn thế nữa, cha mẹ Diệp Linh Lang cũng đã nhận con làm con gái nuôi rồi còn gì.

Chắc có lẽ hắn đang uống say ở bên ngoài mà thôi.

Con cứ chờ đợi một lát xem.”
Nghe đến đây, Vệ Ngữ Đồng khẽ thở phào sau đó cô kéo lê tà áo đi khắp phòng mà trầm trồ khen ngợi.

Ở giữa chiếc giường ngủ của Lãnh Bá Siêu có treo một bức tranh về hoa cẩm tú cầu.

Đây có lẽ là loài hoa mà anh yêu thích.

Bảo sao trong hôn lễ, anh nằng nặc bảo mọi thứ phải được trang trí bằng loài hoa này.
-"Phải công nhận anh ta cũng có chung sở thích này với mình.”
Vệ Ngữ Đồng nhìn bó hoa cẩm tú cầu cầm trên tay mà đưa nhẹ lên đầu mũi.

Khóe môi bất giác cong lên.

Tận hưởng cảm giác thư giãn chưa được bao lâu, chiếc bụng cô lúc này đã bắt đầu đấu tranh vì cả ngày chưa ăn gì.


Liền sau đó, toàn bộ sự chú ý của Vệ Ngữ Đồng đổ dồn về phía dĩa bánh đang đặt ở đầu tủ mà nhanh chóng kéo váy chạy đến ăn ngấu nghiến.
Ăn no căng cả bụng, Vệ Ngữ Đồng bỗng cảm thấy khát nước mà đi về phía tủ lạnh gần đó.

Ngay khi cô định mở tủ liền nghe tiếng đập cửa không ngừng ở phía ngoài:
- "Diệp Linh Lang, mau mở cửa cho tôi.

Tại sao cô lại khóa cửa chứ?”
Là tiếng của Lãnh Bá Siêu.

Anh khiến cô chờ lâu đến nổi bây giờ cũng gần nửa đêm.

Thôi thì để anh đứng ngoài đợi một lúc xem như là hình phạt của việc khiến cô phải đợi hơn mấy tiếng đồng hồ.
Mặc cho người bên ngoài gõ cửa, Vệ Ngữ Đồng vẫn bình thản tận hưởng hết chai nước mát lạnh.

Cô còn cố tình đi đến chỗ tivi mở nhạc lớn đến mức người bên ngoài có thể nghe thấy.
- "Diệp Linh Lang, cô làm gì phòng ngủ của tôi đấy.

Mau mở cửa cho tôi.”
Gọi mãi mà người bên trong không phản hồi khiến Lãnh Bá Siêu không nhịn được nữa mà lập tức xoay người, chạy xuống lầu tìm chìa khóa dự phòng.
Cạch....
Cánh cửa vừa mở ra, liền lập tức, anh nhanh chóng bịt hai tai lại trước âm thanh lớn ở bên trong phòng.

Vệ Ngữ Đồng lúc này đang nâng tà váy cô dâu phồng phềnh mà lắc lư theo giai điệu, cô còn lớn tiếng hú hét theo.
-"Túp lều lý tưởng...hú hú...”
Cô chưa kịp hát hết câu thì đã bị người ở phía cửa lao đến dùng tay bịt kín miệng, anh nhanh chóng tắt tivi liền sau đó nhướng mày nhìn chằm chằm vào mắt người đối diện, tức giận nói:
-“Cô làm trò điên khùng gì trong phòng tôi vậy?”.

 
Chương 4: 4: Tuyên Chiến Trong Phòng Tắm


Lãnh Bá Siêu tỏ ra chán ghét mà lớn tiếng với người trước mặt.

Tuy nhiên, Vệ Ngữ Đồng lại trông vô cùng bình thản, bởi lẽ cô làm vậy chẳng có gì là sai.

Mà người sai ở đây chính là anh, anh đã để cô chờ đợi suốt mấy tiếng đồng hồ.

Liền lập tức, cô nhíu mày lên tiếng:
- "Tôi biết là anh bị ép cưới.

Nhưng chí ít thì anh cũng phải giữ lại chút thể diện cho người vợ này.

Khách khứa cũng đã về hết rồi mà anh vẫn không thấy đâu.

Có phải anh vừa mới từ chỗ nhân tình trở về đúng chứ?”
Cô chỉ buột miệng nói đại nào ngờ lại trúng tim đen khiến sắc mặt Lãnh Bá Siêu lập tức tái xanh mà kiếm cớ đánh lảng sang chuyện khác.
- "Đúng.


Tôi kết hôn với cô chỉ vì hoàn thành di nguyện của bà nội.

Nếu cô đã biết rõ như vậy cũng tốt.

Chúng ta sẽ phân rõ ranh giới ngay từ đầu.”
Dứt lời, anh chỉ tay về phía chiếc ghế sofa ở gần đó.

Vệ Ngữ Đồng không phải dạng vừa, cô nhanh chóng lê tà áo ngồi phịch xuống giường mà dõng dạc tuyên bố:
- "Người ngủ sofa tối nay chính là anh, không phải tôi.

Bởi vì anh đã vào phòng sau tôi cho nên người ngủ trên giường chính là Diệp Linh Lang này.”
Dứt lời, Vệ Ngữ Đồng nở nụ cười khiêu khích liền sau đó đứng bật dậy mà đi thẳng vào bên trong phòng tắm.
Ngay khi cô vừa đặt chân đến cửa liền cảm nhận có ai đó từ sau nhấc bổng người lên mà bế gọn cô tiến vào.

Vệ Ngữ Đồng ra sức vùng vẫy, miệng không ngừng chửi mắng người bên cạnh:
- “Lãnh Bá Siêu, anh muốn làm gì?”
Nghe những lời này, người đàn ông không đáp mà cứ thế bước sâu vào trong.

Một lúc sau, anh mạnh tay ném cô xuống chiếc bồn tắm khiến chiếc váy cưới bồng bềnh của cô lúc này ướt đẫm càng thêm nặng trịch.

Cô dùng sức đứng dậy nhưng thoát chốc lại té nhào trở lại khiến người trước mặt một phen bật cười khoái chí.
- "Anh dám cười tôi sao? Được lắm.

Tôi sẽ cho anh biết khả năng đặc biệt của chiếc váy cưới này.”
Dứt lời, cô nắm lấy tà váy đã ướt đẫm liền sau đó tung một vòng khiến nước bắn thẳng vào phía Lãnh Bá Siêu.

Thoáng chốc làm bộ vest trên người và cả gương mặt anh cũng thấm nước.

- “Cô dám làm vậy với tôi.

Được lắm, vậy thì hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ.”
Nói rồi, anh hùng hổ xông về phía người đang nằm trọn trong bồn tắm mà nhảy vào khiến chiếc bồn trở nên chật ních.

Khóa nước vô tình bị tác động, khiến nước không ngừng chảy ra.
- "Tối nay là đêm động phòng của chúng ta.

Tôi sẽ cho cô biết mùi vị bị hành xác là như thế nào.”
Lãnh Bá Siêu trong lòng ngập tràn ngọn lửa háu thắng mà luồn tay ra sau người con gái nhằm kéo khóa váy của cô xuống.

Tuy nhiên, Vệ Ngữ Đồng ra sức ép người sát vào thành bồn, tay còn lại cố gắng giữ phần áo phía trước để không bị tuột xuống.

Nhận thấy cô gái này không dễ gì đối phó.

Lãnh Bá Siêu hai tay bấu chặt tà váy nhằm không để cô thành công bước ra khỏi chiếc bồn.

Bất ngờ, cô mạnh tay hất nước vào bồn, sau đó dùng những móng tay nhọn cào mạnh lên mặt người đàn ông khiến anh bị đau mà buông một tay chạm nhẹ lên mặt, tay còn lại vẫn giữ chặt tà váy.
- "Diệp Linh Lang, cô...cô...”
Trong lúc đối phương bị phân tâm, Vệ Ngữ Đồng nhanh chóng giữ tà váy mà leo ra khỏi bồn.


Tuy nhiên, người phía sau đã nắm lại một phần mà dứt khoát kéo mạnh, thoáng chốc chiếc váy cưới trượt ra khỏi người khiến cô hốt hoảng không dám quay ngược trở lại.

Nhìn thấy bóng lưng cùng thân hình khi không còn mảnh vải nào của người phía trước, Lãnh Bá Siêu giở giọng gian xảo châm chọc:
- "Úi chà, không ngờ thân hình cô vợ mới cưới của tôi lại nóng bỏng đến vậy.

Tôi thực sự nóng lòng muốn chiêm ngưỡng phía trước trông như thế nào.”
- "Đồ lưu manh.”
Vệ Ngữ Đồng tức đến đỏ cả mặt mà nhanh chóng dùng tay che chắn bộ ng ực của mình liền sau đó lao ra khỏi phòng thật nhanh.

Nhanh tay mở tung tủ đồ trong phòng ngủ, Vệ Ngữ Đồng thoáng chốc đã lấy tạm một chiếc áo sơmi màu đen của Lãnh Bá Siêu mà mặc lên người.

Một lúc sau, anh cũng bước trở ra.

Nhìn dáng vẻ người con gái với toàn thân ướt sũng đang khoát lên người chiếc áo sơmi đen rộng thùng thình, đôi chân thon dài cùng phía cổ hở lộ ra rãnh ngực phập phồng của thiếu nữ khiến anh đứng lặng người ngẩn ngơ ngắm nhìn..

 
Chương 5: 5: Đêm Động Phòng Bất Ổn


Nhân lúc Lãnh Bá Siêu còn đang ngẩn ngơ, Vệ Ngữ Đồng nhanh chóng trèo lên giường liền sau đó cô ném mạnh chiếc gối ôm về phía anh, dõng dạc nói:
- “Gối của anh nè.”
- “Đó là giường của tôi.”
Dứt lời, anh hùng hổ nhảy lên giường nhưng chưa kịp định thần đã bị Vệ Ngữ Đồng dùng gối đánh túi bụi khiến anh chỉ biết lấy tay phòng thủ.

Lãnh Bá Siêu đưa mắt nhìn sang cái gối còn sót lại liền nhanh chóng đánh trả lại.

Cả hai không ai chịu thua mà không ngừng tung gối mạnh về phía đối phương đến nổi bao gối bên ngoài rách ra khiến toàn bộ số bông bên trong bay khắp ra giường.
Vệ Ngữ Đồng cảm thấy khó chịu mà buông gối, sau đó hắc một hơi, nào ngờ nhân lúc cô mất cảnh giác, Lãnh Bá Siêu đã chiếm trọn ưu thế mà lật người cô nằm xuống.

Một tay rộng lớn của anh tóm chặt lấy hai tay của người con gái mà áp l3n đỉnh đầu, tay còn lại chậm rãi đặt lên chỗ cúc áo của cô, giở giọng châm chọc:
- "Cô dâu của anh khá thú vị đấy.

Cô nghĩ sẽ như thế nào nếu như tôi tháo sạch toàn bộ cúc áo sơmi này?”
Người dưới thân không đáp, cô khẽ nghiến chặt răng mà ngước cao cằm như thể thách thức.

Khóe môi Lãnh Bá Siêu khẽ cong.


Cô gái này lần đầu tiên trong đời muốn đối đầu với anh, cũng được xem là tạo ấn tượng vô cùng đặc biệt.
- "Là cô thách thức tôi đấy nhé.

Cô tưởng tôi không dám làm gì cô sao?”
Dứt lời, anh mạnh tay xé rách chiếc áo sơmi đen hiện ra cơ thể ngọc ngà trước mắt.

Bờ vai thanh mảnh cùng đôi gò đang theo nhịp thở mà lên xuống không ngừng.

Lúc này, vành tai Lãnh Bá Siêu bất giác ửng đỏ.

Anh chẳng biết lý do tại sao ngay khi được chiêm ngưỡng cảnh tiên đang hiện rõ ra trước mắt.

Cả người anh lúc này bỗng trở nên nóng ran mà lập tức buông lỏng hai tay người dưới thân.
- “Ưm...ưm...”
Vệ Ngữ Đồng nhanh chóng rút tay hẳn khỏi bàn tay rộng lớn của người đàn ông liền sau đó choàng tay lên cổ Lãnh Bá Siêu hôn lấy môi anh khiến anh trợn tròn cả mắt.
Chẳng hiểu tại sao thâm tâm anh từ trước đến nay luôn tồn tại hình bóng của Lạc An Tâm thế nhưng chẳng hiểu tại thời khắc này, anh lại không chút kháng cự nụ hôn của người con gái này mà nhắm chặt mắt lại, sau đó hôn đáp trả.
- "Aaaaaa....đau....”
Ngay khi anh định tiến sâu vào bên trong khoang miệng của Vệ Ngữ Đồng cũng là lúc nhận ngay cú đá mạnh của cô vào vùng hạ th@n khiến anh đau đớn mà ngã lăn ra chỗ khác.
Vệ Ngữ Đồng ngay lập tức ngồi dậy, sau đó nhanh chóng ra khỏi chiếc giường.


Cô vớ lấy chiếc chăn dưới đất mà khoác lên người, nhếch môi nhìn người đang đau quằn quại mà nở nụ cười của kẻ chiến thắng:
- “Đáng đời.

Ai bảo anh nhìn thấy cơ thể tôi thì cũng là lúc anh nên nhận lại cái giá sau này tiệt nòi giống đi.”
“Diệp Linh Lang...cô...cô được lắm.”
Lãnh Bá Siêu nghiến răng tức giận, thi thoảng lại rên lên vài tiếng đầy đau đớn.
Phía bên ngoài, đám gia nhân hóng chuyện mà ghé sát tai vào cửa nghe ngóng, sau đó quay sang nhìn nhau cười thầm:
- “Không ngờ thiếu gia và thiếu phu nhân lại cuồng nhiệt đến vậy.”
Mãi lâu sau, cuối cùng Vệ Ngữ Đồng cũng thiếp đi trên giường.

Lúc này trông cô giống như một thiên thần khiến Lãnh Bá Siêu đứng cách đó ngắm nhìn một lúc, khóe môi bất giác mỉm cười.
- “Nụ hôn khi nãy chẳng hiểu vì sao lại khiến tim mình đập mạnh.

Nó không giống như mỗi lần ở cạnh An Tâm.

Rốt cuộc là vì sao chứ?”
Anh chậm rãi tiến về phía người đang ngủ say mà cẩn thận đắp chăn lại giúp cô, cong môi nói khẽ:
- "Cũng hung dữ đấy.

Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không bao giờ động chạm vào người cô.

Bởi vì, người con gái mà tôi yêu chỉ có mỗi Lạc An Tâm.”.

 
Chương 6: 6: Té Cầu Thang


Sáng hôm sau...
Vì tối hôm qua ngủ trên sofa khiến Lãnh Bá Siêu không tài nào yên giấc mà không ngừng xoay trở người liên tục đến tận sáng.

Nhìn người con gái đang ngủ ngon lành trên chiếc giường êm khiến Lãnh Bá Siêu nhớ lại chuyện tối qua anh thất bại một cách thảm hại, khẽ cười nhạt sau đó đi ra ngoài tìm kiếm thứ gì đó.
Keng...Keng...
Lãnh Bá Siêu dùng một hai cái thau đồng gõ mạnh vào nhau tạo ra âm thanh vô cùng chói tai khiến người đang ngủ say bỗng hốt hoảng mà ngồi bật dậy la lớn.
Ha....Ha....Ha...
Nhìn vẻ mặt còn đang ngáy ngủ của Vệ Ngữ Đồng bị anh làm cho giật mình khiến Lãnh Bá Siêu cảm thấy vô cùng khoái chí mà bật cười thật lớn.
Vệ Ngữ Đồng hàng lông mày nhíu lại, trừng mắt nhìn chằm chằm người đàn ông mà mạnh tay ném chiếc gối vào mặt anh, tức giận mắng:
- "Mới sáng sớm anh lại muốn kiếm chuyện với tôi nữa sao?"
Liền lập tức, Lãnh Bá Siêu chỉ tay về phía đồng hồ trên bàn, thản nhiên đáp:
- "Cô nhìn xem bây giờ đã mấy giờ rồi? Ngày đầu mới gả về Lãnh gia mà không biết phép tắc gì cả."
- "Cũng do anh đêm qua gây sự cho nên khiến tôi mệt mỏi mà ngủ quên."
Nói đến đây, Vệ Ngữ Đồng bỗng ngồi bật dậy, sau đó rời khỏi giường, đi lại gần chỗ Lãnh Bá Siêu, ghé sát tai anh nói nhỏ:
- "Anh đừng ép tôi phải nói chuyện anh đi gặp tình nhân đến tận nửa đêm mới trở về."
- "Tôi không có."
Ngay lập tức, Lãnh Bá Siêu lên tiếng phủ nhận.


Vệ Ngữ Đồng tiến lại gần, ánh mắt đối diện nhìn chằm chằm anh, một lúc sau cô đáp:
- "Nhìn qua ánh mắt của anh tôi có thể biết được những gì anh nói là thật hay không? Trước đây tôi có tìm hiểu về tâm lí con người thông qua ánh mắt đấy nhé."
Cốc...
Liền lập tức, Lãnh Bá Siêu cốc nhẹ vào trán người đối diện khiến cô tức giận mà bĩu môi, sau đó hậm hực đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Phía bên dưới, tất cả mọi người đều đang chờ đợi cặp vợ chồng son.

Nữ hầu ngày hôm qua hóng hớt khẽ ghé sát tai kể lại mọi chuyện cho Lãnh phu nhân nghe khiến bà không nhịn được mà quay sang nhìn chồng mình bật cười nói:
- "Không ngờ cả hai đứa nó lại tiến triển nhanh hơn trong suy nghĩ của em.

Chắc có lẽ Bá Siêu đã nhớ lại mọi chuyện mà yêu Linh Lang ngay từ cái nhìn đầu tiên."
Lãnh lão gia nghe chuyện vui này khiến bản thân không đổi vui mừng mà mỉm cười theo.

Một lúc lâu sau, Lãnh Bá Siêu và Vệ Ngữ Đồng cũng xuất hiện, không ngừng xô đẩy nhau để giành đi ra trước.
- "Tôi phải đi ra trước.

Anh đi sau đóng cửa lại đi."

- "Sao tôi phải nghe lời cô chứ?"
Cả hai người không ai chịu thua ai mà cứ giằng co đến tận cầu thang.

Vô tình, Vệ Ngữ Đồng bỗng bước hụt chân mà ngã người về phía trước.

Lãnh Bá Siêu hốt hoảng liền nhanh chóng ôm lấy eo cô nhưng chưa được bao lâu cả hai hụt chân mà té ngã từ trên lầu xuống.

Vì sợ Vệ Ngữ Đồng té ngã đập đầu, Lãnh Bá Siêu kịp thời lấy tay mình đỡ lấy.

Lúc này, Vệ Ngữ Đồng nằm trọn trong cánh tay rộng lớn của người bên cạnh mà đưa mắt tròn xoe nhìn anh không ngớt.
Những người bên dưới mắt chữ a miệng chữ o nhìn chăm chăm vào hai thân ảnh ở phía chân cầu thang.

Nhận ra ánh mắt kì lạ của tất cả mọi người, Vệ Ngữ Đồng luống cuống đứng bật dậy mà quên mất chân mình đạp trúng tay người nằm dưới khiến anh bị đau mà lên tiếng.
- "Đau...đau quá.

Chân cô đạp lên tay tôi."
Nghe tiếng kêu la của anh, Vệ Ngữ Đồng giật mình liền nhấc chân ra khỏi, sau đó vội vàng đưa tay về phía anh, bối rối nói:
- "Tôi...tôi không cố ý."
Mãi một lúc sau, Lãnh Bá Siêu mới đứng lên được.

Ngay khi ngẩng mặt nhìn lên đã thấy hàng loạt ánh mắt phán xét đang không ngừng nhìn chằm chằm vào hai người.
- "Sao mọi người nhìn bọn con dữ vậy?".

 
Chương 7: 7: Yêu Thương Nồng Thắm


Trước câu hỏi hồn nhiên của Lãnh Bá Siêu, cả nhà không đáp mà chỉ nhìn nhau cười.

Lãnh phu nhân ngay khi nhìn thấy cô con dâu liền lập tức rời khỏi ghế mà đi lại gần dìu lấy tay Vệ Ngữ Đồng đến vị trí ghế trống đã chuẩn bị sẵn mà ôn nhu nói:
- "Cha mẹ thực sự rất vui khi thấy hai đứa yêu thương, bảo vệ nhau thế này."
Nghe những lời này, suýt chút nữa khiến Vệ Ngữ Đồng bật cười thành tiếng nhưng vẫn kịp thời nhịn lại mà nở nụ cười thật trân với mọi người, cô đáp:
- "Dạ vâng.

Bá Siêu yêu thương con lắm ạ đến mức để con ngồi đợi tới..."
Cô chưa nói dứt câu thì bóng người đang đứng cách đó không xa lướt nhanh như cơn gió thoáng chốc đã ở ngay bên cạnh cô.

Lãnh Bá Siêu nhanh tay bịt miệng cô lại khiến cho mọi người xung quanh ngơ ngác.

Lãnh lão gia không hiểu nổi hành động này của anh mà trầm giọng hỏi:
- "Sao con khi không lại bịt miệng con bé? Để con bé trả lời đi chứ."
Vệ Ngữ Đồng nghiêng đầu một cái, cô còn nháy mắt tỏ vẻ đắc ý trước sự bênh vực từ phía cha chồng.

Cả hai không ngừng nháy mắt như thể đang tranh cãi.


Ngôn ngữ hình thể bằng ánh mắt được xuất hiện cũng kể từ đây.
Vệ Ngữ Đồng nở nụ cười thật trân khiến Lãnh Bá Siêu sớm biết cô đang diễn mà chề môi tỏ vẻ chê bai.

Ngay lập tức, cô trừng mắt nhìn anh, nhướng mày.
- "Anh nghĩ tôi không dám nói với cha mẹ việc anh để tôi chờ đợi đến tận nửa đêm vì đi tìm tình nhân bên ngoài sao?"
Mặc dù cô không thốt lên lời nào, nhưng nhìn ánh mắt tràn ngập sát khí cùng với vài biểu cảm cảnh cáo, Lãnh Bá Siêu sớm đã hiểu ra mà lắc đầu thật mạnh, sau đó dùng tay quẹt ngang cổ mình một cách thật dứt khoát mà đáp trả.
- "Tôi đã nói không có là không có.

Nếu cô mà dám hé miệng kể lại chuyện tối qua thì cô biết kết cục của mình ra sao?"
Vệ Ngữ Đồng nghiến chặt răng, cô toan đứng bật dậy thì người bên cạnh đã một tay giữ chặt vai cô, tay còn lại làm động tác lau lau miệng cô, nhìn về phía ông bà Lãnh đang ngơ ngác, mỉm cười đáp:
- "Đâu có.

Khi nãy cô ấy vừa ăn vừa nói chuyện suýt chút nữa bị sặc cho nên con nhanh tay bịt miệng cô ấy nhằm để thức ăn không rơi ra."
Trước lời ngụy biện đầy giả tạo của Lãnh Bá Siêu khiến Vệ Ngữ Đồng tức giận mà siết chặt tay để kìm chế.

Nếu cô không vì nhiệm vụ thì chắc có lẽ đã vạch trần bộ mặt giả trân này của anh.

Cô mỉm cười nhìn tất cả mọi người, giọng nhẹ nhàng đáp:
- "Dạ đúng rồi ạ.


Con cũng khá bất ngờ khi Bá Siêu quan tâm từng li từng tí ạ.

Từ việc sắp xếp sẵn mền gối cũng như hỏi han con có ngủ đủ giấc không ạ."
Cô nói gằng từng chữ mà liếc nhẹ về phía người bên cạnh.

Nghe những lời này, ông bà Lãnh không giấu nổi niềm hạnh phúc mà mỉm cười nhìn nhau, một lúc sau Lãnh lão gia lên tiếng:
- "Bá Siêu, cha thực sự rất mừng khi con đã buông bỏ cô ca nữ đó mà bắt đầu yêu thương vợ của mình thật lòng."
Nghe đến đây, Vệ Ngữ Đồng khẽ bĩu môi nhìn anh.

Quả nhiên là đúng như những gì cô đoán rằng đêm qua anh đã lui tới chỗ của người phụ nữ ấy.

Lãnh Bá Siêu vẻ mặt lập tức thay đổi ngay khi nghe cha nhắc tới Lạc An Tâm.

Anh không nói gì mà nhanh chóng trở về vị trí của mình mà trầm lặng dùng bữa.
- "Nhìn sắc mặt này chắc hẳn anh ta rất nặng tình với cô gái đó.

Mình phải tìm hiểu cô gái đó thực sự là ai và tại sao Lãnh gia lại phản đối mối tình ấy."
Bữa ăn diễn ra trong im lặng ngay sau khi Lãnh lão gia vô tình nhắc lại chuyện của Lạc An Tâm.

Vì để phá tan bầu không khí, Lãnh phu nhân nhanh chóng đưa ra đề xuất:
- "Dù sao đây cũng là ngày đầu tiên hai đứa kết hôn, mẹ đã sớm cho người đặt nơi nghỉ dưỡng tại suối nước nóng cho cả hai.

Bá Siêu, việc công ty con không cần phải lo mà chỉ cần cùng Linh Lang tận hưởng tuần trăng mật đầu tiên là được.".

 
Chương 8: 8: Hờn Dỗi


Suốt cả ngày hôm nay, Lạc An Tâm không ngừng gọi điện Lãnh Bá Siêu thế nhưng anh lại không bắt máy.

Thậm chí còn không trả lời tin nhắn khiến cô vô cùng tức giận mà ném mạnh điện thoại lên giường, gào thét thật lớn:
- "Con ả hồ ly đó rốt cuộc đã thành công quyến rũ Bá Siêu rồi hay sao đến mức anh ấy không gọi điện hỏi han mình."
Nhớ lại chuyện tối hôm trước, ngay khi Lãnh Bá Siêu đưa cô trở vào phòng.

Thật ra Lạc An Tâm vẫn còn tỉnh táo, chẳng qua là cô cố tình giả vờ say bí tỉ nhằm khiến Lãnh Bá Siêu cảm thấy có lỗi mà ở lại, sau đó dẫn dụ anh vào tròng.

Khiến anh nảy sinh quan hệ với mình mà đến Lãnh gia ăn vạ, sau đó đường đường chính chính ép buộc anh phải ly hôn với Diệp Linh Lang mà cưới cô làm vợ.
Ngày hôm đó...
Ngay khi Lãnh Bá Siêu đưa tay kéo đi khóa váy của mình, khóe môi Lạc An Tâm bỗng nở một nụ cười vô cùng đắc ý, sau đó giả vờ khóc nức nở trong cơn say khiến người trước mặt cảm thấy bản thân tràn ngập tội lỗi mà nhẹ nhàng hôn lấy môi cô, bàn tay không kiềm chế được d*c vọng định kéo nhẹ chiếc váy trên thân thiếu nữ thế nhưng đã kịp thời lấy lại tỉnh táo, sau đó đó kéo ngược trở lên, nhanh chóng rời khỏi giường, nhìn người con gái đang mơ màng trong cơn say, lạnh giọng nói:
- "An Tâm, anh không thể làm chuyện này với em được mặc dù anh rất yêu em.

Hãy cố gắng đợi anh.

Nhất định, anh sẽ thuyết phục được cha mẹ ly hôn người con gái ấy mà cưới em về làm vợ."
Dứt lời, anh xoay người rời đi để lại Lạc An Tâm cố giả làm người say rượu mà khóc trong âm thầm.

Bàn tay cô bấu chặt lấy ga giường, nghiến răng tự nhủ.

- "Bá Siêu, em sẽ không buông tay anh đâu.

Em nhất định sẽ tìm mọi cách để đặt chân vào Lãnh gia."
Quay trở về thực tại, Lãnh Bá Siêu đang lái xe đưa Vệ Ngữ Đồng theo sự sắp xếp của cha mẹ mình.

Trong suốt đoạn đường đi, cả hai không nói bất cứ câu nào, Vệ Ngữ Đồng nhìn thấy chiếc điện thoại rơi dưới gầm xe mà cẩn thận nhặt lên.

Hóa ra nó đã tắt nguồn.

Ngay lập tức, cô tốt bụng cắm sạc.

Người bên cạnh lúc này vẫn tập trung lái xe mà không để ý.

Thoáng chốc, màn hình điện thoại phát sáng trở lại.

Đập vào mắt Vệ Ngữ Đồng chính là nhật kí 89 lần gọi nhỡ và 30 dòng tin nhắn chưa đọc đến từ một người.

Vô tình, cô thốt lên ba chữ:
- "Người trong tim?"

Nghe những lời này, Lãnh Bá Siêu lập tức phanh xe lại, trông anh có vẻ tức giận mà giật lấy điện thoại ra khỏi chuôi cắm, lớn tiếng cảnh cáo:
- "Ai cho phép cô động vào điện thoại của tôi?"
Khi không bị mắng một cách vô lí, Vệ Ngữ Đồng tức giận mà hắng giọng đáp trả:
- "Tôi là thấy điện thoại của anh rớt dưới gầm xe mà nhặt lên.

Tốt bụng sạc giúp anh rồi vô tình thấy dòng chữ hiện lên trên màn hình chứ không phải cố tình động vào nó."
Dứt lời, cô mở tung cửa xe mà bước xuống đi bộ khiến người còn lại sững sờ mà nói vọng ra:
- "Này, cô đi đâu đó.

Chúng ta cần phải đến suối nước nóng đấy."
Mặc cho chiếc xe đang chạy chậm theo sau, Vệ Ngữ Đồng vẫn dõng dạc đi về phía trước mặc dù cô chẳng biết hiện tại mình đang ở đâu, tức giận nói:
- "Anh tự đi một mình rồi tự tận hưởng đi.

Tôi không thích đi chung với người làm ơn mắc oán như anh."
Lúc này, Lãnh Bá Siêu cảm thấy bản thân khi nãy có chút lớn tiếng với cô liền lập tức dừng xe lại mà chạy ra ngoài đuổi theo sau, hạ giọng năn nỉ:
- "Linh Lang, tôi xin lỗi vì đã lớn tiếng.

Nếu để cô ở đây, khi trở về tôi không biết giải thích với cha mẹ ra sao."
Nghe những lời này khiến đôi chân đang bước đi bỗng chững lại mà xoay người lại, lạnh giọng nói:
- "Nếu anh sợ không biết giải thích với cha mẹ ra sao thì yên tâm, tôi sẽ bắt xe về nhà.

Dù sao tôi cũng không phải là trẻ con."
- "Linh Lang, tôi sai rồi.

Bây giờ tôi phải làm gì để cô hết giận đây.".

 
Chương 9: 9: Ngủ Lại Qua Đêm


Trại trẻ mồ côi...
- "Khi không cô lại bảo tôi lái xe đến đây làm gì?"
Lãnh Bá Siêu chau mày thắc mắc.

Trái ngược với biểu cảm của anh, người bên cạnh lúc này lại vô cùng rạng rỡ, nở nụ cười nói:
- "Tôi đưa anh đến đây để học làm người?"
- "Ý cô bảo tôi trước nay là thú sao? Diệp Linh Lang, cô nên nhớ tôi vốn là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn có tiếng đấy nhé."
- "Anh tức giận à.

Khi nãy anh đã nói những gì? Ngày hôm nay anh sẽ là trợ lí thân cận, làm theo những gì tôi nói."
Ngưng một lúc, Vệ Ngữ Đồng nói tiếp:
- "Hay là anh vừa là người làm ơn mắc oán vừa là người bội tín?"
Nói rồi, Vệ Ngữ Đồng ngoảnh mặt nhìn sang chỗ khác tỏ vẻ thất vọng.

Lãnh Bá Siêu cảm thấy không tài nào đấu lại lí lẽ của cô mà thở dài miễn cưỡng đáp:
- "Thôi được rồi.


Hôm nay tôi sẽ nghe theo lời cô."
Vừa nhìn dáng người thân thuộc bước vào, đám trẻ bên trong vui mừng chạy ùa ra mà ôm chầm lấy người Vệ Ngữ Đồng, hớn hở nói:
- "Chị Ngữ Đồng, sao mấy tháng nay chị không đến chơi cùng bọn em?"
- "Ngữ Đồng?"
Lãnh Bá Siêu ngay lập tức nhìn sang người bên cạnh mà nhìn cô chằm chằm.

Liền lập tức, cô khẽ ho một tiếng mà trầm giọng giải thích:
- "À...đây là tên mà lũ trẻ hay gọi của tôi mỗi khi đến đây."
- "Ra là thế."
Một trong số đám trẻ nhìn thấy Lãnh Bá Siêu đang đứng bên cạnh mà thắc mắc hỏi:
- "Anh đẹp trai này là ai vậy chị? Bạn trai chị sao?"
Nghe những lời khen có cánh khiến Lãnh Bá Siêu trở nên tự đắc mà vểnh mặt lên cao, liền sau đó mỉm cười đưa tay xoa đầu đứa bé, ngợi khen:
- "Em đúng là có mắt thẩm mĩ.

Bản thân anh sớm đã nhận ra vẻ đẹp hoàn mỹ của mình khi còn rất nhỏ."
Ọe...Ọe.....
Thái độ của Vệ Ngữ Đồng khiến thần thái tự tin của anh sớm chóng tắt hẳn mà nhíu mày nhìn cô, ghé sát tai nói nhỏ:
- "Trước mặt tụi nhỏ cô phải giữ thể diện cho tôi chút chứ."
- "Ai bảo anh nói không đúng."
Cô vừa dứt câu thì Lãnh Bá Siêu đã đứng đối diện.

Anh chậm rãi tiến lại gần, kề mặt sát vào cô, nói chậm từng chữ:
- "Cô nhìn kĩ vẻ điển trai này.

Tôi chỉ nói sự thật mà thôi."
Khoảng cách khá gần khiến Vệ Ngữ Đồng có chút gượng gạo, tuy nhiên cô đã kịp thời lấy lại vẻ mặt thản nhiên vốn có của mình, bĩu môi bác bỏ:
- "Nhưng...tôi không thấy điều đó."
Nói rồi, cô xoay mặt sang chỗ khác, nhìn về phía đám trẻ thân thiện cười đùa.


Đứng cách đó không xa, nhìn người con gái với vẻ mặt niềm nở, như thể cô được trở về sống đúng với con người thật của mình.

Khóe môi Lãnh Bá Siêu bất giác mỉm cười theo, trầm giọng nói nhỏ:
- "Diệp Linh Lang, rốt cuộc cô là người như thế nào? Đâu mới thực sự là con người của cô?"
...***...
- "Cảm ơn ngài Lãnh đã ngỏ ý tài trợ chi phí học tập và sinh hoạt của các em ở đây."
Người đứng đầu trại trẻ vô cùng cảm kích trước hành động của Lãnh Bá Siêu mà bắt tay thân thiện nói.

Một đứa bé tầm ba bốn tuổi bỗng từ đâu chạy đến mà ôm chặt lấy một bên chân của Lãnh Bá Siêu khiến anh vô cùng lúng túng mà cúi thấp người.

Giọng thanh thót của đứa bé lập tức vang lên:
- "Chú đẹp trai ơi, chú có thể giả làm con ngựa để con cưỡi không chú?"
- "Hả?"
Lãnh Bá Siêu bất ngờ trước ngỏ ý này mà ngơ ngác nhưng vẫn gật đầu đồng ý khiến người bên cạnh không nhịn được mà tủm tỉm cười.
Suối nước nóng...
Cả hai vừa đến nơi thì trời cũng sắp sập tối.

Lãnh Bá Siêu vẻ mặt mệt mỏi vì bị đám trẻ đè đầu cưỡi cổ đùa nghịch.


Anh đưa mắt liếc nhẹ người bên cạnh đang mỉm cười đắc thắng, trầm giọng nói:
- "Cô vừa lòng rồi chứ? Cả ngày hôm nay đáng lẽ ra tôi phải tận hưởng ngâm mình trong suối nước nóng nhưng thay vào đó là chơi đùa cùng lũ trẻ."
- "Nhưng anh cũng đã học được nhiều thứ rồi còn gì."
Lãnh Bá Siêu đứng đối diện nhìn chằm chằm cô.

Một lúc sau, anh lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
- "Mẹ à.

Hai chúng con không kịp trở về nhà trong hôm nay cho nên quyết định ngủ lại một đêm."
Điện thoại vừa tắt thì tiếng cười giòn tan của mọi người trong Lãnh gia không ngừng vang lên.

Một nữ hầu không kìm được niềm vui trong lòng mà cất giọng nói:
- "Cả hai người họ ngủ lại qua đêm.

Lão gia, phu nhân, tôi nghĩ rằng sẽ sớm thôi, hai người sẽ có cháu bồng.".

 
Chương 10: 10: Nói Lời Cảm Ơn


Phòng ngủ 606...
Vừa mở cửa phòng, Lãnh Bá Siêu liền lập tức nhảy lên trên giường mà úp mặt vào gối, sau đó thiếp đi lúc nào không hay.

Về phía Vệ Ngữ Đồng, cô rất chăm chút cho gương mặt của mình liền đi vào phòng tắm đắp mặt nạ.

Khoảng chừng mười phút sau, Lãnh Bá Siêu mới tỉnh dậy, anh đưa tay dụi dụi mắt định đi về phía tủ lạnh lấy nước uống thì đúng lúc nghe giọng hát văng vẳng từ phía phòng tắm.
- "Đừng bỏ em một mình.

Trời lạnh lắm, trời lạnh lắm..."
Giọng hát vang vọng vừa dứt thì dáng người với gương mặt trắng bóc xuất hiện khiến Lãnh Bá Siêu giật mình mà phóng lên trên giường ngay lập tức, anh hét lớn:
- "Có ma."

Người đứng ngay phía cửa phòng tắm lúc này mới nhẹ nhàng tháo gỡ lớp mặt nạ trên mặt mà khó hiểu nhìn người đàn ông vốn mạnh mẽ lúc này đang không ngừng run cầm cập khiến cô không nhịn được mà ôm bụng cười lớn:
- "Lãnh Bá Siêu, tôi không ngờ người mỏ hỗn như anh cũng sợ ma."
Cô vừa dứt lời thì người ở phía giường nhanh chóng xông đến, dùng tay bịt kín miệng khiến cô không thốt ra cũng không tài nào cười chọc anh được.

Lãnh Bá Siêu trầm giọng đe dọa:
- "Tôi không sợ ma mà tôi sợ giọng hát của cô.

Cô có biết giọng hát cô tựa như mấy người từ dưới lên không hả? Nó cứ khiến người nghe rợn người kiểu gì ấy."
Vệ Ngữ Đồng ngay lập tức đẩy người anh ra xa, sau đó dõng dạc khẳng định:
- "Anh chẳng biết thưởng thức âm nhạc gì cả.

Lời nhận xét của anh tôi không tiếp thu, bởi vì anh vốn dĩ luôn ghen tị với giọng hát trời phú của tôi."
Trước những câu từ đầy tự tin của người trước mặt khiến Lãnh Bá Siêu không còn lời nào để nói mà lắc đầu bất lực, miệng anh lẩm bẩm:
- "Trên đời này sợ nhất là người không biết bản thân hát dở, lại hay hát nữa chứ."
- "Nè anh, tôi nghe hết đấy nhé.

Anh đừng hòng tự ý nói xấu tôi."
Khoảng vài phút sau, cô lôi ra trong tủ đồ một tấm nệm nhỏ mà trải xuống sàn nhà, sau đó lấy một cái gối từ phía giường mà để lên trên, nhìn người đang ngồi trên giường, dõng dạc nói:
- "Hôm nay tôi sẽ ngủ dưới sàn xem như là lời cảm ơn vì những gì anh đã làm cho trại trẻ mồ côi."
Dứt lời, cô nằm nghiêng người, sau đó nhắm mắt ngủ một cách ngon lành.


Lời cảm ơn khi nãy khiến Lãnh Bá Siêu có chút bất ngờ, anh chưa kịp lên tiếng thì người dưới sàn đã ngủ say tự lúc nào.

Khóe môi bất giác cong nhẹ mà đưa mắt nhìn chằm chằm về phía bóng lưng của Vệ Ngữ Đồng.
- "Đôi lúc cũng đáng yêu đấy chứ."
Tối đó, Lãnh Bá Siêu nằm trên giường thi thoảng lại nghiêng người lén nhìn về phía người đang ngủ dưới sàn mà cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, không tài nào chìm vào giấc ngủ.

Anh nhẹ nhàng rời khỏi giường mà tiến về phía Vệ Ngữ Đồng đang nằm trên nệm nhỏ, nhẹ nhàng bế cô lên mà đặt lên trên giường, sau đó còn cẩn thận đắp chăn lại giúp cô, nhếch môi cười nhạt:
- "Lúc nào cũng muốn quyết định mọi chuyện.

Đồ ngốc."
Dứt lời, anh nằm vào vị trí chiếc nệm nhỏ mà nhắm mắt lại, khóe môi nở nụ cười hài lòng mà dần dần thiếp đi.
Sáng hôm sau, khi vừa mở mắt, Vệ Ngữ Đồng có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy bản thân đang nằm trên giường còn Lãnh Bá Siêu lúc này lại nằm ngủ dưới đất, trong đầu lúc này không ngừng đặt ra hàng trăm giả thiết.
- "Mình nhớ tối qua đã ngủ dưới sàn mà ta.


Hay là mình bị mộng du mà đuổi anh ta xuống dưới còn bản thân thì leo lên giường ngủ.

Rốt cuộc là sao chứ?"
Vừa nói, cô khẽ đưa tay vò đầu bứt tóc, liền sau đó nhẹ nhàng bước khỏi giường tiến về phía người đang ngủ, chậm rãi nhìn chằm chằm vào mặt anh với ánh mắt tràn ngập tội lỗi.

Đột nhiên, Lãnh Bá Siêu mở bừng mắt khiến cô giật mình mà ngã nhào lên người anh.
Lãnh Bá Siêu giọng còn ngáy ngủ, trầm khàn trêu chọc:
- "Cô nhân lúc tôi đang ngủ muốn cướp đi đời trai của tôi sao?"
Bốp...
- "Ui da....".

 
Chương 11: 11: Trận Chiến Áo Choàng Tắm


Ui....da...
Mới sáng sớm mà đã nhận ngay cái tát vào mặt khiến Lãnh Bá Siêu không cam tâm mà mạnh tay lật người Vệ Ngữ Đồng xuống, trấn áp lên trên, trầm giọng đe dọa:
- "Cô đừng nghĩ muốn làm gì thì làm.

Sau này, hễ mỗi lần cô tác động vật lí vào bất kì chỗ nào trên người Lãnh Bá Siêu này thì tôi sẽ hôn đáp trả đúng ngay vị trí đó trên người cô."
- "Anh dám..."
Vệ Ngữ Đồng không những không sợ mà còn cao giọng thách thức bởi vì cô biết anh nhất định sẽ không làm như thế.
Trước lời thách thức này khiến Lãnh Bá Siêu không chịu thua mà kề sát vào một bên má của người dưới thân.

Ngay khi anh sắp hôn lên má cô thì phía bên ngoài nghe tiếng gõ cửa của nhân viên:
- "Phòng ngâm chung đã đặt trước sẵn sàng rồi ạ.

Xin mời cả hai vị đi theo tôi."
Cả hai người nhanh chóng khoác lên người chiếc áo choàng tắm mà chậm rãi bước vào căn phòng đã chuẩn bị sẵn.

Trước mặt là hồ nước nóng tuy nhiên lại có sự thay đổi về kích thước khiến hai người đưa mắt nhìn nhau.

Nữ nhân viên liền lập tức lên tiếng giải thích:
- "Thực ra Lãnh phu nhân đã gọi điện bảo rằng đổi lại phòng tắm ch ung.


Hơn thế nữa, hai vị đây còn là vợ chồng son cho nên tắm cùng một hồ nhỏ sẽ gắn chặt tình cảm hơn."
Nghe những lời này khiến Vệ Ngữ Đồng muốn nôn mửa.

Cô bĩu môi nhìn về phía chiếc hồ đang tỏa khói, bên trên mặt nước còn rải thêm mấy cánh hoa hồng.

Quả là sến súa.

Một lúc sau nhân viên mang đến dĩa trái cây cũng như kèm theo nước uống và đồ ngọt, chậm rãi đặt lên trên bàn, sau đó nhỏ giọng nói:
- "Chúc cả hai vị có những giây phút thật thư giãn."
Cả hai gượng cười với nữ nhân viên.

Ngay khi trong phòng chỉ còn Lãnh Bá Siêu và Vệ Ngữ Đồng, sắc mặt cả hai lập tức trở về vốn có.

Vệ Ngữ Đồng đi lại gần phía bàn ăn, vớ lấy một cái bánh cho vào miệng, cô đưa mắt nhìn về phía hồ nước, dõng dạc nói:
- "Cái hồ nhỏ như vậy một mình anh tắm là vừa.

Tôi ở đây ăn bánh uống nước là được rồi."
Có vẻ thức ăn khá hợp với cô cho nên cô không ngừng cho vào miệng mà nhai nhóp nhép.


Lãnh Bá Siêu nhíu mày, anh nhanh chóng ngăn đôi tay của người con gái đang không ngừng bóc thức ăn cho vào miệng, trầm giọng nói:
- "Không công bằng.

Cô ngồi đây ăn uống tận hưởng, vừa được ngắm nhìn mĩ nam như tôi tắm tiên sao?"
- "Xời, ai thèm nhìn anh chứ.

Hơn nữa, hơi nóng từ nước bốc lên mù mịt, cho dù anh cởi hết toàn bộ thì tôi cũng không nhìn thấy rõ đâu."
Vừa nói, cô vừa nhai bánh không ngừng, thi thoảng uống một ngụm nước.

Chứng kiến cảnh tượng nhàn nhã này của cô khiến Lãnh Bá Siêu không cam lòng mà lập tức nhấc bổng người cô lên khiến cô giật mình la lớn:
- "Này, anh muốn làm gì vậy? Bỏ tôi xuống."
Phịch...
Anh ném thẳng người Vệ Ngữ Đồng xuống hồ khiến toàn thân cô ướt sũng liền sau đó bản thân cũng lao xuống nước mà cởi chiếc áo choàng trắng trên người ra ném về phía cái bàn, lộ ra thân hình cuồn cuộn với từng múi thịt săn chắc khiến Vệ Ngữ Đồng há hốc mồm chiêm ngưỡng mà thốt lên.
- "Waooo..."
Trong lúc cô tròn xoe mắt cảm thán thì người trước mặt đã thành công cởi dây thắt lưng mà kéo mạnh chiếc áo choàng ra khỏi người Vệ Ngữ Đồng khiến cô hốt hoảng mà lớn tiếng mắng mỏ:
- "Anh điên à.

Một mình anh cởi áo được rồi, sao lại kéo cả áo tôi chứ?"
Cô nhanh chóng lấy tay che chắn cơ thể trước mặt người đàn ông.

Lãnh Bá Siêu giọng cười đắc thắng, nhếch môi đáp:
- "Chẳng phải cô nói ở đây phong cảnh mờ ảo sao? Cho dù cô có khỏa thân đứng trước mặt, tôi cũng không nhìn rõ."
Vệ Ngữ Đồng nhìn chiếc áo nằm gọn trong tay người đối diện mà tức giận bơi lại gần, vồ tay với lấy, thế nhưng anh lại cố tình giơ lên cao.
- "Lãnh Bá Siêu, anh trả áo choàng cho tôi."
- "Không trả.".

 
Chương 12: 12: Tâm Trạng Khó Tả


Nhìn Vệ Ngữ Đồng không ngừng giơ tay với lấy khiến Lãnh Bá Siêu vô cùng thích thú mà bật cười thật lớn.

Nụ cười quá đà của anh khiến người thấp hơn một cái đầu tức giận, cô mạnh tay hất nước bắn cả vào mặt khiến anh vì nóng mà buông lỏng chiếc áo choàng xuống nước.
Vệ Ngữ Đồng mỉm cười mà bơi lại gần.

Ngay khi cô sắp thành công tóm được cái áo thì Lãnh Bá Siêu lại nhanh hơn một bước.

Anh túm lấy chiếc áo choàng mà ném mạnh đến tận phía cửa, sau đó lao về phía người trước mặt mà ôm chặt lấy người cô, giọng đắc ý nói:
- "Bây giờ cô hết đường lên rồi, chịu thua đi."
Vệ Ngữ Đồng lúc này xoay người lại.

Cả người cô áp lên khuôn ngực vạm vỡ của Lãnh Bá Siêu khiến anh tròn xoe mắt.

Hai mảng da thịt lúc này chẳng còn thứ gì ngăn cản mà va chạm vào nhau đến mức khiến Lãnh Bá Siêu cảm nhận được sự mềm mại của làn da thiếu nữ.


Nhịp tim trong lồ ng ngực anh bấy giờ đập mạnh, vành tai phút chốc đỏ ửng liền quay mặt sang hướng khác mà tránh né mĩ cảnh trước mắt.
Về phần Vệ Ngữ Đồng thì ngược lại.

Cô lúc này chẳng còn quan tâm bản thân tr@n trụi trước mắt người đàn ông mà chỉ quan tâm đ ến kết quả thắng thua với anh, cứ thế lao người về phía người đối diện mà hất nước vào mặt anh.
- "Diệp Linh Lang, đủ rồi.

Tôi không chơi nữa, cô mau chóng lên bờ đi."
- "Tôi không lên cho tới khi anh đầu hàng."
Sự háo thắng của cô dường như dập tan toàn bộ sự ngượng ngùng của Lãnh Bá Siêu.

Anh nhíu mày, sau đó dùng tay kéo cô lại gần, trầm giọng nói:
- "Là cô cố chấp đấy nhé."
Đột nhiên, Vệ Ngữ Đồng hụp mặt xuống nước khiến Lãnh Bá Siêu vô cùng hoang mang.

Đã ba phút trôi qua mà không thấy cô trồi lên khiến anh bắt đầu lo lắng mà lớn tiếng gọi:
- "Diệp Linh Lang, mau ngẩng mặt lên đi.

Cô đừng làm tôi sợ."
Lãnh Bá Siêu lúc này lo lắng đến mức tái xanh cả mặt.

Ngay khi anh định chạm vào bờ vai thanh mảnh của người con gái thì lúc này cô bất ngờ ngẩng mặt lên.

Mái tóc dài ướt tung lên giữa không trung tạo nên một đường cong tuyệt mắt.

Nhìn gương mặt Lãnh Bá Siêu tái xanh khiến cô bật cười thích thú.

Liền lập tức, anh vòng tay ôm lấy người cô, trầm giọng nói:
- "Sau này đừng đùa kiểu vậy nữa, tôi không thích đâu."

Anh vừa dứt lời liền cảm nhận khóe miệng dính đầy những cánh hoa hồng, là Vệ Ngữ Đồng đã làm.

Cô gom những cánh hoa trôi trên mặt nước lại mà bỏ vào miệng Lãnh Bá Siêu trong lúc anh đang nói mà thỏa mãn cười đáp:
- "Cảm giác miệng đầy cánh hoa như thế nào?"
Sắc mặt Lãnh Bá Siêu sa sầm xuống bởi những trò trẻ con của Vệ Ngữ Đồng.

Anh đột nhiên trở nên trầm lặng, không đáp trả mà nhìn cô chằm chằm.

Có chút khó hiểu, Vệ Ngữ Đồng cất giọng hỏi:
- "Anh giận rồi sao?"
Cô vừa dứt câu liền cảm nhận bàn tay to lớn của người đàn ông giữ chặt sau gáy mình, sau đó bất ngờ hôn lấy môi cô.

Vệ Ngữ Đồng đưa tay đánh liên tục lên ngực người đối diện tuy nhiên anh vẫn không chịu buông ra mà di chuyển bàn tay còn lại của mình vuốt nhẹ lên tấm lưng trần của người con gái, sau đó rẽ sang một đường, dọc theo eo cô.

Hơi nóng của nước không ngừng bốc lên khiến cảnh tượng càng thêm mờ ảo.

Hai thân ảnh vẫn đang đắm chìm trong làn nước mà trao nhau nụ hôn ngọt ngào.
Mãi một lúc sau, Lãnh Bá Siêu mới chịu rời khỏi môi người con gái, anh khẽ ho một tiếng, trầm giọng nói:
- "Đây là cái giá mà cô phải trả khi liên tục đùa cợt tôi."
Dứt lời, anh chậm rãi tiến lên phía bờ mà nhanh chóng choàng áo, sau đó mở cửa bước ra bên ngoài.


Đợi anh rời khỏi, Vệ Ngữ Đồng lúc này mới bước lên bờ, nhíu mày khó hiểu:
- "Hôn người ta rồi bỏ đi đâu chứ? Rốt cuộc chẳng hiểu nổi anh ta bị gì?"
*Một vài miêu tả nhân vật chính:
Nam 9: Lãnh Bá Siêu
Chiều cao: 1m86
Đặc điểm: có đồng điếu ở khóe môi, răng khểnh.
Sở thích: Đọc sách, chơi thể thao, đi bar, club, hoa cẩm tú cầu
Ưu và nhược điểm: Kinh doanh giỏi, nóng tính đôi khi mất kiểm soát
Nữ 9: Vệ Ngữ Đồng
Chiều cao: 1m65
Đặc điểm: hình xăm hoa cẩm tú cầu ở cánh tay trái (đã xóa)
Sở thích: Ăn, ngủ
Ưu và nhược điểm: Hài hước, thù dai.

 
Chương 13: 13: Chiếc Xe Bí Ẩn


Đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, Lãnh Bá Siêu nhìn vào gương thật lâu, sau đó khẽ đặt tay chạm nhẹ lên trái tim mình, tự hỏi:
- "Tim mình đã loạn nhịp khi ở cạnh cô ấy.

Chẳng phải cuộc hôn nhân này ban đầu cũng chỉ vì làm theo di nguyện của bà nội sao?"
Vừa nói, anh không ngừng hất nước vào mặt nhằm lấy lại lý trí.

Cảm xúc lúc này của anh vô cùng rối bời.

Bất ngờ, tiếng chuông điện thoại reo lên.

Hàng lông mày Lãnh Bá Siêu khẽ nhíu lại ngay khi hiện lên dòng chữ quen thuộc "người trong tim" mà lập tức nghe máy.

Phía đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngọt ngào quen thuộc, Lạc An Tâm không khỏi vui mừng vì cuối cùng anh cũng nghe máy mà tỏ vẻ tội nghiệp, nỉ non nói:
- "Bá Siêu, cuối cùng anh cũng trả lời.

Em còn tưởng anh giận em vì chuyện uống say mèm hôm trước."

Lãnh Bá Siêu gương mặt vô cùng bình thản, gỏn gọn đáp:
- "Anh không giận gì đâu, chẳng qua điện thoại anh hết pin nên không biết em gọi."
Khóe môi Lạc An Tâm khẽ cong, lên tiếng nói:
- "Em hiểu rõ anh mà.

Nếu không phải vì ả hồ ly từ trên trời rơi xuống chia cách anh và em thì có lẽ bây giờ chúng ta đã ở cạnh nhau."
Ả hồ ly mà Lạc An Tâm nhắc đến không ai khác chính là người vợ hiện tại của anh, Vệ Ngữ Đồng.
- "Không phải lỗi Linh Lang.

Cô ấy cũng chỉ là nạn nhân của cuộc hôn nhân này thôi."
Ngay lập tức, anh lên tiếng bênh vực.

Lạc An Tâm không vòng vo mà đi thẳng vào chủ đề chính, cô nhỏ giọng nói:
- "Tối nay, anh đến gặp em, có được không?"
Vừa nói Lạc An Tâm đưa mắt nhìn về phía chiếc váy xuyên thấu đang treo ở phía tủ, ánh mắt hiện rõ sự toan tính.

Tuy nhiên, lời hồi đáp của người bên kia khiến cô sững người.
- "Xin lỗi, anh không đến được.

Anh hiện tại đang đi công tác đến tận hai tuần mới về.

Em giữ gìn sức khỏe nhé."
- "Bá...Bá Siêu..."
Lạc An Tâm chưa kịp dứt câu thì người bên kia đã cúp máy khiến cô tức giận muốn phát điên mà gào thét thật lớn.
- "Ả hồ ly, tôi sẽ tìm mọi cách khiến cô tự nguyện biến khỏi cuộc sống của Bá Siêu."
Phòng ngủ 606...
Lãnh Bá Siêu vừa mới đặt chân ở phía cửa phòng đã nghe thấy âm thanh cùng giọng hát không ngừng vang lên.

Anh chậm rãi mở hé cửa mà lẳng lặng quan sát.


Phía bên trong phòng, Vệ Ngữ Đồng trên tay hiện đang cầm lấy chiếc micro nhỏ mà dán mắt vào màn hình tivi ngân nga theo giai điệu của bài hát.

Giọng hát vốn không ăn nhập gì với giai điệu của cô khiến người phía cửa không nhịn được, suýt chút nữa bật cười.

Anh không bước vào trong mà chỉ âm thầm quan sát cô, thi thoảng mỉm cười theo.
Một lúc sau, cô leo lên giường mà bật nhảy thật cao với vẻ mặt khoái chí.

Trông cô lúc này chẳng khác gì những đứa trẻ hớn hở khi lần đầu tiên được cha mẹ dắt đi chơi.
...***...
Người đàn ông hai tay điều khiển vô lăng thi thoảng nhìn sang người bên cạnh nở nụ cười hạnh phúc.
- "Ông trời quả thật không bạc đãi chúng ta.

Con bé Ngữ Đồng cũng thật là ngoan.

Sau khi kết hôn còn không quên nhắn tin hỏi thăm đôi vợ chồng già này."
Người phụ nữ bên cạnh vẻ mặt trầm ngâm, một lúc sau trầm giọng nói:
- "Mặc dù Ngữ Đồng là cô gái tốt.

Nhưng để con bé đóng giả thành Linh Lang của chúng ta đến cả đời được sao? Nghe đâu rằng, cậu Lãnh Bá Siêu gì ấy là người rất để tâm đ ến từng chi tiết nhỏ.


Nếu nhỡ mọi chuyện đổ bể, tôi e là..."
Nghe đến đây, người bên cạnh khẽ nắm lấy tay bà mà trấn an:
- "Bà yên tâm.

Mọi chuyện đã được ngài Vệ tính toán cả rồi.

Chỉ cần chúng ta không nói ra sự thật thì chẳng một ai biết được thân phận thật của Ngữ Đồng."
Nghe những lời này, người bên cạnh mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng họ đâu hay rằng có một chiếc xe màu đen ở phía sau đang lẳng lặng đi theo.

Người đàn ông diện vest đen ở bên trong xe khẽ nhấc điện thoại gọi cho ai đó.
- "Hai người họ đang trên đường hướng về phía Nam, chắc là ra ngoài dạo phố.

Vâng, tôi sẽ không để bất cứ ai phát hiện.".

 
Chương 14: 14: Đầm Ngủ Bằng Lụa


Lãnh gia....
Chiếc xe dừng ngay phía trước, hai thân ảnh từ bên trong xe bước ra mà dõng dạc tiến vào bên trong đại sảnh.
Lộp....bộp...
- "Chào mừng thiếu gia và thiếu phu nhân quay trở về."
Một trào pháo giấy từ đâu rơi xuống đầu Lãnh Bá Siêu và Vệ Ngữ Đồng khiến cả hai ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra mà đưa tay phủi phủi những thứ màu sắc bám trên người.

Lãnh lão gia và Lãnh phu nhân thì ngồi ngay phía trước, nhàn nhã uống trà, mỉm cười nhìn về phía hai người.

Vệ Ngữ Đồng vẫn chưa hiểu nghi thức chào đón này mà cất giọng thắc mắc hỏi:
- "Nhà mình vừa có tiệc tùng sao thưa cha mẹ?"
Lãnh phu nhân nghe những lời này chỉ biết bật cười rồi nhìn sang người ngồi cạnh.

Liền lập tức, nữ hầu chạy lại gần, thân thiện nắm lấy tay của Vệ Ngữ Đồng, tò mò dò hỏi:
- "Thiếu phu nhân, tôi nghe bảo cả hai người cùng ngâm mình chung một hồ.

Cảm giác khi ấy như thế nào vậy?"
Lãnh phu nhân bỗng ho nhẹ một tiếng, bà trầm giọng nói:

- "Tiểu Lan, cô quay trở vào trong làm việc đi."
- "Dạ.

Thưa Lãnh phu nhân."
Tiểu Lan tỏ vẻ hụt hẫng mà quay trở vào trong.

Nhìn sắc mặt có chút mệt mỏi của hai người trước mặt, Lãnh phu nhân mỉm cười ôn nhu nói:
- "Mẹ thấy hai đứa cũng đã thấm mệt, mau chóng lên phòng nghỉ ngơi đi."
Cả hai khẽ gật nhẹ đầu, sau đó chậm rãi bước lên trên lầu.

Bàn tay Lãnh Bá Siêu cũng không quên đỡ lấy tấm lưng của Vệ Ngữ Đồng, chậm rãi bước theo sau khiến người bên dưới nở nụ cười hài lòng.

Lãnh lão gia khẽ uống một ngụm trà, nhìn sang người bên cạnh cười nói:
- "Nhìn thấy hai tụi nhỏ yêu thương nhau, anh thực sự rất mừng.

Cũng hi vọng rằng Bá Siêu đã cắt đứt hoàn toàn với Lạc An Tâm."
Bên trong căn phòng, Vệ Ngữ Đồng không ngừng phàn nàn về việc anh không chịu lắp máy lạnh khiến cô cảm thấy vô cùng nóng bức mà không tài nào ngủ được.
- "Lãnh Bá Siêu, anh là người của sao hỏa à? Bây giờ đã là mùa hè mà vẫn không cho người lắp máy lạnh, tôi sắp chết vì nóng đây này."

Vừa nói, Vệ Ngữ Đồng không ngừng dùng cái quạt tay mà quạt liên tục.

Trước những lời phàn nàn này của cô, Lãnh Bá Siêu lại tỏ ra vô cùng thản nhiên mà gỏn gọn đáp:
- "Tôi trước giờ đã quen như thế rồi.

Cô bây giờ đã là vợ tôi cho nên cũng tập dần đi là vừa."
- "Ngay cả quạt máy cũng không có, tôi làm sao mà ngủ được."
- "Nếu không ngủ được thì cô sang phòng khác mà ngủ."
Nói rồi, anh nằm lăn ra giường, giọng điệu như thể xua đuổi khiến Vệ Ngữ Đồng không cam lòng khẽ nghiến răng, sau đó hậm hực đi vào phòng tắm mà nói vọng ra:
- "Tôi sẽ không thua cuộc đâu, anh chờ đó."
Lãnh Bá Siêu bĩu môi chán nản mà dán mắt vào màn hình điện thoại.

Một lúc sau, Vệ Ngữ Đồng từ bên trong bước trở ra.

Cô diện trên người chiếc váy mỏng hai dây khoe trọn bờ vai thanh mảnh khiến người trên giường phút chốc ngẩn ngơ mà làm rơi điện thoại xuống nệm.
Chiếc đầm ngủ bằng lụa khoe trọn tấm lưng đằng sau, đồng thời tôn lên vòng ba đầy đặn của Vệ Ngữ Đồng khiến Lãnh Bá Siêu nhìn không chớp mắt.

Một lúc sau, giọng nói của cô cất lên khiến anh quay trở về thực tại.
- "Chắc có lẽ mẹ sớm biết tôi ngủ trong căn phòng nóng bức, không chút máy lạnh cho nên đã chuẩn bị rất nhiều đầm ngủ làm bằng chất lụa cao cấp thoáng mát, tạo cảm giác nhẹ nhàng, vô cùng thoải mái."
Vệ Ngữ Đồng tự tin giới thiệu chiếc váy ngủ đang mặc trên người mình, sau đó khẽ xoay một vòng khiến anh trố mắt ngắm nhìn.

Từng đường cong tuyệt mĩ ẩn sau lớp lụa đen khiến Lãnh Bá Siêu cảm thấy có chút khó thở, vành tai đỏ đến mức như thể sắp bốc cháy tới nơi..

 
Chương 15: 15: Một Phen Hoảng Sợ


Cả người Lãnh Bá Siêu nóng bừng đến bức nhiễu nhại mồ hôi.

Bàn tay đang cố gắng kìm chế d*c vọng trong người, không ngừng bấu chặt lấy ga giường, sau đó quay mặt sang hướng khác.

Về phía Vệ Ngữ Đồng, cô cứ nghĩ anh là vì không chịu nổi cái nóng bên trong phòng mà lập tức nhảy lên trên giường, nhìn chằm chằm gương mặt của người đang không ngừng đổ nhiều mồ hôi mà cao giọng châm chọc:
- "Cuối cùng anh cũng đã nhận lấy quả báo của mình vì đã không cho người lắp đặt máy lạnh.

Bây giờ, anh đã hiểu được nỗi thống khổ lần đầu tiên tôi ngồi đợi anh hơn mấy tiếng đồng hồ trong căn phòng này rồi chứ."
Khoảnh cách Vệ Ngữ Đồng ngày một gần khiến hơi thở Lãnh Bá Siêu trở nên nặng nề.

Sợi dây áo ngủ trên người cô có chút lỏng lẻo mà trượt xuống một bên càng thêm quyến rũ.

Hình ảnh trước mặt này dường như đập tan toàn bộ lí trí còn sót lại trong người Lãnh Bá Siêu.

Liền lập tức, anh đẩy mạnh cô nằm lăn ra giường, sau đó tóm lấy tay cô mà áp l3n đỉnh đầu.


Ngay khi Vệ Ngữ Đồng định thốt lên lời gì đó liền cảm nhận cánh môi mình đã bị người đàn ông trên thân khóa chặt đến mức thở không ra hơi mà ra sức vùng vẫy.

Đôi tay vốn nhỏ bé của cô dễ dàng thoát khỏi lòng bàn tay của người trước mặt liền lập tức đánh liên tục vào ngực anh.
Vẻ mặt Lãnh Bá Siêu lập tức sa sầm xuống, sau đó tháo bỏ chiếc thắt lưng trên người mà quấn chặt lấy đôi bàn tay bạo lực của người con gái, anh trầm giọng nói:
- "Khi trước tôi đã từng nói rằng, nếu cô tác động vật lí vào nơi nào trên cơ thể tôi thì tôi sẽ hôn đáp trả lại đúng ngay vị trí ấy trên người cô."
Bàn tay không chút chần chừ của Lãnh Bá Siêu lập tức kéo chiếc váy lụa của người dưới thân, khiến sắc mặt cô tái xanh vì sợ hãi, miệng không ngừng mắng:
- "Tôi cấm anh động vào người tôi.

Lãnh Bá Siêu, mau tháo thắt lưng ra khỏi tay tôi."
Toàn bộ cơ thể đ ẫy đà của người dưới thân hiện ra trước mắt Lãnh Bá Siêu vô cùng rõ nét.

Đặc biệt là bộ ng ực phập phồng, căng tròn của thiếu nữ tựa như quả đào vừa chín tới đang không ngừng mời gọi anh.

Liền lập tức, anh cúi xuống mà cắn nhẹ một bên khiến cô bị đau mà hét lớn:
- "Lãnh Bá Siêu, anh mau dừng lại.


Đừng để tôi lật ngược tình thế mà khiến anh tiệt tử tiệt tôn."
Trước những lời đe dọa từ phía Vệ Ngữ Đồng, Lãnh Bá Siêu không những không sợ, thậm chí còn nở nụ cười ranh mãnh, trầm giọng nói:
- "Vậy tôi sẽ gửi nhờ đứa con của mình trong tử c ung của cô trước khi tôi bị tiệt tử vậy."
Vừa nói, bàn tay anh không ngừng m ơn trớn dọc theo cơ thể người con gái, còn không quên vỗ mạnh vào mông, sau đó tách rộng hai chân cô ra, chuẩn bị kéo khóa qu@n của mình xuống thì bên tai đã nghe tiếng khóc hoảng loạn của người nằm dưới.

Vệ Ngữ Đồng hai mắt nhắm chặt không dám nhìn thứ nam tính sắp hiện ra trước mắt mình, miệng cô không ngừng đưa ra hàng trăm lí do thuyết phục:
- "Huhu, tôi không muốn cho anh gửi nhờ đứa bé trong bụng mình.

Tôi còn trẻ, tôi sợ mang thai.

Tôi không muốn trở thành người mẹ vô trách nhiệm tranh giành đồ ăn của con mình.

Và đặc biệt hơn là...tôi không muốn làm chuyện này cùng với anh."
Lãnh Bá Siêu cố nhịn cười ngay khi nghe những lí do từ phía Vệ Ngữ Đồng.

Tuy nhiên, sắc mặt anh lập tức sa sầm xuống khi nghe đến câu cuối cùng rằng cô không muốn sinh con cho anh.
- "Trong mắt cô tôi là người đàn ông xấu xa thế sao? Đến mức cô không muốn làm chuyện này cùng tôi?"
- "Chẳng phải trong lòng anh đã có người thương rồi sao? Nếu cô ấy biết anh và tôi xảy ra quan hệ, cô ấy sẽ đau lòng biết nhường nào?"
Nghe những lời này, Lãnh Bá Siêu lập tức lấy lại tỉnh táo mà dừng lại hành động kéo khóa qu@n, sau đó rời khỏi người Vệ Ngữ Đồng mà loạng choạng tiến về phía phòng tắm..

 
Chương 16: 16: Gia Nhân Tám Chuyện


Lãnh Bá Siêu sau khi rửa mặt lấy lại tỉnh táo vội mở điện thoại lên nhìn vào cái tên hiện trên màn hình khẽ thở dài tự hỏi:
- "Lãnh Bá Siêu, mới có vài ngày thôi mà mày đã muốn cô ấy sinh con cho mình rồi sao? Tao thực sự thất vọng vì lời tuyên bố trước đây của mày."
Dứt lời, anh lại một lần nữa nhìn vào ba chữ "Lạc An Tâm" cái tên liên lạc mà khi trước anh vẫn thường hay gọi là "người trong tim" thoáng chốc đã được anh đổi lại về đúng với tên gọi vốn có kể từ sau khi quay trở về từ suối nước nóng.
Mãi một lúc sau, Lãnh Bá Siêu quay trở về phía giường thì người con gái đã chìm vào giấc ngủ.

Chiếc váy lụa khi nãy bị anh làm rách đi một mảng, lộ ra chiếc đùi nõn nà.

Nhìn vào đôi mắt đã nhắm nghiền, có chút sưng đỏ vì bật khóc trong hoảng sợ lúc nãy của cô khiến anh cảm thấy bản thân có hơi quá đáng.

Liền lập tức, anh khẽ đưa tay lau nhẹ giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi, cẩn thận dùng tay chỉnh lại tà váy giúp cô.

Cuối cùng không quên đắp chăn che chắn lại cơ thể người con gái mà trầm giọng nói thầm:
- "Xin lỗi vì khi nãy đã làm cô hoảng sợ.

Sau này, những việc mà cô không đồng ý, tôi nhất định sẽ không làm."
Sáng hôm sau, ngay khi Vệ Ngữ Đồng vừa mở mắt đã cảm nhận sự thoáng mát bên trong căn phòng.


Bóng hình hiện ra đầu tiên sau khi cô tỉnh dậy không ai khác chính là Lãnh Bá Siêu.

Anh hiện tại đang leo lên một cái thang xếp mà chăm chú làm chuyện gì đó ở một góc phòng.
Vệ Ngữ Đồng đưa tay dụi dụi đôi mắt vẫn còn mơ ngủ của mình mà vô thức bước khỏi giường, chậm rãi đi về phía Lãnh Bá Siêu.

Ngay khi nhìn thấy thứ mà cô hằng ao ước, liền lập tức, cô tròn xoe mắt mà cất giọng cảm thán:
- "Ôi...là máy lạnh.

Anh cuối cùng cũng chịu lắp nó rồi sao?"
Nghe cô hỏi, người đàn ông lập tức xoay mặt lại, sau đó chậm rãi bước xuống thang mà phủi phủi tay, gỏn gọn đáp:
- "Trời đã vào hè, tôi sợ cô không chịu được cái nóng trong phòng lâu nên quyết định lắp máy lạnh.

Xem như đó là món quà xin lỗi chân thành vì chuyện tối hôm qua."
Sắc mặt cô lập tức trở nên tươi tỉnh mà lao đến ôm chầm lấy người Lãnh Bá Siêu, hai tay còn không quên cưng nựng đôi đồng điếu ở khóe môi của anh, hạnh phúc nói:
- "Lãnh Bá Siêu, chưa bao giờ tôi thấy anh đẹp trai lại nhân hậu như lúc này.

Đáng yêu quá đi mất."

Chụt...
Dứt lời, cô lập tức hôn vào một bên má của người trước mặt khiến anh có chút bất ngờ mà đứng lặng.

Khóe môi bất giác cong nhẹ.

Chưa bao giờ anh có cảm giác muốn được nuông chiều một người như thế.
Phía bên dưới nhà, đám gia nhân không ngừng bàn tán mà túm lại to nhỏ với nhau:
- "Cô có biết không, mới sáng đây thôi, thiếu gia đã sai người mang đến một cái máy lạnh mà tự tay lắp đặt bên trong phòng ngủ của mình."
Nữ hầu khác khẽ đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, lúc sau mới lên tiếng nói:
- "Xưa nay cậu ấy chưa từng làm việc này bao giờ.

Ngay cả việc trước đây không thích dùng máy lạnh, thế nhưng kể từ khi thiếu phu nhân gả về đây, chuyện lạ ngàn năm có một này mới xảy ra."
Tiểu Lan đúng lúc đi ngang qua nghe được mọi người bàn tán mà góp vui, thì thầm to nhỏ:
- "Cũng có thể thiếu gia lắp máy lạnh để xua đi cơn nóng bức của hai người vào mỗi đêm."
- "Có chuyện đó sao?"
Cả đám xúm lại, thắc mắc hỏi.

Ngay lập tức, Tiểu Lan ngẩng cao mặt, tỏ vẻ am hiểu nhiều thứ mà nhỏ giọng đáp:
- "Bởi vì tối nào tôi cũng có nhiệm vụ đi xung quanh kiểm tra các cửa.

Mỗi lần đi ngang qua phòng của thiếu gia và thiếu phu nhân, tôi luôn nghe âm thanh r3n rỉ phát ra từ bên trong.".

 
Chương 17: 17: Canh Gà Hầm


Lãnh phu nhân đưa cho con trai một bát canh gà hầm mà bắt anh đích thân mang đến cho cô con dâu yêu quý của mình.
Lãnh Bá Siêu vẻ mặt miễn cưỡng mà cẩn thận bưng bát canh chậm rãi tiến về phía phòng.

Ngay khi anh vừa mở cửa đã nghe tiếng khóc nức nở của người bên trong.

Vệ Ngữ Đồng hai mắt đỏ ngầu, bên cạnh cô là chiếc điện thoại màn hình vẫn còn hiện sáng.

Vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, anh chậm rãi đặt bát canh xuống bàn, sau đó tiến lại gần phía cô mà hỏi han:
- "Sao cô lại khóc? Đã có chuyện gì sao?"
Liền lập tức, cô đưa chiếc điện thoại lên trước mặt anh, trả lời:
- "Tôi vừa đọc câu chuyện.

Người yêu nữ chính là lính cứu hỏa không may qua đời trong trận hỏa hoạn lớn."
Vệ Ngữ Đồng hai mắt rưng rưng nhìn người trước mặt, nghẹn ngào nói:
- "Sao người tốt như anh ấy lại gặp phải chuyện này chứ."
- "Cô là đang thương xót cho anh ta?"
- "Tôi thương cho cuộc tình ngọt ngào của họ."
- "Chỉ là truyện vậy mà cô đã khóc sướt mướt rồi sao? Tôi cứ nghĩ cô mạnh mẽ lắm chứ."
Lãnh Bá Siêu cao giọng nhằm khiến người trước mặt tức giận mà ngưng khóc, nào ngờ cô lại òa khóc lớn hơn khiến anh trở nên lúng túng mà đến ngồi cạnh, bàn tay định chạm nhẹ vào vai người con gái để dỗ dành thế nhưng lại chần chừ mà buông xuống.


Vệ Ngữ Đồng mếu máo, nấc nghẹn nói:
- "Dù có mạnh mẽ tới đâu thì tôi cũng là con gái, cũng có lúc yếu lòng chứ bộ."
Lãnh Bá Siêu khẽ nhíu mày, anh chẳng biết làm cách nào để dỗ dành cô gái này mà hạ thấp giọng nói:
- "Tôi biết rồi.

Nín đi, đừng khóc nữa.

Là lỗi của tôi được chưa, là tôi không hiểu thế giới con gái của cô."
Nói rồi, anh nhanh chóng đi đến phía bàn, vội cầm lấy bát canh lên mà đem đến cho người ở phía giường.

Cẩn thận thổi nguội trước khi đút, giọng điệu ân cần nói:
- "Chắc hẳn cô cũng đã đói bụng rồi đúng không? Mau chóng ăn hết bát canh gà hầm này, mẹ đã đích thân làm cho cô đấy."
Vệ Ngữ Đồng ngoan ngoãn mà há miệng thật to khiến người trước mặt cố nhịn cười mà cẩn thận đút cho cô.

Ngay khi uống một muỗng đầu, gương mặt cô bỗng chốc biến sắc mà nhăn mặt, sau đó trầm giọng nói:
- "Đây...đây là canh thuốc mà."
Nghe đến đây khiến Lãnh Bá Siêu giật mình mà làm rơi bát canh nóng trên tay xuống.


Vô tình đổ vào chân Vệ Ngữ Đồng khiến cô bị nóng mà nhảy cẫng lên, miệng la lớn:
- "Nóng quá.

Bỏng chân tôi rồi."
Lúc này, Lãnh Bá Siêu mới lấy lại bình tĩnh mà vội vàng đỡ lấy cô, lắp bắp nói:
- "Cô...cô không sao chứ?"
Dứt lời, anh nhấc bổng người cô lên mà đi vào phòng tắm ngâm chân cô vào bồn, ân cần nói:
- "Ngâm vào nước mát sẽ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn."
Một lúc sau, Lãnh Bá Siêu bồng cô nhẹ nhàng đặt xuống giường, sau đó đưa mắt nhìn vào đôi chân ửng đỏ của người con gái mà cảm thấy có lỗi.

Anh nhanh chân đi tìm thuốc trị bỏng, sau đó tự tay bôi lên vùng da ửng đỏ, trầm giọng nói:
- "Khi nãy tôi không cố ý làm cô đau.

Đừng cử động, tôi sẽ nhẹ nhàng."
- "Anh xoa phải theo chiều chứ.

Tôi đang bị đau đấy."
Vệ Ngữ Đồng cắn răng nhìn xuống đôi chân đang bị thương rồi nhìn sang người đàn ông chưa có kinh nghiệm bôi thuốc mà cằn nhằn.

Trái ngược với biểu cảm khó chịu của cô, Lãnh Bá Siêu lúc này lại vô cùng chú tâm, khẽ dùng đầu ngón tay thấm thuốc của mình bôi nhẹ vào chỗ bị bỏng, miệng không ngừng nói lời xin lỗi.
- "Tôi xoa thế này đã dễ chịu hơn chưa?"
Phía bên ngoài, Tiểu Lan ghé tai lén nghe những gì ở bên trong mà mỉm cười tủm tỉm.

Trong đầu không ngừng hiện ra hàng loạt hình ảnh giữa hai thân ảnh không chút mảnh vải đang không ngừng âu yếm nhau ở bên trong phòng.
- "Chẳng lẽ tác dụng của thuốc lại phát huy nhanh chóng đến thế sao? Chắc có lẽ thiếu phu nhân đang phải cắn răng chịu đựng sự dày vò từ thiếu gia.".

 
Chương 18: 18: Diễn Biến Qua Góc Nhìn Của Tiểu Lan


Cuối cùng, hai chân Vệ Ngữ Đồng cũng được băng bó cẩn thận.

Cô dùng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn thẳng vào người đàn ông đang cúi người nhặt từng mảnh vỡ dưới sàn mà không ngừng trách móc:
- "Mới ở với anh có vài ngày mà tôi đã thương tích đầy mình rồi này.

Chắc sớm muộn gì hai chúng ta sẽ ly hôn mà thôi."
- "Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra."
Câu trả lời không chút suy nghĩ thốt ra từ miệng Lãnh Bá Siêu khiến người ngồi trên giường bỗng sững sờ mà nhìn anh chằm chằm.

Liền sau đó, anh khẽ ho một tiếng mà đứng bật dậy, nhanh chóng nói lại:
- "Ý của tôi là...có một người vợ tính cách như cô sớm muộn gì cũng phải ly hôn mà thôi."
- "Phải rồi.

Anh rất muốn được ly hôn tôi để mau chóng nối lại tình xưa với người trong tim của mình chứ gì."
Giọng điệu Vệ Ngữ Đồng có chút mỉa mai mà xoáy sâu vào người tình cũ của anh.


Lãnh Bá Siêu vẻ mặt trầm lặng không đáp.

Liền sau đó, anh nhanh chóng với lấy chiếc điện thoại đang nằm trên giường mà nhấn số gọi cho ai đó.
- "Này, anh lấy điện thoại tôi để gọi cho cô ta sao? Nói trước là tài khoản tôi chỉ còn vài đồng thôi nhé.

Nếu hết anh phải nạp đầy tiền cho tôi."
Ting...Ting...
Tiếng chuông điện thoại khác vang lên.

Hóa ra là của Lãnh Bá Siêu.

Anh vội rút trong túi ra, sau đó nhấn nhấn một lúc rồi trả chiếc điện thoại lại cho Vệ Ngữ Đồng, gỏn gọn nói:
- "Ngày mai tôi bắt đầu quay trở lại công ty làm việc rồi.

Còn mỗi mình cô ở phòng.

Nếu muốn ăn gì, cứ thoải mái gọi cho tôi bất cứ lúc nào.

Tôi đã lưu số của mình vào máy cô rồi đấy."
Ngay lập tức, Vệ Ngữ Đồng nhìn vào danh bạ điện thoại của mình.

Cô trợn mắt ngay khi nhìn thấy dòng chữ "chồng yêu" còn đính kèm cả trái tim nữa chứ.

Như vậy có quá là sến sẩm không.
- "Anh tự đặt tên à? Thế còn tên tôi trong điện thoại của anh là gì?"
- "Sư tử hà đông."
Lãnh Bá Siêu dõng dạc trả lời khiến người ngồi trên giường nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn.


Cô toan chỉnh lại cái tên thế nhưng lại bị anh cản lại, giọng đe dọa nói:
- "Cô không được phép tự ý chỉnh sửa.

Nếu để tôi phát hiện cô đã thay đổi thì cô biết hậu quả sẽ ra sao."
- "Anh lấy tư cách gì?"
- "Tư cách là chồng của cô."
Nói rồi, Lãnh Bá Siêu xoay người bước trở ra khỏi phòng.

Khóe môi nở nụ cười mãn nguyện mà nhìn vào cái tên vừa mới lưu vào danh bạ điện thoại "Ngốc yêu."
Bữa tối hôm đó...
Tất cả mọi người đã ngồi vào bàn ăn chỉ chờ mỗi sự có mặt của đôi vợ chồng trẻ Lãnh Bá Siêu.

Một lúc lâu sau, từ phía cầu thang, Lãnh Bá Siêu chậm rãi bước từng bước xuống dưới, trên tay bế lấy người Vệ Ngữ Đồng khiến cô cảm thấy xấu hổ mà không ngừng lải nhải bên tai anh:
- "Tôi tự đi được, không cần anh phải bế để diễn kịch trước tất cả mọi người."
Mặc cho cô không ngừng cằn nhằn, Lãnh Bá Siêu vẫn bỏ ngoài tai mà đi đến tận phía bàn ăn mới chịu buông người cô xuống.

Chứng kiến cảnh tượng lãng mạn này, Lãnh lão gia và Lãnh phu nhân vô cùng hài lòng mà đưa mắt nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc.
Ở một góc nhà bếp, các gia nhân nhiệt tình hóng hớt mà xúm lại nghe Tiểu Lan kể lại những gì cô đã vô tình chứng kiến được.
- "Bữa tối hôm nay, tôi nhìn thấy thiếu gia tự tay bế thiếu phu nhân đi xuống lầu.


Nghe bảo vì vận động mạnh cho nên đôi chân thiếu phu nhân bị đau đến mức không đứng vững nổi."
- "Có chuyện này sao?"
Cả đám mắt chữ a miệng chữ o mà nói lớn.

Ngay lập tức, Tiểu Lan liền ra dấu giữ im lặng mà kể tiếp:
- "Tôi phải công nhận rằng sinh lực của hai người họ thật khủng khiếp.

Bất kể là đêm hay ngày, mỗi khi đi ngang phòng, tôi đều nghe âm thanh ái muội ở bên trong."
- "Ôiii, đỏ mặt bọn tôi rồi."
- "Chưa hết.

Có lần tôi giặt chiếc váy ngủ bằng lụa của thiếu phu nhân phát hiện tà váy như bị ai đó mạnh bạo xé rách.

Không những thế, toàn bộ ga giường và mền gối được thay lại mới ngay sau đêm tân hôn.".

 
Chương 19: 19: Hiểu Theo Nghĩa Khác


Tiểu Lan mải mê kể lại câu chuyện theo những gì nghe được kết hợp cùng với trí tưởng tượng của mình khiến ai nấy đều tin răm rắp.

Bất ngờ, một bóng người ở phía sau khẽ đưa tay khều nhẹ lên vai cô.

Ngay lập tức, Tiểu Lan tỏ ra khó chịu mà xoay người lại.

Cô định lên tiếng mắng chửi tuy nhiên đã kịp thời ngừng lại, hốt hoảng mà lùi người về sau, lắp bắp nói:
- "Thiếu...thiếu gia? Cậu đứng đây từ lúc nào vậy?"
Đám đông nhanh chóng giải tán, hiện chỉ còn mỗi Tiểu Lan sợ hãi đến mức sắp đổ mồ hôi hột mà bặm môi cúi đầu.
Lãnh Bá Siêu khẽ đi một vòng quanh người Tiểu Lan, vẻ mặt lạnh lùng mà trầm giọng nói:
- "Cô cũng rành về chuyện vợ chồng tôi nhỉ?"
Nghe đến đây, Tiểu Lan hai hàm răng không ngừng siết chặt, lồ ng ngực như muốn nổ tung chỉ biết cúi người, bên tai lúc này lại truyền đến giọng nói của người bên cạnh.
- "Mạng xã hội của cô đã từng bị hack nhiều lần, đúng không?"

- "Hả???"
Trước câu hỏi này của anh khiến Tiểu Lan vô cùng khó hiểu mà ngẩng mặt mà thốt lên một tiếng.

Tuy nhiên, người trước mặt lúc này đã rời khỏi trước sự ngơ ngác từ phía Tiểu Lan.

Cô khẽ xoay người nhìn về phía đám đông đang nấp ở một góc gần đó mà nhíu mày thắc mắc:
- "Câu vừa nãy thiếu gia hỏi có ẩn ý gì vậy?"
Tất cả mọi người không ai lên tiếng giải thích mà chỉ nở nụ cười nhìn chằm chằm về phía Tiểu Lan.
- "Mình nhớ chỉ bị hack một lần thôi mà."
Tiểu Lan vừa đi vừa lẩm bẩm về câu nói khi nãy của Lãnh Bá Siêu.
Tại phòng ăn...
Lãnh phu nhân nhìn cô con dâu của mình không ngừng ăn một cách ngon lành mà mỉm cười hài lòng.

Bà nghĩ rằng chắc là do tác dụng của thuốc bổ khiến cô cảm thấy bụng đói cồn cào.

Như vậy cũng tốt, việc ăn uống đầy đủ sẽ khiến cô có thêm sức lực để cùng Lãnh Bá Siêu sớm ngày hạ sinh đứa bé.
- "Linh Lang, ngày mai Bá Siêu sẽ quay lại công ty làm việc cho nên thời gian ở cạnh con sẽ ít đi.

Con có cảm thấy buồn không?"
Lãnh phu nhân giọng nhỏ nhẹ hỏi han tâm trạng của cô con dâu yêu quý.

Không chút suy nghĩ, Vệ Ngữ Đồng dõng dạc trả lời:
- "Con mong anh ấy ngủ lại công ty càng tốt ạ.


Bởi vì mỗi tối, anh ấy luôn làm những chuyện khiến con mất ngủ."
Câu trả lời vốn tưởng vô cùng bình thường của Vệ Ngữ Đồng nhưng khi qua tai người khác thì nó lại thành một câu chuyện khác.

Nghe những lời này, những người xung quanh không ngừng xì xầm bàn tán.

Cả Lãnh phu nhân cũng không giấu nổi niềm vui trên gương mặt mà ghé sát vào tai chồng nói nhỏ:
- "Em nghĩ chúng ta nên tìm người gánh bớt công việc trong công ty để Bá Siêu có nhiều thời gian ở cùng với vợ."
Lãnh Bá Siêu nhìn thấy Tiểu Lan đứng cạnh đó không khỏi cười thầm mà nhanh chóng kéo ghế lại gần vợ mình, nói nhỏ:
- "Cô có biết câu nói khi nãy của cô khiến nhiều người nghĩ theo hướng khác không?"
Vệ Ngữ Đồng nhướng mày suy ngẫm mãi không ra mà quay sang trách móc:
- "Thì tôi đang nói sự thật mà.

Có gì mà hiểu nhầm chứ.

Chẳng phải mỗi tối trước khi đi ngủ, anh và tôi thường có những trận chiến sinh tử sao?".


Truyện Khác
Việc cô nói ở đây chính là tác động vật lý chứ không phải s1nh lý mà mọi người đã nghĩ.
Sáng hôm sau...
Mới sáng sớm, Lãnh Bá Siêu đã diện trên người bộ vest màu đen chỉnh chu từ phía bên trong phòng tắm bước trở ra mà đứng trước mặt người con gái vẫn còn úp mặt trên giường.
- "Diệp Linh Lang, cô mau dậy đi rồi cùng xuống ăn sáng."
Anh không ngừng đưa tay khều nhẹ người trên giường.

Một lúc sau, Vệ Ngữ Đồng mới mở bừng đôi mắt.

Trước mặt cô hiện ra dáng vẻ của người đàn ông với mái tóc được chải chuốt gọn gàng với chiều cao lý tưởng, khẽ nở nụ cười tươi lộ ra chiếc răng khểnh cùng với đôi đồng điếu ở hai bên khóe môi khiến cô vô cùng hài lòng mà vỗ tay khen ngợi:
- "Sao lúc này tôi nhìn anh đẹp trai thế nhỉ? Chắc có lẽ tôi vẫn còn buồn ngủ nên nhìn mọi thứ xung quanh đẹp một cách lạ kì.".

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom