Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Đại Ca Và Mít Ướt - Điềm Bính Tả Thủ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Đại Ca Và Mít Ướt - Điềm Bính Tả Thủ
Chương 20: Cảm ơn


Cửa gỗ thoạt nhìn rắn chắc bị hắn đạp vài cái đã lung lay sắp đổ, phảng phất giống như giây tiếp theo sẽ rơi xuống.

Ba nữ sinh đang vây quang Khương Điềm sợ tới mức trốn sau lưng cô.

Ở Thất trung làm gì có ai dám trêu chọc Tô Dĩ Nam chứ?

Nam sinh nào cũng sẽ có giới hạn cuối, ví dụ như không bao giờ đánh nữ sinh, nhưng Tô Dĩ Nam thì tuyệt đối không. Chỉ cần chọc phải hắn thì không kể nam nữ, ai cũng bị ăn đòn như nhau.

Nghe đồn lúc trước có một nữ sinh điên cuồng bám theo hắn. Cho dù Tô Dĩ Nam từ chối kiểu gì, quyết liệt thế nào thì cô nàng này vẫn cứng đầu cứng cổ không chịu bỏ cuộc.

Thậm chí còn lén lút rải đinh dưới bánh xe thể thao của hắn. Nghĩ thầm chỉ cần xe hắn xịt lốp thì hắn sẽ dừng lại nói chuyện với mình thêm vài câu.

Kết quả không nghĩ tới chiếc xe kia được Tô Dĩ Nam coi như bảo bối, sau khi biết do nữ sinh kia cố tình rải đinh, hắn không nói hai lời đã đánh gãy chân cô nàng. Từ đó về sau không còn nữ sinh nào chán sống mà tỏ tình với hắn nữa.

Chỉ nghe được "loảng xoảng" một tiếng, cánh cửa wc bị đá văng ra, Tô Dĩ Nam lạnh lùng nhìn chằm chằm ba nữ sinh kia.

"Khương Điềm, có phải bọn họ nhốt cậu trong này không?"

Tô Dĩ Nam kéo Khương Điềm vào trong lồng ngực, ánh mắt lạnh như băng quét tới ba nữ sinh kia.

"Không...không phải đâu haha...Chúng mình chỉ hỏi Khương Điềm mấy câu thôi chứ không có bắt nạt cậu ấy."

Vu Phiêu Phiêu bị doạ sợ, vội vàng lắc đầu.

"Ông đây hỏi cô à?"

Tô Dĩ Nam hung hăng trừng mắt lườm cô ta một cái.

Khương Điềm cũng không phải thánh mẫu, cô cũng không muốn che giấu giúp ba nữ sinh này nhưng nếu hiện tại Tô Dĩ Nam mà đánh bọn họ ngay ở trong trường học thì hắn sẽ bị ghi tội mất.

Cô nắm chặt lấy tay của hắn: "Sắp vào giờ học rồi, chúng ta về lớp thôi." Khương Điềm không phủ nhận cũng không có thừa nhận.



Tô Dĩ Nam nắm lấy tóc đuôi ngựa của cô: "Này Mít Ướt, nếu ông đây mà không tới kịp thì cậu nhất định sẽ bị bọn họ bắt nạt đến khóc. Bây giờ còn không biết xấu hổ mà bao che?"

"Tôi không có bao che cho họ. Cậu về lớp với tôi nhanh đi."

Khương Điềm vội túm tay hắn kéo về lớp học. Cô cũng không dám nói cho hắn biết rằng dù hôm nay hắn không đến thì cô cũng nhất định phải đánh ba nữ sinh kia một trận ra trò.

Nhìn bóng dáng của Tô Dĩ Nam cùng Khương Điềm ngày càng xa dần, Vu Phiêu Phiêu cắn chặt môi.

Dựa vào cái gì mà đồ nhà quê như Khương Điềm lại được Tô Dĩ Nam coi trọng?

Là bởi vì hôm nay Khương Điềm đứng ra bênh vực Tô Dĩ Nam sao? Vốn dĩ lúc ấy cô ta cũng muốn nói giúp hắn, nhưng thầy Văn vẫn luôn không vừa mắt học sinh yếu. Nếu cô ta nói giúp Tô Dĩ Nam thì nhất định ông ấy sẽ dùng ánh mắt coi thường nhìn mình.

Nếu là nữ sinh khác tiếp cận Tô Dĩ Nam, Vi Phiêu Phiêu còn có thể thoải mái một chut Cố tình lại là nữ sinh yếu đuối nhút nhát mà ai cũng có thể ức hiếp như Khương Điềm. Khương Điềm mà cũng xứng sao?

Vu Phiêu Phiêu không cam lòng dậm dậm chân.

"Phiêu Phiêu đừng lo. Tuy chúng ta không thể trực tiếp ra tay nhưng đại biểu môn Toán - Chu Phóng thì có thể đấy. Cậu quên tiết sau là tiết toán à?"

Phương Vi cười nói.

Chu Phóng thích Vu Phiêu Phiêu từ lâu, chỉ cần cô ta nói một lời, cậu ta nhất định sẽ đáp ứng.

"Được nha~"

Trên mặt Vu Phiêu Phiêu lộ ra một nụ cười đắc ý.

Vừa vào giờ học, đại biểu môn Toán đứng lên phát bài thi tiết trước cho mọi người. Sau khi phát xong, cũng chỉ có một mình Khương Điềm là không có bài.

Thầy Toán nhìn trên bàn Khương Điềm trống không, lập tức nhíu mày hỏi: "Khương Điềm, bài thi của em đâu?"

"Thưa thầy, tiết trước Khương Điềm không có nộp ạ."



Đại biểu môn Toán - Chu Phóng bỗng nhiên đứng lên nói.

"Tôi có nộp."

Khươnh Điềm sốt ruột nói lại, cô nhớ rõ ràng tiết trước mình có nộp bài.

"Thầy ơi, em nhớ rõ Khương Điềm còn chẳng thèm viết chữ nào, sau đấy còn lén lút ném vào thùng rác." Bạn cùng bàn của Khương Điềm - Phương Vi cũng không quên đổ thêm dầu vào lửa.

Ngay cả bạn cùng bàn cũng nói như vậy, đương nhiên thầy toán sẽ tin. Cũng không trách ông được, một mình ông chấm bài thi của bao nhiêu lớp, cho nên ông không nhớ được ai chưa nộp cũng là chuyện bình thường.

"Khương Điềm, em còn để tôi vào mắt không hả?"

Thầy toán cầm viên phấn ném về phía Khương Điềm, bỗng có một bàn tay vươn ra tiếp được, theo sau là thanh âm lười biếng của thiếu niên: "Bài thi của Khương Điềm ở chỗ của em. Là em lấy bài thi của cậu ấy. Để cậu ấy xem chung với em là được."

Ai cũng không phát hiện được Tô Dĩ Nam đi đến cạnh Khương Điềm từ lúc nào.

Còn không đợi Khương Điềm kịp phản ứng, Tô Dĩ Nam đã nắm lấy tay cô kéo đến chỗ của hắn. Một mình hắn vẫn luôn chiếm hai chỗ ngồi, bởi cả lớp chẳng một ai dám làm bạn cùng bàn của hắn cả.

Mà lúc này Khương Điềm lại trực tiếp ngồi bên cạnh Tô Dĩ Nam.

"Nếu đã như vậy thì bắt đầu học thôi."

Thầy toán thu lại ánh mắt lạnh lẽo mà bắt đầu giảng bài.

Mà đám người Vu Phiêu Phiêu sắc mặt ngày càng khó ngửi. Bọn họ không nghĩ tới Tô Dĩ Nam sẽ trực tiếp kéo Khương Điềm đến chỗ của hắn.

Tô Dĩ Nam nắm tóc đuôi ngựa của Khương Điềm, nhỏ giọng nói: "Ông đây lại giúp cậu lần nữa. Cậu nên cảm ơn thế nào đây?"

Vành tai của Khương Điềm bắt đầu đỏ lên, sau đó vươn bàn tay nhỏ mềm mại bắt đầu sờ soạng quần áo của hắn.

Nháy mắt cả người Tô Dĩ Nam bỗng căng chặt. Hắn không nghĩ tới Khương Điềm dám vói tay vào quần sờ côn thịt của hắn.
 
Chương 21: Chơi côn thịt


"Mít Ướt, ai cho phép cậu chơi cây gậy của tôi trong giờ học?"

Tô Dĩ Nam đè thấp giọng nói. Đáng lẽ hắn lên lôi cái tay đang tác loạn của Khương Điềm ra rồi ngay ngắn nghe giảng. Nhưng khổ nỗi tay nhỏ của cô mềm mại vô cùng, chỉ sờ nhẹ một cái đã làm hắn sảng khoái tới nỗi da đầu tê dại.

Khương Điềm viết một dòng chữ lên tờ giấy nháp: "Cậu không thích sao?"

Thích! Thích vô cùng!

Tô Dĩ Nam nghiến răng, nhưng bốn phía phòng học đều có người, chỉ cần không chú ý một chút sẽ bị phát hiện ngay.

Khương Điềm lại tiếp tục viết ra giấy nháp: "Đừng động đậy, sẽ bị mọi người nhìn thấy đấy. Ngoan ngoãn đưa côn thịt cho tôi chơi là được rồi."

Đm! Mít Ướt này đúng là thiếu thao mà. Biết rõ sẽ bị nhìn thấy mà vẫn muốn chơi "cây gậy" của hắn.

Nhìn Tô Dĩ Nam thoải mái nhưng vẫn phải cố nén lại, Khương Điềm cong mắt, cố tình dùng ngón tay cọ nhẹ vài cái vào mã mắt.

Cô nhớ rõ sáng nay không cẩn thận đụng vào nơi này, lúc ấy Tô Dĩ Nam đặc biệt kích động.

Quả nhiên ngón tay của Khương Điềm vừa cọ xát ở mã mắt một chút, Tô Dĩ Nam đã ưỡn thẳng lưng. Đủ để chứng minh rằng điểm này chính là điểm mẫn cảm nhất của Tô Dĩ Nam.

Lúc này Tô Dĩ Nam cũng không dám nói chuyện, chỉ cần hắn mở miệng sẽ thốt ra rên rỉ cùng hơi thở dồn dập. Vì vậy hắn cũng viết vào giấy nháp một dòng chữ: "Đúng vậy Mít Ướt, là chỗ đó. Cậu xoa nhiều vài cái, đừng quên loát cây gậy nữa."

Khương Điềm cảm nhận được hô hấp dồn dập thô suyễn của hắn thì liền biết bây giờ hắn đang rất hài lòng với hành động của cô. Vì thế cô bắt lấy côn thịt của hắn bắt đầu loát lên loát xuống. Lòng bàn tay mềm mại cọ xát với gân xanh trên thân gậy, bị cọ đến nỗi lòng bàn tay nóng lên, mà Tô Dĩ Nam được cô loát đến dục tiên dục tử.

Hơn 10 phút sau, tay của Khương Điềm bắt đầu mỏi.

Sao Tô Dĩ Nam còn chưa bắn? Cô nhớ rõ ràng buổi sáng hắn bắn khá nhanh mà?



Nhưng Khương Điềm không có biết, Tô Dĩ Nam chính là xử nam 100% chưa được khai trai, lần đầu bắn nhanh một chút cũng là chuyện thường tình.

Hiện tại Tô Dĩ Nam đã được hưởng qua tư vị của lòng bàn tay Khương Điềm, đương nhiên thời gian sẽ dài hơn lúc sáng.

Khương Điềm lại viết thêm một dòng: "Sao cậu còn chưa bắn? Tay tôi mỏi quá nha~"

Tô Dĩ Nam thấy Khương Điềm cau mày, một bộ dáng vô cùng đáng thương, lòng của hắn cũng bị sự đáng yêu của cô làm cho mềm mại. Ngón tay của Mít Ướt nhỏ như vậy làm sao có thể làm được việc nằn. Loát côn thịt cho hắn lâu như thế chắc chắn sẽ rất khó chịu.

Hắn nhanh chóng viết ra: "Cậu dùng tay chơi chơi hai viên trứng phía dưới nữa, tôi sẽ bắn nhanh hơn."

Khương Điềm thấy vậy, giống như trút được gánh nặng, cô vội vàng vươn tay vuốt ve hai viên trứng mà hắn nói. Nguyên bản côn thịt đã sưng to nay lại càng cứng hơn.

Nửa giờ sau, côn thịt cứng rắn của Tô Dĩ Nam run rẩy một chút. Cuối cùng lượng lớn tinh dịch từ côn thịt phun ra. Tinh dịch sền sệt bắn đầy cả tay cô.

Khương Điềm trừng mắt, rõ ràng sáng nay hắn đã bắn một lần rồi mà bây giờ vẫn ra nhiều như vậy. Cô muốn lau tinh dịch đi, nhưng lại không muốn chùi vào quần lót của hắn.

Bây giờ vẫn còn trong giờ học, nếu cô rút tay ra ngoài, mọi người sẽ ngửi được mùi tinh dịch của hắn. Đến lúc ấy ai cũng biết rằng cô chơi côn thịt của Tô Dĩ Nam.

Khương Điềm đáng thương nhìn Tô Dĩ Nam, hoàn toàn không biết nên làm thế nào.

Tô Dĩ Nam nhìn ra được Khương Điềm xấu hổ, hắn vươn tay lấy mấy tờ giấy ăn nhét vào trong quần cho Khương Điềm lau tay.

Sau khi Khương Điềm lau khô tay, lại ngoan ngoãn ngồi nghe giảng như bình thường.

Nhưng động tác của hai người vẫn bị Vu Phiêu Phiêu nhìn thấy.

Trong mắt của Vu Phiêu Phiêu tràn ngập ghen ghét. Dựa vào cái gì mà người không gần nữ sắc như Tô Dĩ Nam sẽ thích Khương Điềm? Cô ta có chỗ nào kém con nhỏ nhà quê đó chứ?
 
Chương 22: Đánh nhau


Buổi chiều tan học.

"Mít Ướt, tôi có chuyện phải xử lí, cậu tự về nhà trước."

Tô Dĩ Nam thu dọn cặp sách xong, nắm gương mặt nhỏ của Khương Điềm vuốt ve.

Khương Điềm bẹp miệng, thật ra cô không muốn về nhà một chút nào. Dù sao ba mẹ cũng không thích cô, mà cô cũng không thích về căn nhà đó, cô chỉ muốn ở trong nhà của Tô Dĩ Nam thôi.

Nhưng bây giờ cô còn chưa chính thức trở thành bạn gái của Tô Dĩ Nam, cũng không có lí do gì để dính mãi trong nhà hắn.

"Vậy ngày mai cậu cũng phải tới trường đúng giờ đó."

Khương Điềm cúi thấp đầu, rầu rĩ nói.

Sau khi trọng sinh, ngoại trừ muốn thay đổi vận mệnh của mình, cô còn muốn mỗi ngày đều được ở cạnh Tô Dĩ Nam.

"Ừ. Tôi đi đây."

Tô Dĩ Nam nói xong liền cầm lấy cặp sách, dẫn theo hai tên đàn em là Tưởng Dương cùng Trương Thước đi ra ngoài.



Khương Điềm đang thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà, bỗng dưng Vu Phiêu Phiêu đi đến cạnh cô, dùng vẻ mặt thành khẩn nói: "Khương Điềm. Cho mình xin lỗi chuyện hôm nay được không? Mình không cố tình nhốt cậu vào trong wc đâu. Nếu có thể mình mong chúng ta có thể trở thành bạn."

Nhìn Vu Phiêu Phiêu với thái độ nhún nhường trước mắt, trong lòng Khương Điềm lại vô cùng lạnh lẽo.

Nếu cô không trọng sinh thì nhất định sẽ biu bộ dáng đáng thương này của Vu Phiêu Phiêu lừa một phen. Nhưng đáng tiếc, đời trước cô đã tận mắt chứng kiến Vu Phiêu Phiêu lấy trộm tờ ghi nguyện vọng của cô để đưa cho Khương Tuyết.

Hại cô không thể thi đại học, tốt nghiệp xong chỉ có thể đi làm công. Trong lúc bọn họ hưởng thụ cuộc sống thanh xuân tươi đẹp ở đại học thì hàng ngày cô lại đầu tắt mặt tối làm phục vụ ở nhà ăn.

Cô còn nhớ rõ Vu Phiêu Phiêu cùng Khương Tuyết còn cố tình nhục mạ cô ở nhà ăn, cố tình gọi một bàn đồ ăn đắt đỏ rồi tố cô viết sai thực đơn khiến cô phải lấy tiền mình tích cóp bao năm để học đại học bù vào.

Bây giờ muốn làm bạn của cô? Cô ngu ngốc đến mức độ đó à?

"Được thôi. Tôi cũng không ngại."

Bên trong Khương Điềm âm thầm cười lạnh, nhưng bên ngoài lại làm như không có gì cả.

Trong lòng Vu Phiêu Phiêu thầm trào phúng Khương Điềm quá dễ dãi, quá ngu ngốc. Tuỳ tiện nói hai câu đã tin tưởng. Giống hệt như Khương Tuyết nói, trong trường Khương Điềm bị cô lập, chỉ cần có người chịu đồng ý làm bạn của cô, cô sẽ vui vẻ vẫy đuôi chẳng khác gì một con chó Nhật.

Đê tiện như vậy cũng xứng ở chung một chỗ với Tô Dĩ Nam?

"Chúng ta cùng nhau về nhà đi. Theo mình nhớ thì nhà mình cách nhà cậu có một con phố thôi."



Vu Phiêu Phiêu ôm lấy tay Khương Điềm, kéo cô ra khỏi phòng học.

Ra ngoài cổng trường, Vu Phiêu Phiêu đột nhiên hỏi: "Khương Điềm này, cậu với Tô Dĩ Nam đang quen nhau à?"

Khương Điềm làm bộ không hiểu hỏi lại: "Có liên quan gì đến cậu không?"

Vu Phiêu Phiêu vội vàng giải thích: "Mình đây không phải vì cậu sao? Người như Tô Dĩ Nam cả ngày chỉ biết gây sự đánh nhau, lại không phải người tốt. Nếu cậu đang quen cậu ta, cẩn thận có ngày cậu ta đánh cả cậu. Tốt nhất cậu nên tránh xa Tô Dĩ Nam ra đi."

Khươnh Điềm nhếch miệng, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra hoảng sợ: "Vậy phải làm thế nào bây giờ?"

Vu Phiêu Phiêu thấy ý đồ của mình thành công lại càng lấn tới: "Lập tức đá Tô Dĩ Nam. Đừng nói chuyện với cậu ta nữa, cậu nên nói cậu đã thích nam sinh khác. Đúng rồi, cậu có thể nói với Tô Dĩ Nam rằng cậu thích Hoàng Tuấn."

Hoàng Tuấn là một nam sinh mập mạp, ham ăn tục uống, nói năng thô lỗ còn thích chụp lén quần lót của nữ sinh.

Nếu Khương Điềm nói thích Hoàng Tuấn, mọi người sẽ đều cho rằng cô có đam mê biến thái. Chiêu này không cần nói cũng biết có bao nhiêu thâm độc.

Đúng lúc này bỗng có một nam sinh đi qua, hưng phấn hô lên: "Mọi người mau đến rừng cây nhỏ đi. Tô Dĩ Nam đang đánh nhau đấy, đánh vỡ cả kính của đại biểu môn toán lớp bọn họ rồi."

Khương Điềm nghe vậy liền trực tiếp bỏ lại Vu Phiêu Phiêu ở đó mà vội vàng đi tới rừng cây nhỏ.
 
Chương 23: Ở chung


Ở rừng cây nhỏ.

Đại biểu môn Toán - Chu Phóng bị đánh đến nỗi kính mắt rơi xuống mặt đất, còn bị Tô Dĩ Nam dẫm nát.

"Tô Dĩ Nam, đây là trường học đấy. Cậu dám đánh tôi thì tôi nhất định sẽ nói cho giáo viên."

Chu Phóng sợ hãi mà nhìn Tô Dĩ Nam.

"Nói cho giáo viên? Bây giờ mày vẫn là học sinh tiểu học à?"

Khoé miệng Tô Dĩ Nam khẽ nhếch lên, chậm rãi đi về phía Chu Phóng.

Chu Phóng sợ tới mức tái mặt, luống cuống muốn chạy khỏi đây. Còn chưa chạy được hai bước đã bị Tô Dĩ Nam túm cổ áo lôi lại.

"Bịch" một tiếng, cả người cậu ta đã bị Tô Dĩ Nam ném xuống mặt đất.

"Bài thi của Khương Điềm ở đâu?"

Một chân của Tô Dĩ Nam đạp lên mặt của Chu Phóng. Hắn không có kiên nhẫn bồi cậu ta chơi trò nói thật hay mạo hiểm. Bảo hắn rằng Chu Phóng không biết bài thi của Khương Điềm ở chỗ nào, hắn mà tin thì đúng là thằng ngốc.

"Tôi...tôi ném vào thùng rác. Nhưng chắc bây giờ cũng bị đổ vào bãi rác của trường học rồi, muốn tìm cũng không được. Hay là để tôi chép lại cho cậu ấy tờ mới."

Cả người Chu Phóng run bần bật, cậu ta làm sao có thể đoán được Tô Dĩ Nam sẽ vì Khương Điềm mà đánh cậu ta ngay ở trong trường học.

"Chép lại tờ mới? Đụ má ai cho phép mày chép cho cô ấy? Hôm nay mà không tìm thấy thì ông đây sẽ đánh gãy chân mày."

Tô Dĩ Nam hung hăng đá Chu Phóng một cái.



Trước khi tan học hắn hỏi thăm một chút mới biết được hoá ra trước khi hắn chuyển trường đến đây thì cả lớp này đều liên minh lại để cô lập Khương Điềm. Còn thường xuyên trấn lột tiền của cô, có lần còn khiến cô ngất xỉu ở trong lớp vì quá đói.

Chính là lũ rác rưởi này lấy tiền tiêu vặt của Khương Điềm, khiến cô phải nhịn đói suốt 4 ngày.

Nếu hắn thương hại Chu Phóng thì ai sẽ thương hại Khương Điềm?

Ngày thường mấy học sinh này đối với chuyện Khương Điềm bị bạo lực học đường đã thành thói quen. Từ hôm nay trở đi, cmn ai còn dám động vào một sợi tóc của Khương Điềm thì đừng mong sống yên ổn với hắn.

Chu Phóng bị Tô Dĩ Nam đá đến bãi rác, mùi hôi thối trực tiếp xông vào mũi.

"Tô ca, nơi này thật sự bẩn quá. Lần sau tôi không dám bắt nạt Khương Điềm nữa, tha cho tôi đi mà."

Chu Phóng nhìn bãi rác trường học đầy ruồi bọ, còn có vài chỗ có người nôn ra cùng chất bài tiết. Ghê tởm đến nỗi làm cậu ta muốn phun sạch cơm sáng ra ngoài.

"Còn có lần sau? Mau tìm cho ông đây, nếu không tối nay mày cứ ngủ ở đây đi."

Tức khắc ở bãi rác truyền đến âm thanh nôn mửa của Chu Phóng.

"Tô Dĩ Nam" Giọng nói mềm mại của Khương Điềm vang lên. Lúc cô chạy đến rừng cây nhỏ thì nghe có người nói Tô Dĩ Nam đã kéo người đến nơi này.

Cô lo lắng Tô Dĩ Nam đánh nhau với người ta sẽ bị thương nên mới vội vã chạy tới đây.

"Mít Ướt, không phải tôi bảo cậu về nhà trước sao?"

Tô Dĩ Nam nhíu nhíu mày, hắn không muốn Khương Điềm nhìn thấy một mặt bạo lực của mình. Trương Thước nhìn ánh mắt ám chỉ của Tô Dĩ Nam, gật gật đầu coi như hiểu ý, cúi người xách Chu Phóng mang đến chỗ khác.



Khương Điềm thấy Tô Dĩ Nam không bị thương mới cảm thấy an tâm. Đến nỗi Chu Phóng có bị đánh hay không cô cũng chẳng thèm để ý.

"Cậu còn chưa về nhà thì tôi về làm sao được?"

Khương Điềm không muốn quay lại nhà họ Khương, cô chỉ muốn ở với hắn.

Tô Dĩ Nam đương nhiên là hiểu ý của cô, nháy mắt hắn trở nên vô cùng kích động, vội vã túm lấy cánh tay nhỏ của cô, dùng thanh âm chỉ đủ để hai người nghe thấy hỏi:

"Muốn ở nhà của tôi?"

"Ừm." Khương Điềm nặng nề gật đầu.

"Nhưng tôi muốn thu tiền thuê nhà." Đầu lưỡi của Tô Dĩ Nam liếm liếm hàm răng, cả người bắt đầu trở nên nóng bỏng.

"Tôi...tôi không có tiền." Khương Điềm nói xong lại nhón chân ghé vào tai hắn, thì thầm: "Tôi có thể loát côn thịt cho cậu để trả thay tiền thuê nhà sao?"

Cô vừa nói xong, chỉ thấy mặt Tô Dĩ Nam chậm rãi biến đỏ ửng.

-

Vở kịch nhỏ:

Ngón tay của Tô Dĩ Nam bị xước nhẹ.

Khương Điềm: "Sao cậu lại không cẩn thận vậy? Bị thương nghiêm trọng như vậy chắc là đau lắm."

Người vừa bị Tô Dĩ Nam đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, đầu sưng to như đầu heo: ???
 
Chương 24: Giảng bài


"Tô Dĩ Nam, mặt cậu..."

Hai chữ "hồng quá" còn chưa nói xong, Khương Điềm đã bị Tô Dĩ Nam che lại miệng kéo đến chỗ khác. Nếu để cho mọi người biết hắn đường đường là đại ca của Thất trung, ai nghe thấy tiếng cũng phải sợ vỡ mật nay lại bị một câu làm đỏ mặt, sau này hắn còn mặt mũi đâu mà lăn lộn ở Thất trung nữa???

Khương Điềm bị Tô Dĩ Nam kéo đến bãi đỗ xe của trường học, chỉ thấy đầu tóc của cô đã bị làm cho xù lên, gương mặt nhỏ trắng nõn còn hơi đỏ ửng, làm người hận không thể cắn một ngụm.

Hầu kết của hắn lăn lộn một lát, sau đó lạnh lùng nói: "Mít Ướt, bây giờ tôi muốn nói với cậu một chuyện. Tôi cũng không phải người tốt gì, nếu cậu đã về ở chung với tôi thì tôi cũng không dám bảo đảm mình sẽ không làm chuyện gì đó với cậu."

Khương Điềm nghe Tô Dĩ Nam nói, đôi mắt chớp chớp, nghiêng đầu nhìn hắn:

"Nhưng tôi cũng không có ngại nha. Lúc cậu sờ sờ tôi còn rất thoải mái."

Nghe cô nói vậy, trong lòng Tô Dĩ Nam không tránh khỏi có chút khó chịu. Hoá ra Khương Điềm phối hợp với hắn, cho hắn đụng vào chẳng qua là vì cô cảm thấy dễ chịu.

Không phải hắn không thích chạm vào Khương Điềm, mà bởi vì hắn thích cô nên cũng mong muốn cô thích mình chứ không phải vì hắn sờ cô thoải mái. Nói đến đây cũng kì quái, hắn thế mà lại nhất kiến chung tình với Khương Điềm.

"Mít Ướt, cậu phải nhớ kĩ một chuyện. Cho dù nam sinh khác sờ ngực có thoải mái thì cậu cũng tuyệt đối không được cho bọn họ chạm vào mình. Nghe chưa?"

Tô Dĩ Nam xoa xoa đầu cô, đầu cô bị hắn xoa cũng biến thành ổ gà.

Khương Điềm không nghĩ tới hiện tại Tô Dĩ Nam đã có tính chiếm hữu đối với mình. Vậy trong tương lai Tô Dĩ Nam nhất định sẽ thích mình rồi.



Nghĩ đến đây cô vô cùng vui vẻ, sau đó nặng nề gật đầu với Tô Dĩ Nam.

Trở lại Tô gia.

Trong thư phòng, Tô Dĩ Nam đang mải mê chơi game, còn Khương Điềm ngồi một bên làm bài tập.

Khương Điềm nhìn bài thi toán học, lông mày nhíu chặt lại.

Đời trước thành tích môn toán của cô vốn đã không tốt, sau khi tốt nghiệp cũng không hề tiếp xúc với môn Toán nữa. Bây giờ cô nhìn đến mấy đề toán này chẳng khác gì đang xem sách trời cả.

Nghĩ đến Tô Dĩ Nam đời trước chính là tổng giám đốc của Tô thị, còn là thủ khoa trường đại học Z.

Vì thế Khương Điềm cầm bài thi lon ton chạy đến bên cạnh Tô Dĩ Nam.

"Tô Dĩ Nam, tôi không biết làm bài này. Cậu dạy cho tôi đi."

Khương Điềm đưa bài thi cho hắn.

"Cậu nhờ tôi giảng đề?"

Khoé miệng Tô Dĩ Nam co rút, hắn chính là người đứng bét toàn khối được chưa? Xem ra chỉ số thông minh của Mít Ướt nhà hắn không cao lắm. Cũng dám tìm hắn hỏi bài.



"Đúng vậy, cậu lợi hại như thế nhất định sẽ làm được."

Khương Điềm chớp chớp mắt, đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời sùng bái nhìn hắn. Giống như nhìn Văn Khúc Tinh* hạ phàm vậy.

(Văn Khúc Tinh: Văn Khúc Tinh quân là vị tinh tú chuyên cai quản công danh và thi cử của con người thế gian)

Tô Dĩ Nam đang muốn nói cô tìm sai người rồi, nhưng nhìn đến ánh mắt chờ mong của Mít Ướt, hắn ho nhẹ một tiếng, sau đó nói:

"Đề này rất đơn giản. Cậu chờ tôi năm phút, tôi xem qua đề đã."

Khương Điềm nặng nề gật đầu, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Tô Dĩ Nam.

"Cậu đừng có đứng, mỏi chân thì sao? Ngồi vào đây."

Tô Dĩ Nam vỗ vỗ đùi mình.

Khương Điềm cũng không nghĩ nhiều mà cứ thế ngồi lên. Chẳng qua khoảng cách giữa bàn với ghế quá hẹp, cô ngồi vào đùi Tô Dĩ Nam rồi còn phải xê dịch mông để điều chỉnh tư thế ngồi sao cho thoải mái.

Kết quả cẳng chân cô cứ vặn vẹo qua lại, mông nhỏ lại đụng phải một "cây gậy" vừa thô vừa cứng.

Cô càng lộn xộn thì "cây gậy" này càng thô, độ ấm nóng bỏng cứ thế truyền thẳng sang mông nhỏ của cô.
 
Chương 25: Ướt


Khương Điềm cảm giác được phía sau mông nhỏ nóng nóng, cô lập tức xoay đầu bẹp miệng lên án Tô Dĩ Nam:

"Tô Dĩ Nam, cây gậy của cậu làm nóng tôi."

Vốn dĩ Tô Dĩ Nam đã bị Khương Điềm châm lửa, bây giờ lại nghe được âm thanh của cô, gân xanh trên trán cũng bắt đầu co rút.

Sau đó Tô Dĩ Nam liền ôm lấy Khương Điềm, để côn thịt chỉa vào giữa hai chân của cô.

Hôm nay cô lại mặc váy, vì thế côn thịt trực tiếp đỉnh vào mép quần lót của cô.

"Cậu đừng có để chỗ đó!"

Khương Điềm cảm giác được "cây gậy" kia cách một lớp quần lót bắt đầu cọ xát lên xuống khiến tiểu huyệt của cô vô cùng khó chịu.

"Ngoan một chút, chờ tôi giảng xong đề này cho cậu thì sẽ thả cậu ra."

Tô Dĩ Nam bắt đầu ở bên tai của cô thổi một hơi, còn không quên giở trò bịp bợm.

"Vậy cậu nhanh lên."

Tim của Khương Điềm bắt đầu nhảy liên hồi, nếu côn thịt của Tô Dĩ Nam mà cứ để ở nơi đó của cô thì nhất định cô sẽ chảy nước.

Quần lót của cô mỏng manh như vậy, nếu lát nữa dâm thuỷ từ hoa huyệt chảy ra, chẳng phải sẽ làm ướt côn thịt của Tô Dĩ Nam sao? Đến lúc đó sợ rằng Tô Dĩ Nam sẽ chê cười cô.

Tô Dĩ Nam dùng côn thịt cọ xát ở giữa hai chân của cô, giọng nói khàn khàn: "Đề này yêu cầu phải giải phương trình. Cậu có thể làm như vậy."

Vừa nói hắn vừa viết vài dòng lên giấy nháp.



Sau khi Khương Điềm nghe Tô Dĩ Nam nói, cô đã bắt đầu hiểu ra được vấn đề, cũng nhanh chóng giải được bài tập.

"Tô Dĩ Nam cậu giỏi quá. Cậu xem sách từ lúc nào thế?"

Khương Điềm còn tưởng rằng lúc học cấp ba hắn không thèm để ý chuyện học, hoá ra là giấu mọi người học tập.

Cô vừa kích động, cả thân thể liền bắt đầu vặn vẹo. Nháy mắt hoa huyệt nặng nề cọ xát với côn thịt một chút.

Vừa cảm nhận được kích thích, tiểu nộn bức của cô đã bắt đầu chảy nước.

Dâm thuỷ ướt nóng từ trong quần lót thấm ra, khiến trên quần thể thao màu xám của hắn cũng ướt thành một vệt.

"Vừa rồi xem qua."

Tô Dĩ Nam nhàn nhạt nói.

Khương Điềm: "..."

Cô trợn tròn mắt, cô còn không biết Tô Dĩ Nam lại trâu bò như vậy.

Đây chính là môn Toán của cấp ba, không phải người nào liếc sách một cái cũng làm được bài.

Đang trong lúc Khương Điềm khiếp sợ, Tô Dĩ Nam đã phát hiện quần lót của cô bị ướt.

"Mít Ướt, hoá ra không chỉ mắt của cậu mới thích chảy nước mà ngay cả phía dưới cũng ướt át như vậy. Quần lót của cậu ướt hết rồi, mặc rất khó chịu. Để tôi cởi giúp cậu."



Lời nói đi đôi với hành động, hắn không nhiều lời mà trực tiếp kéo quần lót của cô xuống.

Sau khi quần lót bị kéo ra, hoa huyệt phấn phấn nộn nộn của cô cứ thế lộ ra ngoài.

Hoa huyệt ướt dầm dề phơi trong không khí, gặp phải hơi lạnh khiến môi âm hộ co rúm lại một chút.

"Tô Dĩ Nam, cậu đừng chạm vào quần lót của tôi!"

Khương Điềm vừa nói vừa muốn cướp lani chiếc quần nhỏ của mình, nhưng ai mà biết cô chỉ vừa động đậy một chút, hoa huyệt lại đè ép nặng nề ma xát với côn thịt.

Âm đế mẫn cảm bị kích thích đến tê dại, hai cẳng chân của cô không nhịn được mà run rẩy.

Ngón tay của Tô Dĩ Nam sờ đến giữa hai chân của cô, hai ngón tay khép lại, nặng nề bóp nhẹ âm đế một chút.

"A~ Cậu đừng, đừng có sờ chỗ đó~"

Khương Điềm ngưỡng cao đầu, hai chân cũng run rẩy mạnh hơn.

"Không sờ nơi này sao?"

Tô Dĩ Nam vừa nghe được thanh âm của Khương Điềm, ngón tay lại tiếp tục lùi xuống, sờ đến huyệt khẩu của cô.

Sau đó hắn không nói lời nào, trực tiếp cắm hai ngón tay vào cái động nhỏ dâm đãng vẫn đang chảy nước đó.

"A~"

Khương Điềm ngưỡng cổ, cao giọng thét lên một tiếng.
 
Chương 26: Ăn dâm thuỷ


Sau khi ngón tay của Tô Dĩ Nam cắm vào hoa huyệt, ngay lập tức hắn đã cảm giác được thịt non bao vây bốn phía.

"Mít Ướt, nộn bức của cậu chặt quá. Tôi không rút được ngón tay ra rồi."

"Cậu mau rút ngón tay ra. Sẽ chơi hư mất."

Bây giờ màng trinh của cô còn chưa bị đâm thủng, cô chỉ muốn được phá thân bằng côn thịt của hắn chứ không muốn ngón tay của hắn chọc thủng màng trinh của mình.

"Mít Ướt này, vừa rồi tôi đã giảng bài cho cậu. Cho nên cậu phải ngoan ngoãn nghe lời tôi."

Tô Dĩ Nam nhìn hoa huyệt phấn nộn của Khương Điềm đầy dụ hoặc, làm sao có thể rút ra được. Vì thế hắn lại bắt đầu tẩy não cô.

"Tôi nghe lời cậu mà. Nhưng..."

"Nghe lời là được rồi. Cậu ngoan ngoãn mở chân ra, tôi chỉ sờ sờ một chút thôi, nhất định sẽ không đâm thủng màng trinh."

Tô Dĩ Nam lại cắm vào một chút liền cảm giác được mình chạm vào một tầng lá mỏng. Lần đầu tiên của Mít Ướt nhất định phải dùng côn thịt đâm thủng mới được.

Nghe được Tô Dĩ Nam đảm bảo, lúc này Khương Điềm mới yên tâm. Vì thế cô mở hai chân đến mức rộng nhất.

Tô Dĩ Nam thấy Mít Ướt nhà hắn nghe lời như vậy, ngón tay không khống chế được bắt đầu nhanh chóng ra ra vào vào.

Những thớ thịt non đó cũng bị hai ngón tay của hắn cắm đến mở ra.



Phụt phụt phụt~

Chỉ nghe được dưới thân dưới của cô bắt đầu vang lên tiếng nước, Khương Điềm vừa cúi đầu, lập tức đập vào mắt của cô chính là hình ảnh hoa huyệt non nớt hồng hào của cô vị ngón tay thô ráp của Tô Dĩ Nam nhanh chóng thọc vào rút ra.

Trên ngón tay phủ một tầng thuỷ dịch trong suốt, cô không nghĩ tới bên trong hoa huyệt của mình sẽ chảy ra nhiều nước như vậy.

"Mít Ướt, tiểu nộn bức của cậu nhiều nước thật đấy. Ngón tay của tôi cũng sắp chết đuối trong đó rồi."

Tô Dĩ Nam nhìn dâm thuỷ lan tràn giữa hai chân cô, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

"Aaaa~ Đừng nhanh như vậy mà~"

Tô Dĩ Nam nhìn bộ dáng mềm mại nhu nhược của cô trong lồng ngực mình, hắn không những không muốn dừng lại, mà còn muốn làm chết cô.

Sau đó hắn duỗi một bàn tay đang rảnh rỗi xuống dưới, trực tiếp ấn vào âm đế mẫn cảm của cô.

Cùng lúc đó ngón tay đang ở hoa huyệt cũng ra sức mà cắm vào.

"A!!!"

Bụng nhỏ của Khương Điềm co rút một chút, lượng lớn dâm thuỷ từ trong hoa huyệt phun thẳng ra, mông nhỏ của cô bị ngón tay đùa bỡn đến nỗi không khống chế được mà nâng lên.



"Chậc, nhiều nước như vậy cơ à?"

Tô Dĩ Nam rút ngón tay từ trong hoa huyệt ra. Chỉ thấy trên ngón tay còn dính đầy dâm thuỷ của Khương Điềm, còn có vài giọt theo đầu ngón tay rỏ xuống.

"Cậu mau bỏ tay ra."

Khương Điềm nhìn thấy dâm thuỷ của chính mình trên tay hắn, cả người lại bắt đầu trở nên nóng bỏng.

"Bỏ ra?" Khoé miệng Tô Dĩ Nam nhẹ cong lên. Sau đó hắn bóp chặt lấy cằm của Khương Điềm, không nói nhiều lời nhét cả hai ngón tay vào trong miệng cô.

Nháy mắt, đầu lưỡi của cô truyền đến một cỗ hương vị tanh ngọt.

"Mít Ướt, dâm thuỷ của cậu có ngon không?"

Tô Dĩ Nam cười nói.

"Cậu...đồ xấu xa."

Gương mặt của Khương Điềm đỏ lên. Sao hắn có thể để cô ăn cái thứ này được cơ chứ?

Chỉ cần chịu một chút kích thích là cô sẽ khóc ngay, nước mắt từ trong hốc mắt hung hăng trào ra.

"Lạch cạch" nước mắt rớt xuống mu bàn tay của Tô Dĩ Nam.
 
Chương 27: Tô Dĩ Nam là đồ cơ hội


Tô Dĩ Nam cảm giác được trên tay truyền đến chất lỏng ấm nóng, cả người lại bắt đầu luống cuống.

"Đừng khóc, đừng khóc. Sau này tôi sẽ không để cậu ăn mấy thứ này nữa."

Hắn vội vàng ôm Khương Điềm từ trên đùi mình xuống dưới.

"Cậu là đồ trứng thối."

Khương Điềm bắt đầu khóc một cái là không ngăn lại ngay được. Cô không phải thật sự tức giận, nhưng cứ mở miệng nước mắt lại tự tràn ra.

Chỉ thấy cô gái nhỏ trắng nõn đứng dưới ánh đèn, trên gương mặt hồng hào non nớt còn treo hai dòng nước mắt, đôi mắt ngập nước thoạt nhìn đáng thương vô cùng.

"Ừ, ừ tôi là trứng thối. Cậu đừng khóc nữa được không?"

Tô Dĩ Nam chân tay luống cuống lấy chai nước suối trên bàn đưa cho Khương Điềm:

"Cậu súc miệng đi."

Bây giờ hắn cũng đang vô cùng hối hận. Lúc trước hắn xem AV, chuyện ăn dâm thuỷ này đối với những con hát trong đó chỉ là hành động bình thường để tăng thêm tình thú thôi.

Nhưng Mít Ướt lại không giống như vậy, cô vừa thử qua một lần đã khóc rồi.

Sau khi Khương Điềm súc miệng xong, cô vẫn còn nức nở không ngừng. Đầu tiên là cô không thích ăn cái đó, thứ hai chính là thấy Tô Dĩ Nam sốt ruột nên cô cũng sốt ruột theo.



"Tôi thật sự không biết cậu không thích ăn. Hay là để tôi ăn dâm thuỷ của cậu cho công bằng đi."

Tô Dĩ Nam nói xong, lại ôm Khương Điềm ngồi lên trên bàn.

Khương Điềm nức nở nói: "Rõ ràng là cậu muốn ăn mà."

Hắn cho rằng cô không biết hắn muốn nhân cơ hội này ăn đậu hũ của cô sao?

"Đúng vậy. Ca ca muốn liếm nộn bức của Mít Ướt. Mít Ướt đừng khóc nữa được không?"

Tô Dĩ Nam dịu dàng nói.

Mấy ngón tay trắng nõn mềm mại của Khương Điềm bám chặt vào bàn làm việc: "Vậy cậu liếm nhẹ một chút."

Nói xong Mít Ướt đỏ mặt xoay đầu đi không thèm nhìn hắn.

Tô Dĩ Nam được cô đồng ý cho liếm nộn bức thì hào hứng ngồi xổm xuống giữa hai chân của cô.

Hai cẳng chân mảnh khảnh của cô mở ra gác ở trên vai của hắn.

"Tiểu Mít Ướt cũng thật đẹp, giống như nụ hoa vậy. Vừa hồng vừa non, bên trên còn có rất nhiều bọt nước."

Trước khi Tô Dĩ Nam "nếm" tiểu nộn bức của cô, hắn còn vươn tay tách hai mảnh môi âm hộ ra, tự mình cảm thán.



Chỉ thấy dâm thuỷ từ trong hoa huyệt róc rách chảy ra, còn tản ra một cổ hương vị ngọt nị.

Hắn nói xong liền cúi đầu ngậm lấy hoa huyệt của cô, đầu lưỡi ướt nóng còn cố tình nghiền qua âm đế mẫn cảm của cô.

Âm đế bị cọ xát vừa ngứa vừa nóng, hai cẳng chân mảnh khảnh gác ở trên vai Tô Dĩ Nam cũng không ngừng lay động.

"Ngon quá. Dâm thuỷ của Mít Ướt vừa ngon vừa ngọt, mau chảy ra nhiều một chút để tôi ăn đi."

Nói xong hắn lại cắm đầu lưỡi vào bên trong hoa huyệt của cô. Sau khi cắm vào hoa huyệt, đầu lưỡi lại trực tiếp cọ xát một vòng với vách thịt non bên trong.

"Cậu liếm từ từ thôi nha~"

Hai tay Khương Điềm gắt gao bắt lấy đầu của Tô Dĩ Nam. Được Tô Dĩ Nam khẩu giao thoải mái chết đi được.

Đầu lưỡi của hắn giống như muốn liếm xuyên tiểu huyệt của cô, từng thớ thịt non bên trong thì ra sức mút lấy cái lưỡi của hắn không chịu nhả.

"Liếm từ từ thế nào được? Tôi phải liếm thật nhanh thật mạnh thì Mít Ướt nhà chúng ta mới thoải mái được chứ."

Tô Dĩ Nam vừa nói đồng thời nhét thêm hai ngón tay bắt đầu đùa bỡn hoa huyệt của cô. Đầu lưỡi cùng ngón tay thay phiên cắm vào hoa huyệt, khoái cảm quá sức tưởng tượng khiến Khương Điềm chỉ có thể oằn mình lên tới cao trào.

Sau khi cao trào xong, cả người Khương Điềm không còn chút sức lực, cứ thế nằm trên bàn thở dốc.

Cúc áo sơmi của cô không biết đã bị cởi ra từ khi nào, bộ ngực trắng nõn đầy mê người cứ thế lộ ra trong không khí.
 
Chương 28: Nhũ giao


Tô Dĩ Nam ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy bộ ngực đang phập phồng của cô.

Ánh mắt của hắn ám lại, trực tiếp duỗi tay dùng sức xoa xoa ngực cô.

Cách một lớp áo lót khiến Tô Dĩ Nam cảm thấy không được thoải mái, vì thế hắn duỗi tay ra sau lưng cô, nhẹ nhàng cởi chốt áo ngực.

Áo ngực của Khương Điềm bị cởi ra, nháy mắt hai vú trắng nõn đã hoàn toàn lộ ra trong không khí.

"Mít Ướt, ngực cậu lớn quá. Mới có 17 tuổi mà đã thế này, sau này lại được tôi mát xa thường xuyên, chắc chắn sẽ còn lớn hơn."

Tô Dĩ Nam nói xong, lại dùng tay đè ép hai vú của Khương Điềm đến biến dạmg. Ngực của cô vừa trắng vừa mềm giống như sữa bò làm hắn thèm thuồng đã lâu.

Hắn cũng đã bắt đầu tưởng tượng được sau này Khương Điềm bị mình đùa bỡn đến khóc nức nở, hai vú được hắn mát xa thường xuyên cũng lớn vô cùng.

"Cậu muốn nghịch thì nghịch, đừng có mà nói nhiều."

Khương Điềm nói xong quay đầu đi. Từ lúc Tô Dĩ Nam liếm tiểu nộn bức cho cô, cô đã không còn khóc nữa, nhưng lúc này mặt lại đỏ ửng lên giống hệt như trái cà chua.

Khuôn mặt nhỏ hồng hồng, cổ cùng ngực cô cũng bắt đầu hiện lên màu hồng phấn.

"Mít Ướt, vừa rồi tôi làm tiểu nộn bức của cậu thoải mái rồi. Có phải cậu cũng nên làm tôi thoải mái lại không?"

Tô Dĩ Nam vừa nói vừa cầm lấy một bên ngực của cô. Ngón trỏ của hắn kẹp lấy đầu vú nhỏ của cô, không ngừng niết khiến đầu vú hồng hồng cũng bắt đầu đứng lên.

Sau khi chơi cho núm vú của cô cứng lên, Tô Dĩ Nam vội cởi quần, móc côn thịt tím đen từ bên trong ra.

Quy đầu to như quả trứng vịt đang đong đưa trong không khí, thoạt nhìn phá lệ khủng bố.

"Cậu muốn cắm vào sao? Nhưng ở đây không có áo mưa."



Khương Điềm nhìn côn thịt của Tô Dĩ Nam, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng. Tuy rằng lúc này cô rất muốn Tô Dĩ Nam phá thân mình nhưng bây giờ cô mới 17 tuổi, còn chưa sinh được con. Nếu Tô Dĩ Nam bắn ở bên trong làm cô mang thai thì làm sao bây giờ?

Tô Dĩ Nam cười nói: "Mít Ướt này, nhìn không ra là cậu đang khao khát tôi làm tiểu nộn bức của cậu đấy."

Hắn không nghĩ tới Mít Ướt nhà mình lại nóng vội như vậy.

"Không phải. Cậu mới thèm thì có."

Khương Điềm đẩy đẩy Tô Dĩ Nam, làm bộ muốn đứng dậy. Kết quả lại không nghĩ tới hắn trực tiếp nắm lấy bả vai cô, ấn cô nằm xuống lần nữa.

"Trong nhà đúng là không có áo mưa thật. Với cả bây giờ tôi chưa muốn làm tiểu nộn bức của cậu vội. Muốn làm còn rất nhiều thời gian.

Nói xong, Tô Dĩ Nam đè ép hai vú của cô lại với nhau, sau đó lại cắm côn thịt vào khe hở giữa hai vú.

Khương Điềm đều cảm nhận được ngực của mình sắp bị nhiệt độ côn thịt của Tô Dĩ Nam làm phỏng. Hơn nữa cô còn đang nằm trên bàn sách, chỉ cần hơi liếc mắt xuống là có thể nhìn thấy quy đầu màu đỏ tươi chen ở giữa hai vú của cô.

"Thoải mái quá. Ngực của Mít Ướt mềm như bông vậy, chẳng kém gì tiểu nộn bức ở dưới."

Nói xong Tô Dĩ Nam bắt đầu thẳng eo bắt đầu một trước một sau thọc vào rút ra giữa rãnh ngực của Khương Điềm.

Trên côn thịt chồng chất gân xanh ma xát với bộ ngực non mềm, mới cắm được mấy cái mà hai vú của Khương Điềm đã bắt đầu đỏ lên.

Tô Dĩ Nam hơi nhíu mi, không nghĩ tới Mít Ướt lại non nớt như vậy.

Hắn sợ làm đau cô, vội vàng duỗi tay xuống tiểu nộn bức của Khương Điềm quẹt một chút dâm thuỷ, sau đó lại cẩn thận bôi vào rãnh ngực của cô.

Xong xuôi hắn lại thoải mái tiếp tục đè lấy hai vú của cô mà thọc vào rút ra.
 
Chương 29: Mất khống chế


Nhìn quy đầu dữ tợn ra ra vào vào giữa rãnh ngực, Khương Điềm sợ tới mức hai chân run rẩy.

Quá đáng sợ, quy đầu thì to như quả trứng vịt, thân gậy cũng vừa dài vừa thô như cái dùi cui.

"Khương Điềm, cây gậy của ca ca lớn không?"

Hai tay Tô Dĩ Nam vẫn đang ép hai vú của cô lại, côn thịt thô to nhanh chóng thọc vào rút ra giữa khe ngực. Bộ ngực mềm mại như sữa bò này sắp làm hắn thoải mái đến nỗi muốn lên trời rồi.

"Lớn...lớn lắm." Khương Điềm quay đầu, sợ tới nỗi không dám nhìn thẳng.

Cô cũng coi như là một người trưởng thành đã hơn 20 tuổi rồi. Hôm nay nhìn thấy côn thịt của nam sinh 17 tuổi mà còn xấu hổ, quả thật quá mất mặt.

"Xem như hiểu chuyện. Cây gậy lớn của ca ca sẽ còn làm em sướng hơn."

Tô Dĩ Nam nói xong lại luồn tay xuống chạm vào tiểu huyệt của cô. Nháy mắt trên tay hắn đều dính đầy dâm thuỷ ướt dầm dề.

"Chẹp, Mít Ướt nhà chúng ta dâm đãng quá. Mới chỉ dùng vú kẹp cây gậy của ca ca mà đã ướt thành như vậy rồi."

Khoé miệng Tô Dĩ Nam hơi nhếch lên, Mít Ướt thích bị hắn sờ như vậy thì còn lo sau này không có thịt ăn sao?

Mặt Khương Điềm đỏ lên, cô đẩy eo Tô Dĩ Nam: "Cậu đừng chạm vào tôi. Tôi muốn đi vệ sinh."



Lúc này cô chỉ còn cách là lấy cớ muốn đi vệ sinh để bớt xấu hổ, nếu không thể nào Tô Dĩ Nam cũng tìm cớ trêu đùa cô.

"Muốn đi tiểu phải không? Để ca ca bế em đi."

Khoé miệng Tô Dĩ Nam cong lên vô cùng nguy hiểm, hắn cúi người bế cô vào WC trong phòng ngủ chính.

Vừa vào tới phòng vệ sinh, Khương Điềm đã lập tức đẩy hắn ra ngoài: "Cậu nhanh ra ngoài đi, tôi muốn đi vệ sinh."

Cô cúi thấp đầu, không dám để hắn nhìn thấy gương mặt đỏ rực của mình.

Tô Dĩ Nam xoa xoa đầu của cô: "Để ca ca ôm em đi tiểu nhé."

Lúc đầu Khương Điềm còn chưa kịp hiểu lời này của hắn có ý gì. Mãi cho đến lúc hai chân của cô bị ôm lên, mỗi một chân lại gác lên một cánh tay của hắn.

Quần lót của cô đã bị hắn cởi ra từ sớm, giờ phút này hai chân cô tách ra gác ở trên tay hắn, hoa huyệt hồng hồng non nớt cũng cứ như vậy mà mở ra.

Tư thế này rõ ràng là tư thế người lớn cho trẻ con đi tiểu mà.

"Cậu, cậu đừng làm như vậy..."



Khương Điềm vội vàng lắc mông muốn nhảy từ trên tay hắn xuống. Nếu như cô bị Tô Dĩ Nam xi tiểu thì sau này cô còn dám gặp ai nữa cơ chứ?

"Ngoan. Mít Ướt cứ tiểu đi, tôi muốn xem."

Nói xong, ngón tay của hắn cũng đã lần xuống tiểu nộn bức. Hai ngón tay tuỳ tiện tách ra hoa môi, lộ ra âm đế hồng hồng của cô.

Ngay sau đó ngón tay của hắn lại trực tiếp nặng nề vuốt ve âm đế, còn dùng sức xoa đi xoa lại.

Giờ phút này Khương Điềm thật sự muốn đi vệ sinh. Hoa huyệt mẫn cảm lại bị Tô Dĩ Nam đùa bỡn quá đáng như vậy, cơn mắc tiểu càng thêm rõ rệt.

"Cậu mau thả tôi ra~"

Cô sợ tới mức không ngừng vặn mông, nhưng hai tay của Tô Dĩ Nam lại giống như kìm sắt ghì chặt lấy cô.

Khoé miệng Tô Dĩ Nam nhếch lên, xoa nắn âm đế còn chưa đủ, hắn còn quá đáng đến nỗi cắm một ngón tay vào trong hoa huyệt ướt đẫm của cô.

Ngón tay thô ráp nhanh chóng thọc vào rút ra ở hoa huyệt non mịn, mỗi lần ngón tay chuẩn bị chọc thủng màng trinh hắn lại chính xác dừng lại. Sau vài lần, hoa huyệt của Khương Điềm càng thêm mẫn cảm.

Tí tách...

Chất lỏng màu vàng nhạt từ hoa huyệt của cô trào ra, bắn thẳng vào bồn cầu.
 
Chương 30: Đáng yêu


Bụng nhỏ của Khương Điềm không ngừng co rút lại, nhìn thấy lượng lớn nước tiểu cùng dâm thuỷ phun vào trong bồn cầu khiến cô xấu hổ không thôi.

Kích thích mãnh liệt làm đôi mắt cô chứa đầy nước mắt, bộ dáng đáng thương vô cùng.

"Cậu...cậu mau thả tôi ra."

Khương Điềm vặn vẹo mông nhỏ, nhưng mông của cô lại vừa vặn để ở trên côn thịt của Tô Dĩ Nam. Cô vừa vặn vẹo một chút đã khiến cho côn thịt của hắn lập tức cứng lên.

"Mít Ướt, đừng nhúc nhích. Côn thịt bị cậu làm cứng lên rồi đấy."

Tô Dĩ Nam khàn giọng nói.

"Vốn dĩ cậu đã cứng từ trước. Bây giờ còn đổ lỗi là do tôi làm. Ô ô..."

Mít Ướt sợ tới mức khóc thành tiếng.

Đụ má! Sao cô lại đáng yêu như vậy nhỉ? Thật sự bây giờ hắn chỉ muốn đè cô ra làm hỏng cô.

Tô Dĩ Nam nhéo nhéo mông thịt của Khương Điềm: "Mít Ướt, là cậu làm cây gậy của ông đây cứng lên. Cho nên cậu phải có trách nhiệm làm nó mềm xuống."

"Không cần! Cây gậy của cậu lần nào cũng phải cứng hẳn 1 giờ. Tôi không thèm làm nó mềm xuống giúp cậu đâu."

Lời nói của Khương Điềm làm Tô Dĩ Nam rất vui vẻ hưởng thụ, đó chẳng phải là cô đang thừa nhận côn thịt của hắn lợi hại sao?



"Hôm nay tha cho cậu. Lần sau còn dám dâm đãng làm cây gậy của ông đây cứng lên thì cẩn thận tôi sẽ chơi hỏng cậu."

Nói xong khoé miệng Tô Dĩ Nam hơi nhếch lên, côn thịt còn cọ cọ vài cái ở tiểu nộn bức vẫn còn dính nước tiểu của Khương Điềm.

Khương Điềm bị quy đầu bóng loáng cọ vừa nóng vừa ngứa nhưng lại không dám nhúc nhích. Đàmh phải ngoan ngoãn để Tô Dĩ Nam tuỳ ý khi dễ mình.

Cũng may Tô Dĩ Nam cũng biết giữ lời hứa, chỉ cọ cọ vài cái chứ không có thật sự cắm vào.

Ngày hôm sau.

Hôm nay Khương Điềm mới biết đại biểu môn Toán đã chuyển trường.

Cô vừa vào lớp học, mọi người đều đang bàn luận về chuyện này.

"Nghe nói Tô Dĩ Nam đánh Chu Phóng một trận. Chu Phóng sợ tới mức phải chuyển trường ngay trong đêm."

"Tô Dĩ Nam cũng coi trời bằng vung rồi. Dám đánh người trong trường học. Loại người mất nhân tính như này không sớm thì muộn cũng bị đánh chết."

"Haizz, vậy mà trong lớp vẫn có những người si mê vẻ ngoài của cậu ta. Người xấu xa như cậu ta đáng lẽ nên tìm chết đi thì hơn."

Khương Điềm nghe bọn họ nói vậy, tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, không nhịn được nữa mà vọt đến trước mặt đám người đó: "Bình thường Chu Phóng ăn hiếp những người khác sao không thấy mấy người nói lời nào? Các người bị câm sao? Rõ ràng mấy người đều biết cậu ta ném bài thi của tôi vào trong thùng rác mà vẫn cố tình bao che cho cậu ta. Mấy người nói những lời này không thấy ngượng à?"

Chẳng ai có thể ngờ rằng bình thường vẫn luôn ít nói lại hay xấu hổ như Khương Điềm, nay lại dám đứng ra bênh vực cho Tô Dĩ Nam.

"Cậu là nữ sinh thì biết cái gì?" Một nam sinh không biết nói lại Khương Điềm như thế nào, chỉ có thể chỉ vào mũi cô mắng cô là đồ con gái nhiều chuyện.



Lúc này Tô Dĩ Nam đi vào lớp học, duỗi tay ôm Khương Điềm vào trong ngực: "Mít Ướt, sắp học thể dục rồi còn ở đây làm cái gì?"

Tô Dĩ Nam vừa xuất hiện, mấy nam sinh kia lập tức im miệng. Lúc này hắn mới để ý tới đôi mắt Khương Điềm đã đỏ lên.

Con ngươi đen nhánh của hắn tối sầm lại, cậu nhếch miệng cười lạnh nhìn mấy nam sinh kia:

"Mít Ướt, ai làm cậu khóc?"

Mấy nam sinh này vừa rồi còn vênh mặt với Khương Điềm, bây giờ lại vội vàng run rẩy nói:

"Bạn học Khương Điềm, thật xin lỗi vừa rồi chúng tôi không phải cố ý. Đừng tức giận mà."

Thấy Khương Điềm không nói gì, mấy nam sinh này sợ hãi tới mức hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.

"Biến."

Giọng nói của Tô Dĩ Nam vô cùng lạnh lẽo.

Nháy mắt mấy nam sinh này vội vàng đứng dậy, lếch thếch chạy ra ngoài.

"Cậu cho bọn họ đi làm gì?" Khương Điềm bẹp bẹp miệng, không vui nói: "Chính bọn họ cũng bắt nạt người khác còn dám nói cậu."

Tô Dĩ Nam của cô là người tốt nhất trên thế giới này. Cô cũng chỉ dám mắng hắn là "em giai xấu xa", mấy người này lại dám bảo hắn đi tìm chết.
 
Chương 31: Liếm "vết thương"


Tiết này là tiết thể dục, giáo viên yêu cầu mỗi học sinh đều phải chạy 800m. Còn chưa bắt đầu mà Khương Điềm đã cảm thấy chán nản, cô còn nhớ lúc trước mình thi chạy 800m về bét.

Tiếng còi vang lên, nữ sinh trong lớp bắt đầu xuất phát.

Rất nhanh Khương Điềm đã bị tụt lại phía sau. Bộ ngực no đủ của cô không ngừng nhảy nhót, thoạt nhìn phá lệ mê người.

Những học sinh nam cũng nhanh chóng tụ vào một chỗ, nhìn chằm chằm ngực của Khương Điềm mà thèm thuồng.

Mấy nữ sinh thấy Khương Điềm được yêu thích như vậy thì không khỏi ghen ghét. Trong đó có người cố tình chạy chậm lại để Khương Điềm đụng phải mình.

Bất ngờ đụng phải khiến Khương Điềm không tránh khỏi việc ngã xuống đất. Đầu gối của cô cọ trên mặt sân đến nỗi túa máu.

"A, Khương Điềm, xin lỗi cậu nha. Tôi không biết cậu chạy chậm như vậy, cứ nghĩ phía sau đã không có người nữa."

Trần Nguyệt cười đầy giả dối, tỏ vẻ lo lắng đi đến trước mặt cô.

Lúc này lại có một nữ sinh khác lên tiếng: "Đây cũng đâu phải lỗi của Trần Nguyệt. Ai biết còn có người chạy chậm như thế. Mắt của cậu cũng đâu có mọc sau lưng mà biết được đằng sau có người."

Khương Điềm tức giận nắm chặt tay, nhưng cố tình cô lại không thể phản bác được vì dù sao cũng là cô đâm vào người ta trước. Cô vừa giận, nước mắt lập tức đảo quanh trong hốc mắt.

Trần Nguyệt thấy vậy lại càng thêm đắc ý. Mà những người khác trong lớp cũng đã sớm quen việc cô lập Khương Điềm. Cho dù có nữ sinh dám trắng trợn bắt nạt cô thì cũng chẳng có ai đứng ra bênh vực.

"Cậu ấy bị thương nên không học tiếp được. Tôi đưa cậu ấy đi nghỉ ngơi."

Tô Dĩ Nam lạnh nhạt nói xong, lại làm trò trước mặt mọi người bế Khương Điềm lên.

Được Tô Dĩ Nam ôm theo kiểu công chúa trước mặt bao người như vậy, Khương Điềm lại thành công rước thêm một loạt ánh mắt ghen ghét của các nữ sinh.



Tô Dĩ Nam ôm cô đến phòng thay quần áo xong cũng không có ý định rời đi.

"Cậu mau đi ra ngoài đi. Đây là phòng thay đồ nữ. Nếu để người khác nhìn thấy sẽ nghĩ cậu là biến thái mất."

Khương Điềm duỗi tay đẩy đẩy ngực hắn. Tên sắc lang này không phải là muốn nhìn cô thay quần áo đấy chứ?

"Tôi nhìn vết thương trên chân cậu một chút. Nếu không có gì thì tôi sẽ ra ngoài ngay."

Tay Tô Dĩ Nam đã sờ đến cạp quần của cô.

Khương Điềm không lay chuyển được hắn, cuối cùng cũng đành để mặc hắn cởi quần của mình ra. Lúc này cô bị Tô Dĩ Nam nhìn chằm chằm nên chỉ số thông minh tạm thời thụt xuống. Nếu chỉ muốn nhìn vết thương trên đầu gối thì chỉ cần xắn quần lên là được, đâu nhất thiết phải cởi quần ra?

Kết quả cô lại bị Tô Dĩ Nam lừa cởi quần.

Quả nhiên sau khi cởi quần ra, Tô Dĩ Nam lập tức nhìn thấy vết thương trên đầu gối của Khương Điềm còn đang chảy máu.

Tô Dĩ Nam đau lòng cúi xuống hôn hôn miệng vết thương. Môi của hắn lạnh lẽo chạm vào miệng vết thương khiến Khương Điềm run rẩy.

Nhưng mà đang trong lúc Khương Điềm cảm động vì được hắn dịu dàng an ủi thì bỗng nhiên miệng của Tô Dĩ Nam đã bắt đầu có xu hướng di chuyển lên phía trên đùi của cô.

Từ đầu gối rồi chậm rãi chuyển tới giữa háng, cuối cùng cách một lớp quần lót nặng nề liếm tiểu huyệt của cô.

"A! Cậu đừng liếm chỗ đó!"

Thanh âm của Khương Điềm mềm hệt như kẹo bông gòn khiến Tô Dĩ Nam càng thêm mạnh mẽ liếm mút hoa huyệt của cô.
 
Chương 32: Đâm thủng


"Ưm ưm..."

Khuôn mặt trắng nõn của Khương Điềm cũng đỏ lên, cái miệng nhỏ hơi mở ra không ngừng thở hổn hển.

Lúc này chỉ cần có người đi vào trong phòng thay quần áo thì chắc chắn sẽ nhìn thấy một cô gái nhỏ có diện mạo đáng yêu đang mở rộng hai chân, một nam sinh đang ghé vào giữa hai chân của cô ra sức liếm láp.

"Mít Ướt, mở rộng chân một chút."

Tô Dĩ Nam đã liếm ướt nhẹp chiếc quần lót ren của cô. Lớp vải mỏng manh gắt gao dán trên âm đế của Khương Điềm.

Bây giờ Khương Điềm mới hiểu tại sao Tô Dĩ Nam lại mua nhiều quần lót ren cho cô như vậy. Vải ren rất mỏng, chỉ cần hơi ướt là nó đã dính vào tiểu nộn bức rồi.

Bên cạnh có đặt một cái gương để tiện cho việc thay đồ. Khương Điềm quay đầu nhìn sang, trong gương phản chiếu hình ảnh cô bị Tô Dĩ Nam liếm đến nỗi cả người bủn rủn, toàn thân nhiễm một màu hồng phấn. Nhưng Tô Dĩ Nam lại ngược lại, quần áo trên người hắn vẫn sạch sẽ ngăn nắp, khí chất cao quý không hề giống người đã sa vào tình dục.

Khương Điềm bẹp miệng. Dựa vào cái gì mà cô bị hắn chơi đến cao trào liên tục, còn hắn thì vẫn thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra?

Cô cũng muốn nhìn thấy bộ dáng Tô Dĩ Nam phát cuồng vì mình.

Vì thế Khương Điềm duỗi tay sờ soạng đũng quần Tô Dĩ Nam một chút, sau đó khàn giọng nói: "Cậu mau cởi quần ra. Tôi muốn nhìn thấy côn thịt lớn, như thế mới công bằng."



Nghe Khương Điềm nói vậy, Tô Dĩ Nam hít ngược một hơi khí lạnh.

Hắn trực tiếp nắm lấy tay Khương Điềm áp vào đũng quần của mình. Sau đó kéo khoé quần, lại dùng tay nhỏ của cô móc côn thịt từ trong quần lót ra.

Chỉ thấy côn thịt lớn màu tìm đen loạng choạng trong không khí, nhìn qua có chút đáng sợ.

Thấy côn thịt của Tô Dĩ Nam đã sưng thành như vậy, Khương Điềm nhịn không được nuốt nước miếng. Rõ ràng đã cứng như vậy rồi mà hắn vẫn còn tỏ ra bình tĩnh như chưa có chuyện gì được.

Còn chưa kịp nghĩ xong, Tô Dĩ Nam đã lột chiếc quần nhỏ ướt đẫm của cô xuống. Nháy mắt, Khương Điềm đã cảm thấy mông nhỏ của mình trống không lại còn hơi lạnh lẽo.

Nhưng rất nhanh hai bàn tay to nóng của Tô Dĩ Nam đã cầm lấy cánh mông của cô.

"Mít Ướt, tôi dùng côn thịt cọ cọ một chút được không?"

Tô Dĩ Nam gác cằm ở trên cổ của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn của hắn khiến trái tim cô phanh phanh nhảy loạn không ngừng.

Cô ngượng ngùng gật đầu: "Vậy cậu nhanh lên. Sắp hết tiết thể dục rồi đó. Lát nữa cậu muốn làm cũng không được."

Lời nói vừa dứt, côn thịt thô to lập tức kề sát với huyệt khẩu của cô. Quy đầu bóng loáng nhẹ nhàng cọ xát với âm đế, thoải mái đến nỗi hai người phải hít ngược lại một hơi.



Thật sự là quá thoải mái!

Trong lúc Tô Dĩ Nam dùng quy đầu cọ xát hoa huyệt, Khương Điềm còn đón ý nói hùa nâng mông lên cho hắn dễ dàng hoạt động.

Khương Điềm có chút hối hận sao đời trước không cùng Tô Dĩ Nam làm tình. Kết quả cô chỉ vừa hơi mất tập trung, không cẩn thận lại nâng mông quá cao.

Quy đầu trực tiếp từ âm đế trượt xuống, chui vào hoa huyệt của cô. Sau khi quy đầu lớn cắm vào hoa huyệt, thịt non bên trong không hề biết xấu hổ, vô cùng thèm khát liếm mút quy đầu to như quả trứng vịt của Tô Dĩ Nam.

Hầu kết của Tô Dĩ Nam lăn lộn, hắn khàn giọng vỗ vỗ mông của cô:

"Mít Ướt, mau dời mông của cậu đi. Bằng không tôi không dám chắc mình sẽ kiên trì được bao lâu đâu."

Tô Dĩ Nam cau mày, gân xanh trên trán cũng hơi giật giật. Hoa huyệt của Mít Ướt quá tốt đẹp, quy đầu của hắn chỉ mới vào một chút đã thoải mái đến mức này, nếu nguyên cây đi vào thì không biết sẽ mất hồn đến mức nào nữa.

Nhưng lúc này Khương Điềm cũng không muốn tách ra. Cô muốn Tô Dĩ Nam cắm côn thịt vào, cùng cô bắt đầu trận mây mưa này.

Hai tay của cô vòng ra sau ôm lấy cổ hắn, sau đó dùng sức trầm eo xuống.

Nháy mắt, côn thịt thô dài cắm vào trong hoa huyệt của cô, cơn đau bị xé rách cũng cứ như vậy mà truyền khắp tứ chi.
 
Chương 33: Cưỡng gian


Từ trong cổ họng Khương Điềm bật ra một tiếng rên rỉ đầy đau đớn.

Cảm giác bị xé rách này khiến nước mắt cô không kìm nổi, cứ thế rơi xuống.

"Ngoan, không làm nữa. Để ông xã rút côn thịt ra nhé?"

Tô Dĩ Nam vừa thấy Khương Điềm khóc trong lòng liền rối loạn, hắn duỗi tay lung tung lau nước mắt cho cô.

Mắt thấy Tô Dĩ Nam sắp rút côn thịt ra, Khương Điềm vội vàng giữ chặt lấy tay hắn.

"Không được rút ra."

Cô còn chưa từ bỏ thì hắn dựa vào cái gì mà muốn rút côn thịt ra?

"Bé ngoan, em non quá, chịu không nổi đâu."

Tô Dĩ Nam cắn răng nói. Vừa rồi trong lúc liếm hoa huyệt cho cô, hắn vẫn còn có thể giữ được bộ dáng vân đạm phong khinh. Nhưng bây giờ côn thịt của hắn đã cắm vào trong tiểu huyệt của cô, muốn hắn rút ra còn khó hơn lên trời.

Ngày thường Tô Dĩ Nam hay gọi Khương Điềm là Mít Ướt, nhưng bây giờ hắn lại gọi cô là bé ngoan, bởi vì hắn không nỡ nhìn cô khóc, không muốn thấy cô bị đau.

"Không. Em muốn anh tiếp tục làm em."



Khương Điềm vô cùng kiên định nói, sau đó cô còn tiếp tục trầm eo xuống, để côn thịt càng cắm sâu vào hoa huyệt của cô hơn.

Chỉ thấy côn thịt màu tím đen dần dần thâm nhập vào trong hoa huyệt của cô. Hoa huyệt chật hẹp bao vây lấy côn thịt của hắn, khoái cảm cũng càng ngày càng mãnh liệt. Cứ việc lí trí đang kêu gào muốn hắn rút ra, nhưng hoa huyệt như cái miệng nhỏ cứ hút chặt lấy côn thịt của hắn thì giống như đang cưỡng ép hắn phải nâng eo cắm sâu vào bên trong.

Cổ họng Tô Dĩ Nam phát ra một tiếng gầm nhẹ, hắn nắm chặt lấy eo của cô, dùng sức cắm vào.

Phốc~

Côn thịt lớn lập tức cắm vào tận gốc, chỉ chừa lại hai "quả trứng" nặng trĩu ở bên ngoài.

"A!"

Khương Điềm cảm giác nửa người dưới của mình như bị côn thịt lớn bổ đôi ra. Cơn đau khi bị xỏ xuyên khiến nước mắt cô điên cuồng chảy xuống.

Tô Dĩ Nam nhìn dáng vẻ này của Khương Điềm thì đau lòng không thôi. Lúc hắn cắn răng chuẩn bị rút côn thịt ra, Khương Điềm lại dùng hai chân kẹp chặt lấy eo của hắn.

"Anh cứ ở bên trong nha~ Đừng có rút ra."

Khương Điềm thấy Tô Dĩ Nam lại muốn rút ra, sợ tới mức vội vàng đẩy hắn ngồi xuống ghế.

"Anh cứ ngồi yên đi, đừng có mà động đậy."

Nói xong Khương Điềm đã cưỡi ở trên người của Tô Dĩ Nam, bắt đầu chậm rãi nâng mông nhỏ lên.



Góc độ này của Tô Dĩ Nam vừa vặn có thể nhìn thấy hoa huyệt nho nhỏ của Khương Điềm rời khỏi côn thịt của hắn như thế nào.

Trên thân gậy của hắn còn dính máu xử nữ của cô.

Lông mày của Tô Dĩ Nam nhíu chặt lại, hắn không nghĩ tới mình sẽ khiến cô bị thương thành như vậy.

Côn thịt dữ tợn cọ xát với tiểu huyệt, khoái cảm tê dại truyền khắp tứ chi, Khương Điềm thoải mái hất tóc ra phía sau.

Khi côn thịt sắp trượt ra khỏi hoa huyệt, Khương Điềm lại dùng sức ngồi xuống. Thô to quy đầu va chạm thật mạnh với tiểu huyệt, Khương Điềm há miệng trợn mắt thở dốc, cả người mất hết sức lực ghé vào trong lòng của Tô Dĩ Nam.

"Mít Ướt, em đừng nhúc nhích. Để anh tự rút côn thịt ra."

Tô Dĩ Nam thấy Khương Điềm khó chịu thành như vậy, nhịn không được lại muốn rút côn thịt ra.

Khương Điềm cầm chặt lấy tay của hắn, run rẩy nói: "Không được rút ra. Em muốn cưỡng gian anh."

Giọng nói mỏng manh mềm mại của cô làm trái tim Tô Dĩ Nam mềm nhũn.

Vừa dứt lời, Khương Điềm đã một trước một sau xoắn mông nhỏ, dùng hoa huyệt cọ xát với côn thịt của hắn.

Tuy mới đầu có chút đau, nhưng vừa rồi được Tô Dĩ Nam khẩu giao, hoa huyệt cũng phân bố ra một lượng lớn dâm thuỷ để bô trơn, rất nhanh cảm giác đau đớn khi bị phá thân đã không còn nữa.
 
Chương 34: Đi vào từ phía sau


Đau đớn vừa đi qua, giờ phút này trong hoa huyệt của Khương Điềm chỉ còn dư lại dục vọng mãnh liệt. Còn có chuyện gì hạnh phúc bằng được làm tình với người mình thích chứ?

Khương Điềm cưỡi ở trên eo Tô Dĩ Nam lắc lư trái phải, làm côn thịt cọ xát lung tung ở trong tiểu huyệt của cô.

"Tô Dĩ Nam, mau nhìn kĩ đi, bây giờ em đang cưỡng gian anh đó."

Hai hàng lông mày của Khương Điềm bởi vì đau đớn mà nhăn lại lúc này cũng đã giãn ra. Hai tay cô gắt gao nắm lấy Tô Dĩ Nam, phòng ngừa để mình khỏi ngã từ trên người của hắn xuống.

Nhưng động tác này khiến cô có cảm giác mình đang cưỡi ngựa vậy, còn Tô Dĩ Nam chính là một con bảo mã của cô.

"Mít Ướt, vừa nãy em còn khóc lóc kêu đau. Bây giờ lá gan cũng lớn lên rồi nhỉ? Còn dám nói cưỡng gian anh?"

Tô Dĩ Nam nhìn Khương Điềm bắt đầu hưởng thụ sung sướng khi làm tình thì hắn mới dám thẳng lưng chọc thủng tầng tầng lớp lớp thịt non trong cái động nhỏ kia.

"Em cũng không có sợ anh! Hứ!"

Khương Điềm nói xong còn dùng sức xoắn chặt hoa huyệt kẹp mạnh lấy côn thịt của hắn.

Nháy mắt cây gậy của Tô Dĩ Nam so với vừa rồi còn lớn hơn vài phần.

"Sao lại lớn hơn rồi?"

Khương Điềm cảm giác được côn thịt chôn sâu trong người mình bỗng nhiên trở nên lớn hơn. Rõ ràng cây gậy này khi cắm vào đã cứng lắm rồi, sao bây giờ lại to hơn thế này?



"Mít Ướt, em co rút bụng một chút, tiếp tục kẹp anh đi."

Tô Dĩ Nam nhịn không được bóp chặt eo cô, bắt đầu dùng sức đẩy eo về phía trước.

"Aaa~ Đừng động nhanh như vậy mà!"

Nguyên bản còn không sợ trời không sợ đất mà bây giờ Khương Điềm luống cuống không thôi. Bởi vì tốc độ của hắn thật sự quá nhanh. Thịt non trong hoa huyệt bị cọ xát đến phát đau, càng đáng sợ hơn chính là cái quy đầu to như quả trứng vịt kia thường đụng phải một chỗ thịt mềm rất nhạy cảm bên trong, hơn nữa hắn còn dùng rất nhiều sức khiến cả người cô không ức chế nổi khoái cảm như thuỷ triều ập tới.

Thịt nơi đó cùng những chỗ khác trong hoa huyệt hoàn toàn không giống nhau. Nơi đó chỉ cần bị đụng một cái, Khương Điềm liền cảm thấy vừa nóng vừa tê.

"A! Đừng đụng vào chỗ đó!"

Khương Điềm thét to, nhưng đổi lại là từng đợt đâm thọt càng thêm dữ dội của Tô Dĩ Nam. Giờ cô mới biết thế nào gọi là hối hận.

"Mít Ướt rõ ràng rất thích bị đâm nơi này!"

Tô Dĩ Nam rõ ràng cảm nhận được mỗi lần mình chạm vào khối thịt lồi kia thì hoa huyệt của Khương Điềm lại càng thêm ướt át mềm mại.

Sau đó, hắn bóp chặt eo, càng thêm ra sức đâm chọc vào khối thịt đó.

"Aaa~"



Khương Điềm bị đâm cho không ngừng rên rỉ. Hai cái đùi cưỡi ở trên người Tô Dĩ Nam cũng lắc qua lắc lại. Bị hắn mạnh mẽ đâm vài cái, Khương Điềm cảm thấy khoái cảm càng lúc càng mãnh liệt ùa đến.

Cuối cùng hoa huyệt co rút lại, lượng lớn dâm thuỷ từ bên trong hoa huyệt phun ra, tưới thẳng lên quy đầu của Tô Dĩ Nam.

Mã mắt bị dâm thuỷ phun vào, Tô Dĩ Nam cắn răng chịu đựng ôm Khương Điềm đứng dậy.

Sau đó hắn xoay người cô lại để lưng xô quay về phía mình, hai tay Khương Điềm bám lấy tủ quần áo trước mặt.

"Mít Ướt, nhếch mông của em lên."

Tô Dĩ Nam vỗ vỗ vài cái trên mông Khương Điềm.

"Đừng đánh mông em!"

Khương Điềm vội vàng duỗi tay che lại mông nhỏ của mình. Kết quả tay cô còn chưa chạm tới mông đã bị Tô Dĩ Nam mạnh mẽ kéo ra:

"Mít Ướt, mông của em chỉ có anh mới được sờ."

Tô Dĩ Nam nói xong liền đặt côn thịt thô to ở huyệt khẩu. Côn thịt ở bên ngoài cọ cọ một chút rồi trực tiếp cắm vào bên trong.

"Ưm~"

Khương Điềm kêu rên một tiếng, sao cô có thể ngờ rằng Tô Dĩ Nam sẽ dùng phương thức sau nhập để làm cô chứ?
 
Chương 35: Bị làm trước mặt người ngoài


"Tiểu nộn bức của Mít Ướt khít quá!"

Gân xanh trên trán Tô Dĩ Nam cũng đã nổi lên, thịt non bên trong tao bức cứ tầng tầng lớp lớp xoắn chặt lấy côn thịt của hắn.

Quy đầu thô to sau khi cắm vào điểm G xong cũng có chút khó nhúc nhích, Tô Dĩ Nam chỉ có thể nặng nề nghiền nát điểm G của Khương Điềm.

"Không cần, đừng đụng vào chỗ đó mà~"

Khương Điềm khóc lóc kêu lên, hoa huyệt của cô thật sự quá mẫn cảm, quy đầu cứ đụng phải nơi đó tạo ra quá nhiều khoái cảm, khiến cô chỉ muốn đi tiểu.

Lần trước bị Tô Dĩ Nam dụ dỗ đi tiểu trước mặt hắn đã quá mất mặt rồi, lần này còn đang kẹp côn thịt của hắn ở bên trong nữa.

Nếu lỡ như trong lúc Tô Dĩ Nam đang làm tình với cô mà cô lại tè ra quần thì làm sao bây giờ?

Nghĩ đến đây Khương Điềm đã không nhịn được mà muốn tránh khỏi hắn. Nhưng côn thịt rút ra còn chưa được 2cm, Tô Dĩ Nam đã phát hiện Khương Điềm muốn chạy trốn.

"Anh còn chưa bắn sữa bò cho Mít Ướt mà, chạy cái gì chứ?"

Nói xong Tô Dĩ Nam lại nắm chặt lấy eo cô, cùng lúc đó hông cũng đỉnh mạnh về phía trước.

Nháy mắt quy đầu phá tan lớp cản trở của tầng tầng lớp lớp thịt non mà lao thẳng vào trong tử cung.

Nơi đó còn mẫn cảm hơn hoa huyệt nhiều, côn thịt lớn của Tô Dĩ Nam cứ ở trong tử cung hung hăng cọ xát, còn Khương Điềm đã sớm bị hắn làm cho run rẩy.



"Anh, anh đừng cắm chỗ đó!"

Cô vừa khóc vừa kêu. Côn thịt cứ tác loạn ở trong tử cung lại càng khiến cô muốn đi tiểu.

"Tại sao không được cắm chỗ này?"

Tô Dĩ Nam bóp chặt eo cô, một bên ra sức đẩy côn thịt vào, một bên khàn giọng hỏi.

"Em, em muốn đi tiểu..."

Khương Điềm xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, nước mắt cứ thế rớt xuống. Cũng may đây là tư thế tiến vào từ phía sau, nếu không Tô Dĩ Nam mà nhìn thấy cô khóc như vậy, sợ trận làm tình này lại đứt gánh giữa đường.

"Muốn đi tiểu?"

Tô Dĩ Nam lập tức nghĩ đến bộ phim cấp ba lúc trước hắn xem, những con hát trong đó cũng đã nói qua những lời tương tự như vậy. Nhưng trên thực tế phái nữ không phải thật sự muốn đi tiểu mà đó là do làm tình quá kích thích, khiến phái nữ luôn cho rằng mình mắc tiểu.

Ngón tay hắn vuốt ve đùi của Khương Điềm một chút, sờ thấy trên đùi của cô toàn là dâm thuỷ, hắn lại chuyển ngón tay lên trên sờ soạng hoa môi đáng thương của cô.

Cuối cùng ngón tay thô ráp trực tiếp ấn mạnh vào âm đế, hắn còn ác liệt dùng ngón tay nghiền nát.

"Đừng xoa chỗ đó!!!"



Khương Điềm thét to, vốn dĩ tử cung vừa nhỏ vừa non nớt bị cắm đã đủ khó chịu, vậy mà Tô Dĩ Nam còn không chịu dừng lại, còn cố tình xoa âm đế của cô.

Đây quả thực là muốn bức điên cô mà.

Đúng lúc này ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng nói của hai nữ sinh.

"Mấy nam sinh của lớp bảy đẹp trai thật. Mình muốn bị bọn họ làm một lần quá!"

"Mình cũng vậy, cơ bắp của họ còn đẹp hơn mấy người mẫu trên tạp chí nữa."

Nghe được cuộc nói chuyện đáng khinh của mấy nữ sinh, Tô Dĩ Nam nhíu mày sau đó trực tiếp kéo Khương Điềm vào một buồng thay quần áo ở sau cùng.

Buồng thay quần áo này phủ kín bụi, hiển nhiệ là đã lâu lắm rồi chưa có ai sử dụng.

Lúc này tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng dừng lại ở buồng bên cạnh.

Khương Điềm nghe thấy tiếng bước chân, trái tim như bị nhấc lên cổ họng. Hai nữ sinh này chỉ cần bước thêm vài bước nữa là có thể nhìn thấy Khương Điềm đang bị Tô Dĩ Nam dùng côn thịt chơi đến trợn trắng mắt. Nếu như bị nhìn thấy thật thì cô không biết phải sống thế nào nữa.

Nhưng hot boy Tô Dĩ Nam ở phía sau không những không lo lắng mà còn làm trò trước mặt hai nữ sinh này ra sức cắm tiểu nộn bức của Khương Điềm.

"Mít Ướt đừng kêu lớn quá nhé! Nếu không sẽ bị phát hiện đấy."

Tô Dĩ Nam ghé vào tai Khương Điềm, hạ giọng chỉ đủ để hai người nghe được nói.
 
Chương 36: Bị làm đến hôn mê


Khương Điềm sợ tới mức che miệng lại không dám nói lời nào. Nếu cô còn dám nói nữa thì chỉ sợ bọn họ sẽ phát hiện ra cô đang bị Tô Dĩ Nam chơi đến nỗi mất khống chế.

"Đúng rồi, cậu có biết Khương Điềm ở lớp bên cạnh không? Dạo này thấy cậu ta thân thiết với Tô Dĩ Nam lắm đấy."

Một nữ sinh đột nhiên nói.

"Ai mà không biết cậu ta? Cậu ta chính là em gái của hoa khôi Khương Tuyết đấy. Bình thường âm trầm quái gở, chẳng biết Tô Dĩ Nam thích điểm gì ở cậu ta nữa."

"Hôm nay mình thấy cậu ta bước xuống xe cùng Tô Dĩ Nam. Không phải bọn họ đã sống chung với làm tình rồi đấy chứ?"

"Với dáng người kia thì nhất định kĩ thuật trên giường của Tô Dĩ Nam tốt lắm. Đúng là có lợi cho Khương Điềm mà."

Nhưng mấy nữ sinh kia có lẽ không ngờ rằng, ngay lúc này cách một tấm ngăn của buồng thay quần áo, Khương Điềm đang bị nam chính trong câu chuyện làm đến trợn trắng mắt.

Tô Dĩ Nam nắm lấy đầu vú của Khương Điềm, cùng lúc thẳng lưng đâm côn thịt vào sâu bên trong tử cung.

"Ưm ưm ưm..."

Nháy mắt Khương Điềm bị đâm đến nỗi da đầu tê dại, hoa huyệt co rút giống như bị giật. Cô vội vàng xoay đầu lại trừng Tô Dĩ Nam một cái.

Bên ngoài còn có nhiều người như vậy, nếu như vừa rồi cô rên rỉ mà bị người ngoài nghe thấy thì quả thực cô không còn đường sống nữa.



Nhưng Tô Dĩ Nam vẫn ung dung như không có chuyện gì, còn to gan duỗi tay nhéo nhéo đầu vú của cô.

Khương Điềm cũng không biết rằng cho dù mấy nữ sinh đó có biết cô cùng hắn làm tình thì chắc chắn bọn họ cũng không dám nói ra ngoài.

Cô hung hăng cắn môi thừa nhận sự va chạm nặng nề của Tô Dĩ Nam. Hắn còn cố ý dùng sức nghiền nát điểm G của cô.

Sau khi bị Tô Dĩ Nam ác độc nghiền nát điểm G mấy chục lần, Khương Điềm rốt cuộc không chịu nổi nữa, trong mắt đong đầy nước bất lực nhìn Tô Dĩ Nam. Bộ dáng lúc này của cô rất giống một con thỏ nhỏ bị khi dễ.

Tô Dĩ Nam thấy cô đã đáng thương thành như vậy, hắn cũng không nỡ lòng nào ức hiếp cô tiếp nữa.

Lần này hắn thật sự muốn chơi Mít Ướt đến hỏng rồi. Tô Dĩ Nam cúi đầu cẩn thận hôn hôn Khương Điềm rồi lại mạnh mẽ thọc vào rút ra mấy chục cái mới buông lỏng thân thể, lượng lớn tinh dịch đặc sệt phun thẳng vào trong hoa huyệt của cô.

Quá nhiều tinh dịch bắn vào khiến Khương Điềm bị nóng đến nỗi ngất xỉu. Chỉ là sau khi ngất đi hoa huyệt của cô vẫn hết sức mẫn cảm. Tao huyệt non nớt ấm nóng vẫn luôn gắt gao kẹp chặt côn thịt của Tô Dĩ Nam.

Tô Dĩ Nam bóp chặt eo Khương Điềm cọ xát một hồi mới luyến tiếc rút côn thịt ra.

Cũng may hắn còn biết điều mặc quần áo rồi bế cô ra ngoài trước khi đám học sinh ùa vào.

Chờ tới lúc Khương Điềm tỉnh lại cô đã phát hiện mình đang ở trong phòng ngủ của Tô Dĩ Nam.

"Tô Dĩ Nam, không phải em đang ở trong phòng học sao?"



Khương Điềm khiếp sợ nhìn Tô Dĩ Nam.

"Em bị anh làm đến hôn mê. Sau đó anh xin giáo viên nghỉ giúp em, nói em bị cảm nắng."

Tô Dĩ Nam vừa nói vừa kéo hai chân của Khương Điềm ra. Nhìn hoa huyệt phấn nộn của cô sưng lên, hai mắt hắn cũng trở nên sâu thăm thẳm.

"Lần sau anh không được như vậy nữa."

Khương Điềm vội vàng duỗi tay che lại hoa huyệt của mình. Nhưng tay cô vừa chạm đến tiểu nộn bức lại phát hiện nơi đó là một mảnh dính nhớp.

"Em đi tắm trước đã."

Cô vội vàng đứng dậy, nhưng đi chưa được nửa bước đã bị Tô Dĩ Nam kéo lại.

"Mít Ướt, anh tắm với em."

Giọng nói khàn khàn của Tô Dĩ Nam vang lên bên tai.

Ngay từ đầu Khương Điềm còn ngây thơ cho rằng Tô Dĩ Nam là thật sự muốn tắm cùng với cô. Nhưng ai ngờ vừa bước vào phòng tắm hắn liền cầm lấy vòi phụt nước dí thẳng vào âm đế của cô.

Dòng nước ấm nóng cọ rửa âm đế khiến Khương Điềm lại cao trào rất nhiều lần.
 
Chương 37: Nổi giận


Ngày hôm sau tới trường, Khương Điềm trực tiếp không thèm để ý Tô Dĩ Nam. Tên xấu xa này không biết đã làm cô bao nhiêu lần trong lúc cô còn hôn mê nữa.

Sáng sớm hôm nay tỉnh lạu cô đã thấy đống lớn tinh dịch còn lưu lại bên trong. Nhưng rõ ràng hôm qua ở trong phòng tắm đã moi sạch tinh dịch ra rồi, sao bây giờ lại có nữa?

Điều này có thể chứng minh rằng Tô Dĩ Nam lợi dụng lúc cô ngủ mà làm cô.

Tô Dĩ Nam cười cười lấy lòng, cẩn thận đặt một hộp sữa đậu nành cùng một bánh bao nhân thịt lên bàn học của cô.

Bánh bao thịt này được mua ở khu phố phía sau trường học, bình thường Khương Điềm rất thích ăn bánh bao ở đây.

Kết quả Khương Điềm chỉ hừ một tiếng, trực tiếp đẩy ra không ăn. Đêm qua làm cô thành như vậy, bây giờ lại lấy lòng cô bằng một cái bánh bao? Cô mới không thèm.

"Mít Ướt, ai cho phép em làm lơ anh?"

Tô Dĩ Nam nhẹ túm lấy tóc đuôi ngựa của Khương Điềm.

Từ trước đến nay chỉ có hắn không thèm để ý người khác chứ làm gì có chuyện người khác dám bơ hắn?

Mít Ướt xoay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái: "Hừ!"

Sau đó cô vùi mặt xuống bàn mặc kệ hắn.



Tô Dĩ Nam: "..."

Mẹ nó, tuy ngang ngược nhưng quá đáng yêu, muốn làm!

Chẳng qua đêm vừa rồi làm quá nhiều lần, sau khi Khương Điềm ngủ rồi hắn cũng định đi ngủ.

Nhưng Mít Ướt lại nằm ngay cạnh hắn, vừa ngửi được mùi thơm nhàn nhạt từ người cô xong, tế bào cả người hắn lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, kêu gào muốn nhanh chóng làm Khương Điềm.

Hắn nghĩ thế nào thì làm thế đó. Dùng tay cắm vào tiểu nộn bức của Khương Điềm thọc vào rút ra vài cái, trong lúc ngủ mơ dưới thân cô vẫn có thể tiết ra dâm thuỷ.

Sau đó hắn đỡ côn thịt đi vào, Khương Điềm cũng chỉ rầm rì vài tiếng nhưng cũng không hề phản kháng, tuỳ ý để hắn chơi đùa tiểu nộn huyệt của mình.

Kết quả hắn phát tiết 3 lần mới dừng lại. Sáng hôm nay Mít Ướt vừa tỉnh, hai cẳng chân trắng nõn vừa động, lượng lớn tinh dịch liền từ bên trong chảy xuống bắp đùi.

Tô Dĩ Nam nhìn xong cảm thấy vô cùng mỹ mãn, nhưng Khương Điềm lại không cảm thấy vậy. Cô khóc lóc chỉ tay vào mũi hắn mắng hắn xấu xa, sau đó còn không thèm ngồi xe hắn mà chạy đến trạm xe bus.

Hắn cũng chỉ còn cách lái xe thể thao chạy sau chiếc xe bus đó.

"Mít Ướt, anh hứa lần sau sẽ không nhân lúc em ngủ mà làm em nữa."



Tô Dĩ Nam ghé lại gần tai của Khương Điềm, dùng thanh âm chỉ hai người nghe được nói.

Hắn không nói còn tốt, vừa nói ra Khương Điềm lại nhớ đến cảm giác xấu hổ vào sáng hôm nay.

Cô lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Tô Dĩ Nam:

"Anh lăn ra chỗ khác cho em."

Nói xong cô gái nhỏ còn cầm túi bút ném vào người hắn.

Chỉ nghe "bộp" một tiếng, túi búp rời khỏi tay cô, ném thẳng vào người của hắn.

Bút cùng tẩy từ bên trong túi cũng rơi ra ngoài.

Nháy mắt toàn bộ phòng học đều an tĩnh lại, mọi người đều không thể tin tưởng mà nhìn Khương Điềm.

Tuy rằng ai cũng biết trong khoảng thời gian này Khương Điềm cùng Tô Dĩ Nam rất mập mờ, nhưng chẳng ai nghĩ tới Khương Điềm lại dám cầm túi bút ném thẳng vào hắn.

Mọi người nuốt nuốt nước miếng, chờ xem Tô Dĩ Nam phát hoả. Đặc biệt là Vu Phiêu Phiêu đang ngồi phía sau Khương Điềm.

Chỉ cần Khương Điềm đắc tội với Tô Dĩ Nam thì cô ta còn sợ hắn sẽ không đá Khương Điềm sao?
 
Chương 38: Vụng trộm


Vu Phiêu Phiêu hưng phấn nhìn Tô Dĩ Nam cùng Khương Điềm, cô ta còn lén lấy điện thoại ra để quay lại khoảnh khác bẽ mặt này của Khương Điềm.

Nhưng ngay sau đó chỉ thấy Tô Dĩ Nam vội vàng cầm lấy ngón tay của Khương Điềm, nôn nóng hỏi:

"Tay của em có bị thương không?"

Ánh mắt lo lắng của Tô Dĩ Nam chẳng khác nào một tia sét đánh thẳng vào mọi người.

Chuyện này cũng khủng bố quá rồi.

Mít Ướt mà ai cũng có thể bắt nạt nay lại dám cầm hộp bút ném vào người đại ca. Nhưng Tô đại ca không những không tức giận mà còn lo lắng cô bị thương?

Hình ảnh này thật sự khó có thể tin.

Vu Phiêu Phiêu nắm chặt điện thoại, con ngươi đen nhánh như thuốc độc, ngọn lửa ghen ghét đang lan ra toàn thân cô ta.

Dựa vào cái gì chứ? Ngoại trừ một gương mặt không tồi thì Khương Điềm làm sao có thể so được với cô ta? Nhưng ngày thường cô ta chủ động bắt chuyện với Tô Dĩ Nam hắn còn coi như không nhìn thấy, thì làm gì có chuyện hắn sẽ vừa dỗ dành vừa lo lắng giống như bây giờ?

Trong khi tất cả mọi người đều đang hoảng sợ vì Tô Dĩ Nam không những không tức giận mà còn dỗ dành Khương Điềm thì cô lại quay sang trừng mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Biến!"

Mọi người lại được đổi mới tam quan thêm một lần nữa. Nghĩ thầm: dù Tô đại ca có nhẫn nhịn giỏi thế nào đi chăng nữa, nhưng đã đến mức này thì chắc chắn sẽ nổi giận.

Nhưng Tô Dĩ Nam lại cười hì hì nói: "Được được, anh biến ra chỗ khác. Em đừng tức giận."

Sau đó chỉ thấy Tô đại ca cầm sách vở ra ngoài hành lang đứng.

Mà Khương Điềm còn gục mặt xuống bàn, một bộ không thèm quan tâm.

Buổi chiều tan học Khương Điềm vẫn không thèm để ý đến Tô Dĩ Nam. Lần này nhất định phải cho hắn một bài học nho nhỏ, nếu không sau này Tô Dĩ Nam lại nhân lúc cô ngủ mà làm cô thì cô chịu thế nào được?



Nhưng bây giờ không để ý tới Tô Dĩ Nam, Khương Điềm lại có thêm một phiền toái.

Cô không về nhà của mình được, nhà Tô Dĩ Nam cũng không thể.

Vốn dĩ có thể ở ktx nhưng Khương Tuyết không muốn trọ ở trường. Ba mẹ cô cũng sợ người ngoài khua môi múa mép cho nên càng không cho phép cô ở ktx.

Bây giờ Khương Điềm chỉ có thể đi tìm một việc làm thêm, có thể làm vào sau khi tan học. Hơn nữa cô cũng muốn cố gắng tích cóp tiền trong khoảng thời gian này. Nếu dựa theo tiến trình của đời trước, dù nhà cô có tiền thì chắc chắn cũng sẽ không đồng ý cho cô học đại học.

Bởi vì người nhà cô cảm thấy, một khi cô đi nơi khác học họ sẽ không quản nổi cô nữa. Đến lúc cần có người đổi thận cho Khương Tuyết cũng không có.

Nghĩ đến đây Khương Điềm càng thêm kiên định chuyện đi tìm việc làm thêm.

Ở trên mạng tìm hồi lâu, Khương Điềm phát hiện có một quán cafe cách trường 3km đăng thông báo tuyển dụng nhân viên phục vụ. Mỗi buổi tối chỉ cần ở lại trông quán, một tháng ít nhất cũng được 2 3 ngàn tệ. Nếu tích góp 1 năm thì hoàn toàn đủ để cô học đại học.

Vì thế Khương Điềm lập tức đến quán cafe phỏng vấn. Tuy rằng lúc đầu ông chủ còn ghét bỏ việc cô nhỏ tuổi.

Nhưng trước khi Khương Điềm trọng sinh đã từng làm thêm ở quán cafe, ngoại trừ phục vụ cô còn biết pha chế.

Chủ tiệm lập tức gật đầu, để Khương Điềm tới quán làm luôn.

Nhưng chủ tiệm vừa ra khỏi cửa đã đi thẳng đến một chiếc siêu xe màu đỏ, cung kính nói:

"Tô thiếu gia, tôi đã dựa theo lời phân phó của cậu mà thuê cô Khương. Còn cố tình tỏ ra không thích sau đó mới bị cô ấy thuyết phục, cô Khương chắc chắn sẽ không nghi ngờ."

Chủ tiệm cong eo nhìn Tô Dĩ Nam cười cười.

"Ừ, không tồi. Trong thẻ này có 300 vạn, đủ để ông mở một quán mới."

Tô Dĩ Nam đưa cho ông một tấm thẻ.



Chiều nay lúc hắn phát hiện Khương Điềm muốn đi làm thêm nên đã mua luôn quán cafe này. Hắn thật sự không nỡ để Khương Điềm ra ngoài làm việc vất vả.

11 giờ đêm.

Khươnh Điềm thấy thời gian đã muộn, đang chuẩn bị đóng cửa thì Tô Dĩ Nam lại cõng túi nghênh ngang bước vào.

"Tiệm đã đóng cửa rồi. Anh muốn mua cafe thì mai hãy quay lại." Khương Điềm lạnh lùng nói. Chỉ là khi nhìn thấy Tô Dĩ Nam cô lại nhịn không được muốn cười.

"Còn 5 phút nữa mới 11 giờ, chỗ các em chỉ viết 11 giờ mới đóng cửa. Cho nên bây giờ vẫn là thời gian làm việc. Anh muốn một ly cappuchino."

Đôi tay thon dài của Tô Dĩ Nam chống lên quầy bar, cả người hơi hướng về phía trước. Mùi thơm tươi mát của hắn xộc đến khiến cả người Khương Điềm hơi run rẩy.

"Vậy anh chờ một chút."

Lúc Khương Điềm chuẩn bị xoay người đi lấy cafe, bỗng nhiên phía sau có một cỗ sức lực đánh úp lại.

"Anh buông em ra." Cô giãy giụa.

"Không buôn! Trừ phi em cho ông đây nếm thử vị tiểu nộn bức của em đã. Cái tội dám làm anh nhớ cả đêm."

Vốn dĩ Tô Dĩ Nam còn muốn chờ Khương Điềm chủ động gọi cho mình, nhưng hắn bực bội chờ cả đêm mà trong lòng cô lại chỉ mải suy nghĩ về việc làm thêm.

Tay hắn vói vào váy cô rồi nhanh chóng kéo quần lót xuống, sau đó lại tách ra hai chân của cô, cuối cùng cúi đầu nhắm ngay hoa huyệt phấn nộn của cô mà vươn lưỡi liếm.

"A! Anh đừng có liếm chỗ đó!" Khương Điềm thét to.

Lúc này bỗng vang lên tiếng đẩy cửa, Khương Điềm lập tức trợn trừng mắt, thiếu chút nữa cô đã quên bây giờ còn chưa chính thức đóng cửa.

Trừ bỏ Tô Dĩ Nam thì mọi người có thể tuỳ thời đi vào!!!
 
Chương 39: Vừa pha cà phê vừa bị ngón tay cắm huyệt


Khương Điềm thấy có khách đi vào liền vội vàng đẩy đầu Tô Dĩ Nam ra.

Nhưng chút sức lực của cô chẳng nhằm nhò gì với hắn cả.

Tô Dĩ Nam biết có khách vào nhưng hắn cũng không hề dừng lại, ngược lại còn nhắm ngay âm đế mà hút mạnh một cái.

"Ưm~!"

Hay tay Khương Điềm gắt gao che lại miệng của mình, cố gắng kiềm chế không rên thành tiếng.

Lúc này khách cũng đã đi đến trước quầy bar, cũng may trước khi bị phát hiện ra, Tô Dĩ Nam đã nhanh chóng chui xuống dưới gầm, dù khách có đứng ở trước quầy bar thì cũng không thể nhìn thấy tiểu huyệt của Khương Điềm đang bị một nam sinh mạnh mẽ liếm mút.

"Cho tôi một ly cà phê lam sơn."

"Vâng, xin đợi một chút ạ."

Cũng may vừa rồi Khương Điềm đã cầm sẵn hạt cà phê trên tay, bằng không nếu cô xoay người lại thì nhất định sẽ bị cô gái này phát hiện.

Vị khách này là một cô gái khoảng 20 tuổi, nhìn thấy sắc mặt Khương Điềm đỏ ửng còn cho rằng cô bị ốm, cẩn thận hỏi: "Người cô không thoải mái sao?"

Cô gái rướn người qua, có chút khẩn trương nhìn Khương Điềm.

"Không, không có. Tôi chỉ cảm thấy thời tiết hơi nóng thôi."



Khương Điềm vừa dứt lời, Tô Dĩ Nam lại một lần nữa mút mạnh âm đế non nớt.

Âm đế nháy mắt trở nên tê dại, cả người Khương Điềm như bị điện giật không ngừng run rẩy.

Cũng may cô gái kia đã xoay người sang hướng khác, nếu không nhất định sẽ cảm thấy Khương Điềm bất thường.

Khương Điềm vội vàng đổ cà phê vào máy xay, sau đó cứng người không dám nhúc nhích.

Tô Dĩ Nam liếm tiểu huyệt xong còn chưa mãn nguyện, ác ý mà nhét hai ngón tay vào. Ngón tay mang theo vết chai mỏng cọ xát qua lại ở hoa huyệt khiến cả người Khương Điềm mềm nhũn, trong người như có một ngọn lửa bùng lên.

"Đừng, đừng như vậy..."

Khương Điềm nhỏ giọng nói. Ngay từ đầu khi Tô Dĩ Nam liếm âm đế cô đã không chịu nổi, bây giờ hắn còn dùng ngón tay cắm vào tiểu huyệt. Cô nhịn không được mấy phút đã bắt đầu cao trào.

Vài phút sau, pha xong cà phê, Khương Điềm gọi cô gái đến quầy bar lấy.

Nghe được tiếng bước chân của cô gái đang đến gần, Tô Dĩ Nam nhếch miệng cười, một ngón tay trực tiếp cắm vào cúc huyệt của Khương Điềm.

Hai ngón tay của hắn đồng thời ở hai cái miệng nhỏ cắm vào rút ra.

Cảm giác vừa nóng vừa ngứa từ hai cái miệng khuếch tán ra toàn thân, Khương Điềm không đứng vững được nữa, toàn thân bủn rủn như sắp ngã xuống.



"Nhìn cô có vẻ rất không thoải mái. Có cần tôi gọi 112 giúp không?"

Cô gái nhìn Khương Điềm đỏ mặt, còn đang thở hồng hộc, quan tâm hỏi.

"Thật sự không cần, tôi không sao cả, ưm..."

Đột nhiên Khương Điềm trừng lớn mắt, Tô Dĩ Nam lại dám nhét 3 ngón tay vào hoa huyệt của cô.

Từ một ngón tay thành 3 ngón tay, cô làm sao có thể tiếp nhận được?

Cũng may lúc này cô gái kia đã cầm cà phê đi ra tới cửa, chỉ cần ở lại thêm một giây thôi là có thể nghe được Khương Điềm thét chói tai.

Chờ cô gái đi rồi, Khương Điềm mới kêu lên: "Đừng, đừng cắm nhanh như vậy..."

Giọng nói của cô vừa ngọt vừa mềm, khiến hắn say mê.

Khoé miệng Tô Dĩ Nam nhếch lên: "Mít Ướt đúng là một tiểu tao hoá. Chẳng qua anh chỉ dùng tay cắm mấy cái mà tiểu nộn bức đã ngập nước rồi."

Hắn đứng lên, giơ hai ngón tay còn ướt đẫm, bên trên chính là dâm thuỷ của chính Khương Điềm cho cô xem.

Khương Điềm lập tức xấu hổ đến nỗi mặt đỏ lên, cô cầm lấy cốc cà phê chưa pha xong hất thẳng vào người hắn. Tuy cô không dùng nhiều sức, cà phê cũng không hất vào người nhưng lại hất thẳng vào đũng quần của hắn.

Sắc mặt của Tô Dĩ Nam lập tức thay đổi, đau đớn ôm lấy đũng quần: "Mít Ướt, cà phê còn nóng đó. Không xong rồi, chym nhỏ của anh xảy ra chuyện rồi."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top