Cập nhật mới

Cửu Trung Vương

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: C40: Thật sao


Diệp Cửu Trung cười khổ, trong lòng nghĩ thầm: Trong đầu cô nhóc này đang suy nghĩ gì nhỉ? Cái gì mà chạm vào cô, bắt nạt cô? Đường đường là Cửu Trung vương như anh mà đến mức đó sao?

Nhưng dĩ nhiên Tô Nhiên không hiểu những chuyện này.

Cô tiếp tục chống nạnh nói: "Còn nữa, cho dù là ở nhà hay ở bên ngoài, anh đều phải nghe lời của tôi đấy, không cho bắt nạt tôi, không được nhục mạ tôi!"

"Còn nữa, tôi không biết nấu cơm, cũng không giặt quần áo, trước kia đều có dì dọn nhà, vì thế anh không thể bắt tôi làm việc nhà được!"

"Quan trọng nhất là, sau này chúng ta có ở cùng nhau thật, anh không được có cô gái khác, cũng không cho phép có lỗi với tôi, dù sao cũng vì anh mà tôi mất hết cả.”

Vừa nói xong, cô nhóc lại nghĩ tới hoàn cảnh của bản thân lúc này rồi òa khóc lần nữa.

Nhìn cô ngốc bật khóc, suýt chút nữa Diệp Cửu Trung cũng không nhịn được cười.

Nhưng cuối cùng anh vẫn gật đầu nói: "Được, nghe theo em hết!"

"Thật sao?"

Thấy Diệp Cửu Trung đồng ý thoải mái như vậy, Tô Nhiên lập tức ngừng khóc lại.


"Thật chứ!"

Diệp Cửu Trung chân thành đáp.

"Ha ha, vậy còn tạm được! Cuối cùng xem như tôi cũng không trắng tay theo anh rồi.”

Tô Nhiên vừa nói vừa lau khô khóe mắt.

Nhưng mà trước đó khóc quá nhiều, mắt cô bị sưng lên kinh khủng, trông lại càng đáng yêu!

Nhìn cô nhóc ngốc nghếch trắng trẻo trước mặt, chẳng biết vì sao, cõi lòng phủ bụi lâu năm của Diệp Cửu Trung lại vô tình xúc động.

Nói thật.

Cho dù là nhan sắc hay dáng người, Tô Nhiên đều cực kỳ xinh đẹp, nếu không, gã Triệu đại công tử của tập đoàn Trung Hải cũng không bám lấy cô như vậy.

Nhưng mà đầu óc này?

Có chút... Một lời khó nói hết!


Nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, trong nháy mắt, Diệp Cửu Trung thoáng như ngây dại.

"Này, anh chàng mất trí nhớ, sao anh cứ nhìn chằm chằm tôi thế?"

Tô Nhiên thấy Diệp Cửu Trung cứ nhìn mình như vậy thì hỏi.

Diệp Cửu Trung nói: "Bởi vì em xinh!"

"Hừ!"

"Đừng có dỗ tôi, giờ tôi suy sụp lắm!"

Tô Nhiên nói thầm một tiếng, nhưng mặt cô lại hơi ửng đỏ hơn.

"Dù thế nào đi nữa thì cũng phải cảm ơn anh!"

"Cám ơn anh đã giải vây cho tôi, cũng cám ơn anh đã giúp tôi thoát khỏi thằng khốn Triệu Thiểu Phong!"

"Mặc dù bố mẹ và Tô gia đều không cần tôi nữa, nhưng dù sao những việc này cũng là do tôi cả, chứ chuyện không liên quan gì tới anh!" Tô Nhiên thật lòng nói.

Nhưng Diệp Cửu Trung lại phản bác lời cô: "Em sai rồi! Bắt đầu từ bây giờ, chuyện của em cũng là chuyện của anh."

Tô Nhiên dừng lại.

"Nói thì hay lắm, nhưng anh có thể làm gì đây?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: C41: Tôi nghĩ


"Chẳng lẽ nhờ việc anh biết đánh nhau à? Hay là vì mất trí nhớ? Hay là nhờ khả năng sửa xe này?"

Diệp Cửu Trung không còn gì để nói.

Này này này!

Anh là chiến thần bách chiến của Hoa Hạ đấy!

Tứ đại thiên vương đã từng thống lĩnh Hoa Hạ, Cửu Trung thống soái trăm vạn hùng binh đấy!

Thế mà cô còn xem thường anh?

Suy nghĩ một chút, Diệp Cửu Trung mới nói: "Nhiên Nhiên à, thật ra có rất nhiều việc anh có thể làm giúp em! Chẳng hạn như, quen với Chu Thế Hào của tập đoàn Đế Hào!"

Nghe thấy tên Chu Thế Hào, Tô Nhiên biến sắc, hỏi: " Này, anh mất trí nhớ mà còn khoác lác à?"

"Anh khoác lác sao?"

Diệp Cửu Trung vừa định nói ra thân phận thật sự của mình.

Nhưng bất đắc dĩ là, Tô Nhiên lại nói: "Anh còn chưa đủ khoác lác sao? Anh biết Chu Thế Hào là ai không? Biết giá trị bản thân của ông ấy bao nhiêu không?"

"Tiểu Trung Trung à, tôi không thích anh tinh tướng như vậy, cũng không thích anh nói bậy bạ đâu, thật đó!"

"Anh phải biết, bây giờ không phải ở nhà họ Tô nữa, cho nên không cần đóng kịch đâu, chẳng lẽ anh còn muốn diễn kịch với tôi, anh vẫn xem mình là con nuôi của đại gia đệ nhất Giang Thành à?"


Câu này khiến cho Diệp Cửu Trung cứng họng.

"Tiểu Trung Trung à, anh nhớ kỹ đấy!"

"Ngày hôm nay, tôi đi theo anh, một là bởi vì cảm động trước lời nói của anh, hai là vì anh khiến tôi có cảm giác rất tốt!"

"Nhưng nếu anh còn tinh tướng hay nói khoác thân phận mình như vậy, thế thì xin lỗi, tôi sẽ tạm biệt anh!"

Tô Nhiên vừa cười vừa nghiêm túc nói.

Nghe cô nói vậy, Diệp Cửu Trung nuốt hết mấy câu về thân phận thực sự của mình vào trong bụng!

Dù sao, hiện tại anh có nói gì thì có lẽ cô ngốc này cũng sẽ không tin đâu!

Nhìn thấy Diệp Cửu Trung không nói thêm gì nữa, Tô Nhiên còn tưởng mình đã nói nặng lời.

Cô nói: "Tiểu Trung Trung à, anh đừng để ý, tôi chỉ nói thật thôi!" .

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

"Nếu tôi cần thân phận, vì tiền thì tôi đã gả cho Triệu Thiểu Phong của tập đoàn Trung Hải từ lâu rồi, cần gì phải đi theo một người mất trí nhớ làm công việc sửa xe như anh? Anh nói có đúng không?"

Diệp Cửu Trung gật đầu, đáp: "Cũng đúng!"


"Vậy thì đúng rồi!"

"Ở trong lòng tôi, chỉ cần tôi thích, tôi không cần quan tâm anh là Chu Thiên Ức, Chu Vạn Ức gì cả, dù cho anh có là ăn mày, tôi cũng sẽ theo anh một đời một kiếp!"

Tô Nhiên lại nói thêm câu nữa.

Nghe câu nói cuối cùng của cô, trong lòng Diệp Cửu Trung đã hoàn toàn rung động.

Đây là câu nói động lòng nhất trên thế giới này mà anh từng nghe được.

Nhưng rõ ràng là, cô ngốc trước mặt lại hoàn toàn không biết.

Cô vuốt vuốt mấy sợi tóc trên trán, sau đó đau lòng nói: "Tiểu Trung Trung à, hiện tại tôi đã mất tất cả rồi, ngay cả bố mẹ cũng không cần tôi nữa! Vì thế chúng ta chỉ có thể dựa vào nhau thôi.”

"Tôi nghĩ, đợi hai ngày nữa cho tôi bình tĩnh lại, tôi sẽ dẫn anh đi bệnh viện kiểm tra đầu của anh, xem xem anh có thể khôi phục ký ức lại hay không!"

"Nhưng mà anh yên tâm, cho dù anh mất trí nhớ cả đời thì tôi cũng không bỏ anh lại!"

Tô Nhiên lại nói.

Diệp Cửu Trung không nói được câu nào, chỉ yên lặng nhìn cô gái thiện lương trước mắt.

Một cô gái tốt biết bao!

"Được rồi, bổn tiểu thư đã nói xong rồi, tôi đi tắm đã, rửa hết xúi quẩy trên người!"

Dứt lời, cô nhảy nhót đi vào trong phòng tắm.

Diệp Cửu Trung vẫn ngơ ngác ngồi nhìn cô như vậy.

Đợi đến khi cô vào phòng tắm rồi, lúc này Diệp Cửu Trung mới cảm khái nói: "Thật là một cô ngốc khiến người ta thương yêu mà! Cứ đợi nhé, xem sau này anh sẽ tốt với em như thế nào!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: C42: Sau hai mươi phút


Sau hai mươi phút, Tô Nhiên mới tắm xong đi ra.

Cô thay sang bộ đồ thể dục, buộc tóc đuôi ngựa trông vừa trẻ trung lại xinh đẹp động lòng người.

Sau khi cô đi ra, cô quay lại nói với Diệp Cửu Trung: "Tiểu Trung Trung à, anh có đói bụng không? Đi nào, tôi dẫn anh đi ăn ngon nhé!"

Đúng là Diệp Cửu Trung đói bụng thật.

Thế là anh gật đầu.

Hai người lên xe, Tô Nhiên bèn dẫn Diệp Cửu Trung ra ngoài ăn.

Hai người đi tới một nhà hàng tên là Cá Voi Xanh.

Nhà hàng xa hoa này chỉ mở một chi nhánh duy nhất ở Giang Thành, mà lại chỉ mở cho hội viên, người bình thường không thể nào ăn được.

Sau khi tới đây, Tô Nhiên đặt một gian phòng riêng hạng sang, sau đó chọn một loạt các món mà mình thích.

Theo cách nói của cô, ăn có thể chữa lành mọi sự không vui, vì thế ngày hôm nay cô phải ăn thật nhiều!

Sau khi thức ăn được dọn cả một bàn, Tô Nhiên bắt đầu gặm lấy gặm để.

Một tiếng đồng hồ qua đi.


Tô Nhiên xoa cái bụng của mình, hài lòng nói: "Cuối cùng cũng coi như ăn no! Tiểu Trung Trung à, còn anh thì sao?"

"Anh cũng ăn xong rồi!" Diệp Cửu Trung nói.

"Vậy chúng ta về nhà đi!"

"Ừ!"

"Phục vụ ơi, tính tiền!"

Rất nhanh sau đó, một nhân viên phục vụ nữ cầm hóa đơn đi tới: "Xin chào quý khách, hóa đơn hôm nay của hai vị tổng cộng là 7988 đồng!"

Nghe thấy con số này, Tô Nhiên cũng không buồn chớp mắt, cô thoải mái lấy một tấm thẻ vàng trong túi xách ra đưa cho nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ mỉm cười nhận lấy rồi quẹt thẻ.

Nhưng mà máy thanh toán lại vang lên mấy tiếng tích tích.

"Cô ơi, ngại quá, thẻ của cô không quẹt được rồi!"

Tô Nhiên nghe vậy thì ngẩn ra, nhưng mà cô cũng không để ý, dù sao trên người cô cũng có rất nhiều thẻ.

"Vậy thì đổi thẻ này đi!"

Tô Nhiên lại lấy một tấm thẻ bạch kim trong túi đưa cho nhân viên phục vụ.

Ai mà ngờ.

Nhân viên phục vụ quét xong thì máy thanh toán lại vang lên âm thanh cảnh báo lần nữa.

"Xin lỗi cô, thẻ này cũng không thanh toán được!"

Sao?

Trước tình huống đó, Tô Nhiên buồn bực: "Sao lại thế được? Ngày hôm qua tôi còn mua đồ được mà!"

Nhân viên phục vụ lắc đầu tỏ ý không cách nào thanh toán.


Lần này, Tô Nhiên cũng thấy đứng ngồi không yên.

Cô vội vàng lấy thêm ba chiếc thẻ ngân hàng trong túi ra, đưa hết cho nhân viên phục vụ!

Nhưng ai mà ngờ, toàn bộ đều không thanh toán được!

Trước hoàn cảnh đó, sắc mặc Tô Nhiên bỗng trở nên khó coi.

"Sao lại như vậy được? Không có thẻ nào quẹt được sao??"

"Chẳng lẽ bố mẹ khóa hết thẻ ngân hàng của tôi rồi?"

"Toang rồi! Chắc chắn là vậy rồi!"

Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Nhiên vô cùng tuyệt vọng.

"Cô ơi, xin hỏi hai vị thanh toán thế nào ạ?"

Nhân viên phục vụ nhìn thấy Tô Nhiên không thanh toán thì thúc giục.

Điều này khiến Tô Nhiên thấy lúng túng thật rồi.

Trước đây, thân là Đại tiểu thư của Tô gia, cô chưa từng phải đau đầu vì chuyện tiền bạc như thế này, vậy mà bây giờ không như thế, cô dẫn Diệp Cửu Trung bỏ nhà ra đi ngay trước mặt mọi người, chắc là bố mẹ đã khóa toàn bộ thẻ ngân hàng của cô, trên người cô lại không có tiền mặt!

Mà Diệp Cửu Trung thì không cần phải nói, trên người anh cũng không có tiền mặt.

Trước tình huống lúng túng này, Tô Nhiên tái mặt.


Ấp úng cả buổi, Tô Nhiên mới ngại ngùng nói: "Cái kia... cái đó... ngại quá, có lẽ tôi không đủ tiền! Hay là tôi để xe của tôi ở lại đây trước?"

Vừa nói, Tô Nhiên vừa lấy chìa khóa xe mini của mình ra.

Nghe Tô Nhiên nói muốn cầm xe, nhân viên phục vụ cũng bối rối.

Nhưng mà cả người cô toàn là hàng hiệu, khí chất của Diệp Cửu Trung cũng không tầm thường, thế là nhân viên phục vụ đành phải nói: "Như vậy đi, để tôi đi xin phép quản lí của tôi thử!"

"Được! Tốt quá! Cám ơn cô nhiều!"

Tô Nhiên nhắm mắt nói.

Thế là nhân viên phục vụ quay đầu đi xin chỉ thị của quản lí.

Bên trong phòng báo.

Tô Nhiên đã tái mét mặt mày!

Từ lúc cô sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên cô ra ngoài ăn cơm mà lúng túng như vậy!

Diệp Cửu Trung ngồi bên nhìn thấy Tô Nhiên bị người nhà họ Tô khóa hết thẻ ngân hàng, trong lòng anh cũng hơi xao động.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: C43: thấy anh không đáp lại


Chỉ chốc lát sau.

Nhân viên phục vụ đi tới.

"Chào cô ạ, quản lí của chúng tôi đã đồng ý rồi, chỉ là xe của cô phải tạm thời để lại ở nhà hàng chúng tôi!"

Nghe vậy, Tô Nhiên mới thở dài một hơi, cô nói: "Được rồi, cám ơn cô nhiều!"

Cứ thế, họ qua được chuyện tiền một bữa cơm.

Nhưng mà kết quả lại là, chiếc BMW mini của Tô Nhiên bị giữ lại quán!

Lúc hai người đi ra khỏi nhà hàng, họ còn có thể nghe được tiếng nhân viên phục vụ nói chuyện phía sau: "Nhìn cách ăn mặc của hai người này đâu giống bọn vào nhà hàng ăn quịt uống quịt nhỉ? Sao mà chỉ ăn một bữa cơm lại cầm xe luôn thế!"

"Ha ha, thế giới rộng lớn thế này mà, có gì mà không có!"

Tô Nhiên nghe vậy thì trong lòng vô cùng khó chịu.

Bên ngoài.

Trời đã tối.

Tiết trời sắp vào thu nên có gió se lạnh, thổi qua man mát.

Trên lối đi bộ, Tô Nhiên đi phía trước, Diệp Cửu Trung đi theo phía sau.


Đối với Tô Nhiên mà nói, bây giờ toàn bộ gia sản của cô chỉ có chiếc điện thoại di động này mà thôi, còn cả túi xách và mấy đồ trong Minh Châu Hoa Phủ!

Còn về Diệp Cửu Trung thì không có đồng nào.

Suốt một đường im lặng!

Hai người đi bộ khoảng chừng hơn bốn mươi phút mới tới được Minh Châu Hoa Phủ!

Lúc vào nhà, việc đầu tiên mà Tô Nhiên làm là bắt đầu đi tìm mớ tiền mặt mà cô vất lung tung.

Tìm cả buổi mới tìm ra hơn 3000 đồng.

Nhìn mấy tờ tiền mặt lung tung dưới đất, Tô Nhiên co người ngồi xuống.

"Xong đời rồi!"

"Chỉ còn có chút tiền này thôi, còn không đủ để chuộc xe về nữa!"

Tô Nhiên đỏ mắt nói.

Nhưng mà cô biết làm gì đây?

Người nhà họ Tô đã khóa hết toàn bộ thẻ ngân hàng của mình, cũng là để ép cô quay lại, gả cho gã Triệu Thiểu Phong của tập đoàn Trung Hải kia!

Nhưng cô có thể trở lại sao?

Không!

"Cho dù đi ăn xin, tôi cũng không quay lại!"

Tô Nhiên quyết định, cô đứng lên đi vào trong phòng mình.

Bên ngoài.

Diệp Cửu Trung đứng trước cửa sổ nhìn màn đêm xa xăm, anh lẩm bẩm nói: "Mình cũng nên ra tay giúp cô bé thôi nhỉ!"

Chỉ chốc lát sao.

Tô Nhiên ôm hộp đồ trang sức đi ra.

"Tiểu Trung Trung à, đi theo tôi ra ngoài một chuyến nhé!"


Nghe Tô Nhiên nói muốn ra ngoài, Diệp Cửu Trung sững sờ: "Đã hơn nửa đêm rồi, em còn muốn đi đâu?"

"Đi tới cửa hàng!"

Vừa nói, Tô Nhiên vừa đưa hộp trang sức trong tay tới trước mặt Diệp Cửu Trung.

Diệp Cửu Trung cúi đầu nhìn thì thấy đồ trang sức trong hộp toàn là đồ trước kia Tô Nhiên đã từng dùng.

Mấy chiếc đồng hồ vàng cho nữ.

Còn có cả dây chuyền châu báu, vân vân!

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Cửu Trung hiểu được ngay lập tức, anh nói: "Em định đem cầm mấy đồ này đấy hả?"

Tô Nhiên nói: "Phí lời, nếu không thì sau này chúng ta sẽ sống như thế nào? Anh cũng biết đó, hiện tại toàn bộ số tiền của tôi đã bị người trong nhà đóng băng, cho nên tạm thời tôi chỉ có thể cầm cố mấy thứ này kiếm chút tiền mà thôi."

Diệp Cửu Trung: "..."

"Được rồi, đi tới hiệu cầm đồ với tôi đi!"

Tô Nhiên ôm hộp trang sức chuẩn bị đi ra ngoài.

Đúng lúc này, Diệp Cửu Trung đưa tay giữ bờ vai của cô, anh cười nói: "Nhiên Nhiên à, thật ra em không cần lo quá về chuyện tiền bạc!"

Tô Nhiên quay đầu hỏi: "Không cần lo sao, vậy ai đưa tiền cho tôi chứ?"

Diệp Cửu Trung vừa định nói là “anh", nhưng nghĩ tới thân phận chưa nói ra của mình, có lẽ Tô Nhiên cũng không tin.

Thế là anh nói: "Em cứ tin anh, ngày mai sẽ có người đưa tiền cho chúng ta!"


"Đưa tiền?"

"Anh điên rồi sao? Có ai khi không lại đưa tiền cho chúng ta chứ?" Tô Nhiên cảm thấy chắc chắn là Diệp Cửu Trung bị sốt nói mê sảng mất rồi.

Diệp Cửu Trung chỉ cười mà không nói.

Thấy anh không đáp lại, Tô Nhiên lại nói: "Hay là anh không muốn ra ngoài à?"

Diệp Cửu Trung lại tiếp tục cười.

"Thôi vậy! Dù sao hôm nay cũng muộn rồi! Anh không muốn đi thì mai tới hiệu cầm đồ vậy!"

Tô Nhiên quyết định tạm thời không mang bán.

"Tối nay anh ngủ dưới lầu, tôi ngủ trên lầu, anh nhớ đấy, không được tùy tiện đi lên đâu! Nếu không tôi sẽ cắn chết anh!"

Tô Nhiên nghiến hàm răng trắng bóc, lúc này cô mới ôm hộp đồ trang sức đi lên lầu.

Nhìn cô ngốc đã lên trên lầu rồi, lúc này Diệp Cửu Trung mới bước xuống dưới lầu, lấy điện thoại ra.

Cầm điện thoại lên, Diệp Cửu Trung bấm một dãy số điện thoại!

"A lô! Lão Chu à, là tôi Diệp Cửu Trung!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: C44: Cái quỷ gì thế này


Đầu bên kia điện thoại là người giàu nhất Giang Thành Chu Thế Hào, ngay lúc nghe được giọng nói này, ông vội vàng cung kính gọi một tiếng: "Vương!!!"

"Lão Chu, ngày mai tôi cần một ít tiền, ông đưa đến Minh Châu Hoa Phủ đi!"

Nghe Diệp Cửu Trung cần tiền, Chu Thế Hào không hề nghĩ ngợi mà hỏi luôn: " Được ạ, thưa vương! Không biết vương còn muốn dặn tôi làm gì nữa không?"

"Còn một việc nhỏ nữa, ông điều tra xem thử ai là người quản lý xí nghiệp Tô thị hiện tại, và toàn bộ những chuyện liên quan tới xí nghiệp Tô thị." Diệp Cửu Trung lại nói.

"Xin vương yên tâm, tôi sẽ đi phái người đi thăm dò ngay ạ!"

"Ừ! Được rồi, không có gì nữa, ông đi ngủ đi."

Dứt lời, Diệp Cửu Trung cúp điện thoại.

Ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy phòng trên lầu vẫn sáng đèn, khóe miệng của Diệp Cửu Trung khẽ nở nụ cười.

...

Ngày hôm sau!

Sáng sớm!


Diệp Cửu Trung đã đứng trước cửa của Minh Châu Hoa Phủ, chờ Chu Thế Hào tới đưa tiền.

Đúng lúc này, một đoàn xe hùng hùng hổ hổ chạy về phía Diệp Cửu Trung.

Dẫn đầu là một chiếc Rolls-Royce Phantom, theo sau là mấy chiếc xe tải vận chuyển tiền mặt được vũ trang kỳ lạ, hơn nữa còn có tận bốn chiếc!

Nhìn tình cảnh này, Diệp Cửu Trung nhíu mày!

"Cái quỷ gì thế này?"

Ngay khi Diệp Cửu Trung buồn bực thời gian, Rolls-Royce trước tiên dừng lại, ngay sau đó, liền nhìn thấy Chu Thế Hào nhanh chóng theo bên trong xe bước xuống, sau đó một đường Porsche đi tới Diệp Cửu Trung trước mặt.

"Vương!!!"

Người được xưng là Chu Thiên Ức của Giang Thành lại cúi đầu cung kính gọi Diệp Cửu Trung một tiếng.

Diệp Cửu Trung nhíu mày hỏi: "Lão Chu à, không phải tôi chỉ nói ông mang ít tiền lẻ tới thôi sao? Sao ông lại đưa mấy chiếc xe lại đây vậy?"

Chu Thế Hào cười ha ha đáp: "Vương ơi! Ngày hôm qua tôi sơ suất quên hỏi ngài, là ngài muốn tiền mặt hay là thẻ ngân hàng? Cho nên tôi cứ mang cả tới!"

"Vương xem này, trong bốn chiếc xe này là 1 tỉ tiền mặt!"


"Không biết vương thấy đủ chưa ạ?"

Nghe 1 tỉ tiền mặt, Diệp Cửu Trung muốn thốt lên chửi thề.

"Ông nội ông đấy lão Chu à! Tôi bảo ông mang ít tiền lẻ thôi, ông lại đưa tới cho tôi tận bốn chiếc xe chở tiền? Còn mang 1 tỉ tiền mặt nữa?"

"Tôi nói là chút tiền nhỏ, chút tiền nhỏ, ông có hiểu không hả?"

Diệp Cửu Trung phì phò mắng.

Mặc dù anh rất cảm kích Chu Thế Hào đã tới đưa tiền cho mình, nhưng mà tận bốn chiếc xe chở tiền? Còn đưa 1 tỉ tiền mặt? Ông muốn dọa cô ngốc nhà tôi sao?

Chu Thế Hào tỏ vẻ rất oan ức, miệng nói lầm bầm: "1 tỉ, chẳng lẽ không phải là chút tiền nhỏ sao...?"

Diệp Cửu Trung nhìn lại rất khinh thường, làm Chu Thế Hào cũng thấy hơi chột dạ.

"Lão Chu, bảo mấy chiếc xe chở tiền này, cút xa tôi càng xa càng tốt!"

Nhìn Diệp Cửu Trung hra, cuối cùng Chu Thế Hào đành hùng hục chạy đến bên chỗ xe chở tiền, sau đó dặn dò mấy chiếc xe kia nhanh chóng rời đi.

Nhìn bốn chiếc xe chứa đầy tiền mặt lần lượt rời đi, lúc này Chu Thế Hào mới vội vàng quay lại bên người Diệp Cửu Trung.

"Vương ơi! Ngài không cần tiền mặt thì cầm tấm thẻ đen này xài trước đi ạ!"

Chu Thế Hào vừa nói, vừa vội lấy một tấm thẻ đen toàn đầu được xưng tụng là vua của các loại thẻ trong túi tiền ra đưa cho Diệp Cửu Trung.

Diệp Cửu Trung cũng không để ý, anh nhận thẻ rồi hỏi: "Trong này có bao nhiêu tiền?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: C45: Đây là cái gì vậy


Chu Thế Hào cười cười: "Thẻ đen này không có hạn mức! Cho nên vương có thể tiêu thoải mái ạ!"

"Trời đất..."

Diệp Cửu Trung nghe vậy thì suýt chút nữa đã tức giận bật cười!

"Ông nhiều tiền thật đấy, tôi bảo ông đưa cho tôi ít tiền lẻ, đầu tiên là ông mang tới bốn chiếc xe chở 1 tỉ tiền mặt? Sau đó lại cho tôi một tấm thẻ đen không hạng mức? Được đó! Có phải là thấy mình nhiều tiền quá không?"

Chu Thế Hào cười ha ha đáp lại: "Vì vương, dù cho tôi có táng gia bại sản cũng không tiếc gì cả!"

"Cút đi! Bớt nịnh nọt tôi đi!"

Mắng Chu Thế Hào xong, Diệp Cửu Trung cũng không khách sáo nữa, anh nói: "Được rồi, tôi sẽ nhận tấm thẻ kia trước vậy!"

Thấy cuối cùng Diệp Cửu Trung cũng nhận tấm thẻ đen kia rồi, Chu Thế Hào nở nụ cười.

"Đúng rồi, tôi có nhờ ông hỏi thăm chuyện của nhà họ Tô, chuyện thế nào rồi?" Diệp Cửu Trung cất thẻ đi rồi hỏi.


Nghe anh hỏi đến chuyện của Tô gia, Chu Thế Hào vội vàng đáp: "Tôi đã thử thăm dò, người nắm quyền ở Tô gia hiện tại tên là Tô Thiên Hoành, xí nghiệp Tô thị cầm cự nhờ bào chế dược phẩm, nhưng bởi vì không có ưu thế giá thị trường mấy năm qua, hiện tại Tô thị đã đối mặt với nguy cơ phá sản nghiêm trọng."

Nghe vậy, Diệp Cửu Trung sờ cằm một cái, nói: "Hóa ra là như vậy à!"

"Lão Chu, nếu tôi muốn ông mua lại xí nghiệp Tô thị này thì có khó khăn không?"

Chu Thế Hào nói: "Vương coi thường tôi quá rồi! Mấy loại xí nghiệp của các gia tộc nhỏ này một ngày tôi có thể thu mua mười mấy cái!"

Diệp Cửu Trung nghe vậy thì lại liếc mắt nhìn Chu Thế Hào một cái!

"Nhưng mà, vương ơi, sao ngài lại để ý đến xí nghiệp cũ mèm này?" Là một người người làm ăn, Chu Thế Hào hết sức tò mò.

Diệp Cửu Trung thờ ơ đáp: "Cái này ông không cần để ý, ông chỉ cần nhanh thu mua Tô thị là được, còn nữa, sau khi thu mua, tôi muốn đổi tên của công ty dưới danh nghĩa của Tô Nhiên!"

"Ơ?"

"Tô Nhiên là ai vậy?" Chu Thế Hào tò mò hỏi.

Diệp Cửu Trung lại lườm ông ta một cái.

Chu Thế Hào không dám hỏi nhiều nữa.

"Không biết vương còn dặn dò gì không?" Chu Thế Hào mới cẩn thận hỏi thêm.

"Không còn gì nữa, ông đi đi, nếu có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với ông!"


.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Diệp Cửu Trung phất tay về phía Chu Thế Hào một cái, anh cũng quay về Minh Châu Hoa Phủ.

Chu Thế Hào vừa cúi đầu tạm biệt, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Diệp Cửu Trung đi vào biệt thự Minh Châu Hoa Phủ.


Ông lầm bầm: "Vương ở chỗ này nghèo quá nhỉ? Đợi lát nữa tôi sẽ mua lại điền sản của Minh Châu, mụ nội nó chứ, dám để cho vương ở lại chỗ rách rưới thế này, đúng là đáng chết!" . truyện kiếm hiệp hay

Nói thầm xong, ông mới ngồi lên chiếc Rolls-Royce của mình rời đi.

Sau khi Diệp Cửu Trung trở lại Minh Châu Hoa Phủ, anh mới nghĩ nên đưa tấm thẻ đen này cho Tô Nhiên thế nào.

"Nếu mình cho cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ nghi ngờ!"

"Đã vậy thì trước tiên cứ giấu vậy!"

Nghĩ thế, Diệp Cửu Trung tìm một cái phong bì, nhét tấm thẻ đen không hạn mức này vào trong, sau khi rón ra rón rén đi lên lầu xong, anh nhét vào trong cửa phòng của Tô Nhiên.

Lúc này cô ngốc Tô Nhiên còn đang ngủ say như chết ở trên giường.

Rốt cục đến khi chuông chín giờ sáng điểm, cô mới tỉnh.

Tô Nhiên vệ sinh cá nhân rồi mặc áo ngủ chuẩn bị xuống lầu.

Lúc đi tới cửa, cô thấy một phong bì ở đó.

"Ồ? Đây là cái gì vậy?"


Tô Nhiên tò mò nhặt phong bì kia lên rồi mở ra!

Một chiếc thẻ đen tôn quý xuất hiện trước mắt của Tô Nhiên.

"Ơ?"

"Đây là cái gì vậy?"

Thấy một tấm thẻ màu đen đột nhiên xuất hiện, Tô Nhiên nhìn chung quanh.

"Là thẻ ngân hàng sao? Nhưng lạ là sao không thấy tên ngân hàng trên đó chứ?" Tô Nhiên nhìn chằm chằm tấm thẻ, buồn bực nói.

Mặc dù Tô Nhiên cũng là thiên kim tiểu thư danh môn của nhà giàu.

Nhưng cô chưa từng thấy tấm thẻ đen chí tôn toàn cầu lần nào cả.

Cầm thẻ nhìn hồi lâu, cuối cùng cô cũng không suy nghĩ nhiều.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: C46: dưới lầu


Tô Nhiên mặc quần áo xuống lầu.

Dưới lầu.

Diệp Cửu Trung đang chơi với con chó ngao đen.

Tô Nhiên đi xuống thì nói với Diệp Cửu Trung: "Tiểu Trung Trung à, anh lại đây, tôi hỏi anh chút chuyện."

Diệp Cửu Trung đi tới.

Tô Nhiên lấy một tấm thẻ đen trong túi ra và một chiếc phong bì, cô nói: "Đây là cái gì vậy?"

Diệp Cửu Trung nhìn tấm thẻ đen không hạn mức, anh nói: "Sáng nay có một ông lão đưa tới cho em, còn nói, trong thẻ này có tiền, để cho emdùng trước! Thế là, nhân lúc em ngủ, anh nhét vào trong khe cửa cho em."

"Ông lão đó đưa tiền cho tôi?"

Nghe nói vậy, Tô Nhiên kinh ngạc sững sờ.

"Cái gì mà ông lão chứ? Trông ông ta như thế nào?" Tô Nhiên vội hỏi.

Diệp Cửu Trung Thế cứ bịa đặt một hồi.

Nghe vậy, Tô Nhiên không còn gì để nói.

Mới sáng sớm đã có người đưa thẻ đen cho mình?

Còn nói trong này có tiền?

Cái chuyện cười gì vậy?


"Thế bây giờ ông lão kia đâu rồi?" Tô Nhiên hỏi lại.

"Ông ta đi rồi." Diệp Cửu Trung trả lời.

Nhìn tấm thẻ trong tay, Tô Nhiên nghi ngờ.

Nhưng cô là người lý trí!

Cô không thể tin chuyện mới sáng sớm đã có người xa lạ tốt bụng đưa tiền cho mình được!

Nghĩ như vậy rồi, Tô Nhiên cũng không để ý nhiều.

Sau khi lên lầu trang điểm nhẹ nhàng xong, Tô Nhiên ôm hộp đồ trang sức từ trên lầu đi xuống.

"Tiểu Trung Trung à, đi thôi, chúng ta đi tới hiệu cầm đồ thôi."

Diệp Cửu Trung: "??? Sao lại muốn đi hiệu cầm đồ rồi?"

"Phí lời, giờ tôi chỉ có ba ngàn đồng, không đủ tiền trả bữa cơm hôm qua, anh nói không đi đổi tiền thì làm sao bây giờ? Sau này cuộc sống của chúng ta thế nào đây?" Tô Nhiên nói.

Diệp Cửu Trung đáp: "Nhưng mà, không phải sáng sớm nay đã có người đưa tiền rồi đó sao?"

"Đưa cái quỷ!"

"Tiểu Trung Trung à, anh ngốc đấy hả? Anh tưởng người xa lạ sẽ vô duyên vô cớ đưa tiền cho chúng ta sao?" Tô Nhiên nói.

Diệp Cửu Trung không nhịn được nói: Ai ngốc hả!

Nhưng rốt cuộc anh vẫn không dám nói ra chân tướng.


"Đi thôi, Tiểu Trung Trung."

Cứ như vậy, Tô Nhiên đưa hộp trang sức cho Diệp Cửu Trung, sau đó dẫn anh ra ngoài.

Dọc đường đi.

Diệp Cửu Trung đều ôm hộp trang sức cho cô.

Anh nghĩ muốn nói chân tướng cho Tô Nhiên biết, nhưng bất đắc dĩ, sao đầu óc của cô nhóc này chậm chạp ghê luôn!

Đi tới hiệu cầm đồ!

Tô Nhiên mang toàn bộ đồ trang sức mà mình thích đi cầm cố.

Nhìn cô bịn rịn đưa mấy món trang sức cho ông chủ, trong lòng Diệp Cửu Trung cũng thấy đau lòng.

Cuối cùng.

Một hộp đồ trang sức đổi được hơn sáu vạn đồng.

Cầm 60 ngàn đồng này, Tô Nhiên không có vẻ gì là hài lòng cả, dù sao, cô đắn đo mãi mới mang cầm cố cả hộp trang sức này, đây đều là những món trang sức mà cô yêu thích nhất. .

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Rầu quá!

Diệp Cửu Trung không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể yên lặng theo cô.

Ra khỏi cửa hàng cầm đồ, nhìn Tô Nhiên yên lặng đứng bên, Diệp Cửu Trung không nhịn được nói: "Có phải em đau lòng lắm không? Không nỡ hả?"

Tô Nhiên đáp: "Nói không đau lòng là giả vờ mà thôi, nhưng mà dù sao còn sống mới quan trọng!"

Hít sâu một hơi, cô bỗng vỗ lên vai Diệp Cửu Trung, nói: "Yên tâm đi, nhất định chúng ta có thể đứng lên một lần nữa."

Dứt lời, cô làm hành động cổ vũ.

Diệp Cửu Trung nhìn thấy cô như vậy thì trong lòng rung động.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: C47: Không sao chứ


"Đi nào, giờ có tiền rồi, chúng ta đi nhà hàng Cá Voi Xanh trước đó để chuộc xe đã!"

Tô Nhiên vừa dứt lời thì đặt xe qua mạng, sau đó đi tới nhà hàng hôm qua. . Đọc t𝐫𝙪yệ𝗻 ch𝙪ẩ𝗻 khô𝗻g q𝙪ả𝗻g cáo ﹎ 𝐓𝐫𝑼m𝐓 𝐫𝙪yệ𝗻.VN ﹎

Sau khi đi tới nhà hàng Cá Voi Xanh.

Tô Nhiên bèn tới tìm quản lí để chuộc xe!

Quản lí là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc âu phục phẳng phiu.

Nhìn thấy quản lí của nhà hàng, Tô Nhiên nói thẳng: "Chào quản lí, tôi tới trả hóa đơn tiền ăn hôm qua, chuyện hôm qua làm phiền anh rồi."

Quản lí cũng rất tốt bụng, mỉm cười nói: "Khách sáo rồi!"

Nói xong, anh ta bảo nhân viên phục vụ đem máy thanh toán và mã chuyển khoản tới.

Vừa nãy Tô Nhiên có ra cửa hàng đổi tiền mặt, thế là cô nói: "Quản lí à, tôi có thể gửi tiền mặt được không?"

Quản lí hơi sửng sốt, anh ta nói: " Xin lỗi, nhà hàng chúng tôi chỉ nhận quẹt thẻ hoặc là thanh toán chuyển khoản thôi ạ!"


Tô Nhiên lúng túng thật rồi.

Đúng lúc này, Diệp Cửu Trung đứng dậy: "Nhiên Nhiên à, em đưa thẻ cho anh ta quẹt đi!"

Thẻ?

Thẻ gì?

Nghe Diệp Cửu Trung nói vậy, Tô Nhiên ngẩn ra.

Quản lí liền nói: "Vị tiên sinh này nói rất đúng, quẹt thẻ là tốt nhất ạ!"

Nói xong, anh ta lấy máy thanh toán ra.

Nhưng mà, Tô Nhiên lại xanh mặt ngay tức thì.

Cô vội kéo Diệp Cửu Trung qua một bên: "Tiểu Trung Trung à, có phải anh ngốc rồi không hả? Anh quên là thẻ ngân hàng của tôi đã bị người trong nhà khóa hết rồi sao? Sao mà quẹt được?"

Diệp Cửu Trung cười cười: "Sáng sớm nay em có nhận được một tấm thẻ ấy kìa!"

"Cái gì? Anh nói là một ông lão xa lạ đưa thẻ đen cho tôi sao?"

"Đúng vậy!"

Lần này Tô Nhiên hết ý kiến.

Dưới cái nhìn của cô, chẳng lẽ Diệp Cửu Trung điên rồi? Sao lại có người vô duyên vô cớ đưa tiền cho cô chứ?

Nhưng bây giờ, nhà hàng Cá Voi Xanh không nhận tiền mặt, chỉ có quẹt thẻ hoặc chuyển khoản thanh toán, điều này làm cho Tô Nhiên nhất thời không biết phải làm sao.

Cuối cùng bất đắc dĩ, cô chỉ có thể nhắm mắt lấy tấm thẻ đen Centurion Express mà Chu Thế Hào đưa tới kia cho quản lí nhà hàng.


Quản lí nhận thẻ thì không hề để ý.

Nhưng lúc chuẩn bị quét, anh ta nhìn thấy logo của Centurion Express và dấu ấn kì lạ trên bề mặt.

"Đây là...??"

Quản lí là người có khá nhiều kiến thức.

Sau khi quan sát cẩn thận tấm thẻ này, anh ta chợt mở to hai mắt.

"Chất liệu là hợp kim titan thích hợp!"

"Còn cả những hoa văn này, những đường nét này, và cả vết tích ở trên đó!"

"Đây chẳng lẽ... là vua của các loại thẻ, thẻ Centurion Express sao?"

Nghĩ tới đây, trong nháy mắt đó, nhân viên quản lí sợ ngây người.

Dù sao trong lòng anh ta cũng rõ ràng, có thể có được tấm thẻ này, ngoài chính khách cao cấp của các quốc gia còn có những người có tài sản khổng lồ và người có ảnh hưởng xã hội ra, người ngoài dù có nhiều tiền hơn nữa cũng khó mà có được!

Người có được tấm thẻ vua trong số các loại thẻ này sẽ được hưởng sự tôn vinh cao nhất, được phục vụ những quyền lợi mà khắp toàn cầu cũng không có gì sánh kịp.

Bao gồm toàn bộ phục vụ “muốn đâu có đó”, ghế VIP trong tất cả các chương trình toàn cầu cũng như đãi ngộ cao cấp ở các câu lạc bộ tư nhân trong thành phố.


Nhưng.

Tô Nhiên bên này còn chưa hiểu chuyện gì, cô nhìn quản lí cầm tấm thẻ đen kia đến ngẩn người, cô còn tưởng rằng họ đã phát hiện ra chuyện gì!

Trong nháy mắt đó, cô cũng hoảng rồi.

"Quản lí à, thẻ của tôi... Không sao chứ??"

Ngay lúc Tô Nhiên vừa mới hỏi, vị quản lí này bỗng thay đổi 180 độ, vô cùng cung kính cúi đầu về phía Tô Nhiên và Diệp Cửu Trung!

Trước cái cúi chào bất ngờ này, Tô Nhiên hơi hoảng sợ.

Trong lòng cô nghĩ: Chuyện gì thế này?

"Chào cô, chào ngài, đương nhiên thẻ của ngài không có chuyện gì ạ!"

Nghe quản lí thay đổi thái độ trở nên khiêm nhường như vậy, trong lòng Tô Nhiên lại xuất hiện mấy dấu chấm hỏi liên tiếp.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: C48: Cái quỷ gì vậy chứ


"Thưa quý khách, xin lỗi hai vị vì trước đó nhà hàng chúng tôi hơi mạo muội, mong hai vị tới khu nghỉ ngơi trước để nghỉ một lát được không, nhà hàng chúng tôi sẽ bồi thường vì sai sót lần này!"

Bồi thường?

Nghe vậy, Tô Nhiên lại thêm phần kinh ngạc.

"Chuyện gì thế này chứ? Sao lại bồi thường chứ?"

Lúc Tô Nhiên còn đang thấy mơ hồ, Diệp Cửu Trung đã cười đáp: "Nhiên Nhiên à, vậy thì mình đi sang khu đó trước đi!"

Quản lí bên cạnh thấy Diệp Cửu Trung đồng ý thì vội vã khom người nói: "Mời hai vị đi sang bên này ạ!"

Dứt lời, quản lí nhanh chóng dẫn Tô Nhiên và Diệp Cửu Trung đi tới khu nghỉ ngơi sang trọng nhất ở nhà hàng!

Sau đó.

Anh ta còn bảo nhân viên phục vụ dọn hai ly cà phê ngon nhất và một khay đầy trái cây và đồ ăn vặt!

Cuối cùng thì cung kính lui ra!

Nhìn nhân viên quản lí như vậy, Tô Nhiên cũng thấy bối rối rồi.

"Tiểu Trung Trung à, có chuyện gì thế nhỉ? Sao quản lí lại trở nên là lạ như thế chứ??"


Diệp Cửu Trung chỉ cười mà không nói nhiều lời.

Chốc lát sau.

Quản lí lại tới nữa.

Chỉ có điều, lần này anh ta cầm theo một hộp quà rất đẹp và cả chìa khóa xe.của Tô Nhiên

"Quý khách à, xin lỗi cô vì trước đó nhà hàng của chúng tôi đường đột, giữ xe của cô như thế này, cho nên để bồi thường cho cô, nhà hàng chúng tôi quyết định miễn phí hóa đơn ăn uống của cô ngày hôm qua, đồng thời từ hôm nay trở đi, bất cứ lúc nào cô đến nhà hàng ăn, cô cũng có thể sử dụng phòng khách sang trọng nhất, ghế hạng sang, và toàn bộ chi phí đều sẽ do nhà hàng chúng tôi chi trả!"

"Hả?"

Vừa nghe thấy vậy, Tô Nhiên cũng ngớ người!

Cái quỷ gì vậy chứ?

Mình tới ăn nợ mà họ còn miễn phí hóa đơn đó cho mình, thậm chí sau này bất cứ lúc nào tới ăn cơm đều được miễn phí hết?

Điên rồi sao!

"Quản lí à, anh không sao chứ? Hôm qua tôi ăn nợ của mấy anh kia mà!" Tô Nhiên không nói nổi.


Quản lí xoay người lại: "Cô khách sáo quá rồi, ngài có thể tới nhà hàng của chúng tôi đã là vinh hạnh lớn lao của chúng tôi rồi!"

"???" Tô Nhiên lại hiện lên một con dấu chấm hỏi to.

"Đúng rồi cô à, đây là chút lòng thành của phía nhà hàng, mong cô nhận cho!"

Dứt lời.

Quản lý đưa hộp quà hào nhoáng đó cho Tô Nhiên, vừa mở hộp quà ra, bên trong là một con cá voi xanh đặt làm từ vàng ròng!

Hơn nữa còn là vàng tinh khiết 24k!

Nhìn món đồ đắt giá đến vậy, Tô Nhiên cũng thấy choáng váng rồi.

Trong đầu cô có rất nhiều câu hỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?

"Hôm qua không có tiền trả tiền ăn vậy mà lại tốt, nhà hàng miễn toàn bộ hóa đơn cho mình, hơn nữa còn miễn phí luôn cả hóa đơn sau này nữa? Kinh khủng nhất là, họ còn tặng một con cá voi bằng vàng 24k giá trị mấy trăm ngàn cho mình nữa?"

Nếu không phải bây giờ đang là ban ngày, Tô Nhiên sẽ nghĩ là mình đang nằm mơ.

"Quý khách ơi, đây là thẻ và chìa khóa xe của cô, cô cất đi ạ!"

Quản lí nói xong thì trả thẻ đen và chìa khóa xe lại cho Tô Nhiên.

Tô Nhiên vừa nhận vừa thấy hơi hoảng hốt.

Bởi vì cô cảm thấy những chuyện xảy ra ngày hôm nay quả thực quá khó tin.

Cuối cùng vẫn là Diệp Cửu Trung trả lời họ: "Cảm ơn nhé!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: C49: Tôi nhớ ra rồi


Dứt lời, anh mới quay đầu nói với Tô Nhiên.

"Nhiên Nhiên à, chúng ta đi thôi."

Quản lí vội khom người đứng sau chào tạm biệt.

Chờ đến khi Tô Nhiên và Diệp Cửu Trung rời khỏi nhà hàng Cá Voi Xanh, quản lý vẫn còn đang khom lưng, vô cùng khiêm tốn.

Ngay cả mấy người phục vụ ở trong nhà hàng thấy vậy cũng bối rối theo.

"Quản lí ơi, sao lại không tính tiền cho bọn họ vậy? Từ khi Cá Voi Xanh của chúng ta khai trương tới nay, ngay cả khách hàng tôn quý nhất cũng không có đãi ngộ bậc này? Giờ còn đưa cả quà tặng cao cấp nhất là cá voi vàng cho họ nữa?"

Quản lí nói: "Mấy cô thì biết cái gì? Hai người lúc nãy là thần tài của nhà hàng chúng ta đấy!"

"Thần tài sao?" Người phục vụ ngơ ngác.

"Đúng đấy!"

"Ha ha, các cô cứ chờ xem, bắt đầu từ hôm nay, nhà hàng chúng ta sẽ phát triển rất nhanh cho mà xem, một nhân vật lớn có thẻ đen cao cấp tới nhà hàng dùng cơm, nếu tin này lan rộng, nhà hàng mình còn đỡ được mấy triệu tuyên truyền đấy!"

"Phát tài rồi, lần này chắc chắn nhà hàng của chúng ta sẽ phát tài rồi!"

Quản lí cứ lầm bầm lầu bầu giống như điên.

Mấy người phục vụ ở đây không biết thẻ đen cao cấp là cái gì, càng không hiểu hai người vừa nãy là nhân vật lớn nào.

...


Sau khi rời khỏi nhà hàng Cá Voi Xanh.

Tô Nhiên vẫn cảm thấy như mơ.

Ngồi ở bên trong xe của mình, Tô Nhiên ngắm con cá voi vàng 24K trong tay, còn cả tấm thẻ đen kia nữa, càng nhìn càng mờ mịt.

Diệp Cửu Trung thì lại nhàn nhã ngồi ở bên cạnh cô.

Hồi lâu sau, Tô Nhiên mới lắc đầu thật mạnh, sau đó tự nhéo mình một cái.

"Tiểu Trung Trung à, có phải tôi đang nằm mơ không? Hay là người quản lí của nhà hàng điên rồi?"

"Bọn họ định miễn phí cho chúng ta suốt đời à? Hơn nữa còn tặng một con cá voi bằng vàng cho chúng ta? Anh xem này, là vàng ròng thật đấy, giá trị không dưới mười vạn đâu!"

Tô Nhiên vừa nâng con cá voi nặng trĩu trong tay lên, vừa nói.

Diệp Cửu Trung cười cười: "Có khi là do họ hiểu chuyện đấy!"

"Hiểu chuyện??? Là sao?" Tô Nhiên không hiểu.

"Thì... tạm thời anh không nói rõ được! Chỉ cần em nhớ kỹ, người làm ăn sẽ không để mình chịu thiệt đâu!"

Tô Nhiên gật đầu, cái hiểu cái không.

"Được rồi, về nhà trước đã!"


"Ừ!"

Cứ như vậy, Tô Nhiên lái chiếc xe mini mới chuộc, đivề nhà.

Dọc đường đi.

Cô vẫn chưa chấp nhận được hiện thực.

Còn liên tục chất vấn Diệp Cửu Trung: Có phải nhà hàng Cá Voi Xanh đã hiểu lầm gì không?

Diệp Cửu Trung chỉ ngồi bên cười khẽ.

Tô Nhiên nói chuyện một hồi rồi chợt vỗ vào gáy.

"Tôi nhớ ra rồi, sau khi nhìn thấy tấm thẻ đen này, thái độ của quản lý mới quay ngược 180 độ, Tiểu Trung Trung à, anh nghĩ có phải nguyên nhân là do đây không?"

Mặc dù đôi khi Tô Nhiên hơi ngốc thật, nhưng bây giờ cô lại chợt thông minh.

Diệp Cửu Trung cũng không nhiều lời.

"Chắc chắn là vì tấm thẻ này rồi!" Tô Nhiên khẳng định chắc nịch.

Cầm tấm thẻ đen, Tô Nhiên vừa lái xe, vừa cẩn thận nghiên cứu.

"Nhưng mà, rốt cuộc đây là thẻ gì nhỉ? Sao tôi chưa nhìn thấy bao giờ?"

"Không được, đợi lát nữa về nhà, nhất định tôi phải tìm xem thử!"

Quyết định vậy rồi, Tô Nhiên nhấn chân ga, lái xe về nhà.

Sau khi quay về Minh Châu Hoa Phủ, cô nhóc này lao lên lầu như gió, bắt đầu nghiên cứu về tấm thẻ đen này!

Diệp Cửu Trung thì nhàn nhã ăn hoa quả dưới lầu, chơi đùa với con chó ngao đen.

Khoảng mười mấy phút sau, đột nhiên trên lầu vang lên một tiếng hét.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: C50: Mẹ của tôi ơi


Nghe tiếng cô gào lên, nhoáng cái, Diệp Cửu Trung đã bật người vội vàng đi lên lầu.

"Sao thế?"

Tô Nhiên đang trợn mắt ngồi trước máy vi tính xách tay của mình, trước mặt cô còn có tấm thẻ đen mà Chu Thế Hào đưa tới.

Mười mấy giây sau, Tô Nhiên mới chỉ vào màn hình máy tính rồi nói: "Tiểu Trung Trung ơi, anh... anh... anh mau tới đây xem này!"

Diệp Cửu Trung đi tới, ánh mắt nhìn lướt qua màn hình máy tính, trên màn hình đang giới thiệu chiếc thẻ hắc kim Centurion Express.

"Cái này, cái thẻ này... là thẻ hắc kim Centurion Express tôn quý nhất!"

"Mẹ của tôi ơi, là vua thẻ trong truyền thuyết đó, hơn nữa còn được hưởng thụ đãi ngộ khách quý vô điều kiện toàn cầu."

"Người nắm giữ chiếc thẻ này, ngoài chính khách cao cấp trên thế giới ra thì chỉ có các ông chủ nắm giữ khối tài sản hàng đầu và người có ảnh hưởng xã hội, ngoài ra thì không ai có thể xin được nó!"

"Quan trọng nhất là, tấm thẻ này không có hạn mức!"

Tô Nhiên chỉ vào màn hình máy tính mà đờ đẫn.

Mặc dù cô chưa từng nhìn thấy tấm thẻ đen Centurion Express này, nhưng cô từng nghe nói sự tích có liên quan đến nó.

Giờ đây, nhìn tấm thẻ trên tay mình giống hệt như trên màn hình máy tính, cô lập tức hoảng hốt.


Diệp Cửu Trung cũng không ngờ là, cô nhóc này tìm ra nhanh như vậy.

Sờ sờ mũi, anh làm bộ nói: "Hóa ra như vậy à!"

"Cái gì mà hóa ra là như vậy hả?"

"Tiểu Trung Trung à, chắc là trước đây anh chưa từng thấy loại thẻ này phải không, tôi nói anh nghe, cầm tấm thẻ này đi tới bất kì chỗ nào, anh cũng sẽ được phục vụ cao cấp nhất!"

"Quan trọng nhất là, thẻ này không có hạn mức, muốn quẹt bao nhiêu cũng được, dù là vài triệu cũng không sao!"

Tô Nhiên kích động nói.

Diệp Cửu Trung chỉ cười đáp: "Chẳng phải là chuyện tốt rồi sao, sau này em không phải rầu rĩ về tiền bạc nữa!"

"Này, anh nói nhăng nói cuội gì đấy hả?"

"Sao tôi có thể không buồn rầu được đây? Giờ tôi còn đau đầu hơn!" Tô Nhiên nói.

Nghe cô nói vậy, Diệp Cửu Trung cảm thấy không hiểu.

"Sao có tiền lại còn đau đầu hơn?"

Tô Nhiên liếc anh một cái rồi nói: "Anh mất trí nhớ thì biết cái gì! Anh nghĩ mà xem, vô duyên vô cớ có thêm một tấm thẻ quý giá như vậy, tôi dám tùy tiện dùng nó sao? Hơn nữa trong thẻ của anh vô duyên vô cớ có thêm mấy triệu, mấy chục triệu, anh có dám xài không?"


Diệp Cửu Trung suy nghĩ một chút thấy cũng phải.

Dù sao cô nhóc này cũng không biết gì cả, nếu biết là do mình đưa, có khi cô ấy còn nhảy dựng lên.

"Không đúng không đúng, tôi không dám tùy tiện sử dụng tấm thẻ đen này đâu!"

"Nhưng mà, kỳ lạ là, rốt cuộc là ai đã đưa một tấm thẻ đen quý nhất toàn cầu cho mình chứ?" . ngôn tình sủng

"Không đúng nhỉ! Cho dù là bố mẹ tôi, bác cả của tôi, thậm chí là ông nội tôi cũng không có tư cách có được tấm thẻ đen thế này!"

Tô Nhiên nói thầm.

Diệp Cửu Trung đứng bên cũng không hề lên tiếng, lại càng không giải thích.

Nghĩ một lúc lâu, Tô Nhiên cảm giác bản thân sắp điên rồi, nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra được nguyên nhân.

"Được rồi, thôi vậy!"

"Ai mà quan tâm là ai đưa, có điều tôi không dám dùng tấm thẻ này nữa đâu!"

Vừa nói, Tô Nhiên vừa cất tấm thẻ đen vào trong ngăn kéo.

Nhìn cô ngốc này cất thẻ đi, Diệp Cửu Trung cũng không biết nói gì.

Hoá ra, mình bảo lão Chu đưa tiền cho cô mà cô còn không muốn dùng như vậy!

Đau đầu ghê!!!

Nhưng mà nghĩ tới phẩm chất tốt đẹp của cô gái này, trong lòng Diệp Cửu Trung vẫn thấy rất hài lòng.

"Tiểu Trung Trung, giờ tôi muốn tìm việc để làm này!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: C51: cái gì


Tô Nhiên cất thẻ xong thì nói.

"Tìm việc làm?"

Diệp Cửu Trung còn tưởng mình nghe lầm.

"Đương nhiên rồi! Giờ thẻ ngân hàng của tôi đều bị người nhà đóng băng, nếu không tìm việc làm thì chẳng lẽ hai chúng ta phải chết đói hay sao?" Tô Nhiên nói.

"Nhưng mà, không phải là..."

Diệp Cửu Trung vừa định nói, không phải mình có tấm thẻ đen kia sao?

Nhưng mới nói nửa câu, Tô Nhiên đã nói thẳng: "Đừng nghĩ tới tấm thẻ đen kia nữa! Tôi cho anh biết nhé, Tiểu Trung Trung, tiền của người khác tôi không muốn sử dụng! Lại càng không cần thiết phải dùng! Hơn nữa, nguồn gốc của nó không rõ ràng, thậm chí ngay cả ai đưa chúng ta cũng không biết, anh bảo, tôi có thể sử dụng nó được sao?"

Diệp Cửu Trung gãi đầu một cái, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

"Được rồi, anh đi xuống lầu đi, tôi phải nghĩ cách tìm việc đã."

Vừa nói, cô vừa đẩy Diệp Cửu Trung xuống lầu.


Diệp Cửu Trung đi xuống cũng thấy hơi uất ức.

"Xem ra, để lão Chu đưa tiền là quyết định sai lầm rồi!"

"Không biết ông ta thu mua xí nghiệp Tô thị thế nào rồi?"

...

Nhà họ Tô.

Từ khi Tô Nhiên rời đi cùng Diệp Cửu Trung, nhà họ Tô rơi vào tình cảnh vô cùng khó xử.

Hiện tại, tập đoàn Trung Hải đã hoàn toàn ngưng hợp tác cùng xí nghiệp Tô thị.

Công ty dược Tô thị đang đối mặt với ba tháng chậm lương của nhân viên, sắp tới bờ vực phải phá sản!

Bây giờ ai nấy trong Tô gia đều thấy rất bàng hoàng.

Bên trong đại sảnh, một tiếng hét giận dữ vang lên.

"Thằng hai, bắt đầu từ hôm nay, con gái chú không còn là người nhà họ Tô nữa, cũng không xứng làm người nhà họ Tô!"

"Với thân phận gia chủ của mình, tôi sẽ gạch thân phận người nhà họ Tô của nó, từ nay về sau, nó không còn mang họ Tô nữa, cũng không được bước vào cửa nhà họ Tô nửa bước!"

Dĩ nhiên, người nói câu này chính là Tô Thiên Hoành.

Sắc mặt ông ta âm trầm ngồi ở vị trí cao nhất, quát mắng về phía này.

"Anh cả, Nhiên Nhiên chỉ bị thằng đàn ông kia lừa thôi, chúng ta phải làm đến mức đó sao?" Tô Thanh Hà muốn cầu xin.

"Lừa à?"

"Ha ha, chuyện tới nước này rồi, lẽ nào chú còn muốn giữ đứa con gái ti tiện đó sao?" Tô Thiên Hoành khinh bỉ nói.

"Nếu không phải cô ta để thằng nhãi kia đánh Triệu thiếu gia, Tô thị chúng ta có lưu lạc tới mức sắp phá sản như thế này không? Tôi cho chú biết, đều là do cô ta gieo gió gặt bão!"


Tô Thanh Hà nói: "Anh cả à, dù sao đi nữa con bé cũng là cháu gái ruột của anh, xin anh cho nó một cơ hội đi mà!"

"Không! Tô Thiên Hoành tôi không có một đứa cháu gái vô liêm sỉ như vậy!"

"Tô Cẩm, lấy gia phả đến đây!"

Sau khi Tô Thiên Hoành nói, Tô Cẩm lập tức lấy gia phả nhà họ Tô đã chuẩn bị sẵn đưa cho Tô Thiên Hoành.

Tô Thiên Hoành cầm lấy gia phả, trực tiếp lấy bút gạch tên của Tô Nhiên ra.

"Bắt đầu từ lúc này, Tô Nhiên không còn mang họ Tô nữa, cũng không phải là người nhà họ Tô!"

"Nếu ai dám để cho nó bước nào cửa nhà này nửa bước, đến lúc đó đừng trách tôi không khách sáo!"

Sau khi nói một câu lạnh lùng như vậy, cứ thế, Tô Nhiên hoàn toàn bị gạch tên ra khỏi gia phả.

Tô Thanh Hà đỏ cả mắt!

Nhưng mà ông biết làm sao được.

Khi trở về phòng, bà Tô chạy lại đây: "Chồng ơi, thế nào rồi?"

Tô Thanh Hà than thở nói: "Còn có thể làm gì được nữa? Con gái tôi sẽ bị trục xuất ra khỏi gia phả nhà họ Tô mãi mãi rồi!"


Cái gì?

Nghe nói vậy, nhất thời Trần Vân không chấp nhận nổi, bà ngã ngồi xuống đất.

"Xong rồi! Sau này Nhiên Nhiên sẽ trách ông cho xem!!"

Mẹ Tô khóc nói.

Tô Thanh Hà cũng lau nước mắt trên khóe mắt, dù ông giận con gái của mình thật, nhưng dù sao đây cũng là cốt nhục của ông!

Cuối cùng ông yên lặng lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Tô Nhiên!

Cũng nói cả chuyện cô bị trục xuất ra khỏi gia phả nhà họ Tô.

Ở Minh Châu Hoa Phủ.

Tô Nhiên đang ở trên lầu tìm việc làm thì nhận được tin nhắn của bố mình, nói cô bị trục xuất ra khỏi gia phả nhà họ Tô, không được bước vào cửa nhà họ Tô nửa bước, điện thoại bỗng rơi xuống đất.

Ngay sau đó, nước mắt cô khóc òa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: C52: Bán đi


"Bố ơi, con nhóc họ Tô đã bị đá ra khỏi Tô gia rồi, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Trong một gian phòng kín mít, Tô Cẩm nói với Tô Thiên Hoành.

Tô Thiên Hoành cười lạnh một tiếng: "Sau này, chỉ cần cướp được cổ phần của nhà họ Tô ở trong tay thằng hai thôi, vậy là được rồi!"

"Nhưng mà bố, giờ chúng ta đã đắc tội với Triệu thiếu gia rồi, cho dù lấy được toàn bộ cổ phần của Tô gia, đến lúc đó chúng ta phải trả lời Triệu thiếu gia thế nào?" Tô Cẩm hỏi lại.

Tô Thiên Hoành đáp: "Con cứ yên tâm đi, Triệu thiếu gia cũng biết không phải là lỗi của chúng ta! Hơn nữa, nếu không hợp tác được với tập đoàn Trung Hải, bố cũng có thể nghĩ cách bán Tô thị cho người khác..."

"Bán đi? Bố ơi, cái này chỉ e là không dễ? Xí nghiệp nhà mình đều chịu lỗ hàng năm, ai lại rảnh rỗi mua một xí nghiệp lỗ vốn chứ?"

Tô Thiên Hoành nghe vậy thì nhíu chặt đôi mày.

Nói thật, đối với công ty dược phẩm Tô thị hiện tại, ông ta cũng không tin tưởng mấy

Đúng như Tô Cẩm nói, mấy năm qua Tô thị đã bị tổn hao quá nhiều.

Ngay cả hiện tại, đã ba tháng liên tục họ không trả tiền lương.

Bây giờ công ty dược phẩm Tô thị đã ở trong trạng thái hoàn toàn ngừng sản xuất, hơn nữa, thỉnh thoảng đám nhân viên còn tới tìm đòi nợ!

Nghĩ tới đây, Tô Thiên Hoành cũng thấy nhức đầu.

Đúng lúc này, người làm ở Tô gia hốt hoảng chạy tới.


"Ông chủ, ông chủ ơi!"

Nhìn vẻ mặt hốt hoảng của họ, Tô Thiên Hoành lạnh giọng nói: "Có chuyện gì mà hoảng loạn thế hả?"

"Là người của tập đoàn Đế Hào đến!"

Cái gì?

"Tập đoàn Đế Hào?"

Nghe được bốn chữ này, Tô Thiên Hoành bật dậy từ trên ghế.

"Chết tiệt, sao tập đoàn Đế Hào lại tới đây nữa rồi? Chẳng lẽ, lại để tìm con nhóc Nhiên Nhiên kia?" Tô Thiên Hoành nghĩ đến chuyện Lưu quản gia lần trước, gương mặt ông ta thoáng âm trầm.

Người làm lại nói: "Ông chủ, hình như bọn họ tới vì chuyện làm ăn!"

"Chuyện làm ăn? Làm sao có thể? Đường đường là công ty số một Giang Thành, sao họ lại muốn làm ăn với một xí nghiệp nhỏ như Tô thị chúng ta?"

Tô Thiên Hoành nghi ngờ nói.

Tô Cẩm bèn khuyên: "Bố ơi, hay là chúng ta cứ đi ra ngoài xem thử?"

Tô Thiên Hoành suy nghĩ một chút rồi đáp: "Cũng được."


Thế là hai cha con Tô Thiên Hoành dẫn người, đi tới cửa lớn nhà họ Tô.

Trước cửa lớn.

Người của tập đoàn Đế Hào đang đứng ở đó.

Người dẫn đầu là Đại quản gia của Chu gia: Lưu Phúc.

Chỉ có điều ở bên cạnh Lưu Phúc còn có một người đàn ông đeo mắt gọng vàng, trông như thương nhân nho nhã.

Sau khi mấy người Tô Thiên Hoành đi ra, từ xa họ đã thấy Lưu Phúc.

"Lưu Đại quản gia à, chào ông!"

Tô Thiên Hoành vừa tới vừa chào hỏi.

Lưu Phúc khẽ mỉm cười nói: "Chào ông Tô!"

"Không biết Lưu Đại quản gia tới thăm Tô thị chúng ta có việc gì không nhỉ?" Tô Thiên Hoành hỏi.

Lưu Phúc đáp: "Tôi làm theo mệnh lệnh của tổng giám đốc Chu mà thôi, muốn bàn chuyện làm ăn với Tô thị các ngài!"

"Chuyện làm ăn?" Tô Thiên Hoành nghe vậy thì giật thót.

"Đúng! Không gạt ông làm gì, tổng giám đốc Chu của chúng tôi đang nhắm tới công ty dược Tô thị, vì lẽ đó, tập đoàn Đế Hào chúng tôi muốn thu mua xí nghiệp của các ông!"

Vừa nói xong, Tô Thiên Hoành đã kêu lên một tiếng "A" thất thanh.

Thu mua Tô thị?

Trời ạ!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: C53: Vậy con định nói bao nhiêu


Ông ta tưởng là mình nghe lầm rồi!

Bên cạnh ông, Tô Cẩm cũng trợn to hai mắt!

Đường đường là người giàu nhất Giang Thành lại để ý tới xí nghiệp sắp phá sản như Tô thị bọn họ?

"Các ông... Đế Hào muốn thu mua Tô thị của chúng tôi thật sao?" Tô Thiên Hoành còn không dám tin tưởng, ông ta hỏi lại lần nữa.

Lưu quản gia mỉm cười gật đầu đáp: "Đúng vậy!"

Ông vừa nói xong, Tô Thiên Hoành cũng nhất thời kích động.

Hiện tại, Tô thị không chỉ là một xí nghiệp sắp phá sản mà nó còn là một củ khoai nóng bỏng tay!

Cho dù có bán tháo giá rẻ, chắc cũng không ai muốn mua cả!

Nhưng mà bây giờ, đường đường là tập đoàn Đế Hào giàu có nhất Giang Thành lại mở lời muốn thu mua Tô thị?

Tô Thiên Hoành hít sâu một hơi rồi mới nói: "Nếu vậy thì mời Lưu quản gia vào trong uống chén trà, chúng ta cùng nói chuyện!"


Nhưng mà Lưu quản gia lại khoát tay áo một cái, nói: "Đi vào uống trà thì không cần, Chu tổng của chúng tôi chỉ muốn càng nhanh càng tốt thôi!"

"Vị này à? Là tổng giám đốc tài vụ của tập đoàn Đế Hào chúng tôi, Lý tổng!"

"Lý tổng hiểu rất rõ về xí nghiệp Tô thị, cho nên bây giờ chúng tôi chỉ muốn nghe Tô thị báo giá, nếu chúng tôi cảm thấy thích hợp thì sẽ bắt đầu quá trình chuyển nhượng ngay!"

Lưu Đại quản gia vừa nói, vừa chỉ sang người đàn ông đeo kính mắt cạnh bên.

Tổng giám đốc Lý phụ trách tài vụ khẽ mỉm cười.

Thấy cả tổng giám đốc tài vụ của tập đoàn Đế Hào cũng tới, Tô Thiên Hoành lập tức bối rối.

Sao lại tốc độ thế này?

Quả nhiên không hổ là người giàu nhất Giang Thành mà!

Nhưng mà giờ biết báo giá bao nhiêu?

Tô thị đã chịu lỗ nhiều năm, dựa theo trị giá trong thành phố, bây giờ nó còn không đáng mấy chục triệu!

Quan trọng nhất chính là, họ còn đang nợ nhân viên ba tháng lương.

Trước tình hình như thế, nhất thời Tô Thiên Hoành cũng không biết nên ra giá làm sao.

Suy nghĩ một chút, ông nói: "Lưu quản gia à, chuyện này lớn như vậy, chúng tôi cần bàn bạc một chút, ông có thể chờ một lát rồi chúng tôi mới báo giá cho ông được không?"

Lưu quản gia khẽ mỉm cười: "Có thể! Nhưng mà mong các ông báo sớm!"

"Tất nhiên rồi!"

Dứt lời, Tô Thiên Hoành vội vàng kéo con trai đi vào bên trong!


"Bố ơi, vận may của chúng ta tới rồi, không ngờ tập đoàn Đế Hào này lại muốn thu mua Tô thị của chúng ta? Ha ha ha, một khi được thu mua, chẳng phải chúng ta sẽ thoát khỏi củ khoai nóng bỏng tay này à?"

Tô Cẩm vừa vào đã hài lòng nói với Tô Thiên Hoành.

"Tuy là vậy, nhưng Chu Thế Hào đâu phải là kẻ ngu, xí nghiệp sắp phá sản như chúng ta chắc chắn ông ta càng hiểu rõ!"

"Bố ơi, theo con thấy, đừng suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, chúng ta cứ báo giá là được, chỉ cần có thể bán đi, dù sao nó cũng có lợi với ta nhiều!"

Tô Thiên Hoành suy nghĩ thì thấy cũng có lý.

Hiện tại, chỉ cần có thể bán tháo công ty dược phẩm Tô thị đi, cho dù có bán ra giá rẻ thì cũng không phải tiếc!

"Nhưng mà nên báo giá bao nhiêu đây?" Tô Thiên Hoành hỏi.

"Bố ơi, hay là mình cứ nói giá cao trước đã? Xem thử tập đoàn Đế Hào bọn họ có phản ứng thế nào?" Tô Cẩm thông minh nói.

"Vậy con định nói bao nhiêu?"

"80 triệu??" Tô Cẩm đưa mấy ngón tay ra.

Tô Thiên Hoành nghe vậy thì chợt nói: "Thế thì quá cao rồi?"


"Cứ kệ nó! Mình cứ báo giá trước, nếu tập đoàn Đế Hào không đồng ý thì mình lại hạ giá sau!" Tô Cẩm nói.

"Vậy cũng được! Cứ báo 80 triệu trước đi!"

Cứ như vậy, hai cha con bàn bạc giá xong xuôi thì mới đi ra ngoài.

Ở bên ngoài, Lưu Phúc và tổng giám đốc tài vụ của tập đoàn Đế Hào vẫn còn đứng đó.

Cha con Tô Thiên Hoành đi ra thì vội nói: " Xin lỗi đã để cho mọi người đợi lâu!"

Lưu quản gia không quá để tâm, ông mỉm cười nói: "Không sao, xin hỏi ông chủ Tô đã nghĩ kỹ giá tiền chưa?"

Tô Thiên Hoành hít sâu một hơi rồi nói: "Nghĩ xong rồi, chúng tôi báo giá công ty dược Tô thị 80 triệu!"

Nghe thấy con số 80 triệu này, tổng giám đốc tài vụ bên kia hơi nhướng mày.

Nhìn thấy đối phương cau mày, trong lòng Tô Thiên Hoành lạnh toát: Xong rồi! Giá cao quá rồi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: C54: Mẹ ơi


Ngay lúc Tô Thiên Hoành đang định hạ giá thấp xuống, ai ngờ Lưu quản gia của tập đoàn Đế Hào lại nói: "Tổng giám đốc Chu của chúng tôi chưa bao giờ thích cò kè mặc cả, càng không thích mấy con số nhỏ số lẻ, vì thế chúng tôi đã chuẩn bị một trăm triệu để trực tiếp thu mua Tô thị của mấy người, không biết ông Tô hài lòng không?"

Một trăm triệu?

Vừa nghe hai chữ đó, Tô Thiên Hoành cảm giác như mình nghe lầm rồi!

Mẹ ơi!

Cái này là một món hời lớn rồi!

Cho dù là lúc Tô thị phát triển tốt nhất cũng không mơ đến giá một trăm triệu!

Mà bây giờ, Tô thị lại sắp phá sản rồi.

Vậy mà tập đoàn Đế Hào vừa mở miệng ra đã báo giá cao như vậy.

"Hài lòng, hài lòng, đương nhiên là hài lòng rồi!" Tô Thiên Hoành kích động đến mức sắp nhảy lên.

Bên cạnh ông, Tô Cẩm cũng có phần hồi hộp.

Trong lòng anh ta nhủ thầm, lần này phát tài thật rồi.

"Bây giờ có thể ký tên hợp đồng chuyển nhượng cổ phần chưa?" Tổng giám đốc Lý của tập đoàn Đế Hào mở túi da, lấy các tài liệu để chuyển nhượng cổ phần ra.


Tô Thiên Hoành vội vàng nói: "Có thể, đương nhiên là có thể!"

"Nào nào, tôi ký tên!"

Ngay khi Tô Thiên Hoành chuẩn bị ký tên, đột nhiên, Lưu quản gia lại nói: "Ông chủ Tô à, cái này không thể do ông ký được!"

Hả?

"Là sao?" Tô Thiên Hoành sững sờ.

Lưu quản gia mỉm cười nói: "Bởi vì Chu tổng của chúng tôi có nói, chuyện thu mua Tô thị chỉ có thể do cô Tô Nhiên ký tên!"

Tô Nhiên?

Nghe cái tên này, sắc mặt Tô Thiên Hoành lập tức thay đổi!

Tại sao lại là con nhóc thối đó?

Nhưng mà ông ta lại không dám nói gì.

Ông ta tỏ vẻ không hiểu, nói: "Lưu quản gia à, Nhiên Nhiên cũng không phải là người đại diện pháp lý của Tô thị, sao lại để cho con bé ký tên được?"

Lưu quản gia mỉm cười nói: "Bởi vì, Chu tổng chúng tôi thu mua Tô thị là vì cô Tô Nhiên mà!"


Cái gì???

"Vì cô ta???"

Tô Thiên Hoành còn tưởng mình nghe lầm.

"Không sai!"

"Nếu không, ông nghĩ vì sao tập đoàn Đế Hào của chúng tôi lại thu mua một xí nghiệp sắp phá sản của các ông kia chứ?"

Nghe nói vậy, cha con Tô Thiên Hoành trợn tròn cả mắt!

Hóa ra!

Sở dĩ hôm nay tập đoàn Đế Hào tới thu mua Tô thị giá cao như vậy là bởi vì... con nhóc thối kia???

Nhưng mà, tại sao người giàu nhất Giang Thành Chu Thế Hào lại tốt với Tô Nhiên như vậy?

Điều này khiến cho bố con Tô Thiên Hoành hơi thắc mắc.

"Ông chủ Tô à, xin hỏi còn vấn đề gì không? Nếu không thành vấn đề, xin mời cô Tô Nhiên lại đây ký tên đi!" Lưu quản gia lặp lại một lần nữa.

Lần này, cha con Tô Thiên Hoành lúng túng rồi!

Bọn họ vừa gạch Tô Nhiên ra khỏi gia phả nhà họ Tô, vĩnh viễn không cho cô bước chân vào cửa Tô gia mà!

Nhưng bây giờ thì hay rồi, tập đoàn Đế Hào người ta đã chỉ đích danh để Tô Nhiên ký tên...

Trước tình huống như thế, Tô Thiên Hoành đành nói: " Xin lỗi, cháu gái kia của tôi... Con bé... Con bé... không có ở nhà!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: C55: Không có sao


"Không có sao?"

"Nếu không có thì đợi cô ấy quay về lại ký tên vậy!"

Dứt lời, Lưu quản gia dẫn người rời đi!

Nhìn người của tập đoàn Đế Hào rời đi như vậy, lần này, cha con Tô Thiên Hoành thấy buồn bực không thôi.

"Bố ơi, làm sao bây giờ? Rõ ràng người của tập đoàn Đế Hào tới vì con nhóc Nhiên Nhiên kia? Nếu không có Nhiên Nhiên, bọn họ sẽ không thu mua Tô thị của chúng ta!" Tô Cẩm nói.

Sắc mặt Tô Thiên Hoành lúc trắng lúc xanh!

"Mẹ nó chứ, không ngờ tập đoàn Đế Hào lại tốt với con nhóc kia như vậy!"

Tô Cẩm nói: "Dù thế nào đi nữa, giờ bảo Nhiên Nhiên trở về ký tên mới là quan trọng nhất, nếu không chúng ta sẽ lỗ lớn đấy ạ!"

"Nhưng mà giờ con nhỏ kia không có ở đây, bố lại mới gạch tên nó ra khỏi gia phả, nếu xin nó quay về, chẳng phải bố sẽ mất hết mặt mũi sao??"

"Bố ơi, tiền quan trọng hơn hay là mặt mũi quan trọng hơn?"

"Phí lời, đương nhiên tiền quan trọng hơn rồi!"

Các site khác đang và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..

Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.


.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

"Thế thì sao lại không được? Chúng ta đi cầu xin con nhóc kia xem thử, chỉ cần có thể bán được Tô thị cho tập đoàn Đế Hào, chúng ta lại đá con nhóc kia ra khỏi nhà họ Tô, thế là được mà?"

Tô Thiên Hoành ngẫm lại cũng thấy có đạo lý!

Ở trong lòng ông ta, tôn nghiêm hay mặt mũi cũng chẳng đáng là gì!

Chỉ có tiền, mới là quan trọng nhất!

"Được, vậy bố đi tìm thằng hai đã!"

"Lần này, dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải tìm con nhóc kia trở về!"

Tô Thiên Hoành nói.

...

"Chú hai à, lần này chú phải mang cho được Nhiên Nhiên quay về đấy!"

"Chú phải biết, công ty lớn như tập đoàn Đế Hào không phải là người mà Tô gia chúng ta có thể gặp được đây."

"Nhất là bây giờ Tô thị đang đối mặt với nguy cơ phá sản nữa."


Bên trong phòng.

Tô Thiên Hoành đang tận tình khuyên nhủ Tô Thanh Hà.

Tô Thanh Hà cũng không hiểu ra sao.

Ông không ngờ, đường đường là tập đoàn Đế Hào bậc nhất Giang Thành đột nhiên đến thu mua Tô thị của bọn họ... Hơn nữa còn chỉ đích danh muốn Tô Nhiên ký tên?

Nhưng mà, đừng quên là họ vừa mới gạch tên Tô Nhiên ra khỏi gia phả nhà họ Tô!

"Anh cả à!"

"Anh đã đuổi Nhiên Nhiên ra khỏi gia phả, cũng không nhận con bé là người nhà họ Tô này nữa, giờ anh bảo em đi xin con bé thế nào đây?"

Tô Thiên Hoành nói: "Tại anh nhất thời sơ sẩy, là anh không đúng, anh xin lỗi chú, được chưa?"

Bên cạnh ông, Tô Cẩm cũng không nhịn được nói: "Chú hai ơi, chú đừng trách bố cháu. Chú nghĩ mà xem, Tô thị được như bây giờ cũng là nhờ bố cháu vất vả chèo chống! Hiện tại khó lắm mới có cơ hội cho Tô thị, chú hai phải nắm lấy cơ hội chứ.”

Mặc dù trong lòng Tô Thanh Hà rất giận, nhưng ông cũng biết tình hình của Tô thị lúc này.

Nếu được tập đoàn lớn như Đế Hào thu mua, chắc chắn sẽ là chuyện tốt với Tô gia.

Sau khi trầm ngâm, Tô Thanh Hà mới nói: "Em không chắc có thể gọi con bé về không, nhưng em sẽ thử vì nhà họ Tô!"

"Có chú hai nói vậy, người làm anh như tôi cũng thấy thỏa mãn rồi!"

"Đúng rồi, tôi mong chú có thể đi với em dâu, có cả hai người như vậy, tôi không tin Nhiên Nhiên có thể lòng dạ sắt đá đâu."

Tô Thiên Hoành lại nói.

Cuối cùng Tô Thanh Hà mới "ừ" một tiếng.

Cứ như vậy, dưới sự giật dây của Tô Thiên Hoành, vợ chồng Tô Thanh Hà chuẩn bị tới Minh Châu Hoa phủ tìm Tô Nhiên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56: C56: đúng như dự đoán


Minh Châu Hoa Phủ.

Khi Tô Nhiên biết mình đã bị gạch khỏi gia phả của nhà họ Tô, thậm chí sẽ không bao giờ cô có thể bước vào nhà họ Tô nửa bước, lòng cô như tan nát.

Sao lại có thể như thế được?

Vì lợi ích mà nhà họ Tô không tiếc biến cô thành công cụ.

Bây giờ lại muốn đuổi cô ra khỏi gia phả nhà họ sao?

Nghĩ tới đây, Tô Nhiên vừa thấy đau lòng, mà hơn hết là tức giận.

Nhưng mà, dù sao đi nữa cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Diệp Cửu Trung cũng đã biết chuyện gia phả nhà họ Tô này rồi.

Đứng ở dưới lầu, ánh mắt Diệp Cửu Trung nhìn ra ngoài cửa sổ, anh nói: "Lão Chu à, bên ông sắp xong rồi chứ!"

Đúng như dự đoán.

Sau hai mươi phút, một chiếc xe hơi chạy tới dưới lầu của Minh Châu Hoa Phủ.

Cửa xe mở ra, ông Tô và bà Tô từ trên xe đi xuống.


"Chồng ơi, ông nghĩ Nhiên Nhiên sẽ tha thứ cho chúng ta chứ?"

Sau khi xuống xe, bà Tô đỏ mắt, nói.

Tô Thanh Hà hít sâu một hơi: "Yên tâm đi, dù sao đi nữa chúng ta cũng là bố mẹ ruột của con bé kia mà!"

"Đều tại ông cả, cứ nhất định phải khóa thẻ ngân hàng của con bé làm gì, thậm chí còn để anh cả gạch tên con bé ra khỏi gia phả nữa, từ nhỏ tới lớn con bé đã phải chịu khổ cực như thế bao giờ? Đã từng chịu oan ức vậy chưa??" Bà Tô oán giận.

Tô Thanh Hà cũng biết lần này mình đã làm quá đáng, ông thở dài một tiếng: "Được rồi, đừng nói nữa! Dù sao tôi cũng vì gia tộc thôi mà!"

"Gia tộc, gia tộc, lẽ nào vì gia tộc mà chúng ta bỏ mặc hạnh phúc của con gái mình sao? Thậm chí còn bán con bé đi?" Bà Tô cả giận nói.

Tô Thanh Hà bị mắng thì chỉ đành nín nhịn: "Được rồi, đi thôi, gọi con bé về đã rồi nói tiếp!"

Nói xong, hai người đi về phía Minh Châu Hoa Phủ.

Reng reng!

Chuông cửa vang lên.

Diệp Cửu Trung nghe thấy tiếng chuông thì đi ra mở cửa.

Cửa phòng vừa mở đã thấy ông Tô và bà Tô.


Tô Thanh Hà và Trần Vân cũng đang nhìn về phía Diệp Cửu Trung, sắc mặt của họ hơi biến hóa, nhưng cuối cùng Tô Thanh Hà vẫn lạnh lùng nói: "Con gái tôi đâu rồi?"

Diệp Cửu Trung nhìn thấy họ cũng không hề tỏ ra kinh ngạc, tay anh chỉ lên trên lầu nói: "Nhiên Nhiên ở trên lầu ạ!"

Ông bà Tô cũng không nhiều lời nữa, họ cứ thế bước vào.

"Bố, mẹ..."

Đúng lúc đó, Tô Nhiên đi từ trên cầu thang xuống, lúc nhìn thấy hai người họ, cô giật mình kêu lên.

"Nhiên Nhiên ơi, con gái ngoan của mẹ, mẹ tới thăm con đây!"

Bà Tô rưng rưng nói.

Tô Nhiên nhìn thấy bố mẹ, mắt cô cũng cay cay.

Nhưng rốt cuộc cô cũng bình tĩnh lại, từ trên lầu đi xuống.

"Bố mẹ ơi, giờ hai người tìm con là muốn khuyên con gả cho gã Triệu Thiểu Phong của Tập Đoàn Trung Hải sao? Nếu thế thì bố mẹ về đi, con đã nói rồi, con sẽ không gả cho cái tên Triệu ác ôn kia đâu!"

Tô Nhiên vừa xuống lầu vừa nói.

Bà Tô vội đáp: "Nhiên Nhiên à, con hiểu lầm mẹ rồi, hôm nay mẹ chỉ tới thăm con thôi mà!"

"Thăm con?"

"Đúng vậy, không tin thì con hỏi bố của con xem?"

Tô Nhiên cảm thấy hơi kì lạ, ngay cả thẻ ngân hàng bố mẹ cũng khóa của mình rồi, còn gạch tên mình ra khỏi gia phả gia tộc nữa, sao lại muốn đến đây thăm mình?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57: C57: Tập đoàn đế hào


Tô Thanh Hà chợt nói: "Nhiên Nhiên à, con cũng đừng trách bố, bố làm vậy cũng vì nghĩ cho Tô thị mà thôi, con cũng biết, công ty dược Tô Thị chúng ta đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nếu không có Triệu thiếu gia trợ giúp, chỉ sợ..."

Tô Nhiên nổi giận.

"Bố, vì Tô thị, chẳng lẽ bố có thể bán cả con gái ruột đi sao?"

"Vì Tô thị, bố không quan tâm tới hạnh phúc cả đời của con à?"

"Bố, mẹ, con là con gái ruột của hai người mà! Gã Triệu Thiểu Phong kia là cái gì? Chẳng lẽ mọi người không hiểu rõ hay sao? Bố mẹ muốn gả con cho anh ta chẳng khác nào đẩy con vào trong hố lửa!"

Tô Nhiên càng nói càng tức, cuối cùng mắt cô cũng đỏ lên.

Tô Thanh Hà nghe vậy thì không nhịn được thở dài một tiếng, ông nói: "Con nói không sai, đúng là phải trách bố!"

"Nhiên Nhiên, xin lỗi con, là bố sai rồi, concó thể tha thứ cho bố không?"

Nhìn cha mình nhận lỗi, Tô Nhiên cũng ngẩn người.


Bố nhận lỗi với cô???

Không phải ông tới để hưng sư vấn tội à?

Lúc này Trần Vân đứng bên cũng nói: "Nhiên Nhiên, bố con chưa bao giờ cúi đầu trước con cả, bây giờ ông ấy chủ động nhận lỗi với con, con tha thứ cho ông ấy đi!"

Dù sao trên người Tô Nhiên cũng chảy dòng máu của bọn họ.

Nhưng Tô Nhiên đâu phải là kẻ ngốc.

Mới một tiếng trước đó, họ đuổi mình ra khỏi cửa nhà họ Tô, thậm chí ngay cả tên trong gia phả cũng bị xóa.

Giờ bố cô đột nhiên tìm tới mình nhận lỗi, chuyện này kỳ lạ quá.

Suy nghĩ một chút, Tô Nhiên hỏi: "Bố ơi, con có thể hỏi một chút không, tại sao bố lại nhận lỗi với con? Chẳng lẽ Triệu Thiểu Phong bảo bố làm như thế?"

Tô Thanh Hà vừa nghe thấy tên Triệu Thiểu Phong, ông vội khoát tay nói: "Không phải, không phải cậu ta!"

"Vậy thì vì sao?" Tô Nhiên càng thêm nghi hoặc.

Tô Thanh Hà dừng lại một lúc, sau đó mới thở dài một tiếng, nói: "Được rồi! Con đã muốn biết thì bố nói thật với con!"

"Không giấu con, ngày hôm nay có người muốn thu mua công ty dược Tô Thị chúng ta với mức giá trên trời!"

Thu mua công ty dược Tô Thị?

Nghe nói vậy, Tô Nhiên sững sờ.

Nhưng ngay sau đó cô lại nói: "Có người thu mua công ty dược Tô Thị thì liên quan gì đến ocn?"


"Vốn cũng không liên quan gì tới con! Nhưng mà đối phương chỉ đích danh muốn con kí tên thì mới bằng lòng thu mua với giá cao, cho nên..." Tô Thanh Hà đành nói thật.

"Để con ký tên?" Tô Nhiên nghe xong thì càng thêm kinh ngạc.

"Đúng thế!"

"Trời! Con không phải là người đại diện pháp lý của công ty, bảo con ký làm gì? Cổ phần của công ty dược Tô Thị thuộc về bố và bác cả mà!" Tô Nhiên nói.

Tô Thanh Hà đáp: "Đúng là vậy, nhưng người ta chỉ muốn con ký tên, bằng không, họ sẽ không thu mua!"

Tô Nhiên nghe vậy thì càng thêm kinh ngạc.

Đương nhiên cô biết chuyện công ty của gia tộc mình đang đối mặt với nguy cơ phá sản.

Lần này, sở dĩ nhà họ Tô muốn thông gia với Tập Đoàn Trung Hải cũng là vì có thể giúp cho tập đoàn Tô Thị trở mình.

Nhưng bây giờ, đối phương lại muốn cô ký tên mới bằng lòng thu mua với giá cao, chuyện quỷ quái gì vậy??

"Chẳng lẽ lại là Triệu Thiểu Phong của Tập Đoàn Trung Hải?" Tô Nhiên biến sắc.


"Không phải! Không phải Trung Hải! Con gái à, con đừng nghĩ nhiều nữa! Bố nói thật với con, người muốn thu mua Tô thị chúng ta chính là người lần trước tới tìm con, tập đoàn giàu có nhất Giang Thành, Tập Đoàn Đế Hào đấy!"

Cái gì?

Tập Đoàn Đế Hào??

Tô Nhiên càng thêm bối rối!

"Tại sao lại là Đế Hào chứ?"

Tô Thanh Hà tiếp tục nói: "Nhiên Nhiên à, con cũng biết, công ty dược Tô Thị chúng ta sắp phải phá sản rồi! Nếu có thể được thu mua, cái này chẳng khác nào cứu tinh của Tô thị! Vì thế bố mẹ mới cố ý đến đây mong con quay lại!"

Tô Nhiên nghe xong thì cũng hiểu hoàn toàn.

Hóa ra, để thuận lợi hoàn thành việc thu mua Tô thị, họ mới cố ý tới tìm cô.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Nhiên lành buốt.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58: C58: Bố mẹ


“Nhiên Nhiên, con nghe lời bố đi! Dù sao đi nữa, con cũng là con gái của nhà họ Tô!" Trần Vân bên cạnh cũng khuyên lơn.

Tô Nhiên im lặng không nói gì!

Qua hồi lâu, cô mới mở miệng nói: "Bố ơi, con muốn hỏi, có phải là bác cả muốn bố tới nài con không?"

Lần này ông bà Tô không biết nên đáp lời làm sao.

Đương nhiên Tô Nhiên là người rất thông minh, nhìn thấy phản ứng của hai người như thế, cô cười lạnh một tiếng: "Con biết chắc là bác cả rồi mà!"

"Bố mẹ, con nói thật, muốn con quay về ký tên cũng không phải là không thể! Nhưng điều kiện tiên quyết là, bố mẹ phải đồng ý với con hai chuyện!" Tô Nhiên nói thẳng.

"Chuyện gì con cứ nói, chỉ cần có thể giúp việc Tô thị thu mua, đừng nói là một, cho dù là mười cái, bố cũng sẽ đồng ý!" Tô Thanh Hà vỗ ngực nói.

"Được!"

"Thứ nhất, con muốn hủy hôn với Triệu Thiểu Phong!"

Tô Thanh Hà nói: "Không thành vấn đề! Chỉ cần con quay lại ký tên, chuyện giải trừ hôn ước cứ giao cho bố!"

"Chuyện thứ hai, từ nay về sau, con thích ai, ở với ai, hai người cũng không được quản nữa!" Tô Nhiên lại nói.

Hai ông bà nghe vậy thì chần chừ một chút!

Nhưng để hoàn thành việc thu mua Tô thị, Tô Thanh Hà đành nói: "Được! Bố đồng ý!"


Cứ vậy, nghe bố mẹ đồng ý, Tô Nhiên mới thấy hài lòng.

Cô không quan tâm Tô thị sẽ bị ai thu mua!

Cô chỉ quan tâm mình có được từ hôn với Triệu Thiểu Phong hay không.

Sau khi Tô Nhiên đồng ý sẽ về nhà ký tên, Trần Vân vui vẻ nói: "Con gái à, bố đã đồng ý với yêu cầu của con rồi, vậy thì con nhanh dọn đồ, về nhà cùng mẹ đi!"

"À, được ạ!"

Tô Nhiên cũng vui vẻ.

"Tiểu Trung Trung à, đi thôi, chúng ta thu dọn đồ đạc, về nhà đi!"

Tô Nhiên hài lòng lôi kéo Diệp Cửu Trung, chuẩn bị quay về phòng dọn đồ.

"Khoan đã!"

Lúc này, Tô Thanh Hà bỗng nói.

"Sao vậy bố?"

Tô Nhiên quay đầu không rõ.


Sắc mặt Tô Thanh Hà tái nhợt, ánh mắt ông rơi trên người Diệp Cửu Trung: "Nhiên Nhiên à, sao con lại phải dẫn cậu ta theo? Cậu ta lừa con mà, sao con lại muốn đi chung với cậu ta? Bố không cho phép cậu ta bước vào nhà họ Tô chúng ta!"

Tô Nhiên vội đáp: "Bố hiểu lầm rồi, thật ra trước đó là con nói anh ấy lừa mọi người, chuyện này không liên quan gì tới anh ấy cả!"

"Vậy cũng không được!"

"Cậu ta lai lịch không rõ ràng, sao có thể bước vào nhà họ Tô chúng ta? Chuyện này mà bị người ta biết được thì ảnh hưởng lớn lắm!" Tô Thanh Hà nói.

Tô Nhiên thấy ông Tô không cho mình dẫn Diệp Cửu Trung thì cùng thì phản đối: "Con mặc kệ! Con phải dẫn Tiểu Trung Trung đi! Còn nữa, hiện tại anh ấy đã là bạn trai của con rồi!"

"Cái gì? Bạn trai?"

"Nhiên Nhiên à, con bị ngốc rồi sao?" Tô Thanh Hà vừa nghe đã thấy đau đầu rồi!

Tô Nhiên liền nói: "Con không ngốc, con đang nói thật mà! Bố, hôm nay con nói thẳng, nếu bố không cho Tiểu Trung Trung theo con, con sẽ không về với bố mẹ nữa, cũng sẽ không ký tên hợp đồng thu mua đâu!"

Thấy Tô Nhiên nói vậy, Tô Thanh Hà tức giận đến tối mặt!

Cuối cùng bà Tô đành đứng ra nói: "Được rồi, lão Tô à! Đừng làm khó con bé nữa! Nếu con gái đã thích, thế thì cho nó dẫn theo đi!"

Mặc dù Tô Thanh Hà không vừa lòng với Diệp Cửu Trung, nhưng bất đắc dĩ, việc thu mua Tô thị mới là quan trọng nhất, cuối cùng ông hừ một tiếng, miễn cưỡng xem như đồng ý.

Cứ như vậy.

Tô Nhiên quyết định dẫn Diệp Cửu Trung cùng nhau về nhà họ Tô!

...

Nhà họ Tô.

"Chết tiệt, sao muộn thế này mà còn chưa quay lại??" . Nha𝗻h 𝗻hất tại ﹟ t𝙧 𝓾mt𝙧𝓾y𝖊𝗻.V𝗻 ﹟

Bên trong phòng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,467
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59: C59: Tô thiên hoành cứng họng


Tô Thiên Hoành vừa đi vừa buồn bực chờ Tô Nhiên và ông bà Tô.

"Bố đừng lo lắng! Con nhóc Nhiên Nhiên chắc chắn sẽ trở lại thôi mà."

Tô Cẩm đứng bên cạnh nói.

Tô Thiên Hoành "Hừ" một tiếng, cầm lấy một điếu thuốc ở bên rồi châm lửa.

"Nói cũng lạ! Nếu Tập Đoàn Đế Hào muốn thu mua Tô thị của chúng ta, tại sao lại muốn con nhóc kia ký tên mới được? Bố thực sự không hiểu nổi!"

Tô Cẩm nói: "Nói thật, con cũng khó chịu lắm, theo lý mà nói, con nhóc kia không thể nào quen biết với nhân vật lớn cả trăm tỷ như Chu Thế Hào, chớ nói chi tới việc bạn trai cô ta là con nuôi của Chu Thế Hào chứ."

"Dù là vậy, nhưng cả hai lần Tập Đoàn Đế Hào đều tới vì con nhóc kia cả?"

Tô Cẩm sờ cằm một cái, đáp: "Bố ơi, có khi nào Chu Thế Hào để ý con nhóc Tô Nhiên kia không!"

Cái gì?

"Để ý nó?"

Tô Thiên Hoành ngẩn ra.

"Đúng vậy!"

"Con nghe nói, mấy đại gia có tiền thích săn bắn mấy cô nhóc trẻ trung xinh đẹp như thế lắm, đặc biệt là kiểu ngốc ngốc như con nhóc kia nữa!"


Nghe Tô Cẩm nói như vậy, mắt Tô Thiên Hoành sáng lên.

"Con nói cũng có lý!"

"Ha ha, đúng vậy!"

"Mặc dù tính cách con nhóc kia khó ưa thật, nhưng nếu xét về dáng người hay tướng mạo, đúng là khó ai so sánh được, cho nên con đoán, nhất định là Chu Thế hào của Tập Đoàn Đế Hào để ý tới con nhóc kia rồi!" Tô Cẩm nói.

Tô Thiên Hoành cũng hừ một tiếng, ông ta nói: "Dù Chu Thế Hào kia có để ý tới nó hay không, chỉ cần lần này có thể thuận lợi thu mua Tô thị chúng ta, bố đã hài lòng rồi."

"Đúng ạ."

...

Một giờ sau.

Tô Thanh Hà dẫn Tô Nhiên trở lại.

Lúc Tô Nhiên lái chiếc xe con của mình đậu vào bãi đỗ xe nhà họ Tô, cô quay sang Diệp Cửu Trung bên cạnh, nói: "Tiểu Trung Trung à, lần này anh không cần phải sợ! Có tôi ở đây, không ai dám làm gì anh đâu."

Diệp Cửu Trung cười cười.

"Được rồi, xuống xe đi."


Vừa nói, hai người vừa đi xuống, đồng thời còn dắt theo con chó ngao đen.

Trước mặt họ là ông Tô bà Tô, nhìn thấy Tô Nhiên dẫn Diệp Cửu Trung xuống xe, sắc mặt của họ không tốt lắm, đi thẳng vào nhà.

Tô Nhiên thì lại dẫn Diệp Cửu Trung theo sau.

Trong nhà họ Tô.

Tô Nhiên vừa mới vào nhà, hai bố con Tô Thiên Hoành đã tới.

Nhìn thấy Tô Nhiên, Tô Thiên Hoành cười cười, đi tới nói: "Cháu gái à, cháu về rồi sao, bác cả lo lắng cho cháu lắm!"

Tô Nhiên vừa nghe đã cười lạnh đáp: "Lo à? Nếu bác lo lắng cho cháu sao còn gạch tên cháu khỏi gia phải Tô gia? Không cho cháu bước cửa vào nhà họ Tô nửa bước nữa chứ?"

Tô Thiên Hoành cứng họng!

Ông ta cố nén con tức giận trong lòng, nói: "Hiểu lầm mà! Đều là hiểu lầm thôi! Cháu đừng trách bác cả, bác cũng vì suy nghĩ cho Tô thị chúng ta thôi!"

Tô Nhiên nói: "Được rồi, được rồi, không cần lấy gia tộc ra đè cháu, yên tâm, cháu đã đồng ý về ký tên cho mấy người rồi! Cho nên không cần giả mù sa mưa ở đây đâu."

Tô Thiên Hoành bị nói đến mức mặt lúc trắng lúc xanh!

Nếu không phải vì cần nó ký tên, ông chỉ hận không thể tát cho con nhóc này một cái.

Nhưng không còn cách nào khác.

Trước khi Tô thị được thu mua, ông phải nhịn!!

"Nếu cháu đã quay lại, vậy bác sẽ nhanh chóng liên lạc với Tập Đoàn Đế Hào đây!"

Dứt lời, Tô Thiên Hoành xoay người rời đi.

Nhìn cha con Tô Thiên Hoành rời đi, khóe miệng Tô Nhiên nở nụ cười khinh bỉ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom