Cập nhật mới

Dịch Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 440: C440: Sau khi viết xong


Sau khi tan triều.

Ngự thư phòng.

Hạ đế đứng ở trước bàn sách, trên mặt đầy sát khí, viết xuống một chữ: Giết!

Đầu bút lông như đao, tản ra sát ý nông đậm, chỉ cần nhìn là thấy đả thương hồn người, ý trong mặt chữ.

Chỉ là không biết hoàng đế muốn giết ai?

Ngụy công công mài mực ở bên cạnh, ông ta nhìn thoáng qua, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không hề nhìn lại lần nữa.

Sau khi viết xong.

Hạ đế nhắm mắt vào trên chữ "Giết" trầm ngâm một lát, sau đó mở mắt ra và ném bút lông ão già kia, điều tra xem những võ tướng này gần đây đang làm gì?"

“Võ tướng Đại Hạ lại sợ chết đến mức này... Quả thực là nỗi sỉ nhục của trãm!”

“Trẫm còn chưa chết mà bọn họ đã vội vàng đứng thành hàng, bọn họ muốn làm cái gì?”

“Muốn học theo trẫm, tạo phản sao?”


“Bịch...”

Ngụy công công bị dọa đến mức tay run lên, ông ta vội vàng quỳ xuống đất, trong phòng ngoài phòng đều quỳ trên đất, mọi người đều gục đầu xuống đất và không dám thở mạnh.

Mấy lời như thế này, thật sự là ai nghe cũng sẽ chết!

Bọn họ thầm nói ở trong lòng: "Mình không nghe thấy gì cả!”

“Mình thật sự không nghe thấy gì cả!”

Tuy nhiên, chỉ có một người không những không sợ hãi mà trong mắt còn tràn đầy hưng phấn, cầm bút trong tay viết như thần.

Hạ đế lập tức nhìn chằm chằm vào người đặc biệt này! Thì ra là sử quan!

Gân xanh trên trán Hạ đế giật mạnh lên vài cái.

Bất cẩn!

Quả nhiên.


Dưới tình huống Đế vương nổi giận có thể dễ dàng nói sail

Hạ Đế bước đi mạnh mẽ tới trước mặt sử quan, gượng cười và nói rất thân thiện: À... vừa rồi là trẫm tức giận hồ đồI"

"Những lời này cũng không cần viết lên “ghi chú hàng ngày” đâu!"

Sử quan hành lễ nói: "Bệ hạ, thần tên là Thiết Cốt, việc ghi chép lại chỉ tiết lời nói và việc làm của bệ hạ là giá trị tồn tại của thần!"

“Đây là lời của quái nhân phu tử Tắc Hạ Học Cung năm đó đã nói.”

“Nếu như sử quan không thể ghi chép lời nói và việc làm của bệ hạ, vậy sử quan sẽ mất đi nhu cầu tồn tại.”

Ánh mắt Hạ đế lóe lên tia lạnh lùng: "Ngươi dám kháng chỉ?”

“Ngươi dám không nghe lời trẫm?”

Trên trán Thiết Cốt toát ra mồ hôi lạnh: "Nếu bệ hạ không muốn thần ghi chép, vậy chỉ còn một cách?"

Hạ Đế vui mừng khôn xiết: "Cách gì?”

Sử quan Thiết Cốt ngưỡng cổ, nhìn thẳng vào Hạ đế nói: "Chặt đầu thần!”

Hạ Đế: "...."

“Ngươi thật sự không sợ chết sao?” Sử quan Thiết Cốt nghiêm túc nói: "Sợi”

"Ông nội thần tên là Thiết Đầu, phụ trách ghi chép hàng ngày cho Tổ Long Đại Đế của Tiền Tân, bởi vì không thay đổi lịch sử nên đã bị Tổ Long Đại Đế chặt đầu."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 441: C441: Nàng ta lại bị tiểu cửu bắt làm con tin


"Sau đó, cha thần tiếp tục ghi chép cuộc sống thường ngày của Tổ Long Đại Đế, rồi chết trong chính biến cung đình Tần vong!"

“Sau khi bệ hạ nắm thiên hạ, thần mới tiếp nhận chức vị sử quan cung đình.” “Hôm nay, nếu bệ hạ kiên quyết sửa sử thì chỉ có thể giết Thiết Cốt sợ chết.”

“Bệ hạ, dưới ngòi bút của thần, ngài là người chân thật, mà hoàng đế khai quốc Đại Hạ chân thật này, sẽ theo văn tự của thần vang danh thiên cổ.”

“Thần, dám đi tìm cái chết vì Hoàng đế khai quốc chân thật của Đại Hại” Nói xong, sử quan không để ý đến Hạ Đế bên cạnh như hổ rình mồi mà cẩn thận tỉ mỉ hạ bút viết lại những lời nói và việc làm của Hạ Đế vừa rồi: Hạ Đế uy hiếp sử quan, muốn sửa sử...

Hạ Đế không khỏi buồn bực, ông ta cố nén cơn tức giận trong lòng hỏi: "Thiết Cốt, con của ngươi tên là gì?"

Thiết Cốt không nhướng mày trả lời: "Thiết Cân, Thiết Bì, Thiết Huyết, tổng cộng có ba đứa.”

"Bệ hạ đừng lo lắng về việc giết Thiết Cốt thì sau này sẽ không có sử quan ghi chép sự sáng suốt của bệ hạ, Thiết gia chúng thần là thế gia sử quan, số mệnh chính là giúp cho uy danh của đế vương được truyền lại qua các thời đại và chết dưới đao của đế vương, chúng thần đều đã chuẩn bị tâm lý rồi."


“Sau khi thần chết, Thiết Cân sẽ kế thừa vị trí của thần, tiếp tục ghi chép lời nói và việc làm của bệ hạ. Nếu Thiết Cân chết, sẽ do Thiết Bì kế thừa, nếu Thiết Bì chết, sẽ có Thiết Huyết ghi sử. Nếu cả nhà chúng thần đều chết, vậy bệ hạ có thể chọn sử quan khác!”

Sau khi nói xong, ánh mắt Thiết Cốt lấp lánh nhìn Hạ Đế, giống như đang nói: "Bệ hạ, thần đã nói xong di ngôn rồi, có thể hạ đao!"

“Ha ha ha..." Hạ đế tức giận đến mức bật cười!

Ông ta oán hận quay lại bàn đọc sách bên cạnh, lẩm bẩm nói: "Thiết Cốt, quả nhiên là người thẳng thắn cương nghị!"

"Nếu những võ tướng ăn bổng lộc triều đình cũng đều không sợ chết như ngươi, vậy trẫm còn lo lắng đánh không lại người Thiên Lang hay sao?"

“Võ tướng cả triều cũng không có dũng khí bằng một sử quan nho nhỏ, quả thực làm trẫm tức chết!”

Lúc này, sát tâm của Hạ đế đối với sử quan không chỉ biến mất mà còn thực sự tán thưởng Thiết Cốt: "Dù sao thì các ngươi cũng đã viết nên lịch sử lên ngôi của trẫm, trẫm còn sợ ngươi ghi chép một câu nói này hay sao?"

“Võ tướng cả triều cũng không có dũng khí bằng một sử quan nho nhỏ, quả thực làm trẫm tức chết!”

Lúc này, sát tâm của Hạ đế đối với sử quan không chỉ biến mất mà còn thực sự tán thưởng Thiết Cốt: "Dù sao thì các ngươi cũng đã viết nên lịch sử lên ngôi

của trẫm, trẫm còn sợ ngươi ghi chép một câu nói này hay sao?”

“Thiết Cốt, ngươi có thể ghi nhớ được chức trách của sử quan nên được khen thưởng!”


“Thưởng, sử quan Thiết Cốt một ngàn lượng vàng!”

“Trầm muốn người trong thiên hạ thấy, trầm không ngần ngại khen thưởng những ai có thể làm tốt công việc của mình.”

Thiết Cốt ghi chép xong, hai tay run rẩy quỳ lạy trên mặt đất: "Tạ ơn bệ hạ ban thưởng!”

Vào lúc này, tâm trạng của Hạ đế đã tốt lên một chút: "Quỳ làm cái gì, tất cả mau đứng lên đi!"

“Vâng!” Bấy giờ Ngụy công công mới mồ hôi đầm đìa bò dậy từ trên mặt đất.

Mọi người cũng đứng dậy theo, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm và cảm kích nhìn sử quan.

Hạ Đế khôi phục lại thái độ bình thường: "Lão già kia, có tin tức gì từ Hoang Châu truyền đến không?”

Ngụy công công lấy ra một phong thư: "Bệ hạ, sau khi Tân tông sư theo Cửu hoàng tử vào Hoang Châu chỉ gửi về phong thư này!"


Sau khi nói xong, Ngụy công công đưa thư lên: "Mời bệ hạ đọc!”

Hạ đế nhận lấy, lúc đầu cau mày, sau đó thả lỏng lông mày, như cười như không nói: "Thú vị!”

“Nàng ta lại bị Tiểu Cửu bắt làm con tin!”

"Một người là tông sư võ đạo, vậy mà lại bị một tên võ đạo phế thể không chế... Chuyện này thật sự rất thú vị!

“Tiểu Cửu, không hổ là con của trẫm, có phong cách của trẫm!”

Sâu trong mắt Ngụy công công hiện lên một tia khác lạ khó nhận ra: " ạ Cửu hoàng tử là long tử của ngài, đương nhiên kế thừa phong thái của bệ hạ rồi!"

“Ha ha ha...”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 442: C442: Vào lúc này


Tâm trạng của Hạ đế tốt lên rất nhiều: "Lão già, phái thêm người vào Hoang Châu đi, trẫm muốn biết dưới sự áp sát của đại quân Thiên Lang thì Tiểu Cửu đã làm ra chuyện gì?"

"Vâng!"

Ngụy công công cười đến mức nheo mắt lại.

Hạ đế suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm mặt nói: “Đồng thời, ngươi đi nói với Lý Kiếm, bởi vì hộ bộ cần có thời gian để gom góp lương thảo, cũng sẽ cần thời gian để bổ sung lính phòng thủ phương bắc sau khi điều động tinh nhuệ của quân Bắc, một tháng sau ông ta mới có thể lãnh đạo quân Bắc, xuất phát từ Tây Môn đế đô cùng với đại doanh đế đô.”

“Truyền lệnh cho tổng đốc của các châu, cho bọn họ một tháng để thành lập một đội tỉnh nhuệ để viện trợ, sau đó lại lên đường đến Thanh Châu để tập hợp trước.”

"Vâng."

Nụ cười của Ngụy công công chợt cứng lại trên mặt ông ta một lúc rồi biến mất.

Một tháng sau mới xuất binh từ đế đô thì ít nhất phải hai tháng sau đó mới tới được Hoang Châu.

Khi đó, có lẽ Hoang Châu đã bị người Thiên Lang chiếm giữ. Chắc hản thi thể của Hoang Châu Vương đã bị sói ăn rồi.


Mới giây trước hoàng đế còn ra vẻ tán thưởng Hoang Châu Vương mà giây sau đã trì hoãn thời gian viện quân, rốt cuộc muốn làm gì vậy?

Tâm tư của bậc đế vương thực sự không thể dò được.

Ngụy công công nhận lệnh và rời đi.

Vào lúc này.

Hạ đế đi đến cửa ngự thư phòng, ông ta liếc nhìn sử quan Thiết Cốt rồi lẩm bẩm bằng một giọng mà người ngoài không thể nghe thấy: "Tiểu Cửu, lần này ngươi có thể sống sót được không?"

"Ông trời thực sự sẽ giúp ngươi chứ?"

"Trẫm rất mong chờ kết quả."

"Điện Cung Phụng cũng đến lúc có cao thủ tới Hoang Châu xem xét rồi.”

Hạ đế bước ra khỏi phòng và đi thẳng đến điện Cung Phụng.


Sau đó không lâu.

Bên cạnh tháp phóng hỏa ở Tây Thành, đại doanh phía Tây đế đô.

Ở bốn phía Đông Nam Tây Bắc của đế đô, mỗi phía có một quân doanh, trong đó có năm vạn tinh binh đóng quân.

Giờ phút này. Bộ binh nha môn đã chuyển đến lều chỉ huy ở đại doanh phía Tây. Lý Kiếm đội mũ sắt mặc giáp quỳ xuống tiếp nhận khẩu dụ của Hạ đế.

Ngụy công công giả vờ tùy ý hỏi: “Lý thượng thư, nếu một tháng sau đại quân mới ra khỏi đế đô, liệu có muộn quá hay không?”

Lý Kiếm đối mặt nhìn ông ta: "Ngụy công công yên tâm, việc giải cứu Hoang Châu đã được hoạch định từ khi bổn quốc công bắt đầu ngồi vào vị trí thượng thư bộ binh rồi.”

Ngụy công công không nói gì nữa, ông ta mỉm cười rời đi. Lý Kiếm hét lớn: "Người đâu."

"Có”

Ngay sau đó.

Một đội lính truyền lệnh lao ra khỏi Tây đại doanh, nhằm về phía vùng đất Cửu Châu và truyền lại quân lệnh của Lý Kiếm.

Lý Kiếm đứng ở cửa lều chỉ huy và nhìn về phía Hoang Châu: "Vương gia, ngươi phải gắng gượng lên nhé.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 443: C443: Chỉ có thể trở về nói cho vương gia


"Mặc dù quân viện binh đến muộn, nhưng nhất định sẽ đến."

Năm ngày sau.

Ba người Tàng Thất mệt rã rời xông vào đại doanh phía tây của đế đô.

Trong căn lều chỉ huy.

Lý Kiếm lùi lại một bước, nghe tình hình quân sự do Tàng Thất mang đến, ông ta mở hộp băng ướt sũng ra và nhìn thịt mãng xà đang được bọc trong khối băng, trong mắt hiện lên vẻ vui tươi hớn hở: “Thịt bụng của thần long, là vị trí kê cạnh trái tim rồng... là tâm phúc nha.”

"Tàng Thất, sau khi trở về, thay ta tạ ơn vương gia."

Tàng Thất rất kính trọng vị danh tướng từng xếp thứ ba ở đại lục này: “Vương gia nói ngài đã chỉnh chiến nhiều năm, chắc chắn trên người có rất nhiều bệnh kín, dùng miếng thịt mãng xà này hầm với nhân sâm phương bắc có thể kích hoạt huyết mạch, loại trừ bệnh kín trong cơ thể và khôi phục sinh lực của ngài."

"Con đường võ đạo của ngài có thể tiếp tục một lần nữa."


Mắt hổ của Lý Kiếm sáng lên: "Quả nhiên vương gia là thần y, chưa từng nhìn thấy cơ thể ta cũng có thể phát hiện ra bệnh của ta."

"Ngàn dặm xa xôi mang tặng thịt rồng, Lý Kiếm khắc sâu trong lòng phần tình nghĩa này."

"Ta không theo nhầm người."

Nói tới đây, Lý Kiếm giống như lơ đãng hỏi: "Vương gia còn có cái gì muốn. cho nữ nhi của ta không?"

Tàng Thất lắc đầu. Lý Kiếm cười khổ. Tình yêu đơn phương là điều đau khổ nhất.

Nhưng Hoang Châu Vương là một nam tử hiếm có, đáng để nữ nhi của ông ta tương tư.

Ngay sau đó.

Lý Kiếm và Tàng Thất thảo luận về việc gửi đầu rồng đến chúc thọ. Không lâu sau, hai người cùng nhau tiến vào hoàng cung.

Trong đại viện của điện Cô Sơn.

Được sự cho phép của Hạ đế, cánh cổng được mở và Tàng Thất có thể đi vào.

Tàng Thất quỳ gối trước tẩm điện Cô Sơn, trong tay bưng một chiếc khay gỗ, trên đó có một đầu mãng xà được bọc trong khối băng: “Quý phi nương nương, vương gia nói mùng một tháng sáu là sinh thần của ngài, hắn ở Hoang Châu xa xôi không thể trở về chúc thọ, chỉ có thể giết mãng xà rồi mang đầu về làm quà mừng để bày tỏ tấm lòng của vương gia.”

"Con mãng xà này đã sống ngàn năm, bị sơn dân trong Thập Vạn Đại Sơn ở Hoang Châu nhầm là rồng thần. Thịt đầu có thể loại trừ những căn bệnh kín và

giúp cơ thể nương nương khỏe mạnh."

"Chiếc sừng có thể giải trừ hàng trăm chất độc, mang nó bên mình thì có thể xua đuổi những thứ dơ bẩn và bảo vệ nương nương khỏi mọi tà ác."


“Vương gia nói chỉ cần quý phi nương nương ở đế đô có sức khỏe tốt thì hắn mới yên tâm được.”

Tần quý phi ăn mặc chỉnh tề đi ra, tự mình bưng khay gỗ lên: "Đứng lên đi."

"Đứa nhỏ nhà ngươi không ngại ngàn dặm xa xôi đến đây, cũng thật vất vả

Câu nói này giống như lời quan tâm của mẫu thân. Lòng Tàng Thất thấy thật ấm áp.

Quả nhiên mẫu thân của vương gia giống như vương gia, lời nói có thể sưởi ấm lòng người.

Nhưng Tàng Thất nhìn điện Cô Sơn lạnh lẽo, trong điện không có lấy một cung nữ hay thái giám hầu hạ, bưng một cái chén cái đĩa cũng phải để mẫu phi chủ nhân tự mình bưng, ánh mắt hắn ta trở nên lạnh lùng.

Tuy nhiên, bây giờ hắn ta không thể làm gì được.

Chỉ có thể trở về nói cho vương gia.

Quý phi nương nương bị hoàng đế nhốt vào lãnh cung.


Tần quý phi mang đầu mãng xà vào phòng trong, bà xoay người đi ra và định hỏi thăm tình hình của Hạ Thiên.

Đúng lúc này. Giọng của Hạ đế càng ngày càng gần: "Quý phi, Tiểu Cửu thật thiên vị."

"Hắn đã giết chết rồng thần trong truyền thuyết, tặng cho nàng đầu rồng quý giá nhất để chúc thọ, còn trẫm chẳng có gì cả."

"Xem ra hắn vẫn còn oán giận trẫm.”

Mọi người vội vàng hành lễ.

"Đứng lên đi.”

Hạ đế đi tới trước điện và sóng vai đứng cạnh Tần quý phi, trong mắt tràn đây hoài nghỉ: "Sứ giả nhỏ, ngươi nói đi... Vương gia nhà ngươi đã giết chết rồng thần trong truyền thuyết, tại sao hắn lại không hiếu kính trầm?”

Tàng Thất cũng rất nghiêm túc trả lời: “Hồi bẩm bệ hạ, vương gia nói rồng không ăn rồng.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 444: C444: Nên là vương gia tình nguyện chịu phạt


Hạ đế sửng sốt: "Giải thích như thế nào?"

Tàng Thất giải thích: "Đây là một con mãng giao nghìn năm, bị người dân miền núi hiểu lầm truyền lại là rồng thần, dù là rồng giả nhưng mà con vật khác loài này được hưởng thụ hương khói ở Hoang Châu nên khó tránh khỏi việc dính chút long khít"

"Nếu biếu tặng miếng thịt này cho bệ hạ ăn thì người trong thiên hạ sẽ cho. rằng rồng ăn rồng, sẽ khiến cho người trong thiên hạ bàn tán linh tinh."

"Cho nên Vương gia nói rằng nếu vì ngài ấy tặng thịt rồng giả cho bệ hạ mà khiến cho người trong thiên hạ bàn tán linh tinh về bệ hạ thì ngài ấy tình nguyện bị người trong thiên hạ bảo là bất hiếu."

"Nên là Vương gia tình nguyện chịu phạt!"

"Ha ha ha..."

Hạ đế đứng bên cạnh Tân quý phi, trong tiếng cười lộ ra sự vui thích nhiều hơn bình thường: "Nói đến mức này rồi, sao trẫm lại không thể không nhận lấy sự thông cảm của Vương gia các ngươi được?"

"Vương gia nhà các ngươi dạy các ngươi nói những lời này sao?”

"Đúng vậy!"


Tàng Thất thẳng thắn: "Vương gia nói, nếu bệ hạ hỏi thì nhất định phải giải thích cho rõ ràng!"

Hạ đế hơi đăm chiêu, nói: "Nói các khác, trãm không ăn thịt rồng giả thì còn phải nhớ Tiểu Cửu thật kỹ!"

"Chuyện tốt này khiến cho trẫm không còn lời nào để nói!" "Thú vị đấy!"

"Nói vậy là Vương gia nhà ngươi không muốn trẫm ăn thịt rồng giả không phải là bất hiếu, mà là hiếu thuận."

"Nếu như trẫm trách phạt Vương gia các ngươi thì là trẫm lấy oán trả ơn, không phân biệt được chuyện nào tốt, chuyện nào xấu!"

Bỗng nhiên.

Hạ đế hỏi sử quan bên cạnh: "Thiết Cốt, nếu nói như thế này, nếu trẫm trị tội Cửu hoàng tử vì bất hiếu dâng thịt rồng giả lên cho trẫm... thì ngươi sẽ viết vào. sách sử như thế nào?”

"Viết trẫm không nhìn thấy được tấm lòng của người tốt, là hôn quân sao?”

Thiết Cốt từ chối bàn luận: "Bệ hạ, sử quan chỉ ghi chép sự thật, ngài có phải là hôn quân hay không thì thế hệ sau sẽ đánh giá!”


Hạ đế suy nghĩ: "Trẫm biết rồi!" "Nếu Tiểu Cửu có lòng hiếu thảo thì trắm sẽ nhận!"

"Các ngươi quay về nói với Tiểu Cửu, trẫm sẽ tổ chức một yến tiệc sinh thần long trọng cho mẫu phi của hắn!"

"Vâng!"

"Còn có chuyện này, triều đình đã quyết định xuất binh đến Hoang Châu, để Vương gia nhà các ngươi ở Hoang Châu đánh giặc và chờ cứu viện, không được lùi về phía sau Thanh Châu, nhất định phải ở Hoang Châu, giữ chặt chân của người Thiên Lang, chờ đại quân triều đình đến, tất cả sẽ tiêu diệt đại quân của Thiên Lang!"

Hạ đế nói ra những điều rất xa vời với thực tế!

"Vâng!"

"Lui ra đi!"

Tàng Thất cúi lạy Hạ đế và Tần quý phi rồi quay về. Lúc này.

Sắc mặt của Tần quý phi lạnh lùng: "Bệ hạ, ngài bảo Thiên nhỉ cố thủ ở Hoang Châu, chờ cứu viện, ngài muốn để hắn chết ở Hoang Châu sao?"

Hạ đế lắc đầu, cười vô cùng sâu xa: "Nếu hắn không chết, thiên hạ này mới thú vị!"

Nói xong, Hạ đế quay người đi vào phòng trong, nhìn thấy đầu con mãng giao ở trên khay, cất cao giọng nói: "Năm đó, thiên hạ cửu hùng tranh đoạt, Tân Tổ Long đại đế chém đầu rồng, diệt tám nước, thống nhất thiên hạ, hôm nay Tiểu Cửu nhà ta chém đầu rồng, liệu rằng có thể tiêu diệt được đại quân của Thiên Lang không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 445: C445: Nói xong


"Trẫm rất chờ mong đó!"

Tần quý phi không nói gì!

Bây giờ bà cũng không hiểu được vị Hoàng đế Đại Hạ này cuối cùng thì muốn làm gì với Hạ Thiên?

"Ái phi, Tiểu Cửu vẫn oán trách trẫm như trước, không chịu cho trẫm ăn thịt mãng giao nên trẫm chỉ có thể ăn chực miếng canh ở chỗ nàng, nàng có cho.

không?"

Tân quý phi gật đầu: "Tặng ta một cách công khai còn tặng ngài một cách bí mật, đây vốn là ý định của Thiên nhi."

"Ha ha ha..."

Hạ đế vui sướng cười to, nhìn khối băng trên bàn gỗ: "Tháng năm, băng trên thế giới này đã tan từ lâu rồi mà người đưa tin của Tiểu Cửu lại có thể tạo ra băng, khiến cho đầu mãng giao không bị hư thối, thật sự rất giỏi!"

"Quý phi, nàng nói xem Tiểu Cửu thật sự là thánh nhân sao?”

Hạ đế nhìn như rất tùy ý hỏi, ánh mắt nghiêm túc nhìn Tân quý phi.


Tần quý phi đối diện với ông ta: "Hắn là con của bệ hạ, bệ hạ nghĩ như thế nào?"

"Ha ha ha..."

Hạ đế cũng không trả lời.

Bên kia.

Bên trong thành đế đô, Diệp phủ.

Trong mật thất.

Trời tháng năm, người đế đô đã bắt đầu mặc áo mỏng.

Nhưng mà Diệp Kim Liên vẫn mặc một bộ đồ lông cáo như cũ, nhìn có vẻ rất sợ lạnh.

Lúc này.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng ta rất căng thẳng, giống như một thiếu nữ đang bận lòng đến người thương, hỏi: "Vương gia ngài ấy như thế nào rồi?"


Tàng Thất lấy một hộp băng ra: "Vương gia đi vào rừng hoang, giết được con rồng thần trong truyền thuyết, thật ra là một con mãng giao nghìn năm, đây là thịt ở trong bụng của mãng giao, Vương gia tặng cho ngươi đấy."

"Vương gia nói, khi ngươi trải qua kiếp nạn, mặc mỗi một manh áo ở trong nơi trời băng đất tuyết, cơ thể đã bị tổn thương do giá rét, bị rất nhiều bệnh tật tiềm ẩn, nếu chưng thịt mãng giao lên ăn thì có thể triệt tiêu hết bệnh tật tiềm ẩn, khôi phục sức sống cho ngươi!"

Hốc mắt của Diệp Kim Liên đỏ lên, hơi cảm động: "Hóa ra ngài ấy vẫn quan tâm đến cơ thể của ta!"

Nói xong, nàng ta lau khô nước mắt, lấy một hộp gỗ ra: "Đây là thông tin tình báo, mong ngươi hãy đưa cho Vương gia."

"Được."

Tàng Thất cầm lấy, xoay người bước đi: "Vương gia nói rằng ở đế đô là an toàn nhất, nếu có chuyện không thể làm được thì không cần miễn cưỡng, mối thù của cha mẹ ngươi, cuối cùng sẽ báo thù được thôi."

Trái tim của Diệp Kim Liên ấm lên: "Nói với Vương gia, Kim Liên ở đây chờ ngài ấy quay lại đế đô!"

"Vù..."

Tàng Thất mở cửa của mật thất ra, biến mất ở trong đêm tối, giống như chưa từng xuất hiện.

Diệp Kim Liên đi ra ngoài mật thất, nhìn về phía tây nơi có Hoang Châu, thâm thì: "Vương gia, ta đã không còn là cô gái yếu đuối kia nữa!"

"Ta đã trở nên mạnh mẽ, có thể giúp đỡ ngài được rồi!" "Kim Liên ở đế đô, chờ ngài trở về!" "Chờ ngài nắm quyền cả thiên hạ, khiến cho thiên hạ không còn đạo tặc!"

"Mọi nhà đều được bình yên!"

"Chờ ngài..."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 446: C446: Máu đã chảy thành sông


Dương Châu.

Dãy núi Phỉ gia giống như một con rồng hung ác, chia Thanh Châu và Dương Châu thành hai phần.

Núi non nơi đây, vốn dĩ không có tiếng tăm, chỉ là ranh giới phân chia hai châu.

Nhưng từ khi có một ác phỉ bán bộ tông sư dẫn đầu bọn đạo tặc chiếm đóng nơi này thì đây được gọi là dãy núi Phỉ gia.

Tên ác phỉ này là cao thủ bán bộ tông sư, không chỉ cướp nhà cưới của, tập trung bọn đạo tặc lại mà còn thành lập nên Phỉ gia.

Hắn ta tự xưng là Phỉ Tử.

Mười tên ác nhân mà Hạ Thiên chém giết ở núi Thiên Môn chỉ là mười đại hộ pháp của Phỉ gia mà thôi.

Lúc này. Trong dãy núi Phỉ gia, tiếng chém giết vang ầm trời.

Những cao thủ võ đạo tạo thành một nhóm hiệp khách, nâng cao ngọn cờ "Sát phỉ”, đang bao vây tấn công vào trại lớn của Phỉ gia.

Trong trại lớn của Phỉ gia, những thi thể không đầu của đám ác phỉ đã trải rộng khắp cả núi.

Máu đã chảy thành sông!


Lúc này đây.

Ở đỉnh núi Phỉ trại, bên vách núi sâu thăm thẳm.

Phỉ Tử máu tươi đầy người, đứng một mình bên cạnh vách núi sâu, nhìn thấy cao thủ võ đạo đang chầm chậm tập hợp lại và tiến lên, trong mắt tràn ngập sự phẫn uất: Vì sao các ngươi lại tấn công Phỉ gia ta?"

Một thiếu niên tuấn tú nhe răng cười: "Bởi vì các ngươi là đám cướp bóc xấu xa, làm nhiều việc ác, Hoang Châu Vương nói, nếu các ngươi không chết thì thiên hạ vẫn không thể an toàn được, mọi nhà không thể nào bình yên được!"

Hắn ta chỉ vào đầu người treo ở bên hông, nói: "Hơn nữa, bởi vì Hoang Châu Vương hạ lệnh giết đạo tặc, đầu của ngươi có thể đưa đến Hoang Châu đổi bạc, sau đó lấy tiền đi uống rượu!"

"Ha ha ha..."

Mấy người xưng hùng xưng bá trên đỉnh núi bật cười đầy khí phách!

Bên hông của họ treo đây đầu chảy máu đầm đìa của những tên cướp.

Những cái đầu của mấy tên cướp ác độc này, đi đến Hoang Châu sẽ thành bạc!

Hoang Châu Vương, hào hiệp!

Hoang Châu Vương, gan dại!


Hoang Châu Vương khiến bọn họ tin phục từ tận đáy lòng! "Hoang Châu Vương..."

Phi Tử hung tợn, nhớ kỹ cái tên này.

Rồi sau đó, hắn ta thả mình xuống vách núi sâu hút, giọng nói không cam lòng vang lên: "Nếu ông đây không chết thì sẽ đi Hoang Châu giết chết hắn!"

"Hoang Châu Vương, hủy diệt Phỉ gia của ta, ta hận đến mức phải giết ngươi mới đươc!"

Lúc này.

Các cao thủ võ đạo cùng nhau chạy đến trước vách núi sâu, nhìn sườn núi sâu đến mức không thấy đáy, vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.

Thứ đáng giá nhất chính là tên Phỉ Tử này!

Bây giờ đã không có nữa rồi!

Rất đáng tiếc!

Thiếu niên tuấn tú bày tỏ sự tiếc nuối xong thì hét lớn: "Các vị hảo hán, nếu Phỉ gia đã bị diệt thì bây giờ ta hãy đưa đầu của những tên đạo tặc này đến Hoang Châu Vương phủ để đổi bạc thôi!"

"Được!"

Một hiệp khách vui vẻ đáp lại: "Tuy rằng ta chưa từng nhìn thấy mặt của Hoang Châu Vương, nhưng đã là bạn tri âm với hắn lâu rồi, một hoàng tử anh hùng như vậy, chắc chắn phải đi xem hắn có phải là người ba đầu sáu tay hay không, đi thôi!"

"Đi!"

Lá cờ "Sát phỉ" bắt đầu đi xuống núi.

Mấy trăm hiệp khách xuống núi tìm thấy ngựa của mình, rời đi theo thiếu niên tuấn tú kia.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 447: C447: Ai không đi thì là kẻ hèn nhát


Mục tiêu: Hoang Châu! Lúc này.

Lính liên lạc do Lý Kiếm phái đi cưỡi ngựa chạy như bay đến, cất cao giọng hét lên: "Mông Cuồng tướng quân ở đâu?"

Ánh mắt của thiếu niên tuấn tú sáng ngời, tháo lệnh bài ở bên hông xuống, ném qua: "Ta đây!"

Lính liên lạc kiểm tra lệnh bài, đưa một phong thư đến rồi đánh ngựa rời đi.

Bên cạnh, một cao thủ võ đạo tò mò đặt câu hỏi: "Mông Cuồng, ngươi là tướng lĩnh trong quân sao?”

"Đúng thế!"

Khóe miệng Mông Cuồng nở một nụ cười gian xảo: "Ta vốn dân binh ở phương bắc, nhưng mà bên kia không có chiến tranh, cho nên xin phép trở về nhà thăm người thân, đúng lúc biết được Hoang Châu Vương hạ lệnh sát phỉ, lúc này mới triệu tập các vị anh hùng hảo hán cùng nhau giết đạo tắc, tiện thể dùng đầu của đạo tặc, lấy thêm chút tiền!"

"Thì ra là thết" Các cao thủ võ đạo lại càng tôn sùng Mông Cuồng hơn.

Không chỉ bởi vì Mông Cuồng là cao thủ giết chóc mà còn vì hẳn ta là một vị tướng dũng mãnh chinh chiến trên sa trường.

Quân đội phương Bắc đều là những kẻ cứng rắn, từng chiến đấu với bọn người man rợ trong núi rừng sâu phương Bắc, đều là những người mạnh mẽ cứng cỏi.

Mông Cuồng mở phong thư ra, đọc thư xong thì hét lớn: “Các vị hảo hán, ta vừa nhận được thông báo từ quân đội, ngày đó Lang nhân đã tập trung ở bên cạnh Hoang Châu, chuẩn bị xâm chiếm Hoang Châu, muốn giết chết Hoàng Châu Vương, giết chết anh em Hoang Châu của ta, làm nhục chị em Hoang Châu của ta"

“Hoang Châu Vương đã ra lệnh giết Lang ở Hoang Châu, nếu giết một Lang ky binh, có thể được mười hai bạc.”

"Mười hai?" Số tiền này có thể uống được mấy vò rượu ngon!


Hiệp khách giang hồ, hành tẩu giang hồ là bởi vì có một trái tim không thể chịu được sự cô đơn, thích cuộc sống kích thích.

Tâm tư ban đầu của họ là hành hiệp trượng nghĩa.

Tiếp theo là kiếm tiền một cách vui vẻ, không bị ép buộc, hưởng thụ sự kích thích.

Họ đều là những người treo đầu vào thắt lưng. Họ đều là những người có thể lên chiến trận chém giết người.

Họ đều là những người không cần huấn luyện cũng đủ để chiến đấu, là người có sức lực chiến đấu.

Họ là những người mà Hoang Châu đang cần ngay lúc này.

Mông Cuồng tiếp tục nói: “Hoang Châu Vương nói, anh hùng vĩ đại thì vì đất nước vì dân, anh hùng nhỏ thì vì bằng hữu vì làng xóm.”

"Hoang Châu Vương đã chém rồng thần ở Hoang Châu, thề rằng cùng tồn vong với Hoang Châu, quân Thiên Lang không lùi thì hắn không lùi, vì nước mà

quyết tử chiến ở Hoang Châu!"

"Hắn là hoàng tử, là Hoang Châu Vương, nhưng mà ta nghĩ rằng, hắn mới là đại hiệp chân chính!"

"Các ngươi có đồng ý đi theo không?"

Những ánh mắt của những cao thủ võ đạo sáng bừng lên, thì thào nói: "Đại hiệp, vì nước vì dân, vì nước vì dân!"


"Hoang Châu mới là nơi mà những hiệp khách như chúng ta nêu cao tên tuổi!"

"Đi!"

"Ai không đi thì là kẻ hèn nhát!”

Trong đội hiệp khách này, có rất nhiều cao thủ từ quân phương bắc "tình cờ" xin phép đi thăm người thân, đều ồn ào nói: "Đi, đi đến Hoang Châu, đi theo Hoang

Châu Vương, giết Thiên Lang!"

Thấy bầu không khí sôi nổi, Mông Cuồng thúc ngựa chạy như điên: "Đi đến Hoang Châu!"

"Hoang Châu!"

"Hoang Châu!" Không lâu trước đó.

Khắp Cửu Châu của Đại Hạ, có tướng lĩnh của quân phương Bắc xin nghỉ phép về thăm người thân, tình cờ dẫn đầu những hiệp khách tiêu diệt đạo tặc.

Bây giờ.

Họ hét lên rằng họ là những đại hiệp, vì nước vì dân, và dẫn dắt các hiệp khách cưỡi ngựa đến Hoang Châu!

Sức mạnh của hiệp khách thì không nên phá hoại giang hồ.

Sức mạnh của các hiệp khách tlà phải dùng để giết địch trên chiến trường.

Gió bắc đã thổi về tây!

Đi đến Hoang Châu!

Đi đến Hoang Châu!

Đến gặp Hoang Châu Vương, giết Thiên Lang!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom