Cập nhật mới

Dịch Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 240: C240: Ở trong bóng tối


Không cách nào tưởng tượng nổi trước khi chết họ đã trải qua nỗi đau như thế nào.

Không cách nào tưởng tượng nổi họ đã trải qua nỗi sợ như thế nào.

Họ và thai nhi trong bụng chết quá thê thảm! Bọn ác phỉ này đúng là táng tận lương tâm! Mắt Hạ Thiên đỏ hoe.

Mắt Triệu Tử Thường cũng đỏ hoe.

Ở trong bóng tối, mắt của các thiếu niên tàng kiếm cũng đỏ hoe.

Đằng sau xe ngựa, mắt của các binh sĩ phủ Hoang Châu Vương cũng đỏ hoel

Thiên hạ thập đại ác phỉ quả là toàn những kẻ phát rồ.

Triệu Tử Thường nắm chặt cây thương trong tay: “Vương gia, ác phỉ cố ý chọc giận chúng ta!”

Hạ Thiên gật mạnh đầu: “Ta biết!” Gió xuân ấm áp nhưng người Hạ Thiên lại lạnh giá.

Lỗ mũi của binh sĩ phủ Hoang Châu Vương phun ra lửa, họ nắm chặt binh khí trong tay.

“Ha ha ha..."


Hắn là thập đại ác phỉ thấy sảc mặt Hoang Châu vương rất thú vị: “Hoang Châu vương, ngươi đừng sợi”

“Ngươi biết bọn họ đến từ đâu không?”

Giọng Hạ Thiên rít ra từ kẽ răng, không có chút tình cảm nào: “Từ đâu?”

Huyết Thủ Nhân Đồ Đỗ Sát chỉ tay ra sau lưng: “Hoang Châu đấy!”

“Đại Hoang Châu của ngươi đấy!”

“Các nàng đều là nữ nhân của Hoang Châu các ngươi, hài tử trong bụng đều là hài tử của người Hoang Châu”

“Các nàng đều là con dân của Đại Hoang Châu ngươi!”

Đỗ Sát cười nhe răng: “Ngươi là Hoang Châu Vương, nhất định phải báo thù cho bọn họ đấy”

“Giờ bọn ta đang ở ngay đây, ngươi qua đây đi.” “Qua mà báo thù đi này”

“Có điều, nói thật nhé... Người ở Hoang Châu cũng hầu hết là tội nô hoặc là con cháu của tội nô thôi, bọn họ là những người đê tiện nhất trên đời, tính mạng rẻ rúng nhất trên đời, người Thiên Lang có thể giết, dị tộc ở Thập Vạn Đại Sơn có thể giết, lẽ nào ác phỉ ta đây lại không thể giết bọn họ hay. sao?”


Hạ Thiên nắm chặt chuôi đao, lạnh lùng nói: “Không!”

“Ngươi sai rồi!"

“Trước khi ta tới, có lẽ tính mạng của bọn họ thật rẻ rúng, có lẽ bọn họ cũng giống như cỏ dại ven đường mặc người chà đạp, mặc người nhổ bỏ, chết rồi còn bị người khác phỉ nhổ.”

“Nhưng hôm nay, ta đến đây!”

“Ta là Vương của bọn họ, là chỗ dựa của bọn họi”

“Kẻ nào giết bọn họ thì ta giết kẻ đó.”

“Hôm nay, ngươi giết bọn họ, ta sẽ giết các ngươi, dùng máu của các ngươi tế điện các nàng!”

“Sau tối nay, trên đời này sẽ không còn thập đại ác phỉ nữa!”

Chiến ý dấy lên đầy căng thẳng. “Ha ha ha...”

Thiên hạ thập đại ác phỉ cười ch ảy nước mắt: “Hoang Châu Vương, ngươi vẫn còn bình thản được à, bị dọa sợ rồi phải không?”

“Người đâu, lôi thêm một đứa nữa ra đây.”

Lúc này, một cỗ xe chở cọc người nữa lại bị đẩy ra đây, trên cột vẫn là một nữ tử máu me đầm đìa.

Có điều, thai phụ bị mổ bụng, mổ ngực này vẫn còn chưa tất thở.

Tóc của nàng ấy bị cột vào cọc gỗ, khuôn mặt méo xẹo đi vì đau đớn, hai mắt mở to nhìn về phía đội xe của phủ Hoang Châu Vương, dùng nốt chút sức lực cuối cùng hét lên: “Ngươi là Hoang Châu Vương của ta sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 241: C241: Ác phỉ đã bản hết mũi tên


Nhưng giọng nàng ấy quá yếu.

Bọn ác phỉ bên cạnh bèn chuyển lời giúp: “Nàng ta hỏi là ngươi là Hoang Châu Vương của ta sao?”

Hạ Thiên rút thanh trường đao mới rèn ra, mắt ch ảy nước mắt hòa với máu: “Ta là Hạ Thiên, từ hôm nay trở đi, ta chính là Hoang Châu Vương!”

Phụ nhân mở to mắt hết cỡ, quát lên câu di ngôn: “Ác phỉ thích nhất là cướp bóc, sát lại nữ tử có thai của Hoang Châu †a, dùng hài nhi làm huyết tế, táng tận lương tâm, khiến nữ tử Hoang Châu không có ngày yên bình, ngày ngày sống trong sợ hãi.”

“Hoang Châu Vương của ta, ngươi có thể gi ết chết lũ ác quỷ trần gian này được không?”

“Giết bọn chúng đi!”"Vì tương lai của Hoang Châu ta!”

Ác phỉ rất tận tâm tận lực chuyển lời lại toàn bộ giúp nàng ấy, còn nói rất to.

Giọt lệ máu trong mắt Hạ Thiên tuôn rơi: “Ta có thểi” “Hôm nay, ta sẽ giết bọn họ!” “Trả lại bình yên cho phụ nữ trẻ em của Hoang Châu tai”

Phụ nhân kia nghe thấy, mắt sáng lên: “Tốt!”

“Vậy là các muội muội của ta không còn phải lo sợ nữa rồi “Có Vương thật là tốt!”

“Có điều ngươi phải nói được làm được, nếu không, ta ở nơi chín suối cũng sẽ không tha thứ cho ngươi.”

“Người Hoang Châu ta khổ quá” Nói xong, mắt phụ nhân tắt sáng.

Hạ Thiên nhìn lên bầu trời, thì thầm nói: “Hạ Thiên ta xin thề bằng tính mệnh của bản thân, ta nhất định làm được!”


Lúc này, Huyết Thủ Nhân Đồ Đỗ Sát đã hết sạch kiên nhẫn: “Các huynh đệ, xem ra Hoang Châu vương không trúng kếrồi”

“Xem ra, chúng ta đành phải xông qua đó thôi.”

“Hoang Châu Vương cũng chỉ có mấy trăm tân binh, giết một đợt là hết sạch.”

“Ả nữ nhân chết tiệt kia cứ cẩn thận quá đà” “Được!”

Bọn ác phỉ hưng phấn hô lên: “Lần đầu tiên giết Vương gial”

“Sau đêm nay, tên tuổi của các danh tướng thổ phỉ chúng †a sẽ chấn động thiên hạ!”

“Các huynh đệ, xông lên giết!”

“Xông lên!”

Thập đại ác nhân xông lên trước, ba ngàn giặc phỉ hung hãn chạy theo sau, ồ ạt tấn công đội xe của phủ Hoang Châu Vương.

Một lát sau, khi đôi bên chỉ còn cách nhau hai trăm bước.

“Vù vù vù...”

Cung tiễn thủ của bọn ác phỉ bắn tên, tiếng mũi tên xé gió cực kỳ chói tai, khiến lòng người run sợ!


Lúc này, mười thiếu niên tàng kiếm cầm khiên trên tay xuất hiện trên chiến mã của Hạ Thiên với những tư thế khác nhau, bao bọc toàn bộ người hẳn.

“Keng keng keng...”

Loạt mưa tên của ác phỉ bị chặn đứng.

Đăng sau Hạ Thiên, đẳng trước đội xe của phủ Hoang Châu Vương, từ nóc xe cho tới thùng xe đều có gắn các tấm ván gỗ dày, mũi tên không xuyên thủng được.

Đằng sau dãy xe này, người ngựa của Vương phủ đứng cách xa những chiếc xe ngựa, nằm ngoài tầm bản của mũi tên.

Cách một trắm năm mươi bước.

Mũi tên của ác phỉ đã bản gần hết.

Cách một trăm bước.

Ác phỉ đã bản hết mũi tên.

“Giết!”

Bọn ác phỉ đang tới càng ngày càng gần.

Năm mươi bước!

Ba mươi bước!

Lúc này.

Hạ Thiên vung đao hướng về phía trước, hét lớn: “Thùng xel"

“Rầm rầm rầm..."

Cửa sau của các thùng xe mở ra, để lộ những món vũ khí đáng sợ...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 242: C242: Giờ phút này


Đây là hàng chục xe nỏ! Nhưng lại khác với nỏ công thành trước đó! Loại nỏ này được gọi là ngũ thập thỉ liên nỏ!

Trong lịch sử Hoa Hạ, loại nỏ này được thay đổi lại dựa trên nền tảng liên cung của Gia Cát, có thể bản liên tiếp năm mươi mũi tên, uy lực rất lớn.

Tuy nhiên, do quá trình sản xuất loại ngũ thập thỉ liên nỏ này rất phức tạp, các mũi tên được sử dụng cũng phải chế tạo đặc biệt, cho nên không được sản xuất quy mô lớn trong lịch sử Hoa Hạ, sau này đã trở nên thất truyền.

Mà phương pháp sản xuất đã thất truyền đó vẫn luôn được Hạ gia của Hoa Hạ gìn giữ, được truyền từ đời này sang đời khác.

Những chiếc ngũ thập thỉ liên nỏ này là do Hạ Thiên cải tiến, tuy rằng lực sát thương yếu hơn nỏ tiễn công thành, nhưng một khi b ắn ra có thể băn liên tiếp, tốc độ bản cực nhanh, hỏa lực mạnh mẽ.

Trên suốt đường đi, xe của thợ rèn và xe của thợ mộc đã dốc hết sức lực chế tạo ra loại vũ khí giết người hung bạo này.

Chính là vì trận chiến ngày hôm nay.

Giờ phút này.

Mỗi tân binh của Vương phủ đăng sau mỗi ngũ thập thỉ liên nỏ đều đang đỏ mắt quan sát, yên lặng chờ đợi mệnh lệnh của Vương gia nhà mình!

Bọn họ là binh lính của phủ Hoang Châu Vương!


Bọn họ cũng là binh lính của Hoang Châu!

Trên suốt đường đi, bọn họ đã coi bản thân là người của Hoang Châu từ lâu!

Mới vừa rồi. Bọn họ đã tận mắt nhìn thấy phụ nữ và trẻ em của Hoang

Châu bị đám ác phỉ mổ bụng, máu chảy đầm đìa, bị giế t chết ngay trước mắt!

Loại hận thù đó có thể khiến người ta phát điên! Nỗi đau ấy thấu tận tâm can!

Vương gia đã từng nói, làm lính là để bảo vệ quốc gia, bảo vệ huynh đệ tỷ muội của bản thân!

Là để bảo vệ những người lương thiện ở vùng đất này! Trừng phạt cái ác, phát huy cái tốt!

Không cần phải huy động, sát khí ngút trời vẫn bốc lên từ đầu mỗi binh lính Hoang Châu, dâng trào khắp bầu trời.

Hôm nay, nếu trời muốn cản bọn họ giết chóc! Vậy thì bọn họ sẽ chống lại trời!


Nếu tiên muốn cản trở, vậy thì giết tiên!

Vào lúc này.

Sau khi Hạ Thiên lùi vào trận cung nỏ, đao chém mạnh xuống: “Bắn!”

“Bắn!”

Nhóm binh lính điều khiển ngũ thập thỉ liên nỏ bắt đầu bóp cò.

Một cách đầy hung hăng

“Vù vù vù...”

Những mũi tên nỏ mang theo hận thù của bọn họ xuyên qua không gian, kéo theo tiếng gào thét chói tai của không khí, giống như những tia chớp, xuất hiện trước mặt bọn ác phỉ với tốc độ chóng mặt.

“Phốc phốc phốc...”

Xuyên thủng cơ thể của đám ác phỉ!

B ắn ra một loạt vết máu!

Ngũ thập thỉ liên nỏ.

Một khi đã b ắn ra, sẽ vĩnh viễn không dừng lại, tiếng rít của mũi tên làm rung chuyển không gian, giống nhau tiếng gọi của tử thần.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 243: C243: Tên nỏ chưa nhìn thấy bao giờ


“Cái gì vậy?”

Huyết Thủ Nhân Đồ Đỗ Sát giật mình sợ hãi: “Cẩn thận!”

“Tên nỏ chưa nhìn thấy bao giờ!”

“Phốc phốc phốc...”

Những mũi tên nỏ lần lượt xuyên qua cơ thể của tên ác phỉ đầu tiên, sức mạnh cực lớn đó lại xuyên qua cơ thể tên ác phỉ thứ hai, đến lúc này mới dừng lại.

Ác phi trúng tên hét lên một tiếng trước khi chết: “Đau quái”

“Tên nỏ này sẽ xé xác chúng ta ra thành từng mảnh!” “Tại sao sức mạnh lại lớn như vậy?”

“Phốc phốc phốc...”

Cơn mưa tên nỏ dày đặc và dữ dội.


Hàng loạt tên ác phỉ bị mưa tên thổi bay giống như cỏ dại, ngã rạp xuống đất với cơ thể đầy lỗ máu.

Bọn họ giống như những con chó hoang sắp chết, toàn thân run rẩy, hai mắt ngơ ngác nhìn vào không trung, như thể đang sám hối điều gì đó?

“Phịch phịch phịch...”

Đầu của đám ác phỉ bị bắn tung như quả dưa hấu, máu đỏ và não trằng vương vãi khắp mặt đất.

Đám ác phỉ bị bắn đến choáng váng!

Bọn họ nhìn những thi thể liên tục ngã xuống trước mặt, cảm giác sợ hãi dâng lên từ tận đáy lòng!

Trong nơi âm u nào đó.

Đám ác phỉ đã giết hại những phụ nữ mang thai đó cảm thấy có gì đó không ổn!

Giống như sắp có một thảm họa nào đó sắp xảy ra với bọn họ.


Phía trước quân trận của đám ác phỉ.

Những người duy nhất còn sót lại đứng dưới mưa tên chỉ còn lại mười người võ công cao cường của thập đại ác nhân.

Phía sau bọn họ là một đám ác phỉ đã chết! Trước mặt là đám thú cưỡi bị bn vỡ đầu. Chỉ trong chớp mắt.

Máu trên mặt đất đã chảy thành sông, vô số tứ chỉ bị chặt đứt, tiếng gào thét của đám ác phỉ vang lên khắp nơi.

Phỉ binh vẫn đang lần lượt ngã rạp! Giống như lúa mì bị gặt!

Cuộc tấn công như cuồng phong bão táp của ngũ thập thỉ liên nỏ khiến thập đại ác nhân và ba ngàn phỉ binh sợ hãi.

Không đúng, hiện tại đã không còn là con số ba ngàn nữa.

Ngũ thập thỉ liên nỏ vừa được bản ra đã trực tiếp bản chết ít nhất một ngàn tên ác phỉ, bản bị thương ba trăm ác phi.

Nói cách khác, một trận mưa tên đã trực tiếp tiêu diệt một nửa số tên ác phỉ.

Khiến thập đại ác phỉ mất đi thú cưỡi!

Nếu là thổ phỉ bình thường, nói không chừng đã bị bản đến mức quân trận tán loạn kêu cha gọi mẹ từ lâu!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 244: C244: Không thể nào


Tuy nhiên, đám ác phỉ ở phía sau quân trận đã trực tiếp. nhặt xác chết của đám ác phỉ phía trước lên, chẳn ở trước mặt, làm giảm lực sát thương của tên nỏ!

Cơn mưa tên đã ngừng! Bởi vì dọc đường chỉ làm được bấy nhiêu đây. Vào lúc này.

Thập đại ác phỉ nhìn thi thể của đám ác phỉ rải rác trên mặt đất, đôi mắt đỏ ngầu.

“Không thể nào!”

Vẻ mặt Huyết Thủ Nhân Đồ Đỗ Sát đầy đau đớn gầm lên: “Rốt cuộc đây là loại tên nỏ gì?”

“Tại sao có thể bắn liên tiếp nhiều mũi tên như vậy?” “Các huynh đệ bị gi ết chết quá nhiều rồi!” Nhưng mà.

Tên ác phỉ bên cạnh hẳn ta lại mừng rỡ hét lên: “Đại ca, bọn họ không còn tên nỏ!”

“Xe ngựa của bọn họ đã rút lui!”


“Bây giờ chỉ cần chúng ta giết đến là có thể thẳng!”

“Ha ha ha..."

Đỗ Sát lại nhe răng cười lớn, quay người lại động viên tinh thần cho đám ác phỉ vừa tìm được đường sống từ chỗ chết: “Các huynh đệ, tên nỏ của Hoang Châu Vương đã không còn!”

“Bây giờ bọn họ chỉ còn lại một đám thương binh cùng

với một số tân binh, hoàn toàn không phải đối thủ của chúng tai"

“Hãy theo mười huynh đệ bọn ta giết qua đó, chặt xác bọn họ ra thành từng mảnh, cướp sạch nữ nhân của bọn họ, cướp sạch tiền bạc của bọn họ, đổi lấy vinh hoa phú quý cả đời của chúng tai”

“Giết!"

“Giết!"


Huyết Thủ Nhân Đồ Đỗ Sát dẫn đầu xung phong, cửu đại ác nhân theo sát phía sau hẳn ta.

Bọn họ đều là những cao thủ nhất lưu đã giết vô số người, nếu bàn đến thủ đoạn giết người, có thể nói bọn họ

chính là những cao thủ nhất lưu.

Dựa theo tin tình báo của bọn họ, trong phủ Hoang Châu Vương không hề có cao thủ nổi danh nào cả.

Cho dù có ẩn trong bóng tối thì cũng chỉ là vài ba con mèo nhỏ.

Huống chỉ nếu thập đại ác nhân bọn họ liên thủ còn có thể chiến đấu với tông sư.

Vì vậy, bọn họ không có gì phải sợ hãi!

Chỉ cần tiến tới, đám ác nhân cho rằng bản thân có thể giành được chiến thắng!

Đám phỉ binh phía sau cũng suy nghĩ như vậy! “Giết! Chiến thẳng ở ngay trước mắt!

Những huynh đệ bị giết trước đó cũng tốt, sau này bọn họ. có thể được chia nhiều vàng bạc châu báu hơn một chút.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 245: C245: Cái gì


Vì tiền!

Vì mỹ nhân!

Vì sự vinh hoa phú quý sau này! Bọn họ sẽ làm ác phỉ đến cùng! Vào lúc này.

Hai mắt Hạ Thiên đỏ như máu, giống như một con sói hoang đơn độc trong rừng rậm: “Triệu Tử Thường!”

“Có mặt!”

“Xuất chiến, không được tha cho bất kỳ tên nào, để bọn họ nếm trải nỗi đau của cái chết!”

“Vâng!”

Triệu Tử Thường thúc ngựa lao đi như một con ác long với ánh mắt đỏ ngầu, trường thương chĩa thẳng vào Huyết Thủ Nhân Đồ Đỗ Sát: “Hoang Châu Triệu Tử Thường ở đây, các ngươi ai dám đánh?”

Một cây trường thương đã chặn đứng ngũ đại ác nhân.

Sát khí xông ra từ trường thương.


Lúc này.

Một bóng người nhảy ra từ đoàn xe của phủ Hoang Châu Vương: “Hoang Châu Vô Diện ở đây, các ngươi ai dám đánh?”

Trên người Vô Diện Nhân quấn đầy lụa trắng, giống như. một xác ướp.

Nhưng mà, thanh trường kiếm trong tay hẳn ta lại toát lên kiếm khí của một kiếm khách nhất lưu, chặn đứng ngũ đại ác nhân còn lại.

Tại thời điểm này.

Xe tên nỏ của phủ Hoang Châu Vương đã tản đi.

Năm mươi ky binh thiết giáp hạng nặng sóng vai nhau xuất hiện!

Phía sau bọn họ là một loạt khiên binh, theo sau là ba hàng trường thương binh.

Cuối cùng là các cung tiễn binh!

Hai bên sườn là năm mươi ky binh hạng nhẹ che chắn trái phải, bọn họ chính là những ky binh đã bình phục vết thương.


Quân trận Hoang Châu lần đầu xuất hiện trên thế giới này. ở phía sau.

Cái gì?

Tân Hồng Y ngồi trên xe ngựa hơi há hốc miệng, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi: “Sao có thể như vậy?”

“Tại sao trong đoàn xe của phủ Hoang Châu Vương lại có những chiếc cung nỏ đáng sợ như vậy?”

“Cái này đến từ đâu?”

“Tên lão tặc Vô Diện chết tiệt khi chẳng phải đã là đèn cạn dầu rồi sao?”

“Sao còn có thể xuất hiện như rồng như hổ thế này?”

“Những ky binh bị thương này không phải nên ở phía sau dưỡng thương sao?”

“Tại sao có thể mặc giáp nặng chiến đấu?” “Tại sao?” “Rốt cuộc trên đường đi đã xảy ra chuyện gì?”

Tân Hồng Y giống như bị cả thiên hạ phản bội, quát lên với vẻ mặt dữ tợn: “Chuyện này nhất định là ảo giác!”

“Tuyệt đối không thể như vậy!”

“Phủ Hoang Châu Vương tuyệt đối không thể chiến thẳng!”

“Ta không tin...”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 246: C246: Chắc chắn là như vậy


“Vậy thì ngươi cứ nhìn cho kỹ đi!”

Tang Cửu đỡ người Tân Hồng Y đứng thẳng lên, dựa vào thành xe: “Lão yêu nữ, những tân binh của Hoang Châu mà bình thường ngươi vẫn luôn khinh thường, lần này nhất định sẽ khiến ngươi phải kinh ngạc!”

Tân Hồng Y vẫn cố chấp như cũ: “Cho dù các ngươi đã có chuẩn bị trước, dùng sức mạnh của tên nỏ tiêu diệt một nửa ác phỉ”

“Nhưng số lượng ác phỉ vẫn nhiều hơn binh lính Hoang Châu của các ngươi gấp mấy lần!”

“Huống chỉ, có phải những ky binh đó đang nhịn đau để ra trận không?”

Tân Hồng Y tin tưởng vào phán đoán của bản thân: “Một lát nữa, đám thương binh này chắc chắn sẽ ngã xuống!”

“Chắc chắn là như vậy!”

Bỗng nhiên.

Tân Hồng Y cảm thấy có chút sợ hãi!

Bởi vì nàng ta phát hiện, có lẽ những gì mà nàng ta nhìn thấy được trên suốt quãng đường đi theo đoàn xe của phủ Hoang Châu Vương... đều là biểu hiện giả dối!

€ó lẽ là do Hoang Châu Vương muốn nàng ta nhìn thấy.


Hoang Châu Vương đã sớm cho chuẩn bị cho trận chiến này.

Cho nên đám ác phỉ này mới chết thảm như vậy ngay từ đầu!

Đám ác phỉ đã quá sơ suất! Nhưng mà. Nàng ta nhìn Vô Diện Nhân trên chiến trường, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ: “Tên lão tặc Vô Diện kia, đã rơi từ cảnh giới Tông Sư xuống kiếm khách nhất lưu sao?”

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng ta còn phải xem thử xem! Tại thời điểm này.

Trên chiến trường.

Sau khi thập đại ác phỉ bị Triệu Tử Thường và Vô Diện Nhân ngăn cản, trong lòng bọn họ đều khiếp sợi

Bọn họ là ác nhân đã giết vô số người, kinh nghiệm thực chiến vô cùng phong phú, là bất khả chiến bại trong số cao thủ nhất lưu.

Nhưng mà bây giờ.

Bọn họ lại bị một thanh trường thương và một thanh kiếm chặn lại, không thể tiến lên dù chỉ một tấc, vô cùng nghẹn khuất.

Không phải bọn họ không muốn vượt qua sự ngăn cản của đại hán cầm trường thương và Vô Diện kiếm khách kia, mà là không thể.

Bởi vì năm người vây đánh đại hán cầm trường thương, năm người vây đánh Vô Diện kiếm khách, khó khăn lắm mới có thể không phân thắng bại, nếu như thiếu mất một người,


bốn người còn lại chắc chắn sẽ chết.

Đồng thời người xông tới kia nhất định sẽ bị gi ết chết ngay sau đói

Không phải bị đâm chết thì cũng bị chém chết!

Con mẹ nó, rốt cuộc ai mới là kẻ bất khả chiến bại trong số võ giả hạng nhất?

Rốt cuộc hai tên cao thủ này là từ đâu đến!? Gặp quỷ rồi!

Trong khi đó, Triệu Tử Thường và Vô Diện Nhân lại đang đánh vô cùng thoải mái.

Mệnh lệnh bọn họ nhận được chính là ngăn chặn thập đại ác nhân, nếu như có thể giết thì cứ giết.

Huyết Thủ Nhân Đồ Đỗ Sát bị đánh đến vô cùng uất nghẹn: “Các huynh đệ, các huynh đệ phía sau xông lên, chúng †a đánh hai bên, đừng ngăn cản các huynh đệ phía sau xung phong!”

“Được!”

Hành động này cũng đúng với ý của Triệu Tử Thường và Vô Diện Nhân.

Vương gia cũng nói phải khiến trực diện chiến trường mở rat

“Vù vù vù...”

Triệu Tử Thường, Vô Diện Nhân, thập đại ác nhân, tổng cộng mười hai cao thủ nhất lưu nhanh chóng lao sang hai bên.

Cuộc đối đầu trực diện trên chiến trường sắp bắt đầu!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 247: C247: Chúng ta nhất định sẽ thắng


“Giết Hoang Châu Vương!”

Đám ác phỉ cầm vũ khí trong tay lao tới, giống như một bầy sói hoang hung ác, giẫm lên thi thể của đồng bọn, những đóa hoa máu bắn tung tóe.

“Chúng ta nhất định sẽ thắng!”

Càng gần.

Càng có thể nhìn thấy rõ hơn!

Dưới ánh lửa, những ky binh thiết giáp hạng nặng màu đen nhánh rút trường thương ra.

“Ky binh hạng nặng!”

Chỉ huy quân tiên phong của đám phỉ binh hét lên với vẻ mặt dữ tợn: “Các huynh đệ, cho dù trong quân đội thì ky binh thiết giáp hạng nặng cũng là báu vật, không dễ dàng sử dụng trên chiến trường!”

“Dưới tay Hoang Châu Vương hoàn toàn không có loại binh chủng này!”


“Không cần phải sợ, đây nhất định là ky binh thiết giáp hạng nặng giải”

“Thiết giáp hạng nặng trên người bọn họ chắc chẳn là giả” “Tiến lên, chúng ta có thể thẳng!”

Vào lúc này.

Phía sau quân trận Hoang Châu, Cao Phi trầm giọng hét lên: “Bắn tên!”

“Vù vù vù...”

Một trăm cung tiễn thủ trong quân trận Hoang Châu buông tay bắn tên, giống như thả một đàn ong vò vẽ ra khỏi lồ ng, bay dày đặc lên trời, vẽ một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung.

Mạnh mẽ rơi xuống! “Vù vù vù..”

Phỉ binh tiên phong máu bản tung tóe, ngã xuống đất dưới cơn mưa tên.


Nhưng đám ác phỉ vẫn phát động xung phong như trước.

Bọn họ vốn là quân sĩ hung hãn trong quân đội, đã nhìn thấy quá nhiều cảnh tượng mưa tên quét sạch mặt đất thế này!

Giờ phút này.

Trong lòng bọn ác phỉ chỉ có một niềm tin!

Chỉ cần g iết chết quân trận Hoang Châu trước mặt, bọn họ có thể thắng!

Ba mươi bước!

Hai mươi bước!

Bọn họ dần dần nhìn thấy quân trận Hoang Châu, niềm tin chiến thắng của bọn họ càng lúc càng sâu sắc!

Vào lúc này.

Lão Quỷ bỏ mặt nạ xuống, vung thanh Trảm Mã đao mới được đúc trong tay, hưng phấn hét lên: “Xông lên! Xông lên!”

“Các huynh đệ, để đám ác phỉ đó nhìn thấy sự lợi hại của ky binh hạng nặng của Hoang Châu một chút!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 248: C248: Sau đó


“Rầm rầm rầm..."

Ky binh hạng nặng bắt đầu khởi động, giống như tường thành bằng sắt thép, trực tiếp xông qua.

“Choang choang choang...”

Vô số nhát kiếm chém vào áo giáp của ky binh hạng nặng, tia lửa điện văng ra khắp nơi, chọc giận chiến mã, bị chiến mã bọc thép đá bay.

“Rắc... rắc...”

Âm thanh xương gãy vang khắp chiến trường, người nghe thấy cũng cảm thấy đau.

“Phốc phốc phốc...”

Bọn phỉ binh bị đá bay đều cảm thấy cơ thể như bị chia năm xẻ bảy, phụt ra một ngụm máu tươi, đầu óc choáng váng.


Sau đó.

Bọn họ nhìn thấy chiến mã bọc thép nặng nề đã xuất hiện bên cạnh.

Ánh đao của ky binh hạng nặng sắc bén, lóe sáng trong bầu trời đêm, đẹp đẽ như đóa hoa phù dung sớm nở tối tàn.

“Phốc phốc phốc...” Trảm Mã đao của ky binh hạng nặng vô cùng sắc bén, trực tiếp chém bay đầu bọn ác phỉ, để lại một các xác chết đang chảy máu không ngừng.

“Giết! Giết! Giết!” Chiến kỳ có một chữ “Hoang” phấp phới trong gió.

“Ầm ầm ầm...

Ky binh hạng nặng giẫm lên thi thể của đám ác phi, tiếp tục xông lên: “Giết!”


Giết, giết đến điên cuồng!

Vì những phụ nữ mang thai đã chết thảm! Giết, giết cho đám phỉ binh hồn phi phách vong! Vì người dân Hoang Châu gian khổi

Giết, giết cho đám phỉ binh kêu cha gọi mẹt!

Vì những đứa trẻ không thể chào đời!

Giết!

Là để bảo vệ!

Diệt ác, chính là bảo vệ thiện!

Giết ác phi!

Dưới mặt nạ bảo vệ.

Ánh mắt Lão Quỷ rưng rưng: “Giết bọn ác phi!” “Giết hết tất cả ác phỉ trong thiên hại”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 249: C249: Trên chiến trường lúc này


Máu đã chảy thành sông từ lâu.

Một đường ky binh hạng nặng tràn qua, để lại đầy những phần tứ chỉ bị cắt cụt, xác chết nát vụn, đầu ác phỉ.

Sau lưng bọn họ, quân trận Hoang Châu theo sát phía sau, quân lính hành quân chỉnh tề, không chút hỗn loạn, thể hiện đầy đủ tác dụng của việc huấn luyện hàng ngũ.

Đợi một lúc nữa, khi sức lực của chiến mã bọc thép đã cạn kiệt, cũng chính là lúc bọn họ lên đài.

Trên chiến trường lúc này.

Cả hai bên đều đang xung phong. Thắng thua vẫn chưa phân định! Trong xe ngựa.

Tân Hồng Y phát hiện lúc Vô Diện Nhân chém giết, tần suất hô hấp kia vô cùng quen thuộc!

Đột nhiên.

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu nàng ta!

Tại sao chân khí của lão tặc Vô Diện kia lại thay đổi? Thời điểm lão tặc Vô Diện kia rút kiếm, là đang vận dụng công


pháp Bất Lão Hồi Xuân Công sao?

Thanh kiếm sắc bén đó là dựa vào Bất Lão Hồi Xuân Công luyện ra chân khí trường sinh sao?

Sắc mặt Tần Hồng Y lập tức trở nên tái nhợt!

Nói cách khác, Vô Diện Nhân đang nắm giữ Bất Lão Hồi Xuân Công hoàn chỉnh.

Nếu không thì tuyệt đối không thể tu luyện được chân khí trường sinh.

Sấm sét giữa trời quang!

Đôi mắt đẹp của Tân Hồng Y mở to!

Hồn hải chấn động, người suýt chút nữa ngất đi, không. dám tin: “Tiểu Tàng Cửu, lão tặc Vô Diện đó đã luyện ra chân khí trường sinh rồi sao?”

Khóe miệng Tàng Cửu nhếch lên thành một nụ cười tà ác: “Ngươi đoán xem?”


Vừa dứt lời.

Tang Cửu đưa tay chỉ vào ky binh Hoang Châu, biểu cảm trên mặt giống như một tiểu hồ ly sắp trộm được gà: “Lão yêu nữ, mời ngươi nhìn xem ky binh của bọn ta, ngươi có biết... tại sao vết thương của bọn họ lại lành nhanh như vậy không?”

Tân Hồng Y trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không dám tin của nàng ta khiến Tiểu Tàng Cửu thích thú: “Những thương binh này hồi phục nhanh như vậy cũng là vì tu luyện Bất Lão Xuân Hồi Công của ta sao?”

“Vậy mà Hoang Châu Vương lại thật sự có thể suy tính ra được bản hoàn chỉnh chỉ bằng nửa bộ công pháp?”

“Trí tuệ của sư phụ ngươi đã đạt đến đẳng cấp thánh nhân rồi sao?”

Tân Hồng Y rơi vào tuyệt vọng sâu sắc: “Sư phụ, là đệ tử bất hiếu, khiến Bất Lão Xuân Hồi Công trở thành...”

Còn chưa dứt lời, nàng ta đã nhắm mắt lại, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Trên chiến trường lúc này.

Chiến mã bọc thép đã mệt mỏi.

Tốc độ dần suy giảm, rơi vào tình thế bị phỉ binh bao vây... Thập đại ác phỉ vui mừng khôn xiết!

Đỗ Sát nở nụ cười hung ác: “Các huynh đệ, giế t chết hai tên này, chúng ta sẽ thắng!”

“Có thể hưởng dụng vinh hoa phú quý vô tận rồi!”

“Giết!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 250: C250: Giờ phút này


Giờ phút này!

Thập đại ác phỉ trở nên vô cùng phấn khích!

Cho dù ky binh thiết giáp hạng nặng của Hoang Châu đã giết thêm ba trăm phỉ binh nữa, nhưng binh lực của bọn họ

hiện tại vẫn gấp đôi phủ Hoang Châu Vương.

Chỉ cần ky binh thiết giáp hạng nặng của Hoang Châu mất đi sức tấn công, bọn họ nhất định sẽ thắng!

Đám ác phỉ đều biết những cuộc luyện binh bừa bãi của phủ Hoang Châu Vương trên suốt đường đi!

Một đám tân binh vừa mới được huấn luyện hơn mười ngày, hai mươi ngày, suốt ngày chỉ biết chạy bộ, hô khẩu hiệu, đâm bóng gõ, thì sẽ có khả năng chiến đâu sao?

Dĩ nhiên là không!

Bỗng nhiên.

Một đạo kiếm quang lóe lên trong mắt Đỗ Sát.

Nhanh, nhanh đến mức bất thường!


Giống như một ngôi sao băng!

Một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng hắn ta.

Trong thời khắc sinh tử.

Hắn ta chật vật dốc hết toàn bộ sức lực né tránh nhát kiếm suýt chút nữa đâm vào thắt lưng, khó khăn lắm mới tránh được một kiếm đáng sợ này.

Nhưng mà, cũng không hoàn toàn tránh được.

“Phụt...”

Một đóa hoa máu nỏ rộ trên đùi hắn ta, những hạt máu bắn tung tóe.

Huyết Thủ Nhân Đồ Đỗ Sát chợt sợ hãi!

Nếu không phải hắn ta phản ứng nhanh, cái chân này có lẽ đã mất rồi!

Kiếm khách quấn lụa trắng khắp đầu chỉ chừa lại hai mắt này, là cao thủ kiếm đạo mà hắn ta chưa từng gặp qua.

Mặc dùng cảnh giới chân khí của người này chỉ là võ giả hạng nhất, không có gì nổi bật.


Tuy nhiên kinh ngiệm chiến đấu của tên Vô Diện này phong phú hơn đám ác phỉ đã giết vô số người như bọn chúng rất nhiều.

Thanh trường kiếm của người thần bí này xuất quỷ nhập thần, biến hóa trong không trung, che chắn đến mức không hề có điểm mù.

Cũng không sử dụng bất kỳ chiêu kiếm cao thâm nào!

Mỗi một kiếm đều sử dụng chiêu thức bình thường nhất của kiếm đạo: tấn công, đâm, chặn, loại trừ.

Như thể chỉ dựa vào phản ứng bản năng của hắn ta, ngay cả khi bị ngũ đại ác phỉ bọn họ bao vây tấn công, hắn ta vẫn có

thể tự do di chuyển, không hề bị thương.

Nếu năm người bọn họ phân tâm, kiếm khách đáng sợ này còn có thể bớt chút thời gian để tấn công bọn họ.

Giống như chỉ đang tự làm bản thân bị thương!

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Đỗ Sát cố nén đau đớn, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi hỏi: “Kiếm của ngươi không có bất kỳ chiêu thức gì, trông có vẻ tùy ý, nhưng mỗi một kiếm đều có thể ngăn chặn sát kỹ của bọn †a, dường như bên trong ẩn chứa nguyên lý quan trọng nào đó của võ đạo!”

“Chẳng lẽ ngươi là võ đạo tông sư?”

Vô Diện Nhân chỉ lạnh lùng rút kiếm: “Không phải!”

“Ta chỉ là thuộc hạ của phủ Hoang Châu Vương, một kiếm khách vô danh mà thôi!”

“Không thể nào!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 251: C251: Rốt cuộc ngươi là ai


Đỗ Sát cố gắng chống cực, giận dữ gầm lên: “Chiêu kiếm của ngươi rõ ràng đã đạt đến cảnh giới trở về tự nhiên, ít nhất cũng là tông sư!”

“Chỉ là dáng vẻ của ngươi rất quái dị, tại sao chưa từng nghe ai nhắc đến trên giang hồ?”

“Trong số những tông sư trong thiên hạ cũng không ai giống như ngươi!”

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Ánh mắt Vô Diện cũng đỏ ngầu như đám binh lính của phủ Hoang Châu, lạnh lùng liếc qua đám ác phỉ: “Bởi vì, những người đã từng gặp ta, đều đã chết!”

“Tuy rằng các ngươi chưa từng nghe nói đến dáng vẻ của ta, nhưng có lẽ đã nghe nói đến truyền thuyết về ta.”

“Mười năm trước, một trại cướp của một ngàn hai trắm tên ác phỉ không chuyện ác nào không làm, đã bị san bằng sơn trại chỉ trong một đêm, tay chân của bọn ác phỉ đều bị chặt đứt, bị treo trên núi, mặc cho kêu gào suốt ba ngày ba đêm, chảy máu đến chết, đều là do ta làm!”

“Năm năm trước, ở huyện Hồng Đồng, quan viên và sơn phỉ cấu kết, gây rối một vùng, khiến người dân huyện Hồng Đồng khốn khổ không kể xiết, sống không bằng chết, phải chịu đủ loại tra tấn.”

“Chỉ trong một đêm, toàn bộ đám ác quan ở huyện Hồng Đồng đều bị lột da mặt, treo cổ ở cổng thành, tất cả ác phỉ đều bị chặt thành từng mảnh mà chết, đầu của bọn chúng bị treo trên thành, đó cũng là do ta làm!”

“Ba năm trước, ở biên giới trấn Tây Phong, ba ngàn quân biên từ binh trở thành cướp, tướng quân phản loạn là một cao thủ hạng nhất, tự xưng là Tông Sư vô địch thiên hạ.”


“Chỉ trong một buổi sáng, ba ngàn quân biên bị chặt tay chân treo lên cây, vị tướng quân trấn biên kia bị trói trước mộ vạn người bị gã hãm hại trước kia, bị băm vằm thành trăm ngàn mảnh mà chết.”

“Tướng quân trấn biên kia kêu r3n ba ngày ba đêm, nhận hết mọi loại đau đớn trong nhân gian, mới trút hơi thở cuối cùng!”

“Bây giờ, các ngươi đã biết ta là ai chưa?”

“Âm...”

Hồn hải của Đỗ Sát cầm đầu ngũ đại ác nhân chấn động, suýt chút nữa quay đầu bỏ chạy, sắc mặt tái nhợt: “Ngươi chính là Huyết Tu La giết người không để lại dấu vết, cũng chưa từng để lộ bộ mặt thật kia?”

Vô Diện Nhân gật đầu: “Tuy rằng ta không thường xuyên xuất hiện trên giang hồ, nhưng ta biết trên giang hồ vẫn có truyền thuyết về tal”

Trong nháy mắt.

Trên trán ngũ đại ác phỉ do Đỗ Sát cầm đầu toát mồ hôi lạnh.

Bọn họ đều là kẻ giết người như mai


Tuy nhiên đều giết người thường, số người bị giết cũng không quá hàng trăm.

Nhưng Huyết Tu La đang bị bọn họ vây quanh thì khác!

Người bị hắn ta giết đều là cao thủ võ đạo, binh lính hung hãn, quan viên.

Giết một lần, đầu sẽ tàn sát cả trại cướp hàng ngàn người.

Giết một lần, có thể tàn sát toàn bộ ác quan và ác phỉ cả một huyện.

Giết một lần, có thể tiêu diệt cả một quân đội tinh nhuệ của Đại Hạ, khiến tướng lĩnh phải kêu khóc ba ngày ba đêm rồi chết.

Hai mươi năm qua, uy danh của Huyết Tu La vẫn hiển hách khắp chốn giang hồ!

Trong truyền thuyết, hắn ta là kẻ đã giết vô số người, một Vạn Nhân Đồ chân chính!

Thập đại ác phỉ bọn họ ở trước mặt Huyết Tu La cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ, một đứa trẻ gặp được tổ tông sát nhân!

Huyết Tu La, đồng nghĩa với cái chết!

Huyết Tu La tức giận, giang hộ phải rơi lệ!

Giờ phút này.

Ngũ đại ác nhân do Đỗ Sát cầm đầu nhìn Vô Diện Nhân trước mặt chẳng khác nào đang nhìn con quái vật đáng sợ nhất trên thế gian!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 252: C252: Người có tên cây có bóng


Bên dưới lớp khăn che mặt của Vô Diên Nhân nhất định đang che giấu một khuôn mặt quỷ dị.

Bọn họ vốn cho rằng bản thân đang bao vây con mồi!

Nhưng bây giờ bọn họ mới biết, kẻ mà năm tên ác phỉ vây quanh chính là một con quái vật có thể xé xác bọn họ bất cứ lúc nào!

Người có tên, cây có bóng!

Hiện tại năm tên ác phỉ chỉ muốn co chân bỏ chạy!

Con mẹ nó, ai mà đoán được trong phủ Hoang Châu Vương lại cất giấu một con quái vật kh ủng bố như vậy!

Khó trách đoàn xe của phủ Hoang Châu Vương có thể đi thẳng một đường đến đây!

Trái tim của ngũ đại ác phỉ do Đỗ Sát cầm đầu giống như rơi xuống vực sâu!

“Ừng ực..”


Sắc mặt Đỗ Sát tái nhợt, hắn ta nuốt nước bọt: “Huyết Tu La tiền bối, chúng ta đều thích giết người, đều là đồng đạo, hay là bây giờ bọn ta rút quân, tha cho đoàn xe Hoang Châu các ngươi đi qua, có được không?”

Bốn tên ác phỉ còn lại đều gật đầu: “Đúng vậy! Đúng vậy!”

“Đại ca nói đúng lắm!”

“Huyết Tu La tiền bối, chúng ta đều là cùng một loại người!"

“Chắc hẳn nên thông cảm cho nhau mới phải!” “Ha ha ha...”

Vô Diện Nhân cười đến ch ảy nước mắt: “Không, chúng ta không phải cùng một loại người!”

“Vương gia nhà ta đã nói, sát nhân có hai loại, một là giết người vì tâm địa độc ác, dùng việc giết người để chứng minh sức mạnh của bản thân, các ngươi chính là loại người đáng chết nhất này!”

“Loại thứ hai, chính là giết để bảo vệ!”


“Tuy rằng ta không phải người tốt, nhưng cũng tuyệt đối không phải người xấu!”

“Theo lời Vương gia đã nói, không cùng đường thì không cùng chí hướng!”

Trong lòng Đỗ Sát run lên: “Với võ công của ngươi, rõ ràng có thể giết bọn ta, tại sao còn tiếp tục chiến đấu?”

Trong lòng bọn họ cảm thấy có chút may mắn: “Cho nên là, ngươi không muốn giết bọn ta, phải không?”

Vô Diện Nhân lắc đầu: “Không, các ngươi sai rồi!”

“Vương gia nói, muốn để các ngươi nhìn thấy toàn bộ phỉ binh của các ngươi chết ở chỗ này, sau đó mới giết các ngươiỊ”

“Không!”

Đỗ Sát cầu xin: “Huyết Tu La tiền bối, bọn ta bằng lòng quy thuận Hoang Châu Vương, giúp hắn tiến vào Hoang Châu, tranh đấu giành thiên hại”

Vô Diện Nhân tiếp tục lắc đầu: “Vương gia nhà ta nói, bọn †a không cần các ngươi, cái chết đau đớn mới là nơi các ngươi thuộc về!”

Đỗ Sát căn răng: “Liêu mạng!”

“Giết!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 253: C253: Gân trên cổ tay


Huyết quang trong mắt Vô Diện Nhân lóe lên: “Ta, ba tuổi học kiếm, mười tám tuổi đạt đến kiếm đạo đại thành, có thể dùng mọi thứ trên đời làm kiếm, từ đó về sau bất khả chiến bại!”

“Vừa rồi, ta chỉ lợi dụng đám các ngươi để tu luyện chân khí võ đạo trong cơ thể, cho nên mới để các ngươi sống lâu thêm một chút!”

“Hiện tại, chân khí trường sinh trong cơ thể ta đã được dung hợp, các người đều vô dụng rồi!”

“Xoẹt xoẹt xoẹt...” Trường kiếm trong tay Vô Diện Nhân lóe lên ánh sáng lạnh lùng, trường sinh khí phá kiếm mà ra: “Vô chiêu thức chi phân, một kiếm định Càn Khôn!”

Một kiếm không tiếng động, mũi kiếm như kim, lướt qua cổ tay năm người Đỗ Sát.

Gân trên cổ tay bị cắt đứt! Một kiếm xẹt qua cổ chân năm người Đỗ Sát! Gân chân bị cắt đứt!

Một kiếm lần lượt xuyên thủng đan điều năm người Đỗ Sát.

Kiếm quang giống như những tia tiên quang, ngay lập tức khiến năm tên ác phỉ mất đi khả năng chiến đấu!

“Âm ầm ầm...”


Ngũ đại ác phỉ do Đỗ Sát cầm đầu quỳ trên mặt đất như chó hoang, đau đớn không chịu nổi: “Tổ tông sát nhân, bọn ta bằng lòng đầu hàng!”

Vô Diện ngạo nghễ đứng thẳng trước mặt bọn họ, vẫn lắc đầu: “Không! Vương gia nói, nếu có thể bắt sống, trước tiên phải đâm các ngươi ba đao sáu lỗ, để các ngươi chảy máu, nhìn đám phỉ binh thuộc hạ của các ngươi chết hết toàn bội!”

Ngũ đại ác phỉ do Đỗ Sát cầm đầu kêu khóc. Ba đao sáu lỗ là cái gì? Những từ này nghe đến thì có vẻ không đáng sợi

Nhưng những từ này phát ra từ miệng của Huyết Tu La không nhìn thấy mặt thì lại chính là điều đáng sợ nhất trên đời.

“Phốc..."

Vô Diện Nhân đâm một kiếm xuyên qua đùi bọn họ. Rút kiếm ra, hai bên đều là máu.

Máu chảy xuôi thỏa thích.

“Một kiếm này, là vì những người lương thiện đã chết trong tay các ngươi!”

“A.."


Ngõ phỉ phát ra tiếng hét đau đớn: “Tha mạng!”

“Phốc...."

Kiếm thứ hai xuyên qua thắt lưng của bọn họ: “Một kiếm này là vì những phụ nữ mang thai và trẻ em vừa chết thảm trong tay các ngươi!”

Máu tuôn ra từ trong cơ thể.

“Phốc...”

Kiếm thứ ba xuyên qua lồ ng ngực, đâm qua tim bọn họ: “Một kiếm này, là Vương gia nhờ ta đâm thay hắn”

“A...!"

Nước mắt nước mũi của Đỗ Sát cùng chảy ra: “Xin tha mạng!”

“Tu La lão tổ tông, ta có thể dâng toàn bộ số vàng bạc bọn †a cướp được trong nhiều năm qua cho Hoang Châu Vương!”

“Nếu các ngươi giết ta, các ngươi sẽ không thể tìm thấy!”

“Đúng vậy, số vàng bạc châu báu đó đủ để các ngươi xây dựng một tòa thành trì!"

Vô Diện thu kiếm lại, vẫn lắc đầu: “Không cần!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 254: C254: Phá cho ta


“Vương gia nói, các ngươi chết, châu báu của các ngươi cũng sẽ về tay bọn tai”

Đầu Đỗ Sát bị cơn đau đớn xé nát: “Nếu không có ta, các ngươi sẽ không tìm thấy!”

Vô Diện Nhân lắc đầu, tiếp tục nói: “Không, Vương gia của bọn ta có trí tuệ thánh nhân, hắn nhất định sẽ tìm được”

“Không...” Đỗ Sát gào lên một tiếng không cam lòng, giống như một con sói tru lên một tiếng thê lương trước khi chết: “Không thể

có chuyện như vậy!”

“Huyết Tu La, tại sao ngươi không đi giúp quân đội Hoang Châu đang bị vây hãm trên chiến trường?”

Vô Diện Nhân nhắm mắt lại: “Bởi vì, ta muốn đợi kẻ đứng phía sau các ngươi ra mặt... giế t chết một lần!”

Một bên khác.

Triệu Tử Thường cũng đã bắt ngũ đại ác nhân còn lại phải quỳ xuống, cắt đứt gân tay gân chân, khiến thập đại ác nhân trong thiên hạ mất đi khả năng chiến đấu.

“Phốc phốc phốc....”


Cây thương lớn của hắn ta liều mạng chọc thủng những lỗ lớn trên người ngũ phỉ.

Một lỗ hai mắt, máu từ hai nơi chảy ra. “Xin tha mạng!”

Đứng trước cái chết, thập đại ác phỉ không còn kiên cường nổi nữa, thậm chí còn sợ hãi cái chết hơn người bình thường!

Vô Diện Nhân và Triệu Tử Thương nhìn nhau, hai người đều đứng đó, không hề có ý định giải cứu quân đội Hoang Châu đang bị bao vây.

Cả hai đều đang chờ đợi kẻ thù mới!

Giờ phút này.

Chính diện của chiến trường.

Phía sau chiến mã bọc thép.

Đao khiên binh, thương binh, cung tiễn thủ của Hoang Châu đều đang chỉnh tê sải bước, vượt qua đội ky binh hạng nặng.

“Thùng thùng thùng...”


Không khí chiến tranh dâng lên, tiếng trống trận sôi sục.

Chiến kỳ chữ “Hoang” tung bay trong gió.

Dưới cán cờ, Hạ Thiên vung kiếm hô: “Phòng thủ!”

“Ầm. °

Tấm khiên của trăm đao khiên binh nện mạnh xuống mặt đất, tạo thành tuyến phòng thủ đầu tiên.

“Choang....”

Trường thương binh phía sau tấm khiên đặt mũi thương sáng ngời lên tấm khiên, phát ra âm thanh kim loại va chạm.

Khiên và trường thương kết hợp, khiến quân trận Hoang Châu biến thành một con nhím.

Khiên có thể phòng ngự, trường thương có thể đánh.

Vào lúc này.

Đám ác phỉ lần lướt giãm lên thi thể của đồng bọn, một lần nữa lao đến: “Bọn họ không còn ky binh hạng nặng, đã đến lúc cho đám tân binh Hoang Châu chết tiệt này nhìn thấy bản lĩnh của chúng ta!”

“Các huynh đệ, giếtỊ”

Một tên thủ lĩnh đạo tặc cầm rìu phá núi bay lên không trung, nện chiếc rìu trong tay xuống với vẻ mặt hung ác: “Phá cho ta!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 255: C255: Chân khí phóng ra ngoài


Chân khí phóng ra ngoài!

Tên ác phỉ vừa bay lên không trung kia là một võ giả hạng bai

Chỉ thấy gã cầm rìu bằng cả hai tay, nhảy vọt lên không trung, tư thế hoàn hảo không chút sứt mẻ, sức lực toàn thân

bùng bổ, thu hút sự chú ý của mọi người, vô cùng nổi bật!

Rìu là một loại vũ khí hạng nặng, là một vũ khí tuyệt vời để đập tan quân trận của Hoang Châu!

Đợi một lúc nữa, xuyên thủng quân trận, giết sạch người của phủ Hoang Châu Vương, gã sẽ là người có công đầu của trại cướp Thiên Môn Quan.

Ác phỉ rất phấn khíchI

Những chuyện giết người cướp bóc thế này khiến gã cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Thế nhưng.

Một ngọn trường thương phóng lên phía trên tấm khiên sắt, giống như một con mãnh xà khổng lồ chui ra khỏi hang, xuyên thủng không gian, luồng ánh sáng lạnh lẽo xuất hiện trên cổ gã.

Tốc độ đâm ra của ngọn trường thương kia nhanh như tia chớp!


Không ổn!

Tên ác phỉ cảm thấy cổ họng bị thứ gì đó chặn lại!

Gã nhìn xuống từ không trung, nhìn thấy binh lính thiếu niên của Hoang Châu rút trường thương ra... thật sự còn rất nhỏ tuổi!

Thế nhưng, lực đâm chết gã lại rất ghê gớm!

Đám tân binh của phủ Hoang Châu Vương này dường như có hơi khác biệt?

Tại sao bọn họ lại ra thương nhanh như vậy?

Tại sao bọn họ lại ra thương chuẩn xác như vậy?

Chẳng lẽ đây chính là kết quả của việc tân binh Hoang Châu đâm bóng gỗ suốt chặng đường?

“Phốc...”

Khi ngọn trường thương rút ra khỏi cổ họng của gã, mưa máu cũng phun ra từ ngọn thương, vô cùng rực rỡ.


Đầu óc đám ác phỉ trống rỗng.

Toàn bộ đều khiếp sợi

Đăng sau tấm khiên.

Một thương binh trẻ tuổi nhìn thấy mưa máu, sắc mặt có hơi tái nhợt, bàn tay khế run lên rút đại thương lại, trong mắt dần dần lộ ra vẻ phấn khích: “Ta giết được ác phỉ rồi!”

Lô Thụ khẽ cười: “Chúc mừng ngươi, Tiểu Thái Đao, ngươi giết được một tên ác phỉ hạng ba, sẽ nhận được phần thưởng

do Vương gia đặc biệt làm ra!”

Thiếu niên Thái Đao lại đâm thương ra: “Thống lĩnh, ta còn muốn một phần thưởng khác!”

“Giết!” Lúc này.

Bọn ác phỉ có tổ chức xông tới trước quân trận, bọn chúng đã được huấn luyện bài bản, đều thống nhất cầm trường côn.

“Choang choang choang...”

Những cây trường côn đập mạnh vào khiên, lực tác động cực lớn xuyên qua các tấm khiên, truyền đến cánh tay của các đao khiên binh Hoang Châu.

Sự rung chuyển dữ dội khiến kinh mạch và xương cốt bọn họ đau nhức!

Binh lính Hoang Châu trẻ tuổi cầm khiên trong tay, sử dụng phương pháp hô hấp của Bất Lão Xuân Hồi Công, nghiến răng chịu đựng va chạm của đám ác phỉ: “Phù phù phù...”

Có không ít đao khiên binh đã bị chấn thương nội tạng, máu tụ trong lồ ng ngực không cầm được mà nôn ra ngoài.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 256: C256: Vào lúc này


Miệng nhóm đao khiên binh đều đã đầy bọt máu.

Tuy nhiên, bọn họ vẫn chống chọi được trước làn sóng tấn công của đám ác phỉl

Dựa theo những gì Vương gia đã nói, nếu chống đỡ được đợt tấn công đầu tiên của bọn ác phỉ, thế tấn công của bọn chúng sẽ bị ngăn chặn, phỉ binh phía sau sẽ đánh vào đám phía trước, khiến bọn phỉ binh tự hỗn loạn, ưu thế số đông sẽ mất sạch không còn gì.

Bọn họ giữ vững quân trận, có thể khiến ưu thế của bọn ác phỉ chỉ biết gây rối hoàn toàn mất tác dụng.

Đây chính là cái gọi là: Đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn.

Đây là đợt tấn công lần thứ ba của ác phỉ, đã sắp trở thành thế suy sức yếu.

Bọn họ bị đao khiên binh Hoang Châu mạnh mẽ chống cự, tỉnh thần đều trở nên cạn kiệt!

Vào lúc này.

Chiến sĩ Hoang Châu đẩy khiên của mình về phía trước, đẩy đám ác phỉ cầm côn lùi về phía sau, cơ thể loạng choạng suýt mất đà ngã xuống!

“Tùng tùng tùng....”


Tiếng trống trận lại vang lên trong quân trận Hoang Châu, trường thương bên trên tấm khiên trực tiếp bay ra ngoài, giống như những con rắn biết bay.

“Phốc phốc phốc....”

Trường thương mang theo sức mạnh khủng khiếp xuyên qua cơ thể đám ác phỉ cần côn, đóng đỉnh bọn chúng xuống đất, khiến sông máu bao phủ mặt đất.

“Bang bang bang...”

Quân trận Hoang Châu nghe thấy tiếng trống thì nhấc khiên lên, bước từng bước chỉnh tề vang vọng khắp chiến trường: “Giết”

“Giết!”

“Giết!”

Từng bước một, đồng loạt nâng lên, lại đồng loạt hạ xuống, kích thước gần như giống hệt nhau, dàn hàng ngang tiến về phía trước, không chút sai sót.

Đôi mắt chiến sĩ quân Hoang Châu mở to, trong mắt lộ ra sát khí, tiếng giết trật tự vang vọng khắp chiến trường, khiến kẻ khác phải khiếp sợ.


Quân trận chặt chẽ, sát khí ngút trời.

Quân trận Hoang Châu lại nghênh đón kẻ địch.

Vào lúc này.

Những đao khiên binh đã bị thương nặng giữ nguyên vị trí, phía trên đã có binh dự bị.

Trong không gian chiến trận của Hoang Châu, Tàng Cửu dẫn theo mấy thiếu nữ linh hoạt dìu những người bị thương về phía sau quân trận, bắt đầu cứu chữa.

Trên tay các nàng có quấn băng lụa trắng, phía trên viết thập bằng máu, tượng trưng cho y sĩ trong thân vệ doanh Hoang Châu, vô cùng nổi bật trong quân trận.

Bất cứ nơi nào có người bị thương, bọn họ sẽ xuất hiện!

Vào lúc này.

Nhóm trường thương binh cầm trường thương thứ hai sau lưng ra, đẩy mạnh theo đao khiên binh.

Lô Thụ hét lớn: “Giết!” “Vèo vèo vèo...” Một trăm ngọn trường thương đâm ra một cách trật tự, đâm vào đám phỉ binh đang hung hăng lao đến rồi lại kéo trở về.

“Phốc phốc phốc..."

Một loạt lỗ máu xuất hiện, ác phỉ đồng loạt ngã xuống mặt đất.

Đám ác phỉ tự xưng là võ công cao cường đồng loạt bị trường thương của quân trận Hoang Châu đâm chết, không có bất kỳ ngoại lệ nào. Bởi vì trường thương của quân Hoang Châu dài hơn trường thương bình thường nửa mét.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 257: C257: Quả nhiên


Trường thương là do Hạ Thiên cố ý tăng thêm chiều dài.

Bởi vì khi chiến đấu trong quân trận, dài thêm một tấc, sẽ mạnh thêm một tấc!

Hành động lúc người khác không kịp phòng bị mới có thể đánh úp bất ngờ, giành được chiến thắng!

Quả nhiên.

Đám ác phỉ quen thuộc với trường thương trong quân đội đã trúng chiêu!

Rất nhiều ác phỉ tự cho rằng bản thân nằm ngoài phạm vi tấn công của trường thương!

Không ngờ, trường thương của Hoang Châu lại dài như vậy, ra tay tàn nhẫn như vậy, kẻ bị đâm trúng không chết cũng trọng thương!

“Phốc phốc phốc..."

Trường thương rút ra khỏi cơ th ể đám ác phỉ, kéo theo từng đó hoa máu nở rộ trong không trung, tựa như đang hiến tế.

Lô Thụ lạnh lùng quát: “Đổi!”


Hàng trường thương binh thứ hai tiến về phía trước, đâm thương ra, khiến trận trường thương ào ạt đâm về phía trước, không ngừng không nghỉ!

“Giết!”

Trong đám phỉ binh, một võ giả hạng hai tung người đánh về phía quân trận Hoang Châu, trên mặt lộ ra nụ cười hung ác: “Để ta phái”

Nhưng gã lại gặp phải một đợt tấn công băn tỉa trên không!

“Xoẹt xoẹt xoẹt...”

Hơn chục mũi tên nỏ được b ắn ra trong không trung, khoảng cách gần, tốc độ cực nhanh, trực tiếp bắn tên ác phỉ thành con nhím.

Ẩn trong quân trận, thiếu niên tàng kiếm đã ra tay!

Nhiệm vụ của bọn họ là ẩn nấu trong bóng tối, phụ trách giải quyết cao thủ và tướng lĩnh của đám phỉ binh!

“Giết vào trong!”


Một tên ác phỉ có võ nghệ cao cường cuối cùng cũng đột phá được quân trận Hoang Châu, cầm theo vũ khí xông vào trong trận, nở nụ cười hung ác hét lên: “Phá quân trận Hoang Châu, công đầu thuộc về ta!”

“Giết!” Gã vung đao về phía trường thương binh Hoang Châu ở bên cạnh, gần một tấc, lại nguy hiểm một tấc, không gian nơi

này nhỏ hẹp, nếu rút trường thương lại để phòng thủ sẽ phá vỡ quân trận Hoang Châu.

Đao của gã có thể giết sạch binh lính Hoang Châu!

Đao của gã sắp được uống máu của binh lính Hoang Châu!

Thế nhưng. Binh lính thiếu niên của Hoang Châu bên cạnh gã tuy có hơi sợ hãi, ánh mắt có chút né tránh, thế nhưng không hề trốn tránh, vẫn vung thương như trước, cũng không hề phản kháng.

Trong mắt tên ác phỉ lộ ra nghi hoặc... binh Hoang Châu không sợ chết sao?

Đáp lại gã chính là ba con dao găm bằng sắt tinh xảo đột nhiên xuất hiện bên cạnh gã từ trong không trung, giống như được ma quỷ điều khiển, trực tiếp đâm chín nhát trên người gã, mỗi một nhát đều trí mạng!

“Phụt phụt phụt...”

Máu của gã phun ra một cách đầy tuyệt vọng.

Tên ác phỉ không thể tin nổi trừng lớn mắt, thì thào nói: “Trong quân Hoang Châu có quỷ thần!”

Lúc này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 258: C258: Bỗng nhiên


Tên cầm đầu đám ác phỉ hoảng sợ hét lên: “Ðều đứng vững cho ta, không thể rút lui, ai rút lui ta sẽ để đội chấp pháp gi ết chết!”

“Không thể rút lui!”

Bỗng nhiên.

“Xoẹt xoẹt xoeẹt...”

Những mũi tên nỏ ngắn b ắn ra từ không trung, bao vây lấy gã.

Khoảng cách thực sự quá gần!

Những mũi tên nỏ xuyên thẳng vào lông mày, tim, cổ họng và đan điền của gã, mỗi tên đều trí mạng.

Đồng thời.

Tướng lĩnh quân tiên phong tuyến trên của phỉ binh đều lần lượt bị thiếu niên tàng kiếm giết sạch!

Trong lúc nhất thời, phỉ binh như rắn mất đầu, trở nên hỗn loạn, hoàn toàn không có chút sức phản kháng nào dưới sự ám sát của quân trận Hoang Châu, điên cuồng rút lui!

Đám phỉ binh bị dọa sợ chết khiếp!


Cái này đâu còn là chiến trường chém giết nữa?

Đây rõ ràng chính là đang thảm sát!

Con mồi của bọn họ biến thành thợ săn!

Bọn họ trở thành con mồi!

Rõ ràng trong tin tình báo đã nói Hoang Châu Vương không có năng lực quân sự, chiêu mộ một đám tân binh đến cả trường thương còn không cầm vững, như trò đùa!

Nhưng nhìn xem hiện tại, nhóm tân binh Hoang Châu cầm trường thương dính đầy máu trong tay, làm gì giống như tân

binh không cầm vững trường thương?

Con mẹ nó, bọn họ rõ ràng là một đám ác long ăn thịt người trong truyền thuyết!

Tuy rằng. Khi nhóm tân binh đối diện với thi thể người bị họ đâm chết, sắc mặt có hơi tái nhợt, tay vẫn còn run rẩy, thậm chí còn

có người nôn mửal


Nhưng mà đám phỉ binh lại không cảm thấy buồn cười chút nào!

Tân binh đáng sợ nhất đang ở Hoang Châu! Tại thời điểm này. Bên trong quân trận Hoang Châu.

Hạ Thiên đứng trên xe trống trận, điều khiển đẩy đội hình về phía trước, hét lớn: “Giết rất đẹp!”

“Các ngươi nhớ kỹ, chém giết trên chiến trường chính là vấn đề ngươi chết ta sống!”

“Hoặc là chúng ta chết, đám ác phỉ này sống!” “Hoặc là, bọn họ chết, chúng ta sống!”

“Tại sao các ngươi lại nôn mửa?”

“Đó là phản ứng bình thường của cơ thể con người khi giết người lần đầu tiên!”

“Nhưng mà, đám ác phỉ đối diện với các ngươi là con người sao?”

“Không phải!”

“Bọn họ đem chuyện mổ bụng phụ nữ và trẻ em Hoang Châu của chúng ta ra để đùa bỡn! Coi như niềm vuil”

“Bọn họ không phải con ngườiỊ”

“Bọn họ là một đám súc sinh!”

“Là một đám cầm thú đáng bị đâm chết!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
603,527
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 259: C259: Hai bên chiến trường


Tân binh Hoang Châu đang nôn mửa ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập tức giận, đó là lòng căm thù của bọn họ đối với đám ác phỉi

Hạ Thiên gầm lên: “Đâm!”

“Dùng ngọn thương dính máu này làm vật hiến tế cho những phụ nữ và trẻ em đã bị bọn họ sát hại của Hoang Châu chúng ta!”

“Hạ Thiên ta, dẫn theo tân binh Hoang Châu, báo thù cho mọi người!”

“Giết!”

“Phốc phốc phốc..."

Đám ác phỉ giống như con bù nhìn, cả người đầy máu, ngã xuống đất trong sự tuyệt vọng.

“Đâm!"

Hạ Thiên chỉ chiến đao lên trời: “Dùng máu trên những ngọn thương này hiến tế cho những người lương thiện đã chết trong tay bọn họi”

“Hôm nay, Hạ Thiên ta dùng máu của đám ác phỉ này hiến tế cho linh hồn của mọi người trên trời, mọi người có thể yên nghỉ!”

Đôi mắt của nhóm tân binh Hoang Châu đỏ hoe, quên mất sự k1ch thích do mùi máu tươi gây ra, hung hăng đâm trường thương trong tay ra: “Tết”

“Phốc phốc phốc..."


Những tân binh Hoang Châu đang lột xác!

Sắc mặt của bọn họ không còn trắng bệch nữa!

Tay của bọn họ không còn run rẩy nữa!

Ánh mắt của bọn họ ngày càng kiên quyết hơn, trường thương trong tay bọn họ ngày càng nhanh hơn, ngày càng chuẩn xác và tàn nhẫn hơn!

“Giết!"

“Giết!"

“Giết!”

“Có thổ phỉ, dù xa đến đâu cũng giết!”

“Có thổ phỉ, dù mạnh đến đâu cũng giết!”

“Kẻ làm thổ phỉ, phải chết!”

Lần đầu tiên quân trận Hoang Châu xuất hiện trên chiến trường, không hề bị ngăn cản!

Những tân binh Hoang Châu lần đầu tiên ra chiến trường, bắt đầu lột xác!


“Bắn!”

Các cung tiễn thủ của quân Hoang Châu ở phía sau quân trận trợ giúp.

“Giết!"

Ky binh hạng nặng của Hoang Châu đã cởi bỏ thiết giáp hạng nặng trên người, gia nhập đội ky binh hạng nhẹ ở hai bên đội hình, bảo vệ hai bên quân trận Hoang Châu tiến về phía trước!

Hai bên chiến trường.

Hai mươi con mắt của thập đại ác nhân mở trừng trừng, nhìn tình thế trên chiến trường, không dám tin những gì bản thân nhìn thấy là sự thật: “Sao có thể như vậy?”

Bọn họ sắp bị đánh bại sao?

Ba ngàn phỉ binh điêu luyện lại bị đánh bại bởi bốn trăm người của quân Hoang Châu?

Tại sao tân binh Hoang Châu lại có thể mạnh như vậy?

Tại sao?

Đỗ Sát nghiêm mặt hét lên: “Ta không phục!”

Nhưng lại động đến miệng vết thương... thật sự rất đau!

Đột nhiên.

Dưới chân núi Thiên Môn, một bóng đen giống như đại bàng từ trên núi lao xuống, lặng lẽ đánh về phía đầu của Hạ Thiên... sát ý khuấy động đêm máu tanh này!

Thanh kiếm đâm vào đầu Hạ Thiên!

Càng lúc càng gần...
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom