Cập nhật mới

Dịch Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 220: C220: Lại là nữ à


Tàng Nhất xuất hiện trong xe ngựa, chắp tay hành lễ nói: “Vương gia, sư phụ của bọn ta đúng là hội chủ nhưng dù là lúc nào, ở đâu, sư phụ cũng đều đội một chiếc đấu bồng màu đen che kín toàn thân, chỉ biết giọng nói là của nữ tử mà thôi.”

“Bọn ta không biết tên của sư phụ, cũng không biết mặt mày, dáng dấp của sư phụ ra sao.”

“Cho nên không phải Tàng Nhất không chịu nói!” Hạ Thiên lại cầm một quyển bí tịch võ công lên, trên đó

viết sáu chữ to Nông Gia Trang Giá Bả Thức”, mở ra thì thấy bên trong ghi chép một ít võ học Nông gia.

“Vô Diện bá bá, võ công học phái bách gia cũng là do Quái tiên sinh truyền dạy ư?”

Vô Diện Nhân lắc đầu: “Không phải!”

“Theo ta được biết, võ công học phái bách gia có một phần là kế thừa võ thuật cổ đại, một phần là học phái tự sáng tạo nên.”

“Trong thời kỳ các nước giao tranh, thiên hạ đại loạn, Chư Tử Bách gia muốn truyền bá học thức khắp thiên hạ bắt buộc. phải đi du thuyết với quốc vương và quý tộc các nước. Nếu không có võ công phòng thân thì chắc có lế còn chưa tới nơi đã bị thổ phỉ dọc đường chém chết rồi.”


“Cho nên về cơ bản, Chư Tử Bách gia đều văn võ song toàn, không chỉ có thể sáng lập học thuyết của riêng mình mà tất cả còn đều là võ học tông sư, trí tuệ đạt đến cấp á thánh!”

Lúc này, Tàng Nhất cũng tiếp lời: “Chủ nhân, theo lời sư phụ bọn ta nói thì ở giai đoạn cuối thời kỳ chín nước phân tranh, có tổng cộng lên tới hơn một ngàn học phái.”

“Nhưng cuối cùng chỉ còn lại trăm nhà là bởi vì võ công của những người sáng lập học phái khác không đủ cao nên trên đường đi truyền bá học thức đã bị thổ phỉ gi ết chết, dẫn tới học phái cũng biến mất theo.”

“Sư phụ nói học thuyết và võ công bách gia mà bọn ta học được chỉ mới là một chút da lông mà thôi.”

“Nội dung trọng tâm vẫn còn đang năm trong tay các học phái.”

Hạ Thiên hiếu kì hỏi: “Tàng Nhất, ngươi muốn học kỹ thuật rèn đúc tốt nhất không?”

Mắt Tàng Nhất sáng lên: “Đương nhiên là muốn!”

Hạ Thiên cười đầy ẩn ý sâu xa: “Ngươi sẽ học được nó ở. Hoang Châu.”

Mắt Tàng Nhất rực sáng, hắn ta quỳ một chân xuống đất, nói: “Cảm ơn chủ nhân!”

“tui ra đi." “Vâng!” Tàng Nhất biến mất.

Hạ Thiên và Vô Diện đưa mắt nhìn nhau... Rốt cuộc người chủ trì Tiềm Long hội là ai?

Tại sao phải bí hiểm như vậy? Sau một hồi im lặng, Vô Diện Nhân dặn dò: “Vương gia, sau này ngươi nhất định phải cẩn thận với người của điện

Cung Phụng.”

“Bọn họ sẽ không bỏ qua ngươi.”


Đương nhiên Hạ Thiên hiểu rõ điều này: “Vốn dĩ ta không giết Tân Hồng Y ngay chính là vì sợ nếu giết nàng ta rồi thì điện Cung Phụng sẽ phái cao thủ lợi hại hơn tới tìm ta, nếu vậy thì phiền toái sẽ kéo tới không ngớt.”

“Hiện tại, ta đã để nàng ta lộ mặt công khai ở Thanh Châu, chắc hẳn tin tức này đã được truyền về cho điện Cung Phụng rồi. Tạm thời, bên phía hoàng cung sẽ không có động tĩnh gì nữa”

“Đợi ta chính thức làm chủ Hoang Châu, đứng vững gót chân ở đó rồi, khi ấy ta sẽ không còn phải sợ bọn họ nữa”

Bỗng nhiên, Vô Diện Nhân nghĩ tới một chuyện: “Vương gia, nếu như có một ngày ngươi có thể làm chủ đế đô thì hãy thử phá giải bí ẩn địa cung kia xem sao.”

“Thực ra, ta cũng rất tò mò rốt cuộc có gì ở trong đó.”

“Ta cũng muốn biết, Quái tiên sinh có thật là người đi ra từ địa cung đó hay không.”

Mắt Hạ Thiên sáng lấp lánh lạ thường: “Ta cũng rất tò mòi”

“Một ngày nào đó, ta sẽ mở địa cung đó ra, khám phá bí mật của nó”

“Vô Diện bá bá, trên đường đi ta đã điều chế một ít thuốc. Giờ ta sẽ xử lý mặt của bá bá để từ từ khôi phục lại dung mạo cho bá bá.”


Vô Diện Nhân thản nhiên nói: “Được thôi.”

Một lúc lâu sau, Hạ Thiên làm phẫu thuật xong, lập tức rời khỏi xe.

Tàng Nhất xuất hiện: “Chủ nhân, thống lĩnh Lý Phi đưa thư bằng bồ câu báo tin trong trại cướp đằng trước ngoại trừ thập đại ác nhân ra còn có một nữ tử thần bí!”

“Nữ tử đó bọc kín người trong áo khoác đen, đánh bại thập đại ác nhân, thề phải giết chủ nhân!”

Hạ Thiên nhíu mày: “Lại là nữ à?”

“Là ai nhỉ?”

Tàng Nhất lắc đầu: “Chủ nhân, có phải thể chất của chủ nhân bẩm sinh đã dễ bị nữ tử ghét rồi không?”

Hạ Thiên sững sờ: “Vậy sao?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 221: C221: Quân hiệu là gì


Trời còn chưa sáng.

“Hú hú hú...”

Một hồi còi vang lên đánh thức toàn bộ dịch trạm yên ăng.

Người của phủ Hoang Châu Vương biết đây là quân hiệu mà Vương gia mới sai thợ rèn dùng đồng chế tạo nên.

Quân hiệu là gì?

Trong quân đội Đại Hạ chưa từng có thứ này.

Trong sử sách chiến tranh của mảnh đất này cũng chưa từng nghe nói tới nó bao giờ.

Có điều, hôm qua khi dùng thử còi hiệu, âm thanh của nó rất sắc và vang xa, khiến người nghe sôi sục máu nóng.

Vương gia quả là giỏi vẽ chuyện! À không, là giỏi chế tạo!

Trong đội xe, trên chiếc xe thợ rèn được đóng từ khung sắt và đá tảng do tám ngựa kéo đi vẫn luôn luôn đỏ lửa. Suốt dọc đường đi, thợ thủ công của Vương phủ đều bận rộn làm việc, không biết họ đang bận làm những gì.

Phải nói răng, sở sĩ đội xe của phủ Hoang Châu Vương đi chậm như vậy, nguyên nhân trực tiếp có liên quan tới chiếc xe này.


Đương nhiên, còn có một chiếc xe thợ mộc, trên xe mạt gỗ bay tứ tung, cũng không biết bọn họ đang chế tác thứ gì.

Mặc dù người của phủ Hoang Châu Vương đều tò mò nhưng Vương gia đã hạ lệnh không được dò la, nếu không sẽ bị đuổi khỏi Vương phủ.

Nếu bị đuổi khỏi Vương phủ vào lúc này thì chẳng khác nào đi chết!

Cho nên mọi người tuân thủ quy định rất nghiêm túc, nén lòng tò mò lại, không dám dò la.

“Hú hú hú...”

Tiếng quân hiệu gọi rời giường vang lên ba lần rồi thôi.

Người của phủ Hoang Châu Vương dậy theo quân hiệu, bắt đầu nấu cháo, thả thịt viên và ngô vào nồi, hương thơm

bốc lên nức mũi!

Lát nữa tới lúc ăn cháo, chỉ cần nêm thêm một chút muối nữa là ngon.

Ăn một bát cháo, cả người tràn đầy sức lực.

Những người mới của phủ Hoang Châu Vương đều có xuất thân nghèo khổ, ăn một bữa nhịn ba bữa, ba ngày chỉ ăn

đúng một bữa, đói khôn tả.

Hiện tại, một ngày ăn ba bữa, buổi sáng có cháo thịt, quả là cực kỳ hạnh phúc.

Vương gia nói đúng, người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa là đói điên.

Được gia nhập phủ Hoang Châu Vương đúng là hạnh phúc!

Đi theo vị Vương gia này chẳng khác nào đi theo hạnh phúc!

Lúc này, trong xe ngựa của Tần Hồng Y.

Tân Hồng Y bị tiếng quân hiệu đánh thức, hết sức đau đầu.


Tay chân nàng ta đã bị gãy hết, không động đậy nổi, đành đập mạnh đầu xuống sàn xe ngựa.

Kể từ lúc đan điền bị ngân châm phong ấn, nàng ta không khác gì một nữ tử bình thường, vì bị trọng thương, mất máu quá nhiều mà thường xuyên ngủ mê man.

“Tàng Cửu, Vương gia nhà ngươi chế ra thứ còi gì thế? Thổi nhức cả đầu.”

Tàng Cửu bưng một bát cháo thịt nạc tới: “Vương gia nói nó là còi hiệu rời giường.”

“Sau này, người của phủ Hoang Châu Vương nghe thấy còi hiệu đều phải thức dậy, làm việc.”

Tân Hồng Y được Tàng Cửu đút cháo cho ăn: “Vậy còn tiếng còi hiệu đêm qua thì sao?”

“Đó là còi hiệu báo giờ đi ngủ, buổi tối, người của phủ Hoang Châu Vương nghe thấy còi hiệu thì đều phải đi nghỉ, ngoài lính gác ra, những người khác không được đi lại lung tung ở bên ngoài.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thư Tình Gửi Vệ Lai
2. Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam
=====================================

Tân Hồng Y hoàn toàn không hiểu dụng ý của Hạ Thiên: “Hành vi của Vương gia các ngươi thật là quái dị, chỉ là chuyện thức dậy và đi ngủ thôi mà cũng bày vẽ phức tạp như vậy làm gì?”

Khuôn mặt nhỏ của Tàng Cửu ngập tràn tự hào: “Vương gia nói đây là cách quản lý kiểu quân sự, ngươi không hiểu

đúng không?”


“Chuyện mà Vương gia nhà ta làm thì làm sao một yêu nữ như ngươi có thể hiểu được chứ”

“Láo toét.”

Tân Hồng Y không nhớ đã bao nhiêu năm rồi không có ai dám nói chuyện với nàng ta bằng giọng điệu kiểu này.

Nhưng từ khi bị bắt đi cùng đội xe của phủ Hoang Châu Vương, ngày nào lòng tự tôn của nàng ta cũng đều bị chà đạp!

Nghĩ tới chuyện này quả là chỉ muốn bật khóc!

Lế nào người của phủ Hoang Châu Vương không hề biết kính sợ tông sư ư?

Lẽ nào bọn họ không sợ sau này sẽ bị xử lý ư? “Ngươi mới láo toét đó!” Tàng Cửu bĩu môi, bưng bát cháo thịt bỏ đi.

“Sư phụ ta nói, thân phận duy nhất của ngươi ở đây là tù binh của phủ Hoang Châu Vương”

“Ta có lòng tốt cho ngươi ăn cháo, nói chuyện với ngươi, ngươi lại còn dám mắng ta... Ngươi có ý thức được mình là tù binh không thế?”

Tần Hồng Y uất ức vô cùng, mặt hết xanh lại tím, cực kỳ đặc sắc.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 222: C222: Lão yêu nữ là sao


Nàng ta xin thề với bát cháo thịt này, nhất định có ngày nàng ta sẽ bắt tên phế vật võ đạo Hoang Châu vương kia về điện Cung Phụng, xem hẳn như một chiếc chìa khóa hình người rồi tiêu hủy.

Mà không, trước hết phải làm nhục hẳn để báo mối thù hôm nay đất

Sau đó, Tân Hồng Y nói:

“Cửu cô nương, bản tông vẫn chưa ăn no, nếu như không ăn nốt bát cháo thịt ngươi đang cầm thì đúng là lãng phí!”

Tân Hồng Y cười gượng gạo: “Lần sau ta sẽ không thế nữa."

Tàng Cửu nghe vậy mới ngạo nghễ quay lại, tiếp tục đút cháo thịt cho Tân Hồng Y ăn: “Ăn cháo của Vương phủ bọn ta còn đi chê sư phụ ta, đúng là điển hình cho câu ăn cháo đá bát mà sư phụ ta nói, như vậy là không được!”

Tân Hồng Y đỏ mặt: “Ngươi nói đúng!” Đúng cái con khi!

Chỉ cần thực lực của nàng ta khôi phục, nàng ta sẽ tàn sát phủ Hoang Châu Vương, bắt những người từng nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của nàng ta đều phải chết.

Nhưng trước tiên, nàng ta cần phải ăn để hồi phục thể lực.

Không bao lâu sau, đội xe của phủ Hoang Châu Vương tiếp tục tiến về Hoang Châu, đội ngũ trùng trùng điệp điệp kéo dài mười dặm.

Tàng Cửu vén rèm xe lên: “Lão yêu nữ, xét thấy vừa rồi ngươi khá ngoan ngoãn nên ta cho ngươi hít thở không khí một chút”

“Lão yêu nữ là sao?”

Giọng Tân Hồng Y rất chói tai: “Trông bản tông già läm hay sao?”


Tàng Cửu thắc mắc hỏi ngược lại: “Ngươi không già à?”

Tân Hồng Y: “...”

Con nhóc chết tiệt này, đợi nàng ta khôi phục thực lực rồi, nàng ta nhất định phải băm nhừ con nhóc này rồi vứt cho chó ăn.

Đúng là đáng ghét!

Lúc này, những tia nắng đầu tiên trong ngày ở cuối chân trời đã soi sáng mặt đất, xua tan đi màn đêm tối tăm.

“Rầm rầm rầm..”

Một chuỗi tiếng bước chân lọt vào tai Tân Hồng Y.

Giọng Hoang Châu vương Hạ Thiên vang khắp đội xe: “Một hai một, một hai một, một, hai, ba, bốn, bước đều bước, một, hai, ba, bốn!”

Sau đó, mấy trăm người hô: “Một, hai, ba, bốn!”

Tiếng hô rời rạc, nhốn nháo như thể chưa ăn cơm.

Hạ Thiên quát to hơn: “Mọi người chưa ăn cơm à?”

“Một hai một, trái phải trái, bên có buộc dây là tay trái, ở bên dưới là chân trái, nhớ phải phân biệt.”


“Không được vung cùng tay cùng chân!”

Mấy trăm người lại cùng hô lên: “Một, hai, ba, bốn, một, hai, ba, bốn!”

Hạ Thiên giận dữ hét: “Hô to lên!” “Một, hai, ba, bốn!”

“To nữa lên!”

“Một, hai, ba, bốn...”

Tiếng bước chân và tiếng khẩu lệnh ồn ào lướt ngang qua xe ngựa của Tân Hồng Y.

Tân Hồng Y không hiểu: “Tàng Cửu, Vương gia nhà ngươi đang làm gì vậy?”

Tàng Cửu sùng bái nhìn Hạ Thiên đang để trần nửa người trên, chạy đầu tiên: “Sư phụ nhà ta đang luyện binh!”

“Ha ha ha..."

Tân Hồng Y cười khinh thường, chế giễu: “Đây là cách hẳn luyện binh ư?”

“Vương gia nhà ngươi chưa từng ở trong quân doanh chứ

gì" “Luyện binh không phải như vậy đâu.”

“Luyện binh như thế này thì có tác dụng gì chứ?”

“Chẳng lẽ là bao giờ đánh nhau thì dùng tiếng hét to để dọa đối thủ à?”

“Đúng là buồn cười chết đi được.”

“Hơn nữa, phủ Hoang Châu Vương ngươi cũng có hai tên con cháu nhà tướng là Lô Thụ và Cao Phi, vì sao không bảo bọn họ huấn luyện thân vệ của Vương phủ?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 223: C223: Không ai được phép


“Vương gia của các ngươi đúng là làm bừa mà”

“Xem ra hắn cũng giống tám người ca ca, chí lớn nhưng tài mọn, mặc dù dáng dấp đẹp hơn tám ca ca nhưng là đẹp mã mà vô dụng.”

Nói đến đây, Tân Hồng Y thắc mắc: “Lẽ nào là đầu óc tên này quá ngu dốt, dù có bị Quái tiên sinh đánh vào đầu hai lần cũng chẳng thông minh lên được bao nhiêu.”

“Chỉ ngộ ra được một câu thánh ngôn và một câu vương đạo bá ngôn là hết rồi à?”

Ánh mắt Tần Hồng Y phức tạp: “Rốt cuộc Quái tiên sinh đi đâu rồi?”

Nếu như tìm ra được ông ấy thì chắc chẳn có thể phá giải được bí mật về địa cung.

Tàng Cửu ngồi bên trợn mắt nhìn nàng ta: “Lão yêu nữ, ngươi mới là đồ đần!”

“Cả nhà ngươi đều đần!”

“Với trí tuệ phổ thông của ngươi thì sao mà hiểu được dụng ý của sư phụ ta chứ?”

Mắt Tân Hồng Y bốc lửa giận: “Bản tông vĩnh viễn không già. “Không, ngươi già!”


Tân Hồng Y phẫn nộ nhảm mắt lại, lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài xe ngựa.

Tiếng Hoang Châu Vương hô khẩu lệnh vẫn còn vọng lại từ đằng xa: “Nào, học theo nhịp thở của ta, vừa chạy vừa duy trì nhịp thở, một hai một, một thở ra ba hít vào, ba giây hít thở...”

Tân Hồng Y sợ điếng người!

Đây chẳng phải là khẩu quyết Bất Lão Hồi Xuân Công hay sao?

Lẽ nào tên phế vật Hoang Châu Vương này muốn dạy cách hít thở trong Bất Lão Hồi Xuân Công cho Thân Vệ Doanh của hẳn? Dạy cho tất cả mọi người?

Ôi trời cao đất dày ơi! Bất Lão Hồi Xuân Công là nội công tâm pháp đạt thẳng tới cảnh giới Tông Sư độc nhất vô nhị của nàng ta, là công pháp trấn phái của học phái Trường Sinh của nàng ta.

Lế nào tên phế vật Vương gia này thật sự cho rằng nó là bí tịch võ công rác rưởi bình thường hay sao?

Cho dù thân vệ phủ Hoang Châu Vương không học được nửa bộ sau, không luyện thành công pháp này thì đây cũng là một nỗi nhục lớn đối với Tân Hồng Y.

Tân Hồng Y đỏ hoe mắt, trào ra giọt lệ đắng cay: “Hoang Châu vương, ta hận ngươi!”

“Hận ngươi mười nghìn năm!”

“Ha ha ha...”

Tàng Cửu cười nhe cặp răng mèo đầy vui vẻ... Nếu như lão yêu nữ này biết toàn bộ Bất Lão Hồi Xuân Công của nàng †a đều đã lộ hết rồi thì liệu có tức nổ tung ngay tại chỗ không?

Thật mong ngày đó tới mà.

Ngoài xe ngựa.

Mặt trời mới mọc.

Hạ Thiên c ởi trần nửa người trên, chạy đầu đội Thân Vệ Doanh của phủ Hoang Châu Vương, dẫn cả đội ngũ tiến lên.


Phía sau hẳn là các tướng lĩnh Thân Vệ Doanh Tàng Nhất, Triệu Tử Thường, Lô Thụ, Cao Phi.

Đăng sau bọn họ là đội một trăm thiếu niên tàng kiếm.

Đăng sau nữa là một trăm tên lính thiếu niên mới tuyển chọn của Vương phủ.

Cuối cùng là hai trăm tên lính thanh niên mới tuyển chọn của Vương phủ.

Bốn trăm người đều c ởi trần chạy dưới ánh bình mình trên quan đạo ẩm ướt.

Bọn họ chạy vượt lên trên đội xe, hướng thẳng về phía trước, tới khi chạy tới chỗ đội quân tiên phong được tạo thành từ các thương binh mới dừng lại.

Bọn họ đã chạy một mạch hơn năm cây số.

Người nào người nấy đều nhễ nhại mồ hôi trên người, ướt đâm cả quần.

“Nếu muốn đánh thắng trận này, Thân Vệ Doanh phủ Hoang Châu Vương nhất định phải khổ luyện bản lĩnh giết địch!”

“Bình thường đổ nhiều mồ hôi, lúc chiến đấu mới bớt đổ

máu.


“Từ hôm nay trở đi, ta sẽ cùng tập luyện với mọi người, cùng nhau giết địch, mọi người có đồng ý kề vai chiến đấu với bản vương không?”

“Ta đồng ý!”

“Ta đồng ý!"

“Ta đồng ý!”

Ánh mắt của các thiếu niên tàng kiếm lóe lên ánh sáng lạnh: “Giết hết ác phỉ trong thiên hại”

Các tân binh đỏ hoe khóe mắt.

Bọn họ nhất quyết không cho phép ác phỉ kết thúc cuộc. sống hạnh phúc mà bọn họ vừa mới bắt đầu!

Không ai được phép!

Đội ngũ rời rạc bỗng bừng bừng sát khí...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 224: C224: Các binh lính đứng nghiêm trang


Giờ phút này, thân hình của Hạ Thiên tựa như một thanh kiếm sắc, đứng trong tư thế chuẩn mực của quân đội như một thanh kiếm sắc đã tuốt vỏ, hai mắt trừng trừng, ẩn chứa sát khí vô biên.

Hắn đứng ở nơi đó tựa như một cây tùng xanh cắm rễ trên quan đạo, khí thế sừng sững như núi, không thể rung chuyển.

Dường như một mình hẳn có thể chiến đấu với cả một quân đoàn!

Triệu Tử Thường, Lô Thụ, Cao Phi, Tàng Nhất và toàn thể binh lính khiếp sợ trước khí thế của Hạ Thiên.

Trong Vương phủ có lời đồn răng Vương gia bẩm sinh bị tắc nghẽn kinh mạch, không thể luyện võ.

Nhưng hiện tại, khí thế của Vương gia như vậy, dù không phải võ giả thì cũng vẫn không ai địch nổi.

Các binh lính đứng nghiêm trang!

Hạ Thiên quét mắt nhìn bốn bề, trầm giọng bảo: “Quan sát tư thế của ta đây, đây gọi là tư thế đứng nghiêm trong quân đội.”

“Từ nay, nó sẽ là tư thế của quân nhân Hoang Châu và Thân Vệ Doanh Hoang Châu.”


“Từ hôm nay, các ngươi phải đứng thẳng như tùng, đứng trong tư thế quân nhân một canh giờ không ngã, ngồi như dáng chuông, ngồi ngay ngắn một canh giờ bất động!”

“Từ giờ trở đi, các ngươi phải học cách bước đi, chạy bộ, thương thuật, đao thuật, khiên thuật.”

“Các ngươi là một phần của Thân Vệ Doanh Hoang Châu, là sức mạnh bảo vệ phủ Hoang Châu Vương ta, sau này, các ngươi chính là sức mạnh bảo vệ Hoang Châu!”

“Bất kể sức khỏe mạnh hay yếu đều phải đứng trong tư thế quân nhân chuẩn mực nhất có thể”

Hạ Thiên quát: “Mọi người đã rõ chưa?”

Bầu máu nóng sôi sục trong lòng mọi người: “Rõ!”

Hạ Thiên rất vui mừng, hắn lấy ra mấy quyển sách, trên đó viết điều lệnh đội ngũ quân Hoang Châu, điều lệnh kỷ luật quân Hoang Châu, điều lệnh nội vụ quân Hoang Châu: “Triệu Tử Thường, Lô Thụ, Cao Phi, Tàng Nhất, đây là ba điều lệnh lớn của quân Hoang Châu ta. Tất cả mọi chuyện trong quân đội đều tuân theo ba đại điều lệnh này.”

“Vâng!”

“Trước hết các ngươi phải học thuộc nó. Sau đó, tất cả các binh sĩ đều phải học thuộc nó.”


“Trước khi quyết chiến với ác phi, ta sẽ kiểm tra.” “Vâng!” “Tiếp theo, hãy sử dụng kỹ thuật trong điều lệnh đội ngũ

quân Hoang Châu để dạy mọi người tư thế hành quân một canh giời”

“Vâng!”

Triệu Tử Thường mở nhầm quyển điều lệnh kỷ luật quân Hoang Châu ra, trong đó viết mấy chữ: “Quân nhân phải tuân theo quân pháp. Quân Hoang Châu phải coi phục tùng mệnh lệnh là thiên chức!”

Triệu Tử Thường giật mình, hô lên: “Quân Hoang Châu phải coi phục tùng mệnh lệnh là thiên chức... Nếu như binh sĩ Hoang Châu có thể ghi lòng tạc dạ câu này thì chắc chắn việc. chỉ huy sẽ dễ dàng như chỉ huy chính cánh tay của mình vậy, trên bảo, dưới nghe theo, đã cấm gì thì tuyệt đối không được làm”

“Nếu như binh sĩ nào của Hoang Châu cũng có kỷ luật nghiêm minh thì dù chỉ có một vài chiến tướng trí dũng song toàn, quân Hoang Châu cũng nhất định có thể vô địch!”

Triệu Tử Thường quỳ một chân xuống đất, nói: “Vương gia, điều lệnh kỷ luật quân Hoang Châu này hẳn là cách trị quan mạnh nhất, chỉ mới dựa vào câu đầu thôi đã có thể xây dựng một đội quân vững mạnh rồi, đây chắc chắn là bí tịch của binh gia, xin Vương gia thu hồi!”

“Ngài chỉ cần nói cho bọn ta biết phải luyện như thế nào. là được.”

Chúng tướng cùng quỳ một chân xuống đất: “Xin Vương gia thu hồi bí tịch trị quân.”

Quân nhân coi phục tùng mệnh lệnh là thiên chức, câu nói này là danh ngôn trị quân sâu sắc nhất mà năm ngàn năm Hoa Hạ tổng kết được.

Câu nói này có thể trị lòng quân. Có thể xây dựng nên ý chí chiến đấu vô địch. Ba đại điều lệnh này là chuẩn mực nói chuyện, hành động, huấn luyện của binh sĩ Đại Hoang Châu, nhằm xây dựng nên một quân đội có năng lực chấp hành siêu mạnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 225: C225: Đứng lên đi


Nhanh như gió nghĩa là hành động thần tốc, nhanh như lốc xoáy.

Chậm như rừng nghĩa là tiến quân chậm rãi, đội ngữ nghiêm minh chẳng khác gì cây mọc theo hàng theo lối trong rừng.

Xâm lược như lửa nghĩa là xâm nhập cướp phá mạnh như lửa, không thể ngăn chặn.

Bất động như núi nghĩa là đóng quân cố thủ, kiên cố như núi, không thể lay động.

Quân đội Hoang Châu nhất định phải là một quân đội thép như vậy thì mới có thể đánh tới Hoang Châu, ngăn cản kẻ địch ở bên trong cũng như bên ngoài Hoang Châu.

“Đứng lên đi.”

Hạ Thiên nghiêm túc nói: “Thứ các ngươi đang cầm đúng là cách trị quân tốt nhất, có thể nói là bí tịch binh gia.”

“Đương nhiên ta biết nó quý giá như thế nào, nếu như truyền thụ với quy mô lớn thì dễ bị lộ.

“Nhưng trên đời này có những chuyện học thì dễ, hành mới khó.”

“Chuyện luyện binh chính là như vậy.”


“Muốn dùng bí tịch binh gia này luyện nên quân đội vững mạnh thì nhất định phải bỏ ra vô số tiền của và tâm huyết, chỉ có tài liệu thôi thì không phải bá chủ trên đời này, không thể học theo cách này để gây dựng quân đội vững mạnh”

“Các ngươi yên tâm đi!”

“Trong thiên hạ, chỉ có binh giả Hoang Châu ta là có thể căn cứ vào phương pháp này luyện binh mà thôi.”

Triệu Tử Thường, Lô Thụ, Cao Phi, Tàng Nhất nghe vậy mới đứng dậy, hưng phấn ra mặt!

Giờ khắc này, ánh mắt bọn họ nhìn Hạ Thiên không phải đơn thuần là thuộc hạ nhìn Vương gia, tử sĩ nhìn chủ nhân.

Trong ánh mắt của bọn hẳn còn có một chút cảm xúc khắng khít như con với mẹ, như học trò với giáo viên.

Hạ Thiên vui mừng nói: “Giờ hãy đi luyện tư thế đứng nghiêm trong quân đội một canh giờ đi!”

“Vâng!” Lính mới của Hoang Châu chính thức bắt đầu thao luyện.

Sau nửa canh giờ, đội xe của phủ Hoang Châu Vương tới đây nhưng không ngừng lại mà vẫn đi tiếp.


Trong xe ngựa, Vô Diện Nhân đã phong ấn chân khí nội gia của bản thân, ngồi khoanh chân trong xe, bắt đầu tu luyện Bất Lão Hồi Xuân Công.

Lúc này, chân khí Bất Lão Hồi Xuân Công sinh ra sức sống mạnh mẽ tuôn ra từ đan điền, chữa trị vết thương trên người hän ta, khiến hän ta sảng khoái toàn thân.

Lúc này, hắn ta chợt cảm ứng được nên nhìn ra ngoài xe ngựa... Dáng vẻ Hạ Thiên c ởi trần, đứng nghiêm ở ven đường đập vào mắt hắn ta.

Dáng đứng im lìm không nhúc nhích của các tân binh cũng đập vào mắt Vô Diện Nhân.

Vô Diện Nhân rất khiếp sợ!

Tư thế đứng nghiêm này bộc lộ toàn bộ vẻ đẹp của cơ thể con người, có khả năng uốn nản thân thể biến hình, huấn luyện ý chí của con người, quả là không tồi!

Mặc dù hiện tại hẳn ta là kiếm khách vô địch!

Nhưng hẳn ta cũng từng là Đại tướng quân vô địch, hiểu rõ chiến sự, có con mắt tinh tường, nhìn một cái là có thể xem thấu bản chất của việc huấn luyện tư thế đứng nghiêm trong quân đội.

Tư thế đứng rung động lòng người này chưa từng xuất hiện ở mảnh đất này.

Vậy nghĩa là nó do Vương gia tự sáng tạo nên? Chắc hản Vương gia là thánh nhân rồi!

Vô Diện Nhân nhäm hai mắt lại, tiếp tục tu luyện Bất Lão Hồi Xuân Công.

Thánh Vương càng bộc lộ nhiều trí tuệ thì lại càng nguy hiểm.

Khi đó, Vương gia sẽ cần kiếm thánh đã từng là số một thiên hạ như hẳn ta đây... vô địch thiên hạ một lần nữa!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 226: C226: Đúng vậy


Trong một chiếc xe ngựa khác. “Ha ha ha...”

Tân Hồng Y nửa nằm nửa ngồi ở trong xe ngựa, nhìn Hạ Thiên và các tướng sĩ đứng bên ngoài xe như những pho. tượng gỗ, không khỏi cười to, thỏa thích trào phúng: “Ồ, Hoang Châu Vương đang làm gì vậy?”

“Dẫn tân binh chạy bộ tới đây rồi đứng đóng giả cọc gỗ à”

“Tàng Cửu, đây chính là cách luyện binh của Vương gia nhà ngươi hay sao?”

Tàng Cửu hung hăng trợn mắt nhìn Tần Hồng Y nhưng nàng ta cũng không hiểu, chẳng lẽ sư phụ đang đứng như cọc gỗ?

Tân Hồng Y nói càng hăng hái hơn: “Tàng Cửu, ngươi nhìn đi, mắt của các tân binh Vương phủ nhà ngươi trợn to như mắt bò, trừng lớn như vậy làm gì chứ?”

“Lẽ nào Vương gia nhà ngươi muốn huấn luyện bọn họ giết người bằng ánh mắt hay sao?”

“Buồn cười chết mấ


“Ngươi xem kìa, mấy tân binh kia còn ch ảy nước mắt nữa... Chỉ là đứng như cọc gỗ thôi mà, có đến mức phải giàn giụa nước mắt không?”

“Tàng Cửu, bản tông nói cho ngươi biết, binh lính của Vương gia nhà ngươi hầu hết toàn là trẻ con và thương binh, lại còn là lính mới nữa, nếu gặp phải giặc cướp, bọn họ hoàn toàn không có sức chiến đấu, chắc chắn sẽ dễ dàng sụp đổ, thua là cái chắc”

“Hơn nữa, đám thương binh đang nằm trên xe ngựa cũng chẳng thể giúp ích được gì, cho bọn họ dùng nhiều thuốc tốt và lương thực như vậy đúng là lãng phí!”

“Ngươi mau chạy đi.”

Nói đến đây, mắt Tân Hồng Y lóe lên vẻ giảo hoạt: “Tiểu Tàng Cửu, chỉ bằng ngươi giải châm pháp phong ấn cho bản tông, bản tông sẽ thu nhận ngươi làm đệ tử đích truyền của phái Trường Sinh, được không?”

“Tư chất của ngươi phi phàm, nếu như học Bất Lão Hồi Xuân Công của ta, sau này chắc chắn sẽ là nhân vật nổi bật, là đệ tử kiệt xuất nhất của học phái Trường Sinh ta, vô địch khắp thiên hại”

“Thế nào?” Lúc này, trong tay Tàng Cửu cầm một cây ngân châm, hàm răng mèo nghiến qua nghiến lại vô số lần, cuối cùng không cảm xuống.

Bởi vì, lão yêu bà này chẳng thể phách lối được bao lâu nữa.

Các thương binh trong xe đằng sau được dùng thuốc tốt, ăn đồ ngon, hiện tại đang bình phục rất nhanh, chẳng mấy chốc sẽ khôi phục sức chiến đấu.

Hơn nữa, những thương binh này đều là tâm phúc trung thành với sư phụ của nàng ta, hiện tại đã lấy được bản Bất Lão Hồi Xuân Công đầy đủ, chỉ cần có thể tu luyện ra chân khí là có thể khiến bên trong cơ thể sản sinh ra sức sống mạnh mẽ, vết thương của bọn họ chẳng mấy chốc sẽ lành.

Rất nhanh, Bất Lão Hồi Xuân Công của lão yêu nữ này sẽ là công pháp chung của quân Hoang Châu.

Nếu đến khi đó mà lão yêu nữ này vẫn còn sống thì liệu nàng ta có tức phát nổ ngay tại chỗ không nhỉ?

Nàng ta muốn xem.

Tàng Cửu nhếch miệng nở nụ cười kỳ dị: “Lão yêu nữ, ngươi tỉnh lại đi!”


“Sư phụ nói, con sâu mùa hè không biết băng là gì, con ếch dưới giếng không biết biển là gì, kẻ phàm phu không biết đạo là gì, khoảng cách về trí tuệ giữa ngươi và sư phụ ta chênh lệch nhau một trời một vực.”

Tân Hồng Y nhằm mắt lại.

Nàng ta đã rút ra được bài học rồi, không thể đấu khẩu với Tàng Cửu được. Bởi vì có đấu cũng không thắng.



Còn đánh nhau thì hiện tại nàng ta không đánh lại nổi.

Có điều, vừa rồi mỉa mai được nhiều như vậy quả là sung sướng.

Ở đẳng sau, trên mấy chiếc xe ngựa chở thương binh, Lão Quỷ thấy Hạ Thiên đích thân làm mẫu, trong lòng ngập tràn cảm động, nghiêm túc nói: “Các huynh đệ, hãy nhớ lấy thiếu niên c ởi trần nửa người, cùng huấn luyện với các tân binh này, hẳn mãi mãi là Vương của chúng ta.”


Các thương binh yên lặng gật đầu.

Đúng vậy!

Đây chính là vị Vương khác người thường của bọn họ, là vị Vương đối xử hết lòng hết dạ với bọn họ, là vị Vương có một không hai của bọn họ ở mảnh đất này.

Các thương binh nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện Bất Lão Hồi Xuân Công, bọn họ nhất định phải tu luyện ra chân khí nhanh hết mức có thể.

Bọn họ nhất định phải trở thành võ giả trước khi trận chiến với thổ phỉ nổ ra, xung phong ra trận giết địch vì phủ Hoang Châu Vương.

Diệt phỉ, chiến đấu khắp thiên hạ vì Vương của bọn họ. Để bá ngôn của Vương vang vọng khắp thiên hạt!

Lúc này, một vị ky binh mặc áo giáp đen lại mang tin tức của bọn giặc cướp về, lặng lẽ đi tới đội xe của phủ Hoang Châu Vương: “Báo với Vương gia, ba ngàn giặc cướp kia đều là cựu binh kinh qua chiến trường, sức chiến đấu sánh ngang với đội quân tinh nhuệ nhất của Đại Hạ”

“Còn chuyện bọn họ đến từ đâu thì vẫn còn đang điều tra, mong Vương gia cẩn thận!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 227: C227: Thêm dầu


Đội xe của phủ Hoang Châu Vương rất dài.

Từng chiếc xe ngựa đi qua sau lưng Hạ Thiên, mọi người ngồi trên xe ngựa đều giật mình.

Vương gia đang cùng c ởi trần tập luyện với trượng phu hoặc là nhi tử của bọn họ!

Vương gia đích thân huấn luyện người thân của bọn họ. Phải chăng mộ tổ nhà bọn họ đã bốc khói xanh rồi?

Đối với nhà bọn họ thì đây là vinh hạnh vô cùng lớn lao.

Trên xe ngựa, gia trưởng các nhà thầm quyết định, chờ Vương gia huấn luyện xong, nhất định phải nói mấy lời với người nhà họ.

Còn cụ thể là nói gì thì mỗi nhà đều có cách nói riêng. Bồng nhiên, mắt một cụ già bỗng sáng lên: “Không phải Bạch tổng quản đã nói là Vương gia từng nói một từ rất lạ là “thêm đầu” hay sao?”

“Từ đấy có nghĩa là cổ vũ người khác.”


Một thiếu phụ gầy yếu ngồi bên cạnh mắt sáng lên: “Đúng vậy, từ đó đúng là thêm dầu.”

“Nhi tử của ta, thêm dầu, nhớ tập luyện cho tốt, đừng để bị tụt lại phía sau, đừng làm nhà mình mất mặt!”

Lập tức, cả đội xe đua nhau reo lên:

“Thêm dầu! Thêm dầu! Thêm dầu!”

Một cụ già hô: “Nhi tử của ta, đã vào quân doanh của phủ Hoang Châu Vương rồi thì đừng sợ khổ, cố gảng học hỏi bản lĩnh của Vương gia, sau này bảo vệ Hoang Châu của chúng ta, bảo vệ Vương gia, bảo vệ nhà mình!”

Một thiếu phụ xinh đẹp hô: “Thất ca, cố gắng chăm chỉ tập luyện, nếu như chàng thua kém mọi người trong đội thì đến Hoang Châu rồi đừng mơ được trèo lên giường của ta.”

“Ha ha ha...”


Mọi người trong phủ Hoang Châu Vương cười to.

Có nam nhân tương đối thân thiết với đôi phu thê này trêu: “Thất tẩu, nếu tẩu bỏ Thất ca thì có thể để mắt tới đệ được không?”

“Cút!”

Thất tẩu xinh đẹp khá đáo để: “Tào đệ à, vậy đợi tới Hoang Châu, ta sẽ bảo Thất ca chuyển qua ở chung với đệ, để Thất ca trông chừng đệ cẩn thận vào.”

“Ha ha ha...”

Mọi người lại cười vang.

Lúc này, bên cạnh Thất tẩu xinh đẹp có một bà cụ ghé vào tai nàng ta trêu ghẹo: “Tiểu Thất tẩu, có phải cháu muốn

Vương gia lên giường của cháu không?”

Thất tẩu xinh đẹp đỏ mặt, trừng đôi mắt hạnh: “Vương bà tử, coi chừng ta xé miệng của bà đấy.”

“Hề hề...”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 228: C228: Thế nhưng


Vương bà tử rụt cổ lại: “Vậy ta không nói linh tỉnh nữa”

Bà ta cũng hô to: “Nhi tử ngoan, con cũng phải cố gắng. lên đấy, tranh thủ sớm ngày trở thành chiến tướng đắc lực của Vương gia, để cả nhà tự hào về con”

Đội xe của phủ Hoang Châu Vương bỗng chốc ngập tràn những tiếng cổ vũ.

Các tân binh vốn đã đứng đau nhức hết mình mẩy, mắt cay xè, mồ hôi đầm đìa, người run run như thể một giây nữa thôi là sẽ không kiên trì nổi nữa!

Thế nhưng, nghe thấy những lời cổ vũ của người thân, bọn họ lại đứng vững người một cách thần kỳ.

Bọn họ lại cảm thấy mình có thể làm được.

Người nào người nấy ngẩng đầu ưỡn ngực, cần răng cố gắng chịu đựng, nhất quyết không gục ngã.

Vốn dĩ bọn họ không muốn mất mặt trước Vương gia đáng kính nên mới kiên trì.

Hiện tại, bọn họ tuyệt đối không thể mất mặt trước người thân nên vẫn tiếp tục kiên trì.

Ý chí của các tân binh Vương phủ đã tăng lên nhiều chỉ trong một thời gian ngắn cố gắng kiên trì.


Đôi mắt của Hạ Thiên chan chứa ý cười: “Tốt.”

“Cố chịu đựng”

“Sau này, nhờ có các ngươi mà quân Hoang Châu sẽ đánh đâu thắng đó, không gì không đánh hạ được, trăm trận trăm thắng!”

Các tân binh của Vương phủ nghe vậy càng đứng vững hơn.

Đúng vậy!

Sau này bọn họ là binh sĩ của phủ Hoang Châu Vương, là người lính đánh đâu thăng đó.

Bọn họ sẽ đi theo Vương gia, giành lấy đất đai cho phủ Hoang Châu Vương.

Lúc này, trong xe ngựa của phủ Tư Mã.

Tư Mã Lan để cuốn sách cổ xuống, nở nụ cười xinh xắn: “Vương gia quả là biết nhìn người, mặc dù những người mà hẳn nhận vào Vương phủ đều xuất thân nghèo khổ nhưng tất cả đều là người nghèo nhưng chí không nghèo.”


“Tốt quá rồi”

Tư Mã Qua tò mò hỏi: “Tiểu thư, Vương gia có bí quyết gì trong chuyện nhìn người và chọn người không ạ?”

Tư Mã Lan chạm nhẹ vào trán: “Đương nhiên là có!”

Tư Mã Qua chớp chớp đôi mắt to: “Tiểu thư nói ta nghe một chút được không.”

Tư Mã Lan cầm quyển sách trong tay gõ vào đầu Tư Mã Qua: “Bí quyết nhìn người này không thể tuỳ tiện truyền ra ngoài được!”

“Đây chính là trí tuệ của Vương gia!”

Bỗng nhiên, Tư Mã Qua đưa ngón tay thon dài ngọc ngà lên che miệng, giả bộ kinh ngạc: “Tiểu thư coi ta là ngoại nhân ưự?

“Vậy ngươi là nội nhân* của ai?”

“Của Vương gia có vóc người tuấn mỹ, thân hình hoàn hảo à?”

*Từ “nội nhân” vừa ngược với từ “ngoại nhân” vừa có nghĩa là vợ.

Tư Mã Qua ai oán đáp: “Tiểu thư cứ thích đùa.”

“Chẳng lế tình yêu tiểu thư dành cho Tiểu Qua đã chuyển sang cho Vương gia rồi ư?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 229: C229: Tất cả đứng dậy


Tư Mã Lan chọc cuốn sách cổ vào bộ ng ực đ ẫy đà của Tư Mã Qua, trêu ghẹo: “Không phải chỗ này của ngươi càng ngày càng bự hay sao."

“Tại sao đầu lại không thấy khôn ra vậy?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tư Mã Qua đỏ bừng: “Tiểu thư mắng ta là ngực to não lép đấy à?”

Tư Mã Lan xòe hai tay: “Ngươi nói gì thì là vậy, ta không hề nói gì hết.”

Tư Mã Qua nghiến hàm răng mèo, vươn tay chọc lét Tư Mã Lan: “Nếu tiểu thư bạc tình bạc nghĩa như thế thì chớ trách Tiểu Qua không thương hoa tiếc ngọc, cho Vương gia đẹp trai của tiểu thư chỉ còn biết khóc!”

“Ha ha ha..."

Hai nữ tử lại cười đùa với nhau.

“Tiểu thư, Vương gia nói cho tiểu thư biết thuật nhìn người à?”

“Đương nhiên!”

“Tiểu Qua tò mò lắm”

“Vậy ngươi chờ một chút, đợi các lão nho của Nho gia tới gặp Vương gia thì ngươi sẽ biết thuật nhìn người của Vương gia là gì thôi.”

“Tiểu thư tiết lộ một chút thôi được không.”


“Ừm, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết vài chữ... Ôn, lương, cung, kiệm, nhượng!”

“Không hiểu!”

“Chờ các cao nhân Nho gia tới, ngươi và ta ngồi cạnh Vương gia là ngươi sẽ hiểu ngay.”

“Dạ” Trong lòng Tư Mã Qua càng thêm hiếu kì.

Ôn, lương, cung, kiệm, nhượng, năm chữ này còn thiếu gì nữa?

Chúng có nghĩa là gì?

Quả nhiên trí tuệ của Vương gia sâu như biển, thật là mệt óc.

Một bên khác, Hạ Thiên tập tư thế đứng nghiêm với các tân binh Vương phủ suốt một canh giờ, đội xe Hoang Châu đã đi qua từ lâu.

Hạ Thiên hô to: “Dừng.”

“Huych huych huych...”

Một số tân binh lập tức ngã lăn ra đất, thở hổn hển.


Tư thế đứng nghiêm còn mệt hơn chạy bộ.

Hạ Thiên rất hài lòng về biểu hiện của các binh sĩ: “Lô Thụ, Cao Phi, Triệu Tử Thường, Tàng Nhất!”

“Có!"

“Tiếp theo, các ngươi tự dẫn đội ngũ của mình nhanh chóng đuổi theo đội xe, mặc quân phục vào, phân phát trường thương cho mọi người, treo bóng gỗ đẳng sau những chiếc xe ngựa, triển khai huấn luyện thương thuật!”

“Rõ”

“Tất cả đứng dậy!”

“Chạy!”

Các tân binh của phủ Hoang Châu Vương lại bắt đầu chạy lần hai.

Mặc dù toàn thân đau nhức, thể lực tiêu hao nhưng vừa chạy vừa hít thở theo Bất Lão Hồi Xuân Công, thể lực của họ. có thể lại từ từ dồi dào trở lại.

Thật thần kỳ!

Hạ Thiên vừa chạy vừa vận hành cách hít thở của Dịch Cân Kinh, tốc độ loại bỏ tạp chất trong kinh mạch đang diễn ra rất nhanh.

Có lẽ sau khoảng bốn, năm ngày nữa, tạp chất trong cơ thể sẽ được hắn loại bỏ hoàn toàn.

Đến lúc đó, phế vật võ đạo nổi danh khắp thiên hạ như hắn chắc chắn sẽ cho kẻ địch một bất ngờ khủng khiếp.

Hãy chờ đó mà xem. Còn bây giờ, hắn phải tiếp tục luyện binh.

Trước tiên phải vượt qua ải giặc cướp đã.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 230: C230: Một canh giờ sau


Một canh giờ sau.

Một trăm quả bóng gỗ được gắn ở đãng sau một trăm chiếc xe ngựa, lắc lư qua lại, cực kỳ nghịch ngợm, không hề dừng lại một giây nào. Truyện Lịch Sử

Đăng sau mỗi chiếc xe ngựa là bốn người lính được vũ trang đầy đủ, cầm trường thương trong tay chạy đuổi theo xe ngựa.

Hạ Thiên cũng mặc áo giáp bình thường đứng trên nóc. một chiếc xe ngựa, trầm giọng bảo: “Tục ngữ nói, luyện côn

một tháng, luyện đao một năm, luyện thương cả đời!”

“Nếu như muốn có thương thuật giỏi thì nhất định phải tốn cả đời mới có thể thành công phần nào.”

“Lúc đánh trận chúng ta phải dùng thương nhưng lại không có nhiều thời gian để luyện tập!”

“Cho nên, chúng ta chỉ luyện một chiêu duy nhất là đâm... Phải đâm thương nhanh, mạnh, chuẩn.”

“Mọi người cứ thử tập trước đi.”

Nói xong, Hạ Thiên nhảy xuống xe ngựa, cầm một cây trường thương lên, đứng cạnh Tàng Nhất, Tàng Nhị, Tàng Tam, đâm một nhát thương trúng ngay chính giữa quả bóng gỗ.

Hắn cười nhạt một tiếng!


Thân thể này đúng là quá hoàn hảo để tập võ.

Rất tốt!

Lập tức.

“Giết! Giết! Giết! Giết!”

Tiếng hô ” vang lên trong đội xe, một nhóm bốn người luân phiên nhau đâm thương vào quả bóng gỗ, tiếng thương xé gió vang khắp đất trời.

Thế nhưng, bởi vì quá bóng gỗ lắc lư liên tục, hơn nữa nó chỉ bé bằng quả trứng gà cho nên các tân binh Vương phủ đều đâm hụt vào không khí.

Chuyện này khá khó đối với các tân binh.

Nhưng đối với thiếu niên tàng kiếm thì đây chỉ là chuyện nhỏ.

Bởi vì bọn họ là võ giả, có thể chất tuyệt vời, có thể làm được tới mức mắt nhìn tới đâu, lòng nghĩ thế nào là thương sẽ đâm tới đó.

Đồng thời, bọn họ còn từng trải qua rèn luyện sinh tử tựa như địa ngục nên tố chất tâm lý lại càng khác biệt. Đối với bọn họ thì chuyện này không hề khó.

Hạ Thiên ngước mắt lên, trầm giọng bảo: “Triệu Tử Thường, hiện tại ta bổ nhiệm ngươi làm Tổng giáo đầu Thương thuật, một trăm người đội thiếu niên tàng kiếm sẽ


tách nhỏ ra, tham gia vào các tổ để hỗ trợ ngươi huấn luyện mọi người!”

“Vâng!” Triệu Tử Thường nhận lệnh rời đi.

Xét về thương thuật thì trên đời này ít có ai là đối thủ của hắn ta.

Một bên khác. “Vù vù vù..”

Những tiếng thương đâm hụt đằng sau xe ngựa của Tân Hồng Y làm nàng ta thấy sảng khoái vô cùng.

Đám tân binh mà phủ Hoang Châu Vương chiêu mộ được ngay cả cầm thương cũng không chắc, không đâm trúng nổi một quả bóng gỗ thì nói gì tới sức chiến đấu?

Hơn nữa, chỉ luyện mỗi một chiêu đâm thương thì sau này ra chiến trường liệu có làm được gì?

Đúng là lãng phí thời gian! Lãng phí công sức!

Tân Hồng Y càng thêm chắc chắn Hoang Châu vương không biết gì về binh pháp.

Hắn chỉ đang làm bừa mà thôi. “Ha ha ha...”

Tân Hồng Y lại bắt đầu trào phúng: “Tiểu Tàng Cửu, sư phụ ngươi đang luyện binh kiểu gì thế?”

Tàng Cửu nhướng mày: “Sư phụ không nói, ta cũng không hỏi, cho nên ta cũng không biết!” m

Ánh mắt Tân Hồng Y tràn đầy ý nhạo báng: “Ta biết!

“Ồ!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 231: C231: Đúng là ngây thơ


Tàng Cửu không tin: “Vậy ngươi nói thử xem đây là cách luyện binh kiểu gì?”

Tân Hồng Y nhếch miệng lên đầy xấu xa: “Đây gọi là luyện binh kiểu luyện bừa!”

“Ha ha ha..."

“Bởi vì, sư phụ nhà ngươi chỉ đang luyện bừa mà thôi!”

“Hắn thật sự cho rằng chạy bộ, đứng như người gỗ hay dùng thương đâm tới đâm lui là có thể huấn luyện nên một đội quân lớn tinh nhuệ hay sao?”

“Đúng là ngây thơ.”

“Hắn nghĩ đây là trò trẻ con chắc?”

Tàng Cửu lạnh nhạt ăn miếng trả miếng: “Nhưng mà các binh sĩ đều tu luyện phương pháp hít thở của Bất Lão Hồi Xuân Công nữa mà.”

“Chẳng lẽ tu luyện cách hô hấp của công pháp cảnh giới Tông Sư mà cũng không thể luyện nên một đội quân vững mạnh được hay sao?”

“Lễ nào công pháp của ngươi là giả?”


Câu này quả là đã xát muối vào vết thương của Tân Hồng Y.

Bất Lão Hồi Xuân Công là công pháp trấn phái của học. phái Trường Sinh nhưng hiện tại nó đã trở thành võ học phổ thông mà binh lính Hoang Châu nào cũng được học.

Nghĩ tới chuyện này, trái tim Tân Hồng Y như thể bị vô số con rắn độc cắn xé.

Nếu như có một ngày nàng ta thoát khỏi tình cảnh này, chắc chắn nàng ta sẽ không tha cho Hoang Châu vương.

Nàng ta xin thề với trời. Nhất định sẽ không buông tha.

Lúc này, ngoài xe ngựa vang lên tiếng hô của Hạ Thiên: “Mới luyện thương mà đã muốn mắt nhìn tới đâu, lòng nghĩ thế nào là thương sẽ đâm tới đó thì hơi khó với các ngươi.”

“Nhưng chỉ cần các ngươi hít thở theo cách mà bản vương đã dạy.”

“Thì các ngươi sẽ có thể làm được

“Nào, hít thở theo ta, vừa đâm vào quả bóng vừa giữ nguyên nhịp thở, một hai một, hít vào ba lần, thở ra một lần, ba giây hít thở một lần, cứ thế lặp đi lặp lại...”


Lúc này, hai mắt Tân Hồng Y bốc lửa, khuôn mặt xinh đẹp không già bừng bừng lửa giận: “Bản tông nhịn! Bản tông nhịn! Sớm muộn gì bản tông cũng sẽ báo thù này.”

“HừI” Tàng Cửu nói đầy khiêu khích: “Sức sống và sức mạnh

trong người ngươi đã bị sư phụ ta phong ấn rồi, ngươi không cam lòng thì có thể làm được gì chứ?”

“Nếu như ngươi không cam lòng thì cứ việc rút kim ra đi.”

“Muốn chết thì cứ tự nhiên.”

Tân Hồng Y hung hăng ra mặt: “Con nhóc chết tiệt kia, bản tông ghi nhớ sự vô lễ của ngươi:

“Rồi sẽ có ngày bản tông sẽ đập ngươi nát nhừ!”

Tàng Cửu tò mò hỏi: “Ngươi uy hiếp ta như vậy không sợ †a nổi nóng giết ngươi à?”

“Hừ hừ...”

Tân Hồng Y cười gắn nói: “Các ngươi dám chắc?”

“Ta đã lộ mặt ở Thanh Châu rồi, chắc chẳn tin tức đã được truyền về đế đô. Nếu như các ngươi giết ta thì Hoàng đế

sẽ không bỏ qua cho phủ Hoang Châu Vương các ngươi!”

“Điện Cung Phụng sẽ không bỏ qua cho phủ Hoang Châu Vương các ngươi!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 232: C232: Luồng khí lạnh giết người


“Đương nhiên học phái Trường Sinh của ta sẽ dốc hết toàn lực để diệt sạch phủ Hoang Châu Vương, báo thù cho bản tông!”

“Hơn nữa..."

Tân Hồng Y càng nói càng to: “Hơn nữa, sư phụ ngươi chỉ mới có được nửa đầu của Bất Lão Hồi Xuân Công dạy cách hít thở thôi, nếu như hắn muốn có nửa bộ còn lại thì không thể giết ta được”

“Bởi vì, thiên hạ này chỉ có ta biết công pháp này.”

“Nhóc con, ngươi nói có phải không?”

“Ha ha ha...”

“Đúng rồi, các ngươi không dám giết ta!”

“Nhưng rồi kiểu gì cũng có ngày ta sẽ giết các ngươi!”

Tàng Cửu läc đầu, lão yêu nữ này thực sự đáng thương!

Phiên bản hoàn chỉnh của Bất Lão Hồi Xuân Công đã đang được kiếm khách Vô Diện và trăm thương binh tu luyện rồi.

Tử sĩ tàng kiếm tu luyện Tàng Kiếm Chân Khí nên không thể thay đổi công pháp tu luyện được, bởi vậy mới không học công pháp này.


Còn các tân binh, trước khi xác nhận bọn họ trung thành tuyệt đối với sư phụ, bọn họ chỉ có thể học cách hô hấp thuộc nửa phần đầu của Bất Lão Hồi Xuân Công, lượng hô hấp lớn giúp tăng sức sống cho cơ thể, nếu cố gắng thì có thể tu được nội gia chân khí.

Cho nên, thứ mà lão yêu nữ có thể nhìn thấy chỉ là những thứ mà sư phụ muốn cho nàng ta nhìn thấy mà thôi.

Tàng Cửu không nói thêm gì nữa: “Nếu ngươi thích nghĩ như vậy thì cứ nghĩ như vậy đi.”

Bên trong xe ngựa rơi vào im lặng.

Đội xe của phủ Hoang Châu Vương vẫn không ngừng tiến về phía trước.

Các tân binh Thân Vệ Doanh của phủ Hoang Châu Vương cũng đang chạy về phía trước, mồ hôi đổ suốt đường đi.

Dần dà.

Vóc dáng của các tân binh Hoang Châu càng ngày càng thẳng tắp, hai mắt hiển hiện sát khí.

Dần dà.

Lúc chạy bộ, tiếng bước chân của các tân binh Hoang Châu ngày càng chỉnh tề, khiến mặt đất rung lên, mang tới áp. lực vô tận cho người khác.

Dần dà.


Nhịp thở của các tân binh Hoang Châu càng ngày càng

dài hơi hơn, có thể chạy bộ cự li xa hơn mà không thấy mệt mỗi.

Dần dà. Các tân binh Hoang Châu đã có thể đâm năm phát vào quả bóng gỗ thì trúng một phát... Hai phát... Ba phát... Bốn phát... Năm phát.

Dần dà.

Trên xe thương binh thỉnh thoảng xuất hiện dao động sóng chân khí.

Vết thương của các thương binh càng ngày càng mau lành.

Lão Quỷ đã sắp có thể nhảy nhót được rồi. Dần dà.

Đội xe của phủ Hoang Châu Vương đã tới gần chỗ ráp ranh giữa Thanh Châu và Hoang Châu: Núi Thiên Môn.

Nơi này có trại phỉ lớn nhất thiên hạ: Trại Thiên Môn.

Nơi này có một nữ tử khoác trên mình chiếc áo khoác đen, ngồi trên chiếc ghế có tay vịn ở đầu trại cướp, đôi mắt lạnh lùng tràn đầy sát ý, chờ đợi đội xe của phủ Hoang Châu Vương đến.

Hai bên nàng ta, mỗi bên có năm chiếc ghế có tay vịn, ngồi trên ghế là thập đại ác phi.

Bọn họ thề phải giết Hoang Châu vương Hạ Thiên, để biến vị thân vương trẻ tuổi không biết trời cao đất dày dám tuyên bố diệt sạch ác phỉ trong thiên hạ này thành một trò cười.

Để người đời biết làm thổ phỉ thì có thể ngông nghênh giữa đất trời, ngay cả thân vương cũng có thể giết!

Bên ngoài trại cướp, có ba ngàn tên hung hãn xếp thành đội hình đang chờ để giết người!

Sát ý biến gió xuân ấm áp thành luồng khí lạnh... Luồng khí lạnh giết người!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 233: C233: Lão già


Đế đô.

Nửa tháng nay, gió xuân ấm áp đã thổi tan băng tuyết.

Ban đêm, trong hoàng cung đèn đuốc sáng trưng.

Trong Ngự thư phòng, Hạ đế phê tấu chương xong, nhắm mắt nghỉ mắt một lát rồi mở đôi mắt ưng ra: “Này lão già, đã nửa tháng rồi, Tiểu Cửu đã có tin tức gì chưa?”

Ngụy công công vội vàng lấy một xấp tấu chương dày cộp trong tay áo ra: “Mời bệ hạ xem qua.”

“Lão già!”

Hạ đế cười mắng: “Ông đã chuẩn bị xong từ trước rồi chứ gì"

Ngụy công công cười cười phô ra hết nếp nhăn trên mặt: “Lão nô biết bệ hạ lo lắng cho Hoang Châu vương điện hạ nên thời gian qua luôn mang theo tin tức báo về theo người.”. Truyện Lịch Sử

“Ta lo lắng cho Tiểu Cửu ấy à?”


Ánh mắt Hạ đế phức tạp, ông ta đưa tay ra nhận lấy rồi lẩm bẩm tự hỏi một câu: “Không có tin tức của Tân cung phụng à?”

Ngụy công công lắc đầu: “Không ạ!” Đôi mắt ưng của Hạ đế lộ vẻ ngờ vực: “Với võ công của

Tần cung phụng thì chắc là đã bắt kịp Tiểu Cửu từ lâu rồi mới phải!"

“Tại sao vẫn chưa có tin tức báo về?”

Lão thái giám Ngụy công công lắc đầu: “Lão nô cũng cảm thấy kỳ quặc, cho nên đã lệnh cho Hoàng Thành Tư điều tra rồi”

“Xin bệ hạ mở tấu chương đầu tiên ra đọc, trong đó có tin tức của Tân cung phụng!”

Hạ đế vội vàng mở ra, xem xong hàng mày cau chặt hơn: “Tân cung phụng dám nghênh ngang gia nhập đội xe của Tiểu Cửu như vậy ư?”

Tình huống này hoàn toàn không nẵm trong kế hoạch của bọn họ.


Đôi mắt Hạ đế lóe lên ánh sáng lạnh: “Lế nào Tân cung phụng bị Tiểu Cửu khống chế rồi sao?”

“Lão già, cuối cùng hội chủ Tiềm Long hội cũng xuất hiện rồi à?”

Lão thái giám lắc đầu: “Bệ hạ, mời xem tấu chương thứ hai, chuyện được thuật lại trong đó có thể sẽ giải đáp thắc. mắc cho bệ hạ”

Hạ đế hiếu kì mở ra xem, lẩm bẩm đọc: “Nhi tử của Hữu Thừa tướng Tào Uy bị ngộ hại ở Thanh Châu, hung thủ là Thánh nữ phái Tung Hoành, phương thức giết người là... Hạ độc: “Địa điểm, ngoài thành Thanh Châu.”

“Đồng thời phái Tung Hoành còn sát hại hai ngàn ky binh Thanh Châu mà Thái tử nuôi riêng.”

Đôi mắt ưng của Hạ đế ngập tràn ngờ vực: “Lão già, chẳng phải đám gậy quấy phân heo phái Tung Hoành về phe Thái tử hay sao?”

“Vì sao Thánh nữ Tung Hoành lại hạ độc g iết chết lực lượng Thái tử nuôi dưỡng ở Thanh Châu?”

Lão thái giám quan sát sắc mặt của Hạ đế: “Theo tin tức mà Hoàng Thành Tư báo về thì trước đó phái Tung Hoành đã phái ba thánh sứ đi phối hợp hành thích Hoang Châu vương điện hạ nhưng đều bị gi ết chết.”

“Thánh nữ phái Tung Hoành cho rằng Thái tử làm vậy là âm mưu nhăm vào phái Tung Hoành, muốn làm suy yếu thực lực của phái Tung Hoành.”

“Cho nên bọn họ mới trở mặt thành thù!”

“Vậy à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 234: C234: Hạ đế vội vàng mở ra đọc


Hạ đế thấy hứng thú: “Lão già thần bí chết tiệt của phái Tung Hoành có xuất hiện không?”

Đôi mắt của lão thái giám lóe lên vẻ đắc ý: “Xin bệ hạ đọc tấu chương thứ ba của Hoàng Thành Tư”

Hạ đế vội vàng mở ra đọc, hàng mày càng cau chặt hơn: “Lão Bát muốn tranh vị trí Thái tử, chuyện này chẳng có gì mới mẻ.

“Nhưng hẳn ta lại ngu ngốc mới mức muốn giết Tiểu Cửu để lấy lòng trầm thì đúng là ngu không ai bằng.”

“Ngu hệt như Thái tử.”

Bỗng nhiên, Hạ đế đọc thấy một thứ làm mắt ông ta lóe sáng: “Tân cung phụng đi theo đội xe của Tiểu Cửu xuất hiện ở Thanh Châu, khi đó, nàng ta bị trọng thương, nằm trong xe ngựa không thể động đậy?”

“Trên đời này có ai có thể làm nàng ta bị thương tới mức ấy?”

“Lão già, ngươi có thể làm được không?”

Lão thái giám sững sờ: “Nếu như lão nô dốc hết toàn lực luận bàn với Tân cung phụng thì cùng lắm chỉ có thể đánh ngang tay mà thôi.”


Hạ đế nhìn lão thái giám băng ánh mắt thâm trầm: “Lão già, thực ra trãm vẫn luôn thắc mắc, tại sao ngươi đã bị đoạn mất m3nh căn tử, thân thể không trọn vẹn nhưng vẫn có thể đột phá tới cảnh giới Tông Sư?”

“Rốt cuộc trẫm có thể luyện Vô Tình Tuyệt Dục Thần Công của ngươi được không?”

Lão thái giám sợ hãi: “Bệ hạ không thể!”

“Câu đầu tiên trong Vô Tình Tuyệt Dục Thần Công là: Trong lòng không có nữ nhân, ắt luyện thành thần công, cắt đứt ngọn nguồn phiền não, sinh ra đại đạo vô tình.”

“Bệ hạ, có thứ đã cắt rồi thì không thể mọc lại được!”

“Như lão nô vậy, cho dù hiện tại là võ đạo tông sư nhưng võ đạo tông sư thân thể không trọn vẹn thì có gì vui thú chứ?”

Hạ đế chớp chớp mắt: “Lão già, ngươi đừng dọa trẫm, trãm không thèm Vô Tình Tuyệt Dục Thần Công của ngươi nữa là được chứ gì?”

Trán lão thái giám ứa mồ hôi lạnh, lập tức lấy một quyển bí tích nhuốm máu bỏ trong tay áo ra: “Bệ hạ, nếu như bệ hạ

muốn xem thì lão nô xin dâng lên bằng cả hai tay!”


“Ha ha ha...”

Hạ đế cười to khoan khoái: “Xem ngươi sợ kìa... Bí tịch của học phái bách gia trong điện Cung Phụng trẫm còn chưa xem tới, cái của ngươi không trọn vẹn thì thôi!”

“Cất đi!”

Lão thái giám nghe vậy mới cất bí tịch đi, lau mồ hôi trên mặt.

Lúc này. Hạ đế mới nheo mắt lại nói: “Lão già, Tân cung phụng bị đánh trọng thương, ta nghĩ ông già phái Tung Hoành sẽ rời núi!”

“Ra lệnh cho Hoàng Thành Tư tìm kiếm tin tức của ông ta khắp cả nước, phát hiện ra lập tức báo cáo ngay.”

“Vâng!”

“Ngoài ra, hai nhỉ tử của Tào Uy chết ở Thanh Châu, chắc. chẳn ông ta sẽ nổi điên, phải làm gì đây?”

Lúc này, ngoài điện vọng vào tiếng của tân nhiệm Binh bộ Thượng thư Lý Kiếm: “Bệ hạ, lão thần Binh bộ Thượng thư Lý Kiếm cầu kiến!”

Mắt Hạ đế sáng lên: “Vào đi!”

“Vâng!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 235: C235: Đúng là đau đầu


Lý quốc công đi như rồng như hổ vào Ngự thư phòng, hành lễ cúi chào Hạ đế.

“Miễn lễ!”

Hạ đế hỏi thẳng: “Phó thống lĩnh Ky binh Thanh Châu Tào Báo và Thiên Ky Tướng Tào Mã bị yêu nữ Tung Hoành hạ độc sát hại, tại sao ngươi không kịp thời báo cáo chuyện này?”

Lý Kiếm nói đầy đường hoàng: “Bệ hạ, thần cũng vừa mới nhận được tin tức!”

“Trước đó, toàn bộ tấu chương khẩn cấp tám trăm dặm mà Thanh Châu gửi đi đều bị cướp sạch dọc đường!”

“Mãi tới hôm nay, tin tức này mới được truyền tới nơi.” “Thần cho rắng, yêu nữ Tung Hoành chỉ là võ giả hạng nhất, không có bản lĩnh giết hai võ tướng hạng nhất và hai ngàn ky binh!”

“Người có bản lĩnh này chắc chắn là ông già thần bí của phái Tung Hoành, một địch mười ngàn!”

“Căn cứ tin tức mà Binh bộ nằm được thì ban đầu ông già đó đánh Tân cung phụng trọng thương, sau đó giế t chết Tào Báo, Tào Mã và hai ngàn ky binh vào ban đêm, dưới chân thành Thanh Châu.”

“Đoàn ky binh Thanh Châu phát hiện ra trên người Tào Báo, ngoài dấu hiệu trúng độc ra còn có hai vết kiếm do ông già phái Tung Hoành gây ra.”

Hạ đế cảm thấy phán đoán của mình cực kỳ chính xác!


Đương nhiên, xưa nay ông ta không bao giờ sai!

Đôi mắt Hạ đế lóe lên vẻ nghiêm khắc: “Thật đáng ghét!”

“Lão già, truyền khẩu dụ của trẫm yêu cầu Hình bộ Thượng thư truy nã người của phái Tung Hoành khắp cả nước, không được tha cho bất kỳ người nào.”

“Lý Kiếm, nếu như phát hiện tin tức về ông già kia thì lập tức phái đại quân vây quét ngay!”

“Tuân chỉ!"

Lão thái giám Ngụy công công và Lý quốc công Lý Kiếm đồng thời khom người lui ra ngoài.

Hai người đều đi ra ngoài vì một chuyện: Diệt phái Tung Hoành!

Đôi bên liếc nhìn nhau một cái như thể có ẩn ý gì đó rồi lần lượt xuất cung. Lúc này, Hạ đế đứng ở cửa Ngự thư phòng nhìn lên trời, lẩm bẩm: “Tân Hồng Y, ngươi chọn bị trọng thương đi theo. Tiểu Cửu vẫn phải thực hiện nhiệm vụ đến cùng à?”

“Không tồi, gặp phải khó khăn không từ bỏ chính là phong cách làm việc của Tân Hồng Y ngươi!”


“Hiện giờ ngươi vẫn chưa truyền tin về là vì vẫn chưa biết rõ đúng không?”

“Có lẽ, nếu không có tin tức của ngươi thì trãm có thể có thêm một ít chờ mong.”

“Trãm ở đế đô kiên nhẫn chờ tin tức của ngươi.”

“Hiện tại phải lo trấn an ông già Tào Uy kia trước đã”

“Đúng là đau đầu!”

Một bên khác.

Hạ Thiên cưỡi trên lưng chiến mã, nhìn núi Thiên Môn càng ngày càng gần, trầm giọng bảo: “Hành động theo kế hoạch!”

“Vâng!”

Nhóm thiếu niên tàng kiếm biến mất!

Đội xe phủ Hoang Châu Vương châm đuốc, biến thành một con rồng lửa thật dài, tiến tới núi Thiên Môn vào lúc nửa đêm.

Đêm tối, gió mạnh!

Đêm giết người!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 236: C236: Lời thề này thật là kỳ dị


Phủ đệ Tào Uy trong phủ Hữu Thừa tướng.

Lão thái giám Ngụy công công truyền ý chỉ xong, tỏ vẻ thương xót: “Xin Hữu Thừa tướng nén bi thương!”

“Khụ..”

Tào Uy giận dữ phun ra một búng máu, sương máu bay đầy trời.

“Không! Không thể nào!” Tào Uy đau lòng tới độ cả người run rẩy: “Nhi tử của ta!” “Các con chết thê thảm quái”

“Tào Uy ta thề với trời, nếu như ta không thể báo thù cho các con... Thì mẫu thân các con sẽ chết không toàn thây!”

Lão thái giám Ngụy công công sững sờ!

Lời thề này thật là kỳ dị!

Ông ta vội vàng chắp tay cáo từ!


Lúc này, Tào Uy vội vã chạy vào trong mật thất của thư phòng, đóng cửa lại, nước mắt giàn giụa, ngửa mặt lên trời

gào thét: “Không thể nào!”

“Tại sao lão già phái Tung Hoành kia lại giết hài nhi của ta?

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở Thanh Châu?”

Lúc này, một bóng người xuất hiện sau lưng ông ta tựa như một hồn ma, toàn thân người này mặc đồ đen, không nhìn thấy mặt: “Ta lập tức đi do thám!”

Tào Uy hung hăng lau nước mắt: “Tên phế vật Lão Cửu thối tha kia đúng là tai tinh, từ trước tới nay, những người muốn giết hắn đều đã chết.”

“Vốn ta đã hạ lệnh ngăn hai hài nhỉ của ta chặn giết Lão Cửu thối tha kia ở Thanh Châu, không ngờ vẫn muộn!”

“Ngươi tới Thanh Châu, không chỉ phải điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết của hài nhi ta mà còn phải điều tra xem rốt cuộc người đối phó chúng ta là ai.”

“Vâng!”


Người áo đen như hồn ma mở cửa mật thất rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.

Tào Uy nhìn bóng đêm qua khe cửa, thì thào nói: “Các con, các con cưới nhiều thê thiếp xinh đẹp như vậy, còn chưa tận hưởng hết các niềm vui ở nhân gian, sao đã vội vã rời khỏi thế gian này!”

“Các con chết rồi thì các nàng làm sao bây giờ?”

“Thụp thụp thụp...”

Tào Uy đấm mạnh vào lồ ng ngực mình: “Các con, vậy vi phụ đành chịu nhục nuôi các nàng giúp các con vậy!”

“Được rồi, giờ ta sẽ đi an ủi các nàng ngay!”

Tào Uy lau khô nước mắt, đi vào nội phủ, nhìn thấy một thiếu phụ xinh đẹp đang chơi đùa, eo lưng nhỏ nhắn, da thịt trằng ngần, ngực tấn công mông phòng ngự, chao ôi quyến rũ!

Ông ta nghiêm túc nói: “Tô Cơ, ngươi vào nhà đi, ta có lời muốn nói với ngươi!”

Thiếu phụ xinh đẹp đáp có phần rụt rè: “Vâng!” Hai người một trước một sau vào phòng!

Một lát sau.

“Phu quân, chàng chết thật thê thảm!”

Trong phòng vang lên tiếng khóc của thiếu phụ xinh đẹp. Tô Cơ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 237: C237: Quỳ xuống


Ngay sau đó.

Giọng nói kinh ngạc của Tô Cơ thốt lên: “Gia chủ, xin đừng như vậy!"

Tào Uy nóng nảy quát: “Ngươi vốn là thiếp của Nhị Lang, Đại Lang có thể tới chơi, ta là gia chủ lại không thể tới chơi ư2"

“Hiện giờ chúng ta đều đang đau khổ, phải làm chút chuyện vui vẻ để quên đi nỗi đau này.”

“Nào, chúng ta vui vẻ với nhau.”

“Cởi yếm ra!”

“Quỳ xuống!”

“Vâng!”

Không lâu sau đó.


Trong phòng vang lên tiếng hét đứt gan đứt ruột của Tào. Uy: “Lão Cửu thối tha, nhất định ngươi sẽ không qua được núi Thiên Môn”

“Lần này, ngươi nhất định phải chết!”

“Nhất định!”

Một bên khác.

Phủ Hoang Châu Vương muốn vượt qua núi Thiên Môn bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Đoàn xe dài thắp đuốc đánh thức lũ động vật ở hai bên đường dậy.

Lúc này, Tân Hồng Y đã bị ngựa xe xóc nảy đến mức không thể ngủ nổi. Nàng ta nhìn con rồng lửa bên ngoài, giễu cợt nói: “Tiểu Tàng Cửu, sư phụ ngươi chuẩn bị xông vào Thiên Môn lúc nửa đêm đấy à?”

“Đúng vậy!”

Tàng Cửu cũng không muốn giấu giếm!


“Ha ha ha...”

Tân Hồng Y giễu cợt nói: “Sư phụ ngươi, tên phế vật Vương gia kia đúng là ngây thơ”

“Trại phỉ Thiên Môn này chính là trại phỉ lớn nhất Đại Hạ, bên trong đó có vô số giặc cướp hung hãn, liều mạng, triều đình từng nhiều lần vây quét nhưng cuối cùng đều trằng tay ra về.

“Ta nghe nói chính phe Thái Tử chống lưng cho trại cướp này. Bọn thổ phỉ trong đó toàn là quân nhân tinh nhuệ của Đại Hạ”

“Cho nên chắc chẳn chỗ này sẽ có mai phục chờ giết sư phụ ngươi!”

“Bất kể là ngày hay đêm, chỉ cần phủ Hoang Châu Vương đi ngang qua nơi này thì ắt sẽ nổ ra một trận chiến!”

“Hiện tại các ngươi chỉ có thương binh và đám tân binh biết chạy bộ, đâm bóng gỗ, hô khẩu hiệu... Các ngươi chết chắc rồi”

“Sau trận chiến này, phủ Hoang Châu Vương của các ngươi sẽ bị giết sạch.”

Chẳng mấy khi Tàng Cửu mới không tranh cãi với nàng ta: “Theo như tin tức mà bọn ta năm được thì trong sơn trại này có ba ngàn giặc cướp tinh nhuệ, không thua đội quân tinh nhuệ nhất của Đại Hạ là bao.”

“Hơn nữa, bên trong sơn trại này còn có thập đại ác phỉ trong thiên hạ, kém nhất cũng là võ giả hạng nhất, người nào người nấy vô cùng hung tàn, kinh khủng không có tận cùng, thực lực mạnh gấp mười lần bọn ta”

Tân Hồng Y hung dữ nói: Tiểu Tàng Cửu, giờ ngươi biết sợ rồi à?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 238: C238: Hay là bọn ta sẽ giết ngươi


“Lát nữa chắc chắn các ngươi sẽ bị bọn sơn tặc kia chém rụng đầu lăn lông lốc, chết không toàn thây!”

“Nhưng ta thì khác, ta là người của điện Cung Phụng, nếu bọn họ dám giết ta, chắc chắn cao thủ của điện Cung Phụng sẽ đạp bằng nơi này.”

“Cho nên, Tiểu Tàng Cửu, nếu như bây giờ ngươi nói cho †a cách giải châm thì bọn ta sẽ giữ mạng lại cho ngươi.”

Tàng Cửu khịt mũi coi thường: “Yên tâm đi!”

“Sư phụ ta trí tuệ sâu như biển, nhất định có thể dẫn người của phủ Hoang Châu Vương diệt sạch trại cướp đã đóng ở đây mấy chục năm, trả lại bình yên cho nơi này.”

Tân Hồng Y nhìn núi Thiên Môn càng ngày càng gần, nói bằng giọng khinh thường: “Ta thực không nhìn ra trí tuệ của hẳn sâu như biển đấy”

“Ta chỉ thấy hẳn luyện binh như trò đùa mà thôi.”

Lúc này, đăng trước đội xe Hoang Châu là một gò đất lởm chởm đá vụn rộng chừng ngàn mét, dài chừng ngàn mét, đủ chỗ cho hơn mười ngàn người.

Theo như lời đồn, mảnh đất trống này là do bọn thổ phỉ của trại Thiên Môn tạo ra.

Bởi vì trại Thiên Môn có rất nhiều ác phỉ nhưng quan đạo lại chật hẹp.

Nếu như các ác phỉ lao từ hai bên rừng rậm ra thì sẽ không có chỗ bày trận.


Vì thế, trại Thiên Môn cố ý chặt sạch cây cối rậm rạp hai bên đường, tạo ra một mảnh đất bằng phẳng để tiện bề cướp bóc.

Không thể không nói bọn họ rất chịu khó đầu tư công sức.

Chắc chẳn bọn họ ăn cướp rất chuyên nghiệp. Lúc này, Hạ Thiên cưỡi ngựa dẫn theo Triệu Tử Thường tiến lên phía trước, quan sát dãy núi Thiên Môn... Tựa như ác thú trườn bò trong bóng đêm, muốn nuốt chửng con người.

Hai bên gò đất này là vách núi cheo leo, chỗ hẹp nhất ở đăng sau chính là ranh giới giữa Thanh Châu và Hoang Châu.

Chỉ cần qua được đây thì bên kia chính là đất Hoang Châu.

Hạ Thiên nhếch miệng cười đầy ẩn ý: “Cuối cùng cũng đã tới được đây rồi.”

“Hoang Châu đã gần ngay trước mắt.”

Bỗng nhiên.

“Vù!"

Một mũi tên xé gió b ắn ra từ sau tảng đá lớn. Ngay sau đó.


“Keng..."

Tiếng chiêng đồng vang dội khắp gò đất.

“Vù vù vù...”

Từng bó đuốc sáng lên trước mặt Hạ Thiên, số lượng còn nhiều hơn của đội xe phủ Hoang Châu Vương.

Chỉ chốc lát sau, trên gò đất lởm chởm đá vụn này đã sáng như ban ngày.

Ác phỉ chia ra làm ba đội hình xếp hình vuông, mỗi đội hình vuông có một ngàn giặc cướp, áo giáp màu đen và đao. linh lóe lên ánh sáng lạnh, sát ý ập thẳng tới.

Hàng đầu tiên của mỗi đội ngũ hình vuông là cung tên, tư thế cài tên, bản cung rõ ràng là tiễn thủ trong quân đội.

Đăng trước đội ngũ giặc cướp. “Ha ha ha..."

Mười nam nhân cao to ăn mặc y phục không thống nhất, mặt mũi đầy hung hãn đang bật cười một cách đầy cá tính.

“Hoang Châu vương, đường này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn qua đường này phải để đầu lại.”

“Nghe nói ngươi đã thề rằng sẽ giết sạch ác phỉ trong thiên hạ phải không?”

“Đúng là nói khoác mà không biết ngượng!”

“Giờ thập đại ác phỉ trong thiên hạ đang ở ngay đây rồi... Để xem ngươi định giết bọn ta như thế nào?”

“Hay là bọn ta sẽ giết ngươi?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 239: C239: Hạ thiên còn chưa nói dứt lời


Lúc này.

“Ầm ầm..”

Sau lưng Hạ Thiên và Triệu Tử Thường, những chiếc xe ngựa đang chạy về phía trước chợt xoay ngược lại, quay đuôi xe về phía trận địa của bọn giặc cướp, đứng sát vào nhau, ngăn cản tầm mắt của kẻ địch.

Sau đó, xa phu tháo ngựa, dắt ngựa lùi về sau.

Trong thoáng chốc, bọn ác phỉ chỉ còn có thể nghe được. động tĩnh từ đội xe Hoang Châu mà không thể nhìn thấy tình hình đằng sau hàng xe ngựa.

Hạ Thiên lạnh lùng hỏi: “Các ngươi chính là bọn ác phỉ được gọi là thập đại ác nhân trong thiên hạ?”

“Xưng tên ra đi, lát nữa bản vương sẽ chém các ngươi.”

Hạ Thiên còn chưa nói dứt lời.

“Ha ha ha...”

Bọn thổ phỉ đã cười phá lên đầy phách lối: “Hoang Châu vương, nghe nói từ nhỏ ngươi đã là kẻ đần độn nhưng trên đường tới Thiên Môn quan ngươi lại ngộ ra Thánh đạo chi ngôn và vương đạo bá ngôn, trí tuệ thông suốt, tối thiểu là á thánh!”

“Nhưng hôm nay xem ra, chẳng qua ngươi chỉ là một thăng hoàng tử nhãi ranh không biết sống chết mà thôi.”


“Sao hoàng tộc Hạ gia lại sinh ra một tên phế vật như ngươi chứ?”

“Được thôi, hôm nay ta sẽ cho ngươi được chết một cách minh bạch.”

“Ta chính là người đứng đầu thập đại ác phỉ trong thiên hạ, Huyết Thủ Nhân Đồ Đỗ Sát!”

“Ta là Âm Dương Hái Hoa Tặc Hoa Thiên Thiên!”

Thiên hạ thập đại ác nhân lần lượt báo tên.

Tên của kẻ nào kẻ nấy đều ghê tởm, nghe là biết ngay không phải người tốt!

“Keng...."

Trong đội hình của bọn thổ phỉ lại vang lên một tiếng chiêng đồng thu hút sự chú ý của Hạ Thiên.

Huyết Thủ Nhân Đồ Đỗ Sát nói đầy thâm trầm: “Hoang Châu vương, ngươi đã biết tên của bọn ta rồi thì giờ hãy mang mấy người chết kia ra đây cho Hoang Châu vương nhìn xem chuyện bọn ta làm có xứng với xưng hào thiên hạ thập đại ác. phỉ hay không.”

Lúc này, những chiếc xe đẩy thô sơ được đẩy ra từ trong đội ngũ của bọn ác phỉ, trên xe đẩy có cọc gỗ dựng thẳng, cọc gỗ dính máu me đầm đìa.

Bởi vì trên cọc gỗ treo những cái xác bê bết máu.


Máu còn chưa đông lại, chắc là mới chết chưa lâu.

Nhìn giới tính thì đều là nữ nhân.

Nhìn thân hình thì bụng hơi gồ lên.

Nguyên nhân chết là bị mổ bụng.

Số lượng có ba mươi người.

Bỗng nhiên, sát ý giận dữ lóe lên trong mắt Hạ Thiên, hẳn giận dữ quát: “Không ngờ các ngươi lại tàn nhẫn tới mức giết

cả nữ tử có thai, đúng là đáng chết!”

Người của phủ Hoang Châu Vương thấy vậy đều đỏ hoe hai mắt.

“Ha ha ha..."

Huyết Thủ Nhân Đồ Đỗ Sát cười to tới mức cơ mặt rung lên: “Hoang Châu vương, nghe nói ngươi tới núi Nhị Long, nhìn thấy bọn nghèo mạt rệp ở đó bị sơn phỉ mổ bụng làm thành tượng băng thì không chịu nổi nên đã thề răng sẽ giết hết ác phỉ trong thiên hạ.”

“Trò dùng người làm tượng băng của bọn sơn phỉ núi Nhị Long chỉ là trò nhái lại của ông đây thôi.!"

“Giờ ông đây sẽ dùng những người chết này nói cho ngươi biết thế nào mới là ác phỉ”

“Chơi như ông đây chính là ác phỉ” Hạ Thiên liếc nhìn những thi thể đó, nhìn những chiếc đầu trẻ tuổi ngửa ra sau khi cơ thể bị trói dựng lên... Có thể thấy rõ

hai mắt các nàng trợn ngược lên, chết không nhắm mắt!

Ánh mắt họ trước khi chết ngập tràn sợ hãi, đau đớn, bất lực.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom