Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cuộc Sống Đô Thị Của Trường Sinh Chí Tôn

Chương 20: Lại còn chuyện tốt?


"Trên tấm bia đá có viết về Doanh Chính, Hạng Vũ, Lưu Bang, và cả không ít danh nhân đời sau, cảm giác như đây rõ ràng là nhật ký của một người.

Đoạn sau đó thì bọn họ cũng hiểu được một ít chữ giáp cốt, ghi chép về Thương Chu thì cũng chỉ có vài câu rất ít ỏi, còn những chữ ở phía sau đó nữa thì không phải là thứ mà bọn họ có thể hiểu nổi.

Chỉ là xâu chuỗi những nội dung phía sau này lại, thì chäc chẳn nội dung trước đó không đơn giản!

Những lời Tô Dật nói nghe có vẻ rất khó có. thể tin nổi, nhưng phía sau tấm bia đá đó thì chẳng phải là cũng khó có thể tin nổi sao?

Có thể nói, chỉ một tấm bia đá này thôi mà đã xuyên suốt toàn bộ lịch sử Trung Hoal

"Chàng trai trẻ, cậu thật sự có thể hiểu được chữ trên tấm bia đá này." Ông già kia xúc động đi tới bên cạnh Tô Dật, nói rằng: "Xin chào, tôi là Dương Chính Thành, là giảng viên đã về hưu tại đại học Thanh Châu, tôi rất có hứng thú với văn hóa cổ, nếu như cậu thật sự có thể dịch được những chữ trên này, tôi sẵn sàng bái cậu làm thầy"

Tô Dật lạnh nhạt nói: "Ông muốn bái tôi làm thầy thì tôi bắt buộc phải nhận sao? Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với ông, chỉ muốn yên tĩnh đi dạo thôi, ông đừng có làm phiền tôi!"

Dương Chính Thành nghe vậy thì lúng túng đứng sững tại chỗ.

Khi Dư Huy Âm nghe thấy cái tên đó, cơ thể mềm mại của cô ấy run rẩy, người này mà là giảng viên về hưu gì chứ?

Không phải ông ấy là hiệu trưởng tiền nhiệm của đại học Thanh Châu sao?

Giáo sư danh dự của đại học Thanh Châu, có vô số học trò đồ đệ, ngay cả những người quyền quý vẻ vang, có ai mà không nể mặt vị giáo sư này chứ?

Dương Chính Thành nói ông ấy sẵn sàng bái Tô Dật làm thầy, mà Tô Dật lại lạnh lùng, như này cũng hơi quá trớn rồi!

"Ông Dương, ông đừng kích động như thế, nói không chừng cậu ta chỉ nói bừa thôi, sao ông lại nghiêm túc vậy chứ?" Ông già bên cạnh kéo Dương Chính Thành nói rắng: "Ông nghĩ cậu ta còn trẻ như vậy mà có thể hiểu được chữ trên đó hay sao?"

Dương Chính Thành hít sâu một hơi, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đúng tỉ Dật có thể hoàn toàn chỉ là trò đùa.

Tô Dật cũng chẳng giải thích gì với bọn họ, hẳn đi đến chiếc giường ngọc mà trước đây hẳn từng ngủ, không khỏi cười khổ một tiếng.

Hăn đã ngủ trên chiếc giường này nhiều nay, giờ thì hay rồi, nó lại bị đưa tới viện bảo tàng để trưng bày, sau này có muốn năm thì còn phải mua về nữa.

Dư Huy Âm xin lỗi với Dương Chính Thành, cũng chỉ đành đi theo Tô Dật.

“Tô Dật, anh không thể nói chuyện với người già lễ phép một tí được hay sao?" Dư Huy Âm cũng hơi ngứa mắt cái điệu bộ kiêu ngạo của Tô Dật.

Tô Dật cười đáp: "Phải lễ phép thế nào nữa? Tôi đã nói cho ông ta trên bia đá viết gì rồi, còn muốn gì nữa? Lại còn muốn bái tôi làm thầy, làm gì có chuyện tốt như thế chứ?"

".." Dư Huy Âm suýt nữa đã tức đến bùng nổ. Có thể nói tiếng người đi được không?

Cái gì mà muốn bái anh làm thầy chứ?

Lại còn chuyện tốt?

Ông trời ơi! Sao trên đời này lại có thể có một người không biết xấu hổ như này chứ?

Tô Dật cũng không giải thích, chẳng phải những đệ tử của hẳn đều là những người lưu danh sử sách sao, hơn nữa hẳn có yêu cầu khi thu nhận đồ đệ.

Hơn mười tám tuổi là hắn nhất định không nhận, dù sao thì tuổi thọ người thường có hạn, còn ông già này, đã bị chôn vùi nửa cơ thể rồi, chắc chỉ còn lại cái đầu nữa thôi, còn muốn bái hắn làm thầy nữa, như vậy chẳng phải là mơ tưởng hão huyền sao?

Dư Huy Âm cũng không nói gì, Tô Dật im lặng không lên tiếng mà chỉ đi dạo trong bảo tàng, ngoài những đồ vật bên trong huyệt mộ. của hẳn ra thì có không ít di vật văn hóa quý hiếm, nhưng trong mắt hắn những thứ đó cũng chẳng hơn gì những thứ này.
 
Chương 21: Cái này thì ai mà biết được?


Trước đây số lượng đồ sưu tầm trong bảo. tàng thành phố Thanh Châu không được coi là nhiều, nhưng những món di vật được phát hiện trên núi Tẩy Kiếm trong hai ngày trước đủ để khiến nơi đây trở thành viện bảo tàng đa dạng nhất, giá trị nhất trên toàn quốc, thậm chí là trên toàn thế giới.

Tô Dật đi dạo một vòng thì chẳng phát hiện ra món đồ di vật nào thú vị nữa, hắn chỉ có thể xác nhận được rằng tám mươi phần trăm đồ vật trong huyệt mộ của hẳn đều đang ở trong bảo tàng này.

"Cô xem xong chưa?" Hôm nay Tô Dật tới đây cũng coi như là để liếc nhìn lại những món đồ trước đây của mình một lần nữa, nếu đã bị lưu trữ cho người ta tham quan thì cứ để họ tham quan đi vậy.

"Vân chưa." Dư Huy Âm trả lời nhỏ: "Anh đọc hiểu được những chữ trên tấm bia đá đó thật ư?"

Tô Dật nhìn cô ấy cười không đáp, trong đôi mắt hän đầy ý cười.

Dư Huy Âm bị hẳn nhìn chòng chọc thì trong lòng hơi hoảng hốt, cô ấy giả vờ như tùy ý nghiêng đầu qua chỗ khác, nói với hẳn: "Không nói thì thôi, chỉ là tôi có hơi tò mò rốt cuộc chủ nhân của huyệt mộ trên núi Tẩy Kiếm có thân phận thế nào? Vì sao đồ vật trong mộ của hắn lại trải dài suốt mấy nghìn năm."

Tô Dật lạnh nhạt đáp: "Cái này thì ai mà biết được?"

"Anh nói xem liệu có người trường sinh bất tử không nhỉ?" Dư Huy Âm cũng nghe thấy mấy người Dương Chính Thành phiên dịch, nếu những gì khắc trên bia đá đó là sự thật, mà lại cùng là do một người khắc, vậy chẳng phải có nghĩa là đã có người sống mấy nghìn năm, thậm chí là còn lâu hơn thế sao?

Bạch Thanh Nghiên kéo tay Dư Huy Âm nói: "Làm sao có được hứ, trường sinh bất tử, vậy chẳng phải là cương thi hay quỷ hút máu gì đó sao? Đừng lạc hậu đừng mê tín thế!"

"Thế nhưng những gì được khắc trên tấm bia đá kia phải giải thích thế nào đây?" Dư Huy Âm cũng bị nội dung trên tấm bia đá dọa khiếp sợ, cô ấy cũng không thể nào tưởng tượng được rốt cuộc là ai đã khắc những chữ đó lên tấm bia đá.

Cô ấy cũng không tưởng tượng nổi răng, người đã khäc chữ đó bây giờ đây đang đứng ngay bên cạnh mình.

Tô Dật nói: "Vậy cô thử nghĩ xem nếu như trên đời này thật sự có người sống mấy nghìn năm, thậm chí là hơn vạn năm thì sao?”

"Nếu như?" Bạch Thanh Nghiên đáp: "Đồng chí Tiểu Tô, tôi phải nói với anh thế này, khoa học rất khät khe, cơ thể con người sẽ mai một dần đi, các cơ quan nội tạng cũng sẽ dần dần già yếu, cho nên chắc chẳn không thể có chuyện trường sinh bất lão được."

"Khoa học!" Tô Dật gật đầu, trước đây hắn cũng từng băng qua đại dương đến nơi phương: Tây để sinh sống trong một khoảng thời gian nên cũng biết rất nhiều thứ hiếm có kỳ lạ"

Còn về "khoa học" mà Bạch Thanh Nghiên nói, thì thật ra đúng là có chuyện như thế thật, bởi vì hän cũng từng nghiên cứu sinh lão bệnh tử của người thường, đơn giản thì là sự già yếu bệnh tử của các cơ quan nội tạng khiến cơ thể không thể hỗ trợ được cho ý thức nên dẫn tới tử vong.

Thật ra Tô Dật cũng làm vài cách để kéo dài tuổi xuân, kéo dài tuổi thọ, nhưng những cách làm này chỉ có tác dụng với phụ nữ, hoặc nói cách khác, hẳn cũng chỉ có thể giúp phụ nữ làm được việc này mà thôi.

Dù sao thì cách làm này chính là nuốt trọn tinh hoa của hắn...

Trước đây đã từng có phụ nữ thử, chỉ cần nuốt nó vào là có thể đảm bảo kéo dài tuổi xuân thêm ít nhất năm mươi năm nữa, tuổi thọ cũng có thể tăng thêm vài trăm năm, còn về phần muốn sống lâu thì không thể được.

Bạch Thanh Nghiên quan sát Tô Dật một phen, rồi vuốt căm nói: "Anh nói là anh biết những chữ viết trên tấm bia đá kia, chẳng lẽ anh chính là hậu duệ của người khắc chữ lên tấm bia đá đó, hay là... Anh chính là người đó?”

Tô Dật gật đầu đáp: "Thật ra chính tôi đã khác lên tấm bia đá đó, những thứ bọn họ lấy từ trên núi xuống cũng chính là đồ dùng hằng ngày của tôi."

Một câu trả lời thật chân thành giản dị biết bao!
 
Chương 22: Cái gì mà nhỏ hay không nhỏ chứ?


Bạch Thanh Nghiên bật cười ha ha: "Anh thật đúng là biết khoác lác đó! Tôi tin tôi tin! Anh nói cho tôi nghe một vài chuyện cũ giữa anh và đạo nhân Hồng Quân đi."

Dư Huy Âm cũng chỉ nhìn Tô Dật thật sâu, người này khoác lác một cách nghiêm túc cứ: như đó là sự thật vậy.

"Nói đến tên đạo sĩ trẻ kia sao?" Tô Dật nghiêm túc đáp: "Năm ấy, cậu ta bàn về kinh và Đạo với tôi, tôi dạy cậu ta không ít, sau này cậu ta còn sáng lập một đạo giáo, ừ, tài nghệ cũng hơi kém, tôi chấp cậu ta một tay hai chân, không dùng đồ gì hết, mà cậu ta cũng không đánh lại tôi, cuối cùng tôi vẫn hòa với cậu ta, dù sao thì không thể làm khó người khác quá được, cô thấy đúng không!"

"Vâng vâng vâng!" Bạch Thanh Nghiên liên tục cười: "Vậy giữa anh và Tân Thủy Hoàng đã xảy ra chuyện gì vậy?". harry potter fanfic

Tô Dật cười nói: "Tân Thủy Hoàng ấy à? Đây là cách mà người đời sau này gọi hẳn, hắn là đệ tử dưới trướng ta mấy tháng, tôi chỉ dạy hắn một vài kỹ thuật cải tạo vũ khí thôi, ai mà ngờ hản lại có thể thống nhất thiên hạ."

Bạch Thanh Nghiên nhìn Tô Dật chăm chăm, tặc lưỡi: "Nói chuyện với anh đúng là thú vị thật, anh khoác lác mà chẳng cần phải chuẩn bị trước, mặt cũng không đỏ tí nào, chắc hẳn bình thường cũng lừa phụ nữ đến nỗi choáng váng luôn đấy."

Tô Dật lắc đầu: "Tôi chưa bao giờ lừa phụ nữ!"

Hắn sống nhiều năm như vậy, đúng là chưa từng lừa gạt phụ nữ bao giờ, bởi vì hắn cũng chưa bao giờ thiếu phụ nữ.

Do trường sinh bất lão, nên hẳn cũng rất khó có con cháu đời sau.

Quy luật của tự nhiên cũng rất đơn giản, một giống loài càng mạnh mẽ thì càng khó nảy nở thêm đời sau, ít nhất là qua nhiều năm như vậy, cho tới tận bây giờ vẫn chưa có người phụ nữ nào có thể mang thai con của hẳn.

"Hai Tôi tin!" Bạch Thanh Nghiên chớp mắt một cái rồi nói: "Anh hãy nói thật đi, có phải là anh thích chị Dư của tôi đúng không?”

Tô Dật liếc nhìn Dư Huy Âm, nói răng: "Cô ấy còn nhỏ quá."

Bạch Thanh Nghiên cũng nhìn chăm chăm vào trước ngực Dư Huy Âm, rồi lại cúi đầu nhìn mình, lẩm bẩm: "Như này mà còn nhỏ á?"

Tô Dật nghiêm túc gật đầu: "Cũng hơi hơi."

Gương mặt xinh đẹp của Dư Huy Âm đỏ bừng, cô ấy không thể lường trước được rẵng hai người nói chuyện phiếm một hồi rồi lại nói về cô ấy, thậm chí còn xoi mói cô ấy nữa.

Cái gì mà nhỏ hay không nhỏ chứ?

"Đi dạo đủ chưa? Đủ rồi thì chúng ta đi thôi!" Dư Huy Âm lười nói chuyện với hai người này, xung quanh cũng không thiếu người, bọn họ bàn luận chuyện to nhỏ của người khác một cách vô liêm sỉ như thế thì thật xấu hổ quá.

"Đi dạo đủ rồi!" Bạch Thanh Nghiên cười hì hì nói: "Chị Dư, bây giờ vẫn còn sớm thế này, hay là chúng ta cứ sang khu phố cổ bên cạnh mua sắm đi, dù gì đồng chí Tiểu Tô của chúng ta cũng là người sống mấy nghìn năm mà, nói không chừng liếc mắt một cái là có thể nhận ra đồ cổ, chúng †a còn có thể kiếm hời một tí."

Cái gì mà người sống mấy nghìn năm chứ? Da mặt của Tô Dật chính xác là dày như tu luyện mấy nghìn năm, nói gì mặt cũng không đổi sắc, nếu như đầu óc Dư Huy Âm mà hơi thiếu tỉnh táo một chút thì nói không chừng cũng đã tin luôn rồi.

Tân Lâm đi theo đằng sau đã tức giận đến run cả người, như này là sao đây?

Thăng nhãi nhà quê Tô Dật nói toàn lời khoe khoang, Dư Huy Âm lại lười trả lời hắn, bản thân cô ấy trưởng thành chín chắn, mà Dư Huy Âm cũng chẳng liếc nhìn anh ta lần nào.

Cả Bạch Thanh Nghiên nữa, trước khi tới đây bọn họ đã bàn bạc là sẽ tạo cơ hội chung đụng cho anh ta và Dư Huy Âm rồi, bây giờ lại nói chuyện hăng say với Tô Dật, uổng công anh ta mua cho hai tấm vé vào cửa bảo tàng.

Tô Dật nghe nói có phố đồ cổ thì cũng thấy hơi hứng thú, hăn nói: "Vậy đi mua sằm thôi!"

Trên đời này chắc chẳng có ai hiểu rõ đồ cổ hơn Tô Dật đâu, những người khác toàn là phỏng đoán niên đại của đồ cổ thông qua một vài dấu vết đặc thù, nhưng Tô Dật thì đã thật sự trải qua những lịch sử ấy, bất cứ vật gì hắn cũng chỉ cần liếc mắt nhìn là có thể nói được đại khái lai lịch rồi.
 
Chương 23: Không tin!


Khu chợ đồ cổ thành phố Thanh Châu ở ngay gần viện bảo tàng, nhóm Tô Dật vừa ra khỏi viện bảo tàng thì đã chuẩn bị đi mua sắm luôn.

Ngoài Tân Lâm ra thì còn có đoàn Dương. Chính Thanh cũng đi theo phía sau bọn họ.

"Ông Dương à, đừng n ng tin răng cái thăng nhóc đó có thể phiên dịch chữ trên tấm bia đá thật đó nhé?"

Các nhân viên công tác đi theo bên cạnh Dương Chính Thành đều cho răng Dương Chính Thành bị ám rồi.

Mấy thứ như kiến thức hay học thức thường. được gắn liền với tuổi tác, thoạt nhìn Tô Dật chỉ mới được bao tuổi chứ, nói không chừng vẫn còn là học sinh cắp sách tới trường đó, một thứ mà đến cả những nhà nghiên cứu già như bọn họ còn không hiểu được, vậy mà hản lại hiểu được sao?

Dương Chính Thành suy tư trong chốc lát, rồi cau mày nói: "Không tin! Nhưng mà... cũng muốn tin"

Đây là một tâm trạng phức tạp biết nhường

Chỉ là ông ấy vẫn ôm một nỗi mong chờ như

Nếu như chàng trai trẻ này thật sự có thể đọc hiểu được những chữ viết trên tấm bia đá, thậm chí những gì hắn nói đều là thật, vậy toàn bộ lịch sử Trung Hoa đều sẽ được viết lại rồi.

Tô Dật không thèm nhìn Dương Chính Thành một lần nào, chỉ đi về phía trước.

Sự sầm uất của thành phố lớn nay đã khác xưa rất nhiều, người người xung quanh rộn ràng náo nhiệt, Tô Dật hết nhìn trái lại nhìn phải, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ

Dư Huy Âm nhìn thoáng qua đắng sau rồi khẽ thầm thì: "Tô Dật, ngài Dương vẫn đi theo. phía sau đó, thái độ của anh không tốt chút nào, dù sao anh cũng là sinh viên đại học Thanh Châu, còn ông ấy là cựu hiệu trưởng đó."

Tô Dật lạnh nhạt đáp: "Bây giờ ông ta cũng không phải là hiệu trưởng nữa."

".." Dư Huy Âm phát hiện ra mình mà nói chuyện với cái người này là sẽ tức chết.

Ít nhất thì cô ấy không nhận ra bất cứ một ý. tứ kính trọng người già nào từ Tô Dật cả.

Hoàn toàn không hề nể mặt luôn!

Tân Lâm vẫn đi theo đằng sau không chịu rời, nghe thấy Tô Dật nói vậy thì không kìm được mà nói rằng: "Một kẻ như anh thì sao mà vào đại học Thanh Châu được vậy?"

'Tô Dật quay đầu liếc nhìn Tân Lâm, đáp: "Dư Quốc An bảo tôi vào học."

Tân Lâm đờ đẫn ra luôn, anh ta nhìn Tô Dật rồi lại nhìn Dư Huy Âm.

Dư Quốc An bảo Tô Dật vào học sao?

Hơn nữa, Tô Dật lại còn gọi thẳng tên của lão, ngay trước mặt Dư Huy Âm mà gọi thẳng tên ông nội cô ấy luôn.

Cứ như xưng hô giữa những người đồng trang lứa.

Hoặc có thể nói, giọng điệu như vậy của Tô Dật cứ như thể không thèm coi Dư Quốc An ra gì.

Giọng điệu như thế, thật sự quá ngông. cuồng!

Tân Lâm không thể tin nổi rằng Dư Huy Âm lại có thể chung sống hòa bình với một kẻ như: thế.

Dư Huy Âm nhìn Tô Dật chăm chắm, cuối cùng mới nghiến răng nói răng: "Tô Dật, lúc anh nhäc tới ông nội tôi có thể tỏ ra tôn trọng một tí được không?"

Tô Dật quay qua nhìn Dư Huy Âm, hắn cười không đáp lời.

Bảo hắn nhắc tới Dư Quốc An một cách tôn trọng ấy hả?

Nếu Dư Quốc An ở đây, Tô Dật mà nói chuyện cực kỳ khách sáo với lão thì e rắng lão sẽ sợ đến nỗi quỳ xuống tại chỗ luôn mất.

"Quên đi, tùy anh vậy” Dư Huy Âm thật sự không thể hiểu nổi vì sao ông nội cô ấy lại coi trọng Tô Dật, buổi tối về nhà rồi cô ấy nhất định phải hỏi cho rõ.

Ánh mắt Tô Dật lướt qua một số quầy hàng ven đường rồi nói: "Mấy món kia trông cũng. không tệ."

"Đúng là không tệ, ở khu chợ đồ cổ thì ít nhất bảy mươi phần trăm đồ ở đây đều là đồ giả, cho dù có là đồ thật thì lúc giao dịch vẫn rất có khả năng sẽ bị đánh tráo." Dư Huy Âm cảnh báo: "Đừng hòng chiếm được lợi thế, nếu không sẽ bị lỗ đấy, ở đây có rất nhiều người thích giả dang làm nông dân, nhìn thì trông chất phác hiền hậu, nhưng thật ra trong đầu toàn là ý đồ xấu."

Tô Dật cười: "Nghe rồi, có vẻ như cô rất am hiểu.
 
Chương 24: Tôi sẽ không nhận ông làm học trò?


Dư Huy Âm tức giận nhìn hẳn một cái, cố nặn ra một gương mặt tươi cười đáp: "Đúng vậy! Tôi chỉ nói với anh thôi, dù sao thì anh cũng sẽ không mual"

Gương mặt tươi cười đó biến mất rất nhanh, Dư Huy Âm vẫn khá bất mãn với thái độ. và cái dáng vẻ cao cao tại thượng đó của Tô Dật.

Tô Dật cũng không giận cô ấy, mà chỉ ngồi xổm xuống trước một gian hàng, trên quầy hàng này có bày một ít đồ bäng đồng và đồ bãng ngọc, rực rỡ muôn màu, rất đẹp.

Dư Huy Âm cũng chỉ có thể đứng lại, cô ấy cũng muốn nhìn thử xem Tô Dật có thể bày ra trò gì, cô ấy liếc mắt cái là nhận ra trên quầy hàng này toàn là đồ thủ công hiện đại.

Điều quan trọng nhất là, trên người Tô Dật còn chẳng có nổi một đồng tiền.

"Chiếc ly ngọc này bán thế nào?" Tô Dật nhìn chãm chằm vào một chiếc ly ngọc trong suốt rồi hỏi.

Người bán hàng rong nhìn thoáng qua Tô Dật, rồi lại nhìn Dư Huy Âm đang đứng chờ đăng sau hẳn, trên mặt người bán hàng nở nụ cười: "Chàng trai, đây chính là chiếc ly ngọc thời Càn Long, cậu xem chất lượng này, kiểu dáng, những bài thơ khắc trên nó này..."

"Ba trăm, bán không?" Tô Dật cắt đứt lời người bán hàng rong.

"Cậu... Cậu tới đây quấy rối hả?" Nụ cười trên gương mặt người bán hàng rong khựng lại ngay lập tức, ông ta còn chưa báo giá mà Tô Dật đã trả ông ta ba trăm, như này thì ông ta còn giở trò kiểu gì được nữa?

Tô Dật nhìn ông ta mà không nói gì, ánh mắt hắn tỏ ra vui vẻ.

Người bán hàng rong bị Tô Dật nhìn chăm chú đến nỗi da đầu hơi tê dại, như thể chút bí mật nhỏ nhoi trong lòng ông ta đều đã bị chàng thanh niên này nhìn thấu.

"Quên đi, tôi bán cho cậu." Người bán hàng rong thở dài nặng nề, đây chỉ là một món đồ thủ công băng thủy tinh, giá thành cùng lắm cũng chỉ chừng ba mươi tệ, cũng chỉ để lừa mấy tay mơ không biết gì hết.

Giá ba trăm thì cũng coi như là kiếm hời được một ít rồi, ít nhất đến bây giờ quầy hàng vẫn chưa thu được đồng tiền nào.

Tô Dật quay đầu lại, Dư Huy Âm cũng quay mặt đi, người này sẽ không trơ trến mượn tiền cô ấy đó chứ?

Dư Huy Âm nói: "Nếu như anh thật sự cần tiền thì tự mà nhận lấy thẻ đi."

Đưa thẻ cho hắn hẳn không nhận, giờ mua đồ lại vay tiền cô ấy, như này là sao hả?

Tô Dật cũng không để ý Dư Huy Âm, mà chỉ đưa ngón tay về phía Dương Chính Thành đi theo đăng sau, rồi ngoắc ngón tay với ông ấy.

Dương Chính Thành vừa nhìn Tô Dật chăm chăm vừa chỉ vào mình, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Đã bao nhiêu năm rồi? Đã bao nhiêu năm rồi mới có một kẻ ngoäc ngón tay với ông ấy một cách ngông cuồng như thế.

Tô Dật gật đầu với Dương Chính Thành, ý bảo là mình gọi ông ấy.

"Này... Ông Dương, thăng nhóc này cũng kiêu ngạo quá rồi!"

"Tôi thật sự muốn đi tới tẩn cho thăng nhóc. này một trận đây!"

"Chưa từng gặp một đứa nào quá đáng như: thết"

Đám người đằng sau lưng Dương Chính Thành đều đang tức giận đến nỗi xắn tay áo, từ trước tới nay chưa từng thấy một thanh niên nào. như Tô Dật.

“Theo tôi qua đó đi.' Dương Chính Thành vươn tay bảo bọn họ bình tĩnh một chút chớ nóng giận, sau đó từ tốn đi tới bên cạnh Tô Dật.

Tô Dật đứng dậy nói: "Ông mua món đồ này cho tôi, tôi dạy ông một chữ, thế nào? Tôi sẽ không nhận ông làm học trò đâu."

Tôi sẽ không nhận ông làm học trò?

Suốt cả buổi Dương Chính Thành vẫn không thốt nên lời, nói như vậy, nghe cứ như ông ấy cực kỳ muốn bái Tô Dật làm thầy vậy.

"Cậu thật sự hiểu được chữ trên tấm bia đá chứ?" Dương Chính Thành vẫn không chịu buông tha, lỡ đâu, lỡ đâu Tô Dật hiểu được chữ trên bia đá thật thì sao?

'Tô Dật nhấc chân đi, chỉ là một chiếc ly mà thôi, chẳng qua là hắn cảm thấy trông nó rất đẹp, có lấy nó hay không cũng chẳng làm sao.

"Được! Chỉ cần cậu có thể dạy tôi chữ trên tấm bia đá, thì cậu cứ mua gì tùy ý đi, tất cả mọi thứ." Dương Chính Thành cũng muốn biết Tô Dật có thật sự hiểu được chữ trên tấm bia đá không, ông ấy đã nhớ kỹ cách viết chữ những đoạn văn trên tấm bia đá thần bí kia, đợi lát nữa ông ấy sẽ viết ra một tờ giấy cho Tô Dật đọc.
 
Chương 25: Lại nữa?


Tô Dật nhìn mấy thứ lặt vặt trước mắt rồi nói với Dương Chính Thành: "Tất cả những món đồ ở quầy hàng này, ông mua rồi đưa đến nhà tôi hết đi, đếm thử xem có bao nhiêu món đi!"

"Chỉ mấy thứ này thôi sao?" Dương Chính Thành nhíu mày: "Chỉ là mấy món đồ mỹ nghệ thôi mà"

Người bán hàng rong nghe vậy thì không khỏi nổi giận: "Này! Ông già kia, ông đến đây gây sự đấy hả? Cái gì mà chỉ là mấy món hàng mỹ nghệ chứ? Ở chỗ tôi có nhiều đồ xịn lắm đấy! Ông nói như thế là đang hủy hoại danh tiếng của tôi đó."

Tô Dật đáp: "Tôi cũng không cần đồ cổ, mấy món đồ mỹ nghệ hiện đại cũng không tệ, tôi để trưng bày trong nhà."

Người bán hàng rong cảm thấy mình bị lờ đi thì gọi Tô Dật: "Chàng trai, cậu không nghe tôi nói gì hả? Chỗ tôi có nhiều đồ cổ lắm đó, nếu cậu mà mua hết thì ít nhất cũng phải hai mươi vạn, ít hơn một xu tôi cũng không bán đâu!"

"Tổng cộng hai nghìn, có bán không?" Tô Dật nói rồi nhìn người bán hàng rong chăm chăm.

Mẹ nó! Lại nữa?

Trước giờ người bán hàng rong chưa từng thấy ánh mắt như vậy bao giờ, rõ ràng chỉ là một thằng nhóc rất trẻ tuổi, vậy mà chỉ cần nhìn vào ông ta thôi cũng khiến ông ta cảm thấy như mình đã bị nhìn thấu.

Hai nghìn tệ, bán hết tất cả, thì hôm nay có thể lãi được khoảng 800 tệ. KHÔ𝑵G‎ QUẢ𝑵G‎ CÁO,‎ đọc‎ 𝙩ruyệ𝗻‎ 𝙩ại‎ [‎ 𝑻‎ r‎ U‎ 𝗺‎ 𝑻‎ r‎ u‎ y‎ ệ‎ 𝗻.𝓥𝑵‎ ‎ ]

Nhưng mà, mẹ nó đây là đồ cổ đó! Biết đồ cổ là cái gì không?

Là cái thứ mà một năm không đi bán, vừa mở hàng cái là đủ ăn một năm đó!

Nếu như bán như thế thì chẳng phải là bị sỉ nhục sao?

"Bán cho cậu!" Người bán hàng nghiến răng, xem ra sau này không thể bày hàng ở đây được nữa, phải đi kiếm ăn ở mảnh đất khác thôi.

Dương Chính Thành không kìm được mà bật cười, nói: "Hai nghìn tệ thì cũng được." Nói xong, ông ấy quét mã trả tiền luôn, trên quầy hàng nhỏ. có bày chín món đồ nhỏ, nói cách khác, hai nghìn tệ để học chín chữ cái, tính toán thế nào cũng thấy đáng giá!

"Chàng trai, nhà cậu ở đâu? Tôi cho người mang tới nhà cậu." Dương Chính Thành trả tiền xong thì không khỏi thấy có chút chờ mong, nếu như Tô Dật thật sự hiểu được những chữ cái kia, rồi ông ấy bái hắn làm thầy thì sao?

"Phố Ngô Đồng, ngôi nhà có cây ngô trong sân, cứ để đồ ở trong sân là được." Tô Dật nói xong thì liếc mắt nhìn Dương Chính Thành: "Chín chữ, không thể nhiều hơn, hôm nay tâm trạng tôi tốt, có thể dạy ông một tí, nhưng nếu sau này muốn học thì còn để xem tâm trạng tôi đã!"

Dương Chính Thành cười lúng túng, thanh niên này ngông cuồng cỡ nào vậy chứ?

Muốn học chữ mà còn phải xem tâm trạng của hẳn sao?

"Ông Dương, đi thôi! Hà cớ gì ông cứ phải chịu đựng như thế?" Ông già đứng bên cạnh Dương Chính Thành đã không nhìn nổi nữa rồi, lời nói của Tô Dật, giọng điệu của hắn, thái độ của hắn, thật sự là khiến người ta khó mà có thể chấp nhận nổi.

Dương Chính Thành phất tay áo, lấy bút vở ra rồi sau đó viết chữ lên vở.

"Chàng trai, chữ này nghĩa là gì?"

'Tô Dật liếc một cái, nói: "Chữ này có nghĩa là đạo sĩ già Hồng Quân." "Chỉ một chữ mà có nghĩa là đạo nhân Hồng

Quân sao?" Dương Chính Thành nhíu mày, cũng hơi hơi giống tiếng anh, chỉ có một từ đơn.

"Chữ kia thì sao?" "“Nhàm chán." "Khụ! Nhàm chán chỗ nào chứ?"

"Tôi nói chữ này có nghĩa là nhàm chán, ông bị ngu à?"

Tô Dật nhìn Dương Chính Thành với vẻ mặt ghét bỏ, mà Dương Chính Thành cũng không nổi giận, ông ấy chỉ cười ngượng ngùng rồi viết tiếp chữ tiếp theo.

"Chết!"

Lần này, Dương Chính Thành không hỏi lại nữa mà liên tục viết tiếp những chữ còn lại, đồng thời viết hết nghĩa của các chữ cái đó mà Tô Dật đã phiên dịch ra xuống phía dưới.

Những chữ mà ông ấy viết đã bị xáo trộn lên hết, sau khi Tô Dật dịch đủ chín chữ cái ra, khi kết hợp ý nghĩa của các từ đó lại, sẽ thành: Đạo. nhân Hồng Quân đã chết rồi, thấy hơi chán nên đã chia thần hồn của hắn thành ba phần, coi như là tái sinh đi vậy.
 
Chương 26: Như này mà gọi là lịch sự à?


Nhất khí hóa Tam Thanh?

Dương CHnh Thành nhớ lại những lời mà Tô Nghị đã dịch trước đó, dường như từ và nghĩa đều nhất quán.

Những từ ngữ thần bí này trông có vẻ rất đơn giản, nhưng lại cực kỳ phi thường, nếu như trước đó Tô Dật chỉ tiện mồm nói bừa thì chắc. chản không thể nào có thể tiện mồm dịch chính xác như vậy được.

Hăn thật sự hiểu những chữ cái trên tấm bia đát

Dương Chính Thành nhìn Tô Dật chăm chăm, con ngươi đột nhiên co rút lại, ông ấy phấn khích nói: "Người anh em, cậu muốn thứ gì nữa? Chỉ cần cậu thấy thích là tôi sẽ mua hết cho cậu."

Tô Dật cau mày nói: "Tôi nói là, hôm nay tâm trạng tôi tốt nên mới cho ông cơ hội này, ông mà làm phiền tôi nữa, thì cút đi cho tôi."

Mấy người nhóm Dư Huy Âm nghe vậy mà choáng váng, làm vậy cũng hơi đáng sợ quá rồi.

Lại còn có người bảo Dương Chính Thành cút đi sao?

Mấy nhân viên công tác đi sau lưng Dương Chính Thàn cũng không thể chịu nổi mà nói "Chẳng phải chỉ là mấy chữ cái thôi sao? Đến nỗi †o tát vậy hả? Ông Dương, hay là chúng ta đi thôi."

"Không biết thăng nhãi này chui từ đâu ra, tôi thật sự muốn đi tới đánh nó một trận ra trò lảm đây!"

'Toàn thân Dương Chính Thành đã run rẩy, vệ sĩ đi phía sau ông ấy còn tưởng rằng là do ông ấy đang tức giận nên đã có người tiến đến đỡ lấy Dương Chính Thành, khuyên nhủ ông ấy: "Ông Dương, ngài đừng tức giận, để tôi đây đi tới dạy. bảo thằng nhóc kiêu ngạo này."

"Mày dám!" Dương Chính Thành bị kích thích đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, ông ấy ngăn người vệ sĩ đăng sau mình lại, sau đó cẩn thận đưa một tấm danh thiếp cho Tô Dật: "Là anh Tô đúng không? Sau này khi nào cậu có tâm trạng tốt thì có thể dạy tôi những chữ cái khác được không?"

'Tô Dật cũng không nhận danh thiếp của ông ấy, hắn đáp: "Chờ tới khi tâm trạng tôi tốt rồi hằng nói, mang người của ông đi đi, ông làm như. vậy khiến mọi người đi dạo phố khó chịu lắm."

Chẳng phải hẳn dạy ông ấy chỉ là vì thấy ông ấy có hơi phiền phức đó sao?

Chín chữ cái thôi, vậy là đủ rồi.

Dương Chính Thành lúng túng cất danh thiếp đi, rồi nói với người bên cạnh rằng: "Đừng có đứng đây nữa, tất cả giải tán hết đi! Đưa đồ đến nhà của người anh em Tô đi."

Tô Dật nhấc chân bước đi, Dư Huy Âm cũng chỉ đành theo sát phía sau, cô ấy thật sự chưa từng thấy ai kiêu căng như Tô Dật, cho dù là người có giá trị hàng trăm vạn hàng nghìn vạn cũng không dám nói những lời như thế với Dương Chính Thành đâu.

Tuy rằng Dương Chính Thành chẳng có nhiều tiền, nhưng những học trò của ông ấy trải dài đủ mọi ngành nghề, trong đó có không biết bao nhiêu là nhân viên quan trọng hay những người †ai to mặt lớn có địa vị cao.

Đắc tội với Dương Chính Thành, là đang đi tìm chết đó!

Dương Chính Thành bị mắng hết lần này tới lần khác mà vẫn tỏ ra khiêm tốn như thế với Tô Dật, đúng là chưa từng thấy bao giời

"Tô Dật, anh... Anh không thể lịch sự với người khác một chút được hay sao?" Cũng coi như là Dư Huy Âm đã được nhìn thấy chút tài cán của Tô Dật, nhưng giọng điệu nói chuyện của Tô Dật thật sự là quá kiêu ngạo rồi.

Tô Dật nhìn Dư Huy Âm, hắn chớp chớp mắt: “Tôi cũng khá lịch sự với cô còn gì."

Dư Huy Âm không nói gì, Tô Dật mà lịch sự với cô ấy sao?

Tôi xin anh, rõ ràng là anh đang coi người ta là giúp việc thì có!

Như này mà gọi là lịch sự à?

"Đi dạo như vậy cũng đủ rồi, tôi phải tới chỗ làm đây." Tô Dật đã mất hứng rồi.

Không thể phủ nhận răng, chắc chăn là trên con phố này có đồ cổ thật, nếu như Tô Dật muốn "kiềm tí của hời" thì ắt hắn cũng có thể kiếm được một tí, nhưng hắn chẳng có một tí hứng thú nào với mấy món đồ cổ đó cả.

Đồ cổ ư?

Nếu như hẵn muốn đồ cổ, thì mộ cổ trong thiên hạ, hẳn muốn đào bao nhiêu là có thể đào. được bấy nhiêu.

Trong mắt Tô Dật, những món đồ cổ này chẳng phải là thứ gì hay ho, đối với hẳn mà nói, chúng còn chẳng thú vị bằng mấy món đồ mỹ nghệ hiện đại.

Nhất là mấy món đồ dùng hãng ngày này, dường như ngày nay mấy thứ này còn dùng thích hơn trước.
 
Chương 27: Quán bar Thanh Tỉnh


"Anh làm việc ở đâu?" Dư Huy Âm thật sự rất tò mò, với cái tính cách kỳ quặc của Tô Dật thì có người chủ nào mà lại nhận hắn?

Với cả, với tính tình của Tô Dật mà lại đi làm công cho người ta à?

Tô Dật suy nghĩ một lát rồi đáp: "Quán bar Thanh Tỉnh."

Hôm qua thì hän còn chưa hiểu mấy chữ đó, nhưng bây giờ, hän đã học được mấy chữ giản thể ở trên điện thoại, quán bar, có lẽ là một nơi để uống rượu.

Thật ra Tô Dật cũng là một người có tửu lượng tốt.

Nếu như đến nơi bán rượu thì nói không chừng còn được uống rượu đã đời nữa.

Ít nhất trước đây khi hắn làm tiểu nhị ở tửu quán, khi nào tâm trạng ông chủ tốt thì còn thưởng cho hẳn hai ly rượu.

"Quán bar?" Dư Huy Âm sững sờ tại chỗ: "Anh tới quán bar làm cái gì?"

"Làm nhân viên phục vụ." Tô Dật không hề cảm thấy nghề nghiệp này có gì sai trái, ít nhất thì mở cửa kinh doanh cũng là một công việc đàng hoàng mà.

Dư Huy Âm hít sâu hai hơi, cô ấy thật sự nghỉ ngờ lỗ tai mình có vấn đề rồi.

Ông nội cô có đưa tấm thẻ vàng đen, Tô Dật cũng chưa bao giờ thèm nhận, đến cả cựu hiệu trưởng của đại học Thanh Châu mà hắn cũng chẳng có một thái độ tốt nào, một người như thế: mà lại đi làm việc ở quán bar sao?

"Tiểu Tô, nếu anh cần việc làm thì tôi có thể. giới thiệu cho anh, anh đâu cần phải đi làm nhân viên phục vụ ở một nơi như thế?" Bạch Thanh Nghiên vẫn rất có thiện cảm với Tô Dật, hài hước dí dỏm, mà bề ngoài còn rất đẹp trai, với gia thế của cô ta thì giới thiệu một công việc danh giá cho Tô Dật cũng chẳng thành vấn đề.

Tô Dật đáp lại: 'Không cần, tôi đã hẹn với chủ quán là hôm nay sẽ qua đó rồi, hơn nữa ở chỗ đó buổi tối mới phải đi làm, tôi vẫn làm được”

"Ôi ôi! Làm việc ngoài giờ sao!" Bạch Thanh Nghiên cười hì hì nhìn Tô Dật: "Tôi rất tán thưởng anh đó, nếu như sau này anh muốn đổi công việc thì có thể tìm tôi."

"Em chạm phải bông hoa sỉ gì đó à?" Dư Huy Âm đặt tay lên trán cô ta, ấn tượng của cô ấy về Tô Dật tuyệt đối không tốt tí nào, người này tính tình thì kỳ lạ, còn kiêu ngạo với cô, nếu như không phải vì ông nội đã dặn dò thì cô đã phủi tay không làm từ đầu rồi.

Bạch Thanh Nghiên cười đáp: "Hì hì, chị Dư, chị đừng ghen mà, em cũng không muốn cướp bạn trai chị đâu."

"Chị đã bảo, anh ta không phải là bạn trai chị!" Dư Huy Âm thật sự không biết nên giải thích thế nào.

"Nhưng mà từ trước đến nay em chưa thấy chị để ý một chàng trai nào đến thế" Bạch Thanh Nghiên híp mắt lại, rồi lại nói với Tô Dật: "Tiểu Tô, tôi thấy anh được đó, cố găng lên."

Tô Dật liếc nhìn Dư Huy Âm rồi nói: "Tôi nói rồi, cô ấy còn nhỏ quá."

"Thật sự không nhỏ mà." Bạch Thanh Nghiên nhìn chỗ đó của Dư Huy Âm rồi nhỏ giọng lẩm bẩm.

Đôi bàn tay trắng như phấn của Dư Huy Âm nằm chặt lại, cô ấy nghiến răng: "Hai người đủ rồi đó!"

Cứ hơi chút là lại bàn luận vấn đề lớn nhỏ của cô, có ổn không đấy hả?

"Tôi nói tới tuổi tác." Cuối cùng Tô Dật cũng nhận ra Bạch Thanh Nghiên chắc hẳn đã hiểu lầm gì đó.

"Tuổi tác sao? Chị Dư hai mươi mốt tuổi rồi đó!" Bạch Thanh Nghiên kinh ngạc quan sát Tô Dật: "Trông anh cũng chẳng lớn hơn chị Dư đâu, chẳng lẽ anh thích cái kiểu phụ nữ đã có chồng hả?"

Dư Huy Âm cũng tò mò nhìn Tô Dật chằm chăm, cái khẩu vị đúng là khác lạ thật đó!

Phụ nữ là vậy đó, tôi có thể không ưa anh, nhưng anh nghĩ tôi không tốt là không được.

Tuổi của Tô Dật không lớn, sao có thể thích phụ nữ đã có chồng được?

"Phụ nữ đã có chồng?" Trong con ngươi Tô Dật thấp thoáng tia sáng, thiếu nữ có thiếu nữ tốt, mà phụ nữ đã có chồng cũng có phụ nữ đã có chồng tốt, giờ phút này hắn lại nhớ tới một bóng hồng tri kỷ trước đây của mình.

Thật ra năm đó hản thích người họ Tào kia cũng không phải không có nguyên nhân.

Bạch Thanh Nghiên chỉ vào Tô Dật, hốt hoảng nói: "Không thể nào chứ? Anh thích phụ nữ đã có chồng thật đấy hả? Gu nặng vậy sao?"

Tô Dật nhìn thoáng qua cô ta một cái, cũng lười giải thích nhiều.
 
Chương 28: Phố Ngô Đồng?


"Xong rồi! Anh ấy thích phụ nữ đã có chồng thật! Chị Dư, chị xong rồi." Bạch Thanh Nghiên tặc lưỡi nói: "Không đùa đâu."

Dư Huy Âm tức giận đến nỗi mất hết sức lực: "Được rồi, hai người dừng lại mau đi, không phải là muốn đi tới quán bar gì đó sao? Rột cuộc là có đi hay không đây?"

Tô Dật gật đầu: "Đi chứ."

“Đi cùng nhau! Đi cùng nhau! Chị Dư, đêm nay chúng mình chơi ở quán bar, gọi mấy anh trai tới bầu bạn." Bạch Thanh Nghiên cười ha ha: "Nếu như Tiểu Tô ở đó mà tỏ ra không vui thì sẽ biến thành khách hàng ngay luôn!"

"Tùy thôi" Dư Huy Âm cũng cảm thấy chẳng sao cả, cô ấy xuất thân giàu có, cũng từng luyện một vài thuật phòng thân, cho dù ở một nơi tốt xấu lân lộn như quán bar thì ít nhất cô ấy cũng. có thể đảm bảo mình và những người bên cạnh được an tòan.

Sau đó nhóm người bỏ lại Tân Lâm mà đi tới quán bar, mặc cho Tân Lâm kêu gào đăng sau, Dư Huy Âm vẫn lái xe nghênh ngang rời đi.

Sau khi Bạch Thanh Nghiên lên xe thì cũng chuyển lại tiền vé vào bảo tàng cho Tân Lâm, rồi nói với Dư Huy Âm: "Chị Dư, xin lỗi nhé, em cũng không biết là chị ghét Tân Lâm đến thế, nếu không thì em đã chẳng gọi anh ta tới."

Dư Huy Âm thờ ơ đáp: "Không sao cả, dù sao thì anh ta có tới hay không cũng không có vấn đề gì."

"Ha ha, dù sao thì em cũng không còn gánh nặng trong lòng nữa" Bạch Thanh Nghiên cười cười, nói: "Em gọi chị cả của em tới đây, chúng mình cùng uống một ly."

"Bây giờ chắc là quán bar vẫn chưa mở cửa đâu." Dư Huy Âm nói: "Em cứ gọi điện cho chị Miểu trước đi."

Bạch Thanh Nghiên gật đầu rồi gọi một cuộc điện thoại: "Chị, chị đang đâu thế? Tối nay đi uống rượu đi! Em giới thiệu anh trai nhỏ của em cho chị."

"Anh trai nhỏ nào cơ? Bây giờ chị với Diệp Hạ Huyên đang chờ em ở phố Ngô Đồng đây."

"Phố Ngô Đồng? Các chị ở phố Ngô Đồng chờ ai thế?" Bạch Thanh Nghiên nhíu mày, nếu như cô ta nhớ không lầm thì hình như Tô Dật cũng ở phố Ngô Đồng gì đó thì phải.

"Ông nội bảo chị tới phố Ngô Đồng tìm một người tên là Tô Dật, lại còn bảo phải nghe theo mọi lời anh ta nói, thật là không biết ông đang nghĩ gì nữa, thế mà người kia còn không có ở nhà, rồi chị gặp được Diệp Hạ Huyên, cô ấy cũng tới tìm người này."

Bạch Thanh Nghiên lén liếc mắt nhìn Tô Dật, rồi hạ giọng trả lời: "Chị, em nghĩ là, có lẽ người mà chị muốn tìm đang ngồi ngay bên cạnh em đó"

"Cái gì? Ngồi bên cạnh em? Cách em đang ở đâu? Chị tới ngay bây giờ."

Bạch Thanh Nghiên đáp: "Bây giờ bọn em tới quán bar Thanh Tỉnh, chị Dư Huy Âm đang ở cùng với em."

"Đến cả Dư Huy Âm mà cũng tìm anh ta sao? Làm việc nhanh thật đấy! Chị tới ngay lập tức đây, em cũng đừng nói chuyện liên quan tới Tô Dật cho một ai khác nữa."

Đầu bên kia điện thoại nói xong thì cúp máy. luôn.

Bạch Thanh Nghiên giơ điện thoại di động nhìn Tô Dật chằm chằm, suốt cả buổi vẫn không thốt nên lời.

'Tô Dật nhìn cô ta một cái, rồi nói: "Tôi không thích người lại làm phiền tôi lắm, cô hiểu ý tôi chứ?"

"Rốt cuộc thì anh là ai?" Cuối cùng Bạch Thanh Nghiên cũng bắt đầu để ý tới Tô D cả chị của tôi cũng tới nhà anh tìm anh đó!" . Truyện Quan Trường

Dư Huy Âm lái xe, trong lòng run rẩy, một người phụ nữ cao ngạo kiêu căng như Bạch Miểu Miểu mà cũng đi tìm Tô Dật sao?

Rốt cuộc Tô Dật là một người như thế nào?

"Vậy làm phiền cô, bảo chị cô đừng có tới." Tô Dật không thèm trả lời cô ta, mà chỉ lạnh lùng đáp: "Cho dù cô ta có tới thì tôi cũng không có ý định để ý tới cô ta đâu."

"Anh thật đúng là... Bạch Thanh Nghiên thật sự bái phục, chị gái Bạch Miểu Miểu của cô ta là phó chủ tịch tập đoàn Phong Diệp, là một nữ chủ tịch xinh đẹp đúng nghĩa đó, người theo đuổi Bạch Miểu Miểu có xếp trên một con phố cũng có thể lấp kín một con phố luôn, thế mà Tô Dật lại thẳng thừng bảo đừng có tới!
 
Chương 29: Không hề đơn giản một tí nào!


Dư Huy Âm lái xe, trong lòng cô ấy cũng bắt đầu suy nghĩ về thân phận của Tô Dật.

Ban đầu thì cô ấy còn hơi thiếu chú trọng, nhưng bây giờ đến cả Bạch Miểu Miểu và Diệp Hạ Huyên cũng bắt đầu tìm tới Tô Dật, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đây?

Rất rõ ràng, hai người bọn họ đều giống nhau, là do người nhà sắp xếp cho hai người họ. đi tìm Tô Dật.

Nhà họ Bạch và nhà họ Diệp cũng được coi là danh môn ở khắp thành phố Thanh Châu này.

Hơn nữa trong nhà họ Dư bọn họ đã có ba người nhà muốn có quan hệ tốt với Tô Dật, như: vậy có nghĩa là, Tô Dật không hề đơn giản!

Không hề đơn giản một tí nào!

"Tiểu Dư, cô đưa tôi đến cửa quán rượu rồi các cô có thể đi được rồi, sau này không có chuyện gì thì cố gắng đừng tới tìm tôi." Tô Dật cười nói: "Tôi hiểu mà, nếu như cô ở bên cạnh tôi thì sẽ dẫn tới rất nhiều những phiền toái không cần thiết."

"Tiểu Dư?" Trong lòng Dư Huy Âm hơi điên lên, lại còn gọi cô ấy là Tiểu Dư nữa?

Cái tên này trông còn nhỏ hơn cô ấy mài

"Như này có phải là anh định qua cầu rút ván không?" Cuối cùng Dư Huy Âm vẫn nhãn nhị nói rằng: "Anh cũng đã nói vậy rồi thì chắc chắn sau này tôi sẽ không đi tìm anh."

Cả ngày hôm nay cô ấy cũng gọi là đã cẩn thận đi theo Tô Dật nguyên một ngày, coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ mà ông nội giao cho, bây giờ Tô Dật bảo cô ấy sau này đừng tới tìm hắn nữa, cô ấy cũng có thể quay về báo cáo lại với ông nội.

Tô Dật ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Cô hiểu là tôi qua cầu rút ván cũng được, sau khi cô quay: về thì làm phiền cô chuyển lời lại cho ông nội cô là, tôi hy vọng sau này không có ai tới làm phiền tôi nữa, tháng sau phát tiền lương, tôi sẽ trả lại cô số tiền hôm nay tôi mượn cô."

Dư Huy Âm xấu hổ: "Tôi sẽ chuyển lời của anh lại cho ông nội tôi."

Thái độ của Tô Dật thật sự quá kiêu ngạo.

Lại còn hy vọng không có ai tới làm phiền hẳn nữa, tưởng mình là nhà lãnh đạo vĩ đại chắc?

Khi xe chạy tới cửa quán bar Thanh Tỉnh thì mới năm giờ chiều, quán bar vẫn đang đóng cửa.

"Chưa mở cửa, tôi có cần phải đưa anh đi dạo chỗ khác không?" Dư Huy Âm nhìn thoáng qua phía quán bar Thanh Tỉnh rồi nói.

Nơi này cũng được coi là một quán bar khá lớn trên khắp con phố này, nhưng quán bar càng lớn, thì chäc chẳn bên trong càng loạn.

Nhiều người say rượu cũng chen chúc chung một nơi, kiểu gì mà chẳng xảy ra chút xích mích.

"Cô cứ cho tôi xuống trước đã!" Tô Dật nhìn ra ngoài cửa xe, hắn cau mày lại, trên gương mặt nở một nụ cười mong đợi.

Dư Huy Âm quay đầu lại liếc nhìn Tô Dật, nhìn theo tâm mắt của Tô Dật, cô ấy thấy một cô gái nhỏ đứng trước cửa quán rượu.

Trông cô gái này mới chỉ chừng hai mươi, ngũ quan thanh tú, vóc người mảnh mai yêu kiều, ăn mặc rất giản dị.

Dư Huy Âm không nhịn được mà hỏi: "Bạn anh à?"

Tô Dật đáp: "Coi là vậy đi."

"Anh tự nắm lấy cái tay nắm cửa là cửa sẽ mở ra" Dư Huy Âm tin rằng với trí thông minh của Tô Dật thì chắc chản là hẳn có thể học được cách mở cửa xe chỉ trong chốc lát.

Cũng không thể nào để lần nào cũng bắt cô mở cửa xe cho được!

"Ồ! Sao cô không nói sớm” Tô Dật đưa tay ra mở cửa xe, làm Dư Huy Âm giận đến nỗi nghiến răng ken két, chỉ ước gì có thể lao tới cắn hắn một phát ngay bây giờ.

Sau khi xuống xe, Tô Dật từ tốn đi tới chỗ cô bé ở trước cửa quán rượu, khi hai người còn cách nhau tầm ba mét, cô gái kia ngẩng đầu nhìn hẳn một cái, sau đó lại cúi đầu, rõ ràng là không biết Tô Dật.

Tô Dật đi tới bên cạnh cô gái, lúc này cô gái mới nghiêng đầu liếc nhìn Tô Dật rồi hỏi: "Anh trai, anh cũng đi làm ở chỗ này hả?”
 
Chương 30: Đùa gì thế?


Tô Dật gật đầu, nở nụ cười xán lạn rồi tự giới thiệu bản thân: "Tôi là Tô Dật."

Cô gái vội vã nở nụ cười gật đầu với Tô Dật: "Xin chào, tôi là Lâm Dĩ Văn"

Tô Dật hỏi: "Cô cũng đi làm ở đây sao?"

"Dúng vậy, hôm qua tôi tới phỏng vấn, làm phục vụ." Lâm Dĩ Văn đáp: "Anh vừa mới bước. xuống từ chiếc xe kia, chắc anh có nhiều tiền lắm nhỉ"

Chưa nói tới kiểu dáng xe, chỉ cần nhìn biển số xe là biết chủ nhân của chiếc xe đó không giàu thì cũng sang.

Tô Dật läc đầu đáp: "Tôi không có tiền, chiếc xe kia là của bạn tôi."

"Ồ!" Lâm Dĩ Van hời hợt đáp một tiếng, sau đó cũng không thèm nói gì, rõ ràng là không muốn để ý tới Tô Dật nữa.

Tô Dật cũng không nói thêm, hai người cứ lẳng lặng đứng trước cửa quán rượu như thế.

Hoàng hôn dần buông, những ngọn đèn đường cũng lục tục bật sáng, cho đến khi một người phụ nữ trung niên đẫy đà xinh đẹp bước tới mở cửa quán bar.

"Hai người tới nộp đơn xin việc hả?" Người phụ nữ trung niên liếc mät nhìn Tô Dật và Lâm Dĩ Văn rồi nói: "Đi vào trong với tôi trước đã."



"Tôi là Trương Đình, hai người có thể gọi tôi là chị Đình." Người phụ nữ trung niên đi tới trước sân khấu, nói tiếp: "Nộp bản photo căn cước của hai người cho tôi, rồi lưu số điện thoại và tên."

“Chị Đình, chào chị, em là Lâm Dĩ Văn."

"Tôi là Tô Dật."

Trương Đình nhìn thoáng qua Lâm Dĩ Văn thật sâu, rồi nở nụ cười hỏi cô ấ

nộp đơn làm nhân viên phục vụ sao? Nhưng tiền lương của nhân viên phục vụ không hề cao đâu."

Lâm Dĩ Văn biết cô ta đang nói tới điều gì, liền vội đáp: "Chị Đình, em chỉ muốn làm nhân viên phục vụ thôi, tiền lương thấp một tí cũng không thành vấn đề, ở chỗ các chị không có tệ nạn gì chứ? Nếu như thật sự hỗn loạn quá thì thôi đi vậy”

Trương Đình gật đầu đáp: "Nếu em chỉ làm nhân viên phục vụ thì chị đảm bảo sẽ không để em gặp chuyện không may, sau này nếu như em gặp phải vấn đề gì thì cứ nói thẳng với chị Đình, chị sẽ bảo vệ em."

Tô Dật nghe cuộc nói chuyện giữa hai người họ mà cứ cảm thấy dường như có gì đó mờ ám.

"Chị Đình, ngoài làm nhân viên bán hàng ra thì còn có thể làm gì nữa?" Tô Dật rất tò mò với thế giới mới này, chẳng lẽ là còn có thể làm những việc khác được nữa sao?

Hôm qua lúc hăn tới đây có thấy qua thông báo tuyển dụng của quán bar, có quản lý đại sảnh, có quản lí nghiệp vụ gì gì đó, nhưng mà tiền lương đãi ngộ lại không giống nhau.

"Cậu sao?" Trương Đình quan sát Tô Dật, thằng nhóc này trông có vẻ khôi ngô, hơn nữa độ tuổi này cũng là độ tuổi tinh thần và thể lực dồi dào nhất.

Trương Đình hỏi: "Tửu lượng của cậu thế nào?"

Tô Dật suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc trả lời: "Ngàn ly cũng không say!"

"Hải!" Trương Đình không khỏi bật cười một tiếng, trong quán bar cũng có nhiều người nói mình có thể uống ngàn ly không say lắm đó.

"Để cậu uống rượu, nói chuyện phiếm với các chị gái, có được không? Lương căn bản ba nghìn, cộng thêm tiền hoa hồng từ rượu nữa” Trương Đình đã mở không biết bao nhiêu quán bar, có đôi khi nhu cầu của phụ nữ còn cao hơn cả đàn ông rất nhiều.

Tô Dật nhíu mày hỏi: "Chỉ uống rượu và nói chuyện phiếm thôi cũng được sao?"

Trương Đình hờ hững đáp: "Nếu như có chị gái nào cần thì cậu cũng phải ngủ với người ta."

"Vậy thì không được!" Tô Dật từ chối luôn, bảo hẳn ngủ với phụ nữ ấy hả?

Đùa gì thế?

Bao nhiêu phụ nữ ham muốn cơ thể của hắn mà còn không đạt được mong muốn, chỉ ba nghìn tệ mà còn phải ngủ với một đống phụ nữ, vậy sao mà được?

Trương Đình nở nụ cười: "Vậy cậu có thể nói chuyện phiếm được không? Không ngủ với bọn họ cũng được, chỉ cần cậu phục vụ các chị gái hài lòng, rồi họ tới những lần sau nữa, vậy là được”

"Nói chuyện phiếm? Chắc là không vấn đề gì" Hôm qua Tô Dật đã hỏi thử rồi, nếu làm nhân viên phục vụ thì việc phải làm hằng ngày là dọn bàn rượu, khui rượu cho khách hàng, khách hàng muốn gì thì lấy cái đó, là một công việc đơn giản không phức tạp mấy.

Nhưng nếu chỉ nói chuyện phiếm uống rượu là có thể nhận được tiền thì cũng được.
 
Chương 31: Chí ít là trước kia mình chưa từng làm


“Tiểu Tô, cậu nói cậu uống rượu được, cũng có thể nói chuyện được, đây cũng chỉ là lời cậu nói mà thôi, còn khả năng cụ thể của cậu tôi còn chưa được chứng kiến. Cho nên cậu có ba ngày thực tập, nếu như trong ba ngày này cậu thể hiện đủ để thỏa mãn tôi thì tôi sẽ cho cậu làm quản lý nghiệp vụ.”

Tô Dật cũng chưa hoàn toàn tin lời Tô Dật nói, ở vũ trường cô ấy đã gặp không ít người khoe khoang như thế, người giống như Tô Dật cô ấy đã gặp nhiều, nhưng rất nhiều người uống hết liền một lúc một tuần rượu xong thì hoàn toàn ngã gục.

Tô Dật gật đầu, hỏi: “Cho nên nhiệm vụ ngày mai của tôi là bán rượu tiếp đãi khách hàng, khiến cho bọn họ phải vung tiền ra?”

Lúc hỏi câu này, Tô Dật đã hiểu được tính chất công việc của mình.

Đây có khác gì các cô gái trong thanh lâu lúc trước đâu? Chẳng qua là bây giờ thay đổi một chút thôi. Công việc này rất có tính khiêu chiến đấy!

Chí ít là trước kia mình chưa từng làm.

Tô Dật nheo mắt cười nói: “Cậu hiểu như thế cũng được, cho nên thu nhập mỗi tháng nhiều hay ít đều dựa vào khả năng của cậu đấy. Nếu như tửu lượng của cậu không cao thì sẽ bị các chị em chuốc say mang đi thuê phòng, tôi không can thiệp được.”

Lâm Dĩ Văn đứng bên cạnh nghe mà choáng váng, cô ấy tới nơi này để làm thêm ngoài giờ, hơn nữa cô ấy cũng biết quán bar là nơi nhiều người hỗn tạp, nhưng ít ra cũng là chỗ chính quy.

Nghe cuộc đối thoại của Trương Đình và Tô Dật là cô ấy hiểu ngay, hẳn là quán rượu này loạn lắm nhỉ.

Không chỉ có con gái ở ngoài không được an toàn, mà các bạn con trai cũng thế.

“Chị Đình, em...”

Lâm Dĩ Văn vừa mới mở miệng, Trương Đình đã nói: “Tiểu Lâm, em không cần phải lo lắng về vấn đề này, chỗ này của chị có quy định, nếu như em đã xin làm phục vụ thì chị tuyệt đối sẽ không bắt em phải uống rượu tiếp khách, cũng sẽ không có khách hàng tìm em để gây phiền phức. Chị nói rồi, chị sẽ bảo vệ em”

Cô ta liếc mắt một cái là nhìn ra Lâm Dĩ Văn đang lo lắng, bèn nói tiếp: “Xin vị trí khác nhau thì cách làm việc cũng không giống nhau, em chỉ phụ trách việc mở rượu cho khách hàng, hoặc là em muốn làm lễ tân đón khách cũng không thành vấn đề”

“Được rồi ạ” Cuối cùng thì Lâm Dĩ Văn cũng không còn lo lắng như trước nữa, Trương Đình trả lời quá quyết đoán, dáng vẻ tự tin có thể bảo vệ cô ấy khiến cô ấy cảm thấy rất ấm áp.

“Tiểu Tô, đêm nay có mấy người bạn của tôi muốn qua đây uống rượu, đặt bàn xong xuôi rồi, cậu phụ trách mấy người bọn họ nhé, được không?” Trương Đình cười nói: “Đầu tiên tôi phải thử tửu lượng của cậu trước đã, đêm nay cậu yên tâm, cho dù cậu không uống được bao nhiêu thì mấy người bạn của tôi cũng không gây khó dễ cho cậu.”

Tô Dật không hề nghĩ ngợi gì, đáp luôn: “Cũng được”

Hiện tại hẳn đang muốn thích nghi với cuộc sống mới, đến cả chuyện này cũng đã từng nghĩ tới rồi, nếu như khách nữ đêm nay có vóc người hơi không chấp nhận được thì làm sao. bây giờ?

Đại khái cũng chỉ có thể nhịn đi thôi. .

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Giống như các cô gái bên trong thanh lâu, có tư cách chọn khách hàng không?

Thế nhưng cho dù làm gái trong thanh lâu thì cũng có thể là hoa khôi đứng đầu bảng, nếu như năng lực của mình hơn người, coi như tiếp khách uống rượu thì cũng có tư cách để lựa chọn khách hàng!

Đây chính là công việc đầu tiên của Tô Dật, nếu như bát đầu rồi thì đương nhiên phải làm việc cho hoàn hảo mới được.

“Chị Đình, tôi phải làm thế nào thì mới có thể được lựa chọn khách hàng?” Tô Dật hỏi thẳng vấn đề này.

Trương Đình nhìn hẳn, im lặng trong chốc lát rồi nói: “Đêm nay cậu có thể giúp cho toàn bộ bàn của bạn tôi vui vẻ uống say được thì tôi cho phép cậu sau này có thể lựa chọn khách hàng của mình”

Vừa tới đã nghĩ đến việc chọn khách, Tô Dật này đúng là nghĩ được nhiều thứ quá.
 
Chương 32: Bây giờ chị dạy tôi thì tôi có thể học được ngay


Trương Đình hoàn toàn không để tâm đến vấn đề mà Tô Dật vừa hỏi.

Lễ nào cậu ta chưa từng nghe câu trong người phụ nữ đã có ba phần tửu lượng rồi sao?

Hơn nữa các bạn của Trương Đình cũng là những phú bà quanh năm chơi bời ở những quán bar về đêm như thế này, mấy người bọn họ, một người có thể uống được cả trăm chai bia chứ không đùa. Cho rượu trắng và bia lẫn rượu đỏ trộn lẫn vào nhau, có lẽ trong đêm nay có thể chơi cho Tô Dật phải nôn ra.

“Hai người đi thay đồng phục của quán đi” Trương Đình rời khỏi quầy bar, dẫn Lâm Dĩ Văn và Tô Dật ra đẳng sau.

Trương Đình đưa cho Lâm Dĩ Văn một bộ sườn xám đơn giản của phục vụ, sau đó lại đưa cho Tô Dật một bộ âu phục nhỏ.

“Hai người vào nhà vệ sinh thay quần áo đi.”

Trương Đình nói xong thì mặc kệ bọn họ. Lúc này các nhân viên khác của quán bar cũng đã lục tục kéo đến.

Tô Dật thay xong bộ âu phục đi ra ngoài, Trương Đình không nhịn được mà quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt.

Thăng nhãi này đúng là đẹp trai một cách quá đáng, có khi chỉ dùng mỗi gương mặt này thôi cũng có thể mê hoặc các phú bà thần hồn điên đảo.

Rõ ràng mới có hai mươi tuổi nhưng không biết vì sao, khí chất trên người hắn lại khiến Trương Đình nghĩ hắn giống như một người đàn ông trưởng thành nếm trải đủ mùi đời.

Trong mắt dường như còn lấp lánh ánh sao khiến người khác nhìn vào khó mà kiềm chế được, ngũ quan lại hoàn mỹ không tìm thấy chút tỳ vết nào.

Giờ khắc này, đến Trương Đình cũng cảm thấy tim mình đập rộn lên.

Hôm nay thật sự nhặt được bảo bối rồi.

Chàng trai mới xin việc này thật sự giống như thần tiên điềm tĩnh nho nhã, một mình hẳn đủ để đánh bại bất kỳ chàng trai non tơ nào hiện nay.

Hiện giờ Trương Đình thật sự muốn bồi dưỡng kĩ càng cho. Tô Dật, nếu như cậu nhóc này thật sự biết uống rượu như lời cậu ta nói thì nói không chừng thật sự sẽ trở thành cây rụng tiền của cả quán bar.

Mở quán bar nhiều năm rồi, Trương Đình hiểu rất rõ một đạo lý, đàn ông theo đuổi phụ nữ nghĩa là theo đuổi cảm giác. mới mẻ, một khi đã ngủ với nhau rồi thì sẽ không còn thấy hứng thú nữa.

Nhưng nếu như một người phụ nữ si mê một người đàn ông thì chẳng khác nào bị mất trí, mà các phú bà mà cô ấy biết lại nhiều như mây, nếu như cả đám bọn họ đều bị Tô Dật mê hoặc đến chết mê chết mệt thì Tô Dật càng không lên giường với bọn họ, bọn họ sẽ lại càng khao khát.

Khả năng vung tiền của phụ nữ mới là đáng sợ nhất! “Chị Đình, kiếm đâu ra được cậu trai ngon nghẻ này vậy?”

Một cô gái tiếp rượu ở chỗ này nhìn chăm chăm vào Tô Dật, bắt đầu đánh giá.

“Chào chị, tôi là Tô Dật, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, xin được chỉ bảo nhiều hơn” Lời mà Tô Dật vừa nói, đương nhiên cũng là vừa mới học được ở trên internet.

Cô gái tiếp rượu cười khanh khách, đáp lời: “Tiểu Tô à, cậu yên tâm, sau này chị đây nhất định sẽ để ý đến cậu.”

“Cô đừng có hù dọa cậu ta” Trương Đình liếc cô ta một cái, sau đó hỏi Tô Dật: “Trước kia cậu có hay đến quán bar chơi không?”

Tô Dật lắc đầu nói: “Không có, hôm nay là lần thứ hai tôi đến quán bar, hôm qua mới đi lần đầu tiên."

“” Khóe miệng Trương Đình giật một cái, hỏi: “Mấy trò như xúc xäc, đoán số, hay oẳn tù tì linh tinh cậu có chơi được không?

Tô Dật trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Tôi chơi trò xúc xắc khá là tốt, muốn lắc ra số nào thì sẽ ra số đó. Còn trò đoán số thì tôi không biết ở chỗ các chị chơi như thế nào, cả trò đoán số cũng thế”

“Bây giờ chị dạy tôi thì tôi có thể học được ngay.” Trước đây Tô Dật đã từng đến sòng bạc chơi, không hề xa lạ gì với thứ gọi là xúc xắc, nhưng mấy thứ như đoán số linh tỉnh, thời đại khác nhau, vậy cách chơi cũng khác nhau.

“Cậu đùa à!” Trương Đình lườm hắn: “Cậu đổ xúc xắc muốn ra bao nhiêu thì ra bấy nhiêu à?”

Tô Dật nghiêm túc gật đầu: lặc dù đã một thời gian không chơi rồi nhưng chắc là không thành vấn đề”

“A! Cái khác tôi không biết, nhưng bản lĩnh nói khoác của cậu cũng không tệ nhỉ” Trương Đình cầm một cái ống lắc từ bàn rượu bên cạnh lên, đặt trước mặt Tô Dật: “Cậu lắc cho tôi ra năm con một đi, chỉ cần cậu làm được thì tiền lương sẽ tăng. gấp bội!"
 
Chương 33: Chắc chắn là từng tập luyện rồi!


Tô Dật không nhịn được mà cười một tiếng, điều này đối với hẳn mà nói thật sự quá đơn giản.

Tay hắn đặt trên ống xúc xắc, nhấc mạnh lên một cái, xúc xắc bay lên giữa không trung, hiện tại quán bar không bật nhiều đèn nên Trương Đình không nhìn rõ được hắn làm thế nào để tiếp được năm con xúc xắc.

Nhưng động tác lắc xúc xắc như thế này cực kì mờ ảo không rõ ràng!

Chắc chắn là từng tập luyện rồi!

Trương Đình nhìn chằm chằm không chớp mắt vào ống xúc xắc trong tay Tô Dật, mãi tới khi Tô Dật đặt ống lên bàn.

“Đầu là năm?” Trương Đình hơi nhướng mày, sao cứ cảm giác khó tin thế nhỉ?

Tô Dật vươn tay, ý bảo cô ta tự mình mở ra, còn hắn chỉ cười mà không nói.

Trương Đình tò mò mở ống ra, khi nhìn thấy đống xúc xắc trước mặt, cũng cực kì kinh ngạc mà nhìn Tô Dật.

Tô Dật không chỉ lắc ra được năm số một.

Mà năm viên xúc xắc trước mặt cũng xếp chỉnh tề thành một chuỗi, viên xúc xắc ở trên cùng hiển nhiên là số một.

Trương Đình lấy từng viên xúc xắc xuống, tất cả đều là số một, không sai!

Kỹ thuật như thế, trông có vẻ rất đơn giản, nhưng trên thực. tế một người từng mở ra nhiều quán bar như Trương Đình cũng chưa từng nhìn thấy.

Nếu nói là đã từng được thấy thì chính là trên phim ảnh và các buổi biểu diễn ảo thuật.

Một anh chàng đẹp trai đi tới bên cạnh, nhìn chăm chằm đống xúc xắc kinh ngạc nói: “Chị Đình, chị mời đại thần từ đâu tới thế?”

“Tiểu Hà, cậu làm được không?” Trương Đình hỏi anh chàng đẹp trai một câu.

Tiểu Hà läc đầu như trống bỏi: “Nếu như tôi mạnh như thế thì sẽ không tới mức nào cũng bị chuốc say mèm” Nói xong, ánh mắt anh ta sáng lên, vội vàng móc một gói thuốc lá từ trong túi ra, mời Tô Dật một điếu.

“Đại ca, anh có nhận đồ đệ không?” Tiểu Hà nghĩ kĩ rồi, nếu anh ta có kĩ thuật này thì không phải là có thể hoành hành trong quán bar sao?

“Không nhận!” Tô Dật từ chối rất quyết đoán, nhưng lại nhận lấy điếu thuốc: “Chẳng qua, là nếu anh muốn học thì tôi có thể dạy anh”

“Thật sao.” Tiểu Hà vô cùng kích động, cái bật lửa cũng đưa ngay tới: “Anh em, tôi tên Hà Liêu, anh cứ gọi tôi là Tiểu Hà là được”

“Được” Tô Dật châm thuốc lá hít một hơi, năm mươi năm trước cũng có thuốc lá, Tô Dật còn từng nếm thử ma túy rồi, nhưng mấy thứ này đối với hẳn mà nói không có ý nghĩa gì lắm.

Dù sao thì chất.ô-tin trong ma túy cũng không ảnh hưởng được gì lên dây thần kinh của hắn, nên đương nhiên cũng không tồn tại chuyện hẳn bị nghiện.

“Đừng kích động như thế” Trương Đình vội vã lên tiếng, sau đó nói: “Tô Dật, cậu lại lắc lại năm viên số sáu, cũng xếp chồng lên nhau như thế này được không?”

Tô Dật cầm lấy ống xúc xắc, cổ tay run lên, xúc xắc rơi vào. trong ống, hắn cũng chỉ rung nhẹ lên một cái, năm viên xúc xắc lại một lần nữa chồng lên thành một chồng.

“Má... Thế này cũng được hả?” Tròng mắt Tiểu Hà sắp rơi cả ra ngoài luôn rồi, anh ta vốn muốn nhân cơ hội này để học tập trước một chút.

Tô Dật vừa mới rung tay một cái đã có thể đổ ra được năm viên như thế thì sao mà học được?

Mô phỏng theo động tác tay của hắn hay là mô phỏng vẻ mặt của hẳn bây giờ?

Trương Đình bĩu môi, trên gương mặt xuất hiện nụ cười ngớ ngẩn.

Nhặt được bảo bối rồi!

Lần này có lẽ là thật sự nhặt được bảo bối rồi!
 
Chương 34


“Chị Đình, vừa nấy chị mới nói là sẽ tăng tiền lương gấp. bội, coi như là thật sao?” Đối với tiền người khác cho không thì Tô Dật không thấy hứng thú, nhưng tiền mà mình kiếm ra được thì khác.

“Đương nhiên” Trương Đình quả quyết nói: “Chỉ cần cậu làm việc lâu dài, mà cũng thật sự có thể uống được như lời cậu nói vậy thì tiền lương cơ bản là sáu nghìn, thêm rượu thì được trích phần trăm, làm việc tốt thì một tháng kiếm được một hai vạn không phải vấn đề”

“Cũng được” Tô Dật cũng hiểu biết một chút với vật giá hiện nay, một cân gạo cũng đã ba tệ rồi, thịt heo ở thành phố Thanh Châu cũng phải bốn mươi mấy tệ một cân. Một tháng mà được một hai vạn, ở năm mươi năm trước cũng coi như là thu nhập rất cao rồi.

“Vậy được, đêm nay Tiểu Hà sẽ hướng dẫn cậu chơi với các chị em kia của tôi.” Trương Đình nói với Hà Liêu: “Tiểu Hà, cậu dạy cho cậu ta mấy trò chơi mà bình thường mọi người hay chơi, cậu ta còn chưa biết.”

Hà Liêu hơi nghi hoặc, vừa nấy nhìn cách Tô Dật läc xúc. xắc như thế còn tưởng Tô Dật là đại thần quanh năm trà trộn trong mấy quán bar, không nghĩ tới Trương Đình lại vẫn bảo anh ta đi giúp Tô Dật.

“Anh Tô đúng không? Có biết chơi đoán số không?” Tiểu Hà hỏi Tô Dật.

Tô Dật rất thành thật läc đầu.

Tiểu Hà hít sâu một hồi, nói qua một lượt về quy tắc với hắn.

Sau đó hai người bắt đầu chơi cùng nhau. “Mười lăm hai mươi! Mười lăm!”

“Mười lắm hai mươi! Năm!”

Hà Liêu hơi sửng sốt: “Cũng khá may đó chứ, ván đầu tiên đã thắng, thử lại một chút.”

Tô Dật cười cười, trò chơi nhỏ này thật sự là đơn giản quá.

Không nói đến việc âm thầm phỏng đoán, chỉ bằng tốc độ phản ứng của hắn, chỉ cần hắn không muốn thua thì sẽ không có khả năng thua.

Hai người chơi liền một lúc hai mươi ván, Hà Liêu đã muốn bùng nổ.

“Chị Đình, chị xác định là anh ta không biết gì đấy chứ?”

Hiện tại trong quán bar không có khách, nên Hà Liêu thoải mái hô to, anh ta thật sự hoài nghi cuộc sống này.

lò quán bar Thanh Tỉnh này anh ta cũng có chút danh tiếng, được gọi là thần rượu. Thực ra không phải anh ta uống được mà chủ yếu là anh ta chơi mấy trò chơi nhỏ trên bàn rượu đủ hay, nhưng bây giờ chơi một trò đoán số thôi mà thua liền hai mươi ván, tuy rằng không uống rượu nhưng trong lòng đã nổ tanh bành rồi.

Trương Đình đã kinh ngạc đủ rồi, liếc nhìn Tô Dật một cái, đáp: “Cậu ta nói cậu ta không biết.”

“Tôi thua anh ta hai mươi ván rồi” Vẻ mặt Tiểu Hà cực kì tức giận nhìn Trương Đình: “Thế này rõ ràng là giả heo ăn thịt hổ mà”

Trương Đình cũng khiếp sợ, cái trò chơi đoán số nho nhỏ này, dưới tình huống bình thường rất khó để thăng liền một lúc hai mươi ván, chỉ ít là trong những năm qua, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy.

“Vậy hai người chơi tiếp các trò khác đi”

Hà Liêu cũng bất đắc dĩ nói: “Oẳn tù tì!”

Tô Dật lại nhìn anh ta.

“Anh đừng nói với tôi anh không biết nhé!” Tiểu Hà cảm thấy may mắn vì nãy giờ hai người chỉ chơi cho vui mà thôi, nếu không thì vừa mới bắt đầu đã phải uống liên tục hai mươi chén, thì tối nay anh ta cũng không cần đi làm.

Tô Dật lại một lân nữa gật đầu: “Thật sự không biết.” Tiểu Hà lại giải thích về quy tắc. Mười phút sau...

Tiểu Hà và Trương Đình ngồi đối diện Tô Dật, hai người ngây ngẩn nhìn hẳn.

Tiểu Hà thua liền ba mươi lăm ván, còn Trương Đình thua hai mươi mốt ván.

Hai người đều trầm mặc.

“Chúng ta chơi ba cây đi!” Tiểu Hà lại nói về cách chơi ba cây cho Tô Dật.

Xong ba ván, mọi người giải tán.

Tô Dật lần nào cũng cầm số điểm cao nhất, thế còn chơi cái quái gì nữa?

Cuối cùng Trương Đình cũng hiểu được, chỉ cần là những. trò chơi nhỏ liên quan đến xúc xắc và oẳn tù tì thì Tô Dật đều vô địch.

“Tiểu Tô, tôi đã nói với cậu rồi, cậu chơi mấy trò này rất lợi hại nhưng cậu không thể cứ chơi như vậy được.” Trương Đình đã hoàn toàn thấy được bản lĩnh của Tô Dật, nhưng cô ta không thể không nhắc nhở: “Lúc cậu chơi với khách hàng, nếu như lúc nào cũng thắng thì người khác sẽ không có cảm giác. được chơi, chí ít cũng phải thua một ít, kiểu như ba ván hoặc bốn ván lại thua một lần. Còn nữa, nếu như khách hàng thua liền ba ván thì cậu phải uống với người ta một chén mới được”

Nếu như lúc Tô Dật tiếp khách cũng vô địch như thế thì người ta chỉ chơi một lần, còn ai dám tìm tới hẳn nữa?
 
Chương 35: The Last Stand?


Mặc dù Tô Dật chưa bao giờ làm chuyện này nhưng trước đây cũng đã dạo qua không ít những nơi phấn hoa như thế này.

Kỹ nữ thanh lâu làm sao để giúp khách vui vẻ, Tô Dật cũng có thể.

Đương nhiên, bán nghệ không bán thân, đây là vấn đề nguyên tắc.

“Chị Đình, tôi biết nên làm như thế nào” Tô Dật cười cười hỏi: “Không biết loại rượu mạnh nhất ở chỗ chúng ta là rượu gì vậy? Mang một vò tới đây đi.”

“Một vò? Cậu khoác lác cũng ghê thật đấy!” Trương Đình đáp lời: “Loại rượu nặng nhất ở chỗ chúng ta là The Last Stand, nếu như cậu đã nói cậu uống được thì lát nữa hãy uống cùng với nhóm chị Vân đi. Nếu như cậu thật sự uống được sáu chén không gục thì chắc chắn đám chị Vân sẽ phấn khích lắm”

“The Last Stand?” Tô Dật nhíu mày, cái tên này thật kì cục.

Hà Liêu lại hít sâu một hơi, nói: “Anh Tô, anh sẽ không thật sự muốn uống đấy chứ? Chúng ta giao hẹn rồi nhé, tôi không điên với anh đâu. Uống sáu chén vào, ít nhất cũng phế trong ba ngày.”

Tô Dật tò mò nhìn chằm chằm vào Hà Liêu.

Lúc này Hà Liêu mới giải thích: “Rượu này có một kiểu uống, đó là mỗi người uống liền một lúc sáu ly, nếu như ai là người cuối cùng trụ lại được thì đó chính là The Last Stand”

“Thực ra trụ được tới cuối thì được lợi gì đâu? Uống sáu chén vào, cho dù dạ dày không xuất huyết thì chäc chăn cũng bất tỉnh nhân sự. Mấy người tiếp rượu như chúng ta có giỏi mấy đi nữa, chỉ cần uống sáu ly này thì cũng nằm liệt ba ngày. Lần trước tôi uống xong một tuần sau không đụng vào một giọt rượu nào.”

“Kinh khủng tới vậy sao? Tôi lại càng muốn thử xem” Tô Dật rất hứng thú chớp mắt một cái.

Tiểu Hà dùng hai tay ra dấu chữ thập, nói với Tô Dật: “Anh Tô, lát nữa lúc anh muốn chơi thì cứ làm tín hiệu cho tôi, tôi đến WC trước, sau đó anh cứ từ từ mà chơi, nhé? Nếu như anh đưa ra yêu cầu muốn chơi thì toàn bộ đàn ông trong bàn chắc chăn cũng phải uống đó.”

Tô Dật gật đầu nói: “Vậy tôi dùng ly gõ ba lần xuống bàn, rồi anh rời đi trước.”

“Cảm ơn anhl” Hiện tại Hà Liêu đã tôn Tô Dật lên làm thần rồi, nếu như Tô Dật thật sự có thể uống thì sợ là sau này Tô Dật thật sự chính là thần rượu của cả quán.

“Khách khí rồi.”

Tô Dật và Hà Liêu khách sáo với nhau một lúc, để Hà Liêu dạy hẳn thêm vài trò chơi nữa, hai người coi như hoàn toàn quen biết nhau.

Hơn tám giờ tối, khách hàng của quán bar bắt đầu nhiều hơn.

Dư Huy Âm và Bạch Thanh Nghiên thật sự có tới, nhưng lại dẫn theo một cô gái khác nữa.

Bọn họ vừa mới đi vào, Tô Dật đã để ý đến bọn họ, nhưng chỉ có thể giả vờ như không biết.

Trương Đình rất có mắt nhìn, vừa nhìn một cái đã biết được ba người phụ nữ này không phú cũng quý.

Lúc ba người phụ nữ tiến tới một bàn riêng, phàm là những người đàn ông đã nhìn thấy bọn họ đều liếc muốn lác con mắt.

Nhóm người Dư Huy Âm tiến tới bàn riêng và ngồi xuống, Trương Đình cũng không gọi phục vụ khác mà là tự mình đi tới.

“Ba mỹ nữ lần đầu tiên đến đây đúng không? Có bạn bè gì nữa không?” Trương Đình bước tới, lén quan sát ba người phụ nữ kia.
 
Chương 36: Vừa trưởng thành vừa đẹp đế!


Ba người trang điểm rất khéo léo, dung mạo thì không cần nói đến, khí chất trên người cũng không hề tầm thường, về phần quần áo mà bọn họ đang mặc cũng cực kì đắt.

Chỉ là Dư Huy Âm đeo một đôi bông tai hột xoàn, giá trị ít nhất cũng trên mười vạn, còn túi xách mà Bạch Thanh Nghiên mang theo cũng ít nhất hai mươi vạn.

Còn một vị nữa, cũng chính là chị của Bạch Thanh Nghiên - Bạch Miểu Miểu, chỉ mỗi vòng tay thôi cũng có giá trị cả trăm vạn.

Ba vị này mới thật sự là phú bà.

Trương Đình đối mặt với bọn họ cũng không khỏi cảm thấy lo lằng, phú bà như thế chạy tới chỗ cô ta uống rượu, nếu như bị một vài tên lưu manh quấy rầy thì hậu quả sẽ hơi nghiêm trọng.

Cô ta phải bảo đảm an toàn cho mấy người phụ nữ này nhưng lại phải làm sao cho bọn họ chơi cũng hài lòng mới được.

Bạch Miểu Miểu trang điểm còn tinh xảo hơn cả mấy. người Dư Huy Âm, khí chất cũng lạnh lùng kiêu ngạo: “Chỉ có ba người chúng tôi thôi. Chỗ cô có loại rượu vang gì?

Trương Định mỉm cười nói: “Chào chị, nếu là rượu vang thì chỗ chúng tôi có White wine, sparkling wine, red wine...”

“Có Romanee-Conti không?” Bạch Miểu Miểu hỏi, sau đó nhìn vẻ mặt Trương Đình là biết không có, chỉ có thể hạ tiêu chuẩn: “Sẽ có Lafite chứ?”

Trương Đình xấu hổ cười: “Chỗ chúng tôi có Lafite 96.”

“Năm 96?” Bạch Miểu Miểu hơi ghét bỏ nói: “Mang một chai tới đây đi.”

“Được” Trương Đình nói tiếp: “Người đẹp, Lafite 96 ở chỗ chúng tôi bán 28888 một chai, nếu cô mua thì tôi sẽ giảm tám phần trăm”

Bạch Miểu Miểu xua tay nói: “Không cần cô chiết khấu, tôi đưa cô ba vạn!" Nói xong, cô ta chỉ vào Tô Dật đang đứng ở quầy bar nhận biết rượu: “Tôi hỏi cô một câu, người kia đang đi làm ở chỗ các cô?”

Trương Đình sửng sốt một chút, nhìn theo hướng tay cô ta chỉ, cười nói: “Cô nói chàng trai đang đứng trong quầy bar kia sao? Cậu ta vừa mới tới đây làm việc, tên là Tô Dật, xin hỏi có chuyện gì không?”

Lúc này trong lòng Trương Đình vui như mở cờ, chẳng lẽ là người đẹp này vừa vào đây đã vừa mắt Tô Dật?

Vẻ ngoài đẹp trai đúng là dễ có cơm ăn mà!

Bạch Miểu Miểu do dự một lát, nói: “Có thể làm phiền cô mời cậu ta tới đây được không?”

“Không thành vấn đề! Tôi lập tức gọi cậu ta tới” Trương Đình gật đầu, đi về phía Tô Dật: “Tiểu Tô, cậu đến bàn K8 một lúc, có người đẹp điểm danh muốn cậu ngồi cùng, cậu nhất định phải tiếp đón cẩn thận!”

Tô Dật đã nhớ kĩ số thứ tự của các bàn trong quán bar này.

Đám người Dư Huy Âm đang ngồi ở bàn K8, hắn biết.

Hiện tại bà chủ bảo hẳn đi qua đó, đương nhiên là hẳn không có lý do để từ chối. “Được, chị Đình." Tô Dật mỉm cười, đi về phía bàn của Dư Huy Âm.

Dư Huy Âm vốn không hề muốn đề, nhưng Bạch Miểu Miểu kéo cô ấy tới, nên chỉ có thể đi theo.

Thực ra cô ấy cũng tò mò, Tô Dật sẽ có thái độ gì với Bạch Miểu Miểu.

Tuy rằng Bạch Miểu Miểu không phải thiếu phụ, nhưng trên người lại toát ra khí chất của một người phụ nữ trưởng thành rất đặc biệt.

Vừa trưởng thành vừa đẹp đế!

Lẽ nào đối mặt với người đẹp như thế hắn cũng không rung động ư?

Tô Dật đi tới K8, nụ cười trên mặt rất giả tạo: “Ba người đẹp cần gì vậy/”

“Anh chính là Tô Dật?” Bạch Miểu Miểu nhìn chăm chăm vào Tô Dật, nhướn mày lên: “Bây giờ cậu đang đi làm ở đây? Làm phục vụ?”

Tô Dật gật đầu: “Đúng vậy, xin hỏi cô có gì dặn dò?”

Bạch Miểu Miểu trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Ngày mai đi lấy giấy chứng nhận kết hôn với bạn tôi, sau này anh chính là chồng tôi. Mỗi tháng tôi cho anh ba vạn, mua cho anh một chiếc xe, còn có thể tìm cho anh một công việc. Anh muốn làm cái gì cũng được, nhưng không thể đụng vào tôi. Sau khi kết hôn, chúng ta đều không đi quá giới hạn.”

Mắt Tô Dật từ từ nheo lại, bây giờ các cô gái đều thẳng thắn như vậy sao?

Đi thẳng đến chuyện kết hôn với cô ta luôn? Người của nhà họ Bạch!

Xem ra Bạch Miểu Miểu thật sự không biết thân phận của hắn nên mới hơi hiểu lầm.

“Bạch tiểu thư đúng không? Tôi từ chối, được chứ?” Tô Dật không hề nghĩ ngợi, từ chối thẳng thừng!

Nếu như trước khi tìm được công việc này thì có lẽ hắn sẽ đồng ý, nhưng bây giờ chắc chăn là không!
 
Chương 37: Cô ta còn bị từ chối!


Bạch Miểu Miểu ngây người nhìn chăm chằm vào Tô Dật, thế này là cô ta bị từ chối rồi à?

Dư Huy Âm và Bạch Thanh Nghiên lại càng khỏi phải nói.

Hai người bọn họ không ngờ rằng Bạch Miểu Miểu vừa gặp mặt đã nói chuyện thẳng như vậy.

Nhảy qua tất cả các bước, đến thẳng bước kết hôn, thế này cũng khoa trương quá.

Bạch Miểu Miểu chủ động lấy chồng, đưa ra lời đề nghị kết hôn, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì toàn bộ vòng bạn bè của bọn họ đều sẽ chấn động.

Mấu chốt là...

Cô ta còn bị từ chối!

“Anh có biết anh đang nói gì không?” Bạch Miểu Miểu sa

sầm mặt mày, nghiêm túc nhìn Tô Dật nói: “Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, anh có thể suy nghĩ kĩ càng rồi trả lời tôi.”

Tô Dật không hề nghĩ ngợi lập tức đáp lại: “Tôi đây cũng chỉ có thể từ chối cô một lần nữa thôi.”

“..” Bạch Miểu Miểu nghiến răng, ông nội cô ta Bạch Chí Học hôm qua đã đi tìm cô ta, bảo cô ta đi đón Tô Mặc dù không nói về thân phận của Tô Dật nhưng trong lời nói rõ ràng là cực kì coi trọng hắn, bảo cô ta phải cố gắng làm bạn được với Tô Dật, cho dù không thể trở thành bạn bè thì cũng không được phép đắc tội.

Hai năm qua trong nhà cũng bắt đầu hối kết hôn, nhưng Bạch Miểu Miểu không muốn tìm phú nhị đại để gả đi, sau đó làm một người rảnh rỗi, biện pháp tốt nhất chính là tìm một người nghèo khó về ở rể.

Cô ta nghĩ đây chính là chồng tương lai mà ông nội tìm giúp cô ta.

Hôm qua cô ta đã đến phố Ngô Đồng, từ chỗ ở của Tô Dật có thể thấy được hắn không phải một kẻ có tiền, hôm nay nhìn thấy, Tô Dật cũng coi như đẹp trai, ít nhất cũng là thuận mắt, cho nên cô ta định “thỏa hiệp” cho xong.

Nhưng hoàn toàn không ngờ được rằng bản thân mình bị từ chối.

Thậm chí còn bị từ chối hai lần.

Trương Đình nhìn thấy Tô Dật và Bạch Miểu Miểu đang nói chuyện với nhau, mà säc mặt Bạch Miểu Miểu hình như cũng không được tốt cho lắm nên tự mình bê chai rượu tới.

“Ba người đẹp, chào các vị, đây là rượu mà mọi người gọi.” Đăng sau Trương Đình còn có một phục vụ chuyên khui rượu.

Dù sao thì rượu vang đỏ hơn hai vạn ở chỗ bọn họ cũng không tính là rẻ, bình thường rất hiếm người gọi lên.

Bạch Miểu Miểu thoáng giảm bớt một chút xấu hổ, nói: “Mở đi”

Sau đó nhân viên phục vụ kia mở rượu vang, bắt đầu rót rượu.

“Ba vị, nếu như các vị không còn bạn bè nào tới nữa, có cần để Tiểu Tô ở lại đây uống với các vị hai ly không? Hôm nay cậu ta vừa tới, có lẽ chưa quen cho lắm, ba vị đừng nóng giận.” Trương Đình rất biết quan sát nét mặt của người khác, nhưng bây giờ cũng không tiện để Tô Dật đi luôn, trừ phi đám Bạch Miểu Miểu tự mình lên tiếng, nếu không Tô Dật phải ở lại.

Bạch Miểu Miểu đột nhiên nở nụ cười, liếc nhìn Tô Dật một cái đầy ẩn ý, hỏi: “Thì ra anh phụ trách tiếp rượu ư?”

Tô Dật lại không hề tức giận, trái lại còn gật đầu thừa nhận: “Nếu như Bạch tiểu thư muốn tôi ngồi lại tiếp rượu cô thì đương nhiên tôi sẽ không từ chối.”

“Được lắm!” Bạch Miểu Miểu chỉ chỉ một chai rượu vang, nói: “Trước tiên uống hết chai này đã, uống xong tôi cho anh một vạn!”

Trương Đình cảm giác được Bạch Miểu Miểu hình như đang hơi tức giận, nhưng cũng khó mà nói được gì, đành nhìn Tô Dật hỏi: “Tiểu Tô, uống được không?”

Tô Dật nở nụ cười: “Uống rượu còn có thể kiếm được tiền thì đương nhiên là uống được rồi! Chẳng qua không biết ý cô là cứ uống một chai thì được một vạn không hay chỉ mỗi chai này thôi?”

Bạch Miểu Miểu bị tức quá hóa cười: “Nghe cách anh nói thì anh còn uống được mấy chai?”

Tô Dật chép miệng: “Bảy tám chai cũng không thành vấn đề”

“Mang cho tôi mười chai!” Bạch Miểu Miểu nói: “Lập tức quẹt thẻ!” . Google‎ t𝒓a𝔫g‎ 𝔫ày,‎ đọc‎ 𝔫gay‎ khô𝔫g‎ q𝘂ả𝔫g‎ cáo‎ ﹛‎ 𝒯𝒓ùm𝒯𝒓𝘂yệ‎ 𝔫.V𝖭‎ ﹜

Mười chai?
 
Chương 38: Rượu này có vấn đề không vậy?


Trương Đình vội vàng nói: “Bạch tiểu thư, thưa cô, ở chỗ chúng tôi ngoài chai Lafite 96 này ra thì cũng chỉ còn có ba chai dự trữ nữa thôi.”

“Những chai rượu trắng khác cũng được, giá cả không thành vấn đề, lấy hết những loại rượu đắt nhất trong quán của cô tới đây, đủ mười chai cho tôi! Hôm nay tôi muốn xem xem anh ta uống được bao nhiêu!” Ban đầu Bạch Miểu Miểu không định đắc tội Tô Dật, nhưng Tô Dật nói như thế khiến cô ta hơi tức giận.

Từ nhỏ tới lớn chỉ có cô ta từ chối người khác chứ làm gì có ai từ chối cô ta?

Trương Đình vâng lời, vội vã bảo phục vụ đăng sau đi lấy rượu.

Cô ta nói xong cũng vội vàng đi theo.

Tuy răng Tô Dật nói hẳn thật sự có thể uống được, nhưng mười chai rượu vang và rượu trắng uống chung, hẳn nhất định sẽ phế mất.

Trương Đình đi theo nhân viên phục vụ lấy chín chai rượu vang, ít nhất là không để lẫn thêm chai rượu trắng nào nữa, nếu không thì sợ răng không phải Tô Dật cứ uống say cũng. được là xong.

Trừ việc này ra, Trương Đình còn mang máy POSS loại nhỏ để quẹt thẻ tới, đồng thời cầm theo hóa đơn: “Bạch tiểu thư, mười chai rượu này có giá tổng cộng là 15 vạn 3 nghìn 888, cô trả 15 vạn là được rồi”

Cô ta cũng nghĩ kĩ rồi, nếu như lát nữa Tô Dật thật sự không thể uống được, thì cứ ngã lăn ra đất đi, lẽ nào Bạch Miểu Miểu còn có thể cạy miệng hẳn ra để rót vào sao?

Cứ bán được rượu đã rồi tính.

Bạch Miểu Miểu lấy thẻ ATM từ trong ví ra nói: “Không cần cô phải chiết khấu, thanh toán 16 vạn, mặt khác cô cũng phải đứng đây để trông, anh ta uống bao nhiêu chai thì tôi quẹt ngần ấy tiền!”

Hôm nay Bạch Miểu Miểu muốn đôi co với Tô Dật. Tô Dật đột nhiên phát hiện cái nghề này cũng tốt quá!

Cầm lấy chai rượu vang đã khui ở trên bàn, hẳn ngửa cổ nốc rượu như điên.

Chưa tới một phút, chai rượu đã cạn đáy, còn vẻ mặt Tô Dật vẫn thản nhiên như không.

Hản cũng không cố gắng để áp chế cảm giác say rượu xuống, nhưng rượu có thể làm say lòng người, tất cả là do cồn khiến cho trung khu thần kinh đang hưng phấn chuyển sang trạng thái cưỡng chế, biểu hiện là một loạt những dấu hiệu bất thường của hệ thống trung khu thần kinh.

Nhưng với người như Tô Dật, trung khu thần kinh của hắn có bị tê liệt được không?

Chuyện này đúng là buồn cười. Đọc‎ truyện‎ hay‎ tại‎ [‎ Tr𝖴mtruyệ‎ n.vn‎ ]

Sao hắn lại không muốn mình say được chứ, nhưng vì nguyên nhân thể chất nên cơ thể hắn đã được xác định là khó mà say được.

Hắn uống rượu cũng chỉ có một vị.

“Rượu này không tệ lắm!” Tô Dật chép chép miệng, quay sang nhân viên phục vụ nói: “Tiếp tục khui đi.”

Lúc này Hà Liêu đang ở một bàn khác tiếp khách, đứng từ xa nhìn về Tô Dật phía bên này, không nhịn được mà liên tục hít sâu vào.

Sau này cái danh thần rượu sợ là phải đổi chủ rồi.

Bên phía Tô Dật có động tĩnh lớn như thế, đương nhiên sẽ hấp dẫn các vị khách khác của quán bar cũng như nhân viên phục vụ.

Một chai rượu được mở ra, Tô Dật lập tức ngửa cổ lên đổ vào.

“Chai thứ năm!”

Dư Huy Âm cũng giật mình, cô ấy chưa từng nhìn thấy người nào có thể uống được nhiều như thế.

Đừng nói là cô ấy, kể cả bà chủ Trương Đình mở quán bar lâu nay cũng chưa thấy ai uống rượu như Tô Dật.

Liên tiếp năm chai rượu vang liền, mặt không đổi sắc, tốc độ cũng không giảm, thế này thì thần kì quá!

Hiện tại cô ấy đã hoàn toàn tin vào lời Tô Dật nói. Cái gì gọi là ngàn chén không say?

Nhân tài như thế, dù bất cứ giá nào cũng không thể để người khác cướp đi được.

Lúc Tô Dật uống đến chai thứ chín thì vẻ mặt Bạch Miểu Miểu mới thay đổi. Ban đầu cô ta muốn cho Tô Dật mất mặt, không ngờ rằng Tô Dật thật sự có thể uống được.

Đã đến chai thứ chín rồi nhưng Tô Dật vẫn không có vẻ gì là đã say.

“Khoan đã! Rượu này có vấn đề không vậy?” Bạch Miểu Miểu tự cho mình là thông minh hơn người khác, cái kiểu uống rượu này của Tô Dật cũng không hề bình thường, cách giải thích duy nhất chính là những chai rượu này có vấn đề.

Nếu như bên trong đều là nước nho thì sao?

Dù sao cô ta chưa uống cũng đã thanh toán tiền luôn rồi, còn nói ra mấy lời như thế, lỡ như bà chủ tráo đổi rượu đi, đổi thành nước nho gì đó cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
 
Chương 39: Rượu có vấn đề!


Rượu có vấn đề!

Bạch Miểu Miểu nhìn chăm chăm hai mảt của Tô Dật, ánh mắt của hắn rất tỉnh táo.

Cho dù uống rượu giỏi đến mấy, uống xong chín bình rượu vang đỏ cũng tuyệt đối không có khả năng là loại trạng thái này.

Tô Dật nghe cô ta nói vậy cũng dừng lại, đưa bình rượu cuối cùng cho cô ta, không nói gì cả.

Cô ta cảm thấy rượu có vấn đề, vậy cô ta tự uống!

Bạch Miểu Miểu trừng mắt nhìn Tô Dật, giật lấy rượu vang đỏ trong tay hăn, học Tô Dật, ngửa cổ điên cuồng uống.

Ngụm rượu đầu tiên chảy vào cổ họng, Bạch Miểu Miểu ý thức được, rượu này không có vấn đềt!

Cô ta liên tục ho sặc sụa, đặt bình rượu lên bàn, sắc mặt rất khó coi.

Nếu rượu này là thật, vậy tại sao Tô Dật có thể uống hết được chín bình rượu vang đỏ mà không làm sao?

Tô Dật không nghĩ nhiều, tiếp tục cầm bình rượu rót vào. trong miệng.

“Anh!” Bạch Miểu Miểu trợn to mắt, cô ta không ngờ Tô Dật lại cầm bình rượu cô ta vừa uống lên uống tiếp.

Bình rượu đó dính nước bọt của cô ta. Cái này có coi như hôn gián tiếp không?

Từ lúc hiểu chuyện đến nay, Bạch Miểu Miểu chưa từng quá thân mật với bất kỳ người đàn ông này.

Hành động này của Tô Dật làm mặt cô ta đỏ bừng, cũng không biết có phải do vừa uống rượu hay không nữa.

“Uống xong rồi!" Tô Dật đặt bình rượu rỗng lên bàn, mỉm cười nhìn Bạch Miểu Miểu.

Một bình một vạn, mười bình mười vạn!

Kiếm tiền quá dễ dàng.

Bạch Miểu Miểu còn chưa nói gì, Trương Đình đã bước lên, rót một cốc rượu, nói: “Bạch tiểu thư, hôm nay Tô Dật mới đến, có chút không hiểu chuyện, tôi xin lỗi thay cậu ta, còn việc đánh cược giữa hai người thì bỏ đi, quán bar chúng tôi có quy định, Tô Dật không thể nhận tiền của ngài.”

Trương Đình có thể thấy rõ thế cục, rất rõ ràng, Bạch Miểu Miểu không phải người thường, số rượu lúc nãy cô ta gọi đều rất đắt, người ta tiêu tiền ở quán bar của bọn họ, còn bị coi thường, nào có đạo lý này.

Đừng để đến lúc Tô Dật thẳng mười vạn khối nhưng lại đắc tội với Bạch Miểu Miểu, sau đó Tô Dật cảm thấy bản thân có tiền không làm nữa, thật sự vừa mất phu nhân lại thiệt quân.

Cách tốt nhất là không cho Tô Dật lấy tiền.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom