Cập nhật mới

Dịch Full Cuộc Săn Cừu Hoang

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: PHẦN 8: Chuột, người lên dây đồng hồ


"Tớ treo cổ từ cái xà trong bếp." Chuột nói. "Người Cừu chôn tớ cạnh ga ra. Bản thân sự chết không đến nỗi đau đớn, nếu cậu lo lắng về những thứ như vậy. Nhưng thật đấy, đau đớn hầu như không thành vấn đề."

"Khi nào?"

"Một tuần trước khi cậu lên đây."

"Cậu đã lên dây đồng hồ, đúng không?"

Chuột cười. "Mẹ kiếp, đó chẳng phải là điều bí ẩn sao. Tớ muốn nói là suốt ba mươi năm đời tớ có làm gì thì làm nhưng không phải lên dây một cái đồng hồ. Nào, tại sao một người sắp chết lại đi lên dây đồng hồ? Không có nghĩa gì cả."

Chuột ngừng nói, và mọi thứ tĩnh lặng, chỉ trừ tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ. Tuyết đã hút hết mọi âm thanh khác. Chúng tôi như hai kẻ bị ruồng bỏ trong vũ trụ.

"Điều gì sẽ xảy ra nếu..."

"Thôi đi," Chuột cắt ngang lời tôi. "Không có chữ nếu. Cậu biết điều đó, đúng không?"

Tôi lắc đầu. Không, tôi không biết.

"Nếu cậu lên đây sớm hơn một tuần, tớ sẽ vẫn phải chết. Có lẽ chúng mình có thể gặp nhau trong những hoàn cảnh ấm áp, rực rỡ hơn. Nhưng cũng thế cả thôi. Tớ sẽ vẫn phải chết. Nếu không mọi thứ sẽ trở nên khó khăn hơn. Và có lẽ là tớ không muốn chịu đựng cái sự khó khăn ấy."

"Vậy tại sao cậu phải chết?"

Có tiếng hắn đang xoa lòng bàn tay vào nhau.

"Tớ không muốn nói quá nhiều về chuyện đó. Sẽ thành ra tự tha tội ình. Và không gì thiếu đích đáng hơn là một người chết phải tự biện hộ ình, cậu có nghĩ thế không?"

"Nhưng nếu cậu không cho tớ biết, tớ sẽ không bao giờ biết."

"Uống thêm bia đi,"

"Tớ lạnh," tôi nói.

"Không đến nỗi lạnh lắm."

Tay run rẩy, tôi mở một lon bia nữa rồi nhấp một ngụm. Và với ngụm bia trong người, thật sự có vẻ không lạnh như trước nữa.

"Được rồi, nếu cậu hứa không kể chuyện này cho ai."

"Ngay cả nếu tớ có kể, ai thèm tin tớ cơ chứ?"

"Cậu bắn trúng tim đen tớ rồi," Chuột cười khúc khích. "Tớ nghĩ là có người lại tin chuyện ấy. Chuyện điên khùng thật."

Đồng hồ điểm chín giờ rưỡi.

"Cậu cho phép tớ ngừng đồng hồ lại được không?" Chuột hỏi. "Nó kêu to quá."

"Cứ tự nhiên. Đồng hồ của cậu mà."

Chuột đứng dậy, mở cửa chiếc đồng hồ, giật quả lắc. Âm thanh, thời gian, tất cả tan biến.

"Chuyện xảy ra là thế này," Chuột nói. "Tớ chết cùng với con cừu trong người mình. Tớ đợi đến khi con cừu ngủ say, rồi tớ tròng dây qua xà bếp và tự treo cổ. Không đủ thời gian để con vật chết tiệt ấy trốn thoát."

"Cậy có bắt buộc phải xử lý đến mức đó không?"

"Có. Tớ phải xử lý đến mức đó. Nếu tớ đợi thêm, con cừu sẽ kiểm soát tớ hoàn toàn. Đó là cơ hội cuối cùng của tớ."

Chuột lại xoa lòng bàn tay vào nhau. "Tớ muốn gặp cậu khi tớ là chính mình, với mọi thứ được cất dọn ngăn nắp. Cái tôi của tớ với những ký ức và những nhược điểm của tớ. Nếu tình cờ nó khiến cậu đi theo hướng này, tớ nghĩ cuối cùng tớ sẽ được cứu rỗi."

"Và cậu đã được cứu rỗi chứ?"

"Có, tớ đã được cứu rỗi." Chuột khẽ nói.

"Điểm mấu chốt ở đây là điểm yếu," Chuột nói. "Mọi thứ bắt đầu từ đó. Cậu có hiểu tớ muốn nói gì không?"

"Con người thì yếu đuối."

"Như một quy luật chung," Chuột nói, bắt ngón tay tách tách mấy lần. "Nhưng dù có sắp xếp tất cả mọi thứ chung chung cậu thích thì cậu vẫn không đi đến đâu cả. Điều tớ đang nói với cậu là một điều mang tính cá nhân. Nhược điểm là thứ gì đó thối rữa trong cơ thể. Giống như bệnh hoại thư. Tớ cảm thấy điều đó kể từ khi tớ mười mấy tuổi. Đó là lý do tại sao tớ luôn bực bội cáu kỉnh. Có một cái gì đó trong thân ta đang thối rữa và ta lúc nào cũng cảm thấy điều đó. Cậu có hiểu điều đó như thế nào không?"

Tôi ngồi im lặng, trùm chăn kín mít.

"Có lẽ là không," Chuột tiếp tục, "Ở cậu không có khía cạnh đó. Nhưng mà thôi, đó là nhược điểm. Nhược điểm cũng giống như bệnh di truyền vậy. Cho dù ta có hiểu về nó đến mức nào, ta cũng không thể làm gì để chữa trị ình. Nó sẽ không biến mất sau một cái vỗ tay. Nó sẽ chỉ trở nên ngày càng tồi tệ hơn."

"Nhược điểm về cái gì kia chứ?"

"Mọi thứ. Nhược điểm về đạo đức, nhược điểm về ý thức, rồi còn có nhược điểm về bản thân sự tồn tại."

Tôi cười. Lần này tiếng cười tự nhiên hơn. "Cậu bắt đầu nói buồn cười quá, với cả không một người nào lại không có nhược điểm."

"Chung chung như thế là đủ rồi. Như tớ đã nói trước. Tất nhiên, ai cũng đồng ý là người nào mà chẳng có nhược điểm. Nhưng nhược điểm thật sự cũng hiếm hoi như thế mạnh thật sự. Cậu không biết đến cái nhược điểm luôn luôn kéo mình vào trong bóng tối. Cậu không biết rằng có một thứ như thế thật sự tồn tại trong thế giới này. Cậu biết không, những cái thứ chung chung của cậu không bao trùm tất cả mọi thứ."

Tớ không thể nói gì.

"Đó là lý do tớ rời thị trấn. Tớ không muốn người khác trông thấy tớ bệ rạc đi. Lang thang một mình nơi những vùng đất lạ, ít nhất tớ không gây rắc rối cho ai. Và cuối cùng thì...," Chuột bỏ dở câu nói một lúc.

"Cuối cùng thì, chính bởi nhược điểm này, tớ không thể thoát được bóng ma của con cừu. Bản thân tớ không thể làm gì khác được. Có lẽ ngay cả khi cậu có mặt lúc đó, tớ cũng không thể làm gì khác. Ngay cả khi tớ quyết định đi xuống núi thì cũng sẽ thế cả thôi. Có lẽ rốt cuộc tớ lại đi lên núi. Đó chính là nhược điểm."

"Con cừu muốn gì ở cậu?"

"Mọi thứ. Cả khóa nòng, cả súng, rồi nòng súng. Cơ thể tớ, trí nhớ tớ, nhược điểm của tớ, những mâu thuẫn của tớ... Đó là những thứ con cừu thực sự muốn. Con quái vật ấy có đủ các loại vòi. Nó thọc những cái vòi ấy vào trong tai trong mũi người ta như ống rơm và hút kiệt người ta. Đến giờ vẫn làm tớ sởn cả tóc gáy."

"Và đổi lại lấy gì?"

"Những thứ quá tốt cho những thằng như tớ. Không phải là con cừu đến để cho tớ thấy bất cứ thứ gì có thật. Tất cả những gì tớ thấy chỉ là một lát bánh bé tí tẹo. Và..."

Chuột lại bỏ lửng câu nói giữa chừng.

"Và thế là đủ để kéo tớ vào tròng. Dù tớ không muốn chịu thú nhận điều đó. Đó không phải là thứ tớ có thể giải thích bằng lời. Con cừu giống như, xem nào, một cái lò cao nấu cháy mọi thứ nó chạm vào. Một thứ đẹp đẽ đến nhường ấy, nó làm người ta phát cuồng lên. Nhưng nó là cái xấu xa làm sởn tóc gáy. Trao cơ thể mình cho nó là rồi mọi thứ sẽ không còn. Ý thức, giá trị, tình cảm, nỗi đau, mọi thứ. Biến mất. Nó rất giống với cái máy phát tỏa ra sức sống nơi nguồn gốc của mọi sự sống tại một điểm duy nhất trong vũ trụ."

"Tuy vậy cậu đã có khả năng chối bỏ nó."

"Đúng. Mọi thứ bị chôn vùi cùng với tấm thân tớ. Chỉ còn phải làm một việc cuối cùng để thấy nó bị chôn vùi vĩnh viễn."

"Một việc cuối cùng ư?"

"Một việc cuối cùng. Và tớ phải nhờ cậu làm. Nhưng hãy khoan nói đến việc đó."

Cả hai chúng tôi nhấp một ngụm bia. Tôi ấm dần lên.

"Cái khối u có tác dụng như một cái roi, đúng vậy không?" Tôi hỏi. "Để con cừu điều khiển người chủ."

"Chính xác. Một khi khối u được tạo ra, không có cách nào thoát khỏi con cừu."

"Vậy Ông Chủ làm tất cả những gì ông ta đang làm ấy để theo đuổi cái chết tiệt gì chứ?"

"Ông ta phát điên. Có lẽ ông ta không chịu được nhiệt từ cái lò cao đó. Con cừu lợi dụng ông ta để xây dựng một nền tảng quyền lực tối thượng. Đó là lý do vì sao con cừu nhập vào ông ta. Nói cách khác, ông ta là thứ dùng xong rồi bỏ đi. Rốt cuộc, người đàn ông đó chỉ là con số không với tư cách một nhà tư tưởng."

"Vậy là sau khi Ông Chủ chết, cậu được chọn mặt gửi vàng để tiếp quản cái nền tảng quyền lực ấy."

"Tớ e là vậy."

"Vậy điều gì xảy ra sau đó?"

"Một đất nước hoàn toàn hỗn loạn về mặt nhận thức. Một đế chế mà trong đó tất cả các bên đối lập sẽ được tập trung lại thành một thể thống nhất. Với tớ và con cừu ở trung tâm."

"Vậy tại sao cậu lại chối bỏ nó?"

Thời gian tan biến rồi chết. Và trong cái thời gian đã chết này, một đợt tuyết lặng lẽ đang rơi.

"Chắc là do tớ thấy gắn bó với nhược điểm của mình. Có những nỗi đau và sự chịu đựng nữa. Ánh sáng mùa hè, mùi gió, tiếng ve kêu – nếu tớ yêu mến tất cả những thứ thế này, tại sai tớ lại phải đi nhận lỗi. Cả uống bia với cậu nữa..." Chuột lại bỏ lửng. "Tớ không biết tại sao."

Tôi có thể nói gì đây.

"Bằng cách này hay cách khác, chúng ta đã tạo ra hai thực thể hoàn toàn khác nhau từ cùng những nguyên liệu," Chuột nói. "Cậu có tin thế giới đang trở nên tốt đẹp hơn không?"

"Tốt hơn hay xấu đi, ai biết được?"

Chuột cười. "Tớ thề trong vương quốc của những sự chung chung, cậu có thể là hoàng đế."

"Không có cừu chứ."

"Chắc chắn rồi, không có cừu." Chuột uống ừng ực một hơi hết lon bia thứ ba, rồi quăng lon bia rỗng xuống sàn nhà đánh cách một tiếng.

"Cậu nên xuống núi càng nhanh càng tốt. Trước khi cậu bị tuyết chôn chân tại đây. Cậu không cần ở cả mùa đông trên này đâu. Bốn, năm ngày nữa, tuyết sẽ bắt đầu tích tụ, và nghe này, phải khó lắm mới có thể đi xuống trên những con đường đóng băng."

"Vậy từ giờ trở đi cậu sẽ làm gì?"

Chuột phá lên cười thích thú, vui vẻ từ trong bóng tối. "Đối với tớ không có khái niệm "từ giở trở đi". Tớ cứ tan biến dần trong mùa đông thôi. Mất bao lâu là tùy thuộc vào mùa đông này lâu đến mức nào. Tớ không biết. Nhưng một mùa đông là một mùa đông. Tớ mừng đã gặp được cậu. Tất nhiên, nếu ở một chỗ sáng sủa hơn, ấm áp hơn thì sẽ tốt hơn."

"J gửi lời hỏi thăm."

"Nhớ chuyển lời hỏi thăm của tớ đến anh ấy nữa nhé, được không?"

"Tớ cũng gặp cô ấy."

"Cô ấy thế nào?"

"Bình thường. Vẫn làm việc cho công ty đó."

"Vậy là cô ấy vẫn chưa lấy chồng à?"

"Chưa. Cô ấy muốn nghe trực tiếp từ cậu xem chuyện hai người đã chấm dứt hay chưa."

"Đã chấm dứt rồi." Chuột nói, "như cậu biết. Ngay cả nếu tớ không thể tự mình chấm dứt chuyện đó, sự thật là nó đã chấm dứt rồi. Đời tớ chả có nghĩa gì. Tất nhiên, mượn lối nói chung chung đáng kính của cậu nhé, điều đó có nghĩa cuộc đời ai cũng vô nghĩa hết. Tớ nói đúng không?"

"Cứ cho là thế đi," tôi nói. "Còn hai câu hỏi nữa."

"Được thôi."

"Trước hết, về Người Cừu của chúng ta."

"Người Cừu là người tốt."

"Nhưng Người Cừu, cái người đến đây, là cậu. Đúng không?"

Chuột xoay cổ và bẻ cổ kêu răng rắc mấy lần. "Đúng. Tớ mang hình hài của hắn. Vậy là cậu có thể nhận ra, đúng không?"

"Mới đây thôi," tôi nói. "Trước đó, tớ không hề biết."

"Nói hết sức thành thật nhé, cậu khiến tớ ngạc nhiên đấy, đập vỡ cây ghi ta. Đó là lần đầu tiên tớ thấy cậu giận dữ đến thế, và ngoài ra, đó là cây ghi ta đầu tiên tớ từng mua. Rẻ thôi, nhưng..."

"Xin lỗi vì chuyện đó nhé. Tớ chỉ cố đánh thức cậu đủ để cậu bộc lộ chính mình."

"Không sao mà. Dù sao thì đến ngày mai, mọi thứ đều sẽ biến mất," Chuột nói tỉnh khô. "Vậy là giờ câu hỏi kia là về cô bạn gái của cậu, đúng không?"

"Đúng thế."

Chuột không nói gì một lúc lâu. Tôi có thể nghe hắn xoa lòng bàn tay vào nhau rồi thở dài. "Tớ không muốn phải lo đối phó với cô ta. Cô ta là một nhân tố phụ mà tớ không tính đến."

"Nhân tố phụ ư?"

"À há. Tớ muốn việc này chỉ giữa tụi mình với nhau. Nhưng cô ta trượt chân vào ngay giữa chuyện này. Lẽ ra ta không bao giờ nên để cô ta dính dáng vào việc này. Như cậu thấy rất rõ, cô ta có khả năng kỳ diệu. Tuy nhiên, cô ta vốn không phải là người nên đến đây. Chỗ này vượt ra ngoài quyền năng của cô ta."

"Điều gì đã xảy đến với cô ấy?"

"Cô ta không sao. Hoàn toàn khỏe mạnh," Chuột nói "Chỉ có điều cậu sẽ không tìm thấy gì hấp dẫn từ cô ta nữa. Buồn đấy, nhưng đúng là vậy đó."

"Sao lại ra nỗi như vậy?"

"Nó đã biến mất. Đã tan biến. Bất cứ thứ gì cô ấy có trước đây, giờ không còn nữa."

"Tớ biết cậu cảm thấy như thế nào," Chuột tiếp tục "Nhưng sớm muộn gì nó cũng sẽ biến mất. Tớ với cậu những cô gái có những điều gì đó đặc biệt, vào một lúc nào đó tất cả chúng ta sẽ biến mất."

Tôi nghĩ về lời nói của hắn.

"Tớ nên đi thôi," Chuột nói. "Sắp đến giờ rồi. Nhưng chúng ta sẽ gặp lại nhau, tớ biết chắc là như thế."

"Chắc chắn rồi," tôi nói.

"Tốt nhất à một nơi nào đó sáng sủa hơn, có lẽ vào mùa hè," Chuột nói. "Nhưng ngay lúc này, một đề nghị cuối cùng. Sáng mai vào lúc chín giờ, tớ muốn cậu lên dây đồng hồ, rồi kết nối mấy sợi dây sau đồng hồ. Nối dây xanh với dây xanh và dây đỏ với dây đỏ. Sau đó vào lúc chín giờ rưỡi tớ muốn cậu cuốn xéo ngay khỏi chỗ này và đi xuống núi. Tớ có cuộc hẹn với một người lúc mười hai giờ đúng. Hiểu chưa?"

"Đã rõ."

"Tớ mừng đã gặp được cậu."

Một thoáng ngừng giữa hai chúng tôi.

"Tạm biệt cậu," Chuột nói.

"Hẹn gặp lại cậu," tôi nói.

Vẫn còn rúc trong chăn, tôi nhắm mắt lắng nghe tiếng giày của Chuột kéo lê qua sàn nhà, cánh cửa mở ra. Không khí lạnh cóng ùa vào căn phòng. Không phải một cơn gió nhẹ, mà là một làn khí lạnh từ từ lan tỏa rồi hạ xuống.

Chuột đứng lại nơi cửa ra vào mở rộng một lúc. Hắn dường như đang nhìn chăm chăm vào một cái gì đó, không phải khung cảnh bên ngoài, không phải bên trong căn phòng, không phải tôi, một cái gì khác hoàn toàn. Nắm đấm cửa hay mũi giày, một cái gì đó. Rồi, như thể đóng cánh cửa thời gian, cánh cửa đóng cách một tiếng.

Sau đó tất cả yên lặng. Không có gì khác ngoài yên lặng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: PHẦN 8: Dây xanh với dây đỏ; những con mòng biển lấp lánh


Sau khi Chuột biến mất, một cơn gió lạnh không chịu đựng nổi tràn khắp ngôi nhà. Tôi cố nôn nhưng không nôn ra được, chỉ có hơi thở hổn hển mùi hôi.

Tôi lên gác, cởi áo len ra, chui vào dưới tấm khăn trải giường. Tôi bị những cơn cảm lạnh và sốt luân phiên hành hạ. Cứ từng cơn căn phòng nở ra rồi lại co vào. Chăn và quần áo lót của tôi đẫm mồ hôi, đông lại thành một lớp da lạnh lẽo, co thắt.

"Lên dây đồng hồ vào lúc chín giờ," ai đó thì thầm vào tai tôi. "Dây xanh với dây xanh... dây đỏ với dây đỏ... cuốn xéo ngay vào lúc chín giờ rưỡi."

"Đừng lo," Người Cừu nói. "Mọi sự sẽ ổn thôi."

"Tế bào sẽ tự thay thế," vợ cũ tôi nói. Cô ta đang cầm một chiếc váy ngủ đăng ten màu trắng trong tay phải.

Đầu tôi lắc lư.

Dây đỏ với dây đỏ... dây xanh với dây xanh...

"Anh không biết gì hết, đúng không?" bạn gái tôi kết tội.

Không, tôi không hiểu gì hết.

Rồi tiếng sóng dội tới. Sóng lớn mùa đông. Biển màu xám chỉ điểm lốm đốm những bọt sóng. Những con mòng biển lạnh cóng.

Tôi đang ở trong một phòng trưng bày kín gió tại công viên hải dương. Hàng dãy dương v*t cá voi được trưng bày. Trời nóng và ngột ngạt. Ai đó phải mở cửa sổ thôi.

Ai đó mở cửa sổ. Lạnh đến thấu xương. Những con mòng biển kêu thất thanh, tiếng cao vút sắc nhọn xé toạc da thịt tôi ra.

"Cậu có nhớ tên con mèo của cậu không?"

"Cá Trích," tôi đáp.

"Không, nó không phải Cá Trích," người lái xe nói. "Đổi tên rồi. Tên được thay đổi liên tục. Tôi đoán cậu thậm chí không nhớ nổi tên mình."

Lạnh đến thấu xương. Rồi mòng biển, cơ man là mòng biển.

"Sự tầm thường đi một con đường dài, khó khăn," người đàn ông mặc bộ lê đen nói. "Dây xanh với dây đỏ, dây đỏ với dây xanh."

"Anh cóng he gì về chiến tranh không?" Người Cừu hỏi.

Dàn nhạc Benny Goodman chơi bản Thư đặc biệt đường hàng không. Charlie Christian hát một đoạn solo dài. Ông ta đang đội một chiếc mũ mềm màu kem.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: PHẦN 8: Thăm lại khúc ngoặt không may


Chim hót.

Ánh nắng tràn qua khe cửa chớp đổ thành những đường sọc trên giường. Đồng hồ đeo tay của tôi trên sàn nhà chỉ 7:35. Chăn và áo sơ mi của tôi ướt sũng như ngâm trong chậu nước.

Đầu óc của tôi vẫn còn lờ mờ, nhưng cơn sốt đã qua. Thế giới bên ngoài là một quang cảnh đầy tuyết. Đồng cỏ lấp lánh ánh bạc trong nắng sớm. Tôi đi xuống nhà để tắm. Mặt mũi tôi xanh xao, chỉ qua một đêm mà tôi đã xọp hẳn đi. Tôi bôi lên mặt lượng kem cạo râu gấp ba lần mức cần thiết, rồi tôi cạo thật tỉ mỉ. Sau đó tôi đi đái và đái nhiều tới mức bản thân tôi hầu như không tin nổi.

Tôi mệt lử vì đi tiểu đến mức phải nằm vật xuống chiếc ghế dài trong mười lăm phút. Chim vẫn hót. Tuyết đã bắt đầu tan và chảy nhỏ giọt từ trên mái hiên xuống. Thi thoảng có tiếng cọt kẹt rõ ràng ở phía sau.

Lúc tôi dậy thì đã gần tám giờ rưỡi. Tôi uống hai ly nước nho, ăn nguyên cả quả táo. Rồi tôi chọn ra một chai rượu, một thỏi sô cô la hiệu Hershey và hai quả táo trong hầm rượu.

Tôi sắp xếp đồ đạc. Căn phòng mang một vẻ u buồn. Mọi thứ sắp đến hồi kết.

Kiểm tra đồng hồ, lúc chín giờ tôi lên dây ba quả lắc của chiếc đồng hồ. Rồi tôi đẩy chiếc đồng hồ nặng nề ra để nối dây sau nó. Dây xanh với dây xanh, dây đỏ với dây đỏ.

Những chiếc dây thò từ bốn cái lỗ khoan ở phía sau. Một đôi ở trên, một đôi phía dưới. Những chiếc dây được giữ cho chắc chắn bởi những vòng xoắn kim loại tương tự như loại tôi thấy trong chiếc jeep. Tôi đẩy chiếc đồng hồ quả lắc vào chỗ cũ, rồi đến bên gương và giã từ chính mình.

"Hy vọng mọi chuyện thuận lợi," tôi nói.

"Hy vọng mọi chuyện thuận lợi," cái tôi kia nói.

Tôi băng qua giữa đồng cỏ hệt như cách tôi đã đến. Tuyết lạo xạo dưới chân tôi. Đồng cỏ trông giống như một cái hồ núi lửa bằng bạc. Không chỗ nào có dấu chân. Chỉ có dấu chân tôi, khi quay lại tôi thấy chúng làm thành một đường dẫn đến ngôi nhà. Dấu chân tôi ngoằn nghèo khắp cả. Đi theo đường thẳng không dễ dàng gì.

Từ tít tận chỗ này, ngôi nhà trông gần như một sinh vật. Không đủ chỗ và phải đứng khom khom, nó vặn vẹo mình để giũ sạch tuyết rơi từ mái đầu hồi xuống. Một tảng tuyết trượt khỏi nóc nhà và văng mạnh xuống đất đánh uỵch một cái.

Tôi tiếp tục đi qua đồng cỏ. Qua rừng cây bu lô bạt ngàn, qua cầu, vòng qua đáy của đỉnh núi hình nón, đến khúc ngoặt không may trên đường.

Kỳ diệu thay, tuyết ở khúc ngoặt không đóng băng trên đường. Không có gì đáng ngại cả, tôi chắc chắn thế nhưng vẫn cẩn thận bước đi, tôi vẫn có thể bị lôi tuột xuống đáy con dốc dựng đứng. Tôi cố tiếp tục bước đi cho tới khi cách xa khỏi gờ khúc quanh bám vào mặt đá đang vỡ vụn kia. Nách tôi đẫm mồ hôi. Một cơn ác mộng thường gặp thời thơ ấu.

Xa xa bên phải là đồng bằng. Mặt đất dưới đó cũng bao phủ đầy tuyết, sông Junitaki lấp lánh ngay chính giữa. Tôi nghĩ mình có thể nghe thấy xa xa tiếng còi hơi nước. Quả là kỳ diệu.

Tôi hít một hơi và xốc lại ba lô, rồi đi xuống sườn dốc thoai thoải. Tại khúc ngoặt tiếp theo là một chiếc xe jeep mới tinh. Trước xe jeep là gã thư ký mặc bộ lê đen của Ông Chủ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: PHẦN 8: Cuộc hẹn lúc mười hai giờ


Tôi đang đợi cậu," người đàn ông mặc bộ lê đen nói. "Mặc dù mới chỉ được hai mươi phút."

"Làm sao ông biết được."

"Địa điểm á, hay thời gian?"

"Thời gian," tôi nói, đặt ba lô xuống.

"Cậu nghĩ làm thế nào tôi được làm thư ký cho Ông Chủ? Sự mẫn cán ư? IQ ư? Sự khéo léo ư? Không. Tôi là thư ký cho Ông Chủ vì khả năng đặc biệt của tôi. Giác quan thứ sáu. Tôi tin đó là cách cậu gọi nó."

Ông ta mặc áo khoác nhồi lông màu be, quần trượt tuyết và đeo kính hiệu Ray-Ban màu xanh.

"Chúng tôi từng có nhiều điểm giống nhau, Ông Chủ và tôi. Những thứ vượt ra khỏi sự hợp lý, tính logic và giá trị đạo đức."

"Từng ư?"

"Ông Chủ qua đời cách đây một tuần. Chúng tôi có một lễ tang tuyệt đẹp. Cả Tokyo giờ đang đảo lộn, cố gắng quyết định ai là người kế nhiệm. Cả một lô một lốc những bọn tầm thường đang chạy nháo nhác như là lũ ngốc."

Tôi thở dài. Người đàn ông lấy chiếc hộp đựng thuốc lá bằng bạc ra khỏi túi áo khoác, rút ra một điếu thuốc cắt nhỏ, châm lửa.

"Cậu dùng thuốc lá không?"

"Không, cảm ơn." Tôi đáp.

"Nhưng tôi phải nói cậu đã thực hiện việc của mình. Hơn tôi mong đợi. Nói thật là, cậu khiến tôi ngạc nhiên. Lúc đầu tôi nghĩ tôi có thể phải giúp cậu và đưa ra gợi ý cho cậu khi cậu bế tắc. Điều đó khiến việc cậu gặp Giáo sư Cừu còn hơn một sáng kiến thiên tài. Tôi gần như mong cậu cân nhắc chuyện làm cho tôi."

"Vậy theo tôi hiểu ông nói thế nghĩa là ông biết về nơi này ngay từ đầu phải không?"

"Tất nhiên rồi. Thôi nào, cậu nghĩ tôi là ai kia chứ?"

"Vậy, tôi có thể hỏi ông một điều được không?"

"Dĩ nhiên rồi," người đàn ông đáp vô cùng phấn chấn. "Nhưng ngắn thôi."

"Tại sao ông không nói cho tôi biết ngay từ đầu?"

"Tôi muốn cậu lặn lội đến đây một cách tự nguyện. Và tôi muốn cậu dụ anh ta khỏi hang."

"Hang ư?"

"Cái hang tinh thần của anh ta. Khi một người bị cừu nhập, anh ta tạm thời trở nên mụ mẫm và lui về sống ẩn dật. Giống như, nói ví dụ, chứng bệnh suy nhược thần kinh do chiến tranh gây ra. Vai trò của cậu là dụ anh ta ra khỏi trạng thái đó. Tuy nhiên, để anh ta tìm cậu, cậu phải như một tấm bảng tinh khôi, mà cậu đúng là thế. Thật đơn giản, đúng không?"

"Khá đơn giản."

"Chỉ cần gieo hạt, thế là mọi thứ đều đơn giản. Xây dựng chương trình mới là phần khó. Xét cho cùng, máy tính không thể tránh giùm cho sai lầm của con người. Làm bằng tay thì lại càng chẳng có gì để nói. À, nhưng thật là vui thú không gì sánh bằng khi quan sát một chương trình được xây dựng kỳ công tiến triển hệt như kế hoạch."

Tôi nhún vai.

"Vậy thì," người đàn ông tiếp tục, "cuộc săn cừu hoang của chúng ta đã gần kết thúc. Nhờ vào tính toán của tôi và sự ngây thơ của cậu. Tôi đã bắt được anh ta ngay nơi tôi mong muốn. Đúng chưa?"

"Có vẻ như vậy," tôi nói. "Cậu ấy đang đợi ông trên đó. Nói là ông hẹn gặp vào đúng mười hai giờ."

Người đàn ông và tôi cùng liếc nhìn đồng hồ. Mười giờ bốn mươi.

"Tôi phải đi thôi," người đàn ông nói. "Không được để anh ta đợi lâu. Cậu có thể đi xe jeep xuống, nếu cậu muốn. Ồ vâng, đây là để thưởng công cho cậu."

Người đàn ông thò tay vào trong túi rút ra một tấm séc đưa cho tôi. Tôi bỏ túi mà không buồn nhìn.

"Cậu không muốn kiểm tra à?"

"Tôi không nghĩ điều đó cần thiết."

Người đàn ông cười, rõ ràng là thấy thú vị. "Thật vui được làm ăn với cậu. Mà nhân tiện đây, tay đối tác của cậu đã đóng cửa công ty. Thật đáng tiếc. Công ty có triển vọng thế kia. Có cả một tương lai tươi sáng cho ngành quảng cáo. Cậu nên tự mình đi theo ngành đó."

"Ông điên đấy hả." Tôi nói.

"Mong là chúng ta sẽ gặp lại nhau," người đàn ông nói. Rồi ông ta xuống đi bộ qua khúc quanh tới cao nguyên.

"Cá Trích vẫn khỏe," người lái xe nói trong lúc lái chiếc jeep xuống. "Đâm béo đẹp ra."

Tôi ngồi ghế cạnh người lái xe. Bác ta như một người khác so với người đã lái chiếc limo quái vật trước đây. Bác ta kể khá chi tiết cho tôi về đám tang Ông Chủ và việc chăm sóc Cá Trích, nhưng tôi hầu như không nghe thấy gì.

Lúc mười một rưỡi chiếc xe jeep đỗ trước ga tàu. Thị trấn hoàn toàn tĩnh lặng. Chỉ trừ một ông già đang cào tuyết khỏi giao lộ và một con chó gầy nhẳng ngồi vẫy đuôi gần đó.

"Cám ơn bác," tôi nói với người lái xe.

"Không có gì," bác ta nói. "Nhân tiện, cậu đã thử số điện thoại của Chúa chưa?"

"Chưa, tôi chưa có thời gian."

"Kể từ khi Ông Chủ chết, tôi không gọi được. Cậu có biết chuyện gì xảy ra không?"

"Có lẽ chỉ vì Chúa đang bận thôi," tôi gợi ý.

"Có lẽ vậy." Người lái xe nói. "Thôi giữ gìn sức khỏe nhé."

"Cám ơn bác," tôi đáp.

Có một chuyến tàu rời ga đúng lúc mười hai giờ. Không ma nào trên sân ga. Trên tàu chỉ có bốn hành khách, bao gồm cả tôi. Ngay cả như vậy, thật nhẹ nhõm khi trông thấy mọi người sau một thời gian dài. Bằng cách nào đó, tôi đã quay trở lại được đất của những người sống. Cho dù nó có nhàm chán hay tầm thường đến cỡ nào, đây là thế giới của tôi.

Chuông báo tàu khởi hành rung lên trong khi tôi đang nhai thỏi sô cô la. Rồi, khi chuông dừng lại và tàu kêu lách cách chuẩn bị chuyển bánh, tiếng nổ ở đằng xa vang lên. Tôi mở toang cửa sổ thò đầu ra ngoài. Mười giây sau có một tiếng nổ thứ hai. Tàu bắt đầu chuyển động. Sau ba phút, theo hướng ngọn núi hình nón, một cột khói đen từ từ bốc lên.

Tôi nhìn chằm chằm vào đó cho đến khi đoàn tàu lượn qua khúc quanh bên phải và không còn nhìn thấy khói nữa.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
617,604
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: PHẦN KẾT - Hết


"Thế là hết thật rồi," Giáo sư Cừu nói, "hết thật rồi"

"Đã hoàn toàn chấm dứt."

"Tôi chắc phải cảm ơn cậu quá."

"Giờ thì tôi đã mất hầu như tất cả mọi thứ."

"Không, cậu không mất hết," Giáo sư Cừu lắc đầu. "Cậu có cuộc đời mình."

"Nếu ông nói vậy," tôi nói.

Khi tôi rời phòng. Giáo sư Cừu úp mặt xuống bàn, khóc rưng rức. Tôi đã cướp đi nỗi ám ảnh của ông, mặc dù nó đầy đau khổ, và dù tôi có đúng khi làm chuyện đó, tôi chưa bao giờ thấy không chắc chắn như lúc này.

"Cô ấy đi đến đâu đó," người chủ khách sạn Cá Heo nói. "Cô ấy không nói là đi đâu. Cô ấy có vẻ ốm."

"Không sao đâu," tôi nói.

Tôi nhấc cái túi lên và đăng ký ở căn phòng đã ở lúc trước. Vẫn nhìn ra cái công ty đầy khó hiểu đấy. Không thấy người đàn bà có bộ ngực đồ sộ đâu. Hai nhân viên nam trẻ tuổi làm việc tại bàn, đang hút thuốc. Một người đọc danh sách số liệu, người kia dùng bút chì thảo một biểu đồ có những đường gãy khúc trên một tờ giấy to tướng. Có thể là vì người đàn bà có bộ ngực đồ sộ không ở đó, nhưng văn phòng có vẻ như một chốn khác hẳn. Chỉ có điều dạo trước tôi không hiểu nổi công ty ấy kinh doanh cái gì thì nay vẫn hoàn toàn không hiểu. Lúc sáu giờ, tất cả nhân viên đi về, và tòa nhà chìm tối tăm.

Tôi bật vô tuyến lên và xem tin tức. Không có bản tin về bất cứ vụ nổ nào trên bất cứ ngọn núi nào. Nhưng đợi đã, có phải vụ nổ đó diễn ra ngày hôm qua không? Tôi đã làm cái khỉ gì trong cả một ngày? Tôi đã ở đâu? Đầu óc tôi choáng váng.

Thôi thì, dù sao thì một ngày cũng trôi qua. Cũng theo cách này, từng ngày một, tôi học được cách lánh xa bản thân mình khỏi "ký ức". Cho tới một ngày kia trong tương lai bất định, khi một tiếng nói xa xăm gọi tôi từ bóng tối đen như mực.

Tôi tắt vô tuyến và nằm vật lên giường trong khi vẫn đi giày. Hoàn toàn một mình, tôi nhìn chăm chăm lên trần nhà nhem nhuốc. Nhớ những người đã chết và bị lãng quên từ lâu.

Căn phòng thay đổi màu sắc theo xung điện của những ngọn đèn neon. Đồng hồ tôi kêu tích tắc bên tai. Tôi tháo dây đeo đồng hồ và quẳng nó xuống sàn. Tiếng xe cộ dội về như những dàn đồng ca nhẹ nhàng, hết lớp này đến lớp khác. Tôi cố ngủ, nhưng không được. Ai có thể ngủ được kia chứ, khi bản thân không thể biểu đạt được thế này?

Tôi mặc áo len rồi đi ra thị trấn, bước vào sàn nhảy đầu tiên tôi trông thấy. Tôi uống ba ly whisky đá trong khi lắng nghe nhạc soul không dứt. Và quay trở lại bình thường là điểm mấu chốt. Mọi người đều tin chắc vào sự bình thường của tôi.

Quay trở lại khách sạn Cá Heo, tôi thấy người chủ khách sạn có ba ngón tay đang ngồi trên ghế dài xem thời sự buổi đêm.

"Sáng mai tôi sẽ đi lúc chín giờ," tôi nói.

"Anh quay trở lại Tokyo, đúng không?"

"Không." Tôi nói. "Tôi có một chỗ dừng chân trước đó. Làm ơn đánh thức tôi dậy lúc tám giờ nhé."

"Được thôi," ông ta nói.

"Cảm ơn ông vì tất cả."

"Không có gì." Rồi người chủ quán khách sạn buông một tiếng thở dài. "Ông cụ nhà tôi không chịu ăn uống gì cả. Cứ kiểu này cụ sẽ chết mất."

"Ông ấy bị một đòn đau quá mà."

"Tôi biết," người chủ khách sạn nói buồn bã. "Nhưng ông cụ có kể gì với tôi đâu."

"Hãy đợi thêm thời gian nữa."

Ngày hôm sau tôi đáp máy bay tới Tokyo-Haneda, rồi lại bay tiếp. Biển lấp lánh sáng khi tôi tới nơi.

J đang gọt khoai tây như mọi khi. Một cô gái trẻ làm bán thời gian đang cắm hoa vào lọ và lau bàn. Hokkaido đã đánh mất mùa thu, nhưng mùa thu ở đây vẫn còn. Qua cửa sổ J"s Bar, đồi núi mang sắc màu đẹp đẽ.

Tôi ngồi ở quầy uống một ly bia trước khi quán bar mở cửa. Bóc lạc bằng một tay.

"Khó gặp được loại lạc bóc dễ và giòn đến thế," J nói.

"Ồ vậy sao?" tôi nói, miệng nhấm nháp.

"Nói anh nghe đi, chú vẫn chưa đi nghỉ à?"

"Em bỏ rồi?"

"Bỏ rồi á?"

"Chuyện dài đấy?"

J gọt xong khoai tây thì liền trút vào một cái rổ cho ráo nước. "Từ giờ trở đi chú sẽ làm gì?"

"Em không biết. Em sắp có ít tiền kết thúc hợp đồng, cộng với nửa số tiền phần em khi bán công ty. Thật ra không nhiều lắm. Và rồi còn cái này."

Tôi cầm tấm séc trong túi ra đưa cho J, khoản tiền bao nhiêu không biết. J nhìn nó lắc đầu.

"Đây là số tiền không thể tin được, không thể tin được."

"Chắc chắn rồi."

"Nhưng là một câu chuyện dài, đúng không?"

Tôi cười. "Em để số tiền này lại cho anh. Cất vào két sắt cửa hàng đi."

"Làm gì có két sắt ở đây."

"Hay là chỗ máy tính tiền?"

"Anh sẽ gửi nó vào két sắt nhỏ trong ngân hàng," J nói đầy lo lắng. "Nhưng chú định làm gì với nó?"

"Anh J này, chuyển đến địa điểm mới này tốn nhiều tiền lắm, đúng không?"

"Quả có thế."

"Có phải vay tiền không?"

"Vay nhiều."

"Tấm séc đó có trả hết số nợ không?"

"Vẫn còn thừa tiền. Nhưng..."

"Hay thế này được không? Anh nói sao nếu anh nhận em và Chuột làm đối tác? Không phải lo lắng gì về đoạn lời lãi. Đối tác trên danh nghĩa là được rồi."

"Nhưng anh không thể làm thế được."

"Tất nhiên là được rồi. Bù lại tất cả những gì anh cần làm là cho em và Chuột tá túc bất cứ khi nào một trong hai đứa tụi em lâm tình thế khó khăn."

"Thế thì đâu có khác gì so với việc anh vẫn làm từ bấy đến nay."

Ly bia trong tay, tôi nhìn thẳng vào J. "Em biết. Nhưng em muốn như thế."

J cười và nhét tấm séc vào túi. "Anh vẫn còn nhớ lắm lần đầu tiên chú say. Cách đây bao nhiêu năm rồi nhỉ?"

"Mười ba năm."

"Đã lâu vậy sao?"

Suốt nửa tiếng sau J nói chuyện ngày xưa, một điều anh hiếm khi làm. Khách hàng bắt đầu lục tục đi vào, tôi đứng dậy rời quán.

"Nhưng chú vừa mới đến mà." J nói.

"Một đứa bé ngoan không ở lại lâu quá," tôi nói.

"Chú có gặp Chuột không?"

Tôi thở một hơi sâu, cả hai tay trên bàn. "Em có gặp hắn."

"Đó cũng là chuyện dài à?"

"Dài hơn bất cứ chuyện gì anh từng nghe trong đời."

"Chú không điểm qua cho anh mấy nét chính à?"

"Nét chính không có nghĩa gì hết."

"Nó khỏe chứ?"

"Khỏe. Cậu ấy ước gì có thể gặp anh."

"Cậu có nghĩ là anh sẽ gặp lại nó vào lúc nào đó không?"

"Anh sẽ gặp lại cậu ấy. Xét cho cùng, cậu ấy là đồng đối tác mà. Đó là tiền em và Chuột kiếm được."

"Vậy thì anh cũng mừng."

Tôi bước xuống ghế bar và hít một hơi mùi chốn cũ.

"Ồ, và với tư cách là đồng đối tác, anh nghĩ sao về việc trang bị thêm máy lăn bi ghim và máy hát tự động?"

"Lần tới chú ghé là sẽ có tất cả rồi," J đáp.

Tôi đi dọc theo bờ sông lên tới cửa sông. Tôi ngồi xuống bốn mươi lăm mét bờ biển cuối cùng, rồi khóc. Tôi chưa bao giờ khóc nhiều như thế trong đời.

Tôi phủi cát khỏi quần rồi đứng dậy, như thể tôi có một nơi nào đó để đi.

Ngày đã gần tàn. Tôi có thể nghe thấy tiếng sóng khi cất bước.

HẾT
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom