Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 1163


Chương 1163:

 

Lúc này một cánh tay bóp chặt vòng eo mảnh mai của cô, Lục Hàn Đình kéo cô vào trong ngực mình.

 

Mặt hai người bất ngờ kề sát, dung nhan như ngọc của anh không ngừng phóng đại trong đồng tử cô.

 

Hai người dán vào nhau, hơi thở quấn quanh, anh cao ngắt, khí chất nồi bật, cô một thân tiên khí, nhỏ xinh mềm mại, hệt như một bức họa mỹ lệ.

 

Hạ Tịch Quán nhìn anh, hàng mi hoảng loạn run lên, máy giây ngắn ngủi không biết nên nói cái gì.

 

“Ha ha ha…” Chợọt nghe được các bác gái phía sau cười to nói: “Cô bé, bị các bác chộp được rỒi nhé, con còn không thừa nhận đây là chồng con?”

 

Trong tiếng cười của các bác các cô, Hạ Tịch Quán thật sự muốn tìm một cái động chui vào.

 

Cô nhanh chóng lui về phía sau hai bước, sau đó cầm cái chậu trong tay kín đáo đưa cho anh: “Tôi giặt quần áo, anh phơi quần áo đi!”

 

Nói xong, cô trở lại nhà gỗ, bắt đầu rửa rau.

 

Tối hôm qua mưa to khiến bọn họ phải ở chỗ này thêm một hai ngày, dù sao thì vẫn phải ăn cơm để sống nữa chứu.

 

Lục Hàn Đình buông chậu xuống, ngón tay thon dài móc chiếc quần lót hồng nhạt họa tiết hoạt hình của cô, rất đáng yêu.

 

Anh nhìn cô: “Cái này làm sao phơi?”

 

Hạ Tịch Quán ngước mắt nhìn liền thấy quần lót của cô bị anh móc trên ngón tay thon dài.

 

Anh thực sự không biết nên phơi thế nào, dù sao cũng chưa từng đi phơi đồ mà.

 

Phỏng chừng nói ra chắc không có ai tin, anh lại ở chỗ này phơi quân lót của cô.”

 

Khuôn mặt nhỏ Hạ Tịch Quán đã đỏ đến mức nhỏ máu, cô nhanh chóng đứng dậy, đoạt lấy quần lót trong tay anh: “Tôi tự làm.”

 

Lục Hàn Đình chau mày kiếm anh khí: “Cô nhát định phải phơi ở đây?”

 

“Có ý gì?”

 

*Phơi ở đây, ai cũng biết cô mặc nội y màu gì.”

 

Sợi dây phơi quần áo đang ở phía trước nhà gỗ, người đến người đi đều có thể thấy, các bà các bác sống ở nơi này cũng đã quen, Hạ Tịch Quán lại không làm được việc này!

 

Vừa rồi cô thật không ngờ, anh lại nghĩ tới.

 

Hạ Tịch Quán nhanh chóng xoay người, vào nhà gỗ, cô phơi nội y ra phía sau nhà.

 

Lúc này bên tai vang lên tiếng bước chân trầm ổn, phía sau tựa hồ có một khí tức bức bách ép tới gần, đang ở phía sau cô.

 

Cô không cần ngoái đầu nhìn cũng biết là Lục Hàn Đình.

 

Anh đi theo cô.

 

“Tôi là chồng cô, hay là anh cô?”

 

Đỉnh đầu vang lên giọng nói trầm thấp đặc hữu của anh, từ tính trêu người đến kỳ lạ.

 

Hạ Tịch Quán khựng lại, sao anh lại hỏi cái này?

 

Lục Hàn Đình đi đến gần một tí, từ phía sau dán lên cô, chất vải hai người chạm vào nhau, văng lên một hồi hoa lửa.

 

Ban nãy anh ở cạnh cửa nhìn cô nhón chân phơi quần áo, áo cô nhắc lên, lộ ra vòng thon nhỏ ấy.

 

Lòng bàn tay anh khẽ nhúc nhích, đầy đầu đều là hình ảnh tối qua nắm thắt lưng cô.

 

“Cô với anh trai cô cũng có thể lên giường à? Cũng có thể cưỡi trên người anh trai?” Anh cúi người, dán bên tai cô, đè thấp tiếng phát ra lời khó nghe.
 
Chương 1164


Chương 1164:

 

Hạ Tịch Quán nhanh chóng xoay người, ngước mắt trừng anh: “Lục Hàn Đình, đủ rồi đấy, mong anh tự trọng!”

 

Lục Hàn Đình vươn tay giữ cằm cô: “Tự trọng? Tối qua leo lên người tôi không ngừng ma sát sao cô không nói hai chữ “tự trọng” ấy đi?”

 

Con ngươi linh động của Hạ Tịch Quán đột nhiên co rụt, nhanh chóng che kín môi anh.

 

Anh thực sự không nói được lời hay ho nào cả.

 

Đôi mắt sâu thẳm của Lục Hàn Đình chợt sáng lên, vẻ thành thục gợi cảm của người đàn ông đúng là so với mỹ nhân tuyệt sắc kia còn câu hồn đoạt phách hơn mắy phần.

 

Người ta nói nữ sắc ngộ quốc, kỳ thực néu đàn ông tuần †ú, thật sự còn hơn cả phụ nữ.

 

Chọt, Lục Hàn Đình nhẹ nhàng mồ lên lòng bàn tay mềm mại của cô.

 

Hạ Tịch Quán như bị điện giật nhanh chóng thu hồi tay mình, cô định cong cẳng chạy biến.

 

Thế nhưng Lục Hàn Đình lui về phía sau một chút, bờ vai rộng tựa lên tường, chặn lối đi không cho cô trồn.

 

“Anh làm cái gì thế hả? Tránh ra!”

 

Cô thực sự không ngờ anh cũng có thể chơi xấu như vậy.

 

Lục Hàn Đình cười thật thấp, nhìn khuôn mặt như đốm lửa thiêu đỏ kia, kiều diễm tựa đóa hồng, anh vươn tay xoa mặt cô.

 

Dáng vẻ y hệt kẻ lưu manh.

 

“Đừng có sờ tôi…”

 

Cô hắt tay anh ra.

 

Hai người ngăn trong không gian thu hẹp, tia sáng bên ngoài xuyên qua kẽ hở tiến vào, anh lưu manh lấn cô, cô nai con tránh né.

 

Hàng mi Hạ Tịch Quán run rẩy, thực sự chịu không nỗi kiểu trêu chọc của người đàn ông trưởng thành như Lục Hàn Đình, cô liền đẩy anh ra, nhắc chân chạy.

 

Thấy cô chạy trối chết, Lục Hàn Đình đút hai tay vào túi quần, nhẹ nhàng tựa gáy vào tường, dáng vẻ có chút lười nhác, cũng có nhàn nhạt vui vẻ.

 

Hạ Tịch Quán một mực nghĩ đên trận pháp quỷ dị trong từ đường ở vương thắt, cô lại rơi xuống như thế nào.

 

Bộ lạc này có hơi nguyên thủy, nằm ở hạ du con sông, nhóm cư dân cũng rất thuần phác nhiệt tình, không có nguy hiểm.

 

Người của cô còn có người của Lục Hàn Đình hẳn rất nhanh sẽ tìm đến đây, nhưng cơn mưa hôm qua đã chặn mắt đường đi, có thể phải mắt mấy ngày sửa đường.

 

Lần đột nhập từ đường này, cô ngay cả Hiên Viên Kiếm cũng chưa thấy được, nhưng Hạ Tịch Quán sớm đã chuẩn bị tâm lý, chuyện này sẽ không đơn giản như thế, xem ra cô phải một lần nữa tìm cơ hội đột nhập vào từ đường rồi.

 

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng một bác gái: “Bé Hạ, con đâu rồi?”

 

Có người tới.

 

Hạ Tịch Quán đi ra ngoài, bác Thẳm và con gái Thẳm Lê đến tặng một chút thịt.

 

“Bé Hạ, cho con này, con cách thủy chút thịt này bồi bổ thân thể cho anh con đi, như vậy vết thương trên người anh con mới mau khỏi.” Bác Thẳm đưa một giỏ thức ăn.

 

Hạ Tịch Quán nhìn thịt bên trong giỏ thức ăn: “Bác Thẩm, bác quá khách sáo rồi, máy cái này con không nhận đâu ạt”

 

“Chị Hạ, chị cứ nhận đi!” Thẩm Lê thẹn thủng liếc mắt tìm kiếm trong nhà gỗ: “Chị Hạ, anh chị đâu?”

 

Hạ Tịch Quán nhát thời hiểu, bác Thẩm nhiệt tình như vậy, sợ là con gái bác ta coi trọng Lục Hàn Đình.

 

Hạ Tịch Quán nhìn về phía Thẩm Lê, Thẩm Lê dịu dàng yểu điệu, khuôn mặt cũng xinh đẹp, lúc cô ta nhắc tới Lục Hàn Đình, trong mắt toát ra sâu đậm mến mộ.

 

Hạ Tịch Quán đột nhiên cảm thấy Thẩm Lê trước mắt này làm cô thấy rất quen.

 

Dường như… cô có quen Thẩm Lê này.

 

Nhưng gương mặt của Thẩm Lê lại rất xa lạ.

 

Loại cảm giác này là lạ.

 

Hạ Tịch Quán như có điều suy nghĩ, đôi mắt trong vắt trong lóe lên một tia sắc bén.
 
Chương 1165


Chương 1165:

 

“Hạ Tịch Quán, sao cô chưa làm cơm?” Lúc này một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên, Lục Hàn Đình đi ra.

 

Lục Hàn Đình đi ra, nhàn nhạt quét mắt sang bác Thẩm và Thẩm Lê, cũng không dừng lại, rất nhanh thì thấy được Hạ Tịch Quán: “Cô ngây ra ở đây làm cái gì?”

 

Bác Thẩm tươi cười, bà ta nhìn Lục Hàn Đình: “Anh bé Hạ, không biết nhà cậu ở đâu, máy tuổi rồi, có vợ chưa?”

 

Hạ Tịch Quán sợ ngây người, bác Thẩm này thực sự vừa nóng ruột vừa thẳng thắn, hỏi thẳng Lục Hàn Đình đã có vợ hay chưa.

 

Khuôn mặt tuấn tú Lục Hàn Đình chẳng chút gợn sóng, anh ngoái đầu nhàn nhạt nhìn bác Thẩm, sau đó đôi môi mỏng phát động: “Tôi có vợ hay chưa liên quan gì đến bà?”

 

*“..” Hạ Tịch Quán kinh ngạc nhìn Lục Hàn Đình, đây thật là một người dám hỏi, một người dám đối.

 

Bác Thẩm ngượng ngùng cười: “Anh bé Hạ à, là như vậy, con gái của bác A Lê tháy dáng vẻ cậu phi phàm, vừa gặp đã yêu cậu rồi, nều cậu chưa có vợ vậy con gái bác…”

 

Không đợi bác Thẩm nói xong, đôi mắt u nhiên Lục Hàn Đình liền rơi vào Thẩm Lê đang thẹn thùng, anh bạc tình nói: “Tôi không có hứng thú với cô, tôi đã có người trong lòng.”

 

Biểu tình Thẳm Lê thẹn thùng nhanh chóng bị kiềm hãm, dù sao cũng là thiếu nữ, bị Lục Hàn Đình vô tình thẳng thắn cự tuyệt như thế, khuôn mặt xinh đẹp kia trắng nhọt, nước mắt khuất nhục đảo quanh trong hốc mắt .

 

“Hạ Tịch Quán, đi về.” Lục Hàn Đình xoay người, cũng không quay đầu lại đi vào nhà gỗ.

 

*Ờ.” Hạ Tịch Quán đứng nhìn cũng nhanh chóng đi vào theo.

 

Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán vô cùng có cốt khí từ chối thịt bác Thâm đưa đến, rất nhanh, hai người nhìn chằm chằm hai chén cơm trắng mà ngắn người.

 

Lục Hàn Đình từ nhỏ đã là thiên chỉ kiêu tử, ngậm chắc thìa kim cương ra đời, trong nhà đều là đầu bếp năm sao, sinh hoạt vô cùng đẳng cấp, nhìn cơm trắng trước mặt, anh nhíu mày: “Hạ Tịch Quán, cô làm cơm đây đó hả, vậy đồ ăn đâu?”

 

“Lục tổng, anh chưa nghe nói qua câu phụ nữ có khéo thế nào cũng khó thổi cơm khi không có gạo sao? Không có đồ ăn, lẽ nào tôi có thể biến ra sao?” Hạ Tịch Quán mới không chịu được tính khí đại thiếu gia của người đàn ông này, anh là đại thiếu gia, vậy ai còn chưa phải là một tiểu công chúa chứ?

 

Lần này Lục Hàn Đình trực tiếp chau chặt mày.

 

Hạ Tịch Quán cầm đũa lên, tao nhã ăn chút cơm: “Lục tổng, chỗ bác Thẩm có thịt có đồ ăn, sao khi nãy anh từ chối người ta làm gì, hiện tại làm sao để lấy đồ ăn về được đây?”

 

Ánh mắt Lục Hàn Đình sắc bén như chim ưng phóng đến mặt cô: “Ý của cô là… bảo tôi hy sinh nhan sắc, dùng mỹ nam kế?”

 

“Đúng rồi.” Hạ Tịch Quán gật đầu: “Dù sao ba năm nay Lục tổng phong hoa tuyết nguyệt, hẳn rất am hiểu chuyện chơi bời với phụ nữ.”

 

“Hạ Tịch Quán, cô nói chuyện sao âm dương quái khí thế hả?”

 

“Không có.”

 

“Nếu như tôi nói, ba năm nay những người phụ nữ kia đều là giả, cô tin không?”

 

Cái gì?

 

Đôi tay càm đũa của Hạ Tịch Quán trong nháy mắt cứng đờ, cô khiếp sợ ngắng đầu, mê mang nhìn anh: “Anh…

 

mới vừa nói cái gì?”

 

Lục Hàn Đình nhếch môi nở nụ cười nhàn nhạt: “Hạ Tịch Quán, cô thật đúng là biết diễn, néu lỗ tai có vấn đề thì đi khám đi!”

 

Nói xong, Lục Hàn Đình đứng dậy liền đi ra ngoài.

 

Anh đi rồi.

 

Hạ Tịch Quán nhìn bóng lưng anh tuần ấy khuất xa, bên tai cứ mãi lặp lại câu anh mới nói, néu như tôi nói, ba năm nay những người phụ nữ kia đều là giả, cô tin không?

 

Anh sao?

 

Nhịp tim Hạ Tịch Quán lập tức liền rối loạn, mặt hồ vốn bình tĩnh như bị anh ném qua một hòn đá nhỏ, tạo nên từng vòng rung động.

 

Không.

 

Cô sẽ không tin đâu.

 

Cô sẽ không quên lần kia anh nhốt cô vào phòng thay quần áo nghe tiếng anh làm tình với người phụ nữ khác, mắy cái này đều là thật.

 

Anh nhát định là đang lừa cô.

 

Nhất định thết Hạ Tịch Quán không chờ được Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình ra ngoài vẫn chưa về.

 

Anh đi đâu rồi?

 

Hạ Tịch Quán đi tìm Lục Hàn Đình.
 
Chương 1166


Chương 1166:

 

Rất nhanh, cô ở bờ sông thấy được Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình đứng ở trong nước, cầm trong tay một cây đầu gỗ chẻ thành xiên, đang bắt cá.

 

Nước sông trong suốt nhìn thấy đáy, các thiếu nam thiếu nữ trong bộ lạc chưa lập gia đình ở trong sông tạt nước, mắy cậu trai tạt nước lên người các cô bé.

 

Lục Hàn Đình đứng trong nước, toàn thân đồ đen tương đối khiêm tốn, lại quanh thân quanh quản một khí chất sạch sẽ đến lãnh đạm, trong sông các cô gái len lén nhìn anh rồi nhanh chóng đỏ mặt.

 

Không biết là cô gái nào to gan tát nước đến trên người anh, ngay sau đó càng ngày càng nhiều cô gái tát nước về anh.

 

Áo đen dán sát trên người, lộ ra lồng ngực to lớn, đường thắt lưng căng chặt hoàn mỹ.

 

Bên hông anh đeo dây thắt lưng da đen, đi xuống không thể nhìn, một thân cắm dục.

 

Vóc người Lục Hàn Đình không phải kiểu quá đồ sộ cơ bắp như những huấn luyện viên thể hình, lại có đường cong mạnh mẽ hoàn mỹ.

 

Anh lại chạy đến nơi này… trêu người!

 

Hạ Tịch Quán ngồi trên tảng đá lớn, hai trắng như tuyết vung vẫy dưới làn nước mát, vô cùng thư thái.

 

Cô nghiêng mắt nhìn về phía Lục Hàn Đình, anh bị một đám con gái vây công, cô nhìn thấy đường nét nghiêng người của anh, chặc chặc, bả vai bằng phẳng có lực, thắt lưng lõm xuống, đôi mông so với phụ nữ còn cong hơn, thân thể như ngọc đứng bên bờ sông, chọc cho đám con gái líu ríu, mặt đỏ tim đập.

 

Hạ Tịch Quán nháy đôi mắt giảo hoạt, hư hỏng huýt sáo về phía anh.

 

Nghe được tiếng huýt gió, Lục Hàn Đình nhanh chóng nghiêng mặt, nhìn về phía cô, ánh mắt sâu thẳm lướt xuống đôi chân mảnh khảnh trắng đến lóa mắt kia.

 

Cô mặc chiếc váy đen của tộc dân, mái tóc dài tùy ý cài một nụ hoa, khuôn mặt nhỏ tinh xảo trắng trong như sứ như ngọc, làm người ta nhìn tim đập thình thịch.

 

Hiện tại đôi chân nhỏ xinh kia vẫy dưới nước, một chuỗi nước trong suốt bản tung tóe, đôi mắt đẹp to gan nhìn anh, còn học người ta hư hỏng huýt sáo với anh, vẻ hư hỏng tỉnh nghịch ấy làm lòng anh ngứa ngáy.

 

Yết hầu Lục Hàn Đình khẽ cuộn, tâm tư đêm qua đã động, hiện tại lại lần nữa thiêu đốt, trên quần của anh rất nhanh đã có vết tích.

 

Có cô bé hiểu chuyện hoảng sợ, mắc cở trốn về sau, nhưng lại len lén nhìn Lục Hàn Đình, thực sự là dáng vẻ đã nghiện lại còn ngại.

 

Hạ Tịch Quán dửng dưng ngồi trên tảng đá, cô liếc mắt đến quần Lục Hàn Đình, quần anh đều đã ẩm ướt rồi, dán chặt trên đùi, trước mặt nhiều cô gái như vậy, anh thật đúng là… lộ liễu.

 

Nhìn đám con gái kia đã bị anh mê thành dạng gì kìa.

 

Lục Hàn Đình cũng không thèm nhìn đám con gái kia, lúc này trong tay anh khẽ động, đầu gỗ xiên nhanh chuẩn ngoan cắm vào trong nước.

 

Anh bắt được một con cá.

 

Rất nhanh, anh liền bắt được con thứ hai.

 

Lục Hàn Đình nhắc chân dài, đi tới Hạ Tịch Quán.

 

Anh tới một cái, liền đoạt đi hết thảy vinh quang của các cậu con trai trong tộc, có cậu bé không phục trừng anh.

 

Thế nhưng Lục Hàn Đình đã đi tới, bọn họ lại tự động nhường ra một con đường.

 

Khí tràng trên người Lục Hàn Đình, thấm nhuần địa vị kẻ đứng đầu đã nhiều năm, không phải là thứ này mà đám con trai này có thể chống đỡ.

 

Lục Hàn Đình đi về phía trước, đi tới trước mặt Hạ Tịch Quán.

 

Trên tóc, trên mặt anh đều là nước, tóc mái ướt nhẹp dán tại trên trán, như thể cậu ấm nhà già, phá lệ trẻ trung tuần tú.

 

Đôi mắt sâu thẳm ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ như hoa của cô, anh cười khẽ: “Huýt sáo gì đấy?”

 

Anh vừa đến liền hấp dẫn tát cả ánh mắt đổ dồn qua đây.

 

Hạ Tịch Quán cảm giác mình trúng vô số phi tiêu, ánh mắt ghen ty của đám con gái vun vút bắn tới.

 

Hạ Tịch Quán mỉm cười, đôi môi nhỏ khẽ chu lên, huýt sáo về phía anh.

 

Lục Hàn Đình nhếch môi mỏng, ngay cả trong mí mắt anh tuần cũng dính vào vài phần ý cười vui thích: “Phụ nữ huýt Sáo với đàn ông, đó là muốn câu dẫn họ, cô muồn câu dẫn tôi?”

 

Câu dẫn?

 

Hạ Tịch Quán nhướng chân mày lá liễu: “Phụ nữ thấy cậu ấm cực phẩm cũng sẽ huýt sáo thôi.

 

Cậu ấm cực phẩm?
 
Chương 1167


Chương 1167:

 

Lục Hàn Đình liếc cô một cái: “Ý gì?”

 

Cũng biết anh không hiểu, Hạ Tịch Quán rất có kiên nhẫn phun ra một chữ: “Vịt(“).”

 

() Vịt là tiếng lóng dùng để chỉ trai bao.

 

Lục Hàn Đình vươn ngón tay thon dài, vớt đôi chân nhỏ của cô lên, giữ trong lòng bàn tay: “Nếu tôi là vịt, vậy cô vĩnh viễn không thoát khỏi nồi giường tôi.”

 

“…” Được rôi, cô bị anh xem thường!

 

Bị anh chiếu ngược một quân, anh nhanh chóng nắm giữ sân nhà.

 

Thật đúng là cao thủ ve vãn, Hạ Tịch Quán không biết còn cái gì anh không biết không.

 

Bàn chân trắng như tuyết bị anh giữ trong lòng bàn tay, lòng bàn tay anh quả quyết vuốt phẳng lên.

 

Hạ Tịch Quán tránh: “Anh làm gì đấy, buông ra!”

 

Lục Hàn Đình nhẹ nhàng nắm bàn chân cô, dùng áo sơ mi của mình giúp cô lau chùi bọt nước phía trên: “Nước lạnh, cấm nghịch nước, để hai chân lên bờ.”

 

Anh dùng áo giúp cô lau chân, vẻ mặt chuyên chú.

 

Hàng mi Hạ Tịch Quán run ry.

 

Anh đối với phụ nữ vẫn dịu dàng ga lăng săn sóc như thé, có thể nói người tình hoàn mỹ.

 

Hạ Tịch Quán dùng sức rút chân mình về: “Tôi sao phải nghe lời anh, đi ra… ưml”

 

Hai bàn tay Lục Hàn Đình chống trên tảng đá bên người cô, giam cơ thể nhỏ nhắn của cô vào ngực mình, ngửa đầu hôn lên môi cô.

 

Hạ Tịch Quán cứng đờ.

 

Anh nghiền ép trên môi mềm, nhẹ nhàng cạy hàm răng đóng chặt của cô ra.

 

Anh hôn vừa dịu dàng dùng sức, không cướp đoạt như mưa rền gió dữ, hét sức ôn hòa êm ái.

 

Anh rất thích hôn môi với cô.

 

Không chỉ có thể thấy được tần suất hôn ngày càng thường xuyên của anh, khi anh hôn cô, giống như đang nếm một chiếc bánh pudting ngon mềm, hấp thụ hương vị ngọt ngào của cô mà thưởng thức, làm cô thoải mái.

 

Anh thực sự là một người đàn ông có thể khiến phụ nữ mê đắm về mọi mặt.

 

Hạ Tịch Quán nhanh chóng đẩy anh ra.

 

Lục Hàn Đình không miễn cưỡng, buông lỏng môi cô ra, chôn đầu ở cổ của cô thở hỗn hẻn máy nhịp: “Ngoan, đi lên, đừng quậy, càng quậy tôi càng khó chịu.”

 

Thân thể anh thực sự rất khó chịu.

 

Hạ Tịch Quán mơ hồ đoán được anh đang nói cái gì, cô nhìn thoáng qua bốn phía, vô số ánh mắt chằm chằm nhìn bọn họ, nhất là đám con gái, quả thực bị vẻ bá đạo của anh mê không lối thoát, hận không thể thay cô thành chính mình.

 

Lúc này Hạ Tịch Quán cũng cảm giác một ánh mắt ác độc đồ kị rơi vào trên người cô, cô ngẳng đầu nhìn lên, nhanh chóng thấy được Thẩm Lê.

 

Thẩm Lê cũng tới, đôi mắt ghen tị muốn bốc hỏa đâm thẳng rơi vào trên người cô.

 

Thẩm Lê đứng ở chỗ có thể thấy hai người nghiêng người, Lục Hàn Đình đặt nửa người trên người Hạ Tịch Quán, hai người hôn rất lâu, không chút nào cám ky ánh mắt của người khác, hôn rất động tình.

 

Ánh mắt Thẩm Lê chu du trên người Lục Hàn Đình, áo quần ướt nhẹp làm lộ rõ vóc người rắn chắc cao to ấy.

 

Dáng người anh không làm cậu ấm cực phẩm thực sự là đáng tiếc, phụ nữ nhìn chút toàn thân đã như nhữn ra.

 

Thẩm Lê hận không thể biến thành Hạ Tịch Quán, vì sao cô ta không gặp được người đàn ông như vậy?

 

Phụ nữ đều khó có thể cự tuyệt kiểu đàn ông như thế.

 

Vành tai trắng như tuyết của Hạ Tịch Quán có chút đỏ, cô vẫn biết thẹn, nên đẩy anh ra: “Anh buông ra đã rồi tôi mới đi lên được.”

 

Lục Hàn Đình ôm vòng eo nhỏ của cô, khàn giọng: “Ôm thêm chút nữa, tôi như vậy không có cách nào đi ra ngoài.”

 

Nói xong anh lại bồi thêm một câu: “Cô cũng không hy vọng lại thêm một Thẩm Lê khác, đúng không?”
 
Chương 1168


Chương 1168:

 

Hạ Tịch Quán đạp anh một cái: “Tôi tình nguyện anh được mỹ nữ vòờn quanh, tương lai vui vẻ chìm trong cực lạc, sau đó tận lực mà chết!”

 

Lục Hàn Đình khẽ bóp eo nhỏ cô: “Tin tưởng bản thân đi chứ, một mình cô cũng có thẻ làm được.”

 

E2 CUDI Hạ Tịch Quán bắt đầu giãy dụa trong cánh tay như thép của anh, như rắn nước vặn vẹo.

 

Lục Hàn Đình nhíu mày kiếm, đẩy cánh tay cô ra, trong tròng mắt hẹp sâu dâng lên ngọn lửa đỏ sậm, anh khàn giọng khiển trách: “Đi lên! Càng ôm càng khó chịu!”

 

Hạ Tịch Quán dùng cả tay chân đứng lên, cong giò chạy.

 

Nhìn thân ảnh nhỏ xinh biến mát, Lục Hàn Đình xoay người lên bờ.

 

Thẩm Lê đứng cách gần đó, lúc này đến bên người Lục Hàn Đình, dịu dàng nói: “Anh trai chị Hạ ơi, em…”

 

Lục Hàn Đình chẳng buồn liếc đến cô ta, trực tiếp sượt ngang qua người cô ta.

 

Cái này khiến Thẩm Lê thiếu chút nữa tức hộc máu.

 

Cô ta siết nắm tay, ngón tay bóp vào trong lòng bàn tay.

 

Hạ Tịch Quán trở về thì sơ chế cá, sau đó hằm một nồi canh cá ngon, phía trên rắc một ít hành thái, thơm nức mũi.

 

Sau khi ăn cơm tối, cái bụng nhỏ của Hạ Tịch Quán đã tròn vo rồi.

 

“Lục tổng, tôi làm cơm rồi nên anh rửa chén đi.” Hạ Tịch Quán to gan phân phó Lục Hàn Đình rửa chén.

 

Lục Hàn Đình nhìn cô một cái, hơi không vui, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn dọn bát đi rửa.

 

Hạ Tịch Quán có chút đắc ý, chợt cô thấy được bóng người lén lút ở bên ngoài, là Thẳm Lê.

 

Thẩm Lê tới.

 

Nếu như nói ngay từ đầu Hạ Tịch Quán chẳng qua chỉ cảm thấy Thẩm Lê này có chút quen thuộc thôi, thì vừa rồi ở bờ sông, lúc ánh mắt ác độc lại đố kị của chăm chú Thẩm Lê rơi trên người cô, cô liền khẳng định Thẩm Lê này nhất định là người cô quen biết.

 

Vấn đề là, Thảm Lê này rốt cuộc là ai?

 

Hạ Tịch Quán đứng dậy, đi ra ngoài, hai tay chắp ra sau, thích ý ung dung như là tản bộ sau khi ăn xong, đôi mắt trong vắt nhìn Thẳm Lê: “Em Thẩm, em ở đây chỗ chị lén lén lút lút làm gì đấy, chẳng lẽ là… nhìn anh của chị?”

 

Thẩm Lê hừ một tiếng, không nói chuyện.

 

Hạ Tịch Quán tiến lên, nhỏ giọng nói bên tai Thẳm Lê: “Em nhìn anh chị làm cái gì, anh chị không có tiền không có địa vị, không cho em được cuộc sống tốt, dĩ nhiên, anh chị đẹp trai, vóc người lại quyến rũ, chắc chắn là một người bạn tình cực phẩm, có thể cho em cuộc sóng về đêm thích ý, lẽ nào em Thẳm nhắm về cái này sao?”

 

Những lời này rất ái muội, tính ám chỉ mười phần, mặt Thẩm Lê liền đỏ lên.

 

“Em Thẩm, em đỏ mặt cái gì, đầu bên trong đầu em chứa suy nghĩ đen tối nào đấy?” Hạ Tịch Quán cười híp mắt hỏi.

 

Thẩm Lê muốn nói chuyện, nhưng lúc này con mắt nhìn qua, thấy được một dáng người cao ráo, Lục Hàn Đình tới, Thảm Lê lộ ra vẻ mặt mềm mại thẹn thùng: “Chị Hạ, chị đang nói gì thế, em nghe không hiểu.” Thẩm Lê đột nhiên phun ra lời trà xanh, Hạ Tịch Quán câu môi, cô đã đại khái đoán được bộ mặt thật của Thẩm Lê rồi.

 

Lúc này Hạ Tịch Quán ngước mắt, cũng nhìn thấy Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình đi ra.

 

Anh… sẽ không nghe được những gì cô vừa nói đâu ha…

 

Hạ Tịch Quán có chút chột dạ.

 

“Anh Hạ…” Thẩm Lê ngọt ngào cười nói: “Anh tới đúng lúc lắm, vừa rồi chị Hạ nói rất nhiều lời kỳ quái, em nghe không hiểu, chị Hạ nói anh không tiền không thế, không cho em được cuộc sống tốt. Nhưng anh đẹp trai, vóc người lại mê người, có thể cho em thỏa mãn cuộc sống về đêm, anh Hạ, anh nói chị Hạ là có ý gì vậy ạ?”

 

Thẩm Lê nháy đôi mắt to dí dỏm nhìn Lục Hàn Đình, ngây thơ lại vô tri, Hạ Tịch Quán cảm giác mình lại trở thành cô gái đã quá sỏi đời.

 

Hạ Tịch Quán: “…”

 

Lục Hàn Đình mắp máy môi mỏng, sau đó đôi mắt sâu thẳm rơi vào khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán: “Lời này là cô nói với cô ta?”

 

Hạ Tịch Quán nhìn Thẳm Lê liếc mắt: Thứ mách lẻo!

 

“Là tôi nói, làm sao, lẽ nào tôi nói không đúng sao, hửm?”

 

Hạ Tịch Quán dứt khoát mặt dày, nhướng chân mày lá khiêu khích nhìn Lục Hàn Đình.

 

Lục Hàn Đình cũng nhìn cô, chỉ thấy trong tròng mắt cô gái linh động lóe ra vẻ tinh ranh, còn có mấy phần trêu cợt anh, lưu chuyển lóng lánh, câu lòng người ngứa ngáy.

 

Cõi đời này có ngàn vạn cô gái, linh hôn thú vị ngàn dặm mới tìm được một.
 
Chương 1169


Chương 1169:

 

Cô còn dám “hửm” với anh, đầu lưỡi Lục Hàn Đình đỉnh trên hàm phải anh tuắn, cúi đầu bật cười một tiếng.

 

Hạ Tịch Quán cũng cảm giác anh cười không có ý tốt: “Hai người cứ trò chuyện đi, tôi đi trước.”

 

Hạ Tịch Quán chạy trối chết.

 

Lục Hàn Đình cũng không thu hồi ánh mắt, anh nhìn thân ảnh mềm mại của Hạ Tịch Quán biến mắt trong tầm mắt mình.

 

Một màn này đều bị Thẳm Lê thu hết vào mắt, Thẳm Lê nhìn ánh mắt Lục Hàn Đình chu du trên người Hạ Tịch Quán, là ánh mắt người đàn ông nhìn phụ nữ, vô cùng thân mật.

 

Thẩm Lê ghen ty siết chặt nắm tay: “Anh Hạ, em…”

 

Lịch sử lần nữa tái diễn, Lục Hàn Đình căn bản không hứng thú nghe cô ta nói cái gì, anh xoay người rời đi.

 

Thẩm Lê nhìn Lục Hàn Đình, đồ sộ anh tuấn, tuy trên người anh chỉ là quần đen áo đen thông thường, nhưng lại xuyên qua chất vải tỏa ra khí chất đẳng cấp, như thể bộ đồ trên người anh là hàng hiệu đỉnh cấp vậy.

 

Khí chất một người đàn ông quan trọng hơn bề ngoài anh tuấn, bởi vì khí chất là tổ hợp của quyền thé, tiền tài, thân phận.

 

Thẩm Lê cảm thấy trên người anh có một khí tràng cường đại không cần phải khoe khoang cũng không thẻ che giấu, làm người ta mê muội.

 

Nhưng, anh lần nữa xem cô ta là không khí, khiến cô ta thành kẻ diễn hài, tự mình đa tình.

 

Thẩm Lê siết chặt quyền, hừ lạnh một tiếng cũng đi.

 

Đi tới nơi bóng tối, phía trước đột nhiên xuất hiện một người, là bác Thẩm.

 

“Mẫu phi.” Thẳm Lê nhanh chóng đi lên trước, cô ta xé tắm mặt nạ da xinh đẹp mà kiều tiếu kia xuống, lộ ra bộ mặt thật.

 

Thẩm Lê chính là… Thượng Quan Mật Nhi!

 

Còn bác Thẩm chính là… Họa phi!

 

Họa phi bị giam trong lãnh cung vương thất, nhưng bằng thủ đoạn của bà ta, muốn rời khỏi lãnh cung rất dễ, hiện tại bà ta mang theo Thượng Quan Mật Nhi đến cạnh Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán, muốn mượn cơ hội mà phát động.

 

Sắc mặt Họa phi có chút âm trầm, thất bại liên tiếp khiến bà ta hết sức lo lắng: “Thế nào Mật Nhi, Lục Hàn Đình có để con đến gần người không?”

 

Thượng Quan Mật Nhi lắc đầu: “Không có, mẫu phi, chỉ cần là nơi Hạ Tịch Quán xuất hiện, ánh mắt Lục Hàn Đình liền đi theo con ả, trong mắt của anh ấy như thể không có người phụ nữ khác ây.”

 

“Chúng ta không thể đợi thêm nữa, bên cứu viện của bọn họ đã trên đường tới rồi, tận dụng thời cơ, thời gian mất rồi thì không lấy lại được nữa đâu.” Họa phi ngưng trọng nói.

 

Thượng Quan Mật Nhi cũng lộ ra quyết tâm phải thắng: “Trên người Lục Hàn Đình chảy xuôi dòng máu Xích Tử mà Hoa Tây Châu trăm năm qua mới có, huyết thống vô cùng thuần khiết, tương lai nhất định sẽ quân lâm thiên hạ, con nhất định phải đứng bên người anh ấy, trở thành vương hậu của anh ấy!”

 

Họa phi gật đầu: “Đến lúc đó Giao Nhân tộc chúng ta có thể cùng Hoa Tây Châu phồn vinh hưng thịnh, mà Lan Lâu, nhất định phải hoàn toàn tiêu vong!”

 

Thế lực Giao Nhân tộc vẫn thẩm thấu trong hậu cung Hoa Tây, sủng phi của quân vương Hoa Tây nhiều thế hệ đều có người của Giao Nhân tộc, cho nên năm đó bọn họ đều biết người chính thức có được dòng máu Xích Tử thật ra là Lục Hàn Đình.

 

Một khắc kia khi Lục Hàn Đình xuất hiện ở Hoa Tây Châu trở đi, Họa phi và Thượng Quan Mật Nhi đã dán chặt mắt lên người anh, tất phải có được Lục Hàn Đình.

 

Thượng Quan Mật Nhi về tới trong phòng mình, ả nhìn về phía đứa nha hoàn bên cạnh: “Sai người chuẩn bị nước nóng cho tôi, tôi muốn tắm rửa.”

 

“Vâng, tiểu thư.”

 

“Chờ một chút, bây giờ ngươi phải đi tìm anh Hạ, nói ta có chuyện quan trọng tìm anh ấy, bảo anh ấy đêm khuya đến phòng của ta.”

 

“Vâng.” Nha hoàn đi ra ngoài.

 

Thượng Quan Mật Nhi đi tới phía sau bình phong, ả cởi chiếc váy bên ngoài ra, bên trong mang chiếc váy hai dây ngắn cũn cỡn, da thịt trắng nõn lộ ra.

 

Vóc người của ả hết sức uyễển chuyển, ả còn đưa tay cố ý kéo đai đeo váy ngắn xuống.

 

Dáng vẻ này của ả, không đàn ông nào không động tâm!

 

Ánh mắt anh thủy chung đặt trên người Hạ Tịch Quán, ả cũng không tin ả không thể đoạt được anh!

 

Rất nhanh, bên tai truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, nha hoàn ở phía ngoài nói: “Tiểu thư, anh Hạ tới rồi ạ.”

 

Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng xoay người, xuyên qua bình phong ả nhìn thấy dáng người cao to của Lục Hàn Đình, anh tới thật: “Cô đi xuống trước đi.”
 
Chương 1170


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1170:

 

Nha hoàn nhanh chóng lui xuống.

 

Thượng Quan Mật Nhi nhìn người đàn ông: “Anh Hạ, sao anh còn đứng ở đó, anh mau vào đi, em có lời muốn chính miệng nói với anh.”

 

Lục Hàn Đình ngẳng đầu, nhìn về dáng vẻ thoát ẩn thoát hiện sau bình phong, câu môi mỏng cười như không cười, toát lên vẻ nhạt nhẽo: “Thẩm tiểu thư, tôi thấy cô là chẳng có gì muốn nói, tôi đi trước.”

 

Anh xoay người rời đi.

 

Anh đi rồi?

 

Thượng Quan Mật Nhi tuyệt đối không ngờ rằng ả phái người mời anh tới, anh dĩ nhiên một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho ả, ngay cả có lệ cũng lười phải làm.

 

Không thể để anh đi như vậy.

 

*A, bốc cháy rồi!”

 

Thượng Quan Mật Nhi hét lên một tiếng, nhanh chóng đi ra ngoài, từ phía sau ôm lấy Lục Hàn Đình.

 

Lục Hàn Đình dừng bước.

 

Ôm được người đàn ông cao to tuần tú này, Thượng Quan Mật Nhi dính chặt mặt lên bờ lưng rộng của anh, ả thực sự rất thích anh.

 

Không riêng gì bởi vì anh sở hữu dòng máu Xích Tử, mị lực đàn ông trên người anh quá nồng đậm, hắp dẫn ả, làm ả khuất phục, hãm sâu.

 

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


 

Thượng Quan Mật Nhi hét lên một tiếng, khiếp sợ, bất ngờ, tức giận nhìn về phía người tạt nước kia, ả thật không ngờ Hạ Tịch Quán đã chạy đến nhanh như Vậy, còn xối ả một nước lạnh.

 

Hạ Tịch Quán tới thật, hiện tại đứng ở cạnh cửa, trong tay còn cầm một cái thùng gỗ.

 

Hiện tại thùng gỗ rớt xuống, Hạ Tịch Quán dùng hai tay che miệng mình: “Trời ạ!”

 

Nói rồi cô vừa sợ hoảng sợ che hai mắt mình: “Em Thẩm, chị không thấy gì cả, chị tuyệt đối không thấy cảnh em cởi hết quần áo ôm một người đàn ông đâu, quấy rày rồi, hai người tiếp tục đi nha!”

 

Hạ Tịch Quán xoay người chạy.

 

Thượng Quan Mật Nhi tức đến hộc máu, Hạ Tịch Quán!

 

*Người đâu, người đâu!” Thượng Quan Mật Nhi muốn gọi người làm nữ của mình, dạy dỗ Hạ Tịch Quán một chút.

 

Thế nhưng Hạ Tịch Quán đã vọt tới bên ngoài, động tĩnh của nơi này háp dẫn không ít người, mọi người nhao nhao ân cần hỏi: “Bé Hạ, đã xảy ra chuyện gì?”

 

Mặt Hạ Tịch Quán hoang mang, cũng sắp khóc: “Cháy rồi, phòng em Thẩm bóc cháy rồi!”

 

Cái gì?

 

Cháy rồi?

 

Mọi người đồng loạt cầm thùng gỗ lên, múc nước lạnh vọt tới phòng Thượng Quan Mật Nhi, không nói lời nào đã tạt nước lạnh vào.

 

Thượng Quan Mật Nhi còn muốn dạy dỗ Hạ Tịch Quán một chút, ả né không kịp, một thùng lại một thùng nước lạnh đã từ bốn phương tám hướng tạt đến.

 

Thượng Quan Mật Nhi cảm giác mình muốn điên rồi!

 

Hạ Tịch Quán đứng ở bên ngoài xem cuộc vui, xem xong rồi cô liền đi.

 

Rất nhanh sau lưng truyền tới một cái nói tiếng bước chân trầm ổn, sau đó cổ tay trắng mảnh khảnh của cô bị chế trụ.

 

Lục Hàn Đình tới.

 

Lục Hàn Đình ngăn cô lại, trực tiếp đẩy cô đến trong góc phòng mờ tối, anh sâu kín câu môi, giọng trầm thấp tràn ra vài phần cưng chiều: “Chơi đã chưa?”

 

Hạ Tịch Quán nhìn anh, tuy thân thủ anh vô cùng tốt, lúc cô tạt nước lạnh qua anh đã tránh ra, nhưng trên người anh vẫn bị dính chút nước, quần đen áo đen ướt nhẹp dán trên dáng người đồ sộ cao ngắt, tóc mái bên trái còn nhỏ nước tí tách, thanh bần anh tuấn, khiến người ta mặt đỏ tim đập.

 

Thực sự là yêu nghiệt.
 
Chương 1171


Chương 1171:

 

Hạ Tịch Quán môi hồng răng trắng nở nụ cười, đôi mắt sáng rực lóng lánh lưu chuyển: “Lục tổng, anh thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt, không có quyền thế thân phận, anh cũng có thể dựa vào đại khí to của mình chọc cho phụ nữ vì anh mà “cháy”.

 

Lục Hàn Đình một bàn tay chống trên vách tường bên cạnh Hạ Tịch Quán, thân thể cao ngất đè xuống, ngăn cô giữa lồng ngực mình và trong vách tường, nhướng mày kiếm, anh cười nhẹ nói: “Cháy cũng là tự cô ta, cũng không phải tôi, sao lại hắt nước lên người tôi?”

 

Nơi ánh sáng mờ tối, Hạ Tịch Quán chớp đôi mắt sóng sánh ánh nước, linh động nhìn anh: “Tôi thích, không được à?”

 

“A…” Lục Hàn Đình từ trong lồng ngực bật ra tiếng cười trầm thấp trêu người: “Hạ Tịch Quán, thừa nhận rồi, cô chính là ghen tị!”

 

Thật đúng là tự luyến tự đại!

 

Hạ Tịch Quán ngẳắng đầu nhỏ nhìn anh: “Lục Hàn Đình, lần trước anh nói với tôi, là thật hay giả vậy?”

 

Lục Hàn Đình cúi người, cọ cọ trên đôi môi đỏ mọng của cô, trong khàn khàn lại có ý cười: “Câu nào, hửm?”

 

Anh biết rõ còn hỏi.

 

Hạ Tịch Quán đỡ lồng ngực anh: “Chính là… chính là lần trước anh nói… nói… ba năm nay những người phụ nữ kia đều là giả… có phải anh gạt tôi hay không?”

 

“Cô muốn biết?”

 

Hạ Tịch Quán gật đầu: “Ừm.”

 

Lục Hàn Đình giả bộ suy nghĩ một chút: “Tôi dựa vào cái gì phải nói cho cô biết? Muốn biết cũng được, nhưng cô phải xuất ra thành ý của cô.”

 

“Thành ý gì?”

 

“Đêm nay, chúng ta ngủ chung, tôi cho cô biết đáp án.”

 

*… Không muốn.”

 

Lục Hàn Đình vươn ngón tay thon dài nắm chiếc cằm xinh xắn của cô: “Hạ Tịch Quán, lẽ nào cô thực sự không có hứng thú với chuyện của tôi ba năm nay? Tôi chẳng có lợi gì khi phải nói cho cô biết, cô suy nghĩ kỹ đi.”

 

Nói xong, Lục Hàn Đình thu tay về, xoay người rời đi.

 

Anh lại cứ như vậy đi.

 

Hạ Tịch Quán u oán nhìn bóng lưng anh, không sai, cô rất hiếu kỳ với ba năm nay của anh, cảm thấy rất hứng thú, lúc đầu cô cho rằng ba năm nay anh rất phong hoa tuyết nguyệt, có rất nhiều phụ nữ, lòng cô như tro nguội rồi, cho là cô và anh đã không trở về được nữa rồi.

 

Thế nhưng, anh đột nhiên nói ba năm nay những người phụ nữ kia đều là giả, những lời này giống như là một cái rực rỡ chiếu rọi qua đây, để cho cô sinh lòng nhảy nhót.

 

Hiện tại, cô rất muốn biết đáp án.

 

Vậy, đêm nay…

 

Hạ Tịch Quán ở bên ngoài do dự bồi hồi thật lâu, cuối cùng cô quyết định, đi vào tìm anh.

 

Cô muốn biết đáp án, hơn nữa cô muốn nói thân thế của Dịch Dịch, Bì Bì và Tinh Tinh nói cho anh biết, anh là bố của ba đứa trẻ này, anh có quyền biết những thứ này.

 

Bì Bì và Tỉnh Tinh đều lớn lên với cô, Tinh Tinh là cô bé mềm yếu, rất khát vọng bó, tình thương của bố là sức mạnh không còn thể nào thay thế được trong cuộc đời của một đứa trẻ, cô hy vọng các con của cô đều có bố làm bạn.

 

Hạ Tịch Quán còn rất nhiều điều muốn nói cho Lục Hàn Đình, về ba năm trước đây, về ba năm nay của cô, cô muốn nói cho anh biết.

 

Hạ Tịch Quán hít thật sâu một hơi, sau đó đi về nhà gỗ.

 

Lúc này phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói quen thuộc: “Công chúa điện hạ.”

 

Bước chân Hạ Tịch Quán khựng lại, nhanh chóng ngoái đầu nhìn lại, cô nhìn thấy nữ quan Tình Nhi của cô!

 

Tình Nhi đã tìm được tới nơi này.

 

Nhưng, hiện tại bên người Tình Nhi còn có một người, là bác Thẳm!

 

Bác Thẩm đang uy hiếp Tình Nhi.

 

Đôi mắt trong vắt Hạ Tịch Quán thoáng lạnh lẽo, cô tiến lên, nhếch môi thành nụ cười lành lạnh châm chọc: “Bác Thẩm, a, không phải, tôi hẳn nên gọi bà một tiếng Họa phi!”

 

Họa phi nhìn Hạ Tịch Quán, trong mắt hiện lên vẻ vô cùng kinh ngạc, bà ta thật sự không ngờ Hạ Tịch Quán đã đoán ra thân phận của bà ta.

 

“Ha ha, hay cho một Lan Lâu công chúa, thực sự là chưa từng khiến người ta thất vọng.” Họa phi đưa tay vạch mặt nạ xuống.

 

Tình Nhi lo lắng nói: “Công chúa điện hạ, người của chúng ta đã chạy tới, thế nhưng tôi vô ý bị Họa phi bắt được, công chúa người đừng lo cho tôi, ngàn vạn lần để Họa phi uy hiếp… a…”
 
Chương 1172


Chương 1172:

 

Tình Nhi lời nói vẫn chưa nói hết, liền thống khổ hét thảm một tiếng.

 

Hạ Tịch Quán vừa nhìn, trên gương mặt thanh tú của Tình Nhi đã quanh quần khí độc màu đen, rất rõ ràng Tình Nhi trúng độc.

 

“Họa phi, bà đã làm gì Tình Nhĩ?”

 

Họa phi cười quỷ dị: “Cũng không làm gì, hạ độc cô ta thôi, loại độc này sẽ không để cô ta lập tức tử vong, nhưng mỗi ngày phải cho cô ta uống thuốc giải, bằng mặt cô ta, da thịt cô ta, máu của cô ta, sẽ từng tấc từng tấc bị ăn mòn, thối rữa, cuối cùng hóa thành một vũng máu.”

 

Chính là loại độc cực kỳ thâm độc!

 

Khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán lạnh xuống, cô sắc bén nhìn Họa phi: “Nói đi Họa phi, bà muốn làm cái gì?”

 

“Rất đơn giản, đổi mặt.”

 

Đổi mặt!

 

Họa phi phun ra hai chữ.

 

Hàng mày thanh tú của Hạ Tịch Quán chau lại, cô không nói gì, mà lặng lặng đợi Họa phi nói tiếp.

 

Họa phi không thể không bội phục phần khí độ này của Hạ Tịch Quán, mặc kệ gặp phải tình huống đột phát nào, cô công chúa người đừng lo cho tôi, ngàn vạn lần để Họa phi uy hiếp… a…”

 

Tình Nhi lời nói vẫn chưa nói hét, liền thống khổ hét thảm một tiếng.

 

Hạ Tịch Quán vừa nhìn, trên gương mặt thanh tú của Tình Nhi đã quanh quản khí độc màu đen, rất rõ ràng Tình Nhi trúng độc.

 

“Họa phi, bà đã làm gì Tình Nhĩ?”

 

Họa phi cười quỷ dị: “Cũng không làm gì, hạ độc cô ta thôi, loại độc này sẽ không để cô ta lập tức tử vong, nhưng mỗi ngày phải cho cô ta uống thuốc giải, bằng mặt cô ta, da thịt cô ta, máu của cô ta, sẽ từng tấc từng tấc bị ăn mòn, thối rữa, cuối cùng hóa thành một vũng máu.”

 

Chính là loại độc cực kỳ thâm độc!

 

Khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán lạnh xuống, cô sắc bén nhìn Họa phi: “Nói đi Họa phi, bà muốn làm cái gì?”

 

“Rất đơn giản, đổi mặt.”

 

Đổi mặt!

 

Họa phi phun ra hai chữ.

 

Hàng mày thanh tú của Hạ Tịch Quán chau lại, cô không nói gì, mà lặng lặng đợi Họa phi nói tiếp.

 

Họa phi không thể không bội phục phần khí độ này của Hạ Tịch Quán, mặc kệ gặp phải tình huống đột phát nào, cô đều có thể bảo trì bình tĩnh cùng thong dong như bây giờ, không chút hoảng loạn nào.

 

Nếu Hạ Tịch Quán không mở miệng, vậy Họa phi chỉ có thể nói tiếp: “Đổi mặt, chính là ý ở mặt chữ, để Mật Nhi đổi thành mặt của mày, từ nay về sau trở thành mày, về sau Hạ Tịch Quán chính là Thượng Quan Mật Nhi, Thượng Quan Mật Nhi chính là Hạ Tịch Quán!”

 

Hạ Tịch Quán không khỏi cười lạnh một tiếng, Thượng Quan Mật Nhi trăm phương ngàn kế muốn tiếp cận Lục Hàn Đình, vừa rồi đã bị xối một thân ẩm ướt, thế nhưng Lục Hàn Đình không liếc mắt đến ả, cho nên bọn họ đã nghĩ ra một cách càng thêm âm hiểm trực tiếp như vậy.

 

“Công… công chúa, người không cần lo cho tôi… đừng nghe bà ta… công chúa còn trọng trách phục hưng Lan Lâu, nghìn vạn lần phải lấy… đại cục làm trọng… tôi chết không có gì đáng tiếc!” Tình Nhi yếu ớt nói.

 

Hạ Tịch Quán nhìn Tình Nhi: “Tình Nhi, tôi vẫn luôn xem cô là chị em của mình, cho nên tôi nhất định sẽ cứu cô, nếu như ngay cả chị em người thân của mình tôi cũng không cứu được, không bảo vệ được ngôi nhà của mình, tương lai làm sao mà cứu được nước chứ?”

 

Hai mắt Tình Nhi nhanh chóng dâng lên một tầng hơi nước: “Công chúa…”

 

“Họa phi…” Đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán lại rơi trên mặt Họa phi: “Được, tôi có thể đồng ý với bà, nếu như bà thông minh, thì nên biết Tình Nhi là lợi thế lớn nhất bà nắm được trong tay, cho nên, bà nhất định phải bảo đảm an toàn cho cô ấy, thiếu một cọng tóc cũng không được.”

 

“Đây là đương nhiên!”

 

“Thế nhưng…” Hạ Tịch Quán đang nói lại chuyển giọng: “Họa phi, bà để Thượng Quan Mật Nhi biến thành tôi, bà không sợ Lục Hàn Đình phát hiện sao? Lục Hàn Đình không phải là người đàn ông bình thường, Hạ Tịch Quán thật chính là thật, giả vĩnh viễn không thành được thật.”
 
Chương 1173


Chương 1173:

 

Họa phi lấy ra một vật: “Cái này cũng không cần Lan Lâu công chúa lo lắng, cô xem đây là cái gì?”

 

Họa phi cầm Yêu chuông trong tay.

 

Yêu chuông nhẹ nhàng lay động, lập tức phát ra tiêng chuông thanh thúy dễ nghe.

 

Tiếng chuông mang theo ý mị, khiến người ta nghe được mà toàn thân như nhữn ra.

 

“Lan Lâu công chúa, nói vậy cô nhất định nghe nói qua chuyện của tổ tiên bọn tôi! Năm đó tổ tiên Giao Nhân tộc tôi đã từng buông lời nguyền xuống Hoa Tây Châu, những ai làm quân chủ Hoa Tây đều không chạy thoát mị thuật của Giao Nhân tộc bọn tôi. Cô xem máy năm nay tôi chủ quản hậu cung, cho nên, chỉ cần Mật Nhi mang Yêu chuông vận dụng mị thuật với Lục Hàn Đình, cô cho rằng Lục Hàn Đình còn có thể phát hiện sao? Chỉ sợ cậu ta đã sớm trầm mê ở trong nhu hương của Mật Nhi, về sau Mật Nhi triệt để thay thế được cô, sở hữu tất cả của cô, cô cũng sẽ bị lãng quên.”

 

Hàng mi cong của Hạ Tịch Quán run lên, đoạn thời gian trước mẹ đã nói chuyện này cho cô biết, lúc đó mẹ còn hỏi cô, có sợ không?

 

Có sợ Lục Hàn Đình cũng sẽ không chạy thoát mị thuật của Giao Nhân tộc hay không?

 

Lúc đó, cô không có câu trả lời.

 

Hạ Tịch Quán yên lặng vài giây, sau đó ngẳng đầu: “Họa phi, bà dám cược với tôi không, cược Lục Hàn Đình có thể vạch trần bộ mặt thật của Thượng Quan Mật Nhi, cược Lục Hàn Đình có thể phá giải lời nguyền Giao Nhân tộc của các người?”

 

Họa phi cứng đờ.

 

Trong đôi mắt trong vắt của Hạ Tịch Quán lóe ra ánh sao, chói sáng rực rỡ bức người: “Tình Nhỉ là chị em của tôi, tôi nhất định phải cứu, thế nhưng, Thượng Quan Mật Nhi muốn thay tôi, ngủ với người đàn ông của tôi, làm công chúa thay tôi, hoàn toàn là mơ mộng hão huyền, hiện tại tôi đem tất cả tiền đặt cược đặt trên người Lục Hàn Đình, Họa phi, bà có dám đánh một hồi cược khuynh thế với tôi không?”

 

Họa phi nhìn phong thái Hạ Tịch Quán thời khắc này, trong lòng lại tràn ra vài phần chột dạ và khiếp đảm, rõ ràng ván này bà ta thắng chắc, thế nhưng Hạ Tịch Quán lại đánh cược về Lục Hàn Đình.

 

Cô lựa chọn tin tưởng Lục Hàn Đình.

 

Nếu như cô đã định trước mất đi tất cả, cô cũng tin tưởng Lục Hàn Đình chẳng máy chốc sẽ vì cô thắng được toàn thế giới.

 

Lục Hàn Đình, tuyệt đối sẽ không để cô thua!

 

Họa phi cảm giác mình rất nực cười, tuổi của bà ta lớn hơn Hạ Tịch Quán cả một giáp, gạo ăn được còn nhiều hơn muối cô ăn qua, vậy mà máy lần bà ta giao phong đều thua dưới khí tràng Hạ Tịch Quán, thật không tưởng tượng nỗi.

 

Họa phi bị khơi dậy ham muốn đánh bại cô, bà ta không tin, hoàn toàn không tin: “Lan Lâu công chúa, cô thật sự muốn đánh cược với tôi à, tôi sợ đến lúc đó cô sẽ thua quá thảm.”

 

“Tôi sẽ không thua, người thua quá thảm kia nhât định là bà!” Hạ Tịch Quán không gì sánh được chắc chắn nói.

 

Lúc này Thượng Quan Mật Nhi đi ra, ả ác độc nhìn Hạ Tịch Quán: “Được, Hạ Tịch Quán, bọn tao đánh cược với mày, tao chẳng những đánh cuợc với mày, tao còn muốn mày tận mắt nhìn tao làm sao từng chút thay thế được mày, tao sẽ làm mặt nạ mặt Tình Nhi, mày mang mặt nạ đó lên, biến thành Tình Nhi, bên cạnh tao, tao muốn mày.

 

xem tao và Lục Hàn Đình là thế nào nùng tình mật ý.”

 

Thượng Quan Mật Nhi sẽ biến thành Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán lại trở thành nữ quan Tình Nhi bên người cô, thời khắc theo ả, Thượng Quan Mật Nhi hiểu rất rõ tư vị nổi máu ghen ty.

 

Tư vị kia giống như vô số con kiến bò trong lòng, không ngừng gặm cắn ả, dằn vặt ả, ả đã chịu đủ loại cảm giác này rồi, hiện tại ả muốn Hạ Tịch Quán cũng nếm thử loại tư vị này!

 

Ä đã từng bị dày vò, hiện tại muốn Hạ Tịch Quán hoàn lại gấp đôi!

 

Họa phi cảm tháy kế này rất hay, đường đường Lan Lâu công chúa đột nhiên biến thành một đứa nha hoàn, bị con gái của mình hô tới quát lui, cũng rất thú vị.

 

“Hạ Tịch Quán, vậy cứ như thế quyết định, Tình Nhi ở trên tay của chúng tôi, cô tốt nhất đừng giở trò gì, bằng không chịu khổ chịu tội là Tình Nhi đấy.” Họa phi uy hiếp nói.

 

Hạ Tịch Quán cong môi: “Được, đều nghe hai người.”

 

Lúc này Họa phi nhìn về phía Thượng Quan Mật Nhi: “Mật Nhi, từ giờ trở đi con chính là Hạ Tịch Quán rồi, Lục Hàn Đình ở bên trong chờ con, con đi vào đi.”

 

Ánh mắt Họa phi có chút ái muội, ám chỉ tính mười phần.

 

Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng đeo mặt nạ, biến thành gương mặt nhỏ tuyệt sắc kia của Hạ Tịch Quán, mấy năm nay ả vẫn luôn bắt chước Hạ Tịch Quán, cử chỉ sắc mặt đều rất giống.

 

“Hạ Tịch Quán, bây giờ tao vào, vừa rồi mày đổ nước lạnh lên người tao, còn trêu đùa tao, không phải là muốn ngăn cản tao ở cùng Lục Hàn Đình sao, chỉ tiếc, anh ấy nhất định là người đàn ông của tao!” Nói xong Thượng Quan Mật Nhi lắc lắc eo đi lên trước, đẩy cửa nhà gỗ tiền vào.

 

Hạ Tịch Quán đứng tại chỗ, cô nhớ tới lời ước định đêm nay cùng Lục Hàn Đình, nhưng bây giờ xảy ra ngoài ý muốn, lại thêm vụ Hạ Tịch Quán giả thật.

 

“Hạ Tịch Quán, cô đeo mặt nạ này lên đi! Rồi uống thuốc này vào, thuốc này chính là để cô không mở miệng nói chuyện.”

 

Giọng Hạ Tịch Quán thanh lệ dễ nghe, rất dễ dàng bị nhận ra, hiện tại Họa phi dùng thuốc để Hạ Tịch Quán không còn cách nào phát ra tiếng, biến thành đứa câm.

 

Hạ Tịch Quán không có dị nghị, cô cũng không có quyền lựa chọn, cô nắm viên thuốc kia đặt trong miệng mình.
 
Chương 1174


Chương 1174:

 

Trong nhà gỗ.

 

Lục Hàn Đình mới vừa cởi áo, lúc này cửa “két” một tiếng mở ra, anh ngước mắt, Hạ Tịch Quán đi đên.

 

Cô tới.

 

Đúng hạn tới. Lục Hàn Đình gợi lên môi mỏng: “Cô đã đến rồi?”

 

Thượng Quan Mật Nhi nhìn gương mặt điển trai kia của Lục Hàn Đình, hiện tại ánh mắt anh rơi trên mặt ả ta, trong vui vẻ tràn lại tràn ra vài phần quyến rũ nam tính, tim Thượng Quan Mật Nhi đập rộn lên, khuôn mặt nhỏ đều đỏ.

 

Phải biết rằng ả và Lục Hàn Đình quen biết lâu như vậy, Lục Hàn Đình chưa từng nhìn ả như vậy, không sai, ả xác định được ánh mắt này, là ánh mắt Lục Hàn Đình chỉ dành riêng nhìn Hạ Tịch Quán.

 

Hiện tại, ánh mắt này đã rơi trên người ả.

 

Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng che mặt nhỏ, thẹn thùng quay lưng lại: “Lục Hàn Đình, anh làm cái gì, đùa giỡn lưu manh à, mau mặc quần áo vào!”

 

Thượng Quan Mật Nhi nhiều năm như vậy vẫn luôn bắt chước Hạ Tịch Quán, hiện tại một cái nhăn mày một tiếng cười của Hạ Tịch Quán cũng chỉ là tiện tay mà diễn.

 

Lục Hàn Đình nhắc chân dài, trực tiếp đi qua, lồng ngực to lớn của anh từ phía sau dính vào, giọng trầm thấp vang trên đỉnh đầu ả ta: “Làm sao, xấu hỗ à, trên người tôi còn có chỗ nào cô chưa từng thấy qua?”

 

Tới gần như thế, Thượng Quan Mật Nhi ngửi được hơi thở trên người Lục Hàn Đình, sạch sẽ mát lạnh nam tính, vô cùng thơm.

 

Toàn thân Thượng Quan Mật Nhi mềm nhũn, ả chu môi ỏng ẹo hừ một tiếng: “Hứ, ghét anh quá đi, không để ý tới anh nữa!”

 

Ä có ý muốn đi.

 

Lục Hàn Đình nhanh chóng vươn cánh tay, bóp chặt vòng eo mềm mại hông của ả, ôm ả vào ngực mình: “Chạy đi đâu? Phía sau lưng tôi có vết thương, cô giúp tôi tắm.”

 

Giúp anh tắm?

 

Việc này quá mờ ám, Thượng Quan Mật Nhi lập tức muốn đồng ý ngay, nhưng nhớ tới hiện tại ả là Hạ Tịch Quán, ả lại do dự, không dám đồng ý nhanh như vậy.

 

“Cái này hả, để tôi suy nghĩ một chút.”

 

“Suy nghĩ cái gì?” Lục Hàn Đình ôm ả, chôn khuôn mặt tuần tú vào mái tóc thật dài của ả ngửi một cái, rất nhanh anh liền cứng đờ.

 

Mùi hương trên người Thượng Quan Mật Nhi không đúng.

 

Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán từ quen biết hiểu nhau đến yêu nhau, cảm giác là quen thuộc tận xương, anh mê luyến nhất là mùi thơm cơ thể trong veo trên người Hạ Tịch Quán, hệt như thuốc phiện làm cho anh trằm mê.

 

Nhưng, mùi hương trên người Thượng Quan Mật Nhi khác xa Hạ Tịch Quán.

 

Trong tròng mắt sâu thẳm của Lục Hàn Đình rất nhanh lóe lên gì đó.

 

Thượng Quan Mật Nhi cũng rất cảnh giác, ả nhận thấy được Lục Hàn Đình biến hóa, ả xoay người, nhìn về phía Lục Hàn Đình: “Anh làm sao vậy?”

 

Ánh mắt Lục Hàn Đình đậm đặc tựa mực, sâu không thấy đáy, anh nhìn Thượng Quan Mật Nhi: “Sao tôi lại cảm giác… cô là lạ.”

 

Là lạ?

 

Thượng Quan Mật Nhi chắn động, ả thật sự không ngờ.

 

mình ở chung với Lục Hàn Đình chỉ hai phút đã lập tức bị lộ, anh đã nghi ngờ ả rồi.

 

Nhưng Thượng Quan Mật Nhi cũng không sợ, ả câu môi cười quyến rũ, Yêu chuông treo bên hông nhanh chóng phát ra tiếng chuông thanh thúy dễ nghe: “Là lạ? Tôi không hiểu anh đang nói gì?”

 

Yêu chuông mang theo tà âm mị hoặc nhanh chóng truyền đến tai Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình hơi cứng người, vẻ u tối sắc bén trong tròng mắt hẹp dần tản đi, anh đã trúng phải mị thuật của Thượng Quan Mật Nhi.

 

Thượng Quan Mật Nhi hết sức hài lòng nhìn phản ứng của anh: “Lục Hàn Đình, tôi thấy anh đêm nay mới là lạ đó, tôi không để ý tới anh nữa, đi trước.”

 

Thượng Quan Mật Nhi nhắc chân đi liền.

 

Lục Hàn Đình nhanh chóng bắt ả lại.

 

AI Thượng Quan Mật Nhi cười ra tiếng, ả vui vẻ nép vào lòng Lục Hàn Đình.

 

Lục Hàn Đình ôm lấy ả ngồi trên bàn gỗ, trong tròng mắt hẹp sâu toát ra hai ngọn lửa, nóng bỏng nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc giống Hạ Tịch Quán nhau như đúc, khàn giọng cười nói: “Hạ Tịch Quán, thả lửa rồi muốn chạy, là ai dạy cô không chịu trách nhiệm như thế hả.”
 
Chương 1175


Chương 1175:

 

Thượng Quan Mật Nhi trề môi: “Lục Hàn Đình, vậy anh muốn thế nào?”

 

Lục Hàn Đình dời bàn tay to xuống, rơi vào trên làn váy.

 

của cô, sau đó đầy lên…

 

Lúc này “phanh” một tiếng, cửa nhà gỗ đột nhiên bị đầy ra.

 

Sùng Văn mang thủ hạ chạy đến!

 

“Thiếu chủ!”

 

Thượng Quan Mật Nhi lại hoảng sợ, không ngờ tới thời điểm hai người làm việc tốt lại bị cắt đứt, ä nhanh chóng vươn hai tay ôm cổ Lục Hàn Đình, thân thể uyễn chuyển chui vào trong ngực anh: “AI”

 

Lục Hàn Đình dùng cánh tay rắn chắc ôm Thượng Quan Mật Nhi, bảo vệ ả chặt chẽ trong lòng, đôi mắt sâu như lưỡi dao sắc bén không vui bắn sang cạnh cửa.

 

Sùng Văn bị ánh mắt này đâm trúng, anh ta cười nịnh hót nói: “Thiếu… thiếu chủ, Lan Lâu công chúa, tôi không biết hai người đều ở đây, tôi không có thấy gì cả.”

 

Sùng Văn nhanh chóng quay người đi.

 

Tất cả mọi người chạy đến, Lục Hàn Đình tự nhiên cũng không có tâm tình tiếp tục, anh cúi thấp nhìn người phụ nữ trong ngực, trong giọng nói từ tính chứa vài phần dỗ dành cưng chiều: “Không sao, đừng sợ.”

 

Được Lục Hàn Đình che chở như thế, cả người đều vùi trong lòng anh, gian khổ bắt xâm, Thượng Quan Mật cảm giác hạnh phúc thực sự sắp nỗ tung rồi.

 

Thì ra làm Hạ Tịch Quán tốt như vậy, hi hil Thượng Quan Mật Nhi nâng khuôn mặt nhỏ đỏ hồng lên, say đắm lại ngưỡng mộ nhìn Lục Hàn Đình, bây giờ bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, thủ hạ của anh đều đã tới, nhưng tất cả mọi người không dám vào quấy rầy.

 

Thượng Quan Mật Nhi nhón chân lên, hôn một cái thật nhanh trên gò má Lục Hàn Đình.

 

Ánh mắt Lục Hàn Đình mềm mại, còn vươn bàn tay to xoa mái tóc dài của Thượng Quan Mật Nhi, hết sức cưng chiều.

 

Lúc này, chân chính Hạ Tịch Quán đứng ở cạnh cửa, chỉ là cô đã biến thành mặt của Tình Nhi, cô đứng ở cạnh cửa, đã thu hết chuyện xảy ra bên trong vào mắt.

 

Vừa rồi mở cửa ra, cô nhìn thấy Lục Hàn Đình ôm Thượng Quan Mật Nhi trên bàn gỗ, cử chỉ hai người vô cùng thân thiết ái muội…

 

Cô cũng chứng kiên Thượng Quan Mật Nhi chui vào lòng anh, anh mạnh mẽ che chở ả ta như vậy…

 

Đương nhiên, cô càng thêm không bỏ lỡ Thượng Quan Mật Nhi đưa lên môi thơm, Lục Hàn Đình còn xoa mái tóc dài của ả…

 

Anh đem những thứ đã từng dành cho của cô, đều cho Thượng Quan Mật Nhi.

 

Hạ Tịch Quán biết mình không nên đồ kị, càng không nên trách anh, anh chỉ là trúng mị thuật Yêu chuông, xem Thượng Quan Mật Nhi thành cô.

 

Thế nhưng, Hạ Tịch Quán cảm giác trái tim mình ê ẩm, hết sức khó chịu, cô biết mình giờ khắc này vẫn ghen ty.

 

Ghen ty đến sắp nồi điên.

 

Chợt Thượng Quan Mật Nhi ngẳng đầu thấy được Hạ Tịch Quán cạnh cửa, tự nhiên cũng nhìn thấy biểu tình cô đơn ảm đạm cùng ghen ty hiện tại của Hạ Tịch Quán, ả thực sự vô cùng sảng khoái.

 

Lúc này trên vai đột nhiên ám áp, hóa ra Lục Hàn Đình mặc xong áo sơ mi, anh khoác áo khoác ngoài trên vai ả.

 

Thượng Quan Mật Nhi ngẳắng đầu, thân thể đồ sộ của Lục Hàn Đình đứng lặng trước mặt ả, ngón tay thon dài linh hoạt cong lại, đang tự tay gài cúc cho ả.

 

Thượng Quan Mật Nhi cảm giác mình hạnh phúc sắp hôn mê, nhưng ả lần nữa nhắc nhở chính mình, phải ráng nhịn, bởi vì… đây chỉ là bắt đầu. Cúc áo cài chắc, Lục Hàn Đình ôm vai Thượng Quan Mật Nhi: “Chúng ta xuất phát trở về đi.”

 

“Ai nha…” Thượng Quan Mật Nhi ỏng ẹo kêu một tiếng, còn thấp thắt lưng xoa đầu gồi của mình: “Em thấy chân tê rần rồi nè…”

 

Một giây kế tiếp, một trận trời đất quay cuồng, Thượng Quan Mật Nhi bị ôm ngang lên.

 

Lục Hàn Đình vững vàng ôm ả ta trong khuỷu tay có lực, từng bước vững vàng đi ra ngoài.

 

Thượng Quan Mật Nhi ôm cổ Lục Hàn Đình, ả còn đắc ý liếc mắt Hạ Tịch Quán, hết sức khiêu khích.

 

Hạ Tịch Quán còn đứng ở cạnh cửa, cô không quan tâm đến Thượng Quan Mật Nhi, đôi đôi mắt trong vắt chỉ là nhìn Lục Hàn Đình, nhìn anh ôm Thượng Quan Mật Nhi từng bước một đi tới.
 
Chương 1176


Chương 1176:

 

Hai người càng ngày càng gần, thời điểm sắp sượt qua người, Lục Hàn Đình tựa hồ chú ý tới ánh mắt của cô, đôi mắt sâu thẳm kia nhìn lại, nhìn về phía Hạ Tịch Quán!

 

Lập tức, bốn mắt nhìn nhau!

 

Ngón tay của Hạ Tịch Quán nhanh chóng cuộn lại, nhịp tim cũng tăng lên.

 

Thế nhưng một giây ké tiếp, Lục Hàn Đình đã dời đi ánh mắt, anh ôm Thượng Quan Mật Nhi lên xe.

 

Anh không nhận ra cô.

 

Vừa rôi ánh mặt anh nhìn cô hệt sức xa lạ, giỗng như nhìn một người lạ lẫm, liếc mắt nhiều hơn cũng lười.

 

Ngón tay đang cuộn lại của Hạ Tịch Quán lập tức liền buông lỏng ra, cả trái tim đều rơi vào đáy cốc, nói thật, cô có chút thất vọng.

 

Họa phi vẫn đứng bên người Hạ Tịch Quán, Họa phi vui vẻ cười nói: “Lan Lâu công chúa, thế nào, Lục Hàn Đình vẫn là trúng mị thuật Yêu chuông của Giao Nhân tộc chúng tôi, cậu ta không nhận ra cô, vừa rồi nều như không phải thủ hạ cậu ta đúng lúc chạy tới, vậy Lục Hàn Đình cùng Mật Nhi ở trong phòng liền… thành chuyện tót rồi.”

 

Hàng mi Hạ Tịch Quán khẽ run, không đáp.

 

Trên thực tế, cô hiện tại cũng không thể nói, cô uống thuốc khiến mình bị câm.

 

Họa phi được thời đắc ý, mấy năm nay Giao Nhân tộc đều bị Lan Lâu Cổ Quốc áp ché, hiện tại bà ta rất khí thế để ca xướng: “Lan Lâu công chúa, chúng ta cũng đi thôi, đây chỉ là bắt đầu, cuộc sống ngọt ngào của Lục Hàn Đình và Mật Nhi vừa mới bắt đầu, cô phải tận mắt chứng kiến bọn họ, dĩ nhiên, về sau giữa hai người bọn họ lúc đó sẽ không có cô xen vào, cô chỉ là một người đứng xem!”

 

Lục Hàn Đình, Hạ Tịch Quán và Thượng Quan Mật Nhi đều đi về, Thượng Quan Mật Nhi bây giờ còn không muốn tiếp xúc người bên Lâm Thủy Dao, bởi vì tuy ả biết rõ chuyện đã xảy ra mấy năm nay của Hạ Tịch Quán, thế nhưng về Lan Lâu Cổ Quốc, ả hoàn toàn không biết, ả sợ chính mình lộ ra kẽ hở.

 

Việc cấp bách của ả đều ở trên người Lục Hàn Đình, ả phải lấy tốc độ nhanh nhát bắt Lục Hàn Đình, để Lục Hàn Đình leo lên ngôi vị quân vương, sau đó ả trở thành vương hậu.

 

Cho nên Thượng Quan Mật Nhi chưa về chỗ Lâm Thủy Dao, mà là ở trong một ngôi biệt thự, đương nhiên ả gửi tin nhắn báo bình an cho Lâm Thủy Dao, ổn định trước nơi đó rồi tính tiếp.

 

Buổi tối, Thượng Quan Mật Nhi vô cùng thư giãn tắm hoa hồng, lúc này “ting” một tiếng, Lục Hàn Đình gửi tin nhắn tới.

 

Thượng Quan Mật Nhi mở ra đọc, Lục Hàn Đình: “Tôi đợi cô dưới lầu.”

 

Văn tự ngắn gọn mà bá đạo, là phong cách nhất quán của Lục Hàn Đình.

 

Thượng Quan Mật Nhi khẽ giật mình, ả nhanh chóng đi tới phía trước cửa sổ nhìn dưới lầu, dưới lầu đậu một chiếc Rolls-Royce Phantom, thân xe sang trọng xa hoa hệt như đế vương hạ giá nơi đêm khuya, phách lối không gì sánh được, dừng sát dưới lầu ả ta, bên cạnh xe còn có một bóng người đứng nghiêm, Lục Hàn Đình tới.

 

Tối nay Lục Hàn Đình mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, là tổ hợp nam thần kinh điển, anh lười biếng mà tự phụ tựa trên thân xe, một tay đút trong túi quần, người đàn ông cực phẩm đứng bên xe sang đã hấp dẫn ánh mắt mọi người, trở thành phong cảnh sáng nhất đêm nay.

 

E rằng chú ý tới ánh mắt của ả, Lục Hàn Đình ở lầu dưới nâng mí mắt anh tuần lên, nhìn về phía ả.

 

Bốn mắt nhìn nhau, trái tim Thượng Quan Mật Nhi đập thình thịch, sắp vọt ra khỏi cổ họng.

 

Thượng Quan Mật Nhi là công chúa, có rất nhiều đàn ông theo đuổi, trong đó có đủ ưu tú, nhưng ả không động tâm, ả vẫn lấy tư thế cao cao tại thượng ngạo mạn nhìn xuống những người đàn ông kia.

 

Mãi đến khi gặp phải Lục Hàn Đình, hết thảy đều thay đổi.ư Trái tim thiếu nữ của ả trong nháy mắt thiêu đốt, nhảy loạn không thôi, ánh mắt ả, tim của ả, đều bị Lục Hàn Đình nắm trong tay, ả cam tâm tình nguyện thần phục.

 

Lúc này Lục Hàn Đình lấy điện thoại trong túi quần ra, lại gửi một tin nhắn.

 

*Ting” một tiếng, Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng nhận được tin.

 

“Xuống.”

 

Chỉ một chữ.

 

Thượng Quan Mật Nhi đỏ mặt, ả lấy lại điện thoại liền tung tăng chạy ra ngoài, lúc này ở trong phòng khách tình cờ: thấy Hạ Tịch Quán.

 

Thượng Quan Mật Nhi dừng bước, hiện tại khó có cơ hội như vậy, ả chẳng những muốn Hạ Tịch Quán nhìn tận mắt ả và Lục Hàn Đình ân ái triền miên, ả còn muốn làm ra một ít chuyện để Lục Hàn Đình chán ghét Hạ Tịch Quán.
 
Chương 1177


Chương 1177:

 

“Hạ Tịch Quán, Lục Hàn Đình tới, đón tao đi hẹn hò, bây giờ mày cùng tao đi không.” Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng mở miệng nói.

 

Hạ Tịch Quán nhìn Thượng Quan Mật Nhi, vẻ mặt Thượng Quan Mật Nhi viết đầy đắc ý, hiện tại Lục Hàn Đình tới đón ả hẹn hò, ả lại rủ cô đi cùng, không biết trong lòng đang có ý định quỷ quái gì.

 

Hạ Tịch Quán không từ chối, đi theo ra ngoài.

 

Dưới lầu.

 

Lục Hàn Đình đang đợi, rất nhanh anh ở phía trước thấy được một thân ảnh tiếu lệ, Thượng Quan Mật Nhi tới.

 

Thượng Quan Mật Nhi đã chạy tới, mặt mày cong cong cười nói: “Lục tổng, đã trễ thế này, anh tìm em có việc sao?”

 

Lục Hàn Đình vươn bàn tay to nắm cánh tay Thượng Quan Mật Nhi, kéo ả tới trước mặt của mình, anh từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn ả: “Không có chuyện thì không thể tìm cô?”

 

*Dĩ nhiên, em hiện tại rất bận rộn.” Thượng Quan Mật Nhi học dáng vẻ linh động của Hạ Tịch Quán đến bảy tám phần, giống như đúc, đều là dáng dắp Lục Hàn Đình thích nhất.

 

Quả nhiên, Lục Hàn Đình gợi lên môi mỏng: “Có bao nhiêu bận? Lan Lâu công chúa, tôi muốn mua một tiếng đồng hồ của cô.”

 

“Làm cái gì?” Thượng Quan Mật Nhi nháy vũ tiệp.

 

*Theo tôi với con trai.”

 

Lời này vốn rất ngọt ngào, thế nhưng trong lòng Thượng Quan Mật Nhi lại lộp bộp giật mình, ả thiếu chút nữa đã quên rồi Lục Hàn Đình còn có một đứa con trai Lục Thần Dịch.

 

Ả chưa từng tiếp xúc với Lục Thần Dịch, nhưng ả nghe nói… đứa con trai này có bộ gen cường đại đến biến thái.

 

Thượng Quan Mật Nhi còn không biết thân thế của Dịch Dịch, Bì Bì và Tinh Tinh, ả chỉ biết là Lục Thần Dịch là đứa con được đẻ thuê của Lục Hàn Đình cùng Hạ Tịch Quán.

 

Thượng Quan Mật Nhi không khỏi có chút lo lắng, xem ra đêm nay Lục Hàn Đình muốn dẫn ả đi gặp thằng oắt biến thái Lục Thần Dịch kia rồi, ả hơi sợ mình bị lộ.

 

Lục Hàn Đình nhanh chóng nhận tháy được thần tình biến hóa vi diệu của Thượng Quan Mật Nhi, anh thấp giọng hỏi: “Cô bị sao vậy?”

 

“Không sao.” Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng đẩy Hạ Tịch Quán ở phía sau lên trước: “Lục tổng, giới thiệu cho anh một chút, đây là nha hoàn Tình Nhi của em, nha hoàn này biết chúng ta hẹn hò, muốn đi theo chúng ta, chắc anh không ngại bóng đèn này đâu nhỉ?” Lục Hàn Đình ngắng đầu, nhìn về phía Hạ Tịch Quán bên người Thượng Quan Mật Nhi.

 

Hạ Tịch Quán bị kéo lên trước như thế cũng biết Thượng Quan Mật Nhi đang có ý định quỷ quái gì rồi, Thượng Quan Mật Nhi cố ý để cô làm bóng đèn, đại khái là muốn Lục Hàn Đình chán ghét cô.

 

Dù sao không ai thích bóng đèn cả.

 

Hạ Tịch Quán nhìn về phía Lục Hàn Đình, chỉ thấy đôi mắt thâm thúy kia của Lục Hàn Đình đã lướt qua mặt cô, song, cũng không dùng lại, mà nhanh chóng dời đi.

 

Anh cũng không lộ ra tâm tình gì, người đàn ông giống như anh vậy đã đến độ tuổi không để lộ ưu ra ngoài, không một ai biết anh đang suy nghĩ cái gì.

 

“Lên xe đi!” Lúc này Lục Hàn Đình kéo ra cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế.

 

Cái ghế phụ này chạy đương nhiên là dành cho Thượng Quan Mật Nhi.

 

Thượng Quan Mật Nhi cười ngọt ngào, lúc này ả dường như đột nhiên nhớ tới Hạ Tịch Quán: “Tình Nhi, tôi ngồi phía trước, cô ngồi phía sau nhé!”

 

Thượng Quan Mật Nhi lên ngồi kế bên tay lái, Lục Hàn Đình cũng quay người về tới chỗ tài xế, Hạ Tịch Quán một người cứng đờ tại chỗ, hàng mi run rẩy, cô tự tay mở cửa sau xe đi lên.

 

Kỳ thực cô không muốn làm bóng đèn, Thượng Quan Mật Nhi là muốn cô đố kị, là muốn dằn vặt cô, thế nhưng tối hôm nay có thể gặp được Dịch Dịch, cô thật lâu không gặp Bịch Sữa Nhỏ rồi, rất muốn gặp mặt Bịch Sữa Nhỏ.
 
Chương 1178


Chương 1178:

 

Rolls-Royce Phantom phóng nhanh trên đường, Thượng Quan Mật Nhi chỗ cạnh tài xế quay đầu nhìn Lục Hàn Đình đang lái xe: “Lục tổng, chắc anh quen rất nhiều giám đốc có tiền ha?”

 

Lục Hàn Đình đặt bàn tay to trên tay lái, ánh đèn ven đường xuyên qua cửa sổ xe cọ sáng chiết xạ lên gương mặt anh tuần, anh nhàn nhạt lên tiếng: “Ừ?”

 

“Lục tổng, nha hoàn Tình Nhi bên cạnh em đã theo em thời gian rất lâu, em xem cô ấy như chị em ruột, hiện tại cô ấy đã đến độ tuổi nói chuyện cưới gả rồi, cho nên em muốn giúp cô ấy tìm một người tốt để gả, bên cạnh anh đều là người có tiền, giúp em giới thiệu một chút nhé.”

 

Thượng Quan Mật Nhi nhõng nhẽo cười nói.

 

Hạ Tịch Quán bị “nói chuyện cưới gả”: “…

 

Lục Hàn Đình không nói gì thêm, anh đánh tay lái, Rolls- Royce Phantom vững vàng quẹo vào khúc cua.

 

“Lục tổng thực ra em cảm thấy có tiền hay không không quan trọng, nhưng cô nha hoàn này của em ấy à, chính cô ấy muốn tìm một người có tiền, cô ấy cũng biết thân phận mình hèn mọn, những người có tiền kia không nhất định có thể coi trọng cô ấy, cô ấy còn nói với em, dù cho bị nuôi dưỡng ở bên ngoài cũng được, chỉ cần áo cơm không lo…

 

Ai nha, em làm sao càng ngày càng cảm thấy nha hoàn của em tam quan bắt chính thế nhỉ, làm chủ tử của cô ấy, em thấy đây đều là lỗi của em, em không dạy bảo cô ấy tốt.” Thượng Quan Mật Nhi tự trách chau mày.

 

Hạ Tịch Quán phía sau: “…” Cô chỉ có thể liếc mắt Thượng Quan Mật Nhi thôi.

 

Thượng Quan Mật Nhi từ nhỏ đã lớn lên trong hậu cung Hoa Tây Châu, am hiểu sâu chuyện xích mích giữa những người phụ nữ, hiện tại ả lần nữa ở trước mặt Lục Hàn Đình tiết lộ cô là một đứa tham hư vinh, có gắng đạt được quyền lợi, cũng không biết Lục Hàn Đình trong lòng nghĩ cô như thế nào.

 

Hạ Tịch Quán ngẳng đầu, nhìn về phía Lục Hàn Đình.

 

Lúc này, Lục Hàn Đình cũng nhẹ nhàng nhắc lên mí mắt anh tuần, xuyên qua kính chiều hậu nhìn về phía cô.

 

Trong lúc nhất thời, bốn mắt nhìn nhau.

 

Lúc này Hạ Tịch Quán rơi vào trong ánh mắt sâu thẳm của anh, ánh mắt anh nhìn cô rất nhạt, nhưng quả thật có nhìn cô một cái.

 

Nhịp tim Hạ Tịch Quán trong nháy mắt gia tốc, cô nghĩ, nên dùng cách gì để thức tỉnh anh lại đây?

 

Cô còn chưa suy nghĩ cẩn thận, Lục Hàn Đình đã nhàn nhạt dời đi ánh mắt, còn đáp Thượng Quan Mật Nhi một câu: “Tôi sẽ để ý.”

 

Hạ Tịch Quán: “…”

 

Tên Lục Hàn Đình ngu ngốc này!

 

Lục Hàn Đình dẫn Thượng Quan Mật Nhi và Hạ Tịch Quán tới biệt thự của mình, Thượng Quan Mật Nhi nhìn một chút, cũng không có thấy được thằng nhỏ biến thái trong truyền thuyết – Lục Thần Dịch, ả mỏ miệng hỏi: “Lục tổng, Dịch Dịch đâu, tại sao không thấy Dịch Dịch?”

 

Lục Hàn Đình ném chìa khóa xe vào huyền quan chỗ, đôi môi mỏng phát động: “Lục Thân Dịch đang trên đường trở về rồi, đợt lát nữa thì gặp được ngay.”

 

“Thật vậy chăng? Em rất nhớ Dịch Dịch.”

 

Thượng Quan Mật Nhi lấy kỹ xảo diễn xuất có thể đạt Oscar của mình ra: “Như vậy đi, em tự mình xuống bếp làm vài món cho Dịch Dịch ăn.”

 

Nói rồi Thượng Quan Mật Nhi liền đi vào phòng bếp.

 

Kỳ thực Thượng Quan Mật Nhi không biết nấu ăn, nhưng ả giả vờ lấy món rau ra rửa một chút, chợt có một cánh tay thò đến ôm eo ả, hơi thở người đàn ông sạch sẽ mát lạnh phủ lên bờ tai ả: “Tôi lên lầu tắm trước, lát nữa cô lên.”

 

Thượng Quan Mật Nhi không cần quay đầu lại cũng biết người phía sau ôm ả là Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình mời ả lên lầu, đến phòng của anh.

 

Đều là nam nữ trưởng thành, khuôn mặt Thượng Quan Mật Nhi đỏ lên: “Làm cái gì nha?”

 

“Sau lưng tôi còn có vết thương, cô thay thuốc cho tôi.”

 

Nói xong Lục Hàn Đình liền buông lỏng ra cô, xoay người lên lầu.
 
Chương 1179


Chương 1179:

 

Thượng Quan Mật Nhi bây giờ còn có tâm tư rửa rau gì, ả chỉ muốn theo Lục Hàn Đình lên lầu, song vẫn phải chờ một chút, ả nhanh chóng nghĩ tới một diệu kế.

 

Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng tìm được Hạ Tịch Quán trong phòng khách: “Hạ Tịch Quán, mày cầm hòm thuốc lên lầu, giúp Lục Hàn Đình đổi thuốc sau lưng đi.”

 

Lục Hàn Đình là mời ả lên lầu, nếu như Lục Hàn Đình phát hiện người tới là Hạ Tịch Quán, nhất định sẽ giận dữ.

 

Như vậy cũng xác nhận Hạ Tịch Quán là một đứa tâm cơ tham hư vinh, muốn câu dẫn người đàn ông của chủ tử mình, Lục Hàn Đình nhất định sẽ chán ghét mà vứt bỏ cô.

 

Đến lúc đó thì có trò hay nhìn.

 

Hạ Tịch Quán nhìn quỷ kế trong mắt Thượng Quan Mật Nhi, cô không hề động, Thượng Quan Mật Nhi suy nghĩ gì, cô đã đoán được tám chín phần.

 

“Hạ Tịch Quán, lẽ nào mày không nghe lời của tao nữa à, mày chớ quên, Tình Nhi vẫn còn trong tay tao, nếu mày không nghe lời, mẫu phi tao đêm nay sẽ không cho Tình Nhi thuốc, cứ để cô ta đau một đêm trước, sống không bằng chết rồi tính tiếp!” Thượng Quan Mật Nhi ác độc uy hiếp nói.

 

Hạ Tịch Quán liếc Thượng Quan Mật Nhi, sau đó cầm hòm thuốc lên lầu.

 

Trên lầu, trong phòng ngủ chính.

 

Lục Hàn Đình đã tắm nước lạnh đi ra, anh nửa người trên không mặc quần áo, ngực rộng đẻ trần, phía dưới mặc quần dài ở nhà màu đen, bên hông buộc dây lưng, nhất định chính là một phong cảnh mỹ nam tắm xong làm người ta xịt cả máu mũi.

 

Nghe được tiếng cửa mở, Lục Hàn Đình để khăn mặt trong tay xuống, ngồi ở bên giường, anh không nhìn người bên cửa, mà là quay lưng lại: “Tới rồi? Qua đây đổi thuốc cho tôi.”

 

Hạ Tịch Quán đứng ở cạnh cửa, cô biết anh còn tưởng cô là Thượng Quan Mật Nhi.

 

Hạ Tịch Quán không muốn tới, nhưng đôi mắt trong vắt của cô rơi vào bờ lưng bằng phẳng của anh, phía sau lưng của anh còn có vét thương sâu hoằm, đó là anh vì cứu cô lưu lại.

 

Hạ Tịch Quán chậm rãi đi lên trước, đi tới phía sau anh.

 

Anh mới vừa tắm xong, tuy tránh được vết thương, thế nhưng trên da thịt bờ lưng màu lúa mạch vẫn treo không ít bọt nước. Hạ Tịch Quán sợ những giọt nước này nhỏ xuống rơi vào vết thương của anh, lại gây nên nhiễm trùng, nên cô cầm lấy khăn mặt, nhẹ nhàng giúp anh lau chùi bọt nước.

 

Lục Hàn Đình đang quay lưng, nhìn không thấy người phía sau, cho nên giác quan trở nên đặc biệt nhạy cảm, anh cũng cảm giác cái tay nhỏ cầm khăn mặt lau lau đi lên, trong động tác thận trọng lại lộ ra vẻ dịu dàng và thương tiếc đến lạ.

 

Hạ Tịch Quán mở hòm thuốc, lấy bông gòn đã khử trùng ra, cô bắt đầu xử lý vết thương cho Lục Hàn Đình.

 

Tất cả cảm giác của Lục Hàn Đình đều tập trung trên thân người phía sau kia, yết hầu chậm rãi cuộn lại, thắt lưng cao lớn trong vô thức ưỡn thẳng.

 

Hạ Tịch Quán tự nhiên nhận ra động tác của anh, anh…

 

đau lắm hả?

 

Hạ Tịch Quán cho là mình xuống tay nặng, làm đau vết thương của anh, nên cô nhanh chóng áp khuôn mặt nhỏ ntới, nhẹ nhàng thỏi thổi về phía vết thương của anh.

 

Lần này đuôi mắt hẹp dài của Lục Hàn Đình nhanh chóng đỏ lên, anh hơi hoài nghi người phụ nữ sau lưng là có ý, cố ý trêu chọc anh.

 

Hạ Tịch Quán xử lý xong tất cả vết thương, sau đó lấy băng vải màu trắng ra giúp anh băng bó, bởi vì băng vải phải đi vòng qua phía trước, vóc dáng anh lại cao, nên Hạ Tịch Quán quỳ gối trên giường, cánh tay nhỏ bé đi vòng qua trước người của anh chuyên chú băng bó băng vải.

 

Lục Hàn Đình rũ mí mắt anh tuấn xuống nhìn đôi tay cô bận rộn, anh đã cảm giác được cô quỳ gối phía sau anh rồi, lúc cô cúi đầu hơi thỏ đã nhẹ nhàng quấn quýt bên tai anh.

 

Anh như ngửi được mùi hương quen thuộc lại khiến anh mê luyến, mùi thơm cơ thể mà anh yêu thích.

 

Lúc này đã băng bó xong, Hạ Tịch Quán cuối cùng buộc lại một cái nơ con bướm sau đó thu tay về, tay cô vô tình đụng phải vòng hông to lớn của anh…
 
Chương 1180


Chương 1180

 

Lục Hàn Đình cũng cảm giác tình cảm vẫn luôn ẳn nhẫn bị “cọ” đến bùng cháy, anh vươn bàn tay to kéo lại cổ tay mảnh khảnh kia, kéo cô vào trong ngực mình: “Tiểu yêu tinh, có ý đúng không?”

 

Hạ Tịch Quán không ngờ tới anh lại đột nhiên kéo cô lại, cô không phòng vệ, thân thể mềm mại ngã về phía sau, lập tức ngã ngồi trên đùi bền chắc của anh.

 

Cô lại càng hoảng sợ, nhanh chóng giơ hai tay lên ôm cổ Lục Hàn Đình.

 

Lục Hàn Đình một cánh tay nắm chặt eo nhỏ, khóa cô lại trong lòng mình, tư thế hai người vô cùng vô cùng thân thiết.

 

Lúc này bốn mắt nhìn nhau, Lục Hàn Đình thấy rõ người trong ngực, Hạ Tịch Quán cũng nâng đôi mắt hoảng hốt nhìn anh.

 

Tại sao là cô?

 

Lục Hàn Đình đột nhiên nheo lại cặp mắt thâm thúy, môi mỏng mím thành đường thẳng đáng sợ cung, anh lúc này lên tiếng nói: “Tại sao là cô, ai cho cô tiền vào?”

 

Hạ Tịch Quán thấy được sắc bén cùng lửa giận trong mắt anh, cô há miệng muốn nói chuyện, thế nhưng lúc này mới phát hiện cô phát không ra tiếng.

 

“Cô là người câm?” Lục Hàn Đình nhíu mày.

 

Hạ Tịch Quán cũng không biết bây giờ là tình huồng gì, hàng mi run run nhìn anh, sau đó gật đầu, đúng, cô hiện tại chính là người câm.

 

Lục Hàn Đình thấy gương mặt cô cũng không tính xinh đẹp, nhưng đôi mắt toái sáng, liễm diễm lại rực rỡ, hiện tại cô hoang mang luống cuống nhìn anh, hàng mi rung động như cánh ve hồ điệp, thực sự là động lòng người, làm cho lòng anh ngứa ngáy.

 

Khuôn mặt tuần tú của Lục Hàn Đình đều trầm xuống, lạnh lùng đẩy cô ra.

 

Hạ Tịch Quán bị anh đầy thô lỗ như thế thiếu chút nữa thì đã ngã vật xuống đắt, vất vả lắm cô mới đứng vững vàng được.

 

Lúc này bên tai liền truyền đến tiếng nói âm trầm không vui: “Cút ra ngoài! “

 

Cút ra ngoài.

 

Anh bảo cô cút ra ngoài.

 

Hạ Tịch Quán mờ mịt nhìn anh, trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên không phản ứng kịp, cái gì cơ?

 

Lục Hàn Đình thấy cô đứng bắt động, trực tiếp vươn tay giữ cánh tay cô, anh kéo ra cửa phòng ngủ, đẩy cô ra ngoài.

 

Phanh một tiếng, gian phòng dùng sức đóng sầm trước mặt cô rồi.

 

Hạ Tịch Quán ăn một cái bế môn canh: “…”

 

Cô biết anh rất tức giận, nhưng, anh đang giận cái gì?

 

Lễ nào cũng là bởi vì cô không phải Thượng Quan Mật Nhi sao?

 

Trong phòng ngủ.

 

Lục Hàn Đình đứng lặng trước cửa số sát đất, hai bàn tay to chống lên thắt lưng, giữa mi tâm anh tuấn trong dâng lên âm vụ sương lạnh, nhìn tâm tình rất kém.

 

Anh không ngờ người vào phòng anh là nha hoàn Tình Nhi bên cạnh Hạ Tịch Quán, vừa rồi ở trong xe Quán Quán nói cho anh biết, nha hoàn này tham hư: vinh, chuyên tâm muốn gả cho đàn ông có tiền, xem ra Quán Quán nói không sai, nha hoàn này cũng dám đánh chủ ý tới trên người anh rồi.

 

Một đứa nha hoàn, muốn bò lên giường người đàn ông của chủ tử mình, thực sự là to gan.

 

‘Yết hầu Lục Hàn Đình khẽ động, tâm tình bết bát hơn, bởi vì nhiệt độ cơ thể anh nóng đến đốt người, một thân hỏa.

 

Thân hỏa đều do nha hoàn kia châm lên.

 

Lục Hàn Đình xoay người, lập tức đi tắm nước lạnh.

 

Trong phòng tắm.

 

Nước lạnh như băng xối trên người, Lục Hàn Đình nhắm hai mắt, hiện tại đầy đầu anh đều là khuôn mặt tuyệt sắc kia của Hạ Tịch Quán, còn có… bàn tay nhỏ bò lên lưng anh lúc nãy…
 
Chương 1181


Chương 1181:

 

Lục Hàn Đình thình lình mở mắt ra, đời này của anh, Hạ Tịch Quán là người phụ nữ duy nhất mà anh yêu, thế nhưng, anh dường như bị một đứa nha hoàn… mê hoặc rồi.

 

Đôi mắt nha hoàn kia, khí tức trên người cô, bàn tay nhỏ bé của cô… đều cực kỳ giống cảm giác mà Hạ Tịch Quán mang đến cho anh.

 

Không, Lục Hàn Đình sẽ không thừa nhận tỉnh thần mình lạc lối, anh chỉ là nhận lầm nha hoàn kia thành Hạ Tịch Quán.

 

Thế nhưng…

 

Lục Hàn Đình lại cảm thấy mình là đang dối gạt mình dối người, bởi vì bây giờ anh còn đang muốn nha hoàn kia, nha hoàn kia tràn ngập trông suy nghĩ anh.

 

Anh bị cái gì thế này?

 

Thượng Quan Mật Nhi một mực quan sát động tĩnh trên lầu, quả nhiên, Lục Hàn Đình đuổi Hạ Tịch Quán ra khỏi phòng rồi, ha ha, thật sự quá thoải mái mà.

 

Trong lòng Lục Hàn Đình nhát định rất chán ghét Hạ Tịch Quán rồi nhỉ.

 

“Hạ Tịch Quán, bị người đàn ông mình thích chán ghét, loại tư vị này rất khó chịu nhỉ!2” Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng tiền lên cười nhạo Hạ Tịch Quán.

 

Hạ Tịch Quán nhàn nhạt nhìn Thượng Quan Mật Nhi, xoay người đi xuống lầu.

 

Một quyền đập vào trong bông, Thượng Quan Mật Nhi tức gần chết, nhưng ả đi theo phía sau Hạ Tịch Quán tiếp tục nói: “Hạ Tịch Quán, không phải mày tin tưởng Lục Hàn Đình sao, không phải mày nói Lục Hàn Đình nhát định sẽ phá giải mị thuật của Giao Nhân tộc bọn tao sao? Nhưng mày xem, anh ấy chẳng làm được, anh ấy đã xem tao thành mày, mà mày đứng trước mặt anh ấy, anh ấy cũng không biết, mày còn dám nói mày sẽ không thất bại?”

 

Hạ Tịch Quán căn bản không có để ý Thượng Quan Mật Nhi, cô đi vào phòng khách.

 

Thượng Quan Mật Nhi nhìn bóng lưng bình tĩnh của Hạ Tịch Quán liền hận đến cắn răng, ở phương diện khí chất, Hạ Tịch Quán vĩnh viễn ép ả gắt gao.

 

Lúc này“cạch” một tiếng, cửa phòng ngủ trên lầu mở, Lục Hàn Đình đi ra.

 

Thượng Quan Mật Nhi đột nhiên câu môi, ả lại nghĩ tới một diệu kế.

 

Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng rót một chén trà, không nói lời nào liền kéo tay Hạ Tịch Quán lại: “Tình Nhi, tới, uống chén trà.” Hạ Tịch Quán mắt lạnh nhìn Thượng Quan Mật Nhi, ả mà tốt bụng như vậy?

 

Quả nhiên một giây kế tiếp, Thượng Quan Mật Nhi cố ý vẫy chén nước một cái, nước nóng bên trong nhất thời vẫy ra, làm bỏng tay của Thượng Quan Mật Nhi một mảnh nhỏ.

 

“AI” Thượng Quan Mật Nhi kêu một tiếng, nâng đôi mắt đôi vô tội lại buồn bã nhìn về phía Hạ Tịch Quán, như thể Hạ Tịch Quán là nữ phụ độc ác: “Tình Nhi, sao cô phải làm như vậy, tay tôi đau quá!”

 

Hạ Tịch Quán liếc Thượng Quan Mật Nhi, bỗng trong tầm mắt xông vào một dáng người cao ráo, Lục Hàn Đình từ trên lầu đi xuống.

 

Lục Hàn Đình cầm tay bị bỏng đỏ bừng của Thượng Quan Mật Nhi, anh chau mày: “Có đau không?”

 

“Em không đau… ban nãy là em không cần thận hát nước bên trong ra, không phải Tình Nhi làm đâu, anh ngàn vạn lần đừng trách Tình Nhi.” Thượng Quan Mật Nhi nói máy câu trà xanh.

 

Lục Hàn Đình ngẳng đầu, đôi mắt u nhiên hàn như tia X trực tiếp bắn tới trên mặt Hạ Tịch Quán.

 

Hạ Tịch Quán nhất thời cảm giác mình bị ánh mắt Lục Hàn Đình bắn ra vô số lỗ máu, bộ dạng anh che chở Thượng Quan Mật Nhi làm người ta sợ, như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô.

 

Hạ Tịch Quán chau mày, chợt dư quang thấy thân ảnh Bịch Sữa Nhỏ, Lục Thần Dịch đã trở về.

 

Hạ Tịch Quán đã nhiều thời gian không thấy Bịch Sữa Nhỏ, hai mắt của cô nhất thời sáng ngời, Lục Thần Dịch không biết từ lúc nào trở về, hiện tại yên lặng đứng ở chỗ huyền quan, nhìn nơi đây.

 

“Tiểu thiếu gia, cậu đã trở về?” Lúc này người làm nữ nhanh chóng tiền lên.

 

Lục Hàn Đình và Thượng Quan Mật Nhi ngắng đầu, đều thấy được Lục Thần Dịch.
 
Chương 1182


Chương 1182:

 

Thượng Quan Mật Nhi thật không ngờ đứa con trai biến thái Lục Hàn Đình đột nhiên như vậy trở về, ả nhanh chóng nhìn về phía Lục Thần Dịch, chỉ thấy cặp mắt sáng mắt to tròn của Lục Thần Dịch cũng đang lẳng lặng nhìn ả.

 

Thượng Quan Mật Nhi là lần đầu tiên thấy Lục Thần Dịch, ả chẳng những kinh ngạc Lục Thần Dịch quá giống Lục Hàn Đình, ả càng kinh ngạc hơn Lục Thần Dịch lại có một đôi mắt vừa lạnh lùng vừa đen đặc hàm chứa trí tuệ sắc bén, thật giống như cậu đã đứng ở nơi đó, xem thấu hết thảy.

 

Thượng Quan Mật Nhi từ trong xương rùng mình một cái, không thể nào, một đứa nhóc chỉ mới ba tuổi, sao có thể xem thấu tất cả?

 

Song, Lục Thần Dịch không biết từ lúc nào trở về, cậu vẫn đứng ở chỗ cửa, cũng không lên tiếng, không biết ban nãy.

 

đã nhìn thấy thứ gì.

 

Nghĩ tới những thứ này, Thượng Quan Mật Nhi có chút thấp thỏm, nhưng ả nhanh chóng chạy lên, đi tới trước mặt cậu, cười ngọt ngào nói: “Dịch Dịch, con đã về rồi?

 

Sao con vẫn đứng ở chỗ này, con đang nhìn cái gì đó?”

 

Thượng Quan Mật Nhi hỏi dò.

 

Lục Thần Dịch nâng hai mắt nhìn về phía Thượng Quan Mật Nhi, âm thanh non nớt nói: “Mẹ, con thấy mẹ bị thương, mẹ không sao chứ?”

 

Nghe được Bịch Sữa Nhỏ gọi “mẹ”, tâm phòng bị của Thượng Quan Mật Nhi nhanh chóng buông xuống, vốn dĩ ả còn tưởng phải chuẩn bị chiến đấu với thằng nhỏ biến thái này.

 

“Dịch Dịch, mẹ không sao, chỉ là một vết thương nhỏ thôi.”

 

Thượng Quan Mật Nhi cười nói.

 

Lúc này Lục Hàn Đình cằm tay Thượng Quan Mật Nhi, thấp giọng nói: “Tôi dẫn cô ngâm nước lạnh, lát nữa rồi bôi thuốc mỡ.”

 

“Tốt.” Thượng Quan Mật Nhi như chim nhỏ theo đi theo Lục Hàn Đình vào phòng bếp.

 

Trước khi đi, Thượng Quan Mật Nhi còn liếc mắt cảnh cáo Hạ Tịch Quán giữ khoảng cách với Lục Thần Dịch, một khi bị lộ ở đây, Tình Nhi chắc chắn sẽ chết.

 

Lục Hàn Đình và Thượng Quan Mật Nhi biến mắt, Hạ Tịch Quán tiến lên, cô giúp Bịch Sữa Nhỏ tháo balo xuống, trên trán Bịch Sữa Nhỏ có mồ hôi, Hạ Tịch Quán còn giơ tay lên giúp Bịch Sữa Nhỏ lau mồ hôi.

 

Lục Thần Dịch nhìn Hạ Tịch Quán, dáng vẻ như có điều suy nghĩ: “Cô tên là gì?”

 

Hạ Tịch Quán chỉ chỉ cổ họng của mình, sau đó lắc đầu.

 

*Cô không thể nói chuyện?” Lục Thần Dịch hỏi.

 

Hạ Tịch Quán gật đầu, đúng vậy.

 

Lục Thần Dịch không nói gì nữa, cậu đi thẳng lên lầu, đi về phòng mình.

 

Phòng bếp.

 

Lục Hàn Đình dẫn Thượng Quan Mật Nhi tới bên cạnh bồn, đặt tay ả xối dưới nước lạnh.

 

Được anh che chở như vậy, trong lòng Thượng Quan Mật Nhi ngọt ngào, lúc này bên tai vang lên giọng nói trầm thấp từ tính của Lục Hàn Đình: “Tại sao cô phải làm như vậy?”

 

Thượng Quan Mật Nhi cứng đờ: “Gì cơ?”

 

Lục Hàn Đình không ngắng đầu, chỉ mắp máy đôi môi mỏng: “Lẽ nào ly trà này không phải tự cô hắt đổ à2”

 

Thượng Quan Mật Nhi hít vào một ngụm khí lạnh, nụ cười treo bên môi cũng theo đó cứng lại, ả khiếp sợ nhìn Lục Hàn Đình, anh đã nhìn thấu trò xiếc của ả?

 

Thượng Quan Mật Nhi đột nhiên nhớ tới Hạ Tịch Quán đã từng nói, Lục Hàn Đình không phải người đàn ông bình thường, anh rất cảnh giác, một chút xíu gió thổi cỏ lay đều có thể hấp dẫn sự chú ý của anh.

 

Thượng Quan Mật Nhi đắc ý vênh váo, vì dằn vặt Hạ Tịch Quán, ả thường xuyên giở trò, thật tình không biết mình đã bại lộ dưới đáy mắt Lục Hàn Đình.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top